Tác Giả : Đưa Mắt
Convert : 4vn
Dịch : Wind Prince
Biên : mskun4491
Nguồn: Sưu tầm
Trang Duệ để niếp niếp ở trên vai xuống,niếp niếp cố hết sức leo lên ghế rồi mới nói : “ cậu lưu manh ăn tết vui vẻ. bé chúc tết cậu.” rồi thật thà cúi đầu thành kính thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống.
Lưu Xuyên cũng không để ý niếp niếp gọi là cậu lưu manh,vui mừng quá đỗi một tay ôm bé vào ngực tay còn lại cho vào ngăn kéo lấy ta một trăm tiền mặt trực tiếp nhét vào ba lô nhỏ của bé miệng cười nói ồn ào : “ hắc,bảo bối,cậu cho con tùy chọn một thứ trong quán,chọn xong cậu tặng cho con.Nhưng,làm sao con leo lên ghế để chúc tết cậu a.?”
Bé nhìn thấy động vật trong quán,ánh mắt sáng lên,hỏi một đằng trả lời một nẻo : “ cậu nói bé chúc tết cậu lưu manh sẽ có tiền,bé có tiền bé đi mua kẹo đường đại bạch thỏ,mụ mụ không cho bé ăn sợ bé làm dơ quần áo mới,dơ sẽ bị mụ mụ mắng.”
“Thôi,trong quán ngoài trừ con rùa ra còn lại là súc sinh,cháu gái ta đều không cần…”
Trang Duệ ở một bên trêu chọc,nhưng sinh ý của Lưu Xuyên thật tốt,mới vào không có 5 phút đồng hồ đã có mấy đôi yêu nhau vào mua ô quy cùng mấy con chuột.khiến Trang Duệ giật mình một đôi chuột Kim Hoàng Sắc lại có thể bán hơn một ngàn đồng. Trang Duệ không khỏi hô trong lòng gian thương.
“ ông nhìn cái gì đấy,nói cho ông biết,tý nữa Lôi Lôi cùng Tần Huyên Băng lại đây giúp,nữ nhân kia tuy rằng lạnh lùng nhưng tướng mạo thật là khuynh quốc khuynh thành a,ông có động tâm không?” Lưu Xuyên buông bé ra,một bên bán hàng một bên cái miệng cũng không nhàn rỗi.
“ thôi đi,vừa nhìn đã biết là đại tiểu thư,tôi không chịu được,các nàng không phải nói mùng 5 rời khỏi Bành Thành sao. Đúng rồi,lưu manh,ông chơi với bé,tôi ra ngoài đi dạo…”
Trang Duệ thuận miệng nói,đem cháu ngoại đưa cho Lưu Xuyên xong hắn liền chuẩn bị đi đến chợ đồ cổ phía bên kia. Đối với Tần Huyên Băng,Trang Duệ biết nàng không có cảm tình gì với mình,nên cũng chả phải đi nghênh cái mặt lạnh lùng làm gì.
“ Không biết Lôi Lôi gọi điện bảo,nói là mấy ngày nữa mới đi,ông đi chợ đi,nhưng về sớm một chút,tôi có việc muốn thương lượng.” Lưu Xuyên phất phất tay,ý bảo Trang Duệ đi sớm về sớm.
Bành Thành từ xưa là một trong Cửu Châu,là một địa phương lắng đọng đầy lịch sử văn hóa.đặc biệt ở thành phố này văn hóa Hán có dấu vết rất sâu.văn hóa Hán có mặt ở đây từ rất sớm các hiện vật có phẩm chất cực tốt mà dù ở Từ Châu cũng không có.Người Bành Thành sinh hoạt vui vẻ,hoạt bát.
Nơi Trang Duệ ở,là nơi tập trung nhất,cũng là địa phương náo nhiệt nhất,cơ hồ đây là nơi tốt nhất cho những ai yêu thích đồ cổ,là một nơi cơ hội cùng cạm bẫy cùng tồn tại,khoái hoạt cùng mất mát tồn tại cùng một chỗ.
Lúc ban đầu khi xây chợ,quy mô không lớn như hiện tại,lúc đó đa số cửa hàng kinh doanh cạnh công viên nhỏ,sau này mới phát triển lên,bây giờ chỉ có một số ít kinh doanh ở cạnh công viên,hơn nữa sinh ý cũng không tốt,phần lớn các cửa hàng kinh hoanh cá cảnh,cùng tranh ảnh,hoa tươi.
Trên thì trường có rất nhiều loại hàng,có thể nói cơ hồ có đủ phẩm loại ,nơi này chỉ cần lưu tâm cũng sẽ không phải về tay không. Đồ ngọc,đồ đồng,tiền,đồ gỗ,đồ sứ,bản thảo,thi họa…nhưng đồ có nhiều nhất có lẽ vẫn là đồ thời Hán,bình thời hán,bức họa đời hán…khiến bạn bè từ nơi khác đến đều ưu thích.
Cửa hàng trong chợ cũng có rất nhiều,nhưng kinh doanh nguyên đồ cổ cũng không phải nhiều,còn có một số cửa hàng bán trà,quán cà fê.
Bình thường du khách đến đây không nhiều,phần lớn là du khách từ nơi khác nhưng chủ yếu là đến vào cuối tuần hoặc ngày lễ,lúc đó thị trường chợ nhộn nhịp ,nhất là cuối tuần rất nhiều người đi thử vận may,nhìn xem có món đồ nào không.rất nhiều tiểu thương cũng tới đây,đem dải một tấm vải nhung,trải vài tờ báo cũng thành quầy,đem một ít đồ vật để lên trên,lấy một cái ghế ngồi xuống, xem như là khai trương gian hàng.
Mặc dù vẫn còn tuyết đọng,nhưng chen chân trong đám người Trang Duệ thấy từng khuân mặt tươi cười,cẩn thận quan sát thấy nhiều nhất vẫn là thanh niên nam nữ chỉ là bọn họ đều là cưỡi ngựa xem hoa,mà nếu mua chủ yếu là mua hàng mỹ nghệ,giá cả chỉ là 10 đồng.có một ít người già tay cầm kính lúp cẩn thận phân biệt các đồng tiền lớn nhỏ,có người lại cùng chủ hàng trả giá,những người này hẳn là người tiêu dùng chủ lực của chợ.
cảnh tượng rất là náo nhiệt,trong lòng Trang Duệ vẫn cẩn thận xem xét nên hai tay vẫn chưa mua được gì.
Trang Duệ theo dòng người đi dạo ở hai bên hàng vỉa hè,hắn cũng không muốn vào mấy cửa hàng này,đơn thuần bởi vì năm trước đi vào một cửa hàng bị cho làm kẻ ngốc,hơn nữa Trang Duệ nói chuyện cùng chú Đức cũng nghe nói qua nhiều cửa hàng đồ cổ đều là cửa hàng ăn khách,trong quán đều là hàng mỹ nghệ hiện đại cho nên các cửa hàng sẽ không có hàng thật chỉ có mấy tên hỏa kế dùng mồm mép chém gió vớ vẩn nên Trang Duệ cũng lười đi vào.
Trang Duệ đối với sạp thi hoa lại có chút hứng thú,ngồi nửa ngày mỗi loại đều cầm lên xem xét tinh tế,người không biết còn tưởng là người trong nghề nếu không tại sao lại xem cẩn thận thế.hắn xem từng món tốn rất nhiều thời gian,sau hơn hai tiếng,xem qua mười mấy quầy hàng Trang Duệ không tìm ra một đồ giá trị nào,trong lòng có chút thất vọng.
“ vị đại ca kia,ta đây có chút đồ ngài có muốn xem không?”
Mắt thấy sắp giữa trưa,Trang Duệ lắc đầu có chút thất vọng xoay người chuẩn bị trở về,thình lình bị kéo tay áo.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tác Giả : Đưa Mắt
Convert : 4vn
Dịch : Wind Prince
Biên : mskun4491
Nguồn: Sưu tầm
“ Cậu gọi tôi à?”
Trang Duệ dừng bước, nhìn người đang cầm tay áo mìnhcó chút không hiểu , người kia là một tiểu thanh niên,ước chừng khoảng 20 tuổi,dáng người gầy teo,yếu ớt,mắt một mí,cười lên là không thấy tổ quốc đâu.
Người này ăn mặc cũng có chút đặc biệt, bên dưới mặc một cái quần bông trông có chút mập mạp, trên người mặc một cái áo trắng khoác bên ngoài 1 cái áo lông, tay áo dài tới khủy tay. Trang Duệ nhìn thấy hắn giống như một uy mã thái giám trong TV vậy.
“ Vị sư huynh này,em nhìn ngài cả buổi, đoán huynh là người trong nghề nên mới tìm ngài, không biết ngài hứng thú với tranh chữ không? Đi đên quầy hàng của em xem đi,đều là bút tích của danh nhân,còn có tranh của Trịnh Bản Kiều.”
Uy mã thái giám ghé sát vào Trang Duệ nhỏ giọng nói,trước tiên thổi phồng Trang Duệ một trận, đôi mắt thỏ liếc nhìn chung quanh, trông bộ dạng lén lén lút lút
“ oh? Quầy của chú ở đâu? Xa là anh không đi a…”
Trang Duệ có ý định từ chối ,nếu đi xa quá thì hắn tuyệt đối không đi,xã hội hiện tại nhất là ở địa phương này,ngư long hỗn tạp không cẩn thận một cái mất của là chuyện nhỏ nhưng toi cái mạng cũng không phải là không có.
Lưu Xuyên từng nói cho Trang Duệ một sự kiện,khoảng mấy năm trước có một chàng trai nông thôn ra làm ở bãi than,mang một đống tiền cổ ra bán, theo như lời chàng trai nói là lúc làm ruộng đào được,lúc đó tưởng là đồng nát sắt vụn, sau lại nghe mấy người trong thôn nói có người mua, mới đi đến chợ đồ cổ ở Bành Thành thử vận may, nhưng hắn đã đi nhiều quán số tiền đó thật sự cũng không được tốt, nên cũng không thu hoạch được gì.
Lúc chàng trai muốn quay về có một lão tiên sinh nhìn thấy,lão này có con mắt tinh đời,nhìn thấy số tiền của hắn là thời chiến quốc tề,hơn nữa trong đó còn một miếng là từ trước thời xuân thu, số lượng người khai quật tiền lục tự rất hiếm hoi.
Mọi người đều biết,Tề quốc hiện tại chính là Sơn Đông,trước bảo tàng Sơn Đông có nhà nghiên cứu là Chu Hoạt tiên sinh đã biên soạn “ tân điển tiền cổ” có đề cập đến các nơi ở Sơn Đông khai quật được 4950 mai Tề đao các loại,nhưng lục tự đao cũng chỉ có 16 miếng ,cái này khiến cho tiền lục tự thời xuân thu rất quý hiếm ,ở trên thị trường giá một miếng ít nhất phải sáu vạn nguyên.cho dù như vậy vẫn có nhiều người thích tiền cổ tìm mua.
Cái tiền lục tự thời Xuân thu mặc dù có chút sứt mẻ nhưng trên đại thể vẫn là hoàn hảo,hơn nữa lão tiên sinh còn phát hiện bốn miếng tiền ngũ tự thời Xuân thu có chất lượng tương đối hoàn hảo, tiền ngũ tự tuy khá nhiều nhưng một miếng cũng bán được hơn một vạn. lão tiên sinh lập tức hưng phấn,dưới sự kích động liền rêu rao, nhất thời làm cho cả chợ đồ cổ oanh động hẳn lên.
Phải biết rằng, mấy quán ở đây nói dễ nghe là bán hàng mỹ nghệ nói khó nghe chính là bán đồ dỏm, đặc biệt là tạo mấy cuốn sách để lừa người. Nghe nói chợ đồ cổ này đã nhiều năm không quán nào xuất hiện vật có giá trị trên 5 vạn, thông thường giao dịch đều được giữ bí mật bây giờ hàng vỉa hè xuất hiện tiền lục tự. chả mấy chốc tin tức này lan như gió ra khắp cả chợ.
Vị lão tiên sinh sau khi nói ra cũng biết lỡ miệng, trong lòng hối hận không ngừng, đây chính là cơ hội để làm giàu nhưng lão tiên sinh tìm tiền lục tự thời Xuân thu quá lâu là thành tâm muốn mua. mà chàng trai lúc này nghe mọi người rỉ tai cũng biết số tiền của mình có giá trị. Bởi vì tiền lục tự kia có chút sứt mẻ nên giá cũng bị hạ thấp một chút, hai người thương thảo hồi lâu cuối cùng lão tiên sinh mua đồng tiền lục tự và 4 miếng tiền ngũ tự với giá 9 vạn nguyên,rồi bảo chàng trai nông thôn cùng đi ra ngân hàng lấy tiền giao dịch.
Lẽ ra chuyện đến đây cũng xong, lão tiên sinh chính mình không kiềm chế được nên mua mất mấy vạn đồng, mà đại đa số người xem cũng chỉ có thể thầm than chàng thanh niên nông thôn kia quá may mắn,tự dưng lại giàu to.
Nhưng trong chợ bụng dạ người khó lường,phát hiện số tiền tệ giá trị kia mấy người tham lam liền đi theo hai người này,lấy danh nghĩa đi xem náo nhiệt chạy theo đến ngân hàng.
Lão tiên sinh giao dịch xong tiền vẫy taxi đi,mấy người kia không thể nào đuổi được,mà chàng trai nông thôn lần đầu tiên có đc số tiền lớn như vây, lúc ấy ở ngân hàng không nghĩ là mở một tài khoản, mà lại cần nguyên cọc tiền đó ra khỏi ngân hàng, mấy người kia vội đi theo đến chỗ ít người cướp đi 9 vạn nguyên đó.
May mắn là chàng trai mạng lớn, chỉ bị đánh ngất đi, được người qua đường đưa đến bệnh viện, sau khi phẫu thuật tỉnh lại hắn cũng nhớ mấy người kia là du đãng ở chợ đồ cổ, nhưng 9 vạn thì 3 vạn bị bọn kia tiêu mất,còn hơn 4 vạn biến thành tiền thuốc men.mấy người cướp tiền đều là một người no cả nhà không đói bụng trên người không có đồng nào, tất nhiên không có tiền bồi thường.tuy rằng cuối cùng cũng bị pháp luật nghiêm trị,nhưng tổn thất của chàng trai nông thôn không có ai giúp hắn bù lại cuối cùng mất trắng.
Từ khi chuyện đó xảy ra, chợ đồ cổ liền tăng cường quản lý, tăng thêm bảo vệ trị an, một số thanh niên lêu lổng, thanh danh không tốt đều bị tống ra ngoài, mà trong chợ có giao dịch lớn đều cẩn thận hơn rất nhiều.cho nên chuyện tưng tự như vậy cũng không phát sinh nữa.
Cũng vì có chuyện như vậy Trang Duệ mới mới cẩn thận, đầu năm nhiều người túng quá hóa liều không thể không đề phòng.năm ngoái đã gặp cướp năm nay hắn cũng không muốn xui xẻo tìm đến nữa.
“ đại ca,quầy hàng của em ở bên cạnh,lúc nãy ngài đi qua ,không chú ý…”
Uy mã thái giám cười nịnh, khom người chỉ vào một cái quầy hàng.
Trang Duệ nhẹ nhàng thở ra,nghe thấy quầy hàng của người này là chỗ mình mới đi qua,đằng nào cũng trên đường về đi xem cũng không sao.
“ Hùng ca, đem cái tấm tranh của Trịnh Bản Kiều lấy ra cho vị đại ca này xem…”
Hai người đi đến trước quầy hàng,uy mã thái giám lớn tiếng nói với một hán tử.
Trang Duệ nhìn thấy ánh mắt của thanh niên gầy yếu, mắt nhìn như bị hạt cát bay vào nháy mắt không ngừng, trong lòng ko nhịn đc cười, bình thường nghe lừa đảo ở quán bar, bệnh viện, không nghĩ đến ở trong này cũng gặp được hai người hát kẻ xướng ở đây.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tác Giả : Đưa Mắt
Convert : 4vn
Dịch : Wind Prince
Biên : mskun4491
Nguồn: Sưu tầm
“Quầy hàng Hùng ca giống như mấy quầy bán vỉa hè,hai m2 vải,trên bày một ít tiền đồng,nhìn bề ngoài đều có vết loang lổ, nhưng với mấy thứ này linh khí trong mắt Trang Duệ không nhìn đc gì cho nên vừa rồi không dừng lại mà đi qua.
“ Hầu tử,ta không phải đã nói với ngươi rồi sao,bức họa kia đã có người mua rồi,nếu không thì tội gì ta lại không bày ra sao ngươi lại dẫn người đến xem hàng.” Bộ dạng Hùng ca thoáng bực bội , ngoài miệng nói với thanh niên gầy yếu,nhưng lại chú ý tới Trang Duệ.
Trước kia có lần nói chuyện phiếm với chú Đức ở Điển Đương Hành, chú Đức từng nói đến việc ở thời giải phóng, chốn giang hồ có một người kinh doanh tranh chữ đồ cổ, sau lại có một ít người trộm mộ cũng gia nhập vào, họ lại càng thêm lừa gạt hãm hại, dùng bất cứ thủ đoạn nào để buôn bán. Trong giang hồ tự phong là Sách Môn. Hành vi hai người này lúc này có chút tương xứng.
“ Có người mua rồi,ta đây cũng không biết được bút tích của Trịnh Bản Kiều,ta đi đây a.”
ở trong chợ này,cửa hiệu của Lưu Xuyên cũng có tiếng,cho nên Trang Duệ cũng không sợ nhưng tốt nhất không nên trêu chọc bọn rắn độc,lâp tức quay người muốn rời khỏi đó, trưa rồi về đưa bé đi ăn cơm.
“ Đừng,Đừng đi, đại ca, đây là đồ tốt khó gặp, nhìn xem rồi đi cũng không muộn a. Hùng ca,chưa thấy ai như anh lại đuổi khách a.” thanh niên gầy yếu vội vàng kéo Trang Duệ,một bên đánh mắt với Hùng ca. Y nghĩa nếu tiếp tục như vậy,người này sẽ đi mất.
“ không sao, nhưng ta đã nói, ta không dễ dãi đáp ứng người khác, Nhưng thôi được,cứ nhìn kỹ rồi nói…” Hùng ca thấy Trang Duệ định đi,cũng lộ ra vẻ bối rối, ngữ khí lập tức mềm xuống.
Kỳ thật Trang Duệ cũng không xem trong hai người này, Sách Môn như giang hồ đồn đại ở 17,18 năm trước có lẽ thật sự có, nhưng sau giải phóng 10 năm ,ngưu quỷ Xà Thần đã sớm bị dọn dẹp sạch sẽ, hai người trước mặt này nhiều nhất chính là hát Song Hoàng, lừa gạt ng khác kiếm chút tiền.bọn họ không chuyên nghiệp trình độ này còn non và xanh lắm.cũng có thể hai người này đang diễn trò Trang Duệ liếc mắt một cái là nhìn thấu.
Trang Duệ nghe vậy cũng dừng bước, nhìn xem cũng không sao, ở đây có Lưu Xuyên cũng không sợ hai người này ép mua ép bán, trong lòng hắn cũng hi vọng một chút may mắn, trong tay bác gái nông thôn có thể thu được “ bút ký hương tổ” của Vương Sĩ Trinh, nói không chừng trong tay người này thật sự có cái gì đó, nếu mình không mua được, thì chỉ cần hấp thu linh khí như thế cũng không thiệt thòi.
Hùng ca thấy chàng trai quay lại, trong lòng mừng thầm, vừa rồi hắn và Hầu tử quan sát nửa ngày, thấy Trang Duệ toàn xem ở các sạp sách và tranh cũ,nhưng đều không mua, người như vậy hẳn là có hiểu biết với tranh chữ, nhưng nhìn tuổi chàng phỏng chừng vào nghề chưa lâu chắc thuộc loại chai lắc lư ( cái này hình như là dễ bị lừa ), bức tranh trong tay mình là đồ giả chất lượng cao có thể lừa một đám người cơ mà- Hùng ca thầm nghĩ
Hùng ca đứng dậy, Trang Duệ mới nhìn rõ,té ra hắn không phải để ở ghế mà để ở thùng.sau khi mở thùng,HÙng ca cẩn thận dùng hai tay bưng ra một cái vải màu vàng cuốn lấy trục tranh, tháo tấm vải ra chỉ nhìn thấy bề ngoài hai đầu trục tranh đều mài mòn có chút cũ nát, nhìn thoáng qua giống một vật lâu đời.
Trên mặt thùng HÙng ca mở cuốn trục ra,Trang Duệ phát hiện, đó là một trục đứng,chiều rộng ước chừng 5cm,chất giấy hơi ố vàng, bức tranh là một cảnh cây trúc sinh trưởng trong núi đá, hơn nữa có bài thơ phú : “ Họa trúc sáp thiên cái địa lai,Phiên phong phúc vũ bút đầu tái; Ngã Kim Bắt Khẳng Tòng nhân pháp,Tả Xuất long tu phượng vĩ lai.” Chữ viết lớn nhỏ không đều,không ngay ngắn,ở dưới bài thơ có đề hai chữ Trịnh Tiếp, hơn nữa còn có một con dấu.
Dịch Thơ :
Vẽ thân trúc cắm xuyên trời đất,
Ngòi bút vung mưa gió vẫy vùng.
Học thiên hạ ta đây chẳng hứng,
Viết một câu như phụng như rồng.
“ Trịnh Tiếp là ai?”
Trang Duệ buột miệng hỏi, nhưng nói ra miệng liền hối hận, biết đây là chuyện cười, Trịnh Tiếp tự Bản Kiều, chính là Trịnh Bản Kiều tên này quá mức nổi tiếng, trong khoảng thời gian ngắn Trang Duệ không kịp phản ứng.
Hùng ca cùng Hầu Tử nhìn nhau, trong mắt tràn đầy hồ nghi, người này ngay cả nguyên danh Trịnh Bản Kiều cũng không biết, thì sao có thể nhìn ra thật giả, nếu có tính cách hay xúc động thì nhìn thấy giống thật liền sẽ mua ngay, nhưng người này tướng mạo điềm tĩnh nhìn qua cũng không phải là người dễ lừa gạt
Trang Duệ cúi đầu, dùng tóc che tầm mắt của người khác, tập trung nhìn tranh chữ kia của Trịnh Bản Kiều, trong mắt hiện lên một mảnh quang mang màu vàng, linh khí di chuyển quanh bức tranh một vòng, lúc sau khi linh khí quay lại trong mắt không có chút dị tượng nào, không cần hỏi, trong lòng Trang Duệ đã phán quyết bức tranh này tội chết.
Từ khi hút linh khí từ câu đối và bản thảo tới nay, Trang Duệ đã làm thí nghiệm ở rất nhiều bộ sách, không có một cái nào ẩn chứa linh khí, hơn nữa kết hợp với hai lần hấp thu linh khí cân nhắc rất lâu ,Trang Duệ kết luận,vật có thể có linh khí và nhất định là có niên đại rất dài, thời gian ít nhất là trước khi giải phóng, có thể căn cứ vào câu đối của Liên Thánh mà phán đoán.
Trang Duệ thậm chí hoài nghi, đối với linh khí trong bản thảo có phải là lúc sáng tác tác giả tập trung hết sức chăm chú khiến cho tác phẩm sinh ra linh khí, nhưng ý nghĩ này quá mức vớ vẩn.Trang Duệ cũng chỉ là trong lúc vô tình nghĩ đến mà thôi, bây giờ Trang Duệ đã nhận định, thứ trước mắt này chính là đồ giả.
“ Nhị vị đưa ta thứ này xem chút không đúng nhưng lời ngày giới thiệu, ngài thu lại đi.” Trang Duệ ngẩng đầu lên,nhìn vẻ mặt đầy chờ đợi của Hùng ca cùng Hầu Tử nói.
Chú Đức từng nói qua với Trang Duệ ,khi nói đến thật giả của đồ cổ, chỉ có tân cũ ,hơn nữa cũng phải lưu lại một đường, coi đồ vật này là mới, người bình thường cũng chỉ nói là xem không đúng, hoặc nói không tốt, chứ không trực tiếp chỉ ra, do vậy người bán sẽ tự hiểu và cũng sẽ không dây dưa.
Trang Duệ vừa nói ra, Hùng ca cùng Hầu tử đưa mắt nhìn nhau, không nghĩ rằng người này tên khai sinh của Trịnh Bản Kiều còn không biết, lại không hỏi giá mà lại nói ra ngôn ngữ trong nghề,như thể là hai người họ nhìn nhầm, bọn hắn nào biết, nếu Trang Duệ không có ánh mắt kia, làm sao có thể nhận ra thật giả, nếu không, đưa cho hắn ấn phẩm hiện đại nói không chừng hắn nhìn thấy rất giống cũng đều tưởng là thật.
Hầu Tử cùng Hùng ca đụng tới Trang Duệ chính là xui, tấm tranh chữ Trịnh Bản Kiều thủ pháp rất cao, chất giấy thực sự là thời Thanh triều, bức vẽ cũng là cao thủ vẽ ra,so sánh với bức vẽ thật của Trịnh Bản Kiều có thể khó nhận ra, hơn nữa trục đứng “ Trục can” đã trải qua xử lý làm cũ đi, thông thường người có tìm hiểu về tranh chữ mà không nghiên cứu về Trịnh Bản Kiều tuyệt đối sẽ cho đây là bút tích của Trịnh Bản Kiều. chỉ tiếc bọn hắn gặp được Trang Duệ là quá xui mà thôi.được một phen công sức bay theo gió.
Hùng ca cũng là khôn ngoan, nghe được lời nói của Trang Duệ, cũng không có nói gì, nhanh nhẹn đem tranh chữ cất lại trong thùng, đây chính là dụng cụ bọn hắn kiếm cơm, dù sao bây giờ chỉ cần Trang Duệ không nói gì với ai thì kiểu gì vẫn có người khác bị lừa.
Trang Duệ cũng thất vọng, linh khí trong mắt vì chữa bệnh cho mẫu thân mất đi hơn nửa, hắn cũng nóng lòng muốn bổ sung lậi ,ai ngờ đi dạo đến trưa,một món đồ có giá trị cũng không gặp được,xem ra cho dù có ánh mắt này nhưng sửa nhà mái dột cũng không phải dễ dàng như vậy.
“ nhị vị, sau này nếu có đồ thật thì hãy đến chỗ lão bản của quán sủng vật phía trước mà tìm ta. bây giờ ta đi trước.”
Trang Duệ khách sáo vài câu, hết tháng hắn phải về Trung Hải đi làm lại, không có khả năng ở lại chỗ này, nhưng biết đâu những người này lúc nào đó lại gặp đồ tốt.
“ toát toát toát…réc réc…”
Trang Duệ chào xong, đang định rời quá ,trong tai bỗng truyền đến một tiếng kêu to dễ nghe quen thuộc.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tác Giả : Đưa Mắt
Convert : 4vn
Dịch : Wind Prince
Biên : mskun4491
Nguồn: Sưu tầm
“Lúc Trang Duệ khoảng 5,6 tuổi, còn ở nhà cũ, thích nhất chính là chọi dế nên thường xuyên cùng mấy đứa bạn, nửa đêm mang đèn pin đi đến vùng lân cận đào dế, sau đó xem dế ai lợi hại hơn.
Khi đô thị hóa nơi nơi đều là nhà tầng chứ trước kia nhà cũ ở dưới chân núi Vân Long,có nhiều loại côn trùng,khi đêm đến khắp nơi đều vang lên tiếng côn trùng kêu, chỉ cần lật một tảng đá bất kỳ , thì phía dưới có thể có ngay một con dế cùng mấy con sâu.
Ngoại trừ đấu dế,lúc biết Lưu Xuyên, hai người còn cùng thích nuôi dế,bời vì muốn bắt được dế nuôi hai người phải ra ngoại ô chỗ đất trồng rau tìm rồi đem lên lớp chơi,mà ai biết cha Lưu Xuyên có một con cả người xanh biếc,tiếng kêu vang dội,không thể nghi ngờ là chuyện rất có thể diện.
Lúc này Trang Duệ nghe được tiếng kêu dồn dập.lập tức nhận ra tiếng của dế, trong lòng thấy làm hiếu kỳ, hắn biết, chơi dế phần lớn là mùa Hạ và Thu,một khi vào mùa đông, phần đa dế không chịu được mà chết đi.Trang Duệ trước đây nuôi dế chưa bao giờ sống được qua tết, giờ phút này nghe được tiếng kêu của dế cực mạnh mẽ, chắc chắn đây không phải loại đang hấp hối.
Nghe theo âm thanh quay lại,Trang Duệ phát hiện,dế kêu là phát ra từ trong lòng HÙng ca không khỏi hỏi : “ không phải đến mùa đông dế đều chết hết sao,như thế nào dế của ngươi nó còn kêu to vậy?”
“ khà khà ,nhìn huynh đệ cũng biết không phải người chơi dế sành sỏi, ngươi nói cái kia là nuôi dế trong lồng,đương nhiên sống không lâu,ta nuôi đây là nuôi trong hồ lô,mỗi ngày đều để trong ngực tất nhiên không có việc gì…”
Hùng ca tự đắc giải thích,đưa tay vào trong lòng,móc ra một cái hồ lô màu đỏ phát ra ánh sáng màu tím.
Được Hùng ca giải thích,Trang Duệ mới hiểu ra ,chính mình chơi dế lúc trước thì không qua nổi mùa đông,có một số con sống lâu thì đều có thể sống mấy năm.nhưng cũng không để ý, thứ nhất mùa đông phải chú ý độ ấm cho dế, không cho nó kêu to,ban ngày đặt ở trong hồ lô,sưởi ở trong ngực,mượn độ ấm của cơ thể. Thứ hai là dế tuy vui mới kêu to,nhưng không nên cho kêu quá nửa giờ,mỗi ngày không kêu quá 3 lượt, nếu không dế sẽ không sống lâu.
Nghe tiếng dế kêu,Trang Duệ nhớ tới thời thơ ấu,bèn nói với Hùng ca : “ có thể cho ta xem được không?”
“ cầm lấy đi, nhưng không được quá lâu,không đủ ấm đối với dế không tốt…” Hùng ca cầm hồ lô đưa cho Trang Duệ.
Vừa cầm hồ lô,Trang Duệ cảm giác được lòng bàn tay có chút lo lắng,cẩn thận đánh giá,hồ lồ này cao khoảng 10cm,giữa bụng lớn khoảng 7,8cm,có trạm trổ như là ngọc thạch,phi thường tinh mỹ,bề ngoài màu hồng,ở giữa lộ ra u quang trầm tĩnh, trông như một loại lâu đời.Trang Duệ thời gian này đọc không ít kiến thức đồ cổ,biết được cái này có tuổi khá lâu.
Dế trong hồ lồ tựa hồ cảm giác được độ ấm giảm xuống,thôi không kêu to nữa, trong thời gian Trang Duệ đánh giá hồ lô, theo quán tính phóng linh khí trong mắt ra.
“ di?”
Ngay lúc linh khí tiếp xúc với hồ lô,một cảm giác quen thuộc di chuyển trong mắt Trang Duệ ,linh khí, đúng vậy tia mỏng manh như có như không nhưng quay trở về linh khí trong mắt cũng tăng lên rất nhỏ,Trang Duệ có thể cảm thấy được,cái hồ lô này hiển nhiên là ẩn chứa linh khí.
“ Hùng ca ta hỏi khí không phải, thứ này ngươi bán cho ta được không? Trước đây thường xuyên hay chơi cái này,bây giờ nhìn lại thấy thân thiết,nếu ngươi bán thì ra một cái giá đi.”
Trang Duệ trả lại hồ lô nuôi dế cho Hùng ca,sau đó mặt không đổi sắc làm bộ dạng thản nhiên, mở miệng hỏi, hắn biết trong chợ này đủ loại người,mỗi người đều rất khôn ngoan, chỉ cần hơi lộ chút bộ dạng hứng thú bọn hắn liền đem vật đó thổi phồng lên mây ngay.
Mặc dù linh khí ẩn chứa trong hồ lô không bằng câu đối cùng bản thảo,nhưng đây là lần thứ 3 Trang Duệ gặp được vật có linh khí,nếu giá không quá đắt,Trang Duệ vẫn muốn mua nó.
“ Ta đây chỉ dùng để thưởng thức,không phải bán.”
Hùng ca nghe Trang Duệ nói, trên mặt lộ ra một tia khó xử, không phải hắn không muốn bán,chẳng qua dế này hắn nuôi đã được nửa năm,mỗi ngày đều ở bên người,chăm sóc tỉ mỉ,nghe Trang Duệ hỏi mua trong lòng thật sự có chút luyến tiếc.
Trang Duệ không từ bỏ ý định tiếp tục nói : “ Hùng ca, ta quả thật là thích thứ này,ngươi xem có thể bán không a,nếu nói giá hợp lý,ta sẽ mua,coi như ngài mở hàng đầu năm ,còn ta được đồ chơi mình thích,tất cả mọi người đều cao hứng phải không.”
“ Hùng ca,chờ lập thu ngươi tiếp tục nuôi một con khác, vị huynh đệ kia thích thì nhường cho người ta đi.” Một bên Hầu tử cũng nói, hắn nghĩ ,dế cũng chỉ khoảng 10 hay 8 đồng gì đó,nếu người này muốn mua vậy thì bán đi.
Hùng ca trên mặt hơi biến sắc ,nghĩ đến cũng động tâm, dế này nửa năm trước hắn mua với giá 20 đồng,cái hồ lồ nuôi dế kia là thời gian ở nhà đại bá ở Thiên Tân mua được ở hàng vỉa hè,cũng chỉ có 10 đồng.
Nghĩ đến đây,Hùng ca sắc mặt nghiêm chỉnh,nói với Trang Duệ : “ dế này chính là thượng hạng a,vừa rồi ngươi cũng nghe được tiếng kêu,tại cả chợ này không ai có thể so sánh với dế của ta,nhìn ngươi thích như thế,ta sẽ cho cái giá,nếu ngươi cảm thấy thích hợp ta sẽ bán…”
“ Ngươi nói đi.” Trang Duệ trả lời.
“ Một ngàn đồng,không nói hai lời,ngay cả hồ lồ nuôi dế ta cũng bán cho ngươi,đây là hồ lô tốt,lão đầu tử trong Tử Nhã Hiên kia ra giá 800 đồng ta còn chưa bán.”
Hùng ca cắn chặt răng nói,lời nói cũng nửa thật nửa giả, lão bản ở Tập nhã Hiên quả thật có hỏi mua hồ lô, nhưng chỉ một nguyên tiền, hiện tại đến miệng Hùng ca,liền phọt ra 800 đồng.
Một ngàn đồng,Trang Duệ cân nhắc một chút,vẫn quyết định mua,dù sao từ khi trong mắt có linh khí tới nay,đây là vật thứ 3 có thể tăng linh khí,một ngàn đồng cũng không phải quá nhiều.
“ Được,Hùng ca nếu ngài nguyện ý bán thứ này,một ngàn đồng ta mua,ngài cầm tiền xong đồ vật này thuộc về ta..”
Lúc Hùng ca cùng Hầu tử đánh giá sắc mặt Trang Duệ, Trang Duệ liền nói, trực tiếp rút tiền trong túi lấy ra một ngàn đồng đưa cho Hùng ca, nhận lấy hồ lô nuôi dế, dựa theo cách của Hùng ca,đem hồ lô thu vào người.Hùng ca quả thật có chút luyến tiếc, nhận tiền rồi đút vào túi,ánh mắt nhìn về chỗ Trang Duệ cất dế.
Vuốt hồ lô ở trong lòng,Trang Duệ đi về phía quán của Lưu Xuyên,trong lòng vui mừng , kiếm được vật chứa linh khí,tuy rằng có chút thưa thớt,nhưng có vẫn còn hơn không.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tác Giả : Đưa Mắt
Convert : 4vn
Dịch : Wind Prince
Biên : mskun4491
Nguồn: Sưu tầm
““ Ai u, Trang quản lí của chúng ta cuối cùng đã trở lại, ngài có giá không nhỏ nha, cả một phòng đang đợi ngài.”
Trang Duệ vừa mới bước vào quán,nghe Lưu Xuyên lớn giọng ồn ào,nhìn vào trong quán, thật sự là có không ít người.
Người đầu tiên mắt Trang Duệ nhìn qua tự nhiên là Tần Huyên Băng, Tần Huyên băng hôm nay mặc một áo len đan màu tím, làm nổi lên làn da trắng như ngọc thạch, tóc cũng được xõa trên vai,cho dù Trang Duệ không thích tính tình của Tần Huyên Băng nhưng nhìn bộ dạng này tim cũng đập nhanh hơn vài nhịp.
Tần Huyên Băng lúc này đang cùng bé cho Ô Quy thi chạy,chắc đây là chủ ý của Lưu Xuyên, bắt hai ô quy để lên bàn, để cho bé đùa nghịch.nhìn hai ô quy ngốc bò trên bàn,Tần Huyên Băng cùng bé đều cười vui vẻ, Tần Huyên băng cười giống như sông băng vạn năm tan chảy ,bất giác Trang Duệ lại có cảm giác mặt đất hồi xuân.
Trong thời gian này, gia thế Tần Huyên Băng cũng không phải bí mật gì ,nàng xuất thân từ một gia tộc phú hào ở Hồng Kông , trong gia tộc kinh doanh châu báu trang sức, Phỉ thúy ngọc thạch,nổi danh ở cả Đông Nam Á,so sánh với gia tộc nàng, ông ngoại của Lôi Lôi kém hơn rất nhiều cả về của cải và các hạng mục kinh doanh.
Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Trang Duệ đang nhìn mình,Tần Huyên Băng lại trở lại bộ dạng lạnh như băng, Trang Duệ biết do mình nhìn chằm chằm ngta nên xấu hổ gãi gãi đầu, giả vờ ngó sang mấy người còn lại.
Lôi Lôi đang ở mấy cái bể nước giúp khách lựa chọn ô quy, nàng vốn sống từ nhỏ ở Bành Thành, nên không có khó khăn về ngôn ngữ, nhìn rất thoải mái linh hoạt ,một chút cáu gắt cũng không có.
Ánh mắt Trang Duệ dừng lại ở Lưu Xuyên, ở bên cạnh hắn có 3 người ngồi trên ghế sa lon. Một ông già chừng hơn 60 tuổi, tinh thần quắc thước, đôi mắt có thần, nhìn qua rất nhanh nhạy ,hai trung niên ở bên cạnh khoảng 40 tuổi,xem cách ăn mặc thì không giống là khách mua đồ.
Lưu Xuyên kéo Trang Duệ qua,chỉ vào ông già nói : “ Trang Duệ,tôi giới thiệu với ông đây là Lữ chưởng quỹ của Tập Nhã Hiên ngay bên cạnh, bác là lão tiền bối trong giới cổ vật Bành Thành a, cũng là hội trưởng hiệp hội đồ cổ Bành Thành,ông có vấn đề gì không hiểu có thể thỉnh giáo Lữ chưởng quỹ.”
Lão già kia đối với xưng hô của Lưu Xuyên tựa hồ không vừa lòng,trừng mắt nhìn Lưu Xuyên một cái nói : “ Thằng nhóc,ta còn không đảm đương nổi việc ngươi gọi Lữ thúc a,cái gì chưởng quầy,chỉ là một lão đầu tử thôi.”
chắc Lưu Xuyên với lão nhân này vui đùa quen rồi, nên cũng không để ý,lại chỉ vào hai người trung niên nói : “ vị này là Quân Tống,Tống lão bản của Lưu Hương Trai,chú ấy thường không ở Bành Thành,vị này là Vương ca,lão bản Ngọc Đỉnh Đường,hai vị này không chỉ có tiếng trong giới cổ vật ở Bành Thành mà tại mấy tỉnh Tô Bắc cũng có tiếng tăm lừng lẫy, lúc trước ta mở quán mấy chú cũng giúp đỡ không ít.”
Trang Duệ gật đầu tỏ ý chào hỏi với mấy người, nhưng trong lòng có chút ko vừa ý ,dựa theo lời nói của Lưu Xuyên,mấy người này đều là tai to mặt lớn của giới cổ vật Bành Thành,cũng không biết Lưu Xuyên giới thiệu hắn với mấy người này là có ý gì,xưa này mình với nghề này đều không có liên quan a.”
Tục ngữ nói lão nhân thành tinh, Lữ chưởng quỹ tựa hồ nhìn ra tia nghi hoặc trên mặt Trang Duệ,nói : “ Tiểu Trang,chúng ta không mời mà đến,là nghe nói cháu thời gian trước có mua bản thảo viết tay của Vương Sĩ Trinh,thơ Vương Sĩ Trinh trước nay lưu truyền cũng nhiều,chỉ là bản thảo của ông lại vô cùng thưa thớt,chúng ta không có ýgì khác chỉ là muốn xem qua mà thôi.”
Trang Duệ vừa nghe xong, tức thì hiểu ý ,ánh mắt nhìn Lưu Xuyên, hắn vội vàng nói : “ mấy người trò chuyện,cháu đi ra bán hàng.”
Lưu Xuyên nói xong đã trốn đến bên cạnh Lôi Lôi,không cần nói,nhất định là hắn tuyên truyền hộ mình,trong lòng Trang Duệ thầm ngỹ chưa đem sự tình linh khí trong mắt nói cho thằng nhãi này thật là may mắn ,bằng không chỉ sợ cả địa cầu này đều biết.
“ Lữ chưởng quỹ,hai vị lão bản…”
“ Tiểu Trang a,lão đầu tử nhờ cái này,gọi là Lữ thúc đi.” Trang Duệ còn chưa nói xong đã bị Lữ chưởng quỹ cắt lời.
“ Được rồi, Lữ thúc,Tống ca,Vương ca,cuối năm ngoái,cháu quả thật mua được bản viết tay,xem chất lượng hẳn là sách cổ bản tốt nhất không thể nghi ngờ ,cháu cũng tra ít tư liệu,là bản bút ký hưởng tổ Vương Sĩ Trinh, nhưng ai là người chứng nhận cháu lại không biết rõ ràng lắm.”
Trang Duệ thành thành thật thật đem tình huống bản thảo nói một chút, dù sao thứ này lai lịch cũng ko rõ ràng ,và lại chẳng ai thèm cướp , vài vị trong nghề muốn xem cũng vừa lúc giải tỏa nghi vấn cho mình.
“ Trang huynh đệ,vậy ngươi có thể lấy ra cho chúng ta xem không a”
Quân Tống có chút thô lỗ lớn tiếng nói, phải biết rằng đồ cổ bảo tồn khó nhất đúng là tranh chữ,giống như một đời tác phẩm của Vương Sĩ Trinh tồn tại cực kỳ thưa thớt,bút tích lại chỉ sợ trong bảo tàng mới có thể thấy,mấy người bọn họ đều muốn nhìn xem là bút tích cổ nhân thực hay là hàng giả?
“ Hiện tại? ở chỗ này?”
Trang Duệ nhìn thoáng qua niếp niếp ,có chút khó xử, đồ vật này phải về nhà lấy,hơn nữa trong quán Lưu Xuyên đông người qua lại ,cũng không phải là nơi giám định và thưởng thức đồ cổ.
“ Hắc, là ta lỡ lời, nơi này không thích hợp lắm,hay là thế này đi ,sáng ngày mai, lão đệ ngươi mang bản thảo này đến chợ bên vào quán trà Tĩnh Hiên, đó là nơi buôn bán của ta, chúng ta đến đó thưởng trà giám bảo,lão gia tử, ngươi có đồng ý không a.”
Tống Lão bản tuy tướng mạo có chút thô lỗ,nhưng nói chuyện rất có chừng mực,trong lời nói ý tứ vẫn lấy Lữ lão gia tử làm trọng, nhưng Quân Tống cử chỉ nói năng rất lớn,xem ra cũng không phải mà một nhà đồ cổ bình thường.
“ Như vậy đi, cũng không biết Tiểu Trang ngày mai có thời gian không?” Lữ lão gia tử gật đầu nói.
Trang Duệ đang muốn trả lời thì dế trong ngực tự nhiên kêu lên, có thể là do độ ấm trong quán lên cao, Trang Duệ trong lòng chợt nảy ra ý nghĩ, dế thì không nói làm gì, cái chính là hồ lô nuôi dế lại có chút lai lịch ,bản thân cũng chưa rõ ,sao không hỏi mấy vị này a.
Nghĩ đến đây,Trang Duệ mở miệng nói : “ được,nếu đã thế,ngày mai cháu đến đúng giờ,nhưng,Lữ thúc,cháu vừa rồi ở chợ mua được một đồ vật,thúc có thể xem hộ cháu xem thật hay giả a.”
“ Ha ha là hồ lô nuôi dế sao? Lấy ra nhìn một cái rồi nói…”
Lữ chưởng quỹ nghe được tiếng dế kêu,lại thấy Trang Duệ nói như vậy,đoán ngay đc tâm tư của hắn.
Lưu Xuyên cùng Lôi Lôi nghe được Trang Duệ mua hồ lô nuôi dế, cũng lại gần xem, Tần Huyên Băng cùng Tiểu Niếp Niếp đang đùa nghịch ô quy cũng bị tiếng dế kêu to làm tò mò.
Trang Duệ lấy hồ lô nuôi dế trong ngực ra,chưa đưa cho Lữ lão gia tử đã bị Lưu Xuyệt giật lấy.Tiểu Niếp Niếp ôm đùi Lưu Xuyên cũng nhao nhao lên đòi chơi.
“Đầu gỗ,thứ này ông mua bao tiền,nghĩ thế nào lại mua cái này,ông còn nhớ rõ trước đây chúng ta bắt dế a.”
Lưu Xuyên đem hồ lô đưa luôn cho tiểu Niếp Niếp hiển nhiên không đưa lại cho Trang Duệ, lại không chú ý tới sắc mặt Lữ lão gia tử thay đổi một chút.
“ Mua một ngàn đồng, trướcchúng ta nuôi không biết nếu có thứ này, năm đó bích nhãn đại tướng quân sẽ không chết cóng..” Trang Duệ thuận miệng đáp.
“ Một ngàn đồng!!!ông sao lại như vậy? ông biết không trước kia tôi bán cái này, 20 đồng một con,chọn thoải mái, cái tên hỗn đản ngươi? là ai? Nói cho tôi,tôi đi tìm hắn…”
Thanh âm Lưu Xuyên không tự giác cao lên vài lần, hắn không phải đau lòng cho một ngàn đồng,mà cảm giác huynh đệ của mình bị người khác lừa đảo, trong lòng thực bất mãn.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo