Tinh Thần Châu Tác giả: Thiên Sầu
Chương 262: Yêu vương Ngao Lực
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu tầm
“Ta cũng không nghĩ tới ở tại Vân Thiên Phong trong Yêu Quỷ Vực có thể gặp được người nho nhã như vậy. Ta thật hoài nghi nơi đây không phải là Yêu Quỷ Vực.” Dược Thiên Sầu quan sát bốn phía, cười nói: ‘Phương viên mấy ngàn dặm nơi này có hai vị chủ tể, một chủ âm. một chủ dương. Các hạ có thể ở Vân Thiên Phong thản nhiên tự nhiên như vậy, chẳng lẽ là dương chủ chưởng quản nơi đây, Yêu Vương Ngao Lực phải khồng?”
Thần tình vốn thanh nhã của người kia đột nhiên hơi khựng lại, có chút ngạc nhiên quan sát Dược Thiên Sầu. nghi hoặc nói: “Ngươi là người phương nào, sao biết danh hào cùa ta?”
“Quỷ Tướng Quân Mông Duyên từng nhắc qua với ta.” Dược Thiên Sầu cười nói. Kỳ thực hắn suy đoán, tuy rằng biết nơi này có nhân vật là yêu vương, nhưng cũng không có nghe Mồng Duyên đề cập qua Ngao Lực. chỉ là sau đó có nghe Phí Đức Nam nói qua. mới biết được yêu vương nơi này tên là Ngao Lực, bất quá đã bị hắn đoán đúng.
“Đại ca từng đề cập về ta với ngươi?” Ngao Lực lần thứ hai quan sát hắn, hồ nghi nói: “Chẳng lẽ ngươi là Dược Thiên Sầu?”
“Chính là ta!” Dược Thiên sầu chậm rãi giơ lên Quỷ Vương lệnh bài ngăm đen trong tay, cười nói: “Xem ra Mông tướng quân cũng từng nhắc ta với ngươi.”
Ngao Lực nhìn thấy Quỷ Vương lệnh bài, nhất thời hết nghi ngờ. hai người nhìn nhau, đồng thời chắp tay nói: “Ngưỡng mộ đã lâu!”
Lời vừa nói ra, hai người đều hơi sửng sốt, lập tức cùng bật cười ha hả. Đám người Võ Tứ Hải thoáng kinh hãi, không nghĩ tới người này chính là yêu vương nơi đây, nhìn hai người cười nói, trái tim nhất thời buồng thả xuống tới. Dược Thiên Sầu quả nhiên không phải người thường.
Hai người vừa cười vừa bước tới gần, xem thần tình như có điểm quen biết nhau đã lâu. Dược Thiên Sầu lại quan sát Ngao Lực, tấm tắc tán thán: “Lời nói thật làm tiền bối mất hứng, nếu không biết thân phận tiền bối, bằng khí chất nho nhã lại phong độ của tiền bối, ai có thể biết tiền bối chính là yêu chủ nơi đây.”
Nghe vậy thần tình vui mừng của Ngao Lực có điểm khó có thể che giấu, tuy hắn là yêu tộc, nhưng luồn luồn xem trọng nhân sĩ nho nhã trong nhân loại, vì vậy lúc nào cũng mô phỏng theo sinh hoạt của họ. Lời này của Dược Thiên Sầu có thể nói là đã nói trúng tâm tình trong lòng hắn, trong lúc nhất thời hào cảm tăng nhiều, phất tay vỗ vai Dược Thiên Sầu, sang sàng cười nói: “Có gì cao hứng hay không, nếu ngươi là bằng hữu của Mông đại ca, cũng là bằng hữu của ta, có gì thì cứ nói.”
Kỳ thực Dược Thiên Sầu vừa nhìn thấy hắn đã cảm thấy kỳ quái, đường đường một yêu vương hóa thành hình người cũng không kỳ quái, nhưng vì sao lại trang phục y như mấy thư sinh mọt sách hủ lậu, nếu như đầu óc không phải có chuyện, chính là hắn có ham mê sở thích như vậy. Vì vậy thử vỗ mông ngựa một cái, quả nhiên cú vỗ mông ngựa làm đối phương rất thoải mái.
“Ai! Tất cà những phẩm cấp chỉ có đọc sách cao.” Dược Thiên Sầu quan sát bàn thân lắc đầu thở dài nói: “Thấy phong thái tiền bối, thực sự làm ta tự ti mặc cảm.”
Vạn bàn giai hạ phẩm duy hữu độc thư cao? Ngao Lực lẩm bẩm trong miệng vài lần, nhất thời ánh mắt sáng lên, thấy Dược Thiên Sầu lộ ra hình dạng xấu hổ, lập tức vỗ vai hắn cười nói: “Ai! Dược lão đệ hà tất như vậy, thư sinh chi đạo chẳng qua chỉ là sở thích cá nhân ta mà thôi, không đáng nhắc tới, thật sự là không đáng nhắc tới.”
Dược Thiên Sầu vỗ mông ngựa không lưu chút vết tích. Ngao Lực nhất thời hưng phấn tinh thần, vẻ mặt thần thái phi dương, dáng vẻ này làm gì giống an ủi người mà rõ ràng là đả kích người. Bất quá nhìn ra được, Ngao Lực xác thực vui vẻ, mới nói chuyện mấy câu. đă xưng hô Dược Thiên Sầu biến thành “Dược lão đệ”.
Nếu như bị Mông Duyên nghe được Ngao Lực tự nói mình là thư sinh chi đạo gì đó. chắc chắc trợn tròn mắt há hốc, nhớ lại năm xưa Mông Duyên từng thuận miệng nói qua một câu như vậy. thiếu chút nữa Ngao Lực đã trở mặt ngay tại chỗ với hắn hôm nay không ngờ lại tự hạ mình nói ra lời như vậy.
Bốn gã kiệu phu đứng cách đó không xa, vẽ mặt cũng thật khó tin, bọn họ làm sao từng nghe qua Ngao Lực tự hạ mình đến như thế, câu nói đó chính là cấm kỵ của Ngao Lực. đừng nói là chính mình nói ra, người khác nhắc cũng không dám nhắc tới. Bốn người đều sùng bái nhìn Dược Thiên Sầu.
Bốn người Vổ Tứ Hải không hiểu sâu cạn, thấy Yêu Vương Ngao Lực xưng huynh gọi đệ với Dược Thiên sầu, chỉ có thể cảm thán Dược Thiên Sầu thần thông quảng đại, nhân mạch rộng rãi, dù là tại Yêu Quỷ Vực cũng có thể thẳng đường, trong lòng rốt cục hoàn toàn buông xuống.
“Lão đệ nên khởi lên tinh thần, chúng ta lần đầu gặp mặt không nên ủ rũ như vậy.” Ngao Lực thấy hắn còn có chút rầu rĩ không vui, lần thứ hai an ủi nói: “Ngu Cơ tẩu tử khen ngươi không dứt miệng a! Nói ngươi tài hoa hơn người dù là ta cũng còn kém hơn. nguyên bản ta còn không phục, nhưng sau khi nghe qua khúc ca Yêu Giang Sơn Càng Yêu Mỹ Nhân, ca ca thật sự tâm phục khẩu phục rồi.”
Nói đã đến mức này. còn tiếp tục giả vờ thì có vẻ quá mức làm kiêu. Dược Thiên Sầu ho khan hai tiếng, lúng túng nói: “Sáng tác ca khúc bất quá chi là dâm kỹ tinh xảo. sao so được với phong nhã cũa Ngao đại ca, không đề cập tới cũng được.” Hắn cũng đập rắn thuận đường, gọi luôn “Ngao đại ca”.
Ngao Lực cười ha ha nói: “Tốt. khồng đề cập tới, tới đây thì dừng.” Nói xong liếc mắt nhìn bốn người Võ Tứ Hải. hỏi: “Lần này lão đệ tới Yêu Quỳ Vực có gì phải làm sao?”
Thần tình Dược Thiên Sầu nghiêm túc nói: “Lần này đến xác thực có việc, đang muốn đi Âm Phong Cốc tìm Mông tướng quân hỗ trợ.”
“Ha ha, ngươi ta vừa gặp đă quen, đă như vậy, ta cùng ngươi đi Âm Phong Cốc, vừa lúc tìm Mông đại ca uống rượu.” Dứt lời, Ngao Lực hướng bốn người phía sau phất tay nói: “Các ngươi về trước đi.”
Bốn gã tráng hán khom ngươi lĩnh mệnh, nâng nhuyễn kiệu màu xanh lược lên khoảng không bay đi. Dược Thiên Sầu cười nói: “Vừa vặn còn chưa đi qua Âm Phong Cốc, không biết đường, có thể đi theo phía sau Ngao đại ca. thật ra cũng giảm không ít phiền phức.”
“Lão đệ! Khách khí.” Ngao Lực vỗ vai hắn. phiêu nhiên bay lên không trung, đưa tay chỉ hướng nam nói: “Đi thôi!”
Dược Thiên Sầu nhìn bốn người Võ Tứ Hải ỷ bảo đuổi theo, một thanh trường kiếm bắn ra lại nâng hắn lên bay theo Ngao Lực. Bốn người Võ Tứ Hải có tu vi Độ Kiếp kỳ, tự nhiên không cần ngự kiếm, không xa không gằn đi theo phía sau Dược Thiên Sầu. Sáu người ngự khoảng không bay đi, xuyên phá mây đen rậm rạp, tiến nhập vào trong khu vực Yêu Quỷ Vực âm trầm kinh khủng phi hành.
Ngao Lực phi hành bên cạnh Dược Thiên Sầu, hai người dọc theo đường đi vừa cười vừa nói, về phần bốn người đi theo phía sau, Ngao Lực cũng không nhìn tới, cũng lười hỏi họ là ai, yêu vương cũng có ngạo khí của yêu vương. Bốn người Võ Tứ Hải cũng không dám tùy ý xen mồm, uy danh yêu vương tạo thành áp lực cực lớn cho bọn họ.
Võ Tứ Hải bọn họ lần đầu tiên thâm nhập Yêu Quỷ Vực. liên tục đánh giá bốn phía, chi thấy thường xuyên có đủ loại yêu quái thường lui tới, đều dùng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm mấy người, nhưng vừa nhìn thấy Ngao Lực bay phía trước, đều cuống quýt thối lui. có yêu quái không kịp lui, liền quỳ xuống triều bái. Những nơi Ngao Lực đi tới. đủ loại tiếng kêu quái dị đều câm như hến, không dám tạo ra một chút động tĩnh, bốn người kinh hãi. uy danh yêu vương quả nhiên không phải tầm thường.
Ngao Lực cùng bốn người đều phi hành theo tốc độ của Dược Thiên Sầu. vừa đi đến Âm Phong Cốc thì sắc trời đã tối, may là Dược Thiên sầu biết cách nói chuyện, làm Ngao Lực gặp hắn chỉ hận gặp quá muộn, bằng không sao hắn có thể kiên trì bay chậm rãi như vậy với Dược Thiên sầu. Mấy người Võ Tứ Hải tự nhiên lại càng không có ý kiến.
Last edited by Hina; 08-03-2012 at 03:26 PM.
Đã có 81 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ansu16
Tinh Thần Châu Tác giả: Thiên Sầu
Chương 263: Cung điện Quỷ Vương
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu tầm
Một tòa núi lớn kéo dài hơn mười dậm. giống như bị lợi khí của thần linh hung hăng bổ ra vài lần. mở ra từng đạo lỗ hổng. Từng đợt thanh âm thê lương như gào khóc thảm thiết vang lên bên tai không dứt, âm vụ dày đặc bao phủ một tòa núi lớn hơn mười dặm, một chút âm lân ma trơi phiêu đãng chung quanh, âm phong không ngừng từ trong những khe núi tràn ra. Đây là Âm Phong Cốc nơi ở của Quỷ Tướng Quân Mông Duyên.
Mấy người còn chưa tới gần, liền bị quỷ khí um tùm trong sơn cốc vọt tới làm cho có cảm giác hít thở không thông, âm phong thê lương như đao lạnh cắt xương, dù chưa đả thương người nhưng phảng phất có thể xâm nhập vào da thịt xương cốt, ôn độ quanh thân cũng như hạ thấp xuống thành hầm băng, làm người cực sợ. Tâm thần cũng trở nên phiêu hốt bất định, phảng phất như không cẩn thận liền có thể bị thổi bay đi. Tu vi của Dược Thiên Sầu thấp nhất, vùng lông mày cau chặt lại, Âm Phong Cốc này còn chưa tới gần đã lợi hại như vậy, đến gần rồi còn không lấy mất mạng nhỏ của lão tử.
Ngao Lực vẫn thản nhiên tự nhiên, một là tu vi hắn cao, hai là hắn vô cùng quen thuộc nơi đây. Quan sát mấy người, hắn nhìn Dược Thiên Sầu cười nói: “Nơi đây nếu là con người đi tới, âm phong có thể đem hồn phách thổi ra bên ngoài cơ thể. biến thành cái xác biết đi. Bất quá đối với ngươi hẳn là không có vấn đề. chỉ cần ổn định tâm thần, những cảm giác dị thường khác đều chỉ là ảo giác do âm khí ngưng trọng sảnh sinh ra mà thôi, khồng cần để ý nó. Nhưng âm phong nhiều ít có chút lực phá hoại, cần vận công chống đỡ.”
Nghe vậy Dược Thiên Sầu thờ phào nhẹ nhõm, nguyên lai làm cho tâm thần lắc lư sợ hãi chỉ là ảo giác, lập tức liền thảnh thơi ổn định tâm thần. Đương nhiên, câu nói này không chỉ một mình hắn nghe được, mấy người Võ Tứ Hải sắc mặt đang kinh hãi lúc này cũng ổn định trở lại.
Mấy người đón lấy âm phong đi tới. Ngao Lực vừa bay vừa cười nói: “Có người nói Âm Phong Cốc là địa phương âm khí ngưng trọng nhất của toàn bộ Yêu Quỷ Vực, ngày trước chúng quý vương vì muốn tranh đoạt nơi đây. Mông đại ca suất lĩnh đại quân lực áp quần hùng, lúc này mới ngồi vững nơi bào địa này.”
“Không phải nói Cửu Ư Minh Động mới là địa phương âm khí thịnh vượng nhất hay sao?” Dược Thiên Sầu hỏi.
Ngao Lực lắc đầu cười nói: “Nói tới u Minh Động bát cấp ở tại Yêu Quỷ Vực cũng khồng tính là gì, then chốt là Cửu u Minh Động thật rất thưa thớt. Ngươi cho rằng ngày xưa Mông đại ca tranh đoạt nơi đây là vì sao? Chính là bời vì bên dưới Âm Phong Cốc có tòa Cừu u Minh Động hiếm thấy, bằng không ngày xưa Âm Phong Cốc cũng không tới mức bị quần hùng tranh đoạt.”
Nơi này có Cửu u Minh Động? Tâm trạng Dược Thiên sầu vui vẻ. con mắt chiếu sáng hướng trong cốc nhìn vào. Mấy người Võ Tứ Hải nghe được Cửu u Minh Động trong truyền thuyết, cũng nhìn nhau, dù lần này đến không có thu hoạch, nhưng biết được có địa phương như vậy, trở lại cũng có thể có một đoạn ghi chép vào trong tộc sách.
Sáu người bay đến trước cốc hạ xuống, một con đường bị âm vụ che phủ không nhìn rõ hướng vào khe sâu, Ngao Lực hướng trong cốc lớn tiếng nói: “Đại ca. đại tẩu, các ngươi xem ta đưa ai tới cho các ngươi đây?”
Thanh âm quanh quẩn trong cốc, không bao lâu, thanh âm Mông Duyên từ bên trong cốc truyền ra: “Nga! Là có quý khách đã tới sao? Đón khách!”
Thanh âm “đón khách” hiển nhiên là mệnh lệnh, sau khi dứt lời, âm vụ dày đặc nơi miệng cốc chợt bốc lên cuồn cuộn, thanh âm nặng nề qua đi, sương mù liền tách ra hiện ra một con đường đi vào trong cốc. Một đám nhân mã lao ra, cờ xí phấp phới chia ra hai bên. một gã tướng lĩnh phóng ngựa bay ra, hướng Ngao Lực ôm quyền hành lễ nói: “Gặp qua Ngao vương!”
Tướng lĩnh hướng quỷ khách quan sát vài lần. thấy Dược Thiên Sầu liền giật mình nói: “Dược tiên sinh, là ngươi?”
Tướng lĩnh kia cũng không phải ai khác, chính là người giống Trương Phi, Dược Thiên Sầu cười chắp tay nói: “Lần trước được tướng quân đưa tiễn, lần nữa xin cảm tạ.”
“Đều là người quen thì tốt rồi! Đừng dong dài nữa. có chuyện đi vào nói.” Ngao Lực vỗ tay cười nói. Bốn người Võ Tứ Hải trao đổi ánh mắt. lần thứ hai lại được thuyết phục bởi nhân duyên rộng rãi của Dược Thiên Sầu, người này vô luận là người, yêu hay quỷ, đều có lui tới. đối với bọn họ mà nói có điểm không thể tin tường.
“Ngao vương nói đúng.” Tướng lĩnh giống Trương Phi giục ngựa tránh đường, vung bàn tay nói: “Thỉnh Ngao vương, thỉnh Dược tiên sinh.” Lại liếc mắt nhìn bốn người Võ Tứ Hải: “Thỉnh chư vị.”
“Đại ca. chuẩn bị rượu ngon cho ta đi.” Ngao Lực vừa đi vừa cao giọng hướng trong cốc cười ha ha nói, Dược Thiên Sầu cười hì hì đuổi theo.
Bốn lão gia kia có vẻ có chút câu nệ, đối với bọn họ mà nói, trước đây chưa từng nghĩ tới có thể thâm nhập Yêu Quỷ Vực, càng không nghĩ tới có thể được Quỷ Tướng Quân trong lời đồn đón chào như quỷ khách. Chỉ bằng kinh lịch lần này, toàn bộ tu chân giới có thể tìm được mấy người, trở lại ghi chép vào tộc sách, cũng đủ làm cho hậu thế tôn sùng ước ao. Nghĩ tới đây, bốn người mơ hồ có chút hưng phấn, rốt cục cũng không còn câu nệ. theo sát phía sau Dược Thiên Sầu.
Địa thế bên trong sơn cốc dốc xuống dưới, hai bên trải đầy huỳnh thạch chiếu sáng, đại khái đi vào sâu hơn trăm thước, trước mắt liền rộng mở sáng sủa. Ở trước mặt có một tấm bia bằng đá đứng sừng sững, hai bên điêu khắc hai hình nô phó thật lớn đang quỳ. hai tay đờ lấy chậu than trên đầu. liệt hòa thiêu đốt hừng hực.
Phía sau tấm bia lớn là một sân rộng ngầm thật lớn. hai bên quỷ binh đang đứng tay cầm vũ khí bắt chéo nhau, hình thành một con đường, đầu cùng là cửa lớn một tòa cung điện. Cả tòa cung điện rường cột chạm trồ. vừa nhìn là biết trực tiếp điêu khắc từ trong vách đá. khí thế phi phàm, trong hồn ám lại hòa lẫn âm khí um tùm. Thiếu đi loại khí thế sôi động của cung điện ngoài thế tục.
Ngao Lực giống như đi vào nhà mình, đi nhanh về hướng cung điện. Dược Thiên Sầu đi theo phía sau mắt nhìn xung quanh, xem xét sự xa hoa của tòa cung điện ngầm. Bốn lão già kia cũng đồng dạng như thế.
Mấy người bước lên bậc thang của cung điện, từng bước đi lên tới cửa điện. Dược Thiên Sầu có chút ồ cùng kinh ngạc phát hiện, ở ngay cửa điện có tấm biển, theo lý thuyết, mặt trên phải khắc chữ gì đó. nhưng tấm biển lại sạch bóng trơn nhẵn, không có chữ nào. thật làm người thấy có chút quái dị.
Đi vào trong đại điện, bên trong lại trang trí khồng giống như những cung điện bình thường, nhưng ờ khắp nơi đều bài biện ra khí tức hồn hậu phong cách cổ xưa tang thương, chi có hai chữ để hình dung - đại khí!
Ở vương tọa cao cao tại thượng ngay giữa, một gã tướng quân kim giáp trên thân, thân thể hùng tráng uy phong lẫm lẫm. hai tay chống trường kiếm mắt lạnh đánh giá mọi người, tạo cho người đến gằn một loại cảm giác như từ trên cao bao quát nhìn xuống dưới. Ở bên cạnh hắn còn có một nữ tử kiều mị đang cười nhìn mọi người.
Bốn người Võ Tứ Hải nhìn nhau, trong lòng lại chợt thấp thỏm, từ khí thế bễ nghễ thiên hạ của đối phương, còn có vị trí hắn đứng, không cằn phải nói người này nhất định là Quỷ Tướng Quân danh chấn tu chân giới.
Mấy người đi tới trước bậc thang bên dưới vương tọa thì dừng lại. Ngao Lực chỉ vào phía sau cười nói: “Đại ca. ngươi xem ta mang ai tới đây.”
Mồng Duyên tự nhiên đã sớm thấy được Dược Thiên sầu. chỉ hướng hắn gật đầu. ánh mắt trành về hướng bốn người Võ Tứ Hài vồ cùng sắc bén và băng lãnh. Một cồ sát khí đen đò từ trên người được bao phù kim giáp tràn ra quấn quýt, mang theo một cồ khí thế cường đại hướng bốn người uy áp tới. Bốn người Võ Tử Hài thất kinh, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Dược Thiên sầu. nhưng cũng khồng quên vận cồng chống lại.
Dược Thiên sầu nhất thời có điểm dở khóc dở cười, phỏng chừng tên Mông Duyên này lại muốn bày ra uy phong tướng quân của hắn. nhưng ngươi cũng không chịụ hỏi thăm rõ ràng bốn người này là ai, lại dám ờ ngay trước mặt bọn họ bãi khốc, để cho ngươi biết người sau lưng bốn người này là ai thì ta xem ngươi làm sao còn ra oai. Nhưng người do hắn mang đến. dù sao hắn cũng không thể đứng một bên xem náo nhiệt, lúc này đứng chắn ngang trước mặt bốn người xua tay cười khổ nói: “Tướng quân tạm thời dừng tay.”
Last edited by Hina; 08-03-2012 at 03:27 PM.
Đã có 79 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ansu16
Sát khí màu đỏ đen dữ tợn bất an đứng phía trên Dược Thiên Sầu, mở thế tiến công, lộ ra hình dạng như muốn ập tới, Mộng Duyên nhìn chằm chằm phía dưới trầm giọng nói: “Quỳ Vương đại điện của bổn tướng quân đâu phải nơi người ngoài có thể tùy tiện đi vào. Dược tiên sinh tránh ra, chớ để bị thương hòa khí giữa chúng ta.”
Đă cấp mặt mũi mà còn không biết xấu hổ! sắc mặt Dược Thiên Sầu trầm xuống, chỉ thấy Ngu Cơ còn đang cười dài không nói, mà Ngao Lực lại quay đầu nhìn qua một bên, lộ ra hình dạng như nhìn không thấy thì không liên quan đến ta.
Kỳ thực cũng không phải Quỷ Tướng Quân Mông Duyên cố ý bày uy phong của chính mình, mà những yêu quỷ bị nhốt trong Yêu Quỷ Vực, trong ngực cực đoan bắt bình hành, bọn họ không ra ngoài được, lại không cho người ngoài tùy ý tiến vào Yêu Quỷ Vực, dù là không giết cũng không cho gương mặt hòa nhã đế nhìn xem. Nhưng Dược Thiên Sầu làm sao có thể để cho hắn động thủ đối với bốn người Võ Tứ Hải, ném đi cà vạn lý do, chỉ bằng bọn họ là hậu nhân cùa Tất Trường Xuân, nói không chừng sau đó còn có sự bang trợ đối với mình, như vậy cũng đủ cho mình đến bảo vệ bọn họ.
“Hắc hắc! Rất tốt, tướng quân chuẩn bị xử trí bọn họ như thế nào.” Dược Thiên Sầu cười lạnh nói.
“Nếu đổi lại là người khác thì giết không tha! Nhưng nếu là bằng hữu của tiên sinh, mặt mũi bồn tướng quân còn phải cắp cho.” Mông Duyên nhìn chằm chằm bốn người không chút biểu tình nói: “Nhìn thấy bổn tướng quân còn không mau mau quỳ xuống, nếu chậm trễ coi chừng đầu không giữ được.”
Nghe vậy bốn người vừa sợ vừa khủng, nhưng bọn họ là tộc trưởng tứ đại gia tộc tu chân giới, chết tuy rằng đáng sợ, nhưng mặt mũi làm sao vứt bỏ không cằn? Muốn bọn họ quỳ xuống hoàn toàn khồng thể nào, bọn họ có sự kiêu ngạo của chính mình, chuyện bôi nhọ tổ tiên, bọn họ có chết cũng khộng làm được.
Đồng thời trong bốn người, Tất Thủ Chế bước ra một bước trầm giọng nói: “Quỷ Tướng Quân, nếu ngươi khồng chào đón, chúng ta đi là được, dựa vào cái gì muốn chúng ta quỳ xuống. Hừ! Chúng ta đi.” Câu cuối cùng là nói với ba người Võ Tứ Hải. lúc này bốn người quay đầu lại muốn đi, bởi vậy nhìn ra, Tất Thủ Chế mới là người làm chủ trong bốn người.
“Lớn mật!” Ngao Lực quay đầu lại quát to, tinh mang trong hai mắt lóe ra. Mông Duyên khặc khặc cười nói: “Dược tiên sinh, đều không phải bổn tướng quân không cho ngươi mặt mũi. mà là những bằng hữu này của ngươi không cho ta mặt mũi. vậy đừng trách ta khồng khách khí.” Dứt lại sát khí màu đỏ đen làm như bốc lên. sắp phóng qua đầu Dược Thiên Sầu. đánh úp về phía bốn người.
“Mông Duyên muốn chết!” Dược Thiên sầu chợt quát một tiếng, trong bàn tay phóng xuất ra một mảnh liệt hỏa mãnh liệt cuộn trào yêu dị, bật người cách trở hướng đi của luồng sát khí trên khồng trung. Ôn độ trong đại điện đột nhiên tăng cao đến dọa người, ba người Ngao Lực lập tức cảm giác được liệt hỏa Dược Thiên Sầu phóng ra không tầm thường, tuyệt đối không phải là liệt hỏa phổ thông. bằng không không có ôn độ cao như vậy.
Liệt hỏa này tựa hồ đã thoát ly phạm trù liệt hỏa phổ thông. mang theo sự chí dương cương mãnh không chỗ nào không xuyên qua. Mông Duyên và Ngu Cơ thân là quỷ tu bị hỏa quang chiếu trúng, bật người liền cảm giác cả người khó chịu, giống như bại lộ thân thể dưới ánh nắng chói chang. Nhưng tu vi của Mông Duyên, Dược Thiên Sầu làm sao có thể so sánh, nghe được câu nói càn cùa Dược Thiên Sầu. vùng lông mày của Mông Duyên cau lại, xoang mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, đoàn sát khí “hô” một tiếng tràn tới, như muốn đập chết liệt diễm kia.
Nhưng hắn lại quên cách nói trên đời này sẽ có một vật khắc một vật. hắn là quỷ tu. sát khí phóng ra mặc dù ác độc, nhưng cũng là vật chí âm, mà Dược Thiên Sầu phóng xuất liệt hỏa lại tiếp cận chí dương, tự nhiên vừa vặn khắc chế được sát khí của hắn. Sát khí kia vừa đụng tới liệt hòa liền tiêu tán vô tung vô ảnh.
Dược Thiên Sầu có chút tức giận, hắn từng nói trước mặt Võ Tứ Hải khi còn ở Võ gia. có quan hệ tốt thế nào với Quỷ Tướng Quân, không nghĩ tới mang bọn họ đến đây, Quỳ Tướng Quân lại trực tiếp động thủ, quả thực là quét mặt mũi hắn.
Mắt thấy liệt hòa do mình phóng xuất có thể khắc chế sát khí, lúc này mở ra năm ngón tay, vô hạn liệt hòa dâng ra, ỡ trong đại điện cấp tốc đem sát khí vo lại thành hình tròn. Cà người Mông Duyên chấn động, lập tức cảm giác thần thức cùng sát khí của mình mất đi liên hệ. trong lòng cả kinh, liệt hỏa thật là lợi hại!
Đám người Tất Thủ Chế thấy Dược Thiên Sầu và Quỷ Tướng Quân đă giao phong, trao đổi ánh mắt. bật người lắc mình tiến về phía sau Dược Thiên Sầu, cầm kiếm chuẩn bị tùy thời hỗ trợ động thủ. Bọn họ cũng biết, nếu như Dược Thiên Sầu xảy ra chuyện, thì bọn họ không còn khả năng đi ra Âm Phong Cốc.
Chỉ là chuyện trong nháy mắt, liệt diễm bao vây sát khí không có sức chống lại, đào mắt đă bị hóa giải sạch sẽ trong đại điện đỏ bừng chói mắt, liệt diễm dung họp cùng một chỗ sáng rực như mặt trời có vẻ dị thường đồ sộ. như đồng hồ cát bị đảo ngược, sưu sư hóa thành dây lửa, hấp trở về bàn tay Dược Thiên sầu.
Liệt hòa không còn, lúc này cỗ khí chí dương khiến tim Mồng Duyên và Ngu Cơ đập mạnh mới tiêu mất. Cả hai phu thê cùng Ngao Lực đều đánh giá Dược Thiên Sầu, cho tới bây giờ ba người chưa từng nhìn thấy qua pháp quyết như vậy.
“Nghĩ không ra Dược tiên sinh vẫn thật là chân nhân bất lộ tướng, nhưng thật ra bổn tướng quân đã xem nhẹ tiên sinh.” Mông Duyên lại dùng ánh mắt xem kỹ nhìn lại Dược Thiên Sầu. tiện tay mờ ra áo khoác màu huyết hồng, cởi ra dây đeo kim giáp trước ngực, túm áo khoác xuống, kể cả trường kiếm trong tay ném qua tay Ngu Cơ. quát: “Bổn tướng quân muốn nhìn xem Dược tiên sinh còn có bàn lĩnh gì.”
“Ta sợ ngươi sao!” Dược Thiên sầu quát to. “oanh” một tiếng một đoàn liệt hỏa đột nhiên từ trong cơ thể xuất ra, bao phủ cả người hắn trong lửa đỏ, giống như hỏa thần, khí thế không kém Mông Duyên chút nào, trái lại còn tăng thêm vài phần. Dược Thiên Sầu trong lửa đò bồng nhiên xoay người lại nhìn Tất Thủ Chế bốn người cung kính ôm quyền hành lễ: “Tất tiền bối, còn mời lui ra ngoài điện trước, vãn bối phải thả ra uy lực của Tinh Diễm.”
Bốn người nhìn nhau. Tất Thủ Chế gật đầu nói: “Chính ngươi cẩn thận.” Mà Ngao Lực cùng vợ chồng Mông Duyên vừa nghe được chữ “Tất”, thằn tình đều ngẩn ra, giảng không ra là vị đạo gì.
Dược Thiên Sầu lưu ý nhìn thấy, thật buồn cười, những người này sợ Tất Trường Xuân sợ đến thành bản năng, chỉ nghe một cái họ đă biến thành như vậy, nếu như biết được Tất Thủ Chế là hậu bối của Tất Trường Xuân, còn không biết sẽ biến thành dạng gì. Sự tình tuy rằng có thể đơn giản giải quyết, nhưng phải cho người ta nhìn chính bản lĩnh của mình, miễn cho người ta còn tưởng rằng mình sợ hắn. mặt mũi không phải do người khác cấp. mà do chính mình tìm tới.
Hỏa diễm yêu dị bám vào trên người Dược Thiên Sầu bắt đầu xuất hiện ba động kịch liệt, mặc dù không thấy hỏa thế tăng trường, nhưng ồn độ trong đại điện lập tức tăng lên cấp tốc. phảng phất như trong phòng đang bị hút đi không khí. Ngao Lực đứng gần Dược Thiên Sầu cả kinh, bằng tu vi Độ Kiếp hậu kỳ của mình lại không chống cự được nhiệt độ cao như vậy. đây đến tột cùng là loại lửa gì, không ngờ lại lợi hại như thế. Ngao Lực không chút phàn ứng thối lui ra xa.
Đáy lòng Dược Thiên Sầu cười nhạt, lần này phỏng chừng cũng không cần đánh nữa. không bằng vào điều gì khác, chỉ bằng vào việc mấy lão yêu quái này sợ họ “Tất” kia. Nhưng hắn lại chậm rãi đem hỏa nguyên tố chỉ còn lại không nhiều trong cơ thể phóng xuất ra ngoài, đem ôn độ trong đại điện đây lên tới cực hạn. Không vì điều gì khác, chính là muốn cho bọn họ biết mình lợi hại.
Ôn độ trong điện đã cao tới mức làm ba người khó có thể tin. nhưng vẫn còn đang lên cao. Không khí hô hấp đă mất hết toàn bộ, không khí bên ngoài tràn vào đều bị hỏa diễm của Dược Thiên Sầu tập trung, cổ vũ ôn độ tăng lên cao. Những dụng cụ bằng sắt thép đặt trong đại điện để trang trí cũng đã không chút tiếng động hóa thành dịch thể chảy ra. nơi nơi vang lên tiếng đại hỏa thiêu đốt xèo xèo, may là cả tòa đại điện đều là tảng đá điêu khắc mà thành, bằng không hậu quả khó có thế tưởng tượng.
Nội tâm Mông Duyên và Ngu Cơ có chút kinh hoảng lên, hiện tại hai người mới hiểu được, liệt hỏa của Dược Thiên sầu tựa hồ có thể khắc chế bọn họ, hai người chống lại ôn độ lên cao kịch liệt thì âm nguyên trong cơ thể lại đang nhanh chóng biến mắt. Ngu Cơ miễn cường ổn định tâm thần, cằm áo khoác và thanh kiếm nhét trờ vào trong tay Mông Duyên, gắt giọng: “Tướng quân, ngài xem ngào nháo như vậy, có đùa giỡn gì không đùa giỡn. lại đem ra vui đùa kiểu này. ngài xem đã chọc giận Dược tiên sinh đây.”
Last edited by Hina; 08-03-2012 at 03:28 PM.
Đã có 73 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ansu16
Tinh Thần Châu Tác giả: Thiên Sầu
Chương 265: Tổ tiên tên Trường Xuân
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu tầm
Nói nam nhân mình xong, Ngu Cơ lại chuyển hướng Dược Thiên Sầu cười nói: “Tiên sinh không cần tức giận, tướng quân chi là đùa giỡn. ngàn vạn lần không nên để trong lòng.”
Đùa giỡn? Dược Thiên Sầu biết nữ nhân này lại đi ra hòa giải, nữ nhân này am hiểu nhất là cách này, hẳn cũng không vạch trần, bởi vì hỏa nguyên tố trong cơ thể hắn cũng không còn nhiều lắm, nhiệt độ cao như vậy cũng không kiên trì được thời gian dài, còn tiếp tục kéo dài tất nhiên sẽ bị lộ. Hiện tại hắn có chút hối hận, trước khi tới đây không về Ô Thác Châu bổ sung đủ hỏa nguyên tố, nhưng lúc trước cũng do mình lo lắng ảnh hường ôn độ địa hỏa trong địa bàn của mình hay sao, bên ngoài lại không tìm được địa phương có thể hấp thu hỏa nguyên tố.
Huống chi chính hắn cũng biết, nếu thật muốn đánh, chính mình căn bàn không phải đối thủ của Mông Duyên, người ta tùy tiện nhật lên một hòn đá dưới mặt đất cũng có thể ném chết chính mình. Tu vi hai bên cách nhau quá xa. hơn nữa bên cạnh còn có một Yêu Vương Ngao Lực thân như huynh đệ. Sỡ dĩ Ngu Cơ đi ra hòa giải, bất quá là vì nghe được mình gọi Tất Thù Chế là “Tất tiền bối”, còn có nguyên nhân nào khác nữa không thì hắn cũng không biết.
Đã có bậc thang bước xuống. Dược Thiên sầu cũng sẽ không tiếp tục phùng má già làm người mập, ôn độ quanh thân cấp tốc giảm xuống, liệt hỏa hồng lượng yêu dị cũng ẩn vào trong cơ thể. Độ nóng trong đại điện cũng bị vài trận âm phong bên ngoài thổi vào, rất nhanh lại khôi phục vẻ sâm lạnh, chỉ là trong điện không còn tìm được dụng cụ sắt thép nào còn hoàn hảo mà thôi- tất cà đều đă tan chảy trên mặt đất.
Hành động của Dược Thiên Sầu không thể nghi ngờ cho thấy đã tin lời Ngu Cơ nói. nhưng hắn nói lầm bằm: “Ta tức giận hay không không sao, nếu như chọc cho người khác tức giận, chỉ sợ các ngươi ngay cả cơ hội hối hận cũng không có.”
Vốn trong lòng đang bồn chồn, ba người nghe nói như thế nhất thời cảm thấy có chút không ổn, âm thầm trao đổi ánh mắt. Mông Duyên cũng là người có thể nhẫn nhịn, cười ha hả nói: “Tiên sinh chẳng lẽ thực sự tức giận? Ngươi và ta quen biết một hồi, còn không đến nỗi chỉ là một cử chi vui đùa thì trở mặt chứ?”
“Tự nhiên sẽ không!” Trong lòng Dược Thiên Sầu hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn mỉm cười. Dù sao trở mặt đối với hắn cũng không có chỗ tốt, có một số việc còn cần đối phương hỗ trợ. lui lại mà nói. bây giờ còn chưa phải thời gian trở mặt.
Mấy người Tất Thủ Chế thấy hỏa thế trong đại điện đã tắt, lại lần nữa trở lại sau lưng Dược Thiên Sầu, cảnh giác nhìn ba người Quỷ Tướng Quân. Ngu Cơ nhẹ nhàng bước xuống bậc thang, đi tới bên người Dược Thiên sầu. đồi mắt sáng lưu chuyển qua Tất Thù Chế. cười dài hỏi: “Tiên sinh mang đến bằng hữu. thế nào cũng không giới thiệu với ta và tướng quân.”
Dược Thiên sầu bao hàm thâm ỷ nhìn nàng cười cười, cũng không nhiều lời, xoay người nhìn bốn người giới thiệu: “Vị này chính là Ngu Cơ phu nhân cùa tướng quân Mông Duyên. Chuyện vừa rồi còn thỉnh bốn vị tiền bối đừng nên chú ý, ở đây không gặp được mặt trời thật sự rất buồn chán, vừa rồi chi là cử chỉ vui đùa cùa tướng quân Mông Duyên, ta đã không phải lần đầu tiên lĩnh giáo.”
Lại quay sang nhìn Ngu Cơ giới thiệu: “Bốn vị tiền bối chính là tộc trưởng tứ đại gia tộc Tất, Đàm. Kinh. Vổ của tu chân giới, tại hạ đưa bốn vị tiền bối tới đây bái phòng tướng quân chính là vị có việc xin tướng quân giúp đờ.”
Bốn người Tất Thù Chế mặc dù cảm giác có điểm không thích họp, nhưng Dược Thiên Sầu đã nói đến tình trạng này, bốn người đành hành lễ nói: “Gặp qua tướng quân và phu nhân.”
Ngu Cơ dịu dàng thi lễ với bốn người. Mông Duyên ở trên vương tọa vung tay lên nói: “Quen biết là bằng hữu. không cằn đa lễ.” Hai phu thê đối với ý châm chọc ngầm của Dược Thiên Sầu làm như nghe không hiểu.
“Chẳng hay lần này tiên sinh đến đây có chuyện gì cần bổn tướng quân tương trợ?” Mồng Duyên hỏi. Làm như chuyện vừa rồi cũng chưa từng phát sinh qua, may là những dụng cụ trang trí bị hủy hoại còn có thể làm chứng.
Mẹ nó! Quả nhiên đều là một đám lão thành tinh, ta xem các ngươi nghe xong lời ta nói còn có thể trấn tĩnh như vậy hay không. Dược Thiên sầu cười nói: “Năm người chúng ta muốn đến giải đất trung tâm trong Yêu Quỷ Vực, lại sợ đường xá gian nguy, muốn tìm tướng quân mượn đỡ chút nhân mã đưa tiễn, xem như bảo hộ an toàn.”
Mông Duyên, Ngu Cơ và Ngao Lực nhất thời sững sờ. một lúc lâu Mồng Duyên mới hồi phục lại tinh thần nói: “Việc này chĩ sợ là không giúp được tiên sinh. Đương nhiên, không phải bổn tướng quân không giúp tiên sinh, mà là từ đây đến giải đất trung tâm xa tới vạn dặm, đi ngang qua lãnh địa của yêu vương và quỷ vương cũng không ít hơn mười người, nếu như phái nhân mã của ta bảo hộ. chỉ sợ sẽ rước lấy phiền toái càng lớn hơn nữa. Được rồi, tiên sinh vì sao phải đến giải đất trung tâm. có thể nói cho bổn tướng quân?”
“Đương nhiên, đây cũng không phải là bí mật gì không thể gặp người, nói cho tướng quân cũng không sao.” Dược Thiên sầu chỉ chỉ bốn người Tất Thủ Chế. cười dài nói: “Tổ tiên Tất tiền bối không khéo lại ở ngay giải đất trung tâm của Yêu Quỷ Vực, lần này đến đây là vì lễ bái tổ tiên, không có chuyện gì khác.”
Lời này vừa nói ra, ba người Mông Duyên cũng không còn khả năng bảo trì bình tĩnh, trên mặt mang theo vẻ khẩn trương, thằn tình co quắp không ngớt, ánh mắt Mông Duyên nhìn về phía Dược Thiên Sầu càng thêm thương cảm, vẻ sợ hãi và ủy khuất trong đó khó có thể che giấu, phảng phất như đang nói: “Lão đệ. ngươi không phải là đang hãm hại ta. ngươi đừng nói cho ta biết ngươi không biết họ Tất đang ở trong giải đất trung tâm của Yêu Quỷ Vực là ai, nếu đã sớm biết, vì sao không nói sớm? Vì sao chờ ta động thủ rồi mới nói?”
Ánh mắt Dược Thiên Sầu chống lại hắn. đồng dạng cũng biểu đạt ra ngồn ngữ phong phú: “Lão huynh, không phải là ta không nói cho ngươi! Chúng ta vừa đến ngươi đã lập tức động thủ với người ta. còn muốn người ta quỳ xuống, lão đệ ta còn không ngăn được nha! May là ngươi đúng lúc thu tay, nếu không hậu quà thực sự rất nghiêm trọng.”
Thần tình Ngao Lực càng đủ màu sắc, phảng phất như không thể lập tức tát vào mặt mình, mình đang chơi thật vui vẻ, ăn no không việc gì làm, chạy tới đây xem náo nhiệt gì, đây không phải tự tìm phiền toái cho mình sao?
Mông Duyên gian nan nuốt nước bọt, nhìn Tất Thủ Chế khách khí nói: “Tất tiên sinh, không biết quỷ tồ tiên tên họ là gì?”
Mẹ nó! Thực sự là vương bát còn chưa chết tâm, còn ôm lòng tìm may mắn. Dược Thiên Sầu quay đầu lại, thấy Tất Thù Chế đang nhìn mình, hiển nhiên đang trưng cầu ý kiến của mình. Vì vậy hắn cười gật đầu nói: “Tiền bối không ngại cứ đem bức họa do tố tiên truyền xuống đem ra cho Mông tướng quân nhìn xem. nói không chừng bọn họ nhận thức quý tổ tiên, nguyện ý giúp chúng ta cũng không chừng.”
Tất Thủ Chế gật đầu. từ trong túi trữ vật lấy ra một bức cồ họa. cẩn cẩn thận thận hướng ba người Mồng Duyên mở ra. thằn tình trịnh trọng nói: “Tệ tổ tiên, tên Trường Xuân!”
Nghe được danh hào. thân thể ba yêu quỷ chợt nhoáng lên, lại tinh tế hướng bức họa quan sát, chỉ thấy trong bức tranh vẽ một lão giả hình dáng phiêu dật, mặc một thân tố bào, chắp tay đứng sừng sững trên vách núi, hơi nghiêng người nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời, cảm giác lão giả vô cùng xuất trần thoát tục cô lập ngạo thế.
Một yêu một quỷ do chính tay Tất Trường Xuân một tay bồi dưỡng thành yêu vương và quỷ vương, tự nhiên gặp qua Tất Trường Xuân, người trong bức tranh này không phải Tất Trường Xuân thì còn có ai, sắc mặt ba người đại biến. Mông Duyên vài bước từ trên vương tọa nhảy xuống tới. Ngu Cơ còn không dám tiếp tục giữ tư thái nữ nhi, cùng Ngao Lực ba người đồng loạt hướng bức họa Tất Trường Xuân phác thông quỳ xuống, dập đầu ba cái thật vang, sau đó cùng run rầy kêu lên nói: “Chẳng biết pháp tướng tiên sư giá lâm, không từ xa tiếp đón. vọng tiên sư thứ tội.”
Ba người nói xong cũng không dám ngẩng đầu lên. vẫn quỳ gối, lộ ra hình dạng như chờ xử lý. Dược Thiên Sầu thực sự bị chấn kinh, hay! Tất Trường Xuân này cũng quá ngưu bức đi thôi! Chỉ bày ra một bức họa liền có thể làm ba người này hoảng sợ thành như vậy, bởi vậy có thể thấy được Tất Trường Xuân ở tại Yêu Quỷ Vực là dạng gì tồn tại, con mẹ nó thật là khó thề tin, con mẹ nó thật là ngưu về tới nhà.
Bức họa của Tất Trường Xuân có uy lực khủng khiếp đến như thế. đây là chuyện mà Dược Thiên sầu nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới. hắn cũng mở to miệng đứng im ngây ngần cả người...
Last edited by Hina; 08-03-2012 at 04:48 PM.
Đã có 73 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gà Có Đẳng Cấp
Tinh Thần Châu Tác giả: Thiên Sầu
Chương 266: Cửu U tương xứng
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu tầm
Bốn người Tất Thù Chế đầu tiên bị cử động của ba người Mông Duyên làm hoảng sợ. sau đó là khiếp sợ, bọn họ cũng không phải ngu ngốc, tự nhiên hiểu được cử động quỳ xuống của ba người có ý nghĩa gì. Bốn người ngơ ngác nhìn nhau, cũng sững sờ nơi đó. Trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thứ nhất phản ứng chính là Dược Thiên Sầu thực sự không có gạt bọn họ, tổ tiên Tất Trường Xuân thực sự còn sống, không thể nghi ngờ tu vi của tổ tiên xác thực đã đạt tới Hóa Thần kỳ trong truyền thuyết.
Trong lúc nhất thời, bốn người lại có cảm giác nước mắt ngang dọc, hai mắt đẫm lệ mông lung. Bốn người thân là gia chủ tứ đại gia tộc, dùng thân phạm hiểm, tự mình đi tới Yêu Quỷ Vực hung hiểm không gì sánh được, quyết tâm này người ngoài khó mà tường tượng được.
Tử đại gia tộc vốn là một thể. phân chia bốn nhà gắn bó nương tựa. có thể có được địa vị như hôm nay. chính bời vì bốn nhà vẫn nâng đỡ tổ huấn do tổ tiên để lại. Nhưng mà địa phương có lợi ích thì sẽ có tranh đấu, hiện nay đă trôi qua hơn hai ngàn năm, mỗi nhà bề ngoài thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng nội bộ lại có mâu thuẫn càng lúc càng lớn. Nói trắng ra là vì quyền lực bốn nhà vẫn cầm giữ trong tay một mạch tương truyền, mà một mạch này là tuyệt đối trung kiên giữ vững tổ huấn, thủy chung ủng hộ giữ vững tổ huấn. Chính bởi vì điều này. một nhà có loạn, ba nhà còn lại cộng đồng áp chế. dẫn đến những mạch đệ tử khác cùa bốn nhà khó có thể nhúng chàm quyền to.
Vì vậy người có dã tâm trong mỗi nhà đối với việc tuân theo tổ huấn rất không thoải mái, nghĩ đủ biện pháp muốn vứt bỏ tổ huấn, sự tình đã huyên náo càng ngày càng nóng này, vốn lẽ ra có thể sử dụng thủ đoạn thiết huyết áp chế, thế nhưng bọn họ cũng không phải như môn phái khác, mà là gia tộc. Một vốn một lời là cùng tộc nhân hành sử thủ đoạn thiết huyết sẽ sản sinh ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng, hao tổn quá lớn, tứ đại gia tộc sẽ tùy thời gặp phải nguy hiếm bị người khác nuốt hết.
Đúng lúc này, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên mang đến tin tức của Tất Trường Xuân, điều này đối với nhóm người Tất Thủ Chế mà nói là tin tức cực tốt, uy vọng của Tất Trường Xuân bên trong tứ đại gia tộc thì không cần phải nói. nếu như có thể thỉnh được Tất Trường Xuân trở lại. tất cả trắc trở đều sẽ giải quyết dễ dàng. Vì vậy mới có hành trình đến Yêu Quỷ Vực lần này.
Tuy nói nhóm người Tất Thủ Chế biết lão tổ tông lợi hại, nhưng không nghĩ tới lão tổ tông lại có thể có uy danh như vậy tại Yêu Quỷ Vực. Nhìn yêu vương và quỷ vương đang quỳ gối trước bức họa của lão tổ tông, bốn người đối với sự lợi hại cùa lão tổ tông lại càng có thêm nhận thức mới. Trong lòng họ kích động đến mức chân tay đã luống cuống.
Dược Thiên Sầu bị việc này làm kinh sợ khá lâu, nhưng cũng là người thứ nhất phục hồi lại tinh thằn, nhìn tới, thật không thể cứ bắt người ta quỳ mãi như vậy đi thôi! Vấn đề xảy ra tại bức họa, mặt mũi Tất Trường Xuân quá lớn, bức họa hắn còn ở đây người ta cũng không dám đứng lên.
Dược Thiên sầu ho khan hai tiếng, kéo kéo y phục Tất Thủ Chế, nhẹ giọng nói: “Được rồi. tiền bối nên thu hồi lại bức tranh đi.”
“Nga. nga!” Tất Thủ Chế bừng tỉnh hiểu ra, vội vã cẩn thận cuộn lại bức tranh, thả vào trong túi trữ vật, hiện tại hắn cũng hiểu được, bức họa của lão tổ tông là bảo bối a! Dược Thiên Sầu lắc đầu. nhìn ba người đang quỳ nói: “Tướng quân, bức họa đã thu, các ngươi đứng lên đi!”
Nghe vậy. ba người ngẩng đầu. chậm rãi đứng lên. cùng nhau hướng Tất Thủ Chế cúc cung thật sâu, làm Tất Thù Chế phải liên tục đáp lễ. Ban đầu còn đòi chém đòi giết bọn họ, đại danh Quỷ Tướng Quân quả nhiên không phải thổi phồng, hiện tại lại dùng lễ tương đãi, mức chênh lệch chẳng khác nào như lòng sông với mặt biển, thực sự quá lớn. Tất Thủ Chế còn thật sự chưa quen.
Khí phách tướng quân trên mặt Mông Duyên toàn bộ biến mất, chắp tay nói: “Tất tiên sinh phàm là có việc cử phân phó, bồn.. .mạt tướng nhất định làm hết sức.”
Bà nội nó! Mạt tướng? Đúng là yêu ghét tâm. Khóe miệng Dược Thiên Sầu liên tục co quắp, thấy Tất Thủ Chế nhìn mình, hiển nhiên đối phương còn chưa thích ứng, chính mình tạm thời còn phải làm người phát ngôn. Dược Thiên Sầu ho nhẹ hai tiếng, cười nói: “Mông tướng quân, Tất tiền bối lần này đến là muốn đến giải đất trung tâm của Yêu Quỷ Vực bái kiến tổ tiên, ta nghĩ có tướng quân và Ngao đại ca ở đây. hẳn là không có phiền phức gì chứ!”
Mồng Duyên nhìn Dược Thiên Sầu nói không nên lời, cười khổ nói: “Nếu như bằng vào thực lực của hai người chúng ta tự nhiên là không thể thực hiện được, thế nhưng...” Hắn xoay hướng nam chắp tay, cất cao giọng nói: “Hiện tại có bức họa của tiên sư, đừng nói là giãi đất trung tâm, địa phương nào trong Yêu Quỷ Vực mà không đi được? Có ai dám ngăn?”
Một phen nói khiến bốn người Tất Thủ Chế nhiệt huyết sồi trào, tâm tình muốn gặp được lão tổ tồng càng thêm cấp bách. Dược Thiên Sầu nhìn hắn hắc hắc cười nói: “Tất tiền bối. đã quên nói cho các ngươi, tổ tiên của các ngươi là chủ nhân của vô biên Yêu Quỷ Vực.”
“Cái gì?” Bốn người kêu lên một tiếng sợ hãi. lúc này bị chấn động đến nói không ra lời. Bọn họ nguyên bàn cho rằng lão tổ tông chỉ dựa vào tu vi cao thâm Hóa Thần kỳ làm lũ yêu quý e ngại mà thôi, lại không nghĩ rằng hắn chính là chủ nhân của Yêu Quỷ Vực. Có thể làm chủ nhân của một địa phương hung hiểm nhiều đời truyền tụng, không ngờ là tổ tiên của bọn họ? Bốn người kích động đến run rẩy cả người.
Mông Duyên vô cùng hoài nghi nhìn về phía Dược Thiên Sầu. tiểu tử này mang người đến, lại không nói rõ cho người ta biết? Dược Thiên Sầu bị hắn nhìn đến ngại ngùng, thần tình nghiêm túc. nhanh nói sang chuyện khác: “Nếu không thành vấn đề, vậy thỉnh cầu tướng quân và Ngao đại ca điểm cao thủ đưa tiễn, đi tới giải quyết công việc cho xong. Tất tiền bối, các ngươi nói đúng hay không?”
Tất Thủ Tế hướng Mông Duyên chắp tay nói: “Nếu như thuận tiện, tại hạ tự nhiên mong muốn sớm nhìn thấy tổ tiên một chút.”
“Không dám! Nên cống hiến!” Mông Duyên vội vàng đáp lễ, tiện thể đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu. Hắn nghiêng đầu sang một bên, làm như không phát hiện.
Chuyện đã quyết định. Mông Duyên và Ngao Lực không dám làm lờ, lập tức tự mình an bài xuống dưới, để lại nữ chủ nhân Ngu Cơ ờ lại chiêu đãi mấy người. Đủ loại rượu và thức ăn được người hầu cuồn cuộn không ngừng mang lên, mấy người nhấm nháp qua, đợi quỳ vương và yêu vương trở về.
Giữa tiệc, Ngu Cơ cho người lui ra, tự mình châm rượu cho mọi người, thái độ vô cùng cung kính làm mấy người đang ngồi đều cảm thấy ngại ngùng, dù sao cũng là Quỷ Tướng Quân phu nhân đại danh đỉnh đỉnh. Dược Thiên Sầu cũng có chút kỳ quái, nữ nhân này cũng không giản đơn. thế nhưng có thể thay Mông Duyên tướng quân làm chủ. hiện tại thế nào lại ngoan thành như vậy? Thật ít nói. cử chỉ đúng mức, không có điểm nào vượt quá, lẽ nào bị Tất Trường Xuân hù dọa?
“Phu nhân! Tại hạ có một chuyện muốn hỏi.” Dược Thiên Sầu đột nhiên mở miệng nói. Ngu Cơ mỉm cười, gật đầu nói: “Tiên sinh có chuyện thì cứ hỏi. Ngu Cơ biết sẽ đáp.
“Vậy tại hạ tạ ơn trước.” Dược Thiên Sầu chắp tay nói: “Phu nhân, ngươi ở tại Yêu Quỷ Vực có nghe nói qua Hoàn Hồn Thào?” Bốn người Tất Thủ Chế nghe vậy cũng kinh ngạc ngẩng đầu. hiển nhiên cũng nghe nói qua thứ này.
“Nghe qua, nhưng chưa từng gặp qua.” Ngu Cơ cười nói: “Truyền thuyết nó sinh trường ờ Cửu u Minh Động bên dưới Âm Phong Cốc, nhưng chưa từng gặp ai hái được, chi vì không ai có thể vào được Cửu u Minh Động.”
Thì ra đất Cửu u chính là Cửu u Minh Động! Dược Thiên Sầu nhíu mày nói: “Âm Phong Cốc thật lợi hại như vậy? Lẽ nào bằng vào bản lĩnh của tướng quân Mông Duyên cũng không thể đi vào?”
Last edited by Hina; 08-03-2012 at 04:49 PM.
Đã có 71 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gà Có Đẳng Cấp