Tác giả: Âu Thiên Phúc
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tiểu Tâm Di
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Một ngày ở phương bắc không dài, thoáng chốc màn đêm bao trùm lên cảnh vật. Âu Dương Ngạo Thiên một mình đứng trước cửa phòng trọ có vẻ suy tư nghĩ ghê lắm. Thật lòng chàng không muốn dây dưa với lão hòa thượng chính tà bất phân. Nhưng... Giữa lúc chàng còn chưa quyết định thì bên trong có giọng Xú Hòa Thượng vọng ra, như thể lão có tài nhìn xuyên qua cửa:
- Tiểu tử còn trở lại đây làm gì? Ngạo Thiên chẳng đặng đừng liền đẩy cửa bước vào. Hòa thượng đang ngồi độc ẩm, nói mà không ngẩng lên:
- Ngươi quả thật không sợ lão phu lấy mạng sao mà còn trở lại? Ngạo Thiên cười gượng:
- Vãn bối có mỗi cái mạng nhỏ này, tiền bối muốn lấy bao giờ mà chẳng được. Lúc này hòa thượng mới ngẩng lên, hai mắt lom lom nhìn chàng:
- Vãn bối... Chỉ vì hiếu kỳ. Xú Hòa Thượng không phải là kẻ hồ đồ, lão quắc mắt vẻ nghi ngờ:
- Ngươi là tên tiểu tử nhà quê, một chút võ công cũng không biết, sao bỗng dưng lại hiếu kỳ chuyện võ lâm thị phi?
- Vãn bối...
- Ngươi nói thật đi, rõ ràng ngươi chán ghét lão phu nhưng vẫn quay lại tìm ta là có ý gì? Ngạo Thiên biết mình không thể chối quanh nên đành khai thật:
- Vãn bối xin tiền bối đến tương trợ Khương gia.
- Thế thì lạ thật, bỗng dưng sao ngươi lại muốn ta giúp họ Khương?
- Tiền bối có thể không hỏi được chăng?
- Đã thế lão phu cũng không đi. Ngạo Thiên thở dài, gương mặt tuấn tú bỗng chốc đỏ rần lên:
- Vãn bối... Sợ cô cháu họ Tạ không đủ sức đối phó cường địch. Xem ra, bọn người thần bí kia không phải hạng tầm thường. Nghe xong, hòa thượng bỗng bật cười khanh khách:
- Ha ha... Hóa ra không phải ngươi nghĩ cho Khương gia, mà là lo cho con nhãi họ Tạ xinh xắn kia.
- Người ta đã có ơn cứu mạng, vãn bối không thể không nghĩ đến.
- Không ngờ tiểu tử ngươi cũng si tình gớm. Ngạo Thiên không biết nói sao đành ậm từ cho xong. Thật ra, lòng chàng còn có chí lớn khó thể nói ra. Hào khí chính nghĩa khiến chàng không thể làm ngơ trước vận hạn của Khương gia. Chàng chỉ hận mình không có sức lực để đích thân ra tay tương trợ. Xú Hòa Thượng vẫn mải mê nốc rượu, khiến Ngạo Thiên trong lòng lo lắng:
- Tiền bối! Chúng ta đi thôi!
- Ngươi cứ thư thả! Ta xem tướng con nhãi họ Tạ không phải là người yểu mệnh đâu.
- Nhưng tiền bối uống say rồi.
- Ha ha... Hòa thượng ta càng say thì cây bát xà mâu càng cứng. Ngạo Thiên đành lắc đầu chịu thua. Hòa thượng cứ mặc nhiên đánh chén không thèm đếm xỉa gì đến chàng gù lòng nóng như lửa. Mãi đến nửa khuya, lão mới đứng lên vươn tay xách vũ khí:
- Đến giờ rồi đây. Ngạo Thiên mừng rỡ:
- Chúng ta đi thôi.
- Ai bảo ta cho ngươi đi cùng? Ngạo Thiên ngơ ngác:
- Tiền bối nói thế là sao? Xú Hòa Thượng bỗng nghiêm sắc mặt:
- Ngươi tưởng lần này là đi dạo hay sao? Ngay cả ta còn chưa biết có giúp gì cho họ không, nữa là... Ngạo Thiên thở dài:
- Chả lẽ người của Thuận Thiên giáo ghê gớm đến thế sao?
- Ngươi đúng là tên ngốc! Nếu người ta không cao tay thì sao dám giương cao sáu chữ "Thuận thì sống, nghịch thì chết"?
- Đã thế, vãn bối nhất định phải đi xem.
- Ngươi thật không sợ chết sao?
- Hay tiền bối sợ vãn bối làm vướng tay chân? Xú Hòa Thượng bỗng giương mắt nhìn chàng lom lom rồi gục gặc cái đầu trọc lóc:
- Hảo tiểu tử! Ngươi đúng là hảo tiểu tử! Lão phu mấy mươi năm bôn tẩu giang hồ chưa từng thấy ai to gan như ngươi. Được! Đã thế, ta cho ngươi đi. Nếu lần này mất mạng mà có người đi cùng xuống Diêm La điện cũng gọi là bạn đồng hành.
Dứt lời, lão nắm tay chàng phóng mình qua cửa sổ, nhắm hướng Khương gia vận dụng tuyệt đỉnh khinh công lao đi. Đêm nay, Khương gia đèn đuốc sáng rực, từ trong ra ngoài chỗ nào cũng có võ sĩ đứng gác. Xú Hòa Thượng vẫn nắm tay Ngạo Thiên thì thầm dặn dò:
- Nhất cử nhất động, ngươi đều phải làm theo lão phu, tốt nhất là ngậm miệng lại.
Dứt lời, lão cắp chàng phóng lên ngọn cây, nương theo bóng tối chuyền từ cây này sang cây kia mà không mảy may phát ra tiếng động, bọn võ sĩ Khương gia vẫn không hề hay biết! Thoáng chốc đã nhìn thấy đại sảnh sáng choang ánh đèn. Khương Khắc Triệu ngồi trên chính đường, đứng sau lưng là con trai Khương Ninh Bảo. Trong sảnh còn tụ tập hơn chục cao thủ, tất cả đều là người của Khương gia. Xú Hòa Thượng đảo mắt quan sát cục diện một chút rồi ghé tai Ngạo Thiên thì thầm:
- Bọn Ngũ Kiếm Kỳ cũng có mặt rồi đấy. Ngạo Thiên cố hạ giọng thật thấp:
- Vãn bối không thấy chúng đâu cả?
- Nếu chúng để tiểu tử ngươi thấy thì mới là lạ.
- Còn hai người họ...
- Im miệng! Ngạo Thiên chưa dứt lời đã bị hòa thượng chặn ngang. Cùng lúc đó, bỗng vang lên một giọng cười chói tai, kèm theo ánh chớp lóe lên, nhìn lại đã thấy lá cờ "Thuận Thiên" cắm phập vào cây cột to giữa sảnh đường, cán cờ vẫn còn rung bần bật. Đám cao thủ Khương gia nhốn nháo cả lên, chỉ riêng Khương Ngũ lang vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, quả không hổ danh là đệ nhất gia chủ. Ông ta vẫn ngồi trên đại kỷ, cất giọng hùng dũng:
- Người đã đến sao còn không ra mặt? Tiếng cười chói tai lại nổi lên một tràng, đầy vẻ uy hiếp. Giọng cười vừa dứt, lập tức từ ngoài bay vào bốn thân ảnh phiêu hốt tựa như khói vàng. Nhìn lại là bốn tên trung niên võ sĩ ăn mặc kỳ dị theo lối người quan ngoại. Bọn chúng mặc áo vàng, tóc xõa cắt ngang vai, tay cầm đoản kiếm, lưỡi kiếm uốn cong hình bán nguyệt. Một tên trong bọn bước lên một bước, vòng tay hướng về phía họ Khương:
- Tại hạ là Mã Siêu, đường chủ Ngoại Biên đường, cùng các huynh đệ Thuận Thiên giáo xin chào Khương Ngũ hiệp. Khương Khắc Triệu vẫn ngồi trên đại kỷ, giọng nói hùng hồn:
- Ta còn tưởng Thuận Thiên giáo là ma quỷ gì ghê gớm lắm, hóa ra là bọn ngoại bang dị tộc. Mã Siêu nhếch mép cười khẩy:
- Khương Ngũ hiệp khẩu khí quá lớn.
- Khương gia xưa nay vẫn đường đường chính chính, lấy đại nghĩa làm trọng.
- Khương Ngũ hiệp chẳng hay đã suy nghĩ lời đề nghị của bổn giáo chưa?
- Ta đang muốn hỏi Thuận Thiên giáo các ngươi trả lời thế nào về việc thảm sát đệ tử của bổn môn đây?
- Đó là cái giá phải trả cho những ai dám buông lời nhục mạ thánh hiệu của bổn giáo. Bổn giáo không chủ trương giết người bừa bãi, nhưng phàm ai chống đối hoặc có lời lẽ xúc phạm bổn giáo đều phải chuốc họa sát thân.
- Thuận Thiên giáo các người muốn gồm thâu thiên hạ chăng? Mã Siêu ngửa mặt nhìn trời, khẩu khí kiêu ngạo:
- Đó là tôn chỉ của bổn giáo.
- E rằng các ngươi mơ tưởng rồi đó. Mã Siêu quắc mắt nhìn lên, tia mắt rờn rợn sát khí:
- Ngũ hiệp có ý trái mệnh trời chăng?
- Còn phải xem bản lĩnh các ngươi thế nào đã.
- Ngũ hiệp bất chấp tính mạng toàn gia ư?
- Người của Khương gia không hề biết khuất phục bao giờ.
- Ngũ hiệp suy nghĩ kỹ chưa? Khương Khắc Triệu từ từ đứng lên, tư thế hiên ngang, hào khí ngất trời:
- Đêm nay Khương gia sẽ trảm ma trừ yêu. Khương Ninh Bảo từ phía sau bước lên nói:
- Xin thân phụ để Bảo nhi trả thù cho các huynh đệ chết oan. Họ Khương con đẩy lùi lại:
- Không phải việc của ngươi.
Lời vừa dứt chân điểm nhẹ trên đại sảnh, thân hình cất lên như cánh đại bàng nhằm thẳng Mã Siêu lao tới. Ông ta dừng lại giữa thinh không, lưỡi kiếm xoay tròn phát ra hàng trăm tia kiếm khí, hào quang lấp lóe bủa vây đối phương. Màn kiếm khí chụp xuống một vùng hơn trượng, tưởng đâu Mã Siêu không tài nào tránh khỏi, thế nhưng hắn vẫn bình chân như vại, đợi cho kiếm của đối phương đến gần, hắn khẽ xoay người, tả thủ rút kiếm, hữu thủ phát chưởng nhằm một cao thủ của Khương gia đứng gần nhất đánh tới. Lưỡi kiếm trong tay hắn khẽ vung lên lập tức phát ra màng hào quang đỡ lấy kiếm của họ Khương. Cục trường bỗng vang lên hàng loạt tiếng kim khí va vào nhau đinh tai. Hai thanh kiếm chạm vào nhau phát ra hàng trăm tia lửa như ánh pháo hoa, ngay sau đó là tiếng thét thảm thiết của tên cao thủ Khương gia.
Thoáng chốc, cục trường trở lại im ắng, nhưng là cái im ắng rờn rợn, chết chóc. Khương Khắc Triệu mặt mày nhợt nhạt, tay cầm kiếm run run đứng chết lặng giữa sảnh đường. Tên võ sĩ thuộc hạ miệng hộc máu tươi không ngồi dậy nổi nữa. Nên biết Khương Khắc Triệu không phải vô danh mà là chủ Khương gia. Mặc dù là một gia trang ở nơi hẻo lánh nhưng hơn trăm năm nay nhờ vào thanh kiếm mà giữ được uy danh. Thế mà hôm nay một chiêu sử dụng hết mười hai thành công lực chẳng những không đả thương đối phương mà còn bị đánh bật lại, điều đáng nói là đối thủ không chỉ đánh bại kình địch mà cùng lúc còn ra tay đả thương một cao thủ khác. Công lực ghê hồn ấy, lối ra chiêu tinh xảo ấy quả thật làm chấn động lòng người, huống chi hắn mới chỉ là một tên đường chủ cỏn con. Đến ngay cả Xú Hòa Thượng cũng phải rúng động:
- Chao ôi! Hắn chẳng qua chỉ là tên đường chủ nhãi nhép mà còn có công lực nhường ấy thì... Ngạo Thiên cũng bàng hoàng:
- Không lẽ Thuận Thiên giáo còn có cao thủ nữa sao?
- Im lặng! Ngươi cứ chờ xem sẽ thấy. Dưới kia tên áo vàng vừa đắc thủ cất giọng cười làm chấn động đương trường.
- Ha ha... Khương Ngũ hiệp dựa vào bấy nhiêu công lực mà muốn chống đối bổn giáo ư? Ninh Bảo bước tới thét lên:
- Mã Siêu! Ngươi chớ có ngông cuồng, hôm nay thiếu gia liều mạng với ngươi. Khương Ngũ lang kéo con trai lại, ông ta thừa biết con mình có cố lắm cũng không đỡ nổi nửa chiêu của đối phương. Họ Khương sắc mặt nhợt nhạt căm phẫn nhìn đối phương:
- Khương mỗ luyện nghệ chưa tinh, tài nghệ thấp kém đành chịu tội với tổ tiên Khương gia.
- Khương Ngũ hiệp! Bổn giáo nhập quan không phải để ra tay lạm sát. Tiêu chí của bổn giáo là thống nhất võ lâm ổn định giang hồ, đưa lòng người về một hướng. Tuy Khương Ngũ hiệp trót chống đối nhưng niệm tình ngươi chưa biết, nên cho Khương gia một cơ hội. Nếu giờ đại hiệp nghĩ lại chịu gia nhập bổn giáo, từ nay cùng đứng dưới ngọn cờ Thuận Thiên thì tốt đẹp biết mấy.
- Ha ha... Khương Khắc Triệu bỗng ngửa mặt cười to, giọng cười phẫn uất chứa đầy bi tráng nhưng hào khí vẫn còn đó.
- Ha ha... Khương mỗ tuy bất tài nhưng quyết không làm kẻ tội danh của võ lâm thiên hạ, quyết không làm nhục sư môn. Muốn ta đầu hàng tà ma ngoại đạo ư? Thà đầu ta rơi xuống đất chứ quyết không chịu nhục. Dứt lời, ông ta thét to lên:
- Tất cả Khương gia đệ tử bảo vệ sư môn!
Trong ngoài nhất loạt vang lên tiếng dạ rân trời. Toàn bộ Khương gia đệ tử mấy chục người cùng với cha con họ Khương vung kiếm vây chặt bốn tên áo vàng. Khí thế ngút trời ấy tưởng đâu có thể đẩy lùi địch nhân, nhưng thật là không ngờ, bọn võ sĩ Thuận Thiên giáo quả là tài nghệ hơn người. Chúng múa kiếm giữa vòng vây của Khương gia như chỗ không người, kiếm đi đến đâu thây người ngã gục đến đó. Tiếng kêu thét thảm thương của Khương gia đệ tử làm chấn động cả một góc trời. Ở trên này, Xú Hòa Thượng lẩm bẩm:
- Khương Khắc Triệu thật hồ đồ, mình hắn chết được rồi sao còn kéo theo lũ chuột con kia làm gì. Ngạo Thiên sốt ruột giục:
- Bây giờ người không ra tay tương trợ còn đợi đến khi nào? Hòa thượng chắt lưỡi thở dài:
- Ta vốn không ưa xen vào chuyện thị phi, nhưng hôm nay xem ra phải phá lệ mất thôi. Thảm quá... Thảm quá... Lão vừa dứt lời, bỗng có tiếng thét lanh lảnh:
- Không được lạm sát! Ngạo Thiên buột miệng kêu lên:
- Họ đến rồi! Nhìn xuống đã thấy cô cháu Tuyết Từ đứng giữa sảnh đường bây giờ ngổn ngang xác người. Ngay cả Khương Ninh Bảo cũng bị một nhát kiếm vào tay máu tuôn đỏ cả áo. Tạ Tam Cô bừng bừng nổi giận:
- Bọn tà ma ngoại đạo kia sao dám ra tay lạm sát người vô tội thế này? Tuyết Từ thường ngày hiền lành nhưng giờ đứng trước cảnh tượng thương tâm cũng không tránh khỏi kích động:
- Cô cô đừng nói gì nữa, cứ ra tay bắt chúng đền mạng cho người của Khương gia đi! Mã Siêu bước tới một bước, chiếu tia mắt lạnh lẽo nhìn hai cô cháu:
- Tạ tiền bối! Thuận Thiên giáo một ngày gần đây sẽ tới thăm Tạ gia. Bây giờ, ta khuyên người tốt nhất đừng can dự vào chuyện của bổn giáo. Trên này, Xú Hòa Thượng lại lẩm bẩm:
- Không ngờ bọn chúng võ công cao cường mà kiến thức cũng hơn người.
- Tiền bối muốn nói chúng đã nhìn ra lai lịch của Tạ tiền bối ư? Hòa thượng không đáp, bỗng nắm tay Ngạo Thiên dặn dò:
- Ngươi phải nấp kín ở đây. Cho dù dưới kia xảy ra chuyện gì ngươi cũng không được phát tác.
- Tiền bối xuống dưới chăng?
- Lão phu ngứa ngáy chân tay rồi đây.
- Tiền bối hãy bảo trọng.
- Hãy nhớ lời ta, đừng chường mặt ra uổng mạng.
- Tiền bối không tự tin ư? Hòa thượng cười khẩy:
- Với lũ chuột nhắt kia thì lão phu một tay nắm cả bốn tên. Chỉ e... Lão không nói hết câu, vù một cái đã bay xuống đại sảnh, kèm theo tiếng cười to như sấm nổ.
- Ha ha... Lão phu đến rồi đây. Tạ Tam Cô nhìn hòa thượng nói kháy:
- Hừ! Ta còn tưởng ngươi chết khiếp đã chạy mất rồi chứ. Xú Hòa Thượng ung dung mỉm cười, lão không có vẻ gì là phật ý khi bị Tạ Tam Cô mắng mỏ:
- Lẽ nào hòa thượng ta lại thế!
Rồi lão quay sang họ Khương:
- Khương Ngũ hiệp vẫn bình an chứ?
- Tại hạ chưa chết được. Đa tạ các vị đến tương trợ.
- Không cần... Không cần đa lễ!
Hòa thượng xua tay:
- Xong việc, chỉ cần ngươi đãi lão phu một bữa rượu thịt no say là được. Dứt lời, lão xoay qua bọn võ sĩ áo vàng:
- Người của Thuận Thiên giáo hay nhỉ! Lão phu cả đời giết chóc nhưng cũng chưa từng lạm sát thế này. Các ngươi quả là đệ nhất tà giáo rồi đấy. Mã Siêu giương mắt lạnh lùng nhìn đối phương:
- Hòa thượng cũng muốn can dự chuyện này chăng?
- Nhất định... Nhất định rồi! Các ngươi nhãn lực tinh tường đã nhận ra Tạ Tam Cô, thế có biết lão phu là ai chăng?
- Ha ha... Xú Hòa Thượng! Ngươi đố ta đấy ư? Lão hòa thượng không khỏi thán phục:
- Cao minh! Quả là nhãn lực tinh tường.
- Các ngươi nhất định can dự vào việc của bổn giáo ư? Hòa thượng không thèm đếm xỉa đến bọn áo vàng, mà quay sang cô cháu họ Tạ:
- Tạ Tam Cô! Lão phu ngứa ngáy tay chân rồi, xin nhường cho ta phen này vậy.
Nói rồi không đợi Tạ Tam Cô có phản ứng gì, lão xốc thanh bát xà mâu nhằm ngay đầu Mã Siêu đánh tới. Xú Hòa Thượng không chỉ tính tình quái đản mà ngay cả lối ra chiêu của lão cũng khác người. Đúng hơn là lão chẳng có chiêu pháp gì, thanh bát xà mâu nặng có đến mấy mươi cân hết bổ ngang bổ dọc rồi lại trên đánh xuống, dưới móc lên, kình lực phát ra tiếng rít vù vù nghe rất ghê rợn... Ấy thế mà chiêu thức chẳng ra chiêu thức của lão lại làm cho Mã Siêu chỉ biết loay hoay tìm đường né tránh. Thanh kiếm mảnh mai trong tay hắn bỗng chốc trở thành vô dụng. Có lẽ hắn biết rõ với công lực của hắn chẳng thể nào đỡ nổi một chiêu lấy thịt đè người của lão hòa thượng. Mã Siêu nhảy nhót tránh né như con khỉ. Còn Xú Hòa Thượng thì vừa đánh vừa cười khùng khục ra chiều đắc ý lắm. Mã Siêu bỗng thét lên:
- Các ngươi sao còn đứng đó làm gì? Ba tên còn lại nghe lệnh, đồng loạt múa kiếm xông vào. Bên này, Tạ Tam Cô cũng xách long đầu trượng xông tới, kèm theo tiếng thét lanh lảnh:
- Đến lúc các ngươi đền nợ máu cho Khương gia rồi. Nên biết bọn Mã Siêu tuy chiêu thức linh hoạt nhưng dẫu sao công lực vẫn còn kém xa hai bậc tiền bối lão thành như Tạ Tam Cô và Xú Hòa Thượng. Vũ khí chúng sử dụng lại là tiểu kiếm, nên một khi công lực kém, người chúng lại càng yếu thế trước hai vũ khí thuộc hạng nặng của đối phương. Tuy được lợi thế hai đánh một, nhưng vì công lực cách biệt quá xa nên chẳng mấy chốc bốn tên đều bị đả thương miệng hộc máu tươi. Xú Hòa Thượng chống thanh bát xà mâu lợi hại quắc mắt nhìn bốn tên áo vàng:
- Các ngươi tự kết liễu hay đợi lão phu ra tay? Mã Siêu búng ra một bụm máu tươi. Hắn trúng một đòn rất nặng nhưng khẩu khí vẫn không giảm:
- Hòa thượng! Ngươi đừng đắc ý vội. Hôm nay các ngươi đắc thủ, nhưng bọn ta chẳng qua chỉ là tiểu tốt trong bổn giáo thì ngươi thắng cũng chẳng vinh quang gì.
- Đã thế, lão phu cứ giết bọn ngươi rồi chờ xem Thuận Thiên giáo còn có nhân vật lợi hại nào nữa.
- Xú Hòa Thượng muốn gặp người của bổn giáo ư?
Giọng nói phát ra gần như thể người đã tới nơi, đó chính là tiếng nói khủng bố có lần đã xuất hiện trong khách điếm làm cho Xú Hòa Thượng phải một phen ngẩn ngơ. Lần này nó lại xuất hiện ở đây. Tuy lúc này lực lượng của Khương gia có được sự trợ lực của nhóm ba người Tạ Tam Cô và Xú Hòa Thượng uy thế không nhỏ, nhưng đám võ sĩ địch lực còn non kém cả thảy đều rúng động. Thực ra, tiếng nói đến nơi nhưng người vẫn còn xa lắm.
Lúc này trăng đã lên cao, xa xa giữa khoảng không gian tràn ngập ánh trăng, bỗng xuất hiện một cỗ kiệu hoa chập chờn bay tới. Cỗ kiệu không to, không nhỏ, màu sắc trang trí cực kỳ thanh nhã. Hai bên thành kiệu có gắn tám chiếc lục lạc tạo thành tiếng kêu leng keng thanh thoát như một điệu nhạc. Kiệu hoa đáp xuống sân sảnh đường nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ. Chiếc kiệu do bốn thiếu nữ tuổi chừng đôi mươi nhan sắc thập phần xinh đẹp cùng khiêng. Nhưng điều đáng nói không phải là thanh sắc của họ, mà chính là khinh công thượng thừa có một không hai trên chốn võ lâm. Chiếc kiệu tuy không to nhưng cũng không phải là quá nhỏ, cộng thêm ít nhất một người bên trong, thế mà bốn cô gái mảnh mai kia cùng lướt đi trên không với một tốc độ kinh hồn, quả thật khiến người ta phải thầm bái phục. Ngoài bốn thiếu nữ khiêng kiệu, còn có hai nhân vật một nam một nữ mà Xú Hòa Thượng vừa nhìn thấy đã kêu lên:
- Hóa ra là các ngươi!
- Xú Hòa Thượng! Lâu ngày không gặp! Người đàn ông tuổi ngoài bốn mươi, thân hình loắt choắt, đôi mắt ti hí như mắt rắn, nhưng giọng nói phát ra kình lực tưởng xé rách màng nhĩ đối phương, đó chính là giọng nói khủng bố đã xuất hiện hai lần trước đây. Trái ngược với người đàn ông gầy nhom, mụ đàn bà mập mạp, phốp pháp như cái bị thịt. Hai mắt mụ lồi ra, gương mặt rỗ chằng rỗ chịt trông xấu xí đến phát khiếp. Mã Siêu và ba tên thuộc hạ đồng thanh:
- Ngoại Biên đường đệ tử xin ra mắt tiểu chủ và nhị vị Linh Vương. Người đàn ông cất giọng thị uy:
- Mã Siêu.
- Xin Cự Hỏa Linh Vương dạy bảo.
- Các ngươi làm nhục thánh mệnh của bổn giáo, đã biết tội chưa? Mã Siêu cúi đầu thật thấp:
- Thuộc hạ bất tài xin chịu trừng phạt. Cự Hỏa Linh Vương cung tay hướng về phía cỗ kiệu hoa dáng vẻ rất cung kính:
- Xin tiểu chủ nhân phát lạc.
- Cho bọn chúng lui về điều trị thương thế. Giọng nói phát ra từ cỗ kiệu thánh thót, du dương và mềm mại như tiếng đàn tranh. Giọng nói còn rất trẻ của một người con gái tuổi có lẽ chưa quá đôi mươi. Cự Hỏa Linh Vương quay sang đám Mã Siêu.
- Các ngươi sao không tạ ơn tiểu chủ rồi cút đi! Bốn tên đồng thanh:
- Chúng thuộc hạ tạ ơn tiểu chủ nhân. Chúng thuộc hạ xin đi trước. Nói rồi, bọn chúng động thân định ra khỏi sảnh đường. Xú Hòa Thượng thấy thế liền cười khẩy:
- Các ngươi giết người bừa bãi, bây giờ nói đi là đi hay sao? Mụ đàn bà xấu xí nãy giờ chung quy chẳng nói câu nào, giờ mụ mới lên tiếng, giọng nói rổn rảng khó nghe chẳng khác gì dung nhan của mụ:
- Xú Hòa Thượng! Ngươi muốn gì?
- Lão phu muốn bốn cái mạng của chúng.
- Ha ha... Mụ đàn bà cất giọng cười làm đám thuộc hạ Khương gia định lực kém cỏi phải bịt tai thối lui liên tục. Qua đó chứng tỏ công lực của mụ cao thâm chẳng kém gì gã đàn ông được gọi là Cự Hỏa Linh Vương. Mụ cười dứt liền cất giọng khinh bạc:
- Xú Hòa Thượng muốn mạng người thì đã có vợ chồng lão nương ta đây rồi. Hóa ra, họ là đôi vợ chồng, trên thế gian này có lẽ chỉ có mỗi vợ chồng mụ là trông khó coi và buồn cười đến thế. Tạ Tam Cô nãy giờ mới lên tiếng:
- Không ngờ vợ chồng ngươi năm xưa tạo nghiệt trên chốn võ lâm Trung Nguyên bị Bạch Hạc Lão Nhân một chưởng đuổi ra quan ngoại, giờ lại đầu quân vào Thuận Thiên giáo, rước giặc về nhà, tàn sát võ lâm đồng đạo. Lý Thị! Ngươi và...
- Mụ họ Tạ kia có im miệng đi không? Ta nay chẳng phải là Lý thị nữa mà đường đường là Mộc Sát Linh Vương, môn hạ Thuận Thiên giáo.
- Ha ha... Còn ta là Cự Hỏa Linh Vương. Vợ chồng ta mười năm ôm hận trục xuất, nay quay về Trung Nguyên quyết một phen làm đảo điên trời đất, gồm thâu thiên hạ với Thuận Thiên giáo. Xú Hòa Thượng cũng cất giọng cười rổn rảng chẳng kém gì đối phương.
- Ha ha. . Ta nhổ vào cái gì gọi là Cự Hỏa Linh Vương, Mộc Sát Linh Vương gì gì đó. Lão phu nhổ cả vào Thuận Thiên giáo các ngươi. Ha ha... Mộc Sát bà bà giận quá thét lên:
- Hòa thượng dám buông lời nhục mạ thánh hiệu của bổn giáo. Hôm nay tới ngày tận số của ngươi rồi. Giữa lúc đương trường rừng rực sát khí, bỗng vang lên tiếng nói thánh thót từ trong cỗ kiệu hoa:
- Nhị vị Linh Vương không nên đôi co với họ làm gì, hãy hỏi lại Khương Ngũ hiệp xem, liệu người có gia nhập bổn giáo chăng? Vợ chồng Lý thị năm xưa tạo thành một đôi ác sát, hung danh lừng lẫy có phần hơn chứ không kém Xú Hòa Thượng, hôm nay trước khẩu lệnh nhẹ nhàng của một cô gái tuổi đời có lẽ chỉ gần bằng phân nửa họ, thế mà họ một mực cung kính vâng lời. Lập tức, Cự Hỏa Linh Vương quay sang họ Khương:
- Khương Khắc Triệu! Ngươi đã nghe rõ rồi đấy. Tiểu chủ nhân niệm tình mở ra cho ngươi một con đường sống, ngươi có muốn đi chăng?
- Khương mỗ trước sau như một, quyết không gia nhập tà giáo. Giọng nói trong kiệu lại vọng ra hết sức nhu mỳ:
- Khương Ngũ hiệp! Thế nào là tà giáo?
- Các ngươi vô cớ giết người, ngoại bang dị tộc.
- Thứ nhất, bổn giáo không giết người vô tội. Phàm những người bị giết hoặc là buông lời nhục mạ thánh hiệu, hoặc là cố tình chống đối bổn giáo. Thứ hai, bổn giáo nhập quan tuy là người ngoại tộc, xét cho cùng cũng là người giống người. Ngày nay, cục diện võ lâm Trung Nguyên dầu sôi lửa bỏng, không có người đứng ra làm chủ, thế thì bổn giáo muốn thống nhất thiên hạ, trấn áp quần hùng, làm cho giang hồ sóng lặng gió yên, có gì là không đúng?
Những lời lẽ nhẹ nhàng nhưng sắc bén có lý có tình khiến họ Khương bất giác trong một lúc không biết nói gì. Tạ Tam Cô khẽ hừ trong cổ họng:
- Hừ! A đầu giọng lưỡi sắc sảo nhỉ!
- Tạ tiền bối có gì muốn nói chăng?
- Thứ nhất, các ngươi ép người quá đáng, ỷ mạnh hiếp yếu, tàn sát võ lâm. Thứ hai, cho dù võ lâm Trung Nguyên đang hồi suy kiệt cũng không cần đến bọn ngoại bang các ngươi can dự.
- Tạ tiền bối bảo thủ quá rồi đấy. Xét nhân lực võ lâm Trung Nguyên hiện tại liệu có ai đủ sức đứng ra lãnh đạo quần hùng, trấn áp thiên hạ? Hay tiền bối muốn võ lâm quần hùng rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, chém giết lẫn nhau?
- Trung Nguyên đất rộng người đông, địa linh nhân kiệt lẽ nào không có người tài giỏi mà phải cậy đến bọn ngoại bang các ngươi?
- Tạ tiền bối nói thế thì e rằng chúng ta phải tranh cao thấp một phen rồi.
- Ngươi muốn tranh tài thế nào đây?
- Thế này vậy, trong các nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên có mặt ở đây, nếu ai vén được tấm rèm hoa của tiểu tử thì lập tức Thuận Thiên giáo rút lui khỏi Trung Nguyên vĩnh viễn không trở lại nữa.
- Lời ngươi nói có chắc không?
- Tiểu nữ tuy thân phận thấp kém nhưng có thể xem những lời tiểu nữ nói ra là thánh lệnh của bổn giáo, Tạ tiền bối cứ yên tâm. Nhị vị Linh Vương! Ta nói thế có đúng không? Cự Hỏa Linh Vương lớn giọng:
- Các ngươi đã nghe rõ rồi đấy, lời của tiểu chủ nhân ta chính là thánh mệnh. Nếu trong số các ngươi có ai vén được rèm kiệu thì Cự Hỏa Linh Vương ta sẽ vui vẻ tự cắt đầu mình để lại.
- Kể cả đầu của Mộc Sát bà bà ta, các ngươi cũng cứ đem về làm ghế ngồi. Xem ra người của Thuận Thiên giáo không chỉ tự tin mà còn thập phần cao ngạo. Nhân vật ngồi trong kiệu lại lên tiếng:
- Phiền nhị vị Linh Vương lui ra ba trượng, tuyệt đối không được ra tay can thiệp.
- Chúng thuộc hạ xin tuân lệnh.
Lập tức hai vợ chồng và cả bốn thiếu nữ khiêng kiệu thối lui đúng ba trượng. Thoáng chốc, chỉ còn có cỗ kiệu đơn độc đối đầu với hào kiệt võ lâm Trung Nguyên. Xem ra việc vén tấm màn kiệu đối với Tạ Tam Cô hay Xú Hòa Thượng đều không có gì khó khăn, thế nhưng dường như hai bậc võ lâm tiền bối ấy hiểu rõ mình đang phải đối đầu với một nhân vật vô cùng lợi hại. Bất giác họ ngần ngừ, mất cả tự tin. Trong cỗ kiệu hoa bỗng vang lên giọng cười hết sức trong trẻo, có phần hồn nhiên, ngây thơ lạ lùng. Quả thật, không ai ngờ người ta có thể cười thanh thản như vậy trong tình thế cực kỳ căng thẳng lúc bấy giờ. Cô gái nói như nhìn thấu tận tim gan mọi người:
- Các vị còn chờ gì nữa sao không ra tay đi? Hay mọi người mất cả tự tin rồi?
Câu nói có phần kiêu ngạo quá đáng đánh mạnh vào lòng tự ái của mọi người, đặc biệt là với Xú Hòa Thượng, một mình xưa nay vốn chẳng xem trời đất ra gì. Lão vận công cắm mạnh cây bát xà mâu xuống nền sảnh, thét lên một tiếng thật to rồi vung cả song chưởng nhắm vào cỗ kiệu hoa đánh tới. Chưởng của lão đi đến đâu phát ra kình lực cuốn phăng cát đá tạo thành một cơn lốc xoáy tưởng chừng sẽ đánh nát cỗ kiệu mỏng manh. Chỉ thấy tấm màn vải hoa đột nhiên căng phồng lên...
Bùng... bùng... Hai tiếng nổ đinh tai vang lên gần như cùng lúc, song chưởng của Xú Hòa Thượng bị đánh dạt sang hai bên, kình lực đập nát hai con sư tử đá trước sảnh đường. Nhìn lại thì thấy Xú Hòa Thượng liên tiếp thối lui, hai mép rỉ máu tươi xem chừng thương thế không nhẹ.
- Ồ... ồ... Đám cao thủ võ lâm không nhịn được đồng loạt kêu lên thất thanh. Quả thật, không ai có thể ngờ Xú Hòa Thượng lừng lẫy giang hồ, hơn hai mươi năm tung hoành thiên hạ, thế mà hôm nay một chưởng đánh ra trong lúc tức giận đã phát huy đến cực điểm võ công tu luyện cả đời lại dễ dàng bại trận đến thế. Trong lúc Xú Hòa Thượng vẫn còn ngơ ngác thì giọng nói trong trẻo lại phát ra:
- Tiểu nữ quên không nói trước, trong bổn giáo có một thứ võ công gọi là Tá Lực Đả Lực, đối phương nội công càng thâm hậu thì lực phản hồi càng nặng, thương thế càng trầm trọng hơn. Xin tiền bối lượng thứ cho tiểu nữ. Xú Hòa Thượng nghiến răng cố nuốt ngược máu tươi vào bụng, gương mặt vẫn chưa hết bàng hoàng:
- Lão phu thua rồi... Thua rồi... Lão phu tâm phục khẩu phục. Nên biết Xú Hòa Thượng cả đời tung hoành ngang dọc cũng vì có chút tài nghệ mà bạo ngược hơn người, hôm nay chính miệng lão phải thốt lên những lời lẽ đắng cay như thế cũng đủ biết đối phương là nhân vật tài ba đến bực nào. Ngay cả Tạ Tam Cô lời lẽ cũng mềm mỏng hơn nhiều:
- Vị cô nương trong kiệu có thể cho mụ được khai nhãn chăng?
- Ý Tạ tiền bối muốn gì?
- Nghe chừng giọng nói của cô nương thì tuổi tác chưa quá đôi mươi, nhưng người có công lực nhường ấy quả thật làm cho mụ không sao tin được.
- Tạ tiền bối xin lượng thứ, tiểu tử dung mạo xấu xí chẳng tiện chường mặt. Chẳng hay nhị vị tiền bối có còn muốn cản trở công việc của bổn giáo nữa chăng?
- Đêm nay Thuận Thiên giáo các người nhất định phải giết người sao?
- Cái đó còn phải xem chủ kiến của Khương Ngũ hiệp.
- Đã thế, mụ già này không lượng sức mình cũng muốn thử tài một phen.
- Tạ tiền bối liệu có hơn được hòa thượng chăng?
- Cho dù đêm nay có bỏ mạng tại đây, mụ cũng quyết không nhắm mắt làm ngơ, để mặc tà giáo các ngươi hoành hành bá đạo.
- Tiền bối nói như thế là không thức thời rồi. Có lẽ Tạ Tam Cô nhẫn nhịn bấy nhiêu đã quá sức chịu đựng, bà ta thét to lên một tiếng rồi tung mình bay tới, một chiêu Phượng Hoàng Vũ Nội vận đủ mười hai thành công lực nhắm thẳng kiệu hoa đánh xuống. Chiêu này, Tạ Tam Cô đánh ra kình lực có phần hơn chứ không kém hòa thượng. Một chiêu từ trên đánh xuống cố ý nghiền nát cỗ kiệu, chứ không đơn thuần là vén tấm màn hoa nữa. Người trong kiệu khẽ hừ một tiếng:
- Tạ tiền bối sao ra tay ác độc thế? Lời vừa dứt đã nghe nổ "bùng" một tiếng long trời lở đất. Cỗ kiệu vẫn không hề hấn gì, nhưng Tạ Tam Cô thì bị hất ngược lại, lảo đảo rơi xuống đất như con chim bị trúng tên. Máu tươi từ trong miệng bà ta phún ra có vòi trông rất ghê rợn.
- Cô cô... Tuyết Từ thét lên thất thanh rồi phóng đến đỡ lấy cô nàng. Tạ Tam Cô gắng gượng ngồi dậy, nhưng thương thế xem chừng quá nặng khiến cả người rũ xuống không còn cựa quậy nổi. Giọng trong cỗ kiệu lại phát ra:
- Tiểu nữ đã cảnh cáo rồi, chỉ trách Tạ tiền bối lòng dạ ác độc ra tay quá nặng. Tuyết Từ phẫn uất thét lên:
- Chính ngươi mới là độc ác. Bổn cô nương không tự lượng sức mình cũng muốn tiếp ngươi một chiêu xem sao.
Dứt lời, nàng rút kiếm ra chiêu lập tức. Tuyết Từ trong lúc phẫn uất làm liều chứ nàng hiểu rõ sức mình chẳng đáng gì so với đối phương. Trong lúc kiếm nàng còn chưa đến nơi, thì bỗng nghe một tiếng "hừ" lạnh lẽo phát ra, rồi bỗng đâu xuất hiện một bóng trắng nhanh như tia chớp bay xẹt xuống đẩy nàng lùi lại mấy bước. Bóng trắng không dừng lại mà tiếp tục di chuyển một cách rất quái dị, nó vụt tiến vụt lùi thoắt tả thoắt hữu cực kỳ nhanh nhẹn làm mọi người hoa cả mắt, tưởng chừng đâu đâu cũng có bóng người áo trắng.
Giữa lúc đám cao thủ võ lâm còn chưa kịp định thần thì bỗng nghe một tiếng huýt sáo thật to, lập tức có tiếng hí dài của linh mã đáp lại. Không đầy một khắc sau, ngựa Bạch Mao Huyết Hoa xuất hiện nhanh như một tia chớp, phút chốc cả người và ngựa cùng biến mất, chỉ để lại đương trường một tiếng hí dài hùng tráng của linh mã. Từ khi bóng người áo trắng xuất hiện đẩy lui Tuyết Từ, huýt sáo gọi linh mã đến, rồi người ngựa cùng biến mất, tất cả diễn ra nhanh đến nỗi không kịp chớp mắt. Bọn người có mặt trong sảnh đường, cả phe họ Khương lẫn phe Thuận Thiên giáo đều ngẩn ngơ như mất hồn, chừng định thần nhìn lại thì thấy màn kiệu hoa đã vén lên từ lúc nào rồi. Có giọng ai đó thất thanh kêu lên:
- Bạch Hạc Lão Nhân! Trong lúc mọi người còn chưa hết bàng hoàng thì nhân vật ngồi trong kiệu phất tay hạ tấm rèm hoa xuống, không ai kịp nhìn thấy dung mạo người đó chỉ thoáng nhận ra một bóng áo hồng. Người trong kiệu cất giọng có phần ấm ức:
- Khởi kiệu! Lập tức bốn thiếu nữ khiêng kiệu lướt tới, cỗ kiệu cất bổng lên bay vụt đi, thoáng chốc đã không nhìn thấy nữa, chỉ còn giọng nói trong trẻo để lại hòa lẫn tiếng lục lạc leng keng trong gió:
- Một ngày gần đây bổn giáo sẽ trở lại thăm Khương gia. Tạ Tam Cô! Xú Hòa Thượng! Hai người liệu mà giữ lấy thân, lần sau gặp lại, nếu còn cản trở công việc của bổn giáo sẽ không toàn mạng đâu.
Tác giả: Âu Thiên Phúc
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tiểu Tâm Di
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Bọn Mã Siêu bốn người rời khỏi Khương gia băng mình đi trong bóng đêm. Xét về võ công chúng đều thuộc hạng kiếm sĩ nhất nhì nhưng đêm nay chạm phải kình địch khiến cả bốn tên ít nhiều đều bị đả thương. Đang đi, bọn chúng bỗng giật mình, dừng lại khi thấy trước mặt có khoảng hơn chục tay kiếm áo đen dàn ra chặn đường. Mã Siêu trong mình tuy đã thọ thương nhưng vẫn tỏ ra một tay giang hồ bản lĩnh, hắn bước lên gằn giọng quát:
- Các ngươi muốn gì? Bọn võ sĩ áo đen chính là đệ tử Hắc Kỳ đường. Tên đường chủ cũng bước ra lạnh lùng hỏi:
- Phải chăng các ngươi là người của Thuận Thiên giáo?
- Nếu đúng thế thì đã sao!
- Ta thừa lệnh bắt các ngươi về tra xét, biết điều thì xuôi tay chịu trói sẽ bảo toàn tính mạng. Mã Siêu ngửa cổ cười to:
- Ha ha... Bọn Ngũ Kiếm Kỳ các ngươi thật ngông cuồng. Bổn giáo chưa tìm đến các ngươi thanh toán, các ngươi lại muốn sinh sự trước sao? Đã thế, ta bắt ngươi trước rồi sẽ thanh toán với Thuận Thiên giáo sau.
Dứt lời, tên đường chủ rút kiếm nhắm Mã Siêu đánh tới. Mã Siêu xoay người tránh kiếm rồi trả lại một chiêu. Hai tên đường chủ thi triển toàn lực đánh nhau kinh động cả một góc rừng. Bên này, Mã Siêu trong mình đã mang sẵn thương tích, nên dù chiêu pháp tinh xảo hơn nhưng hắn vẫn không sao thi thố hết được. Tên đường chủ Hắc Kỳ đường biết đối phương đang bị thương nên hắn cố tình ra chiêu thật nặng, chiêu nào cũng dùng hết nội gia công lực khiến Mã Siêu mỗi lần đỡ kiếm là toàn thân tê dại, động đến vết thương vô cùng đau đớn. Tên đường chủ Hắc Kỳ đường buông giọng cười nham hiểm:
- Ngươi còn không buông tay chịu trói?
- Ngươi lợi dụng lúc ta bị thương ra tay đâu phải anh hùng.
- Chung quy, ta cũng chả phải là anh hùng. Mã Siêu cố đỡ một kiếm nữa rồi hét lên:
- Giáo chủ có lệnh hễ gặp người của Ngũ Kiếm Kỳ là phải giết cho kỳ hết. Các ngươi cùng xông lên đi! Ba tên võ sĩ áo vàng đồng loạt rút kiếm, cùng thét to lên:
- Giết sạch người của Ngũ Kiếm Kỳ! Bên này hơn chục tay kiếm áo đen cũng xông vào hỗn chiến. Trận đánh không cân sức chẳng mấy chốc đã kết thúc. Bọn Mã Siêu ít người hơn lại sẵn mang thương tích chẳng đời nào địch nổi đối phương. Mã Siêu trước khi bị bắt còn kịp cho tay vào áo lấy ra một ống trúc vàng huýt lên một tiếng thật to. Tiếng huýt chói tai xuyên qua màn đêm nghe lồng lộng cả núi rừng. Tên đường chủ Hắc Kỳ đường lộ vẻ hốt hoảng:
- Chúng ta đi thôi, nó gọi đồng bọn đến đấy. Dứt lời, hắn cắp Mã Siêu cùng với thuộc hạ mang theo một tên kiếm sĩ áo vàng nữa lao mình đi. Hiện trường còn lại hai xác chết áo vàng và bốn thanh tiểu kiếm. Một lúc sau cỗ kiệu hoa xuất hiện cùng với những tiếng leng keng quen thuộc. Cỗ kiệu được bốn thiếu nữ khiêng cùng với vợ chồng Lý thị đáp xuống hiện trường. Mụ Mộc Sát bước tới xem xét hai xác chết một lúc rồi quay lại nói với người trong kiệu.
- Thưa tiểu chủ, bọn chúng chết cả rồi. Thuộc hạ không thấy Mã Siêu. Giọng trong kiệu phát ra:
- Vợ chồng ngươi đi xem có tung tích gì của Mã Siêu không.
- Thuộc hạ tuân lệnh. Dứt lời, hai vợ chồng tung mình vào bóng đêm. Lát sau, cả hai lần lượt trở lại:
- Chúng ta đã đến trễ một bước rồi. Người trong kiệu hỏi:
- Có biết kẻ nào ra tay không? Mộc Sát bà bà đáp:
- Xét thương thế của hai tên kiếm sĩ thì đích thị là bọn người của Ngũ Kiếm Kỳ môn...
- Hừ! Ta chưa kịp tìm tới chúng, chúng đã gây nợ máu với ta rồi. Cự Hỏa Linh Vương bước tới hỏi:
- Thưa tiểu chủ nhân, kế tiếp chúng ta phải làm gì? Người trong kiệu im lặng một lúc rồi hỏi lại:
- Cự Hỏa Linh Vương! Theo ông, nhân vật đã vén rèm kiệu của ta là ai? Phải chăng Bạch Bình chưa chết?
- Chính mắt thuộc hạ đã nhìn thấy Bạch Bình rơi xuống núi. Thuộc hạ cũng đã nhìn thấy cô cháu họ Tạ hỏa thiêu xác Bạch Bình mang hài cốt đi.
- Vậy thì nhân vật thần bí ấy là ai? Người đó thân pháp kỳ ảo, siêu phàm... Đến ta còn chưa kịp trở tay. Huống chi hắn lại sử dụng ngựa Bạch Mao Huyết Hoa.
- Xin giao cho thuộc hạ điều tra. Người trong kiệu lại im lặng, một lúc sau bỗng buông tiếng thở dài:
- Xem ra, võ lâm Trung Nguyên không ít nhân tài. Lời nói của Tạ Tam Cô không phải là không có lý. Mộc Sát bà bà có vẻ hung hăng:
- Xin tiểu chủ nhân đừng đề cao thanh thế đối phương! Hắn chẳng qua chỉ học được chút thân pháp quái dị, chứ theo thuộc hạ, hắn chẳng có công lực gì ghê gớm. Nếu không phải thế thì hắn đã chẳng quất ngựa chạy đi.
- Ngươi nói cũng có lý. Mụ lại nói tiếp:
- Tiểu chủ còn nhớ trước khi nhập quan, giáo chủ dặn ba điều gì không?
- Thứ nhất: thống nhất võ lâm. Thứ hai: tiêu diệt Ngũ Kiếm Kỳ môn.
- Còn điều thứ ba?
- Điều thứ ba: Mụ ta sẽ đích thân nhập quan mà hành sự.
- Theo ý thuộc hạ, giờ chúng ta nên tính sổ với bọn Ngũ Kiếm Kỳ. Nhân lúc Công Tôn Ngạn còn đang tu luyện võ công trong cổ thành, ta phải chặt bớt vây cánh của lão đi.
- Ngươi nói phải lắm. Cự Hỏa Linh Vương nói tiếp theo:
- Đồng thời cũng phải tính toán với họ Khương.
- Ý ngươi là sao?
- Nếu muốn thu phục võ lâm, không thể không giết Khương gia. Người trong kiệu ngần ngừ một lúc rồi nói:
- Nhiều việc như vậy, mà Mã Siêu giờ lại không biết tung tích, ta làm sao gánh vác nổi? Không có Mã Siêu làm sao tập hợp đệ tử Ngoại Biên đường?
- Theo ý thuộc hạ, ta cứ tìm ra sào huyệt Ngũ Kiếm Kỳ môn sẽ tìm thấy Mã Siêu. Chắc bọn Ngũ Kiếm Kỳ nhân lúc Mã Siêu bị thương đã bắt đi rồi.
- Được! Ta giao việc ấy cho vợ chồng ngươi.
- Xin tuân lệnh thiếu chủ.
- Tiểu Loan! Tiểu Thúy! Hai ngươi trở về thông báo tình hình với mụ ta, đồng thời xin thêm người tăng viện. Hương Đào! Hương Cúc! Hai người theo dõi bọn người Tạ Tam Cô, Xú Hòa Thượng, đợi chúng đi khỏi Khương gia hãy báo với ta.
- Bọn nô tỳ đi cả rồi còn ai chăm sóc chủ nhân?
- Hừ! Ngươi tưởng ta còn con nít hay sao?
- Nhưng giáo chủ đã dặn chúng nô tỳ phải ngày đêm chăm sóc, bảo vệ cho tiểu chủ nhân.
- Các ngươi quên là giáo chủ cũng căn dặn mọi chuyện nhất nhất đều phải nghe lệnh ta đó sao? Thôi, các ngươi đi đi! Mang cả cỗ kiệu này đi, ta không dùng nữa. Dứt lời, tấm rèm hoa từ từ vén lên, từ trong kiệu một bóng hồng thướt tha bước ra. Thiếu nữ hình dung mảnh mai như ngọn liễu, làn da trắng hồng, mái tóc dài đen tuyền óng ả. Nàng đeo trên cổ tay một chiếc vòng lục lạc phát ra âm thanh lanh canh nghe thật vui tai. Cả thân hình nàng toát lên vẻ yêu kiều thoát tục, chỉ tiếc rằng trên mặt nàng che tấm khăn lụa trắng khiến người đối diện có cảm giác khát khao muốn nhìn thấy dung nhan của nàng, hẳn đó phải là nhan sắc phi phàm diễm lệ. Nàng phất cánh tay làm chiếc vòng lục lạc kêu lên:
- Các ngươi đi cả đi!
- Xin tiểu chủ nhân bảo trọng! Dứt lời, cả bọn phóng đi mỗi người mỗi ngã, phút chốc chỉ còn lại một mình thiếu nữ áo hồng. Quả thật, không ai ngờ người đã một chưởng đánh lui Tạ Tam Cô, Xú Hòa Thượng lại là một thiếu nữ mảnh mai, trông chừng yếu đuối, nhu mỳ đến nhường nào.
Tác giả: Âu Thiên Phúc
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tiểu Tâm Di
Nguồn: Nhạn Môn Quan
(Có một số trang bị mất, Các bạn thông cảm)
Từ lúc gặp nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên Ngạo Thiên thấy Xú Hòa Thượng cả ngày đăm chiêu không nói năng gì. Ngay cả đến rượu thịt, lão cũng không màng ngó tới. Sau khi vận công tự điều trị thương thế, lão lên giường nằm vắt chân chữ ngũ, hai mắt mở thao láo nhìn lên trần nhà. Ngạo Thiên nhịn mãi không được phải lên tiếng hỏi:
- Tiền bối có tâm sự gì chăng?
- Tâm sự của lão phu, ngươi làm sao hiểu được.
- Vãn bối ít nhiều cũng đoán được phần nào. Hòa thượng trừng mắt nhìn chàng:
- Ngươi đoán thế nào?
- Phải chăng tiền bối không vui vì đánh không lại người?
- Thắng bại là chuyện thường tình.
- Nhưng đối thủ lần này xem chừng không phải là cao nhân gì, cùng lắm chỉ là một cô gái chừng mười tám đôi mươi.
- Ngươi là một tên tiểu tử thông minh, khí chất hơn người, chỉ tiếc là... Lão không nói hết câu, rồi lắc đầu ai oán:
- Lão phu mấy mươi năm tung hoành giang hồ, không ngờ hôm nay bị nhục vì một con nhãi.
- Chẳng phải tiền bối vừa nói thắng bại là lẽ thường tình đó sao? Huống hồ chắc gì đối phương là một cô gái trẻ, mà không phải là một nhân vật võ lâm lợi hại cố tình che giấu tung tích.
- Theo ngươi thì thế nào? Ngạo Thiên không trả lời mà hỏi lại:
- Thế theo tiền bối nhân vật đã xuất hiện vén rèm kiệu là ai?
- Ta không biết, chỉ có điều hắn sử dụng thân pháp Vạn Ảnh Phù Vân của Trí Nguyên đại sư đã thất truyền từ lâu, khiến ta không sao hiểu được.
- Ý tiền bối là...
- Lẽ nào Trí Nguyên đại sư còn có đệ tử khác ngoài Bạch Hạc Lão Nhân? Hai người bàn luận tới đó thì có gia nhân của Khương gia vào báo họ Khương mời họ ra sảnh đường gặp mặt. Lúc hai người đến nơi thì thấy cô cháu họ Tạ cùng với cha con Khương Ngũ Lang chờ sẵn. Khương Khắc Triệu đứng lên đón Xú Hòa Thượng:
- Lão huynh thương thế đã thuyên giảm chưa? Hòa thượng phẩy tay:
- Một chút nội thương có làm gì được ta. Khương Ngũ hiệp gọi ta ra đây có chuyện gì? Họ Khương nhìn sang Tạ Tam Cô, có ý nhường cho bà ta nói. Tạ Tam Cô hướng vào hòa thượng với vẻ không thân thiện:
- Ngươi bây giờ là chính đạo hay hắc đạo đây?
- Ta... Ta chính tà bất phân, mụ biết rồi còn hỏi làm gì?
- Hừ! Nếu thế ngươi không phải là đồng đạo, sao không cút đi còn ở lại đây làm gì? Hòa thượng vừa ngồi xuống ghế, nghe thế liền đứng lên:
- Đi thì đi! Ngươi tưởng ta thích ở đây lắm sao. Họ Khương vội vàng can thiệp:
- Ấy... Ấy... Xin hai vị đừng nóng nảy! Lúc này là lúc chúng ta nên đoàn kết chống lại tà giáo.
- Lão phu là kẻ bại trận, có ở lại đây cũng vô ích. Tạ Tam Cô vẫn chưa tha:
- Tạ Tam Cô! Bà đừng hiếp người quá đáng. Bình sinh ta chưa biết sợ là gì.
- Ngươi...
- Cô cô... Tuyết Từ kéo tay cô cô can ngăn. Nếu không, có lẽ Tạ Tam Cô còn muốn đôi co nữa. Họ Khương thấy hai người thôi không cãi nữa liền lên tiếng:
- Tạ tiền bối! Người có ý kiến gì không?
- Ta cũng là kẻ bại trận, còn biết nói gì nữa.
- Tiền bối có biết chút gì về nhân vật thần bí đã vén rèm kiệu chăng?
- Người đó sử dụng thân pháp Vạn Ảnh Phù Vân. Bên này Xú Hòa Thượng chõ miệng vào:
- Hừ, điều đó ai mà chẳng biết.
- Ngươi... Tạ Tam Cô nổi đóa, định mắng một câu nhưng Tuyết Từ lại ngăn lại. Bên này, Ngạo Thiên cũng rỉ tai Xú Hòa Thượng:
- Tiền bối không nên cãi nhau với đàn bà, thế còn ra thể thống gì.
- Ngươi nói phải lắm! Ta chả thèm cãi với mụ nữa. Tạ Tam Cô thấy hai người thì thầm lại nổi nóng:
- Các ngươi thì thầm to nhỏ gì thế? Ngạo Thiên vòng tay giọng lễ độ:
- Tạ tiền bối, vãn bối muốn hỏi người một câu.
- Ngươi nói đi!
- Năm xưa phải chăng Trí Nguyên đại sư chỉ thu nhận duy nhất một đệ tử là Bạch Hạc Lão Nhân? Tạ Tam Cô trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Ngươi hỏi hay lắm, chính ta cũng đang suy nghĩ về điều đó đây. Mọi người trên giang hồ đều biết Bạch Hạc Lão Nhân là truyền nhân duy nhất của Trí Nguyên đại sư. Tuyết Từ cũng nêu thắc mắc:
- Nhưng rõ ràng đêm qua người đó đã sử dụng tuyệt học của đại sư.
- Điều đó thì đã rõ. Năm xưa, Trí Nguyên đại sư thành danh nhờ vào năm tuyệt học, tất cả đều là võ công cái thế. Thứ nhất là Hàn Băng Bách Phiến. Thứ hai là Bạch Hạc Phi Thiên. Hai môn tuyệt học đó, chúng ta đều biết đại sư đã truyền cho Bạch Hạc Lão Nhân. Tuyết Từ lại hỏi:
- Thế còn ba môn tuyệt học còn lại? Tạ Tam Cô nói:
- Vạn Ảnh Phù Vân đêm qua mọi người đã thấy. Tuyệt học thứ tư là Thượng Thiên kiếm pháp. Tuyệt học thứ năm không phải là một môn võ công mà là truyền gia y pháp. Ba môn tuyệt học đó từ lâu đã thất truyền, không ngờ hôm nay một trong ba đã xuất hiện. Ngạo Thiên nêu thắc mắc:
- Vãn bối vẫn chưa hiểu, tại sao Trí Nguyên đại sư không truyền hết năm môn tuyệt học cho Bạch Hạc Lão Nhân?
- Ngươi hỏi hay lắm, chỉ có điều ngươi không biết đó thôi. Cả năm môn tuyệt học của đại sư đều là tinh túy võ công, ai học thuộc nó phải có tư chất hơn người, thông minh tuyệt đỉnh. Ngay cả Bạch Hạc Lão Nhân, cả đời tu luyện chỉ hai môn Hàn Băng Bách Phiến và Bạch Hạc Phi Thiên mà còn chưa luyện được đến tinh hoa của nó nữa là, nói chi học được cả năm môn. Ngạo Thiên bỗng thở dài:
- Thật là đáng tiếc.
- Cho nên Trí Nguyên đại sư vì không muốn tuyệt học của mình bị thất truyền đã chép năm môn võ công đó vào một miếng thép gọi là Cổ Phù. Truyền rằng, nếu ai có tư chất hơn người, cộng thêm một chút cơ duyên sẽ được võ công của tiền nhân, thay trời hành đạo.
Tạ Tam Cô nói đến đây thì mọi người đều im lặng. Ai cũng biết võ công trong Cổ Phù là tuyệt học nhân gian, chỉ có nó mới mong trấn áp được quần hùng. Nhưng bây giờ Cổ Phù ở đâu và ai sẽ là người có cơ duyên và đủ khả năng học được võ công trong Cổ Phù thì còn là một dấu hỏi lớn. Tạ Tam Cô bỗng lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng:
- Khương Ngũ hiệp, Thuận Thiên giáo chắc sẽ còn quay trở lại đây, người có dự tính gì chăng? Họ Khương bỗng đứng lên vòng tay hướng vào Tạ Tam Cô với vẻ trịnh trọng:
- Tạ tiền bối! Tại hạ có một việc muốn thỉnh cầu.
- Ngũ hiệp cứ nói, nếu làm được ta nhất định sẽ giúp.
- Tại hạ muốn gửi gắm con trai cho Tạ tiền bối, xin người nhận cho.
- Cái đó... Tạ Tam Cô chưa kịp nói thì họ Khương đã cắt lời:
- Xin tiền bối nghe tại hạ nói hết đã.
- Người nói đi!
- Khương gia của tại hạ đến đây có lẽ là không giữ được nữa. Ngày nay võ lâm không có người đứng ra lãnh đạo, tà môn dị giáo thừa cơ nổi lên làm loạn, nhưng dù thế nào thì Khương gia nhất quyết không làm điều trái đạo. Nay cường địch trước mắt quá mạnh, tại hạ sợ là. [Thiếu trang]
Tác giả: Âu Thiên Phúc
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tiểu Tâm Di
Nguồn: Nhạn Môn Quan
(Mất một số trang, các bạn thông cảm)
Hừ! Ngươi không định đi chung với bọn ta đấy chứ? Hòa thượng đỏ mặt gắt lên:
- Ta việc gì phải đi chung với các ngươi.
- Thế sao ngươi không tách ra mà cứ lẽo đẽo theo ta?
- Tạ Tam Cô! Mụ thật nhiều chuyện. Đường cái quan chỉ có một, người bảo ta phải đi đâu đây?
- Đã thế, bọn ta dừng lại cho ngươi đi trước. Nói rồi, Tạ Tam Cô ngồi ngay xuống gốc bây bên đường. Xú Hòa Thượng hơi ngượng, liền kéo tay Ngạo Thiên:
- Tiểu tử! Chúng ta đi thôi! Ngạo Thiên qua mấy ngày tiếp xúc với Xú Hòa Thượng đã phần nào hiểu được tính khí của lão. Xú Hòa Thượng ngoài mặt tuy thô lỗ, tính tình hung hăng nhưng không phải hạng người cùng hung cực ác. Nghĩ thế, lần này chàng vui vẻ theo lão. Ngạo Thiên trước khi đi vòng tay bái Tạ Tam Cô:
- Tạ tiền bối, vãn bối xin đi trước.
- Hừ! Ngươi theo hắn chẳng có kết quả tốt đẹp đâu. Ngạo Thiên tủm tỉm cười chứ không nói gì. Chàng quay sang Tuyết Từ:
- Tạ cô nương. Xin hãy bảo trọng! Tuyết Từ nhìn Ngạo Thiên bằng ánh nhìn đằm thắm:
- Người cũng giữ gìn sức khỏe. Ngạo Thiên lại xoay qua Khương Ninh Bảo: * [Thiếu trang]
- Tại hạ thấy Khương công tử không được vui, hẳn là chuyện gia đình. Tại hạ nghĩ Khương tiền bối là người nhân ái, chính trực, chắc sẽ được hoàng thiên phù hộ, xin công tử đừng nên buồn lo nữa. Ninh Bảo đáp lễ:
- Đa tạ huynh đài đã quan tâm.
- Xin cáo biệt!
- Cáo biệt! Dứt lời, chàng cùng Xú Hòa Thượng đi trước. Tuyết Từ nhìn lại theo họ đến khi bóng hai người khuất sau cánh rừng thưa, giọng nàng không vui:
- Hắn là người có tâm địa rất tốt, không chừng hắn sẽ cảm hóa được Xú Hòa Thượng. Tạ Tam Cô quay sang Khương Ninh Bảo:
- Ninh Bảo! Ngươi đến đây! Ninh Bảo lật đật đến trước mặt Tạ Tam Cô:
- Sư phụ gọi đệ tử.
- Ta thấy ngươi sắc mặt không vui?
- Đệ tử nghĩ đến gia phụ một mình ở lại e rằng lành ít dữ nhiều, lòng thật không nỡ.
- Cha ngươi là bậc anh hùng khí khái, ngươi không nên ủy mị theo kiểu đàn bà như vậy mà phụ lòng cha ngươi. Ninh Bảo cúi đầu xuống:
- Đệ tử đã biết lỗi rồi.
- Từ nhi! Trên đường đi, ngươi quan tâm đến sư đệ một chút. Tuyết Từ nhìn Ninh Bảo rồi nở nụ cười thật tươi:
- Từ nhi biết rồi, xin cô cô yên tâm. Tạ Tam Cô đứng lên:
- Chúng ta cũng đi thôi.
-oOo-
Nói về Âu Dương Ngạo Thiên, đi với Xú Hòa Thượng được một đoạn, Ngạo Thiên dừng lại hỏi:
- Tiền bối muốn đưa vãn bối đến Thành Nam thật sao?
- Ngươi lại đây. Ngạo Thiên từ từ đi đến. Xú Hòa Thượng không nói không rằng tóm ngay lấy tay chàng. Lão lim dim đôi mắt một chút rồi mở mắt nhìn chàng, nói:
- Trong người ngươi kỳ kinh bát mạch đảo nghịch, cục bướu trên lưng ngươi không phải do bẩm sinh mà ra, thực chất do hai đại mạch bị tắc nghẽn khiến khí huyết không thông tạo thành dị bệnh. Mỗi tháng, ngươi phải chịu cảnh đau đớn cùng cực do tâm mạch rối loạn khí huyết nghịch chuyển. Ta nói có đúng không? Ngạo Thiên bị hòa thượng cầm tay bắt mạch mà đoán ra bệnh, không còn cách nào khác phải thú nhận:
- Không ngờ tiền bối cũng am hiểu y thuật.
- Lão phu còn biết ngươi đã được cao nhân truyền cho ba mươi năm công lực giữ gìn tâm mạch, chế ngự khí huyết cho ngươi, bởi thế ngươi mới sống được đến ngày hôm nay. Chỉ có điều...
- Chỉ có điều ngươi là kỳ nhân dị tướng, mặc dù người truyền nội công giữ mạng cho ngươi là bậc cao nhân cũng không sao đả thông kinh mạch cho ngươi được. Nếu không chữa trị được, đến một lúc nào đó khí huyết dồn nén, ngươi sẽ vỡ mạch mà chết.
- Tiền bối quả thật cao minh.
- Người truyền nội công cho người phải chăng là Bạch Hạc Lão Nhân?
- Vãn bối đã nói rồi, người đó là ân nhân, vãn bối không tiện nói tên. Nói rồi, Ngạo Thiên tập tễnh bỏ đi, Xú Hòa Thượng vẫn chưa thôi:
- Tiểu tử! Thật ra, thân phận của ngươi là thế nào?
- Vãn bối là tên tiều phu đốn củi trên núi.
- Ngươi nói dối.
- Tin hay không là tùy tiền bối.
- Ngươi không nói thì thôi. Lão phu cả đời chỉ ưa rượu thịt, sống rày đây mai đó, chẳng hám hư danh. Ngươi có liên quan đến Bạch Bình hay không lão phu chả quan tâm, chỉ có điều bọn giang hồ hắc đạo không bỏ qua cho ngươi đâu. Bọn chúng cũng ngửi được chút mùi của ngươi rồi đấy. Như để chứng minh cho lời Xú Hòa Thượng, trước mắt họ xuất hiện một nhân vật mặc áo bào đỏ đứng ngay giữa đường cái quan. Nhìn kỹ lại, hắn chính là Trương Thiên Hoành, Điện Tiền Tả sứ, Ngũ Kiếm Kỳ môn. Xú Hòa Thượng đang đi bỗng bị người chặn đường khiến lão nổi tà khí. Lão trừng mắt nhìn đối phương:
- Ngươi muốn gì? Họ Trương khoanh tay trước ngực, khẩu khí lạnh lẽo:
- Tại hạ muốn người.
- Hừ! Ngươi muốn đem lão gia về thết đãi rượu thịt chăng?
- Hòa thượng khôn hồn thì tránh ra cho bổn sứ hành sự.
- Ngươi là...
- Điện Tiền Tả sứ Trương Thiên Hoành.
- Hóa ra ngươi là tả sứ của Ngũ Kiếm Kỳ môn. Họ Trương cất giọng kiêu ngạo: [Thiếu trang]. Tăng lên biến chưởng thành cột máu tươi chụp lên đầu Xú Hòa Thượng. Chiêu này Trương Thiên Hoành tuy đánh sau mà tới trước, tốc độ nhanh nhẹn khác thường. Xú Hòa Thượng thấy chưởng tới gần thì thất kinh, vội vàng bỏ trượng, vận công tung chưởng ra đỡ. Nếu Xú Hòa Thượng là người thức thời chịu kém một chút, nhảy đi tránh chưởng thì còn khả dĩ. Đằng này, trong lúc vội vàng lão vận công chưa đủ lực mà đối chưởng với đối phương thì đằng nào cũng thất bại. Chưởng của lão vừa chậm vừa không đủ lực, sau một tiếng "bùng" long trời, nhìn lại đã thấy lão bị đánh văng ra xa hơn một trượng, miệng hộc máu tươi ướt cả vạt áo thầy tu của lão. Bên này, Trương Thiên Hoành ung dung cười khẩy:
- Hừ! Xú Hòa Thượng tiếng tăm vang dội, hóa ra chỉ là hư danh. Xú Hòa Thượng gầm lên:
- Lão phu không phục. Hòa thượng đang bị nội thương, trong lúc tức giận gầm to quá, thương thế càng thêm trầm trọng, miệng hộc thêm một búng máu tươi. Trương Thiên Hoành bước tới có ý muốn giết Xú Hòa Thượng, Âu Dương Ngạo Thiên liền bước ra chặn hắn lại:
- Người ngươi muốn bắt là ta. Không được giết người bừa bãi. Họ Trương cười khẩy:
- Thằng nhóc! Ngươi ngăn cản được ta chăng? Ngạo Thiên cũng cười nhạt đáp:
- Nếu ngươi đụng đến vạt áo hòa thượng, ta sẽ tự vẫn chết ngay tại đây, để xem ngươi có lấy được Cổ Phù không. Họ Trương nghe nói đến Cổ Phù liền sáng mắt lên:
- Ngươi đúng là đệ tử của Bạch Bình sao?
- Ngươi tha cho Xú Hòa Thượng, ta sẽ nói cho ngươi biết. Xú Hòa Thượng thấy hành động anh hùng khí khái của Ngạo Thiên không khỏi cảm động. Lão lồm cồm ngồi dậy, ánh mắt nhìn Ngạo Thiên, ra vẻ thán phục:
- Tiểu huynh đệ! Ta quả thật không nhìn lầm người. Bỗng lão ngửa cổ nhìn trời xanh cười to ba tiếng:
- Ha... Ha... Ha! Không ngờ Xú Hòa Thượng ta cả đời ngang dọc nay lại phải nhờ một tên tiểu tử không chút võ công che chở cho ta, thật là xấu hổ... Xấu hổ chết đi được. Trương Thiên Hoành bỗng vươn tay chụp lấy vai Ngạo Thiên nhấc bổng lên rồi tung mình thi triển khinh công vọt nhanh vào rừng. Vừa lướt đi, hắn vừa nói:
- Xú Hòa Thượng, hôm nay ta tha cho ngươi một mạng đó. Họ Trương cắp Ngạo Thiên đi đã xa rồi mà Xú Hòa Thượng vẫn còn ngơ ngác đứng giữa đường cái quan. Trong cuộc đời vùng vẫy giang hồ của lão, đây là lần thất bại nhục nhã nhất. Trong lúc não chưa kịp định thần lại thì cô cháu họ Từ cùng với công tử Khương gia đến nơi. Thì ra gã họ Trương thính lực nhạy bén, từ xa đã biết có người tới nên vội vàng bắt Ngạo Thiên phóng đi. Vừa tới nơi, thấy Xú Hòa Thượng máu me đầy người, mặt mày nhợt nhạt, Tạ Tam Cô hỏi ngay:
- Ta nghe có tiếng đánh nhau. Hòa thượng! Kẻ nào đả thương người? Câu hỏi của Tạ Tam Cô làm động đến vết thương lòng, Xú Hòa Thượng phẫn uất gầm lên:
- Lão phu nếu không giết chết thằng họ Trương thì không làm người. Nói xong, hòa thượng lại hộc lên một ngụm máu tươi, thương thế càng thêm trầm trọng khiến lão loạng choạng té xuống đất. Tuyết Từ vội đỡ lão dậy, hốt hoảng hỏi:
- Tiền bối! Âu Dương công tử đâu rồi? Phải chăng đã bị người bắt đi? Xú Hòa Thượng rên rỉ:
- Lão phu bất tài đã không bảo vệ được hắn. Tạ Tam Cô nóng nảy quát lên:
- Chung quy là kẻ nào đã đánh ngươi?
- Hắn là đệ tử thứ mười ba của Công Tôn Ngạn, Điện Tiền tả sứ Trương Thiên Hoành.
- Hừ! Ta còn tưởng nhân vật nào lợi hại, hóa ra chỉ là thằng con nít mà ngươi cũng đánh không lại, thật là đồ vô dụng. Hòa thượng cúi đầu rầu rĩ:
- Ta trong một lúc khinh địch, nhất thời sơ sẩy, giờ hối hận đã không kịp rồi. Tuyết Từ chạnh lòng đến Ngạo Thiên, bất giác không kềm được nước mắt:
- Hắn rơi vào tay bọn Ngũ Kiếm Kỳ hung tợn chắc lành ít dữ nhiều rồi. Tạ Tam Cô nói:
- Quái lạ! Sao bọn Ngũ Kiếm Kỳ bắt thằng nhỏ đó làm gì chứ?
- Cô cô! Người nghĩ cách cứu hắn đi!
- Ta biết đi đâu mà cứu hắn đây. Vả lại, ta còn có nhiều việc để làm. Chúng ta mau chóng trở về, kẻo gia gia ngươi nóng lòng ở nhà. Dứt lời, Tạ Tam Cô bỏ đi. Họ Khương thấy Tuyết Từ còn ngần ngừ liền khẽ gọi:
- Tỷ tỷ! Chúng ta đi thôi. Tuyết Từ nắm tay Xú Hòa Thượng ân cần hỏi:
- Thương thế của tiền bối có nặng lắm không?
- Ngươi yên tâm, lão phu không chết được đâu. Ngươi cứ đi đi! Về phần tiểu tử, lão phu nhất định sẽ tìm cứu hắn.
- Xin tiền bối hãy quan tâm, người ấy tuy dung mạo thô thiển nhưng tâm địa rất tốt.
- Ngươi cũng là một đứa con gái tốt bụng, chẳng bù với cô cô ngươi. Khi nào lão phu tìm được tiểu tử, sẽ nói cho hắn biết tâm tư của ngươi.
- Tiểu nữ xin cáo từ. Nói rồi, Tuyết Từ vội vàng đuổi theo cô nàng. Xú Hòa Thượng đến lấy cây bát xà mâu lúc nãy đánh rơi rồi đi tìm chỗ vắng vẻ điều trị thương thế.
Tác giả: Âu Thiên Phúc
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tiểu Tâm Di
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Ngạo Thiên bị Trương Thiên Hoành cắp đi vùn vụt, gió rát cả mặt, hai mắt mở không lên. Được một lúc hắn dừng lại trước một ngôi miếu bỏ hoang. Ngạo Thiên mở mắt ra thì thấy bọn võ sĩ Hắc Kỳ đường hơn mười mấy tên đứng canh phòng quanh tòa miếu. Tên đường chủ từ trong miếu bước ra.
- Tả sứ! Trương Thiên Hoành lạnh lùng hỏi:
- Các ngươi hành sự thế nào rồi?
- Thuộc hạ đắc thủ đã bắt được hai tên Thuận Thiên giáo.
- Thiếu môn chủ đã đến chưa?
- Ta chờ ngươi đã lâu rồi. Giọng nói phát ra từ trong miếu. Họ Trương vội vàng lôi Ngạo Thiên đi vào. Trong tòa miếu hoang phế, Ngạo Thiên nhìn thấy Mã Siêu cùng với tên đồng bọn bị trói nằm dưới bệ thờ, đứng cạnh đó là một thư sinh áo trắng che mặt. Họ Trương xô mạnh một cái làm Ngạo Thiên té lăn xuống đất. Chàng lưng gù vừa đau vừa giận, lồm cồm bò dậy trừng mắt nhìn bọn chúng:
- Các ngươi thật hiếp người quá đáng. Họ Trương quát to:
- Tiểu tử câm miệng! Tên thư sinh che mặt cất giọng ôn tồn:
- Tiểu huynh đệ có biết ta là ai không? Ngạo Thiên cười khẩy:
- Ngươi giấu đầu giấu đuôi, có gương mặt cha sinh mẹ đẻ cũng không dám chường ra, sao còn hỏi ta biết ngươi là ai?
- Ngươi muốn thấy mặt ta chăng?
- Tại hạ không quan tâm các hạ là ai. Chung quy các người bắt ta đến đây làm gì? Trương Thiên Hoành xen vào:
- Thiếu môn chủ! Vừa rồi hắn nói là biết tung tích Cổ Phù. Thư sinh che mặt nghe đến đó thì có vẻ kích động, hắn chồm tới túm lấy Ngạo Thiên:
- Ngươi biết Cổ Phù ở đâu?
- Tại hạ sao phải nói cho ngươi biết?
- Ngươi là đệ tử của Bạch Bình?
- Ta việc gì phải trả lời ngươi?
- Ngươi... Thư sinh che mặt không nhịn được rít lên:
- Ngươi không nói cũng không được.
- Ngươi làm gì được ta nào? Thư sinh che mặt có vẻ bất ngờ trước khí chất kiêu ngạo của chàng gù. Hắn buông Ngạo Thiên ra rồi nói:
- Ngươi khá lắm, nhưng hôm nay rơi vào tay thiếu gia thì cho dù ngươi không muốn nói cũng không được. Âu Dương Ngạo Thiên biết là số mình lành ít dữ nhiều, nhưng không vì thế mà run sợ. Chàng lưng gù hiên ngang nhìn đối phương:
- Ngươi đừng hăm dọa ta. Cùng lắm là chết, mà chết thì ta không sợ.
- Chỉ e là ngươi muốn chết cũng không được. Đôi mắt của tên che mặt thoáng gợn lên một tia sát khí. Cùng lúc, hắn ra tay nhanh như chớp. Tả thủ của hắn lay động, lập tức năm ngón tay nhọn hoắt đó bấu vào vai Ngạo Thiên, bỗng hắn kêu lên thất thanh:
Dứt lời, hắn vận thêm công lực, năm ngón tay ấn mạnh vào bả vai Ngạo Thiên đâm xuyên qua da thịt làm bắn cả máu tươi. Ngạo Thiên tuy trong người có ba mươi năm công lực nhưng vì mang dị bệnh, kinh mạch không thông nên cũng không thể vận công được. Ba mươi năm công lực mà người nào đó đã truyền cho Ngạo Thiên chẳng qua là để trấn áp khí huyết, điều hòa tâm mạch giữ gìn mạng sống, bởi thế nên Ngạo Thiên chẳng có chút sức lực kháng cự nào. Ngạo Thiên bị tên thư sinh che mặt bấu thủng da thịt đau đớn khôn cùng, nhưng vẫn gan lỳ chịu đựng, mặt mày không có vẻ gì là đau đớn, khí thế anh hùng đó làm cho đối phương cũng phải kinh sợ. Bọn Mã Siêu thấy thế cũng phải lè lưỡi thán phục. Thư sinh che mặt rít lên:
- Ngươi đã chịu nói chưa? Ngạo Thiên vẫn một giọng ngang tàng:
- Một chút thủ đoạn đó làm sao bắt thiếu gia mở miệng được.
- Vậy thì ta cho ngươi hưởng thêm chút mùi vị.
Hắn vừa dứt lời, lập tức Ngạo Thiên cảm thấy có một luồng khí nóng từ bàn tay hắn tuôn ra, ào ào xâm nhập vào cơ thể chàng. Luồng khí đến đâu thì xương cốt Ngạo Thiên bị thiêu đốt, nóng rát như có một ngọn lửa tràn qua. Đó chính là tuyệt học chân truyền Tụ Hỏa Dương Quang của Công Tôn Ngạn. Thư sinh che mặt được gọi là thiếu môn chủ thì hắn chính là con trai của Công Tôn Ngạn, Công Tôn Thiếu Dương.
Ngạo Thiên bị ngọn lửa Tụ Hỏa Dương Quang thiêu đốt làm cho mồ hôi tuôn ra đầm đìa, đau đớn đến cực điểm. Thân hình chàng gù phút chốc đỏ rực lên, hỏa khí bốc khói làm cho bao nhiêu mồ hôi cũng khô sạch. Công Tôn Thiếu Dương phát ra tiếng cười đắc ý:
- Xem ngươi có còn gan lỳ nữa không? Tiểu tử! Ta hỏi ngươi, Bạch Bình là gì của ngươi? Ngạo Thiên nghiến răng cố chịu cơn đau:
- Ta không nói. Giọng Công Tôn Thiếu Dương phát run lên vì giận:
- Cổ Phù ở đâu?
- Ta không biết.
- Tiểu tử, thiếu gia đánh giá thấp ngươi rồi. Ngạo Thiên trong lúc bị ức hiếp cùng cực, uất khí nổi lên khiến chàng ta cũng nổi lên sát khí:
- Cuồng đồ, một ngày nào đó thiếu gia sẽ lột da ngươi.
- Ngươi còn có ngày đó sao? Lập tức Công Tôn Thiếu Dương vận thêm công lực, lần này hắn nhả nội công ra ào ạt khiến công phu Tụ Hỏa Dương Quang như một dòng thác lửa ào ào tuôn vào cơ thể Ngạo Thiên. Âu Dương Ngạo Thiên cho dù là mình đồng da sắt cũng không chịu nổi cực hình ghê gớm đó, chàng ta thét to lên một tiếng rồi ngã ra bất tỉnh. Trương Thiên Hoành thấy thế vội can:
- Thiếu chủ không nên giết hắn. Công Tôn Thiếu Dương gầm gừ, hắn có vẻ uất ức trước sự gan lỳ hơn người của đối phương:
- Tên tiểu quỷ này nếu không vì Cổ Phù ta bóp nát đầu hắn.
- Xin thiếu chủ bớt giận! Thuộc hạ cho rằng hắn dù gan lỳ đến đâu cũng không chịu đau đớn mãi được, cần nhất là không nên làm cho hắn chết.
- Ngươi nói phải lắm. Dứt lời, hắn cung chân đá một cước làm thân hình bất động của Ngạo Thiên văng lên vào gầm thờ thành hoàng. Bọn Mã Siêu hai người nhìn cảnh tượng tra tấn tàn khốc vừa rồi trong lòng không còn chút đởm khí. Cũng may, Công Tôn Thiếu Dương chỉ lấy Cổ Phù làm trọng nên hắn giao việc ở đấy cho thuộc hạ:
- Ta có việc phải đi. Ngươi trông chừng bọn chúng cẩn thận chờ ta trở lại.