Trong vườn trường im ắng, chỉ thỉnh thoảng trên ngọn cây có vài tiếng chim mơ hồ kêu lãnh lẽo khiến người khác không chịu nổi. Từng đợt tuyết tuôn rơi trên mặt đất, âm thanh nặng nề càng đặc biệt chói tai. Lâm Tề bước đi trên tuyết vẫn không hề phát ra một tiếng động nào. Hắn thận trọng hướng về tòa ký túc giá của giáo viên, men theo đường đi tránh được mấy người cảnh vệ tuần tra ban đêm.
Đêm tối và sự rét mướt che chở rất tốt cho Lâm Tề, hắn không hề làm kinh động đến bất kỳ kẻ nào mà âm thầm lẻn vào tòa ký túc xá của giáo sư, quen thuộc đi qua một hành lang sạch sẽ trơn tru, đi tới đầu hành lang đến trước cửa một phòng ký túc xá. Cẩn thận nhìn trái nhìn phải, Lâm Tề dùng thanh sắt khẽ chọc mở cổng lớn ký túc xá.
Chiêu cậy cửa khóa này là Lâm Tề học được từ Wilker, lập chí trở thành một đời tông sư đạo tặc của nhóm trộm Wilker với kỹ xảo thiên phú đặc biệt. Lâm Tề và các huynh đệ ít nhiều đều học mấy chiêu phòng thân từ Wilker.
Khẽ khàng đẩy cửa phòng ra, một cái mông người trắng bóng đối diện trước cửa.
Ballin thần phụ trần như nhộng ngồi ở một chiếc ghế tròn đang lầm bầm đếm tiền trong túi. Một trợ giáo thần phụ, bất luận ở thời điểm nào cũng áo mũ chỉnh tề, ra vẻ đạo mạo. Dáng vẻ này của Ballin thần phụ mà bị thượng cấp thần phụ ông ta nhìn thấy hẳn là sẽ phải giáo huấn ông ta một trận.
Trong tầm tay Ballin thần phụ còn đặt một bình rượu rất lớn, còn có một ly rượu nhỏ. Ông ta khẽ cười, lấy từ trong túi tiền ra hơn mười đồng tiền đặt ở trên tráp tiền, sau tự rót cho mình một chén rượu, tự giơ chén rượu lên thầm tán tụng "thần phù hộ ta", sau đó uống một hơi cạn sạch ly rượu đó.
Uống rượu, theo đạo hồi cũng là một tội lỗi thật lớn, thế nhưng Ballin thần phụ uống rất hồ hởi. Trên khuôn mặt tròn xoe trắng muốt của ông ta là chiếc mũi bóng nhẫy đỏ bừng vì rượu như bị sung huyết. Tiền là niềm vui của ông ta, mỗi một đồng tiền khi đếm thì uống một ly rượu nhỏ, thậm chí ông ta còn bật cười khe khẽ, thỉnh thoảng còn uốn éo cơ thể to mọng, thế cho nên dàn da trắng bóng của ông ta cứ không ngừng cuồn cuộn.
- Chúa tuyệt vời của ta!
Rốt cuộc đã đem mấy đồng tiền không nhiều lắm bỏ vào trong tráp, Ballin thần phụ nghịch ngợm ngoáy mông, rất vui vẻ mà đánh ra một quả rắm thật to. Ông ta đắc chí quỳ gối xuống đất, hai tay đặt trước ngực vô cùng thành kính cầu khấn:
- Chúa tôn kính, cha của con. Các vị thần từ trên trời dõi theo con, xin phù hộ cho sự thành kính của Ballin con đây!
Rồi lại sâu sắc thở dài, Ballin vô cùng thành kính không gì sánh bằng:
- Ngay ngày hôm nay, Ballin thành kính lại bán ra ba trăm bảy mươi lăm tấm phù chuộc tội, giáo hội lại ký được một hợp đồng, thực lực của giáo hội lại được tăng cường lên một phần. Đây đều là công lao của Ballin thành kính con đây. Chúa vĩ đại ơi, các vị thần ơi, xin hãy phù hộ giáo chủ đại học thành phố sớm ngày quy thiên để đi phụng dưỡng các người, để Ballin thành kính con đây được lên tiếp nhận chức vị của ông ta!
Ra sức cọ xát chiếc mũi đỏ rực, Ballin bùi ngùi nói:
- Tên giáo chủ tham tài háo sắc kia không xứng trở thành người hầu cho chúng thần. Hãy để lão ta xuống địa ngục đi, cùng với mấy tên chó săn của lão ta cùng nhau mà xuống địa ngục đi. Ballin thành kính con đây mới là người có điều kiện tốt nhất để trở thành giáo chủ đại học thành phố!
Quỳ rạp xuống trên mặt đất, Ballin thành kính hôn một cái lên sàn nhà, rồi lúc này Ballin thành kính say rượu mới kết thúc màn cầu khấn của mình.
Lâm Tề đóng cửa lại, đi tới phía sau Ballin nhẹ nhàng vỗ vai ông ta.
Ballin hét lên một tiếng chói tai, cả người béo núc của ông ta đang lắc lư vui sướng hoa chân múa tay liền vọt tới một góc trong phòng, không chớp mắt rút ra một chiếc rìu chiến từ trong một bình sứ lớn, Ballin hổn hển xoay người lại, còn chưa kịp nhìn rõ dáng dấp của Lâm Tề đã một rìu bổ lên đầu Lâm Tề.
- Ai cũng đừng hòng cướp một đồng bạc nào trong tay ta, đây đều là tài sản của giáo hội!
Con ngươi của Ballin đỏ ngầu giống như một con sói đói bị cướp miếng ăn ở trong miệng đánh về phía Lâm Tề.
Lâm Tề giơ tay phải lên, dễ dàng bắt được chiếc rìu, một cước đạp Ballin văng ra.
- Gặp quỷ à, thần phụ, ngài là thần phụ tôn quý, sao có thể dùng búa chém người chứ?
Chiếc búa sừng trâu lưỡi đơn bằng bàn tay, Lâm Tề khinh thường tiện tay nhét lên giường, ánh mắt không tự chủ được liếc nhìn về chiếc tráp đựng tiền của Ballin đang đặt trên bàn.
Ballin vô cùng nhạy cảm đối với tiền bạc liền phát hiện ra trong con mắt của Lâm Tề toát lên sự tham lam, ông ta vội vàng nói:
- Lâm Tề tiên sinh, nếu như ngươi dám động vào những đồng tiền yêu quý của ta, ta thề sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
Có giao tình với Ballin ba năm nay nên Lâm Tề hiểu rõ “đức hạnh” của vị thần phụ Ballin này là như nào, hắn tiếc nuối liếc nhìn tráp tiền, chép miệng, vô cùng "tấm tức" thở dài nói:
- Ôi, ngài coi ta là người nào chứ? Chúng là bạn thâm giao lâu năm với nhau, là bạn lâu năm đó. Sao ngài còn lo lắng nhân phẩm của ta chứ? Đây là tiền của ngài, ta sẽ không động vào chúng!
Ra sức xoa hai tay vào nhau, Lâm Tề híp mắt cười nói:
- Gland tiên sinh ở đâu, cho ngài bao nhiêu lợi ích vậy? Thần phụ tôn kính!
Ballin cảnh giác nhìn Lâm Tề, qua quýt lấy một chiếc áo dài khoác lên người. Ông ta vô cùng cẩn trọng khẽ nói:
- Ây, không liên quan đến ngươi, Lâm Tề tiên sinh yêu quý. Ta chỉ là người trung gian thôi, Gland tiên đưa ra yêu cầu, ta cung cấp yêu cầu của Gland tiên sinh cho ngươi, sau đó ngươi giúp ông ta hoàn thành yêu cầu đó, chỉ đơn giản như vậy, chẳng phải sao? Chỉ đơn giản như vậy thôi!
Giơ ngón trỏ lên bên miệng nhẹ nhàng thổi phù một cái, Ballin thần phụ hạ giọng nói:
- Ta có phần lợi ích của ta, ngài cũng có một phần lợi ích của ngài, chúng ta ba năm nay hợp tác rất vui vẻ, đúng không?
Ballin thần phụ là tên ác ôn trà trộn vào trong giáo hội, ông ta là người phát ngôn của nhiều nhân vật cao cấp của đại học thành phố. Những người danh vọng, bọn họ đều có đủ loại yêu cầu cần làm, nhưng bọn họ là nhân vật danh vọng, xuất thân cao qúy, bọn họ không có thể giao lực trực tiếp với người đẳng cấp thấp. Cho nên khi Ballin thần phụ quái thai này xuất hiện, các nhân vật danh vọng trong đại học thành phố liền kín đáo đưa ra yêu cầu của bản thân cho Ballin thần phụ, mà Ballin thần phụ thì phụ trách liên hệ Lâm Tề, giải quyết các loại vấn đề của những đại nhân vật đó.
Loại giao dịch này có quy tắc đặc biệt, Lâm Tề đích xác không nên hỏi Ballin thần phụ chiếm được bao nhiêu lợi ích.
- Được rồi, được rồi, cho ta mượn bùa hộ mệnh, loại thật, bùa hộ mệnh có hiệu lực. Chờ ta có tiền rồi, ta sẽ trả gấp đôi cho ông.
Ballin thần phụ đảo mắt, cặp lông mày giật giật:
- Gần đây giá cả tài liệu hướng dẫn chế tạo bùa hộ mệnh có biến động, mỗi một tấm bùa hộ mệnh giá tăng ba tiền!
Lâm Tề tức giận trừng mắt với Ballin thần phụ:
- Vậy thì, ta cho ông hơn sáu tiền! Nhưng hiện giờ, lập tức, lập tức lấy bùa hộ mệnh cho ta! Loại có sức mạnh cao, có hiệu quả, có thể chống đối được sự công kích của các loại bùa hộ mệnh, không được dùng loại hàng tầm thường để lừa gạt ta!
Ballin thần phụ nhếch miệng cười, nhanh nhẹn rút từ trong ống tay áo ra một quyển sách màu trắng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Tháp cao được xây dựng bằng đá lớn màu đen xám trước mắt là kiến trúc cao nhất của đế quốc, có người gọi nó là "Tháp đại sư", cũng có người gọi nó là "tháp người điên". Khi Lâm Tề đến học trường đại học Đệ Ngũ, thì tháp cao này đã có một tên gọi chính thức từ phía nhà nước "Phòng thí nghiệm đặc biệt của giáo sư thỉnh giảng"
Trong tháp cao là một đám người quái gở đến từ bốn phương tám hướng, có đủ loại bản lĩnh cổ quái ngạc nhiên và đồng thời cũng có đủ kiểu tính nết cổ quái ngạc nhiên. Trong đó có tinh thông nghiên cứu mặt nhân tâm hắc ám của Hắc Yêu Tinh và Ám Linh Tinh, còn có thích thú khuấy đẩy các loại nội tạng sinh vật của linh hồn chết, cũng thích đùa bỡn các loại kim khí thông thạo phiền phức mà người lùn nào đó rèn đúc, càng tinh thông chế tạo và nghiên cứu các loại vũ khí địa tinh vân vân và vân vân…
Chỗ tháp cao tọa trên mặt đất này chiều cao ba trăm bảy mươi mét, sâu dưới lòng đất hai trăm năm mươi mét, sử dụng kỹ thuật đặc biệt do người lùn và địa tinh cung cấp xây dựng nên; bệ tháp cao đường kính năm mươi tám mét, diện tích mặt đơn rất rộng, đủ để chứa hai ba vị "đại sư" tính cách quái gở ở trong đó thỏa thích nghiên cứu tất cả những gì mà họ cảm thấy hứng thú.
Từ sau khi trường đại học thành phố xây xong, từ bên trong tòa tháp cao này không ngừng chảy ra một số tư liệu cổ quái ngạc nhiên, trong đó có một ít kỹ thuật nâng cao thực lực của đế quốc. Chẳng hạn như việc Lâm Tề bán sáu mũi kiếm nhọn cho người què chính là sử dụng kỹ xảo trám cương đặc biệt của một đại sư lùn nào đó cung cấp, do đó khiến cho lực đâm của thứ kiếm này vượt ra ngoài tiêu chuẩn của nó.
- Được rồi, ta cần ánh sáng vàng rực rỡ của Gà Trống Gáy!
Lâm Tề tay phải che ngực, hướng lên trời yên lặng cầu khấn tất cả các danh hiệu và chức thần của các vị thần linh mà hắn biết, mong muốn lần này mình có thể bình an đi vào, bình an đi ra.
Trong cảm nhận của nhiều sinh viên tại đại học Đệ Ngũ, tòa tháp cao trước mặt này chẳng khác nào địa ngục. Hàng năm đều có ba năm mười sinh viên phục vụ vị giáo sư thính giảng đặc biệt trên tháp cao hoặc là chết hoặc là bị trọng thương. Còn có một số người mất tích bí ẩn. Từ đó về sau không ai nghe được bất cứ tin gì về những người đó nữa.
Lâm Tề là một người may mắn như thế, lúc hắn vừa bước vào cánh cửa đại học thì đã được lựa chọn làm sinh viên phục vụ cho vị giáo sư thỉnh giảng nào đó trên tháp, đến nay đã là ba năm rồi. Nhưng trong một thời gian dài như thế, Lâm Tề trong ranh giới giữa trọng thương và giãy chết hơn bốn lần, số lần bị thương nhẹ thì hắn nhớ không rõ nữa. Vì vậy mỗi lần tiến vào tháp cao, Lâm Tề đều cho rằng đó là một lần phiêu lưu mạo hiểm to lớn.
Thế nhưng sự nguy hiểm thật lớn lại ngang bằng với lợi ích thật lớn. Tòa tháp cao hung hiểm vô số, nhưng Lâm Tề cũng từ tháp cao mà tìm được rất nhiều cơ hội phát tài, bằng không hắn tuyệt đối không thể trong ba năm ngắn ngủi lại thành lập nên Thiết quyền Huynh đệ hội với thành viên trong ngoài mấy trăm người.
- Vì Gà Trống Gáy đáng yêu! Đạo sư thân mến, ngài ngàn vạn lần không nên nổi điên!
Nôn nóng cầm trong tay tấm bùa hộ mệnh cuộn tròn xinh xắn mà tên viên chức Ballin thần phụ bại hoại thề thốt son sắt với Lâm Tề, là tấm bùa hộ mệnh này của giáo chủ đại nhân khu vực đại giáo sông Thain đích thân chế tác, vượt ngoài tiêu chuẩn phòng ngự rồi. Thế nhưng Lâm Tề rất hiểu nhân phẩm của Ballin thần phụ , nếu như y nói tấm bùa hộ mệnh là do giáo chủ khu đại giáo đích thân chế tác, vậy thì khả năng thật nhất là chỉ có một đó là do thần phụ trần thuật bình thường chế tác mà thôi.
Bùa hộ mệnh của một thần phụ trần thuật bình thường chế tác, lực phòng ngự đại khái có thể chống lại được ba năm lần chém của kỵ sĩ bình thường. Hy vọng có thể dùng được, chỉ cần không bị chính đạo sư mình phục vụ giết chết trước, Lâm Tề nghĩ nguy hiểm sẽ không lớn.
Hít một hơi thật sâu, Lâm Tề cẩn trọng chui vào trong tháp cao.
Trước cửa tháp cao đúc hai pho tượng linh cẩu bằng đồng đen con ngươi tỏa bắn ra ánh sáng đỏ tươi, bốn luồng sáng đỏ tươi dạo qua một vòng trên người Lâm Tề. Lâm Tề chỉ cảm thấy trên người nóng rực, giống như bị thiêu đốt hoặc như bị ngâm trong nước sôi. May mà bên hông hắn có một tấm biển hiệu sắt đen bình thường hơi lóe lên, vô hình bao phủ Lâm Tề, con ngươi linh cẩu dần mờ đi, Lâm Tề vượt qua hung hiểm hiên ngang đi vào tháp cao.
Tầng thứ nhất trên nền đất của tòa tháp cao vắng vẻ, trên mặt đất vẽ khắc một pháp trận mang mười hai ngôi sao bình thường, hơn mười hồng ngọc bích cỡ bằng nắm tay đang tỏa sáng ở trong trận pháp. Mấy người đàn ông mặc áo choàng đứng ở trong góc phòng, xuyên qua áo choàng nặng nề mơ hồ có thể thấy được vết tích áp giáp trên người bọn họ. Bọn họ cảnh giác nhìn về phía Lâm Tề, đợi đến khi bọn họ thấy rõ khuôn mặt của Lâm Tề rồi mới buông lỏng bàn tay đang đặt trên chuôi kiếm.
Cúi đầu không dám gây ra một chút tiếng động nào, Lâm Tề cẩn trọng đi tới một chiếc cửa sắt hình tròn ở trong góc phòng khách.
Những người đàn ông làm nhiệm vụ trong đại sảnh này đều là kỵ sĩ cấp cao do đế chế phái ra, bất luận một người nào trong đó cũng đều có thể dễ dàng gạt bỏ sức mạnh của Lâm Tề, nên trước mặt những người này, Lâm Tề không dám có chút kiêu ngạo và chậm chễ. Bất đồng với người què, Lâm Tề có thể không kiêng dè gì mà biểu hiện ác ý của mình đối với người què, nhưng tại trước mặt những thiết huyết kỵ sĩ đã được quân bộ huấn luyện những thủ đoạn độc ác, cẩn trọng và hèn mọn là thủ tục đầu tiên để bảo toàn tính mạng.
Quân bộ đại diện cho lực lượng quân đội của đế chế, đó là lực lượng vĩ đại của toàn bộ lục địa, không có kẻ nào dám làm càn trước mặt họ.
Lấy ra tấm thẻ bài sắt ở bên hông đặt lên trên cửa sắt, Lâm Tề tập trung đầy đủ lực chú ý, đem một chút nghị lực không nhiều lắm của mình tập trung vào thẻ bài sắt. Mấy chữ viết trên thẻ bài sắt ảm đảm chậm rãi hiện ra. Cửa sắt nơi Lâm Tề đứng hơi nhoáng lên, nhanh chóng một đường hầm kim loại vuông góc hạ xuống.
Giáo sư thỉnh giảng đặc biệt mà Lâm Tề phục vụ là một con quái vật, ông ta ở tại tầng sâu nhất dưới đất của tòa tháp. Từ vài lần trước ông ta sai lầm trong thí nghiệm, độc khí toát ra làm độc chết hết mọi người. Chỉ riêng ông ta là còn sống.
Bí dược đại sư Khoa Tra, năm năm trước được đế quốc trả lương cao trở thành giáo sư thỉnh giảng đặc biệt của trường đại học, thế nhưng tính tình ông ta quái dị, năm năm nay toàn ở sâu trong tầng ngầm mà không ra ngoài. Hơn nữa thí nghiệm bí dược của ông ta luôn xảy ra các loại sự cố, tới hai năm gần đây nhất, ngoại trừ Lâm Tề là sinh viên phục vụ chuyên trách ra, thì không người ngoài nào dám tới gần địa bàn của ông ta.
Tấm cửa sắt dưới chân chậm rãi dừng lại, trước mặt là một cánh cửa hình vòm, Lâm Tề đem tấm thẻ sắt dán tại trên mặt cửa sắt trước mặt, cẩn trọng mở cánh cửa ra.
Tấm bùa hộ mệnh trên tay chuyển động không tiếng động, một làn mưa lất phất tỏa ánh sáng trắng bao phủ lấy người Lâm Tề.
Trong lòng Lâm Tề buông lỏng, bùa hộ mệnh của Ballin thần phụ lần này cho hắn lại là "bùa hộ mệnh của tia nắng ban mai", mượn dùng lực lượng của thần tia nắng ban mai, cũng là bùa hộ mệnh phòng ngự cực mạnh của giáo hội. Thần lực của thần ánh sáng tia nắng ban mai không chỉ có phòng ngự xuất chúng, còn khôi phục sức khỏe không kém, là loại bùa tốt nhất trong sáu loại bùa.
Lâm Tề tươi cười đẩy cửa sắt trước mặt ra, một khối hỏa cầu đỏ bằng nắm tay đã mang theo nhiệt độ cao đáng sợ gào thét mà đến, trong chớp mắt đã bắn tới trước mặt Lâm Tề.
Hỏa cầu lửa ngưng luyện cực độ, nhiệt độ đáng sợ của nó khiến cho luồng sáng bạc trắng trên người Lâm Tề tức thì nhanh chóng hóa giải.
- Quả nhiên là đồ thứ phẩm! Ballin, tên vô liêm sĩ gái điếm nuôi này!
Lâm Tề sợ đến mức gào lên khản cả giọng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Trên đầu Lâm Tề toát ra làn khói xanh mỏng, sợi tóc của hắn bị nhiệt độ cao của quả cầu lửa nhỏ đốt trụi, biến thành tro bụi bay lên cao. Không chỉ là tóc, lông mày, lông mi và một vòng chòm râu nhàn nhạt trên môi của Lâm Tề đều bị nhiệt độ cao thiêu thành tro tàn. Nửa người trên của Lâm Tề giống y như bị ngâm nước sôi, bỏng đến mức làm hắn kêu thảm lên không dứt.
- Lão quái vật chết tiệt!
Đối mặt với quả cầu lửa đủ một kích để giết chết chính mình, Lâm Tề liều lĩnh thầm rút từ trong ống quần ra một thanh khảm đao rất nặng. Mang theo một tiếng thét dài chưa từng có từ trước tới giờ, Lâm Tề một đao chém vào quả cầu lửa trước mặt, đem hết toàn lực đẩy quả cầu lửa nhỏ này sang một bên.
Khảm đao trong nháy mắt bị cháy đỏ rực, da thịt lòng bàn tay Lâm Tề phát ra mùi cháy xém khó ngửi, hắn lại kêu la thảm thiết buông chuôi đao ra. Hỏa cầu chỉ bị đẩy trật không đến nửa thước, suýt chút nữa là sượt qua đôi má của Lâm Tề, đập thật mạnh vào lên cửa sắt phía sau hắn.
Ký hiệu trên cửa sắt giống như cây hoa tường vi. Chớp lên một cái, sức mạnh tiềm ẩn bên trong của hỏa cầu bị ký hiệu pháp trận lặng lẽ hấp thu.
Lâm Tề thở hồng hộc, toàn thân mồ hôi đầm đìa, hai đầu gối mềm nhũn trên mặt đất và thầm chửi rủa.
Chủ nhân của phòng thí nghiệm, đối tượng phục vụ của Lâm Tề giáo sư cao cấp đặc biệt được mời đến thỉnh giảng, bí dược đại sư Khoa Tra lặng lẽ đi tới trước mặt Lâm Tề, bàn tay khô ráo lạnh lẽo kéo Lâm Tề lên, cầm một lọ thuốc nước màu đỏ tươi đổ xuống họng Lâm Tề.
Tỏa ra đầm đặc mùi tanh của thuốc, vừa vào trong miệng thì biến thành hơi nóng xông vào trong bụng, Lâm Tề vừa hao mòn tinh lực nhanh chóng phục hồi, chỗ trên hai gò má mà bị hỏa cầu làm bỏng cũng đang nhanh chóng liền lại. Lâm Tề thở ra một hơi thật mạnh, trên khuôn mặt đã hiện lên dáng tươi cười nịnh nọt, niềm nở giữ lưng quần mà hành lễ thăm hỏi :
- Đại sư Khoa Tra tôn kính, có mấy ngày không được Ngài triệu về, ở đây Ngài có cần tôi cống hiến sức lực không?
Dáng người Khoa Tra không cao, thấp hơn Lâm Tề nửa cái đầu . Một chiếc áo choàng màu đen rộng thùng thình chỗ nào cũng đều thủng lỗ chỗ bọc lấy cơ thể gầy gò của ông ta, trên áo choàng đen đầy đủ các lỗ chấm cổ quái kỳ lạ, đó là loại nước mà do ông ta xử lý các loaị nguyên liệu là dược liệu tung tóe ra. Lâm Tề cũng không biết Khoa Tra có bộ dạng như nào, bởi vì trên mặt ông ta là một vết thẹo rất lớn.
Chắc là nguyên nhân của sự cố thí nghiệm thứ bí dược nào đó nên toàn bộ khuôn mặt Khoa Tra bị hủy hoại, từ mặt cho đến ngực ông ta là những mảng sẹo loang lổ, tướng mạo hết sức xấu xí. Tai và mũi của ông ta đã bị nước thuốc hủy đi. Chỉ có mấy cái lỗ tối đen hiện ra bên ngoài . những vết sẹo đỏ trắng đen đan xen lẫn nhau hơi nhúc nhích, Khoa Tra mỗi lần hít thở thì đều phun ra một lượng mùi thuốc nồng nặc.
Tiện tay cầm bình thuốc thạch anh trong tay đặt lên một cái bàn vuông kế bên, Khoa Tra buông tay thả Lâm Tề, nói lẩm bẩm:
- Thật sao? Hình như là có vài ngày không gặp ngươi rồi. Ê, ta có một vài việc muốn ngươi nhanh chóng chuẩn bị cho tốt. Số lương thực tích trữ trong phòng thí nghiệm đã ăn hết rồi, nhanh thêm vào một lượng lớn cho ta.
Lúc nói chuyện, trong bụng của Khoa Tra kêu ra mấy tiếng cục cục, da mặt ông ta cũng co giật dữ dội vài cái, xem ra ông ta đã mấy ngày không ăn rồi?!
Lâm Tề không dám gây ra tiếng động, vội vàng gật đầu lia lịa đồng ý .
Tính cách của Khoa Tra cực kỳ kỳ quặc quái đản, ngoài trừ Lâm Tề được nhà trường chỉ định phục vụ ra, ông ta nghiêm cấm bất cứ kẻ nào tới gần phòng thí nghiệm của mình. Hơn nữa Khoa Tra thần kinh không bình thường, đôi khi thường xuyên sẽ nổi điên, ngay cả Lâm Tề đi vào phòng thí nghiệm cũng đều có thể bị ông ta trừng trị.
Ở đây sau khi liên tục bốn năm người công nhân vệ sinh bị phép thuật của Khoa Tra hóa thành tro tàn, phòng thí nghiệm của Khoa Tra đã biến thành khu cấm nguy hiểm nhất của đại sư, ngoại trừ Lâm Tề ra, cũng thật không có người nào dám làm càn mà đến gần. Cho nên mấy ngày nay Lâm Tề không đến phòng thí nghiệm, lương thực lưu trữ của Khoa Tra đã ăn hết. Hắn thì cũng tìm không ra người để đi bổ sung lương thực cho ông ta, nên ông ta cũng chỉ có thể chịu đói như thế.
Trong lòng lâm Tề ngược lại có chút áy náy, mấy ngày nay công việc của hắn nhiều lắm, chỉ sáu chuôi kia thanh kiếm cũng làm tiêu hao nhiều công phu và tâm tư của hắn rồi, hơn nữa các thành viên của
Huynh Đệ Hội bên ngoài lại bị Long kỵ binh bắt rồi, hắn còn phải xoay sở tiền phạt để bảo lãnh bọn họ ra, các sự việc cùng xảy ra đồng thời làm quên béng mất nhân vật nguy hiểm xúi quẩy Khoa Tra này.
Đường đường đại sư bí dược cấp cao được đế quốc đặc biệt mời nếu như chết đói tại phòng thí nghiệm, nghĩ đến hậu quả đáng sợ đó, Lâm Tề to gan lớn mật cũng không khỏi rụt cổ.
Lâm Tề lấy trong tay áo ra nửa mảnh bánh mì trắng mảnh. Đây là mảnh bánh mì mà Lâm Tề tiện tay lấy được ở trong bữa tiệc mà Lâm Tề mời Thiết Chùy, chuẩn bị để làm bữa ăn tối, kết quả là bây giờ vừa đúng lúc dùng tới.
Khoa Tra nhìn thấy miếng bánh mì trắng này, con mắt lập tức biến thành màu xanh bi thảm. ông ta một tay cầm lấy miếng bành mì trắng, nuốt từng ngụm từng ngụm, hàm răng bị kịch độc của thuốc nước ăn mòn làm cho biến thành màu đen, vỡ thủng lởm chởm giống như chó điên cọ sát kịch liệt, phát ra âm thanh khó nghe như tiếng đá mài được mài bóng.
Một miếng bánh mì trắng to cũ kỹ bị Khoa Tra hai ba lần nuốt là xong, ông ta cảm thấy thỏa mãn ợ một cái, Khoa Tra giọng lẩm bẩm nói:
- Nếu ngươi mà không đến , ta sẽ đói phải cần thuốc nước chống cự rồi. Nếu thật là như vậy, ta cam đoan ngươi sẽ bị đốt thành một viên mỡ người.
Khoa Tra quái đản cười nhạt vài tiếng, Lâm Tế chỉ cảm thấy sau cổ từng đợt rét run. Khó trách hôm nay vừa mới tiếng gần cửa liền trúng một quả cầu lửa, cảm tình là Khoa Tra cố ý ra giọng điệu này? May mà mình hôm nay kịp chạy tới, nếu không thì mấy ngày nữa mới nhớ ra lời của Khoa Tra, hắn nói muốn đem mình luyện thành người dầu, thì nhất định sẽ không đem chính mình ép thành thành xác khô
Lão quái vật cổ quái này, ông ta giết mấy người nhân viên phục vụ xui xẻo lại tính cái gì? Những cái mũ đồng chết tiệt đó tuyệt đối sẽ không vì vài người nhân viên phục vụ mà so đo với lão quái vật này.
Ăn no rồi, có sức nói rồi, Khoa Tra nhúc nhích vặn véo môi vài lần, dùng giọng khàn kia với lời hung hăng cực kỳ khó nghe răn dạy Lâm Tề. Lâm Tề cúi đầu hạ giọng, ngoan ngoãn nghe Khoa Tra quở mắng. Hiện tại Lâm Tề thiếu tiền, hắn rất thiếu tiền, mà Khoa Tra là chủ vàng lớn nhất của Lâm Tề, cho nên dù là Khoa Tra đã bắt đầu nguyền rủa chỉ có một đôi lợn rừng đáng chết mới có thể sinh ra Lâm Tề ngu xuẩn như vậy, Lâm Tề cũng phải ngoan ngoãn nghe.
Điên cuồng nguyền rủa Lâm Tề chừng nửa giờ, Khoa Tra cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn mà ngừng miệng lại, từ trong túi áo lấy ra một tấm da dê cứng chắc.
- Đây là số lượng và dược liệu mà gần đây là cần, mau đi làm cho ta!
Liếc Lâm Tề một cái với ánh mắt u ám, Khoa Tra trở mình kiêu ngạo hừ nói:
- Nói cho đám phòng hậu cần rác rưởi kia, lần trước bọn chúng cha ta năm lá cây cỏ bạch quạ tuổi không đủ, phương pháp bào chế cũng sai sót, kết quả là nước thuốc tăng cường sinh lực mà ta luyện chế biến thành nước thuốc kích dục, bọn chúng lần sau nếu như dám phạm như thế nữa, ta sẽ đem thuốc kích dục đó đổ cho bọn chúng đủ để hạ thân bọn chúng bạo phát như một con bò rừng!
Lâm Tề sợ tới mức giật mình, mừng rỡ như điên hắn cẩn thận cầm lấy tấm da dê kia, trong lòng đã vui như hoa nở.
Một phút đồng hồ sau, Lâm Tề huýt sáo, đắc ý vênh vang mang theo mười hai bình “nước thuốc tăng cường tinh lực” mà bị Khoa Tra coi là phế phẩm đi ra khỏi Tháp đại sư. Cho tới nay, nước thuốc dược phẩm mà Khoa Tra luyện phế phẩm, đều là Lâm Tề xử lý cho ông ta.
“Thuốc tăng cường tinh lực” đủ khiến nửa mình dưới bùng nổ như trâu rừng? Con ngươi của Lâm Tề đã lóng lánh tia sáng vàng kim đặc biệt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Phía tây Đại học Đệ Ngũ có một mảnh rừng cây nhỏ, bên trong có trên trăm tòa biệt thự sân nhỏ, nơi này là chỗ ở của giáo sư cấp cao và nhân viên hành chính cao cấp của trường đại học, cũng là nơi có cảnh sắc đẹp nhất và yên tĩnh nhất của toàn trường đại học. Ở nơi chính giữa rừng cây thậm chí còn có một cái hồ nhỏ.
Tầng mây vừa dày vừa nặng đã che đậy bầu trời lại ngăn không cho ánh nắng ban mai xâm nhập. Lúc bầu trời phía đông dần dần sáng lên, trưởng phòng giáo vụ Đại học Đệ Ngũ Gland đã áo mũ chỉnh tề ngồi ở trước bàn ăn, thưởng thức một bữa sáng với những món ăn ngon.
Củi đun cây táo bên trong lò sưởi trong tường đang cháy kêu lên những tiếng “lách tách”, mảnh gỗ cháy tản ra mùi thơm nhàn nhạt làm cho người ta vui vẻ thanh thản. Trong phòng vô cùng ấm áp, nhìn xuyên qua cửa sổ sát mặt đất rộng rãi có thể nhìn thấy những bông tuyết lớn ở bên ngoài vẫn đang không ngừng rơi xuống. Chắc hẳn bên ngoài đang rất lạnh, mà trong phòng thì lại ấm áp như mùa xuân. Sự khác biệt rất lớn làm cho ông Gland thở dài một hơi rất khoan khoái, há miệng uống một ngụm sữa tươi ngon.
Đồ trang trí trong phòng rất tráng lệ, trên vách tường là giấy dán tường đầy màu sắc đẹp, khắp nơi đều là các loại tiểu bài trí với dụng cụ gia đình nạm vàng khảm ngân. Trên khắp bức tường phía đông toàn là đồ gốm quí giá có nguồn gốc từ Đông Phương, tất cả ghế ngồi và đồ ngủ đều dùng tơ lụa làm che mặt, tất cả những cái này thể hiện công khai sự hào phú của gia đình này.
Trưởng phòng Giáo vụ Đại học Đệ Ngũ, huân tước đế quốc, còn có một người vợ mà có xuất thân gia tộc bá tước. Ngài Gland vừa lòng ợ một cái, sờ sờ đầu hơi hói, trên mặt đỏ chót bóng loáng lộ ra một chút nụ cười mỉm vui sướng.
Tiểu nữ tì xinh xắn bưng cẩn thận chén đĩa bạc, đưa lên một phần bánh mì trắng mà có bỏ thêm hoa quả khô mà Ngài Gland thích nhất, Ngài Gland khẽ cười, tay phải tự nhiên mà trượt vào váy của tiểu nữ tì xinh xắn, cố sức bắt lấy đùi non nớt thanh xuân đó. Lão ta nhớ lại tiếng rên rỉ dưới cơ thể mình của tiểu nữ tì mềm mại uyển chuyển này. Trong ngực không thể không nóng rực lên.
Tối ngày hôm qua, lão rốt cuộc dùng vài đồng tiền vàng với ánh vàng rực rỡ để chi trả để cô gái đáng yêu này lên giường với lão. Phu nhân của mình hai ngày nay đều không ở nhà, tất cả đều vì mở rộng cánh cổng giàu có cho Gland tiên sinh.
Lão biết phu nhân của mình thời gian này có mối quan hệ với một số tên quyền quý của Bolelii, lão càng biết cái gọi là phòng khách văn nghệ là xảy ra chuyện gì. Nhưng mà mọi thứ này đều có thể chấp nhận, bà ấy sẽ không để ý lão đang trên người ai mồ hồi như mưa, như vậy hắn cũng sẽ không oán hận bà ta đang dưới cơ thể người ai uyển chuyển thở rên rỉ. Đây là chuyện công bằng. Mọi người tự tìm việc mình thích thôi!
Tiểu nữ tì hờn dỗi hừ một tiếng, liếc nghiêng Ngài Gland vô cùng quyến rũ dễ thương
Ngài Gland cười “ha hả” quái dị ”, trong ngực lại nóng lên. Nhưng khiến lão hơi lo lắng chính là, trong lòng lão tràn ngập ý nghĩ rướt át nhưng thân thể của lão, thực sự mà nói, là nơi đó trên thân thể của lão không có chút phản ứng. Mềm nhũn lạnh như băng. Như một con rắn cỏ nhỏ ngủ đông, một chút phản ứng cũng không có.
Ngài Gland cụt hứng rút tay về , hơi lo lắng cầm lên bánh mì trắng, vừa móc ra quả hạnh nhân bắt đầu nhai chầm chậm kêu ken két. Loại dấu hiệu này không phải tốt lắm, vô cùng không tốt, lão rất hiểu cơ thể lão. Biểu hiện này cho thấy trong mấy ngày gần đây lão cũng không thể thi triển hùng phong .
Vào những ngày bình thường cũng không sao cả, nhưng mà lão ta vừa mới đưa ra yêu cầu nhỏ bé với thần phụ Ballin. Mà thần phụ Ballin cũng dựa theo yêu cầu của lão đem nhiệm vụ chuyển cho những tên sinh viên côn đồ có nhiều thủ đoạn của trong trường Đại Học
Không hề nghi ngờ, ở trong đầu Ngài Gland, Lâm Tề sinh viên như vậy, chính là “tên côn đồ” rõ đầu rõ đuôi. Hắn đúng là tên làm xằng làm bậy không có gì hay ho đối với trường Đại Học . Nhưng lão càng phải có chút thừa nhận , nhân vật lớn như lão cũng không thể không cần sự giúp đỡ của những sinh viên xấu xa này
Nghĩ đến cô nàng Gina múa dẫn đầu đoàn kịch múa Giehse kia, dựa vào kinh nghiệm mà trà trộn khóm hoa nhiều năm như vậy của Ngài Gland, cô ta hẳn vẫn là một cô gái thuần khiết, cô ta rất khác biệt so với bà vợ và người đầy tớ gái của lão. Phu nhân lão ta xuất thân gia tộc quý tộc, còn có những cô gái hầu theo khuôn phép cũ này, đều mềm nhũn như những con chó được nuông chiều .
Liếc mắt nhìn con chó vàng đang ghé vào tường lò sưởi ngáy ngủ. Gland tiên sinh khẽ nhún vai.
Gina khác họ, nàng là một con mèo hoang dã tính, một con báo mạnh mẽ. Cơ thể tràn đầy hơi thở thanh xuân kia, những động tác mạnh mẽ có lực, tất thảy đều mê hoặc Gland tiên sinh. Lão không tiếc phải trả bất cứ giá nào cũng muốn được truy hoan với cô nàng xinh đẹp này. Nghĩ đến cảnh tượng thân hình thanh xuân ở dưới cơ thể mình vặn vẹo giãy dụa, trái tim của Gland tiên sinh lập tức nảy lên kịch liệt.
Nhưng quỷ thần ơi, cái bộ phận quan trọng của lão vẫn im lìm như cũ, không một chút phản ứng.
- Gặp quỷ rồi!
Nghĩ tới Gina nóng bỏng tràn đầy dã tính, Gland tiên sinh bắt đầu hối hận việc phóng túng đêm hôm qua.
Cô gái hầu nhà mình lúc nào mình hưởng mà chẳng được, cho dù vợ mình ở nhà cũng không sao cả. Nhưng mà cô nàng ở đoàn kịch lãng du Giehse kia, loại mặt hàng thượng hạng nhưng cực kỳ hiếm thấy, bất luận vẻ bề ngoài, dáng vóc, làn da, hay là tính tình ương bướng khác hẳn với con gái bình thường, Gina thật sự hấp dẫn mạnh mẽ đối với Gland tiên sinh.
Vì một cô gái hầu mà bỏ qua Gina? Vậy thì thật là uổng phí mà.
Nhưng cơ thể mình thì chính mình hiểu rõ, trong ba năm ngày không thể cải thiện sự hùng phong được, mà đoàn kịch lãng du người Giehse từ trước đến nay sẽ không lưu lại một nơi quá ba ngày! Gland tiên sinh sắc mặt buồn rầu, bữa sáng mỹ vị cũng không thể thu hút sự chú ý của lão nữa. Lão thở dài tuyệt vọng cầm chiếc mũ viền nạm vàng đặt ở trên bàn cơm đội lên đầu, nắm lên một cây gậy mây cầm tay nhỏ bé cúi đầu đi ra khỏi nhà.
Gió lạnh thổi vào người, Gland tiên sinh rùng mình, một ngọn lửa ma quái ở trong lòng lãođang thét gào phẫn nộ muốn giải phóng ra khỏi người lão. Những đầy tớ lười nhác đáng chết này, huân tước Gland cao quý phải đi ra ngoài rồi mà không ngờ bọn chúng còn chuẩn bị xe ngựa tốt?
Lâm Tề há to miệng liên tục ngáp, đi vào sân trong của Gland tiên sinh, vẫy tay cười chào Gland tiên sinh.
Mới sáng sớm tinh mơ đã gặp phải con ruồi bọ rồi, Gland tiên sinh vô cùng chán ngán khi nhìn thấy Lâm Tề. Lão thừa nhận học sinh côn đồ Lâm Tề rất hữu dụng, nhưng cũng không có nghĩa là lão có thể dễ dàng để cho việc tên cồn đồ Lâm Tề tự do ra vào sân vườn của mình. Vẻ mặt lão âm trầm vung gậy chống làm phát ra tiếng gió ‘vút vút’, rít gào hướng về Lâm Tề uy hiếp nói:
- Lâm Tề, tên chết tiệt nhà ngươi, nơi đây là chỗ ngươi nên tới sao?
Bất kể như thế nào, nơi này là chỗ ở của một phu nhân gia tộc bá tước và một huân tước, tên côn đồ Lâm Tề như vậy sao có thể làm bậy xông vào chỗ ở của quý tộc?
Lâm Tề đem một bình thuốc thạch anh cỡ ngón tay cái đặt lên trên tay, hắn vui vẻ cười nói với Gland tiên sinh:
- Ngài Gland tiên sinh thân mến, ta đem đến cho Ngài thứ tốt nhất đây! Ta cảm thấy Ngài hẳn là cần thứ quý giá này, dược thảo thần bí từ Đông Phương đã tinh luyện ra phương thuốc thần kỳ!
Ánh mắt tinh quái liếc nhìn xuống phần dưới cơ thể Gland tiên sinh, tai mắt Lâm Tề ở Đại Học rất nhiều, người đánh xe của Gland chính là thành viên bên ngoài của Thiết Quyền Huynh Đệ hội, hắn biết rõ ông Gland tiên sinh có tật xấu gì đó mà không muốn người khác thấy.
Bình thuốc nước tăng cường sinh lực này không thể không nặn được một khoản tiền lớn từ Gland tiên sinh này.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Lão Gland nhạy bén đã nhận ra ánh mắt tinh tế của Lâm Tề, lão ưỡn thẳng người lên làm như không có việc gì, cố ý để lồi vật dưới bụng kia. Dùng động tác tứ chi khó hiểu, Lão Gland đang cảnh cáo Lâm Tề —— tất cả những gì mà ngươi phán đoán kia đều không tồn tại, ngài Huân tước Gland tôn quý vẫn giữ được khí thế oai hùng của một con người kiên cường sắt ngày nào.
Nhưng ánh mắt Lão Gland không tự chủ được đã bị hấp dẫn bởi chiếc bình thuốc pha lê nho nhỏ trong lòng bàn tay Lâm Tề, lão biết vị giáo sư làm khách mời đặc biệt mà Lâm Tề phục vụ là ai. Đại sư bí dược Khoa Tra, đây là nhân vật bậc thầy mà đế quốc đã phải trả ra một cái giá thật lớn mới mời về được, câu chuyện nổi tiếng nhất về ông chính là, mười năm trước, trong khu vực săn bắn hoàng gia của một quốc gia phương Tây nào đó, ông đã dùng một liều thuốc hồi mệnh để cứu sống một vị quốc vương bị ma thú làm cho nội tạng bị tổn thương nặng.
Mười năm rồi, vị quốc vương mà năm đó bị xé nát lá gan đến nay vẫn còn sống khỏe mạnh, vẫn như trước tràn trề sinh lực vững vàng cai trị mọi việc lớn nhỏ trong vương quốc.
Có được bản lĩnh thần kỳ như vậy, có lẽ lọ thuốc nhỏ trên tay Lâm Tề này, thật sự là lấy từ ngài Khoa Tra thần kỳ? liều thuốc thần kỳ chiết xuất từ thảo dược thần bí của Đông Phương? Nghe ra cũng thật hấp dẫn.
Dùng đầu khảm bạc trơn bóng của cây gậy ba-toong làm từ cây mây núi cọ xát vào mũi, Lão Gland không cho ý kiến chỉ cười khẩy vài tiếng:
- Khoa Tra đại sư là một nhân vật lớn đáng được tôn kính, Lâm Tề, chắc ngươi sẽ không dùng thuốc giả để làm tổn hại đến danh dự của đại sư chứ?
Lâm Tề hết sức kinh ngạc nhìn về phía Lão Gland, gã nhún nhún vai cười quái dị nói:
- Ta có nói đây là dược liệu do Khoa Tra đại sư luyện chế sao?
Gland chẳng nói đúng sai lại cười khẩy vài tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu. Lão tự cho là mình đã nhìn thấu được trò bịp nhỏ kia của Lâm Tề, dược liệu này khẳng định là xuất phẩm của Khoa Tra đại sư. Chỉ dựa vào quan hệ và mạng lưới quan hệ ở thành Bolelli của tên tiểu ác ôn Lâm Tề này, thì có loại dược phẩm tốt nào hắn muốn mà không có được? Nơi duy nhất mà hắn có thể lấy được dược phẩm, chính là phòng thí nghiệm của Khoa Tra.
Lâm Tề cũng không hé răng, gã tiến đến bên cạnh Gland, từ trong tay áo rút ra một khối bánh mì đen nhỏ, sau đó mở bình thuốc ra, nhỏ một giọt thuốc đặc sệt màu hồng nhạt lên khối bánh mì. Đợi đến lúc giọt thuốc hoàn toàn hút vào khối bánh mì, Lâm Tề huýt sáo, ném khối bánh mì đen vào phòng, rơi đúng ngay trước mặt chú chó vàng Teckel đang nằm ngáy ngủ trước lò sưởi sát vách tường.
Chú chó Teckel dài hơn một met chậm rải mở mí mắt lên, nó nhìn nhìn khối bánh mì đen trước mặt, chiếc mũi cẩn thận ngửi đi ngửi lại, do dự một hồi, lúc này mới há miệng nuốt chửng khối bánh mì đen kia. Gland vung gậy tỏ vẻ không đồng ý, bánh mì đen à? phu nhân của ông yêu thương chú chó nhỏ Teckel này nhất, thức ăn thường ngày của nó đều là cháo yến mạch và bánh mì trắng, đã bao giờ nếm qua bánh mì đen cái loại thức ăn thấp kém này đâu?
- Tên học trò ác ôn này đúng là ác ôn!
Miệng Gland méo sệch, ông hơi ngao ngán nhìn Lâm Tề:
- Nhưng, nơi đại học cũng cần tồn tại những học trò như vậy.
Gland trong lòng biết rõ, có vài việc lão đều phải thông qua Lâm Tề mới hoàn thành, bao gồm việc dõi theo xe ngựa của phu nhân lão, điều tra ra thân phận đích thực của cái người quyền quý mà gần đây nhất phu nhân lão đang cấu kết, những việc này đều là Lâm Tề giúp lão hoàn thành. Đương nhiên, những việc này đều là thông qua thần phụ Ballin để liên hệ, giữa hai người từ trước tới giờ chưa từng nảy sinh qua liên hệ trực tiếp gì.
Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Tề và Lão Gland giao lưu mặt đối mặt với nhau, đối với Lâm Tề Lão Gland tràn đầy sự khinh thường, nhưng đồng thời lại cũng tràn đầy sự kiêng nể.
Ngay vào lúc Lão Gland đang cau mày suy đoán về những vấn đề lộn xộn này, cũng trong khoảng thời gian nháy mắt, chú chó nhỏ Teckel có bộ lông óng ánh mượt mà kia đột nhiên run lẩy bẩy đứng mạnh lên. Con ngươi vốn có màu tím lục của nó đột nhiên chứa đầy tơ máu, trở thành một màu đỏ thẫm, nó phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, bộ lông màu vàng kim từng sợi dựng đứng lên, khiến cho thân hình thon dài của nó trở nên có vẻ to khoẻ khác thường.
Không chỉ thân thể của con chó nhỏ đáng thương này trở nên to khoẻ, một bộ phận khác trên người nó cũng đang căng phòng lên với tốc độ nhanh chóng làm người ta kinh ngạc.
Trong mùa đông lạnh giá, vốn không phải là mùa phát dục của các loại động vật như chó mèo, ngược lại chính là mùa chúng nó nghỉ ngơi dưỡng sức để đợi năm sau. Nhưng sau khi con chó nhỏ này ăn khối bánh mì đen kia, đã trở nên sinh lực tràn trề không gì sánh kịp, nó hồng hộc thở hổn hển, hai mắt đờ đẫn chứa đầy tơ máu gắt gao nhìn chằm chằm vào miếng nệm ghế mà Lão Gland vừa mới ngồi lên, kêu gào rồi nhảy bổ vào.
Nhảy bổ lên ghế như một con hổ, khóe miệng của chú Teckel nhỏ cong lên, mang một nụ cườt kỳ dị, tứ chi ôm chặt miếng đệm mềm được làm từ tơ lụa của Đông Phương và bông nhung của Trung Đông, thân thể nhấp nhô lên dữ dội.
Lão Gland há hóc mồm, ông cũng đã từng ở trong những giây phút lực bất tòng tâm nào đó sử dụng qua một số loại thuốc kỳ quái, nhưng chưa có một loại thuốc nào lại có công hiệu thần kỳ như vậy. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi năm ba cái hít thở thôi, không ngờ chú chóTeckel nhỏ này lại trở nên kích động như vậy, sinh ra uy lực mạnh mẽ như vậy?
Trái tim Lão Gland đập lên dữ dội, một luồng khí nóng rang trong người lão, trước mắt lão đột nhiên lóe lên khuôn mặt xinh đẹp của cô nàng Gina múa chính trong đoàn kịch rong Giehse, còn có cả thân thể trẻ trung , mạnh mẽ tựa như một con báo cái.
- Ừm, loại dược phẩm thần kỳ này!
Gland gượng gạo đưa hai tay ra sau, hạ thấp giọng nói:
- Được rồi, học viên Lâm Tề, lọ dược phẩm này, ngươi cảm thấy nó đáng giá bao nhiêu?
Nghe một tiếng 'xì…', chú chó Teckel nhỏ kia đã làm tấm đệm thủng một lỗ, những bông gòn trắng tinh bay lả tả lên khắp nơi.
Lão Gland rít rít khóe miệng, hứng thú của lão đối với dược phẩm này càng thêm mãnh liệt. Bá đạo, uy mãnh như thế này, lão đột nhiên nhớ tới những năm tháng tuổi xuân của lão.
- Một lọ?
Lâm Tề kinh ngạc nhìn Lão Gland:
- Ngài nói đùa gì thế? Một lọ? Không, không, không, loại dược phẩm thần kỳ này phối chế khó khăn, nguyên vật liệu cực kỳ hiếm, ở Đông Phương thần bí, chỉ có quốc vương và giới quý tộc của bọn họ mới có tư cách hưởng thụ. Loại thuốc này làm sao có thể động đến cả một lọ một lọ chứ?
Mang nụ cười quỷ quyệt, Lâm Tề cười nói với Lão Gland không ngớt kinh ngạc:
- Một giọt một đồng tiền vàng, Gland tiên sinh thân mến, loại dược phẩm thần kỳ này là tính ra từng giọt để bán. Ngài xem, ví dụ thực tế đã có sẵn ở đây, con thú cưng nhỏ của nhà ngài, sức sống bây giờ dồi dào đến cỡ nào nhé?
Chú chó Teckel nhỏ đáng thương đã xé nát chiếc đệm kia, nó vội vã nhảy lên ghế xô-pha ở góc phòng, ôm lấy một chiếc đệm mới nhún lắc dữ dội. Lão Gland say sưa nhìn chiếc đệm dập nát kia, cọ xát đầu gậy vào cằm dưới như thoáng chút suy nghĩ:
- Một giọt một đồng tiền vàng, hẳn là một cái giá rất hợp lý, ta phải thừa nhận điểm này, loại dược phẩm thần kỳ này, nó xứng đáng với cái giá đó!
Ưỡn ngực, Gland tiên sinh nghiêm trang nói: .
- Lọ dược phẩm này, hẳn là có khoảng một trăm giọt? học viên Lâm Tề, nếu ngươi đồng ý giao nó cho ta với giá ba mươi dồng tiền vàng, như vậy ngươi, và còn cả những người bạn của ngươi, kiểm tra đánh giá tất cả các ngành học của bọn ngươi năm nay đều là xuất sắc!
Tất cả các ngành học đều là xuất sắc?
Nghĩ đến những thành tích từ trước đến nay của Thiết Quyền Huynh Đệ Hội sẽ đạt tiêu chuẩn thành viên trung tâm ngao du trên tuyến trên, Lâm Tề lập tức nhét lọ dược phẩm vào tay Lão Gland.
- Ngài Gland khẳng khái, nó là của ngài rồi!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina