Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du
Tác giả: Thần Kiếm
Chương 26: Chấn động đại địa.
Người dịch: Bối Bối
Nguồn: Tu Chân Giới
"Cái gì? ! Giáo Đình Hồng Y Đại Giáo Chủ Thái Nhược bị giết chết?"
"Nghe nói là chết ở bên rìa Ma Thú Sơn Mạch!"
"Ngay cả thi thể đều bị ma thú ăn, lúc người của Giáo đình tìm được chỉ còn lại có nửa cái xác."
"Không chỉ mình Thái Nhược, còn có đồng hành cùng hắn là một Kỵ sĩ đoàn gồm Đoàn trưởng La Phong và hơn hai trăm người cũng đều bị giết!"
Một Hồng Y Đại Giáo Chủ của Giáo Đình đã bị giết chết!
Ngày hôm sau, tin tức nầy liền truyền khắp các vương quốc công quốc ở chung quanh rìa Ma Thú Sơn Mạch, giống như tin Kiều Trì gia tộc bán đấu giá ma pháp kiếm, tin tức này không thể nghi ngờ cũng khiến cho Hằng Nguyên Đại Lục nổi cơn động đất.
Thái Nhược, La Phong - hai đại Thánh Vực, cộng với hơn hai trăm Kỵ sĩ, vậy mà đều bị giết chết! Một người cũng không thể trốn thoát!
So với tin tức này, nhiều người càng khiếp sợ lực lượng đã giết chết đám người Thái Nhược!
Lực lượng mạnh như vậy, ngay cả ngũ đại đế quốc cũng không thể bỏ qua.
Thái Nhược là Thánh Vực trung giai, thế nhưng ngay cả cơ hội chạy trốn đều không có, điều này nói lên cái gì? Rõ ràng thực lực của đối phương hơn xa bọn người Thái Nhược.
Chỉ có một ít đại thế lực siêu cấp mới có thể làm được chuyện này mà thôi.
Tỷ như ngũ đại đế quốc, Địa Ngục Ma tộc hay là một ít đại gia tộc truyền thừa mấy ngàn năm.
Nếu vậy, rốt cuộc là ai dám đối đầu với Giáo Đình?
Ngũ đại đế quốc hoặc các đại gia tộc trên không có khả năng ngu xuẩn như vậy, chẳng lẽ là Địa Ngục Ma tộc vốn từ xưa luôn xung đột với Giáo Đình?
Nhưng mà, lần này chết là một Hồng Y Đại Giáo Chủ, một Kỵ sĩ đoàn đoàn trưởng, là hai đại Thánh Vực, Địa Ngục Ma tộc tuy luôn cùng Quang Minh Giáo Đình có mâu thuẫn nhưng cũng không có khả năng làm chuyện quá mức như thế, trừ phi bọn họ muốn khơi mào đại chiến giữa hai bên.
Nếu không phải Địa Ngục Ma tộc vậy thì là ai?
Trong khoảng thời gian ngắn, Hằng Nguyên Đại Lục bề mặt nhìn như bình tĩnh nhưng bên dưới mạch nước ngầm chảy mãnh liệt.
Nửa tháng sau, thi thể đám người Thái Nhược được đưa về Thánh Sơn - tổng bộ của Giáo Đình.
Trên một hải đảo tiếp giáp với Long Ngữ Đế Quốc và Bích Du vương quốc, có một ngọn núi cao gần ngàn thước, trải dài mấy trăm dặm, bốn phía xung quanh dao động một cỗ quang minh năng lượng ấm áp.
Đây là Thánh Sơn tồn tại trên Hằng Nguyên Đại Lục đã mấy ngàn năm.
Trên Thánh Sơn, hiện ra một quần thể kiến trúc, mà ở đỉnh Thánh Sơn, có một tòa lâu đài cao chừng trăm mét, toàn bộ xây bằng Nguyệt Quang Thạch.
Nguyệt Quang Thạch là một loại ma thạch ẩn chứa năng lượng quang minh nguyên tố.
Đây là thánh điện trên Thánh Sơn, nơi trung tâm của tổng bộ Quang Minh Giáo Đình.
Trong Thánh điện, nhìn thi thể Thái Nhược và La Phong, Hải Đức Tư đầu đội Giáo Hoàng quan trong lòng thở dài, hai tay giơ lên phất một cái, một đoàn quang mang nhu hòa bao phủ, tinh lọc thi thể hai người.
"Đột Lôi, ngươi nói xem chuyện này thế nào?" Hải Đức Tư quay lại nói với một người trung niên mặc hoàng kim chiến giáp đứng phía trên đại điện.
Đột Lôi là Đoàn trưởng của Hoàng Kim Thánh Kỵ Sĩ Đoàn, kỵ sĩ đoàn này chính là vương bài của Quang Minh Giáo Đình, do vậy địa vị của hắn không hề thấp hơn Thái Nhược.
Vừa tròn năm mươi tuổi đã là Thánh Vực cường giả, Đột Lôi hiển nhiên có thiên phú mạnh mẽ sánh ngang với đại đế Lâm U Vô sáng lập U Vô đế quốc 6000 năm trước, do vậy hắn là tài năng được bồi dưỡng của Quang Minh Giáo Đình.
Vẻ mặt cương nghị, hàm để một chòm râu nhỏ, Đột Lôi cúi đầu, trầm giọng nói: "Giáo Hoàng bệ hạ, Thái Nhược hai người chết trong tay Thánh Vực ma thú."
Hải Đức Tư gật gật đầu, điểm ấy, hắn cũng đã nhìn ra.
Nhưng mà động cơ của đối phương đâu?
Hắn đương nhiên sẽ không nghĩ đơn giản rằng Thánh Vực ma thú trong giải đất trung tâm của Ma Thú Sơn Mạch ăn no không có việc gì làm nên đi ra giết chết đám người Thái Nhược.
Trầm ngâm một chút, Hải Đức Tư hỏi: "Ngươi thấy động cơ của đối phương là gì?"
Đột Lôi trầm tư rồi nói: "Thuộc hạ cho rằng, có thể do ma pháp kiếm khiến cho đối phương nảy sinh ý đồ cướp đoạt, đương nhiên, cũng có thể là một ít đại thế lực ẩn nấp trong bóng tối nhằm vào Giáo Đình chúng ta."
Trong đôi mắt hơi đục ngầu của Hải Đức Tư hiện lên một đạo tinh mang, hắn mở miệng nói: "Tiếp tục bí mật điều tra, một khi phát hiện được ma pháp kiếm, cấp tốc hồi báo."
"Tuân mệnh, Giáo Hoàng bệ hạ." Đột Lôi cung kính nói, rồi thi lễ xoay người rời khỏi thánh điện.
...
Giết chết đám người Thái Nhược nhưng không hủy thi diệt tích, đây là ý tứ của Hoàng Long.
Chỉ có làm vậy mới gây ra kinh ngạc càng lớn, bằng không, dấu vết bị hủy diệt hết, nói không chừng đến lúc đó Giáo Đình cũng bí mật che dấu, cho rằng việc này chưa hề phát sinh.
Đám người Thái Nhược bị giết sẽ gây ảnh hưởng đến uy tín của Quang Minh Giáo Đình.
Về phần manh mối, dĩ nhiên Hoàng Long đã xóa sạch, Giáo Đình nếu điều tra cũng chỉ biết do Thánh Vực ma thú hạ thủ, chắc chắn sẽ không tra được gì có liên quan đến hắn.
Một tiểu hài tử sáu tuổi có Thánh Vực ma sủng? Cho dù Hoàng Long chính miệng nói ra cũng chẳng có ai tin.
Còn thanh ma pháp kiếm đã bị Hoàng Long lấy về bỏ vào Ngũ Ngục Thần Đỉnh nấu lại thành 3 mai không gian giới chỉ.
Ba mai không gian giới chỉ phân biệt chia cho Bác Cách cùng hai ma thú.
Cho nên, chuôi ma pháp kiếm căn bản không còn tồn tại trên thế giới này.
Bất quá, sau lần chặn giết đoàn người Thái Nhược, ánh mắt của Bác Cách nhìn về phía Hoàng Long vừa cuồng nhiệt vừa kính sợ, đồng thời kèm theo sùng bái và nghi hoặc thật lớn.
Đặc biệt mỗi khi nhìn Ngũ Ngục Thần Đỉnh đeo trên ngón tay Hoàng Long, có mấy lần, hắn nhịn không được muốn hỏi về những việc nhìn thấy đêm đó, cuối cùng vẫn là nhịn được, có điều nhịn thật sự vất vả.
Bì Nhĩ và Ân Đệ đi theo Hoàng Long đã lâu , nhưng chứng kiến những chuyện đêm đó cũng khiến hai ma thú cực kỳ kinh ngạc, ánh mắt hướng về Hoàng Long càng thêm nóng cháy, giống như Bác Cách, chúng cũng rất tò mò về Ngũ Ngục Thần Đỉnh trên ngón tay Thiếu chủ.
Một ngày, Hoàng Long gọi Bác Cách và hai ma thú vào tiểu viện, nói: "Các ngươi nhất định rất muốn biết giới chỉ đeo trên ngón tay ta rốt cuộc là cái gì a?" Hắn giơ lên tay trái, dưới ánh nắng mặt trời Ngũ Ngục Thần Đỉnh tản ra vầng sáng nhàn nhạt.
Bác Cách cùng hai ma thú vui vẻ, đồng loạt gật đầu thật mạnh.
Hoàng Long lạnh nhạt cười, nghĩ một cái, Ngũ Ngục Thần Đỉnh từ ngón tay bay ra, lơ lửng giữa không trung, tiếp theo dưới ánh mắt si mê của Bác Cách và hai ma thú, nó dần dần biến lớn.
Nhìn một giới chỉ nho nhỏ biến thành một đại đỉnh lô, Bác Cách cùng hai ma thú trong lòng không che dấu được khiếp sợ và kích động, đây quả thực là thần tích, cho dù hai ma thú sống mấy ngàn năm qua cũng chưa từng nghe nói có vũ khí thần kỳ như vậy.
Đây chẳng lẽ là thần khí? Thần khí ngoại trừ uy lực bên ngoài thì những thứ khác cũng giống như thánh khí và ma pháp khí bình thường, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói thần khí có thể phóng to thu nhỏ .
Vậy đỉnh lô trước mắt kia là cái gì?
Nhìn sắc mặt kích động của Bác Cách và hai ma thú, Hoàng Long nhẹ cười: "Đây là Ngũ Ngục Thần Đỉnh, dùng để luyện đan cùng luyện khí , bên trong tự có không gian có thể chứa đựng đồ vật giống như không gian giới chỉ, nhưng mà không gian bên trong chỉ lớn gấp ba tiểu viện này, như vậy còn quá nhỏ ."
Lớn gấp ba tiểu viện này mà còn quá nhỏ? Bác Cách cùng hai thú không nói gì, không gian giới chỉ cao cấp nhất thế giới này cũng bất quá như thế mà thôi.
"Ngũ Ngục Thần Đỉnh bên trong có khắc hơn một trăm loại trận pháp, ngoài ra còn có tác dụng công kích." Tiếp theo, Hoàng Long ở trước mặt ba người biểu diễn một chút uy lực công kích cùng nhiều tính năng kỳ diệu của Ngũ Ngục Thần Đỉnh, ba người dại ra, quả thực như nghe thiên thư, như xem thần tích.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du
Tác giả: Thần Kiếm
Chương 27: Hi Nhĩ gia tộc.
Người dịch: Bối Bối
Nguồn: Tu Chân Giới
Màn đêm từ từ trôi qua.
Bình minh chầm chậm hé những tia nắng ấm áp, dát lên thân mình gầy nhỏ của Hoàng Long một tầng vàng kim.
Ngồi xếp bằng trên một đỉnh núi cách Lục Thông Vương Quốc mấy ngàn dặm, toàn thân Hoàng Long bao phủ một đoàn linh khí mơ hồ như ẩn như hiện.
Lo lắng ở tiểu viện tu luyện bất tiện, cho nên một năm gần đây, Hoàng Long thường xuyên ngồi ở đỉnh núi này tu luyện.
Từ lúc chặn giết đám người Thái Nhược đến giờ đã qua hơn hai tháng, trong hơn hai tháng này, nguyên thần bên trong tử phủ của Hoàng Long đã cao hơn một thước, càng ngày càng thêm ngưng thực.
Trong tử phủ, Trảm Tiên Kiếm cùng Hỗn Độn Chung huyền phù lơ lửng, hào quang huyền hoàng nhàn nhạt hoà lẫn với mặc lam quang mang.
Từng đoàn, từng đoàn linh khí trong thiên địa không ngừng tiến vào đan điền của Hoàng Long, không ngừng rèn luyện thân thể, đồng thời cũng tinh lọc Quần Tiên Các nằm trong huyệt tổ khiếu của hắn.
Qua hơn hai tháng không ngừng hấp thu linh khí trong thiên địa để tinh luyện, cấp độ của Quần Tiên Các đã tăng lên không ít, tuy rằng bề ngoài không có gì biến hóa, nhưng kết cấu bên trong càng thêm chắc chắn .
Khi Hoàng Long đình chỉ tu luyện, sắc trời đã sáng rõ, hắn bèn độn thổ trở về tiểu viện của Hoàng gia, mới vừa trở lại tiểu viện của chính mình không lâu, tỳ nữ Hoàng Mai đã phụng lệnh Triệu Dong đưa hắn tới tiền đường đại sảnh.
Lúc vào đại sảnh, Hoàng Long nhìn thấy phụ thân Hoàng Hùng vốn ngày thường vẫn ở quân doanh giờ cũng có mặt ở đây, cảm thấy có chút kỳ quái, hắn tiến lên hành lễ, sau đó mẫu thân Triệu Dong nói: "Long nhi, hai ngày này con phải chuẩn bị một chút, ngày kia là khởi hành đến Thần Phong học viện ở Long Ngữ Đế Quốc báo danh ."
Lúc này Hoàng Long mới nhớ ra nửa tháng sau chính là ngày tân sinh đến báo danh tại Thần Phong học viện.
Ba Lỗ học viện cùng Thần Phong học viện là hai đại học viện nổi tiếng trên Hằng Nguyên Đại Lục, bất quá, Ba Lỗ học viện chú trọng về đấu khí, còn Thần Phong học viện trọng điểm lại là ma pháp, do vậy, Triệu Dong tất nhiên muốn cho đứa con có ma pháp thiên phú siêu đẳng của mình vào học ở Thần Phong học viện.
Ngày kia sẽ khởi hành đi Thần Phong học viện, trong lòng Hoàng Long có chút chờ mong.
Khóa trình học tập ở Thần Phong học viện là tự do, chỉ cần cuối mỗi học kỳ có thể hoàn thành cuộc thi kiểm tra, có đến lớp hay không cũng không quan trọng.
Đây mới là điều Hoàng Long mong muốn .
Thanh ma pháp kiếm bị trộm, do bản thân không thể rời đi Lục Thông Vương Quốc, nên mấy ngày nay Hoàng Long vẫn không thể truy tìm.
Mà nếu tới Thần Phong học viện, hết thảy những điều này đều không thành vấn đề .
Từ tiền đường đại sảnh trở về tiểu viện, Hoàng Long liền gọi Bác Cách cùng đi đến phòng đấu giá Kiều Trì.
Lần này Hoàng Long đến phòng đấu giá Kiều Trì không phải ủy thác đấu giá ma pháp kiếm, mà là muốn xem ở đó có thứ gì mình cần hay không.
Có điều, vừa ra cửa tiểu viện, liền đụng phải Hoàng Lượng và Hoàng Dịch, hai tên tiểu tử này vừa nghe Hoàng Long muốn đi ra ngoài, đều reo lên: "Nhị ca, chúng ta cũng muốn đi."
Biết thoát không khỏi hai tiểu tử này, Hoàng Long đành bất đắc dĩ dẫn cả hai xuất môn.
Những ngày gần đây, hai tiểu tử lại mê ăn “kẹo” của Nhị ca Hoàng Long, nhưng làm cả hai vô cùng bực bội chính là Nhị ca rất keo kiệt, mỗi lần cũng chỉ cho một cái mà thôi.
Ra khỏi đại môn, hôm nay cũng không ngoại lệ, hai tiểu tử ở trên đường liền duỗi tay hướng Hoàng Long đòi “kẹo”, Hoàng Long đành cười khổ nói chờ trở về sẽ cho hai người.
Hoàng Dịch đảo tròng mắt tròn xoe linh hoạt, nũng nịu nói: "Nhị ca, vậy trở về phải cho muội hai cái."
Tiểu gia hỏa này còn nhỏ đã biết cò kè mặc cả .
Hoàng Lượng cũng thừa cơ reo lên: "Đúng vậy, Nhị ca, đệ cũng muốn hai cái."
Hoàng Long ngạc nhiên, véo má hai người: "Được rồi, hai tên tiểu tử này."
Hoàng Dịch vươn bàn tay nhỏ bé trắng trẻo mập mạp kéo Hoàng Long, bộ dạng ra vẻ người lớn: "Nhị ca thật đáng ghét, về sau không được giống mẫu thân véo má muội."
Dọc đường đi, có hai tiểu tử ở bên líu ríu, tâm tình Hoàng Long trở nên thoải mái rất nhiều, Bác Cách đi theo phía sau nhìn thấy hai tiểu tử nói chuyện đáng yêu, cũng nở nụ cười hiền từ.
Bất quá, khi đám người Hoàng Long quẹo qua một góc phố, tới trước đại môn của phòng đấu giá Kiều Trì, lại đụng phải một người trong tộc là đường huynh Hoàng Lương, bên cạnh Hoàng Lương còn có một tiểu thiếu niên tầm mười hai mười ba tuổi.
Nhìn thấy mấy người Hoàng Long, sắc mặt Hoàng Lương cũng lộ vẻ kinh ngạc.
"Hoàng Lương, mấy tiểu tử này là ai vậy?" Tiểu thiếu niên thần thái có chút kiêu căng, gặp vẻ mặt kinh ngạc của Hoàng Lương, bèn hỏi.
Hoàng Lương chi chi ngô ngô nói ra thân phận Hoàng Long.
"Nga, ta tưởng là ai, thì ra ngươi chính là siêu cấp thiên tài của Hoàng gia gần đây được truyền tụng náo nhiệt a." Tiểu thiếu niên có chút ngoài ý muốn nhìn nhìn Hoàng Long, tiện đà lộ vẻ đùa cợt: "Siêu cấp thiên tài? Không phải lão Hùng nhà ngươi mua chuộc Giáo Đình chấp sự nói lung tung đấy chứ?"
Lão Hùng, tự nhiên là chỉ Hoàng Hùng.
Nguyên bản không thèm để ý tới đối phương, Hoàng Long không khỏi dừng bước, quay đầu lại, trong mắt hiện lên một đạo hàn mang.
Từ lần trước, trên đường khởi hành tới Bạo Tuyết Đế Quốc chúc thọ ngoại công Triệu Dương thì gặp chuyện, sau khi trở về Hoàng Long liền âm thầm điều tra, đoán được kẻ đứng đằng sau rất có khả năng là một trong tứ đại gia tộc của Lục Thông Vương Quốc, Hi Nhĩ gia tộc.
Hi Nhĩ gia tộc cùng Hoàng gia luôn luôn bất hòa, thậm chí có thể nói cừu địch.
Bất quá, đây chỉ là phán đoán của Hoàng Long mà thôi, cũng không có chứng cứ xác thực, cho nên trong ba tháng này, Hoàng Long luôn luôn chờ đợi, chờ đối phương ra tay một lần nữa.
Tiểu thiếu niên này chính là con trai thứ tư của Đỗ La Tư - đương nhiệm gia chủ của Hi Nhĩ gia tộc, tên là Đỗ Tuyệt Hi Nhĩ.
"Đỗ bại hoại, không cho phép ngươi nói xấu cha ta." Khi Hoàng Long dừng bước, Hoàng Lượng ở bên cạnh nghe được đối phương nói xấu cha mình, bèn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn, thở phì phò kêu lên.
Hoàng Dịch cũng giơ nắm tay nhỏ, tức giận hung hăng trừng mắt nhìn đối phương.
Đỗ Tuyệt thấy thế, há miệng cười ha ha: "Ba tên tiểu thí hài vừa mới dứt sữa, muốn đánh ta? Chỉ bằng các ngươi? Đừng nói ta lấy lớn bắt nạt bé, các ngươi mau cút đi, khôn hồn thì đừng chống lại bản thiếu gia, biết đây là nơi nào sao? Nơi đây là phòng đấu giá, không phải chỗ ba tiểu thí hài các ngươi ngoạn cát." Nói xong, như muốn đẩy Hoàng Long, đi đến đại môn phòng đấu giá.
Đột nhiên, hắn ngừng lại, cảm thấy kỳ quái, cái mông đằng sau làm sao lại nóng như vậy?
"Tứ, tứ, tứ thiếu gia!" Đi theo sau hắn, hộ vệ của Hi Nhĩ gia tộc hoảng hốt la lên.
Đỗ Tuyệt quay đầu, theo ngón tay hộ vệ nhìn xuống phía dưới.
"A!" Một tiếng hét thảm vang lên khắp đường phố.
Đỗ Tuyệt phát hiện, mông hắn bị bắt lửa !
Lửa cháy rất nhanh, nháy mắt, không khí xung quanh bốc lên mùi thịt nướng.
Mặc cho Đỗ Tuyệt cùng mấy tên hộ vệ cố dập đến thế nào, ngọn lửa kia càng thiêu càng vượng, Đỗ Tuyệt kêu la thảm thiết liên tục, đau đến chết đi sống lại.
"Tứ thiếu gia, tứ thiếu gia!" Mấy tên hộ vệ bất lực kêu kinh hoảng.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, một tên hộ vệ đành cởi hết quần áo Đỗ Tuyệt.
Khóe miệng Hoàng Long cong lên, cởi quần áo? Tiên Thiên Chân Hỏa có thể dễ dàng dập tắt như vậy sao? Bất quá, đây cũng không phải nghiêm túc phóng hỏa, chẳng qua chỉ là một trừng phạt nho nhỏ mà thôi.
Một khắc chung sau, chân hỏa tự diệt.
Có điều, lúc này mông Đỗ Tuyệt đã biến thành cái dạng gì, cũng không ai muốn nhìn thấy.
Hai tiểu tử Hoàng Lượng và Hoàng Dịch tuy không rõ cái đồ bại hoại đáng ghét kia mông vì sao nhóm lửa, nhưng lại hiểu được vui sướng khi người gặp họa, đứng tại chỗ vỗ tay hoan hô.
Đứng phía sau Hoàng Long, Bác Cách đương nhiên biết đây là kiệt tác của Thiếu chủ, nhưng thân là Thánh Vực ma pháp sư hắn lại không biết Hoàng Long làm như thế nào, nhìn chân hỏa vô luận cách gì cũng diệt không xong, chẳng hiểu vì sao, hắn đánh một cái lạnh run.
"Chúng ta vào thôi." Hoàng Long nói xong, mang theo hai tiểu tử đi vào phòng đấu giá, trước khi vào, hắn liếc mắt một cái thật sâu nhìn Hoàng Lương đang đứng ở bên cạnh kích động thất thố không biết làm sao cho phải.
Hoàng Lương là nhi tử của đường bá Hoàng Thành.
Hoàng Long biết năm xưa phụ thân đoạt được vị trí gia chủ, Hoàng Thành vẫn đem lòng ghen ghét.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du
Tác giả: Thần Kiếm
Chương 28: Hương Thạch Vẫn Thiết.
Người dịch: Bối Bối
Nguồn: Tu Chân Giới
Sau khi vào phòng đấu giá, Hoàng Long đưa ra thân phận Hoàng gia nhị thiếu gia, rồi chọn một phòng khách quý.
Trong chốc lát, đấu giá được bắt đầu, chủ trì bán đấu giá chính là đại chủ quản Ngả Đắc.
Do ba tháng trước tiến hành đấu giá ma pháp kiếm nên hiện tại phòng đấu giá của Kiều Trì gia tộc rất ăn nên làm ra, mỗi ngày người đến đây đều gấp đôi trước kia.
Phòng đấu giá có mấy ngàn chỗ, rải rác đã ngồi xuống ba bốn trăm người, Hoàng Long quét mắt nhìn phía dưới hiện trường một cái, thấy thần sắc mọi người có chút kích động hưng phấn, thầm giật mình, chẳng lẽ hôm nay có thứ gì tốt hay sao?
Nhưng mà, kế tiếp, vật phẩm bán đấu giá lại làm hứng thú của Hoàng Long xẹp xuống.
Vật đấu giá thứ nhất là một viên tinh hạch của cửu cấp ma thú Địa Ngục Ma Hổ.
Tinh hạch của cửu cấp ma thú, cho dù ở phòng đấu giá của một ít đại gia tộc trên ngũ đại đế quốc cũng rất hiếm có, rất được hoan nghênh, đặc biệt là tinh hạch của cao cấp ma thú sống cùng với Ma tộc ở Địa Ngục.
Nhưng cửu cấp quá thấp, không thể lọt vào mắt xanh của Hoàng Long.
Hoàng Long vốn tính toán thu mua một ít tinh hạch dung luyện vào Quần Tiên Các, tăng cấp độ của nó lên một chút, nhưng ít nhất phải là Thánh Vực mới được.
Vật đấu giá thứ hai là một lọ Địa giai trung cấp đan dược.
Ở Hằng Nguyên Đại Lục, cấp độ đan dược từ cao xuống thấp được chia thành Thiên Địa Nhân - tam giai, Nhân giai đan dược phổ biến, nhưng Địa giai thì rất ít , chỉ cao cấp Luyện dược sư mới luyện chế được loại đan dược này.
Mà Thiên giai đan dược, chỉ Luyện dược sư có tu vi Thánh Vực mới có thể luyện chế.
Hoàng Long nhận thấy lọ địa giai trung cấp đan dược này có linh khí tán mà không tụ, ẩn chứa không ít tạp chất cặn bã. Bất quá, giá cả cuối cùng của nó lại làm hắn có chút ngoài ý muốn, cái thứ bỏ đi này, một lọ mười viên bán được những hơn một vạn kim tệ, chia đều xuống dưới, một viên hơn một ngàn kim tệ.
Phải biết rằng, Hoàng Long ngày thường đưa cho Hoàng Lượng và Hoàng Dịch ăn "kẹo" so với địa giai trung cấp đan dược còn tốt hơn nhiều, vậy chẳng phải hai tiểu tử mỗi ngày ăn mấy ngàn kim tệ?
Nhìn thấy giá bán đan dược, Bác Cách cũng mang vẻ mặt hâm mộ nhìn nhìn hai tên tiểu tử đang hưởng phúc mà không biết.
Tiếp theo, vật thứ ba, thứ tư, rồi tới thứ sáu, Hoàng Long ngồi tại chỗ, chán nản nhìn xem mà không lên tiếng.
Hoàng Lượng cùng Hoàng Dịch hiển nhiên là lần đầu tiên tới một nơi như thế này, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cả hai thật sự hưng phấn, xì xầm nói nhỏ, mỗi lần chứng kiến đài đấu giá phía dưới bày ra một ít vật mới lạ, bốn con mắt linh động đều sáng bừng lên.
Bất quá, may mà hai tiểu tử này coi như hiểu chuyện, không có loạn cùng người khác ra giá.
Cho tới vật phẩm đấu giá thứ tám xuất hiện, Hoàng Long hứng thú vốn ỉu xìu, trong mắt bỗng hiện lên một tia kinh ngạc.
Lúc này, trên đài đấu giá bày ra một khối sắt đen nhánh, cao chừng một thước, tản ra u quang nhàn nhạt, làm không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo.
Không ngờ là Hương Thạch Vẫn Thiết!
Hương Thạch Vẫn Thiết là một loại thượng cấp Vẫn Thạch dùng luyện chế pháp bảo, nếu đem Hương Thạch Vẫn Thiết dung luyện vào Quần Tiên Các, chắc chắn phẩm cấp của Quần Tiên Các sẽ tăng lên không ít.
Trong mắt Hoàng Long, khối Hương Thạch Vẫn Thiết này còn tốt hơn nhiều lần Thánh Vực tinh hạch.
Đây đúng là thứ Hoàng Long đang cần.
Sau khi nâng Hương Thạch Vẫn Thiết đến đài đấu giá, Ngả Đắc chỉ vào Vẫn Thạch nói: "Đây là khối Hàn Tinh Thiết Thạch mà người của gia tộc chúng ta thu được ở Tử Vong Chi Hải, khối Hàn Tinh Thiết Thạch này chúng ta đã thử qua, cho dù cửu cấp Chiến Sĩ cũng không thể lưu lại một chút dấu vết gì trên bề mặt của nó." Nói tới đây, Ngả Đắc ngừng lại.
Quả nhiên, mọi người tại hiện trường sau khi nghe được giải thích của hắn, ồ lên xôn xao.
Cửu cấp Chiến Sĩ đều không thể lưu lại một chút dấu vết trên bề mặt? Nói vậy chẳng phải chỉ Thánh Vực cường giả mới có thể? Bất luận khối Hàn Tinh Thiết Thạch có tác dụng khác hay không, riêng điểm ấy thôi cũng đủ làm các thế lực lớn tranh đoạt .
Hoàng Long nghe xong lời Ngả Đắc, trong lòng buồn cười, Hàn Tinh Thiết Thạch gì chứ? Xem ra Kiều Trì gia tộc coi Hương Thạch Vẫn Thiết là một thứ khoáng thạch bình thường.
Bất quá như vậy cũng tốt, đỡ phải cạnh tranh náo nhiệt.
Nếu là Hàn Tinh Thiết Thạch, tuy rằng trân quý nhưng giá cả hẳn sẽ không quá cao.
Quả nhiên, tiếp theo Ngả Đắc liền ra giá: "Khối Hàn Tinh Thiết Thạch này, giá khởi điểm là ba vạn kim tệ!"
Theo thiết chùy của Ngả Đắc xao xuống, hô lên: " Bắt đầu báo giá", các thế lực lớn nhỏ phía dưới bắt đầu kịch liệt cạnh tranh, bất quá, khi giá đến mức mười vạn kim tệ, thanh âm báo giá liền thấp xuống.
Hoàng Long biết mình nên hành động, bèn bảo Bác Cách ở bên cạnh kêu giá.
Bác Cách thấy Hoàng Long đối với khối hàn thiết đang đấu giá nổi lên hứng thú, không khỏi ngẩn ra, hắn thật sự nhìn không rõ khối hàn thiết bình thường kia có điểm nào làm cho thiếu chủ động tâm.
"Mười lăm vạn!" Tiếng hô của Bác Cách vừa lọt khỏi miệng, phía dưới hiện trường nháy mắt yên tĩnh, mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách quý của Hoàng Long, tiện đà ồ lên.
Tất cả đều cảm thấy khối Hàn Tinh Thiết Thạch này có giá mười vạn kim tệ đã là rất cao rồi, không ngờ có người chịu bỏ mười lăm vạn kim tệ!
Đây quả thực là hành vi đem tiền đập tới đầu Trư La Thú.
Thanh âm bình luận nghi hoặc kèm theo trào phúng thì thào truyền ra.
Hoàng Long không thèm để ý đến những tiếng xì xào đó, đang chờ Ngả Đắc gõ thiết chùy ấn định, đột nhiên, một giọng nói truyền ra từ một gian phòng khách quý phía bắc: "Mười sáu vạn!"
Cả phòng đấu giá vừa yên tĩnh một lát, giờ lại trở nên ầm ĩ.
"Mười sáu vạn, không ngờ có kẻ ngu xuẩn hơn gã vừa rồi!"
Không ít quý tộc tại phòng đấu giá kinh ngạc.
Nguyên bản khối Hàn Tinh Thiết Thạch có thể bán với giá mười lăm vạn kim tệ đã làm Ngả Đắc mừng rỡ, hiện tại nghe được có người ra giá cao hơn, nhất thời ngốc tại chỗ, sau đó kích động nói: "Phòng khách quý 302, mười sáu vạn, lần thứ nhất!"
Hoàng Long cùng Bác Cách có chút ngoài ý muốn nhìn nhìn phòng khách quý 302, chẳng lẽ đối phương cũng nhận ra đây là Hương Thạch Vẫn Thiết? Hoàng Long cười nói: "Thú vị" sau đó bảo Bác Cách kêu giá.
"Hai mươi vạn!"
Đúng lúc Ngả Đắc hô lần thứ hai, trong phòng Hoàng Long lại truyền ra thanh âm Bác Cách.
Hai mươi vạn!
Cả phòng đấu giá một mảng lớn ồn ào náo động!
Ngả Đắc lại kích động thiếu chút nữa cầm không vững thiết chùy trong tay.
Khi nghe thanh âm hô lên hai mươi vạn kim tệ, trong phòng khách quý 302, một nữ tử xinh đẹp cực điểm, trên gương mặt tinh xảo không tỳ vết hiện lên một tia bất ngờ.
Nguyên bản nàng cho rằng, khối Hàn Tinh Thiết Thạch này giá trị không đến mười sáu vạn, bởi vì cần nên mới muốn mua về, không nghĩ tới thậm chí có người chịu bỏ hai mươi vạn mua nó.
"Hai mươi mốt vạn!" Trầm tư một chút, nàng bảo thị nữ bên cạnh hô giá.
Hai mươi mốt vạn!
Bác Cách giật mình, nhìn về phía Hoàng Long, Hoàng Long gật gật đầu, lạnh nhạt cười: "Hai mươi lăm vạn!"
Kế sau phòng khách quý 302, Bác Cách hô lên hai mươi lăm vạn!
Hiện trường đấu giá vốn ồn ào náo động, bây giờ hoàn toàn yên tĩnh.
Bất quá, phòng khách quý 302 lại không tiếp tục hô giá cạnh tranh, cho nên cuối cùng, Hương Thạch Vẫn Thiết rơi vào túi Hoàng Long.
Bác Cách âm thầm lắc đầu, Thiếu chủ rốt cuộc vẫn là một tiểu hài tử, tuy rằng có tiền nhưng cũng không nhất định phải tiêu xài lãng phí như vậy a.
Mua được Hương Thạch Vẫn Thiết, lúc sau phòng đấu giá lại trưng ra vài món không sai, nhưng chẳng có món nào khiến Hoàng Long hứng thú, nên hắn tính toán quay gót hồi phủ. Có điều vừa mới ra cửa, đã thấy phòng khách quý 302 cũng hé mở, một vị mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành mang theo hai thị nữ đi đến.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du
Tác giả: Thần Kiếm
Chương 29: Nàng không phải là người.
Người dịch: Bối Bối
Nguồn: Tu Chân Giới
Lộ ra gương mặt tinh xảo như họa, lãnh diễm mà cao quý.
Một thân tử y, lượn lờ gót sen, phảng phất như từ trong tranh bước ra, mị nhãn chớp động mang theo một cỗ yêu mị trời sinh, làm linh hồn nhỏ bé của người ta khi nhìn thấy đều không nhịn được sa vào trong đó.
Kiếp trước, Hoàng Long nhìn quen Nữ Oa nương nương, Tây Vương Mẫu tiên nhan tuyệt sắc, cho nên không cảm thấy có gì đặc biệt, Bác Cách bên cạnh là lão quái vật sống hơn trăm năm, trừ bỏ ngây người một chút sau đó cũng bình thản, bất quá, hai tiểu tử Hoàng Lượng và Hoàng Dịch lại vô cùng khoa trương.
"Oa! Đẹp quá, vị tỷ tỷ này thật xinh đẹp!" Hoàng Dịch chớp chớp cặp mắt to.
"Đúng vậy, đúng vậy, so với Khinh Khinh còn đẹp hơn." Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Hoàng Lượng đỏ bừng .
Khinh Khinh là con gái út của gia chủ An Ni gia tộc, cũng là một trong tứ đại gia tộc ở Lục Thông Vương Quốc, tiểu gia hỏa Hoàng Lượng này khi nhàn rỗi không có việc gì làm thường chạy tới An Ni gia tộc chơi.
Hoàng Long có chút bất đắc dĩ nhìn hai tên tiểu tử.
An Lôi chậm rãi đi đến, tuy trên mặt bình tĩnh nhưng đáy mắt cũng không che dấu được kinh ngạc trong lòng.
Không ngờ là ba tiểu hài tử, còn lão đầu bên cạnh hình như là hộ vệ.
Chẳng lẽ vừa rồi mua khối Hàn Tinh Thiết Thạch chính là tiểu hài tử đứng ở giữa? An Lôi trong lòng nghi hoặc, hành trình đến Hằng Nguyên Đại Lục lần này đã gây cho nàng không ít kinh ngạc.
Hoàng Long nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, bất quá mỹ nhân mở miệng nói câu đầu tiên lại làm hắn không thể nói gì: "Tiểu bằng hữu, vừa rồi là ngươi mua khối Hàn Tinh Thiết Thạch?"
Tiểu bằng hữu? Hoàng Long nhướng mày, cuối cùng gật gật đầu.
Cư nhiên là thật ? An Lôi trong lòng lại kinh ngạc.
"Nếu không có việc gì, chúng ta đi trước." Hoàng Long không để ý đến đối phương kinh ngạc, quay đầu bước đi.
Lúc này, An Lôi sực tỉnh, gặp đối phương phải đi, không khỏi gấp gáp nói: "Đợi đã, tiểu bằng hữu, ta muốn hỏi một chút, không biết ngươi mua Hàn Tinh Thiết Thạch để làm gì?"
Lại một tiếng tiểu bằng hữu!
Mấy tháng ở chung, Bác Cách tự nhiên biết Thiếu chủ ghét nhất bị người khác gọi là tiểu hài tử hay tiểu bằng hữu , lén nhìn thần sắc của Hoàng Long, hắn duỗi tay ngăn trở, nói: "Vị cô nương này, Thiếu chủ nhà ta mua về làm gì, không nhất thiết phải nói cho ngươi a." Nói xong, mắt hàm thâm ý liếc ba người đối phương một cái, rồi xoay người theo sát Hoàng Long.
"Công chúa điện hạ, chi bằng chúng ta trực tiếp đoạt lấy." Đợi đám người Hoàng Long khuất bóng, một thị nữ đứng sau An Lôi tiến lên nói.
"Cướp đoạt? Nơi này là địa bàn của nhân tộc, chúng ta không cần gây chuyện thì tốt hơn." An Lôi lộ vẻ trầm tư nhìn bóng dáng đám người Hoàng Long rời đi, nói tiếp: "Lão già này không đơn giản, hơn nữa tiểu hài tử kia khiến cho ta có cảm giác rất kỳ quái."
Về phần kỳ quái ở điểm nào, nàng lại nói không nên lời, nhưng trực giác của nàng luôn rất chuẩn xác.
"Chúng ta đi thôi, đến Hằng Nguyên Đại Lục cũng khá lâu rồi , cần phải trở về." cuối cùng An Lôi thu hồi ánh mắt, mang theo thị nữ rời đi.
...
Ra khỏi phòng đấu giá, đi theo sau Hoàng Long, Bác Cách nhịn không được nói: "Thiếu chủ, nữ nhân kia, tựa hồ..."
Hoàng Long gật gật đầu, nói: "Không sai, nàng không phải là người."
Đối phương không phải là người, Hoàng Long liếc mắt một cái liền nhận ra, Bác Cách thân là Thánh Vực cường giả cũng nhìn thấy một ít manh mối.
Nhưng làm Hoàng Long cùng Bác Cách ngạc nhiên chính là hai tiểu tử Hoàng Lượng và Hoàng Dịch ở bên cạnh reo lên: "Chúng ta biết rồi, Nhị ca, tỷ tỷ ấy là nữ thần."
"Nữ thần xinh đẹp nhất ."
"Đệ đã thấy pho tượng Đại Địa Nữ Thần, xinh đẹp giống y như tỷ ấy”
Nhìn hai tên tiểu tử lại "lải nhải", Hoàng Long lắc đầu cười cười.
Nhưng, đoàn người Hoàng Long vừa bước vào Hoàng phủ, liền thấy tỳ nữ Hoàng Mai đi tới vẻ mặt vội vã: "Nhị thiếu gia, có chuyện không tốt xảy ra, người của Hi Nhĩ gia tộc đến đây."
Hi Nhĩ gia tộc? Hoàng Long nghe xong, cũng không hồi tiểu viện mà trực tiếp đi đến đại sảnh.
Người của Hi Nhĩ gia tộc vì sao tới Hoàng gia? Hoàng Long tự nhiên biết rõ, chắc chắn là vì cái mông của Đỗ Tuyệt.
Khóe miệng Hoàng Long hơi hơi giơ lên, hắn có thể tưởng tượng ra tình cảnh Đỗ Tuyệt bị hộ vệ khiêng về phủ viện của Hi Nhĩ gia tộc, khi đó Đỗ La Tư kinh sợ đến mức nào.
Gần đến đại sảnh, Hoàng Long liền nghe được thanh âm bén nhọn truyền ra: "Vương tử phạm pháp cũng xử tội như thứ dân, Hoàng Hùng, ngươi dung túng nhi tử hành hung, trong mắt không có kỷ cương, ta khuyên ngươi mau giao nhi tử ra đây, bằng không, hắc hắc..." Ý tứ uy hiếp biểu lộ rõ ràng.
Trong đại sảnh, Hoàng Hùng cùng Triệu Dong đến bây giờ vẫn mơ hồ, đối phương vừa đến liền nói con mình đả thương người, buộc chính mình giao ra đứa con.
Hoàng Hùng trầm giọng nói: "Đỗ Đông Nam, ngươi nói con ta đả thương cháu ngươi , ta thật muốn nghe xem con ta làm thế nào đả thương, nếu không nói cụ thể, hừ, đừng trách ta đây không khách khí."
Đỗ Đông Nam nhất thời nghẹn lời, lúc ấy hắn gặp Đỗ Tuyệt bị hộ vệ nâng hồi, chứng kiến cái mông thê thảm của cháu trai, hỏi rõ tình huống, trong lòng giận dữ, tuy rằng không ai biết là chuyện gì xảy ra, nhưng hắn nhận định chuyện này cùng con thứ hai của Hoàng Hùng có liên quan, cho nên nổi giận đùng đùng chạy tới vấn tội.
Đỗ Đông Nam chỉ một hộ vệ phía sau, quát: "Ngươi đem tình huống lúc ấy nói ra."
Hộ vệ chi chi ngô ngô mở miệng nói: "Dạ, Nhị gia, lúc ấy, tứ thiếu gia ở đại môn phòng đấu giá Kiều Trì gặp được bọn họ , bọn họ vừa thấy tứ thiếu gia liền mắng tứ thiếu gia là đỗ bại hoại, tứ thiếu gia tự nhiên không để ý tới bọn họ, vừa muốn tiến vào phòng, mông đột nhiên không hiểu vì sao bị cháy ."
Đỗ Đông Nam cười lạnh một tiếng: "Hoàng Hùng, chuyện này ngươi nghe rõ ràng a?"
Triệu Dong ở bên cạnh lại cười lạnh nói: "Đỗ Đông Nam, đây chỉ là lời nói của một bên các ngươi, ngươi định đem chúng ta trở thành đứa ngốc phải không? Con ta mới sáu tuổi đã hiểu được ma pháp?"
Hoàng Hùng lại trợn mắt: "Chớ không phải ngươi tự cho mình là chấp pháp đoàn đoàn trưởng của vương thành nên có thể lung tung chỉ định là con ta làm, mà cho dù như vậy thì tính sao?"
Khí thế toàn thân của Hoàng Hùng vừa phóng ra, sàn nhà dưới chân tấc tấc nứt vỡ.
Đỗ Đông Nam không nhìn khí thế của Hoàng Hùng, hắc hắc cười nói: "Cho dù con ngươi không hiểu hỏa hệ ma pháp, nhưng việc này cùng con ngươi khẳng định có quan hệ."
Hoàng Long ở ngoài đại sảnh nghe được rõ ràng, ánh mắt nhất thời lạnh xuống.
Đỗ gia có thái độ cường ngạnh như vậy, chẳng lẽ có chỗ dựa vào?
Nếu ấn trước kia, Đỗ gia tuyệt không có khả năng như thế, mặc dù giận chó đánh mèo chính mình, nhưng muốn đối phó chính mình cũng sẽ âm thầm động thủ, vậy mà bây giờ lại dám ban ngày ban mặt tiến đến bắt người, hơn nữa không thèm nói lý lẽ, việc này thật không đơn giản a .
Chỗ dựa? Hoàng Long rất muốn nhìn xem Đỗ gia chân chính dựa vào cái gì?
Trong đại sảnh hai bên đang giương cung bạt kiếm, đám người Hoàng Long đi đến.
Nhìn thấy Hoàng Long mấy người, hai bên đều giật mình.
Hoàng Long không có mở miệng, tiểu gia hỏa Hoàng Dịch lại kêu lên trước: "Phụ thân, là Đỗ bại hoại trước chửi lão Hùng , chúng ta mới mắng hắn ." Trong thanh âm non nớt lộ ra vẻ tức giận.
Hoàng Lượng cũng kêu lên: "Hắn còn mắng chúng ta là tiểu thí hài." Đối phương dám mắng hắn là tiểu thí hài, điều này cũng làm cho hắn rất bực bội.
Nghe hai tiểu tử Hoàng Dịch và Hoàng Lượng ngươi một lời ta một câu, Hoàng Hùng và Triệu Dong dần dần hiểu được sự tình xảy ra.
Nghe xong, Hoàng Hùng giận dữ, mày rậm dựng thẳng, hai mắt bạo xuất hàn mang khủng bố, bắn thẳng về phía Đỗ Đông Nam: "Lão già họ Đỗ kia, ngươi giải thích như thế nào?"
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du
Tác giả: Thần Kiếm
Chương 30: Cơn giận của Hoàng Hùng.
Người dịch: Bối Bối
Nguồn: Tu Chân Giới
"Giải thích? Hắc hắc, Hoàng lão hùng, ta cần giải thích với ngươi sao?" Đỗ Đông Nam cười lạnh, phóng ra một cỗ khí thế không thua kém gì Hoàng Hùng.
Tiếng két két vang lên, khí thế hai người va chạm mãnh liệt, khí lưu trong không gian phát ra âm thanh tê tê.
Tuy Đỗ Đông Nam không phải là gia chủ của Hi Nhĩ gia tộc, nhưng hắn thân là chấp pháp đoàn đoàn trưởng của vương thành Lục Thông Vương Quốc, một thân tu vi không kém gì đại huynh Đỗ La Tư, là bát cấp điên phong Chiến Sĩ, chỉ kém một đường liền bước vào cửu cấp.
"Hoàng lão hùng, về sau kêu con của ngươi cẩn thận một chút, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đừng trách ta không báo trước." Đỗ Đông Nam hừ lạnh một tiếng, sau đó ra lệnh cho chúng hộ vệ: "Chúng ta đi." Nói xong, liền muốn xoay người rời đi.
"Ai cũng không được phép đi!" Hoàng Hùng trầm giọng rống lên một tiếng, sát khí trên mặt chợt lóe, một quyền oanh về phía Đỗ Đông Nam.
Cùng với đấu khí vàng nhạt, một đạo khí kình cuồng bạo vọt lên không xông đến.
Đỗ Đông Nam nháy mắt xoay người phản thủ một quyền, đấu khí màu hồng lóe ra, ầm vang một tiếng thật lớn, một kích của hai người va chạm vào nhau, một đoàn khí lốc xoáy sắc bén tán ra, mặt đất chung quanh đại sảnh nhấc lên, bàn ghế bay ngược tứ tung.
Hoàng Hùng cùng Đỗ Đông Nam tự lui vài chục bước, trong lòng đều âm thầm cả kinh.
Nghe thấy động tĩnh, hộ vệ của phủ viện Hoàng gia đều hướng đại sảnh xông đến.
Nghe tiếng bước chân của Hoàng gia hộ vệ, trên bộ mặt hơi béo của Đỗ Đông Nam hiện lên một tia đùa cợt: "Hoàng lão hùng, ngươi thật là muốn lưu lại ta phải không?"
Hắn là chấp pháp đoàn Đoàn trưởng của vương thành, địa vị trong vương quốc không hề thấp hơn Hoàng Hùng thân là Lôi Ưng Quân Đoàn Đoàn trưởng, hắn không tin Hoàng Hùng dám lưu lại hắn.
Hoàng Hùng trợn mắt dựng thẳng, đang muốn mở miệng, Triệu Dong ở một bên lại kéo tay hắn: "Hùng ca." Sau đó khẽ lắc đầu với Hoàng Hùng, ý bảo hắn không cần xúc động.
Hoàng Hùng thấy thế, hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế tức giận trong lòng, quát hộ vệ chung quanh: "Để bọn họ đi!"
Đỗ Đông Nam hắc hắc cười một tiếng, vẻ mặt đắc ý nhìn một vòng chung quanh đại sảnh, cuối cùng nhìn chằm chằm Hoàng Long cười nhạt: "Tiểu tử, ngươi tự cầu nhiều phúc a, về sau tốt nhất đừng để ta gặp phải ngươi, nếu không..." Nói đến đây, Đỗ Đông Nam cười lạnh một tiếng, xoay người mang theo hộ vệ nghênh ngang đi ra đại sảnh.
Đứng ở phía sau Hoàng Long, Bác Cách trong lòng giận dữ, đang muốn động thủ thì Hoàng Long giơ tay cản lại.
Giết chết Đỗ Đông Nam chỉ là chuyện trong giây lát, có điều Hoàng Long không muốn làm Hoàng gia gặp phải phiền toái, để hắn sống lâu một chút cũng không sao.
Bất quá, tuy hiện tại tạm tha chết cho hắn, nhưng phải thu một ít lợi tức mới được .
Hoàng Long nhìn cái mông béo tốt của Đỗ Đông Nam, khóe miệng giơ lên, tay phải không chút dấu vết nhẹ nhàng bắn ra một tia Tiên Thiên chân hỏa.
Đợi lát nữa Đỗ Đông Nam đi đến đường cái, hắn có thể tưởng tượng màn kịch hay diễn ra.
Hôm nay, hình như là ngày tập hợp a, đường cái hẳn rất náo nhiệt, Hoàng Long thú vị thầm nghĩ.
Đỗ Đông Nam rời đi, Hoàng Hùng đứng ở đại sảnh, sắc mặt xanh mét.
"Thật là khinh người quá đáng!" Hoàng Hùng tức giận đánh ra một chưởng, mặt đất lưu lại chưởng ấn sâu nửa thước.
Chúng hộ vệ chung quanh ai cũng câm như hến, không có mệnh lệnh của Hoàng Hùng, không ai dám rời đi.
"Được rồi, các ngươi đều tản đi, nhớ kỹ, việc hôm nay không được truyền ra ngoài, nếu không sẽ xử trí bằng gia pháp!" Trong chốc lát, Triệu Dong lạnh giọng ra lệnh cho chúng hộ vệ.
"Vâng, thưa phu nhân."
Chúng hộ vệ nhất tề cung ứng, kinh hãi tản ra.
Phía trên đại sảnh, một mảnh yên lặng.
Hoàng Lượng và Hoàng Dịch vẻ mặt khẩn trương núp sau lưng Hoàng Long, hai tiểu tử sợ nhất là phụ thân Hoàng Hùng, đặc biệt nhìn thấy mặt đất còn lưu lại chưởng ấn thật sâu, cả hai sợ hãi che mông, bình thường phạm lỗi, Hoàng Hùng cũng không thiếu đánh mông hai người.
Nghĩ đến đánh đòn, hai tiểu tử hâm mộ nhìn Nhị ca, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua phụ thân đánh mông Nhị ca .
"Hai người các ngươi, lại đây." Đúng lúc này, thanh âm của Hoàng Hùng truyền đến, nhìn Hoàng Lượng và Hoàng Dịch núp phía sau Hoàng Long, sát khí trong mắt còn chưa kịp tán đi.
Hoàng Dịch và Hoàng Lượng đâu chịu tới, phụ thân đang cơn tức giận, lúc này tới, mông chẳng phải muốn nở hoa? Hai người tự biết mông còn không có rắn chắc bằng sàn nhà.
Hai tiểu tử đột nhiên lắc đầu, lập tức trốn sau lưng Hoàng Long, không dám nhìn Hoàng Hùng.
Điều này không thể nghi ngờ càng làm cho lửa giận của Hoàng Hùng tăng lên, nhìn thấy Hoàng Long che chở hai tiểu tử, hắn chỉ vào Hoàng Long, cả giận nói: "Còn có ngươi, cũng lại đây."
Tới? Hoàng Long nhướng mắt, tới mới là lạ.
Hoàng Hùng thấy thế, sắc mặt lại khó coi, lúc này, Triệu Dong ở một bên nói: "Đủ rồi, chính mình bị khinh bỉ sao lại phát hỏa lên người đứa con, hơn nữa lần này, Long nhi bọn nhỏ cũng không sai."
Nghe được mẫu thân Triệu Dong bênh vực , hai tiểu tử từ sau lưng Nhị ca vươn đầu ra, kêu lên: "Đúng thế, đúng thế" vừa gặp phải ánh mắt hung dữ của phụ thân, lại rụt nhanh đầu trở về.
"Chúng ta đi thôi." Hoàng Long gặp sự tình kết thúc, quay lại nói với Bác Cách.
Khi đi ra đại sảnh, Hoàng Long cố tình lẩm bẩm: "Chỉ là một con tép cỏn con, sao đáng phải tức giận như vậy?"
Nhất thời Hoàng Hùng và Triệu Dong kinh ngạc nhìn bóng dáng đứa con.
Hoàng Lượng cùng Hoàng Dịch thấy Nhị ca rời đi, tự nhiên bám theo sát gót, chuồn ra đại sảnh.
Trở lại tiểu viện, Bác Cách nhịn không được nói: "Thiếu chủ, ta đi giết tên mập kia ngay bây giờ."
Hoàng Long lắc lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Không vội." Sau đó vung tay xuất ra Hương Thạch Vẫn Thiết.
Trong tiểu viện, không khí bỗng chốc lạnh xuống.
Hoàng Long chỉ vào Hương Thạch Vẫn Thiết rồi nói với Bác Cách: "Ngươi nghĩ đây thật sự là Hàn Tinh Thiết Thạch sao?" Dưới con mắt trừng to của Bác Cách, Hoàng Long há miệng phun ra một đoàn Tiên Thiên chân hỏa bao vây xung quanh Hương Thạch Vẫn Thiết.
Chốc lát sau, lớp ngoài cùng đen nhánh của Hương Thạch Vẫn Thiết bong ra, xuất hiện một khối thiết thạch trong suốt như bạch ngọc.
Một luồng hương thơm đạm nhạt nhưng mê người xông vào mũi.
Bác Cách giật mình: "Đây là…"
Nguyên bản khối Thiết Thạch biến dạng đã làm hắn kinh ngạc, giờ lại tỏa ra mùi thơm càng làm hắn không thể tin được.
Chuyện này hắn chưa từng nghe nói qua.
"Đây là Hương Thạch Vẫn Thiết, so với Thánh Vực tinh hạch còn tốt hơn nhiều, ngươi không biết cũng bình thường." Hoàng Long nói.
Bác Cách lại giật mình, tuy hắn không biết Hương Thạch Vẫn Thiết là loại quặng sắt gì, nhưng trên Hằng Nguyên Đại Lục, dù là tiểu hài tử cũng biết Thánh Vực tinh hạch rất trân quý.
Vậy mà khối Thiết Thạch này còn tốt hơn cả Thánh Vực tinh hạch?
Hoàng Long không để ý đến Bác Cách, tập trung ý niệm, bên trong tổ khiếu ở mi tâm lóe lên kim quang, Quần Tiên Các bay ra, hiện tại hắn phải đem Hương Thạch Vẫn Thiết dung nhập vào Quần Tiên Các.
Đến lúc đó, Quần Tiên Các có thể tăng lên cực phẩm bảo khí đi, Hoàng Long vui vẻ thầm nghĩ.
Mà Bác Cách còn đang giật mình chưa kịp hoàn hồn thì nhìn thấy một tòa bảo tháp từ mi tâm Hoàng Long bay ra, hắn lập tức hóa đá.
Hắn há to mồm, nhìn bảo tháp bay lơ lửng giữa không trung của tiểu viện, lại nhìn xem mi tâm Hoàng Long, mặc hắn nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra trong mi tâm Hoàng Long lại có thể giấu một tòa bảo tháp lớn như vậy.
Lần này chắc chắn là ảo giác, nhất định là thế!
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo