Auner là cựu cục trưởng CIA của nước Mỹ, trong lúc tại nhiệm đã đắc tội với không ít người cho nên rất nhiều kẻ thù của lão đã tìm đến tận cửa. Lần này ông hành trình đến Trung Quốc, có một kẻ thù công khai ra giá lấy tính mạng của ông.
Orde Wingate chính là sát thủ nhận đơn đặt hàng này, hắn đã sớm lẻn vào trong thành phố Vọng Hải cùng với đồng bọn nhằm ám sát ông. Orde Wingate hay Ne Win chính đều bị nằm trong sổ đen của hình cảnh quốc tế. Còn Suu Kyi mới kết bái cùng với hai ca ca này cho nên hình cảnh quốc tế không có bất kỳ tư liệu nào về cô ta.
Lần này Orde Wingate an bài Suu Kyi ám sát Auner bởi vì Suu Kyi có thể tiếp cận Auner mà không bị người khác để ý. Nhưng Ne Win lại lo lắng Suu Kyi sẽ gặp phải bất trắc gì đó. Hắn cùng với Suu Kyi không chỉ là huynh muội kết bái với nhau mà còn thân thiết hơn thế nữa. Orde Wingate cũng biết Ne Win và Suu Kyi có quan hệ rất thân mật, nhưng hắn cũng hiểu rằng xác suất để Suu Kyi ám sát Auner thành công là rất cao.
- Nhị đệ, đệ phụ trách việc hỗ trợ tam muội.
Orde Wingate không muốn tranh luận vấn đề này thêm nữa, hắn đứng dậy, nhìn khẩu súng ngắn bên hông Suu Kyi nói:
- Suu Kyi, em nhớ kỹ, sau khi xử lý mục tiêu xong phải lập tức rời đi, không được dây dưa.
- Anh yên tâm, em sẽ xử lý lão già kia.
Suu Kyi ngẩng đầu lên, nàng lạnh lùng cầm lấy khẩu súng trong tay nói:
- Chỉ cần một phát súng là đủ.
- Tốt lắm, anh về phòng trước đây, anh sẽ chuẩn bị sẵn đồ đạc, sau khi chuyện này thành công, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi đây.
Orde Wingate nói xong liền đi ra tới mở cửa phòng rồi quay đầu nhìn Ne Win nói:
- Nhị đệ, em cũng phải cẩn thận một chút.
Hắn nói xong, lập tức đi ra ngoài.
Orde Wingate vừa rời khỏi phòng, Ne Win đã ném khẩu súng xuống bàn, đi đến sau lưng Suu Kyi ôm lấy nàng ta. Miệng của hắn dán vào trên khuôn mặt lạnh lùng của Suu Kyi, thì thầm nói:
- Suu Kyi ngày mai hãy để anh đi, anh sẽ xử lý lão gia hỏa đó.
Bàn tay của Suu Kyi vẫn đang nắm khẩu súng. Bởi vì Ne Win hôn hít cái cổ trắng của nàng cho nên nàng liền nghiêng cổ, cười nhạt nói:
- Không cần, em sẽ xử lý lão già đó, anh không cần phải lo lắng cho em. Giết người đối với em dễ như trở bàn tay, em cũng đâu phải chưa làm qua chuyện này.
Ne Win liền đưa hai tay sờ soạng bộ ngực của Suu Kyi, thở dốc nói:
- Anh không muốn em mạo hiểm, em là của anh, anh không thể mất em.
Cuối cùng, Suu Kyi cũng quăng khẩu súng trong tay đi. Hai tay của nàng ôm lấy đầu của Ne Win, bờ môi dán vào môi của hắn. Ne Win vừa ôm Suu Kyi vừa đi tới giường, sau khi đưa Suu Kyi lên giường, hắn liền nằm đề lên người nàng.
Bộ ngực của Suu Kyi phập phà phập phồng, hai tay nàng nắm chặt lấy bả vai của Ne Win. Ne Win thô bạo cởi quần Suu Kyi ra, cả quần lót cũng bị hắn cởi xuống, sau đó hắn vùi đầu vào hạ thân của nàng. Suu Kyi liền phát ra từng thanh âm rên rỉ.
---------------------(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)------------------
Đêm qua ước hội cùng với Bạch Tình Đình. Tuy hai có chút hành động thân mật nhưng sau khi cùng với Bạch Tình Đình trở về nhà, Diệp Lăng Phi đã có thể ngủ ngon giác, tối thiểu hắn cũng đã biết rằng nàng không còn giận hắn nữa. Diệp Lăng Phi cảm thấy trong lòng có một sự ấm áp. Hắn có một ý muốn từ nay về sau tiếp xúc thân mật với Bạch Tình Đình hơn nữa. Kỳ thực, Bạch Tình Đình là một cô gái rất tốt, chỉ là Diệp Lăng Phi khi dễ nàng, cho nên nàng mới đối xử với hắn như vậy.
Buổi sáng, Diệp Lăng Phi rời khỏi giường, hắn nhìn đồng hồ thì đã thấy là chín giờ. Diệp Lăng Phi thầm tính toán, bây giờ cho dù có đến công ty cũng chẳng làm gì. Hắn đâu cần phải trông coi bộ tổ chức, đã có Trần Ngọc Đình lo liệu tất cả. Đã như vậy chi bằng gọi điện thoại cho nữ trợ lý của mình, bảo với cô ta nói với Trần Ngọc Đình là hôm nay mình không đi làm.
Có chủ ý như vậy, Diệp Lăng Phi liền gọi một cú điện thoại cho Từ Oánh, nói một câu “Hôm nay tôi không đi làm” rồi cúp điện thoại. Diệp Lăng Phi có thể tưởng tượng biểu lộ của Từ Oánh khi nhận được điện thoại này của mình sẽ thế nào, nhất định sẽ bất mãn với vị lãnh đạo thiếu trách nhiệm này.
Diệp Lăng Phi ngáp ngáp rồi đi xuống giường, xỏ chân vào đôi dép lê. Hắn định đi ra khỏi phòng ngủ thì điện thoại lại reo vang lên.
- Không phải là Trần Ngọc Đình gọi tới chứ?
Diệp Lăng Phi tưởng rằng Trần Ngọc Đình sẽ chất vấn tại sao không đi làm, nhưng khi cầm điện thoại lên thì thấy đó chính là số của tiểu nha đầu Tần Dao.
- Tiểu nha đầu này không phải là lâu rồi chưa thấy anh cho nên nhớ anh đấy chứ?
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Diệp đại ca, em cùng với Đình Đình đã tìm được căn phòng phù hợp, hôm nay chuẩn bị chuyển đồ tới đó.
Tần Dao do dự nói:
- Diệp đại ca, anh có rảnh rỗi không?
Diệp Lăng Phi dĩ nhiên nhớ lời nói của mình lúc trước là tiền phòng của Tần Dao sẽ do mình lo liệu. Vừa nghĩ đến Tần Dao ngày thường tham tiền này thì chuyện này có thể hiểu. Nhưng Diệp Lăng Phi cũng không quan tâm đến điều này, huống chi hắn đã có những tiếp xúc thân mật cùng với Tần Dao. Cho nên Diệp Lăng Phi không hề lo nghĩ, lập tức đáp ứng, ước định thời gian và địa điểm gặp nhau với Tần Dao rồi cúp máy.
Diệp Lăng Phi nhanh chóng rửa mặt sau đó thay một bộ đồ màu đen rồi đi xuống dưới lầu.
- Diệp tiên sinh, điểm tâm đã chuẩn bị xong.
Vú Ngô trông thấy Diệp Lăng Phi chuẩn bị rời khỏi cửa thì vội vàng nhắc nhở.
- Cô Ngô, tôi không ăn, tôi còn có việc phải làm.
Diệp Lăng Phi vừa mới rời khỏi cửa thì bỗng nhiên quay lại nói với cô Ngô:
- Thế còn Tình Đình?
- Tiểu thư sáng sớm hôm nay đã rời khỏi nhà, hình như hôm nay có khách cần tiếp đãi.
- Khách ư?
Diệp Lăng Phi lẩm bẩm, đột nhiên hắn nhớ ra hôm nay là ngày nào. Hằn cười cười thầm nghĩ: “Auner, ông quả nhiên không phải là người bình thường, khiến cho thành phố Vọng Hải này phải huy động nhiều nhân lực như thế, thậm chí lão bà của tôi cũng phải đi sớm để gặp ông. Khụ, dù sao chúng ta cũng tính là lão bằng hữu của nhau, xem ra tối nay tôi phải đi gặp ông.”
- Cô Ngô, tôi đi ra ngoài đây, tối nay tôi cũng không trở về ăn cơm.
Diệp Lăng Phi trong lòng thầm nghĩ đến lời sẽ nói tối nay của mình với Auner. Auner chỉ sợ đến lúc đó sẽ mừng rỡ, nói không chừng sẽ mời mình về nhà cũng nên.
- Diệp tiên sinh, trên đường cần phải chú ý.
Vú Ngô nói với theo.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tuanff10
Tần Dao hẹn Diệp Lăng Phi ở trước khu dân cư cách trường học của nàng không xa lắm, khu dân cư này được xây dựng từ năm 1985 đến nay, đã được hơn hai mươi năm rồi. Vu Đình Đình đứng cùng nàng ở một góc nhỏ phía đông nam của quảng trường, bởi vì tiết trời hơi lạnh nên Tần Dao mặc một chiếc áo khoác màu vàng, bên trong mặc một chiếc sơmi trắng. Phía dưới nàng mặc một chiếc quần màu trắng đen, đi đôi giày thể thao.
So với Tần Dao thì Vu Đình Đình ăn mặc có phần đẹp hơn, toàn thân nàng đều mặc đồ trắng, phía trên nàng mặc một chiếc áo khoác màu trắng, bên trong cũng là một chiếc áo màu trắng, bên dưới nàng mặc một chiếc quần trắng, chiếc quần bó sát vào cặp đùi thon dài và thẳng tắp của nàng.
Lần trước sau khi Diệp Lăng Phi nhắc đến việc thuê phòng trọ với Tần Dao thì Tần Dao đã kể chuyện này với Vu Đình Đình. Vu Đình Đình ban đầu cảm thấy có chút lo lắng, dù sao thì tiền thuê phòng cũng là do Diệp Lăng Phi trả. Trong lòng Vu Đình Đình cho rằng Diệp Lăng Phi có quan hệ không bình thường với Tần Dao, có thể là quan hệ rất thân mật. Sau khi biết được nguyên nhân Diệp Lăng Phi giúp đỡ Tần Dao thì Vu Đình Đình mới biết mình đã hiểu lầm Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không phải là người như trong tưởng tượng của nàng, Diệp Lăng Phi giúp đỡ Tần Dao xuất phát từ sự cảm thông chứ không hề có nguyên nhân nào khác. Nghĩ đến chuyện Diệp Lăng Phi ra tay giúp đỡ Tần Dao, trong lòng Vu Đình Đình nảy sinh hảo cảm đối với Diệp Lăng Phi, nàng cho rằng Diệp Lăng Phi là người đáng tin tưởng. Cuối cùng Vu Đình Đình cũng đồng ý với Tần Dao ra ngoài sống.
Hai người đi tìm phòng trọ gần trường học vào ngày cuối tuần, khoảng thời gian này có rất nhiều phòng trống cần tìm người thuê.Hai người rất dễ dàng tìm được một căn phòng có hai phòng ngủ riêng biệt ở khu dân cư cạnh trường học. Chủ nhà là một bà lão, bà nói cho hai người biết nhà này vốn là để cho con trai bà kết hôn nhưng con trai của bà lại đi công tác nước ngoài nên căn phòng này bị bỏ không.
Tần Dao nhìn vào đồng hồ đeo tay, kém năm phút nữa thì đã mười giờ rồi. Nàng nhìn ra ngoài đường cũng không thấy có nhiều xe lắm.
- Có thể là tắc đường, chúng ta chờ một chút.
Tần Dao cảm thấy sốt ruột, vừa cười vừa nói.
Vu Đình Đình cười cười, nàng cầm cái túi trong tay, trong lòng không cảm thấy sốt ruột lắm. Hôm nay không phải đi học nên nàng có thừa thời gian.
Tần Dao nhìn sang chiếc ghế ở bên trái, đó là chiếc ghế dài nhưng không có ai ngồi.
- Đình Đình, chúng ta tới chỗ kia ngồi một lát đi.
Vu Đình Đình vừa mới định cất bước đi tới cái ghế dài thì bỗng nhiên có một chiếc xe màu trắng xuất hiện tại giao lộ.
- Diệp đại ca tới.
Tần Dao liếc mắt thấy chiếc xe đang đi tới, nàng kéo tay Vu Đình Đình đi về hướng ven đường.
Diệp Lăng Phi dừng xe lại, mở cửa xe, có ý bảo Tần Dao và Vu Đình Đình lên xe. Tần Dao ngồi ở ghế trước còn Vu Đình Đình thì ngồi ghế sau.
- Là tòa nhà kia à?
Diệp Lăng Phi lái xe vào trong khu dân cư, bởi vì đây là một khu dân cư đã được xây dựng từ lâu nên con đường nhựa đi vào có nhiều chỗ đã bị hư hỏng. Diệp Lăng Phi lái xe rất chậm, vừa đi hắn vừa hỏi Tần Dao chỗ đỗ xe của tòa nhà.
Tần Dao đưa tay chỉ về tòa nhà cũ phía trước, ý nói căn phòng nàng thuê nằm trong tòa nhà đó. Diệp Lăng Phi dừng xe ở lề đường cạnh tòa nhà rồi ba người xuống xe.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Bởi vì người chủ phòng còn chưa đến nên Tần Dao phải gọi điện cho chủ phòng. Diệp Lăng Phi vừa hút thuốc vừa quan sát bốn phía xung quanh tòa nhà. Ở đây rất vắng vẻ, yên tĩnh, cách tòa nhà một khoảng không xa có một hoa viên nhỏ, xung quanh hoa viên có rất nhiều cây cối.
- Tiền thuê nhà là bao nhiêu?
Diệp Lăng Phi thấy Vu Đình Đình đứng bên cạnh mình, nghiêng đầu hỏi.
- Sáu trăm một tháng.
Vu Đình Đình nói rất khẽ, nàng lộ vẻ rất khẩn trương khi nói chuyện với Diệp Lăng Phi, dâu sao nàng cũng không có thân thuộc với Diệp Lăng Phi như Tần Dao.
- Oh.
Diệp Lăng Phi không nói là đắt hay rẻ, chỉ ‘oh’ lên một tiếng, sau đó nói nhỏ:
- Chỗ này hơi vắng vẻ, hai đứa phải chú ý hơn, bây giờ nhiều người xấu lắm. Buổi tối nên về sớm một chút, nếu không có chuyện gì thì đừng có đi ra ngoài một mình.
- Diệp tiên sinh, anh yên tâm, chúng em biết rồi.
Vu Đình Đình nói rất khách khí.
- Làm gì mà khách khí như vậy, gọi anh là Diệp Lăng Phi là được rồi. Nếu như em đồng ý có thể gọi anh là Diệp đại ca giống như Tần Dao.
Diệp Lăng Phi cười cười. Ý tốt của Diệp Lăng Phi khiến cho Vu Đình Đình cảm thấy bối rối, nàng nở nụ cười mê người, nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Em biết rồi, Diệp đại ca.
- Tốt, như vậy là được rồi, anh cùng lắm chỉ hơn các em vài tuổi, chúng ta đều là thanh niên cả, lần sau nếu như có vụ tụ tập gì nhớ gọi anh đấy.
Diệp Lăng Phi ném điếu thuốc xuống đất, giẫm lên, hắn thấy Tần Dao đã nói chuyện điện thoại xong, liền hỏi:
- Tiểu nha đầu, bao giờ thì chủ nhà tới?
- Bà ấy nói đã đến đây rồi.
Tần Dao nhìn ra ngoài đường, thấy một bà lão đang đi về phía bên này, nàng lấy tay chỉ vào lão bà nói:
- Diệp đại ca, chủ nhà tới rồi.
Theo hướng chỉ của Tần Dao, Diệp Lăng Phi trông thấy một bà già. Nếu chủ nhà là một bà già thì Diệp Lăng Phi sẽ không phải lo lắng Tần Dao và Vu Đình Đình sẽ bị người ta bắt nạt nữa. Bà chủ nhà đi tới trước mặt Tần Dao, thoạt nhìn thấy Diệp Lăng Phi, bà do dự hỏi:
- Cậu ta cũng ở cùng à?
Tần Dao vội vàng xua tay nói:
- Bà cụ, bà hiểu lầm rồi. Anh ấy là đại ca của cháu, anh ấy đến để giúp cháu xem hợp đồng.
Sau khi nghe Tần Dao giải thích, nét mặt bà cụ trở lên tươi cười hơn, bà nói:
- Cô nương, đây không phải là lần đầu tiên tôi cho thuê nhà, trước đây tôi cũng đã cho hai cô gái khác thuê. Các cô yên tâm đi, tôi sẽ không lấy thêm tiền của các cô đâu.
- Đại ca của cháu chỉ là lo lắng cho bọn cháu nên mới đến xem mà thôi, bà cụ, bà đừng để bụng nha.
Tần Dao vừa nói vừa nắm lấy cánh tay bà cụ, dẫn bà cụ lên lầu. Vu Đình Đình vốn đình nhường cho Diệp Lăng Phi đi trước nhưng thấy Diệp Lăng Phi ra hiệu cho nàng đi trước lên cũng cất bước đi lên.
Diệp Lăng Phi đi theo phía sau Vu Đình Đình, bên trong cầu thang rất tối, hơn nữa đây lại là tòa nhà cũ nên khi leo cầu thang cần đặc biệt chú ý xuống dưới chân. Diệp Lăng Phi cúi đầu xuống, tay phải vịn vào thành cầu thang, đi theo sau Vu Đình Đình lên lầu. Mới chỉ đi được mấy bước, bỗng nhiên phía trước, thân hình Vu Đình Đình nhoáng lên một cái. Diệp Lăng Phi vừa cảm thấy không ổn vội vàng lao về phía trước, ôm lấy thắt lưng Vu Đình Đình. Vu Đình Đình bị ôm chặt từ phía sau, mông nàng vô tình đập vào bụng dưới Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cảm giác bụng dưới của mình tức tức, hắn thầm mắng: “Mẹ ơi, may mà mông của tiểu nha đầu này còn có chút đàn hồi.”
Lúc nãy, Vu Đình Đình bước hụt chân, trong lòng đang hoảng loạn, nàng tưởng rằng mình sẽ ngã xuống, nhưng bất ngờ lại bị một bàn tay to lớn ôm lấy thắt lưng, nàng cảm giác toàn bộ cơ thể mềm mại của mình bị kéo lại. Tim nàng không khỏi đập loạn lên, gương mặt bỗng trở lên nhộn nhạo, ửng đỏ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tuanff10
Vu Đình Đình bước hụt chân, may mà có Diệp Lăng Phi ôm vào thắt lưng nàng, tránh cho nàng bị ngã xuống. Vu Đình Đình cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ của Diệp Lăng Phi ôm lấy thắt lưng mình, gương mặt nàng thoáng chốc đã đỏ bừng.
- Đình Đình, làm sao vậy?
Tần Dao đỡ chủ nhà đi đằng trước, thấy Vu Đình Đình xảy ra chuyện, nàng lo lắng hỏi.
- Không…không có việc gì.
Vu Đình Đình hơi bối rối, trả lời.
- Vừa nãy mình bước hụt thôi. Cảm ơn Diệp đại ca.
Nói xong Vu Đình Đình vội vàng đuổi theo Tần Dao.
- Ừ, cẩn thận một chút, ở đây tối lắm, nhất định phải chú ý dưới chân.
Tần Dao nhắc nhở Vu Đình Đình chú ý dưới chân, nàng không hề có ý nghĩ gì khác, tiếp tục đỡ bà cụ lên lầu.
Diệp Lăng Phi chỉ cảm giác mông của Vu Đình Đình hết sức đàn hồi, vừa nãy chạm vào bụng dưới của hắn đã chứng tỏ điều đó là đúng. Hắn thấy Vu Đình Đình vội vàng chạy lên, khóe miệng nở nụ cười thầm nghĩ: “Chắc là tiểu nha đầu này chưa từng bị người đàn ông nào chạm vào, mình chỉ là giúp cô bé, ôm có một chút mà đã khiến cho cô bé phải lúng túng đến như vậy.”
Diệp Lăng Phi lắc đầu, hắn phát hiện ra rằng càng ngày hắn càng không hiểu những cô gái suy nghĩ cái gì.
(Remake by tuanff10 -4vn.eu)
Phòng Tần Dao thuê ở trên tầng bốn, bên ngoài thì trông có vẻ rất cũ kĩ nhưng các thiết bị, đồ đạc bên trong thì lại không tệ. Sàn nhà và tường đều rất sạch sẽ, trong nhà có đầy đủ tiện nghi, có tủ lạnh, tivi và các thiết bị điện khác.
Bà cụ kiểm tra số trên đồng hồ điện, nước, ga rồi ghi vào hợp đồng.
- Vậy là 600 đồng một tháng, một năm là 7200 đồng. Các cô nộp trước tiền nhà một năm cộng với tiền thế chấp, những thiết bị này vừa mới được lắp đặt không lâu, nếu như các cô làm hư hỏng sẽ khấu trừ vào tiền thế chấp, và bồi thường theo giá gốc.
Thoạt nhìn thì thấy bà cụ rất có kinh nghiệm, bà đem hợp đồng ra nói lại một lần.
Diệp Lăng Phi cầm lấy hợp đồng, đọc kỹ lại một lần, sau khi xác nhận không có vấn đề gì trong hợp đồng hắn rút ra 7200 đồng giao vào tay bà cụ, cười nói:
- Bà cụ, bà đếm lại xem.
Bà cụ đếm rất cẩn thận, nhìn bộ dạng đếm tiền của bà cụ, Diệp Lăng Phi cười thầm, nghĩ: “Người càng già, càng cẩn thận.”
Sau khi bà cụ đếm đi đếm lại ba lần để xem có tiền giả bên trong hay không mới thỏa mãn nở nụ cười. Trước tiên là ký tên vào hợp đồng, sau đó bà lấy một tờ biên lai đưa cho Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi đưa biên lai cho Tần Dao, sau đó vỗ vỗ tay, đi vào phòng khách mở ti vi lên. Trên ti vi đang đưa tin Auner tới Vọng Hải. Nhìn Auner xuất hiện trên ti vi, Diệp Lăng Phi khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: “Lão già này xem ra không có gì thay đổi, vẫn giống như lúc hắn gặp mình mấy năm trước.”
Tần Dao xác nhận không có sai lầm gì rồi nàng tiễn chủ nhà ra cửa. Nàng xoay người lại thấy Diệp Lăng Phi đang xem ti vi, Tần Dao chọc Vu Đình Đình một cái. Vu Đình Đình cảm thấy sửng sốt, nhưng tức thì nghe thấy giọng nói của Tần Dao sát bên tai:
- Đình Đình, chúng ta mời Diệp đại ca ở lại ăn cơm đi, hai người chúng ta cùng vào bếp nấu, thế nào?
Vu Đình Đình cũng vừa nghĩ đến chuyện này, nhưng nàng có chút lo lắng. Dù sao thì Diệp Lăng Phi cũng là người hào phóng, bỏ tiền ra thuê phòng cho mình, nếu như chỉ mời ăn ở nhà, hình như có chút hơi bủn xỉn. Nàng đang lo lắng chuyện này thì Tần Dao lại đề nghị, nàng cũng không biết Tần Dao và Diệp Lăng Phi có quan hệ thân mật tới mức nào nhưng không còn cách gì hơn đành đồng ý.
Tần Dao vốn muốn nói chuyện cùng với Diệp Lăng Phi một lúc thì Vu Đình Đình chủ động đi mua đồ ăn, rất hợp với ý nàng. Chờ cho Vu Đình Đình đi ra khỏi cửa, Tần Dao đến ngồi cạnh Diệp Lăng Phi, vừa cười vừa nói:
- Diệp đại ca, trưa nay anh ăn cơm ở đây nhé, em với Đình Đình xuống bếp, cho anh nếm thử tay nghề của bọn em.
- Ừ, được lắm.
Diệp Lăng Phi cười cười, hai mắt rời khỏi màn hình ti vi, hắn dựa người về phía sau, tay phải rất tự nhiên khoác lên vai Tần Dao, hỏi:
- Các em định khi nào thì chuyển đồ?
- Em đã bàn với Đình Đình rồi, bọn em định chiều nay sẽ chuyển đồ.
Tần Dao nhích mông lại gần người Diệp Lăng Phi.
- Buổi chiều à? Để anh giúp các em chuyển đồ, những việc này phải để những người đàn ông có sức khỏe làm, hai em là con gái sao làm được.
Nói đến đây, Diệp Lăng Phi cười ‘hề hề’:
- Nói không chừng, anh còn có thể nhìn thấy được nội y của hai người đẹp nữa đấy.
- Diệp đại ca, anh thật là xấu.
Tần Dao đỏ mặt lên, nắm chặt đôi bàn tay trắng như tuyết đấm vào ngực Diệp Lăng Phi, nàng nũng nịu nói:
- Người ta không thèm để ý tới anh nữa.
Nói rồi nàng đứng lên khỏi ghế sô pha.
Diệp Lăng Phi cười ‘ha hả’, kéo tay Tần Dao xuống, tuy Diệp Lăng Phi không dùng lực nhưng thân thể mềm mại của Tần Dao thoáng chốc đã nằm trong lòng Diệp Lăng Phi. Điều này quả thực ngoài dự liệu của hắn, trong lòng ôm một mỹ nhân như vậy thì ai mà chịu nổi, huống chi Diệp Lăng Phi lại không phải là loại chính nhân quân tử gì, mỹ nữ nằm trong vòng tay, tay chân hắn tự nhiên là không tự chủ được.
Tần Dao vẫn còn giả bộ chống cự liền bị Diệp Lăng Phi nắm lấy tay. Nhân tiện lúc này không có ai, mà Tần Dao thì lại đang có ý quyến rũ Diệp Lăng Phi, bất giác trong lúc đó, Diệp Lăng Phi không tự chủ được, dục vọng bỗng trỗi dậy. Trong trường hợp này thì quả thật Diệp Lăng Phi chỉ xúc động nhất thời chứ không có ý muốn làm gì Tần Dao. Phải biết rằng Tần Dao không giống như những cô gái khác, nếu một ngày nào đó Diệp Lăng Phi rời khỏi thành phố Vọng Hải, nói không chừng sẽ làm hại Tần Dao cả đời. Hắn cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng thân thể nóng bỏng, khuôn mặt động lòng người của Tần Dao khiến cho hắn không thể kìm chế được bản thân.
Từ đêm lãng mạn cùng với Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi càng ngày càng muốn định cư vĩnh viễn ở Vọng Hải. Nếu như có thể được như vậy thì Diệp Lăng Phi sẽ không hề do dự trước Tần Dao. Hắn hiện vừa đấu tranh tâm lý vừa bị Tần Dao kích thích. Nàng xấu hổ ghé môi vào tai Diệp Lăng Phi, nũng nịu nói:
- Diệp đại ca, em….em muốn mãi mãi được ở cùng một chỗ với anh, em….trong lòng em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Nói xong câu này, Tần Dao liền rúc đầu vào ngực Diệp Lăng Phi, tay phải nàng đặt trên ngực Diệp Lăng Phi, nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn.
Điều này rõ ràng là ám chỉ Tần Dao đã sẵn sàng tiếp nhận Diệp Lăng Phi. Lần trước là bởi vì Tần Dao sợ nên mới không thể làm được chuyện đó. Điều này không khác gì những liều thuốc xuân dược, kích thích nội tâm vốn đang xảy ra mâu thuẫn của Diệp Lăng Phi. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của Tần Dao, tay phải luồn vào trong áo của nàng vuốt ve bộ ngực mềm mại ấy. Những hành động này của Diệp Lăng Phi như một liều thuốc kích thích khiến cho Tần Dao thở gấp.
Đúng lúc Tần Dao nghĩ rằng Diệp Lăng Phi sẽ tiếp tục âu yếm nàng thì đột nhiên Diệp Lăng Phi rút tay phải ra, chăm chú nhìn vào mặt Tần Dao, hắn nói:
- Tần Dao, có thật là em muốn không?
- Vâng.
Tần Dao xấu hổ, gật đầu.
- Nếu như anh nói anh đã có lão bà rồi thì sao?
Diệp Lăng Phi bất ngờ hỏi như vậy.
Câu hỏi này của Diệp Lăng Phi như một gáo nước lạnh dội lên đầu Tần Dao, lúc này nàng cảm thấy hết sức choáng váng.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Từ trước đến nay Tần Dao vẫn cho rằng Diệp Lăng Phi là người độc thân, tuy rằng Tần Dao cảm thấy mình không xứng với Diệp Lăng Phi nhưng nàng vẫn mang một tia hi vọng, hi vọng rằng Diệp Lăng Phi sẽ hoàn toàn thuộc về nàng.
Câu nói vừa rồi của Diệp Lăng Phi như một gáo nước lạnh, xóa tan đi bao hi vọng của Tần Dao. Nếu như Diệp Lăng Phi đã có lão bà, mà nàng lại phát sinh quan hệ với Diệp Lăng Phi, thì Tần Dao sẽ có cảm giác mình giống như những cô gái được người khác bao dưỡng. Tại trong trường học của nàng có không ít nữ sinh được người khác bao, thực ra cũng có người muốn bao nàng, nhưng Tần Dao là cô gái có lòng tự trọng, nàng không giống những cô gái khác chỉ vì tiền mà ở cùng với những người đàn ông đáng ghét. Thậm chí nàng còn ghê sợ khi những kẻ đó chạm vào thân thể nàng, nàng không thể chịu đựng được cảnh mình phải trần truồng trước một người mà mình không yêu. Nhưng Tần Dao đối với Diệp Lăng Phi thì lại không như vậy, nàng phát hiện ra rằng mình rất thích Diệp Lăng Phi. Tuy rằng Diệp Lăng Phi lớn hơn nàng khá nhiều tuổi nhưng nàng không để ý tới chuyện này. Sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói đã có lão bà thì nàng lại có cảm giác như mình là một cô gái được người khác nuôi bao, chính cảm giác này làm cho nàng phải do dự.
Diệp Lăng Phi thì lại cho rằng bởi vì mình có lão bà nên Tần Dao mới có phản ứng như vậy, trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút mất mát. Vì vậy, hắn vỗ vai Tần Dao, cười nói:
- Được rồi, tiểu nha đầu, anh sẽ không ép buộc bất cứ người nào. Em không nên có cảm giác áy náy hay xấu hổ gì với anh.
Hắn buông tay trên vai Tần Dao xuống, đứng lên nói:
- Anh về trước đây, nếu có gì cần anh giúp đỡ thì cứ nói, chúng ta vẫn là bạn bè mà.
Tần Dao cả kinh sau khi nghe những lời này của Diệp Lăng Phi, nàng đứng lên khỏi ghế sô pha, đi tới hai bước, nàng đứng trước mặt Diệp Lăng Phi, vội vàng giải thích:
- Diệp đại ca, chuyện này không phải như anh nghĩ đâu.
Lúc này, Tần Dao bất chấp tất cả, nàng không còn xấu hổ nữa, cố gắng giải thích:
- Chỉ là em cần có một chút thời gian, dù sao thì em cũng không muốn giống như những nữ sinh được người khác bao. Diệp đại ca, anh cho em một chút thời gian được không?
Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy Tần Dao nói vậy, hắn hiểu những lời này xuất phát từ nội tâm của nàng. Diệp Lăng Phi ngẫm nghĩ một lát, hắn không ngờ Tần Dao lại có suy nghĩ như vậy, vội vàng cười nói:
- Tiểu nha đầu, làm gì mà cuống lên như vậy. Không phải là anh giận em đâu. Thôi được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Trưa nay định cho anh ăn cái gì đây?
Tần Dao thấy Diệp Lăng Phi không có ý giận, lúc này nàng mới yên tâm, nói:
- Em không biết, Đình Đình mua cái gì thì chúng ta ăn cái đó.
Vừa dứt lời thì có tiếng động ngoài cửa, Vu Đình Đình cầm một túi đồ ăn trở về, ngoài ra nàng còn mua thêm hai chai bia. Tần Dao vội vàng đi đến chỗ Vu Đình Đình, cầm lấy đồ ăn trong tay Vu Đình Đình.
- Mình định mua nhiều hơn một chút nhưng lại không cầm được về nhà, sớm biết như vậy thì bảo cậu đi cùng.
Tần Dao ‘ừ’ một tiếng, cầm đồ ăn đi vào phòng bếp. Còn Vu Đình Đình thì đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, nàng lấy từ trong túi ra hai chai bia, giải thích:
- Diệp tiên sinh, em không biết anh thích uống cái gì nên mua hai chai bia.
- Gọi anh là Diệp đại ca nghe hay hơn.
Diệp Lăng Phi nói:
- Anh đã nói rồi, không nên gọi anh là Diệp tiên sinh, gọi như vậy nghe xa lạ lắm.
Vu Đình Đình đỏ mặt lên, gật đầu nói:
- Diệp đại ca, em biết rồi.
Nói xong, nàng xoay người đi vào trong bếp.
Diệp Lăng Phi thấy bỗng nhiên tai Vu Đình Đình đỏ rực nhưng hắn cũng không rõ là vì sao. Hắn nào đâu biết rằng sau khi nghe hắn nói thế, tâm hồn thiếu nữ của Vu Đình Đình khẽ động thế nên tai nàng mới đỏ bừng.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Trong phòng bếp, Vu Đình Đình và Tần Dao đang bận rộn nấu ăn. Tần Dao vốn sinh trưởng ở vùng quê, từ nhỏ đã phải để ý việc nhà, thế nên việc nấu ăn đối với nàng chỉ là chuyện nhỏ. Còn Vu Đình Đình tuy rằng lớn lên ở thành thị, nhưng cha mẹ nàng lại bận rộn công việc, từ nhỏ nàng đã phải tự chăm sóc bản thân. Hai cô gái này đều không phải là loại ‘tiểu thư’ được nuông chiều nên làm cơm rất dễ dàng.
Diệp Lăng Phi đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem ti vi để giết thời gian. Bây giờ trên ti vi chủ yếu là chương trình trò chơi giải trí, đặc biệt là các chương trình của Hàn Quốc, dĩ nhiên vẫn còn một số ít chương trình của Trung Quốc. Đối với người Hàn, Diệp Lăng Phi cũng không thích lắm. Lúc trước cả nước Trung Quốc xôn xao nên về việc ‘Tết Đoan Ngọ’ bị người Hàn đăng kí làm di sản văn hóa của họ, còn trên internet thậm chí học còn đưa tin ‘Khuất Nguyên’ là người Hàn Quốc, chuyện này đến nay vẫn chưa chứng thực được.
Diệp Lăng Phi bật thử mấy kênh khác thì thấy nếu không phải là những chương trình giải trí của Hàn Quốc thì cũng là phim Hàn Quốc. Hắn cảm thấy rất vô vị, liền tắt ti vi, đứng dậy đi vào trong bếp. Vào đến nơi, Diệp Lăng Phi thấy Tần Dao cùng với Vu Đình Đình đang quay lưng về phía mình để nấu ăn. Tần Dao phụ trách chế biến và nấu cơm, động tác của nàng rất nhanh nhẹn, nàng cắt miếng thịt thành từng miếng rất thành thạo. Còn Vu Đình Đình thì đang cầm chiếc chảo có cán để xào rau. Hai mỹ nữ này phân công công việc rất rõ ràng.
- Có cần anh giúp không?
Diệp Lăng Phi đứng ở cừa phòng bếp hỏi.
- Diệp đại ca, anh cứ ngồi chờ ăn là được.
Vu Đình Đình nghe thấy tiếng Diệp Lăng Phi, nàng xoay người lại, cười ‘ha hả’ nói. Tần Dao cũng xoay người lại, phụ họa thêm:
- Đúng đấy, Diệp đại ca, anh cứ ra ngoài xem ti vi đi.
- Ừ, tốt, các em nhanh lên nha.
Diệp Lăng Phi gật đầu, liếc mắt nhìn qua mông của Tần Dao và Vu Đình Đình, trong lòng thầm cảm thán nói: “Mấy cô bé này làm sao mà giữ gìn được vóc dáng đẹp như vậy? Nhất là cặp mông, quả thật là câu hồn đoạt phách.”
Hắn cười cười rồi xoay người đi ra phòng khách.
Tần Dao và Vu Đình Đình bắt đầu bận rộn, Tần Dao vừa thái rau vừa nói:
- Đình Đình, cậu xem hết bao nhiêu tiền, chúng ta chia đôi.
- Không cần đâu Tần Dao, nếu như không có cậu thì mình cũng không thể chuyển ra ngoài được. Mình không cần phải trả tiền phòng thế là đã tiết kiệm được nhiều tiền lắm rồi, bữa cơm này mình mời cũng là việc bình thường mà.
Vu Đình Đình hơi khom người, dùng đũa gắp miếng rau bỏ vào miệng, cảm thấy hơi nhạt nàng lại cho thêm một ít muối.
Tần Dao nghe Vu Đình Đình nói như vậy cũng không có ý trả tiền cho Vu Đình Đình nữa. Nàng chỉ cười cười, chuyển trọng tâm câu chuyện sang Diệp Lăng Phi, nàng khẽ nói:
- Đình Đình, Diệp đại ca là người tốt, mình nghĩ thỉnh thoảng chúng ta nên mời anh ấy đến ăn cơm.
- Ừ, tốt.
Vu Đình Đình buột miệng nói ra, nhưng lập tức nàng biết mình nói có gì đó sai sai nên nàng vội vàng bổ sung:
- Ý mình là chắc cậu hay gặp Diệp đại ca, người tốt như Diệp đại ca bây giờ rất ít. Tần Dao, có cơ hội cậu nhất định phải nắm chặt đấy.
Tần Dao không hề cảm giác được rằng Vu Đình Đình vừa nói sai. Nàng viến Vu Đình Đình vốn dĩ là một cô gái hay mắc cỡ, nghe Vu Đình Đình nói như vậy, nàng lập tức cười lại Vu Đình Đình:
- Đình Đình, cậu thấy Diệp đại ca có được không? Mình nói trước rồi, chúng ta là chị em tốt, không cần phải giữ bí mật với nhau.
- Đừng nói lung tung.
Vu Đình Đình vội vàng nói rõ:
- Mình với Diệp đại ca không hề quen biết.
- Từ từ rồi sẽ quen mà.
Tần Dao cười ha hả nói:
- Nếu như sau này cậu chịu khó nấu cơm, nói không chừng mình sẽ giúp cậu.
- Đừng nói lung tung, làm cơm nhanh lên.
Vu Đình Đình biết Tần Dao đang trêu chọc mình nên vội vàng nói như vậy.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Tay nghề của Vu Đình Đình đúng là không tệ, món nàng nấu cả màu sắc lẫn mùi vị đều rất hấp dẫn.
Diệp Lăng Phi đang đói, hắn cầm cốc bia lên uống một ngụm lớn sau đó bắt đầu cầm đũa ăn. Vu Đình Đình và Tần Dao ngồi bên cạnh, hai nàng không uống bia, chỉ cầm đũa gắp rau cho Diệp Lăng Phi.
Rất nhanh hai chai bia đã hết, chiếc bàn gần như trống trơn, Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vào bụng, hắn cảm thấy thỏa mãn, nói:
- Được, tay nghề không tệ, sau này anh phải thường xuyên tới đây ăn cơm mới được.
Vu Đình Đình và Tần Dao ăn rất ít, vốn dĩ sức ăn của các cô giá đã yếu lại thêm hai nàng đang sợ tăng cân, nên cả hai chỉ ăn nửa chén cơm. Sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói rất thích bữa cơm, Tần Dao vừa cười vừa nói:
- Diệp đại ca, chỉ cần anh muốn ăn, lúc nào bọn em cũng hoan nghênh.
Vu Đình Đình cũng phụ họa thêm vào, nàng tươi cười nói:
- Đúng vậy, Diệp đại ca, khi nào anh muốn ăn thì cứ nói với bọn em.
- Vậy cứ quyết định như thế đi.
Diệp Lăng Phi đứng lên, đi bộ trong phòng khách hai vòng cho tiêu cơm. Đến lúc có cảm giác bình thường Diệp Lăng Phi mới nói:
- Đi thôi, chúng ta đi dọn đồ đạc, làm sớm một chút cho xong.
Vu Đình Đình và Tần Dao cũng nghĩ như vậy, sớm muộn gì thì cũng phải dọn, làm sớm một chút cũng tốt.
Hai cô gái dọn dẹp bát đũa một chút rồi theo Diệp Lăng Phi xuống lầu.
Diệp Lăng Phi lái xe đưa hai nguời tới trước cổng ký túc xá của hai nàng, hắn không lên lầu mà để cho hai nàng mang đồ đạc xuống. Diệp Lăng Phi rút điếu thuốc ra châm trong lúc đợi hai cô gái mang đồ xuống. Chưa nhả xong khói hơi đầu tiên thì Diệp Lăng Phi thấy bà quản lý ký túc xá nữ đang lấm la lấm lét nhìn hắn.
- Mẹ nó, nhìn cái gì vậy, chưa nhìn thấy đàn ông bao giờ à?
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy người đàn bà này đã cảm thấy chán ghét, lần trước người này còn dám ngăn cản hắn.
Những lời này của Diệp Lăng Phi khiến cho người đàn bà kia sợ đến rụt cổ, bà ta đứng trong căn phòng nhỏ nhìn ra thấy người đàn ông này quen quen nhưng không nhớ ra được là ai. Sau khi nghe Diệp Lăng Phi chửi câu như vậy, bà ta liền nhận ra Diệp Lăng Phi ngay, hắn chính là người mà lần trước đã xông vào ký túc xá nữ.
Nhưng lúc này bà ta không có cách gì khác, cũng không có bằng chứng nên không thể nói Diệp Lăng Phi đã xông vào ký túc xá nữ. Thế nên bà ta đành phải lùi vào trong phòng, trong đầu thầm tính nếu như người đàn ông này dám xông vào ký túc xá lần nữa thì bà ta sẽ gọi toàn bộ người trong ký túc xá bắt hắn lại.
Hắn mặc kệ cho bà này tính toán thế nào, vẫn đứng đợi Tần Dao và Vu Đình Đình sắp xếp hành lý và mang xuống dưới lầu. Hành lý của hai người cũng không nhiều lắm, một ít quần áo, chăn đệm và một số đồ vật khác như chậu rửa mặt, bàn chải đánh răng…. Diệp Lăng Phi mở thùng xe phía sau ra, cho tất cả quần áo và chăn đệm vào đấy, những thứ còn lại thì đều để trong xe.
Có xe để dọn nhà rất thuận tiện, chỉ một chuyến xe là Tần Dao và Vu Đình Đình đã mang được tất cả đồ đạc về căn phòng mới. Hai cô gái đã sớm sắp xếp mỗi người một gian phòng, như vậy càng thuận lợi hơn.
Diệp Lăng Phi nhìn vào đồng hồ đeo tay thì đã ba giờ chiều rồi. Trong đầu hắn tính phải về nhà để thay quần áo, tối nay còn đi gặp người bạn cũ. Vì vậy, hắn bảo Tần Dao và Vu Đình Đình nhanh tay lên một chút.
-------------------------(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)-------------------------
Trở lại căn biệt thự, Diệp Lăng Phi đi tắm, sau đó mặc một bộ âu phục, thắt cà vạt. Nhìn trang phục của mình không có vấn đề gì, hắn lên ô tô đi thẳng đến tòa nhà Quốc Tế Năm Châu.
Chuyện Diệp Lăng Phi biết Auner vẫn là bí mật, ngoại trừ những nhân viên cao cấp trong cục tình báo thì không ai được biết phó cục trưởng cục tình báo lại có giao tình với một gã buôn lậu súng đạn. Có thể nói, nếu như xét theo một phương diện nào đó thì những gã buôn lậu súng đạn như Diệp Lăng Phi rất có lợi với nước Mỹ. Thông qua Diệp Lăng Phi và tổ chức ‘Lang nha’ nước Mỹ đã nắm được rất nhiều vũ khí đạn dược trong tay. Bề ngoài thì nước Mỹ vẫn tuyên bố không có liên hệ gì với tất cả các tổ chức buôn lậu vũ khí gây ra tình trạng mất an ninh trên toàn thế giới nhưng thực ra bên trong thì họ lại bảo hộ cho những tổ chức giống như ‘Lang nha’. Chỉ khác ở chỗ tổ chức ‘Lang nha’ không phục vụ lợi ích của bất kỳ quốc gia nào và cũng không nghe theo sự điều khiển của bất cứ ai. Tổ chức này hoạt động chỉ vì tiền, vì tiền họ sẽ không từ một thủ đoạn nào, tất cả các thành viên trong tổ chức cũng có mục đích như vậy. Chỉ cần có tiền, cho dù là buôn bán bom nguyên tử họ cũng không quan tâm. Giống như hồi nọ, Auner giao dịch với Diệp Lăng Phi nhưng tại sao hình cảnh quốc thế lại không phát hiện ra được Diệp Lăng Phi chính là ‘Satan’. Trên thế giới, không chỉ riêng Auner mà còn có rất nhiều nhân vật cao cấp của các quốc gia bí mật che chở cho tổ chức Lang nha, bọn họ đều có mục đích riêng, đều không hi vọng Lang nha bị tiêu diệt, một trong số các mục đích đó là liên quan đến chính trị.
Diệp Lăng Phi đi đến ngã tư đèn đỏ thì phải dừng lại. Trong lúc chờ đèn xanh, hắn lấy một điều thuốc ra, vừa đưa lên miệng, bỗng có tiếng chuông điện thoại. Diệp Lăng Phi nghĩ thầm không biết ai lại chọn đúng lúc hắn hút thuốc để gọi điện. Hắn mở điện thoại ra thì thấy người gọi đến chính là Bạch Tình Đình.
- Lão bà, nhớ anh à?
Diệp Lăng Phi trêu chọc.
- Lúc nào anh cũng nói chuyện không nghiêm túc.
Bạch Tình Đình ở đầu dây bên kia tâm trạng cũng không tệ thế nên nàng không tức giận với những lời này của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vốn định chọc cho Bạch Tình Đình tức, nhưng vừa nghĩ đến đêm qua Bạch Tình Đình cũng rất thùy mị, nên cũng có thể hiểu được tại sao nàng không giận. Bất giác, trong lúc đó hắn cảm giác quan hệ giữa hắn với Bạch Tình Đình đã tiến gần hơn một chút. Vì vậy hắn không trêu chọc nữa, nói:
- Nói chuyện không nghiêm túc á? Chúng ta vốn dĩ đang sống thử, gọi lão bà cũng không sai chứ?
- Anh nên nhớ là chúng ta còn đang sống thử, nếu như biểu hiện của anh không tốt, anh sẽ không được gọi em là lão bà nữa, hơn nữa còn phải rời biệt thự ngay lập tức.
Rốt cuộc Bạch Tình Đình cũng ngầm đồng ý cho Diệp Lăng Phi gọi nàng là lão bà, bất quá Bạch Tình Đình bổ sung thêm:
- Trước mặt người ngoài không được gọi em là lão bà đâu đấy.
- Cung kính tuân lệnh lão bà.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa giỡn.
- Diệp Lăng Phi, anh đoán xem em mang cho anh cái gì?
Bạch Tình Đình cười thần bí.
- Chẳng lẽ là thuốc phiện? Lão bà nhất định phải chú ý đấy, nghìn vạn lần đừng để cho ai phát hiện, để anh đến tiếp ứng cho em. Ám hiệu là ‘em muốn thuốc độc’.
- Đi chết đi, lúc nào cũng nói giỡn.
Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi chọc cười, từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười ‘ha ha’ của nàng. Đến khi nàng cười xong mới nói:
- Được rồi, em sẽ không cho anh đoán nữa, nói cho anh biết, em đã xin được chữ kí của Auner cho anh rồi. Đúng là không dễ dàng gì, anh không biết chứ, có bao nhiêu người đứng vây quanh đại sứ Liên Hiệp Quốc, nếu như không phải em là người của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ chắc là sẽ không xin được. Thế nào, anh hài lòng rồi chứ.
Một lúc lâu sau khi Bạch Tình Đình nói vẫn không hề nghe thấy Diệp Lăng Phi nói gì, Bạch Tình Đình còn tưởng điện thoại bị mất sóng, vội hỏi:
- Diệp Lăng Phi, anh có nghe em nói gì không?
Cuối cùng thì bên trong điện thoại cũng truyền đến giọng nói hùng hậu đầy nam tính của Diệp Lăng Phi:
- Lão bà, cảm ơn em.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10