Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại
Quyển 3
Chương 16: Đánh cuộc tất thắng.
Nguồn: st
“Cái gì mà tăng ca thêm tiền, nói ra nghe một chút”
Hoàng Văn Tĩnh nói
“Ừ..”
Tôi cố ý trầm ngâm một chút nói:
“Như vậy đi, người thắng thì không cần làm bất cứ việc gì trong phòng, ba người thua còn lại phải chịu trách nhiệm trực nhật và giặt quần áo!”
“Hay!”
Hoàng Văn Tĩnh không hề nghĩ ngời đáp ứng, dù sao bốn người có một người thắng, thì vẫn còn hai người khác cùng mình, hơn nữa, bàn về tướng mạo thì chính mình không bằng đại ca và lão tam, nhưng bàn về khoản khua môi múa mép, thì ai bằng được hắn? Đến lúc đó cá chết vào tay ai còn chưa biết”
“Được rồi, Âu Dương Thiên Tề, cậu thân là đại ca của phòng, vậy thì cậu phải mở màn trước đúng không?”
Hoàng Văn Tĩnh cười gian nói
Bất cứ chuyện gì, người đi đầu tiên làm thì cơ hội thành công cũng không cao, có khi lại trúng vào người thứ hai! Bởi vì là người đầu tiên có thể không thành công, nhưng cũng là người đi đầu, chuyện đã dễ dàng hơn một nửa, người thứ hai chỉ cần đi vào là xong luôn phần còn lại!
Nếu nhìn từ góc độ xác suất thành công của người thứ hai là vô cùng lớn!
Mà tỷ lệ thành công của người thứ ba cũng rất lớn, bởi vì nếu như hắn tiếp tục, người trong cuộc nhất định sẽ bị dao động! Cho dù có làm gì đi nữa, thì người này cũng hấp dẫn được sự chú ý!
Mà người thứ tư thì lại tương đối khó khăn, bỏi vì nếu như ba người trước có làm không được thì người còn lại có làm cũng không nghĩ tới đâu! Nếu người trong cuộc đã nhắn mặt, thì người này có làm cũng không ăn thua!
Mà Hoàng Văn Tĩnh đứng hàng lão nhị, nói cách khác trên lý luận mà nói, tỷ lệ thành công của hắn cao nhất, không trách được hắn lại cao hứng như vậy!
Âu Dương Thiên Tề cũng không ngu, đương nhiên người thứ nhất đi ra chỉ là bước đệm mà thôi, nhưng mà không còn cách nào khác, ai bảo mình là đại ca cơ chứ!
Cho nên hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên hét lớn:
“A? Lãnh đạo trường học tới!”
Chiêu này của Âu Dương Thiên Tề có thể nói là rất tinh diệu, có thể bắt được tâm lý của đại đa số học sinh, vốn đang đông tây nam bắc nói chuyện, nghe được có lãnh đạo tới, lập tức yên tĩnh lại, rối rít nhìn sang chỗ chúng tôi!
Nhưng mà Nhan Nghiên lại chẳng có tác động gì, cứ đứng im ở nơi đó!
Trong long tôi cười thầm, làm vậy cũng quá coi thường Triệu Nhan Nghiên rồi, nha đầu này mấy năm nay cùng tôi ở chung một chỗ, đã sớm luyện được bản lãnh không nghe, không thấy, không sợ.
Không thấy lãnh đạo tới, mọi người sửng sốt ròi khinh bỉ nhìn nhìn Âu Dương Thiên Tề.
Lúc này đến phiên Hoàng Văn Tĩnh, người này suy nghĩ, như thế nào mới có thể một kích chiến thắng đây? Nghĩ nửa ngày, hắn lại nghĩ tới gì có thể hấp dẫn mỹ nữ nhất đây? Kim tiền? Nhìn cách ăn mặc của vị mỹ nữ kia, thi có thể biết nàng là Tiểu công chúa! Xem ra cách dung kim tiền không được rồi! Nhưng mà nên dung thứ gì khác đây? Đẹp trai! Dúng rồi, cho dù bất cứ cô gái nào cũng không kháng cự nổi hấp dẫn của Bạch Mã Vương Tử!
“Anh chàng đẹp trai này, xin hỏi bạn tìm ai?”
Hoàng Văn Tĩnh kinh cơ chợt lóe, kêu nên.
Quả nhiên, có rất nhiệu nữ sinh đều ngưng cuộc nói chuyện để tìm kiếm người đẹp trai!
Nhưng mà Triệu Nhan Nghiên đâu phải là một nữ sinh bình thường! Tôi nghĩ ngoài tôi ra, nàng chẳng còn hứng thú với ai khác.
Hoàng Văn Tĩnh mắt thấy mình thất bại, thở dài. Mà những nữ sinh kia đều bị kêu của hoàng Văn Tĩnh hấp dẫn, chuyển ánh mắt sang người của tôi và Âu Dương thiên Tề!
Hoàng Văn Tĩnh thấy thế xin lỗi cười nói:
“Đại ca, lão Tam, đừng trách tôi, ha ha! Nhưng mà hai người nhân cơ hội này tìm bạn gái cũng rất tốt!”
Tôi cùng Âu Dương Thiên Tề đấm cho hắn một cái, gọi là thu thập, xong đâu đó, các ánh mắt lập tức thu hồi lại.
Đến phiên tôi ra sân, nhưng lại bị tiểu tử Sở Cao đoạt trước một bước, nói:
“Tam ca, để cho em thử một chút xem sao!”
Xem ra Sở Cao cũng không ngu, biết người cuối cùng ra sân là người yếu nhất thế, cho nên tiên hạ thủ vi cường!
Tôi thì chẳng sao cả, dù sao kêt quả vẫn là bọn họ thua cuộc!
Tiểu tử Sở cao này cũng muốn nổi bật, không hổ là người lớn lên tử thủ đô, nên hắn hét lớn: Thật xin lỗi, tôi không thích nam nhân!”
Những lời của tiểu tử Sở Cao này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều bị hấp dẫn, nhưng mà Nhan NGhiên vẫn đứng bất động, không nghe không thấy.
Thật ra thì đối với tính cách của Nhan Nghiên tôi hiểu rất rõ! Nếu như không gặp tôi ,thì nha đầu này sẽ y như kiếp trước, lãnh đạm với nam sinh!
Mọi người thấy vẻ mặt của Sở cao, đều cảm thấy lạnh cả sống lưng, tiểu từ này lớn tới như vậy rồi hóa ra lại có đam mê đặc thù!
Ba người đều thất bại! Hy vọng duy nhất chỉ còn lại một mình tôi! Ba người dung vẻ mặt mập mờ nhìn tôi, dường như nhìn thấy một người biết trước thất bại!
“Ha ha, hình như chỉ còn một mình tôi thì phải!”
Tôi đĩnh đạc nói.
“Em không tin , ba người đều làm không được, mà anh lại làm được!”
“Đúng vậy, lão Tam đừng tự đắc nữa, không khéo lại mất mặt!”
Âu Dương Thiên Tề nói.
“Hắc! Ta không tin! Lão Tam, nếu chú có thể thành công, đừng nói là trực nhật, mỗi sang mua ăn sang cho chú cũng được!” Hoàng Văn Tĩnh thấy tôi mặt mũi không chút thay đổi, cho là tôi đang tính chuyện lùi bước, nên tiếp tục nói khích.
“A? Thật sao?”
Tôi cố ý hỏi.
“Có đại ca cùng lão Tứ làm chứng!”
Hoàng Văn Tĩnh nói
“Được, vậy thì em thử một chút!”
Trong long tôi cười gian! Wow ha ha ha ha ha! Đại học bốn năm có ăn sang miễn phí rồi!
Tôi hắng giọng một cái kêu lên:
“Lão….bà!”
Tôi vừa mới nói dứt lời, Âu Dương THiên Tề, Hoàng Văn Tĩnh còn có Sở Cao ba người trơn mắt nhìn tôi! Nhưng chuyện phát sinh tiếp theo lại làm cho bọn họ cảm thấy ngẩn ngơ hơn!
Chỉ tháy mỹ nhân kia cũng chính là Nhan Nghiên lại có thể xoay người lại, nhìn tôi ôn nhu nói:
“Lão công, có chuyện gì hay sao?”
“Không có chuyện gì , không có chuyện gì!”
Tôi lắc đầu nói.
Triệu Nhan Nghiên lại xoay người sang chỗ khác. Rất may, thanh âm của tôi tương đối nhỏ, chỉ có 3 người kia nghe tiếng, nếu không những người khác đều nghe được, chắc chết không còn chỗ chôn!
Rất lâu sau, Âu Dương Thiên Tề mới kịp phản ứng, nói:
“Không phải chứ…Lão Tam, nàng là…?”
“ĐÚng vậy, nàng là lão bà của em”
Tôi vẻ mặt vô tội nói.
“Tôi ngất! lão Tam, con mẹ nó, chú hãm hại anh!”
Sở Cao cũng không phục nói:
“Tam ca, anh ăn gian!”
“Ăn gian? Đâu có? QUy tắc trò chơi là do các người đặt ra, hơn nữa ,các người đâu có hỏi tôi có biết nàng hay không!”
Tôi vuốt nói.
“Bữa ăn sang của tôi!”
Hoàng Văn Tĩnh buồn bực nói.
“Đúng vậy, lão Tam chú có suy nghĩ nên giới thiệu cho mọi người khi có một ban gái xinh đẹp như vậy không?!
Âu Dương Thiên Tề phụ họa nói.
“Tôi ngất, Lão Tam là một mãnh nhân! Sau này Hoàng Văn Tĩnh ta theo chú lăn lộn, gọi chú là lão Đại”
“Tôi thoái vị !”
Âu Dương Thiên Tề nói:
“Sau này phòng 310 chúng ta do Lưu Lỗi làm lão đại!”
“Em tán thành!”
Sở Cao nói.
Cho nên, tân nhậm lão Đại 310 cứ như vậy ra đời.Cũng từ lúc này bắt đầu, tôi trở thành người trọng yếu trong 4 huynh đệ, 3 người dưới sự lãnh đạo của tôi, dần dần trở thành công thần dưới tay tôi.
…..
Sinh viên của các lớp căn bản đã tới đủ, trên đài chủ tịch, có một lão giả đang tiến đến, người này kiếp trước tôi cũng biết, chính là hiệu trưởng của Đại học Thanh Hoa, đồng thời là một viện sĩ của Viện Khoa học Trung ương, trong giới học thuật rất nổi danh, cũng là người lãnh đạo đầu ngành.
Sau khi lão giả lên đài, thì trong nháy mắt sân thể dục yên tĩnh lại, do chỉ số thông minh của sinh viên Đại Học Thanh Hoa không thấp, phán đoán được lão giả trên đài nhất định là lãnh đạo! Không ai ngu tới mức, ngay ngày đầu tiên tựu trường đã chọc cho lãnh đạo, dù sao, mới nhập học mà đã bị phạt, thì không ai muốn cả.
Lão giả thấy mọi người dã yên lặng, cho nên gật đầu, rất hài long với tình huống như thế này. Dù sao lão giả này xuất than là Khoa học gia, giỏi khiển trách người khác, nếu như có học sinh biểu hiện quá kém, thì lão cùng chẳng còn cách nào khác.
“Các em sinh viên, xin chào mừng các em tới Đại Học Thanh Hoa!” Lão giả chậm rãi noi.
Các sinh viên phía dưới lập tức ngẩng đầu lên nhìn lão giả này, đúng là suy đoán của bọn họ không sai, đây đúng là một trong những lãnh đạo trọng yếu của trường học.
Nhưng đại đa số mọi người đều miễn cưỡng và bất đắc dĩ, bởi vì từ tiểu học đến trung học rồi đến trung học phổ thong, mỗi lần tựu trường, hiệu trưởng toàn phát biểu những lời vô ý nghĩa, cứ thao thao bất tuyệt, thậm chí có người còn nói ca buổi sang, ở đây toàn là tinh anh, làm sao chịu được cảnh như vậy.
Nhưng mà, cũng chẳng có cách nào khác cả!
“Tôi tên là Từ Chính Lôi, là hiệu trưởng của các em!”
Lão giả tiếp tục nói.
Quả nhiên lão giả nói câu này, sinh viên phía dưới đã có rất nhiều bắt đâu than thở, có lẽ một màn nói hươu nói vượn lại bắt đầu! Nhưng không ai nghĩ tới, Từ Chính Lôi lại nói:
“Con người của tôi có một thói quen, đó chính là không thích nói nhảm! các em cũng biết, một tháng tiếp theo chính là kỳ tập huấn quân sự tập thể, đây chỉ là một buổi động viên, nhưng mà điều tôi muốn nói là: Không có cái gì để nói! Nói một đống lời vô ý nghĩa, chính là nói nhảm. Động viên cái gì? Chó má! Chẳng lẽ không động viên sinh viên không tập quân sự hay sao? Hoặc nếu động viên thì các em sẽ đi tập quân sự tốt hơn hay sao? Được rồi, các em đều là sinh viên tài cao, đã biết ý tôi! Tóm lại tôi hi vọng mọi người thật tâm trong lân tập quân sự này, có lẽ tương lai các em sau bao nhiêu năm mới trở lại đây, lại nghĩ về một kỳ tập quân sự tốt đẹp!”
Nói xong lão giả đi xuống đài chủ tịch.
Ngay sau đó, có một người tự xưng là chủ nhiệm bộ môn thể dục lên đài, hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt, thấy các sinh viên phía dưới rối rít nghị luận nói:
“Đây chính là sự khác biệt giữa người với người, tại sao người ta làm hiệu trưởng, còn anh chỉ làm chủ nhiệm!”
Đối với tôi, thì chuyện này chẳng có chút phiền não nào, bởi vì kiếp trước của tôi đã trải qua một lần như thế này rồi, lúc đó tôi cũng giống như đại đa số mọi người, coi người này dang nói nhảm. Nhưng bây giờ nghe lại, nó lại biến thành đang ôn kỷ niệm xưa.
“Thấy ơi! Có người té xỉu!”
Last edited by Minh Huệ; 21-05-2011 at 01:40 AM.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại
Quyển 3
Chương 17: Có người té xỉu.
Nguồn: st
“Thầy ơi! Có người té xỉu!”
Bỗng nhiên trong một đám sinh viên phía dưới xôn xao hẳn lên.
Chủ nhiệm bộ môn thể dục đang nói với khí thế ngất trời đây, đột nhiên nghe thấy phía dưới có người té xỉu, lập tức sự hết hồn! Đây là một đại sự, nếu như có người xảy ra chuyện ở kỳ tập quân sự lần này, thì hắn với tư cách là chủ nhiệm bộ môn thể dục sẽ không cách nào thoát khỏi trách nhiệm!
Nên hắn vội vàng dừng cuộc nói chuyện, chỉ huy mấy giáo viên chạy tới hiện trường.
“Tiểu Đình, em làm sao vậy?”
Mặc dù cách tôi rất xa, nhưng tôi vẫn có thể nghe rõ. Một câu “Tiểu Đình” đã hấp dẫn sự chú ý của tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy một tình cảnh làm tôi căng thẳng, chỉ thấy Vu Đình nằm ngất xỉu ở sân thể dục, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt. Người tên là Tư Đồ Lượng đang ngồi xổm một bên, không ngừng lay Vu Đình
Trong lòng tôi mắng to: mẹ kiếp! Thằng ngốc này XXX!!! Mày bị bệnh tim hay sao,mà muốn lay chết người khác? Cái gì mà người thừa kế của Lục đại thế gia, ngay cả những kiến thức cơ bản nhất cũng không biết!
Nhưng hận hơn nữa chính là, những giáo viên chạy tới kia cũng lay nàng giống như Tư Đồ Lượng!
Tôi vội vàng lấy thật nhanh tốc độ chạy tới, một cước đá lăn Tư Đồ Lượng trên mặt đất, chỉ vào hắn mắng: “Đầu mày bị lừa đá hả? Mày lắc như vậy sẽ khiến người ta chết đó!”
Lúc này. Mới có mấy người phụ họa nói:
“Đúng vậy, tại sao ngay cả những kiến thức thông thường cũng không biết, người bị xỉu không được dao động mạnh!”
Rất nhiều người thấy tôi hùng hổ lao tới, sợ tôi gây chuyện với bọn họ, lập tức lùi lại phía sau.
Chỉ có số ít biết thân phận Tư Đồ Lượng, nên vì tôi mà âm thầm thở dài. Thấy tôi lại dám đá Tư Đồ Lượng, trong mắt bọn họ, quả thực là tôi muốn chết rồi.
“Mày là ai?”
Tư Đồ Lượng từ trên mặt đất bò dậy, chỉ vào người tôi chất vấn.
Hắn cũng không ngu, thấy tôi cường tráng như vậy tới đây, khẳng định không phải là người bình thường. Khi Tư Đồ Lượng tới Đại học Thanh Hoa, người nhà đã dặn dò, đến Thanh Hoa thì nhất định phải biết điều, bởi chỗ này là nơi tập trung của công tử con quan, phú thương giàu sụ, rồi những thiên kim tiểu thư được ưu ái như những tiểu công chúa.
Trong khi còn chưa rõ lai lịch của người khác, thì đừng vội kết thù, mặc dù lấy Tư Đồ gia thực lực cũng không e ngại gì, nhưng thêm một người bạn vẫn tốt hơn có một địch nhân.
Cho nên lúc này Tư Đồ Lượng không nắm chắc lai lịch của tôi, lại cảm thấy tôi hơi quen mắt. Cho nên hắn nghĩ tôi là một nhân vật trọng yếu.
“A? Mày chẳng những đầu bị lừa đá, mà trí nhớ còn kém như vậy?”
Tôi cười nhạo nói:
“Tư Đồ công tử, chẳng phải chúng ta mới gặp nhau trước cửa cangtin vào buổi sang hay sao?”
“Mày…A, hóa ra là mày! Là bạn học của Tiểu Đình!”
Tư Đồ Lượng nghiến răng nghiến lợi nói.
Tư Đồ Lượng nghĩ thầm. Không trách mình cảm thấy quen mắt, hóa ra là hắn! Nghe Tiểu Đình nói chuyện, người này có quan hệ không tầm thường với Tiểu Đình, nhưng mà hắn đã thăm dò Tiểu Đình, người này chỉ là một học sinh bình thường ở thành phố Tân Giang, trong nhà cũng không có thực lực gì, muốn giết hắn, có lẽ chẳng tốn công sức!
Thật ra thì tin tình báo của Tư Đồ Lượng có được cũng không sai. Nhưng đó lại là chuyện trước khi tôi sống lại!
Hiện tại Tư Đồ Lượng cố nén lửa giận không phát tác. Hắn dù sao cũng là cao thủ võ thuật, mới vừa rồi không để ý mới bị đá cho ngã chổng vó! Sở dĩ Tư Đồ Lượng nén lửa giận, thứ nhất là vì lãnh đạo nhà trường đang ở đây, nếu mình ở đây đánh hắn một trận thì cũng không tốt! Chuyện thứ hai mới là trọng yếu, Vu Đình té xỉu, phải mau chóng đưa đi bệnh viện!
Cho nên Tư Đồ Lượng âm hiểm nhìn tôi cười một chút, nói:
“Hôm nào tao làm chủ, hai chúng ta nói chuyện!”
Tư Đồ Lượng cố ý đem hai chứ “nói chuyện” này to hơn bình thường. Mọi người nghe đến điều biết là chuyện không tốt! Tìm tôi nói chuyện? Sợ rằng hắn định giáo huấn tôi một chút mà thôi?
“Không thành vấn đề!”
Tôi nói. Buồn cười, tôi còn sợ hắn sao!
Tư Đồ Lượng không nghĩ tới tôi sẽ nói như vậy, hắn vốn tưởng rằng tôi sẽ lui bước, như vậy thì có thể làm nhục tôi một phen, nhưng tôi trả lời như vậy, làm cho những lời hắn khổ công chuẩn bị không có chỗ dung.
Trước kia Tư Đồ lượng tán gái thường xuyên dung chiêu này đối phó với tình địch của mình, những tiểu tử này đều không dám đi phó ước, chỉ có một tên ngốc mò tới, kết quả là bị Tư Đồ Lượng dá gãy ba cái xương sườn! Trông người trước mắt này như hổ dữ, nhưng hắn chẳng phải là Hung Cầm hay sao?
Nghĩ tới đây Tư Đồ Lượng cũng cảm thấy buồn cười! một sinh viên từ nơi khác tới, có chỗ dựa gì chứ? Hơn nữa, nghe Vu Đình nói, tiểu tử này gia thế rất trong sạch…A, đúng rôi, hắn nhất định là nghe không hiểu ý mihf, cho rằng mình mời hắn ăn cơm!
Nghĩ tới đây Tư Đồ Lượng lập tức bình thường trở lại, nghĩ thầm, bây giờ nhiều người không tiện, chờ mấy ngày nữa từ từ thu thập ngươi!
Bệnh viện ở thủ đo có hiệu suất làm việc rất cao, sau khi gọi điện thoại được mười phút đồng hồ xe cứu thương đã tới.
Từ trên xe cứu thương có 3 người mặc áo trắng, cầm đầu là một bác sĩ chạy tới, khám sơ qua cho Vu Đình, sau đó nói:
“Bệnh nhân không có việc gì cả, chỉ bị tụt huyết áp, có thể là do đứng một thời gian dài, sức khỏe không chịu được, nên mới té xỉu.”
Người ở chỗ này nghe xong đều thở phào nhẹ nhõm,chỉ có Tư Đồ Lượng nghe vậy thì nói:
“Anh là ai? Anh nói không có chuyện thì là không có chuyện hay sao? Anh đã cẩn thận kiểm tra chưa? Tôi nói cho anh biết, nếu mà thật xảy ra chuyện gì thì ah chịu không nổi đâu!” Truyện "Trọng Sinh Truy Mỹ Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sau khi ba người bác sĩ nghe thấy Tư Đồ Lượng nói như vậy, thì sắc mặt trầm xuống, có chút không dễ nhìn, nhưng mà bản lĩnh nghề nghiệp của họ tương đối tốt, bác sĩ cầm đầu ho khan một tiếng nói:
“Tôi là bác sĩ ở trung tâm cấp cứu của bệnh viện thành phố, tôi đã kiểm tra rồi, ít nhất bây giờ bệnh nhân không có gì nguy hiểm tới tính mạng, tình hình cụ thể thế nào, thì đợi vào bệnh viện kiểm tra cặn kẽ mới biết được!”
“Bệnh viện thành phố đúng không? Hừ! Chẳng qua chỉ là một bác sỹ nhỏ nhoi! Tôi quen viện trưởng của các anh, các anh nói với hắn, Tôi là Tư Đồ Lượng, an bài chuyện này thật tốt cho tôi!”
Tư Đồ Lượng kiêu ngạo nói.
Mặc dù bản lĩnh nghề nghiệp của mấy bác sĩ kia cũng khá, nhưng cũng không khỏi có chút tức giận! Bản thân tận tâm tận lực tới làm việc, không khen ngợi, mà lại lấy viện trưởng ra dọa mình, đổi lại là ai cũng tức giận!
Trong long tôi thầm mắng, cái tên Tư Đồ Lượng này thật là quá ngu, không tin bác sĩ, thì sao không tự khám bệnh cho Vu Đình đi?
Last edited by Minh Huệ; 21-05-2011 at 01:40 AM.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại
Quyển 3
Chương 18: Phiền não về Tập Đoàn Ánh Rạng Đông (Thượng)
Nguồn: st
Thấy Vu Đình không có chuyện gì nữa, tôi trở về hang ngũ của lớp. Thế nhưng cái cuộc mít tinh động viên này không thể nào tiếp tục được nữa, nhà trường đành phải tuyên bố giải tán.
“Lão Tam…Không, Lão Đại, anh vừa mới đi làm gì vậy?”
Hoàng Văn Tĩnh thấy tôi đột nhiên rời đi, kỳ lạ hỏi. Vì mọi người đã giao ước, từ nay gọi tôi là lão Đại cho nên khi Hoàng Văn Tĩnh thuận miệng kêu lên “Lão Tam” thì sau đó lập tức đổi cách xưng hô.
“Không có chuyện gì, có một nữ sinh bị té xỉu, là bạn học cấp 2 của tôi.” Tôi nói.
“Ối trời? Lão Đại, buổi sang tại căng tin, em rất đồng tình với anh, vì khi đó nghĩ người này là người yêu của anh, nhưng bây giờ anh đã có lão bà, hơn nữa lại là một hoa khôi của trường, thì tại sao lại còn mơ mộng tới nữ sinh khác?”
Ngay cả Âu Dương Thiên Tề cũng gọi tôi là lão Đại.
Ôm ảo tưởng đối với nữ sinh khác ư? Chuyện tình cảm? Trước khi tôi sống lại, có thể tôi sẽ khẳng định: Đúng vậy, tôi chỉ có tình cảm duy nhất đối với một người!
Nhưng mà bây giờ….Ngay cả bản thân tôi cũng không tin nổi lời này nữa rồi.
Triệu Nhan Nghiên, Trần Vi Nhi, Tô Dĩnh Tư, Diệp Tiêu Tiêu, ngay cả Hạ Nhu toi vẫn nhớ mãi không quên, hôm nay lại thêm một nàng Vu Đình.
Tôi không rõ tại sao tôi lại biến thành như vậy, có lẽ bởi vì tôi chết qua một lần, đối với chuyện này hay bất cứ vấn đề nào khác…tóm lại, tôi cũng không thể nào vô tư nói tôi chỉ có tình cảm duy nhất với một người.
“ối trời ơi, hai người các anh nói linh tinh cái gì vậy? lão Đại là người anh minh thần võ, sao có thể chỉ có một bạn gái, nếu là hai thì càng tốt chứ sao, cũng không uổng chúng ta sung bái lão Đại như vậy!”
Sở Cao thấy sắc mặt tôi có chút lúng túng vội vàng nói.
Âu Dương Thiên Tề nghĩ thấy cũng đúng, nam tử nào làm đại sự mà không có tam thê tứ thiếp chứ! Mặc dù xã hội bây giờ là chế độ một vợ một chồng, nhưng đây chẳng qua chỉ là phương châm đối với người bình thường mà thôi! Đàn ông có tiền, có địa vị từ trước tới nay chưa có ai mà không như vậy!
Mọi người cũng đừng có phân biệt nước Trung Quốc hay nước ngoài, cũng đừng nói cái gì mà nam nữ bình đẳng, mọi người không thể không thừa nhận rằng 90% những nhân vật lớn trên thế giới này đều là đàn ông! Nói cách khác, nam giới mới là người lãnh đạo xã hội. Ngay cả cha của mình là Âu Dương Hải, cũng có ba bà vợ, mình chính là con bà hai, minh phải gọi hai bà mẹ còn lại là mẹ cả và mẹ ba!
Nghĩ tới những thứ này, Âu Dương Thiên Tề cũng thấy bình thường trở lại, hắn đã sớm nhìn ra Lưu Lỗi không phải người bình thường, nếu như sau này kéo hắn về phía mình chắc chắn cũng sẽ trở thành người một nhà trong gia tộc mình, do vậy về cơ bản không cần bận tâm những quy tắc đời thường kia, cho nên nói:
“ Không sai, Sở Cao nói đúng, lão Đại, nếu anh thích thì cứ theo đuổi đi, huynh đệ chúng ta sẽ giúp anh giấu kín với đại tẩu!”
Âu Dương Thiên Tề vỗ ngực bảo đảm nói.
Tôi nghe xong, không kìm được cười, giấu diếm Triệu Nhan Nghiên? Chỉ sợ sau này khi nàng biết lại không hề phản đối! mấu chốt vấn đề là, Vu Đình còn có tình cảm với tôi không? Tình cảm hiện tại của tôi đối với Vu Đình là loại tình cảm gì?
Bởi từ năm xưa, tôi thậm chí đã quên mất mình có một mối tình đầu như vậy, nhưng không hiểu tại sao khi tôi gặp nàng, trong long tôi vẫn không thể tránh khỏi nổi lên sự rung động mạnh mẽ! Đúng vậy, bất luận là ai đối với mối tình đầu của mình, cũng sẽ không khống chế được cảm xúc! Tôi cũng không phải là ngoại lệ.
Nhưng mà tình huống bây giờ, Vu Đình trong trí nhớ tôi là một cô bé ba mươi mấy năm về trước, mặc dù lúc đó tôi không nói thực với nàng tình cảm của mình, nhưng hiện tại ngay cả chính bản thân tôi cũng không rõ tình cảm này là như thế nào!
Điều duy nhất đáng mừng chính là, sau khi sống lại ba năm nay, tôi đã hoàn toàn thích ứng với độ tuổi của mình, cho dù là tâm lý hay tư tưởng, tôi đã từ từ đón nhận rằng tuổi thực của tôi bây giờ là mười chin tuổi.
Cho nên khi tôi nhớ lại Vu Đình lúc đó, tôi biết, tôi đang sống với chỗ sâu kín trong nội tâm của mình, còn giữ lại một chút tình cảm tốt đẹp với nàng! Chuyện phát sinh ở cái tuổi đó, tôi không biết rõ đó có phải là tình yêu hay không!
Ít nhất tôi biết khi đó nàng thích tôi, và tôi cũng thích nàng! Nhưng chúng tôi không người nào chịu nói ra cả! Có thể đây chính là điều mà mọi người thường nói về sự mông lung của mối tình đầu hay sao!
Tôi lắc đầu, ngượng cười một cái. Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể đi một bước, tính một bước.
Tôi lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho cả Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi, hẹn các nàng buổi trưa gặp mặt ở cổng trường học, cùng nhau ăn cơm trưa. Rồi cùng bọn Âu Dương Thiên Tề đi về phòng.
“Lão Đại, ở cổng trường của chúng ta có một quán internet, mới mở, chúng ta đi chơi chứ?”
Hoàng Văn Tĩnh đề nghị.
Tôi sửng sốt, quán Internet? Đúng vậy, ở kiếp trước Internet có từ năm 97-98 nhưng nó vẫn chưa thông dụng, mãi từ năm 99 trở đi, mới mọc lên như mưa ở đại học Thanh Hoa.
Mặc dù mấy năm nay ở Tân Giang tôi đã sớm tiếp xúc với Internet rồi, sau đó Tập đoàn Ánh Rạng Động cũng được hỗ trợ Internet một cách toàn diện, nhưng mà cái thời này, sinh viên đại học cũng rất ít người biết đến cái này. Tiểu tử Hoàng Văn Tĩnh này lại còn biết Internet, xem ra hắn cũng là một người có khiếu về nghiên cứu máy tính.
Không ngoài dự đoán của tôi, Âu Dương Thiên Tề lập tức tỏ vẻ đồng ý:
“Vừa lúc tôi cũng có thời gian lên mạng, đi kiểm tra mấy cái Mail”
Sở Cao lại nói:
“Em cũng đã lâu không có chơi trò Stars rồi,đúng rồi, lão Đại, anh có chơi Stars không?”
Tôi ngất mất, không hổ là khoa máy tính, ngay cả Stars đều chơi giỏi.
Chỉ có điều Stars….Kiếp trước, lúc đó tôi đi học, trò Stars hiện lên trong đầu như có một dòng điện chạy trong lên não vậy.
“Biết một chút!”
Tôi nói.
“Thật tốt quá, lão Đại, em đang lo không có ai đấu với em, hai ta tỷ thí một chút nhé!”
Sở Cao vui vẻ nói.
Chúng tôi đi tới cổng trường, cách đó không xa thì Hoàng Văn Tĩnh nhìn rõ và đọc to mấy chứ đặc biệt “Quán Internet Phi Ngư”.
Nếu như tôi nhớ không lầm, cửa hàng Internet Phi Ngư trong mấy năm về sau càng ngày càng lớn, trở thành đầu lĩnh về internet của cả thủ đô.
Nếu như bây giờ tôi lựa chọn lĩnh vực để gây dựng sự nghiệp, thì Internet cũng là một lựa chọn không tệ. Cái nghề này có thể nói là mang tới một món lời kếch sù, giá một giờ là năm đồng, chưa tới nửa năm là có thể thu hồi được số tiền đầu tư.
Bốn người chúng tôi nộp tiền giờ chơi, chọn mấy cái máy tính, rồi ngồi xuống. Vốn tôi muốn bỏ tiền trả nhưng Sở cao đã đoạt trước, xem ra trong phòng tôi ai cũng là người có tiền. Sở Cao vừa lấy ví tiền ra thì tôi thấy trong đó có ít nhất là hơn ba ngàn đồng tiền mặt.
“Sở Cao, hmm, mày lại tới nữa à?”
Lúc này, một thanh niên có vóc dáng nhỏ nhắn đi tới, nói.
“Trương Thiên Dương, mày tới thì tao không thể tới sao?”
Sở Cao tức giận nói.
“Ha ha, mày có thể tới, đương nhiên là có thể tới, tao chỉ nghĩ mày đúng là không biết xấu hổ lại dám tới đây! Chỉ là bại tướng dưới tay tao mà thôi!”
Trương Thiên Dương cố ý dem bốn chứ “bại tướng dưới tay” nói nhấn mạnh.
Sở Cao nghe xong sắc mặt xanh mét nói:
“Đơn đấu!”
“Đơn đấu một trăm lần mày cũng thua!”
“Lão Đại, anh chơi trước đi, em cùng hắn chơi một ván!”
Sở Cao nói với tôi.
Vừa lúc tôi cũng muốn cùng với Triệu Quân Sinh nói chuyện online về việc xác định những vấn đè quan trọng trong sự phát triển của tập đoàn Ánh Rạng Đông, cho nên nói:
“Được! Chú mà thua, anh giúp chú đánh thắng hắn!”
Tôi không nghĩ rằng câu nói vừa rồi lại chọc giận Trương Thiên Dương, hắn tức giận nói:
“mày biết tao là ai không?”
“Mày không phải là Trương Thiên Dương sao?”
Tôi không hiểu sao lại thấy buồn cười, nói.
“Nếu biết tao là Trương Thiên Dương sao còn dám nói như vậy?”
Trương Thiên Dương không hiểu nói.
“Đợi một chút!”
Tôi cắt lời hắn, tôi hiểu người này có ý gì, ý của hắn là tôi không hiểu ý nghĩa tên của hắn,cho nên mới dám nói với hắn như vậy.
“Tao biết mày là Trương Thiên Dương, chẳng qua là do Sở Cao nói, trước đây tao không biết mày!”
Tôi nói rõ rang.
Tôi vừa nói xong, Trương Thiên Dương mặt đã đỏ bừng, không biết là vì tức giận hay vì xấu hổ. Một lát sau, Trương Thiên Dương mới lên tiếng:
“Tao xin tự giới thiệu một chút, tao tên là Trương Thiên Dương, là vua Stars. Nếu như mày không phục có thể khiêu chiến bất cứ lúc nào.”
Tôi thấy hắn trịnh trọng như vậy, cũng chỉ nói:
“Tao tên là Lưu Lỗi, bạn cùng phòng với Sở Cao.”
Sở Cao không nhịn đượcn nữa, nhìn Trương Thiên Dương, nói.
“Mày nói hết chưa, có chơi hay không?”
Trương Thiên Dương liếc Sở Cao một cái, cắn môi nói:
“tao còn chưa từng thấy mày như vậy, gấp gáp như thế chỉ tìm thất bại thôi.”
“Hãy bớt nói nhảm đi nhanh lên, tao lập mạng chủ mày vào đi”
Tôi đang nói chuyện online với Triệu Quân Sinh về việc tiến hành thành lập Ánh Rạng Đông Mesager
Tôi đem ý nghĩ sản xuất một game online đơn giản nói cho Triệu Quân Sinh, tôi nhớ kỹ trước lúc tôi sống lại, thì chính vào thời gian này, trò chơi tú-lơ-khơ và các loại trò chơi khác trên Internet bắt đầu lưu hành, nếu mà bây giờ tập đoàn Ánh Rạng Đông thành lập được Ánh Rạng Đông Messager thì sẽ có hang loạt người chơi, như vậy sẽ rất dễ dàng chiếm lĩnh thị trường game online.
Trong mấy năm nay, Tập đoàn Ánh Rạng Đông dựa vào những ý tưởng của tôi mới trở thành tập đoàn lớn nhất thế giới, cho nên đối với ý kiến đề xuất của tôi Triệu Quân Sinh đều chấp hành, lần này cũng không ngoại lệ, khi nghe tôi nói xong, lập tức tổ chức ngay một hội nghị để nghiên cứu vấn đề này.
Chúng tôi hàn huyên nói chuyện phiếm một chút. Triệu Quân Sinh có nói đến việc mỗi lần cha tôi nhìn thấy hắn thì đều cung kính gọi hắn là Triệu Chủ tịch, làm hắn cảm thấy có chút không thoải mái, bảo tôi có thể khuyên nhủ cha tôi thay đổi cách xưng hô, nếu không gọi là thông gia thì gọi là Tiểu Triệu cũng được!
Cho tới khi tôi nói là sẽ đồng ý nói với cha tôi thì hắn mới buông tha.
Tiếp đó, có một chuyện phiền não xuất hiện trong đầu toi. Những năm gần đây, Tập đoàn Ánh Rạng Động càng ngày càng lớn mạnh, hoàn toàn đúng với câu nói: “Gà sinh trứng, trứng lại sinh gà”, cả tập đoàn giống như những quả cầu tuyết, khổng lồ dị thường, lien quan đến nhiều lĩnh vực rộng lớn, ngay cả tôi cũng không thể nào tưởng tượng nổi.
Thậm chí một chi nhanh của công ty ở một quốc gia Châu Phi sản xuất công nghiệp nặng đã được Chính phủ nước sở tại có văn bản đồng ý cho chi nhah này sản xuất khí giới. Triệu Quân Sinh đã làm cho thứ trong trí nhơ của tôi trở thành hiện thực.
Last edited by Minh Huệ; 21-05-2011 at 01:41 AM.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại
Quyển 3
Chương 19: Phiền não về Tập Đoàn Ánh Rạng Đông (Hạ)
Nguồn: st
Tập đoàn Ánh Rạng Đông phát triển, lẽ ra toi phải vui mừng mới đúng! Nhưng chính vì Tập đoàn quá lớn, đến mức tôi không thể tưởng tượng được, nếu như một ngày nào đó, tôi lên giữ cương vị Chủ tịch Tập đoàn thì cha mẹ tôi không biết có chấp nhận được sự thực này không, dù gì thì nó cũng quá kinh khủng!
Tôi thậm chí còn có chút hối hận, không bằng ba năm trước đây không trực tiếp nói cho cha mẹ tôi, thì cha mẹ tôi khong còn cách nào khác phải đón nhận, nhưng mà hiện tại, tôi sợ rằng khi nói ra chân tướng sự thật, cha mẹ tôi khong biết có chịu nổi hay không! Dù sao khả năng chấp nhận của con người cũng có giới hạn!
Điều này cũng giống như một người nghèo, nếu như mỗi ngày cứ kiếm được tiền đều đều, thì cuối cùng cũng có thể trở thành một tỉ phú, như vậy hắn và người thân của hắn có thể dễ dàng chấp nhận. Nhưng mà nếu hắn mua vé số, chỉ trong một đêm giàu đột ngột thì tinh thần có thể kích động tới mức đột tử!
Nói cách khác, chuyện gì cũng phải tiến hành từ từ! Nhưng mà…tôi nến nói như thế nào với cha mẹ tôi? Hiện nay Tập đoàn có một quá trình phát triển rồi. Biện pháp duy nhất chính là sau này chú Triệu đem Nhan Nghiên gả cho tôi, rồi đem Tập đoàn chuyển giao sang tay tôi!
Nhưng chú Triệu đã không dưới một lần tuyên bố với bên ngoài là chủ tịch Tập đoàn là người khác, nếu như vậy, Triệu Quân Sinh cũng không có quyền đem tập đoàn giao cho tôi rồi!
Tôi bỗng nhiên chợt lóe lên ý nghĩ, đúng rồi, hãy làm một cách tuần tự!
Nếu như tôi bắt đầu gây dựng sự nghiệp từ bây giờ, sau đó sang lập một công ty bên cạnh Tập đoàn Ánh Rạng Đông cùng tiến hành kinh doanh lớn, đến lúc đó tôi tuyên bố tôi chính là Ông Trùm giấu mặt của tập đoàn Ánh Rạng Đông thì chắc chắn rằng cha mẹ tôi cũng rất dễ dàng chấp nhận được.
Vì khi họ tận mắt nhìn thấy quá trình tôi gây dựng sự nghiệp, đến lúc đó bọn họ đã có sự chuẩn bị tâm lý, nên sẽ không cảm thấy quá đột ngột.
Nghĩ tới đây, tôi chợt thấy vui vẻ trở lại. Không tệ! Đây thật là sáng kiến hay.
Cho tới nay, Tập đoàn Ánh Rạng Đông đều do Triệu Quân Sinh tiến hành kinh doanh, có thể nói tôi chỉ cung cấp một chút tài liệu về kỹ thuật cùng với ý tưởng mà thôi!
Cho nên không thể nói tôi là người sáng lập công ty! Mà chính tôi cũng muốn tự mình lập nên sự nghiệp, đây không phải là một cơ hội sao.
Nghĩ tới những điều này, tôi nhất thời cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
……
“Thế nào, Sở Cao, phục chưa?”
Trương Thiên Dương đắc ý nói.
“Tao ngất, mày có phải Hack hay không, tại sao tốc độ của mày so với tao lại nhanh hơn nhiều vậy!”
Sở Cao phàn nàn nói.
“Hack ư! Thua rồi nên tìm lý do à”
Trương Thiên Dương nói.
Tôi nghe vậy cũng biết Sở Cao lại thua rồi. Cho nên nói:
“Sở Cao , thật ra thì Star chú trọng chiến thuật…”
Tôi đem chút ít chiến thuật Star học được từ kiếp trước nói cho Sở Cao, nghe xong chắc hắn không thể nào tin được, vì dù sao thì ở niên đại này cũng không có những chiến thuật này.
Tôi vốn muốn báo thù thay cho Sở cao, nhưng mà tôi nhìn đồng hồ thì đã mười một giờ rưỡu rồi, tôi đã hẹn các nàng Triệu Nhan Nghiên chờ tôi ở cổng trường lúc mười hai giờ, vì thời gian không còn kịp nữa, nên tôi hẹn Trương Thiên Dương hôm nào tái chiến, đối với lần này, người này cũng không có để ở trong long.
Tôi chuẩn bị tính tiền, nhưng lúc này lại vô tình nghe tiếng Trương Thiên Dương đang gọi điện thoại. Đầu năm nay, rất ít học sinh có điện thoại di động, vì nó chưa thông dụng, chỉ một ít gia đình vô cùng giàu có mới dùng điện thoại di động. Nếu không cho dù có thể mua được điện thoại di động thì cước tháng là 50 đồng cũng quá sức với họ!
Để thuận tiện liên lạc, tôi đều cho Nhan Nghiên và Vi Nhi dùng điện thoại di động, hai nàng biết tôi có tiền, nên cũng không từ chói. Hơn nữa cho đơn giản vấn đề, tôi hạn định cho các nàng mỗi người là 1 vạn đồng một tháng.
“Alo…Trần Vi Nhi à? Tôi là Trương Thiên Dương đây….Buổi trưa có rảnh rỗi không, chúng ta cùng ăn một bữa…sao…Cái gì? Có chuyện gì? Tại sao mỗi lần tôi hẹn, em đều có việc vậy?....Vi Nhi, tôi đã theo đuổi em ba năm rồi, em không thể cho tôi một cơ hội dù chỉ là một lần sao? Không phải là em chưa có bạn trai hay sao?...Cái gì? Đã có bạn trai rồi ư? Em đừng gạt tôi, hai chúng ta là bạn học 3 năm, em làm sao có thể dấu tôi được….Hả? Như vậy đi…cũng được, vậy ngày mai tôi lại gọi điện cho em!”
Nói xong, Trương Thiên Dương liền cúp điện thoại.
Trần Vi Nhi? Trùng tên ư? Không thể trùng hợp như thế được? Nhưng căn cứ vào dung mạo của Vi Nhi thì số người theo đuổi cũng không ít.
Trong số người theo đuổi chắc không thiếu tên Trương Thiên Dương này được, chỉ là phương pháp hắn theo đuổi đối phương có chút vô lại, với tính cách của Vi Nhi thì cho dù không có sự xuất hiện của tôi, cũng không thể có khả năng chấp nhận Trương Thiên Dương.
Vì buổi trưa tôi có chuyện nên tạm biệt mấy huynh đệ về trước, những người này còn chưa chơi đủ, nên tôi tranh thủ đi trước. Lúc tôi tính tiền thì Sở cao sống chết không đồng ý, nói rằng một lát nữa tính một lượt, không còn cách nào khác, tôi chỉ biết thu tiền lại.
Cũng chỉ có một chút tiền, nếu cứ giằng co thì có thể làm mất hòa khí. Mà Trương Thiên Dương hẹn hò không có kết quả, trong khi còn đang khó chịu, không biết gọi điện thoại cho hăn, mà hăn vội vã đi ra khỏi cửa hang internet.
Còn chưa tới cổng trường, từ xa tôi đã thấy Nhan Nghiên với Vi Nhi đứng ở đó. Vi Nhi chính là hoa khôi của trường đại học Thanh Hoa, mà Triệu Nhan Nghiên cũng xinh đẹp vô cùng, mọi người truyền miệng rằng nàng có thể đứng đầu bảng hoa khôi mới của trường.
Nơi hai nàng đứng, có rất nhiều nam sinh đi qua đều nhìn hai nàng.
Xem ra lúc này tôi cứ như vậy đi qua, thì sẽ tạo thành sự hỗn loạn, không có cách nào khác, tôi đánh bắt một chiếc taxi, sau đó gọi điện thoại cho Nhan Nghiên.
Không lâu sau, Nhan Nghiên và Vi Nhi cùng nhau lên xe taxi. Tôi tự nghĩ có nên gọi điện cho Lưu Duyệt hay không, mau lấy một chiếc xe, nếu không thì khi đi lại sẽ có chút không tiện.
Từ ngày Lưu Duyệt đem tổng bộ rời đi cũng đã hơn 1 năm rồi, nghe nói kinh doanh cũng không tệ lắm. Lợi nhuận hàng năm mặc dù vẫn chảy vào trong tài khoản của tôi, nhưng tôi không nhìn đến nó, nên không biết là bao nhiêu.
“Lão công!”
Sau khi Nhan Nghiên và Vi Nhi lên xe, đồng thanh kêu lên.
Trong trường học có rất nhiều người, nên phải kiêng kỵ, nhưng lúc này không có người lạ, nên chẳn cần kiêng kị gì cả.
Nhưng thật ra, người tai xế nghe xong kinh ngạc không hiểu, há to miệng nghĩ thầm, đúng là quá đáng rồi. Có được một trong hai mỹ nữ này, cũng phải tu nhân tích đức 3 đời, vậy mà tên tiểu tử này lại có thể có được cả hai nàng!
Ngay lập tức hắn nghĩ đến bà vợ đã già của mình thì thấy đời thật bất công, thấy tiểu tử này lớn lên cũng chỉ có chút đẹp trai, vậy thì có gì tốt. Quần áo trên người cũng không phải là hàng hiệu!
Hắn nào có biết rằng, y phục tôi đang mặc trên người mặc dù không phải là hàng hiệu, nhưng lại có giá trị! Vì tập đoàn Ánh Rạng Đông nổi tiếng toàn cầu, cho nên có rất nhiều đại cổ đông đều là thành viên của hoàng thất, vì muốn lấy lòng Tập đoàn Ánh Rạng Đông mà hàng năm đều đưa tới cho Triệu Quân Sinh không ít y phục, hoặc là đồng hồ đeo tay, vật dụng hàng ngày chính hiệu.
Mà tôi chính là chủ tịch tập đoàn Ánh Rạng Đông, Triệu Quân SInh là người làm công, nên có một số sản phẩm đều làm theo yêu cầu của tôi. Mặc dù những đại cổ đông kia không rõ những vật này là làm cho ai, nhưng bọn họ cũng không cần thiết phải hoi, hợp tác vui vẻ thì cần gì biết người quản lý nó là ai.
Tuy trong lòng người tài xế có chút bực tức, nhưng cũng không dám thể hiện ra, dù sao đây là trung tâm của thành phố Bắc Kinh, là nơi tập trung nhiều quan lớn, phú thương, ai biết tiểu tử này có phải là công tử của một trong những đại nhân vật kia hay không?!
Lần trước, một người bạn của hắn cũng chở khách ở trước cửa Đại học Thanh Hoa, thấy một tiểu tử đi với hai cô gái, chỉ vì nhiều lời mà kết quả là làm cho tiểu tử kia tức giận, một cú điện thoại liền gọi đến một đám người, chẳng những đánh cho vào bệnh viện mà xe cũng bị đập hỏng!
Hắn định báo cảnh sát, nhưng sau khi nghe ngóng mới biết được, tên tiểu tử này chính là nhị công tử của Đại Hưng bang! Hắn bị dọa cho sợ, còn dám báo ai. Hắn cũng biết rõ báo án thì cũng vô dụng, nhiều nhất cũng chỉ có thể kiện hắn đánh người, thế nhưng những người này tùy tời, có thể làm hắn biến mất trên cõi đời này.
Tôi thấy trên mặt tài xế kia âm tình bất định, biết là đang suy nghĩ gì. Có chút buồn cười nói:
“Sao vậy, hâm mộ tôi à?”
Tài xế kia nghe xong liền ý thức được mình thất thố, vội vàng nói:
“Không hâm mộ, không hâm mộ! Mấy vị muốn đi chỗ nào?”
“Em muốn ăn gì?”
Tôi hỏi Triệu Nhan Nghiên.
“Em cũng không biết, hãy để cho chị Vi Nhi quyết định đi, chị ấy đã ở thành phố Bắc Kinh hai năm rồi.”
Triệu Nhan Nghiên nói.
“Vi Nhi, em nói xem chung quanh đây có gì ngon?”
Tôi quay đầu hỏi Vi Nhi.
“Em...em bình thường cũng không đi ra ngoài ăn, em đều ăn ở căng tin...”
Tôi biết tính cách Trần Vi Nhi, hết sức tiết kiệm, mặc dù tôi để trong thẻ cho nàng rất nhiều tiền tiêu vặt, nhưng cô nàng này nghĩ đến cũng không dùng.
Tôi lắc đầu, bỗng nhiên chợt lóe lên một ý nghĩ nói:
“Nhan Nghiên, lần trước chúng ta tới Bắc Kinh, anh dẫn em đi ăn Tôm Hùm, em thấy thế nao?”
“Ngon, đã rất lâu rồi! Chị có thể ăn cay, nên chắc chắn sẽ thích.”
Triệu Nhan Nghiên nói.
Thật ra Nhan Nghiên cũng rèn luyện nhiều, nhà Vi Nhi mở quán cơm Tứ Xuyên chúng tôi thường xuyên tới ăn, khẩu vị cũng từ từ thích ứng.
Nên tôi nói với tài xế địa chỉ, tài xế kia nghĩ thầm, chẳng phải chỉ là có tiền dẫn đi ăn thôi sao, không hiểu tại sao 2 cô bé này cùng thích hắn! Nhưng lúc xuống xe, ý nghĩ của hắn lập tức thay đổi.
Tôi tiện tay ném cho hắn 100 đồng nói:
“không cần trả lại”
Tài xế kia vui vẻ nhận lấy tiền, thầm nghĩ:
“Hóa ra là chân nhân bất lộ tướng a!”
Tìm được nhà hàng cũ, ông chủ ở đây vẫn là người năm xưa. Từ sau khi sống lại, trí nhớ vẫn giữ nguyên nên tôi rất dễ dàng tìm tới nơi này.
Ông chủ kia thấy ba người chúng tôi đi tới, mặt mày hớn hở nói:
“Ôi! Mấy vị lại tới nữa, hôm nay ăn chút gì vậy?’
Last edited by Minh Huệ; 21-05-2011 at 01:43 AM.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại
Quyển 3
Chương 20: Lão công là họ hàng? (Thượng)
Nguồn: st
Triệu Nhan Nghiên sửng sốt, nói với tôi:
“Sao trí nhớ ông chủ này tốt vậy, vẫn có thể nhớ 3 năm trước chúng ta dã từng tới đây?”
Tôi cười một tiếng nói:
“Đừng nghe ông ấy nói lung tung, ông ấy làm sao nhớ kỹ những chuyện như thế này, đây có thể là lời mời mà thôi! Cho dù chúng ta chưa từng tới đây, ông ta cũng sẽ nói như vậy!”
“Mấy vị ăn chút gì chứ?”
Ông lão cầm thực đơn đi tới, nói.
“Trước hết cho hai con tôm hùm đã!”
Tôi nói.
“Vị tiểu ca này vừa nhìn đã biết là người sành ăn, tôi không phải khoe khoang, tôm hùm ở đây chính là tuyệt nhất thành phố Bắc Kinh này đấy!”
Ông chủ nói.
Triệu Nhan Nghiên vừa nghe thấy những lời này, lập tức phì cười ra tiếng! Quả nhiên lời này của ông chủ giống hệt ba năm trước đây!
“Cô gái này cười gì vậy? Cô không tin tôi sao, tôi không phải thổi phồng lên đâu nhé, lãnh đạo trung ương vừa ăn xong ở đây, cũng khen hết lời đấy!”
Ông chủ giơ ngón tay cái lên nói.
Tôi nghe người này nói càng thổi phồng sự thật, không chừng một lát nữa thì Tổng thống Mỹ cũng là thượng khách ở đây mất! Tôi vội vàng phất tay bảo ông ta đi chuẩn bị.
Tôm hùm còn chưa mang đến, đã nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ, ở cửa quày có một nhóm người vừa mới đi vào. Tôi vừa nhìn thì một người trong số đó chính là Trương Thiên Dương!
Bởi vì đại đa số khách hàng đều đứng dợi ở phía ngoài cửa quày, trong nhà không có mấy người, cho nên bàn chúng tôi là nhìn thấy rõ ràng nhất, Trương Thiên Dương hiển nhiên cũng nhìn thấy chúng tôi, khi hắn nhìn thấy Vi Nhi cũng ngồi ở chỗ này, sắc mặt có chút thay đổi. Hắn nói nhỏ mấy câu với người bên cạnh rồi liền đi tới.
“Vi Nhi, em không phải nói hôm nay có việc sao? Tại sao lại tới nơi này ăn cơm?”
Vi Nhi cũng không nghĩ tới Trương Thiên Dương lại có thể đến nơi đây ăn cơm trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào.
Vốn là Vi Nhi cũng không có ý lừa gạt hắn, chính xác là có việc! Nhưng nghe Trương Thiên Dương nói như thế thì có cảm giác như chính mình cố ý lừa gạt hắn vậy.
“không sai! Vi Nhi đúng là có việc mà, nàng đồng ý lời mời cùng tôi ăn cơm!’
Tôi thay Trần Vi Nhi nói.
“Cái gì? Mẹ kiếp, tên tiểu tử mày là củ hành tây, Vi Nhi là tên mày có thể gọi sao! Chờ một chút, tao nhớ ra rồi, vừa rồi Sở Cao có dẫn tới một tên tiểu tử có phải chính là mày hay không? Tên mày là gì?”
Trương Thiên Dương thấy tôi hẹn với Vi Nhi ra ngoài ăn cơm, đã chọc tức tới hắn, chính mình đã theo đuổi Vi Nhi ba năm rôi, hoa cũng đã tặng, thư tình cũng đã vết, một năm 365 ngày, chỉ cần là lúc ở trường học thì mỗi ngày đều gọi điện thoại đều đặn, tại sao có thể nhường tên tiểu tử này đi sau tới trước được chứ?
Nhưng vừa nhìn, bên cạnh tiểu tử này còn có một mỹ nữ nữa, nhìn bộ dạng có vẻ rất thân mật với hắn, chẳng lẽ có gì không đúng, lẽ nào hắn và Vi Nhi không có quan hệ gì? Hay là bọn họ là họ hàng?
Đúng rồi! Nhất định là vậy, nghe Sở Cao nói tiểu tử này là bạn học của hắn, nhất định là một sinh viên mới, mà Vi Nhi đã học 3 năm rồi, bọn họ nếu như không phải là quen biết từ trước thì làm sao vừa mới tựu trường đã cùng nhau ăn cơm, huống chi chắc chắn tuổi của Vi Nhi lớn hơn hắn, mà nữ sinh kia chắc chắn là bạn gái của hắn, vì vậy Vi Nhi và hắn không thể có quan hệ gì, cho nên nói:
“Mày là họ hàng của Vi nhi hay sao?”
“Tên tao là Lưu Lỗi!”
Tôi nói :
“Cứ coi là như vậy đi”
Tôi có chút mập mờ nói.
Nghĩ thầm lão công có phải họ hàng không nhỉ ? Nói xong, tôi cố ý nhìn Vi Nhi một cái, quả nhiên nha đầu này cũng hiểu rõ ý của tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Trương Thiên Dương thấy vậy còn tưởng Vi Nhi thẹn thùng, trong lòng vui mừng, cho nên nói :
“Nếu là người nhà của Vi Nhi thì cũng là bằng hữu của tôi rồi, bữa cơm này tôi mời, tất cả mọi người đừng khách sáo nhé !”
Nói xong tìm lấy một cái ghế ngồi bên cạnh. Vẫy tay nói :
“Ông chủ, thêm vài món thức ăn nữa !”
Sau đó nói :
“Vi Nhi, em chừng nào mới chịu tiếp nhận tôi, tôi muốn nói, em làm gì phải chịu khổ như thế, tôi biết rõ hoàn cảnh gia định em không tốt lắm, học đại học 3 năm rồi đều đi ở nhờ họ hàng, quần áo đẹp cũng không chịu mua lấy 1 cái, nếu sau này em chịu đi theo tôi, em muốn mua gì cũng được, em muốn ăn gì cũng được !”
Tôi nghĩ thầm, nếu như hắn sớm nói những lời này, t
hì anh trai của Vi Nhi là Trần Dũng không chừng đã động lòng đem Vi Nhi bán cho hắn, nhưng hiện tại thì không thể nào.
Bởi vì lúc ban đầu, Vi Nhi bất đắc dĩ vì tiền mà bị bán cho tôi ,nhưng chuyện này đã thành nỗi đau sâu kín trong lòng Vi Nhi, nàng cũng không muốn người khác nghĩ rằng nàng vì tiền mà ở chung một chỗ với tôi, lúc nãy vừa nghe Trương Thiên Dương nói những lời này, không khỏi tức giận, lạnh lùng nói :
“Ai nói tôi không có tiền !”
“Tôi...” Trương Thiên Dương nghe xong thì cứng họng, không biết nên nói gì, chẳng lẽ lại nói : anh thấy quần áo em mặc không phải là hàng hiệu, ra cửa không có xe đón xe đưa ?
“Được lắm, Trương Thiên Dương, ý tốt của anh, tôi xin nhận, tiền cơm chúng tôi sẽ tự trả, bạn của anh còn đang đợi ở bên kia, anh nên sang bên đó nhanh đi !”
Trương Thiên Dương bị nhục cũng không phải là lần một, lần hai rồi, càng cảm thấy hứng thú, chỉ là hôm nay nhìn Vi Nhi cùng người khác...ở chung một chỗ, trong lòng ấm ức. Mà Trương Thiên Dương bị mấy người bạn kia châm chọc, lại càng thêm tức giận.
Chờ sau khi Trương Thiên Dương đi khỏi, Trần Vi Nhi mới nhỏ giọng nói :
“Người này rất đáng ghét, quấn lấy em ba năm rồi, mỗi ngày đều mời em ăn cơm.”
“Anh biết, hắn gọi điện thoại hẹn em lúc anh ở bên cạnh hắn.”
Tôi nói.
“Lão công, anh đừng nóng giận, thật ra thì ban chất của Trương Thiên Dương không phải là xấu, có thể hôm nay nhìn thấy hai chúng ta thân mật như vậy nên có chút tức giận..”
Vi Nhi biết tính cách tôi, những kẻ từng theo đuổi nàng, cũng là động tới nữ nhân của tôi, chắc chắn sẽ có kết quả không tốt, cho nên nàng sợ tôi làm gì bất lợi đối với Trương Thiên Dương.
“Ha ha, em yên tâm đi, lão công của em cũng không hẹp hòi như vậy, chỉ cần hắn không làm cái gì quá đáng, hắn theo đuổi em thì cứ để hắn theo đuổi em đi, anh không làm gì hắn, cũng là để thử thách em một chút.”
Tôi cười nói.
“Hừ ! Thử thách cái gì, người theo đuổi em ba năm nay thì vô số, nhưng trong lòng em lại chỉ thích mình anh ! Tại sao lại có thể nói với em như vậy !”
Trần Vi Nhi giả vờ giận dỗi nói.
“Được rồi, được rồi, anh nói giỡn với em thôi, một lát nữa cơm nước xong chúng ta tìm lấy một phòng trong khách sạn, lão công bồi thường em một chút.”
Tôi cười nói.
Vóc dàng Trần Vi Nhi so với 3 năm trước đây càng thêm đầy đặn, bộ ngực vươn ra như Diệp Tiêu Tiêu, mỗi làn đều làm cho tôi yêu thích không nỡ rời tay. Nói thật, tôi đã hơn một tháng không chạm tới Trần Vi Nhi rồi, thật là có chút thèm muốn. Bởi vì nha đầu này ở hội sinh viên, không muốn bị nghỉ nhiều ngày, nên phải trở về trường.
“Thuê phòng làm gì ?”
Vi Nhi nghe xong có chút không hiểu, cũng khó trách nàng không nghĩ tới, hổi ở thành phố Tân Giang, mấy người chúng tôi XXOO đều ở nhà tôi hoặc là nhà của Nhan Nghiên, đến bây giờ thì phải qua khách sạn thuê phòng.
“Đương nhiên là để ba người chúng ta có thể chơi trò chơi chứ !”
“Chơi trò chơi ?”
Vi Nhi vẫn chưa hiểu rõ, thật ra thì nếu nàng liên tưởng một chút thì sẽ hiểu ngay, nhưng nàng không chịu nghĩ theo hướng khác.
“Chị Vi Nhi, chị đừng nghe anh ấy nói hươu nói vượn, lão công muốn cùng chị chơi trò chơi cưỡng gian rồi !”
Triệu Nhan Nghiên cười giải thích.
“Khụ khụ”
Vi Nhi đang ăn tôm hùm, nghe Nhan Nghiên nói liền xấu hổ, vừa lúc bị sặc do ăn phải miếng ớt, cay đến chảy nước mắt. Ho khan một lúc rồi nói :
“Nhan Nghiên, sao em và anh ấy càng lúc càng giống nhau thế, sao lại đem chuyện tình như vậy nói trong lúc ăn cơm”
“Em nào có, cái trò này là chị Vi Nhi phát minh ra đấy chứ ! Chị còn không biết, những lúc chị không có ở nhà, lão công còn bắt em và anh ấy cùng chơi cái trò “chế phục hấp dẫn”, anh ấy nhiễm thói hư tật xấu đều do chị bồi dưỡng đấy !”
Nhan Nghiên trợn mắt nhìn tôi một cái, nói.
“Khụ khụ !”
Tôi nghe Nhan Nghiên nói như thế, không thở nổi, làm cho một miếng tôm hùm cay xè mắc trong cổ họng, tôi vội vàng uống nước, nói :
“Nhan Nghiên, những thứ này ta để trở về khách sạn rồi nói sau.”
“Cái gì gọi là chế phục hấp dẫn ?”
Vi Nhi không hiểu được.
“Một lát nữa em sẽ biết !”
Tôi nói cho có lệ.
Mùa hè là thời điểm ham muốn của tôi dâng trào, lên mạng online lấy về mấy bộ phim sex, thấy trong đó có đóng giả đồng phục học sinh, còn có cả giả bộ giáo viên, khiến cho tôi nhiệt huyết sôi trào, đang là thập niên 90, internet còn chưa phát triển rộng khắp, cái từ “chế phục hấp dẫn” này còn rất ít thanh thiếu niên biết đến, cho nên Vi Nhi không biết ra rất bình thường.
Sau khi xem xong tôi cứ để cho Nhan Nghiên mặc bộ đồng phục học sinh, kết quả bà bị nha đầu này bắt được nhược điểm, không phải là nói tôi bị Vi Nhi làm cho hư hỏng, mà là đòi chơi cái trò cưỡng gian, đúng là được voi đòi tiên.
Tôi lại nghĩ tới Diệp Tiêu Tiêu rồi, nếu có thể ở trường học hoặc ở trong phòng làm việc cùng nàng....hắc hắc. Nhưng cũng không biết nàng gần đây thế nào, tôi cũng sai người thăm mấy lần, nhưng đều không có tin tức gì, không biết nàng có suy nghĩ thông suốt hay không.
Nhưng tôi cũng không có ý định chờ đội, cho dù nàng không nghĩ thông suốt, tôi cũng muốn tìm nàng, dù sao cộng thêm việc Tô Dĩnh Tư, và một Vu Đình với tình cảm chưa rõ ràng, thì hậu cung của lão tử cũng quá đồ sộ rồi, trước hết cứ đón về, đến lúc đó từ từ sẽ giải quyết sau.
Nhan Nghiên ngả vào tai của Vi Nhi nói gì đó, nhất thời Trần nha đầu mặt đỏ lên, một lúc sau mới dịu dàng nói với tôi:
“Lão công, lần sau em với anh cùng chơi, đừng bắt Nhan Nghiên muội muội phải ấm ức!”
“Hmm! Còn nói em à, chị Vi Nhi, chị so với em còn đẹp hơn!”
Nhan Nghiên nói.
“Được rồi, được rồi, ai nói không thích Nhan Nghiên nữa, em so với anh còn hưng phấn hơn nhiều lắm đầy!”
Tôi nói
“Tốt...,wow!Lưu Lỗi, anh còn dám nói!”
Nói xong, tay của Nhan Nghiên giống như con cua cái cặp lấy phần em của tôi.
Mặc dù thân thể của tôi hiện tại được cải thiện, một chút đau đớn này đối với tôi mà nói là không thấm vào đâu, nhưng mà tôi làm bộ dạng nhe răng nhếch miệng, vì nữ nhan thường thích hư vinh, trong lòng muốn được thỏa mãn, nếu không nàng cảm thấy chiêu này đối với tôi sau này không có hiệu quả, không chừng còn có thể nghĩ ra chiêu thuật gì quái dị hơn.
Last edited by Minh Huệ; 21-05-2011 at 01:44 AM.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91