Quyển 1: Trí Linh
Chương 21: Thượng phẩm Dưỡng Sinh đan.
Dịch: Vô Ưu.
Nguồn: Banlong.us
Ba người Doanh Hải Đào đồng thời khẽ khom lưng đáp: “Rõ!”
Dù trong lòng chúng nhân rất hâm mộ nhưng càng hiểu được ba vị trí đầu của cuộc tranh tài ắt thuộc về ba người bọn họ, những kẻ còn lại đều không đủ tư cách để tham gia tranh đoạt.
Doanh Lợi Đức nhìn ba người rồi lấy ra một cái bình ngọc. Ông ta hỏi: “Các ngươi có biết đây là vật gì không?”
Tất cả mọi người đều lắc đầu mờ mịt.
Doanh Lợi Đức nói với giọng rề rà: “Đây là một viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan!”
“Thượng phẩm?”
Ba người Doanh Hải Đào đồng loạt ngẩng phắt đầu lên, trong mắt cả ba không hẹn mà cùng chớp lóe tinh quang không cách nào che dấu. Lúc này, trong mắt họ đầy dẫy sự hưng phấn lẫn vui mừng.
Thanh âm của Doanh Lợi Đức tiếp tục vang lên: “Ba người các ngươi nửa năm trước cũng đã tu luyện đến chân khí tầng sáu, nhưng từ tầng sáu muốn đột phá đến tầng bảy thì sự khó khăn so với trước nay còn khó hơn rất nhiều. Hắc hắc, ngày xưa vi sư có thể đột phá được tầng sáu thì cũng phải dựa vào hiệu quả của một viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan. Mà nay đến lượt các ngươi…” Trong mắt ông ánh lên vẻ mong chờ khó dấu: “Ai có thể đoạt được Dưỡng Sinh đan, sau khi phục dụng có thể đột phá hay không thì phải xem tạo hóa của các ngươi!”
Khi tu luyện chân khí, tuy nói mỗi tầng đều phải gặp bình cảnh nhưng loại bình cảnh này cũng phân ra cao thấp.
Ba tới bốn, sáu đến bảy, chín lên mười… Thậm chí khi đột phá cảnh giới tầng mười đại viên mãn cũng là chuyện đặc biệt khó khăn.
Có rất nhiều người khổ tu cả đời mà vẫn bị hạn chế ở chính những quan ải này, nên chung thân không cách nào đột phá, thậm chí cuối cùng phải chết đi trong buồn bực.
Ba người Doanh Hải Đào ở nửa năm trước đã tiến vào chân khí tầng sáu đỉnh phong. Nhưng sau khi đến bước này thì chỉ bằng thiên phú bản thân mà muốn đột phá lên tiếp nữa, thì e rằng đó là chuyện ngàn gian vạn khó.
Nếu không dựa vào ngoại lực mà muốn làm cho đan điền tiến hóa tăng mạnh thì khả năng chính là cực kì bé nhỏ.
Mà thượng phẩm Dưỡng Sinh đan chính là một trong những loại đan dược có thể phụ trợ Võ sĩ tầng sáu đột phá, đối với Võ sĩ ở giai tầng này mà nói thì tuyệt đối là vô cùng giá trị. Nó cũng tuyệt đối là chí bảo đáng giá mà dù phải táng gia bại sản bọn họ cũng muốn vơ vét vài viên.
Cho nên, trong lòng ba thanh niên này hiện đang tràn đầy ý chí chiến đấu, ở tình thế buộc phải đoạt được viên đan dược kia rồi.
Doanh Thừa Phong đảo mắt một vòng thu hết ánh mắt và biểu hiện của mọi người.
Hắn hồi tưởng lại kinh nghiệm lúc mình trùng quan mà trong lòng cảm thán không thôi. Nếu như không phải dựa vào hiệu quả của trung phẩm Dưỡng Sinh đan, tuyệt đối hắn không thể tấn chức thuận lợi đến tầng thứ ba. Nhưng mà… từ tầng hai đến ba đã khó khăn như thế, muốn tăng lên nữa thì e rằng càng phải gian nan hơn rất nhiều đây.
Doanh Lợi Đức đảo cổ tay đã lấy ra ba thanh lệnh tiễn rồi đặt lên bàn. Ông nói: “Ba người các ngươi tiến lên chọn một lượt đi!”
Ba người Doanh Hải Đào bước lên chọn cho mình một thanh lệnh tiễn. Vừa mở ra nhìn, sắc mặt mỗi người đều lộ vẻ bất đồng.
Doanh Lợi Đức trầm giọng nói: “Qui tắc cũ! Một và hai đối trận. Người thắng sẽ cùng đọ sức với số ba!”
Doanh Hải Đào và Trương Xuân Hiểu nhìn nhau cười khổ, mà Doanh Hải Khang lại mặt mày hớn hở hẳn lên. Không hỏi cũng biết là Doanh Hải Khang đã rút được số ba.
Hiện thời, thực lực ba người bọn họ cũng sàn sàn như nhau. Sau khi đối chiến, bất kể ai giành thắng lợi thì cũng như nỏ mạnh hết đà. Nếu cùng một người đang thần thanh khí sảng đánh một trận nữa thì kết quả không nghĩ cũng biết.
Chẳng qua, trong lòng bọn họ cũng không có bất kì ý niệm oán hận nào.
Doanh Lợi Đức tuyệt đối cư xử công bằng với cả ba người bọn họ, cũng không thiên vị huynh đệ Doanh Hải Đào vốn là con ruột của ông ta mà luôn luôn tạo cho bọn họ cơ hội hoàn toàn bình đẳng với nhau.
Rút không được lệnh tiễn đánh số ba, chính là ý trời thôi.
Mọi người rối rít tản ra tạo thành một không gian khá lớn.
Doanh Hải Đào và Trương Xuân Hiểu cùng ôm quyền thi lễ. Bọn họ khẽ gầm một tiếng, mỗi người đều tiến lên một bước vung quyền chiến đấu.
Bọn họ là đồng môn cùng học nghệ, cũng đều có chân khí tầng sáu nên đã biết gốc biết rễ lẫn nhau quá rõ và mấy năm nay, bọn họ cũng luận bàn vô số lần. Lần đối chiến này càng quan hệ sâu sắc đến tiền đồ của mình nên khi xuất thủ thì ai cũng muôn vàn cẩn trọng, không hề nương tay.
Quyền pháp Doanh Hải Đào thi triển thế mạnh lực trầm, song quyền múa bay ràn rạt khiến không khí vang lên những âm thanh tựa pháo trúc nổ vang, lại mang theo một loại hung uy sát khí khó có thể hình dung nổi.
Mà thân pháp Trương Xuân Hiểu cũng linh hoạt hơn nhiều. Chân hắn đạp một loại bộ pháp huyền ảo, di động như tinh linh mềm mại nhẹ nhàng làm người ta khó có thể nắm bắt. Hắn xuất thủ phiêu dật xuất trần, lúc song chưởng tung bay thì phảng phất tạo thành một tấm lưới trời lồng lộng, nhất nhất phong tỏa từng thế công mãnh liệt của Doanh Hải Đào.
Hai người đấu đến nổi quên trời quên đất. Bất luận kẻ nào cũng không muốn dễ dàng bỏ qua cơ hội hiếm thấy này.
Đám Cổ Liêu và những đệ tử còn lại thấy vậy mà lòng thầm hoảng sợ.
Bọn họ cũng biết thành tựu võ học của ba vị sư huynh này đã sớm vượt xa mọi người. Ở mỗi lần Tam nguyệt giác kĩ, thực lực họ hiển lộ lại càng không ai sánh kịp. Nhưng cho đến hôm nay, bọn họ mới hiểu được thì ra ba vị này trước kia còn giữ lại mấy phần, chỉ sau khi nghe đến tên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan mới xuất ra tất cả chân tài thực học.
Nhìn hai người đang triển lộ uy thế, sắc mặt đám người Cổ Liêu cơ hồ trở nên trắng bệch. Nếu như đổi lại là một trong hai người kia, chỉ e rằng bọn họ ngay cả ba chiểu cũng không tiếp nổi.
Mà Doanh Thừa Phong cũng trợn tròn hai mắt, bên trong ánh lên vẻ kinh ngạc, hâm mộ và càng thêm sự hưng phấn cuồng nhiệt.
Thì ra… trên con đường võ học, ngoại trừ tu luyện chân khí còn có quyền thuật bất đồng nữa.
Quyền thuật sở trường do Doanh Hải Đào và Trương Xuân Hiểu đang thi triển rõ ràng là không cùng một bộ nhưng uy lực xuất ra lại không gì sánh nổi. Chân khí tầng sáu đỉnh phong phối hợp cùng quyền thuật của họ tuyệt đối không chỉ tạo thành lực phá hoại đơn giản đến như vậy, mà ít nhất là mấy lần thành quả được điệp gia*.
*Điệp gia: chồng lên nhau tạo thành kết quả theo cấp số nhân.
Vào thời khắc này, Doanh Thừa Phong đã quyết định: sau khi trở về không thể cứ tiếp tục một lòng một dạ tu luyện chân khí mà phải lưu ý vài phần đến những loại quyền thuật cường đại kia.
“Hây…”
Bỗng nhiên, Doanh Hải Đào bộc phát ra một tiếng thét to, đôi mắt hắn khẽ vằn đỏ. Công kích vốn đã sắc nhọn như đao lại càng thêm mạnh mẽ.
Không những thế, ngay cả tốc độ và sức mạnh của hắn phảng phất trong nháy mắt đã tăng lên gần như hơn gấp hai lần.
Trương Xuân Hiểu kinh hô một tiếng, hắn hết sức chống cự những thế công mãnh liệt đó. Chẳng qua, dưới tình huống đối phương đột nhiên bạo phát thì hắn còn chưa kịp chuẩn bị đầy đủ.
Quyền phong Doanh Hải Đào nổi tiếng uy vũ. Dưới sự vận dụng của hắn, quyền phong vô hình cư nhiên lại gần như biến thành thực chất. Bộ pháp Trương Xuân Hiểu mặc dù huyền diệu nhưng vẫn bị không gian quyền phong áp chế, nên không cách nào linh hoạt và đa dạng như lúc trước nữa.
Đánh thêm một hồi nữa, quyền phong Doanh Hải Đào càng thêm mạnh mẽ sắc bén mà động tác của Trương Xuân Hiểu cũng đã dần dần trở nên trì trệ.
Doanh Hải Đào cười to ba tiếng, vung quyền đánh thẳng tới.
Còn Trương Xuân Hiểu lại cười khổ không ngừng. Thân hình hắn đã hết cách di động về bốn phía như trước, do đó bị buộc phải đối quyền trực tiếp.
Hai quyền tương giao, thân hình Trương Xuân Hiểu khẽ run lên, liên tiếp lùi về sau “thịch, thịch, thịch” mấy bước rồi mới miễn cưỡng trụ lại được.
Tu vi chân khí của họ dù cũng đều là tầng sáu đỉnh phong nhưng phong cách tu luyện quyền thuật lại hoàn toàn bất đồng. Điều mà Doanh Hải Đào nghiên cứu chính là cách phát huy quyền lực đến mức tận cùng trước nay chưa từng có, còn quyền pháp Trương Xuân Hiểu tu luyện lại là phiêu hốt bất định, lấy nhu thắng cương.
Cho nên, lúc song phương dùng thủ đoạn cứng rắn nhất đối quyền thì kết quả của trận chiến này đã định.
Trương Xuân Hiểu thở hắt ra rồi nói: “Hải Đào sư huynh, trận này tiểu đệ nhận thua!”
Tất cả mọi người cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Lúc hai người giao thủ tạo ra quyền phong gào thét – uy thế ngập trời khiến cho bọn họ lo lắng cả hai khó có thể bảo vệ được bản thân.
Cho nên sau quyết định phân thắng bại, tảng đá trong lòng mọi người mới được gỡ xuống.
Doanh Hải Đào khẽ mỉm cười, hít vào một hơi khí dài tận lực điều hòa hơi thở.
Mà Doanh Hải Khang cũng cười hề hề rồi bước lên. Hắn nói: “Đại ca, hiện giờ đến phiên chúng ta rồi!”
Doanh Hải Đào cũng cười, mắng: “Cái tên này! Cho ta nghỉ ngơi thêm một chút thì ngươi chết à?”
Doanh Hải Khang liên tục khoát tay mà đáp: “Vậy không được! Thực lực của huynh vốn mạnh hơn đệ một bực. Nếu huynh nghỉ ngơi khỏe khoắn thì đệ hết cách đoạt được hạng nhất thôi!”
Nghe hắn nói trắng trợn đến thế, ngay cả Doanh Lợi Đức cũng phải nhếch môi lên thành một nụ cười mơ hồ.
Quan hệ huynh đệ của hai tiểu tử này trước nay vẫn vô cùng tốt, nhưng trên con đường tu luyện thì bọn họ lại cạnh tranh kịch liệt vạn phần, không nhường nhau tí nào.
Hai huynh đệ ôm quyền thi lễ rồi tiến lên một bước. Cuộc chiến đã bắt đầu!
Đúng như mọi người dự đoán. Thực lực ba người bọn họ vốn chẳng hơn kém là bao, mà Doanh Hải Đào đã thắng một trận nên ở nửa giờ sau đã từ từ lộ ra bộ dạng không thể chống cự nổi nữa.
Đánh cùng Trương Xuân Hiểu một trận đã tiêu hao một lượng lớn chân khí và tinh lực, mà quyền pháp của hắn vốn lấy sự cương mãnh và trực chiến làm chủ. Dưới tình trạng không còn đủ chân khí thì căn bản rất khó phát huy hết toàn bộ uy năng.
Mà Doanh Hải Khang thì càng đánh càng ổn. Hai quả đấm của hắn bay múa bảo vệ bản thân đến mức nước chảy không lọt, cũng như đang nói trắng ra mình đang muốn tiếp tục tiêu hao chân khí của Doanh Hải Đào.
Thêm một chốc nữa, Doanh Hải Đào hú lên quái dị rồi nhảy vọt khỏi trận chiến. Hắn nói: “Tính xong! Ta nhận thua!”
Doanh Hải Đào hừ lạnh rồi nói: “Nếu chúng ta giao thủ trước mà nói, ta nhất định đủ sức làm thịt ngươi đấy nhóc!”
Doanh Hải Khang nhún vai làm ra vẻ bất đắc dĩ. Hắn nói: “Nhưng mà vận khí của tiểu đệ rất tốt, rút được cây thăm thứ ba đó!”
Nhìn thấy bộ dạng giả vờ bại hoại của hắn, ngay cả người chín chắn lão luyện như Doanh Lợi Đức cũng phải muốn bật cười.
Ông họ nhẹ rồi lên tiếng: “Được rồi! Nếu Hải Đào đã nhận thua thì như vậy viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan này sẽ thuộc về Hải Đào!”
Doanh Hải Đào vui mừng quá đỗi liền vội vàng khom người bái tạ, cẩn trọng muôn phần mà thu bình ngọc vào.
Doanh Lợi Đức chậm rãi gật đầu rồi nói: “Trừ ba người bọn họ ra, những người còn lại đều đi lên đây để cho vi sư xem các ngươi trong ba tháng này có tiến bộ một chút nào hay không?”
Tất cả mọi người đều hô lớn tuân lời rồi dựa theo thứ tự nhập môn, một thanh niên tiến lên uốn người thành một Mã bộ tấn, ngưng khí đánh ra một quyền.
Quyền phong chấn động, vang dội đùng đùng.
Đây đã là năng lực của chân khí tầng năm, nhưng trên mặt Doanh Lợi Đức cũng không lộ ra nụ cười nào. Ông chẳng qua chỉ phất tay rồi nói: “Người tiếp theo!”
Chúng đệ tử lại theo thứ tự tiến lên, một đám cùng tung quyền phóng ra. Mỗi một quyền của bọn họ đều dốc hết toàn lực, ngay cả sức bú sữa mẹ cũng phát huy hết trọn ra ngoài.
Doanh Lợi Đức thỉnh thoảng cũng gật đầu khen ngợi, nhưng đôi khi cũng lại lắc đầu.
Điều quan trọng nhất mà ông ta muốn thấy không phải là tu vi của những đệ tử hiện thời mà chính là biên độ tiến cảnh của bọn họ.
Một canh giờ sau thì người cuối cùng đã hiện ra trước mặt ông.
Sau khi thấy rõ mặt mũi của người này, Doanh Lợi Đức không khỏi phải thất thần một chốc. Ông lên tiếng hỏi: “Thừa Phong, vì sao con cũng lên?”
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Gió nhẹ vi vu thổi, vờn khắp mặt đất giống như một bàn tay thật to vỗ về nâng niu cả vùng đại địa. Nó lóng lánh trong ánh dương giống như từng sợi tóc bạc bồng bềnh, mà cũng tựa như ngàn vạn sợi tơ mềm đang chuyển động.
Trong sân, theo từng tiếng hỏi han mang sự kinh ngạc của Doanh Lợi Đức thì trên mặt chúng nhân ai nấy đều nổi lên một vẻ cổ quái.
Doanh Thừa Phong, tiểu tử này đã một năm chưa từng đến tham gia Tam nguyệt giác kĩ mà hôm nay chẳng những đã tới đây mà hơn nữa còn ra vẻ mạnh bạo, dám can đảm đứng trước mặt Doanh Lợi Đức. Điều này thực sự đã khiến cho ai nấy cũng đều cảm thấy kinh ngạc muôn phần.
Vẫn cười khe khẽ, Doanh Thừa Phong lễ phép đáp: “Sư phụ, gần đây đồ nhi tu luyện có phần tinh tiến cho nên muốn đến thử một lần.”
“Có phần tinh tiến?” Doanh Lợi Đức khẽ nhướng đôi mày, cười nói: “Con đột phá đến chân khí tầng hai rồi?”
Hắn cũng không thừa nhận và cũng không phủ nhận, nhưng tất cả mọi người đều lại cho rằng hắn tấn cấp thành công nên đột nhiên mới sinh ra can đảm như thế này.
Chẳng qua, vừa nghĩ đến chuyện hắn dùng năm năm đằng đẵng mới tấn thăng đến chân khí tầng hai thì đại đa số người cũng đều âm thầm giễu cợt.
Nếu như Doanh Thừa Phong không phải là cháu ruột của Doanh Lợi Đức thì e rằng hắn sớm đã bị ông khuyên nên trở về nhà mất rồi.
Chậm rãi gật đầu, Doanh Lợi Đức nói: “Con rốt cục cũng có phần tiến bộ, không dễ dàng mà!”
Những lời này của ông tràn đầy cảm khái. Tu luyện chân khí là một quá trình tuần tự mà tiến, nhưng không thể nghi ngờ chút nào, tu luyện đến đẳng cấp càng cao thì phát sinh ra khó khăn càng lớn.
Năm năm mới tu luyện đến chân khí tầng hai. Nói thật, thiên phú như vậy còn không nỡ dùng hai từ “thê thảm” để hình dung. Hơn nữa có thể đoán được một điều chính là: sau này việc tu luyện chân khí của đứa cháu nhỏ cơ hồ như không còn chút tiền đồ nào đáng nói.
Cho nên trong tâm của ông cũng không quá cao hứng, mà chỉ bình tĩnh nói: “Thừa Phong, dốc hết toàn lực đánh một quyền cho ta nhìn qua đi!”
Doanh Thừa Phong cao giọng đáp một tiếng. Hắn hít sâu một hơi, chân khí bên trong đan điền tức thời bắt đầu sôi trào bốc lên.
Hắn cũng chưa từng tu luyện qua bất kì loại quyền thuật gì. Bởi vì qui củ của Doanh Lợi Đức lập ra cho tất cả các môn hạ là: Trước khi tu vi chân khí đạt tới tầng bốn, thì không cho phép tu luyện bất kì quyền thuật hoặc vũ kĩ nào.
Bởi vì chân khí là nền móng của võ đạo. Nếu như lúc chân khí còn thấp kém mà lại phân tâm vì vũ kĩ, như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ tiến cảnh của việc tu luyện sau này.
Chỉ đến khi chân khí đạt đến tầng bốn trở lên thì khi tu luyện vũ kĩ mới mang lại hiệu quả hỗ trợ lẫn nhau.
Cho nên, để nghiệm chứng thực lực của chúng đệ tử thì cũng chỉ có một phương pháp duy nhất là xuất quyền, mà không có bất kì lời hoa tiếng bướm nào có thể thay được cả.
Một luồng chân khí dọc theo đan điền mà dâng lên rồi nhanh chóng thông qua kinh mạch trong cơ thể truyền thẳng vào nắm tay của hắn.
“Hây…”
Doanh Thừa Phong thổ khí phát âm, một quyền ầm ầm đánh mạnh ra trước ngực.
Trước mặt hắn tức thời vang lên một tiếng “chát” giòn vang. Đây chính là do hắn lấy tư thái phá toái hư không mà khiến không khí vỡ ra, dẫn tới thanh âm này.
“Ồ…”
Sau khi tiếng động này vang lên, sắc mặt của mọi người đều hiện lên sự biến hóa vi diệu.
Đám người Cổ Liêu đối mặt nhìn nhau. Bọn họ mơ hồ cảm thấy một quyền này không chỉ đơn giản có chân khí tầng hai, mà trong mắt ba người Doanh Hải Đào cũng lóe sáng tinh quang. Họ là môn hạ có tu vi mạnh nhất của Doanh Lợi Đức nên vừa thấy đã đoán được đây cũng không phải là chân khí tầng hai, chính là trình độ tầng ba rồi.
Về phần Doanh Lợi Đức, ông cũng ngạc nhiên không hiểu nổi. Ông kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mắt, nếu như mình nhận không lầm người mà nói, thì có làm gì ông cũng không thể tin mà phải nghi ngờ đây có phải là đứa cháu nhỏ mà tư chất giống như củi mục của mình hay không?!
Khóe miệng giần giật, Doanh Lợi Đức lại nói: “Thừa Phong, con đánh một quyền nữa cho ta xem!”
Nếu là đệ tử khác thì chỉ dựa vào một quyền này, Doanh Lợi Đức có thể kết luận tu vi chân khí của hắn như thế nào rồi. Chẳng qua đây lại là Doanh Thừa Phong, trong lúc bất thình lình thế này khó có thể khiến ông tin được.
Đây cũng không phải do nhãn lực của ông có vấn đề mà chính là một loại tâm lí chợt chuyển biến sinh ra vấn đề.
Một tiểu tử vẫn chuyên cần tu luyện suốt năm năm mà lại luôn ì ạch ở chân khí tầng một, đột nhiên lại đánh ra một quyền tạo thành quyền phong đặc hữu của chân khí tầng ba, thì tự nhiên là không người nào có thể dễ dàng tin được.
Doanh Thừa Phong đáp một tiếng. Hắn lần nữa trầm người tấn mã bộ, chân khí trong đan điền lại sôi trào bốc lên rồi một quyền ầm ầm đánh ra.
Một quyền vẫn bình thản không có gì lạ như cũ, nhưng lần này đột nhiên xung quanh lại vang lên một tràng âm thanh như không hẹn mà gặp.
“A…”
Lần này, mọi người đã nhìn thấy rõ ràng, nghe đươc rất rõ ràng.
“Chân khí… tầng ba!” Đôi mắt Doanh Lợi Đức chợt lóe tinh mang rồi trầm giọng nói: “Tốt! Thừa Phong, con làm tốt lắm!”
“Tầng ba! Vậy mà là chân khí tầng ba!”
“Không thể nào!”
“Hắn làm sao mà nhoáng cái đã tu luyện đến chân khí tầng ba vậy?”
Dường như trong lúc này đã bất chợt xảy ra một vụ nổ mạnh vậy. Cho dù có Doanh Lợi Đức nơi đây nhưng những đệ tử còn lại cũng không nhịn nổi mà phải bàn luận xôn xao hẳn lên.
Đặc biệt là Cổ Liêu. Lúc này sắc mặt của gã đã tái rắng không còn hột máu.
Nhớ tới thái độ mình đối xử với Doanh Thừa Phong lúc gặp nhau sáng nay, trong lòng cổ Liêu dường như trào lên một cơn rét lạnh. Chẳng qua, gã làm sao lại nghĩ tới một kẻ đã bị mọi người nhận định là phế vật tu luyện mà lại có thể chuyển mình như cá hóa rồng cho được.
Chân khí tầng ba, đây chính là cao hơn chân khí tầng hai của gã một cấp! Bản thân mình có tư cách gì đi cười nhạo người ta đây?
Doanh Hải Đào tiến lên rồi nói với giọng thân thiết: “Thừa Phong, chúc mừng!”
Câu nói của hắn tràn đầy mùi vị chân thành tha thiết.
Doanh Thừa Phong gật mạnh đầu rồi đáp: “Đa tạ đại ca!”
Doanh Hải Khang và đám người Trương Xuân Hiểu cũng lục tục bước tới thăm hỏi, nhưng chẳng qua trong lòng họ lại buồn bực không thôi. Thừa Phong nhất cử đã tấn liền hai cấp, chẳng lẽ đã gặp kì ngộ hiếm được nào chăng?
Doanh Lợi Đức vẫy tay gọi Doanh Thừa Phong đến bên cạnh, đưa một chưởng dán chặt lên đan điền hắn.
Một dòng chân khí tức thì đã tràn vào cơ thể Doanh Thừa Phong, hơn nữa còn theo kinh mạch hắn từ từ dò lên.
Cách làm này thực sự là một kiểu khinh người quá đáng, cũng tựa như không coi Doanh Thừa Phong ra gì. Nhưng lúc Doanh Lợi Đức làm như vậy thì Doanh Thừa Phong cũng rất biết điều mà kiên nhẫn chịu đựng một chút.
Bởi vì hắn biết đây chính là Doanh Lợi Đức lo lắng cho an nguy của mình, cho nên mới vận dụng chân khí dò xét từng phần trong cơ thể. Nếu đổi lại một người khác, chỉ e rằng hắn sẽ không kiên nhẫn và ung dung như thế này được.
Chỉ chốc lát sau, Doanh Lợi Đức thu chưởng về, nhưng trong mắt vẫn chớp lóe một vẻ vô cùng khó tin như cũ.
Dưới sự kiểm tra bằng chân khí của ông, trạng thái chân khí của Doanh Thừa Phong quả thực vừa xem đã hiểu. Nhưng càng nhìn càng rõ thì ông lại càng thêm không thể tin nổi.
Ban đầu ông ta vẫn hoài nghi Doanh Thừa Phong có phải chiếm được thủ đoạn tà tu, thà chấp nhận liều mạng khiến đan điền kinh mạch bị tổn hại cũng muốn tăng lên đẳng cấp chân khí gì hay không?!
Cách làm như vậy thật sự có thể thấy được lúc đầu cực kì hiệu quả, nhưng theo thời gian tu luyện càng tăng thì sẽ tạo thành gánh nặng thân thể càng lớn, thậm chí cuối cùng có thể lâm vào cảnh nguy hiểm bạo thể bỏ mình.
Nhưng đối với những người có thiên phú cực kì tệ hại mà không muốn buông xuôi con đường tu luyện, thì lựa chọn kiểu này cũng không hiếm thấy.
Tất cả những người tu luyện loại công pháp này đều có cùng một đặc thù. Đó chính là mọi kinh mạch và đan điền trong cơ thể sẽ phải chịu một vài thương tổn và phá hoại, hơn nữa còn tạo thành tai họa ngầm không biết khi nào sẽ bộc phát.
Nhưng trong cơ thể của Doanh Thừa Phong, vô luận là đan điền hay kinh mạch đều khiến ông cảm giác được một sự khỏe mạnh lẫn cường đại.
Loại kinh mạch và đan điền thế này quả thực giống như được tôi luyện trong linh dược mà phát triển, làm gì có mảy may thương thế ẩn tàng nào đâu?!
Doanh Lợi Đức chau mày. Như thế nào lại đoán không ra tên tiểu tử này làm sao mới có thể tiến được một bước thật lớn đến thế?!
Thật ra thì cảm giác của ông cũng không sai lắm.
Đan điền và kinh mạch của Doanh Thừa Phong sở dĩ mạnh mẽ và vững chải như vậy bởi vì có liên quan đến chuyện hắn đã dùng quá nhiều trung phẩm Dưỡng Sinh đan. Tuy rằng tuyệt đại đa số dược hiệu đã chuyển thành chân khí, nhưng vẫn có chút ít phân tán vào khắp cơ thể tẩm bổ cho căn cốt hắn, khiến cho thể chất của hắn càng thêm cường kiện.
Dù Doanh Lợi Đức có kiến thức rộng rãi nhưng lại chưa bao giờ nghĩ qua trên đời lại có kẻ ăn trung phẩm Dưỡng Sinh đan như đường đậu, cứ cách ngày là dùng một lần.
Nhân vật cỡ này bên trong Khí Đạo Tông hẳn cũng có, nhưng chỉ là mấy đệ tử hàng đầu hay tôn tử đích hệ mới có khả năng hưởng thụ đãi ngộ đến mức này. Về phần Tam Hạp thôn ư? Đó chính là si tâm vọng tưởng.
“Sư phụ, tình huống của Thừa Phong hắn thế nào?” Doanh Hải Đào thấp giọng hỏi.
Doanh Lợi Đức như bừng tỉnh từ trong mộng. Ông bật cười rồi đáp: “Con yên tâm! Thân thể Thừa Phong vô cùng tốt, không có bất kì trở ngại nào!”
Doanh Hải Đào mới thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại càng thêm ngờ vực. Nếu thân thể Doanh Thừa Phong tốt thế thì làm sao vẻ mặt phụ thân vừa lúc nãy lại cổ quái đến như vậy?!
Doanh Lợi Đức vung tay lên: “Đệ tử có chân khí tầng bốn trở lên bước ra khỏi hàng!”
Có hơn mười người bên trong tức thì bước ra. Doanh Lợi Đức trầm giọng bảo: “Hiện giờ các ngươi tự phân cặp tỉ thí… để xem ai có tư cách khiêu chiến với Xuân Hiểu!”
Đám người liền nhao nhao đồng ý, từng đôi phân ra đánh đấm loạn xạ.
Chẳng qua là, so với ba người Doanh Hải Đào thì biểu hiện của nhóm này còn kém hơn rất nhiều. Bất kể là uy thế hay tốc độ xuất thủ lẫn kĩ xảo cũng không thể bằng họ được.
Tất cả mọi người là đồng môn sư huynh đệ tự nhiên biết rõ nông sâu lẫn nhau. Trừ Doanh Thừa Phong mới xuất hiện như một ngôi sao sáng thì không còn bất kì ai khiến cho người khác thấy được thành tựu mới mẻ.
Hai canh giờ sau, rốt cuộc cũng có một vị sư huynh bộc lộ tài năng vượt quá đám người này.
Chẳng qua là… quá trình lúc hắn giao thủ với Trương Xuân Hiểu thì càng khiến cho mọi người thất vọng. Từ đầu tới cuối hắn chỉ một đường trân mình chịu đòn. Nếu không phải Trương Xuân Hiểu đã hạ thủ lưu tình thì có lẽ ngay cả ba chiêu hắn cũng không tiếp nổi.
Doanh Lợi Đức cất tiếng than khẽ, trong lòng vừa mừng vừa lo.
Vui chính là thành tựu của ba người Doanh Hải Dào quả nhiên vượt xa người thường, mà Doanh Thừa Phong quật khởi càng làm ông sung sướng. Nhưng… biểu hiện của những đệ tử còn lại đều khiến ông vô cùng thất vọng.
Lắc đầu, ông nói: “Cuộc tranh tài hôm nay đến đây kết thúc! Hải Khang, Xuân Hiểu… vi sư sẽ nghĩ cách chuẩn bị hai viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan nữa! Chẳng qua các con phải nỗ lực tu luyện, không thể lơi lỏng một ngày!”
“Dạ!”
Doanh Hải Khang và Trương Xuân Hiểu đồng thời cùng đáp một tiếng, trong lòng họ lại mừng rỡ như điên.
Thượng phẩm Dưỡng Sinh đan đó! Chỉ bằng vào hai người bọn họ thì trên căn bản tuyệt đối không có biện pháp thu vào tay. Vậy chỉ còn sư phụ mới có biện pháp!
Doanh Lợi Đức xoay người nhìn thật sâu vào mắt Doanh Thừa Phong rồi nói: “Thừa Phong, con phải cố gắng tu luyện cho tốt, nhanh chóng đạt tới chân khí tầng ba đỉnh phong đi. Lúc đó, vi sư sẽ vì con mà tìm một viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan, giúp con xông phá bình cảnh tầng ba.”
Doanh Thừa Phong à lên một tiếng. Hắn há hốc mồm lắc đầu mờ mịt nhưng chẳng qua trong lòng thầm nghĩ: “Ta trùng kích bình cảnh tầng hai cũng đã sử dụng trung phẩm Dưỡng Sinh đan rồi, như vậy đến lúc qua tầng ba thì loại thuốc này còn hữu dụng sao?”
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
“Cữu cữu, người nói là linh văn phòng ngự phải dùng phương thức này sửa đổi sao?” Trong thư phòng an tĩnh mà sáng sủa, Trầm Ngọc Kỳ cau lại đôi bờ mi thanh tú, dùng một ngữ điệu mang theo sự hồ nghi hỏi dồn.
Trương Minh Vân mỉm cười, đáp: “Không sai! Linh văn phòng ngự có một tính chất cố hữu đặc thù, lấy ý tưởng này để sửa đổi linh văn căn bản thì thường thường có thể mang lại một số hiệu quả phụ gia đặc thù. Dĩ nhiên…” Ông ta ngừng lại một chốc rồi tiếp: “Kiến thức con tiếp xúc cũng chưa được nhiều, nên hiện giờ muốn cải tạo sửa đổi thì không khỏi có chút khó khăn. Vì vậy chỉ cần biết qua là được rồi!”
Trầm Ngọc Kỳ khẽ gật đầu, trong mắt nàng toát ra một vẻ mờ mịt.
Vào thời khắc này, nàng nghĩ đến tên tiểu quái vật từng sửa đổi đồ án linh văn kia.
Mặc dù chỉ quét mắt qua mấy lần nhưng nàng cũng đã nhớ được vài phần lộ tuyến linh văn. Khi đó, nàng chẳng thèm ngó ngàng tới cái đồ án kia nhưng hôm nay nghĩ lại, tựa hồ như vẫn có vài phần đạo lí!
“Ngọc Kỳ, con đang nghĩ gì vậy?” Trương Minh Vân hỏi với giọng bất mãn.
Ông ta tận tình bảo ban, tận tâm tận lực dạy dỗ nhưng đứa cháu này cứ hở chút là lại thất thần, tự nhiên làm lòng ông có phần ảo não.
Đôi ngươi Trầm Ngọc Kỳ đảo một vòng, thè chiếc lưỡi như phấn hồng ra rồi nói: “Cữu cữu, con đột nhiên nghĩ ra một vài phương án cải tiến nên muốn tập trung suy nghĩ một lúc. Ngày mai, con sẽ đến thỉnh giáo người tiếp!” Dứt lời, thân hình nàng nhoáng cái đã rời khỏi phòng như bay.
Trương Minh Vân giật nảy người. Nhìn chiếc ghế trước mặt đã không còn bóng người, ông thật sự hết cách với con bé luôn luôn bướng bỉnh này.
Ông ta thầm nghĩ: “Có phải mình quá cưng chiều nó rồi hay không?” Vì thế, trong lòng ông ta lại hạ vô số quyết tâm: “Sau này nhất định phải quản giáo nghiêm khắc thêm, làm cho nó trở thành một đại gia khuê tú đàng hoàng. Hơn nữa, còn phải truyền thừa tất cả một thân bản lĩnh của mình xuống…”
--o0o--
Bên dòng suối nhỏ, Doanh Thừa Phong buông Minh linh châm xuống, hài lòng nhìn bộ khôi giáp trong tay.
Trải qua nhiều ngày cố gắng, rốt cuộc hắn cũng hoàn thành cả bộ đồ này. Trên khôi giáp sáo trang đã khắc xong linh văn, hơn nữa còn san bằng toàn bộ điểm nối của nó.
Thật ra thì… dựa theo dự tính ban đầu của Trí Linh, hắn còn ít nhất mấy ngày nữa mới có thể làm xong tất cả những bước này. Nhưng do chân khí của hắn đã tấn cấp tầng ba một cách thuận lợi nên tiến trình đột nhiên tăng nhanh, hơn nữa còn hoàn thành công việc trước thời hạn khá xa.
Trong lòng chợt động, hắn mơ hồ cảm thấy có người đang ở một góc tối theo dõi mình.
Đây cũng không phải là Trầm Ngọc Kỳ. Bởi vì ánh mắt của nàng sẽ không mang đến cho mình cảm giác quái dị như vậy.
Ngẩng đầu, trong mắt hắn bỗng chớp lóe tinh mang, chân khí trong người nhanh chóng vận khởi.
Mặc dù tu vi chân khí của hắn chỉ có ba tầng nhưng trong cái Tam Hạp thôn này hắn có một chỗ dựa như núi chọc trời, vô luận là kẻ nào hắn cũng không có gì phải sợ.
Hai chân khẽ dùng sức nhún mạnh xuống đất, thân hình hắn đã phóng vút lên cao, ở không trung đảo người mấy lượt rồi vững vàng hạ xuống một cây cổ thụ phía xa xa.
Đảo mắt xuống phía dưới, hắn tức thì tìm được kẻ đang âm thầm rình rập chính mình.
“Cổ Liêu, ngươi ở đây làm gì?” Doanh Thừa Phong quát lớn.
Sắc mặt Cổ Liêu cơ hồ trắng bệch. Làm thế nào gã cũng không nghĩ tới, chính mình đã nấp cẩn thận như thế mà vẫn bị Doanh Thừa Phong phát hiện ra.
Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khó coi, Cổ Liêu đáp: “Thừa Phong sư huynh, tiểu đệ muốn thỉnh giáo ngài làm sao mới có thể đề thăng tu vi của bản thân thôi!”
Ánh mắt Doanh Thừa Phong lấp lánh nhìn gã nhưng trong lòng lại âm thầm cười lạnh. Tiểu tử này cho mình là một tên nhóc con không có chút kiến thức nào ư?!
Nếu nhìn trên phương diện đồng môn, Cổ Liêu muốn tiến tới thỉnh giáo thì phải thực hiện một cách quang minh chính đại. Tất nhiên, Doanh Thừa Phong có nói cho gã biết hay không thì lại chính là một vấn đề khác.
Nhưng mà… hiện thời tên Cổ Liêu này lại lén lén lút lút âm thầm bám đuôi, điều này chứng tỏ rõ ràng chính gã muốn dấu diếm tai mắt của hắn.
Ở Tam nguyệt giác kĩ lần này, Doanh Thừa Phong đã đại xuất danh tiếng. Mặc dù xa xa không thể nào sánh nổi với đám Doanh Hải Đào nhưng từ chân khí tầng một đột nhiên lại tăng đến tầng ba, biểu hiện đó cũng phải khiến chúng nhân nhìn hắn bằng cặp mắt vô cùng khác xưa.
Điều này nhất định khiến Cổ Liêu đã chịu kích thích thật lớn, cho nên mới len lén bám theo muốn tìm hiểu đến cuối cùng.
Chẳng qua là… hôm nay Doanh Thừa Phong cũng không dùng Dưỡng Sinh đan mà chỉ cầm Minh linh châm tiến hành khắc linh văn mà thôi. Cổ Liêu dù có quan sát cẩn thận đến đâu thì cũng không thu hoạch được gì.
Hừ lạnh một tiếng, Doanh Thừa Phong nói: “Cổ sư đệ, phương pháp tu luyện của ta cũng không thích hợp cho số đông, chỉ phù hợp với bản thân mình.” Ngừng một chốc, hắn mới tiếp: “Nơi này là tài sản riêng của Doanh gia chúng ta, kính mong ngươi rời khỏi nhanh một chút đi!”
Sắc mặt Cổ Liêu cơ hồ đã tái mét. Chẳng qua, hiện thời khi đối diện với Doanh Thừa Phong, gã cũng không dám phản bác hay giải thích gì nữa. Nhẹ ôm quyền thi lễ, gã bước nhanh rời đi mất dạng.
Sau khi đi xa, Cổ Liêu quay đầu nhìn lại phía trên.
Doanh Thừa Phong chắp hai tay sau lưng, đứng bên cạnh dòng suối nhỏ nhìn lên trời, tựa hồ như không hề để tâm đến gã một chút nào.
Trong tim gã chợt nảy sinh ác tâm. “Tên xú gia hỏa này lại dám vũ nhục chính mình như thế? Ngày sau nhất định phải trả lại gấp bội! Hừ, cũng không biết Doanh Lợi Đức cho hắn chỗ tốt gì vậy mà khiến chân khí của hắn thoáng cái đã nhảy lên hai tầng? Đã có chuyện tốt như vậy mà không cho mình sử dụng, quả thực chính là đáng chết! Đáng chết! Đáng chết…”
Vào thời khắc này, gã vẫn như cũ cho rằng Doanh Thừa Phong có thể đạt được thành tích như vậy hẳn là không thoát khỏi quan hệ với Doanh Lợi Đức.
Mà Doanh Lợi Đức đã có thủ đoạn như vậy, lại không dùng để tài bồi cho mình. Đó chính là tội không thể khoan thứ!
Vừa nghĩ đến đây, ân tình thầy trò mấy năm nay cũng đã bị gã vất đi trong nháy mắt.
Tính tình của gã vốn chỉ vì tư lợi. Có thứ tốt thì kẻ đầu tiên gã nghĩ tới là chính mình. Cho dù bản thân không dùng được thì tuyệt đối cũng không tặng cho người khác.
Ngược lại, những người khác nếu mà có đồ tốt trong tay thì như vậy phải nghĩ đến gã ngay, tốt nhất là cùng hưởng, thậm chí phải cho gã hưởng thụ hơn một nửa. Nếu không, đối với gã thì đó chính là vong ân phụ nghĩa, đó chính là đối xử thiên vị!
Cho nên đến giờ gã cũng chưa từng nghĩ qua, Doanh Lợi Đức và Doanh Thừa Phong chính là quan hệ chú cháu cực kì thân mật, cho nên gã cũng không thèm cảm kích công ơn truyền nghệ của Doanh Lợi Đức. Trong lòng gã chỉ còn một ý niệm duy nhất: “Một đôi chú cháu này cố tình đang châm chọc mình đây!” Điều này khiến trong lòng hắn tràn đầy phẫn nộ và oán hận.
Nhìn Cổ Liêu đã đi xa, sắc mặt Doanh Thừa Phong đã biến thành nghiêm trọng.
Thực lực người này dù chỉ có chân khí tầng hai nên mình cũng không hề úy kị, nhưng vẻ oán độc hiện lên trong mắt gã thì thật sự làm người ta phải kinh sợ mất hồn bạt vía.
Doanh Thừa Phong từ từ cau tít mày, hắn nghĩ thế nào cũng không thông. Mình và Cổ Liêu có thâm cừu đại hận gì chứ? Thế nhưng vì sao gã lại toát ra hận ý mãnh liệt với mình đến như vậy?
Có phải là… tên chủ cũ thân thể này trước kia đã từng đắc tội với Cổ Liêu hay không đây? Nhưng trong kí ức của hắn tựa hồ cũng không có ấn tượng như vậy mà!
“Hích hích…”
Đang lúc Doanh Thừa Phong không cách nào giải được trăm mối ngổn ngang trong lòng thì một tiếng cười trong trẻo phía sau lưng hắn vang lên.
Doanh Thừa Phong lập tức vất hết phiền não vốn có đi chỗ khác. Hắn xoay người, vui vẻ nói: “Ngọc Kỳ, nàng đến rồi!”
“Hừ!” Trầm Ngọc Kỳ hừ khẽ. Nàng chắp hai tay sau lưng, ra vẻ một bộ dáng “tiểu đại nhân” rồi mới nói: “Ngươi hẳn phải gọi lão sư mới đúng!”
Doanh Thừa Phong rất biết nghe lời, phải kêu một tiếng: “Trầm lão sư, ngài có thể bắt đầu giảng bài chưa?”
Trầm Ngọc Kỳ gật đầu hài lòng rồi đáp: “Hôm nay ta muốn truyền thụ cho ngươi một số kiến thức linh văn mới. Ngươi cần phải nhớ cho kĩ nha!”
Doanh Thừa Phong gật mạnh rồi ngẩng đầu lên: “Nàng yên tâm, những gì nàng đã dạy ta đã nhớ kĩ hết thảy trong đầu, không dám lơi lỏng!” Hắn ra vẻ dốc lòng sống chết, thực thà đáng tin, lời nào của mình cũng là thiên kinh địa nghĩa, không có nửa phần do dự.
Trên thực tế, dưới sự giúp đỡ của Trí Linh thì hắn quả thật làm được chuyện này.
Từng câu từng chữ của Trầm Ngọc Kỳ trôi qua cũng đã in sâu trong kí ức của hắn. Nếu như không có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn thì những lời này, hắn nghĩ bản thân mình không thể nào quên được.
Song… sau khi nghe được những lời này của Doanh Thừa Phong, trên gương mặt tuyệt trần của Trầm Ngọc Kỳ cũng đột ngột hiện lên hai áng mây hồng rực rỡ.
Tâm nàng mơ hồ trở nên rối loạn. Tiểu quái vật nói vậy là có ý gì? Hắn muốn biểu đạt chuyện gì với mình đây?
Nếu để cho Doanh Thừa Phong biết được chỉ mấy lời của mình mà khiến Trầm Ngọc Kỳ phải nảy sinh nhiều cảm tưởng phong phú như thế, tuyệt đối hắn sẽ hô: “Bao đại nhân, oan ức quá!”
Chỉ chốc lát sau, Trầm Ngọc Kỳ vất vả lắm mới trấn định được tâm thần. Nàng cố ý mặt cau mày có, dốc hết kiến thức mới học được từ cữu cữu giảng thuật lại hết, không giữ chút nào.
Doanh Thừa Phong thỉnh thoảng gật đầu, đôi lúc lại chau mày khổ tư, chốc chốc lại vỗ tay cười lớn với dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ. Nét mặt hắn rất phong phú khiến ai nhìn cũng phải mỉm cười.
Sau khi Trầm Ngọc kỳ giảng xong, nàng nói: “Ngươi nghe hiểu hết không?”
Doanh Thừa Phong gật đầu lia lịa rồi đáp: “Hiểu! Hiểu!”
“Ngươi thật sự nghe hiểu hết?” Trầm Ngọc Kỳ hỏi lại với giọng khó tin.
“Dĩ nhiên! Mấy thứ đơn giản như vậy sao có thể không nghe hiểu cho được?!”
Đôi môi đỏ mọng của Trầm Ngọc Kỳ giật giật hai cái mà trong lòng kêu thảm. Thứ này đơn giản á? Vì sao ta còn không hiểu được vậy a?
Nàng chẳng qua chỉ rập khuôn, mang tất cả những gì cữu cữu đã dạy cho chuyển đạt cho hắn một lượt, nhưng kết quả hiện gì lại khiến trái tim đầy tự ái của nàng suýt hỏng mất.
Hít vào một hơi dài, nàng trầm giọng nói: “Ngươi đã hiểu, vậy thì cứ theo ý tưởng này mà cải tạo đồ án linh văn phòng ngự cơ bản một chút đi!”
Doanh Thừa Phong đáp một tiếng rồi hỏi: “Linh văn này được khắc trên khải giáp hay một bộ vị đặc thù nào thế?”
“Tùy tiện!”
“Sao có thể tùy tiện được?” Doanh Thừa Phong kinh ngạc hỏi tiếp: “Không phải nàng đã nói linh văn là vật phải thận trọng nhất, không thể có mảy may thất ngộ. Bởi vì cái gọi là sai một li…”
“Đủ rồi! Chính là khôi giáp đi!” Trầm ngọc Kỳ đầu như bốc khói, lập tức cắt ngay lời hắn.
“Được! Là chiến giáp, áo giáp, bố giáp hay nội giáp?”
Da thịt trên mặt Trầm Ngọc Kỳ co quắp dữ dội… nói ỉu xìu: “Áo giáp!”
“Nó làm bằng vật liệu gì? Cấp thấp, trung bình, cao cấp, hay là…”
“Đủ rồi!” Trần Ngọc Kỳ điên tiết: “Ngươi vẽ ra cho ta!”
Doanh Thừa Phong thầm rùng mình mà nhìn Trầm Ngọc Kỳ đang sắp nổi dóa đến nơi. Trong lòng hắn chợt mơ hồ sợ hãi nên không dám lắm lời gây thêm xích mích nữa. Cúi đầu, hắn múa bút như bay, rất nhanh đã vẽ ra một đồ án linh văn.
Trầm Ngọc Kỳ túm lấy tờ giấy rồi quắc mắt: “Hừ, coi như ngươi thức thời! Ngày sau lại đến tìm ngươi tính sổ!”
Lời còn chưa dứt, thân hình tuyệt mĩ của nàng đã tan biến mất trong cánh rừng rậm.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
“Ôi… thật là đáng tiếc!” Doanh Thừa Phong nhìn bóng lưng Trầm ngọc Kỳ khuất xa xa mà nói với vẻ tiếc nuối: “Tốc độ học kiến thức mới của nàng thật sự là quá chậm! Nếu có thể lãnh giáo trực tiếp với đại sư Trương Minh Vân vậy thì tốt rồi!”
Trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc và ở cùng một nơi, Doanh Thừa Phong đã nhìn ra một vài đầu mối.
Khi vừa bắt đầu, Trầm Ngọc Kỳ truyền thụ kiến thức tuy đơn giản nhưng vô cùng thành thạo. Nhưng chừng mười ngày sau, chẳng những nàng dời các kiến thức truyền thụ hôm nay sang ngày mai, hơn nữa lúc dạy hắn lại lộ ra vẻ cứng nhắc như đang cầm một quyển sách đọc lại một cách máy móc, giống như một học sinh đọc thuộc lòng để vượt qua kiểm tra vậy.
Mà chuyện càng thêm rõ ràng là, bất luận Doanh Thừa Phong thắc mắc điều gì thì nàng cũng đều không thể giải đáp ngay tại chỗ, mà phải chờ đến lần gặp mặt tiếp theo thì mới có thể cho hắn một phần đáp án.
Xâu chuỗi những biểu hiện này lại với nhau, Doanh Thừa Phong lập tức đoán được nguyên nhân bên trong.
Trầm Ngọc Kỳ sớm đã hết vốn liếng, nhưng chẳng qua sau lưng nàng vẫn còn một vị chính là đại sư có thành tựu rộng lớn trên phương diện học vấn linh văn.
Nàng nhất định đã hướng Trương đại sư lãnh giáo sau đó mới thuật lại cho hắn mà thôi. Nhưng đáng tiếc là trong người Trầm Ngọc Kỳ không tồn tại thứ nghịch thiên như Trí Linh, cho nên tốc độ học tập xa xa không cách nào đánh đồng với hắn.
Phụ thuộc vào tốc độ học tập của Trầm Ngọc Kỳ, Doanh Thừa Phong căn bản không cách nào phát huy năng lực của Trí Linh đến mức tận cùng.
Chẳng qua hắn cũng tương đối hài lòng với tình hình trước mắt. Mặc dù tốc độ học tập này cũng không phải rất nhanh, nhưng chuyện hôm sau vẫn có kiến thức để học tiếp thì hắn cũng không thể yêu cầu gì hơn nữa.
Tiếc nuối nhìn hiệu rèn vứt đi này, hắn do dự một chốc rồi đặt bộ khôi giáp vào trong rương. Sau đó mới thu hồi Minh linh châm, khiêng chiếc rương rời đi.
Đây vốn là nơi hắn độc hưởng cho riêng mình, nên mới to gan lưu lại khôi giáp và những vật lặt vặt.
Nhưng hôm nay, nếu như Cổ Liêu đã theo dõi tới đây, như vậy ngày mai cũng sẽ có thêm những người khác. Nếu hắn còn muốn dấu những đồ vật này ở đây thì hẳn là đã biến thành kẻ ngốc chân chính.
Song… Doanh Thừa Phong cũng không biết, sau khi hắn rời khỏi không lâu, một bóng người chậm rãi bước ra từ khu rừng.
Doanh Lợi Đức. Trên mặt vị Võ sĩ cường đại nhất Tam Hạp thôn hiện tại đang muôn màu muôn vẻ.
Ông nhìn bóng lưng của Doanh Thừa Phong rồi ngoái lại nhìn phương hướng nơi Trầm Ngọc Kỳ vừa rời khỏi rồi thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Thì ra Thừa Phong quen biết nàng, hơn nữa còn không tệ. Hắc hắc, xem ra nguyên nhân chân khí của Thừa Phong tăng mạnh hẳn là chiếm được chỗ tốt gì đó từ trong tay nàng rồi! Ai… Linh sư chính là Linh sư… vốn có thủ đoạn đến quỷ thần cũng khó lường được! Chúng ta theo không kịp mà!”
Cổ Liêu lấy nguyên nhân chân khí của Doanh Thừa Phong tăng nhanh mà quy cho Doanh Lợi Đức tội thiên vị. Tương tự, dưới tình huống không biết sự thật thì Doanh Lợi Đức cũng treo nguyên nhân này lên đầu Trầm Ngọc Kỳ.
Cũng chính vì vậy, cho nên khi Doanh Lợi Đức ôm sự băn khoăn trong lòng rời khỏi, lại khiến Doanh Thừa Phong từ đó đã tự do hơn nhiều.
Lòng Doanh Lợi Đức thầm toan tính: “Nhìn quan hệ của Doanh Thừa Phong và Trầm Ngọc Kỳ mật thiết như vậy, nếu một ngày kia, hai nhà…”
Nếu có thể bám vào gốc cổ thụ Trương Minh Vân thì chỗ tốt đối với Doanh gia sẽ lớn không thể tưởng. Chẳng qua, địa vị Trương gia vốn trên xa Doanh gia, dù Doanh gia họ có ngàn vạn lần đồng ý nhưng chưa chắc người ta sẽ chịu để mắt đến.
Lắc đầu, trong lòng Doanh Lợi Đức thất loạn bát tao, tính được lo mất nhặng lên cả.
--o0o--
“Cữu cữu, người xem hình dạng đồ án linh văn này thế nào?” Trầm Ngọc Kỳ cầm một cuộn giấy trắng trong tay đưa tới, trong mắt nàng lại ánh lên một tia kì vọng.
Vừa ngồi lên ghế còn chưa nóng đít, Trương Minh Vân thoạt ngẩn ra. Ông cau mày rồi nói: “Ngọc Kỳ, không phải ta đã nói rồi sao? Hiện tại con không nên nghiên cứu mấy thứ này, hay là dùng thời gian ấy luyện tập linh văn căn bản nhiều một chút đi. Sửa đổi đồ án linh văn không chỉ cần thiên phú mà còn phải cần kinh nghiệm lâu năm và thực tế nữa!” Dừng một chốc, ông lại nói những lời như thấm vào ruột gan: “Chớ có bỏ gần theo xa a!”
Trầm Ngọc Kỳ gật đầu lia lịa như đã nghe nhiều đến thuộc làu những lời dạy của cữu cữu rồi. Nhưng mà, thiết kế đồ án linh văn này không phải tác phẩm của mình cho nên nàng mới bước đến, nhẹ nhàng giật giật ống tay áo của Trương Minh Vân mà làm nũng: “Cữu cữu, ngài xem một chút thôi mà!”
Trương Minh Vân than khẽ. Nhìn gương mặt giống tỷ tỷ như tạc này, rốt cuộc ông cũng không thể cứng rắn được nữa, nhận lấy cuộn giấy trắng rồi xem qua.
Vừa liếc nhìn, ông đã thu hết lộ tuyến của đồ án linh văn này vào trong mắt.
Đã mấy chục năm bước trên con đường linh văn, tự nhiên ông đã tích lũy được một lượng kinh nghiệm vô cùng lớn. Lúc mới nhìn còn không hề đếm xỉa, chỉ cho rằng đây là một trò chơi của Trầm Ngọc Kỳ, nhưng chỉ chốc lát sau ánh mắt ông đột nhiên co rụt lại. Sau khi ồ một tiếng kinh ngạc, vẻ mặt ông ta đã nghiêm nghị hẳn lên.
Trầm Ngọc Kỳ bên cạnh vẫn chú ý nhất cử nhất động của ông mà trong lòng thầm nghĩ: “Có thể nào tên tiểu quái vật kia lại làm ra thứ tốt kinh thiên động địa gì nữa hay không?”
Trong kí ức của nàng, vẻ mặt của cữu cữu thủy chung vẫn luôn phong đạm vân khinh*, rất ít khi thấy được ông ta lộ vẻ coi trọng bất cứ chuyện gì như hiện tại?!
*Phong đạm vân khinh: gió thoảng mây trôi – thể hiện tính cách không màng bất cứ điều gì.
Trương Minh Vân từ từ vung tay ra, vạch vạch mấy nét vào hư không.
Trầm Ngọc Kỳ thấy rất rõ, mấy nét này chính là lộ tuyến mà Doanh Thừa Phong đã sửa đổi.
“Không đúng, ở chỗ này thêm vào một nét thì là cái gì đây?” Trương Minh Vân lẩm nhẩm: “Nơi này thiếu hụt một chút, nhưng xem từ chỉnh thể vì sao lại có vẻ chỉnh hợp quá vậy..?!”
Trầm Ngọc Kỳ chỉ chờ được một chốc, rốt cuộc không nhịn được phải hỏi: “Cữu cữu, bản đồ án linh văn này cuối cùng làm sao?”
Trương Minh Vân lắc đầu, đáp: “Nhìn không thấu! Nhìn không thấu a!”
Trầm Ngọc Kỳ hít vào một hơi lạnh. Tiểu quái vật kia tột cùng đã quậy phá ra thứ đồ chơi gì mà thậm chí ngay cả cữu cữu của mình cũng nhìn không ra đây?
Trương Minh Vân đột nhiên ngẩng đầu lên: “Ngọc Kỳ, con lấy vật này từ đâu vậy?”
Trầm Ngọc Kỳ nói lí nhí: “Cữu cữu, đây là do con tìm được trong một quyển cổ thư. Người nói giá trị vật này như thế nào?”
Trương Minh Vân khẽ cau mày. Ông tự nhiên có thể nhìn ra Trầm Ngọc Kỳ nghĩ một đằng nói một nẻo. Chẳng qua, lời nói của Trầm Ngọc Kỳ đã điểm trúng chỗ yếu hại của ông nên tức thì khiến cho ông quên mất tất cả mọi thứ.
“Khó mà nói… Phương pháp cải tạo này thật quá khác biệt, khác biệt đến một trời một vực so với những đồ án linh văn theo khuôn phép cũ.” Ông ngừng lại một lúc rồi tiếp: “Hơn nữa… rất rõ ràng, đây cũng không phải là vẽ bậy lung tung mà được chiếu theo tư duy tiến hành cải tạo. Còn hiệu quả thật sự thế nào, vậy phải chờ thực tế kết luận!”
Đôi mắt Trầm Ngọc Kỳ mơ hồ ánh lên. Nàng hỏi: “Cữu cữu, ngay cả người cũng không nhìn ra hiệu quả ư?”
Sắc mặt Trương Minh Vân khẽ đỏ lên. Ông nói: “Nói nhảm! Một chuyện nhỏ thế này há có thể làm khó ta sao?!”
“Hả?” Vẻ mặt Trầm Ngọc Kỳ vô cùng hoài nghi.
Trương Minh Vân hừ khẽ rồi nói: “Đi theo ta!” Ông vung tay áo lên, dẫn đầu bước ra khỏi thư phong rồi đi vào bên trong kho vũ khí.
Trương gia đúng là giàu nứt đố đổ vách. Trong kho vũ khí, không chỉ có binh khí thượng hạng mà vật phẩm phòng ngự cũng rất nhiều. Ông ta từ đó lựa chọn một bộ khôi giáp, lấy Minh linh châm ra rồi bắt đầu khắc linh văn.
Nếu có Doanh Thừa Phong ở chỗ này, khẳng định hắn sẽ bội phục đến mức ngũ thể đầu địa.
*Ngũ thể đầu địa: mọp xuống đất cả 5 chi.
Bởi vì lúc Trương Minh Vân khắc linh văn thì tuyệt đối hạ bút như bay, không có một điểm nào ngừng trệ. Chỉ trong một nén nhang ngắn ngủi, ông ta đã khắc xong toàn bộ đồ án linh văn ra rồi.
Thực lực như vậy, quả thực nghe phải rợn cả người!
Liếc nhìn tác phẩm của mình, Trương Minh Vân mới gật đầu hài lòng. Ông lấy ra một viên Phong linh thạch, đặt nhẹ lên một điểm nào đó của linh văn.
Theo một loại lực lượng kì dị trên người ông tuôn ra, dưới sự dẫn dắt của nó thì Phong linh thạch tức thì sáng lên.
Một dao động lực lượng bất thường theo không gian sôi trào lên, hơn nữa ùn ùn tiến ra từ trong Phong linh thạch rồi tiến vào bên trong khôi giáp.
“Bốp…”
Chỉ chốc lát sau, Phong linh thạch đột nhiên nổ tung, hóa thành phấn vụn rơi đầy đất.
Trương Minh Vân và Trầm Ngọc Kỳ cùng ồ lên một tiếng đầy kinh ngạc, tựa hồ như đã xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
“Cữu cữu, lộ tuyến linh văn này có thể dung nạp rất nhiều “Linh” đó!” Trầm Ngọc Kỳ toát ra vẻ vui mừng mà nói.
Trương Minh Vân chậm rãi gật đầu. Mặc dù Phong linh thạch ông ta lấy ra chỉ có đẳng cấp và màu sắc thấp nhất, nhưng lúc quán linh vào khôi giáp thì vẫn không cách nào làm các đường linh văn chứa đầy “Linh” được, khiến trong lòng ông ta vô cùng kinh ngạc.
Mơ hồ, ông cảm thấy tựa hồ như mình đã chạm đến một thứ huyền ảo gì đó.
Nếu ông ta có thể nghiên cứu thấu triệt và đầy đủ những thứ này, hơn nữa nắm chắc nó trong tay thì đối với tu vi của ông sẽ có lợi ích khổng lồ.
Lần nữa lấy ra một viên Phong linh thạch có màu sắc như trước, ông ta lại đặt nó lên linh văn.
Cũng tương tự, dao động lực lượng nổi lên, từng giọt một rót vào trong linh văn trên khôi giáp.
Một chén trà sau, Trương Minh Vân khẽ quát lên một tiếng. Ông ta nhấc tay lên, mà trên bộ khải giáp đã sáng rực, phóng ra hào quang sáng trắng chói lọi.
Dĩ nhiên, thời gian hào quang này xuất hiện cũng không lâu, chỉ trong một chốc gắn ngủi cũng đã biến mất.
Chẳng qua, Trương Minh Vân và Trầm Ngọc Kỳ cũng biết, bộ khôi giáp này đã biến thành một bộ linh giáp, giá trị ít nhất phải cao hơn trước gấp mười lần trở lên.
Dùng tay khẽ phủi phủi lên khôi giáp, sau khi cảm ứng lộ tuyến linh văn trên nó, đôi mắt Trương Minh Vân chợt lấp lánh hữu thần.
“Cữu cữu, làm sao rồi?” Trầm Ngọc Kỳ hỏi với giọng hưng phấn.
“Rất tốt!” Trương Minh Vân trầm giọng đáp: “Những linh văn này có hiệu quả còn tốt hơn ta tưởng tượng. Hắc hắc… thật là có tư duy cải tạo đây! Mặc dù trong đó vẫn còn khá nhiều thiếu sót nhưng loại ý tưởng thế này cũng thực sự có phần mới mẻ độc đáo. Ừm… có tương lai… Có tương lai đây!”
Mặc dù Trí Linh đã sửa đổi linh văn phòng ngự đến một trình độ nào đó nhưng tư liệu nó nắm bắt cũng có hạn. Chỉ dựa vào những kiến thức cơ bản do Trầm Ngọc Kỳ truyền lại thì nó không cách nào cải tạo nên một tác phẩm hoàn mĩ cho được.
Chẳng qua, đến từ một phương pháp và hệ thống chưa từng biết, lại có tri thức bất đồng thì điều này lại mang đến cho Trương Minh Vân một sự đả kích trầm trọng. Đây cũng chẳng biết là tốt hay xấu nữa!
Đồng tử vừa đảo, Trương Minh Vân đột nhiên nói: “Ngọc Kỳ, chúng ta tiếp tục không?”
“Gì ạ?”
“Đương nhiên là tiếp tục học tập kiến thức linh văn!” Trương Minh Vân trầm giọng nói: “Con đường sau này con sẽ đi còn rất dài. Phải học thực sự thôi!”
“Dạ!” Trầm Ngọc Kỳ cung kính đáp một tiếng, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng đột nhiên lại dấy lên một tia cảm giác bất an.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Sau một tiếng thét dài, Doanh Thừa Phong nhanh chóng đánh một chiếc xe ngựa tiến vào Bàn Long trấn.
Trên xe có bày một chiếc rương lớn, đúng là phụ kiện của khôi giáp sáo trang mà hắn đã tân tân khổ khổ khắc xong toàn bộ linh văn.
Khi hắn khắc xong linh văn thì trong lòng lại sinh ra cảm giác ngứa ngáy không thôi. Đối với hắn, khắc linh văn không phải là chuyện khó gì, mà điều hắn mong đợi chính là quá trình quán linh còn lại.
Hắn muốn biết, sau khi quán linh cho bộ khôi giáp sáo trang này thì sẽ phát sinh ra biến hóa kì dị đến mức nào.
Hôm nay, thừa dịp nhàn rỗi do Trầm Ngọc Kỳ không đến, hắn mới đặt khôi giáp lên xe ngựa rồi đưa vào trong trấn.
Chẳng qua, hắn cũng không trực tiếp đánh xe đến mà gửi xe ngựa lại khách điếm, bản thân vác chiếc rương rời khỏi cửa rồi lòng vòng xung quanh thật lâu, sau đó mới đội đấu lạp lên và tiến vào Bích Thủy Uyển.
Trong khắp Bàn Long trấn, Bích Thủy Uyển chính là hiệu buôn số một, nằm ở vị trí trung tâm con phố sầm uất nhất.
Hắn xuất hiện trong trang phục như vậy tự nhên là gây sự chú ý cho nhiều người. Song… điều khiến Doanh Thừa Phong cảm thấy kinh ngạc là khi hắn vào Bích Thủy Uyển, còn chưa mở miệng nói chuyện thì đã có người tiến đến tiếp đón.
Tựa hồ đối phương đã nắm rõ thân phận của hắn trong lòng bàn tay nên trực tiếp đưa hắn đi thẳng vào gian nhã thất bên trong.
Trong lòng Doanh Thừa Phong cơ hồ phát rét. Không lẽ nhất cử nhất động của mình đều bị đối phương theo dõi và quản chế cả rồi ư?
Chỉ chốc lát sau, một tiếng bước chân quen thuộc vang lên. Màn cửa được vén lên, Phương Hủy và Nguyên Bưu cùng sánh vai bước vào.
Ánh mắt họ quét qua chiếc rương, Phương Hủy cười to mà nói: “Ha ha… tiểu huynh đệ rốt cuộc cũng đã xuất hiện!”
Doanh Thừa Phong cười khan hai tiếng, đáp: “Tại hạ có một chuyện không rõ, nghĩ nên thỉnh giáo!”
Phương Hủy khẽ phất tay cắt lời: “Ngươi nói!”
“Tại hạ muốn biết, thuộc hạ của ngài làm sao xác định được thân phận của tại hạ?”
Phương Hủy liền giật mình, chợt cảm thấy buồn cười. Lão liền đáp: “Chuyện này cũng không đơn giản ư? Chiếc rương này chính là vật chuyên dụng của Bích Thủy Uyển chúng ta, chỉ cần nhìn thấy vật này thì tự nhiên ai cũng biết là tiểu huynh đệ đã đến!”
Doanh Thừa Phong thảng thốt một lúc, ánh mắt hắn ngừng lại trên chiếc rương. Nhìn cái thùng gỗ được tạo hình rất đặc biệt này rốt cuộc hắn cũng yên tâm.
Nhẹ nhàng mở chiếc rương, Doanh Thừa Phong nói: “Linh văn trên khải giáp đã khắc xong, mời hai vị giám định!”
Ánh mắt Phương Hủy đột nhiên sáng ngời. Lão vẫy tay, khôi giáp trong rương dường như được một bàn tay vô hình nâng lên bay tới.
Trong lòng Doanh Thừa Phong lạnh ngắt. Mặc dù sớm đã cảm nhận được khí tức cường đại trên người lão này, biết lão còn mạnh hơn cả thúc thúc Doanh Lợi Đức.
Nhưng sau khi nhìn thấy ngón nghề này, hắn mới hiểu được thực lực lão gầy kia còn trên cả tưởng tượng của mình.
Phương Hủy đưa tay vuốt ve nhẹ nhàng trên khải giáp. Đột nhiên, lão biến sắc mặt rồi kêu lên đầy kinh hãi. Sau đó, lão mới ngẩng đầu lên nhìn về Doanh Thừa Phong, trong mắt toát lên thần sắc không thể tin nổi.
Doanh Thừa Phong thầm rùng mình. Ánh mắt kia quá kì quái, ngay cả lông tóc trên người hắn cơ hồ cũng dựng ngược cả lên.
“Trí Linh, ngươi xác định linh văn trên khải giáp không có gì sai sót sao?”
“Không hề!”
“Nhưng sao ta cảm thấy ngươi rất giống đang giở trò phá hoại hết mọi chuyện thế hử?”
“Không thể nào… đâu!” Trí Linh đáp đầy lo lắng.
Phương Hủy tự nhiên không thể nghe được câu chuyện của Doanh Thừa Phong và Trí Linh. Sau khi lão ném cho Doanh Thừa Phong một ánh mắt khiến lông tóc hắn dựng đứng lần nữa thì lại cúi đầu trầm ngâm, hai tay vỗ nhè nhẹ lên khôi giáp.
Sau thời gian uống cạn chén trà, rốt cuộc Phương Hủy buông khôi giáp xuống. Lão gật đầu chầm chậm rãi rồi nói: “Lão phu đã giám định xong, linh văn trên khải giáp không hề sai!”
Doanh Thừa Phong chớp chớp mắt mà lòng không khỏi mắng thầm. Nếu đã không sai thì ánh mắt vừa rồi của ngươi là có ý gì?
Mặc dù trong tâm phẫn hận muốn chết, nhưng do e ngại thực lực cường đại của đối phương nên hắn không dám lộ ra chút nào.
Ho khẽ một tiếng, Doanh Thừa Phong nói: “Phương tiền bối, nếu ngài đã nghiệm thu thì có thể ban thưởng Phong linh thạch ra hay không?”
Đây chính là mục đích thật sự hắn đến nơi này. Hắn muốn biết Phong linh thạch mà Phương Hủy đã nói đến tột cùng có hiệu quả kì diệu như thế nào!
Phương Hủy mỉm cười, nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi thật sự là một người nóng vội nha!”
Trên mắt Doanh Thừa Phong hiện lên vẻ hậm hực. Hắn biết biểu hiện của mình thật sự có phần hấp tấp.
Tốt ở chỗ Phương Hủy chỉ thuận miệng nói ra. Lão ta quay đầu rồi nói: “Nguyên sư đệ, ngươi mang Phong linh thạch ngu huynh đã chuẩn bị đến đây đi!”
Nguyên Bưu khẽ biến sắc. Lão ngập ngừng: “Sư huynh…”
Phương Hủy phất tay áo ngắt lời: “Ý ta đã quyết! Ngươi lấy ra đi!”
Lão nói những lời này như chém đinh chặt sắt, không có đường nào để thương lượng. Trên mặt Nguyên Bưu lộ ra nụ cười khổ nhưng cũng không dám khuyên nữa, vội khom người nói: “Dạ!”
Lão béo xoay người đi ra. Sau một nén nhang, lúc đi vào thì trên tay lão đã có thêm một cái hộp ngọc.
Phương Hủy nhận lấy, thuận tay đưa tới. Lão nói: “Tiểu huynh đệm mời giám định một lượt!”
Trong hộp ngọc đã có một viên sáu viên Phong linh thạch được xếp sẵn. Mặc dù cũng lóe ra một tia hào quang màu trắng nhưng bên trong nó lại có một luồng hào quang đặc biệt dày đặc khác.
Hắn do dự chốc lát, đưa tay nhẹ nhàng chạm lên.
Trong mấy ngày nay, khi hắn học với Trầm Ngọc Kỳ thì không chỉ tiếp thu một lượng lớn kiến thức về linh văn mà ngay cả Phong linh thạch, hắn không gì không biết.
Tuy nói rằng chưa bao giờ chân chính tiếp xúc qua Phong linh thạch nhưng hắn cũng không hề xa lạ với một số bí quyết căn bản để nhận biết Phong linh thạch.
Rót một luồng chân khí nhỏ vào trong viên đá này, hắn lập tức cảm ứng được một cảm giác trầm ổn mà nặng nề như dưới áp lực của một ngọn núi nguy nga cao vút.
“Phòng ngự chi thạch!” Hắn thì thào.
“Không sai!” Phương Hủy mỉm cười nói: “Sáu viên Phòng ngự chi thạch này mặc dù không phải loại hàng đầu nhưng có phóng tay quán linh cho sáu bộ phụ kiện linh giáp cũng là dư dả!”
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu. Trước khi chưa tự mình thử qua thì hắn cũng chả biết có dư dả gì hay không?! Nhưng đối phương đã nói như vậy thì tự nhiên nhất định đã cầm chắc.
Đưa tay vuốt ve nhè nhẹ đám Phong linh thạch chỉ có sáu viên mà lại toàn là Phòng ngự chi thạch, nhưng khi chân khí của hắn chảy xuôi vào một viên đá cuối cùng thì cũng là lúc hắn cảm nhận được một luồng khí tức lạnh thấu xương.
Thân hình hắn khẽ run lên, kinh hô: “Hàn Băng chi thạch!”
Phong linh thạch cũng không chỉ vẻn vẹn có một loại mà gồm nhiều chủng loại mang thuộc tính bất đồng. Nhưng nếu so ra, Công kích chi thạch mà ngày đó Trương Minh Vân quán linh hay Phòng ngự chi thạch trong hộp ngọc hiện giờ thì không thể nghi ngờ, lại chính là hai loại có số lượng nhiều nhất trong các loại.
Về phần Hàn Băng chi thạch, nó chính là một nhánh nào đó của Phong linh thạch, mà càng thuộc về đẳng cấp tương đối hiếm thấy.
Tuy rằng Doanh Thừa Phong chưa từng thấy qua, nhưng khi cảm nhận được hàn khí tràn ngập thì làm sao lại không nhận ra cho được.
Phương Hủy cười ngạo nghễ: “Chính là Hàn Băng chi thạch!”
Doanh Thừa Phong tần ngần một lúc rồi nói: “Phương tiền bối, ngài thật sự muốn quán thâu Hàn Băng chi thạch vào trong bộ khôi giáp này?”
“Không sai!” Phương Hủy đáp ngay không hề do dự.
Doanh Thừa Phong cau tít đôi mày, trong lòng nhớ lại nhưng kiến thức Trầm Ngọc Kỳ truyền thụ. Hắn nói: “Phương tiền bối, theo tại hạ biết thì tài liệu và linh văn bình thường mặc dù có thể quán thâu lực lượng của Phòng ngự chi thạch và Công kích chi thạch, nhưng lại không thể nào chịu nổi linh lực trong linh thạch đặc thù mà!?”
Bộ khôi giáp trước mặt hắn dù có phẩm chất bất phàm nhưng Doanh Thừa Phong lại biết, nó chẳng qua chỉ được chế tạo bằng tài liệu bình thường mà thôi. Dựa theo lý thuyết của Trầm Ngọc Kỳ thì nó chỉ có thể quán thâu linh lực của Phòng ngự chi thạch. Nếu là Hàn Băng chi thạch đặc thù như thế này thì có đến tám chín phần mười sẽ quán linh thất bại.
Phương Hủy khẽ nhếch môi rồi nói: “Mặc dù lão phu không phải là Linh sư nhưng vẫn hiểu rõ đạo lí quán linh vài phần.” Lão ta dừng lại một chốc rồi tiếp: “Bình thường, một vật phẩm phòng ngự hoặc vũ khí thì không thể nào chịu nổi lực lượng của Hàn Băng chi thạch. Nhưng mà, đây là khôi giáp sáo trang đấy!”
Doanh Thừa Phong khẽ nhướng mày. Không sai! Đây là sáo trang, chính là do sáu bộ phụ kiện tạo thành một bộ trang phục hoàn chỉnh. Mặc dù mỗi một phụ kiện đều không thể chịu đựng nổi loại lực lượng này, nhưng nếu đem linh lực phân bố đều trên sáu phụ kiện thì khả năng thành công lại là rất lớn.
Trầm ngâm hồi lâu, Doanh Thừa Phong trầm giọng nói: “Phương tiền bối, vãn bối cũng không dám đảm bảo nhất định sẽ thành công đâu!”
Phương Hủy cười khà khà rồi nói: “Tiểu huynh đệ nói đùa rồi! Chuyện quán linh luôn mang nhiều biến số, huống gì là quán linh cho cả bộ sáo trang. Có thể thành công cố nhiên là chuyện mừng... nhưng coi như thất bại thì cũng là sự tình có thể chấp nhận.”
Trong mắt Doanh Thừa Phong thoáng hiện vẻ hồ nghi mà lòng thầm nhủ.
“Vị Phương Hủy này làm sao có thể nói chuyện tốt bụng như vậy? Chẳng lẽ lão giàu quá mức mà ngay cả Hàn Băng chi thạch quí giá vô ngần đến thế cũng không thèm để mắt sao?”
Chậm rãi đứng lên, Doanh Thừa Phong nói với vẻ dò xét: “Đã như vậy thì tại hạ sẽ lấy những linh thạch này về…”
Miệng hắn thì nói lấy đi nhưng hai tay cũng không hề động. Chỉ cần đối phương lộ ra một tia do dự, hắn sẽ lập tức đổi lời khác ngay.
Song… điều khiến hắn không ngờ được là, Phương Hủy cũng đứng lên rồi đưa tay đóng kín hộp ngọc lại, sau đó mới đưa tới trước mặt hắn. Lão nói với giọng bình tĩnh: “Tiểu huynh đệ, lão phu sẽ ở nơi này chờ cậu hồi âm!”
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu rồi để hộp ngọc vào trong rương. Xong xuôi, hắn mới vác chiếc rương rời khỏi Bích Thủy Uyển.
Đợi hắn đi khỏi, Nguyên Bưu thấp giọng nói: “Sư huynh, chúng ta có nên phái người đuổi theo hay không?”
Phương Hủy xua tay: “Không cần!”
“Nhưng mà…” Nguyên Bưu do dự một lúc mới nói: “Nếu hắn một đi không trở lại, kia…”
Phương Hủy nhếch môi cười lặng lẽ rồi đáp: “Vừa rồi, ta mới nhìn qua phụ kiện của bộ khôi giáp. Linh văn trên đó phân bố đều đặn, lợi dụng tất cả mỗi phân mỗi tấc không gian bên trên. Hắc hắc… có thể có thủ đoạn như vậy thì tuyệt đối là cấp bậc đại sư!”
Nguyên Bưu gật đầu mờ mịt nhưng lòng thầm nghĩ: “Đây không phải là nói nhảm sao? Nếu như không phải là đại sư chân chính thì làm sao có thể hoàn thành đồ án linh văn phức tạp đến như vậy?!”
Phảng phất nhìn thấu ngờ vực trong lòng lão béo, Phương Hủy chợt nói: “Nếu ta đoán không sai thì linh văn trên bộ khôi giáp này hẳn là do tiểu gia hỏa kia đích thân khắc lên!”
Nguyên Bưu chật ngẩng phắt đầu. Lão sững người một hồi mới há hốc mồm nói yếu ớt: “Không thể nào…”
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina