Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-----oo0oo-----
Chương 491: Công tử nhà giàu tiêu tiền như nước Sưu Tầm by: Bồ Tùng Linh -- 4vn.eu Nhóm dịch : Friendship
Nhân viên an ninh đã từng được gặp mặt Lâm Nhược Khê và Dương Thần nên cũng không hề nghi ngờ hay ngăn cản, gật đầu mở cửa để hai người bước vào.
Khi Lâm Nhược Khê đi vào rồi Dương Thần còn thấy hơi do dự, rút từ trong túi áo ra bao thuốc lá nhăn nhúm giá hai tệ mà hắn vẫn thường hút, nhìn chỗ thuốc lá còn lại rồi vui vẻ cười ha ha, lấy nốt ra hai điếu duy nhất còn lại đưa cho hai tên an ninh đang đứng trước mặt.
- Hai người vất vả rồi, canh cửa là công việc chẳng hề dễ dàng gì, hút thuốc thư giãn chút đi.
Dương Thần cười nói với hai nhân viên bằng tiếng Hàn Quốc.
Hai tên vệ sĩ chưa từng gặp người khách nào đưa thuốc lá cho mình, nhưng vẫn chưa từng thấy ai dùng loại thuốc lá chất lượng kém như thế này, nhưng vì phép lịch sự nên không thể từ chối, cũng đành khổ sở cứng đơ người nhận lấy điếu thuốc, còn miễn cưỡng mỉm cười cảm ơn.
Lâm Nhược Khê còn tưởng Dương Thần đứng ngoài cửa làm gì, quay lại nhìn thấy cảnh vừa rồi thì chỉ muốn ngay lập tức nhét “tên mặt dày” kia xuống một cái lỗ nẻ nào đó.
- Anhh làm cái gì vậy hả?
Lâm Nhược Khê không nhịn nổi tức giận, khuôn mặt lạnh lùng trừng mắt lên nhìn Dương Thần.
Dương Thần tỏ ra vô tội “à” lên một tiếng rồi giải thích:
- Không phải em nói muốn tạo quan hệ tốt với Yeon Hee Lee hay sao, anh nghĩ chắc phải xây dựng từ cơ sở nên mới tặng thuốc cho hai anh chàng kia, nếu sớm biết trước thì anh đã mua hẳn hai bao thuốc rồi, cho họ hai điếu là anh không có thuốc hút đâu đấy.
Nhìn dáng vẻ cũng bực bội của Dương Thần, Lâm Nhược Khê cảm thấy không biết làm thế nào giải thích cho sinh vật lạ ngoài hành tinh kia hiểu được, chỉ biết hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại rồi quay đầu đi tiếp vào phía trong.
Dương Thần bất giác gãi gãi mũi, thầm nghĩ cô ấy sao có thể trách mình nhỉ, ai khiến cho mình trông có vẻ rẻ tiền chứ, mà cũng không thể xem thường việc tiêu dùng toàn dân được. Nhưng thôi, tốt nhất là bước theo cô ấy cho nhanh.
Sau khi đi qua một bức bình phong, cuối cùng hai người đã đến gặp được nghệ sỹ chính của buổi biểu diễn hôm nay: Yeon Hee Lee.
Yeon Hee Lee đang ngồi trước gương để nhà tạo mẫu tóc làm công đoạn cuối cùng, mái tóc dài đen mượt tuy nhìn có vẻ chỉ kẹp lại đơn giản nhưng thực ra đã tốn không ít công sức, còn phải làm sao cho hợp thời trang và không được nhìn quá đơn giản.
Mọi người đều bận rộn làm việc liên lạc với sân khấu bên ngoài nên cũng không quá chú ý đến sự xuất hiện của Dương Thần và Lâm Nhược Khê.
Ngược lại, Yeon Hee Lee khi nhìn thấy bóng dáng của Dương Thần và Lâm Nhược Khê ở trong gương thì đã phẩy tay ra hiệu cho nhà tạo mẫu tóc dừng lại.
Sau khi nhà tạo mẫu tóc lui ra, Yeon Hee Lee đứng dậy, chiếc váy khiêu vũ màu hồng nhạt quyến rũ nhìn sặc sỡ đến lóa cả mắt, bờ vai trần trắng nõn, khuôn ngực cao tròn đầy, cặp đùi cong sống động, đúng là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Cho dù Dương Thần không hề có chút thiện cảm gì với người phụ nữ này nhưng cũng phải thừa nhận nếu không qua trang điểm chỉnh sửa mà cô ta xinh đẹp mĩ lệ như thế này thì đúng là một điều kì diệu.
Đáng tiếc là khi đứng cùng với Lâm Nhược Khê không hề trang điểm mặc bộ đồ công sở truyền thống thì cũng không ai thấy Lâm Nhược Khê thua kém chút nào, vậy nên lối trang điểm ăn mặc như thế này của Yeon Hee Lee bỗng chốc trở nên nhợt nhạt vô hồn.
Khi nhìn Lâm Nhược Khê, Yeon Hee Lee tự nhiên cảm thấy mình còn thua xa cô gái đang đứng trước mặt, tính nhạy cảm khiến cô ta cảm thấy không được tự nhiên, tuy vậy cô cũng không bộc lộ ra ngoài mà lại tỏ ra thái độ cởi mở, mỉm cười bước đến.
- Người đại diện nói Tổng giám đốc Lâm và Giám đốc Dương sẽ đến cổ vũ tôi, mặc dù giữa chúng ta đã xảy ra những điều không vui nên vẫn cảm ơn hai vị đã đến thăm.
Yeon Hee Lee thản nhiên nói.
- Cô Yeon, hiểu lầm giữa chúng ta không đáng để đánh mất đi hòa khí, sau này còn có nhiều cơ hội hợp tác, chúng tôi với vai trò là nhà tài trợ thì việc có mặt là điều nên làm mà.
Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng nói, quay đầu ra hiệu cho Dương Thần.
Trong lòng Dương Thần thầm cười khổ nhưng vẫn tiến lên phía trước chào hỏi Yeon Hee Lee:
- Chúc cho buổi biểu diễn thành công!
Yeon Hee Lee dương như tìm về với đúng bản chát của mình, mỉm cười nói với Dương Thần:
- Hi vọng lời chúc của Giám đốc Dương là thật lòng.
- Cô Yeon lại nói đùa rồi, tôi có bao giờ giả vờ đâu.
Dương Thần cũng cười đáp.
Nụ cười của Yeon Hee Lee đông cứng, ý nghĩ trong câu nói của Dương Thần rõ ràng là châm chọc mình, hắn ta cũng không có ý định thu hồi lại.
Tuy nhiên cũng sắp đến giờ biểu diễn, Yeon Hee Lee biết đây không phải là lúc để nhiều lời nên quay người nói với cô trợ lý đang đứng yên lặng một bên:
- Yin Lee, đưa cho tôi ba ly champagne.
Cô trọ lý tên Yin Lee là người Hàn Quốc, cô mặc bộ đồ công sở màu đen, nhan sắc trung bình, tỏ ra vô cùng tôn kính Yeon Hee Lee, không dám ngẩng đầu mà lập tức thi hành mệnh lệnh đi lấy champagne.
- Tuy rằng mọi khi đều là biểu diễn thành công thì tôi mới uống champagne, nhưng tôi đoán là hai người chẳng thể đợi tới lúc đó, nên mời hai người cùng uống với tôi một ly, coi như lời cảm ơn của tôi vì sự có mặt của hai vị đây.
Yeon Hee Lee cười.
Lời nói này vừa nghe thì có vẻ cũng có ý tốt, nhưng cái ý bị che giấu đi thì lại là “uống xong”, biểu thị người sắp chết.
Lâm Nhược Khê không tức giận vì thái dộ dó của Yeon Hee Lee mà chỉ lo lắng nhìn Dương Thần đang đứng bên cạnh, cô còn cho rằng Dương Thần sẽ thấy phản cảm mà không nghĩ rằng lúc này Dương Thần đang suy nghĩ chuyện gì.
Dương Thần ý thức được rằng ánh mắt dò hỏi của Lâm Nhược Khê đang nhìn về phía mình, cười lắc đầu:
- Không có gì, anh chỉ đang nghĩ cô Yeon đây đúng là người suy nghĩ chu đáo.
Tuy Lâm Nhược Khê không tin Dương Thần đang nghĩ như thế nhưng cũng không hỏi thêm gì.
Ngay sau đó cô trợ lý Yin Lee đã bưng lên một khay ba ly champagne màu vàng nhạt đến, hương thơm tràn ngập khắp phòng.
Yeon Hee Lee chủ động nhấc một ly, không ngờ Dương Thần đã cầm trước ly rượu thủy tinh đó lên ngay trước mặt cô ta.
- Ồ, cô Yeon, loại champagne này khá ngon, tôi thử trước nhé.
Dương Thần không khách sáo cầm ly rượu lên, nhấm một chút rượu trong miệng.
Yeon Hee Lee nhíu mày:
- Giám đốc Dương thích là tốt rồi.
Dương Thần đặt ly rượu đã hết sạch xuống cười nói:
- Hương vị đúng là rất thơm ngon, để tôi uống nốt cả hai ly này nữa nhé.
Nói xong Dương Thần lại cầm cả hai ly rượn, mỗi tay một ly uống cạn trước mắt hai người phụ nữ.
Cô trợ lý Yin Lee nhìn thấy cảnh đó cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, khuôn mặt với nhan sắc bình thường của cô lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Lâm Nhược Khê nhìn không hiểu hành động của Dương Thần có phải là bị điên rồi không, uống hết ba ly champagne, cũng coi như hoàn thành xong lần thăm hỏi này, tên này lẽ nào định làm to chuyện hay sao?
Tuy nhiên không để cho Lâm Nhược Khê kịp suy nghĩ, sắc mặt Dương Thần đột nhiên hiện kên vẻ đau đớn, mặt mũi nhăn nhó, lông mày nhíu chặt lại, sắc mặt trắng bệch.
- Á.........
Dương Thần đột nhiên hét lên một tiếng đau đớn lấy tay ôm bụng, mắt trợn ngược rồi người mềm nhũn ngã lăn ra đất.
Sự thay đổi đột ngột đó làm Lâm Nhược Khê và Yeon Hee Lee đều hốt hoảng, Dương Thần vừa mới ban nãy còn bình thường mà lúc này hai tay cào cấu mặt đất, toàn thân run lên như bị ma nhập.
- Dương... Dương Thần!
Lâm Nhược Khê tỉnh lại, vội vàng ngồi sụp xuống đất, vì cô đã quá hốt hoảng, vẻ lạnh lùng ban nãy giờ thay thế bằng vẻ vô hồn sợ hãi, sắc mặt trắng bệch không một giọt máu.
Lâm Nhược Khê đỡ Dương Thần bằng hai tay, vội hỏi:
- Anh... Anh đừng làm em sợ, anh sao rồi?
Những âm thanh khốc vang lên, chiếc khay trên tay trợ lý Yin Lee rơi xuống đất, những chiếc ly thủy tinh vỡ tan.
Sắc mặt Yin Lee lúc này cũng trở nên trắng bệch cứng đờ, cô nuốt nước bọt, không nói nên lời, toàn thân cũng bắt đầu run lên như bị ai đó lấy mất hết linh hồn miệng lắp bắp không nói được điều gì.
Sự việc diễn ra liên tiếp cuối cùng cũng khiến cho toàn thể nhân viên trong tổ hóa trang chú ý, nhìn thấy Dương Thần đang nằm lăn dưới đất và cô nhân viên Yin Lee mặt cắt không còn giọt máu thì mọi người còn đang mù mờ dường như cũng hiểu rõ sự việc.
Yeon Hee Lee nãy giờ vẫn đứng ngây người cuối cùng cũng đã nhận thức được rằng chuyện gì đang diễn ra, hất đầu quay lại nhìn trợ lý Yin Lee, dung nhan vốn mang vẻ cao sang của cô ta hiện lên một vẻ méo mó xấu xí.
- Bốp!
Một tiếng động vang lên hung hãn, bàn tay của Yeon Hee Lee khiến Yin Lee ngã lăn ra đất.
- Đồ tiện nhân, mày dám hạ độc tao ư?
Yeon Hee Lee đã quên mất dùng tiếng Trung mà dùng ngay tiếng Hàn để lớn tiếng mắng mỏ.
Mọi người có mặt đều vô cùng sửng sốt, không ngờ Yin Lee lại dùng thuốc độc để hại người, nhưng không hiểu sao không hạ độc được Yeon Hee Lee mà lại làm hại đến vị khách đến thăm viếng.
Yin Lee bị bàn tay của Yeon Hee Lee đánh cho hoa cả mắt, hai má hằn vết đỏ bừng bắt đầu khóc lóc, vừa khóc vừa thanh minh:
- Cô Yeon.... Tôi... Tôi xin lỗi...... Tôi mà không làm thế, cả bố mẹ tôi và cả em trai tôi mới học tiểu học đều sẽ bị chết....Ôi...
- Bởi vì như thế nên mày dám nghe theo sai khiến của bon chúng hạ độc giết tao ư, tao chết đi rồi thì nhà mày có yên lành được không?
Yeon Hee Lee giận điên cuồng, đạp thốc vào người Yin Lee đang run lẩy bẩy.
Phần gót của đôi giày cao lênh khênh đập mạnh vào ngực Yin Lee, ngay lập tức cô trợ lý ho ra máu tươi, đau đớn không nói được một lời.
Lúc này nhân viên an ninh bên ngoài cuối cùng cũng đã tới, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, họ dùng uy quyền của mình lùa những người không có liên quan ra khỏi phòng hóa trang, nghiêm khắc cảnh cáo bọn họ không được nói lung tung một lời nào.
Thực tế thì đa phần mọi người lúc này đều hoảng sợ đến đơ người, chẳng ai dám vi phạm lời cảnh cáo của nhân viên an ninh, sợ rằng chính mình cũng sẽ trở thành người bị hại, tất yếu rằng bất cứ vụ án mưu sát nào thì đều có những chuyện bí mật gì đó ẩn bên trong.
Yin Lee bị Yeon Hee Lee giẫm đạp một hồi lúc này đã bị đau đến ngất đi, khắp người đầy những vệt máu, cô lại bị một nhân viên an ninh to lớn kéo sang một phòng khác để tiến hành thẩm tra.
Khi Yeon Hee Lee lấy lại bình tĩnh, nghĩ đến chuyện còn có tên công tử Dương Thần tiêu tiền như nước đang ở đó thì mới phát hiện ra rằng tên Dương Thần đã uống ba ly rượu vừa nãy không thấy nằm trên mặt đất nữa rồi.
- Cô đang tìm tôi ư?
Yeon Hee Lee nghe tiếng Dương Thần ở phía sau liền quay đầu lại, thấy hắn đang ngồi cười vui vẻ trên một chiếc ghế hóa trang, sắc mặt như bình thường chào hỏi cô ta, hoàn toàn không còn nhìn thấy dấu vết gì của sự trúng độc ban nãy.
Trong khi đó Lâm Nhược Khê ban nãy vừa mới cuống quýt đến suýt khóc thì giờ đang đứng cạnh Dương Thần, vẻ mặt hằn học dường như tức đến mức phải nuốt chửng Dương Thần thì mới hả dạ, có vẻ như giận lắm rồi.
- Anh... Anh sao lại... Anh vừa nãy không phải...
Yeon Hee Lee nói năng lộn xộn, còn tưởng hắn đã chết rồi, dù sao nếu như là thuốc độc để giết người chắc chắn sẽ không thể nào còn kịp thời gian để tiến hành cấp cứu, nhưng cảnh tượng ngay trước mắt lúc này có vẻ như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là tưởng tượng.
- Vì sao tôi vẫn còn sống, điều này cũng không có gì quan trọng.
Dương Thần vẫy vẫy một ngón tay hỏi:
- Cô Yeon, tôi thấy lúc này điều cô cần nói với tôi là người nào đã hạ độc cô, dù sao... suýt chút nữa thì khiến cả hai chúng tôi cũng bị chết theo cô rồi...
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Mọi người vào đây tham gia vào nhóm dịch truyện nào Mọi người vào đây chém gió nào. Chém càng mạnh càng nhiều boom
Đã có 72 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-----oo0oo-----
Chương 492: Thứ đồ thay thế Sưu Tầm by: Bồ Tùng Linh -- 4vn.eu Nhóm dịch : Friendship
Nghe thấy câu nói của Dương Thần, trong nháy mắt sắc mặt của Yeon Hee Lee đã thay đổi, cô ta hừ một tiếng lạnh lùng, quay người nói:
- Tuy không hiểu tại sao anh lại không bị vấn đề gì, nhưng nếu như anh Dương đã không chết thì mời đi ra, nơi này không an toàn.
Dương Thần cũng không ngạc nhiên vì phản ứng của Yeon Hee Lee, nhưng hắn không hi vọng Yeon Hee Lee có thể dễ dàng mở miệng nói ra chân tướng sự việc, câu hỏi thực chất chỉ là thuận miệng mà thôi.
Dương Thần đứng dậy phủi mông, cười nói:
- Nếu cô Yeon đã lo lắng như thế cho sự an nguy của chúng tôi thì chúng tôi xin đi vậy, cô Yeon nên bảo trọng, đừng để những chuyện nhỏ như thế này ảnh hưởng đến tâm trạng, vẫn còn phải tiếp tục biểu diễn nữa mà, đừng có đến phút cuối làm loạn lên để phải trả vé, phải rồi, đừng quên mang theo đủ vệ sĩ đấy.
- Không cần anh nhắc nhở.
Yeon Hee Lee giọng điệu nặng trịch, vẻ mặt đầy tức giận.
Dương Thần cũng không hỏi thêm gì nữa mà bước ra khỏi phòng hóa trang.
Lâm Nhược Khê vẫn theo thói quen giao tiếp chào từ biệt Yeon Hee Lee rồi mới bước theo hướng Dương Thần vừa đi để ra ngoài.
Hai người đi song song trên đường ra ngoài, sắc mặt Lâm Nhược Khê không thể gọi là tốt, chuyện vừa xảy ra gần như đã được cô tư duy theo lối suy nghĩ của mình.
Ở một mặt suy nghĩ nào đó, cô cho rằng mình và Yeon Hee Lee vừa được Dương Thần cứu mạng, mặc dù Dương Thần diễn kịch cứ như phim truyện ly kỳ, thần thông biết được các ly rượu đều có độc, còn làm bộ như thật cảnh bị trúng độc, nhưng đến cuối cùng không vì bị trúng độc mà xảy ra bất cứ chuyện gì… Biểu hiện của cô trợ lý đã chứng minh những ly champagne ban nãy đều có độc, tất cả những chuyện này từ đầu đến cuối đều do tên này tự biên tự diễn mà ra hết.
Lâm Nhược Khê bất giác nghĩ lại chuyện đêm hôm đó, Dương Thần tay không đỡ chiếc xe tải hung hãn, cảnh tượng chấn động đó là cảnh thực ngay trước mắt, và cả cảnh tượng ngày hôm nay lại bộc lộ một năng lực phi thường khác của Dương Thần.
- Vì sao không nói cho em biết trước?
Lâm Nhược Khê thấp giọng nói.
Dương Thần đang nghĩ đến chuyện vừa nãy lại nghe thấy câu hỏi của Lâm Nhược Khê thì hơi ngạc nhiên nói:
- Không phải là đã không có chuyện gì rồi hay sao?
- Không có chuyện gì? Ngoài chuyện anh biết là anh không sao thì còn ai biết nữa.
Lâm Nhược Khê cười lạnh lùng:
- Dọa em sợ vui lắm sao? Có phải nhìn em khóc vui lắm phải không?
Dương Thần ngạc nhiên nói không nên lời, muốn giải thích mà không biết phải nói như thế nào.
Lâm Nhược Khê lại cho rằng Dương Thần đang ngầm đồng ý, đôi mắt long lanh hiện lên đôi chút xót xa, cô cắn môi nói:
- Em biết anh không phải người thường, em cũng biết anh không nói tất cả chuyện của anh cho em biết, nhưng nếu anh cho rằng chuyện lừa gạt em, khiến em sợ hãi là những chuyện khiến anh vui thì em cũng không biết phải nói gì nữa, dù sao thì trong mắt anh em cũng chỉ là một thứ đồ thay thế mà thôi.
Đồ thay thế?
Trong đầu Dương Thần càng thêm mơ hồ, không hiểu lời nói của Lâm Nhược Khê có ý gì liền vội hỏi:
- Nhược Khê, em sao thế, anh thừa nhận việc ban nãy anh làm có chút không phải với em, nhưng vì gấp quá nên không kịp giải thích cho em hiểu, nhưng sao lại nói anh coi em là vật thay thế? Điều đó có nghĩa là gì?
Lâm Nhược Khê quay đầu đi chỗ khác, có vẻ như không muốn nói thêm điều gì, khuôn mặt lại trở lại vẻ bình tĩnh lạnh lùng như thường ngày, thậm chí cò lạnh lùng hơn thường ngày đến mấy phần.
Trong lòng Dương Thần kiềm chế lại, hắn nhíu mày, thầm nghĩ chỉ còn cách đợi Lâm Nhược Khê hết giận rồi giải thích rõ ràng với cô ấy mà thôi.
Suốt quãng đường quay lại chỗ để xe và cả trên đường trở về nhà Lâm Nhược Khê coi Dương Thần như không khí, hầu như không nói một lời nào, cũng may Dương Thần đã quen với sự im lặng này, nhưng trong đầu lại không hiểu một loạt những sự việc nên thấy hơi buồn bực.
Tuy rằng thời gian về nhà muộn hơn mọi khi nhưng hai người đã báo cho vú Vương là sẽ kịp về nhà ăn tối rồi.
Có điều cái khiến hai người thấy lạ là trong nhà lại có khách, một chiếc Audi đen và một chiếc Porsche trắng đang đỗ trước cửa nhà.
Dương Thần cảm nhận một chút như theo bản năng, đột nhiên thấy hơi lo lắng, không hiểu tại sao lại có khách quen đến nhà.
Lâm Nhược Khê thì không nghĩ ngợi gì, nhẹ nhàng xuống xe, cửa nhà mở sẵn nên cô bước vào luôn.
Trong phòng khách lúc này đã tỏa ra mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn, nhưng người trong nhà lại không ngồi xung quanh bàn ăn mà lại ngồi trên ghế sô-pha trong phòng khách nói chuyện gì đó.
Trong số những khuôn mặt quen thuộc, ngoại trừ Quách Tuyết Hoa, vú Vương, Trinh Tú còn có cô Christine tự nhiên lại đến chơi, điều khiến Lâm Nhược Khê vui mừng là Tuệ Lâm vừa mới kết thúc cuộc thi chung kết hôm qua giờ đã trở về nhà.
Vì phải làm thêm giờ và do lịch làm việc nên dù biết hôm qua là cuộc thi chung kết của Tuệ Lâm nhưng Lâm Nhược Khê không thể đến tận nơi để xem mà chỉ xem qua truyền hình trực tiếp, muốn chúc mừng Tuệ Lâm nhưng cô bé chưa thể về nhà ngay trong một tối.
Nhưng người phụ nữ nói năng thận trọng ngồi lặng yên bên cạnh Tuệ Lâm – Vân Miểu sư thái làm Lâm Nhược Khê không muốn tươi cười.
Từ lúc biết Lâm Chí Quốc qua đời, Lâm Nhược Khê nghĩ đến việc không còn gì liên quan đến gia đình này nữa ngoại trừ Tuệ Lâm, thậm chí sau khi nhận tin của Ninh Quang Diệu, ngay cả đến việc liên quan đến thân thế của mình cô cũng không dám nghĩ đến.
Nhưng Vân Miểu sư thái lại một lần nữa xuất hiện lại khiến những nỗi đau trong lòng cô lại thi nhau ùa về, cô cứ đứng ở cửa, có chút thất thần.
Cảm giác được bầu không khí có chút kì lạ, Quách Tuyết Hoa mỉm cười đứng dậy thân mật nói:
- Nhược Khê về nhà rồi à, con xem, có Lâm phu nhân đến thăm Tuệ Lâm này, chắc hẳn mọi người đã từng gặp mặt nhau rồi chứ, có cả cô Christine đưa Tuệ Lâm về nhà nữa, quán quân ngôi sao của Ngọc Lôi Tuệ Lâm còn bị bao nhiêu phóng viên vây quanh nữa chứ.
Christine với phong thái vốn dĩ vẫn thế của mình cười khanh khách nói:
- Cuộc thi chung kết hôm qua cả Dương Thần và cô Lâm đều không tới, thì tôi cũng đành đích thân đưa Tuệ Lâm về thôi, tiện thể đến ăn một bữa cơm tối thì chắc cũng không có gì quá đáng chứ.
Dương Thần lúc này cũng đã đi vào đến cửa, nhìn tất cả những người phụ nữ đang có mặt trong nhà, trước tiên là nhìn Christine rồi mới tươi cười bước đến trước mặt Tuệ Lâm và Vân Miểu sư thái nói:
- Bà nội của Tuệ Lâm cũng đến rồi, đúng là khách quý, phải chăng là thấy Tuệ Lâm đạt giải quán quân nên đến chúc mừng đúng không?
Vì Vân Miểu sư thái đang ở nơi đông người, thân phận là nữ gia chủ của Lâm gia ở Yên Kinh nên không thể tùy tiện xưng hô bằng tên gọi khác.
Vân Miểu sư thái liếc mắt nhìn hai người Dương Thần và Lâm Nhược Khê bằng ánh mắt có phần phức tạp, nói:
- Đợt này tôi phải ra nước ngoài làm một số việc nên tiện đường trước khi đi đến thăm cháu gái duy nhất, tham gia chung kết, tôi cũng không để tâm gì đâu, cậu cũng biết tôi không khuyến khích Tuệ Lâm đi theo con đường này mà.
Tuệ Lâm ngồi nghe hết những lời của Vân Miểu sư thái, cúi đầu ủ rũ không dám nói gì.
Dương Thần bất dắc dĩ nhếch môi, bà già đạo sỹ này đúng là không biết cách nói chuyện, lại giơ tay vuốt tóc Tuệ Lâm:
- Sao mà phải cúi đầu, nếu bà nội em không ủng hộ đã có cả gia đình anh ủng hộ cơ mà, bây giờ không phải là em đã có bao nhiêu là fan hâm mộ rồi hay sao?
Tuệ Lâm ngẩng đầu lên, bị Dương Thần vuốt tóc ngay trước mặt mọi người, cô thấy hai má nóng ran nhưng trong mắt lại ánh lên sự cảm kích, trong lòng thấy ấm áp, lại còn thấy tim đập nhanh và gấp hơn nữa.
- Khụ khụ.
Vân Miểu sư thái tức giận trừng mắt nhìn Dương Thần:
- Sao cậu dám tùy tiện sờ đầu cháu gái tôi như thế hả?
Dương Thần cười ha ha nói:
- Bà đừng có tức giận, trẻ con thì cần phải được động viên khích lệ chứ.
- Tuệ Lâm không phải trẻ con.
Vân Miểu sư thái trịnh trọng nói.
Dương Thần không để ý đến việc bà ta đang ngồi bên cạnh Tuệ Lâm, nói:
- Hôm qua Dương đại ca của em có chút việc nên buổi chiều chỉ đến đài truyền hình kiểm tra tiến trình chuẩn bị buổi chung kết thôi, nhưng em lại đang đi ra ngoài cùng hai thí sinh khác để quảng cáo nên buổi tối không gặp được, anh còn phải đưa bà chị thích làm việc của em đi ăn tối, cũng không kịp theo dõi truyền hình trực tiếp, nên cũng không thể đến đó cổ vũ cho em, nhưng anh thừa biết với khả năng của Tuệ Lâm thì đạt giải nhất là chuyện nhỏ mà thôi.
Tuệ Lâm vội lắc đầu nói nhỏ:
- Không sao đâu, em biết Dương đại ca và chị đều rất bận mà.
Lâm Nhược Khê nãy giờ vẫn im lặng, lúc này mới đi về phía trước, gật đầu với Christine theo kiểu xã giao rồi đi đến trước mặt Tuệ Lâm, kéo lấy tay cô bé vỗ nhẹ, mỉm cười nói:
- Chị chúc mừng em, sau này sẽ được nghe Tuệ Lâm của chúng ta phát hành đĩa, tham gia trình diễn rồi.
- Vâng.
Tuệ Lâm cười ngọt ngào, tâm trạng vừa bị Vân Miểu sư thái đả kích giờ đã thoát khỏi trạng thái u ám.
Vân Miểu sư thái ngồi bên cạnh và Lâm Nhược Khê bốn mắt nhìn nhau, dường như bà cảm nhận được tình chị em gần gũi thân thuộc của hai người, ánh mắt càng thêm vài phần phức tạp, lại khẽ thở dài.
- Được rồi được rồi, cứ chúc mừng đi chúc mừng lại như thế này thì thức ăn lại nguội hết mất, thôi thì chúng ta vừa ăn cơm vừa chúc mừng đại minh tinh vậy.
Sắc mặt vú Vương đầy vẻ vui mừng, dù sao thì cũng hiếm khi trong nhà có dịp đông vui như thế này, lại đúng lúc gia đình đang có chuyện vui.
Christine gật đầu tán thành đầu tiên, không khách sáo gì ngồi ngay vào bàn ăn, Dương Thần ngồi một chỗ nhìn, chỉ mong người phụ nữ này mau mau quay trở về Mỹ.
Nhưng Vân Miểu Sư Thái không có ý định ngồi xuống, lạnh lùng nói:
- Tôi không ăn đâu, tôi đến đây ngoài việc gặp Tuệ Lâm thì còn một vài việc nữa muốn tìm Dương Thần bàn bạc.
Dương Thần đang bước đến chỗ bàn ăn định ngồi xuống nghe thấy thế cười khổ nói:
- Bà nội của Tuệ Lâm à, chẳng lẽ bà định lấy luôn thời gian ăn cơm để mở cuộc họp hay sao?
Vân Miểu sư thái cũng không đôi co thêm mà bước thẳng ra ngoài cửa nói:
- Tôi ra ngoài sân đợi cậu.
Dương Thần nhe răng, lắc đầu than một tiếng rồi ra hiệu cho mọi người cứ ăn trước, một mình ra ngoài sân nói chuyện với Vân Miểu sư thái.
Lúc này ngoài trời đã tối mịt, bầu trời thành phố đen sẫm khiến người ta không nhìn thấy dù chỉ một ngôi sao, chỉ có ánh sáng của ngọn đèn nhỏ bên ngoài tường chiếu sáng một góc sân nhỏ, ngoài tiếng gió xào xạc luồn qua những bụi cỏ tán lá thì ngay cả tiếng hơi thở cũng nghe rõ mồn một.
Vân Miểu sư thái đợi Dương Thần bước đến ngay sau mình, không để hắn kịp nói gì đã lên tiếng:
- Cũng chỉ còn mấy ngày nữa là cậu đi Paris rồi.
Dương Thần nhíu mày, hắn không nghĩ Vân Miểu sư thái lại nói về chuyện này, không ngờ rằng Vân Miểu lại biết được chuyện đó, rốt cuộc mình có ở chỗ nào chắc hẳn đều là việc khiến Viêm Hoàng Thiết Lữ chú ý.
Dương Thần không chút e dè gật đầu nói:
- Phải tham gia tuần lễ thời trang đầu tháng Tư ở Paris, ôi, Nhược Khê bảo tôi đi, nên tôi cũng đành giả vờ hiểu biết cùng họ nói chuyện thời trang thôi.
- Tỏ vẻ ngu ngốc ít thôi, tuần lễ thời trang ở Paris ư? Hừ, thứ đó thì có quan hệ gì với cậu cơ chứ? Cậu cũng giống tôi đi tham gia đại hội, lẽ nào cậu cho rằng tôi không biết hay sao?
Vân Miểu sư thái quay đầu, nói với tâm trạng có phần vui vẻ.
- Đại hội?
Dương Thần đột nhiên có chút ngơ ngác:
- Đại hội nào?
Vân Miểu sư thái nhìn Dương Thần giống như có vẻ ngơ ngác, không biết gì thì mới dần dần tỉnh lại, thoáng có vẻ không tin hỏi:
- Cậu thật sự... không phải sẽ tham gia “Đại hội các tổ chức bí mật quốc tế” hay sao?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Mọi người vào đây tham gia vào nhóm dịch truyện nào Mọi người vào đây chém gió nào. Chém càng mạnh càng nhiều boom
Đã có 71 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-----oo0oo-----
Chương 493: Dấu ấn bảo vật thái dương Sưu Tầm by: Bồ Tùng Linh -- 4vn.eu Nhóm dịch : Friendship
Nghe đến mấy chữ “Đại hội các tổ chức bí mật quốc tế” Dương Thần còn tưởng mình nghe nhầm, cười ha ha nói:
- Đùa kiểu gì thế, thái sư, ngay cả đến nghe tôi còn chưa từng nghe đến tên đại hội gì gì đó thì làm sao có thể tham dự được, lời của bà có phải là nói đến hội nghị các tổ chức thuộc thế giới ngầm trong các quốc gia không, tôi là cái gai trong mắt nhiều tổ chức cấp quốc gia, họ còn dám để tôi đi dự sao?
Lúc này Vân Miểu sư thái mới tin Dương Thần không tham gia hội nghị đó, do dự một lát rồi nói:
- Đại hội bí mật lần này là hội nghị tập trung các gián điệp, bộ đội đặc chủng, các tổ chức có khả năng đặc biệt mà chưa từng có tiền lệ tổ chức trước đây, thực ra hội nghị không phải đều là các tổ chức cấp quốc gia, tôi còn cho rằng với thân phận của cậu thì nhất định người ta sẽ dốc hết tâm sức mời cậu tham gia… Nội dung chính của hội nghị lần này chắc chắn có liên quan mật thiết đến cậu.
Dương Thần nghe đến đó mới thấy có chút hứng thú, hỏi:
- Chuyện gì mà bảo có liên quan mật thiết đến tôi, tôi trở về Hoa Hạ cũng được gần một năm rưỡi rồi, còn có chuyện gì có thể liên quan đến tôi được chứ?
- Là về chuyện của thần.
Vân Miểu sư thái nói thẳng thừng.
Nụ cười của Dương Thần đông cứng lại một lúc rồi mới hỏi:
- Thần? Thần nào?
Phản ứng đầu tiên trong đầu Dương Thần là nghĩ đến chuyện tên cuồng bạo hiếu chiến Ares, chơi ở Trung Đông chán ngấy rồi lại ra tay ở Châu Âu sao? Khiến cho tất cả các quốc gia đó liên hợp lại chống lại tên đồ tể này hay sao? Không đúng, Ares không bao giờ chơi trò nhạt nhẽo ra tay với dân thường mà hứng thú của gã ta chắc hẳn là ở việc tìm kiếm viên đá thần mà không làm xước nó.
Sắc mặt Vân Miểu sư thái có vài phần nuối tiếc:
- Xem ra cậu thực sự không hề biết chuyện gì cả, lúc đầu tôi còn định thông qua cậu để tìm hiểu rõ ràng hơn một chút để có sự phòng bị.
- Mặc dù tôi không biết gì, nhưng nếu sư thái kể những điều mình biết với tôi thì biết đâu tôi có thể giúp bà phân tích một chút.
Dương Thần cười nói.
Vân Miểu sư thái trầm ngâm một lát rồi nói:
- Kỳ thực hiện nay trong lòng người dân ở Châu Âu và Mỹ đều đang hoảng sợ, mặc dù báo chí không hề đưa tin, nhưng tất cả mọi người đều đang trong tâm trạng chờ đợi chiến tranh, nguyên nhân là có một vị thần tự xưng là thần Apollo…
…
Số 55, phố Aluo, khu phố phía Bắc, đại lộ Elysee, trung tâm thành phố Paris nước Pháp.
Phủ tổng thống, cung điện Elysee.
Ánh sáng ngày mới soi mình lên cây cỏ xanh biếc, bên ngoài cửa sổ rộng nằm sát mặt đất trong phòng làm việc của tổng thống, trên một cây ngô đồng lâu năm xanh tươi, những giọt sương trong suốt ánh sắc lá xanh long lanh.
Một vài anh lính cảnh vệ nghiêm nghị đứng thẳng người, đi vào con đường nhỏ, phong thái uy nghiêm, không có chút cảm xúc nào với cảnh sắc nên thơ của buổi sớm.
Nơi này là trụ sở trung tâm quyền lực của nước Pháp, là một cường quốc giàu mạnh đã thành truyền thống ở Châu Âu, vùng đất nơi đây bình yên tĩnh lặng, nhưng điều đó không có nghĩa là thế giới ngầm ẩn giấu bên trong cũng thực sự yên bình như thế.
- Choang!
Một âm thanh của tiếng đồ sứ vỡ tan vang lên từ trong phòng làm việc của tổng thống phá tan sự yên bình của buổi sớm bình minh.
Những hoa văn tinh xảo tuyệt mỹ in trên nền sứ trắng bị con người hung dữ đập tan trên tấm sàn nhà gỗ sồi dày cộp, tan nát thành những mảnh nhỏ đau thương, còn một vài mảnh sứ vẫn đang kêu than nhảy nhót, cố gắng nói lời từ biệt với thế giới này.
Người đàn ông đứng trước bàn làm việc rộng thênh thang bằng gỗ lim, mặc áo sơ mi trắng, chiếc cà-vạt màu đỏ trên ngực hơi lệch nhưng ông ta cũng không tốn sức chỉnh lại, mái tóc xoăn màu đen xám chải gọn ra phía sau đầu, bộ mặt để râu già dặn, thân hình không cao to, vai hơi rộng, chiếc cổ uy nghiêm và toàn thân toát lên một vẻ tàn nhẫn.
Đập vỡ chiếc cốc sứ có giá trị vô song cũng không khiến nỗi tức giận của người đàn ông vơi đi mấy phần, có vẻ như ông ta đã có một đêm không ngủ, đôi mắt vằn đỏ và ánh mắt sắc lạnh.
- Tướng quân Daipuni, tôi cần một lời giải thích chính đáng, tất cả những chuyện này là sao đây?
Người đàn ông cầm lên từ trên bàn làm việc một phong thư màu đen, trên lá thư có in một con dấu ấn bảo vật thái dương mạ vàng.
Người vừa được gọi tên là Daipuni lúc này đang đứng nơm nớp lo sợ đứng bên ngoài cửa, ông ta có dáng người thấp, mặc bộ quân phục màu xanh lục gọn gàng, những ngôi sao trên vai thể hiện rõ ràng chức danh Thượng tướng của ông.
Người đàn ông trung niên có mái tóc xoăn màu nâu, nước da trắng bệch, xương gò má nhô cao, toàn bộ các giác quan như đang trũng sâu xuống, ông ta khi bị chất vấn trông đáng thương như một con chó Nhật tội nghiệp.
- Thưa… thưa ngài tổng thống, chúng tôi đang ráo riết truy lùng, chắc chắn rằng nguồn gốc tin tức dọa nạt của Apollo nhất định sẽ nhanh chóng có kết quả.
Daipuni đáp bằng thứ tiếng Pháp lắp bắp.
- Kết quả?
Tổng thống giận dữ xé tan bức thư màu đen trên tay hét lớn:
- Bắt đầu từ tuần trước, đã là ngày thứ 9 liên tiếp nhận được thư đe dọa màu đen có dấu ấn bảo vật thái dương rồi, theo như thời gian được viết trên thư, nhiều nhất là chỉ còn ba tuần nữa Apollo sẽ giết ta, vậy mà ông, mang quân hàm tướng quân, giữ chức tổng cục an ninh số 7, tổng cục an ninh đối ngoại Pháp… ông đã nói với tôi, đã hơn một tuần trôi qua rồi, như thế này mà gọi là nhanh chóng có kết quả ư?
Daipuni bị mắng tới tấp, sợ hãi tới mức lùi lại hai bước, sắp bước đến tận cửa ra vào phòng làm việc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, chân khuỵu xuống run rẩy.
- Thưa ngài tổng thống… Tên… tên Apollo này vô cùng giảo hoạt, hơn nữa… hơn nữa lại vô cùng nguy hiểm, chúng tôi gặp nhiều khó khăn để tìm ra sơ hở của gã…
Daipuni khó khăn lên tiếng.
Khóe miệng tổng thống hơi co giật, ông hạ giọng nói:
- Daipuni, tôi nói cho ông biết, nếu như tôi đã có thể đặt ông vào vị trí cục trưởng cục số 7, trở thành đầu tàu của tổ chức vương quyền nước Pháp thì đương nhiên tôi cũng có thể để người khác thay chân ông… Biểu hiện của ông làm tôi vô cùng thất vọng.
Sắc mặt Daipuni vốn sợ hãi cắt không còn giọt máu, ông ta quỳ rạp xuống đất, gần như khóc hu hu lên mà rằng:
- Kính thưa ngài tổng thống, tôi… tôi nhất định sẽ không phụ sự hi vọng của ngài, “Lãnh địa của thần” do Apollo lãnh đạo liên tục công kích vùng tập kích quân sự của NATO, Liên minh Châu Âu và nước Nga, xem như gã đã khiêu chiến với toàn thế giới rồi, những hành động điên cuồng của gã nhất định sẽ phải trả giá, đợi sau khi chúng ta triệu tập đại hội quốc tế bí mật các tổ chức đặc biệt thì nhất định có thể liên hiệp sức mạnh các nước, tìm ra sào huyệt của hội “Lãnh địa của thần”, tiêu diệt bọn chúng, nhất định sẽ không để cho ngài tổng thống chịu bất kỳ tổn hại nào.
- Ngu ngốc, Apollo dám công kích căn cứ quân sự bí mật của ba tổ chức kia lẽ nào gã còn không biết các người bí mật triệu tập đại hội? Có thể dễ dàng công kích ba tổ chức quân sự kia, san bằng cung điện Elysee dễ dàng như giẫm chết một con kiến? Ông trả lời như thế có khác nào bịp một đứa trẻ con lên ba không hả?
Tổng thống bất mãn nói.
Daipuni vội vàng giải thích:
- Xin ngài tổng thống yên tâm, “Lãnh địa của thần” của Apollon tuy rằng lợi hại, nhưng nếu như gã đã không dám xuất đầu lộ diện mà chỉ dám âm thầm gửi đe dọa đến các quốc gia Châu Âu thì nhất định là vẫn còn e dè điều gì, gã ta có thể công kích ba khu vực quân sự kia cũng là do căn cứ quân sự của họ không có sự phòng bị, gã ta vận dụng những biện pháp đặc biệt phi quân sự, nếu không thì không thể nào đánh phá được, ba tổ chứ đó đang dừng mọi hoạt động đợi chúng ta tụ hội được các tổ chức tinh nhuệ phi chính phủ khắp các quốc gia trên thế giới, tìm ra cơ sở của gã thì nhất định có thể tấn công.
- Hừ.
Tổng thống coi như miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích:
- Hi vọng là ông làm được những điều tốt đẹp như những gì ông nói.
- Xin ngài tổng thống yên tâm, tôi nhất định sẽ không để ngài phải thất vọng.
Cuối cùng Daipuni cũng thở phào, đứng lên khỏi mặt đất.
Tổng thống khép mi nói:
- Thời gian này lại đúng lúc các khách quý và khách du lịch hội tụ tại Paris, tốt nhất ông không được làm loạn lên, nếu không thì... ông tự chuẩn bị tâm lý cho mình đi.
Daipuni vội vàng nhận lời, cúi đầu khom người rút lui khỏi cái phòng làm việc như địa ngục ấy...
...
Trong sân, Vân Miểu sư thái chốt lại câu cuối cùng:
- ... Cái tên tự xưng là Thần Mặt Trời Apllo kia khi vừa mới xuất đầu lộ diện không hề thu hút sự chú ý của các tổ chức an ninh Châu Âu, dù sao trước đây cũng có nhiều tổ chức ma-phi-a và tổ chức lính đánh thuê mượn danh nghĩa thần để kêu gọi nhập ngũ, họ tưởng rằng Apollo cũng là một kẻ trong đám đó mà thôi, hơn nữa “Lãnh địa của thần” mà Apollo sáng lập ra cũng chỉ được xếp vào danh sách các tổ chức khủng bố cấp thấp nên cũng không dồn lực để đối phó.
Nhưng vào tháng trước, cái tên Apollo đó đột nhiên tìm ra khu vực căn cứ của NATO, Liên minh Châu Âu và Nga, hơn nữa chỉ trong vòng ba ngày đã tập kích toàn bộ, giết hết toàn bộ thủ lĩnh của các tổ chức này, đập tan sức mạnh và khả năng trinh sát nên đã lập tức được xếp vào hàng tổ chức khủng bố quốc tế đặc biệt nguy hiểm.
Cái khiến người ta càng thêm đau đầu nữa là theo một số binh lính may mắn không ở trong doanh trại khi đó, lúc đầu họ còn nhìn thấy những ngọn lửa giống như mưa sao băng từ trên trời rơi xuống, rơi vào trong khu vực căn cứ quân sự, sau đó trong căn cứ bắt đầu phát nổ, chỉ một lát sau toàn bộ căn cứ bị phá hủy hoàn toàn, về cơ bản đây không phải là loại vũ khí quân sự thông thường.
Cũng chính vì hiện tượng ly kỳ này mà bắt đầu xuất hiện rất nhiều người tin rằng Apollo đích thực là thần Mặt Trời, hơn nữa “Lãnh địa của thần” cũng làm xuất hiện nhiều tin đồn, nhiều tổ chức ngầm và tà giáo được phục hồi và dựa dẫm vào bọn chúng.
Dương Thần nghe đến đây trong mắt ánh lên một vài những nghi ngờ, hỏi:
- Bọn chúng làm như thế chắc chắn không đơn thuần là sự phá hủy thông thường?
- Đương nhiên không phải.
Sắc mặt Vân Miểu sư thái trở nên nghiêm trọng:
- Trong tuần này Apollo bắt đầu chính thức yêu cầu tổ chức Liên minh Châu Âu thừa nhận tính hợp pháp của tổ chức “Lãnh địa của thần”, yêu cầu các nước trong Liên minh thu nạp tư tưởng giáo điều của tổ chức này, hơn nữa Apollo còn yêu cầu đặc quyền ra quyết sách của ban trị sự Liên minh Châu Âu...
- Sao cơ?
Đến đây Dương Thần cảm thấy không thể tin nổi, cười ha ha nói:
- Điều đó chẳng phải là thể hiện Apollo không chỉ muốn làm thần mà còn muốn làm chúa tể Châu Âu hay sao? Không biết chừng về sau còn muốn bàn đến chuyện đó với Mỹ và cả Hoa Hạ nữa.
- Đúng vậy, cho dù dã tâm này nghe có vẻ buồn cười, nhưng thực tế thì gã đã bắt tay vào thực hiện rồi.
Vân Miểu sư thái lại thở dài:
- Apollo đã bí mật gửi thư đe dọa cho tổng thống Pháp nói rằng nếu như trong tháng này Liên minh Châu Âu không trả lời thỏa đáng thì gã sẽ tiến hành “Thần phạt” với người sắp sửa giữ chức Chủ tịch luân phiên Ban trị sự Châu Âu là Tổng thống Pháp.
- Còn tiến hành “Thần phạt”?
Cuối cùng Dương Thần không thể nhịn được ôm bụng cười ha ha, một lúc sau mới lau nước mắt nói:
- Mặc dù tôi chưa từng gặp tên Apollo nhưng tôi nghĩ tên này hơn phân nửa không thể là thật, chỉ có điều... gã đã dùng thủ đoạn nào đó tiêu diệt được ba căn cứ quân sự kia, tôi cũng không rõ, tôi nghĩ nếu như được tận mắt chứng kiến một lần sẽ là một việc không tồi, tôi thấy tên Apollo có lý tưởng kia rất thú vị.
Vân Miểu sư thái không hài lòng nói:
- Không ngờ cậu vẫn còn cười được, nếu thực sự gã ta là Thần Mặt Trời... thì...
Vân Miểu sư thái cau có mặt mày, dù sao bà cũng đã từng chứng kiến Dương Thần và thần Ares chiến đấu, sức mạnh dời non lấp biển đó khiến mỗi lần nghĩ lại bà đều thấy rùng mình.
Tuy rằng bề ngoài của Dương Thần khiến Vân Miểu sư thái không quá sợ hãi nhưng thực ra trong thâm tâm bà không dám thẳng thừng đối mặt với Dương Thần.
Dương Thần có lẽ cũng biết nguyên nhân sự lo lắng của Vân Miểu sư thái, nếu quả thật có một vị thần Mặt Trời thật trong số mười hai chủ thần muốn làm việc thống nhất thế giới thì trừ phi người của Hồng Mông ra tay một lần nữa hoặc có chủ thần tự nguyện gỡ bỏ phong ấn vì Hoa Hạ mà chiến đấu với Apollo, nếu không thì Viêm Hoàng Thiết Lữ chỉ có cách giương mắt nhìn mà thôi.
- Tuy không lo lắng đến mức quốc gia biến mất nhưng hiện giờ Viêm Hoàng Thiết Lữ đang không ổn định, không thể chịu nổi thêm bất kỳ sự tiêu hao nào nữa.
Vân Miểu nói như thở dài.
Dương Thần an ủi:
- Nghĩ nhiều như thế để làm gì, cùng lắm thì đừng có tham gia nữa, khó thực hiện thì mới bắt các người tham gia cái đại hội đồ bỏ gì gì đó thôi.
Vân Miểu nhíu mày nói:
- Đây là đại hội do chính phủ phát động, Thái tướng quân vừa mới nhậm chức, phải nhận nhiệm vụ, không dễ từ chối, là tôi đã dẫn theo một vài người ưu tú đi tham gia, như vậy đã là quá đáng lắm rồi, nếu không có ai đi thì khác nào lật mặt với các tổ chức khác trên thế giới chứ.
Dương Thần nhún vai, hắn vốn không có hứng thú với những thứ thuộc chính phủ, nếu Vân Miểu sư thái đã lo lắng như thế thì hắn cũng không biết phải khuyên như thế nào nữa.
Vân Miểu sư thái thấy không còn gì để nói nữa nên cũng không định ở lại thêm, chỉ nói đúng một câu:
- Chăm sóc tốt cho Tuệ Lâm đấy.
Rồi quay người biến mất.
Dương Thần đang định quay trở vào phòng thì nhìn thấy Christine đang đi ra, hơn nữa còn với dáng vẻ rất hớn hở, chắc chắn là đã nghe lỏm được câu chuyện của hai người ở bên ngoài.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Mọi người vào đây tham gia vào nhóm dịch truyện nào Mọi người vào đây chém gió nào. Chém càng mạnh càng nhiều boom
Đã có 65 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-----oo0oo-----
Chương 494: Tuổi trẻ thật là vui Sưu Tầm by: Bồ Tùng Linh -- 4vn.eu Nhóm dịch : Friendship
- Anh chắc sẽ không muốn nói với tôi đâu, anh đang nghĩ rằng tên Apollo đó là thật.
Dương Thần bước về phía trước nói:
- Mặc dù tôi chưa từng gặp Apollo nhưng tôi nghĩ trong số chủ thần không có ai nhạt nhẽo như tên đó, dù sao thì làm thế cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Christine cười khanh khách nói:
- Nói về mặt lý thuyết tôi thấy tên Apollo không thể làm những chuyện như thế, nhưng vừa nghe bà già kia thuật lại thì cảnh những đốm lửa giống sao băng từ trên trời rơi xuống làm bùng cháy cả căn cứ kia thì có vẻ giống cách của hắn ta đấy.
Dương Thần nhíu mày:
- Nghĩa là sao?
Christine khẽ nháy mắt với Dương Thần:
- Vũ khí của tên Apollo kia có thể gây ra những hiệu ứng tương tự là đương nhiên rồi, lực công kích trực tiếp sẽ không đơn giản như vậy.
Dương Thần sửng sốt, hắn không nghĩ ra chuyện tương tự như thế.
- Nhưng mà... Cụ thể mọi chuyện diễn ra như thế nào nếu không được chứng kiến tận mắt thì không nói chính xác được, nhưng tôi cũng không có hứng thú chạy sang tận Châu Âu, có là Apollo thật hay không sớm muộn cũng sẽ biết, đến lúc đó là có thể nhìn tận mắt rồi, nếu như tôi nhớ không nhầm thì thời khắc mà tên Apollo thức tỉnh cũng đã đến rồi, có khi vì trong đầu của tên Apollo kia nóng quá nên làm những chuyện khác người, điều đó là sự thật.
Christine nói xong thì cười duyên quay lại trong nhà.
Dương Thần thở dài, đối với loại phụ nữ cả ngày không làm được chuyện gì đứng đắn này thì không còn lời nào để nói nữa, về chuyện tình hình ở Châu Âu thực sự đang xảy ra chuyện gì hắn không quá để tâm, chỉ cần không ảnh hưởng đến hành trình của hắn và Lâm Nhược Khê thì dù sao khi sau khi hai người rời khỏi đó, Paris có bị san bằng cũng không có vấn đề gì.
Thời gian sắp đi ra nước ngoài trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã sang tháng Tư rồi.
Sau bữa tối hôm đó, Tuệ Lâm lập tức phải quay trở lại công ty tham gia biên tập sáng tác và còn phải đi đến khắp nơi để dự họp báo, nhạc hội hữu nghị, đương nhiên còn phải cố gắng không ngừng để học hát và kỹ năng trình diễn nữa.
Christine thật ra vốn là một người thích đi mây về gió, cũng vì việc lần này Dương Thần nhờ nên mới ở Hoa Hạ lâu như thế, sau buổi hôm đó, sáng sớm hôm sau cô ta lập tức quay trở lại Mỹ khiến Dương Thần sớm bớt đi được một mối lo.
Sau khi Lâm Nhược Khê tính toán mọi giây phút để sắp xếp công việc, đôi vợ chồng trẻ và người nhà từ biệt đơn giản, cảnh tượng lần đầu tiên được ngồi trên máy bay đi Paris Pháp đối với Dương Thần mà nói có một cảm giác rất đặc biệt, dù sao hai người kết hôn thì cũng phải có giấy đăng ký kết hôn, dù có ở hình thức nào thì lần đi “tuần trăng mật” lần này đi Paris cũng rất lãng mạn, dù sao cũng khiến người ta cảm thấy lâng lâng.
Vì bản thân Lâm Nhược Khê đang ở trong hoàn cảnh có tiền mà không biết tiêu vào đâu, lại thêm tính cách và ngoại hình hai người không thích hợp với đa phần mọi người nên hai người vẫn đặt vé ở khoang hạng nhất.
Khoang hạng nhất của hãng hàng không quốc tế đắt gấp mấy lần so với giá của hàng không trong nước, đặc biệt là vào thời gian đông khách nên những người được ngồi ở khoang này đều là những người có tiền mà không biết tiêu vào đâu hoặc là những người già có sức khỏe rất tồi.
Toàn bộ mười mấy chõ ngồi của khoang hạng nhất chỉ có hai người là Dương Thần và Lâm Nhược Khê là người trẻ nhất, còn lại đều là những người già đầu tóc bạc phơ.
Lâm Nhược Khê khi không làm việc, cô mặc một chiếc váy liền tơ tằm màu đen hở vai được cắt giản dị, cách phối hợp đơn giản bộc lộ được tính cách lạnh lùng cao ngạo vốn có của Lâm Nhược Khê, bờ vai trần trắng bóc lộ ra giống như tuyết trắng tinh trên đỉnh núi cao tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Mái tóc buông dài xõa xuống giống như một dòng suối tơ tằm đen bóng, còn cách một khoảng đã có thể cảm nhận được mùi hương thoang thoảng từ mái tóc của cô khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Dương Thần ngồi cạnh Lâm Nhược Khê bất giác nuốt nước miếng, thật sự vợ mình rất thu hút, cứ quan sát ở khoảng cách gần như thế này thì chẳng khác nào phát ra chất kích thích khiến người ta khó có thể kiềm chế như bị rơi vào trong vòng lốc xoáy.
Nếu không phải vì khuôn mặt xinh đẹp sắc nét luôn luôn lạnh lùng của Lâm Nhược Khê bất giác quay ra trừng mắt nhìn mình thì Dương Thần đã sớm bất chấp mấy bà già đang ngồi xung quanh mà vuốt mái tóc ấy mấy cái rồi.
Vốn tưởng rẳng ngồi trên máy bay đường dài sẽ rất nhàm chán, dù sao cũng đã kết hôn rồi, có vợ bên cạnh nên không thể đùa giỡn mấy cô tiếp viên hàng không như trước kia, cũng không muốn làm mấy trò của người lớn trong nhà vệ sinh nữa, sáng hôm sau vừa mới ra khỏi cửa, Lâm Nhược Khê thay đổi lối ăn mặc công sở sang kiểu ăn mặc của một thiên kim cũng khiến hắn mãn nhãn.
- Anh có biết là biểu hiện của anh lúc này khiến em muốn cho anh ăn tát không hả, anh không thấy mất mặt sao?
Lâm Nhược Khê run run môi, thực sự cô không chịu nổi ánh mắt rực lửa của Dương Thần, đây rõ ràng là ánh mắt thèm muốn của Trư Bát Giới.
Điều hòa trên máy bay luôn bật nên không khí hơi bị khô, Dương Thần liếm đôi môi khô của mình nghiêm mặt cười nói:
- Đó là vì bảo bối Nhược Khê của anh xinh đẹp đấy chứ, thường ngày không được nhìn Nhược Khê của anh gần như thế này, vẫn còn nửa ngày nữa máy bay mới đến được nước Pháp, anh có thể ngắm em thỏa thích rồi.
- Anh… Anh là đồ xấu xa.
Lâm Nhược Khê không biết nói gì nữa, người không biết xấu hổ quả thật không biết phải nói thế nào, khuôn mặt xinh đẹp của cô lại đỏ bừng, tên này da mặt dày thật, nhưng không hiểu sao tim cô lại nhảy loạn lên và còn cảm thấy một chút vui thích… Thật đáng giận.
Lúc này, trong khoang hạng nhất một cặp vợ chồng già người da trắng tủm tỉm nhìn Dương Thần và Lâm Nhược Khê cười, nói mấy câu bằng tiếng Pháp.
Tuy Lâm Nhược Khê có thể nói tiếng Anh và một chút ít tiếng Nhật và Tây Ban Nha nhưng lai hoàn toàn mù tịt tiếng Pháp, nhìn cặp vợ chồng kia có vẻ như đang nói về mình nhưng không có vẻ gì là ý xấu, tuy vậy vẫn thấy hiếu kỳ, nhớ ra rằng tên bên cạnh mình tiếng gì cũng hiểu bèn không kìm nổi khẽ nói:
- Hai người họ đang nói về gì thế?
Ánh mắt Dương Thần đang chằm chằm nhìn vào khuôn ngực căng tròn bị che kín của Lâm Nhược Khê, nghe thấy câu hỏi liền đáp trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê:
- Bà ấy nói đúng là một cặp vợ chồng trẻ hạnh phúc... Ông ấy nói tôi tưởng người Hoa Hạ khá phong kiến, nhưng nhìn hai người trẻ này cũng lãng mạn như người Pháp ý chứ, tuổi trẻ thật là vui...
Lãng mạn?
Lâm Nhược Khê suýt chút nữa bỏ qua phong thái yểu điệu thục nữ mà trợn tròn mắt lên, tên xấu xa này cứ nhìn chằm chằm vào ngực mình, nếu mình không kìm nổi tát hắn mấy cái thì cũng đáng, như thế mà gọi là lãng mạn ư?
- Có phải là anh phiên dịch lung tung không hả, bắt nạt em không hiểu gì về tiếng Pháp phải không?
Lâm Nhược Khê giận dữ gằn giọng nói.
Dương Thần cười ha ha nói:
- Anh mà vô vị đến mức đấy sao, nếu như anh phiên dịch linh tinh thì anh nhất định sẽ nói,... ôi, cô gái ấy xinh đẹp thế kia thật xứng đôi với chàng trai đó, họ quả là một cặp trời sinh, đúng rồi, chắc hẳn là cô gái kia đang tán tỉnh chàng trai đó, nhìn chàng trai đó nam tính thế kia vừa mới nhìn đã biết là một chàng trai tốt nhất thế giới rồi...
- Đủ rồi...
Lâm Nhược Khê suýt nữa đã không nhịn nổi quát lên.
Dương Thần ngay lập tức im lặng, nhíu mày, tiếp tục say sưa nhìn ngực của Lâm Nhược Khê...
Lâm Nhược Khê khổ sở giơ tay trái lên, cổ tay cô đeo chiếc đồng hồ nữ Patek Philippe được thiết kế độc nhất mà cô vẫn thường đeo mỗi khi ra ngoài, nhìn thiết kế tinh xảo đơn giản ấy nhưng lại có giá tương đương với một chiếc xe thể thao tuyệt đẹp.
- Không ngờ mới xuất phát chưa được một tiếng...
Lâm Nhược Khê nhìn đồng hồ xong trong lòng ngán ngẩm, nghĩ đến việc mình còn phải ngồi cùng tên này mười mấy tiếng đồng hồ nữa, chỉ giận là không thể chết ngất đi...
...
Paris Pháp, cục an ninh số 7, căn cứ bí mật dưới lòng đất.
Cánh cửa bằng thép tổng giám sát điều khiển từ từ bật mở, tiếng kim loại va vào nhau nặng trịch.
Daipuni mặc bộ quân phục, thân hình ngắn ngủn, sắc mặt tái mét bước tới đài chỉ huy quân sự, phía dưới là màn hình huỳnh quang khổ lớn và nhân viên bộ phận kỹ thuật đang nhanh tay đánh bàn phím.
Daipuni chậm rãi đưa mắt nhìn, sau khi quét một vòng trong khoang điều khiển rộng lớn thì tay phải đánh một tiếng vang lớn.
Một gã lính hầu từ phía dưới bước lên đài chỉ huy, cung kính cúi đầu:
- Cục trưởng có gì chỉ bảo ạ?
- Một tiếng trước Phó cục trưởng đã tiếp kiến mấy vị thuộc tổ chức năng lực siêu nhiên của Nam Mỹ và Tây Á, thủ lĩnh lính đánh thuê, chắc hẳn một lát nữa sẽ ra ngay ạ.
Tên lính hầu đáp trịnh trọng.
Sắc mặt Daipuni càng thêm khó coi:
- Hừ, cậu ta cũng nhàn nhã thật đấy, tiếp đón thủ lĩnh tổ chức ngầm nước ngoài có phải việc của cậu ta không...
Lúc này cánh cửa thép lại một lần nữa bật mở, một người mặc bộ quân phục mà lam đậm, dáng người khôi ngô tuấn tú, nét mặt cương trực, bộ râu màu vàng nhạt, một tay cầm mũ quân đội tiến về phía đài chỉ huy.
Nhìn thấy Daipuni, người đàn ông hơi chững lại rồi ngay sau đó chào theo đúng phong cách nhà binh, đôi mắt xám nhạt hiện lên vẻ rắn rỏi:
- Cục trưởng, Verdessa báo cáo.
- Cậu đi đâu?
Daipuni kéo dài giọng quát.
Verdessa trịnh trọng đáp:
- Những khách quý tham dự hội nghị bí mật lần này đều đang tập trung ở quán rượu, bí mật đón tiếp thủ lĩnh đội lính đánh thuê và đại diện tổ chức năng lực siêu nhiên ở biển Chết.
Không đợi Verdessa báo cáo xong, Daipuni đột ngột quay người phi xuống.
- Bịch.
Một Daipuni nhìn rất bình thường trong nháy mắt phát ra một sức mạnh vô song, tạo ra một luồng gió lớn hất Verdessa ngã nhào xuống đất.
Verdessa trúng một đòn vào ngực ngã ra đất nhưng cũng không dám ngồi dậy hay phản kháng vội vàng quỳ rạp xuống cúi đầu không dám lên tiếng.
- Tiếp đón đại diện... Verdessa... Cậu giỏi chịu đựng thật đấy...
Daipuni trừng mắt, khuôn mặt méo mó nói:
- Cậu có biết không... Lúc cậu đang tiếp đón đại diện thì tôi đang trong phòng làm việc của tổng thống... bị tổng thống mắng cho một trận tới mức máu dồn lên não.
Đối mặt với âm thanh gào rít của Daipuni, Verdessa cứng đơ người không dám nhúc nhích, trong lúc đó thì các lính hầu đều đã rút lui ra ngoài, nhân viên ở đài chỉ huy cũng không một ai dám lên tiếng, vùi đầu làm việc vờ như không nhìn thấy gì.
- Đồ khốn kiếp, mày tưởng mày thực sự là nhân vật tai to mặt lớn của cục an ninh số 7 hay sao? Nói cho mày biết tướng quân Charles de Gaulle của chúng mày là người đã thành lập cục tình báo trung ương, và cả cục an ninh đối ngoại, cục số 7, từ ngày đó đã xuất hiện thêm vô số anh hùng, đạt được vô số vinh quang, nhưng Verdessa, mày vĩnh viễn không nằm trong số đó đâu.
Một lần nữa Daipuni lại xông lên dùng chân đá vào mặt Verdessa.
Verdessa kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng rớm máu nhưng không dám đứng dậy tiếp tục quỳ gối cúi đầu.
- Verdessa, mà nhớ cho kỹ, tổ tông nhà mày đã phản bội lại nước Pháp, quy thuận Nazi nước Đức, mày mang dòng máu Đức dơ bẩn trong người, nếu không phải ban đầu do ta cất nhắc thì lúc này mày chảng qua cũng chỉ là một thằng bộ đội đặc chủng bình thường mà thôi, đến mặt cấp trên cả đời cũng không có cơ hội nhìn chứ đừng nói đến việc đang được ngồi vào chức Phó cục trưởng như bây giờ.
Toàn thân Verdessa run lên, máu từ bên má trái nhỏ xuống nền đất rắn lạnh, run run nói:
- Verdessa suốt đời không dám quên ân tình của ngài Cục trưởng.
- Hừ.
Daipuni nheo mắt, ánh mắt như dao găm đâm vào toàn bộ thân thể Verdesssa:
- Biết thế là tốt, điều tra nguồn gốc của tem bảo vật thái dương, thân phận thật của Apollo, và đại hội bí mật lần này không được xảy ra vấn đề gì... Nếu không, ta mà mất bát cơm, thì cậu cũng sống không dễ dàng đâu...
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Mọi người vào đây tham gia vào nhóm dịch truyện nào Mọi người vào đây chém gió nào. Chém càng mạnh càng nhiều boom
Đã có 67 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-----oo0oo-----
Chương 495: Chào mừng đến Paris Sưu Tầm by: Bồ Tùng Linh -- 4vn.eu Nhóm dịch : Friendship
Sân bay Charles de Gaulle, Paris.
Suốt mười mấy tiếng trên không trung, cuối cùng chiếc phi cơ đã hạ cánh an toàn.
Mặc dù lúc này ở Hoa Hạ đang là ban đêm nhưng do sự chênh lệch múi giờ nên lúc này Paris mới đang là buổi trưa.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu những tia sáng rực rỡ lên mặt đất, gió khẽ thổi nhè nhẹ.
Lâm Nhược Khê ngồi trên máy bay đã ngủ một lúc, không quá mệt mỏi, so với mọi ngày làm việc triệu tập cuộc họp thì thật ra ngồi máy bay cũng chẳng phải là chuyện gì to tát.
Đương nhiên Dương Thần không chút mệt mỏi, đặt chân lên đất Châu Âu, thái độ vui vẻ tươi cười không hề còn nữa, không thể kiềm chế, trong đầu lại hiện lên bao nhiêu chuyện của quá khứ khiến hắn không khỏi cảm thấy bùi ngùi.
Hai người cùng nhau bước ra lối cửa ra quốc tế, Lâm Nhược Khê chỉ xách duy nhất một chiếc túi nhỏ hiệu Pula, dù sao ở Paris cũng có chi nhánh công ty, đa số mọi đồ đạc đều có thể chuẩn bị tại đây nên không cần phải xách theo hành lý, hơn nữa Dương Thần cũng không chú trọng, hai tay trống không, đúng là hai con người ung dung tự tại.
Trên đường đi còn nói những chuyện người lớn khó nghe với mình, vậy là bây giờ vừa xuống máy bay lại không nói gì, im lặng bước đi, sự thay đổi của Dương Thần bị Lâm Nhược Khê dễ dàng nhận ra.
Lâm Nhược Khê ngước đầu đưa mắt nhìn người đàn ông đang đi cạnh mình đột nhiên có những diễn biến tâm lý phức tạp, biểu hiện này của hắn mới thấy thật sự chân thật.
Lâm Nhược Khê không kìm nổi liền hỏi:
- Anh đang nghĩ gì thế?
Dương Thần theo bản năng lấy từ trong túi áo ra một bao thuốc lá, nhưng ngay lập tức ý thức được rằng không được hút thuốc ở sân bay liền cười nói:
- Không có gì, chỉ là một chút chuyện linh tinh thôi, nhưng tất cả đều đã qua hết rồi.
Lâm Nhược Khê không hỏi thêm, cô hiểu hai từ “linh tinh” trong lời nói của Dương Thần là quá khứ mà hắn không muốn nhắc lại.
- Đúng rồi, người ra đón là ai?
Dương Thần thuận miệng hỏi.
Lâm Nhược Khê vừa đi trước dẫn đường vừa nói:
- Là giám đốc điều hành chi nhánh ở Châu Âu, anh ta tên là Cố Đức Mạn.
- Cố Đức Mạn? Good man? Cái tên này hay đấy, là đàn ông ư?
Dương Thần hỏi.
- Tất nhiên rồi, nữ thì sẽ không bao giờ đặt tên như thế.
Lâm Nhược Khê nói:
- Mẹ của anh ta là người Hoa Hạ, bố là người Pháp, anh ta được sinh ra ở Anh, đã từng sống ở Hoa Hạ nhiều năm, đã từng là học trưởng trường của em, vì tổ tiên có một vị là công chúa trong hoàng thất, tuy rằng không có tước vị gì nhưng vẫn được coi là xuất thân từ tầng lớp quý tộc, trước đây khi bà nội em còn sống đã đích thân đề bạt anh ta, anh ta làm việc ở Trung Hải một năm thì bị điều tới Châu Âu làm giám đốc điều hành, sau khi em nhậm chức thì chỉ mới gặp anh ta có hai lần, vì chi nhánh của chúng ta cũng ở Paris nên anh ta đã nói ngay từ đầu là sẽ ra đón chúng ta.
Dương Thần gãi mũi nói thầm:
- Lại là học trưởng... Lại còn là người lai, chắc là đẹp trai lắm... Em yêu à, sẽ không phải lại là một tên Tăng Lâm Lâm chứ?
Lâm Nhược Khê chớp mi, vừa nói đến chuyện Tăng Lâm Lâm trong lòng cô lại thấy khó chịu, có thể nói đó là kẻ mà cô đã tàn nhẫn giết chết.
- Cố Đức Mạn không giống với Tăng Lâm Lâm, anh ta không có dã tâm quá lớn đối với sự nghiệp, anh ta giống một người Pháp yêu lãng mạn, thích tận hưởng cuộc sống, hơn nữa anh ta lại mang dòng máu quý tộc, thế nên anh ta không quá so đo tính toán về lợi ích tiền bạc.
Lâm Nhược Khê nói.
Dương Thần cười nói:
- Mới có hai lần sao em biết được anh ta là người như thế nào?
- Em nhìn người rất chuẩn.
Lâm Nhược Khê khẳng định, trong lòng bổ sung thêm một câu: không thể nhìn ra người có da mặt dày như anh.
Dương Thần cười hi hi, cũng không phản bác gì nữa.
Đi tầm 15 phút cuối cùng hai người đã ra được cửa, nhìn chỗ nào cũng là người ra đón, nhưng hai người nhanh chóng nhìn thấy tấm biển cao in dòng chữ bằng tiếng Trung: Quốc Tế Ngọc Lôi.
Gần như đồng thời, Dương Thần cũng nhìn thấy tên người lai Cố Đức Mạn mà Lâm Nhược Khê nhắc đến.
Cố Đức Mạn mặc bộ vest trắng tinh nhìn khác hẳn người thường, mái tóc màu đen nhưng khuôn mặt lại mang dáng vẻ của người phương Tây, đôi mắt màu xanh nhạt, dáng người cao lớn, rõ ràng là cao hơn Dương Thần đến nửa cái đầu, thân hình vô cùng rắn rỏi.
Nụ cười ấm áp, cao ngạo nhưng lại rất tự nhiên, khí chất cao quý khiến mọi khách du lịch xung quanh cả nam lẫn nữ đều phải ngước nhìn.
Cố Đức Mạn đã nhìn thấy Lâm Nhược Khê với chiếc váy đen xuất hiện ở cửa, ánh mắt bừng sáng, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, tuy vậy anh ta cũng không quá đường đột, từ từ bước về phía trước rồi giang hai cánh tay ôm Lâm Nhược Khê thân mật.
Lâm Nhược Khê cũng không từ chối phép lịch sự đó, dù sao cũng đang ở trên một quốc gia phương Tây, hành động ôm và hôn má cũng không có gì là quá đáng hay mạo phạm.
Nhưng không đợi Lâm Nhược Khê giang tay thì một bóng hình đã chạy đến đón lấy cái ôm của Cố Đức Mạn...
- Ha ha, khách sáo rồi, ôm nào, ôm nào...
Ánh mắt Lâm Nhược Khê hơi ngơ ngác, chỉ nhìn thấy Dương Thần ban nãy còn đi phía sau không hiểu sao lại nhảy tới ôm Cố Đức Mạn, lại còn vỗ mạnh vào lưng anh ta, dáng vẻ vô cùng thân thiết.
Cố Đức Mạn cũng có hơi ngơ ngác, biểu hiện cứng đờ, nhìn kỹ người mình vừa ôm, hốt hoảng hoang mang.
- Anh... Anh là...
Cố Đức Mạn hỏi bằng tiếng Trung.
- Anh ấy tên là Dương Thần, là Giám đốc giải trí ở Quốc Tế Ngọc Lôi, lần này cử anh ấy làm đại diện cho trụ sở, nhưng anh ấy lại chưa từng có kinh nghiệm, hơn nữa tiện thể tôi cũng đến để điều tra tình hình Châu Âu, nên chúng tôi mới đi cùng nhau.
Lâm Nhược Khê giúp Dương Thần giải thích, nhưng không có ý định nói ra quan hệ giữa hai người.
Thực ra, Lâm Nhược Khê căn bản không thể mở miệng, hành động của Dương Thần thật là quá mất mặt, cái dáng vẻ ban nãy khi ôm chặt lấy Cố Đức Mạn khiến bao nhiêu khách du lịch thấy buồn cười chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cố Đức Mạn kinh nghiệm đầy mình, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong lòng cười thầm sự “ngây ngô” của Dương Thần,vẫn giữ nguyên nụ cười mê hồn nói:
- Anh Dương, ngưỡng mộ đã lâu, không ngờ anh lại trẻ như thế, quả nhiên anh là một người phi phàm, tôi tên là Cố Đức Mạn, rất vui được biết anh, lần này anh tới Pháp nhất định tôi phải tiếp đãi thật tốt, hi vọng hai người chơi vui vẻ.
- Anh này cũng khách sáo đấy chứ.
Dương Thần cười hài lòng, rồi lại giang tay nói:
- Nào, ôm ôm anh cái nào.
Sắc mặt Cố Đức Mạn ánh lên vẻ bối rối, anh ta đơ người nói:
- Anh Dương hài hước thật đấy, thôi chúng ta đi luôn đi, lên xe rồi nói chuyện tiếp, đã lâu tôi không gặp Nhược Khê, phải ôn lại chuyện cũ mới được.
Thực ra Lâm Nhược Khê cũng không muốn nhìn tiếp, khẽ đập đập vào lưng Dương Thần, biểu thị rằng Dương Thần đừng có quá lố.
Dương Thần hơi bực mình, tên này không gọi là Tổng giám đốc Lâm mà dám gọi thẳng tên Nhược Khê, mình không cho anh ta một trận thì không phải với anh ta.
Tấm lòng của Tư Mã Chiêu thì ai cũng hiểu – tên này có hứng thú với Quốc Tế Ngọc Lôi nhưng cũng có ý với Lâm Nhược Khê, lãng mạn ư, dù lãng mạn thì cũng phải có nam nữ, một mình thì lãng mạn để làm gì?
Sau một hồi trò chuyện, Dương Thần, Lâm Nhược Khê và Cố Đức Mạn đã ra khỏi sân bay, Cố Đức Mạn tỏ ra thân mật hỏi Lâm Nhược Khê trên đường đi có mệt hay không và còn tỏ vẻ thân thiết hỏi han Dương Thần.
- Không biết trước đây anh Dương nhậm chức ở đâu, chắc hẳn là đã có rất nhiều kinh nghiệm làm việc rồi.
Cố Đức Mạn hỏi như điều tra.
Dương Thần khó khăn lắm mới ra được khỏi sân bay, vội châm điếu thuốc, dọc đường cũng đủ nghẹn lời, nghe thấy câu hỏi của tên kia, vừa châm thuốc vừa nói thẳng:
- Trước đây bán thịt dê nướng tại chợ rau phía Tây Trung Hải, có lẽ cậu chưa từng tới nơi đó, là đất bằng, không cao...
Cố Đức Mạn suýt chút nữa thì ngã nhào ra đất, chỉ thấy mình hơi run run nói:
- Ồ... Vậy... Vậy... là làm trong lĩnh vực ẩm thực.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Khê lạnh lùng giả như không nghe thấy gì, bước nhanh ra chỗ để xe.
Cố Đức Mạn suy nghĩ không ít, anh ta dùng chiếc xe Bentley dài, loại xe này có nội thất bên trong rất sang trọng và nhiều chức năng, chẳng khác nào một quán rượu di động, hơn nữa màu sắc hết sức trang nhã – điều khiến các cô gái rất thích thú, rõ ràng anh ta biết rằng Lâm Nhược Khê thích loại xe này bởi vì chiếc xe mà Lâm Nhược Khê đang đi cũng thuộc dòng Bentley.
Sau khi ba người vào trong xe, Cố Đức Mạn ra lệnh cho lái xe đi về khách sạn Sophitel Paris mà anh ta đã đặt trước, đó là khách sạn năm sao nổi tiếng, người có thể ở đó đều là những nhân vật không hề tầm thường.
- Gần đây Paris có tin đồn rằng có một tổ chức khủng bố sẽ đến phá hỏng tuần lễ thời trang, sẽ ra tay hạ thủ với một số chính khách là các thương gia giàu có, tuy rằng đây chỉ là tin đồn nhưng tôi cứ dẫn theo bốn vệ sĩ, để họ bí mật bảo vệ an toàn mà cũng không thấy có gì bị mất tự nhiên.
Cố Đức Mạn ngồi ghế sau chỉ tay về chiếc xe Mercedes – Benz S500 theo sau, tất nhiên người ngồi trong những chiếc xe đó đều là các vệ sĩ.
- Anh vẫn suy nghĩ chu đáo như trước đây.
Lâm Nhược Khê nói một lời khẳng định, nhưng vừa nghe nhắc đến từ “vệ sĩ” liền âm thầm nhìn sang Dương Thần đang ngồi đối diện, tên này đang tùy tiện mở tủ lạnh ra, chuẩn bị uống rượu vang đỏ.
Có hắn bên mình, chắc chắn sẽ không thể xảy ra bất cứ điều gì nguy hiểm... Không biết vì sao, có lẽ vì đã quá nhiều lần nhìn thấy Dương Thần giải quyết mọi chuyện thật đơn giản nên Lâm Nhược Khê thường nghĩ chỉ cần có Dương Thần bên cạnh thì cô sẽ được an toàn.
- Ha ha, tôi tìm thấy rồi.
Dương Thần vui vẻ hét lên trong xe, lấy từ trong tủ lạnh ra một chai rượu vang nho rồi lập tức bật nắp.
- Anh Dương thích là được rồi, đây là loại Magaret đặc biệt được ủ từ năm 82, toàn Paris chỉ có 10 chai, nếu không phải vì tôi quen biết với chủ điền trang thì không thể kiếm được loại này đâu.
Cố Đức Mạn nói bằng giọng có phần tự hào.
Trong chớp mắt Dương Thần đã bật được nắp chai, hương rượu vang nho thơm ngát tràn ngập trong xe, quả nhiên khác hẳn những loại rượu thông thường.
Tuy Lâm Nhược Khê không sành về rượu nhưng cũng cảm nhận được sự quý giá của chai rượu, thích thú vì sự chuẩn bị kỹ lưỡng của Cố Đức Mạn, tuy cô hiểu rằng bản thân và Cố Đức Mạn không thể có chuyện gì nhưng như thế không có nghĩa cô không thích được những người con trai thành tâm chăm sóc mình.
Có điều khi Lâm Nhược Khê định lấy một chiếc ly để rót cho Dương Thần một chút để tổ chức một tiệc rượu nhỏ trên đường về khách sạn thì ngay lập tức hành động của Dương Thần khiến cô từ bỏ ngay ý định đó.
- Ực... ực...
Dưới con mắt kinh ngạc của Cố Đức Mạn, Dương Thần nhấc chai rượu lên há miệng uống từng ngụm rượu thật lớn.
Lâm Nhược Khê cắn răng, tiếc cho chai rượu ngon bị làm hỏng theo cách như vậy, nhưng cô không hiểu tên này tại sao lại có thể làm chuyện điên khùng như thế được.
Cằm Cố Đức Mạn suýt nữa rớt xuống mặt đất, chai rượu quý hàng chục ngàn Euro lại bị một tên thô lỗ uống từng ngụm lớn chẳng khác nào uống thứ nước ngọt có ga giá rẻ .
- Xin lỗi anh, Cố Đức Mạn, tính Dương Thần vốn như thế, không phải anh ấy có ý định làm anh khó xử đâu.
Lâm Nhược Khê cảm thấy có lỗi với Cố Đức Mạn, dù sao anh ta đã tốn bao nhiêu công sức mới có được chai rượu này lại bị kẻ khác uống kiểu này chắc chắn là sẽ không thấy vui.
Trong lòng Cố Đức Mạn căm tức nhưng lại vội vàng mỉm cười xua tay:
- Anh Dương thích là được rồi, dù sao cũng có tới hai chai, Nhược Khê, tôi mở một chai cho cô nhé.
Lâm Nhược Khê gật đầu, khóe mắt liếc nhìn Dương Thần, đã thấy hắn uống hết gần non nửa chai rượu nho, bộ dạng thỏa mãn không kiềm chế.
- Hi hi, thật xấu hổ quá, tôi không biết loại rượu này lại đắt như thế, nếu không thì để tôi đã rót cho hai người cùng uống.
Dương Thần ợ một hơi, cười nói.
- Không sao, anh Dương cứ uống chai ấy đi.
Cố Đức Mạn nho nhã lễ phép nói, trong lòng thì đang quát ầm lên: chẳng lẽ lại uống nước dãi của mi hay sao? Rồi lấy ra chai rượu còn lại.
Dương Thần liếm liếm những giọt rượu còn dính hai bên mép, cười tà tà:
- Tôi thấy anh đừng có mở chai đó ra nữa, xem xem xe của ta đi đến chỗ nào rồi, sao tôi lại cảm thấy đây không phải là đường đi đến khách sạn Sophitel...
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Mọi người vào đây tham gia vào nhóm dịch truyện nào Mọi người vào đây chém gió nào. Chém càng mạnh càng nhiều boom
Đã có 65 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™