Ghi chú đến thành viên
Ðề tài đã khoá
 
Ðiều Chỉnh
  #51  
Old 24-04-2008, 09:03 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 50

QUÁI BÀ THUA CUỘC GẶP SONG MA



Tiêu Lĩnh Vu ăn mặc theo kiểu đạo nhân mà thủy chung chàng không học được thuật ngữ của người xuất giạ

Mụ già lạnh lùng hỏi:

- Phải chăng các hạ không phải là người xuất giả

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Lão phu nhân bất tất phải hỏi tại hạ là ai, chỉ cần đả bại tại hạ là xong.

Mụ già xấu xa đã động lòng phẫn nộ. Mụ không nói gì nữa, vung tay mặt phóng chưởng đánh rạ Một luồng chưởng lực uy mãnh xô tớị

Tiêu Lĩnh Vu vung tay lên tiếp chưởng. Song chưởng đụng nhau bật lên tiếng nổ rùng rợn.

Mụ già cảm thấy chưởng lực của Tiêu Lĩnh Vu cương mãnh phi thường. Mụ bị hất lùi lại ba bước.

Tiêu Lĩnh Vu cũng cảm thấy tay mặt tê chồn, chàng không khỏi kinh hãi nghĩ thầm:

- "Nội lực mụ này cũng ghê gớm lắm".

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài chàng huy động song chưởng theo thế liên hoàn tấn công ráo riết.

Mụ già đã biết gặp tay kình địch chưa từng có, cũng xuất toàn lực để tanh đoạt tiên cơ.

Hai bên khai diễn một trường ác đấu cực kỳ khốc liệt.

Mụ già dường như đã biết trong vòng trăm chiêu khó lòng thắng nổi Tiêu Lĩnh Vụ Mụ liền đổi sang thế thủ để chuẩn bị sau trăm chiêu bất phân thắng bại sẽ dùng binh khí tiếp tục tỷ đấụ

Tiêu Lĩnh Vu tấn công mỗi lúc một thêm mãnh liệt.

Sau mười mấy chiêu nữa, mụ già bị Tiêu Lĩnh Vu dồn phải xoay chuyển luôn, không còn sức phản kích.

Trên mặt mụ mồ hôi nhễ nhạị Mụ gắng gượng chống chọi thêm mấy chiêu nữa rồi đỡ gạt không kịp bị Tiêu Lĩnh Vu đánh trúng một chưởng vào vai bên tráị

Luồng lực đạo phát chưởng này rất mạnh. đẩy mụ lùi lại bốn năm bước liềm mới dừng lại được.

Tiêu Lĩnh Vu thu chưởng về thủng thẳng nói:

- Đa tạ lão phu nhân đã nhường nhịn.

Mụ già xấu xa nét mặt xám xanh đáp:

- ĐÓ là chiêu thứ mấỷ

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Chiêu thứ 93.

Mụ già lại hỏi:

- Trong 93 chiêu, giữa các hạ và lão thân đã đụng nhau mấy chưởng?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Ba chưởng.

Mụ già nói:

- Lão thân có điều cần nói rõ.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ xin rửa tai nghe đâỵ

Mụ gì xàu xa nói:

- Lão thân đã thua về tay các hạ, dĩ nhiên phải tuân theo lời ước ...

Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:

- Tại hạ cũng nhận thấy lão phu nhân không phải là con người hủy bỏ lời ước Mụ già nói:

- Lão thân muốn thuyết minh là trên bàn tay lão thân có chất kỳ độc mà các hạ đã thẳng thắn đón tiếp ba chưởng. Chất kỳ độc đó đã dính vào tay các hạ rồị

Chậm lắm là trong vòng ba ngày chất độc sẽ phát tác. Ngoài môn thuốc giải của lão thân không còn thuốc nào chữa được. Vậy sau khi lão thân quy ẩn, các hạ chỉ còn con đường chết.

Bách Lý Băng cười lạt nói:

- E rằng lão phu nhân quyên mất một điềụ

Mụ già hỏi:

- Điều chỉ

Bách Lý Băng đáp:

- Lệnh tôn nữ đang bị bọn tại hạ kiềm chế, bất cứ lúc nào y cũng có thể mất mạng.

Mụ già tức giận hỏi:

- Các vị đã hứa lời, còn giữ hay thôỉ

Bách Lý Băng đáp:

- Lão phu nhân đã ngấm ngầm thi độc thì những ước hẹn dĩ nhiên không còn giá trị nữạ

Mụ già hỏi:

- Trước khi động thủ chưa nói đến hạn chế dùng độc thì lão thân hạ độc có chỗ nào trái lẽ?

Bách Lý Băng đáp:

- Nhưng lúc đó cũng không nói là được phép dùng độc thì saỏ Lão phu nhân không đưa thuốc giải ra thì đừng hòng cứu mạng lệnh tôn nữ.

Mụ già nói:

- Nếu các ngươi hại mạng tôn nữ thì lão thân sẽ lấy mạng bao nhiêu nhân vật võ lâm trong vòng ngàn dặm để bồi thường.

Bách Lý Băng hỏi:

- Nhưng lão phu nhân không đi được nữa thì saỏ Sau khi bọn ta hạ sát lệnh tôn nữ rồi lại giết luôn cả lão phu nhân để xúc tìm trong người mà lấy thuốc giảị

Mụ gì cười lạt đáp:

- Ngoại trừ đạo gia đây lão thân chưa thấy ai là người địch nổi lão thân. Dù các vị đồng thời động thủ, lão thân vẫn có thể phá vòng vây mà trốn ra được chẳng có điều chi trở ngạị

Tiêu Lĩnh Vu cười mát nói:

- Dù cho trong tay lão phu nhân có chất kỳ độc khiến cho tại hạ phải uổng mạng, nhưng tại hạ lại không sợ chết, vẫn y ước thì lão phu nhân có giữ lời hứa không?

Mụ gì xấu xa đáp:

- Dĩ nhiên lão thân vẫn coi trọng lời hứạ

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Vậy là hay rồị Chúng ta cứ hành động như đã ước hẹn với nhaụ

Mụ già liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ hỏi:

- Các hạ không sợ chết thật ư?

Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp:

- Tại hạ không sợ.

Mụ già nói:

- Được lắm? Lão thân cáo biệt các vị để vào rừng sâu ẩn cư. Nhưng các vị hãy đối đãi với tiểu nữ cho tử tế. Nếu y có mệnh hệ gì thì ngoài bốn vị đây phải thường mạng đã đành mà cả tòa nhà võ lâm cũng không tránh khỏi một trận máu tanh.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Không sao đâụ Lão phu nhân cứ yên lòng ra đị

Mụ vừa ra tới cửa bỗng ngó thấy hai hán tử vừa gấy vừa cao, mình mặc áo xám sóng vai đi vào trong quán.

Cửa quán chiều rộng không đấy năm thước, hai người sóng vai đi vào là vừa khít Mụ già xấu xa mới bị bại trận trong lòng đang tức giận, lại thây hai người mới vào có ý đứng chắn cửa ra thì trong lòng không khỏi nổi giận lạnh lùng hỏi:

- Hai vị tránh lối cho lão thân được chăng?

Hai đại hán cao nghêu đưa mắt nhìn nhau, vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Mụ già đưa mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Các hạ có biết hai người này không?

Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp:

- Chưa từng quen biết.

Mụ gì xấu xa mắt chiếu ra những tia hàn quang, lạnh lùng hỏi:

- Phải chăng hai vị vâng lệnh người đến đây kiếm chuyện với lão thân?

Miệng mụ hỏi, tay mụ đột nhiên vươn ra nắm lấy người áo xám mé hữụ

Người áo xám mé hữu hạ tay xuống, giơ hai ngón trỏ và ngón giữa điểm vào huyệt mạch mụ già.

Mụ già thu tay về, đồng thời phóng tay trái rạ Song chưởng đánh tới theo thế liên hoàn.

Người áo xám vung hai tay phản kích.

Chỉ trong nháy mắt hai người đã trao đổi mười mấy chiêụ

Chỉ một mình người áo xám động thủ, còn người mé tả vẫn đứng yên không nhúc nhích, không khuyên giải mà cũng không giúp đỡ đồng bạn, chỉ tự thủ bàn quan Tiêu Lĩnh Vu thấy hai người áo xám đều cao mà gầy như que củị Hai người này cao quá cỡ, nếu đã được nghe tới là nhận ra ngay nhưng chàng ngó rất lâu mà vẫn không nhận được ra là aị

Chàng đảo mắt nhìn lại thì thấy Đặng Nhất Lôi cũng đang ngẩn người, thần sắc nghiêm trọng. Hiển nhiên sự xuất hiện của hai người áo xám làm hắn kinh hãị

Lúc này mụ già và người áo xám kia vẫn chưa phân thắng bạị Chưởng thế hai bên đã đụng nhau mấy chiêụ

Đột nhiên người áo xám kinh hãi nhảy lùi lại la lên:

- Tay mụ có chất độc?

Mụ già xấu xa đáp:

- Đúng thế! Trên mặt người áo xám thoáng lộ sát khí. Hắn vén áo lấy ra cây ngọc xích hỏi:

Thuốc giải mụ để đâủ

Mụ già đáp:

- Trong túi lão thân.

Người áo xám nói:

- Giết mụ đi là có thể lấy được.

Mụ già xấu xa đáp:

- Chỉ sợ ngươi không giết được lão thân.

Người áo xám giơ cây ngọc xích trong tay lên nói:

- Được lắm? Chúng ta hãy thử coị

Rồi hắn nghiêng mình xông về phía trước.

Bỗng thấy người áo xám mé tả giơ tay ngăn lại nói:

- Lão nhị? Không nên vọng động.

Y đảo mắt nhìn mụ già hỏi:

- Phải chăng tôn giá là Vu Bà Bà?

Mụ già xấu xí sửng sốt hỏi lại:

- Các hạ là aỉ Sao lại biết lai lịch của lão thân?

Người áo xám cười khanh khách đáp:

- Tiểu đệ là Mã Bạ

Vu Bà Bà nói:

- Té ra là Lĩnh Nam song kiệt.

Người áo xám đáp:

- Vu Bà Bà không nên tâng bốc anh em tại hạ. Bọn tại hạ chẳng để ý đến chuyện xưng hô của kẻ khác. Giả tỷ trên chốn giang hồ người ta kêu bằng Lĩnh Nam song ma thì Vu Bà Bà cứ kêu bằng Lĩnh Nam song ma cho tiện.

Vu Bà Bà nói:

- Hai vị đã biết lão thân, dĩ nhiên lão thân xin đưa thuốc giảị

Mụ thò tay vào bọc lấy ra cái mộp màu vàng, mở lấy một viên thuốc đưa rạ

Người áo xám mé hữu liếc mắt ngó viên thuốc mà chưa chịu đưa tay ra đón lấy Mã Ba tủm tỉm cười nói:

- Lão nhị? Cứ đón lấy thuốc giải mà uống. Vu Bà Bà nào phải người ngoàỉ

Người áo xám mé hữu cất ngọc xích rồi đón lấy viên thuốc bỏ vào miệng.

Tiêu Lĩnh Vu và bọn Triển Diệp Thanh theo dõi bọn kia từ lúc động thủ đến khi chuyện trò, nghĩ thầm trong bụng:

- "Nếu bọn Lĩnh Nam song ma mà về bè với mụ già này thì e rằng họ sẽ giúp mụ đoạt lại Dung Nhi, khó lòng tránh khỏi một cuộc ác chiến".

Bỗng nghe Vu Bà Bà nói:

- Lão thân đánh cuộc với người ta và đã bị thua rồị Bây giờ lão thân dời khỏi đây, xin hai vị mở đường chọ

Mã Ba hỏi:

- Bà Bà thua về tay aỉ Đánh cuộc thế nàỏ

Vu Bà Bà lạnh lùng đáp:

- Cái đó không liên quan gì tới hai vị ...

Rồi mụ lách người đi ra ngoàị

Mã Ba giơ tay cản lại nói:

- Vu Bà Bà coi anh em tại hạ là người ngoài, nhưng chắc có nhận biết Tiêu Dao đạo trưởng?

Vu Bà Bà quả nhiên dừng lại hỏi:

- Hai vị có quen biết Tiêu Dao Tử ữ Mã Ba đáp:

- Anh em tại hạ được Tiêu Dao đạo trưởng yêu cầu đến đón Vu Bà Bà.

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Bọn tại hạ đã lui khỏi giang hồ mười mấy năm. Chuyến này được Tiêu Dao đạo trưởng mời ra, không còn cách nào từ chối đành phải tái xuất giang hồ.

Vu Bà Bà nói:

- Lão thân cũng không trà trộn vào giang hồ đã hai chục năm naỵ Lão mũi trâu Tiêu Dao Tử gửi mấy phong thư khuyên lão thân tái xuất giang hồ. Không ngờ vừa xuất sơn đã gặp điều bất lợi, thua cuộc với người ta chẳng những mất thể diện mà còn mất cả tôn nữ nữạ

Mã Ba nhíu cặp lông mày hỏi:

- Anh em tại hạ chịu lời ủy thác của Tiêu Dao đạo trưởng đi đón Vu Bà Bà, không ngờ may gặp ở đây ....

vu Bà Bà lắc đầu ngắt lời:

- Không được đâủ Lão thân thua cuộc phải trở về ẩn cư ở chốn thâm sơn trong vòng năm năm nữạ Phiền hai vị nói lại với Tiêu Dao đạo trưởng là lão thân không đến ra mắt y được nữạ

Mã Ba nói:

- Đánh cuộc thua thì đánh lạị Anh em tại hạ giúp Bà Bà đánh cuộc lần nữạ

Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:

- "Té ra ba người này đều được Tiêu Dao Tử mời ra viện thủ. Tứ Hải quân chủ hợp tác với Thẩm Mộc Phong, Tiêu Dao Tử lại thỉnh rất nhiều ma đầu quy ẩn từ lâu hạ sơn. E rằng chúng sắp hành động lớn laọ Ta phải để ý nghe coi mới được,, Quyết định chủ ý rồi chàng đứng lặng yên để coi động tĩnh.

Vu Bà Bà nắc mặt co dúm lại chậm rãi đáp:

- Lão thân đã thua cuộc, còn mặt mũi mà đánh cuộc lại nữả

Mã Ba cười nói:

- Xin Bà Bà đứng bên quan sát, để anh em tại hạ gỡ gạc chọ

Hắn liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu và Đặng Nhất Lôi hỏi:

- Phải chăng Bà Bà đánh cuộc với mấy vị đâỷ

Vu Bà Bà quả nhiên bị Mã Ba mớm lời, lùi lại một bên không nói gì nữạ

Mã Ba nhìn thẳng vào mặt Đặng Nhất Lôi nói:

- Nếu tại hạ nhớ không lầm thì vị này là Đặng nhị hiệp?

Đặng Nhất Lôi đáp:

- Đúng rồỉ Mười lăm năm trước đây chúng ta đã gặp gỡ nhau ở Từ Châu một lần.

Mã Ba cười khanh khách nói:

- Trí nhớ hay quá ? Trí nhớ hay quá ?

Bỗng hắn ngưng tiếng cười nói tiếp:

- Vu Bà Bà đây đánh cuộc gì với các vị?

Tiêu Lĩnh Vu muốn lên tiếng nhưng chàng nhẫn nại nghĩ thầm:

- "Đặng Nhất Lôi lớn tuổi hơn cả. Nhất thiết để y tác chủ là phải" Đặng Nhất Lôi quay lại ngó Tiêu Lĩnh Vu rồi nói:

- Hai vị không liên quan gì tới vụ này, tưởng rằng chẳng nên can thiệp là hơn.

Mã Ba cười lạt đáp:

- Anh em tại hạ nhất định phải can thiệp. Đặng nhị hiệp mà không chịu nói ra thì bọn tại hạ đành ...

Đặng Nhất Lôi lạnh lùng ngắt lời:

- Tại ha nói cho các vị hay cũng không saọ

Y đem chuyện Vu Bà hạ độc lấy tiền thuật lại một lượt.

Mã Ba liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu, thủng thẳng hỏi:

- Vị đạo gia này tu ở chùa nàỏ

Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp:

- Khắp các chùa trong thiên hạ.

Mã Ba nói:

- Khẩu khí các hạ lớn lắm nhỉ?

Hắn đảo mắt nhìn Bách Lý Băng hỏi tiếp:

- Còn vị đạo đồng này phải chăng là đồ đệ đạo trưởng?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Cái đó không liên quan gì tới các vị.

Mã Ba cười khẩy đáp:

- Vu Bà đánh cuộc thua mất tiểu tôn nữ nên bọn tại hạ muốn đánh gỡ.

Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng hỏi:

- Hai vị muốn đánh cuộc ữ Mã Ba đáp:

- Đúng thế? Vụ đánh cuộc này cất để thủ tiêu lời ước giữa Vu Bà với các vị, tức là để lấy lại tiểu tôn nữ cho Vu Bà Bà.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Hai vị định đánh cuộc bằng cách nào xin cứ vạch đường ra, tại hạ xin bồi tiếp Mã Ba chau mày đáp:

- Nghe khẩu khí của các hạ thì dường như xuất gia chưa được bao lâủ

Tiêu Lĩnh Vu quên mình đã hóa trang làm đạo nhân, thành ra ngôn ngữ không đúng với người tu hành.

Đặng Nhất Lôi và Triển Diệp Thanh đã biết võ công của Tiêu Lĩnh Vu cao thâm hơn họ nên nhất nhiệt mọi việc để cho chàng quyết định, không nhúng miệng vàọ

Mã Ba đã được Đặng Nhất Lôi thuật rõ tình hình Vu Bà Bà bị bại về tay đạo nhân. Bây giờ hắn động thủ với chàng chưa chắc đã ăn đứt, liền nghĩ cách để nắm chắc phần thắng.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng hắn dùng cách khích tướng nói:

- Tại hạ vạch đường lối, e rằng đạo trưởng không dám chiều lờị

Tiêu Lĩnh Vu cười lạt đáp:

- Xin các hạ cứ đưa đề nghị ra, tại hạ nhất định bồi tiếp.

Mã Ba nói:

- Tại hạ muốn đánh cuộc một cách tân kỳ với đạo trưởng.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tân kỳ là thế nàỏ

Mã Ba đáp:

- Đạo trưởng lựa một con rắn độc đưa cho tại hạ nuốt, rồi tại hạ lại lựa một con rắn độc, đưa cho đạo trưởng nuốt sống.

Tiêu Lĩnh Vu không ngờ hắn đưa ra cách tỷ thí nàỵ Chàng không khỏi ngơ ngác, hồi lâu chưa biết đáp thế nàọ

Mã Ba lạnh lùng nói tiếp:

- Tại hạ đã tiêu liệu đạo trưởng không dám nhận lời, quả nhiên đúng thật.

Tiêu Lĩnh Vu chau mày hỏi:

- Những chuyện lấy thóc trong đống lửa, nhổ nanh nơi miệng cọp tại hạ đều đã nghe qua, nhưng chưa thấy ai tỷ đấu bằng cách nuốt rắn độc.

Mã Ba đáp:

- Bữa nay đạo trưởng chẳng những tai nghe mà còn được mắt thấỵ

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng:

- "Bất luận nuốt rắn độc vào có trúng độc mà chết hay không, nhưng chỉ nghĩ tới tình trạng nuốt rắn sống đã khiến người ta phải buồn nôn. Nếu hắn dám nuốt rắn thật thì bữa nay ta chắc phải thua hắn rồi".

Chàng liền nói:

- Bần đạo chưa từng nghe chuyện tỷ đấu bằng cách nuốt rắn sống, nhưng bần đạo vẫn không tin các hạ dám nuốt thật sự.

Mã Ba đáp:

- Vì thế mà chúng ta đánh cuộc thử coị

Tiêu Lĩnh Vu ngước mắt nhìn Đặng Nhất Lôi hi vọng hắn có cách gì đối phó được không, nhưng lão cũng đang lộ vẻ bâng khuâng.

Mã Ba lạnh lùng hỏi:

- Đạo trưởng hối hận rồi chăng?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Bần đạo đã ưng chịu đâủ

Bây giờ Tiêu Lĩnh Vu đã biết Lĩnh Nam song ma có ý giúp Tiêu Dao Tử và kéo luôn bà cháu Vu Bà Bà đi theọ Tạm thời chưa nói đến võ công hai bà cháu mụ, chỉ cách hạ độc không lộ dấu vết đã khiến người ta khó nỗi đề phòng. Nếu phen này chàng đánh cuộc thua Mã Ba phải thủ tiêu điều ước với Vu Bà Bà, mụ sẽ phối hợp thủ pháp dụng độc của mụ với các cao thủ của Tứ Hải quân chủ và Bách Hoa sơn trang thì khác nào hổ thêm cánh thêm vâỵ

Nhưng chàng đầy lòng nghĩa hiệp, biết vụ này quan hệ rất lớn, đã nói ra miệng là không thể thu về được.

Bỗng nghe Mã Ba cười lạt nói:

- Nếu đạo trưởng muốn hủy bỏ lời ước cũ thì cũng chẳng khó gì.

Tiêu Lĩnh Vu chau mày hỏi:

- Các hạ nói thế là nghĩa làm saỏ

Mã Ba đáp:

- Chỉ cần đạo trưởng tự nói pháp hiệu của mình và công nhận không giữ lời hứa là xong.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Nếu bần đạo đã ưng lời thì dĩ nhiên chẳng thể hủy bỏ được.

Mã Ba lạnh lùng hỏi:

- Đạo trưởng nghĩ lại coi đã nhận lời chưả

Tiêu Lĩnh Vu nghiêm nghị đáp:

- Được rồỉ Các hạ nuốt trước đi, nhưng đáng tiếc ở đây không có rắn.

Mã Ba cười ha hả thò tay vào bọc lấy ra một cái túi vảị Hắn mở miệng túi đổ ra hai con rắn nhỏ.

Hai con rắn này đều dài đến bẩy tám tấc, toàn thân vằn ngũ sắc, đầu hình tam giác. Chúng cất cao cổ lên thò lưỡi ra, vừa trông thấy đã biết ngay là giống kỳ độc.

Mã Ba lạnh lùng nói:

- Đạo trưởng lựa lấy cho tại hạ một con đi.

Chuyện nuốt rắn sống ít ai nghe nói tớị Đặng Nhất Lôi và Triển Diệp Thanh đều cả kinh thất sắc.

Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng nhìn Mã Ba nói:

- Dường như các hạ đã chuẩn bị sẵn rắn độc đem theo bên mình để đánh cuộc?
Tài sản của ngocvosong1986

  #52  
Old 24-04-2008, 09:05 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 51

HẠ TỬ THI QUẦN HÙNG MẮC BẪY



Mã Ba đáp:

- Rắn sống hẳn hoi, chẳng lẽ còn giả được ư? Hơn nữa vụ đánh cuộc này các hạ lại chiếm phần tiện nghị

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Chiếm phần tiện nghi ở chỗ nàỏ

Mã Ba đáp:

- Tại hạ nuốt sống một con, đạo trưởng cũng nuốt một con, tức là đạo trưởng thắng rồị

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Các hạ nói vậy thì ra đã tiêu liệu tại hạ không dám nuốt rắn chăng?

Mã Ba đáp:

Đạo trưởng dám nuốt thì tại hạ chịu thua và tâm phục lắm.

Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Bây giờ đạo trưởng lựa cho tại hạ một con.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn kỹ hai con rắn đột thì thấy chúng hình thù giống hệt nhau liền trỏ một con nói:

- Các hạ nuốt con này đị

Mã Ba thò tay ra nắm lấy con rắn độc, lập tức nó không dám ngo ngoe nữạ

Hắn bỏ đuôi rắn vào miệng rồi nuốt xuống hết cả con rắn.

Tiêu Lĩnh Vu trợn mắt nhìn Mã Ba nuốt sống rắn độc.

Lúc này những người trong trường đều lộ vẻ khẩn trương. Bầu không khí yên lặng như tờ.

Mã Ba nuốt xong con rắn rồi nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Bây giờ đến lượt đạo trưởng.

Tiêu Lĩnh Vu đã ngấm ngầm để ý cách bắt rắn. Chàng liền làm theo hắn đưa tay ra chụp lấy con rắn độc dài bẩy tấc.

Chàng trông thấy mình rắn vằn ngũ sắc, ruột gan đã nhộn nhạo cả lên tưởng chừng phải nôn ra hết. Nhưng chàng nghĩ tới mối an nguy của võ lâm, đành nhắm mắt lại toan bỏ đuôi rắn vào miệng thì đột nhiên tay áo bị nắm lạị Tai chàng nghe thanh âm Bách Lý Băng nói:

- Đại ca nhận thua đi là hơn.

Đột nhiên cô dùng ngón trỏ và ngón giữa giật lấy con rắn trong tay Tiêu Lĩnh Vu liệng xuống đất.

Tay mặt cô dắt Dung Nhi đưa ra nói:

- Bọn tại hạ chịu thua rồi, xin trả người cho các hạ.

Mã Ba đón lấy Dung Nhi, giải khai huyệt đạo cho thị. Hắn lượm con rắn độc lên bỏ vào túi rồi chắp tay nói:

- Cảm ơn đạo trưởng đã nhường nhịn chọ

Bách Lý Băng lạnh lùng đáp:

- Chuyến này bọn tại hạ chịu thua rồị Nhưng hay hơn hết là mấy vị đừng chạm mặt bọn tại hạ nữạ Lần sau chúng ta gặp nhau thì chỉ trông vào bản lãnh chân thực để quyết sinh tử, chứ không tỷ thí bằng cách nuốt rắn nữạ

Mã Ba không nói gì, dẫn bọn Vu Bà trở gót đi ngay, chớp mắt đã mất hút.

Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói:

- Tại hạ rất lấy làm xấu hổ, được cuộc rồi lại để thua mất.

Triển Diệp Thanh nói:

- Tỷ thí bằng cách nuốt rắn, dĩ nhiên người thường không thể nào làm được.

Lĩnh Nam là nơi sản sinh nhiều rắn độc, thường khi bọn họ luyện cách nuôi rắn từ thủa nhỏ.

Đặng Nhất Lôi chậm rãi nói theo:

- Dù chúng có luyện cách nuốt rắn sống từ thủa nhỏ, cũng không bỏ rắn vào túi để nuốt chất độc vào bụng. E rằng vụ này có điều man trá.

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:

- Hắn đem theo hai con rắn độc là đã chuẩn bị phòng khi đánh cuộc với ngườị

Bách Lý Băng nói:

- Chúng ta bất tất phải bàn đến vụ này nữạ Bất luận họ có man trá hay không mình cũng đã thua cuộc rồị Chuyện khẩn yếu hiện giờ là chúng ta làm thế nào để vãn hồi thất bạị Tiểu muội đã nói rõ cho họ biết lần sau còn gặp nhau thì phải trông vào bản lãnh để quyết sinh tử ....

Cô đưa mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp:

- Nếu Vu Bà Bà là mối hại lớn của võ lâm thì không thể buông tha họ được.

Chúng ta phải rượt theo ngay tiêu diệt hết bọn này đị

Đặng Nhất Lôi đáp:

- Phải lắm ! Phải lắm! Chúng ta nên đi ngaỵ

Vì Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng không cưỡi ngựa nên Đặng Nhất Lôi cùng Triển Diệp Thanh cũng bỏ ngựa đi bộ.

Lúc này màn đêm đã buông xuống, cảnh vật bốn bề đều lờ mờ không nhìn rõ.

Bốn người theo đường lớn mà tiến.

Đêm mỗi lúc một khuya, trên đường quan đạo vắng lặng không người qua lạị

Đặng Nhất Lôi vận mục lực nhìn bốn phía chẳng thấy có đèn lửa chi hết liền nói:

- Quãng đường này rất hoang vu, quanh đây năm dặm chẳng có thôn trang chi hết.

Tiêu Lĩnh Vu chợt nhớ đến điều gì liền nói:

- Tại hạ nghĩ Vu Bà Bà quyết chẳng cam lòng mất một món bạc lớn. Nhất định mụ còn tìm cách trả thù bọn tạ Dọc đường ta phải cẩn thận mới được.

Triển Diệp Thanh cũng nói:

- Trên chốn giang hồ thật chẳng thiếu chi chuyện kỳ lạ. Tại hạ rất lưu tâm đến hành động của hai bà cháu Vu Bà Bà mà tuyệt không nhận ra cách hạ độc của họ. Vậy trên đường bôn tẩu, võ công chưa chắc đã là yếu tố quyết định.

Bọn Tiêu Lĩnh Vu vừa đi vừa nói chuyện, bất giác đã tới một gốc cây lớn.

Đột nhiên Bách Lý Băng bật tiếng la thất thanh:

- Trời ơi! Cái gì thế kiả

Tiêu Lĩnh Vu dừng bước ngẩng đầu trông lên thì thấy một xác chết treo trên cành caọ

Lúc này mây đen kéo che lấp mặt trăng, trời tối sầm lạị Nhưng mục lực mấy người vẫn nhìn rõ được đây là xác chết một lão bà.

Triển Diệp Thanh hắng dặng một tiếng rồi hỏi:

- Có phải xác chết không?

Đặng Nhất Lôi đáp:

- Đúng rồi! Họ bị người mưu sát thì phảị

Triển Diệp Thanh nói:

- Chính thế! Cây này cao đến ba trượng. Từ chỗ xác chết tới mặt đất đến trượng rưỡị Nếu là người tự tử sao lại treo cao đến thế được?

Y vừa nói vừa lấy một thanh Thất Hưu kiếm tung lên. Thủ pháp của y rất chuẩn đích. Luồng kiếm quang vừa lóe lên, sợi dây đứt liền, xác chết rơi xuống.

Triển Diệp Thanh nhảy lên đón xác chết, nhìn kỹ lại bât giác kinh hãi la lên:

- Chính là Vu bà bà! Y đối với mụ già xấu xa này vốn có ý kiêng dè, nên tuy thấy đây là thi thể mụ, trong lòng kinh hãi vội buông tay cho xác chết rơi xuống đất.

Bỗng nghe đánh “keng” một tiếng, thanh Thất Hưu kiếm cũng rớt xuống.

Thanh Thất Hưu kiếm này của Triển Diệp Thanh là do hai đời chưởng môn của phái Võ Đương đã gom góp thứ thép ngàn năm ở núi Thiên Sơn đúc nên. Nó sắc bén vô cùng và là một vật rất chân quí.Y đành bỏ mặc Vu Bà Bà, chạy lại nhặt thanh đoản kiếm lên cài vào thắt lưng.

Đặng Nhất Lôi và Tiêu Lĩnh Vu trong lòng vẫn úy kỵ Vu Bà Bà, chưa ai động thủ đỡ lấy xác mụ.

Đặng Nhất Lôi liếc mắt về phía Vu Bà Bà nằm ngửa dưới đất nói:

- Vụ này không thể xảy ra được. Tại sao mụ lại bị người ta hạ sát?

Lúc trong quán, Tiêu Lĩnh Vu đối chưởng với mụ đã ngấm ngầm đeo bao tay bằng da giao ngàn năm vào mới không bị trúng độc. Chàng nhìn thi thể Vu Bà Bà, đồng thời đeo bao tay vào, từ từ cúi xuống đặt tay lên mũi mụ.

Bách Lý Băng vội la lên:

- Chớ động vào người mụ.

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp:

- Không hề chị

Chàng vẫn đặt tay lên mũi Vu Bà Bà.

Đặng Nhất Lôi vẫn úy kỵ mụ lắm, không dám lại gần, cất tiếng hỏi:

- Saỏ Mụ chết thật hay giả?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Mụ chết thật rồị

Đặng Nhất Lôi hỏi:

- Ai giết mụ? Lĩnh Nam song ma hợp lực đối phó với mụ, tuy không đến nỗi thua về tay mụ nhưng muốn giết mụ tưởng không phải chuyện dễ dàng. Hơn nữa mụ còn tôn nữ trợ lực.

Tiêu Lĩnh Vu ngưng thần chú ý nhìn vào thi thể Vu Bà Bà một lúc rồi nói:

- E rằng đây không phải là Vu Bà Bà.

Chàng đưa tay cào nhẹ vào mặt xác chết, quả nhiên lột được ra tấm mặt nạ.

Triển Diệp Thanh nghiến răng nói:

- Vu Bà Bà quả nhiên lòng dạ tàn độc vô cùng. Mụ giết một bà già chẳng liên quan gì tới mụ để thế thân.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Lần sau mà gặp mụ quyết chẳng buông thạ

Bách Lý Băng chậm rãi nói:

- Đại ca ơi! Đại ca ngó lại xem người này chết lâu chưả

Tiêu Lĩnh Vu chú ý nhìn kỹ xác chết một lúc rồi đáp:

- Xem chừng cũng chưa lâu mấỵ

Bách Lý Băng mỉm cười, cúi xuống đưa tay sờ vào ngực thi thể, nói:

- Người bà ta vẫn còn hơi nóng, quả nhiên mới chết chưa lâụ

Cô ngửng đầu nhìn Đặng Nhất Lôi nói:

- Lão tiền bối biết nhiều hiểu rộng, chắc hẳn đã rõ Vu Bà Bà giết bà già này để giả thay mụ với dụng ý gì?

Đặng Nhất Lôi đáp:

- Nếu tại hạ đoán không lầm thì chỗ dụng tâm của mụ là mượn vụ này để tiện bề hạ độc.

Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi, tung mình lùi lạị

Bỗng nghe tiếng cười hô hố rồi nói:

- Đúng thế! Lão thân muốn hạ độc vào mình các vị.

Tiếng nói chưa dứt, một bóng đen từ trên cây cao hạ xuống.

Đặng Nhất Lôi, Triển Diệp Thanh và Bách Lý Băng vẫn đem lòng úy kỵ thủ pháp hạ độc của Vu Bà Bà, nhưng không ai ngờ mụ lại dùng xác chết làm cơ quan phát độc. Lúc mọi người nhảy lùi lại thì mũi đã ngửi thấy một mùi hương lạ thoang thoảng. Ai nấy vội phong toả hô hấp.

Tiêu Lĩnh Vu chú ý nhìn lại thì thấy người trên cây nhảy xuống chính là Vu Bà Bà. Bất giác chàng nổi cơn thịnh nộ, cười gằn nói:

- Phương pháp này quả là tàn độc.

Vu Bà Bà đáp:

Trước nay lão thân làm việc gì đều không lựa chọn thủ đoạn.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Nhưng mụ quên một điều là trước khi chất độc phát tác, bọn ta vẫn có thể giết mụ được.

Vu Bà Bà đáp:

- Lần này lão thân dùng chất độc phát tác rất maụ

Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên nhảy xổ về phía Vu Bà Bà.

Vu Bà Bà giơ tay mặt ném ra một luồng mù trắng.

Tiêu Lĩnh Vu chau mày, vận nội kình phóng chưởng đánh liền.

Phát chưởng này rất cương mãnh, chưởng phong ào ạt xô tớị Luồng mù trắng bị chưởng phong quạt ngược trở lại về phía Vu Bà Bà.

Vu Bà Bà tung mình nhảy lên né tránh.

Tiêu Lĩnh Vu nghiêng mình, đồng thời tay trái chém ngang một nhát. Tay mặt chàng chụp xuống huyệt mạch Vu Bà Bà.

Vu Bà Bà đã biết Tiêu Lĩnh Vu bản lãnh phi thường. Mụ hít một hơi chân khí, nhảy lùi lại năm bước.

Tiêu Lĩnh Vu đã nổi sát khí, chàng co ngón tay lại búng ra, thi triển Đàn Chỉ thần công.

Một luồng chỉ phong rít lên veo véọ Vu Bà Bà vừa đứng lại thì luồng chỉ phong đã đánh tới trúng vào cạnh sườn.

Bỗng nghe Vu Bà Bà rên lên một tiếng, lùi lại hai bước rồi ngồi phệt xuống đất.

Tiêu Lĩnh Vu toan nhảy tới điểm huyệt mụ thì phía sau vang lên mấy tiếng “huỳnh huỵch”. Chàng quay đầu nhìn lại thì thấy Triển Diệp Thanh, Đặng Nhất Lôi, Bách Lý Băng mấy người đều lần lượt ngã lăn dưới đất thì không khỏi sửng sốt.

Lại nghe thanh âm Vu Bà Bà lạnh lùng nói:

- Họ bị chất độc phát tác rồị

Tiêu Lĩnh Vu xẳng giọng hỏi:

- Tại sao tại hạ chưa thấy gì?

Vu Bà Bà đáp:

- Lão thân cũng lấy làm kỳ.

Mụ ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Lão thân không tin có người nội công tinh thâm đến trình độ bách độc bất xâm.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng:

- “Bất luận người có nội công tinh thâm đến đâu cũng khó lòng tránh khỏi chất kỳ độc xâm nhập vàọ Ta chưa bị chất độc phát tác chắc là có nguyên nhân gì khác” Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng chàng đáp:

- Ba người này trúng độc nhưng chưa chắc đã chết, nhưng lão phu nhân thì hết sống đến nơi rồị

Chàng sấn lại hai bước giơ tay lên.

Bỗng nghe tiếng hét thất thanh:

- Đừng gia hại nhưng nhưng của tiểu nữ.

Tiếng thét vừa dứt, một thiếu nữ từ trên cây nhảy xuống.

Thiếu nữ này đầu bịt khăn xanh, lưng đeo trường kiếm. Gương mặt xinh đẹp lộ vẻ kinh hãi vô cùng.

Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp:

- Lệnh tổ mẫu chuyên nghề dụng độc mà còn để sống ở đời tất làm hại không biết bao nhiêu người nữạ Ta phải giết đi để trừ hại cho võ lâm.

Thiếu nữ đó là Vu Dung. Thị buồn rầu đáp:

- Các hạ không tha mạng cho nhưng nhưng của tiểu nữ, chẳng lẽ không muốn cứu sống ba vị bằng hữu kia ư?

Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp:

- Giết mụ rồi, cô còn sống vẫn có thể giải độc được.

Vu Dung hỏi:

- Các hạ giết tệ nhưng nhưng, còn mong tiểu nữ giải độc cho mấy vị bằng hữu nữa ư?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Cái đó e rằng cô không tự chủ được.

Vu Dung tức giận nói:

- Người xuất gia lấy từ bi làm gốc mà lão mũi trâu này lòng dạ thật ác độc, chẳng có tư cách nhà tu hành một chút nàọ

Tiêu Lĩnh Vu trước nay độ lượng rộng rãi, nhưng lúc này chàng căm hận Vu Bà Bà hạ độc một cách tàn nhẫn nên chàng cũng nổi sát khí, chuẩn bị hạ sát mụ để tuyệt mối lo về sau rồi sẽ bức bách Vu Dung lấy thuốc giải độc cho ba người rồi phế bỏ võ công của thị đị Không ngờ chàng bị Vu Dung tránh mắng, chỉ trợn mắt há miệng, không biết đáp thế nàọ

Vu Dung lại thách thức:

- Đạo gia cứ giết nhưng nhưng của ta đị Ta sẽ tự sát để đổi lấy ba mạng bọn đạo giạ Như vậy bà cháu ta cũng nhắm mắt được rồị

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Bần đạo giết bà cháu cô rồi cũng có thể tự xục tìm trong người hai vị để lấy thuốc giảị

Vu Dung cười khẩy hỏi:

- Bọn họ trúng phải chất kỳ độc do mấy thứ hợp chế. Đạo gia không biết cách hòa thuốc mà cứu được ư?

Bỗng thấy Vu Bà Bà đang ngồi dưới đất đột nhiên đứng phắt dậy, giơ tay mặt lên tự hồ muốn liệng ám khí rạ

Tiêu Lĩnh Vu tự biết môn Đàn Chỉ thần công mình chưa luyện tới nơi, tuy đả thương được Vu Bà Bà nhưng chưa chắc đã trúng huyệt đạo nên lúc nói chuyện với Vu Dung vẫn lưu tâm tới mụ. Chàng vừa thấy mụ đứng lên. liền nhảy lại phóng chưởng đánh rạ

Động tác của chàng cực kỳ thần tốc. Phát chưởng này đánh trúng vào vai bên phải của Vu Bà Bà. Mụ bị hất xa bốn năm thước, té ngửa xuống đất.

Vu Dung rút trường kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang lấp loáng đâm tới Tiêu Lĩnh Vụ

Tiêu Lĩnh Vu tay mặt ra chiêu, tay trái chụp lấy lưỡi kiếm của đối phương.

Vu Dung lấy hết sức đâm mạnh một cái mong chặt đứt năm ngón tay của Tiêu Lĩnh Vụ

Ngờ đâu tay mặt chàng rắn như sắt. Vu Dung vặn mạnh thanh kiếm mà không làm chuyển động được chút nàọ Thị biết võ công chàng ghê gớm vô cùng không thể địch lại được, đành buông kiếm ra chạy tới trước mặt Vu Bà Bà mà khóc nức nở.

Thanh âm thị rất trong trẻo, khóc lên cũng như tiếng hoàng oanh ríu rít làm xúc động lòng ngườị

Tiêu Lĩnh Vu chau mày hỏi:

- Làm sao mà cô khóc?

Vu Dung đáp:

- Đạo gia định giết tệ nhưng nhưng thì hãy giết tiểu nữ trước đị

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- “Con tiểu nha đầu này đáo để thật”.

Chàng hỏi:

- Nhưng nhưng cô giết nhiều người lắm rồi phải không?

Vu Dung đáp:

- Chỉ có hành vi của lão nhân gia là kỳ cục. Theo chỗ tiểu nữ biết thì lão nhân gia thực chưa giết một người nàọ

Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng hỏi:

- Cô nương nói thật đấy chứ?

Vu Dung đáp:

- Tiểu nữ mà nói dối một câu thì chết chẳng được yên lành.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Cô nương đừng khóc nữạ Tại hạ không giết lệnh nhưng nhưng là xong.

Vu Dung đưa tay lên gạt lệ hỏi:

- Đạo gia nói thật chăng?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Bần đạo khi nào chẳng giữ lờỉ Nhưng bần đạo yêu cầu cô nương một việc.

Vu Dung hỏi:

- Việc gì xin đạo gia cứ nóỉ

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Cô hãy cứu sống ba ông bạn của bần đạo bằng cách giải độc cho họ là bần đạo buông tha bà cháu cô liền.

Vu Dung nói:

- Cái đó là dĩ nhiên.

Thị liền đỡ Vu Bà Bà dậy hỏi:

- Nhưng nhưng ơi! Thuốc giải nhưng nhưng để đâủ

Vu Bà Bà đáp:

- Trong cái túi thứ ba bên trái ta đâỵ

Vu Dung liền vén áo Vu Bà Bà lên thấy áo bên trong có đến mười mấy cái túị

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- “Trong các túi kia chắc mụ đựng toàn thuốc độc lẫn thuốc giảị Nếu thị lấy lộn thuốc thì có thể đưa đến chỗ chết cả ba người”.

Chàng liền dặn:

- Vu cô nương! Cô chớ lấy lộn thuốc.

Vu Dung đang thò tay vào cái túi thứ ba mé tả, nghe vậy giật mình bảo lại Vu Bà Bà:

- Nhưng nhưng ơi! Nếu nhưng nhưng lừa gạt thì chẳng những tiểu tôn bị giết mà cả hai bà cháu ta cùng chết.

Vu Bà Bà bị trúng một chỉ và một chưởng của Tiêu Lĩnh Vu làm cho gãy hai rẻ xương sườn, khí huyết nhộn nhạo chưa bình hoà lại được. Mụ cất tiếng yếu ớt đáp:

- Nhưng nhưng không lừa gạt đâụ

Vu Dung lấy thuốc đưa cho Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Đạo gia cầm lấy để cứu bạn.

Tiêu Lĩnh Vu đón lấy bình thuốc rồi thủng thẳng nói:

- Trước khi ba người bạn của bần đạo hồi tỉnh lại thì cô nương đừng có cử động gì.

Vu Dung đã biết võ công Tiêu Lĩnh Vu ghê gớm, liền gật đầu lia lịa đáp:

- Khi nào đạo gia bảo cho bà cháu tiểu nữ đi mới đị

Tiêu Lĩnh Vu giơ bình ngọc lên coi rồi từ từ bước đến trước bọn Triển Diệp Thanh, Đặng Nhất Lôi và Bách Lý Băng. Chàng móc lấy ba viên thuốc giải nhét vào miệng ba ngườị

Thuốc này rất công hiệụ Chỉ trong khoảnh khắc ba người đã tỉnh lại và ngồi dậy được.

Vu Dung đỡ Vu Bà Bà dậy hỏi:

- Bà cháu tiểu nữ đã đi được chưả

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Cô nương hãy khoan.

Quả nhiên Vu Dung không dám cất bước. Hai tay thị đang dìu Vu Bà Bà vội buông rạ

Tiêu Lĩnh Vu thấy cô sợ mình quá, bất giác bật cườị Chàng đảo mắt nhìn ba người hỏi:

- Các vị thử vận khí xem trong nội phủ còn chất độc không?

Đặng Nhất Lôi, Triển Diệp Thanh, Bách Lý Băng theo lời thử vận động chân khí rồi đáp:

- Chất độc tiêu tan hết rồị

Tiêu Lĩnh Vu vẫy tay nói:

- Bây giờ cô nương có thể đi được rồị

Bỗng nghe Bách Lý Băng thét lên lanh lảnh:

- Đừng buông tha bọn họ.
Tài sản của ngocvosong1986

  #53  
Old 24-04-2008, 09:07 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 52

MUỐN CỨU MẠNG ANH HÙNG BA NGƯỜI XIN THẾ MẠNG


Lúc cô hoảng hốt lớn tiếng hô hoán, quên mất mình đang cải dạng nam trang. Thanh âm trong trẻo, hoàn toàn là giọng đàn bà.

Tiêu Lĩnh Vu xua tay nói:

- Băng Nhi! Cứ buông tha họ đị Ta đã hứa lời rồị

Bách Lý Băng cất bước chạy về phía trước. Ngờ đâu chạy mấy bước đ ã ngã lăn rạ

Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi, hấp tấp đỡ Bách Lý Băng dậy hỏi:

- Muội làm sao vậỷ

Bách Lý Băng đáp:

- Hai chân tiểu muội nhũn ra, toàn thân bất lực… Tiêu Lĩnh Vu cảnh giác, lớn tiếng quát:

- Đứng lại! Chàng đề khí tung mình vọt theo, nhảy một cái xa hơn hai trượng.

Khinh công trác tuyệt, chàng chỉ nhảy hai cái đã tới sau lưng hai bà cháu Vu Dung. Chàng toan vươn tay ra nắm lấy thị thì đột nhiên đầu nhức mắt hoa, người lảo đảo muốn té. Chàng phải đề tụ chân khí mới đứng vững cho khỏi ngã.

Vu Dung khiếp sợ Tiêu Lĩnh Vu vô cùng. Vừa nghe chàng hô hoán thị vội dừng bước.

Thị quay đầu nhìn lại thấy Tiêu Lĩnh Vu lảo đảo tựa hồ không đứng vững, thị không khỏi ngẩn người rạ

Bỗng nghe Vu Bà nổi lên tràng cười rộ nói:

- Dung Nhi! Ngươi lại giết hết bọn chúng đị

Vu Dung sửng sốt hỏi:

- Tại sao vậỷ

Vu Bà nhắc lại:

- Ta bảo ngươi giết hết chúng đị

Vu Dung lại hỏi:

- Nhưng nhưng ơi! Nhưng nhưng có biết y là ai không?

Vu Bà đáp:

- Ta biết rồị Ngươi cứ việc ra tay là xong.

Vu Dung lắc đầu đáp:

- Dù tiểu nữ chỉ đánh một đòn là trúng cũng không dám động thủ.

Lại thấy Tiêu Lĩnh Vu giơ tay lên bóp trán, hiển nhiên chàng không chống nổi nữa rồị

Vu dung buông Vu Bà ra chạy lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Các hạ làm sao vậỷ

Tiêu Lĩnh Vu đang hết sức vận khí chống cự chất độc đang phát tác nên không nghe thấy Vu Dung hỏi gì.

Bách Lý Băng rất đỗi bồn chồn lớn tiếng hỏi:

- Đại ca ơi! Đại ca trúng độc rồi ư?

Lúc này Triển Diệp Thanh và Đặng Nhất Lôi cũng cất bước đi tới nhưng hết sức chậm chạp vì họ cũng chẳng khác gì Bách Lý Băng, hai chân nhũn ra, cử động khó khăn.

Bỗng nghe Vu Bà Bà nổi lên tràng cười như cú gào, nói:

- Ta tưởng ngươi tấm thân đúc bằng kim cương, không sợ chất kỳ độc. Nào ngờ bất quá nội lực ngươi thâm hậu nên sức kháng độc bền bỉ hơn kẻ khác mà thôị

Mụ nói nói cười cười tỏ ra rất đắc chí.

Đột nhiên mụ hai tay ôm ngực, nằm phục xuống.

Nguyên mụ buông tiếng cười rộ làm cho mấy rẽ xương sườn gẫy đau nhói lên cơ hồ không chịu được.

Đặng Nhất Lôi và Triển Diệp Thanh đã lần tới trước Tiêu Lĩnh Vụ Họ định vận luồng nguyên khí cuối cùng để bảo vệ cho chàng. Ngờ đâu hai người đi mấy bước rồi hoàn toàn bất lực. Dù họ không sợ chết cũng chẳng thể bảo vệ cho Tiêu Lĩnh Vu được.

Còn may ở chỗ Vu Bà Bà trọng thương không thể tái chiến được. Hiện giờ chỉ còn mình Vu Dung là vô sự.

Đặng Nhất Lôi phấn khởi tinh thần, chậm rãi nói:

- Cô nương lấy thuốc giải đưa ra! Vu Dung liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu nằm ngửa dưới đất hỏi:

- Phải chăng các hạ muốn cứu lão đạo sĩ nàỷ

Đặng Nhất Lôi đáp:

- Đúng thế ! Hiện giờ bên ta ba người mà cô chỉ có một mình, thế lực không đều định làm sao được?

Vu Dung lắc đầu đáp:

- Không thể cứu lão đạo sĩ này được.

Đặng Nhất Lôi hỏi:

- Tại sao vậỷ

Vu Dung đáp:

- Võ công y rất cao cường. Cứu sống y rồi bà cháu ta tất bị khinh khị

Đạng Nhất Lôi bụng bảo dạ:

- Xem chừng con nha đầu này chưa hiểu rõ tình hình trước mắt. ¢u là ta hăm dọa thị xem saọ

Lão nghĩ vậy liền lạnh lùng nói:

- Cô không chịu lấy thuốc giải, dễ thường bọ ta không cướp lấy được saỏ

Bỗng nghe Vu Bà Bà la lên:

- Dung Nhi đừng nghe chúng hăm dọạ Bọn chúng không còn sức tái chiến nữạ Ngươi chỉ cất tay một cái là giết được hết.

Vu Dung giương cặp mắt tròn xoe hỏi:

- Nhưng nhưng ta nói vậy có đúng không?

Đặng Nhất Lôi run lên nghĩ thầm:

- “Nếu con nha đầu này động thủ thì quả thực bọn ta không còn sức kháng cự nữa”.

Lão là người lịch duyệt, tuy biết mình ở vào hoàn cảnh rất nguy nan mà thái độ rất bình tĩnh. Lão lạnh lùng hỏi lại:

- Cô thử nghĩ coi mụ nói đúng hay trật?

Vu Dung trầm ngâm một lát rồi đáp:

- Cái đó khó mà biết được. Bây giờ hai vị thử động thủ coi còn sức tái chiến được nữa không.

Đặng Nhất Lôi sửng sốt hỏi:

- Cô nương nhất định muốn quyết thắng phụ với tại hạ chăng?

Vu Dung đáp:

- Đúng thế! Chỉ có cách đó mới chứng minh được các hạ còn sức tái chiến hay không.

Bách Lý Băng đột nhiên đứng dậy quát:

- Con nha đầu thối tha kia! Ngươi đánh lừa đại ca ta buông tha hai bà cháu ngươi rồi hạ độc hại ỵ Y là người quân tử nhân đức, biết đâu mà đề phòng bụng dạ kẻ tiểu nhân.

Bách Lý Băng trong lòng nóng nẩy, lại thoá mạ bằng thanh âm trong trẻọ

Vu Dung sửng sốt hỏi:

- Ngươi là trai hay gáỉ

Bách Lý Băng đáp:

- Trai hay gái thì cũng chẳng liên quan gì tới ngươị

Vu Bà Bà vừa nói mấy câu, xương sườn gẫy làm nổi cơn đau kịch liệt. Bây giờ mụ thấy Bách Lý Băng giọng nói đanh thép, không nhịn được lại la lên:

- Dung Nhi! Ngươi cho ả hai cái tát để cho nó một bài học… Mụ nói tới đây chõ bị thương lại nhói lên, đột nhiên dừng lạị

Vu Dung nghe mụ hô hoán liền vung chưởng đánh rạ

Bách Lý Băng muốn tránh đỡ mà hai chân nhũn ra, bất lực không cử động được.

“Binh” một tiếng, cô bị phát chưởng đánh trúng, lảo đảo người đi rồi té xuống đất.

Vu Dung không ngờ chưởng lực của mình uy lực lại mạnh đến thế, bất giác mỉm cườị

Đặng Nhất Lôi thấy Bách Lý Băng bị Vu Dung đánh té thì trong lòng sợ hãi nghĩ thầm:

- “Ta bấy nhiêu tuổi rồi mà giờ bị con nhỏ này đánh mấy cái tát tai thì thật là một chuyện nhục nhã suốt đời”.

Lão nghĩ vậy rồi không dám lại gần thêm nữạ

Vu Dung đánh ngã Bách Lý Băng rồi, từ từ đến bên Tiêu Lĩnh Vụ Thị đưa tay ra nắm lấy chòm râu giả của chàng cười nói:

- Vừa rồi ngươi khinh mạn ta, bây giờ ta phải đánh ngươi hai cái bạt tai cho hả giận.

Chòm râu giả của Tiêu Lĩnh Vu bị Vu Dung giật mạnh liền tụt rạ Những đồ hóa trang trên mặt cũng lả tả rớt xuống.

Vu Dung ngơ ngác một chút rồi cười nói:

- Ủa! Té ra là một giả đạo sĩ.

Triển Diệp Thanh rút ngọn Thất Hưu kiếm ra nói:

- Cô nương mà không lấy thuốc giải ra thì đừng trách tại hạ hạ độc thủ.

Vu Dung lắc đầu đáp:

- Các hạ đừng hăm dọa tạ Các hạ cũng như bọn họ, không còn khả năng động thủ nữa rồị

Triển Diệp Thanh đáp:

- Tại hạ vẫn có thể phóng ám khí được.

Nguyên y định bất thình lình phóng kiếm ra, nhưng nghĩ đến hành động như vậy chẳng phải là hành vi đại trượng phu nên cất tiếng báo trước.

Vu Dung ngó thấy thanh đoản kiếm trong tay Triển Diệp Thanh hàn quang lấp loáng, sắc bén phi thường, vội vung tay phóng chưởng đánh tớị

Triển Diệp Thanh toàn thân bất lực, động tác chậm chạp, chưa kịp phóng ám khí ra thì chưởng thế của Vu Dung đã đánh trúng cổ tay mặt của ỵ Thanh đoản kiếm rớt xuống, người y cũng xoay đi mấy vòng rồi ngồi phệt xuống.

Đặng Nhất Lôi thở dài nói:

- Triển huynh đệ! Lúc này sức lực chúng ta kém cả người thường không hiểu võ công thì làm sao địch nổi thị được.

Triển Diệp Thanh hỏi:

- Theo ý Đặng huynh thì chúng ta chỉ còn đường để đối phương muốn băm vằm mổ xẻ thế nào cũng mặc hay saỏ

Đặng Nhất Lôi hỏi:

- Ngoài cách đó thử hỏi chúng ta còn cách nào khác?

Vu Dung phóng chưởng đánh té Triển Diệp Thanh rồi cười nói:

Các vị hãy thủng thẳng chờ tạ Để ta coi chân tướng vị đạo sĩ giả kia đã.

Thị cúi xuống đưa tay lau hết thuốc dịch dung trên mặt Tiêu Lĩnh Vụ

Bách Lý Băng bị Vu Dung đánh một chưởng ngất đị Lúc cô tỉnh lại thấy Vu Dung đang lau thuốc trên mặt Tiêu Lĩnh Vu liền gắng gượng ngồi dậy quát:

- Không được động đến ỵ

Vu Dung dừng tay lại hỏi:

- Chuyện gì vậỷ

Bách Lý Băng nhắc lại:

- Ngươi không được động vào ỵ

Vu Dung cười hỏi:

- Ngươi la lối như vậy thì được ích gì? Ngươi đã không còn sức ngăn cản ta thì hãy chờ ta coi chân tướng y rồi sẽ lột đạo bào của ngươi để coi chân tướng.

Bách Lý Băng thộn mặt ra không nói gì nữạ

Vu Dung lột đạo bào trên người Tiêu Lĩnh Vu để chùi mặt chàng. Thị chú ý nhìn lại thì thấy dưới ánh trăng lộ ra một bộ mặt thiếu niên anh tuấn.

Vu Dung sửng sốt đứng lên nhìn Bách Lý Băng hỏi:

- Ngươi tự cởi áo hay muốn ta động thủ?

Bách Lý Băng trong lòng nóng nảy hỏi:

- Ngươi muốn coi cái gì?

Vu Dung đáp:

- Ta muốn xem ngươi là trai hay gáị

Bách Lý Băng nghĩ đến nếu để thị lột áo ra thì thật nhục nhã vô cùng, vội đáp:

- Ta cũng là phận nữ nhị

Vu Dung mỉm cười hỏi:

- Ngươi là gái sao lại mặc giả đạo sĩ để theo traỉ Chà! Coi bộ ngươi không phải thiện nhân.

Bách Lý Băng đáp:

- Y là đại ca tạ Dĩ nhiên ta có thể theo ỵ

Vu Dung cười nói:

- Té ra là thế.

Bỗng thị chau mày hỏi:

- Tại sao hai vị cải trang giả làm đạo sĩ?

Bách Lý Băng đáp:

- Cái đó…cái đó vì chúng ta muốn tránh tai mắt kẻ thù.

Vu Dung nhấp nháy cặp mắt gật đầu nói:

- Thôi được! Ta tạm tin lời cô.

Bách Lý Băng thở dài sườn sượt hỏi:

- Cô nương! Ta yêu cầu cô nương một chuyện được chăng?

Vu Dung thấy cô nói cũng tội nghiệp liền thủng thẳng hỏi lại:

- Việc gì?

Bách Lý Băng đáp:

- Cô hãy cứu đại ca tạ Y là người chính nhân quân tử. Trên giang hồ khó lòng kiếm được một hảo nam nhi như ỵ Cô không nên gia hại ỵ

Vu Dung hỏi:

- Y là người tốt ư?

Bách Lý Băng đáp:

- Những lời ta nói đều là sự thực.

Vu Dung lắc đầu đáp:

- Không được! Võ công y rất cao cường. Ta cứu y rồi bà cháu ta tất bị y khinh mạn.

Bách Lý Băng nói:

- Không sao đâụ Chỉ cần các ngươi nắm giữ sinh mạng ta là y phải chịu nghe lời các vị.

Cô muốn cứu mạng cho Tiêu Lĩnh Vu nên đành khuất tất.

Vu Dung hỏi:

- Y đả thương nhưng nhưng ta thì cứu y thế nào được?

Bách Lý Băng đáp:

- Sự thực thì y đã có thể hạ sát cả hai bà cháu ngươi, nhưng y đã tha mạng cho đó.

Vu Dung cười lạt đáp:

- Ta năn nỉ mãi y mới tha mạng cho nhưng nhưng tạ

Bách Lý Băng nói:

- Bây giờ ta cũng năn nỉ cô.

Bỗng thấy Vu Bà Bà chậm chạp bước lại nói:

- Dung Nhi! Không nên tha cho chúng.

Vu Dung hỏi:

- Không tha họ là phải giết họ hay saỏ

Vu Bà Bà đáp:

- Đúng thế! Nhổ có phải trừ tận rễ. Không giết họ là thả hổ về rừng.

Vu Dung thở dài đáp:

-Nhưng nhưng ơi! Giải tỷ vừa rồi lão đạo sĩ kia mà giết bọn ta thì bây giờ chúng ta không thể giết họ được nữạ

Vu Bà Bà sửng sốt hỏi:

- Saỏ Ngươi muốn tha bọn chúng chăng?

Vu Dung hỏi lại:

- Tôn nữ tính nên tha cho bọn họ, chỉ phế bỏ võ công là đủ. Chưa hiểu nhưng nhưng có ưng thuận chăng?

Vu Bà Bà trỏ vào Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Trừ một gã này, còn ba tên kia tùy ý ngươị Ngươi phế bỏ võ công rồi tha cho chúng cũng được.

Bách Lý Băng xen vào:

- Tiểu nữ chết thay cho ỵ

Vu Bà Bà đảo mắt nhìn Bách Lý Băng cười lạt nói:

- Sao ngươi lại đòi chết thay cho gã?

Bách Lý Băng đáp:

- Bà Bà chỉ muốn giết một người thì giết ta hay giết y cũng vậỵ

Vu Bà Bà lạnh lùng nói:

- Muốn ta tha mạng cho y cũng được, nhưng ba người các ngươi phải đổi mạng.

Bách Lý Băng hỏi:

- Tại sao vậỷ

Vu Bà Bà đáp:

- Vì võ công y rất cao thâm, ít người địch nổị

Bách Lý Băng toan nói thì Triển Diệp Thanh đã chắp tay lên tiếng:

- Lão phu nhân đã nói ba mạng đổi một mạng tức là tha y và giải độc nữa phải không?

Vu Bà Bà trầm ngâm một lát rồi đáp:

- Được rồi! Ta giải độc cho gã.

Triển Diệp Thanh nghĩ thầm:

- “Tiêu Lĩnh Vu là một nhân vật rất cần thiết cho võ lâm. Ta nên phải hy sinh”.

Y liền buông tiếng thở dài nói:

- Hay lắm! Lão phu nhân hãy trị độc thương cho y rồi tại hạ xin tự tử trước tiên.

Vu Bà Bà đảo mắt nhìn Đặng Nhất Lôi nói:

- Khó nhất tự cổ trí kim là cái chết. Đặng nhị hiệp đã lớn tuổi dĩ nhiên không đồng ý về điểm nàỷ

Đặng Nhất Lôi thủng thẳng đáp:

- Chỉ cần lão phu nhân thủ tín, tại hạ có chết cũng không đáng tiếc.

Vu Bà Bà ngơ ngác hỏi:

- Lời nói của đại hiệp phải chăng phát ra tự đấy lòng?

Đặng Nhất Lôị Triển Diệp Thanh đồng thanh đáp:

- Đúng là những lời tự tâm can phát rạ

Vu Bà Bà nhìn chằm chặp vào mặt Tiêu Lĩnh Vu một lát rồi nói:

- Gã là nhân vật thế nào mà lại quan trọng vậỷ Sao ba người các vị lại tự nguyện chết thay cho ỷ

Triển Diệp Thanh đáp:

- Lão phu nhân đã chịu lời, vậy chúng ta cứ thế. Hà tất phải hỏi y là aỉ

Vu Bà Bà nói:

- Mấy vị mà không nói rõ thân phận y thì lão thân không chịu theo lời yêu cầu của các vị đâụ

Triển Diệp Thanh liếc mắt nhìn Đặng Nhất Lôi, nỗi lo âu lộ ra ngoài mặt.

Bách Lý Băng vốn là con người thông tuệ mà lúc này cũng không tìm ra chủ ý gì. Cô trầm ngâm một chút rồi nói:

- Lão phu nhân muốn biết y là ai cũng được nhưng đừng có giở quẻ và nhất định phải trị độc thương cho ỵ

Vu Bà Bà cười khanh khách đáp:

- Trước nay lão thân không chịu tuân mệnh lệnh của ai bao giờ.

Bách Lý Băng căm hận đến cực điểm, cô cười khẩy cất tiếng thoá mạ:

- Mụ ăn mày kia! Ngày sau mụ mà lọt vào tay ta, ta quyết phân thây mụ làm muôn đoạn.

Vu Bà Bà tức giận mắng lại:

- Con tiểu nha đầu thối tha kia! Mi là gái giả trai theo đàn ông mà còn tưởng hay lắm ư?

Mụ to tiếng làm động đến vết thương lại đau nhói lên, phải ôm lưng cúi lom khom ráng nhịn đau nói tiếp:

- Dung Nhi! Ngươi lại tát cho ả hai cái để hả mối tức giận cho tạ

Vu Dung từ từ bước lại nói:

- Nhưng nhưng sai ta đánh cô, ta không thể trái lệnh được.

Thị giơ tay lên tát “bốp, bốp” hai cáị

Thủ kình của thị rất nặng khiến cho Bách Lý Băng lảo đảo người đi, miệng ứa máu tươị

Bách Lý Băng đứng vững lại rồi giơ tay lên chùi vết máu nói:

- Ngươi đánh ta cũng không sao, nhưng không thể giết đại ca ta được. Vận mạng hàng ngàn hàng vận đồng đạo võ lâm đều trông cậy vào ỵ

Vu Dung thấy cô quên mình năn nỉ cho Tiêu Lĩnh Vu, trong lòng rất lấy làm kỳ hỏi:

- Y là ai mà ngươi có ân tình thiết tha như vậỷ

Bách Lý Băng mất hết võ công dù có nhiệt tâm cứu Tiêu Lĩnh Vu mà không làm sao được, đành đáp:

- Được rồi! Ta nói cho cô hay, y là Tiêu Lĩnh Vụ

Vu Bà Bà đang cúi lom khom nghe vậy đột nhiên đứng thẳng người lên hỏi:

- Y là Tiêu Lĩnh Vu ư?

Bách Lý Băng đáp:

- Đúng thế! Vu Bà Bà vội nói:

- Dung Nhi! Ngươi mau lại chùi hết thuốc dịch dung trên mặt gã coị

Vu Dung dạ một tiếng rồi móc khăn tay chùi hết thuốc dịch dung trên mặt Tiêu Lĩnh Vụ

Vu Bà Bà móc trong túi áo lấy ra một cái bình ngọc nói:

- Dung Nhi! Mau cho y uống thuốc giải nàỵ

Bách Lý Băng thấy Vu Bà Bà vừa nghe đến tên Tiêu Lĩnh Vu đã vội vã lấy thuốc giải cứu chàng thì trong lòng hoan hỷ vô cùng. Cô quay lại nhìn Triển Diệp Thanh và Đặng Nhất Lôi nói:

- Danh vọng của đại ca quả nhiên lớn thực. Nếu biết thế này thì nói tên y trước đi khỏi phải phí lời năn nỉ họ.

Đặng Nhất Lôi chậm rãi đáp:

- Trước khi hiểu rõ nội tình, cô nương chớ vội mừng.

Lão liếc mắt nhìn Vu Dung đón lấy bình ngọc, mở nắp lấy một viên thuốc bỏ vào miệng Tiêu Lĩnh Vụ

Viên thuốc giải này công hiệu cực kỳ thần tốc, chỉ trong khoảnh khắc Tiêu Lĩnh Vu đã hồi tỉnh, ngồi ngay người lên.

Bách Lý Băng vội hỏi:

- Đại ca! Đại ca có thấy đỡ không?

Tiêu Lĩnh Vu từ từ đứng dậy, chuyển động cặp mắt nhìn quanh một lượt rồi đáp:

- Tiểu huynh hết đau rồị

Bỗng nghe Vu Bà Bà cười hỏi:

- Các hạ là Tiêu Lĩnh Vu ư?

Tiêu Lĩnh Vu đưa tay lên định bỏ chòm râu dài ra thì đã không thấy đâu nữạ

Vu Dung cười nói:

- Tiểu nữ đã tháo chòm râu giả của các hạ ra rồị

Tiêu Lĩnh Vu ngước mắt nhìn Bách Lý Băng, thấy trên mặt cô còn in vết ngón tay, cặp mắt long lanh ngấn lệ. Chàng không khỏi chau mày hỏi:

- Băng Nhi! Băng Nhi cũng bị thương nặng lắm ư?

Bách Lý Băng mỉm cười đáp:

- Không có đâu! Tiểu muội chỉ bị thương xoàng thôị

Lại nghe Vu Bà Bà hắng dặng một tiếng rồi nói:

- Tiêu Lĩnh Vu! Lão thân nói cho các hạ hay một việc.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi ngay:

- Việc gì?

Vu Bà Bà đáp:

- Hiện giờ các hạ cùng ba vị bằng hữu đều không còn sức trói gà.
Tài sản của ngocvosong1986

  #54  
Old 24-04-2008, 09:10 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 53

VU DUNG HẾT DẠ VÌ HÀO KIỆT



Mụ ngừng lại một chút rồi bảo Vu Dung:

- Dung Nhi! Dường như y có vẻ không tin. Ngươi thử đánh cho y một chưởng coị

Vu Dung đưa tay mặt lên quét ngang một chưởng.

Tiêu Lĩnh Vu giơ tay mặt lên đón tiếp.

Chưởng thế hai bên đụng nhau, Tiêu Lĩnh Vu bị phát chưởng của đối phương hất lui bốn năm bước. Chàng phải gắng gượng mới đứng vững cho khỏi té.

Vu Dung mỉm cười hỏi:

- Tiêu Lĩnh Vu! Các hạ tin lời tệ nhưng nhưng chưả

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:

- Thủ đoạn của lệnh tổ mẫu quả nhiên tàn độc, trong khi hạ độc đồng thời làm cho người ta mất cả võ công… Vu Bà Bà lạnh lùng ngắt lời:

- Tiêu Lĩnh Vu! Cả ba bằng hữu của các hạ đều xin chết thay cho các hạ. lão thân đã ưng chịu nghe lời yêu cầu của họ đổi ba mạng lấy một. Lúc đó lão thân thấy rất tức cười là họ lại cam lòng đổi ba mạng để lấy một con người đã thành tàn phế.

Nhưng khi lão thân hứa với họ thì chưa biết các hạ là Tiêu Lĩnh Vụ

Tiêu Lĩnh Vu đã trải qua mấy lần sinh tử, chàng biến thành trầm tĩnh, chỉ cười mát đáp:

Bây giờ lão phu nhân biết rồi thì định xử trí với tại hạ cách nàỏ

Vu Bà Bà đáp:

- Hiện có hai con đương, tùy các hạ chọn lấy một.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

Hai đường là những đường nàỏ

Vu Bà Bà đáp:

- Một đường là lão thân hạ sát các hạ lấy thủ cấp đem đi, hai là các hạ ngoan ngoãn nghe lệnh lão thân, đi theo đến tham kiến hai ngườị

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Đi tham kiến hai người nàỏ

Vu Bà Bà đáp:

- Thẩm Mộc Phong và Tứ Hải quân chủ.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng:

- “Đến gặp Thẩm Mộc Phong và Tứ Hải quân chủ cũng khó lòng tránh khỏi cái chết”.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng chàng lạnh lùng hỏi lại:

- Phải chăng lão phu nhân tưởng Tiêu Lĩnh Vu này là con người ham sống sợ chết?

Vu Bà Bà đáp:

- Lão thân biết các hạ là một đấng anh hùng. Nếu các hạ là một nhân vật tầm thường thì họ đã chẳng đem lễ vật đến cầu kiến lão thân.

Tiêu Lĩnh Vu cười lạt đáp:

- Thẩm Mộc Phong là tay kiêu hùng trên lục địa, Tứ Hải quân chủ là tay cự khấu dưới nước. Nếu họ hợp tác cả hai đường thủy bộ mưu đồ bá nghiệp võ lâm thì… Vu Bà Bà ngắt lời:

- Nhưng nếu họ không phải đối phó với Tiêu Lĩnh Vu thì e rằng khó lòng hợp tác với nhau được.

Tiêu Lĩnh Vu cười hỏi:

- Hãy cứ coi là họ hợp tác tạm thời, nhưng quyền lợi xung đột, rút cục khó lòng tránh khỏi một phen tàn sát lẫn nhaụ Khi đó lão phu nhân sẽ viện trợ bên nàỏ

Chàng cất giọng nghiêm nghị nói tiếp:

- Tài hạ độc của lão phu nhân quả là cao thâm, nhưng so với Độc Thủ Dược Vương thế nàỏ

Vu Bà Bà trầm ngâm một lát rồi đáp:

- Nếu chỉ nói về thủ pháp hạ độc thì vị tất lão thân đã kém ỵ Nhưng bàn về cách dùng thuốc thì lão thân tự biết chưa bằng y được.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Độc Thủ Dược Vương có mối thâm giao với Thẩm Mộc Phong. Thẩm Mộc Phong sau khi bị các đại phái đánh cho đại bại mà nay gây dựng lại được thanh thế như bây giờ phần lớn là nhờ Độc Thủ Dược Vương. Thế mà Thẩm Mộc Phong vẫn ngấm ngầm hạ thủ vào người lãọ Nay lão phu nhân chịu trọng lễ của bọn họ hạ sơn, đó là họ muốn mượn tài thi độc của lão phu nhân để đối phó với quần hùng trong thiên hạ đang chống cự lại bọn họ… Vu Bà Bà ngắt lời:

- Mà chủ yếu là đối phó với Tiêu đại hiệp.

Tiêu Lĩnh Vu cười mát đáp:

- Một khi Tiêu mỗ bị hại rồi thì giá trị của lão phu nhân cũng không còn nữa vì chim muông hết, cung cứng đành chịu bỏ xó. Thẩm Mộc Phong là con người tàn ác, khi đó bà cháu lão phu nhân sẽ bị đưa đến hai đường. Một là hắn giết đi để trừ hậu hoạn, hai là lão phu nhân chịu để hắn kiềm chế, suốt đời làm tôi mọị

Vu Bà Bà trầm ngâm một lát rồi đáp:

- Lão thân vẫn biết Thẩm Mộc Phong là con người tàn độc, nhưng chuyến này đã trót ước hẹn với bọn Tiêu Dao Tử chỉ giúp Thẩm Mộc Phong phụ trách việc đối phó với Tiêu đại hiệp rồi lập tức về núi quy ẩn.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Lão phu nhân làm thế nào để bắt bọn họ thủ tín? Tại hạ đã lọt vào tay lão phu nhân thì đành để lão phu nhân xử trí.

Bách Lý Băng đột nhiên hỏi xen vào:

- Chắc lão phu nhân đã nhận đồ lễ rất trọng hậu của họ nên mới đồng ý hạ sơn phải không?

Vu Bà Bà đáp:

- Đúng thế! Bách Lý Băng lại hỏi:

- Những lễ vật gì vậỷ

Vu Bà Bà đáp:

- Một trăm hạt minh châu, vạn lạng hoàng kim cùng ngọc khí, lụa là. Toàn là những vật chân quý.

Bách Lý Băng nói:

- Tiểu nữ chỉ cần lão phu nhân cho thuốc giải thì bọn tiểu nữ xin dâng gấp đôi số lễ vật đó.

Vu Bà Bà lắc đầu đáp:

- Cô là hạng người nào mà khẩu khí lớn vậỷ

Bách Lý Băng đáp:

- Chắc lão phu nhân đã nghe nói đến gia phụ?

Vu Bà Bà hỏi:

- Lệnh tôn là aỉ

Bách Lý Băng đáp:

- Bắc Thiên Tôn Giả.

Vu Bà Bà giật mình kinh hãi hỏi:

- Bắc Thiên Tôn Giả là gia phụ cô ư?

Bách Lý Băng đáp:

- Chính là gia phụ. Lão phu nhân dường như có vẻ không tin?

Vu Bà Bà lắc đầu đáp:

- Thực tình lão thân khó mà tin được.

Tiêu Lĩnh Vu nói theo:

- Những người thu thập báu vật trên đời hiện nay tưởng ít ai bằng Trung Châu Nhị Cổ. Bọn họ với Tiêu mỗ chẳng khác tình huynh đệ thủ túc, nhưng Tiêu mỗ không muốn dùng trọng lễ để thế mạng. Bây giờ tại hạ không còn năng lực để kháng cự. Tùy ý lão phu nhân muốn làm thế nào cũng được. Tại hạ nói đến đây là hết lờị

Bách Lý Băng la lên:

- Đại ca ơi! Đại ca không thể chết được.

Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:

- Băng Nhi! Con người ta sinh tử có mạng, chẳng thể cưỡng cầu mà được. Nếu vừa rồi tiểu huynh lòng dạ tàn độc, không thể lời năn nỉ của Vu cô nương làm cho động tâm thì hai bà cháu cô đã thành hai cái xác không hồn từ lâu rồị

Vu Dung quay lại nhìn Vu Bà Bà hỏi:

- Nhưng nhưng ơi! Dung nhi có một điều, chưa hiểu có nên nói ra không?

Vu Bà Bà đáp:

- Ngươi thử nói cho ta nghẹ

Vu Dung nói:

- Vừa rồi Dung nhi đã năn nỉ Tiêu Lĩnh Vu, chẳng những y buông tha tiểu nữ mà còn tha luôn cả nhưng nhưng nữạ Bây giờ chúng ta nên đền đáp họ một lần mới phảị

Vu Bà Bà nói ngay:

- Nếu chúng ta buông tha Tiêu Lĩnh Vu thì món lễ vật trăm hạt minh châu, vạn lạng hoàng kim đều trôi theo dòng nước… Vu Dung ngắt lời:

- Nhưng nhưng lấy số vàng bạc châu báu đó làm chỉ

Vu Bà Bà cười đáp:

- Ta chỉ có một đứa cháu bảo bối là ngươị Dĩ nhiên ta thu thập những đồ vật chân quý này là để làm của hồi môn vào lúc gả chồng cho ngươị

Mụ ngửa mặt trông sao trên trời, lẩm bẩm một mình:

- Ta phải khiến cho ngươi hơn hết mọi người, tự cổ chí kim không ai bì kịp.

Vu Dung thở dài hỏi:

- Nhưng nhưng ơi! Nhưng nhưng định gả tiểu tôn cho aỉ

Vu Bà Bà đáp:

- Cái đó tùy ngươi lựa chọn. Cô gái vừa đẹp vừa giàu như ngươi thì ngươi lấy ai là phúc cho người đó… Vu Dung lắc đầu thở dài đáp:

-Chẳng lẽ người ta đòi lấy tiểu tôn nữ là tiểu tôn nữ phải lấy người ta ư?

Vu Bà Bà cười khanh khách đáp:

- Con nha đầu ngốc dại này! Dĩ nhiên trong hàng ngàn hàng vạn người cầu cạnh lấy ngươi thì ngươi cũng phải lựa được một người chứ.

Vu Dung đáp:

- Nhưng nhưng làm như vậy đối với tiểu tôn nữ lại là một điều rất tệ hạị

Vu Bà Bà hỏi:

- Tại sao vậỷ

Vu Dung đáp:

- Nếu tiểu tôn nữ có của cải khiến người ta ham muốn thì ra không phải người ta lấy tôn nữ mà là lấy của cải vậỵ

Vu Bà Bà thở dài nói:

- Nhưng nhưng tuổi đã già rồị Một ngày kia sẽ ra đi vĩnh viễn mà không để lại cho ngươi được chút gì thì yên tâm thế nào được?

Vu Dung mỉm cười đáp:

- Sao nhưng nhưng không để tiếng nghĩa hiệp lại cho tiểu tôn nữ. Vàng bạc châu báu chỉ là thân ngoại chi vật, tôn nữ chẳng dùng làm chi được.

Vu Bà Bà chau mày hỏi:

- Ngươi muốn ta gây dựng danh tiếng cho ngươi ư?

Vu Dung đáp:

- Chỉ cần làm một việc chấn động giang hồ khiến mọi người đều kính phục.

Vu Bà Bà hỏi:

- Ta vẫn làm đấy chứ. Trên giang hồ biết bao nhiêu người muốn hạ sát Tiêu Lĩnh Vu mà không thể làm được. Nay ta bắt sống y há chẳng phải là một việc chấn động giang hồ? Ha Ha! Thẩm Mộc Phong nghe tin ta đến tất phải nghinh đón từ xạ

Đại danh ta sẽ vang dội trên chốn giang hồ… Vu Dung giương cặp lông mày lên ngắt lời:

- Nhưng nhưng ơi! Bây giờ chúng ta buông tha cho Tiêu Lĩnh Vu, há chẳng phải là một vụ chấn động giang hồ?

Vu Bà Bà biến sắc hỏi lại:

- Nhưng như vậy thì không lấy vàng bạc châu báu nữa hay saỏ

Vu Dung đáp:

- Nhưng nhưng có để những thứ đó lại cho tiểu tôn nữ, tiểu tôn nữ cũng chẳng cần kia mà.

Vu Bà Bà đáp:

- Có một điều ta không định cho ngươi hay, nhưng bây giờ phải nói cho ngươi biết.

Vu Dung cười hỏi:

- Nhưng nhưng thường bảo bà cháu ta nương tựa vào nhau mà sống, sao còn có điều giấu diếm tiểu tôn?

Vu Bà Bà thở dài đáp:

- Tuy tiếng là ta nhận lễ của Thẩm Mộc Phong cùng Tiêu Dao Tử, nhưng thực ra là bị uy hiếp mà phải đị

Vu Dung sửng sốt hỏi:

- Sao lại bị uy hiếp?

Vu Bà Bà đáp:

- Chúng ta trúng phải âm độc của Thẩm Mộc Phong rồị

Vu Dung kinh hãi hỏi:

- Nhưng nhưng đã bị trúng độc ư?

Vu Bà Bà đáp:

- Ta đã bấy nhiêu tuổi đầu, có bị trúng độc mà chết cũng chẳng có chi đáng tiếc. Nhưng còn Dung nhi thì không thể thế được.

Vu Dung hỏi:

- Tiểu tôn nữ cũng bị trúng độc hay saỏ

Vu Bà Bà thở dài đáp:

- Bọn chúng biết mạng của Dung nhi còn đáng trọng hơn mạng của tạ Vì thế chúng đã hạ độc vào ngươi rồị

Vu Dung hỏi:

- Sao tiểu tôn nữ không cảm thấy chi hết?

Vu Bà Bà đáp:

- Vì đây là một chất kỳ độc hiếm có, chính tay Độc Thủ Dược Vương điều chế rạ Trước khi chất độc phát tác thì chẳng khác chi người thường. Nhưng một khi phát tác, đột nhiên thất khiếu ứa máu ra mà chết.

Tiêu Lĩnh Vu nghe mụ nói bất giác ngấm ngầm thở dài nghĩ bụng:

- “Thủ pháp dụng độc của mụ đã hiếm có trên võ lâm. Những người bản lãnh cao thân như Đặng Nhất Lôi, Triển Diệp Thanh còn không phát giác ra thủ đoạn của mụ. Ai ngờ chính mụ cũng bị chất độc làm cho khốn đốn.” Lại nghe Vu Dung nói:

- Nếu vậy thì nhưng nhưng bảo là họ đưa trọng lễ là để gạt tiểu tôn nữ rồị

Vu Bà Bà đáp:

- Không phải ta lừa gạt ngươị Bọn họ một mặt đưa trọng lễ, một mặt hạ độc vào người chúng ta, khiến chúng ta chẳng thể không theo họ được.

Vu Dung quay lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu một cái rồi hỏi:

- Nhưng nhưng ơi! Nhưng nhưng là một tay cao thủ dụng độc, chẳng lẽ lại không tìm ra được phương pháp giải độc ư?

Vu Bà Bà lắc đầu đáp:

- Thứ kỳ độc này do Độc Thủ Dược Vương điều chế. Ta không thể giải được.

Vu Dung trầm ngâm một lát rồi quay lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tiêu đại hiệp! Tiểu nữ xin lỗi đại hiệp. Tệ nhưng nhưng đã già rồi, tiểu nữ không thể cam tâm nhìn lão nhân gia bị chất độc phát tác mà chết… Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:

- Tại hạ đã nghe hết câu chuyện giữa hai vị. Tấm thịnh tình của cô nương tại hạ xin tâm lãnh.

Vu Dung đột nhiên hỏi Vu Bà Bà:

- Nhưng nhưng ơi! Chất độc trong mình chúng ta có liên quan gì tới Tiêu Lĩnh Vu đâủ Vậy chúng ta cứ buông tha y rồi đến gặp Thẩm Mộc Phong cũng thế chứ saỏ

Vu Bà Bà đáp:

- Sao lại cũng thế? Thẩm Mộc Phong hạ độc vào mình chúng ta và đưa trọng lễ cũng chỉ vì muốn chúng ta đối phó với Tiêu Lĩnh Vu thì tha y thế nào được.

Vu Dung hỏi:

- Nhưng chúng ta tha Tiêu Lĩnh Vu, Thẩm Mộc Phong cũng không biết thì có chi mà ngạỉ

Vu Bà Bà đáp:

- Tai mắt của Thẩm Mộc Phong rất linh mẫn. Khắp mọi nơi trên chốn giang hồ hắn đều đặt người do thám. Nhất cử nhất động của chúng ta đều bị hắn ngấm ngầm giám thị.

Vu Dung đảo mắt nhìn quanh hỏi:

- Tôn nữ có thấy ai đâủ

Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên thở dài nói:

- Dung cô nương! Lệnh tổ mẫu đối với cô thật đã hết lòng. Những lời lệnh tổ mẫu nói đó chẳng phải là quá đáng. Trước tình thế này chỉ còn đường tại hạ đi theo nhị vị. Nhưng… Vu Bà Bà hỏi:

- Nhưng làm saỏ

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Lão phu nhân bị người uy hiếp, lại dùng lễ vật mời hạ sơn chỉ là để đối phó với một mình Tiêu mỗ. Tại hạ theo mấy hai đi là xong. Còn mấy người bạn đồng hành, mong được lão phu nhân rộng lòng buông tha cho họ.

Vu Bà Bà hỏi:

- Hiện giờ họ có sao đâủ

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Nhưng võ công họ mất hết chưa khôi phục lại… Vu Bà Bà ngắt lời:

- Họ mà khôi phục lại võ công thì quyết chẳng để lão thân yên ổn dời khỏi nơi đâỵ Tiêu đại hiệp chẳng năn nỉ chi cho mình, lại năn nỉ tha cho bặn hữu thì quả thật là người nhiều tâm cơ.

Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp:

- Xin lão phu nhân đừng hiểu lầm. Tại hạ có thể bảo họ dời khỏi đây ngay sau khi khôi phục võ công, quyết không để họ cản trở lão phu nhân.

Vu Bà Bà đáp:

- Như thế mạo hiểm quá. Lão thân không muốn đưa đao cho địch cầm đằng chuôị

Tiêu Lĩnh Vu cười lạt đáp:

- Lão phu nhân nên biết người luyện võ mà mất hết võ công thì sống không bằng chết.

Đặng Nhất Lôi lớn tiếng:

- Bọn tại hạ cùng đi với Tiêu đại hiệp để sống chết có nhau… Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:

- Tội gì Đặng nhị hiệp phải làm như vậỷ Thẩm Mộc Phong và Tiêu Dao Tử chỉ chứa chất cừu hận với một mình tại hạ. Bọn họ quyết chẳng chịu buông thạ Các vị đi theo tức là rước lấy cái chết vào mình. Huống chi Tôn lão tiền bối cùng Vô Vi đạo trưởng đang nóng lòng chờ tin tức các vị… Chàng đảo mắt nhìn Vu Bà Bà cất giọng nghiêm nghị nói:

- Tại hạ còn một điều, hi vọng lão phu nhân phải nói thực cho nghe được chăng?

Vu Bà Bà đáp:

- Tiêu đại hiệp có điều gì cứ thử nói cho nghẹ

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Có thể khôi phục lại võ công cho mấy vị này được không?

Vu Bà Bà đáp:

- Được! Nhưng nếu để lâu ngày quá thì khó nói lắm.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Trong thời gian bao lâu thì còn khôi phục được?

Vu Bà Bà đáp:

- Trong vòng ba tháng.

Bách Lý Băng đột nhiên lên tiếng:

- Tiểu muội xin theo đại cạ

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Được rồi! Băng Nhi chẳng có ân oán gì trên võ lâm. Thường khi Thẩm Mộc Phong cũng nể uy danh của lệnh tôn mà không gia hại Băng Nhị

Bách Lý Băng nở nụ cười thảm đạm hỏi:

- Đại ca ơi! Đại ca mà chết đi thì mình tiểu muội còn sống được ư?

Bách Lý Băng nói câu này chẳng khác gì một đòn thiết trùy đập vào ngực Tiêu Lĩnh Vụ Chàng quay lại nhìn cô nói:

- Băng Nhi! Băng Nhi không tranh chấp gì với ai, tội gì cứ đòi theo ta dấn thân vào chốn giang hồ thị phi… Bách Lý Băng mỉm cười ngắt lời:

- Được đi theo đại ca thì dù phải dấn thân vào nơi dầu sôi lửa bỏng, tiểu muội cũng lấy làm mãn nguyện.

Bỗng nghe Vu Dung hắng dặng một tiếng rồi nói:

- Nhưng nhưng ơi! Không nên để con nha đầu này đi theọ

Bách Lý Băng quay lại thấy Vu Dung nét mặt hầm hầm, trong lòng cô rất cao hứng. Cô giơ tay lên khẽ vuốt mái tóc, lẳng lặng không nói gì.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ tới chuyến này mình gặp Thẩm Mộc Phong rồi tất là phải chết. Mai đây chỉ còn trông vào Tôn Bất Tà và Vô Vi đạo trưởng chống cự lại thế lực tà ác trên võ lâm. Trong bọc chàng hiện có hai pho bí lục là Hoa Sơn kiếm phổ và Đàn Chỉ thần công của phái Thiếu Lâm, chỉ mong trao lại cho Triển Diệp Thanh và Đặng Nhất Lôi để họ đưa cho Tôn Bất Tà và Vô Vi đạo trưởng.

Chàng nghĩ vậy rồi nhìn thẳng vào mặt Vu Bà Bà hỏi:

- Lão phu nhân! Tại hạ có mấy lời muốn dặn riêng hai vị đồng bạn rồi sẽ đi theo hai vị, không hiểu lão phu nhân có ưng thuận chăng?

Vu Bà Bà trầm ngâm một lát rồi đáp:

- Có thể được, nhưng đừng lâu quá.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Chỉ một lát là xong.

Chàng cất bước tiến lại phía Đặng Nhất Lôi và Triển Diệp Thanh, trầm giọng nói:

- Cái chết nặng như núi Thái Sơn mà các vị coi nhẹ tựa lông hồng… Đặng Nhất Lôi thở dài ngắt lời:

- Nếu bọn tại hạ không ăn uống của Vu Bà Bà để bị trúng độc thì đâu đến nỗi xảy ra vụ nàỵ

Triển Diệp Thanh cũng nói:

- Xét cho cùng thì bọn tại hạ đã làm liên lụy đến Tiêu đại hiệp cùng Bách Lý cô nương.

Tiêu Lĩnh Vu gạt đi:

- Chuyện đã qua rồi nói lại cũng vô ích. Hiện giờ còn một việc trọng đại, hai vị cần phải làm cho bằng được.

Đặng Nhất Lôi hỏi:

- Việc gì? Chỉ sợ bọn tại hạ mất hết võ công, khó lòng đạt được tâm nguyện cho Tiêu đại hiệp.

Tiêu Lĩnh Vu thở dài đáp:

- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Hai vị cứ làm cho hết sức rồi đến đâu thì đến.

Chàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Tại hạ thu được hai cuốn bí lục, phiền hai vị trao lại cho Tôn lão tiền bối và Vô Vi đạo trưởng.

Triển Diệp Thanh đáp:

- Bọn tại hạ xin hết sức.
Tài sản của ngocvosong1986

  #55  
Old 24-04-2008, 09:12 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 54

MUỐN CƯỚP CÔNG, SONG MA TOAN HẠ THỦ



Tiêu Lĩnh Vu nói:

-Vụ này rất hệ trọng. Hai vị nên thay hình đổi dạng để tránh tai mắt Thẩm Mộc Phong.

Đặng Nhất Lôi đáp:

- Người còn thì vật còn, người chết thì vật mất. Dĩ nhiên bọn tại hạ phải làm cho hết sức.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn ra thấy Vu Bà Bà rất chú ý đến hành động của mình, trong lòng không khỏi lo âu nghĩ thầm:

- “Nếu ta lấy hai bí lục võ công đó ra tất mụ nổi tính hiếu kỳ sai Vu Dung lại lấy coi thì thật là hỏng bét. Ta phải tìm cách khiến mụ phân tâm mới được.” Nhưng trong lúc thảng thốt chàng cũng không nghĩ ra được kế gì, trong lòng rất đỗi bồn chồn.

Giữa lúc ấy bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa từ đằng xa đi tớị

Vu Bà Bà quay lại nhìn về phía phát ra thanh âm. Tiêu Lĩnh Vu vội rút hai cuốn bí lục trao vào tay Đặng Nhất Lôi, khẽ dặn:

- Xin hai vị bảo trọng.

Rồi chàng lớn tiếng nói tiếp:

- Ở chỗ Trung Châu Nhị Cổ tại hạ còn một cái rương gỗ. Hai vị đến gặp họ bảo mở cái rương ra coi rồi lấy vật trong rương cất đị

Chàng nói mấy câu này đầy vẻ bi ai như lúc vĩnh biệt.

Đặng Nhất Lôi đáp:

- Tiêu đại hiệp là người lành tất được người giúp. Chuyến này đi nhất định bình yên.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Bây giờ hai vị lên đường được rồi, xin hai vị trân trọng.

Đặng Nhất Lôi cùng Triển Diệp Thanh đều hiểu chàng có ý giục họ lên đường cho lẹ, liền nghiêng mình thi lễ nói:

- Bọn tại hạ xin cáo biệt.

Rồi trở gót đi ngaỵ

Tiêu Lĩnh Vu thấy hai người đi rồi, trong lòng cũng hơi nhẹ nhõm phần nàọ

Chàng thở phào một cái quay đầu nhìn lại thấy hai con ngựa cao lớn đứng bên Vu Bà Bà. Người cưỡi ngựa đã nhảy xuống rồi đang nói chuyện với mụ.

Tiêu Lĩnh Vu thấy hai người này chính là Lĩnh Nam Song Ma, liền cất bước tiến lạị

Bỗng nghe Đại ma là Mã Ba cười khanh khách nói:

- Thế này là đi rách đế giày tìm chẳng thấy, thấy ra chẳng mất chút công phụ

Hắn đảo mắt nhìn vào mặt Tiêu Lĩnh Vu, cất giọng lạnh lùng hỏi:

- Phải chăng các hạ là Tiêu Lĩnh Vủ

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Chính thị! Mã Ba cười nói:

- Đại danh các hạ vang dội trên chốn giang hồ, không ngờ lại là một tên trẻ nít.

Lại nghe Nhị ma lên tiếng:

- Vu lão phu nhân! Tại hạ thấy hai tên kia trốn rồị Bây giờ phải đuổi theo bắt chúng lạị

Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi nghĩ thầm:

- “Nguy rồi! Nếu hắn đuổi kịp, xục tìm trong mình hai người tất lòi bí lục rạ

Thế là mình khéo quá hoá vụng.” Tuy chàng trong lòng nóng nẩy nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng, cười lạt đáp:

- Đáng tiếc là tại hạ trúng chất kỳ độc, mất hết võ công.

Mã Ba hỏi:

- Nếu các hạ chưa mất hết võ công thì saỏ

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Các hạ nói mấy câu vô lễ như vừa rồi đã đủ khiến tại hạ phải cho hai vị một bài học.

Nhị ma tức giận nói:

- Đến bây giờ mà thằng lỏi này còn ngông cuồng như vậy, thì ra gã chẳng biết sống chết là gì.

Hắn vung chưởng đánh tớị

Tiêu Lĩnh Vu không thể né tránh, bị phát chưởng đánh trúng ngực đánh “binh” một tiếng. Chàng không đứng vững được té lăn xuống đất.

Từ ngày ra đời chàng chưa từng bị đau khổ như lần này, mắt chàng nảy đom đóm.

Bách Lý Băng rú lên một tiếng, chạy lại đỡ Tiêu Lĩnh Vụ

Tiêu Lĩnh Vu nhịn đau tự hỏi:

- “Vu Bà Bà dùng thứ chất độc gì khiến cho người ta không vận động chân khí được? Mụ này mà thi triển chất độc này tất khiến giang hồ đại loạn. Sau này nếu còn có cơ hội ta quyết giết mụ chứ không thạ” Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng gắng gượng đứng lên thì thấy Đặng Nhất Lôi và Triển Diệp Thanh đã mất hút vào trong bóng đêm. Chàng mừng thầm tự nhủ:

- “Cầu trời phù hộ cho họ bình an vô sự đến gặp Tôn Bất Tà và Vô Vi đạo trưởng để trao hai cuốn bí lục. Ta có phải chịu đựng một chưởng cũng không oan uổng.” Lĩnh Nam song ma thấy Tiêu Lĩnh Vu bị đánh một chưởng mà vẫn không lộ vẻ tức giận thì không khỏi khen thầm trong bụng:

- “Gã này còn nhỏ tuổi mà đã dày công hàm dưỡng, ít người bì kịp.” Đột nhiên Vu Dung rảo bước tiến lại đứng chắn trước mặt Tiêu Lĩnh Vu, lạnh lùng nhìn Lĩnh Nam song ma hỏi:

- Sao các vị lại ra tay đánh ỷ

Lĩnh Nam song ma sửng sốt hỏi lại:

- Phải chăng cô nương có ý trách bọn tả

Vu Dung trỏ vào mặt Nhị ma nói:

- Các hạ ra tay đánh người là có ý gì?

Nhị ma cười lạt hỏi lại:

- Phải chăng cô nương trách tại hạ đã ra tay đánh Tiêu Lĩnh Vủ

Vu Dung đáp:

- Đúng thế! Tiêu Lĩnh Vu bị bọn ta bắt được, sao các vị lại dính vàỏ

Mã Ba chau mày hỏi:

- Phải rồi! Đúng là gã bị bà cháu cô nương bắt, nhưng anh em tại hạ đánh gã hai cái không được saỏ

Vu Dung lạnh lùng đáp:

- Không được! Có cần đánh gã cũng phải do bà cháu ta ra taỵ

Mã Ba quay lại ngó Nhị ma, miệng lý la lí lố một hồị

Vu Dung chau mày lắng nghe nhưng không hiểu được liền giương mắt lên hỏi:

- Các vị nói gì vậỷ

Mã Ba cười lạt, đảo mắt nhìn Vu Bà Bà hỏi:

- Vu lão phu nhân! Thân thể lão phu nhân vẫn mạnh khoẻ chứ?

Vu Bà Bà uể oải đáp:

- Lão thân bị nội thương rất nặng.

Mã Ba cười nói:

- Anh em tại hạ vâng mệnh tới đón lão phu nhân, không ngờ lão phu nhân lại bắt sống được Tiêu Lĩnh Vụ Thẩm đại trang chúa và Tiêu Dao đạo trưởng mà biết vụ này chắc khoan khoái lắm.

Vu Bà Bà hơi biến sắc rồi cười đáp:

- Lão thân gặp may mà bắt được Tiêu Lĩnh Vụ Hai vị không quản ngại đường xa đến đây đón bà cháu lão thân. Công lao này cũng được dự phần mới phảị

Mã Ba cười khẩy nói:

- Vu lão phu nhân mà cất nhắc anh em tại hạ như vậy, thật khiến anh em tại hạ cảm kích vô cùng.

Đột nhiên hắn vung tay lại chụp vào cổ tay Vu Dung.

Vu Dung tuy là người tinh minh nhưng chẳng khi nào ngờ Mã Ba lại động thủ một cách đột ngột. Hắn vận thủ kình rất nặng, cô cố vùng vẫy mà không thoát ra được.

Trong lúc Mã Ba động thủ cầm nã kiềm chế Vu Dung, Nhị ma cũng chụp tay Vu Bà Bà.

Vu Bà Bà đã đề phòng, nhưng thương thế trầm trọng. Mụ ngó thấy Nhị ma chụp xuống huyệt mạch mình mà không sao né tránh được.

Bỗng nghe Nhị ma cười khanh khách nói:

- Đã bắt được Tiêu Lĩnh Vu rồi thì bà cháu lão phu nhân bất tất phải đến tham kiến Thẩm đại trang chúa cùng Tiêu Dao đạo trưởng nữạ

Vu Bà Bà thủng thẳng hỏi:

- Các hạ nói thế là nghĩa làm saỏ

Mã Ba lạnh lùng hỏi:

- Thẩm đại trang chúa và Tiêu Dao đạo trưởng thỉnh hai vị hạ sơn chỉ vì mục đích đối phó với Tiêu Lĩnh Vụ Nay gã bị bắt rồi thì bản lãnh hai vị không giúp gì được trong đại cuộc đối phó với võ lâm nữa… Vu Bà Bà ngắt lời:

- Lão thân đã đàm luận với họ rồị Sau khi bắt được Tiêu Lĩnh Vu, bà cháu lão thân liền dời khỏi giang hồ, về núi ẩn cư không hỏi đến chuyện võ lâm nữạ

Mã Ba lạnh lùng nói:

- Hai vị muốn quy ẩn thì anh em tại hạ đưa ngay hai vị về nhà cũng thế.

Dứt lời hắn giơ tay mặt lên.

Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng thấy chúng trở mặt, trong lòng tức giận muôn vàn, nhưng võ công thất tán thì chẳng thể cứu viện bà cháu Vu Bà Bà, mà chính mình cũng không còn cơ hội tẩu thoát.

Vu Bà Bà lạnh lùng hỏi:

- Hai vị muốn giết bà cháu lão thân chăng?

Mã Ba lạnh lùng đáp:

- Đúng thế! Sau khi hạ sát hai vị rồi thì công lao bắt được Tiêu Lĩnh Vu dĩ nhiên thuộc về anh em tạ

Vu Bà Bà cười lạt nói:

- Nếu lão thân giải độc cho Tiêu Lĩnh Vu thì e rằng nhị vị không phải là đối thủ của ỵ

Mã Ba sửng sốt một chút rồi cười khẩy hỏi:

- Chẳng lẽ Vu lão phu nhân không nghĩ là quá muộn rồi ư?

Vu Bà Bà trông chiều trời, lạnh lùng hỏi:

- Thẩm Mộc Phong và Tiêu Dao Tử mời lão thân xuống núi để làm gì?

Mã Ba đáp:

- Vì lão phu nhân chuyên nghề dụng độc nên mời xuống để đối phó với Tiêu Lĩnh Vụ

Vu Bà Bà hỏi:

- Số người dùng độc trong võ lâm có đến hàng ngàn hàng vạn, nào chỉ một mình lão thân?

Mã Ba đáp:

- Một là lão phu nhân hạ độc rất cao minh, người thường không bì kịp, hai là lão phu nhân tham tiền bạc nên các vị đó mới quyết định mua lão phu nhân.

Vu Bà Bà hỏi:

- Cách hạ độc của lão thân có chỗ khác người, hai vị đã biết chưả

Mã Ba đáp:

- Anh em tại hạ đã vâng lệnh đến đón bà cháu lão phu nhân thì dĩ nhiên đã biết rồị

Vu Bà Bà nói:

- Các hạ thử nói cho nghẹ

Mã Ba đáp:

- Phu nhân hạ độc mà người ta không biết là bị trúng độc… Đột nhiên gã cảnh giác, dừng lại không nói nữạ

Vu Bà Bà cười lạt đáp:

- Đúng thế! Hai vị có chỗ lầm lẫn lớn, lão thân tưởng phải nói rõ cho hai vị nghẹ

Mã Ba hỏi:

- Lầm lẫn chỗ nàỏ

Vu Bà Bà đáp:

- Giả tỷ hai vị không dùng tiếng địa phương ở Lĩnh Nam để nói chuyện với nhau mà cứ ra tay đột ngột thì lão thân tất không kịp đề phòng. Nhưng hai vị dùng thổ âm trao đổi, lão thân chẳng thể không cẩn thận.

Mã Ba cười lạt nói:

- Tánh mạng của hai bà cháu lão phu nhân ở trong tay anh em tại hạ thì lo gì lão phu nhân không đưa thuốc giải rả

Vu Bà Bà lạnh lùng đáp:

- Nếu lão thân có đưa thuốc giải ra thì các vị có tha mạng lão thân mới ưng chịụ Đáng tiếc là hai vị định hạ sát bà cháu lão thân, hung tâm lộ liễu sớm quá… Mã Ba ngắt lời:

- Bây giờ tại hạ ưng chịu buông tha cho bà cháu lão phu nhân.

Vu Bà Bà lạnh lùng đáp:

Muộn quá rồị Lão thân không thể tin lời hai vị được nữạ

Mã Ba quay lại ngó Nhị ma nói:

- Lão nhị! Hãy vận khí xem có đúng là đã bị trúng độc của lão yêu bà này không?

Nhị ma thử vận khí rồi đáp:

- Tiểu đệ không phát giác ra điều chi khác lạ.

Mã Ba nhìn Vu Bà Bà nói:

- Lão phu nhân mà còn buông lời hăm dọa thì thật khiến người ta cười cho thúi óc.

Vu Bà Bà cười khẩy đáp:

- Hai bà cháu lão thân đổi lấy mạng hai vị thì chết cũng không có gì đáng tiếc.

Hai vị cứ việc động thủ đị

Mã Ba đưa tay trái điểm vào huyệt mạch Vu Bà Bà rồi thử vận động chân khí thì thấy khí huyết lưu thông điều hòa, chẳng thấy triệu chứng chi trúng độc. Hắn nghĩ thầm trong bụng:

- “Cách dùng độc của mụ này khiến người ta không biết đâu mà đề phòng. Ta hãy tin là thực còn hơn nghĩ là không. Vả lại bà cháu mụ cùng Tiêu Lĩnh Vu đều ở trong tay ta rồi, muốn giết lúc nào mà chẳng được.” Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng hắn lạnh lùng nói:

- Dù Vu lão phu nhân có hạ chất kỳ độc vào mình tại hạ nhưng chẳng lẽ lão phu nhân đem theo thuốc giải trong mình mà tại hạ không lấy được ư?

Vu Bà Bà chậm rãi nói:

- Trong mình lão thân có đến hàng trăm thứ thuốc. Nếu hai vị tự tin có thể lựa chọn được đúng thuốc giải thì cứ việc yên tâm mà giết bà cháu lão thân đị

Mã Ba cười lạt hỏi:

- Chất độc mà lão phu nhân thi triển vào người anh em tại hạ chừng bao lâu sẽ phát tác.

Vu Bà Bà đáp:

- Chỉ trong vòng mười hai canh giờ.

Mã Ba hỏi:

- Nếu đến hạn mà không phát tác thì saỏ

Vu Bà Bà đáp:

- Lão thân cam chịu hai vị trừng phạt.

Mã Ba nói:

- Được rồị Đây chính là miệng lão phu nhân nói rạ Đến lúc ấy tại hạ hãy giết lệnh tiểu tôn trước.

Hắn quay lại bảo Nhị ma:

- Hãy phế bỏ hai tay dùng độc của mụ đị

Nhị ma dạ một tiếng rồi vặn gẫy cổ tay Vu Bà Bà.

Trong bóng đêm chỉ thấy Vu Bà Bà toát mồ hôi trán. Mụ nghiến răng chịu đựng, không bật tiếng rên lạ

Tiêu Lĩnh Vu than thầm:

- “Vu Bà Bà là người giảo quyệt, nhưng Lĩnh Nam song ma càng tàn độc hơn.

Mụ bị khổ nhục cũng là đáng kiếp.” Vu Dung thấy tổ mẫu bị bẻ gẫy tay trong lòng đau xót, vừa khóc vừa la:

- Nhưng nhưng ơi! Vu Bà Bà lạnh lùng nói:

- Chút đau khổ này thì có ăn thua gì? Đừng khóc nữạ

Vu Dung tuy dừng khóc nhưng hai hàng châu lệ vẫn lã chã tuôn không ngớt.

Vu Bà Bà nhìn vào mặt Mã Ba nói:

- Bây giờ lão thân muốn đàm phán với hai vị, chắc hai vị cũng không chịu tiếp?

Mã Ba đáp:

- Đúng thế! Tại hạ chưa phát tác ra đã bị trúng độc thì chưa muốn tiếp thụ lời hăm dọạ

Vu Bà Bà hỏi:

- Nếu vậy chờ đến khi chất độc phát tác hai vị mới chịu đàm phán hay saỏ

Mã Ba đáp:

- Khi đó anh em tại hạ để tự cứu mình hoặc giả ưng chịu lời yêu cầu của lão phu nhân. Nhưng tại hạ cũng nói trước là yêu sách không nên nặng quá.

Vu Bà Bà hững hờ đáp:

- Để đến lúc đó h½n tính.

Mã Ba quay lại bảo Nhị ma:

- Lão nhị! Nơi đây không dừng lâu được, chúng ta phải lên đường ngaỵ

Nhị ma chăm chú nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tiêu Lĩnh Vu có rất nhiều bạn hữu trên giang hồ, e rằng trên đường tất có người giải cứụ

Mã Ba hỏi:

- Theo ý lão nhị thì saỏ

Nhị ma đáp:

- Chi bằng giết quách gã đị Đem đầu y về ra mắt Thẩm Mộc Phong và Tiêu Dao đạo trưởng cũng vậỵ

Bách Lý Băng kinh hãi vô cùng mà không biết làm thế nàọ nàng lẩm bẩm:

- “Bất cứ giá nào ta cũng phải tìm cách bảo toàn tánh mạng cho đại ca mới được.” Bỗng nghe Vu Bà Bà ngửa mặt lên trời, cười rộ không ngớt.

Mã Ba tức giận hỏi:

- Mụ cười gì?

Vu Bà Bà bị thương ở cạnh sườn rất nặng. Mụ cười rộ làm động vết thương đau đớn vô cùng. Mụ cố nhịn đau chờ Mã Ba hỏi mới dừng tiếng cười lại đáp:

- Lão thân cười hai vị ngu dốt quá chừng. Thế mà lão thân lại trúng kế hai vị thì còn gì đáng tức cười hơn nữả

Mã Ba hỏi:

- Bọn ta ngu dốt chỗ nàỏ

Vu Bà Bà lạnh lùng hỏi lại:

- Hai vị muốn lão thân chỉ điểm ư?

Mã Ba đáp:

- Nếu lão phu nhân nói chầy nói cối thì đừng trách anh em tại hạ tàn độc.

Vu Bà Bà hỏi:

- Nếu lão thân nói hữu lý thì saỏ

Mã Ba đáp:

- Nếu có lý thì dĩ nhiên anh em tại hạ sẽ tuân theọ

Vu Bà Bà nói:

- Được rồi! Vậy lão thân nói để hai vị rộng thêm phần kiến thức… Mụ ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Nếu hai vị giết chết Tiêu Lĩnh Vu rồi đem thủ cấp gã về ra mắt Thẩm Mộc Phong và Tiêu Dao Tử, thời gian đi đường quá lâu, đầu người hủ nát thì Thẩm Mộc Phong cùng Tiêu Dao Tử nhận ra thế nào được?

Dường như Lĩnh Nam song ma thấy mụ nói có lý nên lẳng lặng không nói gì.

Vu Bà Bà lạnh lùng nói tiếp:

- Dù cho hai vị có giữ cho cái đầu khỏi hủ nát thì đầu người cắt xuống cũng khác với đầu người sống. Lão thân đã hiểu võ công Tiêu Lĩnh Vu, quả nhiên không phải tầm thường. Bẳn lãnh hai vị có đủ bắt được Tiêu Lĩnh Vu không?

Mã Ba đáp:

- Trong tay bọn tại hạ có đầu người thì dĩ nhiên Thẩm Mộc Phong và Tiêu Dao Tử phải tin tưởng.

Vu Bà Bà đáp:

- Nếu họ bảo hai vị mạo nhận công thưởng thì saỏ Khi đó e rằng hai vị phải chịu thảm hình còn đau khổ gấp trăm lần lão thân bây giờ.

Mã Ba trầm ngâm một lát rồi nói:

- Mụ nói cũng có lý. Nhưng chúng ta nếu hành động đường hoàng đưa Tiêu Lĩnh Vu đi e rằng có điều bất lợị

Vu Bà Bà thủng thẳng nói:

- Hai người ngu quá mà lại ám toán được lão thân thật khiến người ta phải bực mình.

Mã Ba gắt lên:

- Ta hỏi mụ có diệu kế gì khác không?

Vu Bà Bà đáp:

- Dĩ nhiên là có.

Mã Ba hỏi ngay:

- Mụ nói cho ta hay được không?

Vu Bà Bà hỏi lại:

- Tại sao lão thân phải nói cho ngươi nghẻ

Mã Ba đáp:

- Vì anh em tại hạ đã nắm sinh mạng hai bà cháu lão phu nhân trong taỵ

Vu Bà Bà đáp:

- Giả tỷ ngươi giết hai bà cháu lão thân thì cũng khó lòng tránh khỏi chất độc phát tác mà chết.

Mã Ba hỏi:

- Mụ muốn sao mới chịu nóỉ

Vu Bà Bà đáp:

- Hai vị nên đối đãi với lão thân lịch sự một chút.

Lĩnh Nam song ma đưa mắt nhìn nhau rồi chắp tay nói:

- Bọn tại hạ xin lãnh giáo cao kiến của lão phu nhân.

Vu Bà Bà hỏi:

- Tiêu Lĩnh Vu hoá trang làm đạo nhân, chẳng lẽ hai vị không hóa trang được ư?

Mã Ba đáp:

- Lão phu nhân quả là cao kiến.

Hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi nói:

- Chúng ta lên đường thôị

Vu Bà Bà liếc mắt nhìn hai con ngựa cao lớn nói:

- Tiêu Lĩnh Vu trúng phải chất kỳ độc của lão thân, đã thất tán võ công không hành động được dễ dàng. Cần cho y cưỡi ngựạ

Mã Ba đáp:

- Gã là một tên yếu phạm của Thẩm đại trang chúa, dĩ nhiên cũng nên ưu đãi một chút.

Vu Bà Bà lại nói:

- Lão thân bị Tiêu Lĩnh Vu đả thương, tiểu tôn cũng bị điểm huyệt, đi lại rất khó khăn.

Mã Ba đáp:

- Được rồi! Hai bà cháu lão phu nhân cưỡi chung một ngựa.

Nhị ma xen vào:

- Không được! Phải phân khai hai bà cháu mụ rạ.

Mã Ba đáp:

- Đúng thế!
Tài sản của ngocvosong1986

Ðề tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
4vn.eu, Đàn chỉ thần công, bach luyen thanh tien, dan chi than cong, dang chi than cong 4vn, , , phim dan chi than cong,


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™