Thi Vũ ra khỏi Anh Hùng Sơn Trang liền nhắm hướng Phong Châu Thành định bay đi thì một tiếng nói vẳng đến bên tai :
-Đứng lại đã !
Hắn thở dài vì đã nhận ra tiếng nói này là của ai !
-Có chuyện gì không ?
Ngọc Linh nhìn hắn mỉm cười :
-Đương nhiên là có ! Nếu không có thì ta đâu có muốn nhìn cái bộ dạng đáng ghét của ngươi làm gì !
Thi Vũ cau mày :
-Bộ dạng cô nương đối với ta cũng chẳng đáng yêu gì !
Ngọc linh thóang tức giận nhưng như nhớ ra mục đích của mình liền trấn tĩnh hỏi :
-Vừa rồi ngươi đã nói gì với ngoại tổ ta ?
Thi Vũ lạnh nhạt :
-Sao cô nương không hỏi ngoại tổ mình mà hỏi ta làm gì ?
Ngọc Linh quay mặt chỗ khác cười nhạt :
-Ngoại tổ ta cũng như bọn giang hồ khác tôn sùng ngươi như thần thánh , ngươi đã không muốn cho ta biết thì đời nào ngoại tổ ta lại nói !
Thi Vũ trầm ngâm :
-Cô nương rất thông minh , nhưng nên nhớ sự thông minh ấy nhiều lúc hại người rất ghê gớm !
Nói đoạn hắn bay đi như làn khói nhạt . Ngọc Linh gọi với theo :
-Cái tên này ! Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta ! Đứng lại !
Thi Vũ không đứng lại , cả đời hắn rất ít khi chịu nghe lời người khác , nhất là đối với một vị tiểu cô nương ... ,tiểu cô nương ...tiểu cô nương ! Trong lòng hắn dâng lên một nỗi niềm xa vời , chân diện hắn trở nên khắc khổ vô ngần . Hắn tăng tốc độ bay nhanh hơn , những làn nước mắt không biết tự bao giờ trôi dạt vào không gian. Mọi cảnh vật với hắn như nhòa đi ... chỉ có ngọn núi ấy ... phiến đá ấy ... cái khăn ấy ... sẽ không bao giờ phai nhạt theo thời gian .
Hắn tồn tại đến bây giờ cũng bởi lòng hắn còn cái để nhớ ...
***
Đêm sâu , không một thứ ánh sáng nào soi rọi không gian . Ngọc Linh trầm ngâm bước đên Vạn Sự Cư . Nàng lặng lẽ bước vào khách phòng trống trơn , chân diện đăm chiêu . Ả a hoàn bước ra mỉm cười :
-Công tử đêm khuya không biết đến đây có chuyện gì ?
Ngọc Linh gượng cười :
-Ta muốn gặp Vạn Sự Thông !
A hoàn đăm chiêu một chút nói :
-Đêm đã sâu , tiểu nữ còn chưa biết lão gia có tiếp người hay không ?
Bên trong vang lên tiếng Vạn Sự Thông :
-Hãy mời vị công tử đó vào !
Ngọc Linh không đợi a hoàn dẫn mà tự động tiến tới bước vào trong . Nàng trầm mặc nhìn Vạn Sự Thông đang ung dung đọc sách hỏi :
-Lẽ nào tiền bối biết ta sẽ tới sao ?
Vạn Sự Thông đặt cuốn sách mỏng xuống nhìn qua Ngọc Linh nói :
-Ta cũng chỉ là phỏng đoán đấy thôi !
-Phỏng đoán của tiền bối luôn luôn chính xác thì phải ?
Vạn Sự Thông lắc đầu không nói gì . Lão nhìn nàng :
-Hôm nay ta không thu tiền , coi như việc trò chuyện với một bằng hữu , công tử có gì thắc mắc xin cứ nói !
Công Tôn Ngọc Linh thoáng ngạc nhiên , nàng mỉm cười :
-Chuyện này quả nhiên lạ lùng khác thường !
Vạn Sự Thông thở dài :
-Nếu công tử không muốn thì ...
-Ấy ! Cơ hội ngàn năm có một , nếu ta từ chối thì hóa ra thừa nhận mình ngu ngốc sao ?
-Công tử cho mình là người thông minh ?
Ngọc Linh thoáng ngẩn ngơ giây lát , trong đầu nàng chập chờn hình ảnh Thi Vũ . Nàng nhắm mắt đuổi hắn ra khỏi tâm trí mình nói :
-Là một tên ngốc tử nói với ta !
Vạn Sự Thông khẽ lắc lư đầu :
-Phải chăng là Thượng Quan Thi Vũ ?
Ngọc Linh thở dài :
-Xem ra tiền bối rất khiến người ta phải nể phục !
Vạn Sự Thông không nói gì , lão nhìn ra ngoài cửa sổ . Ý chừng muốn nói đã không còn sớm . Ngọc Linh như hiểu được nên mày liễu khẽ chau :
-Hôm nay Thượng Quan Thi Vũ đến tìm tiền bối là có việc gì ?
-Thượng Quan anh hùng muốn giết ta !
Ngọc Linh giật mình rồi cười nhạt :
-Hắn muốn giết tiền bối mà tiền bối vẫn còn gọi hắn là anh hùng sao ?
-Lão phu tội đáng chết , tất nhiên không có gì dám oán trách !
Ngọc linh khẽ cau mày :
-Tiền bối có tội gì với hắn ?
-Ta đã hại chết bằng hữu của Thi Vũ anh hùng !
-Hại chết ?
Vạn Sự Thông buông tiếng thở dài :
-Đúng vậy ! Là bằng hữu chi giao với Thượng Quan anh hùng tên gọi Lê Văn !
-Cái tên này vãn bối mới nghe lần đầu ...
-Lê Văn là một đại anh hùng , công trạng của hắn đối với võ lâm cao vời vợi có khi còn hơn cả Thượng Quan anh hùng . Nhưng tính khí hắn ưa sự thanh bạc , không muốn danh lợi làm mờ mắt nên đã từ chối hết mọi công danh cốt chỉ làm một lãng khách !
-Nói như vậy tiền bối đã hại chết một con người vĩ đại ? Nhưng vì sao ?
-Chuyện này phải bắt đầu từ gần hai mươi năm trước ...
Ngày đó Đông Nguyệt giáo thế lực như ong , Động Vô Phong đã hủy diệt mất mười hai môn phái và tám bang hội . Trên giang hồ máu chảy thành sông , đau thương vạn dặm . Thượng Quan anh hùng vốn dĩ là ái tử duy nhất của Thượng Quan Nhân , chưởng môn phái Lạc Phụng ...
-Chuyện này vãn bối có biết qua !
-Nhưng công tử chỉ biết phần ngoài !
-Phần ngoài ?
-Đúng vậy ! Thượng Quan Nhân năm xưa chinh phạt tà giáo ở đại mạc , trên đường về cứu được một bé gái bị bỏ rơi tên Tư Đồ Yến ! Sau này ông ta nuôi dưỡng và nhận làm đệ tử . Tư Đồ Yến càng lớn nhan sắc càng đảo nước khuynh thành . Nàng ta với Thượng Quan anh hùng ngày ngày bên nhau nên nảy sinh tình cảm ... nhưng năm đó Động Vô Phong hủy diệt Lạc Phụng phái đã cướp Tư Đồ Yến đi rồi đánh Thượng Quan anh hùng một chưởng rơi xuống Lạc Phụng Sơn !...
Chân diện Công Tôn Ngọc Linh có chút thay đổi , nàng trầm ngâm :
-Sau đấy hẳn Động Vô Phong ép Tư Đồ Yến làm vợ hắn ?
- Đúng vậy !
-Và Tư Đồ Yến chấp nhận ?
Vạn Sự Thông gật đầu . Công Tôn Ngọc Linh bất nhẫn nói :
-Hừ , hạng đàn bà không ra gì !
Vạn Sự Thông mỉm cười :
- Không hẳn như vậy ! Nguyên nhân thực sự ta không biết nhưng đã có gặp qua Tư Đồ Yến vài lần , nàng ta quyết không phải con người đen bạc ...
-Thượng Quan Thi Vũ rơi xuống Lạc Phụng Sơn rồi thế nào ?
-Dã được Lê Văn cứu thoát ! Sau đấy Lê Văn đã vượt ngàn dặm đưa Thượng Quan Anh hùng đến Đông Hải bái sư . Nghe nói vị cao nhân đó chỉ nhận một trong hai người , Lê Văn đã nhường cho Thi Vũ anh hùng ...
Ngọc Linh gật đầu :
-Lê Văn quả nhiên vĩ đại !
-Sau đấy ba năm , Lê Văn cùng Thượng Quan Anh hùng đại phá Đông Nguyệt giáo !...
- Vậy tại sao Thi Vũ lại quy ẩn ? Điều này tiền bối không viết trong cuốn Anh Hùng Thập Đại !
-Năm đấy Thượng Quan anh hùng tiến lên đến đỉnh Phong Vũ Sơn thì đã mang đầy thương tích . Sau khi cùng Lê Văn hạ được Động Vô Phong , Thi Vũ anh hùng đi tìm Tư Đồ Yến , mặc dù biết nàng ta đã có một mặt con với Động Vô Phong và còn đang thai nghén ...
-Điều này thì hắn quả nhiên độ lượng !
-Nhưng khi Thượng Quan anh hùng tìm được nàng ta thì Tư Đồ Yến đã uống thuốc độc tự bao giờ . Thi Vũ anh hùng cố gắng cứu chữa nhưng bất lực . Lúc ấy Tư Đồ Yến còn thoi thóp thở , đã nói một câu mà khiến Thi Vũ anh hùng bẻ kiếm ...
-Câu gì ?
-Nhất Dạ Phu Thê Bách Nhật Ân !
Ngọc Linh cau mày nói :
-Quả nhiên con người chẳng ra gì ! Đi chung tình với một tên ma đầu khét tiếng ! Nhưng kể ra thì cũng không đến nỗi quá ư xấu xa ...
Vạn Sự Thông mặc nhiên không nói thêm . Ngọc Linh hỏi :
-Vậy tại sao tiền bối nói mình giết chết Lê Văn ?
-Từ xa xưa truyền thuyết đã lưu truyền rằng lời thề khi đã buông ra thì chỉ có máu mới rửa được ...
Ngọc linh gật đầu :
-Phải chăng tiền bối đã bảo Lê Văn dùng máu của mình để rửa lời thề của Thượng Quan Thi Vũ ?
-Chính là như vậy !
-Người như Lê Văn đáng liệt vào bậc đại anh hùng , đại hiệp nghĩa !
-Hắn không muốn nên lão phu cũng không dám nói ra với ai !
-Vậy tại sao tiền bối lại nói với ta ?
-Vì công tử là người rất đặc biệt ...
-Ta thì có gì đặc biệt ?
-Sau này công tử sẽ hiểu ...
***
Thi Vũ ngồi trầm tư bên hiên nhà , hắn đưa vò rượu lên tu ừng ực . Đêm sâu không ánh trăng ! Từ hồi Lê Văn chết , thói quen của hắn cứ đảo ngược liên hồi . Hắn ít thổi sáo hơn và thay vào đó uống rượu như kẻ cuồng dại . Mượn chén tiêu sầu , sầu càng sầu . Hắn càng uống càng không say và càng không say thì nỗi sầu khổ càng hành hạ . Sức mạnh của hắn dư sức đánh sập một ngọn núi nhưng lại bất lực trước lòng mình ...
Trong đêm đen một tiếng thở dài vang lên . Thi vũ cười nhạt :
-Cô nương đến đây làm gì ?
Ngọc linh lắc đầu :
-Ta cũng không hiểu mình đến đây làm gì nữa !
-Vậy cô nương đi đi !
-Ta cũng đang có ý đó ! Cái mùi rượu của ngươi làm ta muốn nôn quá !
Thi Vũ khẽ nhếch môi ! Hắn lại ngửa cổ tu rượu , sau đấy quay sang Ngọc Linh :
-Còn không đi !
Ngọc Linh khẽ nhìn lên trời , đôi thu nhãn long lanh chớp chớp :
-Ta đã biết rõ hết chuyện của ngươi rồi !
Thi Vũ thoáng giật mình nhưng rồi hắn lại tu rượu .
-Là Vạn Sự Thông nói cho cô !
-Đúng vậy !
-Xem ra lão rất ưu ái cô đấy !
Ngọc linh không phản đối , nàng lắc đầu :
-Theo như ta thấy thì ả Tư Đồ Yến kia đâu có ...
Thi Vũ dừng uống , hai mắt hắn sát quang bao chùm trừng trừng nhìn Ngọc Linh gầm :
-Câm mồm !
Ngọc Linh thoáng giật mình lui lại mấy bước rồi bự mình nói :
-Không phải sao mà ngươi còn nổi nóng với ta ? Có giỏi thì giết ta coi ! làm gì mà gầm rú như hổ thế ?
Thi Vũ từ từ đứng dậy , hữu thủ hắn bạch quang chói lòa . Ngọc Linh tái mặt , nàng lùi lại liên tiếp nói :
-Ngươi ... ngươi ... định ...
Thi Vũ quát :
-Đi !
Lập tức chưởng phong phát ra nhấc bổng Công Tôn Ngọc Linh quăng đi mấy chục trượng . Nàng rơi xuống đất cái bịch , vừa đau vừa sợ , vừa giận , Ngọc Linh hét :
-Cái đồ vũ phu này ... ta mặc ngươi !
Nói rồi nguây nguẩy đi vào đêm đen , không gian lại một màu yên tĩnh , chỉ thi thoảng vang lên tiếng "ực" ! Ực!"...
***
Sau khi Thi Vũ đi rồi , Hoa Ngọc Dung liền triệu hồi chưởng môn nhân của bảy môn phái còn lại đến Anh Hùng sơn trang thông báo cho họ . Được tin Thượng Quan Thi Vũ tái xuất ai nấy mặt mày sáng hẳn ra . Nhưng họ nghe nói đến việc Đông Nguyệt giáo trở lại thì nét mặt trở nên lo lắng đôi phần . Sau đấy lại nghe tiếp những lời Thi Vũ bảo về những thảm án vừa qua thì từ lo lắng chuyển sang ngạc nhiên hết sức . Tuy trong lòng ai cũng có chút nghi ngờ nhưng xưa nay võ lâm chính đạo đã sớm coi Thi Vũ như bức tượng thần bất tử nên nhất nhất nghe theo lời của hắn .
Giang hồ đồng đạo hay tin Thi Vũ tái xuất giang hồ , tuy rằng nguyên nhân thế nào thì không ai rõ . Có kẻ nói thi Vũ nằm mộng thấy giang hồ thảm án máu chảy đầu rơi đã đau lòng , đứt ruột nên tái xuất . Cũng có kẻ thì cho rằng một vị tiên trên trời giáng trần bảo Thi Vũ cứu độ chúng sinh . Lại có kẻ thích kiểu phưu lưu tình ái liền bịa ra chuyện Thi Vũ được một cô gái đẹp như thiên thần mời trở lại giang hồ ... Nói chung có bao nhiêu cái miệng thì họ bịa ra bấy nhiêu lý do . Nhân thế là vậy ! Muôn đời vẫn vậy ! Có kẻ này thì tất có kẻ kia , có chuyện thì tất có sự thêu dệt và có sự thêu dệt thì tất sẽ được lan truyền . Nhưng nói chung những câu chuyện ấy làm cho họ phấn chấn và khí thế hơn rất nhiều . Ngọc Linh thi thoảng đi thu lượm tin tức nghe mấy câu nói ấy mà muốn cười vỡ bụng .Nàng thấy quả thật tên sâu rượu đó rất được người ta tôn thờ . Nhưng rồi nghĩ đến việc Thi vũ đã ngang nhiên ... bạo hành mình thì lòng không khỏi bất nhẫn ...
Đúng như lời Thi Vũ nói , sau hôm hắn đi quả nhiên các đại phái trong giang hồ nhận được thư mời lên Phong Vũ Sơn dự cuộc vui tái xuất của Đông Nguyệt giáo . Chúng nhân không khỏi lo lắng đắn đo về chuyện này . Mặc dù Thi Vũ đã tái xuất giang hồ , đấy là niềm vui , niềm hy vọng rất lớn . Nhưng Đông Nguyệt giáo cũng là nỗi ám ảnh vô cùng đáng sợ trong tâm trí những người có niên kỷ . Họ rất phân vân về chuyện này vì sợ một lẽ có thể Đông Nguyệt giáo sẽ giăng một cái bẫy để ám hại họ cũng không chừng . Nhưng sau khi nghe Minh Chủ Võ Lâm Hoa Ngọc Dung giải thích việc Thượng Quan anh hùng nhất nhất đã có sự an bài thì họ cũng yên tâm được sáu phần . Thực ra nếu Hoa Ngọc Dung không đứng ra giải thích thì họ cũng sẽ đến hết , tò mò thì ít nhưng sợ hãi thì nhiều !...
Phong Vũ Sơn gió thổi vi vút ,núi này cao tận mây , so với Long Thiên sơn còn có phần hùng vĩ hơn . Hôm nay Ngọc Linh không cải trang nam nhân mà vận y phục nữ nhân màu trắng đi cùng Hoa Ngọc Dung lên Phong Vũ Sơn . Trông nàng diễm lệ vô song ! Nét cười điên đảo !
Ban đầu Hoa Ngọc Dung nhất nhất không cho nàng đi cùng nhưng Ngọc Linh nằn nì mãi , lại còn vin vào lý do Thi Vũ đã an bài thì tất không có nguy hiểm gì nên Hoa Ngọc Dung cũng xiêu lòng . Bà dẫn theo hai mươi đệ tử Long Thiên Phái lên phó hội từ rất sớm . Khách giang hồ từ lâu đã xem Phong Vũ Sơn như một bãi tha ma đầy ám ảnh nên họ không qua lại , nhiều kẻ do sợ hãi mà không dám lên !
Quần hùng như đã nói tuy rằng rất tin tưởng vào sự thông tuệ của Thượng Quan Thi Vũ nhưng cũng có phần lo ngại nên đã đợi nhau dưới chân núi rồi mới theo Hoa Ngọc Dung lên một lượt . Khi chúng nhân lên đến nơi đã thấy các tòa trang viện đổ nát được sửa sang lại từ bao giờ .Trước tòa viện chính còn dựng một cái đài rất lớn , xung quanh đài đặt vô số ghế , hẳn để cho chúng nhân ngồi , Phía tiền viện có một dãy bàn ghế đặt cao hơn hẳn , đấy chắc chắn là chỗ ngồi danh dự dành cho trưởng môn các đại phái .
Chúng nhân vừa đên nơi đã thấy rất nhiều giáo chúng Đông Nguyệt giáo nghênh đón rồi mời vào ghế ngồi . Trong lòng ai nấy tỏ ra ngạc nhiên vô cùng , không ngờ Đông Nguyệt giáo lại nhiều giáo chúng đến thế , vậy mà lâu nay giang hồ không hay biết !
Quần hùng an tọa chưa được bao lâu thì từ phía tiền điện có mấy bóng người bước ra . Đi đầu là một trung niên hán tử tuổi ngoài ngũ tuần , phong thái uy nghi , râu tóc đen láy được cắt tỉa gọn gàng . Đôi mắt hắn lấp loáng thần quang với khí thế bức nhân .Quần hào nhìn hắn chân diện đổi sắc liên tục , họ đã nhận ra hắn chính là Động Vô Phong ! Một thời hô phong hoán vũ ! Một thời điên đảo giang hồ !... Theo sau Động Vô Phong còn có hai hán tử trung niên vận hắc y nhưng chân diện được che kín .
Động Vô Phong nghiêng người chào chưởng môn nhân của tám đại môn phái rồi băng mình xuống đài . Hắn chậm rãi đưa mắt quan sát quần hào một lượt , cất tiếng :
-Xin hoan nghênh các vị đã tới dự cuộc vui tái xuất của Đông Nguyệt giáo !
Phía dưới vang lên vài tiếng ồn ào rồi không gian lại trở nên yên tĩnh . Phía trên ghế cao Hoa Ngọc Dung nhìn xuống đài hỏi :
-Không hiểu hôm nay các hạ mời chúng ta đến đây ngoài mục đích đó ra còn mục đích nào khác chăng ?
Động Vô Phong không đi vào câu trả lời mà cau mày nói :
-Hôm nay ta mời các vị đến đây trước hết là để minh chứng cho sự trở lại của Đông Nguyệt giáo , sau nữa mời các vị ở lại dự tiệc ...
Thích Kế Tường lạnh lùng cắt ngang :
-Liệu tiệc rượu của các hạ có độc hay không ?
Quần hào khẽ giật mình , họ chính cũng có ý đấy nhưng không dám nói ra mà thôi ! Không ngờ Thích Kế Tường lại thẳng thắn như vậy , họ e gã hung thần ác sát này sẽ nổi cơn tam bành ... Nhưng Động Vô Phong nét mặt không đổi sắc . Hắn quay sang Thích Kế Tường mỉm cười :
-Vị này phải chăng là Thích bang chủ của Bạch Long bang ?
-Chính thị !
Động Vô Phong quay xuống quần hào nói :
-Những điều các vị nghĩ không hẳn là không có lý , nhưng có vẻ như xem thường Động Vô Phong này quá !
Hoa Ngọc Dung lạnh nhạt :
-Thôi được rồi ! Dự tiệc thì dự tiệc , coi như chúng ta đã chứng kiến sự trở lại của Đông Nguyệt giáo ! Không biết ngoài hai mục đích đó ra thì các hạ còn mục đích nào khác nữa không ?
Động Vô Phong chắp tay sau lưng , hắn khẽ cúi đầu đăm chiêu bước đi mấy bước nói :
-Hẳn các vị đã biết , gần đây trên giang hồ xảy ra mấy vụ thảm sát ... và phần lớn đều cho rằng người của Đông Nguyệt giáo đã gây ra việc này ?
Quần hào không ai lên tiếng , lẽ đương nhiên là thừa nhận việc đó ! Động Vô Phong trầm ngâm :
-Các vị muốn nghĩ thế nào cũng được , chỉ có một điều ta muốn nói , đấy là Đông Nguyệt giáo không gây ra việc này ...tin hay không thì tùy !
Phía dưới xì xầm bàn tán . Thích Hồng đại sư niệm phật hiệu mỉm cười :
-Nếu nói như giáo chủ đây thì chỉ e không đủ bằng chứng thuyết phục quần hào cho lắm !...
-Ta đây đã làm việc gì thì quyết không phủ nhận , trận gió tanh mưa máu gần hai mươi năm trước ta không chối bỏ thì thiết nghĩ mấy thảm án cỏn con này đâu khiến ta bận lòng ...
Hoa Ngọc Dung khẽ cau mày :
-Nói như vậy các hạ tái xuất lại giang hồ chỉ với mục đích giải thích chuyện này còn không ngoài mục đích gì khác sao ?
Động Vô Phong hỏi ngược lại :
-Nếu ta nói rằng mục đích lần tái xuất này là muốn gia nhập vào chính đạo các vị có tin không ?
Quần hào vang dậy tiếng bàn tán , lúc này quả thật Phong Vũ Sơn đã như cái chợ vỡ ! Công Tôn Ngọc Linh từ đầu đến giờ im lặng không nói gì . Bây giờ nghe Động Vô Phong nói vậy thì thở dài hỏi :
-Điều các hạ nói là thực tâm !
-Đúng vậy !
Ngọc Linh mỉm cười :
-Ngươi tội ác đã tầy trời , giết người vốn dĩ không gớm tay ,ta chưa hiểu lý do gì lại khiến ngươi quay đầu muốn gia nhập chính đạo ?
Động Vô Phong lắc đầu không nói gì , hắn dơ tay ra hiệu cho quần hùng im lặng rồi nói tiếp :
-Ta cũng chẳng qua làm theo tâm nguyện của một người ... đôi lời đó là tận đáy lòng , bây giờ các vị hãy tự mình phán quyết !
Tiếng ồn sau một lúc im lặng lại dậy lên . Mọi người vừa bàn tán vừa đưa anh mắt quan sát thái độ của Hoa Ngọc Dung . Công Tôn Ngọc Linh mỉm cười :
-Đông Nguyệt giáo các ngươi tội ác không nhỏ . Ta nghe nói vào đêm trăng tròn các ngươi đều lấy máu người cúng tế mặt trăng . Không biết bây giờ cái lệ ấy có còn không ?
Động Vô Phong cau mày nói :
-Đã bỏ mười lăm năm nay !
Ngọc Linh quay sang Hoa Ngọc Dung nói :
-Xem ra Đông Nguyệt giáo đã có tiến triển , chi bằng bắt họ lấy công chuộc tội cái đã rồi chuyện gia nhập chính đạo sẽ bàn sau !
Hoa Ngọc Dung trầm ngâm :
-Công gì ?
Ngọc Linh quay xuống Động Vô Phong cười :
-Động giáo chủ đã nói rằng chuyện thảm án vừa qua không hề liên quan đến Đông Nguyệt giáo thì chi bằng nhân cơ hội này hãy điều tra rõ thực hư chứng minh với đồng đạo võ lâm ...
Mọi người gật đầu tán thành . Động Vô Phong mỉm cười :
-Chuyện này tất nhiên ta sẽ điều tra !
Hoa Ngọc Dung nhìn Động Vô Phong một hồi rồi trầm tư nói :
-Chuyện điều tra thì các hạ làm hay không đấy là tùy , còn chuyện gia nhập chính đạo ta phải bàn với một người ...
Động Vô Phong cắt ngang :
-Hắn đã đến rồi ,chi bằng Hoa Minh Chủ hãy hỏi luôn cho rồi !
Lời nói vừa dứt thì trên cao phất phơ tà áo trắng , liền đó Thi Vũ uy nghi như một pho tượng thần đáp xuống . Quần hào mừng rỡ ra mặt ! Những nét lo lắng ban đầu hầu như đã biến hết . Tiếng réo hò vang dội !
Thi Vũ khom người chào chúng nhân rồi nói lớn :
-Hoa Minh chủ và các vị có lòng tín nhiệm nhưng thực tình ta không dám quyết !
Hoa Ngọc Dung mỉm cười :
-Thượng Quan công tử là người thông tuệ lại đầy lòng nghĩa hiệp , chuyện này lão thân xin tùy công tử định đoạt !
Bảy vị chưởng môn còn lại và chúng nhân đều gật đầu . Thi Vũ quan sát chúng nhân một lượt . Ánh mắt hắn thoáng ngạc nhiên khi thấy Ngọc Linh mặc y phục nữ nhưng rồi tia ngạc nhiên ấy như gió tan biến ngay . Hắn lạnh nhạt day qua Động Vô Phong :
-Hôm nay ta đến đây vốn dĩ chỉ muốn lấy mạng ngươi !
Quần hào giật mình bàn tán . Động Vô Phong mặt không đổi sắc hỏi :
-Ngươi có biết vì sao Yến muội đồng ý lấy ta không ?
Công Tôn Ngọc Linh ngưng thần quan sát thái độ của Thi Vũ , chính đây là điều mà bấy lâu nàng đang thắc mắc . Nhưng Thi vũ thì chân diện trùng hẳn xuống , hắn quát :
-Ta không cần biết !
Động Vô Phong không quan tâm tới thái độ ấy mà hỏi :
-Hẳn ngươi cũng như những kể giang hồ khác đều cho rằng nàng ta là người phụ bạc ?
Thi Vũ không nói gì , mắt hắn sát quang bao phủ , hữu thủ rực cháy gầm :
-Ngươi nên ngậm miệng lại và chuẩn bị đi ! Ta không muốn chiếm tiện lợi đâu !
Động Vô Phong mỉm cười :
-Ta nói thật cho ngươi biết , nàng trước sau vẫn chỉ yêu mỗi mình ngươi , nàng lấy ta cũng chỉ mong giữ mạng sống cho ngươi ! Hôm nay ta muốn gia nhập chính đạo cũng chính là làm theo tâm nguyện của nàng . Ngươi cứ giết ta nếu muốn . Những gì ta muốn nói đã nói , muốn làm đã làm , không có gì vướng víu !
Thi Vũ hai mắt đỏ như máu , huyết quang bao chùm , hắn gầm lên lao đến Động Vô Phong . Động Vô Phong không có ý chống đỡ , y nhắm mắt đợi cái chết . Thần sắc vô cùng thanh thản . Đột nhiên vang lên một tiếng nói trong như ngọc :
-Dừng lại ! Ngươi dám đụng đến phụ thân ta thì đừng trách !
Lời nói dứt , trước mặt quần hùng một thiếu nữ vận bạch y dung diện như tiên xuất hiện . Ngọc Linh khẽ cau mày nhìn cô gái mới đến ,thấy nàng ta xinh đẹp chẳng kém gì mình thì bất giác thở dài ...
Thi Vũ dừng chiêu , hắn đưa mắt quan sát cô gái lạ . Người hắn run lên bần bật , dung diện méo mó . Hắn thối lui mấy bước . Hắn nhìn nàng môi run run liên hồi . Động Vô Phong quát :
-Đan Nhược ! Vào trong cho ta !
Động Đan Nhược không lui bước mà trừng mắt nhìn Thi Vũ . Vô Phong cười nhạt :
-Nó giống nàng như hai giọt nước ...
Thi Vũ tâm thần đảo lộn . Hắn gầm rống như con thú điên rồi phát một chưởng như bài sơn đảo hải đánh sập góc đài . Mọi người bàng hoàng , Đan Nhược cũng lùi lại mấy bước trước úy thế kinh tâm động phách . Khi ai nấy trấn tĩnh lại thì đã thấy Thi Vũ như làn khói nhạt bay xa . Ngọc Linh gọi với theo :
-Chờ ta !
Rồi cũng băng mình đuổi theo . Không gian trở nên lặng lẽ như tờ .
Đan Nhược tiến tới trước mặt Động Vô Phong hỏi :
-Tại sao hắn muốn giết cha ?
Đông Vô Phong thở dài nhìn nàng :
-Là tội ta đáng chết ...
Trên hàng ghế cao Hoa Ngọc Dung quay sang bàn với các chưởng môn một hồi rồi nói :
-Chuyện hôm nay coi như dừng lại ở đây ! Chúng ta hãy cứ thống nhất như thế ! còn ... buổi tiệc rượu của Đồng giáo chỉ xin để khi khác vậy !
Thi Vũ tám phần điên loạn , hắn không còn biết trời đất gì nữa . Những hình ảnh năm xưa chập chờn trong đầu hiện về như mới xảy ra ngày hôm qua . Hắn vận hết chân lực mà bay , không quan tâm xem lúc nào thì nó cạn kiệt . Gió táp váo mặt lôi cuốn đi những làn huyết hắn thổ liên hồi thấm đẫm không gian . Hắn vẫn chạy như điên dại . Không biết đã qua bao lâu . Chân lực của hắn cạn sạch . Mọi cảnh vật nhòa đi , luôn cả cái quá khứ đang sống động hiện hữu trong đầu cũng tan biến . Hắn rơi xuống đất như một bịch cát ...
Hắn mở mắt quan sát thấy cảnh vật rất đỗi khác lạ . Căn nhà này , cách bài trí này ở Quan Nội hoàn toàn không có . Một giọng nữ nhân cất lên :
-Ngươi đã tỉnh !
Thi Vũ đưa mắt nhìn Tuyết Phi Lệ không nói câu nào . Hắn không ngờ trong cơn bấn loạn đã chạy đến tận vùng đại mạc xa xôi ...
Tuyết Phi Lệ thở dài , chân diện nàng vẫn còn mang nét buồn sâu lắng :
-Tại sao ngươi lại bị thương như vậy ?
Thi Vũ vẫn không nói gì . Hắn từ từ điều tức , sau đấy đứng dậy nói :
-Ta và cô nương từ giờ không ai nợ ai !
Nói đoạn bước chân ra ngòai . Phi Lệ cảm thấy ngạc nhiên tột độ nhưng trấn tĩnh lại cười nhạt :
-Ngươi nghĩ có thể ra khỏi đây sao ?
Thi Vũ nhìn cảnh vật trước mắt trầm ngâm . Thì ra đây là một trận đồ . Những khối đá và cây xương rồng khổng lồ được sắp xếp theo trật tự nhất định . Hắn quay lại hỏi :
-Phải chăng đây là Phi Sa môn ?
-Đúng vậy !
-Cô nương nghĩ trận đồ này có thể giữ chân được ta sao ?
Phi Lệ khẽ giật mình . Nàng cười nhạt :
-Ngươi qua được cũng coi như là giỏi !
Thi Vũ không nói thêm , hắn điểm mũi chân đạp gió vào trận đồ . Chỉ loáng cái đã mất tăm . Phi Lệ tròn mắt nhìn lẩm nhẩm :
-Hắn quả nhiên không tầm thường !
Phi Lệ vừa nói hết câu đã thấy Thi Vũ quay lại , hắn đứng lặng lẽ nhìn nàng . Phi Lệ thoáng bối rối hỏi :
-Ngươi còn quay lại làm gì ?
Thi Vũ lạnh nhạt :
-Ta muốn gặp Môn chủ của cô nương !
Phi Lệ lại giật mình , nàng trấn tĩnh đôi chút nói :
-Ngươi nghĩ ai cũng có thể gặp Môn chủ của ta sao ?
-Ta thì khác !
-Ta thấy ngươi cũng là một con người bình thường , có gì khác ?
Thi Vũ không trả lời ,hắn nói như ra lệnh :
-Phiền cô nương vào báo với ông ta !
Phi Lệ bất nhẫn nói :
-Ngươi tìm Môn chủ có chuyện gì ?
-Tất nhiên là có chuyện thì ta mới tìm !
Phi Lệ lắc đầu :
-Môn chủ mấy năm nay không tiếp khách , ngươi nên về thôi !
-Cô cứ vào báo , nhất định ông ta sẽ tiếp ta !
-Vì sao ?
-Bởi vì ta là Thượng Quan Thi Vũ !
Phi Lệ giật mình lùi liên tiếp mấy bước . Nàng mấp máy môi :
-Ngươi ... ngươi là Thượng Quan Thi Vũ mười lăm năm trược đại phá Đông Nguyệt giáo đó sao ?
-Chính thị !
Phi Lệ lại lắc đầu :
-Không thể nào , ta nom ngươi mới chỉ ngoài đôi mươi trong khi ...
-Cô nương cứ theo lời tại hạ thì được rồi !
Phi Lệ đăm chiêu một chốc nói :
-Được rồi ! Ngươi hãy đợi ở đây , ta sẽ thông báo !
Nói đoạn nàng quay bước khuất lấp vào trận đồ , Thi Vũ không nhìn theo . Hắn cau mày , thần thái khắc khổ tột cùng .
Khoảng hơn một tuần trà sau thì Phi Lệ trở lại , nàng nói :
-Ngươi theo ta !
Thi Vũ dấn bước theo nàng qua trận đồ , sau đấy đi qua một con đường nhỏ trồng đầy thứ cây gai góc . Phi Lệ dừng lại trước một biệt sảnh lớn nói :
-Sư phụ trong đó !
Thi Vũ lặng lẽ bước vào , hắn đưa mắt quan sát bên trong ,thấy sảnh bài trí kóa đơn giản , ngoài mấy bức cổ họa treo tường ra thì chỉ còn một bộ bàn ghế nhỏ . Trên ghế chính một lão nhân tuổi ngoài lục tuần , dáng vẻ gầy gò , râu tóc điểm bạc , đôi mắt sáng như sao . Lão nhân nhìn hắn mỉm cười :
-Không hiểu có chuyện gì mà Thượng Quan anh hùng lặn lội từ Quan Nội xa xôi tới đây ?
Thi Vũ ngồi xuống một cái ghế khác , điềm nhiên nói :
-Mười lăm năm không gặp Hoàn Nhan Môn chủ vẫn được khang tịnh ?
Hoàn Nhan Quân gật đầu :
-Nhờ phúc của Thượng Quan anh hùng , ta vẫn tốt !
Lão gọi Phi Lệ mang trà vào rồi hỏi :
-Hôm nay Thượng QUan anh hùng đại giá đến đây là vì mục đích gì ? Ta vẫn chưa rõ !
Thi Vũ trầm ngâm :
-Gần đây trên giang hồ liên tục xảy ra thảm án , tiền bối hẳn cũng biết ?
Hoàn Nhan Quân gật gật đầu :
-Ta tuy ở chốn đại mạc hẻo lánh này nhưng mấy tin tức ấy thì vẫn hay !
Lão dừng lại một chút cau mày hỏi :
-Lẽ nào Thượng Quan anh hùng cho rằng tệ Môn có dính liếu đến ...
Thi Vũ cười nhạt :
-Môn chủ đoán không sai !
Hoàn Nhan Quân trầm ngâm giây lát nói :
-Chuyện này không phải đơn giản , không biết Thượng Quan anh hùng có bằng chứng hay không ?
Thi Vũ đưa tay lấy trong áo ra một mũi kim như sợ tóc nói :
- Phi Sa châm này hẳn là độc môn ám khí của quý môn ?
Hoàn Nhan Quân đưa tay cầm mũi châm nói :
-Đúng vậy ! Nhưng không hiểu ...
Thi Vũ cau mày :
-Thực ra mũi châm này cũng chỉ gây ra một vụ , đấy là vụ án Bành Tấn Hải . Ta tình cờ mà phát hiện ra họ chết vì độc châm này trước khi bị mổ bụng moi tim ...
Hoàn Nhan Quân cười khổ :
-Lão phu có nghe nói Đông Nguyệt giáo gây ra những thảm án này , nhưng xem ra đã nhầm ...
Bên ngoài màn đêm bắt đầu bao phủ dày đặc .Không gian trong khách phòng trở nên trầm lặng .Thi Vũ định hỏi Hoàn Nhan Quân mấy câu thì có tiếng la hét vọng vào . Hoàn Nhan Quân biến sắc :
-Chuyện gì vậy ? Lẽ nào có kẻ đến phá hoại ?
Thi Vũ không nói gì ,hắn băng mình lao ra . Quả nhiên trước mắt hắn có bốn bóng hắc y nhân đang kịch đấu với các đệ tử Phi Sa Môn , trong đấy có cả Tuyết Phi Lệ . Vừa thấy bóng Thi Vũ , các hắc y nhân nhanh chóng rút lui . Thi Vũ giật mình trước thái độ của bọn chúng ! Hắn băng mình quay lại Khách Phòng nhưng đã muộn . Từ bên cửa sổ lấp loáng một bóng hắc y nhân tháo chạy còn Hoàn Nhan Quân đã nằm bất động trên sàn . Thi Vũ băng mình đuổi theo hắc y nhân . Hắn nhận ra thân pháp người này nhanh nhẹn vô cùng . Thân mang tuyệt kỹ như hắn mà không sao rút ngắn đường khoảng cách . Hai bóng người nhanh chóng chìm sâu vào trận đồ . Đột nhiên trong đêm tối một bóng bạch y lướt ra chặn hắc y nhân quát :
-Ngươi chạy đâu ?
Thi Vũ dừng lại , hắn đã nhận ra ngữ âm của Động Vô Phong .
Hắc y nhân bị hai đại cao thủ chặn hai đầu thì khựng người . Hắn liếc nhìn Thấy Thi Vũ đang có chút thẫn thờ liền lao lại xuất thủ . Động Vô Phong quát :
-Cẩn thận !
Rồi cũng vận chân nguyên băng về phía hắc y nhân . Thi Vũ khẽ giật mình nhảy lên không tránh chiêu thì hắc y nhân cũng nhanh như chớp vọt qua người hắn lao đi . Thi Vũ không đuổi theo , hắn đăm chiêu nhìn theo bóng Động Vô Phong và hắc y nhân khuất dần vào đêm sâu . Một lúc sau Động Vô Phong quay lại nhìn hắn lạnh nhạt nói :
-Sao ngươi không đuổi theo ?
Thi Vũ hừ nhạt :
-Ngươi nghĩ đuổi được sao ?
Tuyết Phi Lệ dẫn mấy đệ tử đuổi theo bốn gã hắc y nhân nhưng bị mất dấu , họ chi nhau đi tìm thì tình cờ đụng bọn Thi Vũ . Phi Lệ nhìn hắn hỏi :
-Bọn chúng là ai ?
Thi Vũ cười nhạt :
-Cô nương nên lo hậu sự cho Môn chủ thôi !
Phi lệ biến sắc :
-Ngươi nói sao ? không lẽ sư phụ ...
Nàng không nói hết câu mà băng mình về Khách Phòng . Thi Vũ trầm ngâm giây lát rồi cũng bước đi . Khi hắn vào đến Khách Phòng đã thấy Phi Lệ đang ngồi bên xác Hoàn Nhan Quân khóc lóc như mưa . Động Vô Phong nhìn Thi Vũ hỏi :
-Tại sao ngươi lại đến đây ?
Thi Vũ cười nhạt :
-Câu ấy ta phải hỏi ngươi mới đúng !
Tuyết Phi Lệ ngước đôi mắt nhòa lệ lên hỏi Thi Vũ :
-Tại sao sư phụ lại ra thế này ...
-Là do người Phi Sa Môn gây ra , lẽ nào cô nương không thấy điều đó !
Động Vô Phong bước đến rờ soát người Hoàn Nhan Quân một lúc . Hắn dừng lại trước ngực lão rút ra một cây kim nhỏ như sợi tóc đưa lên soi , miệng lẩm nhẩm :
-Là nó !...
Bên ngoài vang lên tiếng nữ nhân :
-Phụ thân ! Tại sao đột nhiên người bỏ đi đâu thế ?
Thi Vũ chấn động . Hắn nhận ra tiếng nói của Đan Nhược . Đan Nhược bước vào thấy khung cảnh ấy thì khẽ sững người lại giây lát . Nàng nhìn xác Hoàn Nhan Quân hỏi :
-Chuyện này là thế nào phụ thân ?
Động Vô Phong im lặng , Đan Nhược ngó qua thấy Thi Vũ thì đôi phần ngạc nhiên hỏi :
-Là ngươi ! Sao ngươi lại ở đây ?
Thi Vũ khẽ run lên một cái , chân diện tái nhợt . Hắn không nói gì mà băng mình vào đêm sâu mất dạng .
Động vô Phong quay sang Phi Lệ hỏi :
-Trong Phi Sa môn còn có người nào là đối thủ của Hoàn Nhân Môn chủ không ?
Phi Lệ sau một hồi đau thương cũng đã trấn tĩnh sai người đi an táng sư phụ , nàng quay lại nói :
-không có ! Ngoài ta và sư phụ ra chỉ có bảy đệ tử thôi !
Nàng nói xong nước mắt lại chảy dài . Động Vô phong lắc đầu :
-Phi Sa Môn đâu phải môn phái nhỏ mà sao ít đệ tử vậy ?
Tuyết Phi Lệ cười gượng :
-Trước đây cũng nhiều nhưng do sư phụ bảo họ đi hết ...
-Lý do gì mà ông ta lại làm thế ?
-Ta cũng không rõ !
Động Đan Nhược quay sang Vô Phong hỏi :
-Cái tên Thi Vũ đó sao lại có mặt ở đây vậy phụ thân ?
Động Vô Phong trầm ngâm :
-Có thể hắn cũng phát hiện ra điều khác lạ như chúng ta nên đến đây !
Tuyết Phi Lệ lắc đầu :
-Là do hắn bị thương , ta bắt gặp nên đem về !
Hai cha con Động Vô Phong ngạc nhiên :
-Bị thương ? Ai có thể đả thương hắn ?
Tuyết Phi Lệ không nói gì . Động Vô Phong suy nghĩ một chốc rồi như hiểu ra mọi chuyện nên không hỏi thêm , hắn nhìn Phi Lệ :
-Cô nương nên an táng cho Môn chủ rồi cho những người khác đi khỏi đây !
-Tại sao ?
-Phi Sa Môn giờ không còn an toàn nữa đâu ! Hãy tin ta !
Phi Lệ thở dài không nói gì ...
Công Tôn Ngọc Linh vận hết chân lực đuổi theo Thi Vũ nhưng không tài nào bắt kịp , nàng kiên trì đuổi theo đến tận chiều thì cơ hồ mệt mỏi quá độ nên ngồi xuống thở dốc . Nàng nói một mình :
-Cái tên khùng điên này , tại sao lại chạy ra đại mạc làm gì vậy không biết ? Hắn cứ chạy như thế rồi cũng cạn chân lực mà chết thôi ...
Nói đến đoạn này tự nhiên nàng khẽ cau mày một cái rồi lẩm nhẩm :
-Hắn chết hay sống thì liên can gì đến mình , quay về thôi ...
Nói xong định cất bước ngược lại thì nghe có tiếng vó ngựa , Ngọc Linh trầm ngâm giây lát rồi núp vào một lùm cây quan sát . Một chốc sau quả nhiên có bốn hắc y nhân chân diện che kín phóng nước đại qua . Ngọc Linh nghĩ thầm :
-Tại sao giữa ban ngày ban mặt mà bọn chúng phải che kín chân diện ? Xem ra bọn này chẳng phải hạng tử tế gì , nghĩ rồi nàng băng mình đuổi theo bọn chúng . Đến Hán Lâm trấn thì trời tối , bọn này cũng dừng lại vào Lâm Hàn khách điếm nghỉ lại . Ngọc Linh vốn dĩ trổ hết khinh công đuổi theo Thi Vũ đã mệt đứt hơi , bây giờ lại chạy theo bọn này hơn một canh giờ nên sức lực như đã cạn . Nàng thở lấy hơi rồi lén nhảy lên mái nhà , men đến phòng bọn này thuê nghe ngóng :
Bên trong một hắc y nhân nói :
-Không biết chủ nhân đã tới chưa ?
Tên khác cười nhạt :
-Chủ nhân thân thủ phi phàm , bây giờ hẳn đã đến đấy an bài mọi chuyện rồi .
-Như vậy cũng tốt ! Phi Sa môn nghe nói khắp nơi đều có ám khí ... ta chỉ sợ ...
-Khéo lo ! Ngươi thấy chủ nhân làm việc gì mà không chắc chắn bao giờ chưa ?
-Thôi đi nghỉ đi mai còn lên đường sớm !
Ngọc Linh thầm nghĩ :" Không hiểu bọn này đến Phi Sa Môn làm gì ? " Nàng nhất thời chưa hiểu nguyên do nên đành tìm một khách điếm khác nghỉ lại .
Hôm sau Ngọc Linh không theo dõi bọn này nữa mà mua một con ngựa dong thẳng đến Phi Sa môn . Nàng đi đây đi đó nhiều nhưng đại mạc thì chưa từng ghé qua nên phải dừng lại hỏi đường suốt .
Mãi đến khi trời tối đen như mực Ngọc Linh mới đến được Phi Sa môn , nhưng khốn nỗi đường vào Phi Sa Môn như một mê lộ , nàng loay hoay mãi vẫn không thoát được ra trận đồ ấy . Lòng vừa lo sợ vừa sốt ruột đành ngồi thừ xuống đất nghĩ :" Không hiểu Phi Sa môn danh trấn thiên hạ mà tại sao không thấy mống đệ tử nào ... Hay bọn họ bị ... " Nghĩ đến đây lòng thấy rối bời lại đứng dậy mò đường đi . Đi mãi cuối cùng lại vòng ngay lại chỗ cũ . Ngọc Linh bây giờ đã thấy sợ hãi tột độ , nàng lẩm nhẩm :
-Không lẽ ta chịu chết khô ở đây ?
Lời vừa dứt thì thấy bốn bóng đen lao ra . Nàng nhận ra đấy là bốn gã hôm qua mình thấy liền quát :
-Mấy tên kia đứng lại !
Bốn hắc y nhân đang tháo chạy nghe nàng gọi bất giác giật mình quay lại . Ngọc Linh đoán bọn này hẳn biết đường ra , chi bằng bắt chúng tra hỏi . Nghĩ đoạn liền xuất thủ lao đến bốn gã .
Bốn hắc y nhân cười nhạt lui lại vận khí , thanh quang chói lòa . Ngọc Linh thầm nghĩ :" Bọn này là ai ? Sao chân tu cao thâm như vậy ?" Ý nghĩ vừa xong thì chiêu thức cũng đã phát đến đối thủ . Chưởng phong chạm nhau . Ngọc Linh cảm thấy chân tay tê rần vội nhảy lùi lại sau . Đúng lúc đó nàng cảm thấy trước ngực đau nhói . Thì ra bọn hắc y nhân đã dụng ám khí vào chưởng pháp . Ngọc Linh cảm thấy mắt hoa lên , chân tay loạng choạng . Mấy gã hắc y nhân định lao đến thì một bóng trắng xuất hiện . Bọn chúng giật mình kinh hãi lướt vào màn đêm .
Người mới đến là Thi Vũ . Hắn sau khi rời khỏi Khách Phòng định quay lại Quan Nội thì nghe có tiếng quát tháo nên lướt đến xem . Ngọc Linh ngã gục xuống đất mê man . Thi Vũ không đuổi theo bọn hắc y nhân mà cau mày một cái rồi đến đỡ nàng dậy ,chân diện nàng lúc này đang chuyển qua màu đen . Hắn kinh hãi trong lòng nhận ra Ngọc Linh đã bị Phi Sa châm ám toán .
Thi Vũ trầm ngâm một lát rồi đưa tay cởi y phục Ngọc Linh ra , giữa ngực nàng quả nhiên có một mũi châm nhỏ như tóc găm vào .Xung quanh mũi kim da thịt chuyển dần sang màu đen . Thi Vũ vận chân khí , hữu thủ hắn sắc vàng chói lóa . Hắn rúng động người khi bàn tay ấy chạm vào da thịt Ngọc Linh . Hắn khẽ nhắm mắt rồi đưa hữu thủ xoa vào vết thương . Đây chính là Hồi Sinh Chưởng uy lực tái sinh . Lần trước bị Ngọc Linh đâm một kiếm hắn đã tự chữa khỏi cho mình . Nhưng khốn nỗi vết thương của Ngọc Linh nhiễm độc rất nặng . Mồ hôi hắn lấm tấm trên mặt . Phạm vi vết đen trên ngực Ngọc Linh dần được thu nhỏ lại . Chân diện nàng đôi nét hồng hào . Hắn tiếp tục công việc cho đến khi vết đen hoàn toàn biến mất ...
Ngọc Linh khẽ chớp mắt , nàng thấy hắn mồ hôi đầm đìa đang thu hồi chiêu thức ,còn thân trên mình không tấc vải thì bất giác giật mình rồi kéo áo che lại . Nước mắt tự nhiên chảy liên hồi . Thi Vũ không nhìn . Hắn thở một hơi dài lạnh nhạt nói :
-Cô nương có thể đi được rồi !
-Ngươi ...
-Ta chỉ chữa trị vết thương cho cô nương , còn cô muốn nghĩ sao thì nghĩ !
Ngọc Linh im lặng không nói gì . Trong người còn mệt nhưng Hồi Sinh Chưởng không phải tầm thường nên nàng chưa đến nỗi không lết được chân . Nàng vận lại y phục rồi thở dài một tiếng . Thi Vũ lạnh lùng hỏi :
-Vì sao cô nương đến đây ?
Ngọc Linh lườm hắn :
-Nếu không do ngươi thì ta đâu đến nỗi !
-Tại sao lại do ta ?
Ngọc Linh không nói thêm , nàng trầm mặc nhìn hắn .
-Cô nương đi thôi !
-Ta không biết đường ra !
Thi Vũ tuy lạnh nhạt nhưng cũng xuýt bật cười .
-Cô nương không biết đường ra thì đến đây làm gì ?
-Ngươi ...
Thi Vũ không nói gì , hắn trầm ngâm một chút rồi cất bước đi ngược lại Phi Sa môn . Ngọc Linh vội bước theo hắn hỏi :
-Ngươi đi đâu ? Ít ra phải đưa ta ra ngoài đã chứ ! mà rốt cục ở đây xảy ra chuyện gì ? Tại sao ngươi đến đây ?
Thi Vũ thấy nàng ta không còn nghĩ đến chuyện lúc nãy mà lại trở "bệnh cũ" thì cũng thở phào . Hắn lặng lẽ đến căn nhà của Tuyết Phi Lệ ngồi ngoài cửa chờ . Ngọc Linh đưa mắt nhìn căn nhà nhỏ bé hỏi :
-Nhà này của ai ?
-Của một cô gái !
Ngọc Linh thoáng cau mày .
-Ngươi quen biết cô ta ?
-Cũng gần như vậy !
-Tại sao ngươi đến đây ?
-Là do cô ta đem ta đến !
Ngọc linh ngạc nhiên .
-Cô ta đem ngươi đến ?
Thi Vũ mặc nhiên không nói gì . Ngọc Linh hỏi :
-Ở đây xảy ra chuyện gì ? Có phải bọn áo đen kia đến gây sự không ?
-Phải !
-Vậy rốt cục đã xảy ra chuyện gì ?
-Cô nương hãy tự mình tìm hiểu lấy !
-Ngươi ...
Thi Vũ trầm ngâm giây lát , không hiểu sao hắn có cảm giác rất thích thú khi chọc cho cô gái này giận . Hắn lắc đầu đưa mắt nhìn đêm sâu . Ngọc Linh sau một hồi tức giận trấn tĩnh lại , nàng nhìn hắn hỏi :
-Vừa rồi ta trúng Phi Sa châm phải không ?
Thi Vũ khẽ cau mày , hắn không ngờ nàng ta nói đến chuyện khi nãy . Hắn gật đầu :
-Đúng vậy !
-Vậy tại sao ta không thấy vết thương ? Ngươi dùng thủ pháp gì ?
-Hồi Sinh Chưởng !
Nàng trầm ngâm một lúc rồi tự nói :
-Thảo nào lần trước ta đâm ngươi một kiếm mà khỏi nhanh như vậy ! Xem ra bản lãnh ngươi rất khó lường !
-Võ công cao thâm không bằng lòng người ác độc !
Hắn vừa nói xong đã thấy Tuyết Phi Lệ lê bước đến , trông nàng rất thảm . Phi Lệ đưa mắt nhìn hai người hỏi :
-Tại sao ngươi lại ở đây ? Còn cô nương kia là ai ?
Ngọc Linh nhìn Phi Lệ mỉm cười :
-Ta tên Công Tôn Ngọc Linh !
-Thì ra là Công Tôn cô nương của Long Thiên phái , ta tên Tuyết Phi Lệ !
Ngọc Linh giật mình nghĩ :" Không ngờ cô ta lại là Tuyết Phi Lệ danh trấn giang hồ !" Nàng ôm quyền :
-Ngưỡng mộ đã lâu !
Phi Lệ đưa mắt nhìn Thi Vũ . Hắn thở dài :
-Ta còn đôi điều chưa hiểu nên muốn hỏi cô nương !
-Điều gì ?
-Trong Phi Sa Môn còn ai có thể là đối thủ của Hoàn Nhan Môn chủ không ?
Phi lệ cau mày :
-Sao ngươi hỏi giống hắn thế ?
Ngọc Linh nhất thời không hiểu chuyện gì nhưng biết là chuyện có quan hệ nên ngưng thần lắng nghe , nét mày đăm chiêu .
-Hắn đã đi chưa ?
-Đi rồi ! Xem ra ngươi không muốn gặp hắn ?
Thi Vũ cười nhạt :
-Cô nương có biết hắn là ai không ?
-Ta chưa rõ !
-Động Vô Phong , giáo chủ Đông Nguyệt giáo !
Cả Tuyết Phi Lệ lẫn Công Tôn Ngọc linh đều giật mình , Phi Lệ lẩm nhẩm :
-Thảo nào bọn họ lại đi qua trận pháp dễ như vậy !
Ngọc Linh chen vào :
-Động Vô Phong đến đây làm chi ? Rốt cục ở đây xảy ra chuyện gì vậy ?
Tuyết Phi lệ thê thảm nói :
-Gia sư không may bị người ta ám toán ...
Ngọc Linh lùi lại hai bước , nàng trấn tĩnh đôi chút hỏi Thi Vũ :
-Người đó có phải Động Vô Phong không ?
-Không phải !
-Vậy hắn đến đây làm gì ?
-Để điều tra mấy thảm án vừa rồi !
Ngọc Linh thở dài :
-Ngươi càng nói càng làm ta điên cả đầu !
Thi Vũ không quan tâm . Hắn hỏi Phi Lệ :
-Tại sao Phi Sa Môn chỉ còn có mấy người như vậy ?
-Là gia sư đã cho những người khác về !
-Chuyện này xảy ra lâu chưa ?
-Khoảng hơn mười năm trước vẫn có mấy trăm người nhưng dần dần thì đều bị gia sư đuổi đi hoặc cho họ xuất môn !
Thi Vũ trầm ngâm nói :
-Cô nương có nghĩ những người bị đuổi đi do oán giận mà quay về trả thù không ?
-Ta không nghĩ bản lãnh họ lại cao như vậy !
-Cùng thời với gia sư cô nương có còn ai không ?
-Cái đấy ta không được rõ , ta mới nhập môn năm năm ! Sư phụ cũng chưa hề nói đến chuyện quá khứ Môn phái với ta !
Thi Vũ thở dài , hắn buông mắt nhìn màn đêm đang phủ sương nói :
-Bốn kẻ hôm nay gây náo loạn chính thị là người của Phi Sa Môn !
Tuyết Phi Lệ khẽ giật mình , nàng cười khổ :
-Nếu vậy sao khi giao thủ với bọn ta họ không dùng ám khí ?
-Cô nương quên mất mình biết dùng Phi Sa Chưởng sao ? Hơn nữa mục đích của chúng chỉ là dương đông kích tây ...