Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 50: Khắp nơi buôn bán.
Nguồn: Vip van dan
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Hắn đi tới sau lưng con lừa, lấy từ trong bao ra một cái kéo nói:
- Gia gia biện pháp này chính là trên Long đao.
Người cổ đại gọi cái kéo là Long đao.
Ở thời Tùy Đường, kéo không giống như hiện nay, không có trục kéo, mắt kéo, chỉ có hai cây sắt hai đầu, rèn luyện thành hình lưỡi đao, miệng cũng được mài sắc bén, sau đó đem cây sắt uốn lượn lại, bởi vậy cái kéo lúc không dùng thì mở ra, lúc cần dùng thì nhấn lưỡi đao một cái là có thể cắt bỏ vật phẩm. Tổng thể mà nói, so với cái kẹp ngày sau sử dụng đều chung một nguyên lý.
Đời sau cũng có cái kéo làm hình dạng như vậy nhưng công dụng rất nhỏ, số lượng lại không lớn.
Trịnh Ngôn Khánh từ lúc về Huỳnh Dương đã phát hiện ra vấn đề này.
Từ mẫu vì may cắt quần áo của hắn, dùng loại kéo này mà không thuận tiện, chỉ là hắn vẫn chưa tìm được cơ hội làm Hôm nay đến tiệm sắt, hắn biết rõ cơ hội đã tới, nhưng điều kiện tiên quyết là Trịnh Thế An đáp ứng yêu cầu của hắn.
- Cái đồ vật này... chỉ đáng giá bốn năm mươi tiền, có thể thay đổi tình hình sao?
- Hì hì, chỉ cần gia gia đáp ứng điều kiện của con, con sẽ có biện pháp để mọi người cải thiện tình hình. Gia gia gia gia chớ xem thường thứ này, ở Lạc Dương có bao nhiêu gia đình không may vá, bao nhiêu người không dùng Long đao?
Hơn nữa công dụng của Long đao này khô chỉ cắt may mà còn làm nhiều thứ khác nữa.
Chỉ cần đem sinh ý này làm ra, con dám chắc không được bao lâu, dưới gầm trời này bất kỳ gia đình nào cũng cần một món vật phẩm như vậy.
Trịnh Thế An không ngừng hít vào một hơi lạnh.
Khẩu khí của đứa nhỏ này cũng thật là quá lớn!
Dưới gầm trời này cũng không phải chỉ mình Thiên Tân Kiều mới có tiệm sắt, ngươi lại nói, nhà nào cũng phải tới Thiên Tân Kiều phố mua một cái kéo, thật là điên cuồng.
- Được rồi, nếu như ngươi thật sự nghĩ ra biện pháp thì ta sẽ đáp ứng.
Trịnh Ngôn Khánh lập tức nói:
- Gia gia đã nói thì tứ mã nan truy. Gia gia người nói một lời thì không được đổi ý, cái Long đao này bước đầu tiên con có chủ ý rất tốt, nếu người đổi ý rồi, con sẽ không để ý tới người nữa.
- Tốt tốt tốt.
Trịnh Thế An gật đầu cười.
Bất quá trong lòng hắn vẫn chưa tin, Trịnh Ngôn Khánh rốt cuộc có thể nghĩ ra biện pháp gì.
Trở lại điền trang, Ngôn Khánh giam mình ở trong phòng, tìm một trang giấy vẽ ra cái kéo đời sau. Kỳ thật cái kéo này cũng không có cấu tạo gì phức tạp, mấu chốt chính là mắt kéo và trục kéo. Ngôn Khánh rất nhanh sau đó tạo thành bản vẽ.
Vẽ ra bản vẽ của cái kéo, Ngôn Khánh suy tư một lát, rồi đề lên đó một nhãn hiệu.
Thời Tùy Đường không có định nghĩa về nhãn hiệu, nhưng mọi người từ sớm đã có quan niệm về nó.
Cái kéo này cũng không khó chế tạo, chỉ cần Thiên Tân Kiều phố này sau khi chế tạo ra, sẽ rất có nhiều người bên ngoài làm nhái theo.
Mấu chốt là phải làm ra một nhãn hiệu để mọi người khi dùng kéo sẽ nhớ tới nhãn hiệu của cái kéo này.
Ở trên bản vẽ, Ngôn Khánh ghi trên đầu kéo hai chữ Hùng Ký. Hai chữ này đủ để mọi người phân biệt rồi, Ngôn Khánh nhìn bản vẽ xong, nhịn không được mà tự cười đắc ý.
Lúc chạng vạng tối, Hùng Đại Chuy thực sự đã sai Hùng Đại Hải mang cày tới.
Trịnh Thế An cũng không biết vì sao Ngôn Khánh lại hứng thú với đồ vật này, nói Hùng Đại Hải để lại ở trong sân.
- Gia gia, gia gia đi Thiên Tân Kiều phố, nói Đại Chuy gia gia dựa vào theo bản vẽ này chế tạo một trăm cái.
Nhớ kỹ phía trên phải in dấu hiệu này... Gia gia gia gia đáp ứng con rồi đó, không nói chuyện này cho đại lão gia, đây là bước đầu tiên, nếu như gia gia đổi ý thì đừng mong con xuất nửa lực cho Thiên Tân Kiều phố.
Nhìn hình thù cổ quái của cái kéo Trịnh Thế An trong lòng sinh nghi.
Đồ vật mà Ngôn Khánh vẽ ra thật sự hữu dụng sao?
Hừ, ta cứ thử làm xem, một trăm cái kéo hẳn là không đáng gì.
Cứ như vậy mang theo sự nghi kỵ trong lòng, Trịnh Thế An tìm Hùng Đại Chuy thương lượng.
Trịnh Ngôn Khánh buông lỏng tâm tình, ở trong thư phòng mà đọc sách.
Về phần Khúc Viên cày, cũng không cần phải vội, đợi mọi người tiếp nhận cái kéo của tiệm Hùng Ký rồi mới bắt đầu.
Một tuần nữa lại bắt đầu, Trịnh Ngôn Khánh lại bắt đầu quy luật sinh hoạt bình thường.
Mỗi ngày đi học luyện chữ nghe giảng tam quốc rồi tập võ, vô cùng phong phú, khuê về đến nhà thì hắn tiến tới thư án sáng tác Tam Quốc Diễn Nghĩa. Tuy nói rằng câu chuyện này mạch lạc nhưng bắt đầu sáng tác cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Viết sách và miệng kể chuyện xưa trên căn bản là hai khái niệm. Kể chuyện xưa, ngươi có thể không thông hiểu lắm nhưng viết sách thì nhất định phải có được bản lĩnh, đặc biệt là tiểu thuyết thì càng thêm phiền toái.
Nói ngắn gọn, trong tiểu thuyết phải có những ý từ đẹp đẽ.
Đây là phong phạm của nam triều còn sót lại, Trịnh Ngôn Khánh cũng không thể tránh được, cái gì là điệp ý trong truyện? Tức là từ những thứ nhỏ nhặt, như một khối đá nhỏ, cũng phải làm cho mỹ diệu, điều này đối với Trịnh Ngôn Khánh tuyệt đối là một loại tra tấn.
Mà Tam Quốc này không chỉ là cho những người thuộc phố phường buôn bán nhỏ chấp nhận, nếu như muốn cho cả sĩ phu chấp nhận thì phải thật sự chau chuốt, nhưng chau chuốt đâu phải là điều dễ dàng, Ngôn Khánh cố gắng được hai chương thì đã rơi vào tình trạng kiệt sức, cũng may sau lưng hắn là một tiên sinh có thể ủng hộ hắn, nếu như không có Lý Cơ hỗ trợ, Ngôn Khánh muốn viết ra một chương cũng không phải là chuyện dễ.
Hôm nay hắn đi học về nhà thì sắc trời vẫn còn sớm.
Trịnh Thế An cũng không ở điền trang, trong phòng cũng không có người khác.
Ngôn Khánh buông túi xách, lấy từ trong đó ra một hộp bút, sau đó lấy ra giáo trình mà Lý Cơ chuẩn bị cho hắn rồi ôn tập.
Lại nói tiếp, Lý Cơ đúng là một thầy giáo tốt, từ những việc nhỏ bé cũng rất dụng tâm.
Mỗi lần giảng giải Tam Quốc cho Trịnh Ngôn Khánh, ông đều chuẩn bị giáo trình, sau khi hoàn tất các giảng giải thì đem giao trình giao cho Trịnh Ngôn Khánh, thuận tiện cho hắn sau này học tập. Thái độ dạy học này của Lý Cơ vô cùng chuyên nghiệp, ảnh hưởng đến việt học của Trịnh Ngôn Khánh. Lúc sáng tác hắn cũng vô cùng chăm chú, đối với một chữ cũng cân nhắc vô cùng.
Hiện tại Tam Quốc Diễn Nghĩa mà Ngôn Khánh viết so với bản Tam Quốc bình thường đã phân chia ra.
Câu chuyện vẫn giữ mạch, nhưng Trịnh Ngôn Khánh tin rằng, bản Tam Quốc này sẽ siêu việt hơn.
Hộp bút chính là do Đậu Phụng Tiết tặng cho hắn.
Ở bên trong có bảy cây bút lông nhỏ, giá cả rất xa xỉ
Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 51: Kể chuyện.
Nguồn: Vip van dan
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Bút lông toàn quốc thì bút lông Tuyên Châu và bút lông Hồ Châu là nổi danh nhất. Bút lông của Tuyên châu là bút lông nhỏ, được gọi là Tuyên bút. Ở thời đại này, Tuyên bút tốt giá trị đến hàng trăm quan một cái, người bình thường không thể mua nổi, Đậu Phụng Tiết mua cho Ngôn Khánh bảy cây bút, bằng vào một năm thu nhập của nhà bình thường. Ngay từ đầu Ngôn Khánh đã cảm thấy quá quý giá cho nên không dám tiếp nhận nhưng Đậu Phụng Tiết không chịu, nhất định phải tặng cho Trịnh Ngôn Khánh, Ngôn Khánh cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Tính tình của Đậu Phụng Tiết mà nói, đúng là một gia hỏa không tệ.
Hắn nhát gan, thậm chí là nhu nhược nhưng người như vậy vô cùng nhạy cảm, Ngôn Khánh nếu như cự tuyệt hắn sẽ cho rằng Ngôn Khánh xem thường hắn, không muốn nhận hắn làm bằng hữu. Ngôn Khánh nhận hắn mới tươi cười rạng rỡ, cao hứng trở lại.
Kỳ thật Ngôn Khánh đối với bảy cây bút lông nhỏ này vô cùng thích thú.
Đừng nhìn Trịnh Thế An là quản gia mỗi tháng đều cho hắn tiền tiêu vặt nhưng mua một cây bút lông Tuyên Châu này không phải là dễ dàng.
Cũng chỉ có Đậu Phụng Tiết, người xuất thân từ thế gia vọng tộc môn phiệt mới có thể dùng vật này tặng cho người khác.
Trịnh Ngôn Khánh mở giáo trình chuẩn bị đọc.
Ở ngoài cửa truyền tới một hồi thanh âm gõ cửa, sau đó một thanh âm non nớt truyền tới:
- Ngôn Khánh, ngươi ở trong nhà sao?
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình, thò đầu ra khỏi cửa sổ.
- Là ai vậy?
- Là ta, Từ Thế Tích.
Từ Thế Tích tại sao lại tới đây?
Ngôn Khánh nghi hoặc trong lòng, vì vậy đi ra khỏi thư phòng, tới cạnh của.
Hắn mở cửa ra chỉ thấy Từ Thế Tích đang đứng ngoài cửa, bên cạnh còn có một tiểu tử bảy tuổi, so với Ngôn Khánh còn thấp hơn một chút. Xem cách ăn mặc thì người này là người phú quý, phấn điêu ngọc mài, béo mập trắng trẻo, vô cùng đáng yêu.
- Thế Tích, tại sao ngươi lại tới đây, hôm nay không đi học sao?
Từ Thế Tích mở miệng cười:
- Hôm nay không học, tiên sinh bề bộn chuyện sách vở, không rảnh thời gian để ý tới chúng ta, đại công tử đi dự tiệc, phu nhân cũng có chuyện cho nên ta mang tiểu công tử tới đây một chút.
Ngôn Khánh đã mơ hồ đoán được lai lịch của đồng tử kia, bây giờ Từ Thế Tích nói lập tức hiểu rõ.
Trịnh Hoành Nghị.
Tiểu tử này chính là con của Trịnh Nhân Cơ, năm đó hắn có duyên phận cùng với Hoành Nghị, Ngôn Khánh được Trịnh gia nhận làm con nuôi, cùng ngồi một xe với hắn. Chỉ là sau khi tới Huỳnh Dương, Ngôn Khánh không tiếp xúc với Hoành Nghị nữa, Trịnh Nhân Cơ sau đó mang Hoành Nghị đi Trường An, nhoáng một cái, đứa bé năm xưa đã trở thành một đồng tử khôi ngô tuấn tú. Trịnh Ngôn Khánh không kìm được mở một nụ cười, nghiêng người đi tới.
- Ngươi chính là tiểu công tử?
Trịnh Hoành Nghị tuy là tiểu hài tử, được nuông chiều từ bé, bên trong lộ ra một vẻ ưu việt.
Hắn nhìn thấy Ngôn Khánh mặc quần áo mộc mạc vì vậy gật đầu nói:
- Ngươi là Trịnh Ngôn Khánh, là cháu trai của Trịnh Thế An, ta đã từng nghe nói tới ngươi.
Nói xong Trịnh Hoành Nghị cất bước vào sân nhỏ.
Trịnh Ngôn Khánh thấy Hoành Nghị gọi thẳng danh tự của Trịnh Thế An thì hơi mất hứng.
Hắn hơi nhíu lông mày, quay đầu nhìn Từ Thế Tích, ý nói: Ngươi dẫn hắn tới đây làm gì.
Từ Thế Tích cười khổ một tiếng rồi nói:
- Ngươi đừng trách ta, cũng là ta bị tiểu ma đầu này quấn quít đến mức không chịu nổi. Ngươi không biết từ sau khi ta kể cho hắn nghe câu chuyện mà ngươi kể với ta, tiểu tử này quân quít không thôi...Ta không có biện pháp nào nên mới mang hắn qua đây tìm ngươi. Thế nào, gần đây ngươi có chuyện gì xảy ra không?
- Ngươi còn không biết xấu hổ kể chuyện, ngươi làm cho ta gặp tai họa lớn rồi.
- Sao?
Trịnh Ngôn Khánh đang muốn đem chuyện Nhan Sư cổ tới thăm mình nói cho Từ Thế Tích, thì Trịnh Hoành Nghị đã kêu lên:
- Trịnh Ngôn Khánh, Trịnh Ngôn Khánh, ta nghe Từ Thế Tích ca ca nói, ngươi rất biết kể chuyện xưa đúng không?
- À, có biết một hai.
- Vậy ngươi kể cho ta vài câu chuyện đi!
Từ Thế Tích nghe được trong lòng thầm nghĩ không hay, hắn và Ngôn Khánh từng ở cạnh nhau, hắn biết rõ tính tình Ngôn Khánh là gì, Trịnh Hoành Nghị mang theo ý sai sử, tuy nói là tiểu hài tử nhưng thật giống cao cao tại thượng, vạn nhất chọc giận Trịnh Ngôn Khánh thì thật phiền toái. Từ Thế Tích cũng biết Trịnh Ngôn Khánh hôm nay tình cảnh không tốt, nếu hôm nay tính tình hắn phát tác thì sẽ không hay rồi.
Trịnh Ngôn Khánh nở ra một nụ cười.
Hắn dĩ nhiên không so đo với một đứa bé nhỏ.
Ở trong mắt hắn, Trịnh Hoành Nghị nói chuyện với giọng điệu như vậy cũng không trách được hắn, nhất định là Trịnh Nhân Cơ gia giáo vô phương, Nhan Sư Cổ dạy bảo không có kết quả.
- Ngươi muốn nghe kể chuyện?
- Đúng thế, Thế Tích ca ca kể cho ta nghe chuyện Lưu Quan Trương, ta rất thích, đặc biệt là bạch mã ngân thương Triệu Tử Long. Ngue kể cho ta nghe đi.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Được, để ta kể cho ngươi nghe.
Nói xong hắn kéo Trịnh Hoành Nghị tiến vào trong phòng sách.
Từ Thế Tích cũng tiến vào, nhìn thấy thư án giấy bút tràn ngập thì lập tức sinh ý kính nể.
Xem ra hắn không hổ danh là thần đồng Vịnh Ngỗng thơ.
Từ Thế Tích cũng biết Trịnh Ngôn Khánh là Ngỗng công tử, những người khác cũng bàn tán về hắn rất nhiều, vậy mà Trịnh Ngôn Khánh lại không muốn cho người biết, bởi vì nếu như bị bóc trần thất phận, sẽ có rất nhiều tràng diện. Hắn từng nghe nói qua, ở trong các thế gia vọng tộc,chuyện giết nô diễn ra rất nhiều.
Trên đời này, kẻ có tâm tư xấu xa không thiếu.
Trịnh Nhân Cơ là chính nhân quân tử nhưng hắn chưa chắc có thể bỏ qua. Một gia nô mà đã có danh tiếng vượt qua chủ của mình, đây chẳng phải là muốn chết sao? Hiện tại Thôi phu nhân là đương gia, vạn nhất không vui thì cái mạng nhỏ này sẽ phải gặp nguy.
Cho nên Ngôn Khánh mới đặc biệt coi chừng, yên lặng tìm cơ hội.
Hắn kéo Hoành Nghị xuống rồi hỏi:
- Tiểu công tử, Thế Tích đã kể cho ngươi nghe chuyện gì?
Lại nói tiếp, hắn là thân phận gia nô nào có tư cách luận bàn cùng Trịnh Hoành Nghị.
Cũng may Trịnh Hoành Nghị tuổi còn nhỏ cũng không có sự cổ quái của thế gia đệ tử, lại sốt ruột nghe chuyện nên cũng không để ý.
- À, đã kể qua chuyện Đào Viên kết nghĩa, lại kể chuyện Quan Trường phản pha, còn có chuyện nghìn dặm cưỡi ngựa.
Trịnh Ngôn Khánh cười nói:
- Vậy hôm nay ta kể cho ngươi nghe câu chuyện Hổ Loa Quan, Tam Anh chiến đấu với Lữ Bố, ngươi có chịu không?
Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 52: Lổ Dung
Nguồn: Vip van dan
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Trịnh Hoành Nghị chỉ cần nghe chuyện dĩ nhiên không có yêu cầu gì.
Từ Thế Tích đã nghe qua câu chuyện Tam Anh chiến đấu với Lữ Bố, tuy rằng Ngôn Khánh nói rất đặc sắc nhưng hắn lại không dụng tâm như Trịnh Hoành Nghị.
Ở trên thư án, hắn thuận tay lật một bản thảo, xem hai trang xong hai mắt liền sáng ngời.
Từ Thế Tích lúc trước khi đến Lạc Dương cũng đã biet chữ.
Luận về cơ bản hắn hơn Trịnh Hoành Nghị rất nhiều, tuy ở trên danh nghĩa là bạn cùng học nhưng Nhan Sư Cổ đổi với Từ Thế Tích vô cùng coi trọng, cho nên Từ Thế Tích hiện tại đọc sách không giống như Hoành Nghị.
Từ Thế Tích mở trang đàu của bản thảo ra, hắn nhìn trên đó có viết bốn chữ sách thể vịnh ngỗng quen thuộc: Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Tiên sinh gần đây khổ đọc Tam Quốc, tại sao Ngôn Khánh lại ở đây ghi tam quốc?
Nhan Sư Cổ và Ngôn Khánh đánh cược với nhau cũng không cho bất kỳ kẻ nào biết, Trịnh Ngôn Khánh không muốn nói Nhan Sư Cổ càng không để lộ ra. Nếu Ngôn Khánh là đương kim danh sĩ mà nói, Nhan Sư Cổ sẽ vô cùng cao điệu nói cho người khác, nhưng Ngôn Khánh chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.
Ngôn Khánh là một tiểu gia nô, tuổi còn bao nhiêu?
Nhan Sư Cổ mặc dù nắm chắc thắng lợi trong tay, thế nhưng đánh cuộc với Trịnh Ngôn Khánh chuyện này mà lan truyền ra ngoài thì hắn cũng mất mặt.
Cho nên Từ Thế Tích chỉ biết rằng Nhan Sư Cổ gần đây khổ đọc Tam Quốc nhưng không rõ chân tướng.
Bên kia Trịnh Ngôn Khánh đang kể chuyện đến mức nước miếng tung bay, đặc sắc vô cùng. Trịnh Hoành Nghị nghe tới mức nhập thần, không ngừng phát ra thanh âm ủng hộ.
Từ Thế Tích ở bên cạnh thì xem Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Kỳ thật trên mặt bàn Ngôn Khánh chỉ ghi chương 1: Giặc Khăn Vàng nổi loạn, tất cả các lộ anh hùng nhao nhao hưởng ứng, Lưu Quan Trương đào viên kết nghĩa, họ Hoàng Phủ hỏa thiêu trường xa. Những câu chuyện này, Từ Thế Tích đã nghe qua, nhưng khi Ngôn Khánh đem chuyển hóa thành chữ thì đọc càng có phong vị, Ngôn Khánh thậm chí còn miêu tả chi tiết tỉ mỉ việc hỏa thiêu trường xã, phụ dùng binh thư chiến pháp.
Kỳ thật binh pháp mưu lược, đời sau sau khi đọc binh pháp Tôn Tử xong coi hỏa thiêu trường xã này là một thế trận điển hình.
Từ Thế Tích xem xong quyển sách này nhịn không được nhìn lại Trịnh Ngôn Khánh.
Hắn đã bắt đầu học tập binh pháp sao?
Lúc trước Trịnh Ngôn Khánh không thể bái Nhan Sư Cổ làm môn hạ, Từ Thế Tích còn có hơi đắc ý, Vịnh Ngỗng công tử thì sao, viết ra Vịnh Ngỗng thể thì có thể làm gì? Hôm nay ta được danh sư chỉ đạo, mà ngươi chỉ có thể ở Học Xá học vỡ lòng, tương lai ta nhất định có thể vượt xa ngươi.
Nhưng hiện tại hắn đã phát hiện, Ngôn Khánh có lẽ đã siêu việt hơn hắn nghĩ rất nhiều.
Hắn có tiến bộ, Ngôn Khánh có tiến bộ càng lớn hơn, hắn vừa học Hiếu Kinh lễ nhạc, Ngôn Khánh đã nghiên cứu binh pháp.
Điều đáng sợ là Ngôn Khánh tuổi còn nhỏ hơn cả mình.
Trong nhất thời, Từ Thế Tích sinh ra một khủng hoảng không hiểu nổi.
Chẳng lẽ cả đời ta không hơn được hắn sao? Trong lòng hắn nghĩ như vậy cũng không để ý đến sự tình xung quanh, càng không lưu ý Ngôn Khánh đã kể chuyện xong từ lúc nào.
Trịnh Hoành Nghị nói:
- Thế Tích ca ca, Thế Tích ca ca.
- Chuyện gì vậy?
- Huynh vừa rồi bị sao vậy?
- Ta....
Từ Thế Tích buông bản thảo xuống, thần sắc phức tạp nhìn Ngôn Khánh rồi đắc chát cười nói:
- Ta không sao.
- Vậy sao sắc mặt của huynh lại lúc đỏ lúc trắng, chẳng lẽ trong người không khỏe sao?
- Không, ta rất thoải mái.
- Ngôn Khánh, ngươi có khát không? Ta đi rửa một chút hoa quả.
Trịnh Ngôn Khánh cười cười chỉ lên mâm đựng trái cây bên cạnh thư án:
- Gia gia sợ ta đọc sách khát nước nên đã chuẩn bị một ít ở đây.
Trong mâm đựng trái cây, có một số quả đào.
Quả đào này rất ngon, thợ săn lúc đi vào núi sẽ hái một ít dã anh đào cho Trịnh Thế An, Trịnh Thế An không nỡ ăn nên để toàn bộ lại cho Trịnh Ngôn Khánh.
Từ Thế Tích rửa sạch rửa sạch anh đào, chỉ thấy Trịnh Hoành Nghị hoan hô chạy tới muốn ăn.
Ngôn Khánh nhăn mày lại,sau khi đưa cho Hoành Nghị một quả đào hắn đưa cho Từ Thế Tích một quả mình tự lấy một quả ăn rồi cười nói:
- Tiểu công tử, còn muốn nghe kể chuyện không?
- Muốn!
Trịnh Hoành Nghị không nói nhiều lời, lập tức ngồi xuống, trơ mắt nhìn Trịnh Ngôn Khánh.
- Câu chuyện này nhân vật chính chính là một danh sĩ thời Tam Quốc, tên là Lỗ Dung.
Ngôn Khánh từ từ kể lại chuyện của Lỗ Dung.
- Tiểu công tử, Lỗ Dung tiên sinh về sau trở thành danh sĩ đại danh đỉnh đỉnh, tương lai công tử có muốn như hắn không?
Câu chuyện về Lỗ Dung kỳ thật thời đại này đã truyền lưu.
Chỉ là Trịnh Hoành Nghị tuổi con nhỏ, học chưa tới nên không rõ lắm.
Từ Thế Tích suy nghĩ kỳ quái, rồi lại nhìn Trịnh Ngôn Khánh, hắn đột nhiên trong lòng có một ý nghĩ kỳ quái.
Nếu để cho hắn thay ta làm tiên sinh của hoành Nghị thì còn ra gì nữa?
Nhưng ý niệm này cũng chỉ thoáng qua mà thôi, Từ Thế Tích cảm thấy buồn cười với mình: Người này, tuổi còn nhỏ hơn ta mà...
------------------------
Từ Thế Tích và Trịnh Hoành Nghị về đến nhà thì trời đã tối.
- Tiểu công tử, mọi người đi đậu vậy làm phu nhân lo lắng.
Thôi Đạo Lâm vội vàng tiến ra nghênh đón, ở bên cạnh đỡ Trịnh Hoành Nghị xuống xe mà nói. Hắn vốn có hảo ý, nhưng rơi vào lỗ tai của Trịnh Hoành Nghị thì thay đổi hương vị. Trịnh Ngôn Khánh sở dĩ ở điền trang là vì nguyên nhân của tên Thôi Đạo Lâm này. Thật đáng giận, vì hắn mà ta không cách nào nghe kể chuyện mỗi ngày được.
Một buổi chiều, đủ để Trịnh Hoành Nghị coi trọng Trịnh Ngôn Khánh.
Thôi Đạo Lâm còn chưa dứt lời thì Trịnh Hoành Nghị đã lạnh lùng nói một câu:
- Ta đi nơi nào còn phải nói trước cho ngươi biết sao?
- Đến tột cùng, ngươi là thiếu gia hay ta là thiếu gia?
- A...
Trên khuôn mặt thon gầy của Thôi Đạo Lâm liền xuất hiện một vẻ đỏ ửng, hắn cứng họng không biết phải trả lời thế nào cho phải. Hắn nhìn qua Từ Thế Tích, thầm nghĩ một tiếng: Tiểu thiếu gia làm sao vậy, có phải gặp chuyện gì không vui nên mới nóng tính như vậy?
Từ Thế Tích biết được nguyên nhân nhưng lúc này hắn không có ý định trợ giúp.
Vì vậy liền giữ im lặng, theo Trịnh Hoành Nghị vào trong đại môn của Trịnh phủ, Trịnh Nhân Cơ và Thôi phu nhân đều ở đây, Nhan Sư Cổ hiếm khi xuất hiện cũng ra mặt nói chuyện phiếm, ăn dã anh đào từ điền trang vừa mang tới.
- Đại huynh, hình như có tâm sự.
Trịnh Nhân Cơ cười khổ nói:
- Ta trước khi đến Lạc Dương đã được Phó Xạ đại nhân giao phó cho tìm một người, nhiều ngày trôi qua như vậy lại không có đầu mối, đệ nói xem ở sông Lạc nhiều người như vậy, tìm kiếm đâu phải dễ dàng.
Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 53: Không biết tôn ti.
Nguồn: Vip van dan
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Nhan Sư Cổ nghe được thì giật mình, lộ ra một vẻ hưng phấn:
- Chẳng lẽ lại là Ngỗng công tử tại Yển Sư quán rượu, ghi lại Vịnh Ngỗng thơ sao?
Trịnh Nhân Cơ thở dài:
- Nhắc tới cũng kỳ quái, vị ngỗng công tử này sau khi xuất hiện ở Yển Sư thì không có tin tức nào nữa, giống như chưa từng có vậy. Ta đã tới tất cả các nhà danh sĩ ở Lạc Dương, nhưng bọn họ lại há miệng hỏi lại ta.... Hiền đệ, Phó Xạ đại nhân có ân với ta, một chuyện nhỏ như vậy mà làm cũng không xong chỉ sợ sẽ làm đại nhân mất hứng.
Nhan Sư Cổ nói:
- Cao nhân độc hành, chúng ta không thể phỏng đoán.
Thôi phu nhân ở bên cạnh nói:
- Nói không chừng vị Ngỗng công tử kia là người bình thường, trốn ở đâu đó.
- Phu nhân chưa gặp...
Trịnh Nhân Cơ mất hứng:
- Nên phu nhân không biết vị ngỗng công tử kia lợi hại thế nào. Nghe nói tuổi không lớn lắm nhưng lại sáng tác ra sách thể độc đáo, làm cho giới văn chương cao quý ở Trường An khó ai bì kịp, tất cả các đại nhân đều tranh nhau tới xem, Phó Xạ đại nhân khen không dứt miệng, nghe nói thái tử cũng tán thưởng.
Thôi phu nhân bĩu môi một cái không nói gì nữa.
Lúc này, Trịnh Hoành Nghị đã đi vào, hướng về phía vợ chồng Trịnh Nhân Cơ thỉnh an.
- Hoành Nghị, mau tới đây.
Đừng thấy Trịnh Hoành Nghị không phải do Thôi phu nhân sinh ra nhưng nàng đối với hắn vô cùng tốt, như là con đẻ.
- Điền trang đưa tới dã anh đào, ta biết con rất thích ăn nên để lại một khay cho con này.
Nói xong, Thôi phu nhân vỗ tay, sai hạ nhân bưng lên một khay dã anh đào, đặt trước mặt hoành Nghị.
Trịnh Hoành Nghị tươi cười rạng rỡ, cầm lấy một trái dã anh đào, đang muốn bỏ vào trong miệng thì dừng lại. Chỉ thấy hắn bỏ trái dã anh đào xuống rồi bưng khay ngọc tới trước mặt Trịnh Nhân Cơ mà cung kính nói:
- Phụ thân xin mời dùng trước.
Trịnh Nhân Cơ khẽ giật mình, lập tức cầm lấy một quả anh đào trên khe.
Rồi sau đó Trịnh Hoành Nghị lại mang tới trước mặt Thôi phu nhân mà nói:
- Mời mẫu thân dùng trước.
Thôi phu nhân vô cùng vui mừng, khuôn mặt tươi cười như hoa, liên tục gật đầu:
- Hoành Nghị này từ nhỏ đã biết lễ nghi như vậy, tương lai nhất định sẽ thành châu báu.
- Mời tiên sinh dùng.
Trịnh Hoành Nghị mang khay tới trước mặt Nhan Sư Cổ, cung kính dâng lên.
Đôi mắt của Nhan Sư Cổ cũng híp lại mà nói:
- Huỳnh Dương Trịnh thị không hổ là đại tộc ba trăm năm, gia phong như thế lo gì không thịnh.
Trong lòng Trịnh Nhân Cơ lúc này vui mừng muốn chết.
- Đây là do hiền đệ dạy tốt!
Nhan Sư Cổ lắc đầu nói:
- Đại huynh, tiểu đệ không đảm đương khen ngợi như vậy đâu, ta chỉ dạy Hoành Nghị biết chữ, những thứ này ta không có dạy, không dám nhận công, không dám nhận công.
- A?
Trịnh Nhân Cơ cho rằn Nhan Sư Cổ khách khí, vừa định mở miệng thì đã nghe Trịnh Hoành Nghị ngây thơ nói:
- Đây là do Ngôn Khánh ca ca dạy cho con.
- Ngôn Khánh ca ca?
- Là tôn nhi của Trịnh quản gia.
Thôi phu nhân lạnh lùng nói:
- Hoành Nghị, con chiều nay không phải tới điền trang chứ?
Nói xong, nàng quay đầu nhìn Trịnh Nhân Cơ:
- Phu nhân, tên tiểu tử ti tiện kia quá hư rồi, hắn tại sao lại bắt Hoành Nghị gọi hắn là ca ca? Rõ ràng là không biết tôn ti, chuyện này truyền ra chỉ sợ nề nếp gia đình Trịnh thị 300 năm sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Sắc mặt của Trịnh Nhân Cơ liền trở nên âm trầm.
Trịnh Ngôn Khánh?
Nhan Sư Cổ đột nhiên hỏi:
- Hoành Nghị, Trịnh Ngôn Khánh dạy con thế nào?
Bị Thôi phu nhân làm cho hoảng sợ, Trịnh Hoành Nghị liền thấp giọng nói:
- Ngôn Khánh... Trịnh Ngôn Khánh kể cho con nghe một chuyện về Lỗ Dung, Lỗ Dung là người đại hiền, hắn nói con nếu học tập theo Lỗ Dung tiên sinh thì sau này sẽ là một người tài giỏi.
- Ha ha, Trịnh Ngôn Khánh này thật là thú vị.
Nhan Sư Cổ thầm nghĩ:
- Vậy con có muốn trở thành một người tài không?
- Muốn, con rất muốn được như Lỗ Dung tiên sinh, về sau nhất định sẽ trở thành người tài như ông ta.
Trịnh Hoành Nghị nói những lời này, sắc mặt tối sầm của Trịnh Nhân Cơ dần nhạt đi.
Trịnh Ngôn Khánh tuy không biết biết tôn ti nhưng cũng không phải không có công lao...
- Phu nhân, ta thấy Trịnh Ngôn Khánh cũng là có thiện ý, lần này cũng nên tha cho hắn.
Trịnh Nhân Cơ khẽ nói, đột nhiên thanh âm cất cao lên:
- Chỉ là sau này để cho Hoành Nghị ở lại điền trang, đọc sách cho tốt sau này có thể công thành danh toại.
Trong lòng Thôi phu nhân không muốn nhưng Trịnh Nhân Cơ đã mở miệng nàng cũng không biết nói gì nữa.
Ánh mắt của nàng không tự giác mà nhìn lại.
Chỉ thấy Thôi Đạo Lâm đang khoanh tay đứng nhìn, không biết có nghe được những lời vừa rồi không.
Không được, nô tài này đúng là hơi quá đáng cần phải giáo huấn hắn một chút cho hắn biết rõ cái gì là tôn ti.
Nghĩ tới đây Thôi phu nhân đã thầm có quyết định trong lòng.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không lưu ý tới một chuyện trọng yếu chính là tôn ti của thế gia vọng tộc môn phiệt.
Trịnh Hoành Nghị gọi hắn là ca ca, hắn không quá để ý.
Nhưng lại không ngờ đó là vi phạm thế gia vọng tộc, điều mấu chốt đẩy hắn vào tình trạng quẫn bách.
Đối với thế gia môn phiệt mà nói, gia nô là sở hữu của bọn họ, là người ti tiện., Trịnh Ngôn Khánh dùng thân phận gia nô mà có thể để Trịnh Hoành Nghị kêu một tiếng " ca ca" sao? Đây quả thật là đại nghịch bất đạo, là tử tội.
Dù cho hắn có công dạy bảo Trịnh Hoành Nghị thì gia nô chung quy vẫn là gia nô, không thể vượt qua ranh giới kia.
Chỉ là Ngôn Khánh bề bộn nhiều năm, việc vặt xung quanh cũng không cảm nhận được, không ngờ hắn đang sắp phải đối mặt với một nguy cơ.
Hắn vẫn đang vội vàng viết Tam Quốc Diễn Nghĩa. Dưới sự trợ giúp của Lý Cơ, đã thành công đến chương Mạnh Đức hiến đao, bắt đầu bắt tay tới phần Đổng Trách vào kinh, Hổ lao quan tam anh đấu với Lữ Bố... Cái này sách không viết, toàn bộ chỉ là tiểu thuyết cho nên vô cùng khó khăn. Trịnh Ngôn Khánh dù đã đọc qua nhưng cũng vô cùng vất vả, gặp không ít phiền toái, may mà bên cạnh có Lý Cơ hỗ trợ.
Trịnh Ngôn Khánh cảm giác, sự quan tâm của Lý Cơ đối với mình tựa hồ đã vượt qua quan hệ thầy trò bình thường.
Đây là vì nguyên nhân gì?
Ngôn Khánh không cách nào đoán được nhưng hắn hiểu được rằng Lý Cơ đối với hắn vô cùng tốt.
Hiện tại Ngôn Khánh đã vượt qua giai đoạn vỡ lòng, bắt đầu học kinh sử đơn giản, nói chung là các loại tứ thư ngũ kinh điển tịch. Sau khi hoàn thành học vỡ lòng, đợi sau mười bốn tuổi nếu như thành tích tốt được thôn học đề cử thì sẽ được quan học tiếp nhận giáo dục.
Trịnh Ngôn Khánh hiện tại mới bắt đầu học kinh sử, nhưng thực sự đã dương danh thiên hạ.
Tuy nhiên hắn không thể học kinh sử công khai mà phải lén lút, trước mặt mọi người không thể lộ ra điều gì khác lạ.
- Ngôn Khánh, có phải vài ngày trước ngươi đánh nhau với người khác phải không?
Soán Đường Tác giả: Canh Tân -----oo0oo-----
Quyển 1
Chương 54: Tai vạ đến nơi.
Nguồn: Vip van dan
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Trịnh Ngôn Khánh sững sờ, chợt nhớ tới lúc trước hắn đánh nhau với Đậu Hiếu vì vậy liền gật đầu:
- Đệ tử lỗ mãng, trước đó vài ngày thật sự là đã đánh nhau với một số người.
- À, vậy không trách được.
Lý Cơ cười nói: Hai ngày trước Xá tiên sinh còn nói ta tìm hiểu lai lịch của ngươi, nói ngươi đánh đệ tử của hắn... Ngươi không cần lo lắng, học sinh kia xưa nay bất hảo, Xá tiên sinh cũng hơi đau đầu, ngươi đánh hắn xong tiểu tử kia ngược lại rất biết điều, sau đó còn tham luận tiên sinh điển cố Tào Quế luận chiến.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Tiên sinh nói là Đậu Hiếu sao?
- Chính là hắn!
Ánh mắt của Lý Cơ trở nên ngạc nhiên rồi khẽ nói:
- Chỉ là ta ngược lại không biết, ngươi ngay cả Tào Quế luận chiến cũng biết sao?
- Đệ tử cũng biết một hai.
- Đại lão gia nhà con trước kia đọc kinh Xuân Thu, con ở An Viễn đường lúc hầu hạ đại lão gia đã từng nghe ông ấy đọc qua mấy lần nên cũng có chút ấn tượng. Lúc đó đệ tử giáo huấn Đậu Hiếu tức giận quá nên nói vài câu, không ngờ lại làm cho sư phụ phiền toái.
- Không phiền toái, không phiền toái.
Lý Cơ cười ha hả, xoa đầu Trịnh Ngôn Khánh mà nói:
- Ngươi đúng là hiền tài, có bổn sự này đúng là không tầm thường, ta cao hứng còn chưa kịp làm sao trách cứ ngươi được. Ngươi không biết tiên sinh kia lúc nói với ta vẻ mặt vẫn còn kinh dị, sau đó ta nói ngươi là người của Trịnh gia, ông ấy vô cùng hâm mộ.
Đứa nhỏ này, ngươi rất tốt... Chỉ là có đôi khi lại vô cùng cẩn thận, giống như tuổi còn lớn hơn cả ta.
Trong lòng Trịnh Ngôn Khánh cả kinh nhìn lại Lý Cơ.
- Ngươi nhìn ngươi đi, vui buồn không lộ ra ngoài, hiển nhiên là một người già dặn, ta mà bằng tuổi ngươi, được khích lệ như vậy sẽ không biết cao hứng thế nào. Thế nhưng ngươi ngay cả đến tột cùng cao hứng hay mất hứng cũng không lộ ra.
Nếu như ngươi lớn hơn một chút, tính cách này sẽ không kém.
Nhưng ngươi bây giờ là một tiểu hài tử, lúc cười thì nên cười, lúc khóc thì nên khóc, chớ để sự tình ở trong lòng cuối cùng cũng không tốt.
Trịnh Ngôn Khánh vội vàng khom người trả lời:
- Đệ tử lắng nghe.
- Mà thôi, mà thôi, ta nói ngươi cũng không được.
Lý Cơ dứt lời đem thư án giáo trình thu thập xong rồi đưa cho Trịnh Ngôn Khánh.
- Hôm nay ta muốn đi tiếp trưởng lão, ngươi đem những thứ này về đọc đi.
Đúng rồi, cái tiểu thuyết kia của ngươi đã viết được bao nhiêu rồi?
- Gần vạn chữ rồi.
- Lấy cho ta xem có cần sửa chữa gì không, thuận tiện đi lan truyền một phen tạo thanh thế.
- A!
Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy bất ngờ.
Theo suy nghĩ của hắn, Tam Quốc diễn nghĩa phải viết xong đoạn Tam Anh đấu với Lữ Bố mới có thể phát ra. Lý Cơ hiện tại truyền ra ngoài là muốn tạo thế cho hắn? Hắn tuy muốn cự tuyệt nhưng lời ra đến miệng lại nuốt trở lại.
Được rồi, Lý Cơ còn có sửa chữa, đây không phải là một chuyện chốc lát, mình lúc đó cũng có thể viết xong chương và tiết đó. Nghĩ tới đây, Trịnh Ngôn Khánh gật đầu đáp ứng, đem giáo trình thu thập xong hành lễ với Lý Cơ rồi lui ra ngoài.
Về phần Lý Cơ bái phỏng vị trưởng lão nào?
Trịnh Ngôn Khánh ngược lại không hề có hứng thú.
Trong thành Lạc Dương, danh sĩ rất nhiều, Ngôn Khánh đại đa số đều không nghe qua danh tự, nghĩ tới người mà Lý Cơ bái phỏng, hắn cũng không muốn biết rõ, cho nên hắn trước thanh lý phòng học rồi trở về điền trang.
Lúc trở về điền trang sắc trời còn sớm.
Trịnh Ngôn Khánh bất ngờ ở nhà gặp được một người quen biết.
- Tiểu Tám, tại sao ngươi ở đây?
Tiểu Tám sắc mặt bối rối vội vàng nói:
- Ta tới tìm Trịnh quản gia, Quản gia không ở đây cho nên ta về trước...
Mấy ngày trước, Trịnh Thế An đúng là không ở tại điền trang.
Ông thường xuyên đi Thiên Tân Kiều phố tìm hiểu tình hình của Hùng Đại Chuy
Sau khi Trịnh Ngôn Khánh thiết kế bản vẽ, nói Hùng Đại Chuy chế tạo một trăm cái trước, Trịnh Thế An liền yên tâm.
Ông không tin tiểu tử này có thể cải biến tình hình ở Thiên Tân Kiều phố nhưng chung quy vẫn có một chút hi vọng. Ông biết rõ Trịnh Ngôn Khánh rất thông minh, hơn nữa mang tới nhiều vui mừng cho ông, hôm nay tiểu tử này vẽ ra một cái kéo liệu có thể mang tới niềm vui một lần nữa không? Trịnh Thế An đặc biệt chờ mong cho nên đối với chuyện này cũng hao tâm tổn trí.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không nhận thấy Tiểu Tám thần sắc khác thường nên nói:
- Gia gia có khả năng đã vào thành, tiểu Tám có chuyện gì vậy, có thể nói cho ta biết được không, sau khi gia gia trở về ta sẽ chuyển cáo cho ông ấy là được.
- Không, không cần... không có chuyện gì.
Nếu như Trịnh quản gia trở về thì ta sẽ tới báo cáo... Ngôn Khánh cậu vừa đi học về sao, đã ăn cơm chưa?
Trịnh Ngôn Khánh cười nói:
- Còn chưa ăn, chờ gia gia trở về rồi ăn.
- Được rồi, trong nhà còn có việc, ta xin trở về trước.
Tiểu Tám vội vàng rời đi, Trịnh Ngôn Khánh cũng không giữ lại.
Hắn và tiểu Tám tiếp xúc không nhiều, ở điền trang hắn cũng không có quá nhiều giao tình.
Tiểu tử tiểu Tám này, hôm nay tại sao lại hấp tấp như vậy?
Trịnh Ngôn Khánh lắc đầu đẩy cổng tre rồi về phòng.
Tiểu Tám vội vàng về điền trang, chỉ thấy ở trong đám rừng thưa có hai người đang chờ đợi.
- Tiểu Tám, sự tình có làm tốt không?
Nam tử nói chuyện chính là quản sự của điền trang, tỷ phu của tiểu Tám.
Ở bên cạnh hắn là một thanh niên, chính là con của Thôi Đạo Lâm, Thôi Sinh.
Tiểu Tám sắc mặt đỏ rừng run giọng nói:
- Đã làm tốt rồi.
- Đồ vật đó để ở đâu.
- Để ở trên kệ của Trịnh Ngôn Khánh, thứ hai từ dưới đếm lên.
Khuôn mặt của Thôi Sinh nở ra một nụ cười tươi rói.
Hắn liên tục gật đầu:
- Lữ quản sự, làm tốt lắm... hắc hắc chuyện này thành công Lữ quản sự sẽ trở thành quản gia của điền trang, chúc mừng chúc mừng.
- Toàn bộ là nhờ Thôi quản gia chỉ dẫn, tiểu nhân xin nguyện vì Thôi quản gia làm khuyển mã.
Lữ quản sự khom người xuống, khuôn mặt nở ra nụ cười.
Hắn vốn là quản sự điền trang, điền trang trên dưới một trăm gia đình đều nhìn sắc mặt của hắn mà sống qua, nhưng từ khi Trịnh Thế An đến, địa vị của Lữ quản sự rõ ràng là bị hạ thấp, dù Trịnh Thế An không được Trịnh Nhân Cơ tín nhiệm nhưng vẫn là người đến từ An Viễn đường, cũng phân cao thấp, Lữ quản sự dĩ nhiên là kém hơn.
Liệu có thể xoay chuyển không, chính là xem lúc này.
Trong lòng Lữ quản sự thầm quyết định mà cười nói:
- Thôi thiếu gia, khi nào thì động thủ?
- Cái này thì ngươi không cần quan tâm, ta bảo làm gì thì làm đó, đừng để lộ ra ngoài.
- Tiểu nhân hiểu rõ, tiểu nhân hiểu rõ.
Thôi Sinh lộ ra bộ dạng kiêu căng mà nói:
- Đã như vậy thì ta trở về báo tin, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được để lộ ra sơ hở.
Lữ quản sự cúi người khom lưng, tiễn Thôi Sinh rời đi.
Về phần Tiểu Tám hắn cũng không quan tâm, Tiểu Tám ở trong rừng đứng lại, trong lòng bất ổn, đợi hai người sau khi rời đi, hắn quay lại xem xét, lấy ra một bao bố, nhổ nước miếng rồi chạy khỏi rừng thưa.