Mỹ nhân không có tội , tội trạng là do những kẻ say đắm mỹ nhân gây ra ...
Võ công vô tội , tội lỗi là do kẻ dụng võ , tâm địa chẳng ra gì ...
Chương Một
Mỹ Nhân Nhất Tiếu Hoán Thiên Kim
Băng Tuyết sau một mùa đông lạnh giá đang bắt đầu tan chảy hòa mình thành những dòng suối lớn đổ ra sông rộng , đây đó tiếng róc rách vang lên miên man bất tận . Ngồi bên bìa rừng mà nghe âm thanh thánh thót du dương ấy vọng lại từ ngàn sâu , người ta hồ dễ quên hết mọi thứ trên thế gian ...
Huyện Bản Trường vào mùa xuân hoa đào nở khắp nơi , không gian như bị nhuốm một sắc đỏ hồng huyền diệu , phiêu phất đến nao lòng . Thi thoảng từ những ngọn núi xanh mát như chân mày bậc mỹ nhân , tiếng suối chảy vọng lại tựa hồ một bản nhạc ấm nồng của chúa xuân .
Viên ngoại họ Tây có người con gái tên Lộng Ngọc , sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành . Chỉ biết Nàng mang vẻ đẹp trang trọng và đài các như Dương Quý Phi , dáng dấp đi lại mềm mại uyển chuyển tựa Ly Cơ mà lại thanh thóat nhẹ nhàng như Thượng Quan Phi Yến đứng múa trên mâm đồng . Tuy Nhiên trên khuôn mặt đẹp như ánh trăng rằm ấy , phảng phất vài nét buồn vẩn vơ như Tây Thi ngồi đập áo bên suối Nhược Gia . Còn ánh mắt xanh thăm thẳm ẩn dưới hàng chân mày lá liễu mềm mại thì vương vất nỗi sầu ai oán như Chiêu Quân miền quan tái hướng về cố quốc ...
Năm nay Tây Lộng Ngọc tròn mười lăm tuổi , nàng đã vấn tóc chờ kẻ tài danh đến đón rước lên kiệu hoa . Tây viên ngoại cũng là kẻ am tường việc cổ kim , ông ta liền cho vẽ bức họa một con chim tước bằng cái chén mắt trâu treo trên đầu hồi trái của tòa trang viện nơi Lộng Ngọc ở . Tây viên ngoại sai gia nhân đi dán giấy đỏ khắp huyện Bản Trường với nội dung : Chỉ cần người nào trong tết thanh minh có thể đứng ngoài khoảng cách một trăm trượng mà bắn trúng mắt con chim sẻ ấy , tự nhiên sẽ trở thành đông sàng khoái tế nhà họ Tây !
Chúng nhân ban đầu nghe tin Tây gia trang kén rể thì lấy làm vui mừng nhưng đọc đến đoạn thử thách ấy thì ai nấy lắc đầu thở dài . Họ đều chỉ là thường dân quanh năm lam lũ , với khoảng cách xa như vậy , dù trông thấy hình con chim sẻ đã khó , nói gì đến bắn trúng ? Mà lại còn bắn chúng cái mắt nhỏ như hạt đậu !... Tuy nhiên họ cũng cho rằng vào ngày đấy nhất định nàng Lộng Ngọc sẽ xuất hiện cho nên ai cũng chuẩn bị đến tham dự , kể cả nam lẫn nữ . Không lấy được mỹ nhân thì ngắm nàng một lần cũng là cái sung sướng vương lại một đời !
Mùng ba tháng ba , trời lất phất mưa bay , không khí tiêu điều hiu hắt hơn hẳn mọi năm . Bầu trời nom như trùng xuống bởi bụi mưa lay lắt . Không gian hãy còn vương vất khí hàn giá lạnh của mùa đông nên ai nấy không khỏi co ro thân hình rúc vào vạt áo như muốn trốn tránh cái rét muộn màng .
Tuy vậy trước cổng gia trang của Tây Viên Ngoại từ sáng sớm , bất kể trời mưa chúng nhân tập trung đông không một chỗ hở ! Dường như đối với họ cái việc đi tảo mộ tổ tiên không thể nào quan trọng bằng việc ngắm nhìn mỹ nữ !
Nhưng họ lại quên mất một điều : Chỉ họ là coi tổ tiên mình không bằng một trang quốc sắc thiên hương . Chứ Tây viên ngoại cùng phu nhân và nàng Lộng Ngọc vẫn đi tảo mộ . Có lẽ họ biết được dân chúng quanh đấy sẽ tụ tập từ sáng sớm cho nên đã dậy từ lúc trời hãy còn tối đen ! Thiên hạ chen lấn ngó mắt mà nhìn cái cổng im thin thít như chưa bao giờ được mở , mặt đất ướt át bị những bàn chân háo hức dẫm đạp lên đến nỗi tơi bời như cày cuốc . Quần áo bọn họ thi thoảng bùn đất nhơ bẩn bám lên , ô dù không ai che nổi vì người quá đông , thành ra toàn thân ướt át , mặt mũi tái nhợt . Vậy mà chẳng có kẻ nào chịu từ bỏ ý định ...
Cỏ xanh non mơn mởn lấm tấm bụi nước đọng lại , nhìn từ xa như màn thảm bạc . Những màn mưa phùn lạnh lẽo kéo trùng trời đất đến gần nhau .
Tây viên Ngoại tuổi ngòai tứ tuần , thần thái uy nghi đang cùng phu nhân và ái nữ tế bái bên một khu mộ phủ rêu . Đằng sau họ , sáu ả tỳ nữ đứng che ô ...
Trông phu nhân của ông ta tuy tuổi gần tứ tuần , nhưng dung nhan vẫn còn tú lệ bất phàm thì người ta cũng phần nào giải đáp được , nhan sắc của Lộng Ngọc là do đâu mà có ! Chỉ duy một điều , dung nhan ấy vượt trội lên tất cả , đối với nữ nhân trên thế gian từ cổ chí kim nàng là số một , không ai dám sánh và cũng chẳng bầu bạn nổi cùng ai cho nên mới ôm nỗi buồn man mác rúng động hồn bất kỳ thi nhân nào ...
Khu Mộ nhà họ Tây nằm trong một quần thể với vô số các ngôi mộ lụp xụp gần cánh rừng thưa nhặt cây cối . Đứng từ ngoài này mà nghe tiếng mưa bay cộng hưởng với tiếng suối chảy thì thật khó bề diễn tả nỗi xúc cảm lâng lâng . Mọi năm nơi này vẫn dộn dịp người qua lại thắp hương khấn bái . Nam thanh nữ tú thì dạo gót trò truyện bên bìa rừng muôn phần rộn rã . Nhưng năm nay chỉ duy có gia đình Tây viên ngoại là tới đây tế bái . Ông ta thở dài nhìn quang cảnh u ám , tiêu điều xung quanh hỏi phu nhân :
-Bà có biết vì sao ta tổ chức ngày kén đông sàng khóai tế cho nhà họ Tây vào hôm nay hay không ?
Tây phu nhân đang thẫn thờ nhìn ngắm mấy làn mưa , dường như những bậc mỹ nhân bất kể tuổi tác luôn mang theo mình nỗi buồn vô cớ . Chính những nét man mác ấy tô điểm thêm cho họ sự não nùng cuốn hút nhân tâm . Bà lắc đầu :
-Phu quân xưa nay làm việc gì cũng đều ẩn chứa huyền cơ , không phải ai cũng biết !
Lộng Ngọc run mình trong chiếc áo cừu trắng muốt như tuyết , tấm áo ấy mặc cho làn mưa bay bay chuyển hướng liên hồi vẫn không hề vướng giọt nước nào , cũng như tâm hồn thánh thiện của nàng chưa vương vất chút bụi hồng trần .
-Phải chăng cha muốn thử lòng họ ?
Tây viên ngoại gật đầu vừa ý :
-Tiểu Ngọc xưa nay vẫn rất thông minh !
Tây phu nhân thở dài :
-Vậy thì ông toại nguyện rồi , xem ra khắp huyện Bản Trường này chẳng có gã nam nhân nào ra gì !
Tây viên ngoại mỉm cười nói :
-Chưa hẳn ! Bà nhìn xem kìa !
Mọi người đi theo nghe nói vậy cũng hướng đôi mắt về phía ông ta chỉ , quả nhiên trong màn mưa lất phất có một gã thư sinh đang vác cuốc đi tới . Hắn vác cái cuốc mỏng manh ấy tựa như vác cả bầu trời u ám bụi mưa . Gió lạnh cắt da mà hắn chỉ vận một bộ trường bào cũ nát đã thấm ướt nước mưa . Mái tóc dài bết xuống khuôn mặt trắng nhợt nhạt vì ngấm lạnh nhưng vẫn không che nổi được vẻ anh tuấn . Hai tỳ nữ theo hầu vội đưa Lộng Ngọc trở lại kiệu , nhan sắc của nàng không phải ai cũng ngắm nhìn được , nhất là đối với một gã thư sinh bần hàn ...
Tiểu thư sinh dường như không quan tâm tới gia đình Tây viên ngoại , hoặc giả là hắn rất chăm chú đến công việc của mình nên không để ý tới ai . Hắn bước thẳng đến ngôi mộ được đắp từ đất sơ sài quanh đấy , đoạn cuốc đất vun cao lên rồi lầm rầm khấn vái . Hắn quỳ xuống mặt đất lép nhép bùn , lạy mấy lạy rồi đứng lên trở gót quay về ...
Tây viên ngoại dơ tay gọi giật lại :
-Này cậu !
Thư sinh khựng người , đôi mắt hắn mơ hồ chớp chớp đẩy mấy làn nước vương vất trên bờ mi . Thì ra quanh đây vẫn còn có người mà hắn không để ý ! Tiểu thư sinh đưa song mục nhìn ngó xung quanh một hồi như muốn chắc chắn rằng trung niên giàu có kia đang gọi mình rồi mới lên tiếng :
-Lão gia gọi tiểu sinh ?
Tây viên ngoại mỉm cười :
-Đích thị ! Cậu lại đây cho ta hỏi chút chuyện được chứ ?
Thư sinh hơi ngẩn người nhưng hắn vẫn co ro bước lại hỏi :
-Ta với lão gia không quen biết , ngài gọi ta là có chuyện gì chỉ bảo ?
Tây viên ngoại mỉm cười :
-Hôm nay tất cả mọi người trong huyện Bản Trường đều đến dự lễ kén chon đông sàng khoái tế nhà họ Tây , sao ngươi không đi ?
Tiểu thư sinh mỉm cười , hắn chống cái cuốc cũ kỹ xuống đáp :
-Ta chỉ là một thư sinh nghèo , há dám trèo cao sao ?
Tây viên ngoại gật gật đầu nói :
-Ngươi tự cho mình là thư sinh , chẳng lẽ có có ý cầu tiến hay sao ?
Tiểu thư sinh thở dài một tiếng , đôi mắt hắn mấy phần mông lung . Hắn không trả lời câu hỏi của Tây viên ngoại mà vác cuốc lên vai lững thững bước đi . Tây viên ngoại hỏi với theo :
-Ngươi tên gì ?
Thư sinh đáp gọn , tiếng nói hắn lay lắt hòa vào làn mưa :
-Hàn Vũ !
Tên hắn thật hợp với cảnh cho nên Tây viên ngoại có phần đoán hắn chỉ tiện miệng mà nói , ông ta nheo nheo mắt rồi trở lại kiệu . Tây phu nhân an tọa xong mới ra lệnh cho kiệu phu khởi kiệu . Bà nhìn phu quân nói :
-Hắn là người có phẩm chất , chỉ có điều gia cảnh rất ư không tốt !
Tây viên ngoại mỉm cười :
-Phu nhân sao biết được ý ta mà nói vậy ?
Tây phu nhân tựa mình vào cánh tay phu quân nói :
-Sống với ông lâu như vậy đương nhiên ta phải biết !
Chúng nhân đang tập trung như kiến phía trước Tây gia trang thì thấy hai cỗ kiệu đỏ tám người khiêng đi đến , họ nhốn nháo không hiểu người trong kiệu là ai nên mới dồn mắt qua nhìn .
Tây viên ngoại bước khỏi kiệu , ông ta nhìn bọn người ướt nhèm gồm cả già cả trẻ , cả nam nhân cả nữ nhân đang ngơ ngẩn nói :
-Phiền các vị nhường đường cho phu nhân và tiểu nữ hồi trang , sau đấy mới nói đến chuyện kén đông sàng !...
Chúng nhân từ từ giãn ra , lúc này bên trong cái cổng lớn một lão nhân tuổi ngòai lục tuần , mày bạc mắt sáng bước đến trước cỗ kiệu cúi đầu :
-Lão gia đã về thì mọi chuyện được giải quyết rồi !
Nói đoạn đưa tay mời Tây viên ngoại trở lại kiệu , còn mình thì đích thân đi trước rẽ người dẫn đường ...
Chúng nhân sau phút giây im lặng thì lại bắt đầu trào dâng làn sóng bàn tán , tiếng họ nói không to nhưng cả trăm ngàn cái miệng thì âm hưởng quả nhiên chẳng dễ chịu chút nào . Họ chỉ tay rồi dồn mắt vào cỗ kiệu đi sau cùng , nơi mà Lộng Ngọc kiêu sa đang ngự !
Hai cỗ kiệu bước vào tòa trang viện tầm một khắc thì Tây viên ngoại bước ra , ông ta đã thay bộ trang phục lấp lánh hoàng kim vào , trông thần sắc uy vũ mấy bề nghiêm nghị . Tây viên ngoại bước đến một cái đài khá cao dựng đối diện với tòa viện nơi làm cấm cung của Lộng Ngọc . Mưa nặng hạt hơn , bui giăng mù trời , dường như chưa có năm nào vào tiết thanh minh mà lại mưa nhiều và giá lạnh đến vậy .
Tây viên ngoại đích thân cầm ô , ông ta cho hai tên hầu nhỏ đi xuống , đoạn hướng về phía chúng nhân nói lớn át tiếng ồn ào :
-Các vị đến đây thì ắt cũng đã thông rõ chuyện tuyển chọn lần này , vậy ta cũng không còn gì để nói . Trong các vị dù già cả hay xấu xí đến cỡ nào , chỉ cần bắn đạt yêu cầu tự nhiên sẽ thành đông sàng khoái tế nhà họ Tây !
Mỹ nhân không có tội , tội trạng là do những kẻ say đắm mỹ nhân gây ra ...
Võ công vô tội , tội lỗi là do kẻ dụng võ , tâm địa chẳng ra gì ...
Chương Hai
Xuân Tiêu Khổ Đoản Nhật Cao Khởi
Chúng nhân hoan hô dậy đất , trông bộ dạng họ hớn hở cứ như mình sắp được làm khoái tế nhà họ Tây vậy . Tuy nhiên khi nhìn đến cây cung lấp lánh sắc quang , đặt trên cái giá gỗ lớn mà Tây viên ngoại mới cho người đem ra thì chẳng thấy ai dám bước lên sàn .
Nguyên cái cung này trông như hình dạng một con chim ưng khổng lồ , dây cung dài đến gần một trượng , thân cung như bắp đùi . Để đem cây cung này lên đây hai tên gia nhân đã phải khá vất vả ! Chúng nhân nhìn cây cung tỏa sắc bạch quang chói lòa thì không khỏi than thở . Dường như Tây viên ngoại đang có ý chơi khăm chúng nhân !
Mọi người còn đang chỉ trỏ bàn tán thì phía đằng xa , nơi chân trời phủ mờ bụi mưa một vầng hồng nhạt xuất hiện , quầng sáng hồng này ngày càng lớn , cuối cùng chúng nhân cũng có thể quan sát được rõ ràng . Ai nấy chân diện đại biến !
Đấy là hình dạng một cỗ kiệu hoa , phía trước kiệu lơ lửng hai quả tú cầu đỏ như máu , tuyệt nhiên chẳng hề bị nước mưa đáp vào .
Tuy nhiên hình dạng cỗ kiệu này không phải là thứ khiến chúng nhân sợ hãi , điều làm họ hoảng hồn chính là cổ kiệu hoa không hề có người khiêng ! Nó bay chập chờn cách mặt đất khoảng ba trượng , dập dìu đáp xuống cái đài cao !
Tây viên ngoại nét mặt mấy phần biến đổi nhưng vẫn lặng lẽ quan sát , chỉ thấy vầng hồng bao quanh cỗ kiệu ngày càng nhạt đi , cuối cùng tắt hẳn , vầng hồng quang ấy vừa tắt lịm thì nước mưa bắt đầu thấm vào hai quả tú cầu và vải vóc bao bọc quanh cổ kiệu . Trông chúng ướt đẫm nước mưa thật giống như mảnh vải trắng được nhuốm đầy máu tươi !
Rèm kiệu lay động rồi bước ra một thiếu niên , trông dáng độ phiêu dật , tự tại . Toàn thân hắn vận áo tân lang đỏ chói , đang ướt dần vì nước mưa như biết chắc rằng Tây Lộng Ngọc sẽ là vợ hắn ngay trong ngày hôm nay !
Hán Tử ngước đôi mắt tựa ánh sao đêm quan sát chúng nhân một vòng , trên chân diện lấm tấm bụi mưa xuất hiện vài nét khinh khi . Hắn bước đến trước mặt Tây viên ngoại cúi đầu :
-Tiểu tế Vạn Long xin được ra mắt Nhạc Phụ đại nhân !
Chúng nhân dường như chưa hề nghe nói đến cái tên này nên đưa mắt nhìn nhau ra chiều khó hiểu . Tiếng xì xầm bàn tán lại vang lên át cả tiếng mưa đang ngày càng nặng hạt . Tây viên ngoại thở dài nói :
-Ta và Thiếu Đường Chủ Vạn Xuân Đường hãy còn chưa xác định rõ ràng quan hệ , gọi như vậy e rằng hơi sớm !
Vạn Long chắp tay sau lưng , hắn bước đến cây cung bạc đăm mắt nhìn ngắm kỹ càng , đoạn nói :
-Xem ra nhạc phụ đại nhân nhất định phải bắt ta giương cung rồi !
Tây viên ngoại mặc nhiên không phản đối , ông ta ngoảnh mặt đi chỗ khác , thái độ khinh khi coi như chẳng để tâm đến hắn . Vạn Long mày kiếm khẽ xích lại . Hắn từ tốn nói :
-Bắt tiểu tế giương cung cũng được , nhưng xin nhạc phụ đại nhân cho ta mượn tạm hai tên gia nhân được chứ ?
Tây viên ngoại gật đầu , đoạn ông ta cũng vẫy tay ra hiệu cho hai tên khiêng cung khi nãy bước lên . Vạn Long kéo chúng đến xếp hàng ngang quay lưng lại với tòa cấm cung của Lộng Ngọc . Sau đấy , hắn điềm nhiên đến chỗ cây cung dùng một tay nhấc lên nhẹ như không hề chịu bất cứ sức nặng nào . Thiên hạ đứng xem ai nấy thất kinh !
Vạn Long mặc cho hai tên gia nhân của Tây gia trang đang há mổm ngạc nhiên , hắn đặt hai đầu thân cung lên vai chúng , rồi dùng chân phải đạp lên thân cung , tay phải kéo dây cung về phía ngực , lên tên .
Tây viên ngoại thầm kêu khổ , rõ ràng hắn có thể cầm cung và bắn mũi tên đó đi một cách dễ dàng vậy mà lại giở trò ấy ra hành hạ hai tên gia nhân để đe nẹt ông ta . Như vậy đủ thấy tâm cơ hắn vô cùng âm hiểm ...
Bấy giờ Vạn Long thân hình ướt nhớp nháp , khắp thân mình giống như từ chậu máu bước ra đang vận chân nguyên , toàn bộ cây cung sắc hồng bừng cháy át hẳn ánh bạc . Hai tên gia nhân hoảng sợ đến độ tay chân bủn rủn , chúng nhắm nghiền mắt lại , mồ hôi hòa cùng nước mưa uớt từ đầu đến cuối .
Vạn Long vẫn lững lờ , thái độ hắn chẳng có gì tỏ ra là muốn bắn ngay mũi tên ấy đi cả ! Chúng nhân phía dưới dường như chưa bao giờ thấy sự việc hy hữu đến vậy ! Họ đều là nông dân , một chút võ công cũng không có chứ đừng nói gì đến việc thông dụng các loại phép thuật kỳ bí kia !
Trên đài cao bây giờ hồng quang chói lòa nơi mũi tên , hai gã gia nhân đầu gối đập vào nhau từng hồi , chúng sợ đến độ đái cả ra quần mà không hay . Hơi bay lên từng làn theo những dòng nước tiểu khiến Vạn Long nhíu mày . Hắn bế hô hấp thả mạnh mũi tên đang căng dây . Hai gã gia nhân như thóat nợ . Chúng vội vàng lủi xuống đài ngã sấp , ngã ngửa mà chạy vào trang . Mũi tên sau khi được thả khỏi cung thì bay rất chậm rãi mang theo đạo hồng quang chói lòa bừng cháy khoảng không nó đi qua .
Vạn Long dường như chẳng thèm để tâm vì hắn biết chắc mũi tên sẽ đến đâu ! Cho nên khi mũi tên đang dập dìu vi vu như chiếc lá rơi bay đến bức họa đồ chim tước thì hắn đem cây cung lững thững dựng vào giá gỗ , rồi đăm mắt quan sát kết quả .
Chúng nhân tim đập loạn xạ , ai nấy dán mắt vào mũi tên chói chang sắc quang . Dường như hơi thở cũng bất giác dừng hết lại !
Đột nhiên khi mũi tên còn mấy trượng nữa sẽ đáp đến bức họa thì khựng lại không tài nào bay tiếp được nữa . Vạn Long cùng chúng nhân chưa hết ngạc nhiên thì mũi tên tắt lịm sắc hồng rồi rơi "cạch" một cái xuống mặt đá trên sân rộng phía trước cấm cung .
Tây viên ngoại giãn chân diện nhưng lão còn chưa kịp buông tiếng thở phào nhẹ nhõm thì không gian u ám vang dội tiếng cười hoang dại . Chúng nhân nghe thấy tiếng cười ấy thì cơ hồ như nghe phải âm thanh gọi hồn , ai nấy vội vã bịt tai không dám nghe tiếp !
Tiếng cười man dại len lỏi trong màn mưa ấy tựa hồ làm không gian điên đảo . Vạn Long vận công định thân quát :
-Không ngờ Sương Long phái cũng có ý muốn tranh đoạt mỹ nhân ! Lại còn giở trò đê hèn ! Thật khiến người ta khinh bỉ !
Mưa hiu hắt tuôn, chỉ có điều tiếng cười đã hoàn toàn dứt . Từ trên không , một bóng hình bao bọc sắc vàng chói lòa tạt mưa đáp xuống đài . Nhìn lại đấy là một trung niên hán tử tuổi ngòai tam tuần , râu quạ đen bóng , ánh mắt tinh anh , phong thái như ngọc thụ lâm phong !
Tây viên ngoại dường như cũng chẳng lạ gì với người này , nét mặt vừa giãn ra của ông ta lại bao phủ một màu u ám hòa nhập với không gian hiu hắt . Vạn Long trừng mắt quát :
-Đông Phương Như ! Thật uổng công cho ngươi đường đường là viện chủ Phong Lâm viện của Sương Long phái mà đi làm cái trò bỉ ổi ấy !
Đông Phương Như chẳng thèm chào hỏi Tây viên ngoại , cũng bỏ mặc luôn thái độ tức tối của Vạn Long ! Hắn bước đến chỗ cây cung vận chân nguyên lên hữu thủ , không gian sắc vàng chói lóa . Bàn tay phải Đông Phương Như tựa ánh mặt trời chói ngời . Chúng nhân phía dưới lại xì xầm bàn tán , cuộc đời họ dường như chưa bao giờ chứng kiến những sự việc kinh thiên như ngày hôm nay !
Chỉ thấy trên đài cao màn mưa như bị đẩy dạt qua một bên , sắc vàng cô đọng như dòng nước lan tỏa bao bọc lấy cây cung nhấc bổng lên . Cây cung méo mó , dị dạng theo sự uốn lượn của "dòng nước" vàng ấy rồi "bụp" một cái tan biến vào hư không !
Tây viên ngoại thất sắc chỉ tay thẳng mặt Đông Phương Như :
-Ngươi ... có biết đấy là bảo vật nhà họ Tây không ?...
Vạn long thấy lão nổi giận thì đắc ý , cũng chẳng thèm can ngăn mà khoanh tay đứng nhìn ! Đông Phương Như hừ nhạt nói :
-Ta để ý đến con gái lão là diễm phúc , còn dám bày đặt thử với chả thách !
Nói đoạn lại vươn tay phóng một đạo chỉ phong vàng chói lóa hướng thẳng đến bức tranh họa chim tước ! Bức tranh ấy nổ tung , kèm theo một góc mái nhà sập xuống . Chúng nhân sợ hãi nhìn nhau , linh tính mách bảo cho họ nơi này sắp xảy ra đại biến , một vài người len lỏi bỏ đi , còn đa số vẫn mãi mê với tính hiểu kỳ nên chẳng bận tâm !
Tây viên ngoại chân diện tái nhợt rồi nổi lên những quầng tím đậm , trông lão lúc này thật đang thập phần tức giận ! Đông Phương Như không quan tâm , hắn ngó mắt nhìn đám người trong Tây gia trang đang nhốn nháo sợ hãi , cất một tràng cười hoang dại . Mưa dày đặc , thân hình hắn ướt như chuột lột , tóc tai bê bết cộng với tiếng cười ấy nom thật giống con thú hoang đang kêu gào !
Tây viên ngoại sau phút giây tức giận liền vận chân nguyên chói lòa ánh hoàng kim . Lúc này người ta mới hay lão cũng biết võ công ! Vạn Long cùng Đông Phương Như còn nhận ra thứ võ công này không hề tầm thường !
Tây viên ngoại đẩy dạt màn mưa mang theo hai đạo hoàng quang , điểm chân bay đến Đông Phương Như mắng :
-Hạng như ngươi dù đầu thai gột tội đến chín kiếp cũng không xứng làm khóai tế nhà họ Tây !
Đông Phương Như sau phút giây bất ngờ cũng vội vận chưởng nghênh tiếp . Hắn cười nhạt :
-Hóa ra là chân tu của Sương Long phái , xem ra nguồn gốc của lão chẳng hề đơn giản !
Chúng nhân không hiểu họ nói gì , chỉ thấy khi hai chưởng phong chạm nhau thì ánh hoàng kim bùng phát chói lòa đánh dạt hết những giọt nước lất phất . Lúc đó , lôi đài tựa như bị một mảnh mặt trời bị vỡ , bất ngờ mà rơi xuống . Sau cú va chạm kinh thiên đấy , hai đối thủ nhảy lùi ra sau thủ thế !
Tây viên ngoại run tay vận lực , từng khớp xương kêu lên răng rắc . Trong hoàn cảnh này mà nói , những tiếng kêu ấy tựa hồ âm thanh từ địa ngục vọng lại !
Nhưng lão chưa kịp xuất thủ thì trên trời cao một đám mây nặng trĩu u khí xuất hiện . Đám mây bay lòng vòng một hồi . tiếp đấy một nhân ảnh vận dạ hành y xuất hiện .
Ai nấy chưa kịp nhìn thấy chân diện hắn thì kẻ mới đến đã bay dạt về khoảng không trên cấm cung mà Đông Phương Như đánh sập . Thân pháp ảo diệu vô song ! Tây viên ngoại , Đông Phương Như , Vạn Long hiểu tên hắc y nhân này muốn làm gì nên không hẹn mà cùng băng mình đến tòa cấm cung của Tây Lông Ngọc !
Chúng nhân nhốn nháo , tính xô đẩy cổng Tây gia trang mà vào trong quan sát tình hình , tuy nhiên lão quản gia đã sai bọn gia nhân đẩy họ ra .
Mọi người ầm ĩ chen lấn , họ đang tức giận chửi mắng vu vơ thì nghe tiếng hét thất thanh của thiếu nữ vọng ra . Sau đó hắc y nhân bay vọt lên trời , hông bên phải cắp theo một cô gái , tuy rằng thần sắc nàng ta hoảng sợ nhưng không dấu nổi vẻ đẹp thoát tục như tiên . Chính thị Tây Lộng Ngọc !
Hắc y nhân điểm mũi chân tính lên mái nhà tính bay đi tiếp thì một khối cầu đỏ ối từ trên cao giáng xuống như cuồng phong bão táp . Hắn hoảng hồn vội liệng qua một bên tránh né . Khối cầu đánh hụt đối thủ thì ầm ầm đáp xuống mặt đất nổ tung , khiến mấy chục chúng dân gần đấy chết tan xác , tất cả bọn họ còn chưa hiểu vì sao mình chết ! Những kẻ còn sống thấy máu me bê bết thì mặt cắt không ra máu , họ hò nhau mà chạy , có vài kẻ không may bị mặt đất trơn làm ngã liền bị chúng nhân giẫm lên , chết đau đớn !
Mỹ nhân không có tội , tội trạng là do những kẻ say đắm mỹ nhân gây ra ...
Võ công vô tội , tội lỗi là do kẻ dụng võ , tâm địa chẳng ra gì ...
Chương Ba
Ba Phiêu Cô Mễ Trầm Vân Hắc
Hắc y nhân tuy rằng chân diện được che kín nhưng ánh mắt không dấu được sự bất nhẫn . Hắn gằn giọng :
-Hạ Lương ! Uổng công cho ngươi là minh chủ chính đạo mà đi xuống tay với một lũ thường dân !
Trên cao một nhân ảnh từ từ đáp xuống . Trông lại , đấy là một trung niên nuổi ngoài tứ tuần , thần thái uy nghi , râu ria nhẵn nhụi , ánh mắt tỏa hào quang bức nhân . Lão lẳng lặng nhìn hiện trường không hề lộ chút sắc thái cảm xúc nào !
Lúc này bên trong cấm cung , Tây viên ngoại , Vạn Long , Đông Phương Như cũng bay vọt ra , trông thấy cảnh máu me bê bết thì ai nấy chân diện nhăn nhó ...
Tây Lộng Ngọc bị bàn tay hộ pháp của hắc y nhân kẹp ngang hông thì đau nhói , nàng thấy cha mình bước ra liền gọi yếu ớt :
-Cha ... cứu con ...!
Tây viên ngoại hoảng hồn định lao đến thì hắc y nhân cười nhạt :
-Các ngươi tiến lên đây bước nữa thì đừng trách ta hạ thủ không lưu tình !
Nói đoạn , hữu thủ chụp lấy cổ Lộng Ngọc , nàng hoảng sợ tột độ nhưng không thốt nỗi nên lời .
Chúng nhân bây giờ ngoài mấy kẻ bị chết thì đã giải tán hết , không gian chỉ còn âm ỉ tiếng mưa rơi . Tây viên ngoại trông thấy ái nữ như vậy thì lòng se lại . Ông ta khựng người dơ tay lên run run nói trong màn nước đang chảy xuống mặt :
-Dừng lại ! Bọn ta sẽ nghe lời ngươi ! Đừng làm tổn thương Tiểu Ngọc !
Lão lùi lại hai bước , thân hình run bắn lên từng hồi . Đông Phương Như , Vạn Long đến đây đều là vì lòng hiếu sắc . Trông thấy Lộng Ngọc chân diện hòa lẫn nước mưa đang tái nhợt , ánh mắt mười phần sợ hãi , quần áo ướt át dán vào người , lại có cái khêu gợi riêng thì chúng cơ hồ loạn hết tâm trí !
Đông Phương Như vuốt nước mưa trên mặt nói :
-Chỉ cần ngươi thả nàng ra thì muốn gì ta cũng chiều !
Hắc y nhân cười nhạt :
-Ngươi dụ khị trẻ con đấy sao ?
Đông Phương Như tức giận quát :
-Khốn kiếp ! Ngươi có biết ta là ai không mà dám hỗn láo ?
Hắc y nhân đá mắt về phía Hạ Lương đang đứng trầm lặng dưới mưa , hỏi ngược lại :
-Oai danh của ngươi bằng hắn sao ?
Khi nãy ba người bước ra , vì nhất thời bấn loạn cho nên chẳng kịp quan sát chung quanh . Họ chỉ loáng thoáng thấy vết máu hòa lẫn nước mưa thì cho rằng có kẻ đã cản đường nên hắc y nhân mới ra tay . Giờ nghe hắn ta hỏi vậy mới ngớ người ra quan sát . Chân diện họ méo mó trông thấy , vội bước lên mấy bước cúi đầu :
-Hạ minh chủ giá lâm , không đón tiếp từ xa thật có lỗi !
Tây viên ngoại chỉ nheo mắt chứ không phản ứng , Hạ Lương cũng chẳng bận tâm ! Lão để mặc Đông Phương Như cùng Vạn Long đứng cúi đầu , bước đến chỗ hắc y nhân hỏi lạnh lẽo :
-Các hạ có chịu thả người hay không ?
Hắc y nhân thản nhiên nói :
-Ta đâu có ngu !
Hạ Lương vận chân nguyên , hữu thủ lão bao bọc một màn sắc quang đỏ chói như máu người đang chảy dưới mưa , từ từ tiến lại hắc y nhân . Hắc y nhân kéo Lộng Ngọc lùi lại hai bước , hắn xiết tay mạnh hơn khiến Lộng Ngọc đau đớn méo mó chân diện . Tây viên ngoại , Vạn Long cùng Đông Phương Như dơ tay hét :
-Minh chủ !
Hạ Lương hơi khựng người , nhưng lão trấn tĩnh tiến bước tiếp , nói :
-Xưa nay chưa kẻ nào dám uy hiếp ta !
Đột nhiên bên trong trang viện , Tây phu nhân rẽ đám gia nhân đang hốt hoảng bước ra nói :
-Ngươi không được giết nó ...
Hắc y nhân run người , tâm tình dường như chấn động dữ dội , ánh mắt hắn u khí bao bọc . Hắn "hừ" nhạt một tiếng buông Tây Lộng Ngọc ra , băng đến Tây phu nhân hét :
-Ngươi thật đáng tội chết !
Tây Lộng Ngọc được hắn thả ra một cách phũ phàng thì ngã nhào xuống bùn đất , nàng thở dốc , ho lên mấy tiếng . Chợt nghe thấy tiếng la hét hoảng hồn của gia nhân vội ngẩng đầu lên .
Đôi mắt phượng mênh mông như mặt biển của nàng đại biến khi thấy toàn bộ thân hình hắc y nhân lam quang đại thịnh đang áp đến mẫu thân ! Nàng hét lên một tiếng chờn vờn đứng dậy . Dáng độ tuy bê bết bùn đất , tóc tai tuy mưa ướt bê bết , tâm thần tuy hoảng sợ mà vẫn mang vẻ đẹp rúng động tim gan !
Khi Hắc y nhân sắp chạm đến Tây phu nhân thì một luồng kim quang chói lòa dạt mưa bay đến án trước mặt bà .
Ầm ! Ầm ! Ầm !...
Âm thanh vang dội liên tục như những chuỗi sấm sét đánh xuống nhân gian không ngừng . Hắc y nhân lùi lại mấy bước , vừa rồi hắn đã vận dụng đến mười hai thành chân nguyên cho nên uy lực chưởng phong không hề nhỏ !
Sắc vàng vừa bùng phát đã vụt tắt , lam quang cũng mờ ảo đi đôi phần . Chỉ thấy trước mặt Tây phu nhân , Tây viên ngoại đang chống tay xuống đất thổ huyết !
Lộng Ngọc cùng Tây phu nhân vội đến đỡ lão dậy khóc lóc sầu thảm , giá như không có màn mưa u ám thì nước mắt họ cùng những luồng huyết đang tuôn chảy khỏi miệng Tây viên ngoại cũng đủ làm ướt hết vạt áo của lão !
Bên ngoài , Đông Phương Như , Vạn Long thấy biến sự liền xuất thủ như cuồng phong bão táp đến hắc y nhân nói :
-Hóa ra ngươi là ngươi của Ma Giáo , xem chưởng !
Hắc y nhân tuy chưa thụ thương nhưng dư chấn của cú va chạm vừa rồi khiến y tổn hao nguyên khí không nhỏ ! Y vội lùi lại sau , nét mặt đắn đo rồi lăng mình lên không tính bay đi . Tuy nhiên trên cao , một đạo huyết quang đã đợi sẵn ...
Hắc y nhân thập phần bấn loạn , không ngờ cái bọn tự xưng là bạch đạo này cũng làm ra trò đê hèn . Hắn nhất thời không đề phòng nên bị thổi bay đi như chiếc lá . Nhìn lại , người mới xuất thủ không ai khác mà chính là Hạ Lương . Lão phủi tay nói :
-Đối với bọn tà ma ngoại đạo như ngươi không cần phải nói chuyện hiệp nghĩa !
Đông Phương Như cùng Vạn Long thu chưởng lại ngó về hướng hắc y nhân rơi xuống . Thân hình hắn giờ đã nằm yên bất động ! Cả hai không dám manh động mà cúi đầu đứng im . Hạ Lương quét mắt qua hai gã rồi cũng dấn bước đến chỗ hắc y nhân ...
Tuy nhiên khi lão đang định dùng chân đá vào thi thể đó kiểm tra xem chết hay sống thì thấy thân hình hắn thanh quang bùng phát ! Lão hoảng hồn vội vận chân nguyên đẩy chưởng chống đỡ ...
Hắc y nhân nhân sau cú đối chưởng đó mượn lực bay vút vào màn mưa , chỉ thoáng chốc là mất dạng . Hạ Lương rũ ống áo hừ nhạt :
-Thật quỷ kế đa đoan !
Nói đoạn , định quay sang xem Tây viên ngoại ra sao thì thấy lão quản gia đang cùng mấy gia nhân cõng ông ta vào trang . Hạ Lương nhìn Đông Phương Như cùng Vạn Long nói gọn :
-Yêu nhân Ma Giáo tiếp nhập Quan Nội , đã xuống tay tiêu diệt toàn bộ Tây gia trang và mấy chục mạng thường dân !
Lão chẳng xem hai kẻ kia phản ứng thế nào liền băng mình lên không rẽ màn mưa u uất bay đi !
Vạn Long nhìn Đông Phương Như cười nhạt :
-Ngươi có hiểu gì hay không ?
Đông Phương Như liếc mắt mấy cái vào Tây gia trang rồi băng mình vào , Vạn Long không chút chậm chễ cũng bay theo .
Tây viên ngoại tuy trọng thương nhưng chưa đến nỗi uổng mạng , lão nhìn hiền thê cùng ái nữ thều thào nói :
-Ta chưa ... chết được ... hãy bình tĩnh ... đón tiếp ... địch nhân !
Lời lão vừa dứt thì Đông Phương Như cùng Vạn Long cũng bay vào đến nơi , chúng buông mắt hết nhìn Tây Lộng Ngọc lại nhìn qua Tây viên ngoại ! Tây phu nhân sắc mặt đã tái đi bây giờ trở nên trắng bệch , bà nhìn hai gã hỏi :
-Các ngươi định ... làm gì ?
Vạn long thở dài :
-Điều này hãy hỏi Tây viên ngoại sẽ rõ hơn !
Những người trong Tây gia trang vội dồn mắt lên khuôn mặt chín phần chết , một phần sống của Tây viên ngoại , ông ta níu vai phu nhân nói :
-Hãy đưa ... Tiểu Ngọc ... khỏi đây ...!
Rồi như không hiểu ở đâu lấy ra sức lực , Tây viên ngoại bật dậy phóng hai chưởng phong như bão táp đến Vạn Long cùng Đông Phương Như . Hai gã vốn nghĩ ông ta sắp chết nên không kịp đề phòng , đến khi phản ứng được thì đã muộn ! Tuy vậy thân thủ chúng không phải hạng tầm thường cho nên sau phút giây hốt hoảng cũng vận toàn bộ chân lực lên chống đỡ !
Ầm ! Ầm !
Hai tiếng nổ lớn rung chuyển mái nhà , bụi ngói rơi xuống mù mịt . Tây viên ngoại thực sự đã sức tàn lực kiệt , vừa rồi chẳng qua thiêu đốt nốt số chân nguyên còn lại mong cứu ái nữ , cho nên sau cú va chạm ấy liền bị thổi bay vào vách tường nằm bất động , nom thần sắc như đã chết ...
Bọn gia nhân trong trang thấy vậy thì hò nhau vây lấy Vạn Long và Đông Phương Như , tuy nhiên bọn này võ công không biết , chỉ vài cái đấm đá của hai kẻ hiếu sát là hồn lìa khỏi xác .
Tây Phu nhân thảng thốt nghẹn lời nhìn lão quản gia tóc bạc hoa râm nói :
-Lão hãy đem Tiểu Ngọc khỏi đây !
Lộng Ngọc than khóc , đôi mắt phượng đỏ mọng , nàng cắn môi nói :
-Tiểu Ngọc không thể bỏ mẫu thân ...
Tây phu nhân trấn hít thở một hơi dài , bà nhìn xác phu quân dứt khóat nói :
-Tào quản gia !
Lão quản gia vội nắm lấy tay Lộng Ngọc kéo đi , mặc cho nàng kêu khóc !
Vạn Long cùng Đông Phương Như thấy vậy thì chân diện biến đổi , cả hai băng mình đuổi theo nhưng Tây phu nhân bằng thứ thân pháp quỷ dị đã tiến tới chặn lại quát :
-Hai mươi năm trước các ngươi đã chẳng ra gì , bây giờ lại còn bỉ ổi hơn ! Thật nhơ nhuốc cho cái tên bạch đạo !
Đông Phương Như cười gằn :
-Thì ra phu nhân cũng không tầm thường !
Tây phu nhân mày liễu xích lại , bà vận lam quang chói ngời điểm chân lao đến đối thủ . Phút chốc , không gian như chìm trong màu xanh quỷ dị ! Vạn Long vừa vận kình lực chống đỡ vừa thốt :
-Khốn kiếp ! Thì ra ngươi cũng là người của Ma Giáo !
Hồng quang và kim quang bắt đầu bùng phát rồi đại thịnh lấn áp thanh quang , Tây phu nhân bị đẩy dạt ra sau , nơi khóe miệng một làn máu đỏ tươi rỉ xuống , mái tóc bật châm bung ra phiêu phất bay . Trông bà chỉ như thiếu nữ hai mươi !
Đông Phương Như cười nham nhở :
-Trong thiên hạ quả thật chẳng ai sánh được với dung nhan này !
Tây phu nhân cau mày liễu , bà vận chân nguyên lao đến quát :
-Vô sỉ !
Hai gã cười khả ố rồi cũng bọc mình trong chưởng pháp cản lại ... Khác với lần xuất thủ trước , lần này Tây phu nhân đã cạn chân nguyên nên sau cú va chạm , thanh quang tắt lịm , bà ta bị thổi dạt về hướng Tây viên ngoại như chiếc lá . Tây phu nhân run người thổ ra một búng huyết , sắc diện nhợt nhạt cắt không ra máu . Chỉ có đôi mắt hãy còn như mơ hồ , như căm giận , như nhớ nhung một cái gì đó xa vời ... bà thều thào nói :
-Giết ... ta đi ...
Vạn Long nhìn Đông Phương Như cười nhạt :
-Không làm gì được Lộng Ngọc thì lấy mẫu thân nàng tiêu sầu vậy !
Nói đoạn cất bước đến Tây phu nhân , bà đưa tay ôm vai quát :
-Khốn kiếp !
Rồi vận chút hơi tàn tự đứt kinh mạch mà chết !
Tuy vậy hai con sói dâm dật kia vẫn không buông tha , chúng thay nhau vũ nhục thân xác bà ngay trước thi thể Tây viên ngoại !
Ngoài trời mưa càng ngày càng lớn , sấm sét nổi lên đùng đùng , khắp Tây gia trang không còn sinh khí , chỉ thi thoảng vang lên tiếng rên ư ử vì khoái cảm xác thịt của hai gã vô tâm nhân ...
Mỹ nhân không có tội , tội trạng là do những kẻ say đắm mỹ nhân gây ra ...
Võ công vô tội , tội lỗi là do kẻ dụng võ , tâm địa chẳng ra gì ...
Chương Bốn
Vũ Thanh Sưu Sưu Thôi Tảo Hàn
Hắc y nhân sau khi trúng chưởng tập kích của Hạ Lương đã bị trọng thương , hắn đánh chiêu cuối cùng chẳng qua vận chút hơi thừa , cho nên khi bay khỏi Tây gia trang thì cũng sức tàn , lực kiệt .
Hắn biết Hạ Lương là kẻ thâm độc , lại đa mưu túc trí thì không dễ dàng bỏ qua mà sẽ đuổi theo mình . Vì vậy hắn không bay đi mà núp vào một khu tường hoa rậm rạp cây cối gần đấy . Quả nhiên chỉ chốc sau đã thấy bóng Hạ Lương rẽ màn mưa mù bay đến . Lão đứng trên mái nhà cao ngó mắt quan sát một hồi rồi mới tiếp tục bay đi .
Hắc y nhân kéo tấm khăn che mặt xuống , trông hắn chỉ độ gần tứ tuần , râu tóc gọn gàng , chỉ có điều trên làn môi giờ đây không còn tý hồng sắc nào . Hắn loạng choạng ôm ngực đội mưa mà đi , được tầm gần một dặm thì cơ hồ sức lực cạn sạch . Hắn vin tay vào một bức tường rào cũ kỹ thở dốc .
Chúng nhân sau thảm cảnh vừa rồi đã đóng hết cửa lại , ngay cả những kẻ có thân nhân tử nạn cũng không dám mò ra thu dọn thi thể họ ... Hắc y nhân cười thảm một tiếng , thì ra lòng người ai cũng thế , đổi thay , điên đảo !
Hắn mơ hồ thấy trong làn mưa một cái gì đấy quen thuộc , nhưng xa lắm ! Hắn với không tới , mà cũng chẳng muốn với , ánh mắt hắn trông khắc khổ tột cùng .
Hắn đi tiếp một đoạn nữa thì thấy một căn nhà lụp xụp không đóng cửa , hắc y nhân cau chân diện , trên mặt tử khí bao bọc xuất hiện vài nét khác lạ . Hắn lê bước đi luôn vào nhà không thèm gõ cửa !
Trong này bài trí đơn giản , chỉ một giá sách với mấy quyển mỏng tanh , đối diện với cái cổng ướt át nước mưa là một bàn thờ mộc mạc , trên ấy có họa hai bức chân dung , một nam và một nữ . Trên bàn thờ này nghi ngút khói hương , dường như chưa bao giờ chủ nhân của căn nhà quên thắp hương cả !
Hắn ngửi thấy mùi hương thơm mát thì cũng cảm thấy ấm lòng mấy phần , vội lê đến bộ bàn ghế cũ kỹ ngồi xuống ! Một tiếng thở dài bật ra rồi giọng nói có mấy phần không vừa ý vang lại :
-Tại sao tiền bối vào nhà người ta tự nhiên như không vậy ?
Hắc y nhân đưa mắt qua , thấy người mới nói tuổi ngoài đôi mươi , mình vận quần áo thư sinh mỏng manh giữa cái lạnh cắt da . Tuy nhiên thần thái vẫn không dấu được vẻ anh tuấn hiếm có . Nhất là đôi mắt đen láy , sáng như sao ẩn dưới hàng chân mày kiếm ! Thiếu niên đứng tựa mình vào bức vách đăm mắt nhìn hắn !
Hắc y nhân cười gượng :
-Ngươi là ai ?
Thư sinh nhếch mép :
-Câu này lẽ ra là ta hỏi tiền bối mới đúng !
Hắc y nhân cũng cho là phải , cho nên hắn tảng lơ sang chuyện khác :
-Tại sao trời mưa như vậy mà ngươi không đóng cửa ?
Thiếu niên dường như không thích vị khách chẳng mời mà đến này cho lắm , hắn ngó lơ mắt nhìn làn mưa dập dìu qua vuông cửa sổ đáp :
-Phụ mẫu của ta , ta không đóng cửa là vì lúc nào cũng muốn họ quay về ...
Hắc y nhân tỏ ra mấy phần ngạc nhiên , chẳng lẽ hai người được họa dung ở trên bàn thờ kia không phải là cha mẹ hắn sao ? Nếu đã chết thì còn trở về thế quái nào được ?
-Ngươi khéo đùa !
Thiếu niên không giận , hắn mỉm cười hiền hòa nói :
-Người chết thì cũng có linh hồn vậy ! ta không muốn trời mưa thì những linh hồn cô khổ sẽ bị bỏ rơi ở ngoài . Mà cớ gì những linh hồn ấy ? Ngay như tiền bối đây cũng vì thấy ta mở cửa nên mới vào đấy thôi !
Hắc y nhân đăm mắt nhìn xuống thân thể mình , hắn thổ ra một búng huyết ! Y phục ướt át rỉ nước chảy xuống cái ghế gỗ làm nó đen sậm lại . Thư sinh trông thấy vậy thì không khỏi giật mình , nhưng hắn không bước lại mà lắc đầu hỏi :
-Ta chỉ là một thư sinh nghèo , quần áo sang trọng chẳng có , không biết tiền bối có muốn dùng tạm một bộ áo vải thô hay không ?
Hắc y nhân trầm ngâm , hắn cười gượng đáp :
-Cám ơn lòng tốt của ngươi , tuy nhiên ta là kẻ ... sắp chết , quần áo nào mà chẳng được !
Thiếu niên hốt hoảng , hắn bước lại chỗ hắc y nhân kéo gã đứng dậy , thốt :
-Tiền bối sắp chết rồi thì chạy vào đây làm gì ? Hãy ra chỗ khác mà chết , nếu không ta sẽ bị họa lây đấy !
Hắc y nhân xuýt nữa bật cười , hắn định thân chống lại lực kéo yếu ớt của thiếu niên , đoạn chụp lấy kinh mạch gã nói :
-Xem ra ngươi cũng chẳng biết tý võ công nào !
Nói xong buông tay thiếu niên ra , rồi nhìn hắn hỏi :
-Ngươi có biết ta là ai không ?
Thiếu niên sau một hồi vận hết sức cũng không tài nào lôi được hắc y nhân khỏi cái ghế thì chắc ăn rằng hắn không thể chết , cho nên lui ra lắc đầu :
-Đây là lần đầu tiên ta gặp gỡ tiền bối , tất nhiên không thể biết !
Hắc y nhân gật gật đầu hỏi câu khác :
-Vậy ngươi có biết Tây Lộng Ngọc hay không ?
Thiếu niên sững sờ giây lát đáp :
-Ta chưa gặp nhưng nghe đồn rất nhiều về nhan sắc bất phàm của nàng ta !
Hắc y nhân đưa đôi mắt thẫn thờ nhìn bụi mưa hỏi :
-Nếu ta gả Lộng Ngọc cho ngươi thì ngươi nghĩ sao ?
Thiếu niên sững sờ , nhưng sau đấy hắn ôm bụng cười rũ rượi nói :
-Phụ thân của nàng là Tây viên ngoại , ông ta đã treo một bức họa chim tước để tuyển khoái tế , lẽ nào tiền bối không biết ?
Hắc y nhân "hừm" một tiếng nói :
-Ta bị thương đến nỗi sắp mất mạng cũng là vì đến đó , tất nhiên phải rõ !
Thiếu niên thấy hắc y nhân nói giọng nghiêm túc thì không dám cười , hắn vội bước đến ngồi đối diện với hắc y nhân hỏi :
-Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?
Hắc y nhân cau mày , hắn cảm nhận thấy khí lạnh trong người đang dần lấn áp thì không khỏi buồn rầu nghĩ :" Mình sống không được bao lâu nữa , việc gì phải đem bí mật này xuống mộ làm gì ?"
Hắn liền đem mọi chuyện xảy ra ở Tây gia trang kể qua một lượt cho thư sinh nghe . Tiểu thư sinh này vốn dĩ chẳng biết gì đến chuyện giang hồ cho nên đối với chuyện tà chính cũng không phân biệt cho lắm !
Hắn nghe xong đập bàn nói :
-Đúng là lũ tiểu nhân , đã ỷ đông hiếp ít thì chớ lại còn dở cả trò đánh lén !
Hắc y nhân rất cảm động trước câu nói này , hắn run mắt nhìn tiểu thư sinh như nhìn một bằng hữu chi kỷ :
-Tiếc rằng ta đã gặp ngươi quá muộn ! ... Hãy nói cho ta biết ngươi tên gì ?
-Ta họ Lâm , tên Trấn Thiên !
-Ngươi có muốn học võ hay không ?
Thiếu niên thở dài :
-Ta cảm thấy mình không hợp với chuyện đấm đá !
Hắc y nhân mười phần thất vọng , hắn toan đứng dậy nhưng chân run run rồi gục xuống . Thiếu niên đến đỡ hắn thì cơ hồ thấy toàn thân người này lạnh giá , mùi chết chóc bay ra rợn người . Tiểu thư sinh hoảng hồn hỏi :
-Tiền bối không sao chứ ?
Hắc y nhân đưa bàn tay run run lên đáp :
-Không sao ! Hãy bình tĩnh !
Thiếu niên thấy hắn sắp chết , trong lòng cũng có chút thương xót . Khi nãy chẳng qua cũng chỉ mạnh miệng mà thôi ! Chứ chưa hẳn đã có ý đuổi lão đi !
Chợt thấy hắc y nhân tuột khỏi tay mình quỳ rạp xuống đất nói :
-Ta sắp chết rồi , nhưng có một ... tâm nguyện chưa thực hiện được , ngươi có thể ... giúp ta hay không ?...
Hắc y nhân rùng mình mấy cái , hắn lập cập theo thư sinh ngồi lại ghế :
-Ngươi không bái ta làm sư phụ cũng được , nhưng hãy đọc cuốn sách này , sau đấy ...
Lão lấy trong người ra một quyển sách mỏng ướt nhớp nháp ghi " Nhất Tiếu Đại Giang Hoành " , đưa cho thiếu niên . Tiểu thư sinh không hiểu trong này ghi cái gì nhưng cũng nhận lấy , hắn đặt lên bàn hỏi :
-Đọc quyển sách này rồi làm gì nữa ?
Hãy học hết võ công trong đó , sau đấy tìm ... Lộng Ngọc ... đưa về Đại Mạc ... nơi đó mới là ... chỗ dành cho Ly Van ... thánh nữ !...
Tiếng nói yếu ớt dần , chút sức lực cuối cùng của hắc y nhân như theo câu nói đó mà thóat hết . Hắn run lên từng hồi , móc trong người ra một cái túi nhỏ dơ lên , nhưng chưa kịp đặt vào tay tiểu thư sinh đã tắt thở !
Tiểu thư sinh thảng thốt , hắn lay gọi :
-Tiền bối ! Tiền bối ...
Tào quản gia dắt Tây Lộng Ngọc chạy một mạch dưới mưa , chân diện hai người cơ hồ tái nhợt đi vì những dòng nước vô tình không ngừng dội xuống . Trăm năm nay chưa có tết thanh minh nào mà huyện Bản Trường lại mưa nhiều đến vậy !
Đôi mắt buồn hun hút đá chân mây của Lộng Ngọc đỏ hoe , nàng không ngừng ngóai lại nhưng bị bàn tay như thép của Tào quản gia lôi đi vù vù , bây giờ nàng thấy mệt mỏi kinh khủng . Tay chân cơ hồ dã rời , loạng choạng mấy cái như muốn ngã xuống đất !
Tào quản gia hiểu cơ sự , lão nói :
-Tiểu thư hãy cố lên !
Đi thêm một đoạn nữa thì trước mặt hai người có một cái miếu lớn , Tào quản gia thấy Lộng Ngọc vút ngực thở từng hồi thì không đành lòng được . Lão dẫn nàng vào miếu nghỉ tạm .
-Chúng ta vào trong này cái trú mưa một chút cũng được !
Tây Lộng Ngọc hai chân như mất hết cảm giác , nàng gật đầu đồng ý . Nhưng hai người vừa bước qua cổng thì đã thấy một nhóm hắc y nhân đợi sẵn dưới mưa . Bọn này đều che kín chân diện từ đầu đến cuối . Tào quản gia giật mình , lão lấy thân mình ướt đẫm của mình án trước mặt Tây Lộng Ngọc hỏi :
-Các ngươi là ai ?
Một tên trong số hắc y nhân bước lên nói :
-Chúng ta cần đưa Ly Van thánh nữ khỏi đây !
Tào quản gia cười nhạt :
-Ly van thánh nữ nào ? Chớ hồ đồ !
Mấy tên hắc y nhân chưa kịp trả lời thì phía trời cao ba đạo bạch quang xuất hiện . Tiếp đấy ba nhân ảnh vùn vụt đáp xuống trước mặt Tào quản gia .
Nhìn lại , đấy là ba đại hán tuổi ngoài tứ tuần , vận trường bào màu đỏ nhưng đã thâm lại vì nước . Râu tóc họ cũng ướt nhép hết , tuy nhiên ánh mắt không dấu nỗi những ánh thần quang lấp loáng .
Ba trung niên hán tử không thèm nói mà rút kiếm vận chân nguyên chói lòa huyết quang tấn công đám hơn mười hắc y nhân , bọn này cũng vận thanh quang chói lòa chống đỡ . Một đấu trường ác liệt diễn ra . Trông vào thấy một đại hán áo đỏ phải nghênh tiếp ba bốn hắc y nhân nhưng vẫn chiếm thượng phong .
Một vài hắc y nhân kêu thảm át cả tiếng sấm chớp ngã xuống sân nước . Tào quản gia vội lôi Lộng Ngọc chạy đi nói :
-Chúng đang mãi mê đánh nhau , mình nên rời khỏi đây thôi !
Lời ông ta chưa dứt thì một mũi kiếm như lưu tinh chói ngời huyết quang phóng đến Tào quản gia . Ông khựng người một cái , miệng trào máu tươi . Thì ra mũi kiếm đã xuyên suốt từ lưng sang ngực . Lão thều thào nói :
-Chạy ... đi ... tiểu ... thư ...
Mấy lời tim gan ấy dứt thì lão ngã vật xuống . Tây Lộng Ngọc như chết lặng , ánh mắt nàng mở rộng , như hoảng sợ , như bi phẫn , như thương xót , như ai oán ... rồi đột nhiên hét lên :
-Tào quản gia !
Trung niên vận huyết y cười khẩy , hắn chẳng bận tâm đến thái độ của nàng mà điên cuồng tấn công đám hắc y nhân . Bọn này thảm tử đã gần một nửa , huyết quang lấn áp thanh quang . Không gian chói lòa huyết sắc . Những màn mưa quanh đấy nhuốm màu chưởng phong mà nhạt nhòa sắc đỏ , thật chẳng khác nào những dòng máu trên trời chảy xuống ...
Đám hắc y nhân thấy tình cảnh ấy thì biết có gắng gượng cũng không ổn nên tháo lui vào mưa đêm . Không gian sau khi chấm dứt trận chiến thì cơ hồ tối sầm lại , chỉ thi thoảng vài tia chớp rọi xuống soi rõ ngọc diện bi thiết của Tây Lộng Ngọc !...
Mỹ nhân không có tội , tội trạng là do những kẻ say đắm mỹ nhân gây ra ...
Võ công vô tội , tội lỗi là do kẻ dụng võ , tâm địa chẳng ra gì ...
Chương Năm
Nhân Sinh Hữu Tình Lệ Triêm Ức
Tây Lộng Ngọc mãi mê chạy , tâm trạng lại vạn bề rối ren cho nên cũng chẳng để ý đến trời đất đang tối dần . Bây giờ ngồi bên xác chết lạnh giá của Tào quản gia , dưới đêm đen đầy mưa , nàng không khỏi động tâm .
Từng làn chớp nhấp nháy khiến khuôn mặt trắng bệch của Tào quản gia hiện ra rồi biến mất , người ta sống tuy tâm địa có khác nhau nhưng khi chết đi rồi thì ai cũng có nét rợn người .
Chợt có những tiếng bước chân lép nhép giữa màn mưa lạnh giá , rồi thì ba gã huyết y nhân cũng án trước mặt nàng . Một tên đưa tay lên vận chân nguyên , huyết quang đại thịnh bao phủ thân xác Tào quản gia , khoảng không nhuốm đầy màu máu ... rồi "bùm" một tiếng , Lộng Ngọc bị đẩy dạt ra sau , xác Tào quản gia cũng tan biến thành tro bụi .
Tây Lộng Ngọc hoảng sợ , tâm tình nàng tưởng như chưa bao giờ phải trải qua những điều kinh tâm như thế ! Nàng muốn khóc , muốn chảy nước mắt , muốn chạy về với phụ mẫu mình , muốn được những a hoàn chải tóc , vút ve ,... nói chung nàng chỉ muốn đi khỏi đây , nhưng tiếc thay chân tay không nghe theo lời sai khiến của ý trí !
Một hắc y nhân vung huyết chưởng về phía Lộng Ngọc nói :
-Quả nhiên đảo nước khuynh thành , cổ kim thật chẳng ai bằng , để sống tất sẽ di hại !
Lộng Ngọc mở tròn mắt phượng , nàng bất động , chân tay tê dại vì sợ và lạnh , không thể nào phản ứng được !
Chợt thấy từ xa xa , dưới làn chớp nhấp nhoáng có một dáng hình mảnh khảnh đội mưa mà đi tới .
Trời mưa như trút nước , gió đêm vi vút lạnh , tuy nhiên hắn chỉ mặc một tà áo thư sinh mỏng manh , bê bết nước !
Chính là Hàn Vũ ! Lộng Ngọc mới chỉ nhìn thoáng qua một lần , nhưng con người đó thật khiến người ta phải lưu trong ký ức !
Giữa chốn hoang lạnh đầy chết chóc này , nom thấy một bóng hình quen thuộc cũng tựa như bàn tay vô hình ấm áp ve vút , Lộng Ngọc thấy tâm mình tĩnh lại đôi chút , nàng xích người lui ra sau một quãng , đăm mắt buồn qua màn mưa nhạt nhòa quan sát !
Ba huyết y nhân cũng đã nhìn thấy Hàn Vũ , chúng thu chưởng lại nhìn nhau ra chiều khó hiểu .
Hàn Vũ bước đến cách bốn người một trượng thì dừng lại , dưới màn chớp quang không ngừng chiếu rọi có thể nhận ra hắn rất nhợt nhạt !
-Không ngờ Trần Hùng , Cao Lâm , Đại Hoa được mệnh danh là Tam Kiệt của Hàn Sơn phái cũng đi làm cái việc trộm chó bắt mèo !
Ba huyết y nhân không tỏ ra ngạc nhiên khi người ta nhận ra mình , thái độ họ chỉ thấy sự tức giận bao trùm . Dù sao những kẻ có tiếng tăm trên giang hồ rất liêng kỵ chuyện bị gọi thẳng tên húy ra . Họ đã quen với tước hiệu "đại hiệp" hoặc "tiền bối" mà giang hồ phong tặng !
Trần Hùng cười nhạt nói :
-Ngươi là ai mà dám xen vào chuyện của Hàn Sơn phái ?
Hàn Vũ chân diện trở nên u ám , hắn ngửa mặt cho mưa táp vào nói :
-Ta họ Hàn , tên Vũ , các người hãy về nói cho Hạ Lương nghe chuyện này , đi đi , nếu để ta đổi ý thì không dễ bước khỏi đây đâu !
Tam Kiệt giật mình , chân diện tức giận và tự mãn của chúng bây giờ trở nên tái xanh , dưới màn mưa lạnh lẽo thật giống những xác chết lâu ngày !
Cao Lâm đưa hữu thủ lên , run run hỏi :
-Ngươi và Hàn Tái quan hệ thế nào ?
Hàn Vũ lạnh nhạt , hắn chắp tay ra sau bước đến mấy bước , tóc tai bê bết phủ xuống mặt , trông thật hoang dại !
-Điều này các lão phải đoán ra mới phải !
Hàn Vũ tiến bước nào thì Tam Kiệt lui bước ấy , cho nên khoảng cách không hề được rút ngắn , cuối cùng khi hắn thốt hết câu thì cả ba băng mình vào mưa lạnh mà bay đi !
Không gian một màu u tối , thi thoảng le lói vài tia chớp chiếu rọi xuống thân hình đôi nam nữ lạc lõng . Trông họ thật đơn độc và lẻ loi dưới trời đất bao la !
Rất lâu sau Hàn Vũ mới nói :
-Tây cô nương hãy theo ta !
Nói đoạn quay mình bước đi , Lộng Ngọc tâm tư muôn phần bấn loạn , nàng lưỡng lự ngó mũi giầy ướt nhép , thân hình run lên từng hồi vì lạnh !
-Toàn bộ mọi người trong Tây gia trang , kể cả phụ mẫu cô nương đều thảm tử , ta đã đích thân chôn cất !
Lộng Ngọc sững người , nàng loạng choạng ngồi bệt xuống đất , những giọt nước mưa vô tình đáp vào người nàng ngày càng nhiều hơn . Không hiểu sao lúc này nước mắt nàng không chảy ra nữa ! Chỉ cảm thấy trời đất bao la đang đè xuống cuộc đời mình , ai oán phủ dầy !
Hàn Vũ lặng lẽ , hắn chẳng đến đỡ nàng dậy hay an ủi câu nào . Dường như hắn không biết để an ủi người khác thì nên nói thế nào cho phải !
Lộng Ngọc bắt đầu khóc , nước mắt chan lẫn màn mưa , tiếng thổn thức hòa nhập tiếng mưa rung , nghe não nề và bi thiết tột độ ! Không hiểu sao Hàn Vũ lại liên tưởng nàng với Bao Tự !
Lâm Trấn Thiên hỳ hục đến tối thì cũng chôn cất xong thi thể của hắc y nhân , đến phút cuối hắn cũng chẳng biết người này tên gọi thế nào , cho nên mới khắc lên mộ bia :" Hữu Duyên Chi Mộ " !
Hắn tuy rằng là một thư sinh nhưng cũng phải bươn chải mà sống , vì vậy với cái việc đào đất ấy cũng không phải là mệt mỏi cho lắm , chỉ có điều khi làm xong rồi , tay chân không phải vận lực thì sự lạnh lẽo của nước mưa bắt đầu hành hạ hắn .
Hắn run lên từng hồi rồi cũng bước vào thay bộ y phục khác . Sau đấy mới nhớ đến những di vật của hắc y nhân liền lấy ra xem .
Chỉ thấy trong quyển sách ghi "Nhất Tiếu Đại Giang Hoành" , có chép rất nhiều khẩu quyết , bên cạnh còn minh họa bằng các hình ảnh kỳ quái . Dường như là bí kíp võ công .
Trong túi đen kia có một cái lệnh bài nhỏ bằng hai ngón tay , được làm từ thạch bích , hình chữ nhật . Tại đầu có đục một lỗ nhỏ , trên ấy buộc vào sợi len hồng ! Trên thân miếng ngọc này có trạm chữ nổi :" Tây Thiên Đường Chủ Ma Giáo Lệnh Bài" .
Hắn lấy làm băn khoăn nhưng cũng cho vào túi , trong này còn một bức họa đồ phác họa đường lối lắt léo . Theo những chú dẫn ở dưới thì là đến Ma Giáo - Đại mạc !
Hắn cũng lấy làm băn khoăn , mảnh bản đồ này xem chừng không phải là mới mẻ gì . Điều đấy cho thấy hắc y nhân đã có chuẩn bị từ trước cho nên mới mang nó theo mình !
Hắn thở dài một tiếng rồi cũng cho nốt mảnh bản đồ vào túi ngồi đăm chiêu .
Đột nhiên bên ngoài có sáu bóng người bước vào , Trấn Thiên giật mình một cái khi nhận ra sáu người này ăn vận cùng một lối với hắc y nhân . Hắn tự hỏi :"Không lẽ bọn này đến đấy để tìm ông ta ?"
Bọn hắc y nhân thấy trong nhà chỉ có một mình gã thư sinh yếu ớt thì cũng không lấy làm lo ngại , liền bước đến cái bàn cũ kỹ ngồi xuống . Một tên nói :
-Bọn ta lỡ đường , cho nghỉ nhờ một đêm !
Trấn Thiên thở dài hỏi :
-Các vị đến đây phải chăng là tìm ông ta ?
Mấy hắc y nhân nghe vậy thì nhìn nhau , chúng đồng loạt kéo mạng che mặt xuống . Nhìn vào chân diện thì gã nào cũng chỉ ngoài đôi mươi là cao , tuy nhiên má kẻ nào cũng sạm đen , điều này hẳn do tiếp xúc với ánh nắng gay gắt từ bé . Nhận ra điều ấy thì thiếu niên lại tin chắc rằng chúng cùng hội với hắc y nhân .
Một kẻ nom thần thái oai phong , khí độ phiêu dật nhất trong nhóm người này hỏi ngược lại :
-Ngươi muốn nói đến ai ?
Lâm Trấn Thiên trông thần sắc ấy thì lại càng tin chắc với suy đoán của mình , hắn cười gượng :
-Tất nhiên là ông "Tây Thiên Đường Chủ" gì đấy !
Đại hán lớn tuổi mừng rỡ hỏi :
-Ngươi gặp Lam Đường chủ rồi sao ?
Trấn Thiên thở dài não nuột đáp :
-Ta có gặp , nhưng rất tiếc ông ta đã ... chết rồi !
Sáu hắc y nhân giật nảy mình như ngồi phải đống lửa , đại hán lớn tuổi đột nhiên tuốt kiếm ra chỉ thẳng vào hầu Trấn Thiên mắng :
-Tên tiểu tử này thật đáng chết ! Lam Đường Chủ võ công cái thế , làm sao có chuyện đó được !
Bọn hắc y nhân phụ họa :
-Đúng vậy ! Thật hồ đồ !
Trấn Thiên toát mồ hôi hạt , hắn không ngờ cơ sự lại diễn biến đến mức này , biết thế đừng nói gì cho xong ! Nhưng trót đâm lao thì phải theo lao , hắn đành moi mảnh ngọc bội trong cái túi ra nói :
-Các vị có nhận ra vật này chăng ?
Bọn Hắc y nhân đồng loạt quỳ xuống , cúi đầu nói :
-Đức Na Khan bất tử ! Đường Chủ cát tường !
Trấn Thiên không ngờ uy lực của lệnh bài này lại ghê gớm đến vậy , hắn đang ngẩn ngơ thì chợt nhớ ra mấy người này vẫn còn quỳ . Hắn đỡ họ dậy nói :
-Chỉ là miếng ngọc bội tôi , đâu cần đa lễ như thế ?
Đại hán lớn tuổi nói :
-Thấy lệnh bài như thấy Đường Chủ , không thể trái quy tắc này được !
Trấn Thiên đành cho mảnh ngọc vào túi , hắn cười gượng :
-Ta cất rồi đấy , đứng dậy đi !
Đám hắc y nhân vội đứng dậy , đại hán lớn tuổi hỏi :
-Sự việc là thế nào ? Tại sao thiếu hiệp lại có lệnh bài này ?
Lâm Trấn Thiên thấy bọn họ rất mực trung thành thì cũng lấy làm cảm kích , hắn liền đem những lời mà lúc hấp hối hắc y nhân nói ra kể lại !
Sáu hắc y nhân tâm tình muôn phần xúc động ,chúng đập bàn tức giận muốn đi báo thù , tuy nhiên Trấn Thiên ngăn lại nói :
-Võ công các vị có bằng Đường Chủ của mình hay không ?
Mấy đại hán trấn tĩnh , họ nghĩ đến cuộc đối đầu vừa rồi thì không khỏi ngẩn ngơ , ... sáu người trấn tĩnh bảo hắn dẫn ra mộ phần Lam Đường Chủ . Họ quỳ dưới mưa rất lâu , lòng trung thành ấy thật hiếm có !
Sau khi trở lại nhà , đại hán lớn tuổi hỏi :
-Ý của thiếu hiệp thế nào ?
Trấn Thiên ngạc nhiên hỏi lại :
-Huynh đài nói vậy là sao ?
-Thì những lời mà Lam Đường Chủ nói đó ! Hẳn ngài muốn thiếu hiệp thay thế mình ! Thiếu hiệp có định làm theo không ?
Lâm Trấn Thiên sững người , hắn chớp mắt nói :
-Đấy là vì khi Lam Đường Chủ mất không có ai thân thiết ở bên cạnh , cho nên mới di huấn lại cho ta , nay các vị tới đây rồi ta sẽ trả lại di vật , vậy là hợp rồi !
Nói xong lấy cuốn sách và cái túi nhỏ ra đặt vào tay đại hán . Đại hán cầm lấy , nhìn năm người còn lại một hồi , đoạn gã bước đến trước mặt Lâm Trấn Thiên quỳ xuống nói :
-Lam Đường Chủ là người anh minh , nếu đã chọn thiếu hiệp tất là có lý do . Qua tiếp xúc tuy ngắn ngủi nhưng bọn ta cũng thấy được thiếu hiệp nhân phẩm phi phàm , không ham lợi danh , chính là người mà Ma Giáo đang cần để trấn hưng !
Lâm Trấn Thiên vội đỡ mấy người dậy nói :
-Cái gì mà nhân phẩm cao đẹp ? Cái này ta không dám nhận . Hơn nữa ta chỉ là một thư sinh trói gà không chặt , đi theo các vị tất chỉ gây thêm phiền toái !
Đại hán thở dài :
-Phải chăng thiếu hiệp cũng cho rằng Ma Giáo chốn Đại Mạc là bọn tà ma ngoại đạo cho nên không muốn tham dự vào ?
Câu nói này thực sự đánh động đến tâm can Trấn Thiên , hắn xua tay :
-Ta không can dự vào chuyện giang hồ , cho nên đối với cái chuyện thị phi ấy ta quyết không có ý bình luận gì !
Đại hán cùng năm hắc y nhân quỳ rạp xuống nói :
-Nếu thiếu hiệp còn không đồng ý thì bọn ta quyết không đứng dậy !
Trấn Thiên cười khổ , khi chết hắc y nhân rõ ràng đâu có nói gì đến chuyện muốn hắn lên làm Đường Chủ ? ông ta chỉ dặn dò hắn học võ công rồi đem Lộng Ngọc về Đại Mạc , nhưng nay thuộc hạ ông ta cũng đã đến , việc này nên do chúng làm mới phải !
Tuy nhiên nhìn mấy gã hắc y nhân thân hình bùn đất bê bết , thi thoảng lại run lên mà vẫn nhất quyết không chịu đứng dậy thì lòng hắn cũng có chút dao động . Cuối cùng đành nói :
-Thôi được rồi , ta tạm nhận cái chức Đường Chủ gì đó vậy , tuy nhiên khi tìm được Lộng Ngọc rồi thì ta sẽ từ bỏ để về đây đèn sách đấy !
Sáu đại hán mừng rỡ cúi đầu nói :
-Đức Na Khan bất tử ! Tân Đường Chủ cát tường !
Lâm Trấn Thiên méo mó , mấy câu này hắn nghe lạ hoắc . Cho nên mỉm cười hỏi :
-Ta chẳng thông thạo một tý gì về Đại Mạc cả !
Mấy đại hán cười nói :
-Rồi Đường Chủ sẽ quen thôi !
-Huynh đài tên gì ?
Đại hán lớn tuổi đáp :
-Tại hạ tên Thái Hòa , làm đàn chủ phân đàn Vô Vọng Hải !
Trấn Thiên từng nghe qua Vô Vọng Hải hay Hắc Hải ngoài Đại Mạc nên cũng không chất vấn , hắn chỉ tay vào ngực nói :
-Ta họ Lâm , tên Trấn Thiên !
Thái Hòa cùng năm đại hán cúi đầu :
-Lâm Đường Chủ !
Đoạn đưa tay giới thiệu từng người :
-Bọn này là thuộc hạ của tại hạ , tên gọi Hắc Lân , Điền Chung , Trịnh Quy , Đới Thân , Khương Luân !
Lâm Trấn Thiên gật đầu , hắn hỏi :
-Hẳn Tây Lộng Ngọc đã bị bọn người kia bắt đi rồi , nhưng ta quả thật chưa biết tý gì về nàng ta cả , rõ ràng nàng là con gái của Tây viên ngoại , tại sao các vị tôn xưng Ly Van thánh nữ ?