Chương 635: Phế vật chỉ biết trốn ở sau lưng nữ nhân
Nguồn: Mê Truyện
- A!
Trong giây lát, Mục Lăng Phong phát ra một tiếng hét thảm, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, ôm đầu của mình, toàn thân đều đang run rẩy.
Cắn trả!
Mục Lăng Phong muốn dùng Tinh Thần Dị Năng công kích Trần Thanh Đế, để cho Trần Thanh Đế xấu mặt, nhưng mà, tinh thần Dị năng của hắn bị cường hoành phản kích.
Bị cắn trả rồi.
So Tinh Thần Dị Năng cùng Trần đại thiếu?
Tìm tai vạ a?
Phải biết rằng, sau khi Trần Thanh Đế cưỡng ép hấp thu dung hợp Tinh Thần Dị Năng của Mục U Lam, có thể trở thành Tinh Thần Dị Năng giả lợi hại hò hét, cường hãn đến làm cho người tức lộn ruột rồi.
Ở trước mặt Trần đại thiếu, chút Tinh Thần Dị Năng của Mục Lăng Phong, căn bản chính là một cặn bã.
Cặn bã.
- Lăng Phong, ngươi. . . ngươi làm sao vậy?
Đổng Dĩnh ở một bên sắc mặt biến đổi, tràn đầy lo lắng, thò tay vịn Mục Lăng Phong lung lay sắp đổ.
Lăng Phong!
Dưới tình thế cấp bách, Đổng Dĩnh thốt ra.
- Ta. . . ta không sao.
Sắc mặt Mục Lăng Phong trắng bệch, dùng sức lắc đầu, ác độc nhìn Bùi Ngữ Yên:
- Bùi Ngữ Yên, ngươi rất tốt, rất tốt. . .
Rất rõ ràng, Mục Lăng Phong cho rằng, đạo công kích tinh thần kia là Bùi Ngữ Yên làm.
Phế vật Trần Thanh Đế này, Tinh Thần Dị Năng như thế nào sẽ cường đại như thế? Còn có thể cắn trả Mục Lăng Phong hắn, ở trước mặt Bùi Ngữ Yên mất mặt?
Chỉ có Bùi Ngữ Yên!
Hơn nữa, Mục Lăng Phong chỉ là muốn giáo huấn Trần Thanh Đế thoáng một phát, để cho Trần đại thiếu mất mặt, cũng không có đem hết toàn lực, cho nên mới bị Bùi Ngữ Yên đánh cho trở tay không kịp.
Mục Lăng Phong nghĩ như thế.
Không chỉ là Mục Lăng Phong, mà ngay cả Đổng Dĩnh cùng bốn người khác Mục Lăng Phong mang đến, cũng cho rằng như thế.
Điều này cũng làm cho Đổng Dĩnh càng thêm cừu hận Bùi Ngữ Yên.
Mục thiếu làm sao lại thích được một nữ nhân như ngươi, ngươi vậy mà vì vị hôn phu phế vật của mình, không tiếc ra tay công kích Mục thiếu.
Chẳng lẽ ngươi đã quên, lúc trước, là ai chết sống không muốn kết hôn cùng Trần Thanh Đế? Là ai giúp ngươi từ trong bể khổ thoát ly ra hay sao?
Mặc dù nói, hôn ước không cách nào giải trừ, nhưng mà, chỉ cần ngươi không muốn, coi như là Trần gia cũng không cách nào bức bách ngươi.
Ngươi bây giờ lại trở mặt, ngay cả sư huynh của mình cũng công kích.
Quả thực chính là một nữ nhân ác độc.
Ghen ghét!
Đổng Dĩnh rất ghen ghét Bùi Ngữ Yên, nàng một mực đều nghĩ, vì cái gì người Mục Lăng Phong thích không phải nàng, mà là nữ nhân Bùi Ngữ Yên này.
Đương nhiên, chỉ có Bùi Ngữ Yên tự mình biết, nàng cũng không có động thủ, cũng không cần nàng động thủ. Chỉ là một cái Mục Lăng Phong, còn không uy hiếp được Trần Thanh Đế.
Khục khục. . . cái kia, chủ yếu là Tinh Thần Dị Năng của Mục Lăng Phong, so với Bùi Ngữ Yên nàng lợi hại hơn. Thời điểm Mục Lăng Phong động thủ, Bùi Ngữ Yên căn bản cũng không có phát hiện.
Nếu như phát hiện, Bùi Ngữ Yên tất nhiên sẽ không chút do dự ra tay.
Cho dù Bùi Ngữ Yên tinh tường biết rõ, căn bản là không cần nàng ra tay.
- Mục Lăng Phong, không nghĩ tới ngươi hèn hạ như vậy, vậy mà làm ra loại sự tình bỉ ổi này.
Sắc mặt Bùi Ngữ Yên vô cùng âm trầm, lạnh giọng nói ra.
Trước kia không có phát hiện, nhưng căn cứ phản ứng thống khổ kia của Mục Lăng Phong, Bùi Ngữ Yên lập tức biết rõ, Mục Lăng Phong khẳng định đánh lén Trần Thanh Đế.
- Bùi Ngữ Yên, ngươi chính là một kỹ nữ vong ân phụ nghĩa.
Đổng Dĩnh thật sự là nhịn không được, tức giận quát:
- Ngươi vậy mà làm địch cùng Mục thiếu, thật sự là một kỹ nữ.
- Được rồi.
Mục Lăng Phong khoát tay áo, trong con ngươi lóe ra hàn mang, lạnh giọng nói ra:
- Đổng Dĩnh, không nên nói thêm cái gì, biết là được.
- Phế vật, cuối cùng là phế vật, phế vật chỉ biết trốn ở sau lưng nữ nhân.
Mục Lăng Phong gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế, trong con ngươi tràn đầy ác độc cùng vẻ khinh thường:
- Ngươi cũng đừng gọi Trần Thanh Đế, gọi Trần phế vật a.
- Phế vật?
Viên Cầu nhíu mày, tràn đầy khinh thường nhìn Mục Lăng Phong, giễu cợt nói:
- Trần đại thiếu là phế vật, ngươi lại là cái gì?
- Ngươi muốn chết. . .
Mục Lăng Phong lạnh quát một tiếng, muốn động thủ.
- Muốn chết? Dựa vào, ngươi đã là lần thứ hai uy hiếp lão tử, lão tử cũng không thấy ngươi dám động tay.
Viên Cầu kêu gào nói:
- Đem cái cặn bã này chôn sống cho lão tử, nhìn hắn, tâm tình lão tử bị ảnh hưởng nghiêm trọng rồi.
Ảnh hưởng tâm tình?
Đích thật là rất ảnh hưởng tâm tình.
Trần đại thiếu là phế vật?
Như vậy, Viên đại thiếu hắn là cái gì?
Người trong thiên hạ, lại có mấy cái không phải phế vật?
Sưu sưu. . .
Viên Cầu vừa dứt lời, hơn mười tên cao thủ Viên gia bảo hộ Viên đại thiếu, rất nhanh thoáng hiện, gắt gao nhìn chằm chằm vào bọn người Mục Lăng Phong.
Bọn người Mục Lăng Phong, thuần một sắc, tất cả đều là cao thủ.
Bên trong hơn mười tên bảo tiêu, cũng chỉ có một người, có thể chém giết Mục Lăng Phong.
Mục Lăng Phong ở bên trong đám người kia, là thực lực yếu nhất a.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Thật sự là bởi vì, Mục Lăng Phong mang người đến, thực lực rất mạnh, căn bản không phải là mười bảo tiêu kia của Viên Cầu có thể so sánh.
Ngoại trừ một người, lại để cho Mục Lăng Phong cảm nhận được nguy cơ, mười mấy người khác, một mình Mục Lăng Phong hắn, cũng có thể chém giết toàn bộ.
Mục Lăng Phong hắn, dựa vào cái gì không hung hăng càn quấy, không cuồng vọng?
Hung hăng càn quấy, cuồng vọng, cái kia cũng phải cần vốn liếng đấy.
Mà Mục Lăng Phong cho rằng, hắn có.
Một khi đánh nhau, đây tuyệt đối là áp chế toàn diện, bảo tiêu của Viên mập mạp, chỉ trong nháy mắt là bị đánh bay.
Ở Mục Lăng Phong xem ra, có người bảo hộ Viên Cầu, đương nhiên cũng có người bảo hộ Trần Thanh Đế.
Kêu đi ra hết, tất cả đều hành hạ.
- Hung hăng càn quấy cái rắm?
Viên Cầu lập tức cảm thấy nhức trứng. Bất quá, Viên mập mạp cũng không phải ngu ngốc, nhìn thấy nhiều bảo tiêu như vậy đi ra, Mục Lăng Phong còn dám hung hăng càn quấy.
Cái kia chỉ có thể nói rõ một điểm, những hộ vệ này của hắn, Mục Lăng Phong căn bản là không để vào mắt.
- Trần Thanh Đế, không chỉ có ngươi phế vật, ngay cả người âm thầm bảo vệ ngươi, cũng là phế vật.
Mục Lăng Phong chứng kiến chậm chạp không có động tĩnh, càng thêm khinh bỉ nói:
- Chủ tử gặp nạn, với tư cách bảo tiêu vậy mà không ra mặt, phế vật.
- Ta... mẹ nó...
Ngô Tranh Vanh tiềm phục ở chỗ tối, suýt nữa bị tức thổ huyết, rất ngứa răng a.
Con mẹ nó, lão tử không đi ra, liên quan gì tới ngươi?
Lão nương âm độc, ích kỷ kia của ngươi, cũng không có thể làm cho lão tử hiện thân, cuối cùng bị Trần Thanh Đế giết đi, ngươi cũng xứng để cho lão tử đi ra?
Ra con mẹ ngươi!
- Ngô lão đầu, ngươi không phải là kinh sợ rồi chứ?
Lý Nặc Ngôn lấy kính mắt xuống, một bên chà lau, một bên âm thầm truyền âm nói:
- Mục tiểu tử kia chửi, mắng ngươi như thế, ngươi rõ ràng có thể nhịn?
- Phế vật?
Phong Thích Thảng ở một bên lắc đầu, âm thầm truyền âm nói:
- Một cái Mục tiểu tử nho nhỏ, cũng dám chửi, mắng ngươi phế vật, mà ngươi, bị chửi không dám phản bác, bội phục.
- Lăn...
Ngô Tranh Vanh lạnh giọng truyền âm nói:
- Có gan ngươi ra tay, lộ diện đi? Con mẹ nó, các ngươi dám sao? Không phải lão tử xem thường các ngươi, các ngươi ai dám? Móa...
Cái này thật đúng là phun đổ Lý Nặc Ngôn cùng Phong Thích Thảng.
Dám sao?
Bọn hắn thật không dám.
Không phải nói bọn hắn sợ bọn người Mục Lăng Phong. Thật sự là thượng cấp có quy định, bọn hắn chỉ là phụ trách bảo hộ an nguy của Lâm Tĩnh Nhu, Viên Cầu cùng với Trần Thanh Đế.
Không đến kết quả hẳn phải chết, bọn hắn không thể hiện thân, càng không thể ra tay.
Đối với quy định rắm chó này, bọn người Ngô Tranh Vanh đều oán thầm không thôi, cũng là một loại khiêu chiến thật lớn.
Ai có thể cam đoan kịp thời ra tay?
Vạn nhất một cái sơ sẩy, người bảo hộ ở thời khắc nguy cơ bị giết, bọn hắn tìm ai nói rõ lí lẽ đây?
- Không dám a?
Vẻ mặt Ngô Tranh Vanh khinh bỉ nhìn Lý Nặc Ngôn cùng Phong Thích Thảng, truyền âm khinh bỉ nói:
- Không dám, vậy thì câm miệng cho lão tử.
Bất quá, kế tiếp, Ngô Tranh Vanh suýt nữa hộc máu.
Bởi vì ở thời điểm này, Trần đại thiếu mở miệng.
- Mục Lăng Phong, có một điểm ngươi nói không sai.
Trần đại thiếu lắc đầu, thản nhiên nói:
- Người âm thầm bảo hộ ta, hoàn toàn chính xác là rất phế vật.
Trần đại thiếu không tin, hắn đến sa mạc, Ngô Tranh Vanh kia không bị phái tới âm thầm bảo hộ hắn.
Vừa nghĩ tới cái gọi là bảo hộ của Ngô Tranh Vanh, Trần đại thiếu khinh bỉ vạn phần.
Bảo hộ?
Móa, không bằng chờ Trần đại thiếu bị giết, ngươi lại nhảy ra báo thù vì Trần đại thiếu a.
Mà lời này của Trần Thanh Đế, nói đúng là cho Ngô Tranh Vanh nghe.
- Phế vật, cũng chỉ có thể xứng được với bảo tiêu phế vật.
Mục Lăng Phong nghe được Trần Thanh Đế nói, nhịn không được sững sờ, hắn như thế nào cũng thật không ngờ, Trần đại thiếu vậy mà thừa nhận.
Mục Lăng Phong đây chính là nhục nhã Trần Thanh Đế, vậy mà Trần Thanh Đế chủ động thừa nhận?
Kháo... Cái này đang làm cái gì?
Viên Cầu trừng lớn hai mắt, vẻ mặt khó hiểu: Choáng nha, chẳng lẽ Trần đại thiếu là nóng choáng luôn? Hồ đồ rồi? Bất quá, có áo điều hòa chống đạn, như thế nào sẽ nóng?
Không có chảy mồ hôi a?
Chẳng lẽ là đang nằm mơ sao?
Là Trần đại thiếu nằm mơ, hay là ta mộng du?
Đối với cái này, Viên đại thiếu khó có thể tin.
- Ta ngược lại muốn nhìn, phế vật bảo tiêu của ngươi, đến cùng có thể phế vật tới trình độ nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Mặt mũi Mục Lăng Phong tràn đầy khinh thường, hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Động thủ, đánh tất cả bọn chúng tàn phế cho ta.
Giết?
Mục Lăng Phong rất muốn muốn giết Trần Thanh Đế, bất quá, hiện tại, còn không phải thời điểm giết.
Ít nhất, không thể hiển nhiên giết.
Thực lực Trần gia, Mục Lăng Phong hắn là có lý giải đấy.
Dù Trần Thanh Đế lại phế vật như thế nào, Mục Lăng Phong hắn hiển nhiên giết Trần Thanh Đế, cái kia chính là hung hăng đánh mặt người Trần gia.
Trần gia há có thể bỏ qua?
Khỏi cần phải nói đâu xa, chỉ cần nói hôn sự của Bùi Ngữ Yên cùng Trần Thanh Đế.
Tuy Trần gia thỏa hiệp, để cho Bùi Ngữ Yên ly khai, nhưng mà, hôn ước kia còn bảo lưu lại, cho dù là mẹ của Mục Lăng Phong, cũng không dám từ hôn.
Cũng là bởi vì, không thể đánh mặt Trần gia.
Phải biết rằng, Trần Thanh Đế là người thừa kế duy nhất của Trần gia.
Giết?
Dựa vào, không phải muốn chết sao?
Đương nhiên, ám sát vẫn là có thể.
Trước hung hăng giáo huấn Trần Thanh Đế, nhục nhã một chầu, về sau âm thầm diệt sát.
Đây là Mục Lăng Phong muốn làm.
- Viên đại thiếu, lui về phía sau...
Tên bảo tiêu thực lực mạnh nhất kia, rất nhanh ngăn ở trước mặt Viên Cầu, vẻ mặt cẩn thận nhìn chằm chằm vào bọn người Mục Lăng Phong.
- Đánh cho tàn phế?
Trần Thanh Đế nhíu mày đứng lên, trong con ngươi lóe ra hàn mang:
- Mục Lăng Phong, ta rất muốn biết, ngươi muốn đánh ai tàn phế?
- Oa kháo...
Trong chỗ tối, gia hỏa nhã nhặn Lý Nặc Ngôn kia, nhịn không được truyền âm tuôn ra nói tục:
- Trần Thanh Đế kia muốn làm cái gì? Hung hăng càn quấy cái gì a? Tìm tai vạ sao, lúc này lại còn trang bức?
- Đồn đãi về Trần Thanh Đế, ta cũng nghe qua một ít, hắn hung hăng càn quấy đã quen, căn bản không biết chữ chết viết như thế nào.
Phong Thích Thảng vuốt vuốt chòm râu, nhìn Ngô Tranh Vanh truyền âm nói:
- Ngô lão đầu, chuẩn bị ra tay cứu người...
Oanh!
Phong Thích Thảng lời còn chưa dứt, một tiếng vang thật lớn đột nhiên vang lên, hắn kinh hãi phát hiện, cát vàng dưới chân bọn người Mục Lăng Phong, rất nhanh xuất hiện một cái động lớn.
Kể cả Mục Lăng Phong ở bên trong sáu người, ngay ngắn lâm vào trong cát.
Chôn sống!
Cái này là Viên đại thiếu muốn!
Rầm rầm rầm...
Tiếng nổ liên tục vang lên, cát vàng bắn ra bốn phía, bọn người Mục Lăng Phong rất nhanh từ trong cát trùng kích mà ra, toàn thân cao thấp, đều đầy hạt cát.
Oanh!
Một tiếng trầm đục vang lên, Mục Lăng Phong mới từ trong cát chui ra, chỉ cảm giác lồng ngực của mình kịch liệt đau nhức, cả thân thể rất nhanh bay ngược.
Trần đại thiếu động thủ.
Nhìn thấy một màn này, Lý Nặc Ngôn cùng Phong Thích Thảng ngay ngắn trợn tròn mắt, bọn hắn cũng cảm giác mặt mình nóng rát, đau quá, đau quá...
Cái này chính là mặt đánh, thật sự là rất giòn, tuy im ắng, cũng rất đau.
Phải biết rằng, bọn hắn đều rất khinh bỉ Trần Thanh Đế.
Nhưng mà, Trần đại thiếu lại đột nhiên bão nổi.
Chỉ có Ngô Tranh Vanh là vẻ mặt đắc ý, trong nội tâm vô cùng sảng khoái. Như là xem vở hài kịch, nhìn Lý Nặc Ngôn cùng Phong Thích Thảng mắt choáng váng, đỏ mặt lên.
Đắc ý?
Lão tử cho các ngươi đắc ý?
Hiện tại trợn tròn mắt a?
Cũng dám ở trước mặt lão tử kêu gào, khoe khoang, trang bức? Hiện tại biết rõ, lão tử bảo hộ Trần Thanh Đế, không có đơn giản như vậy a?
Đừng nói chỉ là một Mục Lăng Phong, coi như là lão nương của hắn Mục U Lam, cũng bị Trần Thanh Đế diệt sát rồi.
Hai gia hỏa các ngươi, ngu xuẩn đi à nha?
Chứng kiến phản ứng của Ngô Tranh Vanh, Lý Nặc Ngôn cùng Phong Thích Thảng là người nào? Lập tức hiểu rõ ra, bọn hắn đều bị Ngô Tranh Vanh đùa bỡn!
Ngô Tranh Vanh sớm đã biết rõ, Trần Thanh Đế rất lợi hại, cũng không có đơn giản như biểu hiện ra kia.
Hai người Lý Nặc Ngôn cùng Phong Thích Thảng, đều dùng đến ánh mắt giết người nhìn Ngô Tranh Vanh vẻ mặt đắc ý. Thực hận không thể đi lên hung hăng đánh Ngô Tranh Vanh một chầu.
Đánh thằng này thành đầu heo!
Càng là như thế, Ngô Tranh Vanh lại càng tăng đắc ý.
Vẽ mặt!
Con mẹ nó, thật sự sảng khoái!
- Lăng Phong!
- Mục thiếu!
Nhìn thấy Mục Lăng Phong bị đánh bay, năm người Đổng Dĩnh ngay ngắn phát ra một tiếng thét kinh hãi, tốc độ lập tức tăng lên tới cực hạn, rất nhanh muốn nghĩ cách cứu viện Mục Lăng Phong.
Trên người bọn họ, cát vàng vô cùng nóng bỏng, căn bản cũng không có người đi hỏi đến.
Phanh!
Một tiếng trầm đục, Trần Thanh Đế lấn người lên trước, một cước đá vào trên người Mục Lăng Phong. Mục Lăng Phong trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không thể tin được.
Ta lại bị Trần Thanh Đế đánh ngã?
Bị một phế vật đánh ngã?
Phế vật?
Trần Thanh Đế là phế vật?
Cái kia... ta đây là cái gì? Ngay cả một phế vật cũng không phải là đối thủ, ta lại tính toán cái gì?
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Trong óc Mục Lăng Phong, vang lên thanh âm tràn ngập khinh thường, châm chọc của Viên Cầu.
Từng chữ, giống như là bàn tay hung hăng tát vào mặt Mục Lăng Phong.
Ngươi không phải là rất lợi hại sao? Không phải mắng Trần Thanh Đế là phế vật, khinh bỉ Trần đại thiếu sao? Vậy ngươi như thế nào bị một phế vật đánh bay?
Không có bất kỳ sức hoàn thủ?
Phốc!
Sắc mặt Mục Lăng Phong vô cùng khó coi, ngạo tâm bị đả kích nghiêm trọng, phun ra một ngụm máu tươi.
Thổ huyết, không phải là vì thương thế!
Hoàn toàn là vì bị triệt để đả kích mà phun máu.
- Xem ra các ngươi là muốn cho Mục thiếu các ngươi... chết a.
Trần đại thiếu cũng không quay đầu, chỉ là một cước dẫm lên ngực của Mục Lăng Phong.
Ở dưới chân của Trần đại thiếu, Mục Lăng Phong muốn từ trên mặt đất đứng lên, lại hoảng sợ phát hiện, căn bản là không cách nào làm được.
- Ngươi... ngươi nhanh thả Mục thiếu...
Bọn người Đổng Dĩnh xông lại, trong nội tâm trầm xuống, rất nhanh ngừng lại, không dám tới gần phía trước.
- Thả hắn?
Trần Thanh Đế nhíu mày, lại là một cước đá vào ngực Mục Lăng Phong, lạnh giọng nói ra:
- Một người muốn đánh huynh đệ của ta tàn phế, ta sẽ bỏ qua hắn sao?
- Trần Thanh Đế, ta muốn giết ngươi.
Mục Lăng Phong trước mắt dữ tợn, hắn nằm ở trên cát vàng, phía sau lưng kịch liệt đau nhức, vô cùng nóng bỏng.
Cát vàng, đây chính là bảy tám chục độ a.
Dù thực lực của Mục Lăng Phong không tệ, nhưng, cuối cùng cũng chỉ là huyết nhục chi thân.
Trong sa mạc chỉ chừng hơn năm mươi độ, nhưng cát vàng hấp thu ánh mặt trời, đây chính là bảy tám chục độ, ai chịu được a?
Mục Lăng Phong không có kêu thảm thiết liên tục, cái kia đã rất không tệ rồi.
Mặc dù nói, trán hắn đổ mồ hôi lạnh điên cuồng, sau lưng đã truyền ra mùi thịt nướng nhàn nhạt.
- Giết ta?
Trần Thanh Đế cười lạnh không thôi, dưới chân dùng lực, Mục Lăng Phong quyết đoán lâm vào trong cát, thân thể cùng cát vàng cân bằng rồi.
Ban đầu, chỉ là phía sau lưng bị cát vàng nhiệt độ cao làm phỏng, lần này, hai bên cũng bị liên quan đến rồi.
- Hấp...
Cảm thụ được nhiệt độ cao bảy tám chục độ, Mục Lăng Phong nhịn không được hít sâu một hơi, trên mặt xuất hiện vẻ thống khổ, cắn chặt hàm răng, một câu cũng nói không nên lời.
- Trần Thanh Đế, ngươi nhanh thả Mục thiếu ra, nếu không chúng ta quyết sẽ không bỏ qua ngươi.
Nhìn thấy bộ dáng Mục Lăng Phong thống khổ, Đổng Dĩnh vô cùng đau lòng, cắn răng mở miệng.
Nhưng mà, Trần đại thiếu lại bất vi sở động.
Giết Mục Lăng Phong?
Đó là phải làm.
Bất quá, trước hết để cho Mục Lăng Phong cảm thụ nhiệt độ trong sa mạc thoáng một phát, đó cũng là rất tốt.
Mục Lăng Phong muốn giết Trần Thanh Đế, cũng quyết định muốn giết Trần Thanh Đế, đoạt lại Bùi Ngữ Yên. Nhưng mà, hắn không dám hiển nhiên giết.
Hiện tại Mục Lăng Phong còn không dám đánh mặt Trần gia.
Hiển nhiên giết Trần Thanh Đế, hậu quả kia không phải Mục Lăng Phong hắn có thể thừa nhận được, cho dù là Mục U Lam cũng không chịu nỗi.
Thật đáng buồn chính là, Mục Lăng Phong còn không biết, lão nương mà hắn dựa vào, Mục U Lam đã bị Trần Thanh Đế chém giết.
Giết Trần Thanh Đế, cái kia cũng không chỉ là đắc tội Trần gia, ngay cả Lâm gia, Viên gia cũng đắc tội.
Giết toàn bộ Lâm Tĩnh Nhu và Viên Cầu?
Móa!
Mục Lăng Phong càng thêm không dám.
Ăn hết tim gấu mật báo, hắn cũng không dám!
Nhiều truyền thông, phóng viên như vậy đều biết Mục Lăng Phong hắn xuất hiện.
Diệt khẩu?
Cái kia đã là không thể nào, vì mọi hình ảnh đã thông qua vệ tinh truyền về.
Mục Lăng Phong không dám giết Trần đại thiếu, nhưng mà, Trần Thanh Đế lại dám, một chút cũng không để ý. Trên đời này, không có người Trần Thanh Đế hắn không dám giết.
Dù là người này, bối cảnh lại cường hãn như thế nào, chỉ cần đáng chết, cho dù là trả một cái giá lớn, Trần Thanh Đế cũng sẽ giết.
Không chút do dự chém giết.
Giết chưa được, chờ lúc có đủ thực lực lại giết.
- Bùi Ngữ Yên, ngươi... cứu ta...
Mục Lăng Phong cảm giác mình giống như là trứng gà trước kia, sắp bị cát vàng chưng chín rồi.
Dưới loại tình huống này, Mục Lăng Phong chỉ có thể cầu khẩn, hơn nữa, hắn cũng tinh tường biết rõ, chỉ có Bùi Ngữ Yên mới có thể cứu được hắn.
Trọng yếu hơn là, Mục Lăng Phong rất rõ ràng, Trần Thanh Đế dám giết hắn.
Bởi vì, thân phận của Mục Lăng Phong căn bản là không cách nào so sánh với Trần Thanh Đế.
Chết?
Mục Lăng Phong không muốn chết a.
Cũng không có ai nguyện ý đi chết.
Cầu Trần Thanh Đế?
Không nói đến Trần Thanh Đế căn bản là sẽ không bỏ qua hắn, coi như là bỏ qua, Mục Lăng Phong cũng quyết không cầu phế vật Trần đại thiếu này.
Phế vật!
Vĩnh viễn đều là phế vật.
Mục Lăng Phong căn bản là không cách nào tiếp nhận, mình ở trong tay Trần Thanh Đế, không có chút sức hoàn thủ nào!
Đánh lén!
Nhất định là bởi vì đánh lén!
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Là cát vàng dưới chân, đột nhiên hạ xuống, ta từ trong cát vàng lao ra, cái gì cũng không có trông thấy, Trần Thanh Đế thừa cơ đánh lén ta, cho nên ta mới bị phế vật Trần Thanh Đế này đánh bay!
Đúng, nhất định chính là như vậy.
Chính diện giao thủ, phế vật Trần Thanh Đế kia, quyết không phải đối thủ của Mục Lăng Phong ta.
Nhất định!
Chỉ cần có thể giữ được tánh mạng, Mục Lăng Phong tất nhiên sẽ không bỏ qua Trần Thanh Đế.
Rõ ràng không được, vậy thì ám sát.
- Bùi Ngữ Yên, ngươi nể tình mẹ của ta, nói Trần Thanh Đế thả ta...
Nhìn thấy Bùi Ngữ Yên thờ ơ, Mục Lăng Phong trực tiếp chuyển Mục U Lam ra.
Vì mạng sống, coi như là cầu Bùi Ngữ Yên thì như thế nào?
Nếu không từ trong cát vàng đi ra, Mục Lăng Phong hắn sẽ phải như trứng gà, bị chưng chín.
Hôm nay!
Mục Lăng Phong ta cầu ngươi, chỉ cần không chết, chờ về sau, Mục Lăng Phong ta tất nhiên sẽ hung hăng nhục nhã Bùi Ngữ Yên ngươi, cho ngươi ở dưới khố của ta, nhận hết sỉ nhục.
Ở thời khắc này, Mục Lăng Phong từ mới đầu ưa thích, biến thành hận, rất muốn trả thù.
Chỉ là, Mục Lăng Phong thích Bùi Ngữ Yên, chỉ là đơn thuần thích, còn muốn chinh phục Bùi Ngữ Yên, mà tất cả nam nhân đều khuynh đảo?
Ai biết rõ a?
Chỉ có Mục Lăng Phong trong lòng mình rõ ràng nhất.
- Sư phụ?
Thân thể Bùi Ngữ Yên nhịn không được run thoáng một phát, hít sâu một hơi, đi đến bên người Trần Thanh Đế:
- Thanh Đế, bất kể nói thế nào, sư phụ đối với em đều có ân. Hôm nay, cầu anh thả hắn, coi như là em báo đáp ân tình, từ nay về sau...
- Ân đoạn nghĩa tuyệt!
Bùi Ngữ Yên lạnh giọng nói ra.
Ân tình?
Nếu là không có bất luận ân tình gì, đây tuyệt đối là gạt người.
Bất kể nói thế nào, ở thời điểm Bùi Ngữ Yên bất lực nhất, là Mục U Lam ra tay cứu nàng. Mặc dù nói, lúc trước Mục U Lam cũng là có mục đích.
Là nhìn trúng tư chất của Bùi Ngữ Yên, cùng với... cùng với Mục Lăng Phong coi trọng Bùi Ngữ Yên nàng!
Cũng chính bởi vì như thế, Mục U Lam vì con trai bảo bối của mình, mới có thể không tiếc là địch cùng Trần gia, trợ giúp Bùi Ngữ Yên thoát ly khổ hải.
Bùi Ngữ Yên không phải người ngu, trái lại, còn rất thông minh. Trong lòng của nàng, đương nhiên là tinh tường biết rõ.
Mục đích mà Mục U Lam cứu nàng không tinh khiết, nhưng mà, không thể phủ nhận, đích thật là Mục U Lam giúp Bùi Ngữ Yên nàng.
- Ân đoạn nghĩa tuyệt? Tốt, tốt, tốt, tốt một cái ân đoạn nghĩa tuyệt.
Trong con ngươi của Mục Lăng Phong, lóe ra vẻ âm tàn đầm đặc.
- Cút!
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, dưới chân vừa dùng lực, trực tiếp đạp Mục Lăng Phong vào trong cát, lập tức, Mục Lăng Phong bị cát vàng bao phủ.
- Lăng Phong!
Đổng Dĩnh phát ra một tiếng thét kinh hãi, thân thể nhảy lên, rất nhanh tiến lên, điên cuồng bới cát vàng vô cùng nóng bỏng.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, cát vàng trước mặt Đổng Dĩnh đột nhiên nổ tung, Mục Lăng Phong diện mục dữ tợn vọt ra. Mà làn da hắn lộ ở bên ngoài, đều có chút tổn thương.
Cát vàng bảy tám chục độ, lực sát thương đối với làn da, đây chính là phi thường cường hãn!
- Lăng Phong...
Đổng Dĩnh rất nhanh tiến lên, nước mắt nhịn không được chảy xuống, vô cùng lo lắng nhìn Mục Lăng Phong.
- Đi!
Mục Lăng Phong nhe răng nhếch miệng, vô cùng ác độc nhìn Trần Thanh Đế và Bùi Ngữ Yên, cắn răng mở miệng, gầm nhẹ một tiếng, rất nhanh rời khỏi nơi đây.
Bọn người Đổng Dĩnh thấy vậy, cũng không có làm bất luận dừng lại gì, theo sát phía sau.
- Thanh Đế, em...
Nhìn bọn người Mục Lăng Phong ly khai, sắc mặt Bùi Ngữ Yên trắng bệch nhìn Trần Thanh Đế, vẻ mặt áy náy.
- Anh có thể đủ lý giải tâm tình của em.
Trần Thanh Đế mỉm cười, nói ra:
- Từ nay về sau, em không còn thiếu nợ sư phụ mình cái gì nữa, đây là chuyện tốt.
- Cảm ơn!
Bùi Ngữ Yên cảm động nói.
- Trần đại thiếu, ngươi trước sau như một rất lợi hại, bất quá...
Viên Cầu nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu hỏi:
- Tại sao Mục Lăng Phong dứt khoát ly khai như thế?
- Bị thụ sỉ nhục lớn như vậy, không lập tức trả thù, thật là làm cho người kỳ quái.
Ở Viên Cầu xem ra, Trần Thanh Đế đột nhiên bão nổi, đánh bay Mục Lăng Phong, thành phần đánh lén nhiều lắm.
Minh đao minh thương đánh, còn không biết hươu chết về tay ai.
Mục Lăng Phong khẳng định cũng cho là như vậy.
Hơn nữa, Mục Lăng Phong mang người đến, thực lực đều rất cường hãn, cho dù Trần đại thiếu rất mạnh, còn có thể là đối thủ của nhiều người như vậy sao?
Dù sao, Mục Lăng Phong căn bản cũng không có đem bảo tiêu Viên Cầu hắn mang đến để vào mắt.
Chỉ là điểm này, đã nói lên bọn người Đổng Dĩnh rất mạnh.
Viên mập mạp, rất không minh bạch!
- Kỳ thật rất đơn giản.
Trần Thanh Đế nhướng nhướng mày, trong con ngươi hiện lên sát khí đầm đặc:
- Mục Lăng Phong tinh tường biết rõ, hắn không dám giết chúng ta, ít nhất, bên ngoài bọn hắn không dám.
- Động thủ trả thù chúng ta?
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥