Siêu Cấp Bán Đấu Giá Tác giả: Ngọc Mễ Hùng Chương 26: Mỹ nữ quản lý
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
“Phương Thận, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?” Mã Đức vừa rời khỏi, Tạ Nhã Tuyết truy vấn ngay.
Cô bị Phương Thận lôi tới đây, ngồi chờ một lúc lâu, đến bây giờ vẫn chưa hiểu gì cả. Tuy lúc Phương Thận giao dịch với Mã Đức đều không tránh mặt cô, nghe hai người nói chuyện cũng đã hiểu, từ đó có thể suy đoán được một chút. Chỉ là kết quả suy đoán lại vượt quá sức tưởng tượng của cô.
“Chẳng lẽ là…, cậu đã mua lại nhà bán đấu giá này hả?” Hai mắt Tạ Nhã Tuyết mở to, nhìn chằm chằm vào Phương Thận.
“Đúng vậy.” Phương Thận nhún vai, hắn đưa hợp đồng chuyển nhượng qua cho cô xem.
Tạ Nhã Tuyết vẫn còn nghi ngờ nhận lấy, ánh mắt quét qua bản hợp đồng chuyển nhượng kia một lượt rất nhanh.
“Một trăm tám mươi vạn… Trời ạ, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như thế?” Tạ Nhã Tuyết giật mình kêu lên, hai tay dụi dụi mắt đảm bảo là mình không nhìn lầm. Hoàn toàn chính xác là một trăm tám mươi vạn.
Tuy trong đầu vẫn nghĩ Phương Thận đã mua lại phòng bán đấu giá Thanh Hưng này, nhưng Tạ Nhã Tuyết cho rằng chỉ tốn khoảng ba bốn mươi vạn là cùng. Dù sao nếu chọn phương thức thuê thì…, giá cả cũng không quá nhiều, nhưng đã là chính thức mua bán thì cô vẫn phải choáng váng đầu óc.
Một trăm tám mươi vạn. Tạ Nhã Tuyết hét lên.
Người bình thường có kiếm ăn cả đời cũng không đến được con số đó, nhưng chính một bạn học cũ của cô lại hoàn toàn không thèm để ý chút nào đến khoản giao dịch này. Thân là bạn tốt, cô vẫn hiểu biết một chút về Phương Thận. Lúc còn ở Đại Học Lâm Hải, Phương Thận cũng không phải người giàu có gì, tuy không phải người nghèo nhưng hắn vẫn không thuộc phạm trù giàu có. Đương nhiên một trăm tám mươi vạn này là hắn có sau khi đã rời khỏi Đại Học Lâm Hải mấy tháng.
“Phương Thận, số tiền này không phải là cậu lấy từ gia tộc nào đó kia chứ?” Đột nhiên Tạ Nhã Tuyết nhớ đến sự việc ở khách sạn Giang Đô, vẻ mặt lập tức có hơi quái dị.
“Không quan hệ gì đến bọn họ. Số tiền này đều là tôi bằng vào bản lãnh của mình kiếm được.” Nói đến gia tộc kia, vẻ mặt Phương Thận nhanh chóng hiện lên sự chán ghét. Sau đó mặt mũi hắn lại tràn đầy vẻ tự tin nói: “Phương Thận ta muốn kiếm tiền mà cần ỷ lại vào người khác sao?”
Nghe Phương Thận tự tin nói vậy, tâm thần Tạ Nhã Tuyết có chút hoảng hốt.
Ngắn ngủi mấy tháng đã có thể dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng kiếm về hơn một trăm vạn, hơn nữa còn mua được một nhà bán đấu giá. Rất nhiều người cả đời cũng không làm được như thế, thanh niên trước mặt này lại có thể dễ dàng làm được. Nhìn thái độ tự tin của Phương Thận, Tạ Nhã Tuyết đã hiểu, thành tựu bây giờ tuyệt đối không phải là đỉnh phong của Phương Thận.
Có trời mới biết những người lãnh đạo đã quyết định đuổi Phương Thận ra khỏi Đại Học Lâm Hải kia sau khi biết tin tức này, sẽ có thái độ như thế nào đấy.
Lắc đầu, Tạ Nhã Tuyết thu hồi tâm tư đang loạn của mình.
“Phương Thận, cậu có tiền hay không tôi mặc kệ. Nhưng hôm nay cậu kiên quyết lôi tôi tới đây để làm gì?” Tạ Nhã Tuyết nghi ngờ hỏi. Với tâm tính của Phương Thận, chắc chắn hắn sẽ không đưa cô tới đây chỉ để khoe khoang sự việc như thế.
Nói tới đây, Phương Thận nghiêm nghị hẳn, ngón tay hắn giơ lên vẽ thành một vòng tròn bao quanh toàn bộ nhà bán đấu giá này, rồi quay đầu lại nói với Tạ Nhã Tuyết: “Nhã Tuyết, cậu có lòng tin có thể kinh doanh tốt một nhà bán đấu giá không?”
“Tôi?” Con ngươi Tạ Nhã Tuyết lập tức nở to, run run nói: “Cậu muốn để cho tôi đến kinh doanh nhà bán đấu giá này? Vậy còn cậu thì sao?”
“Đương nhiên là tôi ngồi đếm tiền rồi.” Phương Thận cười nói: “Được rồi, không đùa nữa. Cậu cũng biết tôi muốn sáng lập nhà bán đấu giá đi theo con đường tinh phẩm, tôi muốn để toàn bộ thế giới biết đến và điên cuồng vì vật phẩm đấu giá của Lưỡng Giới Bán Đấu Giá. Để làm được điều đó, quan trọng nhất chính là nguồn cung cấp, cho nên tương lai tôi sẽ dành phần lớn thời gian ở bên ngoài, không có thời gian để ý tới nhà bán đấu giá. Hơn nữa tôi cũng không thực sự am hiểu sự vụ trên phương diện này, cho nên cần tìm người hỗ trợ.”
Đây cũng là ý đồ thật sự của Phương Thận.
Hắn là tu luyện giả nên sẽ không lãng phí nhiều thời gian vào những công việc vụn vặt như vậy. Dù sao quan trọng nhất với Lưỡng Giới Bán Đấu Giá chính là những món thiên tài địa bảo có một không hai kia, chỉ cần có thể nắm giữ chúng trong tay, thì không cần sợ bất kì kẻ nào đến phá hỏng bán đấu giá.
Việc tuyên truyền cho nhà bán đấu giá cũng như kinh doanh vụn vặt, Phương Thận căn bản không muốn ôm vào người. Hắn cũng không có nhiều thời gian và tinh lực như vậy, chỉ cần nhúng tay vào khi nhà bán đấu giá gặp khó khăn hoặc có một vài sự việc mấu chốt là được rồi. Lựa chọn người thích hợp rồi ủy quyền mới là lựa chọn tốt nhất.
Tạ Nhã Tuyết là bạn thân, hắn cũng hiểu rõ tâm tính của cô. Với bạn bè có thể tin tưởng như vậy, có thể giao sự việc cụ thể của nhà bán đấu giá cho cô, Phương Thận cũng rất yên tâm.
Nghe thấy Phương Thận không có ý nói đùa giỡn, Tạ Nhã Tuyết lập tức nghiêm túc cân nhắc.
“Nghe có vẻ là thật, đúng… có đúng là tôi có thể làm sao?” Dù sao cũng vẫn đang là sinh viên, mặc dù sắp tốt nghiệp, nhưng Tạ Nhã Tuyết cũng không có tự tin bao nhiêu.
Tạ Nhã Tuyết thực sự động tâm rồi. Tuy cô đã là sinh viên tốt nghiệp loại giỏi của Đại Học Lâm Hải, sau khi tốt nghiệp không sợ không tìm được việc, nhưng nếu muốn có cơ hội làm chủ cầm trong tay một xí nghiệp giá trị trăm vạn, ít nhất cũng phải lăn lộn trong xã hội tôi luyện nhiều năm mới được. Thân là con gái, ở phương diện này lại càng khó khăn hơn.
Với cơ hội ngàn năm khó gặp như vậy, Tạ Nhã Tuyết không muốn bỏ qua. Đúng vậy, dù sao cô vẫn là một sinh viên, tuy trong trường đảm nhiệm chức vụ lớp trưởng, nhưng trường học và xã hội là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Rất nhiều thứ không thể áp dụng vào trong xã hội được đấy.
“Mấy tháng trước không phải tôi vẫn còn đang hai bàn tay trắng sao? Nhưng hiện tại tôi đã có một nhà bán đấu giá của riêng mình.” Phương Thận lấy bản thân làm ví dụ để xóa bỏ nghi ngờ của Tạ Nhã Tuyết: “Yên tâm đi, cho dù cậu có làm rối tung lên thì tôi cũng không trách cậu.”
Tạ Nhã Tuyết bật cười thành tiếng.
“Bọn Mạc Thông, Chu Vanh, tôi cũng tin tưởng có thể làm. Nhưng trong mắt tôi, cậu có năng lực hơn cả, cũng thích hợp nhất với chức vụ tổng giám đốc nhà bán đấu giá này.” Phương thận nói tiếp: “Sau khi mua lại nhà bán đấu giá này xong, cần tu sửa một thời gian ngắn mới có thể khai trương được, tên nhà bán đấu giá cũng đổi thành Lưỡng Giới Bán Đấu Giá. Tôi sẽ gọi cả Mạc Thông cùng Chu Vanh tới trợ giúp, ba người các cậu sẽ phụ trách những công vụ này. Thuận tiện cũng có thể tích lũy một chút kinh nghiệm, đợi đến lúc chính thức khai trương, chắc là có thể đảm nhiệm luôn rồi.”
Con mắt Tạ Nhã Tuyết sáng lên, có khoảng thời gian này để chuẩn bị, cũng coi như tương đối rồi. Cô là sinh viên năm cuối, luận văn tốt nghiệp đã sớm suy nghĩ sẵn trong đầu, không sợ đến lúc đó không làm được. Theo lời Phương Thận nói, trong thời gian tu sửa này có thể cho cô làm quen với nhà bán đấu giá cũng như có thêm kinh nghiệm, đến lúc đó cũng có thể xem bản thân mình có thể đảm nhận chức vị này hay không.
“Được rồi, trước tiên tôi sẽ quản lí nhà bán đấu giá một thời gian. Về phần chức vị tổng giám đốc, mặc kệ tôi có thể đảm nhận hay không, ít nhất cũng phải đợi đến lúc tốt nghiệp mới được.” Tạ Nhã Tuyết hạ quyết tâm, cô muốn nắm lấy cơ hội ngàn năm khó gặp này.
“Tôi tin cậu có thể làm được.” Phương Thận cười nói.
Đã nhận lời, rất nhanh Tạ Nhã Tuyết đã tiến vào trạng thái công tác.
Dưới sự thúc giục của cô, Phương Thận triệu tập toàn bộ nhân viên nhà bán đấu giá lại, tuyên bố bổ nhiệm Tạ Nhã Tuyết. Đồng thời cũng tuyên bố nhà bán đấu giá sẽ được khai trương sau một tháng tu sửa, để bọn họ về nhà trước, còn phần tiền lương thì vẫn sẽ phát ra như cũ.
Trong khoảng thời gian này, Tạ Nhã Tuyết có quyền gọi bất kỳ một nhân viên nào đến trợ giúp, bọn họ có nghĩa vụ phải nghe theo. Hơn nữa Tạ Nhã Tuyết cũng có quyền hạn về nhân sự, có thể tùy ý sa thải bất kì ai.
Phòng bán đấu giá Thanh Hưng vốn đã có nhân viên, Phương Thận cũng không có ý định sa thải toàn bộ, nhưng hắn cũng không giữ lại tất cả. Phương diện sa thải này hắn liền giao cho Tạ Nhã Tuyết, để cô tích lũy kinh nghiệm, đồng thời cũng cho cô quyền sinh sát để có thể gây dựng uy tín trong đám nhân công ở đây.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Bán Đấu Giá Tác giả: Ngọc Mễ Hùng Chương 27: Phương Chi Hành
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Trang web Lưỡng Giới Đấu Giá đã được đổi mới một chút. Vốn chỗ địa chỉ còn để trống, nay đã được thêm vào một dòng địa chỉ, trên đó viết: Lưỡng Giới Bán Đấu Giá, địa chỉ đường Nam Sơn thành phố Minh Châu.
Đây chỉ là một thay đổi nho nhỏ, đối với một trang web chưa có danh tiếng mà nói thì đúng là không gây nổi sóng gió gì, nhưng với mấy người Phương Thận, đây lại là một bước tiến cực lớn. Điều này chứng tỏ nhà bán đấu giá đã chính thức được xây dựng, không giống như trước đây chỉ có gốc mà không có ngọn.
Trường cấp hai Lâm Hải.
Hôm nay là cuối tuần, Phương Thận đến đây gặp em trai mình, cũng tiện đưa cho nó một chút phí sinh hoạt.
Học sinh trong trường cũng không nhiều lắm. Ngược lại trên sân bóng rổ với bãi tập lại có một vài học sinh đang chơi bóng, dưới ánh nắng mấy đứa đầy mồ hôi.
Phương Thận hơi hoảng hốt. Mặc dù chỉ mới có mấy tháng nhưng đã xảy ra quá nhiều chuyện, tràng cảnh sinh hoạt ở sân trường đã trở thành quá khứ với hắn. Cho nên Phương Thận không làm sao để hòa nhập vào được.
Trường cấp hai Lâm Hải là trường điểm của cả tỉnh, tuyển học sinh trong toàn bộ địa phận tỉnh Lâm Hải, có hơn một nửa số học sinh ở lại trong trường. Đây không phải lần đầu tiên Phương Thận đến đây, nên hắn đi đến trước lầu hai ký túc xá rất nhanh.
Phòng của nam sinh không có quá nhiều quy định, Phương Thận trực tiếp đi tới phòng 403. Phương Thận gõ cửa.
“Ai vậy.” Một giọng nói từ trong vang lên, tiếp đó cánh cửa mở ra, một khuôn mặt non nớt thò ra ngoài.
“Anh là…, Ah, em nhớ anh rồi, anh là anh trai của Chi Hành.” Nhìn thấy Phương Thận, đối phương ngẩn người suy nghĩ một lúc.
“Chi Hành có ở đây không?” Phương Thận nhận ra người này. Hắn đã tới đây mấy lần, biết rõ thằng này tên là Mã Quang Vinh, bạn cùng phòng với Phương Chi Hành. Bình thường nó cũng có quan tâm tới Phương Chi Hành.
“Phương Chi Hành ah, nó đi ra ngoài làm thêm rồi. Chắc đến giờ ăn cơm mới về.” Mã Quang Vinh nói.
“Làm thêm?” Phương Thận sững sờ, trong lòng hắn có cảm giác chua xót.
Hai anh em hắn và Phương Chi Hành đều có xuất thân từ thế gia, vốn nên được hưởng cuộc sống xa hoa phú quý. Nhưng vì một sự cố, gia đạo sa sút, người thân xa lánh, vì thế mà luân lạc đến cục diện như hôm nay. Thận chí còn phải đi làm thêm để duy trì cuộc sống.
Tất cả những thứ này đều do đám người thân thích đáng giận kia tặng cho.
Phương Thận tức giận trong lòng. Bản thân mình bị ủy khuất một chút cũng không sao cả, nhưng Phương Thận tuyệt đối không cho phép người thân của mình phải chịu ủy khuất.
“Nó làm thêm ở đâu?” Giọng nói Phương Thận hơi lạnh lẽo, Mã Quang Vinh đứng phía đối diện co rụt cổ lại, hơi sợ hãi. Đến lúc Phương Thận nhận thấy có điều gì đó không ổn, thu liễm tâm tình của mình lại, Mã Quang Vinh mới nhẹ nhàng thở ra. Nó tranh thủ nói địa chỉ chỗ làm thêm của Phương Chi Hành cho Phương Thận nghe.
Chỗ Phương Chi Hành làm thêm cách trường học không xa. Sau khi đi bộ khoảng mười phút, Phương Thận đã đến một siêu thị, Phương Chi Hành đang làm thêm trong đó.
Quy mô siêu thị này cũng không nhỏ, chủ yếu bán hàng cho học sinh gần trường và những hộ gia đình xung quanh. Thương phẩm trong này cũng không thiếu, có rất nhiều dãy hàng dài, nhất thời Phương Thận không thấy Phương Chi Hành ở đâu.
Đúng lúc này, trong siêu thị đột nhiên truyền đến một hồi cãi cọ. Phương Thận nhíu mày, hắn đã nghe thấy tiếng em trai của mình.
Trong một góc siêu thị, một phụ nữ trung niên toàn thân mặc trang phục đẹp đẽ đang lôi kéo một nhân viên bộ dạng thiếu niên, bà ta mở miệng lớn tiếng gây ồn ào.
Cãi cọ bên này làm kinh động đến mọi người xung quanh, rất nhanh tất cả khách hàng trong siêu thị đều chạy qua.
“Phương Chi Hành, xảy ra chuyện gì vậy?” Ông chủ siêu thị chạy tới, hắn nghiêm nghị quát thiếu niên mày rậm mắt to kia.
“Ông chủ, là bà ta muốn trộm đồ trong siêu thị chúng ta. Đã bị cháu phát hiện rồi lại còn vu oan lại cháu.” Chỉ một câu nói Phương Chi Hành đã nói rõ chân tướng sự việc.
Ông chủ siêu thị nhìn hai người đang giằng co tranh giành mấy món đồ, là một lọ dung dịch Bách Tư Mỹ có giá bán hai trăm hai mươi đồng. Hắn cũng nhận ra người phụ nữ trung niên này, đó là một gia đình gần đây, họ Chu, trong nhà có ít tiền, bà ta thường xuyên mặc trang phục đẹp đẽ. Nhưng lại có một khuyết điểm, đó là ham rẻ thích chiếm lợi ích.
Nghe Phương Chi Hành vừa nói vậy, phụ nữ trung niên lập tức nổi giận đùng đùng.
“Cái gì, mày nói tao ăn trộm mấy món đồ kia sao? Tiểu tử thối, mày biết thân gia của tao như nào không? Nhìn chiếc nhẫn này đi, nhìn áo khoác bằng da chồn này đi, còn cả cái túi xách hàng hiệu này nữa, mày có đi làm cả đời cũng không mua được đâu. Lão nương có nhiều tiền như thế, có cần thiết phải đi trộm những món đồ ấy sao?” Phụ nữ trung niên chỉ vào Phương Chi Hành chửi ầm lên: “Rõ ràng là mày muốn trộm mấy thứ đó, bị tao phát hiện rồi còn dám cắn ngược lại hả? Ông chủ, nhân viên như thế mà cũng nhận vào làm sao? Ông không sợ bị mất trộm hết đồ trong siêu thị à?”
“Chu đại tỷ bớt giận.” Người phụ nữ trung niên này đúng là khách hàng lớn của siêu thị, bà ta thường xuyên đến đây mua sắm, cho nên ông chủ cũng không dám đắc tội. Ông ta quay lại trách mắng Phương Chi Hành: “Còn không mau xin lỗi Chu đại tỷ đi?”
Thật ra với suy nghĩ của ông chủ, nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện. Dù sao mấy món đồ kia cũng không bị mất, cho nên mới xử lí qua loa tắc trách bắt Phương Chi Hành xin lỗi.
“Cháu không sai.” Phương Chi Hành thể hiện thái độ quật cường. Với tâm tính của thiếu niên, làm sao chịu cúi đầu chứ, huống hồ người sai cũng không phải hắn.
“Tốt, tiểu tử thối, mày vẫn còn định lật lọng hả? Hôm nay danh dự của ta bị tổn thất, ông chủ không cho ta một lời giải thích hợp lí thì lão nương ta không đi đâu hết.” Phụ nữ trung niên nghe vậy liền nổi trận lôi đình, ngón tay bà chỉ chỉ, thiếu chút nữa thôi là chọc vào mặt Phương Chi Hành: “Tiểu tử thối, còn nhỏ như thế đã vậy rồi, nên lập tức sa thải nó.”
Ông chủ siêu thị lập tức rơi vào hoàn cảnh khó xử. Phương Chi Hành đã làm công ở đây được một thời gian ngắn rồi, biểu hiện cũng rất tốt, song hiện tại cũng chỉ có thể hi sinh nó mà thôi. Nghĩ tới đây, sắc mặt ông chủ siêu thị trầm xuống, hắn đang muốn cứng rắn bắt Phương Chi Hành xin lỗi.
“Không phải có camera chống trộm sao? Chỉ cần nhìn một cái là biết ai đúng ai sai ngay thôi.” Một âm thanh vang lên từ đám người xung quanh, sau đó Phương Thận đẩy mọi người sang bên đi tới.
“Anh.” Phương Chi Hành vừa mừng vừa sợ, nó sợ Phương Thận sẽ mắng nó.
“Cậu là ai?” Nửa đường lòi ra một tên Trình Giảo Kim làm cho ông chủ siêu thị nhíu mày.
“Tôi là Phương Thận, anh trai của Phương Chi Hành. Tôi đứng ngoài đã nghe thấy cả hai bên không chịu nhận lỗi, ai cũng cho là mình đúng, vậy tại sao không đến xem lại camera chống trộm đi.” Phương Thận thản nhiên nói, âm thanh có phần lạnh lẽo.
Với siêu thị quy mô không nhỏ như thế, chắc chắn có lắp camera chống trộm để giám sát. Phương Thận vừa đến đã nói luôn.
Ông chủ siêu thị không phải không biết điều đó, cũng không phải chưa nghĩ tới dùng biện pháp này để giải quyết tranh chấp. Nhưng ngay từ đầu hắn ta đã không muốn làm như vậy rồi, hắn không muốn biến chuyện bé xé ra to. Đó là một phần, còn có một nguyên nhân khác đó là Phương Chi Hành không có lai lịch gì, một người là khách quen một người là nhân viên làm thuê, nên nghiêng về bên nào đương nhiên không cần nói cũng biết.
“Mày là ai? Mày nói xem camera chống trộm vậy thì xem luôn đi.” Mặt mũi phụ nữ trung niên tràn đầy vẻ khó chịu, rồi bà ta quay đầu lại hất hàm vênh mặt sai bảo ông chủ: “Anh trai của tiểu tử thối thì cũng là tiểu tử thối mà thôi, ông chủ đừng nghe nó nói linh tinh. Danh dự của ta mà ông còn không tin sao? Chuyện đơn giản như vậy cũng bôi ra.”
“Bà nói cái gì?” Phương Chi Hành giận dữ. Mụ la sát này nói mình cái gì cũng không sao, nhưng sao bà ta dám nói anh trai của mình là tiểu tử thối chứ.
Phương Thận lắc đầu, kéo Phương Chi Hành lại, hắn chỉ cười lạnh nhìn về phía ông chủ siêu thị.
Nếu một chút quyết đoán như vậy mà ông chủ này cũng không có, vậy cũng đừng trách hắn động chút tay chân.
“Việc này…” Nghe lời nói của phụ nữ trung niên, ông chủ siêu thị chắc chắn không thể dùng đến biện pháp đó. Ông ta nhìn Phương Thận khí độ phi phàm, liền thay đổi một lí do khác để thoái thác: “Cậu xem, tiệm chúng ta có lưu lượng người ra vào nhiều như thế. Nếu đi xem camera chống trộm, lúc đó trong tiệm mất đồ gì thì tính sao?”
Lời nói này của ông chủ cũng rất có đạo lí. Hiện tại trong siêu thị có không ít người, dù là ai cũng không dám cam đoan bọn họ không tiện tay dắt dê. Nhân viên trong tiệm cũng không thể trông chừng được từng người một.
“Đúng đấy, đi xem camera chống trộm một lúc, ít nhất cũng tổn thất mấy ngàn đồng. Hai tên tiểu tử thối chúng mày có thể đền được không?” Phụ nữ trung niên cũng ầm ĩ lên.
Phương Chi Hành tức đến mức khuôn mặt đỏ bừng. Hắn biết rõ đi xem một lúc cũng không lâu lắm, tuyệt đối không có khoa trương như mụ la sát kia nói. Song hắn cũng không thể phản bác được câu nào, bởi vì hai anh em hắn không có nhiều tiền như thế.
Mặt mũi phụ nữ trung niên đang đầy vẻ đắc ý, đúng lúc bà ta cho rằng mình đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Một sấp tờ tiền trăm đồng màu đỏ rực, giá trị lớn đập vào lòng bàn tay ông chủ siêu thị.
“Chỗ đó đủ chưa?” Phương Thận lạnh lùng nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Bán Đấu Giá Tác giả: Ngọc Mễ Hùng Chương 28: Anh sẽ đoạt lại hết
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Một sấp tiền này là Phương Thận vừa rút trong ngân hàng ra, trên mặt còn nguyên giấy niêm phong, không cần đếm cũng biết đó là nguyên một vạn đồng.
Đầu lông mày ông chủ chỉ muốn dựng lên.
Có thể tiện tay đập xuống cả một vạn đồng, không nhăn mày chút nào, đây mà là tiểu tử thối sao?
Lúc này, hắn đâm lao phải theo lao thôi. Lời nói cũng đã nói ra rồi, người ta lại không thèm quan tâm lấy luôn ra một vạn đồng, chấp nhận trả tiền cho tổn thất của hắn. Hắn còn lời gì để nói đây?
“Ông chủ, còn không mau đi xem camera chống trộm đi? Người ta cũng đã trả tiền cho rồi.”
“Đúng, đúng. Đúng sai phải tra xét cho rõ ràng, không thể vu oan tiểu tử này.”
Người đứng xem bên cạnh cũng náo nhiệt ồn ào hẳn lên.
Phụ nữ trung niên đứng tại chỗ như bị người ta tát một cái, sắc mặt rất khó coi. Mụ vừa nói anh em Phương Thận không thể lấy ra số tiền đó, lập tức Phương Thận vung tay ném ra một vạn, không chỉ có nhiều tiền hơn mụ, ngay cả bộ dáng thoải mái này cũng không giống như cố gắng gượng. Mắt thấy ông chủ chớp mắt đang muốn đi xem màn hình chống trộm, lập tức mụ bối rối hẳn lên.
“Ông chủ, ngay cả danh dự của ta ông cũng không tin sao?” Phụ nữ trung niên sốt ruột nói. Mụ không có biện pháp cưỡng ép ngăn cản ông chủ, nếu làm như vậy chẳng khác nào chưa đánh đã khai.
“Chu đại tỷ, bà xem ta đây cũng không có biện pháp khác ah.” Ông chủ giơ tay lên: “Ta là tuyệt đối tin tưởng bà, vừa khéo đi xem màn hình chống trộm để bọn hắn không có lời nào để nói nữa.”
“Xem thì xem, ta trong sạch đấy.” Phương Chi Hành lớn tiếng nói.
Phụ nữ trung niên không có lời nào để nói, chỉ là ánh mắt mụ đang trốn tránh người khác.
Phương Thận lạnh lùng nhìn mụ, hắn tuyệt đối tin tưởng em trai mình. Đặt vào hoàn cảnh khác, hắn sẽ không dùng thủ đoạn lấy tiền đè người như vậy, nhưng nếu liên quan đến danh dự của em trai, hắn lại đành phải làm thế.
Màn hình chống trộm rất nhanh đã điều tra rõ ràng, đến tận lúc này đã xong hoàn toàn. Từ mà hình chống trộm, có thể thấy rõ ràng, động tác của phụ nữ trung niên cực nhanh lấy lọ dung dịch kia đút vào trong túi xách tay. Đang lúc mụ định rời đi thì bị Phương Chi Hành quát bảo dừng lại.
Trong siêu thị có giỏ mua đồ, cầm những đồ kia nhưng lại không cho vào trong giỏ, ý đồ ăn trộm kia đã rất rõ ràng rồi. Bởi vì siêu thị này không có biện pháp bảo vệ nghiêm ngặt, nên nếu để đồ trong túi xách tay..., hoàn toàn có thể che mắt người khác mà đi ra ngoài không bị phát hiện. Dù sao mụ ta cũng là khách quen, những nhân viên kia sẽ không vô duyên vô cớ đi khám xét túi xách của mụ.
“Quả nhiên là ăn trộm.”
“Đồ chó mặt người, không ngờ mụ ta lại đúng là loại người như thế.”
Ánh mắt khinh bỉ của mọi người làm sắc mặt phụ nữ trung niên lúc đỏ lúc xanh, khó coi đến cực điểm. Sự thật bày ra trước mắt, mụ ta không thể chống chế được nữa.
Vốn theo suy nghĩ của mụ ta, chỉ cần không bị phát hiện, siêu thị cũng không cố ý đi điều tra màn hình chống trộm. Dù sao không có vụ trộm nào xảy ra..., qua thời gian lâu như vậy, có ai là nhìn rõ ràng một tia không lọt đây, mụ ta rất dễ dàng tránh thoát.
Đâu ngờ lại bị Phương Chi Hành bắt quả tang.
Thái độ của ông chủ cũng quay ngoắt 1800, quả thực ông không dám tin vào mắt mình. Trong siêu thị thường xuyên mất một vài món đồ, mặc dù ông có nghi ngờ, nhưng cũng không nghi ngờ mụ ta, lại cũng đâu có nghĩ đến chính là mụ ta dám làm việc này...
“Tôi nhận ra bà ta, cả ngày ở bên ngoài giả danh bà lớn giàu có lừa bịp người khác. Thật ra bà ta chính là một lão bà lụi bại, trong nhà luôn luôn rơi vào cảnh hết tiền.”
Một giọng nói vang lên trong đám người bên cạnh, khiến phụ nữ trung niên hiện nguyên hình hoàn toàn.
Khuôn mặt phụ nữ trung niên trương lên như màu gan heo, mụ ta hung hăng liếc nhìn hai anh em Phương Thận. Chính là hai anh em này đã làm cho mình mất hết danh dự, mất hết nhân phẩm. Mụ ta đã không thừa nhận hành vi ăn cắp của chính mình rồi lại còn đổ lỗi lên đầu anh em Phương Thận.
“Lão nương liều mạng với các ngươi.” Phụ nữ trung niên bị mọi người chỉ trích mất hết lý trí, mụ giương nanh múa vuốt lao về phía anh em Phương Thận định đánh. Móng tay sắc nhọn đã chuẩn bị chụp vào mặt Phương Chi Hành.
“Cút cho ta.” Phương Thận nhấc chân lên, đá thân hình mập mạp của mụ bay vào trong góc, không thấy nhúc nhích nữa.
“Chúng ta đi thôi.” Phương Thận cũng không thèm nhìn mụ ta lấy một cái, tiếp đó hắn nói với ông chủ: “Em trai ta sau này cũng không đến đây làm thêm nữa. Ông mau quyết toán cho nó.”
“Được được.” Một đá hung hãn kia của Phương Thận đã hù dọa ông chủ sợ đến mất mật rồi. Lúc này hắn đâu dám nhiều lời, thành thật chạy đi thanh toán tiền lương cho Phương Chi Hành, cả một vạn đồng kia hắn cũng không dám cầm.
Phương Thận nhìn ông chủ một cái, hắn rút ra vài tấm ném cho ông ta. Tốn tiền một chút, chính xác lão già này tay chân không nên nết, nhưng cũng không cần nhiều tiền đền bù tổn thất như thế. Bản thân mình cũng chỉ muốn trấn trụ ông chủ kia để đưa Phương Chi Hành đi khỏi siêu thị mà thôi.
“Anh, em xin lỗi.” Phương Chi Hành cúi đầu, bộ dáng như đã làm sai chuyện gì đó.
“Em không sai.” Phương Thận sờ lên đầu em trai, thở dài một hơi.
Phương Chi Hành không biết nói gì, cười ngu ngơ.
“Đúng rồi, sau này em không cần đi làm thêm nữa. Gần đây anh buôn bán lãi không ít tiền, em không cần làm khổ bản thân mình. Hơn nữa cũng sắp thi đại học rồi, cần chú trọng việc học hơn, tranh thủ thi đỗ một trường đại học lớn.” Phương Thận không quan tâm tới văn bằng đại học của mình, nhưng hắn vẫn hi vọng em trai mình làm tốt việc đó. Nói xong, Phương Thận đưa xấp tiền kia cho Phương Chi Hành.
Tuy có thể cho em trai nhiều hơn, nhưng Phương Thận không muốn Phương Chi Hành tạo thành thói quen tiêu tiền như nước, bởi vậy hắn chưa cho em trai nhiều tiền.
Phương Chi Hành ừ một tiếng, hai anh em sống nương tựa vào nhau đã nhiều năm, vẫn là Phương Thận luôn chiếu cố hắn. Bởi vậy Phương Chi Hành rất tin tưởng anh trai, Phương Thận nói buôn bán lãi nhiều tiền, hắn cũng không thắc mắc gì nữa.
Đi qua đi lại một hồi đã đến giữa trưa, Phương Thận đưa em trai đi ăn cơm. Lúc đi qua sân một nhà buôn bán làm ăn thịnh vượng, Phương Chi Hành liên tục quay đầu lại nhìn, ánh mắt có phần lưu luyến không rời.
Chi tiết nhỏ này đương nhiên không qua được mắt Phương Thận.
Tòa nhà buôn bán lớn này là cửa hàng chính mậu* số một thành phố Minh Châu, vốn đó là sản nghiệp của cha Phương Thận, cũng là sản nghiệp dưới danh nghĩa của Phương Kiến Thâm. Là một trong những sản nghiệp thu lãi nhiều nhất, khi còn bé hai anh em hắn thường xuyên vui chơi trong này. Quy mô lúc đó còn chưa lớn như bây giờ, sinh ý cũng không tốt như thế, hai anh em đang nhớ lại kí ức lúc còn nhỏ...
Cửa hàng chính mậu: một khu buôn bán lớn, chủ khu đất chia lô cho thuê, mỗi người thuê mở một gian hàng trong khu thương mại.
Lúc này, có một thanh niên hơn hai mươi tuổi, được nhiều người ủng hộ, hắn đang đi ra khỏi cửa hàng chính mậu, chui vào chiếc Lamborghini màu đỏ rồi nghênh ngang rời đi.
“Là Phương Hàng Viễn nhà Nhị bá.” Phương Chi Hành nói nhỏ.
Phương Hàng Viễn chính là thanh niên uy phong lẫm liệt kia, hắn cũng giống với Phương Thận, là thế hệ đời thứ ba Phương gia, con trai độc nhất của Phương Kiến Nam. Xem ra cửa hàng chính mậu này sau khi bị Phương Kiến Nam chiếm đoạt thì đã giao lại cho con trai hắn quản lí. Cũng không biết tên công tử bột này có làm hỏng nền tảng của cửa hàng chính mậu không nữa, cho dù có thật sự bị làm hỏng mất thì hai cha con hắn cũng sẽ chẳng đau lòng tí nào.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Phương Thận trầm xuống.
Có lẽ mình cần nhanh chân hơn nữa mới được, không thể để cho cơ nghiệp cha mẹ khổ cực gây dựng bị đám mấy tên công tử bột này làm hỏng được.
Nhìn lại cửa hàng chính mậu vài lần, Phương Chi Hành mới đi theo Phương Thận rời khỏi đây.
“Yên tâm đi, đích thân anh sẽ đoạt lại những sản nghiệp này, sau đó tất cả giao cho em.” Nhìn em trai, Phương Thận lặng lẽ nghĩ trong lòng.
Sản nghiệp của cha mẹ, nhất định phải đoạt lại. Nhưng Phương Thận có Lưỡng Giới Bán Đấu Giá là đủ rồi, hắn không có ý tứ muốn tiếp nhận sản nghiệp mười triệu này, mà hắn muốn giao lại cho em trai mình kế thừa.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Bán Đấu Giá Tác giả: Ngọc Mễ Hùng Chương 29: Tinh luyện tinh túy
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
“Ồ, hai người vừa nãy, hình như là tiểu thất cùng tiểu thập nhất.”
Chiếc xe thể thao chạy rất nhanh, Phương Hàng Viễn ngồi trên xe quay đầu lại nhìn vài lần rồi thu hồi ánh mắt.
Phương Thận cùng Phương Chi Hành trong thế hệ đời thứ ba Phương gia phân biệt xếp hạng thứ bảy cùng thứ mười một. Đương nhiên, đó là lúc trước mà thôi, hiện tại hai anh em Phương Thận đã không còn quan hệ gì với Phương gia nữa rồi.
Phương Hàng Viễn cũng biết rõ điều này, vừa rồi hắn cũng chỉ ngẫu nhiên nhớ lại, hình như là nhìn thấy hai anh em Phương Thận. Nhưng cũng chỉ nhìn lướt qua, xong hắn cũng không để trong lòng nữa, đối với hắn mà nói, đây chỉ là một việc nhỏ không có ý nghĩa xen vào giữa mà thôi.
Hiện tại hai anh em Phương Thận, căn bản không đáng để hắn để trong mắt. Dưới con mắt của Phương Hàng Viễn, cảm khái một tiếng như vậy coi như cũng đủ lắm rồi.
“Gia chủ hiện tại của Lý gia mới phát thiệp mời rộng rãi hơn hai mươi ngày trước, nói muốn tổ chức sinh nhật cho con gái. Đến lúc đó, chúng ta cũng nên đi một chuyến. A Triết, việc chuẩn bị lễ vật, ta giao cho ngươi, đừng làm mất mặt ta đấy.” Nghĩ ngợi một chút, Phương Hàng Viễn nói một câu.
Ở chỗ ngồi phía sau, có một thiếu niên cũng chạc tuổi Phương Hàng Viễn. Lúc này hắn nghe thấy Phương Hàng Viễn phân phó, không thể không ưỡn thẳng lưng lên, thần sắc kính cẩn. Đợi Phương Hàng Viễn nói xong, hắn lập tức mở miệng đáp ứng.
Hắn tên là Phương Triết, cũng là người Phương gia, nhưng không phải thành viên dòng chính mà hắn có xuất thân từ chi thứ. Đều là thế hệ đời thứ ba, địa vị của hắn thấp hơn so với Phương Hàng Viễn ở dòng chính rất nhiều, cho nên muốn địa vị tăng lên cũng khó khăn hơn rất nhiều. Hắn chính là trợ thủ đắc lực của Phương Hàng Viễn.
“Hàng Viễn ca, con gái lớn của Gia chủ Lý gia hiện tại, em nghe nói cô ta...” Trên mặt Phương Triết hiện lên vẻ chán ghét.
“Ha ha, chính là cô ta. Bữa tiệc sinh nhật này, nói không chừng chính là muốn tìm một vị hôn phu cho con gái lớn của hắn. Thật đáng tiếc... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lý gia so ra còn mạnh hơn Phương gia chúng ta một ít, nếu ta cố gắng dự tuyển, kiên trì ứng thí, coi như là lấy về một lão bà để trưng bày.” Phương Hàng Viễn đắc ý lắc đầu: “Thật ra người ta vừa ý lại là con gái thứ của hắn cơ, ha ha, đó mới chính là tiểu mỹ nữ.”
“Hàng Viễn ca có thể vừa ý nàng, chính là phúc khí của nàng.” Phương Triết cũng cười nói hùa theo.
Chiếc Lamborghini phun ra một ống khói, rất nhanh chở mấy người đi mất.
--------------------oOo--------------------
Sau khi đưa Phương Chi Hành trở về trường học, Phương Thận bắt taxi quay về biệt thự.
Việc tu sửa nhà bán đấu giá bên kia, Phương Thận không nhúng tay vào, hắn giao toàn bộ cho Tạ Nhã Tuyết xử lý. Chỉ khi nào đụng phải việc bọn họ không xử lí được hoặc lúc không thể quyết định, Phương Thận mới ra mặt.
Sự tiến bộ của mấy người Tạ Nhã Tuyết rất rõ ràng, nhất là Tạ Nhã Tuyết. Lúc vừa tiếp nhận nhà bán đấu giá, cô vẫn chưa thể xử lí nhanh gọn lưu loát, lo lắng mọi việc chưa đầy đủ. Nhưng nắm trong tay quyền nhân sự, sau khi nhẫn tâm sa thải mấy nhân công làm việc rườm rà không nghe lời, rất nhanh Tạ Nhã Tuyết đã gây dựng được uy tín của mình trong lòng những người còn lại. Cô cũng từ từ quen thuộc với quá trình thao tác kinh doanh nhà bán đấu giá.
Bây giờ, cô đã có vài phần phong phạm của nữ nhân mạnh mẽ, không còn giống..., nữ sinh viên trẻ trung nữa.
Phần lớn thời gian của Phương Thận đều dành cho việc chăm sóc Phản Thanh Mộc, đây chính là việc liên quan đến sự thành công hay không của Lưỡng Giới Bán Đấu Giá, không được phép xảy ra chút ngoài ý muốn nào.
Lúc nhàn hạ, Phương Thận liền mở Thiên Nhãn ra, quan sát tình huống bên kia của bổn mạng chi lục.
Từ lúc tiến hành khuếch trương, càng ngày diện tích càng lớn, tốc độ khuếch trương của bổn mạng chi lục cũng đã tăng lên rất nhanh. Nhưng từ một tháng trước, nó đã đạt đến mức giới hạn cao nhất rồi, điều này cũng nằm trong dự liệu của Phương Thận.
Đợi sau khi diện tích khuếch trương của bổn mạng chi lục cũng đã đủ, sự thay đổi về lượng kéo theo sự thay đổi về chất, bổn mạng chi lục sẽ bắt đầu tiến hóa lần thứ hai, phát triển theo hướng càng hoa mỹ hơn. Về sau, tốc độ khuếch trương của bổn mạng chi lục có thể tăng thêm một bước lớn, đồng thời nhờ vào sự liên hệ chặt chẽ với bổn mạng chi lục, ngưng tụ đại địa sông núi, chuyển đổi năng lượng, Phương Thận cũng có thể theo đó mà tiến vào Ngưng Lục tầng hai.
Địa Tu không giống với những tu luyện giả khác, hoàn toàn chính xác có thể sử dụng thiên tài địa bảo để đẩy nhanh tốc độ tu luyện. Nhưng căn cơ của Địa Tu vẫn còn ở trên bổn mạng chi lục.
Thiên Nhãn mở ra, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ.
Chỉ thấy một đoàn Bạch Quang lạnh lẽo đang chảy xuôi theo cả vùng đất, giống một dòng thủy ngân đang nhấp nhô tràn ra. So với hơn một tháng trước, hiện tại Bạch Quang đã ngưng thực trầm trọng hơn rất nhiều, gần như đã thực chất hóa vậy, đây là biểu hiện của việc bổn mạng chi lục tiến hóa.
Mấy ngày nay, bổn mạng chi lục đã bao quát hết một nửa quần đảo Đông Hải vào trong, nó đang vững bước không ngừng khuếch trương về phía hải dương cùng đại lục. Nhìn lên mảng Bạch Quang lạnh lẽo, đã có thể thấy một quy mô đơn giản.
Đáng tiếc chính là, hắn vẫn chưa phát hiện thêm thiên tài địa bảo nào. Có thể thấy được thiên tài địa bảo thực sự rất thưa thớt.
Phương Thận cũng không vội, hắn có đủ sự kiên nhẫn.
Ngày hôm sau.
Phương Thận đứng trong tiểu hoa viên trước biệt thự, ánh mắt nhìn xuống mặt đất, chỉ thấy một đoạn gỗ nhỏ màu tím xanh cắm trên mặt đất bùn xốp. Nhìn nó có vẻ xanh tươi, điều này cho thấy sinh mệnh lực cường đại của nó.
Từ nửa tháng trước Phương Thận đã mang đoạn Phản Thanh Mộc ra trồng trong tiểu hoa viên, thổ nhưỡng ở đây thích hợp với sự phát triển của nó hơn. Trời không phụ lòng người, trải qua hơn hai mươi ngày tài bồi, đoạn Phản Thanh Mộc này rốt cục cũng đã sống lại.
“Có thể tinh luyện tinh túy rồi.” Trên mặt Phương Thận hiện nét mừng rỡ. Việc tu sửa nhà bán đấu giá cũng đã đến lúc sắp xong, Tạ Nhã Tuyết đã bắt đầu tính toán thông báo bước kế hoạch tiếp theo. Lúc này Phản Thanh Mộc đã sống lại, không thể nghi ngờ đó chính là liều thuốc tốt nhất.
Cẩn thận đào hết bùn đất xung quanh, mấy ngày nay bộ rễ của Phản Thanh Mộc đã dài ra không ít, nó hấp thu số lượng lớn chất dinh dưỡng trong lòng đất. Phương Thận cũng không muốn chủ quan làm đứt bất kì đoạn rễ nào.
Phản Thanh Mộc nguyên vẹn chiết xuất ra tinh tủy mới là tốt nhất, cho dù chỉ có một đoạn rễ bị chặt đứt cũng có thể khiến hiệu quả của nó bị suy giảm.
Sau khi rửa trôi hết bùn đất trên đoạn Phản Thanh Mộc kèm cả rễ, Phương Thận đi về phòng của mình trên tầng hai.
Quá trình tinh luyện tinh túy của Phản Thanh Mộc rất đơn giản, không có khó khăn và phức tạp như mọi người nghĩ. Người khác không thể phát hiện được tác dụng của Phản Thanh Mộc, chỉ là bởi vì bọn họ không biết phương pháp mà thôi.
Đốt một cây nến lên, Phương Thận đặt nó ở phía trước đoạn Phản Thanh Mộc, giữ một khoảng cách nhỏ. Không trực tiếp đụng tới ngọn lửa, nhưng Phản Thanh Mộc có thể cảm nhận được ngọn lửa đang cháy trên cây nến.
Nhiệt độ cực nóng truyền qua lớp không khí mỏng đến chỗ Phản Thanh Mộc, chỉ sau một lát, trên đoạn Phản Thanh Mộc liền chảy ra một giọt chất lỏng màu bích lục.
Phương Thận đã chuẩn bị từ trước, hắn nghiêng đoạn Phản Thanh Mộc một góc, giọt chất lỏng màu bích lục này không chảy xuôi theo thân đoạn gỗ nhỏ mà trực tiếp nhỏ xuống cái bình ngọc bên dưới.
Từ trong bình ngọc truyền ra một cỗ khí tức tràn đầy sinh mệnh, thần sắc Phương Thận không thể không vui mừng.
Giọt lục dịch này chính là tinh tủy của Phản Thanh Mộc, sau khi nó ra ngoài cảm nhận được nguy cơ liền kích phát bản năng cứu sống của mình. Nếu không bị Phương Thận cướp đi..., giọt lục dịch sẽ thẩm thấu vào đoạn Phản Thanh Mộc từ bên ngoài, phát huy lực sinh mệnh cường đại của nó, giúp đoạn Phản Thanh Mộc sống sót.
Xử lý đúng cách, suốt một buổi tối Phương Thận không chợp mắt chút nào, đến tận lúc tia sáng đầu tiên xuất hiện trên bầu trời, trong bình ngọc đã có tổng cộng ba mươi sáu giọt tinh túy Phản Thanh Mộc. Còn bản thể đoạn Phản Thanh Mộc, nó chỉ còn lại cái xác không, chẳng khác nào một thanh củi bình thường.
Không biết đã đốt hết bao nhiêu cây nến, Phương Thận thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Một đêm không ngủ, nhưng tinh thần của hắn lại không mệt mỏi chút nào, dường như còn tràn đầy tinh lực nữa. Không nghi ngờ gì nữa, đây cũng chính là ảnh hưởng gián tiếp của tinh túy Phản Thanh Mộc.
“Thành công.” Nhìn xuyên qua bình ngọc, màu xanh đậm bên trong đảo qua đảo lại một chút, Phương Thận lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Ba mươi sáu giọt tinh túy Phản Thanh Mộc, mỗi một giọt đều có thể khiến người ta lấy lại được tuổi thanh xuân của mình, mỗi một giọt đều mang lại lợi ích to lớn cho Phương Thận.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Bán Đấu Giá Tác giả: Ngọc Mễ Hùng Chương 30: Thiệp mời
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Sau khi nhận được ba mươi sáu giọt tinh túy Phản Thanh Mộc này, việc tiếp theo Phương Thận phải làm là: tưới nước.
Phương Thận đổ lượng nước sạch đã chuẩn bị từ trước vào bình ngọc, khuấy nhẹ tinh túy Phản Thanh Mộc dưới đáy bình, lập tức chúng xuất hiện sự biến đổi.
Nhìn xuyên qua bình ngọc Phương Thận thấy rõ ràng, những giọt tinh túy Phản Thanh Mộc này đang tự động ngưng kết thành bọt nước, bóng loáng mượt mà, mỗi giọt đều căng tròn. Tổng cộng có ba mươi sáu giọt chất lỏng màu xanh biếc, chúng đang lơ lửng trong nước.
Nhìn một màn như vậy, Phương Thận nhẹ gật đầu.
Mỗi một giọt tinh túy Phản Thanh Mộc đều có tác dụng, đương nhiên hắn muốn nâng giá trị của bọn chúng lên cao nhất, cách tốt nhất là tách riêng chúng ra thành từng giọt.
Hiển nhiên, lúc đưa ra bán đấu giá..., không thể cứ để như vậy được, ngoại hình đóng gói cũng rất quan trọng, đến lúc đó giúp người ta dễ dàng hấp thu chất dinh dưỡng bên trong là được rồi.
Giải quyết xong sự việc của bản thân, lúc Phương Thận đi xuống dưới nhà đã là giữa trưa.
Trong phòng khách, Lý Nghiên gác chân lên ghế salon xem tivi không hề giữ chút hình tượng nào, đôi bàn chân trơn bóng dẫm nát đám lông nhung, gác lên nhau nhìn rất thú vị.
“Ồ, anh đi lên hả.” Ngẩng đầu lên nhìn Phương Thận đang đi xuống, sắc mặt Lý Nghiên đỏ lên, cô tranh thủ nhấc chân ra để xuống, tạo thành bộ dạng thục nữ.
“Sao cô lại ở nhà? Không lên lớp sao?” Phương Thận ngạc nhiên nói. Lúc tinh luyện tinh túy Phản Thanh Mộc, hắn quá nhập tâm, thế nên hắn cũng không chú ý đến Lý Nghiên về nhà lúc nào.
“Mới về được một lúc, U-a..aaa, hôm nay có chút việc, sẽ không lên lớp.” Đột nhiên Lý Nghiên không còn cảm xúc, dường như đang nhớ tới cái gì đó, tâm tình cô cực kỳ kém. Việc này khác một trời một vực với hình tượng hoạt bát đầy lạc quan gần đây.
Phương Thận lắc đầu, không biết xảy ra chuyện gì, hắn cũng không biết nói lời nào để dỗ dành cô bé.
“Mấy ngày nữa là đến sinh nhật chị gái tôi...” Lý Nghiên lầm bầm lầu bầu, đột nhiên hỏi: “Phương Thận, anh nói xem, đối với một người con gái, cái gì là quan trọng nhất?”
“Cái này cũng khó nói, tùy từng người mà khác nhau, có lẽ là tình yêu, có lẽ là gia đình, có lẽ là mong ước, tự do.” Phương Thận nghĩ ngợi rồi nói, trong lòng hắn lại đang có mối nghi ngờ.
Trên Lý Nghiên còn có chị gái nữa sao?
Phương Thận biết rõ, Lý Nghiên là con gái Gia chủ Lý gia bây giờ Lý Thiên Thành. Khác với Phương gia, lão gia tử Lý gia đã qua đời từ rất sớm, Lý Thiên Thành tiếp nhận vị trí gia chủ, cầm quyền nhiều năm, mặc dù không đưa Lý gia đến tình trạng lớn mạnh hơn, nhưng ông ta lại thực sự duy trì được Lý gia không để bị suy sụp.
Thân là con gái Gia chủ Lý gia, Lý Nghiên chính là công chúa trong Lý gia.
Đúng thế, Lý gia còn có công chúa thứ hai nữa sao?
Phương Thận hơi nghi ngờ, hơn nữa còn là khó hiểu. Mặc dù nói bản thân mình đã sớm ra khỏi cái vòng luẩn quẩn kia, nhưng tin tức cơ bản hắn vẫn biết rõ. Ví dụ như chị gái của Lý Nghiên, một người như thế trong đám con cháu thế gia nhất định là người sáng chói, căn bản không thể che giấu người ngoài, coi như là bản thân hắn thì cũng phải nghe nói qua.
“Anh chưa thấy chị gái tôi hả? Cũng không trách được anh, ai, chị gái tôi là một người đáng thương.” Lý Nghiên thở dài, cô lại không nói tiếp cho hết câu.
"Đinh — "
Đột nhiên chuông cửa vang lên.
Lý Nghiên hạ thấp tâm tình xuống, cô nằm im trên ghế salon không di chuyển, Phương Thận đứng lên đi ra mở cửa.
Ngoài cửa có một nam tử trung niên bộ dạng giống quản gia, toàn thân chỉnh tề không chê được, dáng vẻ lộ ra bên ngoài chính là một người được giáo dục tốt.
“Tiểu thư có ở đây không?” Nhìn thấy Phương Thận đi ra mở cửa, trên mặt nam tử trung niên không có chút vẻ ngoài ý muốn nào cả, chỉ là thần sắc hắn trở nên lãnh đạm một chút.
Người của Lý gia!
Phương Thận lập tức đoán được, Lý Nghiên là công chúa Lý gia, cho dù cô bé tức giận bỏ nhà đi, nhưng hành tung của cô chắc chắn vẫn trong tầm mắt của Lý gia. Hơn nữa Phương Thận đã phát hiện từ trước, xung quanh biệt thự có dấu vết bảo tiêu hoạt động, một căn biệt thự gần đây cũng đã sớm thay đổi chủ nhân.
Bọn họ không đến đây quấy rầy, Phương Thận liền coi như không biết. Hắn nghĩ chắc Lý Nghiên cũng biết rõ trong lòng, cô bé biết không thể chính thức thoát khỏi gia tộc.
“Ai vậy?” Lý Nghiên lẹp xẹp đi tới.
“Tìm cô đấy.” Phương Thận thản nhiên nói, ngay lập tức hắn đi vào trong, trung niên nam tử vẫn ở nguyên chỗ đó. Cái loại thái độ tùy ý này thật ra khiến hắn cảm thấy kinh ngạc một chút.
“Ôn thúc.” Nhìn thấy người vừa đến, thần sắc Lý Nghiên lập tức cứng lại.
“Tiểu thư, người cần phải quay về.” Nam tử trung niên bộ dạng quản gia không tỏ vẻ không thoải mái với thái độ lạnh lùng của Lý Nghiên, ông ta vẫn giữ nguyên tư thái ban đầu mà nói.
“Quay về? Quay về làm gì? Quay về để nhìn mấy người lấy tỷ tỷ ra làm công cụ, quay về để xem mấy người chọc một dao vào lòng tỷ tỷ sao?” Nghe lời nói của nam tử trung niên..., Lý Nghiên đột nhiên bốc hỏa, hét lớn.
Nam tử trung niên bảo trì tư thế, bày ra bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng.
“Được rồi, không nói nhảm với ông nữa.” Thấy bộ dáng này của ông ta, Lý Nghiên lập tức hạ hỏa: “Quay về thì quay về, lúc tôi đi cũng vẫn có ý định quay về.”
“Phương Thận, hai ngày nữa là sinh nhật chị gái tôi, ở nhà sẽ tổ chức yến hội, mời đến đa số thanh niên tài tuấn trong xã hội thượng lưu. Nếu anh có hứng thú..., vậy thì cũng đến xem một chút.” Lý Nghiên không còn hứng thú gì nữa, cô bé nói, tiếp đó quay lại phân phó nam tử trung niên: “Ôn thúc, ông đưa một tấm thiệp mời cho anh ta, lấy danh nghĩa của tôi để mời.”
“Vâng.” Đương nhiên nam tử trung niên sẽ không từ chối yêu cầu nhỏ nhặt này. Dù sao Lý Nghiên cũng có quyền phát thiệp mời cho người khác, chỉ là ông ta hơi kinh ngạc liếc nhìn Phương Thận một cái. Đây chính là tấm thiệp mời duy nhất Lý Nghiên đưa ra ngoài.
Sau khi quay vào phòng lấy mấy món đồ xong, Lý Nghiên đi theo nam tử trung niêm ra khỏi căn biệt thự, chậm rãi đi tới chỗ một chiếc Lincoln đang dừng bên đường.
Nửa giờ sau, chuông cửa lại vang lên một lần nữa.
“Đây là thiệp mời, tiểu thư yêu cầu đưa tới.” Một gã đại hán bộ dạng như bảo tiêu đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Phương Thận mở cửa đi ra, hắn lập tức đưa thiệp mời ra.
“Mặc dù có thiệp mời, nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất không cần đi tham dự. Loại yến hội đẳng cấp này không phải chỗ ngươi có thể tham ngộ được.” Thấy Phương Thận định nhận lấy thiệp mời, bàn tay đại hán đột nhiên co rụt lại, hắn lạnh lùng nói, trong mắt không hề che giấu vẻ khinh miệt.
Hắn cùng lắm cũng chỉ là một tên bị Phương gia đuổi ra khỏi cửa từ mặt mà thôi.
Phương Thận tiêu sái, bàn tay thò ra nhận lấy thiệp mời trong tay đại hán. Động tác của hắn cực nhanh, đến lúc đại hán muốn phản ứng lại thì đã muộn một bước, bàn tay gã rụt lại nhưng cuối cùng trong tay không còn gì nữa.
“Ngươi...” Sắc mặt đại hán đỏ lên, gã lại cảm thấy hơi khó chịu một chút.
“Là ý của ngươi? Hay ý của người khác?” Phương Thận cười lạnh: “Ngươi chỉ là một tên bảo tiêu nho nhỏ, chỉ sợ cũng chẳng có gan làm vậy. Nói lại cho người sai bảo ngươi, yến hội sinh nhật lần này Phương Thận ta chắc chắn sẽ tới.”
Phương Thận biết rõ, mình và tiểu thư Lý gia cùng ở trong một căn nhà, cho dù hai người không hề có ý tứ tình cảm, nhưng vẫn khiến cho những người khác cảm thấy bất mãn. Hơn nữa, lần này Lý Nghiên lại đặc biệt phát ra một tấm thiệp mời cho hắn, lại càng làm cho người ta nghi ngờ quan hệ của hắn cùng Lý Nghiên. Gã bảo tiêu này cùng lắm cũng chỉ là quân cờ bị người ta lợi dụng mà thôi.
Yến hội sinh nhật lần này, đúng là Phương Thận đã quyết không thể không đi. Không chỉ vì muốn tranh giành một chút, mà hơn nữa thịnh yến như này chắc chắn sẽ có rất nhiều nhân vật quyền cao chức trọng tham gia. Nếu như hắn có thể hành động thỏa đáng..., sẽ rất có lợi cho lúc khai phát danh tiếng cho Lưỡng Giới Bán Đấu Giá của Phương Thận.
Đại hán lạnh lùng liếc nhìn Phương Thận, trong chớp mắt gã bước chân nhanh chóng rời đi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R