Băng Hoàng bước đến một góc của căn phòng. Lão lúc này dơ một tay lên. Đấu khí xuất động một viên đá lát bị hút vào tay lão. Dưới phiến đã là một khoảng ô vuông trống nhỏ chứa một cái hộp. Tiêu Kiếm nheo mắt nhìn. Băng Hoàng nhẹ nhàng bóp nát chiếc hộp. Tiêu Viêm mắt to mắt nhỏ, chiếc hộp này làm bằng cương thiết không ngờ với băng đấu khí của Băng Lão mà cứ như đất vụn ấy. Lão mỉm cười đưa cho Tiêu Viêm mảnh bản đồ: “Giờ là lúc Hải Lão ta thực hiện lời hứa của mình!”
“Cảm ta tiền bối” Tiêu Viêm con mắt sáng lên cầm lấy tấm bản đồ.
Hai Ba Đông lúc này rất vui vẻ cười lớn,chần chừ một hồi lâu, đang suy nghĩ điều gì đó quay sang nhìn Tiêu Viêm: “Được rồi tiểu tử, ta có thể cấp cho ngươi một tin tức tin báo mà ngươi có hứng thú đấy.”
“Tin tình báo gì?” Tiêu Viêm ngạc nhiên nói.
“Có liên quan đến Dị Hỏa...” Hải Ba Đông giang tay cười, lại quay sang nhìn Tiêu Kiếm nói:”Không biết tin này là để ngươi động tâm chưa, coi như ta báo đáp công ơn của ngươi đi!”
“Hừ” Tiêu Kiêm nhẹ giọng như không liên quan đến hắn bất quá Tam ca hắn lại cực kỳ có hứng thú. Dị hỏa hai chữ lọt vào tai,Tiêu Viêm trái tim rõ ràng hung hăng nhảy lên một chút, trái cổ hơi ngã nhào, ánh mắt có chút nồng cháy nhìn vào Hải Ba Đông trước mặt.
Hải Ba Đông có chút ngạc nhiên nhìn vào Tiêu Viêm xong lại nhìn tứ đệ của hắn một chút đang thắc mắc sao hắn không có hứng thú với dị hỏa. Hắn biết Tiêu Kiếm là một vị luyện dược sư cớ gì gặp dị hỏa lại không tỏ vẻ gì khác lạ cả hai huynh đệ đang ngồi luyện công cũng vậy.
“Ngươi có lẽ cũng có thể nghe nói qua Tháp Qua Nhĩ có ẩn Dị hỏa phải không ?” Nhìn vẻ mặt Tiêu Viêm,Hải Ba Đông trong lòng thoáng thở dài một hơi, cười dài nói.
“Ừm.” Hơi hơi gật đầu, Tiêu Viêm vội vàng nói :”Tiền bối biết trong Tháp Qua Nhĩ sa mạc dị hỏa ở nơi nào.
“Ta đây với việc vẽ bản đồ cũng rất có hứng thú,từng tại bên trong Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc đi một vòng, cũng may mắn có được một ít tin tức liên quan đến dị hỏa, ta đem lộ tuyến mấy địa điểm trong tin tức này dò xét chút ít. Mặc dù vẫn như cũ không thể khẳng định được dị hỏa cuối cùng ở nơi nào, nhưng bất quá lại đại khái biết được, địa phương nào có xác suất suất hiện dị hỏa khá lớn.” Hải Ba Đông đắc ý cười nói. “Nếu không có ta chỉ điểm.Coi như ngươi tại sa mạc Tháp Qua Nhĩ tìm kiếm trong thời gian một năm.Cũng khó có thể tìm được Dị hỏa...”
“Sao có muốn ta dẫn các ngươi đi không” Hải Ba Đông cười.
“Vậy thì làm phiền tiền bối rồi” Tiêu Viêm mừng dỡ chuyến này lại thêm một đấu hoàng cao thủ con lo gì nữa.
Nhìn thấy Tiêu Viêm gật đầu. Hải Ba Đông cười cười cũng gật đầu. Bàn tay từ giữa ngực nhẹ nhàng lấy ra. Cuối cùng lấy ra một tờ giấy hơi mỏng bằng da dê. Đem đưa cho Tiêu Viêm. Cười nói :” Theo dò xét của ta, trong sa mạc Tháp Qua Nhĩ. Có ba địa phương có khả năng nhất tồn tại dị hỏa.”
Tiếp nhận tờ giấy bằng da dê. Tiêu Viêm cẩn thận mở ra. Tiêu Kiếm cũng tiến đến quan sát. Phát hiện đây là một cái bản đồ được vẽ cực kì chi tiết về địa hình của Tháp Qua Nhĩ sa mạc. Mấy tấm bản đồ được bày bán hoàn toàn không thể so với tấm bản đồ này. Trên đó không chỉ đánh dấu chính xác những nơi có nước trong sa mạc mà còn cẩn thận đánh dấu các bộ lạc Xà Nhân nằm rải rác trong sa mạc.
“Nhìn thấy trên bản đồ có ba kí hiệu hỏa diễm chứ ?” Hải Ba Đông cười nhắc nhở nói. Nghe vậy, hai huynh đệ ánh mắt đảo qua bản đồ, quả nhiên phát hiện trên mặt bản đồ có ba phương hướng có dấu hiệu hỏa diễm dễ dàng nhìn thấy được.
“Ba cái địa phương, nằm giữa Tháp Qua Nhĩ sa mạc là nơi có tỉ lệ xuất hiện dị hỏa lớn nhất.” Ngón tay này chỗ có ba dấu hiệu ngọn lửa, Hải Ba Đông mỉm cười nói :” Đương nhiên, đây cũng là theo sự dò xét của ta mà suy ra địa phương mà thôi, cũng khó có khả năng đạt tới một trăm phần trăm chuẩn xác, bất quá so với việc các ngươi tìm kiếm lung tung mà nói thì không thể nghi ngờ là muốn tốt hơn rất nhiều.”
Hai huynh đệ nhìn nhau hơi gật đầu, mặc dù họ có Dược lão tương trợ, nhưng dù sao diện tích Tháp Qua Nhĩ sa mạc lớn như vậy, muốn từ đó tìm kiếm ra địa phương tồn tại dị hỏa đích xác cực kì khó khăn mà Hải Ba Đông lại đưa đưa ra bản đồ, không thể nghi ngờ là cơ hội giúp mình tiết kiệm được nhiều thời gian cùng tinh lực.
“Ngươi phải nhớ kĩ, tốt nhất là đi dến nơi có dấu hiệu hỏa diễm ở hướng đông và hướng bắc, hướng tây nơi đó...Có thể nói, tốt nhất không nên đi.”Ngón tay dừng lại chỗ hỏa diễm hướng tây, Hải Ba Đông trầm giọng nhắc nhở nói.
“Tại sao?”
“Bởi vì nơi đó nằm sâu trong Tháp Qua Nhĩ sac mạc. Mỹ đồ toa nữ vương có thể cảm nhận hơi thở của bất kì người nào tiến vào trong phạm vi đó. Mặc dù các ngươi có đấu tông cường giả, bất quá nếu chống lại Mỹ đồ toa nữ vương kinh khủng kia. Ta đảm bảo dù các ngươi có đấu tông đấy nhưng chưa chắc đã kiếm được chút tiện nghi nào đâu” Hải Ba Đông trong lòng vẫn còn sợ hãi thở dài nói.
“Họ cũng có cường giả đấu tông” Tiêu Kiếm nghi hoặc.
“Ta không chắc” Hải Ba Đông thở dài: “Ta cảm giác được hậu thuẫn sau lưng Mỹ Đỗ Toa nữ vương không nhỏ đâu. Nếu không vì sao chỉ với mình Mỹ Đỗ Toa nữ vương sao có thể trụ vững lâu như vậy ở Qua Nhĩ sa mạc được.”
“Ân, Hải Lão nói đúng” Tiêu Viêm lên tiếng.
“Mỹ Đỗ Toa (Medusa) có phải là một người mình người thân rắn tóc là những con rắn không nhỉ” Tiêu Kiếm lên tiếng.
Hải Ba Đông thì lắc đầu cười khổ. Tên tiểu tử này ở rừng núi mới ra chắc. Tiêu Viêm thở dài lên tiếng: “Không như đệ nghĩ đâu…” Tiêu Viêm bắt đầu nói rõ dàng. Thật ra người của bộ tộc xà nhân khá là giống con người chỉ khác họ có đuôi hơn nữa xà nhân tộc phụ nữ lại rất đẹp. Tiêu Viêm kể rất chi tiết các đặc điểm của xà nhân tộc.
“Tứ đệ, tứ đệ” Tiêu Viêm hét tó. Vì lúc này Tiêu Kiếm hắn đang tưởng tưởng ra mỹ nhân xà nhân tộc đang nude trước con mắt hắn. Hải Ba Đông thì thở dài không ngờ người mà cứu hắn lại là một tên tiểu dâm tặc.
“Ân, có chuyện gì thế tam ca” Tiêu Kiếm lên tiếng. Tiêu Viêm thở dài “Ài” một hơi.
Lúc này hai thiếu niên đang ngồi trên giường bắt đầu mở mắt tỉnh dầy. Họ bắt đầu rời khỏi căn hầm cùng tiến ra ngoài.
Bàn tay vỗ nhẹ y bào, Tiêu Viêm mỉm cười, nhấc chân đi đến một dược điếm cách đó không xa, hôm nay thu hoạch, đã vượt xa dự liệu của hắn, không chỉ ngoài ý muốn chiếm được phần tàn đồ thần bí, lại còn biết được tin tức của dị hỏa, điều này không khỏi làm cho Tiêu Viêm trong lòng tràn đầy hưng phấn.
Lúc này hai thiếu niên cùng trung niên hán tử muốn rời đi vì có công chuyện, mọi người đành chấp nhận. Tuy vậy Tiêu Viêm biết mấy người này lúc mình lâm quy nhất định sẽ ra tay cứu giúp lên cũng không ngăn cản. Ba người Tiêu Kiếm, Tiêu Viêm và Hải Ba Đông quẹo vào chỗ tiệm thuốc, ở trong đó mua sắm một ít khu xà dược vật, lúc mua sắm dược vật, lão chủ điếm thấy hai huynh đệ là luyện dược sư lên cực kỳ cung kính đưa ra những hàng tốt nhất cùng với giá rất rẻ.
Sau khi chuẩn bị xong dược liệu khu xà (chắc là thuốc phòng rắn), Tiêu Kiếm tại chỗ chuyên kinh doanh thực phẩm mua đầy thực phẩm chứa trong giới Chỉ, lúc này mới cảm thấy thõa mãn, dựa theo lão Hải chỉ đường mà tìm được khu cao cấp khách sạn.
Theo đêm tối chậm rãi qua đi, ánh mặt trời nóng cháy, lần nữa đem sa mạc bao phủ trong một mảnh lửa nóng.
Từ trong khách sạn đi ra, Tiêu Viêm duỗi cái lưng mỏi, vỗ nhẹ ngón tay lên giới chỉ, trong này, Dược lão đêm qua đã luyện chế năm mươi viên hồi khí đan, Tiêu Kiếm luyện ba mươi viên Hấp Huyết Ma Đan mấy thứ này là những thứ khi tu luyện trong sa mạc cần phãi có.
Đứng ở con đường nơi cổng thành, Tiêu Kiếm khoanh tay huýt gió một cái cho tinh thần thoải mái hơn hắn cùng Tiêu Viêm và Hải Ba Đông bắt đầu chuyến hành trình vào sa mạc.
Ba người dời đi mà mấy binh lính thủ thành đều nhìn với vẻ khiếp sợ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của deviltrigger
Trong sa mạc mênh mông, bão cát cuồng loạn, một thiếu niên thân khoác luyện dược sư trường bào chậm rãi bước đi, phía sau, từng dấu chân lõm sâu trong cát vàng, chỉ sau một lát,tất cả dấu vết đều bị cát vàng phủ lấp, ẩn dưới lòng sa mạc. Còn thiếu niên khác thì rất nhàn nhã có vẻ với hắn sa mạc chả là gì. Còn hai thanh niên sau lưng hắn thì có vẻ có chút trật vật. Lão già bên cạnh Tiêu Viêm thì rất nhẹ nhàng.
Điều kiện khắc nghiệt trong Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc có chút ngoài dự tính của Tiêu Kiếm, cát vàng dưới chân phơi dưới ánh nắng mặt trời chói chang, chẳng khác những hạt sắt nóng bỏng, mỗi bước chân dẫm xuống,cơ hồ đều khiến Tam ca hắn mím môi cắn răng.
Tiêu Viêm nhìn đến Tiêu Kiếm đang đi bên cạnh có vẻ rất nhàn nhã. Còn hắn thì lại phải vận chuyển đến đấu khí làm lớp hộ vệ bảo vệ khuôn mặt của mình. Trong lòng Tiêu Viêm không thể không xuất hiện một chút tự ti.
mặc dù điều kiện trong đại sa mạc cực kì nghiêm khốc, bất quá trong đó lại ẩn chứa hỏa thuộc tính năng lượng,điều này khiến Tiêu Viêm cũng vui mừng rất nhiều, có lẽ là bởi vì bị phơi nắng, nơi này nếu như chỉ nói về hỏa thuộc thuộc tính năng lượng, cơ hồ so với tiểu sơn cốc trong ma thú sơn mạch kia còn hùng hồn hơn vài phần, hơn nữa,năng lượng hỏa thuộc tính ở nơi này cũng đặc biệt tinh thuần cùng bá đạo, vừa vặn cực kì thích hợp cho Tiêu Viêm dùng để tu luyện hỏa đấu khí.
Tiến vào đại sa mạc vẻn vẹn nửa ngày thời gian, Tiêu Viêm có thể rõ ràng cảm giác được, trong cơ thể hỏa đấu khí lưu hành, so với ngày trước rõ ràng mạnh mẽ hơn rất nhiều. Hắn mừng rỡ: “Nơi này đúng là thành địa cho những người tu luyện hỏa đấu khí”
Băng Lão thở dài, trên người lão xuất hiện một tầng băng mỏng: “Ta quả thực không thích nơi này lắm” Băng Lão tu luyện là Băng hệ đấu khí so với đấu khí hệ hỏa là sung khắc cực kỳ vì vậy lão mới nói không thích chỗ này. Hơn nữa để tránh có người tìm đến mình lão mới tránh ở đây. Ai có thể ngờ một người luyện băng hệ đấu khí như lão lại trốn ở đây chứ.
Lại chậm rãi bước đi được hơn một trăm thước, Tiêu Viêm lau mồ hôi trên trán, liếm liếm khóe môi có chút khô héo, từ trong nạp giới trung lấy ra một chai nước,dốc mạnh vài hớp, lúc này mới thở phào một hơi lấy ra tấm bản đồ da dê, cười khổ nói: “Hải Lão ,nửa ngày rồi, chúng ta vẫn chưa đi vào lộ tuyến như trên bản đồ, hiện tại coi như là tránh được lộ tuyến chính, kế tiếp,nên đi đường nào?”
“Ân... Theo ta thấy thì cứ đi tới chỗ có dấu hiệu hỏa diễm ở hướng đông đi.” Hải Ba Đông tùy ý nói.
Nghe vậy, Tiêu Viêm cầm bản đồ nhìn kĩ một hồi. Cau mày thở dài nói: “Xem như trên này, muốn tới chỗ có dấu hiệu hỏa diễm ở hướng đông, nếu chúng ta không phi hành mà đi bộ thì chúng ta ít nhất cần phải mười ngày lộ trình...”
“Hắc hắc, vậy cứ thế đi đi... ở trong sa mạc này, cho dù là đi, cũng là một loại tu hành!” Nhìn Tiêu Viêm sắc mặt khổ sở. Dược lão trong nhẫn truyền ra một chút tinh than thoáng có chút hả hê cười nói.
“Chúng ta có thể phi hành mà” Hải Ba Đông nói.
“Không” Tiêu Kiếm lên tiếng: “Trong lần này để cho Tam ca tat u hành đánh sâu vào cảnh giới đại đấu sư”
“Ân” Hải Ba Đông gật đầu: “Tiểu tử ngươi nói cũng đúng”
Nghe thấy Tiêu Kiếm nói thế Tiêu Viêm than thầm một tiếng, ngẩng đầu, nhìn ánh mặt trời chói chang trên sa mạc, khóe miệng nứt ra,đem bản đồ thu vào trong nạp giới, bàn tay nhẹ vuốt Huyền Trọng xích sau lưng, không khỏi cười cười.
Nói đến cũng lạ, Huyền Trọng xích này mặc dù thể tích khá lớn. Bất quá phơi dưới ánh mặt trời chói chang như vậy,lại vẫn như cũ hoàn toàn lạnh lẽo, tựa hồ mặt trời trên kia,đối với nó cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng,hơn nữa nó cũng làm tâm trí người đeo nó tỉnh táo không ít, nếu Tiêu Kiếm hắn đoán không nhầm thì ở thế giới trước vật này gọi là Vạn niên hàn thiết thì phải...
Không chờ Tiêu Kiếm kịp hành động Hải Ba Đông đã lên trước hắn phát ra một đoạn băng khí lạnh đánh mạnh lên khu vực cát phía trước.
“Hí!”
Ánh mắt lạnh nhạt lướt qua con tiểu ma thú đã mất đi sinh cơ. Loại ma thú này tên là “Hoàng sa ma hạt”*. Chỉ có ở trong sa mạc mới có thể gặp.Loại ma thú này thường xuyên ẩn trong cát vàng. Đợi có người tự động giẫm chân đi tới. Chúng kiểu như ôm cây đợi thỏ,lúc này chỉ cần phóng thích độc dịch là xong. Ma hạt cực kì am hiểu ẩn núp. Cho dù là những người hàng năm hành tẩu sa mạc,chỉ hơi chút lơ là cũng sẽ bị chúng tập kích. Bởi vậy,tuy không phải là nhất giai ma thú.Nhưng loài người luôn coi chúng là một trong những loại sinh vật khó chơi nhất trong sa mạc.
Bất quá cho dù ma hạt có ẩn núp giỏi đến đâu chăng nữa, nhưng trong mắt Hải Ba Đông, nó chả khác con sâu cái kiến. Không thể nghi ngờ,giống như đom đóm trong đêm đen phát ra ánh sáng lập lòe. Muốn bí mật đánh lén... Hắc hắc. Cơ bản là không có thể.
Ánh mắt quét qua con ma hạt. Tiêu Viêm tiến lên hai bước,cắt lấy gai độc của nó thu vào trong nạp giới. Sau đó đứng dậy,bước chân trầm trọng lại nhấc lên. Bắt đầu hướng phương đông sa mạc chậm rãi đi tới.
May lần này có nhiều huynh đệ cùng Hải Lão đi theo không thì lần này Tiêu Viêm tĩnh mịch đến chết. Ở trong sa mạc mênh mông này. Đưa mắt nhìn lên,chỉ có bão cát cuồng loạn. Trong tầm mắt,đừng nói bóng người,ngay cả bóng dáng ma thú cũng khó thấy. Loại cảm giác cô độc hoang vu như này. Thật sự là làm cho con người khó có thể chịu nổi.
Ngày thứ hai từ lúc mọi người tiến vào Tháp Qua Nhĩ sa mạc.Tu luyện mới chính thức bắt đầu.Dưới sự yêu cầu của Dược lão, Tiêu Viêm cơ hồ trên mình chỉ mặc một chiếc quần đùi. Nửa người trên,hoàn toàn để trần trọng vẹn...
Đối với hình tượng của mình lúc này, mặc dù Tiêu Viêm cố tình muốn kháng nghị một phen hỏi tại sao Tiêu Kiếm không phải làm vậy, bất quá lại bị Dược lão nhất mực từ chối, lý do là, chỉ có để cho da dẻ lõa lồ phơi dưới ánh nắng, mới có thể có hiệu suất cao trong quá trình hấp thu hỏa thuộc tính năng lượng trong không khí. Còn Tiêu Kiếm thì hắn là trường hợp đặc biệt không nhắc đến.
Trên mênh mông cát vàng của sa mạc, một bóng dáng con người quần đùi lưng trần, đang cắn răng nằm sấp trên cát vàng nóng cháy, bên cạnh hắn, một thanh niên khác đang híp mắt cười, cầm trong tay một bình ngọc nhỏ trong suốt, thấy được bên trong một loại chất lỏng màu đỏ. Miệng bình chậm rãi nghiêng,đổ ra vài giọt chất lỏng màu đỏ lên trên tấm lưng có chút ngăm đen do bị ánh mặt trời thiêu đốt của thiếu niên. Bốn người khác thấy cảnh này thì cười híp mắt làm cho Tiêu Viêm cực kỳ không thoải mái.
“Hí...”
Chất lỏng màu đỏ vừa rơi lên lưng, Tiêu Viêm hàm răng cắn chặt, nhất thời hít mạnh một hơi, hai tay gắt gao siết chặt nắm cát vàng, cũng không để ý hạt cát có nóng cháy hay không.
“Nó là thứ gì vậy tiểu huynh đệ” Hải Ba Đông lên tiếng.
Tiêu Kiếm cười nói: “Đốt Huyết này để phụ trợ trong sa mạc, so với tự mình tu luyện tốt hơn nhiều, mặc dù thứ này tương đối khó phối chế, bất quá hiệu quả quả thật không tồi, ở trong sa mạc, nó có thể khiến cho da dẻ thêm mẫn cảm đối hỏa thuộc tính năng lượng trong không khí,hiệu quả tu luyện cũng có công hiệu tăng gấp đôi. Nhưng quả thật nó không dễ chịu chút nào. Hahahaha…”
Hải Ba Đông lúc này mới cười lớn nhìn Tiêu Viêm đang nhăn nhó: “Hahaha, thảo nào Tiêu Viêm huynh đệ lại khó chịu như vậy!”
Tiêu Viêm cắn chặt răng: “Các người, các người…”
Tiêu Viêm nhếch miệng cười, bất quá vẻ tươi cười của hắn thoáng có chút khó coi, rồi lầm bầm nói: “Không sao cả, cứ việc rót thêm đi, dù sao thời gian mấy ngày nay ta cũng đã quen rồi, ta đây không ưu điểm gì,nhưng vốn thích ứng với gian khổ, hắc hắc,cái mạng này so với con gián vẫn còn ngạnh hơn.”
“Bất quá tu luyện mấy ngày nay, hiệu quả thật đúng không tồi.Ta đã có thể cảm nhận được,đấu khí trong cơ thể, đang hướng thẳng tới cảnh giới nhất tinh đại đấu sư.” Bàn tay quơ nắm cát vàng, Tiêu Viêm hưng phấn nói.
“Aa.”Dược lão trong nhẫn cười truyền một đạo thần thức nhẹ giọng nói: “Tốt lắm, tiến vào trạng thái tu luyện đi. Hiện tại là lúc tu luyện thích hợp nhất, đừng lãng phí trạng thái...”
Tiêu Kiếm quay sang cảm thán với Hải Lão: “Tam ca ta quả là da rất là dày…” Hải Lão gật đầu phụ họa đồng ý.
Tiêu Viêm lúc này không thèm để ý đến hai người này nói chuyện bắt đầu thực hiện một tư thế tu luyện. Bất quá tư thế tu luyện cổ quái lúc này của Tiêu Viêm, là do Dược lão cố ý phân phó, bởi vì ở trong sa mạc này. Mặc dù bất cứ địa phương nào cũng đều ẩn chứa hùng hồn hỏa thuộc tính năng lượng, nhưng sau khi trải qua một ngày bị phơi nắng, năng lượng hỏa thuộc tính trong cát trải qua lắng đọng,vì muốn thêm tinh thuần, cho nên, lúc này Tiêu Viêm mới phải tu luyện tư thế cổ quái giống như con đà điểu...
Hai người thấy thế đều hahahaha cười. Tiêu Viêm tức giận quát tháo: “Có để yên cho ta tu luyện không hả, các người tưởng đây là đi du lịch hả” Lúc này hai người mới chịu im lặng. Không ngờ dưới sự dẫn dắt của Tiêu Kiếm nhày nay mà Hải Lão chưa bao giờ được vười nhiều như vậy. Ấn tượng với tên tiểu tử này trong lòng Hải Lão không còn nặng nề nữa nhưng vẫn còn rất nhiều nghi vấn.
Đầu vùi trong cát,Tiêu Viêm cảm nhận được sự tĩnh lặng, chung quanh, tiếng bão cát tàn phá,dần dần lắng xuống. Tâm trí lúc này hoàn toàn bình ổn, Tiêu Viêm có thể phát hiện,chất lỏng “Đốt Huyết” trên lưng mình,dưới ánh nắng mặt trời, đang rất nhanh thẩm thấu vào trong cơ thể. Mặc dù trong lúc thẩm thấu làm cho da dẻ nóng rực,gân cốt cơ thể không ngừng đau đớn co rút, nhưng luồng năng lượng hùng hồn tinh khiết hỏa thuộc tính,lại làm cho Tiêu Viêm trong lòng không ngớt reo mừng.
Tiêu Kiếm nhìn Tam ca hắn trong lòng có chút đau xót. Hắn muốn dùng tiên khí giúp Tam ca hắn nhưng hắn không muốn như vậy vì có hai nguyên nhân. Nguyên nhân thứ nhất tăng cấp bằng cách ép kiểu này căn cơ không vững dễ tẩu hỏa nhập ma. Thứ hai nếu Tam ca biết hắn giúp kiếu này hắn sợ là sợ Tam ca hắn không mang ơn mà lại cảm thấy mắc nợ. Hắn biết Tiêu Viêm là một người rất coi trọng mặt mũi.
Có Đốt Huyết kích thích, chung quanh trong thiên địa, vốn đã cực kì đậm đặc hỏa thuộc tính năng lượng, càng lại giống như tìm được ngọn nguồn, cuồn cuộn không ngừng rót vào trong thân thể Tiêu Viêm, sau khi trở thành một đại đấu sư, Tiêu Viêm đã có thể đem năng lượng an bài thỏa đáng mà không cần phải quá lớn hao phí khí lực.
Khống chế được hỏa thuộc tính năng lượng đang lưu chuyển trong vài đạo kinh mạch, sau khi trải qua cứ như thế tu luyện, hỏa thuộc tính năng lượng bị quán chú vào Hồng sắc khí toàn nơi đan điền.
Tu luyện. Cứ như vậy được tiến hành. Ngay khi Đốt Huyết trên lưng Tiêu Viêm hoàn toàn thẩm thấu,Hồng sắc khí toàn trong đan điền, rốt cuộc nó lại liên tục ngưng tụ ra những giọt nước màu hồng nhàn nhạt.
“Nhanh...”
Trong lòng nhẹ nhàng hô một tiếng, Tiêu Viêm ngửng đầu, hung hăng vung lên một nắm cát vàng, sau đó từ trên mặt cát bật người lên, ngửa mặt lên trời hét lớn: “Nhanh! Nhanh tiến vào đại đấu sư cho ta!”
Đứng ở một bên, Hải Ba Đông nhìn ra tâm tình của Tiêu Viên trong tiếng hí gào phát tiết, khẽ cười cười qua việc trên đường Tiêu Kiếm kể cho hắn, hắn cũng hiểu rõ tâm tình lúc này của Tiêu Viêm, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Tiểu tử kia, mặc dù ngươi thiên phú không thấp, nhưng nỗ lực của ngươi mới là mấu chốt để tiến đến thành công cuối cùng... Ta rất chờ mong vào cái ước hẹn ba năm mấy tháng sau. Năm đó cái nhục mà nàng cấp cho ngươi, hiện giờ, ngươi đã có tư cách,tự mình đi đòi lại...”
Hải Ba Đông lại quay sang Tiêu Kiếm lên tiếng: “Mặc dù tu luyện gian khổ, nhưng hắn lại chưa bao giờ buông bỏ,hết thảy thành công,đều là chính hắn dùng nỗ lực cùng mồ hôi đánh đổi, ta tin tưởng, hắn ngày sau,nhất định sẽ đứng tại đỉnh cao của Đấu Khí đại lục!”
“Ân” Tiêu Kiếm lên tiếng.
“Đúng rồi cho ta biết ngươi hiện nay trình độ nào được không” Hải Lão lên tiếng: “QUả thực ta không nhìn ra được thực lực của người”
Tiêu Kiếm im lăng không trả lời. Hải Ba Đông thấy vậy có chút khó chịu nhưng lão cũng không hỏi tiếp. Tiêu Kiếm quay sang nhìn hai người Tiêu Ma và Tiêu Chân lúc này họ cũng đang ngồi đột phá cảnh giới từ Khai Quang sơ kỳ lên trung kỳ.
“Bang” một tiếng nổ nhẹ vang lên, Tiêu Viêm hét lớn: “Tứ đệ ta tiến vào đại đấu sư rồi. Hahahaha” Tiêu Viêm ôm chặt lấy Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm lúc này cũng mỉm cười. Hải Ba Đông lúc cảm thán không ngờ hai huynh đệ này tình cảm lại sâu đậm như vậy.
“Bang, bang” Tiêu Kiêm quay sang nhìn hai thiếu niên: “Thế nào thành công rồi ah?”
“Vâng thưa thiếu gia” Hai người cúi đầu.
“Chúc mừng hai vị huynh đệ” Hai Lão chắp hai tay lại.
“Chúc mừng Tiêu Ma, Tiêu Chân hai vị huynh đệ” Tiêu Viêm lên tiếng.
“Cảm ơn Tam thiếu gia” Hai người cung kính.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của deviltrigger
Sa mạc mênh mông, màu vàng của cát, là màu duy nhất tại nơi đây, cuồng phong thổi bay những hạt cát, cuốn chúng vào trong trời đất, từng trận tiếng gió, vang lên không dứt bên tai.
Tại một chỗ trên cồn cát, hai thiếu niên mặc hắc bạch y thì đi đi lại lại còn hai thanh niên khác cùng với một lão già đang chỉ chỏ gì đó vào bản đồ.
“Như thế nào không có? Hải Lão không phải ngài lừa chúng ta đấy chứ ?” Tiêu Viêm giơ tấm bản đồ da dê trong tay lên, quay sang nhìn Hải Lão, cau mày cười khổ nói.
“Hài” Hải Lão thở dài có chút khó chịu: “Ngươi tưởng tìm được dị hỏa dễ dàng như vậy sao ngay từ đầu ta cũng nói chỗ này chưa chắc đã có rồi mà!”
Dược Lão trong nhẫn truyền cho Tiêu Viêm một chút thần thức: “Hải Lão nói đúng đấy, ta thực sự cũng không cảm giác được nơi đây có dị động bất thường.”
“Nếu như bản đồ này không có vấn đề...Như vậy hơn phân nữa nơi này hẳn là sẽ không có dấu vết của hỏa diễm...”Lắc đầu, Tiêu Viêm thở dài nói.
“Có lẽ là như vậy.” Tiêu Kiếm lắc lắc đầu.
“Ai...mẹ nó, uổng phí hơn mười ngày đường đi bộ.”Hung hăng quơ quơ bản dồ da dê, Tiêu Viêm buồn bực mắng.
“Hahaha” Tiêu Kiếm cười: “Sao tam ca nói là uống phía được dù gì Tam ca chẳng phải cũng tiến vào đại đấu sư sao”
Nghe vậy, Tiêu Viêm vẫn như cũ có chút không cam lòng bĩu môi, ngón tay chỉ vào dấu hiệu hỏa diễm trên bản dồ trầm ngâm nói:”Sẽ tiếp tục tìm, dù sao cái dấu hiệu này lớn như vậy, phạm vi bao quát cũng không nhỏ, chúng ta lại không quen thuộc hoàn cảnh địa hình nơi này, tự nhiên cần dùng nhiều thời gian hơn để tìm kiếm, nếu không vạn nhất bỏ lỡ...Như vậy không phải hối hận đến chết?”
“Hải Lão ông thật lười a...Ai.Như vậy tìm thêm hai ngày thời gian nữa đi, sau hai ngày đó, chuyển đường lên phương bắc...này hai bên đi đi về về một lượt, nếu không có một tháng thời gian, là là khó có khả năng tới.”Tiêu Viêm lên tiếng còn Tiêu Kiếm thì thở dài gật đầu.
Cười khổ một tiếng, Tiêu Viêm lần nữa thở dài một hơi, bàn tay theo thói quen vuốt vuốt huyền trọng xích thật lớn sau lưng, sau đó nhấc chân quay về phía biển cát mà đi tới. Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, Tiêu Kiếm lại không có chút cảm giác nóng chút nào hắn đột nhiên chỉ về phương hướng phía trước: “Phía trước có người”
Hải Ba Đông lên tiếng: “Ngươi có thể thấy xa như vậy sao?”
Tiêu Viêm không nghi ngờ lên tiếng:“Đi chúng ta đi xem!”
Bốn người phóng về phía trước đi được khoảng vài phút thì nhìn thấy một người trật vật đang chạy về phía họ. Hình dáng người này hình như có vẻ bị thương khá nhiều chỗ trên người có nhiều vết thương có vẻ như vừa chiến đấu xong thì phải.
Khẽ cau mày nhìn người kia lăn xuống dưới.Cuối cùng lăn tới trước mình một khoảng không xa. Tiêu Kiếm bất đắc dĩ lắc đầu. Đi ra phía trước. Từ trong giới chỉ lấy ra một túi nước sạch. Sau đó vẫy vẫy lên khuôn mặt nam tử.
Được nguồn nước kích thích.Nam tử từ trong hôn mê mở mắt ra.Nhìn Tiêu Kiếm xuất hiện trước mặt. Đầu tiên là cả kinh. Nhưng phát hiện hắn không hề có ý xấu.Lúc này mới thở phào một hơi.
Nhàn nhạt liếc mắt nhìn nam tử một cái. Tiêu Kiếm tùy ý lấy từ trong giới chỉ ra hai ba bình nước sạch. Sau đó đưa cho nam tử bên cạnh. Xoay ngừơi bước đi.
Nhìn thấy đám người Tiêu Kiếm muốn dời đi, người này lên tiếng: “Các… vị” Giọng nam tử vẫn còn khàn khan: “Các vị ân nhân. Xin dừng bước. Chúng ta chính là đội ngũ lính đánh thuê bị xà nhân tập kích. Hiện tại đang lâm vào sống chết trước mắt. Vẫn thỉnh tiểu huynh đệ có thể đi thạch mạc thành hỗ trợ cầu một chút cứu binh!”
“Xin lỗi bọn ta không có thời gian” Tiêu Kiếm nhếch miệng nói.
“Ây” Hải Ba Đông thở dài hắn cũng biết cách sự xử của Tiêu Kiếm quả là vô tình nhưng trên sa mạc này muốn sống chỉ có thể vô tình mà thôi. Hơn nữa hắn còn cần đi tìm dị hỏa giúp Tam ca hắn, lão biết hắn không muốn phí thời gian cho việc vô ích.
“Tứ đệ…” Tiêu Viêm lên tiếng.
“Tam ca…” Tiêu Kiếm thở dài.
Nam tử thấy sức ảnh hưởng của Tiêu Viêm rất lớn ở đầy hắn mới cẳn răng sê dịch chút thân hình mở miệng nói: “xin hỗ trợ, nếu có thể cứu vớt được tiểu đội chúng ta, chúng ta Mạc Thiết dong binh đoàn nhất định sẽ hậu tạ một món tiền lớn tạ ơn.!”
Hai thiếu niên nhìn nhau nghi hoặc nói lớn: “ngươi, ngươi nhắc lại tên dong binh đoàn một lần nữa cho ta?”
“Chúng ta là Mạc Thiết dong binh đoàn” Nam tử này có chút nghi hoặc không hiểu hai vị huynh đệ này sao lại phản ứng như vậy: “...Các vị đã nghe qua dong binh đoàn chúng ta ?” Thấy thế, nam tử có chút không biết được mấy người này đối với Mạc Thiết dong binh đoàn là có ý xấu hay ý tốt, bất quá dưới loại tình huống này, hắn cũng đành kiên trì nói đến cùng.
Tiêu Kiếm nhìn Tiêu Viêm hắn quay ra vuốt toc lên: “Đâu chỉ là quen biết” Tiêu Kiếm thở dài.
“Đoàn trưởng của các ngươi tên...?” Tiêu Viêm lên tiếng.
“Thôi đúng rồi!” Tiêu Kiếm quay sang nhìn Tiêu Viêm. Trên khuôn mặt Tiêu Viêm có ý cười nhu hòa đi rất nhiều, dĩ nhiên là ngồi xổm người xuống dứơi, ngón tay lật qua xem thương thế trên đùi nam tử một chút, sau đâu đó cho hắn một viên dược hoàn :”Ăn đi, trước tiên đem xà độc giải đi”.
“Đa tạ tiểu huynh đệ.”Vội vã tiếp nhận dược hoàn, nam tử cảm kích nói, đem dược hoàn nuốt vào trong bụng.
“Đây là chữa thương dược, với vết thương đó, hẳn là không có đại sự gì, sau khi đắp, mang ta đi đến nơi tiểu đội lính đánh thuê của ngươi đi.”Tiêu Viêm từ trong giới chỉ lấy ra một bình rất nhỏ chữa thương dược, lần nữa cấp cho nam tử, sau đó đứng dậy, vỗ vỗ tay, cười nói.
“Ách? Đi vào trong đó?” Nghe vậy, nam tử cả kinh, vội vàng nói: “Các vị tự mình đến đó sao, các vị có chắc không ”
“Lèm bem cái gì” Tiêu Kiếm khó chịu: “Bào ngươi chỉ đường thì cứ chỉ đi”
“Các vị ah, hay là các vị nhanh đến Thạnh Mạc thành giúp ta thông báo một tiếng với dong binh đoàn đi, đoàn trưởng họ sẽ lập tức chạy tới, nơi này khoảng cách không xa lắm !” Nam tử đau khổ khuyên bảo nói.
“Nhờ Hải Lão chút” Tiêu Kiếm đánh ánh mắt về phía Hải Lão. Hải Lão gật đầu chuyển uy áp về phía nam tử đang ngồi. Nam tử lúc này cảm giác như đang bị núi đè vậy. Hải Lão thu lại uy áp của mình. Tiêu Kiếm lên tiếng: “Giờ được chưa?”
“Được, được rồi” Nam tử mừng thầm. Dẫu hắn không biết lão già này đứng trước mặt mình không biết là thực lực đến tột cùng bào nhiêu nhưng hắn giám khẳng định người trước mặt không đơn giản. Hắn có cảm giác sau không lường được.
“A thôi không cần ngươi nữa đâu” Tiêu Kiếm thở dài hắn chỉ tay về phía xa: “Đằng kia”. Hải Lão nghe vậy cũng gật đầu. Hắn vừa này cũng cảm giác được ở đó đang có một trận đánh nhau rồi
Nam tử kinh ngạc há hốc miệng: “Sao, sao ngài lại biết!”
Tiêu Kiếm lạnh nhạt cười không trả lời: “Ngươi muốn đi cùng chúng ta hay là về thành”
Nam tư lúc này cực kỳ mừng rỡ hắn không quản mệt mỏi: “Ta muốn theo các vị”
“Được” Tiêu Kiếm mỉm cười. Hắn quay sang đánh mắt cho hai người Tiêu Ma Tiêu Chân. Tiêu Viêm hiểu ý: “Làm phiền hai vị rồi” Hai người gật đầu.
Hai thiếu niên một người túm lấy bả vai của nam tử đó. Hai người đánh ra khẩu quyết thanh kiếm và đao bay ra khỏi vỏ lơ lửng trong không trung. Hai người một người ôm Tiêu Viêm, một người ôm nam tử kia nhảy lên phi đao và phi kiếm. Hải Ba Đông kinh ngạc mở miệng: “Đây, đây là…”
Nam tử mắt tròn mắt dẹp: “Các vị là cường giả đấu vương sao nhưng sao ta không thấy các vị có cánh sau lưng”
Tiêu Ma đang ôm nam tử này thì cáu giận: “Câm miệng nói nữa ta ném ngươi xuống đất giờ”
Tiêu Kiếm cùng hai hắc bạch y thiếu niên phi thân lên không trung. Tiêu Kiếm gọi với lại: “Hải Lão còn chần chừ gì nữa”. Hải Lão lúc này mới ngẩn người sau lưng xuất hiện một đôi cánh theo hướng Tiêu Kiếm phi mà đuổi theo.
“Ngươi là cường giả đấu tông sao chỉ có đấu tông mời không cần hóa cánh” Hải Ba Đông kinh ngạc: “Còn nữa hai vị huynh đệ này tại sao mới đạt tới tứ tinh đấu sư cùng ngũ tinh đấu sư mà đã có thể phi hành rồi”
Tiêu Kiếm cảm thấy có chút bực dọc. Dọc đường đi lão nhân này sao hỏi nhiều quá hắn bực mình chỉ trả lời một câu: “:Nếu mà lão có cháu gái sinh đẹp có thể ta sẽ cho lão biết!”
“Ngươi” Hải Ba Đông cáu kỉnh nhìn Tiêu Kiếm.
Từ trên không nhìn xuống họ thấy một đám người đang đanh nhau. Tại sa mạc phía dưới, hơn mười người dong binh tay đang cầm vũ khí đang quay lưng lại với nhau, chung quanh bọn họ, là tám gã sinh vật có hình dáng kì dị đang vậy họ vào giữa, sinh vật này có đầu người thân người, bất quá tại chỗ hai chân, dĩ nhiên lại là một cái đuôi rắn thật lớn, đuôi rắn trong lúc vung vẫy. Phát ra tiếng vang xích xích, làm cho trong lòng người thoáng có chút lạnh.
“Đây chính là xà nhân Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc sao?”Ánh mắt đảo qua tám gã nam tính xà nhân, có chút mở rộng ra nhãn giới, Tiêu Kiếm tiếp tục nói: “Quả giống như Tam ca miêu tả”
Tiêu Viêm lắc lắc đâu: “Ta chỉ nghe qua thôi chứ chưa bao giờ thấy họ cả”
“Ưhm” Tiêu Kiếm lẩm bẩm: “Không biết mình đã gặp ở đâu rồi nhỉ. Mấy xà nhân này nhìn quen quen.” Tiêu Kiếm nhắc đến cái này thì hắn đột nhiên nhớ là đã từng gặp phải xà nhân tại Gia Liệt gia tộc thì phải hắn cũng không nhớ rõ lắm. Đột nhiên hắn lên tiếng: “Hắc, hắc nhìn nam nhân xà kìa thật là buồn nôn bất quá nữ nhân xà nhân tộc dâm đãng phải biết” Nhắc đến đây Tiêu Kiếm lại lên tiếng: “không biết Mỹ Đỗ Toa nữ vương thì thế nào nhỉ?”
“Tiểu tử này Băng Hoàng ta cũng phải phục ngươi dám đánh cả chủ ý với Mỹ Đỗ Toa nữ vương” Hải Ba Đông ngắt lời.
“Các vị... Các vị đại nhân, bọn họ chính là một chi tiểu đội của mạc thiết dong binh đoàn chúng ta, vốn chúng ta là chuẩn bị liệp sát ma thú, cũng không nghĩ đến bị bọn người kia đánh lén...” Hắn biết bất cứ ai ở đây đều là cường giả cả.
Trong đám dong binh có mười tên dong binh, tám nam hai nữ, tầm mắt nhìn trong đó, cuối cùng dừng lại trên người một bóng hình yểu điệu xinh đẹp. Nữ tử này thoạt nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, mặt cười có chút xinh đẹp. Bất quá lông mày hơi nhếch lên. Lại là mơ hồ ẩn hiện một nét thóang qua như một con báo kiệt ngạo giữa sa mạc, nhìn khí chất như vậy. có thể tưởng tượng ra, mặc dù đóa sa mạc chi hoa này rất đẹp, bất quá cả người đều là gai nhọn. Nàng này ăn mặc có chút lớn gan nóng bỏng, quần áo ngắn ngủi vẻn vẹn chỉ che được bộ ngực cùng với bao lấy dưới bộ vị, kèm với màu đồng thiếc gợi cảm nơi eo thon nhỏ, lại lồ lộ trước tầm mắt mọi người, đồng dạng phía dưới cái váy da ngắn ngủi, lộ ra một đoạn bắp đùi thon dài gợi cảm, Tiêu Kiếm đứng ở phái trên có thể phát hiện ra, trong xà nhân, có vài ánh mắt dâm tà, không ngừng đảo qua vòng eo mảnh khảnh thon nhỏ và bắp đùi của vị nữ tử nọ.
“Huýt hiu” Tiêu Kiếm đang quan sát một nữ tử thì thổi sáo một cái. Đột nhiên hắn lại lên tiếng: “A, mà thôi Tiêu Kiếm ta là một người trung tình sao có thể như vậy được đúng không tam ca” Tiêu Kiếm cười hắc hắc.
“Ta kháo, ngươi mà trung tình thì bây giờ đã không có ba vợ” Tiêu Viêm lẩm bẩm trong lòng. Lúc này Tiêu Kiếm bước đến cười cười hắn túm cổ Tiêu Viêm ném thẳng đến bọn xà nhân.
Bất quá tiếng huýt sáo của Tiêu Kiếm làm bọn xà nhân dật mình nhìn lên trời há hốc miệng. Toàn bộ họ đều là cao thủ a. Bất quá khi nhìn lên trời thì có một vật đang rơi xuống về phía họ. Lúc này Tiêu Viêm nhanh chóng mở ra hai cánh nhẹ nhàng đáp đến gần đám xà nhân.
“Hahahaha” Tiêu Kiếm cười lờn: “Chúc mừng Tam ca đã an toàn hạ cánh”
“Tiền bối xin tha mạng” một nam tử trong xà nhân tộc đứng ra cung kính: “Nếu tiền bối muốn chúng ta sẽ cung kính giao hai nữ nhân này cho tiền bối tùy tiến bối hưởng dụng”
Một đám xà nhân thở dài. Lúc đám Xà nhân kia, nhìn thấy Tiêu Viêm - vị khách không mời mà đến này xuất hiện,cũng rất tức giận. Nhưng bọn chúng hiểu trên không trung kia toàn là quái vật không thể dây vào cả hơn nữa người dưới này vừa rồi dùng hai cánh phi hành có thể là đấu vương cường giả sao chúng dám dây vào chứ.
“Đê tiện” một nữ nhân trong đám dong binh lên tiếng.
“Tiện nhân câm miệng cho ta” Nam xà vừa rồi quát tháo.
“Hừ, lũ các ngươi đúng là xúc sinh” Tiêu Viêm hét lên. Hắn cầm huyền trọng xích lao thẳng về phía trước. Bàn tay chậm rãi nắm chặt huyền trọng xích, bàn chân nhẹ nhàng bước lên phía trước một bước. Thân hình đang từ tĩnh chuyển sang động. Mọi người chỉ thấy thân hình hắn vọt lên như tia chớp nhanh chóng xông qua thân ảnh của hai tên xà nhân.
“Nếu tiền bối đã quyết ý như vậy dù sao chết cũng là chết anh em lên” Nam tử vừa rồi lên tiếng quát lớn.
“Thình thịch, thình thịch!” Thân ảnh của Tiêu Viêm vừa lao qua, lại đột ngột dừng lại, nhưng nhìn thần sắc của hai tên xà nhân lại giống như bị trúng đòn cực kỳ nghiêm trọng. thân hình run rẩy dữ dội, rồi máu tươi từ trong miệng điên cuồng phun ra.
Tiêu Viêm nhếch miệng cười lúc này thân hình của hai tên này đã bị Tiêu Viêm chém làm đôi. Cả thân hình bọn chúng trượt xuống. Tiêu Viêm mỉm cười chỉ vào mấy tên xà nhân tộc đang run rẩy nhìn hình ảnh phía trước mặt: “Bây giờ đến lượt ai đây?”
Nhìn Tiêu Viêm thể hiện thực lực. Cả đám dong binh há to miệng, khuôn mặt tràn ngập kinh ngạc, ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào sau lưng thiếu niên. Bọn họ không thể tin tưởng được,với một cơ thể khoẻ mạnh như thế lại ẩn giấu một lực lượng đáng sợ đến như vây.Thực lực người này thật đáng sợ
Tiêu Kiếm trên không trung có chút khó chịu lên tiếng: “Tốc độ quá chậm cho ta từng ấy thời gian là xong lâu rồi” Nghe thấy lời này nam tử đang bị Tiêu Ma cầm lấy bả vai có chút há hốc miệng.
Cả đám xà nhân lúc này hoảng sợ chạy tán loạn, Tiêu Viêm thì liên tục truy lùng chỉ một lúc tất cả đám xà nhân không còn một mạng nào. Lúc này Tiêu Kiếm thì đang từ trên trời lao thẳng xuống đất phát ra: “Ầm” một tiếng. Hắn lại rơi đúng vị trí gần mỹ nữ làm nàng hét lên một tiếng kinh hãi. Bất quá khi nàng trấn an thì một bóng hình bước ra khẽ vuốt tóc mình lên. Tiêu Viêm thấy vậy thì thở dài: “Tứ đệ…”
“Hắc hắc, Tuyết Lam, ngươi không có làm sao chứ ?” Từ trên không trung, một tên nam tử, thần sắc hưng phấn nhảy xuống, hắn bước qua xác đám xà nhân, Chạy về phía đám dong binh, hướng về nữ tử cười nói.
“Đán Tử... Ngươi không phải quay về Thạch Mạc thành tìm cứu binh đến hay sao? Như thế nào vẫn còn ở nơi này?” Nhìn nam tử. Người...có vóc dáng giống con gái - được gọi là Tuyết Lam. Lông mày hơi nhếch lên, quát lớn.
Bị nữ tử quát mắng. Đán Tử chỉ dám cười khổ một tiếng. Chỉ vào người Tiêu Kiếm, nói “Nha đầu. Đây không phải cứu binh hay sao?”
“Họ ư?” Nghe vậy. Tuyết lam sửng sốt. Quay đầu nhìn lại mấy người Tiêu Kiếm. Cau mày cẩn thận nói: “Họ không phải là người của Mạc Thiết dong binh đoàn chúng ta ? Ngươi như thế nào mà mời được người ta ? Hắn có điều kiện gì kèm theo không?”
“Ta cũng không quen biết hắn. Lúc trước vô tình gặp hắn. Vốn là ta muốn nhờ họ đi Thạch Mạc thành hỗ trợ thông báo một tiếng...” Nói tới đây. Đán Tử khuôn mặt thoáng có chút xấu hổ: “Đầu tiên họ không thèm để ý tới ta. Đến khi ta nói ra ta là người của Mạc Thiết dong binh đoàn. Họ đột nhiên nhiệt tình đứng lên. Lại còn cho ta giải độc hoàn để chữa thương”
Đản tử lúc này đang nói thì quay ra thấy người con gái đang nhìn về phía hai nam nhân đang bước đến. Tiêu Kiếm tức giận lại hỏi như lần trước: “Đẹp trai không?” Nữ tử bất cẩn dĩ gật đầu.
“Tiêu sái không” nữ tử bất cẩn dì gật đầu
“Phong độ không?” nữ tử lúc này nhìn lại thì thấy nam nhân đang nói với mình khuôn mặt cực kỳ tức giận. Nang nhíu mày thực sự không biết phải đáp sao nữa.
“A” Nữ tử lúc này lại nói: “Đán Tử vừa rồi ngươi nói gì ấy nhỉ?”
Đản tử thờ dài nhắc lại mình vừa nói. ...“Chẳng lẽ họ cùng với Mạc Thiết dong binh đoàn chúng ta có quen biết?” Tuyết lam đưa cánh tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán. Cử chỉ trong lúc lơ đãng lại mang theo vẻ phong tình, làm cho ánh mắt dâm tà của Tiêu Kiếm càng sáng lên.
“Thực sự là ngươi chưa từng nghe đoàn trưởng bọn họ nói qua là bọn họ có quen biết qua cường giả trẻ tuổi như vậy à ? Nhìn thực lực họ lúc nãy ra tay rất mạnh lại có thể phi hành. Sợ rằng họ tất cả là đấu vương trở lên” Tuyết lam cau lại mày lại, nghi hoặc nói. “Cường giả đấu vương trẻ tuổi như vậy a”
“A” Đán Tử thờ dài: “Ta cũng không biết, ta gặp được họ ở trong sa mạc”
Nghe hai người nói nhức hết cả đầu. Tiêu Kiếm lặng lẽ phi mình tiến đến gần mấy cái xác của xà nhân tộc thu hết mấy cái hồn vào trong ma ấn. Hải Ba Đông lúc này lại lẩm bẩm: “Công pháp của tiểu tử này cũng quá tà dị đi!”
“Này, các ngươi không có việc gì ?” Đi đến gần, đứng trước mặt nữ nhân gợi cảm Tiêu Viêm cười hỏi.
“không, không có việc gì cảm tạ các vị đại nhân” Đán Tử lên tiếng còn nữ nhân thì đang quan sát hai huynh đệ hắc bạch y đang tiến lại gần. Tiêu Viêm thấy thế chỉ thở dài.
Tiêu Kiếm lúc này thu thập đã xong muốn tiến đến chào hỏi xã gaio một chút. Lúc này Hải Ba Đông cùng hai huynh đệ hắc bạch y cũng tiến đến. Nữ nhân lên tiếng: “Cảm ơn các vị đại nhân đã rat ay giúp đớ. Ta gọi là Tuyết Lam, là tiểu đội trưởng, đồng thời cũng là tiểu đội thuộc Mạc Thiết dong binh đoàn.”
“Tiêu Viêm”
“Tiêu Kiếm”
“Hải Ba Đông”
“Tiêu Ma”
“Tiêu Chân”
“Chào Hải Lão tiền bối?” Nữ tử cảm giác lão nhân này ở đây là người có thực lực cao nhất. Hải Lão thấy vậy chỉ gật đầu đáp lễ lấy lệ.
“Tiêu Viêm? Tiêu Kiếm? Tựa hồ có điểm quen thuộc? Đã nghe qua ở đâu rồi thì phải?” Nghe cái tên này, Tuyết lam hơi nhíu mày, tại trong lòng suy nghĩ một hồi, nhưng lại vẫn không nghĩ ra, đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn đám người Tiêu Kiếm “Tiếp theo các vị định tính toán thế nào? Hay là, ta mời các vị đi một chuyến đến Thạch Mạc thành, Mạc Thiết dong binh đoàn chúng ta ân oán rõ ràng, các vị giúp chúng ta, ân tình này. Có cơ hội chúng ta sẽ báo đáp!”
“Thạch Mạc thành cách nơi này cũng không xa, khoảng nửa giờ lộ trình, hẳn là có thể tới nơi, cũng không mất nhiều thời gian của các vị.” Tựa hồ là sợ bị cự tuyệt, Tuyết Lam vội vàng nói.
Nghe vậy, Tiêu Kiếm nhìn Tiêu Viêm gật đầu cười. Nếu đi tới Thạch Mạc thành, tự nhiên là muốn cùng hai vị huynh trưởng chưa gặp mặt bao giờ, do mấy năm gần đây bọn họ vì sự nghiệp của mình rất bận rộn, rất ít về đến gia tộc, bất quá Tiêu Kiếm quả thật rất muốn có một mối quan hệ tốt đẹp với họ. Hắn khá chờ mong việc này.
“Không biết Huân Nhi bây giờ thế nào... Thời gian một năm đã qua.” hình bóng cô gái mặc thanh y, đột nhiên không hề báo trước hiện lên trong lòng Tiêu Viêm, ôn nhu cười nói, làm cho tâm thần Tiêu Viêm rung động lẩm bẩm.
“Tam ca người nhớ Tam tẩu sao” Tiêu Kiếm cười cười vỗ vào vai Tiêu Viêm. Tiêu Viêm gật đầu.
Tiêu Kiếm thở dài. Hắn biết Tam ca rất thích Tiêu Huân Nhi bất quá hắn thực sự không muốn Tiêu Viêm thích Huân Nhi chút nào. Bởi vì Huân Nhi thuộc vào loại nữ nhân mà hắn cực kỳ ghét tất nhiên còn nhiều nguyên nhân nữa. Nhưng hắn không muốn Tiêu Viêm buồn lên không lên tiếng.
Tiêu Viêm lại nghĩ lại. Thời gian đi ra ngoài lịch lãm lâu như vậy, Tiêu Viêm càng hiểu được huyền giai công pháp thực sự đáng quý. Còn nhớ, lúc đầu Huân Nhi chỉ là tùy tiện,cũng đã xuất ra một quyển huyền giai công pháp bậc cao, bởi vậy, Tiêu Viêm cũng hiểu được thân phận nàng rất thần bí. Nhưng hắn cùng biết được tình cảm Huân Nhi dành cho hắn càng ngày càng phai nhạt vì sự xuất hiện Tiêu Kiếm. Hắn cũng biết không phải lỗi của tứ đệ mình. Nhưng trong lòng Tiêu Viêm như có một tảng đá dù rằng điều này chỉ đang ở sự nghi ngờ thôi. Tiêu Viêm cực yêu quý đệ đệ của mình song lại có chút ghen ghét. Cảm xúc cực kỳ lần lộn.
Tiêu Viêm thở dài không biết cấp bậc Tiêu Kiếm lúc này là gì. Hơn nữa với thực lực tiến triển nhanh như của mình lúc này có lẽ Huân Nhi chưa chắc đã đuổi kịp bất quá hắn biết Huân Nhi cũng sẽ không kém hắn. Hắn tin mình nhất định sẽ xứng với Huân Nhi bất quá có Tiêu Kiếm ở đây hắn có chút ghen tị. Nhưng ghen với đệ đệ sao. Đệ đệ hắn đâu có tranh dành Huân Nhi với hắn.
“Ai, không biết nàng tại Già Nam học viện như thế nào? Bất quá với dung mạo cùng khí chất của Huân Nhi... Sợ rằng người theo đuổi cũng không phải là ít ? Có thể với tình lạnh nhạt, Huân Nhi cái gì cũng không quan tâm... Hẳn là không gì nam tử nào có khả năng làm cho nàng động tâm...” Vuốt vuốt cái mũi. Tiêu Viêm lại nhếch miệng cười mỉm, mỗi lần nghĩ đến những vấn đề này, hắn tin mình nhất định sẽ cảm động được Huân Nhi sẽ lại có tình cảm với mình.
“Nếu như không thành vấn đề chúng ta lên đường quay về Thạch Mạc thành ngay có được không?” Tuyết Lam nghiêng đầu nhìn mấy người Tiêu Kiếm dò hỏi.
“Aa, đồng ý” Tiêu Viêm gật đầu cười.
“Phí Cao,đem xe ngựa đến đây.” Nhìn thấy Tiêu Viêm gật đầu, Tuyết Lam xoay người phất tay, phân phó cho một dong binh.
“Rõ.” người dong binh đó gật đầu cười, sau đó nhanh chóng tiến vào nơi cồn cát không xa, từ đó lôi ra một xe ngựa, xe ngựa được kéo lại, Tiêu Kiếm lúc này mới phát hiện, tại phía sau xe ngựa, có hai đầu thi thể nhất giai nhìn này phía trên máu tươi vẫn chưa khô hẳn, chắc đó là tác phẩm của bọn Tuyết Lam. Hắn cũng muốn phi hành nhưng như thế thì phải trở úa nhiều người đành đi xe ngựa vậy.
Loại xe ngựa này trong sa mạc thể tích cũng không lớn, hơn nữa bởi vì bên trong hiện tại đã chứa thi thể ma thú, cho nên muốn cần nó để chuyên chở,rõ ràng là không có khả năng. Tiêu Kiếm nghĩ đến đây đột nhiên nghĩ: “Mẹ kiếp”
“Ngươi mang trước đồ vật này quay về Thạch Mạc thành, báo cáo cho đoàn trưởng mọi chuyện ở đây.” hướng về gã dong binh đang điều khiển xe ngựa, Tuyết Lam phất tay ra lệnh.
“Hắc hắc, tốt, ta tin tưởng đoàn trưởng rất cao hứng khi gặp các vị bằng hữu mới này.” Gã dong binh hướng mấy người Tiêu Kiếm cười thân thiện, sau đó bàn chân đá mạnh vào mông ngựa,mang theo con mồi, rất nhanh nhằm hướng Thạch Mạc thành chạy đi.
Vì không được chú ý lắm. Mà tính tình Tiêu Kiếm nhiều lúc lại rất trẻ con. Hắn túm lấy Tam ca của mình lao thẳng theo phía họ. Hai huynh đệ hắc bạch y chân đạp phi kiếm cũng đuổi theo. Lão Băng Hoàng thì xuất hiện đấu khí hóa cánh cũng đuổi theo.
Đám dong binh nhìn thấy thì há hốc mở miệng. “Đội trưởng, ngươi không cảm giác thấy, Tiêu Viêm và Tiêu Kiếm hai vị huynh đệ với hai vị đoàn trưởng... Tựa hồ có điểm giống nhau a?” Nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tiêu Viêm, Đán Tử, đột nhiên lên tiếng nói.
“Ách?” Tuyết Lam nghe vậy sửng sốt, ánh mắt nhìn sau lưng hai huynh đệ, một lát sau, trong lòng đột nhiên nhớ ra, nói: “Ta tựa hồ nghe đoàn trưởng nói qua, bọn họ có hai người huynh đệ a.”
“Ách... Ta cũng nhớ kĩ, chính là cái kia, hai người kia thực lực sao lại đạt được mức đấu vương chứ.”
“Đoàn trưởng hai vị đệ đệ... Tựa hồ... Cũng gọi... Tiêu Viêm và Tiêu Kiếm?” Tuyết Lam chớp chớp đôi lông mi thon dài, cái lưỡi thơm tho liếm liếm môi đỏ mọng, hồi tưởng lại chuyện vừa mới kết thúc, một lát sau, khuôn mặt đang cười từ từ bị thần sắc kinh ngạc
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của deviltrigger
Thẳng một đường đi Tiêu Viêm nhìn tứ đệ hắn với ánh mắt chản nán, chẳng mấy chốc tại phía Đông của Tháp Qua Nhĩ sa mạc ẩn ẩn mơ hồ tọa lạc hình dáng của một khu thành thị thật lớn xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Tiêu Viêm thở dài: “Cuối cùng cũng thoát nạn”
“Tam ca ca nói thế nghĩa là sao?” Tiêu Kiếm cáu giận.
“Hài” Tiêu Viêm lên tiếng khuyên nhủ: “Tứ đệ, đệ lớn rồi đừng cư xử như trẻ con vậy hơn nữa hai phân thân là do đệ luyện ra đệ còn trách ai” Lời này nói ra làm Tiêu Kiếm có chút phiền lòng.
Nhìn thấy Thạch Mạc thành cách đó không xa, không chỉ có đám người Tuyết Lam khẻ thở dài một hơi, ngay cả Tiêu Viêm, trên khuôn mặt nét cười cũng nhiều thêm vài phần, ở trong sa mạc khổ tu cùng hành tẩu suốt mười ngày, thật sự là làm cho tinh thần hắn có chút mỏi mệt, giờ đây có thể có một địa viện làm nơi nghỉ tạm, tự nhiên làm cho hắn có chút hưng phấn. Trong âm thanh hân hoan của mọi người, đám người Tiêu Viêm chậm rãi đi tới chỗ cửa thành, sau đó lần lượt tiến vào.
Tiêu Kiếm theo Tam ca hắn vào thành còn Băng Hoàng và hai tên phân thân chết tiệt đã vào thành trước rồi lên hắn không thèm để ý đến nữa theo Tam ca hắn cất bước rời đi tìm hai vị ca ca của hắn.
Thành thị trong sa mạc, cùng thành thị bên trong đế quốc so sánh thì cấu trúc đơn giản hơn vài phần nhưng lại kiên cố hơn nhiều, nguyên nhân có lẽ là bởi vì nằm kề Tháp Qua Nhĩ sa mạc, phòng ngự tại nơi này, so với bên trong đế quốc cũng sâm nghiêm hơn rất nhiều, giữa thành thị tùy ý có thể thấy được binh lính vũ trang hạng nặng đang tuần tra. Sau khi tiến vào thành thị, hai huynh đệ Tiêu Kiếm theo đoàn người Tuyết Lam hướng về thành Nam bước đi, sau khi chuyển qua mấy cái ngã tư đường, một cái sân lớn cơ hồ có thể cùng Ô Thản Thành Tiêu gia đại viện so sánh xuất hiện ở trong tầm mắt.
Ở phía trên cùng trong sân, một lá cờ theo gió nhẹ đong đưa, mấy chữ to Mạc Thiết Dong Binh Đoàn được vẽ ở phần trên bên ngoài lá cờ, mơ hồ lộ ra một cổ khí thế thiết huyết cứng rắn cùng ý chí kiên cường.
Tại bên ngoài đại viện. Vài tên đại hán thân hình dũng mãnh, cầm vũ khí trong tay đang thẳng tắp đứng thẳng, ánh mắt bén nhọn, quét nhìn người đi đường qua lại ngoài cửa, từ trên thân thể bọn họ ẩn tán phát ra nhàn nhạt khí vị huyết tinh khi nhìn đến. Xem bọn họ là chân chính từ những thiết huyết hán tử đã từng lăn lộn trên lưỡi đao mới có thể phát huy khí thế như vậy. Khí thế không phải tại vì do mang vũ khí bên hông mang lại, mà là chính từ trong thân thể phát ra, lính đánh thuê bình thường khó có thể so sánh.
“Ở tại Thạch Mạc thành, Mạc Thiết dong binh đoàn chúng ta thực lực đứng hàng thứ ba, Sa Chi dong binh đoàn phía trên có thể vượt qua chúng ta, do đội trưởng bọn họ là một gã đại đấu sư, cho nên địa vị Sa Chi dong binh đoàn không thể rung chuyển, mà ngoại trừ Sa Chi dong binh đoàn ra, tại đây trong cả Thạch Mạc thành liền chỉ có Bạo Phong dong binh đoàn có thể miễn cưỡng cùng chúng ta đối đầu.”
Hướng đại viện bước đi, Tuyết Lam đối với đám người Tiêu Kiếm bên cạnh mỉm cười nói, trong nụ cười thoáng có vài phần kiêu ngạo. Bất quá chỉ có Tiêu Viêm nghe còn Tiêu Kiếm đang cáu kỉnh. Nàng thấy có chút khó chịu trước thái độ này của Tiêu Kiếm. Chẳng lẽ chỉ vì mình khen hai huynh đệ kia mà hắn cảm giác khó chịu đến bây giờ sao. Như vậy cũng quá tiểu nhân đi.
“Tứ đệ đệ thấy sao” Tiêu Viêm muốn đánh lạc hướng Tiêu Kiếm.
“Ân, không tệ” Tiêu Kiếm lên tiếng. Lời này nói ra làm cho Tuyết Lam có chút khó chịu dù ngươi là đấu vương cường giả cũng không lên có thái độ như vậy chứ?
“Đại ca luôn luôn cơ trí hơn người, cho dù là phụ thân cũng khen không dứt miệng, nhị ca là người cẩn thận hung ác. Xử sự khéo đưa đẩy, thủ đoạn pha tàn nhẫn, bọn họ thay nhau liên thủ, hơn nữa thiên phú tu luyện lại cực kỳ xuất sắc, thật sự là một đôi hoàn mỹ đích cộng tác, khó trách sẽ có thành tựu như thế...”, khó trách sẽ có thành tựu như thế...” Tiêu Viêm nói nhỏ chỉ đủ cho Tiêu Kiếm nghe thấy. Tiêu Kiếm đồng tình gật đầu.
Đầu óc hồi tưởng lại lời ngày trước cha tán dương đối với hai vị huynh trưởng, Tiêu Viêm nhịn không được khẻ cười trong lòng. Tiêu Kiếm thấy vậy lại nhỏ giọng hỏi: “Tam ca rất kính trọng hai đại ca sao” Nghe thấy thế Tiêu Kiếm mỉm cười gật đầu. Lúc này Tiêu Viêm lại xoa xoa đầu Tiêu Kiếm: “Trong ba huynh đệ đệ là người nổi trội nhất ta mong sau này ta và đệ sẽ phục hưng Tiêu gia”
Tiêu Kiếm nghe thấy thế thì gật gật đầu. Hắn ngẫm nghĩ hắn nên làm cách nào phục hưng Tiêu gia. Nếu chỉ một mình mình mạnh lên thì sẽ có một ngày hắn rời đi. Khi đi có lẽ hắn chỉ mang theo những lão bà mà thôi khi đó ai lo cho Tiêu gia. Hắn biết Tam ca hắn là một người tài năng nhưng không nên chỉ trông chờ mỗi Tam ca. Tiêu Kiếm thở dài có nên làm Tiêu gia thay đổi từ cốt tủy hay không.
“Tuyết Lam. Các ngươi không có việc gì chứ? Nghe lúc trước trở về nói. Các ngươi gặp phải xà nhân tập kích?” Đi vào đại viện. Một gã đại hán ngay chỗ cửa vào đến nghênh tiếp, quay về Tuyết Lam cười hỏi.
“Không có việc gì.” Tùy ý khoát tay áo. Tuyết Lam cười hỏi: “Hai vị đội trưởng có đây không?”
“Ừ, Đều ở trong.” Đại hán cười gật đầu. Ánh mắt ở một bên địa trên hai người Tiêu Viêm, Tiêu Kiếm đảo qua. Cuối cùng dừng lại tại trên mặt của hắn. Nhịn không được cười nói: “Từ sau khi biết tính danh hai vị tiểu huynh đệ này. Hai vị đội trưởng đúng là hưng phấn đến có chút ngồi không yên...a...ha ha. Rất ít nhìn thấy đội trưởng tự xưng là luôn luôn tĩnh táo ổn trọng cao hứng đến thất thố như thế.”
Tiêu Kiếm mỉm cười. Trong lòng cũng là dâng lên một luồng hơi ấm. Đối với thân thiện đại hán gật đầu chào. Sau đó theo một bên Tuyết Lam đang che miệng cười khẻ mà đi vào sân.
Đi theo phía sau Tuyết Lam. Xuyên qua mấy con đường nhỏ. Trên đường đi tới. Gặp được không ít đoàn viên Mạc Thiết dong binh đoàn. Mà bọn hắn sau khi nhìn thấy huynh đệ Tiêu Kiếm. Trên Khuôn mặt đều là thoáng hiện lên một nét kinh dị. Sau đó xì xào bàn tán cả lên.
“A.ha... Hai vị đội trưởng thường xuyên nhắc tới hai người. Xem ra lúc trước ta gọi tên kia trở về báo tin, đã đem hai vị tuyên dương ra ngoài.” Nhìn biểu tình dong binh chung quanh. Tuyết Lam nghiêng đầu thản nhiên cười nói.
Hai thiếu niên nhìn nhau rồi lắc đầu. Có vẻ như cô nàng này đã đoán ra thân phận của họ rồi!
Lại đi theo Tuyết Lam chuyển qua thêm một cái đường nhỏ, một gian đại sảnh rộng mở xuất hiện ở trước mặt, đứng ở ngoài đại sảnh, Tiêu Kiếm nghe bên trong truyền tới hai đạo thanh âm nam tử, cái mũi đột nhiên thoáng có chút cay cay mặc dù chưa gặp bao giờ nhưng máu mủ tình thâm huyết mạch là đang chảy bên trong, vẫn như cũ không nhịn được có chút kích động cùng thất thố.... Tiêu Kiếm quay sang nhìn Tiêu Viêm thì lúc này Tam ca hắn cũng đã ngân ngấn nước mắt.
Hít sâu một hơi, Tiêu Kiếm đối với Tuyết Lam mỉm cười một bên cười cười xin lỗi, sau đó chậm rãi đến gần đại môn, vừa muốn đẩy cửa mà vào, cửa phòng lại là cót két một tiếng, bị kéo ra.
Cửa phòng bị mở ra, một thanh niên khuôn mặt cùng Tiêu Viêm có vài phần tương tự, đột nhiên xuất hiện.
Thanh niên trên người mặc một bộ trang phục lính đánh thuê, thân thể cao ngất, thẳng tắp mạnh mẽ, con ngươi đen nhánh, bên trong lộ ra chút biếng nhác cùng âm lệ, trên khuôn mặt, ý cười dư dật, chỉ bất quá dưới nụ cười này, lại là mơ hồ cất giấu vài phần giống như ác lang bình thường hung ác, hiển nhiên dù thanh niên nhìn qua xem như hòa nhã, bất quá rõ ràng đúng là cái loại người người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, dù sắp chết củng phải cắn ngược lại một cái hung hãn là loại hình như thế.
Thanh niên ra mở cửa phòng, nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện tại trước mặt, hơi hơi sửng sốt, chợt thân thể đột nhiên cứng ngắc, trên khuôn mặt nọ vậy đang cười cất giấu nét ngoan độc chợt đúng lúc này tự nhiên tan thành mây khói, một nụ cười sáng lạng ấm áp phát ra từ nội tâm, cực kì hiếm thấy nổi lên trên khuôn mặt thanh niên.
Nhìn thanh niên đang tươi cười ấm áp, Tiêu Kiếm chóp mũi hơi hơi đỏ hồng, hốc mắt không nhịn được có chút ướt át, trước kia ở trong gia tộc, hắn chỉ có Tam ca và Tiêu Chiến phụ thân cho hắn cảm giác thân thiết hơn cả. Nhưng người thanh niên này đứng trước hắn lại làm cho hắn cảm giác thân thiết như dành cho Tiêu Viêm vậy.
“Nhị ca...” Mu bàn tay lau con mắt, Tiêu Viêm nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt, run rẩy thanh âm hô.
“A..., ha.ha... Tiểu viêm tử, dĩ nhiên thật sự tìm tới. Ha ha...” Nhìn bộ dáng thiếu niên, thanh niên nhếch miệng cười ngây ngô vài tiếng, sau đó bước nhanh tiến lên một bước, hung hăng ôm lấy Tiêu Viêm, nặng nề mà vỗ vỗ bờ vai của hắn, thanh âm đồng dạng tràn đầy kích động cùng vui sướng.
Tiểu viêm tử, nghe thân mật xưng hô khi còn bé, làm cho Tiêu Viêm khẽ cười cười, bàn tay không chút dấu vết đem ngân ngấn thủy vụ trong mắt lau đi. Cười khổ nói: “Nhị ca, ngươi muốn vổ chết ta à?”
“Tiểu tử kia, không tồi a... Vấn đề cái thể chất đích quỷ dị của ngươi đã giải quyết xong?” Tiêu Lệ cười buông Tiêu Viêm ra. Bàn tay vỗ vỗ bả vai, ánh mắt tại trên người quét mắt một vòng, vui mừng lẫn sợ hãi nói.
“Ừm.” Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu.
Tiêu Lệ lúc này quay sang Tiêu Kiếm có khuôn mặt hao hao rất giống Tiêu Viêm. Bất quá khuôn mặt hắn càng ngày càng thay đổi do huyết mạch bất diệt thể thức tỉnh. Nhưng về hiện nay mà nói thì chỉ cần nhìn vào là mọi người biết hai người này hẳn là huynh đệ. Tiêu Lệ tiến đến vỗ vỗ bả vai nói: “Hẳn đây là Tiêu Kiếm tứ đệ sau gần mười năm thất lạc của chúng ta”.
Lúc này trên khuôn mặt Tiêu Kiếm có một dòng nước mắt chảy ra. Tiêu Kiếm cũng không hiểu hắn là đại ác ma chưa chảy nước mặt bao giờ sau lần sư phụ hắn chết nhưng càng ngày hắn càng giống con người thì phải: “Nhị ca” Tiêu Kiếm ôm lấy Tiêu Lệ.
Tiêu Lệ thở dài vỗ về an ủi Tiêu Kiếm. Lúc này giống hệt một người em khi gặp việc bị mắng khóc nhảy vào lòng anh hai tim sự an ủi che chở vậy. Tiêu Lệ cười cười: “Được rồi tứ đệ, nam nhi không lên rơi lệ như vậy!”
Tiêu Kiếm “ân” gật đầu một cái đồng ý. Tiêu Viêm cười lắc đầu thở dài vừa rồi khuông mặt còn cau có sao giờ lại thành sướt mướt như vậy.
“Nhanh một chút đi, vào trước nhìn đại ca đi, y cũng là đợi hai ngươi không ít thời gian đó.” Nói xong, Tiêu Lệ không phân biệt quy cũ choàng vai hai huynh đệ Tiêu Kiếm, cũng không kịp chào hỏi cùng Tuyết Lam đang đứng một bên, xoay người chạy ào vào đại sảnh.
Tiến lên phia trên đại sảnh, Tiêu Kiếm ánh mắt hướng về thanh niên ngồi phía trên thủ vị. Thanh niên một thân áo bào trắng, lúc này chính mỉm cười nhìn đám người Tiêu Kiếm đang đi vào nhà, trong con ngươi so với thường nhân sáng ngời hơn mấy phần, lộ ra vài phần cơ trí cùng khó có thể phát hiện được cơ trí và xảo trá.
“Tiểu viêm tử, mấy năm không thấy, thật sự trưởng thành a.” Thanh niên áo bào trắng chậm rãi động thân đứng lên, nhìn thiếu niên thân thể về chiều cao cơ hồ đủ để cùng Tiêu Lệ so sánh, trong đôi mắt xẹt qua một nét thoáng hiện chút cưng chiều cùng nhu hòa, mỉm cười nói.
“Đại ca.” Tiêu Viêm hít sâu một hơi. Đè xuống trong lòng rung động, trên khuôn mặt, vẻ mặt cũng là từ từ trở nên bình thản giống như thanh niên áo bào trắng, cười nói: “Đại ca cũng là càng ngày càng anh tuấn tiêu sái a.”
“Đại ca” Tiêu Kiếm lúc này có vẻ như hắn không còn là mình nữa. Hắn chưa bao giờ kích động như thế lao đến ôm Tiêu Đỉnh.
Tiêu Đỉnh ngạc nhiên khi thanh niên này tiến đến chưa kịp phòng bị đã bị hắn ôm lấy nước mắt dàn dụa ướt hết cả áo hắn. Tiêu Đỉnh thở dài vỗ vỗ vai: “Hẳn đây là Tiêu Kiếm tứ đệ đã thất lạc nhiều năm.”
“Đúng” Tiêu Lệ lên tiếng: “Đúng vậy rất giống Tiêu Viêm nhưng là tính cách có hơi trẻ con một chút” Hai huynh đệ Tiêu Lệ và Tiêu Viêm thấy thế thì cười lớn, Tiêu Đỉnh thấy vậy cũng cười theo. Tiêu Kiếm thấy vậy thì có chút xấu hổ lên buông Tiêu Đỉnh ra luôn.
Nhìn được Tiêu Viêm thật không ngờ dễ dàng liền đè xuống tâm tình trong lòng, trên khuôn mặt thanh niên áo bào trắng rõ ràng thoáng hiện lên một nét kinh ngạc, than thở gật đầu: “Tiểu tử kia, xem ra dù ra đi sau chúng ta, ngươi kinh ngiệm đã trải qua củng rất nhiều a, định lực cùng tâm trí như vậy. Có lẽ ngay cả Nhị ca ngươi đều so ra kém.”
“Mặc dù không ít sự việc làm cho người ta khó chịu. Cũng không có cái loại... tình cảnh mà ta thật sự đến mức không thể xoay xở, không thể đi tiếp.” Tiêu Viêm giang tay. Cười nói.
“À, trông tình trạng ngươi đi tới giờ đây tự nhiên là vẫn tốt, Nhị ca ngươi vẫn oán hận ta lúc trước không có đem ngươi theo cùng, nhưng tại Gia Mã đế quốc du lịch đoạn thời gian này, chúng ta đều vài lần thiếu chút nữa chết, nếu là cho ngươi theo bên người, chẳng phải là ngược lại hại ngươi, ở lại trong gia tộc, ít ra cha có thể chiếu cố ngươi...” Tiêu Đỉnh cười nói.
“Tốt lắm, tốt lắm, thật vất vả để gặp mặt, đừng đem mấy chuyện không vui trước kia nói nữa, hoàn hảo tiểu viêm tử không có xảy ra chuyện gì, nếu không ngày sau trở về, nhất định phải đem tiểu vương bát đản hảo hảo giáo huấn một lần!” Phất tay, Tiêu Lệ nói.
“A.a..., không nhắc đến chuyện trước kia nữa.” Tiêu Đỉnh cười cười, ánh mắt chuyển hướng hai người Tiêu Kiếm Tiêu Viêm, lại cười nói: “Hai tên tiểu tử kia, nghe lính đánh thuê trở về hồi báo nói thực lực của các ngươi, tựa hồ tại đấu vương cấp bậc?”
Nghe vậy, Tiêu Lệ ở một bên cũng là thần tình kinh dị nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, hắn nhớ kĩ lúc đầu tại thời điểm ra đi, Tiêu Viêm còn đang chững tại ba bốn đoạn đấu khí? Hơn nữa nghe nói Tiêu Kiếm thì trong đợt khảo thí cũng không kiểm tra ra cái gì. Thế nào bất quá ngắn ngủi ba bốn năm thời gian, dĩ nhiên liền vượt qua hai người thế này.
Tiêu Viêm thở dài: “Có thể tứ đệ là đấu vương bất quá ta… mới chỉ là đại đấu sư thôi?”
“Cái gì tứ đệ là đấu vương còn ngươi là đại đấu sư ta nghe không nhầm đấy chứ? Viêm Tử ah, tu luyện tốc độ như thế, cho dù là ngươi lúc đỉnh cao nhất khi còn bé cũng so ra kém đi?” Nhìn thấy Tiêu Viêm nói, Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ đều là nhịn không được sợ hãi ca thán. Hai người quay ra nhìn Tiêu Kiếm dơ ngón tay cái lên “Tiểu Kiếm Tử, ca ca không biết ngươi có phải là người của Tiêu gia không hay là quái vật mất?”
Lúc này nghe câu trước Tiêu Kiếm có hơi nhíu mày nghe sau câu sau hắn mới thở dài. Tiêu Lệ lại lên tiếng: “Ta và Đại ca phải chúc mừng đệ rồi!”
“A...ha, Nhị ca, đại ca không nên nói vậy, dù sao ba năm kì hạn củng là sắp tới rồi ta cứ hảo hảo tu luyện...” Tiêu Viêm nhún vai, cười nói.
“Ba năm kỳ hạn?” Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ sửng sốt, một lát sau, Tiêu Lệ trên khuôn mặt ý cười từ từ thu liễm, thanh âm tàn nhẫn nói: “Nghe nói Nạp Lan gia tộc Nạp Lan Yên Nhiên, thật sự đến gia tộc bức bách cha giải trừ hôn ước?”
“Bọn họ thật đúng là có chút khinh người quá đáng a...” Tiêu Đỉnh nhàn nhạt cười nói, trong nụ cười lộ ra vài phần lãnh ý, lấy Mạc Thiết dong binh đoàn thực lực, hiện tại đích xác khó có khả năng chống lại Vân Lam tông, bất quá hắn là người xưa nay hiểu được ẩn nhẫn, đi ra đánh đấu nhiều năm như vậy, phần ẩn nhẫn lại càng tới mức lô hỏa thuần, tại đây trong Thạch Mạc thành, cái tên giảo hồ Tiêu Đỉnh cùng ác lang Tiêu Lệ, danh tự đủ sức làm cho đối thủ bọn họ cuộc sống ăn ngủ không yên.
“Hai vị đại ca Tiêu Kiếm tin Tam ca sẽ không phụ kỳ vọng của chúng ta” Tiêu Kiếm lên tiếng.
Tiêu Lệ nhìn Tiêu Đỉnh sau mở miệng: “Tứ đệ nói đúng đây căn bản huynh đệ chúng ta lên tin vào tứ đệ”
“Ha ha..., việc này, ta sẽ tự đi thu xếp, đại ca, nhị ca cùng tứ đệ, an tâm phát triển thế lực các người là tốt rồi, nói không chừng ngày sau ta đắc tội phải cái gì đại nhân vật, còn phải dựa vào các ngươi bảo vệ tính mạng đấy...” Tiêu Viêm lắc lắc đầu, trêu tức cười nói.
Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ nhìn nhau một cái, trên khuôn mặt hiện lên ý cười nhu hòa, nhẹ giọng nói: “Mặc kệ ngày sau như thế nào, ngươi chỉ cần còn nhớ, chúng ta là thân huynh đệ, lúc trước thành lập Mạc Thiết dong binh đoàn, ta cùng với ngươi Nhị ca suy nghĩ đó là có thể vì tương lai sau này của ngươi kiến tạo một chỗ dựa an toàn... Bất quá nhìn tình huống hiện tại của ngươi, tựa hồ đã không cần chúng ta che chở chống đỡ cho.”
Last edited by deviltrigger; 22-01-2013 at 09:21 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của deviltrigger