Lưu Manh Thiên Tôn Chương 1: Bản Chất Lưu Manh Hồi 15: Làm Thế Nào Để Luyện Thành Lưu Manh (2) Người dịch: Davidvilla Nguồn: danchoisg.vn
Xế chiều, Tiêu Nhiên về tới trường học, tại phòng học nhàm chán ngồi xuống ghế.
Ngoài hắn, ở trong lớp còn một số đang chăm chú học, các bạn khác đa phần đang nô đùa bên ngoài cửa.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng Tiểu Bàn gọi vào,
"Tiêu Nhiên, có người tìm, là mỹ nữ đó!"
Mấy người trong lớp đang cắm đầu vào quyển sách trước mặt nghe tiếng Tiểu Bàn, "Xoát" một tiếng, tất cả đều đứng lên, con mắt trợn trừng nhìn thẳng ra cửa. Những con mắt đó so với con mắt ếch còn muốn to hơn.
Tiêu Nhiên cũng quay đầu lại nhìn ra cửa.
"Di, người này không phải là cô gái buổi sáng bị ta đụng trúng sao? Nàng tới tìm ta làm gì? " Tiêu Nhiên nghĩ thầm.
Nữ sinh kia đưa mắt nhìn chung quanh một chút, tảng lờ những ánh mắt đang ngó đăm đăm vào nàng, nàng chậm rãi hướng Tiêu Nhiên bước tới.
"Lão công, thẻ học viên của ngươi ngươi đã quên cầm, ta đưa tới cho ngươi. Còn nữa, báo cho ngươi một tin tức tốt, thầy thuốc ta cũng đã tới khám rồi." Nghe thấy vậy, các nữ sinh cùng lớp toàn bộ nhao nhao lên, vài kẻ đã bắt đầu có phản ứng bằng lời nói.
(Giận, ai bảo ngươi đụng phải ta!")
Rồi đột nhiên cả lớp lại trở nên an tĩnh.
Toàn lớp các nam đồng học đều dùng ánh mắt cừu thị nhìn Tiêu Nhiên, dường như đang nói, "Cầm thú a, một cô gái đáng yêu như vậy ngươi cũng không buông tha, ăn tạp như vậy có phải là chuyện tốt đẹp gì đâu chứ? "
Còn tất cả các nữ sinh trong lớp, ánh mắt có chút mập mờ khó hiểu nhìn Tiêu Nhiên. Mấy người gan lớn hơn còn trực tiếp nhìn vào hạ bộ của Tiêu Nhiên, rồi lại giương mắt nhìn thẳng vào mặt hắn, giống như đang nói, "Nhìn không ra, hoá ra ngươi cũng không phải dạng vô dụng, phương diện kia còn có vẻ mạnh mẽ như vậy, một ngày nào đó tỷ tỷ ta sẽ đi ra ngoài xem súng ống đạn dược của ngươi ra làm sao."
Nhưng chính câu nói kế tiếp của Tiêu Nhiên lại làm cho toàn ban đồng học trực tiếp té ngồi trên mặt đất.
"Cái gì, ngươi có thật sao, sao ngươi không cẩn thận chút, chắc là A Cường rồi, vẫn còn có tên A Vĩ nữa a! Ta và ngươi có chút bất bình, ngươi muốn mắng chửi ta từ lâu rồi, không nghĩ tới ngươi sau lưng ta lại đi tìm nam nhân khác. Chúng ta chia tay nghen, chúng ta là hai người ở hai thế giới khác nhau, căn bản không thích hợp. " Tiêu Nhiên cố nén cười vào bụng nói.
Nhìn nữ sinh kia, Tiêu Nhiên trong ánh mắt nghĩ là, "Nhìn ngươi tiểu dạng như vậy, chớ có muốn đấu với ta, ngươi đi cho sớm đi chứ? Môn này ta mới luyện qua a. "
Nữ sinh kia vốn tươi cười đang đi về hướng Tiêu Nhiên, nghe được Tiêu Nhiên nói như vậy, đứng khựng ngay lại, mặt ửng đỏ lên.
Phòng học bên trong lại truyền đến những ánh mắt khinh bỉ, dường như là đang nói,"Thật không biết xấu hổ, sau lưng bạn trai của mình giở trò bắt cá hai tay, lại còn dám đến đây đòi công lý nữa."
Nữ sinh kia chỉ thiếu chút nữa là bật khóc, quay về Tiêu Nhiên giận dữ nói:
"Ngươi nhớ kỹ mặt ta, ta sẽ không để ngươi được yên đâu." Một cái thẻ học viên bay về phía Tiêu Nhiên, sau đó nữ sinh quay người chạy thẳng ra khỏi phòng học.
Cả phòng học chứng kiến Tiêu Nhiên giờ phút này, hình dáng bên ngoài lộ ra một vẻ thương tâm khôn xiết, con mắt nhìn chằm chằm xuống đất, một câu cũng không nói nên lời.
Một nam sinh đi tới, đem thẻ học viên nhặt lên đặt ở trên bàn của Tiêu Nhiên rồi quay về hắn nói: "Huynh đệ hãy thoải mái lên chút, trước kia là ta đã hiểu lầm ngươi rồi, lúc nào rãnh rỗi ta sẽ giới thiệu mấy người cho ngươi làm quen, cái loại đàn bà đó không đáng giá đâu." Nói xong, vỗ vỗ bả vai Tiêu Nhiên, có vẻ cổ vũ.
Không những vậy, tất cả các học sinh đều hướng về Tiêu Nhiên với những ánh mắt đồng tình, kỳ thật trong thâm tâm Tiêu Nhiên đã muốn cười vỡ bụng.
Tan học xong, Tiêu Nhiên nhàn nhã chầm chậm bước ra khỏi cổng trường học.
"Tiểu Nhiên tử, chờ ta một chút!" Tiêu Nhiên quay đầu lại thấy Hạo tử phía sau đang đuổi theo.
"Ta hôm nay tâm tình không tốt, ta muốn đi tản bộ cho thoải mái." Tiêu Nhiên làm bộ trầm thống nói.
"Thôi đi, tiểu tử ngươi ta còn lạ gì. Nói cho ta nghe một chút đi, ngươi như thế nào đối với nữ sinh kia lại giở trò lưu manh, đã từng sờ soạng được nàng chưa, nàng có cho ngươi cầm tay chưa? " Hạo tử vẻ mặt mập mờ nhìn Tiêu Nhiên nói.
Tiêu nhiên một chút nữa thì đứng không vững, ngã ngồi trên mặt đất, nhìn chằm chằm Hạo tử, hồi lâu mới nói được một câu:
"Ngươi đã biết rồi à, ta nghĩ ta che dấu rất tốt a!"
"Hắc hắc, ngươi trước kia mỗi ngày không phải đọc sách thì cũng đứng ngẩn người ra ở đằng kia , ta không nhìn thấy ngươi đi cùng một người nào bao giờ, hơn nữa gần đây nhất ngươi không biết có phải bị ăn nhầm cái gì không mà lại đến đó bảo Phong ca dạy ngươi làm cái gì lưu manh, hai cái nguyên nhân đó ta nói ra, người nào ngu cũng biết được rằng biểu hiện của ngươi hôm nay với cô gái kia nhất định là giả." Hạo tử bộ dáng tỏ ta rất thông minh nói.
"Chỉ là do hiểu lầm, hôm nay buổi sáng không cẩn thận đụng phải làm nàng ngã, thẻ học sinh bị đánh mất, không nghĩ ra là nàng nhặt được, xế chiều sẽ trả thù ta, chưa bao giờ thấy qua con nhỏ như vậy mà đòi ăn hiếp người. " Tiêu Nhiên không khách sáo nói.
"Đại ca, một cô gái đáng yêu như vậy mà ngươi nhẫn tâm đem đánh ngã nàng, ta quá khinh bỉ ngươi rồi." Hạo tử nói.
Tiêu Nhiên về đến nhà, thấy lão ba cùng lão mụ cũng không có nhà, Tiểu Băng lúc này đang ở trong phòng khách chơi với một quả bóng nhỏ. Thấy Tiêu Nhiên bước vào, Tiểu Băng liền chạy lại trước mặt, nhảy lên đùi hắn.
Tiêu nhiên ôm lấy Tiểu Băng, quay về nó nói một trận cảm khái:
"Tiểu Băng a, ngươi nói chúng ta tu luyện là vì cái gì a! Thành tiên sao? Ta xem không phải, kỳ thật mọi người đáy lòng đều có một loại dục vọng, một loại biến cường dục vọng, chúng ta tu luyện không phải là vì làm cho chính mình biến thành càng mạnh, làm cho hết thảy mọi thứ đều nằm trong tay mình sao. Nhưng mà, ngươi cũng biết, một mặt khác là tu luyện thật sự rất khô khan, không đi tìm cảm giác để điều tiết cuộc sống thì không được?
Chính là ta, tu luyện đến nay trước người, sớm đã không còn phân biệt tuổi tác, ta đây nếu có tùy tiện lấy một người vợ, qua hơn mười năm sau, nhìn nàng già đi, vậy chẳng phải là quá thống khổ sao? Cho nên ta quyết định rồi, nhất định phải tìm một tiên nữ làm lão bà của ta. Ngươi có biết cái gì là thần tiên quyến luyến không? Hay là nói ngươi nếu là tiên nhân, thì người ngươi muốn làm lão bà cũng phải là tiên, điều kiện này là thấp nhất, giống như những gì ngươi được đãi ngộ có hay không có, muốn hay không muốn, vợ chồng cuộc sống có tốt đẹp hay không, cũng không thể nói trước được.
Ngươi biết bây giờ mục đích sống của ta là cái dạng gì không? Là làm lưu manh a, nếu ta cứ như thế này, lão mụ đích xác không phải là loại như Tần Mộng Phỉ đúng không.
(hiếm quá, hai người này lại đang bàn luận về giá trị nhân sinh, nhận thức và tình yêu)
Cho nên tổng kết mà nói, ta cảm giác được làm lưu manh tiên nhân là có tiền đồ nhất, hạnh phúc nhất. Tiểu Băng, chúng ta đồng thời hãy cố gắng lên nhé!"
Thương thay Tiểu Băng cuả chúng ta tâm hồn mới chào đời vài ngày đã bị lưu manh mang ra phá huỷ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của doivuibenem
Lưu Manh Thiên Tôn Chương 1: Bản Chất Lưu Manh Hồi 16: Một Hồi Xuân Mộng Dẫn Phát Huyết Án(1) Người dịch: Davidvilla Nguồn: danchoisg.vn
Tiêu Nhiên cuộc sống lại trở về với cuộc sống bình thường như trước. Ngày tháng cứ thế trôi đi.
Một hôm, trong tiết học, thầy giáo nói:
"Học trò kia, ngươi đứng lên giải quyết vấn đề này một chút cái?"
Tiêu Nhiên đang cùng con gái của Chu Công ở trên giường chơi đùa thì làm sao nghe được chứ? Thấy học trò đang mơ màng như vậy, giáo viên từng bước đi đến gần Tiêu Nhiên.
Đột nhiên, một vật thể dài khoảng 50cm gõ tới tấp vào đầu Tiêu Nhiên, làm cho hắn đang chơi vơi trong mộng ảo trở về thực tiễn.
"Người không có mắt nhìn sao, không thấy lão tử đang tìm cách cho Tiêu gia chúng ta có người nối dõi tông đường sao? Tránh nhanh ra một bên đi." Tiêu Nhiên đứng mạnh lên, lấy tay vỗ vỗ cái bàn nói.
Lúc này, vị giáo viên vừa dùng thước gõ vào đầu Tiêu Nhiên đang trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
Chỉ thấy Tiêu Nhiên nói với vị sư phụ kia:
"Mặc dù ngươi là giáo viên, nhưng ngay cả chuyện này ngươi cũng quản được sao. Nếu Tiêu gia chúng ta từ nay về sau tuyệt hậu, ngươi phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. Ta sẽ kiện ngươi." Nói xong, vẻ mặt bi phẫn bước ra khỏi phòng học.
"Cường a! Đầu năm nay ngươi thấy nơi nào cũng có yêu ma quỷ quái xuất hiện, ma chướng giăng đầy trời, không nghĩ tới hôm nay tự nhiên làm cho ta gặp một vị giáo viên. Đúng là đối với tu luyện thật có phúc phận, xem ra hôm nay ta phải đi ra miếu sau núi để thắp hương khấn vái thôi! " Một vị nhân huynh kích động nói.
Vị giáo viên kia vẻ mặt như ai oán đang bị treo ở trên bục giảng nói vọng xuống:
"Ta bất quá chỉ muốn tốt cho các ngươi nên dạy theo sách mà thôi, trời ạ, ngươi, ngươi tại sao muốn đối xử với ta như vậy, ta muốn dạy học a! " Người này vẻ mặt nói với nam nhân vừ rồi nỉ non y hệt như một người đàn bà, thậm chí còn có phần sinh động hơn. Nếu có thêm một bộ quần áo phù hợp, một âm thanh nhè nhẹ hơn, phỏng chừng nam nhân gặp được cũng không thể không động lòng.
Lúc này tiếng chuông vang lên, giáo viên trông như có cảm giác mất mát rời khỏi phòng học. Phòng học bên trong lập tức nổ ra những âm thanh hỗn độn, tiếng quần áo sột soạt đứng lên.
"Ta chỉ biết người này cũng không có bị tù túng bởi pháp tắc, không như chim lồng cá chậu, ai mà nghĩ được mới như vậy có vài ngày đã hóa rồng! " Một nam nhân cảm khái nói.
"Oa, hắn vừa rồi động tác treo giáo viên lên rất đẹp a, ta mà tìm bạn trai nhất định phải tìm người được như hắn." Một nữ sinh trông mặt giống như con La ái mộ nói.
"Hoa đại ca muốn tìm được người như hắn, xem ra nếu không có hơn mười năm công phu tu luyện chắc không được rồi." Một học sinh đang đeo cái kính đen, vẻ mặt nhăn nhó tái nhợt, hơn nữa mặt như hai bàn tay chéo nói......
Qua một hồi thời gian, lời đồn đãi đã truyền tới khắp các lớp học trong trường.
"Uy, ngươi biết không? Lớp thứ sáu mới có một đệ tử rất lợi hại. Đi học thì vào lớp nằm ngủ, được sư phụ đánh thức, trực tiếp đem vị sư phụ kia ra mắng cho một trận, sau đó vỗ mông bỏ đi. " Đây là lời học sinh ngay lớp bên cạnh nói lại.
""Uy, ngươi biết không? Lớp thứ sáu mới có một đệ tử rất lợi hại. Đi học thấy một nữ sinh đồng học đang bị sư phụ buông lời trêu chọc, trực tiếp đem vị sư phụ kia mắng cho một trận, sau đó vỗ mông bỏ đi." Đây lời học trò ở tầng hai, tầng ba thuật lại.
"Uy, ngươi biết không? Lớp thứ sáu mới chuyển tới một người rất phi thường, khi đi học đúng lúc đang đùa giỡn nữ đồng học, bị sư phụ phát giác, nhưng đã trực tiếp quẳng vị sư phụ kia ra khỏi lớp, sau đó tiếp tục đùa giỡn với nữ sinh đồng học kia." Đây là lời những học sinh dưới tầng một.
Cuối cùng tin đồn này cũng truyền tới tai hiệu trưởng, đó là một lần Hiệu trưởng nghe được hai cậu học trò nói chuyện trong khi đang đi nhà vệ sinh.
"Tiểu tử, nghe nói gần đây ngươi tại trường học tương đối quậy! Ngay cả những người không phải học cùng lớp ngươi cũng dám vươn tay sang." Nam sinh thứ nhất nói.
"Đúng thì thế nào? " Nam sinh thứ hai
"Ngươi tại sao lại không biết ở trường học này muốn làm như vậy phải được đại ca chúng ta đồng ý? " Nam sinh thứ nhất
"Đại ca các ngươi thì có gì đặc biệt hơn người? Nếu ta nói đại ca ta là ai chắc muốn hù chết ngươi." Nam sinh thứ hai
"Đại ca ngươi có điểm gì lợi hại? "
"Nghe đây, đại ca ta anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, uy vũ bất phàm, trí dũng song toàn, được xưng là Ngọc Diện Thanh Long, chính là Nhiên ca."
"Nhiên ca, người nào là Nhiên ca? " Nam sinh
"Ngươi ngay cả Nhiên ca của chúng ta cũng không nhận ra, còn nói là ở trường học cái gì cũng biết a. Tốt lắm, Nhiên ca chúng ta chính là học sinh lớp ba mươi sáu, Tiêu Nhiên, sợ chưa! " Nam sinh
"Huynh đệ, hiểu lầm a! Ta cũng là đi theo Nhiên ca a! "
"Ngươi cũng là…? Ta như thế nào chưa từng thấy qua ngươi a!"
"Tiểu đệ mới tới, bây giờ còn đang ở lớp dự bị thì làm sao mà biết được chứ! Sau này làm phiền huynh đệ trước mặt Nhiên ca nói tốt vài câu. "
"Nói tốt nói tốt, bây giờ ai chẳng biết đại danh của Nhiên ca a! Sự quang vinh của hắn vĩnh viễn đáng để chúng ta học tập. "
"Huynh đệ, tiểu đệ vừa tới, còn có rất nhiều điều không rõ ràng, ngươi nói qua một chút về sự vinh quang của Nhiên ca cho ta nghe đi!”.
"Nhìn ngươi như vậy thương tình ta nói cho ngươi một chút nghen! Không ngươi đi ra ngoài lại làm mất điểm của Nhiên ca chúng ta. Những chuyện trước đây ta không nói làm gì, ta nói cho ngươi một chút về chuyện gần đây nhất liên quan đến quang vinh của Nhiên ca nghen! ......Ngày đó, Nhiên ca đang ngồi ở phòng học, bên trong tâm hồn đang mơ về thời kỳ ngày xưa giáo huấn mấy người khi học trung học gì đó.. Đang nghĩ ngợi......Bỗng nhiên......một cô nữ sinh có nhan sắc chim sa cá lặn đi vào phòng học, Nhiên ca chúng ta thấy được, liền đem nàng ôm vào lòng, bàn tay tiến lại sờ mó bên ngoài quần áo nữ sinh kia. Nữ sinh kia có đôi bàn tay trắng ngần, mịn màng, khuôn mặt hồng hào, dáng người tuyệt đẹp! Sau đó......" Nam sinh đang nói tháo cặp kính ra, dừng kể lại lấy vạt áo lau lau mắt kính.
"Huynh đệ, ngươi như thế nào biết nàng có đôi bàn tay mịn màng, chẳng lẻ ngươi lúc ấy cũng ở đấy." Nam sinh này đã bắt đầu cảm thấy sùng kính nhiều lần.
"Hắc hắc, thật vô tình, bản thân ta lúc ấy đích xác là ở đó. Ngươi còn muốn nghe không! Muốn nghe thì đừng chen ngang, ta nói đến chỗ nào rồi? " Nam sinh này có vẻ tức giận nói.
"Ngươi nói đến chỗ sau đó …" Nam sinh kia cũng không dám nói gì nữa, ngữ khí càng mềm mỏng hơn.
"Sau đó a, Nhiên ca chúng ta một tay sờ mó khắp người nàng, tay kia nhẹ nhàng luồn vào trong ngực. Nữ sinh kia thấy Nhiên ca khí thế như vậy, một chút cử động cũng không dám. Cuối cùng dưới bàn tay Nhiên ca ôn nhu, nữ sinh kia phát ra những tiếng rên rỉ khoái trá. Nhiên ca nghe được tiếng kêu đó cũng bị kích động, một tay vuốt nhẹ xuống dưới, luồn vào trong quần nữ sinh kia, đang chuẩn bị......"
"Huynh đệ, có vẻ không đúng a, lớp học bao nhiêu người đang chứng kiến, nữ sinh kia chẳng nhẽ không có phản ứng gì sao? Không ai nói gì với nữ sinh kia sao?" Nam sinh nghe kể tò mò hỏi.
"Ta đã bảo ngươi đừng ngắt lời ta kia mà, có vấn đề gì chờ ta kể xong rồi hãy hỏi...nữa. Ngươi nghe rồi đó, khi mà Nhiên ca đã phát ra khí thế rồi, đó ai trong lớp dám động đậy a! Ngươi lại cắt đứt mạch lần nữa, ta sẽ không kể nữa đâu! " Nam sinh này nói
"Ta biết sai rồi, ta bịt mồm lại được không? " Nam sinh nghe kể nói xong, lại đưa cho nam sinh kể chuyện một điều thuốc, nam sinh này vừa hút vừa kể tiếp:
"Khi Nhiên ca đang chuẩn bị đi vào trong thì ở cửa lớp xuất hiện một vị thầy giáo. Kết quả thầy giáo thấy được chuyện này, thày giáo chẳng nói chẳng rằng, tiện tay cầm một cây thước ném về phái Nhiên ca. Nhiên ca vươn tay trái ra, nhẹ nhàng hất sang một bên, cây thước kia lập tức vỡ thành những mảnh nhỏ. Sau đó Nhiên ca đặt nữ sinh kia lên bàn, đi tới trước mặt vị thày giáo kia nói: “Ngươi định làm cái gì vậy, dám phá đám chuyện tốt của ta, ngươi muốn chết rồi. Nói xong, quyền cước đấm đá như mưa trút xuống vị giáo viên kia. Đánh xong liền đem vị sư phụ kia ném ra khỏi phòng học. Sau này ta nghe thấy vị giáo viên kia bị gãy mất năm cái răng, xương cốt cũng bị gãy mấy cái, toàn thân thương tích lớn nhỏ không dưới trăm vết a!
Nhiên ca thu thập vị sư phụ kia xong, trở về ngồi trước bàn, màn phiá sau này hơi khó kể, thôi ta không nói nữa."
"Huynh đệ đừng có dừng lại, tiếp tục kể đi, ta còn đang muốn nghe tiếp. Kể để ta học tập một chút đi nghen!"
"A a, kỳ thật sau đó ta đã không phát hiện được gì nữa. Nhiên ca đuổi chúng ta ra khỏi phòng học, bất quá chúng ta ở bên ngoài phòng học đợi đến hai giờ, Nhiên ca mới ôm nữ sinh kia đi ra. Ngoài cửa, chúng ta chỉ nghe được âm thanh của nữ sinh kia không ngừng vang lên, liên tục không đứt đoạn." Nam sinh này không có ý tứ nói.
"Như vậy thật là quá mạnh a! Xem ra lúc đầu nhận Nhiên ca làm lão Đại là chính xác." Nam sinh này nghĩ.
Sau đó Hiệu trưởng bắt đầu đi điều tra, qua nhiều lần kiểm chứng đối chiếu, chứng thật có chuyện này, chỉ là không tìm được vị sư phụ bị đánh và cô nữ sinh kia mà thôi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của doivuibenem
Lưu Manh Thiên Tôn Chương 1: Bản Chất Lưu Manh Hồi 17: Một Hồi Xuân Mộng Dẫn Phát Huyết Án(2) Người dịch: Davidvilla Nguồn: danchoisg.vn
Tiêu Nhiên vẫn với cái dáng vẻ cũ, nghênh nghênh ngáo ngáo, nhàn nhã trên đường đi tới trường học. Gần đến cổng trường mới thấy có chút không giống như ngày thường.
Xa xa các học sinh nhìn thấy Tiêu Nhiên đi tới liền dừng bước. Cổng trường các học sinh đang lộn xộn, đột nhiên tất cả như trùng xuống, ở giữa tạo ra một con đường. Tiêu Nhiên thong dong đi qua con đường đó, sau đó quay về phía sau nhẹ nhàng nói với đám người kia một câu "Cám ơn" rồi đi tiếp xuống lớp.
"Hắn nói với ta cám ơn a! Ta thật là hạnh phúc!" một cô nữ sinh dáng vẻ si mê nói.
"Chứng kiến Nhiên ca khí thế như vậy, mình còn phải học nhiều." một nam sinh cảm khái nhìn một nam sinh khác nói.
"Hắn vẫn học ở đây chứ đi đâu mà sợ mất chứ?" một nữ sinh mắt to, tròn trông rất đáng yêu lẩm bẩm trong miệng.
Tiêu Nhiên vừa tới lớp học, Hạo tử chạy vội đến nói:
"Ngươi bây giờ chính là đang gặp vận hên rồi, sao không chia sẻ cho chúng ta một ít, bạn bè đi đâu mà thiệt chứ?"
Có thể nói rằng danh tiếng của Tiêu Nhiên vang dội như vậy thật là một điều kỳ diệu.
"Tiêu Nhiên, hiệu trưởng cần ngươi tới phòng làm việc một chuyến." Tiểu Bàn ở tại cửa thét lên.
Tiêu Nhiên đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng, thấy hiệu trưởng sắc mặt hồng nhuận, điểm một chút từ bi bác ái đang ngồi ở trên ghế nhàn nhã uống trà.
"Hiệu trưởng, ngươi tìm ta có chuyện gì a? " Tiêu Nhiên hỏi.
Hiệu trưởng đang uống trà, đột nhiên phát hiện ra Tiêu Nhiên đã đến trước mặt, vội đứng lên nói.
"Tiêu Nhiên, ngươi ngồi đi, ngồi đi, hai chúng ta trò chuyện, ngươi uống chén trà nghen! "
"Không được, ta còn có việc, có cái gì ngươi nói nhanh đi!" Tiêu Nhiên cự tuyệt.
Hiệu trưởng lúc này trong tay vẫn bưng đưa cho Tiêu Nhiên một chén trà, nói là ngon thì không đúng, mà nói là dở cũng sai. Hiệu trưởng cẩn thận nói:
"Ngày trước các ngươi ở lớp phát sinh sự việc gì ta cũng biết rồi. Thầy giáo kia mặc dù có điều không đúng, nhưng ngươi cũng phải chú ý hậu quả, ngươi như thế nào lại để xảy ra như vậy, sự việc này có thể về nhà đóng của bảo nhau mà!"
Tiêu Nhiên nhất thời cảm giác có như đang nói chuyện với một người tri âm tri kỷ, bước lên nắm lấy tay hiệu trưởng kích động nói:
"Ngươi nói như vậy là sao? "
Khi hiệu trưởng bị Tiêu Nhiên nắm được tay một lúc, cảm thấy như bị chặn họng, nói không nên lời, trong lòng mắng
"Ta hôm nay làm sao vậy, bình thường vừa nãy không phải có ý định giáo huấn học trò sao? Như thế nào lại không thể nói ra một cách dứt khoát được, tay của mình bị hắn bắt được, muốn chạy cũng không xong. Thật là buồn!"
"Ân, Tiêu Nhiên, ta biết là thày giáo sai vì đã trách mắng ngươi, nhưng ngươi cũng đừng tức khí, hãy tha thứ cho hắn đi nghen! Hắn có thể ở lại nơi này dạy học cũng đã là không dễ dàng gì, sau này ngươi thích làm gì thì làm, yên tâm đi. Ta sẽ là chỗ dựa cho ngươi." Hiệu trưởng nói câu không thật với đáy lòng.
"Nga, nếu ngay cả hiệu trưởng ngươi cũng nói như vậy rồi, ta sẽ không cần phải nói thêm gì nữa. Ta đây sẽ tha thứ cho hắn nghen! Ngươi còn có việc gì không?"
"Không có việc gì rồi." Hiệu trưởng trả lời
"Ta đi đây."
"Ngươi đi đi, đi đi."
Tiêu Nhiên đi rồi, hiệu trưởng lau mồ hôi trên trán, nghĩ thầm, "Nếu ta vừa rồi không cơ trí, đem trách nhiệm hoàn toàn đổ lên người tên thày giáo kia, không biết hắn sẽ đối xử với ta như thế nào a!" Sau đó lại mừng thầm, "Gừng càng già càng cay, mặc cho ngươi hung hăng đến thế nào đi nữa, cũng chỉ cần ta nói mấy câu là mọi chuyện êm xuôi. Đằng nào sau này ngươi lớn lên ta cũng không có biện pháp kiếm chế, ngay cả lão Thiên gia cũng cơ hồ đố kỵ ngươi."
Tiêu Nhiên cười cười từ phòng làm việc của hiệu trưởng đi ngang qua sân, một vị nam sinh nhìn thấy được, sau đó thì trong trường lại có lời đồn đãi mới truyền ra.
"Biết không? Vừa rồi Nhiên ca lại phát uy." Nam sinh một
"Chuyện gì, huynh đệ nói cho ta nghe một chút đi." Nam sinh hai
"Theo tin tức mới nhất ta thu được, vừa rồi Nhiên ca bị mấy thấy giáo hộ tống đến phòng làm việc của hiệu trưởng, hiệu trưởng chuẩn bị thẩm vấn hắn. Kết quả, Nhiên ca đương tràng bào chữa, thuyết phục được hiệu trưởng, làm cho hiệu trưởng trong thâm tâm dù có chứa rất nhiều địch ý nhưng cuối cùng vẫn phải tha cho hắn. Những thầy giáo tố giác hắn nghe nói còn thảm hại hơn. Nghe đâu, ngay sau đó bọn họ bị Nhiên ca thu thập, ngay cả khớp xương đầu dối cũng biến dạng, không nằm một hai năm thì không thể đi lại được." Nam sinh thứ nhất nhỏ giọng nói.
"Thật mạnh a, chúng ta sau này chẳng phải có thể đi lại nghênh ngang cũng không ai dám động đến nữa sao." Nam sinh kia vẻ mặt kích động.
(Tiêu Nhiên vẫn hồn nhiên chẳng biết, chính mình đã được thăng lên làm nhân vật lão Đại rồi. )
Kỳ thi cuối cấp đến gần, các học sinh cũng càng ngày càng khẩn trương, nhưng Tiêu Nhiên vẫn như vậy, chẳng hề thay đổi tác phong học hành.
Trong lớp học
Một nam sinh có vẻ khúm núm đi tới trước mặt Tiêu Nhiên nói:
"Nhiên ca, có người đề nghị ngươi nay buông tha cho vị thày giáo kia." Nói xong vẻ mặt chờ mong nhìn Tiêu Nhiên.
Lúc này, Tiêu Nhiên vẫn hồn nhiên chẳng biết, còn đang mơ mộng.
"Nhiên ca, Nhiên ca. Ngươi sao không nói một câu nào đi!" Chỉ thấy nam sinh kia ủy khuất.
"Ngươi đang nói chuyện với ta à?" Tiêu Nhiên kỳ quái hỏi
"Ân, Nhiên ca." Nam sinh kia vội vàng trả lời.
"Ai tìm ta, có chuyện gì? "
"Là Hùng ca học lớp số hai, hắn nói tìm ngươi có việc thương lượng" nam sinh nói.
"Đã biết, ta sẽ đi xem sao. Ngươi đi đi. " Tiêu Nhiên nói xong phất tay một cái, nam sinh kia liền chạy ra ngoài.
Lúc này, Hạo tử buông cây bút đang cầm ở tay xuống, quay về phía Tiêu Nhiên nghiêm túc nói:
"Tiểu Nhiên tử, ngươi không nên như vậy nữa, từ khi xảy ra sự kiện đối với thày giáo kia xong, có rất nhiều người tự nhận là tiểu đệ của ngươi. Nếu chúng ở bên ngoài gây chuyện, cẩn thận một chút, người khác có thể tới tìm ngươi gây phiền toái."
"Tìm ta gây phiền toái, a a, thật lâu không chơi qua, cũng nên hoạt động một chút." Tiêu Nhiên lẩm bẩm trong miệng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của doivuibenem
Lưu Manh Thiên Tôn Chương 1: Bản Chất Lưu Manh Hồi 18: Một Hồi Xuân Mộng Dẫn Phát Huyết Án(3) Người dịch: Davidvilla Nguồn: danchoisg.vn
Tiếng chuông tan học vang lên, Tiêu Nhiên tay xoa xoa cái ví đượng tiền, nhàn nhã đi đến giáo môn.
"Nhanh lên một chút, hôm nay Nhiên ca đi gặp Hùng để đàm phán, chúng ta đi xem thì nên đi sớm, đi muộn sợ hết chỗ mất." Một nam sinh nói
Một lúc sau, tin Tiêu Nhiên muốn đi đàm phán đã truyền đến tai các giáo viên.
Lúc này, thao trường đã đứng đầy người, Tiêu Nhiên mới vừa hướng thao trường đi đến, thao trường mọi người đã tự động phân ra hai bên, ở giữa tạo thành một đường đi cho Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên vô cùng tiêu sái đi xuyên qua đó hướng về phía giáo môn.
"Oa, phi phàm a! " một nữ sinh thét chói tai.
"Hắn nếu là bạn trai ta thì tốt quá! " nữ sinh khác nói
"Ta kiếp này ngoài hắn ra sẽ không lấy ai làm chồng." lại một nữ sinh khác nói...
Tiêu Nhiên đi ra cửa sau của giáo môn, thao trường cả đám người tự động đi theo sau Tiêu Nhiên ra đó.
"Làm đại ca cảm giác thật oai phong." Tiêu Nhiên nhìn một đám người phía sau, thì thào tự nói.
Lúc này đứng trước cửa phòng làm việc, hiệu trưởng thấy được bèn lau một đống mồ hôi lạnh, tự nhủ:
"May mà lúc đầu không đắc tội với hắn, không nghĩ tới hắn lại có nhiều tiểu đệ như vậy, chỉ cần mỗi người cho ta một ngụm nwocs thôi cũng đủ để ta chết đuối rồi."
Tiêu Nhiên đi tới ngọn đồi phía sau trường học, nhìn thấy cách đó không xa đang có vài người đứng hút thuốc.
Tiêu Nhiên đi đến, hướng về bọn họ hỏi: "Hôm nay gọi ta tới đây làm gì a? "
Mấy người kia đứng lên vây lấy Tiêu Nhiên vào giữa.
Một thanh niên có đôi mắt hơi to, trông rất khôi ngô, vẻ mặt khá anh tuấn nói:
"Ngươi là Tiêu Nhiên a, ta tưởng thế nào, không ngờ ngươi chỉ là một thằng bé con miệng còn hội sữa thôi!" Nói xong cười ha hả.
"Ta là Nhị Trung hay còn gọi là Hùng, nghe nói ngươi gần đây rất cuồng ngạo! Tiểu đệ của ngươi dám chạy đến địa bàn của ta gây chuyện, có phải ngươi không nể mặt ta phải không!" Hùng ca nói.
"Đầu tiên ta thanh minh, ngươi nói người kia nhưng đó không phải là tiểu đệ của ta, ta cho tới bây giờ cũng không thu nhận nhiều tiểu đệ. Điều tiếp theo, ta rất cuồng ngạo, chuyện này có liên quan gì đến ngươi!" Tiêu Nhiên nhàn nhạt nói.
"Nói như vậy ở phía sau, đám người kia không phải ngươi mang đến đây a!" Hùng ca hỏi.
"Bọn họ chỉ là đến xem náo nhiệt, ta tới đây một mình."
"Hắc hắc, tiểu tử, vậy ngươi cho rằng ngươi chỉ có một mình là có thể đánh lại mấy người chúng ta!" Hùng ca nói xong, vừa cười đứng lên.
Đúng lúc Hùng ca đang cười rộ, Tiêu Nhiên đột nhiên xông tới tung ra một cước đá trúng vào bụng hắn, sau đó lại quay trở lại chỗ cũ, phảng phất vừa rồi như chưa làm ra chuyện gì. Hùng ca bị một cú đá đó lùi đến bảy tám bước mới ngừng lại được, trên mặt đất để lại một vết chân thật sâu.
Mấy người đang đứng đó choáng váng.
"Các ngươi muốn giúp hắn báo thù cứ tới đây đi, ta không ngại đá tiếp mấy cái đâu." Tiêu Nhiên cười nói.
"Các ngươi nếu muốn đánh thì hãy nhìn tên đó làm gương." Nói xong, cố tạo ra một chút khí thế.
Mấy người kia nhất thời bị áp chế ngồi phịch trên mặt đất, muốn cử động cũng không được.
"Cũng được thôi, cứ ngồi đó, không có gan thì bây giờ cũng không còn chuyện gì rồi!" Tiêu Nhiên vừa cười vừa nói.
Tiêu Nhiên chậm rãi đích đi tới trước đám người đứng xem nói
"Ta cho tới bây giờ không nghĩ tới muốn thu ai trong số các ngươi làm tiểu đệ, bây giờ không, tương lai cũng sẽ không, cho nên xin các ngươi nếu ở ngoài có gây chuyện gì thì cũng đừng có nói là tiểu đệ của ta, nếu để ta biết, ta không ngại chơi đùa cùng người đó đâu."
Thanh âm mặc dù không lớn, nhưng rõ ràng đã truyền vào sâu lổ tai của mỗi người. “Tốt lắm, bây giờ các ngươi giúp ta một việc rất gấp”.
"Chuyện gì, Nhiên ca ngươi mở miệng là tốt rồi, chúng ta nhất định làm được. " một nam sinh lớn tiếng nói
"Không có chuyện gì lớn, các ngươi đem giúp ta mấy người bên kia đi là tốt rồi. " Tiêu Nhiên tùy ý nói.
Có mấy nam sinh gan lớn nghe Tiêu Nhiên nói xong, chậm rãi đi qua. Thấy có người dẫn đầu, đám người còn lại liền nhốn nháo đi theo.
Vì vậy ở đây đã xuất hiện tràng cảnh
Vài người cùng tranh nhau túm lấy quần áo một người, bởi vì dùng sức quá mạnh, quần áo đã bị xé rách vài miếng, người kia bị như vậy cố gắng dùng tay hòng giữ lại ít nhất một cái gì đó, nhưng sức một người làm sao có thể chống lại nhiều người, kết quả là không bao lâu sau, cả đám người Hùng ca mang đến đều bị lột sạch quần áo nằm kêu rên trên mặt đất. Tại sao là nằm, giải thích cũng dễ thôi. Lúc đoạt mấy bộ quần áo, bọn họ nhất định phải phản kháng. Chỉ cần có một chút phản kháng, sẽ lọt vào vòng vây của những người kia, cuối cùng biến thành nằm trên mặt đất.
Tiêu Nhiên đi tới mấy mặt mấy người kia nói
"Lần này chỉ là giáo huấn. Nếu các ngươi lần sau còn dám tới, ta không ngại sẽ tăng mức độ giáo huấn lên gấp mấy lần." Nói xong, cười cười giơ tay lên vẫy vẫy, xoay người đi về nhà.
Tiêu Nhiên đi thì đám người kia cũng theo hắn mà giải tán.
Về đến nhà thì đã xế chiều, Lý Thiến sớm làm cơm canh xong, còn Tiêu Dịch đang ở phòng khách xem tài liệu.
Lý Thiến thấy Tiêu Nhiên đi vào liền gọi
"Lão công, con về rồi, ra ăn cơm."
Chỉ thấy bóng người nhanh chóng hiện lên, Tiêu Dịch đã ổn định ngồi ở bên bàn ăn. Mẫu tử hai người ngây ngốc nhìn hắn.
Tiêu dịch không có ý tứ nói, "Ta biết ta rất tuấn tú, nhưng các ngươi cũng không cần thiết phải nhìn ta như vậy a, ta thẹn."
Đang ăn cơm, Lý Thiến hỏi,
"Con mình, sắp thi đại học rồi con đã chuẩn bị vào trường nào chưa!"
"Ba mụ cứ nói xem cần vào chỗ nào đi, dù sao đối với ta mà nói, thi đại học lần này chỉ là chuyện nhỏ, ta nhắm mắt lại cũng có thể làm được." Tiêu Nhiên nói như bình thường.
"Vậy thế này đi nghen, ba ngươi và ta đều cùng học một trường Sư Tư ra đó là trường tốt nhất cả nước đấy." Lý Thiến nói.
"Ta cũng nghĩ ngươi nên thi vào đó." Tiêu Dịch nói.
"Tại sao? " Mẫu tử hai người đồng thanh hỏi.
"Mỹ nữ nhiều a! " Mới vừa nói ra miệng Tiêu Dịch có vẻ hối hận.
Chỉ thấy Lý Thiến dùng đôi mắt u ám nhìn Tiêu Dịch, hai tay cũng không chịu yến, không ngừng cấu véo Tiêu Dịch.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của doivuibenem
Lưu Manh Thiên Tôn Chương 1: Bản Chất Lưu Manh Hồi 19: Kỳ Thi Đại Học (Thượng) Người dịch: Davidvilla Nguồn: danchoisg.vn
"Các em học sinh, chỉ còn có một tháng nữa là đến kỳ thi đại học rồi. Từ bây giờ, các ngươi tự học đi nghen!" Thầy giáo đứng trên bục giảng tuyên bố.
Tiêu Nhiên vẫn uể oải ngồi ở bàn, hoàn toàn không có một chút gì gọi là khẩn trương trước kỳ thi đại học.
Thầy giáo vốn đã khuyên Tiêu Nhiên nhiều lần, bảo hắn hãy tập trung vào việc ôn luyện, nhưng Tiêu Nhiên lại chẳng hề đoái hoài đến những lời khuyên đó.
Mãi cho đến một lần thầy giáo lại tới khuyên Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên nghe nhiều không nhịn được, liền giật cuốn bài tập Anh ngữ trong tay thầy giáo xuống, dùng năm phút đồng hồ làm xong, sau đó đưa lại cho thày giao. Thầy giáo nhận lấy rồi nhìn kết quả một chút, phát hiện thấy đúng tất, từ đấy về sau dù có thế nào cũng không tìm đến Tiêu Nhiên làm phiền nữa.
Mà cùng với chuyện đó, những chuyện của Tiêu Nhiên ở bên ngoài thầy giáo đều nắm được, thầy giáo nhất trí cho rằng, người này không thể tù túng được, tốt nhất hãy để cho Tiêu Nhiên phát triển một cách tự nhiên, mắt nhắm mắt mở trước những hành động của cậu học trò này.
Cũng từ đó về sau, thời gian Tiêu Nhiên rảnh rỗi rất nhiều, cả ngày đi học chỉ có đến trường rồi đi dạo loanh quanh, cũng chẳng có ai dám đến quấy rầy hắn.
Tiết học Anh ngữ
Tiêu Nhiên đột nhiên đứng lên, sửa sang lại quần áo, nhìn thầy giáo nói một câu, "Ta ra ngoài đi dạo." rồi cũng không quay đầu lại đi ra khỏi phòng học.
Hạo tử ở bên cạnh thấy được, nghĩ thầm, "Cũng cùng là con người, tạo ra khác biệt lớn như vậy để làm gì chứ? Không đúng, hắn không phải người, hắn là yêu quái, hoặc là một con yêu tinh ngàn năm."
Tiêu Nhiên tại trường học cũng chỉ loanh quanh không có chỗ nào đi, khi hắn đi qua lớp thứ ba, ở bên ngoài cửa lớp nhìn vào, đột nhiên phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc.
"Di, không phải là tiểu nha đầu lần trước tìm ta gây phiền toái đó sao?" Tiêu Nhiên nghĩ thầm, sau đó hắn đi thẳng vào lớp.
Thầy giào thấy có người vô lễ xồng xộc đi vào lớp như vậy, định ngăn lại rồi dạy dỗ cho một trận, nhưng nhìn lại thấy đó là Tiêu Nhiên, liền giả đò nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt ngơ ngáo làm như không biết chuyện gì.
Tiêu Nhiên đi tới trước mặt cô nữ sinh mắt to tròn, nhìn thẳng vào nàng.
Nữ sinh nhìn thấy trước bàn mình có một người đứng chắn, lại không phải là thầy giáo, vì vậy ngẩng đầu định bảo người nọ tránh ra, kết quả phát hiện ra là Tiêu Nhiên, miệng định quát nhưng lập tức giọng nói biến thành nhẹ nhàng:
"Sao ngươi lại tới đây? Lần trước việc kia ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu đấy."
Lúc này cả lớp một đám sinh đều im lặng, vểnh hết lổ tai lên, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào.
"Sự việc lần trước, ta nghĩ lại rồi, là ta không đúng, không nên nhất thời xúc động với ngươi như vậy." Tiêu Nhiên vẻ mặt áy náy nói.
Nữ sinh kia nghĩ: "Hắn nếu đã thành khẩn đến nhận lỗi với ta như vậy, ta cũng nên tha thứ cho hắn thôi!"
"Ta trở về rồi suy nghĩ thật kỹ, phát hiện ra ta còn rất thích ngươi. Còn nhớ tới lời ta nói trước đây không, lần trước chúng ta đi uống rượu, say quá nên mới phát sinh ra cái chuyện kia, cho nên, đứa nhỏ trong bụng ngươi có thể là của ta. Vô luận đứa nhỏ kia có phải là của ta hay không, ta đã quyết định nuôi nó khôn lớn, dù sao nó cũng là một sinh mạng a, theo ta về nhà đi nghen! " Tiêu Nhiên nhìn nữ sinh kia nói.
Nữ sinh kia vốn nghĩ muốn tha thứ cho hắn, nhưng nghe những lời đó, hận không thể cầm con dao đâm cho Tiêu Nhiên mấy nhát.
Mà cái đám học sinh đang vểnh hết lỗ tai kia lúc này đã xuất hiện những lời rì rầm bàn tán, hoặc tự nói với bản thân, "Ta cũng không nghĩ ra nàng ta lại là loại nữ sinh này, nếu biết sớm một chút có khi không chừng còn có cơ hội."
Lúc này, chỉ thấy nữ sinh kia nghiến răng một cái, đứng bật dậy nhìn Tiêu Nhiên hung hăng nói: "Tốt lắm, ta với ngươi trở về."
Lúc này Tiêu Nhiên vẻ mặt ngoài trông thì thống khổ nhưng bên trong thì muốn cười đến vỡ bụng. Ngươi muốn đâm ta một dao, ta tức khắc trả lại cho ngươi hai dao.
Tiêu Nhiên tâm lý ra vẻ hối hận nói, "Ta hiện nay chưa nghĩ ra mình phải làm gì để bù đắp cho ngươi đây?"
Nữ sinh kia đứng lên, kéo Tiêu Nhiên đi ra ngoài phòng học, mới đi được đến cửa lớp, Tiêu Nhiên đột nhiên nói ra một câu,
"Ngươi tên là gì? Quan hệ với ngươi lâu như vậy rồi ta còn chưa biết tên!"
Vốn cũng định bắt đầu quay sang bên cạnh để bàn tán về vụ việc này, các học sinh trong lớp lại nghe được những lời đó, trong đầu mường tượng như có tảng đá đập vào, muốn té nhào xuống đất.
Còn cô gái kia tay đang nắm áo Tiêu Nhiên mặt mũi đỏ gay, hậm hực bấm bụng nói:
"Ta tên là Vương Vũ Dao, ngươi hãy nhớ cho kỹ."
Bọn họ hai đi tới cầu thang lên xuống, Vương Vũ Dao đẩy Tiêu Nhiên ra, hung hăng nói:
"Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Hôm nay ngươi phải nói rõ ràng cho ta, nếu không ta nhất định sẽ không tha cho ngươi."
"Ta không muốn thế nào hết! Chỉ là hôm nay không có chuyện gì làm, vừa rồi thấy ngươi, muốn tìm ngươi chơi thôi! " Tiêu Nhiên vô tư nói.
"Cái gì, chỉ là không có việc gì làm nên tìm ta chơi. Danh tiết của ta hoàn toàn do một tay ngươi phá hủy, ngươi bảo ta sau này còn dám gặp ai nữa đây a! " Vương Vũ Dao dơm dớm nước mắt nói.
"Nếu có chuyện gì liên quan tới ta, ngươi nói đi, nếu không có việc gì ta đi đây." Nói xong, Tiêu Nhiên cũng chầm chậm xoay người định đi xuống thang lầu.
Vương Vũ Dao nhìn thấy Tiêu Nhiên đi, ngồi bệt xuống đất tấm tức khóc òa lên.
"Khóc cái gì a Tiểu muội muội, nói cho ca ca biết người nào dám khinh phụ ngươi, ta sẽ giúp ngươi dạy dỗ hắn." Tiêu Nhiên bất đắc dĩ nói nhỏ vào tai Vương Vũ Dao.
"Ngươi đúng là loại lưu manh." Nói xong khóc to hơn.
"Ngươi còn khóc nữa ta đi ngay đây."
"Ngươi đi đi, ngươi là loại lưu manh, ta không cần ngươi lo." Vương Vũ Dao bây giờ nước mắt đã đầy mặt.
Tiêu Nhiên lúc này đột nhiên dùng hai tay ôm bổng Vương Vũ Dao lên, đi xuống lầu.
"Thả ta ra, ngươi là đồ bại hoại." Vương Vũ Dao thấy mình chợt nằm gọn trong lòng Tiêu Nhiên, hai tay đấm thùm thụp vào ngực hắn, vừa đấm vừa kêu.
"Ngươi còn đánh nữa ta sẽ buông tay thật đấy."
Nhìn thấy phía dưới mình đã là lưng chừng cầu thang, Vương Vũ Dao ngừng lại không kêu nữa, dụi đầu vào ngực Tiêu Nhiên, khóc ầm lên.
Tiêu Nhiên cứ như vậy ôm nàng, đi ra khỏi trường học.
Lúc Tiêu Nhiên ôm Vương Vũ Dao đi vào một quán cà phê thì phát hiện ra nàng đang ngủ. Tiêu Nhiên vội vàng bảo người bán hàng cho mượn một gian phòng, ôm Vương Vũ Dao vào trong đó ngồi xuống.
"Ngươi đúng là lưu manh" Vương Vũ Dao thì thào mơ màng nói một tiếng rồi cuộn mình lại, ngủ tiếp.
Tiêu Nhiên nhìn cô gái nằm trong lòng, tự nhiên cảm thấy trào dâng lên một niềm ấm áp.
Thời gian cứ trôi, trời đã dần xế chiều, Vương Vũ Dao tỉnh lại, cựa mình một cái, nhỏ giọng nói:
"Lâu rồi không được một giấc ngủ ngon như vậy. "
Thần thái kia làm cho con mắt Tiêu Nhiên thiếu chút nữa thì đã rớt xuống.
Vương Vũ Dao khôi phục tinh thần lại, phát hiện Tiêu Nhiên đang nhìn mình chằm chằm, mà mình thì có tư thế mập mờ đang nằm trong lòng Tiêu Nhiên, mặt bỗng biến thành đỏ lựng.
Nàng xấu hổ giấu mặt vào ngực Tiêu Nhiên, thật lâu không dám nói lời nào.
"Ngủ trong lòng ta thật sự thoải mái vậy sao?" Tiêu Nhiên hỏi.
Nghe Tiêu Nhiên nói, Vương Vũ Dao cựa mình một chút, đang muốn đứng lên, nhưng Tiêu Nhiên ôm nàng kéo lại, nàng thẹn thùng nói:
"Lưu manh, thả ta ra."
Vương Vũ Dao lúc này mới nhìn thấy trời đã bắt đầu tối.
Nàng vô tình hỏi, "Ngươi ôm ta ngồi đây suốt từ trưa đến giờ sao?" Hỏi xong, thẹn thùng cúi gằm mặt xuống.
"Ngươi tự nghĩ đi chứ? Không nghĩ tới ngươi dáng người nhỏ nhắn, nhưng lại nặng như vậy, tay của ta đã tê rần rồi đấy." Tiêu Nhiên nói.
"Ai nói ta nặng, ta mới chỉ tám mươi cân , ta vóc dáng chỗ nào cũng là tiêu chuẩn đấy." Nói xong, nàng phát hiện Tiêu Nhiên đang dùng ánh mắt gian tà nhìn chằm chằm vào ngực mình, kiểm tra lại một chút mặt đỏ ửng, vội lấy tay che ngực, "Không được nhìn, ngươi ngoảnh mặt ra chỗ khác."