Điền Phong tính rằng sau khi mọi người uống xong sẽ đi nhảy thế nhưng có mấy người đã mê man bất tỉnh, một người nằm gục trên bàn mà vẫn nói:
- Uống, uống tiếp.
Điền Phong vẫn còn tỉnh táo hơn bạn của hắn, tửu lượng của hắn dù khá thế, bất quá hai chân đã lảo đảo, ngay cả đi vào WC cũng ngã lên ngã xuống.
- Sư phụ, chúng ta uống tiếp.
Khuôn mặt Vu Tiểu Tiếu đã sớm đỏ bừng, hai mắt nàng có phần mơ màng, nàng nói rõ từng chữ một chỉ là không thể nói thành một câu trọn vẹn, tuy vậy nhưng nàng vẫn còn tỉnh táo.
- Thôi được rồi, tôi thấy chúng ta nên dừng ở đây.
Trước mặt Diệp Lăng Phi là một đống những chai bia và rượu. Ngay cả Dã Thú cũng không rõ tửu lượng của Diệp Lăng Phi là bao nhiêu, chỉ biết khi thấy Diệp Lăng Phi say. Hắn nhìn xuống tay, nói:
- Hơn năm giờ rồi, tôi đưa mọi người về trường.
- Không cần đâu, anh đưa mấy người đàn ông mạnh miệng này về, uống rượu mà cũng không biết uống. em và Tiểu Vũ cùng về với nhau.
Tiểu Vũ là bạn thân của Vu Tiểu Tiếu, từ đầu đến cuối Tiểu Vũ không uống một hớp rượu nào thế nên bây giờ nàng vẫn rất tỉnh táo. Diệp Lăng Phi gật đầu, hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng, đi xuống dưới lầu một lúc rồi lại đi lên.
Vu Tiểu Tiếu và Tiểu Vũ đã chuẩn bị đi về, còn Điền Phong vẫn đang vật vã dìu bốn người bạn say túy lúy của hắn đứng dậy. Bất quá, cái bộ dạng của Điền Phong như vậy thì ngay cả đi cũng là một vấn đề nan giải với hắn chứ chưa cần nói tới việc dìu bạn của hắn. Diệp Lăng Phi không nói nhiều, hắn kéo tay Lý Sảng và Hàn Thiên Thành ra ngoài nhà hàng, để cho hai tiểu tử này nôn trước cửa nhà hàng. Sau đó Diệp Lăng Phi lại quay trở lại, hắn kéo tiếp hai người nữa ra ngoài.
Cả năm người đều nôn toàn bộ những gì họ vừa ăn vào miệng ra trước cửa nhà hàng, trông bẩn không tả nổi.
Vu Tiểu Tiếu cùng với Tiểu Vũ khẽ nhíu mày, hai nàng không thể coi tiếp được nữa, vẫy gọi taxi để về trường.
- Các cậu chuẩn bị về chưa?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Em…chúng em tự về được.
Trong số những người này thì Điền Phong là người tỉnh táo nhất, hắn ngập ngừng nói.
Diệp Lăng Phi thấy Điền Phong vẫn còn hơi tỉnh táo, thiết nghĩ chắc không sao đâu. Hắn gật đầu, căn dặn:
- Các cậu nên cẩn thận một chút.
- Yên tâm đi, bọn em sẽ không sao đâu.
Điền Phong mang theo men say, cười xấu xa nói:
- Nhưng thật ra anh rể mới cần phải chú ý hơn. Tính tình chị họ em rất khó hiểu. Anh chuẩn bị tâm lý mà nghe chị ấy chửi đ. Hắc hắc, nói không chừng còn bị hành hung đấy. Anh rể, anh cố gắng chống đỡ nha.
- Thôi đi về đi.
Diệp Lăng Phi đưa tay ngăn hai chiếc xe taxi lại, hắn căn dặn tài xế trên xe của Điền Phong:
- Chạy chậm một chút, đừng để xảy ra chuyện gì.
Sau đó đóng cửa xe lại. Điền Phong ngồi trong xe, đưa tay ra vẫy chào tạm biệt Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi quay lại chiếc xe của mình. Trước tiên hắn châm một điếu thuốc sau đó cầm lấy điện thoại di động bấm số máy của Bạch Tình Đình. Sau vài tiếng tút tút, rốt cuộc Bạch Tình Đình cũng nghe máy. Thấy Bạch Tình Đình nghe máy, Diệp Lăng Phi cảm thấy có một chút chuyển biến tốt, dường như màn đêm tan đi nhường chỗ cho thái dương ấm áp.
- Lão bà, vẫn còn tức giận sao?
Diệp Lăng Phi cười hỏi.
- Tôi không tức giận, tại sao tôi lại phải giận anh?
Bạch Tình Đình dửng dưng nói:
- Tôi đâu có quan hệ gì với anh, anh không đáng để tôi phải tức giận. Oh, tôi quên không nói cho anh một chuyện, tôi phải về nhà ba, bốn ngày, Vú Ngô cũng theo tôi về nhà. Anh tự nấu cơm mà ăn, còn nếu muốn dẫn cô gái khác về nhà thì nói sớm cho tôi biết một tiếng, để tránh tôi đến bất ngờ khiến anh phải xấu hổ. Nhân tiện tôi cũng nhắc nhở anh, trò chơi của chúng ta đã kết thúc. Được rồi, cứ như vậy đi.
Bạch Tình Đình nói xong liền cúp máy.
Diệp Lăng Phi cảm thấy rất thất vọng, ba bốn lần hắn gọi thì Bạch Tình Đình đều không nghe máy. Lần này nàng nghe máy thì lại không để cho hắn được nói câu nào.
- Trò chơi của chúng ta đã kết thúc?
Diệp Lăng Phi lặp đi lặp lại câu đó trong miệng, cảm giác ấm áp của một gia đình trong lòng hắn đã tiêu tan. Diệp Lăng Phi trầm mặt xuống, hắn ném chiếc điện thoại sang ghế bên cạnh rồi khởi động ô tô, lao xe đi như đang muốn chạy trốn một cái gì đó.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Diệp Lăng Phi phóng xe trên đường cao tốc, hắn không để ý gì hết cứ phóng như điên. Đúng lúc Diệp Lăng Phi vừa vượt đèn đỏ thì có một cảnh sát phóng xe máy đuổi theo. Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng còi cảnh sát, hắn nhìn qua gương chiếu hậu thấy có một chiếc xe cảnh sát đang đuổi theo mình. Diệp Lăng Phi khẽ nhếch môi lên, hắn tiếp tục nhấn ga, bỏ lại chiếc xe cảnh sát phía sau.
Diệp Lăng Phi lái xe trở về biệt thự, cổng biệt thự đóng chặt. Diệp Lăng Phi bóp còi xe hai tiếng, nếu như là lúc trước thì cổng đã được mở ra thế nhưng bây giờ cả căn biệt thự đều vắng tanh, yên lặng trong màn đêm đen tối.
Diệp Lăng Phi dừng xe trước cổng, hắn xuống xe, đẩy cổng ra rồi đi bộ vào trong nhà. Bên trong căn biệt thự không có đến một ngọn đèn, không có tiếng động, Diệp Lăng Phi giống như một u linh đang đứng giữa phòng khách. Hắn vừa mới bắt đầu thích ứng được với cuộc sống hiện tại thì bây giờ hắn lại có cảm giác mình vẫn còn cô đơn như lúc trước. Diệp Lăng Phi đi tới chiếc ghế sô pha trong phòng khách, ngồi xuống, hai tay dang sang hai bên, ngón tay giữa không ngừng đập lên chiếc ghế, phát ra những âm thanh nặng nề. Những âm thanh này dường như phụ thuộc vào tâm trạng của Diệp Lăng Phi, nó nhắc nhở Diệp Lăng Phi rằng hiện tại hắn vẫn đang là một người cô độc. Diệp Lăng Phi nhắm mắt lại, trong đầu hắn lại hiện ra đêm trước khi hắn trở về nước. Hắn ở trong khách sạn cùng với con gái nữ hoàng Anh Elizabeth là Lise.
Lise là một cô gái tóc vàng có vóc dáng mê người. Nàng gặp Diệp Lăng Phi một lần ở hoàng cung nước Anh, Lise nhanh chóng điên cuồng vì người đàn ông Trung Quốc này. Đôi mắt phóng đãng không kiềm chế được cộng thêm cách ăn nói đầy trí tuệ và hài hước của hắn đã khiến Lise càng ngày càng lấn sâu vào lưới tình, không có cách nào có thể thoát ra được.
Đối với Lise, Diệp Lăng Phi hoàn toàn xuất phát từ tình cảm chân thành. Lise tốt nghiệp đại học Anh Quốc, giới truyền thông anh đều gọi nàng là cô gái xinh đẹp. Sau khi tiếp xúc với Lise, rất nhanh chóng hai người đã có tình yêu cuồng nhiệt. Tuy rằng Diệp Lăng Phi quan hệ với rất nhiều cô gái thế nhưng hắn vẫn duy trì quan hệ với Lise trong một thời gian dài. Vào đêm trước khi hắn trở về nước, hai người còn triền miên với nhau trong phòng Tổng Thống ở khách sạn một đêm cuối cùng.
Diệp Lăng Phi trần như nhộng nằm cạnh Lise. Nàng không thể hiểu được một người có thân phận, địa vị, tài phú mà bao nhiêu người phải ước ao như Diệp Lăng Phi lại muốn trở về cố quốc để sống cuộc sống của một người bình thường. Trong ấn tượng của nàng thì Trung Quốc chỉ có xe ngựa, Vạn Lý Trường Thành. Đất nước này đã sớm bị lạc hậu so với thời đại rồi.
- Anh yêu, em không hiểu vì sao anh lại từ bỏ tất cả, lẽ nào anh đã chán ghét cuộc sống này rồi.
Lise ưỡn bộ ngực cao vút của nàng đè vào ngực Diệp Lăng Phi. Cánh tay thon dài của nàng nhẹ nhàng vuốt ve ngực Diệp Lăng Phi. Chính mùi hương nam tính của Diệp Lăng Phi đã khiến nàng phải say đắm.
- Không hề có lý do gì, anh chỉ muốn có cuộc sống của một người bình thường thôi.
Tay phải Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng xoa mông Lise. Hắn nhảy từ trên giường xuống, đi đến cầm lấy hai ly rượu vang, một ly đưa cho Lise, rồi cười nói:
- Người phương Tây như em không thể nào hiểu được tập quán sinh hoạt của người Phương Đông đâu. Em cũng không có cách nào để hiểu được anh bởi vì em không phải là anh.
- Vậy em nên làm gì bây giờ?
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Lise khẽ nhấp một ngụm rượu vang, nàng dùng đôi mắt màu xanh lam mê người nhìn Diệp Lăng Phi.
- Bảo bối của anh, lẽ nào em còn không hiểu đàn ông sao. Anh tin rằng nếu như em đồng ý thì tất cả những người đàn ông nước Anh đều sẵn sàng quỳ gối xuống để liếm chân cho em.
Diệp Lăng Phi cầm chén rượu ngồi bênh cạnh Lise, hắn vừa uống xong một ngụm rượu vang, mùi rượu vang ngọt ngào từ miệng Diệp Lăng Phi tỏa ra khắp bốn phía của căn phòng.
- Em không thể hiểu tại sao anh lại làm như vậy, hình như anh chưa bao giờ coi trọng những cô gái ở bên cạnh mình. Oh, đương nhiên rồi, em vẫn còn may mắn hơn nhiều những cô gái khác của anh.
Lise nhìn về phía Diệp Lăng Phi, mùi thơm trên cơ thể nàng truyền đến mũi Diệp Lăng Phi khiến hắn không kìm chế được liền vươn cánh tay phải kéo Lise vào lòng. Lise cười ‘ha hả’ nói:
- Em vẫn không hiểu vì sao em lại say mê anh như vậy, cho dù em biết anh có cô gái khác thế nhưng em vẫn say mê anh. Nhưng rồi cũng đến lúc chúng ta phải xa nhau, em biết anh nhất định sẽ phải phiêu bạt đó đây.
- Đó có lẽ là số kiếp của anh.
Diệp Lăng Phi cười nói, nhưng giọng nói của hắn nghe rất thương cảm, ý hắn muốn nói việc này cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
- Xem ra số kiếp đã định trước anh phải cô đơn, cuộc sống cô đơn có lẽ thích hợp với anh. Em tin rằng bất kỳ một cô gái nào yêu anh rồi cuối cùng cũng phải rời bỏ anh.
Nàng nhấp một chút rượu vang rồi đặt chén xuống, hai tay nàng ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, cười duyên nói:
- Anh yêu, em sẽ phải cân nhắc về hôn sự của mình, có thể tuyển được một người trong hoàng thất nước Anh làm chồng thì cũng không tệ. Ít nhất hắn sẽ không giống như anh, hắn sẽ không bao giờ rời xa em.
Diệp Lăng Phi lại nhấp một hớp rượu, hắn đặt Lise lên giường, hai người lại tiếp tục sống trong men tình.
Cuối cùng thì Diệp Lăng Phi cũng mở mắt ra, trong đầu hắn lại hiện lên câu nói của Lise:
- Xem ra số kiếp đã định trước anh phải cô đơn, cuộc sống cô đơn có lẽ thích hợp với anh.
- Không phải như vậy, tuyệt đối không phải như vậy, ta cũng là người bình thường, ta không thể sống cô đơn mãi được.
Diệp Lăng Phi đột nhiên giận dữ, hắn gầm rú như một con thú hoang. Hắn hất tất cả những chén đĩa trên mặt bàn xuống đất, những mảnh vỡ bắn tung tóe khắp sàn nhà.
Diệp Lăng Phi đứng dậy, hắn giẫm lên những mảnh vỡ của chén trà đi ra ngoài căn biệt thự. Hắn châm một điếu thuốc rồi quay lại nhìn căn biệt thự, hắn phát hiện ra căn biệt thự này rốt cuộc không thuộc về mình, hắn lẩm bẩm nói:
- Nơi đây không thuộc về mình, cô ấy lại càng không thuộc về mình, Bạch Tình Đình, trò chơi của chúng ta đã kết thúc.
Nói xong, hắn quay người lại, đi đến chiếc xe ô tô, rời khỏi nơi không thuộc về hắn.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Lúc Bạch Tình Đình nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi thì nàng đang ngồi trong phòng khách ôm con mèo KITTY dễ thương, sau khi nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi, tâm trạng của nàng lại càng trở nên tồi tệ hơn. Vốn dĩ nàng định về nhà để tránh nghĩ tới việc của Diệp Lăng Phi trong bệnh viện. Từ trước tới nay Bạch Tình Đình thường được người khác theo đuổi thế mà bây giờ lại gặp phải kẻ như Diệp Lăng Phi, không chỉ thường xuyên trêu chọc nàng mà lại còn có quan hệ mờ ám với nữ đồng nghiệp khác. Bạch Tình Đình cảm thấy rất tủi thân, lần đầu tiên nàng để ý tới một người đàn ông thì người này lại khiến nàng thất vọng. Nghĩ tới chuyện buổi sáng mà nàng càng không chịu được.
Bạch Tình Đình bực mình, nàng tắt điện thoại đi rồi ném lên trên ghế sô pha. Nhìn lại chiếc điện thoại di động trên ghế, nàng cắn chặt môi, lấy con KITTY hung hăng nén lên chiếc điện thoại.
- Tình Đình, tại sao lại tức giận như vậy?
Vú Ngô bưng bát canh tổ yến tới, bà vừa hỏi vừa đi tới chiếc ghế sô pha, cầm con KITTY lên đặt vào trong lòng Bạch Tình Đình.
- Tôi không muốn, tôi không muốn.
Bạch Tình Đình lại ném con KITTY trở về chỗ cũ, nước mắt lưng tròng, nàng nói:
- Diệp Lăng Phi là tên khốn kiếp, hắn là tên đại khốn kiếp, tôi không muốn nhìn thấy hắn nữa.
Vú Ngô cười cười, bà đến ngồi cạnh Bạch Tình Đình, nhẹ nhàng vỗ vai nàng an ủi:
- Tiểu thư, hình như cô lại cãi nhau với Diệp Lăng Phi, nchứ chả còn ký do gì khiến cô chạy về nhà trốn vài ngỳ như vậy. Tôi thấy đây là chuyện bình thường, vợ chồng ở với nhau không tránh khỏi xảy ra mâu thuẫn. Chuyện gì đã qua thì cứ cho qua, rồi đâu lại vào đấy thôi mà.
- Là tại tên khốn kiếp đó. Hắn có quan hệ với nữ nhân khác, hôm nay tôi vào viện thăm hắn thấy có một nữ nhân viên cùng công ty cũng vào thăm hắn, khiến tôi tức không chịu được.
- Thì ra là như vậy, thực ra chuyện này cũng chẳng có gì là ghê gớm cả.
Vú Ngô biết chắc Bạch Tình Đình đang giận dỗi vì ghen. Bà cũng là người từng trải nên hiểu được tâm lý của những cô gái đang ghen. Đương nhiên bà có ghen cũng bà chỉ ghen ở trong lòng chứ không nói ra miệng. Vú Ngô nhẹ nhàng vỗ vai Bạch Tình Đình, dịu dàng nói:
- Tiểu thư, tôi sống với cô từ lúc cô còn nhỏ đương nhiên là hiểu tính tình của tiểu thư. Nhưng cô nên biết, ở bên ngoài đôi khi đàn ông cần phải xã giao nên có chút quan hệ với những cô gái khác thì cũng là bình thường. Chỉ cần người đó đối tốt với cô, khiến cô được hạnh phúc thế là đủ rồi.
- Vú Ngô, dựa vào cái gì mà đàn ông có thể ăn chơi đàn điếm ở bên ngoài.
Bạch Tình Đình ngẩng đầu lên, hai mắt nàng đẫm lệ nhìn Vú Ngô, nói:
- Dựa vào cái gì mà tôi phải tha thứ cho tên khốn kiếp có nữ nhân ở bên ngoài. Hơn nữa, hiện tại tôi với hắn cũng không có quan hệ vợ chồng, thậm chí còn không có quan hệ bạn trai bạn gái nữa. Bây giờ mà hắn còn làm như vậy thì sau khi tôi kết hôn với hắn, không biết hắn còn làm càn như thế nào nữa?
- Tiểu thư, bây giờ cô còn chưa có kinh nghiệm, nếu như sau này cô yêu một người đàn ông nào, khi đó cho dù hắn có bao nhiêu khuyết điểm thì cô cũng sẵn sàng tha thứ bởi vì cô yêu hắn.
Nét mặt Vú Ngô tỏ ra tươi cười hạnh phúc. Bà vỗ nhẹ đầu vai Bạch Tình Đình, nói:
- Tôi tin rằng bây giờ cô cũng có một chút thích Diệp tiên sinh. Nhìn thấy cô bây giờ, tôi lại nghĩ đến mình năm đó, cũng vì một người đàn ông mà rơi lệ, nhưng…..
Vú Ngô chưa nói hết câu thì đã thấy Bạch Cảnh Sùng trở về. Bà định nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi, vội vàng đứng dậy cởi ái khoác giúp Bạch Cảnh Sùng.
- Vú Ngô, tại sao bà với Bạch Tình Đình lại về đây?
Bạch Cảnh Sùng vừa về đến nhà thì đã nhìn thấy Vú Ngô và con gái cưng của mình, ông cảm thấy hơi bất ngờ. Vú Ngô vừa cởi áo khoác giúp Bạch Cảnh Sùng vừa cười nói:
- Lão gia, việc này thì ông cần phải hỏi con gái cưng của ông.
- À.
Bạch Cảnh Sùng là người từng trải, chỉ nhìn thấy vẻ mặt oan ức của Bạch Tình Đình là ông đã biết có chuyện gì không ổn. Sau khi cởi áo khoác xong, ông đi đến ngồi trên ghế sô pha trước mặt Bạch Tình Đình.
- Ba, con nhớ ba nên về đây vài ngày.
Bạch Tình Đình cúi đầu, nàng không đợi Bạch Cảnh Sùng hỏi đã vội vàng nói ra lý do.
- Không phải ngày nào chúng ta cũng gặp nhau ở công ty sao, tại sao lại còn nhớ ba?
Bạch Cảnh Sùng nhấc chân phải lên, dựa người vào sau ghế sô pha, ông cười nói:
- Tình Đình, nói thật đi, có phải con cãi nhau với Diệp Lăng Phi hay không?
- Không, chúng con rất tốt.
Bạch Tình Đình không nói cho Bạch Cảnh Sùng biết chuyện gì đã xảy ra, nàng chỉ đứng lên nói:
- Ba, con cảm thấy hơi mệt, con muốn về phòng nghỉ.
Nói xong, nàng quay người sang chỗ khác, chỉ nói thêm một câu:
- Con không đói, cơm tối không cần gọi con đâu.
Rồi nàng vội vàng đi lên tầng hai.
Bạch Cảnh Sùng nhìn theo bóng con gái khuất sau tầng hai, ông cười cười, quay sang Vú Ngô đang đứng bên cạnh, hỏi:
- Rốt cuộc con bé này làm sao vậy, có phải là cãi nhau với Diệp Lăng Phi không?
Vú Ngô ngồi bên cạnh Bạch Cảnh Sùng, bà khẽ nói:
- Cái này phải hỏi đàn ông các ông.
Bạch Cảnh Sùng sửng sốt nhìn Vú Ngô, ông hỏi:
- Chuyện đó với đàn ông chúng tôi thì có quan hệ gì?
- Cũng tại con rể quý của ông, tự nhiên lại xuất hiện một nữ đồng ngiệp ở công ty. Tình Đình vào thăm Diệp Lăng Phi thì thấy cô ta cũng vào thăm con rể quý của ông nên mới xảy ra chuyện này. Tình Đình còn muốn chia tay với hắn, ông thấy có phải nên trách đàn ông các ông không?
Bạch Cảnh Sùng nở nụ cười, ông vỗ nhẹ nên tay trái của Vú Ngô, nói:
- Không phải chỉ là một nữ đồng nghiệp thôi sao, có gì đâu mà Tình Đình phải tức giận như vậy. Đàn ông thì cần phải có xã giao, đó là chuyện bình thường. Hơn nữa, Diệp Lăng Phi cũng là nhân viên cấp cao trong công ty, bị bệnh có cấp đến thăm cũng là chuyện bình thường, nói không chừng trên thực tế không phải như Tình Đình tưởng tượng đâu. Vì chuyện nhỏ này mà chia tay, thật không đáng. Nhưng dù sao qua chuyện này mới thấy Tình Đình đang ghen, điều đó không phải đồng nghĩa với việc nó bắt đầu thích Diệp Lăng Phi rồi hay sao?
Mặt Vú Ngô ửng đỏ giống như một tiểu cô nương, ánh mắt u oán của bà dừng lại trên người Bạch Cảnh Sùng, mang theo một chút ngọt ngào bà lẩm bẩm nói:
- Đều là tại đàn ông các ông, ai cũng muốn có nữ nhân ở bên ngoài, hơn nữa đã làm rồi lại còn không chịu nhận, tôi thấy Diệp Lăng Phi cũng có thể là người như vậy. Từ nhỏ tới giờ Tình Đình chưa từng yêu ai thế mà ông lại bắt buộc nó kết hôn. Thôi được rồi, bây giờ Tình Đình đã thực sự thích người đàn ông kia, ông đã hài lòng chưa?
- Chuyện đó đâu có quan hệ gì với tôi, Tình Đình đâu còn là cô bé nữa, nó thích ai tôi đâu biết được. Nhưng dù sao thì Diệp Lăng Phi cũng không phải loại đàn ông như vậy, chẳng qua chỉ là gặp dịp thì chơi thôi. Nhưng mà cũng tại bà, tại sao lại không khuyên bảo Tình Đình mà còn để cho nó trở về nhà.
Bạch Cảnh Sùng nói chuyện với Vú Ngô nhưng khẩu khí không giống như đang nói chuyện với người giúp việc mà ngược lại giống như nói chuyện với người trong nhà.
Vú Ngô dùng giọng oán giận nói:
- Tôi không quản được Tình Đình, nó là con gái của ông, còn tôi chỉ là một người giúp việc, tôi đâu có tư cách để nói nó.
- Tối nay ăn cái gì đây, không biết lão Mã làm cái gì nhưng xem ra thì tay nghề vẫn kém bà. Có lẽ tôi đã quen ăn cơm bà nấu rồi, ăn cơm người khác nấu cảm thấy khó thích ứng.
Bạch Cảnh Sùng đứng lên, khóe mắt lướt nhìn Vú Ngô thấy Vú Ngô có chút oán giận, ông vội vàng nói:
- Nếu như Tình Đình đã trở về thì cứ để nó ngủ lại tối hôm nay, đợi ngày mai nó bớt tức giận thì bà nên khuyên nhủ nó.
- Được rồi.
Vú Ngô ngồi trên ghế sô pha, bà hất mái tóc ra sau, nói:
- Tôi sẽ tận lực khuyên nhủ nó, chỉ sợ nó không nghe tôi thôi.
- Tại sao lại không nghe bà, dù sao thì bà cũng đã ở rất lâu với nó rồi.
Bạch Cảnh Sùng nói xong câu đó liền nheo mắt lại, ông cười cười, nói:
- Bà nói cũng đúng, con bé Tình Đình này đã bị tôi làm cho hư nên thường hay tủi thân. Hay là như vậy đi, ngày mai tôi cũng không có việc gì quan trọng, chúng ta sẽ đi ra ngoài dã ngoại. Đến lúc đó chúng ta giúp hai đứa chúng nó điều tiết lại để cho đôi vợ chồng trẻ được hòa thuận, bà thấy thế nào?
Mắt Vú Ngô sáng lên, trên mặt hơi ửng hồng, bà gật đầu nói:
- Vâng, tốt.
- Cứ quyết định như vậy đi, bà lo Tình Đình còn Diệp Lăng Phi thì để tôi nói.
Nói xong, Bạch Cảnh Sùng đi lên tầng hai, chỉ còn lại Vú Ngô đang đứng ngơ ngác trong phòng khách.
(Remake by tuanff 10 – 4vn.eu)
Bạch Cảnh Sùng đi vào phòng ngủ, ông thay quần áo ra, mặc bộ quần áo ở nhà vào. Phòng ngủ của Bạch Cảnh Sùng thông với thư phòng, chỉ cách nhau có một cánh cửa. Ông đẩy cửa ra, tiến vào trong thư phòng.
Thư phòng của ông được bố trí rất gọn gàng, chiếc kệ trên tường xếp đầy sách, toàn là sách kinh doanh, tài chính, sách liên quan đến thị trường, ngoài ra còn có một số sách về văn học cổ Trung Quốc và một số tác phẩm nổi tiếng thế giới nữa.
Bạch Cảnh Sùng không phải là loại người đi mua sách về để trang trí, để tô đậm thêm cho thân phận và địa vị của mình mà toàn bộ những cuốn sách này ông đều đọc và nghiên cứu rất tỉ mỉ. Làm tổng giám đốc một tập đoàn lớn, ông phải có kiến thức uyên bác để làm cơ sở thì mới có thể hoạch định được kế sách trong tương lai cho tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế được.
Ngoài giá sách ra thì trong thư phòng còn có một chiếc bàn làm việc, trên đó có đặt một chiếc notebook, bên cạnh chiếc notebook là một tập giấy trắng. Ở bên rìa tường phía tây còn có một chiếc bàn dùng để viết chữ. Bạch Cảnh Sùng thường xuyên luyện tập thư pháp để tiêu khiển và làm giảm áp lực trong công việc.
Bạch Cảnh Sùng ngồi vào bàn làm việc, ông đưa tay cầm lấy một khung ảnh phía bên trái. Đây là bức ảnh chụp vợ của Bạch Cảnh Sùng nhiều năm về trước. Từ trước đến nay ông vẫn thường xuyên ngồi chỗ này và ngắm nhìn bức ảnh.
- Tử Vân, không biết bây giờ bà ra sao rồi. Thoáng cái đã mấy chục năm trôi qua, bây giờ Tình Đình đã trưởng thành còn tôi thì ngày càng cô đơn. Nếu như còn có bà sống thì tốt biết bao.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Diệp Lăng Phi lái xe tới cửa hàng trang sức của Trương Vân. Từ sau khi Diệp Lăng Phi đầu tư tiền cho Trương Vân mở cửa hàng này, hắn chỉ thỉnh thoảng đến xem qua rồi nhanh chóng rời đi, chưa bao giờ nói gì nhiều với Trương Vân.
Lúc bảy giờ tối là thời điểm mà cửa hàng của Trương Vân đông khách nhất. Lúc này học sinh ở những trường lân cận được tan học, có rất nhiều nữ sinh đến lượn xem ở cửa hàng, những cô bé này đến tìm xem có trang sức hay món đồ chơi nào mình thích không.
Diệp Lăng Phi xuống xe, hắn đứng dựa người vào chiếc xe trước cửa hàng. Bên trong cửa hàng, có bảy, tám cô bé đang đứng chọn những món đồ vật rất dễ thương.
Trương Vân ăn mặc rất giản dị, nàng mặc một chiếc áo sơmi trắng, bên ngoài là một chiếc áo khoác màu vàng, phía dưới thì mặc một chiếc quần màu đen. Nàng đang đi tới đi lui trong cửa hàng, có vẻ như đang rất bận rộn.
Diệp Lăng Phi phát hiện những đồ trang sức này có lợi nhuận rất thấp, rất nhiều mặt hàng bán gần bằng giá gốc. Nếu như khấu trừ tiền điện, tiền thuê nhà thì một tháng, Trương Vân không lời được là bao nhiêu. Diệp Lăng Phi liếc mắt thấy những cô bé này coi tiền như rác, chúng rất ít khi quan tâm đến giá, chỉ cần giá không quá cao thì chúng sẽ sẵn sàng bỏ tiền ra mua những món trang sức mà chúng thích. Vì vậy rất dễ để người bán hàng chém giá cao. Diệp Lăng Phi đã từng đề nghị Trương Vân nên nâng giá hàng lên gấp đôi như vậy thì mỗi khi bán một mặt hàng cũng đã thu được lợi nhuận gấp đôi giá gốc rồi. Thế nhưng Trương Vân thì cứ khăng khăng cho rằng không cần phải như vậy, chỉ cần mỗi tháng kiếm được ba bốn nghìn là nàng đã thỏa mãn rồi. Vì việc buôn bán này là do Trương Vân làm chủ thế nên Diệp Lăng Phi không có ý kiến nhiều. Diệp Lăng Phi vốn là một gã gian thương, hắn thường nâng giá cao chót vót để kiếm lợi cho mình, rất nhiều người đã gọi hắn là ‘Hấp huyết quỷ’, họ hận không thể giết chết được hắn.
Nhưng Diệp Lăng Phi lại có quan điểm của mình, buôn bán súng ống thì phải làm như thế, miễn là có người mua là được rồi. Hơn nữa giá cả của những mặt hàng này thường dao động lên rất cao, không chỉ phải qua mặt hình cảnh quốc tế mà còn phải đối mặt với nguy hiểm từ người mua. Có nhiều kẻ muốn vừa có được hàng lại vừa không muốn trả tiền. Ngoại trừ hai điểm đó ra, còn có sự uy hiếp từ những đối thủ cạnh tranh. Để có được những vũ khí này, họ có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào, thậm chí còn có thể giết chết đối thủ cạnh tranh của mình. Đối thủ lớn nhất của Lang Nha chính là tổ chức Rose America, tổ chức này được thành lập từ nằm 1940 và đã có thương hiệu hơn sáu mươi năm trong lĩnh vực buôn bán vũ khí. Thành viên trong tổ chức có khoảng hơn bốn mươi người, đa số là nhưng người buôn bán vũ khí có tiếng ở Mỹ. Tổ chức Rose America có quan hệ khá tốt với các công ty chế tạo vũ khí và cục tình báo trung ương Mỹ CIA. Họ từng tham gia chiến tranh ở Afghanistan và cuộc chiến vùng Vịnh. Vào những năm 70, 80, tổ chức này có mặt ở hầu hết các lục địa. Nhưng từ sau khi xuất hiện tổ chức Lang Nha rất nhiều địa bàn của Rose America đã bị Lang Nha chiếm, Rose America dần dần phải rút lui khỏi các thị trường lớn như Châu Phi, Châu Á và Châu Mỹ.
Đến nay tổ chức Rose America vẫn là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của tổ chức Lang Nha, họ thường nhằm vào tổ chức Lang Nha để chống phá hoạt động của tổ chức này. Trước đây từng có hai gã trong Rose America bị Lang Nha giết chết bởi vì trực tiếp làm ảnh hưởng đến sự an toàn của tổ chức Lang Nha. Sau lần đấy hai bên lại càng trở lên căng thẳng với nhau, đặc biệt là Ballan, hắn là thành viên trong Rose America, hắn hận Satan đến thấu xương. Nhưng thủ đoạn của Satan độc ác, hễ ai mà chọc vào người của hắn đều không có kết cục tốt. Bởi vậy, Rose America không dám tùy tiện động thủ với Satan.
Dù đã từng làm Satan trong tổ chức buôn bán vũ khí, thế nhưng Diệp Lăng Phi vẫn muốn thay gân hoán cốt để trở thành người bình thường. Nhưng cuộc sống trong quá khứ của Diệp Lăng Phi đã ảnh hưởng tới sinh hoạt hiện tại của hắn.
Diệp Lăng Phi không đi vào trong cửa hàng của Trương Vân mà đứng dựa người vào thân xe, lấy một điếu thuốc ra, hắn định đứng đây để hút hết điếu thuốc. Diệp Lăng Phi không hề uống say thế nhưng trên người hắn vẫn có mùi rượu, chắc chắn rằng người khác sẽ đoán ra hắn vừa huống rượu. Cái này cũng giống như người hút thuốc lá, chính người hút sẽ không biết được trên người mình còn vương mùi thuốc, thế nhưng những người không hút thuốc lá lại rất dễ dàng nhận biết được.
Diệp Lăng Phi vẫn còn chưa châm điếu thuốc trong miệng thì Trương Vân đã vội vàng đi từ trong cửa hàng ra. Lúc nãy, nàng lơ đãng nhìn ra ngoài cửa thì thấy Diệp Lăng Phi đang đứng bên ngoài, nàng bất chấp việc có nhiều khách hàng vẫn đang đứng chọn hàng bên trong, vội vàng chạy đến chỗ Diệp Lăng Phi
- Diệp tiên sinh, sao anh lại tới đây?
Trương Vân vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi, nét mặt tỏ vẻ vui mừng, nàng dùng đôi mắt trong veo nhìn Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi đang định hút thuốc thì nghe thấy tiếng nói của Trương Vân, hắn liền nhét điếu thuốc vào trong túi. Khi Trương Vân đi đến trước mặt, Diệp Lăng Phi đưa tay kéo thân thể đẫy đà của Trương Vân lại, khẽ nói:
- Diệp tiên sinh, anh có chuyện gì vậy, tôi có thể giúp gì được cho anh không?
- Tôi chỉ uống một chút rượu thôi mà, có vấn đề gì lớn lắm đâu.
Diệp Lăng Phi cười cười, nhưng đột nhiên lúc này mùi rượu từ miệng Diệp Lăng Phi xộc vào mũi Trương Vân, nàng nhíu mày lại, sắc mặt tỏ vẻ quan tâm lo lắng. Nàng vội vàng nói:
- Diệp tiên sinh, anh chờ tôi ở đây, tôi mang cốc nước tới cho anh.
- Đừng đi, đi theo tôi.
Đúng lúc Trương Vân vừa quay người lại thì Diệp Lăng Phi nắm lấy cánh tay phải của nàng. Hắn vừa kéo nhẹ một cái thì thân thể mềm mại, đẫy đà của Trương Vân đã nép sát vào ngực hắn. Tim Trương Vân đập loạn lên, cảm giác hưng phấn khiến nàng hít thở khó khắn. Lúc nào Trương Vân cũng hi vọng Diệp Lăng Phi để ý đến mình, cho dù chỉ là một chút cũng tốt, ít nhất nàng còn có thể nhìn thấy Diệp Lăng Phi. Thế nhưng thỉnh thoảng Diệp Lăng Phi mới đến, rất ít khi ngồi nói chuyện lâu với nàng lại càng không bao giờ chủ động yêu cầu nàng theo hắn. Tối nay, nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi, Trương Vân cho rằng mình nghe lầm, nàng không tin đây là sự thật. Lúc này, nàng có thể làm bất cứ chuyện gì miễn là có thể được ở cũng với Diệp Lăng Phi trong một thời gian ngắn, như thế là mãn nguyện lắm rồi.
Sự hưng phấn khiến cho gương mặt Trương Vân đỏ bừng, nàng dịu dàng nói:
- Diệp tiên sinh, anh chờ tôi một chút, tôi vào đóng cửa hàng rồi quay lại ngay.
Diệp Lăng Phi buông tay Trương Vân ra, hắn vỗ nhẹ vào vai Trương Vân, cười nói:
- Được rồi, dù sao thì tối nay vẫn còn rất nhiều thời gian mà.
Trương Vân chạy vào trong cửa hàng, nàng nói xin lỗi với những cô bé đang tìm mua trang sức. Không giống như thường ngày, chờ sau khi những cô bé này đi ra khỏi cửa hàng, Trương Vân chỉ thu dọn qua loa hàng hóa chứ không cẩn thận tỉ mỉ như trước. Nàng cầm lấy túi của mình rồi vội vàng khóa kỹ cửa lại.
- Diệp tiên sinh, đã để cho anh phải đợi lâu.
Trương Vân đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, nàng cảm thấy có phần áy náy. Diệp Lăng Phi chỉ vẫy tay nói:
- Không sao đâu, lên xe đi.
Trương Vân mở cửa ra rồi lên xe. Diệp Lăng Phi cũng lên xe, khởi động ô tô rồi chạy thẳng đến chỗ ở của Trương Vân.
Dọc đường, Trương Vân không hề hỏi tại sao Diệp Lăng Phi lại uống rượu. Lúc nãy, trước cửa hàng Diệp Lăng Phi cũng không nói thế nên Trương Vân cũng không dám hỏi. Diệp Lăng Phi chỉ hỏi việc làm ăn buôn bán của Trương Vân gần đây, Trương Vân cũng thành thật trả lời. Tuy rằng lợi nhuận của mỗi món hàng cũng không lớn lắm thế nhưng Trương Vân có rất nhiều khách quen, tích tiểu thành đại, mỗi tháng nàng cũng kiếm được khoảng hơn bốn nghìn đồng. Việc này đúng là khiến Diệp Lăng Phi phải bất ngờ, xem ra Trương Vân buôn bán cũng không đến nỗi nào.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Chiếc xe dừng ở dưới lầu, Diệp Lăng Phi khóa kỹ xe lại rồi cùng đi vào trong với Trương Vân. Diệp Lăng Phi cũng đã từng tới nhà của Trương Vân vài lần, lúc trước chính hắn đã tìm phòng này cho Trương Vân thế nên, hắn rất quen thuộc nơi đây. Hắn và Trương Vân đi vào tầng trệt, Trương Vân sờ tay vào túi, một lúc lâu sau nàng mới lấy ra được chiếc chìa khóa để mở cánh cửa bảo vệ
Trương Vân mở cánh cửa bảo vệ ra, vừa vào trong phòng, ngay cả đèn cũng chưa kịp bật thì nàng đã bị Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy. Hắn hôn lên chiếc cổ trắng ngần của nàng khiến nàng cảm giác cổ họng mình như bùng cháy. Khát khao tình cảm bấy lâu nay của nàng đã bị ngọn lửa Diệp Lăng Phi thiêu đốt.
Trương Vân nghiêng đầu sang một bên, cơ thể bị dục hỏa của Diệp Lăng Phi thiêu đốt, nàng cố gắng nói:
- Diệp tiên sinh, tôi….tôi còn chưa rửa mặt, chờ….chờ tôi một chút được không?
Diệp Lăng Phi không thèm tiếp lời, hắn vươn tay phải xuống xoa bóp mông của Trương Vân. Kích thích của Diệp Lăng Phi khiến Trương Vân phải thở gấp, nàng cũng không nói thêm câu nào nữa, vươn tay ra ôm lấy người Diệp Lăng Phi.
Bỗng nhiên Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy người Trương Vân, trong bóng tối, hắn ôm Trương Vân bước nhanh vào phòng ngủ. Đặt Trương Vân xuống giường, hắn vội vàng nằm đè lên người nàng.
Trương Vân không hiểu được tại sao Diệp Lăng Phi lại thay đổi thành một người như vậy, hiện tại và quá khư dường như có chút bất đồng. Nàng cảm giác Diệp Lăng Phi cứ như một con dã thú cuồng dại, men rượu đã khiến cho thú tính của hắn bùng phát. Tuy Trương Vân đang rất hưng phấn nhưng nàng lại cảm thấy lo lắng, nàng biết nhất định Diệp Lăng Phi đã xảy ra chuyện gì rồi. Nhưng rất nhanh chóng, Trương Vân đã bị sự cuồng dại của Diệp Lăng Phi làm cho hấp dẫn, toàn bộ thể xác và tinh thần của nàng đang chìm đắm trong sự âu yếm của Diệp Lăng Phi, bản thân nàng không thể tự thoát ra được.
Thoáng một cái Diệp Lăng Phi đã cởi chiếc áo khoác của Trương Vân ra, thân thể đầy đặn, quyến rũ của Trương Vân đang hiển hiện trước mắt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nằm đè lên người Trương Vân, chiếc áo ngực của nàng đã bị cởi xuống một nửa, hắn thoải mái tàn sát bộ ngực căng tròn, đầy đặn của nàng.
Những tiếng rên khe khẽ của Trương Vân không ngừng phát ra, nàng liên tục thở gấp, đôi môi nàng đã dán chặt vào môi Diệp Lăng Phi. Hai cánh tay Trương Vân ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi, nàng rất sợ Diệp Lăng Phi sẽ rời bỏ nàng.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Thường ngày Trương Vân hay nằm mơ thấy Diệp Lăng Phi, nhưng khi nàng tỉnh dậy thì những phút giây hạnh phúc đó chợt biến mất. Đối với Trương Vân mà nói, Diệp Lăng Phi chính là ân nhân của nàng, cuộc sống hiện tại của nàng cũng là nhờ Diệp Lăng Phi mà có. Nàng rất muốn báo đáp Diệp Lăng Phi nhưng trên thực thế nàng vẫn chưa có cơ hội nào để đáp đền ân nghĩa của hắn. Dùng thân thể của mình để báo đáp là cách duy nhất Trương Vân có thể làm được cho Diệp Lăng Phi. Từ sau lần đó, Diệp Lăng Phi chưa từng quan hệ với Trương Vân thêm lần nào, thậm chí hắn còn không hề có ý muốn lên giường cùng Trương Vân. Chính điều này đã khiến Trương Vân cảm thấy thất vọng, kiểu thất vọng này thậm chí đã khiến nàng mất tự tin về bản thân mình.
Trước khi xuất giá, Trương Vân là một mỹ nữ có tiếng, không biết đã có bao nhiêu người đến nhà nàng để cầu hôn. Trương Vân cũng không biết tại sao mà nàng lại rất tôn trọng chồng của mình, dù chồng nàng chỉ là một người nông dân bình thường lớn lên từ nhỏ ở vùng thôn quê. Anh ta là người rất chịu khó, thường xuyên sang giúp Trương Vân làm việc nhà. Còn Trương Vân, nàng lại rất thích người chịu khó, nàng tin rằng chỉ cần mình chịu được khổ thì nhất định sẽ có cuộc sống tốt. Kết quả là Trương Vân kịch liệt phản đối người mà cha mẹ nàng đã sắp đặt, vì chuyện này mà khiến cho cha nàng rất tức giận, ông đã tuyên bố từ mặt đứa con gái của mình.
Sau khi kết hôn, cuộc sống của đôi vợ trẻ cũng tạm ổn. Nhưng đột nhiên chồng của nàng lại mắc phải một căn bệnh cấp tính rồi qua đời, từ đó trở đi cuộc sống của nàng vô cùng chật vật. Hai năm sau đó, Trương Vân càng mặn mà hơn. Không chỉ có những người đàn ông trung niên trong thôn mà ngay cả những tiểu tử mới hai mươi mấy tuổi đầu cũng bị vẻ kiều diễm của Trương Vân làm cho thần hồn điên đảo. Những người này thường hay mượn cớ này cớ nọ để được nói chuyện với nàng. Lâu ngày, những người rỗi việc trong thôn bắt đầu bịa đặt rồi bàn tán về những chuyện xấu của Trương Vân, nhưng cũng thật lạ, tất cả những chuyện này lại đều na ná nhau. Mẹ chồng Trương Vân vốn dĩ đã rất lo lắng, con trai bà vừa chết, để lại một người vợ xinh đẹp. Thế nên bà tin ngay những lời đồn đại trong thôn và bắt đầu đánh chửi Trương Vân. Nàng bị oan ức nhưng không có chỗ nào phát tiết thế nên nàng mới phải bỏ quê nhà để vào thành phố.
Cũng là do số kiếp Trương Vân tốt thế nên mới gặp được Diệp Lăng Phi. Nếu như gặp phải một người đàn ông có tâm địa bất chính, e rằng khi nhìn thấy thân thể đẫy đà của Trương thì không biết bây giờ nàng sẽ ra sao.
Trương Vân đã bị Diệp Lăng Phi hấp dẫn, nàng cũng biết mình là một quả phụ, căn bản không xứng với Diệp Lăng Phi. Trương Vân cũng không có yêu cầu gì quá đáng, nàng chỉ hi vọng thỉnh thoảng Diệp Lăng Phi đến thăm nàng là được. Do đó Trương Vân không thể tin buổi tối hôm nay là sự thật, nàng không thể ngờ rằng Diệp Lăng Phi lại chủ động yêu cầu nàng theo hắn. Trương Vân hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc, trong lòng nàng hạnh phúc vô bờ cũng khiến cho Diệp Lăng Phi rất khoái cảm. Tất cả những động tác nàng làm đều muốn Diệp Lăng Phi được thỏa mãn. Đối với một người đàn bà đã có chồng thì việc làm sao để cho người đàn ông được thỏa mãn căn bản không phải là chuyện khó khăn gì.
Sự mạnh mẽ của Diệp Lăng Phi khiến cho Trương Vân không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ. Hai tay nàng ôm chặt lấy sau lưng Diệp Lăng Phi, nàng phối hợp nhịp nhàng với Diệp Lăng Phi để cả hai đều cảm thấy thỏa mãn.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Cuối cùng thì Diệp Lăng Phi cũng đã dừng lại, hắn vẫn nằm đè lên người Trương Vân, thở hổn hển. Trương Vân vừa trải qua những giây phút hưng phấn đến đỉnh điểm nên nàng cảm nhận được hạnh phúc của mình cũng đã đạt đến mức tột đỉnh.
Diệp Lăng Phi không hề cử động, hắn cứ nằm sấp người như vậy. Thân thể của hai người dính chặt lấy nhau, không hề có ý muốn xa nhau. Trương Vân sợ rằng nếu như mình khẽ động thì Diệp Lăng Phi sẽ nhanh chóng rời khỏi nàng, nàng thực sự không muốn kết thúc nhanh như vậy.
Nhưng cuối cùng cái gì đến cũng sẽ đến. Sau khi thở dốc mấy hơi thì rốt cuộc Diệp Lăng Phi cũng tách khỏi thân thể của Trương Vân. Hắn nằm sang bên cạnh Trương Vân, hai mắt nhìn lên trần nhà. Trương Vân cứ để mặc thân thể của mình như vậy, nàng không hề động đậy và cũng không hề nói gì. Nàng không biết mình nên nói như thế nào, chờ Diệp Lăng Phi mở miệng là một lựa chọn đúng đắn.
- Trương Vân, cô cho rằng tôi là người như thế nào?
Sau khi thở dốc, Diệp Lăng Phi hạ thấp giọng hỏi.
Trương Vân nghiêng người sang một bên, bộ ngực đầy đặn của nàng đè lên cánh tay phải cường tráng của Diệp Lăng Phi. Mặc dù hai người vừa mây mưa với nhau thế nhưng cảm giác sung sướng trong người nàng vẫn chưa biến mất, nàng vẫn còn cảm thấy toàn thân mình nhộn nhạo hết cả lên. Nàng nhìn Diệp Lăng Phi, dịu dàng nói:
- Diệp tiên sinh, tôi thấy anh là một người tốt, đối với ai anh cũng rất nhiệt tình.
- Tôi là một người tốt.
Trong tiếng cười của Diệp Lăng Phi có pha chút giễu cợt, hắn vươn tay phải qua cổ Trương Vân, đặt tay lên bộ ngực trắng nõn của nàng thế nhưng hắn lại không hề âu yếm vuốt ve.
- Tôi không phải là người tốt, tôi có rất nhiều bí mật không thể nói cho ai biết được. Có thể trong mắt cô tôi là một người tốt thế nhưng trong mắt người khác thì tôi lại không phải người tốt. Khi tôi vừa mới tìm được cảm giác của một người bình thường thì tôi lại phát hiện mình không thích hợp với cuộc sống của người thường, bởi vì tôi không biết làm sao để có thể trở thành một người bình thường. Cách thức sinh hoạt hơn mời năm qua không phải cứ nói bỏ là bỏ được.
Trương Vân cảm thấy rất kì lạ, nàng không thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Diệp Lăng Phi. Nhưng nàng biết nhất định là Diệp Lăng Phi có nỗi khổ riêng. Nàng nhích người lại gần Diệp Lăng Phi, thân thể hai người lại càng tiếp xúc thân mật hơn, thiếu chút nữa hạ thân của nàng đã chạm vào đùi Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi nhìn xuống phía dưới, ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt Trương Vân. Nhìn thấy đôi mắt mơ màng của nàng, hắn cười ‘ha hả’ nói:
- Cô không thể hiểu được tôi đâu, dường như ngay cả tôi cũng không hiểu được chính bản thân mình. Cô biết không, mấy ngày nay tôi đang sống thử với một người khác thế nhưng tôi phát hiện ra rằng mình không thể thay đổi được thói quen cũ, tôi vẫn sống theo kiểu của một lãng tử. Việc này rất khó để tôi có thể trở thành một người chồng tốt.
Lần này thì Trương Vân đã hiểu, nàng không biết rõ từng chi tiết thế nhưng đại khái nàng cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Nàng hỏi thăm dò:
- Diệp tiên sinh, có phải vì chuyện của vợ anh mà anh buồn rầu không?
- Không thể coi là vợ của tôi được, chúng tôi chỉ đang trong giai đoạn sống thử thôi.
Tay phải của Diệp Lăng Phi rời khỏi bộ ngực của Trương Vân, hắn đưa tay xuống mò mẫm cặp mông hết sức đàn hồi của nàng. Lúc này trong lòng Diệp Lăng Phi cũng không có quá nhiều dục hỏa, hắn đang trầm tư nghĩ đến quan hệ của mình với Bạch Tình Đình và Lý Khả Hân. Tay phải của hắn nhẹ nhàng vuốt ve cặp mông của Trương Vân, nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không phát hiện ra rằng tay mình đã chạm vào nơi đó của nàng.
Trương Vân cũng không ngờ rằng Diệp Lăng Phi lại đặt tay vào chỗ đó, nàng kẹp lại theo bản năng, nhưng ngay lập tức nàng sợ điều này khiến Diệp Lăng Phi sẽ không hài lòng. Trương Vân làm bất cứ chuyện gì cũng đều muốn Diệp Lăng Phi được thoải mái thế nên nàng cố gắng không để ý chuyện đó nữa. Nhưng tay của Diệp Lăng Phi lại kích thích thần kinh của nàng, khiến nàng cực kỳ hưng phấn. Chồng của nàng cũng chưa từng sờ qua chỗ đó, tuy rằng Trương Vân đã kết hôn thế nhưng dù sao chồng của nàng cũng là một người đàn ông thôn dã, thế nên những lúc quan hệ với nhau, hắn chưa từng dùng tay động qua những chỗ như vậy.
Diệp Lăng Phi nào đâu biết được tâm trạng phức tạp của nàng, hắn nói:
- Xem ra tôi không thích hợp để sống với bất kỳ ai.
- Có thể anh không hiểu được tâm lý của phụ nữ, nhưng tôi là một phụ nữ nên tôi rất hiểu tâm lý của họ. Bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều mong muốn có người đàn ông yêu thương mình. Tôi không biết vợ anh nghĩ ra sao nhưng tôi cho rằng chỉ cần người đàn ông đó yêu mình là đủ rồi.
- Nói nhẹ nhàng vậy.
Diệp Lăng Phi nhìn Trương Vân, tay trái của hắn vươn ra phía sau ôm lấy lưng của nàng. Ngắm khuôn mặt xinh đẹp của Trương Vân, hắn cười nói:
- Nếu như vợ của cô nhìn thấy cô có quan hệ mờ ám với một cô gái khác thì cô nên làm cái gì bây giờ?
Trương Vân không dám đón nhận ánh mắt của Diệp Lăng Phi, nàng nhìn xuống phía dưới, dịu dàng nói:
- Tôi không biết, tôi không có quá nhiều kinh nghiệm. Nhưng nếu tôi là cô gái kia thì tôi sẽ cân nhắc, mọi người có thể sống chung với nhau có lẽ sẽ tốt hơn.
Câu này của Trương Vân khiến Diệp Lăng Phi được mở rộng tầm mắt. Hắn tỉ mỉ quan sát Trương Vân, dường như nàng đã biến thành một người khác. Thấy Diệp Lăng Phi không nói gì, Trương Vân ngượng ngùng nói:
- Diệp tiên sinh, tôi nói sai cái gì phải không?
- Không phải, cô nói rất hay. Có khi tôi phải để cho Bạch Tình Đình ní chuyện với cô để cô ấy được thông não thôi.
Diệp Lăng Phi không ngờ Trương Vân lại nói những lời này, ngay cả hắn cũng chưa từng nghĩ qua điều này. Có thể có nhiều nữ nhân bênh cạnh không phải hắn được hưởng phúc sao?
Đương nhiên, Diệp Lăng Phi cũng chỉ nói đùa với Trương Vân như vậy thôi chứ thực ra hắn biết là nàng sẽ không đồng ý. Xã hội bây giờ không giống như thời kỳ phong kiến nữa, bây giờ phụ nữ đã được giải phóng khỏi tư tưởng cũ rồi.
Trương Vân cười cười, nàng sẽ không ngốc đến mức đi nói chuyện này với vợ Diệp Lăng Phi. Người có thể kết hôn với Diệp Lăng Phi chắc chắn thân phận không tầm thường, không phải là loại người mà nàng có thể nói chuyện tùy tiện được.
Diệp Lăng Phi thu lại vẻ tươi cười, hắn nói rất nghiêm túc:
- Tôi đã nói rồi, tôi là một người thích lưu lạc. Số kiếp của tôi đã định trước tôi không thể dừng lại với bất kỳ người phụ nữ nào thế nên tôi và cô cũng vậy, buổi tối hôm nay chỉ là vui chơi thôi.
Trương Vân không đợi Diệp Lăng Phi nói xong nàng vội đưa tay che miệng Diệp Lăng Phi. Nàng nói:
- Diệp tiên sinh, anh không nên hiểu lầm. Tôi cũng không hi vọng cái gì lớn quá, chỉ cần anh đồng ý đến thăm tôi thế là tôi đã thỏa mãn lắm rồi.
- Nhìn cô kìa, không nên lúc nào cũng nghĩ đến tôi. Tôi thấy cô rất xinh đẹp, chỉ cần cô tự tin một chút, ăn mặc đẹp một chút là chắc chắn có vô số đàn ông sẽ bám theo cô.
Nhìn vẻ mặt sững sờ của Trương Vân, tay phải Diệp Lăng Phi bỗng chộp lấy vú nàng, hắn cười xấu xa nói:
- Mỹ nữ, có hứng thú tắm cùng với tôi không?
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Trương Vân chỉ mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, bên trong nàng không mặc một cái gì khác. Nàng ngồi cạnh bồn tắm, đặt tay phải vào trong bồn để thử xem nước đã đủ ấm chưa.
Phòng tắm trong nhà Trương Vân cách xa phòng vệ sinh, cách bố trí kiểu này rất ít khi thấy
Trương Vân điều chỉnh cho nước trong bồn tắm đủ ấm đến khi nàng cảm thấy vừa ý thì đóng vòi nước lại.
- Diệp tiên sinh, có thể tắm được rồi.
Tuy rằng bây giờ Trương Vân không còn là người giúp việc cho Diệp Lăng Phi nữa thế nhưng nàng không thể sửa được cách xưng hô với Diệp Lăng Phi là tiên sinh. Diệp Lăng Phi đang nằm trong phòng ngủ, nghe thấy Trương Vân gọi hắn chỉ “ừ” một tiếng rồi xuống giường, đi tới cửa phòng tắm. Trương Vân hướng ánh mắt ra phía cửa thấy Diệp Lăng Phi đang trần truồng đứng bên ngoài, nàng nhớ đến sự mạnh mẽ lúc trước của Diệp Lăng Phi, tim nàng lại đập loạn lên. Diệp Lăng Phi đi tới trước chiếc bồn tắm, hắn đặt chân phải vào trong bồn. Trương Vân thấy Diệp Lăng Phi chuẩn bị tắm, nàng dự định đi ra ngoài, thế nhưng khi nàng vừa khẽ động thì đã bị Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy thắt lưng. Hắn cười dâm đãng nói:
- Trương Vân, cô xem bồn tắm lớn như vậy, nếu như tôi tắm một mình thì đâu có ý nghĩa gì. Chi bằng chúng ta tắm cùng nhau, chơi trò uyên ương vờn nước.
Dứt lời, hắn không quan tâm xem Trương Vân có đồng ý không đã ôm Trương Vân kéo vào trong bồn tắm.
Trương Vân mặc chiếc áo ngủ mỏng dính, nàng vừa rơi xuống nước, chiếc áo đã bó sát vào thân thể đẫy đà của nàng. Thân thể sung mãn, bộ ngực chắc nịch của nàng như ẩn như hiện trước mắt Diệp Lăng Phi.
- Diệp tiên sinh, anh thật là xấu.
Trương Vân dù sao cũng là một phụ nữ, trong hoàn cảnh này trông nàng ngây thơ như một cô bé.
- Không phải là tắm sao, có cái gì đâu?
Tuy ngoài miệng thì nói như vậy nhưng hai tay Diệp Lăng Phi bắt đầu tàn sát bừa bãi trên thân thể Trường Vân khiến nàng cảm giác mình không còn chút sức lực nào, toàn bộ cơ thể gần như nằm gọn trong lòng Diệp Lăng Phi.
Nước trong bồn tắm tràn xuống sàn gạch men bên dưới nhưng Diệp Lăng Phi cũng không thèm để ý điều này. Hắn thò bàn tay xuống dưới nước, nhẹ nhàng vuốt ve, mơn trớn cặp mông của Trương Vân. Trương Vân cũng không hề có bất cứ kháng cự gì, nàng để mặc cho Diệp Lăng Phi thỏa thích đùa giỡn. Cuối cùng Diệp Lăng Phi cũng thỏa mãn, hắn thu tay lại cầm lấy chiếc khăn tắm vắt lên người. Bấy giờ Trương Vân mới cởi chiếc áo ngủ ra, ném sang bên cạnh chiếc bồn tắm.
- Diệp tiên sinh, để tôi giúp anh tắm.
Trương Vân đỏ mặt, khẽ nói. Tuy rằng Diệp Lăng Phi đã từng tiếp xúc thân thể với nàng thế nhưng nàng chưa bao giờ tắm cho bất kỳ một người đàn ông nào cả. Đây là lần đầu tiên nàng làm như vậy thế nên vẫn còn có cảm giác e lệ. Diệp Lăng Phi đưa khăn tắm cho Trương Vân, hắn quay lưng về phía Trương Vân, cười nói:
- Tốt, để xem cô tắm cho tôi thế nào?
Sau khi nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi, Trương Vân ngượng ngùng cúi đầu xuống, nàng không nói tiếng nào. Hai tay cầm chiếc khăn tắm chà sát sau lưng Diệp Lăng Phi, không tự chủ được nàng lại nghĩ đến người chồng đã mất của mình. Trước mắt nàng bây giờ là một người đàn ông cường tráng, không biết vì sao nàng cảm giác hình ảnh người chồng trong tâm trí càng dần dần biến mất, mà hình ảnh của một người đàn ông dáng vẻ tươi cười lại xuất hiện càng nhiều.
Diệp Lăng Phi đứng dậy, bước ra khỏi bồn tắm. Hắn đi đến gần bức tường trong phòng, hai tay hắn đặt lên vách tường. Trương Vân cũng rời khỏi bồn tắm, nàng đứng sau lưng Diệp Lăng Phi, cẩn thận lau khắp toàn thân hắn. Cơ thể đầy nam tính của Diệp Lăng Phi đã hấp dẫn Trương Vân, nàng cố gắng cắn chặt môi lau từ lưng xuống đến chân Diệp Lăng Phi.
- Trương Vân, tôi giúp cô lau người.
Diệp Lăng Phi bỗng nhiên quay người lại, hắn vỗ nhẹ lên bờ vai nhẵn nhụi của Trương Vân có ý bảo nàng đặt tay lên tường.
Trương Vân do dự một lúc rồi cũng đưa khăn tắm cho Diệp Lăng Phi, nàng không dám nhìn Diệp Lăng Phi, chỉ cúi đầu rồi đặt hai tay lên tường. Thân thể của nàng tạo thành một góc 65 độ, hai chân banh thẳng, cặp mông kẹp chặt vào.
Diệp Lăng Phi đứng phía sau Trương Vân, tay hắn cầm chiếc khăn tắm nhưng không chà sát người cho nàng. Hắn dùng ánh mắt dâm đãng nhìn những giọt nước trên cơ thể trắng mịn của nàng. Những giọt nước này chảy dọc theo lưng nàng xuống đến mông rồi dọc theo cặp đùi thon thả chảy xuống đất. Những đường cong lả lướt trên người Trương Vân hiện ra, phụ nữ sau khi kết hôn thường trở nên mập mạp thế nhưng Trương Vân thì lại không như vậy, ngược lại nàng càng trở nên quyến rũ hơn.
Diệp Lăng Phi liếm liếm môi, tiểu đệ đệ của hắn đã bắt đầu có phản ứng. Tư thế này của Trương Vân khiến cho đàn ông bừng dục hỏa, huống chi vừa rồi Diệp Lăng Phi còn đùa giỡn với nàng trong bồn tắm, lúc đó dục hỏa của hắn đã bắt đầu bùng phát. Hắn đi tới gần Trương Vân, gần như kề sát vào thân thể của nàng.
Vốn đang có cảm giác hồi hộp, bây giờ nàng lại cảm nhận thấy có một vật gì cứng cứng đâm vào mông mình. Toàn thân nàng tê dại đi, tim nàng càng lúc đập càng nhanh.
Tay phải Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng trơn tuột của Trương Vân. Hắn từ từ dùng miệng hôn từ cổ rồi xuống đến mông nàng khiến toàn thân nàng run lên. Diệp Lăng Phi dừng lại tại cặp vú căng tròn của Trương Vân, mỗi lần cái lưỡi hắn hoạt động là thân thể Trương Vân lại run lên dữ dội. Diệp Lăng Phi lấy tay tách hai bên chân đang kẹp chặt của nàng ra khiến cho Trương Vân không nhịn được nữa, nàng thốt lên:
- Diệp tiên sinh, tôi…tôi muốn….
Trương Vân đỏ mặt, nàng lập đi lập lại hai ba lần tiếng “Tôi muốn”.
Dục hỏa của Diệp Lăng Phi cũng sôi trào, hắn đứng lên, đưa hai tay ôm chăt hai bên hông của Trương Vân. Lần thứ hai, hai người lại quan hệ với nhau.
Trương Vân cố gắng vểnh cái mông nên. Tư thế này trước đây Trương Vân chưa từng thử qua. Cảm giác kích thích cộng thêm sự hưng phấn khiến cho nàng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ.
---------------------(Remake by tuanff10)----------------------------
Diệp Lăng Phi bị tiếng chuông đánh thức. Trương Vân đang ngủ say trong lòng hắn. Lăng Phi khẽ nghiêng người với lấy chiếc điện thoại di động trên đầu giường.
Trương Vân bị Diệp Lăng Phi làm tỉnh giấc, nàng mở mắt ra thì thấy ánh mặt trờ đã chiếu qua cửa sổ. Nàng giật mình, vội vàng nhìn đồng hồ thì đã là hơn chín giờ sáng rồi.
Trương Vân chẳng bao giờ ngủ dậy muộn như vậy, đêm qua sau khi triền miên với Diệp Lăng Phi đã khiến cho nàng mệt lử. Hai người từ phòng tắm rồi lại ra đến phòng ngủ, Trương Vân cũng không nhớ rốt cuộc là đã làm mấy lần, nàng chỉ nhớ duy nhất một điều rằng nàng cảm thấy rất hạnh phúc.
Trương Vân vội vàng mặc nội y vào. Trong lúc nàng mặc quần áo thì tay trái Diệp Lăng Phi cầm một điếu thuốc còn tay phải thì nghe điện thoại.
- Tiểu Diệp, nghe nói cháu phải nằm viện, có chuyện gì vậy?
Giọng nói của Bạch Cảnh Sùng truyền tới từ đầu dây bên kia.
Vốn vẫn còn chưa tỉnh hẳn, Diệp Lăng Phi ngồi dậy, nói:
- Bạch thúc thúc, cháu không sao. Cháu cảm thấy không được khỏe nên vào viện nằm hai ngày. Cháu cũng đang định xuất viện bây giờ.
Diệp Lăng Phi liếc mắt sang Trương Vân đang mặc nội y, thấy Trương Vân cũng đang nhìn về phía mình. Hắn xua xua tay ý bảo Trương Vân đừng nói gì. Trương Vân là người có ý tứ, nhận thấy Diệp Lăng Phi đang nói chuyện cẩn thận như vậy, cũng biết được người này không phải người tầm thường. Thế nên nàng vội vàng cầm lấy áo khoác rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ.
Diệp Lăng Phi càng ngày càng cảm thấy yêu thích Trương Vân hơn. Phụ nữ mà không can thiệp đến chuyện của đàn ông thì càng được người đàn ông yêu mến hơn. Sở dĩ Diệp Lăng Phi không nói cho Bạch Cảnh Sùng biết tình hình thực tế là vì hắn tin rằng nhất định chắc chắn ông sẽ biết được đã xảy ra mâu thuẫn gì giữa hai người từ miệng con gái ông. Bạch Cảnh Sùng gọi điện cho hắn đơn giản là muốn hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, hắn với Lý Khả Hân có quan hệ như thế nào.
Nhưng Bạch Cảnh Sùng lại không hề nói như vậy, ông cười nói:
- Oh, không có chuyện gì là tốt rồi. Hôm nay cháu xuất viện, chú muốn mời cháu đi ra ngoài dã ngoại một chuyến. Cháu xem, cháu ở với bạch tình đình lâu như vậy, dù sao thì chúng ta cũng là người một nhà thế mà chưa lần nào đi dã ngoại cùng với nhau.
Diệp Lăng Phi là người thông minh tuyệt đỉnh, vừa nghe Bạch Cảnh Sùng nói như vậy hắn đã hiểu ngay ra ý tứ của lão. Nhất định là đêm qua Bạch Tình Đình về nhà méc với Bạch Cảnh Sùng thế nên Bạch Cảnh Sùng quyết định đưa hai người bọn họ đi dã ngoại để giải quyết mâu thuẫn. Như vậy thì xem ra dường như Bạch Cảnh Sùng rất coi trọng Diệp Lăng Phi. Đêm qua Diệp Lăng Phi dự định quay lại với cuộc sống lãng tử trước kia của hắn thế nhưng bây giờ hắn lại do dự. Dù sao chuyện này cũng là do hắn, thế nên Bạch Tình Đình có ghen thì cũng là chuyện bình thường. Hắn nói quanh co:
- Thúc thúc, cháu chỉ sợ Tình Đình không chịu gặp cháu.
- Vợ chồng trẻ có gì mà phải cãi nhau, chú là người từng trải nên hiểu rõ việc này. Chú thấy cháu cũng không cần phải lo lắng về Tình Đình đâu, chú hiểu tính nết của nó mà. Lúc nó tức giận lên thì không quan tâm đến cái gì hết nhưng đến khi nguôi giận thì đâu lại vào đó. Thôi, cháu chuẩn bị nhanh lên, sau khi làm thủ tục xong thì gọi điện cho chú, chúng ta hẹn ở một chỗ nào đó.
Nói xong, Bạch Cảnh Sùng tắt điện thoại. Diệp Lăng Phi vẫn cầm điện thoại, hắn ngôi một lúc lâu rồi mới nhớ đến tay mình vẫn cầm một điếu thuốc. Diệp Lăng Phi ném tàn thuốc đi sau đó mới mặc quần áo vào.
Diệp Lăng Phi cầm chiếc áo khoác đi ra ngoài phòng ngủ thì Trương Vân đã chuẩn bị xong nước rửa mặt cho hắn. Nàng lấy ra một chiếc bàn chải đánh răng còn mới đưa cho Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp tiên sinh, tôi vừa mới mua nhưng vẫn chưa dùng. Không biết anh có dùng nhãn hiệu này không?
- Không sao đâu.
Diệp Lăng Phi cũng không để ý gì đến bàn chải đánh răng, bây giờ nó được bày bán đầy trong siêu thị, thấy thích cái nào là người ta cầm về chứ ít khi để ý tới nhãn hiệu. Diệp Lăng Phi nhận lấy chiếc bàn chải, hắn bôi thuốc đánh răng lên bàn chải rồi bắt đầu đánh răng.
Trương Vân nghe thấy Diệp Lăng Phi gọi điện nàng đoán rằng Diệp Lăng Phi muốn đi ra ngoài, tự trách mình ngủ dậy quá muộn thế nên không thể chuẩn bị bữa sáng được cho Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi đánh răng rất nhanh, hắn rửa qua mặt rồi nhanh chóng khoác áo vào. Trương Vân vừa nhìn thấy vậy, nàng vội vàng nói:
- Diệp tiên sinh, anh còn chưa ăn sáng.
- Không cần đâu, tôi còn có việc phải đi, tôi sẽ mua đồ ăn trên đường.
- Sau này tôi còn đến đây nữa, nhưng lần sau không cho cô dậy muộn như thế này đâu.
Trương Vân vừa cảm thấy có chút mất mát thì những lời này của Diệp Lăng Phi khiến nàng tươi tỉnh hẳn lên. Nàng không giấu được sự sung sướng, giọng nói có phần kích động:
- Diệp tiên sinh, tôi biết rồi, lần sau tôi sẽ không dậy muộn như thế này nữa đâu.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10