Nhưng thật không ngờ, đám áo đen vừa thấy lệnh bài càng cười to. Trung niên áo xám nhíu mày, hắn không giống như Tiêu Sở Sinh, nhìn qua đã thấy những tên áo đen này căn bản không coi Tiêu gia vào mắt. Có khi còn có thù hận với Tiêu gia
- Ha ha, ta đếch cần biết ngươi là ai, Mộng Yên Nhiên chắc chắn phải theo ta về, dù có đáp ứng hay không cũng không phải do các ngươi làm chủ. Nhưng mà giờ ta đã thay đổi quyết định ha ha ha. Ngay cả Tiêu đại công tử cũng phải theo ta về, còn lại các ngươi đều phải chết.
Đúng lúc này bên trong xe ngựa bỗng vang lên một tiếng đàn du dương, cực kỳ êm tai, thẩm thấu vào trái tim người nghe, làm cho người ta có cảm giác đất trời cũng ngừng quay. Dương Diệc Phong vừa nghe thấy tiếng đàn này, hắn lập tức cảm thấy thiên địa linh khí đều theo tiếng đàn rung động, chúng dần dần xếp thành từng đạo âm phù.
Dương Diệc Phong vô cùng hoảng sợ, cái này cùng Hư Không Ngưng Kiếm Thuật của hắn có điểm giống nhau hay sao ? Kiếm của hắn là do linh khí ngưng tụ xếp thành hàng mà tạo thành. Dương Diệc Phong đảo thần thức quét qua chỉ thấy một người con gái, không phải là người tu chân, ngay cả võ công cũng không có. Điều này chứng tỏ thiên phú vô cùng của người con gái này, có lẽ một là trời sinh kỳ dị, hai là cầm nghệ của y đã đạt đến mức đăng phong tạo cực. Xem ra có lẽ là nguyên nhân thứ hai, không ngờ cô ta còn trẻ như vậy đã đạt đến mức này..
Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thủy Bình Diện
Quyển thứ hai : Phong Mang
Chương 13 : Gặp gỡ (phần hạ)
nguồn : TTV
dịch giả : LukeReturn
Tiểu thư, ngươi ….
Người trung niên nức nở nói
- Lưu thúc, mau dẫn bọn họ rời đi, ta sẽ tự bảo vệ mình . Yên tâm đi , còn có Tiểu Hỉ trong xe đã bị ta đánh thuốc mê, ngài cũng đưa nàng đi cùng đi.
Mộng Yên Nhiên thấy mọi người không nhúc nhích
- Còn không đi ? ta là tiểu thư của các ngươi, các ngươi phải nghe lệnh ta. Đi đi, Lưu thúc ta van ngươi
- Chúng ta đi
Lưu thúc hô, sau đó nhỏ giọng nói
- Tiểu thư bảo trọng nhé, nhớ lưu lại ký hiệu, ta sẽ tìm Trần bá đến cứu ngươi
Sau đó hắn người rời đi
- Các ngươi dám ! nếu các ngươi dám đem Yên Nhiên đi , ta sẽ liều chết với các ngươi
Tiêu Sở Sinh kêu gào
- Hắc hắc, nếu Tiêu công tử không muốn đi thì có thể theo chúng ta, các huynh đệ thấy phải không ? Khục khục
Tên cầm đầu mặt đầy vẻ uy hiếp, hắn cười âm hiểm nói tiếp.
- Người đâu, đem Tiêu công tử về theo
- Ngươi, ngươi .. các ngươi chờ đó , ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Tiêu đại công tử xoay người bắt đầu chạy đi, vừa chạy vừa không ngừng nói :
- Yên Nhiên , ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ quay về tìm người tới cứu ngươi. Ngươi phải chờ ta.
Lời nói còn văng vẳng đã không còn thấy người đâu.
- Ha ha ha thật là khôi hài quá ha ha ha
Dương Diệc Phong cười đến mức chuột rút.
“Bịch” một tiếng hắn rơi từ trên cây xuống nhưng hắn vẫn chưa phát giác ra, vẫn tiếp tục cười to
- Ha ha ha, tên mặt trắng này thật sự là rất thú vị, quá hình tượng ha ha ha
Mọi người bị tiếng cười làm cho giật mình, một lúc sau tên cầm đầu tỉnh táo lại, hắn cung kính chắp tay hỏi
- Các hạ là người phương nào ? Sao lại đến đây
Dương Diệc Phong khó khăn lắm mới ngừng được cười nói rằng
- Ta chỉ đi ngang qua đây, vừa rồi buồn cười quá. Xin lỗi nhé, ta không cố ý quấy rầy nhã hứng của quý vị, xin mời quay vị tiếp tục đi
Nói xong hắn lại đi đến gốc cây ngồi xuống, muốn xem tiếp kịch vui
- Hì hì
Nghe hắn nói thế, Mộng Yên Nhiên hé miệng cười một tiếng
Tên cầm đầu cũng biết mình đang bị đùa bỡn, trên trán hắn xuất hiện gân xanh
- Tiểu tử, ngươi đã không muốn sống thì ta sẽ giúp ngươi
Nói xong hắn xuất chưởng đánh tới. Dương Diệc Phong bỉu môi, nếu như hắn bị chưởng này đánh trúng thì tự mình đập đầu vào đậu hủ mà chết đi cho xong. Hắn bỗng nhiên biến mất rồi xuất hiện giữa sân, tên áo đen đánh hụt một chưởng, xém một chút thì té nhào
Mọi người không biết Dương Diệc Phong làm sao xuất hiện giữa sân, hắn cũng không để ý đến ai , chỉ tập trung nhìn Mộng Yên Nhiên , trong lòng không ngừng tán dương
- Đẹp ,rất đẹp
- Hi hi
Mộng Yên Nhiên lại hé miệng cười, nàng không ngờ mình tự nhiên lại cười với một người lạ trong hoàn cảnh như thế này. Nàng không hiểu vì sao nhìn dáng vẻ cười cười tà dị của hắn, lòng nàng bỗng nhiên rối loạn, bỗng nhiên xúc động. Nàng tự hỏi trong lòng nhiều lần ,cũng không hiểu vì sao nàng lại xúc động nhưng trong nháy mắt nàng đã nhớ kỹ hắn, trong nháy mắt nàng cảm thấy một cảm giác tuyệt vời, một loại cảm giác mà nàng chưa bao giờ có …
- Tiểu tử, ngươi không nên nhiều lời như vậy, ngươi chết chắc rồi, các huynh đệ xông lên đi
Tên áo đen cầm đầu cảm thấy sỉ nhục vô cùng, hắn cần lấy máu của người này để tẩy rửa nỗi sỉ nhục.
- Khoan đã, không phải các ngươi đã đáp ứng ta để cho bọn họ rời đi hay sao ? Chỉ mình ta theo các ngươi thôi
Mộng Yên Nhiên không hiểu vì sao nàng lại nói như vậy, lúc này nàng chỉ muốn cứu hắn. Trong lòng nàng cũng hoảng hốt, nàng tự nhiên lại muốn cứu hắn. Nàng tự mình tìm một lý do rằng nàng không muốn liên lụy người vô tội nên nàng đã làm vậy
- Thả hắn đi, nếu không ta không đi với các ngươi
- Được, tiểu tử. Xem như mạng ngươi lớn, cút đi.
Tên áo đen cầm đầu hét lên
Dương Diệc Phong giống như giật mình tỉnh giấc, hắn hỏi lại
- Các ngươi đang nói chuyện với ta sao ?
- Không phải ngươi thì là ai ? Chẳng lẽ ta nói với không khí ?
- A a, thì ra vậy, nhưng ta không muốn cút, ngươi dạy cho ta cách cút đi.
Dương Diệc Phong nổi tính trẻ con
- Tên tiểu tử này, có phải ngươi muốn chết không?
Vì muốn hoàn thành nhiệm vụ nên tên áo đen vẫn phải nhẫn nại
- Ta không biết làm sao để chết, ngươi giúp ta làm mẫu một chút đi
Dương Dịch Phong tiếp tục đùa giỡn, Mộng Yên Nhiên nhịn không được lại phát ra tiếng cười
- Hi hi
Ngay lập tức nàng vội nhịn xuống
- Tiểu tử, ngươi muốn chết !!!
Tên áo đen cầm đầu đã thực sự nổi giận, hắn cầm trường đao bổ về phía Dương Diệc Phong. Dương Diệc Phong dường như không thấy , vẫn đang nhìn chằm chằm vào Mộng Yên Nhiên. Hắn không thấy đao đâm đến nhưng không có nghĩa là Mộng Yên Nhiên không nhìn thấy
- Công tử ơi cẩn thận
Nói xong nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn thấy Dương Diệc Phong thảm tử. Mãi một lúc sau Mộng Yên Nhiên vẫn không thấy âm thanh gì nên mở mắt ra. Chỉ thấy trường đao của tên áo đen đang bị Dương Diệc Phong dùng hai đầu ngón tay kẹp chặt. Tên áo đen muốn rút đao ra nhưng dù hắn làm cách nào thì thanh đao vẫn không nhúc nhích. Dương Diệc Phong vẫn mang một nụ cười tà dị.
Dương Diệc Phong trong lòng đang tự sướng
- Cái chiêu này của ta sao mà giống Linh Tê Nhất Chỉ của Lục Tiểu Phụng quá , quả nhiên là rất phong độ
Mà quả thật chiêu này của hắn giống hệt với Linh Tê Nhất Chỉ. Dương Diệc Phong nhìn thấy Mộng Yên Nhiên đang trợn mắt nhìn, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy tự hào. Hắn thả ngón tay ra và nói
- Lão tử hôm nay tâm tình vô cùng không tốt, cho các ngươi 3 giây , lập tức cút đi
Dương Diệc Phong hiện tại đúng là rất khó chịu, hắn thấy Huyết Ma giết đệ tử của Ma Tông trước mặt mình mà không làm gì được, không những thế còn bị hắn đuổi chạy té khói. Lúc này còn bị người ta cầm đao chém. Hơn nữa hắn còn phát hiện ra vì Mộng Yên Nhiên trước mặt mà mình bị dao động tâm tình. Biện pháp tốt nhất bây giờ chính là giết chết nữ nhân này ngay lập tứ, sau đó tâm tình của hắn sẽ trở lại kiên định như trước đây. Tuy nhiên hắn không làm vậy, làm như vậy khác nào thừa nhận hắn sợ nàng, sợ một nữ nhân. Hắn tuyệt đối không cho phép điều này, ngay cả trước mặt Huyết Ma hắn cũng chưa từng sợ. Hiện tại hắn cần phát tiết tất cả phiền muộn của mình.
Cho nên những tên áo đen này chính là đối tượng để hắn phát tiết. Hắn bắt đầu đếm
- 1
Những tên áo đen vẫn không động đậy vì chúng đang bị áp lực vô hình từ thanh niên trước mặt đè ép
- 2
Bọn áo đen sắp nổi điên, bọn hắn biết rõ nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì khi về cũng sẽ nhận cái chết. Chi bằng liều mạng, hắn chỉ có một người còn chúng ta lại có nhiều người như vậy thì sợ cái gì?
Nghĩ như vậy, tất cả các hắc y nhân không hẹn mà cùng quát lên
- Lên, giết hắn
Từng người từng người cầm vũ khí trong tay chém qua.
- Ôi, thiên đường có lối thì không đi, địa ngục không cửa lại muốn vào
Dương Diệc Phong nói xong , tay chỉ ra kiếm chỉ , thân hình hắn chợt lóe lên xuất hiện bên cạnh từng tên áo đen. Mỗi lần lướt qua đều vạch nhẹ lên cổ bọn chúng. Làm xong hắn chợt xuất hiện tại vị trí ban đầu. Khi hắn quay về thì bọn áo đen vẫn duy trì tư thế lao thẳng về trước vài bước, sau đó toàn bộ đều ngã xuống. Trước khi ngã xuống, tên cầm đầu còn kịp kêu lên
- Kiếm khí xuất thế, Thiên cấp cao thủ
Dương Diệc Phong vô cùng cẩn thận, hắn sợ Huyết Ma chưa đi xa nên chỉ dám vận dụng chưa đến một phần vạn pháp lực, nhanh chóng giải quyết bọn áo đen. Không ngờ rằng đúng lúc này tại một sơn động tối đen, Huyết Ma mở ra con mắt đỏ rực và nói
- Tiểu tử thối, ngươi cho rằng đã thoát được ta sao ? Ngươi làm sao thoát khỏi được Ma Sưu Thiên Hạ, Thiên Thị Địa Thính Đại Pháp của ta ??? Ha ha , cuối cùng ta cũng tìm được ngươi, ngươi thật là giảo hoạt. Lần này ngươi tuyệt đối chạy không thoát đâu
Mộng Yên Nhiên nhìn thấy những cảnh này thì giật mình không ngớt. Nàng nghe thấy câu sau cùng “Thiên cấp cao thủ” thì càng kinh ngạc hơn, người thanh niên trước mặt mới hai mươi mấy tuổi đã là thiên cấp cao thủ.
Dương Diệc Phong xoay người lại, khóe miệng hắn vẫn nở nụ cười cổ quái, quay qua Mộng Yên Nhiên nói rằng
- Ngươi đẹp thật không sai, nhưng không có đủ lực lượng để bảo vệ khuôn mặt đẹp của mình thì những người bên cạnh ngươi sẽ gặp tai nạn và phiền phức.
Nói xong hắn lấy ra ba viên Bồi Nguyên Đan và một quyển Huyền Âm quyết đưa cho nàng
- Cái này gọi là Bồi Nguyên Đan, còn đây là một quyển bí kíp, ta nghĩ lão đầu đứng ở phía xa kia sẽ biết tác dụng của những thứ này. Nhớ kỹ, đừng bao giờ tuyệt vọng . Ta cũng đã từng như ngươi nhưng giờ ta đã tỉnh ngộ. Còn duyên sẽ gặp lại
Nói xong, Dương Diệc Phong lắc mình biến mất
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thủy Bình Diện
Quyển thứ hai : Phong Mang
Chương 14 : Huyết Ma đột kích
nguồn : TTV
dịch giả : LukeReturn
Dương Diệc Phong sau khi rời khỏi chỗ Mộng Yên Nhiên, hắn một mình đi lang thang trong rừng tìm đường . Vừa đi vừa phiền muộn vô cùng vì khi nãy hắn quên hỏi đường, chỉ biết nơi đây là lãnh thổ của nước Tề, nhưng nước Tề nằm ở vị trí nào trên bản đồ thì hắn mù tịt.
- Lúc này lo thể hiện, quên mất hỏi đường mỹ nữ kia . Mà ngu thật, khi nãy sao không đi chung với bọn họ chứ
Dương Diệc Phong lòng vòng một lúc không ngừng gãi đầu gãi tai
- Hướng này là hướng nào ? làm sao biết đường về Ma Tông đây
- Huyết Ma tiền bối, ngươi là tiền bối của Ma đạo, có thể cho tiểu tử ta biết ngươi làm sao có thể tìm được ta hay không ?
- Được, ta nói cho ngươi biết để ngươi chết có thể nhắm mắt, đằng nào thì ngươi cũng không thoát khỏi tay ta.
Huyết Ma dừng một chút nói tiếp
- Bởi vì ngươi ám toán lão phu, hủy mất của ta một cái Huyết Tử Thần nên thuộc tính chân nguyên của ngươi đã nằm trong cơ thể ta. Khi ta thi triển Thiên Thị Địa Thính đại pháp , đã phát hiện ra thuộc tính chân nguyên của ngươi lóe lên . Tuy một chút thôi cũng đủ để ta nhận ra nên ta lập tức dùng Độn Thiên Nhập Địa Thần Du Bát Cức Pháp tìm tới ngươi
- Oaaaa , một lúc thì dùng Thiên Thị Địa Thính, lúc sau thì dùng Thần Du Bát Cức Pháp. Huyết Ma tiền bối quả thật là một bác học đa tài. Ngươi chính là tấm gương tiêu biểu cho bọn thanh niên như ta. Sau khi ta rời đi , sẽ đem sự anh minh thần võ của Huyết Ma tiền bối truyền khắp Tu Chân Giới
Dương Diệc Phong khoa trương nói
- Hừ , ngươi căn bản không có khả năng ly khai nơi này
Huyết Ma hừ lạnh nói
- Cái đó cũng chưa chắc a, Huyết Ma tiền bối à, trước khi ngươi đến đây ta đã truyền tin ra ngoài, chắc chắn sư huynh ta cũng sắp đến đây ha ha
Đột nhiên Dương Diệc Phong dừng lại, hắn nhìn chằm chằm vào phía sau Huyết Ma làm vẻ mặt mừng như điên, kích động không ngừng hô lớn
Huyết Ma cả kinh, hắn quay đầu về sau theo phản xạ có điều kiện để xem bọn người Ma Tông có đến thật hay không. Nhưng vừa nhìn lại không thấy ai thì hắn biết mình đã bị lừa. Quay đầu lại thì Dương Diệc Phong đã biết mất
Dương Diệc Phong trong lúc Huyết Ma vừa quay đầu thì lập tức vận chuyển kiếm nguyên toàn thân , lấy thân mình hóa thành kiếm khí bay đi. Hắn không cần biết đang chạy hướng nào, chỉ cần thoát thân cái đã
- Hừ, tiểu tử, ngươi không thoát được đâu
Huyết Ma hóa thành một đạo huyết ảnh đuổi theo phương hướng chạy trốn của Dương Diệc Phong.
Mặc dù Dương Diệc Phong lấy thân hóa thanh kiếm khí bay rất nhanh, vận tốc gấp khoảng 100 lần so với tốc độ bay của thượng phẩm phi kiếm nhưng tốc độ của Huyết Ma cũng không kém. Huyết Thần Kinh là công pháp tu luyện vô thượng huyết ma đại pháp, vô ảnh vô hình. Vì hắn vô hình nên tốc độ phi độn rất nhanh. Không phải các phương pháp bỏ chạy chủ yếu là Huyết Độn hay sao ? Tính ra tốc độ của Huyết Ma còn nhanh hơn 100 lần so với dùng kiếm quang phi độn. Hơn nữa, pháp lực của Huyết Ma so với Dương Diệc Phong cao hơn rất nhiều nên chẳng mấy chốc mà đã đến phía sau lưng Dương Diệc Phong.
Hắn tức giận kêu oai oái
- Thằng tiểu tử chó chết lại dám lừa ta. Đừng để ta bắt được ngươi, bằng không ta sẽ đem Nguyên Anh của ngươi luyện thành Huyết Thần, sau đó đem nguyên thần của ngươi phong ấn xuống đất để ngươi không thể siêu sinh
- Lão bất tử, chờ người bắt được ta rồi hãy nói ha ha . FUCK YOUR MOTHER ha ha ha
Dương Diệc Phong vừa bay vừa chửi, thuận miệng hắn dùng cả tiếng Anh để chửi
- Ghê tởm, ngươi phải chết
Huyết Ma tuy rằng nghe không hiểu tiếng Anh nhưng cũng biết những lời này không tốt đẹp gì. Hắn điên cuồng đẩy nhanh chân nguyên làm cho tốc độ tăng lên vài phần. Dần dần đã tiến sát đến sau lưng Dương Diệc Phong
Dương Diệc Phong trong lòng vô cùng hoảng sợ, hắn cũng điên cuồng vận dụng kiếm nguyên gia tăng tốc độ. Vừa bay hắn vừa chạy vào ý thức hải hỏi Kinh Thiên
- Kinh Thiên, làm sao bây giờ ? Thằng già kia đúng là loại thuốc cao bôi lên da chó, gỡ mãi không ra . Giờ phải làm sao đây?
- Không có cách nào, ngươi lấy thân hóa thành kiếm khí cũng không thể thoát khỏi hắn, đáng tiếc ngươi chỉ có pháp lực của Nguyên Anh đỉnh phong, nếu không đã có thể cho hắn ngửi khói
- Ngươi nói cũng vô dụng, nếu ta có tu vi như vậy đã sớm quăng cái đuôi kia, cần gì tìm ngươi để hỏi ? Mẹ kiếp
- Nếu như không có biện pháp nào thì chắc chắn sẽ bị hắn bắt được. Lão già kia tu luyện Vô Thượng Huyết Ma Thân, vô hình vô chất, pháp lực lại cao hơn ta rất nhiều. Nếu bị bắt chắc ta không còn đường sống sót
- Tuy ta không có biện pháp giúp ngươi thoát khỏi hắn nhưng có thể giúp ngươi tăng tốc độ lên ngang bằng với hắn, sau đó từ từ tính tiếp
- Nhanh tăng tốc độ cái đã, nói phương pháp đi
- Ngươi còn nhớ thuộc tính của ta không ?
Kinh Thiên không trả lời còn hỏi ngược lại
- Sao không biết, vô kiên bất tồi. Nếu ta có thể đến gần người hắn có thể giết thêm Huyết Thần của hắn, Nhưng đáng tiếc hắn quá ghê gớm, tốc độ công kích của ta đối với hắn không có tác dụng. A ta hiểu rồi ha ha ha
Dương Diệc Phong lấy thân hóa thành kiếm khí, bay qua vô số tầng mây. Hắn điên cuồng lao về phía trước một giây cũng không dám ngừng lại. Huyết Ma ở phía sau vừa đuổi theo vừa chửi, nhưng cũng không dám nói nhiều, nếu hắn lo nói không vận dụng toàn lực chắc chắn sẽ bị Dương Diệc Phong bỏ rơi
Hai người bay như điên về hướng nam của Đại lục, không biết qua bao nhiêu lâu, chỉ biết đã bay qua một phần ba đại lục. Phía trước mặt đã là cấm địa của Tu Chân Giới
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Nhưng còn với Nhiệt Luyện Thụ Hải thì Huyết Ma không dám bước vào, ngay cả nghĩ đến cũng không dám. Tại sao ? Đơn giản bởi vì nơi đây đã chôn xác rất nhiều Tán Tiên , Tán Ma, Đại Thừa Kỳ cao thủ nên mấy ngàn năm gần đây không ai dám tới. Chẳng lẽ ngươi nghĩ mình còn lợi hại hơn cả 7 kiếp thậm chí 8 kiếp Tán Tiên ? Họ còn gặp nạn huống hồ là mình.
Yêu Thú Sâm Lâm hung hiểm vô cùng, còn cảm giác nơi này lại là thần bí và đáng sợ. Vượt qua Luyện Nhiệt Thụ Hải là gì ? Không ai biết , những người nào biết đều đã chết nơi đây.
Điểm đáng sợ nhất của Nhiệt Luyện Thụ Hải chính là thiên địa linh khí vô cùng hỗn loạn. Ai cũng biết người tu chân dù Tu Tiên, Tu Ma , Tu Phật hay Tu Yêu đều phải hấp thu nhật nguyệt linh khí, thiên địa chi hoa để tiến hóa bản thân, phi thăng đến Tiên Giới.
Linh khí trong Luyện Nhiệt Thụ Hải vô cùng nồng đậm, tuy nhiên không ai dám hấp thu bởi vì nó vô cùng hỗn loạn , loại hỗn loạn này không khác gì độc dược, một đám độc dược dày đặc. Hấp thu nó có thể làm Nguyên Anh bạo thể mà chết
Nếu không có linh khí thì sao ? Có chết hay không ? Đương nhiên không có vấn đề gì. Không có linh khí, người tu chân vẫn có thể lợi hại gấp trăm lần võ lâm cao thủ nhưng lại không thể dùng phi kiếm hay pháp bảo, không dùng đến pháp lực được vì đã dùng pháp lực là phải dùng đến linh khí bên ngoài. Nói cho cùng, người tu chân không có linh khí thì cũng chẳng khác nào phế vật.
Ngoài ra tại Luyện Nhiệt Thụ Hải này không chỉ có linh khí cuồng loạn, những hung hiểm bên trong có thể nói không kém hơn Yêu Thú Sâm Lâm. Nếu gặp nguy hiểm nơi đây thì dù có là cao thủ như Huyết Ma cũng chạy không thoát.
Huyết Ma vừa suy nghĩ vừa hóa thành huyết ảnh đuổi gấp. Khi bay đến mép Luyện Nhiệt Thụ Hải thì hắn xuýt chút nữa ngã xuống. May mà hắn phản ứng nhanh, hắn vội vàng ổn định cơ thể rơi xuống. Hắn cũng ngừng đuổi theo vì hắn biết nơi đây đã là biên giới.
Huyết Ma không dám đi vào, chỉ biết nhìn Dương Diệc Phong hóa kiếm bay đi. Hắn hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem Dương Diệc Phong móc tim, chặt đứt tứ chi, đem nguyên thần phong ấn . Hiện tại hắn không dám đi vào nhưng vẫn cẩn thận thiết lập cấm chế xung quanh, chỉ cần Dương Diệc Phong quay ra sẽ bị hắn phát hiện ngay lập tức.
Dương Diệc Phong vẫn đang chuyên tâm bay về phía trước, càng bay càng nhanh, càng bay càng thấy thuận lợi. Hắn dùng thần thức tìm kiếm phía sau thì thấy bóng dáng của Huyết Ma đã biến mất. Hắn cẩn thận gia tăng thần thức tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng của Huyết Ma đâu
- Thằng cha Huyết Ma kia sao khí huyết kém vậy nhỉ ? Mới đuổi một lúc đã chịu không nổi rồi ? Không thể như vậy được , chẳng lẽ hắn có âm mưu gì hay sao ?
Dương Diệc Phong tiếp tục bay về phía trước, đột nhiên Kinh Thiên cả kinh kêu lên
- Dương Diệc Phong, nhanh dừng lại
- Chuyện gì thế ?
Dương Diệc Phong ngừng lại
- Vì sao bảo ta ngừng ? Không thấy ta đang bay thuận lợi hả?
- Ngươi thích nhưng mà ta khó chịu. Tiểu tử ngươi chú ý xem hoàn cảnh xung quanh rồi thử Hư Không Ngưng Kiếm xem sao ?
Kinh Thiên quát lớn
Lúc này Dương Diệc Phong mới phát hiện ra linh khí bốn phía có chút kỳ lạ, hắn thử câu thông với thiên địa, ngưng tụ thiên địa linh khí thanh kiếm. Sau khi hắn ngưng tụ thành kiếm thì thấy có chút quái lạ, kiếm nguyên bỗng nhiên tăng gấp 10 lần, khả năng hút thiên địa linh khí cũng tăng gấp 100 lần. Linh khí sau khi vào trong cơ thể không hề sảng khoái như lúc trước mà làm cho hắn có cảm giác cơ thể đang trương lên, dường như muốn nổ tung. Nếu không phải Kinh Thiên đang ra sức ngăn chặn sự cuồng bạo này thì hắn chắc chắn đã tan thành từng mảnh.
Hèn gì khi nãy hắn càng bay càng nhanh, thì ra do linh khí càng ngày càng dày dặc, hỗn loạn cuồng bạo không thể khống chế. Nếu linh khí ở ngoài mà đậm đặc như vậy thì Dương Diệc Phong có thể xuất ra kiếm khí lớn gấp 5 lần pháp lực bản thân, không cần tiêu hao kiếm nguyên cũng có thể ngưng tụ thành kiếm liên miên không dứt
Còn ở đây thì hoàn toàn bất đồng, Dương Diệc Phong hiện tại không có cách nào khống chế sự hỗn loạn của thiên địa linh khí, hắn phải ra sức chống lại sự xâm nhập của linh khí. Dương Diệc Phong không dám vận công, liều mạng thu kiếm nguyên lại bởi vì kiếm nguyên trong cơ thể hắn có đặc tính của Long Tu Quả , có thể tự động hấp thu linh khí chuyển hóa thành kiếm nguyên. Ở bên ngoài, đây là đặc tính mà hắn thích nhất vì hắn không phải tốn công sức vận chuyển, có thể tự động luyện công mọi lúc mọi nơi. Nhưng ở nơi đây, nó lại là tai họa của hắn. Hắn chỉ biết đem kiếm nguyên toàn thân thu lại vào trong đan điền, tạo thành một thanh kiếm giống hệt Kinh Thiên. Hai thanh kiếm chuyển động trên Thất Thải Đan Hỏa, trông giống như Kiếm Anh của các Kiếm tu.
Hiện tại Dương Diệc Phong đã hiểu vì sao Huyết Ma không đuổi đến. Nếu hắn đuổi đến chắc chắn bạo thể mà chết rồi bởi vì Nguyên Anh bình thường không thể chứa quá nhiều linh khí. Giả sử ở đây không hỗn loạn thì quả thật là một nơi tuyệt vời để tu luyện. Nếu ở chỗ này tu luyện 1 ngày sẽ bằng ở bên ngoài tu luyện 3 năm.
Dương Diệc Phong cũng đã biết nơi này là nơi nào, hắn đọc sách tại Tàng Thư Các của Ma Tông nhiều năm cũng không uổng phí. Hắn phát hiện ra mình thật xui xẻo, chạy bậy chạy bạ ai ngờ chạy vào đây.
Không khí trong Nhiệt Luyện Thụ Hải vô cùng nóng, nếu như người thường đến nơi Dương Diệc Phong đang đứng thì có thể sốc nhiệt mà chết. Nhiệt độ tại đây vào khoảng 50 đến 60 độ. Dương Diệc Phong không hiểu tại sao nơi này lại nóng như vậy , hắn mới đi có một ngày đã tăng hai mươi mấy độ , nếu tiếp tục đi không phải càng ngày càng nóng hay sao ? Nóng như vậy sao cây cối vẫn có thể tươi tốt, thật là kỳ lạ. Tất cả những điều này đều đi ngược lại kiến thức sinh học của Dương Diệc Phong. Nơi này tuy không phải Địa Cầu nhưng không ngờ những quy luật cơ bản cũng bị khác đi
Dương Diệc Phong trong lòng buồn bực
- Xem ra rừng rậm này không hề đơn giản. Ta có thể cảm nhận được linh khí ở đây có chứa một ít thành phần bất đồng với linh khí bên ngoài. Là cái gì nhỉ ? Cái gì làm cho ta cảm thấy nóng nảy , loại cảm giác này ta càng ngày càng cảm nhận rõ
Dương Diệc Phong trong lòng tự hỏi, hắn càng chạy nhanh về phía trước. Đột nhiên, đất dưới chân Dương Diệc Phong bỗng trở nên mềm nhũn, cả người cứ thế rơi thẳng xuống .
Thì ra hắn lọt vào một cái đầm lầy, nhưng quái lạ ở chỗ đầm lầy cũng không chìm nhanh như vậy. Dương Diệc Phong bỗng nhiên cảm giác được nguy hiểm, hắn vội vã cởi thắt lưng quấn lên một thân cây, sau đó phát lực dùng khinh công bay lên cây. Vừa đứng trên cây thì ngay chỗ hắn vừa đứng khi nãy bỗng xuất hiện một vòng xoáy cực lớn. Dương Diệc Phong dùng thần thức đảo qua thì thấy trong đầm lầy có một loại sinh vật kỳ lạ, những đầm lầy và đồng cỏ ở đây dường như được chúng tạo ra.
Dương Diệc Phong hiện tại không thể dùng kiếm nguyên, hắn chỉ có thể dựa vào một ít nội khí của bản thân. Vì vậy không thể đánh vào trong đầm lầy. Hắn bất đắc dĩ phải ly khai, bỗng nhiên từ phía sau truyền đến tiếng gió rít, hắn vội bật người phóng lên, lộn ngược một vòng rồi đáp xuống một nhánh cây. Tại nơi hắn vừa đứng khi nãy xuất hiện những cành cây khá lớn. Hắn không kịp nghĩ xem tại sao những cành cây lại xuất hiện ở đó thì lại có tiếng gió rít. Dương Diệc Phong dùng khinh công né tránh, thì ra những thân cây xung quanh đang dùng cành cây tấn công hắn. Hắn vội vàng rời khỏi thân cây, chẳng lẽ những cây sinh trưởng quanh đầm lầy này không phải thực vật mà lại là động vật?
Dương Diệc Phong dùng mọi biện pháp để tránh khỏi vùng xoáy trong đâm lầy , khi hắn nhảy lên cây thì cây tấn công hắn. Hắn vội vàng lấy từ trong nhẫn ra một thanh kiếm, không cần biết nó là kiếm gì, hắn vội vàng sử dụng Lạc Phong Kiếm Pháp tấn công đám cây. Chỉ thấy Lạc Phong Kiếm Pháp tạo ra từng luồng gió, những cành cây bị kiếm đảo qua đều bị chặt đứt rơi xuống đầm lầy nổi lềnh bềnh.Dương Diệc Phong một lần nữa đáp xuống một cái cây. Tuy nhiên lần này không có cành cây nào tấn công hắn, đồng thời đầm lầy cũng không còn luồng xoáy xuất hiện.
Xem ra những cây này và sinh vật dưới đầm lầy đều có lãnh địa riêng của mình, chúng không xâm phạm lẫn nhau, ngoài ra còn hỗ trợ nhau. Nếu một loài sinh vật khác xông vào, nếu đứng trên đất thì sẽ bị các sinh vật trong đầm lầy tấn công. Nếu ở trên cây sẽ bị cây tấn công. Hai bên phối hợp tạo thành thiên la địa võng. Những cành cây khi rơi xuống nước, các loại sinh vật bên dưới cho rằng đây là bằng hữu của hắn nên hắn không công kích. Dương Diệc Phong nghĩ thầm đây là một BUG thú vị.
- Ha ha, ta thật là tâm tư linh mẫn, thông minh tuyệt đỉnh. Cái cây này xem ra cứng cáp không thua gì Huyền Thiết Kim Tinh. Huyền Thiết Kim Tinh là siêu cấp vật liệu dùng để chế tạo cực phẩm phi kiếm, ở tu chân giới chỉ có ở Huyền Thiết Sơn, chỗ này vô cùng nguy hiểm. Tuy rằng không thể so với 3 đại cấm địa của Tu Chân Giới nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu. Hơn nữa, ở đó mười năm cũng chỉ sinh ra 1 2 khối Huyền Thiết. Một khối Huyền Thiết phối hợp với các tài liệu khác có thể tùy ý tạo ra một thanh kiếm cấp 8, luyện chế phi kiếm cấp 9 cũng khá dễ. Ta vừa rồi lấy ra một thanh kiếm không ngờ lại là kiếm tiên. Mà không phải pháp lực của ta hiện tại không mở được cấm chế của tiên khí hay sao nhỉ?
- Ngu ngốc, đó là do Hư Không Giới Chỉ tự mình đưa nó cho ngươi
Kinh Thiên không bỏ qua cơ hội chửi bới Dương Diệc Phong
- Hả ? Hắn cho ta ?
- Hư Không Thần Giới dù sao cũng là thần khí, cũng có ý thức. Nếu không làm sao nhận ngươi làm chủ nhân? Vừa rồi vì ngươi gặp nguy hiểm , chỉ có kiếm tiên mới có thể chém gãy những cành cây đó nên mới đưa cho ngươi.
- Thì ra là như vậy, thật sự cảm ơn ngươi Tiểu Hư.
Dương Diệc Phong vừa nói xong, Hư Không Thần Giới bỗng nhiên rung động vài cái
- Thần khí quả thật là thần khí a
Dương Diệc Phong cảm thán
- Kinh Thiên, những vật này là gì vậy ?
- Không biết
Kinh Thiên trả lời dứt khoát
- ….
Dương Diệc Phong đứng ở trên cây nhìn hoàn cảnh xung quanh
- Quả nhiên bề ngoài càng yên tĩnh thì khi phát tác càng đáng sợ. Cái này thật là khó phòng bị. Nếu ta không có chút nội khí thì tiêu rồi. Thảo nào ở đây không có sinh vật nào mà chỉ có mấy thứ này. Hơn mười nhánh, hơn trăm nhánh thậm chí hơn vạn nhánh cây cứng như phi kiếm cấp 8 tấn công thì một sợi tóc e rằng cũng đứt, cành cây và sinh vật trong đầm lầy phối hợp như vậy thì dù có là Thiên Tiên hạ phàm mà không dùng lực lượng thì cũng chết. May mà ta tu luyện Hư Không Ngưng Kiếm Thuật không có Nguyên Anh. Nếu ta không có chút nội khí và đọc qua khinh công thì cũng tiêu rồi. Trí tuệ của nhân loại quả thật ghê gớm
Đã đến tận nơi này, Dương Diệc Phong đương nhiên không thể dừng lại đây. Hắn thấy đám cây đang lềnh bềnh trên mặt nước liền nghĩ tới biện pháp lấy đám cây này làm cầu.
Dương Diệc Phong lại nhảy lên thân cây, dùng Lạc Phong Kiếm Pháp chém rớt nhiều cành cây rồi bỏ vào Hư Không Giới Chỉ. Sau đó hắn lần lượt đem những cành cây ném đi, cứ mười bước lại thả một cành rồi đạp lên nó tiến về phía trước, tiếp tục đi sâu vào trong rừng
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc