- Long Nhất, chàng đang lo cho Lộ Thiến Á muội muội à?
Lãnh U U nhìn thần tình của Long Nhất, liền đoán ngay được tâm sự của hắn. Nàng cũng rất lo cho bọn Lộ Thiến Á, nhưng đồng thời trong lòng nàng cũng ẩn chứa chút đau khổ.
Sau khi bỏ đi không lâu sau, Long Nhất đã trở thành phu quân của nàng. Mặc dù nàng đối với Lộ Thiến Á tiểu tinh linh rất tương đắc, nhưng có nữ nhân nào nguyện ý chia xẻ nam nhân của mình với nữ nhân khác không? Hơn nữa, Lãnh U U thật sự mỹ lệ như thiên tiên, trái tim co thể so với nữ tử trên trời.
Long Nhất gật gật đầu, thở dài nói:
- Tất cả đi đã lâu, không biết bọn họ có xảy ra chuyện gì không?
Lãnh U U ôm chặt lấy Long Nhất an ủi:
- Đừng quá lo lắng! Lộ Thiến Á bọn họ chắc không có chuyện gì đâu, nàng ta cũng phải đợi được làm thê tử của chàng mà.
Long Nhất nhẹ nhàng tách Lãnh U U ra, yên lặng nhìn vào mỹ mục của nàng, ôn nhu nói:
- Nàng cùng Lộ Thiến Á vĩnh viễn ở bên cạnh ta đúng không? Không bao giờ rời khỏi ta đúng không?
Long Nhất không thể không lo lắng. Hắn đối với sự ra đi của Ti Bích đã rất đau buồn.
Có lẽ cảm nhận được sự lo lắng của Long Nhất, Lãnh U U si dại nhìn vào Long Nhất gật mạnh đầu nói:
- Vâng! Bọn thiếp sẽ luôn bồi tiếp bên cạnh chàng. Trừ khi chàng không muốn bọn thiếp nữa.
Long Nhất thở ra một hơi, đưa tay vuốt mái tóc xinh đẹp của Lãnh U U sau đó ghé sát vào tai, nói:
- Ta biết nàng chịu nhiều uỷ khuất, nhưng…
Không cho hắn nói, Lãnh U U liền đưa hai đầu ngón tay ngọc chặn lên môi của Long Nhất, đau buồn nói:
- Không được nói! Thiếp biết tất cả rồi. Chàng không nên đầy doạ mình vì chuyện của nữ nhân ấy. Chỉ cần có thể lưu lại bên cạnh chàng, thiếp sẽ tiếp thụ tất cả, cố gắng cùng các tỷ muội hoà hợp với nhau.
Long Nhất nghe được lời nói này của Lãnh U U, cảm động đến hổ thẹn. Hắn há miệng ngậm lấy hai ngón tay ngọc của Lãnh U U, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng vuốt ve. Trong lòng đối tình cảm với Lãnh U U lại tăng thêm một phần.
Lãnh U U e thẹn rút ngọc thủ về, hỏi:
- Chàng nói cho thiếp biết đi, tại hàn đàm phát sinh sự tình gì vậy?
Do đó, Long Nhất liền đem diễn biến sự tình phát sinh tại hàn đàm nói ra, nghe xong Lãnh U U liền kinh hãi cũng cao hứng cực kỳ. Lúc nghe Long nhất nói tại hàn đàm mật động phát hiện một khối tượng hình tròn trên tay của Hắc Y Điêu là hắc sắc ngọc phiến, Lãnh U U ngồi thẳng lên, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Long Nhất.
- Chuyện này quả là kích thích, không phải khối hắc sắc này là ngọc phiến à?
Long Nhất mỉm cười nói. Hắn đã sớm biết rõ khối hắc sắc này là ngọc phiến mà trong truyền thuyết gọi là Hắc Ám Ma Ngọc.
Lãnh U U trợn mắt nhìn Long Nhất, ngồi quay lại khoá chặt eo của Long Nhất. Hai tay cố gắng lắc lư Long Nhất như đưa bé vòi vĩnh nói:
- Phu quân, chàng cho thiếp nhìn thử một chút. Không chừng cái này chính là Hắc Ám Ma Ngọc đấy.
Long Nhất bị vẻ kiều mị của Lãnh U U chọc phá làm thú tính đại phát. Hăn ôm chặt eo của nàng nâng lên sau đó đẩy toàn bộ nhục căn xâm nhập vào. Một trận đại chiến lại bắt đầu trở lại…
Sau khi qua cao trào, Lãnh U U hồi phục lại khí lực, véo cho Long Nhất mấy cái rất mạnh, chọc phá hắn làm Long Nhất phải cầu xin luôn miệng.
Long Nhất từ trong không gian giới chỉ lấy ra Hắc Ám Ma Ngọc đưa cho Lãnh U U. Nhìn bộ dạng thì thây đối với Hắc Ám Ma Ngọc, hắn hoàn toàn không để tâm.
Lãnh U U tiếp lấy Hắc Ám Ma Ngọc, cẩn thận quan sát, càng nhìn càng hưng phấn. Nàng hét lên:
- Long Nhất, cái này đúng thực là Hắc Ám Ma Ngọc, trong truyền thuyết có thể cho người sở hữu Hắc Ám Ma Ngọc một Hắc ám ma lực vô cùng vô tận.
- Là như thế nào? Ta xem lời truyền ngôn thật có hại. Khí tức hắc ám của vật này tuy rất đậm, những cũng không đạt được trạng thái vô cùng vô tận. Tính ra nhiều nhất là một khối cực phẩm hắc ám ma hạch, dùng để khảm lên trên pháp trượng nhất định không sai.
Long Nhất cười nói. Giới chỉ của chàng còn có một khối Bạch sắc ngọc phiến, nguyên là muốn cho Ti Bích để dựa vào nâng cấp quang minh pháp trượng.
Lãnh U U nghiên cứu sơ qua, thấy đúng như Long Nhất đã nói. Nhưng truyền thuyết không thể chỉ là một lời đồn đại, chỉ là tự mình không biết sử dụng mà thôi.
Lúc này, trong lòng Long Nhất máy động, từ trong không gian giới chỉ của hắn lấy ra khối bạch sắc ngọc phiến. Kiểm tra một thời gian, Bạch sắc ngọc phiến phát ra bạch quang rất dịu mắt, nhưng Hắc Ám Ma Ngọc cũng phát ra hắc mang trầm đục, một hắc một bạch này tương hỗ cho nhau thật trang lệ và hấp dẫn.
- Ah, đó là Quang Minh Thánh Ngọc, Hắc ám giáo hội của thiếp đang tìm kiếm nó, nhưng sao lại ở trong tay chàng?
Lãnh U U kinh ngạc hỏi.
- Quang Minh Thánh Ngọc?
Long Nhất nghe thế đang muốn biết Hắc Ám Ma Ngọc là loại gì, nhưng Ti Bích đang làm Thánh nữ của Quang Minh Thánh giáo sao lại không biết Quang Minh Thánh Ngọc này? Long Nhất càng nghĩ càng nghi hoặc.
- Quang Minh Thánh Ngọc và Hắc Ám Ma Ngọc, đồng thời ở trong tay chàng, điều này…
Lãnh U U kích động nói lời không rành mạch.
- U U, cho ta biết, chuyện về hai khối ngọc như thế nào?
Long Nhất hỏi.
Lãnh U U hít sâu một hơi, cho tâm tình hết kích động, chầm chậm nói:
- Tương truyền, Hắc Ám Ma Ngọc là thần bài của Hắc Ám chi thần, nhưng Quang Minh Thánh Ngọc cũng là thần bài của Quang Minh chi thần. Do vì Hắc ám cùng Quang minh không dung nạp lẫn nhau, do đó giữa hai vị thần này có một cuộc đấu tranh đến một mất một còn. Sau đó trong trận đại chiến khoáng thế đến lưỡng bại câu thương. Cả hai thần bài đều bị lạc đến Thương Lan đại lục. Bởi vì truyền thuyết cho là người sở hữu thần bài có thể từ nhận được ma lực vô cùng vô tận. Do đó không quản là Hắc Ám Giáo hội hay Quang Minh Giáo Hội, tất cả đều cật lực đi tìm hai khối ngọc này.
- Hắc Ám và Quang Minh bất tương dung à?
Long Nhất ngây ngốc nhìn sự tương hỗ hấp dẫn của hai khối lệnh bài, đối với truyền thuyết này khịt mũi khinh khi. Lúc này hắn thực sự đang nhớ về Ti Bích. Truyền thuyết này Lãnh U U biết rất rõ, không có lý do nàng ta không biết.
- U U! Nàng nói Thánh Nữ Quang Minh Giáo hội có biết truyền thuyết này không?
Long Nhất hỏi.
- Khẳng định là biết. Quang Minh Giáo hội này nhiều năm nay vẫn tiếp tục tìm kiếm, chỉ là không thể hiểu nổi sao lại rơi vào tay chàng.
Lãnh U U cao hứng nói. Phu quân của mình quả nhiên là người phi thường. Quang Minh Giáo hội và Hắc Ám giáo hội tổ chức cùng nhau tiếp tục tìm kiếm, không tưởng được phu quân của mình nhẹ nhàng giành được hết.
Ty Bích cũng biết, nàng ấy vì sao không nói, Hơn nữa vì sao giả bộ không biết chuyện này, nhưng lại kiên quyết muốn cho mình khối Quang Minh Thánh Ngọc này? Rất lâu, Long nhất cảm thán thở ra một hơi, trong lòng nói:
- Ty Bích à, nàng thật sự là thiên hạ đệ nhất nha đầu ngốc. Không tưởng nàng vì ta mà như vậy. Thình lình phát hiện sự tình bí ẩn của Quang Minh Thánh Ngọc mà không báo, hơn nữa, như trong truyền thuyết nói, từ đó có thể nhận được Quang Minh ma lực vô cùng vô tận, thế mà nàng thình lình nhường cho ta. Phần tình ý như biển sâu này hỏi ta làm sao hoàn trả đây?
Lòng của Long Nhất cảm động vô cùng. Lồng ngực như muốn nổ tung, trong lòng hắn hét lớn:
- Ti Bích, nàng nhất định phải chờ ta, dù là chân trời góc biển, ta nhất định phải tìm được nàng.
Long Nhất nhảy lên ngẩng đầu hét dài, để nổi sầu muộn trong lòng toàn bộ thoát ra. Sau đó, thần thái của hắn như bay bổng nói:
- U U, đến lúc chúng ta phải đi rồi.
Mỹ mục của Lãnh U U liếc nhanh, nhìn cái khí thế ngạo thị thiên hạ của Long Nhất, phương tâm dung hoà với mặt nước mùa thu, từ từ chảy vào chính giữa hai chân mày. Hình bóng đỉnh đạt của chàng ẩn nhập vào mỗi tế bào của nàng, đến chết không thể nào quên được.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 05:35 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ZORO_NDK
Hai người mặc lại y phục rồi nhảy ra khỏi hắc liên. Chỉ thấy cánh tay thanh tú của Lãnh U U phất lên, hắc sắc liên hoa không lồ thình lình toàn bộ chuyển động, hoán thành một dải khói đen chui vào tâm mi Lãnh U U, thành đoá liên hoa nho nhỏ ẩn hiện tại đó.
Cách thu hồi giống với huyết sắc khô lâu, chỉ bất quá một cái tại tâm thủ một cái ở tâm mi, hơn nữa liên hoa so với khô lâu hấp dẫn hơn.
Đến bên hàn đàm, Long Nhất cũng thu hồi mười tám siêu cấp khô lâu và Cuồng Lôi thú vào hắc ám thứ nguyên không gian, ôm lấy Lãnh U U sau đó nhảy xuống hàn đàm. Tuy nhiều hơn một người, nhưng do khi nhảy xuống áp lực của nuớc đã xuống thấp, do đó nội lực hao tổn không nhiều, chỉ là phải miễn cưỡng thêm một chút.
Do đã quen nên có thể dễ dàng hình thành một cái tinh thần thông đạo, hai người lén lút tiến vào mật động. Lãnh U U kinh ngạc tán dương không ngừng. Quỷ phủ thần công này là cái mật động tuyệt không phải năng lực con người có thể làm ra.
Long Nhất dẫn Lãnh U U đến đại sảnh, cái truyền tống ma pháp trận đó vẫn yên lặng phát tán ánh sáng u lam. Lãnh U U nhìn thẳng vào hình hắc y điêu trên vách tường, kích động tiến tới vài bước, sau đó cung kính quỳ xuống đất.
- Hắc Ám chi thần tại thượng, trong sự thành tín, tín đồ của người cầu nguyện đến người, thỉnh người tha thức cho chúng con đã quấy nhiễu!
Lãnh U U quỳ trên đất lầm bầm cầu nguyện.
Long Nhất bây giờ đột ngột đại ngộ. Thật đáng hổ thẹn, không ngờ đây lại là Hắc ám chi thần đỉnh đỉnh đại danh. Thật sự nhìn không ra bộ dạng gì. Không lạ chỉ ở dưới đất mới có thể hoạt động. Nhìn người của Quang Minh giáo hội cung phụng Quang Minh chi thần, cũng cùng một bộ dạng như thế này.
- U U, ý tứ rất hay, chúng ta nhanh đi ra thôi!
Long Nhất cười nói.
Lãnh U U quay đầu lại trừng mắt nhìn Long Nhất, nhanh chóng hướng về điêu hình của Hắc ám chi thần bồi tội. Điều này làm Long Nhất vừa bực vừa buồn cười. Dường như quá trình tẩy não của tôn giáo này hoàn thành rất tốt.
Lúc này, sau khi Lãnh U U chiếu theo lễ tiết Hắc Ám Giáo hội tham bái Hắc Ám chi thần, liền đứng dậy đi về hướng Long Nhất.
Cuối cùng có thể đi ra, trong lòng Long Nhất không khỏi có chút kích động. Hắn rút cây pháp trượng ra cầm trong tay, kéo Lãnh U U tới đứng vào truyền tống ma pháp trận.
Bất chấp lam quang dày đặc, Long Nhất chỉ cảm giác dày đặc không gian bị vặn vẹo, sau đó tất cả chìm vào trong một màn bóng tối.
o0o
Tại Di Thất Chi Thành.
Cáp Lôi và Man Ngưu toàn thân đầy vết thương tạo thành một bức tường thịt đứng chắn một góc, điên cuồng chém giết số khô lâu và cương thi vô tận ở phía trước. Lộ Thiến Á ở phía sau bọn họ gần như kiệt lực. Tinh linh chi cung trong tay run rẩy. Mỗi một Tinh linh chi tiễn màu xanh lục bắn ra đều xuyên qua khô lâu và cương thi. Lam Thiên, khắc tinh của Vong linh hệ, sắc mặt nhợt nhạt dựa vào tường. Sau nửa ngày phóng xuất Thánh quang Tịnh Hoá thuật để huỷ diệt của một đống lớn cô lâu, ma lực của hắn đã tiêu hao đến cực hạn.
Nhưng là đại quân vong linh thật sự quá nhiều, gần như giết hoài không hết. Vừa chém xong một nhóm thì có một nhóm vong linh khác tiến lên, làm bức tường chắn bằng thịt của Man Ngưu và Cáp Lôi nhanh chóng yếu đi không còn chống đỡ nổi. Tiên huyết chảy nhiều đi làm tốc độ công kích của bọn họ càng chậm lại. Ánh mắt họ cũng bắt đầu mơ hồ.
Bất ngờ một cây búa xuyên qua bóng cây lang nha bổng đang được Man Ngưu vũ lộng, đập vào vai của hắn. Man Ngưu điên cuồng hét lên một tiếng biến ngay khô lâu ở phía trước thành bụi phấn. Sự đau đớn đã kích phát cuồng tính của hắn. Mắt hắn đỏ ngầu, một cây lang nha bổng đại sát tứ phương. Tuy nhiên, đấu khí màu lam trên cự kiếm của Cáp Lôi đã bị nhạt dần. Lồng ngực của hắn vừa bị cương thi mở toạc ra một đường dài.
Cả bốn người đều đã tuyệt vọng. Bọn họ chắc sẽ nhanh chóng bị tiêu diệt và vì thế chẳng bao lâu nữa, có thể trở thành thành viên trong đại quân vong linh này.
Lộ Thiến Á hổn hển ngồi bệt xuống. Tay nàng liên tục giương cung, giờ đã không thể nhấc lên được nữa. Nàng tuyệt vọng nhìn lên trời, nhớ đến Long Nhất và Lãnh U U. Nàng đang thống trách bản thân. Nếu không vì cứu mình, Lãnh U U sẽ không rơi xuống vết nứt không gian và Long Nhất cũng không phải nhảy xuống để cứu Lãnh U U. Nàng cho rằng tất cả đều là lỗi của nàng. Mĩ mục của Lộ Thiến Á ậng ậng nước.
Vào lúc này, Lộ Thiến Á đột nhiên phát hiện trên trời xuất hiện một đạo quang mang u lam, không gian bắt đầu vặn vẹo kỳ dị. Nàng nghĩ vì nước mắt mà nhìn nhầm nên chớp chớp mắt, nhìn lại trời cao. Nàng thấy trên trời vô thanh vô tức mở ra một vết nứt, hai nhân ảnh từ bên trong nhảy xuống.
- Long Nhất! là Long Nhất và U U tỷ! Bọn họ đã trở về!
Lộ Thiến Á vui mừng điên cuồng gào lên.
Cáp Lôi và Man Ngưu gần như đã buông xuôi, nghe nói Long Nhất trở lại, lập tức từ trong tuyệt vọng lại nỗ lực lên, lại hưng phấn như trước. Trong lòng bọn họ có một niềm tin chắc chắn là Long Nhất đã trở lại thì họ sẽ được cứu. Long Nhất tự nhiên đã là lãnh tụ tinh thần của bọn họ.
Long Nhất cảm giác thân thể bất ngờ rơi xuống, liền vận chuyển nội lực, ôm lấy Lãnh U U bay trên không trung. Nhìn thấy Man Ngưu và Cáp Lôi bọn họ bị tập đoàn vong linh tấn công đến không còn đường thoát thân, hắn muốn lao ngay xuống đất. Một tiếng gầm hùng hồn vang lên tạo ra những sóng âm tròn, một hàng vong linh ở phía trước đổ sập xuống như bị chặt. Đó có thể là Sư Tử Hống của Thiếu Lâm chính tông, chính khí tràn đầy, để đối phó với loại vong linh này vô cùng thích hợp.
Long Nhất tiến nhập vào tầng thứ hai Ngạo Thiên Quyết, công lực thì tầng thứ nhâấ không thể so được. Sóng âm Sư Tử Hồng của hắn lan đến nơi nào thì vong linh ở chỗ đó không dám tiến một bước.
Long Nhất giúp Cáp Lôi và Man Ngưu cầm máu. Thực ra hắn có thể dùng Quang hệ ma pháp trực tiếp khôi phục lại ngoại thương của bọn họ, nhưng hắn vẫn có chút nghi kỵ Cáp Lôi và Lam Thiên. Sau khi làm xong, chỉ có Lam Thiên phục hồi sau khi được hắn trợ giúp.
Lộ Thiến Á si dại nhìn vào Long Nhất, trong đầu đột nhiên trống rỗng. Hạnh phúc trở lại quá bất ngờ làm nàng không có phản ứng gì.
Nhìn thấy sắc mặt tiểu tinh linh trắng bệch, lòng Long Nhất đau nhói. Hắn bước tới hai bước, ôm Lộ Thiến Á vào lòng, một tay đặt trên bối tâm của nàng truyền nội lực vào.
- Long Nhất, thiếp không phải nằm mơ chứ? Có thực là chàng không?
Lộ Thiến Á lẩm bẩm nói. Mùi hương quen thuộc bao quanh nàng khiến nàng vô cùng an tâm.
- Là ta mà! Ta đã trở về!
Long Nhất ôn nhu nói, nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng.
Cảm thấy nhột nhạt trên trán, Lộ Thiến Á mới bắt đầu tin đó không phải là ảo giác. Nàng rút vào lòng của Long Nhất lẩm bẩm nói:
- Chàng đã trở lại, hay quá!
Long Nhất ôn nhu nhìn tiểu tinh linh đang ngủ trong lòng mình, như tình vạn thiên trong tim. Cuối cùng mình đã trở lại đúng lúc, bọn họ không xảy ra chuyện gì.
Lãnh U U cười mỉm đứng ở bên nhìn Long Nhất. Nhãn thần có chút phức tạp nhưng sau đó cảm thấy thanh thản. Mặt nàng rất đẹp khi tiến nhập truyền tống ma pháp trận, nhưng sau khi quay lại thì trở lại bộ dạng bình thường như trước. Nếu không thì nhãn châu của bọn Cáp Lôi sẽ rơi xuống đất mất.
Long Nhất ngẩng đầu lên, tình cờ đối diện với thần tình thanh thản của Lãnh U U, tâm tình dào dạt. Hai người nhìn nhau mỉm cười.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 05:36 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ZORO_NDK
Lúc này, ma pháp lực của Lam Thiên cũng đã phục hồi chút ít, hắn lập tức vì Man Ngưu và Cáp Lôi thi triển hai loại Quang Dũ thuật (thuật hồi phục) cao cấp.
Long Nhất ôm Lộ Thiến Á quan sát khắp xung quanh, nghĩ rằng nơi này không quá mãnh liệt. Từ khi hắn ngã vào vết nứt không gian đã được vài tháng, thế sao mà bọn họ mới chỉ đang ở cửa thành này. Đáng ra họ hoặc là đã chết hoặc là phải trở về rồi chứ. Long Nhất càng nghĩ càng thấy không đúng.
Chính Lãnh U U cũng đưa mắt nghi hoặc nhìn vào Long Nhất. Bộ dạng của nàng cho thấy nàng cũng đã phát hiện ra vấn đề này.
- Man Ngưu! Ta ngã vào vết nút không gian sau đó phát sinh ra sự tình gì? Vì sao xuất hiện quá nhiều vong linh vậy?
Long Nhất hỏi.
Man Ngưu gõ gõ đầu, đáp:
- Hôm qua tất cả chúng ta đi qua vầng hào quang, sau đó là Lộ Thiến Á cứu tỉnh chúng ta. Sau này chúng ta mới biết nguyên lai các ngươi ngã vào vết nứt không gian.
Hôm qua? Long Nhất và Lãnh U U đưa mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc. Bọn họ biết rõ ràng đã ở trong không gian kỳ quái đó phải vài tháng, thế nào mà chỉ có một ngày được? Tất cả phát sinh trong không gian này là một giấc mộng quái dị!
- Nhưng được một lúc, thì có vô số vong linh từ dưới đất xuất hiện bao vây bọn ta. Bọn ta từ hôm qua chém giết đến bây giờ. Ngươi mà không xuất hiện trở lại, toàn bộ chúng ta sẽ nằm xuống hết.
Man Ngưu nói tới đó, nét mặt sùng bái nhìn Long Nhất. Long Nhất dùng Sư Tử Hống phóng ra âm thanh cuồng nộ như thế làm hắn thèm muốn mà không được.
- Long Nhất, ngươi và Lãnh U U rơi vào chỗ nào vậy? Làm thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Cáp Lôi không nhịn được liền hỏi.
Long Nhất không để lộ sắc mặt, mỉm cười nói:
- Bọn ta cũng không biết rõ. Trong đó tối đen, chúng ta không biết làm thế nào để ra được, chỉ thấy đột nhiên chúng ta nhìn thấy ánh mặt trời.
Cáp Lôi gật đầu không hỏi nữa, nhưng Long Nhất đã thấy trong mắt hắn một tia nghi hoặc lướt qua.
Vì chiến đấu suốt một ngày một đêm, Man Ngưu và mọi người nguyên khí đều tổn thương, do đó quyết định tối nay hồi phục mới đi thám sát thành một lần nữa. Nhiệm vụ Di Thất Chi Thành này hiện tại có thể nói là hoàn thành hơn một nửa. Nhưng đối bọn họ, nhiệm vụ Di Thất Chi Thành thật sự mới bắt đầu. Nghe nói ở đây có rất nhiều tài bảo cũng có thần khí cái thế vô song, thậm chí còn có cả Thần bài của Hắc Ám Chi Thần. Đương nhiên bọn họ không thể bỏ qua điều này được.
Long Nhất không nhìn ra xa, nơi dày đặc những khô lâu và cương thi. Hai chân mày hắn nhíu lại. Sao cái địa phương quỷ quái này lại nhiều vong linh thế. Tinh thần lực của hắn chuyển động, bao bọc Vong linh ma pháp phóng ra Vong linh Khu Cản thuật đối phó với bọn vong linh này. Cùng lúc, hắn ra lệnh cho mọi người mở cửa lại để dẫn nhập toàn bộ vong linh trở về nơi đó. Long Nhất chỉ sở dĩ dùng Tinh thần lực bao bọc vì sợ tiết lộ Hắc ám ma lực. Hắn thật sự không tin cậy dáng vẻ thật thà của Lam Thiên và dung mạo thô lỗ của Cáp Lôi. Nếu như bị bọn họ biết e rằng chỉ có cách giết người diệt khẩu.
Hắn không thể nghĩ hôm nay đến đâu cũng bị người truy sát.
Lãnh U U quỷ mị xuất hiện phía sau Long Nhất. Nàng hiện tại đã là Hắc ám hệ Ma đạo sư, thực lực được tăng cường bởi đoá Hắc liên quỷ dị này, tóm lại có gặp Đại ma đạo sư cũng có thể đấu tay đôi. Tuy nhiên đối với thực lực của Long Nhất thì thật sự thăng tiến chưa được mãn ý. tuy nói Ngạo Thiên quyết tiến nhập đệ nhị tầng, nhưng Ma pháp lực thật sự vẫn dừng lại y nguyên ở cảnh giới Cao cấp ma pháp sư. Không biết có phải là sở học quá hỗn tạp nên khó có sự tinh tiến.
- Không cần nghỉ ngơi à?
Long Nhất không quay đầu lại hỏi.
- Vâng!
Lãnh U U nhẹ nhàng trả lời, từ phía sau ôm lấy eo Long Nhất.
- U U, nàng có thấy là quá kỳ quái không? Chúng ta ở không gian đó trong một thời gian khá lâu, nhưng ở đây chỉ là một ngày.
Bàn tay lớn của Long Nhất nắm lấy ngọc thủ của nàng đang để trên eo.
- Có Hắc Ám Chi Thần tại đó, thì không có gì là không thể.
Lạnh U U hồi đáp làm Long Nhất chỉ biết dở khóc dở cười. Hắc Ám Chi Thần chẳng lẽ lại thực sự vĩ đại như thế?
- Long Nhất…
Lãnh U U có chút do dự gọi.
- Hả? Có chuyện cần nói à? Giữa hai chúng ta còn gì mà không thể nói?
Long Nhất cười nhẹ nói, song thủ quay ngược lại đánh lên chiếc mông xinh đẹp của Lãnh U U.
Bị tình lang đánh yêu làm toàn thân Lãnh U U run rẫy. Thân thể mẫn cảm lập tức mềm ra. Hàng hừ nhẹ một tiếng nói:
- Không được loạn động! Nói thật với chàng, thiếp có cảm giác Cáp Lôi có vấn đề.
Nghe được câu này, Long Nhất trở lại nghiêm túc. Hắn thả đại thủ đang tác quái xuống, quay người lại hỏi
- Nàng cảm giác hắn có vấn đề điểm nào?
Lãnh U U cau mày trầm tư nói:
- Hôm nay lúc bên cạnh hắn, tựa hồ cảm thụ một loại khí tức cùng loại, tựa như chúng ta cùng một dạng, nhưng thiếp không dám khẳng định
- Nàng nói hắn cũng tu luyện Hắc ám ma pháp à?
Long Nhất kinh ngạc hỏi.
- Có khả năng như thế!
Long Nhất trầm tư một lúc, Mãi sau mới cười nhẹ nói:
- Tóm lại, cứ cho là Cáp Lôi tu luyện Hắc ám ma pháp cũng chẳng sao. Không phải chúng ra cũng giống thế sao?
Lãnh U U gật gật đầu. Đột nhiên cảm giác eo khó cử động, cả thân hình của nàng lao vào lòng Long Nhất.
- Chàng muốn làm gì?
Lãnh U U đỏ mặt lên, vừa có chút đề phòng, vừa e thẹn.
- Ta làm một việc khiến cả hai chúng ta đều khoái lạc!
Long Nhất cúi đầu xuống. Môi hắn nhẹ nhàng tiếp lấy *** tai mịn màng của Lãnh U U, đại thủ xấu xa hoạt động tại mật tư hoa viên mềm mại ấm áp của nàng.
Thân hình xinh đẹp của Lãnh U U trở nên mềm hẳn ra. Khuôn mặt biến đổi thành U Minh Thánh Nữ làm điên đảo chúng sinh, mỹ mục của nàng mơ hồ, đôi môi hồng mềm mại hé mở, như thỉnh mời tình lang tận tình thưởng thức.
Sắc tâm Long Nhất nổi lên, cái miệng lớn hôn lên, cái lạnh này là tư vị hạnh phúc làm hắn như người say, thú vị vô cùng.
Toàn thân của Lãnh U U nóng dần lên, khi tức thở ra nóng rực dị thường. Nàng cùng Long Nhất tại không gian đó hoan hảo rất nhiều lần, mỗi điểm mẫn cảm trên thân thể nàng đều bị Long Nhất biết rõ. Khi Long Nhất trêu chọc, nàng chỉ có cách đầu hàng. Nàng không thể kháng cự mà cũng không muốn kháng cự cái cảm giác hạnh phúc tuyệt vời, làm nàng say mê chìm đắm như ngư thuỷ chi hoan.
Một đại thủ của Long Nhất vuốt ve đỉnh nhọn thẳng đứng của ngọc phong, tay kia đang trêu chọc nơi u bí của thiếu nữ. Chiếc quần lót bạc của nàng đã vị hoa lộ làm ẩm ướt.
- Ôi!... Phu quân!
Lãnh U U không chịu đựng được cất tiếng rên rỉ. Hạ thân truyền lại cảm giác nhột nhạt cùng trống rỗng làm nàng thập phần khó chịu. Eo của nàng tự động phối hợp với trêu chọc của Long Nhất.
- Phu quân! Chúng ta vào trong đi!
Lãnh U U dường như không thể khống chế bản thân. Tiểu thủ của nàng trêu chọc tiểu huynh đệ của Long Nhất từ bên ngoài quần lót. Nàng cực kỳ muốn nó lại lao vào khoảng trống nơi hạ thân của nàng.
Long Nhất nghe được lời của Lãnh U U, thân như ngâm trong lửa, liền bế nàng lên rồi tiến vào lều.
Ham muốn bùng lên, hai người vội vã cởi y phục cho nhau. Ngay lập tức cả hai gần như hoàn toàn khoả thân. Dưới sự thiêu đốt mãnh liệt của lửa tình, Lãnh U U đẩy Long Nhất nằm xuống, ngồi ngang lên thân hắn.
- Long Nhất! Không được! Đừng đi, đừng bỏ thiếp!
Đúng lúc quyết định, vách lều truyền lại tiếng thét kinh hoàng của Lộ Thiến Á.
Hai người đột nhiên như bị rơi xuống hố nuớc lạnh, lửa tình lập tức thì tiêu tan. Long Nhất vội vàng mặc y phục vào rồi lao ra cửa, bỏ lại sau lưng Lãnh U U đang bất mãn nằm trên giường, miệng lẩm bẩm.
Long Nhất liền tiến vào lều Lộ Thiến Á, nhìn thấy nàng đang khóc lớn, hai tay đang quờ loạn trong không trung, miệng không ngừng lập đi lập lại câu nói đó. Rõ ràng là nàng đang gặp ác mộng.
Long Nhất nắm lấy tay nàng, nhanh chóng hô lớn:
- Lộ Thiến Á! Tỉnh lại đi! Đừng sợ, ta đang ở đây mà!
Lộ Thiến Á liền mở mắt, nhìn thấy Long Nhất chính đang quan tâm nhìn nàng, lập tức nức nở lao vào trong lòng hắn. Thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp không ngừng run rẩy, làm tim Long Nhất dấy lên tình cảm yêu thương.
- Này! Nàng đừng sợ, ta đang ở cạnh bên nàng đây! Không bỏ nàng đâu.
Long Nhất nhẹ nhàng vuốt ve mà phấn Lộ Thiến Á ôn nhu nói.
- Thật chứ? Cho đến chết cũng để thiếp bên cạnh chàng được không?
Lộ Thiến Á mắt đẫm lệ nói.
Trong lòng Long Nhất rất cảm động. Có những nữ tử si tình này bên cạnh, hắn vừa cảm nhận được hạnh phúc vừa cảm nhận trách nhiệm nặng nề. Hắn tự thấy phải nhanh chóng biến thành mạnh mẽ, như thế mới đủ khả năng bảo hộ bọn họ.
- Nha đầu ngốc, ta làm thế nào dễ chết như vậy. Ta đáp ứng nàng. Chỉ cần nàng không chết, ta thế nào cũng phải sống.
Long Nhất ghì chặt đầu Lộ Thiến Á vào lòng của mình.
- Đó là do chàng chàng nói đấy nhé! Không được rút lời… không được rút lời…
Lộ Thiến Á lẩm bẩm càng ngày càng nhỏ. Cả thân thể và tâm trí của nàng đã quá mệt mỏi, an tâm ngủ trong lòng người yêu, hai tay nắm chặt vạt áo của chàng, như e sợ chàng bỏ đi vậy.
Long Nhất than nhẹ một hơi, bồng Lộ Thiến Á đặt nằm xuống.
Màn đêm buông xuống, ngày cũng đã đi xa.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 05:36 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ZORO_NDK
Từ rất sớm, Long Nhất cùng đoàn người, tinh thần phấn chấn, đi đến Di Thất Chi Thành. Bảo tàng gần ngay trước mắt như đang mời gọi, bọn họ sao không thể hưng phấn?
Nhìn thấy phòng ốc nơi đây phần nào bị gió cát tàn phá, trong lòng Long Nhất dấy lên niềm cảm khái vô hạn. Nơi này từng là một thành thị văn minh sáng lạn, bây giờ đã trở thành một nơi hoang vu thê lương, thế sự thật nhiều trái ngang.
- Nơi này thật u ám, các phòng tất cả đều đã bị chôn vùi. Nơi nào là nơi chôn dấu bảo tàng đây.
Lộ Thiến Á nép mình bên cạnh Long Nhất nói. Nàng vốn không phải là tiểu nữ hài nhút nhát, nhưng thông thường một tiểu nữ hài có được chỗ dựa thì sau đó biến thành nhu nhược, bởi vì nữ tử có tập quán ỷ lại.
- Cáp Lôi, chúng ta không thể đào bới tất cả nơi này. Ở đây có nhiều phòng như thế đào bới biết tới bao giờ?
Lam Thiên nhìn vào vô số tường vỡ ngói hư phiền muộn nói.
Cáp Lôi cười ha ha nói:
- Chúng ta có rất nhiều thời gian để đào bới. Chỉ cần đào trúng phủ khai Thành chủ là được. Khẳng định là Thành chủ Di Thất Chi Thành là người rất giàu. Đến lúc đó e rằng ngươi lại mềm tay.
- Tốt, nhưng người nơi này có những bảo vật gì, chúng ta không nên lãng phí thời gian, nhanh chóng đi tìm Thành Chủ phủ thôi!
Lam Thiên đột nhiên nói, biểu tình không đệ lộ một chút gì ra ngoài.
Long Nhất nhìn Lam Thiên thầm lắc đầu. Lần thứ nhất tại tửu lâu mạo hiểm nhìn thấy hắn sau đó ấn tượng đối với hắn rất tốt. Đúng là ở lâu ngày mới biết lòng người, hiện tại Long Nhất có cảm giác hắn vừa tham lam vừa nhút nhát. Bất quá cũng chỉ bởi vì hắn nhút nhát nên hắn mới sống đến bây giờ.
Nhãn thần của Cáp Lôi bắn ra một tia sáng trào lộng, từ trong lòng lấy ra tấm địa đồ cười nói:
- Thành Chủ phủ tịnh không khó tìm, ký hiệu Di Thất Chi Thành trên tấm địa đồ dùng biểu tượng phượng hoàng, Thành Chủ phủ chắc cũng giống như biểu tượng này.
Mọi người đều nhìn qua, quả thấy trên địa đồ có một biểu tượng phượng hoàng là ký hiệu. Nó làm Long Nhất không thể không nhớ đến Ngu Phượng. Phượng hoàng gia tộc không thể nào cùng Di Thất Chi Thành có quan hệ gì.
Long Nhất vận mục lực cao độ nhìn xung quanh. Đột nhiên, mục quang chàng dừng lại tại một gò đất cao cao ở phía xa. Bản thân gò đất thật sự không có gì đặc biệt. Chủ yếu là tại gò đất lộ ra ngoài một vật như ngọn lửa hồng nhỏ, nếu như nói là biểu tượng phượng hoàng bị chôn vùi hai phần phía dưới chỉ còn một phần thì giống vật đó phi thường.
- Ta nghĩ ta đã tìm được vị trí Thành Chủ phủ rồi!
Long Nhất cười nói.
- Ở đâu?
Mọi người đầy hoài nghi nhìn hắn.
- Bên đó đó! Có nhìn thấy biểu tượng ngọn lửa hồng đó không?
Long Nhất chỉ tay. Chúng nhân nhất tề lắc đầu. Long Nhất chỉ một nơi mà đến tận cùng mục lực cũng không nhìn thấy. Có thể là Ngạo Thiên quyết có quyền thiên địa tạo hoá, tu luyện thì có giác quan linh mẫn dị thường. Mỗi lần tiến thêm một tầng thì nội lực tiến thêm vài phần. Đấu khí và Ma pháp Thương Lan Đại Lục sau khi tiến lên thì lục thức cũng biến thành linh mẫn, nhưng so với Ngạo Thiên quyết mà nói thì thua xa.
Long Nhất dẫn đoàn người đến hướng đó.
Đột nhiên, Long Nhất dừng lại, sắc mặt hắn biến đổi cảnh giác nói:
- Mọi người cẩn thận, nơi này không được chắc chắn!
Nghe lời của Long Nhất, mọi người đều cảnh giới, ngay lúc đó, Lam Thiên đột nhiên kêu nhỏ:
- Tử khí qua nhiều, nơi khủng bố này cũng có vong linh.
Tại một vài nơi, vong linh không cần vong linh pháp sư triệu hoán vẫn xuất hiện. Đặc biệt là thành thị này bị Hắc Ám Chi Thần nguyền rủa. Long Nhất cảm giác tất cả mọi người ở thành thị này đều đã biến thành vong linh, mặc dù không có khả năng nhưng lại có rất nhiều vong linh.
Lúc này, có rất nhiều âm thanh ma quỷ nổi lên. Một cái khô lâu và cương thi từ dưới đất chui lên, nhìn sát khí trên người bọn họ, bay ra tàn phá khôi giáp trên người bọn họ mạnh mẽ vô cùng. Mọi người đều biết trong thành không thể là vong linh cấp phổ thông. Bọn họ sinh tiền đều là nhưng binh sĩ tướng quân đã kinh qua cả trăm trận chiến, tự nhiên so với vong linh phổ thông lợi hại và hung tàn hơn nhiều.
- Đứng ngây ra đó làm gì, nhanh giết đi chứ!
Long Nhất hét lên, cự kiếm nhanh chóng chém hai cái đầu vong linh xuống.
Mọi người nhanh chóng tỉnh ngộ, bắt đầu chém giết. Những vong linh này thật sự hầu như để cho Long Nhất và đoàn người đòi lại nợ. Tất cả vong linh bọn họ bị chém bay đầu mà không có một lực công kích. Nhưng ai nấy đều thấy những vong linh này thật sự bất đồng. Chém bay đâu bọn họ thì bọn họ lại tấn công như cũ. Sai lầm này suýt nữa biến Lam Thiên và Lộ Thiến Á biến thành vong hồn. Long Nhất nhìn thấy cơ hội, rất nhanh một đao chém về phía vong linh bọn họ thành từng mảnh.
Long Nhất và đoàn người xuất mồ hôi lạnh đầy mình. Từ giờ trở đi bọn họ phải cẩn thận. Trên đường đánh ngã số lượng vong linh không nhiều, nếu cũng giống như ngoài thành vong linh dẫn nhập lại rất nhiều, điều này thật sự là rắc rối.
Trên đường chém giết, cuối cùng cũng đến được cái gò đất cao cao mà Long Nhất đã chỉ. Long Nhất phi thân tới đào lên, cái vật màu hồng quả thật là một biểu tượng phượng hoàng. Dường như là Thành Chủ phủ bị chôn vùi phía dưới gò đất này.
- Thành Chủ phủ chắc là ở dưới này, chúng ta đào bới đi!
Cáp Lôi nói.
Long Nhất nhìn sắc trời ảm đạm dần, không khác gánh nặng trên vai. Từ đó đến đây cũng phải đi vào nhìn một lần mới có thể cam tâm.
Tìm đúng hướng đại môn rồi, đấu khí ma pháp của vài người cùng phát. Rất nhanh sau đó xuất hiện một phiến ngân bạch sắc chính là Kim Chúc đại môn. Trên đại môn là một vòng hắc sắc ma pháp phù vân, đã bị người dùng hắc ám ma pháp phong ấn.
- Để ta sẽ thử xem sao!
Lam Thiên bước tới trước, miệng niệm chú ngữ, hai tay đưa lên một luồng ánh sáng mỏng manh hướng tới ép lên Hắc ám ma pháp phong ấn.
Nhưng Lam Thiên vừa tiếp xúc với phong ấn đó, thì miệng phun ra một tiên huyết người bị chấn bay ra.
- Lam Thiên, ngươi có sao không?
Cáp Lôi bước tới đỡ Lam Thiên quan tâm hỏi.
Lam Thiên ôm ngực, hồi lâu mới hồi phục lại, lắc đầu nói:
- Ta không sao. Người phóng ra Hắc ám ma pháp phong ấn này đẳng cấp rất cao, ta không giải được.
Cáp lôi nhìn qua Long Nhất, hỏi:
- Long Nhất, ngươi không có biện pháp à?
Long Nhất nhẹ nhàng nói:
- Để ta cố thử xem.
Hắn đi đến trước đại môn, đưa một tay phóng lên trên Hắc ám ma pháp phong ấn, sau đó lắc đầu than:
- Ta không giải khai được!
Lãnh U U đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn Long Nhất, nhìn chàng lắc đầu nhè nhẹ. Phong ấn này Lãnh U U chắn chắn giải khai đuợc, nàng tin chắc Long Nhất cũng có khả năng đó, nhưng Long Nhất cố tình giải khai không được chắc chàng có lý do.
Thần tình Lam Thiên thất vọng phi thường, nhưng Cáp Lôi thì chìm vào im lặng. Đột nhiên, trong tay hắn có tia lam mang, nhanh chóng đánh tới gần sát bên Lam Thiên.
Lam Thiên không có phản ứng, đầu cũng không di chuyển, huyết vụ từ đại động mạch ở gáy phún thật cao.
Cử động này của Cáp Lôi làm Lộ Thiến Á, Man Ngưu và Lãnh U U chấn động, nhất thời không có một phản ứng nào, chỉ là ngây dại nhìn thi thể không đầu đang đứng của Lam Thiên. Chỉ có sắc mặt của Long Nhất từ đầu đến giờ không hề biến đổi. Hắn vốn có thể ngăn cản Cáp Lôi nhưng hắn đã không làm. Hắn biết Cáp Lôi mặc dù giết Lam Thiên cũng cần tự mình xếp đặt.
Nhãn thần Cáp Lôi nhìn Long Nhất có chút ít hài hước, trong lòng kinh ngạc. Người thanh niên thân bí này nhìn thấy mình thình lình giết Lam Thiên đầu mày cũng không cau một cái, nhìn bộ dạng biết hắn sớm đã hoài nghi mình rồi.
Lúc này Lộ Thiến Á ba người cũng đã tỉnh lại. Lộ Thiến Á đưa tinh linh cung lên nhắm vào Cáp Lôi, trên mặt đầy phẫn nộ và kinh ngạc. Nàng thật không thể nghĩ là đội trưởng thình lình có thể giết đồng bạn của mình. Nhưng mặt Man Ngưu cũng đầy phẫn nộ, huy động lang nha bổng tựa như muốn liều mạng, nhưng Long Nhất đã nắm hắn lại. Chỉ có Lãnh U U không có phản ứng gì, sau khi kinh ngạc qua đi thì khuôn mặt khôi phục lại bình tĩnh.
Hết chương 66.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 05:37 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ZORO_NDK
Cáp Lôi không để ý đến sự phẫn nộ của Lộ Thiến Á và Man Ngưu, chỉ hời hợt đối mặt cùng Long Nhất. Hắn cố muốn biết từ nhãn thần của chàng nhìn ra chuyện gì. Nhưng hắn thất vọng, hai mắt đen của Long Nhất thâm u như hắc động thâm sâu nhìn không thấy đáy, làm cho hắn cảm thấy một thứ phiền muộn đè nặng.
- Ngươi dường như không khiếp sợ?
Cáp Lôi cười hỏi, vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh, tựa như lúc hắn giết người bất quá chỉ là súc sinh.
- Ta cần gì phải e sợ hả?
Long Nhất cười nhẹ hỏi lại, cân nhắc xem có gì ngụy trang sau vẻ cộc cằn thô lỗ, hai mắt Cáp Lôi bắn ra một tia sáng mãnh liệt.
Cáp Lôi không nói nữa, chỉ bình tĩnh đứng trước phiến Kim Chúc đại môn đó, hét lên một tiếng, toàn thân tràn đầy hắc khí mãnh liệt, chỉ thấy song thủ của hắn vuốt lên trên Hắc ám ma phap phong ấn trên đại môn.
Hắc sắc ma pháp phù văn này bắt đầu từ từ thay đổi nhàn nhạt, cuối cùng tiêu mất không còn nhìn thấy.
- Ngươi tu luyện Hắc ám pha pháp!
Lộ Thiến Á kinh ngạc nói, tinh linh cung lại lần nữa cử lên.
Long Nhất liền giữ Lộ Thiến Á không cho nàng kích động, sau đó đối với Cáp Lôi cười nói:
- Đó chính là lý do ngươi muốn giết Lam Thiên. Hiện tại chúng ta cũng đã biết, ngươi không muốn cũng phải tàn sát chúng ta à?
Cáp Lôi xạ mục quang sắt nhọn vào Long Nhất, nói:
- Hắn là người của Quang Minh Giáo hội, nên phải chết. Nhưng ta thật không có lý do giết các ngươi. Có lẽ các ngươi cũng có thể giết ta, nhưng không có ta dẫn đường, các ngươi nghĩ có thế đi đến được hoang mãng thảo nguyên, mọi người trợ giúp lẫn nhau chia rẽ là yếu, không đúng hả?
Nói đến đó, Cáp Lôi dừng lại chút, chuyển qua Lộ Thiến Á nói:
- Lộ Thiến Á, ta tu luyện hắc ám ma pháp ngươi cảm thấy rất kỳ quái phải không? Sau này có lẽ ngươi còn phài kinh sợ nhiều hơn.
- Ngươi nói vậy là có ý tứ gì?
Lộ Thiến Á hỏi.
- Hắc hắc, ngươi có thể hỏi Lãnh U U hảo tỷ muội của ngươi, ta nghĩ nàng ta rất nguyện ý để ngươi kinh sợ một lần nữa.
Cáp Lôi cười nói.
Lộ Thiến Á nhìn qua Lãnh U U. Chỉ thấy nàng ta đang nhìn vào Long Nhất, nhưng Long Nhất quay qua nàng gật nhẹ đầu.
- Ngươi là người của Hắc ám giáo hội?
Lãnh U U hỏi.
- Không thể nói tu luyện Hắc ám ma pháp thì nhất định là Hắc ám Giáo hội được? Sợ rằng U U tiểu thư ngươi cũng là người của Hắc ám Giáo hội đó.
Cáp Lôi hừ nhẹ một tiếng nói, hiển nhiên đối với Hắc ám Giáo hội cực kỳ khinh bỉ.
Nghe được lời này của Cáp Lôi, Lãnh U U cũng không có biểu lộ gì. Lộ Thiến Á lại la to lên, nàng chỉ Cáp Lôi gay gắt nói:
- Ngươi nói dối, U U tỷ không thể nào là người của Hắc ám Giáo hội, tỷ ấy luyện là Tinh thần ma pháp làm sao là người của Hắc ám Giáo hội được!
Long Nhất trong lòng cười khổ, mỗi cá nhân trong Hắc ám Giáo hội tịnh không phải là đồ thập ác bất xá. Nhưng đã bị Quang Minh Giáo hội tuyên truyền thành một tổ chức vô cùng tàn ác. Tất cả mọi người trong đó là ác ma ăn thịt uống máu người.
- Ta cũng không tu luyện đấu khí giống như vậy phải không? Long Nhất ta nhìn không ra, nhưng với Lãnh U U ta thực sự dám khẳng định. Trên thân cô ta và ta có cùng một dạng khí tức hắc ám. Tuy nàng ta cực lực che dấu, thật sự không dã man giống như ta, ta nghĩ cô ta đã phát giác khí tức hắc ám trên người ta.
Cáp Lôi cười nói.
- U U tỷ, cái gã xấu xa này đánh lừa muội đúng không? Tỷ căn bản không phải là người của Hắc ám Giáo hội, cũng không có tu luyện Hắc ám ma pháp đúng không?
Lộ Thiến Á kỳ vọng nhìn vào Lãnh U U.
Lãnh U U than nhẹ một hơi, ngọc thủ vẫy lên, một hắc sắc quang cầu xuất hiện trong tay. Nàng đối mặt với Lộ Thiến Á nói:
- Hắn nói không sai. Tỷ đúng là tu luyện là Hắc ám ma pháp, cũng đích thực là người của Hắc ám Giáo hội.
- Không thể được, không thể được, Long Nhất!
Sắc mặt Lộ Thiến Á trắng bạch ngó qua Long Nhất. Nhất thời nàng không thể tiếp thu được sự thật.
Long Nhất vuốt nhẹ lên đầu Lộ Thiến Á ôn nhu nói:
- Nha đầu ngốc, tu luyện Hắc ám ma pháp và tu luyện bất cứ ma pháp nào khác đều giống nhau cả, chỉ có chủng loại ma pháp là khác nhau.
- Nhưng…
- Nàng muốn nói tu luyện Hắc ám ma pháp thì tính tình đều bạo ngược, như ác ma giết người trong nháy mắt hả?
Long Nhất ôn nhu cười nói. Quang Minh Giáo hội này hại chết người đi, đối đãi với dị giao đồ thật sự là truy tận sát tuyệt.
Lộ Thiến Á gật gật đầu.
- Tiểu tinh linh! Nàng và U U tỷ của nàng ở với nhau một thời gian lâu, nàng có nhìn thấy nàng giống một nữ ma đầu không?
Long Nhất hỏi.
Lộ Thiến Á lắc lắc đầu.
- Hãy tin tưởng vào nhãn quang của mình, tin tưởng vào cảm giác của mình, không cần biết người khác nói như thế nào? Nếu như nàng không tin tưởng U U tỷ của nàng, chắc cũng không tin tưởng ta.
Biểu tình của Long Nhất trở nên rất nghiêm túc.
Lộ Thiến Á giật mình nhìn vào Long Nhất đến xuất thần, cũng không biết muốn gì nữa.
Long Nhất than một hơi, một tiếng vang lên. Sau đó một làn hắc diễm xuất hiện trên đầu ngón tay hắn, hắn nói:
- Ta cũng đã tu luyện Hắc ám ma pháp, nàng cũng không tin tưởng ta phải không?
Lộ Thiến Á toàn thân chấn động, không dám tin, nhìn vào Long Nhất, nhìn vào nhãn thần càng ngày càng băng lãnh của hắn, trong lòng đột nhiên trở nên hoảng loạn. Nàng sợ Long Nhất tức giận, sợ hắn không cần nàng nữa, liền ôm lấy cánh tay của Long Nhất, thanh âm run rẩy nói:
- Long Nhất! Thiếp tin, thiếp tin chàng, chàng đừng giống như thế, thiếp sợ!
Biểu tình của Long Nhất nhu hoà trở lại. Hắn tuyệt không muốn nữ nhân của mình không tin tưởng hắn. Hắn không thể chịu đựng được điều này. Với người khác hắn có thể không cần quan tâm, nhưng đối với hành động của người thân của mình, hắn thật sự chú ý phi thường.
- Man Ngưu, ngươi tin tưởng ta không?
Long Nhất chuyển đầu nhìn sang Man Ngưu. Hắn đối với thú nhân này có ấn tượng rất tốt. Man Ngưu thẳng thắn không nghi kỵ, hơn nữa trượng nghĩa phi thường.
Man Ngưu lại vỗ vỗ đầu nói:
- Ta đương nhiên tin ngươi, không cần biết ngươi có hay không có tu luyện Hắc ám ma pháp, Man Ngưu ta bội phục ngươi nhất.
Cáp Lôi kinh ngạc nhìn vào Long Nhất, trong lòng hắn rất khiếp sợ. Hắn có thể cảm thụ khí tức hắc ám trên người của Lãnh U U, thật sự không nhìn ra nông sâu của Long Nhất. Trên đường đi, Long Nhất làm cho mọi người kinh ngạc quá nhiều lần, thân pháp đó của hắn vô cùng quỷ mị, là một kiếm sư có thể làm việc với năng lực huỷ diệt siêu cường bất tuyệt.
- Không tưởng ngươi cũng tu luyện Hắc ám ma pháp, điều này có thể nói mọi người đều người cùng đường. Thời gian rất quý báu, chúng ta tiến vào thôi!
Cáp Lôi nói xong đưa chân đạp Kim chúc đại môn màu bạc mở ra. Một làn mùi vị kích thích bay mạnh ra. “Phạch, phạch, phạch!” vài thanh am nhè nhẹ vang lên, trong bóng tối đại sảnh đột nhiên chiếu ra một quầng sáng hoả hồng. Nguyên là ma pháp đăng trên vách tường tự động chiếu sáng. Năm người Long Nhất cẩn thận dò dẫm từng bước đi.
Trên nền đại sảnh rơi dầy bụi bẩn. Có thể nhìn thấy đồ trang hoàng và bài thiết hào hoa trên trần của người ngày xưa tạo ra. Nếu tuỳ tiện lấy đi vài món trong những vật phẩm đó thì cũng có thể bán được với một cao, nhưng mọi người đều không muốn động đến.
Xuyên qua phía trước sảnh là một hành lang dài. Trên hành lang không có ma pháp đăng, hơn nữa ma pháp đăng ở phía trước sảnh, sau khi Long Nhất bọn họ đi ra phía sau đã tự động tắt đi. Không biết vị thiên tài nào phát minh thiết kế xảo đoạt thiên công này, tại Thương Lan Đại Lục không thể có ma pháp chiếu sáng trang trí tiên tiến thế này. Trước mắt lại chìm vào bóng tối. Long Nhất bọn họ chính đang phong xuất ma pháp chiếu sáng. Thành Chủ phủ này thật sự rất lớn, Long Nhất bọn họ tìm kiếm một lúc lâu rồi lại trở lại. Trong phủ có nhiều vật phẩm có giá trị, nhưng vô luận là Long Nhất hay Cáp Lôi đều nhìn mà không lấy. Bọn họ hiện tại muốn tìm tàng bảo khố của Thành Chủ phủ.
Hiện tại cơ bản đã biết được tình hình Thành Chủ phủ. Do tịnh không có gì nguy hiểm, Long Nhất quyết định để mọi người phân khai tìm kiếm, phải xem coi có mật thất nào hay không.
Long Nhất phủi một lớp bụi trên cửa, mắt nhìn thấy liền biết đây là ngoạ thất của một thiếu nữ. Căn phòng được bố trí ôn hoà sáng sủa phi thường. Long Nhất ngồi xuống tra xét coi có hay không có loại vật kỳ quan gì. Hắn mở buồng ra, đập vào mắt là các loại y phục hấp dẫn đẹp như tiên, hình dạng khác biệt phi thường.
Long Nhất đặt tay vào bên trong tìm kiếm một phen, đột nhiên con ngươi của hắn mở lớn, ngón tay cọ sát một vật giống phấn hồng, chầm chậm nói:
- Ngự…c, chỗ quỷ quái này tự nhiên lại có ngực!
Đúng lúc này, Lộ Thiến Á tiến lại gần. Nàng hiếu kỳ nhìn tay Long Nhất đang làm gì với nửa hình tròn này, hỏi:
- Cái gì vậy?
Long Nhất tỉnh lại, cười xấu xa đưa cái áo ngực phấn hồng này cho Lộ Thiến Á nói:
- Đó là một nữ hài tử đang mặt y phục.
Lộ Thiến Á cầm cái vật nho nhỏ này nhìn tới nhìn lui, không thể nào nghĩ thông cái nhỏ này làm sao mà mặc.
- Cho nàng biết, cái này gọi là nịt ngực, cũng có thể gọi là yếm.
Long Nhất nhìn vào bộ ngực căng tròn của Lộ Thiến Á cười hắc hắc.
- Yếm?
Lộ Thiến Á nghi hoặc nói, đột nhiên thấy ánh mắt đầy tà mị nhìn vào bộ ngực của mình, lại nhìn cái vật có hai cái nửa hình tròn liên kết với nhau, đồng thời hiểu ra tất cả.
- Ngươi xấu xa!
Khuôn mặt nhỏ của Lộ Thiến Á đỏ hồng. Nàng nhanh chóng ném cái vật này ra ngoài. Cái mảnh hồng phấn này là cái yếm bị Lộ Thiến Á ném đi, bay tà tà rơi lại trên giường.
Nhãn tình của Long Nhất phát sáng, hắn trực tiếp bước lên trên, ném cái yếm qua một bên, bên dưới lộ một thuỷ tinh cầu nhỏ bằng nắm tay.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 05:37 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ZORO_NDK