Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 350: Linh Khê.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Bóng đêm dần phủ khắp linh viện, ánh trăng lạnh lẽo mà trong sáng đổ xuống khắp nơi. Dù là giữa đêm nhưng Bắc Thương linh viện vẫn tràn ngập sức sống, hoạt động náo nhiệt khắp nơi.
Đại hội trao đổi kết thúc, câu chuyện nghịch chuyển cục diện khiến cho nhiều đệ tử hào hứng bàn tán. Vốn sẽ phải khiến cho Thái Đỉnh linh viện dương dương tự đắc rời đi, nhưng cuối cùng bọn họ chỉ có thể cúp đuôi mày tro mặt xám bỏ về, để lại không ít lời bàn tán chán ghét của đệ tử Bắc Thương linh viện.
Mục Trần trở về kịp lúc, cường thế đánh bại đối thủ cực mạnh của đối phương, biến chuyển đó khiến mọi người phấn chấn hẳn lên. Nhờ vào trận chiến cường hoành đó, vị trí đệ tam của Mục Trần bây giờ đã khó có ai lay chuyển được. Thậm chí có người còn nói, Mục Trần bây giờ đang từng bước bám sát Lý Huyền Thông rồi.
Thực lực Mục Trần tinh tiến với tốc độ chóng mặt như thế, có lẽ không lâu sau hắn sẽ không yên vị ở đệ tam nữa, không chừng chưa tới một năm sẽ có thể lay động vị trí bá chủ của Trầm Thương Sinh nhiều năm nay.
Và lúc đó sẽ là một hồi long tranh hổ đấu cực kỳ phấn khích.
. . .
Trên tiểu lâu ở khu tân sinh, Lạc Li tay cầm kiếm, nhìn chằm chằm vào thanh thần kiếm theo nàng bất lâu, ánh mắt phức tạp, khẽ thở dài.
- Sao vậy?
Giọng nói dịu dàng hỏi thăm nàng, Mục Trần vươn tay ra ôm lấy eo thon của nàng.
- Xem ra tin tức ta rời khỏi Lạc Thần tộc đã bị truyền ra ngoài.
Lạc Li tựa lưng vào ngực Mục Trần, nhíu mày. Nếu gia gia Lạc Thiên Thần biết việc này, thì thời gian nàng xin phép sẽ lập tức không còn hiệu lực.
Nàng là nữ hoàng Lạc Thần tộc, cũng là người duy nhất trong tộc có thể vực dậy chủng tộc. Nếu nàng có chuyện gì không hay, thì Lạc Thần tộc sẽ hoàn toàn bại vong.
Khi đó, hàng tỉ thần dân Lạc Thần tộc sẽ phải chịu sự tàn sát vô tình của ba thần tộc còn lại.
Nàng đối với Lạc Thần tộc quá mức quan trọng.
Khi Huyết Thí kia tỉnh lại, nhất định sẽ hồi báo tin tức này cho Huyết thần tộc, rồi Lạc Thiên Thần cũng sẽ chắc chắn biết được. Do vậy sự tình này nàng muốn giấu cũng không thể giấu được.
Mục Trần nghe vậy cũng căng thẳng, hơi giận bản thân mình. Sớm biết việc này rắc rối vậy thì cố gắng một chút nữa, dù cho muốn giết Huyết Thí trước mặt Phí Thanh Tùng vẫn gần như không thể.
Lạc Li xoay lại rúc vào lòng Mục Trần, như một con mèo nhỏ nũng nịu với chủ nhân. Nếu bây giờ phải trở về Lạc Thần tộc, nàng sẽ phải chịu áp lục rất lớn, đủ để khiến cho một con người bình thường phải điên lên mất.
Đó là sinh mệnh của vô số thần dân.
Mà lúc ấy sẽ không có ai khiến nàng đủ an tâm để dựa vào, không có ai ôm ấp an ủi nàng, không có ai phẫn nộ khi nàng bị khi dễ hay bị đả thương, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Mục Trần trầm tư. Hắn biết ngày đó sẽ đến, và lần này chia tay sẽ rất lâu, nàng cũng không có cơ hội lẻn ra để đến gặp hắn.
Khi hắn còn chưa đủ thực lực, cũng không cách nào đi gặp nàng được. Vì làm thế chẳng những không giúp gì được, mà lại trở thành gánh nặng thêm cho nàng. Dù nàng không màng đến nhưng đó lại là việc mà Mục Trần không muốn thấy.
- Thời gian này ta sẽ ở với nàng.
Mục Trần luồn tay vào mái tóc trắng ngần của Lạc Li, vuốt ve gương mặt xinh đẹp. Hắn nhủ thầm:
"Lạc Li, ta đã bắt đầu ra sức chạy trên con đường cường giả cái thế, ta sẽ tiếp tục ra sức tăng tốc mà chạy, cho đến khi có thể chân chính đứng trước mặt nàng, đối diện mọi ngăn trở mà đập nát nó cho nàng..."
Hôm sau, y như lời Mục Trần quấn quít với Lạc Li ở khu tân sinh đến nửa ngày, đến khi cô nàng nổi cáu bảo hắn cứ làm phiền khiến nàng không tu luyện được, hắn mới làm như bị ghét bỏ buồn bã rời đi.
Ra khỏi khu tân sinh, Mục Trần định hướng rồi đi về phía nam Bắc Thương linh viện. Theo như lời dặn bảo của Thái Thương viện trưởng, vị trưởng lão Linh Khê kia ở chỗ đó.
Hôm qua Mục Trần cũng được cho biết vài thông tin về vị trưởng lão Linh Khê này, phần lớn đều do Diệp Khinh Linh cung cấp, vì vị trưởng lão Linh Khê chính là người đã thu nạp Duẫn nhi.
Vị trưởng lão đó hầu như chỉ ru rú ở tĩnh thất, ít có đệ tử nào được thấy nàng, chứ được nói là gặp. Được nàng chỉ điểm linh trận thì càng gần như là không. Ở Bắc Thương linh viện có thể dùng một lượng lớn linh trị để nhờ trưởng lão chỉ điểm, nhưng với vị trưởng lão Linh Khê này thì có đưa gấp mười cũng chẳng màng, khiến cho nhiều đệ tử khóc không ra nước mắt, nhưng chẳng khiếu nại được gì.
Vì việc này Mục Trần cũng cảm thấy lo âu.Vị trưởng lão cá tính rất quái, chẳng biết tiến cử của viện trưởng có hiệu quả gì hay không nữa.
Lòng thì thấp thỏm, nhưng lát sau Mục Trần cũng hạ xuống một đỉnh núi có mây mù lượn lờ, tiến đến một đình viện tao nhã trên đỉnh núi.
Mục Trần đến nơi, cổng lớn vẫn đóng chặt, chẳng thấy ai ra mở cửa. Hắn thở dài ngao ngán, lấy ra ngọc bài mà viện trưởng cho hắn, cung kính cất tiếng:
Thanh âm của Mục Trần được linh lực hùng hậu bọc lấy, truyền vào trong đình viện sâu thẳm. Một hồi sau vẫn không có động tĩnh gì cả, nhưng hắn cũng không vội vã, chỉ đứng yên đó không nhúc nhích, hai tay giữ chắc ngọc bài, thái độ cung kính.
Hắn cứ đứng như vậy, và nửa canh giờ trôi qua.
Thình lình một luồng sáng từ trong đình viện bắn ra, bọc lấy ngọc bài trong tay Mục Trần, rồi bay ngược trở về. Lát sau cánh cổng đóng chặt kia cũng mở ra.
"Phù."
Mục Trần thở phào một hơi. Cũng may ngọc bài của viện trưởng còn có tác dụng, chứ bằng không thì cho dù hôm nay có đứng hết một ngày, vị trưởng lão cổ quái kia chắc cũng chẳng thèm ngó ngàng gì tới hắn.
Mục Trần cất bước, vượt qua cổng lớn, đi vào đình viện.
Một con đường lát đá nhỏ, bên cạnh là một hồ nước trong suốt. Mục Trần đảo mắt nhìn quanh, rồi men theo con đường nhỏ đi tới.
Hắn cứ đi như thế, đến chừng nửa giờ.
Con đường đá nhỏ này dường như dài thăm thẳm chẳng biết đâu là điểm cuối, bất kể Mục Trần có tăng tốc đi nhanh như thế nào cũng chưa thể đi hết. Bất giác cảm thấy quái đản, sắc mặt nghiêm trọng, hắn đã thấy nơi này có điều quái lạ.
Hắn dừng bước, cau mày. Cái này. . . đang kiểm tra hắn sao?
Đảo mắt nhìn chung quang, búng tay bắn ra mấy luồng linh lực tứ phía. Chúng chẳng bay được bao xa thì hoàn toàn tan trong không khí, cứ như khu vực này đã bị bao vây.
- Linh trận ư?
Mục Trần lẩm bẩm, quét mắt nhìn xung quanh, nhưng lại không phát hiện ra dao động của linh ấn trong không khí, cũng không thấy tung tích trận đồ gì cả.
Hắn trầm ngâm sau một lúc lâu, đột nhiên bước lui về phía sau.
Bước vừa kết thúc, cảnh vật bốn phía liền biến ảo, hắn thấy mình lại đứng nơi cổng vào, trước mặt vẫn là con đường nhỏ lát đá, cổng lớn vẫn mở toang. Có vẻ như vị trưởng lão kia nói cho hắn biết, nếu không tiến lên được, thì tự mình xoay lưng về đi.
Đi tới thì không được, quay về lại không cam tâm.
Còn con đường thứ ba để đi hay không?
Nơi này tất nhiên phải có điều bí ẩn, nhưng Mục Trần không thể phát hiện ra.
Mục Trần nheo mắt, lát sau đột nhiên nhìn qua hồ nước trong suốt bên cạnh, mắt lóe lên, vội cất bước tiến tới, đặt chân vào hồ.
Bàn chân hạ xuống, không có nước văn tung tóe, thần kinh căng thẳng của Mục Trần cuối cùng cũng được thả lỏng. Quả nhiên....
Hắn lập tức bước không ngừng, đi vào trong hồ nước, rồi dần dần mặt hồ che lấp hoàn toàn thân thể.
Không gian đột nhiên dao động, rồi cảnh tượng lại biến ảo, con đường nhỏ, hồ nước đều hoàn toàn biến mất.
Trước mặt hắn là một trúc lâu tao nhã thanh lịch, trên biển đề bốn chữ: Linh Khê tiểu viện.
Mục Trần mừng rơn, có lẽ hắn đã vượt qua được lối vào quái dị kia.
Mục Trần nhìn phía trước trúc lâu, có một người con gái xinh đẹp đang ngồi trên chân, da trắng như tuyết, tuổi còn rất nhỏ, mi cong cong, mắt u tĩnh, tản ra khí chất lạnh lùng cách người cả ngàn dặm.
Mục Trần nhìn thấy nàng, hơi sửng sốt, ôm quyền trịnh trọng nói:
- Xin hỏi vị bạn học này....
Lời còn chưa nói hết, cô gái áo trắng kia lạnh lùng liếc hắn, vung tay lên, cổng trúc lập tức đóng sầm lại.
Mục Trần ngạc nhiên.
- Ủa, Mục Trần ca ca?
Đột nhiên một giọng nói trẻ trung sung sướng vang lên sau lưng Mục Trần.
Mục Trần quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt vui vẻ của Duẫn nhi đang tròn mắt ngạc nhiên vui thích nhìn hắn.
- Mục Trần ca ca, sao ngươi lại ở đây?
Duẫn nhi vui vẻ hỏi.
Mục Trần trả lời:
- Ta đến tìm trưởng lão Linh Khê học linh trận, nhưng chưa gặp người.
- Linh Khê tỷ tỷ chẳng phải ở trước mặt ngươi đó sao?
Duẫn nhi chỉ vào tòa trúc lâu kia, tỏ vẻ khó hiểu.
- Ở đây? Linh Khê tỷ tỷ?
Mục Trần ngẩn ngơ, chợt gương mặt khó tin quay lại, nhìn trúc môn đóng kín kia. Chẳng lẽ cô gái xinh đẹp áo trắng nọ lại là trưởng lão Linh Khê?
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 351: Chỉ điểm.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Trong phòng trúc yên lặng tao nhã, Mục Trần tỏ ra xấu hổ trước cô gái đang ngồi trên chân. Áo trắng tóc đen, gương mặt xinh đẹp mà lạnh lùng, khiến người khác hiểu rõ nàng không thích tiếp cận.
Vẻ đẹp của cô ta không hề kém cạnh Tô Huyên, nhưng nét lạnh lùng thì quả thật chẳng ai sánh bằng.
Không thể nào ngờ được vị "trưởng lão" tính cách cổ quái kia lại trẻ tuổi và xinh đẹp đến thế...
Bên cạnh Mục Trần, Duẫn nhi cũng ngồi trên chân, cười tủm tỉm nhìn gương mặt xấu hổ của hắn.
Cô gái kia chẳng để ý đến Mục Trần, chỉ lẳng lặng rót trà. Nước trà róc rách chảy vào chén, cất lên những tiếng vang nhỏ trong phòng trúc.
Mục Trần ho khan một tiếng, ôm quyền nói tiếp:
- Đệ tử Mục Trần tham kiến trưởng lão Linh Khê...
- Ngươi tới làm gì?
Cô gái thanh âm bình thản.
- Viện trưởng bảo ta đến... trưởng lão Linh Khê thỉnh cầu chỉ điểm tu luyện linh trận.
Mục Trần nói, hai chữ trưởng lão có vẻ khá miễn cưỡng, vì thật khó mà dùng từ trưởng lão với người con gái trẻ tuổi xinh đẹp như thế này.
-Ta không dạy người khác.
Cô gái cầm chén trà, hớp một ngụm.
Mục Trần liếc sang Duẫn nhi bên cạnh. Ngươi không dạy người khác, vậy Duẫn nhi ở đây làm gì?
- Không dạy nam nhân.
Dường như đọc được suy nghĩ của hắn, cô gái thản nhiên bổ sung.
Mục Trần chưng hửng, chỉ có thể kiên trì:
- Là viện trưởng bảo ta đến.
Cô gái kia hơi nhìn lên, liếc hắn:
- Ta không phải người của Bắc Thương linh viện, chỉ là thiếu nợ Thái Thương viện trưởng một cái ân tình, nên chấp nhận xây dựng vài linh trận cho Bắc Thương linh viện. Chỉ cần ta muốn, thì lúc nào cũng có thể rời khỏi đây, ngươi không cần lấy hắn ra dọa ta.
Mục Trần chẳng nói được gì, trưởng lão Linh Khê cá tính quả nhiên đáng sợ, cả Thái Thương viện trưởng cũng chẳng thèm nể mặt, quả thật chẳng biết phải làm sao bây giờ.
Cô gái kia chẳng hề quan tâm Mục Trần khó xử thế nào, cứ thản nhiên thưởng thức chén trà của mình.
Bỗng dưng trong phòng yên tĩnh chốc lát.
Duẫn nhi đứng bên cạnh thấy vậy cũng chỉ tủm tỉm cười trộm, khẽ nói:
- Linh Khê tỷ tỷ, Mục Trần ca ca có thiên phú linh trận tốt lắm, so với ta phải tốt hơn nữa kia.
- Thiên phú tốt thì nhiều người lắm, thấy một người dạy một người, chẳng phải là mệt chết sao?
Linh Khê liếc sang Duẫn nhi.
- Linh Khê tỷ tỷ, ngươi giúp Mục Trần ca ca đi, hắn tốt với ta lắm.
Duẫn nhi làm nũng.
Linh Khê cũng chẳng chớp mắt.
- Linh Khê tỷ tỷ không đáp ứng, sau này ta không làm việc nữa.
Duẫn nhi chu miệng hờn dỗi.
- Vậy thì phải vượt qua Linh Trận Ốc.
Linh Khê khẽ mỉm cười thì thầm.
Vừa nghe Linh Trận Ốc, Duẫn nhi nhất thời câm như hến, khuôn mặt trở nên đau khổ, không dám nói gì nữa.
Linh Khê thấy Duẫn nhi không nói nữa thì hơi trầm tư một chút, quay sang Mục Trần, thản nhiên hỏi:
- Ngươi bây giờ là Linh Trận sư cấp 4?
- Phải.
Mục Trần gật đầu.
- Có gì thắc mắc?
Linh Khê nói.
- Ta không biết làm cách nào mới có thể nắm vững trạng thái Tâm Nhãn.
Mục Trần lập tức nói ngay, trạng thái Tâm Nhãn hiện tại rất quan trọng với hắn, một khi chân chính nắm giữ trạng thái này, thì hắn có thể dùng năng lực Linh Trận sư cấp 4 dễ dàng bố trí được linh trận cấp 5.
Tuy hắn cũng mơ hồ chạm được trạng thái Tâm Nhãn, nhưng quả thật quá phức tạp, một mình hắn tự mò mẫm thì chẳng biết khi nào mới tiến bộ.
- Tâm Nhãn?
Linh Khê kinh ngạc ra mặt. Nàng không ngờ được Mục Trần ở cái trình độ này lại có thể chạm tới Tâm Nhãn. Xem ra quả đúng như Duẫn nhi nói, hắn có thiên phú tu luyện linh trận cực cao.
- Trạng thái Tâm Nhãn là một trạng thái tương đối cao thâm, được chia làm hư thái Tâm Nhãn và thật thái Tâm Nhãn. Hiện tại ngươi thì có lẽ ngay cả hư thái Tâm Nhãn cũng chưa đạt đến.
Mục Trần hơi ngạc nhiên, không biết trạng thái Tâm Nhãn lại còn có phân chia thế này.
- Hai cấp bậc đó có gì khác nhau?
- Hư thái Tâm Nhãn là một loại cảm ngộ hư ảo, cũng là một linh trận, nhưng khi Linh Trận sư nắm vững hư thái Tâm Nhãn, không chỉ tiêu hao linh lực ít hơn, mà uy lực càng mạnh hơn, khả năng bố trí linh trận thất bại cũng giảm đi. Vài Linh Trận sư xuất chúng có thể bố trí linh trận vượt cấp, đó là do họ nắm giữ trạng thái kia.
- Còn thật thái Tâm Nhãn. . .
Linh Khê ngưng lại một chút, nhìn hắn rồi nói tiếp:
- Linh Trận sư nắm vững trình độ này thì nhiều linh trận phức tạp trong mắt họ sẽ đơn giản hơn nhiều, nhìn thấy rõ những phức tạp trong đó. Nếu giao đấu với đối thủ, thì dễ dàng nhìn ra nhược điểm linh trận của đối phương bố trí, dễ dàng phá nó đi.
- Mặt khác, khi thật thái Tâm Nhãn tu luyện đến trình độ cực kỳ cao thâm, cảm giác sẽ không còn hư ảo nữa, mà sẽ chân chính thật sự như một con mắt nữa tồn tại, đó chính là Tâm Nhãn.
- Tâm Nhãn quét nhìn, mọi trận không còn. Gặp Linh Trận sư trình độ này tốt nhất là đừng bày trận trước mặt hắn, vì chỉ cần liếc nhìn là thấy rõ mấu chốt, rồi có thể lập tức sẽ bố trí ra linh trận giống hệt của ngươi.
Mục Trần nghe đến tròn mắt. Liếc mắt nhìn là sao chép linh trận của đối phương? Trình độ này biến thái quá đi chứ? Trạng thái Tâm Nhãn lại lợi hại như thế, nhờ vậy mới biết bây giờ hắn còn chưa chân chính hiểu được, chỗ tốt đã là vượt cấp bày trận.
- Vậy làm sao ta mới có thể nắm vững trạng thái này?
Mục Trần cẩn thận dò hỏi.
- Đơn giản, cứ luyện tập nhiều là được.
Linh Khê bâng quơ nói một câu.
Mục Trần toát mồ hôi hột. Đâu có đơn giản thế chứ?
- Vậy ta luyện tập như thế nào?
Mục Trần bất đắc dĩ hỏi tiếp.
- Thật muốn phải nắm giữ nó?
Linh Khê liếc đôi mắt linh động về phía Mục Trần, ánh mắt có vẻ bớt đi lạnh lùng một chút, nhưng nụ cười đó lại khiến Mục Trần cảm thấy bất an.
Nhưng bây giờ không thể không kiên trì đến cùng, khó khăn lắm mới khiến cho nữ nhân tính cách quái đản này chỉ điểm, biết đâu chỉ chần chờ trong giây lát thì bị đánh bay ra ngoài không chừng.
- Ừm!
Mục Trần mạnh mẽ gật đầu.
Duẫn nhi bên cạnh lại ra vẻ tội nghiệp nhìn Mục Trần, nàng đã có thể đoán được Mục Trần xui xẻo rồi.
- Đi theo ta!
Linh Khê đứng dậy, một mùi hương thoang thoảng tỏa ra xung quanh, nàng hướng về bên ngoài đi ra, dáng người rất tinh tế yểu điệu.
Ba người ra khỏi phòng trúc, tiến vào rừng trúc, rồi dừng lại ở một mảnh đất trống rộng rãi.
- Bất kỳ linh trận nào dù có phức tạp đến đâu, vẫn có một điểm mấu chốt, đó là tâm trận. Một khi tâm trận bị phá, linh trận cường đại cũng phải tan thành mây khói. Thế nhưng muốn tìm ra tâm trận trong một linh trận phức tạp khó vô cùng, hoặc giả ngươi đang ở trong trận đó thì gần như bất khả thi.
Linh Khê quay sang Mục Trần, ngón tay nàng điểm vào không khí, không gian dao động bồng bềnh, Mục Trần có thể cảm giác được linh khí thiên địa trở nên hỗn loạn.
Linh lực như cơn lốc hội tụ lại, một quang trận đỏ đậm từ hư vô xuất hiện, dao động mạnh mẽ lan tỏa, khí tức nóng cháy.
Mục Trần biến sắc nhìn quang trận rực rỡ vừa hiện ra cạnh hắn. Linh trận này cũng phải là cấp 4, nếu bản thân hắn bố trí, ít nhất phải chuẩn bị một hồi bố trí mới dễ dàng, còn Linh Khê chỉ một ngón tay là nó thành hình, mà hắn cũng chẳng thấy nàng ngưng luyện ra linh ấn nào cả...
Nàng là trực tiếp điều khiển linh khí thiên địa để bố trí linh trận, quả thật khó lòng phòng bị.
Linh Trận sư bình thường muốn bố trí linh trận, chuyện đầu tiên phải làm đó là ngưng luyện linh ấn. Mà như thế thì cũng nói cho người ta biết hắn đang làm cái gì, hoàn toàn khác hẳn với Linh Khê khi nãy.
Mục Trần kinh hãi than thầm, Linh Trận đại sư thật là đáng sợ a, hoàn toàn vượt trội so với hắn.
Linh Khê vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, tay điểm vào không trung, hai quang trận thật lớn lại hiện ra, bao phủ lấy quang trận ban đầu.
Ba linh trận cấp 4, cùng lúc bố trí ra.
Mục Trần không khỏi tròn mắt.
Ba đạo linh trận cấp 4 bao phủ thiên địa nơi đây, mà hắn lại ở chính giữa chúng, không dám nhúc nhích, vì e rằng chỉ cần khẽ động một chút sẽ khiến cả ba đồng loạt tập kích.
- Trưởng lão. . .
Mục Trần méo miệng cố gắng cười:
- Người muốn làm gì vậy?
- Trước khi bị bắn chết, ngươi phải tìm ra tâm trận của ba linh trận này, phá nó mà ra. Nhớ cho kỹ, không dùng linh lực cường hoành phá trận, phải phá tâm trận.
Linh Khê thản nhiên nói.
Mục Trần há mồm. Luyện tập gì ma quỷ thế? Không theo phương pháp thông thường được sao? Ba đạo linh trận cấp 4, cái này là đánh chết người đó nha.
- Cho ngươi một canh giờ, không phá được thì khỏi cần ở lại, người ngu như vậy ta không dạy.
Linh Khê chẳng quản hắn oán thán thế nào, chỉ phất tay xoay người đi mất.
- Duẫn nhi, theo dõi hắn, dám cường hoành phá trận, thì lần sau ngươi cũng vào đó đi.
Linh Khê bước đi, thanh âm lạnh lùng vẳng lại khiến cho Duẫn nhi cũng làm mặt khổ, thương hại nhìn Mục Trần.
- Mục Trần ca ca, ngươi phải nghe lời nha, Duẫn nhi không cần thiết phải vào đó đâu....
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 352: Phá trận.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
"Ầm!"
Ngay lúc Linh Khê rời khỏi rừng trúc, ba tòa linh trận khổng lồ trong khoảnh khắc khởi động, linh lực sôi sục trong thiên địa, ánh sáng chói lóa tràn ngập khắp nơi, bao phủ cả khu vực.
Mục Trần nghiêm mặt cảnh giác, linh lực hắc viêm bốc lên ngoài cơ thể, đảo mắt nhìn ba tòa linh trận được hào quang bao phủ, ánh sáng linh lực đan xen nhau thành những trận đồ phức tạp.
Ba tòa linh trận bao bọc lấy nhau, khiến cho độ phức tạp nhân lên gấp nhiều lần. Ba linh trận cấp 4, uy lực bộc phát tương đương sức mạnh Hóa Thiên cảnh hậu kỳ. Với thực lực Mục Trần nếu mãnh liệt công kích có thể xé toang ba linh trận này, phá trận chui ra. Thế nhưng câu nói để lại của Linh Khê hoàn toàn dập tắt ý tưởng đó của hắn.
Không thể cứng rắn, vậy chỉ còn cách phá giải tâm trận, nếu không thì chắc chắn Linh Khê sẽ đuổi hắn về.
"Viu!"
Lúc Mục Trần còn đang suy tư cẩn thận quan sát, thì đột nhiên ba luồng sáng quét ngang, linh lực cuồn cuộn như tia chớp bắn lên người Mục Trần.
"Đùng!"
Mục Trần bị đẩy lùi vài bước, hắc viêm trên người tắt đi một ít, nhưng rồi được hắn tiếp tục thúc giục bừng cháy trở lại.
- Đau à!
Mục Trần xoa xoa lồng ngực, độ cường tráng của thân thể hắn hiện tại cứng rắn chịu vài đòn công kích Hóa Thiên cảnh hậu kỳ cũng không bị thương, nhưng đau thì chắc chắn phải có.
"Viu! Viu!"
Nhưng linh trận của vị trưởng lão Linh Khê kia đâu để cho hắn thoải mái, những luồng sáng lại liên tiếp bắn tới, khiến Mục Trần biến sắc khi thấy nó như mưa rào bắn phá thân thể hắn.
Công kích số lượng khủng bố khiến cho Mục Trần lạnh gáy, không dám tiếp tục dùng thân thể mạnh mẽ chịu đòn nữa, long ảnh xuất hiện, hắn thi triển Long Đằng Thuật bạo lui.
Một tàn ảnh còn lại ở chỗ cũ lập tức bị chùm sáng phá nát đi.
"Đùng! Đùng!"
Nhưng phạm vi bao vây của linh trận không quá rộng, Mục Trần cũng không thể tránh hết được, ngay cả Long Đằng Thuật cũng bị đánh trúng mười mấy lần, khiến thân thể đau đến run rẩy.
Mục Trần mặt mày cực kỳ khó coi, vốn bình thường hắn bố trí linh trận cấp 4, nhiều lắm thì bắn phá được vài lần, sau đó vì hết linh lực mà tiêu tán. Thế nhưng ba đạo linh trận này thì liên tiếp không ngừng, như cuồn cuộn không dứt.
- Phải nhanh phá trận thôi.
Mục Trần trừng mắt, không dám sơ ý. Nếu cứ tiếp tục thế này, thì e rằng cả nhất văn Lôi Thể cũng không giúp hắn thoát chết.
Hào quang lóe lên trong mắt, hắn tập trung vào những đường chuyển động của linh trận, những đường kẻ ánh sáng phức tạp tạo thành trận đồ không ngừng truyền thông tin chi tiết vào lòng hắn.
"Uỳnh!"
Nhưng chỉ mới dò xét được một chút về quỹ đạo trận đồ, thế công cuồng mãnh lại tập kích, khiến hắn bị đẩy lui đi, khí huyết chạy loạn. Quỹ đạo vừa mới dò xét được chút đỉnh lại thay đổi đi mất.
Thật là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Như một người bị lạc vào mê cung, hắn phải dò theo quỹ đạo đó, nhưng bất chợt bị quấy rầy thì cái quỹ đạo ấy lại quỷ dị thay đổi. Muốn dò theo thì lại phải bắt đầu từ đầu.
Mục Trần tức tối rủa thầm, lúc này mới cảm nhận rõ việc phá trận khó khăn như thế nào, dĩ nhiên hắn biết một linh trận nếu dễ bị phá như thế, dễ tìm ra tâm trận như vậy thì Linh Trận sư cũng chẳng nổi tiếng là bao.
Mục Trần nghiến răng để giữ bình tĩnh, bây giờ không phải là lúc để tâm loạn, nếu không thì chẳng thể nào tìm ra tâm trận. Mà tìm không ra thì sơ sẩy chết ở đây cũng không chừng.
"Phù."
Thở một hơi thật mạnh để cảnh tỉnh bản thân, Mục Trần vận chuyển hắc lôi ra ngoài cơ thể, lôi văn trên ngực sáng rực lên, hắn đã dùng tới Lôi Thần Thể thôi động đến nhất văn chịu đựng công kích để tránh bị quấy nhiễu.
Nơi mảnh đất trống trong rừng trúc, Mục Trần không ngừng lui sau, tránh né những luồng công kích linh lực, thỉnh thoảng bị vài tia sáng bắn trúng khiến hắn lảo đảo run rẩy.
Bên ngoài linh trận, Duẫn nhi che mắt không dám nhìn Mục Trần đang thê thảm chịu khổ ải trong đó, nếu là nàng thì không chừng đã sớm bỏ mạng mất rồi.
Thời gian thong thả trôi qua, linh lực hùng hậu trong rừng trúc càng lúc càng cuồng bạo, ánh sáng lóe lên không ngừng khiến khu vực này sáng hơn mọi chỗ khác.
"Uỳnh!"
Trong vòng vây linh trận, Mục Trần lại bị bắn trúng, hắc lôi lóe lên mạnh mẽ chống đỡ công kích, thình lình ánh mắt Mục Trần lóe lên.
Hắn đã mò ra được quỹ đạo một trận đồ, nhưng mà tâm trận vẫn chưa tìm ra. Linh trận do Linh Khê bố trí quá ư lợi hại, ba đạo linh trận trùng điệp chồng lên nhau, quỹ tích đan xen, hoàn toàn không nắm được quy luật.
Khó khăn trùng trùng.
Biện pháp bình thường căn bản không làm được.
- Mục Trần ca ca, hết nửa thời gian rồi, cố lên!
Duẫn nhi hơi lo lắng nhắc nhở. Nàng biết rõ tính tình của Linh Khê, nếu Mục Trần không thể phá được trận trong thời gian quy định, thì có nói gì cũng vô ích.
Hắn lập tức tiến vào trạng thái Tâm Trận. Dù Tâm Nhãn thì hắn không rõ ràng lắm, nhưng Tâm Trận chỉ là trạng thái sơ cấp, hắn bây giờ đã rành rẽ vô cùng.
Từng luồng hào quang lóe sáng, như những đốm linh lực vô số xuất hiện trong bóng tối tâm trí của Mục Trần. Từng luồng sáng gào thét mang theo công kích của linh trận phát động, ánh sáng rực rỡ bắn ra ngoài.
Tâm thần Mục Trần càng lúc càng tập trung nhiều hơn, ý thức lan đi, chạm vào quỹ đạo trận đồ, quay trở lại trong tâm hắn.
Những quấy nhiễu từ bên ngoài hoàn toàn bị ngăn cách.
Quỹ đạo hoàn chỉnh của trận đồ dần thành hình trong lòng Mục Trần.
"Bùm!"
Bước di chuyển của Mục Trần trong linh trận trở nên ít hơn nhiều, hắc lôi quang lóe ra, chống đỡ những luồng linh lực như quang long phẫn nộ công kích.
Những tiếng ầm ầm nặng nề khiến Duẫn nhi bên ngoài cũng run rẩy.
Chùm sáng linh lực nổ tung trên người Mục Trần, đẩy hắn đi một khoảng, khiến áo rách bươm, vài vết máu xuất hiện. Công kích này có lẽ Mục Trần còn chịu nổi, nếu là cường giả Hóa Thiên cảnh hậu kỳ khác e rằng đã chỉ còn là nắm tro.
Mục Trần bị đẩy lui, nhưng đôi mắt vẫn nhắm chặt không mở, thình lình một quyền tung ra, linh lực hắc viêm phừng cháy đánh vào một điểm nào đó trong linh trận ngập tràn ánh sáng rực rỡ.
"Bùm!"
Linh trận rung chuyển dữ dội, rồi đạo linh trận sâu nhất bên trong run rẩy, dường như có những vết nứt lan tràn trong linh trận, rồi một tiếng "bụp" vang lên, nó hoàn toàn vỡ nát.
Đạo linh trận đầu tiên đã bị Mục Trần tìm ra tâm trận và phá hủy dễ dàng.
- Thành công!
Bên ngoài, Duẫn nhi mừng rỡ reo vui, ánh mắt vẫn sùng bái như xưa. Mục Trần ca ca quá lợi hại, đã tìm ra được tâm trận.
Một quyền đánh nát một linh trận, ánh mắt Mục Trần vẫn chưa mở ra, vẫn còn hai linh trận nữa cần phải phá, chẳng qua nó đã đơn giản hơn một chút.
Và cũng chỉ tốn vài phút sau, thêm hai quyền nữa lần lượt Mục Trần đánh tan hai đạo linh trận thứ hai và thứ ba, khiếng chúng nó rung chuyển rồi dần dần ngừng hoạt động, sau đó tiêu tán đi mất.
Ba đạo linh trận trùng điệp, tất cả đều là bị phá.
Lúc ấy, Mục Trần vẫn còn đang chìm đắm trong trạng thái kỳ diệu kia, vì hắn cảm thấy từ sâu trong tâm linh có một cảm giác lạ kỳ chợt lóe.
Cảm giác kỳ diệu ấy rất lạ, hắn muốn chụp nhưng không thể chạm đến, mà vẫn cảm thấy được mơ hồ như là thứ gì đó hắn mơ ước từ lâu.
Linh trận tan đi, Mục Trần đứng sừng sững tại chỗ, lát sau mới từ từ mở mắt ra. Nhất thời đôi chân mềm nhũn, thân thể đau nhức khó chịu, không khỏi phải nhìn lại thân thể mình. Lúc này áo quần rách te tua, máu me đầy người, tuy không trí mạng nhưng đau đớn khôn tả.
Mục Trần hít hà một hồi, cũng may Lôi Thần Thể hắn còn có chút thành tựu, nếu không chắc bây giờ phải thương cân đoạn cốt, nằm liệt giường chứ không chỉ đơn giản là vài vết thương da thịt này.
- Mục Trần ca ca, ngươi lợi hại quá!
Duẫn nhi hưng phấn chạy tới, chợt thấy thân thể trần trụi của hắn thì đỏ mặt, vội vã giấu gương mặt đi chỗ khác.
Mục Trần miễn cưỡng mỉm cười, lấy ra một bộ quần áo khác thay vào, bất thình lình lảo đảo đứng không vững. Cảm giác mệt mỏi quá độ khi phá trận lúc nãy so với trận huyết chiến với Huyết Thí hôm trước còn thê thảm hơn.
- Linh Khê trưởng lão!
Mục Trần ngẩng lên nhìn tứ phía, hắn biết Linh Khê dĩ nhiên phải chú ý mọi động tĩnh nơi này.
- Suýt nữa là hết một canh giờ, miễn cưỡng qua ải.
Trên bầu trời, tiếng Linh Khê trong trẻo mà lạnh lùng vang lên:
- Hôm nay ngươi cứ trở về, ngày mai lại đến. Sẽ vẫn như vậy, nhưng số linh trận tăng gấp đôi.
Mục Trần giật bắn người, nhưng không kêu rên gì cả, mà trở nên háo hức hơn. Phương pháp của Linh Khê dù khá thô bạo dã man, nhưng không thể không nói rất có hiệu quả. Cảm giác kỳ diệu lúc nãy nếu cứ ngày nào cũng xuất hiện, thế thì hắn sẽ mau chóng nắm vững trạng thái Tâm Nhãn chân chính!
- Đa tạ Linh Khê trưởng lão.
Mục Trần ôm quyền, xoa đầu Duẫn nhi rồi một mình rời khỏi. Nơi này là chỗ Linh Khê sống một mình, chỉ có Duẫn nhi còn lại chẳng gặp ai khác, hắn cũng không tiện ở lâu.
Mục Trần đi xa, chỉ còn lại Duẫn nhi, Linh Khê mới hiện thân, ánh mắt nhìn chỗ hắn vừa phá trận.
- Linh Khê tỷ tỷ, Mục Trần ca ca rất lợi hại phải không?
Duẫn nhi đắc ý.
Linh Khê giơ tay cú vào trán Duẫn nhi, nhưng không trả lời, chỉ nhìn theo hướng Mục Trần rời khỏi, khẽ gật đầu.
Thiên phú tu luyện linh trận của Mục Trần đúng là rất đáng khen.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 353: Linh Khê thần bí.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Những ngày kế tiếp, Mục Trần đều đến chỗ trưởng lão Linh Khê để "huấn luyện ma quỷ". Mỗi ngày lúc kết thúc hắn đều một bộ dáng thương tích đầy mình khiến Lạc Li cũng hoảng hốt. Nhưng khi hắn nói rõ mọi việc thì nàng cũng đành bất đắc dĩ lắc đầu, vị trưởng lão Linh Khê kia quả thật là ác mà.
Nhưng dù vậy loại huấn luyện ma quỷ kia hiệu quả không nhỏ, chỉ mười ngày sau Mục Trần đã có thể phá một lúc đến 20 linh trận.
20 linh trận cấp 4 cùng lúc vận hành, uy lực này cường giả Thông Thiên cảnh cũng phải toác da đầu. Nhưng cũng may nó chỉ để luyện tập, không phải để chiến đấu, nên nhờ vào Lôi Thần Thể và hơn nữa Mục Trần càng lúc càng thành thạo phá tâm trận nên miễn cưỡng thông qua. Dù vậy trả giá vẫn càng thêm thảm trọng, mỗi ngày luyện tập xong thì hắn phải nghỉ ngơi hồi phục hết một ngày, không thể tiếp tục luyện tập ngay được.
Mỗi ngày phá trận, Mục Trần cảm nhận được cảm giác huyền diệu xuất hiện càng lúc càng nhiều, khiến hắn vô cùng vui sướng.
Dù vẫn chưa chân chính có được trạng thái Tâm Nhãn, nhưng cho thấy hắn đang đi đúng hướng.
Chỉ cần tiếp tục như vậy, kết quả cuối cùng sẽ phá tan tầng sương mù che khuất, chân chính lĩnh ngộ trạng thái Tâm Nhãn!
. . .
"Ầm!"
Trong rừng trúc, ánh sáng tràn ngập khắp nơi, từng linh trận thành hình tầng tầng lớp lớp dày đặc rậm rạp, trong lúc vận hành khiến cho linh lực ùn ùn dâng lên, thanh thế đáng sợ.
Trong đám linh trận tầng tầng lớp lớp đó, một bóng người nhanh như tia chớp lóe lên, thân thể tràn ngập hắc lôi, ngăn cản công kích từ những chùm sáng kia.
"Bang! Bang!"
Vừa tránh né, người đó vừa nhanh tay đánh ra những quyền kình mạnh mẽ, hùng hồn vào từng linh trận kia.
Mỗi một quyền ra tay đều khiến cho một tầng linh trận run rẩy, phát ra những tiếng lách cách rồi vỡ nát thành vô số đốm sáng.
Bên ngoài, Duẫn nhi sợ hãi nhìn vào bên trong, chỉ mới chưa đến nửa tháng, Mục Trần đã hiểu được nhiều quy luật mà cả Duẫn nhi cũng không thể hiểu được. Bản lĩnh tìm tâm trận của hắn càng lúc càng lợi hại.
Dù Linh Khê chưa dùng chiêu trò gì đó để giấu đi tâm trận, nhưng chuyện tìm ra được tâm trận cũng khó khăn vô cùng. Đừng nói là một Linh Trận sư cấp 4, cho dù là Linh Trận sư cấp 5 cũng khó mà làm nổi. Vậy mà Mục Trần chỉ trong mười ngay đã tiến bộ lớn.
"Bang! Bang! Bang!"
Quyền phong gào thét, linh trận trùng điệp lần lượt bị phá vỡ hết, những đốm sáng lấp lánh đầy trời, cực kỳ đẹp mắt.
"Uỳnh!"
Linh trận cuối cùng nổ tung, một bóng người hạ xuống bên cạnh Duẫn nhi, hào quang lôi điện tan mất, để lại thân thể trần trụi mang theo vài vết máu của Mục Trần.
- Mục Trần ca ca, nhanh.
Duẫn nhi đưa cho hắn một bộ quần áo, cô bé không còn thẹn thùng nữa, dù sao mấy ngày nay nhìn cũng quen mắt rồi.
Mục Trần mặc quần áo, lau máu me trên người, vẫn còn cảm thấy đau nhức nhưng đỡ hơn mất ngày trước nhiều, ít ra cũng không phải thê thảm kiệt sức như ngày đầu.
- Mục Trần ca ca, trạng thái Tâm Nhãn của ngươi thế nào rồi?
Duẫn nhi tò mò hỏi.
- Còn kém một chút.
Mục Trần mỉm cười. Cảm giác huyền diệu hắn cảm nhận được mấy ngày nay, chẳng hiểu sao luôn thấy dường như còn thiếu chút nữa. Cảm giác như một con chim nhỏ đang muốn phá trứng lột xác, nhưng chưa đủ sức, dù cho có giãy giụa mạnh mẽ cũng chỉ có thể làm nó biến dạng mà thôi.
Hắn cũng không quá tham lam, mấy ngày nay tiến bộ thần tốc đã vượt quá mong ước, dù hắn rất tự tin vào thiên phú của mình, nhưng nói gì thì trạng thái Tâm Nhãn cũng khá cao thâm, đâu dễ mà nắm vững.
- Mục Trần ca ca ngươi phải cố lên, Linh Khê tỷ tỷ hôm qua còn nói ngươi tiến triển quá chậm, nếu khiến nàng không kiên nhẫn thì sẽ đuổi ngươi đi.
Duẫn nhi nói.
Mục Trần câm lặng. Mười ngày tiếp xúc cũng biết một chút tính khí của Linh Khê, nữ nhân này cá tính rất mạnh, chuyện gì cũng dám làm. Mục Trần tự nhận không dám đắc tội nàng, nhưng nếu ngày nào đó nàng bỗng dưng khó chịu, vô duyên vô cớ đuổi mình đi thì thật là....
- Duẫn nhi, ngươi có biết nàng bao nhiêu tuổi rồi không?
Mục Trần trộm liếc bốn phía, rồi thì thầm hỏi Duẫn nhi. Việc này hắn cực kỳ tò mò. Trong Bắc Thương linh viện này lần đầu tiên hắn thấy một trưởng lão tuổi trẻ như vậy, đoán chừng không lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi, nhưng cũng không dám chắc, vì đôi khi vài cường giả thực lực cao sâu muốn thay đổi dung nhan là chuyện trong tầm tay, không khó khăn gì cả. Như Chúc Thiên trưởng lão, cũng cái bộ dáng niên thiếu, nhưng mà cái loại đó thì chỉ liếc mắt là biết thiếu niên bề ngoài thôi, cái chất già cỗi từng trải không thể che giấu được.
Và cái mùi vị đó Mục Trần lại không thể nhận thấy ở Linh Khê. Cô gái lạnh lùng nhưng không hề già cỗi.
- Việc này Linh Khê tỷ tỷ chưa nói bao giờ cả, nhưng nàng bắt ta gọi là tỷ tỷ, ta nghĩ nàng không lớn tuổi đâu...
Duẫn nhi nghe vậy, giọng cũng nhỏ đi, ánh mắt khá hưng phấn, cái tâm tò mò với nàng ta cũng không kém Mục Trần là bao.
Mục Trần cũng gật đầu đồng ý.
Nhưng mà như vậy thì chẳng phải càng đáng sợ ư? Tuổi trẻ thế lại có thực lực khủng bố, quả thực có thể khiến Trầm Thương Sinh cũng phải tức chết vì ghen tị.
- Kỳ thật dường như ngay cả Linh Khê tỷ tỷ cũng không rõ tuổi của nàng. Dường như nàng quên rất nhiều việc.
Duẫn nhi gãi đầu, lẩm bẩm.
Mục Trần ngẩn ra. Quên?
Hắn nhíu mày, Linh Khê khiến cho người ta thấy thần bí, chẳng biết là điều gì. Thế giới này có quá nhiều chuyện cổ quái.
Vừa định nói gì đó thêm nữa, chợt hắn thấy cái bóng trắng quen thuộc xuất hiện, lập tức ngậm miệng. Duẫn nhi bên cạnh le lưỡi, làm bộ giúp Mục Trần lau đi những vết máu trên người.
Linh Khê chậm rãi tiến đến, thanh âm trong trẻo cất lên:
- Xem ra hôm nay ngươi vẫn còn dư hơi nhỉ?
Giọng nói đầy lạnh lẽo và nguy hiểm.
Mục Trần gượng cười một tiếng.
- Tập xong rồi còn không về? Ở lại đây làm cái gì?
Linh Khê lập tức đuổi đi:
- Ngày mai số linh trận tăng lên 30, năm ngày nữa vào Linh Trận Ốc. Nếu còn chưa thể mở Tâm Nhãn, thì ngươi về tự mò đi. Bản lĩnh kém cỏi ta không dạy.
Mục Trần cười cười, cũng chẳng biểu hiện đau khổ hay gì. Cái gọi là Linh Trận Ốc kia hắn cũng đã nghe Duẫn nhi nói vài lần, là một chỗ rất đáng sợ, khiến hắn rất tò mò. Theo lời Linh Khê dường như nó còn có tác dụng mặc khải Tâm Nhãn nữa sao?
Hắn xoa đầu Duẫn nhi, rồi cáo từ rời đi.
Linh Khê thấy Mục Trần đã đi khỏi, mới quay sang Duẫn nhi trừng mắt:
- Lần sau còn dám nói lung tung mấy chuyện của ta, xem ta dạy dỗ ngươi thế nào.
- Duẫn nhi không dám!
Duẫn nhi vội vàng lắc đầu, Linh Khê tỷ tỷ thật đáng sợ, quả nhiên nàng nghe thấy được.
- Còn không đi quét rừng trúc?
- Dạ dạ....
Duẫn nhi luýnh quýnh chạy đi, ôm một cây chổi cao hơn cả đầu đến dọn dẹp đống trúc hỗn độn do Mục Trần tập luyện.
Linh Khê nhìn Duẫn nhi đáng yêu ngoan ngoãn, môi khẽ mỉm cười. Nghĩ đến gì đó, ánh mắt nàng trở nên mờ mịt, rồi nàng cất bước về căn phòng trúc của mình.
Phòng trúc sạch sẽ không dính hạt bụi nào, khá ngăn nắp gọn gàng. Trong phòng có một cái đệm cỏ đặt trước một bức tranh. Tranh vẽ dường như là một tòa hắc tháp, một nữ tử đang ngồi đó, hình dáng mơ hồ nhưng lại khiến người xem an hòa tâm tình.
Linh Khê quỳ ngồi xuống đệm cỏ, thẫn thờ nhìn bức họa kia. Thân ảnh xinh đẹp đang cố gắng hồi tưởng gì đó, nhưng lại thống khổ thở dài, dáng vẻ rất cô đơn.
. . . . . .
Một vùng núi hoang vắng, trên một đỉnh núi nọ, một thanh niên vận hắc bào đứng khoanh tay, lưng đeo hắc kiếm. Mi tâm có một long văn màu đen, một cỗ ác khí từ đó tuôn ra khiến người ta run rẩy sợ hãi.
Hình dáng quen thuộc, đúng là Ma Long Tử.
Hơi nghiêng đầu nhìn lên phương bắc, hắn nở một nụ cười tàn khốc.
- Đuổi theo lâu như vậy, đúng là kiên trì. Nhưng mà bây giờ các ngươi khó mà về được, chuẩn bị nhận bữa tiệc thịnh soạn mà ta dành chiêu đãi các ngươi đi.
- Ha ha ha! Nếu có thể giết sạch cả đệ nhất và đệ nhị Thiên bảng Bắc Thương linh viện, chẳng biết trên Huyền Thưởng bảng ta có vượt qua hắn không đây?
- Thật đáng mong chờ...
Tiếng cười lành lạnh vang vang khắp núi, bóng người kia dần tan biến vào hư không.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 354: Linh trận ốc.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Cũng vì một câu nói đó của Linh Khê mà trong năm ngày kế tiếp, cuộc huấn luyện ma quỷ lại thêm gian khổ, 30 linh trận cấp 4 tra tấn hắn chết đi sống lại, thê thảm tàn tạ.
Nhưng cũng nhờ đó mà Mục Trần càng thêm được ma luyện, ba ngày đầu thất bại, nhưng đến ngày thứ tư thì có thể miễn cưỡng chịu đựng được, phá trận. Và kết quả cuối cùng là hắn kiệt sức mê man bât tỉnh, để Duẫn nhi đưa hắn trở về khu tân sinh.
Ngày thứ năm, Mục Trần tĩnh dưỡng suốt một ngày mới hồi phục, tỉnh dậy khiếp sợ vẫn còn trên mặt. 30 linh trận cấp 4, dù chỉ là huấn luyện cũng đủ khiến những cường giả Thông Thiên cảnh cũng phải xanh mặt bỏ trốn.
Kết quả này cũng không có nghĩa là Mục Trần đủ sức chiến đấu với 30 linh trận cấp 4, vì huấn luyện và thực chiến rất khác nhau, đối thủ không chỉ bày ra linh trận rồi để đó mặc cho ngươi tìm kiếm quỹ đạo.
Dù vậy, nếu trong thực chiến Mục Trần gặp phải vài ba linh trận cấp 4 thì tuyệt đối không mấy tốn sức sẽ phá trận nhanh chóng, lại chẳng phải tiêu hao gì cả.
Và hiểu biết về linh trận của hắn đã cao hơn, rộng hơn nửa tháng trước nhiều lắm.
Đến ngày thứ sáu, hắn tiếp tục đến tiểu viện của Linh Khê.
Lúc Mục Trần vừa đến, trước phòng trúc, Linh Khê đang ngồi trên một đài trúc, tay chống cằm, mắt nhìn xuống đất, thẫn thờ xa xăm, hoàn toàn khác vẻ lãnh cảm thường ngày.
Linh Khê vốn dung nhan cực kỳ xinh đẹp, chẳng qua cái vẻ chảnh và kiêu ngạo khiến Mục Trần chẳng dám nói gì khác. Còn hiện giờ thấy nàng như thế, hắn cũng hơi sửng sốt.
Linh Khê cũng chợt nhận ra hắn đã đến, ánh mắt tập trung trở lại, vẻ lạnh lùng mọi ngày lại toát ra.
- Mục Trần ca ca, ngươi tới rồi sao? Thương thế khỏe rồi à?
Trong phòng trúc, Duẫn nhi thấy Mục Trần, gương mặt vui vẻ chào đón.
- Ta nói trước, Linh Trận Ốc cực kỳ nguy hiểm, huấn luyện mấy ngày nay ngươi có trọng thương thì bất quá cũng là trong phạm vi chịu đựng cực hạn của ngươi. Nhưng khi tiến vào Linh Trận Ốc thì khác, sơ ý một cái sẽ bỏ mạng lại đó, mà thời điểm ấy ta sẽ không ra tay cứu ngươi, nó là chọn lựa sinh tử của ngươi, ta không liên can.
Mục Trần thần sắc nghiêm túc:
- Tiến vào Linh Trận Ốc có thể khiến ta mở ra Tâm Nhãn sao?
Linh Khê chẳng chút khách khí:
- Ngươi cho rằng có thể không?
Mục Trần cười khổ.
- Ngươi đã chạm tới trạng thái Tâm Nhãn, chẳng qua quá chậm chạp nên không thể mở ra. Chỉ thiếu một bước cuối cùng, có lẽ trong lúc sinh tử mới có thể đột phá, huấn luyện bình thường có nguy hiểm cũng chẳng khiến ngươi đạt được trình độ ấy.
Linh Khê lạnh lùng nói tiếp.
- Dĩ nhiên ngươi cũng không cần phải lựa chọn như thế, nhưng ta chỉ cho ngươi nửa tháng nữa, nếu đến hết thời hạn vẫn chưa thể mở ra Tâm Nhãn, mọi chỉ dạy của ta đã hết.
Linh Khê giọng đều đều chẳng chứa bao nhiêu tình cảm trong đó.
Tính cách vốn lạnh lùng, nàng cũng chẳng có liên can gì đến Mục Trần, nếu không phải vì Thái Thương viện trưởng và Duẫn nhi, căn bản nàng chẳng cho hắn cơ hội nào. Bây giờ giúp đỡ đã nửa tháng, đã xem như nàng tận tâm.
Mục Trần cũng biết rõ tính cách của nàng, nên cũng chẳng tỏ ra căm tức, chỉ trầm tư một lát rồi gật đầu.
- Ta chọn tiến vào Linh Trận Ốc.
Hắn cũng cảm thấy được dường như luôn thiếu một bước, mà cho dù có cố gắng thế nào cũng khó vượt qua được. Có lẽ đúng như Linh Khê nhận định, hắn cần phải trải qua thời khắc sinh tử, mới có thể chân chính mở Tâm Nhãn.
Biết rõ việc đó cực kỳ nguy hiểm, nhưng dũng khí thì xưa nay Mục Trần không thiếu. Nếu không biết tiến thủ, thì từ trong Linh Lộ kia hắn đã ngã xuống rồi, đâu thể có được ngày hôm nay.
Chọn lựa của Mục Trần khiến Linh Khê cũng gật gù, rồi bình thản xoay người bước đi.
- Đi theo ta!
Mục Trần lập tức bước theo, Duẫn nhi cũng vội vàng bám sát, gương mặt cực kỳ lo lắng. Sự đáng sợ của Linh Trận Ốc nàng biết rõ, ở đó nếu có vấn đề gì thì thực khó mà giữ mạng được.
Ba người xuyên qua đình viện u tĩnh, đến một nơi khá trống trải, đằng trước có một căn thạch thất phủ kín rêu xanh, mang lấy một vẻ cổ xưa.
Linh Khê dừng trước thạch thất, tay kết ấn, một luồng linh lực sáng lên bao phủ lấy thạch thất cũ kỹ.
"Ruỳnh ruỳnh!"
Tòa thạch thất đột nhiên rung chuyển, sau đó nhanh chóng bành trướng phóng to ra, nháy mắt hóa thành một thạch điện to lớn, bờ tường bên ngoài thạch điện mơ hồ xuất hiện những hoa văn huyền ảo lóe ánh sáng nhàn nhạt.
- Đây là. . .
Mục Trần nhìn chằm chằm vào tòa thạch điện, mắt trợn trừng, cực kỳ kinh hãi:
- Đây là linh cụ?
Tòa thạch điện này, Mục Trần đã nhận ra dao động linh lực đặc thù của linh cụ.
- Hì hì, Linh Trận Ốc này không phải là linh cụ bình thường đâu. Linh Khê tỷ tỷ nói, nó từng là một kiện chuẩn thần khí, chẳng may bây giờ bị hư hại, phẩm giai bị rớt xuống, trở thành tuyệt phẩm linh cụ. Nhưng dù vậy thì những linh trận cực kỳ cường đại ẩn chứa trong đó, cường giả Chí Tôn bị nhốt vào cũng khó mà thoát thân.
Duẫn nhi đắc ý cười nói.
- Chuẩn thần khí?
Mục Trần trợn mắt kinh hãi, quái dị nhìn sang Linh Khê. Nàng là ai đây chứ? Ngay cả chuẩn thần khí mà cường giả Chí Tôn cũng phải tham lam mà nàng lại có. Kiếm trong số các trưởng lão Bắc Thương linh viện, e rằng cả Mạch U, Chúc Thiên những thiên tịch trưởng lão cũng khó mà có được.
Hơn nữa, nhân vật đáng sợ nào lại có thể đánh rớt phẩm một kiện chuẩn thần khí thành tuyệt phẩm linh cụ?
Mục Trần cắn lưỡi, Linh Khê này thật sự là càng biết nhiều càng thần bí.
Linh Khê không ngó ngàng gì đến chuyện tỉ tê tâm sự của hai người phía sau, chỉ nhìn tòa thạch điện đổ nát, ánh mắt mờ mịt mông lung, lát sau mới khẽ thở dài, vung tay lên. Cửa đá đóng chặt ầm ầm mở ra, dao động linh lực đáng sợ ào ào tuôn ra ngoài.
- Chuẩn bị vào đi, Linh Trận Ốc ta chỉ mở tầng một, nhưng chừng đó cũng đủ để ngươi bị xóa sổ rồi. Cho nên ngươi phải chuẩn bị tinh thần đi, vẫn là câu nói đó, dù ngươi gặp tử cảnh, ta cũng không cứu. Mọi thứ đều chỉ có thể dựa vào chính mình.
Linh Khê thản nhiên nói.
Mục Trần hít sâu một hơi, thần sắc tập trung. Đối mặt một thứ có thể giam khốn cả Chí Tôn, chỉ cần thoáng một giây phân thần e rằng sẽ bị xóa sổ vĩnh viễn.
Nhưng thời điểm này dù có núi đao biển lửa cũng phải xông vào.
Mục Trần kiên định bước tới, đi vào cổng đá. Hào quang chuyển động, nuốt lấy thân thể hắn.
Duẫn nhi trộm nhìn gương mặt lạnh nhạt của Linh Khê, thì thào hỏi:
- Linh Khê tỷ tỷ, Mục Trần ca ca nếu lỡ có chuyện gì không hay, ngươi nhất định không cứu hắn sao?
Linh Khê liếc sang cô bé, ngữ khí vô tình:
- Tự muốn đi vào, thì tự chịu trách nhiệm. Nếu dám lỗ mãng thì bỏ mạng cũng đáng. Trình độ như vậy mà có hậu quả gì ta cũng không tiếc.
Duẫn nhi nghe lời lẽ lạnh lùng của Linh Khê bất giác cũng đỏ mặt tức giận:
- Linh Khê tỷ tỷ rõ ràng rất thiện lương, sao lại phải như vậy, thật đáng thất vọng.
Linh Khê nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Duẫn nhi, gương mặt trở nên phức tạp, xoa dịu cô bé:
- Có lẽ ta từng như vậy, nên bây giờ không thích cái cảm giác đó. Lạnh lùng một chút, vô tình một chút, mới có thể tự bảo vệ mình được...
. . . . . .
Khi Mục Trần bước vào cổng đá, hắn cảm thấy không gian quanh thân biến hóa, rồi khi tỉnh táo lại thấy mình đứng giữa một khoảng không tinh tú vô tận.
Sao trời trải dài thành ngân hà, bất giác khiến người ta mờ mịt sợ hãi.
Mục Trần đứng giữa những tinh tú, bỗng nảy sinh cảm giác nguy hiểm. Ngẩng lên nhìn sao trời biến hóa chung quanh, tinh tú gào thét ngưng tụ thành những hình thái khác nhau, tầng tầng chồng lên nhau, ánh sao tràn ngập như một tòa linh trận khổng lồ.
Linh trận hình thành từ tinh tú kia linh lực cực kỳ hùng hậu, dao động mạnh mẽ hơn cả hình thái song liên của Yêu Liên Đồ trận của hắn.
Mục Trần khẽ biến sắc, linh trận này chắc chắn phải cấp 5 trở lên, Thông Thiên cảnh trung kỳ cũng không dám đón đỡ.
Linh Trận Ốc quả nhiên nguy hiểm cực kỳ!
Hắn thật có thể vượt ải này không?
Mặt mày nghiêm trọng, Mục Trần cũng chẳng dám khẳng định.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc