Dịch Giả: Lôi Long
Biên: Cửu Thiên
Nguồn: Tu Chân Giới
Giới Thiệu
Ở đây không có ma pháp thần kì , không có đấu khí hoa mỹ , không có văn minh khoa học kỹ thuật, không có tu chân hủy diệt thiên địa...
Ở đây chỉ có luyện khí võ giả:
Dương khí: hỏa hồng, sí bạch! Khí chí dương chí cương, công kích cương mãnh, thế như chẻ tre, không thể chống đỡ! Tràn ngập Hạo Nhiên Chính Khí!
Âm khí: lam nhạt, xám trắng! Khí âm hàn , lãnh khốc, công kích làm cho khó lòng phòng bị, quỷ dị không gì sánh được!
Sát khí: hắc sắc, thâm hôi (xám tro )! Sát khí u oán , mê hoặc tâm trí , tiến công mạnh mẽ như cuồng phong bão vũ !
Linh khí: xanh lá mạ, ánh xanh!Linh khí của thiên địa , chiêu thức hoa mĩ, thế tiến công sắc bén, phòng thủ vững chắc, lấy tiến công làm phòng ngự!
Huyền khí: dựa vào tư chất đặc biệt mà tu luyên , phi thường hiếm thấy , chủ yếu luyện hóa khí ngũ hành là chính, công kích phòng ngự toàn diện, là phương pháp tu luyện cường đại nhất !
Chiến đấu đẳng cấp đặt ra:xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử, hắc, bạch ! Từng màu sắc đại biểu một cảnh giới, từng cảnh giới phân tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ. Phân Thành Sĩ, Sư, Cuồng, Tông, Vương, Hoàng, Tôn, Ma, Thánh.
Lạc Tư Hàm: Ta không muốn làm đế vương vì với ta nó quá tầm thường ...Ta không muốn làm thần mà nhân thế kính ngưỡng vì với ta đó chỉ là hòn đá lót đường ...Ta không muốn làm chúa tể thế giới vì nó quá mức mệt người ...
Ta , Lạc Tư Hàm, vô âu vô lo . Gặp thần sát thần , gặp ma tru ma ! ! ! ! ! ! Thần khí cường đại , vũ lực tuyệt thế ,ma thú hùng mạnh ,tọa kỵ thần bí, tất cả đều có! Tiến lên nào ,《 Băng Huyền Ma Cung 》... ...
Mở Đầu
Tại một ngọn núi cao chót vót trên mây, một cây đại thụ sừng sững, mây mù lượn lờ, cả ngọn núi không có bất cứ động vật nào lui tới, từng đợt gió lạnh thổi tới, tràn ngập hàn ý...
Ngọn phong sơn này nằm tại cực nam của Mộng Vân đại lục, trong Lạp Trạch Nhã, sâu vào phía nam là Nam Hải vô cùng vô tận! Phía đông núi tiếp giáp La Sát đế quốc, Tây tiếp giáp Lam Vũ sâm lâm, là ngọn núi lớn nhất đại lục, toàn bộ ngọn núi ma thú tàn sát bừa bãi, yếu nhất là nhất giai ma thú, mạnh nhất là cửu giai thánh thú, cái gì cần có đều có...
Trên đỉnh núi, bên cạnh vánh núi hiểm trở, có bình nguyên rộng khoảng 2 dặm! Nói là bình nguyên cũng không đúng kì thực chỉ là những tảng đá kì dị nằm san sát nhau ...
Hai bên tả hữu của bình nguyên có 2 tảng lớn cao chừng 6 ,7 mét bên trên đều có người đứng...Người bên trái toàn thân hắc y, khuôn mặt nghiêm túc, mang lại cảm giác băng lãnh. Tay trái cầm một cự cung dài hơn 1 thước! Trên lưng chỉ có 1 mũi vũ tiễn , ngay cả hộp đựng tên cũng không có!
Cây cung mang 2 màu đen và bạc hợp thành, thân cung cỡ cổ tay , hai màu đen, bạc giao nhau bao quanh, hai bên có gai nhọn màu trắng bạc trông như nhũ băng! Hai đầu có phong nhận dài 5 tấc, tạo thành hình bán nguyệt, dây cung như sợi tơ màu ngân bạch...cây cung tản mát ra khí tức u hàn, phối hợp với hắn tạo ra 1 khí thế đặc biệt, so với băng tuyết trên đại lục còn lạnh hơn vài phần .
Đứng bên phải là một người trung niên thân hình cao lớn, cả người phát ra tinh thần phấn chấn, giống như mặt trời mới mọc! Trong tay nắm một thanh đại kiếm phát hào quang như mặt trời giữa trưa, thân kiếm lớn hơn bàn tay người trưởng thành, dài hơn 1 thước 5, thế nhưng thân kiếm rất hoàn mĩ không hề mang lại cảm giác cồng kềnh, trên cán kiếm dài hơn 20 phân(cm) có gắn tiêm thứ dài hơn 10 phân, hình dạng của thanh kiếm mang lại khí phách phi thường, lưu loát...
"Dạ Thương, trận chiến hôm nay, quyết phân thắng bại!" người trung niên cầm kiếm mở miệng nói, giọng nói rất bình thản nhưng mang lại cảm giác rất cuồng bạo, giống ánh nắng chói chang mùa hè, không khí xung quanh trở nên cuồng nhiệt...
"Viêm Húc Đông! Bài danh trên thần kiếm ma cung hôm nay sẽ phải thay đổi!" Dạ Thương mặt không biểu tình, thanh âm lạnh lẽo như khí Cửu U, cùng với khí tức của nóng bức của Viêm Húc Đông ngang hàng, không hề rơi xuống hạ phong!
"Hừ!" Hai người đồng thời gầm lên giận dữ, thân hình Viêm Húc Đông phát ra hỏa diễm tản khắp xung quanh, đại kiếm trong tay phát ra quang mang nóng bức, giống như cướp hết hào quang của mặt trời!
"Liệt Dương Lạc Thiên Kích!"
Một khối hỏa diễm như mặt trời, tản ra cuồn cuộn sóng nhiệt, dường như thái dương thực sự hạ lạc, mang lại khí tức nóng bức vô cùng vô tận, so với hạn hán còn khủng bố gấp trăm ngàn lần, lúc này nham thạch trên núi bị nhiệt độ khủng bố này làm cho nứt ra..
"Bắc Minh Thần Côn Xạ!"
Dạ Thương không cần đến nửa hô hấp, cũng đã khai cung cài tên, toàn bộ thiên địa dường như trong nháy mắt tràn ngập hàn khí âm lãnh, còn lạnh hơn bắc hải chi tân vô số lần! Trên đầu mũi tên phát ra quang mang màu xanh ngọc, khí tức âm hàn dần dần khuếch tán, tựa như Bắc Minh Thần Côn, đánh lên mặt trời chói chang..
"Oanh..." Đất trời rung chuyển, núi đá sụp đổ, trời long đất lở! Khí cưc nóng và âm hàn hòa vào nhau xông lên tận trời, toàn bộ ngọn núi dường như chìm xuống trăm thước, thân ảnh Dạ Thương cùng Viêm Húc Đông đồng thời tiêu thất...
Chương 1: Sơn lâm gặp nạn
"Hưu!" Một mũi tên màu xám phá không mà đến , bắn vào con thỏ hoang đang liều mạng chạy trốn , thỏ rừng ô hô một tiếng, dẫy dụa bất lực, nằm trên mặt đất.
"Ha ha, buổi tối lại có thịt rừng để ăn!" Một tiểu hài tử cỡ 7, 8 tuổi, lớn lên rất là thanh tú, mặc trên người là cái áo bông vá chằng chịt, cầm trong tay một cây cung ngắn bằng gỗ, nhanh nhẹn chạy tới, mang lại cảm giác rất hoạt bát, vui vẻ cầm lên con thỏ rừng vừa chết .
Lạc Tư Hàm nhặt mũi tên trên đất , thì ra tên cũng làm bằng gỗ, chỉ là tại vĩ tiễn được buộc lông chim , mũi tên được vót nhọn mà thôi ! Cũng đủ để hài tử này đối với cây cung này rất đắc ý!
Lạc Tư Hàm dùng vải lau sạch vết máu trên mũi tên, rồi lại để vào hộp tên đơn sơ sau lưng, bên trong còn mười mũi tên đồng dạng.
"Ngày hôm nay sớm như vậy đã bắt được thỏ rừng, vận khí đúng là quá tốt! Bất quá thời gian còn sớm, chơi một chút rồi hãy về!" Tiểu hài tử lẩm bẩm nói
Sau đó buông thỏ rừng cùng mộc cung xuống,đi thẳng tới khu đất trống bên cạnh, cư nhiên luyện quyền pháp...
Người chỉ cần có chút võ công là có thể nhìn ra , quyền pháp của Lạc Tư Hàm rất đơn sơ , cùng lắm chỉ có thể coi là công phu quyền cước cơ bản nhất ! Bất quá hắn lại luyện vô cùng chăm chú , một quyền một chưởng, nhất chiêu nhất thức đều được luyện tập rất có bài bản.
bất tri bất giác,cư nhiên luyện hơn 1 giờ , cho đến khi bụng kêu réo lên ,Lạc Tư Hàm mới dừng lại , tại phương bắc rét lạnh mà cũng có thể đổ mồ hôi , có thể thấy được vừa rồi hắn luyện tập rất nhập tâm, rất ra sức!
"Buổi trưa rồi nên về ăn cơm thôi ." Tiểu hài tử cầm lấy thỏ rừng và mộc cung lên, ngẩng đầu nhìn lên trời nói , rồi đi ra sơn lâm!
Lạc Tư Hàm sống trong thôn nhỏ ở phía tây Diêm thành thuộc phương bắc của Bắc Lang đế quốc , sinh ra trong nghèo nàn, cha là một thợ săn rất bình thường , bình thường sinh sống nhờ săn bắn thú rừng lấy da lông để bán , mẫu thân chỉ làm việc nhà, cả nhà tuy rằng sống gian khổ nhưng coi như vô ưu vô lo , đầy đủ.
Lạc Tư Hàm khi còn bé cũng rất thích thú đối với cung tiễn , cho nên phụ thân hắn cũng đặc biệt làm một cái mộc cung phù hợp cho hắn ! Năm nay Lạc Tư Hàm bảy tuổi , tài bắn cung đã rất tốt!
"Ngao..." Giữa lúc Lạc Tư Hàm đi tới ven sơn lâm, cách bên ngoài chừng trăm thước, vang lên một tiếng sói tru! Ngay sau đó, một con tiểu lang còn thấp hơn so với Lạc Tư Hàm xuất hiện trước mặt hắn, lông tơ toàn thân trắng như tuyết , tản ra nhè nhẹ hàn khí.
"Băng Lang!" Lạc Tư Hàm lập tức hô lên kinh ngạc , đúng là sâu trong sơn lâm thường có ma thú lui tới, tuy rằng số lượng không nhiều, bất quá đối với vận khí quá xấu mà nói, rất có thế gặp 1 con ngũ giai tới lục giai ma thú , cho dù thợ săn toàn thôn xuất hiện , cũng không đủ nhét kẽ răng nó .
Thế nhưng, phía ngoài sơn lâm này chưa từng xuất hiện con ma thú nào, thậm chí mãnh thú hung hãn cũng rất ít xuất hiện ! Cho nên Lạc Tư Hàm mới dám thường xuyên vào đây săn một ít thú rừng mang về cho trong nhà tăng thêm vài món ăn! Hắn cũng chưa bao giờ ccó dũng khí vào sâu trong sơn lâm, nếu gặp phải ma thú thì hắn sẽ chết không phải nghi ngờ! Hơn nữa nghe nói chỗ sâu nhất trong sơn lâm tiếp giáp với bắc hải , thế nhưng trong thôn chưa từng có người đi qua, bởi vì quá nguy hiểm...
Xuất hiện trước mặt Lạc Tư Hàm là một con nhất giai ma thú , một con sói con mới sinh! Ma thú nhiều nhất ở Băng Lang đế quốc chính là Băng Lang, đây là một loại ma thú rất kì lạ ! Các ma thú khác đẳng giai thường cố đinh cùng lắm là dao đông ba giai tầng
Tỷ như Hỏa Sư, ấu thú đều là tứ giai ma thú, khi trưởng thành sẽ là ngũ giai ma thú ! Đương nhiên cũng sẽ có lục giai Hỏa Sư Vương! Mà Băng Lang mới ra sinh không lâu là nhất giai ma thú , khi trưởng thành sẽ là lục giai ma thú , nhưng lại có thất giai Lang Vương, thậm chí biến dị bát giai Lang Vương, bất quá tốc độ phát triển của nó rất chậm .
Ma thú tổng cộng chia làm cửu giai, đạt được cửu giai sẽ trở thành thánh thú!
Xuất hiện trước mặt Lạc Tư Hàm mặc dù chỉ là nhất giai tiểu Băng Lang , thế nhưng Lạc Tư Hàm cũng chỉ mới bảy tuổi, cho dù từ nhỏ cũng luyện tập một ít quyền cước cung tiễn, nhưng tất cả đều rất thô lậu, lấy lưc lương hiện tại của hắn để đối phó ma thú chẳng khác nào cầm một cây mộc kiếm mà đi chém huyền băng!
Băng Lang giương cặp mắt còn non nớt nhưng tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào Lạc Tư Hàm, giống như đang nhìn con mồi , tùy thời đều có khả năng tìm đúng cơ hội mà tấn công !
Sau khi Lạc Tư Hàm trải qua khiếp sợ ban đầu , lập tức cưỡng chế cho mình tỉnh táo lại! Mặc dù mới 7 tuổi, nhưng từ nhỏ lớn lên tại Lạc Gia thôn, phiến sơn lâm này gọi là Bắc Hải lâm, ngoại vi hắn đều rất quen thuộc, hơn nữa hắn có cá tính rất kiên nghị , hiện tại lâm vào hiểm cảnh không thể ứng phó, lập tức tỉnh táo suy nghĩ đối sách!
Sau khi quan sát hoàn cảnh xung quanh, phát hiện xung quanh toàn là cây cối, không hề có chổ để ẩn nấp ! Lạc Tư Hàm nhất thời phát lạnh, xem ra ngày hôm nay lành ít dữ nhiều...
"Liều mạng! Cho dù chết cũng phải cho ngươi nếm chút đau khổ!" Lạc Tư Hàm nảy sinh ý nghĩ ác độc! Không thể không nói, ở lứa tuổi này thì hắn thật quả quyết, xác thực hiếm có, có chút trưởng thành sớm!
Là hài tử nhưng phải phụ giúp gia đình , có lẽ lí do là như vậy!
Sau khi quyết định, Lạc Tư Hàm lập tức động thủ, liền ném đi con thỏ hoang trong tay, lấy ra mộc tiễn, khai cung nhắm ngay mắt trái của tiểu lang, soạt! Tiếng tên bay vút ra..
Bắn xong, Lạc Tư Hàm lập tức chạy lại gốc đại thụ bên trái!Tiểu Băng Lang phản ứng rất nhanh, nghe tiếng mộc tiễn lao đến liền quay đầu né tránh ! Nhưng dù sao cũng mất thời gian, lúc này Lạc Tư hàm đã chạy đến phía sau gốc cây, nhìn thấy Tiểu Bang Lang thoát được mũi tên , hắn cũng không thấy bất ngờ! Nếu ma thú dể chết như vậy mới là kì quái
Dựa vào đại thú, lại khai cung cài tên, tiếp tục bắn vào mắt trái của nó! Bắn một mũi, rồi lại chạy , cứ lặp đi lặp lại như thế ...
Cứ như vậy, Lạc Tư Hàm chạy ra được gần năm trăm thước , ngoại trừ bị cành cây caò xước da , chứ ko hề bị thương do Băng Lang! May mắn là nhất giai tiểu Bang Lang cũng ko có kĩ năng gì , chỉ ngẫu nhiên bắn ra băng đạn nhỏ hơn nắm tay, đều bị Lạc Tư Hàm núp sau cây tránh được.
Dù vậy, khoảng cách giữa cả hai càng ngày càng ngắn, không đến 10 thước! Nghiêm trọng nhất chính là, Lạc Tư Hàm chỉ còn lại một mũi tên, mà thể lực cơ hồ không còn ...
Cho dù hắn từ nhỏ đã lớn lên trong sơn lâm, cũng luyện qua một ít quyền cước đơn giản, thân thủ coi như khá tốt. Bất quá hắn cũng chỉ mới 7 tuổi, gặp chuyện này mà không kinh hoàng, còn kéo dài được như vậy, đã là phi thường hiếm có, thể lực tiêu hao là điều bình thường!
"Không có biện pháp , một tiễn tối hậu!" trong ánh mắt Lạc Tư Hàm lộ ra thần sắc kiên nghị và chuyên chú , tay cầm mộc cung, chân đứng vững , giương cung trước ngực , gắn lên mộc tiễn cuối cùng, thần sắc kiên định , tực hồ không còn tồn tại nào xung quanh, chỉ còn hắn và mũi tên giương lên!
Lúc này nhìn Lạc Tư Hàm không còn là một tiểu hài tử, mà là một cao thủ ngang dọc đại lục !thật khó tưởng tượng, một tiểu hài tử 7,8 tuổi có thể tản mát ra khí thế như vậy ...
"Hưu!" Một mũi tên xẹt qua, tốc độ nhanh hơn gấp đôi so với các mũi tên trước đó , hơn nữa tựa hồ mang theo một ý chí ngoan cường , lại hướng mắt trái Tiểu Lang bắn tới !
Tiểu Lang đang phóng tới , không thèm để ý tới mũi tên của Lạc Tư Hàm , mười mũi tên trước không thương tổn được nó, nó tự nhiên sẽ không để ý đến mũi tên cuối cùng này , huống chi nó cũng có kinh nghiệm tránh thoát , đối mặt với mũi tên cuối cùng , phóng tới không thèm nhìn.
Thế nhưng, ngay lúc mũi tên bắn ra , tiểu Băng Lang cảm giác không đúng ! Bởi vì ... Mũi tên này tốc độ nhanh hơn rất nhiều, còn mang theo khí thế trước giờ chưa từng có, so với dự tính của nó sai biệt rất lớn!
Sai một li , đi ngàn dặm! Sai lầm lúc này của tiểu Băng Lang khiến cho nó trả một cái giá đắt ! Mũi tên cắm ngay giữa mắt trái , nó phát ra tiếng kêu thảm khốc ...
trong lòng Lạc Tư Hàm vui vẻ, mũi tên vừa rồi chính là phát ra hết tiềm lực của hắn , cũng lấy hết sức lực của hắn , lúc này rốt cục bắn trúng mục tiêu, tâm thần buông lỏng , lập tức ngồi bệt xuống đất, thở hồng hộc...
Thế nhưng! Tiểu Băng Lang tuy chỉ là nhất giai ma thú , dù sao cũng là ma thú, chứ không phải dã thú! Con mắt tuy rằng là nhược điểm, nhưng dù sao cũng chỉ là mộc cung mộc tiễn, có thể có bao nhiêu lực xuyên thấu ?
Tiểu Băng Lang kêu rên một lúc, mắt trái toàn là máu chảy ra. Thế nhưng, mắt phải còn sót lại cũng lộ ra hung quang , hiển nhiên Lạc Tư Hàm phế một con mắt đã khơi dậy hung tính của nó !
"Ngao!" Băng Lang gẩm lên bi phẫn, hung ác đánh về phía Lạc Tư Hàm! Mà lúc này Lạc Tư Hàm không còn chút sức lực , ngồi dưới đất căn bản không có sức phản kháng!
"Phanh..." Một thanh âm vang lên, Lạc Tư Hàm bị tiểu Băng Lang bổ nhào vào ngã trên mặt đất , con mắt còn lại của Băng Lang lại lộ ra quang mang hung ác , hướng xuống cắn Lạc Tư Hàm !
"A!" Lạc Tư Hàm mắt thấy miệng của Băng Lang tràn ngập mùi tanh , hơi thở rét lạnh hướng chính mình ập xuống , ra sức hô lên một tiếng,dùng chút lưc lượng còn sót lại , tránh thoát cú đớp đầu tiên này !
Mà Băng Lang bởi vì phẫn nộ nên dùng hết sức , cũng không ngờ Lạc Tư Hàm có thể né tránh, không ngại dưới một ngụm ngoặm ở trên cỏ, đem bùn đất cắn đứt một tầng.
"Ô ô..." Không nghĩ tới sau khi cắn vào bùn đất , Băng Lang phát ra tiếng rên rĩ, khóe miệng chảy máu, bắt đầu từ miệng , dần dần thân thể biến đỏ rực , sau đó nằm thẳng tắp trên mặt đất, đã không có hơi thở ...
Lạc Tư Hàm vẫn còn kinh hồn, nhìn một màn quỷ dị ,thầm nhủ may mắn nhưng cũng cảm thấy có chút kỳ quái! Ngồi xuống ổn định tâm tình một lúc, chậm rãi tới gần thi thể Băng Lang , muốn nhìn một chút rốt cuộc chuyện gì xảy ra! Vì sao Băng Lang đột nhiên thân thể đỏ lên ngã lăn?
Khi hắn đụng tới Băng Lang là lúc, cảm giác giá thi thể có điểm lạ , cố nén lại mở mồm nó ra ,đúng như hắn nghĩ , vấn đề nhất định là ở trong miệng! Quả nhiên, Lạc Tư Hàm thấy được trong miệng băng Lang có một cây chủy thủ , chủy thủ đã cắm sâu vào não bộ nó , chỉ còn lại cán chủy thủ tại trong miệng!
Lạc Tư Hàm vội dùng sức rút chủy thủ ra, cầm trong tay hắn mới phát hiện ,chủy thủ chỉ dài nửa thước , không hề dính một chút vết máu! Hình dạng nhìn qua rất tinh xảo, chỉnh thể đều là màu ửng hồng ,ở giữa có một cái huyết tào, phong nhận tỏa ra hồng mang , chổ phong nhận tiếp xúc với cán như đóa hỏa vân tràn ra, mang lại một cảm giác nóng rực.
Trên cán có khắc ba chữ , "Hỏa Vân chủy" . Ba chữ này mang lại một cảm giác cuồng bạo khó tả , tựa hồ còn mang theo hơi thở nóng bức , loại khí tức này tại Băng Lang đế quốc rất hiếm gặp !
Lạc Tư Hàm yêu thích không buông tay cầm Hỏa Vân chủy, cầm trong tay tựa hồ toàn bộ thân thể đều ấm áp lên rất nhiều, trong lòng cũng thấy ấm áp , phi thường dễ chịu ...
Thưởng thức một lúc, Lạc Tư Hàm trong lòng lại cảm thấy may mắn! Hoàn hảo là vận khí tốt, nói cách khác ngày hôm nay thực sự bỏ mạng ở lang khẩu! Cũng không biết tại sao Băng Lang lại chạy ra ngoại vi sơn lâm , hắn đã hoạt động ở khu vựa này 2 năm , đối với địa phương này phi thường quen thuộc , đừng nói là ma thú, dã thú phổ thông cũng phi thường hiếm thấy.
Bất quá Lạc Tư Hàm không nghĩ nhiều , không đơn giản chỉ là do vận khí tốt , giống như hắn chỉ là một tiểu hài tử , đơn độc gặp phải nhất giai ma thú Băng Lang, mà có thể kéo dài thời gian đến như vậy ! Cũng nhờ hắn là người cơ trí cùng nghị lực cao, mà lúc tối hậu bị ngã trên mặt đất , bình thường mà nói, đừng nói là một tiểu hài tử, cho dù người lớn cũng sẽ buông tha chống cự!
Cũng bởi vì hắn không chịu thua, không chấp nhận vận mệnh như vậy nên đã cứu thoát hắn , đồng thời chiếm được Hỏa Vân Chủy..
Lạc Tư Hàm tỉnh táo lại , nhìn thi thể Băng Lang chết đã lâu , trong lòng có một tia hưng phấn! Không nói ma thú trong đầu đều có ma hạch, mà thi thể Băng Lang cùng da lông đều bán đươc không ít tiền , cũng đủ tiền sinh hoạt cho một gia đình mấy người ...
Phụ thân hắn chỉ là một thợ săn phổ thông , bình thường cũng không dám săn bắt trong khu vực ma thú , cho nên nhà hắn chưa từng đánh nhau với ma thú, cho dù chỉ là nhất giai ma thú, cũng làm Lạc Tư Hàm rất hài lòng, có chút cảm giác tự hào !
Mang thân hình mệt mỏi đồng thời vác thi thể Bang lang trở về! Đương nhiên cũng không quên mang con thỏ trở về , hoàn hảo Băng Lang thể tích không lớn, cũng bằng một con chó nhỏ ! Lạc Tư Hàm khiêng lang thi vừa đi vừa nghỉ, vốn chỉ tốn nửa giờ lộ trình, mà hắn đi một giờ tới nhà , đang là mùa đông , vậy mà hắn lại đổ mồ hôi ...
"Ba, mẹ ! Ta đã trở về..." Lạc Tư Hàm suy yếu hô một tiếng, phịch một tiếng đem Băng Lang cùng thỏ rừng ném xuống đất, theo đó hắn ngã bệt xuống , lúc này hắn đã thực sự kiệt sức.
"Tiểu Hàm, ngươi nói xem tại sao lại suy yếu như vậy, nếu như săn không được động vật, đừng đi quá xa, không an toàn..." Phòng trong truyền tới thanh âm quan tâm của phụ nữ, theo đó một đôi phu thê trung niên ăn mặc mộc mạc đi ra.
Bể ngoài nam nhân trông rất khỏe mạnh , tướng mạo bình thường! Nữ nhân tuy rằng ăn mặc mộc mạc, không hề mang trang phục hoa mĩ, nhưng lại rất thanh tú.Đôi phu thê này chính là cha mẹ Lạc Tư Hàm, Lạc Thủ Sơn cùng Vương Thanh Tú! Tên đồng dạng rất giản dị!
"Tiểu Hàm ngươi không sao chứ? Di..." Lạc Thủ Sơn thấy trên mặt đất một bộ lông lớn, kinh nghi nói! Bất quá hắn cũng chỉ hô một tiếng, không có đi xem thử là vật gì , mà là quan tâm nhìn Lạc Tư Hàm!
"Ba, mẹ. Ta không sao, chỉ hơi mệt mỏi, và hơi đói bụng..." Lạc Tư Hàm Về đến nhà, tâm tình thả lỏng rất nhiều! Khẽ cười nói!
"Ngươi hài tử này, ha hả..." Vương Thanh Tú cười mắng, thấy Lạc Tư Hàm không có việc gì, bọn họ cũng an tâm.
"Tiểu Hàm, giá... Đây là Băng Lang?" Lạc Thủ Sơn rốt cục nhìn ra con mồi trên mặt đất , nhất thời kinh ngạc đích cười toe tóe! Nghe được hắn nói, Vương Thanh Tú cũng ngạc nhiên nhìn thi thể tiểu Băng Lang trên mặt đất ...
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hina
" Này , Tiểu Hàm..." Con Băng Lang này là do ngươi nhặt được?" Vương Linh Tú kinh ngạc hỏi! Nàng không tin Lạc Tư Hàm có thể chính mình giết chết một con Băng Lang! Đừng nói là hắn cho dù là chồng nàng gặp băng Lang cũng phải cẩn thận ứng phó, dù là nhất giai tiểu Băng Lang!
Lạc Thủ Sơn cũng mong chờ nhìn Lạc Tư Hàm, đợi hắn trả lời
Con Băng Lang này mặc dù chỉ là nhất giai ma thú, nhưng đối với bọn hắn mà nói, là một khoảng tài phú không nhỏ! Da của Băng Lang vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì, lột ra đem bán ít nhất cũng bán được 20 đến 30 kim tệ, tuyệt đối có thể giúp họ chi tiêu trong nhà 2 tới 3 tháng! Huống chi còn có ma hạch!
Ma hạch có giá trị cao hờn nhiều so với da lông, nghe nói trung , cao cấp ma hạch có lợi cho các võ giả tu luyện đồng thuộc tính, còn có thể dùng để chế tạo vũ khí, khiến cho vũ khí có thêm công kích đặc thù, gia tăng độ sắc bến cùng độ bền! Cho dù là ma hạch cấp thấp, cũng có thể trải qua gia công để làm thành hạng liên, trang sức, bán cho người giàu có, quý tộc, mang trên người những đẹp mà có lợi cho thân thể.
Cho nên, ma hạch rất đáng giá, đặc biệt là cao cấp ma hạch càng khó có thể mua được! Một số các đội săn bắn cường đại cũng rất khó khăn để có thể lấy được cao cấp ma hạch!
Cho dù đây chỉ là ma hạnh của nhất giai Băng Lang, cũng không phải là thứ người bình thường có thể tùy tiện có được! Mặc dù nhất giai Băng Lang không mạnh, nhưng người thường căn bản không dám tiến vào những nơi ma thú thường lui tới, gặp nhất giai ma thú không sợ, có thể dựa vào số đông để giết nó! Chẳng may gặp phải nhị giai tam giai ma thú thì chỉ có đường chết!
Lạc Tư Hàm cũng không có giấu diếm, đem cả quá trình nói ra! Mặc dù hắn tường trình tương đối ngắn gọn, và bạn thân cũng lành lặn đứng tại chỗ này! Vẫn làm cho bọn họ phải đổ mồ hôi lạnh, đối với tiểu hài tử mới 7 tuổi, gặp ma thú thật sự là quá mức hung hiểm! Cả hai người thật không dám tưởng tượng, vạn nhất con trai gặp chuyện thì họ biết làm sao bây giờ..." Hàm nhi, cha thấy kiêu ngạo vì ngươi!" Lạc Thủ Sơn vỗ bả vai gầy yếu của Lạc Tư Hàm nói!
" Tiểu Hàm, sau này ngươi đừng đi tới chỗ đó nữa, vạn nhất có điều gì đó xảy ra thì phải làm sao bây giờ!" Vương Linh Tú vẻ mặt lo lắng, còn nhìn kỷ toàn thân Lạc Tư Hàm từ trên xuống dưới, thấy hắn không có việc gì mới ngừng!
" Sơn ca, Ma hạch và lông của Băng Lang có thể bán được trăm kim tệ, số tiền đó chúng ta phải dùng như thế nào?" Trong mắt Vương Linh Tú lộ ra kinh ngạc và vui mừng giống như những thôn dân bình thường khác, hơn 100 kim tệ tuyệt đối là tài phú to lớn!
Người một nhà nhất thời trầm lặng xuống! Lạc Thủ Sơn cũng đang suy tính đến chuyện này...
" Được rồi Tiểu Hàm, Đem chủy thủy ra cho ta xem!" Lạc Thủ Sơn đột nhiên nhớ tới Tư Hàm nói Tiểu Lang do cắn trúng chủy thủ mà chết! Bời vì vừa rồi quá khẩn trương , nên quên mất, đến lúc này mới nhớ ra!
"Nga!" Lạc Tư Hàm hô lên một tiếng, lập tức lấy chủy thủ trong lồng ngực đưa cho phụ thân.
Vừa tiếp xúc chủy thủy, Lạc Thủ Sơn cảm giác một làn sóng khí ấm ấm lan đến, trong tay truyền đến nhiệt khí nhẹ nhẹ, rồi nổi lên một cảm giác quái dị! Hình như chuôi chủy thủ này bài xích hắn.
Lạc Thủ Sơn trong lòng cả kinh, cần trong tay quan sát tỉ mỉ một hồi, sắc mặt càng nghiêm trọng! Khó trách nó bài xích, nguyên nhân là do bán thân mang thể chất âm tính!" Này... Đây là một thanh dương ly khí!" Nửa ngày, Lạc Thủ Sơn nói ra mấy chữ, tay cầm hỏa vân chủy run lên nhè nhẹ, có vẻ rất kích động!
" Dương ly khí..." Vương Linh Tú cũng chấn động!
" Cha, Dương ly khí là cái gì?" Lạc Tư Hàm thấy vể mặt nghiêm trọng của phụ thân, cẩn thận hỏi.
Lạc Thủ Sơn hít vào một hơi thật sâu, trấn tĩnh lại, nói: " Toàn bộ Mộng Vân đại lục, ta biết có bốn phương pháp tu luyện, theo thứ tự là: Dương khí, âm khí, linh khí, sát khí! Thể chất mỗi người đều thích hợp tu luyện một loại khí! Tỷ như phần đông người tại Băng lang Đế quốc thích hợp tu luyện âm khí! Đương nhiên cũng có ngoại lệ! Mỗi một loại tu luyện đều chia thành chín đẳng cấp! Tỷ như người tu luyện dương khí, cảnh giới được chia thành từ thấp đến cao: dương sĩ, dương sư, dương cuồng, dương tông, dương vương, dương hoàng, dương tôn, dương ma, dương thánh! Chia đồng theo màu sắc: Xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử , hắc, bạch! Mà người tu luyện âm khí, cũng là: âm sĩ, âm sư,.. đến âm thánh, mặc khác linh khí và sát khí cũng đồng dạng như vậy... Những người này được gọi là luyện khí võ giả!"
Lạc Tư Hàm chăm chú nghe, tuy rằng những điều này... Đều là kiến thức cơ bản nhất trên đại lục, bất quá lớn lên trong sơn thôn, rất ít được nghe qua, bình thường nghe bọn tiểu đồng nói, toàn là chuyện lung tung, kiến thức nửa vời! Cho nên lúc này hắn nghe tới nhập thần, trong mắt lộ ra quang mang vô tận...
" Ba, chuyện về dương ly khí là như thế nào?" Lạc Tư Hàm nghe phụ thân kể xong mấy cái chuyện... tu luyện, thì nhớ còn chưa nói dương ly khí là cái gì?
" Dương ly khí là một loại vũ khí, nghe tên cũng đủ thấy là vũ khí cho người tu luyện dương khí sử dụng! Bất quá đại bộ phận luyện khí vũ giả đều sử dụng vũ khí bình thường, tốt hơn chút cũng chỉ là vũ khí chế từ tinh cương hoặc huyền thiết, nhưng so với vũ khí bình thường bén hơn nhiều!
Mà dương ly khí thì khác, nằm trong tay dương khí võ giả có thể phát huy ra uy lực lớn nhất, sắc bén không gì sánh được!"
Lạc Thủ Sơn cảm thán nói:" Vốn ta cũng không nhận thức được dương ly khí, lúc trước tại Diêm thành vô tình thấy qua một thanh kiếm, cũng là dương ly khí, khí tức của cả hai phi thường giống nhau, nên ta mới biết cay chủy thủ này là dương ly khí! Nghe nói chế tạo dương ly khí vô cùng phiền toái, cần kim loại hiếm cùng trung, cao cấp ma hạch đồng thuộc tính, từ cao cấp đúc khí sư tôi luyện thời gian dài rèn mới có thể đúc thành công! Bất quá, ta cũng chỉ nghe nói qua mà thôi! Trên cơ bản là bảo vật hiếm có!"
Nghe phụ thân nói thế, Lạc Tư Hàm thầm nhủ hưng phấn! Đây là vũ khí do cao cấp dương khí vỏ giả sủ dụng! Lại vô cùng hiếm! Đột nhiên hắn lại nghĩ tới điều gì, hỏi: " Dương khí võ giả dùng dương ly khí, vậy âm khí võ giá hoặc là linh khí cùng sát khí dùng gí?"
Lạc Tư Hàm đúng là người hiếu học, không hiểu liền hỏi thật là một hài tử tuyệt vời!
" Âm khí võ giả sử dụng vũ khí gọi là âm quỷ khí, sát khí võ giả sử dụng sát hồn khí, linh khí võ giả sử dụng linh võng khí! Bất quá mấy thứ này là điều chúng ta không thể với tới..." Lạc THủ Sơn lại cảm thán!
Lạc Tư Hàm thấy phụ thân cảm thán, vội vàng cầm ấy hỏa vân chủy đưa qua, nói: " Cha, Đây là dương ly khí, người cầm, sau đó đi săn thú cũng là một vũ khí phòng thân lợi hại!"
" Ha, ha ha..." Thấy lạc Tư Hàm hiểu chuyện, Lạc Thủ Sơn cùng Vương Linh Tú đều cười lên vui vẻ.
Nhưng Lạc Thủ Sơn cũng không có nhận lấy hỏa vân chủy, mà đẩy lại, vui vẻ nói:" Phụ thân ngươi không săn ma thú thì có thể gặp nguy hiểm gì! Mà bảo vật này trong tay ta thì chỉ làm mai một, ngay cả cấp thấp nhất của luyện khí quyết ta cũng chưa từng tu luyện qua, nhiều nhất là biết thể hất mình thuộc âm khí, có muốn cũng chẳng dùng được?"
Thấy Lạc Tư Hàm không nhận, Lạc Thủ Sơn thấm thía nói: " Hài tử, Cha không có bản lĩnh gì, nhưng không hy vọng ngươi cũng vậy! Thiên phú của ngươi tốt hơn ta rất nhiều, chờ ta đem lông Băng Lang cùng ma hạch bán, sẽ đưa ngươi lên Thiên Lang Tông tập võ, cho ngươi sau này có cơ hội trở nên nổi bật!"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hina
"Thiên Lang Tông? Sơn ca ý ngươi nói Thiên Lang Tông nằm phía tây Băng Lang đế quốc giáp Lạc Nhật đế quốc?" Vương Linh Tú kinh hô lên, trong mắt lộ ra nồng đậm không muốn...
" ân! Thiên Lang Tông là đệ nhất tong môn của Băng Lang đế quốc, cũng là thiên hạ đệ nhất đại môn phái, hơn nữa nó cách Diêm thành cũng không quá xa, cho Tiểu Hàm tới đó học nghệ là lựa chọn tốt nhất!” Lạc Thủ Sơn nhìn con trai đầy yêu thương, tuy cũng không muốn, thế nhưng kỳ vọng thì nhiều hơn! Hắn mong muốn có một nhi tử xuất sắc, nếu như đến Thiên Lang tông tập võ, tương lai có thể tu luyện tới tam giai, thậm chí là cường giả tứ giai ngũ giai, đây là chuyện có thể làm rạng rỡ tô tông!
Tại thời loạn thế này, có đầy đủ vũ lực phòng thần là thật trọng yếu! Lạc Thủ Sơn còn không biết thể chất nhi tử là thuộc tính gì, nhưng mà tốt nhất là dương tính, bởi vì hiện tại đang sở hữu một cây dương ly khí, tương lai nhờ nó hắn có thể phát huy ra uy lực cường đại!
Bọn họ ai cũng không có nghĩ qua muốn đem bán Hỏa Vân chủy! Thứ nhất bọn họ không biết giới cách, sợ gặp phải thương nhân lòng dạ hiểm độc! Vả lại, bán nhiều tiễn cũng sợ bị hữu tâm nhân dòm ngó, bản thân lại không có năng lực bảo hộ! Quan trọng nhất, bọn họ đều luyến tiếc, hy vọng cái chủy thủ… mang tên Hỏa Vân củy này có thể từ tay con mình mà phát dương quang đại…
"Nhưng, tiểu Hàm mới bảy tuổi, bắt hắn một mình bên ngoài, ta làm sao yên tâm!" Vương Linh Tú nhìn nhìn Lạc Tư Hàm thân cao mới tới thắc lưng mình, trong lòng tràn đầy không muốn! Nhìn về phía trượng phu, mắt mang khẩn cầu.
"Ha hả! Ta cũng không bảo lập tức đem Tiểu Hàm đưa đi, chờ qua năm hắn tám tuổi, cũng là độ tuổi tiêu chuẩn Thiên Lang Tông thu đồ đệ!" Lạc Thủ Sơn cười nhìn thê tử an ủi!
"Nhưng mà cũng có thể chậm vài năm a! Hơn nữa chỉ mấy ngày là qua năm, chờ Tiểu Hàm mười tuổi..." Vương Linh Tú nhìn nhi tử đầy yêu thường, lần thứ hai nói.
"Nương, ngươi để ta đi đi, ta sẽ tự chiếu cố tốt bản thân!" Vẫn không xen vào lúc này Lạc Tư Hàm nói, tràn đầy trong mắt là khát vọng nóng rực!
Mặc dù hắn chưa hề gặp qua cường gải chân chính là như thế nào, thế nhưng một đám tiểu đồng lúc ngồi cùng nhau thổi phồng, thường nói cường giả này có thể một quyền đánh vỡ một tảng đá lớn, cường giả kia có thể một kiếm chặt đứt sông...
Trong lòng hắn rất là hướng đến, hy vọng bản thần một ngày nào đó cũng là người có thể một quyền đánh nát cự thạch , một kiếm có thể chặt đứt sông! Dựa vào thực lực bản thân làm cho cả nhà sống hạnh phúc.
Cho nên, hắn thường xuyên tự mình vất vả rèn luyện quyền pháp, bắn tên! Bộ quyền cước đơn giản này tại Lạc gia thôn,thậm chí cả Diêm thành hoặc Băng Lang đế quốc, người người đều biết!Con người Băng Lang đế quốc nhanh nhẹn dũng mãnh, biết chút quyền cước công phu là chuyện bình thường.
"Linh Tú, nếm trải qua đau khổ, mới là cường giả! Khó được Tiểu Hàm cũng hiếu học, chờ hắn học thành trở về, cả nhà còn sợ không thể gặp nhau sao!" Lạc Thủ Sơn lại khuyên bảo.
Vương VânTú rốt cuộc cũng đáp ứng! Kỳ thực ... mấy cái đạo lý này nàng đều hiểu, chỉ là phụ mẫu nào mà không đau hài tử mình, huống chi Lạc Tư Hàm từ nhỏ vẫn đều rất nhu thuận, cho nên nàng luyến tiếc cho hắn ra ngoài chịu khổ!
Mà Lạc Tư Hàm vừa nghe mẫu thân cũng đáp ứng, rất là hưng phấn, mấy ngày kế tiếp càng khắc khổ luyện tập quyền cước cung tiễn, có đôi lúc một mình ven rừng không người, còn lấy Hỏa Vân chủy ra luyện tập vài chiêu đâm chém đơn giản! Bất quá khi có người hắn chưa bao giờ lây ra, kể cả người bạn tốt nhất cũng không cho biết, bởi vì ... phụ thân luôn dặn dò hắn.
Nhoáng lên hai mười ngày đã qua, qua hôm nay là tân niên...
"Đông tử, hai ngày nữa ta sẽ đến Thiên Lang Tông học võ, không biết khi nào có thể gặp lại ngươi!" Phơi nắng trên khối đá lớn trong Lạc gia thôn , hai hài tử bảy tám tuổi, một người trong đó là Lạc Tư Hàm, lúc này hắn nhìn vào tiểu tử kia nói. Giọng nói tràn đầy hưng phấn, cũng mang chút thất lạc!
Hài tử này là bạn tốt nhất của hắn, tên đầy đủ là Lạc Vân Đông, hai người chơi cùng nhau từ nhỏ tới lớn, trong đó một người nếu như bị người khác khi dễ, người kia lập tức nghĩa vô phản cố ( việc nghĩa không chùn bước) hỗ trợ, một khối đường cũng chia nhau ăn! Tóm lại một câu, là bạn thân nhất, mặc cùng quần yếm lớn lên...
"Oa! Thật sự hâm mộ, chờ Hàm ca ngươi trở lại, đánh ra một quyền, oanh! Một tiếng, tảng đá lớn dưới mông này sẽ vỡ thành bột phấn, thật mạnh..." Lạc Vân Đông mặt đầy hi vọng, trên mặt lộ ra một nụ cười giảo hoạt! Hai người tuổi xấp xỉ, Lạc Tư Hàm lớn hơn một tháng.
"Hảo ngươi một Đông tử, ta còn nghĩ ngươi sẽ luyến tiếc ta đi, nào lại cười nhạo ta!" Lạc Tư Hàm nhất thời không vui, trong lòng cũng có chút thất lạc, hắn không có chú ý tới nụ cười giảo hoạt của Lạc Vân Đông!
"Ha ha, xem ngươi kìa. Ta cũng có tin tốt nói với ngươi, không biết ngươi có muốn nghe?" Lạc Vân Đông vẫn cười như cũ, hình như rất là hài lòng...
"Nói trước xem, coi ta có hứng thú nghe hết hay không!" Lạc Tư Hàm hăng hái không cao, củng có chút cố ý muốn quét đi hưng phấn của hắn.
"Nga... Xem ra Hàm ca là không muốn nghe a. Ai! Xem ra qua năm ta phải một mình đi Thiên Lang tông rồi..." Lạc Vân Đông cố ý thở dài nói, hoàn toàn ra vẻ bi thương.
"Gì? Tiểu tử thối, ngươi cư nhiên đùa giỡn ta..." Lạc Tư Hàm hơi sửng sốt một chút, lập tức phản ứng, bổ nhào vào Lạc Hưng Đông, bắt tay vào nách hắn chọt lét!
"Hì hì... Ha ha ha ha..." Lạc Vân Đông không kịp đề phòng, nhất thời bị chọc ngứa, cười ha ha lên! Bất quá hắn cũng không tỏ ra yếu kém mà bắt đầu phản kích, hai người nháo thành một đoàn...
"Ha ha ha! Đừng, ngừng..."
"A! Ngươi còn..."
Thanh âm vui đùa không ngừng truyền ra...
Lễ mừng năm mới, đêm trừ tịch, toàn bộ Lạc gia thôn náo nhiệt phi phàm, nơi chốn giăng đèn kết hoa, pháo trúc vang lên khắp nơi, bầu không khí tràn ngập vui mừng...
Tuy rằng mọi người trong thôn tương đối nghèo, thế nhưng hôm nay là cuối cùng của một năm, cũng là ngày lễ lớn nhất toàn bộ Mộng Vân đại lục, bình thường tiết kiệm thế nào, ngày hôm nay cũng sẽ không bạc đãi chính mình, tận tình tiêu pha, hảo hảo khao chính mình, chuẩn bị nghênh tiếp một năm tiếp theo! Hy vọng niềm vui ngày hôm nay có thể mang đến vận may cho năm sau...
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
"Tiểu hàm, sáng mai phải đi Thiên Lang Tông, ăn nhiều chút đi!" Trong căn phòng nhỏ ấm áp, lò sưởi cháy lửa, thức ăn ngon đặc đầy bàn, thịt heo rừng quay vàng óng, canh gà, thịt kho, cá biển hấp, cua hấp, một ít rau, đối với nhà bọn họ đây là một bàn ăn cực phong phú.
Vương Linh Tú không ngừng gắp thức ăn cho Lạc Tư Hàm, sợ hắn ăn không đủ no...
"Nương... Ác đều muốn nức ra luôn..." Lạc Tư Hàm miệng nhét đầy tràn, nói không rõ tiếng. Trên mặt tràn đầy tươi cười!
"Hài tử, đợi tới nơi kia sẽ không được ăn ngon như vậy, luyện võ lại vất vả, thừa lúc này phải ăn nhiều một chút. Đến, uống canh gà bồi bổ thân thể." Vương Linh Tú đưa một thìa canh gà tràn đầy, tới miệng Lạc Tư Hàm.
"Rầm..rầm..." Lạc Tư Hàm khó khăn nuốt xuống một miệng thịt heo rừng, nói: "Nương, ngươi cũng không thể làm ta ăn nghẹn đến mai không thể đi được! Yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố tốt chính mình, ngày mai ta đã tám tuổi!"
Lạc Thủ Sơn nhắm nháp rượu, mỉm cười nhìn khung cảnh đầm ấm hạnh phúc này, không hề xen vào! Hắn biết thê tử luôn lo lắng hài tử ở Thiên Lang Tông ăn không đủ no, cho nên nhất mực ép hắn ăn nhiều chút.
Ăn xong, Vương Linh Tú kéo Lạc Tư Hàm vào phòng, dài dòng dặn dò hắn cả buổi, mới lưu luyến không rời cho hắn đi ngủ...
"Sơn ca, Ngươi nói Tiểu Hàm lên Thiên Lang Tông chịu nhiều khổ cực a..." Đợi Lạc Tư Hàm trở về phòng, Vương Linh Tú nhìn Lạc Thủ Sơn, ánh mắt đều đỏ lên.
"Ai!" Lạc Thủ Sơn cũng thở dài, hít một hơi định thần lại nói: "LinhTú, niếm trải qua đau khổ, mới trở nên hơn người a! Đây cũng là vì tương lai Tiểu Hàm mà làm, đợi ngày hắn học thành, cho dù ở dưới cửu tuyền chúng ta cũng sẽ mỉm cười!" Lạc Thủ Sơn vốn không phải là người biết ăn nói, cho nên cũng không biết an ủi ra sao.
"Ân!" Vương Linh Tú quyệt nước mắt im lặng gật đầu, mặc dù nàng không nỡ hài tử, bất quá vẫn phân được nặng nhẹ!
Ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Lạc Tư Hàm đã thức dậy, rửa mặt, ăn sạch vài chén mì! Cùng phụ mẫu thu xếp đồ đạt lên Thiên Lang Tông.
Kỳ thật cũng chẳng có mấy thứ để thu xếp, chỉ mấy bộ y phục, một vài vật dụng hàng ngày, một chút lương khô đi dọc đường, ngày hôm qua đã xếp xong, không bao lâu thì chuẩn bị xong, lấy bao hành lý, một nhà ba người đến đầu thôn hội họp cùng gia đình Lạc Vân Đông.
Lạc gia thôn vốn không lớn, hơn mười phút đã tới đầu thôn, không nghĩ bốn người nhà Lạc Vân Đông đã tới trước, đang đợi bọn hắn!
"Thủ Nghiệp, người tới sớm quá a, ha hả!" Lạc Thủ Sơn chào hỏi trước.
"Sơn ca, ta cũng vừa tới, thì ngươi cũng đến..." Lạc Thủ Nghiệp cũng đáp lại! Hai người này tình cảm cũng vốn rất tốt, bình thường không việc gì thường rủ nhau đối rượu.
Mấy người nói vài câu, tự nhiên cũng chuyển tới chuyện lên Thiên Lang Tông của Lạc Tư Hàm và Lạc Vân Đông! Cả hai nhà đều đặt kỳ vọng rất nhiều vào hài tử của mình, so với bạn cùng lứa tụi hắn cũng nổi trội hơn, cho nên mới nghĩ đưa đi Thiên Lang tong tu luyện...
"Tốt, không cần nói thêm, hiện tại nên liên đường thôi!" Lạc Thủ Sơn nhìn nhìn sắc trời dần dần sáng lên, nói.
"Tiểu Hàm..."
"Đông Tử..."
Hai vị mẫu thân nhìn chăm chú hài tử của mình, nước mắt tràn đầy, không mẫu thân nào có thể bỏ được hài tử chưa đầy mười tuổi rời đi khỏi mình, hơn nữa có thể vừa đi có thể là mấy năm, lúc này hai người cũng nghẹn ngào, đến hốc mắt Lạc Thủ Sơn và Lạc Thủ Nghiệp cũng đều ẩm ướt ...
Hai người hơi chút nức nở, lại dặn dò hài tử của mình, ở bên ngoài phải biết chiếu cố bản thân thật tốt, chăm chỉ tu luyện, đừng gây chuyện.
"Ca, Tư Hàm đại ca, sớm trở về nha, đến lúc đó lại mang ta theo!" Lúc này, Lạc Hải Linh, muội muội Lạc Vân Đông, đứng ở giữa, trừng lớn đôi mắt to đen, kéo góc áo bọn họ, khờ dại nói.
"Ân, muội muội ngoan, đến lúc đó ca ca sẽ về mang ngươi đi theo!" Lạc Vân Đông nức nở, sủng ái nhéo nhéo khuôn mặt trắng mịn! Lạc Tư Ham cũng đưa tay vuốt đầu nàng.
"Tốt lắm, cũng không phải không gặp lại, đi thôi!" hai người Lạc Thủ Sơn cũng không muốn thấy cảnh ly biệt này , tuy hắn nói rất dửng dưng, nhưng vành mắt cũng đã đầy lệ...
Lạc Thủ Sơn cùng Lạc Thủ Nghiệp xoay người đi, Lạc Tư Hàm cùng Lạc Vân Đông cũng từ trong lòng mẫu thân đi theo, dưới lệ của mẫu thân tiễn bước, bước lên lộ trình tới Thiên lang tông...
Một đường đi, thẳng bước ăn lương khô cũng dịu đi! Khi trời sẫm tối, cuối cùng cũng tới Diêm Thành.
Lạc Tư Hàm cùng Lạc Vân Đông chưa bao giờ tới thành lớn, tường thành cao lớn hung vĩ, đường đi rộng lớn, kiến trúc hoa lệ, đám đông náo nhiệt...
Nhất thời đối với người trên núi mới xuống thành bọn họ thật là không kịp nhìn , tất cả đều có sức hấp dẫn, trong lòng nhất thời mọc lên hung tâm tráng chí, chờ mình có tiền đồ, nhất định sẽ mua nhà ở đây, mang cả nhà tới đây hưởng phúc! Mục tiêu này với bạn hắn bây giờ mà nói là rất cao xa, rất vô vọng!
Bốn người tìm được một khách điếm hẻo lánh, hoàn hảo khách điếm này cũng tương đối tiện nghi, bốn người mướn hai gian phòng, thêm cơm cũng mới 5 ngân tệ! Bất quá đối với Lạc Thủ Sơn bọn họ, thật sự là đã rất quý! Nếu không phải không muốn hài tử chịu cực khổ quá mức, bọn họ đã lựa chọn ở dã ngoại.
Tiền tại Mộng Vân đại lục là thông dụng toàn đại lục, một sâu tiền thường sâu hai mươi đồng tệ, mười đồng tệ đổi một ngân tệ, mười ngân tệ đổi một kim tệ! Cao hơn kim tệ còn có tử kim tệ, loại tiền này cơ bản là thuộc quý tộc lưu truyền, người bình thường căn bản không nhìn tới, trên thị trường một tử kim tệ đổi được một trăm kim tệ...
Giờ phút này, bốn người đang ngồi ở một góc ăn cơm nóng, mặc dù chỉ có mấy món ăn, bất quá một ngày gặm lương khô, ăn hết sức ngon.
Ngay tại bọn học đang ăn rất ngon thì năm đại hán bước bào khách điếm, ai ai cũng đều thân cao mã đại, mặt mày hung hãn, tay cầm đao sáng loáng...
"Người không liên hệ cút ra ngoài cho ta, bằng không đừng trách đao không có mắt!" Đại hán trên mặt có một vết đao dữ tợn dẫn đầu, giơ tay chém xuống, nhất vệt chanh sắc, chung quanh mang theo lam sắc quang mang lòe ra, trong chớp mắt bàn bị chém làm hai, làm nhiệt độ chung quanh giảm bớt vài phần...
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina