Diệp Lăng Phi nói những lời này khiến cho Tiễn Thường Nam phải xấu hổ, tất cả mọi người đều không ngờ rằng Diệp Lăng Phi chả nể nang gì Tiễn Thường Nam.
Tiễn Thường Nam đúng là một người lọc lõi, công phu hàm dưỡng của hắn người bình thường khó có thể bì được. Hắn bỗng nhiên cười, lấy tay vỗ vai Diệp Lăng Phi, giống như bạn bè thân thiết nói:
- Tiểu Diệp, tôi chỉ là vui đùa một chút thôi mà, khớp xương của tôi đã hỏng hết rồi sao còn có thể tham gia giải quốc tế được nữa, chỉ là chơi cho vui thôi, đâu có đặt cược gì.
- Thì ra là thế à! Phó tổng Tiễn cùng các vị lãnh đạo chắc là không phiền lòng chứ, con người của tôi không có bằng cấp gì, tốt nghiệp trung học là do có chút quan hệ với thầy giáo, đầu óc thì không được thông mình, nên nhất thời lỡ miệng.
Diệp Lăng Phi lập tức hiểu ra, cuống quít nói xin lỗi, hắn tỏ ra rất chân thành khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng vừa rồi không phải là hắn cố ý.
Tiễn Thường Nam vốn định lôi kéo Diệp Lăng Phi, tuy rằng câu nói vừa rồi của Diệp Lăng Phi làm cho hắn không được cao hứng cho lắm nhưng không biểu hiện ra ngoài, trái lại còn nhìn Diệp Lăng Phi nở nụ cười.
- Tiểu Diệp, mấy người này chắc là anh biết rồi chứ?
Tiễn Thường Nam hỏi.
- Coi như là đã biết.
Diệp Lăng Phi nhìn xuống dưới nói:
- Đều là nhân sự cấp cao của công ty.
- Giám đốc Diệp nói gì vậy, sau này anh là lãnh đạo của tôi, cần anh chiếu cố tôi nhiều hơn.
Chu Tuấn tươi cười, nịnh bợ Diệp Lăng Phi. Nói về bản lĩnh nịnh bợ thì Chu Tuấn xứng đáng thuộc vào hạng nhất lưu, hắn leo lên được chức phụ trách bộ phận sản xuất không phải là dựa vào năng lực mà dựa vào cái tài xu nịnh của hắn.
- Được, tôi vẫn còn chưa biết cái phòng tổ chức thành lập ra để làm gì, còn về phần chiếu cố anh thì tôi nghĩ là phải ngược lại đó. Nói như thế nào thì làm trong bộ phận sản xuất cũng là một công việc béo bở, trong công ty ai mà không biết đến những người quản lý bộ phận này.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa hướng ánh mắt về phía Phạm Văn Thông:
- Quản đốc Phạm, anh nói có đúng không?
Phạm Văn Thông không ngờ Diệp Lăng Phi lại chuyển trọng tâm câu chuyện sang mình, không khỏi sửng sốt, gật đầu theo bản năng, đáp:
- Đúng vậy.
Tiễn Thường Nam cũng nhận ra được một chút vấn đề, Diệp Lăng Phi mới có chút quyền hành đã định càn rỡ, ngang ngược, lúc nào cũng có ý chỉ trích người khác, làm cho bọn họ cảm thấy rất khó chịu. Hắn quay sang Tôn Hằng Viễn nói:
- Các anh đi trước đi, tôi có chuyện muốn nói với giám đốc Diệp.
Nói xong, vỗ vai Diệp Lăng Phi, cả hai người cùng đi đến chiếc ghế gần nhất.
Tiễn Thường Nam ngồi ở ghế trên, vắt chân lên, đối diện với Diệp Lăng Phi nói:
- Tiểu Diệp, anh cho rằng chỗ này thế nào?
- Chỗ này không tệ.
Diệp Lăng Phi lơ đãng trả lời.
- Đây là một trong những câu lạc bộ tốt nhất ở Vọng Hải, người bình thường muốn tới đây chơi cũng không được. Tới đây chơi, nếu như thân quen cũng phải mất mấy trăm vạn. Nếu như anh thích, tôi nghĩ sau này anh muốn tới đây chơi thì không thành vấn đề.
Diệp Lăng Phi ‘a’ lên một tiếng, có vẻ như không hứng thú lắm. Trong mắt hắn câu lạc bộ này không có gì sa hoa cả, có nhiều người nổi tiếng đến đây thì đã sao, hầu hết những nhân vật nổi tiếng trên thế giới hắn đều quen, những chính khách quốc gia đều có liên hệ mật thiết với hắn. Thì mấy người này có đáng là gì trong mắt hắn đâu.
Tiễn Thường Nam thấy Diệp Lăng Phi cũng không có hứng thú lắm. Hắn tưởng lầm rằng là do Diệp Lăng Phi không thích chơi bowling nên cười nói:
- Tiểu Diệp, anh đừng tưởng ở đây chỉ có mỗi bowling thôi đâu, ở đây còn có nhiều đồ chơi lắm, chỉ cần anh chịu bỏ tiền, đảm bảo anh sẽ không thất vọng.
Tiễn Thường Nam nheo mắt, ghé sát vào mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Ở đây có những tiểu thư thuộc loại cực phẩm đấy, những loại hàng bình thường bên ngoài tuyệt đối không thể so bì được đâu.
- Phó tổng Tiễn, tôi không có hứng thú với những thứ này.
Diệp Lăng Phi bĩu môi nghĩ: “Vô vị, ta không tin ở chỗ này lại có tiểu thư, loại cực phẩm thì làm sao? Con mẹ nó. Không phải mỗi người đều có một cái miệng sao, ta không tin cực phẩm lại có hai cái đấy.”
- Ha ha, xem ta tôi với anh không có nhiều điểm tương đồng nhỉ.
Tiễn Thường Nam bị Diệp Lăng Phi làm cho trong đầu có chút xáo trộn, vừa rồi vốn định dùng cách này để lôi kéo Diệp Lăng Phi, khiến cho Diệp Lăng Phi ước ao có được cuộc sống như thế này, rồi ngoan ngoãn nghe theo lời hắn, nhưng hắn đâu ngờ Diệp Lăng Phi lại không thèm để ý đến những thứ này. Vốn hắn đã suy tính rất kỹ, nhưng bây giờ đã thất bại hoàn toàn. Tiễn Thường Nam cảm thấy Diệp Lăng Phi có phần ngốc ngếch, người khác thì cái gì cũng thích, còn hắn thì lại chả thích cái gì. Nếu là loại người thông minh như Chu Tuấn hay Phạm Văn Thông thì lại rất dễ lôi kéo. Nhưng khó nhất là gặp phải loại người ngốc ngếch như người này, thật tình không biết hắn thích cái gì nữa. Tiễn Thường Nam tự nhiên có cảm giác không hiểu tại sao tổng giám đốc lại quyết định để cho một người ngốc làm giám đốc bộ phận tổ chức được.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng bên ngoài lại không biểu lộ gì hết. Hắn cười, nói:
- Tiểu Diệp, nói thật nha, hôm nay tôi muốn kết giao bằng hữu với anh, sau này chúng ta còn có thể chiếu cố lẫn nhau.
- Phó tổng Tiễn, tôi đảm nhiệm chức giám đốc nhưng thật không biết có thể làm được gì, trên tôi còn có phó tổng Trần, anh có thể xây dựng mối quan hệ cùng với cô ấy.
Vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi nhắc đến Trần Ngọc Đình, Tiễn Thường Nam ‘hừ’ mũi một tiếng, coi thường nói:
- Cái loại nữ nhân không có tình người, chuyện gì cũng theo nguyên tắc. Lại ỷ vào việc trong tập đoàn mình là cô gái duy nhất có chức vụ, nên tỏ ra kiêu ngạo ương ngạnh, tôi không thích nhìn thấy cô ta.
Tiễn Thường Nam đã không biết bao nhiêu lần tranh luận với Trần Ngọc Đình rồi, mới đây, việc chọn quản đốc cho phân xưởng sản xuất cũng khiến cho hai người giằng co mãi không thôi, cuối cùng Trương Khiếu Thiên phải đứng ra quyết định. Từ trước đến nay, Tiễn Thường Nam vốn đã bất mãn với Trần Ngọc Đình, nên hắn luôn tìm cơ hội để đối phó với Trần Ngọc Đình. Chỉ là vẫn chưa có lần nào đắc thủ. Trần Ngọc Đình là người làm việc rất quang minh lỗi lạc, dám làm dám chịu nên nhất thời Tiễn Thường Nam không tìm ra được nhược điểm.
Diệp Lăng Phi giả bộ hồ đồ, không hiểu hỏi:
- Phó tổng Tiễn, lẽ nào hai người có mâu thuẫn gì?
Tiễn Thường Nam vỗ vào vai Diệp Lăng Phi, nói:
- Tiểu Diệp, anh còn trẻ, chuyện trong công ty cứ từ từ mà suy nghĩ. Nhưng cũng không cần phải sợ, chỉ cần anh đi theo tôi, tôi sẽ không để cho ai làm hại anh đâu. Nhân tiện tôi tiết lộ cho anh một tin tức, Trần Ngọc Đình sẽ không ngồi được lâu ở cái ghế phó tổng nữa đâu. Được rồi, không nói nữa, chúng ta đi đánh bowling thôi.
“Chuyện này là như thế nào?”Diệp Lăng Phi thầm nghĩ: “Lẽ nào bọn họ đã nắm được nhược điểm gì của Trần Ngọc Đình?”
Nhìn Tiễn Thường Nam đi ra đánh bowling, Diệp Lăng Phi chần chừ đứng dậy, hắn đang lo lắng không khéo mình lại bị cuốn vào dòng chảy quyền lực trong tập đoàn Tân Á. Đối với hắn mà nói thì việc tranh quyền đoạt lợi trong tập đoàn không có chút ý nghĩa gì. Đúng lúc hắn đang suy nghĩ thì đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại di động, thì ra là tin nhắn của Tần Dao. Tin nhắn viết:
- Diệp đại ca, anh đang ở đâu, bây giờ em rất muốn gặp anh, em…em muốn tự sát.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tuanff10
Diệp Lăng Phi vừa đọc tin nhắn của Tần Dao, trong lòng liền cảm thấy lo lắng, có một dự cảm không tốt. Theo như hắn biết thì Tần Dao là một cô gái rất kiên cường. Vậy mà trong tin nhắn nàng lại viết như vậy, chắc hẳn nàng đã bị tổn thương rất lớn cho nên mới nghĩ đến việc tự sát. Diệp Lăng Phi lập tức gọi điện thoại lại cho nàng, sau bảy tám hồi chuông, nàng mới bắt máy.
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Diệp đại ca, bây giờ em muốn gặp anh, rất muốn gặp anh.
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng khóc của Tần Dao.
Trong lòng Diệp Lăng Phi thầm cảm thấy lo lắng. Nghe thấy tiếng khóc của Tần Dao hắn biết rằng tình hình không khả quan. Diệp Lăng Phi nhăn lông mày lại, thẩm phỏng đoán chuyện mà Tần Dao có thể gặp. Tần Dao tự tử định tự tử như vậy khả năng lớn nhất là bị người khác lừa gạt. Nghĩ tới chuyện trước kia ở khu nhà trọ Trí Thức, Diệp Lăng Phi nhíu mày: “Liệu cô bé có bị người khác… ?”
Nghĩ tới đây Diệp Lăng Phi vội vàng hỏi:
- Tần Dao rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Nói cho anh anh nhất định sẽ giúp em.
Tần Dao chỉ khóc chứ không chịu nói gì, kiên quyết muốn gặp Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy nàng như vậy biết rằng hỏi tiếp cũng không có kết quả ,vì vậy sau khi hỏi nơi nàng đang ở xong, Diệp Lăng Phi liền cúp điện thoại.
- Tiểu Diệp, có chuyện gì vậy?
Tiền Thường Nam nhìn Diệp Lăng Phi nghe điện thoại nãy giờ, sau khi hắn cúp điện thoại, Tiền Thường Nam liền đi tới, vỗ vai Diệp Lăng Phi hỏi.
- Tiền phó tổng, tôi có chút chuyện cần phải giải quyết, không thể đi chơi cùng các anh được.
Diệp Lăng Phi xin lỗi nói.
- Tiểu Diệp, không sao, lần sau chúng ta đi chơi cũng được, nếu có khó khăn thì cứ tìm tôi, nếu có thể tôi sẽ giúp đỡ cậu.
- Cám ơn.
Diệp Lăng Phi không có tâm tình nói chuyện với Tiền Thường Nam nữa, hắn cất tiếng sau đó vội vã rời khỏi.
Chu Tuấn đi tới gần Tiền Thường Nam, nhìn theo bóng lưng Diệp Lăng Phi rời đi nhếch miệng nói:
- Phó tổng, tôi thấy tiểu tử này có vẻ hơi ngu ngốc, không biết có nghe chúng ta hay không.
Tiền Thường Nam cười lớn nói:
- Ngốc thì không tốt sao? Tương lai nếu như hắn không nghe lời của chúng ta, thì xử lý hắn, ta không tin một tên tiểu tử vừa mới tới công ty lại có thể làm gì được ta.
------------------------(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Diệp Lăng Phi tìm mãi mới thấy học viện ngoại ngữ. Bởi vì hôm nay là thứ bảy cho nên học sinh đứng ở cổng trường rất nhiều. Diệp Lăng Phi đem xe đỗ ở bãi đỗ học viện rồi cất bước đi vào trong đó.
Diệp Lăng Phi nhìn lướt qua cổng thì nhìn thấy hai gã bảo vệ đang đứng ở đó nói chuyện với nhau, hoàn toàn không chú ý đến cửa ra vào. Diệp Lăng Phi dễ dàng đi vào trong học viện ngoại ngữ, đi ở trên sân trường học viện là một số học sinh nhỏ tuổi. Diệp Lăng Phi có một cảm giác mình đã già, nhớ lúc trước khi mình còn trẻ, bởi vì sinh tồn mà liều mạng, chưa từng bao giờ được như những sinh viên kia.
Theo lời nói của một thanh niên đeo kính thì Tần Dao hiện đang ở tầng ba khu Bắc ký túc xã. Diệp Lăng Phi đi tới cửa ra vào tòa nhà ký túc xá thì thấy đây là một tòa ký túc xá bảy tầng, bên cạnh lầu chính là căn phòng nhỏ, có một người phụ nữ trung niên ở đó, chắc là nhân viên quản lý.
Vì bây giờ là chiều cuối tuần cho nên các nữ sinh ở đây đều ăn mặc đẹp đẽ. Một số người ngó Diệp Lăng Phi, trong lòng thầm nghĩ không biết người đàn ông này tới đây để làm gì?
Diệp Lăng Phi nhìn qua tầng ba ký túc rồi cất bước đi vào trong đó. Vừa đi vài bước đã nghe thấy ở bên căn phòng nhỏ truyền đến tiếng quát:
- Đứng lại, anh đến đây làm gì?
Một người phụ nữ tiến lên ngăn ở trước mặt Diệp Lăng Phi.
- Đến để tìm người.
Diệp Lăng Phi tự nhiên trả lời.
- Không biết anh tìm cô gái nào trong ký túc xá này, đàn ông không được phép đi vào đây. Nếu như anh tìm người thì đứng ngoài chờ, không được phép tiến vào bên trong.
Người phụ nữ kia chuẩn bị chụp lấy cổ áo Diệp Lăng Phi , trong lòng nàng thầm nghĩ “Không chỉ người mà ngay cả một con kiến đực cũng đừng hòng tiến vào trong ký túc xá”
Lúc người phụ nữ này sắp đụng vào cổ áo của Diệp Lăng Phi thì đột nhiên Diệp Lăng Phi cất tiếng quát:
- Dừng tay, nếu như cô dám đụng vào người tôi, tôi sẽ lập tức phế cô.
Quả nhiên lời nói này đã chế trụ được người phụ nữ. Chưa có nam nhân nào tiến vào trong ký túc xá nữ mà dám mạnh miệng như thế. Diệp Lăng Phi nói những lời này cũng chỉ vì hắn lo lắng cho Tần Dao, sợ rằng trong lúc nghĩ quẩn, Tần Dao lại làm việc ngu ngốc, như vậy có hối hận cũng không kịp, bởi vậy hiện không phải là lúc nhẫn nại.
Ánh mắt hắn lóe sáng, mục quang bắn vào trong mắt người phụ nữ kia.
- Tôi cho cô biết, nếu như cô làm tôi chậm trễ trong việc tìm người, tôi sẽ cho cô chết rất thê thảm.
Diệp Lăng Phi nói xong, không thèm để ý nũa, tiến thẳng lên bậc cầu thang.
Sau khi Diệp Lăng Phi đi khuất trên bậc cầu thang, người phụ nữ kia mới hồi phục lại tinh thần. Trong lòng nàng run lẩy bẩy, không có lá gan tiếp tục gây rối với Diệp Lăng Phi nữa. Ả là loại ngoài cứng trong xoắn, dựa vào thân phận quản lý ký túc xá của mình mà đã hù dọa rất nhiều nam sinh muốn vào thăm nữ sinh. Chỉ là bây giờ ả đã sợ hãi, làm gì dám quản tiếp. Nhưng ả cũng không thể trơ mắt nhìn người đàn ông này tiến vào trong ký túc xá được. Chuyện đến nước này ả đảm đương không nổi, vội vàng trở về phòng lấy điện thoại gọi cho bảo vệ trường học.
Diệp Lăng Phi đi tới lầu ba, dọc theo hành lang tìm tới phòng 305. Sau khi hắn gõ cửa xong không hề có bất cứ lời đáp lại nào. Diệp Lăng Phi nín thở nghe ngóng thì thấy quanh đó tới một tiếng khóc rất nhỏ.
Bỗng nhiên, một nữ sinh ở phòng ký túc xá kế bên thấy Diệp Lăng Phi đang đứng ở cửa ra vào thì cảnh giác hỏi:
- Anh tìm ai?
Diệp Lăng Phi nhìn lại thì thấy nữ sinh này phần trên mặc một chiếc áo khoác màu trắng, bên dưới mặc một chiếc váy màu đen uốn nếp, tóc vài xõa ngang vai, cao chừng khoảng một mét bảy lăm. Hơn nữa lúc này nàng mặc giày cao gót cho nên không thấp hơn bao nhiêu lắm so với Diệp Lăng Phi cũng. Cô gái này rất xinh đẹp, nhưng so với Tần Dao thì ôn nhu hơn một chút.
- Tôi tìm Tần Dao.
Diệp Lăng Phi nói.
Cô gái nhìn hành lang không có ai, lúc này mới dùng ngón tay chỉ vào phòng số 305, sau đó trở lại phòng của mình.
- Thật là một cô gái kỳ quái.
Diệp Lăng Phi thầm nghĩ trong lòng:”Giống như là đang sợ hãi điều gì vậy”
Hắn không nghĩ thêm nữa, đẩy cửa phòng ra, sau khi cửa phòng được mở, Diệp Lăng Phi nhìn thấy một cô gái đầu tóc rối bời ở bên giường, quả nhiên là Tần Dao.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tuanff10
Lúc này đầu tóc Tần Dao rồi bời, dựa ở góc giường, trên người phủ một tấm chăn màu hồng. Khuôn mặt trắng trẻo của nàng tràn đầy nước mắt, móng chân phải hơi nứt ra, lấm tấm máu ở trên đó.
Trông Tần Dao như vậy, trong lòng Diệp Lăng Phi cảm thấy quặn đau một hồi. Tần Dao là cô gái đã thân mật với hắn có tiếp xúc, trong lòng hắn đối với nàng có một tình cảm thương yêu, bây giờ trông thấy thảm trạng của nàng như vậy, hắn làm sao có thể không đau lòng. Tay phải hắn nắm lấy nắm tay cửa phòng ký túc xá, mạnh bạo đóng chặt lại. Chỉ nghe ‘ầm’ một tiếng vang dội cả lầu ba khu ký túc xá. Một số nữ sinh nghe thấy tiếng động liền thò đầu ra ngoài, sau khi nhìn thấy đó chính là phòng 305, bọn họ liền rụt trở về.
Diệp Lăng Phi đi tới bên giường ngồi xuống trước mặt Tần Dao. Trông thấy Diệp Lăng Phi tới, Tần Dao bỏ mớ chăn xuống, cả người lao vào trong lòng hắn, nước mắt ứa ra, rớt xuống người Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi không hỏi nhiều, lúc này chính là lúc để an ủi Tần Dao. Hắn ôm chặt lấy nàng, đem cả người nàng dựa vào trong lồng ngực. Bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng, trong mắt tràn ngập vẻ thương yêu.
Tần Dao ôm chặt lấy Diệp Lăng Phi. Bộ ngực của nàng phập phồng lên xuống. Lúc này nàng chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu tuyết trắng, bên trong không mặc gì cả. cặp đùi trắng co dãn tựa hồ như lộ toàn bộ ra ngoài.
Thế nhưng giờ phút này, Diệp Lăng Phi lại không hề có chút dục hỏa nào cả. Trái lại trong lòng hắn tràn đầy lửa giận. hắn biết chắc rằng Tần Dao đã gặp phải một đả kích rất lớn. Từ lúc rời khỏi tổ chức “Lang Nha”, chưa bao giờ Diệp Lăng Phi có một cảm giác mãnh liệt muốn giết người như lúc này, bây giờ hắn lại nổi lên sát ý.
Khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Dao, Diệp Lăng Phi nhẹ giọng hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tần Dao một mực lắc đầu, không chịu nói ra.
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, đưa tay cầm lấy chân của Tần Dao, nhẹ nhàng đưa đôi chân nhỏ mềm mại đó đến trước mặt mình:
- Cô bé, em bị thương mà cũng không biết cách tự mình xử lý, cứ để mặc như vậy.
Nói xong, Diệp Lăng Phi duỗi tay ra, mở cái ngăn kéo, lục lọi nửa ngày cuối cùng cũng kiếm được một cái bấm móng tay, móng chân.
- Đừng cử động, để anh cắt móng chân cho em.
Diệp Lăng Phi cầm bàn chân nhỏ của Tần Dao trong tay trái, tay phải cắt móng chân cho nàng, vô cùng cẩn thận.
- Em cũng thật là, thấy đau mà không chịu xử lý sớm một chút, thật là sơ ý.
Diệp Lăng Phi xử lý xong xuôi, ôm Tần Dao ôn nhu hỏi:
- Bây giờ tâm tình em thế nào, hay là chúng ta đi dạo nhé?
Tần Dao lắc đầu, hai mắt vô thần nhìn Diệp Lăng Phi.
- Sao vậy, chẳng lẽ trên mặt anh có gì sao?
Diệp Lăng Phi kỳ quái xoa xoa mặt thì thấy không có bất cứ vật gì rơi xuống. Hắn đang chuẩn bị lấy tấm gương để soi thử xem thì Tần Dao đã mở miệng cất tiếng:
- Diệp đại ca, em.. em không còn mặt mũi để sống nữa, em muốn tự sát, tự sát xong sẽ hết tất cả mọi chuyện.
- Tự sát thì có gì tốt? Em chưa nghe nói là người ta tự sát xong sẽ biến thành vong hồn, vạn kiếp không được siêu sinh sao?
- Thế giới này khi nào chả có khó khăn, em cần phải sống, bất cứ chuyện gì đều có thể vượt qua. Nói cách khác, bản thân mình chết đi, giải thoát được rồi, nhưng còn cha mẹ của em thì làm sao? Chẳng lẽ em muốn kẻ tóc bạc tiễn người tóc xanh hay sao?
Diệp Lăng Phi nói câu này càng khiến cho Tần Dao thêm nức nở, vẫn không chịu mở miệng nói chuyện. Nàng nép vào ngực Diệp Lăng Phi khóc. Diệp Lăng Phi không còn cách nào để an ủi cô bé này. Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ của Tần Dao, hắn vô cùng lo lắng, trong lòng thầm nghĩ: “Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp hay, có vẻ như trong lòng Tần Dao đã gặp phải nỗi ủy khuất rất lớn.”
Hắn cau mày lại, vỗ vỗ lưng nàng, thấp giọng nói:
- Tần Dao em trước hết cứ nằm xuống, anh ra ngoài một lát.
Nói xong, hắn đỡ Tần Dao trở lại bên giường, đem chăn bông đắp kín lại.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Vừa ra khỏi phòng ký túc xá, cơn tức của Diệp Lăng Phi đã lồng lên. Vừa rồi ở bên cạnh Tần Dao, hắn không tiện nổi giận nên đã đè nén lại.
- Con mẹ nó, có ai là người sống thì xéo ra đây cho tao.
Diệp Lăng Phi đứng ở đây gầm lên giận dữ. Chợt nghe thấy ‘ầm ầm ầm’, tất cả cửa phòng ký túc xá vốn đang mở liền đóng lại. Diệp Lăng Phi cố gắng kìm chết tức giận, thầm nghĩ đây là nơi quỷ quái mẹ gì, ngay cả người cũng không dám đi ra ngoài. Hắn không biết rằng thanh âm vừa rồi của hắn đã dọa nhiều người, ai nghe cũng sợ hãi chứ đừng nói là đi ra.
Diệp Lăng Phi nhớ tới nữ sinh vừa rồi mới gặp ở phòng kế đó. Hắn kéo cửa phòng ra, quả nhiên nữ sinh này đang ở trong đó.
- Anh… anh muốn làm gì? Tôi…t ôi cái gì cũng không biết.
Cô gái kia thấy Diệp Lăng Phi thì run rẩy nói.
Diệp Lăng Phi không nhiều lời, không quan tâm đến cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc. Những năm ở trong chiến trường đẫm máu, Diệp Lăng Phi đối xử nam nữ như nhau. Phải biết rằng nữ nhân không phải là mềm yếu, không cẩn thận, họ còn nguy hiểm hơn cả nam nhân. Diệp Lăng Phi luôn quan niệm, nếu có kẻ uy hiếp đến mình, mặc kệ cho dù là nam hay nữ thì luôn luôn phải diệt trừ. Đôi mắt hắn lộ ra hung quang, nghiêm nghị hỏi:
- Tôi hỏi cô, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Nếu như cô dám nói một câu dối trá, tôi sẽ vặn gãy cổ cô ngay lập tức.
Cô gái kia nghe thấy lời nói này của Diệp Lăng Phi thì sắc mặt trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy không thể nói ra lời nào. Đúng lúc này, Tần Dao đẩy cửa ra vào, nàng vội vàng chạy tới đứng trước mặt cô gái, mặt mũi tràn đầy nước mắt nói:
- Diệp đại ca, đừng hỏi cô ấy, chuyện này không có liên quan gì tới cô ấy hết. Cô ấy là người bạn duy nhất của em, cô ấy vẫn thường giúp em.
Nghe thấy những lời nói này của Tần Dao, khuôn mặt Diệp Lăng Phi cuối cùng cũng trở nên hòa hoãn, hắn gật đầu đáp ứng nàng:
- Được rồi, nếu như là bạn em thì anh sẽ không làm khó, nhưng anh muốn biết rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì?
Tần Dao nhìn thấy cảnh này thì biết rằng nếu như mình không nói thì không biết Diệp Lăng Phi sẽ làm loạn lên đến mức nào. Nàng đã từng nhìn thấy thủ đoạn của Diệp Lăng Phi nên ấp úng nói ra từng chuyện.
Diệp Lăng Phi nghe xong, không kìm được nổi giận lôi đình, bàn tay phải đập mạnh xuống mặt bàn. Chợt nghe rắc một tiếng, một phần mặt bàn đã bị Diệp Lăng Phi đánh thủng, hiện ra một lỗ ở trên đó.
- Ba thối nha đầu này thật to gan, khinh người quá đáng, được, đã muốn chơi, tao sẽ chơi với bọn mày.
Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:
- Tần Dao, em nhớ kỹ, trên cái thế giới này, chỉ biết khóc thì sẽ không thể giải quyết được vấn đề, gặp chuyện này thì chỉ có thể dùng đạo của người để trả cho người.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tuanff10
Bởi vì là ngày cuối tuần, những người trong ký túc xá đều đi chơi nên cũng không còn nhiều người lắm. Những nhân viên bảo vệ trường và nhân viên bảo vệ ký túc xá lượn một vòng để kiểm tra những cũng không phát hiện ra tung tích của Diệp Lăng Phi. Không tìm được người, cuối cùng bọn họ đừng chờ ở dưới tầng một. Bọn họ tính rằng, nếu như bắt gặp người đàn ông lạ mặt này đi ra ngoài nhất đinh họ phải bắt bằng được để hỏi xem rốt cục hắn ta vào ký túc xá nữ để làm gì. Chuyện này nói lớn thì cũng không phải lớn mà nhỏ thì cũng phải phải nhỏ. Tự tiện xông vào ký túc xá nữ, nếu như không có chuyện gì thì không sao, ngược lại nếu như người đàn ông lạ mặt này có ý đồ gì thì lại trở thành chuyện lớn.
Tạm thời Diệp Lăng phi mặc kệ những nhân viên bảo vệ đứng để tính toán với nhau dưới kia. Sau khi nghe Tần Dao thuật lại câu truyện, tuy rất tức giận nhưng hắn cố gắng kìm nén. Thoạt nhìn thì không nghiêm trọng như vậy, lúc trước hắncho rằng Tần Dao bị người đàn ông khác làm nhục, nếu thật là như vậy thì có thể cả đời Tần Dao sẽ phải sống trong bóng tối.
Diệp lăng phi ngồi trên giường, đối diện với Tần Dao và bạn của nàng là Vu Đình Đình. Vừa rồi Vu Đình Đình bị Diệp Lăng Phi dọa cho sợ hãi nên sắc mặt nàng trắng bệch, còn Tần Dao thì đang thương tâm. Tuy nàng đã nín nhưng trên mặt vẫn còn vết lệ.
Diệp Lăng Phi dựa người vào thành giường, tay phải hắn không ngững gõ lên mặt bàn, nhìn Tần Dao nói:
- Tần Dao, các cô ăn miếng trả miếng đấy à? Ba cái loại tiểu nha đầu như thế mà lá gan lớn vậy, còn dám đi ăn trộm của tụi nó nữa. Nếu là Diệp Lăng Phi tôi còn có người cảm động, cô đúng là chán sống rồi.
- Diệp đại ca, em không ăn trộm, em thực sự không ăn trộm mà.
Tần Dao vội vàng giải thích, nàng không thể gánh lấy oan tình này được. Vu Đình Đình ngồi bên cạnh Tần Dao cũng nói:
- Tần Dao không hề ăn trộm cái gì, bọn chung mượn cơ hội để vu oan cho Tần Dao.
- A, tôi hiểu rồi.
Diệp Lăng Phi tin rằng Tần Dao sẽ không bao giờ dám làm như vậy. Hắn rất hiểu Tần Dao, cho dù đến đường cùng nàng cũng không làm những chuyện như vậy.
Hàn Đình Đình nói tiếp:
- Ngày thường, ba người bọn họ thường xuyên bắt nạt chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn cố gắng học xong đại học rồi tìm một công việc tốt chứ đâu dám đi gây chuyện. Mà kết quả học tập của bọn họ lại kém, nghe nói bọn họ có hậu thuẫn. Bạn trai của Khương Lệ Lệ là người có địa vị, mọi người thường xuyên trông thấy bạn trai cô ta lái xe đưa cô ta ngoài đi chơi thế nên không ai dám chọc vào cả. Ở tầng này, tất cả mọi người đều sợ Khương Lệ Lệ, thường xuyên bị cô ta chửi mắng.
- Có địa vị? Vì sao lại nói có địa vị?
Diệp Lăng Phi không hiểu, hỏi:
- Lẽ nào là con trai của thị trưởng.
- Hình như bạn trai cô ta là xã hội đen, tôi thấy mọi người đều nói như vây. Tôi mới chỉ thấy qua, bạn trai cô ấy lái một chiếc xe Jetta đến đón Khương Lệ Lệ, vóc người trông rất dữ tợn còn cái khác thì tôi không biết.
- Xe Jetta?
Diệp Lăng Phi thiếu chút nữa thì ngã ngửa. Cho dù không phải xe hạng sang thì ít nhất cũng phải như chiếc Audi A6 chứ đâu ngờ rằng lại là chiếc Jetta. Cái này mà cũng gọi là có địa vị à? Diệp Lăng Phi bắt đầu hoài nghi sức phán đoán của những cô sinh viên này. Chẳng lẽ có xe là có địa vị sao.
Tần Dao rất sợ Diệp Lăng Phi sẽ gây ra chuyện gì, nàng biết rõ thủ đoạn của Diệp Lăng phi. Bình thường thì Diệp Lăng Phi là người lịch sự nhưng nếu như có người chọc đến hắn thì chắc chắn phải ăn trái đắng. Nhưng xét về phương diện khác thì Tần Dao lại cảm thấy rất cao hứng, nhìn bộ dạng tức giận của Diệp Lăng Phi, Tần Dao biết mình đã có một vị trí nhất định trong lòng hắn. Trước sự oan ức này, niềm vui đã làm giảm không bớt sự tuyệt vọng của nàng. Nàng mấp máy môi nói:
- Diệp đại ca, lần này là tại em, nếu như em không ở ký túc xá thì sẽ không xảy ra những chuyện như thế này. Vốn dĩ Khương Lệ Lệ đã không ưa em rồi, em đã rất cẩn thận để không va chạm với cô ta thế nhưng kết quả lại như vậy. Em nghĩ mình nên chuyển đi, như vậy từ nay về sau chắc sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.
- Anh chết mất, anh thật phục em, bị người ta làm nhục như vậy mà còn tính thế.
Diệp Lăng Phi vừa nghe tới đây thì tức giận, hắn nghĩ lại lúc nãy Tần Dao thương tâm đến mức muốn chết, bây giờ mình ra mặt thay cho cô ấy vậy mà cô ấy lại tính toán như thế. Diệp Lăng Phi cất cao giọng nói:
- Tần Dao, cho dù em ăn trộm thứ gì đó thì sao? Mấy tiểu nha đầu này dám xé rách hết quần áo của em, bọn họ muốn chết hay sao chứ? Còn nữa, ngón chân của em bị thương, chẳng lẽ không bắt bọn họ bồi thường ư? Hừ, em có thể nuốt được cục tức này nhưng anh thì không thể nuốt trôi được. Anh không làm cho bọn họ hối hận thì anh không phải là Satan.
- Satan ư?
Tần Dao và Vu Đình Đình không hẹn mà đều thốt lên hỏi.
Diệp Lăng Phi biết mình đã lỡ miệng. Satan chính là biệt hiệu của hắn, đã lừng danh thế giới. Nhưng bây giờ hắn chỉ là một người bình thường, cái tên này dĩ nhiên là khiến cho người khác cảm thấy kỳ quái. Diệp Lăng Phi vội vàng giải thích:
- Ha ha, anh chỉ thuận miệng nói vậy. Anh xem tiểu thuyết huyền ảo, có chỗ có một ác ma tên là Satan cho nên không tự chủ được mà thốt ra. Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, Tần Dao, ba nha đầu thối này đang ở đâu? Anh muốn gặp bọn họ nói chuyện.
- Em không biết.
Tần Dao lắc đầu, nàng từng bị Khương Lệ Lệ và ba người bạn cùng phòng vu cáo là ăn trộm, làm nhục, sau đó khóc lóc ở trên giường nên không biết ba người bọn họ đi đâu. Vu Đình Đình cũng lắc đầu, nàng nghe thấy tiếng khóc của Tần Dao định tới xem nàng bị sao. Kết quả nhìn thấy Tần Dao bị ba người, Khương Lệ Lệ cầm máy quay, hai người khác thì đè Tần Dao xuống giường, xé rách quần áo, tất cả mọi nơi đều được quay vào máy. Càng đáng hận chính là, Khương Lệ Lệ lại còn cố ý quay kỹ các bộ vị nhạy cảm của nàng. Vu Đình Đình vốn định khuyên bọn họ không được làm như vậy nhưng kết quả vừa nói một câu đã bị Khương Lệ Lệ mắng té tát, thóa mạ sau đó đuổi ra ngoài. Tính cách Vu Đình Đình gần giống với Tần Dao, thậm chí còn nhu nhược hơn, chỉ cảm thấy lo lắng cho nàng chứ không dám xem vào nữa.
Diệp Lăng Phi nghe Tần Dao nói không biết thì chỉ gật nhẹ đầu. Hắn quyết định ở trong ký túc xá chờ ba nha đầu này trở về, đến lúc đó sẽ trừng trị bọn họ. Hắn thay đổi tư thế, định chuẩn bị trò chuyện một chút với Tần Dao, thì điện thoại của nàng đột nhiên vang lên, Tần Dao xem số điện thoại thì khuôn mặt trở nên trắng bệch.
- Khương Lệ Lệ.
Tần Dao do dự có nên bắt máy hay không, vì vậy đưa mắt hỏi ý Diệp Lăng Phi.
- Anh đang muốn tìm ả không ngờ ả lại tự vác xác tới.
Diệp Lăng Phi cười lạnh một hồi, ý bảo Tần Dao nghe.
Tần Dao nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh Khương Lệ Lệ thì vẫn sợ sệt trả lời. Sau khi Tần Dao cúp điện thoại, Diệp Lăng Phi nhìn thấy môi nàng run rẩy.
- Cô ta nói gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Cô ấy nói em bây giờ đi đến KTV Bất Dạ Thành, nếu như em không nghe lời thì cô ấy sẽ phát tán những đoạn clip đó ra ngoài.
- Đi, tại sao lại không đi?
Khóe miệng Diệp Lăng Phi nở ra một nụ cười.
- KTV chính là một nơi tốt nhất, chỉ càn mở nhạc lên thì giết người phòng hỏa cũng chẳng gặp bất lợi gì. Đánh nhau, ẩu đả, vơ vét tài sản cũng chẳng sao.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tuanff10
Vu Đình Đình không đi, nàng lo lắng cho an toàn của Tần Dao cho nên chỉ nhắc nhở Tần Dao vài câu. Tần Dao bây giờ đã có Diệp Lăng Phi ở bên cạnh, cảm giác sợ hãi cũng vơi đi phần nào. Cô kêu Diệp Lăng Phi ở bên ngoài đợi. Cô đi rửa mặt sạch sẽ sau đó thay một bộ quần áo khác ra khỏi ký túc xá.
Diệp Lăng Phi đứng trong hành lang định cùng đi ra ngoài với Tần Dao thì đột nhiên nhớ tới lúc mình vừa mới đến đây, nữ quản lý nhân viên ký túc xá đã chặn hắn lại. Chắc hẳn bây giờ hẳn cô ta đã tìm thêm người, chờ hắn đi xuống bắt lại rồi tra vấn. Chuyện này cũng chẳng sao. Dù gì hắn cũng chẳng thèm để ý đến quy định của trường học nhưng Tần Dao lại khác, nàng là học sinh của trường này, nếu như có người thấy hắn đi ra ngoài cùng với nàng thì Tần Dao sẽ gặp phiền toái lớn với nhà trường.
Để tránh cho Tần Dao gặp phải phiền toái không cần thiết, hắn bảo Tần Dao xuống lầu trước chờ hắn. Còn hắn mở cửa sổ lầu ba ra, từ cửa sổ nhìn ra ngoài thì thấy có một cái ống nước ở bên trái thông xuống phía dưới. Diệp Lăng Phi ngồi xổm xuống bệ cửa, sau đó bám theo ống nước, từ từ tụt xuống phía dưới. May mà không có ai phát hiện bằng không nếu như có người thấy một nam nhân lạ lẫm từ lầu ba ký túc xá nữ nhảy xuống sẽ gây ra tin tức kinh động cả trường học.
Lúc này Diệp Lăng Phi và Tần Dao đã ra khỏi cửa trường. Vì KTV Bất Dạ Thành cách trường học không xa cho nên Diệp Lăng Phi không đi xe mà dạo bộ cùng với nàng.
Khoảng chừng mười phút sau bọn họ đã đi vào cửa KTV. Hiện là năm giờ chiều, ánh đèn trong KTV đã được bật lên. Ở trước cửa lưa thưa có những học sinh nam nữ trẻ tuổi đi ra đi vào. Trong thành phố, chỗ ăn chơi phung phí gần trường học lấy mục tiêu chủ yếu là học sinh, sinh viên. So với những thành phố khác như Bắc Kinh, những địa điểm ăn chơi gần trường học bị hạn chế nghiêm khắc thì nhìn qua thành phố Vọng Hải có vẻ dễ dàng hơn. Từ trường học đi tới đây chỉ khoảng một trăm mét.
KTV Bất Dạ Thành đã mở ở gần Đại học ngoại ngữ gần hai năm. KTV này tệ hơn rất nhiều so với những KTV ở trong nội thành nhưng bởi vì gần trường học, hơn nữa hội viên lại được ưu đãi nhiều nên khách hàng cũng không ít. Mỗi khi đến cuối tuần, KTV Bất Dạ Thành đều rất bận rộn, rất nhiều sinh viên Đại học ngoại ngữ đều đến đây ca hát, một số bọn cặn bã xã hội đen cũng vào trong KTV này, mục đích là gì thì không nói cũng biết.
Diệp Lăng Phi và Tần Dao đi vào trong hành lang hơi âm u thẳng tiến đến gian phòng bên trong. Trên hành lang này có mấy gian phòng không có đèn, khách nhân ở đây cũng không nhiều. Từ bên trong truyền tới những tiếng nhạc ầm ĩ.
Tần Dao chần chừ nắm lấy nắm tay cầm ở trước cửa, nghiêng đầu nhìn Diệp Lăng Phi. Thấy Diệp Lăng Phi tỏ vẻ đồng ý trong lòng nàng mới thầm quyết tâm, cắn môi dùng sức xoay nắm tay, đẩy cửa ra.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc truyền vào lỗ tai hai người. Có vẻ như gian phòng này cách âm rất tốt, những tiếng nhạc nghe ở trong hành lang chẳng đáng là gì so với ở đây.
Tần Dao mở cửa phòng ra nhìn thấy ba nam ba nữ ngồi ở trong đó. Ba nữ chính đám bắt nạt nàng, còn ba nam, nàng chỉ nhận ra một trong ba người chính là bạn trai hung ác của Khương Lệ lệ. Tần Dao không cất bước, nàng đứng đằng sau Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi cảm thấy thân thể Tần Dao run nhè nhẹ. Hắn đã nhìn thấy người ở bên trong. Theo cách ăn mặc của ba cô gái thì dễ dàng nhận ra ba người này chính là ba kẻ làm nhục Tần Dao. Diệp Lăng Phi tưởng rằng ba cô gái này phải xinh đẹp một chút chứ, nói thế nào bọn họ cũng là đám nữ bất lương ở trong trường học, muốn côn đồ cũng phải có tư sắc một chút. Bây giờ nhìn thấy hắn cảm thấy hơi thất vọng, ngoại trừ cô gái tóc dài thì còn dễ coi một chút, còn hai người khác thì xấu xí thê thảm. Một người béo mập, khuôn mặt cũng tròn trịa, đầy thịt ở trên đó, mắt thì nhỏ xíu. Một người khác thì dáng người tuy cũng được, nhưng trên mặt thì đầy mụn.
Trong lòng Diệp Lăng Phi thầm cảm khái: “Hóa ra đám nữ con đồ đều xuống cấp như vậy.”
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Về phần ba nam nhân. Diệp Lăng Phi cũng lười đánh giá. Xem ra bọn họ chính là những cặn bã của xã hội, cả ngày tự cho mình là vô lại, tuy có vẻ rất hung hăng nhưng thứ gì cũng không có. Tuổi chỉ tầm hai mươi bảy hai mươi bảy hai mươi tám, vậy mà cũng dám nói là có bối cảnh, không ai dám chạm vào bọn họ. Những người thế này, Diệp Lăng Phi gặp đầy, vừa gặp phải đã cứng người, tay chân thì mễm nhũn trước mặt hắn.
Diệp Lăng Phi khẽ vỗ vỗ mông Tần Dao, ý bảo nàng không cần phải lo lắng. Tần Dao lúc này mới bước vào trong phòng, Diệp Lăng Phi cũng đi theo sau.
Ở bên trong, cô gái tóc dài mà Diệp Lăng Phi thoạt nhìn thấy thuận mắt vắt chéo hai chân cười nói:
- Ai da, đại mỹ nữ của chúng ta đã đến, nào mời ngồi, mời ngồi.
Nói xong, có ý bảo Tần Dao ngồi xuống bên cạnh mình.
Tần Dao không nhúc nhích, nhỏ giọng nói:
- Khương tỷ tỷ, em muốn xin lại những đoạn băng ghi hình kia.
Trên đường tới đây, Diệp Lăng Phi đã nói cho Tần Dao nhất định phải đòi lại đoạn phim, bằng không sẽ bị người khác khống chế.
- Từ từ, chuyện này không thành vấn đè.
Khương Lệ Lệ cười nói:
- Chị sẽ trả lại cho em, chỉ là em cứ ngồi xuống rồi chúng ta từ từ nói chuyện.
- Vị này có phải là người mà em tìm đến để giúp đỡ phải không? Chà có vẻ hơi lớn tuổi, xem ra đại mỹ nữ của chúng ta rất biết tìm người đó. Đã vậy cũng mời anh ngồi xuống.
Diệp Lăng Phi không khách khí, thấy ở bên ghế sô fa có một chỗ trống liền kéo Tần Dao ngồi xuống đó. Hắn bắt chéo chân cười ha hả nói:
- Các vị, tôi giới thiệu một chút, tôi tên là Diệp Lăng Phi, là bạn của Tần Dao. Tôi nghe nói bạn của tôi đắc tội với ai đó nên đến xem sao. Mọi người đừng hiểu lầm, tôi chỉ đến đây để nhìn, các vị nói chuyện gì cứ nói, xem như không có tôi là được.
Nam nhân ngồi bên cạnh Khương Lệ Lệ nghe Diệp Lăng Phi nói xong liền đưa tay phải khoác lấy vai Khương Lệ Lệ, kéo nàng vào trong lòng mình, hướng về phía Diệp Lăng Phi cười to một hồi nói:
- Vị huynh đệ này xem ra rất hiểu lý lẽ, hay lắm, từ nay về sau có cơ hội chúng ta sẽ kết giao bằng hữu.
- Không biết vị huynh đệ tướng mạo phi phàm này thăng chức ở đâu?
Diệp Lăng Phi không cần người khác mời mình, tự rót một chén rượu, vửa bưng rượu lên vừa cười ha hả nói.
- Thăng chức ư?
Nam nhân kia sững sờ, hắn không hiểu những ý này, đưa mắt nhìn sang Khương Lệ Lệ hỏi:
- Lệ Lệ, đây là ý gì vậy?
Khương Lệ lệ đưa mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nhếch môi khinh miệt nói:
- Thật là giả bộ, không biết làm gì nói ra một câu nhảm nhí.
Nàng lại nũng nịu dựa vào lồng ngực nam nhân này giải thích nói:
- Thiên ca, hắn hỏi anh làm việc ở đâu.
- Hóa ra là vậy, ha ha nói cho hắn biết anh làm gì là được.
Khương Lệ Lệ đưa mắt nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Bạn trai của tôi tên là Triệu Thái Thiên, về phần làm gì, nói ra chỉ sợ hù chết anh, bạn trai tôi chính là xã hội đen.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tuanff10