Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Dịch Giả: Hỏa Phụng Thần. Biên Tập: Noland.
Nguồn: 4vn.eu
- Nếu tất cả các ngươi đều đồng ý, ta sẽ tuyên bố nguyên tắc huấn luyện.
Quân Tà lạnh lùng nói:
- Ta chỉ nói một lần, nhưng bất kể có kẻ nào trái lệnh, không có ngoại lệ, không có lần thứ hai! Giết không tha!
- Dưới sự huấn luyện của ta, không có quân côn, không dùng cách xử phạt về thể xác. Càng không có chuyện hối hận. Chỉ có là sống, hoặc là chết! Trước mắt các ngươi, chỉ có hai con đường này!
- Từ giờ trở đi, cho đến khi huấn luyện chấm dứt, ta chính là chỉ huy tối cao của các ngươi. Trong lúc này, chỉ cho phép nghe theo mệnh lệnh của ta, ngoài ta ra không nghe lệnh của bất cứ ai. Nhớ kĩ, là bất cứ ai. Cho dù là tam thúc, thậm chí là ông nội của ta cũng không ngoại lệ. Trái lệnh, Chém!
-Theo thời gian huấn luyện đặt ra, người nào đến muộn, Chém!
- Lòng có bất mãn dám không tuân theo mệnh lệnh, Chém!
- Cãi lời người ra lệnh, Chém!
- …. Chém!
- Chém!
….
Liên tiếp từng chữ “chém” nói ra, sát khí dâng lên tận trời. Hai mắt Quân Tà theo lời nói của mình, trở nên nghiêm nghị. Ba trăm đại hán mỗi người đều đứng thẳng, mắt nhìn thẳng, cả người nghiêm nghị, chỉ sợ lại vi phạm một điều.
Quân Vô Ý đang ngồi trên xe lăn, bất tri bất giác bị những từ “Chém” liên tiếp này làm cho nhiệt huyết sôi trào, tự giác đem nửa thân trên trở nên thẳng tắp, tựa hồ như nhớ lại lần xuất chinh mấy năm trước, nghe được lời phát biểu của phụ thân. Ánh mắt nhìn về phía Quân Tà mang theo một sắc thái cuồng nhiệt, khí độ quân nhân thiết huyết mất đi đã lâu lại một lần nữa trở lại trên người. Những lời cổ động của Quân Tà làm cho những thị vệ, những thiết huyết nam nhi lại hóa thân thành quân sĩ, khí thế dâng lên thấu trời xanh. Quân Vô Ý có thể tưởng tượng ra, nếu là ở trên chiến trường, những lời của Quân Tà không biết sẽ có hiệu quả như thế nào. Chắc chắn có thể làm cho tất cả những binh sĩ nghe được hùng tráng xông lên, mỉm cười mà đi vào cõi chết. Sống chết mặc kệ, không oán thán không hối hận.
Quân đội như vậy, ai có thể chiến thắng?
Bên kia sân, trong bóng tối, Quân lão gia tử thần tình đỏ lên, với tính tình trầm ổn của lão mà cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Đôi mắt mở thật to nhìn Quân Tà đang trong sân, chòm râu run run, ngón tay hơi run nhè nhẹ, có thể thấy tâm tình ông kích động đến mức nào. Đấy chính là tên hoàn khố tôn tử của ta sao? Những lời này là từ miệng hắn nói ra sao? Tráng chí như thế, khí phách lăng tiêu như thế… Quân lão gia tử chớp mắt, rơi ra hai hàng lệ.
Nỗ lực bình ổn tâm tình đang kích động, Quân Chiến Thiên dứt khoát xoay người, thân hình có một chút còng xuống đột nhiên thẳng tắp lên, ánh mắt như lôi điện, trên người hiện ra một vẻ kiêu ngạo tự tin. Vào giờ khắc này, lão Bàng quản gia đột nhiên cảm giác được, vị đại tướng quân năm đó thống lĩnh trăm vạn hùng binh tung hoành thiên hạ vô địch đã trở lại. Phong thái như thế, lão Bàng không còn chứng kiến qua từ sau khi mấy thế hệ Quân gia lần lượt bỏ mình trên sa trường. Vậy mà hiện tại, lại tái hiện!
Đúng vậy, biểu hiện hiện tại của Quân Tà gây cho vị lão nhân này nỗi vui mừng thật lớn cùng với hi vọng. Làm cho Quân Chiến Thiên thấy được, Quân gia ta, có hi vọng rồi. Chẳng những có hi vọng, mà còn hi vọng rất lớn lao. Đứa cháu này, có lẽ sẽ khiến cho Quân gia một lần nữa trở nên huy hoàng, không, không phải có lẽ, mà là nhất định!
Trời phù hộ Quân gia rồi!
- Truyền mệnh lệnh của ta, từ giờ trở đi, phàm là chuyện tình liên quan đến thiếu gia, cho dù là lời hắn nói hay chuyện hắn làm, từ nay về sau chính là chuyện cơ mật cấp cao nhất của Quân gia! Không được tiết lộ ra ngoài, trái lệnh, giết không tha! Tru di cửu tộc!
- Tìm cách thanh lý một số ám gian chúng ta đang nắm giữ đi. Đối với những người lệ thuộc hoàng thất, nghĩ biện pháp sai đi ra ngoài. Ngoài ra: đem toàn bộ u ảnh xuất động, khống chế chặt chẽ trong ngoài Quân phủ, nếu phát hiện được có người truyền tin tức ra ngoài, giết không tha! Mượn cơ hội này thanh lí một chút, cố gắng không được để cho bất cứ con cá nào lọt lưới!.
Khẩu khí Quân Chiến Thiên có một cỗ khí phách thực thụ cùng một vẻ kiên quyết chém đinh chặt sắt. Giờ phút này, lão Bàng cảm nhận được sát khí dày đặc, lão có thể cảm giác được Quân Chiến Thiên đối với chuyện này coi trọng đến mức nào, nếu có người dám tiết lộ ra ngoài, Quân Chiến Thiên thật sự có thể không cố kị gì mà đại khai sát giới. Quân Chiến Thiên nghĩ không ra tôn tử của mình từ trước đến giờ ẩn nhẫn vì cái gì, nhưng lão biết rằng một khi tôn nhi đã làm như vậy tất nhiên là có nguyên nhân, có tính toán. Bất quá, tuy biểu hiện của Quân Tà hôm nay làm cho lão thực sự kinh hỉ nhưng lão vẫn cảm thấy được tôn nhi có chút liều lĩnh. Nếu như tin tức này lan truyền ra ngoài, một khi bị người hữu tâm biết được, tất nhiên sẽ nảy sinh hứng thú đặc biệt với Quân Tà. Phần hứng thú này, cho dù là tốt hay xấu thì Quân lão gia tử cũng không muốn để ý tới.
Cho nên lão nhân cơ trí này làm chuyện thứ nhất chính là đưa ra sát lệnh, cấm tiết lộ tin tức với bên ngoài, người nào dám tiết lộ, tru di cửu tộc.
Kỳ thật, làm gì có chuyện ẩn nhẫn, nguyên nhân chính là Mạc Tà đã không còn là Mạc Tà, mà là Quân Tà. Một vua sát thủ đến từ dị thế, một thế hệ Tà Quân!
Giữa sân, lời nói của Quân Tà vẫn không ngừng truyền đến.
- Bây giờ, nghe hiệu lệnh của ta! Cho các ngươi thời gian mười lần hô hấp, ba trăm người chia làm hai đại đội. Mười lần hô hấp nếu không làm được, mỗi người chạy bộ một trăm vòng quanh sân. Bắt đầu!
Lời vừa dứt, đội ngũ nhất thời rối loạn một chút, tiếp theo, từng người một liền quay lại, trong một thời gian ngắn ngủi đã chia làm hai bên, mỗi bên một trăm năm mươi người.
- Tốt, một trăm năm mươi người là một đại đội, tiếp theo chia làm năm trung đội, mỗi trung đội ba mươi người cho ta, lại phân tiếp thành ba tiểu đội. Bây giờ cho các ngươi thời gian nửa nén hương, bất kể dùng biện pháp gì, tuyển ra đại đội trưởng, trung đội trưởng và tiểu đội trưởng của các ngươi!
- Nhớ kỹ! Đây là do chính các ngươi chọn ra, phải nghe theo mệnh lệnh của đội trưởng! Nếu có ai dám không tuân theo mệnh lệnh, cứ theo quân quy mà xử lí, Chém!
Nói xong, Quân Tà không để ý bọn họ đang ríu ra ríu rít, xoay người đi tới trước mặt Quân Vô Ý.
Quân Vô Ý lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên nhoẻn miệng cười, trong mắt cẫn còn nồng đậm vẻ kinh ngạc:
- Mạc Tà, biểu hiện của ngươi ngày hôm nay thật sự làm cho tam thúc cảm thấy chấn động à.
Quân Tà sờ sờ mũi, cười nói:
- Tam thúc nghĩ thế nào?
Hắn không hỏi cái gì như thế nào, nhưng Quân Vô Ý hiểu được ý tứ của hắn, nghiêm mặt nói:
- Vốn định chỉ ra vài điểm yếu trong lời ngươi nói, cuối cùng lại không chỉ ra được điểm nào. Nếu quân nhân của ta có thể trải qua được huấn luyện như thế, lo gì không thể bình định thiên hạ!
- Bình định thiên hạ…
Quân Tà hơi nhăn trán:
- Tam thúc khen sai rồi, về điểm này, cháu và các người có điểm bất đồng. Mọi người luyện binh mãi mã là vì Thiên Hương quốc; mà cháu luyện binh lại vì chính Quân gia chúng ta. Chỉ đơn thuần vì an nguy của gia tộc. Dựa vào điểm đấy mà nói, thật sự khác biệt!
- Vì quốc gia? Vì Quân gia?
Quân Vô Ý vốn là một đại tướng quân vô cùng trung thành và tận tâm với quốc gia, nhưng sau khi thảm sự xảy ra, ở không trong nhà mười năm, phần tư tưởng này đã từ từ nhạt đi. Quân Vô Ý tự hỏi gia tộc của mình đối với quốc gia có công lao lớn đến mức nào, nhưng hai vị ca ca cùng hai đứa cháu trước sau đều chết trên sa trường, chính mình còn bị hủy đi tiền đồ. Thà là mình bị địch nhân đánh bại trên chiến trường thì Quân Vô Ý cũng chẳng nói làm gì, nhưng mấy chuyện này rõ ràng có điểm khả nghi lớn, thế mà vương quốc thủy chung chẳng hề quan tâm…
Phụ thân Quân Chiến Thiên trong những năm gần đây đã điều tra cẩn thận, mấy lần tìm được manh mối thì đều trùng hợp bị người khác cắt đứt, nếu nói việc này không có ai đứng đằng sau thì Quân Vô Ý có chết cũng không tin. Nhưng vương quốc lại thờ ơ với việc này, điều này làm cho Quân Vô Ý hoàn toàn thất vọng và đau khổ. Nếu là mười năm trước nghe được có người nói rằng luyện binh là vì gia tộc mà không phải là vì an nguy quốc gia, chỉ sợ lúc đó đang tràn đầy nhiệt huyết Quân Vô Ý là người đầu tiên đem người này trói lại, buộc hắn tội phản quốc. Nhưng hiện tại đã không có ý tưởng này nữa, thay vào đó là cảm thấy cực kì mất mát. Đáng giá sao? Thật sự đáng giá sao?
- Quân gia đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, quốc gia lại có nhiều biến chuyển ngầm mãnh liệt, Quân gia bất cứ lúc nào cũng có thể lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục! Nếu không, thà cứ làm một tên công tử bột ăn rồi ngồi chơ chết không tốt hơn sao?
Quân Tà thở dài nói.
- Đây mới là nguyên nhân ngươi biểu hiện ra bộ mặt thật của mình sao?
Quân Vô Ý lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Quân Tà:
- Nếu không phải gia tộc đã tới hoàn cảnh nguy hiểm như thế này, có phải ngươi vẫn sẽ tiếp tục là một tên công tử quần là áo lụa bát nháo chứ? Ta thật sự hoài nghi, ngươi tuổi còn nhỏ như vậy làm sao có tâm cơ sâu như thế?
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế Chương 31: Áp lực nhiều tầng.
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Dịch Giả: Thiên Hương. Biên Tập: Noland.
Nguồn: 4vn.eu
Quân Tà ngần ngừ không biết phải nói gì. Hắn tiếp tục làm một gã công tử bột là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, làm gì có tâm kế thâm trầm chứ? Thậm chí nếu Quân Gia còn có phong quang như trước thì cũng sợ rằng hắn vẫn phải đóng nốt vai diễn này. Nhiều nhất chỉ là khi ra tay giết một vài cái mạng đáng chết là xong.
- Cho dù sự thật là như thế thì từ nay về sau cháu vẫn lựa chọn tiếp tục làm một gã ăn chơi đàng điếm mà thôi.
Quân Tà nhìn Quân Vô Ý cười nói:
- Chỉ cần tam thúc khỏe lại, có tam thúc như một cây đại thụ , cháu vẫn sẽ là Quân Mạc Tà như trước đây. Ai dám động đến cơ chứ?
Quân Vô Ý cười:
- Ngươi đó. Dù sao ta cũng đã hiểu được một điều, tên tiểu tử nhà ngươi vĩnh viễn không biết chữ thua thiệt là gì…
Lúc này hai đại đội đã hoàn thành nhiệm vụ Quân Tà giao cho. Đại đội trưởng, trung đội trưởng, tiểu đội trưởng đều đứng thành đội trước mặt Quân Tà.
Quân Tà xoay người lại:
- Từ giờ trở đi, hai đại đội các ngươi chính là đối thủ của nhau. Tạm thời tình huống cụ thể của các ngươi ta còn chưa hiểu rõ nên sẽ không có kế hoạch huấn luyện gì mới. Mười ngày kế tiếp sẽ huấn luyện theo kế hoạch cũ nhưng…
Quân Tà quát lớn:
- Mỗi một hạng mục huấn luyện đều phải tăng lên gấp ba lần. Nghe rõ chưa?
Một trận ớn lạnh lan truyền xung quanh.
- Ba ngày sau, các tiểu đội sẽ tự luận võ. Mỗi trung đội phải chọn ra một tiểu đội. Năm ngày sau mỗi trung đội phải tuyển ra một người tham gia đại đội luận võ. Bảy ngày sau hai đại đội quyết phân thắng bại.
- Đại đội luận võ, bên nào thua thì đại đội trưởng phải lên võ đài ở trước mặt hai đại đội ba trăm người làm trò, tự tát vào mặt. Nghe rõ chưa?
Hoàn toàn yên tĩnh.
- Ta hỏi lại một lần nữa. Đã nghe rõ chưa?
Quân Tà lạnh lùng nói.
- Nghe rõ!
Một tiếng hô to vang vọng khắp sân.
- Hai đại đội trưởng sẽ chỉ đạo huấn luyện. Ta mặc kệ các ngươi huấn luyện ra sao mà ta chỉ cần biết kết quả trận đấu sau bảy ngày nữa . Ta muốn xem thử ai sẽ là kẻ ở trước mặt ba trăm người tự tát vào mặt mình đây!
- Những trận đấu như vậy sau này sẽ cử hành ba tháng một lần. Đại đội trưởng thua liền tục ba tháng phải trần truồng đi lên tự bạt tai cho lão tử, còn phải học tiếng chó sủa nữa! Đến lúc đó ta sẽ gọi mọi người trong phủ đến xem ngươi biểu diễn.
- Hiện giờ ta không có hứng thú biết tên các ngươi. Tất cả đợi nữa năm sau đi! Ta cho hai đại đội hai cái tên thật oai. Một đội gọi là Tàn Thiên, một đội gọi là Phệ Hồn! Bất quá, những người có thể gia nhập hai đại đội này đều phải là cường giả. Tạm thời các ngươi còn chưa được sử dụng tên này. Tất cả phải xem thử nửa năm sau các ngươi có đạt được yêu cầu của ta không. Nếu đạt được thì ta sẽ nhớ kỹ tên từng người các ngươi. Nếu không thể thì các ngươi sớm đã biến thành một đống xương rồi. Dĩ nhiên đó là đồ phế thải không hơn không kém.
- Sau khi trở về mặc kệ là ăn cơm hay đi vệ sinh đều phải quy định thời gian rõ ràng. Một khi vượt qua thời gian quy định sẽ bị phạt nặng mà không cần hỏi lý do. Bất kỳ chuyện gì đều phải quy định giờ giấc, từng đại đội phải thiết lập kế hoạch cho bản thân mình rồi giao cho ta. Hiện tại nghe hiệu lệnh của ta! Toàn bộ giải tán!
Hai vị đội trưởng mới còn chưa trải qua sự vui sướng khi được thăng quan đã bị đập một phát rơi thẳng xuống địa ngục. Khuôn mặt nhăn nhó như khổ qua, khổ sở dẫn đội ngũ rời khỏi.
Trong lòng mỗi người đều có chủ ý. Dĩ nhiên là không muốn mình không phải đi lên võ đài bạt tai rồi, mà còn muốn nhìn thấy đối phương biễu diễn trên đó. Tốt nhất là phải nhìn đối phương trần truồng làm chó sủa mới đã nghiền. Về phần luận võ ư? Mẹ nó chứ, ai sợ ai? Đơn giản chỉ là gia tăng huấn luyện đám cấp dưới mà thôi. Gấp ba lần mà không được thì gấp năm, năm lần không được thì gấp mười, liều mạng mà làm…
Từ giờ phút này về sau, ba trăm hộ vệ của Quân Gia chính thức đặt một chân vào địa ngục.
Ở ngoài sân luyện, Quân lão gia tử thở dài một hơi, khẽ phất tay ra hiệu rồi cùng Bàng quản gia rời đi.
- Lão gia! Có cần gọi thiếu gia lại hỏi một chút không?
- Hỏi cái gì? Cứ để mọi chuyện cho hắn làm đi!
Ngữ khí của Quân lão gia tử thật nhẹ nhàng, tâm tình rất sảng khoái.
- Lão gia! Tại sao khi thiếu gia nói trừng phạt lại chỉ trừng phạt một mình đại đội trưởng thôi? Chẳng lẽ những người khác không cần phạt sao?
- Ha ha… Lão Bàng. Nếu ngươi là đại đội trưởng bị đánh bại ở trước mặt bao nhiêu binh lính bạt tai mình thì ngươi nghĩ như thế nào? Ngươi sẽ tha cho trung đôi trưởng sao? Tiếp đó, trung đội trưởng sau khi tiếp nhận sự nỗi điên của đại đội trưởng thì hắn cũng sẽ cười đùa với tiểu đội trưởng ư? Chỉ với như vậy thôi mỗi một người đều có tầng tầng gánh nặng trên vai. Đợi đến khi truyền binh lính thì đó chính là lôi đình cao áp. Cái này gọi là lấy binh quản binh, là một cách huấn luyện binh lính hay vô cùng mà ta chưa từng nghe thấy. Mạc Tà có thể nghĩ ra chủ ý như vậy thì một khi hắn cầm binh làm tướng tất nhiên trở thành một đại tướng quân đại tài.
Quân lão gia tử rất vui mừng.
- Ồ… Thì ra là thế!
Lão Bàng cẩn thận nghĩ lại:
- Chiêu này của thiếu gia thật độc.
- Độc ư? Không, ta nghĩ là không.
Quân lão gia tử như nghĩ đến điều gì khiến cho tinh thần rất hưng phấn:
- Chỉ có cách như vậy mới khiến đồ dùng hết sức, người dùng hết tài. Mà người thực sự nắm quyền mới có thể quan sát tất cả. Cũng chỉ có biện pháp như vậy mới tiết kiệm nhân lực tối đa. Tính ra thì cũng là biện pháp tốt nhất. Mặc kệ là trị quân hay trị quốc đều là biện pháp tốt cực kỳ. Hiện tại ngay cả ta không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn. Hảo tiểu tử!
- Mạc Tà… Ha ha ha.
Quân Chiến Thiên híp mắt, nét mặt già nua kích động đỏ ửng: - May là hoàng đế bệ hạ không đáp ứng hôn sự kia. Nếu không lão phu suýt nữa đã làm hại hắn rồi.
Quân Vô Ý lập tức bắt tay an bài nhân thủ tâm phúc tìm kiếm năm loại dược vị. Vốn dược khố của Quân gia cũng khá lớn nhưng vài vị dược tài kia của Quân Tà không phải là vật thường, tất cả đều là những vật hiếm thấy nên cần phải đến dược điếm tìm kiếm.
Quân Tà vội vã trở lại gian phòng mình, hắn không kịp kiểm tra chiến lợi phẩm liền đóng cửa khoanh chân ngồi xuống giường. Hôm nay khi Quân Tà đi trên đường nhiều lần cảm giác biển sương mù màu trắng có dị tượng khác thường như khi về đến nhà lại không có cảm giác này khiến cho hắn cảm thấy rất kinh ngạc. Tĩnh tâm vận công một lần hắn không cảm giác được điều gì bất thường làm cho hắn không hiểu chút nào. Chẳng lẽ là do ngoại lực ư?
Có có một việc khiến cho Quân Tà không hiểu chính là khi hắn vận công, mỗi khi vô ý thức thì sương mù màu trắng trong đầu sẽ lao đến, theo kinh mạch của Quân Tà vận chuyển một vòng rồi trở về. Mà mỗi khi cũng là sương mù tản ra nhiều nhất, đối với thân thể Quân Tà rất lợi. Nhưng khi hắn toàn tâm toàn ý vận công thì làn sương mù kia chỉ trích ra một tia rất nhỏ lưu chuyển trong kinh mạch, hiệu quả không bằng thời điểm tự động trào ra kia.
Quân Tà không rõ ba điểm. Đầu tiên là cái tên Khai Thiên Tạo Hóa Công quả thực rất quỷ dị, môn công pháp này rất tốt. Từ khi luyện tập hắn thử xuất khi ra nhưng trong kinh mạch cũng chỉ có một tia nhỏ xíu kia thôi, vô luận là Quân Tà cố gắng như thế nào đi nữa cũng không khiến nó lớn mạnh hơn chút gì. Tuy rằng điểm nội lực này rất tinh thuần, sử dụng rất thuận buồm xuôi gió, chất lượng tốt nhưng số lượng lại rất ít.
Ngược với điểm này, nếu như kiếp trước nội lực ở trong kinh mạch hiện tại chính là cỡ một ngón tay nhưng hiện tại chỉ nhỏ như sợi tóc thôi, chênh lệch lớn vô cùng. Nhưng về khía cạnh chất lượng mà nói nội lực kiếp trước cỡ dây thừng nhưng hiện tại chính là thương thiên tàm ti có thể tổn thương bảo đao lợi kiếm chỉ có trong truyền thuyết mà thôi. Hai cái này lại không thể so sánh, khác nhau rất xa.
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế Chương 32: Lễ hội cố hương.
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Dịch Giả: Thiên Hương. Biên Tập: Noland.
Nguồn: 4vn.eu
Cổ khí lưu này tuy rằng rất nhỏ nhưng nói về sự mạnh mẽ thì khiến Quân Tà không thỏa mãn chút nào. Bởi vì hiện tại hắn mới vừa nhập môn mà thôi, cỗ khí lưu này căn bản không thể phát huy ra nhiều công hiệu. Nếu làm vài động tác nhỏ có thể nói là thần không biết quỷ không hay nhưng nếu rút dao kiếm đánh nhau với người ta tuyệt đối là không đủ. Cho dù là thiên tàm ti, một sợi thiên tàm ti rất nhỏ có thể chống đỡ sức nặng hai trăm cân, có chút đáng quý. Nhưng Quân Tà lại muốn nội lực mình có được một trăm thậm chí một ngàn sợi ngưng tụ thành một sợi dây thừng cứng cỏi. Cho nên nếu muốn làm cho luồng khí lưu này hoàn toàn lớn mạnh, tràn ngập khắp các kinh mạch mà không phải trống rỗng như hiện tại thì Quân Tà cảm thấy còn một đoạn đường rất dài phải đi.
Thật ra luồng khí lưu này cũng có tác dụng. Nếu dùng để ám sát thì có thể nói là thần không biết quỷ không hay. Quân Tà nhắm mắt lại cẩn thận kiểm tra tác dụng của loại kình đặc dị này, chậm rãi tiến vào cảnh giới vong ngã…
Lý gia. Lão gia tử Đường Vạn Lý hùng hổ đến nhưng lại rơi vào tình thế gậy đánh vào bị bông. Cháu trai trưởng của Lý gia Lý Du Nhiên tiếp đãi nhiệt tình, lễ nghĩa chu đáo, thái độ thân thiết khiến cho Đường lão gia tử có cảm giác không được tự nhiên. Thật sự không phát hiện ra một điểm nghi ngờ nào cả. Ngay khi cố ý gây chuyện nhưng dưới nụ cười trầm tĩnh mà thân thiết của Lý Du Nhiên khiến lão không thể nào phát tiết được. Cuối cùng nhịn không nổi, lão hớp một ngụm trà rồi dằn chén xuống thật mạnh khiến nó trở thành một mớ mảnh vỡ…
Lý Du Nhiên vẫn cười ôn nhu và thản nhiên như trước:
- Người đâu. Nhanh đổi cho Hầu gia một chén trà mới.
Nói đến đây đột nhiên khẩu khí nặng nề hơn:
- Sao còn chậm trễ như vậy? Còn không mau mang cực phẩm trà Hàn Yên Trà trong phòng gia gia ta ra đây. Ta còn nhớ rõ gia gia ta từng nói Đường lão Hầu gia thích uống nhất chính là cực phẩm Hàn Yên Trà này đây.
Nói xong liền thái độ mềm mỏng, vẻ mặt áy náy nhìn Đường Vạn Lý:
- Lão Hầu gia, vãn bối tự tiện thay ngài làm chủ mong Hầu gia không để ý. Nếu vãn bối có gì đắc tội mong lão nhân gia ngài cho qua. Vãn bối lập tức cho hạ nhân đi thay đổi liền.
Đường lão gia tử trừng mắt, há miệng thở dốc như mắc phải xương không thể ngậm miệng lại. Đến cả nửa ngày sau mới thốt lên:
- Đem bọn súc sinh Lý Phong Lý Chấn đến cho lão phu. Lão phu có chuyện cần phải hỏi bọn hắn.
Vẻ mặt Lý Du Nhiên có chút ngượng nghịu:
- Lão hầu gia muốn chỉ điểm cho lớp vãn bối thì coi như là ba bọn họ có phúc khí nhưng mà lần này ngài đến không khéo. Ba người này vừa phạm lỗi nên hiện đang chấp hành gia pháp, không thể ra để cho Hầu gia dạy dỗ được. Đợi sau khi ba người bọn họ hoàn thành gia pháp xong sẽ lại đến lắng nghe hầu gia dạy bảo…
Người của Đường gia nghe vậy liền ngẩn ra. Nhất là khi mọi người nối đuôi nhau đi đến Giới Luật Đường của Lý Gia liền nhìn thấy ba người Lý Phong bị đánh đến nỗi huyết nhục mơ hồ nên cơn giận của Đường lão gia tử giảm đi một nữa. Lão hỏi tiếp vài câu nhưng nghe thấy việc này chng quy là do Mạnh gia làm chủ, hơn nữa Mạnh Hải Châu đối với vị hôn thê của Đường Nguyên sớm đã thèm nhỏ dãi khiến cho ba người Lý Chấn bị phạt lây. Nghe xong cơn giận của Đường lão gia tử đối với Lý Gia nguôi được phân nữa còn đối với Mạnh gia lại bốc cháy mãnh liệt hơn.
Vội vàng chào hỏi mấy câu, Đường lão gia tử mang theo nhân mã đi nhắm thẳng đến Mạnh Gia. Lý Du Nhiên ân cần tiễn đoàn người Đường gia ra khỏi cửa phủ, luôn miệng tự trách chiêu đãi không chu toàn, tha thiết nói lời tạm biệt, nhìn đội kỵ binh của Đường lão gia tử rời khỏi. Nhưng khi Đường lão gia tử rời khỏi thì gương mặt Lý Du Nhiên tuy vẫn mỉm cười nho nhã nhưng trong ánh mắt lại chợt lóe ra một tia âm hàn khác thường rồi lại biến mất rất nhanh. Phất tà áo lên chậm rãi tiến vào phủ, động tác tiêu sái vô cùng. Sắc trời dần u tối, đột nhiên vang lên vài tiếng sấm rền rồi mưa như trút nước xuống. Cơn mưa càng ngày càng lớn, dần dần nối liền thiên địa thành một. Bước chân của Lý Du Nhiên đột nhiên dừng lại nhìn màn mưa nhẹ giọng cười cười:
- Xem ra Đường lão hầu gia phải ở Mạnh gia một lúc lâu rồi. ha ha ha.
Khải Nhi ngồi yên chống cằm ngơ ngác nhìn màn mưa to ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút mờ mịt.Quân Tà sau khi luyện công xong liền đứng lên đi ra sau lưng nàng, nhẹ giọng hỏi:
- Khả Nhi. Đang nghĩ cái gì đó?
Khả Nhi kêu lên một tiếng, quay đầu lại chân tay luống cuống đứng lên cúi đầu nói:
- Thiếu Gia.
- Suy nghĩ gì vậy?
Quân Tà đi đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, theo thói quen bắt chéo chân nhìn tiểu la lỵ trước mặt. Tiểu cô nương với làn da phấn hồng thật đáng yêu, mỗi lần Quân Tà vui đùa cùng nàng thường hay véo cái má phíng phíng đó. Nhìn thấy Khả Nhi nặng trĩu tâm sự nên quan tâm hỏi thăm một chút.
- Tiểu tỳ…tiểu tỳ đang nghĩ vài ngày nữa là ngày lễ Kim Thu rồi.
Ánh mắt Khả Nhi buồn bã:
- Nhớ lại ngày lễ Kim Thu ba năm trước đây tiểu tỳ được chín tuổi, còn ở cùng mẫu thân và phụ thân. Khi đó tiểu tỳ thật hạnh phúc…Thật rất hạnh phúc… Ba mẹ…
Khóc nhẹ hai tiếng, từng giọt nước mắt rơi khẽ xuống đất. Những lời tiếp theo không thốt ra được nữa.
- Phụ thân của ngươi hiện tại đang ở đâu?
Quân Tà vừa hỏi xong câu này thì trong trí nhớ chợt hiện về ký ức này. Phụ thân của Khả Nhi chính là tiểu đội trưởng trực hệ dưới trướng của Quân Gia đi theo đại ca Quân Mạc Tà là Quân Vô Ưu xuất chinh rồi không trở về nữa. Mẫu thân của Khả Nhi cũng vì thương nhớ phu quân mà sinh bệnh, rốt cuộc thấy không thể gượng dậy nỗi liền giao Khả Nhi vào Quân phủ trước khi lâm chung, thỉnh cầu Quân Gia chiếu cố cho. Hiện tại Khả Nhi là một đứa bé mồ côi không cha không mẹ. Nhớ đến tiểu tử Quân Mạc Tà kia thường xuyên đánh mắng Khả Nhi, trước giờ chưa từng có hành động gọi là hòa nhã, yêu thương nữ hài tử này cả. Thế nhưng Khả Nhi luôn yên lặng chịu đựng khiến cho trong lòng Quân Tà chợt xuất hiện một tia thương tiếc, khẽ thở dài một tiếng duỗi tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của nàng nhưng không thót lên tiếng nào. Hắn nghe được ba chữ Lễ Kim Thu này liền nhẩm tính ngày rồi bỗng giật mình. Xem ra cũng gần đến lễ trung thu ở kiếp trước rồi nhỉ? Trong lòng Quân Tà đột nhiên xuất hiện một tia chua xót. Xem ra ngày hội truyền thống ở Hoa Hạ lần này mình phải cô độc một mình tại thế giới xa lạ này thôi.
Khả Nhi cảm thụ bàn tay Quân Tà vỗ nhẹ mái tóc của mình. Tuy hắn không lên tiếng nhưng trong lòng nàng cảm thấy sự xin lỗi rất chân thàh khiến cho tâm hồn của nàng thấy ấm áp giống như một tiểu muội muội đột nhiên gặp lại đại ca của mình, trái tim khẽ đập dồn. Đột nhiên nàng mới cảm giác được công tử hoàn khố trước kia thường xuyên mắng chửi mình bây giờ hình như đã trở thành người thân cận duy nhất. Loại biến hóa này rất đột ngột cũng rất kỳ dị. Không nén được khẽ di chuyển thân thể nhỏ bé sát lại gần Quân Tà, cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể Quân Tà phát ra. Giờ đây nàng cảm thấy mưa to gió lớn ngoài trời dường như không quan hệ gì đến mình cả.
Thật lâu sau, Quân Tà vỗ nhẹ mái tóc Khả Nhi nói:
- Nghĩ ngơi một lúc đi. Ta ra ngoài một chút.
- Thiếu gia. Mưa lớn như vậy người còn muốn đi đâu?
Khả Nhi có chút khó hiểu, quan tâm hỏi:
- Lỡ bệnh rồi sao? Để ta chuẩn bị cho ngài một bộ đồ che mưa.
- Không sao đâu!
Quân Tà cười nhạt, trên mặt vẫn hờ hững như trước kia. Lấy nón tre đội lên đầu rồi đẩy cửa đi ra ngoài, thân hình cao to dần mờ khuất dưới màn mưa. Khả Nhi đứng nhìn mà trong lòng nàng cảm thấy thiếu gia rất thống khổ, buồn bã vô cùng…
Dường như cảm nhận được nội tâm Quân Tà không bình tĩnh, bạch khí của Hồng Quân tháp trong đầu Quân Tà đại trướng, vận chuyển với tốc độ cao. Làn sương mù màu trắng bốc lên chạy rất nhanh trong kinh mạch Quân Tà dường như đang vuốt ve an ủi sự buồn bã, phiền muộn của hắn.
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế Chương 33: Mưa rơi ngoài quán nhỏ.
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Dịch Giả: Noland. Biên Tập: Noland.
Nguồn: 4vn.eu.
Này thì Thiên :2 (4): này thì Hương :2 (4):. Thiên Lôi thì có
@Noland: Lâu lâu phải biết tạo sì căn đan chứ \:d/
Từng giọt mưa rơi tí tách trên nón tre vang lên bên tai, Quân Tà rời khỏi Quân gia theo lối cửa sau, chậm rãi bước đi trên đường. Con đường rộng lớn vốn rất ồn ào náo nhiệt nhưng bởi trận mưa to mà giờ không còn một bóng người. Đâu đó từ những người trú mưa hai bên đường lâu lâu truyền ra tiếng cười khẽ hay vài câu chửi bâng quơ. Tất cả mọi âm thanh như chìm vào màn mưa to như hòa chung làm một, một mình Quân Tà bước đi giữa trời mưa, ánh mắt nhìn tấm màn màu trắng mờ mịt muốn phủ kín cả trời đất. Những tiếng lộp độp khi giọt mưa rơi trên nón tre khiến cho trong lòng Quân Tà cảm thấy mình thật cô đơn và thật nhỏ bé.
Cho dù kiếp trước bản thân mình là một sát thủ vô địch thì sao chứ? Cho dù mình có cơ duyên to lớn, ngay cả khi Thần Chết đặt nụ hôn tử vong lên trán, mình lại được xuyên việt đến dị giới thì sao? Cho dù đạt được bảo vật Hồng Quân Tháp thần bí khó lường lại có cơ hội tu luyện ‘Khai thiên tạo hóa công’ thì có là gì? Mình, mình vẫn là một điểm nhỏ bé như một hạt cát trong đại dương, trong trời đất, nhỏ bé, luôn cô đơn tịch mịch…
“Anh hùng xưa đã qua,
Hảo hán nay chẳng thấy.
Ngẫm trời đất bao la.
Riêng lòng ta rơi lệ.” (1)
Quân Tà cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ bài thơ này cũng có thể nóilà do chính mình viết. Đang ở dị thế thì quả nhiên là ‘tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả’!(ý nói trước kia không có mà sau này cũng chẳng có ai làm được). Là con cháu chân chính của Viêm Hoàng nhưng tại thế giới này chỉ có mỗi mình thôi.
Mưa càng lúc càng lớn, những bong bóng nước xuất hiện dày đặc trên đất như cá sủi tăm, mưa bụi mông lung dăng khắp chốn. Đất trời lúc này trở nên thật mờ ảo, ngay cả người đang đi giữa mưa to cũng không có chút tiếng động nào. Quân Tà đột nhiên cảm giác tất cả như đang mộng tưởng, mọi người mọi vật như không hề tồn tại. Chỉ có mỗi mình đi giữa trời mưa gió trong cõi lung linh huyền ảo này…Quân Tà bỗng cảm thấy mình như là một u linh đang phiêu dạt hoặc đang mộng du, bàn chân đạp vào dòng nước mưa ngoằn nghèo nhưng âm thanh lại có vẻ phát ra cách chỗ mình thật xa. Cái cảm giác này cho dù Quân Tà từng là một vị sát thủ lãnh huyết cũng không khỏi cảm thấy yếu ớt và vô lực.
Đột nhiên phía trước bỗng tối sầm lại, lúc này hắn mới phát hiện bản thân mình không biết đã từ khi nào đã rời khỏi đường cái tiến vào trong ngõ hẹp. Giữa màn mưa trắng xoá hiện lên tấm biển hình con cá của một quán rượu đang treo lung lay dưới cành trúc, bên trong truyền ra hương rượu nồng nàn.
Để giải ưu sầu, chỉ có Đỗ Khang!(2)
Tiêu sầu chỉ có rượu! Quân Tà do dự một chút liền tiến vào trong tửu điếm. Trong tửu điếm rất vắng lạnh, chỉ có bốn năm cái bàn mà không có một ai cả. Mưa lớn như vậy thì các tửu điếm rất tiêu điều huống chi là tửu điếm nằm trong ngõ hẻo lánh như thế này? Ánh sáng mờ mờ trong tửu điếm hiện lên bóng một người đầu đội nón tre đang ngồi yên lặng uống rượu một mình. Trông có vẻ như tự tìm niềm vui nhưng có vẻ càng thêm cô độc tịch mịch.
Quân Tà tùy ý chọn hai món ăn nhẹ, một vò rượu rồi ngồi vào một bàn trong góc, tự rót rượu uống một mình.
Mưa to, tiểu điếm, một người.
Một chén này ta kính những người ta giết ở kiếp trước. Thật ngại quá, các ngươi không có cơ hội báo thù rồi. Cạn!
Một chén này ta kính những người ta phải giết ở kiếp này. Ngại quá, các ngươi nhất định phải chết rồi! Cạn!
Một chén này kính sư phụ và các sư muội. Chúc các ngươi giết người thuận lợi sớm ngày giải nghệ. Bình an sinh sống cuộc đời còn lại.
Một chén này kính…
Quân Tà ngồi dốc cạn từng chén rượu uống miệng, mặc dù vô thanh vô tức nhưng lại đem tất cả cảm tình, ưu sầu, cô đơn theo từng chén uống xuống. Từng giọt rượu nóng bỏng kia cứ dần trôi qua cuống họng. Từ nay về sau, trên thế giới này ta sẽ là Quân Mạc Tà. Quân Tà chỉ là một đệ nhất sát thủ ở quá khứ thôi.
Rượu ở tiểu điếm này đương nhiên không ngon, thậm chí nhạt như nước. Với một người chuyên uống rượu ngon như Quân Tà mà nói thì thật khó có thể nuốt được. Nhưng lúc này trong lòng Quân Tà không có cảm thấy rượu không ngon. Hiện tại cho hắn uống tiên tửu hắn cũng không có cảm giác gì. Cảm giác duy nhất của hắn chính là chua xót, chua xót pha lẫn chút thẫn thờ…
Tại một thế giới xa lạ này hắn cảm thấy có chút yếu đuối, chỉ muốn phóng túng chỉ có một lần này thôi. Từ nay về sau con đường của Tà Quân chính là con đường máu và sắt. Từ nay về sau xương chất thành núi, máu chảy như biển tạo ra thanh danh Tà Quân cái thế.
Dị Thế Tà Quân Duy Ngã Mạc Tà!
Lại thêm một ly nữa nhưng Quân Tà không cảm giác say rượu chút nào. Từng ly từng ly cạn sạch…
Quân Tà không biết loại hành vi quái dị này cùng với những kẻ xung quanh không giống nhau. Dường như trong thiên địa mờ mịt này đã ngăn cách hắn. Một người cùng với màn mưa gió ngoài thiên địa như hai thế giới khác nhau. Cái loại tư thái độc lập, cô độc, đứng nhìn phong vân tiêu sái, cô độc tịch mịch hòa tan với hắn thành một thể hoàn mỹ. Chỉ có lúc này Quân Tà mới chính là Quân Tà. Là đệ nhất sát thủ thần bí chứ không phải Quân Mạc Tà.
Người khách uống rượu duy nhất của quán bên ngọn đèn le lói kia chỉ liếc Quân Tà một cái thôi nhưng không thể dứt mắt rời khỏi được. Nhìn bộ dáng bất cần của hắn, động tác nâng chén uống rượu tiêu sái mà cô đơn, khí độ xuất trần, không phải là người tầm thường nên cảm thấy rất hiếu kỳ.
Quân Tà không biết được mình đã uống bao nhiêu chén, hắn máy móc nâng chén rượu lên định dốc cạn bỗng nhiên bên tai nghe thấy một giọng nói:
- Vị huynh đài này tửu lượng rất khá. Hôm nay mưa gió bão bùng ở đây chỉ có ta và ngươi, cũng khó có duyên gặp nhau, chi bằng cùng uống một phen. Ngươi thấy thế nào?
Quân Tà ngẩng đầu nhìn thấy vị khách đó đã bỏ nón tre xuống, khuôn mặt ngũ quan đoan chính toát lên vẻ uy nghiêm, không giận mà uy. Ánh mắt ôn nhuận như nước đang nhìn mình mỉm cười. Quân Tà cười ha hả, vươn tay tháo nón tre rồi tiện thể quàng sau lưng, cười nói:
- Thu phong thu vũ sầu sát nhân (Gió lạnh mưa buồn giết khách nhân). Đã gặp nhau ở tiểu điếm này thì cũng xem là đã có duyên. Cùng uống với nhau thì có gì mà không được cơ chứ? Mời!!
Người nọ không ngờ Quân Tà trẻ tuổi đến vậy, bất giác có chút ngẩn người, đáp:
- Nếu đã vậy, cung kính không bằng tuân mệnh.
Nói rồi, liền gọi tiểu nhị làm vài món nhắm, mang thêm hai vò rượu. Rồi bưng chén đến ngồi đối diện với Quân Tà, cười hỏi:
- Ở kinh thành này, thanh niên tao nhã như huynh đệ thật là hiếm có. Không biết tiểu huynh đệ là hậu nhân của danh gia nào?
- Hậu nhân của danh gia ư?
Quân Tà nhếch miệng cười, khinh thường nói:
- Thế gian mọi chuyện như bèo mây. Rong ruổi nhân gian ai cần biết! Chẳng lẽ trong mắt huynh đài, phải là hậu nhân của danh gia mới có thể có cái gọi là phong thái lỗi lạc sao?
- Ồ? Ha ha.Quả nhiên là ta nói sai. Ha ha. Để ta tự phạt một chén!
Người trung niên kia nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, động tác nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi. Quân Tà nhìn biểu hiện của hắn đã biết đây không phải là nhân vật tầm thường, chỉ với ánh mắt phú quý bức nhân, động tác tiêu sái tự nhiên và vài cỗ tinh thần dò xét quanh quẩn tiểu điếm thì bọn họ chắc là hộ vệ của người này. Chỉ với chừng đó thôi đã có thể thấy người này có một địa vị thật cao mà lại không hề khinh người, thoải mái nhận sai lầm, thậm chí còn mỉm cười tự phạt nên ánh mắt nhìn hắn có chút thay đổi. Cảm thấy một nhân vật như vậy ngồi cùng bàn uống rượu với mình không coi là bôi nhọ bản thân.
- Xin hỏi cao tính đại danh của tiểu huynh đệ?
Người kia bưng chén rượu nhìn Quân Tà hỏi. Sự lạnh lẽo cô độc đến hoàn mỹ của Quân Tà khiến cho người này cảm thấy hứng thú.
(1)Đây là bài Ðăng U Châu Ðài Ca của Trần Tử Ngang
Tiền bất kiến cổ nhân ,
Hậu bất kiến lai giả .
Niệm thiên địa chi du du
Ðộc sảng nhiên nhi thế hạ .
Trần Tử Ngang (651 – 702).Tự là Bá Ngọc , Người đất Xạ Hồng , Tử Châu ( tỉnh Tứ Xuyên ). Lần đầu tiên đến Trường An, Tử Ngang không được một ai biết đến . Ông liền bỏ ra một ngàn quan tiền , mua một cây đàn hồ cầm rất quí, rồi mời mọi người đến dự tiệc , nghe nhạc và nói rằng :
_ Tôi là Trần Tử Ngang người đất Thục , có trăm quyển văn , rong ruổi kinh sư , mà đọa vị vẫn tầm thường giữa nơi bụi bậm , không ai biết đến . Nhạc này là của kẻ thợ hèn đâu đáng lưu tâm?
Nói đoạn ông đập vỡ cây đàn , rồi đem các cuốn văn ra tặng cử tọa . Trong một ngày tiếng tăm vang động kinh thành . Năm 684 (đời Ðường Trung Tông ) , Tử Ngang thi đậu tiến sĩ. Vũ hậu khen tài , bổ ông làm chức Lan đài chính tự , rồi đổi làm chức Tả thập di . Ông thường dâng sớ điều trần về đại kế quốc gia , nhưng không được Vũ hậu nghe theo . Nhân Vũ Du Nghi phụng mệnh đo đánh Khiết Ðan , ông xin ra làm tham mưu . Du Nghi không nghe kế ông , bị bại trận . Ông bèn lấy cớ cha già, xin từ quan trở về . Viên huyện lệnh tại Xạ Hồng nghe tiếng ông giàu , liền vu tội bắt giam ông . Ít lâu sau , ông chết trong tù .
Trần Tử Ngang có địa vị rất trọng yếu trên thi đàn thời Sơ Ðường . Ông có công đề xướng việc cải biến tác phong phù mỹ của các đời Tề Lương , và khôi phục phong cách các đời Hán Ngụy . Ảnh hưởng của ông rất lớn đối với thi ca thời Thịnh Ðường cũng như phong trào vận động cổ văn thời Trung Ðường.
(2) Tào Tháo từng nói: "Hà dĩ giải ưu, duy hữu Đỗ Khang." (Để giải ưu sầu, chỉ có Đỗ Khang), Tào Tháo ám chỉ Đỗ Khang là rượu, bởi vì Đỗ Khang là ông tổ nghề nấu rượu.
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế Chương 34: Không hài lòng.
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Dịch Giả: Noland. Biên Tập: Noland.
Nguồn: 4vn.eu.
- Du tử thiên nhai luân lạc nhân,
Tương phùng hà tất tằng tương thức.
Khách lãng du bên trời lận đận
Gặp gỡ nhau lọ sẵn quen nhau (1)
Lãng tử phiêu du bốn bể, hạnh ngộ là được đâu cần quen biết trước. Chỉ cần uống rượu cho thống khoái, mục đích lớn nhất của hai ta là rượu cạn rồi chia tay mỗi người một ngả. Lòng chưa chắc vấn vương nhau, tên tuổi thể như ký hiệu, nhớ thì có gì vui, mà quên cũng có gì buồn chứ?
Quân Tà vẫn đắm chìm trong nỗi cô tịch bi ai nên cũng chẳng thèm nói tên mình là Quân Tà. Nếu nhỡ miệng nói là Quân Mạc Tà, có trời mới biết vị nhân huynh này có đội mưa vắt giò lên cổ mà chạy hay không? Tại kinh thành này cái tên hoa hoa công tử Quân Mạc Tà này cũng không kém ông ba bị là mấy đâu.
- Thế gian phù bình bản vô danh,
Du hí nhân gian quân mạc vấn!
Du tử thiên nhai luân lạc nhân,
Tương phùng hà tất tằng tương thức
Dịch thơ:
Tháng ngày qua thảng khi ngẫm ngợi,
Tên tuổi người chẳng gợi trong lòng,
Vấn vương chi nỗi đèo bòng,
Quên không sầu khổ nhớ không vui mừng.
Số lãng du mịt mùng hồ hải,
Lẽ thường tình trả lại trần ai,
Mỗi phận riêng một kiếp ngắn dài,
Thì thôi đừng hỏi thiên nhai mặc người.
Liễu Nghị - 4vn- dịch
Trung nhiên nhân đọc lại một lần, không khỏi rúng động
- Hay, quả nhiên là thơ hay! Không ngờ tiểu huynh đệ tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại có thể xuất khẩu thành thơ. Ngay cả nho sĩ uyên bác cũng khó có thể sánh bằng. Tại hạ thất lễ, thất lễ.
Nói xong nhìn Quân Tà cười vui sướng:
- Tiểu huynh đệ nói rất phải, là ta thế tục, xin chịu phạt một ly nữa!
Quân Tà vội vã ngăn lại:
- Nếu ngươi cứ trước một ly, sau một ly như thế liệu ta còn cái gì để uống đây chứ? Chẳng nhẽ ngươi kiếm cớ để uống hết rượu của ta sao?
Người nọ ngẩn ra, ngửa đầu cười lớn, uống một hơi cạn sạch rồi lau miệng nói:
- Rượu này tuy vô danh nhưng có thể nói là ngon nhất, vừa mạnh, vừa cay, đây mới là loại rượu để cho nam tử hán đại trượng phu uống. Không sai, không sai, vì muốn uống thêm một chén rượu này thì có tìm một đống lý do cũng đáng. Ha ha
- Rượu này mà gọi là ngon ư?
Quân Tà cười nhạt:
- Ta nói thật chắc huynh đài chưa biết thế nào là rượu ngon. Rượu như vầy, chẳng qua là do vô tình gặp phải, cũng chẳng hề lựa chọn làm chi, chỉ mới uống một chút mà thôi. Nhưng nếu đây được gọi là rượu ngon thì trên đời há chẳng phải toàn là rượu ngon thôi sao?
Người nọ nhãn tình sáng lên nói:
- Quán rượu của Tống Lão Tam tuy không lớn thật, nhưng ở kinh thành này rượu này lại rất nổi danh. Nếu hôm nay không phải trời mưa thì e là nơi này đầy khách quý. Cũng bởi vì thế nên hôm nay mới có rượu mà uống. Vận khí của ta hôm nay thật tốt. Phải biết rằng Tống lão tam mỗi ngày chỉ bán hai mươi vò rượu, trưa mười vò, chiều mười vò, không hơn không kém. Tiểu huynh đệ à, nếu lời này của ngươi mà lọt vào tai lão Tống thì sợ là lão với ngươi không sống chết không thôi đâu.
- Ha ha ha, ngươi không tệ, ta đang buồn bực như vậy mà cũng làm cho ta cười được.
Quân Tà vốn không định cười nhưng lúc này cũng không thể kìm nén được:
- Đúng là buồn cười thật, thứ rượu nhạt này mà cũng đòi cung cấp có hạn mức ư? Trước giờ bản thiếu gia uống toàn những loại rượu mạnh hơn gấp trăm lần!
Đó không phải là Quân Tà thổi da bò (ý nói khoác), cái loại rượu không quá hai mươi độ cồn này tuy nổi danh ở thế giới này nhưng với Quân Tà thì chỉ là thứ khai vị. Thậm chí đối với người của thế giới hiện đại mà thấy chắc cũng chả thèm uống. Thoạt nhìn đã thấy đục ngầu trông có vẻ không sạch sẽ.
Sắc mặt trung niên nhân kia có chút khó chịu, đứng lên nói:
- Tiểu huynh đệ, ta xem ngươi cũng là người phong nhã, sao lại nói bậy bạ vậy được. Cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói lung tung. Cho dù là rượu trong hoàng cung đại nội, bản.. à Ta cũng đã từng nếm qua, bất quá so với rượu ở đây thì hơn chổ đẹp đẽ quý giá nhưng lại thiếu phần cay nồng, phần vị hậu. Càng khó có thể làm kích động sự nhiệt huyết trong lòng nam nhi. Theo đánh giá của ta, rượu này đã được xem là rượu ngon hiếm có trên thế gian. Tiểu huynh đệ nói đã từng uống loại rượu mạnh hơn gấp trăm lần, há chẳng phải xem thường người khác lắm ru!
- Ha ha, sao? Ngươi không tin à?
Quân Tà liếc mắt nhìn hắn:
- Ngươi không tin cũng được, ta đâu có cần ngươi tin, ha ha ha.. Nhưng thôi, uống! Nào uống đi. Vị lão huynh này, ngươi có biết thế nào là uống rượu không? Ngươi có hiểu thế nào mới được xem là uống rượu không? Ha ha ha…
Trung niên nhân nhíu mày, im lặng không nói trong lòng đã có chút hối hận vì mình đã lại đây. Tiểu tử này cũng quá tà , người khác có lòng qua kết giao, nhưng hắn lại không có một chút lĩnh ý. Không những thế còn nói năng lỗ mãng, tuy có chút tài hoa, bất quá là một gã cuồng ngạo cậy tài khinh người, khó thành việc lớn.
Quân Tà hừ một tiếng trầm giọng nói:
- Uống rượu đúng nghĩa chính là uống tâm tình. Hay là uống ý cảnh. Cho dù có đổ hết rượu trong quán vào bụng thì cũng chỉ là lãng phí mà thôi. Rượu ơi, không ngờ thế gian này chẳng có rượu ngon mà cũng chẳng có người sành rượu. Càng chẳng có ai biết uống rượu huống chi là phẩm rượu, thưởng rượu.
Thánh hiền tên tuổi bặt đi,
Chỉ phường thánh rượu tiếng ghi muôn đời !(2).
Đáng tiếc trời đất mờ mịt lại chẳng có một người biết uống. Ha ha, vì cái sự buồn tẻ này, uống cạn một chén lớn nào!
Uống cạn một chén, Quân Tà đứng dậy ngửa mặt lên trời cười dài:
- Mắt buồn nhìn suốt trăm vạn dặm, biển người mờ mịt có mấy ai. Làm gì có ai cùng uống chung với ta, làm gì có thứ rượu nào khiến ta say lúy túy. Ài!! thế giới này đúng thật bi ai. Ha ha ha, Rượu gặp bạn hiền ngàn chén thiếu.
Chuyện người không hợp nửa câu thừa.
Rượu không ngon, người càng chán, uống rượu như vậy thì uống làm gì. Đi thôi!
Cái thứ rượu nhạt phèo này mà cũng đòi ấn định lượng bán ra, nói thì lại có người chỉ trích… Ta ngất!
Trong lòng Quân Tà thấy bực bội, dường như mình đang gãy đàn cho trâu nghe. Hắn có cảm giác rằng thế giới này toàn là một đám nhà quê học đòi cả. Người như vậy, sao có thể cùng Tà Quân ta uống rượu bàn chuyện được chứ?
Một tiếng cạch vang lên, một thỏi bạc quăng lên bàn. Quân Tà cuồng ngạo cười lớn bước ra cửa, thân ảnh chìm vào làn mưa bụi mịt mờ, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Người trung niên kia tuy công phu hàm dưỡng rất tốt nhưng không khỏi giận sôi lên. Tên tiểu tử ngươi tuổi còn trẻ mà đã kiêu ngạo đến vậy. Bản nhân dù sao cũng là đại nhân vật có thân có phận, loại rượu mà mình xem trọng nhất, quý nhất trong lời nói của hắn còn không bằng rác rưởi. Chẳng phải vậy là nói mình…
Bất quá trong lòng lại có chút hâm mộ cái khoái ý tiêu sái của Quân Tà, cá tính vô câu vô thúc cuồng ngạo gần như tà dị. Khi nào thì ta cũng có thể trở thành người bất cần như vậy được. Haizzz, kinh đô này quả thực tựa như một cái tù ngục vĩ đại.
“Mặc dù có chút kiêu ngạo, nhưng vẫn có khí khái, cũng vẫn có thể xem là thẳng thắn.
Thánh hiền tên tuổi bặt đi,
Chỉ phường thánh rượu tiếng ghi muôn đời !
Hay thật!”
Trung niên nhân trầm tư suy nghĩ, nâng chén rượu, uống cạn một hơi. Nhưng không hiểu vì tâm lý bị khích động hay vì nguyên nhân khác, chỉ cảm thấy loại rượu ngon khó có để uống này hôm nay chảy qua cổ họng thấy đắng nghét.
- Người xưa bảy bước thành thơ (3), ta còn cho là đề cao cổ nhân. Bây giờ tận mắt chứng kiến mới biết bảy bước thành thơ cũng không có gì là quá đáng. Hơn nữa hai câu thơ cuối thật tâm đắc.
Nói xong miệng nhẹ ngâm:
- Rượu gặp bạn hiền ngàn chén thiếu.
Chuyện người không hợp nửa câu thừa.
Không sai, không sai, tên cuồng nho này quả thật có vài phần bản lĩnh! Ha ha.
Nói tới đây, trung nhiên nhân bỗng ngẩn người, nụ cười trên khóe môi vụt tắt:
- Tên này thật có ý tứ, dám nói ta không phải tri kỷ của hắn, coi ta không vửa mắt, ha ha. Trước khi đi còn mắng xéo ta một câu đúng là đồ chỉ gà mắng chó. Quả là một gã chua ngoa. Bất quá ở Thiên Hương quốc, dám mắng ta cũng chỉ có hoàng huynh, tên tiểu tử này đã cho ta nếm cảnh “mùa nào thức nấy”. Ha ha.
Cả đời Quân Tà, cái gì cũng đã từng nếm trải. Giết người vô số, tay đẫm máu tanh nhưng hai chữ “chua ngoa” chưa bao giờ xuất hiện ở hắn. Chính Quân Tà cũng không nghĩ rằng, vì tức cảnh sinh tình ngâm vài câu thơ lại bị người khác chụp mũ chua ngoa. Hơn nữa lại là thư sinh cuồng ngạo thích chỉ gà mắng chó. Nếu hắn biết không hiểu là hắn nên khóc hay nên cười đây. Tà Quân nếu muốn mắng người thì chắc hẳn chỉ thẳng mặt mà mắng, cần gì phải chửi xéo? Gặp mặt chửi cho sướng chứ thèm vào…
Trung niên nhân cười một hồi, bỗng nhiên thấy có cảm giác khác thường. Vừa quay đầu lại thấy một lão già gấy yếu ánh mắt có chút ảm đạm, đang nhìn về phía Quân Tà rời đi đến xuất thần. Toàn thân không nhúc nhích, trên mặt ngập tràn vẻ tiếc nuối.
(1):Tác giả lấy ý từ 2 câu trong bài Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị Đồng thị thiên nhai luân lạc luân.
Tương phùng hà tất tằng tương thức
Bản dịch của Phan Huy Vịnh Cùng là kẻ bên trời lận đận
Gặp gỡ nhau lọ sẵn quen nhau .
(2) “Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch.
Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.”
Đoạn này từ bài thơ của Lý Bạch, “Tương tiến tửu” (“Sắp mời rượu”)
(3) Lấy từ điển tích Tào Thực đi bảy bước ngâm bài thơ "Củi đậu đun hột đậu"
Củi đậu đun hột đậu
Đậu trong nồi khóc kêu:
Cùng sinh trong một gốc,
Bức nhau chi đến điều.