Sáng sớm ngày hôm sau, Ngũ Vị đường khai trương. Việc khai trương dược đường không giống với khai trương cửa hàng buôn bán, không thể khua chiêng gõ trống tuyên truyền, lại càng không thể đứng trước cửa mời chào mọi người. Mọi việc vẫn như trước, toàn bộ dược đường được quét dọn sạch sẽ, việc khám chữa bệnh vẫn diễn ra bình thường.
Cửa dược đường vừa mở ra, Bàng Vũ Cầm cùng Tuyết Phi Nhi song song đi vào trong.
Tuyết Phi Nhi vừa vào đến cửa đã gọi to: ”Đỗ lang trung! Ta cùng Vũ Cầm tỷ đến học y thuật của người đây”.
Đỗ Văn Hạo trong bộ trường bào mới tinh, chậm rãi đi ra từ hậu viện: ”Nhị vị cô nương, mời ngồi!”.
“Chúng ta ngồi ư?”
“Đương nhiên. Cái này là các ngươi thích làm, đừng có cản trở việc khám bệnh cho người bệnh của tại hạ”.
Tuyết Phi Nhi suy nghĩ rồi cầm hai cái ghế đôn đặt hai bên ghế của Đỗ Văn Hạo: ”Ngọc Cầm tỷ, tỷ ngồi bên trong, muội ngồi bên ngoài, muội giúp Đỗ đại phu làm chân chạy, tỷ giúp sao chép đơn thuốc. Như vậy được chưa? Đỗ đại phu”.
“Cứ làm theo sự định đoạt của cô nương!” Đỗ Văn Hạo ngồi xuống ghế, nhị nữ mỗi người ngồi một bên hắn. ba người cùng nhìn ra ngoài cửa chờ bệnh nhân tới.
Chờ hết thời gian một nén nhang, vẫn chưa có người bệnh nào đến. Tuyết Phi Nhi cảm thấy nhụt chí, nàng thì thào: ”Người bệnh đi đâu hết vậy? Tế Thế đường sáng sớm mở cửa đã có một hàng bệnh nhân dài. Chúng ta mở cửa từ sớm đến giờ không có ai cả, chuyện này là thế nào nhỉ?”
Bàng Vũ Cầm cũng nói: ”Đỗ tiên sinh chữa khỏi bệnh cho di nương của ta, toàn thành cũng đã biết rồi. Sao lại không có ai đến vậy?”
“Cũng không phải vậy. Diêm diệu thủ đã giở trò xấu, lại còn lão bà của họ nữa. Hơn nữa còn có Hứa Tứ Hải của Nhân Nghĩa đường, đã có không ít chuyện không hay về Ngũ vị đường của chúng ta rồi”.
“Hả, bọn họ nói cái gì?”
“Còn nói cái gì tử tế được, toàn những tin đồn nhảm nhí”.
“Những người này thật chán quá! Tuy nhiên ta tin tưởng sẽ có người tìm đến Đỗ đại phu xem bệnh, y thuật của người tốt như vậy mà”.
Nhị nữ nói chuyện với nhau. Đỗ Văn Hạo lại ra vẻ nhàn nhã. Hắn cầm một cuốn y thư, tựa lưng vào ghế, chậm rãi lật xem. Hắn tựa hồ không để ý xem hai nàng đang nói gì.
Tuyết Phi Nhi cong môi, một tay nàng giật cuốn sách trong tay hắn.
“Đại tiểu thư, các người cứ nói chuyện đi, tại hạ xem sách thôi!”.
“Không! Ngươi đã đồng ý dạy ta cùng Vũ Cầm tỷ học y thuật, thế mà ngươi lại xem y thư không ngó ngàng gì đến chúng ta. Ngươi nói lời mà không giữ lấy lời”.
“Làm gì có đồ đệ nào lại bức sư phụ dạy cho mình chứ? Phải xem sư phu có hứng không đã! Được, một khi các ngươi đã nói ra, ta sẽ dạy cả hai bài học nhập môn – Dạy cái gì ư? Có ngay!” Đỗ Văn Hạo cầm bút viết một khổ thơ rồi đưa cho Bàng Vũ Cầm nói: ”Đọc đi”.
Bàng Vũ Cầm tiếp nhận, giọng thánh thót đọc.
Tứ quân tử thang trung nghĩa.
Tham thuật phục linh cam thảo.
Ích hạ trần danh lục quân.
Khư đàm bổ khí dương hư nhị.
Trừ khư bán hạ danh dị công.
Gia hương sa vị hàn sử.
Đọc xong, Bàng Vũ Cầm đặt bài ca quyết lên bàn hỏi: ”Đây là cái gì?”
“Đây là Tứ quân tử thang ca quyết. tứ quân tử thang là phương thuốc bổ dương, dùng bốn vị: Nhân sâm, bạch thuật, phục linh, cam thảo là chủ yếu nên được gọi là tứ quân tử thang, chủ yếu dùng để tăng cường khí huyết điều hòa âm dương, trị dương hư, khí nhược, tỳ hư, thương tổn phế (phổi), tứ chi vô lực, có thể tán ra uống với nước ấm, cũng có thể cho thên gừng và đại tảo. Phương thuốc này cũng có thể chuyển thành phương thuốc khác như thêm: Trần bì và bán hạ thì được gọi là lục quân tử thang dùng để bổ khí trị đờm dùng cho bệnh nhân dương hư khí nhược”.
Bỗng nhiên nghe ngoài cửa có người nói: ”Sư phụ, người bận rộn quá”.
Đỗ Văn Hạo ngẩng đầu thấy thần y Tiền Bất Thu đứng ở cửa, phía sau là hai đồ đệ , Diêm diệu thủ và Hàm Đầu. Đỗ Văn Hạo vội đứng dậy chắp tay nói: ”Thần y tới, mời ngồi!”
“Không dám! Sư phụ ở đây, liệt đồ không dám ngồi”.
“Tiền thần y, ta đã nói không tính toán gì đến chuyện bái sư, không có chuyện sư phụ và đồ đệ gì cả. Nếu ngài cứ nói vậy ta cảm thấy xấu hổ vô cùng”.
“Sư phụ, không cần phải nghiêm trọng thế. Người là sư phụ. Liệt đồ đã nói là làm”.
Đỗ Văn Hạo bất dắc dĩ cười gượng nói: ”Tốt lắm, một khi đã như vậy, ta có một yêu cầu, từ nay không được xưng là liệt đồ nữa. Ta thấy “lão hủ” nghe rất hay, về sau ngài cứ xưng là “lão hủ” là được”.
Trong mắt Tiền Bất Thu thoáng hiện một tia bực tức, nhưng ông ta thản nhiên nói: ”Sư phụ một khi đã gọi liệt đồ là lão hủ, vậy liệt đồ sẽ tự xưng là lão hủ. Liệt đồ xin tuân theo sư phụ”.
“Cái này là hảo ý của ta. Nếu ngài thấy không tốt thì không nói về điều đó nữa, mời thần y ngồi”.
Tiễn Bất Thu lúc lắc đầu, ông ta từ từ đi tới, liếc nhìn thấy trên bàn có tờ giấy ghi thang đầu ca quyết: ”Sư phụ viết tứ quân tử thang thành thơ sao? Rất hay!” Ông ta nhìn lại tờ giấy,khẽ ồ lên ngạc nhiên, sắc mặt biến đổi ông ta kinh ngạc nói: ”Sư phụ, sao người lại biết phương thuốc “Dị công tán” của lão hủ?”
Tiền Bất Thu có một phương thuốc bí truyền, trong lục quân tử thang ông ta bỏ bán hạ đi và gọi là “Dị công tán” để trị dương hư khí nhược, dạ dày ăn không tiêu. Đỗ Văn Hạo viết thành khổ thơ chính là từ “Thang đầu ca quyết” Đỗ Văn Hạo khi còn bé đã phải học thuộc lòng cái này. Phương thuốc bí truyền “Dị công tán” của Tiền Bất Thu được Diêm Quý Trung ghi lại trong “Tiểu nhi dược chứng trực quyết” lưu truyền cho đời sau, sau này được đai phu đời Thanh là Uông Ngang viết thành “Thang đầu ca quyết” vì vậy Đỗ Văn Hạo mới biết
Tiền Bất Thu nghĩ “Dị công tán” là phương thuốc bí truyền của ông ta, không ngờ Đỗ Văn Hạo cũng biết được, nhưng lúc này ông ta cũng không thấy kỳ quái nữa, lần trước Đỗ Văn Hạo nói ra hai phương thuốc bí truyền của ông ta xem ra những thứ do chính ông ta sáng tạo ra người khác cũng đã biết, vậy thì còn gì là bảo bối, trân quý nữa đây. Nghĩ thế Tiền Bất Thu thấy buồn bã trong lòng.
Tuyết Phi Nhi nói: ”Đỗ lang trung, ngươi còn chưa giải thích ý nghĩa của câu cuối cùng này: Gia hương sa vị hàn sử”.
“Cái này……., thỉnh Tiễn thần y chỉ điểm cho”.
Tiền Bất Thu là đại phu đời Tống, thang đầu ca quyết này được viết vào đời nhà Thanh, ông ta chưa nghe thấy bao giờ, nhưng ông ta dù sao cũng là một thần y nên ông ta cũng không e ngại vấn đề đó. Hơn nữa Tứ quân tử thang là xuất phát vào đời Tống ( Trong cuốn: Tề cục phương ), ông ta hiển nhiên cũng biết. Đọc xong, ông ta cười nói: ”Dương hư, người yếu ớt sinh ra nôn mửa, dạ dày trống rỗng sinh ra hàn, phải dùng Lục quân tử thang cùng với mộc hương và sa nhân để chữa trị, đúng không, sư phụ?”
“Thần y quả nhiên học vấn rất uyên bác”.
“Sư phụ quá khen,sư phụ gọi lão hủ đến chính là để giảng giải mấy cái đơn thuốc này?”
“A đương nhiên không phải. Đây chỉ là bài học nhập môn của hai nàng ấy, sao có thể lọt qua pháp nhãn của thần y được. Ha, ha, hôm nay ta mời thần y đến đây là muốn cùng thần y nghiên cứu một chút về vấn đề chữa trị bệnh cho trẻ nhỏ”.
Diêm diệu thủ nói: ”Sư tổ, người nói muốn truyền thụ cho sư phụ phương thuốc bí truyền trị bệnh cho nhị nãi nãi của Huyện úy đại nhân trước hay là tiếp tục thảo luận về phương pháp trị bệnh cho trẻ nhỏ”.
Tiễn Bất Thu khoát tay chặn lại: ”Không sao, tất cả nghe theo sự an bài của sư phụ”.
Mới nói đến đây, chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập, hỗn lọan và thanh âm lo lắng của một phụ nhân: ”Thần y! Xin hỏi thần y có ở đây không?”
Sau đó một nam nhân cõng một đứa bé khoảng mười ba mười bốn tuổi trên lưng tiến vào, theo sau là một phụ nhân dáng vẻ lo lắng. Nhìn thấy Tiền Bất Thu, nàng vui mừng tiến lên nói: ”Thần y, quả nhiên ngài ở đây, ngài mau cứu giúp con tôi với”.
“Đúng vậy! Thần y, chúng ta đi tới Tế Thế đường, người nhà nói ngài tới đây, nên vội vàng chạy tới đây, ngài mau cứu con ta đi” Nam nhân cõng đứa bé trên lưng lo lắng nói.
Tiền Bất Thu nhận ra bọn họ, hai hàng lông mi hoa râm khẽ rung lên, ông ta vội hỏi: ”Cháu bé làm sao vậy? Lại bị tái phát bệnh à?”
“Vâng, sáng sớm hôm nay, nó đang khỏe mạnh tự nhiên ngã xuống bất tỉnh, chân tay co quắp, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, răng nghến chặt, ta cùng mẫu thân nó vội cõng tới Tế Thế đường tìm ngài, người nhà nói ngài đang ở đây nên vội tới tìm”.
Tiền Bất Thủ chỉ tay vào cái gường gỗ dành cho bệnh nhân nặng nói: ”Đặt cháu lên giường. Đừng lo lắng, nó tạm thời không sao, để lão hủ xem bệnh cho nó”.
Lúc này đứa nhỏ đã hết co quắp, nó nằm vô lực trên giường. Hai mắt thất thần nhìn Tiền Bất Thu, lỗ mũi thở phập phồng.
Tiền Bất Thu ngồi xuống bên cạnh, ông ta ngưng thần bắt mạch, một lát sau ông ta nói: ”Những thang thuốc lần trước còn không?”
“Còn! Còn hai thang nữa chưa uống”.
“Không cần uống tiếp nữa, lão hủ kê cho phu nhân một đơn thuốc khác”.
Đỗ Văn Hạo vội tránh sang bên, Tiền Bất Thu cũng không khách sáo, ông ta ngồi xuống ghế cầm bút viết một đơn thuốc rồi đưa cho mẫu thân của đứa nhỏ.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phụ nhân nọ cầm đơn thuốc chần chừ một lát rồi hỏi:”Thần y, thuốc này phải về Tế Thế đường lấy hay lấy tại Ngũ Vị đường?”
Diêm diệu thủ gấp quạt lại nói xen vào:”Sư phụ ta xem bệnh, kê đơn thuốc, tất nhiên đến Tế Thế đường lấy thuốc, cái này cũng phải hỏi sao?” Hăn liếc xéo Đỗ Văn Hạo rồi bồi thêm một câu:”Bọn họ tưởng rằng mời sư phụ ta tới thì sẽ làm cho Ngũ Vị đường làm ăn khởi phát. Ý nghĩ thật ngu ngốc! Ha ha”.
Đỗ Văn Hạo nhướng mày:”Ta lúc trước đã nói rõ tôn sư các người đến Ngũ Vị đường là vì luận bàn y thuật, không phải là Tiền thần y thay ta khám bệnh cho người bệnh ở Ngũ Vị đường. Phụ nhân này đến tìm đích danh thần y đương nhiên là người bệnh của Tế Thế đường các người”.
Phụ nhân nọ gật đầu cùng với nam nhân cõng đứa bé rời đi. Tiền Bất Thu nói:”Chờ một chút! Đơn thuốc này kê tại Ngũ Vị đường đương nhiên là dùng thuốc của Ngũ vị đường” Nói rồi ông ta đi thu lại đơn thuốc cầm đên trước mặt Đỗ Văn Hạo cười nói: ”Sư phụ, có thể chỉ giáo cho lão hủ về phương thuốc này không?”
Hiển nhiên Đỗ Văn Hạo biết Tiền thần y đang khảo chứng hắn. Hắn mỉm cười cầm lấy đơn thuốc, cẩn thận đọc rồi hắn nhíu mày hỏi phụ nhân nọ: ”Có thể cho tại hạ xem mạch của cháu bé không?”
Phu nhân sợ đắc tội với thần y nhìn Tền Bất Thu không dám nói câu nào. Tiền Bất Thu gật đầu, phụ nhân lúc này mới cùng nam nhân đặt đứa bé nằm lại trên giường.
Đỗ Văn Hạo ngồi xuống, hắn nhìn đầu lưỡi của đứa nhỏ một lát, sau đó hắn bắt mạch rồi hắn hỏi phụ nhân: ”Khi ngươi mang thai đứa nhỏ này, ngươi có bị thương bao giờ không? Đặc biệt ở vùng bụng? Hoặc khi đi làm có bị chấn thương không?”
Phụ nhân suy nghĩ một lát rồi trả lời: ”Khi có thai được tám tháng, một lần cãi nhau với tướng công, ta chạy ra ngoài cửa vấp ngã, bị động thai, máu chảy rất nhiều. Ngoài ra không bị thương lần nào nữa”.
“Bình thường dứa nhỏ đại, tiểu tiện như thế nào? Ăn uống thế nào?”
“Cũng bình thường thì cũng hay khóc, đôi khi cũng lo lắng xúc động, chửi mắng lung tung. Cháu ăn rất ít, mỗi bữa chưa đến nửa bát, lại còn ăn không hết. Đi đại tiện thì hơi khô, tiểu tiện bình thường”.
Đỗ Văn Hạo quay đầu lại nói với Tiền Bất Thu: ”Đứa nhỏ này, đầu lưỡi bạch, trơn nhẵn, mạch loạn, người run rẩy, hai mắt trợn ngược, bất tỉnh nhân sự, sau khi tỉnh lại thì buồn ngủ, vậy có phải là bệnh động kinh không?”
Hàm Đầu cười nói: ”Sư tổ nói rất đúng, sư phụ con cũng nói như thế. Trong sách ( Thiên kim phải phương vân ) có viết: Mắt của trẻ nhỏ mở to, dại. Mũi chảy rãi khi nhắm mắt thì hoảng sợ. Nằm ngủ thì mê sảng, hoảng hốt. Tay chân đập loạn xạ. Đầu lưỡi thè ra, Đúng không? Đúng bệnh đó không, sư tổ?”
Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: ”Đúng vậy, ngươi nói đúng rồi, y thuật rất cao minh”.
“Hì, hì” Hàm Đầu ngượng ngùng nói: ”Con học thuộc ý điển, nhưng lại không biết cách dùng. Sư phụ con luôn nói con là khờ khạo, không linh hoạt khi kê đơn. Sư tổ, người dạy con cách thay đổi phương khi kê đơn, được không?”
“Sư phụ ngươi là thần y, ông ấy có thể chỉ dẫn cho ngươi cụ thể”.
“Ồ……” Hàm Đầu có chút thất vọng.
Đỗ Văn Hạo nhìn Tiền Bất Thu nói: ”Tiền thần y, ta chẩn đoán như thế nào?”
"Không sai."
“Ngươi lúc trước nói biện chứng là cái gì? Phương thuốc đó dùng thế nào thì đúng? Có thể chỉ dẫn cho ta không?”
Diêm diệu thủ lại nói chen vào: ”Sư phụ ta đã có lòng nói cho ngươi, ngươi lại còn muốn học trộm y thuật sao?”
Hàm Đầu nói: ”Sư huynh, không thể nói như vậy, sư tổ đã nói người và sư phụ luận bàn y thuật”.
“Vứt cái đầu của ngươi đi!” Diêm diệu thủ gõ quạt lên đầu hắn.
Tiền Bất Thu hỏi: ”Lão hủ dùng phương có đúng với chứng bệnh không? Xin mời sư phụ cũng chỉ giáo cho lão hủ về phương pháp trị chứng bệnh “Tẩu hoàng” của nhị nãi nãi. ( Tẩu hoàng là nhiễm trùng máu )
“Thần y, dù người không yêu cầu thì ta cũng nói cho người phương pháp đó. Ta thỉnh giáo người cách dùng phương thuốc này không phải là muốn học trộm y thuật của ngươi. Ta lại cho rằng người dùng thuốc không hiệu quả nên người không nói cũng không sao”.
Tiền Bất Thu ừ một tiếng, ông ta trầm ngâm chốc lát rồi nói: ”Được, vậy lão hủ mời sư phụ chỉ giáo xem lão hủ dùng thuốc có chỗ nào không thỏa đáng. Đứa nhỏ này đã đến chỗ lão hủ khám bệnh hai lần, lão hủ cho rằng đứa bé này bị chứng khí dư gây hỏa, hỏa sinh đờm, đờm gây nên tâm thần bất định cho nên dùng phương thuốc làm mát gan, tiêu đờm. Dùng bạch tật lê, tế hồ, thạch xương bồ, cứu viễn chí, nghiễm úc kim, tả mẫu lệ, đạm hải tảo, hóa quất hồng, trúc lịch, chu phục thần, thanh long xỉ”.
Đỗ Văn hạo gật đầu:”Hiệu quả như thế nào?”
“Sau đó bệnh phát tác có đến Tế Thế đường cho lão hủ xem lại mấy lần, lão hủ bổ sung tiền chế, giảm lượng của bạch tật lê, đạm hải tảo, thêm lượng phấn đan bì ba tiền, chu đăng tâm”
“Ồ, lần này hiệu quả như thế nào?”
“Ôi! Đích xác là không khỏi, bệnh lại càng nặng thêm. Lần này đã phải tăng phương lên”.
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một lát rồi nói: ”Bệnh động kinh? Phát tác là do đờm, nhiệt thịnh, khí huyết di chuyển nghịch, tầm thần bất định. Trước tiên phải thanh nhiệt, tiêu đờm, đúng không? Điều hòa tỳ, vị, phương thuốc của người không sai nhưng chỉ là dùng dược quá nhu hòa”.
Diêm diệu thủ nói: ”Đứa nhỏ nội tạng hư nhược, sao có thể tùy tiện công phạt được? Sư phụ ta dùng phương luôn nhu hòa, ổn thỏa không cần quá công phạt, đặc biệt đối với trẻ nhỏ”.
“Tiền thần y dùng dược rất đúng, có đạo lý chỉ là đối với đứa bé thì không tốt lắm, đứa bé mắc bệnh là nam đồng mười ba mười bốn tuổi, cơ thể khỏe mạnh, có thể dùng phương thuốc mãnh công. Loại chứng bệnh này không dùng thuốc công phạt khó có thể trị dứt điểm được. Lúc trước ta xhữa trị cho nhị nãi nãi cũng là dùng dược mãnh công”.
Tiền Bất Thu lắc đầu: ”Trường hợp của nhị nãi nãi khác, nàng là người trưởng thành, đứa bé này tuổi còn nhỏ, hai người này không thể giống nhau được”.
Đỗ Văn Hạo run lên, đơn thuốc trong tay hắn run rẩy: ”Tiên sinh ban đầu dùng thuốc quá nhu hòa, bây giờ đơn thuốc này cứ tăng giảm tùy theo chứng bệnh nhưng chỉ là đổi thang chứ không đổi dược, sợ rằng hiệu quả sẽ không tốt”.
Điều này trái ngược với mong muốn của Tiền Bất Thu, từ khi ông ta thành danh “Thần y” tới nay. Mặc dù vẫn có vài nghi vấn về cách dùng dược của ông ta nhưng cuối cùng ai cũng tâm phục khẩu phục. Dù có một vài chứng bệnh ông ta không trị được nhưng ông ta không bao giờ nghĩ đó là do dùng sai thuốc. Từ khi ông ta gặp người trẻ tuôi này, hắn đã nhiều lần chỉ ra việc ông ta dùng thuốc không đúng, mặc dù sự thật đã chứng minh hắn ta đã đúng. Nhưng trước mặt người khác Tiền Bất Thu không chịu thừa nhận điều đó, tính cách Tiền Bất Thu cao ngạo, cùng với uy danh của một thần y làm cho ông ta không thể tiếp nhận quan điểm dùng thuốc của Đỗ Văn Hạo được, đôi mày rậm nhướng lên, ông ta nói: ”Nếu lão hủ dùng thuốc không ổn, xin mời sư phụ chỉ giáo cho nên chữa trị thế nào mới đúng?”
Đỗ Văn Hạo đi lại mấy vòng rồi đứng lại nói: ”Nếu đứa bé này có triệu chứng đờm, nhiệt sao không dùng mông thạch đàm hoàn làm chủ, dùng thêm thập vị ôn đảm thang gia giảm theo triệu chứng để trị đờm”.
Tiền Bất Thu sửng sốt, ông ta khẽ liếc mắt nhìn đồ đệ Hàm Đầu.
Hàm Đầu như phát mộng, hắn có trí nhớ siêu quần, học y thuật chỉ dựa vào ghi nhớ, mặc dù hắn dùng thuốc không linh hoạt, nhưng bụng hắn chứa đầy y điển và phương thuốc, nhưng khi nghe Đỗ Văn Hạo nói ra hai vị dược đó hắn cũng thấy mờ mịt không biết gì, hắn nhìn sư phụ, mặt đỏ lên, lắp bắp nói: ”Sư phụ….., con, con cũng không biết phương thuốc này bắt nguồn từ đâu?”
Vừa rồi Đỗ Văn Hạo thuận miệng nói ra, suy nghĩ lại thì hắn nhớ ra mông thạch (khoáng chất) dùng làm thuốc trị chứng đờm rãi xuất phát từ đời nhà Nguyên do đại danh y Vương ẩn Quân viết trong (Thái định dưỡng sanh chủ luận) mà phương thuốc thập vị ôn đảm thang cũng bắt đầu từ nhà Nguyên do danh y Ngụy Diệc Lâm viết trong cuốn “Thế y đắc hiệu phương”. Thầy trò Tiền Bất Thu là người đời Tống nên bọn họ không biết cũng phải.
Diêm diệu thủ nói: ”Sao ngươi luôn dùng phương thuốc giang hồ mà người khác không biết? Ngươi thật là!”.
Hàm Đầu trừng mắt nói: ”Sư huynh, đừng có luôn gọi nhà ngươi như thế. Hãy gọi là sư tổ. Sư phụ còn là học trò của người”.
Lần này Diêm diệu thủ không dám phản ứng lại Hàm Đầu. Bởi nếu hắn không xưng hô như thế, đó chính là hắn đã làm trái lời sư phụ. Hơn nữa để cho Bàng mẫu biết được thì e rằng sư phụ hắn sẽ rước lấy phiền toái. Hắn đành hạm hực nói: ”Dạ, sư tổ, phương thuốc của người ngay cả sư phụ con cũng không biết thì ai có thể cam đoan nó sẽ có công hiệu đây?”
Đỗ Văn Hạo mỉm cười giải thích: ”Hai phương thuốc này không phải là phương thuốc giang hồ, mà cho là phương thuốc giang hồ cũng được. Ta có thể giải thích cho ngươi đơn giản phương pháp dùng thuốc thế này: Mông thạch đàm hoàn là một loại hoàn thuốc làm từ hoàng cầm, đại hoàng, trầm hương, mông thạch có thể dùng để trị bệnh động kinh”.
“Không đúng! Sư tổ” Hàm Đầu ngắt lời Đỗ Văn Hạo, hắn gãi đầu nói: ”Đồ tôn nhớ rõ trong Bổn thảo có ghi: Mông thạch dược sử dụng làm dược liệu để trị chứng bệnh ăn khó tiêu, tích tụ ở tạng phủ, chưa thấy nói có thể trị chứng bệnh động kinh”.
Đời Tống mới phát hiện ra dược tính của mông thạch (khoáng chất), được ghi lại trong (Tống gia bổn thảo lý) Nhưng lúc vẫn chưa biết nó có thể chữa được bệnh động kinh. Công dụng này của mông thạch được ghi trong (Bản thảo cương mục) của Lý Thời Trân đời nhà Minh vì vậy Hàm Đầu không biết mông thạch còn có công dụng này.
Đỗ Văn Hạo nói: ”Không sai, loại dược này có khả năng trị bệnh động kinh. Tin tưởng ta đi”.
Tiền Bất Thu hỏi: ”Vậy mông thạch kết hợp với thập vị ôn đảm thang có tác dụng gì?”
“Thập vị ôn đảm thang là phương thuốc chữa đờm, thanh nhiệt, nhưng cần phải gia giảm theo chứng bệnh, sơn chi, xuyên liên có tác dụng thanh nhiệt, đảm tinh, viễn chí, úc kim dùng để an thần”
“Mông thạch đàm hoàn làm chủ phương?”
"Đúng vậy."
Hai hàng lông mày hoa râm của Tiền Bất Thu dựng lên, ông ta trầm giọng nói: ”Lão hủ cứ tưởng rằng người là bậc sư phụ về dùng dược nhưng thật sự không ổn”.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tiền Bất Thu vuốt ria mép nói:”Thập vị ôn đảm thang này không có vấn đề gì. Lão hủ đã dùng thang thuốc này kết hợp với các dược liệu khác cho kết quả rất tốt, thế nhưng mông thạch là dược liệu được dùng trong chữa trị đờm rãi, liệu có chức năng chữa bệnh động kinh không? Sư phụ cũng đã nói trong sách y thư của tiền nhân không có nói về vấn đề này. Về trầm hương chỉ dùng để trị các chứng như giảm đau, thở khò khè, tiêu đờm. Vấn đề lớn nhất trong phương thuốc của người chính là hoàng cầm cùng đại hoàng. Hoàng cầm thanh nhiệt, hạ hỏa của các cơ quan như phế, dạ dày, ruột và đại tràng, dược tính mạnh. Đại hoàng dược tính lại càng mạnh hơn nên không được lạm dụng, sử dụng trong thang thuốc này thì thật sự không thể”.
“Ha, ha, đúng vậy sao? Tại sao không ổn?”
“Lão hủ chưa bao giờ nghe nói hoàng cầm cùng đại hoàng có thể trị chứng bệnh động kinh. E rằng người đã kê đơn sai, hơn nữa điều không ổn nhất là hai vị dược này đều là dược mạnh công, kê cho đứa nhỏ này sẽ gây ra hậu quả lớn”.
Đỗ Văn Hạo nói: ”Đứa nhỏ này bị động kinh phải không? Là chứng chảy đờm, nhiệt, đầu tiên phải trị đờm vì dương thịnh nên sinh ra đờm vì vậy phải trị đờm, hạ hỏa. Hoàng cầm có thể thanh nhiệt. Đại hoàng hạ hỏa, thanh nhiệt dạ dày, ruột phù hợp với chứng bệnh. Mông thạch ngoài hiệu quả mà Hàm đại phu vừa nói còn có tác dụng trục đờm, hạ hỏa, điều trị tiêu đờm rất hiệu quả, ngoài ra còn có thể làm mát gan, trấn an thần, trị tinh thần phân liệt, trị chứng chân tay co quắp. Trầm hưong làm thông họng, trị đờm, lợi khí, tất cả đều phù hợp với chứng bệnh”.
Tiền Bất Thu vừa nghe vừa lắc đầu, hàng mi hoa râm nhướng lên, ông ta quả quyết: ”Không được! Tuyệt đối không được! Như thế là mãnh hổ chi dược, dùng trên người đứa nhỏ, nhẹ thì làm bệnh thêm trầm trọng, nặng thì lấy mạng đứa nhỏ! Người không quan tâm đến tính mạng đứa nhỏ, lão hủ không thể là làm thế được”.
Tâm lý Đỗ Văn Hạo rất không thoải mái: ”Ta sao lại không quan tâm đến tính mạng đứa nhỏ chứ? Thần y dùng dược ôn hòa, ta biết cái này dùng cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ thì đúng nhưng đứa trẻ này đã mười ba mười bốn tuổi, hơn nữa nó lại bị bệnh động kinh đúng không? Loại chứng bệnh này phải dùng dược mãnh công đúng lúc, không được dùng dược nhu hòa không thì không thể…….”.
“Được rồi! Không cần nói nữa!” Tiền Bất Thu vung tay lên, ánh mắt lóe ra sự tức giận: ”Đứa nhỏ này tìm đến lão hủ xem bệnh, lão hủ có phương pháp điều trị của riêng mình, không phiền đến sư phụ! Nếu tương lai sư phụ gặp bệnh nhân như vậy thì người cứ dùng dược mãnh công lúc đó sẽ tốt hơn! Cáo từ!”.
“Chờ một chút! Tiền thần y, người dùng thuốc như thế, đứa bé này sớm muộn lại phát tác bệnh động kinh, rất nguy hiểm! Hãy nghĩ lại đi”.
Đang lúc nói chuyện, chợt nghe ngoài phố có tiếng người ồn ào. Một đám đông vừa la hét vừa tiến tới dược đường. Một người la rất lớn: ”Tiền thần y……, Tiền thần y…… cứu mạng!”
Hàm Đầu cả kinh nói: ”Sư phụ, khẳng định đây là người bị bệnh trầm trọng tới tìm chúng ta” Nói rồi hắn chạy ra cửa Ngũ Vị đường kêu lên: ”Sư phụ ta ở trong này! Trong Ngũ Vị đường!”.
Một đám người vừa đi vừa kêu ầm ĩ, một người mặc trang phục bộ khoái màu đen, tay và mặt dính đầy máu tươi vội vàng chạy tới, nhìn thấy Tiền Bất Thu hắn gấp gáp nói: ”Thần y, ngài quả nhiên ở đây! Tốt rồi! Ngài mau cứu chữa cho các huynh đệ bị thương, nếu không nhanh bọn họ chết mất!”.
Người này là phó bộ đầu huyện nha họ Long, là trợ thủ của bộ đầu Lôi Thiết Bưu, đi theo sau hắn là bảy tám bộ khoái, các bộ khoái vẻ mặt đau đớn, máu tươi dính đầy trên quần áo, hoặc là tay bị thương phải đeo lên cổ hoặc là chân bị thương phải có người dìu đi. Mấy bộ khoái bị thương qua loa thì đang nâng hai cánh cửa, trên mỗi cánh cửa có một bộ khoái mặc trang phục màu đen đang nằm. Một người thì cong người như con tôm, lăn lộn đau đớn, người còn lại thì nằm ngửa không ngừng rên rỉ.
“Có chuyện gì vậy? Lâm Thanh Đại nghe thấy bên ngoài đường huyên náo, vội cùng nha hoàn Anh Tử từ bên trong hậu đường đi ra.
Tiểu nhị quầy thuốc Ngô Thông trả lời: ”Đại chưởng quỹ, là các huynh đệ bộ khoái bị thương tìm Tiên thần y chữa trị”.
Lúc này Tiền Bất Thu nhìn lướt qua mấy người bị thương, lòng ông ta trầm xuống, ông ta vôi kêu lên: ”Mau đặt xuống!” Ông ta cầm đơn thuốc đưa cho vợ chồng người trung niên nọ: ”Nơi này lộn xộn, không nên ở lại, hãy cầm đơn thuốc đến Tế Thế đương bốc thuốc, đừng quay lại đây nữa”.
Hai vợ chồng nhà nọ vội cầm đơn thuốc , cõng hài tử rời đi, vừa bước đi vừa quay đầu nhìn quang cảnh hỗn lọan của Ngũ Vị đường.
Tiền Bất Thu phân phó công việc cho hai đồ đệ, Diêm diệu thủ phụ trách các bộ khoái bị thương ở chân và tay, Hàm Đầu phụ trách bọ khoái bị thương đang nằm rên rỉ trên cánh cửa, Tiền Bất Thu tự mình chữa trị cho người bộ khoái bị thương đang lăn lộn rên rỉ.
Những bộ khoái bị thương này mặc dù bị thương chạy đến Ngũ Vị đường nhưng lại tìm đích danh thần y Tiền Bất Thu chữa trị, Đỗ Văn Hạo hiển nhiên không thể nhúng tay vào, hắn chỉ đứng bên cạnh quan sát.
Diêm diệu thủ nhìn lướt qua mấy người bị thương, hắn khẽ nói với Tiền Bất Thu: ”Sư phụ, hay là đưa bọn họ về chữa trị ở đường của chúng ta, được không?’
Tiền Bất Thu khoát tay chặn lại: ”Bị gãy xương không nên di chuyển nhiều, lúc này cần khẩn trương cứu chữa ở đây, Lâm chưởng quỹ thấy thế nào?”
“Đương nhiên có thể! Thần y mau cứu chữa cho bọn họ! Dùng dược thế nào ngài cứ nói, ta sẽ bảo bọn họ chuẩn bị”.
"Đa tạ!"
Diêm diệu thủ liếc nhìn Đỗ Văn Hạo rồi nói: ”Sư phụ, nhưng mà hắn đang ở đây, hắn sẽ học lén y thuật của chúng ta”.
Tiền Bất Thu quát to: ”Giờ là lúc nào mà còn nghĩ đến việc đó! Làm việc đi!”
“Dạ” Diêm diệu thủ vội vàng xem xét vết thương cho các bổ khoái bị thương ở chân và tay. Tiền Bất Thu ngồi xổm, vội kiểm tra vết thương của bộ khoái đang lăn lộ rên rit trên cánh cửa. Hàm Đầu cũng cầm một con dao cắt quần áo của bộ khoái đang rên rỉ để kiểm tra vết thương.
Diêm diệu thủ bảo một bộ khoái chạy về Tế Thế đường mang bộ đồ chữa bệnh đến rồi hắn nói với Đỗ Văn Hạo: ”Sư tổ, người có thể tránh đi một lát không? Chúng ta cứu chữa cho bệnh nhân!”.
Không đợi Đỗ Văn Hạo trả lời, Tuyết Phi Nhi cướp lời: ”Này! Ngươi ăn nói thật kỳ quái, đây không phải là Tế Thế đường của các ngươi, đây là Ngũ Vị đường! Đỗ lang trung là đại phu tọa đường! Ngươi dựa vào cái gì mà yêu cầu mọi người tránh ra? Bao nhiêu người ở đây sao ngươi không bảo họ tánh ra, lại cố tình bắt Đỗ đại phu tránh né là sao?”
Đỗ Văn Hạo đã học qua ngoại khoa hiện đại, nhưng hắn chưa bao giờ thấy các đại phu cổ đại chữa trị các triệu chứng trọng thương như thế này nên hắn rất tò mò. Thời cổ đại không có các thiết bị ngoại khoa hiện đại cũng như một số loại thuốc nên hắn muốn xem các đại phu cổ đại dùng phương pháp của Trung y giải phẫu như thế nào để sau này khi hành nghề hắn có thể dùng được. Nghe Diêm diệu thủ nói như vậy, hắn cười trả lời: ”Hắn là sợ ta học trộm y thuật của thầy trò hắn. Được, ta không xem” Nói xong hắn xoay người bước đi.
“Không cần!” Diêm diệu thủ vội nói: ”Người xem cũng được nhưng người học được phương pháp trị thương của chúng ta thì cũng nên mang hai phương thuốc ra trao đổi cùng chúng ta”.
Đỗ Văn Hạo xoay người tức giận nói: ”Ngươi, ngươi thật sự là! Bệnh nhân đang chờ ngươi cứu chữa ngươi còn ở đây cò kè mặc cả với ta. Được lắm! Ta đã nói ta sẽ truyền cho ngươi phương thuốc đó! Mau đi cứu người đi!”.
“Vậy chúng ta đã thỏa thuận rồi nhé, không được nuốt lời!” Diêm diệu thủ lúc này mới gài cái quạt lên cổ áo hắn, bắt đầu kiểm tra tay và chân của các bộ khoái bị thương.
Đỗ Văn Hạo hỏi Long phó bộ đầu: ”Đại ca, các người bị thương như thế nào?”
Chuyện Bàng huyện úy hứa gả con gái cho một vị tân đại phu tọa đường trẻ tuổi của Ngũ Vị đường đã lan khắp thành, Long phó bộ đầu này đương nhiên cũng biết, dù hắn chưa từng gặp Đỗ Văn Hạo nhưng hắn thấy Đỗ Văn Hạo mặc trường bào màu xanh, nhất là hắn thấy Đỗ Văn Hạo đứng bên cạnh Bàng Vũ Cầm, hắn càng khẳng định vị thư sinh trước mắt hắn chính là tân đại phu tọa đường của Ngũ Vị đường, con rể tương lai của huyện úy đại nhân, hắn vội cười nói: ”Ngài là Đỗ lang trung sao? Ôi! Đừng nói nữa, sáng sớm nay các huynh đệ chúng ta đi tuần tra ở cửa đông. Trong một chiếc xe trâu đang định vào thành chúng ta xét thấy mấy tên tình nghi là trộm khấu mà Phủ thành đã thông báo. Những tên trộm khấu này rất hung ác, ôi chao, sau một trận ác chiến chúng ta cũng giết được chúng nhưng cũng bị thương mấy huynh đệ, đặc biệt hai huynh đệ đang nằm trên cánh cửa là bị thương nặng nhất. Không biết có giữ được tính mạng không nữa”.
Bàng Vũ Cầm vừa nghe vậy, nóng ruột hỏi:”Phụ thân ta có sao không?”
“Huyện úy đại nhân không việc gì, ngài hợp lực cùng Lôi bộ đầu giết chết hai tên tội phạm, không bị thương gì cả, tiểu nhân cùng viện binh tới nơi thì bọn tặc khấu đã bỏ trốn. Huyện úy đại nhân, Lôi bộ đầu mang theo các huynh đệ và giáp binh đi đuổi bắt nghi phạm. Tiểu nhân phụ trách mang các huynh đệ bị thương đến đây điều trị”.
Bàng Vũ Cầm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nàng nói với Đỗ Văn Hạo: ”Tiên sinh, người cũng giúp cứu chữa đi!”.
Đỗ Văn Hạo cười gượng nói: ”Bọn họ chỉ tin tưởng Tiền thần y, không tin tưởng ta!”.
Long bộ đầu vội cười nói: ”Không phải, không có ý đó, huynh đệ này bị trọng thương. Cái kia ……… nếu không, Đỗ lang trung, ngài xem vết thương cho ta đi. Tay trái của ta bị đao của tặc tử chém bị thương”.
Đỗ Văn Hạo có thể hiểu được tâm tình của bọn Long bộ đầu. Hắn mặc dù chữa khỏi bệnh cho tiểu thiếp của Bàng huyện úy nhưng đại phu nào mà chả có bệnh không chữa được ngoại trừ phải tận mắt nhìn thấy tình trạng bệnh tật của nhị nãi nãi thì mới biết chữa khỏi bệnh cho nàng khó khăn đến nhường nào. Những người khác chỉ biết nhị nãi nãi mắc trọng bệnh, hơn nữa cũng biết hắn vốn là một linh y nên cũng không có nhiều ấn tượng với hắn. Khi gặp phải một căn bệnh nặng nhất là bị trọng thương nguy hiểm đến tính mạng, thói quen của mọi người là đưa người bệnh đến gặp một đại phu có nhiều kinh nghiệm cho dù hắn đã chữa được cho một, hai người bệnh mắc bệnh nan y, nhưng những ấn tượng về những đại phu danh tiếng đã ăn sâu trong lòng mọi người, nếu hắn muốn trong khoảng thời gian ngắn thay thế được Tiền Bất Thu trở thành một thần y mới trong lòng mọi người thì e rằng là không thể được.
Đỗ Văn Hạo cũng không nói nhiều. Hắn vén tay áo của Long bộ đầu lên rồi cẩn thận quan sát vết thương, hắn cười khổ nói: ”Vết thương của ngài cũng không nặng lắm, đã đắp thuốc kim sang trị thương, máu không chảy nữa còn cho tại hạ xem làm gì?”
“Ha ha, tại hạ đã tự mình bôi kim sang trị thương, không biết có dùng đúng thuốc không?”
Đúng lúc này chợt nghe Hàm Đầu kêu lên đầy sợ hãi: “Sư phụ, người này ruột lòi cả ra ngoài!”
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Hàm Đầu một tay ấn vào bụng của bộ khoái đang nằm rên rỉ trên cánh cửa, tay kia cầm kéo, thất thanh kêu lên. Tiền Bất Thu vội đi đến bên cạnh người bộ khoái, ông ta nói với Hàm Đầu: ”Người này để cho ta, ngươi đi xem vị huynh đệ kia”.
“Dạ” Hàm Đầu trả lời rồi buông tay ra chỉ thấy người đó bị một vết thương thủng bụng, quấn xung quanh là đoạn ruột xanh xanh, đỏ đỏ đã lòi ra khỏi bụng trông rất ghê rợn. Bàng Vũ Cầm cùng Tuyết Phi Nhi không nhịn được kêu “a” một tiếng rồi cả hai lùi ra phía sau trốn sau lưng Đỗ Văn Hạo.
Tiền Bất Thu thấy hơi thở của người bị thương dồn dập, hai mắt trắng dã, trán toát mồ hôi lạnh, thần khí tản mát, ông ta trầm giọng nói với Lâm Thanh Đại: ”Lâm chưởng quỹ, phiền người chuẩn bị cho tốc tiên, tịnh du, sanh sơn dược, mỗi loại hai tiền mang đến đây”.
Lâm Thanh Đại gật đầu nói: ”Được! Mau chuẩn bị dược!” Ngô Thông vội chạy ra hậu đường chuẩn bị dược liệu.
Tiền Bất Thu dùng tay nâng đoạn ruột của bộ khoái lên xem. Đỗ Văn Hạo vội la lên: ”Không thể làm như thế được!”.
Nhưng đã muộn, Tiền Bất Thu đã dùng tay nâng ruột lên, ông ta quay đầu hỏi: ”Sao vậy?”
Đỗ Văn Hạo cười gượng gạo, hắn vốn định nói nếu không tẩy trùng tay trước khi cầm vào đoạn ruột thì có thể sẽ làm chi vi khuẩn xâm nhập vào cơ quan nội tạng làm cho khoang bụng bị nhiễm khuẩn nặng, nhưng người cổ đại không có kiến thức về vi sinh vật, hiển nhiên không biết điều này. Dù Đỗ Văn Hạo có nói ra mọi người cũng không có tin tưởng ý kiến của hắn. Hắn chỉ biết lắc đầu cười gượng nói: ”Không có gì”.
Tiền Bất Thu cầm một đoạn ruột trong tay cẩn thận xem xét.
Tuyết Phi Nhi tò mò hỏi Đỗ Văn Hạo: ”Ông ta nhìn cái gì vậy?”
“Nhìn xem ruột có bị đâm thủng không?”
“Đâm thủng là như thế nào? Không bị đâm thủng là như thế nào?”
“Bị thủng thì rất phiền toái, dựa vào phương pháp y thuật của bọn họ thì e rằng rất khó xử lý trường hợp bị thương ổ bụng phức tạp như vậy. Nếu không bị thủng ruột thì sẽ khâu bụng lại, sau đó dùng thuốc thì sẽ có cơ hội hồi phục sức khỏe”.
Tiền Bất Thu nghe xong những lời này của Đỗ Văn Hạo, ông ta khẽ nghiêng người liếc nhìn Đỗ Văn Hạo rồi tiếp tục cẩn thận quan sát, phát hiện thấy ruột không bị vỡ, Tiền Bất Thu lúc này mới thở nhẹ nói với Lâm Thanh Đại: ”Lâm chưởng quỹ, cảm phiền mang cho lão phu một chậu nước sạch”.
Lâm Thanh Đại gật đầu rồi bảo nha hoàn Anh Tử đi lấy nước sạch.
Bàng Vũ Cầm rất sợ hãi, nàng hỏi Đỗ Văn Hạo: ”Tiên sinh, thần y dùng nước để làm gì? Rửa ruột chăng?”
“Ừm! Đi trên đường nhiều bụi bặm, đoạn ruột lòi ra ngoài đó phải được tẩy rửa sạch sẽ. Kỳ thật khi ruột lòi ra ngoài phải tìm một cái bát to bỏ ruột vào đó rồi úp vào bụng, dùng băng gạc buộc cái bát chặt vào bụng, được sơ cứu như thế thì tình hình sẽ tốt hơn rất nhiều. Không hiểu biết về kiến thức sơ cứu, để cho ruột bị nhiễm bẩn, sau này cứu chữa sẽ phiền toái hơn rất nhiều”.
Nhìn thấy Anh Tử bưng một chậu nước đi vào, Đỗ Văn Hạo nói: ”Tốt nhất là phải cho một muỗng nhỏ muối vào trong nước”.
“Hả? Cho muối vào?” Anh Tử nhìn Đỗ Văn Hạo.
“Không cần!” Tiền Bất Thu vội cầm ruột định rửa, ông ta nói mà không quay đầu lại: ”Không cần cho bất cứ cái gì, nước sạch là được rồi”.
Đỗ Văn Hạo khẽ nói: ”Tiền thần y. Nước để tẩy rửa tốt nhất phải dùng nước muối, có thể sát khuẩn…….. Cái nỳ có thể tránh được….., cái kia” Hắn nhất thời không tìm đuợc từ để giải thích tác dụng của việc dùng nước muối để tẩy rửa. Hơn nữa Tiền Bất Thu cũng không để ý đến lời nói của hắn.
Anh Tử nói: ”Ôi chao, nước này nóng quá, ta đi đổi nước lạnh” Nói rồi nàng bưng chậu nước quay lại.
Lát sau Anh tử bưng một chậu nước ra, trong chậu còn có một cái gáo gỗ, nàng đặt chậu nước trước mặt Tiền Bất Thu. Tiền Bất Thu dùng gáo gỗ múc nước bắt đầu rửa đoạn ruột lòi ra ngoài.
Anh Tử đứng sát bên người Đỗ Văn Hạo, nàng cúi đầu nói: ”Tiên sinh, ta làm theo lời tiên sinh đã bỏ một muỗng muối vào nước, có việc gì không?”
Thấy vẻ lo lắng của Anh Tử, Đỗ Văn Hạo hiểu rõ. Tiểu nha đầu này chưa hoàn toàn tin tưởng vào y thuật của hắn nhưng nàng rất tín nhiệm hắn mới làm như vậy. Hắn cảm kích khẽ nói: ”Yên tâm! Không có chuyện gì đâu!”.
Sau khi rửa ruột xong, Tiền Bất thu cố gắng nhét ruột vào lại trong bụng, nhưng vết thương quá nhỏ mà ruột lại lòi ra ngoài cả một tảng lớn nên ông ta không nhét vào được.
Tiền Bất Thu nói: ”Lâm chưởng quỹ, cảm phiền lấy cho lão phu một bát dấm chua, bồ kết năm phân, tế tân ba phân, bạch chỉ hai phân, xạ hương một phân, chu sa ba phân, thần sa hai phân, nghiền nhỏ mang tới đây, mau đi!”.
Lâm Thanh đại vội phân phó Ngô Thông cùng Anh Tử đi chuẩn bị.
Rất nhanh Anh Tử bưng bát dấm chua lên trước, Tiền Bất Thu cầm lấy đưa đến trước mũi người bị thương để cho hắn ngửi. Lúc này Ngô Thông cũng mang lên một bát dược liệu đã nghiền nhỏ. Tiền Bất Thu thổi dược liệu vào trong lỗ mũi của người bị thương, ông ta vừa thổi, vừa cho bộ khoái đó ngửi dấm chua.
Chỉ nghe “hắt xì” một tiếng, bộ khoái bị thương hắt hơi, đoạn ruột lòi ra ngoài theo tiếng hắt xì tự hít vào trong bụng.
Mọi người phát ra những tiếng kêu kinh ngạc ai nấy đều thầm khen phương pháp xảo diệu của Tiền Bất Thu.
Tiền Bất Thu một tay đè vết thương một tay mở hòm thuốc, ông ta lấy ra một cuộn dây chỉ bằng sợi tơ tằm và một cây kim châm, ông ta bắt đầu khâu vết thương ở bụng lại, ông ta nói mà không quay đầu lại: ”Phiền Lâm chưởng quỹ lấy cho một ít hương trầm, không dược, hoa tâm thạch, đoán long cốt, huyết kiệt, ô mai thán mỗi loại hai tiền, xà hàm thạch năm tiền, tất cả tán nhỏ mang tới đây. Ngoài ra tìm bắt một con gà trống nữa!”.
Ngô Thông và Anh Tử không đợi Lâm Thanh Đại phân phó đều từ mình chạy đi. Ngô Thông và Ngốc béo lấy dược tán nhỏ, Anh Tử thì chạy ra sau hậu đường bắt một con gà trống ở chuòng gà mang vào.
Trong khi chờ Ngô Thông và Ngốc béo mang dược đã tán nhỏ đến, Tiền Bất Thu bắt đầu xâu chỉ vào mũi kim.
Ông ta tiếp nhận con gà trống từ tay Anh Tử rồi nhéo cổ con gà, nhổ lông ở ức con gà, sau đó ông ta lấy từ hòm thuốc một con dao nhỏ. Ông ta tiếp tục nhổ lông gà rồi đặt con gà sang một bên, tay cầm dao chặt đứt đàu con gà rơi xuống. Máu tươi phun ra. Tiền Bất Thu ném con dao xuống, tay cầm đùi gà chúi xuống cho máu gà chảy vào miệng vết thương trên bụng của bộ khoái.
Sau đó ông ta ném con gà không đầu xuống đất, nhận bát dược liệu tán nhỏ từ Ngô Thông, rắc dược liệu lên vết thương rồi ông ta cầm kim châm bắt đầu khâu miệng vết thương lại.
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ dùng máu gà trống để tẩy trùng miệng vết thưong có được không? Người cổ đại giải phẫu bụng như thế này sao? Rất mới mẻ. Xem hành động thuần thục của Tiền thần y thì có lẽ đã giải phẫu khá nhiều và cũng có không ít thành công. Ôi, trí tuệ của người cổ đại vượt xa trí tươngt tượng của hắn, hơn nữa trong các cuốn y thư cổ không có ghi các điều này.
Trường hợp này nếu để cho hắn xử lý thì hắn cũng không thể nghĩ ra được phương pháp đó. Về mặt giải phẫu học, trong đầu hắn toàn là thủ pháp tây y từ kháng khuẩn, gây tê, cầm máu, chống sốc và những thứ khác nữa. Nếu để hắn dùng Trung y để giải phẫu ngoại khoa thì e rằng không ổn. Những thủ pháp này của Tiền Bất Thu ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ tới, càng không có dũng khí thực hiện. Lúc này được chứng kiến điều này làm cho hắn được mở rộng tầm mắt đồng thời cũng làm hắn có ý nghĩ, bây giờ đang là thời cổ đại, hắn chỉ có thể bắt đầu với điều kiện y học cổ đại, không thể để lệ thuộc vào tây y hiện đại được.
Tiền Bất Thu khâu miệng vết thương lại, dùng thuốc kim sang trị thương rắc lên miệng vết thương, đoạn ông ta gọi Lâm Thanh Đại mang đến mọt đoạn băng gạc sạch để băng vết thương lại. Sau khi xong việc, Tiền Bất Thu cười nói: “Được rồi, chờ lát nữa lão hủ sẽ kê cho một thang thuốc để chóng khôi phục sức khỏe, rồi ngươi lại chóng đi bắt bọn trộm khấu thôi. Hãy nhớ trả tiền thuốc cho Lâm chưởng quầy nhé”.
Chúng bộ khoái nghe vậy liền cười ồ lên. Bộ khoái bị thương đó cũng nở một nụ cười héo hắt, thều thào nói cám ơn.
Lâm Thanh Đại cuống quýt khoát tay: ”Không cần, các người đều vì bắt tội phạm mà bị thương, không thể lấy tiền của các ngươi được”.
Hàm Đầu thấy Tiễn Bất Thu đã làm xong việc, hắn mới rụt rè, vẻ sợ hãi nói: ”Sư phụ, người này……, mạch của người này rất yếu, hình như không trụ được nữa rồi…….”.
Đỗ Văn Hạo mải quan sát Tiền Bất Thu xử lý đoạn ruột của người bệnh, hắn nghe Hàm Đầu kêu lên mói ngẩng đầu nhìn lên, bộ khoái lúc trước còn lăn lộn rên rỉ giờ đã nằm bất động. Hắn thất kinh chỉ thấy bụng bộ khoái này phồng lên, hai mắt nhắm chặt, hơn nữa khuôn mặt, miệng, mũi cũng trở nên đen sì, hơi thở ngắn, hơi thở gấp gáp hiển nhiên mạng sống chỉ còn tính bằng giây. Một lão giả và một phụ nhân trung niên cùng ba đứa nhỏ vây quanh người bộ khoái lệ tuôn đầm đìa.
Tiền Bất Thu nghe Hàm Đầu nói, hàng mi hoa râm rung lên, không cả rửa tay, ông ta vội đến bên bộ khoái đang nằm bất động, ngưng thần bắt mạch, một lát sau ông ta lắc đầu: ”Ôi, đã bị thương vào tạng phủ rồi, không thể cứu chữa được nữa, rất khó sống qua tối nay”.
“Ông trời ơi!” Phụ nhân nọ nhảy vào ôm chầm lấy bộ khoái đó, ôm hắn gào khóc, mấy đứa hài tử đi theo cũng quỳ trên mặt đất cầm quần áo của bộ khoái kêu khóc. Lão giả đó cũng sụt sùi khóc, hai tay lão ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, thân hình lảo đảo suýt chút nữa ngã sấp xuống đất may mắn có mấy bộ khoái phía sau đỡ lấy, tên bộ khoái vội vàng lấy một cái ghế đặt lão giả ngồi xuống ghế, các bộ khoái khác đứng đỡ xung quanh.
Tiền Bất Thu vuốt râu suy nghĩ một lát rồi nói: ”Ta sẽ kê hai thang thuốc để duy trì mạng sống nhưng cũng chỉ có thể duy trì trong một hai ngày thôi. Bất quá……, ôi! Thôi bỏ đi, phương thuốc này cũng không có công hiệu, hay là sớm chuẩn bị hậu sự đi”.
Phụ nhân nọ đang gào khóc, quỳ xuống dập đầu nói: ”Thần y! Không phải mọi người nói người bệnh ngài ra tay chữa trị thì ngay cả Diêm Vương cũng không dám động vào sao? Hãy cứu tính mạng phu quân của ta! Cầu xin ngài!”
Tiền Bất Thu thở dài, lắc đầu không nói gì.
Hàm Đầu áy náy nói: ”Đại tẩu, thần y cũng không cứu được thì đó là do số mệnh, từ thời thượng cổ đến giờ ngay cả thần y Biển Thước khi cứu chữa bệnh nhân bệnh đã ăn vào cao hoang, không còn cách nào có thể cứu được nữa”.
Phụ nhân nọ hoàn toàn tuyệt vọng, nàng xoay người ôm thân thể trượng phu khóc lóc thảm thiết./
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngũ Vị đường khai trương. Việc khai trương dược đường không giống với khai trương cửa hàng buôn bán, không thể khua chiêng gõ trống tuyên truyền, lại càng không thể đứng trước cửa mời chào mọi người. Mọi việc vẫn như trước, toàn bộ dược đường được quét dọn sạch sẽ, việc khám chữa bệnh vẫn diễn ra bình thường.
Cửa dược đường vừa mở ra, Bàng Vũ Cầm cùng Tuyết Phi Nhi song song đi vào trong.
Tuyết Phi Nhi vừa vào đến cửa đã gọi to: ”Đỗ lang trung! Ta cùng Vũ Cầm tỷ đến học y thuật của người đây”.
Đỗ Văn Hạo trong bộ trường bào mới tinh, chậm rãi đi ra từ hậu viện: ”Nhị vị cô nương, mời ngồi!”.
“Chúng ta ngồi ư?”
“Đương nhiên. Cái này là các ngươi thích làm, đừng có cản trở việc khám bệnh cho người bệnh của tại hạ”.
Tuyết Phi Nhi suy nghĩ rồi cầm hai cái ghế đôn đặt hai bên ghế của Đỗ Văn Hạo: ”Ngọc Cầm tỷ, tỷ ngồi bên trong, muội ngồi bên ngoài, muội giúp Đỗ đại phu làm chân chạy, tỷ giúp sao chép đơn thuốc. Như vậy được chưa? Đỗ đại phu”.
“Cứ làm theo sự định đoạt của cô nương!” Đỗ Văn Hạo ngồi xuống ghế, nhị nữ mỗi người ngồi một bên hắn. ba người cùng nhìn ra ngoài cửa chờ bệnh nhân tới.
Chờ hết thời gian một nén nhang, vẫn chưa có người bệnh nào đến. Tuyết Phi Nhi cảm thấy nhụt chí, nàng thì thào: ”Người bệnh đi đâu hết vậy? Tế Thế đường sáng sớm mở cửa đã có một hàng bệnh nhân dài. Chúng ta mở cửa từ sớm đến giờ không có ai cả, chuyện này là thế nào nhỉ?”
Bàng Vũ Cầm cũng nói: ”Đỗ tiên sinh chữa khỏi bệnh cho di nương của ta, toàn thành cũng đã biết rồi. Sao lại không có ai đến vậy?”
“Cũng không phải vậy. Diêm diệu thủ đã giở trò xấu, lại còn lão bà của họ nữa. Hơn nữa còn có Hứa Tứ Hải của Nhân Nghĩa đường, đã có không ít chuyện không hay về Ngũ vị đường của chúng ta rồi”.
“Hả, bọn họ nói cái gì?”
“Còn nói cái gì tử tế được, toàn những tin đồn nhảm nhí”.
“Những người này thật chán quá! Tuy nhiên ta tin tưởng sẽ có người tìm đến Đỗ đại phu xem bệnh, y thuật của người tốt như vậy mà”.
Nhị nữ nói chuyện với nhau. Đỗ Văn Hạo lại ra vẻ nhàn nhã. Hắn cầm một cuốn y thư, tựa lưng vào ghế, chậm rãi lật xem. Hắn tựa hồ không để ý xem hai nàng đang nói gì.
Tuyết Phi Nhi cong môi, một tay nàng giật cuốn sách trong tay hắn.
“Đại tiểu thư, các người cứ nói chuyện đi, tại hạ xem sách thôi!”.
“Không! Ngươi đã đồng ý dạy ta cùng Vũ Cầm tỷ học y thuật, thế mà ngươi lại xem y thư không ngó ngàng gì đến chúng ta. Ngươi nói lời mà không giữ lấy lời”.
“Làm gì có đồ đệ nào lại bức sư phụ dạy cho mình chứ? Phải xem sư phu có hứng không đã! Được, một khi các ngươi đã nói ra, ta sẽ dạy cả hai bài học nhập môn – Dạy cái gì ư? Có ngay!” Đỗ Văn Hạo cầm bút viết một khổ thơ rồi đưa cho Bàng Vũ Cầm nói: ”Đọc đi”.
Bàng Vũ Cầm tiếp nhận, giọng thánh thót đọc.
Tứ quân tử thang trung nghĩa.
Tham thuật phục linh cam thảo.
Ích hạ trần danh lục quân.
Khư đàm bổ khí dương hư nhị.
Trừ khư bán hạ danh dị công.
Gia hương sa vị hàn sử.
Đọc xong, Bàng Vũ Cầm đặt bài ca quyết lên bàn hỏi: ”Đây là cái gì?”
“Đây là Tứ quân tử thang ca quyết. tứ quân tử thang là phương thuốc bổ dương, dùng bốn vị: Nhân sâm, bạch thuật, phục linh, cam thảo là chủ yếu nên được gọi là tứ quân tử thang, chủ yếu dùng để tăng cường khí huyết điều hòa âm dương, trị dương hư, khí nhược, tỳ hư, thương tổn phế (phổi), tứ chi vô lực, có thể tán ra uống với nước ấm, cũng có thể cho thên gừng và đại tảo. Phương thuốc này cũng có thể chuyển thành phương thuốc khác như thêm: Trần bì và bán hạ thì được gọi là lục quân tử thang dùng để bổ khí trị đờm dùng cho bệnh nhân dương hư khí nhược”.
Bỗng nhiên nghe ngoài cửa có người nói: ”Sư phụ, người bận rộn quá”.
Đỗ Văn Hạo ngẩng đầu thấy thần y Tiền Bất Thu đứng ở cửa, phía sau là hai đồ đệ , Diêm diệu thủ và Hàm Đầu. Đỗ Văn Hạo vội đứng dậy chắp tay nói: ”Thần y tới, mời ngồi!”
“Không dám! Sư phụ ở đây, liệt đồ không dám ngồi”.
“Tiền thần y, ta đã nói không tính toán gì đến chuyện bái sư, không có chuyện sư phụ và đồ đệ gì cả. Nếu ngài cứ nói vậy ta cảm thấy xấu hổ vô cùng”.
“Sư phụ, không cần phải nghiêm trọng thế. Người là sư phụ. Liệt đồ đã nói là làm”.
Đỗ Văn Hạo bất dắc dĩ cười gượng nói: ”Tốt lắm, một khi đã như vậy, ta có một yêu cầu, từ nay không được xưng là liệt đồ nữa. Ta thấy “lão hủ” nghe rất hay, về sau ngài cứ xưng là “lão hủ” là được”.
Trong mắt Tiền Bất Thu thoáng hiện một tia bực tức, nhưng ông ta thản nhiên nói: ”Sư phụ một khi đã gọi liệt đồ là lão hủ, vậy liệt đồ sẽ tự xưng là lão hủ. Liệt đồ xin tuân theo sư phụ”.
“Cái này là hảo ý của ta. Nếu ngài thấy không tốt thì không nói về điều đó nữa, mời thần y ngồi”.
Tiễn Bất Thu lúc lắc đầu, ông ta từ từ đi tới, liếc nhìn thấy trên bàn có tờ giấy ghi thang đầu ca quyết: ”Sư phụ viết tứ quân tử thang thành thơ sao? Rất hay!” Ông ta nhìn lại tờ giấy,khẽ ồ lên ngạc nhiên, sắc mặt biến đổi ông ta kinh ngạc nói: ”Sư phụ, sao người lại biết phương thuốc “Dị công tán” của lão hủ?”
Tiền Bất Thu có một phương thuốc bí truyền, trong lục quân tử thang ông ta bỏ bán hạ đi và gọi là “Dị công tán” để trị dương hư khí nhược, dạ dày ăn không tiêu. Đỗ Văn Hạo viết thành khổ thơ chính là từ “Thang đầu ca quyết” Đỗ Văn Hạo khi còn bé đã phải học thuộc lòng cái này. Phương thuốc bí truyền “Dị công tán” của Tiền Bất Thu được Diêm Quý Trung ghi lại trong “Tiểu nhi dược chứng trực quyết” lưu truyền cho đời sau, sau này được đai phu đời Thanh là Uông Ngang viết thành “Thang đầu ca quyết” vì vậy Đỗ Văn Hạo mới biết
Tiền Bất Thu nghĩ “Dị công tán” là phương thuốc bí truyền của ông ta, không ngờ Đỗ Văn Hạo cũng biết được, nhưng lúc này ông ta cũng không thấy kỳ quái nữa, lần trước Đỗ Văn Hạo nói ra hai phương thuốc bí truyền của ông ta xem ra những thứ do chính ông ta sáng tạo ra người khác cũng đã biết, vậy thì còn gì là bảo bối, trân quý nữa đây. Nghĩ thế Tiền Bất Thu thấy buồn bã trong lòng.
Tuyết Phi Nhi nói: ”Đỗ lang trung, ngươi còn chưa giải thích ý nghĩa của câu cuối cùng này: Gia hương sa vị hàn sử”.
“Cái này……., thỉnh Tiễn thần y chỉ điểm cho”.
Tiền Bất Thu là đại phu đời Tống, thang đầu ca quyết này được viết vào đời nhà Thanh, ông ta chưa nghe thấy bao giờ, nhưng ông ta dù sao cũng là một thần y nên ông ta cũng không e ngại vấn đề đó. Hơn nữa Tứ quân tử thang là xuất phát vào đời Tống ( Trong cuốn: Tề cục phương ), ông ta hiển nhiên cũng biết. Đọc xong, ông ta cười nói: ”Dương hư, người yếu ớt sinh ra nôn mửa, dạ dày trống rỗng sinh ra hàn, phải dùng Lục quân tử thang cùng với mộc hương và sa nhân để chữa trị, đúng không, sư phụ?”
“Thần y quả nhiên học vấn rất uyên bác”.
“Sư phụ quá khen,sư phụ gọi lão hủ đến chính là để giảng giải mấy cái đơn thuốc này?”
“A đương nhiên không phải. Đây chỉ là bài học nhập môn của hai nàng ấy, sao có thể lọt qua pháp nhãn của thần y được. Ha, ha, hôm nay ta mời thần y đến đây là muốn cùng thần y nghiên cứu một chút về vấn đề chữa trị bệnh cho trẻ nhỏ”.
Diêm diệu thủ nói: ”Sư tổ, người nói muốn truyền thụ cho sư phụ phương thuốc bí truyền trị bệnh cho nhị nãi nãi của Huyện úy đại nhân trước hay là tiếp tục thảo luận về phương pháp trị bệnh cho trẻ nhỏ”.
Tiễn Bất Thu khoát tay chặn lại: ”Không sao, tất cả nghe theo sự an bài của sư phụ”.
Mới nói đến đây, chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập, hỗn lọan và thanh âm lo lắng của một phụ nhân: ”Thần y! Xin hỏi thần y có ở đây không?”
Sau đó một nam nhân cõng một đứa bé khoảng mười ba mười bốn tuổi trên lưng tiến vào, theo sau là một phụ nhân dáng vẻ lo lắng. Nhìn thấy Tiền Bất Thu, nàng vui mừng tiến lên nói: ”Thần y, quả nhiên ngài ở đây, ngài mau cứu giúp con tôi với”.
“Đúng vậy! Thần y, chúng ta đi tới Tế Thế đường, người nhà nói ngài tới đây, nên vội vàng chạy tới đây, ngài mau cứu con ta đi” Nam nhân cõng đứa bé trên lưng lo lắng nói.
Tiền Bất Thu nhận ra bọn họ, hai hàng lông mi hoa râm khẽ rung lên, ông ta vội hỏi: ”Cháu bé làm sao vậy? Lại bị tái phát bệnh à?”
“Vâng, sáng sớm hôm nay, nó đang khỏe mạnh tự nhiên ngã xuống bất tỉnh, chân tay co quắp, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, răng nghến chặt, ta cùng mẫu thân nó vội cõng tới Tế Thế đường tìm ngài, người nhà nói ngài đang ở đây nên vội tới tìm”.
Tiền Bất Thủ chỉ tay vào cái gường gỗ dành cho bệnh nhân nặng nói: ”Đặt cháu lên giường. Đừng lo lắng, nó tạm thời không sao, để lão hủ xem bệnh cho nó”.
Lúc này đứa nhỏ đã hết co quắp, nó nằm vô lực trên giường. Hai mắt thất thần nhìn Tiền Bất Thu, lỗ mũi thở phập phồng.
Tiền Bất Thu ngồi xuống bên cạnh, ông ta ngưng thần bắt mạch, một lát sau ông ta nói: ”Những thang thuốc lần trước còn không?”
“Còn! Còn hai thang nữa chưa uống”.
“Không cần uống tiếp nữa, lão hủ kê cho phu nhân một đơn thuốc khác”.
Đỗ Văn Hạo vội tránh sang bên, Tiền Bất Thu cũng không khách sáo, ông ta ngồi xuống ghế cầm bút viết một đơn thuốc rồi đưa cho mẫu thân của đứa nhỏ.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius