Quyển 2: Một Con Sóng Phản Chiếu Thế Gian
Chương 60: Trọc Lãng Nhìn Thanh Tuyết
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: hoangtruc
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Gió biển mằn mặn thổi lướt trên tượng thần, Trần Cảnh lại có thể cảm nhận được một chút mát mẻ, một cảm giác trước nay hắn chưa từng thấy. Mặc dù chính hắn cũng không thể biết được bao giờ tượng thần có thể hóa hình, nhưng có một chút biến hóa như vậy cũng đủ để hắn cảm thấy cao hứng, ít nhất làm cho tâm tình của hắn tốt hơn nhiều.
Lúc này nghe được Nguyệt Hà kể lại chuyện cung chủ Quảng Hàn từng nói đến mình khi ở trên đường Hoàng Tuyền, hắn không khỏi nhớ lại tình hình như mới gặp sư phụ của Nhan Lạc Nương.
Đối với Trần Cảnh của lúc đó, Quảng Hàn cung chủ có pháp lực vô cùng cường đại. Mặc dù đang ở trong thần vực Tú Xuân loan nên Trần Cảnh không đến mức không có lực hoàn thủ, nhưng đối mặt với Quảng Hàn kiếm như một luồng ánh trăng kia, Trần Cảnh đúng là tích tắc đó đã sinh ra cảm giác không thể ngăn cản được.
Thế nhưng, tới hôm nay, bà đã nằm lại ở trong điện Chuyển Luân.
- Lúc ấy sư phụ ta nói, Hà Bá gia ngài rất đặc biệt, còn nói cung Quảng Hàn và Há Bá gia sẽ có liên hệ thật lớn.
Nguyệt Hà nói.
Trần Cảnh cười cười, nói:
- Lạc Nương là đệ tử Quảng Hàn, là người từng vớt ta từ sông Kinh Hà lên, chỉ cần nàng còn ở cung Quảng Hàn, như vậy quan hệ giữa ta và Quảng Hàn các ngươi không thể mất, điều này cũng không cần cô cố ý nhắc thêm. Sư phụ cô còn nói gì không?
Nguyệt Hà nói:
- Hà Bá gia thật sự là anh minh, sư phụ nói tượng thần của Hà Bá gia được tế luyện thành từ một thủ pháp đặc biệt.
Nguyệt Hà tiếp tục nói:
- Ha ha, Hà Bá gia khẳng định rõ ràng hơn bất cứ ai.
- Ta cũng không biết, nhưng gần đây ta cảm nhận được.
Trần Cảnh nói:
- Sư phụ cô đã nói thế nào?
- Sư phụ nói, thủ pháp nặn thành tượng thần Hà Bá gia rất giống phương thức nặn tượng thần của một bộ lạc nhân tộc thời hồng hoang.
Nguyệt Hà nói.
Trần Cảnh có chút nghi hoặc, hỏi:
- Thời hồng hoang cũng có tượng thần sao? Phương thức khác nhau thì sinh ra tác dụng gì sao?
Nguyệt Hà nhìn xa xăm hướng mặt biển vô tận, lại nhìn bầu trời đen kịt, giống như lại thấy được sư tôn dẫn theo các nàng hành tẩu dưới âm phủ. Nàng ta nói:
- Sư phụ nói, người ở thời kỳ hồng hoang cũng thường xuyên cúng tế. Có điều bọn họ không cúng tế thần linh, mà là trời đất. Bọn họ cũng không cầu trời xanh phù hộ, mà là báo với trời đất những chuyện bộ tộc mình phải làm năm đó. Về sau, trong bộ tộc xuất hiện những người làm ra cống hiến thật lớn với bộ tộc, khi những người đó chết đi sẽ được những người khác trong bộ tộc đặt xác vào trong tượng thần, ngày ngày cúng tế.
Đây là cúng tế đối với tổ tiên, cũng không phải điều gì bí ẩn. Tuy rằng hiện trên thế gian rất khó để tìm thấy một pho tượng thần thờ tổ tiên, nhưng không phải là không nghe tới loại tượng thần tổ tiên này.
- Tuy rằng việc sư tỷ đưa nhục thể của ta vào tượng thần không khác với cách làm của nhân tộc thời hồng hoang lắm, nhưng như vậy thì có gì đặc biệt?
Trần Cảnh hỏi.
- Thời kỳ hồng hoang, sau khi tượng thần tổ tiên được cúng tế, thì thật sự có thể hiển linh. Bọn họ sẽ che chở cho bộ lạc khỏi bị tà linh quấy nhiễu. Càng được cúng tế lâu, những tượng thần kia lại càng thần kỳ. Sư phụ từng nói, sau này Hạo Thiên Thiên đình sắc phong các thần linh cần tín ngưỡng chính là được gợi ý từ điều này.
Tin tức này làm cho Trần Cảnh cảm thấy kinh ngạc, đồng thời rất tò mò với việc người thời hồng hoang làm cách nào để tụ tập tín ngưỡng cho tượng thần.
Vì thế Trần Cảnh liền hỏi tiếp, nhưng Nguyệt Hà lại nói không biết, bởi vì sư phụ nàng ta cũng không nói, chỉ nói là người ở thời hồng hoang đều có một bộ nghi thức, có thể làm cho linh hồn của người mới chết không tiêu tan, sau đó nhanh chóng đưa linh hồn đó vào trong tượng thần. Người lúc còn sống càng mạnh, thì càng được nhiều người kính trọng, thời gian chờ để xuất hiện linh tính rồi hiển linh được càng ngắn.
- Hơn nữa, bên trong tượng thần của Hà Bá gia có lôi văn.
- Lôi văn? Lôi văn là cái gì?
Trần Cảnh thắc mắc.
- Lôi văn chính là những chữ viết dùng sức mạnh sấm sét trong trời đất viết ra.
Tuy rằng Trần Cảnh sớm đã cảm nhận được tượng thần này bất phàm, nhưng vẫn không cách nào cảm thụ được chi tiết, bởi vì phần lớn bộ vị của tượng thần vẫn không khác gì đêm đen nhánh với hắn.
- Sư phụ nói, người đắp tượng Hà Bá gia nhất định có lai lịch bất phàm.
Nguyệt Hà nói.
- Nàng là sư tỷ của ta, ta cũng không biết nàng làm những gì với tượng thần, ta chỉ biết là nàng đã vài lần kéo ta trở lại từ cửa tử.
Trần Cảnh hồi tưởng lại những chuyện về Diệp Thanh Tuyết, phát hiện sư tỷ của mình dù làm gì cũng chuẩn mực gọn gàng, không hề có chút bị động nào. Từ khi Thiên La bị diệt môn năm ấy, tới khi liên tục chiến đấu với Giang Lưu Vân ở mấy nghìn dặm chiến trường đều là như vậy.
Hắn không khỏi thầm nghĩ:
- Lần ở trên không Tú Xuân loan, sư tỷ đột nhiên hao hết pháp lực, suýt nữa phải chết, là thật hay giả đây, nếu không có ta ở đó, sư tỷ liệu có chuyện thật sao?
Trần Cảnh chợt cảm thấy không thể khẳng định được.
Lại liên tưởng đến tình hình trong Trấn Yêu tháp trên núi Côn Lôn, Trần Cảnh càng cảm thấy có lẽ mọi chuyện đều trong lòng bàn tay của sư tỷ. Hắn thầm nghĩ: "Bằng thuật độn lôi của sư tỷ, nếu nàng muốn đi, giữa thiên hạ này có ai có thể ngăn sao? Truyền nhân Côn Lôn kia làm sao có thể dễ dàng thu sư tỷ vào trong tháp như vậy được?"
Trần Cảnh trầm mặc, suy tư hồi lâu, càng hồi tưởng tới từng chút về Diệp Thanh Tuyết, lại càng cảm thấy nàng vô cùng thần bí. Vốn ấn tượng về nàng ở trong lòng Trần Cảnh là bộ dạng đứng cô độc trên đỉnh núi nhìn lên bầu trời, tà áo bay lên, mặt hướng lên trời, một mực tu hành, vô cùng chấp nhất tìm đạo của chính mình.
Mà bây giờ, hình ảnh của nàng lại xuất hiện sương mù xung quanh. Nàng cũng không tiếp tục nhìn trời, mà nhìn chăm chú vào hắn, trong mắt có nét cười thần bí.
Trần Cảnh cảm thấy Diệp Thanh Tuyết thần bí, rồi lại có một loại cảm giác lạ lẫm rõ rệt. Trong lòng hắn đột nhiên rất muốn biết sư tỷ đang làm gì, lại có một loại trực giác, cảm thấy sư tỷ lúc này cũng đang nghĩ tới chính mình.
Vì thế Nguyệt Hà đột nhiên chứng kiến hư ảnh trên tượng thần động. Chỉ thấy hai tay của hư ảnh kia đột nhiên mở ra, theo động tác đó, trong hư không xuất hiện một tấm màng nước mỏng như cánh ve. Cuối cùng hư ảnh kia dùng hai tay vẽ một hình tròn, đặt tấm màng nước vào chính hình tròn đó.
Màng nước bỗng xuất hiện những gợn sóng nhỏ, sau đó dần hiện ra gương mặt của một người. Khuôn mặt này cũng không rõ rệt, thậm chí nhìn không ra nam hay nữ. Nguyệt Hà không biết đâu là thần thông pháp thuật gì, chỉ hiểu là mình không thể lý giải nổi.
Nhưng Trần Cảnh lại mừng rỡ như điên, hô lớn với hình ảnh trong làn nước:
- Sư tỷ, sư tỷ...
Hắn cũng không hô thành tiếng ra ngoài, mà là hô trong lòng. Lần này Trọc Lãng quan hiện ra hình dáng của sư tỷ làm hắn hiểu được, cũng không phải tự mình có thể vẽ ra hình ảnh, mà là phải từ trong lòng muốn.
Hắn lớn tiếng hô trong lòng, nhưng không hề nghe được đáp lại. Hô thêm chốc lát, Trần Cảnh có chút thất vọng, không khỏi hoài nghi hình ảnh này không phải sư tỷ thật, mà chỉ là ảo giác trong lòng mình sinh ra.
Đang lúc hắn muốn từ bỏ, đột nhiên từ Trọc Lãng quan truyền đến âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu, đứt quãng, mơ mơ hồ hồ, nhưng mà Trần Cảnh lại mừng rỡ như điên.
- Sư đệ... Trần Cảnh sư đệ... Có nghe được lời của ta không?
- Sư tỷ, đệ nghe được, tỷ nói lớn một chút, đệ sẽ nghe được rõ hơn.
Trần Cảnh hô lớn trong lòng.
Nhưng qua hồi lâu lại không có âm thanh nào khác của Diệp Thanh Tuyết truyền đến, chỉ có Trần Cảnh tiếp tục hô lớn.
Lại qua chốc lát nữa, từ Trọc Lãng quan lại truyền tới âm thanh, nhưng Trần Cảnh không nghe được nàng nói gì, không khỏi rất sốt ruột, đồng thời lớn tiếng hô trong lòng:
- Sư tỷ, đệ không nghe rõ.
Cũng không biết là Diệp Thanh Tuyết nghe được Trần Cảnh hay là như thế nào, tiếng của nàng đột nhiên rõ ràng, âm thanh từ Trọc Lãng quan truyền ra:
- Mọi sự cẩn thận, tĩnh tâm tu hành, không lâu sẽ có cường giả lâm thế, hoặc đoạt xá trọng sinh, đệ nhất định phải cẩn thận chú ý, tuyệt đối không nên đi tới chùa miếu thờ thần...
Nói tới đây, lại không nghe rõ tiếng của nàng nữa, thẳng đến khi khuôn mặt của Diệp Thanh Tuyết biến mất, Trần Cảnh cũng không có nghe được thêm câu nào.
Màng nước hình thành từ Trọc Lãng quan tán đi, Trần Cảnh lập tức cảm thấy toàn thân suy yếu, cảm giác khó chịu hơn cả vừa đấu pháp ba ngày ba đêm cùng người. Cũng không phải pháp lực có vấn đề, mà là tinh thần tiêu hao quá lớn.
Nguyệt Hà đứng bên cạnh tựa hồ cảm nhận được, nhìn tượng thần, lại không hề hỏi, thẳng đến khi nàng ta cảm giác Trần Cảnh tốt hơn nhiều mới lên tiếng:
- Hà Bá gia muốn đi Long cung dưới biển sâu cứu người, đáng tiếc Nguyệt Hà pháp lực thấp kém không thể trợ giúp Hà Bá gia.
Nói xong câu này, nàng liền cáo từ rời đi.
Trần Cảnh hỏi nàng ta muốn đi đâu, dù sao nàng ta đã không có chỗ để đi rồi.
- Ta không biết, trời đất lớn như vậy, chắc chắn sẽ có chỗ an thân.
Nguyệt Hà ngước nhìn bầu trời chợt lóe ánh sáng, thì thào nói.
Trần Cảnh trầm mặc, tới tận khi Nguyệt Hà bước trên sóng biển biến mất trong đêm tối, hắn cũng không lên tiếng.
Dưới cái nhìn của Trần Cảnh, Nguyệt Hà cũng là vì không muốn để Quảng Hàn xảy ra thêm chuyện ngoài ý muốn nào nữa, cho nên mới muốn tìm cường lực chở che. Đáng tiếc chính nàng cũng không biết tình cảnh của Quảng Hàn trong thế gian này. Có lẽ các thế hệ cung chủ Quảng Hàn cũng không biết cung Quảng Hàn có bao nhiêu cừu địch trong trời đất, nhưng tổ sư cung Quảng Hàn đời thứ nhất kỳ thật đã muốn nói cho hậu nhân, không thể dựa vào người khác, chỉ có thể tự mình cố gắng, cho nên mới có di ngôn như vậy.
Lúc này, Quy Uyên xuất hiện ở trên mặt biển. Y ở mãi đằng xa, vừa sải bước đã tới cạnh Trần Cảnh.
- Nơi này đúng là phía trên Long cung, mà giếng Tù Long nằm ngay ở chủ điện Long cung - Thủy Tinh cung.
Quy Uyên cũng không hỏi đám người Nhan Lạc Nương đi đâu, tựa hồ tất cả đều nằm trong dự liệu.
Trần Cảnh vẫn không trả lời, Quy Uyên lại nói thêm:
- Người mãi không tỉnh lại, ta liền vào biển dò xét, tới đây chính là thời cơ tốt để chúng ta cứu tiểu công chúa.
- Lẽ nào trong nội cung có tồn tại cường đại?
Trần Cảnh hỏi. Hắn nhớ lại bản chép tay lấy được từ chưởng giáo La Phù Triệu Tiên chân nhân, nói:
- Những người vượt trên Tiên đạo trong thiên hạ đều đã chết cả rồi mà.
Hắn tuy rằng không tin, nhưng không nhịn được nghĩ tới chuyện này. Nếu không có kẻ ngoài Tiên đạo, thì người có thể đánh bại mình trong trời đất này cũng không nhiều lắm.
Lúc này hắn nghĩ, bằng hắn cùng Quy Uyên chẳng lẽ còn không thể chiến thắng người trong Long cung? Ở trong lòng hắn, hiện tại trong Long cung tuyệt đối không thể nào là rồng thật.
- Đối với ngàn năm trước mà nói, hiện trong Long cung cũng không cường đại, nhưng với chúng ta thì lại không phải chúng ta có thể đánh bại, cho dù người có Tần Quảng vương tỷ cũng không được. Tuy rằng kẻ đó đã già đến muốn tắt thở, nhưng trong tay kẻ đó lại có bia thần Ti Vũ.
Y hiển nhiên biết rằng Trần Cảnh cũng không biết về bia thần Ti Vũ, bèn giải thích:
- Ti Vũ Long thần ở Hạo Thiên Thiên đình thụ thần phù tam phẩm. So với Long Vương Kinh Hà thần vị lục phẩm thì cao hơn ba phẩm. Tuy rằng đây là phẩm cấp Hạo Thiên định thần linh, nhưng cũng căn cứ bia thần mà định.
- Nếu chúng ta không phải đối thủ của kẻ trong Long cung, chẳng phải chúng ta không cứu nổi Tiểu Bạch Long?
- Tuy chúng ta chưa chắc có thể chiến thắng kẻ đó, nhưng hai người chúng ta liên thủ, kẻ đó cũng chưa chắc có thể thắng chúng ta. Hơn nữa mấy ngày tới sẽ có một ngày đặc biệt, rất có lợi cho chúng ta.
Quyển 2: Một Con Sóng Phản Chiếu Thế Gian
Chương 61: Đại Thọ Của Long Vương
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: hoangtruc
Nguồn: 4vn.eu
oOo
- Có lợi? Có chuyện gì sắp xảy ra sao?
Trần Cảnh hỏi.
Quy Uyên nói:
- Bốn ngày sau là đại thọ một nghìn sáu trăm tuổi của lão Long Vương.
Trần Cảnh kinh ngạc, không ngờ trong Long cung lại có tồn tại từ xa xưa như vậy, không khỏi có chút nghi hoặc nói:
- Chuyện này có quan hệ gì với đại thọ? Chúng ta phải cứu Tiểu Bạch Long đi ra, mấu chốt là ở lão Long Vương này, đại thọ của lão cũng không thể khiến chúng ta thoải mái cứu Tiểu Bạch Long hơn.
- Nếu ta tính đúng, khoảng thời gian này chính là chu kỳ lột xác trăm năm một lần của lão.
Quy Uyên chậm rãi nói:
- Lão Long Vương này cũng không phải Long tộc chính thức, ngay cả nhánh của Long tộc cũng không phải. Hẳn là lão tu bí pháp của Long tộc, cho nên mới cứ phải liên tục lột xác. Mà mỗi lần lột xác đều là lúc lão suy yếu nhất.
Trần Cảnh hiểu ý của Quy Uyên, nhưng vẫn cảm thấy khó khăn như trước, mấu chốt vẫn là thần thông của ai mạnh mẽ hơn.
- Người không cần lo lắng, đợi lúc lão lột xác, pháp lực của lão sẽ giảm mạnh, dù chỉ một mình Hà Bá gia cũng có thể đối kháng được với lão. Đây không phải ta đang đề cao Hà Bá gia. Lúc trước quả thật ta cảm thấy hai người chúng ta cùng đi thì phỏng chừng có thể đánh ngang tay, nhưng sau trận chiến của Hà Bá gia ở Bồng Lai, ta mới biết mình đánh giá thấp thực lực của Hà Bá gia. Nhưng mà trạng thái kia của Hà Bá gia cũng không thể duy trì quá dài, cho nên chúng ta mới phải chờ tới lúc lão lột xác.
Đang lúc Trần Cảnh muốn nói, hắn cảm giác có thứ gì đó từ sâu trong biển đang tới. Quy Uyên hiển nhiên cũng phát hiện, y nhìn thoáng qua Trần Cảnh, trong mắt có vẻ nghi hoặc.
Ngay sau đó, từ trong sóng biển có một vật thể trồi lên. Tổng thể vật này giống như lụa bị ướt sũng nước, trôi nổi phiêu đãng trong sóng biển, mặc cho sóng biển có đập mạnh thế nào cũng vẫn như một tấm lụa mỏng phiêu du trên mặt nước, duy trì không thay đổi khoảng cách với Trần Cảnh và Quy Uyên.
- Hai vị đã tới biển sâu thì sao lại không tới Thủy Tinh cung của Long Vương gia ngồi một chút chứ?
Giọng nói này the thé, không hề giống âm thanh khi nói chuyện của người khác khuếch tán trên không trung rồi theo gió truyền đi, mà là tựa như một dải sóng âm, trực tiếp chui vào trong tai.
Trần Cảnh không lên tiếng, Quy Uyên nói:
- Xin hỏi xưng hô như thế nào?
- Ngươi có thể gọi ta là ma trong tranh.
- Ma vật.
Trần Cảnh nói ra hai chữ này, giọng không có cảm xúc gì, mà chỉ như trần thuật một sự thật.
- Đúng vậy, ta chính là một ma vật, chưa từng muốn thành tiên thành thần, chỉ muốn làm một ma vật vĩnh hằng.
Ma trong tranh kia lại cất giọng the thé. Trần Cảnh đột nhiên cảm thấy mỗi chữ nó nói đều giống như là tiếng phát ra khi xé mảnh lụa.
- Ha ha, ngươi biết chúng ta sao?
Quy Uyên hỏi.
- Trong thiên hạ, không có chuyện gì có thể giấu giếm được Long Vương gia.
Tiếng the thé của ma trong tranh lại truyền ra từ trong nước biển.
Quy Uyên mỉm cười, nói:
- Long Vương gia chỉ sợ cũng không dám lớn lối như vậy. Ngươi nói ngươi muốn làm một ma vật vĩnh hằng, nhưng hiện tại lại bị người sai khiến, loại ma này không làm cũng được.
Ma trong tranh cười to, tiếng cười âm trầm, lại cũng không nói gì. Nó vẫn nằm thẳng ở trong biển, thân thể dao động theo sóng nước, phảng phất tỏa ra mùi máu tươi. Hai mắt của nó tỏa ra ánh đỏ, quả nhiên là một ma vật. Tử khí đậm như thế này, sinh linh thông thường tuyệt không thể có.
Hồng đại hiệp trừng to mắt nhìn, muốn nhìn thấu ma vật trong nước.
Nó không thấy rõ, nhưng hai mắt tượng thần trên lưng nó lại hiện ra hai vòng sáng màu đen trắng. Trong mắt Trần Cảnh, hình tượng của thứ trong nước dần dần rõ ràng, cảm giác hư ảo không thật càng lúc càng giảm, chân thân của ma trong tranh dưới làn nước lập tức hiện ra.
- Aaaaaaaaaaaa...
Ma trong tranh bị hào quang đen trắng từ mắt tượng thần rọi xuống, đột nhiên hét lên một tiếng, tựa như một cô gái bị lột hết quần áo trước mặt mọi người, tiếng kêu vừa chói tai vừa nghe ra vẻ tức giận.
Theo đó, sóng biển giống như một tấm chăn bị người xốc lên, cuốn tới Trần Cảnh cùng Quy Uyên. Bên trong cơn sóng cao như núi ấy, ma trong tranh cũng trở lên thật lớn, hai mắt bắn ra ánh sáng đỏ quạch.
Rồi trong nháy mắt ập xuống ấy, nước biển biến thành màu đỏ máu, sóng biển thành sóng máu. Một vật thể toàn thân là máu xuất hiện, hai tay của nó phân biệt chộp tới Trần Cảnh và Quy Uyên. Hai cánh tay đầm đìa máu lao tới, giống như vừa bị lột da, trên tay còn nhỏ máu.
Hồng đại hiệp căng thẳng, cảm giác tim của mình đã bị hai cánh tay kia tóm lấy.
Từ miệng tượng thần của Trần Cảnh phóng ra một luồng sáng trắng. Ánh sáng trắng hiện lên hình kiếm phân tán, trong đó có một con bướm màu sắc sặc sỡ, nhìn qua vô cùng yếu ớt, yếu ớt đến độ chỉ cần một ngón tay có thể ép chết nó.
Nhưng mà lại có một cảm giác mộng ảo không chân thật, đó là con bướm vừa mới xuất hiện, vỗ cánh một cái đã biến mất.
"Choeng..."
Tiếng kiếm ngân không hề lớn nhưng lại rõ ràng khác thường trong sóng lớn cuồn cuộn, thậm chí dễ nghe tới lạ thường, giống như một khúc nhạc động lòng người.
Trong tiếng kiếm ngân vang, một cánh tay của ma vật bên trong sóng máu đột nhiên rời ra, tựa như bị dao sắc chém qua, bị xẻ từ cánh tay đến trước ngực. Nhưng ma vật trong sóng máu lại không hề tán đi, mà hóa thành hai nửa, tiếp tục đánh tới Trần Cảnh, tiếng cười chói tai quái dị làm cho người ta chấn động thần hồn.
Ánh kiếm chợt lóe trong làn sóng, theo đó ánh kiếm đan chéo lẫn nhau, cắt trọn cả đợt sóng thành từng khối. Nhưng không ngờ ma vật trong con sóng máu cũng không có chết đi, trái lại tiếng cười quái dị càng dày đặc, từng tiếp làm tâm thần người khác loạn lên. Từng phần sóng máu bị cắt tung lại đã khép lại trong tích tắc, hình thành một con sóng máu nguyên vẹn, mà bên trong con sóng vẫn nhìn rõ một người máu như cũ.
Trong khoảng khắc, nó đã tới trước mặt Trần Cảnh. Hồng đại hiệp hét lớn một tiếng, rút từ trong mang ra kiếm và đinh ba. Nhưng cũng đúng lúc ấy, trong mắt nó lại thấy được con bướm Mê Thiên của Trần Cảnh.
Lần này bao phủ quanh thân Mê Thiên điệp không còn là ánh kiếm màu trắng, mà có hào quang vàng lưu chuyển. Mơ hồ, Hồng đại hiệp còn nhìn thấy được những hàng chữ huyền bí lượn quanh.
Ánh kiếm chói lòa, hóa thành một lưỡi kiếm lớn, hàn khí mãnh liệt, cả tiếng kiếm ngân vang cũng lạnh thấu xương. Con bướm bên trong ánh kiếm không có vẻ gì yếu ớt, mà lại có cảm giác cực kỳ lãnh liệt.
Trong tích tắc kiếm giơ lên, Hồng đại hiệp chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều sáng lên, tất cả dơ bẩn bị xóa sạch không còn sót lại chút gì.
Nó vừa mới nảy ra ý nghĩ đó, kiếm kia đã chém xuống chính giữa con sóng máu. Sóng nước bị cắt đôi như đậu hũ.
- Aaaaaaa...
Ma vật trong sóng máu kêu thảm một tiếng rồi biến mất, mà con sóng kia thì tan vỡ thành nước bắn ngược lại tung tóe trên mặt biển, nhưng mặt biển không hề có dính chút màu máu nào, vẫn là biển xanh sóng đục. Một màn vừa rồi tựa như chỉ là ảo giác.
Hồng đại hiệp lắc lắc cái đầu, nó cực kỳ nghi hoặc, không biết chuyện gì mới xảy ra.
- Hà Bá gia nhìn thấy gì vậy?
Lúc này Quy Uyên hỏi, y cũng không có ra tay.
- Ta thấy một bức tranh với chất liệu tơ lụa màu máu. Bên trong đó vẽ như là một con sông với một người toàn thân là máu trôi lơ lửng.
Trần Cảnh nói.
- Quả nhiên.
- Quả nhiên cái gì?
Trần Cảnh hỏi.
- Quả nhiên là ma vật Tu La từ biển máu trong Tu La giới.
Quy Uyên chậm rãi nói.
- Biển máu Tu La giới? Thực sự có nơi này sao?
Trần Cảnh kinh ngạc hỏi. Mặc dù hắn từng đọc trong sách về biển máu và Tu La giới, nhưng lại chưa từng nghe có ai trên thế gian nhìn thấy Tu La, nên luôn không thể xác định nơi đó có thật hay không.
- Đương nhiên, biển máu nằm giữa chốn U Minh, còn gọi là U Minh Huyết Hải, trong đó có một tộc sinh linh tự gọi mình là Tu La, gọi địa bàn của mình là Tu La giới. Trong truyền thuyết, biển máu kia tự thành trời đất, vô cùng rộng lớn, là một thế giới Tu La.
Quy Uyên nói:
- Chẳng qua, nó cũng không phải là Tu La tự mình cố gắng thoát khỏi biển máu đi tới thế gian này.
- Nó là bị người tế nhập vào bức tranh kia, trở thành linh hồn của bức tranh.
Trần Cảnh nói.
Quy Uyên mỉm cười nói:
- Đúng vậy, có điều theo ta thì chủ nhân bức tranh kia khẳng định đã chết rồi, mà nó tuy không thể thoát khỏi bức tranh kia, nhưng lại có tính tự chủ, xem như một món linh bảo tự có ý thức.
- Vậy tại sao nó lại ở vùng biển này, tại sao lại ở Long cung?
Trần Cảnh hỏi.
- Có lẽ là bởi vì đất liền đông đảo đạo môn, nó không có nơi sống yên ổn, hoặc có lẽ nó vốn được một vị đại thần thông nào đó trên biển này tế luyện thành.
Quy Uyên nhìn biển khơi sâu thẳm, hai mắt giống như có thể thấy được Long cung dưới đáy biển.
- Ha ha, lại có người đến.
Quy Uyên cười nói.
Trần Cảnh lại hỏi:
- Ngươi nói, lão Long Vương kia biết mục đích ta đến đây sao?
Quy Uyên lắc lắc đầu. Trần Cảnh biết y muốn nói rằng bản thân y cũng không thể xác định lão Long Vương biết hay không.
Người tới còn chưa ra khỏi mặt biển thì Trần Cảnh đã nhìn được rõ mồn một. Đó là một đoàn người, dẫn đầu là một vị công tử áo gấm, nhìn qua phong lưu phóng khoáng, bên hông đeo một thanh đoản kiếm có bao màu xanh lục, tăng thêm cho người này vài phần khí tức phong lưu. Vị công tử này cưỡi một con động vật biển thật lớn, trông như ngựa, nhưng lại lớn hơn ngựa, bốn chân có vuốt, đầu như hổ, đuôi như sư tử, trên người có vằn tím, con ngươi trong hai mắt là màu vàng, răng nanh trong miệng vừa nhiều vừa sắc bén.
Mà đằng sau vị công tử này còn có một con tôm thành tinh hóa hình chưa hết cùng với hai dạ xoa tuần biển.
Bọn họ trồi lên mặt nước, cũng không có pháp lực dao động, nhìn qua vô cùng tự nhiên, liếc mắt một cái có thể hiểu rằng phép ngự thủy vượt sóng của đám người này đã dung nhập đến tận xương tủy.
Trần Cảnh và Quy Uyên chỉ nhìn bọn họ, không lên tiếng chờ họ nói chuyện. Vị công tử kia nhìn hai người, mỉm cười nói:
- Nghe nghĩa phụ nói Đông Hải có hai vị thần linh thượng đẳng tới, hiện tại gặp được, lại cảm thấy nghĩa phụ nói như vậy thật sự quá mức thất lễ. Thần khí từ hai vị tan vào hư không, không hiện không ẩn, ứng với câu hòa cùng trần thế của đạo tổ, sao bốn chữ thần linh thượng đẳng có thể nói hết được.
Trần Cảnh và Quy Uyên vẫn không có nói chuyện, vị công tử kia tiếp tục nói:
- Ha ha, hai vị phỏng chừng còn không biết nghĩa phụ của tiểu long là ai. Người chính là Đông Hải Long cung chi chủ. Bốn ngày sau là đại thọ của nghĩa phụ, nếu hai vị không có việc gấp, xin mời tới nội cung uống mấy chén tiên tửu, cũng thừa dịp xem phong cảnh khác biệt của biển sâu. Hơn nữa qua một hai ngày tới, sẽ có tu sĩ từ tam sơn ngũ nhạc tới chúc thọ, lại có các tộc trưởng các tộc trong biển đến dâng lễ vật, còn có pháp hội, có thể dễ dàng trao đổi tâm đắc tu hành.
Lúc này Quy Uyên ôm quyền nói:
- Hóa ra bốn ngày sau là đại thọ của Long Vương ra, đáng tiếc bọn ta biết chậm, không kịp chuẩn bị lễ vật mừng thọ, cứ vậy đi chỉ sợ quá mức vô lễ.
- Ha ha, nghĩa phụ xưa nay yêu thích kết giao tiên linh đạo chân trong thiên hạ, chỉ cần hai vị chịu theo tiểu long tới Long cung, nghĩa phụ nhất định cao hứng. Có hai vị tới đã là lễ vật tốt nhất cho thọ yến của gia phụ rồi.
Công tử áo gấm kia cười nói.
Lúc này Quy Uyên nhìn thoáng qua Trần Cảnh, tựa hồ chờ Trần Cảnh tỏ thái độ. Mà Trần Cảnh cũng phối hợp nói:
- May mắn gặp đúng lúc đại thọ của Long Vương gia, việ trọng đại như vậy bỏ qua chẳng phải đáng tiếc lắm sao. Còn về lễ vật mừng thọ, ta nghĩ Long Vương gia không cần đến đâu. Chỉ là có một việc chúng ta không thể không nói.
- Mời nói.
Công tử áo gấm mỉm cười nói.
- Ngay trước khi công tử đến, có một kẻ tự xưng là ma vật trong tranh đã tới, nó cũng tự xưng là đến từ Long cung, vừa rồi chúng ta và nó...
- Ha ha, tôn thần không cần phải lo lắng, tiểu long tới chính là để gặp nó, hai vị là khách của nghĩa phụ, sao nó lại dám nổi tà tâm vậy chứ.
Công tử áo gấm lớn tiếng nói.
Quy Uyên tiếp lời, nói:
- Đều nói bảo vật trong thiên hạ đều từ Đông Hải, chúng ta đây phải đi Long cung để mở rộng tầm mắt.
Công tử áo gấm cười khách khí vài câu, nhưng trên mặt không giấu được đắc ý. Gã lại nói:
- Mời hai vị đi theo ta.
Vốn ban đầu gã xưng là "tiểu long", giờ cũng đã đổi thành "ta".
Nói xong, gã đi trước dẫn đường, còn Trần Cảnh và Quy Uyên thì đi theo sau gã, tiến thẳng vào biển sâu, hướng về đáy biển đen kịt giống như bầu trời đêm kia, đúng là có một cảm giác vô cùng vô tận. Trong thoáng chốc, Trần Cảnh có chút mất phân biệt, không biết phải xem đây là bầu trời đêm, hay là đang ở Tần Quảng vương thành nơi âm phủ.
Quyển 2: Một Con Sóng Phản Chiếu Thế Gian
Chương 62: Thu Nguyệt Hạp Cốc
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: hoangtruc
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Một đường đi xuống biển sâu, bọn hắn cũng không sử dụng thuật độn thủy, mà chỉ dùng phép ngự thủy, cho nên tốc độ cũng không nhanh, giống như là đang du ngoạn. Càng đi sâu xuống, Trần Cảnh càng cảm thấy mình đang ở trong một bầu trời đen nhánh. Trong bóng đêm, thỉnh thoảng sẽ có ánh sáng từ đâu đó lóe lên, tựa như những ánh sao trên bầu trời buổi tối, chợt xa chợt gần, có thứ nhỏ tới không thấy rõ, có góc lại nhìn rõ vài sinh vật cổ quái. Trần Cảnh cảm nhận được khí tức sinh mệnh trên người mấy thứ đó. Chúng khác với sinh linh trên đất liền, vì chúng còn có cả khí tức thực vật. Hai loại khí tức hỗn loạn cùng một chỗ hình thành một loại khí tức độc đáo.
Vị công tử áo gấm này là một người nói rất nhiều, nhưng nhìn có vẻ trước khi đến gã đã được dặn dò, bởi vì sự khiêm tốn trong lời nói rõ ràng là do gã cố ý biểu hiện, chứ bản chất của gã hiển nhiên là thích khoe khoang, không thuộc dạng trầm ổn.
Gã nói mình tên là Chiêu Liệt, là nghĩa tử thứ mười một của Long Vương. Trần Cảnh cũng không dùng Phá Vọng Nhãn để xem chân thân của gã là gì. Dùng pháp thuật để xem chân thân người khác là một việc cực kỳ vô lễ, như ma trong tranh lúc trước cũng là bởi vì Trần Cảnh sử dụng pháp thuật nhìn nó, nên nó mới giận dữ mà chủ động ra tay.
- Ma trong tranh có một cái tên kỳ quái, gọi là Trát Lý Tây Huyết Liên, chúng ta cũng gọi nó là Huyết Liên Hoa. Lai lịch của nó thì hẳn Hà Bá gia đã nhìn ra rồi!
Chiêu Liệu cười nói. Thoạt nhìn, gã cũng không có bao nhiêu kính sợ với ma trong tranh kia.
- Ừm.
Trần Cảnh lên tiếng.
Chiêu Liệt thuộc dạng chỉ cần có người tỏ vẻ đang nghe gã nói chuyện thì gã sẽ không ngừng miệng, bèn nói tiếp:
- Ha ha, tính tình của nó luôn quái dị, nhưng điều khiến nó thực sự tức giận chỉ có gặp người dùng pháp thuật nhìn thấu chân thân của nó.
Chiêu Liệt cười lớn nói:
- Nó cũng có ngày hôm nay, ha ha, Hà Bá gia quả nhiên danh bất hư truyền.
- A, không biết ta có cái danh gì lan truyền trên thế gian đây?
Trần Cảnh nói bằng giọng thoải mái, mang theo ý cười mà hỏi.
Chiêu Liệt ngồi trên lưng con động vật biển hình dáng kỳ lạ, Trần Cảnh thì đi bên phải gã, còn Quy Uyên ở bên trái, hai người kẹp hắn ở giữa. Quy Uyên tiêu sái đạp từng bước như dạo trong sân vắng, mà Hồng đại hiệp lúc này đã phóng lớn thân thể, không kém gì thú cưỡi của Chiêu Liệt. Nếu nó duy trì hình thể này trở lại Tú Xuân loan, thì nhất định không nhỏ hơn ngôi miếu Hà Bá.
Trước kia Hồng đại hiệp không thể làm được điều này, giờ lại có thể, rõ ràng nó cũng đã có đột phá.
- Ta nghe rất nhiều người nói qua, sau khi Giao Long Vương Kinh Hà chết, trong sông Kinh Hà có một vị Hà Bá kiếm thuật vô cùng tuyệt diệu, có thể so sánh với La Phù Ly Trần được xưng thiên hạ kiếm tiên xuất La Phù. Hiện tại theo ta thấy, Ly Trần kia rõ ràng không phải đối thủ của Hà Bá gia. Huyết Liên Hoa có thần thông pháp thuật rất không đơn giản, linh bảo bình thường chỉ cần dính phải máu đen của nó là sẽ bị tổn thương linh tính, càng không cần nói tới muốn đánh chết hay đánh bại nó. Còn kiếm của Hà Bá gia chẳng những không bị hao tổn, ngược lại còn đánh bại nó. Bất kể nói theo phương diện nào, thì cũng đã vượt qua rất nhiều người.
Trần Cảnh cười cười, nói:
- Gần đây có ngộ ra vài điều, chứ nếu là trước kia, cũng chỉ có thể nhìn thấy máu mà chạy.
Chiêu Liệt cười, gã cho rằng Trần Cảnh đang khiêm tốn. Thế nhưng hoàn toàn không phải vậy, mà Trần Cảnh đang nói thật. Nếu Trần Cảnh không có được bia thần Kinh Hà, và Mê Thiên kiếm lại không có dung khắc một tờ kinh văn Hoàng Đình trên cánh Mê Thiên điệp, thì quả thật hắn chỉ có một cách là chạy trốn.
Từ khi kinh văn trên Hoàng Đình tan ra rồi khắc lên trên cánh của Mê Thiên điệp, Mê Thiên kiếm bắt đầu phát sinh một vài biến hóa mà Trần Cảnh có thể cảm thụ được, nhưng lại không miêu tả nổi ra lời. Ví dụ như kiếm đã không hề sợ những thứ chí tà chí sát làm ô nhiễm, hay giờ dựa vào Mê Thiên kiếm làm phép thì càng thêm tùy tâm điều khiển. Các loại kiếm thuật thi triển ra, chẳng những tiêu hao pháp lực ít hơn nhiều, hơn nữa còn một chút huyền diệu mà chính Trần Cảnh cũng không giải thích được.
Ở trận chiến trong Bồng Lai lúc trước, con rồng xanh kia chính là bị ánh sáng vàng có từ khi kinh Hoàng Đình tan ra khắc lên Mê Thiên kiếm xẻ đôi.
Ánh sáng vàng kia xuất hiện cũng không phải Trần Cảnh khống chế, mà là đột nhiên xuất hiện. Lúc bình thường hắn có nhìn thấy ánh sáng đó trên cánh bướm, nhưng lại không thể cố ý để nó xuất hiện. Trần Cảnh cảm thấy tinh khí thần của mình còn chưa đạt trạng thái nhất định, nên không cách nào khiến ánh vàng xuất hiện. Chỉ có ở thời khắc sinh tử, bất kể là tinh thần hay ý chí đều đã đạt tới một loại trạng thái cực hạn, mới có thể để trên thân Mê Thiên kiếm thoáng xuất hiện một luồng sáng vàng như có thể cắt mở vạn vật trong trời đất.
Cũng khó trách Chiêu Liệt khen ngợi, bởi vì ma trong tranh kia dựa vào thần thông của mình, đến nay mới chỉ nếm một lần thiệt thòi dưới tay lão Long Vương mà thôi.
Bọn hắn tiếp tục đi thẳng tới Đông Hải Long cung trong truyền thuyết, phần lớn thời gian đều là Chiêu Liệt nói, Trần Cảnh và Quy Uyên chỉ chen vài câu vào thời điểm mấu chốt, dọc đường xem như hòa hợp.
Đông Hải kỳ thật cũng không có đánh dấu phạm vi cụ thể, vị trí các địa điểm đều chỉ ở mức đại khái mà thôi. Đảo Kim Ngao là ở Đông Hải, Bồng Lai cũng là ở Đông Hải. Nghe nói hơn nghìn năm trước, Đông Hải còn có một hòn đảo gọi là đảo Tam Tiên, trên đảo là ba vị Kim Tiên từng bày đại trận Cửu Khúc Hoàng Hà tại Hoàng Hà. Cho nên nói, Đông Hải này vô cùng rộng lớn.
Bất kể là đảo Kim Ngao hay Bồng Lai hoặc đảo Tam Tiên, thì cũng đều ở trên mặt biển. Còn Long cung lại nằm ở chỗ sâu nhất dưới đáy biển, cũng tính như một thế giới khác.
Mà Thu Nguyệt hạp cốc thì cách Long cung ba trăm dặm, là một cái khe rất sâu, còn sâu hơn cả Long cung. Nhưng Thu Nguyệt hạp cốc có cái tên này không phải vì nó ở rất sâu, mà là bởi vì hàng năm, vào một ngày nhất định, nơi này sẽ tỏa ra hào quang. Nhìn từ xa, hạp cốc này giống như là một mảnh trăng lưỡi liềm trong tiết trời thu.
Đại thọ của Long Vương chính là một đại sự với biển cả. Cho dù Thiên đình đã biến mất hơn nghìn năm, nhưng chỉ cần Ti Vũ Long Thần vẫn chưa tạ thế, thì địa vị của Long cung ở trong biển cả vẫn là không ai có thể dao động.
Bên trong Thu Nguyệt hạp cốc cũng có phòng ốc như ở đất liền, nhưng phong cách lạ hơn nhiều. Vật liệu để dựng nhà cũng không phải cây cối, mà là bằng một loại thực vật đặc biệt trong biển. Loại thực vật này khắc lên chữ bùa có thể thành pháp khí.
Tại nơi này có một ngôi điện nhỏ gọi là điện Đạm Mặc, trước điện có một loạt võ sĩ tay cầm đại kích trường thương. Đằng sau mỗi võ sĩ này đều có một đôi cánh dạng vỏ sò, còn diện mạo của mỗi người thì đều tuấn mỹ phi phàm.
Cửa điện đột nhiên được mở ra, một thiếu nữ xuất hiện ở bên trong cánh cửa. Nàng mặc bộ quần áo xanh biếc, thoạt nhìn trông rất xinh xắn đáng yêu, đôi mày hơi nhíu, trong mắt như có hơi nước. Trên lưng nàng cũng là một cặp vỏ sò, màu của vỏ sò giống như được phủ một lớp rêu xanh.
Nàng không hề đi ra, chỉ đứng nhìn bên ngoài, nhìn chốc lát lại đóng cửa lại. Những võ sĩ canh giữ ở cửa thấy vậy cũng buông lỏng tâm xuống. Bọn họ nhận được mệnh lệnh không được để Vô Hoa điện hạ đi ra khỏi điện Đạm Mặc.
Bọn họ không biết quá nhiều về vị điện hạ trong điện này, chỉ biết nàng mới từ bên ngoài trở về, nghe nói trước kia tu hành ở một con sông trên đất liền. Họ còn nghe nói, nàng là một vị điện hạ bị đày ải ra ngoài.
Người thiếu nữ trong điện kia tên là Thu Nguyệt Vô Hoa. Trước kia, nàng nằm mộng cũng muốn trở về đây, nhưng hiện tại lại chỉ muốn rời đi, không bao giờ trở về nữa. Thu Nguyệt hạp cốc trong trí nhớ của nàng đã bị vỡ thành những mảnh vụn, rồi theo thời gian qua mà nát tan thành bụi phấn.
Nàng cảm nhận được triệu hoán, sau đó một đường trải qua ngàn hiểm nguy về tới Thu Nguyệt hạp cốc, nhưng sau khi trở về thì phát hiện vị phụ thân năm đó đuổi mình ra khỏi Thu Nguyệt hạp cốc đã chết rồi, mà toàn bộ Thu Nguyệt hạp cốc cũng đột nhiên xa lạ hẳn.
Người ở bên trong phần lớn đã không nhận ra nàng nữa. Sau khi nàng trở về, tế bái phụ thân, gặp qua tộc trưởng mới, sau đó liền trở lại điện Đạm Mặc mà mình từng ở. Nàng nghe được từ miệng người khác rằng sau khi mình đi rồi, phụ thân vẫn phái người trông nom gian điện nhỏ này.
Nhưng nàng mới trở về đây chưa bao lâu, đã thấy một ít tộc binh tới đây canh gác, nói là bảo vệ, kỳ thực là giam lỏng.
Nàng đã không ở nhà rất nhiều năm, không biết rõ chuyện gì xảy ra trong tộc, nhưng điều này cũng không khiến nàng khó đoán được rằng sự trở về của mình đã khiến một số người không thoải mái.
- Ngươi nói, có phải ta không nên trở về hay không?
Thu Nguyệt Vô Hoa hỏi cô gái bên cạnh. Cô gái này cũng thuộc tộc sò biển.
Trong thiên hạ, bất kể là sinh linh chủng tộc nào thì cũng đều phân mạnh yếu cao thấp. Nhân loại như thế, tộc sò cũng thế. Sò biển ở Thu Nguyệt hạp cốc xem như hoàng tộc đối với sò biển nơi khác. Mà cô gái đứng cạnh Thu Nguyệt Vô Hoa là được phái tới để hầu hạ nàng. Cô ta tên là Lam Nhi, rất ít nói, nhưng trông cũng có vẻ thông minh lanh lợi.
- Nơi này là nhà của điện hạ, nhưng điện hạ lại về muộn một chút.
Lam Nhi kia nói.
- Muộn một chút sao, phải là quá muộn mới đúng.
Thu Nguyệt Vô Hoa nhẹ giọng nói. Lam Nhi chỉ nhìn nàng, không trả lời. Trong lòng cô ta, điện hạ trước mắt này chính là một nhân vật gần như truyền kỳ.
Ở mấy chục năm trước, nàng bởi vì không muốn đi Long cung làm thị nữ mà bị tộc trưởng đày ra khỏi Thu Nguyệt hạp cốc. Mấy chục năm sau, nàng lại còn sống trở về, hơn nữa nghe nói pháp lực của nàng đã không dưới mấy trưởng lão rồi.
Lại qua vài ngày nữa, Lam Nhi đột nhiên nói với Thu Nguyệt Vô Hoa:
- Tộc trưởng nói, đại thọ của Long Vương gia năm nay không giống mọi lần, tộc trưởng sẽ đích thân mang lễ vật tới chúc thọ. Hơn nữa Thu Nguyệt hạp cốc chúng ta lại muốn dâng tới một thị linh.
Thu Nguyệt Vô Hoa quay đầu nhìn Lam Nhi. Lam Nhi chỉ cảm thấy ánh mắt của vị điện hạ ngày thường ít nói, tính khí cực dịu dàng, như có thể nhìn thấy những chuyện trong lòng mình. Cũng may nàng chỉ nhìn thoáng qua liền ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, nói:
- Thị linh a, ta sớm đã là thị linh của Hà Bá Kinh Hà rồi.
Sau đó Lam Nhi đi ra ngoài, không quá bao lâu lại trở lại. Cô ta chỉ nói một câu:
- Tộc trưởng nói, Kinh Hà quá nhỏ, không thể rộng lớn như hải vực. Uy danh Hà Bá Kinh Hà cũng kém Đông Hải Long cung ngàn vạn năm.
Thu Nguyệt Vô Hoa không nói gì. Trong mắt Lam Nhi, nàng tựa như đang xuất thần, phảng phất là đang nhớ lại vài chuyện.
Lam Nhi thầm so sánh vị điện hạ trước mắt với vài vị khác, chỉ cảm thấy những người kia dù có danh vọng tới đâu, nhưng nếu so sánh với vị điện hạ đã mấy chục năm không ở nhà này thì kém không phải chỉ một lần. Vào lúc này, Lam Nhi không hề thấy được nửa phần bối rối hay thất thố trên mặt Thu Nguyệt Vô Hoa, chứ đừng nói tới sợ hãi.
- Nghe nói, ngày hôm qua, Bồng Lai đại chiến cùng người trên mặt biển.
Lam Nhi đương nhiên trả lời không biết, sau đó nàng Thu Nguyệt Vô Hoa tiếp tục nói:
- Đi thôi, đi gặp tộc trưởng.
Dứt lời, nàng đi mở cửa. Lam Nhi vội vàng theo sau, đúng lúc đó Thu Nguyệt Vô Hoa đột ngột dừng bước, quay đầu nhìn lại, nói:
- Sau khi ta đi, ngươi giúp ta trông nom nơi này, đừng cho người nào làm lộn xộn đồ vật bên trong. Hẳn ta sẽ trở về nhanh thôi.
Lam Nhi không biết nàng nói thế là ý gì, cũng chỉ có thể nén tò mò, "vâng" một tiếng.
Cùng ngày, Thu Nguyệt Vô Hoa liền ngồi trên một chiếc xe do cá trắng kéo, lẫn vào một đội ngũ đi về hướng Long cung.
Mà lúc này đây, trước mắt Trần Cảnh cũng xuất hiện một vùng cung điện thật lớn, chợt nhìn như là một tòa, nhìn kỹ lại là một dãy, chỉ là sắp xếp vô cùng chặt chẽ, từ trên nhìn xuống không hề thấy khe hở.
Khắp cung điện đều do bạch ngọc tạo thành, tản ra một tầng ánh sáng trắng mờ mờ. Ánh sáng chiếu rõ cả vùng quanh đó, tựa như một tòa bạch ngọc thần điện giữa trời đêm, hiện ra khí tượng của thần đình, khí lành tầng tầng, hào quang vạn trượng.
Quyển 2: Một Con Sóng Phản Chiếu Thế Gian
Chương 63: Long Cung
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: hoangtruc
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Hạ xuống trước tòa cung điện như bạch ngọc này, Trần Cảnh nhìn ngay thấy ba chữ to "Thủy Tinh Cung", hắn lập tức hiểu cung điện này đại khái là xây từ thủy tinh.
Trần Cảnh và Quy Uyên theo Chiêu Liệt vào Thủy Tinh cung, chỉ thấy bên trong không chỗ nào không đặc sắc, không chỗ nào không cao nhã. Mới chỉ nhìn thoáng qua thôi, đã khiến người ta cảm thấy bảo bối trong thiên hạ này đều nằm tại nơi đây. Loại cảm giác này có lẽ là lý do sinh ra câu nói bảo vật thiên hạ đều từ Đông Hải.
Sau khi đi vào, Trần Cảnh nhìn thấy những cô gái hải tộc đủ loại dáng hình đang qua lại. Nhịp di chuyển của bọn họ cực kỳ an tĩnh, liếc mắt nhìn qua có cảm giác như là một dòng suối mát xuôi dòng, nhưng cẩn thận cảm thụ, sẽ phát hiện bọn họ đều cực kỳ dè dặt, có vẻ như là do được nghiêm khắc bồi dưỡng ra. Ở trong lòng của bọn họ có kính sợ, chứ không phải loại an tĩnh ở cả thể xác và tinh thần tựa như màn đêm của Hư Linh.
Những điều từ tận sâu bên trong phát ra mới là vẻ đẹp thật sự, nếu không có, cho dù cài hoa hồng hay cầm mẫu đơn cao quý, cũng không thể thay đổi được.
Từ biểu hiện của những cô gái hải tộc này có thể thấy được, chủ nhân của Long cung nhất định là loại người tích an tĩnh ôn hòa, bất kể là vật phẩm bài trí hay người nơi đây đều lộ ra cảm giác như vậy.
"Thích an tĩnh ôn hòa thế này, nhất định cực kỳ ghét náo động." Trần Cảnh thầm nghĩ: "Nếu có người làm náo loạn thọ yến của Long vương, nhất định sẽ phải chịu lửa giận của lão."
Những cô gái hải tộc này, mỗi người đều có hình thái khác nhau, tướng mạo cũng khác nhau, trên người bọn họ đều có một vài đặc thù của tộc mình. Thế nhưng chính những nét đặc thù ấy lại khiến bọn họ tăng thêm nét phong tình quyến rũ.
Các nàng nhìn thấy Trần Cảnh và Quy Uyên thì trên mặt đều có vẻ kinh ngạc. Khí chất trầm ngưng như vực sâu của Quy Uyên hấp dẫn ánh mắt các nàng. Mà khi nhìn sang Trần Cảnh thì thái độ các nàng có vẻ tò mò nhiều hơn
Trần Cảnh nhìn những cô gái đến từ các tộc trong biển sâu trước mắt, lại nhìn vào những đồ vật các nàng đang cầm trong tay, là một ít hoa hoặc mâm đựng trái cây, còn có nhiều loại vật nhỏ khác. Các nàng có vẻ rất bận rộn, người đến từ phía trước, người rời đi từ phía sau, hai bên trái phải cũng tấp nập đi đi đến đến.
Trần Cảnh cảm nhận được sự phấn chấn theo hành động của các nàng, nhưng thứ hắn nhận thấy nhiều hơn là cảm giác xế chiều phảng phất ở bất cứ nơi nào. Trần Cảnh thầm nghĩ: "Chủ nhân sợ hãi với cái chết đang càng lúc càng gần, cho nên mới cố xây dựng cái không khí phấn chấn mạnh mẽ."
- Đông Hải Long cung được chứ?
Chiêu Liệt hỏi, trong giọng nói đầy vẻ đắc ý. Gã cũng không hỏi rõ người nào, nhưng Quy Uyên đã lên tiếng:
- Như suối lành chảy róc rách, chợt nhìn thì hơi lộn xộn, thế nhưng lại hòa hợp vô cùng, nơi chốn đều có không khí tươi mới mừng vui, quả thật vô cùng tuyệt vời.
- Ha ha, Quy tướng không hổ là Quy tướng, kiến thức quả nhiên cao minh.
Chiêu Liệt cười lớn nói.
Trần Cảnh thầm kinh ngạc, hắn không ngờ Chiêu Liệt này cũng đã biết thân phận chân thật của Quy Uyên. Còn Quy Uyên thì chỉ mỉm cười thản nhiên, nhìn không ra y nghĩ thế nào.
Lúc ở trên mặt biển, ma trong tranh kia đã nói Long vương gia không gì không biết, Trần Cảnh cũng đã từng hỏi Quy Uyên rằng liệu Long Vương có biết mục đích của bọn hắn hay không.
Ở trong lòng Trần Cảnh, thế gian này không có bất kỳ một người tu hành nào có thể biết rõ chuyện thiên hạ, cả lão Long vương sống một nghìn sáu trăm tuổi cũng không ngoại lệ. Cho nên Trần Cảnh chỉ cho rằng ma trong tranh lúc đó là mạnh miệng mà thôi.
Bây giờ nghĩ lại, lão long này đột nhiên biến thành thần bí khó lường. Ma trong tranh kia có một thân thần thông pháp thuật như vậy, có thể đi bất kỳ đâu trong trời đất, cho dù có người có thể chiến thắng nó, nhưng muốn bắt nó lại cực kỳ khó khăn, muốn giết nó càng khó như lên trời. Một nhân vật như vậy, lại cam nguyện chịu cho lão Long vương sai sử, có thể thấy được Long vương nhất định còn vượt xa ma trong tranh.
Mà vị nghĩa tử thứ mười một của Long vương trước mặt này cũng không phải hạng người vô năng, đằng trước gã còn mười nghĩa tử, khẳng định mỗi người cũng bất phàm. Nghĩ đến đây, tim Trần Cảnh không khỏi đập mạnh.
Trần Cảnh không biết tâm tình Quy Uyên lúc này là gì, chỉ nghe y nói:
- Quy tướng? Đây là từ đâu nghe?
- Hắc hắc!
Chiêu Liệt cười có chút âm trầm, có điều lại không có cảm giác ác ý. Gã tiếp tục nói:
- Nghĩa phụ chỉ cần ngửi một cái, thiên hạ này liền không có bao nhiêu chuyện có thể giấu giếm được người.
Gương mặt trên tượng thần của Trần Cảnh tự nhiên không chút thay đổi, còn Quy Uyên thì tựa như một giếng nước an tĩnh, vẫn cười cười như ban đầu, nói:
- Truyền thuyết ngàn năm trước Ti Vũ Long Thần có thể thông qua cái mũi mà biết thiên hạ khô hạn ra sao, từ đó làm mưa xuống. Chẳng lẽ Long vương gia đã thăng lên thần vị Long Thần sao?
Chiêu Liệt cười lớn, nhưng không trả lời. Trần Cảnh đoán Long vương khẳng định không thăng lên thành Ti Vũ Long Thần, bằng không với tính cách thích khoe khoang của mình, Chiêu Liệt chắc chắn sẽ không giấu giếm.
Ba người một tôm đi tới nội cung. Lúc trước nhìn từ trên cao xuống còn không biết Long cung này lớn thế nào, hiện tại Trần Cảnh chỉ cảm thấy như đang tiến vào một mê cung vô tận không có lối ra.
Cảm giác này từng xuất hiện ở rất nhiều năm trước, khi đó Trần Cảnh cảm thấy trời đất cũng tựa như Long cung hôm nay, có đôi khi cảm thấy không bao lớn, bất kể là chuyện gì hay là người nào thì cũng chỉ đến vậy, mà có đôi khi lại cảm thấy lớn như không bờ bến, cảm thấy nơi chốn đều là hư ảo, tất cả những chuyện trước mắt đều chỉ như một giấc mộng dài.
Cứ theo sau Chiêu Liệt, bọn hắn tiến vào một tòa cung điện nhỏ. Chiêu Liệt an bài Trần Cảnh và Quy Uyên trong tòa cung điện có cái tên rất nữ tính này - Giai Nhân Như Mộng, sau đó nói rằng phải về gặp nghĩa phụ, rồi rời đi.
Quy Uyên nhìn Trần Cảnh. Trần Cảnh thấy được từ ánh mắt của y có một chút gì đó rất khó xác định. Đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy được trong mắt Quy Uyên có cảm xúc như vậy. Trước kia, y luôn khiến người khác có cảm giác y biết rõ hết chuyện trong thiên hạ.
Quy Uyên không nói gì, cũng không sử dụng pháp thuật truyền âm, bởi vì đây là ở Long cung. Trần Cảnh thì lại chủ động nói chuyện, chẳng qua đều là những việc râu ria, hoặc tán thưởng Long cung rộng lớn, hoặc kể vài chuyện lạ trên thế gian, thuận tiện còn nói tới tiền căn hậu quả cuộc chiến ở Bồng Lai.
Trần Cảnh và Quy Uyên đều cảm giác nhất định những gì mình nói đều bị Long vương nghe được, nhưng không nói cũng không ổn.
Nói đến cùng, Trần Cảnh vẫn cảm thấy thiên hạ này không có người biết hết mọi sự trong thiên hạ, Long vương cũng không thể.
Giờ nghĩ kỹ, Long vương có thể biết thân phận của Quy Uyên cũng không lạ, bởi vì lão sống hơn một nghìn năm, khẳng định biết nhiều chuyện bí ẩn, có thể từ trên người Quy Uyên cảm nhận được huyết mạch truyền thừa của tộc quy tướng cũng là chuyện bình thường.
Thế nhưng Trần Cảnh lại từ Quy Uyên mà biết được, sở dĩ Quy Uyên biết Tiểu Bạch Long bị nhốt ở giếng Tù Long, không phải bởi vì y đã tới nơi này, mà là y nhìn thấy qua bí pháp.
Nói đi nói lại, vẫn là phải chờ tới thời điểm Long vương lột xác để ra tay. Việc bây giờ chỉ có chờ đợi, chờ đợi đến ngày đó.
Như vậy Long vương mời bọn hắn tới đây là có mục đích gì?
Đó là điều Trần Cảnh đang suy nghĩ.
Đúng lúc này, Trần Cảnh bỗng nghe được âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu. Âm thanh kia nói:
- Long Vương gia nói, tới ngày đại thọ sẽ làm thịt Hà Bá Kinh Hà cùng Quy Uyên kia, để mọi người biết kẻ dám bất kính với Long vương gia, mưu đồ gây rối sẽ có kết cục gì.
Trần Cảnh kinh hãi, đúng lúc này, tai hắn nghe thấy tiếng cười to của Chiêu Liệt. Tiếng cười chưa tan, Chiêu Liệt đã bước đi vào
Ở phía sau gã có thêm một người trung niên. Người này mặc áo bào màu tro, sắc mặt giống y phục. Trần Cảnh vừa nhìn đã thấy người này có địch ý với mình, chỉ là cố ý ẩn giấu đi. Trần Cảnh thầm cảnh giác, đồng thời nghĩ xem mình đắc tội kẻ này khi nào, mà đáp án dĩ nhiên là không biết
- Kinh Hà huynh, Quy tướng huynh, ta tới giới thiệu với hai người, đây là tam ca của ta, Ngao Chân. Huynh ấy nghe nói các ngươi đã tới, nhất định đòi đi gặp các ngươi. Ha ha...
Chiêu Liệt lớn tiếng nói. Gã rất cao hứng. Gã cảm thấy người gã mang về được người khác coi trọng chính là khiến hắn vẻ vang.
Nhưng mà Trần Cảnh lại lập tức nghĩ tới một người, chính là kẻ từng tới Kinh Hà, tuyên bố mình là Long Vương Kinh Hà - Ngao Vu Phong.
Trần Cảnh nhìn thấy đáy mắt trung niên kia lóe lên ánh sắc lạnh, lập tức hỏi:
- Không biết Ngao Vu Phong là gì của ngươi?
Câu hỏi này tương đối trực tiếp, nhưng giọng điệu coi như bình thản.
- Trưởng tử.
Ngao Chân lạnh lùng nói.
Chiêu Liệt hơi sửng sốt, lập tức thu hồi vẻ mặt tươi cười. Ngoài dự kiến của Trần Cảnh, gã lại chuyển hướng nhìn sang Ngao Chân, sắc mặt không tốt nói:
- Ta đang thắc mắc sao hôm nay huynh lại có hứng trí tới gặp bằng hữu của ta, thì ra là tới tìm thù sao tam ca...
Hai chữ "tam ca" ở cuối được gã kéo dài giọng ra.
Ngao Chân chỉ nhìn Trần Cảnh, lạnh lùng nói:
- Từ lúc Vu Phong đến Kinh Hà thì không còn trở về nữa, ta có thể biết ngươi đã làm gì nó không?
- Hắn bị đồng tử của ta nâng kiếm gần người, chém ở Long cung Kinh Hà.
Trần Cảnh giữ nguyên giọng điệu đáp, chỉ là trong lời nói lại làm người ta cảm thấy một vị đạo sắc bén vô song.
- Tốt, tốt lắm.
Ngao Chân gằn giọng phun ra ba chữ lạnh băng, như tiếng sắt thép rơi trên mặt đất, sau đó xoay người liền đi.
Trần Cảnh còn đang suy nghĩ âm thanh như tiếng thì thầm ban nãy. Theo lời nói đó, Long vương đã nổi sát tâm với hắn và Quy Uyên. Có điều còn không biết lời kia là thật hay giả, cũng không biết là người phương nào nói, mà tại sao lại bị mình nghe được.
Điều nghi hoặc này cứ luẩn quẩn trong đầu hắn, cuối cùng hóa thành một ngụm linh lực, bị hắn nuốt vào đan điền.
Chiêu Liệt có chút kinh ngạc nói:
- Không ngờ Kinh Hà huynh thân là tượng thần lại có thể tu hành.
- Có chút kỳ ngộ, đều là nhờ Diệp sư tỷ của ta.
Trần Cảnh nói.
Nhắc tới Diệp Thanh Tuyết, vẻ mặt Chiêu Liệt có chút mong chờ, nói:
- Tiếc là vô duyên chưa từng gặp.
Trần Cảnh không nói thêm gì nữa, Chiêu Liệt lại nói vài câu an ủi, sau đó vội vàng rời đi. Ở trong lòng Trần Cảnh, Chiêu Liệt này cũng không đơn giản như bên ngoài. Càng cảm nhận sâu về Long cung, hắn phát hiện trong nội cung này đã tràn ngập mâu thuẫn.
Nhưng hắn lại càng thêm rõ ràng, bất kể người khác thế nào, mấu chốt vẫn ở Long vương. Một ngày chưa nhìn thấy Long vương là lại một ngày không rõ ràng lắm thực lực của lão. Về phần người khác, hắn tuy có chú ý đến, nhưng không thực sự để trong lòng. Không biết từ lúc nào, hắn đã có một tia cảm giác nhìn xuống chúng sinh. Tuy cảm giác này vẫn còn rất nhạt, nhưng đối với những người không quen thì lại thật sự có rồi.
Quyển 2: Một Con Sóng Phản Chiếu Thế Gian
Chương 64: Sát Cơ
Dịch giả: hoangtruc
Biên dịch: hoangtruc
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Ngoài dự liệu của Trần Cảnh và Quy Uyên là Chiêu Liệt vẫn một mực chưa từng xuất hiện qua, thậm chí những kẻ hầu người hạ hải tộc cũng không xuất hiện. Điều này làm Trần Cảnh cảm nhận bầu không khí có chút không đúng. Sau đó hắn đi tới cạnh cửa điện, mới phát hiện cảnh tượng bên ngoài không đúng, cảnh tượng bên ngoài kia thật sự đều là giả dối cả. Trần Cảnh kêu Hồng đại hiệp bước về phía trước vài bước, những hành lang gấp khúc của cung điện chợt biến mất, đập vào mắt bọn họ chỉ còn là sóng biển vô tận, từng đợt từng đợt, không ngừng không nghỉ.
- Ta cảm thấy chúng ta không nên động.
Lúc này Quy Uyên cũng đang bên cạnh hắn, nhìn cảnh tượng trước mắt nói.
- Bởi vì có người không muốn chúng ta động sao?
Trần Cảnh hỏi.
- Ừ, đúng vậy. Ta nghĩ trước khi Chiêu Liệt đưa tam ca Ngao Chân đến, hẳn người cũng nghe được một câu nói.
Quy Uyên nói.
Trần Cảnh nhanh chóng tiếp lời:
- Ừm, quả thật nghe được. Ta đang suy nghĩ xem là kẻ nào nói.
- Ta cảm thấy có lẽ là ma trong tranh.
Quy Uyên đáp.
- Ta cũng nghĩ vậy. Nghe được lời này, nếu chúng ta sợ hãi, tất nhiên sẽ lập tức rời khỏi. Nếu gã đang nói bậy bạ gì đó trước Long vương gia, mà chúng ta vội vàng rời đi, nhất định là vì đã mang ý gây rối đến. Như vậy, coi như ma trong tranh đã thành công mượn tay Long vương trừ khử chúng ta.
Trần Cảnh không nhanh không chậm nói tiếp. Hồng đại hiệp tròn to mắt, có chút không hiểu nổi.
- Nhưng chúng ta vốn quang minh chính đại, không mang ý gây rối gì, cho nên không cần phải rời đi.
Quy Uyên đứng tựa cửa điện Giai Nhân Như Mộng, híp mắt nói thêm.
- Như vậy, hiện tại xảy ra chuyện, là Long cung xảy ra biến cố gì?
Trần Cảnh nghi hoặc.
- Ta nghĩ có lẽ vậy.
- Tuy rằng chúng ta mới quen biết thái tử Chiêu Liệt được một ngày, nhưng đã định hắn là bằng hữu. Đã là bằng hữu, cũng nên quan tâm một chút.
- Đúng!
- Vậy chúng ta nên đi tìm hắn. Có lẽ có thể giúp đỡ hắn đôi chút.
Nói xong, Trần Cảnh bèn cùng Quy Uyên tiến vào bên trong sóng biển mờ mịt kia. Hồng đại hiệp không rõ phương hướng, chỉ đi thẳng về phía trước. Mỗi khi nó đi đến một điểm nào đó, Trần Cảnh sẽ nói nó xoay người, hoặc rẽ trái, ngoặt phải. Thỉnh thoảng còn kêu nó chuyển hướng lùi về phía sau.
Tuy nó cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo chỉ thị của Hà Bá gia.
Đột nhiên Trần Cảnh cảm thấy đồng hành cùng Quy Uyên căn bản không cần phải bàn bạc vẫn có thể phối hợp với nhau vô cùng tốt. Tựa như phối hợp diễn một cuộc trò chuyện lúc nãy, căn bản cả hai chưa từng bàn bạc qua với nhau, nhưng đối phương chỉ mới nói ra câu đầu tiên đã hiểu hắn định làm gì rồi.
Mê Thiên điệp có hai loại thần thông bản mệnh, một là tạo ra ảo cảnh, còn một loại nữa chính là nhìn thấu được ảo giác huyễn ảo. Về phương diện tạo ra ảo giác, có thể nói Trần Cảnh đã nhảy vọt về chất nếu so sánh với bản thân hắn lúc ban đầu. Mà nhìn thấu ảo cảnh cũng tương tự vậy, dù hắn không cố gắng hết sức để tu hành mặt này.
Trong mắt Trần Cảnh, bọn họ vẫn đang đi trong nội cung, chỉ là có một tấm lụa mỏng mênh mông phủ trùm.
Bước đi trên một con đường không biết rõ, thường cảm thấy thời gian rất dài. Hồng đại hiệp không biết đường, cho nên cảm thấy đã trải qua một lúc rất lâu. Đột nhiên cảnh tượng trước mắt nó biến đổi, mọi thứ lại khôi phục như bình thường. Long cung vẫn như vậy, các cung nữ các tộc tấp nập tới lui khắp cung.
Lúc này Chiêu Liệt xuất hiện.
- Hai vị bằng hữu đến từ đất liền, thỉnh thứ lỗi cho ta. Các vị cũng biết, hôm nay là ngày đại thọ của nghĩa phụ, cho nên có rất nhiều việc phải làm.
Chiêu Liệt vừa nói, vừa dẫn bọn họ đi về phía trước.
- Không sao, chỉ cần không bị nước biển che khuất tầm mắt của chúng ta là được rồi.
Quy Uyên cười nói.
- Ha ha, nước biển? Nước biển gì? Đến, ta đưa các vị đến điện mừng thọ của nghĩa phụ.
Chiêu Liệt nói xong, bèn dẫn đường đi về phía trước.
Tất nhiên Trần Cảnh và Quy Uyên không nói thêm chuyện này nữa, chỉ hỏi:
- Không phải nói ngày mai mới là ngày đại thọ sao?
- Đó là ta nhớ sai. Chính xác là ngày hôm nay. Ta còn bị nghĩa phụ mắng cho một trận đây này!
Chiêu Liệt có chút ảo não nói.
Gã vừa nói, vừa dẫn Trần Cảnh và Quy Uyên đi về phía một tòa phủ điện, dọc đường đi còn nói ra vài chuyện bực mình. Cuối cùng cả bọn cũng đến trước một cung điện cao lớn, phía trên cao có một tấm biển hiệu đề hai chữ “Long vương”. Không ngoài dự liệu của Trần Cảnh, trong điện này có rất nhiều người, nhìn sơ qua cũng đã có tới mấy trăm vị.
Trần Cảnh và Quy Uyên vừa tiến vào, mọi người lập tức nhìn chăm chú. Còn Chiêu Liệt thì đang giới thiệu hai người bọn họ. Trần Cảnh và Quy Uyên đều không phải là những kẻ ưa thích náo nhiệt, cũng không nói nhiều lời, nên dù là ai cũng chỉ đáp lại một hai câu. Hơn nữa vẻ mặt tượng đá của Trần Cảnh đặc biệt lạnh lùng, cho nên khoảng cách giữa hắn và mọi người cũng lập tức trở nên xa cách. Mà mỗi người nơi này cũng đều đang thầm đoán thực lực của hắn có tương xứng với danh tiếng hay không.
Trong một ngõ ngách, nơi tập trung tất cả tộc nhân tộc sò biển ở Thu Nguyệt hạp cốc, có một người thanh niên trẻ tuổi đang đứng giữa đám người. Đồng thời kẻ đó cũng đứng trước mặt Thu Nguyệt Vô Hoa.
Gã tên là Bạch Tầm, là nghĩa tử thứ bảy của Long vương. Lúc nãy khi vừa tới điện này, gã thoáng nhìn thấy một cô gái từ tộc sò ở Thu Nguyệt hạp cốc. Nàng ta có đôi mắt như sương như khói, có thân hình nhỏ nhắn mà gã luôn yêu thích, có khí chất yên tĩnh thoát tục mà gã vốn si mê.
Gã quyết định sẽ thu nàng làm phi tử thứ hai mươi sáu của mình, nhất định sẽ sủng ái nàng hết mực. Cho nên gã đi tới trước mặt nàng. Quả nhiên không ngoài dự đoán, lời của nàng rất êm tai, âm thanh nhỏ nhẹ. Mà tộc trưởng tộc sò hiển nhiên nhìn ra được ý đồ vị nghĩa tử thứ bảy của Long vương này, cho nên vội vàng giới thiệu nàng một phen.
- Nàng tên là Thu Nguyệt Vô Hoa, là con gái của tộc trưởng tộc sò tiền nhiệm, bị đày khỏi Thu Nguyệt hạp cốc. Cuối cùng sau mấy chục năm lại bình an trở về…
Tộc trưởng tộc sò giới thiệu càng làm Bạch Tầm động tâm. Gã cảm giác đó chính là một nửa thầm mơ ước của mình. Gã muốn nhanh chóng đưa nàng về cung điện của mình, ánh mắt trở nên sáng ngời.
Gã lập tức nói:
- Ta là Bạch Tầm, con thứ bảy của Long vương. Nàng nguyện ý gả cho ta chứ?
Gã thẳng thừng hỏi. Gã xem ra một tộc sò nho nhỏ căn bản không dám từ chối mình được. Mà từ gương mặt tươi cười đầy ghê tởm của tộc trưởng tộc sò, gã dám khẳng định ông ta không có gan làm như vậy. Còn cô gái phải lưu lạc mấy chục năm trong hải vực trước mặt gã lại càng không cần tính đến, không nói thân phận gã, mà chỉ nói đến thần thông pháp lực gã thôi cũng đủ để khiến vô số nữ nhi của các tộc trưởng hải tộc động tâm. Nàng chỉ là con gái của một tộc trưởng hết thời thì dựa vào đâu mà dám cự tuyệt mình? Hơn nữa nếu không gặp gã, nàng ta sẽ phải ở đây làm thị nữ, chịu người sai bảo, mà suốt đời đều phải sống trong cảnh như vậy. Gã cảm thấy nàng ta sẽ rất cảm kích, hơn nữa hẳn là sẽ đầy kinh hỉ, nói lời bằng lòng nhanh nhất có thể.
Bên cạnh nàng là một cô gái tộc sò khác mang theo sắc mặt u ám. Cô ta cũng có thân hình nhỏ nhắn là đặc điểm chung của tất cả cô gái tộc sò. Cô ta cũng xinh đẹp, chỉ là trên người cô ta lại thiếu đi một phần khí chất, nhiều hơn một phần phù phiếm. Chính cô ta cũng không rõ, bởi vì cái trầm tĩnh trên người Thu Nguyệt Vô Hoa có được là vì ma luyện mấy chục năm sinh tử trong hải vực mà ra.
Cô ta là con gái của tộc trưởng tộc sò đương nhiệm, tên là Thu Nguyệt Phù Phong. Mục đích chuyến đi này của cô ta cũng là hi vọng được lọt vào mắt xanh của một vị thái tử Long cung nào đó. Lúc này lại có một vị thái tử trực tiếp bỏ qua cô ta, chỉ coi trọng người thị nữ này. Trong lòng cô ta, Thu Nguyệt Vô Hoa vốn đã là một thị nữ rồi.
Cô ta nhìn qua gương mặt không rõ đang nghĩ gì của Thu Nguyệt Vô Hoa, trong lòng thầm nói ngươi còn đang nghĩ cái gì, còn không mau đồng ý. Rồi cô ta lại nghĩ rằng quả là một đứa chưa từng trải việc đời, hẳn là đang vui quá đến không thốt nên lời.
- Ta không làm chủ được.
Thu Nguyệt Phù Phong nghe thấy Thu Nguyệt Vô Hoa nói vậy, không khỏi khinh thường:
- Còn nói cái gì không làm chủ được? Không phải là muốn có người trả lời thay sao? Vậy cũng tốt, ra vẻ mình rụt rè cũng giống a.
- Ha ha, vậy thì mời tộc trưởng mở miệng.
Bạch Tầm cười nói.
- Đồng ý, đồng ý. Cháu gái ta được Thất thái tử nhìn trúng là phúc phận của nó.
Tộc trưởng tộc sò nhanh chóng trả lời.
- Ha ha…
- Ông ấy cũng không làm chủ được.
Thu Nguyệt Vô Hoa vẫn dùng giọng điệu không nhanh không chậm như lúc nãy nói, thế nhưng tộc trưởng tộc sò lại cảm thấy vô cùng chói tai. Ông ta giận dữ, lại không tiện phát tác.
- A, vậy người nào làm chủ được?
Hai mắt Bạch Tầm khẽ nheo lại, lạnh giọng hỏi.
- Hà Bá gia.
Thu Nguyệt Vô Hoa chỉ nói ra ba chữ đơn giản, lại lộ vẻ đầy tự tin.
Bạch Tầm sửng sốt, đang muốn nói nữa thì bên tai đã vang lên một giọng nói ôn hòa:
- Quả nhiên là ngươi a. Thiếu chút nữa không nhận ra được ngươi a.
Ánh mắt Bạch Tầm lóe lên lạnh như băng. Gã xoay người lại, nhìn thấy phía sau mình có một con tôm đỏ thẫm đang chở một pho tượng đi đến.
- Ngươi là kẻ nào?
Bạch Tầm lạnh lùng hỏi.
- Ngươi có thể gọi ta là Hà Bá gia.
- Ngươi có biết đây là nơi nào không?
- Đương nhiên, nơi này là Long cung, là chỗ ở của Long vương gia.
- Vậy ngươi có biết ta là ai không?
- Ngươi không phải là Long vương gia thì có là ai cũng không quan trọng.
Bạch Tầm giận dữ. Gã cảm thấy cả đời mình, đây là lần chịu sỉ nhục nhất.
Vốn có rất nhiều người luôn dõi theo Trần Cảnh, ánh mắt luôn chuyển động theo hắn. Phát hiện chuyện nơi đây, tất cả đều đưa mắt nhìn qua. Sắc mặt Bạch Tầm vì vậy mà chuyển đỏ lên, đó là tức giận đến đỏ gay cả mặt.
Đúng lúc này, không rõ Chiêu Liệt lại đi đâu mất, cũng không thấy bóng dáng những thái tử khác. Chẳng qua trong điện lại có rất nhiều hải tộc kéo đến. Bọn họ chủ yếu sinh hoạt trong hải vực, không biết nhiều đến danh tiếng của Trần Cảnh, dù nghe được cũng chỉ như nhìn thấy được những tia sáng rọi xuống đáy sông, không thể thấy được cái ấm áp và chói mắt của mặt trời.
Bọn họ thầm nghĩ:
- Hà Bá cổ quái này thật sự không biết trời cao đất dày là gì, hắn quên rằng đây là hải vực, là Long cung, dám ăn nói như vậy với Thất thái tử. Có lẽ do ở giữa sông nước cạn đất bồi quá lâu rồi, đã quên mất thân phận của mình.
Còn tộc trưởng tộc sò lại thầm kinh hãi. Sau khi Thu Nguyệt Vô Hoa trở về, biết được những năm gần đây nàng luôn tu hành tại sông Kinh Hà nên ông ta có nghe ngóng qua về Trần Cảnh. Tuy được nghe rất nhiều lời nói khuếch đại về Hà Bá Trần Cảnh, nhưng ông ta cảm thấy nghe được đó là những lời đồn thổi giả dối mà thôi. Hiện tại chân chính gặp mặt, đột nhiên mới cảm thấy dường như lời đồn thổi kia không phải là phóng đại.
- Ngươi muốn chết!
Bạch Tầm lạnh giọng nói.
- Trước kia cũng có người nói với ta như vậy. Sau đó, hắn chết rồi.
Trần Cảnh thản nhiên nói, Hồng đại hiệp nhanh miệng tiếp lời:
- Người kia tên là Hắc Tầm, cũng là một thái tử.
- Phụt…ttt!
Tiếng phì cười của Thu Nguyệt Vô Hoa truyền tới.
Sắc mặt Bạch Tầm tái xanh lại.
- Vỏ sò muội muội, hóa ra muội cũng biết cười a. Bộ dạng này của muội cực kỳ xinh đẹp a.
Hồng đại hiệp lớn tiếng gọi.
- Dáng vẻ của ngươi cũng rất oai hùng nha.
Thu Nguyệt Vô Hoa cười khanh khách đáp.
- Tất nhiên, chỉ có vỏ sò muội muội phát hiện ra ta oai hùng thế nào.
Âm thanh của Hồng đại hiệp vang lớn, một bộ dạng dương dương đắc ý.
Hồng đại hiệp và vỏ sò nói chuyện với nhau, khiến Bạch Tầm trở thành kẻ thừa thãi. Làm cho gã cảm thấy càng thêm nhục nhã.
Lúc này, đột nhiên có người tới cạnh gã, nhỏ giọng nói:
- Long vương gia muốn Thất thái tử qua gặp.
Bạch Tầm đành phải đè nén lửa giận xuống, lạnh lùng nhìn Trần Cảnh chằm chằm một lúc rồi nhanh chóng rời đi.
Đối với Trần Cảnh mà nói, uy hiếp của Bạch Tầm không tính vào đâu cả. Hắn không tới đây để vui chơi, mà để cứu Tiểu Bạch Long. Lúc này Trần Cảnh còn chưa nhìn thấy Tiểu Bạch Long, mà Long vương gia cũng không thấy tung tích.
Sau đó, tất nhiên không ai nói chuyện với Trần Cảnh nữa. Mà Trần Cảnh cũng không để tâm. Hồng đại hiệp cao hứng trò chuyện với vỏ sò đã biến đổi bộ dáng. Bọn nó đã lâu chưa gặp nhau, cho nên có rất nhiều chuyện muốn nói.
- Vỏ sò muội muội, không nghĩ muội trưởng thành lại đẹp mắt như vậy. Trước đây ca còn tưởng sau này muội nhất định sẽ thành hung thần ác sát.
- Có hung thần ác sát thế nào cũng vẫn dễ nhìn hơn ngươi.
- Muội dễ nhìn thì dễ nhìn thật, nhưng tính khí vẫn khá tệ, động chút là muốn ăn ca đây. Cùng là tọa hạ của Hà Bá gia, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng thấy nhau, sao nỡ nói ca như vậy.
Bọn hắn dông dài mấy chuyện như vậy, còn tộc trưởng tộc sò bên cạnh đầy cấp bách, lại không dám mở miệng nói chuyện, mặt mày nôn nóng đỏ bừng. Con gái của ông ta là Thu Nguyệt Phù Phong còn cẩn thận đánh giá Trần Cảnh. Nhìn pho tượng, cô ta nghĩ thầm: “Hắn có thể lợi hại như vậy sao? Đến Thất thái tử cũng không dám ra tay với hắn?”
Lúc này Quy Uyên đến cạnh Trần Cảnh, khẽ nói:
- Hình như có gì đó không đúng.
- Quả thật có gì đó không đúng.
Trần Cảnh trả lời.
Đúng lúc này, đột nhiên có người tới cạnh Trần Cảnh, nói:
- Hà Bá gia, Long Vương có lời mời.
Trần Cảnh nói một tiếng được, rồi đi theo sau kẻ đó. Quy Uyên muốn đi cùng, lại bị đối phương nói chỉ mời một mình Trần Cảnh mà thôi, y cũng không muốn tranh chấp. Trần Cảnh đi theo người nọ, vừa đi, lòng thầm suy nghĩ một vấn đề: “Long vương bây giờ đang lột xác ở đâu? Là lột xác xong rồi hay còn chưa bắt đầu?”
Trần Cảnh đi theo vệ sĩ Long cung kia vào một tòa điện hùng vĩ. Nhìn điện này, hắn nghĩ thầm: “Long vương không thể ở nơi này.”
Bởi vì tuy tòa điện này to lớn nhưng lại không phải chính điện. Hiển nhiên kẻ muốn gặp hắn ở trong này, chắc chắn không phải là Long vương. Hắn lại nhìn qua tên vệ sĩ, chỉ thấy gã nắm chặt binh khí trong tay, sắc mặt ngưng trọng như lâm phải đại địch. Nghĩ đến mấy chuyện này, hắn bèn hiểu được nếu bước vào điện sẽ có chuyện gì phát sinh.
Hồng đại hiệp vừa đi tới cửa điện đột ngột khựng lại, hai mắt nó nhìn chằm chằm vào bên trong, khẽ giọng nói:
- Hà Bá gia, làm sao mà con cảm giác hàn khí trong này nặng nề như vậy a.
Vệ sĩ kia lập tức nói:
- Trong điện này có một khối băng tinh vạn năm, phụ trợ tĩnh tâm an thần trong tu hành. Cũng là nguyên do Long vương tu ở nơi này.
Hồng đại hiệp còn muốn nói thêm thì Trần Cảnh đã nói:
- Vào đi thôi, đừng để Long vương gia đợi lâu.
Sắc mặt vệ sĩ kia có chút đỏ lên, cười cười:
- Phải phải phải, Hà bá gia, mời!
Tượng thần không thay đổi sắc mặt, được Hồng đại hiệp chở vào một tòa cung điện không biết tên. Trần Cảnh chỉ cảm thấy có một khí tức âm u lạnh lẽo bao phủ lấy hắn, lại cảm nhận được mùi máu tươi từ trung tâm điện lan ra.
Hồng đại hiệp ngừng lại. Bởi vì trước mắt nó chỉ là một dải ánh sáng chuyển động đầy màu sắc, ngoài ra không còn gì nữa cả. Nó đã từng trải qua nhiều chuyện, lập tức hiểu mình vừa rơi vào vực trận, bèn không đi nữa mà chửi ầm lên:
- Thật sự chỉ toàn là thứ bùn nhão, đến chút thủ đoạn cũng không dám quang minh chính đại.
Trần Cảnh nói:
- Không cần phải tức giận. Bọn họ dẫn ta tới đây, chỉ là đưa tới họa sát thân mà thôi.
- Ha ha, quả thật là họa sát thân a.
Trong dải ánh sáng đầy màu sắc lưu chuyển, có tiếng người đáp lời.
Trần Cảnh không tranh luận với bọn họ, chỉ nói với Hồng đại hiệp:
- Ngươi cứ đi thẳng về phía trước, giết bọn họ chỉ là chuyện gió thổi lá rụng trong chớp mắt mà thôi.
- Hung hăng càn rỡ! Cực kỳ hung hăng càn rỡ. Hôm nay sẽ cho ngươi biết, nơi này là hải vực, là Đông Hải Long cung.
Có tiếng tức giận phát ra.
- Hà Bá gia nhà ta, thiên hạ này không chỗ nào không đi được, Đông Hải Long cung thì sao chứ?
Hồng đại hiệp hùng dũng nói.
Ngay khi Hồng đại hiệp vừa dứt lời, dải sáng ngập tràn màu sắc trước mắt nó đột nhiên nổi lên cuồn cuộn. Nó quát to một tiếng, rút một kiếm một đinh ba từ trong mang ra. Nhưng nó lại nghe được một tiếng kiếm ngân như tiếng gió thổi xẹt qua hư không, rạch mở dải sáng ra. Ngay khi dải sáng đó bị cắt, một người bên trong rơi xuống, trên trán gã có một vệt đỏ hồng. Sau khi gã rớt xuống mặt đất, trán của gã cũng bị tách ra làm hai nửa.
Kẻ kia vừa mới nảy sinh lòng kinh sợ khó có thể tin được, ánh kiếm như đã xé rách bầu trời rồi xuất hiện trước mắt gã. Tích tắc đó, gã chỉ cảm giác ánh kiếm như quỹ tích của thiên đạo, có tránh thế nào cũng không thoát được. Ánh kiếm biến mất, cũng chính là lúc ý thức gã vĩnh viễn dừng lại trong tích tắc đó.