Mỹ nhân không có tội , tội trạng là do những kẻ say đắm mỹ nhân gây ra ...
Võ công vô tội , tội lỗi là do kẻ dụng võ , tâm địa chẳng ra gì ...
Chương Sáu
Kiếm Môn Do Trở Bắc Nhân Lai
...
Đại Mạc xa xôi mà huyền bí , vạn năm nay vẫn bị Quan Nội liệt vào hàng tà ma vì những thứ võ công và tập tục sống muôn phần bí dị .
Còn đối với thần dân Đại mạc , họ chỉ tôn thờ thánh Na Khan vỹ đại , không quan tâm tới bọn người tự xưng là chính khí lẫm liệt kia đánh giá về mình thế nào .
Trên thông đạo Đông Sơn , nơi giáp danh giữa Đại Mạc và Quan Nội , mấy trăm giáo đồ Ma Giáo vận áo choàng đen thăm thẳm như vũ trụ bao la không ánh dương , đang bước đi chầm chậm .
Cách đây không lâu , Minh chủ mới nhận chức Hạ Lương , cùng thuộc hạ dưới trướng Tây Lãnh Hà của Quan Nội đã bắt đi Phi Thiền Tâm , hôn thê của Giáo Chủ Ma Giáo Nhất Thiên Uy và Phi Thiền Hoa , hôn thê của Tây Thiên Đường Chủ Lam Đại Thiếu .
Hai thiếu nữ này đều là những tuyệt đại mỹ nhân có một không hai trên thế gian . Hơn nữa Phi Thiền Hoa là thánh nữ đời thứ ba mươi lăm của Ma Giáo , được giáo chúng nhất mực tôn sùng .
Mất đi họ không những là sự xúc phạm lớn lao đến tín ngưỡng của Ma Giáo , mà còn đụng chạm đến lòng tự ái cực lớn của Nhất Thiên Huy và Lam Đại Thiếu !
Hôm nay toàn bộ giáo chúng Ma Giáo gồm gần ba trăm người dưới sự chỉ huy của Nhất Thiên Huy đã tiếp nhập Quan Nội , tấn công thẳng đến Hàn Sơn phái !
Nhất Thiên Huy tuổi ngoài tam tuần , khí độ bất phàm , mày kiếm đăm chiêu . Hắn cùng chúng giáo đồ đưa mắt nhìn lại Đại mạc xa xôi , nơi có những cồn cát dài tít tắp và Vô Vọng Hải vạn đời huyền diệu , rồi quất ngựa thẳng tiến .
Hắn là người bác đại tinh thâm , một nhân tài ngàn năm có một của Ma Giáo . Nhưng nhìn dáng dấp phong trần đầy uy nghi ấy , người ta không khỏi liên tưởng đến cảnh anh hùng mạt lộ ... Trước mặt , núi non trùng điệp , địa thế hiểm trở ! Đây đó , gió chiều heo hút lộng đến , bay bay tà áo trĩu nặng ưu tư !
Nhất Thiên Uy dơ tay ra hiệu cho giáo chúng dừng lại , hắn buông lơi ánh mắt chói ngời thần quang quan sát một hồi , ý định muốn dừng lại . Tuy nhiên hình ảnh hôn thê chập chờn trong tâm khảm khiến máu hắn cơ hồ chảy nhanh hơn , hắn phất tay xuống ra hiệu đi tiếp !
Hoàng hôn nhàn nhạt , gió mây một màu u ám , Nhất Thiên Huy thấy tâm tình dao động . Hắn ngước mắt nhìn những rặng núi mờ nhạt sương chiều , lòng không khỏi lo lắng . Giữa quãng đường này mà bất ngờ bị đánh úp thì thật không tài nào lường được hậu quả !
Lo lắng của hắn không sai , khi trời vừa tối xuống thì trên phía các đỉnh núi u uất đá lăn xuống như mưa . Tiếp đấy tiếng reo hò dậy đất ! Nhất Thiên Uy bấn loạn , hắn ghì cương ngựa , vận lực hét lớn :
-Hãy chuẩn bị nghênh tiếp địch nhân , không được tối loạn đội hình !
Lời của hắn rất có uy , chúng nhân trấn tĩnh đôi phần , nhưng đá dội xuống ngày càng nhiều , vô số kẻ tử thương . Nhất Thiên Uy cùng Lam Đại Thiếu lo lắng , cả hai nhìn nhau rồi cùng những cao thủ bay ngược lên không xuất thanh quang chói lòa về phía các ngọn núi !
Không gian một màu xanh quỷ dị bao trùm , bầu trời như sáng lên bởi những khối cầu khổng lồ phát nổ điên cuồng .
Bọn mai phục lập tức ra khỏi chỗ núp , một vài tiếng kêu la thảm thiết bật lên . Những kẻ mai phục nhất tề xông xuống khe núi mà chém giết , máu tanh ô uế màn đêm ...
Trên trời cao những đạo huyết quang , bạch quang , hoàng quang ... chói lọi xuất hiện . Chính là các đại cao thủ Quan Nội !
Nhất Thiên Uy , Lam Đại Thiếu cùng những cao thủ Ma Giáo lăng mình đáp lên một ngọn núi gần đấy .
Mấy kẻ bên chính đạo cũng nhàn nhạt sắc sáng rồi đậu xuống ngọn núi đối diện . Phía dưới cuộc chém giết vẫn diễn ra thảm khốc , tiếng chưởng phong , tiếng binh khí , tiếng la hét , tiếng hô hào vang lên dậy đất .
Màn đêm u uất cơ hồ bị xé nát .
Nhất Thiên Uy nghe lòng nhói lên , hắn vận lực cười hoang dại quát :
-Hạ Lương ! Không ngờ một bọn đường đường tự xưng là chính nghĩa như các ngươi lại làm ra mấy trò bỉ ổi thế này ! Thật đê hèn thay !
Hạ Lương không nói gì , lão lẳng lặng quan sát cục trường , nét mặt vô hồn , cơ hồ thế gian là vô sự !
Nhất Thiên Uy vẫy tay ra hiệu rồi lấp tức xuất thủ băng đến Hạ Lương .
Các thuộc hạ khác cũng theo Lam Đại Thiếu tấn công Tam Kiệt , Tây Lãnh Hà cùng mấy lão chưởng môn còn lại của Quan Nội .
Không gian như điên đảo trong những mớ chưởng phong hỗn loạn !
Hạ Lương vận huyết quang sặc sỡ đón chiêu , thân hình lão chìm trong màu máu đỏ ối .
Dãy núi như đắm mình trong những màu sắc dị hoặc !
Nhất Thiên Uy chưởng phong quỷ dị , tính tình lại đang bội phần tức giận nên dồn hết chân lực mà xuất thủ . Sau cú va chạm đâu tiên , tuy rằng Hạ Lương không đến nỗi thụ thương nhưng thần sắc đã không còn giữ được nét an nhàn vốn có .
Lão lùi lại mấy bộ , mày kiếm xích lại . Nhất Thiên Uy như con cọp điên lại lao đến , chưởng phong vần vũ mù mịt :
-Lãnh Nguyệt Táng Hoa Hồn !
Hạ Lương thất kinh hồn phách , chỉ thấy bóng đêm như méo mó dị dạng đi dưới đà chưởng phong tột cùng khủng bố . Những vầng sáng như ánh nguyệt lạnh vần vũ tựa bão tố đêm giông , phút ấy Hạ Lương như lạnh đi nửa người . Lão vận toàn bộ chân nguyên lên song thủ , hai bàn tay đỏ rực tựa que cời lò ...
Bùm ! Bùm ! Bùm !...
Âm thanh chấn dộng màng nhĩ , chúng nhân thất kinh hồn phách nhìn lên . Chỉ thấy ngọn núi nơi hai đại cao thủ giao đấu đã sụp xuống một phần , cát bụi theo luồng cuồng phong bão vũ lành lạnh mà bay đi tan tác . Hạ Lương như chiếc lá phong giữa cơn gió heo may lành lạnh .
Trôi dạt vô định !
Lão thổ huyết liên tục , sắc mặt tái nhờn nhợt . Còn chưa kịp định thân đã thấy Nhất Thiên Uy ánh mắt chìm trong màu trắng ngụy dị lao đến , toàn thân hắn như một vết sao băng lạnh lẽo ...
Hạ Lương ngửi thấy mùi tử khí , nhắm mắt xuôi tay , lão đã hoàn toàn bất lực !
Nhưng lại không chết !
Phút cuối , một hình bóng chập chờn án trước mặt hắn , ghánh toàn bộ chưởng phong hủy thiên diệt địa ấy !
Hạ Lương sững sờ
Nhưng Nhất Thiên Uy thần sắc còn thảm hơn !
Hai mắt hắn như muốn tuột khỏi bờ mi . Kẻ ghánh lấy chưởng phong không phải ai khác mà chính là Phi Thiền Tâm ...
Tại sao có thể như thế được ? Hắn như điên cuồng , như hoang dại , như không muốn tin vào mắt mình ... hắn lao theo với lấy cái thân hình mềm mại , nhuốm đầy máu đang cuốn theo chiều gió ấy !
Ôm ấp , lay gọi !
Thời gian lúc này với hắn như ngừng lại . Cả vũ trụ rộng lớn đang đè xuống hắn ...
Hắn thấy hồn mình chết lặng , hai khóe mắt máu bật ra , tim đau thắt như muốn vỡ vụn . Nhưng còn một thứ đáng sợ hơn giáng xuống đầu hắn ...
Trên trời bốn đạo chưởng phong nhân cái phút giây lơi là của Thiên Uy liền dội xuống người hắn ...
Hắn không gào thét , cũng chẳng rên la , chỉ có đôi mắt ấy ...
Như muốn nuốt trọn nhân thế hững hờ ...
Ngoài trời mưa vẫn lành lạnh rớt rơi . Thái Hòa ngưng kể , nước mắt hắn chảy dài theo từng câu nói ...
Lâm Trấn Thiên cười gượng :
-Phải chăng Phi Thiền Hoa chính là mẫu thân của Lộng Ngọc , còn Tây Lãnh Hà chính thị tây viên ngoại ?
Thái Hòa gật đầu :
-Đúng vậy ! Nhưng có điều nhiều người còn chưa biết , Ly Van thánh nữ là con ruột của Lam Đại Thiếu đường chủ chứ không phải Tây Lãnh Hà !
Trấn Thiên giật mình , thảo nào hắc y nhân lại nói rằng sẽ gả Lộng Ngọc cho hắn . Hắn nhìn mưa rơi cười thảm :
-Lạ thật ! Đã có con với người ta rồi mà còn bỏ đi theo mấy kẻ ngụy quân tử ấy ! Lòng người thật khó đoán vậy !
Thái Hòa cúi đầu nói :
-Thiền Hoa thánh nữ là người rất mực đoan chính , nhất định trong này có sự việc khó nói !
-Hẳn Phi Thiền Tâm tiền bối sau lần ấy đã chết ?
Thái Hòa nheo mày , ánh mắt có mấy bề ngạc nhiên đáp :
-Đã chết rồi , tuy nhiên lão Hạ Lương vẫn ướp cái xác đó trong hòm pha lê , không hiểu để làm gì !
-Xem ra lão ta cũng chưa phải là kẻ mất hết nhân tính !
-Tuy vậy , nhưng bọn chúng hợp công đánh lén Nhất giáo chủ khiến người thảm tử thì coi như đã là kẻ đại thù của Ma Giáo rồi !
Trấn Thiên không phản đối , hắn hỏi :
-Tình hình Ma Giáo sau cuộc chiến đó thế nào ?
-Đã tan đàn sẻ nghé , bây giờ có ba thế lực lớn , đấy là Tây Thiên Đường đóng ở thành Bát Đa , Nam Phương Đường ở Tử Hải và Đông Phương Đường ngòai Khải Hoàn Đảo ở Vô Vọng Hải !
Lâm Trấn Thiên gật đầu , hắn đội mưa buớc ra ngoài nói vọng vào :
-Chúng ta đến Tây gia trang xem thế nào !
Mấy đại hán lập tức bước theo . Thái Hòa mỉm cười :
-Lam Đường Chủ quả nhiên là người nghĩa khí bất phàm , đêm hôm mưa gió mà không quản ngại !
Lâm Trấn Thiên xua tay nói :
-Không phải như các vị nghĩ đâu , chẳng qua ta chỉ muốn nhanh chóng kết thúc việc này để bình yên về đây sống cuộc đời của mình đấy thôi !
Tây Gia trang hoang tàn , không chút sinh khí !
Dưới từng làn chớp lắt lay , khung cảnh hiện ra thật u uất ! Trấn Thiên cùng Thái Hòa lục tìm khắp nơi nhưng tuyệt nhiên vẫn chẳng hề thấy dấu tích của bất kỳ người nào . Họ đi qua mấy xuyên đường ra hậu viên .
Giữa khu vườn hoanh lạnh nước mưa , có rất nhiều ngôi mộ được dựng lên , trong đấy có cả mộ phần của Tây Lãnh Hà , Phi Thiền Hoa .
Bọn hắc y nhân chỉ quỳ gục dưới mộ thánh nữ của họ , những ngôi mộ khác chẳng khiến chúng động tâm . Trấn Thiên tìm qua một hồi vẫn không thấy ngôi mộ nào khắc tên Lộng Ngọc thì cũng lấy làm an tâm .
Hắn biết có ở đây cũng chẳng được tích sự gì nên dẫn mọi người về lại căn hàn xá của mình nói :
-Chúng ta nghỉ ngơi , ngày mai sẽ đi dò hỏi tung tích nàng ta !
Trấn Thiên vừa rời khỏi thì Lộng Ngọc cùng Hàn Vũ cũng về tới Tây gia trang .
Nàng lững thững bước đi theo Hàn Vũ đến hậu viên . Trông dáng dấp bơ phờ , tóc rối , khăn lệch , nét mày u ám thật muôn phần thảm thương . Dù có là kẻ lòng sắt dạ đá cũng khó cầm lòng !
Nhưng lúc này nàng không khóc , trời đất trút nước thay cho những dòng nước mắt đắm chìm vào tim .
Nàng thẫn thờ quỳ bên mộ bia rất lâu , bây giờ nàng không còn thấy lạnh hay đau đớn gì nữa , mọi giác quan cơ hồ tê liệt hết ...
Đột nhiên bên ngoài có tiếng quát tháo . Hàn Vũ giật mình , hắn đã nhận ra có rất nhiều cao thủ đang bửa vây Tây gia trang . Hắn không còn câu nệ tiểu tiết mà vội ôm lấy Tây Lộng Ngọc bay vút vào đêm đen ...
Mỹ nhân không có tội , tội trạng là do những kẻ say đắm mỹ nhân gây ra ...
Võ công vô tội , tội lỗi là do kẻ dụng võ , tâm địa chẳng ra gì ...
Chương Bảy
Thành Bát Đa
Mưa ngừng rơi , ánh nắng bắt đầu len lỏi chiếu rọi lên Hàn Sơn một màu lấp loáng tuyết băng .
Cách đây hơn mười năm , Hàn Sơn phái an tọa ở trung tâm Quan Nội , nơi chỉ có nắng ấm chứ không bao giờ thấy cảnh tuyết rơi .
Tuy nhiên sự ra đi của một thiếu nữ đã làm đổi thay tất cả ! Từ khi Phi Thiền Tâm chết , Hạ Lương đã làm một cỗ quan tài pha lê ướp xác nàng , để trong biệt phòng của mình , hằng ngày lão đứng bên quan tài hàng mấy canh giờ !
Tuy nhiên lão vẫn sợ một ngày nào đấy cái xác kia sẽ tan biến đi , cho nên mới chuyển lên Hàn Sơn căm căm gió lạnh !
Cứ vào mỗi buổi sáng sớm , ngày nào cũng vậy , lão luôn đứng câm lặng bên cỗ quan tài ấy , nhìn vào chân diện không chút hồng sắc của Phi Thiền Tâm . Chân diện cũng khắc khổ một cách trông thấy !
Lão thở dài một tiếng , hàng râu khẽ rung lên , lão quay mình bước ra khách phòng . Nơi đó không khí bao giờ cũng ồn ào hơn rất nhiều , khách qua lại không ngớt . Đấy cũng là vì địa vị của lão ! Giang hồ phái nào muốn được người ta tôn xưng thì phải có lời của lão . Thành ra lời nói của lão đáng giá ngàn vàng . Chính vì điều ấy mà lão rất ít nói , sau khi Phi Thiền Tâm chết thì càng ít nói hơn nữa !
Bên ngoài có hai người bước vào , một người vận trường bào hồng nhạt , tuổi ngoài ngũ tuần , dáng hình phiêu dật . Người kia tuổi cũng tương tự , có điều vận trường bào vàng , dáng đi uy nghi như quan tướng ! Tuy nhiên tâm trạng hai người này có vẻ mang nhiều nét u ám !
Kẻ vận trường bào Hồng chính thị là Vạn Xuân Đường Chủ Vạn Lân , người còn lại là Sương Long phái chưởng Môn Khiêu Tử An !
Hạ Lương mời hai lão ngồi rồi hỏi :
-Kết quả thế nào ?
Khiêu Tử An thở dài đáp :
-Hôm qua ta cùng Vạn đường chủ đã đem mấy trăm cao thủ đến Tây Gia trang chờ hai canh giờ nhưng tuyệt nhiên vẫn không thấy bóng dáng Tây Lộng Ngọc !
Hạ Lương nhìn thần sắc hai lão thì cũng đoán được kết quả , chẳng qua hỏi vậy cho có lệ mà thôi ! Vạn Lân đăm chiêu nói :
-Nàng ta chỉ là thân nữ nhi yếu đuối , có thể làm gì được đây ? Liệu chúng ta có cần phải truy cùng giết tận hay không ? Hơn nữa theo như ta thấy thì Tây lãnh Hà với Sương Long và Hàn Sơn đều có mối quan hệ !...
Hạ Lương đứng phắt dậy , lão bước vào trong nói :
-Hãy trông vào cái họa Bao Tự , Điêu Thuyền , Tây Thi ,...
Khiêu Tử An , Vạn Lân nhìn nhau , cuối cùng cũng đành đứng dậy ra ngoài , nét mặt so với khi đến còn có phần u uất hơn !
Lâm Trấn Thiên cùng Thái Hòa và năm gã thuộc hạ bước ra . Trời đất sau cơn mưa lại một màu rạng rỡ . Trấn Thiên ngáp dài một cái nói :
-Chúng ta nên đi thôi !
Sáu người gật đầu , họ cũng chẳng có hành lý gì cho nên chỉ chờ Trấn Thiên chuẩn bị mà thôi !
Đám người vừa bước ra ngoài thì thấy trên tường khắp mọi nơi đều dán giấy cáo thị , Trấn Thiên lại đọc thì thấy viết : "Yêu nhân Ma Giáo tiến đánh Quan Nội , toàn bộ Tây Gia trang thảm tử , Tây Lộng Ngọc bán đứng phụ mẫu , cấu kết cùng Ma Giáo đã trốn đi . Nay Hạ Minh chủ truyền xuống chúng nhân , nếu ai bắt hoặc có tin tức gì về Tây Lộng Ngọc thì đều được trọng thưởng !"
Thái Hòa xé phăng tờ cáo thị nói :
-Đường chủ xem , bọn này ngày càng quá đáng , còn dám vỗ ngực tự xưng chính đạo cái nỗi gì nữa đây ?
Lâm Trấn Thiên thở dài , hắn cười khổ :
-Bây giờ tung tích của Lộng Ngọc mất tăm , các vị nghĩ chúng ta phải làm gì ?
Chưa ai kịp trả lời thì trên trời cao một con Hắc Ưng lớn bay đến , nó lượn một vòng rồi đáp xuống vai Thái Hòa , chân mang theo một cuộn giấy nhỏ . Thái Hòa tháo cuộn giấy ra rồi tung con chim Ưng lên trời , nó chao đảo bay đi !
Thái Hòa không dám đọc thư , hắn đưa cho Trấn Thiên nói :
-Thư này Đường Chủ nên đọc !
Trấn Thiên nheo mắt , song hắn vẫn dở lá thư ra xem , thấy trong thư viết :" Đông Phương Đường và Nam Phương Đường đã hay tin Lam Đường chủ qua đời , họ đang có ý muốn tấn công vào Bát Đa , mong đàn chủ hồi giáo cùng bàn đại sự !"
Lâm Trấn Thiên cừơi :
-Lá thư này là viết cho đàn chủ !
Thái Hòa xem xong , chân mày nhíu lại , hắn thở dài :
-Đường Chủ nghĩ sao ?
Lâm Trấn Thiên cười gượng :
-Còn sao nữa , các vị đi thì ta cũng đi vậy !
Thái Hòa cùng năm thuộc hạ mừng ra mặt , chúng cúi đầu :
-Mời Đường chủ !
Đại Mạc phiêu phất cát bay , nơi đây không gian mênh mông một màu cát trắng , không khí thì khô khan thiếu nước . Cái nắng chói chang luôn thiêu đốt , vì vậy những cơn mưa thật vạn phần trân quý .
Lâm Trấn Thiên mới chỉ biết đến nơi này qua những trang sách , khi chứng nghiệm rồi , hắn mới thấy nơi này con người phải sống cơ cực hơn Quan Nội rất nhiều . Hắn đã hiểu vì sao khuôn mặt Thái Hòa và những thuộc hạ của hắn lại sạm đen đi . Bước đi trên những cồn cát ấy , hắn thấy lòng mình mông lung lạ lùng !
-Nơi này không có cây cối hay sao ?
-Chỉ có những ốc đảo hiếm hoi mới có rừng và nước . Thành Bát đa là một ốc đảo vỹ đại !
Trấn Thiên gật đầu , hắn tiêp tục quan sát những cồn cát thay đổi liên hồi theo từng cơn gió lớn tựa bão , đường đi vì vậy cũng chẳng hề có ! Để đi trong cảnh cát trắng mênh mông này mà không bị lạc cũng là một kỳ tích vậy !
Qua năm ngày dòng đi trong cảnh gió cát mù mịt , cuối cùng cũng thấy xuất hiện những chấm xanh điểm xuyến cho màu trắng mênh mông dịu vợi . Đích thị là những ốc đảo ! Nhưng không phải thành Bát Đa !
Thêm một ngày nữa , không khí đôi phần mát dịu hơn , thi thoảng trong cơn gió nóng bỏng cũng mang theo hơi nước , cảm giác vài phần dễ chịu !
Thành Bát Đa rộng lớn mênh mông , chưa có Ốc Đảo nào trên đường đi mà Trấn Thiên thấy bằng một phần mười của tòa thành cổ này .
Xung quanh Bát Đa , những con suối trong vắt chảy , trên ấy có những đứa trẻ đen nhẻm hòa mình vào dòng nước đùa nghịch . Có những thiếu nữ che kín chân diện bằng thứ vải mềm mại màu đen , nhưng lại để hở cái eo thon . Họ ngồi bên bờ suối khoát nước vào những cái bình lớn đội về . Trông dáng đi uyển chuyển như múa , cuốn hút vạn phần !
Trên mặt đất cát ở đây , chỉ mọc đa số loại cây mà họ gọi bằng cọ , tán lá tròn như cái quạt , một màu xanh trắng , to lớn phi phàm !
Trước cái cổng lớn vào thành Bát Đa có tạc một bức tượng lớn , bằng thứ đá lấp lánh ánh quang , đấy là bức tượng một hán tử tóc xoăn , trên đầu đội một vòng tròn . tay phải chắp như niệm phật , tay trái đỡ lấy cùi chỏ tay phải . Toàn thân vận một bộ trường bào rộng thùng thình , đang ngự trên một ngọn sóng được tạo nên từ gió và cát !
Thái Hòa chỉ tay nói :
-Đấy là thần Na Khan vỹ đại !
Nói đoạn cùng những người còn lại đưa hữu thủ ôm ngực cúi đầu , thái độ vạn phần tôn kính ! Trấn Thiên cũng xem mình là một kẻ trong Ma Giáo cho nên hắn làm theo , tuy nhiên vì là lần đầu nên có chút ngượng ngập . Mấy thiếu nữ đang đội nước bằng những cái vò lớn bèn gập người lại mà cười . Những giọt nước rớt ra ướt cả tà áo . Trấn Thiên mỉm cười đáp lại , những người như vậy mà bị coi mà Ma Đạo hay sao ?
Hắn chợt thấy tâm tình xao xuyến , như là xúc động , lại như là lâng lâng !
Thái Hòa cùng năm thuộc hạ đi trước . Trong thành , những căn nhà bằng đá lớn được xây san sát với nhau . Trên vài vuông cửa sổ , có những thiếu nữ che kín chân diện thi thoảng ngó qua ô cửa ấy quan sát xuống đường . Dưới đường đi lại hầu hết đều là nam nhân , ở một vài đoạn đường , chúng dân dựng những túp lều da thú ở hai bên mà buôn bán . Chủ yếu là ngũ cốc và các đồ mỹ nghệ , rất đẹp !
Phía xa xa , có tiếng sáo thánh thót vọng lại , nghe vi vút như cát bụi xa mạc bay lất phất trong gió .
Bọn họ lại gần thì thấy một trung niên râu tóc xồm xoàm đang ngồi thổi sáo , trước mặt ông ta là một cái giỏ lớn , chờn vờn trên miệng giỏ là một con rắng hổ mang xanh đen , rất lớn !
Nó uốn éo thân mình theo từng điệu sáo du dương , thật là cái cảnh đầu tiên mà Trấn Thiên được thấy ! Hắn có vẻ thích thú nên đứng nhìn rất lâu , không ngờ thế gian lại có những người có thể điều khiển được lòai rắn đáng sợ này !
Điệu nhạc ngày càng rộn rã , nhịp điệu càng nhanh thì thân hình mang xà cũng uốn éo lẹ hơn , những người đứng xem liền vỗ tay hoan hô , tiếp đấy vứt đến trước mặt ông ta rất nhiều tiền xu . Trấn Thiên cũng muốn thưởng cho ông ta , rất tiếc hắn lại không có tiền !
Thái Hòa vội bước đến đặt xuống trước mặt trung niên một thỏi bạc nói :
-Đây là Tân Đường chủ Tây Thiên đường thưởng cho ông !
Mọi người nghe vậy liền dồn ánh mắt qua , tất thảy họ đều quỳ xuống hô :
-Đức Na Khan bất tử , Tân đường chủ cát tường !
Lâm Trấn Thiên không quen với cái cảnh được người ta tôn xưng như vậy , hắn mỉm cười , đoạn xua tay nói :
-Các vị đứng lên , đứng lên đi !
Mọi người đứng dậy , trung niên cũng thổi sáo thu con rắn vào giỏ , ông ta mang cây sáo và giỏ rắn đến cúi đầu nói :
-Vật này nô thần xin dâng lên đường chủ , coi như là tấm lòng , mong người hãy nhận !
Lâm Trấn Thiên mỉm cười nói :
-Đây là phương tiện ngài dùng để kiếm sống , tặng cho ta rồi sẽ sống thế nào ?
Trung niên đáp :
-Chỗ bạc mà ngài cho nô thần có thể mua được đến chục con ấy chứ !
Trấn Thiên cười lớn , thì ra là như vậy ! Hắn đành đưa tay nhận lấy giở rắn và cây sáo . Luôn miệng cảm tạ !
Chúng dân thấy vị tân đường chủ hết sức khiêm nhường như vậy cũng lấy làm vui mừng , mỗi người mang đến tặng một thứ khác nhau . Trấn Thiên ôm không hết , phải nhờ đến cả bọn Thái Hòa .
Hắn đưa mắt quan sát khung cảnh kỳ vỹ , đưa tay vẫy chào những người thập thò bên vuông cửa sổ . Thần sắc hớn hở vô cùng !
Dù chưa biết phía trước thế nào , nhưng thịnh tình của những người dân Bát Đa thật khiến hắn muôn phần cảm động !
Mỹ nhân không có tội , tội trạng là do những kẻ say đắm mỹ nhân gây ra ...
Võ công vô tội , tội lỗi là do kẻ dụng võ , tâm địa chẳng ra gì ...
Chương Tám
Quan Tái Cực Thiên Duy Điểu Đạo
Phía trước Lâm Trấn Thiên bây giờ là một tòa cung điện được xây dựng bằng đá rất lớn ! Thường nhật khi ở Quan Nội , hắn không có đi lại nhiều , cũng chẳng mấy khi đến những đô thị lớn , cho nên có thể nói đây là tòa cung điện lớn nhất mà hắn gặp !
Tòa cung điện này sừng sững như một tòa núi , cao có đến mấy chục trượng!
Trên mái cung điện có tất thảy bảy khối cầu lớn úp xuống , xếp theo hình tròn ôm lấy một khoảng không ở giữa . trông như bảy quả bầu , nhìn không phải là bắt mắt , nhưng có lẽ mái vòm như vậy thì bão cát sa mạc có thổi đến cũng không tàn phá nổi !
Lâm Trấn Thiên là một thư sinh , đối với những lối kiến trúc đặc sắc hắn cũng có biết qua . Cứ theo như người ta nói thì mái hình vòm chịu lực có vẻ tốt nhất !
Phía trước tòa cung điện phủ rêu này có một quảng trường lát đá bạch sắc , trên đó có rất nhiều chậu cây xương rồng , chốn sa mạc chỉ gió và cát thì xương rồng là thứ cây dễ trồng nhất .
Nhưng hơn hết , với người dân Bát Đa thì Xương rồng còn là biểu tượng của đời sống tinh thần , nó gắn liền với các đời thánh nữ của họ . Mỗi thánh nữ đều mang tên một loại xương rồng . Ly Van cũng vậy , cũng là tên thứ xương rồng có hoa màu đỏ , đẹp quý phái dưới nắng gió !
Phía ngoài quảng trường , đối diện với Lâm Trấn Thiên là một cái cổng lớn , rêu xanh phủ trên ấy đã chết tự độ nào , thân hình đen lại một màu kỳ dị !
Theo như những gì Thái Hòa nói thì tòa cung điện đồ sộ này có tên Hoàng Hôn , gọi như vậy là vì vào mỗi buổi chiều tàn , đứng ở cung điện này sẽ thấy ánh mặt trời lặn chậm nhất !
Cung điện Hoàng Hôn trước đây là tổng đàn của ma Giáo , còn bây giờ là nơi đặt tổng đàn của Tây Thiên Đường !
Trấn Thiên cùng bọn Thái Hòa bước qua cái cổng đá hình vòm vào hành lang thì có hai hán tử vận hắc y bước đến . Chúng nhìn thấy Thái Hòa thì cúi đầu :
-Đàn chủ !
Thái Hòa chỉ Trấn Thiên nói :
-Đây là tân Đường Chủ !
Hai tên hán tử có vẻ đăm chiêu , nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu
-Tân Đường Chủ !
Trấn Thiên cười :
-Các vị không cần đa lễ !
Sau khi bọn chúng đứng qua một bên , Thái Hòa hỏi :
-Trương Đàn chủ đã đến chưa ?
-Trương Đàn Chủ cùng Mạnh Đàn chủ đang ở Đa La các !
Thái Hòa gật đầu , hắn tiếp tục dẫn Trấn Thiên đi sâu vào hành lang , năm gã thuộc hạ thì đi theo hai hán tử kia rẽ vào một lối khác . Trấn Thiên thấy trong hành lang này giữa ban ngày nhưng không gian có bề âm u , hai bên tường luôn phải thắp đuốc , ánh sáng tỏa ra một màu kì bí .
Cuối hành lang bắt đầu có ánh sáng tự nhiên lay lắt hắt tới , đi thêm một đoạn thì phía trước hiện ra một ... đấu trường cực lớn , có thể tạm gọi như vậy , bởi vì cái sân khổng lồ không có mái ấy , rộng lớn đến mấy trăm trượng vuông , xung quanh bao bọc bởi những dày hành lang với rất nhiều cột đá to cỡ một người ôm không hết !
Trên mái các hành lang này chính là bảy mái vòm khom khom như quả bầu kia !
Thái Hòa dẫn Trấn Thiên rẽ sang dãy hành lang bên trái nói :
-Đây là đấu trường Hun Đô , nơi diễn ra các hoạt động quan trọng của Tây Thiên Đường Ma giáo , sau này Đường Chủ sẽ hiểu !
Hai người đi khoảng ba mươi trượng thì bước vào hành lang khác , nơi này khá sáng sủa !
Thái Hòa rẽ vào một hành lang nhỏ đến căn sảnh lớn , có lẽ là Đa La các mà hán tử kia nói . Trong khách sảnh này đèn đuốc sáng trưng . Trấn Thiên có chút sững sờ khi thấy một thiếu nữ vận y phục tha thướt hở eo , che kín chân diện bước đến .
Hắn nhìn thấy đôi mắt long lanh như nước , làn da trắng mịn như trứng bóc và mái tóc xoăn lăn từng lọn xuống trán nàng thì không khỏi rúng động .
Thiếu nữ uyển chuyển như múa đến cúi đầu trước hai người :
-Các vị đã tới !
Thái Hòa gật đầu rồi dẫn Trấn Thiên đi thẳng vào . Bên trong căn phòng rộng lớn với hai dãy bàn ghế thấp an tọa hai đại hán . Một người dáng độ tầm thước , râu quai nón rậm rạp , mắt sáng như sao . Còn người kia thì râu quạ gọn gàng , chân diện sáng sủa , thần sắc rất an nhàn và trầm tĩnh . Cả hai đều vận trường bào đen , là võ phục của Ma Giáo !
Thái Hòa vội bước đến , hắn hơi cúi mình nói :
-Trương Đàn Chủ , Mạnh Đàn chủ !
Hai Đại Hán vội đứng dậy đáp lễ , Trấn Thiên cũng nghiêng mình chào họ . Hán tử râu quai nón nhìn hắn hỏi :
-Vị này ...
Thái Hòa đưa tay cho mọi người vào chỗ ngồi , Trấn Thiên thấy thiếu nữ kia vẫn đứng cúi đầu thì cũng lấy làm ngạc nhiên , hóa ra ở đây nữ nhân vẫn bị phân biệt đối xử hơn ở Quan Nội !
Thái Hòa mỉm cười nói :
-Đây là Lâm Trấn Thiên , Lâm Đường Chủ , người được đích thân Lam Đường Chủ chọn lúc sắp quy tiên !
Đoạn chỉ hán tử râu quai nón nói :
-Đây là Trương Điền , Trương Đàn chủ , quản lý phân đàn gần Tử Hải ! Còn đây là Mạnh Tân , Mạnh Đàn chủ , quản lý phân đàn tại Bát Đa này !
Trấn Thiên cúi mình chào họ . Trương Điền hỏi :
-Vẫn biết rằng Thái Đàn chủ đã xác nhận thì không thể sai , tuy nhiên xưa nay chúng ta đều phải có lệnh bài , không hiểu ...
Lâm Trấn Thiên vội đưa tay vào ngực lấy ra tấm lệnh bài như ngọc bích . Ba vị đàn chủ cùng thiếu nữ trông thấy lệnh bài thì quỳ rạp xuống , đưa tay phải áp lên vị trí trái tim trên ngực hô :
-Đức Na Khan bất tử ! Đường Chủ cát tường !
Lâm Trấn Thiên vội thu lênh bài lại nói :
-Các vị làm ơn tự nhiên cho , đa lễ thế này thật khiến ta tổn thọ !
Mọi người nhìn nhau mỉm cười , sau đấy cũng đứng lên về chỗ ngồi . Thiếu nữ vuông lụa che mặt khẽ lay động , dường như nàng mỉm cười , đoạn đến đỡ cánh tay dìu Lâm Trấn Thiên lên ghế đường chủ . Hắn cảm thấy một mùi nhu hương thoang thoảng , mùi thơm dập dìu đầy mê lực , quả thật khác xa với các loại nhu hương hắn đã từng gặp ở Quan Nội ! Da thịt nàng mềm mại mà êm mát cọ sát vào người , hắn thấy tim đập thình thịch .
Thiếu nữ vuông lụa lại càng lay động mạnh hơn , nếu không ai ở đây chắc nàng ta cười thành tiếng rồi !
Thiếu nữ dìu hắn ngồi xuống ghế , đoạn đứng bên cạnh cúi đầu ! Trấn Thiên kéo lại tà áo thư sinh , hắn mỉm cười nói :
-Quả thật đối với chuyện giang hồ ta hãy còn rất nhiều mơ hồ , võ công lại chẳng biết chút nào , không hiểu có đảm đương nổi hay không ?
Mạnh Tân cúi đầu nói :
-Võ công rồi từ từ sẽ biết , cỉ cần Đường Chủ có lòng nhiệt huyết thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ thôi !
Thái Hòa cười :
-Lâm Đường chủ lòng nhiệt tâm có thừa , các vị nghe tại hạ kể nhất định sẽ lấy làm cảm phục !
Nói đoạn đem mọi chuyện gặp gỡ giữa Lam Đại Thiếu cùng Trấn Thiên , Trấn Thiên cùng với bọn hắn ra kể lại một lượt !
Nghe xong hai vị đàn chủ còn lại gật đầu rất vừa ý . Trương Điền nói :
-Chuyện của Thánh Nữ là việc vô cùng quan hệ , tuy nhiên nếu như Tây Thiên Đường không bảo tồn được thì e rằng có đón Ly Van thánh nữ về cũng chỉ là chuyện thừa !
Thái Hòa cúi đầu phụ họa :
-Đúng vậy ! Vì thế chốc nữa ta sẽ sai người đưa thư triệu hồi tất cả chúng đệ tử ở các phân đàn về thành Bát Đa , ngày mai chúng ta phải tổ chức đại tiệc tại Hun Đô để cầu nguyện cho linh hồn của lam Đường chủ được đến với đức Na Khan . Đồng thời cũng là chào đón Tân Đường chủ để chúng dân được biết ! Các vị nghĩ thế nào ?
Trương Điền đáp :
-Chuyện này đã thành lệ , tất nhiên bọn ta sẽ ủng hộ hết mình !
Lâm Trấn Thiên nghe họ nói vậy cũng không tiện phản đối!
Vốn dĩ cung điện này mang tên Hoàng Hôn , là nơi ở của Đường Chủ cũng như tổ chức các buổi đại hội quan trọng của Tây Thiên Đường . Mọi người ngồi trò chuyện khoảng hơn một khắc thì cáo biệt ra về .
Vì Trương Điền cùng Thái Hòa phải trở về phân đàn để triệu tập chúng giáo đồ , Mạnh Tân cũng có một biệt cung trong thành Bát Đa nên họ rời khỏi Hoàng Hôn cung điện chứ không ở lại . Trấn Thiên cùng thiếu nữ tiễn họ ra ngoài cung điện mới trở vào .
Sau khi họ rời khỏi , thiếu nữ cúi đầu , giọng nàng trong như ngọc vang lên :
-Thưa Đường Chủ ! Ngài mới tới đây , tất nhiên còn nhiều việc chưa rõ , cũng như chưa mấy người biết ngài là ai , hãy thay trang phục rồi cùng nô nữ đi tham quan một vòng cho thạo !
Trấn Thiên gật đầu , thiếu nữ gọi mấy tên giáo đồ đến mang hành lý cùng các đồ tặng phẩm của chúng dân tặng Trấn Thiên , đoạn dắt hắn đến một căn phòng lớn . Bên trong có dát thứ cát lấp lánh như thủy tinh .
Ánh đèn trong phòng lắt lay phản chiếu khiến nó sáng như ban ngày .
Trong phòng bài trí khá đơn giản , chỉ một bộ bàn ghế lớn , một cái giường che sa , trên tường nhiều bức họa các loại xương rồng cũng như thánh Na Khan !
Phòng này được ngăn làm hai , một nửa tiếp đón khách , một nửa đặt cái giường để ngủ . Giữa hai phần này ngăn cách bằng một dải đi ô lớn !
Trấn Thiên ngó lên trần nhà thì thấy một cái quạt khổng lồ đan từ rất nhiều lá cọ treo lơ lửng giữa tầng không phía trên bộ bàn ghế đón khách . Bộ bàn ghế này cách xa tường tầm một phần hai trượng .
Phía hai bên mép của cái quạt lớn hình chữ nhật được đan vào hai dải lụa , buông dài xuống đất . Đứng ở dưới mà kéo hai dải lụa này thì cái quạt lớn kia lập tức phe phẩy tạo ra làn gió mát mẻ .
Mỗi khi tiếp khách hẳn các vị đường chủ trước đó vẫn sai nô nhân đứng sát tường mà kéo mấy sợi dây đó !
Trấn Thiên còn mãi mê ngắm nhìn thì thấy thiếu nữ rẽ đi ô bước ra , nàng trao cho hắn một bộ y phục đen láy nói :
-Đường chủ hãy thay y phục này vào !
Trấn Thiên gật đầu rồi cũng đi thay y phục , hắn thấy bộ quần áo đen thùng thình này có thêu mấy hình tia chớp trắng lạnh thì khẽ rùng mình một cái .
Xong xuôi hắn bước đi , thấy có phần thỏai mái hơn khi mặc bộ nho sinh thì cũng lấy làm thích thú .
Thiếu nữ mang đến một cái áo choàng đen khoác lên vai hắn rồi buộc lại . Khuôn mặt nàng cách hắn chỉ có chút xíu , mùi nhu hương dìu dịu xốc vào mũi . Hắn thấy tò mò định đưa tay tháo cái vuông lụa kia ra xem nàng xinh đẹp đến cỡ nào .
Nhưng đúng lúc đó thiếu nữ lùi ra nói :
-Xong rồi thưa Đường Chủ !
Hắn gật đầu hỏi :
-Cô nương tên gì ?
-Nô nữ tên Đan Thiềm !
Trấn Thiên gật đầu :
-Thì ra là Đan Thiềm cô nương !
Đan Thiềm lắc đầu nói :
-Đường Chủ chỉ cần gọi bằng nô nữ , thân phận nô nữ không đáng để ngài xưng hô như vậy !
Trấn Thiên cười :
-Với ta ai cũng giống nhau cả ! Sao phải phân biệt như thế ? Huống hồ cô nương lại rất xinh đẹp , ta có chút tôn trọng cũng là lẽ thường tình !
Đan Thiềm có chút mất tự nhiên , nàng lắc đầu :
-Đường chủ còn chưa thấy mặt nô nữ thì sao biết được xấu hay đẹp ?
Trấn Thiên giả lả cười :
-Ta cảm nhận thấy như vậy ! Hay cô nương bỏ vuông lụa đó xuống cho ta chứng nghiệm coi sao ?
Đan Thiềm bước đi ra ngòai nói :
-Điều này tự nhiên là nô nữ không thể tuân mệnh ! Bây giờ mới đường chủ đi thôi !
Nói đoạn bước đi trước dẫn đường . Trấn Thiên thở dài một tiếng rồi vội bước theo ...
Tất cả các loại địa danh , tên cây cối hay thần thánh trong truyện này đều là bịa cả ! Chỉ một vài hình tượng có nét giống thần thoại Bat-đa (Bagdad) của Iraq ở Tây - Nam Á !