-Tiểu sư đệ, đừng nói bừa. Long tiền bối là người nổi danh cùng thời với sư phụ, được xưng là Hắc Long trong Hắc Bạch Lưỡng Long, Phong Hào Long Hoàng. Có thể nói là đỉnh cấp cường giả trong đương kim Hồn Sư.
Ngôn Thiểu Triết vội vã nói.
-Tiểu sư đệ? Ngươi cũng là đệ tử của Mục Ân sao?
Long Tiêu Dao không để ý đến phản ứng vô lễ của Hoắc Vũ Hạo mà lại ngạc nhiên về thân phận của hắn.
Hoắc Vũ Hạo ưỡn ngực nói:
-Không sai, ta là quan môn đệ tử của sư phụ. Tuổi của ngài lớn hơn ra ít nhất hai trăm tuổi. Nếu như ngài bằng tuổi ta, nhất định không phải đối thủ của ta hoặc nếu như sư phụ còn sống thì sao ngài dám động thủ với Học viện Sử Lai Khắc chứ.
Hoắc Vũ Hạo làm vậy cũng không phải vì xung động nhất thời mà hắn nhìn ra được vị Long Hoàng đấu la này nhìn vào thân phận nên không hề muốn ra tay với huynh đệ bọn họ. Ngôn Thiểu Triết dù sao cũng là Đấu La thành danh trăm năm, Long Tiêu Dao có thể bỏ qua mặt mũi ra tay được. Nhưng chính mình thì sao? Chính mình còn chưa đến hai mươi tuổi, Long Tiêu Dao là cực hạn Đấu La thành danh đã hơn hai trăm năm, sẽ ra tay với mình sao? Huống hồ còn có phần nhân tình của sư phụ.
Cho nên, Hoắc Vũ Hạo thừa dịp Long Tiêu Dao ngừng đánh mà lên tiếng quát giận, hơn nữa còn dùng thân mình che cho Ngôn Thiểu Triết.
Hai mắt Long Tiêu Dao híp lại, ánh mắt ngưng tụ trên trán Hoắc Vũ Hạo: -Con mắt thứ ba, cảm giác Vũ Hồn rất kỳ dị. Ngươi nói ta lấy lớn hiếp nhỏ, cũng được, vậy ta đứng yên cho ngươi công kích thì sao? Ta cũng chỉ dùng tu vi cấp năm mươi, chỉ cần ngươi có thể làm ta di chuyển thì tính là ngươi thắng, ta cũng không cần giới chỉ trên tay ngươi nữa. Không ngờ Mục Ân lúc về già còn thu tiểu đệ tử như ngươi, ta thật rất hiếu kỳ. Năng lực trên người ngươi là gì mà lại có thể hấp dẫn hắn.
Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn Ngôn Thiểu Triết, Ngôn Thiểu Triết cũng không ngờ kết cục lại xoay chuyển như này. Trong lòng hắn vội vàng tính toán rồi gật đầu với Hoắc Vũ Hạo.
Do Hoắc Vũ Hạo ra tay hiển nhiên tốt hơn hắn nhiều. Lấy thân phận Long Hoàng đấu la của Long Tiêu Dao, không thể ra tay quá nặng với tiểu bối được. Nếu Hoắc Vũ Hạo thua thì cùng lắm là trả lại tài liệu là được, dù sao cũng là của Kính Hồng Trần. Hắn cũng biết thứ mà Hoắc Vũ Hạo am hiểu nhất chính là sáng tạo kỳ tích. Song sinh Vũ Hồn, cực trí Vũ Hồn, lúc này hai bên lại có Hồn Lực như nhau thì việc thắng cược cũng không phải là quá khó.
Lùi một bước mà nghĩ thì việc này chí ít còn có thể kéo dài thời gian.
Tại sao lúc trước hắn không hề sợ hãi phục binh mà vẫn đi rất chậm, không chỉ vì tự tin vào tu vi của hắn và Lâm Tiên Nhi, muốn kéo giãn cự ly với đệ tử khác mà còn có ý định chờ viện binh! Khi Hoắc Vũ Hạo nói có khả năng bị tập kích thì hắn đã phóng tín hiệu bí mật. Hắn chắc chắn lúc này viện quân đã trên đường đến đây.
Hoắc Vũ Hạo chỉ xuống mặt đất:
-Vậy chúng ta xuống đánh.
Long Tiêu Dao tựa hồ vô cùng hứng thú với hắn, bật cười nói:
-Ta quên mất, ngươi còn chưa thể bay a. Được, vậy xuống thôi.
Ngôn Thiểu Triết nhìn về hắc vụ ( sương / mây đen – biên ) nơi xa, trong mắt lộ vẻ tia lo lắng. Tuy hắn hoàn toàn tin tưởng đối với Tiên Lâm Nhi, nhưng đối thủ đã có thể mời đại thần như Long Tiêu Dao, vì sao không thể mời cường giả khác? Nếu như lại có thêm một vị Phong Hào Đấu La mạnh mẽ, như vậy Tiên Lâm Nhi phiền rồi. Nghe Long Tiêu Dao nói hình như hắn không định bỏ qua nàng!
Hoắc Vũ Hạo vô cùng thông minh, vừa nhìn ánh mắt Ngôn Thiểu Triết là hắn đã hiểu nên liền nói:
-Long tiền bối, hay chúng ta đánh cuộc thêm đi, ngài thấy sao?
Long Tiêu Dao khẽ cười:
-Cược, đối với ta mà nói, chữ này có chút thú vị. Nói thử xem.
Hoắc Vũ Hạo nói:
-Tiên Lâm Nhi viện trưởng của học viện chúng ta đang chiến đấu cùng vị Hạt Hổ Đấu La kia, nhìn chiến cục hẳn là đôi bên ngang sức nhau, đúng không?"
Long Tiêu Dao gật đầu nói:
-Không sai, nếu một chọi một, bảy phần là bọn họ lưỡng bại câu thương.
( hai bên cùng bại – biên )
Hoắc Vũ Hạo nói:
-Ngài cũng nhìn ra được, ta chỉ có tu vi năm mươi cấp, chỉ là một Hồn Vương a. Như vậy, ngài nghĩ nếu ta gia nhập vào cuộc chiến giữa bọn họ thì kết quả sẽ như nào đây?
Long Tiêu Dao cười:
-Nhóc con, ngươi rất tự tin! Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể xen vào cuộc chiến giữa hai Đấu La sao?
Hoắc Vũ Hạo cũng cười, nụ cười có chút giút giảo hoạt càng làm cho Long Tiêu Dao hứng thú:
-Ta muốn cược với ngài chính là việc này. Ta có thể nắm chắc. Khi ta tham dự chiến đấu, chỉ cần là một phút có thể giúp Tiên viện trưởng giành thắng lợi. Ngài dám cược hay không?
-Hả?
Cuối cùng thì vẻ bình tĩnh trên mặt Long Tiêu Dao cũng biến mất, hắn nhìn chăm chú Hoắc Vũ Hạo rồi nói:
-Tiểu tử, ngươi đang dùng sinh mạng đánh cuộc cùng lão phu đấy. Lão phu không thấy được khả năng thắng của ngươi. Còn nữa, ở trước mặt ta, ngươi cũng đừng hi vọng giở trò, càng đừng nghĩ đến chuyện Ngôn Thiểu Triết có thể giúp đỡ.
Hoắc Vũ Hạo ngạo nghễ cười:
-Ta dựa vào thực lực của chính mình và không cần bất cứ ai trợ giúp. Ngài dám đánh cược hay không? Yêu cầu của ta cũng không quá phận, nếu như ta thắng, như vậy mời ngài bảo đảm rằng chúng ta có thể bình an quay về học viện. Đương nhiên, ước định giữa chúng ta không thay đổi, nếu như ta không thể trong ba lần công kích trong khi ngài dùng Hồn Lực ngang ta mà bức lui ngài thì ta sẽ đưa giới chỉ này cho ngài.
Long Tiêu Dao cười khẽ:
-Nhóc con, ngươi định gài bẫy ta sao! Nhưng dù biết rõ là bẫy ta cũng muốn nhảy vào. Đã lâu lắm rồi ta không gặp việc thú vị như thế này thì sao có thể bỏ qua không cược với ngươi được chứ? Được, vậy để ta xem trong một phút ngươi giải quyết chiến đấu như nào đi.
Vừa nói, không thấy Long Tiêu Dao dùng động tác gì, phảng phất chỉ xoải một bước, thân hình hắn đã xuất hiện ở ngoài ngàn mét. Tu vi đến mức nhưc hắn thì cũng đã không khác thần tiên là bao, đã có lực khống chế đối với không gian!
Ngôn Thiểu Triết cũng không nói thêm nữa. Nếu như là đệ tử khác, hắn sẽ cho rằng đây là tự đại, nhưng Hoắc Vũ Hạo thì khác. Vị tiểu sư đệ này được lão sư khen không dứt lời, sớm đã tạo ra rất nhiều kỳ tích. Lúc còn chưa có được ba Hồn Hoàn đã có thể tạo nên một cơn địa chấn ở Hồn Sư học viện Đấu Hồn Đại Tái cao cấp ( đấu võ Hồn sư, kiểu như đấu võ đài trong bảy viên ngọc rồng – biên ), lúc này hắn đã tiến bộ ra sao?
Hồn Đạo Khí phi hành sau lưng Hoắc Vũ Hạo lóe sáng, dưới sự khống chế xảo diệu của hắn dần nâng thân thể hắn lên trôi nổi giữa không trung. Thanh âm ngâm xướng trầm thấp vang lên mang theo tần suất và tiết tấu đặc thù. Đừng nói là Ngôn Thiểu Triết nghe không hiểu, cho dù là Long Tiêu Dao ở nơi xa cũng không hiểu.
Ánh sáng trắng nhạt xuất hiện trong tròng mắt Hoắc Vũ Hạo, sau đó đôi mắt Hoắc Vũ Hạo biến thành màu trắng, cả không gian xung quanh hắn cũng như bị màu trắng bao phủ.
Ánh mặt trời đã bị mây đen của Hạt Hổ Đấu La che khuất nhưng dưới chú ngữ của Hoắc Vũ Hạo thì đang dần sáng lên.
Ngôn Thiểu Triết ở gần Hoắc Vũ Hạo cảm thụ rõ nhất, trên người Hoắc Vũ Hạo như xuất hiện một lực hấp dẫn kỳ lạ có thể hấp thu cả quang nguyên tố vào thân thể.
Thuộc tính của Ngôn Thiểu Triết là quang minh, cùng mạch với Mục lão, tuy hắn là Quang Minh Phượng Hoàng không phải Quang Minh Thánh Long nhưng vẫn vô cùng nhạy cảm với quang nguyên tố.
Những quang nguyên tố này hội tụ vào thân thể Hoắc Vũ Hạo sau đó tựa như phát sinh cộng minh và chuyển hóa, dưới chú ngữ trầm thấp thì những quang thuộc tính này rất nhanh đã biến hóa nhưng biến thành thuộc tính gì thì Ngôn Thiểu Triết cũng không hiểu rõ.
Tay phải nâng lên, cả người Hoắc Vũ Hạo tựa như phát sáng, Vận Mệnh Nhãn cũng biến thành màu trắng, một quang ảnh hư vô dần hiện ra sau lưng hắn: Y Lai Khắc Tư!
Sư Phụ, còn thể gặp lại người thật là tốt.
Dù cho Hoắc Vũ Hạo không thể nhìn được sau lưng, nhưng thông qua Tinh Thần Thám Trắc thì hắn có thể cảm nhận được.
- Xin hãy ban lực lượng cho ta, quang mang thái dương!
Hoắc Vũ Hạo đột nhiên ngửa lên trời hét lớn.
Một màn thần kỳ xuất hiện, mặt trời trên cao như nghe hiểu lời kêu gọi của hắn, ánh sáng từ trên buông xuống trở nên mãnh liệt rồi, chuẩn xác rơi trên người Hoắc Vũ Hạo. Thân ảnh Y Lai Khắc Tu sau lưng Hoắc Vũ Hạo lập tức hòa tan vào thân thể Hoắc Vũ Hạo, ánh sáng bỗng chiết xạ bắn về hướng đám Thú Hồn.
Trong tích tắc tiếng kêu thê lương không ngừng vang lên, ngàn vạn Hồn Thú bị giết hại chỉ trong chớp mắt.
Thú Hồn đang toàn lực vây công Tiên Lâm Nhi đột nhiên tan vỡ đề lộ ra bản thể Hạt Hổ Đấu La đang chuẩn bị đánh lén ở bên cạnh.
Hạt Hổ Đấu La Trương Bằng cũng kinh hãi thất sắc, hắn cảm giác được một lực lượng làm nội tâm hắn run rẩy. Những thú hồn hắn khổ sở ngưng tụ không ngờ tạm thời thoát ly khống chế của hắn rồi chạy trốn khắp nơi.
Vũ Thần đấu la Tiên Lâm Nhi nếu không nắm được cơ hội như này, thì nàng không xứng với danh Vũ Thần rồi.
Một con thanh long khổng lồ đột nhiên hiện lên giữa không trung, tiếng rồng ngâm thật lớn vang ra từ miệng Tiên Lâm Nhi. Nàng chân đạp thanh long, trường mâu chỉ thẳng, trong nháy mắt thân thể hóa thành một tia chớp vàng bắn về phía Trương Bằng.
Trương Bằng dù sao cũng là một Đấu La nên khi đối mặt với khốn cảnh như vậy cũng không hề hoảng loạn. Thân hình hắn lùi về phía sau đồng thời Hồn Hoàn thứ chín trên người lấp lánh sáng. Hạt Hổ Chân Thân lập tức khuếch tán hóa thành vô số bóng đen bay tứ tán. Tia chớp xanh lướt qua làm ít nhất một phần ba số bóng đen bị hóa thành bọt khí. Khi Trương Bằng lại xuất hiện ở ngoài ngàn mét thì sắc mặt hắn trắng bệch rồi "phốc" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng ánh mắt hắn không nhìn Tiên Lâm Nhi mà lại nhìn về hướng có khí làm hắn hoảng sợ. Đúng lúc này, ánh sáng trên người Hoắc Vũ Hạo tan biến, hắn bay về đứng bên cạnh Ngôn Thiểu Triết.
Chào các bạn!
Hiện nay bạn Hina đã ngừng dịch bộ này nhưng 4vn vẫn sẽ tiếp tục cố gắng dịch tiếp. Vấn đề là bọn mình đang rất thiếu người dịch, các bạn nào muốn góp phần giúp bọn mình một tay trong việc tiếp tục TTĐM thì xin liên hệ tại đây: http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=87529
Hoặc add nick: hello_to_bx@yahoo.com : ♥yêu mưa♥ o0o_thanh.tung_o0o@yahoo.com : Phiêu blood_devill@yahoo.com : Goncopius
Sau khi báo danh sẽ có người giúp đỡ các bạn trong việc nhận chương, dịch truyện, đọc convert...
Dịch truyện không hề khó, chỉ cần một chút kiên nhẫn mà thôi, bọn mình lại đang rất thiếu người nên hi vọng được các bạn giúp đỡ tiếp tục theo TTĐM đến cùng!
Bọn mình vô cùng cám ơn!
- Đây là lực lượng gì?
Trong mắt Trương Bằng lộ ra vẻ hoảng sợ, lúc này hắn cảm giác được lực lượng này tuy rằng không mạnh mẽ nhưng lại làm tim hắn đập nhanh, thật sự là không tổn thương đến hắn nhưng mà nói lại cho thêm vào một loại thuộc tính thật là đáng sợ. Làm cho những Thú Hồn của hắn theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
Hoắc Vũ Hạo cười nhạt một tiếng, nói:
- Đây là quang minh lực lượng. Quang minh, chính là dùng để quét dọn hắc ám.
Trương Bằng nổi giận quát nói :
- Nói bậy, tiểu gia hỏa như ngươi có biết cái gì là quang minh lực lượng không? Cho dù là quang minh cũng không có thể làm cho Thú Hồn của ta cảm thấy sợ hãi.
Tuy rằng hắn nói như thế nhưng mà hắn cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Hoắc Vũ Hạo không có tiếp tục giải thích cái gì, sự thật thắng hùng biện, không hề nghi ngờ, cuộc đánh cuộc giữa hắn và Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao thì hắn đã thắng.
Vừa sải bước ra, Long Tiêu Dao lại tới đến trước mắt Hoắc Vũ Hạo, lúc này đây ánh mắt của hắn lại tỏ ra chăm chú nhìn vào Hoắc Vũ Hạo.
- Không chỉ là quang minh lực lượng đơn giản như vậy, đó dường như là một loại năng lượng đặc thù, có thể khiến cho năng lượng linh hồn cảm thấy sợ hãi. Ta thua, ta sẽ tuân thử ước định, bảo vệ tính mạng ba người các ngươi nhưng mà ngươi có thể nói cho ta biết, lúc nãy ngươi đã sử dụng lực lượng gì? Cho dù là Mục Ân, cũng không thể có được lực lượng như vậy.
Đối với ánh mắt thâm thúy của Long Hoàng Đấu La thì Hoắc Vũ Hạo không có cách nào nói dối, theo bản năng mà nói:
- Đó là lực lượng tịnh hóa.
Đúng vậy, đây chính là lực lượng tịnh hóa. là khắc tinh của toàn bộ linh hồn, bất kể là linh hồn như thế nào chỉ cần mất đi bản thể, đứng trước mặt của lực lượng tịnh hóa thì liền cảm thấy sợ hãi, tán loạn.
Lấy tu vi của Hoắc Vũ Hạo cho dù hắn có thể thi trển ra lực tịnh hóa cũng không thể nào uy hiếp được Trương Bằng, nhưng mà khí tức của lực tịnh hóa lại có thể khiến cho đám Thú Hồn theo bản năng cảm thấy sợ hãi rồi tán loạn. Sau đó hắn tiếp tục phóng ra lực tịnh hóa, đó cũng chính là khí tức tịnh hóa, một khi dính vào thì Thú Hồn không thể nào bù lại thương tổn. Huống chi Hoắc Vũ Hạo còn có được lực lượng của Thái Dương, uy lực của lực tịnh hóa hắn phát ra cũng không tính là nhỏ, muốn làm thương tổn một vài Thú Hồn cũng có thể làm được.
Có sư phụ giỏi thì đệ tử nhất định không kém, Tử Linh thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư cho dù là vong linh pháp sư trung cũng tuyệt đối tài hoa tuyệt thế. Vì sao? Vì bản thân hắn chính là một vong linh pháp sư. Hơn nữa bản thân gã có có được lực lượng quang minh tinh khiết nhất.
Hoắc Vũ Hạo không phải là thuộc tính quang minh nhưng mà Tinh Thần Lực của hắn đặc biệt mạnh mẽ. Dưới sự chỉ dẫn của Y Lai Khắc Tư thì tạm thời hắn có thể khống chế được quang minh chi lực.
- Lực tịnh hóa, hay cho lực tịnh hóa, không ngờ ngươi lại có thiên phú này. Nhưng mà ta lại có cảm giác dường như thuộc tính của ngươi không phải là quang minh.
Trong mắt Long Tiêu Dao hiện ra vẻ kỳ quái, đồng thời cũng toát ra vẻ ái tài.
Hạt Hổ Đấu La không tiếp tục chiến đấu mà Tiên Lâm Nhi cũng không có truy kích hắn. Nàng nhanh chóng quay trở về bên người Ngôn Thiểu Triết, nhìn thấy Long Tiêu Dao thì Tiên Lâm Nhi cũng cảm thấy kiêng kị.
Lúc trước tuy rằng nàng vẫn chiến đầu cùng Trương Bằng nhưng mà nàng vẫn thấy rõ sự xuất hiện của Long Tiêu Dao, lời nói lúc ấy của Ngôn Thiểu Triết thì nàng cũng nghe rõ, lúc ấy trong lòng nàng liền trầm xuống, danh tiếng của Long Hoàng Đấu La thật sự là quá lớn mà.
Nhưng không ai biết được phong hồi lộ chuyển, tình thế đột nhiên biến đổi, dưới sự trợ giúp của Hoắc Vũ Hạo nàng lại có thể chiến thắng được Hạt Hổ Đấu La, hơn nữa còn làm cho hắn bị thương. Lâm Nhi tin tưởng mình và Ngôn Thiểu Triết liên thủ cho dù không thắng được Long Hoàng Đấu La, nhưng chống cự một chút vẫn có thể làm được.
Hoắc Vũ Hạo hỏi lại Long Tiêu Dao nói:
- Không phải thuộc tính quang minh không thể sử dụng lực lượng của quang minh sao? Ai ra quy tắc này vậy?
Long Tiêu Dao cười ha ha:
- Được lắm được lắm. Giọng nói phát ra từ miệng của ngươi ban nãy chính là quang nguyên tố cộng hưởng với năng lực tịnh hóa phải không. Loại năng lực này là lần đầu tiên ta nhìn thấy, đi thôi nhóc, cho ta xem xem ngươi còn có bao nhiêu điểm kỳ dị nữa.
Vừa nói thì hắn liền bay đi.
Ngôn Thiểu Triết cùng Tiên Lâm Nhi đều nhẹ nhàng thở ra, bọn hắn hiểu được, một cửa ải hôm nay đã vượt qua, bây giờ cho dù Hoắc Vũ Hạo thua trận đánh cuộc này thì cùng lắm là mất đi những tài liệu quý giá thôi còn tính mạng bọn hắn sẽ không có nguy hiểm
Xoay người nhìn về phía hai vị viện trưởng, vẻ mặt Hoắc Vũ Hạo tỏ ra áy náy:
- Thật xin lỗi Ngôn viện trưởng và Tiên viện trưởng, không nghĩ lại mang đến cho hai vị nhiều phiền toái lớn như vậy, đệ...
Ngôn Thiểu Triết khoát tay, nói :
- Không cần, điều gì tới thì sẽ tới, cho dù không phải là lần này thì Long Hoàng Đấu La cũng sẽ rời núi, chỉ sớm hay muộn mà thôi. Sớm cũng tốt một chút, ít nhất là có thể cho chúng ta được nhiều thời gian để chuẩn bị. Đệ đã làm cho chúng ta kinh hỉ, một lát nữa khi chiến đấu cũng không cần phải quá cố gắng, tuy rằng những kim loại này trân quý nhưng cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi. Sau này chúng ta vẫn còn cơ hội tìm nó, hon nữa danh dự của vị Long Hoàng Đấu La này cũng không có vấn đề gì, ngươi cứ buông tay mà làm, lão nhân gia chắc chắn sẽ không làm tổn thương ngươi.
(lúc thì nói ko cần gắng quá, lúc lại nói buông tay mà làm… bó tay – biên )
- Vâng.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, ba người liền bay xuống dưới.
Hạt Hổ Đấu La Trương Bằng đi bên người Long Tiêu Dao, nhỏ giọng nói:
-Long Hoàng, điều này..
Long Tiêu Dao chỉ là thản nhiên liếc mắt nhìn hắn nhưng mà lại khiến hắn không dám nói tiếp.
- Vâng, tất cả mọi chuyện đều do Long Hoàng phân phó.
Trương Bằng lui về sau vài bước, đứng ở một bên như một thiếu niên mười mấy tuổi tuổi, tinh quang trong mắt lóe lên, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Long Tiêu Dao nhìn hấy Hoắc Vũ Hạo, mỉm cười, nói :
-Nhóc, lên đi. Ta cho ngươi công kích ba lượt, ngươi có thể xuất ra toàn bộ năng lực, lão phu không hoàn thủ, chỉ cần ngươi có thể làm cho lão phu di chuyển nửa phần hoặc là khiến lão phu phải dùng lực lượng của Vũ Hồn thì ngươi thắng, thế nào? Ta chỉ dùng Hồn Lực cùng cấp với ngươi để phòng ngự.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, từ từ nhắm mắt lại.
Mới nghe qua thì dường như là hắn đã chiếm được lợi thế, Long Hoàng Đấu La chỉ dùng Hồn Lực có cấp bậc là Hồn Vương lại không đánh trả nhưng mà thực thế, từng đã đối mặt qua Thái Thản nên Hoắc Vũ Hạo biết năng lực của những Đấu La này kinh khủng đến cỡ nào, tuy rằng không dùng Hồn Lực cấp cao hơn nhưng mà thân thể của Long Hoàng Đấu La chính là Cực Hạn Đấu La, Tinh Thần Lực cũng giống như vậy, cũng không thể nào muốn là yếu đi được.
( ý nói là có thể giảm bớt hồn lực nhưng tinh thần lực thì vẫn là ở mức đấu la không thể giảm, giống như người 20 tuổi đánh với thằng nhóc 11-12 tuổi, tuy giảm sức cho bằng nó nhưng suy nghĩ và chiến thuật thì vẫn của thằng 20 tuổi )
Bởi vậy, Hoắc Vũ Hạo hiểu rõ rằng Linh Mâu vốn có của mình cùng toàn bộ Tinh Thần hệ Hồn Kỹ đối với vị siêu cấp cường giả này đều không có bất kỳ tác dụng gì, chỉ có thể bằng vào năng lực Hồn Kỹ để bức bách đối phương di chuyển.
Tiên Lâm Nhi nhìn về phía Ngôn Thiểu Triết, Ngôn Thiểu Triết truyền âm vào tai nàng:
- Tin tưởng Vũ Hạo đi. Thằng nhóc này có chừng mực, hắn biết rõ vị Long Hoàng Đấu La này cùng nổi danh với sư phụ mà còn dám đưa ra lời đánh cuộc như vậy chắc hẳn là hắn tin tưởng bản thân, ví như vừa rồi, nếu hắn nói với ngươi, hắn có thể giúp ngươi chiến thắng được Hạt Hổ Đấu La, ngươi sẽ tin sao?
Tiên Lâm Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Nhưng dù thế nào đi nữa chúng ta cũng phải bảo vệ tốt đứa nhỏ này. Mục lão nói đúng, nó chính là hy vọng tương lai của Sử Lai Khắc, có lẽ chì vài chục năm nữa thôi thì nó sẽ trở thành một Long Thần Đấu La kế tiếp.
- Ừ, liều cái mạng già của ta cũng phải bảo vệ tiểu sư đệ, đây là những lời mà sư phụ nhắc nhở ta.
Ánh mắt Ngôn Thiểu Triết trở nên kiên định hơn.
Sau khi Mục lão qua đời thì mấy năm nay tâm tình của hắn cũng đã biến chuyển, nhất là từ sau khi Hồn Đạo Hệ quật khởi thì bản thân hắn lại biến hóa không nhỏ.
Hoắc Vũ Hạo lẳng lặng đứng ở nơi đó, dần dần bắt đầu xuất hiện biến hóa. Hắn bình tĩnh mà đứng, dần hòa một thể với không gian xung quanh ....
Long Hoàng Đấu La âm thầm gật đầu, Thiên Nhân Hợp Nhất, đứa nhỏ này còn tuổi nhỏ, lại có thể chuyên chú tinh thần rồi có được cảnh giới Thiên Nhân hợp Nhất. Mục lão quả nhiên là dạy ra một đồ đệ tốt. Tuy răng cấp bậc Hồn Lực của hắn còn yếu nhưng xem ra dường như hắn đã tu luyện một phương thức khác, trước hết cảnh giới tinh thần tăng lên, sau đó lại đề thăng tu vi Hồn Lực.
Một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt bắt đầu hiện lên ở trên người Hoắc Vũ Hạo, vầng sáng cũng không quá mạnh mẽ nhưng khi nhìn thấy tầng hào quang này thì ánh mắt của cả bốn vị Phong Hào Đấu La đều sáng lên.
Bọn họ đều là người sáng suốt, tự nhiên biết rằng đây là dấu hiện Tinh Thần Lực thực thể hóa phóng ra ngoài, lấy tu vi của cấp bậc Hồn Vương thì vẫn có thể làm được điểm này nhưng đây là lần đầu tiên bọn hắn mới chứng kiến được.
Càng làm bọn hắn rung động còn ở phía sau, ánh vàng trên người Hoắc Vũ Hạo bắt đầu ngày càng nồng đậm, khí tức cũng bắt đầu không ngừng tăng lên, trong mơ hồ có một tầng ánh sáng nhàn nhạt bay ra từ trên người của hắn. Hắn đang tụ lực điên cuồng.Dưới sự dung hợp của Tinh Thần Lực thì Hồn Lực của hắn đang không ngừng bị áp súc ( đè nén ).
Muốn một chiêu quyết định sao? Trong lòng Long thần Đấu La thầm nghĩ.
Đúng lúc này, Vận Mệnh Nhãn trên trán Hoắc Vũ Hạo mở ra, ánh mắt tự nhiên giản dị nhìn về phía Long Tiêu Dao.
Nhất thời liền làm cho Cực Hạn Đấu La Long Tiêu Dao có cảm giác giật mình.
-Làm sao có thể? Làm sao hắn có thể làm cho ta cảm nhận được uy hiếp?
Long Tiêu Dao chấn động.
Hoắc Vũ Hạo bắt đầu động, ngay trong nháy mắt Long Tiêu Dao giật mình thì hắn động. Bốn Hồn Đạo Khí cấp sáu ở phía sau lưng hắn phát ra hào quang mãnh liệt, cả người hắn giống như một ngôi sao băng vàng bắn về phía Long Tiêu Dao. Không hề sử dụng bất kỳ Hồn Kỹ gì, hoàn toàn là dùng lực lượng va chạm với nhau, hai quyền đánh tới phía ngực Long Tiêu Dao.
Hai chân Long Tiêu Dao vẫn đứng vững tại chỗ, đối mặt với một quyền này của Hoắc Vũ Hạo thì hắn chỉ lẳng lặng giơ tay trái của mình lên.
-Rầm.
Quyền chưởng đụng vào nhau, một tiếng trầm đục truyền ra, ánh vàng khắp toàn thân Hoắc Vũ Hạo ngày càng đậm đặc, uy áp mạnh mẽ giống như là muốn áp đảo đối phương.
Một tầng ngân quang nhàn nhạt từ trong mắt Long Tiêu Dao lóe lên, hắn vẫn đứng nơi đó không nhúc nhích cũng không có phản kích lại, tùy ý để kim quang mãnh liệt kia đập vào thân thể mình, nhưng lại không lay động.
- Quân Lâm Thiên Hạ, không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy được hình ảnh Quân Lâm Thiên Hạ của Mục huynh ở trên người đứa nhỏ này. Chỉ bằng một quyền này thì ngươi đã có tư cách trở thành đệ tử của Long Thần Đấu La.
Chào các bạn!
Hiện nay bạn Hina đã ngừng dịch bộ này nhưng 4vn vẫn sẽ tiếp tục cố gắng dịch tiếp. Vấn đề là bọn mình đang rất thiếu người dịch, các bạn nào muốn góp phần giúp bọn mình một tay trong việc tiếp tục TTĐM thì xin liên hệ tại đây: http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=87529
Hoặc add nick: hello_to_bx@yahoo.com : ♥yêu mưa♥ o0o_thanh.tung_o0o@yahoo.com : Phiêu blood_devill@yahoo.com : Goncopius
Sau khi báo danh sẽ có người giúp đỡ các bạn trong việc nhận chương, dịch truyện, đọc convert...
Dịch truyện không hề khó, chỉ cần một chút kiên nhẫn mà thôi, bọn mình lại đang rất thiếu người nên hi vọng được các bạn giúp đỡ tiếp tục theo TTĐM đến cùng!
Bọn mình vô cùng cám ơn!
Sự tán thưởng của Long Tiêu Dao đích thực phát ra từ nội tâm. Một quyền này của Hoắc Vũ Hạo khiến y không thể không tán thán. Cho dù là trình độ lĩnh ngộ quân lâm thiên hạ hay sự kết hợp giữa Hồn Lực, tinh thần lực và ý chí chiến đấu bản thân hắn đều làm rất tốt, tu vi có lẽ đã là vô địch trong cấp Hồn Vương. Cho dù là Long Thần Đấu La Mục Ân lúc bằng tuổi hắn cũng không khá hơn hắn lúc này.
Thu quyền, Hoắc Vũ Hạo lại thực hiện một động tác không tưởng. Đồng thời với việc thu quyền, cả người hắn đột nhiên nghiêng sang một bên, đảo lập không ngờ. ngay lúc đó, một cỗ hàn ý mãnh liệt tóe ra từ người hắn, cảm giác ta như long quyển phong được hình thành từ Bạo Phong Tuyết đột nhiên nổ tung vậy.
( Long quyển phong: vòi rồng – biên )
Hoắc Vũ Hạo lộn một vòng, ngón trỏ chỉ xuống đất, cả người lấy ngón trỏ làm trục quay tròn kịch liệt. Một tầng cam quang đột nhiên hiện quanh người hắn, cực hạn hàn ý bao phủ cả hắn và Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao vào trong.
-Cực hạn Băng?
Long Tiêu Dao cả kinh.
Tay trái Hoắc Vũ Hạo vừa lật, Bạo Phong Tuyết đang khuếch tán bên ngoài đột nhiên dừng lại, chỉ có một chưởng kia của hắn giống như xuyên qua tất cả chầm chậm hướng tới bụng Long Tiêu Dao. Một chiêu này chính là tuyệt hoc Cầm Nã Thủ của Đường Môn, chẳng qua đổi trảo thành chưởng.
Tay phải Long Tiêu Dao thuận thế hướng xuống, song chưởng va chạm Long Tiêu Dao liền cảm thấy một cỗ àn ý khó hình dung nổi nháy mắt chui vào tay mình, trong đó còn vương theo một cỗ khí tức đặc thù.
-Không ổn!
Long Tiêu Dao vạn lần không ngờ được Hoắc Vũ Hạo có thể xuất ra chiêu thức như thế này, mà cũng vào lúc này tay phải Hoắc Vũ Hạo đột nhiên dùng lực, thân thể lộn ngược lại đồng thời một đạo kiếm mang thâm lam cũng phóng ra từ tay hắn. Thượng Liêu. Mục tiêu chính là hai đùi Long Tiêu Dao.
Thân phận Long Tiêu Dao cao quý cỡ nào, trong quá trình giao thủ với Hoắc Vũ Hạo y xác thực chỉ dùng lực của năm Hồn Hoàn nếu không thì cho dù chưởng kia của Hoắc Vũ Hạo có mạnh hơn nữa cũng không thể xâm nhập được hộ thể đấu khí của y.
Lúc trước tông chủ Hạo Thiên tông Ngưu Thiên đã nhận xét qua, nếu khuông muốn bị đại hàn vô tuyết đả thương thì biện pháp duy nhất là không tiếp xúc hắn.
Luận tu vi tuy Long Tiêu Dao còn trên cả Thái Thản nhưng lúc trước dưới tình huống không hạn chế Hồn Lực mà Thái Thản còn bị Hoắc Vũ Hạo làm đông cánh tay. Lúc này một chưởng kia tuy vì nguyên nhân thi triển lĩnh vực trong lúc cấp tốc nên yếu hơn một chút so với trước nhưng cũng không kém hơn là bao. Long Tiêu Dao cảm thấy cánh tay mình đã mất đi tri giác.
Hoắc Vũ Hạo đối với vị Long Hoàng Đấu La này cũng không khách khí, Băng Bạo thuật nháy mắt dẫn phát, Mà Đế kiếm, Băng Cực Vô Song Thượng Liêu cũng phát động cùng lúc.
Dù rằng chỉ có ba lần công kích nhưng trong ba lần này Hoắc Vũ Hạo đã phát huy lực chiến đấu của mình đến cực hạn.
Thực lực Long Hoàng Đấu La tuy mạnh nhưng y cũng là nam nhân, chỉ cần là năm nhân thì nếu một vài bộ vị bị tấn công đều sẽ có ý thức bảo hộ trước tiên.
Đơn giản mà nói nếu như một nam nhân bị tấn công đồng thời cánh tay và hạ thể thì hắn sẽ ưu tiên bảo vệ hạ thể trước, mà lúc này ý thức của Long Tiêu Dao cũng tương tự. Nhưng cảm giác cỗ lực lượng nổ tung trên cánh tay truyền đến cũng khiến y kinh hãi.
Thắng thua và an nguy của bản thân, cuối cùng y chọn cái thứ hai.
Một tầng long lân đen nhánh đột nhiên che phủ trên tay phải Long Tiêu Dao, Băng Bạo Thuật của Hoắc Vũ Hạo không nhờ bị lớp long lân kia ngăn cách hoàn toàn, cùng lúc đó một cỗ băng vụ ( sương mù băng – biên ) đã xuất hiện ngoài trên lòng bàn tay của vị Long Hoàng Đấu La, Cực hạn hàn ý bị y ngạnh bức ra khỏi cánh tay.
Cho dù thực lực thâm sâu như Long Tiêu Dao muốn bức ra đại hàn vô tuyết này cũng phải toàn lực ứng phó. Đối mặt với Băng Cực Vô Song, y chỉ có thể lựa chọn lùi lại.
Một đạo hàn ý lướt qua, kiếm mang màu lam phóng thẳng lên không mang theo một quang ảnh như băng, Hoắc Vũ Hạo đã nhún người lùi về phía sau.
Khuôn mặt Long Tiêu Dao quả thực khó coi, cho dù là ai đi nữa nhưng bị một thanh lợi kiếm lướt qua mà còn lưu lại cảm giác lạnh lẽo thì cảm giác đều rất khó chịu.
Y không chỉ động mà còn sử dụng Hồn Lực vượt quá năm mươi cấp, lại còn phóng ra Vũ Hồn của bản thân. Một trận này y bại không thể ngờ.
Điều này đương nhiên là do y không hề biết năng lực của Hoắc Vũ Hạo nhưng nguyên nhân chủ yếu là do Hồn Lực của Hoắc Vũ Hạo rất mạnh mẽ, có thể bức Long Hoàng Đấu La thua trận đánh cuộc này.
Mặt Hoắc Vũ Hạo thoáng đỏ lên, “Ọe” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Huyết dịch của hắn trong không trung không ngờ lại phát ra hàn khí, vừa rớt xuống đất liền khiến cho một vùng đường kính mười thước hoàn toàn đóng băng.
Tam liên kích vừa rồi dễ thi triển thế sao? Toàn lực sử dụng Quân Lâm Thiên Hạ, bức bách Long Tiêu Dao dùng tinh thần lực ứng đối. Ngay sau đó là phóng thức Tuyết Vũ Cực băng vực, Hoắc Vũ Hạo đảo ngược thân hình rồi mới phóng thích Băng Vực chính là để tiện xuất chiêu, mà lực lượng lĩnh vực chỉ xuất hiện trong nháy mắt liền bị hắn cường hành đề thăng tối đa, sau đó lại ngạnh bức kết thúc.
Riêng một hành động này đã khiến thân thể hắn xuất hiện áp lực, tiếp đó Đại Hàn Vô Tuyết, Băng Cực Vô Song tuy có hồn linh Tuyết Đế tương trợ nhưng người chịu phản lực của Hồn Lực lại chính là Hoắc Vũ Hạo!
Sau tam liên kích vừa rồi, kinh mạch trong thể nội hắn do chịu xung kích quá mạnh mà bị tổn thương, phun ra một ngụm máu xong đã đỡ hơn nhiều.
Ngôn Thiểu Triết và Tiên Lâm Nhi cũng không thấy rõ Hoắc Vũ Hạo đã làm gì, tựa như chỉ đánh ra một chưởng sau đó một đạo kiếm quang chớp qua, Long Hoàng Đấu La không ngờ liền động. Điều này quả thực bất khả tư nghị, bọn họ đều cho rằng Long Hoàng Đấu La đã nhường.
Nhưng sau đó nhìn đến hàn khí trong bàn tay Long Hoàng Đấu La thì rõ ràng đó là hàn khí Hoắc Vũ Hạo rót vào, như thế còn có thể là nhường nhịn sao?
Nét mặt Long Tiêu Dao rất khó coi, thua một tiểu hài tử như thế tâm tình y mà tốt được mới là lạ. Nhè nhẹ gật đầu, nói:
-Ngươi thắng. Cực hạn băng, không ngờ là Vũ Hồn cực hạn. Khó trách Mục Ân đã già mà còn muốn thu ngươi làm đồ đệ. Đáng tiếc nếu như ta có thể phát hiện ra ngươi sớm thì tốt. Các ngươi có thể đi, ta đảm bảo trên đường sẽ không có ai làm khó các ngươi nữa.
-Đa tạ tiền bối.
Lúc này không ai có thể châm chọc Long Hoàng Đấu La, tuy rằng y thua nhưng đó là dưới tình huống chịu nhiều áp chế. Thêm nữa nếu như vị trí Hoắc Vũ Hạo công kích không phải chỗ đó (thằng này hiểm thật ) khiến y kiêng dè thì Hoắc Vũ Hạo còn khó mới có thể bức bách y di động.
Đúng lúc ấy Long Tiêu Dao đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa, sáu đạo thân ảnh vừa xuất hiện phía chân trời, cơ hồ vừa nhìn thấy thân ảnh họ thì họ liền tới gần trước mặt.
Dẫn đầu chính là Thao Thiết Đấu La Huyền lão.
Huyền Lão lăng không hạ xuống, thân hình chắn trước người Hoắc Vũ Hạo.
Nhìn thấy nhiều người tới như thế, sắc mặt Hạt Hổ Đấu La vô cùng khó coi, trong lòng thầm oán nếu không phải Long Hoàng tự tin thái quá thì bọn họ đã không rơi vào cục diện lúng túng như thế này, Hôm nay vô luận thế nào cũng không lưu được Tiên Lân Nhi và Ngôn Thiểu Triết.
Huyền lão vừa đến liền tập trung vào Long Tiêu Dao, nhãn thần ngưng lại, người này thực lực rất mạnh.
-Huyền tử, đã lâu không gặp.
Long Tiêu Dao khôi phục bình thường nhìn Huyền lão đối diện, trong mắt lộ ra mấy phần buồn bã.
-Ngươi là…..
Huyền lão cả kinh, trong kí ức của lão thì khuôn mặt kia vô cùng xa lạ. Người có thể xưng hô với lão như thế cũng không nhiều a!
-Lão phu Long Tiêu Dao.
Long Tiêu Dao mỉm cườii.
-Long Tiêu Dao? Long Tiêu Dao!
Huyền lão đột nhiên phản ứng, không chỉ lão mà đám cường giả của học việc Sử Lai Khắc đi cùng đều đại biến sắc mặt.
-Không ngờ ngài vẫni còn sống.
Long Tiêu Dao than thở:
-Đúng . Ta chưa chết. Mục Ân đã đi mà ta vẫn còn sống, ta vẫn còn sống a! Ha ha, ha ha ha ha!
Tiếng cười của y tràn ngập bi thương, đối mặt với sự bao vây của sáu vị Phong Hào Đấu La y không để ý gì cứ thế đằng không bay thẳng lên cao.
Hạt Hổ Đấu La không dám chậm trễ vội bay theo y.
Cường giả của học viện Sử Lai Khắc đều nhìn sang Huyền lão, tỏ ý dò hỏi. Huyền lão lắc đầu nhè nhẹ, lão chỉ đưa mắt nhìn theo thân ảnh Long Tiêu Dao dần đi xa, trong thần sắc lộ vẻ ngưng trọng chưa từng có.
Long Hoàng Đấu La muốn đi, thế gian này bao người có thể cản? Cho dù là lão cũng không thể.
Ngôn Thiểu Triết đi tới cạnh Huyền Lão, thấp giọng nói:
-Huyền lão
Huyền lão lắc lắc đầu nói:
-Đi thôi, chúng ta về!
Lão hiển nhiên không muốn nhiều lời, chỉ giữ nguyên bộ dáng trầm tư. Từ sau lúc tiếp nhận vị trí chủ vị Hải Thần Các, y phục trên người lão đã không còn lôi thôi như trước nhưng sau lưng thì số hồ lô rượu lại không hề ít hơn.
Huyền lão vừa nói vừa kéo tay Hoắc Vũ Hạo, phóng lên không, không hề sử dụng Hồn Đạo Khí mà cứ thế dựa vào Hồn Lực phi hành.
Hồn Lực nhu hòa rót vào thể nội Hoắc Vũ Hạo khiến kinh mạch vốn đang đau đớn của hắn thoải mái rất nhiều. Huyền lão có chút kinh ngạc nhìn hắn, hiển nhiên là ngạc nhiên vì hắn đã đột phá năm mươi cấp.
-Huyền lão
Hoắc Vũ Hạo có chút kích động gọi một tiếng. Sự cảm động của hắn là xuất phát từ nội tâm, vì muốn hắn bình an quay về mà ngay cả Huyền lão thân là Hải THần Các chủ mà cũng tự thần đến, còn mang theo cả mấy vị trưởng lão. Phần tình nghĩa này thật sâu đậm biết bao.
Huyền lão nghe thấy tiếng gọi đó thì nét mặt cũng hiện ý cười,
-Nhóc à, con làm tốt lắm. Con làm gì cho học viện ta đều biết. Học viện vĩnh viễn ghi nhớ công tích của con.
Chào các bạn!
Hiện nay bạn Hina đã ngừng dịch bộ này nhưng 4vn vẫn sẽ tiếp tục cố gắng dịch tiếp. Vấn đề là bọn mình đang rất thiếu người dịch, các bạn nào muốn góp phần giúp bọn mình một tay trong việc tiếp tục TTĐM thì xin liên hệ tại đây: http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=87529
Hoặc add nick: hello_to_bx@yahoo.com : ♥yêu mưa♥ o0o_thanh.tung_o0o@yahoo.com : Phiêu blood_devill@yahoo.com : Goncopius
Sau khi báo danh sẽ có người giúp đỡ các bạn trong việc nhận chương, dịch truyện, đọc convert...
Dịch truyện không hề khó, chỉ cần một chút kiên nhẫn mà thôi, bọn mình lại đang rất thiếu người nên hi vọng được các bạn giúp đỡ tiếp tục theo TTĐM đến cùng!
Bọn mình vô cùng cám ơn!
Đọc chương này lại nhớ bài hát...trong tình yêu thì không có sai hoặc đúng
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, nói :
- Không, không tính là công tích gì, nếu như không có học viện thì cũng sẽ không có đệ tử của ngày hôm nay. Huyền lão, ngài vẫn khỏe chứ?
Nhìn thấy tình cảm trong mắt của Hoắc Vũ Hạo thì Huyền lão mỉm cười nói:
- Ta rất khỏe, những bằng hữu của ngươi đều tốt lắm, cũng may chưa xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, thật không ngờ Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Diêu lại vẫn còn sống.
Hoắc Vũ Hạo vội vàng đem toàn bộ mọi chuyện từ chuyện giao dịch với Kính Hồng Trần, giữa đường gặp Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Diêu, Hạt Hổ Đấu La Trương Bằng sau đó cùng bọn họ đổ chiến kể lại cho Huyền lão nghe.
Nghe xong hắn kể lại thì trong mắt Huyền lão hiện lên một tia kinh ngạc, tu vi của Cực Hạn Đấu La ra sao thì hắn hiểu rõ ràng, mặc dù Hoắc Vũ Hạo chiếm được đại tiện nghi trong lần đánh cuộc đó, nhưng mà lấy tuổi của hắn có thể thắng được Long Tiêu Dao thì đây chính là kỳ tích .
Nhưng sau khi nghe Hoắc Vũ Hạo kể hết thì chân mày của Huyền lão nhíu lại, Long Hoàng Đấu La rời núi, hơn nữa đứng ở phía đối lập với Học viện Sử Lai Khắc, đây cũng không phải cái tin tốt lành gì.
Thở dài một tiếng, Huyền lão lầu bầu:
- Mục lão a! Sau khi ngài đi thì ta mới hiểu ra thân là các chủ của Hải Thần Các thì trên vai phải gánh lấy trách nhiệm quan trọng cỡ nào. Nếu ngài còn sống thì tốt rồi, hiện tại không chỉ yêu ma quỷ quái xuất hiện, mà ngay cả lão bằng hữu của ngài là Long Hoàng Đấu La cũng đã rời núi.
Hoắc Vũ Hạo dỏ hỏi:
- Huyền lão, giữa Long Hoàng Đấu La cùng và sư phụ thì bọn họ có vướng mắc gì sao?
Huyền lão nói:
- Vướng mắc giữa bọn họ rất sâu, bọn họ vừa là đối thủ, vừa là bằng hữu, thậm chí còn là tình địch của nhau.
Vừa nói, Huyền lão liền triển khai Hồn Đạo Khí phi hành cấp tám ở sau lưng, tốc độ liền trở nên nhanh hơn, Hồn Lực tiêu hao giảm bớt. Trong mắt hắn hiện lên hồi ức.
- Mục lão xuất thân từ gia tộc cổ lão truyền thừa trên vạn năm là gia tộc Lam Điện Phách Vương Long , trong trong gia tộc Lam Điện Phách Vương Long thì Vũ Hồn Lam Điện Phách Vương Long có xác xuất biến dị trở thành Quang Minh Thánh Long, trở thành một trong những Vũ Hồn cấp cao đương thời. Mà Mục lão lại chính là một trong số những người may mắn đó, khi hắn sáu tuổi thì Vũ Hồn đã hoàn toàn giác tỉnh, liền trở thành đối tượng bồi dưỡng của cả gia tộc.
- Học viện Sử Lai Khắc chúng ta có quan hệ rất tốt với ba nước của Đại Lục Đấu La và cả với những thế gia Đại Hồn Sư, gia tộc Lam Điện Phách Vương Long cũng không ngoại lê. Gia tộc Lam Điện Phách Vương Long truyền thừa cổ lão, trong đó một vị đại sư sáng lập ra học viện Sử Lai Khắc này có xuất thân từ gia tộc này. Vạn năm trước, gia tộc cổ lão này tình chịu qua một trận hạo kiếp, thế cho nên truyền thừa suýt gián đoạn. Sau lại được vị đại sư này truyền thừa xuống nhưng khong biết vì cái gì mà hầu hết mỗi đời chỉ truyền một đười, số người ít ỏi. Ngay lúc đó tộc trưởng cua gia tộc Lam Điện Phách Vương Long tìm đến học viện của chúng ta, muốn đưa Mục lão nhập học, học viện liền đồng ý, vì thế năm ấy khi Mục lão được tám tuổi thì đã tiến vào học viện, mà khi đó Hồn Lực của hắn đã đột phá cảnh giới hai mươi cấp. Cho đến nay điều này vẫn chưa bị ai phá vỡ.
- Mười năm sau, Mục lão lấy thân phận đội trưởng học viện Sử Lai Khắc bước lên thi đấu với những học viện khác của đại lục, khi đó Mục lão mới 18 tuổi, Hồn Lực đã đạpt đến sáu mươi chín cấp, chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá bình cảnh, thành tựu Vũ Hồn Chân Thân rồi.
Nghe được mấy cái này thì Hoắc Vũ Hạo liền rung động, cho dù là Thất Quái xuất sắc trong học viện Sử Lai Khắc đời này của Hoắc Vũ Hạo, trong đó thậm chí có ba người có được Vũ Hồn Song Sinh nhưng không một ai có được tu vi như Mục lão. Tu vi cao nhất là Bối Bối bà Từ Tam Thạch thì Hồn Lực cũng chỉ ở cấp sáu mươi ba, hơn nữa bọn hắn cũng đã hai mươi ba tuổi.
Huyền lão nói tiếp:
- Cũng chính ở trận đấu đó, Mục Lão cùng với Long Tiêu Dao còn có một vụ nữ Hồn Sư khác gặp mặt nhau, Vũ Hồn của Mục lão là Quang Minh Thánh Long, mà Vũ Hồn của Long Tiêu Dao chính là Hắc Ám Thánh Long và cũng là Vũ Hồn biến dị. Quang Minh cùng Hắc Ám thì luôn bất phân thắng bại, chỉ có thể so hơn kém bằng tu vi mà thôi. Khi đó, Hồn Lực của Mục lão cao hơn Long Tiêu Dao một chút cho nên ở trong trận chung kết thì người đã đánh bại Long Tiêu Dao.
- Lúc ấy, người duy nhất có thực lực cùng với bọn họ là một vị Hồn Sư tên là Diệp Tịch Thủy, tướng mạo cực đẹp, thực lực cũng mạnh. Sau trận chiến ấy thì giữa ba người có vài phần hiểu nhau va tôn trọng lẫn nhau. Cuối cùng, Mục lão dẫn dắt chiến đội học viện Sử Lai Khắc giành được chức quán quân, học viện của Long Tiêu Dao thì được á quân, còn học viện của Diệp Tích Thủy kia thì ở trong top bốn.
- Sau khi trận thi đấu lớn này kết thúc thì ba người bọn họ đều đã tốt nghiệp học viện, chuyện sau đó thì ta cũng không rõ lắm. Ta chỉ biết sau là sau Mục lão tốt nghiệp thì đụng phải Long Tiêu Dao cùng Diệp Tịch Thủy, ba người dần dần trở thành bằng hữu tốt của nhau, cùng nhau tỷ thí, tu luyện, cùng nhau du lịch đại lục.
- Khi đó, ba người bọn họ đều là những thiếu niên tuấn kiệt, ba người lại tranh cường háo thắng, ai cũng mong thực lực của mình có thể áp chế hai người còn lại. Mặc dù là hão bằng hữu nhưng mà cạnh tranh giữa bọn họ vô cùng kịch liệt. Nhưng năm đó, bọn họ làm ra những chuyện lớn đến nỗi làm cho giới Hồn Sư phải khiếp sợ. Tu vi ba người dần dần có tiến bộ, bọn hắn lúc đó vẫn còn trẻ…và trong vô thức thì Mục lão và Long Tiêu Dao kia đều nảy sinh tình cảm với Diệp Tích thủy, có lẽ là do nguyên nhân là bằng hữu nhưng hiểu rõ nhau nên Mục lão cùng Long Tiêu Dao đều muốn áp đảo đối phương để bày tỏ tình cảm. Vì thế bọn họ đều ganh đua với nhau đén khi một bên thắng lợi và giấu kín tình cảm với Diệp Tích Thủy.
-Trong nháy mắt 10 năm đã trôi qua, 3 người đều trở thành cường giả Hồn Đấu La tám Hồn Hoàn, thậm chí trước khi bước vào tuổi ba mươi thì bọn họ có thể trở thành Phong Hào Đấu La. sau đó, Mục lão cùng Long Tiêu Dao đều không thể áp chế nổi tình cảm ở trong lòng, lúc này cả hai đều đã xem như như huynh đệ ruột thịt nên không muốn làm người kia bị tổn thương, cả hai lại cũng không muốn buông tha cho tình yêu của mình nên hai người để Diệp Tịch Thủy lựa chọn.
- Ngày đó, hau người bọn họ đến trước mặt Diệp Tịch Thủy, biểu lộ tình cảm của mình ra để cho Diệp Tịch Thủy lựa chọn, nhưng mà Diệp Tịch Thủy đều có tình cảm với hai người bọn họ, bọn họ có tu vi ngang nhau, tính cách lại khá giống nhau nên nàng thật là không thể chọn ai bỏ ai. Vì thế Diệp Tịch Thủy liền nói với bọn họ sau một năm nữa sẽ gặp lại, đến lúc đó 2 người bọn họ sẽ tỷ thí một trân, người nào thắng thì được sẽ là người nàng chọn.
- Như vậy cũng được sao?
Hoắc Vũ Hạo giật mình:
- Không ngờ tình cảm có thể dùng võ lực để quyết định?
Ánh mắt của Huyền lão tỏ ra thâm ý nhìn hắn một cái, nói:
- Nói không chừng thì sau này ngươi sẽ gặp chuyện như thế này, chuyện này đã trở thành một truyền thống của học viện Sử Lai Khắc chúng ta.
- Vậy trận chiến năm đó người nào thắng?
Hoắc Vũ Hạo hỏi.
Huyền lão nói :
- Không ai thắng cả.
-Hả?
Hoắc Vũ Hạo tỏ ra nghi hoặc nhìn hắn.
Huyền lão thở dài một tiếng, nói :
- Bởi vì bọn họ không đi, ngày đó từ biệt sau khi trở vè thì Mục lão cùng Long Tiêu Dao đều suy nghĩ, cuối cùng mặc dù bọn họ đã khao khát tình yêu nhưng mà chung quy lại không thể chiến thắng được lý trí. Bọn họ đều rõ ràng tu vi giữa 2 người ngang nhau, nếu như toàn lực đánh thì cuối cùng chỉ có lưỡng bại câu thương. Bọn họ là bằng hữu, là huynh đệ cho nên cuối cùng bọn họ liền lựa chọn là buông tay.
- Nhưng mà bọn hắn không thể ngờ rằng đối phương lại có suy nghĩ giống nhau, mà chính sự lựa chọn này của bọn họ đã xúc phạm tới Diệp Tịch Thủy.
- Ngày ước hẹn thì Diệp Tịch Thủy đã đến đó, đợi ở đo suốt 3 ngày 3 đêm, lão cùng Long Tiêu Diêu lại không có xuất hiện. Tính cách của nàng vốn là cương liệt, dưới sự giận dữ nàng liền phẩy tay áo bỏ đi.
- Mục lão cùng Long Tiêu Dao đều cho rằng Diệp Tịch Thủy đã đi theo đối phương, sau một đoạn thời gian thương tâm thì bọn họ đều chuyên tâm vào việc tu luyện. Vì không để cho bản thân thương tâm nên bọn họ cũng không có đi tì ai. Đảo mắt đã 10 trôi qua, Mục lão cùng Long Tiêu Dao đã có gia đình riêng của mình, mà cùng lúc đó đột nhiên Diệp Tịch Thủy lại xuất hiện ở học viện Sử Lai Khắc chúng ta, nàng nói muốn gặp Mục lão, khi đó bọn họ đều đã là cường giả Phong Hào Đấu La rồi.
- Gặp lại Diệp Tịch Thủy, cảm xúc Mục lão lẫn lộn không biết nói gì cho phải. Nhưng mà làm cho người không ngờ chính là ánh mắt Diệp Tịch Thủy tỏ ra lạnh lùng đưa ra lời khiêu chiến. Tuy rằng trong lòng Mục lão vô cùng khó hiểu nhưng mà dưới thái độ hùng hổ dọa người của Diệp Tịch Thủy thì người không thể không ứng chiến.
- Mười một năm trước lúc chia tay thì thực lực của Diệp Tịch Thủy còn kém nửa phần so với Mục lão và Long Tiêu Dao. Nhưng hiện giờ Diệp Tịch Thủy lại trở nên vô cùng mạnh mẽ, trận chiến ấy Mục lão có xu thế không ngăn cản được nhưng mà bằng vào căn cơ thâm hậu của mình, cuối cùng Mục lão đã sáng tạo ra chiêu Quân Lâm Thiên Hạ để giành chiến thắng. Nhưng mà Mục lão lại vô cùng kinh ngạc, người phát hiện ra rằng bên trong Vũ Hồn của Diệp Tịch Thủy lại có chứa một phần tà khí. Lúc ấy, sư phụ của Mục lão cũng chính là sư tỏ của chúng ta là Các chủ của Hải Thần Các biết Diệp Tịch Thủy là một Tà Hồn Sư liền muốn phế bỏ tu vi của nàng.
- Tuy rằng Mục lão đã có gia đình nhưng mà đối với Diệp Tịch Thủy thì người vẫn có một loại tình cảm khắc cốt khi tâm, vì thế ngài liền vì Diệp Tịch Thủy mà cầu xin, xin sư tổ tha cho nàng ta. Sư tổ lại không đồng ý, tu vi của Diệp Tịch Thủy đã đạt đến Phong Hào Đấu La đã quá mức nguy hiểm, nhưng bởi vì Mục lão đã cầu xin và đảm bảo nên người đã giam nàng ở lại học viện Sử Lai Khắc, tạm thời không ra tay óối phó với nàng.
- Nhưng mà vài ngày sau, mộtTà Hồn Sư trẻ tuổi vô cùng mạnh mẽ dẫn theo vài tên Tà Hồn Sư nữa đã đến học viện Sử Lai Khắc rồi cùng chiến với sư tổ một trận, kết quả song phương đều lưỡng bại câu thương, sư tổ bị thương nặng, tên Tà Hồ Sư kia cũng trọng thương nhưng cuối cùng bọn hắn vẫn cứu được Diệp Tịch Thủy.
Chào các bạn!
Hiện nay bạn Hina đã ngừng dịch bộ này nhưng 4vn vẫn sẽ tiếp tục cố gắng dịch tiếp. Vấn đề là bọn mình đang rất thiếu người dịch, các bạn nào muốn góp phần giúp bọn mình một tay trong việc tiếp tục TTĐM thì xin liên hệ tại đây: http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=87529
Hoặc add nick: hello_to_bx@yahoo.com : ♥yêu mưa♥ o0o_thanh.tung_o0o@yahoo.com : Phiêu blood_devill@yahoo.com : Goncopius
Sau khi báo danh sẽ có người giúp đỡ các bạn trong việc nhận chương, dịch truyện, đọc convert...
Dịch truyện không hề khó, chỉ cần một chút kiên nhẫn mà thôi, bọn mình lại đang rất thiếu người nên hi vọng được các bạn giúp đỡ tiếp tục theo TTĐM đến cùng!
Bọn mình vô cùng cám ơn!
lại thêm chương này Rút kinh nghiệm, luôn cho người mình yêu có cơ hội giải thích nhé mọi người, không thì lại hối hận cả đời
- Trước khi rời khỏi, Diệp Tịch Thủy nhìn Mục lão bằng ánh mắt oán độc. Và từ đó về sau, nó cũng trở thành tích tụ trong lòng ngài. Ngài không rõ vì sao mà Diệp Tịch Thủy lại trở thành như vậy, không những trở thành một Tà Hồn Sư mà còn sống chung một chỗ với bọn chúng. Chuyện sư tổ bị trọng thương cũng khiến cho một tia hy vong cuối cùng của Mục lão đối với Diệp Tịch Thủy tan thành mây khói.
- Mục lão luôn làm bạn bên sư tổ mãi cho tới sau khi thương thế của người hồi phục thì ông mới khẩn cấp đi tìm Long Tiêu Dao. Ông muốn hỏi Long Tiêu Dao cho rõ vì sao ông tặng Diệp Tịch Thủy cho hắn mà Diệp Tịch Thủy lại biến thành như vậy. Lúc đấy, trong lòng Mục lão vô cùng tức giận.
- Khi Mục lão tìm được Long Tiêu Dao, lửa giận áp chế lâu ngày rốt cục bùng nổ. Không đợi Long Tiêu Dao giải thích câu nào, ông đã tấn công luôn. Hắc bạch Song Thánh Long đại chiến một hồi, cuối cùng bình thủ. Tuy Mục lão hơi nhỉnh hơn một chút nhưng chênh lệch chung quy cũng quá nhỏ. Vì nể tình huynh đệ nên cuối cùng Mục lão cũng lưu thủ.
- Sau trận chiến tổn thương và mệt mỏi, Mục lão mới dừng lại cùng nói chuyện với Long Tiêu Dao về thời gian mười năm này. Hai người lúc này mới giật mình phát hiện, thì ra mười năm trước hai người họ đã cùng đưa ra một quyết định. Mục lão đột nhiên hiểu ra vì sao Diệp Tịch Thủy lại chạy tới học viện Sử Lai Khắc để khiêu chiến với mình. Bọn họ đều hiểu tính cách của Diệp Tịch Thủy cho nên trong lòng tràn ngập áy náy. Nhưng mà chỉ vì Diệp Tịch Thủy cho nên sư tổ mới bị thương, tuy thương thế không nặng nhưng lại lưu lại di chứng, không thể nào khỏi hẳn lại nữa.
- Mục lão và Long Tiêu Dao sau khi cẩn thận thương lượng đã quyết định đi tìm Diệp Tịch Thủy. Mặc kệ sau này có thế nào thì nhất định phải làm cho rõ mọi chuyện mới xong. Vì thế, Hắc bạch Song Thánh Long mới tái xuất đại lục. Khi đó, bọn họ đều đã là cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La, bằng thực lực mạnh mẽ và Vũ Hồn xuất chúng, hai người đã nổi danh như cồn. Danh hiệu Song Thanh Long cũng đã xác lập từ đó. Mỗi người đều tự có phong hào của mình: Long thần Đấu La Mục Ân, Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao.
Hoắc Vũ Hạo nghe Mục lão nói tới đây thì có cảm giác như bản thân mình trở về quá khứ. Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được, hai vị Phong Hào Đấu La năm ba mươi tuổi ấy đã thổi lên cơn phong ba ở đại lục như thế nào.
-Khi nào thì ta mới có thể trở thành Phong Hào Đấu La?
Đó gần như là giấc mộng của toàn bộ cộng đồng Hồn Sư.
Một tiếng thở dài kéo Hoắc Vũ Hạo ra khỏi cơn mơ màng. Trong mắt Huyền lão lộ ra vài phần buồn bã:
- Bọn họ tìm kiếm mấy năm, rốt cục cũng tìm được Diệp Tịch Thủy. Khi gặp lại, hai người gần như không còn nhận ra nàng nữa. Một Diệp Tịch Thủy luôn tràn trề sức sống, một nữ Hồn Sư anh thư một thời nay đã đầu bạc trắng xóa. Nàng chẳng qua mới hơn ba mươi tuổi nhưng nhìn hình dáng cứ ngỡ đã bốn năm mươi, chẳng những khuôn mặt khô héo mà toàn thân còn tràn ngập khí tức tà ác sắc bén.
- Chuyện sư tổ lo lắng năm đó đã thành sự thực. Thực lực của Diệp Tịch Thủy đã vượt xa sự phán đoán của Mục lão và Long Tiêu Dao. Khi gặp lại hai người bọn họ, Diệp Tịch Thủy không hề có bất cứ lời nói thừa nào mà lập tứ phát động toàn lực công kích. Song Thánh Long khiến cho cả đại lục phải khiếp sợ thì nay phải tháo chạy trước công kích của Tà Hồn Sư. Hợp lực của cả hai người lại mà còn có chút ăn không tiêu. Bọn họ hoảng sợ phát hiệu, thực lực của Diệp Tịch Thủy đã đạt tới siêu cấp Đấu La. Thử nghĩ, một Tà Hồn Sư đạt tới siêu cấp Đấu La thì sẽ mạnh mẽ như thế nào đây! Hai đại Thánh Long Quang Minh và Hắc Ám hoàn toàn không phải là đối thủ của nàng.
- Cuối cùng, Mục lão và Long Tiêu Dao bị đánh bại, bại vô cùng thảm hại. Diệp Tịch Thủy đánh bọn họ bị thương nặng nhưng không giết mà chỉ chất vấn họ, tại sao năm đó lại vũ nhục nàng như vậy. Tính cách Diệp Tịch Thủy mạnh mẽ, nàng luôn nghĩ năm đó Mục lão và Long Tiêu Dao từ bỏ nàng. Vì sự nhục nhã đó cho nên nàng mới có biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy.
- Mục lão và Long Tiêu Dao cười khổ. Hai người lúc này mới nói ra ý nghĩ lúc ban đầu. Diệp Tịch Thủy mới đầu con không tin nhưng khi thấy hai người Mục lão và Long Tiêu Dao đều trọng thương sắp chết, hai người thật sự không có khả năng nói dối. Cảm xúc lúc đó của Diệp Tịch Thủy đã xảy ra biến hóa lớn. Nàng cứu sống Mục lão và Long Tiêu Dao. Ba người xa cách gần hai mươi năm trời, khi ngồi lại với nhau cuối cùng cũng không còn được sảng khoái như thuở ban đầu.
- Diệp Tịch Thủy nói cho Mục lão, người lúc trước tới học viện Sử Lai Khắc cứu nàng chính là chồng của nàng. Sau lần trở về từ Sử Lai Khắc, chồng của nàng bị thương nặng không chữa được mà qua đời. Đây là mối thù giết chồng đó! Trước khi chồng của nàng chết đã truyền hơn phân nửa tu vi Tà Hồn Sư pháp môn cho nàng. Đó chính là lý do vì sao mà hiện tại nàng lại đạt được tu vi Tà Hồn Sư siêu cấp Đấu La.
- Mục lão tuyệt đối không thể ngờ được là chuyện lại phát triển thành như thế. Trong lúc nhất thời ông ấy không nói ra lời. Thần xui quỷ khiến thế nào mà một chút hiểu lầm trước kia nay lại biến thành như bây giờ. Bọn họ không thể nào nghĩ cho ra được.
- Lúc ấy, Long Tiêu Dao liền hỏi Diệp Tịch Thủy, vì sao nàng lại trở thành một Tà Hồn Sư. Diệt Tịch Thủy nói cho bọn họ biết, lúc nàng chờ đợi mà không thấy một người nào đến, trong lòng vô cùng giận dữ và xấu hổ. Vì thế, nàng quyết định khắc khổ tu luyện để sau đó quay trở lại tìm hai người báo thù. Nhưng trong một lần tu luyện nàng bị tẩu hỏa nhập ma, đúng lúc này lại gặp được chồng của nàng... Chồng nàng là một Tà Hồn Sư mạnh mẽ tên là Chung Ly. Sau khi cứu được nàng, hắn đã cưỡng bức nàng, hơn nữa còn dùng lực lượng tà ác mạnh mẽ của bản thân khiến cho Vũ Hồn của Diệp Tịch Thủy xảy ra biến dị. Do đó, nàng đã trở thành một thành viên của Tà Hồn Sư... Diệp Tịch Thủy hận Mục lão và Long Tiêu Dao, cũng đồng thời hận chồng nàng. Trong mắt nàng, ba nam nhân này chính là ba kẻ hủy hoại cuộc đời nàng. Trên thực tế, tất cả những gì mà nàng gặp phải phần lớn là vì sự cao ngạo của nàng tạo thành.
- Việc đã đến nước này, Mục lão và Long Tiêu Dao cũng không biết phải làm thế nào cho phải. Diệp Tịch Thủy đã không còn là Diệp Tịch Thủy trước kia nữa rồi. Tình cảm giữa ba người bọn họ cũng xuất hiện biến hóa. Diệp Tịch Thủy không giết hai người bọn họ nhưng lại bắt bọn họ thề độc không để bọn họ tiếp tục coi nhau như huynh đệ nữa. Mười năm sau, hai người phải quyết một trận tử chiến. Sau trận chiến đó, chỉ có một người được sống nếu không thì Diệp Tịch Thủy sẽ giết chết cả nhà lớn nhỏ cả hai người.
- Rơi vào đường cùng, Mục lão và Long Tiêu Dao cùng thề độc. Bọn họ đều nhìn ra mặc dù tính cách Diệp Tịch Thủy đã không còn như trước nhưng phần tình cảm năm nào thì vẫn còn một chút. Trong lòng hai người cũng vô cùng áy náy với sự thay đổi của Diệp Tịch Thủy cho nên ma xui quỷ khiến thế nào hai người họ đã đáp ứng yêu cầu này. Mục lão nói với ta, lúc đấy ông ấy và Long Tiêu Dao kỳ thực vẫn còn giận nhau nhưng chẳng qua là nhún nhường cho nên mới nén xuống. Nếu không thì chuyện chắc cũng không phát triển đến như bây giờ.
- Mười năm sau, Song Thánh Long lại tụ họp. Trước sự chứng kiến của Diệp Tịch Thủy, hai người đại chiến một trận. Kết quả là lưỡng bại câu thương. Khi đó, Diệp Tịch Thủy lại xuất hiện biến hóa kỳ dị. Hình dáng vốn già nua đã trở lại thành thiếu nữ xinh đẹp đầy vẻ anh thư như năm nào. Diệp Tịch Thủy thấy hai người bất phân thắng bại thì vẫn không buông tha mà lại ước định mười năm nữa. Cứ thế cứ thế, vài thập niên sau, Mục lão và Long Tiêu Dao đều đã tròn trăm tuổi. Bọn họ cũng đã đạt được thành tựu siêu cấp Đấu La. Vừa lúc này, Diệp Tịch Thủy mất tích. Nhưng Diệp Tịch Thủy lại truyền đến tin tức nói cho bọn họ biết, trận chiến lần này là trận chiến cuối cùng. Sau trận này chỉ có thể còn một người sống sót nếu không nàng sẽ khiến cho cả trăm họ trên đại lục lầm than.
- Khi đó, tu vị của Diệp Tịch Thủy đã cao hơn chín mươi tám cấp. Mục lão và Long Tiêu Dao vẫn không phải đối thủ của nàng. Hai người hiểu chuyện những lần đại chiến hai người cố ý bình thủ đã bị Diệp Tịch Thủy nhìn ra.
- Thời gian trôi qua, sau trăm tuổi, phần tình cảm năm đó của Song Thánh Long không những không bỏ được mà càng sâu đậm thêm. Mục lão nói cho ta biết, Diệp Tịch Thủy là nữ nhân duy nhất cả đời Mục Ân lão yêu thật lòng... Long Tiêu Dao cũng vậy. Kỳ thực, bọn họ sớm có năng lực điều động các cường giả đi vây công Diệp Tịch Thủy nhưng bọ họ vẫn một mực không làm như vậy. Diệp Tịch Thủy cũng rõ phần tình cảm kia trong lòng hai người. Sau cùng, nàng để lại lá thư kia, nói rằng nàng đã buông bỏ hết cừu hận nhưng nàng chỉ có thể ở cùng một chỗ với tối chung cường giả (cường giả cuối cùng) vì thế hai người nhất định phải có một người thắng duy nhất và người đó sẽ cưới nàng làm vợ. Khi đó, vợ của Mục lão và Long Tiêu Dao đều đã qua đời.
Nói tới đây, Huyền lão lại thở dài một tiếng.
Hoắc Vũ Hạo vội vàng hỏi:
- Vậy cuối cùng là ai thắng?
Huyền lão lắc lắc đầu, nói:
- Không ai thắng cả. Bởi vì trận chiến cuối này vẫn chưa thực sự đánh thật. Trước trận chiến sau cùng đó diễn ra, Mục lão đã đại chiến với tông chủ Bản Thể Tông, cũng chính là huynh trưởng của Độc Bất Tử. Mục lão đã bị Độc Bất Tử làm bị thương nặng. Và đêm trước ngày ước chiến, theo lời Mục lão nói, tông chủ Bản Thể Tông kia đã bị Long Tiêu Dao dẫn đi... Sau lần bị thương nặng đó, Mục lão đã phải dùng rất nhiều năm mới có thể miễn cường khôi phục được vài phần nguyên khí nhưng phong thái của Quang Minh Thánh Long đã không còn, đã trở thành hình dang như ngươi từng thấy.. Từ đó về sau, Long Tiêu Dao cũng không còn xuất hiện nữa. Mục lão đoán, ông ta hẳn là ở cùng với Diệp Tịch Thủy.
Hoắc Vũ Hạo cả giận nói:
- Cái người tên Long Tiêu Dao kia thật đê tiện. Uổng cho tiếng xưng huynh gọi đệ của sư phụ.
Huyền lão nói:
- Chuyện này người ngoài rất khó bình luận, trong đó có nội tình gì thì hiện tại chỉ sợ có mỗi mình Long Tiêu Dao biết mà thôi. Không ngờ rằng, tới ngày hôm nay ông ta lại xuất hiện lần nữa. Diệp Tịch Thủy kia thì không biết sống chết ra sao, dựa theo việc Tà Hồn Sư tự rút năng lượng sống làm Hồn Lực thì nàng rất có khả năng không sống qua hai trăm tuổi. Long Tiêu Dao vẫn còn sống cho tới giờ, ta chỉ sợ là hắn bị Diệp Tịch Thủy ảnh hưởng, cũng biến thành một Tà Hồn Sư. Nếu như đúng như vậy thì chỉ có người thường là phải chịu khổ thôi.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu:
- Chắc là không đâu. Vừa rồi đệ tử cùng lão ta chiến đấu, khi đệ tử thi triển Quân Lâm Thiên Hạ do sư phụ tự nghĩ ra, va chạm với tinh thần lực của lão ta thì đệ tử có thể cảm nhận được trong tinh thần lực của lão có một sức mạnh cuồn cuộn khủng bố nhưng không hề có đặc tính của Tà Hồn Sư.
Tuy tu vi Hoắc Vũ Hạo không cao nhưng tinh thần lực của hắn lại cực kỳ mẫn cảm, nhất là hắn lại có thân phận Vong Linh Pháp Sư. Cho nên hắn tự tin cảm giác của mình không hề sai.
Chào các bạn!
Hiện nay bạn Hina đã ngừng dịch bộ này nhưng 4vn vẫn sẽ tiếp tục cố gắng dịch tiếp. Vấn đề là bọn mình đang rất thiếu người dịch, các bạn nào muốn góp phần giúp bọn mình một tay trong việc tiếp tục TTĐM thì xin liên hệ tại đây: http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=87529
Hoặc add nick: hello_to_bx@yahoo.com : ♥yêu mưa♥ o0o_thanh.tung_o0o@yahoo.com : Phiêu blood_devill@yahoo.com : Goncopius
Sau khi báo danh sẽ có người giúp đỡ các bạn trong việc nhận chương, dịch truyện, đọc convert...
Dịch truyện không hề khó, chỉ cần một chút kiên nhẫn mà thôi, bọn mình lại đang rất thiếu người nên hi vọng được các bạn giúp đỡ tiếp tục theo TTĐM đến cùng!
Bọn mình vô cùng cám ơn!