Trường kiếm hàn quang bức người chậm rãi đâm đến vai của Phương Thất. Người áo xanh mỉm cười, tựa như đang làm một chuyện vui vẻ nhất trên thế gian.
Bố trí kế họach đã lâu như vậy thì rốt cục cũng đợi được ngày này, hắn đích thật cảm thấy rất vui vẻ và hài lòng.
Một con mèo nếu bắt được một con chuột, lúc đã tận tình chơi đùa rồi thì tiếp đó sẽ là giây phút vui vẻ nhất: làm thịt nó.
Nông dân gieo hạt xuống ruộng, làm lụng vất vả, lúc thu họach thì cũng là lúc vui vẻ nhất.
Hai việc này mặc dù bản chất bất đồng nhưng đạo lý cũng gần giống nhau.
Phương Thất cũng không có trốn tránh, hắn chỉ mỉm cười nhìn thanh trường kiếm đâm tới, dường như không phải là con chuột đang đợi chết mà ngược lại giống mèo hơn.
Ngoài cửa sổ trời đã vào hoàng hôn, ánh trời chiều chiếu rọi vào trong phòng, chiếu vào người áo xanh và thân kiếm của hắn, ánh sáng lạnh lẽo do kiếm phát ra tựa hồ càng chói mắt hơn so với ánh mặt trời.
Phương Thất mỉm cười nói: "Quả thật là kiếm tốt"
Người áo xanh nói: "Đương nhiên là kiếm tốt rồi"
Phương Thất nói: "Chỉ tiếc dùng một thanh kiếm tốt như vậy đi làm một chuyện không đâu thì tựa hồ có chút không hợp lắm"
Người áo xanh nói: "Có quan hệ gì sao?"
Phương Thất hỏi: "Ngươi nhất định phải làm vậy?”
Người áo xanh cười lạnh nói: "Ngươi nói đi đâu thế?"
Phương Thất thở dài nói: "Xem ra ta chỉ còn cách chấp nhận số phận thôi”
Người áo xanh nói: "Đúng, chấp nhận sẽ làm cho trong lòng cảm thấy thoải mái hơn một chút”
Phương Thất nói: "Rất đúng"
Người áo xanh cười lạnh, trường kiếm đã sắp đâm vào vai của Phương Thất, hắn hình như cũng không quá gấp gáp.
Chợt nghe ba tiếng vang “đông đông đông” trầm muộn truyền đến, người áo xanh đột nhiên bất động, nghiêng tai lắng nghe nhưng không thể nghe ra đó là âm thanh gì.
Người áo xanh nhíu mày, khi trường kiếm tới gần vai của Phương Thất thì ba tiếng “đông đông đông” trầm muộn lại truyền đến, người áo xanh quay đầu lại nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài đen nằm tại góc phòng.
Âm thanh trầm muộn kia hình như là từ chiếc quan tài vọng ra, người áo xanh đứng yên bất động, chiếc quan tài cũng không hề có tiếng nào vang lên nữa.
Người áo xanh lại xoay người, đang định một kiếm đâm tới Phưong Thất đang ở trên giường thì đột nhiên ba tiếng “đông đông đông” từ trong quan tài lại truyền đến, thanh kiếm đâm tới Phương Thất đột nhiên dừng lại, người áo xanh đứng bất động, nhíu mày.
Vừa rồi Phương Thất vẫn còn mỉm cười nhưng hiện tại nụ cười đã mất, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài đen.
Trong quan tài đương nhiên là có người, tuy nhiên đó chỉ là một người chết, người chết đương nhiên sẽ không làm ra tiếng động được.
Nhưng trong quan tài rõ ràng là có âm thanh, hình như là có người đang gõ vào vậy, chẳng lẽ là Trầm Tuyết Quân, nàng cho dù đã chết cũng phải bảo vệ Phương Thất?
Người áo xanh hỏi: "Trong quan tài có người?"
Phương Thất gật đầu.
Người áo xanh hỏi: "Là ai?"
Phương Thất đột nhiên cười khổ, chậm rãi nói: "Ngươi đáng lẽ phải biết người đó là ai chứ, nàng là thê tử của ta và cũng là tỷ tỷ của ngươi"
Người áo xanh bỗng nhiên rùng mình một cái, nói: "Tỷ ấy …… không phải đã bị ngươi giết rồi sao?"
Phương Thất cắn răng, tê thanh đạo: "Đúng vậy, cho nên ta hy vọng ngươi hãy mau chóng giết ta đi để ta có thể ở cùng với nàng”
Người áo xanh lạnh lùng nói: "Ta không tin"
Phương Thất hỏi: "Ngươi không tin cái gì?"
Người áo xanh cắn răng, nói: "Ta không tin người chết còn có thể sống lại"
Phương Thất thở dài, nói: "Ta cũng không tin nhưng nàng ấy là tỷ tỷ của ngươi, tại sao ngươi không đến nhìn một cái đi?”
Người áo xanh lặng người.
Phương Thất nói tiếp: "Nàng ấy đã dùng máu của chính mình để rửa sạch đoạn ân oán này, nàng ấy thật không muốn nhìn thấy ta hay là ngươi có một người phải chết, tại sao ngươi còn không chịu hiểu và buông bỏ đi? Ngươi có phải muốn nàng ấy chết không nhắm mắt phải không?”
Người áo xanh im lặng không nói.
Phương Thất khẽ thở dài nói tiếp: "Cho dù ngươi không chịu buông bỏ thì dù gì nàng ấy cũng là người thân của ngươi, ta nghĩ nàng ấy sẽ không tổn thương đến ngươi đâu, tại sao ngươi lại không dám đến nhìn hả?”
Người áo xanh nhìn Phương Thất rồi chậm rãi xoay người lại bước từng bước một đi về hướng chiếc quan tài.
Ánh nắng của trời chiều từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếc quan tài màu đen dường như lấp lóe kim quang, không hề âm trầm đáng sợ như trước.
Trong lòng người áo xanh đột nhiên có một trận sợ hãi nổi lên, một loại sợ hãi thâm nhập xương tủy, hắn ngơ ngác đứng ở trước chiếc quan tài, một tay cầm chắc thanh kiếm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài thật lâu.
Nằm trong quan tài là người thân ruột thịt của hắn, là tỷ tỷ đã cùng hắn chung hoạn nạn lớn lên, lúc bọn họ còn nhỏ không biết đã bị bao nhiêu người vũ nhục nữa, vì Phương Thất, vì chính bản thân, vì mối thù hận này, nàng đã hy sinh bản thân mình, tuy giờ phút này đã âm dương chia cách nhưng chẳng lẽ nàng chết không nhắm mắt? Nàng vẫn còn muốn bảo vệ Phương Thất hay sao?
Người áo xanh cắn răng, trong lòng hắn đột nhiên phẫn nộ và cảm thấy hận vị tỷ tỷ này, hận nàng tại sao tới giờ phút này rồi sao vẫn còn cố chấp như vậy. Tay hắn vung ra như tia chớp, nắp quan tài màu đen đột nhiên bị hắn dở lên, hắn muốn nhìn, hắn muốn chất vấn vị tỷ tỷ của hắn tại sao lại phải làm như vậy?
Trong chiếc quan tài màu đen đột nhiên lóe ra một đạo kiếm quang, dưới ánh nắng vàng của trời chiếu lóe ra hàn quang rợn người, nhanh như tia chớp đâm tới cổ họng của người áo xanh.
Người áo xanh chưa kịp né tránh, hắn cũng không hề nghĩ đến vị tỷ tỷ đã chết nằm trong quan tài lại xuất ra một kiếm đâm hắn.
Kiếm quang nhấp nhoáng, dưới ánh nắng trời chiều phát ra vạn đạo hàn quang, Phương Thất đang nằm trên giường đã nhìn thấy, thậm chí hắn còn phát hiện ra sớm hơn người áo xanh. Ngay lúc kiếm quang nhấp nhoáng, Phương Thất đã hét to một tiếng: "Chậm đã"
Kiếm quang sắc bén tựa hồ chậm lại, tiếng hét của Phương Thất đã làm người áo xanh bừng tỉnh, người áo xanh vội vàng lắc mình, tuy nhiên kiếm quang sắc bén vẫn còn đủ nhanh và đã đâm trúng vào vai của hắn.
Người áo xanh nhảy ra xa ba thước, trên trán mồ hôi đã tuôn ra, hắn cắn răng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài.
Du Mộng Điệp chậm rãi từ trong quan tài đứng lên, trong tay nàng đang cầm một thanh đoản kiếm còn đang vương máu.
Người áo xanh kinh ngạc nhìn nàng một chút rồi quay đầu lại nhìn Phương Thất.
Phương Thất nhíu mày nhìn Du Mộng Điệp.
Du Mộng Điệp chậm rãi bước ra khỏi quan tài, trên mặt không hề có biểu hiện gì.
Người áo xanh đột nhiên cười lạnh, nói: "Thì ra các ngươi đã sớm thông đồng chờ ta tới"
Du Mộng Diệp nói : "Không phải chúng ta, mà là ta."
Người áo xanh nhìn Phương Thất một chút rồi quay đầu lại nói: "Thật sao?"
Phương Thất trầm mặc.
Du Mộng Điệp lạnh lùng nói: "Mặc kệ có thật hay không thật thì hôm nay ngươi cũng phải chết"
Người áo xanh cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng ngươi có thể là đối thủ của ta sao?"
Du Mộng Điệp thản nhiên nói: "Vậy sao ngươi không thử đi?”
Người áo xanh nhìn chằm chằm vào Du Mộng Điệp, đột nhiên không nói.
Du Mộng Điệp nhìn như tùy tiện đứng ở đó, tuy nhiên cũng trông rất giống một tuyệt đỉnh cao thủ, nhìn vào khắp nơi đều là sơ hở nhưng rồi lại tựa hồ ngay cả một chút sơ hở cũng không có, người áo xanh thầm nhớ lại một kiếm khi nãy, hắn đột nhiên cảm thấy không có nắm chắc, lòng bàn tay của hắn đột nhiên chảy đầy mồ hôi, bàn tay cầm chuôi kiếm siết chặt lại.
Du Mộng Điệp lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.
Phương Thất đột nhiên thở dài, ánh mắt nhìn Du Mộng Điệp, chậm rãi nói: "Hãy để hắn đi đi”
Thân thể mgười áo xanh run rẩy, Du Mộng Điệp nhíu mày , lạnh lùng hỏi: "Ca có biết ca đang nói gì hay không?"
Phương Thất thản nhiên đáp: "Đầu óc của huynh vẫn còn tỉnh táo lắm”
Du Mộng Điệp liền nói: "Ca có biết hắn đã ……"
Phương Thất nói xen vào: "Hiện tại cái gì huynh cũng đều không muốn biết, huynh nghĩ hãy để cho hắn đi đi”
Mặt của Du Mộng Điệp đột nhiên hiện lên nỗi lo lắng, nói: "Nhưng…… nhưng mà……"
Phương Thất chậm rãi nói: "Huynh chỉ biết là đoạn ân oán này đã kết quá sâu, người chết cũng đã quá nhiều rồi, đã đến lúc phải chấm dứt nó đi."
Du Mộng Điệp đột nhiên im lặng một hồi lâu, nàng nhìn chằm chằm vào Phương Thất, nói: "Hôm nay nếu ca thả hắn đi thì muội cam đoan ca nhất định sẽ hối hận"
Phương Thất nói: "Chuyện sau này thì sau này hãy tính vậy”
Du Mộng Điệp nói: "Cho dù ca có để cho hắn đi thì cũng nên hỏi hắn một số việc trước khi thả hắn chứ”
Phương Thất nói: "Cái gì huynh cũng không muốn biết, huynh chỉ hy vọng hắn từ nay về sau có thể chấm dứt đoạn ân oán này và đừng tới tìm huynh nữa”, tiếp đó thở dài nói: "Tuyết Quân đã chết ……"
Du Mộng Điệp nói không ra lời.
Mgười áo xanh đột nhiên cười lạnh, chậm rãi xoay người lại nói với Phương Thất: "Ta chỉ hy vọng ngươi hiểu được một việc"
Phương Thất hỏi: "Việc gì?"
Người áo xanh nói: "Tên của tỷ ấy không phải là Tuyết Quân, tỷ ấy họ Sở, tên là Ngọc Mai"
Phương Thất im lặng một hồi lâu rồi chậm rãi nói: "Ta biết nhưng trong lòng ta nàng vĩnh viễn là Tuyết Quân”
Người áo xanh hừ nhẹ một tiếng, nói: "Hay lắm”, khi nói xong những lời này thì thân hình hắn đột nhiên chớp lên, sau đó phóng lên trên xuyên thấu mái nhà thoát đi, trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Phương Thất yên lặng nhìn lên mái nhà, dưới ánh nắng của trời chiều chiếu xuống, từng hạt bụi nhỏ đang rơi cũng trông thấy rõ ràng.
Du Mộng Điệp nghiến răng, nóng giận hỏi: "Tại sao ca lại thả hắn đi?”
Phương Thất không có trả lời, hắn nhìn Du Mộng Điệp, hỏi lại: "Sao muội lại ở bên trong? Tuyết Quân đâu?"
Du Mộng Điệp tức giận, không nói một lời quay đầu bỏ đi ra ngoài.
Phương Thất thở dài một tiếng, chậm rãi cắn răng bước xuống giường rồi từ từ đi tới cạnh quan tài, trong chiếc quan tài màu đen tóat ra một mùi thơm của gỗ, bên trong chiếc quan tài có một miếng gỗ chia quan tài làm hai tầng, hắn dở miếng gỗ lên thì thấy được Trầm Tuyết Quân đang nằm ở trong, hai tay đặt lên bụng, thần thái rất an tường. Phương Thất đứng đó nhìn nàng thật lâu, lẩm bẩm nói: "Tuyết quân, ta đã tha cho đệ đệ của nàng …… không biết nó có chịu bỏ qua hay không nữa ……"
Mặt trời đã dần lặn về tây, vầng trăng non đã sắp mọc lên, trời đất đã dần chìm vào bóng tối.
Trong màn đêm thân ảnh của người áo xanh hóa thành một vệt xanh, giống như một con chim khổng lồ xẹt qua từng mái nhà, sau đó hắn đột nhiên đáp xuống một cái sân yên tĩnh không người, đứng ở trong viện sân nhìn xung quanh một chút rồi vọt về phía dãy phòng ở bên như tia chớp, tiếp đó nhanh chóng đẩy cửa ra bước vào trong phòng rồi xoay người khép cửa lại.
Trên vai của hắn máu vẫn đang chảy ra, một phần ngực và bả vai đã bị nhiễm hồng bởi máu.
Người áo xanh bước nhanh vào trong phòng, mở một cái tủ rồi lấy từ bên trong ra một cái bình thuốc màu tím, hắn cởi áo rồi đổ loại thuốc màu trắng từ trong cái bình vào vết thương trên người, sau đó dùng vải trắng băng lại vai, xong xuôi hắn mới thở phào, tuy nhiên ngay lúc này hắn đột nhiên cảm giác được trong phòng còn có một người khác.
Người áo xanh lấy làm kinh hãi, vội vàng xoay người lại, trong phòng rất tối không thể thấy hết mọi vật, ngay tại bàn có một người thân hình cao lớn đang lẳng lặng ngồi đó.
Người này lẳng lặng ngồi đó trông tựa như một pho tượng vậy, nhìn thấy người áo xanh tiến đến, hắn cũng không có lên tiếng, thậm chí ngay cả hơi thở cũng rất nhẹ.
Người áo xanh đã nhận ra ngừơi đó là ai, cho dù bóng tối có tối hơn nữa thì hắn cũng có thể nhận ra được.
Lúc hắn và tỷ tỷ sống lay lất xin cơm ăn qua ngày thì người này đã thu bọn họ làm đệ tử và truyền thụ võ công, năm đó hắn chỉ mới chín tuổi, Sở Ngọc Mai thì mười ba tuổi, người này trên giang hồ có một đại danh đỉnh đỉnh gọi là Bắc Hải Thần Quân.
Người áo xanh cúi đầu tiến tới trước hai bước rồi quỳ xuống trước mặt người nọ, thấp giọng gọi: "Sư phụ"
Bắc Hải Thần Quân lẳng lặng ngồi đó, trong bóng tối nhìn không ra biểu hiện gì trên mặt, hắn nhìn người áo xanh một hồi lâu rồi hỏi: "Anh Bố, con bị thương à?"
Người áo xanh đáp: "Là…… là …… là một tiểu nha đầu”
Bắc Hải Thần Quân nói: "Thật vậy à?"
Mồ hôi trên trán của người áo xanh tuôn ra nhiều, cắn răng đáp: "Vâng, đúng vậy"
Bắc Hải Thần Quân đột nhiên hỏi: "Ngọc Mai đâu?"
Thân thể người áo xanh run rẩy một chút, trong lòng bàn tay của hắn đã chảy đầy mồ hôi, hắn cắn chặt hàm răng, thật không biết nên trả lời như thế nào.
Bắc Hải Thần Quân chậm rãi đưa tay nâng chén trà lên uống một hớp rồi hỏi tiếp: "Ngọc Mai đâu?"
Mồ hôi của người áo xanh trong nháy mắt tuôn ra ướt đẫm cả quần áo, lúc này đây hắn tuyệt không thể không trả lời, Bắc Hải Thần Quân đã hỏi tới hai lần, nếu còn không trả lời thì đại khái hắn sẽ biến thành kẻ điếc, và vĩnh viễn trở thành kẻ điếc.
Người áo xanh run rẩy nói: "Ngọc Mai …… Ngọc Mai …… đã chết ……"
Một tiếng “Crak” nhỏ vang lên, Bắc Hải Thần Quân không nói gì, chén trà trong tay đã biến thành bột phấn và đang chậm rãi rơi xuống đất.
Trong bóng đêm, đôi mắt của Bắc Hải Thần Quân đột nhiên phát ra tinh quang trông giống như hai luồng đao phong sắc bén bắn tới người áo xanh đang quỳ dưới đất, nói gằng từng chữ: “Ngươi nói cái gì?"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của aimabietdc
Thân thể của người áo xanh run run, mồ hôi tuôn ra ngày càng nhiều, nói: "Sư phụ, Ngọc Mai tỷ tỷ …… tỷ đã chết, đệ tử không thể chiếu cố và bảo vệ tốt cho tỷ ấy, đệ tử thật đáng chết"
Ánh mắt như đao của Bắc Hải Thần Quân nhìn chằm chằm vào người áo xanh, hai luồng mắt như hai lưỡi đao sắc bén xuyên qua thân thể như cắm sâu vào cốt tủy của hắn. Người áo xanh không dám ngẩng đầu, hắn đột nhiên cảm giác được cả người lạnh như băng, mồ hôi tuôn ra đã ướt đẫm toàn thân.
Một hồi lâu sau, Bắc Hải Thần Quân mới hỏi: "Ngọc Mai chết như thế nào?”
Người áo xanh cắn răng, đáp: "Là bị người giết chết"
Bắc Hải Thần Quân chậm rãi hỏi: "Là ai?”
Người áo xanh đáp: "Lãng Tử Phương Thất"
Bắc Hải Thần Quân hỏi tiếp: "Hắn đang ở đâu?”
Người áo xanh đáp: "Đang ở tại quán trọ Duyệt Lai "
Bắc Hải Thần Quân lại hỏi: "Thi thể của Ngọc Mai đâu?"
Người áo xanh trả lời: "Đang đặt trong phòng của hắn"
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh một tiếng, mắt lại nhìn chằm chằm vào người áo xanh nói: "Có phải ngươi vừa từ nơi đó quay về đây phải không?”
Người áo xanh run run, đáp: "Dạ, đúng vậy."
Bắc Hải Thần Quân nhìn người áo xanh, hỏi tiếp: "Tại sao hắn lại muốn giết Ngọc Mai?"
Người áo xanh cắn răng đáp: "Bởi vì Phương Thất muốn giết đệ tử, Ngọc Mai tỷ tỷ sợ đệ tử không phải là đối thủ của hắn nên …… ", người áo xanh nói tới đây đột nhiên bị nghẹn lời.
Bắc Hải Thần Quân trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi tiếpo: "Ngọc Mai chết thay cho ngươi à?”
Người áo xanh đáp: "Dạ, đúng vậy"
Bắc Hải Thần Quân hỏi tiếp: "Tại sao Phương Thất lại muốn giết ngươi?"
Người áo xanh trả lời: "Hắn …… hắn đến đây là để trả thù, vì đệ tử muốn báo thù cho đại ca nên đã làm hại Phương Ngọc Thành”
Trong phòng bóng tối bao trùm.
Bắc Hải Thần Quân thản nhiên hỏi: "Phương Thất và Phương Ngọc Thành có quan hệ ra sao?”
Người áo xanh nói: "Phương Thất chính là Ngọc Thụ Lâm Phong Phương Ngọc Thụ, Phương Ngọc Thành là tứ ca của hắn."
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Ta hiểu rồi”
Người áo xanh cắn răng, nói: "Mối thù của đệ tử hãy để chính đệ tử đi đòi lại, bọn chúng người đông thế mạnh, sư phụ đừng nên ……"
Hắn đột nhiên không nói nữa, hai luồng ánh mắt như đao kia hiện đã đột nhiên biến mất, người áo xanh ngẩng đầu lên thì đã không còn thấy Bắc Hải Thần Quân đâu nữa, hắn ngơ ngác quỳ ở đó một hồi lâu, sau đó chậm rãi nở nụ cười.
*****
Vầng trăng non đã treo lơ lửng trên bầu trời.
Trong phòng không có một chút ánh sáng.
Ánh trăng thông qua lỗ hổng trên mái nhà chiếu vào trong phòng, ánh sáng nhu hòa tựa như đôi mắt của tình nhân đang nhìn nhau.
Phương Thất nhìn ánh trăng lại nghĩ đến đôi mắt xinh đẹp của Trầm Tuyết Quân chứa đầy thâm tình, hắn nằm nhìn ánh trăng thật lâu, nhìn đến ngây dại.
Ánh trăng đột nhiên chớp lóe, đột nhiên từ cái lỗ hổng trên mái nhà có một người hạ xuống, thân thể của hắn nhẹ như lông hồng đang rơi, đáp xuống đất không hề phát ra âm thanh gì. Phương Thất định thần nhìn lại thì thấy được một người mặc đồ tím thân cao tám thước đang lẳng lặng đứng ở trong phòng, ánh mắt của hắn chậm rãi quét tới, dường như so với ánh trăng còn sáng hơn, nhìn chằm chằm vào Phương Thất đang nằm trên giường.
Phương Thất đột nhiên cảm giác cả người phát lạnh, ánh mắt sắc bén như đao của người mặc đồ tím phóng tới như đã đâm thủng cơ thể của hắn.
Phương Thất thầm thở dài, hắn biết phiền toái lại đến nữa rồi, hơn nữa lần này là một phiền toái rất lớn, loại ánh mắt làm cho cả người hắn phát lạnh này cho tới giờ hắn chưa từng gặp được.
Người mặc đồ tím đứng trong bóng đêm, tựa hồ đã hòa với xung quanh làm một thể, hắn rõ ràng là vừa mới nhảy vào nhưng sao lại giống đã đứng ở nơi đó thật lâu, tiếp đó ánh mắt chuyển hướng về nơi khác, tuy nhiên thân thể không động đậy của hắn nhìn tựa như một núi băng lớn, cho dù chỉ thoạt nhìn vào cũng khiến người khác cảm giác được một trận lạnh lẽo.
Phương Thất hít một hơi thật sâu, chậm rãi hỏi: "Ngươi là ai?"
Người mặc đồ tím hỏi lại: "Ngươi chính là Phương Thất à?"
Phương Thất đáp: "Đúng vậy"
Người mặc đồ tím nói: "Lãng tử Phương Thất?"
Phương Thất đáp: "Đúng là ta"
Ngừơi mặc đồ tím lạnh lùng nói: "Tốt, rất tốt”
Phương Thất lại cảm giác được một luồng khí lạnh lẽo kéo tới, cả người nhịn không được liền phát lạnh, cắn răng hỏi: "Ngươi là ai?"
Người mặc đồ tím không hề nhìn hắn, ánh mắt chậm rãi chuyển hướng nhìn vào chiếc quan tài màu đen ở góc phòng, một lời cũng không nói, tiếp đó hắn móc từ trong ngực áo ra một cây đuốc nhỏ thắp sáng ngọn đèn trên bàn rồi cầm lấy ngọn đèn chậm rãi bước về phía quan tài.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn hiện ra rõ ràng bóng dáng của hắn, người mặc đồ tím thân cao tám thước, đầu đội tử kim quan, mái tóc hoa râm, lưng thẳng tắp, sắc mặt gầy gò nhưng lạnh lùng, ngay khi bước tới chiếc quan tài, trong đôi mắt của hắn đột nhiên hiện ra một tia ấm áp, vẻ mặt của hắn đầy phức tạp pha lẫn sự buồn bã và phẫn nộ.
Hắn đưa tay ra đẩy cái nắp quan tài rồi nhìn vào trong, ngay lúc này thì hắn đột nhiên nghe được một tiếng hét: "Dừng lại"
Người mặc đồ tím chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như đao lại phóng đến người Phương Thất, Phương Thất đột nhiên ngồi dậy, cắn răng chậm rãi bước xuống giường, ánh mắt cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người mặc đồ tím.
Phương Thât hỏi: "Ngươi là ai?"
Người mặc đồ tím nhìn chằm chằm vào Phương Thất, lạnh lùng nói: "Tên của ta, tiểu bối như ngươi vốn không xứng được biết, bất quá nếu ngươi đã sắp chết thì ta không ngại nói cho ngươi nghe, bổn thần quân chính là Độc Cô Quy Hải."
Phương Thất hít sâu một hơi, hắn đột nhiên biết được người đang đối mặt với hắn là ai.
Phương Thất chậm rãi hỏi: "Ai nói ta sắp chết?"
Bắc Hải Thần Quân nói: "Ta nói"
Phương Thất nói: "Ngươi nói ai chết thì người đó phải chết sao?”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Không sai”
Phương Thất lạnh lùng nói: "Cho dù ta có chết thì ta cũng không thể để cho ngươi động vào chiếc quan tài kia”
Bắc Hải Thần Quân ngẩn người, hắn đột nhiên nở nụ cười, cười lạnh nói: "Nếu ta vẫn muốn động vào nó thì sao?”
Phương Thất lạnh lùng nói: "Vậy trước hết ngươi phải giết được ta"
Bắc Hải Thần Quân nói: "Tốt", câu này vừa mới dứt thì hắn vốn đang đứng cạnh chiếc quan tài đột nhiên đã tới trước mặc Phương Thất, ngọn đèn đang cầm ở tay trái của hắn không ngừng chập chờn, tay phải xuất ra một chưởng đánh vào bên tai Phương Thất.
Người như hắn vốn chính là không thể nắm bắt đựơc, hành vi của hắn thì càng không thể nắm bắt.
Một chưởng này nhìn như rất chậm nhưng thật ra rất nhanh, khi ngọn đèn vừa tới trước mặt Phương Thất thì chưởng của hắn cũng đã đến, hắn muốn trước hết giáo huấn tên lãng tử lớn mật này một chút rồi sau đó có giết hắn cũng chưa muộn.
Từ trước đến giờ hắn không hề giải thích bất cứ cái gì, bất luận là giết người hay là làm một chuyện gì đó thì hắn cũng chưa bao giờ giải thích cả, không quản người ta nói thế nào và nghĩ thế nào về hắn, hắn chẳng bao giờ để ý đến.
Chưởng của hắn đã đến ngay bên mặt Phương Thất, hắn đã có thể tưởng tượng ra nửa bên mặt của tên cuồng đồ này vỡ vụn, răng sẽ rơi ra, hốc mắt tan nát, tròng mắt văng đi, hắn biết uy lực của một chưởng nhìn như tùy tiện của hắn thì trong thiên hạ người có thể né tránh cũng không nhiều, hắn đối với bản thân rất tự tin.
Hắn thật không có nghĩ đến Phương Thất có thể né tránh một chưởng này.
Ngay khi một chưởng của Bắc Hải Thần Quân tới được bên mặt của Phương Thất thì Phương Thất đột nhiên dùng một loại tốc độ bất khả tư nghị xoay người né tránh, một chưởng của Bắc Hải Thần Quân đánh vào khoảng không.
Trong mắt của Bắc Hải Thần Quân xẹt qua một tia ngạc nhiên, tiện đà xuất tiếp một chỏ liên hoàn nhanh như tia chớp nhắm ngực của Phương Thất đánh tới, thân ảnh của Phương Thất lại chợt lóe lên, trong chớp mắt đã dùng một loại tư thế kỳ quái chật vật né tránh được một chỏ này.
Bắc Hải Thần Quân chậm rãi xoay người và nhìn Phương Thất, ánh mắt đột nhiên sắc bén như đao, một cỗ sát khí trong nháy mắt bao phủ Phương Thất.
Vừa rồi hắn bất quá chỉ là muốn giáo huấn Phương Thất một chút, hắn thật không có nghĩ đến Phương Thất có thể né được hai chiêu kia, chỉ có chính bản thân của hắn mới biết được tốc độ của Phương Thất vừa rồi nhanh đến cở nào, thân pháp xảo diệu ra sao. Hắn đột nhiên tựa hồ đã hiểu ra tại sao Phương Thất lại có khả năng giết được đồ đệ của hắn, giờ khắc này sát khí của hắn đột nhiên bành trướng, hắn đã quyết tâm muốn giết Phương Thất.
Có đôi khi, những điều không biết so với cái mình biết đựơc có rất nhiều và bất ngờ rất nhiều.
Sát khí bao phủ lấy Phương Thất và cũng bao trùm luôn cả căn phòng, chỉ có tuyệt thế cao thủ thì trên người mới có thể phát ra loại sát khí sắc bén như thế.
Phương Thất đã vô pháp chạy trốn.
Hắn chỉ cần vừa động thôi thì bất luận là động đậy như thế nào đi nữa cũng không thoát khỏi sát khí sắc bén của Bắc Hải Thần Quân.
Tuy nhiên Phương Thất không hề động, hắn vẫn vững vàng đứng yên một chỗ, mồ hôi đã chảy đầy trong lòng bàn tay nhưng thoạt nhìn thì toàn thân của hắn như đang thả lỏng.
Bắc Hải Thần Quân chậm rãi đặt cây đèn xuống rồi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Thất, sát khí tỏa ra càng đậm, hắn đột nhiên phát hiện ra tên cuồng đồ này cũng có chút vốn liếng để cuồng, hắn nhìn như tùy tiện đứng ở đó nhưng toàn thân đều đề phòng, bất luận là ra tay từ hướng nào thì tên cuồng đồ kia cũng có thể phản ứng và đánh trả.
Phương Thất thân trần đứng đó, trên người toàn là vải trắng bọc lấy thân, chỉ có bản thân hắn mới biết được hiện tại hắn khẩn trương cỡ nào. Trước mặt là Bắc Hải Thần Quân ung dung đứng đó nhưng toàn thân lại không hề có một tia sơ hở nào làm cho Phương Thất thật không biết làm thế nào để ra tay.
Huống chi trên người Phương Thất còn đang mang thương tích, đao cũng không có trong tay.
Máu từ vết thương ở hông của Phương Thất lại chậm rãi tuôn ra.
Sát khí đột nhiên dày đặc hẳn lên, dày đặc đến nỗi làm cho người khác không thể thở nổi, Bắc Hải Thần Quân đã nhìn ra được Phương Thất kiên trì không được bao lâu nữa, hắn đã chuẩn bị ra tay.
Đột nhiên có hai tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên, sau đó không đợi có người lên tiếng thì cửa đã mở ra, Hiên Viên Hoằng cười ha ha bước vào.
Cỗ sát khí dày đặc vừa rồi giống như một núi băng rét lạnh nhưng khi Hiên Viên Hoằng bước vào thì lại giống như ánh mặt trời sáng rỡ chiếu xuống lớp băng khiến cho người cảm thấy ấm áp và thỏai mái.
Bắc Hải Thần Quân đột nhiên xoay người lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, sát khí nhất thời cũng biến mất, Phương Thất ngầm thở phào một hơi.
Hiên Viên Hoằng cười nói: "Lão quái vật ngươi còn chưa chết sao, chạy đến nơi này làm gì thế?”, mái tóc bạc của ông bay bay, nụ cười như gió xuân thổi tới, rất dịu dàng và ấm áp.
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Còn lão ăn mày ngươi cũng chưa chết sao, tại sao cũng chạy đến chỗ này hả?"
Hiên Viên Hoằng chống cây gậy trúc xuống đất, cười nói: "Lão ăn mày ta đâu có giống lão quái vật ngươi, ta vốn tiêu diêu tự tại và không màng chuyện thế tục nhưng trong lòng lại thương cảm đám con cháu nơi đây của ta chết thảm nên lão ăn mày ta đành phải bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tự mình vượt đường xa đến đây"
Bắc Hải Thần Quân ngạo nghễ nói: "Bổn thần quân hơn mười năm qua ngao du hải ngoại, vừa mới trở lại Bắc Hải, trong lòng nhớ đồ nhi nên đến thăm chúng”
Hiên Viên Hoằng cười nói: "Lão quái vật, ngươi thăm đồ nhi thì đến đây làm cái gì?”
Trong mắt của Bắc Hải Thần Quân đột nhiên lóe ra tinh quang, lạnh lùng nói: "Bởi vì đồ nhi của ta ở chỗ này, ta không tới đây thì ngươi bảo ta đi đâu?”
Phương Thất ngây người, hắn đột nhiên hiểu ra tại sao Bắc Hải Thần Quân lại muốn mở nắp quan tài, sự buồn bã trong lòng hắn nhất thời dâng lên.
Hiên Viên Hoằng nhíu mày, chậm rãi nói: "Đồ nhi của ngươi có ở đây sao?"
Trong mắt của Bắc Hải Thần Quân xẹt qua một tia bi thương, hắn nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài đen, chậm rãi nói: "Không sai, nó đang ở đây”
Phương Thất đột nhiên cảm giác được toàn thân vô lực, ngay cả đứng vững cũng không được nữa, giờ phút này ai có thể giải thích được nỗi buồn trong lòng hắn đây? Hắn cố bước đến giường rồi chậm rãi ngồi xuống, thất thần cúi đầu nhìn mặt đất.
Hiên Viên Hoằng thở dài một cái, chậm rãi gật đầu nói: "Ta hiểu rồi ……"
Bắc Hải Thần Quân thu hồi ánh mắt, nhìn Hiên Viên Hoằng, lạnh lùng nói: "Chuyện này không quan hệ đến ngươi, ngươi ra ngoài đi"
Hiên Viên Hoằng thở dài nói: "Không sai, đây đúng là chuyện nhà của ngươi, ta có thể đi ra ngoài nhưng nếu ngươi chuẩn bị giết nó thì ta cam đoan ngươi nhất định sẽ hối hận"
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh nói: "Bổn thần quân làm việc có khi nào hối hận qua đâu hả?”
Hiên Viên Hoằng gật đầu, nói: "Ta biết trong đầu lão quái vật ngươi không hề có hai từ hối hận nhưng nếu ngươi giết nó thì ta cam đoan ngươi nhất định sẽ hối hận"
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh hỏi: "Tại sao?"
Hiên Viên Hoằng nói: "Ngươi biết tại sao quan tài của đồ nhi ngươi lại đựơc đặt ở trong phòng của nó không?”
Bắc Hải Thần Quân ngẩn người, chuyện này hắn quả thật cảm giác được có chút kỳ lạ, chỉ bất quá hắn làm việc thì không bao giờ hỏi tại sao, bây giờ đối mặt với Hiên Viên Hoằng nên hắn không thể không hỏi: "Tại sao?"
Hiên Viên Hoằng chậm rãi nói: "Bởi vì nó là trượng phu của đồ nhi ngươi”
Bắc Hải Thần Quân đột nhiên cười lạnh nói: "Thì ra là vậy, một tên khốn không có trái tim dám ra tay giết vợ thì chết đi còn gì phải bàn cãi”
Hiên Viên Hoằng thở dài nói: "Làm sao ngươi biết được nó không có trái tim?”
Trong mắt của Bắc Hải Thần Quân hiện lên một tia ấm áp, tử kim quan trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng lờ mờ, chậm rãi nói: "Đồ nhi bảo bối của ta từ nhỏ đã theo ta, ta dạy nó võ công, nuôi dưỡng nó trường thành. Nó lớn lên xinh đẹp dịu dàng, gả cho tên đó đã là cái phước của hắn, nhưng tên cuồng đồ này lại dám ra tay giết vợ của mình, không phải không có trái tim thì là cái gì?", hắn cắn răng rồi đột nhiên quay đầu lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Thất, một cỗ sát khí nhất thời lại bao trùm cả căn phòng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của aimabietdc
Hiên Viên Hoằng thở dài hỏi: "Ngươi thật muốn giết nó sao?"
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Đúng vậy", hắn nhìn thoáng qua Hiên Viên Hoằng, chậm rãi nói: "Ta hy vọng ngươi tốt nhất đừng xen vào chuyện này"
Hiên Viên Hoằng nở nụ cười, nói: "Nếu ta nhất định muốn xen vào thì sao?"
Bắc Hải Thần Quân chậm rãi xoay người lại, trong ánh mắt lại toát ra sát khí so với đao còn sắc bén hơn, nói gằng từng chữ: "Vậy thì chớ trách bổn thần quân trở mặt vô tình"
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Lão quái vật, chẳng lẽ ngươi không biết cả đời của lão ăn mày chuyên xen vào mấy chuyện thế này à?”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng hỏi: "Ngươi không xen vào không được sao?"
Hiên Viên Hoằng khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Ta chỉ biết là trên đời này hiện tại ngoại trừ một người đang nằm trong quan tài kia, chỉ còn lại hai người các ngươi mà thôi, nếu hai người các ngươi nhất định phải giết hại lẫn nhau thì người kia nhất định sẽ chết không nhắm mắt ……"
Bắc Hải Thần Quân sắc mặt hơi đổi, hỏi: "Ngươi còn biết gì nữa hả?"
Hiên Viên Hoằng chậm rãi nói: "Ta còn biết cảm tình của hắn đối với đồ nhi của ngươi tuyệt sẽ không thua kém ngươi đâu”, ông thở dài rồi nhìn Phương Thất đang ngơ ngác ngồi trên giường, chậm rãi nói: "Nếu không phải như thế thì hắn cũng sẽ không có bộ dáng hiện tại kia”
Bắc Hải Thần Quân ngạo nghễ ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua Phương Thất một cái, hắn đột nhiên phát hiện ra người tuổi trẻ này bây giờ đúng thật là đã có chút mất đi hồn phách.
Hiên Viên Hoằng nhìn Bắc Hải Thần Quân, nói tiếp: "Ta còn có thể cam đoan, nếu bây giờ ngươi ra tay thì hắn tuyệt sẽ không hề tránh né, ngươi chỉ cần nhẹ nhàng xuất ra một chưởng thì có thể lấy đi cái mạng của hắn”
Bắc Hải Thần Quân không thể phủ nhận, Phương Thất bây giờ đích xác cùng với người kiên định quả cảm vừa rồi hòan toàn khác xa, giống như là hai người khác nhau vậy, bất luận là ai cũng đều có thể thấy được hiện tại muốn giết hắn thì đích thật là chuyện dễ như trở bàn tay.
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng đảo mắt nhìn Phương Thất một cái rồi chậm rãi bước về hướng chiếc quan tài, hắn dùng cây đèn chiếu vào bên trong và nhìn vào thi thể của Trầm Tuyết Quân đang nằm trong đó, ánh mắt đột nhiên trở nên bi thương và buồn bã, ánh đèn chiếu rọi vào mái tóc hoa râm của hắn, giờ phút này hắn chỉ là một ông lão, một ông lão trong lòng tràn ngập bi thương.
Độc Cô Quy Hải cúi người nhìn Trầm Tuyết Quân, trong miệng lẩm bẩm nói: "Ngọc Mai …… Ngọc Mai ……"
Một hồi lâu sau hắn đóng nắp quan tài lại rồi chậm rãi vuốt ve chiếc quan tài, ánh mắt lại trở nên lạnh như băng, lạnh đến nỗi ngọn lửa của cây đèn cũng gần như bị đóng băng, hắn chậm rãi hỏi: "Đồ nhi của ta chết ở đâu?”
Phương Thất chậm rãi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mê mang mang theo bi thương vô hạn, hắn lại nhớ tới khung cảnh ngày đó, dưới ánh hoàng hôn, Trầm Tuyết Quân đứng đối diện với hắn, hắn rút đao, đao đâm xuyên qua cơ thể, Trầm Tuyết Quân vĩnh viễn nằm xuống, nằm xuống dưới lưỡi đao của hắn …… trong ánh mắt của hắn sự đau khổ toát ra càng dày đặc hơn, dày đặc đến nỗi như hình thành một đám sương mù.
Bắc Hải Thần Quân trợn mắt hỏi tiếp: "Ta hỏi đồ nhi của ta chết ở đâu?”
Phương Thất chậm rãi đáp: "Cách thành tây năm dặm"
Bắc Hải Thần Quân lại hỏi: "Có phải là chết dưới đao của ngươi?”
Phương Thất đáp: "Đúng vậy"
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh nói: "Tốt, tốt lắm", xong lại nhìn về Hiên Viên Hoằng hỏi: "Bây giờ trên người hắn đang bị thương phải không?”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Lão quái vật, mắt của ngươi vẫn còn sáng đấy”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Tối nay có phải là ngày bảy tháng bảy?”
Hiên Viên Hoằng đáp: "Trí nhớ của ngươi cũng còn tốt lắm”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Đựơc, vậy thì vào hoàng hôn ngày mười lăm tháng bảy, ta sẽ ở ngoài thành tây năm dặm chờ hắn”
Hiên Viên Hoằng thở dài hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không giết hắn không được sao?"
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Bất luận là ai giết đồ nhi của ta thì cũng đều phải chết”
Hiên Viên Hoằng khẽ thở dài và lắc đầu.
Bắc Hải Thần Quân nói: "Ta hy vọng đến lúc đó ngươi đừng xen vào việc của người khác nữa, ta cho hắn vài ngày thời gian để dưỡng thương, đến lúc đó thì xem như là cuộc quyết đấu công bằng”
Hiên Viên Hoằng chậm rãi gật đầu, nói: "Ngươi yên tâm, đến lúc đó ta tuyệt sẽ không xen vào”
Bắc Hải Thần Quân nhìn chằm chằm vào Phương Thất, lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ, vào hoàng hôn ngày mừơi lăm tháng bảy, cách thành tây năm dặm, mang theo đao và đầu của ngươi đến nộp đi", lúc những lời này còn chưa nói hết thì thân hình hắn đã động, cây đèn cũng nhè nhẹ rơi xuống mặt bàn, khi nói xong chữ cuối cùng thì cả người hắn đã xuyên qua lỗ hổng trên mái nhà, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.
Ngọn lửa của cây đèn vẫn còn đang cháy, ngọn lửa phát ra tiếng cháy như đang cười.
Ánh sáng của nó chiếu sáng cả phòng, chiếu vào chiếc quan tài đen nhánh, chiếu vào Phương Thất đang mất hồn ngồi tại giường và cũng chiếu vào mái đầu đầy tóc bạc của Hiên Viên Hoằng, mái tóc bạc trắng của ông so với tuyết còn muốn trắng hơn.
Hiên Viên Hoằng nhìn Phương Thất, khẽ thở dài, ánh mắt nhu hòa và ấm áp, chậm rãi nói: "Bắt đầu kể từ bây giờ, con nhất định phải tâm vô tạp niệm để dưỡng thương cho tốt, hãy chuẩn bị cho trận chiến sắp tới”
Phương Thất chậm rãi lắc đầu rồi hỏi: "Chẳng lẽ chỉ còn có một cách giải quyết như thế sao?”
Hiên Viên Hoằng gật đầu.
Phương Thất yên lặng không nói gì.
Hiên Viên Hoằng thở dài nói: "Ta biết con nhất định không đành lòng làm như vậy, con cũng thấy được cảm tình của hắn đối với Sở nha đầu kia sâu nặng thế nào mà, trong hai người bất luận là ai ngã xuống thì cô ấy có chết cũng không nhắm mắt được, tuy nhiên bây giờ chuyện đã như vầy, cho nên ……", Hiên Viên Hoằng lắc lắc đầu, dường như nghẹn lời nói không đựơc nữa.
Phương Thất vẫn im lặng.
Hiên Viên Hoằng thở dài nói tiếp: "Con chắc là cũng nghe nói qua con người của Bắc Hải Thần Quân, tính cách của hắn rất là cố chấp, luôn luôn độc hành độc đoán, cho dù người khác có nói gì đi nữa thì hắn cũng chẳng bỏ vào tai”
Phương Thất nói: "Con biết."
Hiên Viên Hoằng nói: "Hắn nuôi dưỡng Sở nha đầu hơn mười năm, mười năm thời gian, một tiểu nha đầu đã biến thành một đại cô nương, danh phận tuy là sư đồ, nhưng cảm tình của hắn đối với Sở nha đầu chắc con cũng đã nhìn ra ……"
Phương Thất hít một hơi, nói: "Con thấy được”
Hiên Viên Hoằng nhìn Phương Thất, chậm rãi nói tiếp: "Với loại cảm tình đó cộng với tính cách của hắn thì ta đoán vào ngày đó hắn tất sẽ toàn lực ra tay giết con, cho nên ……", Hiên Viên Hoằng thở dài rồi tiếp: "Cho nên con nhất định phải toàn lực ứng phó"
Phương Thất lại im lặng.
Hiên Viên Hoằng nhìn Phương Thất, trong mắt hiện ra vẻ cực kỳ phức tạp, chậm rãi nói: "Con không cần lo lắng về mặt võ công của bản thân, chỉ cần con dưỡng thương cho tốt thì con không nhất định sẽ bại đâu, hơn nữa ……"
Phương Thất chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Hiên Viên Hoằng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ là hỏi: "Hơn nữa ra sao hả lão tiền bối?"
Hiên Viên Hoằng trầm mặc một hồi lâu rồi nói: "Hơn nữa con không thể chết được, nếu con chết đi thì Phương gia sẽ tuyệt hậu đó, con không thể trở thành kẻ bất hiếu được"
Phương Thất nhìn Hiên Viên Hoằng, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái, cái hiểu cái không gật đầu.
Hiên Viên Hoằng chậm rãi nói: "Bây giờ con đã hiểu được chưa?”
Phương Thất gật đầu.
Hiên Viên Hoằng thở dài, ánh mắt trầm tĩnh và kiên quyết, nói từng chữ một: "Nếu con vẫn còn là con cháu của Phương gia thì hãy hiên ngang lên cho ta"
Phương Thất ngẩn người, hắn giật mình nhìn Hiên Viên Hoằng, những lời này làm sao lại quen thuộc như thế.
Dưới ngọn đèn leo lét hôm nào, Phương lão phu nhân trong mắt vương lệ, nói gằng từng chữ: “Nếu con còn là con cháu của Phương gia thì hãy hiên ngang lên cho ta”
Phương Thất hít một hơi thật sâu, nói: "Vâng, con biết rồi"
Hiên Viên Hoằng gật đầu, chậm rãi bước ra ngoài.
Du Mộng Điệp cúi đầu đi đến, trên mặt không nụ cười, trong mắt toát vẻ sầu muộn lo lắng.
Có phải nàng đang lo lắng cho Phương Thất?
Tình cảm đích thật là một cái gì đó thật khó nắm bắt.
Một người khi đã yêu sâu đậm thì khi hận sẽ càng sâu.
Chuyện trên đời thường kỳ lạ như thế, đúng là chỉ vì có yêu cho nên mới có hận, tuy nhiên bất luận là có sâu đậm hay không thì một khi biết được người mình yêu đang gặp nguy hiểm thì tất cả ghét hận sẽ lập tức biến trở thành lo lắng. Hận một người có lẽ là bởi vì đã yêu quá sâu chăng?
Có đôi khi yêu lại trở thành hận, tuy nhiên việc hận này lại không phải là hận thật sự, bởi vì việc hận này là do yêu chuyển biến mà thành cho nên bản chất vốn có của loại tình cảm này chính là yêu.
Hận sẽ thay đổi nhưng yêu là vĩnh hằng.
Phương Thất đột nhiên cười cười nhìn Du Mộng Điệp.
Hắn cũng đã nhìn ra được cô nương xinh đẹp có nụ cười như chuông ngân này gần đây rất ít hay cười, trong mắt thường xuyên toát ra nỗi ưu thương, sự thay đổi của nàng tựa hồ đều có quan hệ đến hắn cả.
Trong lòng Phương Thất cảm thấy áy náy, hắn hiểu bản thân hắn nợ nàng thật sự quá nhiều.
Nhưng với Trầm Tuyết Quân thì hắn lại càng nợ nàng nhiều hơn, người vợ đã cùng chung sống với hắn năm năm, cho tới cuối cùng nàng cũng không hề ra tay giết hắn bởi vì nàng yêu hắn thật sâu đậm, yêu mái nhà ấm áp của hắn.
Có thể tưởng tượng ra nàng khi rời đi mang theo bao nhiêu bi thương và nước mắt, cuối cùng vì để kết thúc mối thù hận kia nàng đã cam nguyện chết dưới lưỡi đao của hắn, nàng đã dùng máu của bản thân để rửa sạch mối ân oán này, tuy nhiên bây giờ một đoạn ân óan mới lại ập đến nữa rồi.
Giữa hắn và Bắc Hải Thần Quân phải có một người chết.
Bắc Hải Thần Quân bề ngoài nhìn như lạnh lùng nhưng bên trong nội tâm lại không biết ẩn giấu bao nhiêu đau khổ, hắn đã chính tay nuôi dưỡng nàng lớn lên, cảm tình của hắn đối với nàng tựa hồ cũng không kém hơn so với Phương Thất.
Tuy nhiên cảm tình của Phương Thất đối với Trầm Tuyết Quân chẳng lẽ lại thua kém Bắc Hải Thần Quân sao?
Phương Thất lâm vào tình cảnh rất mâu thuẫn.
Du Mộng Điệp nhìn vào chiếc quan tài đen nhánh, âm thầm thở dài, trên mặt xẹt qua một nụ cười khổ, đối với cái chết của Trầm Tuyết Quân, trong lòng nàng có một loại cảm giác nói không nên lời, đồng tình có, thương tiếc có và còn có một tia ghen ghét nữa. Nàng biết Trầm Tuyết Quân mặc dù đã chết nhưng phân lượng của nàng ở trong lòng Phương lại quá nặng, cho nên hắn khó có thể quên được. Tuy nhiên bản thân nàng lại yêu thích Phương Thất, đây là lần đầu tiên nàng thật sự yêu một người, nàng bây giờ mới phát hiện ra yêu một người thì ra không chỉ có vui sướng mà còn có đau khổ và nước mắt nữa.
Nàng vốn nghĩ rằng sau khi Phương Thất phát hiện ra Trầm Tuyết Quân không phải như trong sự tưởng tượng của hắn thì sẽ tiếp nhận nàng, tuy có thể đoán trước như vậy nhưng nàng thật không có nghĩ đến Trầm Tuyết Quân vì Phương Thất mà dùng tính mạng hóa giải mối thù hận này. Đây rốt cuộc là loại tình cảm như thế nào? Du Mộng Điệp không khỏi thầm hỏi chính bản thân, nếu thay đổi là mình thì có thể làm ra sự việc giống như Trầm Tuyết Quân hay không?
Nhớ tới ngày đó sau khi Phương Thất giết chết Trầm Tuyết Quân xong, hắn đã vô cùng đau khổ, hắn đau khổ đến nỗi điên cuồng, và với sự điên cuồng đó hắn chút nữa đã giết luôn nàng, nếu không có Liễu Trần đại sư kịp thời xuất hiện thì nàng đã chết? Du Mộng Điệp chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Phương Thất, nàng đột nhiên cảm giác được một sự buồn bã, một loại buồn bã thấm sâu vào tận xương tủy ……
Du Mộng Điệp thầm thở dài, cười cười, hỏi: "Thất ca, bây giờ ca chuẩn bị làm sao?”
Phương Thất chậm rãi lắc đầu.
Du Mộng Điệp nói tiếp: "Kỳ thật ca không cần nghĩ nhiều, muội nghĩ ca chỉ cần giải thích mọi chuyện rõ ràng với hắn, nếu hắn không chịu nghe thì cũng chỉ còn cách động thủ thôi”
Phương Thất đương nhiên biết Du Mộng Điệp nói “hắn” là ai, tuy nhiên Bắc Hải Thần Quân là người cao ngạo và độc đoán, sao có thể để cho mình có cơ hội giải thích? Nếu có thể giải thích thì hắn có nghe không?
Du Mộng Điệp nhìn Phương Thất, chậm rãi nói: "Nếu hắn không chịu nghe thì muội tin tưởng với võ công của Thất ca sẽ không nhất định bại dưới tay hắn, nếu ca thất bại, mụôi …… muội ……"
Phương Thất giật mình ngẩng đầu lên nhìn Du Mộng Điệp, nhíu mày hỏi: "Muội làm sao vậy?”
Du Mộng Điệp cười cười, trong nụ cười mang theo vẻ buồn bã, dịu dàng nói: "Ca hẳn là hiểu đựơc, nếu ca chết thì muội nhất định sẽ liều mạng với hắn cho dù muội đánh không lại hắn đi nữa, ca chết rồi thì muội cũng không muốn sống……", nàng nói, nước mắt đột nhiên từ đôi mắt xinh đẹp chảy ra.
Phương Thất thầm thở dài, chậm rãi nói: "Muội yên tâm, huynh tuyệt sẽ không chết đâu”, hắn nhìn Du Mộng Điệp, chậm rãi nói tiếp: "Cho dù huynh có chết thì muội cũng phải sống tốt, muội nhất định phải hứa với huynh”
Du Mộng Điệp ảm đạm cười cười, chậm rãi nói: "Ca nghĩ muội sẽ hứa với ca sao?”
Phương Thất nói: "Muội phải hứa với huynh” , hai mắt của hắn vô cùng kiên định nhìn chằm chằm vào Du Mộng Điệp, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Du Mộng Điệp chậm rãi gật đầu rồi nói: "Được, muội hứa với ca"
Phương Thất nói: "Huynh hy vọng muội có thể hiểu được, đoạn ân oán này bất luận thế nào cũng không có quan hệ với muội, đây là chuyện của riêng huynh. Nếu muội chết đi thì Du tiền bối làm sao đây? Cửu Công sẽ ra sao đây?”
Du Mộng Điệp khẽ lắc đầu, chậm rãi nói: "Trong lòng ca hiện tại có muội không?”
Phương Thất nhìn Du Mộng Điệp, cắn răng rồi chậm rãi gật đầu.
Trong viện đột nhiên náo động hẳn lên, có rất nhiều người chạy ra khỏi phòng, có người nói: "Mau nhìn kìa, lửa cháy lớn quá", lại có người nói: "Không biết nơi nào cháy nữa, nhưng hình như cách nơi này không quá xa đâu, chúng ta có nên chạy khỏi đây không?”, đột nhiên lại có người quát lớn: "Chạy cái gì mà chạy, còn không mau đi giúp cứu hỏa đi"
Trong sân nhất thời hỗn lọan, hình như có rất nhiều khách trọ đứng ở trong sân, cũng có người nhiều người la hét mang theo thùng nước chạy đi cứu hỏa.
Du Mộng Điệp vội vàng chạy khỏi phòng, đứng ở trong sân quan sát, chỉ thấy ở phía tây bắc của ngôi thành nhỏ ánh lửa bốc cao tận trời, hiển nhiên là lửa đã cháy đựơc một thời gian rất lâu rồi nên mới thế, rất nhiều người đứng ở trong sân cũng nhìn về hướng đó và bàn bạc cùng nhau là nên nhanh chân bỏ đi hay là cùng đi cứu hỏa.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của aimabietdc
Thế lửa hùng hùng thiêu đốt, cả nửa bầu trời vào đêm đều được ánh lửa chiếu rọi.
Đây là một ngôi nhà rất bình thường giống như những ngôi nhà của dân cư bình thường khác trong thành, sân trước rất hẹp, mặt bên có một dãy năm gian phòng, bước qua cánh cửa chính sẽ gặp được một vườn hoa không lớn lắm, bên trong có một vài lọai hoa cỏ, tiếp tục băng qua vườn hoa đi về phía trước thì sẽ gặp dãy phòng ốc đang bốc cháy.
Lửa hiển nhiên đã cháy thật lâu, ngay cả mái nhà cũng đã bị thiêu rụi, thế lửa lớn đến nỗi không thể dập tắt, cả năm gian phòng đều chìm trong biển lửa, ở sân trước thì có rất nhiều người đang tụ tập, trong đó có rất nhiều người đang cầm thùng nước tới cứu hỏa, tiếng gãy đổ của gỗ rơi xuống phát ra âm thanh ghê rợn, chỉ cần đứng gần một chút thôi thì da trên người sẽ cảm thấy nóng cháy, cuối cùng chỉ có thể đứng xa xa nhìn mặc cho lửa cháy mà thôi. Cũng có một số người mang thùng nứơc đi cứu hỏa ở những chỗ khác.
Bắc Hải Thần Quân đang đứng trên một mái nhà từ đằng xa nhìn lại, gương mặt cũng bị ánh lửa hồng hồng rọi vào, tuy nhiên ánh mắt của hắn lại rất lạnh, dường như lạnh hơn cả núi băng.
Hắn nhận ra nơi bị cháy này, đó là nơi mà một canh giờ trước hắn vừa rời đi, khi đó đồ nhi đang bị thương của hắn vẫn còn đang quỳ gối trong phòng , tuy nhiên bây giờ nơi đó đã sắp hóa thành một mảnh tro tàn.
Nơi này làm thế nào mà cháy? Là ai đốt đây? Tên đồ nhi bị thương của hắn đâu?
Trong ánh mắt lạnh lùng đột nhiên hiện lên một tia đau đớn và thù hận.
"Mối thù của đệ tử hãy để chính đệ tử đi đòi lại, bọn chúng người đông thế mạnh, sư phụ đừng nên ……", Bắc Hải Thần Quân nhớ lại lời của Sở Anh Bố, hắn đột nhiên lạnh lùng mỉm cười.
Một trận gió thổi tới, Bắc Hải Thần Quân quay đầu lại thì thấy Hiên Viên Hoằng đã ở bên cạnh và đang chậm rãi ngồi xuống mái nhà, mắt không chớp nhìn vào đám cháy, trong mắt lộ ra thần sắc kỳ lạ.
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nhìn Hiên Viên Hoằng.
Hiên Viên Hoằng đang đưa mắt nhìn vào đám cháy, thản nhiên nói: "Lão quái vật, ngươi không cần nhìn ta, đám cháy này không phải do lão ăn mày ta gây ra đâu"
Bắc Hải Thần Quân cười nói: "Đương nhiên là không phải ngươi"
Hiên Viên Hoằng thở dài nói: "Cũng không phải là đệ tử của Cái Bang làm đâu”
Bắc Hải Thần Quân nhếch mép cười.
Hiên Viên Hoằng cười cười nói: "Ngươi nhất định đang nghĩ rằng khi nói chuyện cùng ta tại quán trọ thì ta đã phái người tới nơi này giết người và sau đó hủy thi diệt tích phải không?”
Bắc Hải Thần Quân lại nhếch mép cười.
Cười như vậy có đôi khi cũng là một loại thái độ, chính là trả lời.
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Lão ăn mày ta có thể cam đoan, chờ khi đám cháy này tắt rồi thì ngươi có thể tìm thấy trong đám tro tàn một cỗ thi thể và ngươi nhất định sẽ cho rằng đó chính là thi thể của đồ nhi ngươi”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Có gì không đúng sao?"
Hiên Viên Hoằng cười cười, nói: "Bất kể là có đúng hay không thì ngươi cũng nhất định sẽ cho rằng như thế, lửa lớn như vậy, cỗ thi thể kia đến lúc đó nhất định sẽ bị thiêu thành tro bụi, vì vậy sẽ không thể phân biệt được, lão ăn mày ta muốn phủ nhận cũng không được”
Bắc Hải Thần Quân lại nhếch mép cười nhìn bầu trời đêm.
Hiên Viên Hoằng thở dài, nói: "Tuy nhiên ngươi có nghĩ tới điều này hay không, chỗ ở của đồ nhi ngươi thì lão ăn mày ta làm thế nào mà biết được, mà cho dù có biết thì lão ăn mày ta tại sao phải làm như vậy?”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Bởi vì nó đã giết đệ tử Cái Bang của ngươi, cho dù ngươi không làm vậy thì thuộc hạ của ngươi nhất định đã ghi hận trong lòng, do đó mới trước giết người rồi sau phóng hỏa”
Hiên Viên Hoằng gật đầu, nói: "Có chút đạo lý đó, tuy nhiên tại sao sớm không làm muộn không làm mà lại phải chờ ngươi tới đây rồi mới làm hả?”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng cười nói: "Có lẽ các ngươi đang muốn thị uy với bổn thần quân ta?"
Hiên Viên Hoằng cười nói: "Ta thật nghĩ không ra là kẻ nào không biết chết sống dám thị uy với lão quái vật ngươi nữa?”
Bắc Hải Thần Quân chỉ nhếch mép cười không nói, đôi ánh mắt sắc bén như đao nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Hoằng.
Hiên Viên Hoằng mỉm cười, chậm rãi nói tiếp: "Nếu có ngừơi nào dám can đảm thị uy với lão quái vật ngươi thì ta nghĩ tên này nhất định là loại người đang chán sống, tuyệt không có loại thứ hai”
Bắc Hải Thần Quân ngạo nghễ ngẩng đầu lên, nghe được những lời này hiển nhiên trong lòng hắn cảm thấy rất thoải mái và thích thú.
Hiên Viên Hoằng nói: "Tuy nhiên nếu không phải là người của ta phóng hỏa thì là ai đã làm đây?”
Bắc Hải Thần Quân chậm rãi nhìn vào đám lửa, nói: "Ngươi nghĩ là ai?"
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Ta nghĩ có hai khả năng, ngươi có muốn nghe không?"
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Dư hơi thì cứ xả đi”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Hơi của lão ăn mày ta thối lắm đó nghe, chẳng lẽ lão quái vật ngươi lại thích thú mấy cái mùi như vậy sao?”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nhìn Hiên Viên Hoằng, chậm rãi nói: "Ngươi nói đi."
Hiên Viên Hoằng gật đầu, nói: "Thái độ cũng không tệ lắm, ngươi cẩn thận nhé, lão ăn mày ta sắp xả hơi đây”
Bắc Hải Thần Quân tức giận đến sắc mặt biến xanh, nói: "Ngươi ……"
Hiên Viên Hoằng cười nói: "Ngươi xem ngươi kìa, lão quái vật ngươi sao lại nóng vội thế, để ta từ từ chứ”
Bắc Hải Thần Quân hừ một tiếng rồi không nói nữa.
Hiên Viên Hoằng thở dài một tiếng, chậm rãi hỏi: “Có phải ngươi vừa từ hải ngoại trở về không?”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng đáp: "Đúng vậy”
Hiên Viên Hoằng nói: "Cho nên mọi chuyện phát sinh ở nơi này ngươi hoàn toàn không biết?"
Bắc Hải Thần Quân dùng ánh mắt sắc bén như đao đảo nhìn về Hiên Viên Hoằng, lạnh lùng nói: "Ta chỉ biết là một đồ nhi của ta đã chết và một đứa khác bây giờ sinh tử chưa biết”
Hiên Viên Hoằng gật đầu, nói: "Không sai, tuy nhiên ngươi có biết là đám cháy như vậy không phải là đám cháy đầu tiên trong ngôi thành nhỏ này không?”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Mặc kệ nơi này phát sinh bao nhiêu đám cháy, tất cả cũng đâu có liên quan đến bổn thần quân"
Hiên Viên Hoằng thở dài một tiếng, nói: "Nhưng đám cháy trước đây có lẽ có liên quan đó”
Bắc Hải Thần Quân liền hỏi: "Có liên quan thật à?”
Hiên Viên Hoằng gật đầu.
Bắc Hải Thần Quân hỏi: "Vậy thì liên quan ra sao?”
Hiên Viên Hoằng chậm rãi nói: "Bởi vì đám cháy kia cũng không có ai đến cứu hỏa, trong đám cháy đó đã thiêu chết một số ngừơi và trong số người đó có một người là cố nhân của lão quái vật ngươi”
Bắc Hải Thần Quân liền ngạc nhiên thốt: "Ồ…vậy à?"
Trong mắt của Hiên Viên Hoằng đột nhiên toát ra một tia bi thương, đưa mắt nhìn ngọn lửa đang bốc cao tận trời một hồi lâu rồi mới thở dài một tiếng.
Bắc Hải Thần Quân ngạc nhiên nhìn Hiên Viên Hoằng, nhíu mày giục: "Lão ăn mày, ngươi cần xả cái gì thì xả nhanh lên đi”
Hiên Viên Hoằng thở dài nói: "Đám cháy kia phát sinh ở miếu thổ địa tại thành bắc, không có ai đến cứu hỏa, đến hừng đông ngôi miếu đã hóa thành tro tàn, nếu lão ăn mày ta nói đám cháy đó dùng để thiêu Liễu Trần hòa thượng đã chết thì ngươi có tin không?”
Bắc Hải Thần Quân liếc mắt nhìn Hiên Viên Hoằng một cái, đột nhiên muốn bật cười, tuy nhiên khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc và buồn bã trên gương mặt Hiên Viên Hoằng thì liền cảm thấy đây không phải là đang nói giỡn chơi, hắn đột nhiên hít một hơi rồi nhíu mày nói: "Ta không tin"
Hiên Viên Hoằng gật đầu, nói: "Lão ăn mày ta cũng không tin nhưng Liễu Trần hòa thượng đích thật là chết ở bên trong miếu đó, ngươi nghĩ tại sao lại như thế?”
Bắc Hải Thần Quân lấy làm kinh hãi, chậm rãi hỏi: "Ngươi không gạt ta chứ?”
Hiên Viên Hoằng thản nhiên nói: "Bộ lão ăn mày ta giống kẻ gạt người lắm sao?”
Bắc Hải Thần Quân thở dài rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một hồi lâu sau mới lên tiếng hỏi: "Ngươi nói là Liễu Trần hòa thượng đã chết?"
Hiên Viên Hoằng gật đầu.
Bắc Hải Thần Quân nói: "Với võ công của hắn thì sợ rằng sẽ không dưới ta và ngươi, làm sao mà có thể bị thiêu chết được?”
Hiên Viên Hoằng chậm rãi hỏi: "Ngươi muốn nói gì?”
Bắc Hải Thần Quân nói: "Chẳng lẽ hắn bị người ta giết trước rồi sau đó hủy thi diệt tích?"
Hiên Viên Hoằng chậm rãi lên tiếng: "Ngươi nghĩ sao?"
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh nói: "Không có khả năng, với ti vi võ công của hắn thì chỉ sợ trong thiên hạ đã không có người là đối thủ nữa, như thế thì làm sao hắn có thể bị người giết được”
Hiên Viên Hoằng nói: "Lão ăn mày ta biết lão quái vật ngươi bình sinh chưa bao giờ phục qua người nào, hơn nữa lại thích độc lai độc vãng, tuy nhiên lại cùng Liễu Trần hòa thượng có một đoạn giao tình."
Bắc Hải Thần Quân chậm rãi gật đầu, điểm này ngay cả bản thân hắn không thừa nhận cũng không đựơc, hắn dường như đang nhớ lại tình cảnh năm nào trong rừng trúc cùng tỷ thí kỳ nghệ với Liễu Trần, gương mặt gầy gò, kỳ nghệ cao siêu, tu vi phật pháp cao thâm của Liễu Trần đích xác làm hắn phải tự than thở không bằng.
Bắc Hải Thần Quân hỏi tiếp: "Liễu Trần hòa thượng thật sự đã chết à?"
Hiên Viên Hoằng nói: "Đây đã là lần thứ ba người hỏi ta vấn đề này đó”
Bắc Hải Thần Quân không nói nữa.
Lời của Hiên Viên Hoằng nói ra hắn đương nhiên tin tưởng, không phải chỉ có hắn mà trong chốn giang hồ không ai mà không tin tưởng, nếu không thì làm sao lại có cái danh xưng Hiệp Nghĩa Cái Vương được. Tuy nhiên hắn thật sự không hiểu nổi tại sao Liễu Trần hòa thượng với tu vi võ công cao thâm khó lường như thế thì làm sao mà bị kẻ khác giết chết được?
Hiên Viên Hoằng thở dài hỏi: "Ngươi vẫn còn chưa tin phải không?”
Bắc Hải Thần Quân nhìn đám lửa trước mắt thở dài một hơi, nói: "Ta thật sự không hiểu hắn làm thế nào mà bị chết?"
Hiên Viên Hoằng chậm rãi móc từ trong ngực áo ra một cái hộp gỗ nho nhỏ, tiếp đó lấy từ bên trong một vài cây ngân châm. Hiên Viên Hoằng đưa nó ra rồi nói: "Lão quái vật, ngươi xem đây là cái gì?"
Bắc Hải Thần Quân nói: "Hình như là độc châm?"
Hiên Viên Hoằng cười cười, nói: "Nhân đoạn trường, quỷ thôn thanh, nhất kiến Ly Hồn Châm, thần quỷ đoạn mệnh quy, những lời này ngươi có nghe qua chưa?"
Bắc Hải Thần Quân nhếch mép cười, hỏi: "Đây là Ly Hồn Đoạn Mệnh Châm à?"
Hiên Viên Hoằng thản nhiên nói: "Đây là do đệ tử Cái Bang của ta phát hiện thấy trong đống tro tàn kia”, xong nhìn Bắc Hải Thần Quân một chút rồi chậm rãi nói: "Ý ta nói chính là trong đám tro tràn của miếu thổ địa ở thành bắc"
Bắc Hải Thần Quân nhíu mày nói: "Ngươi cho rằng Liễu Trần là bị loại độc châm này giết sao?"
Hiên Viên Hoằng nói: "Ta không có nói như vậy"
Bắc Hải Thần Quân hỏi: "Nhưng chính ngươi đã nói là phát hiện ra độc châm này trong đống tro tàn mà?”
Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: "Không sai."
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh, trong ánh mắt lại hiện lên sát khí sắc bén hơn đao: "Giỏi cho Kim Hoa Bà Bà, bổn thần quân sẽ không tha cho ngươi"
Hiên Viên Hoằng cười cười, thản nhiên nói: "Không cần đến ngươi nữa."
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Đây là chuyện của bổn thần quân, không cần lão ăn mày ngươi xen vào"
Hiên Viên Hoằng nói: "Ý của ta là Kim Hoa Bà Bà đã chết rồi”
Bắc Hải Thần Quân nhíu mày, đột nhiên trầm mặc không nói.
Hiên Viên Hoằng nói: "Ngươi đương nhiên cũng biết kẻ giết bà ta, đó là Phương Thất"
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng thốt: "Hảo tiểu tử"
Hiên Viên Hoằng nói: "Nhưng nếu Kim Hoa Bà Bà đã chết thì trên đời có ai mà lại có được Ly Hồn Đoạn Mệnh Châm?"
Đây cũng vốn là vấn đề mà Bắc Hải Thần Quân đang có ý định muốn hỏi, chỉ bất quá hắn không thốt ra khỏi miệng mà thôi.
Hiên Viên Hoằng cười cười, chậm rãi nói: "Bởi vì Kim Hoa Bà Bà trước khi chết đã tham gia vào một tổ chức thần bí và bán mạng cho nó, bây giờ ngươi hiểu chưa?"
Trên mặt của Bắc Hải Thần Quân không biểu lộ gì, tuy nhiên trong lòng hắn đã hiểu được, Kim Hoa Bà Bà tuy đã chết nhưng Ly Hồn Đọan Mệnh Châm rất có thể đã để lại cho tổ chức kia, và ngừơi ám toán Liễu Trần rất có thể là người của tổ chức.
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng hỏi: "Tổ chức đó rất thần bí à?"
Hiên Viên Hoằng thở dài, nói: "Đích thật là rất thần bí, hơn nữa cho đến bây giờ vẫn rất thần bí, lão ăn mày ta hiện tại mặc dù có biết một chút tình huống đại khái về chúng nhưng đáng tiếc đó chỉ là lớp lông bên ngoài mà thôi”
Bắc Hải Thần Quân ngạc nhiên thốt: "Ồ…"
Hiên Viên Hoằng khẽ thở dài rồi chậm rãi hỏi: "Ngươi có thu hai người đồ đệ phải không?"
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng đáp: "Đúng vậy"
Hiên Viên Hoằng nói: "Hai người đồ đệ ngươi thu đó, bọn chúng thật ra là hai tỷ đệ và cũng là một đôi cô nhi, một người tên là Sở Ngọc Mai và một người là Sở Anh Bố, phải không?”
Trên mặt của Bắc Hải Thần Quân không hề biểu hiện gì, tuy nhiên trong mắt lại xẹt qua một tia đau đớn và buồn bã, lạnh lùng thốt: "Đúng vậy, ngươi còn biết gì nữa?”
Hiên Viên Hoằng thầm thở dài, chậm rãi nói: "Ta còn biết là sở dĩ ngươi thu hai người bọn chúng làm đồ đệ bởi vì đại ca của chúng Sở Anh Nam cũng là đồ đệ của ngươi"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của aimabietdc
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Lão ăn mày, xem ra chuyện ngươi biết thật không ít nhỉ"
Hiên Viên Hoằng cười cười nói: "Chuyện này trên giang hồ vốn không ai biết cả, tuy nhiên chỉ lão ăn mày ta đây biết rõ thôi"
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh nói: "Không sai, Sở Anh Nam đích thật là đồ đệ của bổn thần quân, đáng tiếc nó quá đoản mệnh, không nên chỉ vì một sự thất bại nho nhỏ mà mất mạng, nếu không bây giờ thì Phương Ngọc Thành nhất định không phải là đối thủ của nó"
Hiên Viên Hoằng thở dài, gật đầu nói: "Có lẽ là vậy!"
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng hỏi: "Bộ ngươi không phục à?”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Lão ăn mày ta có phục hay không không quan trọng nữa bởi vì Sở Anh Nam đích thật đã chết rồi. Lão ăn mày ta biết ngươi đã tìm nó khắp giang hồ hai năm nhưng chỉ tìm thấy được hai người em của nó, ngươi vốn cũng là có hảo ý, chỉ đáng tiếc ……"
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng thốt: "Đáng tiếc cái gì?"
Hiên Viên Hoằng nói: "Đáng tiếc ngươi dạy cho bọn họ võ công nhưng lại không biết trong lòng bọn họ vốn đang mang thù hận nên bọn họ mới có cơ hội để báo thù, và vì thế mới có cái họa hôm nay ……", Hiên Viên Hoằng nói đến đây rồi khẽ thở dài.
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh hỏi: "Chẳng lẽ thù của đại ca bọn chúng không nên báo sao?”
Hiên Viên Hoằng lắc đầu trả lời: "Không nên, tối thiểu là không nên báo thù như vậy"
Bắc Hải Thần Quân ngạo nghễ nói: "Bổn thần quân chỉ biết là có thù thì báo thù, có oán thì báo oán thôi”
Hiên Viên Hoằng nói: "Phương Ngọc Thành bị đánh gảy xương đôi chân, xương hai vai và tay cũng bị đánh nát, lưỡi bị cắt, mắt bị móc ra, ngay cả lỗ tai đều bị đâm thủng cho điếc, ngươi nghĩ hắn trở thành như vậy sẽ thế nào đây?”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Bổn thần quân chẳng phải đã nói, có thù báo thù, có oán báo oán sao?”
Hiên Viên Hoằng thở dài, chậm rãi nói: "Vậy thì Phương Thất báo thù cho tứ ca của hắn là đúng hay sai?”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng đưa mắt nhìn lên bầu trời, đột nhiên im lặng không đáp.
Hiên Viên Hoằng lại nói: "Lão ăn mày ta hỏi ngươi thêm điều này, mối thù của Liễu Trần hòa thượng sẽ do ai trả đây?"
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng đáp: "Đợi bổn thần quân tìm được hung thủ giết Liễu Trần đại sư thì sẽ đem hắn bầm thây vạn đoạn"
Hiên Viên Hoằng cười cười.
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Hiên Viên Hoằng thản nhiên đáp: "Ngươi có biết Liễu Trần hòa thượng trước khi xuất gia có tục danh là gì hay không?”
Bắc Hải Thần Quân nhíu mày, nhưng lại không nói gì.
Hiên Viên Hoằng chậm rãi nói tiếp: "Mặc dù hai người các ngươi có giao tình rất tốt nhưng chắc là Liễu Trần hòa thượng cũng không có nói cho ngươi nghe, phải không?”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng không nói.
Hiên Viên Hoằng tiếp: "Lão ăn mày ta bây giờ nói cho ngươi biết, Liễu Trần hòa thượng trước khi xuất gia thì có tục danh là Phương Ngọc Sơn, chính là đại ca của Phương Ngọc Thành và Phương Ngọc Thụ, hiện tại ngươi đã hiểu chưa?”
Bắc Hải Thần Quân đột nhiên xoay người lại, giật mình nhìn Hiên Viên Hoằng và nói không nên lời.
Hiên Viên Hoằng chậm rãi nói: "Bây giờ ngươi còn có muốn đem hung thủ giết Liễu Trần bầm thây vạn đoạn không?"
Bắc Hải Thần Quân nhìn Hiên Viên Hoằng, lạnh lùng đáp: "Lão ăn mày, rốt cục ngươi muốn nói gì?"
Hiên Viên Hoằng thở dài, chậm rãi nói: "Tất cả những chuyện phát sinh ở nơi này vốn đều có liên quan đến một tổ chức thần bí, tuy nhiên tổ chức thần bí đó chính là do đồ nhi của ngươi một tay dựng lên, hắn đã ám toán Phương Ngọc Thành, Phương Thất vì thế mới tới nơi đây báo thù. Sau khi nó đến nơi đây thì cửu tử nhất sinh, Sở nha đầu vì không đành lòng thấy Phương Thất bỏ mệnh nơi đây và cũng không đành lòng nhìn thấy hắn chém giết cùng Sở Anh Bố, do đó vì hóa giải đoạn ân oán này Sở nha đầu đã cải trang thành Sở Anh Bố và bời vậy mới bị Phương Thất giết chết", Hiên Viên Hoằng thở dài, lắc đầu nói: "Thật đáng tiếc …… vốn đó là một đoạn nhân duyên tốt đẹp”
Bắc Hải Thần Quân liền hỏi: "Thật có chuyện như vậy?”
Hiên Viên Hoằng cười khổ nói: "Cả đời của lão ăn mày ta không bao giờ nói thêm nói bớt, chuyện này ngươi muốn biết rõ hãy đi hỏi đồ nhi yêu quý của ngươi đi”
Bắc Hải Thần Quân lại nhìn vào đám cháy, cười lạnh nói: "Bây giờ ngươi muốn bổn thần quân đi hỏi ai đây?"
Hiên Viên Hoằng trả lời: "Đương nhiên là Sở Anh Bố."
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng thốt: "Ý của ngươi là nói nó không có chết?"
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Lão quái vật, ngươi chẳng lẽ nhìn không ra đây là kế kim thiền thoát xác hay sao?"
BắcHhải Thần Quân cười lạnh nhìn chằm chằm Hiên Viên Hoằng, nói: "Ngươi muốn nói nó tự phóng hỏa đốt nhà à?”
Hiên Viên Hoằng hỏi lại: "Ngươi nghĩ sao?"
Bắc Hải Thần Quân không nói, trong mắt xẹt qua một tia ngạc nhiên.
Hiên Viên Hoằng thở dài nói: "Ngươi nhất định cũng không biết, lúc đầu hai người bọn họ vì báo thù nên Sở nha đầu đã thay tên đổi họ, giả vờ bị người đuổi giết và xâm nhập vào Phương gia để báo thù, ai ngờ Sở nha đầu lại đem lòng yêu Phương Ngọc Thụ cho nên đã chần chừ không chịu xuống tay. Sở nha đầu đã sống tại Phương gia suốt năm năm, cuối cùng mới rời đi trong nước mắt. Phương Ngọc Thụ vì tìm kiếm thê tử đã luân lạc giang hồ, lãng tích thiên nhai ……"
Bắc Hải Thần Quân vẫn nhìn vào đám cháy, trầm mặc không nói.
Hiên Viên Hoằng than thở: "Lão quái vật, đây đều là một tay của ngươi tạo ra đấy, và vì thế mới dẫn đến cái chết của Sở nha đầu hôm nay”
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh nói: "Lão ăn mày ngươi nói nhiều như vậy có phải muốn bổn thần quân ta bỏ qua cho tên tiểu tử Phương Thất kia?"
Hiên Viên Hoằng chậm rãi nói: "Với tính cách của lão quái vật ngươi, nếu ngươi có ý muốn giết nó thì sợ rằng lão ăn mày ta cũng không có cách nào."
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh không nói.
Hiên Viên Hoằng thở dài nói tiếp: "Vốn đoạn ân oán này đã được hóa giải, lòng báo thù của Phương Thất đã mất nhưng đột nhiên lại có người ra tay giết Liễu Trần hòa thượng, lão quái vật ngươi có nghĩ tới là tại sao không?”
Bắc Hải Thần Quân chậm rãi quay đầu lại, lạnh lùng thốt: "Tại sao?"
Hiên Viên Hoằng nói: "Vốn Sở nha đầu đã dùng tánh mạng của nó để hóa giải hết ân oán và chuyện này vốn đã chấm dứt, tuy nhiên qua cái chết của Liễu Trần hòa thượng thì lão ăn mày ta có cảm giác chuyện đã không còn bình thường nữa"
Bắc Hải Thần Quân hỏi: "Lão ăn mày, ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
Hiên Viên Hoằng nhìn vào đám cháy, nói chậm từng chữ : "Nơi này nhất định đang ẩn dấu một âm mưu rất lớn”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng hỏi: "Âm mưu gì?"
Hiên Viên Hoằng lắc đầu, chậm rãi nói: "Ta không biết"
Bắc Hải Thần Quân nhìn chằm chằm Hiên Viên Hoằng, ngạc nhiên thốt: "Ngươi không biết?”
Hiên Viên Hoằng gật đầu, sắc mặt ngưng trọng, chậm rãi nói: "Lão ăn mày ta chỉ biết là âm mưu này so với sự suy nghĩ của chúng ta đáng sợ hơn nhiều”
Khóe miệng của Bắc Hải Thần Quân đột nhiên lộ ra vẻ cười chế nhạo, hỏi: "Lão ăn mày, ngươi có biết là âm mưu gì không?”
Hiên Viên Hoằng cười cười, nói: "Lão quái vật, đêm nay nếu lão ăn mày ta không kịp thời ngăn ngươi thì Phương Thất vốn đang trọng thương nhất định sẽ không phải là đối thủ của ngươi, nếu ngươi ra tay giết chết nó thì ngươi hãy ngẫm lại sẽ dẫn đến hậu quả gì?"
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Giết thì giết, bổn thần quân giết người còn để ý gì đến hậu quả sao?”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Lão quái vật, nếu ngươi đêm nay giết nó thì lão ăn mày ta không dám nói ngươi sẽ hối hận nhưng nhất định là ngươi sẽ trúng vào kế nhất tiễn song điêu của đối phương”
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh, một hồi lâu sau mới đột nhiên thốt: "Lão ăn mày ngươi nói ra nghe thử xem”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Nếu Phương Thất chết đi thì ngươi có biết ai sẽ liều mạng với ngươi không?”
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh, nói: "Bổn thần quân sẽ tận tình đón tiếp"
Hiên Viên Hoằng thở dài nói: "Cũng may là lão ăn mày ta kịp thời ngăn ngươi, bằng không thì……"
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh hỏi: "Bằng không thì thế nào?"
Hiên Viên Hoằng than thở: "Bằng không thì bây giờ đã có hai nhân mạng chết dưới tay ngươi rồi”
Bắc Hải Thần Quân hỏi: "Hai nhân mạng?”
Hiên Viên Hoằng nói: "Một người là Phương Thất, một người là Du nha đầu."
Bắc Hải Thần Quân cau mày hỏi: "Du nha đầu là ai?"
Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: "Chính là viên ngọc minh châu của Thái Hồ Điếu Tẩu Du Vọng Nhạc"
Trên mặc của Bắc Hải Thần Quân không biểu lộ gì nhưng trong lòng không khỏi thầm hít sâu một hơi.
Hiên Viên Hoằng nói tiếp: "Lão ăn mày ta lần này đi ngang qua Thái Hồ, nha đầu kia theo ta ra ngoài vui chơi một chút, không ngờ gặp phải Phương Thất ở đây và đem lòng yêu thích hắn. Du lão đầu chỉ có độc nhất một người con gái này, nếu nó chết dưới tay ngươi thì ngươi nghĩ hậu quả sẽ thế nào?”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm bầu trời tối đen, cũng không có trả lời Hiên Viên Hoằng, tiếp đó đột nhiên cười lạnh nói: "Quả nhiên là một tên tặc tử vô sỉ"
Hiên Viên Hoằng thở dài nói: "Đồ nhi yêu quý của ngươi ba năm trước đây đã rời khỏi Thần Long Sơn Trang, Phương Thất vì thế mới lãng tích giang hồ, trong thời gian đó hắn cũng đã chịu nhiều đau khổ. Mặc dù như thế nhưng trong lòng hắn không lúc nào quên được Sở nha đầu, và vì thế đến hiện tại cũng không tiếp nhận tình cảm của Du nha đầu, chuyện này lão ăn mày ta nhìn thấy rõ ràng", Hiên Viên Hoằng thở dài một tiếng, chậm rãi tiếp: "Tuy nhiên ta cũng nhìn ra được, nếu ngươi giết chết Phương Thất thì Du nha đầu nhất định sẽ liều mạng với ngươi và nó tất nhiên không phải là đối thủ của lão quái vật ngươi"
Bắc Hải Thần Quân thở ra một hơi, sắc mặt càng thêm lạnh lùng.
Hắn đột nhiên hiểu được nếu giết Phương Thất thì Du Mộng Điệp cũng sẽ liều chết với hắn, Du Mộng Điệp mà chết thì Thái Hồ Điếu Tẩu Du Vọng Nhạc nhất định sẽ tìm hắn liều mạng, không nói tới Du Vọng Nhạc, Hiên Viên Hoằng sẽ là người đầu tiên cùng hắn nhất quyết sinh tử, đây là trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, tuy nhiên ngư ông hiện tại đang ở đâu?
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Lão quái vật, bây giờ ngươi đã hiểu rồi phải không?"
Bắc Hải Thần Quân cười lạnh, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói: "Chuyện có thật sự phức tạp như lời ngươi không?”
Hiên Viên Hoằng chậm rãi nói: "Chỉ sợ so với lời của ta phức tạp hơn nhiều”
Bắc Hải Thần Quân trầm tư không nói.
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Ngươi có biết vì sao lão ăn mày ta hiện tại ở đây cùng ngươi không?”
Bắc Hải Thần Quân chậm rãi quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Hoằng.
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Nếu lão ăn mày ta suy đoán không lầm thì bây giờ nhất định đang có người từ một nơi bí mật nào đó gần đây theo dõi chúng ta, ngươi tin không?"
Ánh mắt sáng như sao của Bắc Hải Thần Quân chậm rãi đảo quanh, nhìn vào các nơi tối tăm, quả nhiên là đang có bóng người chớp động, sau đó nói: "Tại sao bọn chúng lại phải theo dõi ta và ngươi?”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Bởi vì hiện tại bọn chúng nhất định đang ra tay ở một chỗ khác cho nên mới phái người ở chỗ này theo dõi động tĩnh của ta và ngươi, chỉ cần ngươi và ta vẫn còn ở đây thì bọn chúng có thể an tâm, chuyện này vốn nằm trong kế sách liên hoàn của bọn chúng”
Bắc Hải Thần Quân hỏi: "Ngươi nói bọn chúng ra tay ở đâu? Kế sách gì?"
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Nơi ta muốn nói chính là quán trọ Duyệt Lai, trong đám cháy đó có kế kim thiền thoát xác thì bên kia tại sao không thể có kế đục nước béo cò?”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Xem ra tất cả đều nằm trong suy đoán của lão ăn mày ngươi cả”
Hiên Viên Hoằng cười cười nói: "Tuy nhiên cũng không được đầy đủ lắm, đêm nay đột nhiên có rất nhiều khách tới quán trọ, lão ăn mày ta thấy thế đành phải tốn công suy nghĩ một chút”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng hỏi: "Quán trọ có nhiều người đến trọ thì có gì kỳ lạ đâu?”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Vốn cũng không có gì kỳ lạ, tuy nhiên bọn người đó nhân lúc ngươi đến thì lục tục kéo vào, hơn nữa số lượng còn đặc biệt nhiều nhưng hàng hóa lại rất ít, điểm này không kỳ lạ sao?”
Bắc Hải Thần Quân không nói.
Người sống trong giang hồ đương nhiên phải lưu tâm để ý khắp nơi, nếu Hiên Viên Hoằng cái gì cũng đều nhìn không ra thì làm sao mà còn sống đến bây giờ.
Hiên Viên Hoằng cười cười nhìn Bắc Hải Thần Quân nói: "Thời gian không sai biệt lắm, bây giờ ngươi có muốn cùng lão ăn mày ta đi xem kịch không? Nói không chừng ngươi sẽ gặp được đồ nhi yêu quý của ngươi trong đoàn kịch đó đấy”
Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Hoằng rồi đột nhiên thân thể chợt lóe lên, thân ảnh màu tím nhanh chóng phóng về hướng quán trọ Duyện Lai.
*****
Trong sân đang hỗn loạn, Du Mộng Điệp vội vàng chạy ra ngoài thì thấy được ở phía tây bắc của thành ngọn lửa lớn đang bốc cao, ngay cả nửa bầu trời đã biến thành một màu đỏ.
Du Mộng Điệp nhíu mày, nàng không biết nơi nào đang cháy? Tại sao lại cháy lớn như vậy? Nó có quan hệ gì với mọi chuyện đã xảy ra hay không?
Ở sân sau là dãy phòng hảo hạng, sân vốn cũng không lớn nhưng lại có trồng ít hoa cỏ, người đứng đầy trong sân, trang phục các loại đa dạng, có thể nhìn ra được bọn họ đều là thương nhân từ xa đến đây, bọn họ cũng không ngừng lớn tiếng la hét, các loại ngôn ngữ đều có, trong sân quả thật rất hỗn loạn.
Du Mộng Điệp đứng ở trong đám người ngẩng đầu nhìn ánh lửa bốc cao tận trời, nàng đột nhiên có chút không hiểu tại sao hôm nay khách lại tới quán trọ nhiều như vậy?
Bỗng có một người đàn ông cao to bước ra khỏi cửa phòng rồi đi vào trong đám đông đứng trong sân xem đám cháy. Thật không biết có phải là trùng hợp hay cố ý, dáng người cao lớn của hắn vừa lúc đứng ở phía trước Du Mộng Điệp. Du Mộng Điệp đang muốn tránh né hắn thì bỗng nhiên hắn ho khan hai tiếng, từ hai bên bỗng có người ngăn cản đường đi của Du Mộng Điệp. Du Mộng Điệp nhíu mày, tên to con đột nhiên cúi người xuống, cái mông của hắn thiếu chút nữa đã đụng vào người Du Mộng Điệp.
Du Mộng Điệp đột nhiên lui về phía sau né tránh, phía sau lưng đã có người đang mỉm cười đợi nàng, cái tẩu thuốc trong tay hắn đúng lúc vươn ra, lúc Du Mộng Điệp đang lui về phía sau tránh né thì tẩu thuốc đã đánh vào huyệt Ngọc Chẩm sau đầu nàng, Du Mộng Điệp lập tức cảm thấy trước mắt tối đen, tẩu thuốc lại nhanh chóng điểm vào ba huyệt đạo trên người nàng, Du Mộng Điệp lập tức ngẩn ra, thân hình từ từ ngã xuống, đột nhiên có một cánh tay vươn ra ôm lấy nàng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của aimabietdc