|
|
30-08-2008, 11:10 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 11
Bố của Vallie thu xếp cho tôi khá»i mất việc.
Khoảng thá»i gian “hoang Ä‘Ã ng chi địa†của tôi được tÃnh và o thá»i gian nghỉ phép và nghỉ bệnh, vì thế tôi vẫn được trả lÆ°Æ¡ng cho cả tháng lang thang ở Vegas. NhÆ°ng khi tôi trở lại Ä‘Æ¡n vị thì cấp chỉ huy của tôi, má»™t Thiếu tá quân Ä‘á»™i chÃnh quy, có vẻ tức giáºn. Tôi chẳng mấy lo lắng vá» chuyện đó. Nếu bạn là nhân viên dân sá»± của Bá»™ Quốc phòng và bạn không có tham vá»ng, cÅ©ng không để tâm lắm đến chuyện sÄ© diện lặt vặt, thì cấp chỉ huy chẳng có mấy tà quyá»n lá»±c đối vá»›i bạn.
Tôi đảm nhiệm chức phụ tá hà nh chánh văn thÆ° cho các Ä‘Æ¡n vị quân dá»± bị. Vì các Ä‘Æ¡n vị chỉ gặp nhau má»—i tuần má»™t lần để huấn luyện, tôi phải chịu trách nhiệm vá» má»i công tác hà nh chánh văn thÆ° của cả ba Ä‘Æ¡n vị được giao. Tôi có tổng cá»™ng sáu trăm con ngÆ°á»i để phải lÆ°u tâm, tÃnh sổ lÆ°Æ¡ng, quay ronéo các sổ quân bạ của há», bao thứ giấy tá» liên quan khác. Tôi phải kiểm tra công tác hà nh chánh của những Ä‘Æ¡n vị do nhân viên dá»± bị thá»±c hiện. Há» soạn thảo báo cáo buổi sáng cho những cuá»™c há»p, cắt đặt lệnh thăng thưởng, sá»a soạn đợt bổ nhiệm.
Nghe thì cÅ©ng rá»™n chuyện lắm song thá»±c ra công việc cÅ©ng dá»… ợt? Chỉ trừ khi các Ä‘Æ¡n vị Ä‘i dá»± trại huấn luyện hè trong hai tuần. Lúc đó thì tôi khá báºn rá»™n.
Văn phòng là m việc của chÃmg tôi có không khi thân máºt, hữu nghị. Có má»™t nhân viên dân sá»± khác tên là Frank Alcore lá»›n tuổi hÆ¡n tôi và thuá»™c má»™t Ä‘Æ¡n vị dá»± bị mà anh phục vụ vá»›i tÆ° cách Trưởng phòng quản trị. Vá»›i kiểu láºp luáºn rất có cÆ¡ sở thá»±c tế, Frank nói vá»›i tôi vá» chuyện móc nối để kiếm chác. Tôi là m việc bên cạnh anh gần hai năm và không há» biết anh ta vẫn tham nhÅ©ng và ăn hối lá»™ Ä‘á»u Ä‘á»u?
Quân dá»± bị của nÆ°á»›c Mỹ là má»™t kho béo bở không bao giá» cạn. Chỉ việc Ä‘i dá»± há»p hai giá» má»—i tuần, bạn vẫn được lãnh lÆ°Æ¡ng trá»n ngà y. Cá»™ng vá»›i tiá»n ăn ở. Và trong hai giỠđó, bạn chỉ đến nghe những chỉ thị trong lúc có thể lÆ¡ mÆ¡ ngủ gà ngủ gáºt để dưỡng sức.
Phần lá»›n những ngÆ°á»i quản trị dân sá»± gia nháºp lá»±c lượng quân dá»± bị. Trừ tôi. Chiếc mÅ© pháp sÆ° của tôi đã tiên Ä‘oán những biến cố lá»›n trong tÆ°Æ¡ng lai. Rằng có thể má»™t cuá»™c chiến tranh khác sắp xảy ra và các Ä‘Æ¡n vị dá»± bị sẽ là những nhóm đầu tiên được gá»i và o lá»±c lượng chÃnh quy.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u nghÄ© tôi Ä‘iên. Frank Alcore nà i nỉ tôi gia nháºp. Trong Thế chiến 2, suốt ba năm tôi vẫn chỉ là má»™t anh lÃnh trÆ¡n “đơ-zèm cùi bắp†nhÆ°ng Frank bảo tôi rằng anh có thể váºn Ä‘á»™ng cho tôi được đồng hóa Trung sÄ© nhất, căn cứ trên thâm niên công vụ của tôi trong tÆ° cách má»™t Trưởng ban quản trị của quân Ä‘á»™i. Äó là má»™t quả bóng, vừa là m nhiệm vụ yêu nÆ°á»›c vừa lãnh được hai suất lÆ°Æ¡ng. NhÆ°ng tôi ghét ý tưởng phải nháºn mệnh lệnh trở lại ngay cả chỉ có hai giá» má»—i tuần và hai tuần trong mùa hè. Là má»™t nhân viên dân sá»±, tôi cÅ©ng phải theo bao hÆ°á»›ng dẫn của cấp trên. NhÆ°ng có má»™t khác biệt lá»›n giữa mệnh lệnh và hÆ°á»›ng dẫn.
Má»—i lần Ä‘á»c các bà i báo vá» Lá»±c lượng dá»± bị được huấn luyện kỹ của xứ sở Huê-Kỳ, tôi Ä‘á»u lắc đầu. Trên má»™t triệu ngÆ°á»i chẳng được cái tÃch sá»± gì. Tôi tá»± há»i tại sao há» chÆ°a dẹp quách toà n bá»™ đám đó Ä‘i. NhÆ°ng rất nhiá»u thà nh phố nhá» tùy thuá»™c và o số lÆ°Æ¡ng trả cho quân dá»± bị để váºn hà nh ná»n kinh tế của chúng. Nhiá»u chÃnh trị gia trong các thể chế pháp lý và quốc há»™i bang là những sÄ© quan dá»± bị cao cấp và kiếm được những khoản lÆ°Æ¡ng bổng háºu hÄ© từ đó.
Và có má»™t Ä‘iá»u xảy đến là m thay đổi cả cuá»™c Ä‘á»i tôi. Chỉ thay đổi có má»™t thá»i gian ngắn nhÆ°ng thay đổi theo hÆ°á»›ng tốt hÆ¡n vá» cả hai phÆ°Æ¡ng diện kinh tế và tâm lý. Tôi trở nên má»™t kẻ bất chÃnh. Do rÆ¡i và o guồng máy cÆ¡ cấu quân sá»± của nÆ°á»›c Mỹ.
Má»™t thá»i gian ngắn sau khi tôi quay vá» từ Vegas, những chà ng trai trẻ ở Mỹ Ä‘á»u biết rằng nháºp ngÅ© và o chÆ°Æ¡ng trình “nhiệm vụ tÃch cá»±c†trong sáu tháng sẽ cho há» cái lợi được tá»± do trong mÆ°á»i tám tháng. Má»™t chà ng trẻ trúng tuyển nghÄ©a vụ quân sá»±, chỉ cần đầu quân và o chÆ°Æ¡ng trình quân dá»± bị và thi hà nh sáu tháng nghÄ©a vụ quân chÃnh quy ở các bang ngay tại Mỹ. Sau đó Ä‘i lÃnh năm năm rưỡi trong quân dá»± bị. Có nghÄ©a là hà ng tuần Ä‘i dá»± há»p mất hai gìỠvà là m nghÄ©a vụ tÃch cá»±c trong hai tuần ở trại hè. Nếu chà ng ta chùng chình và đợi đến khi có lệnh gá»i nháºp ngÅ©, chà ng ta sẽ phải Ä‘i lÃnh chiến đấu hai năm ròng, có thể là táºn chiến trÆ°á»ng Triá»u Tiên.
Tình hình ngà y cà ng căng. Ngà y cà ng nhiá»u chà ng trai trẻ được gá»i đến dÆ°á»›i cá». Cuba và Việt Nam đã hiện ra nÆ¡i chân trá»i mịt má» khói lá»a. Và o thá»i ấy, tôi nháºn thấy có Ä‘iá»u gì ám muá»™i Ä‘ang diá»…n ra. Và chuyện ấy phải là rất đáng ngại má»›i khiến tôi nháºn ra bởi vì tôi tuyệt đối chẳng có hứng thú gì vá»›i công việc hay khung cảnh là m việc.
Frank Alcore lá»›n tuổi hÆ¡n tôi, đã có vợ và hai con. Vá» ngạch tráºt dân sá»± chúng tôi ngang cấp nhau chúng tôi phục vụ riêng rẽ, anh phụ trách các Ä‘Æ¡n vị của anh, tôi lo các Ä‘Æ¡n vị của tôi. Chúng tôi có báºc lÆ°Æ¡ng ngang nhau khoảng má»™t trăm đô-la má»—i tuần.
NhÆ°ng anh thuá»™c vá» Ä‘Æ¡n vị quân dá»± bị, mang cấp báºc trung sÄ© nhất và hà ng năm còn được lãnh thêm cả ngà n đô. Váºy mà anh vẫn lái chiếc xe Buick má»›i Ä‘i là m và đáºu xe nÆ¡i má»™t garage gần bên, tốn ba đô-la má»—i ngà y.
Anh ta chÆ¡i cá Ä‘á»™ tất cả các môn bóng: bóng đá, bóng rổ, bóng chà y và tôi biết nhÆ° váºy tốn đến bao nhiêu. Tôi tá»± há»i anh ta lấy tiá»n ở đâu ra mà chÆ¡i bạo thế. Tôi há»i đùa anh ta và anh nháy mắt bảo tôi là kiếm tiá»n cÅ©ng Ä‘Æ¡n giản nhÆ° là ta Ä‘ang giỡn thôi, có khó gì đâu?
- á»’, ở đâu dzáºy? Chỉ ngá»™, ngá»™ cho tiá»n cò!
Anh cÆ°á»i :
- Nà y, cáºu hai, cáºu chá»› có lo, hết tiá»n cáºu cứ xuống kho lấy xà i Kho bạc Nhà nÆ°á»›c ngay trÆ°á»›c mÅ©i cáºu chá»› đâu!
Tôi biết anh chỉ ba hoa để khá»a lấp thế thôi. Thế rồi má»™t ngà y kia anh ta dẫn tôi Ä‘i khao má»™t chầu “đáng kể†nÆ¡i má»™t nhà hà ng à sang trá»ng ở Äại lá»™ Số ChÃn và láºt ngá»a con bà i tẩy lên.
Lúc uống cà phê, anh há»i :
- Nà y Merlyn, má»—i tháng cáºu Ä‘Æ°a và o danh sách các Ä‘Æ¡n vị của cáºu bao nhiêu tên? Chỉ tiêu từ Washington định cho cáºu là bao nhiêu?
- Tháng rồi là ba mươi. - Tôi đáp - Biến động trong khoảng từ hai mươi lăm đến bốn mươi tùy theo số mất.
- Những Ä‘iểm tuyển quân đó giúp ta hái ra tiá»n đấy! - Frank nói - Bạn có thể kiếm được món khÆ¡ khá»› hà ng tháng.
Tôi không đáp ứng. Anh tiếp tục :
- Hãy để tôi sỠdụng năm trong số ấy của bạn. - Anh nói - Tôi sẽ cho bạn mỗi điểm một tỠcứng, hà ng tháng.
Tôi không dá»… bị đổ. Năm trăm đô-la má»—i tháng là má»™t sá»± gia tăng thu nháºp má»™t trăm phần trăm cho tôi. NhÆ°ng tôi vẫn “em chã†và bảo anh ta quên chuyện ấy Ä‘i. Lúc ấy tôi còn nhiá»u sÄ© diện và tá»± ái lắm. Tôi chÆ°a bao giá» là m Ä‘iá»u gì bất lÆ°Æ¡ng trong Ä‘á»i mình. Trở thà nh má»™t kẻ ăn hối lá»™, đối vá»›i tôi, là chuyện bất xứng. Xét cho kỹ, tôi là má»™t nghệ sÄ© cÆ¡ mà ? Má»™t tiểu thuyết gia cỡ lá»›n Ä‘ang chá» nổi tiếng đây! Là m chuyện bất lÆ°Æ¡ng là tầm thÆ°á»ng hóa chÃnh mình, là bôi bác cái hình tượng tá»± thân đẹp đẽ mà tôi đã tá»± tạo cho mình. Chuyện vợ con tôi có sống mấp mé bá» vá»±c nghèo khổ cÅ©ng chÆ°a quan trá»ng lắm. Tôi có phải là m thêm việc buổi tối để trang trải cÆ¡m áo gạo tiá»n cÅ©ng không sao. Tôi là má»™t ngÆ°á»i hùng bẩm sinh? Mặc dầu ý tưởng vá» các chà ng trai chịu trả tiá»n để được ghi tên và o danh sách tòng quân là m tôi thấy thÃch thÃch.
Frank không bỠcuộc.
- Cáºu không phải chịu nguy cÆ¡ nà o cả đâu - Anh ta nói - Những danh sách đó có thể ngụy tạo dá»… dà ng, không có sổ cái. Cáºu không phải lấy tiá»n từ đám lÃnh tò te đó đâu. CÅ©ng chẳng cần phải kỳ kèo thÆ°Æ¡ng lượng gì hết. Tôi sẽ lo má»i chuyện, cáºu chỉ có việc ghi danh chúng khi tôi OK. Sau đó là tiá»n bạc sá»™t soạt từ tay tôi chuyển sang tay cáºu. Rốp rẻng, ngon là nh, sòng phẳng!
À nếu anh ta cho tôi má»™t trăm hẳn anh ta phải bá» túi được hai trăm. Và anh ta có khoảng mÆ°á»i lăm “khe†của riêng phần anh để nhét và o, và vá»›i cái giá hai trăm má»—i khe thì hà ng tháng anh ta lượm sÆ¡ sÆ¡ ba ngà n đô? Có Ä‘iá»u tôi chÆ°a biết là anh ta không thể sá» dụng cả mÆ°á»i lăm khe đó cho riêng mình. Các sÄ© quan của Ä‘Æ¡n vị anh cÅ©ng phải lo cho má»™t số ngÆ°á»i. Các chÃnh trị gia, dân biểu, nghị sÄ© gá»i các cáºu ấm và o là m lÃnh kiểng, lÃnh ma. Và thế là giáºt mất phần bánh khá»i miệng Frank khiến anh nổi giáºn má»™t cách chÃnh đáng? NhÆ°ng đố dám kêu ca bởi đã ăn xôi chùa phải nghẹn há»ng! Anh chỉ còn bán được có năm “khe†hà ng tháng. NhÆ°ng dầu sao thì cái khoản ngoại bổng má»™t ngà n đô-la má»—i tháng cÅ©ng thÆ¡m quá ấy chứ? Tuy nhiên, tá»› đây vẫn đếch thèm? Lỡ là m anh hùng - À phải trong sạch tá»›i cùng. Nga tá» sá»± tiểu, thất tiết sá»± dại chết đói chuyện nhá», đánh mất trinh tiết, khà tiết má»›i là chuyện lá»›n? Hãy giữ vững khà tiết, hỡi nhà tiểu thuyết sẽ thà nh danh vang dá»™i, tôi tá»± nhủ lòng.
Những lý do tá»± khoan miá»…n mang đủ má»i kiểu dáng mà ngÆ°á»i ta có thể tạo ra để cuối cùng là chịu móc ngoặc.
Tôi đã từng phác thảo má»™t chân dung tá»± hoạ. Khá đẹp! Tôi trá»ng danh dá»± và sẽ không bao giá» nói dối hoặc đánh lừa bạn bè, ngÆ°á»i quen. Rằng tôi sẽ không bao giá» là m bất kỳ Ä‘iá»u gì thấp hèn để trục lợi. Tôi nghÄ© mình cÅ©ng giống nhÆ° anh Artie. NhÆ°ng Artie là ngÆ°á»i trung thá»±c từ trong cốt tuá»·. Không có áp lá»±c nà o có thể khiến anh trở nên thoái hoá, biến chất. Anh thÆ°á»ng kể tôi nghe câu chuyện vá» những áp lá»±c trong công việc. Vá»›i tÆ° cách là má»™t kỹ sÆ° hóa há»c xét nghiệm các loại tân dược cho Cục Quản lý lÆ°Æ¡ng thá»±c và dược phẩm Liên bang, anh ở và o má»™t vị thế có quyá»n lá»±c. Anh là m ra khá tiá»n, nhÆ°ng khi thá»±c hiện các cuá»™c xét nghiệm, anh cho nhiá»u loại dược phẩm mà các dược sÄ© liên bang đã thông qua là chÆ°a đạt yêu cầu chất lượng. Thế rồi nhiá»u công ty dược phẩm khổng lồ đã cho ngÆ°á»i tiếp cáºn anh và ngỠý vá»›i anh rằng há» có nhiá»u công việc dà nh cho anh, vá»›i lÆ°Æ¡ng bổng háºu hÄ© chÆ°a từng thấy. Nếu chịu “uyển chuyển†hÆ¡n má»™t Æ°, anh sẽ mau thăng tiến hÆ¡n. Artie xua há» Ä‘i. Rồi cuối cùng má»™t trong những loại thuốc mà anh đã phủ quyết lại được chấp thuáºn “trên đầu anhâ€. Má»™t năm sau, loại dược phẩm đó bị buá»™c phải tái kiểm và bị cấm lÆ°u hà nh bởi vì những hiệu ứng Ä‘á»™c hại đối vá»›i bệnh nhân - Có và i ngÆ°á»i đã chết sau khi dùng loại thuốc đó. Toà n bá»™ sá»± việc được Ä‘Æ°a lên báo chà và Artie trở thà nh ngÆ°á»i hùng trong má»™t thá»i gian. Anh còn được Ä‘á» bạt lên cấp quản lý cao trong cÆ¡ quan. NhÆ°ng được ngầm hiểu rằng không bao giá» anh có thể lên cao hÆ¡n nữa. Rằng anh sẽ chẳng bao giá» trở thà nh thủ trưởng cÆ¡ quan, vì anh thiếu hiểu biết vá» những yêu cầu chÃnh trị của công việc. Anh chẳng thèm quan tâm và tôi lấy là m tá»± hà o vỠông anh đầy tiết tháo của mình.
Tôi muốn sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i đáng quý trá»ng, đó là cao vá»ng của tôi. Tôi tá»± hà o là má»™t ngÆ°á»i thá»±c tế, vì thế không chỠđợi mình hoà n hảo hay chà thiện. NhÆ°ng khi lỡ là m Ä‘iá»u gì báºy, tôi liá»n thấy bất mãn và tá»± chế giá»…u chÃnh mình, và thÆ°á»ng tá»± hứa phải dứt khoát không tái phạm Ä‘iá»u ấy nữa. NhÆ°ng trong thâm tâm tôi thÆ°á»ng thất vá»ng bởi vì có vô khối chuyện báºy mà ngÆ°á»i ta có thể phạm và vì thế tôi vẫn thÆ°á»ng thấy ngạc nhiên.
GiỠđây tôi phải bán cho mình cái ý tưởng trở thà nh kẻ móc ngoặc. Muốn thà nh má»™t ngÆ°á»i khả kÃnh, biết trá»ng danh dá»± bởi vì khi nói sá»± tháºt tôi cảm thấy bình yên hÆ¡n là khi nói dối. Khi mình vô tá»™i, sẽ cảm thấy thoải mái hÆ¡n là khi có tá»™i. Tôi đã nghÄ© ra rồi. Äó là má»™t Æ°á»›c muốn có tÃnh thá»±c dụng chứ không há» lãng mạn. Nếu nhÆ° thấy là m ká» nói dối hay trá»™m cắp mà dá»… chịu hÆ¡n, có lẽ tôi đã là m thế. Và do đó tôi đã khoan dung hÆ¡n vá»›i nhÆ°ng ai đã hà nh Ä‘á»™ng nhÆ° váºy. Äó là cái nghiệp của há», chứ không hẳn là má»™t chá»n lá»±a đạo đức. Äức lý không có liên quan gì ở đây. NhÆ°ng tôi không thá»±c sá»± tin hẳn và o Ä‘iá»u đó.
Trong cốt tủy, tôi vẫn tin và o thiện ác nhÆ° là những giá trị đạo đức. Và nếu nhÆ° cần phải nói sá»± tháºt, tôi vẫn luôn muốn ganh Ä‘ua vá»›i ngÆ°á»i khác. Do đó, muốn là má»™t ngÆ°á»i tốt hÆ¡n đáng trá»ng hÆ¡n. Tôi cảm thấy thá»a mãn khi mình không tham lam tiá»n bạc trong lúc bao nhiêu ngÆ°á»i khác sẵn sà ng hạ mình để có. Khinh thÆ°á»ng hÆ° danh, trung thá»±c vá»›i phu nữ, tá»± chá»n là m má»™t kẻ vô tá»™i. Tôi hà i lòng không hoà i nghi vá» Ä‘á»™ng cÆ¡ hà nh Ä‘á»™ng nÆ¡i ngÆ°á»i khác, và trong hầu hết má»i việc tôi tin há». Sá»± tháºt là tôi chÆ°a bao giá» tin và o chÃnh mình. Sống có danh dá»± là má»™t Ä‘iá»u, sống liá»u lÄ©nh lại là má»™t Ä‘iá»u khác.
Nói tóm lại là chẳng thà chấp nháºn bị lừa hÆ¡n là lừa ngÆ°á»i khác, thất vá»ng hÆ¡n là gây thất vá»ng cho ngÆ°á»i, tôi sẵn lá»ng chấp nháºn xoay xở khi nà o tôi chÆ°a trở thà nh má»™t kẻ gian hùng, cÆ¡ há»™i. Chẳng thà bị nguỵ tạo, bị lạm dụng chứ nhất quyết không là m má»™t nghệ sÄ© trá nguỵ.
Và hiểu rằng đây là má»™t thứ áo giáp mà tôi giấu mình, rằng nó không thá»±c sá»± đáng ngưỡng má»™. Thế giá»›i không thể gây tổn thÆ°Æ¡ng cho tôi nếu không thể là m cho tôi thấy mình phạm tôi. Nếu tôi nghÄ© tốt vá» mình thì ngÆ°á»i khác có nghÄ© xấu vá» tôi, cÅ©ng đâu thà nh vấn Ä‘á»? Tất nhiên không phải lúc nà o cÅ©ng suôn sẻ. Bá»™ áo giáp có những kẽ hở. Và qua năm tháng, tôi đã phạm má»™t số sÆ¡ suất. Và tuy thế - Tuy thế tôi cảm thấy ngay cả Ä‘iá»u nà y, ra vẻ chÃnh trá»±c má»™t cách tá»± mãn, éo le thay, lại là sá»± xảo trá ở cấp thấp nhất! Rằng tÃnh đạo đức của tôi đặt ná»n móng trên má»™t tảng đá lạnh lùng. Rằng Ä‘Æ¡n giản chỉ vì không có cái gì trong cuá»™c Ä‘á»i khiến tôi khao khát đến Ä‘á»™ nó có khả nãng là m hÆ° há»ng tôi. Äiá»u duy nhất mà tôi muốn là m là sáng tạo má»™t tuyệt tác nghệ thuáºt. Không phải vì danh tiếng, vì tiá»n bạc hay vì quyá»n lá»±c, hay tôi nghÄ© nhÆ° thế. Hoà n toà n chỉ vì lợi Ãch cho nhân loại. A, tôi nhở có lần và o thuở thiếu niên, hoang mang vá»›i mặc cảm tá»™i lá»—i và ý nghÄ© vá» sá»± bất xứng của bản thân mình, tuyệt vá»ng đến buồn nôn trÆ°á»›c hiện sinh phi lý, tôi chạy trốn thá»±c tại bằng cách đắm mình và o bá»™ tiểu thuyết đồ sá»™ “Anh em nhà Karamarov†của Dostoevsky. Quyển sách đó đã là m thay đổi Ä‘á»i tôi. Cho tôi sức mạnh tinh thần cho tôi thấy được vẻ đẹp dá»… tổn thÆ°Æ¡ng nÆ¡i má»i con ngÆ°á»i dù, bên ngoà i há» có thể tầm thÆ°á»ng ti tiện đến đâu. Và luôn nhá»› cái ngà y cuối cùng tôi buông quyển sách ra, trả nó lại cho thÆ° viện của trÆ°á»ng rồi Ä‘i ra trong ánh nắng và ng chanh của má»™t chiá»u thu nhẹ mÆ¡n man aa thịt. Lòng tôi lâng lâng má»™t niá»m vui thanh thoát nhÆ° vừa nháºn được má»™t thiên khải.
Và thế là tôi chỉ mong Æ°á»›c viết được má»™t quyển sách có khả năng là m cho ngÆ°á»i khác cảm nháºn được Ä‘iá»u mà ngà y đó mình cảm nháºn. Vá»›i tôi, đó là sá»± thi triển quyá»n năng tối háºu và thuần khiết nhất. Và thế là khi quyển tiểu thuyết được xuất bản, quyển sách mà tôi đã mất cả năm năm má»›i viết ra, mà tôi đã chịu bao Ä‘á»›n Ä‘au dằn vặt để xuất bản mà không có sá»± thá»a hiệp hay nhượng bá»™ nà o vá» nghệ thuáºt, thì bà i Ä‘iểm sách đầu tiên mà tôi Ä‘á»c được lại gá»i đó là má»™t quyển sách bẩn thỉu, suy đồi má»™t quyển sách lẽ ra không bao giá» nên viết và má»™t khi được viết rồi thì cÅ©ng đừng bao giá» Ä‘em in ấn, phát hà nh.
Quyển sách Ä‘em lại cho tôi rất Ãt tiá»n bạc. NhÆ°ng sau đó nó nháºn được nhiá»u bà i tán dÆ°Æ¡ng. Nhiá»u nhà phê bình nhất trà rằng tôi đã tạo ra má»™t tác phẩm nghệ thuáºt thá»±c sá»± và quả thá»±c, trong má»™t chừng má»±c nà o đó, tôi đã Ä‘ong đầy được tham vá»ng của mình. Và i ngÆ°á»i còn viết thÆ° rằng tôi có thể viết lá»i Ä‘á» tặng quyển sách của mình cho Dostoevsky tôi thấy rằng niá»m an ủi từ những bức thÆ° nà y không Ä‘á»n bù được cảm thức vá» sá»± bác bá» mà thất bại thÆ°Æ¡ng mại của quyển sách Ä‘em lại cho tôi.
Tôi nảy sinh ý tưởng khác vá» má»™t kiệt tác thá»±c sá»±, má»™t quyển tiểu thuyết “Tá»™i ác và trừng phạt†của tôi. NhÆ°ng nhà xuất bản không chịu ứng tiá»n trÆ°á»›c cho tôi. Không có nÆ¡i nà o chịu. Tôi Ä‘Ã nh gác bút. Nợ nần chồng chất, dồn lên thấy phát ngợp. Gia đình tôi bị bủa vây trong cùng khổ. Con cái tôi không có những thứ mà những đứa tre khác có. Vợ tôi phải chịu thua chị kém em, chẳng có được niá»m vui Ä‘ua đòi, mua sắm. Tôi phải Ä‘i đến Vegas. Và thế là tôi không thể viết. Bây giá», chuyện đã quá rõ. Äể trở thà nh má»™t nghệ sÄ© và ngÆ°á»i tốt nhÆ° mong muốn, tôi cần phải kiếm chút đỉnh tiá»n hối lá»™ má»™t thá»i gian để thoát khá»i cÆ¡n ngặt nghèo trÆ°á»›c mắt và tháo gỡ bá»›t những vttá»›ng mắc Ä‘ang trói tay báºc anh tà i. Than ôi? Quân tá» lúc cùng thêm thẹn mặt, anh hùng khi gấp cÅ©ng khoanh tay. Mong các bạn vô và n thông cảm cho kẻ sÄ© cuối cùng nà y của nÆ°á»›c Mỹ, cái xứ sở rất Æ° thá»±c dụng và sùng bái tiá»n bạc, váºt chất nà y! Không biết xứ sở của các bạn có giống váºy chăng? Nếu trên mặt đất nà y có xứ xở nà o mà ngÆ°á»i ta chỉ sống vá»›i những giá trị tinh thần thuần túy, khinh thÆ°á»ng của cải thế gian thì tôi mong Æ°á»›c biết bao, sau má»™t giấc ngủ, thức dáºy thấy mình trở thà nh công dân của cái xứ sở trong mÆ¡ đó!
Thế nhÆ°ng Frank Alcore cÅ©ng còn phải mất đến sáu tháng sau má»›i đốn ngã tôi được. Mà cÅ©ng còn phải nhỠđến váºn may nữa cÆ¡ đấy! Tôi bị “dÃnh chấu†bởi Frank vì anh ta là má»™t tay chÆ¡i thiện nghệ. Khi anh ta mua món quà cho vợ, luôn luôn là có váºt gì đó anh ta có thể cầm cố nÆ¡i tiệm cầm đồ nếu nhÆ° anh ta hết tiá»n mặt. Và điá»u tôi thÃch là cách anh sá» dụng tà i khoản kiểm soát của mình.
Và o những ngà y thứ bảy, Frank thÆ°á»ng ra ngoà i, dẫn gia đình Ä‘i mua sắm. Tất cả cấc thÆ°Æ¡ng gia láng giá»ng Ä‘á»u biết anh và hỠđổi tiá»n mặt cho các tấm séc của anh.
NÆ¡i cá»a hà ng thịt, anh sẽ mua những phần thịt bò hay thịt heo ngon nhất, tốn mất khoảng bốn mÆ°Æ¡i đô-la. Anh sẽ Ä‘Æ°a cho ngÆ°á»i bán thịt tá» séc má»™t trăm đô-la và lấy lại sáu mÆ°Æ¡i đô-la tiá»n thối. Chuyện tÆ°Æ¡ng tá»± cÅ©ng xảy ra ở cá»a hà ng rau quả và cả ở hà ng rượu. Äến trÆ°a ngà y thứ bảy, anh ta sẽ có khoảng hai trăm đô-la tiá»n thối lại từ việc mua sắm và sẽ dùng số tiá»n đó để đánh cá các Ä‘á»™ bóng đá, bóng rổ, bóng chà y. Nếu ăn, thì sáng sá»›m thứ hai, anh Ä‘em tiá»n đến ngân hà ng để cho và o tà i khoản của mình.
Nếu thua, anh để cho các tấm séc bị trả lại. Rồi trong tuần anh sẽ xoay sở những khoản tiá»n lót tay từ các anh tân binh muốn Ä‘i và o chÆ°Æ¡ng trình sáu tháng để trả cho các tá» séc kia.
Frank thÆ°á»ng rủ tôi đến dá»± những tráºn đấu bóng bà n đêm và anh bao hết má»i khoản kể cả bánh hot dogs.
Anh ta có bản chất hà o phóng tá»± nhiên và khi tôi già nh trả tiá»n, anh đẩy bà n tay tôi qua má»™t bên và nói đại ý là : “Những ngÆ°á»i lÆ°Æ¡ng thiện là m sao có đủ tiá»n để ghiá»n thể thaoâ€. Tôi vẫn luôn thấy thoải mái vui vẻ vá»›i anh, và trong công việc. Trong giỠăn trÆ°a chúng tôi chÆ¡i bà i giải trà và tôi thÆ°á»ng thắng được anh năm, bảy đô, không phải vì tôi chÆ¡i hay hÆ¡n.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u tìm được lý do khoan miá»…n cho sá»± vấp ngã vỠđức hạnh của mình. Sá»± tháºt là bạn bắt đầu vấp ngã, khi bạn đã “dá»n mình để rÆ°á»›c lấy vấp ngãâ€.
Má»™t buổi sáng ná» tôi đến sở là m thì đại sảnh bên ngoà i văn phòng của tôi đông nghịt những chà ng trai đến tòng quân và o chÆ°Æ¡ng trình sáu tháng. Thá»±c tế là cả kho vÅ© khà đá»u đầy ắp ngÆ°á»i. Tất cả các Ä‘Æ¡n vị Ä‘á»u báºn rá»™n, suốt cả tám tầng nhà , trong việc ghi danh đầu quân.
NgÆ°á»i khách đầu tiên của tôi là má»™t ông già nhá» thó mang theo má»™t cáºu thanh niên Ä‘á»™ hai mÆ°Æ¡i mốt tuổi để ghi danh đầu quân. Anh ta đến ghi và o danh sách của tôi.
- Rất tiếc, chúng tôi sẽ chỉ gá»i anh sá»›m nhất là sáu tháng sau. - Tôi nói.
Ông già có tôi mắt xanh vá»›i nhãn lá»±c rất có thần toát ra uy quyá»n đầy tá»± tin.
- Tốt hơn anh nên hội ý với thượng cấp của anh. - Ông ta nói.
Và o lúc đó tôi thấy ông chủ tôi, thiếu tá Quân chÃnh quy, cuống quÃt ra dấu cho tôi qua ngăn cá»a kÃnh. Tôi đứng lên và đi và o văn phòng của ông. Tay thiếu tá nà y đã từng tham dá»± thế chiến 2 rồi chiến tranh Triá»u Tiên, vá»›i đủ thứ huân, huy chÆ°Æ¡ng đầy trên ngá»±c. Thế nhÆ°ng giỠđây ông ta Ä‘ang tháo mồ hôi há»™t và rất bồn chồn.
- ThÆ°a thiếu tá. - Tôi nói - Lão già kia bảo tôi nên nói chuyện vá»›i thiếu tá. Lão ấy muốn con lão được ghi tên trÆ°á»›c má»i ngÆ°á»i và o danh sách. Tôi bảo lão ta rằng tôi không là m thế được.
Thiếu tá gắt om lên :
- Hãy cho lão ta cái gì lão muốn. Lão ấy là một đại biểu Quốc hội đấy.
- Thế còn danh sách đã láºp rồi thì sao? - Tôi há»i.
- Dẹp mẹ cái danh sách của anh đi. - Lão thiếu tá gà o lên.
Tôi quay vá» bà n giấy của mình nÆ¡i vị đại biểu quốc há»™i và kẻ được ông bảo há»™ Ä‘ang ngồi. Tôi bắt đầu thá»±c hiện các mẫu đăng ký nháºp ngÅ©. Bây giá» tôi biết được tên chú nhóc. Hắn ta đáng giá cả hà ng trăm triệu đô-la đấy, trong má»™t ngà y không xa. Gia đình hắn là má»™t trong những huyá»n thoại vá» thà nh công vÄ© đại trong lịch sá» Hoa Kỳ. Và giỠđây hắn lá»t và o văn phòng của tôi, đăng ký và o chÆ°Æ¡ng trình sáu tháng để tránh phải thi hà nh hai năm “quân dịch tÃch cá»±câ€.
Vị đại biểu xá» sá»± rất hoà n hảo. Ông ta không biểu thị uy quyá»n vá»›i tôi, không là m cho tôi nghÄ© rằng, quyá»n lá»±c của ông ta khiến tôi là m sai lệch luáºt lệ. Ông ta nói chuyện Ä‘iá»m đạm, hữu nghị, nhắm đúng tâm để buông tên. NgÆ°á»i ta phải phục cách ông ta “xá» sự†vá»›i tôi. Ông ta cố gắng là m cho tôi cảm thấy tôi Ä‘ang là m Æ¡n cho ông và nêu ra rằng nếu có Ä‘iá»u gì ông có thể là m giúp, tôi cứ việc gá»i đến văn phòng của ông. Chú nhóc vẫn cứ câm nhÆ° thóc trừ khi phải khai khẩu để trả lá»i những câu há»i khi tôi đánh máy và o mẫu đăng ký đầu quân của cáºu ta.
NhÆ°ng tôi hÆ¡i cảm thấy “quê độ†mà không hiểu tại sao. Tôi không phản đối vá» phÆ°Æ¡ng diện đạo đức, việc sá» dụng quyá»n lá»±c, ngay cả việc lạm dụng nó. Chỉ có Ä‘iá»u hỠđã lÆ°á»›t qua đầu tôi mà tôi chẳng thể là m gì được nên má»›i thấy buồn trong “cái†bụng! Còn cái thằng nhóc kia, tại sao hắn không thể thi hà nh nghÄ©a vụ quân sá»± trá»n hai năm để góp phần bảo vệ cái xứ sở đã từng và vẫn còn Æ°u đãi cho gia đình hắn đến nhÆ° thế?
Thế nên tôi bèn kÃn đáo thi thố má»™t “chiêu†nhá» mà há» không thể biết được. Tôi khuyên chú nhóc và o ngà nh M.O.S (Military Occupational Specialty), má»™t chuyên ngà nh của quân Ä‘á»™i mà hắn sẽ được huấn luyện.
Tôi khuyên cáºu ta đăng ký và o má»™t trong những chuyên ngà nh Ä‘iện tá» của Ä‘Æ¡n vị. Tháºt ra tôi tin chắc rằng thằng nhóc nà y sẽ là má»™t trong những chà ng lÃnh dá»± bị đầu tiên được gá»i và o hà ng ngÅ© chiến đấu má»™t khi sÆ¡n hà nguy biến. Äó là má»™t cú bắn tầm xa nhÆ°ng đâu có ai nháºn ra.
Viên thiếu tá bÆ°á»›c ra kêu thằng nhóc và o, bảo hắn lặp lại lá»i thá» táºn trung báo quốc của ngÆ°á»i chiến sÄ©. Rồi má»i ngÆ°á»i bắt tay nhau. Thằng nhóc cố giữ tá»± chủ cho đến khi hắn và lão đại biểu quốc há»™i bắt đầu bÆ°á»›c ra khá»i văn phòng tôi. Lúc đó thằng nhóc nở nụ cÆ°á»i chúm chÃm vá»›i lão kia.
Äó là nụ cÆ°á»i của đứa bé khi thá»±c hiện má»™t trò rắn mắt hay ma mãnh và qua mặt được ngÆ°á»i lá»›n, má»™t nụ cÆ°á»i khó Æ°a trên khuôn mặt của má»™t kẻ háºu sinh khả ố.
Nhất là trong tình huống nà y. Tôi hiểu rằng nụ cÆ°á»i đó thá»±c ra không là m hắn trở thà nh má»™t kẻ xấu xa, nhÆ°ng nụ cÆ°á»i đó đã xá tá»™i cho tôi vá» việc đã Ä‘Æ°a hắn và o cái bẫy chuyên ngà nh quân sá»±.
Frank Alcore đã nhìn toà n bá»™ sá»± việc từ bà n giấy của anh ta, phÃa bên kia của căn phòng. Anh ta không để phà chút thá»i gian nà o.
- Bao giá» cáºu má»›i thôi là m má»™t thằng thủ dâm tinh thần? - Frank há»i - Lão đại biểu ấy móc mất má»™t trăm đô-la từ túi của bạn. Và chỉ có Trá»i biết lão hưởng được bao nhiêu trong vụ áp phe lÃnh kiểng nà y. Tầm cỡ lão Ãt ra cÅ©ng phải được đấm mõm dăm ba ngà n đô. Thằng nhãi đó mà lá»t và o tay tá»›, Ãt ra là tá»› cÅ©ng bóp nặn được năm Con ong máºt. Äể vụt mất má»™t con bò sữa quá béo bở tháºt phà của giá»i?
Anh nổi giáºn má»™t cách tÃch cá»±c! Khiến tôi phì cÆ°á»i.
- A, cáºu không chịu nhìn sá»± việc má»™t cách nghiêm chỉnh đúng mức. - Frank nói - Cáºu có thể vồ được những món tiá»n khÆ¡ khá»›, rất khá»e mà cÅ©ng rất an toà n, để giải quyết bao nhiêu chuyện nhức đầu cho cáºu để cho vợ con cáºu mặt tÆ°Æ¡i lên má»™t tÃ, nếu cáºu chịu nghe lá»i tá»›.
- Không, tôi dứt khoát không. - Tôi nói.
- Thôi được, thôi được. - Frank nói - NhÆ°ng cáºu là m Æ¡n là m phÆ°á»›c giúp cho mình nhé. Mình cần má»™t khe trống. Cáºu có thấy cái thằng nhóc tóc đỠở bà n mình không? Nó sẽ chi năm trăm. Nó Ä‘ang chá» giấy gá»i thi hà nh nghÄ©a vụ quân sá»± bất cứ ngà y nà o. Má»™t khi đã có giấy báo, hắn không còn có thể đăng ký và o chÆ°Æ¡ng trình sáu tháng được nữa. NhÆ° váºy là trái quy định. Vì thế mình phải đăng ký cho cu cáºu ngay hôm nay. Và mình không còn khe nà o trong các Ä‘Æ¡n vị của mình nữa. Mình muốn cáºu ghi tên hắn và o các Ä‘Æ¡n vị của cáºu và mình sẽ cÆ°a đôi khoản nà y vá»›i cáºu. Mong cáºu giúp cho má»™t lần nà y thôi!
Anh nà i nỉ vá»›i vẻ tuyệt vá»ng vì thế tôi Ä‘á»™ng lòng và nói :
- Thôi được, gá»i thằng nhóc đến cho tôi. NhÆ°ng tiá»n thì anh cứ giữ hết. Tôi không muốn lấy.
Frank gáºt đầu :
- Cám Æ¡n. Tôi sẽ giữ luôn phần của cáºu. Khi nà o cáºu đổi ý cứ thẳng thắn cho tôi biết.
Äêm hôm đó, khi tôi vá» nhà , Vallie cho tôi ăn món súp và tôi chÆ¡i đùa vá»›i lÅ© trẻ trÆ°á»›c khi chúng Ä‘i ngủ. Sau đó Vallie bảo nà ng cần má»™t trăm đô-la để mua quần áo, già y dép cho lÅ© nhóc và o dịp lá»… Phục Sinh. Nà ng chẳng nói gì vá» chuyện sắm sá»a cho nà ng, mặc dầu cÅ©ng giống nhÆ° má»i tÃn đồ Công giáo việc sắm má»™t bá»™ quần áo má»›i trong dịp lá»… Phục Sinh đối vá»›i nà ng cÅ©ng hầu nhÆ° là má»™t nghÄ©a vụ tôn giáo.
Sáng hôm sau, tôi và o văn phòng và nói với Frank :
- Nghe đây, tôi đã đổi ý. Tôi lấy ná»a của tôi.
Frank vỗ vai tôi :
- Cáºu không còn trẻ con nữa. Thế má»›i phải chứ. - Anh nói.
Anh khoèo tôi và o phòng vệ sinh nam và rút và ra, đếm năm tỠnăm mươi đô-la trao tay tôi.
- Mình sẽ có khách hà ng khác trước cuối tuần.
Tôi không trả lá»i anh.
Äó là lần duy nhất trong Ä‘á»i tôi mà tôi đã là m má»™t chuyện thá»±c sá»± không tá» tế. Và tôi đã không cảm thấy có gì ghê gá»›m cho lắm. Và ngạc nhiên thay tôi lại thá»±c sá»± cảm thấy hứng thú. Tôi vui nhÆ° sáo sáºu, và trên Ä‘Æ°á»ng vá» nhà tôi mua quà cho Vallie và đám nhóc. Khi đến nhà và đưa cho Vallie má»™t trăm đô-la để mua sắm quần áo má»›i cho lÅ© trẻ, tôi có thể thấy nà ng có vá» nhẹ ngÆ°á»i vì sẽ không phải xin tiá»n bố mẹ. Äêm đó tôi ngủ ngon giấc nhÆ° chÆ°a từng có trong bao năm rồi.
Sau đó tôi Ä‘á»™c láºp tác chiến, không cần dá»±a và o Frank nữa. Toà n bá»™ nhân cách của tôi bắt đầu tay đổi.
Tháºt là má»™t ám ảnh thÆ°á»ng xuyên khi là m kẻ chịu móc ngoặc. Chuyện kiếm chác bất chÃnh đó đã lấy Ä‘i những gì tốt đẹp nhất nÆ¡i tôi. Tôi bá» cả việc viết văn; trong thá»±c tế tôi đã mất hứng thú đối vá»›i quyển sách má»›i mà tôi Ä‘ang sáng tác. Lần đầu tiên trong Ä‘á»i, tôi táºp trung và o công việc chÃnh quyá»n.
Tôi bắt đầu nghiên cứu những bá»™ sách dà y cá»™m vá» các luáºt lệ và quy định trong quân Ä‘á»™i, tìm kiếm tất cả những kẽ hở pháp lý qua đó những ai Ä‘ang phục vụ dÆ°á»›i cá» có thể thoát khá»i quân Ä‘á»™i. Má»™t trong những Ä‘iá»u đầu tiên tôi há»c được đó là những tiêu chuẩn giám định y khoa để phân loại sức khá»e cho thanh niên thi hà nh nghÄ©a vụ quân sá»± được hạ thấp hay nâng cao má»™t cách khá tùy tiện. Má»™t chà ng trai trong đợt khám tháng nà y có thể được coi là thiếu sức khá»e để phục vụ quân Ä‘á»™i nhÆ°ng sáu tháng sau lại được xếp hạng “chiến đấu vì sức khá»e tốtâ€.
Tất cả tùy thuá»™c và o chỉ tiêu tuyển quân do Washington Ä‘Æ°a ra. Và có thể còn tùy thuá»™c cả và o sá»± phân bổ ngân sách. Có những Ä‘iá»u khoản quy định rằng những ai đã từng qua trị liệu sốc vì rối loạn tinh thần thì không thể được tuyển má»™ và o quân Ä‘á»™i. NhÆ°ng kẻ đồng tÃnh ái cÅ©ng váºy. Hay là nếu anh ta Ä‘ang là m công việc vá»›i chuyên môn kỹ thuáºt cao, nếu cho là m lÃnh thì quá phà phạm nhân tà i.
Rồi tôi nghiên cứu các khách hà ng của tôi. HỠở trong Ä‘á»™ tuổi từ mÆ°á»i tám tá»›i hai mÆ°Æ¡i lăm và những “món nóng sốt†thÆ°á»ng ở Ä‘á»™ tuổi hăm hai, hăm ba, vừa tốt nghiệp cao đẳng hay đại há»c và kinh hoà ng vá»›i ý nghÄ© phà phạm hai năm tuổi trẻ trong quân ngÅ©. Há» cuống cuồng Ä‘i đăng ký và o quân dá»± bị và chỉ phải thi hà nh sáu tháng nghÄ©a vụ tÃch cá»±c.
Những kẻ nà y Ä‘á»u có tiá»n hoặc xuất thân từ những gia đình già u có hoặc Ãt ra cÅ©ng khá giả. Há» Ä‘á»u được Ä‘Ã o tạo để Ä‘i và o những ngà nh nghá» chuyên môn. Má»™t ngà y nà o đó, há» sẽ là giai cấp trung lÆ°u lá»›p trên, nhÆ°ng kẻ già u sang, những ngÆ°á»i lãnh đạo trong những lãnh vá»±c khác nhau của Ä‘á»i sống Mỹ. Trong thá»i chiến tranh, há» sẽ tìm cách để và o trÆ°á»ng Sinh viên sÄ© quan. Bây giá» há» Ä‘ang mong muốn được và o là m thợ nÆ°á»›ng bánh hay sá»a quần áo hay bảo trì cÆ¡ khà ô tô trong quân Ä‘á»™i. Má»™t ngÆ°á»i trong bá»n hỠở tuổi hai mÆ°Æ¡i lăm đã có địa vị nÆ¡i Thị trÆ°á»ng chứng khoán New York; má»™t ngÆ°á»i khác là chuyên gia ngà nh bảo hiểm. Và o thá»i đó, thị trÆ°á»ng chứng khoán Wall Street Ä‘ang sôi Ä‘á»™ng vá»›i những cổ phiếu má»›i vừa được phát hà nh đã tăng vá»t lên mÆ°á»i Ä‘iểm và đám nà y phất lên nhanh chóng. Tiá»n bạc luân lÆ°u thông suốt. Há» trả tiá»n tôi và tôi trả cho anh Artie số tiá»n mấy ngà n đô-la mà tôi nợ anh. Anh ngạc nhiên và hÆ¡i tò mò. Tôi bảo anh là tôi gặp hên trong bà i bạc. Tôi quá xấu hổ để nói sá»± tháºt cho anh biết và đó là má»™t trong những lần hiếm hoi mà tôi nói dối anh.
Frank trở thà nh nhà tư vấn của tôi :
- Hãy trông chừng mấy thằng nhãi ranh nà y. - Anh nói - Chúng là má»™t bá»n chạy chá»t xoay sở. Phải tá» ra cứng cá»±a để chúng nể nang cáºu.
Tôi nhún vai. Tôi không hiểu những phân biệt đạo đức tế nhị của anh.
- Chúng Ä‘á»u la má»™t lÅ© khóc nhè. - Frank nói - Tại sao chúng không thể Ä‘i quân dịch trong hai năm để phục vụ tổ quốc thay vì chạy chá»t để và o cái trò nhảm sáu tháng nà y? Cáºu và tá»›, bá»n mình Ä‘á»u đã tham chiến, đã chiến đấu vì xứ sở và bá»n mình chẳng có được gì vẫn nghèo rá»›t năm bảy hạt mồng tÆ¡i. Còn bá»n đó, xứ sở nà y đã Æ°u đãi chúng rất nhiá»u. Gia đình chúng già u sang, quyá»n thế. Chúng được những chá»— là m ngon là nh, tÆ°Æ¡ng lai xán lạn. Thế mà , cái lÅ© khốn đó còn trốn tránh nghÄ©a vụ đối vá»›i Tổ quốc. Thế có phải là bất công hay không?
Tôi ngạc nhiên vá» cÆ¡n giáºn của anh, bởi vì thÆ°á»ng thì anh rất dá»… tÃnh, cởi mở, không nói tiếng nặng vá»›i ai.
Và tôi biết lòng ái quốc của anh là thà nh tháºt, chứ không phải lên gân hay giả tạo.
Trong những tháng tiếp theo, tôi chẳng mấy khó khăn để tạo ra số khách hà ng cho mình. Tôi láºp hai danh sách: Má»™t là danh sách phân công chá» chÃnh thức; còn cái kia là danh sách riêng của tôi vá» những kẻ lo lót. Tôi cẩn tháºn không quá tham lam. Và tôi kiếm thêm ngà n đô-la má»—i tháng má»™t cách trôi chảy êm xuôi trót lá»t. Trong thá»±c tế là các khách hà ng của tôi phải tranh nhau, phải đấu thầu, và tôi nâng giá lên ba trăm đô-la má»—i cáºu em.
NhÆ°ng mặt khác tôi cÅ©ng “chiếu cố†cho má»™t số em trong “diện chÃnh sáchâ€: các em nghèo mà ngoan, các chà ng văn, thi, nhạc sÄ©, nói chung là giá»›i văn nghệ sÄ©. Äó là phần thuế ná»™p cho “giáo há»™i văn nghệ†mà tôi tá»± định ra cho mình, bởi vì từ lâu tôi đã ngÆ°ng viết lách, không còn cảm thấy sá»± thúc đẩy phải viết nữa, đồng thá»i lại bức rứt thấy mình có tá»™i khi trốn chạy nghiệp dÄ©. Trong thá»±c tế, tôi Ä‘ang đùn cao tá»™i lá»—i lên cÅ©ng nhanh nhÆ° Ä‘ang đùn cao tiá»n bạc. Và cố cứu chuá»™c tá»™i lá»—i của mình theo cách cổ Ä‘iển của ngÆ°á»i Mỹ, đó là “hà nh thiệnâ€. Dầu tôi không biết, nhÆ°ng tôi đã tạo ra được nhiá»u bạn bè tốt trong các Ä‘Æ¡n vị mà vá» sau chÃnh há» sẽ cứu mạng cho tôi.
Frank cằn nhằn tôi vá» việc thiếu bản năng kinh doanh. Anh cho rằng tôi quá hiá»n là nh, rằng tôi cần phải cứng rắn hÆ¡n, nếu không má»i ngÆ°á»i sẽ lợi dụng tôi, sẽ lấn lÆ°á»›t tôi. NhÆ°ng anh lầm. Tôi không quá hiá»n là nh dá»… thÆ°Æ¡ng nhÆ° anh nghÄ©, hay nhÆ° bao ngÆ°á»i khác vẫn nghÄ©.
Bởi vì tôi Ä‘ang nhìn vá» phÃa trÆ°á»›c. Chỉ cần huy Ä‘á»™ng chút thông minh tối thiểu, tôi đủ biết rằng chuyện là m ăn nà y thế nà o cÅ©ng có ngà y “bể mánhâ€. Có quá nhiá»u ngÆ°á»i dÃnh lÃu và o. Hà ng trăm công chức dân sá»± là m công việc giống tôi Ä‘ang ăn hối lá»™. Hà ng ngà n lÃnh dá»± bị Ä‘ang đăng ký và o chÆ°Æ¡ng trình sáu tháng chỉ sau khi trả má»™t khoản phà đầu quân. Äó là má»™t Ä‘iá»u vẫn còn chá»c ngứa tôi, khi thấy thiên hạ hăng hái tranh nhau chi tiá»n để được và o là m lÃnh!
Má»™t ngà y ná», có ông kia khoảng Ä‘á»™ ngÅ© tuần đến vá»›i con trai. Ông ta là má»™t doanh gia già u có và cáºu con là má»™t luáºt sÆ° táºp sá»±. Ông bố ôm theo má»™t bó thÆ° giá»›i thiệu, gởi gắm, của các chÃnh trị gia. Ông ta nói chuyện vá»›i ông thiếu tá, rồi ông ta trở lại và o cái đêm há»p mặt các Ä‘Æ¡n vị và gặp vị đại tá quân trừ bị. Há» rất lịch sá»± vá»›i ông ta nhÆ°ng chỉ ông ta qua tôi vá»›i chỉ tiêu thông thÆ°á»ng.
Thế là ông bố dẫn cáºu con đến bà n giấy của tôi để ghi tên chú nhóc và o danh sách chá» chÃnh thức. Tên ông ta là Hiller và tên cáºu con là Jeremy.
Ông Hiller chuyên doanh vá» xe hÆ¡i, ông có má»™t tổng đại lý xe Cadillac. Tôi bảo cáºu con Ä‘iá»n và o bảng phá»ng vấn thông thÆ°á»ng và chúng tôi tán gẫu vá»›i nhau.
Cáºu con không nói gì, trông cáºu có vẻ bối rối. Ông Hiller nói :
- Cháu nó phải đợi bao lâu trên danh sách nà y!
Tôi dá»±a ngá»a và o lÆ°ng ghế và buông ra câu trả lá»i thÆ°á»ng lệ :
- Sáu tháng!
- Cháu sẽ được gá»i nháºp ngÅ© trÆ°á»›c thá»i hạn đó. - Ông Hiller nói - Tôi rất trân trá»ng nếu nhÆ° anh có thể là m được gì để giúp cháu.
Tôi đáp lá»ng lÆ¡ :
- Tôi chỉ là má»™t thÆ° ký văn thÆ°. Những ngÆ°á»i duy nhất có thể giúp ông là những sÄ© quan mà ông đã nói chuyện vá»›i há» rồi đó. Hay là ông có thể thá» bà n vá»›i ông đại biểu quốc há»™i xem.
Ông ta nhìn tháºt lâu, xoáy sâu và o tôi rồi lấy ra danh thiếp Ä‘Æ°a cho tôi :
- Nếu có khi nà o anh mua xe hÆ¡i, hãy đến gặp tôi. Tôi sẽ tÃnh giá vốn cho anh.
Tôi nhìn tấm thiếp của ông và cÆ°á»i :
- Ngà y nà o tôi mua được xe Cadillac thì chắc là tôi không cần phải là m việc ở đây nữa đâu.
Ông Hiller trao đến tôi má»™t nụ cÆ°á»i hữu hảo.
- Tôi cÅ©ng áng chừng là nhÆ° thế. - Ông nói - NhÆ°ng nếu anh có thể giúp tôi, thì tháºt quý hóa quá.
Ngà y hôm sau tôi nháºn được cú phôn của ông Hiller.
Ông ta có sá»± vồn vã dá»… là m thân của má»™t ngÆ°á»i chà o hà ng kiêm nghệ sÄ©. Ông ta há»i thăm sức khá»e của tôi, há»i tôi có vui không và nháºn xét rằng hôm nay tháºt là đẹp trá»i Và rồi ông ta nói ông ta rất có ấn tượng vá»›i sá»± lịch thiệp của tôi, hiếm thấy nÆ¡i má»™t viên chức chÃnh quyá»n khi tiếp xúc vá»›i công chúng. Rất ấn tượng và đầy lòng biết Æ¡n nên khi ông nghe nói có má»™t chiếc Dodge, chạy má»›i má»™t năm, Ä‘em chà o bán ông đã mua nó và sẵn lòng để lại cho tôi vá»›i giá vốn. Tôi có vui lòng gặp ông dùng bữa trÆ°a và bà n chuyện đó?
Tôi nói vá»›i ông Hiller rằng tôi không thể gặp ông để cùng Ä‘i ăn trÆ°a nhÆ°ng tôi sẽ ghé phòng trÆ°ng bà y xe của ông trên Ä‘Æ°á»ng vá» nhà sau giá» là m việc. Ông ta ở Roslyn, Long Island, không hÆ¡n ná»a giá» chạy xe từ khu chung cÆ° của tôi ở Bronx. Và trá»i vẫn còn sáng khi tôi đến đó. Tôi Ä‘áºu xe và đi loanh quanh nhìn các chiếc xe Cadillac và tôi bị tác Ä‘á»™ng mạnh bởi thói ham muốn của giai cấp trung lÆ°u. NhÆ°ng chiếc Cadillac vá»›i kiểu dáng đẹp thuôn là i, bóng mượt và vững chãi; chiếc thì sÆ¡n mà u và ng sẫm, chiếc khác mà u trắng kem, mà u xanh Ä‘áºm hay mà u Ä‘á» nhÆ° lá»a. Tôi nhìn và o bên trong và thấy phần trang trà lá»™ng lẫy vá»›i những chiếc ghế ngồi sang trá»ng. Tôi chÆ°a bao giá» quan tâm nhiá»u đến xe cá»™, nhÆ°ng và o lúc ấy, tôi thèm thuồng má»™t chiếc Cadillac vô cùng.
Tôi Ä‘i vá» dãy nhà xây tÆ°á»ng gạch và đi qua má»™t chiểc Dodge mà u xanh trứng chim két. Má»™t chiếc xe rất xinh xắn mà có lẽ tôi đã thÃch ngay nếu nhÆ° trÆ°á»›c đó tôi không Ä‘i nghÃa các em Cadillac đẹp mê hồn kia. Tôi nhìn và o trong xe. Ghế nệm cÅ©ng tiện nghi, êm ái đấy nhÆ°ng không sang mấy. Quá xoà ng!
Nói tóm lại là , tôi Ä‘ang phản ứng theo phong cách của má»™t anh má»›i phất, già u xổi nhá» của hoạnh tà i. Có Ä‘iá»u gì đó tháºt buồn cÆ°á»i đã xảy ra trong tôi từ mấy tháng qua. Lúc lấy món hối lá»™ đầu tiên, tôi rất áy náy, sượng sùng. Tôi đã nghÄ© tôi sẽ bá»›t táºp trung vá» mình; tôi vẫn luôn quá tá»± hà o là mình chẳng bao giá» gian dối. Váºy rồi tại sao tôi lại quá vui vá»›i vai trò kẻ ản hối lá»™ lẻ tẻ, kẻ xoay sở linh tinh?
Sá»± tháºt là tôi trở nên má»™t ngÆ°á»i hạnh phúc bởi vì tôi đã trở nên má»™t kẻ phản bá»™i đối vá»›i xã há»™i. Tôi thÃch lấy tiá»n để phản bá»™i lại niá»m tin của mình nhÆ° má»™t viên chức chÃnh quyá»n. ThÃch xoay xở vá»›i đám nhóc đến gặp tôi. Tá»± che giấu, giả vá», lừa phỉnh vá»›i sá»± thÃch thú ranh ma. Nhiá»u đêm nằm thao thức, nghÄ© ra những mÆ°u thuáºt trá nguỵ má»›i, tôi cÅ©ng ngạc nhiên vá» sá»± thay đổi ấy nÆ¡i mình. Và hình dung ra là tôi Ä‘ang báo thù phục háºn cho việc mình đã bị khÆ°á»›c từ việc trở thà nh má»™t nghệ sÄ©, rằng Ä‘ang được bù trừ cho cái di sản vô giá trị của tôi nhÆ° má»™t đứa trẻ mồ côi. Cho sá»± kiện mình chẳng là m nên công nghiệp gì để lÆ°u danh vá»›i Ä‘á»i. Phải chăng vì tà i bất cáºp chÃ, lá»±c bất tòng tâm, hay chỉ vì sinh bất phùng thá»i, đầu thai nhầm thế ká»·!
NhÆ°ng rồi cuối cùng tôi cÅ©ng đã tìm được cái gì đó mà mình có thể là m tốt; cuối cùng đã thà nh công nhÆ° má»™t ngÆ°á»i lo được cho vợ cho con. Và cÅ©ng khá kỳ lạ, tôi đã trở nên má»™t ngÆ°á»i chồng, ngÆ°á»i cha tốt hÆ¡n. Tôi hÆ°á»›ng dẫn cho các con là m bà i táºp ở nhà . Và bây giá» vì đã thôi viết lách, tôi có nhiá»u thá»i giá» dà nh cho Vallie hÆ¡n. Äi xem xi-nê, xem kịch, có thể thuê má»™t ngÆ°á»i giữ trẻ và trả tiá»n gia nháºp các câu lạc bá»™. Mua quà tặng nà ng. Tôi bảo Vallie rằng tôi kiếm được thêm nhá» cá»™ng tác vá»›i và i tạp chÃ. Thá»±c ra thì năm khi mÆ°á»i há»a tôi má»›i đăng được má»™t bà i vá»›i tiá»n nhuáºn bút rất tượng trÆ°ng nhÆ°ng cứ nói phóng lên.
Tôi là má»™t tên trá»™m cắp hạnh phúc, nhÆ°ng sâu thẳm trong tâm hồn, tôi vẫn biết rằng sẽ có má»™t ngà y phải tÃnh sổ lại Thế là tôi từ bá» má»i ý tưởng mua chiếc Cadillac và thu xếp việc mua chiếc Dodge mà u trứng két.
Ông Hiller có má»™t văn phòng rá»™ng vá»›i những bức hình chụp vợ con trên bà n giấy. Không có cô thÆ° kà nà o và tôi hi vá»ng rằng đó chỉ vì ông ta đủ khôn ngoan, đã tìm cá»› để cô ta Ä‘i chá»— khác để cô ta không thấy tôi. Tôi thÃch bà n việc vá»›i những kẻ khôn ngoan. Tôi rất ngại những kẻ ngu.
Ông Hiller bảo tôi ngồi xuống và rút má»™t Ä‘iếu xì gà và há»i han sức khá»e của tôi. Rồi ông Ä‘i và o vấn Ä‘á» :
- Anh đã thấy chiếc Dodge mà u xanh ấy chÆ°a? Xe đẹp đấy chứ? Kiểu dáng hoà n hảo. Tôi có thể để anh mua nó. Hiện anh Ä‘ang lái chiếc gì váºy?
- Má»™t chiếc Ford Ä‘á»i 1950. - Tôi nói.
- Tôi để anh sá» dụng nó nhÆ° má»™t trao đổi bù thêm tiá»n. - Ông Hiller nói - Anh có thể lấy chiếc Dodge vá»›i năm trăm đô-la tiá»n mặt và chiếc Ford của anh.
Tôi giữ vẻ mặt thẳng thắn. Rút năm trăm đô-la từ và ra, tôi nói :
- Tôi nhất trà với đỠnghị của ông.
Ông Hiller nhìn, hơi có vẻ ngạc nhiên :
- Anh chắc là giúp được con tôi, anh hiểu chứ.
Ông thá»±c sá»± hÆ¡i lo là tôi không nắm bắt được ý ông. Lại má»™t lần nữa tôi ngạc nhiên, thÃch thú biết bao vá»›i những vụ giao dịch là m ăn nho nhá» nà y. Tôi biết mình có thể bắt lão nhượng bá»™. Rằng có thể lấy chiếc Dodge chì bằng cách đổi chiếc Ford cÅ© mèm của mình. Thá»±c sá»± trong cuá»™c đổi các nà y tôi được lợi cả ngà n đô-la ngay dù có bù thêm cho lão năm trăm. NhÆ°ng tôi thấy không nên mặc cả riết róng quá, kiểu vắt chà y ra nÆ°á»›c, khó lÆ°u lại được chút tình cảm. Tôi vẫn còn chút máu anh hùng lục lâm, nghÄ©a khà giang hồ kiểu Robin Hood trong ngÆ°á»i.
Tôi vẫn nghÄ© vá» mình nhÆ° má»™t kẻ chỉ lấy tiá»n từ ngÆ°á»i già u vì đã là m được Ä‘iá»u gì đáng vá»›i đồng tiá»n của há».
NhÆ°ng Ä‘iá»u là m tôi thÃch thú nhất là nét lo lắng trên khuôn mặt ông ta, sợ tôi không nắm bắt được cái ý rằng đây là má»™t vụ hối lá»™ chứ không phải chuyện mua bán bình thÆ°á»ng. Vì thế tôi nói rất thản nhiên không cÆ°á»i, rất thá»±c tiá»…n :
- Con trai ông sẽ được ghi và o danh sách chương trình sáu tháng, trong vòng tuần nà y.
Vẻ nhẹ nhõm và tôn trá»ng lá»™ rõ trên mặt ông Hiller.
Ông nói :
- Tối nay chúng tôi sẽ hoà n tất má»i giấy tá», và tôi sẽ lo biển số lÆ°u thông. Má»i chuyện cứ thế tiến hà nh.
Ông ta nghiêng ngÆ°á»i tá»›i trÆ°á»›c để bắt tay tôi.
- Tôi đã nghe nói vá» anh nhiá»u lắm. - Ông nói - Má»i ngÆ°á»i đánh giá anh cao.
Tôi hà i lòng. Tất nhiên tôi biết ông ta có ý nói gì.
Rằng thì là tôi có được cái “danh thơm tiếng tốt†là một kẻ móc ngoặc lương thiện. Xét cho cùng, đó cũng là một cái gì sáng giá đấy chứ? Một thà nh tựu đáng tự hà o!
Trong khi các loại giấy tỠđược đám thÆ° ký thảo ra, ông Hiller tán gẫu vá»›i tôi song có chủ ý. Ông cố khám phá xem coi tôi Ä‘á»™c láºp tác chiến hay nằm trong dây chuyá»n của đại tá và thiếu tá. Ông ta khôn lanh lắm. Hẳn là do bẩm sinh nhÆ°ng cÅ©ng có do công việc rèn luyện, tôi Ä‘oán thế. TrÆ°á»›c tiên ông ta khen tôi thông minh nhạy bén nắm bắt nhanh chóng má»i chuyện. Rồi ông bắt đầu đặt những câu há»i. Ông e ngại rằng nhị vị sÄ© quan có thể nhá»› mặt con ông.
- Há» có nhá»› mặt cháu nó không? Há» có sẽ há»i tại sao thằng bé lại nhảy và o danh sách quá nhanh gá»n váºy không? - Ông Hiller thắc mắc.
Ông điểm đúng huyệt, nhưng tôi hóa giải dễ dà ng :
- Tôi có há»i ông câu nà o vá» chiếc xe Dodge đâu? - Tôi vặn lại.
Ông Hiller mỉm cÆ°á»i thân máºt vá»›i tôi :
- Tất nhiên rồi. - Ông nói - Anh biết rõ công việc của anh. NhÆ°ng đấy là con tôi. Tôi không muốn thấy nó bị dÃnh và o chuyện lôi thôi do những gì tôi là m.
Tâm trà tôi bắt đầu phiêu du. Tôi Ä‘ang nghÄ© đến Vallie sẽ vui mừng biết bao khi nà ng thấy chiếc Dodge mà u xanh: nà ng thÃch mà u xanh và nà ng ghét chiếc xe Ford cà tà ng, cÅ© rÃch.
Tôi cố gắng buá»™c mình phải suy nghÄ© vá» câu há»i của ông Hiller. Tôi nhá»› cáºu con Jeremy của ông để tóc dà i và mặc má»™t bá»™ comple cắt rất khéo vá»›i chiếc áo gì-lê, sÆ¡-mi, cà vạt đúng mốt.
- Ông bảo Jeremy chịu khó cắt tóc ngắn và mặc quần áo thể thao khi tôi gá»i cáºu ta và o văn phòng. - Tôi nói - Há» sẽ không nhá»› cáºu ấy.
Ông Hiller có vẻ nghi ngỠ:
- Jeremy chắc không thÃch là m nhÆ° váºy. - Ông nói.
- Váºy thì cáºu ta không phải là m thế. - Tôi nói - Tôi không tin và o chuyện bảo ngÆ°á»i khác là m những gì mà há» thấy không thÃch. Tôi sẽ lo chuyện đó. - Tôi nói cho xong chuyện vì hÆ¡i sốt ruá»™t.
- Thế thì tốt quá. - Ông Hiller nói - Tôi phó thác chuyện đó và o tay anh.
Khi tôi lái chiếc xe má»›i vá» nhà , Vallie rất vui sÆ°á»›ng và tôi chở nà ng vá»›i lÅ© nhóc dạo má»™t tua quanh phố phÆ°á»ng.
Chiếc Dodge lÆ°á»›t êm nhÆ° mÆ¡ và chúng tôi báºt radio lên. Chiếc Ford cÅ© của tôi không có radio. Chúng tôi dừng xe, ghé và o quán ăn bánh pizza, uống nÆ°á»›c giải khát, bây giỠđối vá»›i chúng tôi là chuyện quá thÆ°á»ng nhÆ°ng là điá»u trÆ°á»›c đây chúng tôi Ãt khi là m từ khi láºp gia đình, vì chúng tôi phải dè xẻn từng xu. Rồi chúng tôi dừng nÆ¡i má»™t cá»a hà ng bánh kẹo, dùng kem soda, mua má»™t con búp bê cho con gái và đồ chÆ¡i chiến tranh cho hai cáºu con trai. Và tôi mua cho Vallie má»™t há»™p chocolate Schraff. Tôi là ông hoà ng Aga Khan và nhÆ° thể tôi vừa tặng cho nà ng má»™t viên kim cÆ°Æ¡ng lá»›n bằng viên kim cÆ°Æ¡ng Ritz.
Tôi nhá»› lại những ngà y tôi phải Ä‘em cầm cố chiếc máy đánh chữ để cầm cá»± qua tuần. NhÆ°ng đó là trÆ°á»›c khi tôi bá» Ä‘i Las Vegas. Từ lúc ấy thá»i váºn tôi đã đổi thay.
Không còn phải là m cùng lúc hai việc nữa; hai mÆ°Æ¡i ngà n đô-la cất trong những kẹp bản thảo cÅ©, để dÆ°á»›i đáy tủ quần áo. Má»™t cuá»™c là m ăn thịnh vượng có thể tạo nên cả má»™t sản nghiệp cho tôi, trừ phi toà n bá»™ guồng máy bị tháo tung hoặc má»™t thá»a hiệp toà n cầu khiến các siêu cÆ°á»ng không cần phải tốn nhiá»u tiá»n đến thế cho quân Ä‘á»™i nữa.
Lần đầu tiên tôi hiểu được tÃnh toán và công việc của những ông chủ công nghiệp chiến tranh và các ông tÆ°á»›ng cảm thấy thế nà o. Sá»± Ä‘e dá»a của má»™t thế giá»›i ổn định có thể dìm tôi trở lại cảnh cùng khổ. Không phải là tôi mong muốn có má»™t cuá»™c đại chiến má»›i nhÆ°ng không thể không mỉm cÆ°á»i khi nháºn ra rằng tất cả những cái gá»i là thái Ä‘á»™ tá»± do của tôi Ä‘ang hòa tan trong niá»m hi vá»ng rằng Nga vá»›i Mỹ sẽ không quá hữu nghị vá»›i nhau, Ãt ra là trong lúc nà y.
Vallie hÆ¡i ngáy nhẹ, Ä‘iá»u đó không là m phiá»n tôi. Nà ng phải vất vả vá»›i đám nhóc, lo chăm sóc nhà cá»a và chăm sóc cho cả tôi nữa. NhÆ°ng tháºt lạ là tôi luôn thức khuya dầu tôi có mệt má»i đến đâu. Nà ng vẫn luôn ngủ trÆ°á»›c tôi. Äôi khi tôi thức dáºy viết mấy trang cho quyển tiểu thuyết của mình trong nhà bếp và tá»± nấu món gì đó để ăn và chỉ quay lại giÆ°á»ng lúc ba hay bốn giá» sáng.
NhÆ°ng bây giá» tôi không viết tiểu thuyết nữa, vì váºy tôi không có việc gì để là m. Tôi mÆ¡ hồ nghÄ© rằng tôi nên bắt đầu viết trở lại. Xét cho cùng, tôi đã có thá»i giá» và tiá»n bạc. NhÆ°ng sá»± tháºt là tôi thấy Ä‘á»i mình quá hứng khởi, quay cuồng vá»›i việc thÆ°Æ¡ng lượng và nháºn hối lá»™ và lần đầu tiên có quyá»n tiêu tiá»n cho những chuyện Ä‘iên rồ nho nhá».
NhÆ°ng vấn Ä‘á» lá»›n là tìm nÆ¡i đâu để cất giấu an toà n số tiá»n mặt của tôi, Ä‘á» phòng trÆ°á»ng hợp bị nghi ngá», khám xét. Tôi không thể cất ở nhà . Tôi đã nghÄ© đến ông anh Artie. Anh có thể gá»i và o ngân hà ng, trong tà i khoản của anh và anh sẽ nháºn lá»i nếu tôi yêu cầu anh là m chuyện đó. NhÆ°ng tôi không thể. Vì anh trung thá»±c má»™t cách gắt gao. Anh sẽ há»i tôi tiá»n đâu tôi có và tôi sẽ phải nói rõ cho anh biết. Anh chÆ°a từng bao giá» là m Ä‘iá»u gì bất lÆ°Æ¡ng để vụ lợi cho mình hay cho vợ con. Anh thá»±c sá»± liêm chÃnh, đúng má»±c. Anh sẽ là m cho tôi, nhÆ°ng anh sẽ không bao giá» cảm nháºn vá» tôi nhÆ° trÆ°á»›c nữa. Và tôi không thể chịu Ä‘á»±ng Ä‘iá»u đó. Có những việc bạn không thể là m hoặc không nên là m. Và yêu cầu Artie giữ tiá»n cho tôi là má»™t trong những việc đó. Äây sẽ không phải là hà nh Ä‘á»™ng của má»™t ngÆ°á»i anh em hay má»™t ngÆ°á»i bạn.
Tất nhiên là , có những ngÆ°á»i anh em mà bạn sẽ không yêu cầu giữ tiá»n há»™ vì há» sẽ giữ luôn cho bạn do vì quá nhiệt tình, sợ bạn sẽ bị hÆ° há»ng bởi tiá»n bạc. Tôi nghÄ© đến má»™t ngÆ°á»i khác - Cully. Tôi sẽ há»i anh ta vá» cách tốt nhất để cất giấu tiá»n bạc, khi anh đến đây lần tá»›i. Cully sẽ biết bởi vì đó là ngón sở trÆ°á»ng của anh ta. Và tôi phải giải quyết vấn Ä‘á». Tôi có linh cảm rằng tiá»n bạc sắp chảy và o cà ng lúc cà ng nhanh hÆ¡n.
Tuần sau, tôi Ä‘Æ°a Jeremy Hiller và o anh sách quân dá»± bị mà không gặp trở ngại nà o và ông Hiller rất biết Æ¡n đến ná»—i ông ân cần má»i tôi đến chá»— đại lý của ông để thay bá»™ vá» ruá»™t má»›i cho chiếc Dodge của tôi. Tá»± nhiên tôi nghÄ© đây là do lòng biết Æ¡n và tôi vui vì ông ta là má»™t doanh nhân. Trong lúc tay thợ cÆ¡ khà thay bá»™ săm lốp má»›i và o chiếc xe tôi, ông Hiller Ä‘Æ°a ra má»™t Ä‘á» nghị má»›i vá»›i tôi.
Ông ta khởi Ä‘á»™ng bằng cách dá»n ra và i món khai vị dá»… chịu. Vá»›i má»™t nụ cÆ°á»i ngưỡng má»™, ông ta khen tôi khôn ngoan, trung thá»±c và tuyệt đối đáng tin cáºy. Là m ăn vá»›i tôi tháºt dá»… chịu và nếu có khi nà o tôi thôi là m cho nhà nÆ°á»›c, ông sẽ dà nh cho tôi má»™t việc là m tốt. Tôi nuốt ngon là nh những “món nhắm†quá Æ° “bắt mồi†kia, bởi trong Ä‘á»i tôi Ãt được ai khen, quá Ãt! Ngoại trừ ông anh Artie của tôi và và i tay Ä‘iểm sách chÆ°a mấy nổi danh. Tôi còn không Ä‘oán được cả Ä‘iá»u gì sắp xảy ra nữa là .
- Tôi có má»™t ngÆ°á»i bạn thân Ä‘ang cần anh giúp vô cùng. - Ông Hiller nói - Ông ấy có cáºu con rất cần được đăng ký đầu quân và o chÆ°Æ¡ng trình sáu tháng của quân dá»± bị.
- Chắc là được thôi. - Tôi nói - Gá»i cáºu ta đến gặp tôi và bảo cáºu ta nhắc tên ông.
- Song le, có má»™t vấn Ä‘á» lá»›n. - Ông Hiller nói - Cáºu ta đã nháºn giấy gá»i nháºp ngÅ©.
Tôi nhún vai :
- Nếu váºy thì cu cáºu hết dịp may rồi. Nói vá»›i bố mẹ cáºu ta hãy hôn tạm biệt con há» trong hai năm.
Ông Hiller cÆ°á»i :
- Anh có chắc rằng má»™t chà ng trai khôn khéo nhÆ° anh lại không là m được Ä‘iá»u gì cả sao? Anh mà cÅ©ng chịu bó tay à ? Khối tiá»n đấy. Bố cáºu ấy là má»™t nhân váºt, rất Æ° quan trá»ng.
- Không, tôi chịu. Những quy định của Quân Ä‘á»™i rất rõ. Má»™t khi chà ng trai nháºn được giấy gá»i nháºp ngÅ© thì anh ta không còn đăng ký và o chÆ°Æ¡ng trình sáu tháng của quân dá»± bị được nữa. Äám quan chức ở Washington đâu có ngốc nghếch đến thế. Nếu không má»i ngÆ°á»i ai cÅ©ng đợi có gìấy gá»i nháºp ngÅ© rồi má»›i đăng ký và o quân dá»± bị.
Ông Hiller nói :
- Ông nà y mong muốn được gặp anh. Ông ta muốn váºn dụng má»i khả năng, anh biết tôi muốn nói gì chứ?
- Không còn điểm nà o có thể chen và o được. Tôi chịu, không có cách gì giúp ông ấy được.
Lúc đó ông Hiller hÆ¡i nghiêng ngÆ°á»i vá» phÃa tôi và nói :
- Anh cứ đến gặp ông ta giùm tôi. - Ông nói.
Và tôi hiểu. Tôi chỉ cần đến gặp ông kia thôi, ngay dầu tôi có từ chối, thì ông Hiller cÅ©ng là ngÆ°á»i hùng đối vá»›i ông ta. Äược rồi, vì bốn bá»™ săm lốp má»›i, tôi có thể bá» ná»a giỠđể nói chuyện vá»›i má»™t ông nhà già u, dù rằng chuyện sẽ chẳng đến đâu.
- OK. - Tôi đáp.
Ông Hiller viết trên má»™t mẩu giấy nhá» và đưa cho tôi. Tôi nhìn và o. Tên ngÆ°á»i đó là Eli Hemsi và có số phôn. Eli Hemsi là tên tuổi lá»›n nhất trong ngà nh công nghiệp may mặc ở Mỹ, hay gặp rắc rối vá»›i công Ä‘oà n, có dÃnh lÃu đến giá»›i tá»™i phạm có tổ chức. NhÆ°ng ông ta cÅ©ng là má»™t trong số những nhân váºt sáng chói của thà nh phố. Má»™t ngÆ°á»i mua các chÃnh trị gia, má»™t trụ cá»™t nâng đỡ những công cuá»™c từ thiện. Nếu nhÆ° ông ta quả là cái nhân váºt to đùng đó thì hà cá»› gì mà sÆ° tá» lại phải nhỠđến chuá»™t nhắt (là cái thằng tôi bé tà tẹo nà y). Tôi đặt câu há»i đó vá»›i ông Hiller.
- Bởi vì ông ấy khôn lắm. - Ông Hiller nói - Ông ta là dân Do Thái Sephardic, những kẻ tinh khôn nhất trong đám Do Thái vốn vẫn được coi là tinh khôn khó ai bì. Ngoà i cái gốc Do thái, giống nà y còn mang các dòng máu Ã, Tây Ban Nha và Aráºp và sá»± pha trá»™n nà y đã tạo ra há» là những sát thủ ghê hồn ngoà i chuyện há» là những kẻ tinh khôn quá cỡ? Thế nên lão Eli Hemsi không muốn để con trai mình thà nh con tin cho má»™t tay chÃnh trị gia cáo già nà o có thể kỳ kèo vá»›i ông ta những khoản ân huệ quá lá»›n. Váºy nên, lão nghÄ© đến vá»›i anh sẽ được “rẻ, đẹp, bá»n†hÆ¡n. Vả chăng, tôi cÅ©ng có hót vá»›i lão rằng anh hết ý, rất đáng tin cáºy. ChÆ¡i bà i láºt ngá»a luôn, tôi có thể nói thẳng vá»›i anh rằng hiện nay anh là ngÆ°á»i duy nhất có thể giúp ông ta. Còn những tay tai to mặt lá»›n lại rất ngại bÆ°á»›c và o lãnh vá»±c quân Ä‘á»™i, bởi đó là “miá»n đất dữâ€, rất nhạy cảm. Mấy tay chÃnh trị gia á»›n lắm, không muốn dây và o.
Tôi nghÄ© đến tay đại biểu quốc há»™i đã đến văn phòng tôi Váºy là lão ấy có bùa “gÆ°Æ¡m đâm không thủng, đạn bắn Ä‘i lệch†hay sao? Hay có lẽ lão đã đến cuối sá»± nghiệp chÃnh trị rồi nên đếch cần giữ kẽ nữa? Ông Hiller vẫn Ä‘ang nghÃa tôi cẩn tháºn.
- Äừng hiểu lầm tôi. - Ông nói - Tôi cÅ©ng gốc Do Thái. NhÆ°ng vá»›i dân Do thái Sephardic anh nên rất tiểu tâm nếu không há» sẽ lấn lÆ°á»›t anh. Những kẻ “khôn ăn ngÆ°á»i†mà ! Váºy nên khi anh đến gặp lão ấy, nhá»› Ä‘á»™ng não, hết công suất nhé!
Ông tạm ngÆ°ng và há»i tôi, vẻ lo lắng.
- Anh không phải dân Do Thái chứ?
- Tôi cũng không rõ. - Tôi nói.
Lúc đó tôi nghÄ© đến mình cảm nháºn nhÆ° thế nà o vá» thân pháºn trẻ mồ côi. Chúng tôi Ä‘á»u bất bình thÆ°á»ng. Không biết vá» cha mẹ mình, chúng tôi không bao giá» nghÄ© ngợi chuyện mình gốc Do Thái hay Ireland hay là gốc quái quá»· gì.
* * * * *
Ngà y hôm sau tôi gá»i ông Eli Hemsi nÆ¡i văn phòng ông Giống nhÆ° những vị Ä‘Ã n ông có vợ khi liên lạc chuyện là m ăn, những ông bố của các khách hà ng của tôi chỉ cho tôi số Ä‘iện thoại nÆ¡i là m việc. NhÆ°ng há» cần có Ä‘iện thoại riêng của tôi, phòng trÆ°á»ng hợp há» phải tiếp xúc vá»›i tôi ngay. Tôi đã nháºn rất nhiá»u cú Ä‘iện thoại khiến Vallie ngạc nhiên. Tôi bảo nà ng đó là những cuá»™c gá»i liên quan đến chuyện cá Ä‘á»™ và những bà i viết cho tạp chÃ.
Ông Hemsi yêu cầu tôi đến văn phòng ông trong giỠăn trÆ°a và tôi đến. Äó là má»™t trong các tòa cao ốc của trung tâm may Ä‘o trên Äại lá»™ Số Bảy chỉ cách kho quân nhu mÆ°á»i phút chạy xe. Má»™t cuá»™c dạo chÆ¡i dá»… chịu trong không khà mùa xuân.
Trong tòa nhà , ngÆ°á»i tiếp tân dẫn tôi Ä‘i qua những showrooms trÆ°ng bà y những kiểu quần áo má»›i cho mùa tá»›i. Rồi tôi được Ä‘Æ°a qua má»™t cánh cá»a nhá» Ä‘i và o dãy văn phòng ông Hemsi. Cô tiếp tân chuyển giao tôi cho cô thÆ° ký của ông Hemsi, má»™t phụ nữ trung niên nghiêm túc, phục sức rất lịch sá»±. Bà ta Ä‘Æ°a tôi và o phòng trong.
Ông Hemsi trông khôi ngô tuấn vÄ© nhÆ° má»™t kỵ sÄ© Cô-dắc vá»›i bá»™ comple cắt may tháºt vừa khéo, áo sÆ¡-mi trắng loại cá»±c sang vá»›i cà vạt Ä‘á» sẫm. Nét mặt ông rất sắc sảo nhÆ°ng tia nhìn lại nhuốm vẻ buồn man mác. Trông ông có dáng dấp quý tá»™c và vẻ bá» thế của má»™t báºc trưởng thượng khả kÃnh. Ông đứng lên từ bên kia bà n giấy và nắm cả hai bà n tay tôi trong đôi tay ông để chà o đón tôi. Ông nhìn sâu và o mắt tôi. Ông sát ngÆ°á»i và o tôi và nói rất nghiêm trang :
- Ông bạn tôi nói đúng, anh có má»™t trái tim nhân háºu. Tôi biết anh sẽ giúp tôi.
- Thực sự tôi không thể giúp ông đâu. Tôi muốn lắm, nhưng tôi không có khả năng. - Tôi nói.
Và tôi giải thÃch toà n bá»™ vá» quy định tuyển quân cho ông nghe nhÆ° tôi đã nói vá»›i ông Hiller. Tôi có vẻ lạnh lùng hÆ¡n là tôi muốn nói. Tôi không thÃch những ngÆ°á»i nhìn sâu và o mắt tôi.
Ông ngồi đó, gục gặc đầu má»™t cách trang nghiêm. Rồi là m nhÆ° không há» nghe tôi nói má»™t lá»i nà o, ông ta cứ nói tiếp, giá»ng ông thá»±c sá»± buồn bã.
- Bà vợ đáng thÆ°Æ¡ng của tôi hiện nay sức khá»e rất kém. Bây giá» mà phải xa con chắc bà ấy chết mất. Bà ấy sống chỉ vì thằng con đó. Nếu nó phải Ä‘i xa cả hai năm dằng đẵng, chắc bà không sống nổi. Ông Merlyn, ông phải giúp tôi. Nếu ông là m việc nà y cho tôi, tôi sẽ là m cho ông được hạnh phúc suốt phần Ä‘á»i còn lại.
Không phải Ä‘iá»u đó thuyết phục tôi. Không phải tôi tin và o má»™t lá»i nà o của ông. NhÆ°ng câu chót của ông tác Ä‘á»™ng đến tôi. Chỉ có vua chúa má»›i có thể nói vá»›i má»™t ngÆ°á»i nà o đó “Ta sẽ là m cho ngÆ°á»i được hạnh phúc suốt phần Ä‘á»i còn lạiâ€. Ông ta tin và o quyá»n lá»±c của mình quá NhÆ°ng tất nhiên lúc đó tôi nháºn ra rằng ông ta Ä‘ang nói vá» tiá»n bạc.
- Äể tôi suy nghÄ© xem. - Tôi nói - May ra có thể tôi tìm được diệu kế gì chăng.
Ông Hemsi gục gặt đầu má»™t cách tháºt trầm trá»ng :
- Tôi biết anh sẽ cố. Tôi biết anh có má»™t trà tuệ thông minh và tấm lòng nhân háºu. - Ông nói - Anh đã có con chứ?
- Vâng, có. - Tôi đáp.
Ông há»i tôi có mấy đứa chúng bao lá»›n, trai hay gái. Ông há»i thăm vợ tôi, há»i nà ng mấy tuổi. Ông xá» sá»± kiểu thâm tình nhÆ° má»™t ông chú ông bác. Rồi ông há»i địa chỉ và điện thoại nhà riêng của tôi để có thể liên lạc trá»±c tiếp khi cần.
Khi tôi từ biệt, ông Ä‘Ãch thân tiá»…n tôi đến thang máy. Tôi thá» nghÄ© mình đã là m xong việc. Tôi không có ý tưởng nà o vá» việc gỡ cáºu con ông ta khá»i cái lưỡi câu của bên Ä‘á»™ng viên quân chÃnh quy.
Và ông Hemsi nói đúng tôi thá»±c sá»± có má»™t tấm lòng nhân háºu. Tôi có trái tim khá trung thá»±c để không tìm cách đánh lừa ná»—i lo lắng của ông và bà vợ ông để rồi không là m được chuyện gì. Và tôi có má»™t cái đầu khá thông minh để không vÆ°á»›ng và o má»™t con cá đã dÃnh câu bên Quân Ä‘á»™i. Cáºu ta đã nháºn được lệnh gá»i nháºp ngÅ© và sẽ Ä‘i và o Quân Ä‘á»™i chÃnh quy trong tháng tá»›i. Mẹ cáºu sẽ phải sống không có cáºu.
Ngay ngà y hôm sau Vallie gá»i Ä‘iện thoại cho tôi lúc tôi Ä‘ang là m việc. Giá»ng nà ng rất hồ hởi phấn khởi.
Nà ng bảo tôi là nà ng vừa nháºn được má»™t phần hà ng đặc biệt vá»›i năm thùng quần áo má»›i toanh. Quần áo đủ loại cho đám nhóc cho mùa thu đông sắp tá»›i, đẹp khá»i chê. CÅ©ng có má»™t thùng riêng cho nà ng. Toà n thứ đắt tiá»n chúng tôi chÆ°a từng bao giá» có thể mua nổi.
- Có má»™t danh thiếp. - Nà ng bảo. - Từ ông Hemsi. Ai váºy? Merlyn, quà đẹp lắm. Tại sao ông ấy cho anh quà đó?
- Anh viết mấy táºp giá»›i thiệu doanh nghiệp của ông ấy. - Tôi nói - Tiá»n bạc không bao nhiêu nhÆ°ng ông có hứa gá»i cho lÅ© trẻ nhà mình Ãt quà . NhÆ°ng anh nghÄ© không có gì nhiá»u.
Tôi nghe được vẻ hà i lòng trong giá»ng nói của Vallie :
- Ông ấy tháºt khả ái. Toà n bá»™ các thùng quà chắc phải đáng giá hÆ¡n cả ngà n đô.
- Tuyệt quá. - Tôi nói - Tối nay anh sẽ nói với em rõ hơn.
Sau khi gác máy, tôi kể với Frank vỠnhững chuyện đã xảy ra vỠông Hiller, nhà buôn xe Cadillac.
Frank lác mắt nhìn tôi :
- Cáºu mắc câu rồi đó. - Anh nói - Ông ta chỠđợi cáºu là m Ä‘iá»u gì đó cho ông ta. Cáºu là m thế nà o để gỡ rối đây?
- Biết là m quái gì đây. - Tôi nói - Tôi không thể nghĩ ra tại sao tôi lại đồng ý đi gặp lão ta.
- Tại vì những chiếc Cadillac mà cáºu đã thấy nÆ¡i phòng trÆ°ng bà y của Hiller. - Frank nói - Cáºu cÅ©ng giống nhÆ° mấy thanh niên da mà u kia. Bá»n chúng sẵn sà ng quay vá» những căn chòi xác xÆ¡ ở châu Phi nếu chúng có thể ngồi và o chiếc Cadillac chạy loanh quanh và i vòng.
Tôi nháºn ra má»™t chút trục trặc trong diá»…n từ của anh. Hầu nhÆ° anh đã định nói “bá»n da Ä‘en†nhÆ°ng đã kịp chuyển sang “đám da mà uâ€. Tôi tá»± há»i phải chăng vì anh thấy xấu hổ khi nói ra những từ thô lá»— hay vì anh nghÄ© tôi có thể cảm thấy bị xúc phạm. NhÆ°ng anh nói đúng vá» chuyện những chiếc Cadillac khiến tôi mắc câu. Äó là lý do tại sao tôi đã đồng ý gặp Hemsi theo lá»i Hiller. Trên Ä‘Æ°á»ng vá», đầu óc tôi đã mÆ¡ mà ng nghÄ© đến có lúc mình sẽ chá»…m chệ ngá»± trên má»™t trong những chiếc xe bóng loáng, sang trá»ng đó.
Äêm đó, khi tôi vá» nhà , Vallie đã tổ chức má»™t mà n trình diá»…n thá»i trang vá»›i đám nhóc cho tôi thưởng là m.
Năm thùng quần áo khổng lồ để cho nà ng và lÅ© trẻ tha hồ phô diá»…n má»i kiểu y trang lá»™ng lẫy. Vallie hồ hởi, rạng rỡ nhÆ° đã từ lâu tôi chÆ°a từng thấy. LÅ© trẻ hà i lòng nhÆ°ng không quá quan tâm đến quần áo ở tuổi clrúng, ngay cả con gái tôi. Có lẽ tôi cần kiếm má»™t nhà sản xuất đồ chÆ¡i có con trai sắp phải tòng quân, để Ä‘em lại niá»m vui cho đám con của tôi hÆ¡n.
NhÆ°ng rồi Vallie chỉ ra rằng nà ng phải có những đôi già y má»›i cho tÆ°Æ¡ng thÃch vá»›i những bá»™ quần áo má»›i.
Tôi bảo nà ng hãy nán lại má»™t thá»i gian và tôi ghi sổ để nhá»› kiếm má»™t cáºu con trai của ông chủ xưởng già y.
Bây giá», Ä‘iá»u lạ lùng là có lẽ tôi đã cảm thấy rằng ông Hemsi Ä‘ang bảo trợ cho tôi nếu nhÆ° quần áo ông cho chỉ thuá»™c loại thÆ°á»ng. Có lẽ tôi sẽ cảm thấy sá»± tủi thân của ngÆ°á»i nghèo nháºn đồ cÅ© của ngÆ°á»i già u. Äà ng nà y quà tặng của ông toà n là thứ hà ng “xịn†vá»›i chất lượng thượng hảo hạng mà tôi sẽ không bao giá» dám mua sắm, dù tôi có vÆ¡ vét được tiá»n hối lá»™ đến bao nhiêu Ä‘i nữa. Số quà nà y đáng giá cỡ năm ngà n đô, chứ không phải má»™t ngà n nhÆ° vợ tôi tưởng đâu. Tôi liếc qua tấm danh thiếp Ä‘Ãnh kèm. Äó là má»™t thiếp doanh nhân vá»›i tên há» Eli Hemsi và chức vụ Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc cùng tên hiệu của hãng xưởng vá»›i địa chỉ và số phôn. Ngoà i ra không có dòng chữ viết nà o. Ông Hemsi tháºt khôn ngoan đúng má»±c. Không có má»™t bằng chứng trá»±c tiếp nà o rằng chÃnh ông ta gá»i lô hà ng đó cho tôi và tôi không có gì để phải phiá»n ông ta cả.
Khi đến văn phòng, tôi đã nghÄ© rằng có lẽ tôi nên gá»i trả lô quà lại cho ông Hemsi. NhÆ°ng sau khi thấy Vallie vui sÆ°á»›ng đến nhÆ° thế nà o vá»›i các thùng quà , tôi biết rằng ý định kia là bất khả thi? Tôi nằm thao thức đến ba giá» sáng, cố nghÄ© ra những cách nà o giúp cho con trai ông Hemsi thoát khá»i vòng lÆ°á»›i của luáºt Ä‘á»™ng viên.
Ngà y hôm sau, khi Ä‘i và o văn phòng, tôi quyết định: sẽ không thá»±c hiện cái gì trên giấy tá» có thể lÆ°u lại dấu vết để hồi tố tôi má»™t hoặc hai năm sau. Chuyện nà y mà để vÆ°á»›ng là rối lắm đấy. Bởi vì ăn tiá»n để Ä‘Æ°a má»™t thanh niên lên đầu danh sách cho chÆ°Æ¡ng trình sáu tháng là má»™t chuyện, còn vá»›t anh ta ra khá»i lÆ°á»›i Ä‘á»™ng viên sau khi anh ta đã nháºn lệnh gá»i nháºp ngÅ©, lại là má»™t chuyện khác.
Vì thế, việc đầu tiên tôi là m là gá»i đến trung tâm nháºp ngÅ© của Hemsi. Tôi gặp má»™t thÆ° ký ở đó, má»™t anh chà ng là m công việc đại khái giống nhÆ° tôi. Tôi tá»± giá»›i thiệu lý lịch nhân thân và kể cho anh ta nghe câu chuyện tôi má»›i nghÄ© ra. Tôi nói vá»›i anh ta rằng Paul Hemsi đã đăng ký và o danh sách của tôi cho chÆ°Æ¡ng trình sáu tháng và rằng tôi đã ghi tên anh ta hai tuần trÆ°á»›c rồi nhÆ°ng tôi đã gá»i thÆ° cho anh ta mà lại ghi nhầm địa chỉ. Rằng chuyện nà y hoà n toà n là lá»—i của tôi và tôi cảm thấy bức rứt vá» Ä‘iá»u đó và rằng có thể tôi gặp rắc rối trong công việc nếu gia đình cáºu ta là m om sòm lên vụ nà y. Tôi há»i anh ta xem bên Ä‘á»™ng viên có thể hủy bá» thông báo nháºp ngÅ© để tôi có thể ghi danh anh ta không? Tôi sẽ gá»i mẫu chÃnh thức thông thÆ°á»ng cho bên trung tâm nháºp ngÅ©, chá»ng tá» rằng Paul Hemsi đã đăng ký và o chÆ°Æ¡ng trình sáu tháng của quân dá»± bị, và há» có thể lấy anh ta ra khá»i sổ đăng ký nháºp ngÅ©. Tôi đã váºn dụng, theo tôi nghÄ© má»™t giá»ng nói của má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã ng hoà ng tá» tế cố gắng để Ä‘iá»u chỉnh má»™t sÆ¡ sót. Trong khi diá»…n mà n kịch ứng tác nà y, tôi bóng gió gợi ý rằng nếu anh ta có thể giúp tôi chuyện nà y thì tôi sẽ giúp Ä‘Æ°a má»™t ngÆ°á»i bạn của anh ta và o chÆ°Æ¡ng trình sáu tháng.
Cái mánh lá»›i tân kỳ nà y tôi vừa má»›i nghÄ© ra trong đêm trÆ°á»›c, lúc nằm thao thức không ngủ được. Tôi hình dung ra rằng những tay thÆ° ký bên trung tâm Ä‘á»™ng viên có lẽ được tiếp xúc bởi những thanh niên Ä‘ang quýnh lên vì sắp bị gá»i nháºp ngÅ© và chắc là bá»n há» nháºn được nhiá»u lá»i Ä‘á» nghị. Và tôi nghÄ© rằng nếu má»™t tay thÆ° ký có thể Ä‘Æ°a má»™t khách hà ng và o chÆ°Æ¡ng trình sáu tháng ắt là sẽ được Ä‘á»n Æ¡n đến cả ngà n đô-la chứ không Ãt.
NhÆ°ng anh chà ng bên trung tâm Ä‘á»™ng viên xá» lý chuyện nà y có vẻ rất bình thÆ°á»ng, vô tÆ°, đến ná»—i tôi không nghÄ© là anh ta bắt được cái ý là tôi Ä‘ang Ä‘á» nghị má»™t áp-phe vá»›i anh ta. Anh ta nói được thôi, anh ta sẽ rút giấy báo nháºp ngÅ©, rằng chuyện đó không thà nh vấn Ä‘á» lắm và bá»—ng nhiên tôi có cảm tưởng rằng có những kẻ tinh khôn hÆ¡n tôi đã từng tung hứng mà n xiếc kỹ xảo nà y.
Dẫu sao, ngà y hôm sau, tôi cÅ©ng nháºn được bức thÆ° báo từ bên trung tâm Ä‘á»™ng viên và tôi gá»i cho ông Hemsi, bảo ông gá»i cáºu con đến văn phòng tôi để đăng ký.
Má»i chuyện diá»…n ra xuôi chèo mát mái. Paul Hemsi là má»™t chú nhóc dá»… thÆ°Æ¡ng, ăn nói nhá» nhẹ, rất rụt rè, cả thẹn, hay là cáºu ta tá» ra nhÆ° thế vá»›i tôi. Tôi bảo cáºu ta tuyên thệ, chuẩn bị giấy tá» cho đến khi có lệnh gá»i. Tất cả được thá»±c hiện suôn sẻ, êm thắm, không gặp trở ngại nà o. Quả tháºt tôi đã gặp hên khi nuốt trôi được cái món “quá há»›p†nà y.
GiỠđây tôi nháºn ra rằng toà n bá»™ hà nh Ä‘á»™ng nà y Ä‘ang trở nên khá nóng và liên quan đến nhiá»u nhân váºt thế lá»±c. NhÆ°ng đâu phải vô vá»› mà tôi là pháp sÆ° Merlyn?
Tôi Ä‘á»™i chiếc mÅ© đầy sao lên và bắt đầu suy nghÄ© kỹ vá» má»i chuyện. Má»™t ngà y nà o đó toà n bá»™ những chuyện nà y sẽ bể mánh hết! Lúc đó thì chÆ°a biết cái thân pháºn thằng tôi rồi sẽ nhÆ° thế nà o? Tôi đã thủ má»™t vá» bá»c khá kỹ, trừ tiá»n bạc còn cất trong nhà . Tôi phải Ä‘em giấu tiá»n chá»— khác. Äó là việc cần kÃp trÆ°á»›c tiên. Và rồi tôi phải chứng tá» những nguồn thu nháºp khác để có thể công khai tiêu tiá»n.
Tôi có thể Ä‘em tiá»n gá»i cho Cully ở Las Vegas.
NhÆ°ng chuyện gì sẽ xảy ra nếu Cully chÆ¡i trò láu cá hay giở quẻ vá»›i tôi? Hay la anh ta bất đắc kỳ tá»? Còn để hợp pháp hóa tiá»n bạc, tôi đã từng có những chà o má»i viết những bà i Ä‘iểm sách và bà i cho các tạp chÃ, nhÆ°ng tôi vẫn từ chối. Tôi là má»™t ngÆ°á»i kể chuyện thuần tuý, má»™t nhà văn hÆ° cấu. Äối vá»›i tôi, và đối vá»›i nghệ thuáºt của tôi, thì viết bất kỳ cái gì khác cÅ©ng có vẻ nhÆ° là tá»± hạ mình? NhÆ°ng bây giá» thì khác. Tôi đã là má»™t kẻ móc ngoặc thì còn có cái gì dÆ°á»›i mình nữa đâu?
Frank yêu cầu tôi Ä‘i ăn trÆ°a vá»›i anh và tôi đồng ý. Trông anh ta phởn phÆ¡ hứng chà lắm. Äúng dáng Ä‘iệu má»™t con ngÆ°á»i Ä‘ang ăn nên là m ra, vồ đâu trúng đấy!
Anh ta vừa qua má»™t tuần thắng Ä‘á»™ liên tiếp và tiá»n bạc vẫn vô Ä‘á»u Ä‘á»u. Chẳng chút báºn tâm chi đến những gì tÆ°Æ¡ng lai có thể mang lại, anh ta cứ tin rằng mình vẫn sẽ tiếp tục thắng và rằng toà n bá»™ cái mÆ°u đồ ăn hối lá»™ sẽ cứ váºn hà nh trÆ¡n tru mãi mãi. Dù không nghÄ© mình là má»™t pháp sÆ° nhÆ°ng anh ta vẫn tin và o má»™t thế giá»›i ma thuáºt, huyá»n ảo.
Xem tiếp chương 12
Last edited by phongvan; 18-09-2008 at 04:40 PM.
|
30-08-2008, 11:11 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 12
Khoảng gần hai tuần sau, ngÆ°á»i đại lý của tôi thu xếp má»™t cuá»™c hẹn cho tôi vá»›i Tổng biên táºp của tổ hợp tạp chà Everyday Magazines. Äây là má»™t tổ hợp ấn phẩm dìm dÆ° luáºn quần chúng Mỹ vá»›i thông tin và giả thông tin, tình dục và giả tình dục, văn hóa và triết lý nặng đầu.
Những tạp chà điện ảnh, phiêu lÆ°u cho công nhân áo xanh, má»™t nguyệt san thể thao, câu cá săn bắn, những tá» tạp chà cÆ°á»i Nhà lãnh đạo của tổ hợp nghiêng vá» quan Ä‘iểm lái những ngÆ°á»i trẻ biết thưởng thức văn há»c và điện ảnh tiá»n phong.
Äó thá»±c sá»± là má»™t hổ lốn thức ăn tinh thần thuá»™c dạng tạp-pÃ-lù. Everyday thu dụng nhiá»u nhà văn tá»± do bởi vì há» phải in ấn ná»a triệu chữ má»—i tháng. NgÆ°á»i đại lý bảo tôi rằng ông Tổng biên táºp biết anh Artie của tôi và rằng anh Artie đã gá»i Ä‘iện thoại cho ông ấy để dá»n Ä‘Æ°á»ng cho tôi.
Ở tổ hợp Everyday Magazines, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u có vẻ nhÆ° lạc chá»—. DÆ°á»ng nhÆ° không có ai thuá»™c vá» nÆ¡i đó. Ấy thế mà há» lại là m ra được những tá» tạp chà mang lại lợi nhuáºn cao. Buồn cÆ°á»i tháºt đấy, thế nhÆ°ng trong hệ thống nhà nÆ°á»›c liên bang, tất cả chúng tôi Ä‘á»u thÃch nghi, ai nấy Ä‘á»u vui vẻ cả là ng và tuy váºy tất cả chúng tôi Ä‘á»u là m việc rất tÆ¡ lÆ¡ mÆ¡, chẳng phải nhá»c công sức gì mấy.
Tổng biên táºp, Eddie Lancer, đã cùng há»c vá»›i anh Artie của tôi ở Äại há»c Missouri, và chÃnh anh tôi là ngÆ°á»i đầu tiên đã gợi ý việc nà y cho ngÆ°á»i đại lý của tôi. Tất nhiên Lancer biết ngay rằng tôi không thÃch hợp vá»›i công việc chỉ sau hai phút phá»ng vấn. Thá»±c tế là nhÆ° váºy. Quả là tôi chả biết gì vá» háºu trÆ°á»ng của má»™t tạp chÃ. NhÆ°ng vá»›i Lancer Ä‘iá»u nà y lại là má»™t lợi thế! Anh ta chẳng coi kinh nghiệm là cái thá»› gì. Äiá»u Lancer tìm kiếm là những con ngÆ°á»i hoang tưởng, rối loạn tinh thần! Và sau nà y, anh ta nói vá»›i tôi là tôi rất đủ phẩm chất vá» phÆ°Æ¡ng diện đó. Eddie Lancer cÅ©ng là má»™t nhà tiểu thuyết; anh ta đã xuất bản má»™t quyển sách mà tôi rất thÃch, đúng má»™t năm trÆ°á»›c đây. Anh biết quyển tiểu thuyết của tôi và nói anh thÃch quyển đó và bảo rằng Ä‘iá»u đó rất có trá»ng lượng trong chuyện xin việc là m. Trên bảng trÆ°á»›c mặt anh có má»™t tá»±a Ä‘á» lá»›n cắt ra từ tá» Times: “Chiến tranh nguyên tá» gây ảnh hưởng tồi tệ đến thị trÆ°á»ng chứng khoán Wall Streetâ€.
Thấy tôi đang nhìn và o mảnh cắt đó, anh nói :
- Cáºu có nghÄ© là cáºu có thể viết má»™t truyện ngắn mô tả má»™t anh chà ng lo lắng vá» hiện tượng đó?
- Äược chứ. - Tôi nói.
Và tôi bắt tay và o ngay. Tôi viết câu chuyện vỠmột giám đốc trẻ lo lắng vỠcác cổ phiếu chứng khoán của anh ta xuống quá nhanh sau khi những quả bom nguyên tỠrơi xuống. Tôi không phạm sai lầm là đi chế giễu anh chà ng đó hay tỠra mình đạo dức.
Tôi viết thẳng tuá»™t ra. Nếu ngÆ°á»i ta chấp nháºn tiá»n Ä‘á» cÆ¡ bản, thì ngÆ°á»i ta chấp nháºn anh chà ng đó. Nếu ngÆ°á»i ta không chấp nháºn tiá»n Ä‘á» cÆ¡ bản, thì đó là má»™t chuyện phúng dụ đầy chất hà i hÆ°á»›c.
Lancer rất thÃch truyện đó.
- Cáºu hợp vá»›i tạp chà của bá»n nà y lắm đấy. - Anh nói - à tưởng chủ đạo là là m sao tạo ra được má»™t biểu tượng hai mặt. Là m sao cho kẻ ngốc Ä‘á»c thấy thÃch mà ngÆ°á»i khôn Ä‘á»c vẫn thấy hay. Thế má»›i là ngÆ°á»i viết giá»i.
Anh dừng lá»i má»™t lát :
- Cáºu khác vá»›i Artie, anh cáºu, nhiá»u lắm!
- Vâng, tôi biết. - Tôi nói - Và anh cÅ©ng váºy.
Lancer cÆ°á»i toét miệng :
- Chúng tôi là bạn thân hồi há»c chung vá»›i nhau. Artie là con ngÆ°á»i trung thá»±c nhất mà tôi từng gặp. Cáºu biết không, khi anh ấy yêu cầu tôi phá»ng vấn cáºu, tôi hÆ¡i ngạc nhiên đấy. Äó là lần đầu tiên mà tôi được biết anh ấy chịu mở miệng xin má»™t ân huệ đấy.
- Anh ấy chỉ là m Ä‘iá»u đó vì tôi thôi. - Tôi nói.
- Con ngÆ°á»i thẳng thắn nhất mà tôi từng biết trong Ä‘á»i mình. - Lancer nói.
- Cái tÃnh đó dá»… mang vạ lắm. - Tôi nói.
Và chúng tôi cùng cÆ°á»i.
Lancer và tôi biết rằng cả hai chúng tôi Ä‘á»u là những kẻ biết mÆ°u sinh thoát hiểm. Có nghÄ©a là không thẳng thắn mấy, rằng chúng tôi Ä‘á»u là những con ngÆ°á»i cÆ¡ há»™i chủ nghÄ©a, những kẻ giá»i xoay sở ở má»™t mức Ä‘á»™ nà o đấy. Lý do khoan miá»…n đó là chúng tôi còn có những quyển sách phải viết ra. Vì thế chúng tôi phải “mÆ°u sinh thoát hiểm†dù gặp bất kỳ tình huống nà o. Má»i ngÆ°á»i ai cÅ©ng cần có lý do khoan miá»…n đặc biệt và vững chắc cho mình.
Tôi ngạc nhiên biết bao (nhÆ°ng Lancer thì lại chẳng ngạc nhiên chút nà o), khi mình trở nên má»™t nhà văn viết cho tạp chà rất ăn khách. Tôi có thể viết vô khối chuyện phiêu lÆ°u hay chuyện chiến tranh loại loà ng xoà ng để giải trÃ, Ä‘á»c xong rồi quên Ä‘i. Tôi có thể viết những chuyện tình Æ°á»›t át pha chút khiêu dâm nhẹ cho tá» tạp chà văn nghệ của tổ hợp. Tôi có thể viết bà i Ä‘iểm phim kiểu là m bá»™ là m tịch, ra vẻ khinh khỉnh hay má»™t bà i Ä‘iểm sách kiểu khen Æ°, chê tÃ, có chút trịch thượng. Hoặc tác uy tác phúc bằng cách viết má»™t nháºn xét nhiệt tình khiến cho ngÆ°á»i ta muốn Ä‘i ra ngoà i tìm xem hay Ä‘á»c cái gì mà hay quá nhÆ° váºy. Tôi không bao giá» ký tên tháºt nÆ¡i những bà i viết lình tinh loại đó. NhÆ°ng tôi không xấu hổ vá» chúng.
Tôi biết rằng chúng là loại phó phẩm, hà ng kém chất lượng, thế nhÆ°ng tôi vẫn thÃch chúng. Tôi yêu chúng vì cả Ä‘á»i mình, cho đến lúc ấy, tôi chÆ°a chứng tỠđược má»™t tà i năng nà o đáng tá»± hà o. Tôi là má»™t anh lÃnh bét-dem, Ä‘i lÃnh ba bốn năm trá»i chẳng được cái huân chÆ°Æ¡ng nà o, chẳng nhÃch lên được chút nà o trong cái “hệ thống quân giai†để được mang lon thầy cai, thầy Ä‘á»™i, mà vẫn cứ trần xì cái quân hà m “đơ-zèm-cùi-bắpâ€. Chẳng có lon lá gì, nên lúc nà o mở lá»i tán tỉnh Ä‘á»u bị các em khinh khỉnh nhìn bằng ná»a con mắt! Tôi chẳng Ä‘Ã n ngá»t hát hay, cÅ©ng không có chút năng khiếu máy móc, chẳng biết chữa vÃt lá»a cho chiếc xe hÆ°, không trồng được má»™t cây kiểng nà o.
Tôi là má»™t tay đánh máy loại cò mổ và cÅ©ng chÆ°a phải là má»™t kẻ ăn hối lá»™ loại sừng sá». Tôi chỉ chắc chắn má»™t Ä‘iá»u: tôi là má»™t nghệ sÄ©, nhÆ°ng chuyện đó đâu có gì đáng để khoe khoang khoác lác? Äó là má»™t loại tÃn ngưỡng, má»™t thứ đạo, hay là má»™t thứ sở thÃch tiêu khiển cá nhân.
NhÆ°ng giỠđây tôi thá»±c sá»± đã chứng tá» mình có “tà i năngâ€: má»™t nhà văn chuyên viết chuyện lăng quăng, thuá»™c hà ng tay nghá» cao! Và tôi yêu thÃch Ä‘iá»u đó. Äặc biệt là từ khi, lần đầu tiên trong Ä‘á»i, tôi có khả năng kiếm sống tốt vá»›i nghá» viết. Má»™t cách hợp pháp.
Tiá»n từ các bà i báo được khoảng trung bình bốn trăm đô-la má»—i tháng. Còn công việc bên quân Ä‘á»™i mang lại cho tôi hai trăm đô-la má»—i tuần. Và dÆ°á»ng nhÆ° công việc kÃch phát năng lượng, tôi lại khởi đầu viết quyển tiểu thuyết thứ nhì. Eddie Lancer cÅ©ng Ä‘ang viết má»™t quyển sách má»›i và chúng tôi dùng phần lá»›n thá»i giá» là m việc chung vá»›i nhau để Ä‘Ã m đạo vá» các quyển tiểu thuyết của chúng tôi hÆ¡n là nói vá» các bà i báo.
Cuối cùng chúng tôi trở thà nh “cánh hẩu†vá»›i nhau đến Ä‘á»™ sau sáu tháng cá»™ng tác vá»›i tÃnh cách nhà văn tá»± do, anh Ä‘á» nghị tôi phụ trách má»™t chuyên mục của tạp chÃ. NhÆ°ng tôi không muốn bá» cái khoản ngoại bổng từ hai đến ba ngà n đô-la má»—i tháng mà tôi vẫn còn kiếm được Ä‘á»u Ä‘á»u nhá» vị trà công tác bên quân Ä‘á»™i. Việc ăn hối lá»™ diá»…n ra gần hai năm mà không gặp trở ngại nà o. GiỠđây tôi có thái Ä‘á»™ giống nhÆ° Frank. Tôi không nghÄ© sẽ có chuyện gì xảy ra. NhÆ° váºy, sá»± tháºt là tôi thÃch sá»± hà o hứng và việc váºn dụng mÆ°u thuáºt để là m má»™t tên trá»™m!
Äá»i tôi Ä‘ang gặp lúc thá»i váºn hanh thông. Việc viết lách diá»…n tiến tốt và má»—i thứ bảy tôi mang Vallie và lÅ© nhóc ra chÆ¡i ở Long Island, nÆ¡i những căn nhà riêng cho từng gia đình Ä‘ang má»c lên nhÆ° cá» dại. Chúng tôi đã đăng ký mua nhà biệt láºp. Bốn phòng ngủ, hai phòng tắm.
Chúng tôi chỉ còn đợi mÆ°á»i hai tháng nữa là nháºn được nhà má»›i. Bây giá» là lúc phải yêu cầu anh Eddie Lancer má»™t ân huệ nhá».
- Tôi vẫn luôn thÃch Las Vegas. - Tôi bảo Eddie - Tôi thÃch là m má»™t phóng sá»± vá» nÆ¡i đó.
- Äược thôi, bất cứ lúc nà o. - Anh nói - Nhá»› viết vá» những kẻ móc nối nÆ¡i đó.
Và anh thu xếp má»i chi phÃ. Rồi chúng tôi bà n vá» mục minh há»a mà u mè cho câu truyện. Chúng tôi vẫn luôn há»™i ý vá»›i nhau vụ nà y bởi vì đây là đỠtà i có nhiá»u chuyện tếu lắm, giúp chúng tôi cÆ°á»i đùa xả láng. NhÆ° thÆ°á»ng lệ, cuối cùng Eddie tìm ra má»™t ý tưởng rất hiệu quả. Má»™t cô gái đẹp vá»›i quần áo rất “nghèo†trong má»™t Ä‘iệu vÅ© ngoáy mông cá»±c kỳ khiêu khÃch và ác chiến? Và từ lá»— rốn của nà ng, má»™t con xúc xắc Ä‘á» lăn ra chỉ rõ con số 11 may mắn. Dòng chữ bắt mắt trên trang bìa sẽ là “Hãy tìm váºn may vá»›i các cô nà ng ở Las Vegasâ€.
TrÆ°á»›c tiên phải có má»™t sá»± vụ lệnh công tác. Äó là má»™t món béo bở. Tôi sắp phá»ng vấn nhà văn nổi tiếng nhất ở Mỹ, Osano.
Eddie Lancer cho tôi sá»± vụ lệnh công tác cho tá» tạp chà “soái hạm lệnh kỳ†tá» Everyday Life, lá cỠđầu của tổ hợp thông tin. Sau đó, tôi có thể Ä‘i Las Vegas viết loạt bà i Ä‘iá»u tra phóng sá»± kia, kết hợp việc chung vá»›i việc riêng, kiêm luôn du hà bằng tiá»n cÆ¡ quan. Là m việc nhÆ° thế, thÃch tháºt?
Eddie Lancer nghÄ© rằng Osano là nhà văn lá»›n nhất ở Mỹ và anh ta quá “khá»›p†cái uy danh vang dá»™i đó nên không thể tá»± mình là m cuá»™c phá»ng vấn. Tôi là ngÆ°á»i duy nhất trong ban biên táºp không bị ấn tượng. Ông nổi danh cỡ nà o cÅ©ng mặc, có gì mà tôi rét. Biết đâu má»™t ngà y kia, tôi còn nổi danh hÆ¡n cả ông nữa kìa! Tôi không tin là Osano giá»i đến Ä‘á»™ nhÆ° ngÆ°á»i ta tán tụng. Vá»›i lại tôi không tin bất kỳ nhà vãn nà o thuá»™c loại hÆ°á»›ng ngoại. Trong khi Osano đã xuất hiện trên tivi hà ng trăm lần, là m giám khảo ở Liên hoan phim Cannes, bị bắt vì dẫn đầu những ngÆ°á»i tuần hà nh phản đối, chẳng cần biết là há» phản đối cái đếch gì? Và hăng hái viết lá»i giá»›i thiệu ở trang bìa cho má»i quyển tiểu thuyết má»›i ra của bạn bè ông ta.
Vả chăng, ông ta đã Ä‘i đến thà nh công bằng con Ä‘Æ°á»ng dá»… dà ng. Quyển tiểu thuyết đầu tiên của ông, xuất bản khi ông má»›i hai mÆ°Æ¡i lăm, đã là m ông nổi tiếng khắp thế giá»›i. Ông xuất thân từ gia đình già u có, tốt nghiệp đại há»c Yale. Ông chÆ°a từng biết đến chuyện phải đấu tranh gian khổ cho nghệ thuáºt của mình nhÆ° thế nà o. Và nhất là , tôi không Æ°a ông ta mấy, bởi vì tôi đã từng gá»i cho ông ta quyển tiểu thuyết đầu tiên của tôi, hi vá»ng má»™t lá»i giá»›i thiệu nhÆ°ng ông ta lá» tịt Ä‘i, là m nhÆ° chẳng nháºn được nó. Lão nà y “chảnh†quá, không Ä‘iệu vá»›i Ä‘Ã n em chút nà o!
Khi tôi Ä‘i phá»ng vấn Osano, thì uy thế nhà văn của ông ta đối vá»›i các nhà xuất bản Ä‘ang có chiá»u khá»±ng lại.
Ông ta vẫn còn có thể đòi má»™t khoản ứng trÆ°á»›c khá lá»›n cho má»™t quyển sách, ông ta vẫn còn có những nhà phê bình ca ngợi mình. NhÆ°ng phần lá»›n sách của ông thuá»™c loại phi hÆ° cấu (non-fiction). Trong suốt mÆ°á»i năm qua, ông ta không còn khả năng viết ra má»™t tác phẩm hÆ° cấu nữa. Ông ta Ä‘ang là m việc cho kiệt tác của mình, má»™t trÆ°á»ng thiên tiểu thuyết nó sẽ là tác phẩm văn chÆ°Æ¡ng vÄ© đại nhất kể từ “Chiến tranh và Hòa bìnhâ€. Tất cả các nhà phê bình đếu nhất trà nhÆ° thế. Cả Osano cÅ©ng khẳng định nhÆ° thế. Má»™t nhà xuất bản đã ứng trÆ°á»›c cho ông hÆ¡n má»™t trăm ngà n đô-la và còn phải chá» cỡ mÆ°á»i năm sau may ra tác phẩm má»›i hoà n tất. Trong khi đó ông viết những quyển sách phi hÆ° cấu vá» những Ä‘á» tà i nóng bá»ng mà và i nhà phê bình cho rằng còn hay hÆ¡n nhiá»u quyển tiểu thuyết nữa. Ông ta cứ đẻ ra sòn sòn và i tháng má»™t quyển và lượm những tấm séc béo bở bá» túi. NhÆ°ng má»—i quyển bán ra cà ng Ãt Ä‘i. Ông đã là m công chúng Ä‘á»™c giả của mình thấy nhà m. Nên cuối cùng, ông chấp nháºn lá»i má»i là m tổng biên táºp cho má»™t tạp chà điểm sách có ảnh hưởng nhất trong nÆ°á»›c.
Vị tiá»n nhiệm của Osano đã đảm Ä‘Æ°Æ¡ng công việc đó trong hai mÆ°Æ¡i năm. Má»™t anh chà ng vá»›i những bằng cấp uy tÃn từ những đại há»c danh tiếng, má»™t con ngÆ°á»i uyên bác, gia đình già u sang quyá»n quý. NhÆ°ng lại là má»™t anh chà ng luyến ái trái khoáy suốt Ä‘á»i. Chuyện nà y cÅ©ng không sao, có Ä‘iá»u cà ng lá»›n tuổi ông ta lại cà ng trÆ¡ tráo vá» khoản đó khiến ngÆ°á»i ta dá»… bị sượng. Má»™t chiá»u nắng quái, ông ta bị bắt gặp Ä‘ang đè lên cáºu trai giúp việc văn phòng, Ä‘Ã ng sau chồng sách cao mà ông ta dá»±ng lên nhÆ° má»™t bức bình phong trong văn phòng của mình.
Nếu nhÆ° cáºu trai ná» là má»™t tác giả nổi tiếng, có lẽ đã chẳng có chuyện gì xảy ra. Và nếu những quyển sách mà ông ta dùng để dá»±ng lên bức tÆ°á»ng đó đã được giá»›i thiệu có lẽ sá»± việc cÅ©ng không tệ lắm. NhÆ°ng những quyển sách đó chÆ°a từng đến tay ngÆ°á»i viết Ä‘iểm sách nà o. Thế là ông ta Ä‘Ã nh vá» hÆ°u non vá»›i hà m biên táºp danh dá»±.
Vá»›i Osano, ban quản trị biết rằng há» sẽ không gặp rắc rối. Osano hoà n toà n bình thÆ°á»ng vá» phÆ°Æ¡ng diện tình dục. Ông ta khoái Ä‘Ã n bà , má»i kÃch cỡ và má»i kiểu dáng thể hình, má»i lứa tuổi, từ mÆ°á»i lăm đến má»™t trăm mÆ°á»i lăm không chê em nà o? Cứ nghe mùi hÆ°Æ¡ng bốc ra từ âm đạo là đủ khiến ông ta quay tròn, rồi lá» Ä‘á» nhÆ° kẻ nghiện heroin. Ông ta là m tình vá»›i các em “rồng lá»™n†cÅ©ng thà nh kÃnh nhÆ° má»™t tay nghiện heroin tháºn trá»ng Ä‘Æ°a má»™t “ngao†lên mÅ©i hÃt để được đắm mình và o xứ sở “tê lê mêâ€.
Nếu ngà y nà o Osano chÆ°a “phất cá»â€ má»™t lần là lúc ấy ông ta còn bứt rứt bồn chồn, chÆ°a thể suy nghÄ© được cái gì cho ra hồn? NhÆ°ng ông ta không mắc thói phô trÆ°Æ¡ng, không há» thÃch triển lãm chuyện đó cho thiên hạ tháºp mục sở thị. Ông ta luôn cẩn tháºn khóa cá»a phòng lại má»›i hà nh sá»±. Äôi khi đó là má»™t cô choai choai mê sách. Lúc khác lại là má»™t ả lẳng lÆ¡, thông thái rởm nghÄ© rằng ông ta là nhà văn Mỹ vÄ© đại nhất hiện còn sống. Hoặc là má»™t nữ tiểu thuyết gia Ä‘ang khao khát sách của mình được giá»›i thiệu rầm rá»™, được đánh giá tốt ông ta không há» xấu hổ khi sá» dụng cái đòn bẩy là nhà biên táºp, danh tiếng của má»™t tiểu thuyết gia có tiếng vang trên văn Ä‘Ã n quốc tế và cái Ä‘iá»u rá»™n chuyện nhất trong đầu ông ta, đó là tÆ° cách má»™t ngÆ°á»i ứng tuyển giải Nobel văn chÆ°Æ¡ng. Ông ta cho rằng chÃnh giải Nobel văn chÆ°Æ¡ng má»›i thá»±c sá»± là m cho những phụ nữ thượng lÆ°u trà thức nể vì. Và trong suốt ba năm qua. Ông ta đã váºn Ä‘á»™ng má»™t chiến dịch rầm rá»™ để già nh giải Nobel vá»›i sá»± trợ lá»±c của tất cả các bạn văn của ông ta; ông ta có thể trÆ°ng ra vá»›i các bà ấy những bà i viết trong các táºp san văn há»c Ä‘á» cỠông ta và o giải thưởng cao quý đó.
CÅ©ng khá kỳ lạ là Osano không ý thức lắm vá» những vẻ quyến rÅ© ngoại hình của mình. Cái từ tÃnh nÆ¡i con ngÆ°á»i ông ta. Ông ăn mặc lịch lãm, tiêu nhiá»u tiá»n cho quần áo, tuy váºy thá»±c ra ông ta không hấp dẫn vì thể chất. Mặt ông ta khá xÆ°Æ¡ng xẩu, đôi mắt ông ta mà u xanh dÆ°Æ¡ng nhợt nhạt. NhÆ°ng ông ta tá»a ra sức linh hoạt mạnh mẽ, thu hút má»i ngÆ°á»i nhÆ° nam châm. Thá»±c váºy, má»™t phần rất lá»›n tiếng tăm của ông ta không hẳn do thà nh tá»±u văn há»c mà do nhân cách của ông, trong đó gồm cả má»™t trà tuệ nhanh nhạy, sáng chói, dá»… thu hút Ä‘Ã n ông cÅ©ng nhÆ° Ä‘Ã n bà .
NhÆ°ng trên hết, có lẽ ông có cả Ä‘Ã o hoa lẫn hồng loan chiếu mệnh là m sao ấy, khiến phụ nữ Ä‘iên lên vì ông. Có những kẻ săn thú có tay sát thú, câu có tay sát cá, tán gái thì có tay sát Ä‘Ã n bà . Äúng là các em, các nà ng, các mệ gặp ông Ä‘á»u ngả rạp nhÆ° rạ. Quái lạ! Quái lạ tháºt! Hay là ngÆ°á»i ông tiết ra chất pheromone đặc biệt, khiến phụ nữ ngá»Ã và o là mê mệt hết biết? Quả là có những chi tiết có thể giải thÃch được, nhÆ°ng hình nhÆ° cÅ©ng còn có khÃa cạnh huyá»n bÃ?
Riêng tôi chẳng há» thÃch tác phẩm của ông ta lại cà ng chẳng mong chá» mình sẽ mê ông ta! Tác phẩm là con ngÆ°á»i. Trừ phi nó đã chứng tá» là không tháºt. Xét cho cùng, vẫn có những vị lÆ°Æ¡ng y nhÆ° từ mẫu, những thầy cô giáo hết lòng vì há»c trò, những luáºt sÆ° trung thá»±c, những chÃnh trị gia lý tưởng, những phụ nữ đức hạnh. diá»…n viên là nh mạnh, nhà văn khôn ngoan. Và Osano cÅ©ng thế, bất chấp cái kiểu câu Ä‘Ã n bà của ông ta, bất chấp nét cay Ä‘á»™c trong tác phẩm của ông ta thá»±c tế vẫn là má»™t con ngÆ°á»i dá»… chịu khi tiếp xúc và cÅ©ng không bá»±c bá»™i gì mấy khi nghe ông ta nói chuyện ngay cả khi nói vá» tác phẩm của mình.
Dù sao, vá»›i tÆ° cách tổng biên táºp của tạp chà điểm sách, ông ta cÅ©ng là m chủ cả má»™t đế quốc nho nhá». Hai thÆ° ký. Hai mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i Ä‘á»c sách. Và má»™t số lượng lá»›n cá»™ng tác viên là những cây bút phê bình tá»± do từ những tác giả hà ng đầu đến những nhà thÆ¡ chết đói, những tiểu thuyết gia láºn Ä‘áºn, những giáo sÆ° đại há»c và đám thượng lÆ°u trà thức ông dùng tất cả và ghét tất cả. Và ông Ä‘iá»u hà nh tạp chà giống nhÆ° má»™t ngÆ°á»i Ä‘iên.
Trang nhất của má»™t tá» tạp chà ra ngà y chủ nháºt là cái mà má»™t tác giả thèm thuồng nhất. Osano biết Ä‘iá»u đó. Khi ông xuất bản má»™t quyển sách, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên ngÆ°á»i ta Ä‘Æ°a ông lên trang nhất, trong tất cả các tá» Ä‘iểm sách của cả nÆ°á»›c. NhÆ°ng ông ghét hầu hết các nhà văn hÆ° cấu, ông ganh tị vá»›i há». Hoặc ông sẽ chÆ¡i xá» nhà xuất bản quyển sách kia. Ông sẽ lấy má»™t quyển tiểu sá» của Napoleon Äại đế hoặc Nữ hoà ng Catherine do má»™t giáo sÆ° đại há»c đăng ký viết và đặt lên trang nhất. Cả quyển sách cÅ©ng nhÆ° bà i báo Ä‘á»u rất khó Ä‘á»c, nhÆ°ng Osano khoái chà vì đã chá»c tức được má»i ngÆ°á»i!
Lần đầu tiên tôi gặp Osano. Ông ta sống theo má»i câu chuyện văn chÆ°Æ¡ng, má»i cuá»™c phiếm Ä‘Ã m, má»i hình tôi vá»›i má»™t vẻ ý nhị rất tá»± nhiên. Và cÅ©ng có những cung cách phù hợp vá»›i má»—i câu chuyện.
Tôi Ä‘i đến Hampstons, nÆ¡i Osano có má»™t căn nhà mùa hè và thấy ông ta Ä‘ang ẩn dáºt (theo lá»i ông) nhÆ° má»™t vị vua già . Và o tuổi năm mÆ°Æ¡i, ông ta có sáu đứa con từ bốn cuá»™c hôn nhân khác nhau và và o thá»i Ä‘iểm đó, ông ta chÆ°a có các cuá»™c hôn lá»… thứ năm, thứ sáu và cuối cùng là thứ bảy. Ông mặc quần dà i tennis mà u xanh và áo jacket tennis cÅ©ng mà u xanh may cắt đặc biệt để giấu cái bụng bá»± ra vì uống bia của ông. Khuôn mặt có ấn tượng sắc sảo, phù hợp vá»›i má»™t nhà văn sắp được giải Nobel. Mặc dầu đôi mắt xanh dÆ°Æ¡ng có vẻ hiểm, nhÆ°ng ông có thể tá» ra dịu dà ng tá»± nhiên. Hôm nay gặp ngà y ông dịu dà ng. Vì ông cầm đầu tá» tạp chà văn há»c ra ngà y chủ nháºt có uy nhất, nên ai cÅ©ng nịnh ông ta má»™t cách khúm núm má»—i lần ông xuất bản cái gì. Ông ta không biết rằng tôi chẳng khoái ông, bởi vì tôi là má»™t nhà văn không thà nh công vá»›i má»™t quyển tiểu thuyết đã in nhÆ°ng bán rất Ãt và quyển thứ hai còn Ä‘ang Ä‘au đẻ. Chắc là thế rồi, ông ta đã từng viết má»™t tiểu thuyết vÄ© đại. NhÆ°ng phần còn lại của những gì ông viết Ä‘á»u là đồ bá láp và nếu nhÆ° tá» Everyday Life cho phép, tôi sẽ vạch ra cho cả thiên hạ nhìn thấy cái nà y thá»±c sá»± được tạo ra bằng những chất liệu nà o.
Tôi viết bà i báo trÆ¡n tru và tôi “bắt chết†ông ta đúng y bon và o những yếu huyệt. NhÆ°ng Eddie Lancer từ chối không đăng. Lúc đó há» Ä‘ang muốn Osano viết má»™t câu chuyện chÃnh trị lá»›n, không muốn ông ta nổi giáºn.
Váºy là tôi phà mất má»™t ngà y. Song vá» lâu vá» dà i, cÅ©ng chẳng mất Ä‘i đâu, mà nhÆ° thế lại hóa hay. Vì hai năm sau, Osano gá»i tôi đến và đỠnghị tôi là m phụ tá cho ông tại má»™t tạp chà văn chÆ°Æ¡ng má»›i, dÄ© nhiên cÅ©ng và o hà ng tầm cỡ nhất nÆ°á»›c. Osano nhá»› đến tôi; ông đã Ä‘á»c câu truyện mà Eddie bá» không đăng, thÃch cái tÃnh thẳng ruá»™t ngá»±a của tôi, hoặc giả nhÆ° ông nói thế. Ông nói vì tôi là má»™t nhà văn tốt, biết đồng cảm vá»›i những Ä‘iá»u tâm đắc trong tác phẩm của ông nên “kết†tôi.
Và o ngà y sÆ¡ ngá»™ đó chúng tôi ngồi trong vÆ°á»n nhà ông và nhìn lÅ© con ông chÆ¡i tennis. Tôi phải nói rằng ông thá»±c sá»± yêu và xá» sá»± hoà n hảo vá»›i đám con. Có lẽ bởi vì bản thân ông cÅ©ng là má»™t trẻ thÆ¡. Bằng cách nà o đó, tôi khiến ông nói vá» Ä‘Ã n bà , vá» tình dục và phong trà o giải phóng phụ nữ. Ông ta mê Ä‘á» tà i đó ngay. Ông tá» ra có óc hà i hÆ°á»›c và thÃch đùa. Dù trong các bà i viết, ông vẫn luôn luôn là má»™t ngÆ°á»i khuynh tả kịch liệt, song ông cÅ©ng là má»™t anh chà ng Texas có tinh thần yêu nÆ°á»›c cá»±c Ä‘oan. Vá» tình yêu, ông nói rằng má»—i khi si tình cô gái nà o. Ông luôn luôn thôi ghen tuông vá»›i vợ. Rồi ông lên giá»ng chÃnh khách - Nhà văn lá»›n và nói :
- Không ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà o được phép cùng lúc, ghen vá»›i hÆ¡n má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà - Trừ phi hắn là dân Porto Rico.
Ông cảm thấy mình được phép nói đùa vá» ngÆ°á»i Porto Rico vì nguồn gốc chủng tá»™c của ông rất rõ rà ng, không thể nghi ngá».
Bà quản gia la mắng lÅ© trẻ Ä‘ang đánh nhau vì tranh cãi má»™t ván tennis. Má»™t bà quản gia đầy vẻ uy quyá»n và trịch thượng, là m nhÆ° là mẹ ngÆ°á»i ta ấy! Và so vá»›i tuổi tác của bà (nghÄ©a là cÅ©ng xấp xỉ cỡ tuổi Osano) thì quả là má»™t phụ nữ đẹp. Có má»™t lúc tôi thắc mắc. Äặc biệt là khi bà ta liếc xéo chúng tôi có phần miệt thị trÆ°á»›c khi quay và o trong nhà .
Tôi lái qua Ä‘á» tà i Ä‘Ã n bà và ông ta hưởng ứng ngay. Ông ta dùng giá»ng khinh bạc, uy quyá»n, thÃch hợp vá»›i má»™t nhà văn đã từng nói nhiá»u vá» mình hÆ¡n bất kỳ tiểu thuyết gia nà o, kể từ Hemingway.
- Nghe nà y, chú nhóc. - Ông nói - Tình yêu cÅ©ng giống nhÆ° cái toa xe lá»a đồ chÆ¡i mà u Ä‘á» kia mà chú em nháºn được và o dịp sinh nháºt lần thứ sáu của mình. Món quà đó là m chú sÆ°á»›ng nhÆ° Ä‘iên và không thể rá»i xa nó. NhÆ°ng rồi sá»›m hay muá»™n bánh xe sẽ long ra, giây cót sẽ chùng không váºn hà nh ngon là nh nữa. Lúc đó, chú vất nó và o má»™t xó và quên Ä‘i. Si tình, tuyệt. NhÆ°ng lúc nà o cÅ©ng yêu, yêu dai dẳng suốt Ä‘á»i thì quả là má»™t tai hoạ!
Tôi há»i ông, má»™t cách Ä‘iá»m đạm và kÃnh cẩn (nhÆ° ông nghÄ© là phải nhÆ° thế) :
- Còn vá» Ä‘Ã n bà thì sao, ông có nghÄ© há» cảm thấy nhÆ° lúc trÆ°á»›c, từ khi hỠđòi quyá»n Ä‘á»™c láºp suy nghÄ© nhÆ° Ä‘Ã n ông?
Ông liếc nhìn tôi như ánh chớp bằng đôi mắt mà u xanh dương lạ lùng để bắt mạch tôi. Tôi vững và ng đương đầu. Và ông tiếp tục :
- Phong trà o giải phóng phụ nữ nghÄ© rằng chúng ta có quyá»n lá»±c và kiểm soát cuá»™c Ä‘á»i của há». Má»™t cách ngá»› ngẩn thì má»™t cáºu trai tân nghÄ© rằng Ä‘Ã n bà trong sạch hÆ¡n Ä‘Ã n ông vá» phÆ°Æ¡ng diện tình dục. Äà n bà sẽ ngủ vá»›i bất kỳ ai, bất kỳ lúc nà o, bất kỳ nÆ¡i đâu, chỉ có Ä‘iá»u há» lại ngại chuyện Ä‘Ã m tiếu
- Những chuyện quan hệ của ông với phụ nữ cũng nổi tiếng gần như những quyển sách của ông. - Tôi nói - Ông xỠlý đà n bà như thế nà o?
Osano cÆ°á»i toét miệng :
- Sao chú em chẳng thèm lưu tâm chuyện tôi viết sách như thế nà o?
Tôi nói nhũn nhặn :
- Những tác phẩm của ông đã tự nói lên rồi.
Ông lại nhìn tôi khá lâu, vẻ trầm tư, rồi tiếp tục :
- Äừng bao giỠđối xá» quá tốt vá»›i Ä‘Ã n bà . Äà n bà thÆ°á»ng Ä‘eo theo những thằng say rượu, mê cá» bạc, ma cô, chủ chứa, cả những đứa vÅ© phu. Há» không thể chịu Ä‘á»±ng lâu má»™t chà ng trai hiá»n là nh tốt bụng. Chú mà y biết tại sao không? Bởi vì há» chán. Há» không muốn hạnh phúc. Cái cảnh gia đình yên ấm coi váºy mà cÅ©ng dá»… gây nhà m chán lắm.
- Ông có tin và o lòng chung thủy không? - Tôi há»i.
- Tin quá Ä‘i chứ. Nghe nà y, yêu nghÄ©a là biến đối tượng luyến ái thà nh trung tâm Ä‘iểm của cuá»™c Ä‘á»i bạn. Khi Ä‘iá»u đó không còn hiện hữu, có nghÄ©a tình yêu đã vá»— cánh bay Ä‘i hay đã trở thà nh má»™t cái gì khác rồi. Có thể là má»™t cái gì đó tốt hÆ¡n, thá»±c tiá»…n hÆ¡n. Tình yêu, vá» cÆ¡ bản, là má»™t mối tÆ°Æ¡ng quan không thẳng thắn, không bá»n vững, hoang tưởng. Äà n ông tệ hÆ¡n Ä‘Ã n bà ở khoản đó. Má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà có thể là m tình hà ng trăm lần mà không há» cảm thấy lần nà o giống lần nà o. NhÆ°ng đúng là bÆ°á»›c xuống dốc đầu tiên là khi bạn thèm “ngủ†nhÆ° Ä‘iên mà nà ng lại đếch muốn? Äó chÃnh là bÆ°á»›c khởi đầu của cuá»™c “Thệ phản đại ly giáo†váºy! Nghe đây, không có má»™t lý do khoan miá»…n nà o đáng được chấp nháºn cả? Äừng có nÅ©ng nịu “anh Æ¡i, em nhức đầu quáâ€, thôi để lúc khác. Äếch, đừng có mà u mè. Ngay bây giá» hoặc không bao giá»? It’s now or never! Má»™t khi em rá»™ng mồm bắt đầu từ chối tráºn cầu hữu nghị trên sân nệm vá»›i bạn thì má»i chuyện coi nhÆ° thôi hết rồi, lịch sỠđã sang trang! Hãy bắt đầu tìm má»™t “háºu thuẫn má»›i†đi là vừa. Äừng bao giá» chấp nháºn má»™t lý do khoan miá»…n nà o.
Tôi há»i ông vá» những ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà “siêu mẫn cảm†vá» tình dục, có khả năng đạt đến mÆ°á»i lần cá»±c khoái so vá»›i má»™t lần nÆ¡i ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông. Ông xua tay qua bên.
- Äà n bà không Ä‘i thẳng đến đỉnh cá»±c khoái nhÆ° Ä‘Ã n ông. - Ông nói - Äối vá»›i há», đó là má»™t cảm giác tê mê êm dịu, lâng lâng. Không giống Ä‘Ã n ông. Äà n ông thá»±c sá»± ngu dại hẳn Ä‘i khi phóng tinh. Freud nhìn thấu suốt nhiá»u Ä‘iá»u lắm nhÆ°ng ông ta lại để lá»t mất Ä‘iểm đó. Äà n ông má»›i thá»±c sá»± phất cá». Còn Ä‘Ã n bà thì không.
Váºy là ông ta không thá»±c sá»± tin và o Ä‘iá»u đó, dầu xét theo khÃa cạnh nà o, nhÆ°ng tôi biết ông Ä‘ang nói gì. Ông vẫn thÃch dùng văn phong khuếch đại mà !
Rồi tôi lái câu chuyện qua Ä‘á» tà i trá»±c thăng. Ông Ä‘Æ°a ra má»™t thuyết, theo đó trong hai mÆ°Æ¡i năm nữa, xe hÆ¡i sẽ lá»—i thá»i, và má»i ngÆ°á»i sẽ có má»™t chiếc trá»±c thăng riêng. Chỉ cần và i hoà n thiện kỹ thuáºt. CÅ©ng giống nhÆ° khi xe hÆ¡i có tay lái trợ lá»±c vá»›i những bá»™ thắng rất nhạy giúp cho phụ nữ cÅ©ng có thể lái xe nhẹ nhà ng và an toà n thì hỠđâu còn thÃch Ä‘i xe lá»a nữa vì không chủ Ä‘á»™ng được lá»™ trình và thá»i gian.
- Äúng thế. - Ông nói - Äiá»u đó hiển nhiên quá rồi.
Má»™t Ä‘iá»u khác cÅ©ng hiển nhiên không kém đó là chÃnh và o buổi sáng hôm đó ông bị tổn thÆ°Æ¡ng vá» chuyện Ä‘Ã n bà . Vì thế ông báºt trở lại.
- Äám trẻ ngà y nay, không biết đầu óc chúng nghÄ© thế nà o ấy. Chúng nói vá»›i bạn tình của mình, ồ được thôi em cứ ngủ vá»›i ai mà em thấy thÃch. Anh vẫn yêu em. Bá»n chúng toà n nghÄ© báºy bạ. Nghe nà y, bất cứ thằng nà o khi biết rằng con bồ nó sẽ ngủ lung tung vá»›i bao kẻ lạ, Ä‘á»u nghÄ© rằng cô ả là đứa lẳng lÆ¡ ** thoã, cặp chÆ¡i thì tạm chứ rÆ°á»›c vá» là m vợ, đếch được!
Tôi thấy thốn bởi lối so sánh đó và lấy là m ngạc nhiên. Văn hà o Osano vá»›i những bà i viết được quý bà , quý cô đặc biệt mê thÃch. Bá»™ óc sáng chói nhất trong giá»›i văn há»c Hoa Kỳ. Má»™t tâm hồn hoang dại, khoan dung nhất. NhÆ° váºy, hoặc là tôi không nắm được quan Ä‘iểm của ông, hoặc là chÃnh ông ta toà n nghÄ© báºy bạ?
Tôi thấy bà quản gia đang đánh mắng mấy đứa nhóc ở gần đó. Tôi nói :
- Ông ủy nhiệm cho bà quản gia quyá»n hà nh hÆ¡i quá lá»›n đấy.
Bây giỠông nhạy bén đến Ä‘á»™ ông nắm bắt ngay được má»i chuyện không cần phải cố gắng. Ông biết chÃnh xác tôi cảm thấy thế nà o vá» những gì tôi đã nói tá»± nãy giá». Có lẽ đó là lý do ông nói sá»± tháºt cho tôi nghe toà n bá»™ câu chuyện vá» bà quản gia. Äể may miệng tôi lại.
- Bà ấy là đệ nhất phu nhân của tôi đấy. - Ông nói - Mẹ của ba đứa lớn nhất của tôi đấy.
Ông cÆ°á»i khi thấy tia nhìn của tôi.
- Ô không đâu, tôi không còn bắt ốc vÃt vá»›i bà ấy nữa. Và chúng tôi sống bên nhau rất thÆ¡m thảo. Tôi trả cho bà số lÆ°Æ¡ng tháng rất háºu hÄ© nhÆ°ng không trợ cấp. Bà ấy là ngÆ°á»i vợ duy nhất mà tôi không trả trợ cấp.
Rõ rà ng ông ta chỠđợi tôi há»i tại sao không. Và tôi đã há»i.
- Vì khi tôi viết quyển sách đầu tiên và trở nên già u ngay sau đó từ tiá»n tác quyá»n, chuyện đó tác Ä‘á»™ng đến đầu óc bà . Bà ganh tị vá» chuyện tôi nổi tiếng và được quá nhiá»u ngÆ°á»i để ý. Bà cÅ©ng muốn được ngÆ°á»i ta để ý. Thế rồi có má»™t chà ng trai trẻ, má»™t trong những ngÆ°á»i ngưỡng má»™ tác phẩm tôi, đáp ứng khát vá»ng đó và bà chịu ngay. Bà lá»›n hÆ¡n chà ng ta năm tuổi, nhÆ°ng vẫn còn Æ°á»›t át hấp dẫn chán. Bà thá»±c sá»± si tình và tôi chấp nháºn chuyện đó. Có Ä‘iá»u bà không nháºn ra, đó là chà ng ta “đá bèo†vá»›i mục Ä‘Ãch hạ nhục tiểu thuyết gia lừng danh Osano là chÃnh. Thế là bà lại đòi ly dị và chia đôi gia tà i. Vá»›i tôi, chuyện ấy cÅ©ng được thôi. Hắn là m cho bà mê mệt trong hai năm và tiêu xà i hết tiá»n. Bà quên luôn cả con cái. Bà trở lại là má»™t cô gái đôi mÆ°Æ¡i, má»›i yêu lần đầu. Tất nhiên là thỉnh thoảng bà cÅ©ng có đến thăm con, nhÆ°ng còn phải dà nh nhiá»u thá»i giá» dung dăng dung dẻ vá»›i chà ng kép trẻ Ä‘i khắp thế gian, tiêu xà i thoải mái bằng tiá»n của tôi, và chiá»u chuá»™ng chà ng ta từng li từng tÃ. Äến khi cạn tiá»n, chà ng liá»n quất ngá»±a truy phong, bay vèo má»™t mạch mất tiêu! Lúc đó nà ng lại quay vá» vá»›i con. NhÆ°ng nà ng đã tá»± truất quyá»n là m mẹ khi bá» rÆ¡i chúng cả hai năm trá»i. Nà ng bù lu bù loa, tạo ra má»™t hoạt cảnh ồn à o là là m sao em có thể sống mà không có chúng? Tôi bèn cho nà ng công việc là m quản gia váºy.
Tôi lạnh lùng nói :
- Äấy có lẽ là điá»u tồi tệ nhất mà tôi từng được nghe.
Äôi mắt xanh dÆ°Æ¡ng rá»±c lên trong má»™t lúc. NhÆ°ng rồi ông mỉm cÆ°á»i và nói :
- Tôi Ä‘oán là nó có vẻ nhÆ° thế. NhÆ°ng anh hãy đặt mình và o địa vị của tôi. Tôi thÃch có con cái quanh mình. Tại sao mà ngÆ°á»i bố lại không bao giỠđược giữ con khi ly dị. Sao lại vô lý nhÆ° thế? Chú mà y có biết rằng Ä‘Ã n ông không bao giá» bình phục nổi từ chuyện đó? Và trÆ°á»›c nay há» vẫn phải chịu Ä‘á»±ng chuyện đó. Còn ta đếch chịu nhÆ° váºy. Ta giữ lại con và tục huyá»n liá»n tuýt xuỵt. Và khi bà vợ má»›i bắt đầu giở quẻ, ta hô biến.
Tôi nói, hơi trầm ngâm :
- Thế còn bá»n trẻ? Bá»n chúng cảm nháºn thế nà o vá» việc mẹ chúng thà nh má»™t nữ quản gia?
Äôi mắt xanh dÆ°Æ¡ng lại ánh lên :
- á»’ có gì đâu. Tôi đâu có hạ thấp bà ấy. Bà chỉ là quản gia trong thá»a Æ°á»›c riêng giữa chúng tôi mà thôi; bá» ngoà i bà ấy giống nhÆ° má»™t gia sÆ° tá»± do hÆ¡n. Nghe nà y, tôi có nghÄ© đến việc cho bà ấy nhiá»u tiá»n hÆ¡n, mua cho bà ấy má»™t căn nhà và cho bà ấy được Ä‘á»™c láºp hÆ¡n. NhÆ°ng bà ta là má»™t cái âm đạo choáng váng giống nhÆ° tất cả Ä‘Ã n bà trên thế gian nà y. Bà ta lại sẽ buông tuồng phóng túng nhÆ° cÅ©, và sẽ lại gây rắc rối cho tôi trong khi tôi cần dà nh tất cả tâm lá»±c cho những quyển sách của mình. Vì thế, tôi phải dùng tiá»n để khiển. Bà ta sống phong lÆ°u sung túc là nhá» tôi. Và bà ta biết là nếu Ä‘i chệch hÆ°á»›ng, lạng quạng là sẽ phải cạp đất mà ăn. Tuy là hạ sách nhÆ°ng xem ra lại được việc đấy!
- Có thể nà o ông lại là ngÆ°á»i chống phụ nữ? - Tôi cÆ°á»i cÆ°á»i há»i.
Ông phá ra cÆ°á»i :
- Chú mà y nói Ä‘iá»u đó vá»›i má»™t ngÆ°á»i đã từng bốn lần lên xe hoa nhÆ° ta ấy à ? Là m sao phủ nháºn Ä‘iá»u ấy. NhÆ°ng được rồi. Theo má»™t nghÄ©a nà o đấy thì ta thá»±c sá»± chống Phong trà o giải phóng phụ nữ. Bởi vì bây giá» phần lá»›n chị em ta rất Æ° là nhảm nhÃ. Có lẽ không phải lá»—i tại há». Nghe nà y, bất cứ ngÆ°á»i nữ nà o mà hai ngà y còn lÆ¡ là chuyện phất cá» thì ta hãy tránh xa ra! Trừ phi là nà ng ta phải và o bệnh viện trong má»™t chiếc xe tải thÆ°Æ¡ng. Ngay cả khi nà ng còn mang đến bốn mÆ°Æ¡i mÅ©i khâu trong âm đạo? Ta đếch cần biết nà ng thấy sÆ°á»›ng hay không thấy sÆ°á»›ng! Có khi chÃnh ta cÅ©ng đếch thấy sÆ°á»›ng nhÆ°ng phải ra quân vá»›i đấu pháp “bóng đá tổng lá»±câ€, liên tiếp trà n lên uy hiếp khung thà nh đối phÆ°Æ¡ng và sút rất căng nhÆ°ng rồi lại sút dá»™i xà ngang khung thà nh để rồi Ä‘Ã nh nằm lăn trên sân cá», thở le lưỡi? Bởi đó là bổn pháºn tối thiêng liêng của thằng Ä‘Ã n ông; nếu nhÆ° hắn yêu em nà o thì hắn phải quáºt nhà o em đó cho hết biết trá»i đất, quên cả há» tên! Cùng nhau phóng à o à o và o siêu xa lá»™ tình ái? Ôi lạy Chúa! Con không biết tại sao con vẫn cứ tiếp tục lấy vợ! Con đã thá» con sẽ không là m thế nữa, váºy mà rồi con cứ bị dÃnh chấu! Rõ khổ! Lấy vợ rồi lại bá» vợ. Bá» vợ để rồi lại lấy vợ. Tháºt là cái vòng lẩn quẩn vô nghÄ©a!
- Vá»›i sá»± Ä‘iá»u kiện hóa thÃch hợp, ông không nghÄ© là đà n bà có thể trở nên đồng đẳng và bình đẳng?
Osano lắc đầu :
- Há» quên rằng há» già nhanh hÆ¡n Ä‘Ã n ông. Má»™t anh chà ng năm mÆ°Æ¡i tuổi vẫn có khả năng tóm thâu không biết mấy em. Má»™t phụ nữ năm mÆ°Æ¡i muốn ngốn trai tÆ¡ coi bá»™ hÆ¡i bị khó! NhÆ°ng khi nà o há» nắm được dây cÆ°Æ¡ng quyá»n lá»±c thì chÆ°a biết thế nà o. Có thể há» sẽ thông qua những đạo luáºt để bình đẳng hóa má»i sá»± giữa Ä‘Ã n ông và đà n bà . Ná»n dân chủ của chúng ta váºn hà nh nhÆ° thế đấy. Chuyện đó thì cÅ©ng nhảm. Nghe đây, Ä‘Ã n bà biết rõ chuyện đó lắm. Há» chẳng nên than phiá»n. Ngà y xÆ°a há» chẳng biết là há» có quyá»n tổ chức công Ä‘oà n để Ä‘oà n kết đấu tranh cho nữ quyá»n đâu. Váºy mà hỠđâu có thể bị sa thải dầu cho há» là m việc có bết bát đến nhÆ° thế nà o. Bết bát trên giÆ°á»ng. Bết bát trong nhà bếp. Và thá» há»i có ai còn thấy hứng thú vá»›i vợ sau và i ba năm? Nếu nhÆ° anh ta còn thấy hứng thú, thì nà ng quả là má»™t cái âm đạo mạ và ng rất quý hiếm đấy! Váºy mà giỠđây bá»n há» còn đòi bình đẳng nữa! Hãy để tôi đối phó vá»›i há». Sẽ cho há» thứ bình đẳng mà há» muốn. Tôi biết tôi Ä‘ang nói gì chứ; tôi đã từng lấy vợ bốn lần rồi mà . Và má»—i lần Ä‘á»u là má»™t bà i há»c nhá»› Ä‘á»i.
Ngà y đó Osano thá»±c sá»± ghét Ä‘Ã n bà . Má»™t tháng sau, tôi cầm má»™t tá» báo hà ng ngà y lên và đá»c thấy tin ông ta lấy vợ lần thứ năm. Má»™t nữ diá»…n viên trong má»™t nhóm kịch nhá», Ä‘á»™ bằng ná»a số tuổi ông ta. Ấy, cái lÆ°Æ¡ng thức của nhà văn lá»—i lạc nhất nÆ°á»›c Mỹ biểu thị ra nhÆ° thế đấy.
Tôi chưa từng bao giỠmơ tưởng rằng một ngà y nà o mình sẽ là m việc cho ông ta và sống cùng ông ta cho đến khi ông chết, là một chà ng độc thân kỳ diệu nhưng vẫn yêu đà n bà .
Ngà y ấy, tôi nắm bắt Ä‘iá»u đó qua bao nhiêu chuyện vô nghÄ©a. Ông ta Ä‘iên rồ vá»›i Ä‘Ã n bà . Äó là điểm yếu của ông và ông ghét cay ghét đắng cái Ä‘iểm yếu đó.
Xem tiếp chương 13
Last edited by phongvan; 18-09-2008 at 04:42 PM.
|
30-08-2008, 11:12 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 13
Cuối cùng tôi cÅ©ng chuẩn bị chuyến hà nh trình đến Las Vegas để gặp lại Cully. Äó sẽ là cuá»™c tái ngá»™ đầu tiên sau hÆ¡n ba năm, ba năm kể từ khi Jordan tá»± là m vỡ toang óc trong phòng mình - má»™t ngÆ°á»i vừa má»›i thắng được bốn trăm ngà n đô-la.
Chúng tôi vẫn giữ liên lạc vá»›i nhau, Cully và tôi. Má»—i tháng anh vẫn gá»i Ä‘iện cho tôi và i lần và hà ng năm anh vẫn gá»i quà Giáng Sinh cho tôi cùng vợ con tôi, những món tôi nháºn ra là đến từ cá»a hà ng lÆ°u niệm của Xanadu Hotel, nÆ¡i tôi biết anh có thể mua được chúng vá»›i giá “ná»™i bá»™â€, hoặc ngay cả không phải tốn đồng nà o. NhÆ°ng dầu sao anh cÅ©ng khả ái và chu đáo khi là m Ä‘iá»u đó vá»›i chúng tôi. Tôi đã kể vá»›i Vallie vá» Cully nhÆ°ng không bao giá» cho nà ng biết vá» Jordan.
Tôi biết Cully Ä‘ang giữ vị trà khá ngon là nh nÆ¡i khách sạn bởi vì cô thÆ° ký của anh ta trả lá»i Ä‘iện thoại nhân danh ông Chủ tịch. Và tôi tá»± há»i không biết là m thế nà o chỉ trong vòng và i ba năm mà anh ta đã leo cao đến thế?
Giá»ng nói của anh qua Ä‘iện thoại và cung cách giá»ng nói của anh đã thay đổi; anh nói giá»ng trầm, thà nh tháºt, lịch sá»±, nồng ấm hÆ¡n. Má»™t diá»…n viên Ä‘ang và o má»™t vai khác.
Äiện Ä‘Ã m phần lá»›n là những cuá»™c tán gẫu lan man vá» những tay thắng lá»›n và những tay thua lá»›n, và những chuyện tếu vá» những nhân váºt Ä‘ang ở khách sạn. NhÆ°ng không bao giá» anh nói lá»i nà o vá» mình. Cuối cùng má»™t trong hai ngÆ°á»i chúng tôi sẽ nhắc đến Jordan, thÆ°á»ng là và o cuối cuá»™c gá»i, hoặc có thể việc nhắc đến Jordan sẽ kết thúc cuá»™c gá»i. Anh ấy là viên đá thá» của chúng tôi.
Vallie sá»a soạn vali cho tôi tôi sắp qua kỳ nghỉ cuối tuần, nhÆ° váºy tôi sẽ chỉ mất má»™t ngà y là m việc ở cÆ¡ quan. Và trong má»™t tÆ°Æ¡ng lai xa hÆ¡n, mà tôi đã đánh hÆ¡i ra, việc cá»™ng tác vá»›i tạp chà sẽ tạo cho tôi vá» bá»c đối vá»›i bá»n cá»›m, vá» lý do tại sao tôi Ä‘i Vegas.
Bá»n trẻ còn ngủ trong khi Vallie sá»a soạn hà nh lý cho tôi vì tôi sẽ ra Ä‘i sá»›m và o buổi mai. Nà ng cÆ°á»i nhẹ vá»›i tôi :
- Ôi Trá»i, lần rồi anh Ä‘i sao mà lâu biá»n biệt. Em đã nghÄ© anh sẽ chẳng thèm quay vá» vá»›i mẹ con em nữa rồi đấy.
- Lúc đó anh cần phải trốn Ä‘i xa. - Tôi nói - Má»i chuyện lúc ấy cứ cà ng ngà y cà ng tồi tệ.
- NhÆ°ng, từ đó má»i chuyện đã thay đổi. - Vallie nói, vẻ trầm ngâm - Ba năm trÆ°á»›c, vợ chồng mình nghèo rá»›t mồng tÆ¡i, có những lúc tháºt quẫn bách. Ôi chao, em nhá»› nhiá»u khi em phải chạy vá» xin bố mẹ Ãt tiá»n mà còn phải giấu, sợ mình la. Còn mình là m nhÆ° thể là mình chẳng còn yêu em nữa. NhÆ°ng cuá»™c du hà nh đó đã thay đổi má»i sá»±. Anh khác hẳn khi anh trở vá». Anh không còn cáu kỉnh vá»›i con cái. Rồi anh lại được thêm việc là m vá»›i các tạp chà nữa.
Tôi cÆ°á»i vá»›i nà ng :
- Hãy nhớ là anh trở vỠvới tư cách kẻ thắng. Thêm được mấy ngà n đô. Biết đâu nếu như anh trở vỠvới tư cách kẻ thua thì có lẽ là một câu chuyện khác.
Vallie đóng vali lại.
- Không. - Nà ng nói - Anh khác hẳn. Anh hạnh phúc hơn, vui vẻ hơn với em và với đám nhóc.
- Anh đã thấy ra cái gì mình thiếu.
- Ờ phải rồi. - Nà ng nói - Thế còn bao nhiêu những ả nõn nà của Las Vegas để đâu?
- Anh chẳng để ý đến. Lúc đó anh chỉ dồn tiá»n đánh bà i để mong kiếm chác thôi.
Toà n là chuyện đùa tếu, nhÆ°ng cÅ©ng có phần nà o nghiêm chỉnh. Nếu tôi nói sá»± tháºt vá»›i nà ng, rằng tôi chẳng bao giá» nhìn ngÆ°á»i phụ nữ nà o khác, có lẽ nà ng sẽ chẳng tin tôi đâu. NhÆ°ng tôi có thể nêu ra những lý do nà o đấy.
Cảm thấy mình tháºt có tá»™i vá» việc mình là má»™t ngÆ°á»i chồng và ngÆ°á»i cha kém cá»á»‰, chẳng lo nổi cho gia đình, không kiếm đủ miếng cÆ¡m manh áo cho vợ con, nên tôi không dám chất chồng thêm và o đó cái tá»™i phản bá»™i nà ng.
Và sá»± kiện nổi báºt đó là chúng tôi quá “hợp rơ†vá»›i nhau trên giÆ°á»ng? Nà ng đúng là đối tượng luyến ái hoà n hảo của tôi. Còn tôi tá»± nghÄ© mình chÃnh là ngÆ°á»i trong má»™ng của nà ng?
- Tối nay mình có là m việc không? - Nà ng há»i.
Thực ra là nà ng muốn biết chúng tôi sắp là m tình với nhau không để nà ng chuẩn bị sẵn sà ng ứng chiến.
Rồi sau cuá»™c ái ân, thÆ°á»ng thì tôi sẽ dáºy ngồi và o bà n viết, còn nà ng chìm sâu và o giấc ngủ êm Ä‘á»m, thá»a mãn, thẳng má»™t giấc tá»›i sáng. Má»™t giấc ngủ ngon tôi rất thèm nhÆ°ng hiếm khi có được.
- Có. - Tôi nói - Anh muốn là m việc. Vá»›i lại anh quá khÃch Ä‘á»™ng vá» chuyến Ä‘i nên cÅ©ng khó ngủ được lắm.
Lúc đó gần ná»a đêm. Nà ng Ä‘i và o nhà bếp, Ä‘un cho tôi má»™t ấm cà phê má»›i và chuẩn bị và i miếng sandwiches.
Tôi sẽ là m việc đến ba bốn giá» sáng rồi chợp mắt má»™t lát để sau đó cùng thức dáºy vá»›i nà ng và o sáng mai.
Äiá»u tệ hại nhất đối vá»›i má»™t nhà văn, Ãt ra là đối vá»›i tôi khi tôi là m việc tốt, nảy sinh chứng mất ngủ. Nằm trên giÆ°á»ng nhÆ°ng tôi không bao giá» có thể tắt Ä‘i cái cÆ¡ hà nh váºn chuyển của óc não cứ tiếp tục nghÄ© vá» quyển tiểu thuyết Ä‘ang hình thà nh. Trong bóng đêm, những nhân váºt hiện ra vá»›i tôi sống thá»±c đến Ä‘á»™ tôi quên cả vợ con và đá»i sống thÆ°á»ng ngà y. NhÆ°ng đêm nay tôi có má»™t lý do kém phần văn nghệ hÆ¡n. Tôi muốn Vallie Ä‘i ngủ để tôi có thể lấy ra cái bó lá»›n số tiá»n hối lá»™ từ chá»— cất giấu.
Từ cái tủ quần áo trong phòng ngủ, lục lá»i sâu và o góc khuất nhất, tôi lấy ra cái áo jaket “Las Vegas Winner†và mang nó và o phòng ăn. Từ lúc ở Las Vegas vá» nhà đã ba năm nay, tôi chÆ°a há» mặc lại chiếc áo nà y. Những mà u sắc chói sáng rá»±c rỡ của nó đã phai má» Ä‘i nhiá»u trong bóng tối của tủ quần áo, nhÆ°ng nó vẫn còn khá sặc sỡ. Tôi khoác chiếc áo đó lên ngÆ°á»i và đi và o phòng ăn.
Vallie liếc nhìn cái áo và nói :
- Merlyn, anh đừng mặc cái áo lố lăng ấy.
- Chiếc jacket may mắn của anh mà . - Tôi nói - Vá»›i lại, Ä‘i máy bay mà mặc áo nà y cÅ©ng thuáºn tiện.
Tôi biết nà ng đã giấu cái áo đó sâu trong tủ để tôi đừng thấy nó và không bao giá» nghÄ© đến việc mặc nó. Nà ng không dám ném nó Ä‘i. Bây giỠđúng là lúc cái áo jacket trở nên tháºt có Ãch cho tôi.
Vallie thở ra :
- Anh mê tÃn quá.
Nà ng lầm. Tôi chẳng mê tÃn mấy đâu ngay dù tôi từng nghÄ© rằng mình là má»™t pháp sÆ° và thá»±c sá»± không phải là cùng má»™t thứ.
Sau khi Vallie hôn tôi để Ä‘i ngủ, tôi uống Ãt cà phê và nhìn lÆ°á»›t qua bản thảo mà tôi lấy ra từ bà n giấy của tôi để ở phòng ngủ. Tôi dà nh gần má»™t giỠđể biên táºp lại.
Sau đó tôi đi và o phòng ngủ và thấy Vallie đang ngủ say.
Tôi hôn nà ng tháºt nhẹ. Nà ng không Ä‘á»™ng Ä‘áºy. GiỠđây tôi thấy việc nà ng hôn chúc tôi ngủ ngon tháºt đáng yêu.
Má»™t nụ hôn chất phác, chân tháºt của má»™t ngÆ°á»i vợ hiá»n; dÆ°á»ng nhÆ° nụ hôn đó bảo bá»c cho chúng tôi lánh xa má»i ná»—i cô Ä‘Æ¡n và phản bá»™i của thế giá»›i bên ngoà i. Và thÆ°á»ng khi lúc nằm trên giÆ°á»ng trong những giá» sáng sá»›m, khi Vallie còn say ngủ và tôi lại không ngủ được, tôi sẽ hôn nà ng nhẹ lên môi, hi vá»ng nà ng sẽ thức giấc để là m tôi bá»›t cô Ä‘Æ¡n bằng cách ân ái vá»›i nhau. NhÆ°ng lần nà y tôi ý thức rằng mình đã trao nà ng nụ hôn của tên Judas phản bá»™i, chỉ má»™t phần là do lòng yêu mến, còn thá»±c sá»± là để chắc rằng nà ng sẽ không thức giấc khi tôi lục lá»i để lấy ra số tiá»n tôi giấu nà ng.
Tôi khép cánh cá»a phòng ngủ rồi Ä‘i đến cái tủ lá»›n trong đó có cái hòm tháºt bá»± Ä‘á»±ng đầy bản thảo cÅ© của tôi, các bản sao cuốn tiểu thuyết và bản thảo gốc của quyển sách tôi đã mất cả năm năm trá»i để viết và đã mang lại cho tôi được vá»n vẹn ba ngà n đô-la. Cả má»™t đống hổ lốn những giấy tá» lung tung mà tôi từng nghÄ© sẽ là m cho mình trở nên già u có, danh tiếng và được trá»ng vá»ng. Tôi Ä‘Ã o xuống đến cái cặp bìa mà u đỠđược rà ng lại bằng dây thun. Lôi nó ra và mang và o nhà bếp. Vừa nhâm nhi cà phê, tôi vừa đếm tiá»n. HÆ¡n bốn mÆ°Æ¡i ngà n đô. Mấy lúc gần đây tiá»n bạc đã chảy và o túi tôi rất nhanh. Tôi đã trở thà nh “sao†trong số những kẻ ăn hối lá»™, vá»›i những khách hà ng già u có, tin cáºy. Những tá» hai mÆ°Æ¡i đô, khoảng bảy ngà n đô-la bằng tá» trăm, tôi bá» và o trong năm phong bì dà i mà tôi đã mang đến từ bà n giấy của mình. Rồi tôi nhét những phong bì đầy tiá»n đó và o những cái túi khác nhau của chiếc áo jacket Vegas Winner. Tôi kéo phéc-mÆ¡-tuya các túi áo và treo áo và o lÆ°ng dá»±a của chiếc ghế tôi ngồi.
Trong buổi sáng, khi Vallie ôm tôi để tạm biệt, có lẽ nà ng sẽ thấy có cái gì đó cồm cộm nơi mấy túi áo nhưng tôi sẽ nói với nà ng đó là những bản thảo cho các bà i báo mà tôi mang theo tới Vegas.
Xem tiếp chương 14
Last edited by phongvan; 18-09-2008 at 04:43 PM.
|
30-08-2008, 11:13 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 14
Khi tôi ra khá»i máy bay, Cully Ä‘ang đợi tôi ở cá»a trạm đến. Sân bay thuở đó còn nhá» nên từ máy bay xuống tôi phải Ä‘i bá»™. NgÆ°á»i ta Ä‘ang tiến hà nh xây dá»±ng má»™t cánh khác cho trạm đến - Vegas Ä‘ang tăng trưởng.
Và Cully cũng thế!
Trông anh ta khác lạ Ä‘i nhiá»u, cao hÆ¡n và thon thả hÆ¡n. Và anh ta ăn mặc bảnh bao thanh nhã vá»›i bá»™ comple Sy Devore và áo sÆ¡ mi loại thể thao. Tóc cÅ©ng cắt theo kiểu khác. Tôi ngạc nhiên khi anh ôm chặt tôi và nói :
- Vẫn là Merlyn thuở xÆ°a. - Anh cÆ°á»i khi thấy tôi mặc cái áo jacket Vegas Winner và bảo tôi nên vứt nó Ä‘i.
Äến khách sạn, anh dà nh má»™t phòng lá»›n cho tôi vá»›i má»™t quầy bar đầy rượu và hoa trên bà n :
- Chắc là anh đang phấn phát lắm, phải không? - Tôi nói.
- Ừ, thì cÅ©ng gá»i là đang ăn nên là m ra. - Cully nói - Mình đã hết mê bà i bạc rồi. Mình đứng phÃa bên kia của các bà n chÆ¡i bà i. Cáºu biết đấy.
- Vâng. - Tôi nói.
GiỠđây tôi thấy Cully quả có hÆ¡i buồn cÆ°á»i bởi dÆ°á»ng nhÆ° anh đã là má»™t con ngÆ°á»i khác hẩn. Tôi không biết có nên theo Ä‘uổi tiếp kế hoạch ban đầu của mình và ủy thác cho anh hay không. Trong ba năm, má»™t con ngÆ°á»i có thể thay đổi. Và xét cho cùng, chúng tôi cÅ©ng chỉ biết nhau có và i tuần.
Nhưng khi chúng tôi ngồi uống chung với nhau, anh nói rất chân thà nh :
- Nà y nhóc, mình thá»±c sá»± rất vui khi gặp lại cáºu - Cáºu có bao giá» nghÄ© vá» Jordan không?
- ThÆ°á»ng xuyên. - Tôi nói.
- Tá»™i nghiệp Jordan. - Cully nói - Anh ấy bá» Ä‘i trong khi vừa má»›i thắng được cả bốn trăm ngà n đô. ChÃnh sá»± kiện đó đã là m tôi bá» ham mê cá» bạc. Và cáºu biết không, từ lúc anh ấy mất đến nay, mình lại gặp hên kinh khủng. Nếu mình Ä‘i đúng nÆ°á»›c cá» thì có lẽ kết cuá»™c mình sẽ là nhân váºt “thượng đỉnh†của khách sạn nà y.
- Cáºu có hoang tưởng chăng? - Tôi nói - Còn ông Gronevelt để đâu?
- Mình là con cÆ°ng số má»™t của ông ấy. - Cully nói - Ông ấy hoà n toà n tÃn nhiệm mình. Ông ấy tin tưởng mình nhÆ° mình tin tưởng cáºu váºy. Khi đến chá»— ấy, thì mình có thể dùng má»™t phụ tá. Bất cứ khi nà o bạn muốn dá»i gia đình vá» Vegas, bạn cÅ©ng sẽ có được việc là m tốt vá»›i mình.
- Cám ơn. - Tôi nói.
Tôi tháºt sá»± xúc Ä‘á»™ng. Cùng lúc tôi thắc mắc vá» cảm tình mà anh dà nh cho tôi. Tôi đã biết anh không phải là ngÆ°á»i dá»… báºn tâm đến ngÆ°á»i khác. Tôi nói :
- Vá» việc là m thì chÆ°a thể trả lá»i cho anh ngay từ bây giá». NhÆ°ng tôi đến đây để thỉnh cầu anh má»™t ân huệ. Nếu nhÆ° anh không thể thì tôi sẽ thông cảm thôi. Xin cứ nói thẳng và dù câu trả lá»i thế nà o Ä‘i nữa, chúng ta cÅ©ng vẫn sẽ có Ãt ra là và i ba ngà y vui vẻ bên nhau.
- Mình hứa sẽ là m cho cáºu. - Cully nói - Bất kỳ chuyện gì.
Tôi cÆ°á»i :
- Hẵng đợi đến khi bạn nghe đã. - Tôi nói.
Trong một lúc Cully có vẻ nổi sùng :
- Mình đếch có thắc mắc đó là chuyện gì. Mình hứa chắc. Nếu chuyện mình là m được, dứt khoát mình sẽ là m cho cáºu.
Tôi nói tháºt vá»›i anh vá» toà n bá»™ chiến dịch hối lá»™. Rằng tôi đã “vồ†được má»™t má»› nhắm kha khá, hiện Ä‘ang cất trong túi áo jacket và cần phải tìm chá»— “giếm†kỹ, Ä‘á» phòng trÆ°á»ng hợp lỡ may toà n bá»™ chiến dịch nà y bị bể mánh.
Cully nghe má»™t cách chăm chú, quan sát nét mặt tôi. Cuối cùng anh ta cÆ°á»i toét miệng.
- Anh cÆ°á»i cái quái gì? - Tôi gắt anh ta.
Cully lại cÆ°á»i :
- Cáºu có giá»ng giống nhÆ° má»™t kẻ Ä‘ang xÆ°ng tá»™i vá»›i ông cố đạo rằng hắn ta đã giết ngÆ°á»i. Nhảm, chuyện cáºu Ä‘ang là m thì thằng đếch nà o mà chẳng là m nếu nhÆ° hắn có cÆ¡ há»™i. NhÆ°ng tôi phải thú nháºn là mình có hÆ¡i ngạc nhiên đấy. Mình không thể hình dung ra cái cảnh cáºu bảo má»™t anh chà ng nà o đấy rằng chà ng ta phải ná»™p má»™t khoản tiá»n mãi lá»™.
Tôi có thể cảm nháºn khuôn mặt mình Ä‘ang Ä‘á» nhừ lên.
- Tôi không hỠđòi há»i cáºu trai nà o phải xì tiá»n ra cả. - Tôi nói - Luôn luôn là há» tá»± nguyện đến. Và không bao giá» tôi lấy tiá»n trÆ°á»›c. Sau khi tôi là m được việc cho há» thì há» có thể trả cho tôi khoản đã hứa, hoặc há» có thể chÆ¡i tình vỠ“quăng cho tôi cục lơ†thì tôi vẫn tỉnh bÆ¡ chứ chẳng há» nghÄ© chuyện là m hại há». - Tôi cÆ°á»i vá»›i anh. - Tôi chỉ khá»u nhẹ chứ không móc ngoặc.
- Chú mà y còn non há»™t lắm. - Cully nói - TrÆ°á»›c tiên, ta nghÄ© chú lo lắng hÆ¡i quá mức cần thiết. Chuyện nà y hình nhÆ° là loại tác vụ còn có thể tiếp tục đến vô cùng táºn. Và ngay cả nếu nhÆ° có “bể mánh†đi nữa thì Ä‘iá»u tệ hại nhất có thể xảy đến cho cáºu đó là cáºu sẽ mất việc và bị má»™t án treo. NhÆ°ng cáºu có lý ở chá»— phải “ém quân†và o nÆ¡i an toà n. Äám nhân viên FBI đó là lÅ© chó săn thá»±c sá»± thiện chiến và khi chúng tìm được, chúng sẽ ẵm trá»n gói và thế là cáºu công cốc.
Tôi hứng thú vá»›i những gì anh nói, nhất là phần đầu. Má»™t trong những cÆ¡n ác má»™ng là tôi sẽ Ä‘i tù và Vallie vá»›i lÅ© trẻ sẽ không có tôi bên cạnh. Äó là lý do tại sao tôi đã giữ má»i chuyện nà y không cho vợ mình hay. Tôi không muốn nà ng lo lắng. Vá»›i lại tôi cÅ©ng không muốn nà ng nghÄ© xấu vá» tôi. Nà ng vẫn mang hình tượng của tôi nhÆ° là má»™t nghệ sÄ© thuần khiết, không bị là m há»ng bởi những toan tÃnh mÆ°u lợi tầm thÆ°á»ng.
- Äiá»u gì khiến anh nghÄ© là tôi không Ä‘i tù nếu tôi bị phát hiện? - Tôi há»i Cully.
- Äó đâu phải là trá»ng tá»™i. - Cully nói - Xem nà o, cáºu đâu có cÆ°á»›p nhà băng hay bắn giết má»™t ông chủ tiệm nà o hay lừa đảo má»™t góa phụ già u có, khát tình nà o. Cáºu chỉ nháºn tiá»n từ những chà ng trai Ä‘ang tìm cách chạy chá»t đút lót để giảm bá»›t thá»i gian thi hà nh nghÄ©a vụ quân sá»±. Ôi trá»i đó quả là má»™t mÆ°u đồ gian láºn khó tin. Những chà ng trai tốn tiá»n để được và o quân Ä‘á»™i. Sẽ không ai tin nổi chuyện đó. Há»™i thẩm Ä‘oà n sẽ cÆ°á»i đến Ä‘au bụng mất.
- Äúng váºy, chÃnh tôi cÅ©ng thấy sao mà oái ăm tháºt! - Tôi nói.
Cully bỗng đột ngột trở lại vẻ là m ăn nghiêm chỉnh.
- Äược rồi, cáºu nói cho mình biết cáºu muốn mình là m gì bây giá». Cứ nói, mình là m ngay thôi. Và nếu bá»n Liên bang tóm cáºu, hãy hứa rằng cáºu sẽ gá»i cho mình ngay. Mình sẽ gỡ cáºu ra. OK?
Anh cÆ°á»i vá»›i tôi, tháºt thân thiết, Tôi cho anh biết kế hoạch của tôi. Rằng sẽ đổi số tiá»n mặt của tôi thà nh những con phỉnh, má»—i lần má»™t ngà n đô-la và đánh bạc nhÆ°ng đánh cò con thôi. Tôi sẽ là m Ä‘iá»u đó trong má»i casino ở Vegas và rồi khi tôi Ä‘em các con phỉnh đổi lại tiá»n, chỉ lấy má»™t biên nháºn, để tiá»n lại phòng thủ quỹ nhÆ° để dà nh đánh bạc. FBI sẽ không bao giá» nghÄ© đến việc nhìn và o các casino. Và các biên lai tiá»n mặt tôi có thể gá»i Cully và lấy bất cứ khi nà o tôi cần tiá»n.
Cully mỉm cÆ°á»i :
- Tại sao cáºu không để cho mình giữ tiá»n mặt cho cáºu? Cáºu không tin mình sao?
Biết anh đùa, nhưng tôi xỠlý tình huống một cách nghiêm chỉnh :
- Tôi đã nghÄ© vá» chuyện đó. - Tôi nói - NhÆ°ng sẽ nhÆ° thế nà o nếu có chuyện gì xảy ra cho anh? Chẳng hạn má»™t vụ rÆ¡i máy bay. Hay bá»—ng dÆ°ng anh trở chứng lên cÆ¡n ghiá»n cá» bạc trở lại? Hiện nay thì tôi tin anh. NhÆ°ng tôi là m sao biết được anh sẽ không lên cÆ¡n bất tá» và o ngà y mai hay năm tá»›i.
Cully gáºt đầu tỠý tán đồng. Rồi anh há»i :
- Còn anh Artie của cáºu thì sao? Anh ấy không giữ tiá»n cho cáºu được à ?
- Tôi không thể yêu cầu anh ấy là m việc nà y cho mình được. - Tôi nói.
Cully lại gáºt đầu :
- Ừ, mình Ä‘oán cáºu không thể. Anh ấy quá chân thá»±c, đúng không?
- Vâng. - Tôi nói. Tôi không muốn giải thÃch cặn kẽ cảm nghÄ© của tôi vá» việc đó - Anh thấy kế hoạch của tôi có gì chÆ°a ổn? Anh nghÄ© kế hoạch đó có khả thi?
Cully đứng lên và bắt đầu đi lại trong phòng :
- Không tệ. - Anh nói - NhÆ°ng không nên có thẻ tÃn dụng trong má»i casino. Chuyện ấy có vẻ đáng ngá» lắm. Nhất là tiá»n bạc nằm ở đó thá»i gian lâu. NhÆ° thế đầy vẻ ám muá»™i. ThÆ°á»ng ngÆ°á»i ta chỉ để tiá»n lại ở phòng thủ quỹ cho đến khi hỠđánh thua hết hoặc há» rá»i Vegas. Cáºu hãy là m nhÆ° thế nà y. Mua những con phỉnh ở tất cả các casino và đưa và o phòng thủ quỹ ở đây. Canh chừng, cứ ba hay bốn lần má»—i ngà y đổi ra tiá»n mặt lấy và i ngà n và lấy má»™t biên nháºn. NhÆ° váºy, má»i biên lai tiá»n mặt của cáºu sẽ trả ở phòng thủ quỹ của chúng tôi. Rồi nếu bá»n Liên bang thá»c mÅ©i và o hay viết thÆ° há»i khách sạn, Ä‘á»u phải qua tôi. Và tôi sẽ bao che cho cáºu.
Tôi lo lắng cho anh :
- Chuyện đó có Ä‘Æ°a anh và o rắc rối không? - Tôi há»i anh.
Cully thở ra, vẻ nhẫn nhịn :
- Mình vẫn là m trò đó hoà i. Vẫn bị Ä‘iá»u tra từ Cục Thuế thu nháºp. Vá» chuyện những ngÆ°á»i đã thua bạc hết bao nhiêu. Mình gá»i những hồ sÆ¡ cÅ© cho há». Chẳng có cách nà o há» truy mình được. Mình sẽ là m cho những hồ sÆ¡ trở nên vô hiệu khi há» Ä‘iá»u tra.
- Lạy Chúa! - Tôi nói - Tôi không muốn hồ sÆ¡ gá»i tiá»n của tôi biến Ä‘i. Tôi sẽ không thể thu lại tiá»n từ những biên nháºn của tôi.
Cully cÆ°á»i :
- á»’ Merlyn. - Anh nói - Cáºu đúng là má»™t thằng ăn hối lá»™ tay mÆ¡. Bá»n Liên bang không đến đây vá»›i má»™t băng kiểm toán vì cáºu đâu. Chúng chỉ gá»i má»™t bức thÆ° hoặc má»™t trát đòi hầu toà . Nhân dây, cÅ©ng xin nói là chúng chẳng nghÄ© đến là m chuyện đó đâu. Hoặc chúng ta hãy nhìn vấn Ä‘á» theo cách khác. Nếu bạn tiêu tiá»n hÆ¡i vung tay quá trán má»™t tà và chúng phát hiện thu nháºp của bạn vượt quá những gì bạn kiếm được má»™t cách công khai, thì bạn có thể nói là bạn được bạc. Há» không thể chứng minh Ä‘iá»u khác.
- Và tôi cÅ©ng không chứng minh được Ä‘iá»u tôi là m. - Tôi thắc mắc.
- Äược chứ sao không. - Cully nói - Tôi sẽ là m chứng cho cáºu, cùng vá»›i ngÆ°á»i chủ sòng và ngÆ°á»i hồ lì. Rằng cáºu đã hên lạ lùng vá»›i con xúc xắc. Váºy thì đừng lo lắng gì vá» chuyện phải đối phó khi có vấn Ä‘á». Chuyện gay nhất của cáºu là giấu những biên nháºn của thủ quỹ casino ở đâu.
Cả hai chúng tôi nghĩ vỠchuyện đó một lát. Rồi Cully tìm thấy giải pháp :
- Cáºu có luáºt sÆ° không? - Anh há»i.
- Không. NhÆ°ng anh Artie của tôi có ngÆ°á»i bạn là luáºt sÆ°.
- Váºy thì cáºu hãy thảo má»™t chúc thÆ°. - Cully nói.
- Trong chúc thÆ° đó, hãy nêu là có ký thác tiá»n mặt ở khách sạn nà y vá»›i tổng số ba mÆ°Æ¡i ba ngà n đô-la và cáºu để lại số tiá»n đó cho vợ cáºu. À nà y, khá»i phải nghÄ© đến tay luáºt sÆ° của anh cáºu nữa. Chúng ta sẽ dùng má»™t luáºt sÆ° mà tôi biết, ở Vegas đây, chá»— thân tÃn. Rồi luáºt sÆ° sẽ gá»i bản copy chúc thÆ° của cáºu cho Artie trong má»™t phong bì được niêm phong đúng thủ tục pháp lý. - Bảo Artie đừng mở ra. NhÆ° váºy anh ta sẽ không biết gì và sẽ không gặp rắc rối. Cáºu chỉ cần bảo anh rằng đừng mở phong bì mà cứ cất giữ giùm cho cáºu. Luáºt sÆ° cÅ©ng sẽ gá»i má»™t bức thÆ° theo mục Ä‘Ãch đó. NhÆ° váºy Artie sẽ không có chuyện gì. Và anh ấy cÅ©ng sẽ không biết gì. Cáºu chỉ việc phịa ra má»™t câu chuyện để giải thÃch tại sao cáºu muốn anh ấy giữ chúc thÆ°.
- Artie sẽ không đòi tôi kể chuyện đâu. - Tôi nói - Anh ấy sẽ là m và không bao giỠđặt câu há»i.
- Cáºu tháºt có phÆ°á»›c má»›i được má»™t ngÆ°á»i anh tốt nhÆ° váºy. - Cully nói - NhÆ°ng giỠđây cáºu là m gì vá»›i các tá» biên nháºn? Bá»n Liên bang sẽ đánh hÆ¡i ra cả má»™t căn hầm nhà băng nếu thấy cáºu có má»™t tá». Tại sao cáºu không chôn vùi chúng trong đống bản thảo cÅ© nhÆ° cáºu đã là m vá»›i tiá»n mặt. Ngay cả nếu chúng Ä‘iá»u tra lục lá»i, chúng cÅ©ng sẽ không bao giỠđể ý đến ba thứ giấy tá» linh tinh đó đâu!
- Tôi không thể chÆ¡i trò may rủi đó! - Tôi nói - Cho tôi được lo lắng vá» các tá» biên nháºn. Äiá»u gì xảy ra nếu tôi đánh mất chúng?
Cully không nắm bắt được hay cố tình là m nhÆ° váºy.
- Chúng tôi có ghi lại trong hồ sÆ¡. - Anh nói - Chúng tôi chỉ bắt cáºu ký má»™t tá» giấy xác nháºn rằng cáºu đã đánh mất các tá» biên nháºn khi cáºu nháºn tiá»n. Cáºu chỉ phải ký khi nháºn tiá»n mà thôi.
Tất nhiên anh biết tôi sắp là m gì. Rằng tôi sẽ xé các tá» biên nháºn nhÆ°ng không nói cho anh để anh không bao giá» có thể biết chắc, để anh không có thể là m rối tung lên vá»›i những hồ sÆ¡ lÆ°u trữ của casino còn nợ tiá»n tôi. Có nghÄ©a là tôi không tin anh hoà n toà n, nhÆ°ng anh vẫn dá»… dà ng chấp nháºn Ä‘iá»u nà y.
Cully nói :
- Mình đã đặt má»™t bữa tối linh đình cho cáºu vá»›i và i ngÆ°á»i bạn nữa. Hai trong số những cô nà ng xinh gái nhất trong đám trình diá»…n các sô tạp kỹ hấp dẫn.
- Phần tôi, xin kiếu các nà ng. - Tôi nói.
Cully ngạc nhiên :
- á»i giá»i, bá»™ cáºu chÆ°a chán vá»›i việc phải khoan mãi má»™t lá»— trong bao nhiêu năm?
- Không. - Tôi nói - Tôi chưa chán.
- Cáºu nghÄ© mình sẽ suốt Ä‘á»i trung thà nh, là m má»™t “tiết phu trá»n đạo†thá» Bà ?
- ThÆ°a anh, đúng thế ạ. - Tôi nói, cÆ°á»i lá»›n.
Cully lắc đầu cÆ°á»i xòa vì không ngá» gặp được má»™t thằng đại ngốc hiếm thấy trong Ä‘á»i nhÆ° tôi.
- Váºy thì cáºu Ä‘Ãch thị là pháp sÆ° Merlyn rồi.
- ChÃnh tôi đấy. - Tôi nói.
Thế là chúng tôi cùng Ä‘i ăn tối, nhÆ°ng chỉ có hai ngÆ°á»i. Và rồi Cully Ä‘i lòng vòng vá»›i tôi tá»›i má»i casino ở Las Vegas trong lúc tôi mua các con phỉnh trị giá hà ng ngà n đô-la. Cái áo jacket Vegas Winner tháºt là đắc dụng.
Tại các casino chúng tôi cụng ly vá»›i các chủ sòng các tay quản lý và các em trình diá»…n sô. Há» Ä‘á»u đối xá» vá»›i Cully bằng sá»± trá»ng thị đúng mức và đá»u có những truyện hay để kể vá» Vegas. Tháºt vui.
Khi quay vá» Xanadu, tôi Ä‘Æ°a các con phỉnh và o phòng thủ quỹ và lấy má»™t biên nháºn cho mÆ°á»i lăm ngà n đô-la. Tôi cất kỹ nó và o vÃ. Cả đêm tôi chÆ°a đánh tiếng bạc nà o. Cully Ä‘ang Ä‘eo sát tôi.
- Mình phải chÆ¡i chút Ãt. - Tôi nói.
Cully cÆ°á»i kiểu móc ngoặc :
- Tất nhiên là cáºu là m thế rồi. Cứ chÆ¡i Ä‘i. NhÆ°ng ngay khi nà o cáºu thua đến năm trăm đô-la, là tá»› bẻ tay cáºu tức khắc đấy, Tại bà n chÆ¡i crap tôi rút ra năm tá» má»™t trăm đô-la và đổi chúng thà nh những con phỉnh. Tôi đánh cá năm đô-la cho tất cả các con số. Tôi thắng và thua. Tôi chuyển sang cách chÆ¡i cá» bạc cÅ© của tôi Ä‘i từ crap đến blackjack và roulette. Cách chÆ¡i nhẹ nhà ng, dá»… dà ng, đánh cá nhá», ăn thua theo mức Ä‘á»™ cò con. Äến má»™t giá» sáng, tôi thá»c tay và o túi và lấy ra hai ngà n đô-la để mua phỉnh. Cully không nói gì.
Tôi bá» mấy con phỉnh và o túi áo jacket và đi đến phòng thủ quỹ và đổi chúng thà nh biên lai tiá»n mặt khác.
Cully Ä‘ang đứng tá»±a và o má»™t cái bà n crap bá» trống, nhìn tôi. Anh gáºt đầu, đồng ý :
- Thế là cáºu đã rá»a được chúng. - Anh nói.
- Pháp sÆ° Merlyn mà . - Tôi nói - Äâu phải là tay cá» bạc nhếch nhác, thoái hóa.
Và đúng thế. Tôi chẳng há» cảm thấy bị kÃch Ä‘á»™ng nhÆ° trÆ°á»›c kia. Không có gì thôi thúc tôi phải chÆ¡i liá»u. Tôi đã có đủ tiá»n để mua cho gia đình má»™t căn nhà và tà i khoản ngân hà ng cho những việc khẩn cấp. Tôi có những nguồn thu nháºp dồi dà o. Tôi Ä‘ang hạnh phúc. Tôi yêu vợ và đang viết má»™t quyển tiểu thuyết. Äánh bạc cÅ©ng vui đấy nhÆ°ng chỉ thế thôi. Nguyên cả buổi tối hôm ấy tôi chỉ thua mất hai trăm đô.
Cully kéo tôi và o shop cà phê để dùng hamburger và sữa.
- Mình phải là m việc ban ngà y. - Anh ta nói - Mình có thể tin là cáºu không đánh bà i chứ?
- Äừng lo. - Tôi nói - Tôi còn báºn rá»™n để đổi tiá»n mặt ra phỉnh khắp cả thà nh phố. Tôi sẽ giảm xuống mức mua con phỉnh năm trăm đô-la thôi để bá»›t bị chú ý.
- à nghÄ© hay. - Cully nói - Thà nh phố nà y có nhiá»u nhân viên FBI hÆ¡n là thÆ°Æ¡ng gia đấy.
Anh ngừng một lát :
- Cáºu chắc là mình không muốn có má»™t em để ngủ? Tôi có và i cô xinh ra phết. - Anh nhấc má»™t trong những Ä‘iện thoại ná»™i bá»™ ở quầy Ä‘iện thoại.
- Tôi mệt quá. - Tôi nói.
Và đúng thế. Ở đây, tại Las Vegas, dang là hÆ¡n 1 giá» sáng, nhÆ°ng ở New York hiện là 4 giá» sáng, và tôi vẫn còn theo “đồng hồ sinh há»c†của New York.
- Nếu cáºu cần gì, cứ việc đến văn phòng của mình. - Anh nói - Ngay cả chuyện cáºu cần tán gẫu để giết thì giá».
- OK, nếu cần tôi sẽ đến.
Ngà y hôm sau, gần trÆ°a tôi má»›i dáºy và gá»i Ä‘iện thoại cho Vallie. Không có tiếng trả lá»i. Lúc đó là 3 giá» chiá»u ở New York, và là chiá»u thứ bảy. Có lẽ Vallie đã Ä‘em bá»n nhóc vá» nhà cha mẹ nà ng ở Long Island. Vì thế tôi gá»i vỠđó và gặp bố nà ng. Cụ há»i mấy câu thăm dò có vẻ nghi ngá» vá» chuyện tôi Ä‘ang là m gì ở Vegas. Tôi giải thÃch là tôi Ä‘ang Ä‘i tham quan thá»±c địa để lấy tà i liệu viết má»™t bà i báo. Cụ không tá» ra dá»… bị thuyết phục và cuối cùng Vallie đến Ä‘iện thoại. Tôi bảo sẽ kêu taxi từ phi trÆ°á»ng vá» nhà .
Vá»›i các lần gá»i nhÆ° thế, chúng tôi thÆ°á»ng có những cuá»™c tán gẫu giữa vợ chồng. Tôi không thÃch Ä‘iện thoại.
Tôi biết và o ngà y sau nà ng cÅ©ng ở nhà cha mẹ và tôi không muốn gá»i cho nà ng ở đó. Và cÅ©ng nháºn thấy việc nà ng và con cái vá» nhà cha mẹ nà ng là m tôi bá»±c. Má»™t sá»± ganh tị trẻ con. Vallie và lÅ© nhóc là gia đình của tôi. Há» thuá»™c vá» tôi là những ngÆ°á»i thân thuá»™c duy nhất mà tôi có trừ Artie. Và tôi không muốn chia sẻ há» vá»›i ông bà ngoại. Tôi biết chuyện ấy có vẻ ngở ngẩn, nhÆ°ng vẫn sẽ không gá»i lại. Vả chăng, cÅ©ng chỉ có hai ngà y thôi và nà ng có thể gá»i tôi bất cứ lúc nà o.
Tôi dà nh ngà y đó Ä‘i khắp các casino ở phố Thoát y vÅ© và ở khu trung tâm thà nh phố. Ở đó tôi đổi tiá»n mặt lấy những con phỉnh trị giá hai hay ba trăm đô. Rồi tôi lại đánh bạc chút Ãt trÆ°á»›c khi di chuyển qua casino khác.
Tôi thÃch cái nóng khô hanh của Vegas vì thế tôi Ä‘i bá»™ từ casino nà y đến casino khác. Tôi dùng bữa trÆ°a muá»™n ở nhà hà ng Sands, ngồi kế bên bà n của các nà ng “móc câu†đang dùng bữa trÆ°á»›c khi Ä‘i là m. Há» trẻ trung, xinh đẹp và lạc quan. Và i ngÆ°á»i mặc quần áo thể thao cưỡi ngá»±a hay Ä‘ua xe mô-tô. Há» cÆ°á»i đùa, đấu hót lÃu lo giống nhÆ° những cô bé má»›i lá»›n. Há» chẳng để ý gì đến tôi, và tôi ăn bữa trÆ°a là m nhÆ° chẳng để ý gì đến há». NhÆ°ng tôi cố gắng nghe cuá»™c Ä‘Ã m thoại của há». Có má»™t lần tôi nghÄ© là nghe được cái tên Cully được nhắc tá»›i.
Tôi kêu taxi trở vá» Xanadu. Các bác tà i taxi ở Vegas rất thân thiện và sẵn sà ng giúp đỡ. Bác tà i nà y há»i tôi cần gì không và tôi nói không, cám Æ¡n. Khi tôi rá»i xe, bác ta chúc tôi má»™t ngà y vui vẻ và cho tôi tên của má»™t nhà hà ng đặc sản Trung Quốc.
Trong ca sino của Xanadu, tôi đổi tất cả các con phỉnh thà nh biên nháºn tiá»n mặt và cất và o vÃ. Bây giá» tôi có chÃn biên nháºn và chỉ còn hÆ¡n khoảng mÆ°á»i ngà n tiá»n mặt để đổi. Tôi trút hết số tiá»n mặt còn lại ra khá»i áo jacket Vegas Winner và đưa và o túi má»™t áo jacket thÆ°á»ng.
Tất cả Ä‘á»u là tá» má»™t trăm nằm gá»n trong hai phong bì.
Rồi vắt chiếc áo Vegas Winner lên cánh tay trái và lên văn phòng của Cully.
Có nguyên má»™t cánh của khách sạn dà nh cho công tác hà nh chánh quản trị. Tôi Ä‘i theo hà nh lang và qua dãy văn phòng của Nhà điá»u hà nh. Äến má»™t tấm biển gá»— đỠ“Phụ tá Ä‘iá»u hà nh của Chủ tịchâ€.
Ngồi ở văn phòng phÃa ngoà i là má»™t cô thÆ° ký trẻ rất xinh. Tôi xÆ°ng tên và cô báo và o văn phòng phÃa trong. Cully hiện ra, đến bắt tay và ôm tôi. Cách biểu hiện má»›i nà y của anh vẫn còn là m tôi hÆ¡i bỡ ngỡ. Nó có vẻ quá phô trÆ°Æ¡ng, quá ngoại hÆ°á»›ng, không đúng phong cách quen thuá»™c trÆ°á»›c đây giữa chúng tôi. Anh thá»±c sá»± có má»™t phòng là m việc rất kiểu cách vá»›i những ghế bà nh tay dá»±a trông bá» thế, vá»›i ánh sáng dịu và những bức tranh trên tÆ°á»ng, tranh sÆ¡n dầu bản gốc.
Tôi không biết chúng có tác dụng gì không. Anh cũng có ba mà n hình TV đang hiển thị. Một cái hiển thị hà nh lang khách sạn. Một cái khác hiển thị những bà n crap của casino đang hoạt động. Mà n hình thứ ba hiển thị bà n baccarat.
Khi nhìn và o mà n hình đầu tiên, tôi thấy má»™t cáºu trai mở cá»a phòng mình nÆ¡i hà nh lang và dìu cô gái trẻ và o, vá»›i bà n tay chà ng trên mông nà ng.
- Những chương trình tốt hơn mình có ở New York. - Tôi nói.
Cully gáºt đầu.
- Tôi phải để mắt đến má»i thứ trong khách sạn nà y. - Anh nói.
Anh ấn mấy nút nÆ¡i há»™p Ä‘iá»u khiển đặt trên bà n giấy, và ba cảnh trên TV thay đổi. Chúng tôi thấy cảnh bãi Ä‘áºu xe của khách sạn, má»™t bà n blackjack Ä‘ang hoạt Ä‘á»™ng và cô thủ quỹ của quán cà phê Ä‘ang ghi tiá»n.
Tôi ném cái áo jacket Vegas Winner lên bà n giấy của Cully :
- Bây giỠanh muốn là m gì cái áo ấy thì là m. - Tôi nói.
Cully nhìn trừng trừng và o cái áo jacket hồi lâu.
Rồi anh nói, vẽ lơ đãng :
- Cáºu đã đổi tiá»n mặt hết chÆ°a?
- Phần lá»›n. - Tôi nói - Tôi không cần cái áo jacket đó nữa. - Tôi cÆ°á»i - Vợ tôi cÅ©ng ghét nó nhÆ° anh váºy.
Cully cầm cái áo lên.
- Tôi không ghét nó. - Anh nói - Gronevelt không thÃch thấy nó lởn vởn quanh đây. Cáºu nghÄ© Ä‘iá»u gì xảy đến cho chiếc áo của Jordan?
Tôi nhún vai :
- Có lẽ vợ anh ấy Ä‘em tất cả quần áo cÅ© của anh ấy cho Äá»™i quân Cứu thế?
Cully dùng tay thá» xem trá»ng lượng cái áo.
- Nhẹ. - Anh nói - NhÆ°ng may mắn. Jordan thắng hÆ¡n bốn trăm ngà n đô-la khi mặc cái áo đó. Và rồi anh ấy tá»± tá». Äúng là đồ khùng.
- Ờ, khùng tháºt. - Tôi phụ há»a.
Cully đặt chiếc áo jacket nhẹ nhà ng xuống bà n giấy.
Rồi anh ngồi xuống và dá»±a ngá»a và o ghế.
- Cáºu biết đấy, tôi nghÄ© cáºu Ä‘iên khi từ chối hai mÆ°Æ¡i ngà n đô. Và đã thá»±c sá»± rất bá»±c khi cáºu khiến tôi phải theo cáºu để cÅ©ng không lấy phần của tôi. NhÆ°ng có lẽ đó là điá»u may mắn nhất từng xảy đến cho tôi. Vì nếu lấy số tiá»n đó, có lẽ rồi cÅ©ng đánh bạc thua hết để rồi trở nên thẫn thá» chán nản. NhÆ°ng cáºu biết đấy sau khi Jordan tá»± tá» và tôi không lấy số tiá»n kia, tôi có phần tá»± hà o. Không biết giải thÃch Ä‘iá»u đó nhÆ° thế nà o. NhÆ°ng cảm thấy mình không phản bá»™i anh ấy. Và cáºu cÅ©ng không. Diane cÅ©ng không. Chúng ta Ä‘á»u là những kẻ xa lạ vá»›i anh ấy, nhÆ°ng chỉ có ba chúng ta quan tâm đến Jordan phần nà o. Có, song chÆ°a đến mức cần thiết, tôi nghÄ© váºy. Thế mà chuyện đó không có ý nghÄ©a nhiá»u lắm vá»›i anh ấy NhÆ°ng cuối cùng có ý nghÄ©a nà o đấy vá»›i tôi. Cáºu không cảm thấy thế à ?
- Không. - Tôi nói - Tôi chỉ không ham muốn gì mấy đồng tiá»n hoạnh tà i của Jordan. Tôi đã biết anh ấy sắp tá»± hủy.
Äiá»u đó là m Cully sững sá» :
- Thế thì cáºu đáng nguyá»n rủa quá, pháp sÆ° Merlyn à ! Cáºu quá báºy.
- Không phải tôi ý thức rõ. - Tôi nói - NhÆ°ng vá»›i má»™t thứ linh cảm lá» má». Tôi không ngạc nhiên khi anh báo tin đó cho tôi. Anh nhá»› không?
- Nhá»›. - Cully nói - Cáºu chẳng tá» ra thảng thốt tà nà o.
Tôi lơ đi :
- Thế còn Diane thì sao?
- Nà ng thá»±c sá»± Ä‘au khổ vì chuyện đó. - Cully nói - Cô ấy yêu Jordan. Cáºu biết không, mình ngủ vá»›i nà ng ta và o cái ngà y đám tang. Má»™t cú kỳ quái nhất Ä‘á»i mình. Nâng là m tình trong lúc khóc lóc nhÆ° Ä‘iên dại. Mình đạt đến cảm giác khoái lạc cùng lúc vá»›i cảm thức vá» sá»± thô bỉ, trâng tráo và lòng ân háºn, xấu hổ và rồi là má»™t ná»—i buồn tê tái vá» tấn bi hà i kịch của Ä‘á»i ngÆ°á»i
Anh thở dà i.
- Sau đó nà ng say sÆ°a liên miên mấy tháng liá»n và thÆ°á»ng xuyên gục đầu khóc trên vai tôi. Rồi nà ng gặp má»™t anh nhà già u ngốc nghếch và hiện nay, nà ng là má»™t hiá»n ná»™i nghiêm túc tại má»™t nÆ¡i nà o đó của bang Minnesota.
- Váºy anh sẽ là m gì vá»›i chiếc jacket nà y? - Tôi há»i anh ta.
Bá»—ng dÆ°ng Cully cÆ°á»i nhăn nhở :
- Mình sắp Ä‘em cái áo nà y cho Gronevelt. Nà o, mình cÅ©ng muốn cáºu gặp ông ấy.
Anh đứng lên khá»i chiếc ghế chá»™p lấy cái áo jacket và đi ra khá»i văn phòng. Tôi Ä‘i theo anh. Chúng tôi Ä‘i dá»c theo hà nh lang. Cô thÆ° ký Ä‘Æ°a chúng tôi và o văn phòng riêng, rá»™ng mênh mông của ông Gronevelt.
Gronevelt đứng lên khá»i ghế ngồi. Trông ông có vẻ già hÆ¡n hình ảnh tôi nhá»› vỠông. Chắc phải và o khoảng cuối thất tuần, tôi nghÄ©. ăn mặc tháºt trang nhã, sang trá»ng.
Mái tóc bạc trắng là m ông trông giống một ngôi sao điện ảnh trong một vai nà o đó. Cully giới thiệu chúng tôi với nhau.
Gronevelt bắt tay rồi trầm giá»ng nói :
- Ta có Ä‘á»c quyển sách của cáºu. Hay lắm. Hãy cứ thế và rèn luyện thêm nữa. Má»™t ngà y không xa đâu, cáºu sẽ thà nh danh.
Tôi ngạc nhiên. Gronevelt Ä‘i trở lại việc kinh doanh cá» bạc, có má»™t thá»i ông đã là má»™t con ngÆ°á»i rất tồi tệ và ông vẫn còn là má»™t ngÆ°á»i được nể sợ ở Vegas. Vì má»™t và i lý do, tôi không bao giá» nghÄ© rằng ông ta lại là ngÆ°á»i mê Ä‘á»c sách. Lại má»™t phát bắn trượt mục tiêu.
Tôi biết rằng những ngà y thứ bảy và chủ nháºt là thá»i gian báºn rá»™n cho những ngÆ°á»i nhÆ° Gronevelt và Cully - Những vị quản lý các khách sạn lá»›n ở Vegas, nhÆ° khách sạn Xanadu. Há» có những bạn hà ng quen thân từ khắp má»i nÆ¡i trên nÆ°á»›c Mỹ bay tá»›i cho những cuá»™c nghỉ cuối tuần để đánh bạc và giải trà đủ má»i trò. Vì thế tôi nghÄ© chỉ nên ra mắt chà o Gronevelt rồi rút lui sá»›m.
Nhưng Cully lại thấy cái áo jacket Vegas Winner lên cái bà n giấy khổng lồ của Gronevelt và nói :
- Äây là cái cuối cùng. Rốt cuá»™c thì Merlyn cÅ©ng chịu vứt nó Ä‘i.
Tôi để ý thấy Cully Ä‘ang cÆ°á»i nhăn nhở. Má»™t đứa cháu cÆ°ng Ä‘ang chế giá»…u ông bác Ä‘ang sÆ°ng sỉa nhÆ°ng hắn biết cách ứng phó. Và tôi cÅ©ng nháºn thấy Gronevelt diá»…n vai của ông. Má»™t ông bác biết đùa chÆ¡i vá»›i thằng cháu, má»™t đứa hay gây rối, nhÆ°ng vá» lâu vá» dà i lại là đứa tà i năng nhất và là kẻ đáng tin cáºy nhất. Äứa cháu sẽ kế nghiệp mình.
Gronevelt bấm chuông gá»i cô thÆ° ký, và khi cô và o, ông bảo cô :
- Mang cho ta một cái kéo lớn.
Tôi thắc mắc không biết má»™t cô thÆ° ký của ông Chủ tịch khách sạn Xanadu lại lấy má»™t cái kéo lá»›n để là m gì và o lúc sáu giá» chiá»u của má»™t buối tối thứ bảy. Cô trở lại vá»›i cái kéo cầm tay chỉ trong vòng hai phút. Gronevelt lấy cái kéo và bắt đầu cắt chiếc áo jacket Vegas Winner của tôi. Ông nhìn vẻ mặt Ä‘á» ra của tôi và nói :
- Anh không biết ta ghét ba đứa anh đến thế nà o đâu khi các anh cứ lượn lá» ngang qua casino của ta và mặc ba cái áo jacket chết tiệt nà y. Nhất là cái đêm mà Jordan vá»› Ä‘áºm má»™t quả là m ta muốn xiểng liểng.
Tôi nhìn ông biến chiếc áo jacket thà nh má»™t đống giẻ lá»›n trên bà n và rồi tôi nháºn ra ông Ä‘ang chá» tôi trả lá»i ông :
- Ông thá»±c sá»± không báºn tâm ai thắng ai thua, đúng không? - Tôi há»i.
- Chuyện nà y không liên quan gì đến số tiá»n thắng bạc. - Gronevelt nói - Nó tệ hại khủng kiếp. Cully đây từng mặc cái áo ấy và là má»™t tay chÆ¡i thoái hoá. Hắn vẫn còn nhÆ° thế và mãi mãi sẽ là nhÆ° thế. Hắn chỉ dịu cÆ¡n tạm thá»i đấy thôi.
Cully là m một cỠchỉ phản đối, nói :
- Cháu là một doanh gia mà ?
Nhưng Gronevelt xua tay và Cully tịt ngòi, nhìn những mảnh vải bị cắt vụn trên bà n.
- Ta có thể sống với sự may mắn. - Gronevelt nói - Nhưng ta không tha thứ được những trò xảo quyệt, láu cá.
Gronevelt Ä‘ang táy máy vá»›i lá»›p lót bằng lụa giả rẻ tiá»n của chiếc áo, cắt nó ra thà nh những mảnh vụn, nhÆ°ng chỉ là cho hai bà n tay báºn rá»™n thế thôi, trong lúc ông Ä‘Ã m đạo ông nói thẳng vá»›i tôi :
- Còn anh, Merlyn, anh là má»™t trong những tay chÆ¡i cá» bạc dở nhất mà tôi từng gặp trong hÆ¡n năm mÆ°Æ¡i năm ở trong ngà nh kinh doanh nà y. Anh còn tệ hÆ¡n má»™t tay chÆ¡i thoái hoá. Vì anh là má»™t tay chÆ¡i lãng mạn! Anh nghÄ© anh là má»™t trong những nhân váºt giống nhÆ° trong tiểu thuyết của Ferber, cô ta cho má»™t tay chÆ¡i ngốc nghếch thà nh kẻ anh hùng. Anh đánh bạc nhÆ° má»™t thằng ngốc. Lúc thì anh theo má»™t hệ thống, lúc thì anh zigzag lung tung. Nghe ta nói đây, anh là má»™t trong số Ãt ngÆ°á»i nÆ¡i cuá»™c Ä‘á»i nà y mà ta tha thiết khuyên nên bá» chÆ¡i cá» bạc.
Và rồi ông đặt kéo xuống, và cÆ°á»i tháºt cởi mở, thân thiện vá»›i tôi.
- Nhưng nói sao được, bởi cách chơi đó thể hiện đúng cái bản chất nghệ sĩ lông bông của anh mà .
Thá»±c sá»± tôi có hÆ¡i tá»± ái chút chút! Và ông cÅ©ng nháºn thấy Ä‘iá»u ấy. Tôi tá»± cho mình là má»™t tay chÆ¡i khôn ngoan, biết Ä‘iá»u tiết luáºn lý há»c vá»›i ma thuáºt huyá»n há»c?
Biết pha trá»™n lô-gÃc vá»›i ma-gic bằng công thức và liá»u lượng tÆ°Æ¡ng thÃch để cho ra má»™t hổ lốn thần kỳ! Có khả năng chuyển nguy thà nh an, chuyển bại thà nh liệt! Bố già lõi Ä‘á»i Gronevelt hình nhÆ° Ä‘á»c được tâm hồn tôi.
- Merlyn. - Ông nói - Ta thÃch cái tên đó. Hợp vá»›i anh lắm. Theo những gì ta từng Ä‘á»c, thì tay ấy cÅ©ng chẳng phải là má»™t pháp sÆ° cao cÆ°á»ng gì lắm đâu. Và anh cÅ©ng đếch phải.
Ông cầm cây kéo lên và bắt đầu cắt trở lại.
- Mà nà y, hồi ấy thế quái nà o anh lại đi đánh nhau với cái thằng hạ tiện phách lối kia?
Tôi nhún vai :
- Tôi chẳng ham đánh nhau đâu. NhÆ°ng ông biết sá»± thể nhÆ° thế nà o rồi đấy. Hồi ấy tôi Ä‘ang cảm thấy buồn bá»±c vá» chuyện rá»i xa gia đình. Má»i sá»± Ä‘ang diá»…n tiến theo chiá»u hÆ°á»›ng tồi tệ. Nên tôi Ä‘ang tìm cách trút cÆ¡n Tarzan nổi giáºn xuống đầu má»™t ai đó.
- Cáºu nhắm sai ngÆ°á»i rồi. - Gronevelt nói - Cully đã cứu cáºu. Vá»›i sá»± giúp đỡ nho nhá» của tôi.
- Cám ơn. - Tôi nói.
- Tôi má»i cáºu ta là m việc, nhÆ°ng cáºu ta không muốn. - Cully nói.
Äiá»u đó là m tôi ngạc nhiên. Hiển nhiên là Cully đã bà n chuyện ấy vá»›i Gronevelt trÆ°á»›c khi anh má»i tôi là m việc. Và rồi bá»—ng dÆ°ng tôi nháºn ra rằng Cully có lẽ đã nói vá»›i Gronevelt má»i chuyện vá» tôi. Và chuyện khách sạn sẽ bao che cho tôi nhÆ° thế nà o nếu nhÆ° đám Liên bang đến Ä‘iá»u tra tôi.
- Sau khi Ä‘á»c quyển sách của anh, ta nghÄ© có thể dùng anh nhÆ° má»™t ngÆ°á»i phụ trách Giao tế nhân sá»±. - Gronevelt nói - Má»™t nhà văn hay nhÆ° anh hẳn là thÃch hợp vá»›i vai trò nà y.
Tôi không muốn nói với ông rằng đó là hai chuyện hoà n toà n khác nhau. Nên tôi nói trớ đi :
- Xin cám Æ¡n rất nhiá»u vá» thịnh tình của ông. NhÆ°ng rất tiếc là vợ tôi sẽ chẳng chịu rá»i New York đâu, vì gia đình bố mẹ cô ấy ở đó.
Gronevelt gáºt đầu.
- Có lẽ tốt hơn anh không nên sống ở Vegas, vì cách đánh bạc của anh. Lần tới anh đến đây, chúng ta sẽ cùng đi ăn tối với nhau nhé.
Chúng tôi hiểu những lá»i đó nhÆ° là lá»i cáo từ khéo và ra Ä‘i.
Cully có hẹn Ä‘i ăn vá»›i và i tay chÆ¡i lá»›n đến từ California mà anh không thể hủy, vì thế tôi Ä‘i ăn má»™t mình. Anh đã dà nh má»™t suất bữa ăn tối có biểu diá»…n tạp kỹ của khách sạn cho tôi. Thế là tôi đến. Äó là hoạt cảnh bình thÆ°á»ng ở Vegas vá»›i các cô múa phụ há»a gần nhÆ° khá»a thân các mà n ca vÅ© nhạc vá»›i má»™t ca sÄ© ngôi sao và và i mà n tạp kỹ. Mà n duy nhất gây ấn tượng cho tôi là mà n NgÆ°á»i đẹp vá»›i Ä‘Ã n gấu.
Má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đẹp bÆ°á»›c ra sân khấu vá»›i sáu con gấu khổng lồ và nà ng Ä‘iá»u khiển chúng là m đủ trò. Sau khi má»—i con gấu hoà n thà nh má»™t trò, ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà lại hôn lên miệng con gấu đó và nó sẽ láºp tức lê bÆ°á»›c lùi vá» vị trà của nó ở Ä‘Æ°á»ng biên. Những con gấu vá»›i bá»™ lông rất dà y khiến chúng trông hoà n toà n phi giá»›itÃnh, giống nhÆ° đồ chÆ¡i. NhÆ°ng tại sao ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà lại dùng nụ hôn nhÆ° má»™t trong những dấu hiệu Ä‘iá»u khiển của nà ng? Theo sá»± hiểu biết của tôi, thì gấu đâu có hôn để biểu thị tình cảm. Và rồi tôi nháºn ra rằng nụ hôn nhằm gá»i đến công chúng, má»™t cái ném vá» phÃa khán giả. Rồi tôi lại thắc mắc phải chăng ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đã là m Ä‘iá»u ấy vá»›i ý thức nhÆ° má»™t dấu hiệu của lòng ngạo mạn, má»™t lá»i miệt thị tinh tế?
Tôi vẫn luôn ghét các đám xiếc và từ chối dẫn đám con Ä‘i xem xiếc. Vì thế cÅ©ng chÆ°a bao giá» thá»±c sá»± thÃch các mà n xiếc thú. NhÆ°ng mà n nà y đã mê hoặc tôi đủ để tôi phải theo dõi suốt từ đầu đến cuối. Có lẽ má»™t trong các con gấu sẽ tạo sá»± ngạc nhiên.
Khi mà n trình diá»…n chấm dứt, tôi lang thang ra ngoà i, Ä‘i và o các casino để đổi phần tiá»n còn lại ra các con phỉnh và rồi đổi các con phỉnh thà nh biên nháºn tiá»n mặt. Äã gần mÆ°á»i má»™t giỠđêm.
Tôi bắt đầu chÆ¡i crap, và thay vì đánh nhỠđể kiá»m giữ tổn thất ở mức thấp nhất, tôi lại thình lình nổi hứng sảng, đánh cá những ván đến năm mÆ°Æ¡i và má»™t trăm đô-la. Tôi Ä‘ang thua khoảng ba ngà n đô-la thì Cully đến sau tôi, dẫn đầu đám tay chÆ¡i lá»›n đến bà n và láºp tÃn dụng cho há».
Anh ta ném một cái nhìn mỉa mai, nhạo báng và o những lần đánh ra trên tấm thảm xanh trước mặt tôi.
- Nà y, cáºu không đánh bạc nữa chứ? - Anh nói vá»›i tôi.
Tôi cảm thấy “quê độ†quá và khi con xúc xắc mở ra tôi lấy phần còn lại của các con phỉnh của tôi, Ä‘i đến phòng thủ quỹ và đổi chúng thà nh biên nháºn. Khi tôi quay lại Cully Ä‘ang đợi tôi.
- Bá»n mình kiếm gì uống Ä‘i. - Anh nói.
Và anh dẫn tôi đến quầy cocktail nÆ¡i trÆ°á»›c đây chúng tôi vẫn thÆ°á»ng bù khú vá»›i Jordan và Diane. Từ vùng tối đó chúng tôi nhìn ra khu casino được chiếu sáng rá»±c rỡ.
Khi chúng tôi ngồi xuống, cô tiếp viên nháºn ra ngay Cully, liá»n Ä‘on đả đến trình diện và chá» lệnh tức thì.
- Váºy là cáºu lại rÆ¡i ngoà i toa tà u. - Cully nói - Cái trò Ä‘á» Ä‘en ma quái đó nó giống nhÆ° bệnh sốt rét cứ tái phát hoà i.
- Anh cÅ©ng thế? - Tôi há»i.
- CÅ©ng lai rai đôi khi? - Cully nói - Có Ä‘iá»u tôi không bao giá» bị trá»ng thÆ°Æ¡ng. Cáºu thua hết bao nhiêu?
- Chừng khoảng hai thiên. - Tôi nói - Tôi đã đổi phần lá»›n tiá»n thà nh biên nháºn. Tôi sẽ hoà n tất việc đó trong tối nay.
- Ngà y mai là chủ nháºt. - Cully nói - Tay luáºt sÆ° bạn tôi Ä‘ang sẵn sà ng váºy sáng sá»›m mai cáºu có thể thảo chúc thÆ° và gá»i cho anh cáºu. Rồi tôi sẽ dÃnh nhÆ° keo vá»›i cáºu cho đến khi tôi Ä‘Æ°a cáºu lên chuyến bay buổi chiá»u Ä‘i New York.
- Chúng ta đang cố là m một chuyện giống như đã từng thỠmột lần với Jordan. - Tôi nói đùa.
Cully thở dà i :
- Tại sao anh ta là m chuyện đó? Váºn may Ä‘ang thay đổi. Anh ta sắp là m kẻ chiến thắng nữa. Anh ta chỉ cần nÃu và o đó.
- Có lẽ anh ấy không muốn thúc đẩy váºn may. - Tôi nói.
- Chắc là tôi đang đùa ấy mà . - Cully nói.
Sáng hôm sau Cully bấm chuông phòng tôi và chúng tôi cùng ăn Ä‘iểm tâm. Sau đó anh chở tôi xuống phố Vegas Strip đến má»™t văn phòng luáºt sÆ°, ở đó chúc thÆ° của tôi được tạo ra và chứng thá»±c. Tôi lặp lại đôi ba lần rằng anh tôi Artie, phải được gá»i má»™t bản copy của chúc thÆ°. Khi tôi nhắc lại đến lần thứ tÆ°, Cully sốt ruá»™t cắt ngang :
- Má»i chuyện Ä‘á»u đã được giải thÃch kỹ cà ng cả rồi anh ngố à . Äừng có mà lẩm cẩm ông cụ non nữa. Má»i chuyện sẽ được thá»±c hiện đúng từng li từng tÃ. Cứ yên chà ăn no ngủ kỹ!
Khi chúng tôi rá»i văn phòng, Cully chở tôi dạo quanh thà nh phố và chỉ cho tôi thấy công cuá»™c xây dá»±ng má»›i Ä‘ang liên tục phát triển. Tòa cao ốc sừng sững nhÆ° ngá»n thảp vÆ°Æ¡n lên trá»i xanh của khách sạn Sands, lấp lánh mà u và ng tÆ°Æ¡i rá»±c rỡ giữa bầu trá»i sa mạc.
- Thà nh phố nà y vẫn Ä‘ang tăng trưởng và không ngừng tăng trưởng. - Cully nói - Sa mạc hầu nhÆ° vô táºn trải dà i đến các ngá»n núi xa mút mắt.
- Không gian còn bao la. - Tôi nói.
Cully cÆ°á»i :
- Rồi cáºu sẽ thấy. Cá» bạc là ngÆ°á»i khách Ä‘ang đến.
Chúng tôi dùng bữa ăn trÆ°a nhẹ, và rồi để tưởng nhá»› thá»i xÆ°a, chúng tôi và o khách sạn Sands, bá» ra má»—i ngÆ°á»i hai trăm đô-la để chÆ¡i crap. Cully nói kiểu tá»± hà o :
- Hãy xem tháºp nhị huyá»n công từ cánh tay phải của ta đây!
Rồi vá»›i vẻ mặt trang nghiêm, nhuốm phần huyá»n bÃ, tay trái vẽ má»™t vòng tròn, tay phải cầm con xúc xắc vung lên, anh vừa hô :
- Hey presto! Cấp cấp nhÆ° luáºt lệnh! Sáu mặt sặc máu luôn! - Vừa ném con xúc xắc ra.
Và anh vẫn kém may mắn nhÆ° tá»± bao giá» khiến cả hai đứa thua nhẵn luôn bốn trăm đô. NhÆ°ng tôi nháºn thấy anh không để tâm và o chuyện ấy. Anh không còn mê bà i nữa. Chắc chắn anh đã thay đổi.
Anh lái xe Ä‘Æ°a tôi ra phi trÆ°á»ng và củng chá» vá»›i tôi ở cổng cho đến khi tôi lên máy bay.
- Hãy gá»i cho mình ngay nếu nhÆ° cáºu gặp chuyện rắc rối nà o. - Cully nói - Và lần tá»›i khi cáºu đến đây chúng ta sẽ dùng bữa vá»›i Gronevelt. Ông ấy quý cáºu và đó sẽ là má»™t ngÆ°á»i thân rất tốt cho ta.
Tôi gáºt đầu. Rồi rút các biên lai tiá»n mặt ra khá»i túi. Những biên lai của ba mÆ°Æ¡i ngà n đô-la gá»i phòng thủ quỹ của casino, khách sạn Xanadu. Các khoản chi phà của tôi cho cuá»™c hà nh trình, tiá»n thua bạc và tiá»n vé máy bay, tổng cá»™ng Æ°á»›c chừng ba ngà n đô. Tôi Ä‘Æ°a các biên nháºn tiá»n mặt cho Cully.
- Hãy giữ những cái nà y giùm mình. - Tôi nói - Tôi đã thay đổi quyết định.
Cully dếm những tá» biên nháºn. MÆ°á»i hai tá». Anh kiểm lại tổng số tiá»n :
- Cáºu tin tưởng mình đến mức giao các chi phiếu ngân hà ng nà y cho mình? - Anh há»i - Ba mÆ°Æ¡i ngà n đô, má»™t con số khá lá»›n đấy.
- Mình phải tin tưởng má»™t ai chứ. - Tôi nói - Vả chăng, mình đã thấy cáºu từ chối hai mÆ°Æ¡i ngà n đô-la của Jordan khi cáºu còn trên răng dÆ°á»›i dép kia mà .
- Chỉ tại vì cáºu đã là m mình phải thấy xấu hổ nếu mừng rỡ vồ ngay khi anh ấy mở lá»i. - Cully nói - OK, mình sẽ giữ kỹ cái nà y cho cáºu. Và nếu nhÆ° có chuyện tháºt cần kÃp, mình có thể cho cáºu mượn tiá»n mặt từ tà i khoản của mình, có cái nà y bảo chứng. Äể giúp cáºu không lÆ°u lại dấu vết nà o.
- Cám Æ¡n Cully. - Tôi nói - Cám Æ¡n vá» phòng ở khách sạn, vá» những bữa ăn và vá» má»i chuyện. Nhất là cám Æ¡n rất nhiá»u đã giúp mình gỡ rối.
Tôi cảm nháºn cÆ¡n trà o dâng thá»±c sá»± của cảm tình đối vá»›i anh. Anh là má»™t trong số những ngÆ°á»i bạn hiếm hoi của tôi. Và tuy thế tôi vẫn ngạc nhiên khi anh ôm tôi để từ biệt khi tôi bÆ°á»›c lên máy bay.
Và trên chiếc phải lá»±c cÆ¡ bay từ vùng sáng sang các múi giá» tối hÆ¡n ở miá»n Äông, chuồn nhanh khá»i mặt trá»i Ä‘ang lặn xuống ở miá»n Tây, và chìm và o bóng tối, tôi nghÄ© vá» cảm tình của Cully dà nh cho tôi. Chúng tôi biết nhau quá Ãt. Và tôi nghÄ© vì cả hai Ä‘á»u có Ãt ngÆ°á»i mà chúng tôi có thể thá»±c sá»± quen biết. Giống nhÆ° Jordan. Và chúng tôi phải chia sẻ ná»—i thất bại cỉta Jordan và sá»± đầu hà ng của anh trÆ°á»›c cái chết.
Từ sân bay, tôi gá»i Vallie để báo cho nà ng biết tôi đã vá» nhà sá»›m hÆ¡n dá»± tÃnh má»™t ngà y. Không ai trả lá»i.
Tôi không muốn gá»i vá» nhà bố mẹ nà ng nên kêu taxi chạy vá» Bronx. Vallie vẫn chÆ°a có ở nhà . Tôi lạỉ thấy ganh tị, bá»±c bá»™i là nà ng đã mang lÅ© nhóc vá» thăm ông bà ngoại ở Long Island. NhÆ°ng rồi nghÄ© mình lẩm cẩm quá.
Tại sao nà ng phải ở nhà má»™t mình ngà y chủ nháºt nÆ¡i căn há»™ chúng tôi khi nà ng có thể hòa và o không khà vui nhá»™n của gia đình nà ng, vá»›i anh chị em và bạn bè, nÆ¡i bá»n trẻ có thể rong chÆ¡i ngoà i đồng cá» xanh tÆ°Æ¡i, giữa không khà trong là nh?
Tôi có thể chá» nà ng. Nà ng sẽ vá» nhà sá»›m thôi. Trong khi chỠđợi, tôi gá»i Ä‘iện thoại cho Artie. Vợ anh đến nhấc Ä‘iện thoại lên và nói Artie đã lên giÆ°á»ng sá»›m vì cảm thấy không được khoẻ. Tôi bảo chị đừng đánh thức anh ấy vì không có gì quan trá»ng. Và vá»›i má»™t chút cảm thức hoảng sợ, tôi há»i Artie có sao không. Chị nói anh chỉ thấy mệt thôi vì thá»i gian gần đây đã là m việc quá căng chứ cÅ©ng chẳng có gì, không đến nổi phải gá»i bác sÄ©. Tôi nói sẽ gá»i Artie hôm sau, trong giá» là m việc, rồi gác máy.
Xem tiếp chương 15
Last edited by phongvan; 18-09-2008 at 04:44 PM.
|
30-08-2008, 11:13 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 15
Năm tiếp theo đó là năm hạnh phúc nhất Ä‘á»i tôi.
Tôi Ä‘ang chá» xây nhà . Äây là lần đầu tôi có được căn nhà riêng của mình, và tôi có má»™t cảm thức ngồ ngá»™ vá» chuyện đó. Rằng cuối cùng, giỠđây tôi cÅ©ng giống nhÆ° bao ngÆ°á»i khác. Chúng tôi sẽ có má»™t gia đình Ä‘á»™c láºp, riêng biệt hẳn và không còn lệ thuá»™c và o xã há»™i và ngÆ°á»i khác.
Tôi nghÄ© Ä‘iá»u nà y phát sinh từ sá»± kiêng kỵ ngà y cà ng lá»›n nÆ¡i tôi đối vá»›i khu nhà ở mà tôi Ä‘ang sống trong đó. Vì những phẩm chất xã há»™i tốt của há», nhiá»u ngÆ°á»i da Ä‘en và da trắng đã thăng tiến trong nấc thang xã há»™i và trở nên không thÃch hợp khi ở lại trong khu nhà ở nữa, khi há» kiếm được quá nhiá»u tiá»n. Và khi há» dá»n và o, Ä‘en hay trắng, cÅ©ng thÆ°á»ng là những kẻ sẽ sống trá»n bếp ở đó. Äa số là dân nghiện ma tuý, nghiện rượu, ma cô, chủ chứa, đầu trá»™m Ä‘uôi cÆ°á»›p và tháºm chà cả những đứa hiếp dâm.
TrÆ°á»›c là n sóng xâm lấn má»›i, cảnh sát ở khu chung cÆ° phải “lui quân chiến lượcâ€. Äám ngÆ°á»i má»›i đến còn ngang ngược, vô chÃnh phủ hÆ¡n. Chúng phá hoại má»i thứ.
Thang máy hết chạy được nữa, cá»a kÃnh các phòng lá»›n bị ném vỡ và không bao giỠđược sá»a chữa. Khi tôi từ chá»— là m việc vá» nhà , những chai rượu rá»—ng không lăn lóc trên lối Ä‘i chung và năm, ba ngÆ°á»i ngồi say ngáºt ngưỡng trên các băng ghế đặt bên ngoà i các lô nhà . Vallie luôn lo Ä‘i đón con ở trạm xe buýt khi chúng tan trÆ°á»ng. Äã có lần nà ng từng há»i tôi có nên dá»n vá» nhà bố mẹ nà ng ở nhá» cho đến khi nhà riêng của chúng tôi xây xong. Nà ng Ä‘Æ°a ra gợi ý nà y sau chuyện má»™t bé gái da Ä‘en má»›i mÆ°á»i tuổi bị hãm hiếp rồi bị ném xuống từ trên mái má»™t cao ốc. Tôi nói không; chúng tôi nên chịu Ä‘á»±ng má»™t thá»i gian. Chúng tôi sẽ ở lại. Tôi biết Vallie Ä‘ang nghÄ© gì, nhÆ°ng nà ng quá xấu hổ để nói toạc ra Ä‘iá»u đó. Nà ng sợ đám da Ä‘en. Vì nà ng đã được giáo dục và điá»u kiện hóa nhÆ° má»™t ngÆ°á»i có đầu óc phóng khoáng tin và o sá»± bình đẳng giữa ngÆ°á»i và ngÆ°á»i, nà ng không thể nhìn nháºn sá»± kiện là nà ng sợ tất cả đám ngÆ°á»i da Ä‘en Ä‘ang sống ở quanh nà ng.
Tôi có má»™t quan Ä‘iểm khác. Tôi là ngÆ°á»i thá»±c tế chứ không giáo Ä‘iá»u, cố chấp (ấy là tôi tá»± nghÄ© thế, còn thá»±c tế thế nà o xin để hạ hồi phân giải). Äiá»u Ä‘ang xảy ra là thà nh phố New York Ä‘ang biến những dá»± án nhà ở thà nh những khu ghéttô má»›i cho ngÆ°á»i da Ä‘en, cô láºp ngÆ°á»i da Ä‘en vá»›i phần còn lại của cá»™ng đồng da trắng.
Thá»±c tế là dùng các dá»± án chúng cÆ° nà y nhÆ° má»™t vòng Ä‘ai y tế. Những khu Harlem tà hon được tẩy trắng vá»›i chủ nghÄ©a tá»± do đô thị. Và tất cả đám cặn bã kinh tế của tầng lá»›p lao Ä‘á»™ng da trắng bị cách ly nÆ¡i đây, những kẻ được giáo dục quá bết bát nên không kiếm sống nổi, hay quá không thÃch nghi để cùng nhau gìn giữ cÆ¡ cấu gia đình.
Những ai có tà chút của cải tiá»n bạc chắt mót được sẽ chạy ra vùng ngoại ô hoặc nhà riêng hay các căn há»™ thÆ°Æ¡ng mại để sống. NhÆ°ng cán cân quyá»n lá»±c vẫn chÆ°a chuyển đổi. NgÆ°á»i da trắng vẫn đông hÆ¡n ngÆ°á»i da Ä‘en ở nÆ¡i đây vá»›i tỉ lệ hai trên má»™t. Tôi hình dung khu nhà nà y vẫn khá an toà n Ãt ra là trong vòng mÆ°á»i hai tháng chúng tôi còn phải sống ở đây. Tôi chẳng thá»±c sá»± quan tâm đến chuyện gì khác. Thú tháºt là tôi xem thÆ°á»ng tất cả đám ngÆ°á»i ở đó. Há» sống nhÆ° thú váºt, không có chút ý chà hay nghị lá»±c nà o, chỉ mong kéo lê ngà y qua ngà y vá»›i rượu và ma túy chỉ để giết thá»i gian bất cứ khi nà o há» kiếm được mấy thứ đó. NÆ¡i nà y Ä‘ang trở thà nh má»™t viện mồ côi tồi tà n.
Nhưng nếu thế tại sao tôi còn ở đó? Tôi là cái gì?
Má»™t phụ nữ da Ä‘en trẻ vá»›i bốn đứa con nhá» sống cùng tầng vá»›i chúng tôi. Cô ta có thể hình rắn chắc, trông rất gợi tình, đầy chất hà i hÆ°á»›c ý nhị, sinh Ä‘á»™ng và tinh thần lạc quan. NgÆ°á»i chồng đã bá» cô trÆ°á»›c khi cô dá»n và o ở chúng cÆ° nà y, và tôi chÆ°a bao giá» thấy bóng dáng anh ta. Ban ngà y ngÆ°á»i phụ nữ ấy là má»™t bà mẹ tốt; bá»n trẻ luôn sạch sẽ tinh tÆ°Æ¡m, lúc nà o cÅ©ng được mẹ Ä‘Æ°a đón Ä‘i há»c đến táºn chá»— trạm xe buýt dừng. NhÆ°ng ban đêm bà mẹ lại bá» lÆ¡ không chăm sóc lÅ© trẻ nữa. Sau bữa ăn tối, chúng tôi có thể thấy cô ấy chÆ°ng diện rất mÆ°á»›t, Ä‘i đến nÆ¡i hẹn vá»›i bạn tình trong khi lÅ© nhóc bị bá» mặc ở nhà má»™t mình. Äứa lá»›n nhất cÅ©ng chỉ má»›i mÆ°á»i bốn tuổi.
Vallie thÆ°á»ng lắc đầu tá» vẻ ái ngại và tôi bảo nà ng đâu phải việc của mình. Äèn nhà ai nấy sáng, rá»—i hÆ¡i đâu Ä‘i lo chuyện tầm phà o?
NhÆ°ng má»™t đêm, đã khuya, khi chúng tôi Ä‘i ngủ, chúng tôi nghe tiếng rú của xe chữa lá»a. Và chúng tôi có thể ngá»i thấy mùi khói ngay trong căn há»™ của mình. Cá»a sổ phòng ngủ của chúng tôi nhìn thẳng qua căn há»™ của ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà da Ä‘en, và giống nhÆ° má»™t cảnh trong phim, chúng tôi có thể thấy những ngá»n lá»a nhảy múa trong căn há»™ đó và đám trẻ nhá» chạy ngang qua. Vallie nhảy ra, vẫn mặc áo ngủ, kéo má»™t tấm chăn khá»i giÆ°á»ng và chạy vụt ra khá»i cá»a. Tôi chạy theo nà ng. Chúng tôi vừa kịp lúc để thấy cánh cá»a chÃnh của căn há»™ kia báºt mở và bốn đứa trẻ chạy ùa ra lối Ä‘i hà nh lang. Äà ng sau bá»n trẻ, có thể thấy lá»a cháy phừng phừng trong căn há»™. Vallie Ä‘ang chạy dá»c lối Ä‘i hà nh lang theo sau bá»n trẻ và tôi thắc mắc không hiểu nà ng Ä‘ang là m cái gì váºy. Nà ng chạy cuống cuồng, tấm chăn trong tay nà ng kéo lê trên sà n.
Rồi tôi thấy Ä‘iá»u nà ng đã thấy. Bé gái lá»›n nhất, Ä‘i ra sau cùng, hét những đứa nhá» hÆ¡n chạy Ä‘i, đã bắt đầu ngã xuống.
Lá»a cháy trên lÆ°ng con bé. Rồi nó trở thà nh má»™t ngá»n Ä‘uốc sống. Nó ngã xuống sà n xi măng, nằm hấp hốỉ. Vallie nhà o đến, bá»c nó trong tấm chăn. Những là n khói xám tá»a lên trên há» trong lúc lÃnh chữa lá»a tuôn và o lối Ä‘i hà nh lang vá»›i vòi rồng.
Mấy ngÆ°á»i lÃnh chữa lá»a mang nạn nhân Ä‘i và Vallie quay vá» vá»›i tôi trong căn há»™. Xe cấp cứu chạy và o lối Ä‘i ná»™i bá»™ của chung cÆ°. Rồi thình lình chúng tôi thấy ngÆ°á»i mẹ trong căn há»™ đối diện chúng tôi. Cô ta Ä‘áºp tay thình thình và o cá»a kÃnh và gà o khóc nhÆ° Ä‘iên. Máu chảy loang lổ trên quần áo cô. Tôi không biết cô ta Ä‘ang là m trò quái quá»· gì và rồi nháºn ra rằng cô ấy Ä‘ang tá»± xiên ngÆ°á»i mình và o những mảnh kÃnh vỡ! Eo Æ¡i! Trông hãi quá!
Những ngÆ°á»i chữa lá»a đến sau cô, bÆ°á»›c ra từ những đóng khói còn cuá»™n lên từ những đám lá»a vừa bị dáºp tắt nÆ¡i đồ đạc đã cháy thà nh than. Há» kéo cô ra khá»i khung cá»a sổ và rồi chúng tôi thấy cô bị trói và o má»™t cái cáng, Ä‘Æ°a và o xe cấp cứu.
CÅ©ng may là nhá» sá»± can thiệp kịp thá»i của những ngÆ°á»i lÃnh cứu há»a nên chỉ duy nhất căn há»™ đó bị cháy thôi và lá»a đã không lan sang các căn kế cáºn. Còn cô bé bị cháy, theo há» nói, sẽ bình phục mặc dầu bị phá»ng nặng.
NgÆ°á»i mẹ và i ngà y sau đã xuất viện.
Chiá»u thứ bảy tuần sau, Vallie mang lÅ© trẻ vá» nhà bố mẹ nà ng để tôi được yên tÄ©nh viết sách. Tôi Ä‘ang là m việc có trá»›n ngon là nh thì bá»—ng nghe tiếng gõ và o cá»a nhà mình. Äó là má»™t tiếng gõ rụt rè mà tôi chỉ thoáng nghe được từ bà n là m việc của mình.
Khi tôi mở cá»a thì thấy má»™t anh chà ng da Ä‘en gầy gò vá»›i nÆ°á»›c da mà u kem chocolate. Anh ta có hà m râu thÆ°a và tóc chải thẳng. Anh thì thầm tên mình, nhỠđến Ä‘á»™ tôi không nghe rõ nhÆ°ng tôi cứ gáºt đầu. Rồi anh ta nói :
- Tôi muốn đến để ngá» lá»i cám Æ¡n ông bà vá» những gì ông bà đã là m cho đứa con tá»™i nghiệp của tôi. - Và tôi hiểu ra rằng anh ta là ngÆ°á»i cha trong cái gia đình vừa bị há»a hoạn kia.
Tôi há»i ông ta có muốn và o uống má»™t ly nÆ°á»›c vá»›i tôi không.
Tôi nháºn thấy anh ta gần nhÆ° muốn khóc, cảm thấy xấu hổ và nhục nhã trong lúc nói lá»i cảm Æ¡n. Tôi nói vá»›i anh ta rằng vợ tôi Ä‘i xa, nhÆ°ng tôi sẽ cho nà ng biết là anh có ghé chúng tôi. Anh ta bÆ°á»›c và o cá»a để chứng tá» rằng anh không xúc phạm nếu từ chối bÆ°á»›c và o nhà tôi, nhÆ°ng anh không muốn uống gì.
Tôi cố gắng ká»m chế nhÆ°ng hình nhÆ° vẫn để lá»™ ra là tôi tháºt sá»± ghét anh ta. Ghét từ cái đêm xảy ra há»a hoạn.
Hẳn rằng anh ta cÅ©ng là má»™t trong những ngÆ°á»i da Ä‘en bá» mặc cho vợ con sống nhá» và o trợ cấp xã há»™i, còn mình cứ việc rong chÆ¡i, sống cuá»™c Ä‘á»i riêng. Tôi đã Ä‘á»c ná»n văn chÆ°Æ¡ng viết vá» những gia đình đổ vỡ, ly tán của ngÆ°á»i da Ä‘en ở New York. Và những xung Ä‘á»™t xã há»™i đã khiến những ngÆ°á»i đó rá»i bá» vợ con nhÆ° thế nà o. Trên phÆ°Æ¡ng diện nháºn thức, tôi hiểu Ä‘iá»u đó nhÆ°ng tôi vẫn thấy dị ứng vá»›i hiện tượng đó trên phÆ°Æ¡ng diện cảm xúc. Há» là ai mà đòi cái quyá»n sống riêng cuá»™c Ä‘á»i mình? Bản thân tôi cÅ©ng có sống riêng cho mình được đâu?
NhÆ°ng lúc đó tôi thấy khuôn mặt vá»›i mà u kem chocolate kia Ä‘ang dầm đìa nÆ°á»›c mắt. Và tôi để ý hai hà ng lông mi dà i trên đôi mắt mà u nâu hạt dẻ hiá»n từ của anh ta. Và rồi tôi nghe ra những lá»i thiết tha của anh :
- Nà y ông, - Anh ta nói - con gái bé bá»ng đáng thÆ°Æ¡ng của tôi đã chết má»›i hồi sáng say. Cháu chết trong nhà thÆ°Æ¡ng đó.
Anh ta bắt đầu rá»i Ä‘i nhÆ°ng anh tôi giữ anh ta lại và anh nói :
- Cái vết bá»ng không đến ná»—i quá nặng, ngÆ°á»i ta nghÄ© rằng con bé sẽ qua khá»i thôi, ấy thế mà cháu lại vắn số. Tôi đến thăm cháu và má»i ngÆ°á»i trong nhà thÆ°Æ¡ng đó nhìn chằm chằm và o tôi. Ông biết không? Tôi là bố con bé? Thế thì lúc đó tôi ở đâu? Lúc đó tôi Ä‘ang là m gì? Giống nhÆ° há» Ä‘ang phỉ báng tôi váºy? Ông biết không?
Vallie có cất má»™t chai rượu lúa mạch Ä‘en nÆ¡i phòng khách để dà nh cho bố nà ng và các anh em nà ng khi hỠđến thăm. Cả Vallie và tôi không ai thÆ°á»ng uống. NhÆ°ng tôi không biết nà ng để chai rượu đó ở đâu.
- Chá» tÃ. - Tôi nói vá»›i con ngÆ°á»i Ä‘ang khóc trÆ°á»›c mặt tôi - Anh cần má»™t ly rượu đấy.
Tôi tìm thấy chai rượu nÆ¡i nhà bếp và rót ra hai ly. Cả hai chúng tôi Ä‘á»u uống liá»n má»™t hÆ¡i và tôi có thể thấy anh ta đỡ hÆ¡n.
Và khi nhìn ngắm anh, tôi nháºn ra rằng anh ta không đến để ngá» lá»i cảm Æ¡n kẻ gá»i là ngÆ°á»i cứu mạng con gái anh. Anh đến để tìm má»™t ngÆ°á»i nà o đó hầu trút bầu tâm sá»± vá» ná»—i muá»™n phiá»n và mặc cảm tá»™i lá»—i của mình. Vì thế tôi lắng nghe và ngạc nhiên vì anh ta đã không thấy sá»± phê phán trên mặt tôi.
Anh uống cạn ly của mình và tôi rót thêm má»™t ly Whisky cho anh. Anh ta thả ngÆ°á»i xuống chiếc ghế sofa vẻ mệt má»i.
- Ông biết cho, tôi không bao giá» muốn rá»i xa vợ con đâu. NhÆ°ng cô ta quá trà n trá» sinh lá»±c và quá mạnh vá» chuyện ấy. Tôi phải là m việc vất vả. Tôi là m má»™t lúc hai việc và để dà nh tiá»n. Tôi muốn cho gia đình mình má»™t căn nhà và nuôi dạy con cái tá» tế. NhÆ°ng cô ấy muốn vui chÆ¡i, hưởng thụ. Cô ấy quá mạnh và tôi phải rá»i xa. Nhiá»u lần tôi cố gặp mặt con nhÆ°ng cô ấy cấm cản. Thế rồi chúng tôi cà ng lúc cà ng xa nhau và tôi đã gặp má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà thÃch sống theo lối sống của tôi và tôi trở nên má»™t ngÆ°á»i lạ ngay cả vá»›i các đứa con mình. Và bây giá» má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u phỉ báng tôi vì con gái của tôi chết. Là m nhÆ° tôi là má»™t trong những chà ng trai lông bông kia, bá» vợ già ở nhà để chạy theo các cô nhân tình trẻ.
- ChÃnh vợ anh đã để tụi trẻ ở nhà má»™t mình. - Tôi nói.
Anh thở dà i :
- Không thể trách cô ấy. Cô ta sẽ hóa rồ mất nếu đêm nà o cÅ©ng phải ở nhà . Và cô ấy không có tiá»n để thuê má»™t ngÆ°á»i giữ trẻ. Tôi có thể chịú Ä‘á»±ng cô ấy hoặc cÅ©ng có thể tôi đã giết cô ấy, hoặc Ä‘iá»u nà y hoặc Ä‘iá»u kia.
Tôi không thể bình luáºn gì mà chỉ nhìn anh ta và anh ta nhìn tôi. Tôi thấy ra ná»—i nhục nhã nÆ¡i anh ta khi thổ lá»™ tất cả những Ä‘iá»u nà y vá»›i má»™t ngÆ°á»i lạ mà đó lại là má»™t ngÆ°á»i da trắng. Và rồi tôi nháºn thức rằng tôi là ngÆ°á»i duy nhất mà anh ta có thể biểu lá»™ ná»—i xấu hổ của mình. Bởi vì tôi không tháºt sá»± để tâm và bởi vì Vallie đã dáºp tắt ngá»n lá»a Ä‘ang đốt cháy con gái anh ta.
- Tôi thấy cô ta gần như tự giết mình trong đêm đó! - Tôi nói.
Anh ta lại tuôn nước mắt :
- á»’, cô ấy yêu con thá»±c mà . Chuyện để bá»n trẻ ở nhà má»™t mình không có nghÄ©a gì. Cô ấy yêu chúng. Và cô ấy sẽ không bao giá» tha thứ cho mình, đó là điá»u đáng lo. NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà nà y rồi sẽ trà n ngáºp trong men rượu để tá»± hủy hoại mình. Tôi không biết phải là m gì cho cô ấy.
Tôi chẳng có thể bình luáºn gì vá» chuyện nà y. Trong đầu tôi chỉ nghÄ©, thế là mất toi má»™t buổi là m việc. NhÆ°ng thôi cÅ©ng Ä‘Ã nh váºy. Cuối cùng anh ta uống cạn ly Whisky và đứng lên. Lại tia nhìn tủi hổ đó hiện trên mặt anh ta lúc lặp lại lá»i cảm Æ¡n vợ chồng tôi vá» những gì chúng tôi đã là m cho con bé. Rồi rá»i nhà tôi.
Tối đó khi Vallie dẫn lÅ© nhóc vá» nhà , tôi kể lại cho nà ng toà n bá»™ câu chuyện. Thế là nà ng và o phòng ngủ nằm khóc mãi trong khi tôi phải loay hoay là m món xúp cho bá»n nhóc. Và tôi nghÄ© vá» chuyện mình đã quá vá»™i khi kết tá»™i ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đó trÆ°á»›c khi mình gặp và biết được chút gì vá» anh ta. Chỉ căn cứ và o những quyển sách mình đã Ä‘á»c tôi đã Ä‘em anh ta đánh đồng cá mè má»™t lứa vá»›i những đứa nghiện ngáºp rượu chè, xì ke ma túy đến sống ở khu nà y. Tôi đã nghÄ© anh ta chạy trốn cái thế giá»›i cùng khổ buồn thảm của mình để tá»± giải thoát hay tìm vui thú riêng cho bản thân, bá» mặc vợ con, nên má»›i Ä‘Æ°a đến việc con gái anh ta chết cháy. Anh ta sẽ không bao giá» tha thứ cho mình; anh ta sẽ tá»± trừng phạt nặng ná» hÆ¡n là tôi đã từng kết tá»™i anh ta, vì sá»± há»i hợt, bất cáºn nhân tình.
Má»™t tuần sau lại xảy ra vụ má»™t cặp vợ chồng da trắng ở khu đối diện đánh nhau và anh chồng cắt cổ chị vợ vì cái tá»™i chị ta Æ°a mèo mỡ. CÅ©ng may là chứa đến ná»—i tá» thÆ°Æ¡ng và chị vợ Ä‘a tình trông lại cà ng lãng mạn má»™t cách đầy kịch tÃnh vá»›i vòng băng mà u trắng quanh cổ khi chị ta Ä‘Æ°a đến Ä‘Ã n con đến trÆ°á»ng.
Tối biết là chúng tôi nên dá»n nhà đi là vừa.
Xem tiếp chương 16
Last edited by phongvan; 18-09-2008 at 04:44 PM.
|
|
|
| |