Gương mặt Nhi xám xị ngay từ khi Thế Sở bước chân vào nhà, nàng ngồi ủ rũ, nãy giờ chỉ cúi đầu ăn xôi chẳng cười chẳng nói, bây giờ thì lại đem cái bánh nuớng xé tan ra từng miếng nhỏ, xé bánh vụn và hột mè ra đầy bàn, rồi dùng ngón tay bút gom lại, rẽ ra một cách vô thức. Khi nghe Thế Sở hỏi, nàng giật mình chẳng biết trả lời làm sao.
Thấy vậy Ðường bảo:
- Bữa nay Nhi không về Cao Hùng, vì chúng tôi đã có chương trình riêng, ăn xong đây chúng tôi sẽ đi ngay.
- Chương trình riêng?
Thế Sở gặng lại.
- Phải, chương trình riêng... nghĩa là?
Ðường trả lời thẳng:
- Chương trình thuộc về riêng tôi với Nhi mà thôi. Xin lỗi, tôi không thể tiết lộ được.
Thế Sở tựa lưng sát vào ghế, nhìn mặt Ðường bảo:
- Mộ Ðường! Anh có vẻ chẳng chịu chơi.
- Hử?
- Tôi đã bảo chúng ta vẫn là bạn, nếu đúng vậy thì tại sao anh lại gạt tôi với A Tử ra ngoài?
- Tôi chẳng quan tâm bị ai cho ra rìa.
A Tử cướp lời Thế Sở:
- Chỉ xin các ông đừng lôi tôi vào vòng chiến thôi!
- Chẳng là đã "ngưng bắn" rồi sao?
Thế Sở bảo:
- Đâu có còn "chiến sự" nữa mà lo.
- Vậy.
Ðường đáp:
- Tôi mong được như vậy.
- Thế thì.
Thế Sở nhìn Ðường lại bảo Nhi:
- Tại sao lại không thích tôi tham dự chương trình của hai người?
- Chẳng phải là không thích.
Ðường cũng nhìn thẳng vào Thế Sở:
- Thế Sở, bộ anh nhất định buộc tôi phải nói thẳng?
- Thì cứ nói thẳng đi.
- Tôi phải đề phòng anh!
Ðường nói toạc móng heo:
- Anh là đối thủ lợi hại, bất cứ về mặt nào, dáng dấp, phong thái, cách ăn, lối nói và cả cơ trí của anh đều thuộc vào hạng siêu việt, trận này tôi chỉ thắng bởi cái sơ hở của anh, chứ chưa thắng hẳn về thực lực của anh, khi anh đưa hết tiềm lực ra, thì rất có thể chuyển bại thành thắng, cho nên thú thật với anh, tôi phải tách Nhi ra xa anh!
- Anh nói cũng có lý, Ðường.
Thế Sở nhìn chăm chăm vào mặt đối phương:
- Bây giờ tôi đã biết, anh là một đối thủ rất lợi hại!
Bỗng nhiên hắn cười khanh khách, ra vẻ rất hào phóng:
- A Tử nói đúng, đấng mày râu ăn nhờ thua chịu! Được rồi, anh ưng làm sao thì làm, tôi sẽ không gây trở ngại cho anh.
Hắn xoay qua A Tử:
- A Tử, bây giờ tôi chỉ còn cách mời cô chung vui với tôi trong ngày nghỉ tuần này thôi.
- Không! Không!
A Tử đáp lại ngay:
- Xin lỗi, bữa nay tôi có sắp đặt riêng, tôi có hẹn với người ta.
Thế Sở lại bị một vố đau, hắn gặng lại:
- Có hẹn, với bạn trai hả?
- Đúng.
A Tử rất thản nhiên:
- Nhưng chỉ là một đứa con trai thôi, chưa thể gọi là bạn trai được, mới quen đây mà.
- Ủa!
Thế Sở lại tựa sát lưng vào ghế:
- Nói vậy là cô cũng có chương trình riêng?
- Đúng thế.
Thế Sở phản kháng tiêu cực:
- Được rồi, các người cứ đi thực hiện chương trình riêng của các người đi, để tôi ở lại rửa chén cho.
- Thế Sở!
A Tử dặn dò:
- Tôi lưu ý anh, nếu anh còn phá phách căn nhà này, sơn phết tùm lum hay bầy thêm đống rác nữa thì đừng trách chúng tôi giận anh.
Nét mặt Thế Sở xám lại, nhìn Nhi bảo:
- Nhi, mới hồi nào những thú vui mà chúng ta cùng chế ra, bây giờ trở thành rác rến! Tôi đã hiểu.
Hắn chống bàn đứng dậy từ từ:
- Chính tôi là đống rác lớn nhất trong nhà này, thôi thì để tôi dẹp nó đi cho các người mát dạ
Khi tiến gần tới cửa, hắn quay lại bảo:
- Chúc cho chương trình riêng của các người thành công mỹ mãn.
Thế Sở đi rồi, Nhi mới thở ra một hơi dài như vừa thoát nợ. Hôm đó, Ðường lái xe đưa Nhi đi chơi suốt ngày. Họ dọc theo xa lộ Tân Hải mới được khai thác xuyên qua Động Dơi, bãi tắm Hải Tân, Thạch Môn, Kim Sơn và Dã Liễu, dọc đường ngưng lại từng chặng để ngắm cảnh, hóng gió biển, dạo bãi cát, xem sóng khơi dưới ánh nắng vàng... Nhằm mùa hè, nơi bờ biển là cả một biển người, bãi tắm càng đông nghẹt. Hai người không có mang theo đồ tắm đi bơi, nên chỉ thả bước quanh bờ biển, thưởng thức cảnh trí và hô hấp không khí trong lành của biển cả rất thoải mái. Thế nhưng Nhi tỏ ra rất trầm mặc, có lẽ bị ám ảnh bởi Thế Sở, lúc nào cũng như thất hồn mất vía, thần sắc bất an, mỗi lúc ngưng xe đều hoảng hốt ngó quanh tứ phía như đang lo ngại chuyện gì. Thấy vậy, Ðường hỏi:
- Nhi, em nghĩ ngợi gì đỏ?
- Không, chẳng có gì.
Mặc dầu nàng đã trả lời một cách thản nhiên, nhưng chàng thấu hiểu tâm trạng của nàng:
- Em chẳng nên buồn vì hắn, em mà buồn thì anh vui làm sao được?
Chàng thầm nghĩ nên đổi đề tài để xoay chiều tâm lý, bèn chỉ ra biển hỏi:
- Em có thích biển không?
Nàng ngó ra biển cả ngút ngàn theo hướng chỉ của chàng:
- Em tin rằng phần đông người ta đều thích biển.
Chàng tiếp lời ngay:
- Bởi vì không gian của đời sống ngày nay quá ư hạn hẹp, bao hỉ nộ ai lạc của con người đều chỉ được diễn ra trong khuôn khổ nhỏ bé trong các gian phòng chung cư, nghĩa là phần đông con người hiện đại là sống trong ba gian phòng: phòng khách, phòng ăn và phòng cà phê nhạc, ai có thêm được cái văn phòng nữa là khá lắm rồi. Ấy Thế mà hai hôm trước anh đọc báo thấy bài phê bình về cuốn phim Tam Phòng, cho là không đúng với tinh thần "tả chân", anh nghĩ buồn cười.
- Có lẽ bài bình luận chê cuốn phim đó quá khô khan chăng?
Nhi vốn thích thú vè điện ảnh, nàng tiếp:
- Cái mà người viết bài cho là còn thiếu sót đó là cái giường!
- Ơ!
Ðường hơi bất ngờ:
- Thật vậy sao?
- Em cũng chẳng rành lắm, tuy nhiên, đôi khi em thấy kẻ viết bài phê bình chưa chắc có cốt ý phê bình một cái gì, mà chỉ có phê bình bởi lẽ gọi là phê bình đó thôi!
- Đúng lắm đấy!
Chàng tán thưởng rằng:
- Ðây là nhân tính, chê kẻ khác là một phương tiện hay nhất để đề cao cho chính mình. À, mà biển...
Chàng sực nhớ cái chủ đề vừa rồi bị lãng quên:
- Khi người ta bị đóng khung muốn ngộp thở trong ba gian phòng là họ nghĩ ngay đến biển cả, đôi khi biển rất là "nhân tính" đó.
- Biển mà cũng có nhân tính, em chưa hiểu.
- Em coi kìa.
Chàng kéo nàng lại trước mặt, hai tay vịn vai xoay nàng trực diện với biển:
- Biển có khi dịu hiền, có lúc sôi động, ba hồi trong thấu đáo, lắm lúc lại thâm trầm chẳng biết đâu mà lường... Điều chính yếu là bao giờ nó cũng biến, cũng động, em nhìn xem những bọt sóng kia, cái sau nối liền cái trước, lớp mà em đang thấy đã khác hẳn với lớp vừa rồi. Em từng thấy gì hay thay đổi nhanh chóng như thế chưa. Đó là con người, con người là như thế đó!
- Nhưng mà cũng có khá nhiều người không thay đổi, chẳng hạn như bà Xẩm, ngoài đầu hẻm suốt đời đi giặt quần áo cho người ta, ngày nay máy giặt đã tràn ngập thị trường, Thế mà bà ta vẫn còn đi giặt quần áo thuê.
- Xin lỗi, cái mà em thấy bất biến đó là đời sống chưa phải là đời người.
Chàng đưa nàng về huống sạp bán hàng, và tiếp:
- Trên thực tế thì dù là đời sống cũng đang biến động, chỉ vì nhiều người không để ý đó thôi. Riêng về tâm thái của con người thì thiên biến một cách dễ sợ, có khác chi biển cả đâu.
Nhi dừng gót ngước mặt nhìn Ðường:
- Thật em không hiểu nổi, anh là bác sĩ y khoa sao lại chịu khó nghiên cứu về biển, về nhân tính? Còn ghép hai thứ đó lại với nhau?
- Có gì lạ đâu, bởi con người có óc liên tưởng.
Chàng mỉm cười:
- Hồi anh đi học, anh thường đến bờ biển cắm trại với bạn bè, đáy là một lối thoát, từ phòng giải phẫu, gian nghiên cứu vi trùng, theo dõi bệnh trạng, phân tách nhân
thể cấu tạọ trốn ra ngoài để nhìn biển, rồi liên tưởng đến sinh mạng.
- Một lối thoát thi vị nhỉ! Còn những bạn hữu đó của anh đâu?
- Biến đổi cả rồi....
- Biến đổi?
-Phải, họ đã biến đổi như làn sóng biển. Có đứa xuất ngoại, có đứa lấy vợ sanh con, có đứa vào làm trong y viện lớn, có đứa mở phòng mạch riêng như anh... Tóm lại là ai cũng biến đổi, ai cũng bận việc cả, ngẫu nhiên gọi nhau qua điện thoại hỏi thăm kể như còn thân mật. Điện thoại đã rút ngắn khoảng cách giữa người nọ với người kia thật, những nó cũng nới dài thêm khoảng cách đó.
- Đúng!
Nàng hoàn toàn đồng ý:
- Bởi nhờ điện thoại có thể nói chuyện với nhau mỗi lúc càng thưa đi. Các bạn học cũ của em cũng vậy, chỉ gọi nhau qua dây nói thôi, ít khi được thấy mặt nhau.
Đang nói chuyện, bất giác đã tới sạp bán hàng. Tại đó, đông nghẹt du khách, kẻ mặc đồ bơi, người khoác khăn tắm, chen chân nhau mua thức ăn thức uống. Ðường hỏi Nhi:
- Em dùng thứ gì? Chắc là khát nước rồi, thích uống Coke hay nước cam?
- Cô em chịu ăn kem nhất.
Từ đâu thình lình có tiếng nói của ai, một dáng người lớn tướng, đứng che ngang trước mặt, trong khi một phần kem bánh kẹp đã đưa kề tận miệng Nhi.
- Thế Sở!
Nàng lùi lại hai bước, kinh ngạc:
- Anh bén gót chúng tôi
- Hãy ăn kem đi kẻo tan hết, Nhi!
Thế Sở ra bộ thân mật và vui vẻ:
- Hai thằng đực rựa mình dùng nước ngọt nhé....
Ðường nhìn Thế Sở gần như không dám tin ở cặp mắt mình. Thiệt là "âm hồn bất tán" mà, những về mặt khác chàng lại cảm thấy có chút thương hại, có phần khâm phục về "tinh thần bất khuất" của Thế Sở.
- Nhi.
Ðường vỗ vai nàng bảo:
- Ăn đi, người ta đã có nhã ý mời thì em cứ ăn đi.
- Có thế chứ.
Thế Sở mỉm cười:
- Đề nghị chúng ta qua bên kia ngồi nghỉ mát đi, phơi nắng tự nãy giờ rồi cũng nên nghỉ cho khoẻ, kia kìa, tôi đã thuê sẵn chiếc dù ở bển, hãy sang nghỉ chân đi kẻo Nhi lại chóng mặt.
Ðường lỡ khóc lỡ cười, chẳng biết nói làm sao. Nhi đã cầm lấy kem, lỏn lẻn cúi đầu xuống ăn như lối ăn xôi hồi sáng. Ðường đỡ lưng nàng đưa sang phía cắm dù của Thế Sở. Tới nơi, Thế Sở khui nước ngọt đưa cho Ðường một lon, cười toe toét.
- Nhi có xuống bơi không? Trong xe tôi có sẵn bộ đồ bơi của cô.
Nàng vội lắc đầu từ chối. Giờ thì Ðường đã hiểu ra, sở dĩ dọc đường Nhi cứ hay ngó quanh với vẻ lo âu là vì nàng có dự cảm Thế Sở sẽ theo gót. Chàng uống hết nước ngọt, ném lon vào sọt rác, rồi nhìn mặt Thế Sở bảo:
- Cảm ơn phần kem và nước ngọt của anh, bây giờ chúng tôi xin phép đi đây, mong anh giữ lời hứa cho, đừng quấy rầy chúng tôi nữa, anh mà cứ theo đuổi như vầy là trở ngại cho chúng tôi lắm.
Nụ cười của Thế Sở đã biến mất, hắn không đáp Ðường mà lại hỏi Nhi:
- Nhi, nãy giờ tôi có gây trở ngại cho cô không?
Nàng lặng thinh.
- Thế Sở!
Ðường đáp lời thế cho nàng:
- Biết điều thì anh đừng làm khó Nhi nữa.
- Được rồi.
Thế Sở ngó lại Ðường:
- Cầu ai nấy qua, đường ai nấy đi, tôi chẳng có theo dõi ai cả, chẳng qua là mục kích bạn gái tôi. À không, lại nhầm nữa rồi.
Hắn tự tát vào má cái bốp:
- Là bạn gái cũ của tôi đang dãi nắng, chẳng đành lòng mới thuê cho cây dù; thấy cô nàng phải nhịn khát khô môi, sốt ruột mới mua cho một phần kem đó thôi. Là con người trọng về tình cảm, lắm lúc tôi hành động không có lý trí, cái gọi là "dằn lòng chẳng đặng" đó mà. nếu nghĩ rằng tôi gây trở ngại cho hai người thì tôi xin lỗi, tuyệt đối là vô tình thôi.
Nghe hắn lý luận thật là dễ sợ Mộ Ðường vội kéo tay Nhi:
- Chúng ta đi thôi!
Nàng đi theo chàng một cách thụ dộng tiến về bãi đậu xe. Cả hai âm thầm bước lên xe, niềm vui của họ đã bị Thế Sở đoạt mất rồi. Chiếc xe màu đào hồng đậu cách đó chỉ có mấy bước. Nhìn chiếc xe đó, Nhi càng xốn xang nỗi lòng, nước mắt cứ muốn trào ra được. Ðường liền nổ máy cho xe chạy ngay. Dọc đường chàng để ý nhìn kiếng chiếu hậu xem chiếc xe đào hồng đó có đuổi theo không, chạy được hơn nữa tiếng đồng hồ mới xác định được là Thế Sở không đuổi theo nữa Tuy nhiên để chắc ăn hơn, chàng đã bỏ qua hai trạm du ngoạn, phóng thẳng một mạch tới Dã Liễu luôn, nhìn lại kiếng chiếu hậu một lần nữa rồi mới yên chí đậu xe lại.
- Thôi xuống đây chơi đi.
Nhi ngoan ngoãn bước xuống theo lời Ðường, hai người dắt tay nhau vào khu thắng cảnh "Quái Thạch", chàng trấn an nàng:
- Hãy vui lên đi Nhi, hắn cố tình quấy rối để trả thù, chúng ta chớ dại gì chịu ảnh hưởng bởi hắn.
Nàng nhìn chàng gượng cười:
- Vâng, em nghe anh.
Nàng ngước lên nhìn trời, xem mây rồi ngó ra biển:
- Cũng là bờ biển, nhưng chẳng giống tí nào.
- Đúng thế, lúc nãy là bãi cát, bây giờ là thạch ngạn, ý vị của hai loại này hoàn toàn khác nhau bãi cát bình thản, bờ đá cheo leo, trong thơ cổ có câu: Kinh đào phách ngạn, Quyển khởi thiên đôi tuyết. (Sóng dậy vỗ bờ, Cuộn lên ngàn đống tuyết.)
Chàng chỉ cho nàng xem những bọt sóng trắng đang cuồn cuộn dưới nham thạch:
- Đó em thấy chưa? "Quyển khởi thiên đôi tuyết.".
Nàng nhìn chàng bảo:
- Anh thật là bác học đa tài.
- Không đây là câu thơ có lẽ ai cũng đã từng đọc quá, chỉ vì lâu ngày rồi quên đi thôi, đại khái trong giáo khoa bậc trung học đều có, anh chẳng bác học mà là "con mọt sách", cha anh thường gọi anh là "thằng học trò ngớ ngẩn".
Nàng nhìn thẳng vào mặt chàng:
- Anh nào có ngớ ngẩn, cái gì anh đã học đều ứng dụng vào đời sống thực tế và học một hiểu mười, thật là thông minh tuyệt đỉnh...
- Lại nữa rồi, Nhi, em lại rót cho anh say nữa rồi!
Nàng cười, lần này nàng cười thật. Thấy có cô gái bán vỏ sò dưới gốc "quái thạch", nàng dìu chàng chạy tới hoan hỉ bảo:
- Đi chọn mua vỏ sò với em đi, em thích chơi vỏ sò lắm, anh biết không, em đang làm collection đó, những chỉ chơi loại nhỏ thôi, em không thu thập thứ lớn.
Bỗng nhiên, nàng khựng lại, trố to mắt. Thế Sở từ phía sau quái thạch hiện ra như cái bóng ma, hắn xòe bàn tay trước mặt Nhi, trong lòng bàn tay đó đã nắm sẵn một số vỏ sò nhỏ đủ màu. Khác với lúc ở bãi cát, mặt hắn bây giờ tái nhạt, đầu tóc bị gió biển thổi tả tơi, trong cặp mắt ảm đạm có chứa niềm ai oán, ý khẩn cầu, xem ra cô đơn, tiền tụy, thiểu não.
- Vỏ sò đây!
Hắn nói nhỏ nhẹ như đứa trẻ sợ bị rầy:
- Tôi đã chọn những cái mà cô chưa có.
Nhi chùn chân, bắt đầu tháo lui, Ðường đỡ nàng lại.
- Trời ơi!
Tiếng than của nàng rất nhỏ:
- Chết tôi mất.
Sau đó, Ðường kiểm lại những gì đã diễn ra trong thời gian qua, nghĩ rằng câu "Chết tôi mất!" phải là mình nói mới đúng. Chàng nghĩ mãi không ra tại sao cục diện lại trở nên rối ren và hỗn độn như thế này? Chỉ biết là bắt đầu từ hôm "tặng vỏ sò" thì "ba bạn" lại hành động như trước, đi chơi với nhau như cũ.
Nguyên do chính có lẽ là vì Nhi "chẳng đành lòng". Nàng thường nói với chàng:
- Anh không thấy tội nghiệp cho ảnh sao? thiết tưởng chúng ta cũng nên giúp cho Thế Sở sống qua quãng thời gian đau khổ, anh đồng ý chứ? Đàng nào cũng sẽ là bạn với nhau từ giờ về sau.
Rồi từ hôm đó trở đi, bất cứ hoạt động nào của Ðường và Nhi cũng có chân Thế Sở cả, và hắn luôn luôn tỏ ra khiêm tốn lễ độ, vui vẻ nhã nhặn, biết chiều ý người khiến cho Ðường không còn cớ nào để từ chối hắn chen vào đời sống của mình. Sự thật thì chàng cũng đã nhiều lần từng phản đối chuyện đó, nhưng lần nào Nhi cũng tỏ vẻ buồn lòng:
- Mộ Ðường, anh vốn là con người độ lượng, khí khái và hào phóng, sao lại chẳng dung nạp được "thủ hạ bại tướng"?
"Nhi ơi, anh cũng như mọi người đàn ông khác, đâu có độ lượng, hào phóng như em tưởng, hắn là cái gai trong mắt anh, hắn là mối đe dọa lớn của chúng ta" nhưng than ôi, những lời "ích kỷ" đó làm sao nói ra cửa miệng với Nhi được?
Công việc của Ðường ngày càng bề bộn thêm, phòng mạch của chàng ngày nào cũng đông khách. Sao thời buổi này thiên hạ lắm bệnh quá vậy, làm sao như đi khám bác sĩ là một thứ "mốt" chẳng bằng. Có hôm sau giờ tan sở, Nhi tới phòng mạch thăm chàng cũng phải cảm thán:
- Bây giờ tôi mới biết nguyên do tại sao rạp chiếu bóng vắng khách, té ra thiên hạ đổ xô đi khám bệnh ráo!
Hàng ngày cứ 9 giờ sáng mở cửa ra là bắt đầu bận rộn cho đến 11 giờ khuya. Ðường đã dành hết ngày giờ quý báu nhất của mình cho bệnh nhân, chàng cặm cụi làm việc đến nỗi không làm sao nhín chút thì giờ để gọi một cú điện thoại.
Hết tháng 8 rồi tháng 9 lại trôi qua, Ðường sực nhớ dạo này Nhi ít khi tới phòng mạch thăm chàng như trước, tuy nhiên đôi lúc nàng có gọi điện thoại đến giải thích rằng:
- Em biết anh đang bận việc nên không qua làm rộn anh. Vậy sau giờ nghĩ mời anh qua bên này chơi.
Nghĩ cũng có lý, nếu bảo ngày nào cũng tới phòng mạch ngồi nhìn những người già, đứa trẻ bệnh hoạn bước ra rồi bước vào, thật là một chuyện nhàm chán quá đi, điều đó chàng rất thông cảm với nàng, nhưng đã nhiều lần chàng bắt gặp nàng ngồi cận kề Thế Sở, chuyện trò vui vẻ trong căn nhà "ảo tưởng" thì cảm thấy khó chịu làm sao. Thế rồi quả bom nổ chậm đã phát nổ vào một đêm cuối tháng 9.
Đêm đó, khi Ðường bước vào nhà "ảo tưởng", sau khi phòng mạch chàng nghỉ việc là đã quá 11 giờ khuya, đang lúc Nhi và Thế Sở ngồi chung một chiếc sofa, còn A Tử thì đi chơi với bạn trai tới giờ đó còn chưa thấy về. Từ đầu mùa hè năm nay, A Tử đã quen biết một chàng trai làm trong hãng buôn, nghe nàng gọi tên là Cao Khải, nhưng nàng bảo rằng, Cao Khải chỉ là hỗn danh chứ không phải tên thật, bởi vóc người chàng cao lỏng khỏng nên có chữ "Cao", còn về chữ "Khải" thị A Tử cười nắc nẻ rằng:
"Các bạn nghĩ là hiểu ngay". Thấy A Tử liên hệ với Cao Khải rất mật thiết, Nhi thường đề nghị:
- Chị đưa anh ấy đến cho tụi này biết mặt coi.
Nhưng lần nào A Tử cũng trả lời liếng thoắng rằng:
- Tao không muốn cho anh ấy bị tiêm nhiễm cái trò chơi "Tam Nhân Đồng Hành" của tụi bây. Quả thật "Tam Nhân Ðồng Hành" là một trò chơi rất nguy hiểm giữa Ðường với Nhi và Thế Sở. Đêm đó, Ðường mục kích cảnh chướng tai gai mắt sao khỏi nổi máu ghen? Chàng bận việc suốt ngày, chỉ mong được huởng giây phút yên tinh, êm ái, tại sao Thế Sở lại đến chiếm ngang xương?
- Thế Sở, anh đến đây được bao lâu rồi?
Giọng nói của Ðường có mùi thuốc súng.
- Tôi đi đón Nhi về vào lúc vừa tan sở.
Nhưng Thế Sở trả lời một cách bình thản:
- Chúng tôi cùng đi ăn gỏi cá, món Nhi thích nhất, sắm một món đồ chơi, đây anh xem nè.
Ðường nhìn kỹ lại đó là một con diều hâu hình chim đại bàng màu đào hồng.
- Để cuối tuần này chúng ta đi thả diều chơi.
Thế Sở có vẻ phấn khởi tiếp:
- Như anh đã biết, mùa thu là mùa thả diều.
- Ủa, đã sang thu rồi sao?
- Ờ, mùa thu Đài Loan đến có hơi muộn, nhưng bây giờ là cây phong ở Sam Lâm Khê đã trổ màu đỏ rồi.
- Sam Lâm Khê?
Ðường bỡ ngỡ hỏi:
- Sam Lâm Khê ở đâu vậy
- Ối cha!
Nhi than dài một tiếng, vẫn ngồi rút mình trong sofa. Đêm đó nàng mặc chiếc áo cánh hở cổ ngắn tay với quần short để lộ cặp đùi dài thõng thượt. Nhằm lúc Thế Sở khom lưng quấn dây diều, chẳng hiểu là vô tình hay hữu ý, cùi chỏ của hắn cứ hay chạm vào bắp vế nàng.
- Sao anh quê quá vậy.
Nàng nhìn Ðường cười bảo:
- Cả thắng cảnh Sam Lâm Khuê cũng chẳng biết ở đâu? Để em mách cho nè, Sam Lâm Khuê ở huyện Nam Đầu, từ Khê Đầu lái xe vào chừng một tiếng đồng hồ là tới. Vào mùa thu này, lá Phong thu ở đó đều trở thành màu đỏ khắp sườn đồi trong rất ngoạn mục. Trên đồi còn có những hoa Thạch Nam, hoa Ngu đóa, gộp chung lại y như là Tú Cầu. Ngoài ra còn có hai dòng thác, nhiều thần mộc (Cổ thụ thật lớn) và khúc sông nhỏ để dìu khách thả câu.
- Bộ em rành chổ đó lắm sao?
Ðường nhướng mắt hỏi.
- Dĩ nhiên, hồi tháng mười năm ngoái tụi em có đến đó ở chơi nhũng ba ngày, do Thế Sở lái xe, chẳng những đến Sam Lâm Khuê mà còn tới cả Phượng Hoàng Cốc nữa cơ. Lần đó đi chơi thiệt là vui!
- Bởi vậy.
Thế Sở tiếp lời:
- Chúng tôi dự định cuối tuần này đi thăm lại cảnh cũ. Rất may mắn vừa phải lúc tôi thực hiện xong một loạt tiết mục phim truyền hình, được nghỉ phép cả tuần lễ Nhi cho biết là có thể xin được ba ngày phép cộng với ngày thứ bảy và chủ nhật là có đủ năm ngày liền. Còn anh, Mộ Ðường?
Ðường nhìn Thế Sở rồi lại nhìn Nhi:
- Trong chương trình của các người có cả tôi nữa sao?
- Sao anh hỏi kỳ vậy?
Nhi vẫn tươi cười tiếp:
- Anh là vai chánh trong chương trình này, tụi em đều đi đến qua đó rồi, chỉ còn mình anh là chưa thôi.
-Nhi.
Chàng bước tới trước sofa nhìn nàng bảo:
- Bộ em nghĩ rằng, cả dám bệnh nhân của anh họ sẽ hẹn nhau đừng ai sinh bệnh để cho ông bác sĩ này có dịp đi chơi?
Lập tức nụ cười của nàng biến mất, như nói thầm:
- Làm bạn với bác sĩ thế này thật là chán, chẳng bao giờ chịu nghĩ xả hơi.
- Nhi, ngay từ ban đầu em đã biết rõ anh là bác sĩ cơ mà.
Chàng có vẻ bất bình.
- Đúng! Là một ông bác sĩ vĩ đại, bác sĩ bất hủ, bác sĩ cứu nhân độ thế.
- Nếu em có bất mãn về nghề nghiệp của anh.
Chàng ngắt lời nàng và lôi nàng ra từ trong sofa, bởi cánh tay cũng như bắp đùi nàng lúc nào cũng nằm trong tầm họat động của Thế Sở. Chàng tỏ thái độ cứng rắn:
- Thì anh xin lỗi, không thể đổi nghề vì em được.
- Vậy anh sẽ làm gì cho em?
Nàng đứng thẳng người trực diện với chàng, đặt đôi tay lên vai chàng:
- Từ trước tới giờ em chẳng thấy anh làm được gì cho em cả.
Câu nói của nàng làm cho bầu không khí trong căn nhà "ảo tưởng" trở nên căng thẳng.
- Vậy sao?
Chàng bác lại:
- Nếu em chẳng nhìn thấy thế là em đui, em chẳng nghe thấy đó là em điếc, nếu em chẳng cảm thấy là em ngu!
Nhi ương ngạnh phản pháo:
- Có thể em đui, em điếc, em ngu, nhưng sự thật là em chưa thấy anh đã làm được cái gì cho em. Anh hằng bảo yêu em hơn mạng sống của anh, Thế mà chỉ xin anh nghỉ phép đôi ngày để đi chơi với em cũng chẳng đặng...
- Nhưng bệnh nhân thì làm sao mà xin nghỉ phép với bệnh tật của họ?
- Nói vậy là anh nhất định không chịu đi Sam Lâm Khuê?
- Thôi được rồi Nhi.
Từ trong sofa, Thế Sở nhảy ra bảo:
-Ðường không rảnh thì mình rủ A Tử và Cao Khải cùng đi, đã từ lâu tôi ao ước biết mặt anh Cao Khải đó. Có những bốn người chúng ta lên đồi thi đua thả diều, xuống suối thi đưa câu cả. Như vậy cho dù ông bác sĩ không đi, chúng ta vẫn chơi vui như thường.
Nhi bá vào cổ Ðường, áp sát thân hình mềm mai vào người chàng và trở lại với giọng dịu ngọt:
- Mộ Ðường, anh đi với em đi anh, anh có thể treo bảng tuyên bố có việc phải nghĩ ba ngày, thiết tưởng những con bệnh tự họ sẽ biết đi tìm bác sĩ khác, Ở Đài Bắc, đâu phải chỉ có một ông bác sĩ này thôi.
Chàng hơi giao động bỡi lời lẽ âu yếm của nàng, nhưng:
- Em cũng nên nhớ là, đặt vấn đề du ngoạn ưu tiên trước công việc chính là sự thiếu cân nhắc. Từ ngày gặp em đời sống của anh đã bị xáo trộn nhiều rồi.
- Là sự bất hạnh của anh chăng?
- Ôi!
Chàng chỉ than nhẹ một tiếng.
- Anh đang hối hận?
- Không, chẳng bao giờ.
Chàng lắc đầu.
Nàng lại cười duyên, ánh sáng trở lại:
- Vậy thì chúng ta cùng đi Sam Lâm Khuê nhé.
- Em nhất định phải đỉ. Không đi không được sao?
- Vâng.
Nàng vẫn giữ lập trường:
- Em đã phấn khởi suốt đêm về chuyến du ngoạn này, em đã hoạch định chương trình tỉ mỉ rồi.
- Mộ Ðường.
Thế Sở đỡ lời nàng:
- Anh chớ làm cho Nhi cụt hứng, cả đến phục trang du ngoạn cô ta cũng đã sắm dầy đủ rồi.
Thấy Thế Sở xen vào, Ðường lấy làm bực tức:
- Nghĩa là dù tôi không đi, các người cũng vẫn thực hiện chương trình đã vạch sẵn?
Thế Sở im miệng lại, Nhi cũng gần như nín thở.
- Có đúng vậy không?
Ðường lớn tiếng hơn nữa:
- Nếu tôi không đi, các người có đi không? Nhi, em nói đi!
Nàng trố mắt nhìn chàng:
- Chỉ có chuyện đi chơi mà anh làm gì dữ vậy?
Nàng cảm thấy bất bình, chớp mắt lia lịa:
- Bộ anh cho là anh không đi thì em cũng không được đi?
- Ừ!
Ðường buộc miệng trả lời không lưỡng lự. Cả ba người đều im lặng. Nhi nhìn Ðường một hồi, rồi từ từ buông tay xuống, trở lại ngồi vào sofa. Bất ngờ, Thế Sở vỗ vào đùi nàng một cái, cười bảo:
- Nhi đừng giận, Mộ Ðường chẳng qua là nói vậy thôi!...
- Thế Sở!
Thế Sở vốn tưởng đó là một tuyệt chiêu khả dĩ hoá giải cuộc xung đột vừa rồi, nào ngờ Ðường đột nhiên thét lên, lớn tiếng đến nỗi chính chàng cũng phải giật mình.
Ngọn lữa căm hờn đã nén tự lâu trong lòng chàng, giờ đây bộc phát như hỏa diệm sơn phát nổ, chẳng còn cách nào ngăn chặn nổi, chàng chỉ thẳng vào mũi Thế Sở:
- Mày cút đi cho tao! Thế Sở, mày nghe đây, chuyện gì giữa tao với Nhi, tụi tao tự giải quyết với nhau, đâu cần mày xía vào, hãy im cái mồm của mày đi, chớ xen vào việc của tụi tao! Bây giờ thì mời mày ra khỏi nhà này để tao nói chuyện riêng với Nhi!
Như quả bom hạng nặng phát nổ làm chấn động cả gian nhà. Mặt Thế Sở đỏ gay, gân cổ phình lên, trái lại mặt Nhi tái mét, cắt không ra máu. Thế Sở đứng thẳng người dậy trong tư thế sẵn sàng, gân cổ hỏi:
- Ðường, anh bảo tôi cút đi phải không?
- Ờ!
Ðường quát tháo:
- Tao biểu mày cút đó!
Sợ hai còn gà cồ chọi nhau, Nhi nhảy ra đứng chận trước mặt Thế Sở. Hắn hỏi:
- Nhi, cô có muốn tôi cút đi không?
Nàng xoay lại nói với Ðường:
- Mộ Ðường, anh lấy tư cách gì để đuổi Thế Sở? Đây là nhà của em, Thế Sở là bạn em, anh bằng vào đâu mà biểu người ta cút? Anh tưởng yêu nhau là anh có quyền lũng đoạn cả đời sống em, mạt sát thú vui của em, có quyền đuổi cả bạn bè của em hả? thế là anh tự phụ, anh hiếp đáp người quá đi!
Lời của Nhi như nước lạnh tưới vào đầu, Ðường tê tái cõi lòng, nhưng cơn giận vẫn không nguôi:
- Cô nói đúng, Nhi, tôi không có tư cách đuổi bạn cô, không có quyền lũng đoạn đời cô, làm mất thú vui của cô.
Chàng bước tới trước mặt nàng:
- Nhưng có một điều cô nên nhớ, trong đời cô chỉ được quyền có một người đàn ông thôi, không là tôi thì là nó, cô không thể bắt cá hai tay mãi như thế được! Bây giờ thì cô cứ chọn đi, nếu cô giữ nó lại thì tôi cút! Cô nói đi, Nó hay là tôi?
Nỗi đâu thương trong lòng Nhi hiện lên rõ nét mặt. Nàng cũng lớn tiếng lên:
- Anh nhất định đòi tôi chọn trước cảnh này? Anh là kẻ độc tài, là một bạo chúa! Anh ích kỷ, chẳng hiểu tôi tí nào, chẳng có chút máu văn nghệ mà chỉ biết có hành nghề thôi! Giữa tôi với anh là hai Thế giới cực đoan...
- Đủ rồi!
Ðường ngắt ngang lời Nhi:
- Như vậy tức là cô đã chọn rồi! Thế Sở, chúc anh vui vầy hạnh phúc! Nhưng Nhi, lần sau mà cô có tự tử nữa thì xin lỗi, chớ có gõ cửa nhà tôi! Chào các người!
Chàng xông ra cửa và khép lại thật mạnh tay. Tiếng "ình" của cánh cửa làm cho con tim chàng vỡ tan như mảnh kiếng bị đập nát.
Sau trận kịch chiến thua không còn manh giáp, suốt đêm Ðường không tài nào chợp mắt nổi. Song, thời gian có bao giờ chịu ngưng lại vì chàng mất ngủ hay vì chàng tan nát cõi lòng, công việc hàng ngày cũng không thể đình lại vì chàng thất tình, bệnh nhân cứ đến như bình nhật... cho nên sáng hôm sau vẫn đâu vào đấy, mọi sinh hoạt vẫn diễn ra y như cũ. Bệnh nhân đã đến như thường lệ thì Ðường vẫn bận việc như ngày nào. Chẳng có chứng bệnh nào đáng gọi là nan y cả, không là ông già bà lão áp huyết cao, thì những đứa trẻ viêm cuống họng cũng như cảm cúm bốn mùa chẳng khi nào dứt. Thế cũng tốt thôi, bận công việc có thể giúp cho người ta khỏi nghĩ ngợi, lãng quên nỗi buồn phiền, song cứ thấy có những cơn đau nhói thoáng qua như mũi dao găm thọc vào tim chàng, cơn đau vô hình vô dạng đó đã đến với chàng những mấy mươi lần trong một ngày, bản thân tuy là danh y, chàng cũng đành bó tay.
Cơm trưa chỉ nếm qua rồi bỏ, cơm chiều lại càng thấy vô vị hơn, đời sống bỗng dưng trở nên nhạt nhẽo, trống rỗng. Lắm khi chàng ngẩn ngơ đang lúc khám bệnh cho người ta, chỉ vì một ảo vọng nằm trong tiềm thức. Tiếng chân ngoài cửa chắn đó có phải là nàng không? Bóng người ngoài cửa sổ đó có phải là nàng không? Tiếng cười, giọng nói trong phòng khách đó có là của nàng chăng? Không, đều không phải, mọi hiện tượng quanh đây chẳng có gì liên hệ đến Nhi cả, hẳn là giờ này nàng đang bay bổng trên tầng mây cao với con đại bàng đào hồng.
Đến luợt hai cô y tá ca đêm tới làm việc. Hễ có mặt Chu Châu và Bội là có tiếng nói tiếng cười Bội hí hởn đẩy cửa vào:
- Lý y sư, con Chu Châu nó mời ông ăn bánh đám hỏi đây nè.
- Ủa!
Chàng nhìn ra cửa thấy Chu Châu đang ôm hai hộp bánh bước vào, vẻ vui mừng hiện lên trên gương mặt tròn trinh của nàng. Nàng đặt hai hộp bánh trên nắp đỏ có chữ Hỷ vàng đó lên trên bàn giấy chàng, cười nắc nẻ:
- Lý y sư, em đã đính hôn vào ngày chủ nhật tuần rồi, vì phòng mạch bận việc quá em không dám xin nghỉ phép. Nguyên ý em định mời ông dự lễ, nhưng thấy ông ít thì giờ quá.
Nàng cười hồn nhiên như đứa trẻ ngây thơ:
-Dễ gì có được một ngày chủ nhật, nên không dám gây trở ngại cuộc hẹn cùng cô Nhi... Vả lại theo tục lệ tỉnh ta thì đính hôn chẳng qua là một hình thức, phần nhiều là chỉ tặng bánh báo tin cho bà con thân hữu mà thôi. Chừng đến ngày thành hôn đương nhiên là mời ông dự tiệc vui.
Chàng ngắm nhìn Chu Châu, cái mồm liếng thoắng, hay cười hay nói, cặp mắt hiền hòa với đôi má bụ sữa đã quen thuộc tự hồi nào. Chu Châu bình thản sẽ đem lại cho chồng nàng một nếp sống bình thản, chỉ có an hòa và êm ái, chẳng có phong ba bão táp động trời, anh chàng nào được làm chồng Chu Châu hẳn là có phước lắm đấy.
- Vị hôn phu của cô tên họ là gì?
Chàng nghĩ lại thật là mình quá sơ ý đi, lâu nay coi Châu và Bội như người nhà, ấy thế, đến lúc nàng đã đính hôn mà mình chẳng rõ chú rể là ai, vậy cả năm trời mình đã bận rộn với những gì?
- Anh ấy cùng họ với ông, cũng họ Lý, học về kỹ nghệ.
Nàng tươi cười đáp:
- Hiện đang làm kỹ sư trong một nhà máy.
- Ồ, mà quen nhau như thế nào vậy?
Chàng cũng gượng cười cho vui.
- Cái đó hả....
Hoàng Nhã Bội cười ngất ngưởng:
- Là do cái ao cá nhà nó đấy mà, nào có bỏ hoang đâu!
- Nghĩa là sao?
- Đừng nghe nó nói tầm bậy.
Chu Châu cũng cười nắc nẻ:
- Số là Lý Mậu Sinh là bạn của ông anh em, làm chung trong công xưởng Nam Hà. Vào giữa tháng ba năm nay, ông anh đưa đám bạn đồng nghiệp về quê chơi, họ tổ chức câu cá, đàn hát, ăn thịt nướng ngoài trời thật là vui nhộn. Từ đó trở đi, hầu như chủ nhật nào họ cũng đến, kịp sang hè thì em với Lý Mậu Sinh từ chỗ quen biết sít lại gần nhau. Có một hôm em với anh ấy hợp sức câu được một con cá thiệt là to.
Không đợi Chu Châu nói hết, Bội bật cười:
- Nói tới nói lui vẫn là cái ao cá của nhà mày, còn chối vào đâu nữa. Kể ra cái ao cá đó cũng lạ thật, chuyên môn đóng vai "Nguyệt Lão". Này Chu Châu, bận sau cho ta đến câu cá với nghe.
- Làm như chưa hề biết nhà tôi bao giờ.
- Thì bận đó toàn là bạn gái không hà. À chắc là mày không muốn cho tao gặp mặt anh chàng Mộ Ðường chớ gì, bộ sợ tao hạ thủ.
- Đừng nói bậy, còn anh chàng ký giả họ Lưu của mày đâu, nói làm sao đây? Giữ bi mật trên nữa năm nay tuởng người ta không biết hả?
- Ê, ê, không được bật mí à nghen...
Hai cô y tá níu nhau cười rúc rích.
- Sao, Nhã Bội?
Lý Mộ Ðường nhìn nàng hỏi:
- Nói vậy là cô cũng có bạn trai rồi, chừng nào mời bánh đây?
- Mời bánh?
Đôi má nàng ửng hồng, dáng mắc cở của thiếu nữ thật dễ thương.
- Sớm lắm cũng phải giáp tết.
- À há.
Chu Châu la lên:
- Té ra mày cũng sắp đính hôn, vậy mà cứ giấu kỹ, Lý y sư không hỏi là chẳng bao giờ mày chịu nói ra.
Bội trốn mặt vào phòng thuốc:
- Mày có hỏi bao giờ đâu mà nói, chẳng lẽ tao phải khua chuông lên loan báo cho thiên hạ hay rằng tao sắp đi lấy chồng?
Chu Châu bụm miệng cười, nói với Ðường:
- Nó chửi xéo em đó, khi nhiều người biết em có bạn trai thì nó nhạo em là khua chuông làm quảng cáo.
Ðường rất lấy làm tiếc khi hai cô giúp việc cho mình sắp sửa vu qui, thiên hạ đều biết, duy chỉ có mình chẳng hay biết gì cả, bởi những tháng gần đây trong bộ "Tự điển" của chàng chỉ có chữ "Nhi" mà thôi. Hai chữ Băng Nhi vừa xuất hiện là tim chàng lại nhói lên, bất giác phải hít một hơi dài.
- Lý y sư.
Chu Châu ngạc Nhiên hỏi:
- Bộ ông thấy khó thở hả? Sắc diện hôm nay lạ vậy?
- Không, chẳng có gì đâu.
Chàng rất cảm ơn sự quan hoài của Chu Châu. Để đánh lạc hướng, chàng hỏi:
- Tính ngày nào thành hôn đấy?
- Sau Tết ta.
Chu Châu thành thật thưa rằng:
- Có lẽ đến ngày đó em xin từ chức với ông.
- Từ chức?
Chàng bất ngờ:
- Bộ chồng cô không đồng ý để cô đi làm bên ngoài? Cô là một y tá tốt, nếu từ chức vì lẽ kết hôn thì thật là đáng tiếc.
- Mậu Sinh vốn chẳng quan trọng về vấn đề em có đi làm hay không, sở làm của ảnh ở thị trấn Tam Trùng, tụi em có thể thuê nhà ở Đài Bắc, không có gì trở ngại cả. Tuy nhiên, em tự xét rằng, đã lấy chồng thì nên coi chồng là cột trụ gia đình, phần em phụ trách trông nom về việc nội trợ là hơn. Vả lại em vốn chẳng có tham vọng gì lớn lao với sự nghiệp riêng... Nói cách khác một khi đã quyết chí thành lập gia đình thì em coi gia đình, tức chồng em như là sự nghiệp của em vậy, em không muốn có chuyện bất hòa xảy ra giữa vợ chồng bởi em đi làm ở bên ngoài, em nghĩ rằng, xã hội này vẫn là xã hội lấy đàn ông làm trọng tâm đúng không?
Ðường hết sức ngạc nhiên về lập luận vừa rồi của Chu Châu. Đây là "phái nữ thời nay" ư? Từ hồi nào mà quan điểm của nữ giới hiện đại lại thay đổi, từ chỗ "bước ra nhà bếp", rồi bây giờ lại "chui vào nhà bếp"? Nói gì thì nói, người đàn ông nào mà cưới được Chu Châu là kẻ có phước thật. Khi chàng định nói thêm vài lời tốt đẹp với nàng thì có bệnh nhân tới, nàng vội ra phòng khách làm việc, đi được hai bước ngoảnh lại cười rằng:
- Tối mai em sẽ đem thêm hai hộp bánh nữa để mời cô Nhi của ông và A Tử.
Nàng còn bồi thêm một câu:
- Ước sao được ăn bánh của ông và cô Nhi trước ngày em nghỉ việc.
Cơn "đau tim" của chàng lại phát lên, lần này thật là nặng, tự lồng ngực thấu đến tứ chi, ngũ tạng và cả 360 kinh huyệt! Sau giờ nghỉ, đêm đã khuya, Ðường lên "cư xá độc thân" ngồi vào chiếc ghế đu dưới ánh đèn sàn. Đầu óc chàng mông lung, Tự Nhiên lại nghĩ về việc Chu Châu lấy chồng, rồi liên tưởng đến cái ao cá của nàng, về hôn phu của nàng. Nghĩ về Chu Châu có cái lợi là để khỏi nhớ tới Nhi, nhưng than ôi, tại sao hai chữ "Nhi" cứ hiện lên luôn hồi làm cho cơn "đau tim" của chàng càng lúc càng nặng thêm. Nhi..., Nhi... như bốn móng sắt của con tuấn mã không cương, đang bôn tẩu dẫm bấy cõi lòng chàng.
Bỗng tiếng chuông cửa reo lên, chàng giật mình, à Nhi đây rồi! Chàng lật đật bật người dậy, sơ ý gạt ngã cây đèn sàn, vội đỡ cây đèn lại, chạy ra mở cửa thật nhanh. Người đứng trước cửa không là Nhi mà là A Tử.
- A Tử. Chàng khẽ gọi tên A Tử thay cho lời chào không mấy niềm nở, nhưng trong lòng cũng thấy phần nào an ủi, bởi A Tử là người bạn gái thân cận nhất với Nhi, ít ra cũng có thể giúp chàng xua bớt nỗi niềm cô quạnh bi thương.
A Tử bước vào nhà khép cửa lại, với thái độ nghiêm nghị nhưng lời lẽ ôn tồn:
- Mộ Ðường, nghe nói anh với Nhi đã rã gánh?
- Ơ.
Chàng đánh trống lảng:
- Cô dùng cà phê hay trà?
- Đừng có bầy đặt!
Nàng đẩy chàng vào sofa:
- Anh ngồi xuống đi, trà nước để tôi.
Nàng đi pha trà rất quen tay, thấy trên bàn có hai hộp bánh:
- Đám hỏi của ai vậy?
- Chu Châu.
- A Châu hả?
Chẳng hay tự hồi nào A Tử và Chu Châu trộm dùng cái tên của hai nhân vật trong tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung gọi nhau là A Tử và A Châu.
- A, tôi biết rồi, cô ta đính hôn với Mậu Sinh chăng? Vậy là tốt lắm, hai đứa nó rất xứng đôi vừa lứa, Mậu Sinh trung hậu thành thật, A Châu nhu mì đa tình.
- Té ra cô đã biết chuyện của A Châu.
- Ơ, tôi rất quen thuộc với A Châu và Nhã Bội.
Nàng ngồi vào đối diện với chàng, trang trọng bảo:
- Nhưng đêm nay tôi đến thăm anh không phải nói chuyện A Châu mà là về chuyện Nhi.
Nhi! Tiếng gọi đó lại làm cho con tim chàng nhói lên.
- Nhi đã nói với cô rồi?
- Vâng.
Nàng ngồi ngay ngắn lại, hai tay bợ ly nước trà nhìn chàng:
- Mộ Ðường, anh quyết ý chia tay với Nhi sao?
"Chia tay", chàng không khỏi rùng mình, chỉ có hai chữ đơn giản như vậy mà chẳng khác nào hai lưỡi dao sắc đang rưởm máu!
- Chuyện đó không do tôi mà do quyết định của Nhi. Tôi, chẳng còn cách nào để tiếp tục duy trì cái thế "tam giác" đó nữa, sớm muộn gì Nhi cũng phải chọn lấy một trong hai người đàn ông và nay cô ta đã chọn Thế Sở!
- Anh bất ngờ!
- Tôi.
Chàng nghĩ rằng, trước mặt A Tử, ta chẳng cần dấu diếm ẩn tình hay cố giữ tự ái của người đàn ông, nên nhận thật rằng:
- Chưa kịp nghĩ tới bất ngờ, chỉ thấy có đau khổ!
A Tử thở dài:
- Còn nhớ chăng, khi anh tỏ tình yêu Nhi, tôi đã vội khuyên ngăn anh, hòng cứu vớt những gì bất hạnh, song đã quá muộn bởi lẽ anh đã lún quá sâu.
- A Tử.
Chàng ngạc nhiên hỏi:
- Bộ ngay lúc đó cô đã thấy trước được cái kết cuộc của ngày nay?
A Tử nhìn chàng với vẻ đồng tình, thương hại:
- Chẳng là tôi đã từng nói với anh rằng, rồi đây hai đứa nó sẽ hòa lại và tôi cũng đã từng hỏi anh, chừng đó sẽ tự xử ra làm sao? Tôi, thật sự tôi đã cảnh giác anh rồi, gợi cho anh lưu ý rồi.
- Nghĩa là.
Chàng lắc mạnh cái đầu cho khối óc sáng suốt lại một chút:
- Cô đã dự kiến tất cả, thấy trước tôi thế yếu?
- Không hẳn như vậy, có lần tôi đã ước tính tiềm lực của anh rất hùng hậu.
- Nhưng cô đã ước tính sai?
Chàng hỏi mà tự thấy mình yếu kém:
- Tôi vẫn đấu không lại Thế Sở, tôi chẳng có cách nào làm cho Nhi hết lòng yêu tôi, Thế nhưng...
Chàng bực tức dứt tóc:
- Nhi đã cùng tôi hứa hẹn sống chết có nhau, không lẽ tình yêu lại yếu hèn như thế ư? Hay là chính tôi đã lầm, nên kiên nhẫn để có thì giờ thong thả cho Nhi lựa chọn, cứ duy trì một thời gian nữa cái Thế: “tam nhân đồng hành"? Song...
Chàng ưỡn mình vào sofa, nhìn lên trần nhà:
- Tôi không còn chịu nỗi nữa A Tử ạ! Họa chăng tôi quá ích kỷ Nhi nói đúng, tôi quá ích kỷ đi, trong con mắt chẳng dung nạp được một hột bụi. Tôi...
Chàng nhắm mắt lại:
- Tôi phải làm sao đây? thứ tình yêu này đã dày vò tôi quá lắm rồi!
- Mộ Ðường,
Nàng nghiêng mình qua, nhiệt tình khuyên:
- Tưởng anh cũng nên tự trách, tự thán làm gì quá đáng, đêm nay tôi qua đây cốt là để nói thật, nói rõ và nói hết tất cả, nếu anh có bị đau khổ thì thà là cho nó thấm thía luôn một lần, còn hơn là bị dày vò triền miên!
- Cô định nói sao?
Chàng hốt hoảng.
- Tôi nghĩ rằng... Nhi chưa hề yêu anh!
Nàng nói toạc ra.
- Cái gì?
- Mộ Ðường, anh vẫn chưa hiểu Nhi tí nào.
Nàng tiếp ngay:
- Trong tầm mắt của Nhi, ngoài Thế Sở ra chẳng có người đàn ông thứ hai nào hết, tánh tình của cô ta rất lãng mạng, rất cương liệt, có tính văn nghệ, tính trẻ cọn lại hết sức si tình, rồi tình cờ cô ta bắt gặp Thế Sở, một anh chàng cũng lãng mạng, cương liệt không kém gì Nhi và cũng có tính văn nghệ, tính trẻ con, vừa hợp với bản tính của cô ta. Do đó, họ yêu nhau đến mức thất điên bát đảo, chết đi sống lại. Song, điều mà làm cho Nhi đau khổ nhất là tình yêu của Thế Sở không được chuyên nhất, hắn thiện biến "kiến dị tư thiên" (thấy lạ đổi mới). Vì vậy mà hai đứa nó đã nhiều phen gây nhau, chia tay nhau rồi lại hòa nhau, thậm chí đã có lần tự tử.
- Những chuyện đó tôi đã biết tự lâu rồi.
Chàng coi như chẳng đáng kể.
- Vâng.
Nàng chịu khó kể chậm rãi:
- Những cái đó anh đã biết thì bây giờ tôi xin kể cho anh một câu chuyện mà anh chưa hề biết. Nhi thay đổi lần thứ nhất là vào đầu năm ngoái, bỗng nhiên cô ta yêu một chàng soạn kịch bản TV chỉ trong vòng ba ngày sau khi gây gổ với Thế Sở, đồng thời tuyên bố chia tay với Thế Sở làm hắn hoảng hồn, bèn cho ra hết thập phần công lực mới dành được Nhi trở lại. Mối tình như kịch bản giữa anh chàng soạn kịch Nhi chỉ duy trì được có hai tuần lễ thôi. Lần thứ nhì là vào mùa hè năm ngoái, nguyên do cũng tại Thế Sở sanh tật cũ, một lần nữa Nhi đi luyến ái với một anh chàng khác cũng trong vòng ba ngày, đối phương là một sinh viên đại học, còn nhỏ hơn cô ta hai tuổi. Dĩ nhiên Thế Sở phản công quyết liệt thì cậu sinh viên non tay đó phải chịu thua hạng cao thủ. Mối tình này đại khái duy trì được non một tháng. Còn anh..
Nàng nhìn lại Ðường rồi từ từ tiếp:
- Kể như đã phá kỷ lục, lâu nhất rồi!
Chàng xanh mặt, thẳng lưng hỏi:
- Cô muốn ám chỉ tôi.
- Không, không phải ám chỉ mà là muốn nói rõ với anh, anh vốn có nguồn tư tưởng sâu sắc, năng lực phân tách sự việc rất vững vàng thì đừng nên tự che mắt mình. Thật ra cũng chẳng phải Nhi chơi thủ đoạn xấu bụng mà chỉ vì nó quá yêu Thế Sở, một khi nó phát giác ra, hễ nó có gì thay đổi là Thế Sở phải bó tay chịu hàng, thì nó nhắm vào cái chỗ yếu đó để nắm chắc đối phương bằng cách "khích tướng", cho nên lịch sư cứ tái diễn. Tôi là kẻ bàng quang, đã thấy rõ từng màn một, và đây là màn thứ ba.
Ðường ngã lưng vào sofa, nhắm mắt lại. Bây giờ chẳng phải đau tim nữa mà là đau đầu, xây xẩm cả mặt mày, ớn lạnh xương sống và toát cả mồ hôi hột, như bị ai xô mạnh xuống vực thẳm băng lạnh, chìm mãi, chìm mãi không tới đáy.
Chàng bám chặt vào thành ghế lấy sức cưỡng mình lại. Nhi, chàng thầm gọi, tên người con gái mà giờ chàng mới thấy là một con người quá tàn nhẫn, thật quá tàn nhẫn đi!
- Mộ Ðường.
A Tư đặt bàn tay dịu hiền lên tay chàng.
- Đừng đụng tới tôi!
Như bị chạm phải dòng điện, chàng rút nhanh tay lại, ngóc đầu lên nhìn nàng, bi thống, bồn chồn với giọng run run:
- Tại sao? Tại sao cô lại nói với tôi những chuyện này? Tại sao không để cho tôi còn chút ảo tưởng, còn chút từ ái? Tại sao cô lại bán rẻ bạn cô mà không chịu câm miệng lại, nuốt luôn những bí mật đời tư của Nhi vào bụng đi? Tại sao lại kể trắng trợn cho tôi nghe?
- Tại vì
A Tư đứng dậy dằn mạnh ly nước trà lên bàn:
- Tôi không đành lòng thấy anh cứ tiếp tục mơ mộng! Tại vì với tôi, anh là người con trai hơn hẳn cả hai người bạn trai của tôi trước đây, nên tôi không muốn để anh phải chịu đau khổ xét ra chẳng đáng!
- Vậy lâu nay cô đã làm gì? Sao không cho tôi biết sớm, ngay từ đầu?
- Đã thử rồi.
Nàng nói một cách đâu đớn lòng:
- Những đã quá muộn, tôi nào ngờ một người con trai đoan trang, bác học, có chủ kiến như anh mà vẫn bị Nhi chinh phục nội trong ba ngày! Anh còn nhớ chăng? Tôi đã từng chế anh hoang đường, đã từng mỉa anh là chàng ngốc và còn nhớ chăng? Anh đã nói với tôi những gì? Anh bảo rằng, anh yêu Nhi hơn cả mạng sống của anh! Lúc đó tôi ớn lạnh cả người. Sự việc đã diễn biến tới mức đó, tôi chỉ còn cách từ bó buộc mình phải tin là sự thật, tin rằng, lần này Nhi yêu anh thật, chứ không còn đóng kịch cho Thế Sở xem nữa, bởi lẽ tôi nhận thấy anh hơn hắn nhiều mặt, cho nên tôi kỳ vọng và thành thật cầu chúc cho anh cùng Nhi. Nào ngờ đâu.
Nàng khựng lại, nhưng chàng đã hiểu: nào ngờ đâu anh ngốc thật, tưởng mình là cánh đồng xanh bát ngát chứa đầy nhựa sống; nào ngờ đâu anh chàng ngốc thật, khi Nhi rót cho một ly rượu là đã say đến nỗi không còn phân biệt được bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc, Thiên, Địa, Huyền, Hoàng gì ráo; và nào ngờ đâu, cô gái gọi là Nhi đẹp như tiên nga, lại...
Trong lúc chàng đang suy tư hôn trầm thì lời của Nhi lại văng vẳng bên tai: "xin anh cho em sống lại vì anh!" Chàng dằn tay lên ngực tự hỏi, Nhi là đứa con gái tàn nhẫn như vậy thật sao? Cô ta có đủ bản lãnh bóp nghẹt những kiêu hãnh và lòng tự tin của bất cứ người con trai nào bên cạnh cô ta hay sao?
- Tôi biết anh sẽ hận tôi đã vạch cho anh thấy hết mọi chân tướng.
Nàng ngừng giây lát rồi tiếp:
- Nhưng, một là anh cứ tiếp tục ôm lấy ảo tưởng, chịu khó chờ ngày Nhi trở về với anh; hai là anh đừng tin vào câu chuyện tôi vừa kể, hay là.
Nàng đổi giọng một chút:
- Chính tôi đã nhầm, Nhi không hề đóng kịch, cô ta yêu anh thật tình... Dù có nói sao đi nữa, sở dĩ đêm nay tôi bất chấp mọi hậu quả đến đây kể cho anh nghe những gì tôi được biết về Nhi là chỉ do một động cơ thúc đẩy.
Nàng càng tỏ ra thành khẩn:
- Anh vốn là con người cương nghị, lý trí và sâu sắc, tôi không muốn thấy anh bị lún sâu, bị đau khổ bới mối tình vu vơ như vậy.
Chàng hít mạnh một hơi, nhìn ra cửa sổ.
- A tử.
Sau một phút im lặng, Ðường chậm rãi rằng:
- Tôi chẳng cương nghị, càng không dám tự nhận là lý trí sắc sảo hơn ai, đồng ý với cô, có lẽ tôi đã bị lún quá sâu. Tuy nhiên, cô cứ yên chí đi, sáng mai tôi vẫn sống như thường và làm việc như thường.
Lại hít mạnh một hơi nữa, chàng tiếp:
- Rồi tôi sẽ trở lại với cái tôi, vả chăng trái đất vẫn còn nguyên vẹn, thái dương cũng chưa đụng vào quả hành tinh nào khác, vậy chưa phải là ngày tận Thế đâu!
Đúng, đâu phải là ngày tận Thế, trên bầu trời sao vẫn trong, trăng vẫn sáng, đăng hoa muôn ngàn nóc gia của thành phố Đài Bắc vẫn còn chói chang kia mà, ai bảo là ngày tận Thế? Suốt đêm đó chàng cứ đứng trước cửa sổ nhìn sao, ngắm trăng mãi, A tử đã ra về lúc nào chẳng hay.
Sau đó một tuần, Ðường viết cho Nhi một lá thư: Nhi, Trước hết anh xin kể một cốt truyện đời xưa: Trung Quốc có rất nhiều truyện truyền kỳ, đây là một truyện ngắn, thật ngắn, xuất xứ tự sách "Lang Hoàn Ký". Ngày xưa, có chàng thư sinh tên là Trần Hưu Văn. Một hôm, thư sinh ngồi đọc sách một mình trong thư phòng đang lúc ngoài trời cơn mưa phùn, gió thổi hạt mưa li ti phiêu phớt như trùm tơ mịn. Bỗng có cô gái đi dưới đám mua, nàng vừa đi vừa thâu gom hạt mưa lại và quay thành sợi tơ, rồi tiến thẳng vào thư trai đưa cũộn tơ đó cho thư sinh, bảo rằng:
- Đây là "Băng Ti", em xin biếu chàng đặng may áo Băng. Vừa dứt lời là cô gái biến mất. Ngày sau, Trần Hưu Văn đem Băng Ti may thành áo, chế ra quát, mang mặt trọn đời, coi đó là vật quý nhất đời mình. Nhi,
Đây là một cốt truyện thật ngắn đã được kết thúc như vậy. Nhưng anh thường suy tư, chàng thư sinh Trần Hưu Văn có thể dứt bỏ được cái áo mua đó chăng? Có thể quên lãng được cô gái quay tơ mưa chăng? Bức tranh đêm mưa với những hạt mưa li ti thơ mộng đã in sâu vào tâm não có thể phai mờ được chăng? Và, có lẽ nào cô gái quay tơ đó đã khuất dạng thật sao? Đây là truyện đời xưa của Trung Quốc, có ai tin nổi những ghi chép đó? Hẳn là dân tộc Trung Quốc vốn có lối sống lãng mạn của họ, lãng mạn một cách đẹp đẽ và lãng mạn một cách không thực tế tí nào. Tiếp theo, anh xin kể cho em nghe một cốt truyện tương tự thời nay, đã xảy ra đầu năm nay, vào một đêm gió bấc mưa phùn. Có một y sĩ ngốc tên Lý Mộ Đường, đang ngồi cô đơn trong phòng mạch bỗng có cô gái xuất hiện, đôi tay nàng cầm bó tơ mướt thướt tha trong bộ da phục màu trắng, bước vào cửa tươi cười, đem bó "băng ti" đó tặng cho Ðường. Đây mới chỉ là lớp mở màn. Nhi, Cho phép anh nói trước với em, anh là con người như thế nào. Trước ngày em xuất hiện trong cơn mưa đêm, anh vốn là một người đàn ông tầm thường, cố gắng làm việc, theo đuổi một đời sống chân thật, không lãng mạn, không ảo tưởng và càng không mơ ước viễn vông. Anh chỉ giao dịch với vi trùng bệnh tật, khí quan nhân thể, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện lãng mạn thì làm sao biết được chuyện lãng mạn sẽ làm thay đổi nếp sống của anh? Anh vẫn coi những tiểu thuyết ái tình được miêu tả như thần thoại là thứ công cụ để giải trí đó thôi, không thể tin, không làm sao tin được và cũng chẳng muốn tin làm gì. Rồi em xuất hiện, khiết bạch như băng tuyết, nhiệt tình như núi lửa, sắc đẹp như tiên nga, tình đậm như bài thơ thì làm sao anh không rung động, khỏi bị thu hút cho được? Em đã mở rộng tầm mắt cho anh, đưa anh vào Thế giới lãng mạng của em, một Thế giới có đủ sắc thái ly kỳ làm anh say đắm cả tâm hồn. Anh nghĩ rằng ngay từ đêm hôm anh say đắm cả tâm hồn. Anh nghĩ rằng ngay từ đêm hôm đó em đã khoác chiếc áo được dệt bằng tơ mưa lên vai anh rồi Nhi, anh đâu phải là sắt đá vô tri, mà là bằng xương bằng thịt, khi chiếc áo băng ti đến tự cảnh thượng giới phủ lên người anh là đã gói chặt cõi lòng anh. Nhi, Ngày nay nhớ lại, nhớ lại kể tự khi được em khoác cho chiếc áo vô hình đó trong đêm mưa, là anh đã bị cuốn vào Thế giới thần thoại của em trong trạng thái không tự chủ được. Anh mong sao bức thư này được viết thật mạch lạc, song khi cầm bút lên là lòng anh xao xuyến, bụng rối như tơ vò, xin em chịu khó se lại cho có manh mối hơn. Anh đã viết nhiều dòng trên cốt để em thấy rõ anh là một y sĩ tầm thường, không có ảo vọng, mơ mộng về tình yêu lãng mạn mà đã bị em nắm gọn trong lòng bàn tay như thế nào. Này Nhi, đừng tưởng rằng em đã cho anh uống thuốc say, đừng tưởng rằng anh tin mình là cánh đồng xanh... Điều ấy chẳng phải vậy đâu, thật sự em đã lướt được anh là bằng những cuộn tơ mưa trong đêm mưa phùn, và từ đêm đó trở đi anh chưa hề cởi chiếc áo tơ mưa ra, và cũng từ đó anh đã yêu cô gái quay tơ mưa bằng mạng sống của mình, nàng đó là Băng Nhi. Có một thời gian khá lâu anh đã tự dối lòng mình, anh đi du ngoạn chung với em, với A tử và Thế Sở, mục kích em với Thế Sở yêu nhau, âu yếm nhau mà anh tự cho mình là bàng quang ngoại cuộc, chẳng dính dấp gì tới chuyện đó cả. Đó Nhi ạ, ngay khi mở đầu anh đã nói là có một chàng y sĩ ngốc, ngu si khờ khạo như vậy thì đâu có xứng với chiếc áo tơ mưa của em cho. Song, chuyện sắp tới đã tới với anh. Còn nhớ chăng? Đêm đầu tiên em bước chân vào "cư xá độc thân" của anh, và khi nói câu "xin anh cho em sống lại vì anh" là lòng anh đã say, hồn anh đã lâng lâng, cả tâm linh anh đã bị chinh phục bởi lời đường ngọt của em. A, Nhi, đêm đó em đã khoác chiếc áo "băng ti" thứ hai lên người anh. Rồi trong những ngày tháng tiếp theo, em đã quay tơ mưa, quay tơ nắng, quay tơ sương và quay tơ trăng, em là cô gái quay tơ rất tài tình bởi trời sanh. Em đem những bó to đó dệt thành áo, rồi khoác từng cái lên người anh, em đã tô điểm cho anh bằng những chiếc áo tơ muôn màu. Có lần anh tưởng rằng nhờ anh tỏa ra hào quang sáng lạn nên đã thu hút em, nhưng sự thật đâu phải vậy, những tua sáng đó là do nơi từng lớp áo tơ mà em đã se, đã dệt cho anh, chứ đâu phải do anh tự tạo ra? Giá như có ngày nào em thu hồi từng lớp, từng lớp áo tơ đó đi thì em sẽ thấy ngay thân hình chân chính của anh là một thân hình tầm thường. Nhi, Chẳng hay anh đã nói rõ được với em chưa những cảm nghĩ của anh? Tuần rồi, anh cùng em chia tay nhau. Phải nói là từ trước đến nay anh chưa từng bị đau khổ như thế này, bình sinh đây là lần đầu tiên anh nhìn nhận có những chữ "tan nát cõi lòng" được miêu tả dưới ngòi bút của nhà văn. Những chữ nghĩa đó chẳng khoa học tí nào, trong Đại tự Điển Y Khoa chưa hề có ghi thứ bệnh được gọi là "bệnh nát lòng", em nghĩ coi, "nát lòng" là hiện tượng gì? Sức xung kích dù có mãnh liệt đến mấy cũng không thể làm cho "nát lòng" được. Chẳng hiểu do tên "ngu xuẩn" nào đã phát minh ra cái danh tự không logic đó, những mà thôi, anh cũng đành phải nhìn nhận là tan nát cõi lòng thật, bởi đó là một bệnh trạng đã quá rõ rệt đang hành hạ chính bản thân anh. Sau ngày chúng ta chia tay, A tử có đến thăm anh. A tử thật tốt bụng, lại cũng là một "chức nữ" khéo quay tơ dệt vãi, nhưng chuyên môn dệt thứ băng bó thương. Nàng gấp rút muốn bó vết thương lại cho anh khi thấy lòng anh tan nát, thậm chí còn lấy kim xỏ chỉ khâu lại vết thương lòng cho anh, những than ôi, nàng càng khâu càng làm cho lòng anh nát thêm ra. nàng bảo rằng, "Thà cho nó thấm một lần này còn hơn là phải đau khổ triền miên". Do đó, Nhi ạ, anh đã biết rõ hết các câu chuyện về chàng soạn kịch TV, về cậu sinh viên Đại Học và luôn cả câu chuyện của anh nữa. Giờ đây anh ngồi viết bức thư này cho em, xin em hãy tin rằng anh đã bình tinh như thường. A tử hỏi anh có hờn em không? Ô, Nhi, làm sao anh hờn em được? Nếu em không khoác cho anh những chiếc áo băng ti đó thì làm sao anh biết được một Thế giới khác? Hơn nũa, cho anh, đâu phải bất cứ người phàm tục nào đều có thể có được. Em xem kia, trên Thế giới này hãy còn hàn ngàn hàng vạn người đàn ông chưa hề được huởng diễm phúc đó, nên họ càng đang ra sức nguyền rũa "lãng mạn", "tình yêu" và "mơ mộng". Thú thật, nguyên anh cũng là một trong những người đó, nhưng không đâu Nhi ạ, anh còn chẳng hờn em chút nào cả,. Anh xin thành thật, hết sức thành thật rằng, bất cứ em ở bên cạnh ai, đối với em, anh chỉ có cảm kích, cảm kích vô cùng! Bây giờ anh xin phép bàn về Thế Sở một chút. Thế Sở vốn là người con trai ưu tú, đã bảnh tướng, sáng dạ, nhiệt tình lại có khiếu khôi hài. Đó là mẫu người con trai rất được con gái ưa chuộng, dĩ nhiên dễ được cảm tình của Nhi. Tuy nhiên, tưởng cũng cần nhắc nhở em một điều, em đến từ thượng giới thần tiên, vốn không thuộc vào hạng phàm tục, em có bản lãnh se tơ mưa và thích đem khoác áo băng ti mà em đã dệt lên mình người chàng trai nào cận kề em. Anh Thế Sở giao hữu với em đã lâu năm dĩ nhiên trên người anh ta đã dày đặc nhiều lớp áo băng ti, do đó, em đã nhìn thấy một Thế Sở sáng chói nhưng em lại quên những tia sáng đó là do tơ mưa tỏa ra, nên em đã yêu say đắm cái thể chất chói lọi đó. Điều bất hạnh hơn nũa là, Thế Sở vốn thuộc người phàm, một khi bị những lớp áo băng nén nặng muốn ngộp thở thì anh ta phải chống lại do bản năng, tìm cách cởi bỏ những lớp áo đó đi. Vì anh ta đột nhiên ảm đạm, khiến em lấy làm đau khổ và mang nặng vết thương lòng. Kỳ thật, Thế Sở cũng là người vô tội, đi luyến ái với "nàng tiên" đương nhiên là đau khổ rồi, thử hỏi Thế Sở vốn người phàm tục thì làm sao nhập tịch thần tiên được? Nói chung là cả đám con trai chúng tôi đều là người phàm cả, cho nên khi Thế Sở luyến ái với "nàng tiên" cảm thấy mệt sức quá thì khắc phải đi tìm cô gái trần Thế nào đó giúp cho mình bớt căng thẳng thần kinh, đỡ mệt mỏi về thể xác. Rồi mỗi khi thấy chàng "biến" là em công cụ "ứng biến". Đó là những màn kịch mà các người đã diễn lại trong thời gian qưa và anh tin chắc, sau lượt anh, màn kịch này vẫn còn tái diễn chưa ngưng đâu, cho nên anh rất lo ngại cho em. Nhi, Lá thu này viết quá dài dòng, anh còn hoài nghi em có hiểu được chân ý của anh không. Trong những ngày qưa anh suy đi nghĩ lại rất lo ngại cho em. Nhi, em đã se tơ mưa, dệt áo băng, nhiều năm rồi, có thể một ngày nào đó em không còn hứng thú dệt áo băng nữa, thì chừng đó em sẽ sống bằng cách nào với ngày tháng còn lại? Nhi, Trên Thế gian này đâu đấy đều là kẻ phàm tục cả. Trước ngày anh quen biết em, anh đã từng nghĩ tới chuyện cưới một cô gái như mì hiền thục, sống một đời bình thản và êm đềm, tuy đạm bạc nhưng có hạnh phúc. Song, sau khi gặp gỡ em và hân hạnh được em khoác cho những chiếc áo băng, thì tầm mức tình cảm của anh đột nhiên thăng lên tột đỉnh của ngọn núi cao, rồi thình lình rơi xuống vực thẳm trong dầu sôi lửa bỏng, khi trở mình, dứt chiếc áo băng ra, đứng trước tấm gương trần nhìn lại bộ mặt thật của mình, thì tự anh đã thấy rõ mình vốn là kẻ phàm tục cũng như ai. Do đó, anh không đua đòi thứ ái tình dầu sôi lữa bỏng nữa, mặc dù anh biết chắc thứ tình đó vẫn còn tồn tại, những anh chỉ cần một đời sống bình thản thôi. Đó là những lý do khiến anh viết lá thư này cho em. Em có xác định em là "tiên nga" chăng? Em có xác định sẽ còn tiếp tục "se tơ mưa, dệt áo băng" nữa chăng? Muốn sao cũng được Nhi ạ, đó là quyền của em. Tuy nhiên, em cũng nên nhận rõ bản thân và nhận rõ những người chung qưanh mình. Em có thể tiếp tục se tơ mưa, nhưng nên tìm một người nào khả dĩ "nhận thức" được em, nhận thức trời sanh ra em không phàm tục thì người đó sẽ ngưỡng mộ em, chiều chuộng em mà không bị ngộp thở bởi chiếc áo băng của em. Theo anh nghĩ, có lẽ Thế Sở chưa nhận thức được em, chưa hề nhận thức em thật sự. Vậy thì cứu cánh trên đời này đã có ai nhận thức được em chưa? Có, có một y sĩ ngốc đã nhận thức được em phần nào, sau khi đã trãi qua một trận dầu sôi lửa bỏng rất khủng khiếp! Nhưng y sĩ đó cũng là một người phàm, chẳng có mang chút "tiên cốt" nào hết, cho nên cũng chẳng xứng đáng với em. Nhi ạ, thật tình là anh lo ngại cho em lắm, nếu em cứ tiếp tục đóng vai "tiên nga" thì e rằng khó mà chịu nỗi luồng khí lạnh trên cao xanh! Anh chẳng rõ giới "thần tiên" có phải chịu giới hạn về tuổi đời không? Còn người phàm tục chúng tôi thì khi đến tuổi già là mất hết cái hào khí, hăng say của tuổi thanh xuân. Giá như "nàng tiên" cũng sẽ già nữa theo luật thời gian, thì cũng chẳng còn hơi sức đâu mà se tơ mưa, dệt áo băng nữa, và chừng đó nàng cũng sẽ cô quạnh, thê lương, chỉ e "nàng tiên" sẽ bi ai, thống khổ hơn người phàm trước cảnh éo le đó. Vậy em nên kịp suy nghĩ cho tương lai của em đi! Cuối thư một lần nữa anh xin cảm ơn em, cảm ơn em đã cho anh sống qua một quãng thời gian đẹp tuyệt vời, cảm ơn em đã ban cho anh chiếc áo băng, anh sẽ xếp nó lại thật kỹ trong rương lòng và giữ suốt đời, nhưng chẳng bao giờ mặc nó nữa. Chung qui anh đã cởi chiếc áo đó ra cam chịu làm người phàm tục. Chào chân trọng Ngày 11 tháng 10 năm 2000 Kẻ yêu em muôn thưở Lý Mộ Đường TB: Nếu có ngày nào em thấy chán nản đời sống "thần tiên" thì cứ việc đến tán gẩu với anh cho đỡ buồn. Anh tuy phàm tục nhưng cũng hiểu được phần nào về "tiên cảnh" của em. TTB: Nếu ngày nào em thấy có hứng thú về đời sống phàm tục, thì em cũng nên tìm đến anh. Anh sẽ mời em ly rượu ngọt và bàn về tương lai của người phàm tục.
Thư của Ðường được đưa thẳng vào thùng thư của Nhi.
Mười ngày trôi qưa, thời tiết trở nên lạnh hơn, chập tối có cơn mưa phùng, hạt mưa nhỏ như tơ, là một đêm hiu quạnh, sầu não. Sau giờ nghỉ việc, đêm đã khuya, Ðường tắt đèn khóa cửa, lê bước chân mỏi mệt lên lầu vào "cư xá độc thân". Chàng khựng lại trước cửa nhà, hết sức ngạc nhiên.
Nhi đang tựa cửa đứng chờ. Nàng mặc chiếc áo đầm mầu trắng, không phấn son, mái tóc đã dài hơn nhiều càng tỏ ra khiết bạch cao nhả. Tay nàng chập đôi trước váy với nụ cười đoan trang, hiều hậu.
- Nhi, em đến lúc nào vậy sao không vào phòng mạch anh?
- Em đã ước tính thì giờ, đợi chẳng bao lâu. Em nghĩ rằng đã đến lúc trước cửa nhà anh có một người đàn bà phàm tục đứng chờ.
Tim chàng đập mạnh liên hồi.. Ấy chớ, đừng có say, lịch sử hay tái diễn đấy!
Chàng mở cửa, cả hai cùng bước vào nhà. Chàng và nàng ngồi đối diện nhau.
- Ồ! Nhi, em đến tán gẫu hay có chuyện gì?
- Em đã dùng đến ba ngày để đọc kỹ bức thư của anh.
Nàng nhìn chàng với lời lẽ chân thành:
- Em đã đọc đi đọc lại cho đến khi trả bài được, rồi sau đó em dùng ba ngày để suy tư cho đến khi tự cho là đã hiểu được hàm ý trong thơ. Xong, em lại dùng thêm ba ngày nữa để phân tách bản thân, xem mình là "tiên nga" hay người phàm, phải chăng còn thích thú việc se mưa thành tơ? Xét tới xét lui, cuối cùng đã nhận rõ về mình, cho nên hôm nay, buổi sáng em đã đi gặp Thế Sở và tối nay đến thăm anh.
- Vậy hả?
Nhịp tim chàng đập mạnh, nhìn nét mặt nàng cho thấy trong ôn tồn có chứa phần cương quyết, dường như đã chọn định một việc gì đó. những chàng vẫn có cái cảm giác bồi hồi, huyền hoặc, phập phồng đến nổi chẳng biết phải nói gì hơn.
- Giữa em với Thế Sở....
Nàng tiếp:
- Từ trước tới nay chưa hề có dịp bàn thảo nhau một cách bình tĩnh và lý trí như hôm nay. Dĩ nhiên là mở đầu câu chuyện hơi khó, bởi anh ấy là người không bao giờ chịu nói chuyện một cách chân chính và thẳng thắn. Dù vậy, chung qui em cũng đã...
Nàng thở ra như trút được gánh nặng trên vai:
- Trình bày tự sự cho ảnh hiểu rồi. Giữa em với ảnh sẽ còn là bạn tốt mãi mãi, nhưng chỉ hạn định ở ranh giới bạn hữu thôi, không thể tiến thêm một bước nào nữa. Tóm lại, là em với ảnh đã chấm dứt mối tình như diễn kịch suốt ba năm qua với tâm tình bình thản và hòa thiện.
- Lại một lần kết thúc?
Chàng cố ý hạ giọng hỏi nhỏ:
- Dự tính kết thúc chừng bao lâu? Em xác định là kết thúc, kết thúc thật ư?
Chàng nhìn chăm chú vào mặt nàng khi đặt câu hỏi này.
- Em biết là em là người có tiền án, nhưng lần này xin anh hãy tin ở lòng chân thành của em.
Chàng trầm lặng ngắm nhìn nàng tự trên xuống dưới, trong khi nàng cũng ngắm chàng tự dưới lên trên. Sau cùng vẫn là chàng không nhịn nổi:
- Em nhìn gì đó?
- Nhìn một phàm nhân nhận thức được "tiên nga".
Nàng mỉm cười:
- Trên Thế giới này làm gì có tiên nga, đúng không? Tất cả những "tiên nga" đều là do ảo mộng của người phàm.
Tuy không trả lời ngay nhưng trong thâm tâm chàng rất thán phục.
- Cho nên,
Nàng nhấn mạnh:
- Cô gái mà anh gọi là cô gái se tơ mưa đó, chẳng qua là xuất hiện trong giấc chiêm bao của chàng Trần Hưu Văn mà thôi. Như anh đã biết, người Trung Quốc ngày xưa hay mơ mộng lắm, đời nay lại có ông bác sĩ cũng hay mơ mộng do cái di truyền về đặc tính của ông cha mình.
- Ồ, em định nói gì đây?
Nàng nói rõ từng tiếng một mấy chử đó, rồi ngẩng cổ nhìn chàng:
- Anh đã nhắn, khi nào em thấy có hứng thú sống theo đời phàm tục thì anh sẵn sàng bàn với em về tương lai của người phàm tục cơ mà.
Nhịp tim chàng lại đập mạnh, hơi thở càng gấp rút hơn:
- Em biết chăng, tương lai của người phàm rất ư là phàm tục?
- Chẳng hạn như chuyện thổi cơm, đun nước pha trà khi nhà có khách chứ gì?
- Không hẳn như vậy. Mỗi gia đình đều có nếp phàm tục riêng, những nếp sống của người phàm tục cũng có thể dung hòa nhau được. Nói cách khác, trong nếp sống của người phàm tục có rất nhiều điểm tương tự.
-Ví dụ như...
Nàng đỡ lời ngay:
- Chủ nhật tuần này em theo anh về Đài Trung ra mắt cha mẹ và các em của anh, thì chủ nhật sau là tới lượt anh phải theo em về Cao Hùng để cha mẹ em cùng các em của em biết mặt anh.
- Nhi!
Cơ hồ chàng không dám tin ở lỗ tai của mình.
Nàng cất giọng cao hơn:
- Rồi sau đó, chúng ta cần có hai người chứng và một tờ hôn thú. Hai người chứng đã có sẵn, Thế Sở và A Tử. Thế Sở có cậy em chuyển lời đến anh, sở dĩ ảnh chịu thua anh là vì ảnh chưa hề biết có truyện cổ tích gọi là "Lang Hoàn Ký". Vả lại, ảnh còn chưa muốn làm những chuyện phàm tục, phải đi ký vào tờ hôn thú, phải dìu nhau bước vào lễ đường, nhưng ảnh thành thật cầu chúc cho hai ta. Và ảnh còn bảo những chuyện đó tuy phàm tục nhưng cũng đời hỏi người ta phải đủ can đảm mới làm nổi.
Nàng ngưng lại giây lát, rồi nhìn chàng hỏi thẳng câu chót:
- Em đã nói hết rồi, những chưa rõ anh có bằng lòng cùng em đi làm những chuyện phàm tục đó không? Phàm tục đến đỗi đi kết hôn!
- Nhi, sao em đột nhiên dám có một quyết định quan trọng như vậy?
- Bởi lẽ em đã rơi từ trên tầng mây cao xuống mặt đất rồi. Em đã suy nghĩ kỹ tự đầu tới cuối, phải tốn đến 9 ngày trời mới thấy rõ mình là ai và đã yêu ai thật tình. Mộ Ðường, khi em đã biết mình là người phàm, em thấy em rất hạnh phúc bởi đã có một người phàm khác hiểu biết em, chăm chú đến em và không ngại tổn công thức tỉnh em. Em biết trong đời em đã làm nhiều chuyện dại dột, nhưng em có dại gì lại đi bỏ qua hạnh phúc của em, thứ hạnh phúc mà xét ra Thế Sở chẳng bao giờ có thể cho em được. Khi em đã biết rõ em là một đứa con gái phàm tục thì em ao ước được làm những việc phàm tục bởi người em yêu, chẳng hạn như sanh con đẻ cái.
Nàng ngưng lại để nhìn kỹ hơn nữa nét mặt phản ứng của chàng. Bỗng nhiên tỏ vẻ lo âu:
- Hay là hay là em đã hiểu lầm chân ý trong thư anh? Hay là anh còn chưa nghĩ tới chuyện... thành lập gia đình?
- Đều không phải,
Chàng có vẻ suy tư, rồi trả lời rằng:
- Anh đang nghĩ tới một vấn đề khác.
- Ủa?
Nàng cảm thấy nguy, ngước dài cổ lên nhìn chàng chờ đón hạ hồi phân giải.
- Anh đang nghĩ về. căn phòng tân hôn của chúng ta có nên hay không cho sơn màu đào hồng, bởi anh rất chắn ghét cái màu sắc đó!
- Ô!
Nàng đưa đôi tay lên bá vào cổ chàng, hớn hở:
- Chúng ta sẽ chọn lấy màu xanh cỏ, hệt như cánh đồng bát ngát của anh, quảng đại bao la, chứa đầy nhựa sống.
- Chao ôi, Nhi, "cốt tiên" em vẫn còn, lại ném thêm một chiếc áo băng cho anh nữa!
Chàng nhoi cổ lên làm như bị nàng khoác vào chiếc áo vô hình đó thật vậy. Thôi kệ, giờ phút này ta cứ đóng vai thần tiên cũng chẳng sao đâu, dù là người phàm ngẫu nhiên đôi khi được đóng vai thần tiên cũng thấy thú vậy.
Cốt truyện của chúng ta được kết thúc nơi đây, kết thúc theo lối rất phàm tục.