Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 406: Độc cốc (thượng)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Mà tà đạo tu sĩ trong cốc này được gọi là Độc Cốc.
Trong Độc cốc này có vô số độc dược, trên mặt đất có cây đều đen kịt, không ngừng phát tán độc khí, hoa có năm sáu màu tươi đẹp nhưng lại rất đáng sợ, còn những động vật sống trong đó đều bị biến đổi hình thái, vô cùng cổ quái khác thường, thảm lục yêu hồng. Ở đó những con muỗi cũng lớn nhỏ khác nhau như ma bàn, chỉ cần bị chúng châm một mũi thì đến tu hành giả cũng khó mà qua được, những con hổ ở đó không bị biến dạng nhưng lại có màu xanh còn tốc độ của chúng nhanh gấp mười lần bình thường, những chiếc răng cũng màu xanh, chỉ cần bị chúng cắn thì độc tố phát tán nhanh đến mức đáng sợ.
Những vị tu sĩ tà đạo khác được mời đến dự yến tiệc.
Yến tiệc được tổ chức ở trung tâm độc dược cốc, những nơi khác ở độc dược cốc vô cùng đáng sợ, đài Trích Tinh này vô cùng sạch sẽ, trên đài lại còn các loại thảo dược đặc biệt, các loại độc vật khác thường không dám đến gần đó. Còn phía dưới đài Trich Tinh là vác loại bạch cốt chồng chất lên nhau, e rằng phải cao đến hơn một trượng rồi, oán khí nhiều vô kể, tràn vào cả phía trên độc cốc, kết hợp với các loại động khí khác tạo thành một thứ giết người đáng sợ.
Một đám tu sĩ tà đọa đang uống rượu mua vui, luôn miệng cười haha.
“Tu sĩ tà đạo chúng ta, nếu nói trước kia người có danh tiếng nhất là Thất Sát Tinh Túc Hải, Huyền Minh Môn, Huyết Kiếm Môn, còn bây giờ ư, sớm đã chuyển thành Thế Thiên Minh rồi.”
“Đúng đấy.” Thế Thiên minh mới là kẻ mạnh vô địch, đến các nhân tài như Mã Lăng thượng nhân, Trương Hư Huyền, Thiên Tàn lão nhân…vv… đều là của Thế Thiên Minh, minh chủ của Thế Thiên Minh lại càng thâm bất khả trắc, không biết là thần thánh phương nào.
Yến Thương Thiên quy tiên đám tà đạo chư ma chúng ta mới có đường sống.
“Nếu có thể gia nhập Thế Thiên Minh, đó mới là hướng đi cho tà đạo chúng ta.”
“Nếu muốn gia nhập Thế Thiên Minh thì người có khả năng nhất là độc thủ dược vương.”
“Đúng đấy, độc của độc thủ đạo huynh là thiên hạ vô song.”
Một đám tu sĩ tà đạo đang hết lời khen ngợi độc thủ dược vương ngồi trên ghế cao nhất, bên cạnh hắn có hai nữ tu hành tiên Trường Sinh lục tầng, hai nữa tu hành tiên này vốn là hai vị tu tiên giả chính đạo nhưng lại bị độc thủ dược vương hạ độc thủ, bắt đến nơi này, hạ độc làm họ u mê, trở thành tì nữ của hắn.
Độc thủ dược vương một tay đặt trên miệng một nữ tu, miệng ăn đồ ăn nữ tu kia gắp cho, thật là không gì sảng khoái hơn nữa.
“Phải rồi, độc thủ đạo huynh, nghe nói dạo này có nhiều môn phái hạ lệnh giết, chính là muốn giết đạo huynh, đạo huynh phải tuyệt đối cẩn thận.” một tu sĩ tà đạo nói.
“Lệnh giết? thật là nực cười. Một tu sĩ tà đạo khác nói : “ Với những gì đạo huynh đã tu hành, kẻ nào có thể giết được huynh, thêm vào đó độc của độc dược đạo huynh thiên hạ không ai không biết.”
“Đúng đấy, tìm đến độc dược đạo huynh coi như là tìm chỗ chết rồi.”
Độc thủ dược vương vô cùng khoái chí cười lớn: “Đến để giết ta, đúng là nực cười, ba năm trước có một kiếm tiên trường sinh bát trọng đến tìm ta, cuối cùng là bị chết dưới tay độc dược của ta, chỉ cần hạ độc là đã chết rồi, về căn bản hắn không phải đối thủ của ta. Độc dược của ta là thiên hạ vô song, ai có thể giết ta được chứ.”
“Tất cả các tiên môn, trưởng lão các phai, thậm chí là kiếm tiên đến giết ta thì cũng chỉ là đến làm mồi cho ta mà thôi.”
“Ai giết được ta chứ? Ai dám giết ta nào ? » Độc thủ dược vương hung hăng cười lớn, vô cùng đắc ý.
Những tu sĩ tà đạo này cũng chỉ là đi theo độc thủ dược vương mà thôi, tất nhiên là không ngớt lời khen ngợi, tâng bốc hắn.
“Lúc trước ta đến có gặp được thiên tài đời thứ mười Lục Nguyên của Hoa Sơn, hắn có vẻ cách đây không xa, có khả năng đến thực hiện nhiệm vụ giết độc dược đạo huynh đó.” Một tu sĩ tà đạo nói.
“Luc Nguyên?” Độc thủ dược vương không chút sợ hãi. “Hắn tuy là thiên tài nhưng cũng chỉ là hậu bối mà thôi, nếu thế dù hắn có lợi hại thế nào thì kết cục vẫn không khác được đâu, tiên kiếm còn không giết được ta, hắn làm sao có thể, nhưng hắn đến cũng đúng lúc lắm, ta đang muốn luyện thử mội loại canh độc dược vô cùng độc mới, ta đang tấn công trường sinh bát tầng, hắn đến thật đúng lúc.”
“Ta cần các loại thiên tài để thêm vào thập toàn đại độc thang của ta, Lục Nguyên là thiên tài trong số các thiên tài, có được hắn có thể chống lại mười thiên tài khác, thêm vào thập toàn đại độc thang, đem trí tuệ thiên tài của hắn dung nhập vào vào cơ thể ta, vượt lên trường sinh bát trọng cũng không là việc khó nữa.” Trong lúc hắn đang ha ha cười lớn thì một thanh kiếm đâm thẳng vào hắn, thủ thuật vô cùng huyền diệu, lao thẳng vào độc thủ dược vương, sức sát thương vô cùng lớn, trong khoảnh khắc đó gần như tất cả đều dồn về độc thủ dược vương.
Độc thủ dược vương càng đắc ý, nhưng hắn là một tu sĩ tà đạo có tiếng, danh tiếng lẫy lừng, tất nhiên không thể ra tay mà không có thủ đạo gì cả, nhìn thấy thanh kiếm khí sắp đâm trúng hắn, hắn tất nhiên dùng ngay loại độc mạnh nhất của hắn.
Ngay lập tức xung quanh biến đổi lạ thường, hàng ngàn hàng vạn kịch độc bị đẩy ra, ngưng tụ lại thành một cảnh tượng toàn là những loại kịch độc, xung quanh xuất hiện đủ các loại cảnh tượng, phong thủy hữu tình, chim bay cá lội, có thiên đường mà cũng có địa ngục, tất cả đều xuất hiện cùng một lúc, tất cả tạo thành một cảnh tượng lộng lẫy đặc sắc, vừa thực vừa ảo, kẻ tấn công hắn đã bị rơi vào loại kỳ độc này rồi.
Những tu sĩ tà đạo khác độc thủ dược vương dùng loại kỳ độc thiên hạ vô song khiến đối phương bị trúng độc, khó mà sống được thì liền tìm những lời lẽ đẹp đẽ để không ngớt lời ngợi ca độc thủ dược vương.
Độc thủ dược vương cũng vô cùng tự tin đắc ý, dùng loại độc thiên hạ vô song mà đánh hắn thì trừ phi là đại đạo cảnh, nếu không sẽ bị trúng độc, trong một thời gian ngắn sẽ chết, ngay cả cấp tiên kiếm cũng khó lòng sống sót.
Nhưng trong tích tắc, thanh kiếm đâm ra khỏi màn kịch độc, thanh kiếm này bay lượn vô cùng ác liệt, cắt đầu của độc thủ dược vương xuống, lúc đó độc thủ dược vương cứ nghĩ là đối thủ đã bị chết rồi.
Cái đầu bị cắt lìa khỏi xác sau đó còn biểu hiện thấy không thể tin được, bộ dạng mới khiếp sợ làm sao!
Đám tu sĩ tà đạo nhìn sang chỉ tháy hư ảnh của một người áo xanh.
Người trẻ tuổi đó tay phải cầm một thanh kiếm, tay trái có một hồ lô rượu, trên đầu có một thanh kiếm quang xanh đang lắc lư, bộ dạng vô cùng tự nhiên tự tại.
Một tu sĩ tà đạo trong số đó nói to: “Đây chính là Lục Nguyên, Lục Nguyên mà vừa nãy chúng ta nhắc tới đó.”
“Cái gì? Hắn chính là Lục Nguyên sao?”
Đám tu sĩ tà đạo lúc trước còn đang bàn tán về Lục Nguyên, mà độc thủ dược vương còn đang nghĩ sẽ đem Lục Nguyên hòa nhập vào thập toàn đại độc thang, ăn sống hắn, dùng thân thể hắn để luyện trường sinh bát trọng, nhưng thật không ngờ, chỉ trong chốc lát Lục Nguyên đã xuất hiện, mà còn xuất hiện trong bộ dạng gọn gàng sạch sẽ khi giết độc thủ dược vương nữa chứ.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 407: Độc cốc (hạ)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Với thực lực của hậu bối hiện nay, người đánh bại được cấp kiếm tiên như độc thủ dược vương, quả thực là không thể nào tưởng tượng được. Lục Nguyên cười nói: “không sai, ta chính là Lục Nguyên.”
Lục Nguyên cười khẽ, tay cầm thanh kiếm “ Ta vốn không thích giết người, bây giờ trong tay ta còn chưa có mạng của một tu tiên giả chính đạo, cũng chưa có mạng của một người phàm, nhưng tu sĩ tà đạo không giết không được, ta thân là một trong số hiệp tiên, một người chính đạo, nên phải trả lại một bầu trời tươi sáng cho nhân gian này.”
Những đống xương trắng dưới đài Trích Tinh xộc lên sát khí ngất trời, đầy mùi oán khí, chính là những người chết vì lí do đó.
Lục Nguyên bắt đầu cử động, những tu sĩ tà đọa này vốn thực lực không bằng độc thủ dược vương, chỉ là những kẻ tùy tùng của độc thủ dược vương mà thôi, tất nhiên không phải là đối thủ của dược vương, bị Lục Nguyên một tay giết sạch.
Sau khi giết độc thủ dược vương, Lục Nguyên bắt đầu đi thu chiến lợi phẩm, muốn giết được càng nhiều yêu ma, đem lại một nhân gian tươi sáng thì phải mạnh hơn nữa.
Yến tổ sư năm đó khiến yêu ma không dám làm loạn, rụt đầu vào cái mai rùa, chính là thực lực đện nhất nước Tấn.
Ta mong được noi theo Yến tổ sư, mong thành người một người một kiếm trấn áp bọn yêu tà, đem lại thanh bình cho thế giới.
Cho nên những chiến lợi phẩm này nhất định không thể bỏ qua.
Lục Nguyên tìm kiếm trên mặt đất, một lúc sau tìm thấy một chiếc nhẫn màu đen lục, bên trên có rất nhiều độc tố, không kém cạnh gì so với hàng ngàn hàng vạn loại kịch độc của độc thủ dược vương. Lục Nguyên xoay vòng vòng thanh Thanh Đế kiếm, mới dám đem thần thức bỏ vào trong đó, kiểm tra chiến lợi phẩm lần này.
Chiến lợi phẩm này cũng không tệ, Lục Nguyên thấy có hơn hai khối linh thạch trung phẩm, có hơn bốn con linh thú loại lớn, hơn mười bảy đại thần khí thạch, thực lực của độc thủ dược vương so với tán ma ba mươi sáu tinh đáng sợ hơn rất nhiều, nhưng dù sao cũng chỉ có mình hắn nên chiến lợi phẩm không được nhiều như lần trước.
Ở đó còn có vô số độc kinh, số độc kinh này để lại cũng vô dụng, phải thiêu hủy hết đi.
Còn có một bản dược kinh, Lục Nguyên khẽ giật mình.
Độc thủ dược vương được gọi là dược vương thì trong việc dùng thuốc cũng rất am hiểu, Lục Nguyên vội mở cuốn “dược vương kinh” ra xem, phát hiện ra trong dược vương kinh có ghi chép các loại thuốc giải độc, cùng với các loại ngưng luyện chi pháp tăng cường pháp lực, nhưng những loại dược liệu được ghi chép trong đó rất hiếm, không dễ kiếm. Cuốn dược vương kinh này sau này có lẽ dùng được,nên giữ lại.
Lại có vô số độc tố, trong số những loại độc tố này có loại kỳ độc có thể hạ độc cấp kiếm tiên, nhưng bên trên ghi rõ là điều kiện dùng nó là phải có trên một trăm tính mạng của tu tiên giả, thôi, bỏ đi, loại kỳ độc này mặc dù tác dụng rất lớn nhưng lại là tại họa chon nhân gian, phải tiêu hủy đi.
Lục Nguyên dọn dẹp sạch sẽ những thứ đó rồi quyay về Xuất Vân Tiên Cảnh.
Nhiệm vụ xếp hàng đầu tiên tại Xuất Vân Tiên Cảnh đã hoàn thành, mặc dù chiến lợi phẩm không nhiều như lần thực hiện nhiệm vụ tiêu diệt tán ma ba mươi sáu tinh nhưng phần thưởng Xuất Vân Tiên Cảnh ban cho lại nhiều hơn.
Nhưng Lục Nguyên không biết một lúc sau đó có người vô cùng thần bí đến độc cốc- nơi ở của độc thủ dược vương.
“Độc lộng dược đà đạo hữu có mặt.” Từ trên trời cao, một giọng nói vọng xuống.
Đạo nhân trẻ tuổi tóc bạch kim này bay xuống mặt đất.
Đạo nhân trẻ tuổi tóc bạch kim này vô cùng anh tuấn sau khi xuống nơi này không khỏi chau mày.
Vị đạo nhân đó đặt tay xuống dưới đất xem xét kỹ lưỡng “khí tức của độc thủ dược vương đã biết mất rồi, hắn đã chết rồi sao?” Rất nhanh sau đó, vị đạo nhân này giơ tay lên, triệu tập các oán khí lại, những oán khí này sau khi được tập trung lại dường như hóa thành hình dáng của độc thủ dược vương, đạo nhân lại động tay, chúng hóa thành hình dáng của hơn mười tên tu sĩ tà đạo.
Pháp thuật có thể thông quỷ thần này tuyệt đối không phải là hạng thường.
Giới tu tiên chính thống cũng không có loại pháp thuật như vậy.
“Lục Nguyên đã làm sao?” Người đó chau mày.
“Lục Nguyên, lại là Lục Nguyên, lần này phải diệt hết Bắc Phong cần rất nhiều thủ hạ, nước cờ ta bố trí từ trước đã bị Lục Nguyên hủy hoại rồi, nhưng cũng không có gì nghiêm trọng, những người như thế có thể giúp được chút ít những cũng chẳng phải trả giá nhiều, nhưng độc thủ dược vương này là nhân vật quan trọng của ta để tiến đánh Bắc Phong.”
Hắn nghĩ ngợi một hồi: “Lục Nguyên cũng có chút bản lĩnh, có thể giết được độc thủ dược vương, ta phải bắt đầu hành động sớm hơn rồi, chỉ có điều độc thủ dược vương được đưa đến để đối phó với Bắc Phong, quân cờ quan trọng như vậy đã bị chết, thật đáng tiếc, dáng tiếc.”
“Xem ra chỉ còn duy nhất đi thất sát tinh túc hải thôi.”
Độc thủ dược vương nổi tiếng về dùng độc thực vật.
Còn thất sát tinh túc hải lại nổi tiếng dùng độc động vật.
Vị nam nhân tóc bạch kim trẻ tuổi này đã bôn ba tứ hải để hành động cho hành động diệt Bắc Phong của mình.
Trong tương lai, Bắc Phong sẽ phải đương đầu với một kiếp nạn.
Bởi lẽ Yến Thương Thiên đã quy tiên lâu như vậy rồi, Mã Lăng đã chuẩn bị lâu như vậy, cuối cùng cũng đến lục hành động rồi.
Hiện nay, bốn phía quân đều đã tập hợp đầy đủ rồi.
Bắc Phong, Xuất Vân Tiên Cảnh.
Lầu nhiệm vụ.
Trong lầu nhiệm vụ có mấy vị trưởng lão đang ngồi bàn luận.
“Lục Nguyên dám nhận nhiệm vụ diệt trừ độc thủ dược vương, đúng là coi tời bằng vung mà.”
“Đúng đấy, không biết có bao nhiêu người cấp kiếm tiên đã chết dưới tay hắn, cấp kiếm tiên còn không giữ đưuọc mạng.” Một vị trưởng lão nói.
“Lục Nguyên tuy là đã hoàn thành nhiệm vụ diệt trừ tán ma ba mươi sáu tinh nhưng tán ma ba mươi sáu tinh dù sao cũng chỉ là những nguời chưa đến cấp kiếm tiên, còn độc thủ dược vương thì Lục Nguyên không phải là đối thủ của hắn, theo ta thấy, Lục Nguyên có thể bảo toàn tính mạng đã là quá tốt rồi, nếu không nói là sẽ bị chết trong tay độc thủ dược vương.”
“Đối phó với độc thủ dược vương thì bảo toàn tính mạng cũng đâu có dễ.”
“Đúng đấy, chỉ sợ hắn sẽ chết trong tay độc thủ dược vương thôi.” Vị trưởng lão ở lầu nhiệm vụ nói “mặc dù biết Lục Nguyên không phải là nhân vật tầm thường, nhưng nay đối diện với độc thủ dược vương thì quả là vô cùng khó khăn.” Trong lúc các vị trưởng lão ở lầu nhiệm vụ đang bàn tán sôi nổi thì Lục Nguyên xuất hiện.
Lục Nguyên sẽ động tay, ném cái đầu lâu của độc thủ dược vương lên bàn
Nhanh như chớp, cái đầu lâu tỏ vẻ không cam tâm, rõ ràng là độc thủ dược vương không cam tâm bị chết như vậy.
Mấy vị trưởng lão ở lầu nhiệm vụ nhìn thấy vô cùng khiếp sợ, đúng đã đầu của độc thủ được vương rồi, một vị trưởng lão nhìn kỹ cái đầu, xác định chắc chắn là đầu của độc thủ dược vương, cần phải dùng băng ngưng phong ấn ngay lập tức, trên đầu hắn còn hàng ngàn hàng vạn loại độc tố, nếu để chúng phát tán ra thì hậu họa khôn lường.
“Lục Nguyên đúng là đã hoàn thành nhiệm vụ này rồi.”
“Thật sự là lợi hại, đúng là thân bất khả trắc.”
“Đúng vậy đấy, ngay cả kiếm tiên cũng không giết được độc thủ dược vương.”
“Hắn lại có thể làm được.”
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 408: Kết thành Hư Đan (thượng)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
“Thiên tài đời thứ mười quả là không giống người phàm.”
“Ta thấy biểu hiện của hắn mấy ngày nay, đúng là có thể lên cấp kiếm tiên rồi. Bắc phong chúng ta lại có một thiên tài của sư tổ đời thứ hai rồi.”
Vị trưởng lão làm nhiệm vụ phân nhiệm vụ phát thưởng cho Lục Nguyên, nhiệm vụ này là nhiệm vụ khó nhất trên bảng nhiệm vụ, phần thưởng là sáu mươi khối đại thần khí thạch, năm ngàn linh thạch hạ phẩm, phần thưởng vô cùng hậu hĩnh. Lục Nguyên nhận thưởng rồi xách kiếm bay đi, trở về phòng của mình.
Không lâu sau đó cũng có người đến lầu nhiệm vụ để nhận nhiệm vụ, lâp tức phát hiện nhiệm vụ cao nhất mà chưa có người hoàn thành đã được hoàn thành rồi, độc thủ dược vương đã bị giết liền quay sang hỏi vị trưởng lão, nhưng theo quy định trưởng lão không thể nói ra thân phân của người đó, nhưng cũng nói đó là người đã hoàn thành nhệm vụ diệt trừ tán ma ba mươi sáu tinh.
Ngay tức khắc điều này làm chấn dộng tất cả mọi người.
Lập tức toàn bộ Xuất Vân Tiên Cảnh xôn xao về việc đó.
Ngay lập tức những người ở Xuất Vân Tiên Cảnh biết rằng nhiệm vụ cao nhất đã được hoàn thành và nhiệm vụ thứ hai tưởng chừng như không thể hoàn thành cũng đã hoàn thành rồi, mà lại do một người hoàn thành. Những người ở Xuất Vân Tiên Cảnh vô cùng tò mò, rốt cuộc là ai đã hoàn thành hai nhiệm vụ khó khăn này? Bất luận là tán ma ba mươi sáu tinh hay độc thủ dược vương, đều là những kẻ tiếng tăm lừng lẫy.
Nhưng do người hoàn thành nhiệm vụ vẫn là một bí ẩn nên một thời gian sau, người hoàn thành nhiệm vụ này dã trở thành một truyền thuyết, cụ thể là ai thì không ai biết, mà chỉ có những suy đoán mà thôi.
Lục Nguyên đã về tới phòng, lần này có tổng cộng sáu mươi bảy khối đại thần khí thạch cùng với rất nhiều linh thạch, bây giờ có thể thử kết Hư Đan luyện trường sinh lục trọng rồi.
Đầu tiên là nâng cao pháp lực, thực ra thì pháp lực của Lục Nguyên hiện nay đã gần tới mức đột phá rồi, lúc nào cũng có hai mươi ba con linh thú lớn không ngừng nâng cao pháp lực, giúp pháp lực của Lục Nguyên cứ thế tăng lên, nhất định pháp lực sẽ ngày càng mạnh hơn rồi.
Còn bây giờ sau khi trấn xong phong linh, cần hấp thụ linh thạch, đây đúng là một hành vi cực kỳ xa xỉ, một khối linh thạch trung phẩm đáng giá một ngàn linh thạch hạ phẩm, trước đây chưa dùng như vậy bao giờ nhưng nay có nhiều như vậy thì mới dám dùng cách đó.
Nguyên khí háp thụ vào đang cuồn cuộn trong người, không chỉ có linh thạch trung phẩm mà còn có hai mươi ba con linh thú lớn, bây giờ có huyết kiếm môn đến dùng huyết vân thì cũng không dùng hết.
Cũng không biết đã trải qua bao nhiêu lâu, chỉ cảm thấy pháp lực trong người tiến bộ vô cùng, nhưng xem ra vẫn còn cách trường sinh lục trọng một khoảng nữa.
Lần này Lục Nguyên quyết định dùng ba linh thạch trung phẩm, như vậy nguyên khí nhập vào cơ thể càng ngày càng nhiều, cuối cùng cũng cảm thấy pháp lực của mình càng ngày càng đủ rồi.
Tốt rồi, pháp lực của mình đã thành rồi.
Giờ chỉ thiếu thần khí thôi.
Lục Nguyên không chút do dự, đem thần khí thạch ở giữa hai hàng lông mày vận thành Vân Long Thập Biến tâm pháp, bắt đầu hấp thụ thần khí ở giữa hai hàng lông mày, lượng hấp thụ càng ngày càng nhiều, cuồn cuộn dâng lên, thần khí đã mạnh hơn một chút rồi, sau đó đêm hết sáu mươi bảy khổi thần khí thạch ra hấp thụ, từng khối từng khối một, hấp thụ liên tục.
Thật sảng khoái!
Thần khí tăng lên, thật là sảng khoái.
Cơ thể có ba đan điền là hạ đan điền, trung đan điền và thượng đan điền, thượng đan điền ở giữa hai hàng lông mày, thượng đan điiền giữa thần gọi là thần, chỉ nguyên thần, cũng là chr thần khí. Thần khía và Hư Đan đều ở thượng đan điền,bây giờ trong người chỉ cảm thấy hư đan phía trên nguyên thần càng lúc càng hoàn thiện rồi.
“Hư Đan dần dần được lấp đầy rồi, không còn mỏng manh như trước nữa.”
Cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu rồi, thần khí trong đầu như muốn vỡ tung ra, bình thường nếu vỡ sẽ cảm thấy rất đau, nếu là người thường bị vỡ ra thì khả năng bị mắc bệnh tâm thần là rất lớn, nhưng Lục Nguyên lại chỉ thấy cơ thể mình vô cùng sảng khoái, đợi một lúc sau nhìn lại, Lục Nguyên thấy hư đan phái trên nguyên thần đã là một thực thể hoàn thiện rồi, một vết xước cũng không có.
Đây là…
Trường sinh lục trọng kết thành hư đan.
Hư đan do thần khí kết thành, Lục Nguyên thấy trên đỉnh đầu mình phát ra ánh hào quang lấp lánh, lung linh trong suốt, phát ra những ánh hào quanh lung linh huyền ảo, rồi lại kết lại phía trên nguyên thần, khiến nguyên thần càng hoàn mỹ, càng viên mãn, đây chính là cái lợi của việc kết thành hư đan.
Việc tu hành tiếp theo là chuyển hư thành kim, đem hư đan chuyển thành kim đan, một khi luyện thành trường sinh thất trọng thì phía trên kim đan sẽ có những kim quang chiếu sáng vòa nguyên thần, đến lúc đó năng lượng thần khí sẽ không ngừng mạnh lên.
Đương nhiên sẽ chính thức trở thành trường sinh bát trọng, năng lượng thần khí của trường sinh bát trọng là vô cùn mạnh, trước khi trở thành trường sinh cửu trọng thì trường sinh bát trọng lấy năng lượng thần khí làm chủ.
Về phần trường sinh cửu trọng tam cực quy làm một chính là khí, thể, thần khi luyện khí, luyện thể lực, dưỡng sinh sẽ quy lại thành một, hoàn thành một tiên nhan hoàn mỹ.
Thần thông khi đó sẽ tăng lên tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Cái gọi là luyện khí kỳ, luyện thể kỳ dưỡng sinh kỳ thực ra chính là tự rèn luyện cơ thể, phát huy những bí mật cơ thể, mà chỉ cần trở thành đại đạo cảnh là có thể chuyển ra ngoài, tìm tòi những bí mật của thế giới bên ngoài, bắt đầu khống chế đất trời, tự lập các lĩnh vực, lĩnh hội pháp tắc, hóa thành động thiên, thậm chí tự tạo thế giới nhỏ, đạt đến cảnh giới đại năng cao nhất.
Khi đó là thần, là phật, là tiên.
Nhưng trong giới tu hành vẫn chưa nghe nói có ai tự tạo được thế giới riêng.
Lục Nguyên đột nhiên tỉnh người, trường sinh lục trọng cảnh cũng được coi là một bước tiến rồi, cuối cùng cũng có thể chống lại cấp tiên kiếm rồi, nhưng nếu muốn chống lại Tư Mã Trường Bạch thì còn kém một chút nữa. Gần đây ta mệt mỏi nhiều rồi, giờ phải nghỉ ngơi một chút đã, sau đó mới nghĩ chuyện khác.
À, còn phải đi uống chén rượu đã. Kim triều vì rượu mà say.
Còn Minh triều?
Luyện thành Trọng kim đan là có thể khiêu chiến với Trường sinh cửu trọng Tư Mã Trường Bạch rồi, đại khái là như vậy.
Điều này làm người như Lục Nguyên cũng phải hào hứng thêm vài phần, uống thêm chút rượu.
Định thần lại mới có thể tiếp tục bình tĩnh được.
Đúng vậy, không có gì phải gấp cả.
Không gian phát triển của mình là vô hạn, còn không gian phát triển của Tư Mã Trường Bạch được bao nhiêu chứ, ta sao phải vội.
Uống tiếp thôi, uống tiếp.
Ta say túy lúy rồi.
Trong lúc Lục Nguyên đang tụ do tự tại ngồi uống rượu thì mọi người ở Xuất Vân Tiên Cảnh đnag bàn tán xem ai là người đã hoàn thành hai nhiệm vụ khó khăn đó
Nhưng bất luận thế nào cũng không tìm ra.
Dù sao thì cũng là bí ẩn, thảo luận mấy ngày không có kết quả thì cũng không bàn tiếp nữa.
Dù sao thì cuộc thi Xuất Vân cũng sắp đến rồi.
Xuất Vân kiếm trận là do sư tổ đời thứ hai để lại, nói về Xuất Vân kiếm trận có rất nhiều truyền thuyết kể lại, sắp tới cuộc thi Xuất Vân rồi nên mọi người đều bàn luận về nó, xem ai chống đỡ được đến cuối cùng, còn phá vỡ được kiếm trận thì không thể nào.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 409: Kết thành Hư Đan (hạ)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Bốn ngàn năm qua đều không có người phá vỡ được kiếm trận, giờ làm sao có người phá vỡ được chứ, không có gì phải nghi ngờ cả, Sở Lãng được coi là người có khả năng nhất, mà trong lúc này, chuyện bói toán lại là một chuyện đại sự.
Hôm đó, Lục Nguyên đang ung dung uống rượu, ngắm những đám mây đang bồng bềnh trồi, định lát nữa sẽ luyện kiếm.
Bỗng nhiên thấy Diệp Tiếu nói lớn: “Xảy ra chuyện lớn rồi, chuyện lớn rồi.”
Rõ ràng là muốn nói lớn để mình nghe thấy đây mà, Lục Nguyên bất đắc dĩ cười với Diệp Tiếu sư thúc.
Gọi là sư thúc nhưng tính cách lại thiếu bình tĩnh, hai người ở cùng nhau nhưng lại giồng như ngang hàng vậy.
Dù sao như vậy cũng tốt, nếu ở cùng một vị sư thúc uy nghiêm thì chẳng tự do tự tại chút nào.
“Diệp sư thúc, xảy ra chuyện lớn gì vậy?”
“Diệp sư thúc cười nói: “Ở bên kia Thái Hồ xảy ra chuyện lớn.”
“Thái Hồ” Lục Nguyên ngây người ra, hồ đó cũng đã nghe tên qua, là một hồ khá nổi tiếng.
Trên thế gian có một nhà thơ đã từng làm thơ về Thái Hồ:
Văn đắc Thái Hồ danh
Thập niên vị tằng thức
Kim triều đắc du phiếm
Đại tiếu xưng bình đích
Nhất xá hành tư đường
Tận nhật đáo trấn trạch
Tam vạn lục thiên khuynh
Thiên khuynh phá lê sắc
Nguyện phong dữ lương tiện
Xuy nhập thần tiên trạch
Cam tương nhất uẩn thư
Vĩnh sự tung sơn bá.
Bài thơ này khiến Thái Hồ càng đẹp thêm.
Nhưng rõ ràng với tính cách của Lục Nguyên không thể vì thế mà biết rõ về Thái Hồ.
Lục Nguyên nghe danh Thái Hồ là vì vẻ đẹp của Thái Hồ.
Thái Hồ, được nói đến về tam bạch, tức là ba vị tươi sống của Thái Hồ: Thái Hồ ngân ngư, Thái Hồ bạch ngư, Thái Hồ bạch hà.
Nghe nói chúng có một không hai ở nước Tấn. Thái Hồ ngân ngư thịt mảnh, mềm mà lại khong có xương.
Thái Hồ bạch ngư thì lại vô cùng nổi tiếng.
Thái Hồ bạch hà còn có thơ làm về chúng”Thái hồ bạch hà giáp thiên hạ, thục thì sắc nhưng khiết bạch”. Nghe nói tôm Thái Hồ xay ra, hương vị rất ngon, vô cùng nõn nà, vô cùng tươi ngon.
Thôi không nghĩ nữa, ta chảy nước miếng rồi.
Lục Nguyên sớm đã nghe nói về Thái Hồ tam bạch, sớm muốn đến thưởng thức rồi, nhưng đều có việc vẫn chưa đi được.
Hai lần đi du ngoạn ở nước Tấn đều chưa đi qua Thái Hồ, đến giờ vẫn còn bao dư âm tiếc nuối.
Bây giờ nhìn Thái Hồ xảy ra chuyện, đợi Diệp Tiếu từ từ kể, Lục Nguyên mới biết cuối cùng có chuyện gì xảy ra.
Vị trí của Thái Hồ cách Hoa Sơn một khoảng cách, cũng không phải là quá xa, vẫn thuộc sự khống chế của Hoa Sơn.
Thái Hồ vốn chỉ là một danh lam, nhưng trước đây không lâu, khi được phát hiện ra, Thái Hồ đã có một sự thay đổi rất lớn.
Vốn là trước đó Thái Hồ xuất hiện một lần thiên địa biến hóa, lần thiên địa biến hóa này là loại có quy mô nhỏ, lúc đó một cái giếng cách xa đó bị nổ tung, mặc dù có nhiều phong ấn nhưng khí đó đã đã truyền tới hiện nay, gây nên kết quả là xuất hiến một thần khí thạch ở Thái Hồ.
Tức là ở Thái Hồ xuất hiện tiểu thần khí thạch, đại thần khí thạch, thậm chí là thần khí kết tinh.
Nếu chỉ là tiểu thần khí thạch, đại thần khí thạch thì không có gì để nói, nhưng nay cả thần khí kết tinh cũng đã xuất hiện rồi, khiến người ta không thể nghĩ đơn giản như trước nữa.
Điều này bỗng chốc khiến mọi người náo nhiệt hẳn lên, có nơi còn bói toán nữa.
Môn phái tu tiên khiến cho mọi thứ bỗng chốc lộ hết ra.
Điều này làm kinh động cả nước Tấn.
Lúc ấy lượng thần khí của Thanh Thành không biết đã thu hút được sự chú ý của bao nhiêu người.
Thái Hồ tất nhiên không thể so với dân giang của thần khí giang, nhưng cũng được xem là lớn rồi.
Việc này khiến cho mọi người không ngừng ngưỡng mộ Thanh Thành, mặc dù Thái Hồ không lớn như dân giang nhưng lợi ích nhiều như vậy, nhất định không nhiều người bỏ qua.
Thái Hồ thuộc về ai đây ?mấy người ở cá tiên môn nhỏ tất nhiên không dám khống chế nó, về cơ bản là sẽ thuộc về phạm vi của Hoa Sơn thôi. Hoa Sơn lại mạnh như vậy, là tiên môn lớn nhất của nước Tấn, nếu như vậy, tất nhiên sẽ thuộc về Hoa Sơn rồi.
Hoa Sơn cũng không phải mạnh đến như vậy, nếu chia ra từng người thì sẽ yếu đi nhiều.
Tuy nhiên, dù đã xác định được là thuộc về Hoa Sơn nhưng Hoa Sơn lại có ngũ kiếm, là thiên sinh, Bắc Hồ thuộc phạm vị giữa Bắc phong và Đông Phong, nếu là lúc trước thì cũng tốt, mối quan hệ giữa Bắc Phong và Đông Phong dưới sự điều khiển của Yến Thương Thiên cũng không đến nỗi quá ác liệt, mọi người có thể thỏa thuận mỗi người một nữa, bây giờ trưởng môn là Sở Đoạn, người của Đông Phong tam cao khí ngạo vốn đã quen rồi, đè nặng lên Bắc Phong và Khí Phong, vốn không coi Bắc Phong ra gì, tự muốn độc chiếm.
Đông Phong muốn độc chiếm thì tất nhiên Bắc Phong cũng không thể nhượng bộ. Và thế là xảy ra cuộc tranh đoạt Thái Hồ.
Nhưng mà tỷ thí sao? Tất nhiên những người ngoài cấp tiên không thể ra tay, những người cấp tiên cơ bản là diện mạo của phong mạch, giống như Bắc Phong, cấp kiếm tiên cũng chỉ có năm người thôi. Nếu cấp kiếm tiên mà cũng ra tay, há chẳng phải Đông Phong và Bắc Phong tự tay vạch mặt lẫn nhau sao, hai bên hiện nay vẫn chưa đến mức ấy, nên định sẽ để những ngươi chưa đến cấp tiên kiếm của hai bên giao đấu với nhau một trận lớn, trong lần giao đấu này, ai thắng thì bên đó sẽ được độc chiếm Thái Hồ.
Diệp Tiếu kể xong lập tức vô cùng hào hứng mà nói: “Đánh thì đánh, ai sợ ai chứ, những năm gần đây Kiếm tông càng ngày càng không coi ai ra gì rồi, vốn dĩ mọi người đều nói mỗi bên một nửa mà cũng không đồng ý, nghĩ là người khác sợ bọn họ sao?”Những năm gần đây, Đông Phong khiến Bắc Phong không ít lần tức giận, Diệp Tiếu cũng không ít lần nuốt cục giận như thế.
Lục Nguyên cũng đang lúc rảnh rỗi, lần này đến đó cũng tốt, biết đau lại có điềm tốt.
Tuy rằng nhân vật cấp kiếm tiên không được ra tay nhưng chuyện lớn như vậy phải để những người cấp kiếm tiên chỉ trì,Bắc Phong phái Phương Nho làm người chủ trì, hiện nay Bắc Phong dưới trướng của Nguyên Nguyên Thượng Nhân, người có uy dnah nhất với người ngoài không ai khác ngoài Phương Nho, còn bảy vị đại đạo cảnh đời thứ tám ở Xuất Vân Tiên Cảnh cũng ít khi xuất hiện, người ngoài thậm chí còn không biết mặt họ.
Còn lần này đi có tổng cộng trên dưới năm mươi người, gồm những người từ trường sinh ngũ trọng đến trường sinh thất trọng. Lục Nguyên cũng ở trong số đó.
Trước khi đi, Phương Nho nói rõ: “Lần này giao đấu với Kiếm Tông chính là năm mươi người đấu với năm mươi người, thực lực của kiếm tông Đông Phong mạnh hơn chúng ta rất nhiều, bọn họ có gần trăm người từ trường sinh ngũ trọng đến trường sinh thất trọng, còn chúng ta chỉ có năm mươi người thôi, vì vậy giao hẹn là mỗi bên năm mươi người, giao đấu kiểu này là bất lợi cho chúng ta, nhưng ta tin rằng chúng ta nhất định sẽ tạo ra kỳ tích, tuyệt đối không thể bại dưới tay kiếm tông.
“Thua ai chứ không thể thua kiếm tông, các tông phái bên ngoài nhiều năm nay vô cùng đắc ý. Hai năm trước ta mở một đường mạch, bị người của kiếm tông độc chiếm, ta còn bị thương, nhưng khi phản ánh với tông môn thì lại bị tam phong phán quyết người của kiếm tông chiếm ưu thế tuyệt đối, mạch khoáng đó đương nhiên thuộc về kiếm tông, ta chỉ muốn mắng chúng một trận.”
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 410: Nhân vật tiên cấp (thượng)
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Trước đó không lâu, ta đi dự một một buổi lễ của một tiên môn nhỏ, nhưng lần đó người của kiếm tông không them nể mặt ta, trưởng lão của kiếm tông cũng chỉ mạnh hơn ta một trọng thôi, có gì ghê gớm chứ, bây giờ ta cũng đã tăng thêm một trọng pháp lực rồi, có thể giao đấu với hắn.”
Đây thực sự là một buổi nghe kể khổ, đủ để thấy nhiều năm nay mọi người đều ôm hận trong lòng, bây giờ cuối cùng đã có cơ hội rồi, mọi người nhất định không thể bỏ qua.
Về cơ bản thì không cần Phương Nho cổ vũ tinh thần, mọi người cũng đều rất muốn đấu với kiếm tông để đòi lại công bằng rồi.
Tu tiên giả trong giới, giữa đồng đạo với nhau xem nhẹ sinh tử, chẳng qua đó là thể diện và lợi ích, tài nguyên mà thôi.
Lục Nguyên nghe những người này nói, không khỏi nhún vai, ta cũng biết được sự hoành hành của kiếm tông trong vài năm nay, nếu như loạn tam kiếm, vấn đề lớn nhất chính là kiếm tông sẽ hung hăng, cùng với Sở Đoạn- người giữ chức trưởng môn.
Một đoàn người điều khiển kiếm bay đi, chẳng mấy chốc đến bên Thái Hồ.
Đây chính là Thái Hồ sao?
Thái Hồ, hai vạn bốn ngàn khoảnh, xung quanh năm trăm dặm, vùng rộng lớn thế này mà lại có thần khí thạch, thảo nào xảy ra tranh đoạt, bên cạnh hồ có một vài cảnh điểm, nhưng đây là để tranh đoạt Thái Hồ, mọi người sẽ đến Thái Hồ sớm thôi.
Phương Nho nói: “Lần này, quy định phạm vi trong năm trăm dặm, hoặc là trên nước, hoặc là dưới nước, đếu có thể giao đấu được, mặc dù mỗi bên chỉ có năm người, chỉ cần không làm tổn hại đến tính mạng là được, chúng ta làm quen với địa hình đi đã.” Những người khác cũng xem xung quanh, chuẩn bị cho cuộc giao chiến. Lục Nguyên cũng xem xét xung quanh, đến một nơi đẹp thế này, không biết mùi vị tôm cá ở đó thế nào, liền cầm hồ lô lên uống một ngụm rượu.
Trong lúc đó ở đằng xa có mấy chục đạo quang sáng tối xé tan trời xanh, nhằm thẳng Thái Hồ mà tới. Kiếm tông đã tới rồi.
Xé tan trời xanh, đâm xuống Thái hồ, tuy chưa chạm tới mặt nước hồ nhưng mặt nước động đậy khiến cho các trưởng lão của Kiếm Tông sợ vô cùng.
Các trưởng lão Kiếm Tông, phong đáp xuống mặt hồ trên đảo.
Người cầm đầu là Kiếm Tòng Kiếm Tiên, Vô thương Kiếm tiên của Nam Cung Vô Thương, Nam Cung Vô thương họ là Nam Cung, hắn thực sự là người không bị thương, đừng có cho rằng hắn hiền lành, ngay cả người bị thương cũng không nỡ đả thương người, thế thì đúng là sai lầm lớn, hắn không đả thương người, chỉ giết người. Chính đại tiên giả, vốn dĩ không có tính giết người. Nhưng Nam Cung Vô thương thì là ngoại lệ, giết người vô số, khiến cho Kiếm tông chỉ có thể coi như hắn đã xuống địa ngục, hoặc là ở chiến trường nước Nguyên, nếu như không có chiến trận thì cũng không cho hắn ra tay. Nam Cung Vô thương trông dáng điệu vô cùng lạnh lùng, toàn thân đằng đằng sát khí.
Nhưng lần này, mục đích của hắn và Phương Nho không khác nhau lắm, đều là phụ trách việc này, bản thân không cần phải ra tay.
Quân tử kiếm tiên Phương Nho, Vô thương Tà Tiên Nam Cung, hai người giằng co một lúc.
Hai thanh kiếm hoàn toàn bất đồng tấn công trên không trung, một hồi lâu sau hai người mới hòa hoãn.
Đi phía sau Nam Cung Vô Thương là năm mươi tiên tu giả, một đám tiên khí bay lên, những người này lập tức liền ở đây, có thể nhìn thấy rất rõ ràng năm mươi tiên tu giả, xem ra khí thế mạnh hơn so với Bắc phong, hiển nhiên thực lực không giống như tưởng tượng bình thường.
Lục Nguyên đều không biết những người này, chỉ cảm thấy một đám kiếm khí thẳng tới trời cao, đặc biệt trong đám người ấy càng lộ ra đáng sợ.
Diệp Tiếu ở bên cạnh khẽ nói:
- Không phải chứ, đáng sợ như thế sao?
- Chậc chậc,
Rõ ràng ngay cả Kiếm Tham cũng than thở. Chính là Kiếm Tông nổi danh, nghe nói người này là hảo kiếm thành si, thu thập các loại danh kiếm, đã từng vì kiếm mà vứt bỏ vợ con, bị người ta coi thường, nhưng hắn trở thành kiếm si ngộ ra năm kiếm ý trong toàn kiếm tiên, những người ngộ kiếm nhiều nhất ở trong kiếm tiên cũng có ít người là đối thủ của hắn.
Kiếm Tham này là một lão giả cực kì phóng khoáng, vác trên lưng tám chuôi kiếm, ở giữa là các loại pháp khí, chỉ sợ số lượng kiếm hơn…
- Cái gì?
Huyền hỏa hai mắt Chu Ngộ trưởng lão cũng ở đây, cặp mắt của vị này là thiên sinh bất phàm, nhìn về phía đối phương có thể bức ra diễm hỏa, lại phối hợp với kiếm pháp, thật là một nhân vật đáng gườm, người này đúng là kiêu hùng, hai mắt sắc đỏ.
- Chiến kiếm lòng đất Triệu Vô Cực rõ ràng còn sống.
Chiến kiếm lòng đất Triệu Vô Cực, trên lưng đeo một thanh trường kiếm cực lớn, sát khí ghê người. Nghe nói rất nhiều năm trước đã là một nhân vật có tiếng ở lòng đất, hắn có chiến tích kinh điển là giết được một nhân vật tiên cấp bị thương, với thân phận của một kiếm tiên mặc dù kiếm tiên cũng bị thương nhưng cũng được coi là chiến dịch nổi danh, sau này Triệu Vô Cực thanh danh chấn động, nhưng trước đây không lâu thì đột nhiên mất tích, tất cả mọi người đều cho rằng hắn chết rồi, ai ngờ hắn còn sống.
- Diệt nguyên kiếm Chu Bát Nhất cũng đến.
Diệp Tiếu dường như không thể tin được, người này đằng đằng sát khí, trên mặt có hai vết sẹo, không phải là Diệt nguyên kiếm Chu Bát Nhất, hắn không dám tin. Những tiên giả Bắc phong tu khác cũng khiếp sợ như thế. Diệt nguyên kiếm Chu Bát Nhất là một nhân vật bất phàm. Trong cuộc chiến tranh giữa hai nước Nguyên – Tấn tu tiên giả không có nhiều, vì thế được gọi ngoại hiệu là Diệt nguyên kiếm. Người này thực lực cũng rất lớn, được xưng là đệ nhất kiếm tiên bậc nhất, cũng sắp có thể rồi.
- Cực đạo Kiếm Tử Phương Càn Khôn!
Nhân vật này cũng chấn động, là một kiếm tử, nhưng hai trăm tuổi rồi, ở Lục Nguyên trước đây, là người có thực lực tăng trưởng rất nhanh cho nên được gọi là Kiếm tử cực đạo. Rất nhanh, Cực đạo kiếm tử Phương Càn Khôn, toàn thân vô cùng lạnh lùng, phảng phất dường như tất cả không để lại trong lòng.
- Kiếm Tham Lăng Vân, Huyền Hỏa song nhãn Chu Ngộ, Chiến kiếm lòng đất Triệu Vô Cực, Diệt nguyên kiếm Chu Bát Nhất, Cực đạo kiếm tử. trời ơi!
Từng tiếng than lạnh lùng vang lên, Bắc Phong trưởng lão lần này đều bị trưởng lão Đông Phong hù dọa cho.
Vừa rồi báo tên ra đến năm người, đều là những nhân vật Tiên cấp.
Trong đám Bắc Phong, Sở Lãng là người nổi danh nhất.
Nhưng Sở Lãng so với năm người này còn kém xa.
Năm người này ai nấy đừng đó kiêu ngạo.
Nghe nói có người đánh giá, năm người này một khi đến cấp tiên cấp thì đều tương đương với những kiếm tiên cao minh.
Năm người này, từ khi bắt đầu có mấy người trong truyền thuyết là sớm chết rồi, còn có mất người không lộ diện từ lâu, sao lại có thể cùng đồng loại xuất hiện ở Thái hồ.
Năm người vừa xuất hiện để thể hiện ra Bắc Phong căn bản có cơ hội chiến thắng.
Diệp Tiếu sớm đã e sợ không nói nên lời, đến Lục Nguyên uống rượu không sao cả, nhưng năm người của Bắc Phong sao lại có thái độ như thế với người Lục Nguyên.
Quân tử kiếm tiên Phương Nho, Vô thương kiếm tiên Nam Cung Vô thương, hai người đứng ở giữa đám tiên tu giả, Nam Cung Vô Thương nói:
- Tốt rồi, căn bản là có thể bắt đầu.
Phương Nho gật đầu:
- Thực sự là có thể bắt đầu, lúc này quy tắc trên đảo hình thành một trận Truyền Tống Trận, mọi người vì thế mới có thể tùy tiện đi vào năm trăm dặm thái hồ. Lúc này giao thủ, không được trọng thương, có thể nhận thua, mỗi người nhận một tấm lệnh bài, phía trên lệnh bài có một cái bấc đèn, nếu đội nào có người nhận thua cần thổi tắt bấc đèn, người bên nào cố gắng đến cuối cùng thì sẽ thắng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius