Người dịch : hạothiên (A Thiên)
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội – 2T
- Dụng ý trong đó ta không rõ, nhưng biết rằng ma pháp trận này ngoại trừ bảo vệ nhà tổ ra, lại còn bảo vệ một thứ khác nữa…
Môn La trở về với nụ cười mang đầy tà khí như lúc thường, thần thần bí bí nói:
- Dưới nhà tổ, còn có chôn giấu một vật đặc biệt--- Hoả Phách Tinh Thạch!
Dịch Vân lại ngây ngẩn cả người! Đêm nay chỉ đơn giản là đi dạo giải sầu, bất quá vô tình đi đến nơi này, vì sao lại đột nhiên nghe nói đến một việc huyền diệu như thế?
Môn La lại liếc nhìn Dịch Vân một cái, tự mình nhớ lại rồi nói tiếp:
- Hoả Phách Tinh Thạch này là một thứ rất tốt a! Ông ngoại ngươi đã dạy cho ngươi, trong cơ thể ma thú đều có ma tinh hạch. Ma thú càng cao cấp, ma tinh hạch đương nhiên lại càng cao cấp, mà ma tinh hạch là có thể dùng để gia tăng ma lực tích luỹ và tu luyện đấu khí.
Hoả Phách Tinh Thạch về cơ bản công dụng cũng giống như ma tinh hạch, nhưng lại tốt hơn! Phải biết rằng, cho dù là ma tinh hạch Hoả thuộc tính tất nhiên cũng có pha lẫn trong đó một vài thứ thuộc tính khác như Phong, Thuỷ, Địa…. không có khả năng hoàn toàn chỉ có một thuộc tính, nhưng Hoả Phách Tinh Thạch thì không giống như vậy!
Nó là tinh thạch có một trăm phần trăm Hoả thuộc tính, nguyên tố rất tinh thuần, nếu là người tu luyện Hoả hệ ma pháp hoặc đấu khí Hoả thuộc tính có thể sử dụng nó phụ trợ cho việc tu luyện, hiệu quả tốt hơn ma tinh hạch gấp mười lần!
Huống chi, Hoả Phách Tinh Thạch còn có tác dụng trong việc luyện khí. Chỉ cần thêm một chút Hoả Phách Tinh Thạch vào một món binh khí, dù là thợ rèn bình thường cũng có thể chế tạo ra được ma pháp binh khí cấp thấp!
Dịch Vân càng nghe càng kinh ngạc, Hoả Phách Tinh Thạch này thật sự thần kỳ như vậy sao? Không những được dùng để tu luyện, lại còn có thể dùng để luyện khí? Nhưng vì sao chưa từng nghe ông ngoại nói qua….Hắn vội vàng truy hỏi.
Môn La buồn cười đáp:
- Trên Khung Võ đại lục không có Hoả Phách Tinh Thạch! Nghe đồn rằng nó là thiên thạch từ trên trời rơi xuống, ở trên đại lục rất ít có, chỉ cần có một viên Hoả Phách Tinh Thạch to bằng nắm tay xuất hiện, sẽ dẫn đến sự tranh giành của các thế lực. Trong lịch sử của đại lục, vì vậy mà số người chết nhiều không kể xiết. Ít người biết luyện khí, nhưng đối với người tu luyện đấu khí Hoả thuộc tính và ma pháp Hoả hệ, giống như thần đan diệu dược, có thể vượt qua được bình cảnh trong tu luyện, ai mà không muốn?
Dịch Vân ngơ ngác nghe một hồi, lại hỏi:
- Nếu như Hoả Phách Tinh Thạch này trân quý như thế, vì sao tổ tiên không mang nó ra sử dụng, ngược lại đem nó chôn xuống đất như thế?
- Không biết được!
Môn La đáp rất kiên quyết:
- Trước hết, Hoả Phách Tinh Thạch này cũng là do tổ tiên đời thứ nhất chôn xuống. Vì sao ông ta lại dụng tâm với nhà tổ này, lại chôn xuống dưới đó một lượng lớn Hoả Phách Tinh Thạch, lại sử dụng ma pháp trận thật lớn để bảo vệ…. Những vấn đề này đều là một câu đố!
Không chỉ là tổ tiên trước thời ta, toàn bộ đều không thể hiểu được vấn đề này, ngay cả những trưởng bối của ta cũng có một vài người bỏ ra cả đời để nghiên cứu vấn đề này, đầu hói gần như không còn tóc, cũng không tìm được chút tăm hơi nào cả. Ta đây cũng không dại dột đến mức bắt chước bọn họ làm một kẻ hói đầu, cho nên ta cũng không suy nghĩ mấy vấn đề này, dù sao chuyện này đối với gia tộc Tư Đạt Đặc chúng ta chỉ có lợi mà không có hại.
Lại là kiệt tác của tổ tiên đời thứ nhất? Dịch Vân không khỏi nổi lên sự quan tâm sâu đậm với vị tổ tiên cách đây cả vạn năm này.
- Hoả Phách Tinh Thạch này đối với gia tộc Tư Đạt Đặc chúng ta có tác dụng rất lớn lao! Công pháp Phần Kiếp Tử Diễm vốn là đấu khí Hoả thuộc tính chí cương chí dương, phối hợp với hấp thu Hoả nguyên tố tinh khiết nhất mà phụ trợ, như vậy đấu khí tu luyện ra sẽ càng tinh thuần hơn. Đáng tiếc loại tinh thạch này mỗi mười năm chỉ có thể khai thác được một cân, nếu không, gia tộc chúng ta bất luận là về số lượng cường giả hay về phương diện luyện chế ma pháp binh khí khẳng định đều có thể ngạo nghễ trên toàn Khung Võ đại lục.
Môn La nói với vẻ tiếc nuối.
- Mỗi mười năm mới được khai thác một cân… Vì sao lại có hạn chế như vậy?
Dịch Vân vừa nghi hoặc, sau đó lập tức giật mình nói:
- Đây là quy định của tổ tiên đời thứ nhất định ra hay sao?
Gật gật đầu, Môn La vỗ Dịch Vân một cái, cười to nói:
- Cuối cùng ngươi cũng thông minh ra! Tuy rằng tổ tiên có định ra quy củ chết tiệt này, nhưng sự hấp dẫn của Hoả Phách Tinh Thạch thật sự quá lớn, trong gia tộc không phải người nào cũng nghiêm chỉnh tuân theo. Lúc trước đến phiên ta khai thác, ta cũng không định làm một đứa con cháu ngỗ nghịch, cho nên chỉ chuẩn bị đúng một cái bao tải to mà thôi, chuẩn bị quơ đúng trăm cân là đủ….
Nghe vậy Dịch Vân cũng phải phì cười.
Đây mới đúng là tác phong của Môn La, nếu như nói hắn nghe theo lời tổ huấn, đối mặt với cả một mỏ Hoả Phách Tinh Thạch, lại chỉ sờ sờ mũi rồi ngoan ngoãn lấy đi đúng một cân, đây mới là quái sự ngàn năm có một.
- Thế nhưng….
Môn La dừng một chút, lộ vẻ chán nản rồi mới nói tiếp:
- Khi ta lấy được một cân, lại tiếp tục khai thác nữa, trước mặt lập tức xuất hiện một luồng lửa đỏ chói mắt, quá đột nhiên, ta không kịp thu thế, cứ như vậy mà gõ một búa vào luồng sáng ấy…. Thoáng chốc chỉ thấy một cỗ kình lực khổng lồ phản lại, toàn thân trên dưới đau đớn kịch liệt, còn ngửi được một mùi thịt nướng thơm phức, căn bản là không biết đã xảy ra chuyện gì, cứ như vậy mà mất đi tri giác….
Nghe có chuyển biến xảy ra đột ngột, Dịch Vân cũng ngẩn người theo.
Môn La từ từ nhắm hai mắt giống như đang nhớ lại, chậm rãi lắc lắc đầu, giận dữ nói:
- Khi ta tỉnh lại, đã là hơn mười ngày sau… Lúc ấy ta nằm trên giường không thể nào nhúc nhích, toàn thân đầy thuốc dán, mỗi một canh giờ đều có người đổ thuốc nước rất khó nuốt vào miệng ta, mỗi ngày thì có Quang Minh pháp sư trị liệu, rốt cục nằm gần một tháng mới có thể khôi phục!
Khi đó ta mới biết, toàn thân ta có hơn bảy thành đã bị nướng chín, ngay cả tạng phủ cũng vậy, nếu không phải là năm ấy ta đã đạt tu vi năm sao Võ Đồ, vả lại tu luyện đấu khí Phần Kiếp Tử Diễm, đối với lửa có kháng tính rất cao, thì căn bản là không thể nào chống đỡ nổi cho đến khi Quang Minh pháp sư tới chữa trị.
Thấy Môn La tuy thản nhiên kể lại, nhưng lại lộ ra vẻ nghĩ tới vẫn còn sợ hãi, xem ra tao ngộ lần đó cũng quả thật làm cho nỗi khiếp sợ của hắn tồn tại cho đến ngày nay.
Dịch Vân kinh hãi truy vấn:
- Vì sao lại có chuyện như vậy? Cũng chỉ vì ngươi muốn lấy thêm một chút Hoả Phách Tinh Thạch hay sao?
Khoát tay áo, Môn La tức giận nói:
- Nói đến đây ngươi vẫn còn chưa hiểu hay sao? Là bởi vì ma pháp cấm chế! Tổ tiên đời thứ nhất chết tiệt vì đề phòng con cháu ngoan ngoãn như ta, đem lòng hiểm độc thiết lập cấm chế ngay tại mỏ tinh thạch. Chỉ cần khai thác vượt qua một cân Hoả Phách Tinh Thạch, sẽ kích hoạt ma pháp cấm chế bảo vệ, để cho ngươi tự nướng thịt mình mang đi nhắm rượu a !
Trời ơi! Tổ tiên đời thứ nhất này cũng thật là tàn nhẫn! Biết rõ trong đám con cháu sẽ có người không chịu nổi sự hấp dẫn, cho nên mới hạ thủ như vậy, nhưng dù sao làm như thế cũng hơi quá đáng……
Dịch Vân kinh hãi nhớ lại tình huống bi thảm khi trước của Môn La, thoáng nhìn qua Môn La vừa đang nhìn hắn, vừa tự gật đầu với chính mình, làm như đang tính toán gì đó, một lát sau, chỉ nghe hắn nói:
- Hoả Phách Tinh Thạch đối với việc tu luyện đấu khí của ngươi có ích lợi rất lớn, nhưng giới hạn rằng chỉ có nhất tinh Chiến Sĩ trở lên mới có thể hấp thu, tuy rằng bây giờ ngươi chưa cần tới, nhưng nếu đã đến đây, ngươi cứ khai thác trước đi đã, sau này cũng thuận tiện, không cần đến lúc đó lại phải đi một chuyến.
- Cái gì?
Dịch Vân nhất thời chưa phản ứng kịp.
- Chúng ta bây giờ sẽ đi khai thác!
Miệng vừa tuỳ ý nói xong, Môn La xoay người đi ra phía sau lò luyện thiết.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Người dịch : hạothiên (A Thiên)
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội – 2T
Nhà tổ là xây ngập vào trong vách núi Yêu Đạt trấn, chung quanh có một dòng sông nhỏ chảy qua, sau lưng vách núi là mấy trăm dặm núi rừng hoang dã, bình thường rất ít khi dân trong trấn tiến vào trong đó.
Lò luyện thiết xây ở vách núi sát trong cùng, cạnh đó có một khoảng đất trống không đầy một thước, phía trên có mở ra một lỗ thông khí, chỉ dùng để chứa binh khí vừa chế luyện còn nóng để cho nguội dần.
Môn La cứ như vậy đi ra phía sau lò, tiến vào khoảng trống chưa đầy một thước chỉ có thể đủ cho một người đi qua, tay phải giơ lên chạm vào một chỗ lõm trên vách núi rồi vận chuyển đấu khí. Chỉ trong nháy mắt, ánh sáng màu hồng nhạt chợt hiện lên, chiếu sáng không gian u ám.
Nhà tổ khẽ rung động một chút, chỉ nghe một tiếng loảng xoảng, tay Môn La chậm rãi ấn mạnh vào chỗ lõm, lộ ra một cái cửa động hình tròn đường kính chừng nửa thước.
Dịch Vân ngơ ngác nhìn biến hoá trước mắt, không thể tin được trong nhà tổ bình thường không ai thèm để ý này, lại có cơ quan xảo diệu như vậy.
- Còn ngây người ra đó làm gì nữa, mau theo ta vào!
Môn La thúc giục, cúi thấp người đi trước vào bên tronng động.
Dịch Vân vừa tiến vào trong động, phát hiện trên người Môn La phát tán ra nhiểu điểm sáng trắng, chiếu sáng không gian u tối nơi này. Nhìn chung quanh, bên trong lại có một cái địa đạo do con người kiến tạo, một dãy bậc thang trải dài xuống dưới, cuối cầu thang hình như có ánh đỏ ẩn hiện.
Đi theo Môn La tới cầu thang xuống dưới, cầu thang này cũng không dài, chỉ trên dưới mười thước đã đến chỗ rẽ cuối thang. Vừa rẽ qua, trước mắt Dịch Vân đột nhiên ánh sáng đỏ rực lên rất mạnh, hắn vội vàng lấy tay che mắt, sau một hồi thích ứng mới chăm chú nhìn về phía trước, vừa thấy liền ngây dại….
Phía trước là một khối quặng màu đỏ như lửa có hình cầu to khoảng nửa căn phòng, bề mặt khối quặng không bằng phẳng, có những cái lỗ to nhỏ khác nhau, giống như là một trái táo bị sâu đục khoét lỗ chỗ vậy.
Khối quặng hình cầu toàn thân đỏ rực, bề mặt hơi trong suốt một chút, bên trong mơ hồ có ánh sáng đỏ nhạt lưu chuyển, vả lại không ngừng toả ra từng làn hơi ấm áp, giống như hồng bảo thạch cao cấp, rực rỡ chói mắt.
Dịch Vân chưa từng gặp qua kỳ cảnh mỹ lệ như vậy, ánh mắt vừa thấy đã không thể dời đi nơi khác….
- Thật không nghĩ tới….
Khẽ thở dài, Môn La thì thào:
- ..ta vẫn còn cơ hội trở lại nơi đây… Lúc trước sau khi ta bị trọng thương ở đây, gia tộc trưởng bối đã nghiêm cấm ta không được vào đây nữa. Lúc này ta đã trở lại, thì đã qua mấy ngàn năm….
Dịch Vân bị tiếng thì thào của Môn La thức tỉnh, vẫn nhìn chằm chặp khối quặng, hỏi:
- Đây là Hoả Phách Tinh Thạch sao? Nơi này Hoả nguyên tố nồng đậm như thế, vượt xa bên ngoài cả ngàn lần, vì sao giữ được Hoả nguyên tố mà không bị tản mát ra như thế?
- Ngươi nhìn vách đá xung quanh xem…
Môn La chỉ bốn phía nói:
- Nơi này bốn phương tám hướng đều có khắc ma pháp trận, không chỉ có thể làm cho Hoả nguyên tố không phát tán ra ngoài, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, cũng có thể bảo vệ nơi này không cho người ngoài tiến vào. Cửa động ngoài kia kỳ thật cũng là một ma pháp trận nhỏ, chỉ có thể dùng đấu khí Phần Kiếp Tử Diễm mới có thể mở ra, nếu không phải là con cháu gia tộc Tư Đạt Đặc, dù là cường giả Tinh Vực muốn xông vào cũng không được!
Dịch Vân nhìn kỹ bốn phía, quả thật trên vách đá khắc đầy hoa văn chú thuật, đầy khắp cả chung quanh, ngay cả tìm một chỗ trống đặt chân cũng không có.
- Ngươi bắt đầu khai thác Hoả Phách Tinh Thạch đi thôi. Nhớ kỹ, chỉ có thể lấy một cân không hơn không kém!
Môn La vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói.
Dịch Vân thấy Môn La lộ ra vẻ trịnh trọng khác thường, lập tức nhớ lại Môn La từng bị thương nặng ở đây, trong lòng cảm thấy không yên, tiện tay cầm lấy một cái đục bên cạnh vách đá, cẩn thận đi tới trái táo đỏ kia, ánh sáng đỏ nhạt lưu chuyển trước mắt, làm cho hắn cảm thấy đầy vẻ khủng bố quỷ dị….
Hắn đi đến trước mỏ Hoả Phách Tinh Thạch, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng chậm rãi bắt đầu khai thác.
---------
Môn La đóng cửa vào lại, lúc này hắn cũng thở ra một hơi nặng nề, nếu có thể lựa chọn, hắn tuyệt không muốn đến nơi đây chút nào, lúc trước đã bị đả kích một trận cửu tử nhất sinh nơi đây, ký ức ấy đối với hắn vẫn còn mới mẻ.
Dịch Vân đi theo Môn La ra ngoài, lúc này toàn thân hắn mồ hôi ướt sũng, khai thác Hoả Phách Tinh Thạch bất quá chỉ trong vòng một khắc, thế nhưng nguy hiểm trùng trùng, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là phải để mạng lại đây, áp lực tinh thần so với hắn đập sắt cả một ngày còn nặng nề hơn nhiều.
- Khối Hoả Phách Tinh Thạch này phải cất vào đâu đây?
Dịch Vân cầm trong tay một khối tinh thạch to chừng nửa nắm tay, hỏi.
- Thu vào trong tổ khí Hồng Liên là được rồi!
- Cái gì?
Dịch Vân tưởng mình nghe lầm, liền hỏi lại.
- Ta chưa nói qua cho ngươi biết hay sao….
Lắc đầu, Môn La buồn cười nói:
- Bên trong tổ khí Hồng Liên có thể chứa đựng vật phẩm, công dụng cũng giống như không gian giới chỉ vậy, chỉ là dung lượng của nó lớn hơn không gian giới chỉ rất nhiều.
- Hồng Liên có thể chứa đựng đồ vật sao? Bỏ vào bằng cách nào đây?
Dịch Vân lộ vẻ không thể tin được.
- Không cần ngạc nhiên như vậy! Nếu như không có ma pháp cấm chế chết tiệt này, cho dù ngươi muốn đem cả khối mỏ tinh thạch dưới lòng đất kia bỏ vào cũng được, ngươi chỉ cần thầm nghĩ thu vật phẩm vào trong là được rồi!
Dịch Vân nửa tin nửa ngờ trong lòng thầm niệm, đã thấy tinh thạch trên tay lập tức hoá thành một luồng sáng đỏ, trong chớp mắt đã tiến vào trong Hồng Liên đang ở trên ngực mình.
- Thật sự là không thể tin được!
Nhìn chằm chằm vào ngực mình, Dịch Vân thì thào.
Môn La ngẩng đầu nhìn vầng trăng lơ lửng trên trời, lững thững đi đến bên cạnh Dịch Vân nói:
- Dùng Hoả Phách Tinh Thạch này tu luyện sẽ cho ra đấu khí rất tinh thuần, căn bản không thể để cho ngươi dần dần luyện hoá trong Khí Hải, nếu không may còn có thể làm tổn thương ngược lại huyệt Khí Hải của ngươi. Cho nên, chờ sau khi ngươi thăng cấp nhất tinh võ giả, lão Đại ta sẽ dạy ngươi cách vận dụng nó để tu luyện như thế nào!
Dịch Vân nghe vậy ngẩng đầu lên hỏi:
- Lần sau muốn khai thác mỏ tinh thạch, là phải đợi mười năm nữa hay sao?
- Đúng vậy!
Môn La nói như chém đinh chặt sắt:
- Cho nên chỉ có thể dùng Hoả Phách Tinh Thạch bằng nửa nắm tay đó thôi, dùng nó phụ trợ tu luyện không đến một tháng thì sẽ hết, nhưng hiệu quả so với ngươi tu luyện một mình thì tốt hơn rất nhiều. Vì nguyên nhân như thế cho nên Hoả Phách Tinh Thạch trên đại lục mới trân quý khó tìm như vậy!
Dịch Vân yên lặng gật đầu, hắn cũng không nên đòi hỏi quá nhiều, nếu như không gặp Môn La, hắn căn bản không thể có khả năng thăng cấp liệt vào hàng ngũ cường giả, đừng nói đến việc lấy được Hoả Phách Tinh Thạch.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám, mặt trăng đã lên rất cao, đêm đã quá khuya rồi, Dịch Vân ngắm trăng một hồi, rồi mới theo đường cũ trở về.
Đêm nay tuy rằng không tầm thường, không giống như cuộc sống khổ tu thường ngày của hắn, chỉ là có thêm một chút bất ngờ, nhưng cũng không làm rối loạn quy luật sinh hoạt của hắn.
Tu luyện hơn hai năm rồi, hắn vẫn chưa đạt tới nhất tinh võ giả, cũng chỉ có thể cố gắng thật nhiều, đổi lấy thu hoạch mai sau. Tương lai Dịch Vân có thể làm gì, phải làm gì, hắn chưa nghĩ bao giờ nghĩ tới những chuyện như thế, hắn chỉ cố gắng dụng tâm sống cho thật tốt từng giây từng phút….
Không có pháo hoa điểm xuyết, không có nhã nhạc làm vui, cuộc sống Dịch Vân êm đềm lặng lẽ như mặt nước, hắn lại ở trong hoàn cảnh như vậy mà thể hiện ra bản lĩnh tuyệt vời.
---------
Cứ như vậy qua hơn mười ngày, vào một buổi tối, Dịch Vân đang tu luyện tinh thần lực thì bị đánh thức….
- Không đúng!.... Càng nghĩ càng thấy không đúng chút nào!
Thanh âm hổn hển của Môn La vang lên trong đầu Dịch Vân:
- Đã không có quầng sáng, Hoả nguyên tố cũng không xuất hiện điều gì khác thường, không phải cấm chế biến mất, điều này không có khả năng a….
Dịch Vân nhìn Môn La lượn qua lượn lại trên đầu hắn, trong miệng không ngừng lảm nhảm, tò mò hỏi:
- Lão Đại, có chuyện gì sao?
Môn La không để ý tới Dịch Vân, tự nói một mình:
- Hôm đó, sau khi Dịch Vân khai thác một cân tinh thạch, nhưng lại không có điềm báo gì xảy ra a….Sao lại như vậy chứ?
Cứ như vậy qua một hồi lâu, Môn La mới quay đầu lại, thúc giục Dịch Vân:
- Ngươi lập tức đi đến nhà tổ, chúng ta xuống đó một lần nữa, ta có một nghi vấn cần phải làm cho sáng tỏ!
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Người dịch : hạothiên (A Thiên)
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội – 2T
Dịch Vân mười phần khó hiểu, nhưng Môn La chưa bao giờ nói lời vô ích, nên hắn chỉ sửng sốt một hồi rồi trở mình xuống giường thay quần áo, lập tức ra ngoài.
Đi vào nhà tổ đến trước khối quặng Hoả Phách Tinh Thạch hình cầu, Môn La bảo Dịch Vân lùi lại, lẳng lặng không nói một lời, lập tức vận khởi đấu khí nhẹ nhàng chạm vào quặng tinh thạch một cái, một mảnh quặng lớn bằng ngón tay rơi ra, nhưng mảnh quặng kia còn chưa rơi xuống đất, ngay lập tức một vầng sáng đỏ bừng lên trước mặt Môn La, cùng lúc đó, Hoả nguyên tố dần dần tập trung về phía hắn.
Môn La thấy thế lập tức thu hồi đấu khí, lui về phía sau từng bước, vầng sáng mới chậm rãi biến mất.
- Cấm chế quả nhiên vẫn còn! Nhưng vì sao hôm trước lại không xuất hiện?
Môn La nhìn vầng sáng trước mặt tiêu tan, thì thào.
Lại tiếp tục suy nghĩ về nghi vấn chưa giải thích được, Môn La thoáng nhìn Dịch Vân đang đứng phía sau, hắn lúc này đang nhìn mình với ánh mắt tò mò…
Môn La trong đầu chợt loé linh quang, hiện lên một ý tưởng rất hoang đường!
Hắn lập tức vẫy Dịch Vân tiến tới, nói:
- Ta từng nói qua với ngươi, mỏ Hoả Phách Tinh Thạch này là do tổ tiên lập ra ma pháp cấm chế bảo vệ. Không chỉ bảo vệ làm cho người ngoài không thể tiến vào, cũng để hạn chế con cháu chỉ có thể khai thác mỗi mười năm được một cân tinh thạch mà thôi!
Dịch Vân không rõ vì sao Môn La lại nhắc lại chuyện này, chỉ biết gật gật đầu đáp lại.
- Ta vừa rồi đã thí nghiệm, cấm chế mỗi mười năm chỉ có thể lấy đi một cân vẫn còn tồn tại!
Môn La dừng một chút liếc nhìn Dịch Vân rồi nói tiếp:
- Như ngươi vừa thấy, chỉ cần tiếp cận lượng tiêu chuẩn hoặc vượt qua một chút, cấm chế lập tức sẽ xuất hiện cảnh báo. Mới vừa rồi bất quá ta chỉ lấy thêm một chút, cấm chế liền hiện ra, gia tộc chúng ta chính là lấy việc này để phán đoán, khi nào là lúc phải ngừng khai thác.
Môn La nói tới đây, giọng nói đột nhiên thay đổi:
- Thế nhưng lần trước ngươi khai thác lại không xuất hiện tình trạng như vậy! Lúc ấy vì ta đã lâu không trở lại nơi đây, hơn nữa lại phải lo lắng cho sự an toàn của ngươi, nên không lập tức phát hiện được… Tình hình của ngươi rất khác thường, chính ta cũng nghĩ không ra, bởi vậy , ngươi lại thử khai thác một lần nữa xem sao!
Lời nói của Môn La làm Dịch Vân sợ ngây người, gấp giọng nói:
- Lão Đại, tình huống vừa rồi chính ngươi cũng đã thấy! Ngươi chẳng qua chỉ lấy thêm một miếng nhỏ, cấm chế lập tức phát động, ngươi lại còn bảo ta đi khai thác… Không phải là ngươi bảo ta đi chết hay sao?
Môn La trừng mắt nhìn Dịch Vân, cười nhạo:
- Ngay chính giọt tinh huyết của ta còn có thể cho ngươi, ngươi nghĩ một người đã chết như ta còn có ham muốn gì nữa đây! Ngươi chỉ cần qua đó, nhẹ nhàng gõ ra một mảnh vụn nhỏ, nếu như cấm chế có xuất hiện cũng là bình thường, cũng chỉ chính là cảnh báo. Trừ phi ngươi giống như ta lúc trước, không để ý đến sống chết mà tiếp tục khai thác, ma pháp cấm chế mới có thể phản kích kịch liệt, khi ấy ta lại có cơ hội thưởng thức mùi thịt nướng thơm phưng phức mà mấy ngàn năm rồi ta không được ngửi lại! Thế nhưng nếu như cấm chế không xuất hiện, vậy…. Hắc hắc hắc!
Môn La nói chưa dứt lời, lại tự mình cười rộ mang theo tà khí, tràn đầy vẻ nguy hiểm.
Dịch Vân thấy ánh mắt Môn La chớp động hào quang khác lạ, biết rằng chuyện tới nước này, hắn không đồng ý cũng vô dụng… Chỉ có thể hy vọng lời của lão Đại đích thực không sai.
Từ sau khi gặp Môn La, cuộc sống của hắn xảy ra chuyển biến lớn lao, tuy khổ, nhưng lại có được giấc mộng ngọt ngào, hắn không muốn chết trong này, không muốn tỉnh mộng nhanh như vậy!
Dịch Vân chậm rãi đi đến trước mỏ tinh thạch, tay cầm đục có chút run rẩy, cẩn thận gõ một cái lên mỏ tinh thạch, không phản ứng? Một chút mạt vụn rơi xuống. Hắn cầm lấy búa, nhắm ngay cái đục gõ mạnh hơn một chút, một tiếng ‘ đinh’ vang lên, lần này dùng sức mạnh một chút, một mẩu tinh thạch bằng đầu ngón tay từ từ lăn xuống….
Dịch Vân khẩn trương nhìn phía trước, rất sợ cấm chế bỗng nhiên xuất hiện, sau một lát mới phát giác tất cả đều bình thường, lúc này mới yên lòng.
Đứng phía sau Dịch Vân, Môn La lúc này trợn trừng đôi mắt, kinh ngạc há hốc mồm to đến nỗi cằm gần chạm đất.
- Giống như lúc trước, cấm chế thật sự không xuất hiện?
Môn La vội vàng ra lệnh cho Dịch Vân đang đứng ngây ra tại chỗ:
- Đập tiếp! Lần này đập mạnh hơn một chút!
Dịch Vân đã không còn sợ hãi như lúc đầu, hắn đột nhiên có cảm giác, ma pháp cấm chế nơi này sẽ không làm cho hắn bị thương! Không phải là căn cứ vào sự thật nào cả, chỉ là do trực giác mà thôi.
Dịch Vân đục lần lần, lực đạo càng ngày càng mạnh, quặng Hoả Phách Tinh Thạch rơi xuống ban đầu chỉ nhỏ như đầu ngón tay, đến bây giờ còn muốn lớn hơn đầu hắn, thế nhưng vầng sáng đỏ của cấm chế kia cũng không hề xuất hiện lần nào.
Môn La lúc này đã há miệng lớn đủ để đút lọt nắm tay, hắn không dám tin những gì đang xảy ra trước mắt, chuyện này đã vượt xa khả năng giải thích của hắn!
- Lão Đại, đã đủ rồi sao?
Không phát hiện trạng thái khác thường của Môn La, Dịch Vân ngừng khai thác, quay lại hỏi.
Môn La lại không nghe thấy câu hỏi của Dịch Vân, hắn lúc này đã đắm sâu vào phân tích và lý giải:
- Là nguyên nhân gì? Cái gì mà Dịch Vân có mà ta lại không có? Trong cơ thể Dịch Vân lúc này chính là máu huyết của ta, khoảng chừng chín thành…Công pháp của hắn là do chính mình dạy dỗ…Hắn có, mà ta không có… Còn lại một thành máu huyết-----Chân Huyết!
Môn La đột nhiên đã hoàn toàn minh bạch, hắn nhanh như chớp ngẩng đầu nhìn Dịch Vân chăm chú, kích động hô lên:
- Là Chân Huyết! Là một thành máu huyết thuần tuý trong cơ thể ngươi, mới vô hiệu hoá cấm chế chết tiệt đã mấy ngàn năm của gia tộc! Tổ đời thứ nhất chết tiệt kia, đây là dụng ý mà ông muốn khi thiết lập ra cấm chế này sao? Như vậy, mục đích của ông rốt cục là gì?
Nhìn Môn La trước mặt đột nhiên không kềm chế được mà la lớn, Dịch Vân hoàn toàn không hiểu Môn La đang muốn nói gì?
-----------
- Lão Đại, lúc này chúng ta có Hoả Phách Tinh Thạch cũng chưa thể dùng được, ta có thể đem một phần nhỏ cho ông ngoại bọn họ dùng để luyện khí hay không?
Dịch Vân chấm dứt buổi tu luyện tinh thần lực đêm nay, trước khi đi ngủ đột nhiên hỏi Môn La.
Hôm nay đã là một tuần trôi qua kể từ lần thứ hai đi khai thác mỏ Hoả Phách Tinh Thạch. Lần đó thu hoạch được rất nhiều, nếu ma pháp cấm chế đã không có hiệu quả, Môn La dĩ nhiên muốn cho Dịch Vân đem nguyên cả khối quặng mỏ Hoả Phách Tinh Thạch dọn sạch vào trong tổ khí Hồng Liên.
Theo lời Môn La, một phần trăm mỏ Hoả Phách Tinh Thạch kia đã đủ cho hắn tu luyện đến cảnh giới lục tinh Chiến Cuồng đỉnh phong, mà Hoả Phách Tinh Thạch đối với cường giả thất tinh trở lên không có tác dụng gì.
Nói cách khác, lượng Hoả Phách Tinh Thạch còn thừa có thể làm cho mọi người trên Khung Võ đại lục giết nhau mà tranh đoạt, ngoại trừ sau này dùng để luyện khí, đối với hắn đã không còn tác dụng gì nữa.
- Tự mình quyết định đi!
Môn La từ chối cho ý kiến, chỉ nói:
- Lấy được nhiều quặng tinh thạch như vậy, đối với sự tu luyện của ngươi là vô ích, nhưng nó vẫn là trân phẩm khó cầu trên đại lục, dùng một phần là ít đi một phần. Nếu giao cho ta dùng luyện khí, ta tùy ý cũng có thể tạo ra một đống ma pháp binh khí tứ phẩm trở lên!
Nhưng nếu là giao cho bọn ông ngoại ngươi, nhiều nhất cũng chỉ có thể luỵên ra nhị phẩm hoặc là tam phẩm ma pháp binh khí, còn chưa chắc có thể luyện thành, chỉ là uổng công lãng phí mà thôi. Ngươi cho một ít thôi! Về sau ngươi muốn luyện chế ma pháp binh khí cũng phải dùng đến, cho dù là để lại cho con cháu đời sau cũng còn tốt hơn là lãng phí như vậy!
Dịch Vân nghe xong đề nghị của Môn La, suy nghĩ một chút, trong lòng đã có quyết định. Phổ Tu Tư và Ba Đức Lợi có ân đối với hắn, mà bọn họ lại say mê chuyện luyện tạo binh khí, chỉ cần có thể báo đáp một chút ân huệ của họ, cho dù là lãng phí hắn cũng thấy thoải mái trong lòng.
Vài ngày sau hắn dùng một chút Hoả Phách Tinh Thạch chế tạo một cây trường thương, xong mang đến trước mặt Phổ Tu Tư và Ba Đức Lợi.
Môn La nói rất đúng, chỉ cần thêm một lượng nhỏ Hoả Phách Tinh Thạch vào trong binh khí, sắt thường lập tức thành ma binh, tuy chỉ là ma pháp binh khí nhất phẩm hạ đẳng, nhưng lại là trân phẩm trong mắt người thường, hơn sắt thường rất xa.
- Dịch Vân, cái này là do con chế tạo ra sao?
Phổ Tu Tư cầm cây trường thương hảo hạng ấy bình phẩm một hồi, kinh ngạc không thôi.
- Ông ngoại, đây là do con mới luyện xong, là kiệt tác mà con đắc ý, đặc biệt mang tới cho ông ngoại và cậu xem qua một chút!
Dịch Vân bình thản nói.
Ba Đức Lợi đón lấy trường thương, thoáng hiện vẻ kinh ngạc:
- Cây thương này so với Nguyệt Nha đao của phụ thân cũng chỉ kém hơn một chút, so với những binh khí mà cậu luyện ra thì tốt hơn nhiều lắm! Dịch Vân, rốt cục là con làm thế nào mà được vậy?
Phổ Tu Tư lúc này mặt cũng lộ vẻ khó tin, mắt nhìn Dịch Vân không rời .
Dịch Vân đang chờ chính câu nói này, dựa theo kế hoạch thò tay vào ngực, lấy ra một cục khoáng thạch đỏ như lửa to bằng nắm tay, nói:
- Vài ngày trước con chơi đùa ngoài suối, tìm được khối khoáng thạch này ở đầu nguồn khe suối, con thử đem dung nhập mà chế tạo binh khí, cứ như vậy mà luyện ra cây trường thương này. Con vốn là chỉ muốn thử chơi, nhưng xem ra phẩm chất của trường thương này lại hơn xa lúc trước, cho nên mới vội đem đến cho ông ngoại và cậu xem qua!
Dịch Vân tuy rất không muốn lừa gạt hai vị trưởng bối này, thế nhưng chỉ có dùng phương pháp này mới có thể đem Hoả Phách Tinh Thạch đưa vào tay bọn họ, để cho bọn họ có thể luyện chế ra binh khí hài lòng với chính bản thân mình. Những lời vừa rồi là do Môn La chỉ bảo, nhớ đến vẻ mặt khó coi của Môn La khi ấy, làm cho hắn đường đường là cường giả như vậy, lại phải nguỵ tạo ra chuyện không có cơ sở như thế này, cũng đã làm khổ hắn một phen.
Dịch Vân chỉ muốn báo đáp Phổ Tu Tư và Ba Đức Lợi, cuối cùng tâm nguyện đã hoàn thành, chuyện này cũng có thể chấm dứt ở đây.
Chỉ là Dịch Vân và Môn La lúc này không nghĩ đến, chính mình có một phen hảo ý, lại tạo ra kết quả không thể tưởng tượng được sau này….
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Người dịch : hạothiên (A Thiên)
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội – 2T
Những ngày sau đó, đấu khí của Dịch Vân tăng lên rất nhanh, chính mình cũng có thể cảm nhận được. Chỉ có về phương diện ma pháp, ngoại trừ tinh thần lực có tăng lên, lại vẫn không thể xuất ra được một cái ma pháp hoàn chỉnh, điều này làm cho Dịch Vân rầu rĩ không thôi, nhưng cũng càng thêm khắc khổ tu luyện.
Trong chớp mắt, hai tháng trời lặng lẽ trôi qua……
Hôm đó vào buổi tối, Dịch Vân cùng người thân ăn xong bữa tối, đang muốn đến phòng Phổ Tu Tư để học kiến thức như mọi ngày thì thủ vệ trong trấn đến thông báo, trưởng lão của gia tộc Lam Duy Nhĩ-Bối Cách Lam Duy Nhĩ muốn đến bái phỏng, việc này làm Phổ Tu Tư bọn họ rất ngạc nhiên, cũng không hiểu là có chuyện gì…
Từ sau khi con gái chết đi, Phổ Tu Tư đón Dịch Vân về đây, gia tộc Lam Duy Nhĩ và gia tộc Tư Đạt Đặc có thể nói là hoàn toàn cắt đứt quan hệ. Tuy rằng vẫn qua lại buôn bán với nhau, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, hai bên đều lạnh nhạt với nhau, không lui tới vì quan hệ cá nhân nào khác.
Vốn là quan hệ đang đóng băng như vậy, nhưng lúc này gia tộc Lam Duy Nhĩ lại phái một nhân vật cấp bậc trưởng lão đến đây, trong đó không biết có gì giả dối hay không, làm cho người ta phải nghiền ngẫm mãi….
Nhận biết của Dịch Vân đối với người trong gia tộc của phụ thân thật ra không nhiều lắm, vốn là không nhận ra Bối Cách trưởng lão là ai, thế nhưng vừa gặp mặt mới biết, vị trưởng lão của gia tộc chính là nhị thúc, nhị đệ của phụ thân.
Thấy vị nhị thúc trên danh nghĩa này muốn tiến tới ôm mình một cái thật nồng nhiệt, Dịch Vân trong lòng nổi lên một cảm giác chán ghét, theo bản năng lách người qua một bên, làm cho cái ôm của ông ta rơi vào khoảng không.
Trong ấn tượng của Dịch Vân, vị nhị thúc này chưa từng nở một nụ cười nào với hai mẹ con hắn, có chăng chỉ là những ánh mắt lời nói đầy vẻ khinh thường châm chọc mà thôi, không biết hôm nay đã uống lộn thuốc gì đây, hay là đã bị chuyện gì đả kích cho nên mới nhiệt tình một cách khác thường với hắn như vậy, lại không keo kiệt mà nở nụ cười ‘ ngàn vàng khó mua’ với hắn?
Thấy Bối Cách lộ ra vẻ xấu hổ rồi nở nụ cười miễn cưỡng, Dịch Vân không muốn tiếp đãi hắn chút nào, nhưng chỉ có thể lấy dáng vẻ lễ phép mà ứng phó:
- Ông ngoại, cậu, nhị thúc, các người hẳn là còn có chuyện quan trọng cần phải bàn bạc, Dịch Vân không dám quấy rầy, sẽ về phòng đi ngủ!
Phổ Tu Tư không biết ý đồ của Bối Cách đến đây để làm gì, cũng không muốn Dịch Vân dính dáng vào đó, vội gật đầu hài lòng, thúc giục hắn đi nghỉ ngơi cho sớm, Dịch Vân cứ thế mà trở về phòng.
- Không biết nhị thúc đến đây là vì chuyện gì?
Dịch Vân trong lòng âm thầm nghi hoặc.
- Bối Cách trưởng lão, chúng ta cũng không muốn quanh co lòng vòng! Lần này ngươi tới là có chuyện gì quan trọng muốn thương lượng hay sao?
Phổ Tu Tư trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
- Phổ Tu Tư tộc trưởng quả nhiên là người thẳng thắn! Ta lần này cố ý đến đây bài phỏng, quả thật là có chuyện quan trọng mà đến. Bối Cách là làm theo lệnh của tộc trưởng ta, đặc biệt đến đây hỏi thăm xem Phổ Tu Tư tiên sinh có vui lòng đem thanh Loan Nguyệt bảo đao quý giá kia bán lại cho chúng ta hay không? Về mặt giá cả tuyệt đối sẽ không làm cho tiên sinh thất vọng!
Phổ Tu Tư nghe vậy giật mình, thầm mắng chính mình sao lại không nghĩ tới việc này, thì ra là gia tộc Lam Duy Nhĩ vì thanh đao này mà đến!
…….
Sau khi Dịch Vân giao khối Hoả Phách Tinh Thạch cho hắn, hắn liền có tiến triển thật lớn về mặt luyện khí, liên tiếp luyện ra được vài món binh khí hơn xa phẩm chất của binh khí mình luyện bình thường. Cứ như vậy hơn nửa tháng, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, vì sao không thử dùng loại khoáng thạch kỳ dị này, luyện thử một món binh khí thử xem có hơn được món binh khí đắc ý nhất khi trước của mình hay không?
Vừa nghĩ là làm ngay! Hắn cứ như vậy một mình bắt tay vào công trình luyện chế binh khí một lần nữa!
Hơn mười ngày sau, hắn cuối cùng đã luyện chế ra được một món còn tốt hơn thanh Nguyệt Nha Đao khi trước, thân đao giống như Hổ Phách kiếm trong truyền thuyết, có thể sinh ra ngọn lửa, tuy chỉ mỏng manh như con rắn quấn quanh thân đao, so ra vẫn kém thần uy của Hổ Phách kiếm, nhưng đây lại là một bảo đao duy nhất có phẩm chất tiếp cận với thần khí Hổ Phách kiếm trong một ngàn năm qua của gia tộc Tư Đạt Đặc!
Phổ Tu Tư trong lòng mừng như điên cuồng, lại thấy được cơ hội chấn hưng lại vinh quang của gia tộc ngày xưa, gia tộc luyện khí lâu đời có cơ hội quật khởi trở lại một lần nữa trong tay hắn, kế tiếp là muốn giương oai, công bố ra bên ngoài!
Hắn muốn cho toàn bộ Khung Võ đại lục đều biết rằng, bây giờ gia tộc Tư Đạt Đặc vẫn còn có thể luyện chế ra một món binh khí gần với Hổ Phách thần kiếm, vì muốn nâng cao danh dự cho gia tộc Tư Đạt Đặc, vì huyết mạch của gia tộc mà chấn hưng, Phổ Tu Tư quyết định như vậy cũng không sai.
Hắn mang thanh Loan Nguyệt bảo đao đến thành lớn cách Yêu Đạt trấn chừng hai trăm dặm- Đa Ni Tạp thành, lại hợp tác với thương hội lớn nhất tại nơi ấy, mở triển lãm suốt mười ngày trong Đa Ni Tạp thành. Chỉ trong mười ngày đã làm cho toàn bộ người dân trong đế quốc đều biết, qua gần một ngàn năm, gia tộc lâu đời Tư Đạt Đặc lại chế luyện thành công một món thần binh có cấp bậc cực phẩm binh khí.
Trong mười ngày triển lãm tại Đa Ni Tạp thành, đã hấp dẫn các đại thế gia và võ giả cao cấp của Kỳ Võ đế quốc cùng tham gia triển lãm, ngay cả hai đại đế quốc kia, Bối Đặc Mông đế quốc và Bàn Thạch công quốc cũng đều phái chuyên gia thật giỏi đến giám định xem thần binh thật hay giả, tin tức như nước thuỷ triều lan ra ngoài, lúc này gia tộc Tư Đạt Đặc đã được xem trọng trở lại.
Chiêu bài xưa cũ nếu có thể được phết lên một lớp sơn mới, cho dù là bên trong cũ nát vẫn có thể chiếu sáng ngời ngời!
Lúc này chỉ cần là binh khí qua tay gia tộc Tư Đạt Đặc, cho dù chỉ là bình thường, giá cả cũng sẽ lập tức cao hơn mấy thành. Khi trước gia tộc Lam Duy Nhĩ đã từng ép giá binh khí của bọn họ bán ra, lúc này lại chủ động đem giá cả mua bán tăng lên ba thành, số lời thu được chỉ trong vòng hai tháng đã nhiều hơn cả một năm trước, đã giải quyết được tình trạng khó khăn về tiền bạc của Yêu Đạt trấn.
……..
- Danh lợi thật sự là con quái vật dị dạng do hiện thực xã hội sản sinh ra, nhưng lại là thứ tốt a!
Phổ Tu Tư thầm nghĩ.
Nhìn Bối Cách trưởng lão trước mặt đối với hắn có chút khách khí câu nệ, hắn bỗng nhiên có một cảm giác hoang đường, chính sui gia của hắn có khi nào từng khách khí với hắn như vậy đâu?
Từ khi đón Dịch Vân về đây đã hơn hai năm trôi qua, trong khoảng thời gian đó, đội vận chuyển khoáng thạch của gia tộc họ đến đây cũng không dưới mười lần, nhưng chưa từng có một người tới thăm vị sui gia như hắn lấy một lần, cũng không có một người quan tâm xem tình trạng của Dịch Vân như thế nào….
Mà bây giờ chẳng qua vì cây đao này, làm cho nhân vật thứ hai trong gia tộc bọn họ phải đến đây, sui gia của mình không ngờ lại thực dụng đến như vậy, thật là làm cho hắn có chút buồn lòng, bọn họ không biết nếu như không có Dịch Vân đem Hoả Phách Tinh Thạch đưa cho hắn, món thần khí này cũng không thể nào luyện chế được.
Bởi vì gia tộc Lam Duy Nhĩ thiển cận, nên hắn mới chiếm được bảo bối Dịch Vân này, nếu bọn họ biết hết tất cả sự tình từ trước tới nay, không biết sẽ có phản ứng như thế nào?
Bối Cách thấy Phổ Tu Tư cúi đầu trầm ngâm không nói, đoán rằng hắn đang cân nhắc đề nghị của gia tộc mình, trong lòng cũng lo sợ không yên.
Trong thời gian mười ngày triển lãm ở Đa Ni Tạp thành, gia tộc Lam Duy Nhĩ hắn đã từng liên tiếp phái ba tên chấp sự cao cấp ra, giám định thật kỹ thanh Loan Nguyệt bảo đao kia mà biết được kết quả, chính là ma pháp binh khí tam phẩm sơ cấp!
Chuyện này không chỉ làm cho gia tộc Lam Duy Nhĩ của hắn chấn động, còn làm cho cả Kỳ Võ đế quốc từ trên xuống dưới đều chấn động!
Ma pháp binh khí từ tam phẩm trở lên có thể nói là vật báu hiếm có, căn bản là có tiền nhiều cũng chưa chắc đã mua được, cho dù là ngươi trả giá trên trời, cũng muôn vàn khó khăn mới có thể mua được một món, ma binh đẳng cấp như thế này tại Kỳ Võ đế quốc số lượng cực kỳ ít.
Ma binh có đẳng cấp cao nhất trong đế quốc hiện tại, chính là Hổ Phách kiếm truyền xuống đời đời của Kỳ Võ đế vương, là ma pháp Hoả kiếm tứ phẩm trung cấp, ngàn năm qua không có một món binh khí nào có thể vượt qua địa vị của nó, vẫn đứng đầu với tên gọi là ‘thần binh’.
Phổ Tu Tư ngây thơ không biết có tồn tại từ ‘ ma pháp binh khí’, chỉ nghĩ thanh Loan Nguyệt bào đao này đã tiếp cận với Hổ Phách kiếm mà năm xưa tổ tiên đã chế tạo ra, vì thế liền gọi nó là ‘ thứ thần khí’, cũng trong mười ngày triển lãm truyền bá rộng rãi. Điểm ấy làm cho Bối Cách rất buồn cười, bất quá, hắn nói cũng không sai lắm, nếu như ma binh tứ phẩm được coi là thần khí, như vậy ma binh tam phẩm tự nhiên cũng có thể nói là thứ thần khí rồi.
Bối Cách hít sâu một hơi, thầm nghĩ:
- Cũng không biết lão sui gia này gặp vận may to lớn gì mà có thể luyện ra được cực phẩm ma binh như thế? Không cần biết như thế nào, gia tộc Lam Duy Nhĩ ta nhất định phải làm cho lão đầu này bán thanh tam phẩm ma binh kia mới được!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Người dịch : hạothiên (A Thiên)
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội – 2T
Ta đã già rồi…
Hớp một ngụm trà, Phổ Tu Tư bình thản nói với Bối Cách trưởng lão:
- Món thứ thần khí này là thành tựu cao nhất trong đời ta, cũng sẽ là tác phẩm cuối cùng! Ta định đem nó lưu lại cho con cháu, để nó trở thành một mục tiêu cho bọn chúng về mặt luyện khí, cho nên ta không thể bán bảo đao này, hy vọng trưởng lão có thể thông cảm!
- Tộc trưởng ngài tuy già nhưng thanh niên cũng khó theo kịp!
Bối Cách thật có chút sốt ruột, một món thứ thần khí sẽ có ảnh hưởng như thế nào đối với gia tộc bọn họ, hắn rất rõ ràng, bởi vậy muốn thuyết phục Phổ Tu Tư:
- Bây giờ có thể chế tạo được một món thứ thần khí, tương lai vẫn có thể chế tạo ra một món khác! Hy vọng ngài vì tình sui gia của chúng ta, bán món thần khí này cho gia tộc Lam Duy Nhĩ ta, về phần giá cả, ta….
Bối Cách còn muốn nói nữa, lại bị Ba Đức Lợi đứng bên cạnh yên lặng nghe lập tức cắt lời:
- Phụ thân nói không bán tức là không bán, ngươi vẫn còn hy vọng sao! Ngươi còn dám nói là sui gia, em gái ta và tiểu Dịch Vân sống ở nhà các ngươi đã bị đối xử như thế nào, ngươi….
- Ba Đức Lợi, câm miệng!
Phổ Tu Tư vội quát lên cản lại, tuy rằng gia tộc lúc này có chút khởi sắc, nhưng vẫn còn xa mới theo kịp đại gia tộc như Lam Duy Nhĩ, tuy rằng quan hệ với nhau không hoà hợp, nhưng không thể quay mặt đi với bọn họ như vậy.
Sau khi Ba Đức Lợi bị phụ thân răn dạy, lúng ta lúng túng đứng qua một bên không dám lên tiếng, tuy rằng hắn rất là bất mãn với đối phương, nhưng không phải là không biết nặng nhẹ. Vừa rồi bất quá là không kềm được tức tối, mới nói ra những lời giận dữ như vậy, lúc này tỉnh táo lại, tự nhiên cũng biết đối phương không phải là người mà gia tộc mình có thể gây sự.
Trên mặt Bối Cách thoáng qua vẻ tức giận, trong lòng mắng thầm:
- Nếu không phải vì muốn hoàn thành sứ mệnh của gia tộc, ta sao lại đến đây để chịu khinh bỉ như vậy? Cũng không biết là bọn họ gặp vận mệnh cái rắm gì, có thể tạo ra thứ thần khí, không cần biết lần mua bán này thành hay không, ta lại không thể đối xử với bọn họ như trước kia được….Ai!
Bối Cách miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, làm như vừa rồi không nghe thấy lời của Ba Đức Lợi, tiếp tục khuyên nhủ:
- Tộc trưởng, xin hãy suy nghĩ lại một chút, gia tộc bọn ta rất có thành ý! Ngoại trừ đưa ra giá cao nhất, lại nguyện ý tặng thêm một cái mỏ quặng thiên nhiên nữa!
Phổ Tu Tư âm thầm đảo cặp mắt trắng dã:
- Một cái mỏ quặng thiên nhiên? Lúc trước thương hội lớn nhất đế quốc- Ba Bố Á thương hội, điều kiện giao dịch là ba cái mỏ quặng thiên nhiên, gấp ba lần của các ngươi, vẫn bị ta cự tuyệt nữa là!
Tay trái sờ sờ cằm dưới, Phổ Tu Tư cười nói:
- Chúng ta là sui gia với nhau, chuyện gì cũng có thể thương lượng được, như vầy đi! Nếu gia tộc của ta có thể chế tạo ra được một món thứ thần khí như vậy nữa, chúng ta sẽ cân nhắc mà bán bớt đi một món, đến lúc ấy sẽ ưu tiên xem xét cho gia tộc Lam Duy Nhĩ các ngươi, dành cho gia tộc các ngươi một sự thuận lợi, như thế nào?
Phổ Tu Tư nói như vậy không khác nào từ chối, gia tộc Tư Đạt Đặc còn có thể chế tạo ra một món ma binh tam phẩm nữa hay không, Bối Cách không tin tưởng một chút nào. Thế nhưng Phổ Tu Tư đã giải thích như vậy, hắn có nói gì nữa cũng là vô ích.
Thấy nét mặt già nua của Bối Cách trong nháy mắt thay đổi mấy lần, Phổ Tu Tư hiểu được suy nghĩ lúc này của hắn, lập tức mở miệng nói:
- Bối Cách trưởng lão ngươi cũng đừng vội thất vọng, ta luyện khí cả đời cũng chỉ có thể được một món thứ thần khí, thành tựu của ta chỉ có như thế. nhưng Dịch Vân cháu ngoại của ta, thiên phú về luyện khí còn cao hơn ta, thành tựu của nó sau này ta cũng không thể tưởng tượng được. Ta tin tưởng tương lai không xa, nó nhất định sẽ luyện ra một món còn vượt xa thứ thần khí này!
Bối Cách ngạc nhiên! Dịch Vân sao?
Hắn không nghĩ tới một kẻ ở gia tộc mình gần như phế vật, ở nơi đây lại được Phổ Tu Tư đánh giá cao như vậy. Thấy Phổ Tu Tư khi nhắc tới Dịch Vân, trong mắt tự nhiên toát ra một thần thái vừa vui mừng vừa kiêu ngạo, hắn không khỏi cúi đầu nặng nề đứng lên….
Sau khi bàn xong với Phổ Tu Tư, Bối Cách khéo léo cự tuyệt lời mời ở lại của đối phương, đêm đó lập tức khởi hành trở về. Ba Đức Lợi đương nhiên rất mừng, hắn có cá tính thành thật ngay thẳng, thật sự không quen kiểu bằng mặt không bằng lòng, giả lả với đối phương.
Chuyện xảy ra ở đây, Dịch Vân đương nhiên không biết, cũng không có hứng thú muốn biết. Hắn chỉ qua lại như bình thường, cuộc sống nề nếp như trong quân đội của hắn không hề giống với người như Bối Cách.
Nửa tháng sau….
- Tiểu tử, ngươi làm sao vậy? Thời gian tu luyện vẫn chưa chấm dứt a!
Môn La khó hiểu nhìn Dịch Vân từ trên giường nhảy xuống, nhanh chóng thay quần áo ra ngoài.
- Không biết tại sao, đêm nay ta cảm thấy trong lòng buồn bực không yên, thật sự rất buồn! Ta không có thể nào tiếp tục tu luyện, ta muốn ra ngoài dạo một chút!
Dịch Vân quay đầu lại đáp.
Dịch Vân cũng thấy kỳ quái, bữa cơm tối hôm nay còn chưa chấm dứt, hắn liền lập tức vào phòng tu luyện, đã ngồi một canh giờ, nhưng không thể nào tĩnh tâm được. Đấu khí mới vừa ngưng kết trong cơ thể lại lập tức tiêu tan, tu luyện như vậy chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.
- Như vậy … Vậy đi ra ngoài giải buồn đi!
Môn La vừa nghe tình huống của Dịch Vân, không chút nghĩ ngợi đã đồng ý đêm nay tạm thời ngừng việc tu luyện lại.
Môn La là người từng trải, hiểu được tu luyện kỵ nhất là nôn nóng mau tiến, không thể giữ cho tâm cảnh thanh tĩnh mà vẫn miễn cưỡng tiếp tục tu luyện, ngược lại là có hại vô ích.
Lúc này vẫn chưa quá muộn, Phổ Tu Tư và người nhà đều còn ngồi bên bàn uống rượu tâm sự, khi Dịch Vân nói muốn ra ngoài một chút cũng thấy không lấy làm lạ. Tuổi trẻ như vậy vốn ham chơi, nếu như Dịch Vân tối ngày nhốt mình trong phòng tu luyện, không ra khỏi cửa, bọn họ ngược lại mới là lo lắng.
Trên đường lớn của Yêu Đạt trấn đèn vẫn sáng, rất nhiều người tụm năm tụm ba ngồi trước nhà uống rượu cười nói. Dịch Vân chậm rãi đi ra khỏi nhà, nhìn cảnh tượng trên đường phố náo nhiệt hơn cả ban ngày, tâm tình cũng theo đó mà thoải mái một chút.
- Thật là kỳ quái! Vì sao đám dân trong trấn này đều hoạt bát như thế, so với lúc làm việc ban ngày còn hưng phấn hơn nữa, khó trách ông ngoại thường hay càu nhàu, nếu bọn họ có thể mang tinh lực ban đêm mà dùng ở ban ngày, sản lượng binh khí của chúng ta có thể tăng lên hơn gấp đôi!
Dịch Vân hứng thú nhìn sự sôi nổi của dân trong trấn, nói với vẻ trêu ghẹo.
- Có gì kỳ quái đâu, bởi vì buổi tối mới có thể thả sức mà uống rượu, cho nên bọn họ mới vui vẻ như vậy. Cũng bởi vì có rượu, cho nên cuộc sống ban đêm mới có nhiều biến hoá hơn ban ngày, cũng càng tuyệt vời hơn!
Môn La thản nhiên nói.
Dịch Vân nhìn về một góc, một người đã uống hơi nhiều đang ngồi xổm mà ói, ngay cả nước mắt nước mũi mật xanh mật vàng đều tuôn ra hết, quay đầu lại nhìn Môn La ra vẻ khó hiểu.
- Rượu a! Thật là muốn uống một ngụm….
Môn La nhìn chằm chằm vào bình rượu nghiêng ngả bên chân hán tử kia, hâm mộ nói.
- Thật không hiểu uống rượu có gì tốt chứ? Vừa đắng vừa chát! Nước trái cây vẫn dễ uống hơn nhiều!
Dịch Vân thì thào nói, vẻ mặt không tán thành.
Môn La sửng sốt một chút, hỏi lại:
- Ngươi đã từng uống qua?
Dịch Vân gật đầu nhớ lại, nhẹ giọng đáp:
- Trước kia có lúc mẫu thân cũng uống, ta cũng đã từng lén uống qua, nhưng chỉ một ngụm đã phải phun ra!
- Ha ha ha! Ngươi chỉ là một đứa nhỏ u mê làm sao hiểu được tư vị của nó!
Lắc lắc đầu, Môn La cười lớn:
- Uống rượu chỉ là hình thức, say là do ý! Uống rượu đến khi say, đó mới là thi vị, mới là hứng thú. Nếu như uống quá ít, men rượu không đủ để dấy lên ngọn lửa tình cảm mạnh mẽ, còn nếu uống quá nhiều, sẽ làm cho người ta sa vào vực sâu phiền não.
Rượu là một thứ kỳ diệu, không có nó cuộc sống trở nên chán nản, tinh thần sẽ trở nên đơn điệu, linh hồn sẽ trở nên mỏng manh. Như ta bây giờ không thể nào uống rượu, dù chỉ là một ngụm cũng không được a, ai….. Càng nói càng muốn chết cho rồi….
Môn La càng nói càng yếu đi, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm vào bình rượu trong tay hán tử say kia, cuối cùng thở ra một hơi thật mạnh.
Dịch Vân nghe rất mơ hồ, hoàn toàn không thể cảm thụ được
- Người nào nói rằng rượu không có ý vị gì, là bởi vì cuộc sống hắn chưa từng trải, không thể nghiệm ra tư vị chân chính trong rượu… Bây giờ ta nói, dù sao ngươi vẫn chưa thể hiểu được, rượu nguyên chất như mỹ nhân vậy, trẻ con sao hiểu được hiểu được tư vị đẹp đẽ trong đó!
- Trước kia ngươi rất thích uống rượu sao?
Dịch Vân thật sự nghe không hiểu,tò mò hỏi.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tunglam1903