Thiên Dạ xúc động nhìn nam tử cao cao tại thượng trước mặt. “Thuộc hạ tuân lệnh.”
Hoàng thượng, Người đã thay đổi. Nếu là trước kia, Người sẽ không do dự mà để thuộc hạ chết đi.
Bịch!
Nam tử đã chắn nhát đao lúc nãy bổ nhào ra đất.
Lăng Hà Thiên nhàn nhạt trông nam tử đang bất tỉnh nằm trên lớp cát nâu nhạt, hàng chân mày nhíu lại. “Đem đi trị thương. Tra xem hắn là ai?”
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Xa xa, bên dưới những ngọn cỏ dại mọc cao hơn đầu người, một đám khoảng chừng 50 nam tử lẳng lặng theo dõi cuộc chiến. Mắt thấy cục diện biến chuyển hồi kết, đám hắc y nhẹ nhàng rời đi. Mà không hề biết rằng phía sau lưng, lại có một nam tử khác song song dịch chuyển theo hành động của chúng.
-------
Đằng sau ngọn núi không xa tiểu chiến trường, đám người Hoa cung cẩn thận xem xét vết thương lẫn nhau.
“Công tử! Thuộc hạ không hiểu. Vì sao chúng ta lại rút lui?”
“Đúng đấy. Bên ta tuy không áp đảo hẳn bọn chúng nhưng ‘Long’ lúc ấy sắp ‘tiêu’ rồi.”
“Mà sao thời khắc đó công tử không phang ‘Long’ một đao nữa?”
“Nè, mấy cha có ai thấy người chắn một đao cho ‘Long’ hơi quen quen?”
Sâu bên trong khu rừng tối tăm, không chút ánh dương, một nam tử lặng lẽ luyện công. Tấm thân trần mồ hôi nhễ nhại. Chút ánh nắng yếu ớt xuyên qua lớp lớp rừng cây rậm rạp, soi rõ những thớ thịt trắng mịn nhưng săn chắc qua bao năm luyện võ đều đều cử động theo nhịp hô hấp. Hít sâu…thở mạnh… Hai bàn tay đặt ngang ngực, lưng bàn tay hướng lên trên tập trung vận khí… Làn khói trắng mỏng manh nhẹ bốc trên đỉnh đầu… Nam tử vẻ mặt đau đớn, khống chế dòng khí di chuyển chậm lại. Hộc… Khục… Nam tử phun ra búng máu tươi, cả người lắc lư chực ngã sắp xuống…
“Chủ tử!” Nam tử hắc y xuất hiện định xông tới đỡ.
“Ta không sao.” Thanh âm suy yếu cất lên. Nam tử chống tay từ từ ngồi thẳng dậy. Đáng giận! Thương thế khi nào mới khỏi hẳn? ‘Quái huyết’ ta thê thảm đến nỗi cần người khác chống đỡ?
Nam tử hắc y nhẹ nhàng lùi lại, đứng ở khoảng cách chừng 2 thước chờ lệnh.
“Có tin mới?” Nam tử nhoài người với mảnh lụa trắng vắt trên nhánh cây gần đấy lau mồ hôi trên người.
“Hồi Huyết chủ, bọn thuộc hạ vẫn đang tra. Ma cung đã chính thức hoạt động trở lại nhưng tin tức về Ma quân vẫn rất bí ẩn. Hàn Nguyện bặt vô âm tín. Ma Quân đời kế tiếp không rõ danh tính, cũng chẳng thấy xuất hiện. Mọi chỉ thị đều từ Tả Quân, đồng thời cũng là Ma kiếm nổi danh trên giang hồ Ma Đức Trọng. Hi vọng Lệ cô nương có thể cung cấp manh mối về ‘Hồng ưng’.”
“Cô ta không biết đâu. Nhưng cô ta rành cách thức hoạt động của Ma cung, cứ thông qua cô ta tìm là được.” Nam tử vén mái tóc dài vượt thắt lưng thả bên bả vai trái, hai tay bắt đầu thắt bím.
“Thuộc hạ tuân lệnh. Nhưng…” Nam tử hắc y ngập ngừng. “Chủ tử tin chắc Lệ cô nương sẽ gia nhập Huyết môn sao?”
“Cô ta hận nhất Ma cung. Một mình chẳng thể làm gì được. Cô ta cần một đồng minh như Huyết môn.” Nam tử vẫn chăm chú vào bím tóc, đôi tay thành thục đưa từng lọn tóc nhỏ qua lại, đan chéo nhau.
“Thuộc hạ rõ.” Nam tử lui về sau, đột nhiên chân ngừng bước, xoay người lại, chần chừ: “Chủ tử! Thương thế Người đã đỡ hơn chưa?”
Nam tử thong thả buộc chặt đuôi tóc. Bím tóc dài, đẹp, gọn gàng hiện ra. Ngẩn đầu, ánh mắt sắc lạnh của nam tử xẹt qua tên thuộc hạ.
“Ơ… Thuộc hạ cáo lui.” Hắc y nam tử lông tơ dựng đứng vội vàng co giò chạy thẳng.
“Con gái Sarah Thor?” Thanh âm nho nhỏ kèm chút khó tin phát ra từ chóp lưỡi run run.
“Không sai! Hôm nay ta muốn mượn đầu ngươi để tế cha nhân ngày giỗ thứ 15. Ngươi không phiền chứ?”
Trong trẻo như tiếng chuông ngân, mị hoặc khó cưỡng nổi. Cô gái nhỏ khiến người khác không thể chối từ, dù là cô đang ‘mượn đầu’ người ta.
Kei Carter quay phắt lại, cặp mắt có chút mất mát, giọng nói xót xa. “Con không tin? Lần đầu tiên của Sarah là do ta chiếm lấy. 26/01. Lúc đó, hắn ta đang bị trói trong một nhà kho hoang vắng tại quận Asakusa.”
Cha mất rạng sáng ngày 27/01. Nói vậy…không…không... Tại sao mẹ lại…? Trả thù??? ‘Con phải nhanh chóng lớn lên. Cha con đang chờ con. Chờ mối huyết thù được trả.’
“HA…HA…HA… 15 NĂM… TA LÀ CÔNG CỤ ĐỂ TRẢ THÙ… ĐƯỢC NUÔI DƯỠNG NHƯ CÔNG CỤ BÁO THÙ… HA…HA…”
“Con gái! Đừng rời cha.” Kei Carter rất tự nhiên xưng hô cha con. Có lẽ là do phụ tử thiên tính chăng? Bàn tay to lớn nắm chặt đôi tay bé nhỏ. “Cha biết đã làm nhiều điều không phải với cô ta… không… với mẹ con, nhưng… Cha chưa từng làm gì có lỗi với con cả. Bấy lâu nay không quan tâm con là vì không biết sự tồn tại của con. Nếu là vì mẹ, con không cần tha thứ cho cha. Nhưng… Hãy ở cạnh để giày vò ta nếu điều này có thể giúp con bước đầu thử tiếp nhận cha. Xin con!” Người đàn ông tha thiết nói.
Cô độc, đau thương. Đã 15 năm kể từ ngày ấy, y chưa từng kết giao hay chạm vào người phụ nữ nào khác, trừ trường hợp bất khả kháng: đối tác làm ăn kinh doanh là nữ. Ký ức thống khổ ngày ấy dày vò y mỗi đêm. Đến tận giây phút này, y vẫn thường tự hỏi: Là ai đã đẩy sự việc đến bước đường cùng? Là y đã sai sao? Giữ người mình yêu, vị hôn thê trong tầm tay là tội lỗi? Phải chăng ngay từ đầu y nên buông tay thì sự việc có như ngày nay? Tới nỗi không thể cứu vãn?
Blood nhìn ánh mắt đớn đau của người đàn ông, đôi mắt cô giãy dụa. Trước kia, khi chưa biết về mối huyết thù, cô vẫn rất ngưỡng mộ người đàn ông này. Kei Carter – người đàn ông ma quỷ, biểu tượng của quyền lực. Cách nghĩ của người này khiến cô nể phục.Cha??? Rút tay về, Blood Thor xoay lưng bỏ chạy… Nhưng…
Bánh xe thời gian vẫn tiếp tục quay vòng.
3 tháng sau, cầm kết quả điều tra trên tay, cô gái vô lực ngã phịch trên chiếc ghế bành. “Sarah Thor là vị hôn thê của Kei Carter do hai gia đình định hôn ước từ nhỏ. Trước đám cưới 6 tháng, Sarah gặp và yêu Shin Mor – một sinh viên ngành khảo cổ. Sarah bỏ trốn khỏi đám cưới. Kei không nuốt trôi nỗi nhục này bắt cóc Shin, yêu cầu Sarah trao thân để cứu tình nhân. Xong việc, Kei phản bội giết Shin trước mặt Sarah.”
Trong căn phòng nhỏ thiếu ánh sáng.
“Mẹ! Tại sao gạt con?”
“Ta nếu nói thật ngươi có giết hắn không?”
Ngươi? Gọi ta sao?... Đau…Lòng đau như cắt…
“Dối gạt con gái đi giết cha ruột mình. Sao mẹ có thể tàn nhẫn đến thế?”
“Ta tàn nhẫn?” Sarah cười bi thương mà dữ tợn. “Thế hắn không tàn nhẫn sao? Lừa ta trao thân, sau đó thẳng tay giết Shin trước mắt ta. Shin có tội gì chứ? Chúng ta yêu nhau là tội ác tày trời sao?” Sarah quay phắt, ngón tay trỏ chỉ thẳng Blood. “Ngươi! Lẽ ra ngươi là con gái của ta và Shin. Là con gái Shin mà không phải là hắn!”
Không gian trầm xuống. Là lỗi của ai? Ái tình có tội lỗi gì? Trong đầu Blood chợt hiện 2 câu thơ cô đã từng đọc trong một tiểu thuyết nào đấy.
Hỡi thế gian tình ái là chi
Khiến lứa đôi thề nguyền sống chết?
Blood ngẩn đầu, chuyện trước kia cô chẳng xen vào nữa. Đôi mắt kiên định nhìn người phụ nữ. Có một câu cô nhất định phải hỏi. Lòng chợt gợi sóng, những đợt sóng bản thân không thể kiểm soát.
“Con là công cụ trả thù của mẹ?” Đừng… xin hãy nói không phải…
“Nếu không phải để trả thù ta sinh ngươi ra làm gì? Hừ! Uổng công ta vất vả suốt 15 năm. Vô dụng! Không cần ngươi nữa, chuyện này ta sẽ tự giải quyết. Ta nhất định sẽ đạp tên khốn đó xuống địa ngục.”
Thời gian như thoi đưa. 2 tháng trôi qua. Yeah Bar – quán bar dành cho tụi loi choi nhà giàu trong thành phố. Cô gái bé nhỏ với mái tóc ngắn ngủn làm khuôn mặt trông rất ngố, ngồi nốc ly bia thứ ba trong tối nay.
“Chủ quán! Chuyển kênh 13 ấy. Xem tin tức.” Ông cụ tóc trắng ngồi tại quầy rượu yêu cầu.
“Hôm nay, trên tuyến đường Shinki, một vụ tai nạn thảm khốc đã xảy ra. Theo mô tả của nhân chứng, Sarah Thor đã lạc tay lái đâm vào xe chủ tịch Tập đoàn Carter, sau đó xe trượt bánh va chạm với tàu lửa SE. 44 người chết kể cả Sarah Thor. Chủ tịch Carter bị thương nhẹ. Toa 4 của tàu SE hư hỏng nặng. Cảnh sát đang điều tra chi tiết. Chúng tôi sẽ tiếp tục thông tin cho các bạn. Tôi là phóng viên Suzuki Honda của Đài truyền hình trung ương Nhật Bản, đưa tin trực tiếp từ hiện trường.”
Tử Hoa rời giường, đến bên khung cửa sổ. Mở toang cả hai cánh, tầm mắt Lãnh Tử Hoa trông về phương trời xa. Mảnh đất nàng đã sinh ra và lớn lên, mảnh đất nàng chẳng thể quay về dù chỉ một lần. Nhật Bản! Tổ quốc tôi! Quê hương tôi! Xứ sở Phù Tang, nơi những đóa anh đào ngàn năm nở rộ. Nơi ấy có một người, một người rất quan trọng. Mà mãi đến tận bây giờ nàng mới nhận ra người ấy quan trọng như thế nào đối với nàng. Đây là hối tiếc duy nhất trong 26 năm sống trên đời của nàng.
Cha! Từ sinh nhật năm 17 tuổi con đã không còn giận cha nữa. Lời này đáng lẽ phải nói sớm hơn. Con xin lỗi. Ở nơi ấy, mong cha hạnh phúc.