oOo
Nguyệt Huyền lão ẩu biến sắc, nhìn lên cái lệnh bài đang tỏa ra thần quang khác thường trong tay Lâm Phàm.
Thánh Tông, Phong chủ lệnh.
Mặc dù Nguyệt Cung Tông xa cách thế nhân, nhưng Nguyệt Huyền lão ẩu cũng không lạ gì với lệnh bài này.
Vốn nghe từ tiếng bàn tán của các đệ tử, bà cũng chỉ cho rằng người trước mắt là đệ tử thiên kiêu mạnh nhất Thánh Tông, cho nên vừa nghe được mấy lời vừa rồi, nhất thời bà kinh hãi đến độ không thể bảo trì trấn định.
Phong chủ Thánh Tông, một trong các thái thượng trưởng lão, hơn nữa còn là tông chủ đời thứ sáu của Thánh Ma Tông, địa vị ngang với tông chủ... Tuy không biết Thánh Ma Tông là tông môn thế nào, nhưng nhất định là không đơn giản.
Nguyên bản ánh mắt của Nguyệt Huyền lão ẩu nhìn về Lâm Phàm chỉ là thưởng thức, bội phục, mà hiện giờ đã là cung kính.
Nếu tất cả những lời này là thật, vậy thì địa vị của người này còn cao hơn bà rất nhiều.
Thánh Tông chính là một trong những đại tông của Đông Linh châu, không phải Nguyệt Cung Tông có khả năng so sánh.
Mà đám nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông, mặc dù không hiểu Lâm Phàm nói có ý gì, nhưng cũng cảm giác thân phận của "nam thần" này rất cao.
Đám đệ tử Cửu Tiêu Tông cũng ngây ngẩn cả người, bọn họ không ngờ Lâm sư huynh còn có thân phận như vậy.
Thánh Tông Phong chủ? Thái thượng trưởng lão? Tông chủ đời thứ sáu Thánh Ma Tông... Mỗi một thân phận trong này, đều có thể đè chết người a.
- Ngươi...
Giờ khắc này, Lý Nguyên Kỳ triệt để nổi giận, đôi mắt lấp loáng ánh đỏ đã tràn ngập thần sắc không dám tin. Người như vậy có thể là thái thượng trưởng lão Thánh Tông? Quả thật rất tức cười, thế nhưng lệnh bài kia lại chính xác trăm phần trăm.
Lâm Phàm phất tay, cũng không muốn ở trình bày nhiều, lạnh giọng nói:
- Ngươi vốn là đệ tử Cửu Tiêu Tông, theo lý mà nói, bản tọa không nên quản việc của ngươi. Thế nhưng hành vi hiện giờ của tông chủ Cửu Tiêu Tông lại rất khiến người ta thất vọng, không còn đủ tư cách phán quyết đúng sai nữa. Cho nên, hôm nay bản tọa thay trời hành đạo, phán ngươi tội chết, cũng để đòi lại chút công đạo cho mấy trăm triệu vong hồn. Ra chiêu đi, đừng nói bản tọa không cho ngươi cơ hội.
- Hừ, miệng lưỡi sắc bén lắm, để bản tọa nhìn xem thực lực của ngươi có xứng với miệng lưỡi không.
Lý Nguyên Kỳ đã giận sắp điên, hai tay giơ lên trời, biển máu che trời kia không ngừng quay cuồng rồi hạ dần xuống, phảng phất muốn cắn nuốt Nguyệt Cung Tông.
- Không tốt, đây là Thôn Thiên Huyết Giới của lão ma đầu, không thể coi thường.
Nguyệt Huyền lão ẩu biến sắc, thất thanh hô.
Lý Nguyên Kỳ tu vi cường đại, ngưng tụ thành mười hai cái dây chuyền quy tắc, có thể nói là khủng bố, đủ để hoành hành ở Đông Linh châu.
Còn Lâm Phàm tuy rằng lai lịch bất phàm, nhưng toàn thân không thấy có gì lạ, càng không có dấu vết của một dây chuyền quy tắc nào.
- Hừ, Nguyệt Huyền lão ẩu, ngươi cho là kẻ trước mắt này có thể cứu Nguyệt Cung Tông các ngươi sao? Quả thật là tức cười, Thôn Thiên Huyết Giới của bản tọa cắn nuốt mười thành, mấy trăm triệu oan hồn, sớm đã đại thành, cho dù tông chủ Thánh Tông đích thân đến, muốn phá Thôn Thiên Huyết Giới cũng phải dùng toàn lực, ngươi cho rằng tiểu tử không rõ lai lịch này mạnh được hơn thế sao?
Lý Nguyên Kỳ cười lạnh nói.
Giờ khắc này, các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông hoảng sợ nhìn lên biển máu ngập trời, mùi màu gắt mũi kia khiến các nàng có cảm giác buồn nôn.
- Hừ, chút tài mọn.
Lâm Phàm chăm chú nhìn biển máu trên hư không, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
- Ha ha, chút tài mọn sao? Tiếp tục cuồng ngôn đi, đợt lát nữa bản tọa nhất định sẽ khiến ngươi chìm vào biển máu, chịu tra tấn mãi mãi, muốn chết cũng không xong.
Giọng của Lý Nguyên Kỳ càng lúc càng trầm, giống như tiếng ma quỷ từ vực sâu vọng lên, làm cho người ta nghe mà phải run lên bàn bật.
- Lâm... Lâm chưởng tọa, Thôn Thiên Huyết Giới này không thể coi thường...
Nguyệt Huyền lão ẩu không biết xưng hô như thế nào, cuối cùng chỉ có thể gọi chưởng tọa.
- Các sư muội, bốn người chúng ta dù hao hết một hơi cuối cùng, cũng phải trợ giúp Lâm chưởng tọa tiêu diệt ma đầu này.
- Rõ!
Ba vị trưởng lão Nguyệt Cung Tông gật đầu, trong mắt lộ ra ý quyết tử.
Thế nhưng Lâm Phàm chỉ cười nhẹ, phất ống tay áo:
- Không cần, chút tài mọn như thế, nếu không ứng phó được, sao có tư cách làm phong chủ.
- Lâm chưởng tọa...
Nguyệt Huyền lão ẩu vốn muốn nói thêm cái gì đó, thế nhưng trong một sát na, bà dùng vẻ mặt không dám tin nhìn một màn trước mắt.
- Trấn áp...
Lâm Phàm nhẹ nhàng nói, nâng lên tay phải.
Tức thì một cỗ khí tức ngập trời xuất hiện. Cỗ khí tức này giống như trấn áp đất trời, ảo ảnh một bàn tay khổng lồ mấy ngàn trượng, như bàn tay Như Lai xuyên từ tầng tầng hư không, đẩy từ dưới lên.
- Sao có thể chứ...
Nguyệt Huyền lão ẩu nhìn đến choáng váng, một chưởng này thật quá mức kinh khủng.
- Bàng môn tà đạo, diệt cho ta.
"Ầmmmmm..."
Bàn tay khổng lồ kia phóng lên cao, tóm lấy biển máu đầu trời, rồi bóp chặt năm ngón lại.
- Làm sao có thể...
Lý Nguyên Kỳ thấy một màn như vậy, khuôn mặt dữ tợn cũng lộ vẻ không dám tin.
"Ầmmmm..."
Trong một sát na, biển máu kia đã bị một chưởng này bóp nát, rồi dần tan biến. Trời đất cũng khôi phục lại màu trong sáng.
- Hừ.
Lâm Phàm ống tay áo vung, hừ lạnh một tiếng.
- Nguyên Kỳ, ngươi còn bổn sự gì, cứ việc thi triển ra đi.
Mặt Lý Nguyên Kỳ trắng bệch, hắn không thể tin nổi, Thôn Thiên Huyết Giới mình tân tân khổ khổ cô đọng thành, lại bị một chưởng bóp nát, thậm chí một cái cặn bã cũng không chừa.
- Aaaaaaaaa...
Lão đột nhiên ngửa mặt lên trời, hét lên điên cuồng:
- Đồ khốn khiếp, hủy Thôn Thiên Huyết Giới của bản tọa, bản tọa muốn ngươi chết.
"Uỳnh uỳnh uỳnh..."
Giờ khắc này, thiên địa đại biến, Lý Nguyên Kỳ như đã phát điên, tuôn ra khí thế ngập trời, những đường gân đỏ trên mặt căng phồng lên, như lúc nào cũng có thể nổ tung.
Lâm Phàm khẽ cau mày, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức rất kỳ quái tuôn ra từ trên người Lý Nguyên Kỳ.
- Khốn khiếp, hôm nay bản tọa sẽ cho ngươi nhìn, cái gì mới thực sự là khủng bố.
Lý Nguyên Kỳ vỗ vào hư không, một cánh cửa đá đỏ như máu không biết từ đâu chợt hiện lên.
Cánh cửa này cao mấy ngàn trượng, mặt trên mơ hồ thấy được vô số linh hồn khủng bố đang gào thét dữ tợn.
"Đây là đồ chơi gì vậy?" Lâm Phàm thầm nghi hoặc.
- Hừ, đồ khốn khiếp, ngươi là người đầu tiên bức được bản tọa sử dụng Huyết Sắc Chi Môn, ngày hôm nay bản tọa muốn giết ngươi.
Lý Nguyên Kỳ điên cuồng quát.
- Tế hiến...
Trong một sát na, Lý Nguyên Kỳ nổi giận gầm lên một tiếng, nhất thời từ chỗ sâu trong hư không bay ra mười hai cái xích sắt, chính là dây chuyền quy tắc mà Lý Nguyên Kỳ ngưng tụ được.
- Huyết chi quy tắc, tế hiến.
- Sát chi quy tắc, tế hiến.
. . . .
Lý Nguyên Kỳ điên cuồng tế hiến bốn dây chuyền quy tắc, để tu vi của hắn lập tức giảm nhiều, suy yếu vạn phần.
- Huyết Ma đại đế, trấn áp muôn đời.
Lý Nguyên Kỳ gào thét.
"Ầmmmm..."
Giờ khắc này, cánh cửa màu máu ngàn trượng kia đột nhiên hé dần ra, trời đất cũng chấn động kịch liệt, một luồng khí tức kinh khủng từ sau cửa tràn ra, phảng phất như có thứ khủng khiếp nào đó muốn xuất hiện.
Một sát na sau, cánh cửa mở toang, một cái bàn tay khổng lồ đỏ như máu từ từ thò ra ngoài.
Năm ngón tay trên bàn tay kia vô cùng tráng kiện, mỗi ngón đều như một ngọn núi.
- Tế hiến bốn dây chuyền quy tắc mà chỉ có thể triệu hoán một cánh tay của Huyết Ma đại đế, nhưng để giết ngươi, cũng đã đủ rồi.
Lý Nguyên Kỳ lơ lửng trên không, thở hổn hển không ngừng. Lão không ngờ lại có ngày bị bức đến nông nỗi này.
Giờ khắc này, mọi người triệt để choáng váng.
Bàn tay máu khổng lồ kia xòe rộng năm ngón, chộp tới hướng Nguyệt Cung Tông.
Mặt Lâm Phàm không đổi sắc nhìn thẳng bàn tay máu kia.
Bàn tay kia đè xuống, tầng tầng hư không hỏng mất.
So với thứ kinh khủng này, bóng dáng của Lâm Phàm và những đệ tử Nguyệt Cung Tông đều chỉ như những con kiến, vô cùng nhỏ bé...
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
- Giết... Giết hết cả đi... Huyết Ma đại đế, hãy dùng ma uy vô thượng của ngài, giết tất cả đám kiến hôi dám khiêu khích ngài đi.
Lý Nguyên Kỳ ngửa mặt lên trời cuồng tiếu.
Huyết Chi Thạch Môn là một kiện bảo bối nghịch thiên, được Lý Nguyên Kỳ phát hiện lúc thám hiểm một di tích cổ.
Cánh cửa đá ngàn trượng này lẳng lặng nằm trong di tích đó, hai bên cửa là vô số những bộ xương khô đã mục nát, không biết có từ bao giờ.
Thế nhưng ngay khi vừa thấy cánh cửa này, Lý Nguyên Kỳ đã bị nó hấp dẫn, bởi lão có thể cảm nhận được, đằng sau cánh cửa kia là một biển máu ngập trời.
Rồi tới khi chạm vào nó, lão lập tức biết được cách dùng Huyết Chi Thạch Môn.
Đó chính là tế hiến, vật hiến tế càng mạnh, sẽ triệu hồi ra được thứ càng cường đại.
Đồng thời, trong đó còn ẩn chứa một môn công pháp vô cùng mạnh mẽ, nhưng cũng vô cùng tà ác, cần máu tươi để tu luyện. Từ đó Lý Nguyên Kỳ triệt để nhập ma, một lòng tu luyện để mở ra được cánh cửa kia, đi vào Huyết giới, nơi càng có nhiều máu, tu luyện càng thêm nhanh chóng.
Mà Huyết Ma đại đế, chính là một vị bá chủ trong Huyết giới.
Giờ phút này, Lý Nguyên Kỳ bị Lâm Phàm bức tới đường cùng, cuối cùng chỉ có thể tế hiến bốn dây chuyền quy tắc, triệu hoán Huyết Ma đại đế vô thượng ma uy hàng lâm nhân thế, trấn áp vạn vật.
Nhưng để lão không ngờ là, hiến tế bốn dây chuyền quy tắc cũng chỉ có thể triệu hoán được một cánh tay của Huyết Ma đại đế.
Thế nhưng, có lẽ cũng đã đủ rồi.
. . . .
Lúc này, các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông đã bị một màn trước mắt dọa đến đứng đờ ra, tiếng khóc rung trời, ai nấy ánh mắt dại đi, giống như đã mất hết hy vọng sống.
Ngay cả bốn bà lão mạnh nhất Nguyệt Cung Tông cũng đã quên đi việc chống cự.
Bọn họ không ngờ Lý Nguyên Kỳ lại có thể triệu hồi ra tồn tại kinh khủng đến vậy. Chỉ là một cánh tay, cũng đã khiến người ta mất đi luôn cả ý định chống đỡ.
Nguyệt Huyền lão ẩu nhìn các đệ tử, chỉ biết thở dài một tiếng, Nguyệt Cung Tông có lẽ sẽ tan biến, không còn trên nhân thế nữa rồi.
Mà khi Nguyệt Huyền lão ẩu nhìn thấy Lâm chưởng tọa vẫn lơ lửng trên không, che chắn trước mặt mọi người không hề sợ hãi, thì cả người run mạnh lên.
- Lâm chưởng tọa, ngài đi đi, ngài không thể chết ở chỗ này.
Nguyệt Huyền lão ẩu lạc giọng nói.
- Nguyệt Cung Tông xa cách thế nhân, chính là sợ liên lụy vào vòng sai đúng, thật không ngờ Thánh Tông còn có người như Lâm chưởng tọa. Nếu sớm biết như thế, Nguyệt Cung Tông nhất định đã sớm kết giao vĩnh viễn với Thánh Tông. Đáng tiếc, giờ nói gì cũng đã chậm, ta và ba vị sư muội đã thương lượng tốt, lấy tính mạng bản thân làm cơ sở, thi triển thần thông na di, đưa các đệ tử ra ngoài, kính xin Lâm chưởng tọa thương tình, chăm sóc chúng phần nào.
Giờ khắc này, Nguyệt Huyền lão ẩu cùng ba vị sư muội liếc nhau, sau đó quỳ trên mặt đất, vẻ mặt khẩn cầu.
- Tông chủ...
- Trưởng lão...
- Chúng ta không đi, ta muốn sống chết cùng với tông môn.
- Đúng vậy, chúng ta từ nhỏ đã sinh sống ở Nguyệt Cung Tông, tông chủ và các trưởng lão coi chúng ta như con ruột, cho dù chúng ta có chết, cũng muốn chết ở cạnh mọi người.
Giờ phút này, các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông thấy tông chủ và các trưởng lão muốn hy sinh tính mạng bản thân để đưa các nàng ra ngoài thì cùng kêu gào lên, không muốn rời đi.
- Sao các ngươi có thể như vậy chứ, chẳng lẽ muốn chết cả ở chỗ này sao? Các ngươi còn trẻ, Nguyệt Cung Tông không thể hủy trên tay bọn ta, sau này còn phải dựa vào các ngươi để khôi phục Nguyệt Cung Tông.
- Các ngươi phải nghe lời Lâm chưởng tọa, ngày sau, coi lời Lâm chưởng tọa như lời của bản tông chủ.
Nguyệt Huyền lão ẩu lớn tiếng quở mắng.
"Ầm ầmmmm..."
Lúc này, thiên địa rung chuyển, bốn tòa tháp nước trên đỉnh Nguyệt Cung Tông bắt đầu nát vụn ra, tông môn đã sắp vỡ nát.
Nguyệt Huyền lão ẩu giờ càng thêm nôn nóng, hét lớn:
- Lâm chưởng tọa, lão thân cầu xin ngài, đi đi... Nguyệt Cung Tông đã xong rồi, chỉ cần các đệ tử có thể đi ra ngoài, ta chết cũng không hối tiếc.
- Tông chủ, chúng ta không đi đâu...
Các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông kêu gào thảm thiết, vây quanh Nguyệt Huyền lão ẩu.
- Chúng ta là đệ tử Nguyệt Cung Tông, nơi này là nhà của chúng ta, cho dù chết, chúng ta cũng không muốn rời khỏi nơi này.
Một nữ đệ tử lau nước mặt, mặt hiện vẻ kiên quyết.
- Tông chủ, để Lâm chưởng tọa tự mình đi thôi, chúng ta lưu lại, làm bạn với ngài.
- Các ngươi...
Nguyệt Huyền lão ẩu nhìn đám đệ tử vây quanh mình, nước mắt chảy xuống, âm thanh cũng biến thành có chút khàn khàn...
. . . .
Mà vừa lúc này, một tiếng quát vang lên, khiến các đệ tử Nguyệt Cung Tông đang chìm vào bi thương đồng loạt ngẩng đầu nhìn thân ảnh trong hư không kia.
- Hừ, tà ma ngoại vực, cũng dám tới Đông Linh châu, hôm nay bản tọa sẽ để ngươi có đi mà không có về.
Lâm Phàm giận quát một tiếng, khí tức toàn thân tuôn trào, rồi lao về bàn tay máu khổng lồ đang giáng từ trên trời xuống.
- Lâm chưởng tọa, không thể...
Đám người Nguyệt Cung Tông kinh hô. Không ai trong số họ cho rằng Lâm Phàm có thể là đối thủ của bàn tay kia.
- Ha ha, nói khoác mà không biết ngượng, hôm nay ngươi cùng Nguyệt Cung Tông này tiêu tán trong dòng sông lịch sử đi.
Lý Nguyên Kỳ cười như điên dại.
Giờ phút này Lâm Phàm sắc mặt uy nghiêm, thân hình nhỏ như con kiến khi so với bàn tay kia phóng vút lên không, đánh ra một chưởng.
"Ầmmmmm..."
Nhất thời, ở giữa thiên địa, một tiếng gầm rú vang lên.
Một dòng khí cực mạnh lấy Lâm Phàm làm trung tâm thổi quét khắp bốn phía, tầng tầng hư không không ngừng vỡ nát, bóng tối muốn bao trùm tất cả.
- Lâm chưởng tọa...
Các đệ tử Nguyệt Cung Tông kêu lên thảm thiết.
- Ha ha, không biết tự lượng sức mình, thiêu thân lao đầu vào lửa, tự tìm đường chết.
Lý Nguyên Kỳ cười điên cuồng, rốt cuộc chết rồi.
Thế nhưng, sau khi tất cả qua đi, không gian cũng sáng trở lại, thấy rõ cảnh tượng trước mắt, ai cũng kinh hãi đến không nói nên lời.
- Điều này sao có thể...
Giờ phút này, bàn tay gầy yếu của Lâm Phàm đang đối kháng trực diện với bàn tay máu khổng lồ kia, khiến nó không thể ép xuống thêm một chút nào.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Giờ khắc này, không gian giống như ngưng đọng lại.
Trong hư không.
Một bóng hình gầy gò phóng vút lên, giơ tay va chạm với bàn tay khổng lồ kia, rồi ngăn nó lại.
- Hả... Không có khả năng, điều đó không có khả năng.
Lý Nguyên Kỳ trợn tròn mắt, không ngừng rú lên.
Cho dù chỉ là một cánh tay của Huyết Ma đại đế, cũng nên vô địch thiên hạ mới phải chứ, tại sao lại bị một người dùng một tay ngăn trở, điều này không thể nào...
Đầu óc Lý Nguyên Kỳ rối thành một đoàn, giống như bị sự kiện trước mắt làm tâm thần đại loạn.
- Chuyện này...
Nguyệt Huyền lão ẩu và ba vị sư muội nhìn một màn đồ sộ này trong hư không, cũng nuốt một ngụm nước bọt. Tới tuổi của bốn bà lão này, gần như gặp qua đủ chuyện trên đời, thế nhưng một màn trước mắt này lại để bọn họ rung động không thôi.
Mà đám nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông thì há hốc miệng, lại nhìn nhìn bóng dáng phiêu dật kia, rú ầm lên, sau đó như mất hết sức lực, ngồi phệt cả xuống đất, vẻ mặt mê trai nhìn chằm chằm Lâm Phàm.
Thần tượng, tuyệt đối là người tình độc nhất trong mộng, không có số hai.
Còn đám Cửu Tiêu Tông, ban đầu đều tiếc nuối lắc đầu, cho rằng Lâm sư huynh chỉ sợ là muốn vẫn lạc tại nơi này rồi. Nhưng đến lúc này, bọn họ mới hay, Lâm sư huynh thật sự quá mạnh mẽ. Sau đó, bọn họ cùng đồng loạt gia nhập "Fan club".
- Không, ta không tin, ta không tin...
Lý Nguyên Kỳ ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ.
- Aaaaaaaa... Ta muốn ngươi chết... Tế hiến...
- Ma chi quy tắc.
- Ám chi quy tắc.
. . . .
Dây chuyền quy tắc quấn quanh Lý Nguyên Kỳ lần nữa nổ tung, hóa thành những luồng sáng dung nhập vào trong Huyết Chi Thạch Môn kia.
Còn lại tám dây chuyền quy tắc, trực tiếp lại tế hiến bốn cái, dù cho đem hết toàn lực, lão cũng muốn giết Lâm Phàm.
Huyết Chi Thạch Môn hào quang đại chấn, khí tức hủy diệt tràn ra, trời đất biến sắc giống như tận thế, Huyết Ma đại đế lại hàng lâm.
- Ha ha ha... Chết điiiiii...
Lý Nguyên Kỳ phun liên tiếp mấy ngụm máu tươi, mặt tái nhợt như giấy trắng.
Loại phương pháp tế hiến này hoàn toàn là tự hủy hoại bản thân, quy tắc trăm năm ngưng tụ, ở một khắc này không còn một nửa, tất cả chỉ là để giết được Lâm Phàm.
Lâm Phàm khẽ nhíu mày, bởi vì bàn tay khổng lồ kia giống như được tiếp thêm sức lực, lại ép xuống mạnh hơn.
- Hừ, làm càn...
Lâm Phàm hừ lạnh một tiếng.
"Ầmmm..."
Ngay một khắc này, tay phải của Lâm Phàm không ngừng phóng lớn lên, một vầng hào quang mạnh mẽ bao phủ cánh tay đó, giống như muốn thay thế mặt trời soi sáng vạn vật.
Pháp thân ba đầu sáu tay dữ tợn rít gào lên, từng đạo sóng gợn tản ra trong hư không.
- Hừ...
Trong một sát na, một cỗ khí tức như truyền tới viễn cổ đột nhiên nổ bung theo cánh tay phải của Lâm Phàm.
"Uỳnhhhhh..."
Đất trời rung chuyển, không gian như muốn sụp xuống, vô số ánh sét đan chéo nhau lóe lên, bầu trời lại rơi vào trong bóng tối.
Đệ Nguyệt Cung Tông, đệ tử Cửu Tiêu Tông, Lý Nguyên Kỳ, tất cả đều cảm nhận được luồng khí tức làm cho người ta phải thần phục này.
- Đây là khí tức gì, sao lại bá đạo đến như thế...
Lý Nguyên Kỳ vẻ mặt trắng bệch, hoảng sợ nói.
Mà đệ tử Cửu Tiêu Tông, giờ phút này đã hạ cả xuống mặt đất. Bọn họ cảm giác vùng trời kia không phải bọn họ có khả năng chiếm lĩnh. So với luồng khí tức kia, bọn họ chỉ là kiến hôi.
Huyết Ma đại đế ở chỗ sâu sau Huyết Chi Thạch Môn giống như khẽ run lên, muốn thu về cánh tay mà mình phủ xuống, tuy nhiên lại không sao khiến nó nhúc nhích được.
- Hừ, còn muốn chạy...
Trong mắt Lâm Phàm lóe lên vẻ khinh thường, thân ảnh bá đạo giống như thiên thần hàng thế, ngạo nghễ lơ lửng trong hư không.
Bàn tay của Lâm Phàm giống như có lực hút vô hình, làm cánh tay của Huyết Ma đại đế không thể nhúc nhích mảy may.
- Lần này xâm lấn Đông Linh châu, ngươi vốn là phạm vào tội lớn, bản tọa niệm tình ngươi tu hành không dễ, tự đoạn một tay rồi lăn cho bản tọa. Nếu như có lần sau, bản tọa nhất định biến ngươi thành tro tàn.
Âm thanh bá đạo của Lâm Phàm lại vang vọng hư không.
Các đệ tử của cả Nguyệt Cung Tông lẫn Cửu Tiêu Tông đều chỉ cảm giác hô hấp của mình càng ngày càng dồn dập. Bá đạo, ngạo thị thiên hạ, người như vậy mới xứng đáng làm thần tượng, làm người trong mộng của bọn họ...
- Không có khả năng...
Lý Nguyên Kỳ trợn tròn mắt, Huyết Chi Thạch Môn được hắn coi như chí bảo lại cũng không thể trấn áp người này.
"Uỳnh..."
Lúc này, Huyết Chi Thạch Môn kia lại sinh biến hóa. Cánh cửa nháy mắt khép kín, mà bàn tay máu khổng lồ kia cũng nháy mắt mất đi khống chế, rơi từ trên không xuống, phảng phất như chủ nhân nó đồng ý với lời của Lâm Phàm.
Tự đoạn một tay, lấy đó làm cái giá để tạ tội.
Lâm Phàm vung ống tay áo, bàn tay kia tức thì biến mất, bị thu vào túi chứa đồ.
Giờ khắc này, Lâm Phàm quay đầu, ánh mắt bễ nghễ thiên hạ nhìn thẳng Lý Nguyên Kỳ trong hư không.
- Lý Nguyên Kỳ, ngươi có biết tội của ngươi không?
- Không... Không có khả năng...
Lý Nguyên Kỳ điên cuồng hét lên lên, thân hình hóa thành một dải sáng, bay như điên về phía xa.
- Hừ, không biết sống chết.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Lý Nguyên Kỳ trợn đến lồi cả mắt. Lão vốn tưởng rằng lần này tới Nguyệt Cung Tông chẳng qua là một lần đùa bỡn, ai ngờ sự tình biến hóa đến tình trạng này.
Tên khốn khiếp kinh khủng này từ đâu ra vậy, làm sao Thánh Tông lại xuất hiện cường giả thế này chứ?
Lý Nguyên Kỳ luống cuống, nhưng vẫn tin rằng rừng xanh còn đó, sợ gì không có củi đun, chỉ cần có thể chạy đi, chắc chắn có cơ hội xoay người.
- Sao tự nhiên tối sầm đi vậy?
Lúc này Lý Nguyên Kỳ đã bay xa được gần vạn dặm, trời đột nhiên tối lại, để lão hoảng hốt, chẳng lẽ là muốn mưa sao?
Thế nhưng vừa ngẩng đầu lên, lông tóc toàn thân lão đã dựng đứng.
Bởi vì trên bầu trời là một bàn tay khổng lồ che khuất cả bầu trời.
- Hừ, muốn chạy khỏi Ngũ Chỉ sơn của bản tọa sao, đúng là nằm mơ, trấn áp cho ta.
Lâm Phàm khinh thường hừ lạnh một tiếng, đồng thời liếc mắt nhìn đệ tử Nguyệt Cung Tông. Hiện đệ tử Nguyệt Cung Tông sớm đã bị tư thế oai hùng của hắn làm mê mẩn, trong lòng hắn cũng sướng âm ỉ mãi không thôi.
- Khôngggggg... Lý Nguyên Kỳ ta một đời bá chủ, sao có thể chết ở chỗ này!!!
Lý Nguyên Kỳ điên cuồng hét lên lên.
"Ầmmmm..."
Trong tích tắc, mặt đất rung chuyển, cát bụi bốc lên mù mịt như có bão.
"Đinh, chúc mừng đánh chết Lý Nguyên Kỳ cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn."
"Đinh, chúc mừng exp gia tăng hai tỷ hai trăm triệu."
"Đinh, chúc mừng thăng cấp."
"Cảnh giới Tiểu Thiên Vị sơ giai (ba triệu/hai tỷ)."
. . . .
Giờ khắc này, lỗ chân lông toàn thân Lâm Phàm muốn nở bung ra, vô cùng thoải mái.
Rốt cuộc cũng thăng cấp.
Trang bức đi đôi với thăng cấp, đây là chuyện làm người ta vui sướng đến cỡ nào a.
Nguyệt Huyền lão ẩu vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lâm Phàm. Trong một sát na kia, bà phảng phất như bị hoa mắt, bởi vì khí tức của người trước mặt này hình như đã biến thành mạnh hơn.
- Nguyệt tông chủ, thật xin lỗi, đám tiểu bối làm bậy khiến quý tông gặp phiền toái.
Lâm Phàm xoay người, vẻ mặt chính khí nói.
- Đâu có, đâu có.
Nguyệt Huyền lão ẩu vừa thấy đối phương mở lời như vậy, vội vàng nói:
- Lâm chưởng tọa nói vậy chẳng phải khiến lão thân xấu hổ sao, nếu không nhờ Lâm chương tọa cứu giúp, Nguyệt Cung Tông có lẽ đã xong rồi.
Nói đùa, cao nhân mạnh như Lâm chưởng tọa, tạ lỗi với một tông môn nho nhỏ, làm sao bọn họ dám nhận.
Lâm Phàm cười cười, quay qua nháy mắt với đám fan nữ đang mê loạn của Nguyệt Cung Tông, khiến cả đám lại rú ầm lên.
. . . .
Bất chợt, Lâm Phàm nhìn thấy bên hông của Nguyệt Huyền lão ẩu có đeo một miếng ngọc bội hình thù kỳ lạ, dường như là một mảnh ghép của một thứ gì đó rất quen mắt.
- Nguyệt tông chủ, thứ cho ta đường đột, ta có thể xem qua chiếc ngọc bội kia được không?
Lâm Phàm gấp gáp nói.
- Lâm chưởng tọa muốn hỏi thứ này sao?
Nguyệt Huyệt lão ẩu nghe thế thì tháo miếng ngọc bội ra, đưa cho Lâm Phàm.
Vừa cầm đến trên tay, chợt nghe "đinh" một tiếng, là nhắc nhở của hệ thống: "Chúc mừng tìm thấy mảnh vỡ lệnh bài chí tôn."
Lâm Phàm mừng rỡ, vội hỏi:
- Xin hỏi lão ẩu, ngọc bội này lấy được từ đâu?
- À, cũng không có gì quý giá cả, khi lão thân còn trẻ, theo sư phụ đi lịch lãm, lần đầu tiên giết được một con hung thú cảnh giới Tiểu Thiên Vị sơ giai thì tìm thấy thứ này trong bụng nó, từ đó coi nó làm ngọc bội để kỷ niệm. Nếu Lâm chưởng tọa thích, xin cứ giữ lấy.
Nguyệt Huyền lão ẩu nhìn vẻ mặt của Lâm Phàm, đoán rằng ngọc bội kia có lai lịch không bình thường, nhưng cũng không lắm miệng hỏi gì thêm, chỉ rất hào phóng đưa cho hắn.
- Cũng không dám giấu giếm, đây là mảnh vỡ của một tấm lệnh bài chí tôn, nếu ghép thành hoàn chỉnh sẽ có thể qua lại giữa một lần hai châu. Vật này ta rất cần, cũng sẽ không từ chối, ngày sau nếu quý tông có chuyện cần, xin cứ nhắn một tiếng, ta nhất định không nề hà.
- Lâm chưởng tọa khách sáo, vật này với chúng ta vô dụng, huống chi nếu không có Lâm chưởng tọa thì giờ này chắc Nguyệt Cung Tông đã biến mất...
Nguyệt Huyền lão ẩu vội vàng đáp lời, không hề có bất cứ ý kiến gì không đồng tình.
Hai bên lại khách sáo mấy câu, lát sau, Nguyệt Huyền lão ẩu chỉ cánh cửa đá trong hư không, lòng còn sợ hãi, nói:
- Lâm chưởng tọa, cánh cửa đá kia...
Giờ khắc này Lâm Phàm mới nhớ đến Huyết Chi Thạch Môn. Cánh cửa cửa vẫn đang lẳng lặng lơ lửng trên không trung, khí tức và màu sắc của nó khiến người ta phải e dè.
- Vật này tràn ngập tà ác, lưu lại thế gian cũng sẽ thành tai họa. Bản tọa sẽ trấn áp nó, tránh để nó lưu lạc vào tay người xấu.
Lâm Phàm lại một lần nữa hiên ngang lẫm liệt nói, sau đó vung ống tay áo, Huyết Chi Thạch Môn kia tức thì bị thu vào túi chứa đồ.
Hắn có chút hứng thú với thứ này, chuẩn bị nghiên cứu một phen.
Nguyệt Huyền lão ẩu thấy Lâm Phàm nhấc tay một cái đã thu lấy Huyết Chi Thạch Môn thì lại bị chấn kinh tiếp, thủ đoạn bậc này, quả thực khó có thể tưởng tượng.
Cho dù là Lý Nguyên Kỳ kia, cũng chỉ có thể giấu vật này ở hư không, không thể thu lại.
- Sư phụuuuuu...
Chợt có tiếng Mộc Hàm vang lên từ cách đó không xa.
Tốc độ của mấy người Mộc Hàm rất chậm, đi tuốt phía sau Lâm Phàm, giờ phút này tất cả đều đã xong, bọn họ mới khó khăn lắm đuổi tới.
Lâm Phàm cũng thấy hơi tiếc, đến quá chậm, không thể thấy một màn khí phách vừa rồi của hắn, nếu không, khẳng định lại lung lạc được thêm một số người.
- Hàm nhi...
Nguyệt Huyền lão ẩu thấy các đệ tử đến từ đằng xa, trong lòng cũng thở phào một hơi, chỉ cần không có việc gì là tốt rồi.
- Nhóm của đại sư tỷ không sao cả...
Các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông thấy người đến cũng vui mừng hò reo.
- Lâm sư huynh, Lý Nguyên Kỳ....
Phong Tiếu Linh lập tức đi tới cạnh Lâm Phàm, vội vàng hỏi.
Dọc đường đi, bọn họ rất lo lắng, không biết Lâm sư huynh có phải đối thủ của Lý Nguyên Kỳ không. Thế nhưng giờ phút này trời yên biển lặng, khiến y thắc mắc không thôi.
Lâm Phàm vung ống tay áo:
- Lý Nguyên Kỳ làm nhiều việc ác, lại dám phạm thượng, đã bị ta bắt đền tội.
- Hả...
Phong Tiếu Linh vừa nghe, tức thì há hốc mồm, có chút không dám tin.
Giờ khắc này, ánh mắt của Phong Tiếu Linh nhìn về Lâm sư huynh đã hoàn toàn thay đổi.
Đây là mạnh đến cỡ nào chứ!
- Sư phụ, ta và các sư muội may mắn gặp được Lâm sư huynh, nếu không phải có Lâm sư huynh, chúng ta sợ là đã chết trong tay bọn chúng rồi.
Mộc Hàm rúc vào bên người Nguyệt Huyền lão ẩu, nói.
- Tiện tay thôi mà.
Lâm Phàm xua tay, nói giọng rất bình thản, tựa như chuyện nhỏ nhặt này căn bản không cần nhớ ở trong lòng.
- Các ngươi tới cả đây.
Giờ khắc này, Lâm Phàm vẫy vẫy tay gọi đám đệ tử Cửu Tiêu Tông.
Các đệ tử này giống như làm phải chuyện sai, từng người cúi thấp đầu, đi tới trước mặt Lâm Phàm.
- Lâm sư huynh, bọn họ kỳ thật cũng là bị bắt ép, xin đừng trách phạt quá nặng.
Phong Tiếu Linh lên tiếng xin cho các sự đệ.
- Lâm sư huynh tha mạng, bọn đệ đều là bị ép buộc mà thôi.
- Hu hu, Lâm sư huynh, bọn đệ một lòng hướng thiện, thế nhưng Lý Nguyên Khải kia quá mạnh, nếu bọn đệ không nghe theo lão thì sẽ gặp độc thủ.
. . . .
- Được rồi, ta cũng biết các ngươi vì bất đắc dĩ mới làm vậy, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, Nguyệt Cung Tông là các ngươi phá hủy, cho nên việc xây lại Nguyệt Cung Tông toàn bộ do các ngươi phụ trách.
Lâm Phàm xua tay nói, sau đó nhìn về phía Nguyệt Huyền lão ẩu:
- Nguyệt tông chủ, chỉ sợ trong Cửu Tiêu Tông đang có chuyện, ta cần tự mình đi một chuyến, những đệ tử này kính xin quý tông tạm thu dụng, cho tạm ở lại nơi này.
- Được, không thành vấn đề, Lâm chưởng tọa, ngài là ân nhân của Nguyệt Cung Tông chúng ta, việc nhỏ như vậy cần gì nói lời khách sáo chứ.
Nguyệt Huyền lão ẩu gấp gáp nói.
Nguyệt Huyền lão ẩu đánh giá Lâm Phàm càng lúc càng cao, phẩm chất như thế, phong độ như thế, khí chất như thế, không thể không khiến người tôn trọng a.
- Lâm sư huynh, huynh muốn đi Cửu Tiêu Tông thì để đệ dẫn đường.
Phong Tiếu Linh nói.
- Ngươi thành thật đợi ở chỗ này, đây không phải việc ngươi có thể đối phó.
Lâm Phàm gạt đi.
- Các vị, sự tình cấp bách, đành cáo từ sớm vậy!
Lâm Phàm chắp tay chào mọi người, chuẩn bị rời đi.
- Lâm chưởng tọa, không nghỉ ngơi thêm chút nữa sao? Cũng để Nguyệt Cung Tông chúng ta tận tình địa chủ.
Nguyệt Huyền lão ẩu vội vã nói.
Lâm Phàm quay lưng lại, khoát tay áo:
- Cửu Tiêu Tông cùng Thánh Tông vốn là hảo hữu ngàn năm, lần này xảy ra chuyện, ta nhất định phải nhanh chóng tới trợ giúp. Ngày sau có rảnh nhất định sẽ tới quý tông bái phỏng, cáo từ.
Lâm Phàm cũng không đợi Nguyệt Huyền lão ẩu nói thêm cái gì, trực tiếp bay lên không, lao vút về phương xa.
- Lâm...
Nguyệt Huyền lão ẩu còn định nói thêm, lại thấy Lâm chưởng tọa đã đi rồi, chỉ biết thở dài một tiếng.
- Thiếu niên tài tuấn, vạn năm khó gặp...
Nguyệt Huyền lão ẩu nhìn hư không, than thở.
Các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông cùng dùng ánh mắt nuối tiếc khôn nguôi nhìn về bóng người đang dần khuất xa kia, giống như trái tim đã bị người kia mang đi mất.
Nguyệt Huyền lão ẩu nhìn ánh mắt và vẻ mặt của các đệ tử, chỉ lắc lắc đầu, không nói gì thêm nữa. Người như vậy, đừng nói các đệ tử, nếu bà trẻ hơn một chút, khẳng định cũng động tâm.
. . . .
Giờ phút này, Lâm Phàm đang cười lớn trong bụng.
Trang bức xong rồi chạy, lưu lại một truyền thuyết, thế mới xứng phong cách của tiểu gia chứ.
Cùng lúc ấy, ở một nơi cách xa Nguyệt Cung Tông, một bóng người xuất hiện, nhìn dáng vẻ thì có lẽ là một cô gái. Nếu Lâm Phàm nhìn thấy người này, tuyệt đối sẽ kinh ngạc, đây không phải là muội tử thần bí tên Dạ Hàm sao?
- Khí tức Huyết giới...
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
- Cửu Tiêu Tông đến cùng là xảy ra huyện gì, làm sao lại dây dưa với cái thứ gọi là Tuyên Cổ kia nhỉ?
Rời khỏi Nguyệt Cung Tông một khoảng xa, Lâm Phàm đáp xuống mặt đất, nghĩ việc này.
Lương Dịch Sơ bị Tuyên Cổ thao túng, chẳng lẽ Hàn tông chủ cũng như vậy sao?
Tuyên Cổ này rốt cuộc là định làm gì, nếu chỉ là muốn tụ tập thân thể thì không cần tấn công tông môn khác, thành thật mà đi tìm các phần còn lại là được rồi, còn phiền toái như vậy làm gì?
Dùng đầu óc trinh thám của Lâm Phàm, trong này cất giấu một đại bí mật kinh thiên.
Huyền Hoàng giới một phân thành hai, thân thể Tuyên Cổ, mảnh vỡ lệnh bài chí tôn ở Nguyệt Cung Tông... Chẳng lẽ trong này có liên hệ gì đó, cần phải xem xét cho thật kỹ mới được.
- Quên đi, vẫn là kiểm kê thu hoạch trước đã.
Thu hoạch lần này thật sự không tồi, tu vi tăng lên một khoảng lớn, tiến nhập cảnh giới Tiểu Thiên Vị, khoảng cách cảnh giới Đại Thiên Vị cũng không tốn bao lâu nữa rồi.
Đối với dây chuyền quy tắc, Lâm Phàm cảm thấy rất có hứng thú.
Chỉ là hiện tại tu vi còn không đủ, không có tư cách lĩnh ngộ quy tắc.
Ngẫm lại Lý Nguyên Kỳ kia lĩnh ngộ mười hai dây chuyền quy tắc đã trâu bò như vậy, quả là khiến ngươi ta hâm mộ.
Nhìn cánh tay Huyết Ma đại đế thật lớn trong túi chứa đồ, Lâm Phàm tươi tỉnh hẳn lên.
- Thiên Địa Dung Lô.
Lâm Phàm ném cánh tay của Huyết Ma đại đế vào Thiên Địa Dung Lô, bắt đầu luyện hóa.
Đằng sau Huyết Chi Thạch Môn nhất định là một thế giới khác, hẳn là khác biệt rất lớn với Huyền Hoàng giới, có cơ hội nhất định phải xem thử một vòng.
"Ùng ụcccc..."
Thiên Địa Dung Lô, luyện hóa vạn vật, cánh tay kia bị luyện hóa trong nháy mắt.
"Đinh, chúc mừng đạt được năm giọt tinh huyết của Huyết Ma đại đế."
"Tinh huyết của Huyết Ma đại đế: ẩn chứa lực lượng tinh huyết vô cùng."
Nhìn mấy giọt máu lơ lửng trên không trung, Lâm Phàm khẽ cười, đến thật đúng lúc.
- Nuốt.
Giờ phút này Lâm Phàm ngồi xếp bằng, hút năm giọt máu kia vào trong miệng, sau đó vận chuyển Huyết Hải Ma Công.
Công pháp này có tác dụng rất lớn với Lâm Phàm. Còn Huyết Thần kia, vì đi đường tắt, không dùng máu hung thú để tu luyện, cho nên rẽ vào con đường sai lầm.
"Tinh huyết của Huyết Ma đại đế" ẩn chứa lực lượng vô cùng, không biết có thể khiến Huyết Hải Ma Công này tăng đến tầng bao nhiêu nữa.
Mục tiêu của Lâm Phàm là tu luyện công pháp này tới cảnh giới Tích Huyết Trọng Sinh, nhưng lấy tình huống trước mắt mà xem, sợ rằng còn lâu mới đạt tới.
Sau khi nuốt mấy giọt máu vào, một cỗ huyết khí ngập trời tràn ra, Huyết Hải Ma Công vận chuyển cực hạn, hấp thu lực lượng trong năm giọt tinh huyết kia.
Thời gian trôi qua.
Không biết qua bao lâu, Lâm Phàm mở hai mắt, khóe miệng lộ vẻ tươi cười.
- Quả nhiên là bá đạo.
Huyết Ma đại đế không hổ là bá chủ của thế giới kia, nếu như mình không có "Cánh Tay Tuyên Cổ", chỉ sợ sẽ bị đối phương nghiền ép chí tử.
Chỉ năm giọt máu thôi, vậy mà để Huyết Hải Ma Công tăng lên tới tận tầng thứ sáu, Đoạn Chi Trọng Sinh.
Tuy cảnh giới này cần tiêu hao vô số lực sinh mệnh và chân nguyên, nhưng với Lâm Phàm, hai thứ này không thiếu.
Ngô đồng thần thụ, thời thời khắc khắc thu nạp chân nguyên thiên địa, mà lực sinh mệnh mênh mông trên Ngô đồng thần thụ cũng thừa để cung cấp cho Lâm Phàm.
Không tệ, không tệ...
Tiếp đó, Lâm Phàm lại lấy ra Huyết Chi Thạch Môn. Trong nháy mắt, một cánh cửa đá cao vút trong mây, khí tức làm người sợ hãi xuất hiện.
"Huyết Chi Thạch Môn: Vật câu thông Huyết giới, vốn là Huyết giới thai nghén mà ra, huyền bí vô cùng."
Lý Nguyên Kỳ coi thứ này là át chủ bài, triệu hoán thành công Huyết Ma đại đế mong trấn áp địch nhân. Thế nhưng với Lâm Phàm, Huyết Chi Thạch Môn ngoại trừ câu thông với Huyết giới thì chẳng có bao nhiêu tác dụng, triệu hoán một cánh tay thôi mà cần tế hiến đến bốn dây chuyền quy tắc, quá đắt đỏ.
Hắn dự định ném cánh cửa này vào Thiên Địa Dung Lô, luyện hóa thử, nhưng lại sợ Thiên Địa Dung Lô biến nó thành một đống đá bỏ đi, được không bù nổi mất.
Hơn nữa, hắn còn dự định sau này tiếp tục triệu hoán Huyết Ma đại đế, xin tí máu để luyện Huyết Hải Ma Công nữa...
- Ấy quên...
Lúc này, Lâm Phàm mới nghĩ tới thi thể của Lương Dịch Sơ còn nằm trong túi chứa đồ, cộng với thi thể Lý Nguyên Kỳ mà hắn vừa thu được. Ở một chưởng ban nãy, hắn khống chế lực, không để thi thể của Lý Nguyên Kỳ bị đập thành thịt vụn, rồi lén lút thu lại lúc cát bụi mù mịt, tránh bị người ta hiểu lầm là có sở thích đặc biệt.
Lâm Phàm sáng mắt lên, nghĩ tới một chuyện, đó là nếu bỏ hai cái thi thể này vào Thiên Địa Dung Lô thì sẽ luyện hóa ra cái gì?
Lâm Phàm chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ ném người vào luyện hóa, chủ yếu là có chút ghê tay.
- Ài, thôi quên đi.
Lâm Phàm thở dài.
Bất kể thế nào, Lương Dịch Sơ cũng là sư phụ của Tân Phong huynh đệ, giao cho Tân Phong là tốt nhất, cũng để vị tiền bối này nhập thổ vi an. Huống hồ còn thi thể Lý Nguyên Kỳ, một thời gian nữa nghĩ kỹ, thí nghiệm sau vậy.
Sửa sang lại túi chứa đồ, Lâm Phàm lại bay đi. Cửu Tiêu Tông cách đây còn rất xa, tít tận cực Tây, quả thật là một đường mệt nhọc.
. . . .
Cửu Tiêu Tông, chỗ sâu nhất trong địa lao.
Mấy đại thái thượng trưởng lão Cửu Tiêu Tông sắc mặt trắng bệch, tu vi toàn thân bị phong bế, những cái xích sắt khóa bọn họ lại tỏa ra từng trận hào quang, hút lấy chân nguyên trên người bọn họ.
Còn ở một góc, Tân Phong cũng bị xích sắt khóa chặt cả tứ chi, lại bị hai thanh sắt đen kịt đâm xuyên qua thân thể.
- Các vị trưởng lão, Tân Phong sư huynh, tông chủ đã mang theo người ra ngoài, Lý Nguyên Kỳ cũng dẫn đệ tử tông môn đi tấn công Nguyệt Cung Tông rồi.
Giờ phút này, một đệ tử trông coi địa lao hốt ha hốt hoảng nói.
Đệ tử này cũng muốn cứu các vị thái thượng trưởng lão và sư huynh, nhưng lực lượng trên xích sắt kia không phải hắn có thể đối phó, đụng vào chỉ có chết.
- Cửu Tiêu Tông hỏng rồi...
Một thái thượng trưởng lão thống khổ không thôi.
Tông chủ giống như thay đổi thành một người khác vậy, biến thành một kẻ bọn họ không thể hiểu nổi, vậy mà lại làm ra những chuyện như vậy.
- Thái thượng trưởng lão, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Tân Phong thều thào nói.
- Tông chủ đến cùng là bị vật gì che mắt, những xích sắt này đang hút tu vi của chúng ta, sợ là không bao lâu nữa, chúng ta sẽ hóa thành xác khô, vĩnh viễn tiêu vong.
Một thái thượng trưởng lão khác bi thống nói.
Ông ta không ngờ Cửu Tiêu Tông cực thịnh một thời lại gặp kiếp nạn lớn đến thế.
Tân Phong cúi đầu im lặng, y cũng biết, không bao lâu nữa, tất cả sẽ phải chết.
Lúc này, một thái thượng trưởng lão ngẩng đầu nhìn Tân Phong:
- Cửu Tiêu Tông gặp lúc nguy nan, chúng ta thân là thái thượng trưởng lão không có khả năng chết vô ích như vậy, cho dù chết, cũng phải cứu lấy Cửu Tiêu Tông. Tân Phong...
- Có đệ tử.
- Các sư huynh đệ, hiện giờ thân thể chúng ta đã gần hỏng rồi, vô lực xoay chuyển trời đất, nhưng cũng không thể để bị thứ này tiếp tục hút xuống. Chúng ta hãy đem tu vi cả đời truyền vào cơ thể Tân Phong, để hắn có khả năng tranh đoạt một đường sinh cơ cuối cùng đi.
- Tốt, cũng chỉ có như thế.
Mấy thái thượng trưởng lão khác gật đầu đáp.
- Các sư huynh đệ, các xích sắt này chỉ cần bị rút ra ở một chỗ thì sẽ ngừng việc hút chân nguyên trong thoáng chốc, để ta rút nó ra, tranh thủ cho mọi người một đoạn thời gian.
Tân Phong vừa nghe nhất thời kinh hãi:
- Thái thượng trưởng lão, đừng, mọi người sẽ chết...
- Cửu Tông Tông hiện giờ sắp hỏng rồi, không thể để tông chủ tiếp tục sai, các sư huynh đệ, chuẩn bị.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†