Bác Sĩ Thiên Tài
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Chương 1271 : Hỏi tội
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: *********.vn
Đây là một pháo đài cổ kính không rõ tên.
Những ngọn nến cháy chiếu sáng đại sảnh. Bởi vì phạm vi chiếu sáng của nến có hạn nên vẫn còn để lại những mảng tối âm u ở trong góc.
Giá cắm nến bằng đồng và những tấm điêu khắc bằng đá bài trí trong phòng măng phong cách La Mã cổ. Trên tường có treo một tác phẩm nổi tiếng của Da Vinci, không biết đó là thật hay giả nhưng vị trí treo cực kỳ phù hợp với khung cảnh.
Hai bên bàn ăn hình chữ nhật chật kín người, có đàn ông, có phụ nữ, có thanh niên nhưng phần lớn là những ông già râu tóc bạc phơ. Xét từ góc độ tuổi tác của những người ngồi đây, có thể thấy đây là một tổ chức có lịch sử lâu đời.
Ngồi chính giữa, nắm giữ vai trò lãnh đạo là một ông già quắc thước, mặc véc đen. Ông ta nhìn bốn phía xung quanh, nói:
- Thưa quý ông, quý bà, các vị có muốn nói gì không?
Không một ai trả lời, tất cả đều im lặng, trầm ngâm.
- Được rồi, chúng ta mời phu nhân Roland hãy nói với mọi người mấy câu.
Ông già nói.
Natasha, mái tóc vàng, bộ đồng phục màu tím, đứng dậy cúi đầu rất thấp trước ông già ngồi ở vị trí chủ đạo, nói:
- Đây là lỗi của tôi. Vì tôi vô năng làm bại lộ vị trí trụ sở của chúng ta. Khu A của chúng ta bị phá hủy, còn cả những nhân viên ưu tú cũng bị hủy. Tôi tình nguyện chấp nhận bất kỳ hình phạt nào.
- Chúng tôi không muốn nghe câu đó.
Một người phụ nữ cũng xinh đẹp động lòng người chẳng kém nói.
- Cô biết là tạm thời chúng tôi sẽ không xử phạt cô. Điều chúng tôi cần biết là chuyện đã xảy ra, dự tính sau này của cô … đây là tất cả những gì cô cần nói.
- Đúng vậy, Miss Bess.
Natasha gật đầu nói với Bess, đối thủ của mình.
- Tôi đã đánh giá thấp sự giảo hoạt của chúng. Vốn tôi muốn lợi dụng một con tin để làm một chuyện nhưng kế hoạch lần này đã xuất hiện cạm bẫy … bọn họ đã bị theo dõi. Trong báo cáo lần trước của tôi đã đề cập tới Chiến thần phương đông Phó Phong Tuyết … lão già này thật sự rất hùng mạnh. Bảo vệ trong căn cứ quả thật không thể chống lại được vì để tránh tài liệu về căn cứ bị tiết lộ, tôi đã tổ chức cho khu B rút lui, đồng thời hạ lệnh làm nổ tung trụ sở.
- Ừ.
Ông già chủ tọa gật đầu.
- Làm nổ tung, điều này rất tốt. Khu A là khu trung tâm của chúng ta, tự tay hủy diệt cũng không thể để rơi vào tay kẻ thù … còn Hoàng Đế thì sao? Tại sao không mời ông ta xuất hiện đối phó với Phó Phong tuyết?
- Tất cả người của Hoàng Đế đã điều tới Châu Mỹ thế nhưng vì thuộc hạ ông ta chết nên uy tín của ông ta bị ảnh hưởng nghiêm trọng hơn nữa Châu Âu xảy ra chuyện, ông ta đã đi Châu Âu.
Natasha nói.
- Dù gì ở đó mới là đại bản doanh của ông ta.
- Thế nhưng ông ta đã đồng ý hợp tác với chúng ta.
Ông già đầu trọc đập nắm tay xuống bàn.
- Những người khác không phải là đối thủ của Chiến thần phương đông.
- …..
- Điều này thật sự quá vô lý.
Một ông già mặt đầu vết nhám tức giận nói.
- Từ khi tổ chức thành lập tới nay chưa từng xảy ra chuyện như thế này. Trước kia đều do chúng ta chủ động tới gây chuyện với người khác. Bây giờ người ta chủ động đánh giết tới tận nhà mình, các người lại nói với tôi rằng không một ai là đối thủ của chúng?
- Đúng vậy.
Bess phụ họa.
- Tôi cho rằng đây là sai lầm của quan chấp sự năm sao Roland. Từ khi cô ta tiếp nhận vụ việc này, chuyện càng ngày càng trở nên rất khó giải quyết. Tình hình không những không chuyển biến tốt đẹp mà còn rơi vào tình cảnh không thể cứu vãn … tôi đề nghị trừng phạt hạ cấp với Roland hơn nữa nhiệm vụ này giao cho những thành viên khác tiếp nhận.
- Miss Bess, cô có ứng viên phù hợp cho vị trí này sao?
- Ngài Lech, chúng ta không chỉ có một quan chấp sự năm sao. Tôi cho rằng anh ta có thể ra tay.
- Tôi đồng ý.
Ông già ngồi ở vị trí chủ tọa thờ ơ, lạnh nhạt nhìn biểu hiện của người bên dưới, đợi khi bọn họ nói xong, ông ta nói:
- Roland đã giải thích rồi. Không chỉ là con người mà là chiến tranh. Bây giờ đám người đó đang ở nước Mỹ, thay tướng là điều tối kỵ. Roland rất quen thuộc tình hình của chúng hơn nữa vẫn đang là người liên lạc với Hoàng Đế cho nên tôi nghĩ nên cho cô ta cơ hội nữa.
Ông già nhìn Roland hỏi:
- Cô tự tin sao?
- Đúng thưa ngài.
Natasha cung kính nói. Trong mắt cô ta, ông già này là người rất tôn kính. Nên biết rằng để cho người khác tiếp nhận sự vụ này thì không có gì nhưng nếu như hạ cấp cô ta thì chẳng khác nào kết luận nhiệm vụ của cô ta thất bại. Đây không phải là điều mà một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ như Natasha muốn tiếp nhận … cô ta thà chết còn hơn.
- Được rồi.
Ông già gật đầu, cười nói với Natasha.
- Cô là đệ tử của tôi. Tới lúc này cô vẫn không làm cho tôi thất vọng. Tôi hy vọng … lần này cũng vậy.
- Dạ, thưa ngài.
- Giải tán.
Ông già xua tay nói:
- Hôm nay sẽ không mời mọi người ăn khuya.
……………………
Khi chuông của thiết bị liên lạc trong phòng làm việc vang lên, sắc mặt Lâm Tử cứng đơ. Nhưng rồi sắc mặt bà nhanh chóng trở lại bình thường.
Bà ấn nút nói chuyện và lên tiếng:
- Có chuyện gì vậy?
- Đến phòng làm việc của tôi.
Từ trong loa vang lên giọng nói của một người phụ nữ. Sau khi nói xong người phụ nữ không đợi Lâm Tử trả lời đã ngắt liên lạc.
Lâm Tử thẫn thờ ngồi một chỗ, sau đó bà bỏ bao tay ra và đứng dậy.
Khi Lâm Tử định đi ra ngoài, đột nhiên bà như nhớ ra điều gì đó.
Lâm Tử tìm được một miếng thủy tinh trong suốt, bà đặt miếng thủy tinh lên một tám bìa cát tông màu đen, làm thành một chiếc gương. Phòng làm việc của bà không có gương. Lâm Tử nhìn vào trong gương, trong gương là một gương mặt tái nhợt, cứng đờ. Tóc trên trán khô, vàng, đôi chỗ còn kết dính chặt lại với nhau. Lâm tử dùng tay tách chúng ra, khiến cho mềm mại buông xuống trán mình.
Sau khi làm xong tất cả, Lâm Tử cảm thấy thỏa mãn, bà đứng dậy đi ra ngoài phòng. Bà đi dọc hành lang, cho tới tận khi đứng lại trước cửa một căn phòng làm việc.
Cánh cửa thủy tinh tự động mở sang hai bên. Lâm Tử đi vào, chúng lại tự động đóng chặt.
- Phu nhân, bà tìm tôi.
Lâm Tử đứng trước mặt Natasha.
Natasha không trả lời, cô ta chỉ quan sát, đánh giá Lâm Tử.
Một lúc lâu. Một lúc lâu …
- Bà biết không, không một ai có thể lừa gạt tôi.
Natasha cười khinh miệt nói. Cô ta rất xinh đẹp, khi cười giống như một đóa hoa Anh Túc kiều diễm.
- Cho tới tận lúc này không một ai có thể gạt được tôi. Bà là người duy nhất.
Lâm Tử không trả lời, bà chỉ đứng yên, không nhúc nhích.
- Bà chính là đồ phản bội. Ngay từ đầu bà đã phản bội.
Natasha nói.
Lâm Tử vẫn không lên tiếng, giống như là đang cam chịu.
- Mục đích gia nhập tổ chức của bà là gì?
Natasha hỏi.
- Vì báo thù.
Lâm Tử trả lời.
- Vì sao bây giờ bà không muốn báo thù nữa?
- Vẫn muốn.
- Một khi vẫn muốn vậy sao bà lại làm phản?
- Bởi vì chuyện đó quan trọng hơn chuyện báo thù của tôi.
Lâm Tử trả lời.
- Bởi vì con gái của bà?
- Đúng vậy.
Lâm Tử gật đầu. Nàng mỉm cười vẻ đương nhiên, dù là bà cười nhưng cực kỳ cứng ngắt. Đã rất nhiều năm rồi bà không cười. Bà đã quên cách cười tươi mất rồi.
- Bà cho Quản Tự thay thế cô ta chính là vì muốn bảo vệ cô ta sao?
Natasha hỏi.
- Đúng vậy.
Lâm Tử nói.
- Cậu ta ở cùng với con gái tôi thì không nên thích người phụ nữ khác. Đương nhiên tôi tìm cậu ta không liên quan tới những thứ đó. Cho dù cậu ta thực lòng yêu con gái tôi, chỉ yêu mình nó, tôi cũng sẽ lựa chọn cậu ta để tiến hành cải tạo. Tôi không muốn con gái mình tiếp xúc với những thứ đó.
Năm xưa chính Natasha đã lựa chọn Lâm Hoán Khê, muốn nàng thực hiện kế hoạch “Đồ Long”.
Bởi vì Lâm Hoán Khê có danh tiếng lưu học, năng lực xuất chúng hơn nữa chỉ số thông minh cũng đủ. Điều quan trọng hơn là Lâm Hoán Khê là cháu của Lâm Thanh Nguyên, viện trưởng viện Trung Y, có ảnh hưởng rất mạnh trong giới Trung Y.
Thế nhưng khi khảo nghiệm Lâm Hoán Khê, phát hiện ra Quản Tự là bạn trai của Lâm Hoán Khê. Khi tài liệu về Lâm Hoán Khê và Quản Tự đồng thời chuyển về, Lâm Tự cho rằng Quản Tự ưu tú hơn Lâm Hoán Khê, có thể chọn hắn ta làm “nhân vật quan trọng”.
Natasha nhìn trúng năng lực Quản Tự, cũng nhìn trúng thế lực sau lưng hắn vì vậy đã tuyển chọn Quản Tự làm đối tượng bồi dưỡng của tổ chức.
- Đúng là mẹ con tình nghĩa sâu nặng.
Natasha cười nhạt.
Lâm Tử nhìn Natasha, nghiêm túc nói.
- Phu nhân, bà không có con. Bà không thể hiểu được tình cảm của tôi. Có một vài thứ có thể khiến con người không còn sợ chết.
- Thật vậy sao?
Natasha tươi cười.
- Nói như vậy bà đã chuẩn bị sẵn sàng?
- Đúng vậy, phu nhân.
Lâm Tử gật đầu.
Natasha tung chân đá vào giữa bụng Lâm Tử.
Răng rắc …
Người Lâm Tử trượt một đoạn dài trên nền nhà, chỉ đứng lại khi chạm vào tủ thuốc ở góc tường. Sắc mặt vốn đã tái nhợt lúc này càng tái nhợt, khóe miệng trào máu tươi. Lâm Tử dùng ống tay áo lau miệng, ngay lập tức ống tay áo màu trắng dính đầy máu.
- Nếu như vậy, bà phải chết.
Natasha nói. Cô ta đi tới, đá từng cước một vào người Lâm Tử đang ngồi ở góc tường.
Binh …
Binh …
Binh …
Giày cao gót bằng da đá vào người rất đau, rất đau. Da nhưn muốn tróc ra, các khớp xương như muốn vỡ nát nhưng Lâm Tử vẫn không cảm thấy đau đớn.
Bởi vì bà đang cười.
Gương mặt đờ đẫn, cứng đơ đột nhiên nở một nụ cười tươi như hoa, rung động lòng người.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Bác Sĩ Thiên Tài
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Chương 1272 : Thượng Đế sẽ phù hộ ngươi đấy
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: *********.vn
Cửa thủy tinh tự động tách sang hai bên, một nam nhân mặc âu phục màu đen đi đến, khom người nói:
- Phu nhân có cần hỗ trợ gì không ạ?
- Tao rất hưởng thụ việc tự mình trừng phạt tên phản đồ này.
Natasha nói.
- Phản đồ?
Hắc y nam nhân nhìn thoáng qua Lâm Tử rồi không nói thêm gì nữa.
Lâm Tử sau khi ly hôn Lâm Hách Uy thì một mình tới Mỹ và đãm nhiệm nghiên cứu viên tại một phòng nghiên cứu. Mặc dù chuyên ngành học của bà là Tây Y nhưng dù sao chồng bà từng là lão bản của một công ty Trung y dược. Ông bà – Lâm Thanh Nguyên – là viện trưởng một bệnh viện, trong giới Trung y có địa vị hết sức quan trọng co nên rất nhanh bà đã được một phòng thí nghiệm của Úc để ý.
Lúc đó Lâm Tử vẫn chưa nguôi ngoai chuyện Lâm Hách Uy phản bội, trong lòng còn có ý trả thù nên khi Phòng thí nghiệm Úc kia tìm tới cửa thì song phương nhanh chóng bắt tay với nhau. Ngươi vì ta phục vụ, ta giúp ngươi bào thù theo như nhu cầu.
Thế nhưng việc này lại vì chuyện Lâm Hoán Khê đến Mỹ mà chuyển hướng. Không biết là vì tìm kiếm mẫu thân hay là vì muốn thoát khỏi thành thị ô nhiễm đầy áp lực mà cô lựa chọn đến Mỹ học đại học và cái phòng thí nghiệm Úc kia lại để mắt đến Lâm Hoán Khê.
Theo quy định thì thân nhân của nhân viên Phòng nghiên cứu đều bị thẩm tra theo dõi, hơn nữa còn bị bọn chúng đưa vào cái gọi là “phạm vi dự trữ nhân tài”.
Thời gian đó Trung y đang có xu thế phát dương trở lại, Phòng thí nghiệm Úc căn cứ vào đó mà chế định ra “kế hoạch Đồ Long”, mà để thực hiện kế hoạch Đồ Long này thì lại cần một người có trí tuệ, có năng lực và khả năng ẩn nhẫn cao, nhất là phải có quan hệ với những nhân vật cầm đầu Trung y tại Hoa Hạ. Không thể nghi ngờ gì nữa, Lâm Hoán Khê chính là một lựa chọn không tệ.
Nhưng Lâm Tử lại phản đối lựa chọn này. Bà cho rằng bạn trai Lâm Hoán Khê là Quản Tự ưu tú hơn, hơn nữa khả năng của hắn còn hơn xa Lâm Hoán Khê. Để hắn chấp hành kế hoạch này mà nói, xác xuất thành công sẽ cao hơn người khác.
Không thể không nói, độc nhất là lòng dạ đàn bà ah. Quản Tự, cái thằng quỷ không may còn chưa kịp ra mắt “nhạc mẫu đại nhân” thì đã bị bà ta cho một đao, cuối cùng trực tiếp đem cái mạng nhỏ lấy đi.
Phòng thí nghiệm Úc sau khi tiến hành xét duyệt hai người thì đã đồng ý với đề nghị của Lâm Tử, lựa chọn Quản Tự làm “người dẫn đầu”. Sau khi bị Phòng thí nghiệm Úc cải tạo, Quản Tự đã trở thành một vương bài trong tay bọn họ còn Lâm Hoán Khê cũng bởi vì Quản Tự thay lòng đổi dạ mà thương tâm dứt áo đến Mỹ, cũng là trời đưa đất đẩy mà lại bảo toàn được chính mình.
Vì báo thù cũng là vì để tránh cho nữ nhi mình lần nữa rơi vào trong tay của bọn hắn, Lâm Tử tiếp tục làm việc cho Phòng thí nghiệm này, ngoài ra cũng vì bà cũng bị cải tạo qua nên cho dù muốn rời đi cũng không được.
Quản Tự cũng như vậy, hắn biết rõ ràng con đường mình đang đi chính là tuyệt lộ, hắn biết kết quả cuối cùng của mình là cái gì nhưng lại vô pháp lui về phía sau, vô pháp trốn tránh nên chỉ đành thể kiên trì đi tiếp. Đối với bọn họ mà nói, có thể sống thêm một ngày là biết một ngày a.
Những người trong Phòng thí nghiệm Úc này không phải là thiên tài thì cũng là tên điên mà hai loại người này cũng không khó khăn để liên tưởng với nhau. Vì bảo toàn chính mình, Lâm Tử đã tự biến mình thành một người điên.
Quả nhiên, bởi vì tính tình của bà đại biến, ngược lại lại dần dần được Phòng thí nghiệm tiếp nhận, qua đó có thể hùn vốn hoặc là độc lập nghiên cứu một ít hạng mục.
Nhân sự kiện ảnh nude “Hội trưởng môn” bà được chỉ thị trợ giúp ở sau lưng, qua đó hình ảnh mất tích nhiều năm của bà rốt cuộc một lần nữa lọt vào tầm mắt của bọn người Lâm Hoán Khê mà loại hành vi này của bà cũng khiến cho Natasha cảm thấy tín nhiệm. Người mà ngay cả con gái mình cũng có thể làm hại thì còn có cái gì không thể làm được nữa?
Theo đó, sau khi kế hoạch bắt cóc thành công Natasha sẽ cải tạo Lâm Hoán Khê để cho tổ chức sử dụng và người mẹ Lâm Tử này chính là mồi nhử tốt nhất. Quả nhiên, hết thảy đều phi thường thuận lợi nhưng chẳng ai ngờ rằng Lâm Tử này lại chính là phản đồ.
Natsaha là người nào? Ả chính là chấp sự quan cấp năm sao trong tổ chức, lật tay làm mây úp tay làm mưa, tỉ lệ thất bại khi làm nhiệm vụ là không.
Tuy là không biết Lâm Hoán Khê còn sống hay chết nhưng sau khi đem mọi sự kiện xâu chuỗi suy xét lại một lần thì liền phát hiện ra điều dị thường mà nhân vật đáng nghi ngờ nhất lại chính là Lâm Tử là người mà ả đang rất tín nhiệm.
Sau khi giải quyết nghi vấn cùng với đồng sự và đánh hơi thấy nguy cơ bị giáng cấp ả lập tức gấp gáp trở về thanh lý môn hộ. Tuy nhiên điều làm cho ả phiền muộn đến thổ huyết chính là, vô luận là dùng sức tới cỡ nào thì Lâm Tử cũng chỉ co rút thân thể mà tuyệt không kêu ca rên rỉ đau đớn hơn nữa trên mặt bà ta vẫn luôn giữ vẻ tươi cười càng làm cho ả cảm thấy đây như là một loại châm chọc, là sự giễu cợt đối với chính mình.
Vì vậy, ả lại càng thêm tò mò.
Ba … ba …
- Có phải bà rất đắc ý hay không?
Natasha ngừng động tác đá người cười lạnh nói:
- Không tệ. Bà có tư cách để kiêu ngạo. Ngay cả tôi cũng khâm phục bà rồi.
Lâm Tử chỉ ngẩng đầu nhìn ả một cái nhưng không nói lời nào.
- Nếu cô đã chuẩn bị cho cái chết thì tôi sẽ thành toàn cho bà.
Natasha nói:
- Người đâu.
Trung niên nam nhân đang đứng ngoài quan sát vội bước nhanh vào nói:
- Phu nhân.
- Đem bà ta đi gặp con gái. Để cho con gái bà ta biết rõ mình có một mẫu thân vĩ đại như thế nào.
- Vâng, phu nhân.
Nam nhân khom người đáp ứng nói.
…………………..
Tần Lạc mấy ngày nay hết sức bề bộn. Lâm Hoán Khê “hôn mê bất tỉnh”, hắn phải canh giữ ở bên giường cà ngày lẫn đêm. Ly bị thương, vết thương tuy không nặng nhung lại cực kỳ phiền toái vì miệng vết thương rất to và nhiều. Cho dù chỉ là bôi thuốc sát trùng cũng cần không ít thời gian.
Cũng may miệng vết thương Hồng Phu đang chậm rãi khôi phục, bằng không thì Tần Lạc không biết làm sao có thể đủ sức chiếu cố nhiều bệnh nhân như vậy rồi.
Kỳ thật trong đội ngũ thì không chỉ chỉ có Tần Lạc là bác sĩ, hắn hoàn toàn có thể đem Ly cùng Hồng Phu cho bọn họ hỗ trợ nhưng Tần Lạc không làm như vậy. Các co cũng là vì hắn mà bị thương, các cô vì chính mình mà xuất sinh nhập tử. Nếu như có thể vì bọn họ làm một ít việc mà nói …, trong lòng Tần Lạc cũng sẽ thoải mái hơn một ít.
- Đau không?
Tần Lạc vừa bôi thuốc cho Ly vừa hỏi. Đây không phải lần thứ nhất hắn cởi quần áo bôi thuốc cho Ly cho nên đối với việc cô nằm lỳ ở trên giường, đem trọn tấm lưng trần hướng về phía hắn cũng thấy có cái gì quái dị. Đối với một người không phải là trượng phu người ta mà lại có thể chứng kiến một nữ nhân lỏa lồ da thịt nhiều như vậy, ngươi còn thấy cái gì chưa đủ hay sao?
- Anh đã hỏi rất nhiều lần rồi đó.
Ly không kiên nhẫn nói.
- Tôi sợ cô đau đớn.
Tần Lạc cười cười nói.
- Tôi không đau. Anh đi đi.
Ly nói.
- Còn chưa bôi thuốc xong đâu.
Tần Lạc nói.
- Đi đi.
- Không đi.
Tần Lạc nói.
- Để tôi tiếp tục giúp cô bôi thuốc.
Hắn biết rõ vì cái gì mà Ly tức giận như vậy, là một nữ nhân mặc dù cô không quá chú trọng đến hình tượng nữ nhân nhưng việc thân thể của mình bị người ta đánh tổn thương thành cái bộ dáng này thì trong lòng vẫn là có chút không thoải mái. Hơn nữa, cho tới bây giờ cô vẫn còn cho rằng mình đã bảo vệ Lâm Hoán Khê không tốt cho nên mới khiến cho Lâm Hoán Khê bị người xấu làm hại hôn mê bất tỉnh. Trong lòng của cô vẫn một mực trách cứ chính mình.
- Anh không đi thì tôi đi.
Ly cầm quần áo che ngực rồi muốn từ trên giường nhảy xuống.
Tần Lạc đưa tay giữ cô lại mà nói:
- Cô định làm gì? Thuốc còn chưa bôi xong đâu. Cô gấp cái gì?
- Tôi thích gấp cái gì thì gấp cái đó.
Ly đã chuẩn bị cùng Tần Lạc đối nghịch rồi.
Tần Lạc cười cười, nói:
- Cô đang tự trách mình hả?
- Tại sao tôi phải tự trách?
Ly rất không khách khí nói nhưng trong ánh mắt hung khí đã yếu đi vài phần. Nhiều khi, biểu hiện của cô giống như một tiểu hài tử.
- Cô cảm thấy là bảo vệ Lâm Hoán Khê không tốt sao. Đúng không?
Ly không nói lời nào, chỉ trừng mắt hung ác nhìn Tần Lạc.
- Kỳ thật cô đã làm vô cùng tốt rồi.
Tần Lạc vừa cười vừa nói. Hắn bôi thuốc lên miệng vết thương cuối cùng của Ly rồi nói:
- Lật lại. Tôi giúp cô bôi thuốc lên miệng vết thương trên bụng.
Ly nằm lật lại, cô dùng quần áo che lấy bộ ngực, chỉ để hở đoạn eo mềm mại mượt mà và vùng rốn cho Tần Lạc xem. Phần bụng cũng có ba vết thương, Tần Lạc dùng chiếc dao nhỏ khẻ đem mệng vết thương mới se mở ra sau đó rắc dưỡng cơ phấn vào, hắn vừa cười vừa nói.
- Yên tâm đi. Cô rất nhanh sẽ có một làn da mới.
Ly không nói gì. Đối với cái này cô không có mấy hứng thú.
- Tôi cũng giống cô, trước khi việc này phát sinh thì đều không rõ.
Tần Lạc giải thích nói:
- Đây là do Lâm Hoán Khê và Long chủ lập ra kế hoạch và vì để tìm được đại bản doanh của bọn hắn nên Hoán Khê đã cố ý để cho người ta bắt cóc đi. Tại thời điểm cô và gã nhà ảo thuật kia chiến đấu, kỳ thật Long chủ và Jesus ở ngay bên cạnh.
- Thật sự là như vậy?
Ly mở to hai mắt nhìn hắn hỏi.
- Đúng vậy.
Tần Lạc gật đầu nói.
Ly thoáng cái nhảy dựng lên, cô mặc xong quần áo rồi quay mặt đi ra ngoài.
- Cô đi đâu vậy?
Tần Lạc đuổi theo hỏi.
- Ta đi đánh cho Jesus một trận.
Ly nói.
- …….
Đáng thương Jesus, cầu mong Thượng Đế sẽ phù hộ cho ngươi.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Bác Sĩ Thiên Tài
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Chương 1273 : Bà ở trong bao dưới lầu
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: *********.vn
Trong gian phòng trống trải đang có hai chiếc bàn dài xếp song song. Mặt bàn được phủ vãi trắng xóa, trên mỗi cái bàn có một người nằm nhưng đó là người chết.
Một người dáng thấp bé, chỗ cổ họng có dấu vết khâu lại. Một người khác khổ người cao lớn hơn một ít, chỉ là lúc này cơ thể hắn đã hoàn toàn biến dạng, hoặc là thiếu khuyết một nửa cánh tay, mười ngón chân. Tóm lại là trên người thiếu khuyết vô số da thịt và bộ phận, có thể dùng hình ảnh vừa bị bom oanh tạc để hình dung.
Một mục sư mặc trang phục màu đen đang đứng giữa hai cái bàn lớn, hai tay hắn cầm một bản Thánh kinh đặt ở cạnh đầu bọn họ, hai mắt nhắm lại lẩm bẩm nói:
- Lạy chúa dạy bảo bằng hữu của ta, tại lúc mềm yếu có thể kiên cường bất khuất; tại lúc e ngại có thể dũng cảm tự cao; thành thật trong lúc thất bại, không chút tức giận; tại lúc thắng lợi vẫn có thể bảo trì khiêm tốn ôn hòa. Chúa ơi, mặc dù bọn họ chết rồi nhưng cũng xin người cho bọn họ được hưởng thụ cực lạc. Nếu như ngài có thể làm được hết thảy điều này, bọn họ sẽ là người hầu thành tín nhất của ngài.
Mục sư dám cò kè mặc cả cùng Thượng Đế thật đúng là hiếm thấy, ít nhất dũng khí của hắn cũng đủ làm cho người ta khâm phục.
Sau lưng gã mục sư này có một nữ nhân tóc vàng mặc áo da màu đen cùng một nam nhân gãy một tay, dáng vẻ đờ đẫn đang đứng nhìn.
Bọn hắn trầm mặc, yên tĩnh đứng đấy, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào hai gã đồng bạn đã từng là chiến hữu của mình.
Bát đại chiến tướng của Hoàng Đế, đây là cách xưng hô quang vinh cỡ nào ah thế nhưng điều này hiện tại lại mang đến cho bọn hắn sự sỉ nhục khó chịu nổi.
Quái thú chết trận, Kim Đồng chết trận, Quỷ Ảnh bị chém đứt một đầu cánh tay, ngực bị đâm thủng, mà ngay cả Bá Tước kẻ được xưng là Hoàng Đế đệ nhị cũng bị người ta gọt sạch đầu. Chiến tích như vậy thật sự là làm cho không người nào có thể ngẩng mặt lên được.
Mục sư sau khi cầu kinh xong thì quay lại nhìn hai người sau lưng nói:
- Thượng Đế sẽ tiếp nhận bọn họ. Bọn họ là người ưu tú như thế. Thượng Đế cũng cần phải có thủ hạ chứ?
- Mày nói nhảm nhiều quá.
Quỷ Ảnh mặt không biểu tình nói.
- Mày không phải là mục sư sao? Mày tin phụng Thượng Đế cùng Quang Minh? Mày cho rằng thần không gì không làm được hơn nữa lại vĩnh sinh ư? Vậy mày cầu xin họ cho hai gã này phục sinh đi a.
- Mày coi đây là trò chơi WOW hay sao.
Mục sư sắc mặt không vui nói:
- Thượng Đế nguyện ý tiếp nhận bọn hắn cũng đã là không tệ rồi. Bọn hắn khi còn sống cũng chưa cầu nguyện bao giờ.
- Mày thì sao? Mày cũng nên cầu xin Thượng Đế tiếp nhận mày đi? Cho tới bây giờ mày cũng chưa làm được chuyện gì tốt đẹp.
- Giết người là vì cứu người.
Mục sư nói:
- Làm thế nào để phân biệt rõ ai là tín đồ trung thành nhất là chuyện của Thượng Đế. Quan hệ gì đến bọn mày?
- Hai đứa chúng mày ầm ĩ quá.
Ngọc Nữ lạnh giọng quát.
- Cút ra ngoài.
- Tại sao tao phải cút ra ngoài? Mày không phải là Thượng Đế cũng không phải là Hoàng Đế, tao tại sao phải nghe lời mày?
Mục sư miệng cười phi thường nham hiểm nói:
- Ca ca ngươi đã chết thì quan hệ gì tới chúng ta? Thút thít nỉ non là chuyện của ngươi, cười nói là chuyện của bọn tao.
- Mục sư, câm cái miệng thúi của mày lại.
Quỷ Ảnh cũng rất không bình tĩnh. Hắn biết Ngọc Nữ rõ đau lòng vì ca ca đã chết. Bọn họ là song bào thai huynh muội, từ nhỏ đến lớn đều ở cùng một chỗ, cho tới bây giờ vẫn chưa từng chia lìa. Không nghĩ tới, lần này lại chia ly vĩnh viễn.
Trong mắt người ngoài, việc bọn hắn giết người uống máu là chuyện rất bình thường thế nhưng bọn hắn cũng là người, là nhân loại có cảm tình, cũng bởi vì vui vẻ mà hoan hô, cũng bởi vì đau xót mà rơi nước mắt.
- Kẻ tàn tật, mày muốn đánh nhau phải không?
Mục sư không khách khí nói.
- Mày …
Quỷ Ảnh bị chọc giận, muốn dùng cánh tay còn lại kia nện dẹp đầu hắn thì bị Ngọc Nữ giữ lại.
Quỷ Ảnh nghi hoặc nhìn mặt Ngọc Nữ, nhìn thấy ánh mắt của ả nhấp nháy về phía sau thì lập tức mẫn cảm quay đầu lại. Lập tức hắn nhìn thấy nam nhân kia đứng ở cửa.
Đó là một nam nhân cực kỳ anh tuấn, ngũ quan hài hòa, tóc đỏ cắt ngắn, trên người mặc bộ âu phục màu trắng không một nếp nhăn. Không biết hắn xuất hiện lúc nào nhưng cũng không thấy có ý tứ đi vào.
Hắn dùng một cái khăn lụa màu trắng che mũi cùng miệng, vẻ mặt chán ghét nhìn hai cổ thi thể trên bàn mà hỏi:
- Bọn hắn đều chết hết rồi à?
- Đúng vậy.
Mục sư hồi đáp. Tuy nhiên trong lòng hắn cảm thấy hỏi câu này có vẻ rất ngu ngốc.
- Đã cầu nguyện rồi hả?
Nam nhân lần nữa hỏi.
- Đúng vậy.
Mục sư nói. Bát đại chiến tướng của Hoàng Đế trước mặt nam nhân thậm chí ngay cả lớn tiếng thở dốc cũng không dám.
- Vậy thì hỏa táng đi a.
Nam nhân nói xong liền xoay người rời đi.
- Đúng vậy. Điện hạ.
Mục sư khom người đáp ứng.
Ngọc Nữ hầm hầm nhìn gã mục sư một cái rồi bước nhanh đi theo sau nam nhân áo trắng kia.
Mãi đến khi đi tới trong đại sảnh, nam nhân áo trắng mới bỏ cái khăn lụa xuống, ném cho người hầu bên cạnh, ngay lập tức có người bưng chậu nước ấm tới cho hắn rửa tay.
Nam nhân này sau khi rửa tay lại thay đổi một đôi giày da sạch sẽ rồi mới quay lại nhìn đám Quỷ Ảnh nói:
- Cởi quần áo trên người mày ra.
Quỷ Ảnh không dám phản bác lập tức nghe theo. Sau khi cởi bộ âu phục màu đen và áo sơ mi màu trắng ra thì trên người hắn lộ ra một đám băng bông quấn chặt lấy thân thể.
- Tháo cả băng gạt nữa.
Nam nhân áo trắng nói.
Quỷ Ảnh lần nữa nghe theo, lần lượt tháo băng gạt trên cánh tay ra. Cũng may là miệng vết thương kia đã được bôi một loại thuốc đặc hiệu nên đã khép miệng và việc tháo băng gạt cũng không là hắn chảy máu quá nhiều.
Nam nhân áo trắng đi tới, hắn chăm chú nhìn chỗ xương bả vai tay bị cụt của Quỷ Ảnh mà nói:
- Một kiếm thật nhanh.
Rồi cười tán thưởng.
- Vết thương này thật đẹp.
- ……
Quỷ Ảnh kém tí nữa là ngã ngửa ra. Me nó, mình mất cánh tay, không an ủi người ta vài câu thì thôi lại còn tán thưởng kiếm của người khác nhanh, khen vết thương này đẹp, nhanh cái mẹ của mày ah, đẹp cái ông mày a.
Cũng may là nam nhân này cũng không muốn nhìn lâu, hắn phất phất tay về sau rồi nói:
- Băng lại đi mà ra kia băng, đừng để chảy máu làm ô ếu thảm của tao.
Nam nhân này ngồi ở bên trên chiếc ghế da màu trắng mềm mại suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tao muốn gặp hắn và mời hắn ăn bữa cơm. Bọn mày nói xem khách sạn Hoa Hạ nào làm đồ ăn ngon hơn a?
………………..
Tần Lạc không chỉ phải trị liệu cho Lâm Hoán Khê, cho Ly và Hồng Phu mà mỗi ngày còn phải đi thăm Marie phu nhân để xem xét tình huống của bà ta. Vương Dưỡng Tâm từ sau khi lấy được phương thuốc của Tần Lạc rồi thì mỗi ngày đều sai hai vị lão sư Cố Bách Hiền cùng Lý Tử Nhân chăm chú nấu thuốc.
Hàng ngày, sau khi nấu thuốc xong Vương Dưỡng Tâm lại đích thân đưa qua cho Marie phu nhân uống, tuyệt không mượn tay người khác.
Jackson cũng đem một gói thuốc này đi đến Phòng nghiên cứu làm xét nghiệm, kết quả xét nghiệm cho thấy thuốc này cũng không có thành phần nào có hại đối với người thì hắn mới yên tâm. Đều là thuốc bổ cả, làm sao có thể có hại với con người được?
Vì bảo hộ Lâm Tử, Lâm Hoán Khê một mực lâm vào tình trạng “hôn mê bất tỉnh”. Ngoại trừ bên trong đội ra thì ngoại giới căn bản là không ai biết được tình huống hiện tại của cô. Hơn nữa cô không xuống dưới lầu, cũng không ra khỏi cửa, cả ngày đều trốn trong phòng ngủ. Bởi như vậy nên vị hôn phu Tần Lạc này cũng chỉ đành chui vào phòng làm bạn.
Hôm nay cũng vậy, Tần Lạc đang ngồi ở đầu giường gọt táo cho Lâm Hoán Khê thì chợt có tiếng đập cửa. Tần Lạc đem quả táo đang gọt ném cho Lâm Hoán Khê rồi cười nói:
- Để anh ra xem.
Hắn vừa mở cửa thì thấy Đại Đầu đứng ở bên ngoài.
- Có việc gì không?
Tần Lạc hỏi. Nếu như không có việc gì thì Đại Đầu sẽ không tìm hắn. Đại Đầu gật đầu, mặt lộ ra vẻ quái dị.
Tần Lạc đóng cửa phòng đi ra rồi nhỏ giọng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Có người đưa tới một bao đồ vật.
Đại đầu nói.
- Cái gì vậy?
- ….. chính anh nên đi xem.
Đại Đầu không biết là nên phải biểu đạt như thế nào nữa. Thấy vậy trong lòng Tần Lạc chợt trầm xuống và có cảm giác rất không ổn.
Lúc Tần Lạc đi xuống lầu vào phòng khách thì đã thấy Phó Phong Tuyết, Jesus, Ly và Hồng Phu và còn có bọn người Cố Bách Hiền, Lý Tử Nhân đang ngồi đó. Sắc mặt mọi người đều âm trầm nhìn chằm chằm vào một cái túi nhựa lớn trên mặt đất, giống như là thấy chuyện gì rất kinh khủng vậy.
- Làm sao vậy?
Tần Lạc đi tới hỏi.
Không có người nào trả lời nhưng tất cả mọi người đều lui về phía sau một bước, để hắn bước vào vị trí trung tâm.
Tần Lạc nhìn mặt Phó Phong Tuyết rồi kéo túi khóa ra. Hắn chỉ kịp nhìn liếc qua một cái rồi ngay lập tức kéo khóa lên.
Tàn nhẫn.
Huyết tinh.
Khủng bố.
- Ai đưa tới vậy?
Tần Lạc là người hàng ngày tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân với đủ loại bệnh tật, đủ loại vết thương mà cũng có cảm giác buồn nôn. Bọn hắn làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?
- Là do bưu chính chuyển tới.
Dại Đầu nói. Cái bao này là do hắn đứng ra ký nhận. Nếu là bưu kiện do Công ty đưa tới thì Tần Lạc muốn tìm hiểu nguồn gốc nơi gửi cũng rất khó khăn.
Chỉ là sau khi chứng kiến một thứ như vậy hắn làm sao có thể giải thích với Lâm Hoán Khê?
Làm sao để nói cho một nữ nhân vừa mới cảm nhận được một chút tình thương của mẹ là mụ mụ ngươi, bà ấy đang ở trong cái túi dưới lầu kia.
Cái này thật quá tàn nhẫn.
Đối với Lâm Hoán Khê tàn nhẫn.
Đối với hắn cũng rất tàn nhẫn.
- Cứ nói cho cô ấy biết đi.
Phó Phong Tuyết nói:
- Cô ấy rất cứng cỏi. Không có chuyện gì là không thể đối mặt.
Tần Lạc gật đầu đi ra, bước chân của hắn thật gian nan, mỗi bước nặng tựa nghìn cân.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Bác Sĩ Thiên Tài
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Chương 1274 : Con không nên hắt nước trái cây lên mặt mẹ
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: *********.vn
Lợi dụng sự kiện “Hội trưởng môn”, Lâm Tử ở phía sau đâm Lâm Hoán Khê một đao, điều này đã khiến cho Tần Lạc hận không thể đem nữ nhân biến thái này, lấy đao chém chết, cầm súng bắn chết, đem độc dược hạ độc chết, tóm lại là mogn bà ta sớm chết đi.
Lần này thì tốt rồi, Lâm Hoán Khê một mặt là muốn ở bên cạnh Tần Lạc, một mặt khác lại muốn tìm hiểu rõ chân tướng sự việc về mẹ cô. Tại sao vô duyên vô cớ mà bà lại hạ độc thủ với chính nữ nhi của chính mình?
Tần Lạc hiểu suy nghĩ của Lâm Hoán Khê nên cũng muốn giúp cô cởi bỏ khúc mắc này. Mặc dù biết rõ hành động ở nước ngoài rất nguy hiểm nhưng hắn vẫn đáp ứng đi với cô. Vì muốn bảo vệ cô, hắn thậm chí còn cùng Quân Sư bố trí “khổ nhục kế”, mời Long Vương về Long Tức, mượn Phó Phong Tuyết cùng đi.
Quả nhiên, Lâm Hoán Khê đã gặp được Lâm Tử và cũng vén ra được bức màn bí ẩn này. Cô đã tìm được chân tướng sự việc thế nhưng cái chân tướng này lại quá mức tàn nhẫn, so với việc suy đoán Lâm Tử muốn làm hại con gái mình thì càng thêm tàn nhẫn hơn. So với suy đoán của bọn hắn thì sự thật này càng làm cho người ta khó có thể tiếp nhận.
Tần Lạc làm thế nào để thuyết phục Lâm Hoán Khê, muốn dùng ngữ khí như thế nào, thần thái thế nào để nói cho cô biết - kỳ thật, người mẹ mà cô vốn oán hận bấy lâu nay vẫn một mực phía sau theo dõi cô, yêu thương cô, bảo vệ cho cô.
Hắn làm thế nào để nói ra điều này?
Tần Lac thật sự cảm thấy khó xử. Hắn không phải là một người kém ăn nói, lúc đối mặt với vô số người trong giới truyền thông vẫn có thể dẫn dắt được xu thế, nhưng hiện tại hắn lại không biết phải làm như thế nào để thay đổi cảm xúc của một Lâm Hoán Khê.
Tần Lạc phiền muộn vỗ vỗ đầu, thống khổ mà hỏi:
- Nói như thế nào đây?
Không có người nào trả lời, chuyện như vậy không người nào nguyện ý hỗ trợ mà cũng không có ai có thể hỗ trợ được hắn.
Từ lầu một lên đến lầu ba có tất cả 69 bậc, thời gian đi lên đại khái mất hai phút thế nhưng hôm nay Tần Lạc đi mất gần 10 phút mà vẫn còn bồi hồi ở lầu hai.
Tuy nhiên rốt cuộc Tần Lạc nổi lên dũng khí. Hắn xoa xoa gương mặt mình để cho hắn thoạt nhìn càng thêm ôn hoà một ít, không muốn biểu lộ ra vẻ cứng ngắc sau đó đi đến cửa phòng vui vẻ đẩy cửa phòng ra.
Lâm Hoán Khê đang ăn táo, một tay kia cầm một tờ báo đọc. Thấy Tần Lạc đi vào cô buông báo ra hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra à?
- Không có việc gì.
Tần Lạc vừa cười vừa nói. Lâm Hoán Khê rất nghiêm túc nhìn hắn nhưng không nói gì.
- Sao lại nhìn anh như vậy a?
Tần Lạc có cảm giác đứng ngồi không yên. Chẳng lẽ cô đã nhìn ra cái gì rồi?
- Anh đang rất khẩn trương.
Lâm Hoán Khê nói.
- Mà cười cũng rất miễn cưỡng.
Lâm Hoán Khê nhìn bộ dạng của Tần Lạc rồi nói tiếp:
- Nếu như rảnh rỗi thì không có lý do gì mà quay về lại vẫn đứng ở đó cười ngây ngô.
Tần Lạc biết rõ không giấu diếm được rồi, hắn ngồi xuống bên cạnh Lâm Hoán Khê, vươn tay ôm cô vào trong ngực rồi vừa cười vừa nói:
- Vừa rồi anh xuống lầu, nghe được bọn họ đang nói chuyện phiếm. Jesus khoác lác nói bọn hắn xông vào Ma Quật, giết hơn trăm người mà những người này đều là nhân viên nghiên cứu cao cấp nhất thế giới. Đánh nát vô số thiết bị dụng cụ có giá trị vài tỷ đôla, ngoài ra còn hủy diệt vô số thành quả nghiên cứu. Bọn hắn trước lúc mang em rời đi còn đánh bom nổ tung căn cứ khiến cho mặt đất sụp sâu xuống. Em nghĩ coi, nếu như không có em đi phía trước dẫn đường mà nói thì hành trình đến Mỹ lần này của chúng ta sao có thể được thành quả lớn như vậy? Nếu để cho cái tổ chức này tiếp tục tồn tại này thì ai biết bọn chúng sẽ làm ra chuyện điên cuồng kinh khủng cỡ nào nữa.
Lâm Hoán Khê đang ăn táo động tác chợt dừng lại, vè mặt ngưng trọng nhìn Tần Lạc. Tần Lạc giả bộ không có chú ý tới vẻ khác thường của cô tiếp tục nói:
- Cho nên mới nói, trong sự kiện lần này công thần lớn nhất là em. Có câu nói như thế nào nhỉ? Lão hổ không phát uy thì tưởng ta là con mèo bệnh, còn một khi phát uy thì mang đến lực phá hoại quả thực nghe rợn cả người. Anh đoán chừng mất kẻ lãnh đạo phía sau tổ chức này hiện tại đang ôm đầu khóc rống a?
- Bà ấy có phải đã chết hay không?
Lâm Hoán Khê hỏi.
- ….. à?
Tần Lạc ngẩng đầu nhìn Lâm Hoán Khê.
- Bà ấy chết rồi. Đúng không?
Lâm Hoán Khê hỏi.
- Anh cố ý nói lên thành quả hành động lần này, cố ý nói ra chuyện chúng ta đạt được bao nhiêu công tích nhưng thật ra là muốn nói cho em biết bà ấy đã chết rồi, để cho em không phải khổ sở đúng không?
- …………..
Tần Lạc nghĩ, nói chuyện cùng người thông minh thật là bớt được nhiều việc, ngươi nói tới nói lui mà nàng chỉ liếc mắt cái đã có thể nhìn rõ ràng bản chất sự việc. Thế nhưng mà bởi như vậy mà tình huốn đã không còn do hắn khống chế ah.
Thấy Tần Lạc trầm mặc, Lâm Hoán Khê hiểu rõ mình suy đoán không sai.
- Bà ấy đang ở đâu?
Lâm Hoán Khê hỏi.
- Ở dưới lầu.
Tần Lạc nói.
Lâm Hoán Khê vén chăn bước xuống thì lại bị Tần Lạc ôm lại nói:
- Em không cần xuống dưới. Để anh đưa bà ấy lên.
Lâm Hoán Khê hết sức liều mạng giãy dụa thế nhưng Tần Lạc gắt gao ôm lấy khiến cô không thể nhúc nhích. Lâm Hoán Khê liền há mồm cắn mạnh vai Tần Lạc, dùng sức, lại dùng lực cho đến khi vai hắn chảy máu thế nhưng Tần Lạc vẫn cứ như người sắt vậy, hắn vẫn ôm chặt cô nhất định không chịu buông ra, không đồng ý cho cô xuống lầu.
Lâm Hoán Khê rốt cuộc không giãy dụa nữa, cũng không động đậy được nữa. Cô tựa vào ngực Tần Lạc, hai dòng nước mắt chảy xuống.
Tần Lạc trong lòng cực kỳ bi ai. Vận mệnh đối với cô bé này là quá không công bình, quá không công bình. Hắn muốn nói lời an ủi gì đó nhưng hắn hiểu lúc này Lâm Hoán Khê không cần những thứ này. Cái hắn có thể làm tốt được là chăm chú ôm chặt cô, truyền cho cô sự ôn hòa và lực lượng.
Thật lâu. Thật lâu sau.
Lâm Hoán Khê từ trong ngực Tần Lạc đứng lên, cô đưa tay gạt nước mắt hỏi:
- Bộ dáng bà ấy có phải là rất khó coi hay không?
Tần Lạc gật đầu rồi lại lắc đầu. Bộ dáng của bà ấy rất khó coi thế nhưng mà trong lòng Tần Lạc thì lại không thấy khó coi chút nào.
Bất kỳ một người mẹ nào có thể làm được những việc này, bà ấy cũng sẽ không khó coi. Lâm Tử không phải là một người mẹ làm hết phận sự của mình nhưng đúng là một bà mẹ vĩ đại.
Những gì bà mong muốn bà đã làm được. Hơn nữa, Tần Lạc đã nhìn thấy bà, hắn thấy bộ dạng vui vẻ còn vương trên khóe mắt bà. Tại thời khắc chết đi bà vẫn mỉm cười, nhất định là vì bà cảm thấy kiêu ngạo tự hào.
- Anh đi xuống đưa bà lên đi.
Lâm Hoán Khê nói.
- Tốt.
Tần Lạc đáp ứng nói.
Lâm Hoán Khê đứng trước mặt Tần Lạc cởi bỏ áo ngủ trên người, cởi tất chân ra mà đi vào phòng tắm. Tần Lạc lo lắng nhìn thoáng qua thân ảnh của cô, mãi đến khi từ trong toilet vọng ra tiếng xối nước hắn mới yên tâm đóng cửa lại đi ra ngoài.
Lúc Tần Lạc lên đến phòng thì Lâm Hoán Khê đã tắm xong. Sau khi tắm xong cô đã thay đổi trang phục chức nghiệp và ngay cả áo sơ mi bên trong cũng đổi thành loại sơ mi màu đen vốn cô rất ít mặc.
Cô ngồi trước gương dùng son màu, trang điểm lông mày nhàn nhạt, màu sắc nhẹ nhàng tinh xảo mà không tục. Sau đó cô mở tủ giày, bỏ dép lê mà đi vào một đôi giày da màu đen.
Sau khi xong hết thảy cô mới nhìn Tần Lạc đang đứng ở cửa ra vào hỏi:
- Tới rồi sao?
- Đã đến rồi.
Tần Lạc nói rồi hắn đem một cái hộp nhỏ trong tay đưa cho Lâm Hoán Khê. Lâm Hoán Khê tiếp nhận rồi nhìn Tần Lạc nói:
- Em muốn ở cùng bà một chốc.
- Anh là con rể bà, hay là anh cũng …, thôi được rồi. Anh đứng chờ ngay tại cửa ra vào. Nếu có chuyện gì cứ gọi anh một tiếng là được.
Tần Lạc thấy biểu hiện của Lâm Hoán Khê không đúng lắm nên tranh thủ đổi giọng.
Lâm Hoán Khê mở nắp cái hộp gỗ nhỏ màu đỏ, bên trong là một nắm tóc. Mớ tóc này màu vàng, phía trên còn dính bết đầy máu đen, thoạt nhìn thì hình như rất lâu rồi không gội qua.
Cô cũng không kinh ngạc mà đem cái hộp nhỏ kia đặt trên bàn, giống như là hai mẹ con ngồi đối diện với nhau.
- Bảy năm trước, con đến Mỹ học. Con cho rằng nước Mỹ rất nhỏ, hai mẹ con ta nói không chừng sẽ gặp được nhau trên một con đường hoặc một nhà hàng Hoa Hạ nào đó, cho nên, vừa tới nước Mỹ con rất thích đi dạo phố, thích nếm thử đồ ăn ở các nhà hàng Hoa Hạ ở New York, hi vọng có thể gặp được mẹ.
- Về sau, có người cho con số điện thoại của mẹ ở Phòng thí nghiệm, con đã lấy hết dũng khí gọi đến nhưng điện thoại lại không có ai nghe. Cũng vì vậy từ đó về sau, con lại không dám gọi lại dãy số này nữa bởi vì con sợ nó vẫn không có người nghe hoặc là người nghe lại nói cho con biết, trong Phòng thí nghiệm không có người con muốn tìm. Con đem số điện thoại này cất trong ví tiền như cất giấu hi vọng.
- Cho đến khi trên internet xuất hiện những bức ảnh chụp kia, con biết là mẹ nhưng lại không muốn tin đó là mẹ nên con lại một lần nữa đến Mỹ. Con muốn tìm đến mẹ, muốn cùng mẹ hảo hảo nói chuyện. Hỏi xem tại sao mẹ phải làm như vậy, vô luận đáp án là gì thì ít nhất con đã thấy mặt mẹ.
- Vào buổi tối ngày con nhận được điện thoại của mẹ, con cả đêm không ngủ được, con suy nghĩ khi chúng ta gặp mặt thì cần phải xưng hô như thế nào, chào hỏi như thế nào, có nên ôm hay không, con nên mặc quần áo gì. Thật sự chưa bao giờ con khẩn trương như vậy.
Lâm Hoán Khê vuốt ve mớ tóc kia mà nước mắt trào ra, cô khàn khàn giọng hô:
- Mẹ ơi. Con xin lỗi, con không nên hắt nước trái cây lên mặt mẹ.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ