Cây nến cuối cùng cháy hết, cả gian phòng nhanh chóng chìm vào bóng đêm. Vừa trải qua cuồng phong mưa bão lại thêm lo âu cho bản thân nên cuối cùng Irene cũng không chống lại được mí mắt nặng như chì mà để nó dần khép lại.
Đêm nay nàng ngủ không ngon, trong mơ nàng liên tục gặp ác mộng thậm chí là có những giấc mơ không chút ý nghĩa chỉ là những bức hình kỳ quái. Nhưng là có một giấc mơ làm tim nàng đập nhanh hơn rất nhiều, nàng mơ thấy nàng nợ Richard rất nhiều tiền, mỗi đêm Richard đều tới thu tiền mà mỗi đêm thu mấy lần nhưng nàng vẫn ngày càng nợ nhiều.
Buổi sáng, đập vào mắt nàng là tấm lót trần quen thuộc. Tối qua trong quá trình vận động kịch liệt, cửa sổ không khép lại hết nên ánh sáng từ đỉnh đầu chiếu xuống giúp nàng biết hiện tại đã là giữa trưa. Irene không khỏi vội vã bật dậy, những năm gần đây vì giảm bớt gánh nặng nợ nần nàng đã tập sinh hoạt điều độ nào dám ngủ lười chứ. Nhưng là khi nàng bật dậy mới đột nhiên nhớ đến Richard đâu rồi?
Trên giường đã sớm không một bóng người mà ở nơi Richard nằm có một tờ giấy, kiểu dáng và chữ viết trên đó vô cùng quen thuộc. Đó là một tờ ngân phiếu bên trên là ba vạn một ngàn sáu trăm kim tệ được ký tên Richard. Sau khi trả hết nợ, khoản tiền này đủ để nàng sinh hoạt ba năm xa xỉ ở đây.
Bởi vì khoản tiền khổng lồ bên trên mà tờ ngân phiếu mỏng manh này bỗng nặng trịch. Nhưng khi cầm lấy tờ ngân phiếu đủ để thay đổi cả số phận của mình thì trong lòng Irene tràn ngập trống rỗng và mất mát, nước mắt nàng không tự chủ được trào ra.
Lúc này, qua tầng mây dày của hải vịnh Băng Nổi, ngẫu nhiên có mấy tia sáng chiếu xuyên tỏa ánh trên mặt biển. Tuyết trên mặt biển dù đã tan nhưng mặt biển vẫn lóng lánh trắng dưới ánh mặt trời. Vòm trời vẫn còn nét âm u, bởi vì thiếu đi ánh sáng nên cảnh vật cũng mang theo vẻ lạnh lẽo. Lại một trận gió mạnh thổi đến thổi bay một góc ma pháp trường bào của Richard, cái lạnh ập đến làm thiếu niên khẽ rùng mình.
Richard lúc này đang đứng bên bờ biển, cách hắn mấy mét là sườn dốc thẳng đứng. Sóng biển từng đợt từng đợt xung kích bờ đá lởm chởm bên dưới tạo thành từng mảng bọt nước trắng xóa, thậm chí có một ít còn bắn đến bên chân Richard. Nơi Richard đứng cao hơn mặt nước biển hai mươi mét nhưng vẫn có thể thấy mặt biển tĩnh lặng nhưng ẩn chứ lực lượng to lớn, một khi bùng nổ có thể tạo thành sức mạnh phá hoại khổng lồ!
Mặt đá dưới chân Richard do thường xuyên bị sóng biển đánh nên có những khe rãnh thật sâu, trong những khe đá này có một loại hoa trắng nhỏ. Tên loài hoa này là tinh tinh lan, đây là loại thực vật hay gặp nhất ở hải vịnh, nhờ sức sống mãnh liệt mà nó có thể sinh trưởng được ở hải vịnh khốc liệt này.
Richard đi dạo bên bờ biển, ngẫu nhiên cúi xuống hái những bông hoa tinh tinh lan, chốc lát sau hắn đã thu được một bó hoa trắng, một bó hoa thuần tịnh bình hòa. Hắn từ từ leo lên một gò núi nhỏ, nơi đó có tầm nhìn xa có thể bao quát cả hải vịnh mà phía khác là Thâm Lam nguy nga tráng lệ. Gió biển ập đến mang theo hương vị của muối, từng cơn sóng đập vào như muốn nói gì đó.
Richard dùng tay đào lên một hố đất nhỏ sau đó vùi bó hoa trắng xuống rồi lại lấp đất chôn nó. Khi Richard đứng lên, hắn đột nhiên cảm giác nhẹ nhõm hơn nhiều. Hắn đón lấy gió biển, hít một hơi thật sâu cảm nhận không khí riêng biệt của hải vịnh. Hắn nhanh chóng xoay người rời đi, trường bào theo đó bay múa trong gió.
Trên đỉnh núi kia chôn đi nét ngây thơ, thuần khiết và một giấc mộng đẹp đẽ của thiếu niên!
Về đến Thâm Lam, Richard lại quay về khu vực của mình, lại bắt đầu thời khóa biểu nghiêm ngặt làm người khác ngạt thở. Tất cả những chuyện Irene, Minnie, Huyết Anh Vũ và Stevenson đều bị hắn bỏ qua một chỗ như là chân tướng chưa từng được vén màn vậy. Richard tin chắc chính mình có thể nhìn ra thì Tô Hải Luân và những đại ma đạo sư chắc chắn có thể nhìn ra. Về chuyện xử lý như nào thì Richard không định hỏi, hắn thậm chí còn quên đi những chuyện hôm đó mà toàn tâm thăm dò thế giới ma pháp.
Richard hiện tại đã hiểu ra, đối với những đối thủ đặc biệt như Stevenson và Minnie, mỗi bước tiến của mình đều là một bước đả kích trầm trọng với bọn họ. Bởi vì con đường đi hướng cấu trang sư là cầu độc mộc, đây là một trận chiến không có lùi bước!
Dưới rất nhiều tình huống, lực lượng thật ra là cây cầu tiến bước chắc chắn nhất, bản thân càng mạnh thì đối thủ càng yếu. Mà hiện tại Richard đã biết tốc độ tiến triển của hắn làm rất nhiều người tuyệt vọng đến ngạt thở.
Một âm mưu đẫm máu cứ như vậy tan biến như là chưa từng xảy ra vậy thậm chí một chút lời bàn tán cũng không xuất hiện, giống như đệ tử của pháp sư truyền kỳ chưa từng bị ám sát, pháp sư chấp pháp đoàn chưa từng xuất hiện duy trì trị an vậy. Còn về những vết cháy ở hẻm nhỏ thì ngẫu nhiên cũng có kẻ nhàm chán đi qua ngắm nghía chút.
Đương nhiên, âm mưu thất bại không thể không có hậu quả mà hậu quả còn vô cùng nghiêm trọng, chỉ là được giới hạn trong những người liên quan. Còn về đám buôn bán tin tức thì bọn họ đủ thông minh để hiểu đâu là tin tức kiếm tiền, đâu là bùa đòi mạng. Đối với một vài chuyện nếu như những nhân vật cấp cao Thâm Lam chưa đưa ra kết luận thì những chuyện đó chưa từng tồn tại nên cũng không xuất hiện trong danh sách tin tức tình báo!
Từ đêm Huyết Anh Vũ biến mất, Stevenson cực kỳ nóng lòng lo sợ. Thời gian Richard xuất hiện, chi tiết cạm bẫy đều được bố trí hòn mỹ nếu như con cá không cắn câu thì sẽ lập tức khởi động các phương án đề phòng.
Mà quá trình ban đầu vô cùng thuận lợi, người và vật đều theo đúng kế hoạch, Huyết Anh Vũ đưa về tin tức mục tiêu đã tiến vào phạm vi ám sát. Tiếp theo Stevenson chỉ cần chờ phương án đáng kiêu ngạo này được thực hiện. Huyết Anh Vũ từng phàn nàn rằng phương án này tuy nghiêm mật không kẽ hở, lợi dụng địa hình tốt và hoàn toàn ngăn cản người khác tiến vào quấy nhiễu quá trình ám sát nhưng phương án do 7 người tiến hành, đó là quá nhiều với một pháp sư cấp 3. Cho dù không tính đến chuyện nhiều người thì tiền thù lao chia ra ít đi thì việc đưa nhiều người như vậy tiến vào Thâm Lam cũng là một việc khó. Nhưng là sau cùng Huyết Anh Vũ cũng chấp nhận phương án, dù sao thì người bỏ tiền cũng cầm đằng chuôi.
Theo như phong cách một đâm phải chết của Huyết Anh Vũ thêm vào phương án hoàn mỹ kia thì chỉ cần ba phút là đủ. Ba phút chỉ là thời gian thưởng thức một chén hồng tửu mà thôi cho nên Stevenson ngồi uống chén hồng tửu bên cửa sổ thưởng thức hải vịnh Băng Nổi. Không thể không thừa nhận, hôi ải nhân vùng cực địa tuy nổi danh hung bạo nhưng rượu bọn họ nấu lại vô cùng ngon mà hiện tại Stevenson vô cùng kiên nhẫn cũng vô cùng tin tưởng. Đối phó với Richard dù có cẩn thận đến đâu cũng không là thừa. Huyết Anh Vũ chẳng qua chỉ là sát thủ, sao hiểu được đạo lý sư tử bắt thỏ cũng dùng toàn lực chứ!
Một chén rượu mạch rất nhanh thấy đáy, tin tức vẫn chưa truyền về. Stevenson khẽ nhíu mày nhưng vẫn ngồi ổn định, Minnie lại rót chén thứ hai cho hắn, lần này là nửa chén.
Rượu do hôi ải nhân nấu vô cùng nặng, nửa chén đã đủ để đánh ngã một nhân loại bình thường rồi cho nên Stevenson uống không nhanh. Huyết Anh Vũ là người cẩn thận, có thể nàng đang xử lý hiện trường không để lại dấu vết thôi. Đây không phải việc nhỏ, nếu như để lộ thì hắn cũng không biết phải xử lý như nào. Dựa vào gia tộc và phụ thân sao? Rõ ràng không thể. Pháp sư truyền kỳ đã dùng hành động bản thân chứng minh nàng không sợ phá ma ám chiến mà khoản tiền lớn từ Suo Lamu công tước cũng nói rõ kết quả trận chiến.
Nhưng nếu như thành công mà lại không thể bị nắm đằng chuôi thì thế cục sẽ khác, không ai để ý tới một người có thiên phú cấu trang sư đã chết. Còn về phía gia tộc Archimonde, gia tộc tự nhiên sẽ đối phó, gia tộc chắc chắn sẽ thưởng lớn vì hắn đã giết được một thiên tài gia tộc đối địch.
Huyết Anh Vũ mang theo 6 người tất cả, giết một pháp sư cấp thấp dù có cẩn thận đến đâu cũng chỉ cần mười phút là đủ. Mười phút là khoản thời gian thưởng thức nửa chén rượu mạnh.
Chén rượu rất nhanh đã thấy đáy mà tin tức còn chưa truyền về. Thế là Stevenson cảm giác đầu có chút ong, có lẽ là do hắn uống quá nhanh. Minnie lại rót một chén cho hắn, lần này là một chén đầy. Thế là vị long mạch thuật sĩ lại thêm hy vọng, chầm chậm thưởng thức chén rượu trong tay. Đây là giây phút quan trọng, mỗi một nhân vật nổi danh đều trải qua rất nhiều giây phút như này, điểm chung của bọn họ ở những giây phút này vô cùng bình tĩnh. Vị long mạch thuật sĩ tâm chí cao xa đã sớm đọc rất nhiều sách về những nhân vật truyền kỳ cho nên tự tin hiểu rõ điểm này.
Thế nên hắn rất bình tĩnh cũng rất kiễn nhẫn hơn nữa còn hài lòng và kiêu ngạo về kiễn nhẫn của bản thân.
Chén đầy lại vơi, vơi rồi lại đầy. Khi cả chai rượu trống rỗng thì cuối cùng Stevenson cũng không thể bình tĩnh được nữa. Hai giờ liền! Đừng nói là giết một người dù có giết cả một con phố cũng đủ rồi! Nhưng là tin tức như đá chìm vào biển vẫn không thấy bóng dáng! Không có tin tức nào truyền về, dù là thành công hay thất bại cũng không rõ!
Mồ hôi lạnh đột nhiên úa ra tẩm ướt trang phục của hắn, khi hắn ngẩng đầu lên, hai mắt trợn to có chút mơ hồ của hắn nhìn thấy sắc mặt Minnie trắng bệch, bàn tay cầm vò rượu của nàng khẽ run rẩy. Stevenson bỗng nắm chặt lấy tay nàng làm nàng hoảng sợ đánh rơi chai rượu xuống đất nhưng hắn không vì thế mà tức giận mà ngược lại lại cẩn thận vuốt ve bàn tay nàng.
Tay nàng lạnh buốt giống như vừa ngâm nước đá vậy. Rõ ràng nàng đang lo sợ, dù cho có mượn cớ như nào thì lần này nàng cũng bị cuốn vào âm mưu này hơn nữa còn là nhân vật quan trọng trong đó. Vận mệnh của nàng và Stevenson đã bị buộc chặt lại cùng một chỗ! Nàng thậm chí không dám nghĩ đến hậu quả nếu âm mưu lộ ra. Khẳng định không thể chờ mong vào kết cục tốt đẹp như Randolph.
"Làm như nào đây? Chúng ta chạy trốn sao?" Stevenson đột nhiên hỏi. Sợ hãi đã bóp chặt tâm trí của hắn làm hắn không thể phán đoán gì nữa. Hiện tại hắn chỉ muốn rời thật xa Thâm Lam, trốn về lãnh địa gia tộc. Tiền đồ, cấu trang sư, vinh diệu, tất cả hắn đều có thể vứt bỏ, những thứ đó nếu so cùng sinh mạng thì thật nhỏ bé.
Lúc này, Minnie ngược lại lại tỉnh táo. Nàng rút tay ra từ nắm tay của Stevenson, sau đó nắm chặt lấy tay hắn dùng thanh âm cố gắng duy trì bình tĩnh nói: "Không, chúng ta không thể trốn. Đây là hải vịnh Băng Nổi, nơi này cách Thánh Thụ Vương Triều hơn sáu ngàn cây số, chạy trốn không thể thành công. Mà ngươi chạy thoát được một pháp sư truyền kỳ sao? Dù là một trong mười bảy vị đại ma đạo sư truy đuổi thì chúng ta cũng không thể trốn thoát ngoài một trăm cây số!"
Stevenson cũng hơi bình tĩnh lại, hắn còn mang theo một tia may mắn cuối cùng nói: "Có lẽ bọn họ đã thành công…" Nhưng là lời còn chưa nói hết hắn đã biết suy đoán này quá nực cười.
"Chúng ta nên làm gì đây?" Stevenson đã hoảng loạn hết mức, Minnie vẫn còn bình tĩnh là cọng rơm duy nhất hắn có thể nắm chặt lúc này.
"Không làm gì cả!"
"Cứ chờ đợi sao?"
Minnie lắc đầu nói: "Đương nhiên không phải. Ta nói là hành động của chúng ta đối với Richard, dừng lại hết. Hiện tại nếu chúng ta muốn bảo vệ bản thân thì phải cầu viện gia tộc, nói hết mọi chuyện xem xem bọn họ có thể giúp chúng ta cái gì. Nếu như gia tộc chịu trả bồi thường đầy đủ, có lẽ pháp sư truyền kỳ sẽ tha cho chúng ta."
Lời của Minnie càng làm Stevenson thêm tuyệt vọng, hắn cúi thấp đầu nói năng lộn xộn: "Bọn họ có thể giúp ta gì chứ? Bọn họ không làm gì được đâu! Ta làm không phải chuyện nhỏ, ta muốn giết Richard, muốn giết người tình bé nhỏ của pháp sư truyền kỳ! Cho dù là phụ thân ta cũng không làm gì được, dù hắn không nói thì mọi người cũng biết lần chiến đấu trước hắn thua… A, không! Còn có một biện pháp! Khai chiến! Khai chiến với Thâm Lam! Thâm Lam có một đống ma pháp sư nhưng không có nhiều quân đội! Ta sao lại không nghĩ đến điểm này chứ, bảo phụ thân ta tấn công Thâm Lam…"
Minnie liều mạng lay tỉnh Stevenson, quả thật hắn đã bị rượu xung kích đầu óc, càng nói càng lớn tiếng. Tuy nơi này là khu cư trú của hắn nhưng Minnie cũng không dám xác định ở đây có bố trí thiết bị ma pháp giám sát không nữa.
Khai chiến? Khai chiến với Thâm Lam? Dù cho quân đội Thâm Lam mỏng yếu nhưng quân đội của Suo Lamu muốn đến đây cũng phải giết được một con đường sáu ngàn cây số! Thấy ngăn không được Stevenson, Minnie dứt khoát bưng đến một chậu nước đá đổ lên đầu hắn.
Stevenson khẽ rùng mình trực tiếp dựng đứng lên. Cái rét thấu xương giúp hắn xua đi hơi rượu làm hắn tỉnh táo lại. Hắn khẽ nhìn vào Minnie còn mang theo nét hoảng sợ rồi lại tự đổ một chậu nước đá lên người.
"Chúng ta chưa đến bước đường cùng…" Stevenson chậm rãi nói. Thanh âm hắn tuy khàn khàn nhưng đã khôi phục lý trí. Khẽ bước vài vòng quanh phòng, sau khi áp chế được kinh hoàng sợ hãi và hơi rượu, một vài phương án dần nổi lên trong đầu hắn. Dù cho hy vọng thành công mịt mờ nhưng vẫn có hy vọng.
Đi được vài vòng, Stevenson nhanh chóng đưa ra quyết định: "Hành vi gì cũng có thể bồi thường, chuẩn bị giấy bút ma pháp cho ta, ta muốn viết mấy bức thư. Ngoài ra ngươi cũng viết thư cho Mourinho hầu tước đi, đến lúc này rồi hắn cũng đừng mong đứng ngoài chuyện!"
Minnie khẽ chấn động rồi nhanh nhẹn chuẩn bị ổn thỏa.
Stevenson ngồi trước bàn, nhanh chóng viết xong bốn bức thư lần lượt gửi Suo Lamu công tước, thánh Cruise đại sư, mẫu thân của hắn và phong thư thứ tư gửi cho hôi ải nhân Hắc Kim.
Nhìn thấy nội dung bốn bức thư làm Minnie không khỏi kinh sợ. Bức thư đầu tiên, Stevenson hoàn toàn uy hiếp Suo Lamu công tước, nếu như công tước không giúp hắn vượt qua cửa khó này thì hắn cũng không ngại công bố những chuyện bí mật công tước làm mấy năm gần đây. Dù cho hắn chỉ nói sơ sơ nhưng Minnie cũng nhìn ra được tính nghiêm trọng của những việc này. Những việc này thật ra không liên quan đến pháp sư truyền kỳ nhưng nếu công khai ra thì hoàng đế Thần Thánh Đồng Minh sẽ rất phẫn nộ. Nhưng người phẫn nộ nhất không phải vị quân vương khát máu kia mà lại là đại đế Peter của Thánh Thụ Vương Triều! Thư viết cho Hắc Kim thì rất đơn giản, bên trên chỉ tỏ rõ thái độ của Stevenson nói điều kiện gì cũng có thể bàn.
Sau khi nhìn thư tan biến trong ma pháp trận, Minnie không nhịn được hỏi: "Như vậy cũng được sao? Sau này ngươi và gia tộc sẽ không thể nhìn mặt nhau nữa."
"Có bước lùi sao?" Stevenson cười lạnh nói: "Lần này chúng ta phải sống, chỉ có còn sống mới có thể nghĩ đến chuyện sau này gặp mặt nhau."
Minnie gật gật đầu rồi cũng viết một phong thư cho Mourinho hầu tước. Thật ra gánh nặng tâm lý của nàng nhẹ hơn Stevenson nhiều bởi vì nàng đã sớm bị phụ thân mình vứt bỏ. Mỗi kim tệ nàng nghiền ép được đều là thu nhập thêm vào!
Ánh sáng ma pháp trận lúc sáng lúc tối rồi triệt để cắn nuốt bốn phong thư. Cùng lúc đó, Stevenson cũng phát ra tín hiệu ma pháp cấp cao nhất triệu tập toàn bộ thủ hạ của hắn ở Thâm Lam đến.
Minnie biết ý nghĩa của tin tức ma pháp này nên lại nhịn không được hỏi: "Như vậy không phải để lộ hết mọi người sao?"
Stevenson nhìn Minnie rồi cười tự giễu nói: "Đừng ngây thơ nữa. Chúng ta còn có điểm nào đối phương không biết sao?"
Long mạch thuật sĩ theo ý thức xoa giới chỉ trên ngón tay, không ngừng nghĩ về thế cục hiện tại rồi nói: "Triệu tập mọi người cũng để biểu thị ta đã thừa nhận thất bại, sẽ không làm gì nữa. Chỉ có như vậy mới có thể tạm hoãn công kích trí mạng của đối phương. Mà điều này cũng kinh động cấp cao của Thâm Lam, ép bọn họ làm gì đó. Nếu như bọn họ không làm gì mới là đáng sợ!"
Lúc này, Stevenson đã thừa nhận kế hoạch và hành động đã thất bại. Nhưng là, hắn lại nghĩ đến một khả năng khác. Tâm lý hắn âm thầm nguyền rủa lão pháp sư dẫn hắn tham quan Thâm Lam, chính từ miệng lão già này mà hắn biết được Richard là cấu trang sư tương lai và cũng biết thêm một vài tin tức như một mình Richard đến Thâm Lam cầu học. Mà không ngờ hắn lại tin tưởng đến mức không tiến hành xác nhận. Một đệ tử trực hệ của tộc trưởng lại có thiên phú cấu trang sư thì bên người có thể không có ai sao?
Stevenson ngầm phán đoán nhân thủ của gia tộc Archimonde ở Thâm Lam chí ít phải gấp đôi đám sát thủ của Huyết Anh Vũ, nếu như ở bên ngoài thì không đáng lo nhưng hiện tại nhân thủ trong tay hắn không đủ chống chọi. Dù cho Thâm Lam không cho phép trực tiếp dùng bạo lực nhưng hắn là người gây sự trước, Thâm Lam chỉ cần không tham gia, chỉ cần bảo trì trầm mặc… Nghĩ tới đây, vị long mạch thuật sĩ không khỏi khẽ rùng mình.
Chốc lát sau, vị chiến chức giả tiến vào khu cư trú. Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, ánh mắt giăng đầy tơ máu tràn ngập nôn nóng bất an. Vừa nhìn thấy Stevenson, hắn lập tức quỳ xuống nói: "Thiếu gia, hiện tại chưa thu được bất cứ tin tức gì, thuộc hạ định tự mình đi điều tra…"
Stevenson vung tay ngăn hắn lại nói: "Không cần, lát nữa dẫn người của ngươi về, thủ tiêu toàn bộ mệnh lệnh trước kia. Các ngươi cứ sinh hoạt như thời hòa bình không nhận được mệnh lệnh. Nếu như… các ngươi thu được tin tức gì thì báo lại cho ta nhưng không được đi do thám, hiểu không?"
Vị chiến chức giả lúc đầu còn hơi mơ hồ nhưng rồi lập tức hiểu ý Stevenson, sắc mặt hắn càng thêm khó coi.
Stevenson nhìn đồng hồ ma pháp, lại nhíu mày nói: "Thần thuật sư đâu? Sao hắn còn chưa đến?"
Ngay khi Stevenson bắt đầu mất kiên nhẫn thì thần thuật sư mới đến. Hắn đầy thần bí kéo theo một rương hình chữ nhật, cẩn thận đặt xuống rồi mới hành lễ với Stevenson.
"Thiếu gia, thuộc hạ ngẫu nhiên phát hiện thứ này, nghe nói là tượng ma pháp Richard đã từng dùng, vốn không thể sửa chữa nên chuẩn bị đưa vào lò dong luyện nhưng là thuộc hạ cho rằng nó rất giá trị nên tốn ba vạn kim tệ mua nó về." Thần thuật sư nói.
"Ba vạn kim tệ? Cho dù là giá cả Thâm Lam đắt đỏ thì cũng chỉ một ngàn kim tệ mà thôi, lại còn bị hỏng đến không thể sửa được nữa chứ?"
Stevenson và Minnie cũng cảm thấy hiếu kỳ, chỉ riêng chiến chức giả suy nghĩ đến vấn đề giá cả. Một bức tượng giá chỉ 2000 kim tệ giờ lại dùng đến 3 vạn kim tệ mua về, tên thần thuật sư cũng tham ô quá lớn rồi! Biên độ này Stevenson cũng không thể chịu được.
Thần thuật sư biết lời chỉ trích này rất nặng nên cũng không dám tỏ ra thần bí, hắn vội vàng lấy bức tượng ra nhanh chóng giải thích. Hóa ra trong đám người phụ trách dong luyện có trợ thủ đắc lực của Hắc Kim, hắn nói trước giờ tượng sắt ma pháp Richard dùng đều rất kỳ quái. Mà trong đám người này còn có một bằng hữu của thần thuật sư cho nên thần thuật sư cũng thu được tin tức đến kịp lúc. Vị trợ thủ này giống với hôi ải nhân là đều tuân thủ quy tắc Thâm Lam đến mức kiên trì nhưng cũng không phải là không thể dao động, chỉ cần trả giá đủ lớn là được. Sau khi nhìn thấy bức tượng này, hắn lập tức quyết đoán tiêu ba vạn kim tệ mua vệ.
Bức tượng nháy mắt được lấy ra, để lộ cho mọi người xem những vết lồi lõm vô cùng thu hút trên mình nó. Bên trên những vết lồi lõm kia còn có những vết máu đã khô, Stevenson khẽ vuốt ve những vết máu rồi hỏi chiến chức giả: "Ngươi thấy như nào?"
Chiến chức giả sắc mặt vô cùng ngưng trọng nói: "Công kích không đặc biệt hướng tới điểm yếu, rất có thể là đấm đá lung tung. Nhưng lực lượng biểu hiện vô cùng lớn, chỉ có chiến sĩ cấp 10 đã qua huấn luyện mới có lực lượng như này. Bức tượng này có lực phòng ngự tương đương với kỵ sĩ mặc giáp nửa người như vậy lực lượng của Richard đã lớn đến mức quyền đấm ngã kỵ sĩ. Nhưng hắn không phải một ma pháp học đồ sao?"
Dù cho đưa ra được kết luận nhưng bức tượng này lại làm phán đoán với chuyện đêm nay chuyển hướng, Stevenson không khỏi đau đầu suy nghĩ. Một ma pháp học đồ có lực lượng như chiến sĩ cấp 10? Thật ra cũng không phải không thể, nếu chỉ tăng thêm lực lượng thì có rất nhiều cách như thiên phú chủng tộc, năng lực huyết mạch hay là vật phẩm ma pháp. Vấn đề là Richard còn ẩn dấu bao nhiêu bí mật nữa?
Stevenson lần đầu tiên cảm giác bản thân đã chọn sai đối thủ. Nhưng vấn đề là hắn không có quyền lực chọn, hắn chỉ là học sinh tự trả tiền mà Tô Hải Luân điện hạ lại chỉ bồi dưỡng một vị cấu trang sư.
"Vì sao không sớm đưa nó đến?" Stevenson gần như là gầm gừ với thần thuật sư.
Thần thuật sư cũng không biết phải trả lời như nào, sáng nay hắn mới nhận được tin tức nên hiện tại có thể mang tượng sắt đến là tốt lắm rồi.
Đợi cho lửa giận của Stevenson lắng lại, vị chiến chức giả mới nhắc nhở: "Thiếu gia, phần đầu bức tượng…"
Stevenson lúc này mới chú ý đến đây là bức tượng không đầu… phần quan trọng nhất đã biến mất. Mà ở nơi cổ là một vết cắt phẳng trơn như gương… Nhìn thấy ánh mắt Stevenson nhìn vào mình, vị thần thuật sư vội vã nói: "Nghe nói phần đầu bức tượng này rất đặc biệt cho nên Hắc Kim lưu lại cất giữ. Ta từng hỏi trợ thủ của Hắc Kim, phần đầu này có thể chuyển nhượng lại nhưng giá cả rất đắt, chí ít phải mười vạn kim tệ…"
Phần đầu rất đặc biệt?
"Ta cho ngươi mười lăm vạn, mau mang phần đầu về đây!" Stevenson không để ý đến tiêu tốn, hắn hiện tại chỉ muốn hiểu rõ đối thủ để biết tại sao lại thua từ đó đưa ra sách lược tiếp theo.
Thần thuật sư nhìn chiến chức giả rồi kiến nghị: "Thiếu gia, hay là đổi người đi."
Stevenson lắc lắc đầu nói: "Không, ngươi đi đi. Ta tin ngươi!"
Thần thuật sư đầy cảm kích rời đi, trước khi đi hắn còn đầy âm ngoan nhìn vị chiến chức giả. Stevenson cũng không phải đợi lâu, chỉ nửa giờ sau thần thuật sư đã trở về. Nhưng là sắc mặt hắn vô cùng ảm đạm, hai tay nâng một bảo rương bằng đồng được khóa kín, bộ dáng tràn đầy không muốn mở nó ra. Stevenson không nói lời nào tiến lên trước mở ra, vừa lôi ra phần đầu tượng sắt, hắn không khỏi ngơ ngác. Dưới phần cổ của nó cũng trơn bóng như gương, thậm chí có thể phản bóng người nhìn vào. So với thân thể, phần đầu này quả thực đặc biệt bởi vì nó không chút tổn hại!
"Thứ này mà tốn mười lăm vạn kim tệ?" Thanh âm Stevenson lạnh như gió thổi từ địa ngục làm vị thần thuật sư mồ hôi đầm địa, căng cứng gật đầu đáp.
Stevenson đột nhiên cười lớn rồi ném phần đầu đặc biệt này vào thùng rác nói: "Hay! Mua rất tốt! Chỉ cần có thể tiêu tiền là chuyện tốt!"
Chiến chức giả và thần thuật sư có chút không hiểu đầu đuôi, chỉ có Minnie là biết rõ. Nhưng nàng không thể cười lên như Stevenson, mỗi vết lồi lõm trên tượng sắt như điểm nặng đè lên tâm trí nàng. Từ khi nhìn thấy tượng sắt này, nàng luôn tưởng tượng đến Richard như dã thú điên cuồng, bộ dáng bình thường của hắn chính là núi lửa ẩn giấu sắp sửa bùng phát. Chỉ cần có lựa chọn thứ hai, nàng sẽ không chọn làm địch nhân với Richard. Giống như lúc nãy Stevenson đã gầm lên vạy, vì sao bọn họ không được thấy tượng sắt sớm hơn chứ?
Cho nên Minnie biết hiện tại có lẽ tâm tình Stevenson cũng rất xấu nhưng Hắc Kim chịu nhận tiền là tin tốt giúp bọn họ nhìn thấy hy vọng trong đêm đen.
Lúc này tâm trạng Hắc Kim cũng không tệ, hắn vừa ca khúc chiến ca của bộ lạc Chùy Gió Bão vừa chỉnh lý thu chi Thâm Lam. Ở dòng thu hắn ghi thêm một dòng 30000 rồi lại thêm một dòng 150000. Sau khi viết xong, những con số này như quặng bảo thạch thô trơn tròn làm hắn hài lòng mà giá cả chi ra chỉ không đến mười kim tệ. Chỉ là chút tiền bán sắt vụn nếu dong luyện tượng sắt mà thôi. Có thể bán tượng sắt vứt đi với giá như vậy giúp Hắc Kim cảm giác bản thân đã gần tiến mức nghệ thuật. Ai nói tài vụ quan chỉ dùng để ký nợ?
Thu nhập thêm vào giúp linh cảm Hắc Kim trào dâng mà hắn cũng không cảm thấy khoản tiền này có gì bỏng tay. Nếu như kim tệ đều tiến vào nhà kho Thâm Lam thì dù có nhiều tiền hơn nữa hắn cũng dám nhận.
Cho dù là viết chậm đến đâu thì viết hai dòng số cũng chỉ tốn mấy phút, hôi ải nhân đầy quyến luyến khép quyển sách lại. Ngay sau đó, hắn lấy ra một phần báo cáo về Richard, đây là bản báo cáo ghi chép hành động trong ngày của Richard, các lớp học, các hạng thu chi… Mỗi ngày sẽ có một bản báo cáo gửi về cho hắn mà nội dung những bản báo cáo này gần như không khác nhau là bao. Nhìn thấy khóa biểu kín mít thời gian của Richard làm hôi ải nhân khẽ mê muội. Có đôi khi hắn hoài nghi Richard không phải nhân loại mà là máy móc nếu không sao có thể học nhiều như vậy chứ, hắn gần như tìm không thấy thời gian nghỉ ngơi của Richard nữa. Chính bản thân hắn biết rõ thời khóa biểu hắn tự đặt ra dù cho rất kín nhưng cũng có rất nhiều thời gian dùng để giải trí như là công việc giám định quặng thô vậy. Mà thời gian của Richard kín đến mức không có khe hở nào, đến mức không tìm được hắn giải trí như nào nữa.
Nhìn vào tờ giấy chi chít chữ trong tay, hô hấp của hôi ải nhân không khỏi trầm trọng. Chỉ nhìn vào thời khóa biểu này thôi hắn cũng đã cảm nhận được áp lực rồi, nếu như mỗi ngày đều phải thực hiện thì hắn sẽ phát điên mất…
Hắn đột nhiên vô cùng cảm thông với Stevenson, lần đầu tiên hắn cảm thấy chuyện đêm qua Stevenson làm không phải ngu ngốc. Nếu như hoán đổi vị trí thì có lẽ hôi ải nhân đã sớm động thủ từ lâu rồi. Richard giống như một viễn cổ bỉ mông điên cuồng lao về phía trước hất văng những chướng ngại vật mà Stevenson rất đen đủi lại là một trong số đó… Nếu như không có Richard thì long mạch thuật sĩ rất có thể sẽ nổi danh ở Thâm Lam nhưng là đen đủi cho hắn khi Tô Hải Luân đưa ra quy định kỳ quái chỉ có một người được bước trên con đường tiến bước cấu trang sư.
Vận may đôi khi là nhân tố quyết định tất cả. Stevenson rõ ràng là kẻ đen đủi, mà thực lực của hắn… Nghĩ đến đây, hôi ải nhân lại nhìn tờ báo cáo trên tay, xem ra ưu thế thực lực của Stevenson cũng không kéo dài lâu nữa. Theo bước tiến của Richard thì khi hắn đến tuổi của Stevenson, thực lực Richard sẽ vượt xa long mạch thuật sĩ hiện tại. Gia tộc Archimonde quả thật toàn kẻ điên, ngay cả Richard kiểm tra thiên phú ma pháp không có gì quá xuất sắc cũng vậy, không ngờ có thể dựa vào nỗ lực đuổi kịp thiên tài! Mà thiên phú về ma văn cấu trang của Richard thì làm người khác không thể tin nổi!
Nếu như là như vậy… Hôi ải nhân đột nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện, trái tim hắn cũng không khỏi đập nhanh hơn. Trong mắt hắn, Stevenson là quặng mỏ sắp khô kiệt nhưng dù cho sắp khô kiệt thì nó cũng còn giá trị như là quáng thạch đồng sinh, mỏ quáng vụn xung quanh…. thậm chí dù là phế bã cũng có thể đưa ra rất nhiều kim loại quý hiếm đương nhiên phải dựa vào kỹ thuật luyện kim cao siêu của ải nhân. Gia sản của hôi ải nhân chính là khởi đầu từ việc mua lại phế quặng! Nếu như đào móc tốt thì giá trị của Stevenson còn cao hơn cả mười tòa phế quặng.
Hôi ải nhân lập tức đưa ra mấy phương án sau đó lại suy tính được mất. Xét về tương lai, Suo Lamu công tước sớm muộn sẽ biết bản thân chịu thiệt nhưng hắn có thể làm gì chứ? Khiêu chiến Thâm Lam sao? A, lựa chọn này không tồn tại. Chuyển mục tiêu thù hận sang Richard? Đây là một chủ ý tốt, một vị tử tước của Archimonde gia tộc đã đủ làm liên quân Suo Lamu và Mourinho đại bại, lại còn đi khiêu chiến Gordon với mười ba cấu trang kỵ sĩ thành công công chiếm Faust? Hôi ải nhân cảm thấy chức nghiệp truyền kỳ không nên ngu ngốc như vậy!
Ngày này, Thâm Lam lại bình tĩnh vận chuyển như không có gì đặc biệt xảy ra. Ngày hôm sau cũng vậy. Ngày thứ ba, thứ tư cũng không có gì như thể Huyết Anh Vũ và đồng bọn của nàng như chưa từng xuất hiện ở Thâm Lam vậy.
Cho đến ngày Tô Hải Luân quyết định hóa đơn mỗi tháng, địa điểm vẫn là phòng tiếp khách. Lần này những vị đại ma đạo sư lại thấy điện hạ khôi phục bình thường, ít nhất là khẩu phần ăn của nàng đã trở về bình thường, bên cạnh ghế dài là hai bồn trái cây vàng lớn đủ để chứng minh. Da thịt nàng trắng bóng, hai mắt trong trẻo, toàn thân toát lên sức sống là chứng cứ rõ ràng nhất. Đến cả kẻ mù cũng biết pháp sư truyền kỳ vô địch đã trở về bình thường mà lại sinh lực thịnh vượng như vừa cướp sạch một con cự long giàu có vậy. Ăn sạch một con cự long… Những vị đại ma đạo sư không khỏi phác thảo trong đầu điều gì đó.
Hôm nay hôi ải nhân vô cùng sôi nổi, hắn dùng tốc độ nhanh hơn thường ngày một phần ba liến thoắng đưa ra ý kiến bản thân hơn nữa dùng thanh âm lớn hơn mọi ngày nhiều để bổ sung khí thế. Bởi vì hôm nay hắn phải đối mặt với gần như tất cả những vị đại ma đạo sư phản đối nên ý chí chiến đấu trào dâng.
Thật ra nội dung hắn líu lo không ngớt vô cùng đơn giản chính là cho Stevenson một cơ hội nữa. Dù cho hành vi của Stevenson đã vượt qua giới hạn cho phép của Thâm Lam nhưng cách nhìn của hôi ải nhân lại khác. Hắn cho rằng không thể chứng minh Huyết Anh Vũ và nhóm người kia có quan hệ với Stevenson, thậm chí Irene và Minnie có thể là ngẫu nhiên dính vào âm mưu ám sát Richard. Mà hiện tại Huyết Anh Vũ và thủ hạ của nàng đã biết mất, chết không đối chứng nên không thể đổ tội cho Stevenson được. Đương nhiên, long mạch thuật sĩ đã có rất nhiều hành động quá phận đối phó với Richard nhưng có thể dùng phương thức ôn hòa như phạt tiền 'hợp lý'.
Hôi ải nhân không ngừng cường điệu Stevenson có thiên phú mà người có thiên phú không nên dễ dàng vứt bỏ. Mà Richard còn chưa hoàn toàn chứng minh thiên phú cấu trang sư cho nên cánh cửa cấu trang sư vẫn rộng mở với Stevenson.
Nhất thời những vị đại ma đạo sư cũng bị khí thế hôi ải nhân chấn nhiếp nhưng ngoài âm lượng lớn ra thì logic của hôi ải nhân thật giòn yếu. Nếu như thành tựu Richard giành được còn chưa đủ chứng minh thiên phú với ma văn cấu trang thì nhân tài như nào mới là có thiên phú? Huyết Anh Vũ mất tích trên địa bàn của Nayar, Richard lại học nghệ thuật hắc ám của Nayar cho nên chín phần mười là do Nayar ra tay. Mà bất cứ vị đại ma đạo sư nào đến hiện trường cẩn thận xem xét cũng dò ra được những chuyện đêm đó. Mà việc huy động pháp sư chấp pháp đoàn là không thể xóa được dù cho hiện tại bọn họ bị hạ lệnh cấm khẩu thì cũng chỉ cần một câu nói của điện hạ.
Đám đại ma đạo sư không phải kẻ ngốc, bọn họ dù cho biết lập luận của hôi ải nhân sơ hở, dù cho có người hoài nghi hắn tư lợi cá nhân nhưng càng nhiều là chú ý đến pháp sư truyền kỳ.
Rõ ràng Richard được Tô Hải Luân yêu thích mà hắn lại được quan hệ thân mật với pháp sư truyền kỳ vào ngày vận mệnh. Nhưng thái độ hôm nay của nàng vô cùng kỳ quái, nàng không chút trách cứ biểu diễn vụng về quá lố của hôi ải nhân mà còn có ý cổ vũ. Phải biết Stevenson mắc sai lầm không nhỏ, hắn muốn giết chết Richard!
Những đại ma đạo sư cũng từ biểu tình của nàng phát hiện ra có bí ẩn khác nên ai cũng bình tĩnh chờ đợi. Mà khi hôi ải nhân đưa ra đề nghị cuối cùng thì mọi người đồng loạt hiểu ra.
Kiến nghị của hôi ải nhân là cho hai bên thêm nửa năm nữa, sau nửa năm sẽ cử hành so đấu xem thiên phú giữa Richard và Stevenson bên nào cao hơn. Mà đề bài so đấu do Tô Hải Luân điện hạ đưa ra, nửa năm này dùng để học tập và chuẩn bị so đấu. Kết quả lần so đấu này sẽ quyết định giữa Richard và Stevenson ai mới chân chính kế thừa tri thức ma văn cấu trang. Tất cả đại ma đạo sư đều hiểu cái gọi là cơ hội nữa nói trắng ra chỉ là hôi ải nhân muốn kiếm thêm nửa năm học phí của Stevenson mà thôi! Nhưng tình huống tài chính của điện hạ đã kém đến mức này rồi sao? Nhưng là bọn họ lập tức hiểu ra, không, là tình huống tài chính của Thâm Lam có vấn đề!
Trong mắt những sinh vật lấy kiếm tiền làm mục tiêu thì thời gian vô cùng quý giá nhất là thời gian chủ vị diện - Noland đại lục. Cho nên sau khi đưa ra quyết định, pháp sư truyền kỳ căn bản không bỏ lỡ chút thời gian nào nhanh chóng đưa ra đề bài so đấu nửa năm sau.
Quyết định và đề bài này ngay sau đó được cùng lúc đưa đến Richard và Stevenson, đương nhiên Minnie cũng thu được tin tức nhưng không ai đặt hy vọng vào nàng. Tin tức Mourinho hầu tước thua trận đã sớm truyền đến cao tầng Thâm Lam, vòng tròn hạch tâm từ những đại ma đạo sư đến đám đệ tử bên dưới đã bắt đầu thay đổi cái nhìn với Richard. Trước kia họ cho rằng Richard chỉ là có thiên phú kinh người thêm vào may mắn được điện hạ sủng ái mà thôi. Mà hiện tại, theo gia tộc Archimonde quật khởi, bất cứ người nào cũng không dám dùng tư thế cao cao tại thượng nhìn Richard, nhiều nhất chỉ dám thầm mắng mấy câu kẻ mới nổi mà thôi.
Sau khi bóng đêm buông xuống, tiếng reo hò vang lên từ khu cư trú của Stevenson, Stevenson gần như không thể tin nổi nhìn vào tờ công văn trong tay! Dù cho hắn nhìn đi nhìn lại mười mấy lần cũng không dám tin tưởng đây là sự thật!
Lần đầu tiên long mạch thuật sĩ cảm thấy Tô Hải Luân thiên hướng hắn. Âm mưu nhuốm máu không những không bị trừng phạt, thậm chí cả nói đến cũng không nên việc hắn lo lắng nhất cứ thế nhẹ nhàng trôi qua. Nếu như cao tầng Thâm Lam đã đưa ra quyết định thì dù lực lượng ẩn giấu của Archimonde gia tộc hay Richard cao đến đâu thì cũng không thể trực tiếp báo thù. Mà điều làm hắn vui mừng nhất là cánh cửa cấu trang sư đã đóng với hắn lại mở ra, hơn nữa còn cho hắn cơ hội so tài công bằng với Richard!
Công bằng sao? Stevenson không cảm thấy như vậy. Hắn là long mạch thuật sĩ đã mười bảy tuổi, ma lực vượt quá cấp 10 hơn nữa còn có cả gia tộc chống đỡ mà quan trọng nhất là sau lưng hắn có một vị cấu trang sư thật sự! Thời gian so đấu là nửa năm sau mà đề bài bây giờ đã phát xuống, đây đương nhiên là cổ vũ hắn ăn gian! Dù cho đề bài yêu cầu phải do đích thân hắn chế tạo nhưng hắn có thể vận dụng gia tộc xử lý và cung cấp tài liệu đồng thời sử dụng phương án thiết kế của thánh Cruise! Thời gian nửa năm giúp hắn tự tin nắm chắc chế tạo được cấu trang thánh Cruise đưa ra!
Trong khu cư trú của hắn có thêm hai cái lồng sắt, một lồng giam một con sói tuyết cường tráng. Loại sói tuyết này là thân cao hai mét, là ma thú hung hãn nổi tiếng vùng phương bắc, ngoài lực lượng thân thể to lớn ra nó còn có thiên phú thi triển ma pháp băng lãnh trì hoãn và băng tiễn mà nếu sống đủ lâu thì còn có thể phun khí băng nữa! Một cái lồng giam khác giam loại thỏ trắng vùng cực địa, loài thỏ này da dày chịu được rét lạnh, năng lực sinh nở nhanh, tốc độ mau lẹ và không có lực công kích, ở vùng cực địa này, loài thỏ trắng là loại thực vật xếp dưới đáy!
Đề bài Tô Hải Luân đưa ra là sử dụng ma văn cấu trang bản thân chế tạo cắm cho thỏ trắng để thỏ trắng chiến thắng sói tuyết. Rất đơn giản nhưng cũng rất khó. Sói tuyết lực lượng hơn xa, tốc độ cũng không chậm hơn thỏ trắng là bao mà nó còn có phạm vi công kích ma pháp ba mươi mét. Thỏ trắng đứng trước mặt nó chỉ có bước chịu chết mà thân thể thỏ trắng yếu đuối rất khó chịu được ma văn cấu trang. Bất cứ một ma văn cấu trang cấp thấp nào cũng không đủ để giúp thỏ trắng chiến thắng sói tuyết mà nếu thêm hai ma văn cấu trang trên người thỏ trắng thì không phải việc cấu trang sư cấp thấp có thể làm được.
Nhưng là đề bài có khó cũng có cách giải quyết, nếu như thánh Cruise không thể giải quyết thì Stevenson không tin Richard có thể làm được. Mà quy tắc cũng rất rõ ràng nếu như thỏ trắng hai bên không thể chiến thắng sói tuyết thì sẽ tính theo mức độ thương tổn của sói tuyết!
Sau khi vui mừng, Stevenson bắt đầu tỉnh táo lại chăm chú suy nghĩ đề bài. Vào ngày so đấu, sói tuyết Thâm Lam đưa ra khẳng định thực lực tương đương nhau nhưng thỏ trắng lại do Richard và Stevenson tự mình chuẩn bị. Cùng là thỏ trắng nhưng cũng chia lớn nhỏ mạnh yếu, cần phải chọn con to khỏe mới chịu được ma văn cấu trang. Thời gian nửa năm đủ để bồi dưỡng đời thỏ trắng thứ ba! Phải biết Suo Lamu gia tộc lấy bồi dưỡng ma thú nổi danh, nửa năm sau, Stevenson nhất đính sẽ dùng một con thỏ trắng khác biệt cho Richard kinh ngạc một phen!
Bồi dưỡng ma thú cần rất nhiều tiền nhưng ở giây phút này tất cả đều có thể bỏ qua, nếu như Stevenson thắng trận này như vậy tất cả đầu tư trước kia đều đáng giá. Sói tuyết và thỏ trắng trong lồng sắt là Thâm Lam đưa miễn phí nhưng chỉ có một lần này thôi nếu muốn sử dụng tiếp thì phải trả giá cao hoặc tự mình đi bắt!
Người trong tuyệt cảnh khi nhìn thấy hy vọng thường bộc phát năng lượng to lớn. Stevenson thừa nhận thiên phú bản thân không bằng nhưng cơ hội trước mắt giúp hắn dùng toàn lực gia tộc trải một con đường bằng vàng đưa hắn tới vị trí cấu trang sư!
Một phong thư miêu tả tiến triển mới nhất và quyết tâm của Stevenson biến mất trong ma pháp trận. Không lâu sau, ma pháp trận lại sáng lên, một phong thư được đưa trở lại. Phong thư này do đích thân Suo Lamu công tước viết, dù chỉ có mấy dòng như ý tứ vô cùng rõ ràng. Suo Lamu gia tộc sẽ ủng hộ Stevenson toàn lực giúp hắn giành được thắng lại. Ở cuối phong thư, công tước cũng đưa ra yêu cầu hắn không được làm chuyện gì ngốc nghếch nữa.
Stevenson đương nhiên rõ nghĩa câu này. Vào ngày vận mệnh, sự tích Gordon được truyền khắp đại lục, hiện tại địa vị gia tộc Archimonde không kém hơn gia tộc Suo Lamu. Nếu như Stevenson lại làm những chuyện ngu ngốc như ám sát thì không ai cứu hắn được.
Mà lần này Stevenson cũng quyết tâm đường đường chính chính đánh bại Richard. Tô Hải Luân đã thiên hướng hắn chỉ là khẩu vị của nàng có chút đặc biệt mà thôi. Long mạch thuật sĩ cảm thấy pháp sư truyền kỳ nếu có thể chấp nhận Richard thì tương lai sẽ có ngày đến lượt hắn. Nhưng nghĩ đến ngày đó hắn lại cảm thấy không đủ tự tin. Có một điểm quan trọng khó mà vượt qua chính là hắn mang long huyết nồng nặc nên bộ phận nam tính của hắn rất khó ngẩng cao đầu trước pháp sư truyền kỳ trừ khi nàng thu lại nghịch hướng long uy. Nhưng thứ này có thể thu lại sao? Ít nhất hắn biết long uy không thể thu liễm!
Trong khu cư trú của mình, Richard đang quỳ trước lồng sắt chăm chú quan sát sói tuyết và thỏ trắng. Quyết định của pháp sư truyền kỳ làm hắn vô cùng kinh ngạc thậm chí lúc đầu hắn còn nảy sinh ủy khuất và oán hận trong lòng. Nhưng là theo không ngừng nghiên cứu đề bài, Richard đã vứt bỏ hết tâm trạng không tốt, chuyên tâm đắm chìm trong thế giới ma văn cấu trang.
Hắn đã mở hết những quyển sách về cấu trang cấp thấp nhưng không thấy cấu trang nào giúp được thỏ trắng chiến thắng sói tuyết. Đặc biệt sói tuyết lại có năng lực kháng độc rất mạnh, cho dù có tẩm độc cho thỏ trắng thì sói tuyết ăn xong cũng chỉ cảm thấy không thoải mái mà thôi.
Richard tiếp tục lật tiếp, hắn bắt đầu tra đến những ma văn cấu trang cấp hai nhưng còn chưa có ma văn nào giúp được thỏ trắng chiến thắng sói tuyết. Ma văn từ cấp 3 trở đi mới có thể tăng thêm năng lực chứ không chỉ gia tăng thuộc tính như ma văn cấp thấp. Ma văn cấp 5 thậm chí còn có thể mô phỏng năng lực huyết mạch ví như thiên quốc vũ trang nổi tiếng có thể gia tăng thuộc tính thánh khiết, thêm vào các loại năng lực đến từ thiên giới.
Richard đóng các quyển sách lại, hắn cũng không xem tiếp những ma văn cấp cao hơn. Hắn hiện tại mới chỉ thành công chế tạo bán thành phẩm sơ giai cấu trang mà thôi, theo tốc độ tiến bộ bình thường, nửa năm sau hắn chỉ có khả năng chế tạo ma văn cấu trang cấp 1 căn bản không thể chế tạo ra cấu trang cấp 2 chứ đừng nói đến cấp 3 trở lên. Nhưng là Tô Hải Luân sẽ không đưa ra đề bài không thể hình thành cho nên Richard bắt đầu tìm tòi thêm.
Trong thế giới ma văn cấu trang có vô số khả năng xảy ra. Cấu trang tiêu chuẩn chỉ là một góc nhỏ mà thôi, những tác phẩm nổi danh lịch sử đều mang đậm dấu ấn cá nhân không thể mô phỏng. Nghĩ tới đây, Richard như có đáp án, nếu như ma văn cấu trang tiêu chuẩn không thể giải quyết thì dứt khoát vượt qua chúng nó!
Sáng tạo mới là chủ đề vĩnh hằng của thế giới cấu trang. Nghĩ tới đây, suy nghĩ của Richard thông thoáng hơn nhiều. Đề bài của pháp sư truyền kỳ chính là khảo sát năng lực cần có trên con đường trưởng thành của cấu trang sư, đó chính là sáng tạo!
Thánh cấu trang sư không thể là điểm cuối của hắn được bởi vì Thâm Lam vịnh ngâm vượt qua ma văn cấu trang cấp 5. Dù cho hiện tại hắn chỉ là học đồ cấp thấp nhưng kiêu ngạo lại làm hắn nguyện ý dồn hết sức lực hoàn thành lời hứa với Tô Hải Luân. Trong cuộc đời hắn, có lẽ lời hứa này quan trọng chỉ sau lời hứa hoàn thành nguyện vọng của mẹ hắn!
Mãi cho đến sau này Richard mới biết được kiêu ngạo từ sâu trong linh hồn này thật ra đến từ dòng máu Archimonde!