Hoa Thanh lấy làm kỳ quái, hỏi: "Đinh Linh, đây là vật gì ?"
Đinh Linh cười nói: "Đây là Nguyên Hỏa Thạch, mặc dù đại bộ phận hỏa linh nguyên khí đã bị ấu linh kia hút đi, nhưng mà hỏa linh nguyên khí còn sót lại cũng hết sức trân quý, so với Hỏa Linh Thạch thì tốt hơn nhiều lắm."
Thiên Vũ hỏi: "Nguyên Hỏa Thạch này có lợi ích gì sao?"
Đinh Linh cười duyên nói: "Tác dụng lớn lắm nha, có thể. . . à ừm. . . chuyện này nhất thời không thể nói rõ được, hôm nào đó ta sẽ chậm rãi nói cho các ngươi biết. Bây giờ ta còn có việc đi trước một bước, hôm nay rất hân hạnh được biết các ngươi."
Trong tiếng cười yêu kiều, Đinh Linh hô lên một tiếng bay vụt đi, đôi Điện Quang Phi Vân Hài kia quả thực có tốc độ kinh người.
Diệp Vinh Quang nhìn Đinh Linh đi xa, trên mặt lộ ra mấy phần trầm tư, lẩm bẩm: "Điện Quang Phi Vân Hài này nghe nói Phù Cừ Thành mới có bán, không phải người bình thường có thể mua được bộ tốt như vậy. Đến tột và Đinh Linh này lai lịch ra sao đây?"
Ở điểm này, Thiên Vũ và Hoa Thanh cũng hết sức tò mò, thế nhưng hai người không có biểu lộ ra, chỉ âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Qua chốc lát, Diệp Vinh Quang quay đầu lại nhìn Thiên Vũ và Hoa Thanh, hỏi: "Hai vị lần này là vì chấp hành nhiệm vụ mới đến đây."
Thiên Vũ nói: "Chúng ta chỉ là đi ngang qua, đang định làm nhiệm vụ."
Diệp Vinh Quang cười nói: "Hai người các ngươi một tổ cho thấy rõ thực lực tất nhiên không thấp, phải là đệ tử Ngoại môn kiệt xuất của Phân Đường Thiết Thạch, xếp hạng hẳn vào tổ trước ba?"
Hoa Thanh lạnh nhạt nói: "Việc này ngài đã đoán sai, chúng ta đều ở tổ 64."
Diệp Vinh Quang nghe vậy thì sửng sốt, kinh dị nói: "Đệ tử tổ 64, vậy thì các ngươi thế nào hợp thành một tổ, đây không phù hợp lẽ thường lắm mà."
Thiên Vũ cười nói: "Nhiệm vụ của chúng ta khá đơn giản, không cần nhiều người cùng nhau chấp hành. Bây giờ chúng ta muốn đi rồi, cáo từ."
Đối với người xa lạ, Thiên Vũ có tính cảnh giác cực cao, mặc dù Diệp Quang Vinh này nhìn qua không giống người xấu, nhưng mà Thiên Vũ không muốn tiếp tục đứng ở chỗ này.
Hôm nay, Thiên Vũ một lòng suy nghĩ gia tăng thực lực, đối với kết giao bè bạn hắn còn chưa có tâm tư gì nhiều.
Nghe nói Thiên Vũ và Hoa Thanh muốn rời đi, Diệp Quang Vinh cũng không thèm để ý, chỉ thuận miệng hỏi một câu.
"Các ngươi nhận thức Trịnh Vân ở Phân Đường Thiết Thạch không?"
Thiên Vũ nghe vậy sửng sốt, hỏi ngược lại: "Ngươi nói là võ sư Trịnh Vân ở Tân Nhân Đường?"
Diệp Quang Vinh gật đầu nói: "Không sai, chính là người này."
Thiên Vũ trầm ngâm nói: "Ta trước khi tiến vào ngoại môn chính là đệ tử tổ 32 Tân Nhân Đường. Không biết ngươi hỏi chuyện này là có ý gì?"
Diệp Vinh Quang kinh ngạc nói: "Ngươi từng là đệ tử Trịnh Vân? Vậy thì ngươi tốt nhất tranh thủ trở về thăm hắn một chút, chậm trễ chỉ sợ không còn kịp."
Thiên Vũ kinh nghi nói: "Câu này có ý gì?"
Diệp Quang Vinh cười khổ nói: "Đêm qua Phân Đường Thiết Thạch xảy ra một chuyện lớn, Trịnh Vân bị đánh trọng thương."
Thiên Vũ nghe vậy chấn động, bật thốt lên: "Việc này có thật không?"
Diệp Quang Vinh khổ sáp nói: "Ngươi cảm giác được loại chuyện này có thể làm giả sao?"
Thiên Vũ lo lắng vô cùng, lại hỏi tiếp: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Diệp Quang Vinh lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ nghe nói sơ qua việc này, tình huống cụ thể không ai biết."
Hoa Thanh nghi vấn nói: " Phân Đường Thiết Thạch danh chấn nhất phương, ai dám đi vào đó giương oai?"
Diệp Quang Vinh nói: "Có tin hay không là tùy các ngươi, chúng ta cáo biệt ở đây vậy."
Diệp Quang Vinh xoay người rời khỏi trúc lâm.
Hoa Thanh vẻ mặt sầu lo nhìn Thiên Vũ, an ủi: "Không nên quá lo lắng, việc này hơi cổ quái, có thể tin tức sai lệch, chờ về xác nhận lại đã."
Thiên Vũ rất là lo lắng, cười khổ nói: "Ta cảm giác được việc này hẳn là sự thật, Trịnh sư phụ vốn rất quan tâm tới ta, ta phải trở về thăm hỏi mới được."
Hoa Thanh ôn nhu nói: "Ta hiểu rõ tâm tình của ngươi, nhưng mà tình cảnh chúng ta lúc này hết sức bất lợi, ba gã Võ giả Tiêu gia đã bị giết chết, việc này tất nhiên khiến cho Tiêu gia cực kỳ coi trọng. Chúng ta nếu như vào lúc này phản hồi phân đường, đúng lúc bị bọn họ nửa đường chặn lại. Lấy thực lực chúng ta trước mắt thì không có cách nào chống lại Tiêu gia."
Thiên Vũ thở dài nói: "Nàng phân tích có đạo lý, chỉ là ta luôn cảm giác rằng chuyện tình Trịnh sư phụ là do ta dựng lên."
Hoa Thanh khó hiểu nói: "Ngươi tại sao cho là như vậy?"
Thiên Vũ nói: "Ta từ Vân Ảnh Môn đến đây đã là chuyện công khai. Ngày đó Vân Ảnh Môn bị diệt, không ai biết lai lịch hung thủ, những ngày gần đây hung thủ đã tới trấn Thiết Thạch, đang muốn giết ta diệt cỏ tận gốc. Ta ở trong phân đường hơn một tháng trong, Trịnh sư phụ đối với ta rất tốt, ta đoán là hắn có thể bị hung thủ gây thương tích, nếu không ai dám vào trong Phân Đường Thiết Thạch tìm phiền toái?"
Hoa Thanh chần chờ suy nghĩ, nói: "Nếu như chuyện này như ngươi đoán, vậy thì động cơ để hung thủ làm như vậy rất có thể chính là dụ dỗ ngươi quay trở về. Hôm qua chúng ta rời khỏi phân đường, đi về phía nào không ai biết. Hung thủ lo lắng ngươi ở bên ngoài vài năm ba tháng, đến lúc đó đêm dài lắm mộng, khi đó nếu muốn giết ngươi sợ rằng không thể dễ dàng, bởi vậy hắn chọn lựa người mà ngươi thân cận nhất, lấy thủ đoạn này để dụ ngươi trở về."
Thiên Vũ thở dài một hơi, khẽ nói: "Ngươi phân tích điều này đúng lắm, nhưng mà ta lại không thể không quan tâm."
Hoa Thanh nghiêm mặt nói: "Đây là một bẫy rập, hung thủ canh giữ ở phụ cận phân đường, chỉ cần ngươi vừa xuất hiện hắn sẽ giết chết ngươi ngay lập tức. Hiện tại chuyện đã phát sinh, ngươi trở về cũng không được chuyện gì, tốt hơn hết là chuyên tâm chấp hành nhiệm vụ, tận lực tăng cường thực lực, tương lai tự tay giết chết cừu nhân."
Thiên Vũ không nói gì nữa, Hoa Thanh giải thích hết sức chính xác, thế nhưng hắn lại áy náy tận đáy lòng.
Nếu như Trịnh Vân trọng thương mà chết, hắn lại không thể trở về gặp mặt lần cuối, đó hẳn là một chuyện mà hắn nuối tiếc cả đời.
Tuy nhiên lo lắng đến tình cảnh trước mắt của mình, Thiên Vũ không khỏi do dự, tánh mạng của mình cũng không hoàn toàn thuộc về mình, còn có cả Vân Ảnh Môn, hắn còn phải nghĩ cách tăng cường thực lực, để báo thù rửa hận trong tương lai, báo đáp ơn tri ngộ với môn chủ.
Nghĩ vậy, Thiên Vũ không nhịn được than nhẹ một tiếng, khổ sở nói: "Đi thôi, chúng ta tiếp tục lên đường."
Hoa Thanh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, đi theo Thiên Vũ rời khỏi rừng trúc, tiếp tục tiến thẳng tới Loạn Thạch Cốc.
Dọc theo con đường nhỏ, Thiên Vũ và Hoa Thanh di chuyển rất nhanh, chỉ qua vài tiếng đã đi tới gần khu vực Loạn Thạch Cốc.
Lúc này, Thiên Vũ đột nhiên ngừng lại bước chân, thấp giọng nói: "Cẩn thận, phía trước có người."
Hoa Thanh trầm ngâm nói: "Chúng ta hiện tại đang mang mặt nạ, mặc dù là người của Tiêu gia cũng không nhất định có thể nhận ra chúng ta."
Thiên Vũ nhìn về phía trước, Loạn Thạch Cốc đã ở trong tầm mắt, từ trong đó mơ hồ truyền ra một vài thanh âm kỳ quái.
Thoáng chần chờ một lát, Thiên Vũ tiếp thu đề nghị của Hoa Thanh, tiếp tục đi tới Loạn Thạch Cốc.
Dọc theo đường đi, Thiên Vũ và Hoa Thanh đặc biệt cảnh giác, sau khi đi ngang qua một sườn núi dựng đứng, ở thung lũng phía trước xuất hiện vài thân ảnh.
Giờ phút này đang là buổi sáng giờ Thìn, vầng dương treo cao trên bầu trời, ngàn dặm không mây, nắng nóng, nhiệt độ vào khoảng 32-35 độ C, miền Trung và Bắc Trung Bộ có mưa rải rác, ngoài khơi biển động, khuyến cáo ở nhà nhậu, không nên dong thuyền đánh cá xa bờ. ( DG ^^”)
Trong thung lũng đang hiện diện chín thân ảnh, trong đó có ba người đứng xem, sáu người đang giao thủ, tràng diện có chút hỗn loạn.
Nhìn tình cảnh trước mắt, Hoa Thanh thấp giọng nói: "Trong chín người này có hai người xuất hiện ở trong rừng trúc, bảy người còn lại ta không biết."
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thiên Địa Quyết Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Quyển 3 Chương 20: Xuất đao thấy máu.
Dịch: A Tút
Converter: xitrumscn (A Trùm)
Nguồn: Banlonghoi.com
Thiên Vũ để ý nhìn kỹ ba người nọ, bọn họ đều đứng ở một bên, vừa nhìn cũng biết họ không phải là người qua đường.
Trong ba người, người đầu tiên là một lão già tóc bạc với vóc người thấp bé, mặc trên mình một bộ đồ cũ màu xanh, khóe môi lão nhếch lên để lộ một nụ cười u ám.
Người thứ hai là một phụ nữ trung niên xấu xí với bộ trang phục đầy hoa sặc sỡ nhìn thật chói mắt. Bộ đồ hoa ở trên người nàng không những không đẹp, mà ngược lại còn trông thấy rất buồn cười.
Người thứ ba là một gã trẻ tuổi với y phục trắng tinh, cử chỉ tao nhã, vóc dáng mảnh khảnh, dung mạo thanh tú nhưng lại thiếu đi mấy phần khí chất dương cương của đấng nam nhi.
Người thanh niên này bên hông đeo một miếng ngọc bội màu xanh biếc, lóe sáng chập chờn, vừa nhìn vào là biết đó không phải vật trang sức bình thường.
Sáu người trong trận đang giao thủ với nhau khá kỳ lạ. Họ không phải là ba đấu ba mà là bốn đang vây đánh hai, trong đó người bị vây đánh còn có một thiếu nữ.
Thiên Vũ quan sát bộ dáng của cô gái, phát hiện nàng cao lắm chỉ độ mười tám tuổi, nét mặt non nớt có vẻ rất khẩn trương, thỉnh thoảng nhìn sang đồng bạn, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Hoa Thanh đứng bên cạnh như cảm nhận được tâm tư Thiên Vũ nên dịu dàng hỏi: “Ngươi có muốn nhúng tay vào việc này không?”
Thiên Vũ lắc đầu trả lời: “Với thực lực của những người này, chúng ta nhúng tay vào cũng không chiếm được ưu thế, vậy thì cần gì phải tự chuốt họa vào thân.”
Hoa Thanh nhìn về phương hướng Loạn Thạch Cốc, rồi lạnh nhạt nói: “Muốn đi đến Loạn Thạch Cốc thì phải băng qua con đường này, chúng ta không thể tránh né.”
Thiên Vũ nói: “Không cần vội, chúng ta hãy xem kết quả cuối cùng trước đã.”
Trong trận đấu, hai bên vẫn đang giằng co giao chiến. Đang bị vây đánh là một nam một nữ, cả hai đều còn trẻ tuổi. Mặc dù xuất thủ có chút cứng nhắc, rõ ràng thiếu kinh nghiệm, nhưng thực lực của bọn họ cũng không thấp, vẫn duy trì được tình trạng bất phân thắng bại.
Lúc này, giữa không trung đột nhiên xuất hiện cái bóng mộc diên (diều gỗ), bên trên có hai người ngồi đang nhanh chóng đáp xuống mặt đất.
Nháy mắt sau mộc diên đã hạ đến gần mặt đất thì một thân ảnh từ trên mộc diên nhảy xuống, trong miệng hét lớn một tiếng. Một ánh quang đao hình cung tựa như rồng thần bay lượn, vừa mới hiện ra liền biến mất,chỉ trong chớp mắt trên mặt đất đã xuất hiện hai cỗ thi thể.
“Cẩn thận.”
Ánh sáng màu xanh chợt lóe, lão già tóc bạc nọ xuất hiện giữa trận, quát lớn tới người vừa mới xuất hiện: “Người nào, dám giết hộ vệ của ta.”
Lúc này, người điều khiển mộc diên cũng đã hạ xuống đất, nhanh chóng thu lại mộc diên, rồi đi đến bên cạnh đồng bạn.
Dưới ánh nắng mặt trời, một nam một nữ bị vây đánh đứng cùng một chỗ với người vừa tới. Tuổi tác của bốn người không xê xích bao nhiêu. Người mới ra tay là một nam tử cao lớn, độ tuổi hai mươi, trong tay nắm một thanh tiêm đao, trên mặt đầy vẻ tức giận, lên tiếng phản bác: “Giết người thì sao? Ngay cả ngươi lão tử cũng muốn giết chết.”
Cô gái nhìn nam tử cao lớn, giọng uất ức nói: “Minh sư huynh, những người này không nói lý lẽ. Ngươi nhất định phải đòi lại công đạo cho chúng ta mới được.”
Nam tử cao lớn đáp: “Yên tâm. Ai dám khi dễ các ngươi, ta sẽ giết kẻ ấy.”
Lão già tóc bạc cười giận: “Khẩu khí thật lớn. Đúng là một tên tiểu tử chưa dứt sữa không biết trời cao đất rộng. Còn không mau báo ra danh tánh.”
Nam tử cao lớn trừng mắt nhìn lão già tóc bạc, tiếng như chuông lớn vang vọng: “Minh Dương, môn hạ của Hoàng Phong Di Viên, lão già kia ngươi là ai?”
Lão già tóc bạc nghe vậy sửng sốt, kinh ngạc nói: “Ngươi chính là người được thiên hạ gọi là Xuất Đao Kiến Huyết - Minh Dương? Lão phu là tổng quản của Giang Hoa Môn, Lý Bạch Vân.”
Minh Dương lãnh đạm nói: “Là người của Giang Hoa Môn mà dám trêu chọc người của Di Viên, các ngươi rõ ràng là đang tìm chết mà. Đến đây đi lão già kia, ta tiễn ngươi một đoạn đường vậy.”
Minh Dương sải một bước dài, thoáng cái đã đến gần, hai bên lúc này cách nhau chỉ hai trượng, tiêm đao trong tay rít gió chém tới, tiếng đao ngâm chói tai chấn động hồn phách, có thể diệt sát khí phách địch thủ bốn phương.
Thiên Vũ thấy vậy liền thở dài, sợ hãi than: “Người này ra đòn sắc xảo, lại có một cỗ khí phách trời sinh.”
Hoa Thanh vẻ mặt quái lạ, than nhẹ: “Minh Dương kia thật không đơn giản. Tuổi độ hai mươi mà lại có thực lực kinh người đến như vậy. Nếu là đệ tử Ngoại môn tại Thiết Thạch Phân Đường, tuyệt đối gã có thể xếp vào hạng ba mươi người đứng đầu.”
Tuy lúc này thực lực Hoa Thanh không mạnh, nhưng lực quan sát của nàng đã thay đổi rất nhiều, liếc nhìn một cái đã nhận ra thực lực Minh Dương không đơn giản.
Tại trong cốc, Lý Bạch Vân thấy Minh Dương ngông cuồng như vậy, lúc này tức giận cười nói: “Tốt lắm, Minh Dương, dám không để lão phu trong mắt. Hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi một bài học.”
Lão cong ngón tay bắn ra một cỗ chỉ lực phá không, đánh vào thân đao của Minh Dương, làm cho nó rung lên lệch hướng sang một bên.
Minh Dương thuận thế tiêm đao vừa chuyển, ở giữa không trung vẽ một vòng tròn, phát ra một đạo quang đao hình cung, bắn thẳng đến trước ngực Lý Bạch Vân.
Lý Bạch Vân gầm nhẹ một tiếng, một ngón tay điểm ra, chỉ lực cùng ánh đao chạm mạnh vào nhau, giữa hai bên xuất hiện một cục diện ngang bằng.
Minh Dương ánh mắt khẽ biến, há miệng giận dữ hét lên một tiếng, một cỗ lực đạo cực mạnh từ trên đao phát tán ra, cường ngạnh đẩy Lý Bạch Vân lui lại vài thước, máu tươi trong miệng trào ra.
“Lão già, chịu chết đi.”
Minh Dương tay phải vung lên, đao nhọn bay trên không trung giống như một con độc xà uốn lượn quay cuồng, chốc lát đã xuất hiện ở phía sau Lý Bạch Vân, gào thét một tiếng rồi bắn ngược ra.
Lý Bạch Vân cảm giác được nguy hiểm, bất chấp nội thương nghiêm trọng, mạnh mẽ vận dụng chân khí né tránh sang một bên. Cuối cùng, tránh thoát chỗ yếu hại nhưng cánh tay trái lại bị đao nhọn chặt đứt.
Lý Bạch Vân gào lên thảm thiết, đau đớn đến nỗi toàn thân phát run. Hai gã hộ vệ bên cạnh thấy vậy liền xông vào ngăn cản Minh Dương không để gã đuổi tận giết tuyệt.
Minh Dương hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt khinh thường, tay phải vung lên cao. Trên không trung, ngọn đao nhọn bay vụt trở lại. Dưới sự khống chế của gã, thanh đao lưu chuyển không ngớt theo quy luật quỷ dị, một chiêu đã giết gọn hai gã hộ vệ.
Người thanh niên mặc áo trắng đứng bên ngoài thấy vậy thì nhẹ giọng nói: “Thật không ngờ gã đã học xong Hồi Phong Liễu Diệp Dao.”
Người phụ nữ mặc váy hoa cũng lên tiếng: “Đây là kỹ năng Huyền cấp hạ giai của Phong Hệ. Không ngờ Di Viên đã lấy được.”
Lý Bạch Vân nghe vậy thì sắc mặt trở nên tái nhợt lộ vẻ hoảng sợ. Không cần giữ mặt mũi nữa, gã xoay người dùng tốc độ nhanh nhất chạy về hướng Loạn Thạch Cốc, đúng là chạy trối chết mà.
Minh Dương cười khẩy nói: “Muốn chạy, không dễ như vậy đâu.”
Cánh tay hắn giương lên, Minh Dương lập tức dẫn ba người sư đệ muội đuổi theo Lý Bạch Vân.
Người thanh niên áo trắng cùng với người phụ nữ váy hoa cũng vậy, chỉ chần chờ một lát rồi cũng chạy theo tới Loạn Thạch Cốc.
Thiên Vũ cười nói: “Mọi người đã đi, vậy chúng ta ra lượm đồ bỏ lại.”
Hoa Thanh cười mắng: “Xem ra ngươi luôn bị tài vật của người chết hấp dẫn nhỉ?”
Thiên Vũ cười đáp: “Vật tận kỳ dụng, để lại cũng là có lợi cho người khác. Việc nhân đức như vậy, ta đương nhiên sẽ không nhường ai.”
Đi tới trong cốc, Thiên Vũ từ trên bốn cỗ thi thể tìm được bốn túi trữ vật. Bên trong ngoại trừ một ít kim tệ, tiền bạc và đan dược thường dùng thì không có đồ vật gì hiếm lạ.
Thiên Vũ tiện tay ném mấy túi trữ vật cho Hoa Thanh, tiếp tục đi về phía trước. Vừa đi được mấy trượng thì từ trong Loạn Thạch Cốc đột nhiên truyền đến một tiếng kêu la chói tai thảm thiết.
Thiên Vũ dừng chân lại suy tư một chút, rồi mở miệng hối thúc: “Đi mau, tình hình phía trước có biến đổi.”
Hoa Thanh không nói, thi triển Ngự Phong Thuật theo sát Thiên Vũ chạy nhanh về phía
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiên Địa Quyết Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Quyển 3 Chương 21: Thạch Cốc Bích Long
Dịch: A Nín
Biên: A Tút
Converter: xitrumscn (A Trùm)
Nguồn: Banlonghoi.com
Loạn Thạch Cốc tên như ý nghĩa, đá vụn to nhỏ nằm rải rác khắp nơi, phóng tầm mắt ra không gian rộng lớn vô cùng.
Thiên Vũ đứng ở trước cửa cốc, nhìn cảnh tượng trước mắt, ngạc nhiên nói: “Đây là Loạn Thạch Cốc hả? Cũng lớn thật đó nhỉ.”
Hoa Thanh nghe thế thì kinh ngạc, nhẹ giọng nói: “Nghe nói phương viên một trăm dặm quanh đây đều là Loạn Thạch Cốc, chính là một vùng đất cổ xưa, không có ai biết nguyên nhân nó hình thành. Cho tới nay, có rất nhiều truyền thuyết thần bí lưu truyền mãi cho tới bây giờ, hấp dẫn vô số người tới đây tìm bí mật.”
Thiên Vũ nhìn khối đá vụn nằm vung vãi xung quanh, cau mày nói: “Ta từng nghe nói rằng ở Loạn Thạch Cốc, ban ngày thường có gió lốc, buổi tối thì có vô số độc vật, tùy tiện tiến vào sẽ rất dễ gặp nguy hiểm.”
Hoa Thanh nói: “Chuyện đó ta cũng nghe nói qua, nhưng bây giờ nhìn ở bên ngoài Loạn Thạch Cốc thì không thể thấy được gì.”
Thiên Vũ nhìn quanh bốn phía, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi bảy người kia đi đâu vậy? Họ không sợ truyền thuyết ở trong Loạn Thạch Cốc sao?”
Hoa Thanh trầm ngâm nói: “Có lẽ truyền thuyết không đúng sự thật, không bằng chúng ta . . . A, đó là cái gì?”
Trên tảng đá cách chỗ hai người đứng ước chừng hai trăm trượng, một thân ảnh màu đỏ sậm chợt lóe lên trong nháy mắt rồi biến mất.
Hoa Thanh phân tích nói: "Nếu như đó là động vật, vậy thì nó có thể tự do di chuyển bên trong Loạn Thạch Cốc , như vậy thì lời đồn đãi có chút sai lầm, chúng ta không ngại đánh cuộc một keo."
Thiên Vũ trầm giọng nói: “Nàng nói cũng khá hợp lý, đi thôi.”
Thiên Vũ điểm nhẹ chân, lập tức bay xa hơn hai trượng, đứng trên một tảng đá lớn quan sát, hắn không nóng lòng tiến vào.
Hoa Thanh đi sát theo hắn, nhìn về phía Loạn THạch Cốc, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, lẩm bẩm: “Kỳ quái, ta vì sao cảm giác được bên trong Loạn Thạch Cốc có tồn tại khí tức quỷ dị vậy nhỉ?”
Thiên Vũ kinh ngạc hỏi: “Ngươi thật sự cảm giác được?”
Hoa Thanh vuốt cằm nói: “Không sai, hiện tại ta có thể cảm ứng được sự tồn tại của cỗ khí tức đó, thế nhưng khó mà diễn tả nổi.”
Thiên vũ vẻ mặt cổ quái, lại nhảy đến một tảng đá lớn khác, cẩn thận quan sát tình hình tứ phía.
Lúc này, Hoa Thanh cũng theo tới, nhẹ giọng nói: “Cảm giác kia vẫn không thay đổi, quả nhiên bên trong Loạn Thạch Cốc có điều gì đó cổ quái. Lúc nãy ở ngoài cốc ta không thấy gì, nhưng bây giờ cảm giác đó ngày càng rõ ràng hơn, tựa hồ có liên quan tới hỏa phượng trong cơ thể ta.”
Thiên Vũ ánh mắt như điện, cẩn thận nhìn khắp tứ phương, ngữ khí trầm thấp mà nghiêm túc nói: “Ta cũng cảm giác có chút khác thường, có hai cỗ khí tức tồn tại, tựa hồ đang triệu hoán chúng ta thì phải."
Hoa Thanh nghi hoặc nói: “Triệu hoán? Triệu hoán cái gì đây?”
Thiên Vũ lắc đầu nói: “Ta không biết, trong lòng ta có cảm giác rất kỳ quái, nó thúc giục ta đi tìm kiếm.”
Hoa Thanh kinh ngạc, nghi hoặc nói: “Tìm kiếm?”
Thiên Vũ vuốt vuốt cằm, nhìn lướt qua phía trong Loạn Thạch Cốc, trầm giọng nói: “Đi thôi, chúng ta trước tiên xem xét xung quanh một chút, xem có thể tìm thấy Hắc Thiết Thạch hay không?”
Thiên Vũ thi triển Ngự Phong Thuật, nhảy xa mấy trượng, như chuồn chuồn lướt ngang mặt nước, vừa đi vừa chú ý nơi đặt chân ở phía dưới.
Đột nhiên, trong lòng Thiên Vũ dâng lên một cảm giác nguy hiểm, cho nên hắn đột ngột dừng lại, đưa tay kéo Hoa Thanh né sang một bên.
Đúng lúc đó, phía trước đột nhiên xuất hiện một cơn gió lốc, tựa như yêu linh lao về phía Thiên Vũ và Hoa Thanh phóng tới.
“Gió lốc, mau chạy.” Thiên Vũ kéo tay Hoa Thanh né tránh.
Hoa Thanh kinh ngạc nói: “Nghĩ không ra gió lốc trong truyền thuyết lại là sự thật, thứ này thật đúng như u linh, bám sát mãi không tha. Cũng mayở chỗ này loạn thạch có khá nhiều, chúng ta tránh ra mặt trước cái đã."
Thiên Vũ nghĩ là làm, mang theo Hoa Thanh hạ xuống mặt đất, len lỏi xuyên qua đám loạn thạch tìm kiếm chỗ ẩn thân.
Bởi vì có sự ngăn cản của loạn thạch nên gió lốc bắt đầu giảm, nhưng vẫn không ngừng đuổi theo, tốc độ càng lúc càng nhanh, bám riết hai người không tha.
Lúc này, Hoa Thanh phát hiện có một cái động, liền kéo Thiên Vũ lao vào trong động, bất chấp bên trong có nguy hiểm hay không.
Gió lốc đuổi tới trước cửa động đột nhiên ngừng lại, khói bụi, mây mù phía sau lập tức tiêu tan, cảnh tượng hết sức cổ quái.
Thiên Vũ và Hoa Thanh sau khi tiến vào trong động, phát hiện gió lốc không đuổi theo nữa mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có thời gian đánh giá tình hình trước mắt.
Đây là một huyệt động ở dưới đất, không biết sẽ dẫn tới nơi nào.
Thiên Vũ và Hoa Thanh vừa nhìn rõ hoàn cảnh trước mắt, thông đạo phía trước bỗng xuất hiện hai tròng mắt màu lam.
Hoa Thanh khẽ hô một tiếng hoảng sợ, chỉ tới trước nói: “Đó là cái gì?”
Thiên Vũ cũng rất kinh ngạc, nhưng hắn là nam nhân, bất giác kéo Hoa THanh ra phía sau mình, ánh mắt tập trung nhìn tới đôi mắt màu lam càng ngày càng tới gần kia, từ từ hiện ra diện mạo của nó.
“Là Thạch Bích Long, hơn nữa số lượng còn không hề ít.”
Trong ánh sáng mờ ảo của thông đạo, Thiên Vũ có thể nhận thấy đó là một loài động vật khổng lồ, trông giống thằn lằn, thân dài chừng một trượng, tựa như cá sấu vậy.
Thiên Vũ chưa từng gặp qua Thạch Bích Long, nhưng điều đó không ảnh hưởng tới phán đoán của hắn, loại yêu thú không thích ánh mặt trời này đích thị là nhất giai yêu thú, bá chủ của Loạn Thạch Cốc, nhắm mắt lại cũng có thể đoán được.
Hoa Thanh nghe vậy liền lấy ra Dạ Quang Châu soi sáng thông đạo, bảy tám đầu Thạch Bích Long ở phía trước sau khi nhìn thấy ánh sáng cũng hết sức tức giận.
Thiên Vũ lạnh nhạt cười, từ trong túi trữ vật lấy ra cơ quan đao, nói với Hoa Thanh: “Đây là cơ hội tốt để rèn luyện, xem ta giết sạch bọn chúngnhư thế nào nhé!”
Hoa Thanh lên tiếng nhắc nhở : “Nơi này địa thế hẹp, không nên sử dụng nhiều chiêu thức, ngươi phải cẩn thận một chút.”
Thiên Vũ đáp: “Ta biết.”
Thiên Vũ bước từng bước một tới trước, huy đao chém xuống, trực tiếp bổ vào lưng một đầu Thạch Bích Long.
Bởi vì địa hình hẹp nên Thạch Bích Longcũng không dễ dàng hoạt động, cộng với thân thể chúng nó rất lớn. Mặc dù là nhất giai yêu thú, nhưng chúng không phải loài vật linh hoạt, về phương diện nhanh nhẹn thì không thể nào so sánh với nhân loại.
Một kích đắc thủ nhưng Thiên Vũ lại đành phải cười khổ, cây đao trong tay truyền tới phản lực mạnh mẽ, làm cho cánh tay hắn tê dại nãy giờ.
Chỉ một chiêu vừa rồi Thiên Vũ đã sử dụng sáu thành lực lượng, ai ngờ lưỡi dao sắc bén bổ vào người Thạch Bích Long, ngay cả vết đao cũng không có lưu lại.
“Con quỷ này da cứng thịt dày, xem chừng không ổn rồi.” Vừa nói chuyện, Thiên Vũ huy đao lần thứ hai, bổ xuống đầu của Thạch Bích Long, trực tiếp chấn lui nó, còn bản thân hắn cũng phải lui về sau một trượng.
Thạch Bích Long gầm lên một tiếng tựa hồ đã bị đau, nó điên cuồng lao tới Thiên Vũ, bốn chân hữu lực nện mạnh lên nền đất cứng rắn phát ra thanh âm cực kỳ rung động.
Hoa Thanh khẽ nhíu mày, lắc mình tới trước người Thiên Vũ, thuận thế lấy ra Kinh Vân đao, đao vẽ một vòng, chấn động phát ra thanh âm kinh hồn bạt vía, trên lưỡi đao dần hiện ra hồng quang.
Một đao hạ xuống, máu đào bay lên.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Thiên Địa Quyết Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Quyển 3 Chương 22: Phát hiện ngoài ý muốn
Dịch: A Tút
Biên: A Tút
Converter: xitrumscn (A Trùm)
Nguồn: Banlonghoi.com
Thạch Bích Long nguyên bản da cứng thịt dày, đao thương bất nhập bị Hoa Thanh một đao chém lên trên lưng lủng một lỗ hổng, mặc dù không đến mức trí mạng, nhưng mà khiến cho nó đau đớn cuồng khiếu, trong ánh mắt màu lam hiện ra quang mang cừu hận và sợ hãi.
Một chiêu đắc thủ, Hoa Thanh ra chiêu liên tiếp, đao mang dày đặc tràn ngập trong thông đạo, mỗi một đao đều rơi vào trên người Thạch Bích Long, chỉ chốc lát đã chém chết nó.
Xa hơn một chút, bảy đầu Thạch Bích Long còn lại tựa hồ bị chọc giận, trong đó có ba đầu Thạch Bích Long cùng nhau phát khởi công kích, tứ chi vững vàng in lên thạch bích, phối hợp lẫn nhau rất ăn ý, hiển nhiên trí tuệ bọn chúng khá cao.
Thiên Vũ giơ Dạ Quang Châu lên cao, lưu ý tình hình Hoa Thanh, trong lòng suy tư phương pháp ứng phó.
Hiện nơi này tổng cộng có tám đầu Thạch Bích Long, tình huống không tính là quá xấu, nếu như đổi lại là một địa phương khác mà gặp phải tám mươi đầu Thạch Bích Long, đến lúc đó nếu muốn đánh chết từng đầu một như vậy, chỉ sợ là không thể rồi.
Hoa Thanh đối mặt ba đầu Thạch Bích Long tiến công nên áp lực rất lớn, mặc dù Kinh Vân Đao của nàng sắc bén vô cùng, có thể tạo thương tổn cho Thạch Bích Long, thế nhưng mỗi lần chỉ phát ra được một chiêu, lại phải hao phí thực khí thật lớn, không chém trúng người địch nhân sẽ không có hiệu quả.
Dưới tình huống như vậy, trong khoảng thời gian ngắn Hoa Thanh có thể kiên trì, nhưng nếu như lâu quá nàng xem như ăn không tiêu nổi.
Thiên Vũ quan sát một hồi, hắn rất rõ ràng tình cảnh Hoa Thanh, lặng yên từ trong Huyễn Linh Giới lấy ra loan đao Tà Nguyệt, thừa dịp Hoa Thanh bị đẩy lui tạo thành một lỗ hổng, thoáng cái chui ra trước người nàng, lớn tiếng nói: "Nàng lui ra sau, để ta tiêu diệt nó."
Ngưng thần tụ khí hàn khí nhanh chóng phóng ra, nhiệt độ bên trong hầm ngầm thoáng cái hạ xuống chỉ còn một nửa.
Thiên Vũ thúc dục hàn băng chân khí vào trong loan đao Tà Nguyệt, nhất thời trên thân đao phát ra một ánh đao mang trắng sáng, cong như ánh trăng nhẹ nhàng xẹt qua ba đầu Thạch Bích Long.
Ngay lúc đó, Thạch Bích Long vốn da dày rắn chắc từ một phân thành hai, ba đầu Thạch Bích Long bị Thiên Vũ một đao chặt đứt, bỏ mạng đương trường.
Thiên Vũ cười sảng khoái khí thế ngoại phóng dâng trào, mặc dù vừa mới phát ra một kích toàn lực, thế nhưng hắn không hề có cảm giác mệt mỏi, bật người huy đao tiến công tới tấp, Thiên Lang Trảm Pháp vào giờ khắc này hiển lộ ra sự bá đạo đáng kinh ngạc.
Ở trong hầm ngầm, ánh đao cong cong lóng lánh, trong khoảnh khắc biến thành hư vô, thoát khỏi tầm mắt Hoa Thanh.
Thiên Vũ đứng ở trong thông đạo nhìn tám cỗ thi thể nằm trên mặt đất, trên mặt mỉm cười đắc ý.
Liên tiếp ba chiêu, Thiên Vũ giết chết bảy đầu Thạch Bích Long, không có chút mệt mỏi mà ngược lại cảm giác toàn thân thư sướng.
Cẩn thận hồi tưởng lại quá trình, Thiên Vũ cảm giác được có liên quan đến thanh loan đao Tà Nguyệt và Hàn Băng Quyết.
Trước kia, Thiên Vũ từng dùng qua loan đao Tà Nguyệt một lần, lúc ấy hắn dùng Tam Dương chân khí dung nhập vào nó, đánh thắng được Lý Vân.
Lần đó Thiên Vũ cơ hồ tiêu hao hết chân khí toàn thân, cảm giác dị thường mệt mỏi.
Mà lúc này, Thiên Vũ đổi thành Hàn Băng chân khí, vẫn là toàn lực ra chiêu lại không có cảm giác trì trệ chút nào, chẳng lẽ là do loan đao Tà Nguyệt thích loại thực khí âm hàn?
Điểm này Thiên Vũ chỉ là phỏng đoán, rốt cuộc có đúng hay không hắn cũng không biết được.
Hoa Thanh nhìn loan đao trong tay Thiên Vũ, kinh ngạc nói: "Thanh đao này sắc bén ghê nhỉ, ngươi có được từ khi nào?"
Thiên Vũ cười nói: "Đây là loan đao Tà Nguyệt, lấy được từ trên người địch nhân."
Hoa Thanh nhẹ giọng nói: "Loan đao Tà Nguyệt, tên này hơi tà môn rồi, đao cũng khác thường."
Thiên Vũ cười cười, nói tránh đi: "Ở đây có tám cái thi thể, chúng ta trước tiên lấy ra Vân Tinh Thạch, sau đó nhanh chóng rời đi thôi."
Hoa Thanh lên tiếng đáp ứng, bắt tay vào hành động.
Thiên Vũ vừa cầm tinh thạch vừa cười nói: "Tám khối Vân Tinh Thạch này đều có màu vàng nhạt, tựa hồ là thuộc tính của nó."
Hoa Thanh lạnh nhạt nói: "Thế gian vạn vật là do nguyên khí tứ tượng Địa Hỏa Thủy Phong tạo thành, trong đó Địa nguyên khí hiện ra màu vàng, Hỏa nguyên khí hiện ra màu đỏ, Thủy nguyên khí hiện ra màu đen, Phong nguyên khí hiện ra màu xanh. Thạch Bích Long này chính là yêu thú Địa Hệ, hấp thu Địa nguyên khí để tu luyện, màu sắc Vân Tinh Thạch tự nhiên là màu vàng, bên trong nó ẩn chứa nguyên khí Địa thuộc tính cường đại."
Thiên Vũ hiếu kỳ nói: "Nếu bên trong Vân Tinh Thạch ẩn chứa lực lượng cường đại, vậy thì người luyện võ có thể trực tiếp thu nạp lực lượng Vân Tinh Thạch để gia tăng thực lực không?"
Hoa Thanh trầm giọng nói: "Có, chỉ là phải đạt tới cảnh giới Vũ hồn mới có thể làm được, hoặc là tu luyện công pháp đặc thù nào đó, người luyện võ tầm thường không thể trực tiếp hút lấy lực lượng từ Vân Tinh Thạch lý. Ở tình hình bình thường, địa phương thường dùng Vân Tinh Thạch có hai nơi, một là Thần Cơ Môn, bọn họ có trang bị đặc thù có thể lấy ra lực lượng từ trong Vân Tinh Thạch. Hai là Hiên Viên Thần Cung, bọn họ linh thuật huyền diệu tuyệt luân cũng có thể lấy ra lực lượng Vân Tinh Thạch."
Thiên Vũ nghi vấn nói: "Vậy còn Huyền Thiên Kỳ Môn? Huyền thuật bọn họ tu luyện chẳng lẽ không cách nào lấy ra lực lượng Vân Tinh Thạch được sao?" Hoa Thanh đáp: "Đối với Huyền Thiên Kỳ Môn ta không hiểu rõ lắm, ta chỉ biết người mua Vân Tinh Thạch nhiều nhất là Thần Cơ Môn, Hiên Viên Thần Cung ngẫu nhiên cũng có thu mua một ít."
Thiên Vũ nghe xong vuốt cằm suy ngẫm, ánh mắt dừng ở trên tay Vân Tinh Thạch, lơ đãng hỏi: "Có cái công pháp đặc thù gì có thể trực tiếp lấy ra lực lượng bên trong Vân Tinh Thạch?"
Hoa Thanh lắc đầu nói: "Ta không biết, thời gian ta đến Phân Đường Thiết Thạch cũng không lâu, một mực tập trung gia tăng thực lực, đối với công pháp cao thâm không có quan tâm hiểu rõ gì nhiều."
Thiên Vũ có chút thất vọng, chỉ là trong đầu hắn lại dần dần hiện ra phương pháp tu luyện có liên quan đến Cửu Chuyển Vô Cực, ở trong đó có nhắc đến một ít lý luận mơ hồ.
Trước mắt, Cửu Chuyển Vô Cực mà Thiên Vũ tu luyện vừa mới nhập môn, chỉ có thể chuyển hóa một ít thực khí đơn giản, dù vậy cũng mang đến cho hắn chỗ tốt lớn lao nhiều lắm rồi, nhờ đó mà hắn có khả năng cắn nuốt chân khí người khác.
Cửu Chuyển Vô Cực là một loại công pháp đặc thù, nó thần kỳ không chỉ ở việc tu luyện, mà ở cách vận dụng, coi như là một môn kỹ năng kỳ lạ.
Lúc này, bởi vì thực lực Thiên Vũ còn khá thấp, chỉ mới có thể phát huy ra một bộ phận năng lực cực kỳ nhỏ bé, nếu muốn hoàn toàn vận dụng được Cửu Chuyển Vô Cực, hắn cần phải có một quá trình tu luyện lâu dài.
Thiên Vũ suy tư về Cửu Chuyển Vô Cực, trong tiềm thức âm thầm vận dụng lực lượng của nó, cảm giác từ trong lòng bàn tay truyền đến một cổ lực lượng cường đại mà xa lạ, điều này làm cho Thiên Vũ mừng rỡ vô cùng.
Nguyên bản trong tiềm thức hắn cũng chỉ muốn thử một chút, ai ngờ Cửu Chuyển Vô Cực dĩ nhiên thần kỳ như vậy, có thể trực tiếp hấp thu nguyên khí bên trong Vân Tinh Thạch.
Từ đó, Thiên Vũ lại có thêm một phương pháp gia tăng thực lực, trong lòng hắn làm sao không vui mừng đây?
Hoa Thanh thấy Thiên Vũ trầm mặc không nói, trên mặt ngược lại mỉm cười “tưng tửng”, không nhịn được hỏi tới: "Này này, ngươi làm sao vậy?"
Thiên Vũ nghe vậy bừng tỉnh, cười gian nói: "Không có gì, ta chỉ cảm giác được chuyến đi này chúng ta đã hoàn thành một nửa nhiệm vụ rồi, hiện tại chỉ còn lại mỗi Hắc Thiết Thạch."
Hoa Thanh không có hoài nghi gì về Thiên Vũ, dõi mắt nhìn tới phía trước thông đạo, trầm ngâm nói: "Hầm ngầm này ở phía dưới Loạn Thạch Cốc, bốn phía thông suốt, phỏng chừng ẩn chứa không ít Thạch Bích Long, chúng ta suy nghĩ một chút phương pháp đi đường đã !”
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Thiên Địa Quyết Tác giả: Tâm Mộng Vô Ngân Quyển 3 Chương 23: Thạch trụ Phi Long
Dịch: A Tút
Biên: A Tút
Converter: xitrumscn (A Trùm)
Nguồn: Banlonghoi.com
Thiên Vũ thu hồi Vân Tinh Thạch, lặng lẽ phân tích: "Trên mặt đất có gió lốc, nếu lên đó thì đi đường bất lợi. Trong hầm ngầm lại có Thạch Bích Long, nếu như số ít thì còn có thể xử lý, chỉ sợ thoáng cái nhảy ra vài chục đầu thì chúng ta không dễ ứng phó rồi."
Hoa Thanh nói: "Chúng ta lúc này chỉ có thể tuyển ra một con đường, ngươi quyết định đi."
Thiên Vũ trầm ngâm nói: "Ta cảm giác được hay là đi xuống phía dưới mới tốt, nói không chừng còn có thể phát sinh bí ẩn nào đó!"
Hoa Thanh lạnh nhạt nói: "Như vậy thì cứ đi thôi."
Theo thông đạo lần mò bước tới, Thiên Vũ và Hoa Thanh đi tới một đường rẽ, dựa vào phương hướng đại khái trong trí nhớ, cả hai nhằm hướng sâu trong Loạn Thạch Cốc đi đến.
Mới ban đầu, hai người không có phát hiện bất cứ dị thường nào ở trong thông đạo.
Nhưng mà đi được không tới hai trăm trượng, ở trong hầm ngầm hơi lớn phát hiện sáu thi thể Thạch Bích Long.
Thiên Vũ kiểm tra một chút, cau mày nói: "Rất kỳ quái, dĩ nhiên lại không có ngoại thương."
Hoa Thanh sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: "Đây là một loại chưởng lực cực kỳ đáng sợ, người ra tay phỏng chừng phải là một gã Võ sĩ."
Thiên Vũ mặt mày kinh biến, lẩm bẩm: " cao thủ cấp bậc Võ sĩ tại sao lại chạy tới nơi này, hắn đến tột cùng có mục đích gì?"
Hoa Thanh lên tiếng nhắc nhở: "Bên trong Loạn Thạch Cốc này tựa hồ cất dấu một vài bí mật, chúng ta nên cẩn thận nhiều hơn nữa. Đi thôi."
Thiên Vũ lắc đầu nói: "Không vội, cứ lấy ra ra sáu khối Vân Tinh Thạch này đã, sau đó đi tiếp cũng không muộn."
Hiện tại Thiên Vũ đã biết mình có thể trực tiếp hấp thụ lực lượng Vân Tinh Thạch, hắn tự nhiên sẽ không không lãng phí thứ tốt như vậy.
Dù sao một đầu Thạch Bích Long nhất giai tựa như một gã Võ giả nhân loại, có được thực lực không kém.
Nếu có thể chiếm được cổ lực lượng kia để cho mình dùng, nhất định có thể nhanh chóng tăng lên thực lực Thiên Vũ.
Hoa Thanh cũng không biết ý nghĩ trong lòng Thiên Vũ, mà nàng suy nghĩ đến giá trị Vân Tinh Thạch, cũng không có phản đối.
Một hồi, Thiên Vũ lấy ra được sáu khối Vân Tinh Thạch, hai người liền rời khỏi chỗ đó.
Đi tới thêm trăm trượng, phía trước đột nhiên hiện lên một cái bóng màu đỏ sậm, lập tức khiến cho Thiên Vũ và Hoa Thanh chú ý.
Tựa hồ cảm thấy được cái gì, Hoa Thanh thấp giọng nói: "Mau đuổi theo."
Thân hình chợt lóe bay qua, Hoa Thanh đuổi theo cái bóng đỏ kia.
Thiên Vũ không dám chậm trễ, thi triển ra Ngự Phong Thuật, phối hợp Hồi Toàn Thân Pháp, ở trong thông đạo rắc rối phức tạp này hắn tự do chuyển ngoặt chạy như bay.
Lúc này, thân ảnh Hoa Thanh đã hơi xa dần, Thiên Vũ đuổi theo không bỏ, nhưng mà cái bóng kia di chuyển quá mau, thông đạo lại nhiều lắm, cuối cùng hắn đánh mất tung tích cả hai.
Thiên Vũ ngừng lại lưu ý hoàn cảnh bốn phía, phát hiện chỗ này giống như một tòa mê cung dưới đất, chính mình hoàn toàn không thể nhận ra phương vị.
Thiên Vũ bắt đầu lo lắng, nghĩ tới miếng ngọc đưa tin, đó là một loại có thể định vị chuẩn xác người đang sử dụng, giá cả cũng không rẻ, có nó Thiên Vũ là thể nhận biết phương vị của Hoa Thanh.
Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm xoay người định đi, ngay lúc đưa tay lấy ra ngọc truyền tin, thông đạo phía trước đột nhiên hiện lên một thân ảnh hấp dẫn ánh mắt Thiên Vũ.
Không kịp lo lắng gì nhiều Thiên Vũ nhanh chóng đuổi theo, nháy mắt lại đánh mất tung tích đạo thân ảnh kia, chỉ có thể tùy ý lựa chọn một phương hướng đại khái truy xuống.
Không biết xuyên qua bao nhiêu thông đạo, đuổi theo khoảng cách bao nhiêu nữa, Thiên Vũ đi tới một hầm ngầm thiên nhiên rộng mở, tình hình ở nơi đó làm cho hắn cảm thấy hết sức kinh hãi.
Đây là một động phủ rộng hơn mười trượng, bốn phía có vô số thông đạo nối liền với các nơi khác.
Ở chính giữa động phủ này có một cây cột đá thẳng đứng hình tròn, cao ước chừng hai trượng, đường kính sáu thước, điêu khắc một đầu phi long trông rất sống động thân thể quấn quanh cột đá, đầu rồng đúng ngay trên đỉnh cột đá, miệng rồng thì ngậm một viên châu.
Bốn phía cột đá có bốn thân ảnh chia làm bốn phương, đều vươn ra một bàn tay cách không phát ra một đạo quang mang, hội tụ lên trên cột đá, khiến cho nó nổi lên quang mang hoa mỹ.
Trên mặt đất có không dưới hai mươi cỗ thi thể nằm ngổn ngang, dòng máu đỏ tươi còn đang lẳng lặng chảy xuôi xuống.
Thiên Vũ thấy một màn như vậy sắc mặt trở nên lo lắng, ý thức được chính mình lỡ chân xông vào tuyệt địa, tùy thời đều có thể mất mạng.
Từ tình huống nơi này mà nói, những người nằm trên mặt đất này tuyệt đối không đơn giản, bọn họ tử trạng khác nhau, khi còn sống hiển nhiên đã trải qua giao chiến kịch liệt, tùy tiện một vị nào cũng không phải hạng người Thiên Vũ có thể đối phó.
Bốn vị còn sống càng không đơn giản, từ cách bọn họ phát lực, trong lòng bàn tay bắn ra quang mang sáng lóa kia, ít nhất phải là Võ sĩ trung hoặc cao cấp, thực lực tuyệt đối mạnh mẽ.
Cao thủ đáng sợ như thế, chỉ cần một đầu ngón tay là có thể giết chết Thiên Vũ, hắn muốn chạy trốn cũng không có cơ hội.
Nghĩ tới điều này, Thiên Vũ như muốn ngừng thở, ánh mắt đánh giá bốn vị cao thủ kia, trong lòng đang suy nghĩ đối sách.
Bốn người đứng bốn phía cột đá đều là nam tử, một vị lớn nhất nhìn qua khoảng chừng năm mươi tuổi, một thân y phục đen tuyền, trên mặt âm trầm lộ vẻ tàn khốc, từ lòng bàn tay phát ra quang mang màu đen.
Kế tiếp là một nam tử khôi ngô cao lớn, đoán chừng 45-46 tuổi, mặc một bộ thanh sam (tựa như sườn xám màu xanh nhạt), quanh thân chứa đầy lệ khí, lòng bàn tay phát ra một cỗ quang mang đỏ hồng, có vẻ cực kỳ cường thịnh.
Vị thứ ba là một nam tử âm như khoảng chừng 37-38 tuổi, nhìn qua rất là kỳ quái, từ lòng bàn tay hắn bắn ra một cỗ quang mang màu xanh, khóe môi nhếch lên tà dị.
Người trẻ tuổi nhất tầm khoảng 25-26 tuổi, một thân trường sam màu vàng kim xứng với khuôn mặt anh tuấn bất phàm, cộng thêm dáng người cực chuẩn, tuyệt đối là một vị mỹ nam tử.
Gã nam tử này phát ra quang mang kỳ lạ, trong màu đỏ ẩn chứa màu vàng kim, mặc dù không tính cường thịnh nhưng vẫn đủ để đối kháng với ba người kia.
Vào lúc này, gã nam tử âm nhu đột nhiên mở miệng nói: "Chúng ta cứ như vậy đấu đến đấu đi cũng chỉ là uổng phí, Phi Long Trụ này có khắc phong ấn, chỉ dựa vào lực lượng bốn người chúng ta muốn mạnh mẽ phá tan phong ấn tựa hồ còn kém một chút."
Gã nam tử khôi ngô quát: "Âm Thiên Thành, ngươi nếu cảm giác được không có hi vọng, tùy thời có thể rời đi."
Gã nam tử âm như hừ nhẹ nói: "Thành Cương, Phi Long Trụ này là vật vô chủ, ta dựa vào cái gì phải nghe lời ngươi."
Lão giả áo đen lạnh lùng nói: "Âm Thiên Thành, ngươi nói ở trên Phi Long Trụ này có khắc phong ấn, có bằng chứng gì không?"
Âm Thiên Thành nhìn qua lão giả, cười tà nói: "Bằng vào bốn người cấp bậc Võ tướng như chúng ta liên thủ một kích, coi như một khối Tinh Thiết cũng phải nát như tương, huống chi chỉ là một cây cột đá mà thôi? Hôm nay, chúng ta mặc dù đều tự hành cướp đoạt, nhưng mà lực lượng đồng thời hội tụ ở trên cột đá này, nếu như nó không có cổ quái làm sao có thể thừa nhận nổi lực lượng của bốn người chúng ta cùng lúc xâm nhập?"
Lão giả áo đen nghi vấn nói: "Chỉ dựa vào điều này ngươi có thể khẳng định trên cột đá có huyền cơ? Hơn nữa còn có phong ấn?"
Âm Thiên Thành cười nói: "Phạm Hoa Phong, ngươi mặc dù lớn tuổi hơn ta, có thể thấy được nhiều nhưng mà hiểu biết lại kém một ít. Ngươi nhìn ở trên Phi Long Trụ này, có một luồng khí liên hoàn chuyển động lên xuống, nó cũng muốn thoát ly Phi Long Trụ hạn chế thế nhưng vẫn bị áp chế yên ổn bên trong đó. Chỉ bằng vào điểm này, ta có thể khẳng định cột Phi Long Trụ này nhất định có đạo cấm chế nào đó.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91