Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 22
Chương 16-17: Chí Nhân Tông Sư
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Chu lão tổ biến sắc, quát “quay lại”, chín kim long thu về kim oản, vẫn gầm gào với bóng người trên không.
Chu lão tổ đến gần Giang Vĩnh Hán, nói nhỏ: "Công tử, là Thương Định Khôn."
Thương Định Khôn là Nghi Lăng thành thành chủ trong nhân tộc tứ đại thành bang, Chí nhân cảnh siêu cấp cường giả, người chủ trì Bạt kỳ tái sát của nhân tộc lần này.
Giang Vĩnh Hán phất tay, Chu lão tổ triệt cửu long kim oản, vái Thương Định Khôn: "Thương thành chủ, bọn tiểu tử tuân thủ quy củ."
Thương Định Khôn hừ lạnh, ai nấy như bị tia sáng chọc vào mắt, kể cả bọn Chu lão tổ !
Chỉ chúng nhân đoạn Thương Định Khôn quay đi: "Cẩn thận!"
Bọn Ô Loan vượt được vòng vây của các thiếu niên tu sĩ, đến bên Tống Ngọc Dung: "Tiểu thư, sao thế?"
Tống Ngọc Dung tuyệt vọng nhìn Giang Vĩnh Hán, mặt y đầy sát khí nhìn Tôn Lập.
Tống Ngọc Dung nát lòng: "Ta mù mắt rồi, đi!"
Ô Loan chìm cả cõi lòng: "Bảo vệ tiểu thư!"
Các hộ vệ vây quanh Tống Ngọc Dung, cảnh giác nhìn Giang Vĩnh Hán rồi lui lại. Tôn Lập vỗ tay với Giang Vĩnh Hán: "Ta nói rồi, muốn đi kỳ thực rất dễ."
Giang Vĩnh Hán giận đến đỏ ngầu mắt, nắm chặt tay nhìn gã đi - - dù thế nào y cũng không dám chọc giận Thương Định Khôn.
"Chu lão, Lâm lão, ta phải giết y!"
Giọng Tôn Lập vọng lại: "Vừa hay ta cũng có ý đó, Giang Vĩnh Hán, gặp nhau tại Bạt kỳ tái sát!"
Giang Vĩnh Hán ngây ra, đoạn cười lạnh: "Hay cho tiểu tử ngu xuẩn, còn dám tham gia Bạt kỳ tái sát. Được, bản công tử đợi ngươi!"
Chu lão tổ và Lâm lão tổ nhăn nhó, Tôn Lập chiến lực kinh nhân. Một Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng đấu với lưỡng vị chân nhân lão tổ và hơn một trăm hộ vệ mà không hạ phong, Giang Vĩnh Hán đích xác xuất chúng nhưng muốn giết Tôn Lập...
Lưỡng vị lão tổ nhìn nhau, vái Giang Vĩnh Hán: "Thiếu chủ, ngày mai muốn thắng phải dùng tới thứ thành chủ đại nhân ban cho."
"Hừ!" Giang Vĩnh Hán hừ lạnh: "Còn phải nói? Ta không ngốc, tiểu tử đó cảnh giới tuy không cao, nhưng chiến lực kinh nhân. Trừ vật của cha ta thì ta còn một đạo sát thủ giản khác!"
...
Bạch Hiểu Huy ngây ra nhìn thấy tất cả, không ngờ Tôn Lập vốn bị y coi thường lại có thể một mình đối kháng cả đội ngũ, thậm chí còn có lưỡng vị chân nhân lão tổ!
Việc này vượt khỏi phạm trù lý giải của y, Tôn Lập chỉ Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng mà chiến lực như thế thì thật không hiểu nổi.
"Không thể nào..."
Y lẩm bẩm rồi toát mồ hôi lạnh: Tôn Lập muốn thì lấy mạng y rất dễ, mà gã có đủ gan.
Trước đó y không biết sợ, giờ nghĩ lại thấy thật may mắn!
...
Tống Ngọc Dung bị đả kích, rời doanh trại Thiên Hạc thành là như mất linh hồn.
Không có hai thiếp thân thị nữ dìu thì không hiểu nàng ta đi đâu.
Tông Minh chỉ mang theo hai hộ vệ: "Tôn tiên sinh, nhược thị bất hiềm khí ngã môn giá biên giản lậu, tựu tiến lai hiết tức nhất hạ ba."
Mắt Ô Loan lóe hàn quang: "Hán Vương thành dám đắc tội Thiên Hạc thành?"
Cổ Tông Minh ngạo nghễ: "Hán Vương thành tuy không phải đỉnh cấp thế lực, nhưng không sợ Thiên Hạc thành."
Ô Loan ngầm ngừ, Tôn Lập đã gật đầu: "Đa tạ Cổ huynh."
Cổ Tông Minh dẫn chúng nhân vào, dọn mấy trướng bồng cho họ sử dụng. Cổ Tông Minh biết người ta gặp biến cố, có chuyện cần bàn nên lui ngay. Ô Loan và Ô Ngư cho tất cả lui, trừ Tôn Lập: "Thật ra sao thế?"
Tôn Lập nhìn Tống Ngọc Dung thất hồn lạc phách, đơn giản thuật lại.
Cả hai giận xanh lét mặt mày, Ô Loan vỗ tan bàn đá: "Thiên Hạc thành khinh người quá mức!"
Ô Ngư dập đầu mãi với Tống Ngọc Dung: "Tiểu thư, Ô Ngư vô năng, không thể bảo vệ tiểu thư chu toàn, xin tiểu thư tứ tội!"
Tống Ngọc Dung rơi lệ: "Sao lại trách ngươi? Là ta quá ngốc..."
Ô Loan qua cơn giận, nghi hoặc: "Giang Vĩnh Hán sao phải phiền toái như thế? Lẽ nào Chính Ung thành có thứ gì mà y thích?"
Tôn Lập nhìn y, Ô Loan cũng không biết thì gã càng không đoán được.
Ô Ngư chợt nhìn Tôn Lập: "Tôn tiên sinh ngày mai sẽ tham gia Bạt kỳ tái sát?"
Bạt kỳ tái sát tuy không cấm chỉ tuyển thủ các thế lực khác tham gia, nhưng ai cũng biết đến để giao du, còn thật sự tham gia toàn là người của đỉnh cấp thế lực.
Ô Loan và Ô Ngư cho rằng Tôn Lập vì "người trong lòng" bị nhục nên mới định báo thù, cả hai chỉ mong mọc thêm tay để tán thành.
Dù Tống Chính Ung tương lai quyết định thế nào, họ đều vừa ý với "cô gia” này.
Tôn Lập gật đầu, gã tham gia Bạt kỳ tái sát để tìm manh mối, tuy hư vô phiêu diêu nhưng đây là cơ hội duy nhất để nắm lấy.
Gã nhìn Tống Ngọc Dung, thấy nàng ta đáng thương, không tiện nhắc việc thù lao: "Không có việc gì thì mỗ về nghỉ."
Gã gật đầu lui ra.
Ô Loan thở dài: "Tiểu thư, chúng ta nói chung không thiệt, tiểu thư gặp được người thật lòng với mình..."
Tống Ngọc Dung ngây ra: "Ngươi nói gì?"
"Tôn Lập. Lẽ nào tiểu thư không nhận ra?"
Tống Ngọc Dung buồn bã: "Người ta sao lại thích ta? Y nói cứu ta sẽ thu tiền, ta sao mà thảm thế, ô ô ô..." Đoạn khóc lóc thương tâm.
Đích xác, nếu Tôn Lập vì nàng ta mà làm thế thì Tống Ngọc Dung sẽ thấy ngọt ngào, nhưng gã không hiểu lòng con gái, trong số những người gã gặp, trừ Đào Bạch Ngưng ra thì đều khác thường...
...
Tôn Lập về trướng bồng thì thở dài.
Gã không ngờ uy lực đại đỉnh và thiên tử ngọc tỷ như thế, ban nãy suýt động thủ giết Giang Vĩnh Hán, Thương Định Khôn chen vào thì đành đợi tới Bạt kỳ tái sát.
Giết Giang Vĩnh Hán không có lợi gì, chỉ là gã không thích hạng người đó, gã không nhận ra tầm của mình đã khác.
Khi xưa để sống sót phải dốc toàn lực đấu với tọa trấn cao thủ Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng mà giờ đối diện Giang Vĩnh Hán tới Hiền nhân cảnh đệ thất trọng, chỉ vì “không vừa mắt” là giết luôn.
Gã lại nghĩ: Để đến Bạt kỳ tái sát cũng được, tránh khỏi tai mắt chúng nhân, cứ bắt Giang Vĩnh Hán hỏi về huyết nguyệt ác lực đích sự tìn.
Tối đó gã không ngủ, luyện chế phong ấn trận bàn. Dù trong Bạt kỳ tái sát chi cần nghỉ ngơi thì cũng được an toàn.
...
"Ô, ô ô - - " Ngoài xa vang lên tiếng còi, là La sát tộc.
"Thịch, thịch, thịch..." Tiếng trống vang vọng từ yêu tộc.
Từ doanh trại phía nhân tộc vang vọng tiếng địch.
Tam đại bộ tộc đã chuẩn bị xong.
Thương Định Khôn đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, doanh trại của hai tộc kia bốc lửa. y cúi đầu, hai mươi đệ tử của tứ đại thành bang đã sẵn sàng, sau lưng là đông đặc nhân tộc tu sĩ, mắt ai nấy ánh lên hưng phấn.
Thương Định Khôn phất tay: "Xuất phát!"
"Xuất phát!" Hai mươi tuyển thủ gầm lên, hóa thành hai mươi tia cầu vồng, lao vào Đồ Tô ma nhãn.
Sau lưng hai mươi người, nhân tộc vang tiếng bàn luận.
"Đoán xem lần này tộc nào thắng?"
"Còn phải hỏi? Khẳng định là chúng ta!"
"Vị tất, nghe nói La sát tộc mấy năm nay có mấy vị thanh niên cao thủ, người ta tư chất tiên thiên hơn chúng ta, lần này chưa biết được."
"Phì, tôn oai cho người, diệt uy phong của mình."
"Có Giang Vĩnh Hán, đệ nhất khẳng định là của chúng ta!"
"Đúng, trong tứ đại thiếu thành chủ thì Lại Nguyên Nghĩa, Thương Thất Phu và Mễ Cao Vân đều hơn xa tu sĩ trẻ tuổi của hai tộc kia, không tính đến Giang Vĩnh Hán cảnh giới tối cao nữa. Giang Vĩnh Hán đến bảy phần sẽ thành nhân tộc đệ nhất cường giả trong tương lai. Sẽ là tu sĩ đầu tiên trong bảy trăm năm nay vào Vạn cổ hồng hoang!"
"Không sai, lần này đệ nhất, khẳng định là của chúng ta."
"Có nghe không, doanh trại của Giang Vĩnh Hán tối qua có chuyện."
"Hình như là người ngưỡng mộ Tống Ngọc Dung xông vào, suýt bị đánh chết, may mà Thương Định Khôn xuất thủ..."
"Hả, không phải tự sát sao? Tống Ngọc Dung và Giang Vĩnh Hán tâm đầu ý hợp, y định đánh ghen chắc."
Trong tiếng bàn luận có tiếng Thương Định Khôn hỏi theo lệ: "Còn ai muốn tham gia?"
Đương nhiên không, ai muốn vào đó tự sát?
Đúng lúc đó có một nam một nữ bước ra.
Tôn Lập ngẩn người, gã tưởng chỉ mình mình, không ngờ còn người khác nữa.
Hai người này khá quan mắt, La Vân Ngũ bảo: "Không phải hai huynh muội bán rượu hả?"
Chúng nhân xôn xao, thiếu nữ đội khăn đỏ, anh tư rờ rỡ, tạo ấn tượng cực sâu, giờ nàng ta không đội khăn nhưng càng đĩnh bạt, eo càng thắt lại, có phong vận khác với lúc ở quán rượu.
"Các ngươi?" Thương Định Khôn hơi nhíu mày, hai huynh muội cùng cười, khí thế tăng tới Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng!
"A!" Chúng nhân cả kinh, chỉ Tôn Lập không bất ngờ, lúc ở quán rượu gã đã biết cả hai áp chế cảnh giới, không ngờ họ lại tham gia Bạt kỳ tái sát.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 22
Chương 18: Truy Sát
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
"Hai ngươi đại biểu cho thành bang nào?"
Thiếu nữ móc một lá cờ đỏ từ trữ vật không gian ra, trên đó thêu hai chữ rồng bay phượng múa: Túy Tiên.
"Túy Tiên thành?" Không ít người nhíu mày: "Sao chưa từng nghe nói tới?"
Thiếu niên lớn tiếng: "Lúc huynh muội mỗ đoạt quán quân, rời Đồ Tô ma nhãn là lúc Túy Tiên thành thành lập!"
"Ha ha ha! Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng mà định lập thành?" Nhân tộc tu sĩ vang tiếng trào phúng. Chỉ Thương Định Khôn cao cao tại thượng khen: "Hay, có chí khí!"
Tôn Lập nhìn Thương Định Khôn, thầm gật đầu.
"Muội muội, chúng ta đi!" Thiếu niên ôm quyền với Thương Định Khôn rồi cùng muội muội vào Đồ Tô ma nhãn.
"Còn ai không? Không còn là khởi động trận pháp, phong bế Đồ Tô ma nhãn." Thương Định Khôn lại hỏi.
Bạt kỳ tái sát bắt đầu là các tiền bối không được nhúng tay vào.
Có người thấy Thương Định Khôn lắm điều nhưng y là Chí nhân tông sư, họ không dám trách.
Tôn Lập đi ra, mặc kệ chúng nhân nghị luận, không nhìn Thương Định Khôn cao cao tại thượng, bình tĩnh đi vào trong rừng.
"Tiểu tử này điên hả?"
"Mọc ở đâu ra kẻ điên khung thế này?"
"Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng dám vào Đồ Tô ma nhãn? Muốn chết cũng không nên thế, tan xương nát cốt đấy!"
Có người thổ lộ "thực tình".
"Nghe nói là người bị Giang Vĩnh Hán làm nhục tối qua."
"A. Hóa ra là y, khó trách."
"Đúng, đại trượng phu lo gì không có vợ? Vì cơn giận mà đem mạng ra đùa, đáng không? Y làm thế hữu dụng không? Giang công tử không thèm để ý..."
Triệu Vĩnh Khang đứng trong rừng cạnh đó, y và Phương thúc không ẩn tàng hành tích, nhưng Thương Định Khôn cũng không biết.
Triệu Vĩnh Khang khác Triệu Thục Nhã, y là con trưởng của Lão triệu gia, đâu thể lấy một dân nữ hạ giới?
...
Trên đỉnh núi, Thương Định Khôn lật tay, quang mang xung thiên. Đồng thời, vạn dặm quanh Đồ Tô ma nhãn có một trăm linh tám đạo quang mang bay lên, ngưng kết thành quang tráo gần như không nhìn thấy, phong ấn cả Đồ Tô ma nhãn.
Bất kỳ ai xông vào, dù Chí nhân cảnh, cũng bị một trăm linh tám đạo quang trụ nghiền thành tro.
Triệu Vĩnh Khang nhìn phong ấn, hơi thở dài, y có thể ngầm xuất thủ giúp thiếu nữ, nhưng có những quy tắc không thể vi phạm.
Phong ấn đại trận là của Thiên vực, dù chỉnh thể tu chân văn minh của Đồ Tô hơn Quỷ Nhung nhưng không thể bố trí trận pháp phong ấn cỡ này.
Tôn Lập đi trong rừng, không có hứng đoạt quán quân, dù yêu tộc, nhân tộc, La sát thì ai thắng cũng liên can gì đến gã? Gã chỉ muốn nhanh chóng về Đại Tùy, về cạnh những người gã quan tâm.
Khẽ thở dài, nhìn quanh đoạn gã hoang mang: Bạt kỳ tái sát lần này liệu có manh mối không?
La Hoàn khẳng định: "Không sai, Thông u chi hồn đã chạm tới quy tắc vận hành của thế giới."
Tôn Lập gật đầu, ngẩng lên, trên cây cổ thụ phía trước bước ra một La sát cao hơn trượng rưỡi.
La sát toét miệng cười, trong mắt y, Tôn Lập là "con mồi" đầu tiên.
...
Thoáng sau, thi thể La sát nằm dưới gốc cổ thụ.
Tôn Lập đến lấy trữ vật giới chỉ, đoạn cởi một dây da thú có nang trên cổ xuống - - đấy là răng thần thú Cửu lôi long tượng đã tuyệt tích mấy vạn năm trước, thứ này chắc còn lại từ thời đại đó, lạc đến Đồ Tô.
Gã đi tiếp, gặp thêm ba yêu tộc, hai La sát, ai động thủ trước đều thành thi thể. Chỉ một La sát tựa hồ thiện nghệ linh thức chi thuật, cảm giác được sát khí trên mình gã nên bỏ chạy.
Trừ ra, gã còn giết bốn nhân tộc.
Bốn người này đều của Thiên Hạc thành.
Thiên Hạc thành có năm tuyển thủ, hiện tại chỉ còn Giang Vĩnh Hán.
Tam đại thành bang kia tựa hồ hiểu ý, không ai xuất hiện trước mặt Tôn Lập.
Tôn Lập cứ từng bước tiến vào.
Qua một giới hạn, linh thú hung hãn càng lúc càng nhiều, nguyên liệu tích lũy được cùng nhiều thêm, chưa tính không ít thú noãn.
Thú binh linh hoàn được Nguyên thú thiên thư ảnh hưởng, số lượng tăng vọt thành ba nghìn thú binh!
Tứ cấp thú binh cũng có tới bốn con.
Bốn tứ cấp thú binh này đều có thể đơn độc đối kháng Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng tu sĩ.
Ngoài ra còn hơn trăm tam cấp thú binh, một nghìn nhị cấp thú binh.
Tôn Lập không thực nghiệm Thú thần ấn trên mình linh thú nữa, Nguyên thú thiên thư đưa lại thay đổi lớn khiến thú binh linh hoàn chứa đầy cơ duyên, có những cơ duyên thậm chí không bị gã khống chế.
Càng lúc gã càng thấy, mở động thiên thế giới, cho thú binh linh hoàn vào là cần thiết.
Người tam đại thành bang không có hứng với gã, gã cũng thế, chỉ tìm Giang Vĩnh Hán, linh thức của gã cao cường, qua một chút tung tích là phát hiện được Giang Vĩnh Hán.
Giang Vĩnh Hán sợ hãi.
Tôn Lập tưởng mình giết liền bốn người, lại từng một mình đối kháng lưỡng đại chân nhân lão tổ nên Giang Vĩnh Hán tránh đi, thực tế trong hai La sát bị gã giết có đương kim đệ nhất hung nhân của La sát tộc Tả Sư Kiệt; trong ba yêu tộc thì có đệ nhất cường giả lớp trẻ yêu tộc Tu Âm Thanh.
Giang Vĩnh Hán đại chiến với Tả Sư Kiệt, trận đó được đồn đãi gần như thần kỳ, là thời khắc huy hoàng nhất của y. Thật ra song phương lưỡng bại câu thương, Tả Sư Kiệt bế quan dưỡng thương suốt nửa năm, Giang Vĩnh Hán nhờ vào Thiên Hạc thành có nhiều linh đơn cũng mất ba tháng mới lành.
Tôn Lập dễ dàng giết hết hung nhân của hai tộc!
Giang Vĩnh Hán cho rằng tính mạng của mình "trân quý”, không cần liều mạng với gã, đến đường cùng thì hai con bài tẩy trong tay cũng đủ thắng.
Tôn Lập cứ theo sát, bỏ lại sau lưng mấy nghìn dặm. Càng vào sâu càng nguy hiểm, Giang Vĩnh Hán gặp nhất phẩm linh thú Kim tuyến hỏa chu, suýt cụt chân thì y nổi đóa quay lại hòng giáo huấn Tôn Lập.
Tôn Lập ngồi trên tảng đá, cười cười nhìn Giang Vĩnh Hán: "Không chạy nữa hả?"
Giang Vĩnh Hán lạnh lùng vô cùng: "Giết ngươi xong ta sẽ tập trung tinh lực đoạt Bạt kỳ tái sát."
Không còn Tả Sư Kiệt và Tu Âm Thanh, tỷ lệ thắng của y tăng cao.
Tôn Lập gật đầu, nhảy khỏi tảng đá: "Hoan nghênh đến giết!"
Giang Vĩnh Hán không lỗ mãng xông lên, điều chỉnh sức mạnh tự thân phát ra kim sắc quang mang, thiên địa linh khí tụ lại càng lúc càng nhanh, càng lúc càng kịch liệt.
Sắc mặt Tôn Lập hơi cổ quái, không xông lên cắt ngang Giang Vĩnh Hán tụ linh năng mà cứ nhìn, đợi khi y tụ đến đỉnh, quát to: "Chết đi!"
Toàn thân y rực quang mang, song quyền nắm lại như mặt trời mọc, đấm tới.
Tôn Lập giơ tay điểm mười chín lần lên hư không.
"Phập - - "
Như túi nước bị chọc thủng, linh năng quanh Giang Vĩnh Hán tan hết!
Khí thế và linh quang tan biến vô ảnh vô tung.
Giang Vĩnh Hán gào lên, quang mang tan hết thì y không kịp thích ứng, đỏ lựng mặt mày!
"Sao hả?!"
Tôn Lập nói: "Ngươi khoe linh văn trận trang trước mặt một tam trọng thiên linh cấu sư, còn gì đáng cười hơn không?"
Tôn Lập đủ năng lực chế tác được ba tam cấp linh văn trận trang, nên đã đạt tam trọng thiên linh cấu sư.
Linh văn trận trang tụ thiên địa linh khí bằng cách nào, Tôn Lập quá rõ nên dễ dàng cắt đứt quá trình tuần hoàn, "tuyên ngôn chết chóc" của đối phương biến thành trò cười.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 22
Chương 19: Hoan Nghênh Tới Giết
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Mắt Giang Vĩnh Hán ánh lên trêu cợt: "Linh văn trận trang không xong? Ngươi đắc ý lắm cơ mà, tưởng thắng chắc rồi hả? Tiếc là ở thế giới này, các ngươi chỉ là tô điểm, ông trời cho các ngươi hi vọng cũng chỉ đều đùa bỡn, vì các ngươi sẽ nhanh chóng tuyệt vọng!"
Thân thể y chảy ra hắc khí, ngưng tụ thành một cái kén đen.
Đạo đạo hắc sắc vụ khí như tua rua cuốn tới Tôn Lập!
"Phản kháng cũng vô dụng, ngươi không hiểu bản chất sức mạnh này đâu!" Giang Vĩnh Hán huênh hoang đứng trong kén.
"Tên khốn đáng chết, có biết sử dụng sức mạnh này ta phải trả giá thế nào không? Phải cho ngươi nếm mùi thống khổ mới nguôi hận trong lòng ta!"
Bất ngờ là Tôn Lập gật đầu: "Ta đoán được, chắc là kinh mạch co lại ba thước, thống khổ lắm hả?"
Giang Vĩnh Hán bất ngờ: "Sao ngươi biết..."
Tiếp theo càng khiến y kinh ngạc, sức mạnh tà ác mà y cho là thiên hạ vô địch đến gần Tôn Lập là co lại sợ sệt!
Tôn Lập qua sức mạnh của y là biết kém xa huyết nguyệt ác lực thật sự, đoán được ngay dùng sức mạnh đó là Giang Vĩnh Hán thống khổ thế nào.
"Nên ngươi phí tận tâm tư câu dẫn các nữ hài? Dùng cách vô sỉ đó để không chịu tội hả."
Gã từ từ đi tới, Bá vương chưởng giơ lên, đường đường Hiền nhân cảnh đệ thất trọng bị Cách không thần cấm trói chặt.
Tôn Lập giơ tay, Giang Vĩnh Hán bị treo trên không trung.
Y là Hiền nhân cảnh đệ thất trọng, nếu thoải mái đấu với Tôn Lập tất gã tốn công không ít.
Hai chỗ dựa của y là linh văn trận trang và sức mạnh thần bí tà ác đều không là gì với Tôn Lập khiến tự tin của y tan tành, không dám "phản kháng".
Tôn Lập cười cười nhìn y, Thiên Vương chưởng vỗ nhẹ lên mặt: "Ta nói rồi, hoan nghênh đến giết, như thế ta mới có cơ hội danh chính ngôn thuận giết những kẻ ta không ưa, cướp lấy bảo vật."
Giang Vĩnh Hán toát mồ hôi, Cách không thần cấm thu lại, khó chịu không kém gì kinh mạch co lại.
Tôn Lập giơ hai ngón tay: "Hai câu, nếu ngươi đáp thật thì ta tha cho."
Giang Vĩnh Hán thoáng thấy hi vọng, vội gật đầu.
Tôn Lập hơi lỏng Cách không thần cấm: "Ngươi phí công ám toán Tống Ngọc Dung. Vì sao?"
Giang Vĩnh Hán đáp: "Trong phạm vi thế lực của Chính Ung thành có một tiểu bộ lạc yêu tộc Dạ Khiếu, Cổ Cương Tuyền có thể nối tới giữa Đồ Tô ma nhãn!"
Tôn Lập ngẩn người, không ngờ vòng đi vòng lại, lại quay về Dạ Khiếu bộ lạc!
"Nói kỹ đi!"
"Việc này bắt nguồn từ Vạn cổ hồng hoang, ngươi cũng biết bao năm nay có lời đồn rằng trong đó đầy rẫy bảo vật, cơ duyên vô cùng, nhưng phải Chí nhân cảnh mới vào được, nhưng chưa có ai ra nổi. Có điều truyền thuyết đó vẫn hấp dẫn các Chí nhân tông sư, đạt tới cảnh giới là vào, tất phải có nguyên nhân."
"Có người thèm muốn tài phú trong đó, tìm cách vào rồi ra được."
"Cửu Lôi bộ lạc trong yêu tộc lục đại thiên tộc xuất hiện một bại loại, y bắt của đại tế ti một tiểu bộ lạc, bức bách đại tế ti đó thi triển Thông u chi hồn, rồi tốn mấy chục năm mới biết từ Cổ Cương Tuyền của Dạ Khiếu bộ lạc sẽ tới được Đồ Tô ma nhãn, giữa Đồ Tô ma nhãn có không gian thông đạo nối với Vạn cổ hồng hoang."
Tôn Lập thấy lạ nhưng vào được Vạn cổ hồng hoang sẽ có cơ hội đến Thiên La!
Đấy là manh mối gã cần!
Lòng gã sôi lên!
"Trưởng lão bại loại đó không thể một mình thần bất tri quỷ bất giác đoạt lấy Dạ Khiếu bộ lạc, nghĩ đủ cách nhưng sau cùng bị lộ tin tức, y cũng bị diệt khẩu."
Việc sau đó Tôn Lập nghĩ được: Giang Vĩnh Hán biết thế thì không dám khinh cử vọng động, vì y đại biểu cho Thiên Hạc thành trong nhân tộc tứ đại thành bang, trực tiếp ra mặt diệt Dạ Khiếu bộ lạc có thể dẫn phát chiến tranh giữa hai tộc, mà dù không thế thì ngang nhiên thôn tính một tiểu bộ lạc yêu tộc cũng khiến người ta hoài nghi, có khi không giữ được bí mật.
Nên y chỉ có thể ngầm hành sự, cách tốt nhất là khống chế nhân tộc thành bang Chính Ung thành. Dạ Khiếu bộ lạc quá yếu, không thể chống nổi Chính Ung thành, tất có thể thần bất tri quỷ bất giác chiếm lấy Cổ Cương Tuyền.
Tôn Lập tuy nghĩ thông nhưng vẫn hơi nhíu mày: Từ Cổ Cương Tuyền đến Đồ Tô ma nhãn rồi tới Vạn cổ hồng hoang, liên hệ này hơi kỳ dị thì phải? Ai lập ra không gian thông đạo đó? Mục đích là gì?
Vào Vạn cổ hồng hoang rồi thì làm cách nào tới Thiên La, Tôn Lập hơi thở dài, tựa hồ còn quãng đường dài...
Gã hỏi tiếp: "Sức mạnh tà ác đó, ngươi lấy được từ đâu?"
Giang Vĩnh Hán ngần ngừ, Tôn Lập khẽ mỉm cười, Cách không thần cấm thu lại, Giang Vĩnh Hán rống lên thê thảm: "Ta nói!"
"Thế mới đúng, đừng để ta ra tay."
Giang Vĩnh Hán nhìn Tôn Lập với vẻ thương xót: "Ngươi biết cũng chỉ rước lấy tai họa."
Tôn Lập nhướng mày: "Ngươi cứ nói đi."
"Là một hắc y nhân đội nón. Ta ở trong Thiên Hạc thành thành chủ phủ, thường có năm vị chân nhân lão tổ tọa trấn, phụ thân Giang Thiên Hạc là Chí nhân tông sư, mà người đó có thể vào được, giơ tay chế trụ ta rồi hỏi có muốn có đại cơ duyên không!"
Tôn Lập cười lạnh: "Đại cơ duyên? Sức mạnh tà ác đó? Ngươi tự phụ thông minh, lẽ nào không thấy cổ quái?"
Giang Vĩnh Hán nói: "Ta không đồng ý chỉ còn đường chết. Hơn nữa... ta tuy nổi danh, lại là con trưởng, nhưng mấy đệ đệ đều không kém cỏi, ta muốn thêm phần chắc chắn trong việc tranh đoạt ngôi thành chủ."
"Đội nón, mặc áo đen." Tôn Lập lẩm bẩm: "Tức là ngươi không thấy mặt kẻ đó?"
"Không, không chỉ thế, kẻ đó truyền thụ sức mạnh này cùng phương pháp sử dụng cho ta rồi đi, ba năm rồi không hề liên lạc lại."
Tôn Lập gật đầu nhìn Giang Vĩnh Hán, thoáng lóe sát cơ.
Giang Vĩnh Hán cả kinh: "Ngươi bảo là không giết ta..."
"Nói dối đấy!"
Tôn Lập giơ tay, Cách không thần cấm bẻ hãy cổ y, sức mạnh tràn vào chấn nát ngũ tạng lục phủ rồi cả linh thức!
Gã thu trữ vật giới chỉ rồi đi.
Gã giết Giang Vĩnh Hán, không hền hẹ lòng đi, hắc y nhân thần bí đó tựa hồ liên can đến huyết nguyệt mà qua kinh nghiệm của gã thì huyết nguyệt có liên quan đến ai đó ở ngoài tinh không.
Tất cả là vì sao?
Từ thuộc tính của huyết nguyệt ác lực thì không phải tốt lành gì.
Tôn Lập lo lắng tình cảnh thế giới sụp đổ trong mộng sẽ thành thật nên càng muốn về Đại Tùy.
Gã không quan tâm Bạt kỳ tái sát, nên đi ra, đến khu vực tương đối an toàn thì tìm sơn động kín đáo, lấy phong ấn trận bàn ra.
Đoạn lấy ra toàn bộ trữ vật giới chỉ.
Để lại trữ vật giới chỉ của Giang Vĩnh Hán, còn thì gã mở hết, vì gã không biết trong số những tuyển thủ bị giết có Tả Sư Kiệt và Tu Âm Thanh nên không kỳ vọng gì, mở ra là bất ngờ.
Không chỉ có hơn trăm vặn linh thạch, mà cá mấy nghìn viên đơn dược, nhưng thứ khiến gã thích thú là đến từ hai trữ vật không gian lớn.
Có một thứ gã rất quen: mảnh Luân hồi bàn!
Là chí cao pháp tắc điều khiển lục đạo luân hồi bị Ma nhãn cự nhận đánh vỡ.
Tôn Lập trước đó có ba mảnh nhưng không ghép lại được, mảnh này rất nhỏ, nhưng vừa hay khớp với hai trong ba mảnh cũ.
Ba mảnh ghép lại mà không có phản ứng.
Thần vật cỡ này bị đánh vỡ, muốn phục nguyên không dễ.
Còn lại là một thủy tinh viên cầu cỡ đầu người, có những vằn vàng đan nhau cấu thành một kết cấu lập thể phức tạp.
Tôn Lập nhìn thấy thì ngẩn người, thứ này với người khác không đáng một xu, còn rước lấy thảm họa diệt môn, nhưng với linh cấu sư lại giá trị liên thành, vì là kết cấu đồ của linh văn trận trang!
Nhưng phương thức lập thể dễ dàng biểu đạt được linh văn trận trang.
Tôn Lập vui mừng, tính toán kỹ linh văn trận trang, bất ngờ là thiết kế xảo diệu cực độ, ẩn tàng mấy kết cấu năng lượng tinh xảo khiến linh văn trận trang tăng hẳn một cấp.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 22
Chương 20: Kình Thôn Thiên Hạ
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Sau chừng nửa canh giờ, gã đã hiểu thấu, đặt xuống nhắm mắt, điều động linh thức tính toán.
Lại thêm nửa canh giờ, gã mới mở mắt, hơi hưng phấn.
Tác dụng của linh văn trận trang này rất đơn nhất, không để giao chiến hay phòng ngự, mà tăng thêm hai phần tốc độ tu luyện cho người được gắn!
Con số này khá kinh nhân, không kém gì đỉnh cấp linh đơn của tu chân giới. Đỉnh cấp linh đơn hiếm có, lại không thể sử dụng thường xuyên, còn linh văn trận trang này lúc nào cũng có tác dụng.
Độ phức tạp hơn hẳn tam cấp linh văn trận trang! Kết cấu đồ này chỉ là một kết cấu tiêu chuẩn, muốn gắn cho tu sĩ thì cần linh cấu sư chế tác. Chủ kết cấu tuy là nó nhưng nhiều chi tiết cần thay đổi, đấy là việc của linh cấu sư.
Tôn Lập hiện tại tu luyện về cảm ngộ quy tắc, nhưng tích lũy sức mạnh luôn trọng yếu, gã không thể bỏ lơ.
Gã cân nhắc, kết hợp liễu mọi tri thức về linh văn trận trang đã biết rồi thay đổi.
Gã máy động, thử kết hợp với một kết cấu tương tự trong bí ẩn huy cấu - - việc này không thể chỉ nghĩ, gã lấy ra nhiều da thú trân quý, dùng trận pháp đao bút khắc nhanh.
Mỗi tiểu kết cấu đều cần tính toán cẩn thân.
Chẵn hai ngày sau, Tôn Lập mới thở phào, dừng trận pháp đao bút.
Trên tấm da thú lớn khắc đầy nét khắc trận pháp - - đồ án phức tạp cỡ này mà khắc lên mặt phẳng thì chỉ gã hiểu.
Tinh lực của gã tổn tổn nghiêm trọng, mắt sâu quầng, đầy vằn đỏ, nhưng không phí công, gã đã kết hợp được linh văn trận trang và của kết cấu kinh điển một bí ẩn huy cấu lại khiến tốc độ tu luyện tăng thêm tam thành!
Là tam cấp bán linh văn trận trang.
Tôn Lập ném trận pháp đao bút, ngáy vang như sấm, bốn canh giờ sau mới tỉnh.
Đoạn hào hứng chế tác linh văn trận trang - - đặt tên: Kình thôn thiên hạ!
Trong kho còn nhiều cao cấp nguyên liệu, dù “Kình thôn thiên hạ” đạt tới tam cấp bán, nguyên liệu cần thiết đều đẳng cấp kinh nhân thì gã cũng gom được ba phần.
Gã định gom phần thứ tư thì Võ Diệu nói: "Xú tiểu tử, ba lần mà không thành công, sau này ta không dạy linh văn trận trang nữa!"
Tôn Lập cười, lấy ra ba phần nguyên liệu.
Tam cấp linh văn trận trang duy nhất gã thành công trước đây gắn trên Cửu đế mông đồng, như so với bây giờ thì thấp hơn nửa cấp.
Bất quá Tôn Lập không còn là gã như xưa, đã chín chắn hơn.
Mất chẵn một ngày, sắp thành công thở phào, trận pháp đao bút lệch đi, tức thì thất bại...
Tôn Lập cười khổ, hủy đi, tâm chí kiên định, không bị ảnh hưởng, lấy ra phần nguyên liệu thứ hai.
Tối hôm sau, khắc xong nét cuối cùng, gã mới buông trận pháp đao bút ra thở phào.
Kết cấu phức tạp nhờ vào ba trăm sáu mươi trận thung li ti nối lại, tụ trên Cửu nha bạch tượng bì chỉ cỡ nắm tay.
Hoa văn trông như cái miệng hướng lên trời gầm vang.
"Kình thôn thiên hạ” là thiết kế vì gã, gã cởi y phục, gắn lên ngực, cơn đau khiến gã toát mồ hôi lạnh.
Hai cnah giờ sau, gã dần thích ứng với "Kình thôn thiên hạ”, bắt đầu vận chuyển linh nguyên, phát hiện tốc độ tu luyện tăng nhanh...
Gã không dừng tay, từ lúc gặp Triệu Vĩnh Khang thì gã không có kết cấu mới, luôn thấy thiếu gì đó, trong quá trình chế tác “Kình thôn thiên hạ” thì gã lại có linh cảm, hoàn thiện một kết cấu trước đó.
Giờ gã hoàn thành linh văn trận trang.
Khó khăn hơn nhiều, vì phải nghĩ ra, lại là tam cấp linh văn trận trang!
Tôn Lập tốn ba ngày mới hoàn thành linh văn trận trang này, kiểm tra là rất vừa ý, cẩn thận cho vào hộp ngọc đỏ.
Đoạn gã lấy trữ vật giới chỉ của Giang Vĩnh Hán ra, gã mong chờ nhiều vào nó, vừa mở vừa nói: "Giang Vĩnh Hán, đừng để ta thất vọng..."
Trong trữ vật giới chỉ quả nhiên không gian cực lớn, của mấy chân nhân lão tổ mà Tôn Lập kiếm được trước đó cũng không bằng, những mọi thứ khiến gã thất vọng, vài pháp bảo còn tạm nhưng gã không thích, ném cho đại đỉnh.
Linh thạch, linh đơn, nguyên liệu đều bình thường, mấy bộ công pháp tu hành càng vô dụng, Tôn Lập lắc đầu: "Quả nhiên cướp bóc cũng cần cơ duyên..."
La Hoàn cười: "Sự vô sỉ của ngươi khiến ta vui!"
Võ Diệu nói gọn lại: "Có ý cười nhạo ngươi."
Tôn Lập không phục, định trả đòn thì thấy trong đống ngọc giản còn một thứ, gã ném hết sang bên, thứ đó lộ ra, gã thầm hân hoan: "Ha ha, lại là Nguyên yêu thiên thư tàn quyển, hay quá! Giang Vĩnh Hán không thể tệ quá..."
Gã nhặt mảnh xương lên, Võ Diệu và La Hoàn xác nhận : "Đích xác là Nguyên yêu thiên thư tàn quyển, vận khí cuản gươi chưa hết."
Tôn Lập lấy ba mảnh kia ra: "Xem có chắp lại được không."
Mới đặt vào nhau là linh quang dấy lên, linh quang bay múa trước mắt Tôn Lập rồi hóa thành vòng sáng, cường quang bạo phát, trước mắt Tôn Lập chói lòa...
"Oành!"
"Oành!"
"Oành!"
...
Mỗi tiếng nổ là có một đạo kim sắc ti mang dấy lên.
Đạo đạo kim sắc ti mang bơi như cá, vào linh thức là dậy sóng, tám đạo kim sắc ti mang đại biểu cho tám quy tắc. Có thêm ngần ấy quy tắc, Tôn Lập cũng ngơ ngẩn.
“Kình thôn thiên hạ” cũng vận chuyển, thiên địa linh khí gia tốc chảy vào thể nội, căn cơ vững chắc, tám đạo kim sắc ti mang dồn vào Thiên trung huyệt và Cưu vĩ huyệt...
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 22
Chương 21: Nguồn Gốc Của Truyền Kỳ
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Bát quái hoạt bát hẳn, kim mang từ thần quang tụ lại.
Nguyên yêu thiên thư phát ra bát đạo quy tắc, đốt sáng tám quái tượng quanh hai đại huyệt, cộng thêm hai quy tắc cũ, Tôn Lập đã thắp sáng được hai quái tượng.
Kim sắc quái tượng rực quang mang, lôi điện như sợi tóc xuyên qua lại, Tôn Lập đã quen với quy tắc, hơn xa tu sĩ cùng cấp.
Dù chân nhân lão tổ cũng không mấy ai nắm được nắm được nhiều quy tắc như gã.
Đồ Tô h tu chân văn minh hơn xa Đại Tùy, nhưng Tôn Lập dễ dàng hạ được đệ nhất cao thủ lớp trẻ, vì gã nắm vững quy tắc hơn xa họ.
Điểm lợi hại của “Tinh hà chân giải” càng rõ, chỉ Hiền nhân cảnh mà cần vô số quy tắc mới tiến lên được Chân nhân cảnh.
Tôn Lập từ lúc bắt đầu tu hành đến giờ mới bốn năm, so với mọi thiên tài, kể cả Giang Vĩnh Hán thì tốc độ của gã vẫn nhanh nhất.
Chỉ là quy tắc đều từ thú tộc và yêu tộc, gã lấy làm lạ: Nguyên nhân thiên thư ở đâu?
Võ Diệu thở dài: "Không có Nguyên nhân thiên thư, khi đó thống trị thế giới không phải là nhân tộc, nhân tộc yếu ớt, lại không có công pháp tiên thiên như thiên thư, muốn tu hành phải học lén từ các tộc, bị phát hiện còn thê thảm hơn chết. Ngươi đã thấy nhân tộc tổ tiên vất vả cỡ nào, nỗ lực cỡ nào mới khiến nhân tộc vươn lên chưa!"
Tôn Lập hiểu ngay, tuy chưa trải qua nhưng gã hiểu sự nặng nề trong lời Võ Diệu.
Nhân tộc tiên thiên yếu kém, không bằng được yêu tộc, thú tộc, La sát nhưng có thể từ từ quật khởi, đủ biết gian khổ thế nào.
Gã thu phong ấn trận bàn đi ra, hơi phiền não. Thông u chi hồn đưa ra manh mối là Bạt kỳ tái sát, gã đã tham gia nhưng đến giờ chưa có thu hoạch. Lẽ nào cần phải đoạt quán quân?
Gã đi sâu vào Đồ Tô ma nhãn, mong manh mối về Đại Tùy đột nhiên xuất hiện trước mắt.
...
Mây đỏ ngập trời, cuốn một yêu tộc cường giả vào, luyện hóa thành huyết vụ, khiến mây càng chói lòa.
Hồng cân thiếu nữ đứng dưới đám mây, huynh trưởng chỉ với đôi thiết quyền mà trước mặt có hơn hai mươi thi thể.
Hồng cân thiếu nữ liên tục giết hơn năm mươi cường giả, thực lực còn hơn huynh trưởng, chỉ là cả hai đã mệt, bên ngoài còn hai mươi người mạnh nhất, cả đệ nhất cường giả lớp trẻ tam tộc vẫn chưa xuất hiện.
Hai huynh muội hơi tuyệt vọng, hơn hai mươi cường giả xông lên. Lao vào lá cờ, tiếng gầm hét như trống trận, thảm liệt vô cùng.
Triệu Vĩnh Khang ngầm quan sát Bạt kỳ tái sát, y và Phương Đồng Chiến có mặt ở khắp nơi nhưng không ai chú ý được họ.
Giờ y chỉ cần quan sát hai huynh muội là được.
Đúng ra là y quan sát hồng cân thiếu nữ.
Phương Đồng Chiến đứng sau lưng, cúi đầu không nói gì.
Hơn hai mươi người nối nhau, quá nửa chết trước lá cờ, còn lại bỏ chạy.
Hai huynh muội không vui, vì họ biết mới chỉ bắt đầu, tiếp đó cường giả mới xuất hiện, họ đã cạn sức rồi.
"Họ cũng không ngờ quán quân thật sự là muội phu."
Thời gian qua đi, hai huynh muội càng lúc càng lấy làm lạ: Bạt kỳ tái sát có thời gian hạn chế, đến lúc họ sẽ là quán quân, nhưng tam vị cường giả vì sao còn chưa xuất hiện?
Lúc hơn hai mươi đa cường giả chiến tử, Tôn Lập đứng trên đỉnh núi cách không xa, hơi thở dài định đi xuống thì xuất hiện một người: Triệu Vĩnh Khang.
"Để ngươi cạnh tranh với họ là không công bằng."
"Giết đệ nhất cao thủ lớp trẻ của cả ba tộc mà còn thời gian tu luyện, xem ra ngươi tiến bộ nhiều rồi!"
Tôn Lập nhướng mày: "Chỉ là tiến bộ nhỏ, chưa đột phá Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, có gì đáng khen."
Triệu Vĩnh Khang nhìn gã: "Muội tử không tìm thấy ngươi thì cuống lên, không ngờ ngươi đến Đồ Tô. Đồ Tô cách Đại Tùy rất xa, sao ngươi đến được?"
Tôn Lập cười khổ: "Nói thì dài, đệ bị khốn ở đây, không tìm được đường, đúng rồi, sao đại ca đến đây? Đang tìm đường về hả?"
Tôn Lập và y hôm biết nhau, uống đến hào hứng nhưng quên không nói rõ một số việc nên nói, Tôn Lập thấy Triệu Vĩnh Khang thì biết Triệu Thục Nhã không hề nguy hiểm, vì có Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi, y luôn hổ thẹn với nàng, không chủ động hỏi, thành ra cứ hiểu lầm dến giờ.
Triệu Vĩnh Khang ngẩn người, gã không hiểu về Lão triệu gia nên tưởng y cũng bị khốn tại Đồ Tô. Y thì đứng ở góc độ của mình, thích thì đến Đồ Tô rồi đi, chưa không ngờ Tôn Lập bị khốn tại đây.
"Không."
Triệu Vĩnh Khang nhăn nhó.
Tôn Lập hiểu ra: "Tức là đại ca có cách rời khỏi đây?"
Triệu Vĩnh Khang cười ha hả: "Đương nhiên, ta có thể đưa ngươi rời Đồ Tô."
Tôn Lập cười to: "Hóa ra lối ra ở đây, Thông u chi hồn, quả nhiên không sai, ha ha ha!"
Triệu Vĩnh Khang mù mờ: "Thông u chi hồn? Gì thế?"
Tôn Lập kể lại quá trình từ Ô Hoàn đến Đồ Tô, Triệu Vĩnh bảo: "Những nghi hoặc đó thì ta đều có thể giải đáp."
"Vạn cổ hồng hoang... Thôi vậy, liên quan đến nhiều bí mật nên không nói, tránh để tương lai đệ bị liên lụy. Chỉ cần biết không gian thông đạo từ Vạn cổ hồng hoang đến Đồ Tô ma nhãn là cho những người như ta đến Đồ Tô ma nhãn quan sát Bạt kỳ tái sát."
"Chính giữa Đồ Tô ma nhãn, không gian thông đạo đến Dạ Khiếu bộ lạc Cổ Cương Tuyền vì tiện tới Tinh Thần hải quan sát vạn niên cổ thú xâm thực."
Tôn Lập nhớ lại lúc rời Vĩnh Một uông dương gặp vạn niên cổ thú phá đảo.
"Đồ Tô là chỗ bọn ta luyện binh, Phương thúc xuất thân Đồ Tô. Bạt kỳ tái sát kỳ thực là kỳ thi bọn ta ngầm thúc đẩy, hòng phát hiện người mới để trọng điểm bồi dưỡng. Nếu vạn niên cổ thú đến gần Đồ Tô quá, bọn ta sẽ đích thân xuất thủ xử lý. Vì thế cần quan sát mé Tinh Thần hải."
Tôn Lập hiểu ra: "Phong ấn Đồ Tô ma nhãn là trận pháp to lớn vô cùng, chắc là của các vị."
"Tất nhiên. Đồ Tô tu chân văn minh tuy trình độ cực cao, nhưng chưa đủ năng lực bố trí trận pháp đó."
"Tức là đại ca từ Vạn cổ hồng hoang đến Đồ Tô ma nhãn rồi đi ra?"
Triệu Vĩnh Khang lắc đầu: "Không, ta đi suốt để xem Đồ Tô là thế nào."
Tôn Lập nhìn y, không lấy làm lạ.
Ánh mắt đó khiến Triệu Vĩnh Khang hơi ngượng: "Đệ muốn về lúc nào? Bất quá ta chỉ đưa được đệ rời Vạn cổ hồng hoang, còn qua Thiên La quốc và Quỷ Nhung thì không giúp được, ta phải về phục mệnh."
Tôn Lập vừa ý lắm rồi: "Đệ còn đồng bạn cần đi cùng."
"Họ ở đâu?"
"Dạ Khiếu bộ lạc."
Triệu Vĩnh Khang cười: "Được, chúng ta qua không gian thông đạo Đồ Tô ma nhãn. Thế nào, có muốn xem Đồ Tô ma nhãn trong truyền thuyết không?"
Tôn Lập sáng mắt.
Giải quyết vấn đề cũng như chữa bệnh, chỉ cần đúng cách là xong.
...
Liên tục bảy tiếng chuông vang lên khắp Đồ Tô ma nhãn, Bạt kỳ tái sát kết thúc, tân quán quân xuất hiện!
Hai huynh muội ngang nhiên rời Đồ Tô ma nhãn, tất cả xôn xao.
Không ai dám tin, ròi nghi ngờ, rồi sợ hãi, kính sợ, tâm trạng thay đổi phức tạp, họ hiểu Bạt kỳ tái sát tàn khốc vô cùng, không có chỗ cho thủ đoạn.
Họ tận mắt thấy truyền kỳ mới hình thành.
Dưới ánh sáng của truyền kỳ, Tôn Lập không có gì đặc biệt, gã không ra, Giang Vĩnh Hán cũng thế, người Thiên Hạc thành dám chắc Giang Vĩnh Hán đã giết gã rồi chết trong tay hai huynh muội.
Tam tộc thanh niên đệ nhất cao thủ liên quan đến nhiều thế lực. Tuy ai cũng bảo việc ở Bạt kỳ tái sát thì để Bạt kỳ tái sát giải quyết nhưng ai cũng biết sau này hai huynh muội tất khó khăn vô vàn, thế lực sau lưng ba cao thủ sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Người Thiên Hạc thành vẫn kiêu ngạo: Tôn Lập chỉ Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, sao xứng là đối thủ của Giang Vĩnh Hán?
Triệu Trung Dũng của Hán Vương thành cười lạnh: Không có lam y công tử thì ngươi chỉ là Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng mà thôi!
...
Tôn Lập và Triệu Vĩnh Khang đi trước, Phương Đồng Chiến tại đi sau, đi trong Đồ Tô ma nhãn mà Triệu Vĩnh Khang cứ ngứa ngáy.
Tôn Lập nhìn y: "Đại ca muốn ghé quán rượu?"
Triệu Vĩnh Khang đỏ mặt: "Thôi, huynh muội họ hiện tại danh thanh đang lên, lẽ nào còn ở đó bán rượu."
Tôn Lập bảo: "Không đến xem sao biết người đó không vì huynh mà bán rượu ở đấy?"
Triệu Vĩnh Khang buồn bã, một chốc sau hất đầu: "Không cần, như đệ nói, ta không gặp là còn một phần hi vọng, không thì sẽ triệt để thất vọng."
Tôn Lập tắt tiếng trước việc Triệu Vĩnh Khang nói thế, những rất hiểu.
Đi thêm một lúc, Triệu Vĩnh Khang kéo Tôn Lập lại định nói gì đó.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba