“Này sao ngươi không nói gì hết, vẫn giận dỗi sao, à mà chỗ này đi đường nào nữa?”
Vân Phòng nhìn trái, nhìn phải, phân vân hỏi. Thường thì khi không xác định được phương hướng, hắn đều hỏi ý kiến Hư bởi trong trí nhớ mơ hồ của nó vẫn nhớ được một số điều rất cơ bản của thế giới này, nhất là những thứ có liên quan tới nguyên khí, nguyên lực. Việc tìm đường và tránh ma thú của Hư đều dựa vào cảm nhận với nguyên khí. Chỉ cần có nguyên khí khác lạ xao động hay có sự tăng giảm bất thường của một nguyên tố nào đó trong không khí đều có thể là ma thú đang ở khu vực phụ cận, cần phải cẩn thận tránh đường. Mặt khác, các thành trấn nơi con người ở, cây cối thưa thớt, so với Bán Nguyệt sâm lâm thì không đáng kể khiến Mộc nguyên tố giảm mạnh, đó là lý do Hư có thể tìm được đường ra khi lạc sâu trong Bán Nguyệt sâm lâm.
Theo nó nhớ, nguyên khí trong thiên địa có chứa các nguyên tố, chia làm bốn chủng loại. Ngũ hành nguyên tố: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Diễn sinh nguyên tố, là các nguyên tố diễn sinh từ ngũ hành: băng, vụ, thạch, nham . . . Dị nguyên tố là các nguyên tố biến dị không thuộc ngũ hành: quang, ám, phong, lôi. Vô nguyên tố: nguyên khí căn bản không chứa các nguyên tố khác. Trong đó, vô nguyên tố tồn tại nhiều nhất nhưng năng lượng chuyển hóa thành nguyên lực lại ít nhất.
“Hừ, đừng tưởng chỉ lấy đi của ta 3 kim tệ là ta phải cảm ơn ngươi. Nói cho ngươi biết, ta vẫn chưa tha thứ cho ngươi đâu. Rẽ trái, đúng rồi, rẽ chỗ đó, ta cảm nhận được mộc nguyên tố bên đó loãng hơn rất nhiều, chắc là có nhân loại phía đó.”
Vân Phong cười hì hì, nhanh chóng bước về phía trước, vừa đi vừa nói:
“Ta cứ tưởng ngươi không để ý tới ta nữa. À đúng rồi, ngươi đã nói về nguyên tố trong thiên địa, còn cách xác định phương hướng gì gì đó. Nhưng tại sao ngươi làm được, ta lại không cảm nhận được nhỉ?”
Hư khinh khỉnh nhìn nhân loại nhỏ bé bên cạnh, trong lòng chỉ muốn đánh cho hắn một trận.
“Không kiến thức thật là nguy hiểm, ngươi có biết các cảnh giới của nhân loại được phân chia như thế nào không? Ngươi có biết ta với ngươi cách xa nhau như thế nào không?”
Vân Phong khẽ vạt một đám lá cây trên đầu, tiếp tục nói:
“Ta nhớ là Hoa lão có nói rằng, nhân loại tu luyện chia làm Nguyên đồ, Nguyên sĩ, Nguyên giả, Nguyên khách, Nguyên tướng, Nguyên quân, Nguyên vương.”
“Nói như vậy cũng đúng nhưng còn có chỗ chưa rõ, nghe cho kĩ đây, lần sau đừng nhầm lẫn vấn đề này nữa.” Hư vừa cảm thụ nguyên khí vừa trả lời. “Nguyên đồ vẫn chưa tính là tu nguyên, nó chỉ là bước khởi đầu chuẩn bị cho tu luyện mà thôi. Giống như muốn xây một ngôi nhà, trước tiên người ta cần đổ móng, nhà càng cao, càng to, móng phải càng lớn, càng vững. Nguyên đồ cảnh cũng giống như vậy, nó chủ yếu tập trung vào trọng tổ cơ thể, bao gồm cơ, bì, tạng, cốt, tủy, huyết, mạch. Khiến cơ thể phát huy hết được giá trị vốn có, tạo tiền đề để tu luyện sau này. Sau Nguyên đồ, nhân loại mới chính thức bắt đầu tu nguyên, bước đầu hấp thụ nguyên khí trong trời đất. Lúc này, nhân loại thường tìm ma sủng để tu luyện chung. Tuy nhiên, từ thời đại của ta đã chia ra hai đường tu luyện là chân tu và ma tu. Chân tu chỉ những người dùng công pháp để tu luyện, chân chính hấp thụ nguyên khí. Ma tu là sử dụng ma sủng để tu luyện, mượn chúng làm vật dẫn để hấp thụ nguyên khí. Cả hai đường đều có lợi và hại riêng, rất khó để kết luận. Thường thì ở thời đó, hầu như ai cũng song song tu luyện cả hai trường phái cả.”
Điều chỉnh hướng đi của Vân Phong một lần nữa, Hư lại nói tiếp:
“Các cảnh giới sau nguyên đồ chủ yếu là luyện khí, tức là hấp thụ nguyên khí sau đó chuyển hóa thành nguyên lực bản thân. Theo sự tuần hoàn của nguyên khí trong cơ thể, nguyên lực sinh ra chỉ có thể chứa đựng các loại nguyên tố thuộc tính theo thể chất từng người. Đồng thời nguyên lực hệ nào thì khi sử dụng vũ kĩ, nguyên lực điệp gia sẽ mang hiệu quả của nguyên tố đó. Thí dụ như người có hàn thể chất khi tu luyện nguyên lực sẽ là băng hệ, vũ kĩ sử dụng sẽ có hàn khí. Lại nói tiếp, nguyên lực được hấp thụ vào cơ thể sẽ được tụ lại ở đan điền, tạo thành nguyên tinh, thập tinh sẽ tăng một cảnh giới. Từ nhất đến tam tinh là sơ giai, từ tứ đến lục tinh là trung giai, từ thất đến cửu tinh là cao giai, còn thập tinh là đỉnh cấp. Hiểu rõ chưa?”
Vân Phong tập trung nhìn đường, nhưng cũng không quên ngẫm nghĩ những điều Hư vừa nói. Một số chỗ khó hiểu khiến nó không kìm được mà hỏi:
“Ừm, cơ bản thì hiểu rồi. Thế nhưng nguyên đồ thì luyện thể như thế nào, còn ta có thể chất gì? Trên nữa thì tu luyện ra sao?”
Hư không nản lòng, vẫn kiên nhẫn giải thích thêm cho hắn:
“Như ta đã nói ở trên, nguyên đồ luyện thể gồm thất trọng:
Nhất trọng luyện cơ, khiến mỗi thớ cơ trong người ngươi trở nên cứng cáp, mạnh mẽ, có thể chịu được vận động mạnh.
Nhị trọng luyện bì, chú tâm vào luyện da thịt bên ngoài, giúp ngươi có lớp da cứng rắn, chịu được đau đớn, lạnh lẽo hoặc hỏa nhiệt.
Tam trọng luyện tạng, tứ trọng luyện cốt, ngũ trọng phạt tủy, lục trọng hoán huyết, bốn cảnh giới này đều cần ngoại lực tác động, giúp thoát thai, hoán cốt, cường hóa cơ thể.
Thất trọng luyện mạch, đả thông kinh mạch trong cơ thể, bao gồm kì kinh bát mạch cùng một số các tiểu kinh mạch khác trong cơ thể đề phù hợp với công pháp tu luyện.
Còn về thể chất từng người thì phải dùng phương pháp đặc thù xác định, muốn chính xác hơn thì cần trắc thể thạch, ở đây lại không có nguyên liệu nên ta không thể giúp ngươi xem được. Các cảnh giới cao hơn thì giờ ngươi không nên biết, biết nhiều ắt loạn, không tốt cho tu hành. Cho nên giờ đây ngươi cẩn thận lo lắng cho việc luyện thể trước đi.”
Vân Phong nghe thấy cũng có lý. Hắn khẽ gật đầu rồi tiếp tục bước tới, trong lòng thầm nghĩ: “Có một ma thú thông hiểu nhiều điều cũng có cái hay, chí ít những kinh nghiệm luyện thể kia giúp ta không phải đi đường vòng.”
Vân Phong vừa đi vừa tiếp tục hỏi thêm một số vấn đề về tu luyện và ma thú, chẳng mấy chốc màu xanh của rừng đã bị bỏ lại phía sau, ẩn ẩn trước mắt có thể thấy một tiểu trấn.
Tiểu trấn không lớn, hai mặt mặt Đông, Bắc đều dựa vào vách núi, mặt Nam hướng về Bán Nguyệt sâm lâm, chỉ có một con đường có thể đi qua nơi này là tiến về phía Tây. Tuy tiểu trấn có vẻ nhỏ bé, cô quạnh giữa địa thế của Bán Nguyệt sâm lâm, thế nhưng sự phồn vinh của tiểu trấn khiến Vân Phong cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Giờ này đã là đêm khuya nhưng tiểu trấn vẫn sáng như ban ngày, mùi thịt nướng thoang thoảng cùng tiếng reo hò văng vẳng bên tai khiến Vân Phong chợt thấy rạo rực trong lòng. Lần đầu tiên trong 4 năm qua, hắn có thể thấy được thành trấn, có thể thấy được nhân loại khác. Hư thì càng không phải nói, ngủ say suốt vạn năm, hắn đã chẳng thể nào ức chế được cảm xúc muốn nhìn ngó, phá phách một phen.
Chẳng mấy chốc, trong tầm mắt Vân Phong đã biến mất hình bóng của Hư. Hắn chỉ đành tặc lưỡi một cái, thầm than ma thú ham chơi.
“Tiểu tử, ngươi . . . từ đâu . . . đến Giao . . . Nguyệt trấn.” Vừa bước tới cửa trấn, một giọng nói ồm ồm vang lên khiến Vân Phong giật mình. Trước mặt hắn là một lão giả cao to, khuôn mặt đỏ ửng, một tay ôm bình rượu lớn, một tay vác đại đao trên vai. Dường như lão giả đang trong cơn say.
Vân Phong bất chợt cảm thấy ái ngại trong lòng, kẻ say thì không nói lý, lớ ngớ nói lời không hợp là bị ăn đòn như thường. Chuyện say rượu đánh nhau trong mỏ quáng cũng không ít, nhiều khi còn lan đến quáng nô như đám người Vân Phong nữa.
Hắn cố trấn tĩnh trong lòng, thoáng nghĩ ra một kế, vẻ mặt biến thành buồn rầu, thê thảm:
“Lão bá, ta ta bị đạo tặc trong sâm lâm cướp, thân gia của ta bị họ giết sạch. Ta may mắn trốn thoát khỏi tay bọn chúng, bôn ba mấy ngày mới có thể đến được trấn này. Ta . . . hu . . . hu . . . lão bá . . . xin người giúp ta . . . với.”
Nói đến đây, Vân Phong cực kì phối hợp dặn ra một ít nước mắt, lao đầu về phía lão giả kia mà khóc hu hu.
Lão giả cầm bình rượu chợt ngớ người, bao nhiêu hơi rượu trong người bốc hơi sạch. Vừa nãy qua đây, lão chỉ thấy một đứa bé mặt mũi lạ hoắc, lấm la lấm lét nhìn vào thị trấn. Sẵn có chút hơi men, lão chỉ định dọa một tí rồi bắt nó về chỗ cha mẹ nó. Nào ngờ đâu lại dính vào rắc rối này.
Lấm lét nhìn xung quanh không có ai, lão kéo Vân Phong ra trước mặt, không thèm để ý tới cái áo mới mua chẳng có chút nước mắt nào. Lão giả nghiêm mặt nhìn chằm chằm Vân Phong, hỏi:
“Tiểu tử, ngươi đừng có mà trêu ta, tất cả những hộ gia đình trong trấn ta đều biết, ta mà biết ngươi là con cái nhà ai thì đừng trách ta. Cái mông ngươi sẽ nở hoa đó biết chưa?”
“Cây ngay” không sợ chết đứng. Dù gì Vân Phong cũng chẳng có gia đình ở trong trấn, tất nhiên là không sợ. Hắn cúi mặt, vẫn giả bộ khóc:
“Lão bá, ta nói thật, người xem, chân ta, tay ta, cả người ta nữa, liệu có phải nói dối lão bá không. Ta trêu lão bá làm gì chứ.”
Lão giả nhìn khắp người Vân Phong một vòng rồi mới hòa hoãn lại. Nhìn những vết thương trên người đứa bé kia thì có lẽ đúng là bị bọn cướp hành hạ tàn bạo.
Mủi lòng trắc ẩn, lão kéo Vân Phong vào lòng, vỗ vỗ lưng hắn, giỗ dành an ủi:
“Tiểu tử ngoan, ngươi đừng khóc, có thể đến được Giao Nguyệt trấn, gặp được Lưu Hàn ta là cái may của ngươi. Ít nhất ngươi vẫn còn sống sót, vẫn còn khỏe mạnh. Trong Giao Nguyệt trấn ta cũng có chút ít tiếng nói, ngươi cứ an tâm mà ở lại, không cần lo lắng gì. Chỉ cần đạo tặc dám đến đây, bọn chúng sẽ không có đường lui. Nếu muốn báo thù nhất thiết phải trở nên mạnh mẽ, nhất định phải cố gắng, hảo hảo sống tốt, hảo hảo tu luyện.”
Cảm giác được hơi ấm từ người Lưu lão, Vân Phong không kìm được mà run rẩy. Hắn bất chợt nhớ lại Hoa lão, Bao thúc, Triển thúc, nhớ tới hằng đêm họ kể chuyện cho nó ngủ, nhớ tới thức ăn họ chia cho nó, nhớ tới những lúc nó bị bệnh, mọi người chăm sóc nó ra sao. Đôi mắt Vân Phong bắt đầu trở nên mông lung, có chút ươn ướt. “Hoa lão, Bao thúc, Triển thúc, giờ này mọi người đang ở đâu, Tiểu Phong thực sự, thực sự rất nhớ mọi người. Mọi người cần cố gắng sống sót, Tiểu Phong nhất định cố gắng tu luyện, cố gắng tìm kiếm mọi người. Nhất định có một ngày, Tiểu Phong sẽ giúp mọi người thoát khỏi nơi đó.” Hắn thầm hứa trong lòng rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Lùi lại một bước, nhìn lão giả xa lạ nhưng có cảm giác thân quen trước mắt, Vân Phong cúi đầu chân thành nói:
“Cảm ơn Lưu lão bá.”
Lưu lão nhẹ gật đầu, mỉm cười:
“Dù sao ngươi cũng không còn người thân, ta cũng chẳng có con cái, ngươi cứ gọi ta là Lưu gia gia là được rồi. À, mà ngươi vẫn chưa nói với ta ngươi tên gì.”
Sự ngạc nhiên bỗng ánh lên trong mắt Vân Phong. Hắn không ngờ rằng người đầu tiên mình gặp lại có thể đối tốt với hắn như vậy. Vân vê mảnh áo rách trên tay, hắn nhẹ giọng nói:
“Lưu gia gia, ta tên là Vân Phong.”
Thấy Vân Phong hiểu chuyện, Lưu Hàn lão tử cũng rất vui, càng nhìn càng thấy hắn thuận mắt. Lão vuốt vuốt cái cằm không râu, nhanh chóng kéo hắn đi vào trong trấn, bỏ lại phía sau một sâm lâm với quá khứ đầy đau buồn.
Last edited by tkcuathanh; 03-03-2014 at 08:03 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkcuathanh
Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tấp nập, nhộn nhịp như ở Giao Nguyệt trấn, Vân Phong hoa cả mắt. Mặc dù chỉ là tiểu trấn nhưng so với chỗ hẻo lánh khắc nghiệt như mỏ quáng thì giống như một trời một vực. Lưu lão thấy Vân Phong thích thú với cảnh sắc nơi đây thì nhẹ giọng giới thiệu:
“Đừng nhìn Giao Nguyệt trấn nhỏ bé mà nhầm, nơi đây thực tế là điểm trung chuyển giữa Bán Nguyệt sâm lâm và Bách Dạ quốc. Một trong 10 trấn tự do của hiểm giả tiến vào sâm lâm. Hằng năm số người tới đây giao dịch chuẩn bị cũng không ít, do đó thương nghiệp nơi đây rất phát triển, có thể so với một thành thị bình thường. Mỹ nữ, vui chơi, công pháp, vũ kĩ, ma sủng, ở đây cái gì cũng có, nếu thiếu thì chỉ thiếu mỗi tiền thôi.”
Nghe tới hai từ “công pháp”, Vân Phong chợt giật nảy mình. Hắn vốn tưởng Hư nói rằng nhân loại thường tu luyện công pháp là giả dối. Hóa ra, hắn mới là kẻ ếch ngồi đáy giếng, thế giới bên ngoài to lớn hơn hắn nghĩ nhiều lắm. “Sau này cần cẩn thận tìm hiểu thư tịch nhiều hơn.” Tự diễu một lát, Vân Phong lại tập trung chú ý mọi vật xung quanh, nhất là những cửa hàng bán ma sủng và quầy hàng bán vũ kĩ.
Sống trong núi quá lâu cũng khiến hắn có chút lạ lẫm với nơi này, rất nhiều thứ hấp dẫn khiến hắn không dứt ra được. Đôi khi phải để Lưu lão gọi, hắn mới sực tỉnh mà đi theo.
Đang chăm chú xem một cửa hàng tạp phẩm ở trên đường, bỗng mùi thịt nướng hấp dẫn tỏa ra từ quán ăn khiến bụng Vân Phong sôi ùng ục, dù sao cả ngày hắn mới chỉ ăn có vài quả dại ven đường.
Đứng bên cạnh, Lưu lão nghe thấy tiếng kêu từ bụng Vân Phong. Lão vỗ vỗ đầu vài cái, cười hiền từ nói:
“Ngươi xem, gia gia đã già rồi, cái đầu cũng chẳng được minh mẫn. Ngươi đi đường cả ngày chắc đói lắm. Nào vào đây chúng ta cùng vào ngồi ăn một bữa.”
Không để Vân Phong lên tiếng, Lưu Hàn lão tử đã kéo hắn vào tửu lâu.
Chỉ chừng một tiếng sau, cả hai người nhanh chóng đi ra với một cái bụng no căng. Vân Phong thì khỏi nói, lần đầu tiên được nếm vị thịt nướng quả đúng là mĩ vị. Cái bụng tuy đã căng tròn nhưng miệng hắn vẫn tòm tèm số thức ăn kia mãi không thôi.
“Lưu gia gia, cảm ơn người. Vân Phong chẳng có gì báo đáp ơn thu nhận của gia gia.” Ngập ngừng một lúc, hắn lại móc từ trong người ra ba kim tệ đưa đến trước mặt Lưu lão. “Vân Phong chỉ có 3 kim tệ, hiếu kính với gia gia, mong người đừng từ chối.”
Đối với Vân Phong, số tiền ba kim tệ kia quả thực là con số không hề nhỏ, đó là toàn bộ số tiền mà hắn có trong người. Số tiền ấy hoàn toàn đủ để cho một gia đình bình thường đủ dùng trong hơn nửa năm. Phải biết rằng một bữa ăn ngon lành đầy đủ như vừa rồi cũng chỉ hết gần hai ngân tệ mà thôi. Thế nhưng, tuy nhỏ nhưng hắn đã có nhận thức rõ ràng, người nào đối tốt với hắn, quan tâm tới hắn, Vân Phong đều cảm nhận được. Nhất là khi hắn chỉ là một tiểu tử rách nát, đói ăn, Lưu lão chẳng ngại ngùng nhận hắn về, còn cho hắn ăn, giúp đỡ hắn mà chẳng đòi hỏi một điều gì.
Lưu lão cầm số tiền trong tay Vân Phong, thoáng một chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng thay bằng nét mặt vui mừng. Lão mừng không phải vì ba kim tệ, lão mừng vì không nhìn nhầm người, lão mừng vì nhận được một viên ngọc quý và mừng hơn cả là Vân Phong tuy nhỏ nhưng hiếu thuận.
Cầm ba kim tệ trong tay, Lưu lão nhoẻn miệng cười, bàn tay nhanh chóng nhét chúng vào trong túi, đồng thời lại lôi từ đó ra năm kim tệ khác. Trước sự ngỡ ngàng của Vân Phong, lão đặt năm kim tệ vào tay hắn.
“Lưu gia gia, chuyện này . . .” Vân Phong nghi hoặc hỏi.
“Tiểu Phong, từ nay ta sẽ gọi ngươi như thế nhé.” Lưu gia gia cười híp đôi mắt lại, xoa xoa đầu Vân Phong nói tiếp:
“Ngươi biếu ta ba kim tệ, hiếu thuận ta thì ta cũng không thể thiếu lễ gặp mặt được. Năm kim tệ này là ta lì xì cho ngươi.”
“Không được, Lưu gia gia, người đã nhận ta về. Giờ ta lấy tiền của người nữa thì làm sao được, gia gia hãy nhận lại số tiền này đi.” Khẽ đẩy số tiền kia lại Lưu lão, Vân Phong kiên quyết cự tuyệt.
“Trong mắt ngươi có người gia gia như Lưu Hàn ta không.” Lưu lão giả bộ mặt lạnh, nghiêm nghị nhìn Vân Phong khiến hắn có chút hòa hoãn lại. Ngước mắt nhìn Lưu lão, hắn gật đầu đáp:
“Vậy cảm ơn gia gia, ta xin nhận số kim tệ này.”
Thấy Vân Phong nhận lì xì của mình, hảo cảm của Lưu lão với hắn lại tăng thêm nhiều. Nếu cứ đùn đẩy nữa lại hóa giả dối, lão không thích những kẻ giả bộ như vậy. Cứ thằng thắn như thế này lại hay.
Ngước mắt nhìn trời đêm, Lưu lão vui vẻ nói:
“Giờ chúng ta đi sắm sửa chút quần áo rồi về nhà thôi.”
Giao Nguyệt trấn, Bắc khu.
Nhà cửa của Giao Nguyệt trấn đều được xây dựng theo một lối kiến trúc có sẵn, bao gồm ba phòng, một sân, lần lượt là phòng ngủ, phòng khách, phòng ăn, sân luyện công.
Từ xa, Vân Phong thấy trước mặt, không biết từ khi nào có một dãy gian nhà đá. Những căn nhà đá này và nhà đá cai quáng sử dụng rất giống nhau, hoàn toàn đều dùng đá mà xây thành. Khác nhau chính là trên vách tường bên ngoài, được quét một lớp bột nước màu xám.
Theo vật liệu của căn nhà đá mà phán đoán, mặc dù tương đối thô sơ, nhưng rất rõ ràng là vừa mới làm xong cách đây không lâu.
“Tiểu Phong, từ giờ ngươi sẽ ở gian nhà này.” Lưu lão dẫn hắn tới căn nhà đá nằm ngay sát đường chính, chỉ tay vào trong mà nói:
“Ngươi cứ yên tâm mà sống ở đây, nơi này là nhà ta mua. Có ngươi trông nhà, ta cũng an tâm phần nào.”
Vân Phong hơi ngạc nhiên hỏi:
“Lưu lão, à Lưu gia gia, ngài không ở lại đây sao. Ta có thể ở phòng bếp hoặc phòng khách mà.”
Lưu lão cười mỉm, nhìn hắn nói:
“Không phải ta có ý này, mà là công việc của ta rất đặc biệt, phải ở tại nơi làm. Cứ một tuần ta mới có thể nghỉ một hôm. Hôm nay chính là ngày như vậy. Có dịp ta sẽ kể cho ngươi nghe, giờ đi xem nhà trước đã.”
Nói xong, lão dẫn Vân Phong tới căn nhà của mình. Cửa đá được dễ dàng đẩy ra, Lưu lão kéo Vân Phong đi vào rồi thuận tay đóng cửa lại, xem ra gian nhà này đối với lão không xa lạ là mấy.
Căn nhà đá kín mít, chỉ có một cánh cửa sổ hướng về vách núi đằng xa, nhưng giờ này đã đóng lại. Sau khi đóng cửa, Vân Phong vốn tưởng rằng bên trong hẳn là phải tối đen như mực, cái gì cũng không rõ. Nhưng thực tế, bên trong phòng có rất nhiều ngọn đèn các kiểu chiếu sáng ngời giống như ban ngày. Phòng ở vô cùng sạch sẽ, không cần quyét dọn nhiều mà vẫn có thể ở được. Chắc hẳn Lưu lão cũng thỉnh thoảng về đây dọn dẹp chỗ này. Ngắm nhìn căn nhà một lúc, Vân Phong bước tới phòng ngủ. Nơi này cũng không rộng, chỉ cỡ 10 mét vuông, thế nhưng tất cả đều đầy đủ tiện nghi, bàn ghế, giường tủ, cái gì cũng có.
“Tiểu Phong, tất cả mọi thứ ở đây đều tùy ý ngươi sắp xếp, sử dụng. Ngươi nghỉ sớm đi, ta về trước, có gì lần sau ta lại đến.” Thấy sắp xếp của mình đã ổn thỏa, Lưu lão cũng không quấy rầy hắn nghỉ ngơi nữa. Lão nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa, không quên nói một câu từ biệt.
Một mình ở lại căn phòng bằng đá, Vân Phong vẫn chưa hết bàng hoàng, hắn không hiểu tại sao mấy ngày nay mình lại may mắn như vậy. Có thể vừa thoát được mỏ khoáng, vừa gặp được ma thú thông thái, lại gặp một gia gia yêu thương mình. Khẽ cấu vào tay. “Vẫn có cảm giác đau, thì ra là thật.” Hắn thầm nhủ.
Ngửi được mùi hôi trên người, Vân Phong đi về phía bếp để đun một ít nước nóng để tắm trước khi đi ngủ. Trút bỏ bộ quần áo rách nát tả tơi xuống nền đất, hắn nhảy ùm vào thùng nước nóng đã chuẩn bị sẵn. Hơi nước bốc lên nghi ngút khiến hắn ngỡ như tất cả sự việc xảy ra mấy hôm nay là hư ảo.
Nhìn hơi nước mơ màng ẩn hiện trong thùng tắm, tâm thần Vân Phong không tự chủ nhớ lại cảnh mấy năm về trước, khi hắn còn là một tên nô lệ thấp hèn. Từng cảnh quay như chậm rãi chiếu lại trong tâm trí hắn. Bốn tuổi hắn bắt đầu phải nấu cơm, đưa cơm cho những người nô lệ khác. Năm tuổi bắt đầu phải chuyển khoáng thạch. Mãi tới hôm nay, hắn mới cảm nhận được cuộc sống thật sự, cuộc sống tự do tốt biết bao nhiêu.
Gạt đi những âu lo trong quá khứ, hắn nhanh chóng kì cọ, tẩy hết những vết bẩn trên cơ thể rồi mặc quần áo mới vào.
Nhìn hình ảnh một tiểu hài thanh tú nhưng gầy gò, hốc hác đang mặc bộ quần áo màu lam nhạt trong gương, Vân Phong nở nụ cười mãn nguyện, hắn thầm nghĩ cuộc sống của mình sẽ thay đổi từ đây.
Từng tia nắng sớm mai chiếu vào mắt khiến Vân Phong từ từ tỉnh lại. Đôi tay hắn khó nhọc đưa lên che chút ánh sáng chói mắt ấy. Chẳng biết khi nào, Hư đã tìm được hắn, giờ này nó nằm ngủ khò khò trên ngực Vân Phong. Cái lưỡi nhỏ nhắn, hồng hồng của nó đang liếm liếm môi, dường như đang mơ về một bữa ăn mĩ vị nào đó.
Nhẹ nhàng đặt Hư sang một bên để khỏi đánh thức nó, Vân Phong ghé đầu qua cửa sổ. Một mùi hương hoa thoang thoảng ở ngoài theo gió bay vào mũi khiến tâm trí Vân bỗng trở nên vô cùng thoải mái. Vươn vai hít một hơi thật sâu, hắn vội đánh răng rửa mặt, chuẩn bị cho ngày mới. Hôm nay là ngày vô cùng quan trọng đối với hắn, hắn sẽ chính thức bước vào con đường tu nguyên.
Chẳng mấy chốc, Vân Phong đã có mặt ở trên khu buôn bán trung tâm thị trấn. Đêm qua khi đi dạo, hắn đã nhớ được một số địa điểm quan trọng trong trấn. Thí dụ như Bắc khu là khu dân cư, Đông khu là nơi vui chơi, giải trí, Nam khu là lôi đài và quảng trường tập luyện chung cho cả trấn, Tây khu là nơi tập kết hàng hóa giao thương với các nơi khác. Quan trọng nhất với Vân Phong lúc này là khu trung tâm, nơi buôn bán sầm uất nhất của Giao Nguyệt. Sáng nay, thị trấn càng náo nhiệt hơn tối qua, nhất là những cửa hàng bán công pháp, ma sủng, người vào kẻ ra tấp nập không hết.
Last edited by tkcuathanh; 03-03-2014 at 08:03 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkcuathanh
Vân Phong rảo bước trên con đường lớn, đôi mắt to tròn vô cùng thích thú nhìn cảnh vật xung quanh, hết ngó đông rồi lại nhìn tây. Dường như trong mắt tiểu tử này, mọi thứ xung quanh đều là đồ chơi vậy.
Bỗng nhiên, một tiếng nói the thé chợt thu hút hắn. Tuy nó không to nhưng giữa con đường buôn bán tấp nập, tiếng nói thuộc loại cực phẩm thế này thật quá nổi bật.
“Lão bản, không nhầm chứ. Hỏa Sí Điểu là Trung phẩm Ma sủng thế nhưng cũng không đến nỗi không bán được đồng nào a??”
Vân Phong lẻn vào trong đám đông, ngó về bên ấy. Chỉ thấy người đang nói là một nam tử tuổi ngoài 40, vóc người cao ráo, khuôn mặt góc cạnh, thuộc loại dễ nhìn nhưng cũng nhanh quên. Thế nhưng ở cổ nam tử ấy có một vết sẹo dài, ghê rợn khiến người khác dễ dàng nhận ra. Quan trọng hơn là vết sẹo làm hỏng thanh quản của người kia, biến âm thanh từ một giọng nam tử hán thành giọng the thé của một bà thím già chanh chua.
Đối diện với hắn là ông chủ của Ma Sủng Lâu, nơi buôn bán ma sủng lớn nhất trong cả Giao Nguyệt Trấn.
Lão bản khinh khỉnh nhìn hán tử, trong mắt hiện lên vẻ chế diễu, nói:
“Hừ, Trung Văn a Trung Văn, ngươi nghĩ thực hay, nếu là một con ma sủng Trung phẩm, ta cũng nguyện ý mua với giá 10 kim tệ. Thế nhưng ngươi nhìn con Ma sủng của ngươi xem. Đây là gì ?”
Lão chỉ thằng tay vào mặt Trung Văn mà nói như hét lên:
“Đây là Trung phẩm Ma sủng biến dị. Biến dị đó ngươi biết không ? Bao nhiêu năm giao dịch với nhau, mà chỉ vì một ít kim tệ, ngươi cũng bán đứng ta. Nếu không phải hôm nay ta cẩn thận, Ma sủng này của ngươi lọt vào trong Ma Sủng Lâu, chỉ sợ danh tiếng của cả lâu sẽ tan thành bọt nước.”
“Chuyện này . . .”
Trung Văn lắp bắp, đầu toát mồ hôi hột, không nghĩ rằng chỉ vì một ma sủng như thế này mà lão bản lại quyết liệt với mình như vậy.
Vốn hôm nay hắn vào khu rừng nhỏ phía ngoài Bán Nguyệt Sâm Lâm bắt được một Trung phẩm Ma sủng. Đang vui vẻ vì có thể kiếm thêm một khoản tài phú nho nhỏ cho tiểu nữ ở nhà khám bệnh, thế nhưng không có ngờ Ma sủng này lại là một con biến dị. Mặc dù là biến dị nhưng dù sao cũng là Ma sủng Trung phẩm, đã có thể tính vào tầng lớp Ma sủng có tốc độ tu luyện kha khá được rồi.
Nên biết rằng, Ma sủng được chia làm 4 chủng loại Ma thú, Ma vật, Ma thực, Ma hồn. Dựa vào tư chất của mỗi con lại được chia làm Phàm phẩm, Sơ phẩm, Trung phẩm, Cao phẩm, Tuyệt phẩm. Trên nữa còn có Xuất Sắc, Kiệt Xuất, Trác Việt, Hoàn Mỹ. Tư chất này ảnh hưởng đến tốc độ hấp thu nguyên khí và khả năng lĩnh ngộ kỹ năng chủng loại. Tư chất càng cao, tốc độ tiến cấp càng nhanh, có nhiều khả năng học được kỹ năng khi lên cấp. Ngoại trừ Ma sủng Phàm phẩm không thể tu luyện, không thể dùng kỹ năng, chỉ có sức mạnh bẩm sinh cao hơn các loại dã thú khác một bậc, thì tất cả Ma thú khác đều có thể hấp thu nguyên khí tu luyện và tiến giai.
Cho nên một con Ma sủng Trung phẩm thì đắt hơn gấp 10 lần so với Sơ phẩm, cao gấp nghìn lần so với Phàm phẩm, ngoài ra còn rất hiếm hàng để bán.
Tuy nhiên một điều ảnh hưởng vô cùng lớn đến Ma sủng là tỉ lệ biến dị. Trong tự nhiên, thỉnh thoảng Ma sủng đời sau gặp phải tình trạng biến dị. Lúc đó, thuộc tính của Ma sủng suy giảm trên một số phương diện. Đa phần Ma sủng này trở thành phế phẩm, yếu hơn nhiều so với ma sủng cùng giai, sau một thời gian chiến đấu sẽ thường xuyên bị thương bỏ mạng. Cho nên không ai nguyện ý mua loại ma sủng này cả.
Trong đầu Trung Văn vốn nghĩ dù là Ma sủng biến dị nhưng cũng là Trung phẩm, ít ra cũng bán được chút đỉnh, dù không cao giá bằng Ma sủng Trung phẩm bình thường những cũng không kém là bao. Ai biết đâu giờ thành ra như thế này. Nếu biết trước, dù có là Cao phẩm thì hắn cũng không dám bắt, để rồi giờ đây phí mất một Đồng Phiến trị giá 50 Ngân tệ. Mà tiểu nữ ở nhà cũng đang cần tiền chữa bệnh, không thể không có tiền.
Đầu óc thoáng nghĩ một vòng, Trung Văn nhìn lão bản, cắn răng lo lắng nói:
“Lão bản, nể giao tình chúng ta mấy năm nay, ngài mua giùm ta Ma sủng này đi. Đồng phiến để bắt Ma sủng cũng đã mất 50 Ngân tệ rồi, ta chỉ bán với cái giá đó thôi. Quả thực ta cần tiền gấp mới làm ra hạ sách này. Ngài cũng biết Hoa Hoa nhà ta đã đến thời điểm khám bệnh rồi, nếu hôm nay không có tiền thì chỉ sợ không cứu được. Ta . . . quỳ xuống xin ngài vậy!”
Nói đoạn, đại hán kia dập mạnh đầu gối xuống đất khiến một lớp bụi dầy văng lên cao. Đôi mắt Trung Văn giờ này đã đỏ hoe. Người ta thường nói “Nam nhi dưới gối có hoàng kim.” Hôm nay hán tử kia vì con mà quỳ trước mặt bàn dân thiên hạ đã là vô tận nhục nhã, lại còn khép nép cúi đầu lạy lục. Đối với Trung Văn là sống không bằng chết, nhưng vì đứa con thơ, hắn căn bản không thể không làm thế.
Thấy cảnh ấy, mọi người đứng xem cũng chợt thổn thức, có người âm thầm chuẩn bị góp tiền giúp đỡ, có người gật đầu bàn tán. Đối với gia cảnh Trung Văn, ai nấy trong Giao Nguyệt Trấn cũng đều biết. Có thể nói Trung Văn này một đời số khổ.
Hắn vốn là một cô nhi lưu lạc tha hương đến Giao Nguyệt Trấn được Trung lão giả thu nhận làm nghĩa tử, đổi thành họ Trung. Thế nhưng, Trung lão kia tính tình chẳng phải tốt lành gì, hắn vốn nhận Trung Văn làm nghĩa tử để nhận thêm một kẻ làm công. Hắn ngày ngày đều sai bảo Trung Văn làm việc nặng nhọc từ sáng đến khuya, từ chẻ củi đốn gỗ cho đến đi săn Ma sủng, không việc gì là không làm. Những ngày không kiếm được tiền, Trung Văn thường bị bỏ đói, có đôi khi hắn phải lấy đất làm cơm, lấp đầy bụng rỗng.
Suốt 10 năm ròng, Trung Văn nai lưng làm việc cho Trung lão, khiến lão từ một kẻ nghèo mạt kiếp trở thành một người có tiền, có tiếng. Lúc này, lão thường xuyên đi chơi bài, đánh bạc, vào kỹ viện, lầu xanh, bao nhiêu tiền Trung Văn kiếm được bắt đầu từ từ đội nón ra đi.
Tuy đói ăn, làm việc quần quật nhưng 10 năm qua đối với Trung Văn lại là những ngày hạnh phúc nhất đời hắn. Bởi bên cạnh hắn vẫn còn người quan tâm đến hắn, cổ vũ động viên hắn, cho hắn thức ăn ngày đói, may cho hắn tấm áo ngày rét.
Đó là thiếu nữ nhà bên.
Giống như hằng hà sa số những câu chuyện tình khác, chàng có tình, nàng hữu ý, 10 năm trôi qua, hai người lớn lên thành thanh mai trúc mã, tình cảm trở nên thắm thiết. Chỉ còn thiếu ăn hỏi là nên vợ nên chồng.
Năm Trung Văn hai lăm tuổi, thiếu nữ kia cũng vừa tròn hai mươi. Hai người thưa chuyện với cha mẹ nhưng lại bị Trung lão cầm gậy đánh uyên ương nên chuyện phải bỏ dở giữa chừng. Cả trấn đều tiếc thương cho cặp đôi số khổ.
Không chịu được cảnh xa nhau, Trung Văn quyết định bái biệt cha nuôi, dọn ra ở riêng với người mình yêu, chính thức trở thành vợ chồng. Cũng trong thời gian này, Trung lão ăn chơi thành thói, chỉ gần một năm, bao nhiêu tiền của đã mất sạch, trở lại con đường đói rách như thời điểm trước. Lúc này, lão cảm thấy vô cùng tức giận, tức giận đứa con gái đã quyến rũ “nghĩa tử”, quyến rũ “tiền của” của lão đi. Nếu không có đứa con gái ấy, lúc này lão vẫn có thể vui vẻ, khoái hoạt như trước.
Máu nóng thượng não, Trung lão tức giận không kiềm chế được đã đến nhà con nuôi, đâm chết thiếu phụ kia. Trung Văn lúc đó đang mua đồ tẩm bổ cho vợ mới sinh, không có trong nhà, cho nên xảy ra thảm kịch đau khổ. Lúc về thấy xác vợ bên giường, bên cạnh là lão già cầm thú, kẻ mà hắn vẫn gọi là cha đang lục lọi đồ đạc lấy tiền. Hắn vô cùng uất ức, nghẹn khuất, đâm chết “cha nuôi” rồi nước mắt lưng tròng ôm xác vợ mà khóc. Hắn khóc suốt một ngày một đêm rồi quyết định theo vợ cho trọn tình trọn nghĩa.
Thế nhưng khi đao vừa kề cổ, máu vừa tuôn ra. Tiếng khóc bên giường khiến hắn bừng tỉnh, vợ đã chết, nhưng con còn đó, hắn không thể bỏ mặc con gái mình được. Thế là Trung Văn lại phải cầm máu để sống tiếp, sống trong đau đớn, buồn khổ.
Con gái vì đói ăn trong vài ngày nên ảnh hưởng đến sức khỏe, thêm vào máu từ xác mẹ thấm ướt y phục khiến nàng bị phong hàn, mặc dù kịp chữa trị không chết nhưng từ đó cũng thành ám bệnh. Hàng tháng phải đi lấy thuốc một lần, nếu không kịp uống sẽ không qua khỏi. Thuốc này giá cũng không rẻ, cho nên mười lăm năm qua, gia đình Trung Văn vẫn nghèo như trước.
Nghe người bên cạnh bàn tán, Vân Phong thổn thức không thôi. Chẳng hiểu sao, lúc này hắn lại nhớ đến gia thế của mình, nhớ tới cảnh ngộ của mình cũng có vài phần tương tự với đại thúc này. “Nếu có thể nên giúp thúc thúc kia một chút a, trên đời sao lại có kẻ táng tận lương tâm như vậy chứ?” Thở dài, Vân Phong nhìn về phía Ma Sủng Lâu.
Chỉ thấy lão bản kia cũng không phải là người vô tình, lão từ lời nói của người dân xung quanh mà nhớ lại gia cảnh Trung Văn, lão chỉ khẽ thở dài:
“Trung Văn, ngươi đứng lên đi. Mặc dù không thể mua Ma sủng kia, nhưng ta cũng có thể phá lệ cho ngươi vay trước 1 kim tệ, đến khi nào bắt được Ma sủng mới thì mang đến đây trả nợ.”
“Thật sao. Tạ ơn lão bản, đại ân đại đức của ngài ta không dám quên a.”
Nghe được lời lão bản, Trung Văn rối rít tạ ơn, trong ánh mắt có vài phần nhẹ nhõm. “Rốt cuộc tháng này cũng đủ tiền chữa bệnh cho con gái.”
Trung Văn mừng rỡ, đang định đưa tay nhận lấy đồng tiền màu vàng kim từ lão bản thì bỗng nhiên, một bàn tay gầy guộc chắn ngang trước mặt, cường hoành đoạt đi.
Chỉ thấy trước mắt Trung Văn là một kẻ gầy gò, đôi mắt hõm sâu, thâm quầng, da dẻ vàng vọt, cực giống một tên sắc quỷ mệt mỏi do ăn chơi quá độ. Phía sau là hai người một béo một cao, khúm núm đi bên cạnh giống như hạ nhân.
Trung Văn nhướng mày, tức giận nhưng không giám phát tác. Chỉ lẳng lặng nói:
“Đỗ Thái thiếu gia, ngươi làm vậy là có ý gì đây.”
Đỗ Thái nhoẻn miệng cười, lộ ra hai hàm răng trắng noãn, nói:
“Ngươi đoán xem ta có ý gì ?”
Last edited by tkcuathanh; 03-03-2014 at 08:03 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkcuathanh
Trung Văn giận tím mặt. Thật vất vả hắn mới gom được số tiền kia, vậy mà giờ đây Đỗ Thái kia lại đến phá đám. Mặc dù Trung Văn cũng là Nguyên đồ Ngũ trọng – Phạt tủy, có thể đơn giản đập chết tên thiếu gia trước mặt nhưng hắn cuối cùng vẫn không giám. Đơn giản Đỗ Thái là tam thiếu gia của Đỗ gia, một trong Tứ đại gia của Giao Nguyệt Trấn: Đỗ, Sở, Ngọc, Đoạn.
Hơn nữa hai người bên cạnh hắn, một người là Nguyên đồ Ngũ trọng, một người là Tứ trọng, chỉ một mình Trung Văn cũng khó lòng địch lại.
Nuốt nghẹn trong lòng, Trung Văn hỏi:
“Xin hỏi Đỗ thiếu gia giữa ban ngày ban mặt sao lại đoạt tiền của ta. Ngài làm thế liệu có coi vương pháp là gì nữa không?”
“Ha . . . ha . . . ha . . . Lão Trung a lão Trung. Ngươi nói thế là sai rồi. Ta hỏi ngươi, tháng trước ngươi nợ ta 20 Ngân tệ để đi chữa bệnh cho con gái đúng chứ.” Đỗ Thái nháy mắt hỏi.
“Đúng” Trung Văn chần chừ một lúc rồi đáp.
Đỗ Thái cười ha hả rồi nói:
“Cho nên, ta hôm nay đến đòi nợ.”
“Ngươi thật quá đáng, theo giá thị trường vay nhiều nhất chỉ đến 40 Ngân tệ thôi. Ngươi tính toán kiểu gì vậy ? ”
Trung Văn tức giận hét to, kéo theo sự đồng tình của đa số người dân ven đường.
Đối với chuyện này, Đỗ Thái cũng chẳng quan tâm. Chuyện khi nam bá nữ thế này, hắn đã làm nhiều lần rồi. Cho dù là Tổng trấn đến đây cũng phải nể mặt Đỗ gia ba phần chứ đừng nói gì đến những kẻ bình thường đứng xung quanh.
“Ta chưa nói xong mà. Đúng là chỉ có 40 Ngân tệ, nhưng ngươi quên mất một điều. Ma Sủng Lâu nơi này là sản nghiệp của Đỗ gia ta. Ngươi đến vay tiền ở đây, chưa được sự đồng ý của ta, không ai có quyền mang một đồng từ nơi này đi cả.”
Rất rõ ràng, cái kẻ gọi là Đỗ thiếu gia kia đang cưỡng từ đoạt lý, làm khó dễ Trung Văn. Không cho hắn có cơ hội cứu con gái.
Thế nhưng hắn lại không thể phản bác được. Trong Giao Nguyệt Trấn, ai cũng biết Đỗ gia chuyên kinh doanh Ma sủng, Sở gia kinh doanh đan dược, dược liệu, Đoạn gia chuyên khai khoáng, luyện kim còn Ngọc gia lại kinh doanh bí tịch, công pháp. Mỗi nhà không ai phạm ai, chỉ chuyên tâm kinh doanh ngành nghề chủ chốt, tạo thành thế cân bằng vi diệu, cũng tạo thành độc quyền của tứ gia tộc trong trấn.
Ma Sủng Lâu cũng chính là đại sinh ý của Đỗ gia. Lão bản ở đây gặp Đỗ Thái cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gọi một tiếng thiếu gia.
“Đỗ thiếu, ngài nói đi, phải làm sao ngài mới cho ta vay tiền đây. Nếu ngài muốn gì, ta sẽ hoàn toàn nghe theo ngài.” Lời nói của Trung Văn đã không còn cứng rắn như trước nữa. Dù sao con gái bị bệnh, hắn cũng chỉ có thể khép nép cầu người mà thôi.
“Bốp. Bốp. Bốp.” Tiếng vỗ tay vang lên trước mặt, kèm theo tiếng nói của Đỗ Thái: “Trung lão ca quả nhiên hiểu chuyện.”
Đỗ Thái nhẹ nhàng sải bước thêm vài bước. Nếu dáng người của hắn cao lớn hơn một ít thì dáng đi này có thể coi là tiêu sái, thế nhưng dưới cơ thể gầy gò, lao lực thì dáng đi ấy lại chẳng có chút đẹp mắt nào, giống như hát kịch vậy.
“Trung lão ca, lão ca cũng biết ta với Hoa Hoa tình đầu ý hợp. Chuyện ta với nàng cũng giống như chuyện lão ca với đại tẩu mấy chục năm trước. Ngài cũng biết mà. Cho nên ta muốn . . . Trung lão ca . . . gả Hoa Hoa cho ta làm tiểu thiếp. Hì . . . hì . . . Lão ca thấy thế nào. Lão ca yên tâm, đừng nói là 1 kim tệ, dù cho 100 kim tệ thì bệnh của Hoa Hoa ta sẽ hết sức cứu chữa hơn nữa tiền lão ca vay coi như bỏ đi, thế nào.”
“Ngươi. Câm miệng.”
Trung Văn tức giận, không để tên thiếu gia ăn chơi chác táng trước mặt nói thêm một lời nào nữa. Ai trong trấn cũng biết Đỗ Thái này đê tiện vô sỉ, chuyên môn cướp đoạt dân nữ. Mặc dầu không phải cướp người giữa ban ngày ban mặt, nhưng chuyên môn dùng thủ đoạn ám toán sau lưng, đối phó gia đình người ta lại là sự thực, hơn nữa, người bị hắn chơi xong thường bị vứt đi như rẻ rách, không ai có cuộc sống tốt. Hôm nay, Trung Văn mới cảm nhận được thủ đoạn của hắn. Không nói đến hắn làm nhục vợ mình, chỉ cần hắn có ý định với Hoa Hoa cũng khiến Trung Văn nổi cáu.
Đôi song thủ bất chợt biến thành quyền đầu đánh đến Đỗ Thái. Quyền pháp kéo theo tiếng gió phần phật. Đây là một trong những tuyệt chiêu mà Trung Văn thường ngày tập luyện, cũng là vương bài kiếm cơm của hắn trong sâm lâm – Phong Hành Phá.
Quyền xuất ra nhanh như gió, có thể phá thạch, phân kim lại thêm tính quỷ dị của gió khiến quyền pháp này mặc dù chỉ là Hoang cấp Sơ phẩm võ kĩ cũng có thể so với một vài Hoang cấp Trung phẩm võ kĩ khác.
Đỗ Thái mặt trắng bệch, quyền phong nhanh như gió đã đến trước mặt hắn. Dù trong nhà hắn là Tam thiếu gia không ai dám động, thế nhưng trên giang hồ, hắn cũng chỉ là một Nguyên đồ nhị phẩm nho nhỏ. Chỉ một chiêu này hắn đã vô phương chống đỡ.
Nhưng hắn không thể đỡ, không đại biểu cho không ai có thể cứu hắn. Chỉ thấy xuy một tiếng. Hai gia nô đi bên cạnh đã nhanh chóng nhảy vào. Người cao lớn đạp Bát Bộ Cước, thân hình nhanh như chớp kéo Đỗ Thái ra xa, vừa lúc người béo lùn nhảy vào thế chỗ Đỗ Thái.
Nói thì chậm nhưng tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt, chỉ thấy hai tay tên béo gồng lên tạo thành hình chữ thập trước mặt, lúc này cả cơ thể hắn có cảm giác giống như một tảng đá lớn.
Quyền phong gào thét ập tới, nhất thời không thể đột phá phòng ngự của tên béo.
Lúc này, Đỗ Thái mới hoàn hồn, cả người vẫn còn run lẩy bẩy. Xung quanh, vài tiếng châm chọc bắt đầu vang lên khiến Đỗ thiếu gia bực tức không thôi. Đôi mắt hậm hực nhìn về phía Trung Văn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Một kích không thể đánh được tên hỗn đản Đỗ Thái kia, Trung Văn lực bất tòng tâm. Song thủ bắt đầu thả lỏng, quay về trạng thái ban đầu. Đồng phiến bên hông đã bắt đầu có quang mang lấp lóe, chỉ cần đối phương muốn đánh nhau, hắn không ngại gọi ra Ma sủng của mình.
“Hừ, tốt cho một Trung Văn, tốt, tốt lắm. Ngươi dám đánh ta.”
“Đánh ngươi thì sao, đừng nói là ngươi. Cho dù là trưởng trấn có đụng đến vợ con ta thì ta cũng liều mạng như thường. Cho dù không đánh lại thì sao, cùng lắm là chết. Nhưng những người thân bên cạnh ta không thể để ngươi làm nhục.” Trung Văn nói.
Giờ phút này, tiếng nói the thé của Trung Văn không còn khó nghe như trước. Mọi người đều cảm thấy tiếng nói này giờ đây thật có sức quấn hút. Không biết ai nói trước, một tiếng hay vang lên khiến cả đám bắt đầu tung hô.
“Mẹ kiếp, được được lắm, hôm nay các ngươi phản lão tử, để rồi xem ta trừng trị các ngươi như thế nào. Đ** m*, để rồi xem.” Đỗ Thái nhổ một bãi nước bọt, phun một loạt những câu rắm thối.
“Còn ngươi.” Hắn chỉ vào Trung Văn . “Không lằng nhằng với ngươi nữa, trả tiền, cả vốn lẫn lãi, 40 Ngân tệ, nếu không có ta đến bắt con gái ngươi đi làm nô tì gán nợ. Đến lúc ấy.” Nói đoạn, hắn lè cái lưỡi, liếm liếm bờ môi khô khốc, tưởng tượng đến cảnh Hoa Hoa nằm dưới khố gào thét, van xin. Cho dù hai gia nô bên cạnh nếu biết hắn nghĩ gì thì cũng thầm mắng hai chữ “Súc sinh.”.
“Ngươi.”
Trung Văn cứng họng, đôi mắt đờ đẫn. Hắn biết rằng mình đã đuối lý. Thiếu nợ phải trả tiền, nếu không có tiền phải gán nợ, đợ con, đạo lý đơn giản hắn biết. Nhưng hắn cũng không thể kiếm đâu tiền trả nợ, hơn nữa còn con gái đáng thương trong nhà. Nghĩ đoạn, lòng hắn đau như dao cắt. Dù có chết cũng không thể để nàng rơi vào tay tên cầm thú này được.
Bên ngoài, đám đông tức giận lên án kịch liệt. Thế nhưng . . . chẳng có ai giúp đỡ.
Giữa đám đông bàn tán, Vân Phong tự hỏi, nhiều người như vậy, vì sao lại không giúp đại thúc kia, mỗi người chỉ một Ngân tệ, không cần nhiều cũng đủ giúp người ta trả nợ, cứu con rồi. Liệu có phải vì bọn họ sợ hãi một cậu ấm hay là có nguyên nhân khác. Nhưng nguyên nhân nào lại có thể bán rẻ đi lương tâm của mình, nguyên nhân nào khiến họ sợ hãi ? Đã có thể vì sợ hãi mà bán rẻ lương tâm một lần, thì có thể bán rẻ lương tâm lần thứ hai, thứ ba rồi mất đi bản tâm. Như vậy cho dù có bản lĩnh thông thiên đến đâu cũng chỉ bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, làm hại cho mọi người. Làm cường giả như vậy thì có ích gì chứ ?
Vân Phong trong đầu tự hỏi. Đôi mắt non nớt của hắn mặc dù đã trải qua nhiều chuyện nhưng vẫn còn ngây ngô. Hắn không hiểu được rằng tất cả mọi người ở đây đều cần Ma sủng, mà ngoài Đỗ gia ra, không còn ai có thể kinh doanh ma sủng này ở Giao Nguyệt Trấn nữa. Nói đến lợi ích thì đa phần mọi người đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Trong lòng mỗi người đều có phần ích kỷ, tự tư tự lợi, chỉ là ít hay nhiều mà thôi.
Móc từ trong túi ra 2 kim tệ, Vân Phong rảo bước đến trước của Ma Sủng Lâu trước con mắt ngỡ ngàng của bao người.
“Đại thúc, ta có thể mua Hỏa Sí Điểu ngươi bán được không ?”
Vân Phong nhìn vào mắt vị đại thúc kia mà hỏi. Trong đôi mắt ấy có một chút phong sương, có một chút mệt mỏi, nhưng đa phần là buồn phiền, đau khổ. Nhìn đôi mắt ấy, Vân Phong có cảm tưởng đó là đôi mắt của một vị lão giả gần đất xa trời. Hắn không biết vì sao một người tầm 40 tuổi lại có đôi mắt như vậy.
Trên thực tế, hắn lại không biết. Phàm là những người tu luyện thọ mệnh sẽ hơn xa người bình thường. Bởi mỗi khi tiến giai hay phục dụng thiên tài địa bảo đều được phạt cân tẩy tủy, mọi tạp chất trong cơ thể đều sẽ bị đẩy ra ngoài. Nói như vậy để biết rằng vị đại thúc Trung Văn kia thực ra cũng chỉ ở độ tuổi tráng niên mà thôi.
“Hừ, tiểu tử, ngươi biết đang làm gì không? Cha mẹ ngươi là ai? Dám xen vào chuyện của bổn công tử?” Đỗ Thái cất cao giọng quát.
Vân Phong lẳng lặng quay người lại, cứng cỏi đáp:
“Công tử, ta mới đến Giao Nguyệt Trấn, không biết công tử là ai, nhưng ta chỉ muốn hỏi công tử một câu: Ở đây cấm mua bán Ma sủng sao ?”
Last edited by tkcuathanh; 03-03-2014 at 08:03 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkcuathanh
“Hay cho một tiểu tử không biết trời cao đất rộng”. Lão béo đừng bên cạnh Đỗ Thái hừ lạnh.
Vân Phong không đáp, chỉ quay ra nhìn đại thúc tên Trung Văn kia, khiến Đỗ Thái cùng lão giả béo ấm ức không thôi. Từ trước đến nay, chưa từng có ai dám khinh thường hai người như vậy, chưa nói đến một con kiến hôi như tiểu tử 8, 9 tuổi trước mặt.
Lão béo định hung hăng “dạy dỗ” tiểu tử kia, thì bỗng nhiên giật mình, dường như có ai đang thì thầm trong tai. Đây vốn là “Truyền âm thuật” mà chỉ cao thủ Nguyên sĩ mới có thể dùng thần thức thi triển. Trong gia tộc cũng chỉ có cao tầng mới luyện thành.
Một lúc sau, khuôn mặt lão tái nhợt, nhìn về tiểu tử trước mặt có sự sợ hãi thật sâu. Lão nhỏ giọng với thiếu gia bên cạnh mình.
Chỉ thấy Đỗ Thái cũng giật mình, khuôn mặt gầy gò có chút âm trầm tức giận, nhưng cuối cùng vẫn nén lại gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
“Ngươi muốn “mua” thật sao?”
Trung Văn nhìn về phía đối phương rồi nghi hoặc hỏi lại, đặc biệt nhấn mạnh từ “Mua”. Bởi lẽ nếu có một người nào đó cho hắn vay tiền đã là phúc đức lắm rồi. Dù sao Ma sủng trong Đồng Phiến kia cũng là đồ bỏ, mới chỉ có một cấp, lại là biến dị, không ai nguyện ý mua nó cả.
Thế nhưng Vân Phong lại nghĩ khác. Hắn không biết biến dị là phế phẩm cho nên không quan tâm, hơn nữa dù biết là phế phẩm thì sao. Hắn đã bước ra ngoài giúp đỡ người thì đã biết sẽ phải đắc tội với một trong Tứ đại gia tộc rồi, nhất là đây lại là gia tộc buôn bán ma sủng. Sau này hắn sẽ không còn cơ hội mua Ma sủng trong trấn nữa, chỉ có thể tự bắt mà thôi. Hoặc là, Ma sủng trước mắt này chính là ma sủng theo mình cả đời.
Vân Phong nhẹ gật đầu.
“Vậy, chỉ cần 40 Ngân tệ thôi. Hoặc ít . . . ít hơn cũng được . . . Tùy ngươi vậy.” Trung Văn thở dài, nhìn tiểu hài trước mặt, có lẽ nó muốn giúp đỡ mình. Nhưng còn nhỏ thế này làm sao có nhiều tiền trong người đây, dù có 2, 3 Ngân tệ đã là khá lắm rồi.
Vân Phong cười nhẹ, hắn hiểu được vì sao Trung Văn đại thúc lại nói như vậy. Tuy hắn còn là hài tử nhưng khó khăn từ nhỏ đã khiến hắn thông minh và trưởng thành hơn rất nhiều so với bạn bè cùng lứa.
Chỉ thấy hắn móc từ trong túi ra hai đồng kim tệ óng ánh, nhét vào tay Trung Văn. Nhìn cảnh ấy, mọi người bên cạnh, kể cả Trung Văn cũng cảm thấy sốc. Ông trời ơi! Tiểu tử này là con ai đây, tiện tay cũng lấy được số tiền bằng người ta làm cả nửa năm.
“Cái này, tiểu . . . tiểu huynh . . . đệ à. Hỏa Sí Điểu biến dị không . . . không đến . . . đến . . . đến mức ấy đâu.” Trung Văn mồ hôi đầy đầu, khuyên can.
“Ta biết.” Vân Phong nhoẻn miệng cười, lộ ra hai cái răng nanh trắng sáng. “Coi như là cho đại thúc vay tiền chữa bệnh cho đại tỉ ở nhà đi.”
“Vậy . . . Vậy xin đa tạ, khi nào có tiền ta sẽ lập tức trả lại tiểu huynh đệ.” Trung Văn ngập ngừng một lúc rồi nhận lấy tiền, cao hứng vỗ ngực đảm bảo. Sâu trong ánh mắt lại có một phần cảm kích và hy vọng nồng đậm.
Trái lại với Trung Văn, tam thiếu gia của nhà họ Đỗ lại tức giận đến nổ phổi. Suýt bị người ta đánh, không dám phát tác. Mãi mới có cơ hội rước lấy mỹ nhân đồng thời báo thù thì lại bị một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch ngáng chân. Bao nhiêu uất ức của hắn giờ này tập trung vào người tiểu tử trước mắt. Nếu ánh mắt có thể giết người thì đảm bảo Vân Phong lúc này sẽ bị xé thành vài mảnh nhỏ.
Ở một tửu lâu gần đó.
“Thật là một tiểu tử thú vị.” Một lão giả tầm ngoài 70 dáng người cao lớn, khuôn mặt chữ điền, nước da đen nhẻm cất tiếng. Người này là gia chủ Đoạn gia.
Bên cạnh lão là 3 lão già tầm 70, một trung niên 50 cùng một thiếu phụ 40 tuổi. Chỉ cần vài người hơi có kiến thức trong trấn mà thấy cảnh này cũng sẽ rớt tròng mắt ra ngoài. Bởi sáu người ngồi ở đây thì 4 người là Gia chủ tứ đại gia tộc, một người là trưởng trấn của Giao Nguyệt Trấn. Chưa có bao giờ, tất cả những người kia lại khách khách, khí khí, cùng nhau tiếp đón một người khác như thế này.
Chỉ thấy đối diện với gia chủ Đoạn gia là một lão giả cũng to lớn không kém. Khuôn mặt lão nhẵn nhụi, không râu, trong đôi mắt có sự tang thương, cổ lão. Bộ quần áo bằng vải bố có chỗ sờn vai lại tăng cho lão vài phần từng trải. Người này chính là gia gia mà Vân Phong mới nhận, Lưu Hàn gia gia.
“Ha . . . ha, Lưu Hàn huynh. Chuyện huynh nói với chúng ta là thật sao ?” Gia chủ Đoàn gia hỏi dò.
Lưu Hàn đang trong tâm trạng thưởng thức đứa cháu thì bất ngờ bị đánh thức. Lão quay ra hung hăng nhìn phía đối diện:
“Không thật thì ta nói với ngươi làm gì. Chẳng lẽ ta rảnh lắm sao ? Đã là gia chủ mấy chục năm rồi mà vẫn ngu ngốc như vậy.”
Đoạn Mộc Nhai tuy bị mắng nhưng vẫn cười hì hì. Cho dù bị mắng một lần chứ dù mắng thêm vài lần nữa thì hắn vẫn vui vẻ như vậy. Không vui sao, làm sao có thể chứ. Cầm trong tay một Thiết Phiến cao cấp cùng 3 món đồ Hồng cấp 7, 8 giai làm sao mà không vui được.
Trái ngược hẳn với Đoạn gia chủ, Tô Minh, trưởng trấn của Giao Nguyệt Trấn lại không vui vẻ như vậy. Hắn vẫn cau mày suy nghĩ. Nói thật ra, chuyện lần này có chút bất ngờ. Lưu lão, người có danh vọng nhất trong số cao tầng trong Giao Nguyệt Trấn đến xin mọi người, nói đúng hơn là giao dịch lấy 2 suất dự thi vào học viện Hoàng gia vào 2 năm tới.
“Mặc dù ở vùng rừng núi heo hút như Giao Nguyệt Trấn, 2 suất tham dự này khá quý trọng. Mỗi một năm chỉ được 5 suất dự thi, mà một lần Lưu lão lại lấy tới hai suất. Tuy nhiên so với mỗi nhà nhận được 1 Thiết phiến cùng 3 món đồ Hồng cấp 7, 8 giai thì không tính là gì. Quan trọng là vì sao Lưu lão lại phải làm vậy. Với danh vọng của lão, chỉ cần một hai câu là có thể lấy được rồi.” Tô Minh ngày càng khó hiểu, không chỉ hắn mà ai cũng nghĩ như thế, chỉ là chẳng có ai dám hỏi.
“Nếu suy nghĩ kỹ, dùng một cái giá cao để đổi lấy 2 suất dự thi thì chỉ có thể là Lưu lão muốn che giấu thân phận cho một hài tử nào đó. Để nó có thể học ở học viện Hoàng Gia mà không cần bộc lộ thân phận.” Nghĩ tới đây, Tô Minh càng cho là đúng. Là một trưởng trấn nhỏ, nhưng suy nghĩ của hắn khá linh hoạt.
Không thể không nói, những suy nghĩ này của Tô Minh đã đúng đến 8 phần, chỉ có điều hắn không đoán được lý do đứa trẻ kia vì sao phải lấy danh nghĩa hài tử Giao Nguyệt Trấn để đi thi mà thôi.
* * * * * * *
Bắc khu.
Vân Phong trở về nhà của mình, trong tay hắn cầm rất nhiều sách, trong đó, chủ yếu là sách về tu luyện, thường thức, lịch sử, ma thú. Đây đều là những sách bình thường, có giá cả rẻ mạt được bán đầy trên đường lớn.
Vân Phong chỉ nấu qua loa một vài món lót bụng rồi mang sách về phòng ngủ.
Trước hết hắn lôi Đồng Phiến có chứa Hỏa Sí Điểu ra xem trước. Khác với Nguyên Phiến có chứa Hư, Đồng Phiến này có màu xanh rêu, trông khá mới, hình dạng lớn bằng lòng bàn tay trẻ con, không có điêu khắc tỉ mỉ như Bạch Nguyên Phiến hắn có. Mặt trước Đồng Phiến có hình một con chim màu đỏ, thỉnh thoảng trên người có chớp động những bóng lửa đỏ nhàn nhạt trên cánh và đuôi. Mặt sau hiển thị vài dòng chữ, những dòng chữ này là chữ hiện đại, không phải cổ ngữ cho nên hắn dễ dàng đọc được.
Hỏa Sí Điểu (biến dị) - Chủng loại: Ma thú - Họ: Ma điểu - Hệ: Hỏa / Phong
Tư chất: Trung phẩm
Cấp bậc: 1 - Giai vị: 0 - Kinh nghiệm: 8%
Kĩ năng: Chưa có.
Tổng hợp thực lực: K - -
Nửa đêm, Vân Phong uể oải nằm ườn ra ghế. Đôi mắt như muốn díp lại, cả ngày đọc sách tuy mệt nhưng hắn đã đại khái nắm được một số kiến thức chính về ma sủng.
Ma sủng – tên cũng như ý nghĩa là sủng vật của con người. Chúng được chia làm Ma thú: Ma sủng hệ thú, bao gồm địa thú, điểu thú, hải thú. Ma thực: Ma sủng thực vật, bao gồm địa thực, hải thực. Ma hồn: Ma sủng có dạng tâm linh như oan hồn, linh hồn hóa thành Ma sủng. Còn lại những Ma sủng không thuộc ba loại trên gọi là Ma vật.
Ma sủng giúp nhân loại rất nhiều công việc, không chỉ là trong chiến đấu và tu luyện. Trong thực tế, có rất nhiều Ma sủng chỉ có giá trị sản xuất thực phẩm và lấy sức kéo. Tất cả những ma sủng ấy, người ta xếp vào một loại: Ma sủng Phàm phẩm - danh như ý nghĩa: Ma sủng của người phàm.
Chỉ có những Ma sủng Sơ phẩm trở lên mới có thể chính thức tu luyện với con người. Ma sủng có tư chất càng cao tốc độ tu luyện và khả năng học tập càng lớn. Tư chất lại phụ thuộc vào chủng tộc Ma sủng. Những Ma sủng có tên gần với đỉnh kim tự tháp thì Tư chất lại càng cao. Ví dụ như Hỏa Sí Điểu là Ma thú cấp thấp, tư chất của nó cao nhất cũng chỉ là Trung phẩm, nhưng Hồng Diễm Thiên Ưng là Ma thú cấp trung, tư chất thấp nhất cũng là Cao phẩm. Tư chất hai loài khác nhau một trời một vực, khó có thể đánh đồng.
Tuy vậy, đó không phải là tất cả, Ma sủng cấp thấp cũng có thể lột xác trở thành ma sủng cấp cao hơn. Trong trời đất này, có rất nhiều Thiên tài địa bảo hay tinh huyết Ma sủng có khả năng phụ trợ giúp Ma sủng tăng khả năng thuế biến khi tiến giai. Nhiều người thường dùng cách này để nâng cấp tư chất Ma sủng, nếu thành công, Ma sủng trở thành chủng loại mới, thất bại, Ma sủng đối mặt với tử vong.
Mà cách tiến giai của Ma sủng cũng rất đơn giản, cứ qua mười cấp, Ma sủng lại có một lần tiến giai. Lúc này, nó có khả năng rất thấp thức tỉnh huyết mạch ẩn của mình, làm cá chép vượt long môn. Thế nhưng không phải lúc nào cũng thành công.
Last edited by tkcuathanh; 17-03-2014 at 11:18 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkcuathanh