Gia chủ các gia tộc khác nghe được lời của Đoạn gia chủ, khuôn mặt đều tỏ ra trắng bệnh, giở khóc giở cười, ngay cả thiếu phụ ngồi cạnh Đoạn Mộc Nhai là gia chủ Ngọc gia Ngọc Tiểu Điềm cũng dịch ra tránh né hắn một đoạn. Trong đầu người nào cũng đều có ý nghĩ, khi ra đường tuyệt đối không được để người ta biết mình và Đoạn Mộc Nhai quen biết nhau. Nếu để cho người khác biết, chính mình cũng bị phỉ nhổ a. Trình độ vô sỉ của Đoạn Mộc Nhai có thể tính là đăng phong tạo cực, thiên hạ khó bì. Nếu vô sỉ mà có thể đại biểu cho chiến lực thì hắn xứng đáng là đệ nhất nhân của Giao Nguyệt Trấn.
Vân Phong đứng ngoài trộm cười, hắn cũng đã từng được nghe Lưu gia gia kể qua chuyện này. Cho nên với biểu hiện của Đoạn Mộc Nhai, hắn không thể không giơ ngón cái lên thầm khen hai chữ “vô sỉ”.
Học viện Hoàng gia là học viện nổi tiếng của Bạch Dạ đế quốc. Đứng ngang hàng với thế lực triều đình. Từ khi thành lập đến nay, Học viện Hoàng gia chính là nơi ươm mầm cho toàn bộ quan viên, tướng lĩnh, khách khanh, các thành viên chủ chốt của đế quốc. Cứ 5 năm một lần, học viện Hoàng gia lại tiến hành chiêu sinh. Tất cả thanh, thiếu niên tuổi dưới 15 đều có thể tham dự, điều kiện duy nhất là có thể chứng minh mình là người của Bạch Dạ đế quốc, có thư cam kết của các thành, trấn mà thí sinh ở. Việc tuyển chọn học viên sẽ được tiến hành công chính liêm minh ở tất cả các thành thị lớn. Cũng vì lẽ đó, một thị trấn có vị trí hiểm yếu nằm sát bên Bán Nguyệt Sâm Lâm như Giao Nguyệt Trấn cũng chỉ có thể có năm suất tham dự, đảm bảo rằng những người đăng kí thi tuyển đều là tinh anh và có không bị các thế lực khác trà trộn vào.
Mặc dù so với số lượng nhân khẩu của Bạch Dạ đế quốc thì số lượng được phép dự thi quá ít nhưng tất cả mọi người đều muốn tham dự. Cho dù người đi thi không thể thi đậu vào học viện nhưng hễ có biểu hiện tốt, hắn sẽ được các thế lực khác trong đế quốc mời chào. Như vậy, ít ra sau này cuộc sống cũng dễ chịu hơn trước rất nhiều.
Trong các thế hệ hậu bối có danh tiếng ở Giao Nguyệt Trấn có tuổi đời nhỏ hơn 15, có bốn người cực kì ưu tú: Sở gia: Sở Khánh (12 tuổi), Đỗ gia: Đỗ Hồng Anh (13 tuổi), Tô gia (gia tộc của trưởng trấn): Tô Thức (13 tuổi), Ngọc gia: Ngọc Sơn (13 tuổi). Cả bốn người đều là tuổi trẻ kiệt suất trong trấn. Cho dù về phương diện nào cũng là ngàn người trọn một, họ đều là niềm hi vọng thi đỗ vào Hoàng gia học viện, giúp cho Giao Nguyệt Trấn có thể bước qua một trang sử mới.
Trong bốn người này, không có ai là người của Đoạn gia. Cho nên một suất mà Đoạn gia đưa ra tất nhiên là không có ảnh hưởng gì tới Đoạn gia cũng như Đoạn Mộc Nhai cả. Chỉ có Đỗ gia vì việc này mà ấm ức, bởi đã mất đi một suất tham dự thi tuyển vào Hoàng gia học viện. Cũng vì vậy mà lỡ đi tiền đồ của Hồng Anh cũng như toàn bộ Đỗ gia.
Điều này cũng chỉ trách Đỗ gia quật khởi không lâu, tạm thời không thể so sánh với tam đại gia tộc khác. Riêng về thế lực của trưởng trấn, mặc dù nhỏ yếu nhất, nhưng lại có tiếng nói chính thức từ triều đình. Đỗ gia không thể làm gì hơn là ngậm bồ hòn làm ngọt.
Do đó, việc Đoạn gia vô sỉ, giả mèo khóc chuột này rước lấy khinh thường từ tất cả mọi người.
Đỗ Huy vẫn im lặng, bảo trì thái độ bình thản, lạnh nhạt. Đến khi gia chủ các gia tộc khác chọc ngoáy, hắn mới lẳng lặng đứng dậy, mỉm cười với Lưu Hàn, nói:
“Lưu huynh, chuyện của chắt nhi nhà ta, quả thực ta không hề biết, cũng không phải muốn nhắm vào ai cả. Chắc hẳn Lưu huynh cũng đã từng nghe nói, Đỗ gia ta có một Đỗ Thái không nên thân, tửu sắc quá độ, thường xuyên cưỡng bức dân nữ, hãm hại mọi người, tội ác tày đình.”
Không giống như suy nghĩ của một số người, Đỗ Huy lập tức đi vào vấn đề chính, thẳng thắn chỉ ra tội lỗi của Đỗ Thái. Đỗ lão ngập ngừng một lúc rồi thở dài:
“Từ lâu ta cũng muốn đánh chết tên súc sinh này, thế nhưng dù sao hắn cũng là chắt của ta. Dù ác tâm đến đâu ta cũng không thể tự tay đánh chết nó.”
“Hôm trước Tôn nhi ta ngựa quen đường cũ, làm ra chuyện sai lầm, chết là đáng, bản thân ta cũng không có điều gì oán trách, cũng không muốn nói nhiều về chuyện này nữa. Thế nhưng, Lưu huynh, chuyện xảy ra huynh có từng nghĩ đến vì sao Đỗ Thái nhà ta lại biết Hoa Hoa cô nương ở trúc lâm, vì sao có người băm xác Đỗ Thái nhà ta. Tinh minh như lão ca, chắc cũng đoán được có ai đó đang muốn giở trò, thao túng, chia rẽ hai chúng ta.” Giờ phút này, nhìn hắn quả giống như lão nông chân chất đang thành khẩn nhận lỗi với huynh đệ. Nếu có ai không biết sẽ tưởng lão và Lưu Hàn dường như thân thiết lắm.
Các lão tổ ngồi bên nhíu mày nghi hoặc, không hiểu lão cáo già Đỗ Huy này có ý gì. Chỉ thấy Đỗ Huy cười nhạt, những nếp nhăn trên khóe mắt càng trở nên dày đặc hơn. Hắn nhìn qua biểu hiện của từng người trong phòng rồi ưỡn ngực, cao giọng:
“Lưu huynh, không phải ta muốn đùn đẩy, chối bỏ trách nhiệm. Nhưng quả thực, nếu như không có kẻ giựt dây sai khiến, Đỗ Thái nhà ta đã không phạm tội tày đình như vậy, cũng không đến mức phải chết. Vân Phong tôn nhi cũng không bị trọng thương.”
Lưu Hàn nghe vậy, cũng âm thầm giật mình. Vốn lúc đầu lão chỉ nghĩ rằng, Đỗ Thái vì ham mê sắc đẹp của Hoa Hoa cho nên mới giở trò. Nhưng giờ nghe Đỗ Huy nói, Lưu Hàn thấy không phải không có lý. Nhất là cho dù Đỗ Huy có thêm vài lá gan cũng không dám làm vậy.
Lưu Hàn sắc mặt chợt lạnh, đăm chiêu nhìn tứ đại gia tộc cùng trưởng trấn khiến mọi người đều cảm thấy không ổn.
“Hừ, Đỗ Huy, ngươi đừng có ngậm máu phun người đổ oan cho chúng ta.” Trưởng trấn Tô Minh âm trầm phản bác, kéo toàn bộ những người ở đây vào một trận tuyến.
Lưu Hàn không nói, một mực im lặng. Lão tự có suy nghĩ và cân nhắc của chính mình.
Có người dẫn đầu, cũng có người thứ hai, thứ ba. Rốt cục cả căn phòng loạn như cái chợ. Tất cả mũi nhọn đều chĩa về phía Đỗ gia. Không ai muốn bị vấy nước đục này lên người.
“Tất cả im lặng đi, loạn như vậy còn ra thể thống gì.” – Lưu lão bực mình hét lớn. Tuy nhiên, ngay lúc câu nói vừa ra khỏi miệng, trong nháy mắt chỉ thấy ánh mắt của Lưu Hàn chiếu ngay vào tứ đại gia chủ, ẩn ẩn hiện lên một tia bất mãn, dường như muốn nói cho bọn họ biết, nơi này có phần của ngươi xen mồm sao?
Nhìn thấy bên trong hai mắt Lưu Hàn hiện lên một chút hàn quang, mọi người lập tức giật mình, tiếp theo liền ngậm miệng lại, cúi gầm đầu, cũng không dám thở mạnh.
Lưu lão quay lại Đỗ Huy, lạnh lùng nói: “Thôi được. Chuyện này ta sẽ điều tra, tạm thời không tính lên đầu Đỗ gia nữa.”
“Nhưng nếu ta điều tra ra được kẻ nào dám dùng tôn nhi để tính kế ta, đừng trách Lưu mỗ không nói đến tình nghĩa. Từ trước đến nay, ta ghét nhất là kẻ dùng âm mưu hại người.” - Lưu lão cảnh tỉnh, sắc mặt có chút bất thiện, âm trầm nói.
Có lẽ bởi vì việc của Lạc San, cho nên Lưu lão càng ghét người ta dùng âm mưu hãm hại nhau. Lời nói của Lưu lão càng không hề khách khí, thậm trí có chút sát khí tỏa ra. Điều này khiến lão tổ các gia tộc cảm thấy rét lạnh.
“Vậy thì phải cảm tạ Lưu huynh rồi. Hi vọng tìm ra được kẻ thủ ác, mong huynh có thể nói cho ta một tiếng. Ta muốn xem, gia tộc nào có lá gan lớn như thế, dám khiêu khích Đỗ gia cùng Lưu huynh.” Đỗ Huy mỉm cười nói. Tối nay, bước đầu trong kế hoạch của chắt nữ hắn đã thành công. Mặc dù vẫn còn một nửa kế hoạch, nhưng ít nhất Đỗ gia cũng không bị Lưu Hàn nhắm vào nữa.
Căn phòng trở nên yên tĩnh một hồi lâu. Mãi tới khi mọi người chậm rãi hồi phục tinh thần, liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi có chút lạnh. Đỗ Huy hành xử quả là nhanh, chỉ trong vài câu nói, mục tiêu đã chuyển từ Đỗ gia sang tất cả các thế lực có mặt ở đây, khiến cho toàn bộ những lão cáo già thành tinh, không ai dám nói thêm một lời để tránh phiền phức. Chỉ cần hấp tấp phản pháo, cũng sẽ bị các gia tộc khác quy cho cái tội bày mưu tính kế hãm hại Đỗ gia. Đối với những gia tộc này, là ai chịu thiệt cũng không quan trọng, điều mấu chốt là không phải gia tộc mình.
Đỗ Huy thấy gia chủ các gia tộc im lặng không nói, trong lòng lại càng hưng phấn. Khuôn mặt chân chất của hắn có chút đỏ bừng, dương dương tự đắc về mưu kế của chắt nữ. Dường như mọi phán đoán của nàng cho đến giây phút này đều hoàn toàn đúng.
“Lưu huynh, ta còn một việc không biết có nên nói ra không ?” – Im lặng một lát, Đỗ Huy nhìn Lưu Hàn dò hỏi.
“Có việc gì Đỗ huynh cứ nói, không cần khách khí.” – Lưu Hàn nhàn nhạt trả lời, khẽ húp một ngụm trà vào trong miệng.
Những người khác cũng giả bộ nhấp trà, dỏng tai lắng nghe. Đỗ Huy làm như ở đây chỉ có hắn và Lưu Hàn, không hề khách khí nói:
“Lưu huynh, kể từ lần đầu khi huynh đến Giao Nguyệt Trấn đã được 8 năm, mặc dù chúng ta chưa có giao tình thâm sâu gì, nhưng ta vẫn luôn ngưỡng mộ huynh, luôn mong muốn chúng ta trở thành người một nhà. Đỗ Huy ta mặc dù bất tài nhưng cũng có một chắt nữ xinh đẹp như hoa, về tài năng, diện mạo, trí tuệ không hề thua kém với bất kì người nào. Ta tin tưởng . . .”
“Đỗ huynh đệ, có gì nói thẳng đi, ta không muốn vòng vo.” – Lưu Hàn cau mày, hắn có thể đoán được yêu cầu của Đỗ Huy.
“Lưu huynh, huynh có lẽ cũng hiểu mà. Ngoài chuyện đến đây giải thích cho Lưu huynh. Đỗ Huy ta cũng muốn thay chắt nữ làm mai.” Đỗ Huy cười cười, gãi đầu, thành khẩn nói: “Lần trước, ở trước Ma sủng lâu, Hồng Anh cũng đã nhìn thấy Vân Phong vì giúp người mà ra mặt. Điều đó càng khiến nó thập phần yêu thích. Nó cũng đã từng thổ lộ qua với ta, nếu có lấy chồng nó cũng quyết tâm lấy người như vậy.”
“Phụt . . .” Không chỉ một tiếng mà toàn bộ mọi người ở đây, không hẹn mà phụt ra một ngụm trà lớn. Đỗ Huy đang thao thao bất tuyệt cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Chỉ thấy trên vị trí chủ nhà, Lưu Hàn ho sặc sụa, khuôn mặt trở nên đỏ lựng, đôi tay run rẩy không ngừng, thầm hô lão vương bát đản. Các gia chủ khác cũng không kém cạnh là mấy, liên tục ho khan, mặt đỏ bừng như gấc chín.
Phải đến cả phút sau, mọi người mới có thể bình tâm lại.
“Từ trước đến nay, ta vốn tưởng Đoạn lão quỷ mặt dầy vô sỉ, nhưng hóa ra so với Đỗ Huynh quả nhiên kém xa.” Tô Minh áp chế lại cơn ho, nghiêm túc thở dài.
“ Nhìn tướng mạo Đỗ huynh thật thà chân chất, không nghĩ tới huynh lại là loại người vô sỉ như vậy.” – Sở Vân Nam vừa cười vừa nói thêm vào.
* * * * * * * *
Ngoài sân, không rõ khi nào có thêm một thiếu nữ. Mặc dù nàng đã đứng dưới mưa tuyết được một lúc, nhưng Vân Phong vẫn không cảm nhận được hơi thở của nàng.
Người này chính là chắt nữ của Đỗ Huy, viên minh châu của Đỗ gia, Đỗ Hồng Anh.
Chuyện hôm nay nàng đã bàn rõ ràng với lão tổ. Chính nàng ra chủ ý tiên hạ thủ vi cường, đem chân tướng sự việc bày ra cho Lưu lão xem, tiện thể mượn đúng dịp này, giáo huấn tứ đại gia tộc thêm một chút. Cho họ từ này không dám có loạn động, cũng để chủ mưu phía sau e dè Lưu lão, không còn phá quấy được nữa. Giúp nàng tranh thủ thời gian tìm ra nội gian trong gia tộc, tìm hiểu thế lực muốn nhân cơ hội làm loạn kia. Nhưng tất cả tính toán đó chỉ là bước đầu của kế hoạch, nàng còn đề ra yêu sách dùng chính bản thân mình, làm một cuộc hôn nhân chính trị, đổi lại cho gia tộc một minh hữu mạnh mẽ. Nếu có Lưu Hàn làm hậu thuẫn, tương lai Đỗ gia cũng sẽ không gói gọn trong Giao Nguyệt Trấn.
Tất cả những điều nàng làm, nàng suy tính, đều mang trong mình tư tưởng gia tộc to lớn. Dẫu cho nàng bị ủy khuất nhưng bù lại, làm cho gia tộc trăm năm vững bền thì nàng đều nguyện ý.
Nhưng như vậy, dẫu sao nàng vẫn còn là thiếu nữ, chuyện đề thân cũng chỉ nói qua những suy nghĩ của mình, cũng chưa bàn với Đỗ Huy chi tiết cụ thể. Nàng không thể ngờ được, lão tổ lại không hề suy xét, lại mặt dày như vậy, ngay lập tức đã muốn bàn chuyện hôn nhân với Lưu Hàn. Mà đau đầu ở chỗ bàn trước mặt tất cả thế lực trong trấn.
Làm như vậy, không chỉ khiến nàng xấu hổ, mà còn bị các thế lực khác âm thầm phá hoại.
Đúng như Đỗ Huy đã từng nghĩ, mọi việc trong gia tộc chỉ đặt lên vai một mình trí giả như Hồng Anh sẽ khiến gia tộc càng ngày càng lụi bại. Không ai giúp nàng chia sẻ, giúp nàng thực hiện thì cho dù kế hoạch có tốt đến đâu thì kết quả cũng không thể như ý muốn. Chuyện đề thân hôm nay chính là một minh chứng rõ nét.
Mãi đến khi nàng nghe được mọi người trong nhà cười ầm lên, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng, dẩu cái môi hồng lên, thầm thì:
“Lão tổ ngốc xít. Hừ hừ.”
Thanh âm nữ nhân đột ngột vang lên, ôn nhu đến mức làm người say đắm. Giọng nói quanh quẩn đâu đây làm cho Vân Phong vốn định lực rất cao cũng có đôi chút thất thần, sau một lát mới quay đầu lại nhìn.
Cách đó không xa, chỉ thấy một thiếu nữ dong dỏng cao, thân mặc hoàng y đang tức giận đứng đó, hé ra một khuôn mặt xinh đẹp động lòng. Sóng mắt nhu hòa lưu chuyển, tựa như làn nước nhẹ nhàng chảy qua, làm cho người ta không nhịn được phải say đắm ngắm nhìn. Gương mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng càng khiến nàng trở nên hấp dẫn hơn bao giờ hết.
Đỗ Hồng Anh
Nhìn qua, tuổi của thiếu nữ kia cũng chỉ ngang bằng với Hoa Hoa, nhưng dáng người của nàng lại phát dục sớm hơn, đầy đặn hơn nhiều so với Hoa Hoa, phát ra một cỗ mị lực hấp dẫn khó nói nên lời. Loại phong tình vạn chủng này, không phải Hoa Hoa tỷ thanh thuần đầy sức sống có thể so bì.
Vân Phong đảo mắt quét một vòng trên người thiếu nữ, mặc dù dung mạo của nàng rất xinh đẹp, cơ thể lại mê người như vậy nhưng trong lòng hắn lại chẳng có tia dị sắc nào. ( mới có 9 tuổi mà cứ xoắn, thêm số 1 đằng trước số 9 xem. ^^”)
Sau khi thiếu nữ này xuất hiện, Vân Phong có thể phát hiện trong nhà đá, các lão tổ đều đã phát hiện ra hai người. Lưu Hàn mặt vẫn đỏ bừng vì giận và buồn cười, hung hăng gọi:
“Tiểu Phong, Hồng Anh, hai đứa tiểu bối các ngươi lén lén lút lút cái gì, cả hai đều vào đi.”
Vân Phong ngập ngừng một lúc rồi chầm chậm đi vào cùng nàng. Ánh mắt cẩn thận dò xét qua gia chủ các gia tộc một lượt. Vừa rồi hắn cũng nghe ra, có người muốn mượn đao giết người, mục tiêu chính là hắn. Cho nên giờ phút này, Vân Phong không thể không đề phòng.
Vân Phong chậm rãi đến bên cạnh Lưu lão, lẳng lặng đứng nhìn. Còn Hoa Hoa thì đến bên cạnh lão tổ Đỗ gia. Hung hăng dậm chân vài cái giữa ánh nhìn của mọi người trong nhà.
Đây chính là hai nhân vật chính của câu chuyện vừa rồi.
“Gia gia, người gọi cháu vào có chuyện gì vậy ?” – Vân Phong làm bộ như mình vừa mới tới, hỏi.
Lưu Hàn làm ra vẻ không hay biết Vân Phong đến từ sớm, liến thoắng kể lại một lượt chuyện tặng lễ. Còn chuyện đề thân, lão tuyệt không nhắc tới một câu. Chuyện này liên quan đến Vân Phong, cho nên lão muốn để hắn tự quyết.
“Vậy là Đỗ gia chủ đang chuẩn bị nói một điều gì đó rất trọng yếu, nhưng đúng lúc này gia gia phát hiện ra cháu thì người liền gọi cháu vào.” – Vân Phong nháy nháy mắt, không hề ngượng ngùng, tùy ý nói.
Lưu lão khóe miệng khẽ kéo, cười nói:
“Tiểu tử ngươi đến mà cứ trốn trốn núp núp làm chúng ta không nói chuyện được. Đành phải kéo ngươi vào. Tốt rồi, Đỗ Huynh ngươi có chuyện gì cần nói thì nói đi, nhớ là nói chậm thôi kẻo nuốt phải lưỡi đó.”
Đỗ Huy như được đặc xá, cái miệng bắt đầu trở nên trơn tru nói lại chuyện đề thân vừa rồi. Đáng nhẽ ra lão không định nói, nhưng lại được chắt nữ ra dấu nói tiếp. Theo nàng nghĩ, dù sao cũng đã nói ra rồi, dù có dấu cũng chẳng được bao lâu. Thà rằng nói luôn, để các gia tộc khác không kịp chuẩn bị. Việc mượn hơi Lưu Hàn cũng dễ dàng hơn nhiều.
Vân Phong tùy ý nghe Đỗ Huy nói chuyện kết thân, lợi ích khi kết hôn với Đỗ Hồng Anh, trong lòng lại không ngừng tính toán. Hắn chưa đủ lớn nhưng vẫn biết chuyện kết thân có nghĩa là gì, hơn nữa chuyện lợi hại trong đó cũng có thể tính toán được một hai. Nếu như chuyện kết thân thành, chính mình và Lưu gia gia cũng sẽ bị trói buộc vào con thuyền Đỗ gia. Lưu gia gia vì thế mà không còn tự do tự tại nữa, làm mọi việc đều bị gò bó, nhất nhất phải nghĩ tới Vân Phong hắn.
Mặc dù làm rể Đỗ gia cũng nhận được nhiều lợi ích, có được một thế lực ban đầu, nhưng Vân Phong lại không thích điều đó. Cái hắn theo đuổi là không hề hối tiếc, tiêu dao tự tại, chỉ có những gì hai bàn tay mình dựng lên mới vững chắc. Dù sau này có dã tâm, muốn lưu tiếng ngàn đời thì cũng phải do tay mình làm ra.
“Đỗ gia chủ, ta muốn hỏi một vấn đề. Giả như ta đồng ý lấy chắt nữ của Đỗ gia, như vậy thì sau khi cưới nàng ta phải gọi Đỗ gia chủ là lão tổ. Vậy gia gia ta phải gọi ngài một tiếng tiền bối sao ?” Vân Phong khuôn mặt tỉnh bơ, làm bộ như một tiểu hài tử ham học hỏi, vừa nghĩ ra một chuyện phi lý cần giải đáp.
Lưu Hàn bên cạnh càng cảm thấy đứa tôn nhi này của mình thông minh, có thể nghĩ ra lý do này để từ chối khéo việc đề thân. Lưu lão liền mượn thế phối hợp. Chỉ thấy lão giả bộ sững sờ, rồi khuôn mặt trở nên nóng đỏ, có vẻ rất tức giận:
“Đỗ gia chủ, chẳng lẽ ngươi muốn đè đầu cưỡi cổ ta.”
“Ta.” Đỗ Huy bực bội, muốn nói lại thôi. Ông cháu các người quả thực là cả vú lấp miệng em, chúng ta chỉ muốn đề thân thôi, không đến mức phải chụp mũ cho chúng ta chứ.
“Lưu huynh nói gì vậy, chỉ cần hai nhà kết thân, mọi vấn đề bối phận đều có thể bàn bạc sau mà. Chỉ cần huynh nguyện ý, ta thậm chí có thể gọi huynh 1 tiếng tiền bối.” – Đỗ Huy nở nụ cười cầu tài, có chút gấp gáp đáp.
“Lão gia hỏa này mặt thật dầy, đã muốn để lão xuống nước rồi mà không chịu, như vậy đừng trách ta.” _ Vân Phong tự nhủ, không khách khí đả kích:
“Vậy lúc đó chẳng lẽ nhạc phụ phải gọi vãn bối một tiếng tiền bối, tiểu thư phải gọi ta một tiếng lão tiền bối. Cái này, cái này có vẻ không được hay cho lắm!”
Vân Phong nhún vai, xòe hai tay ra vẻ vô tội. Ánh mắt sắc sảo nhìn về phía Đỗ Hồng Anh ý muốn nói, ta cũng hết cách rồi.
“Ngươi.”
Đỗ Huy hơi sững sờ, đỏ mặt tức giận. Lão cũng không ngờ Vân Phong có thể mượn vấn đề bối phận của Lưu Hàn để bác bỏ vấn đề. Khi nào vấn đề bối phận này vẫn còn, khi đó đừng hòng Đỗ gia có thể kết thân với Lưu lão. Chuyện đã đến nước này đối với Đỗ gia chính là đã hết hi vọng. Điều này chính là thẳng thừng từ chối.
Lão đứng chân chân nhìn Vân Phong, trong đầu loạn chuyển ý định phản bác. Nhưng rốt cục, nghĩ cả nửa ngày cũng không ra được ý kiến nào hay. Đôi khi lão quay lại nhìn Hồng Anh cầu nàng cho một ý định, nhưng đáp lại lão chỉ là cái cười tủm tỉm của đứa chắt yêu.
“Lưu huynh, ta xin cáo lui trước.” – Cuối cùng, Đỗ Huy cũng không muốn làm mặt dày thêm nữa đành viện cớ cáo lui dưới tiếng cười thầm của gia chủ tứ đại gia tộc.
Lão nhanh chóng dắt tay Đỗ Hồng Anh bước vội ra khỏi cửa. Lão tuy có thể bảo trì thái độ thờ ơ, mặt dày với mọi người nhưng tất cả đều có mức độ, phải xem mặt dày với ai, trong hoàn cảnh nào. Nếu như bị một đứa trẻ con bóc mẽ, từ chối khéo đến mức lão không có lý do phản bác thì mặt có dày đến mức nào cũng không dám nán lại.
Đỗ Huy trong lòng vừa buồn bực, vừa tức giận.
“Lưu gia gia, người có thể để cháu nói vài lời với Phong đệ có được không ?” - Hồng Anh giật đôi tay trắng như ngọc từ tay lão tổ, bày ra bộ dáng ngượng ngùng, sợ sệt nhìn Lưu lão hỏi.
Nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, không ai nỡ từ chối, huống chi là người có mặt mũi như Lưu Hàn.
Đỗ Huy khó chịu, hừ lanh một tiếng rồi thẳng thừng ra về, không muốn nán lại thêm chút nào nữa.
“Lưu huynh, đã không còn sớm nữa, chúng ta cũng về thôi.”
“Xin chào Lưu huynh.”
“Lưu tiền bối, tiểu nữ cáo từ trước, hi vọng sau này Lưu tiền bối đại giá quang lâm.”
“Lưu tiền bối, vãn bối cáo từ.”
Thấy Đỗ Huy bực mình rời khỏi nhà đá, mọi người cũng nhao nhao cáo lui. Mặc dù chuyện xảy ra hôm nay đã khiến Đỗ gia và Lưu lão không còn trở mặt với nhau nữa, nhưng với các gia tộc mà nói có thể ngăn chặn được việc đề thân của Đỗ gia cũng là điều đáng mừng.
“Tiểu tử ngươi thật quá mức làm càn mà.” Lưu Hàn nhìn Vân Phong nói. Mặc dù lời nói có ý tứ trách móc nhưng ánh mắt âu yếm của lão đã bán đứng chính mình.
Giờ đây, lão với Vân Phong phải nói càng nhìn càng thuận mắt. Nếu chuyện hôm nay mà để lão từ chối hôn sự, chưa hẳn đã nhẹ nhàng như thế. Tính tình Lưu lão thẳng thắn, ít mưu mô, nếu như để Đỗ Huy lằng nhằng năn nỉ thêm chút nữa, Lưu lão vì tương lai của cháu trai cũng có thể tặc lưỡi đồng ý không biết chừng. Nhưng khi đó trong lòng chưa hẳn đã vui vẻ.
“Gia gia, không phải người cũng có ý muốn chối bỏ hôn ước sao.” Vân Phong thoải mái đáp. Vài ngày tiếp xúc, tình cảm của hai người càng ngày càng gắn bó. Không chỉ Lưu lão thập phần ưa thích đứa cháu thông mình, mà Vân Phong cũng vô cùng kính trọng gia gia này.
Lưu lão hừ lạnh, gõ cốc cốc vào đầu Vân Phong:
“Ngươi đấy, lanh chanh làm gì. Nếu không muốn chỉ cần nói một tiếng, ta sẽ ra mặt cho ngươi. Nhưng giờ thì hay rồi, ngươi lại dùng tiểu thủ đoạn phá hỏng đề thân của Đỗ gia, khiến lão quỷ kia bực tức như thế. Mặc dù Đỗ gia cũng không dám làm gì quá, nhưng ngươi cũng nên cẩn thận chút.”
Nói rồi, lão tủm tỉm cười thầm. Đỗ Huy giờ đây mặt mũi chắc mất hết. Ngay cả đứa trẻ lên chin cũng nói không lại.
“Gia gia yên tâm, cháu sẽ hết sức cẩn thận. Nhưng mà . . . gia gia, gia gia không định cho cháu xem lễ vật ngày hôm nay sao.” – Vân Phong ranh mãnh hỏi. Điệu bộ của hắn như muốn chạy thật nhanh đến ôm hết đám bảo vật kia về hảo hảo nghiên cứu.
“Cái tên tiểu quỷ.” – Lưu lão cười xòa, hung hăng xoa đầu hắn một phen, khiến tóc hắn rối mù.
“Gia gia.” – Vân Phong hét toáng lên, nhưng lại có chút hạnh phúc và hưởng thụ khó nói lên lời.
Lưu lão cười hà hà, ôm hắn vào lòng, chỉ cho hắn đống đồ vật trên bàn, nói:
“Tiểu quỷ, lại đây, để gia gia chỉ cho ngươi.”
Vân Phong nhu thuận gật đầu, ngồi trong lòng Lưu Hàn. Ánh mắt vui vẻ tập trung vào đống lễ vật trên bàn.
“Đây là Tử Linh Chi, là đồ vật rất quý hiếm của Sở gia. Mặc dù ngươi đã từng tẩy tủy phạt cân, nhưng nếu phục dụng thêm đan dược điều chế từ Tử Linh Chi càng khiến ngươi có trụ cột vững chắc. Tốc độ tu luyện sau này càng được đẩy nhanh.” – Lưu lão chỉ vào gốc linh chi màu tím nhạt, đang bốc lên tử khí phảng phất trong không trung.
Vân Phong hít nhẹ một hơi dược liệu, cảm thấy thanh sảng cả tâm hồn. Hắn lắc lắc cái đầu, nghĩ một chút rồi nói:
“Gia gia, lần trước ta có nghe Đông gia gia nói, muốn chữa được bệnh cho Hoa Hoa tỷ có thể dùng Liệt Diễm Thối Thể Đan.”
Vân Phong chậm rãi gật đầu, khuôn mặt vui vẻ bỗng trở nên buồn bã. Hắn nhớ tới chuyện thương tâm của Hoa Hoa tỷ, nhớ đến những bí mật về Trung Văn thúc, về Hoa Hoa, trong lòng chợt thổn thức. Đôi tay hắn nhẹ nhàng chạm vào gốc Tử Linh chi rồi tiếp tục cất lời:
“Vâng, gia gia, lần trước cháu có hỏi Đông gia gia. Người nói, đa phần dược liệu của Liệt Diễm Thối Thể Đan người đã có, chỉ còn thiếu hai vị chủ dược, ba vị phụ gia. Mà Tử Linh chi lại là một trong số đó. Tuy Tử Linh chi trong mắt mọi người không hiếm, nhưng ở nơi hoang vắng này, một gốc Tử Linh chi lại là bảo vật vô giá. Ta nghĩ, cứ để lại gốc Tử linh chi cho Hoa Hoa tỷ thì tốt hơn.”
Mặc dù, Vân Phong đã có Tam Huyền Xích Hỏa Công làm phương pháp chữa trị chính thức cho Hoa Hoa tỷ, nhưng hắn vẫn muốn những điều tốt nhất cho nàng. Nếu có thể để nàng trực tiếp vượt qua Nguyên đồ thì càng tốt hơn nữa.
Lưu Hàn ngạc nhiên, trầm ngâm trong chốc lát. Lão nhớ lại chuyện xưa, ánh mắt nhìn xa xăm chợt có phiếm hồng, đôi tay run run, khẽ xoa đầu Vân Phong rồi thở dài:
“Vân Phong, ngươi có thể nghĩ đến người khác nhiều như vậy thật đáng quý. Ở cái thế giới này, liệu còn mấy người như vậy. Nhưng ngươi có biết không, càng thiện lương thì càng dễ bị áp bức, càng thiện lương thì số phận càng khổ.”
Vân Phong giật mình, quay lại nhìn Lưu lão. Trong lời nói ấy, hắn có thể cảm nhận được nỗi xót xa trong lòng gia gia, hắn cảm nhận được sự bi đát, nỗi chua xót, ân hận chôn dấu trong đáy lòng. Hắn gật đầu, ngây ngô nói:
“Gia gia yên tâm, với địch nhân, cháu sẽ không nương tay, chỉ có khi nào đối mặt với người nhà, cháu mới là Tiểu Phong thiện lương của mọi người.”
Lưu Hàn khẽ cười, chẳng hiểu sao khi nhìn Vân Phong. Lão có thể thấy được hình bóng mình trước kia, chỉ khác khi đó mình là một con Dã lang trong tuyết, cô đơn đến khi trưởng thành. Còn Vân Phong lại là một con Ấu Lang cô độc bị mất cha mẹ. Mà hơn cả, ở Vân Phong, đôi khi lão còn nhìn thấy tâm địa thuần lương, giống như người ấy. Nếu không phải thế, lão cũng chưa chắc đã nhận Vân Phong làm tôn nhi khi mới gặp mặt lần đầu.
“Ừm, không nói chuyện này nữa.” – Lưu Hàn nhẹ khua tay, lấy đi Tử Linh Chi trên mặt bàn. Bàn tay già nua cũng nhanh nhẹn lau đi vệt nước mắt trên khóe mắt.
“Gốc Linh chi này ta sẽ giữ lại, chờ đến lúc sẽ đưa cho Đông gia gia của ngươi.”
“Ưm” Vân Phong gật gật đầu, thuận tiện đưa luôn võ kĩ trên bàn cho Lưu Hàn. “Gia gia, còn quyển võ kĩ này nữa. Phiêu Nhiêu Hóa Vân Chưởng là chưởng pháp nhu kình, khá thích hợp cho tiểu hài và nữ tử tu luyện. Ta nghĩ nên để cho Hoa Hoa tỷ hoặc Lạc San muội muội thì tốt hơn.”
Lưu lão cũng gật đầu, không khách khí thu lấy. Lão định dành quyển võ kĩ này cho Hoa Hoa. Về phần Lạc San, với xuất thân của nàng cũng sẽ không học mấy môn võ kĩ Hoang cấp như thế này.
“Lưu gia gia, đây là cái gì.” – Vân Phong sờ vào một cái túi nhỏ trên mặt bàn. Chỉ thấy cái túi này không phải bằng da, cũng chẳng phải bằng tơ, chắc chắn dị thường, sờ mãi không thấy đường chỉ may, hiển nhiên làm bằng một khối vải dày, không cách gì xé rách được. Bên trên có khắc hình thù kì quái, hơi giống văn tự nhưng Vân Phong nhìn mà không hiểu. Hắn nhớ đây là lễ vật mà trưởng trấn Tô Minh đã tặng.
Lưu Hàn cười đáp:
“Đây gọi là Túi Càn Khôn loại nhỏ.”
“Túi Càn Khôn.” Vân Phong nheo mắt, sờ sờ cái túi trên mặt bàn, vô thức nhắc lại. Hắn có thể cảm nhận được cảm giác mát lạnh ở trên túi, đồng thời còn có cảm giác nhẹ nhàng, mềm mại. Trông cái túi như vậy mà lại chẳng có sức nặng gì cả, giống như một cục bông gòn.
“Túi Càn Khôn, hay còn gọi là túi trữ vật, chính là một loại khí cụ. Cháu nhìn xem, lớp vỏ bên ngoài là da của Ma sủng Vô Lượng Oa.” – Lưu Hàn cầm tay Vân Phong đặt vào Túi Càn Khôn, nói:
“Vô Lượng Oa là Ma sủng trung phẩm, sống ở vùng nước lạnh, có tính hàn, nhưng cơ thể rất nhẹ nhàng, có thể nói là không trọng lượng. Da của chúng thường được đem tinh luyện với Không Gian Thạch, dùng để làm Túi Càn Khôn, khiến cho túi cũng có tính năng không trọng lượng. Cháu nhìn xem, những đường vân như kí tự này là trận pháp.”
“Trận pháp??” Vân Phong nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Trận pháp là gì vậy gia gia?”
Lưu Hàn vuốt râu, chỉ vào thanh phôi kiếm ở trên mặt bàn, nói:
“Cháu nhìn đi, đây là phôi kiếm hoàn toàn do Thiên Niên Hàn Thiết đúc thành.”
Vân Phong nghi hoặc, cầm thanh kiếm màu xanh lam trên mặt bàn lên, vuốt ve một chút. Lập tức, hắn liền bất ngờ trước sức nặng của thanh kiếm. Lấy thực lực Luyện cơ cao đoạn của hắn, mà chỉ cần hơi khinh thường một chút đã suýt để rớt kiếm. So với những thanh kiếm hắn thường dùng thì sức nặng của nó phải gấp ba lần trường kiếm bình thường! Thanh kiếm thuần một màu lam nhạt, nặng trong khoảng 15 đến 20 cân. Thân kiếm dài một mét được tinh luyện khá tỉ mỉ. Từ hàn phong từ mũi kiếm, lưỡi kiếm, Vân Phong có thể cảm nhận được độ sắc bén của nó.
“Hảo kiếm.” – Vân Phong há miệng trầm trồ. Đôi mắt như bảo thạch vẫn chăm chú nhìn từng đường nét trên kiếm phôi.
Lưu lão nhìn thấy vậy, khẽ cười, nói:
“Kiếm tốt nhưng vẫn chỉ là phàm phẩm.”
Vân Phong chợt nhíu mày, quay lại hỏi:
“Vậy là sao gia gia, cháu chưa rõ ?”
“Ngươi đã từng nghe đến Chế khí sư chưa ?”
“Đương nhiên rồi. Chế khí sư rất nổi tiếng, những thứ như Nguyên phiến hay quyển trục võ kĩ đều được họ làm ra.”
Lưu Hàn gật đầu, nghiêm túc giảng dạy:
“Ừm, Vân Phong, vậy thì nghe ta nói này, những đồ vật mà Chế khí sư làm ra được gọi là Khí cụ. Khí cụ bao gồm các loại như vũ khí, quyển trục, nguyên phiến, . . . Bởi vì Nguyên phiến cực kì phát triển cho nên người bình thường khi nhắc đến Chế khí sư đều nhớ đến Nguyên phiến đầu tiên. Nhưng họ không biết rằng Nguyên phiến chỉ là một phần rất nhỏ của Khí cụ.”
“Như cái Túi Càn Khôn này cũng là một khí cụ do Chế khí sư làm ra. Thanh phôi kiếm kia mặc dù rất sắc bén nhưng vẫn chỉ là phàm phẩm, chỉ khi nào qua tay Chế khí sư khắc ấn mới được coi là Khí cụ.”
“Khắc ấn? Khí cụ? Trận pháp? Túi Càn Khôn? Khí cụ?” Vân Phong thều thào nhắc lại, trong đầu dần dần xâu chuỗi những lời mà Lưu Hàn muốn nói:
“Gia gia, ý người nói, một phàm vật khi được Chế khí sư khắc lên trận pháp thì sẽ trở thành Khí cụ.”
Lưu Hàn giật mình, không ngờ đứa trẻ này lại thông tuệ đến thế. Nói một mà hiểu mười. Lão gật đầu, có chút sung sướng nói:
“Đúng thế, về cơ bản Chế khí sư chính là một thợ rèn cao cấp học được trận pháp. Quá trình Chế khí sư tạo ra một Khí cụ gồm có: Phân loại tài liệu, Tinh luyện tài liệu, Phối hợp tài liệu, Đúc phôi, Khắc ấn, Hoàn thiện. Tất cả các Khí cụ đều được làm ra như vậy.”
“Gia gia, ta cũng muốn học Chế khí.” – Vân Phong không suy nghĩ nhiều, chợt nói.
“Ngươi muốn học Chế khí ???” Lưu Hàn hiển nhiên cũng bị Vân Phong dọa sợ, lắp bắp nói:
“Ngươi có biết Chế khí khó khăn ra sao không, không nói đến học Chế khí cần thiên phú, Chế khí sư hầu hết toàn là người lãnh tĩnh. Việc phối hợp tài liệu, tinh luyện, khắc ấn đều yêu cầu chính xác tuyệt đối. Còn ngươi, ai za, không phải gia gia đả kích ngươi. Ngươi còn quá nhỏ, không có khả năng ngồi 1 chỗ lâu, không thích hợp, không thích hợp. Đợi khi nào ngươi lớn hơn thì nói tiếp đi.”
“Gia gia, người dạy cháu đi. Cháu rất muốn học.” – Vân Phong kéo kéo tay Lưu lão, năn nỉ cầu xin.
Lưu lão lắc đầu, nhàn nhạt nói:
“Cháu vẫn còn nhỏ, khó có thể hiểu được khó khăn khi Chế khí. Mỗi lần chế ra được một Khí cụ, cả người đều hao kiệt Nguyên lực, lúc khắc trận pháp vào phôi lại càng khiến thần thức hao tổn, mệt mỏi. Chỉ cần khi nào cháu lớn lên chút nữa, phù hợp với điều điện của ta thì ta sẽ dạy cháu.”
“Không, cháu muốn học Chế khí ngay bây giờ.” – Vân Phong nhìn thẳng vào gia gia, cương quyết nói.
“Vì sao?” – Lưu hàn khó hiểu hỏi. Chưa bao giờ lão thấy Vân Phong cả gan cãi lại mình.
Vân Phong im lặng, nhắm mắt bình ổn lại tâm tình kích động. Nhẹ thở ra một hơi, Vân Phong nói:
“Gia gia, thứ cho cháu không thể nói ngay bây giờ, nhưng xin gia gia có thể tin cháu được không. Cháu hoàn toàn có thể học Chế khí được mà.”
Chuyện về Hư hắn không thể kể cho ai được. Lẽ tất nhiên, tất cả những chuyện có liên quan đến nó cũng vậy, mà Luyện Tâm Quyết của Vân Phong chính là vấn đề trong chuyện này. Vốn dĩ Luyện Tâm Quyết là môn tâm pháp rèn luyện thần thức và bản tâm. Trong quá trình bản tâm trưởng thành, thần thức sẽ tự động tăng trưởng. Thế nhưng quá trình tăng trưởng thời gian rất dài, nếu không gặp phải biến cố khiến người luyện trải nghiệm nhân sinh thì quá trình trưởng thành của bản tâm còn gian nan hơn gấp bội. Chính vì lẽ đó, trong Luyện Tâm Quyết còn có một chương rèn luyện thần thức tên là Hồi Thần Thức.
Chỉ nghe tên cũng có thể đoán được phần nào nội dung của chương này, đó chính là mượn việc cạn kiệt thần thức rồi xây dựng, nghỉ ngơi, bồi bổ lại thần thức. Đơn giản là phá rồi lại lập. Sau quá trình đó, thần thức cũng tiến bộ không ngừng.
Vân Phong hôm nay nóng lòng muốn học chế khí một phần là vì vậy.
Lưu Hàn nhìn ra trong mắt Vân Phong chỉ có sự kiên cường, quyết tâm vô hạn. Dường như nếu không học được Chế khí thì hắn cũng sẽ không bỏ qua. Lão chán nản lắc đầu, nói:
“Thôi bỏ đi, ai bảo ngươi là cháu ta chứ, cầm lấy.”
Nói đoạn, lão lấy từ trong nhẫn không gian ra vài quyển sách dầy cùng một quyển bút kí tàn tạ, đã mục nát quá nửa. Nhìn quyển bút kí kia, trong lòng Lưu lão bỗng có chút tưởng niệm, lão nhẹ giọng giải thích:
“Những quyển sách này là những kinh nghiệm cùng kiến thức chế khí cơ bản mà ta đã viết và sưu tầm. Còn quyển bút kí này ghi lại những trận pháp mà ta biết. Vốn dĩ ta đạt được quyển bút kí này thì mới bắt đầu trở thành Chế khí sư, có thể nói nó chính là thầy của ta. Ngươi cần bảo vệ nó, học tập nó cho tốt, hiểu chưa, tiểu tử thối?”
Vân Phong nhẹ nhàng, đón đỡ vài quyển sách, cẩn thận gỡ những mép giấy đã quăn rồi nghiêm túc gật đầu. Hứa một cách trắc nịch:
“Gia gia yên tâm, ta sẽ làm tốt.”
Lưu Hàn nhìn về sắc trời đêm, hơi mệt mỏi nói:
“Ừm, để phôi kiếm và Túi Càn Khôn lại đi, tí ta sẽ sửa lại giúp ngươi 1 tí, nâng đẳng cấp của chúng lên Khí cụ. Viên đá kia là Trắc Thể thạch giúp xác định thể chất của ngươi, ngươi cứ mang về thử đi. Có gì mai quay lại.”
* * * * * * * * * *
Đỗ Hồng Anh rời căn nhà đá khi bóng đêm đã buông xuống từ lâu. Nàng bước đi trên con đường nhỏ vắng vẻ và mờ tối, đôi khi lại ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời đầy sao. Trên đó thỉnh thoảng có thể thấy được vài điểm sáng xẹt qua bầu trời đêm.
Gió tuyết ban đêm thổi có hơi lạnh, Hồng Anh thu hồi ánh mắt, dựng thẳng cổ áo, cho hai bàn tay trắng nõn như búp sen vào bên trong túi áo lông, thân ảnh cô đơn tịch mịch giữa bão tuyết dần dần bị bóng đêm bao trùm.
“Cháu không sao chứ?” – Chẳng hiểu từ bao giờ, lão tổ Đỗ gia đã đứng sau nàng, nhẹ giọng hỏi thăm. Lời nói hoàn toàn mang ý tứ cưng chiều nồng đậm.
“Ta không sao” – Hồng Anh nhàn nhạt đáp, rồi như sực nhớ ra điều gì. Bờ môi phớt hồng bỗng nhếch lên, nở nụ cười tủm tỉm: “Nhưng mà lão tổ lại có sao rồi. Người hôm nay thật mất mặt a.”
Không nhắc còn đỡ, chứ mỗi lần nhắc lại khiến Đỗ Huy nghiến răng ken két. Giờ đây còn bị chắt nữ yêu quý khích bác càng khiến hắn bực tức không thôi. Tuy không nói là hận, nhưng nếu Vân Phong mà có mặt ở đây lúc này, Đỗ Huy đảm bảo, hắn sẽ bị trận đòn nát đít.
“Mẹ, cái tên tiểu vương bát đản đó. Thật quá mức, quá mức đáng ghét mà.” – Đỗ Huy tức giận hét ầm. May mà chỗ này cách khá xa khu dân cư phía Bắc cho nên cũng không nhiều người nghe thấy.
Đỗ Hồng Anh nhìn lão tổ tức giận mà không khỏi vui vẻ, cười hi hi nói: “Ai bảo lão tổ ngốc nghếch như vậy, làm cho chắt nữ cũng bị xấu hổ. Người nha, chuyện đề thân cũng không biết làm, để cho Tiểu Phong đó chơi người một vố mà không biết nói gì.”
“Aizzz, ta đã tức giận lắm rồi mà tiểu nữ ngươi còn bênh người ngoài. Mà ta cũng không tức việc không nói lại được một đứa trẻ, mặt ta vốn dày, không lo chuyện đó. Ta tức là tức giận chắt nữ ta xinh đẹp như hoa, thông tuệ, giỏi giang như vậy mà còn bị tên tiểu tử kia từ chối. Đúng là mắt chó không biết nhìn người mà.” Đỗ Huy cau mày, lảm nhảm. Thỉnh thoảng lại dùng Nguyên lực đánh xuống nền tuyết mà phát tiết.
Hai má Hồng Anh bỗng nhiên đỏ bừng. Mỗi lần nghĩ tới chuyện đề thân nàng lại ngượng ngùng và cảm thấy lạ lùng như thế. Nàng hung hăng nhìn lão tổ, yểu điệu nói:
“Lão tổ còn nhắc đến chuyện đó nữa.”
“Không phải tại ngươi sao, đã mất mặt rồi, ngươi còn đứng lại nói thêm làm gì. Có vớt vát được tí mặt mũi nào đâu.” – Đỗ Huy hừ hừ, lầm bầm trong miệng.
“Thực ra, nếu ta là tên nhóc đó ta cũng sẽ từ chối. Nhưng mà khi ta 9 tuổi ta cũng không nghĩ được như thế. Điều đó có thể thấy tiểu tử này sau này trí tuệ cực kì xuất chúng. Mà cái Đỗ gia ta thiếu chính là một tương lai như vậy. Nhất định sau này, ta sẽ khiến hắn vào Đỗ gia ta bằng được.” – Hồng Anh hếch cái mũi nghĩ thầm, hai tay lôi lôi kéo kéo lão tổ đi về nhà, tránh cho hắn nghĩ linh tinh mà đi đập phá, phát tiết ở bên ngoài.
* * * * * * * * * *
“Cẩn thận thôi, làm từ từ vào.” – Trong phòng ngủ bằng đá, Hư háo hức nhìn Vân Phong loay hoay một viên ngọc lớn trong tay.
Trong đêm tối, viên ngọc tỏa ra quang mang thất thải vô cùng huyễn lệ. Trong đời Vân Phong, hắn chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì đẹp như thế. Nửa tiếng trước, sau khi đi thăm Hoa Hoa tỷ cùng Lạc San muội, biết được họ vẫn tốt, hắn háo háo hức hức mang viên Trắc Thể Thạch này về nhà, thử nghiệm thuộc tính thể chất của mình.
Trắc Thể Thạch là công cụ thí nghiệm thể chất chính xác nhất ở lục địa Huyền Đông này. Chắc thể thạch có thể do thiên sinh, cũng có thể do các cao thủ thần thông cao cường, thúc ép nguyên tố lực mà thành. Bên trong Trắc Thể Thạch ẩn chứa đủ loại nguyên tố từ trời đất, không hề thiếu một loại nào. Người dùng chỉ cần trích máu vào Trắc Thể Thạch. Nó sẽ dựa trên huyết mạch mà suy đoán ra thể chất mỗi người. Chỉ có những loại nguyên tố có ẩn trong huyết mạch, thể chất mới có thể được giữ lại, những loại khác sẽ bốc hơi biến mất. Mỗi nguyên tố tự động hóa thành những viên nguyên tố tinh thuần nho nhỏ. Dựa trên màu sắc và cảm giác người ta hoàn toàn có thể đoán ra thuộc tính của mỗi viên, cũng chính là thể chất mỗi người.
“Ta làm đây.” – Vân Phong nhìn Hư trôi nổi trước mặt mình, thấp thỏm nói.
“Được, làm đi, chuyện này ảnh hưởng đến tiền đồ của ngươi. Ngươi cần cẩn thận.” – Hư chăm chú nhìn vào viên ngọc lớn bảy màu, có chút tập trung mà trở nên lơ đãng.
Vân Phong gật đầu, dùng đoản kiếm cắt qua ngón tay, nặn ra một giọt máu nóng.
Tách.
Giọt máu rơi trên nền ngọc khiến Trắc Thể Thạch giống như băng tuyết gặp lửa nóng, bốc hơi nghi ngút. Một viên Trắc Thể Thạch to bằng nửa nắm tay cứ thế tiêu thất. Chẳng mấy chốc, trên tay hắn còn lại duy nhất bốn viên ngọc nho nhỏ màu đỏ, lam, trắng, vàng bằng hạt đậu. Viên màu đỏ, có cảm giác ấm nóng, đại biểu cho ngũ hành nguyên tố, Hỏa hệ. Viên màu lam, có cảm giác lạnh băng, đại biểu cho diễn sinh nguyên tố, Băng hệ. Viên màu trắng, nhẹ nhàng, đại biểu cho dị nguyên tố, Phong hệ. Viên màu vàng, có cảm giác đau rát khi chạm vào, đại biểu cho dị nguyên tố, Lôi hệ.
Vân Phong nhìn cảnh ấy, ánh mắt như dại ra, u oán nhìn bốn viên ngọc nhỏ màu đỏ, lam, trắng, vàng bằng hạt đậu trong lòng bàn tay. Theo hắn nghĩ, sau khi được tẩy tủy phạt cân thì thể chất của mình sẽ được cải thiện. Hắn không mong có thể chất Tiên Thiên Thể, đơn thuộc tính bởi chúng quá hiếm, nhưng ít ra cũng phải được song, tam thuộc tính là ít nhất.
Nhưng sự thật lại khiến hắn cảm thấy trời đất như sụp đổ, vạn lần hắn không ngờ được thể chất của chính mình là tứ thuộc tính, Băng, Hỏa, Phong, Lôi. Cũng là một loại thể chất trung bình kém.
“Không thể nào, nhất định viên chắc thể thạch này đã hỏng rồi.” Vân Phong không tin vào mắt mình, ngây ngô nói với Hư: “Có cách nào khác để xác định lại không, nhất định viên Trắc Thể Thạch này sai rồi.”
Hư lẳng lặng lắc đầu, thở dài một hơi. Đáp án không cần nói cũng rõ.
“Tại sao chứ, tại sao thể chất của ta lại kém như vậy. Tại sao chuyện này lại rơi trên đầu ta.” – Vân Phong gục đầu xuống, ngắm nhìn mấy viên ngọc nhỏ trong tay, thều thào nói.
Lần đầu tiên trong đời, hắn chợt nhận ra cảm giác thất bại. Hắn muốn đập phá, muốn hét to lên thật lớn, nhưng chẳng hiểu sao, chỉ có cảm giác chán nản, vô lực quẩn quanh lấy. Nếu như chuyện này xảy ra hắn có thể biết, có thể quyết định, thì chắc chắn hắn sẽ không cảm thấy buồn chán. Nhưng đây chính là do thượng thiên ban tặng, không ai có thể quyết định được. Điều này càng khiến hắn không tin tưởng vào mình, càng cảm thấy cuộc đời vô nghĩa. Tương lai của hắn trong phút chốc trở nên mơ hồ, mờ mịt.
Vân Phong rúc đầu vào gối, đầu nặng trĩu tuyệt vọng:
“Chẳng lẽ với ta đây là cả cuộc đời còn lại. Chẳng lẽ trời đã định, từ khi sinh ra, ta định sẵn là một kẻ nhu nhược.”
Đã nhiều lần Vân Phong cố không nghĩ đến câu hỏi này, nhưng cảm giác chán nản đó khiến hắn không tài nào thoát ra được.
Một đêm trôi qua, khi những ánh sáng đầu tiên chiếu qua khe cửa, Vân Phong vẫn yên lặng ngồi đó, vẫn lâm vào trầm mặc. Thỉnh thoảng, hắn lại thở dài vài tiếng giống như một ông cụ non. Ánh mắt tinh ranh, sắc sảo thường ngày giờ phút này trở nên đờ đẫn, không có sinh khí. Dường như, với Vân Phong, đả kích này quá lớn.
“Hư, ngươi nói xem, có phải ta vô dụng lắm không.” – Vân Phong nhìn Ma sủng hỏi. Lúc này, hắn muốn tìm thấy cảm giác an ủi từ Hư.
Trái ngược với Vân Phong từng nghĩ, Hư chỉ cười lạnh, khinh thường nhìn hắn, nói:
“Đúng vậy, ngươi quả thực rất vô dụng. Ta không nghĩ được rằng, chủ nhân mà ta chọn lại có thể vô dụng như thế.”
“Ngươi.” – Vân Phong giật mình, quá bất ngờ với lời nói lạnh lùng của Ma sủng.
Hư phiêu phù trước mặt hắn, dùng hai đôi mắt màu huyết đồng sắc bén khiêu khích:
“Ngươi gì mà ngươi. Chẳng lẽ ta nói sai. Một cái thể chất tứ thuộc tính nho nhỏ thì làm được cái gì.”
“Nhưng ngươi cũng không thể nói thế chứ, dẫu sao ta . . .” – Vân Phong thở dài. Đúng rồi, ta là một phế vật tứ thuộc tính mà, có ai lại thích làm một đội với ta đây.
“Ngươi thì làm sao.” – Hư nheo nheo mắt, thấy Vân Phong tỏ ra bất lực, buông xuôi khiến nó tức giận mà hét lên: “Nói cho ta biết, ngươi thì làm sao. Cái thằng nhóc vô dụng nhà ngươi.”
Hư tức giận đến nổ phổi, nó vốn muốn để cho Vân Phong có thể tự mình đứng lên, suy xét đúng sai, nhưng cả một đêm trôi qua, dường như Vân Phong không muốn nghĩ, không muốn đứng lên. Hắn như một kẻ bơ vơ bỏ mặc tất cả, như một đứa trẻ bị lạc lõng không có phương hướng. Nó gào thét điên cuồng, xông tới đánh đấm thùm thụp vào người Vân Phong:
“Con mẹ nhà ngươi chứ, ngươi xem lại bản thân mình đi. Tứ thuộc tính thì sao, tứ thuộc tính là phế vật à. Tứ thuộc tính chỉ là tu luyện hơi chậm một chút thôi, có gì mà ngươi phải chán nản như thế. Ngươi còn có nhiều thứ để dựa vào, đâu chỉ là thể chất. Ngươi có ta, có Luyện Tâm Quyết, có Hỏa Sí Điểu, có Lưu Hàn, có Hoa Hoa, có Lạc San. Ngươi nhớ lại xem ngươi đã từng hứa gì, ngươi đã từng thề thốt như thế nào. Chẳng lẽ bởi vì tí chuyện cỏn con này, ngươi lại dễ dang buông tay.”
“Ha . . . ha . . . “ – Vân Phong gào lên như mếu, uất ức hét lên: “Ngươi thì biết gì, biết gì chứ, ngươi vốn là một Ma sủng đỉnh cấp, làm sao hiểu được cảm nhận của ta. Ta vốn chính là một đứa bé mồ côi, bị người ta vứt bỏ, ngày ngày ta sống trong đánh đập, trong tàn nhẫn, nhưng ta vẫn muốn sống, muốn gặp lại những kẻ đã bỏ ta đi, muốn sống một cuộc sống tự do. Đến một ngày ta gặp được ngươi. Chính ngươi cho ta hi vọng, hi vọng về một cường giả tự nắm trong tay số phận mình.”
Vân Phong ngập ngừng chốc lát, cố gắng không cho nước mắt chảy ra, thổn thức nói:
“Vì điều đó, ta cố gắng, cố gắng biết bao. Hơn một tháng qua, ngươi có thấy không, ta không chễ nải một phút nào. Một ngày ta ngủ 5 tiếng, ăn cơm 1 giờ, khi có thời gian là ta tập luyện, lúc mệt thì đọc sách, lúc khỏe thì tập võ. Kể từ khi đánh bại Bái Lang kia, ta lại càng tự tin vào chính mình. Ta nghĩ rằng, đến một ngày kia, vì những mồ hôi, máu và nước mắt ta bỏ ra, mọi người khi ngước lên nhìn ta sẽ phải trầm chồ ngưỡng mộ.”
“Nhưng giờ thì sao, ta hi vọng nhiều, ta tự tin nhiều, ta cố gắng nhiều nhưng so với người ta, ta chỉ là một phế vật. Ngươi đã nói, hầu hết nhân tộc có thể chất tam, nhị thuộc tính. Tứ thuộc tính trở đi còn ít hơn cả đơn thuộc tính. Như vậy, ta cố gắng còn có ích gì. Một ngày tu luyện của ta bằng họ tu luyện nửa ngày. Vậy thì ta, làm gì được đây, đuổi theo họ bằng cách nào đây.” – Vân Phong đau đớn, cuồng nộ gào thét. Đôi bàn tay đấm thùm thụp vào nền đất, phát tiết ủy khuất trong lòng. Hắn muốn khóc, nhưng lại sợ, sợ mình càng khóc sẽ càng cảm thấy mình không còn gì cả.
“Chỉ có mỗi cái thể chất này thì nói lên điều gì. Hả, cái tên nhu nhược này. Một kẻ dễ dàng từ bỏ như vậy mới đáng bị người ta phỉ nhổ. Chì vì xuất thân không tốt, không được lựa chọn đúng đắn ngươi lại có thế yếu hèn, phủ nhận tất cả những gì mình cố gắng sao. Đứng lên đi, nhìn ra xa đi, nếu vẫn chỉ nhìn xuống dưới chân, ngươi mãi mãi tụt lại phía sau thôi. Đến lúc ấy, ngươi mới thực sự là phế vật” – Hư phập phồng tức giận, khó chịu nhìn Vân Phong tự hành hạ bản thân, cau mày nói:
“Tứ thuộc tính thì sao, mặc dù tu luyện chậm, không thuần nhưng khi đối mặt với cường địch, với Ma sủng, ngươi lại có thể dùng ưu thế tương khắc để chiến đấu. Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ qua.”
Trong khoảnh khắc đấy, đầu Vân Phong như bị thiên truy bách luyện, từng âm vang trong lời nói của Hư nện vào đại não. Trong phút chốc, hắn chợt hiểu ra, có lẽ chính mình đã sai rồi. Trên đời, có một số thứ là gánh nặng, là điểm yếu, nhưng cũng nhờ nó mà bản có thể phát huy ưu điểm khác. Chỉ cần không ngừng cố gắng, không ngừng bù đắp, phấn đấu.
“Nhìn lại bản thân đi Vân Phong, đừng đổ lỗi cho bất kì ai, đừng viện bất cứ lý do gì. Hãy cố gắng làm thật tốt những điều ngươi muốn, chưa chắc khi đó đã yếu kém hơn người ta.” – Hư chầm chậm nói. Giờ phút này, phải chính bản thân Vân Phong hiểu ra mới có thể giải quyết tận gốc, nếu không điều này sẽ lưu lại tâm ma trong lòng hắn.
Vân Phong im lặng nghĩ suy, không nói, nhưng trong lòng lại đang nổi sóng gió ngập trời. Không những vậy, song bản tâm so với quá khứ thì quay nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, bản tâm như đang hấp thụ dần dần từng tí từng tí một cảm xúc thất vọng, chán nản của hắn, biến chúng thành năng lượng của bản tâm, biến thành thần thức.
Vốn dĩ, bản tâm của Vân Phong là bảo hộ, là tùy tâm sở dục, là không hối tiếc, nhưng hôm nay vì vấn đề thể chất quấy nhiễu khiến hắn bị cảm xúc cá nhân chi phối. Không còn tùy tâm, không còn không hối tiếc nữa. Mãi tới khi Hư nói ra những lời từ tâm can mới đánh thức Vân Phong, khiến hắn nhận ra được chính mình, khiến song bản tâm một lần nữa được lột xác.
“Cảm ơn ngươi, Hư.” – Nửa ngày sau, Vân Phong như kẻ mơ tỉnh giấc mộng. Mọi cảm xúc bi quan, chán trường giờ bỗng nhiên biến đi đâu mất, có chăng chỉ còn cảm giác vừa tỉnh mộng, chợt nhận ra cuộc đời không nên dừng lại vì một giấc ngủ say.
Hư nhoẻn miệng cười, nhảy lên vai hắn cười nói:
“Không nên như vậy nữa, dù sao ngươi cũng là kí chủ của ta, ngươi còn phải giúp ta đi tìm những mảnh kí ức đã mất. Kẻ thù lớn nhất của tu luyện giả chính là bản thân. Người dễ bỏ cuộc sẽ không thể đi xa.”
“Ừm, ta sẽ cố gắng không để ngươi thất vọng.” – Vân Phong nghiêm trang nói. “Ta quyết định, ngày mai sẽ vào núi luyện tập, nếu như người khác có tốc độ tu luyện nhanh hơn ta gấp đôi, thì ta cũng phải dùng cố gắng gấp bội để kéo gần khoảng cách.”
Hư dùng móng vuốt, xoa những vết bầm tím trên người Vân Phong, cười nói:
“Tốt, ta sẽ đi cùng với tiểu tử ngươi.”
“Không cần, ta muốn đi một mình.” – Vân Phong lắc lắc đầu, cự tuyệt.
“Tại sao, ngươi vẫn còn giận ta ư?.” - Hư nhíu mày, nghi hoặc hỏi, bàn chân đang xoa xoa vết thương vì bất ngờ mà tăng lực.
“Ai ui, ta đâu nhỏ mọn thế. Đông gia gia nói, mai Hoa Hoa tỷ sẽ tỉnh lại, trong vòng 1 tháng cũng sẽ không tái phát bệnh nữa. Nhưng mà ngày kia là Trung Văn thúc về rồi, ta cần ngươi ở bên cạnh theo dõi Trung Văn thúc, xem xem Trung Văn thúc muốn làm gì. Nếu có thể thì bảo vệ Hoa Hoa tỷ luôn.” – Vân Phong nhẹ rên lên một tiếng, hít một hơi thật sâu, nói ra thật rành mạch suy nghĩ của mình.
Hư không miễn cưỡng, nó để Vân Phong tùy ý làm việc. Đôi khi không có nó giúp sức, Vân Phong mới có thể thoải mái thể hiện bản lĩnh sinh tồn, như vậy mới tốt hơn cho con đường tu luyện của hắn.
“Thôi được, nhớ cẩn thận.” – Hư gật đầu đồng ý.
“Yên tâm, ta không vào Bán Nguyệt Sâm Lâm đâu mà sợ. Ta chỉ lượn quanh mấy ngọn núi phía bắc Giao Nguyệt Trấn thôi.”
* * * * * * *
Sáng hôm sau.
Vân Phong đứng đằng sau Lạc San, ánh mắt vui vẻ nhìn vào gương đồng. Ở mặt gương ấy, có một gương mặt băng lãnh, lạnh lùng mà xinh đẹp đang hiện hữu. Đôi mĩ mâu vẫn mở to trên gương mặt phấn nộn, bầu bĩnh đáng yêu.
Một làn gió lạnh thổi qua cửa sổ, đọng trên khuôn mặt nàng, kéo theo tuyết vờn trên mái tóc rối tung. Tóc và tuyết trộn lẫn với nhau. Không biết là vì tuyết mà tóc nàng nhuốm màu bạc trắng hay vì màu trắng vốn có của tóc đã nhuốm màu cho tuyết.
Vân Phong lại mỉm cười, một nụ cười dịu dàng nhưng chan chứa bao nỗi niềm chua xót, thương cảm cho số phận nàng. Hắn lẳng lặng đứng đằng sau, nhẹ nhàng gỡ tuyết rơi, rồi từng lược, từng lược, bắt đầu chải đầu cho Lạc San, giống như những buối sáng trước đây. Những ngày đó, hắn tạm thay Hoa Hoa tỷ giúp nàng chải đầu, mặc quần áo (mọi người đừng nghĩ bậy nhé, ở đây chỉ là mặc thêm áo khoác ngoài thôi, rất thuần khiết đấy ^^). Hắn thích nhìn nàng, cũng cảm nhận được cô đơn của nàng.
“Hoa Hoa tỷ, tiếp theo đệ sẽ đi tu luyện vài ngày, tỷ ở nhà nhớ bảo trọng. Công pháp đệ đưa cho tỷ, tỷ không được kể cho bất kì ai, cũng không được biểu lộ ra ngoài, tỷ chỉ có thể âm thầm tu luyện. Tỷ có hiểu ý đệ không?” – Vân Phong vừa chải tóc, vừa quay sang Hoa Hoa đang mỉm cười một bên, nói.
“Ừm, tỷ hứa.” Hoa Hoa nhẹ nhàng trả lời, nhìn Vân Phong ôn nhu trải tóc cho Lạc San mà hâm mộ không thôi. Nàng cũng biết những hôm mình bất tỉnh, chính Vân Phong là người chăm sóc, chải đầu cho nàng. Điều này làm nàng rất cảm động. Nhưng lúc này, khi nàng đã tỉnh, nàng cũng không thể cảm nhận lại hương vị được quan tâm như thế nữa. Lòng nàng có chút mất mát.
Vân Phong cười mỉm gật đầu, cũng không nói suy đoán của mình về Trung Văn thúc. Im lặng, có đôi khi tốt hơn cho mọi người.
Mái tóc trắng dài, mềm mại như tơ trong tay Vân Phong được búi lên cao, kèm theo một cái trâm gỗ hình con bướm do chính tay hắn điêu khắc. Tuy không được đẹp nhưng đó lại là toàn bộ tấm lòng của hắn.
Sau khi chải đầu xong, hắn dùng tay nâng đỡ khuôn mặt tiều tụy, lạnh lùng của Lạc San, ngắm nhìn trong giây lát rồi nhẹ bước ra cửa. Ngoài đó Lưu Hàn, Đông Minh Hỏa đã chờ sẵn từ bao giờ.
“Cẩn thận.”
“Đừng để mình gặp nguy hiểm.”
Hai người đồng thời nhắc nhở.
Vân Phong nhẹ gật đầu với hai người tỏ vẻ đã hiểu rồi sải bước về phía bắc. Cánh rừng ấy là nơi Vân Phong chính thức thu được Hỏa Sí Điểu của mình.