Lưu Manh Thiên Tôn Chương 1: Bản Chất Lưu Manh Hồi 20: Kỳ Thi Đại Học (Hạ) Người dịch: Davidvilla Nguồn: danchoisg.vn
"Ngươi mỗi ngày đều thức đến khuya học xong rồi mới đi ngủ sao? " Tiêu Nhiên hỏi.
"Đúng vậy! Ta có thể học ở lớp chọn của trường, không cố gắng sao được chứ? Có ai giống như ngươi đâu! Chẳng có chịu học hành gì cả, lêu lổng suốt ngày, không khi nào chú trọng vào việc học tập. "Vương Vũ Dao đắc ý nói.
"Nếu ta nói ta đã ôn tập xong rồi, ngươi có tin không?" Tiêu Nhiên tò mò hỏi.
"A a, ngươi bảo ngươi đã ôn tập xong rồi, có khi mặt trời mọc ở hướng tây." Vương Vũ Dao cười đáp.
"Tốt lắm, bắt đầu từ ngày mai, ngươi có thể hàng ngày tới đây học. Bây giờ không còn sớm nữa, ta đưa ngươi về nhà." Nói xong, có vẻ luyến tiếc kéo Vương Vũ Dao đứng dậy, rời quán cà phê đi ra.
Sau khi về đến nhà, Vương Vũ Dao nằm ở trên giường suy nghĩ:
"Hắn tại sao lại đối tốt với ta như vậy, không phải là đã thật sự thích ta rồi chứ! Ta chẳng nhẽ lại đi thích cái tên lưu manh kia sao?"
Ngày thứ hai.
"Hắn hôm nay có đến hay không, ta có nên theo hắn đi không." Vương Vũ Dao nghĩ.
Tiêu Nhiên thân ảnh lại xuất hiện tại cửa phía ngoài phòng học số ba, hắn nhìn Vương Vũ Dao ngoắc ngón tay một cái.
Vương Vũ Dao cúi đầu đi tới trước mặt Tiêu Nhiên, nhỏ giọng nói.
"Ta không muốn đi với ngươi đâu."
"Ngươi lại muốn ta ôm ngươi đi phải không? Hôm nay ngươi hãy tự mình đi theo ta, coi như ngươi đã đồng ý rồi nghen!" Tiêu Nhiên xấu xa nói.
Vương Vũ Dao không thể làm gì khác hơn là thu dọn sách vở vào cặp, đi theo Tiêu Nhiên rời khỏi trường.
Đi tới quán cà phê hôm qua, Tiêu Nhiên rút ví lấy tiền ra đưa cho người bán hàng rồi dặn dò, "Bắt đầu từ hôm qua cái gian trong kia ta bao một tháng."
Nói xong dẫn Vương Vũ Dao tiến vào.
Vương Vũ Dao nhìn Tiêu Nhiên, miễn cưỡng ngồi lên ghế sa-lon hỏi, "Sách vở của ngươi đâu?"
Tiêu Nhiên ném cái cặp xuống, uống một ngụm cà phê.
Vương Vũ Dao chạy tới nhặt cái cặp lên, mở ra nhìn vào, nhất thời choáng váng.
Cái gì đây? Ảo ảnh chi lữ, thiên Ma thần đàm, truyền thuyết lính đánh thuê… tưởng như trong cặp có đầy sách vở, ai dè đồ dùng học tập chẳng thấy đâu.
"Ngươi như thế này thì ôn tập kiểu gì? " Vương Vũ Dao hỏi.
"Có cái này sẽ làm cho ngươi không phân tâm nữa, ngươi xem của ngươi, ta xem của ta." Nói xong từ trong tay nàng cầm lấy một cuốn tiểu thuyết mới, chăm chú đọc.
Vương Vũ Dao cũng đành lấy sách vở của mình ra ngồi đối diện với Tiêu Nhiên, chậm rãi học.
Không biết qua bao lâu, nàng đã gặp một đề bài khó khăn. Chỉ thấy Vương Vũ Dao nhíu nhíu mày hồi lâu, trong miệng cắn bút suy nghĩ.
"Có đề bài gì làm Tiểu muội muội của ta khó khăn đến vậy a, cho ta xem một chút." Chẳng biết từ lúc nào, Tiêu Nhiên đã đến ngồi bên cạnh Vương Vũ Dao.
Vương Vũ Dao còn chưa kịp nói gì, quyển sách trên tay đã bị Tiêu Nhiên đoạt mất, chỉ thấy hắn nhìn qua đề bài một cái, lấy nốt cây bút trên tay Vương Vũ Dao, hý hoáy ngồi viết lên trang giấy.
Một hồi sau, đáp án cùng quá trình giải đã xuất hiện trước mắt Vương Vũ Dao.
Vương Vũ Dao không thể không tiếp nhận, cầm đáp án lên nhìn. Nhìn được một lúc, lại thấy Tiêu Nhiên đang chăm chú xem những sách vở học của nàng, xem xong Tiêu Nhiên quay về Vương Vũ Dao nói:
"Chúng ta đi ăn trưa nghen." Nói xong lôi Vương Vũ Dao đi đến quán ăn phía đối diện.
Ăn xong cơm trưa, khi bọn họ lại trở lại quán cà phê, Tiêu Nhiên lúc này mới quay sang Vương Vũ Dao nói: "Ta phát hiện phương pháp giải một số đề bài của ngươi có chút vấn đề." Nói xong, bắt đầu giảng giải cho Vương Vũ Dao hiểu.
Khi Tiêu Nhiên nói hết những phương pháp học và giải bài tập cho Vương Vũ Dao thì đã hơn ba giờ chiều, nàng đang muốn cảm tạ Tiêu Nhiên, kết quả thấy Tiêu Nhiên ôm lấy bả vai mình.
Tiêu Nhiên uể oải nói: "Ta mệt mỏi quá, cho ta ôm ngươi ngủ một lúc nhi. " Nói xong nhắm hai mắt lại.
Vương Vũ Dao đỏ mặt ngồi trong lòng Tiêu Nhiên, nghĩ ngợi, "Nguyên là hắn thật sự đã ôn tập xong rồi. Phương pháp làm của hắn thật đúng là hữu dụng, rất nhiều những đề bài trước kia ta không làm được bây giờ cũng có thể giải được......" Nghĩ ngợi một lúc nàng cũng mơ màng thiếp đi.
Cứ như vậy, bọn họ hai người ở tại quán cà phê này đã qua một tháng. Trong một tháng này, Tiêu Nhiên mỗi ngày ngoại trừ thời gian giúp Vương Vũ Dao ôn tập, còn lại là ôm nàng ngủ mấy giờ liền. Dần dần, Vương Vũ Dao cũng đã quen với lồng ngực ấm áp của Tiêu Nhiên.
Một tháng đã qua rất nhanh.
"Tốt lắm, còn có một ngày nữa là thi rồi, ngươi ngày mai ở nhà nghỉ ngơi đi nghen! " Tiêu Nhiên nói xong, nhàn nhã xoay người rời đi.
Vương Vũ Dao về đến cửa nhà, đột nhiên đáy lòng cảm thấy một nỗi niềm man mác.
Trường thi bên ngoài người người tấp nập, khiến cho thời tiết vốn đã nóng lại càng thêm oi bức.
Tiêu Nhiên đi một đôi giầy mài, khí thế đằng đằng bước vào trường thi.
Vòng thi thứ nhất là thi trắc nghiệm. Tiêu Nhiên sau khoảng mười tiếng chuông thì đã làm xong rồi, sau đó bình thản thưởng thức nhan sắc một vị mỹ nữ giám khảo đang đứng đó.
Vị mỹ nữ giám khảo phát hiện phía dưới có một thí sinh ánh mắt liên tục chạy khắp người mình, không tự chủ được đánh giá Tiêu Nhiên cũng là người biết thưởng thức.
Nhìn Tiêu Nhiên mặc cái áo hơi lòe loẹt, phía dưới là cái quần bó, chân đi giầy mài, mỹ nữ giám khảo nhất thời đánh giá Tiêu Nhiên thuộc dạng "Tiểu lưu manh" .
Buổi chiều, phòng thi lại đổi một vị nữ giám khảo xinh đẹp khác, Tiêu Nhiên vì vậy lại được một dịp ngắm no mắt.
Sau khi hoàn thành vòng thi ngày thứ nhất, tại trường thi đã phát ra lời đồn đại, trong phòng thi có một vị thí sinh tiểu lưu manh tham gia thi, chỉ bởi vì ngắm nhìn mỹ nữ giám khảo mà quên cả làm bài thi. Lời đồn này khiến cho toàn bộ ban giám thị nổ ra một cuộc tranh luận khá gay gắt. Cuối cùng ban giám khảo cũng đã quyết định một việc là từ nay về sau, không cho giáo viên nữ trẻ dưới 30 tuổi tham gia làm giám khảo.
Còn chúng ta vẫn hoàn toàn chẳng hay biết Tiêu Nhiên có chủ đích gì khi cố tình làm ra chuyện này.
Ngày thứ hai, không hề có vị mỹ nữ giám khảo nào. Tiêu Nhiên làm một lúc thì xong bài, chẳng biết làm gì khác là ngay tại phòng thi ngủ một giấc. Khi hắn vừa tỉnh lại, phát hiện ra trong phòng học đã không còn một thí sinh nào ngoài hắn và một nam giám khảo trẻ tuổi, người này đang giương đôi mắt khinh bỉ nhìn hắn. Tiêu Nhiên lấy tay lau nước dãi ở khóe miệng, nhìn vị nam giám khảo kia nghĩ, "Ta cũng không để ý, chỉ muốn ngủ một tí rồi dậy, ai bảo ngươi vừa rồi không đến đánh thức ta, làm cho ta bây giờ nhỏ cả dãi."
Tiếng chuông vang lên, kỳ thi đại học rốt cục kết thúc, mà nhân vật chính của chúng ta cũng vẫn chưa nộp bài. Tiêu Nhiên còn đang nhìn vị giám khảo kia, trong thâm tâm đang đấu tranh, "Nhìn ngươi tiểu dạng như vậy, ta hay là không nộp, ngươi cấm ta thế nào được, ngươi cắn ta a! Lần sau còn gặp phải ngươi, ta nhất định không nộp bài, cho ngươi tức, hắc hắc."
Tiêu Nhiên, chậm rãi đi ra khỏi trường thi thì nhìn thấy Vương Vũ Dao, nhìn nàng sáng lạng như mặt trời, má hây hây hồng, trông rất xinh đẹp, đôi mắt đang nhìn ngó xung quanh.
Thấy Tiêu Nhiên đang đi ra khỏi trường thi, nàng vui mừng chạy tới, cố lấy dũng khí hỏi:
"Rốt cục kỳ thi cũng xong rồi, số điện thoại di động của ngươi như thế nào? Lúc nào rảnh rỗi ta tìm ngươi đi chơi. "
"Ta không có điện thoại di động, cái vật đó nó phúc xạ quá mạnh, ta sợ đối với thân thể ta không tốt." Tiêu Nhiên nói.
(Ngất, nhà ngươi giàu có như vậy lại không có nổi tiền mua một cái. Đối với thân thể ngươi không tốt ư? Nếu ngay cả ngươi thân thể cũng không tốt, vậy trên đời này còn có ai thân thể tốt nữa.)
"Vậy điện thoại ở nhà ngươi số bao nhiêu? " Vương Vũ Dao hỏi nữa. (Thương thay một cô gái ngây thơ như vậy lại gặp phải một tên lưu manh!)
"Điện thoại ở nhà của ta? Ta cũng không nhớ rõ lắm. Hay là ngươi cho ta số điện thoại của ngươi đi, đến lúc đó ta sẽ tự liên lạc với ngươi. " Tiêu Nhiên vô ý nói.
Vương Vũ Dao lấy ra một tờ giấy viết mấy chữ, nhét vào tay Tiêu Nhiên rồi tung tăng nhún nhẩy chạy đi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của doivuibenem
Lưu Manh Thiên Tôn Chương 1: Bản Chất Lưu Manh Hồi 21:Ta Cũng Có Gia Gia? Người dịch: Davidvilla Nguồn: danchoisg.vn
Trên đường về nhà, Tiêu Nhiên hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra một năm trước, cảm giác được tại đáy lòng có chút hỗn loạn, không dám hồi tưởng nữa.
"Cứ lo lắng như thế này thì làm thế nào tu luyện tâm cảnh được đây. " Tiêu Nhiên nghĩ thầm.
Sau khi về đến nhà, Tiêu Nhiên hỏi Lý Thiến: "Lão mụ, thi đại học xong rồi, ta chuẩn bị bế quan một tháng tu luyện."
Lý Thiến thất vọng nói, "A, thế nào vừa thi xong thì đã lại bế quan ngay, ngươi còn phải theo ta đi dạo phố nữa chứ? "
Tiêu Nhiên ôm lấy Tiểu Băng nói: "Ta không ở nhà trong khoảng thời gian này, ngươi hãy trông nom cửa nhà, chờ ta trở lại rồi sẽ từ từ cùng ngươi dạo chơi. "
Tiêu Nhiên nói xong liền thuấn di, đi tới nơi tu luyện của mình, thả Vô Cực Kiền Khôn Cảnh ra, bắt đầu liễu bế quan.
Hai mươi ngày sau, Tiêu Nhiên thần thái sáng láng đi ra từ Vô Cực Kiền Khôn Cảnh, “nguyên lai là như vậy a, ta rõ ràng rồi.”
Trong hai mươi ngày này, Tiêu Nhiên cẩn thận hồi tưởng lại kinh nghiệm trong một năm mình ra ngoài, phát hiện mình đối với Tần Mộng Phỉ cũng không phải là yêu, mà chỉ có chút si mê thôi. Đôi khi bất tri bất giác nhớ lại, cảm thấy mình đã thích Vương Vũ Dao rồi.
Tiêu Nhiên đột nhiên phát hiện nguyên thần của mình so với một năm trước đã lớn lên gần gấp đôi.
"Ta không hề tu luyện tâm cảnh, như thế nào lại tăng tiến nhanh như vậy chứ?" Tiêu Nhiên kỳ quái nói, rồi hồi tưởng lại, đứng lên.
"Ta rốt cục đã hiểu, tâm cảnh đến bây giờ không phải dựa vào tu luyện là có thể tăng trưởng, mà là dựa vào kinh nghiệm và hiểu biết." Tiêu Nhiên cao hứng nói, lập tức lại thì thào tự nói, "Thiên đạo tùy tâm, thiên đạo tùy tâm"
Rốt cục Tiêu Nhiên cũng tìm được phương pháp đề cao tâm cảnh, đó chính là kinh nghiệm, chỉ cần theo tâm ý của mình, hết thảy thuận theo phát triển, không cần cưỡng cầu.
"Có nguyên nhân là có kết quả, thiên đạo luân hồi, hết thảy trong đó đều có an bài, có gì khó hiểu nếu cảm thấy khó khăn khi tu luyện tại phàm trần đâu chứ? " Tiêu Nhiên trong lòng nghĩ.
Mặc dù là một đạo lý đơn giản, nhưng có bao nhiêu người xem trọng nó đâu?
Tiêu Nhiên tâm cảnh đang suy nghĩ về vấn đề này thì, đột nhiên cảm thấy trong lòng có một sự xao động, hắn lại phát hiện ra nguyên thần đã lớn gấp đôi.
"Đã đến lúc trở về, cái gì đến rồi sẽ đến, ta cũng cần phải đối mặt với nó!" Tiêu Nhiên trong lòng nghĩ,
Đột nhiên hắn hét to một tiếng, "Ta là lưu manh, ta việc gì phải sợ người nào! "
Khi Tiêu Nhiên về đến nhà, thấy cha mẹ hắn đang ngồi ở ghế sa lon thảo luận một việc.
Tiêu Nhiên tò mò đi qua hỏi, "Xảy ra chuyện gì? "
"Ta nghe tin gia gia ngươi bị bệnh nguy kịch, người muốn chúng ta về nhà một chuyến. " Tiêu Dịch trả lời.
"Ông nội của ta? Ta như thế nào không có nghe các ngươi nói qua a! " Tiêu Nhiên tò mò hỏi.
"Ngươi giờ hỏi rất đúng lúc, trước kia chúng ta nghĩ ngươi còn nhỏ nên không nói cho ngươi nghe, sau đó ngươi phải đi tu luyện. Đến khi quay về ngươi lại đi học, căn bản không có thời gian nói cho ngươi nghe thôi, " Tiêu Dịch vô ý nói.
"Các ngươi nhất định có ẩn tình gì, ta đã lớn như vậy rồi, chẳng lẻ không thể nói cho ta nghe sao? " Tiêu Nhiên hỏi
Vì vậy, Tiêu Dịch cùng Lý Thiến hai người tựu bắt đầu chậm rãi thuật lại chuyện năm xưa, từ khi bọn họ gặp nhau, mến nhau, đến khi bỏ nhà đi. Kể chuyện đó mấy giờ liền mới hết.
Tiêu Nhiên nghe kể xong, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Tiêu Dịch. "Ngươi chẳng lẻ thật sự không muốn lấy cô gái kia sao? Ngươi hãy đối diện với lương tâm của mình đi, nói láo là thiên lôi đánh chết đó."
"Ngươi có ý gì, chẳng lẻ ngươi hoài nghi ta đối với mẹ ngươi không có cảm tình thật sao? Thật sự đã uổng công ta nuôi dưỡng ngươi lâu như vậy." Tiêu Dịch thương tâm nói.
Còn Lý Thiến lại dùng một ánh mắt dành cho những người hay nói dối nhìn Tiêu Dịch.
"Ý của ta là, chẳng nhẽ ngươi không nghĩ tới, ...trước hết lấy nàng kia về nhà, rồi kế thừa tài sản của gia tộc nàng, sau khi có được tài sản nhà nàng rồi, ngươi lại đá nàng đi thì sao?" Tiêu Nhiên vẻ mặt rất ủy khuất, nhìn Tiêu Dịch cùng Lý Thiến.
"Ân, cái vấn đề này nói thế thôi! Chúng ta sẽ thảo luận sau nghen. Được rồi, lão bà, nếu con mình đã trở về, chúng ta ngày mai trở về gia tộc đi! Chúng ta bây giờ đi thu dọn đồ đạc một chút" Tiêu Dịch vội vàng chuyển đề tài. Nhưng tâm lý lại nghĩ là, "Quá giỏi a, không hổ là con ta, mọi thứ đều bị hắn nhìn ra."
Tiêu Nhiên cùng Tiểu Băng ra chơi ở phía sau nhà, lúc trước hắn đã đem nó để vào trong Kiền Khôn Cảnh.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Cả nhà lớn nhỏ đều tập trung ngồi trên phi cơ bay đi.
Phi cơ chậm rãi trong tầng mây bay lượn, Tiêu Dịch lúc này tâm trí đang nhớ đến gia đình sau nhiều năm ly biệt.
"Tiểu thư, ta muốn một cốc hoa quả." Tiêu Nhiên quay về một cô tiếp viên xinh như mộng nói.
Khi cô tiếp viên đó đem cốc hoa quả đưa cho Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên hỏi, "Tiểu thư, ngươi đã làm nghề này được bao lâu rồi, bạn trai của ngươi có phản đối ngươi làm nghề này không? "
Cô gái kia nhỏ giọng nói là mình đi làm đã được ba năm, hơn nữa còn chưa có bạn trai.
"A, ngươi xinh đẹp như vậy, như thế nào còn chưa có bạn trai chứ? " Tiêu Nhiên có vẻ không tin hỏi tiếp.
Cô gái kia bất đắc dĩ, "Ta thật sự không có a! Nghề của chúng ta nay đây mai đó, có lúc nào rãnh rỗi để mà đi tìm bạn trai đâu? Ngay cả bằng hữu cũng chỉ có mấy người thôi!"
"Nếu tiểu thư ngươi không chê, ta làm bằng hữu của ngươi nghen, sau này có cái gì không vui có thể tâm sự cùng ta."
Thấy cô gái không nói gì, Tiêu Nhiên vội vàng nói, "Ngươi nghĩ ta không xứng làm bạn với ngươi sao!"
"Không phải, không phải. có một người như tiên sinh làm bằng hữu, ta cao hứng còn không kịp, sao lại dám nghĩ là không xứng chứ! " Cô gái kia xua xua tay nói.
"Vậy được, đây là số điện thoại của ta, ngươi lúc nào rãnh rỗi gọi điện thoại cho ta! Ta tên là Tiêu Nhiên, được rồi, số điện thoại của ngươi là bao nhiêu? " Nói xong, lấy ra một mảnh giấy đưa cho cô gái xinh đẹp kia.
(Từ lần Vương Vũ Dao hỏi Tiêu Nhiên điện thoại, Tiêu Nhiên lúc đó không có thật, sau này Tiêu Nhiên đã chiếm điện thoại của Tiêu Dịch làm của riêng.)
"Nói lâu như vậy, còn chưa biết tiểu thư tên là gì?"
"Ta gọi là Lâm Khiết" cô gái nhận mảnh giấy có ghi số điện của Tiêu Nhiên rồi trả lời, sau đó viết số điện thoại của mình đưa cho Tiêu Nhiên.
Khi cô tiếp viên đi khỏi, Tiêu Dịch trong lòng tán dương "Con mình thật là giỏi!" còn Lý Thiến vẻ mặt lại rất phẫn nộ.
Ngồi ở cạnh Tiêu Nhiên là một người trẻ tuổi, vẻ mặt ân hận nghĩ: "Cầm thú! Ngay cả ngồi phi cơ cũng muốn tán gái, ta thế nào vừa rồi lại không nghĩ ra chứ."
Phi cơ chậm rãi hạ xuống phi trường quốc tế.
(Tiêu Nhiên mà học lái phi cơ chắc cũng chỉ như một cái phất tay.)
Thủ đô, quốc tế biết đến như là một đại đô thị. Ở đây có không dưới 500 vạn dân cư, các loại công ty to nhỏ cũng có không dưới 1 vạn.
Tiêu Nhiên cả nhà vừa mới ra khỏi cửa phi cơ thì đã có vài người hướng bọn họ đi tới. Trong đó một vị mặc đồ tây, trông khá già nua đi tới trước mặt Tiêu Dịch, tôn kính nói, "Nhị thiếu gia, ngươi rốt cục đã trở lại, chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ ở bên ngoài phi trường, ta dẫn các ngươi đi. " Nói xong tiếp lấy hành lý trong tay Tiêu Dịch.
"Ngươi là Lý thúc? Nhiều năm như vậy một điểm vẫn không thay đổi! " Tiêu Dịch nói.
"Ai, già rồi. Vị này chắc là công tử của nhị thiếu gia, quả nhiên là nhất biểu nhân tài! " Lý thúc cười đáp.
"Đi nào, đi nào." Tiêu Nhiên trong miệng mặc dù nói như vậy, nhưng tâm lý cũng nghĩ là, "Đứng ở đây ngươi đoán ra ngay, còn cần phải nói. "
Lý thúc dẫn cả nhà Tiêu Nhiên đi ra khỏi phi trường. Khi lên xe, Tiêu Dịch quay về Tiêu Nhiên nói,
"Con, sau này đối với Lý thúc tôn kính một chút, hắn ở gia tộc nhà ta công tác đã hơn 50 năm rồi, chính ta từ nhỏ cũng do hắn một tay chăm sóc đó! Hắn gần như là một nửa cha của ta rồi. "
"Nga, đã biết. "
Xe hơi đi tới trước cửa một sơn trang thì ngừng lại. Lúc này, Lý thúc đi tới mở cửa cho Tiêu Dịch rồi nói, "Nhị thiếu gia, mời xuống xe, chúng ta đến cửa sơn trang rồi, phải đổi xe thôi."
Tiêu Nhiên đi ra xa, thấy được trước mặt xa xa có sáu dãy nhà, trước cửa sơn trang có mấy tòa đại lâu để thư giãn. Bốn phía sơn trang được bao phủ bởi những bức tường cao ba thước quây quanh, tuần tra nhân viên không ngừng đi lại trên tường. Tiêu Nhiên phóng ra thần thức, lập tức hiểu rõ tình huống bên trong sơn trang.
Sơn trang này tên là Thiên Long sơn trang, diện tích ước chừng khoảng 1000 mẫu, sơn trang bốn phía có đến hơn 800 nhân viên tuần tra. Bên trong sơn trang có mấy tòa biệt thự, lâu phòng. Tiêu Nhiên còn phát hiện có hai người có tia chân nguyên lực ba động. "Có cần thiết không? Cũng không phải lãnh đạo quốc gia, thuê nhiều tuần tra như vậy. Nếu là ta, trực tiếp làm ra cái kết giới hoặc lập một cái trận pháp là tốt rồi. Sơn trang chủ nhân thật đúng là sợ chết a!" Tiêu Nhiên cảm khái nghĩ.
(Hiếm có, ngươi cho là ai cũng đều có thực lực biến thái như ngươi sao!)
Cả nhà Tiêu Nhiên ngồi trên xe đặc chế giống có gắn loại động cơ nhỏ, hướng về trung tâm sơn trang mà đi
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của doivuibenem
Lưu Manh Thiên Tôn Chương 1: Bản Chất Lưu Manh Hồi 22:Gia Tộc (1) Người dịch: Davidvilla Nguồn: danchoisg.vn
Không bao lâu, cả nhà Tiêu Nhiên đi tới trước một ngôi biệt thự.
Lý thúc dẫn bọn họ đi vào trong rồi ra hiệu cả nhà đứng đợi.
"Con, hãy tôn trọng một chút nghen, phải nhớ giữ gìn tôn ti trật tự đó." Tiêu Dịch cảnh cáo con mình.
Lý thúc từ bên trong đi ra, nói với Tiêu Dịch. "Nhị thiếu gia, lão gia mời các ngươi vào. "
Tiêu Nhiên đi theo vào.
Chỉ thấy gian phòng này rộng chừng 100 thước, trên mặt sàn trải thảm hoa văn, bốn phía đều là giá từ gỗ đàn hương tạo thành, trên mặt giá bày các loại đồ sứ và đồ cổ, vừa nhìn đã thấy giá trị không hề thấp. Đại sảnh ở giữa có một cái bàn bát tiên, bên cạnh bàn bát tiên có ba lão nhân sắc mặt hồng hào đang ngồi, ngồi giữa ba người là một vị... lão tráng kiện hồng hào, mặc dù không nói chuyện, nhưng một cỗ khí thế tự nhiên từ trên người hắn truyền ra. Bên tả là một vị...tóc đã hoa râm, hơi gầy gò, nhưng xem ra vẫn còn rất minh mẫn. Bên hữu vị... trên đầu chỉ có vài sợi tóc bạc, rất ít nếp nhăn, cả người thoạt nhìn thập phần hòa khí, nhưng Tiêu Nhiên lại thấy được vài tia giảo hoạt và ác độc trong mắt người đó. Ba lão nhân ngồi trước, phía sau còn có một trung niên cùng một thiếu niên cỡ trạc tuổi Tiêu Nhiên đang đứng, hai người này thoạt nhìn cũng cảm thấy không tầm thường chút nào.
Cả nhà Tiêu Nhiên đi tới trước mặt mấy người kia, chỉ thấy, Tiêu Dịch đi lên, quay về lão nhân bên tả nói, "Ba, ta đã trở lại. ngươi không phải bệnh trọng sao? Như thế nào......"
Tiêu Lâm Long nói, "Ta nếu không phải làm bộ bị bệnh nguy kịch, ngươi có quay về không? Ai! Nhiều năm rồi, ngươi bây giờ cũng đã làm cha rồi, vậy mà tính tình một chút cũng không thay đổi."
Tiêu Dịch bị nói mặt đỏ lựng.
"Con, mau tới đây chào gia gia. " Tiêu Dịch xoay người bảo Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên vội vàng chạy qua: "Chào gia gia"
"Ngươi là Tiêu Nhiên hả, lần đầu gặp mặt gia gia không chuẩn bị cái gì cho ngươi, đây có miếng ngọc bội ta tặng ngươi!" Tiêu Lâm Long nói xong, từ bên hông gỡ ra một khối ngọc bội, đưa cho Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên phát hiện, ngọc bội là một pháp bảo, có thể xua tà, cường thân kiện thể, có ích cho tuổi thọ, hơn nữa còn có thể dẫn đạo một chút thiên địa linh khí vào trong cơ thể. Vật này trong mắt người khác có thể nói là một bảo vật, chỉ có thể mơ chứ không thể cầu, nhưng trong mắt Tiêu Nhiên nó cũng không có bao nhiêu tác dụng.
"Ba, đây chính là vật ngươi quý giá nhất đó, ngươi sao có thể cho hắn a! Con, con không nên nhận." Tiêu Dịch biết tác dụng của ngọc bội này, vội vàng nói.
"Cái gì không thể cho. Hắn là cháu ta, ta không cho hắn thì cho ai? Lại đây, tiếp lấy." Tiêu Lâm Long nói.
Tiêu Nhiên trong lòng không khỏi có vài phần cảm động, chậm rãi đi lên nhận ngọc bội rồi xoay sang truyền âm cho Tiêu Dịch: "Ba, đây chỉ là một pháp bảo cấp thấp, đừng quên con mình là ai, những thứ giống như vậy, ta luyện ra bao nhiêu chẳng được, cùng lắm ta trở về luyện vài cái tốt hơn tặng lại cho gia gia mà."
Vừa định muốn nói nữa, nhưng Tiêu Dịch nghe được Tiêu Nhiên truyền âm xong, lập tức ngậm miệng lại. "Đúng vậy, con mình hắn là ai, hắn chính là người tu chân a, luyện mấy cái pháp bảo cũng chỉ là chuyện nhỏ!"
Thấy Tiêu Nhiên đã nhận ngọc bội, Tiêu Lâm Long đằng hẵng nhìn hắn nói, "Đây, ta giới thiệu cho ngươi một chút những người nơi này."
Tiêu Lâm Long chỉ vào lão nhân ngồi giữa nói, "Đây là ông nội của ngươi, Tiêu Dật Trần", chỉ vào vị lão nhân bên phải nói, "Vị này là đại ca của ta, đại gia gia của ngươi, Tiêu Tử Hào. "
"Phía sau có hai vị, phân biệt là con và cháu của đại ca ta, biểu thúc của ngươi tên Tiêu Phàm cùng biểu ca ngươi tên Tiêu Tử Kiệt"
Tiêu Nhiên hướng bọn họ gật đầu chào.
Tiêu Lâm Long lại nhìn Tiêu Dịch nói: "Các ngươi lần này đã trở lại thì sẽ không phải đi nữa, ở lại nhà đi, biệt thự của ngươi, ngươi có thể ở tại đó."
"Nhưng công ty của ta thì làm sao bây giờ a? "
"Vài ngày nữa ta gọi người đi giúp ngươi quản lý, ngươi cũng nên quen dần với những xí nghiệp gia tộc đi."
"Tốt lắm! "
"Các ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi, lát nữa sẽ dùng cơm trưa với gia gia."
Tiêu Nhiên theo Tiêu Dịch đi tới một ngôi biệt thự, Tiêu Dịch cảm khái nói, "Hơn hai mươi năm rồi, ta đã trở lại. "
Sau khi đi vào biệt thự, Tiêu Dịch nói, "Lần này quay lại xem ra không thể đi được nữa rồi, qua một thời gian nữa chúng ta hãy đi xem trong nhà còn có gì đó đem về đây! "
Nói xong, mang theo Tiêu Nhiên đi vào phòng.
Bọn họ nghỉ ngơi không bao lâu, Lý thúc đi tới biệt thự của Tiêu Dịch
"Nhị thiếu gia, lão gia đang đợi các ngươi dùng cơm."
Lý thúc dẫn cả nhà Tiêu Nhiên đi tới nhà ăn.
Tiêu Lâm Long thấy cả nhà Tiêu Nhiên đi tới, vội vàng nhiệt tình kéo Tiêu Nhiên tới gần ngồi bên cạnh mình rồi quay về Lý thúc nói:
"Ngươi cũng ngồi xuống đi, chúng ta cùng ăn!"
Thế rồi những món sơn hào hải vị lần lượt được bưng lên, chỉ trong chốc lát đã bày đầy cái bàn lớn.
Tiêu Lâm Long liên tục gắp đồ ăn cho Tiêu Nhiên, đồng thời cũng giới thiệu về những nét đặc sắc của từng món.
Tiêu Nhiên cũng chỉ chớp nhoáng ăn sơ qua vài miếng rồi buông đũa xuống.
"Sao vậy, không hợp khẩu vị sao." Tiêu Lâm Long quan tâm hỏi.
"Ta có thói quen ăn thanh đạm rồi, ở đây quá nhiều." Tiêu Nhiên trả lời.
"Ta gọi đầu bếp làm cho ngươi vài món thanh đạm vậy." Tiêu Lâm Long cảm khái phân phó hạ nhân đi thông tri cho đầu bếp.
Lúc này, Tiêu Tử Kiệt vẻ mặt khinh bỉ nhỏ giọng nói: "Quen thói bần tiện, đúng là quen ăn những món bần tiện, bây giờ ngay cả những loại mỹ vị này cũng nuốt không nổi."
Tiêu Nhiên nghe được, nhưng không hề để ý đến, hắn từ giới chỉ lấy ra một Tử quả, so với quả táo thì nhỏ hơn một chút, thoạt nhìn trông rất đẹp mắt. Kỳ thật đây chính là Chu Quả trong truyền thuyết, bất quá trong mắt Tiêu Nhiên, nó cũng không khác biệt như một loại hoa quả thường.
Mới vừa cắn một miếng, một mùi thơm nồng nàn phát ra, tràn ngập cả phòng ăn. Lúc này trên bàn, mấy loại mỹ vị cũng lộ vẻ buồn bã thất sắc. Tiêu Dịch hai vợ chồng đã quen nhìn thì nghĩ là bình thường, nhưng những người khác chưa từng thấy thì lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn Tử quả trong tay Tiêu Nhiên.
Tiêu Lâm Long lúc này tò mò hỏi, "Cháu, ngươi đang ăn loại Tử quả này là quả gì vậy, ta cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua!"
Tiêu Nhiên cũng cho là đúng nói, "Không có gì, đây là một loại Tử quả hoang dã bình thường, ta đã ăn hàng chục năm rồi, gia gia, ngươi nếm thử."
Hắn cắt một miếng lớn cho Tiêu Lâm Long, Tiêu Lâm Long tiếp nhận, cắn một miếng nhỏ, nhất thời một vẻ kinh ngạc xuất hiện trên mặt, sau đó không nghĩ ngợi đem phần còn lại tống hết vào miệng ăn xuống. Ăn xong, vẫn nhắm mắt ngồi yên mơ màng rồi chậm rãi nói: "Trong cuộc đời ta không nghĩ tới trên đời lại có mỹ vị như vậy, trách không được mấy món ăn này vì sao không hợp khẩu vị của cháu ta? " Nói xong ha ha cười.
Tiêu Dật Trần cũng nhìn chằm chằm vào Tử quả trong tay Tiêu Nhiên, ánh mắt lộ ra một vẻ tham lam thèm thuồng, thậm chí hiện ngay lên vẻ mặt.
Tiêu Nhiên thấy được, lại lấy ra thêm một quả nữa đưa cho Tiêu Dật Trần, nói: "Ông nội, ta trên người vẫn còn một quả nữa, ngươi cầm lấy nếm thử đi!" Tiêu Dật Trần cẩn thận tiếp nhận Tử quả, cũng không ăn ngay, mà là dùng tay áo lau qua, sau đó cẩn thận len lén đút Tử quả vào trong túi áo. Động tác này bị Tiêu Nhiên thấy được, hắn chỉ cười thầm, tịnh không biểu hiện gì ra ngoài.
Tiêu Nhiên lại cố ý không tặng Tử quả cho Tiêu Tử Kiệt, hình như đang muốn nói, "Ngươi nhìn cái gì vậy, ta vẫn ngồi đây chứ có đi đâu đâu, hay là vì không cho ngươi, ngươi cấm ta được sao, ngươi cắn ta à!"
Bữa cơm trưa cũng kết thúc.
Cơm nước xong, cả nhà Tiêu Nhiên được Tiêu Lâm Long mang tới một gian thư phòng.
Đợi bọn hắn ngồi xuống, Tiêu Lâm Long mới quay về Lý Thiến đang cung cúc cúi đầu nói: "Con dâu à, ta biết ngươi bây giờ chán ghét ta, thậm chí hận ta lúc đầu đã phản đối chuyện hôn sự của các ngươi, kỳ thật ta cũng là bị bất đắc dĩ! Đại ca từ trước đến nay cùng ta bất hòa, nhìn thấy gia tộc xí nghiệp được ta tiếp quản, hắn đã nghĩ ra trăm phương ngàn kế để đả kích ta. Hắn biết Tiêu Dịch là người không thích thì không lấy, nên nghĩ ra kế muợn gia tộc đứng ra mai mối đám cưới, làm cho hai phụ tử chúng ta bất hòa, cuối cùng dẫn đến việc các ngươi đã bỏ đi."
Lý Thiến nghe xong quá khiếp sợ, nghĩ không ra chuyện này còn có ẩn tình bên trong, nàng vội vàng hướng Tiêu Lâm Long vái một cái.
"Ba, vậy chuyện kia lúc ấy như thế nào? Sao ngươi lại an tâm để cho chúng ta bỏ đi? " Tiêu Dịch kỳ quái đích hỏi.
"Ngươi hỏi điểm này tâm tư ta như thế nào không biết. Ta cũng không hy vọng cuốn các ngươi vào việc tranh đấu của gia tộc, nên mới mặc cho các ngươi bỏ đi, nếu không ngươi cho là ngươi có thể đi khỏi cái sơn trang này sao? Còn có cái tiểu công ty của ngươi nữa, nếu ta cố ý cho người phá hoại, ngươi nghĩ ngươi có được thuận lợi như vậy không." Tiêu Lâm Long vừa cười vừa nói,
Tiêu Dịch nghe Tiêu Lâm Long nói xong, mặt đỏ bừng đứng lên.
"Đến giờ ta mới hiểu được! Ta quá hồ đồ, ba tính kế nhiều năm như vậy mà ta chưa từng phát hiện, đúng là mất mặt a! Nếu ta lúc đầu trực tiếp gặp Đại tiểu thư, chính mình cự tuyệt hôn sự, không phải chuyện gì cũng được giải quyết sao? Cho nên mới nói, một người có trí tuệ trên thương trường cũng không thể so sánh với một người từng trải sự đời, kinh nghiệm ngoại trừ gia tăng theo tuổi tác còn ngoài ra không có biện pháp. "
"Được rồi, ta phái người đi dò la thì nhận được tin tức, cháu ta có một thời gian biến mất chín năm trời, gần đây mới vừa về, có chuyện này hay không? " Tiêu Lâm Long nhìn chằm chằm Tiêu Dịch, vẻ mặt làm bộ nếu cháu ta có xảy ra chuyện gì ta sẽ không tha cho ngươi.
Tiêu Nhiên buồn bực nói, "Dạ không có chuyện gì, đó là hắn được một lão đầu hư hỏng thu làm đệ tử nhập môn, lên núi tu luyện chín năm."
"A! Lão nhân kia là ai, hắn nói với ngươi những gì vậy a! " Tiêu Lâm Long tò mò hỏi.
Tiêu Dịch lúc này nói, "Lão nhân kia bảo tên là Cửu Huyễn chân nhân, xưng là Thánh Cực môn chưởng môn nhân gì đó. Ta may mà cũng đã từng nghe đồn đãi qua về Thánh Cực môn, nếu không sẽ không đồng ý để cho lão nhân kia mang con ta đi tu chân rồi. Ha ha, ta sinh ra đứa con phi thường, ta năm đó quả là có phong thái. "
Lý Thiến nghĩ thầm, "Rõ ràng con là do ta sinh ra! Ngươi còn làm ra cái bộ dạng kia, con mình rõ ràng giống ta nhiều hơn, không có ta là một mẫu thân vĩ đại thì làm sao con thành vĩ đại được! "
"Được rồi, con, ngươi tu luyện thế nào rồi? " Tiêu Dịch đột nhiên hỏi. (hiếm có, con trai đã về nhà hàng năm trời, bây giờ mới quan tâm đến việc của con.)
"Hắc hắc, không nói đến nhiều, tùy tiện đem hai ba mươi người ta cũng không để vào mắt. " Tiêu Nhiên tự tin nói.
"Cái gì, sư phó của ngươi là Thánh Cực môn sao!" Tiêu Lâm Long vẻ mặt kinh ngạc.
"Có gì đặc biệt hơn người đâu, chỉ là một lão đầu suốt ngày be bét bê tha mà thôi, Thánh Cực môn cũng không có gì! Là một môn phái chỉ có một người, ngay cả người thứ hai cũng chưa từng có." Tiêu Nhiên nói.
Có thể người khác không biết, nhưng Tiêu Lâm Long cũng nhớ rõ ràng. Thánh Cực môn chính là một môn phái vô địch. Nghe hai vị khách khanh cung phụng của gia gia nói, hơn trăm năm trước, Âu Châu dị tộc cử đại quân xâm lấn, Tu Chân Giới các môn phái đều ra sức chống cự. Đến cuối cuộc quyết chiến thì đột nhiên trong số dị tộc quân đoàn của địch nhân xuất hiện mười mấy người có tu vi cực cao, chớp mắt đã đánh cho mấy đại cao thủ Tu Chân Giới trọng thương. Đang lúc tưởng rằng toàn quân không thể kháng cự thì đúng lúc đó, đột nhiên xuất hiện một lão đầu, hắn chỉ vỏn vẹn xuất ra mấy chiêu, đã tiêu diệt gần ba phần dị tộc quân đoàn, còn mười mấy dị tộc cao thủ kia, cuối cùng cũng chỉ thoát được một người. Lão nhân kia đánh xong cũng vội bỏ đi, chỉ nói lại một câu với đám dị tộc quân đoàn còn lại, "Các ngươi không phục thì từ bây giờ hãy tới tìm ta, bất kể xuất ra cái gì, ta hoặc Thánh Cực môn đồ đệ đều sẵn sàng tiếp nhận. Qua ngày hôm nay, nếu để ta phát hiện có người nào đủ dũng cảm đặt chân lên Trung Hoa đại lục, ta sẽ tiêu diệt thẳng tay."
"Được rồi, gia gia đã đem ngọc bội tặng cho ta, ta vừa hay cũng đoạt được một miếng ngọc bội trên người lão đầu kia, ta tặng cho người." Nói xong móc ra một miếng ngọc bội sáng chói mắt, đưa cho Tiêu Lâm Long.
"Ta thế nào lại muốn vật của cháu được! Không được, không thể." Tiêu Lâm Long chối từ.
"Ba, ngươi cứ cầm đi, đó là một vật tốt, dù sao loại vật này cháu cũng có nhiều." Lúc này, Tiêu Dịch cùng Lý Thiến vẻ mặt hâm mộ nhìn cái ngọc bội kia, đồng thời nghĩ đến, "Lão nhân kia quả nhiên gian trá, đem đồ tốt lưu lại, chỉ cho chúng ta mấy thứ có thể tùy ý luyện chế ra. Với nhiều năm kinh nghiệm của ta, ngọc bội đẹp mắt như vậy, công năng nhất định rất nhiều, uy lực nhất định rất lớn. Lát nữa trở về phải bắt con mình cho chúng ta vài thứ nữa."
Tiêu Lâm Long mới vừa tiếp nhận ngọc bội, nhất thời cảm thấy một cỗ nhiệt khí chậm rãi truyền vào trong cơ thể, cơ thể đang dần dần hấp thụ.
"Ngọc bội này có công năng gì! " Tiêu Lâm Long tò mò hỏi
"Ngọc bội này có thể hấp thu thiên địa linh khí vào trong cơ thể cho người sử dụng, làm cho người sử dụng thoát thai hoán cốt. Thậm chí trong khuôn viên 1000 dặm còn có thể thuấn di, bất quá một ngày chỉ có thể di chuyển được ba lần. Hơn nữa còn có có thể phản lại đòn đối phương công kích, hoặc nếu bị công kích nó cũng có thể tự động tạo ra một màng phòng hộ, ta phỏng đoán, bây giờ trên địa cầu không có vật gì có thể phá cái màng phòng hộ này. Đương nhiên ngoài ra vẫn còn một số tiểu công năng, ví dụ như định vị, nâng cao tuổi thọ......" Tiêu Nhiên vô tư nói.
Nếu vật này có người thuộc giới Tu Chân chứng kiến, sợ rằng lại nổi lên một trận phong ba huyết vũ tinh phong rồi.
"Con, ngọc bội này có thể ngăn cản đạn bắn không?" Tiêu Dịch hỏi.
"Đương nhiên, cho dù là súng đạn, đối với nó mà nói cũng chỉ là chuyện nhỏ!"
Tiêu Dịch cùng Lý Thiến nhìn thoáng qua nhau, nghĩ: "Lão nhân kia quả nhiên tâm không tốt, không muốn cho chúng ta một vật chống đạn, lần sau nhìn thấy hắn nhất định phải giáo huấn cho hắn một trận."
Lúc này, Cửu Huyễn chân nhân đã biến thành hình dáng một người trẻ tuổi, đang ở tửu quán uống rượu. Đột nhiên hắn hắt xì một cái rõ kêu, rượu văng tung tóe: "Ai lại vừa nhắc đến ta chứ? Nhất định là Tử Vân tiên tử rồi, ta muốn đi tìm nàng". Một trận gió nhẹ thổi qua, chỗ người thanh niên vừa ngồi chớp mắt đã không còn ai ngồi nữa
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của doivuibenem
Lưu Manh Thiên Tôn Chương 1: Bản Chất Lưu Manh Hồi 23:Gia Tộc (2) Người dịch: Davidvilla Nguồn: danchoisg.vn
Tiêu Dật Trần tay cầm Tử quả đi ra phía sau sơn trang
Sơn trang phía sau là một rừng cây rậm rạp, mà cây trong rừng đan xen lại tạo thành một vỏ bọc bao quanh tòa tiểu biệt thự.
Tiêu Dật Trần đi tới trước tòa biệt thự nhẹ nhàng gõ cửa: "Thanh Vân, Thanh Quang hai vị đạo trưởng có trong đó không?"
"Mời vào!" Cửa tự động mở ra, một thanh âm từ trong phòng truyền ra ngoài. Mặc dù thanh âm không lớn, nhưng rõ ràng khi truyền vào tai Tiêu Dật Trần như một tiếng sấm nổ, lùng bùng.
Đợi Tiêu Dật Trần đi vào phòng, hai người trung niên đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Trong đó có một vị mặc đạo bào, vẻ mặt nghiêm túc, "Dật Trần huynh, chúng ta cũng đã hơn một năm không gặp mặt! Chẳng biết lần này Dật Trần huynh tới tìm hai huynh đệ chúng ta có chuyện gì?"
Hai vị đạo nhân vốn là hải ngoại tán tu, hai người là hai huynh đệ, ca ca gọi là Thanh Vân chân nhân, đệ đệ gọi là Thanh Quang chân nhân. Hơn bốn mươi năm trước, bọn họ bị dị tộc cao thủ đuổi giết, hai người khi đó đang bị trọng thương, xảo hợp thế nào lại được Tiêu Dật Trần cứu, tránh thoát một kiếp. Bọn họ hai người vì báo đáp ân cứu mạng của Tiêu Dật Trần đã theo về Thiên Long sơn trang ở, sớm hôm bảo vệ sơn trang. Sau này, Tiêu Dật Trần mấy lần bị đối thủ ám sát nhưng đều được hai người cứu. Tiêu Dật Trần vì cảm tạ bọn họ, đem tòa biệt thự phía sau sơn trang tặng cho bọn họ, còn hơn là đem tặng các loại thiên tài địa bảo.
"Chuyện là như thế này, con trai Lâm Long cùng cháu ruột đã trở lại, đứa nhỏ kia tặng cho ta một Tử quả. Ta cảm giác được quả này hẳn phải là trân phẩm, đặc biệt cầm tới đây để hai vị đạo trưởng thỉnh giáo một phen." Tiêu Dật Trần khách khí nói, rồi từ trong lòng móc ra một cái túi nhỏ bên trong có Tử quả, đưa cho Thanh Vân.
Thanh Vân nhận lấy, chậm rãi mở ra, thấy được trên tay một quả sáng chói như mặt trời chính ngọ, đôi tay không tự kìm hãm được run lên bần bật.
"Đây là Chu Quả trong truyền thuyết, nghe đồn năm trăm năm mới kết trái một lần, giới tu chân người nào ăn được lập tức tăng hàng trăm năm tu vi, mà người bình thường ăn vào bách bệnh bất xâm, hưởng thọ trăm năm. Không nghĩ tới từ khi sinh ra đến giờ ta còn có thể nhìn thấy tiên quả, ta còn tưởng rằng nó đã sớm tuyệt tích rồi." Thanh Vân thanh âm có vẻ run rẩy.
"Dật Trần lão đệ, ta có thể mạo muội gặp tằng tôn của ngươi một lần không?" Thanh Vân nói.
Tiêu Dật Trần cũng bị lời nói về một Tử quả nho nhỏ này làm cho khiếp sợ, hồi lâu mới hồi phục tinh thần, nói: "Đương nhiên có thể, ta lập tức đi gọi hắn lại đây."
"Dật Trần huynh, ta nghĩ không cần. Hai huynh đệ chúng ta sẽ trực tiếp đi gặp tằng tôn của ngươi! " Thanh Quang lập tức nói.
"Làm phiền Dật Trần huynh phía trước dẫn đường."
Bọn họ ba người đi tới biệt thự của Tiêu Dịch.
"Đại ca, bên trong như thế nào vừa thấy một điểm chân nguyên ba động nay đã không còn nữa? Có thể người không còn ở đó nữa!" Thanh Quang truyền âm.
"Chúng ta vào xem sẽ biết, nói không chừng còn có trận pháp gì ở bên trong cũng nên." Thanh Vân truyền âm trả lời.
Tiêu Dịch hai vợ chồng đã đi ra ngoài dạo phố, còn Tiêu Nhiên đang ngồi ở trên lầu, đột nhiên cười cười, mở mắt ra.
Tiểu Băng đang nhàm chán nằm trong phòng, nó nhìn thấy ba người đi đến, trong đó có hai người năng lượng khá rõ ràng phát ra, lập tức nó quay về phía ba người cảnh giác đứng lên, thu liễm khí thế lại một chút rồi lại từ từ phát ra. Thanh Vân ba người đang ở trong phòng khách, đột nhiên phát hiện một cỗ lực lượng không thể kháng cự từ phía sau truyền tới, quay đầu lại nhìn, phát hiện một con chó nhỏ đang đứng kia.
"Tiểu Băng, không được vô lễ. " Tiêu Nhiên từ trên lầu chậm rãi đi xuống, gọi Tiểu Băng lại. Tiểu Băng cũng thu hồi khí thế rồi chạy đến trước mặt Tiêu Nhiên, ủy khuất kêu một tiếng. Tiêu Nhiên vỗ vỗ Tiểu Băng, bế nó lên, quay về Tiêu Dật Trần nói:
"Thái gia gia ngươi tìm ba ba ta phải không? Bọn họ đi ra ngoài rồi."
"Không phải, là chúng ta tới tìm ngươi thôi. Ta giới thiệu một chút, vị là này Thanh Vân đạo trưởng, vị là này Thanh Quang đạo trưởng. Đây là hai vị đạo trưởng muốn gặp ngươi." Tiêu Dật Trần nói.
Thanh Vân cùng Thanh Quang quan sát Tiêu Nhiên, phát hiện trên người hắn nửa điểm chân nguyên lực cũng không có, vì vậy Thanh Vân nói, "Tiểu bằng hữu, chúng ta lần này tới là muốn hỏi ngươi một câu, Tử quả này ngươi từ đâu có được?"
"Nga, ngươi nói chính là Tử quả này a! Ta ở trên núi nhặt được, bất quá đã ăn hết rồi."
"Có thể nói cho ta biết ngọn núi nào không?"
"Ngay bên cạnh Đằng Minh sơn!"
"Còn con chó nhỏ này nữa, ngươi mua nó ở chỗ nào?"
"Ngươi nói Tiểu Băng a! Không phải mua, là ta cũng tại trên núi kia nhặt được. Ta cho nó ăn một Tử quả, thế là nó đi theo ta."
"Nga, ra là vậy, bần đạo xin cáo từ." Nói xong bọn họ ba người rời biệt thự.
"Hắc hắc, muốn tra tung tích Chu Quả, dễ thường ta chịu nói hay sao, các ngươi hai người tu vi mới chỉ đạt đến Kim Đan kỳ, trở về tiếp tục tu luyện cho tốt đi!" Tiêu Nhiên nghĩ thầm.
Sau khi rời biệt thự, Tiêu Dật Trần hỏi, "Đạo trưởng, thế nào?”
"Tằng tôn của ngươi quả thật có phúc khí, tiên quả cấp độ này hắn còn gặp được, lại còn có dị thú làm bạn, ngươi cứ yên tâm đi!" Nói xong, đem Tử quả trả lại cho Tiêu Dật Trần rồi biến mất.
Tiêu Nhiên đi tới Thiên Long sơn trang đã được mấy tháng.
Nhàn rỗi vô sự, Tiêu Nhiên mang theo Tiểu Băng đi lung tung khắp nơi trong sơ trang.
Một thanh âm từ xa xa truyền đến, "Không phải đây là biểu đệ của ta sao? Ngươi thế nào cũng nuôi lưu cẩu hả?" Thanh âm chán ghét của Tiêu Tử Kiệt từ xa truyền tới.
Tiêu Nhiên xoay người, chứng kiến Tiêu Tử Kiệt nắm xích một con Giác Đấu khuyển thân cao hàng thước, da lông màu đen đi tới.
Tiêu Tử Kiệt tới trước mặt Tiêu Nhiên, nhìn một chút Tiểu Băng nói, "Chó của ngươi đáng yêu thật, là giống gì vậy, mua bao nhiêu tiền?"
"Tiểu Băng là giống gì ta không biết, ta không phải mua, mà là nhặt được ở trên một ngọn núi." Tiêu Nhiên trả lời.
"Ngươi vận khí tốt thật, nhưng ngươi tốt nhất ngươi nên đi đi, hãy để ý đến cho con chó này một chút. Con chó của ta đang dắt theo rất là hung hãn, không cẩn thận nó sẽ xơi tái con chó của ngươi mất." Nói xong cười cười rất xảo trá.
"Không quan hệ gì, Tiểu Băng của ta rất lợi hại, chính ngươi tốt nhất trông nom con chó vứt đi của ngươi cẩn thận một chút, nếu không đến khi nó bị thương chỗ nào cũng đừng trách ta. "
Lúc này, tay cầm xích của Tiêu Tử Kiệt hơi giật giật, con chó lai có vẻ hiểu ý, gừ gừ lên mấy tiếng, sau đó hắn làm bộ không cẩn thận đánh rơi xích xuống mặt đất, con chó của Tiêu Tử Kiệt được thả ra lập tức nhằm Tiểu Băng phóng tới.
"Ngươi xem đi, đã bảo ngươi đi đi như thế có tốt hơn không. Chuyện này không liên quan tới ta!" Tiêu Tử Kiệt nhìn có chút hả hê nói.
Kết quả con chó lai vọt tới trước mặt Tiểu Băng, vừa định cắn xuống, bị Tiểu Băng một chưởng đánh cho bật lùi lại. Ngay sau đó Tiểu Băng vọt tới, xuất ra vài trảo, lại cắn mấy miếng, kết quả con chó lai đã bị chia thành mấy khối, nội tạng máu tươi chảy đầy đất.
" Ngươi xem đi, đã bảo ngươi đi đi như thế có tốt hơn không. Chuyện này không liên quan tới ta!" Tiêu Nhiên nói lại nguyên si những gì Tiêu Tử Kiệt nói, rồi mang theo Tiểu Băng bỏ đi.
Tiêu Tử Kiệt đứng ở chỗ đó rít lên. "Tiểu tử ngươi không nể mặt ta, rồi ta sẽ cho ngươi biết."
Sắp đến ngày khai giảng năm học mới, một hôm Tiêu Nhiên nói với Tiêu Dịch cùng Lý Thiến, "Lão ba, lão mụ, sắp đến ngày khai giảng rồi, ngươi đến trường nhìn xem ta có tên trong danh sách trúng tuyển không?"
"Đi tìm gia gia ngươi, bảo hắn giúp ngươi đi, ta cũng không rõ về chuyện này lắm."
(Hiếm. Có cha mẹ như vậy sao?)
Tiêu Nhiên buồn bực đi đến phòng làm việc của Tiêu Lâm Long nói:
"Gia gia, lão ba nói ta đến thông báo với người việc này, ta muốn chuẩn bị đi học đại học ở một trường nào quen thuộc."
Tiêu Lâm Long mở một cái tráp, đem mấy danh sách lấy ra đưa cho Tiêu Nhiên xem.
Tiêu Nhiên tiếp nhận mở ra nhìn, nhất thời choáng váng, "Gia gia, những giấy báo trúng tuyển này là thế nào? Ta chỉ việc thay tên vào là có thể đi học sao?"
"A a, ta thấy việc học đại học đối với nhà chúng ta cũng không phải là vấn đề gì to lớn, ngươi về nhà chuẩn bị một chút, ta gọi người giúp ngươi sửa lại tên, ngươi sẽ không trách gia gia chứ!"
"Sẽ không, đương nhiên sẽ không. " Mà Tiêu Nhiên lúc này trong lòng lại đang kêu lớn: "Mỹ nữ a! Ta với ngươi càng ngày càng gần hơn rồi, các ngươi nhất định phải chờ ta!"
Tiêu Lâm Long lại mở một cái hộp khác, lấy ra một cái ví đưa cho Tiêu Nhiên rồi nói: "Đây là chi phí sinh hoạt của ngươi, ta cho ngươi một ngàn vạn mỹ kim bên trong, nếu không đủ cứ nói với gia gia, ta đưa tiếp."
Tiêu Nhiên nhận ví rồi rời phòng đi ra.
"Ông trời ơi, không nghĩ tới mình anh minh thần võ lại còn phải nhờ đến kế của lão hồ ly." Trên đường về, Tiêu Nhiên nghĩ
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của doivuibenem
Lưu Manh Thiên Tôn Chương 2: Đại Học Hồi 24:Phong Ba Nhập Học Người dịch: Davidvilla Nguồn: danchoisg.vn
Mặc dù mọi thứ đồ dùng đến trường học đã được chuẩn bị cả rồi, nhưng Tiêu Nhiên còn lấn cấn mãi rồi mới tới trường học.
Vì chẳng muốn mọi người chú ý, Tiêu Nhiên không để cho Lý thúc lái xe đưa hắn đến, mà lựa chọn đi xe kéo.
Vẫn còn vài ngày nữa mới đến ngày khai giảng, nhưng khi Tiêu Nhiên đi tới trường học thì cũng đã thấy đông người tấp nập rồi.
Tiêu Nhiên thủng thẳng đi tới nơi thu học phí.
Tiêu Nhiên đem giấy báo trúng tuyển đi vào, vị sư phụ phụ trách thu phí mở váy vi tính xem xét một chút rồi nói với Tiêu Nhiên:
"Học phí 6000, sách vở 2000, nội trú 2000, tạp phí 1000. Tổng cộng 11000. Ngươi xem trong ví có đủ tiền nộp luôn không hay còn thiếu."
Tiêu Nhiên biết trên người mình hiện không đủ, vì vậy tìm đến cái ví mà gia gia đưa cho. ... thấy trong túi trước túi sau không có, hắn lại tìm tiếp đến những túi con, vẫn không có.
"Không thể nào, ví của ta đâu chứ? Ngay cả kim tạp cũng đã đánh mất." Đang chuẩn bị lấy điện thoại bảo người trong nhà đem tiền qua thì có âm thanh không hài lòng của người xếp hàng phía sau.
"Ngươi nhanh lên một chút, chúng ta còn chờ ngươi đến bao giờ nữa? " một đệ tử đeo kính nói.
"Ta thấy ngươi như vậy, tiền cũng không có mà còn bày đặt muốn đi học, trở về nhà đi thôi!" một đệ tử xem bộ dáng tựa như con nhà giàu nói.
"Bạn đồng học này thật thương tâm a! Ngay cả tiền học cũng không có. Mụ mụ, hay là chúng ta quyên góp chút ít cho hắn đi!" một tiểu nữ sinh quay về mẫu thân đứng sau nói.
"Ai, thấy không, đây là xã hội mà. Ta xem bộ dáng hắn nhất định là cô nhi, ngay cả học phí cũng muốn chính mình kiếm ra, thật không dễ dàng! Con, đây có 100, con lấy cho hắn đi. Chúng ta đóng góp một chút giúp đỡ hắn đi vậy!" Một người đàn ông đưa con mình đến ghi danh nói với cậu con trai.
Nam sinh kia đem 100 đồng thả vào tay Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên cũng ngây ra.
"Ta không muốn, ta có tiền. " Tiêu Nhiên cãi lại .
"Ai, coi như cho ngươi mượn đi, ngươi không thể vì sĩ diện nhất thời mà bỏ qua cơ hội học hành này được!" Một vị phụ huynh khác khuyên bảo, đồng thời cũng đem tiền nhét vào túi Tiêu Nhiên.
Chung quanh một lứa đồng học thấy được, ai nấy đều ra vẻ quan tâm đưa tiền cho, người thì 10 đồng , 20 đồng, 50 đồng...... cứ bình thường thả vào tay Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên chết lặng tại chỗ.
Một đệ tử giống con nhà giàu thả 500 đồng vào tay Tiêu Nhiên nói, "Nhìn ngươi tướng mạo tương đối thành thật, nếu khó khăn hay là làm tiểu đệ ta đi! Này tiền ngươi cầm lấy, sau này đi theo ta, ta bao ngươi ăn uống thả cửa. Ngươi ở hệ nào vậy? Ta ở anh ngữ hệ, sau này nhập học nhớ tới ký túc tìm ta. Được rồi, đại ca ngươi là ta, tên gọi là Lâm Tử Long, nhớ kỹ nha."
Một đệ tử thoạt nhìn như là từ nông thôn ra, đi tới trước mặt Tiêu Nhiên nói, "Ta là người nông thôn, không có nhiều tiền, nhưng đây là đại biểu cho tấm lòng của ta, ngươi nhất định phải nhận lấy." Nói xong, từ trong túi móc ra mấy đồng tiền lẻ, thả 5 đồng vào tay Tiêu Nhiên.
Bên cạnh, vị sư phụ thấy được, nước mắt lưng tròng nói, "Thật là những đệ tử hay a, cái cảnh này làm ta chịu không được nữa rồi, ta muốn nhanh chóng trở về khóc một trận, giữa trưa cũng không nên gọi ta ăn cơm."
Chỉ chốc lát sau, trong tay Tiêu Nhiên đã đầy tiền, một số đồng học tới sau chứng kiến như vậy có muốn cho tiền cũng không được. Một vị đồng học bỏ sách vở của mình trong túi ra, đưa túi đến trước mặt Tiêu Nhiên , hảo tâm giúp Tiêu Nhiên nhặt những đồng tiền rơi trên mặt đất cho cả vào túi đựng sách. Tiêu Nhiên giờ phút này đã tiến vào trạng thái hóa thạch.
Lúc này, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mặt Tiêu Nhiên.
"Tiểu thiếu gia, chuyện này là thế nào a! " Lý thúc hỏi.
Nguyên lai mặc dù Tiêu Nhiên nói không cần người cùng mình đi đến trường, nhưng Tiêu Lâm Long vẫn lo lắng, vì vậy đã bảo Lý thúc lặng lẽ đi theo Tiêu Nhiên tới trường học.
Thấy Lý thúc tới, Tiêu Nhiên nhất thời xông tới ôm hắn khóc rống một hồi xúc động, "Quá dọa người rồi, quá dọa người rồi, ta sau này làm thế nào nhìn mặt người khác đây!"
"Ta bị rớt mất ví, trên người tiền lại không đủ nộp, bọn họ tưởng rằng......" Tiêu Nhiên buồn bực nói.
Lý thúc nghe xong sự việc, lúc này cảm khán móc ví ra giúp Tiêu Nhiên đem tiền nộp, sau đó nhặt cái túi vải trên mặt đất lên rồi lôi Tiêu Nhiên nhanh chóng đi ra khỏi đám người.
Lúc này mọi người vừa rồi quyên góp mới phản ứng lại.
"Hóa ra, nguyên lai là một vụ lừa gạt tiền."
"Này sao lại vậy, đã có tiền rồi còn giả bộ người nghèo, ta vừa rồi hình như đã cho hắn 20 đồng, hai cái túi đựng sách vở lại mất."
"Con, thấy được không, đây là mảng tối của xã hội." ......
"Mọi người mau nhìn kìa, bọn họ giả bộ quyên góp rồi đem cả túi tiền rời đi rồi. " Không biết là người nào phát hiện ra, vội vàng hô to.
Lúc này mấy người nữa cũng quay lại tìm Tiêu Nhiên, nhưng ngay cả cái bóng giờ cũng không thấy nữa.
Vị sư phụ thu phí lên tiếng, "Vừa rồi người kia là học sinh cấp ba mới lên, tên gọi Tiêu Nhiên, giới tính nam, thân cao 1,82 mét, trọng lượng 63 kg ......" Còn thiếu một chút nữa là không nói tới vài lần yêu đương, một ngày đi cầu mấy lần, còn không thì tất tần tật bất cứ điều gì về Tiêu Nhiên cũng đọc vanh vách.
Một số người nóng tính đã vội vàng chạy tới phòng hiệu trưởng, yêu cầu trường học nghiêm trị cái loại này: trường học bại hoại, xã hội lên án, tổ quốc phản đồ.
Tiêu Nhiên cùng Lý thúc thoát khỏi đám người đi ra xe, sau khi ngồi vào phía sau, Tiêu Nhiên mới thở phào một hơi.
Tiêu Nhiên đột nhiên hỏi, "Lý thúc, cái túi sách này không phải của ta, ngươi từ chỗ nào cầm được?"
"Như thế nào không phải chứ? Cái túi này rõ ràng là đặt ở trước mặt tiểu thiếu gia a."
Nhất thời, Tiêu Nhiên sắc mặt đại biến, chậm rãi mở túi ra, cơ man nào là tiền như ấn vào trong mắt Tiêu Nhiên: "Lúc này thật là dùng nước Hoàng Hà cũng rửa không sạch."
"Lý thúc ngươi lần này hại ta thảm rồi, ta sau này tại trường học còn có thể diện để gặp ai nữa!" Tiêu Nhiên u oán nhìn Lý thúc nói, Lý thúc nhất thời cảm giác được hơi lạnh từ ngoài thân chui vào trong cơ thể.
"Tiểu thiếu gia, ta thật sự không biết a! Hay là ta gọi điện thoại cho lão gia, kêu hắn dàn xếp chuyện này đi!"
Tiêu Lâm Long sau khi hiểu rõ chuyện này, vội vàng điện thoại ngay cho hiệu trưởng.
"Ta đã nói cho hiệu trưởng rồi, một ngươi mau đem tiền đưa cho hiệu trưởng ngay." Tiêu Lâm Long trong điện thoại nói.
Vì vậy, Lý thúc cùng Tiêu Nhiên đi tới cửa phòng hiệu trưởng, nhưng mới vừa vào phòng, phát hiện một đám người đứng ở bên trong đang nói cái gì đó.
"Mọi người mau nhìn, tiểu tử lừa gạt kia đây rồi, mau bắt lấy hắn." Một vị đệ tử nhìn thấy liền hét lên chạy ra.
Một đám người cũng ngay tức khắc đem Tiêu Nhiên hai người vây quanh.
"Mọi người đừng kích động, chuyện này là một sự hiểu lầm, bọn họ tới để trả lại một ngươi tiền đó." Hiệu trưởng nhìn thấy, rất nhanh trí vội vàng nói giải vây.
"Chuyện là như thế này, vừa rồi Tiêu Nhiên tại nơi thu phí, phát hiện mình đã quên mang ví tiền, đang muốn gọi điện thoại về nhà. Mà một ngươi trong đó có người thấy vậy tưởng rằng hắn là đệ tử bần cùng, cho nên hảo tâm vì hắn quyên góp, tạo thành hiểu lầm." Hiệu trưởng giải thích.
"Vậy hắn vừa rồi tại sao không để cho chúng ta nói a! " Một vị đệ tử hỏi.
"Ta giải thích rồi a, có thể một ngươi cho ta là vì sĩ diện nên không nhận tiền! " Tiêu Nhiên ủy khuất nói.
"Vậy ngươi tại sao lúc đi lại cầm túi tiền theo? "
"Đây đều là hiểu lầm, túi tiền là ta cầm. Ta tưởng rằng đó là của tiểu thiếu gia nên tiện tay giúp hắn cầm. " Lý thúc vội vàng nói.
"Tốt lắm, một vị hiểu rõ rồi chứ! Một ngươi có ai vừa rồi quyên góp, đi đến chỗ hắn lấy lại đi." Hiệu trưởng lớn tiếng nói.
Tiêu Nhiên đem túi tiền mở ra, mọi người cầm về những khoản quyên góp của mình.
Ai cũng tự giác cầm về khoản tiền của mình, hiệu trưởng thấy mọi người cũng dần dần đi gần hết thì đứng lên định đi tới. Đến cuối cùng một vị thì,
"Ta vừa rồi góp 100." Một nữ sinh, nhỏ giọng nói với Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên thò tay định lấy nốt tiền từ trong túi ra đưa cho nữ sinh cuối cùng này thì phát hiện trong túi đã không còn đồng nào. "Buồn bực, cuối cùng ta còn ra đi mất 100 đồng." Tiêu Nhiên nghĩ thầm. Nhưng không thể làm gì khác hơn là móc 100 đồng ra trả lại cho nữ sinh kia.
Hiệu trưởng thấy rốt cục chỉ còn lại có Tiêu Nhiên, Lý thúc cùng hiệu trưởng ba người.
"Ngươi là Tiêu Nhiên sao! Gia gia ngươi đã cho ta biết qua rồi, ngươi sau này tại trường học có cái gì khó khăn cứ nói cho ta, ta nhất định giúp ngươi giải quyết. " Hiệu trưởng cười a a nói.
Bọn họ ba người nói thêm vài câu khách khí rồi Tiêu Nhiên mang theo Lý thúc rời phòng hiệu trưởng thất, lúc gần đi, hiệu trưởng nói câu, "Sau này lúc rãnh rỗi thường xuyên lại chơi nha." Tiêu Nhiên nghĩ thầm "Ngươi bảo lại chơi, ta nghĩ thôi đi! Ta cũng không muốn nhớ lại chuyện này nữa."
Rốt cục nhờ Lý thúc tiếp ứng, Tiêu Nhiên cũng xong xuôi thủ tục. Sau khi đuổi Lý thúc về, Tiêu Nhiên một mình đi tới ký túc xá nam sinh dưới lầu.
Nhìn quang cảnh mấy đệ tử trên thân mặc mỗi đoản khố đang chơi đùa tán loạn, trong lòng một trận cảm khái, "Đại học, ta đã tới."
Last edited by doivuibenem; 17-04-2013 at 01:56 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của doivuibenem