- Tên Hiếu dùng một cô gái vờ làm người yêu của tên Vinh, còn tên Thiên thì tham gia vờ là kẻ thứ ba phá đám. Dựa trên chi tiết này, bọn chúng tạo cho tên Vinh một lớp vỏ bọc là mâu thuẫn giả tạo giữa tên Vinh và hai kẻ bọn chúng hòng đánh lừa cháu, làm cháu tin tưởng tên Vinh. Có lẽ cô ả kia có cảm tình này nọ với Đình Hiếu mới chấp nhận đóng vai. Trong một lần “vô tình” được chúng dựng sẵn, cháu phát hiện ra mâu thuẫn. Cháu tiếp tục đưa tên Vinh vào băng đảng của tên Tuấn làm nội gián mà lại không biết thực ra chính mình mới là nội gián bất đắc dĩ cho bọn chúng, chú có thấy buồn cười không?
Việt tự giễu cợt chính mình. Việt biết ông Phương nắm rõ chuyện anh và Hưng có mặt trong cuộc gặp mặt giữa ba băng đảng xã hội đen đêm đó rồi (Quyển 2 - Chương 22, 23) nên không giấu giếm gì cả. Ông Phương và Thương cũng giữ yên lặng để Việt tiếp tục câu chuyện:
- Về sau chắc chú cũng đoán được, cháu bị lừa vào một cái bẫy một ngoạn mục, cháu và Thành Hưng bị bao vây trong đám người của Hắc Báo và Tuấn. Đáng lý ra cháu và Thành Hưng có thể bỏ trốn được, ai ngờ giây phút cuối cùng tên Đình Hiếu xuất hiện ra tay ngăn cản và Thành Hưng chết, cháu may mắn lắm mới thoát được. Khi đấy, có lẽ tên Hiếu đã có sức mạnh quái dị đó rồi.
Ông Phương bỗng hỏi Việt:
- Khoan đã, nếu cậu bị giết thì tên Hiếu cớ gì lại ra tay với ông Tâm. Ông Tâm có liên quan đâu chứ?
Việt đáp:
- Đó là chỗ đáng sợ của tên Hiếu đấy ạ, một âm mưu hoàn hảo không tìm được một sơ hở. Tên Hiếu cố ý để cháu chạy thoát, sau đó hắn đến công ty của chú Tâm hãm hại chú ấy, sau đó bảo cô ả thư ký Tuyết giả danh ông Tâm nhắn tin lừa cháu đến đó để đổ tội sang cho cháu.
- Có điều không đúng ở đây, vì sao cô ta lại giúp tên Hiếu chứ?
- Chú đừng ngạc nhiên như thế, cô ả đó hợp tác với tên Hiếu đấy, à, nói đúng hơn là tên Hiếu đã quyến rũ cô ả để thực hiện âm mưu của mình. Hai kẻ đó thực sự có quan hệ đó đấy ạ. Về sau chú cũng biết rồi, cháu phải trốn chạy vào rừng, sau đó thì gặp được chú.
Ông Phương và Thương nghe mà nổi hết cả da gà khi nghĩ đến mối quan hệ nhục dục giữa cô ả thư ký với tên Hiếu, tên Hiếu kém cả cô ả cả chục tuổi, cái này không phải máy bay bà già bình thường đâu. Việt nhún vai cười cười:
- Lúc nhận được tin này, cháu cũng cảm thấy gai người, rùng mình đấy ạ.
Ông Phương vuốt cằm nói ra nghi hoặc trong đầu mình:
- Tôi vẫn cảm thấy có gì đó chưa được hợp lý lắm. Đầu tiên là phải có chuyện gì đó xảy ra giữa tên Hiếu và cậu chứ nếu không thì với sức mạnh khủng khiếp trong người, hắn ta không cần sắp đặt một âm mưu ghê gớm như thế chỉ đơn giản vì ghen tuông. Thứ hai, hắn đánh cho ông Tâm hôn mê để làm gì, trực tiếp giết luôn ông ấy rồi đổ tội cho cậu sẽ tốt hơn chứ? Lỡ ông Tâm tỉnh lại thì hắn xong đời à? Thứ ba, việc hắn giết Thiên và cô thư ký Tuyết kia là điều dễ hiểu, nhưng tại sao hắn lại giết hại “Chung ruồi”? Về cơ bản, cả hai không liên quan nhau.
Việt đáp:
- Cháu cũng đã suy nghĩ về những nghi vấn này cả tối qua nên có một ít lí giải. Đầu tiên hắn chỉ đánh chú Tâm hôn mê có lẽ là vì trước đó hắn chưa bao giờ giết người nên hắn không dám giết chú ấy. Hắn cũng hiểu sức mạnh của bản thân nên tự tin rằng chú ấy vĩnh viễn sống đời thực vật, không bảo giờ tỉnh lại nữa, sẽ không ai chứng minh hắn phạm tội. Cũng vì có sức mạnh khủng khiến trong người, tham vọng của hắn cũng tăng theo, hắn không muốn chỉ trả thù ghen tuông mà hắn còn muốn thứ lớn hơn. Hắn đưa tên Vinh vào là để tống tên Thiên đi, còn bản thân hắn sẽ thay vị trí của tên Tuấn, làm chủ một thế lực xã hội đen khổng lồ.
Thương phản bác:
- Điều này khó lắm, chân rết của tên Tuấn rộng, sao tên Hiếu thực hiện được.
Việt nói:
- Hắn chỉ cần để lộ một ít sức mạnh của mình ra, nặng tay với vài kẻ phản đối, có sức mạnh tuyệt đối trong tay, còn ai dám chống đối hắn nữa đây. Sức mạnh trên trời rớt xuống của hắn càng lớn, tất nhiên sẽ khiến cho tham vọng của hắn cao hơn, và cũng làm cho tâm tính của hắn càng độc ác hơn trước rất nhiều. Điều này dễ hiểu thôi mà.
- Ừ, có vẻ đúng.
Thương nghe Việt giải thích thì gật đầu đồng ý phần nào. Việt lại nói tiếp:
- Còn về chuyện “Chung ruồi”, cháu đã từng nhờ Chung điều tra thông tin cá nhân của tên Vinh, có lẽ Chung đã phát hiện ra những điều tên Hiếu đã gây ra nên bị tên Hiếu giết người diệt khẩu, giống như đã làm với mụ Tuyết kia. Cái này do cháu, nếu cháu không kéo Chung vào thì anh ta không xảy ra chuyện đáng tiếc đó.
Ông Phương châm điếu thuốc, hút một hơi rồi nói:
- Cậu giải thích cũng hợp lý đấy. Theo như suy luận, thời điểm tên Hiếu có được sức mạnh sẽ rơi vào thời điểm lân cận ngày ông Tâm gặp nạn.
Thương nói chen vào:
- Cháu thấy chỉ cần chúng ta điều tra những hiện tượng bất thường xảy ra vào khoảng thời gian đó thì có thể có cách khắc chế được tên Hiếu, bắt hắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Ông Phương nói:
- Ừ, vậy chú giao việc này cho cháu giải quyết, cháu tinh thông lĩnh vực này hơn bất cứ ai trong cảnh sát bọn chú.
Thương đáp:
- Dạ vâng. Mấy người bạn của cháu mà biết có vụ này thì vui không hết nữa là.
Việt tò mò rất muốn hỏi Thương rốt cuộc cô làm công tác gì mà lại hiểu lĩnh vực dị năng này, có điều vẫn kìm nén được. Anh càng biết nhiều bí mật thì cơ hội tự do tự tại càng không còn. Anh bèn lảng sang hướng khác:
- Dạ chú, không biết chú còn cần hỏi chuyện gì nữa không ạ? Nếu không thì cháu muốn qua thăm chú Tâm một lát ạ.
- Tạm thời cũng hết rồi, cậu nhớ mở máy liên tục để có mặt lập tức khi tôi cần gặp cậu đấy.
- Dạ vâng, cháu cũng muốn nhanh chóng xử lý mớ hỗn độn này để được trở lại trường học mà. Thôi cháu đi đến bệnh viện đây ạ.
- Ừ.
Việt tạm biệt ông Phương và Thương rồi rời khỏi đồn cảnh sát. Anh nhìn đồng hồ thì mới biết thời gian đã đầu giờ chiều rồi, không ngờ chỉ bàn luận vụ án mà lâu như thế. Việt nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
Việt vào phòng thì bắt gặp Ngọc và Quỳnh đều có mặt. Hai lần rơi vào hoàn cành này, Việt thật sự không biết phải nói gì, đặc biệt có cả ông Tâm đang nằm trên giường bệnh nữa. Lúc này Việt chỉ có thể hỏi:
- Bác sĩ nói tình hình của em ra sao rồi hả Ngọc?
Ngọc đáp:
- Sức khỏe của ba mình cũng tốt hơn trước rồi, chỉ là chức năng nói phải chờ thêm một thời gian nữa.
Ngọc giảm sự lạnh nhạt của mối quan hệ giữa cô và Việt bằng cách thay xưng hô từ “tôi” sang “mình” để tránh ba cô hỏi thì không cô không biết phải trả lời ông ấy như thế nào. Việt cũng không quan tâm đến cái này, anh đã làm ra những chuyện có lỗi với hai cô gái, dù phải nhận hình phạt nặng nề chăng nữa, anh vẫn sẽ cố chịu đựng. Còn ông Tâm đã biết giữa Ngọc và Việt có tình cảm với nhau, nên khi nghe hai người nói với nhau theo kiểu kỳ lạ như thế thì cau mày khó hiểu, chỉ là chưa thể hỏi trực tiếp được.
May thay Việt không phải chịu đựng bầu không khí quái dị này quá lâu, mười mấy phút sau khi Việt đến thì mẹ của Ngọc xuất hiện. Quỳnh kiếm một lý do thích hợp để trở về, Việt biết đây là cơ hội tốt nhất để xử lý chuyện tình cảm của ba người nên anh quay sang nói với Ngọc:
- Ngọc này, anh có vài vấn đề khó muốn nhờ em, em giúp đỡ anh một chút nhé?
Ngọc hiểu Việt có ý gì, cô nhìn Việt rồi liếc sang Quỳnh, do dự hồi lâu chưa quyết. Tuy bà Loan không thấy hành động này của Ngọc nhưng bà biết Việt muốn nói chuyện riêng với con gái mình nên lên tiếng:
- Nếu Việt có việc muốn nhờ con giúp thì con cứ đi đi, ở đây có mẹ lo rồi, lát nữa anh con cũng qua đây phụ mẹ nên con cứ yên tâm, không có việc gì đâu.
Ngọc ngoảnh về phía ông Tâm, thấy ba mình cũng gật đầu thì cô nói:
- Dạ thế mẹ chăm ba hộ con một lúc nhé, con đi tý rồi quay lại.
- Ừ.
Ngọc đánh mắt cho Quỳnh rời khỏi phòng trước rồi mới cùng Việt đi. Ba người cứ một trước một sau như thế ra ngoài cổng bệnh viện rồi mới tụ lại một chỗ. Trước khi đề cập đến chuyện chính, Việt thò tay vào túi quần cầm ra bình thuốc nhỏ rồi lấy một viên tròn tròn màu nâu sẫm, sau đó đưa cho Ngọc:
- Đây là thuốc gia truyền từ xa xưa của người nhà anh, có tác dụng chữa bệnh khá tốt, tuy không đến mức như loại thuốc kia nhưng nó có thể bổ trợ cho ba em bình phục sức khỏe nhanh hơn.
- Cám ơn!
Thuốc này cũng là loại thuốc mà ông lão kia đưa cho Việt, Việt cũng đã dùng nó để trị thương trước đó, thấy không có vấn đề gì nên mới đưa cho Ngọc. Ngọc cũng thấy qua Việt dùng thuốc cho ba mình nên yên tâm cất đi. Quỳnh dứng yên lặng bên cạnh. Đây là trách nhiệm của Việt nên cô không có gì phản cảm cả, cô chỉ nghĩ đến mục đích chính của cuộc đối thoại lần này mà thôi. Xong xuôi đâu đó thì Việt hít sâu một hơi, tiếp tục:
- Được rồi, đến chuyện của ba chúng ta. Anh đã suốt bao nhiêu ngày nay rốt cuộc thì anh cũng phải cho hai em một câu trả lời đích đáng... Phù... anh quyết định... rời xa cả hai em... ba chúng ta...
Việt cắn răng nói từng chữ:
- ... Đường... ai... nấy... đi...
Hai cô gái nghe xong thì mặt mày tái nhợt, vẻ đau khổ lẫn tức giận hiện rõ trong ánh mắt. Quỳnh chưa kịp nói thì Ngọc đã rít lên:
- Anh... anh... dám nói ra những điều vô trách nhiệm, táng tận lương tâm ấy ư? Anh đã gieo họa lên chúng tôi, giờ muốn phủi mông bỏ đi nữa hả? Anh... anh là tên khốn kiếp...
Quỳnh và Ngọc siết chặt nắm tay lại, cơn giận dữ đã bốc lên tận đầu. Chứng kiến ánh mắt long sòng sọc của hai cô, anh biết chỉ cần bản thân mình nói một câu ác độc nữa là hai cô sẽ nhào vào anh mà cấu xé. Nhưng tình cảm của ba người là nghiệt duyên, dù đến với cô gái nào thì anh cũng sẽ khiến cho người đó gặp nguy hiểm, mà cô gái kia cũng đau khổ có kém ai đâu, đã làm thì phải làm cho trót. Việt cố nặn ra một nụ cười lạnh nhạt:
- Phải, anh vốn là tên khốn kiếp mà, bỏ rơi hai em thì có gì chứ.
- Anh...
Ngọc tức giận không nén nổi nữa, định lao lên đánh Việt thì đột nhiên Quỳnh níu cô lại, thầm chỉ tay theo hướng khác và nói với Việt:
- Có ai tìm anh kìa, dù tôi rất giận anh nhưng bây giờ anh nên xử lý cái này trước.
Lúc nãy Quỳnh đứng đối diện với hướng họ đi đến nên cô mới phát hiện được. Việt và Ngọc nhìn theo hướng cô chỉ thì bắt gặp một đám người đang tiến đến. Tất cả họ đều mặc vét đen, đeo kính râm, vẻ mặt hung tợn, lại nhìn vào Việt chằm chằm nên rất dễ hiểu là đến tìm Việt, hơn nữa là với mục đích không tốt chút nào. Việt thấy gương mặt của một người đàn ông trung niên thì bỗng thần sắc biến đổi hẳn, miệng nở nụ cười quái lạ:
- Hừ, lão ta cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Hai cô gái không hiểu vì sao Việt trở nên kích động như thế, nhưng qua giọng nói đầy gay gắt của Việt thì biết giữa Việt và người này ngoài thù hận ra chỉ có thù hận.
Việt đi ra phía trước mặt Ngọc và Quỳnh, chắn tầm nhìn của đám người áo đen kia khỏi hai cô gái, sau đó nói nhỏ với họ:
- Hai em mau lùi ra xa đi, bọn chúng rất ghê gớm, anh sợ sẽ không bảo vệ nổi hai em đâu.
Tuy hai cô gái tức tối khi nghe những lời như mệnh lệnh của Việt nhưng hai cô vẫn ý thức được đứng đây chỉ làm vướng tay vướng chân Việt mà thôi. Cho nên hai cô nhanh chóng lùi lại. Việt đợi hai cô lui về một khoảng cách xa đủ an toàn thì mới từ từ tiến đến chỗ bọn người áo đen. Đám người áo đen thấy Việt đi tới thì biết Việt đã phát hiện họ đến tìm mình, hơn nữa gã đàn ông trung niên bắt gặp Việt không hề sợ hãi, ông ta không khỏi bất ngờ. Hai bên cách nhau tầm ba mét thì đứng lại, Việt lên tiếng trước:
- Các người đi đông thật đấy, lão già, ông không dám ra đây nói chuyện trực tiếp với tôi à?
Gã đang ông trung niên lại càng kinh ngạc. Ông ta chưa từng nghĩ đến Việt lại nói thẳng với ông ta như vậy, chứng tỏ Việt đã biết ông ta trước rồi. Nếu đã thế thì ông ta không có cớ gì lẩn trốn phía sau đám người của mình. Những kẻ đi cùng ông ta định ngăn ông ta đi ra nhưng ông ta lắc đầu tỏ ý không sao nên đứng im một chỗ, hơn nữa bản thân người đàn ông trung niên cũng rất tự tin vào khả năng của mình, nghĩ rằng Việt không thể làm gì được mình. Hai người đứng cách nhau trên dưới hai mét, Việt tiếp tục nói khích:
- Không ngờ ông dám đối mặt với tôi, tôi có lời khen đấy.
Đối phương đáp lại rất bình thản:
- Nhóc con, cậu là Quốc Việt phải không? Nhỏ tuổi như vậy mà có thể đánh bại được Tuấn, đúng là rất giỏi. Có điều tôi không hiểu tại sao cậu lại làm thế?
Việt nói:
- Ông điều tra tôi rõ ràng rồi mà, có lẽ đến bây giờ bản thân ông cũng hiểu tôi đánh bại tên Tuấn chỉ để dụ ông xuất hiện thôi phải không nào?
Người đàn ông trung niên vẫn không lộ bất kỳ sắc thái tình cảm nào trên mặt, vẫn giọng lạnh nhạt đều đều như trước:
- Ồ, thế rốt cuộc tôi đã làm gì mà khiến cậu nhọc công nhiều đến vậy? Tôi chưa bao giờ gặp cậu cả.
Việt từ từ đi tới gần ông ta, hai mắt nhìn ông ta đầy thù hận. Anh không trả lời mà hỏi ngược lại đối phương:
- Ông còn nhớ một cặp vợ chồng trẻ thấy ông ở thành phố A cách đây gần hai mươi năm không?
Câu hỏi chả ăn nhập gì với cuộc đối thoại của hai người nhưng nó đã khiến gã đàn ông trung niên phải lộ vẻ thất thố, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Việt một lúc thì nói:
- Mày... mày... quen họ?
Việt cười khẩy, gằn giọng:
- Đâu đơn giản vậy, tao là con trai duy nhất của họ, lão già khốn kiếp, vì mày mà tao phải đau đớn cùng cực thế này.
Đối phương liên tục lắc đầu phủ nhận:
- Không thể nào, trước đây tao đã...
- Trước đây mày đã cho người điều tra kỹ càng rồi chứ gì? Hừ, đáng tiếc tao lúc đó đang ở chỗ khác nên mới thoát nạn. Tên khốn, tao sẽ cho mày trả giá đắt.
- Đúng là tao có sơ sót, nhưng mà...
Gã kia bỗng dưng cười rộ lên:
- Ha ha ha, ranh con, mày nghĩ hay quá nhỉ, mày tưởng tao gặp được mày rồi thì sẽ để mày thoát được sao. Ha ha ha, hôm nay mày đã ở đây thì tao cũng sẽ thành toàn tiễn mày đi gặp cha mẹ.
Rồi không đợi Việt có phản ứng, ông ta đã xuống tấn rồi vung quyền đánh thẳng vào mặt Việt. Quyền đi mang theo kình lực cực kỳ mạnh mẽ ập tới rất nhanh. Thế tới rất bất ngờ nhưng Việt đã âm thầm đề phòng trước đó nên khi kẻ địch vừa ra đòn thì anh lập tức chuyển thân, tay phải quạt nửa vòng gạt chiêu của đối phương rồi chưởng đẩy thẳng ra, kình lực dồn tới cũng không hề thua kém.
Không nghĩ rằng Việt sẽ ra đòn nghênh tiếp làm cho người trung niên kia vô cùng ngạc nhiên. Bởi vậy ông ta nhất thời không kịp tránh, chỉ còn cách vung quyền chống đỡ khá lúng túng. Chẳng qua ông ta luyện công từ rất lâu rồi, chiêu thức võ công rất tinh diệu, dù Việt ép được đối phương vào thế yếu nhưng ông ta đáp trả bằng hai quyền đã lấy lại cân bằng.
Ba chiêu thăm dò thực lực đối phương, cả hai tuy chẳng hề hấn gì nhưng tâm tình không thoải mái chút nào. Việt ngay từ đầu đã dè chừng ông ta, song lại chưa lường được thực lực của đối phương lợi hại thế, còn gã đàn ông trung niên thì kinh hãi trong lòng: “Thằng ranh con này mới chỉ mới khoảng hai mươi tuổi mà sao võ công lợi hại như vậy chứ.” Không kinh hãi sao được, tuy tự biết tư chất luyện võ của bản thân có hạn, nhưng ông ta luyện công mấy chục năm rồi, ấy vậy mà chỉ đánh ngang tay với một tên ranh con.
Đám người áo đen đứng ngoài mới chỉ thấy chủ mình ra tay thì nháy mắt sau hai bên đã giao đấu với nhau bảy tám chiêu, muốn lao vào giúp thì đúng lúc này đột nhiên vai phải của Việt lộ ra sơ hở bị đối phương chớp cơ hội, bị trúng ngay quyền kình nặng nề. Đám kia biết chủ mình đã thắng nên dừng chân lại. Còn người trung niên thấy mình đắc thủ, đang định dứt điểm thì bắt gặp nụ cười nửa miệng của Việt, lập tức cảm thấy không tốt, chưa kịp phản ứng thì ngực ông ta ăn trọn một chưởng của Việt.
Cơ thể hai bên chấn động mạnh, thân hình loạng choạng rồi bị hất tung ngược về sau hơn một mét. Việt hít sâu một hơi chân khí vào Đan Điền rồi chống tay lên đầu gối gắng gượng đứng nhanh dậy; nhưng đối phương phía bên kia thì kém hơn nhiều, sắc mặt ông ta tái hẳn đi, một tay ôm ngực rồi thổ huyết. Ban nãy hai bên đều dốc toàn lực vào chiêu cuối hòng mau chóng hạ gục kẻ địch, hiển nhiên trúng chưởng lực rồi thì thương tích của ông ta rất nặng.
Hai gã áo đen chạy tới đỡ người trung niên, những kẻ còn lại tức giận sắp sửa lao lên tẩn Việt một trận. Việt vẫn chỉ cười và nói một cách bình tĩnh:
- Còn muốn đánh hội đồng sao? Bọn mày mau đưa ông ta về trị thương, không ông ta mất mạng đấy.
Cả đám nghe vậy thì ghìm bước do dự. Việt nói tiếp:
- Bọn mày lao lên có chắc thắng không hay lại chết thêm vài mạng.
Bọn chúng thấy giọng Việt đầy đánh thép, tư thế lại vững chãi như Thái Sơn thì bắt đầu e ngại. Chúng hiểu rõ thực lực của ông chủ, cả ông ta cũng không thắng được thì bọn chúng cùng lắm chỉ ngang tay với “thằng nhóc con này”. Bởi vậy, chúng quay lại đỡ lấy ông chủ để rời đi, có điều vẫn không quên hăm dọa Việt vài câu. Người trung niên đã ăn phải quả đắng, cộng thêm nội thương trong người nên cũng chẳng dám thốt lên câu gì, chỉ âm thầm vận công giảm thương thế xuống.
...
Ngọc và Quỳnh đứng ở đằng xa quan sát, đầu tiên thấy hai bên còn nói chuyện với nhau, chưa được bao lâu thì lao vào đánh nhau dữ dội. Hai cô gái kinh hãi chỉ ở ngoài nhìn, đợi mãi đến khi đám người áo đen hung tợn đó ngồi lên xe chạy đi xa tít thì mới thở phào nhẹ nhõm rồi đi lại gần chỗ Việt. Quỳnh cầm tay Việt lắc một cái rồi hỏi:
- Này, bọn họ là ai vậy?
Cái lắc tay của Quỳnh tuy rất nhẹ nhàng nhưng vai Việt vừa rung lên thì gương mặt của Việt đột ngột tím tái, cả người đã đổ gục xuống đất. May thay Việt vẫn còn tỉnh táo kịp thời chống tay không để thân thể đập vào nền đất. Việt hự một tiếng rồi hộc liền ba ngụm máu đỏ tươi, anh đã bị nội thương rất nặng rồi. Hai cô gái thấy thế thì sợ đến hoa dung thất sắc, cả hai cô đều chưa bao giờ gặp tình huống bất ngờ này nên chân tay luống cuống không biết xử lý làm sao cho tốt.
Tay Việt run rẩy thò vào túi quần lấy một viên thuốc giống với loại anh đưa Ngọc ban nãy rồi uống vào, tuy loại này không mạnh như loại Việt dùng để chữa trị cho ông Tâm lúc trước nhưng vẫn đủ giảm thương thế đi một ít. Việt hít sâu một hơi để điều hòa chân khí đang loạn lên trong kinh mạch. Anh gượng đứng dậy đi lên lề đường, chống tay lên tường và nói một cách khó nhọc:
- Hự... nơi này không thể ở lâu, hai em về nhà... trước đi... còn anh về phòng anh vận công trị thương.
Nói xong Việt cố sức men theo bờ tường mà đi. Quỳnh lập tức chạy theo:
- Đã thế này mà anh còn... phòng em ở gần đây, anh tạm thời qua đó đã.
Việt nhìn Ngọc rồi nhìn Quỳnh, do dự một lúc rồi gật đầu:
- Thôi đành... làm như lời em vậy.
Giờ quan trọng nhất là Việt cần phải trị thương ngay, Quỳnh không quan tâm mặt mũi hay ghen tuông gì nữa, bèn đưa ra đề nghị như thế, mà Việt cũng chấp nhận vì thương thế của anh nặng lắm rồi, e là không trì hoãn lâu hơn được, đây là lựa chọn tốt nhất. Ở bên cạnh, dù Ngọc rất không vui trong lòng nhưng chẳng thể làm lơ nên cùng Quỳnh đỡ lấy Việt mang Việt về phòng Quỳnh.
Vừa vào phòng, Việt lập tức ngồi xếp bằng trên nền nhà, lập tức vận công trị thương.
...
Phía người đàn ông trung niên thì ông ta được đám thuộc hạ đưa về khách sạn bằng ô tô nên đã tạm thời bình ổn nội thương trước Việt. Lúc này ông ta đang nhận một cuộc điện thoại của ai đó, ông ta hỏi kẻ đó:
- Sao rồi? Xử lý xong rồi à, tốt, nửa số tiền còn lại mười ngày nữa tôi sẽ đưa cậu, tôi cúp máy đây.
Ông ta ngắt cuộc gọi xong thì ngồi thừ ra trên ghế, nghĩ bụng: “Không thể ngờ thằng ranh con đó lại là con trai của cặp vợ chồng kia, chẳng những thế mà võ công lại vô cùng lợi hại trong khi chỉ mới hai mươi tuổi. Tên này phải giết, nếu mà nó còn sống thì mình sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Mình không thể tự ra tay, đành phải nhờ đến họ rồi.” Nghĩ tới đây, ông ta bật máy tính lên, kết nối vào mạng rồi mở một phần mềm. Giao diện phần mềm được thiết kế một cách quái dị trên màu nền đen thui. Tiếp theo qua một loạt các thao tác phức tạp thì ông ta gọi cho một người quen thông qua chính phần mềm kỳ quái đó. Phía bên kia nhanh chóng bắt cuộc gọi. Người trung niên nói:
- Xin chào, ông là Mộc quản gia phải không?
- Đúng vậy, tôi nhận ra ông, ông có chuyện gì không?
Một một giọng nói vang lên. Giọng nói đã được xử lý bằng phần mềm nên mang âm hưởng của âm thanh điện tử, căn bản không thể định danh người này bằng phần mềm nhận dạng giọng nói. Mộc quản gia này không nể mặt mũi của đối phương mà trả lời khá cộc lốc.
Người trung niên xác định đây đúng là Mộc quản gia thì nói:
- Tôi có một người cần tổ chức các vị xử lý, tiền thì trả cao hơn bảng giá của tổ chức các vị đưa một chút.
Mộc quản gia hỏi:
- Ồ, người ông cần xử lý như thế nào?
Người trung niên đáp:
- Bên tổ chức các vị có thể đưa ra một người cấp Đồng được không?
Mộc quản gia có vẻ như đã bị lời của đối phương làm ngạc nhiên đôi chút nên yên lặng vài giây mới trả lời lại:
- Được rồi, dù gì chúng ta cũng có vài vụ làm ăn với nhau nên tôi chấp nhận vụ này. Ông hãy giao thông tin của kẻ đó chúng tôi.
Người trung niên vui mừng nói:
- Vậy tốt quá, tiền tôi sẽ qua ngay, mong các vị giúp cho tôi càng sớm càng tốt.
- Được rồi, thỏa thuận đã xong, tôi kết thúc đây.
Mộc quản gia không đợi người trung niên kịp nói gì thêm mà ngắt cuộc gọi ngay. Người trung niên cũng không dám tỏ thái độ bực bội gì, Mộc quản gia chấp nhận vụ này của ông ta là tốt lắm rồi, nếu còn phàn nàn thì có khi chết thế nào cũng không biết. Vụ này đã xong, người trung niên yên tâm quay sang bảo với một gã thuộc gã:
- Cậu đi đặt chuyến bay tối nay cho tôi, tôi phải về nhà xử lý chuyện công ty nữa.
- Vâng ạ.
Tên thuộc hạ gật đầu làm ngay, làm một thuộc hạ như hắn thì đương nhiên biết chuyện nào nên hỏi, chuyện nào không nên hỏi. Còn người trung niên thì ngả người dựa vào ghế, trên miệng xuất hiện nụ cười khinh miệt, dĩ nhiên là dành cho “kẻ xấu số kia”.
Việt ngồi vận công trị thương khá lâu, mãi đến tận tối thì nội thương mới tạm ổn một chút. Nội thương từ trận chiến với Đình Hiếu mới hơi tốt một chút thì lại phải chịu thêm nội thương mới, thân thể anh yếu đến không ngờ, xem chừng một tuần sau mới có thể sử dụng lại võ công. Việt mở mắt ra, thấy hai cô gái nhìn mình đầy sự lo lắng thì cười cười:
- Anh không sao nữa rồi, giờ anh phải về đây.
Việt muốn rời khỏi đây thì Ngọc lại lên tiếng:
- Giờ anh còn đi đâu nữa, bọn tôi đã nấu cơm rồi, cứ ăn để lấy lại sức đã.
Việt kinh ngạc nhìn hai cô gái, biết hai cô vì mình bị thương nên tạm gác cơn ghen với nhau lại, trong lòng anh lại càng cảm thấy đau đớn, muốn nói nhưng lại không thể mở miệng, chỉ có thể cười gượng, đúng là đi cũng dở mà ở cũng không xong.
Lúc này Quỳnh từ trong phòng bếp đi ra. Cô hỏi Việt:
- Những người lúc nãy là ai thế? Sao họ lại muốn hại anh?
Nghe cô hỏi, đôi mắt của Việt lại thoáng hiện vẻ hận thù, tuy chỉ chớp nhoáng nhưng hai cô gái vẫn thấy được. Ngọc và Quỳnh biết chuyện này không hề đơn giản và cũng rất muốn biết. Nhìn vẻ mặt của các cô, Việt thở dài:
- Hai em thật sự muốn biết thì anh cũng không giấu nữa. Đầu đuôi thế này. Khoảng hai mươi năm trước, ba mẹ anh tình cờ biết được một vụ làm ăn phi pháp của người đàn ông lúc chiều, đang định chạy trốn khỏi đó thì bị ông ta phát hiện. Để đảm bảo an toàn cho bản thân mình, ông ta đã cho người truy sát ba mẹ của anh.
Giữ kín bí mật này trong lòng là một gánh nặng rất lớn, Việt thật sự cần được sẻ chia, không phải để hai cô gái cảm thông mà để cho vơi bớt đau khổ trong lòng, hơn nữa anh cũng muốn để hai cô biết khó mà từ bỏ. Việt nói:
- Ba mẹ anh mang theo anh chạy trốn, lúc đó anh chưa đầy hai tuổi, biết gì đâu. Ba mẹ anh lấy cớ đi làm ăn xa nên giao anh cho ông bà ngoại, nhờ thế anh thoát nạn, nhưng ba mẹ anh thì không. Hai người bị thương nặng, biết không thể qua khỏi nên cố sức trở về gặp anh lần cuối, lúc đó anh đã khoảng năm tuổi, đáng tiếc khi đấy anh lại đang chơi với bạn, về nhà thì họ đã đi. Cơ hội gọi “ba mẹ” lần cuối cũng không có được.
Kể tới đây, hai mắt Việt đã đỏ ngầu, gương mặt trở nên méo mó vì những cảm xúc tiêu cực ập đến dồn dập, Việt mặc kệ, tiếp tục chìm trong ký ức của mình:
- Hai bên gia đình của anh không biết hai người bị hãm hại, còn anh khoảng thời gian ấy chưa hiểu chuyện, chỉ biết theo lời người xung quanh là họ bị tai nạn. Mãi mấy năm sau, lão già đó dẫn theo đám người về quê nơi anh sống để tiếp tục tìm, anh lại chơi bên nhà bạn nên lần nữa may mắn thoát nạn. Thế rồi anh vô tình phát hiện được cái chết bất thường của ba mẹ, anh bắt đầu điều tra, từ đó, anh quyết tâm trả thù bằng được, cho dù là không từ thủ đoạn nào.
Đến đây thì Việt dừng lại, Việt vẫn còn chút lý trí, mình kể quá khứ thế là đủ rồi, không cần để cho hai cô gái biết thêm những chuyện anh gia nhập xã hội đen sau đó. Quỳnh và Ngọc cũng bị câu chuyện của Việt cảm động mà khóc theo. Quỳnh như hiểu ra được điều gì, ngẩng đầu lên hỏi Việt:
- Trưa nay anh nói chúng ta đường ai nấy đi có phải vì lo lắng liên lụy đến em đúng không?
Việt ngẩn ngơ, anh không ngờ Quỳnh lại liên tưởng tốt như thế. Việt đáp:
- Phần lớn đúng như vậy, con đường trả thù anh chọn là con đường diệt vong. Ban đầu anh chỉ muốn chôn chặt tình cảm của mình với em, nhưng rồi lại không thể kìm nén nổi bản thân mình.
Việt lại nhìn sang Ngọc cười khổ:
- Chuyện đáng tiếc của anh với Ngọc đều do tên khốn Đình Hiếu gây ra, nếu không xảy ra chuyện đó thì có lẽ mọi chuyện đã không đi đến mức này và cũng sẽ không có tình cảm trái ngang với cô ấy như vậy. Hai em chửi anh có mới nới cũ, bạc tình cũng không sao, anh tự biết mình chả phải người tốt lành gì cho cam.
Việt cười khẩy tự giễu cợt chính mình. Những gì xảy ra giữa Việt với hai cô có lẽ bản thân mỗi người đều đã biết rõ ràng cả rồi. Vì đây có lẽ là cơ hội cuối cùng để chia sẻ lòng mình nên Việt mới nói thẳng ra hết như thế. Anh đã trải quyết tâm chặt đứt hai mối tình trái ngang này, đau lâu không bằng là đau ngắn, tốt nhất dứt khoát tại đây thôi. Đã trải hết lòng mình với hai cô gái mình yêu, tâm tưởng Việt đã thông thoáng hơn nhiều, phải, cô đơn cả đời và cái chết bất ngờ đợi sẵn ở phía trước thì sao chứ? Có lẽ đây chính là cái giá mà anh phải nhận lấy, dù thế nào bản thân anh đều sẽ không oán thán. Anh chống tay đứng dậy:
- Được rồi, chuyện của anh thì hai em đã biết cả rồi. Anh phải về phòng đây, hai em cứ ăn cơm đi.
Nói xong Việt nhanh chóng rời khỏi phòng của Quỳnh. Hai cô gái tựa hồ đang chìm trong suy nghĩ của mình nên cũng không giữ Việt lại nữa. Việt trở về phòng, chưa kịp nghỉ ngơi thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ ông Phương:
- Việt, có chuyện rồi, tên Tuấn đã chết trong tù.
Việt sửng sốt, Tuấn chết trong tù? Làm sao có chuyện này được, kẻ nào to gan dám ra tay trong tù chứ, Việt vội vàng hỏi lại:
- Có bắt được hung thủ không ạ?
- Bắt được rồi, tên đó căn bản không muốn chạy trốn hay phản kháng, hắn đã khai cả rồi.
- Kẻ nào ngu ngốc như vậy ạ? Ra tay trong tù có khác gì tự mình tìm cái chết chứ.
Ông Phương nói:
- Đúng vậy, nhưng tên đó không ngu, hắn ta là tử tội rồi, có giết thêm một người thì cũng chẳng khác gì cả, hắn vẫn sẽ chết.
- Như vậy là có kẻ muốn tên Tuấn chết? Chú đã nghĩ tới ai không ạ?
- Tạm thời vẫn chưa, tôi cũng không lường được có kẻ muốn Tuấn chết. Được rồi, chuyện này cậu không cần xen vào nữa, tập trung vào chuyện đối phó tên Hiếu, phần này để phía chúng tôi lo liệu.
- Dạ vâng ạ.
- Tôi cúp máy đây, cậu nghỉ ngơi đi.
- Dạ vâng, tạm biệt chú ạ.
Việt tắt máy. Anh đương nhiên biết kẻ nào gây ra chuyện này, không ai ngoài lão già đó cả, lão là người đứng sau, âm thầm cung cấp tài chính cho Tuấn suốt mấy mươi năm nay thông qua phương pháp hai công ty hợp tác với nhau để hắn tạo thế lực chắc tại thành phố D này. Cũng vì thế mà tên Tuấn mới có đủ sức để tranh giành địa bàn, thế lực với Hưng - Sơn và Hắc Báo. Tên Tuấn bị bắt đương nhiên sẽ có thể khai ra lão ta nên lão ta phải tiên hạ thủ vi cường, diệt khẩu hòng đảm bảo an toàn cho bản thân mình. Có điều tên Tuấn phải chết tức tưởi trong bao nhiêu nghi vấn, Việt không khỏi đáng thương cho hắn, đến cuối cùng hắn vẫn chỉ là con cờ trong tay người khác, hết giá trị lợi dụng thì sẽ bị thí đi. Nhưng đáng thương thì đáng thương chứ Việt không hể đồng tình với hắn vì chính bản thân Việt cũng bị hứng nhiều tai họa bởi hắn ta. Kẻ xấu thì phải nhận quả báo, bản thân anh cũng vậy.
Tất nhiên Việt sẽ không nói thật kẻ chủ mưu cho ông Phương biết, ông ấy mà biết thì Việt khó mà trả thù cho cha mẹ mình được. Việt không nghĩ thêm nữa cho nhức đầu, anh vào tắm rửa rồi leo lên giường ngủ, ngủ bây giờ là cách tốt nhất để nhanh chóng lấy lại sức.
...
Thêm một tuần nữa trôi qua, trời đã vào hè, sinh viên đều đã nghỉ học, Quỳnh và Ngọc cần phải suy ngẫm về chuyện giữa ba người nên không hẹn mà đều giữ yên lặng, không liên lạc với Việt nữa. Hiện tại thời gian rãnh rỗi của Việt nhiều hơn nên anh đi tìm lại ông anh tên Nhân cùng phòng trọ lúc trước (những chương đầu của truyện) để nhờ anh ta chỉ dạy thêm cho mình một vài kỹ năng máy tính. Bên cạnh đó anh vẫn tiếp tục trị nội thương, tuy loại thuốc chữa trị ông lão cho anh chỉ còn vài viên nhưng anh không tiếc sử dụng hai lần. Trận đấu với Đình Hiếu chắc chắn sẽ xảy ra ít nhất đôi ba lần nữa, anh không muốn vì sợ lãng phí thuốc mà phải chuốc lấy kết cục thảm hại.
Anh cũng hỏi ông Phương về tình hình vụ của Tuấn, không có tiến triển gì. Anh cũng hỏi sơ thế thôi chứ vụ án chắc sắp được khép lại. Hung thủ là một tử tù, dù thế nào cũng chết nên hắn sẽ tuyệt đối im lặng mà nhận hết tội về mình. Những vụ án kiểu trong tù này rất khó mà điều tra chi tiết.
Đến ngày thứ tám thì nội thương của anh về cơ bản đã khỏi, chỉ cần không vận công quá mức thì sẽ không có chuyện gì nữa. Những ngày này theo như anh thăm dò thì biết Đình Hiếu vẫn đến lớp như bình thường; anh cảm thấy rất kỳ lạ, sao hắn ta lại không đến tìm anh gây chuyện nữa, chả lẽ hắn ngửi thấy mùi không tốt cho hắn. Cũng không đúng lắm, cảnh sát chưa để lộ tin tức rằng hắn là nghi phạm lớn nhất, cũng chưa động đến cha mẹ của hắn, vậy đây là cơ hội tốt cho hắn ra tay chứ không nên im ắng như thế.
Vào buổi tối, Việt không ngủ được nên ra ngoài vừa đi dạo vừa suy xét tình hình hiện tại. Ở thế giới ngầm thì hầu như các thế lực lớn đã tan rã, Dũng bạn Việt cũng đã lặn sâu rồi, về phần các công ty nằm trong tay Việt thì phần hoạt động bình thường, chỉ khác lúc trước là công ty của Hắc Báo đã sát nhập vào công ty Hừng Đông.
Ban đầu có rất nhiều kẻ phản đối, nhưng Việt là chủ tịch thực sự của công ty nên phản đối của bọn chúng hoàn toàn vô ích mà những kẻ phản đối sau đó đều rời khỏi công ty. Việt cũng chẳng tha thiết giữ lại làm gì, giữ chúng có khi lại phá sạch công ty thì phiền phức, cho nên khi phi vụ sát nhập thành công xong thì một vài người quản lý cũ của công ty Hừng Đông chuyển sang phụ trách công ty mới. Đây đều là ngưởi ủng hộ Việt nên Việt có thể yên tâm giao cho họ quản lý.
Cũng nhờ phi vụ sát nhập thành công tốt đẹp nên Việt trở thành cổ đông lớn nhất của công ty Hừng Đông sau sát nhập, chỉ còn thiếu vài phần trăm cổ phần nữa là chính thức trở thành chủ tịch về mặt pháp lý, có điều anh vẫn không nhất quyết làm tới, một phần cũng do kinh nghiệm chưa nhiều, thứ hai hoàn cảnh bây giờ cũng chưa cho phép anh lên sân khấu.
Ngoài ra, khi tin công ty của Hắc Báo chính thức sát nhập với công ty Hừng Đông, cộng thêm tin tức sự hợp tác giữa Hừng Đông và Trung tâm thương mại của “Văn tét” sắp được ký kết cũng làm cho giá trị cổ phiếu trên sàn chứng khoáng của hai công ty tăng vọt; tính ra Việt bây giờ cũng là một phú ông nắm gia tài bạc tỷ. Nhưng Việt cũng không vì thế mà đánh mất cảnh giác, anh cũng biết sức mạnh kinh tế hiện tại của mình vẫn chưa thể đối đầu trực tiếp với kẻ thù, vẫn cần phải tiếp tục gia tăng thực lực của mình.
Thời gian chuyển dần về khuya, đã nửa đêm rồi, trên đường hầu như vắng người lại qua, thỉnh thoảng mới có một hai chuyến xe khách chạy ngang qua. Việt vẫn không muốn về ngủ, Việt rất thích không khí trống vắng thế này, vừa đi vừa nhớ đến hai người con gái quan trọng nhất trong cuộc đời mình, ít ra bản thân đã biết yêu là gì, biết thế nào là hạnh phúc thế nào là khổ đau, chỉ cần trả được thù nhà nữa là anh sẽ lùi lại, sống một mình với những hoài niệm, vậy là đủ rồi.
Đương lúc ngẩn ngơ, đột nhiên Việt cảm thấy rùng mình, tóc gáy dựng đứng hết cả. Dường như làm theo bản năng mách bảo, Việt vội vàng nghiêng người sang bên, vừa đúng một viên đạn bắn sượt qua hông làm rách áo. Hoảng hồn, Việt vội vàng nhảy vào lùm cây gần đó.
Giữa đêm khuya thanh vắng, Việt biết kẻ địch mang theo ống giảm thanh nên tiếng súng vang lên rất nhỏ, hoàn toàn nhờ giác quan thứ sáu nhạy bén hơn người mới giúp được Việt thoát chết trong gang tấc.
“M* kiếp! Có cả súng, là ai đây?” Việt nghiến răng nghiến lợi chửi rủa.
“Pằng!” Thêm phát súng nữa. Viên đạn bắn xuyên thân cây Việt đang nấp, Việt lại vội vàng ngồi thụp xuống, viên đạn bay qua phía trên chỉ cách đầu anh chừng ba phân. Kẻ địch cực kỳ đáng sợ, và bây giờ hắn đang tìm cách giết anh.
Sống lưng Quốc Việt lạnh toát, tim đập thình thịch, cả người mồ hôi tuôn ra như tắm. Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác sợ hãi như vậy. Anh âm thầm hít một hơi thật sâu cố gắng lấy lại bình tĩnh vì anh biết bây giờ mà rối loạn, chắc chắn phải trá giá bằng tính mạng. Tai anh chợt nghe thấy một tiếng cạch nhỏ - tiếng lên đạn. Anh không kịp suy nghĩ, lập tức cởi áo đang mặc trên người ra và ném ra.
“Pằng!” Cái áo thủng liền thủng một lỗ rớt xuống. Việt nhân cơ hội đổi vị trí. Đồng thời ngay khi đó, đối phương bắn thêm phát nữa, đúng ngay chỗ ngồi cũ của anh.
Nép sát vào một cái cây khác, Việt cố gắng tìm đường sống nhỏ nhoi cho mình. Bất chợt một con chuột đang kiếm ăn hiện ra từ bụi cỏ, cái mũi hít hít tìm thức ăn tạo thành những âm thanh sột soạt. Việt liền nảy ra ý tưởng muốn dùng con chuột để đánh lạc hướng kẻ địch, nhưng ngay sau đó một viên đạn khác đã xuyên ngang người con chuột, máu con chuột chảy đầy ra đất.
“M* nó! Từ đâu mọc ra một tên quái vật này vậy.” Việt thầm rủa trong bụng chứ không nói thành tiếng. May mắn nhờ con chuột, anh đã xác định được đường đạn và vị trí kẻ địch đang nấp. Có điều tên đó rất lợi hại, phải làm thế nào để hạ được hắn?
Lúc này hai bên chỉ cách nhau chừng năm sáu mét mà thôi. Việt ngoảnh đầu, nheo mắt quan sát kỹ khoảng không gian tối om trước mặt hồi lâu, chợt phát hiện một vật đen ngòm hướng về phía anh.
“Chết tiệt! Liều mạng thôi!” Việt giật mình kinh hãi, ngay lập tức đưa đưa ra quyết định. Anh nhặt một nắm chừng ba bốn viên sỏi nhỏ rồi vận kình ném một viên về phía kẻ địch. Viên sỏi nhỏ lại nhẹ, dưới kình lực mạnh mẽ, bay đi vùn vụt, tiếp đó anh vọt sang phải.
Đối phương quả nhiên không hổ cao thủ dùng súng, chỉ mới nghe tiếng anh rục rịch, ngay lập tức bắn hai phát. Một phát vào chỗ trốn của anh, một phát “đón đầu” hướng chạy. Dù có khinh công thượng thừa song anh cũng chỉ tránh được phát đầu tiên, phát còn lại trợt qua vai bỏng rát, bật cả máu đỏ. Vật đen ngòm kia lại chuyển động, giờ anh đã bị bại lộ hoàn toàn, đứng ngay trước họng súng, nguy hiểm cùng cực. Chỉ là viên sỏi hoàn toàn nằm ngoài dự tính của gã kia. Gã ta vừa bắn được hai phát súng vào anh thì viên sỏi bay như tên bắn đập mạnh vào ngay giữa trán khiến gã ta choáng váng, đau đến nổ đom đóm mắt, thân hình gã bật ngửa ra sau. Cú lia sỏi của Việt dùng mười phần công lực, đừng nói người bình thường, cả tên Đình Hiếu e rằng cũng khó lòng chống đỡ.
Việt không đợi hắn kịp trở tay, vội thi triển khinh công lao tới, ném ra viên sỏi thứ hai, nhắm ngay vào tay đang cầm súng của kẻ địch. Gã cầm súng tuy mắt đang hoa hết cả lên nhưng vẫn chứng tỏ mình là một kẻ giết người chuyên nghiệp, theo bản năng đưa khẩu súng lên gạt viên sỏi rồi hướng súng về phía Việt mà bóp cò. Chẳng qua kình lực trên viên sỏi thứ hai cũng ghê gớm vô cùng, nó khiến cánh tay cầm súng hắn tê dại, khẩu súng bị lệch đi vài phân. Phát bắn không xuyên tim mà găm sâu vào cánh tay phải của Việt.
Việt cắn răng chịu đau, áp sát tới người kẻ địch, dùng liên tiếp hai chiêu Hổ Cốt Khiếu Trường Quyền hất văng khẩu súng. Tên đó phản ứng cũng không quá tệ, mất súng, hắn lập tức rút dao trên người quét ngang chém dọc, tấn công Việt rất quyết liệt. Đáng tiếc, kỹ thuật bắn súng của hắn thì giỏi còn cận chiến vẫn kém xa Việt, chưa đầy mười chiêu đã bị Hổ quyền khóa chặt. Bóng trảo, ảnh quyền bao trùm mọi hướng, rồi trong một phút tên đó sơ xuất, Quốc Việt đoạt con dao và giáng một quyền lên vai đối phương, làm gã phải loạng choạng lùi lại vài bước.
Tiếp đó thân hình Việt nhảy vọt lên đá vù ra một cú song phi, chân này chưa tới hết, chân sau đã áp sát. Một cước song phi này vừa nhanh vừa mạnh, lại khóa hết đường lui của kẻ thù, gã đó không biết làm sao để tránh, bình một cái, trúng ngay ngực gã ta. Gã ta rú lên đầy đau đớn, hộc ra một ngụm máu tươi, ngã lăn xuống đất. Việt nhanh chóng chộp lấy khẩu súng, lên đạn và dí vào đầu hắn, tra hỏi:
- Là kẻ nào sai mày đến giết tao, nói mau! Grừ, không khai thì viên đạn sẽ găm thẳng đầu mày đấy.
Đối phương nhếch mép cười, khinh khỉnh:
- Hừ, đã thất bại thì chết.
Dứt lời, hắn ta nghiến răng một cái, cả người gã co giật mấy giây, miệng sùi bọt mép trắng xóa rồi nghẹo đầu sang bên, tắt thở.
- Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?
Việt ngẩn người, ngơ ngác nhìn tên kia. Tên đó nói bằng tiếng Anh. Việt chưa kịp hiểu thì hắn ta đã đi “bán muối” mất rồi. Việt lục lọi trên người hắn xem thử có manh mối nào để tìm ra kẻ đứng phía sau hay không. Anh tìm thấy một chiếc điện thoại.
- M* mày!
Quốc Việt văng tục. Không ngờ tên này đi giết người ta mà lại chỉ dùng điện thoại bình dân giá chỉ mấy trăm nghìn, danh bạ thì trống không, căn bản không thể tra ra được bất kỳ thông tin nào. Việt sực nhớ tới ông Phương, việc này tốt nhất là chuyển cho chú ấy cùng Thương xử lý. Mấy việc này không có ai rành hơn ngoài chú ấy.
Nghĩ vậy nên Việt lôi điện thoại ra gọi cho ông Phương. Dù bây giờ đã quá nửa đêm nhưng là chuyện hệ trọng nên cần phải báo cho ông ấy, lỡ có người phát hiện xác chết thì đủ thứ phiền toái. Việt kể tóm tắt lại cho ông Phương. Ông Phương nghe xong thì căn dặn Việt chú ý xung quanh không để cho ai thấy tình trạng hiện tại rồi bảo ông và Thương sẽ tới ngay. Chưa đầy ba phút sau, xe máy cảnh sát chuyện dụng của ông ấy đã chạy đến, hiển nhiên ông chạy ở tốc độ cao nên mới tới nhanh như vậy. Khi bắt gặp anh cầm khẩu súng trong tay cùng cái xác trên đất thì liền biến hắn sắc mặt. Ông trầm giọng xuống hỏi anh:
- Cậu giết hắn rồi?
Trước ánh mắt sắc bén như lột trần hết suy nghĩ người khác của cảnh sát Phương, Việt hơi run rẩy, lắc lắc đầu đáp:
- Dạ không! Cháu đâu có gan làm thế ạ. Hắn bị cháu đánh gục nên đã tự sát.
Thương cúi xuống xem xét, sau khi khám nghiệm, gật đầu khẳng định lời của Việt:
- Cậu ta nói đúng đấy chú. Tên này đã cắn răng độc tự sát.
- Răng độc à?
Cảnh sát Phương nhíu mày. Ông không nghĩ nhiều, lập tức ra lệnh cho Việt:
- Mang hắn về đồn. Việt, cháu đưa chú khẩu súng cho tôi rồi đi cúng tôi luôn.
Về tới đồn, ông Phương nhanh chóng đưa xác của gã nọ vào phòng khám nghiệm tử thi, Thương ở trong phòng tiến hành khám nghiệm còn ông Phương thì ngồi xuống bàn làm việc. Hai tay ông day day trán, phải thức dậy giữa đêm khuya thế này đã khiến ông rất mệt. Có điều chuyện xảy ra tối nay quả thật làm ông khó ngủ rồi. Lúc ở ngoài đường ông Phương không thấy gì, về đồn có ánh đèn thì ông mới phát hiện ra cánh tay Việt đầm đìa máu. Ông chạy vào trong lấy một hộp cứu thương khẩn cấp. Ông nói:
- Cậu bị bắn trúng rồi, để tôi giúp cậu lấy viên đạn ra.
Ông Phương xé ống tay áo của Việt rồi lấy đèn cồn, một con dao và các dụng cụ khác để lôi viên đạn ra. Một hồi xoay tới xoay lui thì viên đạn cũng rơi xuống đất. Ông nhìn miệng vết thương trên tay và nói:
- Hiện tại không có thuốc chống nhiễm trùng hữu hiệu ở đây, tôi còn một cách nữa nhưng sẽ rất đau, cậu ráng chịu đựng.
Ông Phương tháo vỏ một viên đạn của mình rồi rắc thuốc bồi lên miệng vết thương, đây là cách cuối cùng để sát trùng trong các trường hợp thiếu thuốc kháng sinh, Việt cũng từng nghe qua cách này. Thuốc bồi vừa rắc lên thì cơn đau như bị lóc từng miếng thịt trên người từ cánh tay dồn thẳng lên tận óc. Chẳng qua cơn đau này vẫn không thấm tháp gì so với đau đớn của lần đột phá Thuần Dương Công nên Việt vẫn có thể cắn răng chịu đau.
Mãi lâu sau đau đớn dần thuyên giảm, Việt mới thở hắt ra một hơi, mồ hôi đầm đìa trán. Ông Phương thấy Việt không hề rên tiếng nào thì rất ngạc nhiên, gật gù khen ngợi:
- Không kêu đau, giỏi, rất giỏi, tôi có lời khen đấy.
Việt nở nụ cười méo xệch xem như lời cảm ơn ông ấy. Ông Phương tiếp tục lấy gạc trắng quấn quanh vết thương cho Việt, vừa quấn vừa nói:
- Vết thương tạm thời không bị nhiễm trùng, tốt nhất là sáng mai cậu đến bệnh viện kiểm tra thêm một lần nữa, tiện thể xử lý lại vết thương.
- Dạ vâng ạ.
Thương từ trong phòng khám nghiệm đi ra, thấy trên cánh tay Việt có quấn vải trắng thì hỏi:
- Cậu bị trúng đạn à?
- Đúng vậy, may có chú Phương cứu trị kịp thời.
Ông Phương hỏi cô gái:
- Cháu khám nghiệm sao rồi. Có đúng là bọn chúng không?
- Dạ có chút rắc rối, song cháu có thể khẳng định đúng là bọn chúng.
Việt thấy sắc mặt nghiêm trọng trên mặt của ông ấy và Thương thì hiểu có thể hai người họ biết thân phận của gã đó. Anh bèn hỏi:
- Chú Phương, gã kia là ai vậy ạ?
Ông Phương trầm ngâm giây lát rồi đáp:
- Hắn ta là sát thủ.
- Sát thủ? Là sao ạ?
Việt lại ngẩn người, sát thủ là cái gì, anh chưa bao giờ nghe đến kiểu người này nên mặt mới ngơ ngơ. Ông Phương giải thích:
- Đó là những kẻ nhận tiền để giết người, thông qua gặp trực tiếp hoặc là bằng mạng internet.
Việt kinh hãi, có cả loại nghề nghiệp này nữa sao? Thật đáng sợ. Thấy vẻ mặt hãi hùng không giống giả vờ của Việt, ông Phương biết Việt mù tịt cái này. Ông hỏi tiếp:
- Cậu rốt cuộc có thù oán với ai để kẻ đó thuê sát thủ tới giết cậu vậy hả?
Việt giật thột trong bụng. Chú Phương hỏi đúng lúc anh vừa nghĩ tới vài kẻ khả nghi, đặc biệt là lão già nọ. Nhưng Việt không thể nói thật, bởi nếu chú ấy biết, chắc chắn sẽ phát sinh thêm nhiều rắc rối, mà đối với bản thân thì điều này hoàn toàn chẳng tốt chút nào. Vì thế Việt lắc đầu trả lời:
- Cháu thật sự không biết. Chú cũng hiểu cháu lăn lộn trong vùng nước bẩn, tất nhiên sẽ có nhiều kẻ thù, người nào cũng có khả năng, làm sao có thể đoán được ra ai đây ạ.
Ông Phương lại hỏi:
- Những kẻ thuê được sát thủ thì tất phải có nhiều tiền, chứ những kẻ vừa vừa thì không đủ khả năng để thuê sát thủ như thế này đâu. Cậu có kẻ thù nào là người nhiều tiền không?
Việt giả bộ trầm ngâm nghĩ ngợi rồi lắc đầu:
- Dạ không, thật sự không có ai như vậy. Mà vừa nãy chú có nói “sát thủ cấp độ này đâu” là có ý gì ạ?
Ông Phương chỉ vào Thương:
- Cái này Thương hiểu hơn tôi, Thương sẽ giải thích cho cậu.
Thương nói:
- Sát thủ được chia thành nhiều cấp, bình thường thì không nói nhưng lên cấp trung bình trở lên thì gồm Đồng, Bạc, Vàng và một cấp nữa không có tên. Dịch thuần Việt nghe khá là thô chứ gốc tiếng nước ngoài nghe hay hơn, chẳng qua tôi dùng thuần Việt để anh dễ hình dung.
Việt hừ một tiếng bất bình, cứ như anh dốt tiếng Anh không bằng. Lại nghe Thương nói tiếp:
- Bình thường thì chỉ có sát thủ dưới Đồng, từ Đồng trở lên thì mục tiêu ám sát phải có chút thế lực. Còn cấp sát thủ cao nhất chỉ trong lời truyền miệng, chưa ai gặp được những người này, cũng có thể là mất mạng trước khi chưa kịp kể cho người khác.
- Ra vậy, thế cô đoán được tên sát thủ tối nay thuộc cấp nào không?
Thương đáp:
- Chưa biết, tôi cần phải điều tra thêm.
- Thế à, vậy tôi đợi tin tức từ cô. Mà có khi nào tên này ám sát nhầm người không?
- Không thể nào, sát thủ không bao giờ nhầm mục tiêu. Nếu nhầm mục tiêu thì không thể nào bước vào cánh cửa sát thủ cả.
Việt nói:
- Dù gì thì tên sát thủ đã chết rồi, vậy xem ra tôi không cần lo lắng nữa nhỉ.
Việt chưa kịp vui thì Thương đã tạt cho gáo nước lạnh:
- Chưa chắc đâu, nếu gã kia thuộc về tổ chức sát thủ nào đấy thì một khi nhiệm vụ chưa hoàn thành thì vẫn sẽ có một sát thủ khác tới tìm cậu.
Việt không khỏi kinh hãi thốt lên:
- Vậy thì tôi thực sự gặp nguy hiểm rồi.
Lúc này ông Phương bỗng lên tiếng:
- Mà Việt này, nửa đêm không ngủ, sao cậu lang thang trên đường làm gì để bị ám sát hả?
Việt lúng túng gãi đầu gãi tai:
- Dạ tại cháu không ngủ được nên muốn đi dạo cho khuây khỏa ấy mà. Cháu đâu ngờ rằng lại có người hận cháu đến mức thuê cả sát thủ chứ.
- Nguyên nhân không ngủ được là gì?
Việt gượng cười:
- Là chuyện tình cảm thôi ạ, chú và Thương chắc hiểu rồi.
Hai người nghe xong thì im lặng không nói gì nữa. Việt hỏi tiếp:
- Thế giờ cháu về được chưa ạ?
- Ừ, cậu có thể về được rồi, nhớ chú ý an toàn của mình đấy.
- Dạ vâng ạ.
Việt đi xa rồi thì ông Phương mới hỏi Thương:
- Ban nãy thấy vẻ mặt của cháu, chú đoán có lẽ cháu nhận ra tên sát thủ kia.
Thương gật đầu trả lời:
- Dạ vâng ạ, tên sát thủ này là sát thủ cấp Đồng tiềm cận cấp Bạc, không ai biết tên thật của hắn, nhưng hắn thường được nhắc đến với biệt danh Master Gun.
Ông Phương hỏi:
- Master Gun? Bậc thầy sử dụng súng ư?
Thương nói:
- Dạ gần như thế. Người này có kỹ năng súng ống vào hạng siêu hạng trong giới sát thủ, sát thủ cấp cao hơn cũng chưa chắc hơn được hắn ta ở khoản này. Nhưng cũng chính vì quá tập trung vào súng ống đạn dược nên các kỹ năng khác của hắn chỉ ở mức trung bình, bởi vậy hắn cứ nằm ở cấp lửng lơ đó. Tính ra hắn cũng là kẻ có tiếng tăm, không ngờ lại thất bại trong tay của Việt.
- Nói như vậy có nghĩa kẻ thuê hắn ta ám sát Việt là một người có thực lực rất mạnh.
- Dạ vâng, hơn nữa, Master Gun thuộc tổ chức “Nanh Sói Xám”, được giới sát thủ tôn vinh là “đệ nhất tổ chức sát thủ” của thế giới. Nanh Sói Xám chưa từng thất bại lần nào Chính vì vậy vụ Việt bị ám sát chắc chắn không dừng lại đâu ạ, sẽ có sát thủ khác lợi hại hơn đến tìm cậu ta, trừ phi kẻ thuê sát thủ chủ động hủy hợp đồng. Hủy hợp đồng có tiền bù phá hợp đồng khá lớn nên khả năng này này rất khó xảy ra.
Ông Phương gõ nhịp tay trên bàn, hồi lâu sau thì nói:
- Trong thời gian tới đây chúng ta cần bố trí theo dõi Việt đi đâu, gặp gỡ những ai để có cách ứng phó, đặc biệt còn phải điều tra bằng được kẻ thuê sát thủ. Kẻ có thù với Việt thì không phải người tốt lành gì cả, phạm vi điều tra xem chừng rất rộng, chúng ta phải mau chóng tiến hành.
- Dạ vâng ạ, vụ này có liên quan đến sát thủ nên cháu sẽ nhờ mấy đồng nghiệp phối hợp điều tra.
- Vậy thì tốt. Được rồi, cháu về nhà nghỉ ngơi đi, trời cũng sắp sáng rồi, ngủ một chút để còn lo công việc nữa.
- Dạ vâng ạ.
...
Việt thì không sao chợp mắt được. Qua những thông tin mà Thương cung cấp thì Việt đã đoán được hơn chín mươi phần trăm là lão già kia thuê sát thủ đến hại anh. Còn nữa, nếu tên sát thủ kia thuộc một tổ chức như lời Thương nói thì không biết chuyện này sẽ kéo dài tới khi nào, nhất định phải tìm ra một cách nào đó để thoát khỏi nguy hiểm. Việc đầu tiên nên làm có lẽ là nên đổi chỗ ở và phải luôn mang mặt nạ da mỗi khi ra ngoài đường, đây là phương án tốt nhất vào lúc này. Việt trằn trọc mãi đến khi cơ thể quá mệt mới thiếp đi.
Tám giờ sáng, Việt bắt đầu tỉnh lại. Cơn đau trên cánh tay nhắc nhở Việt cần đến bệnh viện kiểm tra. Việt đến phòng khám với chiếc mặt nạ da. Khi nhìn miệng vết thương, bác sĩ tất nhiên nghi ngờ đây là do súng ống gây ra, định hỏi nhưng nhớ lại một vết sẹo dài trên khuôn mặt dữ tợn của người đối diện thì kinh hãi nuốt thắc mắc ấy vào bụng. Khi được bác sĩ đảm bảo không có bất trắc xảy ra, Việt rời khỏi bệnh viện để đi đến chỗ “Văn tét”.
Việt có ý định mở một công ty cho thuê vệ sĩ, mà theo anh nhớ lần anh đột kích biệt thự nhà hắn thì có đánh với mấy vệ sĩ nên hôm nay anh bèn tìm hắn để nhờ hắn tư vấn xem thế nào. Tuy Văn không có kinh nghiệm quản lý lĩnh vực này nhưng hắn lại từng thuê vệ sĩ, Việt cần phải tìm hiểu bản chất của thị trường đặc biệt này trước. Ngoài ra, trong thành phố D không có công ty vệ sĩ nào cả; ở một trong bốn thành phố hiện đại nhất, giàu nhất cả nước với điều kiện ở trên thì mảnh đất thị trường của lĩnh vực này khá tốt. Việt nghĩ đây là những vấn đề cần phải ưu tiên nhất, còn vấn đề pháp lý thì có thể nhờ đến luật sư như mọi lần trước.
Việt có ý định mở một công ty cho thuê vệ sĩ, mà theo anh nhớ lần anh đột kích biệt thự nhà hắn thì có đánh với mấy vệ sĩ nên hôm nay anh bèn tìm hắn để nhờ hắn tư vấn xem thế nào. Tuy Văn không có kinh nghiệm quản lý lĩnh vực này nhưng hắn lại từng thuê vệ sĩ, Việt cần phải tìm hiểu bản chất của thị trường đặc biệt này trước. Ngoài ra, trong thành phố D không có công ty vệ sĩ nào cả; ở một trong bốn thành phố hiện đại nhất, giàu nhất cả nước với điều kiện ở trên thì mảnh đất thị trường của lĩnh vực này khá tốt. Việt nghĩ đây là những vấn đề cần phải ưu tiên nhất.
Vào lúc này ở công ty Tuyền Khoa có hai người phụ nữ đang cầm đọc bản thảo của hợp đồng mà công ty Hừng Đông cung cấp. Đọc một lúc, Tuyền ngẩng đầu lên hỏi người phụ nữ kia:
- Cô thấy những điều khoản trên này thế nào?
Người kia đáp:
- Em thấy những điều khoản này đều khá được, chỉ có khoản phân chia lợi nhuận giữa hai công ty vẫn chưa thỏa đáng lắm, phía chúng ta em thấy lợi nhuận thu được chưa được hợp lý.
Tuyền gật đầu:
- Phải, tỷ lệ phần trăm lợi nhuận thu được của phía chúng ta hơi thấp một chút. Được rồi, để chị kiểm tra lại lịch làm việc thử ngày nào có thể hẹn gặp họ để thương lượng điều khoản lợi nhuận này.
Tuyền nói với quay sang nói thư ký của mình:
- Em xem hộ lịch làm việc của chị, trong tuần này có ngày nào trống không?
Cô thư ký đáp:
- Dạ có buổi chiều ngày thứ năm ạ.
- Vậy à, thế em gọi sang công ty Hừng Đông hẹn họ đầu giờ chiều thứ sau để thương lượng nhé.
- Dạ vâng ạ.
Cô thư ký lập tức làm theo. Cô gái ngồi đối diện với Tuyền nói:
- Chị này, bữa trước em vô tình nhận được thông tin là trong hội đồng quản trị của công ty Hừng Đông xuất hiện một cổ đông mới thay thế cổ đông là Thanh Sơn trước đây, nghe phong phanh người này tên là Quốc Việt, tuổi còn khá trẻ, chỉ tầm hai mươi tuổi thôi.
- Tên là Quốc Việt, chỉ mới hai mươi tuổi. Sao chị thấy người này quen quen nhỉ?
Tuyền gõ gõ một bên Thái Dương:
- Chả lẽ là cậu nhóc đó?
- Ủa, chả lẽ chị biết người này?
- Chị không chắc lắm, lúc trước đúng là chị có quen với một cậu em tên là Quốc Việt, tuổi cũng chừng đó, tiếc là không có phương thức liên lạc với cậu ta để hỏi thăm thử thế nào.
Cô gái kia cười cười:
- Chị lo lắng cái này làm gì, nếu quả thật là cậu ta thì cậu ta sẽ chủ động hẹn gặp chị thôi, vì dù sao cậu ta cũng biết chị là chủ công ty này mà.
- Ừ, mong là thế. Hiện tại công ty của chúng ta vẫn còn rất nhỏ, chưa thể so sánh được với Hừng Đông hay các công ty top đầu khác, nhưng chỉ cần chuyện hợp tác này thành công thì công ty của chúng ta sẽ tiến một bước tiến dài.
Bên phía công ty Hừng Đông, họ đã đồng ý lời hẹn của Tuyền. CEO của công ty, cũng là một trong những cổ đông, sau khi chấp nhận lời hẹn của Tuyền thì thông báo cho Việt. Việt nhận được tin từ ông ta thì đồng ý đi cùng, bởi lẽ bên cạnh có sự quen biết lúc trước, bản thân Việt cũng muốn học hỏi thêm kinh nghiệm trong các công việc kiểu này.
Buổi chiều Việt đi dạo một vòng để tìm địa chỉ đặt văn phòng công ty vệ sĩ mình dự định mở. Chẳng qua tìm thấy nơi hợp ý mình khá khó khăn, nơi mặt đẹp thì giá quá cao, nơi giá được một chút thì địa thế lại không ổn. Bây giờ Việt mới nhận ra trước đây mình vẫn tưởng bở nhiều lắm, cũng đã hiểu để lập được một công ty tốt không dễ chút nào, chứ đừng nói đưa nó tới thành công.
Mất cả buổi chiều đi tìm chưa có kết quả, Việt bắt đầu cảm thấy hơi mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi một lát. Hơn nữa, thời gian đã vào giữa hè, cái nóng như đổ lửa, cả người Việt đầm đìa mồ hôi, mặt nạ gây không ít khó chịu, Việt bèn tháo nó xuống rồi ra bờ biển đi dạo. Đi một lúc, Việt thấy mình như thằng ngu, dù đã hơn năm giờ chiều, không khí nóng thì gió biển thổi nóng chả kém gì, rát hết cả mặt, chắc phải tìm quán café nào đó gần đây để ngồi.
Bỗng một người Tây đi đến gần anh hỏi một câu tiếng Anh:
- Xin chào, anh có thể chỉ giúp tôi đường đi đến ngân hàng gần nhất không?
Việt thấy ông ta nãy giờ hết tìm bản đồ trên tay rồi lại nhìn quanh nhìn quất, hóa ra tìm ngân hàng. Hiện tại wifi công cộng của thành phố mới thử nghiệm nên chỗ này vẫn chưa có sóng, mà ông ta cũng không biết cách sử dụng 3G ở đây nên mới tìm khổ đến vậy. Việt cảm thông với ông ta, bèn trả lời bằng tiếng Anh:
- Ồ, xin hỏi ông dùng ngân hàng gì?
Việt dĩ nhiên giúp đỡ rất nhiệt tình. Công sức anh học Anh ngữ vất vả bao lâu nay đã phát huy hiệu quả. Anh vừa chỉ tay vừa trả lời rất lưu loát. Hai mắt ông Tây sáng rực, gật đầu cười cười tỏ ý cám ơn Việt. Để tỏ ý cảm ơn, ông ta thò tay vào túi áo trong rồi... bất ngờ rút ra một con dao sáng loáng, nhằm Việt chém ngang một phát.
Dẫu bằng vào giác quan thứ sáu biến thái của mình, Việt đã cảm nhận được nguy hiểm trước vài giây nhưng chiêu thức của đối phương vừa nhanh vừa cực kỳ hiểm độc, đòn tấn công bao trùm phần trên cơ thể Việt. Việt kinh hãi, nhất thời lúng túng chân tay, nguy cơ mất mạng tới nơi. Ngay trong khoảnh khắc sống chết đó, anh hít thật mạnh một hơi chân khí, cơ ngực và cơ bụng đột ngột lõm vào hai, ba phân. Con dao không chạm da thịt mà rạch một đường dài trên áo. Anh thoát kiếp trong gang tấc, sau đó tung mình nhảy về sau gần hai mét để đảm bảo an toàn.
Chả ai ngu như Việt ra biển vào lúc này nên suốt một khoảng dài trên bờ biển vắng tanh, người đi trên đường cũng không hơi đâu chú ý sang bên này. Việt muốn kêu ai giúp thì đều vô ích.
Phía gã người Tây thấy Việt thoát được một dao của mình thì khựng người lại với vẻ ngạc nhiên. Việt nhân lúc hắn đang ngẩn ngơ, không đợi hắn ta kịp tấn công lần nữa. Anh lập tức vọt tới phản công, Hổ Cốt Khiếu Trường Quyền tức thì phóng ra, năm ngón tay trái móc vào cổ họng đối phương.
Tên kia nhếch mép cười khinh bỉ, đâm thẳng dao tới.