Quyển 3: Quần Đảo Tranh Phong.
Chương 70: Quái Tiên, vui mừng lấy được Thiên Cực Băng Tinh (hạ).
Nhóm dịch Dungnhi
Share by MTQ --- 4vn.eu
- Vật này hẳn là vật phẩm thời đại Tinh Thánh, mang theo phong cách cổ xưa. Thực sự là kinh diễm, vật phẩm từ thời đại bấy giờ lại có thể lưu lại tới tận bây giờ, thật khó có thể tưởng tượng được!
Người quản lý đẽo gọt một lúc lâu, chau mày lại, thần tình ngưng trọng, sau cùng nhận xét. Dựa vào ánh mắt của hắn, cũng chỉ nhận ra đây là một đồ cổ quý giá. Cho rằng đây cũng không phải là yêu binh.
- Đã như vậy, xin được cáo từ.
Sở Vân có chút thất vọng, thấy không thể thu hoạch thêm gì nữa, liền thu hồi Cái chén màu lam, rời khỏi thương thuyền.
- Thiếu niên trẻ tuổi, không muốn tính số mệnh sao? Bần đạo Quái Tiên, ăn ngay nói thẳng, không linh không lấy tiền.
Vừa mới đi khỏi cửa hàng, ra tới khoang thuyền, Sở Vân liền bị Quái Tiên ngăn lại.
- Tính số mệnh?
Nhãn thần Kim Bích Hàm sáng lên, cảm thấy rất hứng thú.
- Vị tiểu thư này, muốn tính số mệnh?
Quái Tiên nhìn thoáng qua Kim Bích Hàm, mỉm cười nói.
Kim Bích Hàm trừng mắt, hai má hây hây đỏ:
- Tiểu thư? Ngươi là thầy bói mà ánh mắt như vậy!
- Vị công tử này, có muốn tính số mệnh không?
Quái Tiên nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Sở Vân.
- Ngự yêu sư thực thụ có thể tính được số mệnh, cũng không phải nói khoác. Chỉ là đều sở hữu một yêu vật tuyệt phẩm. Thí dụ như Âm Dương Lưỡng Ngư Đồ, Hà Lạc Vũ Thần Đỉnh, Bát Quái Cung Cẩm Đăng, Thôi Tinh Bối Hải Ngoan. Xin hỏi tiên sinh có những yêu vật này sao? Nếu không có những có yêu vật này, chung quy lại cũng chỉ hạng người lừa đời lấy tiếng.
Sở Vân khẽ mỉm cười, ánh mắt coi thường nhìn thầy bói trước mặt. Chỉ là hắn không trực tiếp đuổi đi, mượn hàm ý trong lời nói muốn đối phương biết khó mà lui.
Quái Tiên cao giọng cười:
- Lão phụ đoán trước một quẻ, xem có chuẩn xác hay không để thiếu niên quyết định.
Tiếp đến lại nói:
- Nhìn sắc mặt vị thiếu niên này rạng rỡ, mặt mang theo hoa đào, nhất định có số đào hoa. Chỉ là đào hoa ở ngoài, linh khí tụ trên đỉnh đầu, Bảo Ngọc lại bất ngờ xuất hiện. Hiển nhiên vừa mới nhận được một bảo vật ngọc thạch, không biết có đúng hay không?
Trươc khi Sở Vân nghe lời nói này, vẫn đang mỉm cười. Lời hay người người sẽ nói, người người thích nghe, tự nhiên không có đi sâu vào trong lòng. Nhưng sau khi nghe được câu này, bấy giờ Sở Vân biến sắc, nhãn thần ngưng đọng, cảnh giác nói:
- Hừ, rõ ràng đạo trưởng là vì Túy Ngọc mà đến.
- Đúng là như vậy. Ta vốn muốn đổi lấy chút Túy Ngọc, không ngờ hai vị thiếu niên lại nhanh chân tới trước. Không biết có thể lão phu dùng Thiên Cực Băng Tinh đổi lấy một ít có được không?
Quái tiên vừa nói, vừa lấy ra một khối Thiên Cực Băng Tinh ra.
- Đúng là Thiên Cực Băng Tinh sao?
Vẻ mặt Sở Vân có chút cổ quái, thật không ngờ nhanh như vậy, lại có thể thu thập đầy đủ hai vật phẩm này.
Trên thực tế, hắn chỉ cần một trong hai loại Túy Ngọc và Thiên Cực Băng Tuyết. Hai loại thật đúng là hoàn mỹ. Bất quá hai chũng loại thiên tài địa bảo này thực sự rất quý hiếm. Ngay cả Du Nha Đại Sư cũng không dám khẳng định có tìm được hay không.
- Được, ta đổi.
Lúc này Sở Vân gật đầu. Lượng Túy Ngọc cũng hơi nhiều, dùng không hết, chi bằng đổi lấy Thiên Cực Băng Tinh.
Trông thấy trên đỉnh đầu của Sở Vân, có một đoàn số mệnh lượn lờ, hình thành hư ảnh của Long Nguyện Thụ, dựng thành sừng rồng, vô cùng xanh tươi. Xung quanh Long Nguyện Thụ, long khí tạo thành một vùng Địa Cực Băng Long, lúc ẩn lúc hiện làm cho không khí xung quanh di chuyển.
- Vốn Long Nguyện Thụ trên người hắn dùng để bảo vệ Hải Long Vương. Khó trách ta cảm thấy số mệnh tỏa hơi nóng. Chỉ là tu vi Long Nguyện Thụ có chút thua kém so với số mệnh với thiếu chủ Thiết gia.
Trong lòng Quái Tiên thầm than, lại quay lại lầu ba. Trên lầu ba, thiếu chủ Thiết gia chắp tay thi lễ, hướng về phía Quái Tiên mỉm cười.
Mà trên đỉnh đầu thiếu chủ Thiết gia cũng có một đoàn số mệnh. Lớn gấp hai lần so với số mệnh của Sở Vân. Ở giữa xuất hiện một tòa bảo tháp, ánh vàng, khí độ phát huy tới cực điểm.
Sắc mặt Quái Tiên bỗng nhiên ngưng đọng, nghĩ đến có chút cổ quái:
- Di? Lẽ ra trong tình huống vừa rồi ắt số mệnh sẽ áp chế, vậy vì sao không có?
Nhìn kỹ số mệnh thiếu chủ Thiết gia một hồi lâu, lại quay đầu nhìn lại đỉnh đầu Sở Vân. Sau khi thân ảnh Sở Vân nhập vào trong đoàn người, bỗng nhiên Quái Tiên mới phát hiện uẩn khúc trong đó.
- Hả, đây là...
Hắn không kìm chế nổi cảm xúc, âm thầm phát ra một tiếng kinh hô.
Trong hình dạng số mệnh Long Nguyện Thụ của Sở Vân có ẩn chứa một cái chén vỡ!
…
Rốt cục Quái Tiên cũng rời đi.
Mặc dù thiếu chủ Thiết gia dùng mọi cách thành khẩn giữ lại, đều bị Quái Tiên khóe léo từ chối.
Long Đạo Chi chau mày, trong lòng bất an. Trực giác cho hắn biết, ban đầu Quái Tiên vốn định ở lại Thiết gia một thời gian. Thế nhưng sau khi gặp được Sở Vân, bỗng nhiên thay đổi chủ ý.
- Tên Sở Vân này, thật lớn mật. Đánh hạm đội Viêm gia tàn phế, mà còn dám ngao du khắp nơi. Thiếu chủ, chúng ta có cần âm thầm ra tay hay không...
Long Đạo Chi duỗi thẳng cánh tay ra, chém mạnh xuống phía dưới.
- Chỉ là một tên Sở Vân hèn mọn mà thôi, chúng ta không cần thiết phải động thủ!
Thiếu chủ Thiết gia lắc đầu, ngữ khí cao ngạo kèm theo sự tự tin tuyệt đối.
- Ta nghe nói lão tổ Viêm gia cũng đã tới chợ biển rồi. Nếu có thể tiết lộ hành tung của Sở Vân cho hắn. Hắn nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.
Long Đạo Chi cảm thấy không được thích đáng, lại tiếp tục nêu ra ý kiến:
- Thiếu chủ, đề phòng tai họa xảy ra. Tự mình xuất thủ, có lẽ sẽ thích hợp hơn cả.
- Ai, Đạo Chi. Có một số việc không phải ta không muốn nói cho ngươi, mà là ngươi không biết rõ đầu đuôi, nói ra cũng không có ích gì. Chỉ là hiện tại, ta cũng không có gì đáng lo cả.
Thiếu chủ Thiết gia thở dài, trong giọng nói mang theo một loại cảm giác hiểu rõ mọi sự việc, toàn bộ thiên hạ nằm trong tầm mắt.
- Ngươi biết vì sao trên Chư Tinh Quần Đảo, các thế lực luôn thay nhau biến đổi, chỉ có 5 nhà Thiết gia, Viêm gia, Thủy gia, Sơn gia, Sâm gia vẫn trường tồn tới tận bây giờ, và được gọi ngũ tộc thượng cổ không?
- Chuyện này, quả thực có chút cổ quái. Lẽ nào trong đó có điều gì uẩn khúc sao?
Long Đạo Chi nghi hoặc nói.
Thiếu chủ Thiết gia liếc mắt nhìn thủ tịch mưu sĩ của chính mình, lại tiếp tục nói:
- Ngươi vừa rồi cũng nghe Quái Tiên định nghĩa về số mệnh. Điều này ta cũng không giải thích thêm. Ngũ tộc thượng cổ kỳ thực đều là huyết mạch của vương giả đời thức nhất.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quyển 3: Quần Đảo Tranh Phong.
Chương 71: Lão tỗ Viêm gia, Hồng Thường Tiên Tử (thượng).
Nhóm dịch Dungnhi
Share by MTQ --- 4vn.eu
Sở dĩ trong loạn thế có thể tồn tại đến bây giờ chính là bởi vì có tổ tiên ngũ vương truyền lại yêu vật có đặc thù riêng, trấn áp số mệnh, do đó kéo dài mà không suy yếu, trường tồn mãi mãi.
- Yêu vật định đoạt số mệnh của Vương giả?
Long Đạo Chi hiểu ra phần nào, bất chợt hắn lại nhíu mày.
- Thế nhưng Thư gia đảo đào bới Tinh Hải Long Cung, cũng có thể sở hữu yêu vật định đoạt số mệnh của Hải Long Vương.
- Yêu vật định đoạt số mệnh của Hải Long Vương, trong lòng ta hiểu rất rõ. Nó chính là Long Nguyên Thụ, công hiệu thần bí, Hải Long Vương vất vả tạo ra nó, nhưng cũng không gọt rũa được. Quả thực yêu vật số mệnh tối tăm mù mịt, bằng không Khương Bác cũng không bại dưới tay Sở Bá Vương, thân thể thương nặng dẫn đến cái chết. Long Nguyện Thụ làm sao có thể so sánh được với yêu vật định đoạt số mệnh tổ tiên ngũ tộc, vương giả đời thứ nhất đây?
Thiếu chủ Thiết gia khẽ ngẩng đầu lên trời, nhìn về phía bầu trời, tư tưởng ôm trọn Chư Tinh Quần Đảo.
Hắn thản nhiên nói:
- Trên Chư Tinh Quần Đảo, đối thủ của Thiết gia ta chỉ có bốn tộc khác. Thư gia, Trữ gia là cái thá gì? Chẳng qua cũng chỉ là trong lúc vận khí tới, có chút quật khởi mà thôi. Giống như hoa nở, khó có thể duy trì, sau trăm năm đều có xu hướng suy vong. Những tình huống như thế này, ta đã thấy rất nhiều. Không cần phải vội vàng.
Ngừng lại một chút, sắc mặt hắn liền thay đổi, ánh mắt ôn hòa:
- Hơn nữa ta cũng nghe nói nàng sắp đến. Ta càng không muốn động thủ, nếu như dính sát khí, được đột gặp giai nhân chính là tội lỗi.
- Nếu như vậy, chuyện này thuộc hạ sẽ chuẩn bị, truyền tin tới lão tổ Viêm gia.
Trong lòng Long Đạo Chi thầm than một tiếng, biết khuyên giải cũng không có kết quả, không thể làm gì khác hơn được đành phải lui ra.
Nửa ngày sau...
- Chúng ta đang bị kẻ khác bám theo!
Đi trong giữa đoàn người, trên khuôn mặt Kim Bích Hàm giống như không có chuyện gì, môi khẽ mấp máy, nhẹ giọng nói với Sở Vân.
- Uh, ta sớm biết rồi. Đối phương chính là lão tổ Viêm gia, không ngờ hắn lại có thể xuất quan.
Ngữ khí Sở Vân rất nặng nề. Bởi vì trước kia giao chiến cùng Viêm gia, hắn đã quen thuộc từng thành viên quan trọng trong Viêm gia.
Lão tổ Viêm gia, chính là Viêm gia đảo chủ đời trước. Sở hữu hai yêu vật chiến lực cấp Linh Yêu, từng leo lên Kỳ Nhân bảng. Những năm gần đây bế quan vất vả tu luyện, cho nên rời khỏi bảng. Thật không ngờ, trên chợ biển lại có thể gặp lão cổ đồng bế quan tu luyện.
- Lão tổ Viêm gia quá mạnh mẽ, là cao thủ đệ nhất của Viêm gia, tuyệt đối không thể địch lại. Chúng ta nên tìm cách thoát khỏi hắn sẽ tính sau.
Sở Vân nói với Kim Bích Hàm.
Trong vòng nửa ngày sau đó, bọn họ lẻn giữa đám người. Dùng các biện pháp điểm mù thị giác, thậm chí có đôi lúc âm thầm chủ động gây hỗn loạn, ý định làm lạc hướng lão tổ Viêm gia.
Nhưng mà kết quả cũng không được như ý muốn. Lão tổ Viêm gia tuổi già thành tinh, vô cùng lợi hại. Thủ đoạn nhỏ của Sở Vân và Kim Bích Hàm không làm khó được hắn.
- Hai tên tiểu tử thối, dám trêu đùa lão phu. Lão phu có rất nhiều thời gian, có thể từ từ đi qua đi lại. Cho đến khi chợ biển kết thúc, các ngươi sẽ không còn sống mà đi ra.
Lão tổ Viêm gia cảm thấy bị phát hiện, trực tiếp tiến đến gần, bắt đầu đe dọa gây áp lực lên Sở Vân và Kim Bích Hàm.
- Hừ, ngươi đường đường là một tiền bối, lại có thể ra tay với hai tiểu bối chúng ta. Còn không cảm thấy hổ thẹn hay sao?
Kim Bích Hàm cắn răng, châm chọc khiêu khích.
- Khí phách? Cũng chỉ là cái rắm! Từ xưa đến nay lão phu hoành hành không chút kiêng kỵ, lại càng thích tàn phá cây non, chém giết thiên tài. Ha ha, hai người các ngươi nên cảm thấy được vinh hạnh. Bởi vì các ngươi được chết trên tay của lão phu.
Lão tổ Viêm gia cao to tráng kiện, giống như một con gấu. Hắn bám theo Sở Vân và Kim Bích Hàm, ngữ khí lạnh lùng, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống Sở Vân.
Hắn vốn rất tự tin.
Trong tay hắn có hai đại Linh Yêu, cho dù Túy Tuyết Đao trong tay Sở Vân có độ kiếp thành công hay không cũng không có vấn đề gì.
Sở Vân lợi dụng Linh Yêu kiếp, tàn phá hạm đội Viêm gia, giống như mấy thế hệ tâm huyết của Viêm gia tiêu hao tám phần mười. Mối thù sâu nặng này, nhất định phải báo, báo thật tốt.
Thậm chí hiện tại lão tổ Viêm gia có thể xuất thủ chém giết Sở Vân và Kim Bích Hàm. Thế nhưng, điều thứ nhất hắn cho rằng Thụy lão nhân chủ trì trên chợ biển, không muốn gặp phải phiền phức. Thứ hai cũng muốn dày vò Sở Vân, cho hắn biết thế nào là sống một ngày bằng một năm, cái gì là dày vò thống khổ chờ chết.
- Thật đáng ghét! Lão tổ Viêm gia muốn biến chúng ta thành chuôt, để chính hắn biến thành mèo.
Cảm nhận được tâm ý của đối phương, Kim Bích Hàm cắn chặt răng, trong lòng nàng cảm thấy bất an.
Sở Vân cũng âm thầm xiết chặt tay, so với Kim Bích Hàm bình tĩnh hơn rất nhiều:
- Đối phương có tâm tư như vậy, cũng là chuyện tốt. Chúng ta sẽ lợi dụng thời gian kế tiếp, bỏ rơi hắn, chạy trốn thành công.
Chợ biển vẫn chưa kết thúc, thương thuyền Thư gia chợt nghe thấy mệnh lệnh của Sở Vân, liền rời đi. Lão tổ Viêm gia chăm chú nhìn thẳng vào Sở Vân, quyết không để hắn thực hiện được kế hoạch.
- Tiểu tử, ngươi không nên uổng công vô ích.
- Ngươi rõ ràng dám đối đầu với Viêm gia chúng ta, quả thực không biết lợi hại. Sau cùng ngươi có thể từ từ hiểu ra.
- Bây giờ ta cho ngươi cơ hội tự sát, bớt thời gian khổ cực.
Sau mỗi lần trốn chạy thất bại, lão tổ Viêm gia lại xuất hiện trước mặt Sở Vân, uy hiếp đe dọa hắn.
- Lão tổ Viêm gia nhất định có yêu vật có khả năng truy lùng tung tích. Nếu cứ như vậy sẽ không thể được.
Sở Vân nhăn mặt chau mày, ngữ khí trầm trọng.
- Hai người sẽ trở thành mục tiêu quá lớn, không ngại hãy để ta cải trang thành huynh, chúng ta tách rời nhau ra, thử xem thủ đoạn của hắn thế nào.
Bỗng nhiên Kim Bích Hàm nêu ra ý kiến.
Cách này cũng khá tốt, lúc đầu lão tổ Viêm gia cũng có chút nghi hoặc. Thế nhưng sau cùng hắn cũng đuổi kịp Sở Vân thực sự.
- Vô ích thôi, ngươi đã rơi đã mắc vào lưới của ta. Giãy dụa đi, ngươi càng giãu dụa lòng ta càng cảm thấy vui vẻ. Sau khi làm thịt ngươi, ta lại càng thêm hứng thú!
Sắc mặt lão tổ Viêm gia dữ tợn, muốn hành hạ Sở Vân cho đến chết. Bây giờ hành hạ tâm lý Sở Vân tới chết, đến khi phiên chợ biển kết thúc, tiếp đến sẽ hành hạ thân thể hắn đến chết.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quyển 3: Quần Đảo Tranh Phong.
Chương 72: Lão tỗ Viêm gia, Hồng Thường Tiên Tử (hạ).
Nhóm dịch Dungnhi
Share by MTQ --- 4vn.eu
- Tại sao có thể như vậy? Vì sao thủ đoạn truy lùng tung tích của địch nhân lại cao minh như vậy?
Gặp lại Sở Vân, sắc mặt Kim Bích Hàm lạnh lùng tới cực điểm. Nàng tự nhận là Sở Vân, vì ở chung lâu ngày, mọi của chỉ sắc mắt mô phỏng giống hắn như đúc. Hơn nữa nhờ tác dụng của Kim Thiền Y, ngay cả Thư Thiên Hào trong thời gian ngắn cũng không thể phân rõ được thật giả. Thật không ngờ, lão tổ Viêm gia lại có thể phát hiện nhanh như vậy.
- Lão tổ Viêm gia chính là một lão cổ đồng. Người như vậy ắt sẽ có con bài hùng hậu chưa lật, giàu kinh nghiệm, rốt cục là địch nhân không dễ ứng phó. Bỏ trốn nhất định không thể trốn thoát được. Bây giờ phải làm thế nào?
Sở Vân trầm tư suy nghĩ. Bây giờ đối mặt với tuyệt cảnh, mà 7 ngày nữa phiên chợ biển sẽ kết thúc. Đến lúc đó lão tổ Viêm gia không còn gì kiêng dè, hung hãn xuất thủ, cho dù mười Sở Vân liên hợp cũng không chống đỡ nổi. May ra Túy Tuyết Đao có thể tu sửa tốt, ít nhất còn có khả năng trốn thoát.
Thế nhưng bây giờ, ngay cả khả năng chạy trốn Sở Vân cũng không có.
- Các ngươi không có nghe nói sao? Hồng Thường Tiên Tử cũng muốn tới chợ biển!
- Thông tin này của lão huynh đã lâu rồi. Theo tin mới nhất, hoa thuyền của Hồng Thường Tiên Tử buổi chưa hôm nay sẽ tới đây.
- Thật vậy sao? Có thể trông thấy Hồng Thường Tiên Tử, không biết phúc khí của ta đã tu luyện mấy đời. Nếu như là có thể nhìn thấy bậc thầy ca vũ, ta chết cũng cam lòng!
- Muốn leo lên hoa thuyền gặp mặt Tiên Tử, cũng không hề đơn giản. Cần thông qua ba đợt khảo hạch, ngươi cũng muốn đi sao?
Hàng loạt tiếng bàn tán xôn xao truyền đến tai Sở Vân.
- Hồng Thường Tiên Tử?
Hai mắt hắn sáng ngời, kinh hỉ nhìn Kim Bích Hàm.
- Có cách rồi!
Hắn biết Hồng Thường Tiên Tử chính là Phi Hổ. Thủ lĩnh hải tặc bài danh thứ hai trên Chư Tinh Quần Đảo, trong tay sở hữu chiến lực cấp Linh Yêu.
Sở Vân cùng đường, nàng chính là một tia hi vọng.
Tới buổi trưa, hoa thuyền cũng đã tới, nhất thời phát ra âm thanh vang động. Vô số người chạy tới nơi nào đó, trong đó xen lẫn Sở Vân và Kim Bích Hàm.
Chỉ là phần lớn mọi người đều bị chặn lại ở ngoài hoa thuyền.
- Cửa khảo hạch thứ nhất, người không có danh tiếng không được vào!
Sớm đã có hơn mười tỳ nữ, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng. Đứng ở hai mạn thuyền, nghiêm ngặt trấn giữ.
- Đừng có chen lấn!
Trong cảnh hỗn loạn có người kêu lớn.
- Đến ta, đến lượt ta!
Mọi người đều cảm thấy phấn chấn.
- Tại sao ta không phải là người có tên tuổi? Ta ở trong thôn là nhân vật rất có tiếng!
Một nam tử bị quẳng ra ngoài, la hét ầm ĩ.
- Ta đây là thân thích của Thụy lão nhân. Là cháu trai của tôn nhi của cô cô của muội muội của trượng phu của phụ thân của thúc thúc của cháu trai người...
Lại thêm một người nữa bị đuổi đi.
- Đám người này thực sự là đám mặt dày vô sỉ. Lão nương thật sự muốn đá cho bọn chúng mấy đá.
Tỳ nữ đứng gác, đứng hiên ngang, ngữ khí bưu hãn, trên mặt hiện lên vẻ chán ghét. Nói như vậy, quả thực các tỳ nữ khác rất tán thành.
Bỗng nhiên nhãn thần tỳ nữ này ngưng đọng lại, vẻ mặt khinh thường chán ghét liền tiêu tan, thần sắc nàng khi trông thấy Sở Vân toát ra vẻ khiếp sợ.
- Sở công tử, mời vào trong.
Đột nhiên, nàng cười tươi như hoa, dịu dàng đầy mê hoặc đi tới trước mặt Sở Vân, trông thấy Kim Bích Hàm do dự nói.
- Vị này chính là...
- Ngươi lại có thể biết ta?
Sở Vân vô cùng kinh ngạc, chợt vỗ vai Kim Bích Hàm nói.
- Đây chính là thủ tịch mưu sĩ của ta.
- Mời hai vị vào trong.
Tỳ nữ gật đầu, trên mặt xuân phong ấm áp, thần tình dịu dáng dễ thương. Trước sau thái bộ chuyển biển hoàn toàn, khiến mọi người xung quanh ngây mắt mà nhìn.
- Vậy tiểu tử này là ai? Vì sao hắn có thể đi vào?
Những người bị loại bỏ lại càng gào thét ầm ĩ.
- Hừ! Hắn chính là thiếu đảo chủ Thư gia Sở Vân, hiện nay được mệnh danh là Tiểu Bá Vương. Các ngươi nếu bị loại, có thể đi xuống phía dưới.
Vị thiếu niên vừa công bố thân phận của Sở Vân, rõ ràng tại thương thuyền Giang Hán đã bị Sở Vân mạnh tay giáo huấn thông suốt, đánh răng rơi đầy đất.
Nhất thời đám người trở lên im lặng.
…
Quang cảnh trên biển tươi đẹp. Từ trên cao nhìn xuống mặt biển bao la, mấy trăm chiếc thương thuyền neo cùng một chỗ, tạo thành một phiên chợ đồ sộ trên biển.
Dòng người tấp nập, hối hả. Thỉnh thoảng có rất nhiều đội thuyền mới gia nhập, cũng không ít đội thuyền ly khai. Chu vi xung quanh thuyền hoa Hồng Thường lại càng có vô số người qua lại.
Sở Vân leo lên một chiếc thuyền hoa, từ mạn thuyền nhìn xuống phía dưới chỉ thấy một đám người đông nghịt. Nam có, nữ có, la hét ầm ĩ, vô cùng hỗn loạn. Hơn nữa đều là khàn giọng kiệt lực hô lớn danh tự của Hồng Thường Tiên Tử, đầy hưng phấn mà cuồng nhiệt.
- Tên tuổi của Hồng Thường Tiên Tử, quả thực là vang dộ.
Kim Bích Hàm cảm thán, nhẹ than.
- Nếu đám người này biết được thân phận chân chính của Hồng Thường Tiên Tử, không biết sẽ có biểu tình gì?
Sở Vân phỏng đoán có chút ác ý.
Trong trí nhớ kiếp trước, Phi Hổ tự mình bộc lộ thân phận, bỏ qua ngụy trang Hồng Thường Tiên Tử, khiến cho cả Chư Tinh Quần Đảo đều trợn mắt.
Bất quá tuy rằng nàng trở thành hải tặc nhưng thông thường chỉ cướp của chứ không giết người. Bởi vậy vẫn có một nhóm người trung thành tuyệt đối với Hồng Thường Tiên Tử,. Mặc kệ là Phi Hổ hay là Hồng Thường Tiên Tử, đều ủng hộ nhiệt tình.
Thậm chí có nhiều lần phát sinh sự kiện có người chuyên trở hàng hóa lớn tiếng tuyên bố, chỉ chờ Phi Hổ đến cướp đoạt của bản thân. Cướp đoạt xong, đương sự được thả trở về, lại cảm thấy phi thường vinh hạnh, tuyên truyền khắp nơi quá trình bản thân cùng Phi Hổ tiếp xúc gần gũi.
Sau này, Phi Hổ tấn thăng lên Kỳ Nhân Bảng, danh tiếng vẫn không hề hạ xuống, trở thành nữ đầu lĩnh hải tặc được hoan nghênh nhất.
Chắc chắn bản thân nhớ không sai, Sở Vân cũng không khỏi lắc đầu cảm khái mị lực vô cùng của Phi Hổ.
- Hai vi công tử, mời đi bên này.
Một vị tỳ nữ anh khí, biểu hiện ôn nhu, dịu dàng khéo léo, lời nói nhỏ nhẹ, dẫn đường ở phía trước
Kim Bích Hàm hơi kinh ngạc hỏi:
- Không phải tuyên bố, muốn đăng tràng phải thông qua ba lần khảo hạch sao?
Tỳ nữ lập tức cười nói:
- Cái này chỉ là cửa ải đặt ra với những người tầm thường mà thôi. Tiểu thư nhà ta cũng chỉ là bất dĩ, nếu không có những cửa ải này, chỉ sợ chiếc thuyền hoa này sẽ bị người đạp bằng. Đại danh Sở công tử, hiện nay Chư Tinh Quần Đảo có ai là không biết, có ai là không hiểu. Hai lần khảo hạch kế tiếp, đã không cần thiết nữa.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quyển 3: Quần Đảo Tranh Phong.
Chương 73: Hồng Thường tiên tử diễm nhược hỏa (thượng).
Nhóm dịch Dungnhi
Share by MTQ --- 4vn.eu
Vị tỳ nữ này thông minh lại nhu thuận, lời nói đích thực dễ nghe. Nàng cúi đầu, bộ dáng nghe lời. Khi nói chuyện, ánh mắt mịt mờ chợt đảo qua, liếc mắt nhìn Sở Vân.
Trong lòng lại chấn động:
“Ngày xưa, lão nương nói những lời này, đám công tử ca trẻ tuổi đều cảm thấy lâng lâng, cho dù mặt không đổi sắc, nhưng lông mày cũng không dấu được vẻ đắc ý. Sao tên Sở Vân này lại coi như không nghe thấy?”
Đủ lời nhẹ giọng tâng bốc, vô số câu khen tặng hoa mỹ. Thần tình Sở Vân vẫn đạm nhiên, nhiều nhất cũng chỉ làm mỉm cười gật đầu.
- Khó trách hắn nổi danh như vậy, quật khởi như sao sáng, nhân xưng Tiểu Bá Vương, lại khiến cho thế nhân kinh ngạc nhiều lần như vậy. Sở Hiên này, rất không đơn giản.
Trong nòng tỳ nữ thầm run sợ:
- Không được, những phát hiện này, phải nhanh chó báo lại cho đại tỷ. Để nàng phòng bị Sở Vân nhiều hơn, miễn để lộ ra sơ hở gì.
Kỳ thực từ trên xuống dưới chiếc thuyền hoa này, toàn bộ chính là một đoàn hải tặc. Mỹ tỳ đều là thành viên đoàn hải tặc này, dùng pháp môn cực kỳ đặc thù để ngụy trang. Cái gì mà ba quan khảo hạch, kỳ thực dụng ý chân chính mà muốn sàng lọc nhân vật tiến lên thuyền hoa.
Sở Vân trầm ổn, khiến cho mỹ tỳ tâm sinh kiêng kỵ. Lời nói lại càng thêm cẩn thận
- Hai vị công tử, nô tỳ chỉ đưa hai vị đến nơi này. Sau khi tiến vào thuyền lâu là có thể thấy được tiểu thư nhà ta đang ở khách yến.
Mỹ tỳ đưa hai người đến trước cửa thuyền lâu, sau đó liền ly khai.
- Được rồi, lão tổ Viêm gia chưa cùng đi lên!
Kim Bích Hàm vẫn lưu ý bên người, ngữ khí mơ hồ phấn chấn.
- Lão tổ Viêm gia thành danh nhiêu năm. Viêm gia khai chiến, lão vừa mới xuất quan, đã lên trên thuyền hoa, biểu hiện chính là muốn bôi nhọ Viêm Gia. Lão tự nhiên phải cố kỵ. Bất quá, nếu như muốn gạt bỏ lão, vẫn phải mượn lực lượng của Hồng Thường Tiên Tử.
Sở Vân nhẹ giọng nói.
Hai người đẩy cửa đại môn, bước vào bên trong thuyền lâu.
Đây là một cái đại sảnh, bốn phía đều được trạm trổ họa tiết, khắp nơi được chăng màn che màu hồng nhạt, cảnh tượng quý phái mà phong lưu.
Hồng Thường Tiên Tử ngồi ở chính giữa, phía dưới tả hữu đều đặt bàn trà. Vô số thiếu gia phong lưu tuấn tú, nam có, nữ có, ngồi ngay ngắn ở đó, bến người đều có mỹ tỳ hầu hạ. Đang trò chuyện vui vẻ, ca vũ thăng bình.
- Lại thêm hai vị thiếu gia đến nữa, Hồng Thường xin ra mắt hai vị.
Thanh âm Hồng Thường Tiên Tử du dương, đôi mắt dễ thương nhấp nháy, phong tình vạn chủng. Chứng kiến Sở Vân cùng Kim Bích Hàm đồng thời tiến vào, ánh mặt không tự chủ được dừng ở trên người Sở Vân một lúc, chợt mở miệng hô.
Y phục nàng vẫn là hồng thường, nửa quỳ nửa ngồi ở đó, giống như là một ngọn lửa yêu mị, xinh đẹp mà nóng bỏng.
Vạt áo trước ngực ẩn hiện bộ ngực trắng mịn mà đẫy đà, ba đào mãnh liệt.
Cái cổ ưu nhã, ngón tay như ngọc, dưới sự phụ trợ của hồng sắc nghê thường, lại càng tôn lên vẻ mịn màng, trắng nõn.
Bên cạnh đó còn có đôi chân của nàng. Trên cổ chân mang theo một chiếc vòng bằng kim ngọc, ngón chân sơn mà chu hồng, bàn chân trắng mịn, đường con mền mại, khiến cho người khác nhìn vào có một loại xung động, muốn lấy đôi chân ngọc này về, nhẹ nhàng ôm ấp trong lồng ngực, chậm rãi vuốt ve, thưởng thức.
- Mời ngồi.
Lại có mỹ tỳ nhỏ nhẹ hô, bước đến dẫn hai người đi vào bên trong yến hội
Sở Vân và Kim Bích Hàm ngồi ở gần nhau, trên mặt bàn trước mặt, đã có rựu ngon cùng trái cây. Có mỹ tỳ muốn tới ngồi ở bên cạnh hầu hạ hai người lại bị hai người vung tay bảo lui lại. Rước lấy rất nhiều ánh mắt xinh đẹp đầy u oán.
- Thực sự là kỳ quái, hai người các ngươi cho rằng đây là địa phương nào? Ở nơi này mà còn giả bộ thanh cao?
Có người khinh thường, cười nhạt một tiếng. Không quen nhìn hai người thích khác biệt.
- Có gan thì xưng tên ra, để ta xem là ai mà trước mặt mọi người lại sĩ diện như vậy?
Rất nhiều người ở đây đều là thiếu niên tuổi còn rất trẻ, đã uống đến mức say lờ đờ.
- Lần này ta đến chỉ vì Hồng Thường Tiên Tử, cần một hoàn cảnh yên tĩnh, có một số chuyện muốn nói riêng cùng Hồng Thường Tiên Tử.
Sở Vân không để ý đến khiêu khích của đám người này, đi thằng vào vấn đề, hướng Hồng Thường Tiên Tử biểu đạt ý định.
- Cái gì? Không ngờ ngươi muốn hẹn hò cùng tiên tử?
- Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ý định thực tốt ah!
- Tiên tử là ai? Dựa vào cái gì mà phải coi trọng ngươi?
Một câu nói của Sở Vân, khiến cho đám người triệt để sôi trào. Trong đại sảnh nhất thời trở nên vô cùng ầm ỹ, tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn Sở Vân, có một cảm giác cùng chung kẻ thù
Sở Vân cười nhạt, hắn đối với Hồng Thường Tiên Tử, chỉ có kiêng kỵ chứ không có chút ý đồ nào, ánh mắt trong veo như nước.
- Sở huynh, huynh đây là đang muốn làm gì?
Kim Bích Hàm cũng có chút nghi hoặc, nàng cũng không biết được thân phận thực sự của Hồng Thường Tiên Tử. Sở Vân vừa đến đã muốn một mình nói chuyện riêng cùng Hồng Thường Tiên Tử, khiến cho nàng phi thường phi thường khó hiểu
Ánh mắt Hồng Thường Tiên Tử cũng trở nên ngưng tụ.
Nàng biết được thân phận của Sở Hiên
Trữ Y Y chính là đệ tử của nàng, nàng đã truyền thụ cho Trữ Y Y rất nhiều thuật mị hoặc. Lúc Sở Vân cự tuyệt cầu hôn của Trữ gia, nàng đã lưu ý một chút đến người tên Sở Vân này.
Sau đó tại Tinh Thánh đại xạ lễ, Sở Vân thần kỳ nghịch chuyển, lĩnh ngộ Lưu Tinh Tiễn, để lại cho nàng một ấn tượng vô cùng sâu sắc
Tiếp đó, Sở Vân ly khai thư viện, đánh đâu thắng đó, thanh danh bạo trướng, càng khiến nàng đối với Sở Hiên phát sinh hứng thú.
Hôm nay trên thuyền hoa, thấy Sở Hiên tiến vào, Hồng Thường Tiên Tử nhạy cảm phát hiện ra, hắn có mục đích khác.
Đồng thời càng khiến cho vị nữ hải tặc đầu mục này cảm thấy ngoài ý muốn, trong lòng cười cười: “Có ý tứ!”
- Vị công tử này đưa ra yêu cầu quả thực khiến cho Hồng Thường cảm thấy hơi khó xử. Làm thế nào mới tốt đây?
Hồng Thường Tiên Tử thấp giọng tự hỏi, đôi lông mi đầy ưu sầu, ánh mắt long lanh, vô cùng đáng yêu.
“Phi Hổ này…”
Trong lòng Sở Vân có chút nhảy lên, hắn cảm giác được Phi Hổ rõ ràng đãn nhận ra hắn, vẫn cố tình làm như vậy. Chỉ sợ là muốn gây khó dễ cho bản thân mình.
Quả nhiên, lập tức đã có một vị nam tử bị Hồng Thường mê hoặc khiến cho thần hồn điên đảo, vốn ngồi đối diện với Sở Vân, lúc này chợt đứng dậy. Ợ lên một tiếng, lung la lung lay đi về phía Sở Vân.
Hắn đi tới, ngón tay chỉ vào trước mặt Sở Vân, vừa trào phúng vừa khinh thường nói:
- Ngươi là con cháu nhà nào? Không ngờ dám gây khó dễ cho Hồng Thường tiên tử, thực sự là chán sống rồi! Xem ra lão tử không đánh ngươi… Ách!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quyển 3: Quần Đảo Tranh Phong.
Chương 74: Hồng Thường tiên tử diễm nhược hỏa (hạ).
Nhóm dịch Dungnhi
Share by MTQ --- 4vn.eu
Đôi mắt say đến lờ đờ của hắn, khi đến gần, rốt cuộc cũng nhìn rõ diện mục của Sở Vân, nhất thời cả kinh, toàn thân chợt sững lại
- Ngươi không phải là muốn đánh ta sao? Vì sao còn chưa ra tay?
Sở Vân nhẹ giọng cười.
Người nọ nhất thời toàn thân rùng mình một cái, cảm giác không khác gì bị dội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, toàn thân ướt sũng
- Tại, tại hạ…say rồi. Tại hạ xin cáo từ, cáo từ….
Thần tình hắn có chút kinh hoàng, chỉ trong chốc lát đầu đã đầy mồ hôi lạnh. Không dám nhìn về phía Sở Vân, chỉ chắp tay cáo biệt với Hồng Thường Tiên Tử, sau đó lập tức xoay người, lui ra bên ngoài
- Hử?
Tất cả mọi người vị chuyện này cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Trong đại sảnh ám hương lưu động, ánh sáng mịt mờ, tràn ngập ái muộn tình hoài. Dưới tình cảnh này, rất khó có thể nhìn rõ. Lại có rất nhiều người uống đến mức say mờ cả hai mắt, cho nên cũng không nhận ra Sở Vân đến.
Bất quá lúc này, ánh mắt tất cả mọi người, đều đã hướng đến Sở Vân
- Ha hả, ta cũng muốn nhìn xem là thần thánh phương nào!
Một người ngồi cách vị trí của Sở Vân gần nhất, lập tức nghiên người liếc qua, híp mắt nhìn kỹ.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn
Xoảng!
Đầu gối hắn mềm chút, thiếu chút nữa bổ ngửa về đằng sau. Giống như là trước ngực bị một cỗ lực lượng vô hình đẩy ngã. Cánh tay đảo qua, thoáng cái đã đem ly rượu ở trên bàn hất xuống dưới đất. Mỹ tưởu rơi xuống vạt áo của hắn, hắn cũng chẳng quan tâm đến
- Sở… Sở Vân…
Hắn lắp ba lắp bắt, ánh mắt khinh thường coi rẻ lập tức biến mất sạch sẽ, thay vào đó là một loại sợ hãi cùng khiếp sợ.
Đại thính vừa mới còn kêu gào la hét ầm ĩ lập tức trở nên an tĩnh.
Khiếp sợ qua đi, đám thiếu niên tuấn kiệt bộ dáng phóng đáng, lập tức trở nên trầm mặc không nói câu nào. Uống rượu lại có chút rầu rĩ, dường như là đang trầm tư bên trong nhân sinh triết lý nào đó.
Sở Vân là ai?
Chư Tinh Tiểu Bá Vương
Xuất đạo tới nay, không chiến không thắng. Mọi người trong sảnh vẫn còn nhớ mang máng, Phong Tư một trong Phương Gia tam tử, đụng tới Sở Vân, kết quả là chém.
Vệ gia đảo phòng ngự sâm nghiêm thì như thế nào? Bị Sở Vân mang theo bốn trăm người, tập kích bất ngờ, lập tức sụp đổ.
Đoạn Thiên Nhai, Viên Tái Bác, Trầm Văn Bác đều là đại tướng nổi danh, giáp công Sở Vân. Kết quả một người bị hắn chém chết, một người bị hắn bắn chết, người còn lại thì bị hắn vặn gãy cổ.
Ngay cả khi độ linh kiêp, hắn cũng không để yên ổn. Hạm đội của Viêm Gia đụng phải hắn, cũng bị hắn dẫn tai họa, tổn thất nạng nề.
Người mạnh mẽ như vậy, cực kỳ giống với Sở Bá Vương lúc trước, nhất phi trùng thiên, tung hoành tứ phía. Lập tức mang lại cho mọi người trong đại sảnh cảm giác phi thường áp bách.
- May là lúc đó ta không có nói lung tung cái gì.
Có người âm thầm may mắn.
“Vì sao Tiểu Bá Vương đột nhiên lại đến nơi này?”
Có người âm thầm nói, cảm giác vô cùng bất hảo.
- Tiểu bá vương khủng bố ở chỗ hắn không cố kỵ điều gì. Vệ gia đảo, Đoạn Thiên Nhai, Viêm gia hạm đội chiến đấu, mặc kệ là tồn tại cường đại như thế nào, hắn đều dám liều mạng. Nếu như hắn nổi giận, làm thịt người ở đây, ai có thể ngăn được?
Trong lòng rất nhiều người đều lo sợ bất an.
- Ai, hắn bên trong một đời trẻ tuổi toàn toàn xứng đáng với vị trí thứ hai. Chỉ có thiếu chủ Thiết Gia mới có thể áp chế được hắn một hai. Quái lạ, mọi người đều biết thiếu chủ Thiết gia thích Hồng Thường Tiên Tử. Hắn ngay hôm nay đã ở trên hải thị, vì sao lại không qua nơi này?
Thời điểm mọi người ở đây âm thầm chờ mong, từ ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm của thiếu chủ Thiết Gia.
- Thiết Ngao may mắn hữu duyên, có thể tại đây gặp được Hồng Thường Tiên Tử!
Thanh âm hắn cao vút, sục sôi, tràn đầy một cỗ khí phách ung dung, lại mang theo một cỗ tình hoài thắm thiết
Nhất thời khiến tinh thần mọi người trong đại sảnh đều rung lên.
…
Cửa son của thuyền lâu mở rộng, ánh sáng mặt trời từ bên ngoài chiếu xiên vào bên trong. Một vị nam tử lưng hùm vai gấu, khí vũ hiên ngang, đưa lưng về phía ánh dương quang, rảo bước một cái nhanh chóng tiến vào bên trong đại sảnh.
Ánh nắng chói chang, khiến cho mọi người người phải híp mắt lại. Nam tử này đưa lưng về phía ánh dương quang, nhưng diện mục lại bao phủ bên trong một vùng bóng tối, trong lúc vô hình chợt mang cho người khác một loại cảm giác áp bách về tâm lý
- Thiếu chủ Thiết Gia!
Có người phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Giống như một tảng đá lớn ném thẳng vào chính giữa mặt hồ phẳng lặng, cả đại sảnh lập tức trở nên dậy sóng. Mọi người nhao nhao đứng dậy, trên mặt đầy vẻ tươi cười đầy siểm nịnh, lập tức vấn an Thiết Ngao. Thiết Ngao dường như không hề nghe thấy, chỉ đứng bất động ở đó, ánh mắt thâm thúy hướng thẳng về phía Hồng Thường Tiên Tử đang ngồi ở phía xa. Trong ánh mắt nóng như lửa mang theo đầy vẻ thâm tình.
- Hồng Thường đại gia, một ngày không gặp như cách ba thu. Nghe nói nàng đã đến, ta đã cho người đi mua sắm một chút lễ vật, muốn dâng tặng lên đại gia, coi như là lễ gặp mặt.
Nói xong, Long Đạo Chi ở phía sau hắn lập tức vung tay lên, một nhóm lớn tùy tùng bưng trên tay vô số bảo vật rực rõ, đứng ở sau lưng lập tức bước lên.
- Đây là Tinh Hải Tuyết Kim Trân Châu, có thể nhuận da, dưỡng nhan, thiếu chủ nhà ta bỏ ra hơn một ngàn Thiên Cương Thạch Tệ mới mua được.
- Đây là chiếc bình sứ tráng men khắc họa một vị mỹ nhân từ thời Đường Cẩm Quốc, nghe nói Hồng Thường Tiên Tử đại gia đặc biệt yêu thích đồ cổ từ thời Đường Cẩm Quốc, thiếu chủ đã một mực treo thưởng cực cao. Hôm nay đã dùng một con yêu thú Hải Bạo Ngạc tư chất thượng đẳng đổi lấy.
- Đây là Thất Tinh Hỏa Hộ Thân Đăng. Thượng đẳng Đại Yêu binh tu vi đỉnh phong, đặc biệt dâng tặng cho Tiên Tử làm vật hộ thân.
- Đây là vòng cổ làm từ Long Tinh của Vạn Tu Tham Long. Có thể phát ra khí tức của Vạn Tu Tham Long, vô cùng tốt cho việc bổ khí dưỡng nhan.
Thanh âm Long Đạo Chi chậm rãi, không nhanh không chậm. Mỗi lần giới thiệu một kiện bảo vật đều khiến cho tất cả mọi người phải hít sâu một hơi.
- Đều là trọng bảo! Có tiền mà không mua được ah!
- Thiếu Chủ Thiết Gia say mê Hồng Thường đại gia, đã không còn là tin tức mới nữa rồi. Nghe nói mỗi lần gặp mặt, đều dâng tặng rất nhiều trọng lễ.
- Quả thực là mỹ nhân xứng danh anh hùng. Chỉ tiếc! Hồng Thường Tiên Tử lại quyết chí thề truy tìm cảnh giới võ đạo cực hạn, đối với Thiếu Chủ Thiết Gia như gần như xa. Nếu không quả thực là chính là một đoạn giai thoại ah...
Mọi người nhỏ giọng nghị luận.
Bỗng nhiên có người lớn tiếng, âm dương quái khí nói:
- Thiết Ngao huynh dâng tặng Thất Tinh Hỏa Hộ Thân Đăng , đúng là rất hợp thời ah. Vừa lúc có người cường thế bức bách, muốn cùng Hồng Thường đại gia ở riêng một chỗ đây này.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina