- Đi thôi! Vừa đi ta vừa giải thích cho các ngươi tại sao lại....sớm như vậy.
Đông Nhan cười cười:
- Ta cũng không biết vị bằng hữu người tộc Ma Tây của phụ thân ta ở đâu. Nếu đi chậm sợ gõ nhầm cửa thì không ổn.
- Đi thôi.
Lạc Bắc cũng nhận ra được Đông Nhan cố ý trêu chọc và sự xấu hổ của Thái Thúc nên chỉ mỉm cười điều khiển Yêu vương liên thai đưa bốn người phóng lên cao.
......
Dưới sự chỉ dẫn của Đông Nhan, Yêu vương liên thai phi thẳng về phía Tây được một lúc thì cơn mưa bụi cũng hết. Đi thêm chừng nửa canh giờ, Lạc Bắc nhìn thấy giữa hai ngọn núi có một cái thung lũng bằng phẳng. Một dòng suối từ trong rừng chảy vào trong thung lũng tạo thành một cái hồ còn lớn hơn cái hồ vừa rồi.
Trên sườn của ngọn núi thấp hơn có rất nhiều ánh lửa dường như là lửa trại và có cả tiếng người vọng ra.
- Cái chỗ người tộc Ma Tây ở lại là một cái sơn trại lớn thế này sao?
Khi Yêu vương liên thai tới gần thung lũng, lạc nhìn thấy trong khu rừng và trên triền núi có rất nhi nhà cửa. Giữa những ngồi nhà có một khoảng đất trống đang đốt rất nhiều lửa trại và bóng người.
Vốn trong trí tưởng tượng của Lạc Bắc thì một cái bộ lạc nhỏ như tộc Ma Tây cũng giống như tộc người Miêu ở La Phù. Nhưng vào lúc này, cảnh tượng đập vào mắt hắn lại hoàn toàn náo nhiệt.
- Đúng rồi. Ngươi hạ xuống đi. Đây là chỗ người tộc Ma Tây tập trung. Thu Yêu vương liên thai của ngươi lại, đừng gây quá nhiều thanh thế làm cho họ sợ.
Đông Nhan gật đầu nói.
Lạc Bắc gật đầu thu Yêu vương liên thai. Cả bốn người lập tức ngự không lao về phía ánh lửa.
- Bọn họ đang làm gì vậy?
Khi tới gần, bốn người có thể nhìn thấy trên khoảng đất trống có hơn mười đống lửa trại bao quanh toàn là nam nữ đang nhảy múa, ca hát. Thái Thúc nhìn thấy có thiếu nữ cầm cành cây chấm một thứ chất lỏng màu vàng vẽ lên mặt nam nhân bên cạnh. Người nam nhân sau khi bị thoa lên thì hết sức vui vẻ. Có người thì ngượng ngùng lắc đầu, lau thứ nước kia đi.
- A! Cái này thì phải quay lại cái vấn đề kia.
Nghe Thái Thúc hỏi vậy, Đông Nhan cười nói:
- Các cô ấy đang lựa chọn chú rể đêm nay của mình. Chúng ta phải nhanh lên nếu không thì không kịp.
- Chọn chú rể cho đêm nay?
Thái Thúc ngẩn người.
- Đúng vậy.
Đông Nhan gật đầu cười nói:
- Tộc Ma Tây có phong tục cưới chạy.
- Tộc cưới lại?
Thái Thúc ngẩn người. Có điều nhìn Đông Nhan đang mỉm cười, Thái Thúc cũng bạo dạn hẳn lên. Dù sao thì nhìn Đông Nhan cũng là thiếu nữ giống như mình vì thế nàng thè lưỡi:
- Nói vậy chẳng nhẽ con gái ở tộc này mỗi đêm đều có thể chọn chú rể?
- Cũng không phải tất cả đều như vậy.
Đông Nhan cười giải thích:
- Tộc Ma Tây có tục cưới rất thoáng, bọn họ không có khái niệm cưới nhau bình thường. Chỉ cần nam nữ trong tộc thích nhau thì có thể sống cùng một phòng. Trong cuộc sống nếu cảm thấy không hợp thì có thể tự do tách ra tìm một người khác. Người con gái của tộc Ma Tây cầm cành cỏ kia vẽ thứ chất lỏng lên mặt người đàn ông để biểu hiện tình yêu. Nếu người đàn ông đó cũng vừa lòng với thiếu nữ kia thì để nguyên chất lỏng, còn nếu không muốn thì xóa bỏ nó.
Nghe Đông Nhan nói vậy, Lạc Bắc cũng không nhịn được lên tiếng:
- Phong tục của tộc Ma Tây đúng là độc đáo, khác với bên ngoài. Với cái phong tục đó mà truyền ra ngoài chắc chắn sẽ bị cho là phong tục tồi tệ, đi ngược lại lẽ thường.
- Phần lớn lễ nghĩa trong thế gian chẳng phải do một vài người nghĩ ra hay sao?
Đông Nhan lên tiếng:
- Phong tục của tộc Ma Tây thật ra cũng là vì sinh sản sinh tồn mà có. Nhiều thế hệ của tộc Ma Tây săn bắt, đánh cá để sống, không biết làm nông. Hơn nữa vùng Thập Vạn Đại Sơn này nếu không có cách kích thích sinh sản thì bọn họ đã bị diệt vong từ lâu rồi, làm sao có thể sinh sống ở đây?
Lạc Bắc gật đầu. Hắn biết nhiều bộ tộc người Miêu ở La Phù cũng có phong tục kỳ lạ cho nên không để ý lắm. Tuy nhiên nhìn những bóng người đang ở bên đám lửa, Lạc Bắc có phần kinh ngạc:
- Đông Nhan! Tại sao lại có nhiều người như không phải người tộc Ma Tây?
Lạc Bắc nhìn thấy trong mấy trăm người đang tụ tập bên đống lửa có hơn mười người ăn mặc hoàn toàn khác với tộc Ma Tây. Có một số người ăn mặc theo cách của dân tộc thiểu số, cũng có người ăn mặc theo kiểu Trung Thổ.
- À! Điều này cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
Đông Nhan giải thích.
- Vùng đất nơi đây được trời phú cho hết sức màu mỡ có rất nhiều các loại cá. Trước kia, một Thổ Ti của dân tộc Choang thích ăn cá ở đây, đồng thời giữa hai ngọn núi này vào mùa đông cũng không lạnh cho nên cứ đến mùa đông viên Thổ Ti của dân tộc Choang đó lại tới nơi này dựng lều trại, sau khi bắt được cá liền giết rồi nấu nướng ngay tại chỗ. Sau này, viên Thổ Ti đó để nguyên lều trại không mang về nữa, đồng thời để quân lại trông coi. Sau đó, viên Thổ Ti của dân tộc Choang đó trở mặt với dân tộc khác rồi chết, hơn một ngàn người trong tộc bỏ chạy. Ngay cả đám quân canh giữ ở đây cũng tan tác. Sau đó tộc Ma Tây chuyên bắt cá để sống nghe nói nơi này có nhiều cá liền chuyển tới đây định cư. Khi đám người tộc Ma Tây tới đây định cư, lều trại của viên Thổ Ti đó có rất nhiều tác dụng. Ngươi xem hiện tại rất nhiều cái lều có một chút da màu đen thật ra là do người tộc Ma Tây tạo thêm một chút. Người tộc Ma Tây rất hiếu khách. Trong trăm năm qua, các ở nơi này ít đi nhiều nhưng nơi đây lại trở thành chỗ rất nhiều người tới hái thuốc săn bắn dừng chân. Thậm chí có nhiều tiểu thương từ rất xa tới đây thu mua dược liệu, da lông động vật quý hiếm.
- Thì ra là vậy.
Lạc Bắc liếc nhìn quả nhiên thấy trong số những ngôi nhà có rất nhiều cái một nửa có màu đen, sàn gỗ bên dưới gần như mục nát, ít nhất cũng phải tới trăm năm. Xem ra lều trại của viên Thổ Ti dân tộc Choang kia rất tốt, trải qua trăm năm vậy mà vẫn không bị hư hỏng.
Trong lúc nói chuyện, Đông Nhan đã tới một cái trại đối diện với khu vực sáng sủa kia. Lạc Bắc biết được để tránh quấy nhiễu tới việc ca múa của người tộc Ma Tây, đồng thời Đông Nhan cũng có tính toán nên không nói nhiều chỉ bám theo sau.
- A...
Đi vào trong sơn trại có thể thấy khắp nơi đều có giăng những tấm lưới đánh cá màu đen. Bên đường còn đặt rất nhiều xương cá to như là bài trí. Mà điều khiến cho Thái Thúc có chút xấu hổ đó là nàng nhanh chóng nghe thấy những tiếng rên rỉ của nam nữ từ trong nhà sàn vọng ra.
- Nếu có thiếu nữ tộc Ma Tây tới bôi nước lên mặt, ngươi nhớ lau nó đi. Nếu không, ngươi không theo người ta vào trong nhà ân ái sẽ bị cho là không coi thiếu nữ tộc Ma Tây vào đâu, trêu đùa bọn họ khiến cho nhiều người tức giận thì ta cũng không giúp được đâu.
Đông Nhan vừa nói với Lạc Bắc vừa cười cười:
- Có điều nếu ngươi thích một thiếu nữ ở đây thì cũng không sao. Dù sao sau một đêm ngươi có bỏ đi thì thiếu nữ đó cũng không ngăn cản.
- Ngươi còn trêu ta nữa
Lạc Bắc dở khóc dở cười:
- Nhưng ta thấy chưa chắc đã có người để ý thì chỉ sợ đàn ông tộc Ma Tây thấy ngươi xinh đẹp vậy đã tới bôi loạn lên mặt ngươi rồi đấy.
Đông Nhan mỉm cười:
- Ngươi không cần phải lo. Phong tục của tộc Ma Tây đều do nữ nhân chủ động, nam tử chắc chắn không đi bôi cái thứ đó. Hơn nữa còn có Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc ở đây thì chưa tới lượt ta.
- Oa oa oa...
Đang nói chuyện thì một người đàn ông tộc Ma Tây mặc áo ngắn tay đội khăn trùm đầu từ khu đất trống chạy về lấy thứ gì đó nhìn thấy đám người Đông Nhan và Lạc Bắc. Đầu tiên y ngẩn người rồi sau đó vui mừng xổ ra một tràng thứ tiếng mà đám người Lạc Bắc không hiểu. Sau khi thốt ra một tràng, y đột nhiên mừng rỡ như điên rồi xoay người bỏ chạy.
- Y nói gì vậy? Có chuyện gì thế?
Lần này thì Lạc Bắc, Thái Thúc và Nạp Lan Nhược Tuyết đều há hốc mồm.
- Đi thôi.
Đông Nhan cười cười tiếp tục đi về phía có khoảng đất trống:
- Hắn chỉ đang gọi nói tiên nữ tỉ tỉ tới đây, lần này lại dẫn theo hai vị tiên nữ tỉ tỉ nữa.
- Này...
Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc liếc mắt nhìn nhau rồi bước theo Đông Nhan. Khi đi qua hai cái cầu gỗ vào trong chỗ đất trống lập tức nghe thấy những tiếng hoan hô ầm ầm.
- Oa oa oa....
Gần như tất cả người tộc Ma Tây đều thốt lên âm thanh độc đáo của mình.
- Bọn họ đang hoan nghênh chúng ta tới. - Đông Nhan giải thích cho đám người Lạc Bắc rồi sau đó quay sang nói với người tộc Ma Tây. Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy Đông Nhan duỗi tay chỉ về phía trước bắn ra một hạt châu trong suốt bay thẳng lên trên mấy cái vạc xung quanh khu đất trống. Một tiếng động vang lên, nó lập tức hóa thành dòng nước đổ đầy mấy cái bể.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Gần như toàn bộ người tộc Ma Tây đều vô cùng vui sướng khiến cho tiếng hoan hô vang lên khắp nơi. Một mùi rượu tản ra xung quanh khiến cho Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc liền hiểu ra dường như Dạ Đông Nhan đã có sự chuẩn bị từ trước dùng pháp thuật ngưng tụ rượu thành những giọt nước để đến bây giờ đổ vào đó, làm lễ gặp mặt.
Trong tiếng hoan hô ầm ĩ chỉ thấy một gã người tộc Ma Tây bước ra, cười ha hả xoa ngực rồi thi lễ với đám người Lạc Bắc và Dạ Đông Nhan. Trên má trái của người đó có xăm hình màu đen, trước ngực có một cái vòng cổ được làm từ xương cá và vỏ sò.
Tướng mạo của người đó nếu ra ngoài chắc chắn là hết sức xấu xí nhưng lúc này trong mắt đám người Lạc Bắc lại hết sức hiền lành và nhiệt tình. Hơn nữa nhìn sự kính trọng của những người xung quanh đối với y:
- Người đó là ai? Có phải là Tát mãn của tộc Ma Tây, bằng hữu phụ thân ngươi không?
Lạc Bắc thấy Dạ Đông Nhan cũng xoa ngực đáp lễ liền lên tiếng hỏi.
- Đây không phải là Tát Mãn mà là tộc trưởng A Ngõa Tái của tộc Ma Tây.
Đông Nhan giải thích:
- Tát Mãn của tộc Ma Tây là con gái, hơn nữa được Tát Mãn đời trước chọn ra tương đương với khổ tăng của chúng ta nên không tham gia thứ tiệc này.
Nói xong câu đó, Đông Nhan liền lên tiếng nói chuyện với vị tộc trưởng.
Ba người Lạc Bắc nghe không hiểu chỉ thấy vị tộc trưởng và người tộc Ma Tây nhảy nhót thì cũng mỉm cười.
- Được rồi. A Ngõa Tái đã phái người đi mời Tát Mãn. Tát Mãn ở trại sau phải mất một chút thời gian. Chúng ta cứ ở đây chờ là được.
Trong lúc đang nói thì tộc trưởng A Ngõa Tái quay ra nói với hai người trong tộc. Sau khi Đông Nhan giải thích với Lạc Bắc, một vài người trong tộc Ma Tây cũng đi tới chào hỏi, kéo nàng và mấy người Lạc Bắc tới bên cạnh một đống lửa.
Không cần phải Đông Nhan giải thích, Lạc Bắc cùng với Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc có thể thấy được trước đây chắc chắn nàng đã tới nơi này nhiều lần, hơn nữa cũng được người tộc Ma Tây tôn kính.
- Chẳng trách mà thấy ngươi bọn họ lại nhảy nhót reo hò như vậy. Thì ra là họ chờ ngươi tặng quà cho họ. Hơn nữa bọn họ cũng mong ngóng xem có được ngươi thoa cái gì lên mặt mình không.
Lạc Bắc nhanh chóng phát hiện rất nhiều thanh niên tộc Ma Tây cố tình đi qua đi lại trước mặt Đông Nhan hoặc là cất cao tiếng hát hay cố tình nhảy múa.
- Ha ha!
Đông Nhan nghe Lạc Bắc nói thì cười to:
- Lạc Bắc! Ngươi còn có thời gian lo lắng cho ta? Ngươi xem lại mình đi xem có người đang tới kìa.
Lạc Bắc ngẩn người. Vừa mới ngẩng đầu lên thì thấy ít nhất có năm, sáu thiếu nữ tộc Ma Tây đang ngượng ngùng đi về phía mình.
- Đông Nhan! Mấy vị này là?
Vị Tát Mãn đi xuyên qua đám đông tới trước mặt Đông Nhan mà lên tiếng hỏi. Vị Tát Mãn đó cũng không nói thổ ngữ của tộc Ma Tây. Mặc dù trên mặt nàng có hình xăm tuy nhiên trang sức lại hết sức khác lạ. Tuy nhiên phong thái của nàng có một chút gì đó ôn hòa. Mà khi nói những lời đó nàng hơi cau mày lại, bởi vì Thái Thúc tu luyện Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu không thể giấu pháp lực dao động ra thì Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết đều hết sức thu giấu khiến cho nàng không nhận ra được tu vi của cả hai. Tuy nhiên chỉ cần nhìn phong cách của hai người, nàng biết được tu vi của cả hai không hề yếu. Mà người như vậy nếu không có chuyện gì quan trọng chắc chắn sẽ không tới đây.
- Hắn tên là Lạc Bắc là truyền nhân của La Phù, tông chủ Từ Hàng Tĩnh Trai và còn có thân phận là Thất Hải Yêu vương.
Đông Nhan không nói nhiều nhìn Lạc Bắc mà nói.
- Đông Nhan! Ngươi có lừa ta không?
Vị Tát Man như không thể tin vào tai mình mà nhìn Lạc Bắc. Mặc dù nàng chưa bao giờ ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn nhưng cũng biết một chút chuyện của giới tu đạo. Mà nhìn Lạc Bắc còn trẻ như vậy thật sự nàng không thể tin Lạc Bắc có bằng đó thân phận.
- Hắn có được bằng đó thân phận, ta cũng chịu.
Đông Nhan cười cười liếc mắt nhìn Thái Thúc thì chợt nghĩ ra rồi nói:
- Đúng rồi! Hắn còn có một thân phận nữa mà ta quên mất. Hắn còn là đệ tử của Thục Sơn. Đây là sư muội Thái Thúc ở Thục Sơn của hắn.
Vị Tát Mãn phải quay sang nhìn Lạc Bắc một lần nữa. Chỉ với một cái thân phận đó cũng đủ khiến cho nàng hiểu được người thanh niên trước mặt chắc chắn đã xảy ra nhiều chuyện. Nhưng nàng nhanh chóng bị Nạp Lan Nhược Tuyết thu hút. Thiếu nữ tộc Ma Tây có nước da rất đen cho nên khi nhìn thấy Nạp Lan Nhược Tuyết cũng không quá khiếp sợ. Tuy nhiên vị Tát Mãn biết Nạp Lan Nhược Tuyết trong mắt người ngoài chắc chắn phải là một người khuynh quốc khuynh thành.
- Vị cô nương này là ai?
Nàng không nhịn được lên tiếng hỏi.
Đông Nhan nói:
- Cô ấy tên là Nạp Lan Nhược Tuyết, là con gái của Hồ Yêu vương cũng là đệ tử của Bắc Minh vương.
- Hồ Yêu vương? Bắc Minh vương...
Vị Tát Mãn đó không khỏi ngây người. Hai cái tên đó nàng cũng được nghe đến. Trên thực tế, nàng biết rõ chỉ cần những người mà mình nghe nói đều là những nhân vật đứng trên đỉnh của thế gian. Điều này khiến cho nàng càng thêm khẳng định lần này Đông Nhan không phải tiện đường qua đây:
- Các ngươi tới tìm ta có chuyện gì?
Trong ánh lửa trại, vị Tát Mãn cau mày hỏi.
Đông Nhan cũng nhìn Tát Mãn nói:
- Lạc Bắc có một vị bằng hữu bị U Minh ma huyết xâm nhập.
- Cái gì?
Đông Nhan vừa mới dứt lời, vị Tát Mãn đã kêu lên. Tiếng kêu của nàng khiến cho toàn bộ người xung quanh đều nghe thấy nên lập tức tiếng ca hát im bặt, tất cả đều quay sang nhìn. Trong lúc nhất thời, toàn bộ quảng trường im phăng phắc, chỉ có tiếng lửa nổ lách tách.
- Không sao. Chúng ta chỉ thảo luận một chút về vấn đề dược lý.
Vị Tát Mãn quay đầu thản nhiên phất tay nói với những người trong tộc. Rất nhiều người trong tộc cũng chẳng nghĩ nhiều lập tức lại quay sang ca hát. Nhưng vị Tát Mãn cũng xoay người, nói:
- Hiện tại làm sao vẫn có Ma huyết của U Minh huyết ma?
- Sau khi U Minh huyết ma chết đi có để lại bảy viên Huyết Xá lợi. Bằng hữu của Lạc Bắc bị Ma huyết trong một viên Huyết Xá lợi xâm nhập.
Đông Nhan nói với Tát Mãn. Trên thực tế chuyện Tát Mãn tộc Ma Tây có cách xử lý Ma huyết xâm nhập thì nàng cũng chỉ nghe phụ thân đề cập. Mặc dù nàng không nghi ngờ câu nói của phụ thân nhưng vẫn không hiểu được U Minh huyết ma có liên quan gì tới tộc Ma Tây ở tít sâu trong Thập Vạn đại sơn. Nên nhớ rằng một thầy thuốc có phương thuốc cũng là vì xung quanh có nhiều người bệnh. Chẳng hạn như phụ thân của nàng mặc dù trình độ y thuật đứng đầu thiên hạ nhưng đối với cái chuyện Ma Huyết xâm nhập cũng chưa bao giờ gặp nên không biết cách trị liệu. Tuy nhiên phản ứng của Tát Mãn khiến cho Đông Nhan có thể khẳng định chuyện này dường như là có thật.
Đông Nhan giải thích thêm vài câu còn nói thêm:
- Phụ thân của ta có nói ngươi có cách trị liệu Ma huyết xâm nhập cho nên ta mới dẫn Lạc Bắc tới đây tìm ngươi.
- Vị bằng hữu bị Ma huyết xâm nhập của ngươi đang ở đâu?
Tát mãn quay đầu nhìn Lạc Bắc hỏi.
Lạc Bắc nói:
- Đã bị ta phong ấn lại rồi.
- Phong ấn rồi?
Sắc mặt của vị Tát Mãn lập tức trở nên thoái mái hơn đồng thời gật gầu đầu sau đó mới trả lời Đông Nhan:
- Đúng vậy! Ta thật sự biết cách trị liệu Ma huyết xâm nhập.
Vì Tát Mãn vừa mới dứt lời, sắc mặt của đám người Lạc Bắc cũng trở nên dễ chịu hơn.
- Theo ta đến đây.
Không để cho đám người Lạc Bắc lên tiếng, vị Tát Mãn lập tức gật đầu rồi xoay người đi trước dẫn đường.
..........
- Đây là?
Vị Tát Mãn đó dẫn Lạc Bắc, Đông Nhan cùng với Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc đi vào trong một cái nhà sàn ở sâu trong trại. Vốn Lạc Bắc nghĩ đây là chỗ ở của vị Tát Mãn nhưng khi vào trong đó Lạc Bắc mới thấy được nơi đây chẳng khác nào một cái động trời. Bên trong cái cửa đá là một khoảng trống rộng rãi, phía trên nóc động có rất nhiều thạch nhũ với đủ mọi hình dạng khác nhau. Phía bên cạnh còn có một con sông ngầm liên tục vang lên tiếng nước chảy ầm ầm. Mà giữa cái động có mấy cây cột đá đứng sừng sững.
Trên mỗi cái cột đá đều có một quả cầu thủy tinh màu vàng. Mà trong khu vực trăm trượng xung quanh mặt đất bên dưới có khắc rất nhiều dấu vết tạo thành những hình ảnh cổ xưa. Rất nhiều chỗ dấu vết giao với nhau còn có ánh sáng chuyển động cho thấy nơi đó có khảm bảo thạch. Cảnh tượng như vậy khiến cho người ta cảm giác được đầy là một cái trận pháp kỳ lạ.
- Đây là nơi mà Tát Mãn của tộc Ma Tây chúng ta trước đây tiêu diệt Ma huyết. Không ngờ tới hôm nay còn có ngày dùng lại.
Sắc mặt của vị Tát Mãn hết sức trang nghiêm:
- U Minh ma huyết là thứ tà ma đệ nhất thiên hạ. Lạc Bắc! Cho dù ngươi không phải là bằng hữu của Đông Nhan nhưng nếu vì việc này tới đây cầu thì ta cũng giúp ngươi loại bỏ U Minh ma huyết trên người họ.
- Thật sự có thể bỏ U Minh ma huyết sao?
Nghe thấy câu nói của Tát Mãn, Lạc Bắc quá đỗi vui mừng, trong lòng xuất hiện vô vàn cảm xúc, không biết nói thế nào.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
- Trong cái trận pháp này có đầy Thiên ngân mà vị Tát Mãn của tộc chúng ta luyện ra trước đây. Nó có thể giam cầm U Minh ma huyết và thân thể bị nó xâm nhập. Trước đây Tát Mãn của tộc Ma Tây chúng ta có luyện được mười hai cây Thiên thần ngân châm, có thể hút U Minh ma huyết rồi nhờ vào trận pháp này sử dụng Hắc sát hỏa khí để từ từ luyện hóa.
Vị Tát Mãn nhìn sắc mặt mừng rỡ của Lạc Bắc mà nói:
- Không biết vị bằng hữu mà ngươi phong ấn hiện giờ đang ở đâu. Ngươi chỉ cần đưa cô ấy tới đây, đặt vào trong trận pháp này là ta có thể ra tay.
Nghe thấy Tát Mãn nói vậy, Lạc Bắc mừng rỡ như điên. Nên nhờ rằng ngày đó khi Lạc Bắc thấy bốn vị pháp vương của Hoa Giáo sử dụng trận pháp đối phó với tiểu Trà cũng biết Hắc sát hỏa khí là một trong những khắc tinh của U Minh ma huyết. Hiện tại có thể luyện hóa chúng, Lạc Bắc nghe tới đó cũng biết có lý.
Trong sự mừng rõ, Lạc Bắc hành động cũng không được bình tình vì vậy mà hắn bắn ra hai tia sáng màu hồng. Trong nháy mắt chúng liền biến thành hai đóa hoa Mạn Đà La lơ lửng trong động đá vôi.
- A!
Lạc Bắc đang mừng rỡ nên thả toàn bộ cả Thất Hải Yêu Vương thú, tiểu Trà và tiểu Ô Cầu ra ngoài, mà không nghĩ chưa nói tới Thất Hải Yêu Vương thú, chỉ cần hình dạng của tiểu Ô Cầu đã khủng bố như thế nào. Khi cả hai vừa xuất hiện trong động đá khiến cho Tát mãn kinh hãi hét lên ầm ĩ.
- Nhiều như vậy cơ à?
- Lạc Bắc! Ngươi phong ấn tất cả ở trong cơ thể?
Sau một lát, Tát Mãn mới bình tĩnh được nhìn Thất Hải Yêu Vương thú, tiểu Trà và tiểu Ô Cầu đang bị phong ấn mà vẫn chưa hết sợ.
- Đây là bằng hữu của ta tên là tiểu Trà. Khi ta bị rơi vào cảnh nguy hiểm, nàng vì cứu ta mới nuốt một viên Huyết Xá lợi.
Lạc Bắc hơi ngượng ngùng giải thích:
- Còn đây là Thất Hải Yêu Vương thú. Nó là tọa kỵ của ta, mới bị tiểu Trà và tiểu Ô cầu dùng pháp thuật đánh trúng, nên tính mạng bị nguy hiểm.
- Nói như vậy thì Thất Hải Yêu Vương thú bị Ma huyết xâm nhập trong thời gian ngắn nhất.
Tát Mãn suy nghĩ một chút nhìn Thất Hải Yêu Vương thú rồi nói với Lạc Bắc:
- Mặc dù ta được hưởng sự kế thừa, biết cách loại bỏ Ma huyết nhưng lại chưa bao giờ làm. Nếu ngươi không có ý kiến gì, ta muốn bắt đầu từ Thất Hải Yêu Vương thú trước.
- Hiện tại có thể tiến hành?
Lạc Bắc hít một hơi thật sâu rồi đóa hoa Mạn Đà La phong ấn tiểu Trà và tiểu Ô cầu lập tức hóa thành một tia sáng màu hồng rồi biến mất nơi mi tâm của Lạc Bắc, chỉ còn lại Thất Hải Yêu Vương thú. Sau khi thu hồi tiểu Trà và tiểu Ô cầu xong, Lạc Bắc liền gật đầu nói với vị Tát Mãn:
- Việc này không nên để lâu. Hiện tại nên bắt đầu. Ngươi đặt Thất Hải Yêu Vương thú vào trong trận pháp đi.
Đúng lúc này, Đông Nhan đang im lặng chợt lên tiếng:
- Tát Mãn! Vị Tát Mãn của tộc Ma Tây trước đây tại sao lại tạo ra trận pháp này?
- Lúc trước không biết vì sao nhưng có một Huyết Thần tử tiến vào trong Thập Vạn Đại Sơn.
Tát Mãn nói:
- Con Huyết Thần tử đó tiêu diệt mấy bộ lạc, tộc Ma Tây chúng ta cũng có mấy người chết trong tay nó. Sau đó tộc chúng ta được một người tu đạo giúp đỡ mới giết được con Huyết Thần Tử đó. Nhưng người tu đạo đó cũng bị Ma huyết xâm nhập. Vị Tát Mãn trước đây của chúng ta cũng không có cách nào, phải thử rất nhiều lần mới hút được Ma huyết trong người vị tu đạo đó ra ngoài.
- Thì ra là vậy. Không biết người tu đạo đó tên là gì?
- Người đó tên là Trương Thiên Thu, dường như là đệ tử phái Nga Mi.
- Con Huyết Thần Tử đó chạy tới đây sau khi U Minh huyết ma chết.
Nghe thấy Tát mãn nói vậy, Nạp Lan Nhược Tuyết và Lạc Bắc cũng hiểu ra. Tu luyện mấy ngày ở Nga Mi, Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết cũng biết được rất nhiều chuyện về trận chiến Kim Đỉnh. Biết sau khi U Minh huyết ma chết, có rất nhiều Huyết Thần Tử bỏ chạy. Sau đó không biết bao nhiêu đệ tử tu vi cao trong huyền môn chính đạo đã đuổi theo để giết chúng.
Đám Huyết Thần tử chỉ thuần túy là Ma huyết, chỉ biết giết chóc chứ không có suy nghĩ, không có pháp thuật gì khác nên dễ đối phó. Sau khi chúng bỏ chạy, liền cũng bị giết chết hết. Vị Trương Thiên Thu của Nga Mi được xác nhận là đuổi giết một trong số Huyết Thần tử. Năm đó, giới tu đạo đại loạn, sau đó Trương Thiên Thu cũng mất tích vì vậy mà cái bí mật này cũng không nhiều người biết.
Lúc này, vị Tát Mãn thấy Lạc Bắc làm theo yêu cầu của mình để cho Thất Hải Yêu Vương thú lơ lửng trên trận pháp liền tập trung tinh thần. Nàng cũng không nói nhiều lấy ra một cây đoản trượng bằng gỗ xanh. Trong lúc nàng vung cây đoản trượng liên tục, từng vầng sáng màu lục như dòng nước lập tức tràn vào trong những quả cầu thủy tinh trong trận pháp.
Từng vầng sáng màu xanh lục chui vào trong những quả cầu thủy tinh màu vàng khiến cho chúng bắt đầu tản ra ánh sáng màu xanh biếc.
Lúc đầu, ánh sáng màu xanh biếc tản ra từ những quả cầu màu vàng chỉ như nhưng sợi tơ nhỏ nhưng càng lúc càng nhiều tạo thành giống như một dòng chảy khiến cho người ta có cảm giác như nó vươn ra đầy những cái vòi.
Ánh sáng màu xanh biếc từ quả cầu màu vàng tản ra khắp nơi rồi chui vào trong trận pháp khiến cho trận pháp như có cả ngàn cây hoa cùng nở, đột nhiên xuất hiện rất nhiều điểm sáng với năm màu sắc rực rỡ. Đột nhiên có những tiếng động vang lên rồi một thứ mùi thủy ngân bắt đầu tràn ngập cả trong động.
- Đây là Thiên ngân?
Lạc Bắc, Thái Thúc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Đông Nhan nhìn thấy chất lỏng màu bạc đầy mùi thủy ngân từ trong lòng đất thấm lên như một dòng suối nhanh chóng chảy đầy những cái rãnh trong trận pháp.
Thiên ngân là một thứ kim loại được luyện ra từ bí ngân, kết hợp với nguyên khí trời đất rất tốt, thậm chí là ngay cả khí huyết cũng có thể dung hợp. Nó không giống như bí ngân và những loại khí kim thiết khác, trời sinh nó ra đã có tác dụng gây tổn thương cho khí huyết. Trong truyền thuyết từ thời thượng cổ, có một người tu đạo luyện ra một bộ giáp từ thiên ngân có tên là Thiên ngân thánh giáp. Bình thường nó tan vào trong khí huyết tới khi đấu phép mới hiện ra bao phủ bên ngoài cơ thể. Bên trên bộ giáp đó có rất nhiều trận pháp với uy lực phi phàm.
Bí ngân còn có tên là Ngân tủy. Bình thường nó được sinh ra trong những mỏ dưới lòng đất ở Tây Vực và hải ngoại. Rất khó tìm kiếm được nó. Hơn nữa đặc tính của nó khiến cho nhiều môn phái luyện khí đều khó có được mà sử dụng để tạo ra các loại bảo vật. Cho nên những thứ pháp bảo tạo ra từ thiên ngân, đám người Lạc Bắc mặc dù biết nhưng cũng ít khi thấy.
Chỉ thấy thứ chất lỏng màu bạc chảy trong những cái rãnh đó đặc sền sệt so với vàng còn nặng hơn. Khi mỗi một giọt chảy đi đều tạo ra tiếng động giống như tiếng bánh xe. Cho tới khi toàn bộ Thiên ngân chảy đầy những cánh rãnh thì trong cả động như phủ một lớp ánh sáng màu bạc.
Chuẩn bị xong, Tát Mãn liền móc ra một cái đỉnh nhỏ màu hồng đào nhìn không phải là từ sắt thép mà như được tạo ra từ một loại gỗ gì đó. Bên dưới của nó có ba cái chân, bên trong đỉnh là một viên ngọc đỏ rực như lửa. Phía trên của cái đỉnh nhìn giống như một cái nồi. Nhưng khi nó xuất hiện, một mùi thuốc nồng nặc lập tức tản ra.
Trong mùi thuốc nồng nặc đó còn có một thứ mùi mới ngửi giống như mùi sâm.
"Không ngờ vị Tát Mãn lại có một thứ bảo vật như vậy." Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết cùng với Thái Thúc không biết đó là cái gì. Nhưng Đông Nhan nhìn thấy cái đỉnh nhỏ lập tức mở to mắt.
Đông Nhan nhận ra cái đỉnh nhỏ đó là Tham Mộc thần đỉnh hiếm có trong thế gian.
Tham Mộc thần đỉnh được tạo ra từ gỗ cây nhân sâm. Tất cả nhân sâm trong tự nhiên cho dù sinh sống ở nơi có dầy đặc linh khí thì tới tận khi thành hình người cũng chỉ được một tấc. Tính cả lá và cành cũng chỉ được thêm nửa tấc tới một tấc. Cây nhân sâm lớn lên so với các loại gỗ khác chậm hơn gấp trăm lần. Chỉ có nhân sâm sống được ba, bốn trăm năm, cành lá mới cứng rắn trở thành vật luyện khí luyện đan.
Nhân sâm có sức sống và tác dụng bổ dưỡng rất mạnh. Hiện tại Tát Mãn lấy ra cái đỉnh nhỏ mặc dù chỉ cao chừng một thước nhưng một cây nhân sâm muốn cao được tới mức độ này thậm chí là vài ngàn, có khi tới cả vạn năm.
Đông Nhan có thể khẳng định được một cái Sâm Mộc thần đỉnh như vậy cho dù là nấu sôi nước suối cũng có hiệu quả hơn gấp trăm lần thứ dược liệu bình thường trên thế gian. Nhưng có thể nói mặc dù Sâm Mộc thần đỉnh không phải là một cái pháp bảo duy nhất nhưng cũng khó có được.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Đông Nhan nhận ra những thứ dược liệu mà Tát Mãn bỏ vào trong đỉnh. Suy nghĩ một chút nàng hiểu ngay Tát Mãn định làm gì.
Theo phương pháp mà lúc trước Tát Mãn nói thì sau khi sử dụng trận pháp giam cầm Ma huyết, rồi mới hút nó ra khỏi cơ thể. Tuy nhiên U minh ma huyết vô cùng bá đạo, cơ bản vừa mới chui vào trong cơ thể đã kết hợp với khí huyết. Nếu hút chúng ra sẽ tương đương với hút máu trong người.
Nếu máu trong người mà giảm bớt thì cho dù Thi Thất Hải Yêu Vương thú có sức sống mạnh như vậy cũng sẽ không chịu được. Cho nên vào lúc này, Tát Mãn luyện chế ra nước thuốc để bổ sung khí huyết và sức sống. Đến lúc đó chỉ cần bổ sung thêm một chút máu huyết thì cho dù có yếu cũng vẫn còn sức sống để hồi phục.
Ước chừng được một khắc, trong Sâm mộc thần đỉnh tản ra một thứ mùi thơm. Số dược liệu bỏ vào trong được Tát Mãn điều chế đã trở thành một thứ nước thuốc có màu hổ phách.
Thấy nước thuốc đã hoàn thành, vị Tát Mãn lại vung cây đoản trượng lên khiến cho Thiên ngân đang chảy trong trận pháp lập tức tản ra ánh sáng màu bạc chiếu sáng toàn bộ cái động.
- Ta đã chuẩn bị xong, ngươi có thể bỏ phong ấn cho tọa kỵ của mình.
- Được.
Lạc Bắc gật đầu, tâm chí hơi động lập tức thứ thủy tinh đang bao phủ quanh người Thất Hải Yêu Vương thú lập tức vỡ tan. Thất Hải Yêu Vương thú như nhớ lại bị Ma huyết của tiểu Trà bắn trúng ở trong trận pháp của bốn vị pháp vương liền gào lên một tiếng tức giận và đau thương.
- Không ngờ con dị thú này mạnh tới vậy. Quả nhiên Lạc Bắc không còn là một kẻ yếu nũa.
Mặc dù trong trận pháp đầy thiên ngân, âm thanh của Thất Hải Yêu Vương thú cũng bị ngăn cản nhưng trong nháy mắt uy thế của nó cũng khiến cho vị Tát Mãn giật mình.
Cùng lúc đó, vị Tát Mãn cũng cảm nhận được Thất Hải Yêu Vương thú cà Lạc Bắc có tâm ý tương thông, mặc dù trong cơ thể đầy Ma huyết nhưng Thất Hải Yêu Vương thú vẫn cố gắng khống chế bản thân không làm loạn.
- Con dị thú này đã có thần thức, hiểu được ý người.
Vừa mới xuất hiện ý nghĩ đó, Tát Mãn cũng lập tức vung trượng. Chỉ thấy những vầng sáng màu bạc lập tức tràn về phía Thất Hải Yêu Vương thú khiến cho cơ thể của nó nhanh cóng cứng đờ.
......
Những tia sáng màu bạc liên tục chui vào trong cơ thể của Thất Hải Yêu Vương thú.
Ước chừng được hơn một canh giờ...
Toàn thân của Thất Hải Yêu Vương thú trở nên cứng như đá, bên ngoài cơ thể cũng xuất hiện một lớp bạc sáng bóng khiến cho nó như trở thành một bức tượng.
Tuy nhiên vị Tát Mãn vẫn thi triển pháp thuật khiến cho ánh sáng màu bạc liên tục chui vào.
Đám người Lạc Bắc và Đông Nhan hết sức nóng lòng. Vào lúc này, bọn họ đã nhận ra sự kỳ diệu của trận pháp. Cái trận pháp này có thể khiến cho Thiên ngân và linh khí chui vào trong cơ thể của Thất Hải Yêu Vương thú dung hợp với khí huyết. Rồi sau đó sử dụng lực trận pháp mà khiến cho khí huyết hòa tan với thiên ngân nhanh chóng ngưng tụ. Như vậy U Minh ma huyết lập tức bị cô đọng trong thiên ngân. Tới lúc mà toàn bộ khí huyết đọng lại, Tát Mãn có thể sử dụng Thiên Thần ngân châm thi triển pháp thuật. Nghe Tát mãn nói Thiên Thần ngân châm dường như là vật độc đáo có thể hút U Minh ma huyết ra. Khi đó, Thiên Thần ngân châm sẽ hút được U Minh ma huyết đọng trong cơ thể của Thất Hải Yêu Vương thú ra ngoài còn khí huyết chưa bị xâm nhập vẫn để trong người.
Nhưng vì U Minh ma huyết vô cùng bá đạo nên nếu để lại một chút cũng có thể trở thành mối họa lớn. Vì vậy mà Thiên Thần ngân châm phải làm cho toàn bộ khí huyết ngưng tụ chứ không thể nhanh được.
Thêm một canh giờ nữa, thiên ngân tạo thành một lớp vỏ cứng bên ngoài Thất Hải Yêu Vương thú. Mà trong cơ thể của nó thiên ngân cũng tràn ngập bắt đầu thẩm thấu ra ngoài.
- Được rồi.
Vị Tát Mãn thấy vậy liền thở phào rồi đưa tay vẽ một cái. Từ trong trận pháp đột nhiên có mười hai cái cột sáng vọt lên rồi xuất hiện mười hai cây bảo châm màu bạc.
Mười hai cây châm đó chính là thiên thần ngân châm mà Tát Mãn đã nói. Mỗi một cây dài ít nhất phải tới một thước. Mặc dù tản ra ánh sáng bạc nhưng bản thân nó lại có màu rực rỡ khiến cho người ta có cảm giác như vô số những tinh thể kim cương cực nhỏ ngưng tụ lại thành.
Số bảo châm lơ lửng trong trận pháp dường như tạo thành thêm một cái trận pháp nữa. Vô số những tai sáng lập tức dồn lên trên đỉnh cây châm.
Một sợi chỉ bạc từ trên người Thất Hải Yêu Vương thú tản ra chui vào trong thiên thần ngân châm
Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và Đông Nhan có thể nhìn thấy từ trong sợi tơ đó thấp thoáng có ánh sáng màu hồng. Thứ ánh sáng hồng đó chính là của U Minh ma huyết trong cơ thể của Thất Hải Yêu Vương thú.
Sợi tơ bạc đó liên tục tràn vào trong Thiên thần ngân châm. Đồng thời từ trên cây châm liên tục có những giọt thiên ngân chảy ra đọng xuống những cái rãnh bên dưới trận pháp.
Thiên ngân sau khi chui vào trong thiên thần ngân châm lại hóa thành chất lỏng rơi xuống. Còn Ma huyết thì bị giữ lại bên trong Thiên thần ngân châm.
Lạc Bắc nhìn chăm chú vào những cây Thiên thần ngân châm.
Theo vô số những sợi tơ bạc từ trên người Thất Hải Yêu Vương thú chảy ra chui vào trong Thiên thần ngân châm, ánh sáng màu bạc trên người nó cũng nhạt dần. Tuy nhiên Thiên thần ngân châm càng lúc càng tản ra ánh sáng màu đỏ mạnh hơn. Từ từ, mười hai cây Thiên Thần ngân châm biến thành màu hồng.
Hiện tại tốc độ U Minh ma huyết bị Thiên thần ngân châm hút ra so với tốc độ thiên ngân thẩm thấu ra bên ngoài cơ thể của Thất Hải Yêu Vương thú nhanh hơn rất nhiều.
Chưa tới nửa canh giờ, mười hai cây Thiên thần ngân châm trở nên chẳng khác gì quả lựu đỏ hồng. Thân thể của Thất Hải Yêu Vương thú vẫn tuôn ra những sợi tơ bạc tuy nhiên nó không hề nhúc nhích.
Lạc Bắc nhận ra U minh ma huyết trong cơ thể của Thất Hải Yêu Vương thú đã bị hút ra ngoài gần như toàn bộ, rồi được giữ trong mười hai cây ngân châm kia. trên người Thất Hải Yêu Vương thú vẫn tản ra ánh sáng bạc như trước chỉ có điều lúc này cơ bản toàn là khí huyết chưa bị xâm nhập ngưng tụ.
Sau khi hút toàn bộ U Minh ma huyết trong cơ thể Thất Hải Yêu Vương thú ra ngoài. Nét mặt của vị Tát Mãn lại càng trở nên nghiêm túc.
Bởi vì nàng biết được lúc này mới là thời điểm quan trọng nhất. Số thiên ngân trong cơ thể của Thất Hải Yêu Vương thú lúc này tương đương với việc đóng băng nó. Nếu một khi mở Thiên ngân ra mà khí huyết tổn thất quá nhiều, Thất Hải Yêu Vương thú không chịu được chắc chắn sẽ phải chết. Vị Tát Mãn cẩn thận vung đoản trượng. Nước thuốc từ trong Sâm mộc thần đỉnh bay ra hóa thành một vầng sáng màu lục thấm vào trong cơ thể của Thất Hải Yêu Vương thú.
Sau khi nước thuốc thấm vào trong cơ thể của Thất Hải Yêu Vương thú, cây đoản trượng trong tay Tát mãn lại giật giật khiến cho Thiên ngân đọng trong cơ thể của Thất Hải Yêu Vương thú lập tức tan ra mà chảy xuống dưới đất.
Khi thiên ngân tan ra, máu huyết bắt đầu chảy, Thất Hải Yêu Vương thú cũng hồi phục ý thức đồng thời ánh mắt trở nên có thần.
- Không ổn.
Lạc Bắc, Tát mãn và Đông Nhan gần như nhảy dựng người. Lạc Bắc có mối liên hệ tinh thần với Thất Hải Yêu Vương thú nên cảm nhận được rõ hơn hai người. Có thể do khí huyết trong người Thất Hải Yêu Vương thú có nhiều nên số nước thuốc của vị Tát Mãn vẫn còn chưa đủ. Khi nước thuốc tan ra, Thất Hải Yêu Vương thú như ăn được chất bổ khiến cho sức sống trong người tăng lên tuy nhiên vẫn xuất hiện tình trạng suy kiệt.
Cả hai người Tát Mãn và Đông Nhan gần như cùng lúc cử động. Chỉ thấy Tát Mãn vung tay lên, từ dưới nền động vọt lên một dòng nước chui vào trong sâm mộc thần đỉnh rồi lập tức vọt vào miệng của Thất Hải Yêu Vương thú.
Bản thân Sâm Mộc thần đỉnh có tác dụng tạo ra sức sống rất mạnh. Nhưng hiện tại nếu luyện thêm thuốc thì không còn kịp nữa. Vì vậy mà dòng nước kia sau khi đi qua sâm mộc thần đỉnh cũng có tác dụng tăng sức sống. Nhưng cùng lúc đó, Đông Nhan cũng bắn ra mười viên đan dược vào trong miệng của Thất Hải Yêu Vương thú.
- Đông Nhan! Số đan dược của ngươi có hiệu quả rất tốt.
Mười viên đan dược của Đông Nhan chui vào trong miệng của Thất Hải Yêu Vương thú khiến cho Tát Mãn và Lạc Bắc đều cảm nhận được sự suy yếu của nó dừng lại.
Thứ dị thú của linh thức như Thất Hải Yêu Vương thú chỉ cần gượng được qua lúc này sẽ hồi phục mà không cần phải lo lắng.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Tát Mãn cũng thôi không cho dòng nước chảy vào trong Sâm mộc thần đỉnh quay đầu nói với Lạc Bắc:
- Được rồi! Ngươi có thể thu hồi Thất Hải Yêu Vương thú.
- Thất Hải Yêu Vương thú! Ngươi qua về Thất hải hồi phục nguyên khí đi.
Lạc Bắc liền thả Yêu vương liên thai. Tâm niệm của hắn hơi động, Thất Hải Yêu Vương thú lập tức gật đầu với Tát Mãn và Lạc Bắc như cảm tạ rồi sau đó biến mất trong vầng sáng của Yêu vương liên thai.
- A? Yêu vương! U Minh ma huyết trong cơ thể của Thất Hải Yêu Vương thú đã được loại bỏ hết?
Gần như cùng lúc, Ly Nghiêu Ly, Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa cũng từ trong vầng sáng xuất hiện. Hiện tại, lực lượng ở Thất Hải dưới sự điều hành của Thái Thúc đã hết sức tự nhiên. Nếu bình thường, Ly Nghiêu Ly, Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa cùng với Thái Thúc ở trên Yêu vương liên thai, chỉ cần Thái Thúc mở trận pháp đồng nghĩa với việc Cầu Thương Dương lập tức xem xét tình hình. Hiện tại Yêu vương liên thai do Lạc Bắc điều khiển, đám người Ly Nghiêu Ly tu luyện dưới động phủ. Nên khi trận pháp mở ra, cả ba người liền bước ra xem xét tình hình.
Lúc trước khi sử dụng trận pháp của Yêu vương liên thai phần lớn là gặp phải đối thủ mạnh, đang đấu phép kịch liệt. Cho nên lần này, phản ứng đầu tiên của bọn họ cũng là chuẩn bị sẵn. Nhưng khi ba người vừa mới xuất hiện thì thấy Thất Hải Yêu Vương thú quay về lập tức thốt lên âm thanh vui mừng.
- Không ngờ cái pháp bảo của ngươi còn có thứ thần thông thế này.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, nét mặt của Tát Mãn không giấu được sự kinh ngạc .
- Tát mãn! Đại ân không thể nào cảm tạ hết được. - Lạc Bắc nhìn thấy thuật lợi như vậy cũng hết sức vui mừng, nhìn Tát Mãn nói:
- Người có yêu cầu gì? Chỉ cần chúng ta làm được sẽ tận lực hoàn thành.
Tát Mãn lắc đầu. Hiện tại danh hiệu của Lạc Bắc có nhiều lắm. Hơn nữa chỉ cần nhìn Thất Hải Yêu Vương thú, Ly Nghiêu Ly, Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa, nàng cũng không biết nên gọi Lạc Bắc như thế nào. Sau khi ngừng một chút, nàng liền chỉ gọi tên của hắn:
- Lạc Bắc! Ta không có yêu cầu gì. Chỉ muốn các ngươi không loan truyền chuyện này ra.
- Không cho người ngoài biết ngươi cứu Thất Hải Yêu Vương thú? - Lạc Bắc gật đầu:
- Chúng ta biết... Có điều ta không hiểu tại sao lại như vậy?
- Đối với người ngoài thì tộc Ma Tây của chúng ta chẳng qua chỉ là một bộ lạc man di. Nếu như việc này mà lan ra ngoài chỉ sợ chúng ta sẽ gặp rất nhiều tại họa. - Tát Mãn giải thích:
- Vị Tát Mãn đầu tiên tộc Ma Tây của chúng ta vô tình hiểu được một vài pháp thuật, biết cách tu luyện nhưng mỗi đời chỉ truyền cho có một người mà không có người khác tu luyện. Cũng là vì nếu dậy cho họ thì chúng ta không còn là một cái trại bình thường nữa. Tộc Ma Tây của chúng ta di chuyển trong mấy ngàn năm qua, đến nay an cư lạc nghiệp không muốn đi nữa.
- Ta hiểu. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Lạc Bắc chớp mắt, gật đầu với đám người Ly Nghiêu Ly để cho họ quay về rồi thu Yêu vương liên thai lại.
Câu nói của Tát mãn khiến cho Lạc Bắc hiểu được thêm một vài điều. Chẳng cần phải nói thì Sâm Mộc thần đỉnh của Tát Mãn đối với nhiều người tu đạo mà nói chính là bảo vật khó kiếm. Nếu chuyện này lan ra nói không chừng sẽ xảy ra tai họa. Mà phần lớn môn phái trên thế gian cũng không có sự kế thừa trong mấy ngàn năm. Mà những người tu đạo mặc dù có được lực lượng hơn người thường nhưng lại không có sự vui vẻ như người Ma Tây.
Câu nói của Tát Mãn cũng khiến cho Nạp Lan Nhược Tuyết có một sự xúc động khó hiểu. Nếu như mỗi người tu đạo đều như vị Tát Mãn này thì có khả năng toàn bộ giới tu đạo sẽ được sung sướng như người trong tộc Ma Tây, không phải ngày nào cũng đấu tranh sinh tử. Nhưng Nạp Lan Nhược Tuyết cũng biết được đó là chuyện không thể. Bởi vì phần lớn người tu đạo đều theo đuổi thứ lực lượng để trở nên mạnh hơn, hưởng thụ quyền lực khi đứng trên cao, sai khiến người khác.
........
Thất Hải Yêu Vương Thú vừa mới biết mất, không gian trong động trở nên rộng rãi hơn.
Toàn bộ Thiên ngân đã trở lại trong cách rãnh. Sáu khối thủy tinh cầu màu vàng cũng đã trở lại cột đá chỉ còn có mười hai cây châm vẫn lơ lửng trong trận pháp.
- Ta thấy Ma huyết tích tụ trong cơ thể của tiểu Trà còn hơn Thất Hải Yêu Vương thú rất nhiều. - Nhìn Lạc Bắc thu hồi Yêu vương liên thai, Tát Mãn lập tức để ý tới mười hai cây Thiên Thần ngân châm.
- Hôm nay Thiên thần ngân châm đã trữ rất nhiều U Minh ma huyết. Có lẽ phải mất vài ngày nó mới có thể luyện hóa được chúng.
Vừa nói, Tát Mãn vừa vung cây pháp trượng. Một tiếng động vang lên, Thiên ngân lại chui xuống lòng đất. Mà mặt đất như bị Thiên ngân đè nén làm cho mười hai cây cột trụ trồi lên.
- Lúc trước vị Tát Mãn tạo ra trận pháp này cũng phải tốn rất nhiều sức.
- Không ai có thể ngờ được một cái sơn trại vốn không được người tu đạo để ý, chỉ biết đánh cá và săn bắt để sinh tồn lại có một người tu đạo như thế này. - Thái Thúc chợt nghĩ như vậy.
Mười hai cây trụ tản ra hơi nóng cực mạnh, bên trong chúng như có rất nhiều dầu đen đang sôi sùng sục. Hiển nhiên chúng chính là Hắc Sát hỏa khí từ dưới lòng đất.
Mười hai cây cột lao ra khiến cho mười hai cây Thiên Thần ngân châm liền chìm xuống chui vào bên trong chúng. Hắc sát hỏa khí có thể thiêu đốt rất nhiều phôi pháp bảo tuy nhiên khi mười hai cây châm chui vào bên trong vẫn tản ra ánh sáng rực rỡ.
Một chút U Minh ma huyết từ trong Thiên Thần ngân châm tràn ra giống như một vòi nước lập tức bị Hắc sát hỏa khí bao trùm đốt cháy.
- U Minh ma huyết quả nhiên không phải thứ tầm thường. Chẳng lẽ phải hỏa táng toàn bộ hay sao?- Đông Nhan nhíu mày.
Nàng nhìn thấy U minh ma huyết giống như những sợi tơ có sức sống xoay chuyển bên trong Hắc sát hỏa khí như muốn trốn thoát. Hơn nữa, mặc dù Hắc Sát hỏa khí có thể thiêu đốt toàn bộ tinh kim nhưng với một tia U Minh ma huyết cho dù bị nó bao phủ cũng phải mất tới hơn nửa nén hương mới có thể đốt cháy.
- Tát Mãn! Ngươi có thể điều khiển được Thiên Thần ngân châm, khống chế tốc độ phóng U Minh ma huyết ra ngoài hay không?
Lúc này, nhìn Tát Mãn điều khiển mười hai cây ngân châm giống như điều khiển pháp bảo, Lạc Bắc chợt nghĩ ra một thứ gì đó. Hiện tại Tát Mãn khống chế tốc độ U Minh ma huyết chảy ra từ trong mười hai cây ngân châm.
- Đúng vậy.
Tát Mãn hơi kinh ngạc liếc nhìn Lạc Bắc. Mười hai cây ngân châm này cũng giống như pháp bảo thậm chỉ có thể điều khiển giống như phi kiếm. Nhưng ngoại trừ việc hấp thu Ma huyết ra thì nó không còn công dụng nào khác cho nên sử dụng đối địch không có tác dụng. Vì vậy mà Tát mãn hơi ngạc nhiên không hiểu tại sao Lạc Bắc lại hỏi vậy.
- Ngươi định làm gì?
Lạc Bắc nói:
-Cứ luyện hóa U Minh ma huyết như vậy rất tốn thời gian. Ngươi chỉ cần rót U Minh ma huyết vào trong cơ thể của ta là được.
- Cái gì?
Tát Mãn trừng mắt nhìn Lạc Bắc:
- Rót U Minh ma huyết vào trong người ngươi?
- Lạc Bắc! Chẳng lẽ ngươi có thể luyện hóa U Minh ma huyết? Tu vi của ngươi đã tới Độ Kiếp kỳ?
- Không thể được. Cho dù tới Độ Kiếp kỳ cũng không luyện hóa được U Minh ma huyết. - Tát Mãn hít một hơi thật sâu nhìn Lạc Bắc.
- Ta tu luyện công pháp thân thể thành thánh. - Lạc Bắc lắc đầu giải thích:
- Hiện tại tu vi của ta tương đương với Nguyên Anh đại thành, còn một chút nữa mới tới Độ Kiếp kỳ. Ta nói rót U Minh ma huyết vào trong cơ thể của ta không phải sử dụng tu vi của mình luyện hóa mà với thân thể của ta, U Minh ma huyết khó có thể chui ra ngoài. Hơn nữa ta tu bản mệnh kiếm nguyên có thể đẩy U Minh ma huyết tới một khiếu huyệt rồi phong ấn chặt ở đó. Lúc trước ta lện hóa một viên Huyết Xá lợi, tạo ra một pho phân thân. Hiện giờ nếu ta đẩy U Minh ma huyết vào trong cái phân thân đó thì có thể tăng cường thực lực của nó.
- Không thể ngờ được ngươi còn có thứ pháp thuật như vậy. - Tát Mãn nhìn Lạc Bắc:
- Ngươi đã tới Nguyên Anh đại thành chẳng trách ta cảm nhận được tu vi hơn xa ta. Với tu vi như vậy cũng chính là cấp bậc Kim Tiên mà người tu đạo thường nói. Ngươi mới bằng này tuổi có được tu vi như thế thì tương lai không thể tính được.
- Hy vọng như vậy. - Lạc Bắc nói:
- Hiện tại Côn Luân đang mạnh, ta có thể định lại hay không còn chưa biết.
Tát Mãn thở dài:
- Lạc Bắc! Với tu vi của ngươi như vậy, thiên hạ rộng lớn có thể đi bất cứ đâu, tại sao lại phải chui vào trong cái vòng xoáy đó?
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba