Nhìn thấy Băng Trúc Quân chuẩn bị lao ra khỏi trận, thì một tiếng nổ vang lên. Một làn hơi thở Huyền Sát âm khí xen lẫn ánh sáng vàng của Thi thần cùng với chín đạo kiếm cương trong suốt lao thẳng vào cái khăn gấm màu đỏ đang chắn phía sau lưng y.
Cái khăn gấm màu đỏ lóe lên sáng, không ngờ có thể chặn được một đòn hợp lực của Lạc Bắc và Thi Thần. Nhưng Băng Trúc Quân cũng loạng choạng không thể bay đi.
Cái pháp bảo của y có thể chặn được một đòn hợp lực của Lạc Bắc và Thi Thần cho thấy cũng là một cái pháp bảo cấp Kim tiên. Băng Trúc Quân có rất nhiều pháp bảo cũng tận lực tế luyện, đồng thời đều có mối liên hệ tinh thần với chúng. Mà Lạc Bắc cũng nhìn thấy điều đó vì vậy mà cho dù không phá được sự phòng ngự của nó nhưng cũng giống như khi Trần Thanh Đế điều khiển Tự Tại ngọc bi tấn công mình, Lạc Bắc làm cho chân nguyên của Băng Trúc Quân tán loạn không khống chế nổi, không lao ra khỏi trận pháp được.
Khi Băng Trúc Quân đứng vững được thì cái khe trước mặt đã khép lại.
Lúc này, Băng Trúc Quân có thể cảm nhận được khoảng cách của những làn hơi thở khác còn cách chưa tới trăm dặm. Tuy nhiên sắc mặt của y cũng trở nên tàn nhẫn.
- Lạc Bắc! Là do ngươi ép ta.
Một làn sát khí kinh người tản ra xung quanh. Y cũng không tiếp tục bỏ chạy mà quay người lại đối diện với Lạc Bắc. Đồng thời trong tay cũng xuất hiện một ngọn lửa màu lam.
- Pháp bảo gì đây?
Lạc Bắc lập tức nhíu mày.
Ngọn lửa màu lam trong tay Băng Trúc Quân nhìn lập lòe như ánh nến. Ngoại trừ cái đó ra nhìn nó cũng không có gì khác lạ. Cả vật thể cũng không hề có pháp lực dao động mạnh rõ ràng không phải do pháp thuật tạo ra mà là một cái pháp bảo.
Lúc trước, mặc dù dựa vào Thi Thần nhưng Lạc Bắc đấu phép với Băng Trúc Quân vẫn luôn áp đảo. Tuy nhiên nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Băng Trúc Quân bây giờ, Lạc Bắc cũng không hề dám xem thường cái pháp bảo của y.
- Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta không làm gì được ngươi?
Theo âm thanh lạnh lẽo của Băng Trúc Quân vọng tới, trên người y đột nhiên tản ra pháp lực dao động có màu đỏ giống như vật thật. Đồng thời một vầng ánh sáng năm màu cũng từ tay trái của Băng Trúc Quân liên tục tràn ra chui vào trong ngọn lửa màu lam kia.
Lạc Bắc lập tức biến sắc.
Bản thân Lạc Bắc có thể khẳng định uy lực của ngọn lửa màu lam trong tay Băng Trúc Quân không phải là nhỏ. Nhưng chỉ có điều nếu sử dụng nó, bản thân lão cũng phải trả một cái giá rất đắt. Nếu không sắc mặt của Băng Trúc Quân cũng không trở nên như thế.
Mà căn cứ vào tình hình hiện tại thì điều khiển cái pháp bảo này không chỉ có pháp quyết độc đáo mà Băng Trúc Quân còn thông qua pháp quyết đó liên tục dung nhập chân nguyên của mình vào trong cái pháp bảo.
Trong giới tu đạo đừng nói là công pháp có thể tản ra ánh sáng năm màu mà cả những cái pháp bảo như vậy cũng cực hiếm.
Hơn nữa, Băng Trúc Quân liên tục dung nhập chân nguyên của mình vào đó càng khiến cho Lạc Bắc nghĩ tới một loại Huyền bảo (pháp bảo huyền ảo) trong điển tịch.
Huyền bảo là một loại pháp bảo thời thượng cổ. Chỉ có điều loại pháp bảo này chủ yếu xuất hiện từ Huyền Thiên tông thời cổ, hoặc là do mấy tông phái kế thừa của Huyền Thiên tông tạo ra mà có được cái cách gọi đó.
Những cái pháp bảo thượng cổ được gọi là Huyền bảo đều có một đặc điểm rõ rệt đó là cái nào cũng có uy lực kinh người, có thể tiêu diệt người tu đạo từ Nguyên Anh kỳ trở lên. Một khi sử dụng pháp bảo đó, uy lực của nó tương đương với người tu đạo Nguyên anh đại thành dốc hết sức sử dụng pháp thuật. Có thể nói uy lực của loại pháp bảo này còn vượt qua cả pháp bảo cấp kim tiên.
Thứ pháp bảo thượng cổ được gọi là huyền bảo ngoại trừ có đặc điểm đó ra còn có một điểm khác với pháp bảo của các tông phái khác là có thể công kích bất cứ lúc nào. Nó phải mất một khoảng thời gian để dung nhập chân nguyên, thậm chỉ còn phải sử dụng một phương pháp độc đáo mới có thể điều khiển được nó.
“ Phụp! “
Lạc Bắc vừa mới biến sắc lập tức có chín đạo kiếm cương lao ra về phía Băng Trúc Quân.
Cùng lúc đó, Thi Thần cũng phun ra một luồng khí xen lẫn ánh sáng màu vàng. Một làn gió âm từ dưới chân nó bốc lên, trên tay cũng xuất hiện một dải sáng màu xanh. Nó lập tức lao thẳng về phía Băng Trúc Quân.
Tia sáng màu xanh bắn ra từ tay Thi Thần dài tới ba thước. Nó chính là một cái móng tay giống như một thanh kiếm nhỏ.
Hiện tại Thi Thần không chỉ có hơi thở với uy lực kinh người. Sau khi luyện hóa nhiều Thiên Nguyên hoàng tinh, Huyền Sát âm ti và cái móng tay của nó được gọi là Huyền Sát a đồ nhận cũng tăng thêm mấy cấp bậc. Vừa rồi, thượng thanh kim trùng mà Băng Trúc Quân hết sức tin tưởng lại không thể thoát khỏi HUyền Sát âm ti, bị Thi Thần nuốt vào trong bụng. Bản thể của Thượng Thanh kim trùng hóa thành thuốc bổ cho Thi Thần. Hiện tại đa số bản thể pháp bảo nếu như bị Thi Thần bắt được đều bị nó làm cho tổn thương.
Vốn Lạc Bắc lệnh cho Thi Thần chắn trước mặt cũng là e ngại Băng Trúc Quân có pháp bảo lợi hại, không muốn để cho cái phân thân của hắn bị tổn thương. Nhưng vào lúc này, nhìn thấy Băng Trúc Quân lấy ra một cái một cái pháp bảo thượng cổ cũng không còn nghĩ ngợi gì nhiều nữa, chỉ biết tận dụng hết khả năng của Thi Thần cắt đứt việc thi pháp của Băng Trúc Quân.
Oành!
Nhìn thấy chín đạo kiếm cương trong suốt và Huyền sát âm khí thổi tới trước mặt, vầng sáng màu xanh sau lưng Băng Trúc Quân lập tức bùng nổ khiến cho lão như thuấn di, xuất hiện cách đó chừng mười trượng.
- A?
Lạc Bắc nhìn thấy vậy mà rùng mình. Vào lúc này, Băng Trúc Quân tránh được một đòn tổng lực của hắn, cũng là nhờ đôi cánh màu xanh sau lưng nhưng tốc độ của nó so với khi lão bỏ chạy còn nhanh hơn.
Có thể nói vừa rồi tốc độ của nó giống như thuấn di, ngay cả thần thức cũng không bám được. Cho dù có liên tục phóng pháp thuật cũng khó mà đánh trúng được Băng Trúc Quân. Mà Thi Thần lại càng không thể tới gần được người lão.
- Để cho ta phải sử dụng cái pháp bảo này, ngươi cũng hoàn toàn có thể kiêu ngạo.
Băng Trúc Quân xuất hiện cách đó mười trượng với sắc mặt tái nhợt. Tuy nhiên chân nguyên từ người lão dung nhập vào ngọn lửa màu lam trong tay vẫn chưa hề dừng lại. Theo chân nguyên hóa thành ánh sáng năm màu liên tục tràn vào, ánh sáng của ngọn lửa màu lam tản ra pháp lực dao động càng lúc càng mạnh, không ngờ tạo thành một ngọn lửa bốc thẳng lên cao, tấn công cái trận pháp bao phủ trên cốc khiến cho nó liên tục vang lên những tiếng động.
Lạc Bắc cảm thấy ớn lạnh. Lúc trước, những loại pháp bảo tản ra hơi thở giống như thực thể cũng chỉ có Hạo thiên kính và phi kiếm Thương Nguyệt mà Nguyên Thiên Y để lại cho hắn. Mặc dù những cái pháp bảo có thần thông không kém gì Hạo Thiên kính những cũng không chác tản ra được hơi thở mạnh tới vậy. Nhưng Lạc Bắc hoàn toàn hiểu rõ...những pháp bảo tản ra khí thế mạnh chưa chắc đã mạnh.
Cái khí thế như vậy khiến cho Lạc Bắc không chắc mình có thể chống được một đòn của nó hay không. Cho nên gần như khi đòn tấn công của hắn thất bại, hắn liền để cho Thi Thần bay về chắn trước mặt.
Một tiếng nổ vang lên.
Gần như trong nháy mắt khi Thi Thần chắn trước mặt Lạc Bắc, ngọn lửa màu lam trong tay Băng Trúc Quân cũng ngưng tụ thành thực thể, nhìn giống như một đóa hoa màu lam tản ra ánh sáng chói mắt. Nó lập tức từ trong tay Băng Trúc Quân hóa thành một điểm sáng mà lao về phía Lạc Bắc.
Cùng với lúc mà ngọn lửa màu lam bắn ra khỏi tay Băng Trúc Quân, sắc mặt của lão cũng trở nên trắng bệch, ngay cả cánh tay phải cũng biến thành bột phấn.
Cái cảnh tượng này như cho dù Băng Trúc Quân là người sử dụng pháp bảo nhưng cánh tay của y cũng không chịu nổi uy lửa của nó.
Có thể nói phóng ra cái pháp bảo này cho dù là Băng Trúc Quân cũng phải trả giá bằng một cánh tay.
Mặc dù đối với người tu đạo mà nói tái tạo lại một cánh tay cũng không khó. Nhưng đối với người tu đạo cấp bậc như Băng Trúc Quân, toàn thân đã được pháp thuật tu luyện cải tạo nên cho dù có tái tạo một cánh tay khác cũng phải ảnh hưởng tới tu vi.
Đồng tử trong mắt Lạc Bắc nhanh chóng co lại.
Với loại pháp bảo tổn thất tu vi và gây thương tích cho thân thể như vậy thì uy lực của nó không biết mạnh tới mức độ nào. Trong nháy mắt Lạc Bắc không thể tưởng tượng được nhưng khi ngọn lửa màu lam rời khỏi tay đối phương, cái pháp y do Thần Kiêu pháp giới hóa thành không ngờ rung động. Sự rung động của nó không phải sợ hãi mà là do trận pháp trên đó lưu chuyển tới mức cao nhất tạo thành.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Bản thân Lạc Bắc cũng có cảm giác giống như kim đâm, toàn thân lạn toát. Chỉ có lúc chiến đấu với Kỳ Liên Liên Thành, Lạc Bắc mới có được cái cảm giác nguy hiểm như vậy.
Cái phản ứng đó chỉ sinh ra khi phải đối mặt với nguy hiểm tới tính mạng.
Cái pháp bảo này đúng là có uy lực tiêu diệt hắn.
Đồng tử trong mắt Lạc Bắc co lại, gần như toàn thể trời đất chỉ còn có màu lam. Chân nguyên trong cơ thử của hắn lưu chuyển tới cực hạn giống như dòng nước lũ phun ra. Một đạo kiếm quang trong suốt xuất hiện trước mặt hắn đồng thời với cả một vầng sáng màu tím. Rồi cả hai lập tức bay thẳng về phía ngọn lửa màu lam.
Đạo pháp thuật này là một thứ pháp thuật khi Lạc Bắc tĩnh tu dưới Thông Thiên diệu thụ mới ngộ ra. Nó tập trung uy lực của ba loại pháp quyết Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu, Tĩnh Niệm Thông Minh quyết và Phá Thiên Liệt.
Trong tình huống Lạc Bắc không có bản mệnh kiếm nguyên thì cái pháp thuật này là thứ có uy lực mạnh nhất của hắn.
Hiện tại Lạc Bắc có thể lĩnh ngộ và hiểu được nhiều cách thi triển pháp quyết nên mới sáng tạo ra được pháp thuật. Hắn đang từng bước tiến dần vào hàng ngũ tông sư. Lạc Bắc tu luyện công pháp thân thể thành thánh, tuổi thọ so với người khác lâu hơn nhiều. Với tuổi và tốc độ của Lạc Bắc hiện tại, cho dù tiếp theo tu vi không thể tăng lên nhưng sau mấy trăm năm, nói không chừng hắn có thể tổng hợp một số pháp quyết để tự sáng chế ra một bộ công pháp hùng mạnh.
Với tốc độ tăng tu vi của Lạc Bắc như hiện tại đúng là một thiên tài trong giới tu đạo, không ai có thể sánh kịp. Nhưng vào lúc này, vầng kiếm quang trong suốt bao phủ lôi quang va chạm với ngọn lửa kia lập tức bị đánh cho tan nát.
Lạc Bắc loạng choạng, trước mặt lại xuất hiện chín đạo kiếm cương Phá Thiên Liệt. Từng đạo một liên tục vọt về phía ngọn lửa màu lam.
Cùng lúc đó, một vầng ánh sàng màu vàng xen lẫn màu trắng cũng từ miệng Thi Thần phun thẳng về phía ngọn lửa.
Chín đạo kiếm cương Phá Thiên Liệt vừa mới va chạm lập tức vỡ vụn. Mà ngọn lửa kia cũng xuyên qua hơi thở của Thi Thần mà đánh trúng người nó.
Trên ngực của Thi Thần lập tức tỏa ra ánh sáng màu lam.
- Thân thể của Thi Thần cũng không chịu nổi.
Lạc Bắc và Thi Thần có mối liên hệ tinh thần rất độc đáo cho nên khi ngọn lửa màu lam mới tiếp xúc với ngực của Thi Thần, hắn cũng cảm giác được. Mặc dù Thi Thần chắn trước mặt nhưng cũng không chống nổi ngọn lửa màu lam.
Hiện tại thân thể của Thi Thần còn hơn cả thân thể Hỗn Nguyên kim thân của Lạc Bắc. Có thể nói cho dù bản tôn của hắn có ở đây cũng chưa chắc có thể chịu được.
Mặc dù bây giờ chỉ là phân thân nhưng ngày khai sơn lập phái sắp đến, nếu như phân thân bị đánh chết thì Lạc Bắc cũng bị tổn thất nặng.
Một tia sáng lóe lên trong mắt của Lạc Bắc. Còn Băng Trúc Quân đứng xa, mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn nở một nụ cười châm biếm
Cái pháp bảo của y có tên là Tử Hỏa huyền bảo là một cái Huyền bảo thượng cổ thật sự.
Băng Trúc Quân có được cái pháp bảo này đã bảy mươi năm. Mặc dù y tìm được một bộ pháp quyết có thể sử dụng cái pháp bảo này nhưng vẫn không thể khống chế được nó một cách hoàn toàn. Hiện tại phóng ra cái pháp bảo đó thì đầu tiên là mất một cánh tay nhưng uy lực của nó thì Băng Trúc Quân hoàn toàn rõ ràng.
Trừ khi là Lạc Bắc có pháp bảo giống như Hạo Thiên kính hoặc là Yêu vương liên thai nếu không sẽ không chống nổi cái pháp bảo của y.
......
Ngực của Thi Thần vang lên âm thanh giống như tiếng dầu sôi.
Gần như trong nháy mắt, ngực của nó đã bị ngọn lửa xuyên thủng một lỗ. Thân thể của Thi Thần quả nhiên là không thể chống nổi Tử hỏa huyền bảo nhưng cùng lúc đó, một dải ánh sáng màu vàng xen lẫn sắc trắng cùng với một viên đại đan màu trắng từ trong cơ thể của Thi Thần trào ra đón lấy ngọn lửa kia.
Viên đại đan phun ra ánh sáng màu xanh xen lẫn màu trắng đó chính là đại đan của Thi Thần.
Hiện tại Thi Thần như không cam lòng bị ngọn lửa đó xuyên qua nên điên cuồng sử dụng huyền sát âm khí trong người để ngăn cản ngọn lửa.
Từng làn khói nhẹ từ ngực Thi Thần bốc lên. Mà Thi Thần cũng dồn đại đan tới mức cao nhất nhưng cũng không thể ngăn cản nổi ngọn lửa đó xuyên qua. Nhưng đúng vào lúc này khi những âm thanh nơi ngực Thi Thần vang lên, trong mắt Lạc Bắc chợt lóe lên hào quang rồi bẩy vầng sáng màu đỏ đột nhiên xuất hiện bao phủ xung quanh người Thi Thần.
Trong nháy mắt khi bẩy vầng sáng màu đỏ đó xuất hiện quanh người Thi Thần, ngọn lửa kia cũng đã bắt đầu xuất hiện sau lưng của nó tản ra ánh sáng màu lam phủ khắp lưng. Băng Trúc Quân thấy thế cười lạnh. Cái pháp bảo này đã nhằm vào Lạc Bắc. Với tốc độ của nó ngay sau đó sẽ lao thẳng tới người hắn. Hơn nữa cái pháp bảo này có mục tiêu thực sự là Lạc Bắc. Theo những gì mà Băng Trúc Quân hiểu về Huyền bảo thì khi nó chạm phải người Lạc Bắc cũng không giống như khi chạm phải Thi Thần mà sẽ tản ra vô số ngọn lửa đốt cháy hắn thành tro.
Băng Trúc Quân cũng không tin Lạc Bắc có thứ pháp thuật gì có thể ngăn cản được cái pháp thuật của mình.
Nhưng điều khiến cho sắc mặt của Băng Trúc Quân thay đổi trong nháy mắt đó là khi ngọn lửa xuất hiện sau lưng Thi Thần thì đồng thời một lớp thủy tinh màu đỏ cũng đột nhiên bao phủ toàn thân của Thi Thần rồi hóa thành một đóa hoa Mạn Đà La.
Ngọn lửa kia vẫn tỏa ra ánh sáng như trước nhưng toàn bộ ngọn lửa và ánh sáng của nó cũng như bị đóng băng không thể nhúc nhích.
- Đúng là
Ánh mắt Lạc Bắc xuất hiện một sự vui mừng.
Trên thực tế, Lạc Bắc thi triển Đại Hắc thiên ma quyết của U Minh huyết ma cũng chỉ là muốn thử. Bởi vì trước đó khi hắn tìm hiểu sự huyền ảo của Đại hắc thiên ma quyết cũng cảm giác được cái không gian mà nó tạo ra dường như ngay cả thời gian cũng dừng lại. Hiện tại cái phân thân trong Chư thiên của Lạc Bắc đã hấp thu một viên Huyết Xá Lợi, dung hợp với một cái hóa thân của một vị pháp vương Hoa giáo, lại gần như hấp thu Ma huyết tương đương với Thất Hải Yêu Vương thú. Thực lực của nó có thể đã vượt qua cả Lạc Bắc. Nhưng cho dù như vậy thì nó vẫn bị Đại hắc thiên ma quyết phong ấn. Thậm chí Lạc Bắc cảm nhận cái phân thân đó không hề có lực lượng nào ảnh hưởng được tới phong ấn.
Lúc trước, Lạc Bắc chỉ nghĩ tới việc cứu tiểu Trà. Sau đó lại diễn ra vô số chuyện cho nên Đại Hắc thiên ma quyết mới chỉ có ý nghĩa phong ấn tiểu Trà đối với Lạc Bắc. Hơn nữa khi chiến đấu với bốn vị pháp vương Hoa giáo, Lạc Bắc sử dụng Đại Hắc thiên ma quyết không hề có tác dụng. Bởi vì một khi Đại Hắc thiên ma quyết được phóng ra, tốc độ của bẩy vầng sáng không nhanh cho nên không bao phủ được người tu đạo có tu vi cao. Cho nên Lạc Bắc cũng không có ý nghĩa sử dụng Đại Hắc thiên ma quyết để phong ấn đối thủ. Mãi cho tới lúc này, khi một ý nghĩ xuất hiện nhanh như tia chớp, Lạc Bắc mới nhớ tới nó.
Trong tình huống bình thường cho dù Lạc Bắc đã kiểm tra được Đại Hắc thiên ma quyết có thể phong ấn được đòn công kích của đối phương hay không thì chỉ sợ cũng khó mà phong ấn được pháp bảo của đối thủ.
Bởi vì tốc độ pháp bảo gần như là vượt xa tốc độ phi hành của người tu đạo.
Nếu ngay cả tốc độ phi độn của người tu đạo cũng không đuổi kịp thì làm sao mà nó có thể tấn công được đối phương?
Mà tốc độ bẩy vầng sáng của Đại Hắc thiên ma quyết không đủ, có lẽ chỉ trong tình huống đối phương bị chậm đi, tránh né không kịp mới có thể phong ấn được. Nếu ngay cả tốc độ người tu đạo cũng không them kịp thì làm sao có thể sánh được với tốc độ của pháp bảo.
Nhưng hiện tại cái pháp bảo của Băng Trúc Quân khi xuyên qua thân thể của Thi thần bị thân thể của nó cùng với Huyền sát âm khí ngăn cản mới có thể giúp cho Lạc Bắc phong ấn được cả Thi Thần cùng với cái pháp bảo đó.
Rầm!
Nhất thời cảm giác không có gì khác thường, ánh mắt của Lạc Bắc không giấu được sự mừng rỡ. Đóa Mạn Đà La phong ấn Thi Thần và cái pháp bảo xong lập tức hóa thành một tia sáng chui vào mi tâm của Lạc Bắc.
- Sao có thể như vậy?
Để sử dụng cái pháp bảo đó, chân nguyên của Băng Trúc Quân đã mất rất nhiều, mất thêm cả một cánh tay. Lúc này lão không bằng cả một người tu đạo Nguyên anh sơ kỳ. Vừa thấy cảnh đó, Băng Trúc Quân cảm thấy ớn lạnh, không dám đứng yên. Làn ánh sáng màu xanh sau lưng y lóe lên, cùng lúc toàn bộ vầng sáng bao phủ cả thung lũng cũng biến mất. Y lập tức sử dụng cái tốc độ giống như thuấn di mà lao ra ngoài.
- Không đuổi kịp.
- Có điều y mất một cánh tay, nếu muốn hồi phục tu vi cũng phải mất ít nhất mười năm.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
- Hiện tại thân phận của y đã bị lộ, cho dù đại chưởng giáo Vũ Nhược Trần và Yến Kinh Tà không ra tay thì nhất thời y cũng không làm được gì.
- Không thể ngờ được y lại có được thực lực như vậy. Xem ra ta không thể quá tự phụ. Nếu không phải lần này may mắn thì phân thân của ta cũng bị mất vì tay y.
Vừa nhìn thấy lôi quang sau lưng Băng Trúc Quân lóe lên rồi bóng dáng của y xuất hiện ngoài thung lũng, Lạc Bắc cũng không có hành động gì mà chỉ nghĩ như vậy.
Cho dù Lạc Bắc có Thất Xảo di thiên trấn có thể bao phủ một khu vực, hạn chế người khác sử dụng pháp thuật. Nhưng vào lúc này, Băng Trúc Quân sử dụng pháp bảo phi độn như không tiếc tu vi và chân nguyên của mình. Tốc độ phi độn của y vô cùng nhanh, thần thức cũng không thể xác định được vị trí mà y xuất hiện.
Rầm!
Khi lôi quang phụt ra một lần nữa, bóng dáng của Băng Trúc Quân đã cách Lạc Bắc khoảng năm trăm trượng. Nhưng đúng lúc này, một tia sáng trắng không hề có một dấu hiệu xuất hiện kèm theo tiếng hét chói tai của Băng Trúc Quân.
Trong tiếng hét chói tai, hai cái cánh phía sau của Băng Trúc Quân tan vỡ.
- Nguyệt Ẩn!
Lạc Bắc nhướng mày.
Băng Trúc Quân cho rằng Đấu Chuyển tinh di phù có thể làm cho Lạc Bắc không thể nhắn được tin tức. Nhưng sai lầm lớn nhất của lão vì không biết đây chỉ là cái phân thân của Lạc Bắc.
Khi tới cái chỗ này, Lạc Bắc liền thu thần niệm về. Bản tôn của hắn ở Thương Lãng cung lập tức truyền đạt vị trí cho mọi người biết. Vì vậy mà Đông Nhan, Nạp Lan Nhược Tuyết và Nguyệt Ẩn mới vội vàng tới đây.
Chỉ có điều Lạc Bắc thật sự không ngờ Nguyệt Ẩn có thể chặn được Băng Trúc Quân đồng thời phá hủy cái pháp bảo mà lão dùng để bỏ chạy.
Trong lúc Lạc Bắc đang kinh ngạc thì Nguyệt Ẩn lại nghẹn họng nhìn lòng bàn tay mình, đồng thời có cảm giác hết sức may mắn.
Bởi vì phương pháp Nguyệt Ẩn che giấu khí tức trong cả thiên hạ đúng là đếm trên đầu ngón tay. Nhưng y cũng không có tốc độ đuổi kịp Băng Trúc Quân. Trên thực tế, y chỉ chạy tới chỗ này nhưng không ngờ trong lúc điên cuồng bỏ chạy, Băng Trúc Quân lại xuất hiện ngay bên cạnh mình.
Lúc này, Băng Trúc Quân chẳng khác nào tự húc đầu vào Nguyệt Ẩn.
...
Nhìn thấy hai cái cánh của Băng Trúc Quân vỡ vụn, Lạc Bắc cũng lập tức vọt lên mà lao về phía lão.
Nhưng đúng vào lúc lúc này, một tia sáng vàng chợt lóe lên trong không trung mà chém trúng người Băng Trúc Quân, cắt bên hông một đường. Nơi vết thương của lão lúc này chảy ra không phải là máu huyết mà là những hạt cát vàng.
- A! Hoàng Sa thần đao.
Một tiếng hét chói tai, thê lương từ miệng của Băng Trúc Quân vang lên.
- Nạp Lan Nhược Tuyết!
Lạc Bắc liếc mắt quả nhiên thì thấy Nạp Lan Nhược Tuyết xuất hiện trên bầu trời.
Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu Băng Trúc Quân chợt lóe lên một vầng sáng màu hồng rồi Nguyên Anh vọt ra. Nguyên Anh liếc Lạc Bắc với ánh mắt oán độc sau đó hóa thành một vầng sáng màu hồng mà vọt lên cao, trong nháy mắt chi còn lại một điểm sáng.
- Cái này thì đúng là đuổi không kịp.
Vừa nhìn thấy tốc độ bỏ chạy Nguyên Anh của Băng Trúc Quân, Lạc Bắc liền quay đầu nói với đám người Nạp Lan Nhược Tuyết và Nguyệt Ẩn.
Lạc Bắc vừa mới quay đầu, Nguyên Anh của Băng Trúc Quân đã biến thành một điểm sáng màu hồng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Còn thân thể của Băng Trúc Quân cũng hóa thành cát vàng mà tan biến trong không trung.
Vừa mới đánh cho Băng Trúc Quân chỉ còn Nguyên Anh bỏ chạy, sắc mặt Lạc Bắc không hề có chút mừng rỡ mà ngược lại còn hơi nhíu mày.
Cho dù là bị Bắc Minh vương và Huống Vô Tâm làm cho tổn thương tới nguyên khí nhưng Côn Luân vẫn là một thế lực khủng bố. Những lời nói lúc trước của Băng Trúc Quân giúp cho Lạc Bắc được rằng Côn Luân cũng đã để ý tới chuyện hắn khai sơn lập phái. Hiện tại Côn Luân chỉ không biết được thời gian cụ thể của hắn mà thôi.
Thời gian cụ thể chuyện khai sơn lập phái đối với hắn chỉ là chuyện thứ yếu. Bởi vì trong kế hoạch của Lạc Bắc đó là thời gian khai sơn phải để cho cả giới tu đạo biết.
Mà Côn Luân chỉ cần biết tới hành động của hắn là được rồi.
Hơn nữa với những hành động của Côn Luân, Lạc Bắc hiểu rõ chúng không chỉ dừng lại ở Băng Trúc Quân. Mà lão chỉ là một cái lời nhắn mà thôi... Nhưng cho dù chỉ là một lời nhắn thì suýt chút nữa cũng đánh chết cái phân thân của Lạc Bắc.
Lạc Bắc tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh lại tinh thông nhiều pháp quyết. Trong cơ thể còn phong ấn một cái phân thân cực mạnh. Điều này khiến cho hắn có thể chiến đấu với vài người có tu vi ngang mình mà không rơi vào thế hạ phong. Mà việc ám sát của Băng Trúc Quân lần này nhắc nhở cho Lạc Bắc biết rằng pháp thuật và pháp bảo trong giới tu đạo có rất nhiều, tu vi cao thấp cũng không tương đương với thực lực. Cho dù với thực lực hiện tại của Lạc Bắc thì cũng có thể bị người ta tiêu diệt bất cứ lúc nào.
Lạc Bắc cũng thật sự không ngờ lời nhắn đầu tiên mà Côn Luân gửi tới mình lại chính là Băng Trúc Quân, một vị từng là sư thúc của hắn.
Tiếp theo Côn Luân còn có hành động gì thì Lạc Bắc cũng không thể tưởng tượng được. Hắn chỉ biết rằng hành động tiếp theo của Côn Luân chắc chắn không thể yếu hơn lần này.
Nhưng điều khiến cho Lạc Bắc cảm thấy không vui lại là một chuyện khác. Thục Sơn cũng là sư môn của Lạc Bắc. Trong thâm thâm của hắn thật sự có thể muốn được cùng với Thục Sơn đối địch. Vì vậy mà lần này khi nghe nói có người của Thục Sơn tới, hắn hết sức vui mừng. Nhưng hiện tại, hắn lại không biết được thái độ của Thục Sơn như thế nào. Băng Trúc Quân tìm một cái cớ như vậy để tới đây ám sát mình hay là Vũ Nhược Trần và Yến Kinh Tà thực sự gửi tới lời nhắn như thế rồi để cho lão lợi dụng?
Bầu trời phía trên thung lũng mây bay cuồn cuồn dường như chứng tỏ con đường tiếp theo của Lạc Bắc vô cùng nguy hiểm. Tuy nhiên Lạc Bắc đang đứng thẳng trong không trung lại chỉ hơi nhíu mày một chút rồi ra quyết định.
Nếu hiện tại việc đối mặt với Côn Luân đã chuyển từ thế bị động sang chủ động thì với Thục Sơn cũng có tình hình như vậy.
.......
- Lạc Bắc! Ngươi không sao chứ?
- Không thể ngờ được Băng Trúc Quân lại âm thầm hợp tác với Côn Luân. Hừ! Lần này đánh chết thân thể của y, hơn nữa khi y cho Nguyên Anh độn dường như cũng sử dụng bí pháp nào đó. Cho dù có tìm được thân thể thích hợp thì tu vi cũng phải giảm xuống mấy cấp.
Thân thể của Băng Trúc Quân đã hóa thành cát vàng, bị gió thổi bay. Lúc này, bóng dáng của Đông Nhan và Nạp Lan Nhược Tuyết cũng từ phía xa xuất hiện.
- Đông Nhan! Sao ngươi lại tới đây/ - Nhìn thấy Đông Nhan xuất hiện, Lạc Bắc sửng sốt:
- Độc Long đan đã luyện chế xong?
- Đã qua thời điểm quan trọng, chỉ còn một chút thời gian nữa thôi. Có tên dược đồng mà ngươi giúp thì không sao. Không thể ngờ được Hoàng Sa thần đao của Nạp Lan Nhược Tuyết lại lợi hại tới vậy. Ta thấy Băng Trúc Quân mặc một bộ pháp y cũng không tầm thường vậy mà vẫn mất thân thể. A?
Đông Nhan trả lời Lạc Bắc rồi nhìn bộ trường bào của Băng Trúc Quân bị cắt thành hai mảnh vẫn có ánh sáng lên đang rơi xuống. Đông Nhan nhanh chóng vung tay hút nó vào trong tay mình.
- Không biết đưa cái pháp y này cho Bích Căn sơn nhân có tác dụng gì không?
Ánh sáng màu hồng từ bộ trường bào bị cắt thành hai đoạn của Băng Trúc Quân đã hoàn toàn biến mất. Bên trong nó có một số ký hiệu, cầm rất nhẹ. Đông Nhan nhìn thoáng qua rồi cuộn nó lại mà nhét vào cái túi tơ mang theo người.
Tia sáng thu hút sự chú ý của mọi người lại là một cái vòng ngọc sáng bóng màu trắng có khảm một ít tinh kim màu vàng nhìn như một dải ô vuông. Tính ra nó được chia thành tổng cộng mười ba ô vuông. Trên toàn bộ cái vòng ngọc màu trắng tản ra pháp lực dao động nhẹ nhàng, hiển nhiên là một cái pháp bảo.
- Hình như đây là Bảo Bạch ngọc trạc. - Khi Đông Nhan cầm lấy cái vòng ngọc đó thì Nạp Lan Nhược Tuyết cũng lên tiếng.
- Bảo Bạch ngọc trạc?
Nghe thấy Nạp Lan Nhược Tuyết dường như biết lai lịch của cái vòng ngọc này, Đông Nhan cũng không xem xét mà ném nó cho Nạp Lan Nhược Tuyết:
- Đây là loại pháp bảo gì?
- Lúc trước, khi Bảo Quang thượng nhân luyện chế ra cái vòng ngọc này là muốn phỏng chế theo túi tu vi của người tu đạo thời cổ. Nhưng có điều do trình độ của Bảo Quang thượng nhân còn kém cho nên lão không luyện chế ra được túi tu di như của người thượng cổ có thần thông đặt được tất cả những vật sở hữu. Cái Bạch Ngọc bảo trạc này chỉ có thể chứa được mười ba cái pháp bảo, không thể chứa được thứ gì khác. Có điều phương pháp sử dụng nó cũng rất đơn giản, chỉ cần rót một mootj chút chân nguyên là có thể sử dụng được cái Bạch Bảo bạch ngọc trạc này.
Trong lúc nói chuyện một tia chân nguyên của Nạp Lan Nhược Tuyết cũng lập tức thấm vào trong Bảo bạch ngọc trạc.
Chương 466-1: Giám bảo_
- Quả nhiên là trong cái ngọc trạc này còn có mấy cái pháp bảo của Băng Trúc Quân.
Khi chân nguyên thấm vào, Nạp Lan Nhược Tuyết chớp mắt mà nói vậy.
Chỉ thấy cái vòng tay màu trắng tản ra một chút ánh sáng rồi ba tia sáng từ trong đó bắn ra, xuất hiện trước mặt mọi người.
Trong ba vật đó thì có một cái hạt châu to bằng quả trứng chim bồ cầu tản ra ánh sáng màu đen. Một cái đĩa màu đồng có phong cách cổ xưa và một vật hình trụ có khảm một viên tinh thạch màu vàng.
Ngay khi Nạp Lan Nhược Tuyết điều khiển Bảo bạch ngọc trạc lấy ba vật đó ra, hai tay Lạc Bắc cũng hơi nhúc nhích hút lấy toàn bộ mấy món pháp bảo của Băng Trúc Quân bị rơi xuống đất.
Trong mấy cái pháp bảo đó thì có hai cái bị Huyền Sát âm khí của Thi Thần phun trúng đang bị đóng băng.
Trong hai vật đó có một cái kính nhỏ tản ra ánh sáng giống như làn sương trắng. Lúc nãy, Lạc Bắc nghe Băng Trúc Quân nói thì cái kính này có tên là Thiên Sương Kính, do tự tay lão luyện ra. Mà vừa rồi theo những gì Băng Trúc Quân nói và qua giao thủ thì cái pháp bảo này dường như là khắc tinh của phi kiếm. Cho dù bản mệnh kiếm nguyên mạnh tới mấy thì cũng bị thay đổi phương hướng, không thể đánh trúng được Băng Trúc Quân.
Còn một cái pháp bảo hình hoa sen màu xanh khác cũng là một cái pháp bảo phòng ngự.
Cả hai cái bị Huyền Sát âm khí của Thi Thần đánh trúng rơi trên mặt đất. Ngoài ra khi Băng Trúc Quân bị giết còn có một hạt châu màu tím và một cái pháp bảo nhìn như tấm khăn gấm.
Lạc Bắc hút cả bốn cái pháp bảo tới trước mặt. Mới liếc mắt, hắn đã nhận ra hạt châu màu tím đó chính là thứ vừa mới bảo vệ trước mặt Băng Trúc Quân khiến cho hơi thở của Thi Thần không ảnh hưởng gì tới lão. Nhưng Lạc Bắc lại chú ý tới cái khăn gấm vẫn đang tản ra ánh sáng màu hồng.
Cái vật này là thứ mà lúc đầu, Băng Trúc Quân hóa thành pháp y để đánh lén Lạc Bắc. Qua trực giác, Lạc Bắc có thể cảm nhận được uy lực của mười sợi tơ đó kinh người. Mà sau đó, Băng Trúc Quân lấy nó ra phòng ngự, không ngờ có thể chịu nổi một đòn tấn công toàn lực của Thi Thần và Lạc Bắc. Có thể nói đây là một thứ pháp bảo có đủ cả công phòng, cấp bậc ít nhất phải từ Kim tiên trở lên.
Vào lúc này, Lạc Bắc tập trung quan sát cái pháp bảo đó chỉ thấy không biết nó được dệt từ thứ vật liệu gì. Ở giữa có thêu hình một con phượng hoàng bảy màu, chỉ có điều do ánh sáng bao phủ nên nếu không tập trung quan sát thì không thể thấy được.
- Cái pháp bảo này chẳng lẽ là Huyết Phượng La? - Phát hiện ra sự chú ý của Lạc Bắc với cái pháp bảo, Nạp Lan Nhược Tuyết cũng để ý rồi ngay lập tức sắc mặt nàng xuất hiện sự khiếp sợ.
- Huyết Phượng La? - Lạc Bắc và Đông Nhan đều quay sang hỏi Nạp Lan Nhược Tuyết:
- Huyết Phượng La là pháp bảo như thế nào?
- Đây là một cái pháp bảo nổi danh của phái Thiên La thời cổ.
Nạp Lan Nhược Tuyết giơ tay hút lấy cái khăn gấm. Bất ngờ hơn mười tia sáng bay ra, thay đổi hình dạng rồi đột nhiên thu về. Ánh sáng từ cái khăn gấm lập tức trở nên rực rỡ, bao phủ phạm vi mấy trượng.
- Huyết Phượng La là một loại dây leo kỳ lạ thượng cổ, nhìn nó có hình dạng giống như Huyết Phượng hoàng. Cái pháp bảo này được luyện ra từ một thứ kỳ mộc đã biến mất từ thời cổ. Khi đối địch, mấy sợ tơ của nó bắn ra cho dù tinh kim có deo dai tới mấy cũng bị trói lại. Có lẽ chỉ có phi kiếm Thương Nguyệt của Lạc Bắc mới có thể chặt đứt. Khi dùng để phòng ngự thì nó còn hơn cả pháp bảo cấp kim tiên.
- Chẳng trách mà Băng Trúc Quân dám tới đây một mình để giết ta. Nếu ta bị Huyết Phượng La trói lại thì chắc chắn sẽ bị lão giết. - Lạc Bắc liếc nhìn Nạp Lan Nhược Tuyết:
- Nạp Lan Nhược Tuyết! Tại sao ngươi lại biết tới cái pháp bảo này?
Nạp Lan Nhược Tuyết cười cười trả lời:
- Ngươi quên khi ở Trân Bảo các, Thái Thúc đã lệnh cho Nhan Thọ Sơn chép một quyển giám bảo bí lục hay sao? Vài ngày trước khi ngươi đi lấy Thất Bảo hải đường, ta đã xem qua hết một lượt.
- Có lẽ ta cũng phải giành thời gian xem cái quyển Giám bảo bí lục đó mới được. - Đông Nhan liền quay sang cái pháp bảo còn lại:
- Nạp Lan Nhược Tuyết! Vậy ngươi xem đây là cái pháp bảo gì?
Nạp Lan Nhược Tuyết gật đầu nhìn từng thứ một. Nhưng chỉ một lát sau, nàng liền nhíu mày thốt lên:
- Lạ thật.
- Cái gì kỳ lạ? - Đông Nhan cảm thấy khó hiểu lên tiếng hỏi. Lạc Bắc cũng quay đầu lại nhìn Nạp Lan Nhược Tuyết.
Nạp Lan Nhược Tuyết nhìn Đông Nhan và Lạc Bắc mà nói:
- Trên người y thật sự là có quá nhiều cổ bảo.
- Trên người y có nhiều cổ bảo? - Đông Nhan nghe thấy vậy thì ngẩn người.
- Đúng thế. - Nạp Lan Nhược Tuyết chỉ hạt châu màu tím mà nói:
- Hạt châu này chính là Định Thần tử châu do Ngô Viễn của Thục Sơn luyện chế từ hai trăm năm trước. Vốn lúc ấy Ngô Viễn của Thục Sơn tu luyện công pháp gặp phải vấn đề, từ Nguyên Anh kỳ tới Độ Kiếp kỳ sẽ gặp phải thiên ma ảo cảnh vô cùng lợi hại. Y định luyện chế ra một viên đan dược dùng để trấn định thần hồn nhưng lại thất bại. Cái Định Thần Tử châu này chính là cái pháp bảo hình thành từ số đan dược bị hỏng đó. Cái pháp bảo này có thể chống được pháp bảo cấp Kim Tiên tác động tới tinh thần. Như vậy có thể đoán được nếu ngày đó y thành công thì loại đan dược đó sẽ có công hiệu mạnh như thế nào. Viên Định Thần Tử châu cũng không phải cổ bảo. Nhưng ngoại trừ Thiên Sương kính và Định Thần tử châu ra, những pháp bảo còn lại của Băng Trúc Quân đều là cổ bảo.
- Toàn bộ đều là cổ bảo? - Đông Nhan, Lạc Bắc cùng với Nguyệt Ẩn đều cảm thấy khiếp sợ.
Cổ bảo chính là cách gọi tắt của pháp bảo thời thượng cổ. Mà được gọi như vậy thì nó phải là pháp bảo từ ít nhất ba ngàn năm trước.
Sở dĩ pháp bảo trong thời gian đó được gọi là cổ bảo đó là vì trong mấy ngàn năm qua, giới tu đạo đã hưng suy không biết bao nhiêu lần. Hiện tại công pháp và cách luyện khí mặc dù có nhiều điểm vẫn còn giống như đi ngược dòng lịch sử ba ngàn năm mà nói thì công pháp và cách luyện khí bây giờ có sự khác biệt rất nhiều. Mà thêm mấy ngàn năm nữa, có khả năng pháp quyết và cách luyện khí trong giới tu đạo lại càng khác hơn.
Hiện tại pháp thuật và cách luyện khí qua hai ngàn năm thay đổi chưa chắc đã kém hơn của người thượng cổ nhưng ngày đó có quá nhiều thiên tài địa bảo mà bây giờ hoàn toàn mất tích. Những pháp bảo sử dụng chúng đều có uy lực kinh người. Hơn nữa phần lớn đều công công hiệu thần diệu. Cho nên pháp bảo thượng ổ đều có phẩm cấp cao hơn pháp bảo bây giờ rất nhiều. Gần như thấp nhất cũng phải sánh với cấp tiên bây giờ. Nếu như biết có cổ bảo xuất hiện chắc chắn sẽ kéo vô số người tới cướp đoạt.
Nhưng những pháp bảo thời cổ vẫn còn tồn tại lại rất ít.
Một là vì phương pháp luyện khí và luyện chế pháp bảo cơ bản ngày đó và bây giờ khác nhau. Cho nên gần như tất cả pháp bảo thời cổ rất khó mô phỏng. Cho dù có thể tìm ra được phương pháp thì nhiều thứ nguyên liệu đã biến mất từ lâu mà dùng những vật liệu thay thế thì cơ bản không thể luyện chế ra được.
Mặt khác còn một nguyên nhân rất đơn giản đó là pháp bảo luyện ra tất cả những người luyện đều cố gắng theo đuổi khả năng vững chắc của phôi pháp bảo, nhưng khi người tu đạo đấu phép lại khó tránh khỏi hư hỏng. Nếu gặp phải người tu đạo có thực lực tương đương mà giao đấu với nhau, rất có khả năng sẽ mất vài món pháp bảo.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Chương 467: Độc Long đan thành công. Năm tháng Thục Sơn
Nhóm dịch: Hany
Nguồn: MT
Hiện giờ trong giới tu đạo thì pháp bảo lợi hại có rất nhiều nhưng pháp bảo lưu truyền từ thời thượng cổ tới nay trong cả tông phái lớn cũng chưa chắc có được ba, bốn cái.
Nhưng hiện tại, ngoại trừ Định Thần tử châu và Thiên Sương kính ra thì pháp bảo Băng Trúc Quân để lại còn có cái pháp bảo có hình đạng đóa sen, pháp bảo có thể phóng ra ánh sáng xanh và ba cái bên trong Bạch ngọc thủ trạc. Hơn nữa tính cả Huyết Phượng La thì Băng Trúc Quân có tất cả năm cái cổ bảo. Mà trong cơ thể của Lạc Bắc còn phong ấn một cái huyền bảo.
- Chẳng lẽ Thục Sơn các ngươi có rất nhiều pháp bảo thượng cổ? - Đông Nhan không nhịn được lên tiếng hỏi Lạc Bắc.
Lạc Bắc lắc đầu. Thục Sơn vẫn chỉ tập trung vào phi kiếm, những loại pháp bảo khác rất ít, không thể có nhiều tới mức như vậy.
- Chẳng lẽ là Côn Luân đưa cho Băng Trúc Quân? Cho dù có như vậy thì nhiều lắm cũng chỉ khoảng hai cái, không thể nhiều tới mức này.
Lạc Bắc nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra được nên chẳng nghĩ nhiều quay sang Nạp Lan Nhược Tuyết hỏi:
- Mấy cái pháp bảo còn lại là như thế nào?
- Hạt châu màu đen này là Phá pháp thần châu. - Nạp Lan Nhược Tuyết chỉ hạt châu màu đen mà nói.
- Đây là Phá Pháp thần châu?
Lạc Bắc, Đông Nhan và Nguyệt Ẩn đều tò mò nhìn hạt châu màu đen. Bên trong nó như có những dải sáng liên tục di chuyển.
Cái tên Phá Pháp thần châu, đám người Lạc Bắc đã từng nghe nhắc tới. Nghe nói người tu đạo thời thượng cổ tìm kiếm ánh sáng trong lỗ đen ở không gian loạn lưu mà luyện ra. Một khi sử dụng nó, cho dù đối phương sử dụng pháp thuật nào cũng bị nó hút sạch. Chỉ có điều loại pháp bảo này giống như một thứ bùa, chỉ cần dùng một lần là nó sẽ hóa thành tro bụi.
- Đây là Đại Diệu Thanh Liên. - Nạp Lan Nhược Tuyết chỉ cái pháp bảo có hình hoa sen bị Huyền Sát âm khí đóng băng mà nói:
- Cái pháp bảo thượng cổ này chuyên phòng ngự. Lực phòng ngự của nó chỉ tương đương với pháp bảo cấp Kim tiên, thậm chí còn dưới Thiên Thiền linh diệp của ta. Chỉ có điều phôi và pháp trận của nó rất kỳ lạ, cho dù có đánh tan ánh sáng, chạm tới cả phôi của pháp bảo thì nó cũng chỉ bị biến hình mà không bị hỏng. Sau đó nó sẽ tự động trở lại nguyên hình và có thể tiếp tục sử dụng. Cho nên cái pháp bảo thượng cổ này còn có tên là Bất Tử Thanh Liên.
- Cái pháp bảo này kỳ lạ như vậy?
Lạc Bắc duỗi ngón tay bắn ra một tia chớp màu tím đánh nát toàn bộ lớp băng bao phủ bên ngoài Đại Diệu Thanh Liên để lộ bản thể của nó.
- Nói như vậy thì nếu một đòn tấn công mà nó không chịu được thì cùng làm bị đánh bay mà không bị hỏng. Sau đó lại có thể triệu hồi để sử dụng?
- Đúng vậy. Cho nên cái pháp bảo này vẫn được dùng để phối hợp với pháp bảo phòng ngự khác. Nếu gặp phải đòn tấn công lợi hại thì sử dụng nó để ngăn cản bớt một phần uy lực. - Sắc mặt Nạp Lan Nhược Tuyết xuất hiện một chút gì đó khó hiểu:
- Có điều theo những gì mà Giám bảo bí lục nói thì nếu như luyện hóa, nó sẽ có mối liên hệ tinh thần đặc biệt với người luyện hóa nó, rất khó bị đối phương phá vỡ. Tại sao Băng Trúc Quân không bỏ thời gian để luyện hóa cái pháp bảo này?
Lạc Bắc và Đông Nhan quay sang nhìn nhau nhưng đúng là không thể hiểu được.
Pháp bảo phòng ngự lợi hại của Băng Trúc Quân có rất nhiều. Nhưng cái Đại Diệu Thanh Liên này hết sức kỳ lạ. Có cái pháp bảo này tương đương với thêm một lớp phòng ngự, không có lý do gì mà không luyện hóa nó trước.
- Hay là đầu Băng Trúc Quân có vấn đề?
Đông Nhan nói câu đó rồi lại lắc đầu. Bởi vì đã là một trong ba vị chủ tọa của Thục Sơn, Băng Trúc Quân chắc chắn phải hơn rất nhiều người.
- Đây là Thanh Ẩn đăng.
Nạp Lan Nhược Tuyết cảm thấy những điểm khó hiểu của Băng Trúc Quân có nhiều lắm, nên chẳng nghĩ nữa mà giơ tay về phía cái vật thể hình trụ có khảm một viên tinh thạch màu vàng, và điêu khắc rất nhiều ký hiệu. Một đạo chân nguyên của nàng thấm vào nó khiến cho cái pháp bảo tản ra ánh sáng màu xanh và màu vàng bao phủ phạm vi trăm trượng.
- Nếu sử dụng tâm nhiệm điều khiển thì hai loại ánh sáng này còn có thể khống chế được hướng chiếu ra. - Nạp Lan Nhược Tuyết giải thích:
- Xa nhất nó có tể đạt tới hai trăm trượng. Hai loại ánh sáng này có thể loại bỏ phần lớn ảo giác của trận pháp lại còn khiến cho những pháp bảo và pháp thuật ẩn thân không có tác dụng. Ngay cả pháp bảo xé rách không gian cũng có thể phát hiện được.
- Ngươi thảm rồi. - Đông Nhan nghe nói vậy thì cười quay đầu nhìn Nguyệt Ẩn:
- Có cái pháp bảo này ngươi muốn trốn cũng không được.
Nguyệt Ẩn lắc đầu một cách bất đắc dĩ. Mặc dù Ảnh La Sát của Trạm Châu Trạch Địa không chỉ có biết che giấu khí tức vào thân thể nhưng nếu ai có cái pháp bảo này thì tương đương phá vỡ sự lợi hại nhất của họ.
- Trước mắt đối với chúng ta mà nói thì có thể sử dụng cái pháp bảo này. - Nạp Lan Nhược Tuyết chỉ cái pháp bảo có hình cái đĩa đồng, hoa văn có phần hơi thô mà nói:
- Cái pháp bảo thượng ổ này có tên là Hải Thiên la bàn. Bản thân nó khi ở trên biển có thể phát huy tác dụng lớn nhất. Nó có thể bốc lên cả ngàn vạn cân nước biển để tấn công đối phương. Phạm vi bao phủ của nó rất rộng. Nếu như đặt trong Thiên Bảo đại thừa thì tương đương với có thêm một cái trận pháp hệ Thủy cực mạnh.
- Cái pháp bảo này đúng là có tác dụng rất lớn.
Lạc Bắc vừa mới nghĩ vậy, một tia sáng màu hồng từ trong mi tâm của hắn lao ra. Hắn thả thi thần cùng với cái pháp bảo bị phong ấn ra ngoài.
- Nạp Lan Nhược Tuyết! Ngươi xem cái pháp bảo này có lai lịch như thế nào?
- Không ngờ cái pháp bảo này có uy lực tới mức cả Thi Thần cũng không ngăn cản nổi.
Nạp Lan Nhược Tuyết, Đông Nhan và Nguyệt Ẩn chỉ thấy được Băng Trúc Quân bỏ chạy. Bây giờ nhìn thấy cái pháp bảo xuyên qua thân thể của Thi Thần, bọn họ đều hoảng sợ. Mới biết Lạc Bắc đối địch với Băng Trúc Quân nguy hiểm tới mức độ nào.
- Cái pháp bảo này là huyền bảo thượng cổ.
Lạc Bắc tường thuật lại tỉ mỉ cách Băng Trúc Quân sử dụng cái pháp bảo này như thế nào cho Nạp Lan Nhược Tuyết nghe.
- Nói vậy thì nó đúng là Huyền bảo thượng cổ.
Nạp Lan Nhược Tuyết nghe Lạc Bắc nói xong thì sắc mặt hơi thay đổi. Huyền bảo là một thứ mà đã lâu rồi không xuất hiện trong giới tu đạo. Hơn ữa trong truyền thuyết thì ngay cả người có tu vi Nguyên Anh đại thành cũng khó mà cản được uy lực của nó. Nhưng Nạp Lan Nhược Tuyết cũng lắc đầu. Huyền bảo thượng cổ có thời gian lâu hơn so với cổ bảo, hơn nữa đã lâu rồi không xuất hiện cho nên cả trong Giám bảo bí lục cũng không ghi lại.
- Nếu vậy, chúng ta về Thương Lãng cung rồi bàn tiếp.
Lạc Bắc thấy không biết được lai lịch của Huyền Bảo thì trầm ngâm rồi thu phong ấn Thi Thần và cái huyền bảo đó lại sau đó quay sang nói với Nguyệt Ẩn:
- Ngươi nghĩ cách giúp ta đưa tin cho chưởng giáo Vũ Nhược Trần và sư tôn Yến Kinh Tà để họ biết về chuyện hôm nay.
.......
- Được rồi.
Dược Đồng được Lạc Bắc để lại trong động phủ chợt vui mừng nhảy dựng lên.
Trong lò đan trước mặt nó, viên Độc Long đan đã hoàn toàn biến thành màu vàng óng tản ra những làn khí màu vàng kim.
Mà vào lúc này, bên ngoài Thiên Nhược quật mà Thục Sơn giấu kinh, một tên đệ tử Thục Sơn dang nín thở chờ đợi.
Tên đệ tử Thục Sơn có gương mặt trẻ tuổi đó chính là người mà ngày đó đám Lạc Bắc khi tiến vào Thiên Nhược quật đã nói rất nhiều - Tĩnh Tư.
Hiện tại Tĩnh Tư đang ở bên ngoài Thiên Nhược quật để chờ một đám đệ tử Thục Sơn đã vượt qua thí luyện lấy được phi kiếm đang vào đó học kiếm quyết.
Bất ngờ trên không trung của Thiên Nhược quật chợt có một sợ tơ vàng rơi xuống.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Một đám đệ tử Thục Sơn xuất hiện trên con đường núi đi về phía Thiên Nhược quật.
Phần lớn đám đệ tử Thục Sơn có tuổi tương đương với đám Lạc Bắc năm đó. Vào lúc này, tất cả đều có sự mong đợi và hưng phấn. Nhưng Tĩnh Tư đang đứng ở lối vào lại có chút uể oải. Khi một vài sợi tơ vàng bay xuống trước mặt thì y đang thất thần nhớ tới đạo pháp thuật mà mình mới hiểu được vào hai ngày trước. Y còn tưởng rằng đó là ánh sáng mặt trời bị khúc xạ.
Nhưng khi sợi tơ vàng đó chạm phải mặt đất thì một tiếng nổ nhỏ vang lên.
- Sao lại thế này?
Tĩnh Tư lập tức có phản ứng. Sau chút sững sờ, y liền quan sát chỗ sợi tơ đó rơi xuống thì thấy xuất hiện một cái lỗ nhỏ bằng ngón tay út.
Tinh Tư mới vọt tới bên cái lỗ nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ thì từ trên không trung lại có những sợi kim tuyết rơi xuống.
Liên tục những tiếng nổ vang lên. Có một sợi kim tuyến rơi xuống cách Tĩnh Tư không xa, nhưng y cũng không cảm nhận được pháp lực dao động chỉ có một làn hơi nóng và khí sắt thép ập tới. Tĩnh Tư quan sát sợi kim tuyến đó cẩn thận thì thấy khi nó chạm xuống đất chẳng khác nào một cây kim rơi xuống nước mà để lại một cái hố to bằng ngón út, sau không thấy đáy.
- A?
Sắc mặt Tĩnh Tư thay đổi. Nhìn thấy từ xa có một sợi kim tuyến rơi xuống, gã liền chỉ tay bắn một đạo kiếm khí màu xanh nhạt về phía đó. Sợi kim tuyến bị kiếm khí màu xanh làm cho tản ra nhưng Tĩnh Tư cũng phải rùng mình vì cảm nhận được trên sợi kim tuyết ẩn chứa lực lượng rất mạnh.
- Có chuyện gì thế này?
Thoáng loạng choạng một cái, Tĩnh Tư biến sắc, trong ánh mắt xuất hiện một sự kinh ngạc.
Một vài sợi kim tuyến cực kỳ nặng mang tới cho gã một cái cảm giác giống như phi kiếm. Hơn nữa bên trong nó còn ẩn chứa lực lượng dường như tương đương với một thanh phi kiếm còn hơn cả tu vi Ngự kiếm.
Tĩnh Tư ngẩng đầu. Điều khiến cho y phải trừng mắt kinh hãi đó là y nhìn thấy trên không trung xuất hiện vô số những sợi kim tuyến, bao phủ toàn bộ Thiên Nhược quật.
- Có chuyện gì thế này?
Cùng lúc đó, đám đệ tử đang đi về phía Thiên Nhược quật cũng xôn xao. Lần này, người dẫn đám đệ tử đó tới đây cũng chính là người năm đó đã dẫn đám người Lạc Bắc - Minh Hạo.
Khi trước mặt có một hai sợi kim tuyết hạ xuống, Minh Hạo cũng không để ý. Nhưng giây lát, khi toàn bộ không trung của Thiên Nhược quật chợt tản ra ánh sáng màu vàng.
- Các ngươi đứng yên ở đây.
Sau khi vội vàng nói với đám đệ tử Thục Sơn, Minh Hạo lập tức hóa thành một tia sáng bay tới bên cạnh Tĩnh Tư.
“ Xoẹt! “ Xoẹt Xoẹt!
Minh Hạo còn chưa kịp hỏi Tĩnh Tư thì lại có mấy chục sợi kim tuyến rơi xuống phát ra những tiếng nổ.
- Đây là?
Minh Hạo cũng hoàn toàn biến sắc.
Đúng vào lúc này, mấy tên đệ tử Thục Sơn đứng trên sơn đạo cách Thiên Nhược quật mấy trăm trượng cũng xoay người.
Từ trong rặng núi của Thục Sơn lập tức xuất hiện mấy vầng sáng. Ít nhất có tới mấy trăm đạo kiếm quang bay lên.
Trong hai đạo kiếm quang đó có một tím một xanh tỏa ra ánh sáng lóa mắt cùng với uy áp và kiếm khí vô tận như chèn ép tất cả các phi kiếm. Nó khiến cho tất cả những đệ tử Thục Sơn mới gia nhập nhìn thấy hai đạo kiếm quang đều rung động.
- Có chuyện gì vậy? - Tĩnh Tư kêu lên. Y có thể thấy được hai đạo kiếm quang kia là Vũ Nhược Trần và Yến Kinh Tà.
Hôm nay biến hóa của Thiên Nhược Quật thậm chí làm kinh động tới cả hai người.
- Đây là Kim Phong hỏa tuyến?
Minh Hạo đứng bên cạnh Tĩnh Tư cũng tái nhợt, đôi tay run rẩy.
Vào lúc này, y có thể cảm giác được những sợi kim tuyến đó không ngờ chính là Kim Phong hỏa tuyến do Cửu Thiên kim phong và Thiên hỏa ngưng tụ thành.
Gần như toàn bộ điển tịch trong các tông phái đều có ghi lại. Trên vô số cương phong, lôi vân còn có Thiên hỏa cuồn cuộn và Cửu Thiên kim phong. Nếu như Cửu Thiên kim phong bị rơi xuống ngưng tụ với Thiên Hỏa sẽ hình thành Kim Phong hỏa tuyến.
Chính vì có những thứ này cho nên người tu đạo mới không thể ngự không một cách tự do.
Nhưng vào hôm nay bên trên Thiên Nhược quật tại sao lại có Kim phong hỏa tuyến rơi xuống?
Nếu có người thi triển pháp thuật đối phó với Thục Sơn thì cũng không thể nào không động tới trận pháp Thục Sơn cùng với cấm chế. Hơn nữa vào lúc này điều khiến cho y và Tĩnh Tư hoảng sợ đó là khắp cả không trung trong phạm vi mười dặm đã bị Kim phong hỏa tuyến bao phủ. Tĩnh Tư chưa bao giờ nghe nói tới pháp thuật có thể dẫn hạ Kim PHong hỏa tuyến. Cho dù có pháp thuật như vậy thì cũng không thể có uy thế hùng mạnh như thế.
Một làn sương mù màu trắng bốc lên như một cái vỏ trứng bao phủ toàn bộ Thiên Nhược quật.
Hai người Tĩnh Tư và Minh Hạo đứng ở lối vào của Thiên Nhược quật cũng bị sương mù bao phủ.
Nhưng cũng vào lúc này, toàn bộ bầu trời của Thiên Nhược quật đột nhiên tối sầm, mây đen quay cuồng tản xuống những hơi lạnh. Nhiệt độ thân thể của Tĩnh Tử và Minh Hạo nhanh chóng giảm xuống. Trên vô số những sợi tơ vàng đang rơi xuống lại xuất hiện một dòng khí màu xanh trắng to bằng cánh tay cũng hạ xuống. Không khí xung quanh nó lập tức bị đóng băng tạo thành giữa không trung một cột băng màu lam dài tới cả trăm trượng.
Ngẩng đầu nhìn lên chẳng khác nào có một cơn mưa bụi màu vàng từ từ bay xuống. Mà trên cơn mưa bụi đó xuất hiện vô số những cột băng màu lam.
- Đây là Thiên huyền âm phong. Không thể nào như vậy.
Minh Hạo gần như nín thở. Sau khi vô số Kim phong hỏa tuyến rơi xuống lại xuất hiện Thiên Huyền âm phong.
Thiên Huyền âm phong cũng là một thứ trên chín tầng trời. Mỗi một luồng Thiên Huyền âm phong đều ẩn chứa hơi lạnh kinh người. Trong điển tịch ghi lại, cho dù người tu đạo Nguyên Anh kỳ mà bị Thiên Huyền âm phong thổi qua thì chân nguyên hộ thể cũng không chịu nổi mà bị thối da thối thịt.
Cho dù trong giới tu đạo thời cổ, tất cả người tu đạo thăm dò cũng chỉ có thể tới được tầng ngoài mà thôi. Chỉ có rất ít người tu đạo mới mới có thể sử dụng pháp bảo đặc biệt, hoặc tìm được những cái khe để vượt qua mà tiến vào trong không gian loạn lưu, tìm kiếm nguyên liệu luyện chế.
Trước mắt, trong tất cả điển tịch ghi lại chỉ có người tu đạo độ kiếp mới có thể làm cho Thiên Huyền âm phong thổi xuống.
Nhưng Thiên Huyền âm phong và Cửu Thiên kim phong còn cách lực từ cùng với lửa của tinh cầu tới mấy tầng, nó còn hơn xa Cửu Thiên kim phong. Chỉ có người tu luyện đã vượt qua một tầng thiên kiếp đạt tới tầng thứ hai mới có thể làm cho nó xuất hiện.
........
Trong nháy mắt gần như toàn bộ Thiên Huyền âm phong hạ xuống khiến cho bầu trời ngưng tụ vô số những cột trụ màu lam. Hai đạo kiếm quang với khí thế kinh người cũng xông vào trong vầng sáng bảo vệ Thiên Nhược quật. Hai đạo kiếm quang đó chính là Vũ Nhược Trần và Yến Kinh Tà.
Mà phía sau hai người đó cũng lập tức xuất hiện một bóng người. Dáng vóc của người này thấp hơn Vũ Nhược Trần và Yến Kinh Tà, mặc đạo bào màu tía đang dẫm lên một cái pháp bảo phi độn có hình cái khay ngọc màu đen. Người đó chính là một trong ba vị chủ tọa chưởng quản Kinh thần nhất mạch Tông Nhạc Lưu.
Vũ Nhược Trần, Yến Kinh Tà và Tông Nhạc Lưu vừa mới xuất hiện thì vô số những sợi tơ và và Kim Phong hỏa tuyến cũng bay xuống làn ánh sáng bao phủ Thiên nhược quật.
“ Ong ong ong ong! “
Toàn bộ vầng sáng rung chuyển phát ra âm thanh như tiếng chuông. Trên quầng sáng chói mắt lập tức xuất hiện vô số đóa hoa chói mắt.
Ngay lập tức vô số những luồng Thiên Huyền âm phong cũng rơi xuống vầng sáng khiến cho nó bị lõm xuống như không thể ngăn cản.
Nhưng sắc mặt của Vũ Nhược Trần, Yến Kinh Tà và Tông Nhạc Lưu lại không hề có sự kinh hoàng ngay khi vô số Thiên Huyền âm phong đồng loạt hạ xuống vầng sáng, Tông Nhạc Lưu cũng lấy ra một cái pháp bảo mai rùa bắn lên trên. Đồng thời trong tay lão cũng xuất hiện mười lá cờ nhỏ tạo thành mười ngọn lửa bay lên không trung.
Cái pháp bảo mai rùa vừa mới tản ra ánh sáng thì lập tức giống như bị vỡ thành từng mảnh mà tạo thành hơn mười đám mây đen. Mỗi một đám mây bao phủ phạm vi rộng tới cả hai mẫu. Mà mười cây cờ đỏ bay lên rồi chớp sáng một cái mà như biến mất. Nhưng trong mười đám mây đen cũng xuất hiện mấy tia sáng màu hồng đang di chuyển giống như mười con giao long bắt đầu quay cuồng trên không trung.
Những đám mây đen và ánh sáng màu hồng lưu chuyển ngăn cản rất nhiều Thiên Huyền âm phong và Kim Phong hỏa tuyến đang rơi xuống.
- Minh Hạo!
Khi Tông Nhạc Lưu ra tay thì âm thanh của Vũ Nhược Trần cũng vọng vào tai Minh Hạo:
- Ngươi đi thông báo cho những người khác chuẩn bị kết Tu Di thiên ấn kiếm trận,
Minh Hạo ngẩn ngơ chưa kịp gần đầu thì trên bầu trời Thiên Nhược quật vang lên tiếng nổ rồi giống như có một cái lỗ khổng lồ xuất hiện. Toàn bộ mây trôi bị hút vào đó. Từ xa nhìn lại giống như một cái phễu khổng lồ xuất hiện. Cùng lúc đó vô số những quầng lửa màu bạc ầm ầm lao xuống.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba