Hóa thân của hắn từ mười ba đại lực lượng áo nghĩa cường mạnh dung hợp một chỗ nên chưa thể thành thạo nắm giữ, chính vì sợ lực lượng trên người quá mức hỗn loạn sẽ ngộ thương đến nàng nên hắn mới ngoan ngoãn thành thật như vậy, sau khi thấy Đường Na tức giận, Hàn Thạc không thể không giải thích nguyên nhân với nàng.
Đường Na tin hắn ngay, bởi vì khoảnh khắc nàng dựa vào hắn, nàng liền cảm thấy được Hắc Ám thần lực trong cơ thể mình có chút không kiểm soát được. Ngay từ đầu Đường Na còn cho là do mình xúc động khi nhìn Hàn Thạc, sau khi nghe hắn giải thích mới biết vấn đề không phải do cơ thể mình.
Nhưng dù là vậy, Đường Na vẫn nguyện ý dịu dàng ôm hắn.
Bởi vì biết đây không phải bản thể của Hàn Thạc, Đường Na cũng không thân mật với hắn. Theo Đường Na biết, Hàn Thạc bây giờ chỉ là một con rối, trong lòng ít nhiều sẽ cảm thấy không quá thoải mái.
Hàn Thạc được một phen hút hồn, chỉ sợ lực lượng hỗn loạn trong cơ thể mình làm hại tới Đường Na, lúc nàng ôm hắn, một cử động nhỏ hắn cũng không dám làm, dáng vẻ có chút e dè.
Đường Na nhận thấy hắn căng thẳng, vốn đang ôm hắn hàn huyên lập tức buông tay ra, sau đó mới cùng hắn đàm luận một vài chuyện cũ có liên quan đến Ám Ảnh thành, Kỳ Áo đại lục.
Khi Hàn Thạc chăm chú nghe Đường Na kể lại, bỗng nhiên mắt chợt lóe, nhẹ giọng nói:
- Phụ thân nàng đang đến.
Khuôn mặt đang cười của Đường Na chuyển sang lo lắng, vội vàng nói với Hàn Thạc:
- Vậy chàng nhanh trốn đi a!
Cười cười, Hàn Thạc đứng dậy, nói:
- Vì sao phải trốn, để ông ấy trông thấy cũng không sao mà.
Sắc mặt Đường Na càng đỏ hơn, buồn bực dậm chân nói:
- Gặp thì gặp, ta sợ cái gì!
Rất nhanh, Phỉ Nhĩ Đức đã đi đến trước cửa. Mắt thấy trước phòng có kết giới tồn tại, ông sửng sốt một lát mới lớn tiếng hỏi:
- Làm gì mà bố trí kết giới vậy? Ta tới tìm con có chút việc.
Đường Na liền thu lại kết giới, mở cửa để Phỉ Nhĩ Đức tiến vào, đỏ mặt nói:
- Bố Lai Ân đang ở đây.
Ngoài suy nghĩ của Đường Na, Phỉ Nhĩ Đức cũng không bất ngờ nói:
- Ta cũng biết hắn sẽ đến đây, không nghĩ tới lại đến tìm con nhanh như vậy, ta cũng đang tính nói chuyện về hắn với con. – Nói xong, Phỉ Nhĩ Đức đã tiến vào phòng, đến trước mặt Hàn Thạc.
Việc này ngay cả Hàn Thạc cũng hơi ngạc nhiên. Hắn nhíu mày liếc mắt nhìn Phỉ Nhĩ Đức hỏi:
- Ông thu được tin tức từ Ám Ảnh thành sao?
Khẽ lắc đầu, Phỉ Nhĩ Đức tự mình ngồi xuống nói:
- Hắc Ám Chủ thần đưa tin cho thần hồn ta cho nên ta mới biết được.
Đường Na hoảng sợ, thò đầu nhìn ra ngoài, sau đó vội vàng đóng chặt cửa phòng, đi đến trước mặt Phỉ Nhĩ Đức, lo lắng nói:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Mười mấy năm trước Hàn Thạc ở Hắc Ám thần vực đại khai sát giới, tất cả mọi người đều nghĩ Hắc Ám Chủ thần nhất định sẽ đối phó với hắn, Đường Na đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ. Nghe thấy Hắc Ám Chủ thần trực tiếp đưa tin cho thần hồn của phụ thân khiến Đường Na vô cùng hoảng sợ, nàng lo lắng cho Hàn Thạc và lo lắng cả cho Lai Phất Tư gia tộc nữa.
Phỉ Nhĩ Đức quay đầu nhìn Đường Na, lòng thầm thở dài, thầm nghĩ nữ nhi của mình sau này không biết sẽ phải chịu bao nhiêu đau khổ nữa đây.
Trong lòng thầm nghĩ, ánh mắt Phỉ Nhĩ Đức lại đặt lên trên người Hàn Thạc, hắn cũng biết bên người Hàn Thạc có rất nhiều nữ nhân. Nhưng Đường Na là người Lai Phất Tư gia tộc, năm đó Lai Phất Tư gia tộc từng đối phó với Hàn gia, tuy nói cuối cùng người chịu thiệt lại là họ, nhưng cũng không thể cứ thế mà quên đi được.
Hàn Thạc có thể khoan hồng độ lượng, có thể không so đo, nhưng khó có thể bảo đảm trong lòng những nữ nhân kia của Hàn gia không sinh ghét hận.
- Đường Na, nàng lo lắng cái gì?
Hàn Thạc cười tiêu sái, bình tĩnh nói:
- Ta dám đến Hắc Ám thần vực thì tin tưởng có thể ung dung rời đi, nàng không cần khẩn trương.
- Việc này khác chứ, sức mạnh của Chủ thần không người nào có thể chống lại. Lần trước Thôn Vân thành ở ngoài rìa của Hắc Ám thần vực, chàng mới có thể thoải mái rời đi như vậy. Nhưng mà đây chính là U Mạc thành, cha ta còn thu được thần ấn, phải làm sao bây giờ? - Đường Na cũng không bởi vì Hàn Thạc nói mà an tâm, vẫn vẻ mặt vô cùng khẩn trương, thần sắc lo lắng.
Đường Na thực lực thấp, hiển nhiên không thể chân chính biết được lực lượng thần cách của Chủ thần đáng sợ đến thế nào. Nhưng Hàn Thạc ở Vùng đất hỗn loạn có thể nhìn thấy rõ mọi thứ, Hắc Ám Chủ thần ở Hắc Ám thần vực muốn tìm một người dưới cảnh giới của mình tính sổ, đối phương khẳng định trốn không thoát.
Lần trước sở dĩ Hàn Thạc có thể từ trong Thôn Vân thành ung dung rời đi, cũng không phải bởi vì hắn trốn kịp thời, mà là do Hắc Ám Chủ thần không để ý đến, bỏ qua cho hắn. Đối với Đường Na, một người không đạt đến cấp bậc kia mà nói, Hàn Thạc còn sống chính là may mắn, nhưng nàng cũng hiểu chuyện tình bên trong.
- Yên tâm, ta không có việc gì.
Hàn Thạc lại trấn an Đường Na một câu, chợt hắn nhìn Phỉ Nhĩ Đức, cười nói:
- Hắc Ám Chủ thần đưa tin cho thần hồn ông, chắc là không phải kêu đối phó ta chứ? Ha ha, nói đi, hắn nói ông nhắn cho ta cái gì?
Mặc dù là nói chuyện với Phỉ Nhĩ Đức, phụ thân của Đường Na, Hàn Thạc cũng vẫn giữ điệu bộ thong thả, thực lực hắn đến cảnh giới này, sẽ không bị những quy tắc tầm thường trói buộc.
- Ngươi biết Hắc Ám Chủ thần không phải kêu chúng ta đối phó ngươi? - Phỉ Nhĩ Đức hiển nhiên rất kinh ngạc.
- Ta lần này đến Hắc Ám thần vực vốn là nhận lời mời ba người bọn họ, đương nhiên biết hắn đưa tin cho thần hồn ông khẳng định không phải đối phó ta. - Dừng một chút, Hàn Thạc cười cười, nói thẳng không hề giấu diếm.
- Hơn nữa, nếu hắn thật sự muốn động đến ta, cũng sẽ không dùng đến ông.
Phỉ Nhĩ Đức tuy rằng đã tiến giai đến cảnh giới Thượng vị thần hậu kì, nhưng đối Hàn Thạc hiện nay mà nói ngay cả một chút lực uy hiếp cũng không có. Chỉ cần hắn muốn, phất tay là có thể giết chết. Tử Vong Chủ thần Nội Tư Đặc mười năm trước đã thấy lực lượng của Hàn Thạc, Hắc Ám Chủ thần bạn tốt của hắn đương nhiên cũng có thể đại khái đoán ra, thật sự muốn đối phó hắn, cũng sẽ không để Phỉ Nhĩ Đức - loại tiểu nhân vật này ra mặt.
Hàn Thạc vừa nói như vậy, Phỉ Nhĩ Đức khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười khổ, hắn biết lời Hàn Thạc nói là sự thật. Mười năm trước Hàn Thạc có thể dễ dàng xử lý Cổ Nhĩ, bằng lực lượng U Mạc thành hiện nay, cho dù tất cả hợp sức cũng không phải đối thủ của Hàn Thạc.
Đột nhiên, trong lòng Phỉ Nhĩ Đức khẽ động, giọng kinh hãi hỏi:
- Ba người mời ngươi tới? Còn có ai?
- Tử Vong, Hắc Ám, Hủy Diệt, tam đại Chủ thần mời ta đến Hắc Ám thần vực một chuyến, cũng không biết bọn họ làm trò gì! - Hàn Thạc thuận miệng nói.
Phỉ Nhĩ Đức, Đường Na bất chợt thừ người ra, dùng ánh mắt khó tin nhìn Hàn Thạc, vẻ đầy kinh ngạc.
Tử Vong, Hắc Ám, Hủy Diệt tam đại Chủ thần, đám người đó chính là tồn tại xa không thể đạt tới, ngày thường bọn họ đều lễ bái Chủ thần ở trong thần điện, ngay cả mặt mũi cũng không biết. Đó chính là tồn tại cao nhất của Chúng Thần đại lục, hôm nay lại mời Hàn Thạc đến Hắc Ám thần vực, lại còn do ba người cùng mời!
Đãi ngộ như thế, nói thế nào nhỉ? Chứng tỏ bọn họ coi Hàn Thạc trở thành khách quý!
Việc này quả thực là chuyện không thể, sự uy nghiêm của Chủ thần có thần cách trên Chúng Thần đại lục đã ăn sâu vào trong lòng mọi người, bọn họ chỉ qua lại với Chủ thần có được thần cách giống như họ, ngoài ra coi mọi người là nô bộc, căn bản sẽ không khách sáo như vậy.
Lần này ba người cùng mời Hàn Thạc đến Hắc Ám thần vực, chỉ có một giải thích, đó là bọn họ coi Hàn Thạc trở thành người ngang hàng!
- Bố Lai Ân, chàng nói giỡn phải không? - Rất lâu sau đó, Đường Na mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại, nhưng mà vẻ mặt của nàng vẫn như trước, thanh âm nói chuyện có chút run rẩy.
Trong lòng Hàn Thạc hiểu Chủ thần có thần cách có ý nghĩa gì với bọn họ, cũng không giải thích nhiều, mà quay sang cười hỏi Phỉ Nhĩ Đức:
- Hắc Ám Chủ thần để ông nhắn tin gì cho ta?
Phỉ Nhĩ Đức cũng bị chấn kinh tương tự con gái. Hít sâu một hơi, cẩn thận nhớ lại tin tức của Hắc Ám Chủ thần, sau khi bảo đảm mình sẽ không nhớ lầm, mới nói cho Hàn Thạc:
- Chủ thần bảo ngươi hai ngày sau đi Hắc Ám thần điện, vị trí Hắc Ám thần điện ta sẽ nói cho ngươi.
Dừng một chút, Phỉ Nhĩ Đức cười khổ không ngừng lắc đầu, còn bán tín bán nghi nói với Đường Na:
- Chỉ sợ, chỉ sợ điều Bố Lai Ân nói là sự thật. Ta cẩn thận nhớ lại, Chủ thần lưu tin tức cho ta là đối đãi Bố Lai Ân như khách quý, lúc trước ta còn có phần không hiểu vì sao thái độ Chủ thần kỳ quái như vậy, bây giờ mới biết được hóa ra hắn được tam đại Chủ thần mời đến!
Đường Na trợn tròn mắt, dò xét Hàn Thạc, hồi lâu sau mới hỏi:
- Chàng, chàng thật sự lợi hại như vậy sao?
Nàng biết Hàn Thạc tiến bộ thần tốc, nhưng mà nàng năm đó ở Kỳ Áo đại lục khi quen biết Hàn Thạc, hắn chỉ là một Hạ vị thần nho nhỏ, tới Chúng Thần đại lục bất quá chỉ hơn mấy trăm năm.
Ngay trong vòng mấy trăm năm này, Hàn Thạc lại có lực lượng khiến cho Chủ thần có thần cách chú ý, đối với Đường Na, người vẫn luôn dõi theo con đường Hàn Thạc trưởng thành mà nói, việc này khiến nàng khó có thể tiếp nhận.
- Ha ha, ta cũng không biết có phải ta thật sự lợi hại như vậy hay không.
Hàn Thạc xoa tay, cười nói:
- Chỉ có điều, ta biết mặc dù là Chủ thần có thần cách, cũng không dám giết ta. Hơn nữa, bọn họ chỉ có thể cầu ta.
Đường Na thật sự không biết nên nói g, ngoài miệng thì thào, thất thần nhìn Hàn Thạc, khó có thể tưởng tượng hiện giờ hắn đã đạt tới cảnh giới nào rồi.
"Khụ..."
Phỉ Nhĩ Đức liếc nhìn Đường Na, nói:
- Tiểu Na, con đi ra ngoài một chút, ta muốn nói chuyện riêng với. Việc này là về vị trí của Hắc Ám thần điện, con không thể biết được.
Đường Na bất đắc dĩ, hoa mắt thần mê lại nhìn chăm chú Hàn Thạc một hồi, lúc này mới nhẹ giọng nói:
- Vậy con đi ra ngoài trước, các người nói chuyện đi.
Sau khi Đường Na rời khỏi, Phỉ Nhĩ Đức bỗng nhiên than khẽ, nói:
- Nếu năm đó ta nghe tiểu Na, Lai Phất Tư gia tộc chúng ta cũng sẽ không tổn thất nặng nề như vậy.
Phỉ Nhĩ Đức mỗi lần nhìn thấy Hàn Thạc trở nên mạnh hơn, trong lòng hối hận lại tăng thêm một phần. Chính là vì hắn xem thường Hàn Thạc, mới dẫn đến cái chết của Ngải Phất Lí - đệ đệ hắn, làm cho Lai Phất Tư gia tộc xa xứ, thiếu chút nữa bị diệt tộc ở Thôn Vân thành.
- Thần điện ở chỗ nào? -Chuyện quá khứ đã qua đi, Hàn Thạc không muốn nhắc lại.
Sau khi nói ra vị trí thần điện, Phỉ Nhĩ Đức nhìn Hàn Thạc thật sâu, nói:
- Bố Lai Ân, đối với Đường Na tốt một chút.
Chần chờ một chút, hắn nhẹ giọng tiếp:
- Xem như là ta cầu xin ngươi.
Hắn biết bởi vì chênh lệch thực lực quá lớn, thái độ của hắn ở trước mặt Hàn Thạc không thể làm cao.
Gật đầu, Hàn Thạc nghiêm mặt nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ đối xử với nàng thật tốt.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Đại Ma Vương Tác giả: Nghịch Thương Thiên
Chương 1000:Nguồn gốc Hắc Ám
Dịch: neopunk1
Biên tập: donquichotte
Nguồn: TTV
- Phụ thân của ta có bàn chuyện gì với chàng không? - Phỉ Nhĩ Đức vừa rời khỏi là Đường Na lập tức nắm lấy Hàn Thạc.
- Chỉ là bàn về chuyện của Hắc Ám thần điện, không có gì đặc biệt cả.
Hàn Thạc cười cười rồi nói với nàng:
- Vận may của phụ thân nàng không tệ ha. Hắc Ám Chủ thần vừa đặc biệt truyền đến thần hồn của ông ta. Xem ra rất coi trọng ông ấy. Ài, thế này thì vị trí của ông tại U Mạc thành sau này dường như sẽ không thể bị lay động nổi rồi.
Trong thần vực do Chủ thần có thần cách quản lý, chỉ cần Chủ thần vừa mắt với ngươi thì nhất định sẽ có cơ hội nổi bật. Thực lực của Phỉ Nhĩ Đức thể hiện tại nơi này, đầu óc linh hoạt, U Mạc thành trong tay ông ta gọn gàng trật tự, Hắc Ám Chủ thần tự nhiên sẽ đề bạt lên.
- Thật không nói chuyện gì khác sao?
Đường Na khá ngượng ngùng, đỏ mặt lên lí nhí:
- Ngay cả chuyện giữa hai đứa mình cũng không nhắc tới à?
Trong lòng nàng ít nhiều vẫn còn có chút lo lắng, sợ rằng Phỉ Nhĩ Đức sẽ không đồng ý về vấn đề giữa mình và Hàn Thạc. Đường Na không thể không tôn trọng ý kiến của cha mình.
- À à, phụ thân nàng không có gì, chỉ nói ta phải đối đãi với nàng thật tốt. - Hàn Thạc nghĩ một hồi rồi để giảm bớt lo lắng của Đường Na mới đề cập tới chuyện này.
Đường Na hiểu ngay, vừa nghe Hàn Thạc nói vậy liền biết ngay rằng Phỉ Nhĩ Đức không có ý kiến phản đối gì. Mặt nàng lại càng đỏ ửng, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Hàn Thạc rồi thỏ thẻ:
- Vậy chàng có nghe lời của phụ thân ta không?
Hai người đắm đuối nhìn nhau, lòng nàng luống cuống, ngượng ngùng cúi đầu, sau đó mới hơi giận đá Hàn Thạc một cái để biểu lộ sự bất mãn trong lòng.
- Ta cần phải đi một chuyến, cần gặp ba người. Đợi khi chuyện bàn luận rõ ràng thì ta sẽ về lại U Mạc thành tìm nàng.
Hàn Thạc thiết tha nói với Đường Na:
- Nếu như U Mạc thành không có chuyện gì khẩn cấp thì nàng chuẩn bị khi ta tới tìm nàng thì cùng ta đi một chuyến tới Vùng đất hỗn loạn nhé.
Đường Na hiển nhiên rất vui mừng, cảm động trong lòng, nhưng vẫn hơi do dự, đoạn nhẹ nhàng thở dài nói:
- Ta đã có thương lượng với phụ thân rồi. Chuyện gần đây ở U Mạc thành không ít, người trong gia tộc bọn ta lại không đủ, để xem ý của người thế nào.
- Nàng yên tâm đi, người ở trên phụ thân nàng sẽ giữ cho U Mạc thành bình yên vô sự, sẽ không có chuyện gì phiền phức đâu. À, vả lại nàng cũng sẽ không vĩnh viễn ở lại U Mạc thành để giúp ông ta. Vùng đất hỗn loạn của ta cũng lâu lắm rồi chưa rảnh để ngó ngàng tới. - Hàn Thạc nắm lấy bàn tay của Đường Na mở nụ cười rất mờ ám.
Vùng đất hỗn loạn quả là bận rộn nhưng đã có Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ, lại thêm biết bao thành viên Hàn gia thu xếp, thật cũng chẳng phải là thiếu người, chỉ là do Hàn Thạc mượn cớ mà thôi.
- Để ta bàn luận với phụ thân đã. - Đường Na rất cao hứng trong lòng, xem ra sẽ thảo luận chuyện này rõ ràng với Phỉ Nhĩ Đức một phen.
- Ừm, ta nghĩ phụ thân của nàng khẳng định sẽ tình nguyện thả người mà.
Hàn Thạc lấy tay vuốt tóc Đường Na rồi nói:
- Được rồi, không thể chần chừ nữa, ta phải rời khỏi nơi đây ngay. Đợi khi chuyện bàn thảo xong, ta sẽ sớm tìm gặp nàng.
Đường Na rõ ràng không nỡ chia cách, vốn định nhiệt tình với Hàn Thạc trước chuyến đi một chút, nhưng lại nghĩ tới thân thể này của hắn có chút quái dị nên liền bỏ ý định này, chỉ lên tiếng dặn dò hắn cẩn thận một chút rồi mới để Hàn Thạc rời khỏi.
Hàn Thạc rời khỏi U Mạc thành rồi thẳng tiến theo phương hướng tới Ảo Ảnh thành. Theo lời Phỉ Nhĩ Đức nói thì Hắc Ám thần điện nằm tại Hắc vực sâm lâm trong khu vực trung tâm của Hắc Ám thần vực. Còn Hắc vực sâm lâm thì nằm ngay giữa vùng đất giáp ranh giữa Ảo Ảnh thành, U Mạc thành và Ám Ảnh thành.
Xung quanh Hắc vực sâm lâm, cổ thụ mọc ngút trời, ánh nhật nguyệt trên đường đi đều bị bóng cây che lại, cho dù trời nắng chói chang cũng cảm thấy vô cùng u ám.
Khi còn ở Ám Ảnh thành, Hàn Thạc đã liệu chừng Hắc Ám thần điện ở trong Hắc vực sâm lâm, bởi vì Hắc vực sâm lâm chính là khu cấm của mấy vùng thành thị, bình thường rất ít thấy bóng người. Mấy thành thị lớn này nghiêm cấm người ngoài đi vào Hắc vực sâm lâm. Một số người không nghe lời thần thánh khuyên bảo tiến vào đó chưa từng thấy ai còn sống trở ra.
Từ trước Hàn Thạc đã đoán ra Hắc Ám thần điện có thể ở tại Hắc vực sâm lâm, nhưng vẫn chưa dám dò thăm hư thực. Chủ thần có được thần cách trước đây trong mắt hắn chỉ ở trong truyền thuyết mà thôi, thực lực hắn lúc đó quá thấp, không hề có lòng tự tin để mạo hiểm.
Đường đi từ U Mạc thành tới Hắc vực sâm lâm mặc dù không gần lắm, nhưng với tốc độ nhanh chóng hiện nay của Hàn Thạc, chỉ nửa ngày là đã đứng ngay cửa khẩu vào Hắc vực sâm lâm. Hắn cảm nhận ngay được Hắc Ám nguyên tố dầy đặc của vùng đất đặc biệt này, hít một hơi, hắn cất bước chân đi về hướng Hắc vực sâm lâm.
Trước mặt Phỉ Nhĩ Đức cùng Đường Na thì Hàn Thạc mặc dù tự tin nói sẽ không có chuyện gì, nhưng khi thật sự đi vào Hắc vực sâm lâm thì hắn vẫn có chút lo lắng. Nếu như Hắc vực sâm lâm mà có ba vị đại Chủ thần Tử vong, Hủy diệt, Hắc Ám cùng đối phó hắn thì ở vùng đất đặc biệt này, Hàn Thạc không nắm chắc có thể dễ dàng bỏ trốn.
Sau khi đi vào Hắc vực sâm lâm, thần thức của hắn bắt đầu triển khai, dần dần phát giác được sự lưu động lạ thường của Hắc Ám nguyên tố. Sau khi cảm nhận sâu xa được một lúc thì Hàn Thạc mới đi về khu vực có Hắc Ám nguyên tố dầy đặc nhất.
Ba đại Chủ thần Hắc Ám, Tử Vong, Hủy diệt tìm hắn? Rốt cuộc là muốn làm gì đây? Trên đường tới, Hàn Thạc luôn tự đánh giá vấn đề này nhưng thủy chung vẫn không nghĩ ra được câu trả lời.
Theo lời Tử vong Chủ thần Nội Tư Đặc nói thì lần này ba người cùng mời hắn tới nơi này, tựa hồ không phải chỉ nghĩ đến việc liên hợp với Vùng đất hỗn loạn một cách đơn giản như vậy.
Hàn Thạc không định tham dự vào cuộc chiến giữa Chúng thần, nhưng lại nghe Nội Tư Đặc nói rằng trận chiến này chẳng có đại lục nào có thể thoát được.
Ngay cả hai đại thần vực Thời không và Vận mệnh vốn luôn chủ trương không hỏi đến thế sự cũng không thể né được ảnh hưởng này, sợ rằng cuộc chiến này tuyệt đối sẽ không đơn giản như bất kỳ ai nghĩ.
Sau khi Hàn Thạc từ thần hồn của tên thống lĩnh Liệp thần giả của Sinh mệnh thần vực dò ra được một số bí mật, biết rằng sự tồn tại của Liệp thần giả có ảnh hưởng đặc biệt tới mười hai đại Chủ thần thì hắn lại càng cảnh giác mạnh mẽ hơn bọn họ, không biết rằng bọn họ cứ trơ mắt nhìn mình từng bước trở nên mạnh hơn có phải là ý đồ lợi dụng lực lượng của mình để mở thông Thiên Không thành là muốn làm chuyện gì đây.
Chính vì lòng đầy hoài nghi về chuyện này mà Hàn Thạc mới mạo hiểm tới đây!
“Sột soạt soạt!”
Hàn Thạc đặt chân từng bước dần dần đi trên cây, không hề phá không mà đi.
Từ trong thần thức, hắn cảm nhận được sự phân bố của Hắc Ám nguyên tố nên không ngừng phân biệt được phương hướng, dần dần đi tới ngay khu trung tâm của Hắc vực sâm lâm. Trên đường đi, Hàn Thạc không hề phát hiện ra được sinh mạng nào tại nơi này. Nơi này tịch mịch như vậy, rõ ràng là có chút không bình thường.
Theo bước chân tiến vào sâu trong Hắc vực sâm lâm, hắn phát hiện ra nguyên tố của các hệ khác trong trời đất nơi này càng lúc càng ít, còn Hắc Ám nguyên tố thì lại càng lúc càng dầy đặc, đè nén tất cả lực lượng các nguyên tố khác.
Đột nhiên!
Vừa bước thêm một bước thì tất cả ánh sáng le lói yếu ớt chợt biến mất hoàn toàn. Hàn Thạc rơi vào tình trạng ngay cả năm ngón tay của mình cũng không thấy được. Ngay lúc đó, hắn chợt phát hiện ra bên cạnh mình cũng không còn một chút lực lượng nguyên tố nào khác mà chỉ có thuần tuý là Hắc Ám nguyên tố.
Hàn Thạc vừa dùng thần thức thăm dò thì phát hiện ra mình đã tiến vào khu vực có Hắc Ám nguyên tố dầy đặc nhất. Rõ ràng là hắn đã tiến vào Hắc Ám thần điện.
Tại nơi tuyệt đối hắc ám này, thị giác hoàn toàn mất đi tác dụng, hắn chỉ có thể lợi dụng cảm ứng của thần thức để tiến tới từng bước.
Không biết qua đi bao lâu, Hàn Thạc đột nhiên phát hiện mình đã đến được nơi ngọn nguồn của hắc ám. Từ xa xa, khu vực trước mặt hắn phát ra Hắc ám nguyên tố không ngừng, phiêu bạt ra bốn phương tám hướng.
Hắc Ám nguyên tố to lớn vô cùng như một biển rộng bao la vô cùng vô tận. Dường như nơi này là ngọn nguồn của Hắc Ám nguyên tố tại từng ngõ ngách của Chúng thần đại lục.
Lực lượng của Thần cách!
Hàn Thạc lập tức biết được mình đã tới được mục đích, rất nhanh là đã có thể gặp được Hắc Ám Chủ thần.
Chỉ có lực lượng của thần cách mới tựa hồ vô cùng vô tận đáng sợ thế này. Cũng chỉ có lực lượng của thần cách mới khiến người ta bị sợ hãi kinh hoàng vì sự cường đại không cách nào so sánh được này.
“Khục khục...”
Hàn Thạc ho nhẹ hai tiếng rồi định nêu rõ thân phận của mình.
Ngay lúc đó, hắn đột nhiên phát hiện Hắc Ám nguyên tố chung quanh chợt biến đổi, xông tới ép sát người hắn. Chỉ trong phút chốc, Hắc Ám nguyên tố vô cùng vô tận đã ngưng kết lại với nhau, bao trùm các nơi trên thân thể Hàn Thạc như một lao tù, bằng một lực lượng điên cuồng hướng về hắn.
Hàn Thạc giật mình, cảm nhận được áp lực đáng sợ không tưởng tượng nổi kia. Hắn không dám nghĩ nhiều, tấm thân miễn cưỡng do không gian lực lượng tạo ra chợt một hoá thành hai. Hai thân ngoại hóa thân đột nhiên tách ra.
Hàn Thạc trước giờ không thể hợp nhất được hai thân ngoại hóa thân này. Bình thường mà nhìn thì chỉ là một người, nhưng một khi giao chiến là lực lượng của hai thân ngoại hóa thân liền va chạm lẫn nhau, rất ư bất lợi. Đối phó với đám yếu kém thì hắn có lẽ không cần chuyện bé xé ra to, chỉ cần dùng thân thể do hai thân ngoại hóa thân tạo ra là có thể xử lý được.
Nhưng lần này lại là Chủ thần có thần cách, hắn không hề dám lơ là.
Hai thân ngoại hóa thân của Hàn Thạc tách xa khỏi nhau. Hai cỗ lực lượng rõ ràng là thần lực đối chọi lẫn nhau phóng mạnh ra từ hai bên, mặc kệ rốt cuộc ý của Hắc Ám Chủ thần là gì, lập tức hình thành tấm bình phong mạnh mẽ nhất để tự bảo vệ lấy mình.
Hắc Ám lực lượng vô cùng vô tận cảm nhận được áp lực vô cùng cường đại từ hai thân ngoại hóa thân vốn có thể dễ dàng đối phó với Cổ Nhĩ-ngụy Chủ thần dường như phát sinh dị biến dưới ảnh hượng của lực lượng thần cách nên không ngừng xoắn lại với nhau trở thành Hắc Ám lực lượng thuần khiết như từng giọt nước. Mỗi giọt đều có lực lượng tương đương với Thượng vị thần.
Đột nhiên những giọt nước Hắc Ám nguyên tố kia lại hoà hợp lẫn nhau, biến thành một vùng biển mênh mông bao bọc chung quanh Hàn Thạc. Vùng biển do lực lượng nguyên tố tạo thành biến nên một dòng xoáy hắc ám vô cùng khổng lồ xoắn lấy cả hai Hàn Thạc với tốc độ cực cao cứ như đang muốn thôn phệ hết thảy mọi thứ.
Mỗi lần dòng xoáy hắc ám khổng lồ kia xoay được một vòng thì lực lượng đề kháng của hai thân ngoại hóa thân của Hàn Thạc trở nên yếu hơn một chút. Chỉ trong chốc lát, lực phòng ngự của hai thân ngoại hóa thân cơ hồ như hoàn toàn bị xoắn vỡ toàn bộ.
Hàn Thạc giật mình, đột nhiên cảm thấy bản thân đi vào sào huyệt của người khác có vẻ thật sự khá lỗ mãng.
Khi hắn tới nơi đây, chưa kịp nói một câu là đã bị Hắc Ám Chủ thần công kích, hơn nữa thấy lực lượng công kích lợi mãnh liệt như vậy, không ngờ có thể uy hiếp cả tính mạng của hắn. Cả hai thân ngoại hóa thân không ngờ cũng ngấm ngầm ngăn cản không nổi.
Lực lượng của Chủ thần có thần cách quả nhiên vô cùng cường đại!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Đại Ma Vương Tác giả: Nghịch Thương Thiên
Chương 1001:Tư cách
Dịch: neopunk1
Biên tập: donquichotte
Nguồn: TTV
Trong nhất thời Hàn Thạc không hiểu được rõ ràng ý tứ của Hắc Ám chủ thần. Nhìn thấy lực phòng ngự của thân ngoại hóa thân càng lúc càng suy giảm theo vòng xoáy Hắc Ám, hắn thật sự giống như đang đối chọi với kẻ thù, liền đem hết tinh lực để đối kháng với ý chí cường đại của Hắc Ám chủ thần.
Mãi đến khi này Hàn Thạc mới ý thức được lực lượng của thân ngoại hữu thân còn chưa dung hợp lẫn nhau thì chỉ có giới hạn, vẫn không phải là đối thủ của Thần cách Chủ thần.
Hai cỗ lực lượng bất đồng dần dần bị bào mòn dưới vòng xóay Hắc Ám. Trong lòng Hàn Thạc nảy sinh cảm giác bất lực, chỉ đành liều mạng khiến cho chúng có thể dung hợp lẫn nhau.
Theo Hàn Thạc thấy, chỉ cần hai cỗ lực lượng này có thể dung hợp lẫn nhau thì khẳng định sẽ không cần phải sợ Hắc Ám chủ thần. Đáng tiếc là dung hợp đám lực lượng tạp chủng này thật sự quá khó khăn. Trong khoảng thời gian ngắn thế này, muốn có đột phá thì quả nhiên như muốn các thế lực Ả Rập hòa đàm với nhau.
Nhìn thấy lực lượng của hai thân ngoại hóa thân từ từ bị tan rã, hắn ngầm thấy lo lắng.
Đột nhiên trong đầu Hàn Thạc loé lên một ý niệm.
Tạm thời dung hợp thì không thể được, hay cứ thử cho lực lượng xung kích lẫn nhau đi.
Vừa nghĩ tới, thì hai thân ngoại hoá thân của Hàn Thạc đã tiếp cận lẫn nhau. Lực lượng vốn đang phòng ngự bản thân đột nhiên biến thành hai lực lượng xung kích hình trùy, như hai con rồng hung hăng xông thẳng vào nhau.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra từ ngay trung tâm chỗ hai cỗ thần lực mới đang va chạm. Năng lượng dao động đáng sợ cứ như là một cơn đại hồng thủy, từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo tới xung kích.
Trong phút chốc, hai thân ngoại hóa thân của Hàn Thạc đều cảm nhận được lực xung kích cường đại, rồi bị đánh văng ra khỏi khu trung tâm của vòng xoáy Hắc Ám, ra khỏi nhà tù bao bọc của vòng xoáy Hắc Ám này.
Hàn Thạc mừng rỡ rồi không suy nghĩ gì hết, chỉ vội vàng theo đường cũ phóng thẳng ra khu vực mà Hắc Ám nguyên tố tương đối mỏng manh hơn một chút.
- Hả! - Từ khu vực Hàn Thạc vừa đối phó với lực lượng thần cách vọng tới một tiếng hô kinh ngạc, dường như đang cảm thấy kỳ quái vì sao hai thân ngoại hóa thân của hắn có thể thoát khỏi ảnh hưởng của lực lượng Hắc Ám thần cách.
Ngay lúc này, Hàn Thạc cũng mặc kệ, bất chấp tất cả thối lui ra ngoài, hy vọng có thể cách xa khu vực có sự tồn tại của thần cách một chút.
Nhưng trong lúc hắn có phần khinh thường sự mạnh mẽ của Thần cách Chủ thần thì đột nhiên Hắc Ám lực lượng vô cùng mạnh mẽ kia lại tràn tới, theo hướng di chuyển của Hàn Thạc mà bao phủ lấy nơi đó. Cho dù hắn phóng tới chỗ nào thì lao tù đen tối bằng Hắc Ám nguyên tố không nhìn thấy cả năm ngón tay của chính mình kia vẫn tuyệt đối vây lấy hắn.
Nhưng vì tốc độ thân ảnh không ngừng thay đổi hướng đi của Hàn Thạc quá nhanh, ngay cả Hắc Ám chủ thần cũng không cách nào lại hình thành vòng xoáy Hắc Ám để bao vây hắn lại vào trong.
Ầm ầm ầm ầm ầm.
Thanh âm đặc biệt phát ra như tiếng thiên lôi đánh xuống, một cỗ lực lượng Hủy Diệt kinh thiên động địa lại áp tới. Hàn Thạc đang cật lực lẩn trốn chợt biến sắc, căn bản còn chưa kịp né tránh thì đã bị lực lượng Hủy Diệt ngăn trở. Cả hai thân ngoại hóa thân chợt ngã quỵ xuống đất.
Cùng lúc đó một luồng ánh sáng Tử Vong giá rét hiện ngay trước mặt Hàn Thạc, hình ảnh mơ hồ của Nội Tư Đặc dưới ánh sáng Tử Vong dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Lực lượng thần cách Hủy Diệt, Tử Vong hiện rõ ràng bên người hắn.
Trong lúc Hàn Thạc tay chân bị lạnh cóng thì nhìn thấy cả ba đại Thần cách Chủ thần cùng xuất hiện. Theo hắn nhận thấy, cả ba đại Chủ thần cùng xuất hiện thì sợ rằng hắn sẽ rất khó lòng mà rời khỏi nơi này được.
Cả hai thân ngoại hóa thân sẽ bị tiêu hủy tại nơi này, chỉ còn lại bản thể là vẫn còn tại Ma Ẩn cốc. Hắn đành buộc lòng khiến hai thân ngoại hóa thân xoắn lấy lẫn nhau, không gian chung quanh rạn nứt khiến hắn phân từ một thành hai. Hai bên trái phải của Hàn Thạc đột nhiên nắm lẫn nhau.
Trong nháy mắt, trên thân thể Hàn Thạc bạo phát năng lượng ba động kinh khủng, dùng hai bên mình hắn làm cầu, khiến cho lực lượng đối chọi nhau của hai thân ngoại hóa thân đâm vào nhau bùng nổ kịch liệt với tốc độ mắt thường khó lòng thấy được. Một cơn đau khắc cốt ghi tâm từ linh hồn của hai thân ngoại hoá thân truyền đến.
Một tiếng hét thống khổ đau xé tâm gan!
Từ trước đến giờ, thân thể của Hàn Thạc là do hai thân ngoại hóa thân hòa lẫn nhau. Hai bên thân thể đều không dám xung đột nhau.
Hàn Thạc đã từng thử qua để cho hai tay trái phải đụng vào nhau khiến cho linh hồn của cả hai thân ngoại hoa thân như bị thiêu đốt, sinh ra cảm giác đau đớn khó lòng hình dung được.
Cảm giác đau đớn này còn mạnh gấp mười lần khi thân thể Hàn Thạc thay đổi lúc đột phá cảnh giới Thiên Diệt, căn bản không phải là chuyện mà một sinh mạng bình thường có thể chịu đựng nổi. Nếu không phải tu luyện ma công khiến sức nhẫn nại của hắn trở nên đến mức làm người khác rợn tóc gáy thì nỗi đau thống khổ khi hai tay đụng lẫn nhau đủ khiến cho thần hồn hắn vỡ nát, lập tức hồn phi phách tán.
Nhưng Hàn Thạc cũng phát hiện ra, một khi hai bên thân thể trái phải xung đột lẫn nhau, dưới cơn thống khổ khó lòng chịu đựng nổi kia thì lực lượng xung khắc của hai thân thể sẽ có thể bạo phát ra năng lượng từ trường khủng bố.
Đây chính là một chiêu ngọc thạch câu phần, hai bên cùng chết.
- Ồ!
- Lợi hại!
- Không tệ!
Ba tiếng la lớn cùng phát lên. Cả ba Thần cách Chủ thần từ ba hướng khác nhau kéo tới, ai nấy rõ ràng đều bị chấn động mạnh khi nhìn thấy năng lượng từ trường khủng bố bạo phát ra từ phía Hàn Thạc đang nắm chặt lấy hai tay.
Năng lượng từ trường khủng bố trong nhất thời tụ tập theo hướng nhìn từ hai mắt của Hàn Thạc đột nhiên nổ ầm về phía Nội Tư Đặc.
Sắc mặt Nội Tư Đặc chợt biến chỉ hô lớn:
- Không xong rồi!
Sau đó liền vội vã né tránh.
- Ầy, đừng kích động mà. Chúng ta vừa rồi chỉ là để Ám Mông ngấm ngầm thử ngươi mà thôi. - Nội Tư Đặc vừa né đòn công kích của Hàn Thạc vừa liên hồi vẫy tay hô to để hắn thoát khỏi cơn xung động.
Trong lúc Nội Tư Đặc giải thích thì màn đêm Hắc Ám vô cùng vô tận cũng tan biến, ánh trăng thanh tỉnh lại rọi xuống nơi này. Cùng lúc đó, một thanh niên khôi ngô hơi có vẻ lạnh lùng cùng một đại hán thân thể cao to, lực lưỡng cường tráng từ trong bóng tối hiện ra. Ánh mắt cả hai đều chăm chú nhìn Hàn Thạc, loé lên vẻ kỳ dị. Trên thân người cả hai đều rõ ràng mang theo lực lượng thần cách mà chỉ có Chủ thần mới có được.
Hàn Thạc đang chuẩn bị mặc sức đối chọi với ba người Nội Tư Đặc, chợt nghe được lời giải thích của Nội Tư Đặc, lại thấy hai đại Chủ thần Hắc Ám, Hủy Diệt đều hiện thân khiến hắn hơi do dự trong lòng. Hắn chần chừ một chút rồi mới từ từ thả lỏng hai tay đang nắm chặt lẫn nhau.
Đột nhiên năng lượng từ trường khủng bố kia chợt biến mất không tung tích, không còn sót lại chút gì.
Cặp mắt của Hàn Thạc nhìn chằm chằm ba người Nội Tư Đặc, trên hai tay trái phải của hắn vẫn còn lập loé ánh quang mang, phát ra tiếng “tí tách”, trong lòng bàn tay vẫn còn nhấp nháy những tia sáng sắc màu lưu ly kỳ dị, bên trong tựa hồ như một không gian không ngừng sụp đổ rạn nứt, những tia năng lượng kỳ quái nhỏ xíu như từ khắp nơi xông tới. Hắn thật không biết lời nói này của Nội Tư Đặc là thật hay là giả, cho nên chỉ đành chuẩn bị kỹ càng gặp tình thế không hay là sẽ chuẩn bị lập tức ra tay. Khoảng cách giữa hai bàn tay chỉ khoảng bằng cự ly một nắm tay.
Nỗi thống khổ xé tâm gan kia chợt biến mất. Hàn Thạc cảm nhận được diễn biến của không gian sụp đổ ở giữa hai bàn tay trái phải chỉ cách nhau một nắm tay. Hắn hít mạnh một hơi, ánh mắt đầy nghịch ý nhìn người thanh niên tướng mạo anh tuấn, lạnh lùng trên người có Hắc Ám thần cách kia.
Trong ánh mắt Hàn Thạc thì người thanh niên lạnh lùng anh tuấn xem ra vô cùng khôi ngô kia nhưng khi hắn dùng thần thức để cảm nhận thì lại phát giác ra trên người hắn ngoại trừ có lực lượng của Hắc Ám thần cách, lại còn mang theo khí tức tang thương cổ xưa, dường như đã từng trải qua thế sự muôn hình vạn trạng.
Hàn Thạc hiểu rõ, bề ngoài của hắn ta mặc dù chẳng bao nhiêu tuổi, nhưng năm tháng sinh tồn đã quá lâu dài rồi, nói không chừng thời gian tồn tại của Kỳ Áo đại lục sợ rằng cũng không dài bằng hắn.
Trong lúc Hàn Thạc dò xét Hắc Ám Chủ thần Ám Mông thì cặp mắt đen nháy của hắn cũng nhìn lên nhìn xuống người Hàn Thạc. Qua một hồi Ám Mông mới gật gật đầu, rồi dùng giọng nói nhẹ nhàng mở lời:
- Coi như là không tệ. Có tư cách nói chuyện với bọn ta.
Ám Mông ngừng một chút rồi tiếp:
- Ngươi giết chết hai thành chủ tại Hắc Ám thần vực, ta chỉ muốn giáo huấn nhẹ nhàng ngươi một lần mà thôi.
- Ta ra tay chỉ là để thử xem ngươi có tư cách để nói chuyện với bọn ta hay không. - Đại hán lực lưỡng trên người có Hủy Diệt lực lượng nhếch miệng cười nói.
Trên người Nội Tư Đặc, Ám Mông và Hủy Diệt Chủ thần đều có một cỗ khí tức vô cùng cổ xưa. Ba người này mặc dù nhìn có vẻ niên kỷ không lớn lắm, nhưng Hàn Thạc biết được sinh mệnh trường tồn của bọn họ tuyệt không thể tự mình có thể so sánh được.
Hắn ngẩn người, chỉ nhẹ nhàng cẩn thận quan sát biểu tình cùng thần thái của cả ba người, nhưng thế nào cũng không tìm ra chút manh mối nào từ trên ba người bọn họ.
Hàn Thạc trầm ngâm một hồi, nếu như để hắn đổi vào vị trí ba người, hẳn là sẽ không thật sự manh tâm giết hắn. Không cần nhắc tới tác dụng của hắn với Thiên Không thành, chỉ bằng lực lượng của Nội Tư Đặc tại Tử Vong thần vực, nếu thật sự muốn rắp tâm đối phó hắn, tựa hồ hắn cùng rất khó mà ngăn cản được.
Vừa rồi sau khi giao đấu với Hắc Ám Chủ thần Ám Mông, Hàn Thạc mới ý thức được ngay cả dung hòa mười ba đại lực lượng lại vẫn không phải là đối thủ của Thần cách Chủ thần. Chỉ khi mười ba đại lực lượng hoặc là Ma nguyên lực bản thể sau khi dị biến lại thoát thai hoán cốt, thật sự tiến vào cảnh giới Ma Chủ mới có thể một phen phân thắng bại với Thần cách Chủ thần.
Đến cái ngày bản thể của Hàn Thạc đạt đến cảnh giới Ma Chủ, mười ba đại lực lượng dung hợp lẫn nhau thì sẽ không có bất kỳ Thần cách Chủ thần nào là đối thủ của hắn.
Hàn Thạc trầm mặc lúc lâu rồi mới thả lỏng, không còn lo lắng nhìn ba người như đang gặp đại địch. Hai bàn tay đang cách nhau một nắm tay kia cũng dần dần thu lại, từ từ buông thõng xuống.
Nhìn thấy Hàn Thạc làm như vậy, Nội Tư Đặc liền mỉm cười, biết được Hàn Thạc đã tin tưởng lời nói này của bọn hắn.
- Không ngờ mấy chuyện lặt vặt thế mà ngươi cũng để trong lòng sao? - Hàn Thạc thả lỏng nhìn Hắc Ám Chủ thần Ám Mông rồi cười nói về chuyện này trông rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng hắn tự biết đổi lại là hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Ám Mông có chút kinh ngạc, tực hồ không liệu trước được Hàn Thạc có thể nhanh chóng khôi phục lại được từ chuyện vừa rồi. Trong lòng ngấm ngầm gật gù, ngoài miệng thì hắn vẫn lạnh lùng nói:
- Hoa Lai Sĩ, Hoắc Phu Tư làm thành chủ lâu năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, nay bị ngươi giết như vậy, không có lời giải thích nào với ta, nói thế nào cũng không qua. Ài, hiện giờ coi như xong, ta sẽ không truy cứu nữa. Chúng ta có thể bàn tính công chuyện cho rõ ràng.
- Các ngươi muốn bàn bạc chuyện gì? - Hàn Thạc sửng sốt, ánh mắt dò hỏi nhìn ba người, trong lòng khá kích động.
Ngàn dặm từ Vùng đất hỗn loạn tới đây, thậm chí không ngại nguy hiểm bản thân chính là vì để làm rõ một số điều bí ẩn. Vừa thấy Ám Mông nhắc tới chuyện chính, hắn thầm thấy hưng phấn.
Ám Mông đưa mắt nhìn Nội Tư Đặc, trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Bàn luận chuyện Chúng thần chi chiến thế nào, cả về Thiên Không thành nữa.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Đại Ma Vương Tác giả: Nghịch Thương Thiên
Chương 1002:Tín Ngưỡng chi hải
Dịch:NovemberRain
Biên tập: donquichotte
Nguồn: TTV
Chúng Thần chi chiến và Thiên Không thành là hai từ mà nhiều năm nay Hàn Thạc suy nghĩ tới nhiều nhất kể từ sau khi gặp mặt Vận Mệnh nữ thần cùng Quang Minh thần được họ ngấm ngầm đề cập tới. Đối với hắn, Chúng thần chi chiến và Thiên Không thành đều là những chuyện đại sự liên quan tới bản thân hắn, liên quan tới sự tồn vong của Vùng đất hỗn loạn. Hai chuyện này dính líu đến cả mười hai đại Thần cách Chủ thần và mười hai đại thần vực.
Đáng tiếc là cả Quang Minh thần và Vận Mệnh nữ thần đều chưa từng tiết lộ tin tức gì trong chuyện này. Hắn cũng đã từng ngầm dò hỏi bí mật về phương diện này nhưng chẳng hề thu hoạch được gì.
Hiện giờ Chúng thần chi chiến đã bắt đầu mở màn, Quang Minh, Sinh Mệnh, Thủy, Hắc Ám, Hủy Diệt, Tử Vong, sáu đại thần vực này cũng chính thức giao chiến, một cơn biến động cuốn theo cả Chúng thần đại lục đã bắt đầu. Theo như lời Nội Tự Đặc, không có bất cứ khu vực nào có thể thoát khỏi vũng xoáy khổng lồ này, thậm chí ngay cả Vùng đất hỗn loạn yếu nhược nhất cũng khó tránh khỏi.
Tại giờ phút quan trọng này, Hàn Thạc đối với vấn đề Chúng thần chi chiến, Thiên Không thành lại không hề biết chút gì, chuyện này đúng thực là một nhược điểm trí mạng. Lý do mà hắn ngàn dặm xa xôi mạo hiểm tới Hắc Ám thần vực chính là vì muốn hiểu rõ triệt để ngọn nguồn của hai chuyện này. Vừa thấy Ám Mông muốn bàn chuyện này, hắn tự nhiên là không nhịn nổi hưng phấn trong lòng rồi.
- Ồ?
Hàn Thạc nhíu mày nói:
- Ta đối với tình huống của Chúng thần chi chiến và Thiên Không thành hoàn toàn không hay biết gì cả. Trước tiên xin ba vị hãy giải thích rõ cho ta.
Ám Mông liếc nhìn Nội Tư Đặc, trầm ngâm chốc lát rồi lại nhìn sang Hủy Diệt Chủ thần. Đợi đến khi cả hai đều khẽ gật đầu, hắn mới cất lời với Hàn Thạc:
- Vào trong rồi hãy nói!
Khi Ám Mông tiến vào chỗ vừa tập kích Hàn Thạc thì Nội Tư Đặc cùng Hủy diệt Chủ thần đều không chút do dự, theo Ám Mông tới trung tâm chỗ Hắc ám nguyên tố cực kỳ nồng đậm.
Hàn Thạc vừa ngẩng đầu, chợt phát hiện nơi phía trước vẫn còn bị bao bọc bởi hắc ám vô cùng vô tận, lại loáng thoáng có một toà cung điện cực lớn cao chọc trời. Cung điện nọ to lớn vĩ đại, so với Ma Ẩn cốc còn lớn hơn gấp mười. Toà cung điện này hệt như mấy ngọn núi chồng lên mà thành, chỉ đưa mắt nhìn nhất thời đã khiến người ta nảy sinh lòng kính ngưỡng.
Mắt thấy bóng dáng ba người Ám Mông hóa thành chấm nhỏ tiến vào cung điện to lớn nọ, Hàn Thạc do dự một chút rồi cũng đi về phía đó.
Tâm tình hắn dần dần bình tĩnh, đột nhiên cảm thấy cung điện khổng lồ kia như một vòng xoáy khủng bố, ngoài Hắc Ám nguyên tố dầy đặc gấp trăm lần so với Ma Ẩn cốc, từng luồng lực lượng kỳ dị cực kỳ yếu ớt từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, từ từ tuôn vào bên trong thần điện khổng lồ đó.
Hàn Thạc động tâm cẩn thận cảm giác một hồi, lập tức phát hiện ra từng luồng lực lượng cực kỳ yếu ớt cuồn cuộn không dứt ấy chính là tín ngưỡng chi lực thờ phụng Hắc Ám Chủ thần. Từng tia từng luồng nhỏ từng giọt không biết bao nhiêu mà kể.
Đưa mắt nhìn Ám Mông, Hàn Thạc phát hiện những người khác đã vào Hắc Ám thần điện. Tỷ tỷ luồng tín ngưỡng chi lực nọ liền bắt đầu hội tụ về phía hắn. Hàn Thạc hơi híp mắt, đột nhiên phát hiện tín ngưỡng chi lực trong mắt hai thân ngoại hóa thân biến thành quang tuyến sặc sỡ. Hắc Ám thần điện khổng lồ phảng phất như há chậu máu cắn nuốt tín ngưỡng chi lực của các tín đồ thờ phụng Hắc Ám Chủ thần đến từ các vị diện.
Những sợi nhỏ ấy có chỗ thô to như cánh tay, có chỗ lại nhỏ hơn sợi tóc hàng trăm lần. Thử cảm thụ trong chốc lát, Hàn Thạc rất nhanh phát hiện ra trên những tín ngưỡng chi lực thô như cánh tay có khí tức nhàn nhạt của Thượng vị thần. Mà khí tức trên tín ngưỡng chi lực nhỏ hơn sợi tóc hàng trăm lần lại yếu đến mức hắn thậm chí phát hiện ra không nhiều.
Cảm thụ một hồi, Hàn Thạc lập tức hiểu rõ lực lượng linh hồn càng cường đại, sinh mệnh càng lợi hại thì tín ngưỡng chi lực cống hiến cho Hắc Ám Chủ thần cũng càng lớn. Những tín ngưỡng chi lực còn nhỏ hơn sợi tóc trăm ngàn lần lại đến từ bình dân bách tính của những vị diện cấp thấp.
Sau khi Hàn Thạc tiến vào Hắc Ám thần điện hùng vĩ cao chọc trời thì phát hiện ba người Ám Mông, Nội Tư Đặc, Hủy Diệt Chủ thần Cổ Lạp Đa đã ở trung tâm thần điện chờ hắn. Đằng sau trung tâm thần điện có một hư không sâu vô hạn, dường như đi thông với một vị diện khác, quang mang đủ mọi màu sắc từ trong đó bắn ra, một vòng xoáy Hắc Ám vô cùng to lớn từ từ trôi ra.
Tín ngưỡng chi lực từ các vị diện hội tụ đến, một phần chìm vào người Ám Mông, một phần càng lớn hơn lại tuôn vào trong không gian sâu xa như tinh không đằng sau Ám Mông. Lực lượng tín ngưỡng trong không gian ấy không đâu không có. Hơn nữa còn đang chầm chậm chảy như hải dương bao la.
Nội Tư Đặc thấy Hàn Thạc theo vào, chỉ vào không gian sâu xa như tinh không không ngừng biến ảo nọ, nói với hắn:
- Đây là Tín Ngưỡng Chi Hải, nơi ngâm thần cách.
Vừa nghe thấy Nội Tư Đặc nhắc tới chính sự, Hàn Thạc lập tức tập trung tinh thần, vội hàng hỏi:
- Tín Ngưỡng Chi Hải? Ngâm thần cách? Thần cách cần Tín Ngưỡng Chi Hải tưới ư?
- Chúng ta nếu muốn phát huy lực lượng của thần cách thì buộc phải không ngừng bổ sung tín ngưỡng chi lực cho thần cách. Cách một khoảng thời gian, thần cách buộc phải ngâm vào trong Tín Ngưỡng Chi Hải, để cho nó được Tín Ngưỡng Chi Hải tẩy rửa sạch sẽ, không thể giữ lại bất cứ chút không trong sạch nào, chỉ có như thế chúng ta mới có thể một mực lợi dụng lực lượng của thần cách! - Ám Mông nhìn Hàn Thạc, vẻ mặt nghiêm túc giải thích.
Hàn Thạc từ trước tới giờ không biết thần cách còn cần phải bảo hộ cẩn thận như thế, còn tưởng Chủ thần một khi có được thần cách thì có thể không chịu bất kỳ ràng buộc nào vận dụng lực lượng thần cách. Lúc ở Kỳ Áo đại lục, hắn đã phát hiện các vị diện cấp thấp đều có rất nhiều thần điện, mỗi một thần điện đều thu thập tín đồ cho Chủ thần, cung cấp tín ngưỡng chi lực cuồn cuộn không dứt cho Chủ thần.
Vốn Hàn Thạc chỉ tưởng tín ngưỡng chi lực có thể tăng thêm lực lượng của Thần chi lĩnh vực. Mãi đến tận hôm nay hắn mới hiểu tín ngưỡng đối với Chủ thần còn có tác dụng quan trọng như vậy. Họ sở dĩ có thể vận dụng lực lượng thần cách không ngừng, xem ra cùng với tín ngưỡng chi lực của tín đồ rất có liên quan. Chả trách cho dù là ở vị diện cấp thấp, họ cũng dốc hết sức cướp đoạt cho được tín ngưỡng chi lực.
- Nếu thần cách không bổ sung tín ngưỡng, thần cách không có Tín Ngưỡng Chi Hải tẩy rửa, vậy sẽ thế nào? - Hàn Thạc nghĩ một chút, hỏi đúng trọng tâm.
- Nếu là như vậy, chúng ta vốn thần hồn dung hợp thần cách sẽ tử vong! Nói chính xác, thần hồn của chúng ta sẽ bị thần cách xóa bỏ, mà thần cách vẫn tồn tại như cũ, sau đó chờ kẻ khác dung hợp. - Ám Mông trầm mặt, ngưng trọng giải thích.
- Nói cách khác, nếu tất cả sinh mệnh ở vị diện đều không cung cấp tín ngưỡng chi lực cho các ngươi nữa, khi tín ngưỡng chi lực trong Tín Ngưỡng Chi Hải của các ngươi dùng hết toàn bộ, không được bổ sung mới, thì sẽ bị thần cách vứt bỏ, bị kẻ khác thế chỗ? - Hàn Thạc kinh ngạc thốt lên.
- Không sai!
Ám Mông gật đầu, chần chừ một lát, y tiếp tục giải thích:
- Mà mảnh thần cách lại là một loại bảo vật đặc thù, do chúng vốn dĩ chính là thần khí chứa đựng thần cách, nên một khi chúng ta không có đủ tín ngưỡng chi lực duy trì thần cách, nó sẽ lập tức vứt bỏ chúng ta, chọn vị thần mới dung hợp với mảnh thần cách. Thần có mảnh thần cách, sau khi giành được thần cách có thể thiêu đốt mảnh thần cách cung cấp tín ngưỡng chi lực mới cho thần cách, bởi vì mảnh thần cách vốn dĩ chính là do tín ngưỡng chi lực dung hợp vật chất đặc thù mà hình thành.
Chủ thần mới chỉ cần trong khoảng thời gian trước khi mảnh thần cách bị thiêu cháy hết thu được đủ nhiều Tín ngưỡng chi lực của sinh mệnh là được. Như vậy cho dù mảnh thần cách cháy sạch sẽ, thần cách dưới sự duy trì của tín ngưỡng chi lực cuồn cuộn không ngừng cũng có thể duy trì tiếp.
- Chủ thần không có mảnh thần cách, sau khi thần hồn của họ bị tiêu diệt, có thể có mảnh thần cách hay không? - Hàn Thạc ngây ngốc, lại nêu câu hỏi.
- Có thể!
Trả lời chính là Hủy Diệt Chủ thần Cổ Lạp Đa, y nhếch mép cười, nói:
- Trừ phi hệ này không ai có mảnh thần cách, chỉ có như vậy thần cách mới chọn bọn họ! Họ một khi dung hợp với thần cách, lập tức phải cần nguồn Tín ngưỡng chi lực khổng lồ duy trì thần cách, nếu họ không có đủ tín ngưỡng chi lực, vậy thì kết cục cũng là thần hồn bị thần cách tiêu diệt. Bình thường mà nói, loại khả năng này không lớn, chúng ta sẽ không cho phép ngụy Chủ thần tu luyện cùng một hệ, có thể có tín ngưỡng chi lực uy hiếp đến chúng ta.
Chần chừ trong chốc lát, Cổ Lạp Đa liếc sang Nội Tư Đặc, nói:
- Đây cũng là nguyên nhân vì sao Nội Tư Đặc lại không quản cái loại gọi là ngụy Chủ thần cường đại La Cách, Đạt Cách Mã gì gì đó kia, mà không tiếc lực xuống tay với Hàn Hạo còn chưa tiến vào cảnh giới ngụy Chủ thần lại có mảnh thần cách!
Nội Tư Đặc thấy Cổ Lạp Đa lấy mình làm ví dụ cũng không tức giận, gật đầu nói:
- Đối với chúng ta mà nói, thần có mảnh thần cách, cho dù chỉ có cảnh giới Hạ vị thần, uy hiếp so với ngụy Chủ thần không có mảnh thần cách lớn gấp trăm lần!
Nói đến đây, hắn khẽ cười, nhìn chằm chằm Hàn Thạc tiếp lời:
- Nếu không phải Hàn Hạo đột nhiên hình thành một viên thần cách mới, cho dù là nể mặt Vận Mệnh nữ thần ta cũng sẽ không cho, nhất định sẽ diệt hắn!
Nội Tư Đặc nhắc lại chuyện cũ, Hàn Thạc hừ lạnh một tiếng nói:
- Xem ra thần có mảnh thần cách chỉ cần có thể phá hỏng tín ngưỡng chi lực của các tín đồ của các ngươi đối với các ngươi thì có thể thay thế các ngươi rồi. Hắc hắc, ta còn tưởng các ngươi có thần cách là bất tử bất diệt đó!
- Đâu có sinh mệnh nào bất tử bất diệt!
Cổ Lạp Đa cười sằng sặc, lắc đầu nói:
- Cho dù tồn tại cường đại từ vũ trụ của ngươi tới, không phải cũng mất mạng trong tay Sáng Thế Mẫu Thần ư? Cho dù là Mẫu Thần, mệnh danh là tồn tại vĩnh hằng, không phải cũng ngủ say ở Thiên Không thành, thiếu chút nữa hồn diệt ư?
Lời vừa phát ra, sắc mặt Hàn Thạc khẽ biến. Trước hôm nay, sự tích liên quan tới Ma tôn Cổ Thiên Tà hắn đều lấy từ Vạn Ma Đỉnh, hiểu biết của hắn cũng khá phiến diện, tuy rằng trong lòng thầm đoán mười hai đại Thần cách Chủ thần biết thân phận của mình, nhưng lại không chắc chắn.
Mãi đến bây giờ, Hàn Thạc rốt cuộc mới khẳng định mười hai đại Thần cách Chủ thần sớm đã biết rõ thân phận của mình. Nực cười thay, sau khi tới Chúng Thần đại lục, hắn vẫn luôn cẩn thận dè dặt, chỉ e sẽ bị người ta phát hiện bí mật của mình, té ra sự tồn tại của mình vẫn luôn ở dưới mí mắt người khác.
- Nói như vậy, ngày trước ở Hắc Ám thần vực ngươi chiếu cố ta như vậy, chẳng phải bởi nể mặt Vận Mệnh nữ thần ư? - Nghĩ đến đây, Hàn Thạc không khỏi cười khổ nhìn Ám Mông.
Khóe miệng Ám Mông nhếch lên một nụ cười khinh thường, khẳng định nói:
- Cho ả thể diện? Hắc hắc, thể diện của ả còn chưa lớn đến như vậy?
- Nói như vậy, ta không nợ Vận Mệnh nữ thần ân tình gì rồi. - Hàn Thạc sững sờ, rồi lập tức cười ha ha.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Đại Ma Vương Tác giả: Nghịch Thương Thiên
Chương 1003:Nàng?
Dịch:NovemberRain
Biên tập: donquichotte
Nguồn: TTV
- Vì sao lại nói cho ta liên hệ giữa Tín Ngưỡng Chi Hải và thần cách, chúng và Thiên Không thành có gì liên quan? - Ngẫm nghĩ, Hàn Thạc tiếp tục hỏi.
- Ta chỉ muốn để ngươi biết, chúng ta tại Chúng Thần đại lục cao cao tại thượng chẳng phải không thể lật đổ. Hơn nữa, chúng ta đều phải chịu ước thúc từ thần cách. - Ám Mông nói.
- Như thể tín ngưỡng chi lực chúng ta nhận được từ trong linh hồn những tín đồ kia, mượn lực lượng thần cách chúng ta cũng phải hiến tín ngưỡng chi lực cho một người khác. Tín ngưỡng chi lực chúng ta hội tụ từ các đại vị diện, một phần rất lớn đều dùng trên thần cách, mà thần cách sẽ giao những lực lượng này cho Sáng thế mẫu thần!
Nội Tư Đặc sắc mặt trầm trọng, cười khổ nói:
- Nói hơi khó nghe, mười hai Chủ thần có thần cách như chúng ta chỉ là nô lệ của Mẫu thần. Bà ta thông qua mười hai người chúng ta khống chế tất cả sinh linh. Mà chúng ta một khi không thể cung cấp đủ tín ngưỡng chi lực cho thần cách thì chúng ta sẽ bị thay thế.
Vừa ra những lời này, bất luận là Ám Mông hay Cổ Lạp Đa, sắc mặt đều hết sức khó coi.
Hàn Thạc biến sắc, thầm nhủ thì ra trong này còn có bí mật cay đắng như thế, trông bộ dạng thì những cái gọi là Thần cách Chủ thần này cũng chẳng phải tốt lành gì, Sáng thế thần mượn lực lượng từ mười hai viên thần cách khống chế chặt chẽ mười hai đại Chủ thần, rồi lại lợi dụng họ để hấp thu tín ngưỡng chi lực của sinh linh ở mọi vị diện.
Mười hai đại Chủ thần nhìn thì phong quang vô hạn, thực ra toàn bộ đều là làm vỏ bọc cho Sáng thế thần mà thôi. Họ tuy có thể giữ gìn địa vị và phong thái siêu nhiên, có thể vận dụng lực lượng thần cách, nhưng lại có điều kiện hà khắc, hoàn toàn không có bất cứ thế chủ động nào.
- Các ngươi sao lại dám nói những lời này với ta?
Trầm ngâm một lát, Hàn Thạc hỏi:
- Dựa theo các ngươi nói, các ngươi vĩnh viễn không thoát khỏi sự ràng buộc từ Sáng thế thần. Cuộc nói chuyện hôm nay, một khi để bà ta biết, các ngươi còn đường sống ư?
- Tình hình đã khác rồi…
Cổ Lạp Đa mỉm cười, hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Hàn Thạc nói:
- Rất rất nhiều năm trước, một nhân vật vô cùng mạnh mẽ đã xé rách khe hở hai vũ trụ lớn tới đây. Lực lượng của y vô cùng khủng bố, mười hai đại Chủ thần và Sáng thế mẫu thần đều cảm nhận được loại lực lượng khiến người ta sợ hãi ấy, ngươi hẳn biết ta đang nói ai.
Gật đầu, Hàn Thạc đương nhiên biết hắn chính là Ma tôn Cổ Thiên Tà. Theo thực lực mau chóng đột phá, hắn loáng thoáng ý thức được lực lượng đáng sợ của Ma tôn Cổ Thiên Tà. Thần thức chỉ đạt tới cảnh giới Ma Chủ như Hàn Thạc hiện giờ, đã dám khẳng định một khi hắn thoát thai hoán cốt, hắn sẽ không sợ bất cứ thứ gọi là Thần cách Chủ thần nào. Vậy Ma tôn Cổ Thiên Tà còn cao hơn một trình độ, liệu vũ trụ này có ai là đối thủ? Có ai có thể tổn thương được y?
Câu trả lời không nói cũng hiểu, đương nhiên là Sáng thế mẫu thần trong miệng họ rồi!
- Ta biết là ai. Ngươi hãy tiếp tục đi. - Vung tay, Hàn Thạc tập trung tinh thần giục Cổ Lạp Đa nói tiếp.
- Y xé rách trở ngại vô cùng tận giữa hai vũ trụ lớn, đột nhiên giáng xuống. Ngay tại khoảnh khắc ấy mười hai người chúng ta đồng thời nhận được mệnh lệnh của Sáng thế mẫu thần, đồng loạt tập hợp bên người bà ta, lập tức xuất thủ với người hình như còn chưa khôi phục đó.
Cổ Lạp Đa run run người, cười khổ nói:
- Ngươi khó có thể tưởng tượng trận chiến ấy đáng sợ nhường nào, biết bao vị diện nhỏ đã biến mất ngay trong trận chiến ấy. Mười hai người chúng ta chỉ là phụ trách bước lui cho bà ta. Còn thực sự ra tay vẫn là Sáng thế mẫu thần.
- Đã cách nhiều năm như vậy, mỗi lần nhớ tới người nọ ta đều tâm thần bất an. Ngoại trừ Sáng thế mẫu thần ta căn bản không tưởng tượng ra còn có người cường đại đến như vậy. Cường đại đến mức giơ tay nhấc chân có thể hủy diện một vị diện! - Nghe Cổ Lạp Đa nhắc tới Ma tôn Cổ Thiên Tà, Ám Mông cũng hết sức cảm khái nói.
Đây là lần đầu tiên Hàn Thạc nghe người ta nhắc đến sự mạnh mẽ của Ma tôn Cổ Thiên Tà. Lực lượng giơ tay nhấc chân hủy diệt một vị diện quả nhiên nghe rợn cả người. Năm ấy khi hắn chiếm được ký ức Ma công, đối với lực lượng dời núi lấp bể bên trên vẫn còn có hoài niệm. Hiện giờ đương nhiên biết lực lượng dời núi lấp bể chẳng phải là lợi hại nhất.
- Hắn đã chết hoàn toàn rồi. - Hàn Thạc đối với chuyện sau này khá rõ ràng, nhẹ giọng nói.
Đám Ám Mông không hề cảm thấy cái chết của Cổ Thiên Tà là do thực lực không đủ, ba người liếc mắt lẫn nhau, mặt tràn vẻ cười khổ. Cổ Lạp Đa trầm ngâm chốc lát mới tiếp tục:
- Hắn thua chẳng phải bởi thực lực không bằng Sáng thế mẫu thần, hẳn là do xé rách không gian mà tiêu hao quá nhiều lực lượng, bằng không, ai thắng ai thua còn rất khó nói. Cho dù như thế, Sáng thế mẫu thần cũng thân mang trọng thương.
Ngừng lại một lát, Ám Mông sắc mặt lạnh lẽo nói:
- Ngay lúc ấy, Sáng thế mẫu thần đột nhiên ra tay, thần cách của chúng ta hết thảy đều không chịu khống chế, linh hồn và thần cách đồng thời rơi về phía bà ta. Vào lúc ấy, chúng ta cảm nhận được rõ rệt tín ngưỡng chi lực, thần lực chúng ta tích tụ hàng tỷ tỷ năm tuôn cực nhanh về phía bà ta, mà bà ta lại mau chóng khôi phục.
- Nếu không phải người nọ trước khi đi lợi dụng thần khí trong tay phản kích một chiêu cuối cùng thì thần hồn và thần cách mười hai người chúng ta sẽ đồng loạt bị thu hồi. Lúc ấy, chúng ta sẽ hoàn toàn biến mất, mà bà ta lại rất nhanh có thể khôi phục lại.
Ám Mông lạnh lùng nói:
- Mãi cho đến lúc ấy, chúng ta mới bất chợt ý thức được có lẽ chúng ta chỉ là dê bò do bà ta nuôi, lúc nào cũng có khả năng sẽ bị mổ thịt!
- Cảm ơn người nọ! - Nếu không, chúng ta vĩnh viễn sẽ không biết rõ thân phận của chúng ta!
Cổ Lạp Đa hít sâu một hơi nói:
- Người nọ sau cùng trước khi đi cả người mang trọng thương, hắn lại càng trọng thương thêm, mà lúc ấy chúng ta vốn dĩ phải kiên định đứng cạnh Sáng thế thần đã bắt đầu do dự.
- Bà ta so với bất kỳ ai đều phải rõ tình thế hơn, dường như biết chúng ta sinh lòng phản bội, lập tức lợi dụng lực lượng còn sót lại tiến vào Thiên Không thành, trước khi đóng Thiên Không thành lại, bà ta từng nói lực lượng trên người chúng ta toàn bộ đều do bà ta ban tặng, nói rằng lực lượng của vũ trụ này vĩnh viễn không thể đủ mở Thiên Không thành, chỉ cần chờ bà ta khôi phục lại, thì sẽ ban tặng mọi thứ đã thu hồi của chúng ta. Đương nhiên, ý bà ta không vẻn vẹn chỉ là thần cách trên người chúng ta, còn có cả sinh mạng của chúng ta. - Ám Mông gượng cười tiếp.
- Bà ta có lòng tin tuyệt đối với mình, người nọ cho dù lẩn trốn thì trên người cũng sót lại lực lượng trí mạng, bà ta có thể khẳng định người nọ không sống sót nổi.
Cổ Lạp Đa tiếp lời:
- Sự thật cũng đích xác như thế, người nọ quả thật không thể trốn quá một chặng, hoàn toàn bỏ mạng. Chỉ là bà ta không dự liệu được người nọ trước khi chết còn lưu lại thủ đoạn phản kích, chẳng ngờ cưỡng buộc dẫn linh hồn ngươi từ một vũ trụ khác tới!
Dừng lại chốc lát, Cổ Lạp Đa nói:
- Chuyện về ngươi, chúng ta cũng là sau đó biết được từ Vận Mệnh nữ thần. Mãi đến tận sau khi ngươi bước chân lên Chúng Thần đại lục, cuối cùng mới khẳng định trên người ngươi mang theo loại lực lượng nào. Thần hồn và lực lượng thần cách của mười hai người chúng ta sớm đã dung hợp thành một thể, đã không thể tu luyện lực lượng khác lần nữa, cho nên chỉ có thể gửi gắm hy vọng trên người ngươi, hy vọng lực lượng của ngươi có thể phá tan Thiên Không thành!
Sức rung động những lời này đối với Hàn Thạc khá lớn, mãi tới lúc này hắn mới thật sự biết rõ năm ấy rốt cuộc đã xảy ra điều gì, cũng biết rõ thù cũ giữa Cổ Thiên Tà và Sáng Thế Thần.
Sáng Thế Mẫu Thần hiện giờ ngủ say ở Thiên Không thành từ từ khôi phục, một khi bà ta cảm giác được có đủ lực lượng sẽ thu thập hết mười hai đại Thần cách Chủ thần, sẽ từ Thiên Không thành ra ngoài. Mười hai người biết rõ điểm này lại vô lực cứu vãn, nhìn thì sống dễ chịu, nhưng giờ giờ phút phút đều dưới bóng ma của Sáng Thế Mẫu Thần, cuộc sống hiển nhiên không quá tốt.
- Các ngươi nói định phá tan Thiên Không thành, nhân lúc bà ta còn chưa hoàn toàn khôi phục lại, liên thủ giết chết? - Trong đầu xoay một vòng, Hàn Thạc lập tức ý tức được dự định của ba người Nội Tư Đặc.
Không hề giấu diếm, Cổ Lạp Đa gật đầu:
- Không sai! Chúng ta vốn không có lựa chọn! Một khi bà ta tích súc lực lượng đến trình độ nhất định, tự mình sẽ ra ngoài thu hồi toàn bộ thần cách và thần hồn của chúng ta về. Chúng ta đã làm con rối của bà ta tỷ tỷ năm, tín ngưỡng chi lực thu được phần lớn đều giao cho bà ta, nếu bà ta đã muốn tiêu diệt hết chúng ta, chúng ta đương nhiên không thể ngồi chờ chết.
- Nếu không có sự xuất hiện của người nọ, cho dù chúng ta biết mình chỉ là trâu bò bà ta nuôi, cũng vô lực phản kháng lại. Dẫu sao thì lực lượng của bà ta vượt xa chúng ta, mười hai người chúng ta liên thủ cũng không đủ cho bà ta thu thập. May mắn thay, sự xuất hiện của người nọ cho ta một cơ hội ngàn năm khó gặp, bà ta trọng thương khiến chúng ta có thể không cần bị động mãi như vậy. - Ám Mông hơi có chút hưng phấn nói.
Hàn Thạc sửng sốt, nhìn chằm chằm ba người, đột nhiên nghi hoặc hỏi:
- Trông bộ dạng các ngươi thì hình như không riêng chỉ là đơn giản giết bà ta như thế. Tại Thiên Không thành hoặc giả trên người bà ta có phải có thứ khiến các ngươi mộng tưởng không?
Lời này vừa ra, ba người Nội Tư Đặc, Ám Mông, Cổ Lạp Đa ánh mắt lập lóe, không hề đáp lời.
Động tâm, Hàn Thạc lập tức minh bạch trên người Sáng Thế Thần nhất định có thứ gì đó hấp dẫn ba người họ. Ba Thần cách Chủ thần thần tình hơi chút hưng phấn không ngờ lại hiển hiện ra trước mặt Hàn Thạc, chứng minh thứ ba người mơ tưởng thậm chí còn phá tan tâm cảnh của họ.
Mắt thấy ba người ở phương diện này không có ý tứ tiết lộ với hắn, Hàn Thạc cũng không định hỏi tận cùng. Đối với hắn mà nói thứ đó khá xa xôi, chờ đến khi hắn thực sự phải đi mở Thiên Không thành, tự nhiên sẽ có biện pháp hỏi ra.
- Tình hình Thiên Không thành ta chỉ biết chút đỉnh, nhưng các ngươi vì sao phải vội vàng tiến hành Chúng Thần chi chiến vậy? - Hàn Thạc tung ra một câu hỏi mới.
- Chúng ta cảm thấy rằng gần đây thần cách cần tín ngưỡng chi lực càng lúc càng nhiều, càng ngày càng không chịu sự khống chế của chúng ta. Tuy rằng không thể cảm giác được sự tồn tại của bà ta, nhưng thần cách dị thường chứng minh lực khống chế của bà ta với thần cách bắt đầu gia tăng, chúng ta tuy rằng cực lực khống chế, lại cũng không có quá nhiều biện pháp. Vận Mệnh nữ thần nói không bao lâu nữa, bà ta có thể từ Thiên Không thành ra, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.
Ám Mông vẻ mặt nặng nề, nhìn Hàn Thạc tiếp tục nói:
- Chúng Thần chi chiến cũng là sự kiện quan trọng mở ra Thiên Không thành, hiện giờ thực lực ngươi đã tương đối, cho nên chúng ta mới vội vàng rời khỏi Chúng Thần chi chiến!
Hàn Thạc ngạc nhiên, nhìn ba người Nội Tư Đặc, trong lòng thấy thật sự tội nghiệp cho họ, xem ra lực chấn nhiếp của Sáng Thế Thần đối với họ thực sự quá lớn. Nghe như bà ta rất nhanh có thể ra khỏi Thiên Không thành, hắn thấy lạnh lòng, biết sự tồn tại của mình uy hiếp đối với Sáng Thế Thần càng lớn. Một khi bà ta ra khỏi Thiên Không thành, kẻ đầu tiên cần tiêu diệt, có lẽ chẳng phải mười hai đại Thần cách Chủ thần, mà chính là mình?
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình