Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc Tác giả: Cổ Long Cương
Quyển 1
Chương 21: Đệ nhất thiên hạ
Nguồn: Vipvanda
"WOW, thì ra là thủ hạ của Mã Đằng" Hứa Thành nghĩ ra, Mã Siêu chính là nấc thang thứ nhất khiến hắn có thể đi tới ngày hôm nay.
"Thì ra là hắn" Tôn Kiên cũng nhớ ra rồi, Hứa Thành chính là tên tiểu binh đã giết Mã Siêu.
"Tiểu tử. . ." Vương Việt hét lớn một tiếng. Hắn vừa muốn đi ra giáo huấn tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này một chút. Hứa Thành là ai? Ân công của hắn, đến lúc chiếm lĩnh Tư châu, cần phải gọi là chúa công rồi. Có thể để cho người ta gọi là "Tiểu tặc" sao?
Cùng suy nghĩ với hắn, có khối người, chẳng qua đều bị Hứa Thành đè xuống.
Tất cả mọi người nhìn qua Hứa Thành với vẻ không hiểu. Hứa Thành đang nhíu mày, hắn nhớ tới một người. Người này hết sức lợi hại, chỉ sợ thật sự chỉ có Vương Việt mới có thể đối phó được. Hồng Phong có lẽ cũng có thể, nhưng hắn là bộ tướng. Những tướng lĩnh khác ở phương diện võ nghệ sợ là đều phải thua kém người nọ một bậc.
"Ngươi là ai?" Hứa Thành hỏi.
"Tây Lương Bàng Đức Bàng Lệnh Minh, tiểu tặc mau tới đánh một trận"
“Quả nhiên là hắn” Hứa Thành thầm nghĩ.
"Mã Đằng đâu? Sao hắn không có mặt?" Hứa Thành kỳ quái. Mã Lão Tử cũng không gấp gáp. Bàng Đức ngươi vì cái gì mà gấp vậy?
"Tiểu tặc chớ có dài dòng. Hẳn ngươi là người nhát gan?" Bàng Đức khích tướng nói. Trên thực tế sau khi Mã Đằng được Đổng Trác bổ nhiệm đã đi rồi. Mặc dù là hậu duệ của Đại Hán Phục Ba tướng quân Mã Viện, nhưng Mã Đằng với huynh đệ kết nghĩa của hắn,Hàn Toại trước kia đều là phản nghịch triều đình. Lần này gia nhập liên quân, chính là muốn kiếm một danh phận. Nếu không phải Viên Thiệu phong tước hắn làm Thái thú Tây Lương, hắn cũng sẽ bỏ mặc. Thế nhưng Đổng Trác lại phong tước hắn làm Thứ sử. Phàn Trù vốn trấn thủ Tây Lương cũng triệu hồi về Lạc Dương, không quay về. Mặc dù vị trí có danh, nhưng không đoạt được địa bàn thì tính toán cái gì? Chẳng qua là vì thể diện mấy đời công khanh, nên Mã Đằng lưu lại Bàng Đức với năm nghìn binh mã, còn phân phó Bàng Đức chỉ cần đi theo chư hầu là được, những thứ khác không cần để ý tới. Lần này nếu không phải nhìn thấy Hứa Thành, Bàng Đức cũng sẽ không nhất thời kích động, xông ra ngoài.
"Quả nhiên là ngươi" Hứa Thành thầm nghĩ: "Ha ha, Lão Tử đang e ngại người quá ít không đủ xử dụng. Nếu như đưa tới cửa, cũng không cần rời đi"
Nghĩ tới đây, Hứa Thành đưa mắt nhìn Vương Việt, nói: "Ta muốn sống, nhưng phải cẩn thận. Người này võ nghệ ở trên đám người Công Minh"
Vương Việt đã sớm ngột ngạt không thở nổi, cũng không đáp lời. Hắn lập tức giục ngựa tiến lên, trong tay lại không dùng binh khí dài, vẫn là một thanh trường kiếm.
Bàng Đức nhìn thấy đối phương rốt cục ứng chiến. Tuy rằng không phải Hứa Thành, khiến cho hắn có hơi thất vọng, nhưng nói gì đi nữa Hứa Thành cũng là chủ tướng địch quân, không ứng chiến cũng phải thôi. Ứng chiến là được rồi. Lập tức Bàng Đức cũng không đáp lời, đại đao vung lên, xông lên chém giết.
"Đám mọi rợ Tây Lương, quả nhiên không có gia giáo. Dám một mình xuất chiến hừ" giọng nói xuất ra từ Hậu tướng quân Viên Thuật. Đây chỉ là tên gọi không sửa mà thôi, hắn đã sớm coi mình là Tả xa kỵ tướng quân.
Thời điểm này chúng chư hầu đều trừng mắt lườm hắn. Ngươi có gia giáo, người ta giúp ngươi báo thù, ngươi còn quản lương thảo của người ta.
Viên Thiệu thu hết điều nào vào trong mắt, trên mặt không lộ vẻ gì, trong lòng đang mừng thầm. Cách làm người của Viên Thuật khiến cho hắn đánh mất đại đa số người ủng hộ. Về sau Viên gia nhất định do Viên Thiệu gã định đoạt.
Tào Tháo nhìn Viên Thiệu, thở dài trong lòng. Hắn và Viên Thiệu quen biết từ khi tóc để chỏm, từ nhỏ đã cùng một chỗ. Sao Tào Tháo còn không biết suy nghĩ của hắn, thấy bọn họ vào thời điểm này còn đang suy nghĩ nội đấu, trong lòng Tào Tháo thất vọng cực kỳ.
Chỉ có Tôn Kiên gắt gao trừng mắt nhìn hai người trong trận chiến. Hắn sớm bị hấp dẫn bở cuộc chiến đấu ở trước trận
Lúc này, Vương Việt với Bàng Đức giao chiến đã phân ra cao thấp. Bàng Đức không thể ngờ, chính mình võ nghệ xưng hùng Tây Lương, thật không ngờ bất lực. Từ khi Mã Siêu chết, hắn thay thế Mã Siêu trở thành đệ nhất hãn tướng Tây Lương. Diêm Hành coi như là con rể của Hàn Toại, ngày xưa có thể phân cao thấp với Mã Siêu, cũng không phải là đối thủ của mình. Trong mắt của hắn, người trong liên quân có thể phân cao thấp cùng hắn, chỉ có hai người Quan Trương từng đại chiến Lữ Bố. Thế nhưng hôm nay đối thủ này, chỉ bằng một thanh trường kiếm, khiến cho chính mình chật vật không chịu nổi. Hơn nữa từ lúc giao chiến đến giờ vô luận mình ra tay như nào đi nữa, trường kiếm của đối phương luôn có thể vượt qua đại đao của mình, không va chạm. Ưu thế của đại đao căn bản không thể phát huy được.
"Nguy rồi. Đó là Vương Việt" Tào Tháo chuyên tâm quan sát liền nhận ra tướng lĩnh xuất chiến của quân địch.
"Cái gì?" Không chỉ có Viên Thiệu, phàm là người nghe qua danh tiếng Vương Việt đều giật nảy mình. Điều này cũng khó trách bọn hắn. Trên cơ bản Viên Thiệu chưa bao giờ coi trọng người thua kém mình. Trước kia Vương Việt gặp người khác, một là vừa già vừa lùn một mẩu, hai là từ trước đến giờ đều cúi đầu, cũng khó trách bọn hắn không biết.
"Thiên hạ đệ nhất kiếm sư, quả nhiên bất phàm" Tôn Kiên lẩm bẩm. Hắn còn nhìn thấy mấy người chặn đánh chính mình ở cửa thành Lạc Dương. Những người này ngày xưa đều là tiểu binh thủ hạ sao? Đột nhiên Tôn Kiên cảm thấy rất bất mãn đối với chính mình
Ngay khi chư hầu đang khiếp sợ. Đối phương xuất chiến chính là thiên hạ đệ nhất kiếm sư Vương Việt, Vương Việt cũng đã hoàn thành nhiệm vụ. Hắn một kiếm vượt qua đại đao, đâm về phía Bàng Đức. Bàng Đức ra sức huy động cán đao đẩy ra, nhưng lại làm cho cả ngực bị bộc lộ. Đột nhiên Vương Việt nện một khuỷu tay, đánh ngã Bàng Đức xuống ngựa. Ngay khi Bàng Đức mới bò lên từ trên mặt đất, Vương Việt đã chỉ kiếm vào cổ họng của hắn.
Chúng chư hầu kinh hãi. Lúc này, đất bằng bắt đầu nổi cuồng phong: "Tặc tướng chớ có càn rỡ, Yến Nhân Trương Phi tới"
Vương Việt quýnh lên. Ta đây còn không áp tải Bàng Đức đi. Tướng quân muốn người còn sống mà dùng. Vương Việt duỗi ra một chân, chuẩn xác đá trúng mục tiêu là gáy của Bàng Đức, đá hắn bất tỉnh. Còn về phần có di chứng hay không, tạm thời không thể nghĩ nhiều. Đáng thương thay Bàng Đức, hắn mới vừa vào Trung Nguyên. Trận chiến đầu tiên, đã rơi vào kết quả như vậy.
Trương Phi vốn không muốn xuất chiến. Trương Tam gia đã sớm nhìn huynh đệ Viên Thiệu không vừa mắt. Huynh đệ Lưu Quan Trương hắn dựng công lao lớn như vậy, rõ ràng còn bị xem thường. Khi thủ hạ của Viên Thiệu là Nhan Lương, Văn Sú mới tới, cả hai còn không phục ba huynh đệ hắn đánh bại Lữ Bố, đã tìm huynh đệ hắn gây phiền toái, còn châm chọc khiêu khích, nói ba huynh đệ bọn hắn chỉ biết lấy nhiều ức ít. Kết quả, Trương Tam gia một mình một xà mâu, đánh cho hai người rất biết điều. Thế nhưng Viên Thiệu lại còn nói Trương Tam gia hắn tư đấu, làm trái với quân quy, tước bỏ tất cả công lao. Nếu không phải đại ca ngăn cản, Trương Tam gia hắn đã sớm làm thịt lão tiểu tử đó. Chẳng qua là lúc này đây, người khiến cho hắn xuất chiến chính là đại ca. Đại ca đồng ý với thỉnh cầu của Tào Tháo. Tào Tháo này đối đãi với ba huynh đệ bọn hắn vẫn rất không tồi, rất có lễ phép. Hơn nữa, theo Tào Tháo nói, người sử dụng kiếm chính là Vương Việt, nhưng hắn từng nghe nói qua, Vương Việt đơn độc cưỡi ngựa đi khắp Cửu Châu, đánh khắp thiên hạ không có đối thủ. Chính mình từ lúc thiếu niên đã nghe nói, nếu như gặp mặt, tự nhiên muốn đấu một trận, xem hắn rốt cuộc lợi hại như nào?
Hiện tại, tất cả mọi người chăm chú nhìn hai người trước trận sắp giao chiến. Tất cả mọi người trong liên quân Quan Đông đều biết rõ Trương Phi lợi hại, mà cấm quân Hứa Thành cũng đều hiểu Vương Việt xưng hùng thiên hạ vài chục năm. Người biết cũng đều đổ mồ hôi. Hai đại Mãnh Nhân, đến cùng ai lợi hại hơn ai?
Kết quả lập tức xuất hiện. Trường mâu của Trương Phi quá dài, lợi cho viễn chiến. Thế nhưng Vương Việt vừa tiếp cận, đơn giản đã tránh được sát chiêu của Trương Phi. Trò cũ tái diễn, trường kiếm đâm, bị cán mâu đẩy ra, dùng khuỷu tay đánh. Trương Phi hơi nghiêng người lại tránh được. Vừa tránh né, Vương Việt lại đã mãnh liệt tiến tới gần, dùng bả vai đánh tới. Lúc này đây, Trương Phi muốn tránh cũng không được, cả người bị đánh bay xa hơn một trượng. Đây là vì thân thể Trương Tam gia đủ nặng. Ngay sau đó Vương Việt giục ngựa vọt tới. Trương Phi đứng dậy bỏ chạy, Trương Tam gia hắn quả thật lỗ mãng, nhưng không phải là đồ ngốc. Đánh không lại, còn bày thể diện cái gì?
"Tam đệ đừng sợ, huynh tới" một tiếng thét vang lên, Quan Nhị gia cũng ra tay.
"Ai nha" Hứa Thành thầm hô một tiếng: "Đây chính là thần hộ mệnh xã hội đen tương lai. Đánh nhau cùng với hắn có thể phạm vào quy củ của mình đặt ra hay không? Có cần gọi Vương Việt trở về không?" Hắn lại suy nghĩ một chút: "Vẫn không nên. Mặc dù ta đúng là lăn lộn hắc đạo nhưng cũng là người vô thần, không thể phụ lão sư nhiều năm giáo huấn hoạt động mê tín. Hơn nữa không cho phép sùng bái cá nhân"
Không nói đến Hứa Thành ở đó tưởng niệm chuyện xưa. Ở trước trận, vừa động thủ, Quan Vũ mới phát hiện vừa rồi Trương Phi bị bại một chút cũng không oan. Đao của Quan Nhị gia hắn vừa nhanh vừa nặng . Vốn giao thủ cùng võ tướng bình thường đều chiếm hết tiện nghi, nhưng đối thủ bám sát lấy ngươi, không cho ngươi ra hết sức lực. Còn nữa, đại đao nặng mấy chục cân, nhanh nữa cũng không có khả năng nhanh hơn một thanh trường kiếm, bị đối phương quấn lấy, đánh cận chiến, chiều dài của đại đao cũng thành gánh nặng. Quan Vũ muốn rút bội kiếm, kiếm của đối phương kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, căn bản cũng không có cơ hội
Hai người đi lòng vòng, Vương Việt đánh cho Quan Vũ toàn thân đổ mồ hôi. Mấy lần Quan Vũ muốn lưỡng bại câu thương, đại đao liều lĩnh bổ về phía Vương Việt, lại luôn bị Vương Việt phá giải. Kỳ thật, loại chiêu số này khi Vương Việt ra giang hồ đã sớm bái kiến nhiều loại phiên bản khác nhau. Tuy rằng Quan Vũ sử dụng có chút uy hiếp, nhưng còn chưa tới mức Vương đại hiệp hắn không thể đối phó. Cuối cùng Vương Việt nắm lấy cơ hội, đột nhiên từ trên ngựa xuất chân, đá vào đao cán Quan Vũ. Quan Vũ chỉ cảm thấy một luồng lực mạnh đánh úp lại, thế nhưng vì hắn ngồi trên lưng ngựa lại không có chỗ mượn lực. Dù sao vào thời đại này còn không có bàn đạp ngựa vì vậy hắn cũng bước theo gót Trương Phi, ngã văng ra ngoài
Trong lúc nhất thời, Vương Việt liên tiếp đánh bại ba viên Đại tướng. Liên quân Quan Đông, kinh sợ tại chỗ.
Mọi người vàovào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc Tác giả: Cổ Long Cương
Quyển 1
Chương 22: Đả kích
Nguồn: Vipvanda
Nhìn thấy Vương Việt uy phong lẫm lẫm, người khó chịu nhất chính là đám người Viên Thiệu, kể cả Tào Tháo. Nhớ ngày đó, Vương Việt biết vâng lời, cầu xin chức quan, chính bản thân mình xem thường xuất thân của hắn, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn. Có đôi khi ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho hắn. Lúc này báo ứng đã đến, khiến cho Hứa Thành nhặt được đại tiện nghi.
"Vương Việt luôn luôn có nguyện vọng làm mệnh quan triều đình, minh chủ có thể đưa cho hắn một người chức quan, có lẽ có thể làm cho hắn. . ." Tào Tháo nói rất rõ ràng. Lúc này, lòng quân xuống thấp, mặc dù dùng chiêu này có chút mất thể diện, nhưng nếu như thật có thể chiêu hàng Vương Việt, được lớn hơn mất.
Viên Thiệu không muốn mất thể diện. Tào Tháo cũng đành chịu, hắn đành phải tự mình quát lên: "Phía trước có phải là Vương Việt tiên sinh, còn nhớ được Tào Mạnh Đức không?"
"Hừ" Vương Việt hơi hừ lạnh một tiếng. Trong lòng Vương Việt còn mang hận thái độ trước kia của đám người Tào Tháo đối với mình. Chỉ là trước trận hai quân, hắn còn không muốn quá thất lễ, lập tức đáp: "Đây không phải cấm quân Điển quân hiệu úy Tào đại nhân ngày xưa sao? Ngài có chuyện gì không? Hẳn là ngài cũng muốn phân chia cao thấp cùng kiếm trong tay Vương mỗ sao?"
Tào Tháo run lên trong lòng, thầm nghĩ: trước kia sao không cảm thấy Vương Việt có khí thế như vậy? So chiêu với ngươi, ta không muốn sống nữa sao? Tào Tháo cảm thấy hy vọng chiêu hàng xa vời, nhưng không nói ra, hắn lại không cam lòng. Vạn nhất nếu thành công thì sao?
"Vương tiên sinh từng làm sư phụ kiếm thuật của đương kim Bệ hạ. Chúng ta lại là quân cần vương. Vì sao tiên sinh lại muốn gây khó dễ cho chúng ta? Chỉ cần tiên sinh có thể giúp Thanh quân chúng ta, minh chủ liên quân Quan Đông ta, Xa kỵ tướng quân Viên đại nhân nguyện biểu tấu tiên sinh làm Kiêu Kỵ Hiệu úy" Tào Tháo cắn răng một cái, cho một chức quan không nhỏ.
"Ha ha ha" nghe xong lời này, Vương Việt đột nhiên cười như điên.Ngay sau đó chính là chúng tướng bên cạnh Hứa Thành.
"Vì sao tiên sinh bật cười?" Tào Tháo không vui nói
"Không dám, Vương mỗ sẽ nhớ kỹ tình nghĩa lần này của Tào đại nhân. Chỉ có điều Vương mỗ lúc này đã là cấm quân Trung Quân hiệu úy, hà tất còn muốn Kiêu Kỵ Hiệu úy? Ha ha" Vương Việt cười ha hả không thôi.
Mặt Tào Tháo nhất thời có thể so sánh với cùng mặt Quan Nhị gia, hắn đang suy nghĩ phải nói gì đó để vãn hồi thể diện, bộ tướng Thuần Vu Quỳnh bên cạnh Viên Thiệu đã giận dữ lên tiếng: "Vương Việt, ngươi tính toán ngon như vậy sao? Chủ công nhà ta coi trọng ngươi, mong muốn phong chức quan cho ngươi, đó là vận may của ngươi. Ngươi cho rằng ngươi được Đổng Trác phong làm Trung Quân hiệu úy, người trong thiên hạ sẽ thừa nhận sao?"
"Hừ" Vương Việt nhìn Thuần Vu Quỳnh khiến hắn sợ tới mức lui một bước, rồi mới lên tiếng: "Vương Việt ta là người nào, không tới phiên các người ở chỗ này vung tay múa chân. Ta có đủ tư cách làm Trung Quân hiệu úy hay không thì cần chủ công nhà ngươi tự mình thử xem hoặc là Thuần Vu Quỳnh ngươi cũng được"
"Giang hồ hiệp sĩ dùng võ vi phạm lệnh cấm, nay lại còn là vượn đội mũ quan. Vương Việt, ngươi quả nhiên vẫn chỉ là một kẻ hạ tiện không nên thân" Viên Thiệu vừa lên tiếng đã hết sức ngoan độc. Một người trước kia không có đủ tư cách ngồi ở trước mặt hắn đột nhiên đảm nhận chức vị của hắn, mặc dù chỉ là chức vị trước kia, thế nhưng vẫn khiến cho hắn cực kỳ phẫn nộ.
"Không dám nhận, Vương Việt ta như thế nào dám so cùng với Viên Thiệu đại nhân ngươi" Vương Việt cũng không tức giận: "Viên đại nhân gia môn hiển hách, bốn đời Tam công, trong triều không thể chém trừ gian nịnh Thập thường thị, hiến kế chiêu Tây Lương Đổng Trác vào kinh cho Hà Tiến, khiến triều cương đại loạn. Đây là không khôn ngoan; Thân là minh chủ liên quân Quan Đông, đương thời điểm cày bừa vụ xuân, cưỡng ép khởi binh, không để ý tới kế sinh nhai của dân chúng mấy châu Quan Đông chính là bất nhân; mà thời điểm khởi binh, không thông báo trước cho người nhà ở kinh thành, khiến phụ lão huynh đệ trong nhà chết thảm, đó là bất hiếu; Tôn Kiên báo thù cho huynh đệ ngươi, huynh đệ ngươi quản lương thảo của hắn, đây là bất nghĩa; Mắt thấy Đổng Trác bức ép Hoàng đế chạy trốn, ngươi đã từ từ hành quân, không để ý tới Hoàng đế, bất trung; Đại nhân bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, cộng thêm không khôn ngoan, ngũ độc đều đủ, có thể nói ‘ Ngũ độc tướng quân’, tại hạ thật sự bội phục, lại không dám mạo muội ở trước mặt đại nhân. . . Ừ? Ha ha"
Lúc Vương Việt nói mấy lời này quả nhiên thoải mái cực kỳ. Đây vốn là những lời Hứa Thành chuẩn bị cẩn thận để mắng Viên Thiệu. Tất cả những lời nói hung ác đều được cân nhắc qua vài lần, mượn cơ hội này đả kích sĩ khí liên quân. Lúc này lại bị Vương Việt hắn vạch trần rất thoải mái, nói ra trước. Chờ khi Vương Việt nói xong, đã thấy Viên Thiệu, sắc mặt trắng bệch, lung lay sắp đổ. Nếu không có người bên cạnh vịn, khẳng định đã rớt xuống ngựa.
Ngay tiếp theo đó chúng chư hầu bên Viên Thiệu, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi. "Ngũ độc" này của Viên Thiệu đều đúng là tội lớn. Hơn nữa người thời đại này coi trọng nhất đạo nghĩa. Thật ra nếu muốn tính toán thì bất luận một điều trong số đó cũng đều đủ Viên Thiệu chết mười tám cái mạng. Mà ở bên trong "Ngũ độc" này bọn họ sợ khi phải dính vào mấy điều như vậy, tựa như là bất nhân, bọn họ hoàn toàn không chú ý chết sống của dân chúng, nhưng hết lần này tới lần khác mấy tội lớn này đều có bằng có chứng, muốn phản bác cũng không có chỗ nói, cũng khó trách Viên Thiệu lại tức giận như vậy. Sau khi công tiến Hổ Lao quan, vốn đều cho rằng sẽ thuận buồm xuôi gió, không ai ngờ một hồi kinh sợ, một hồi sợ, một hồi phẫn nộ, lúc này lại càng tức giận. Nếu như là bọn hắn, chỉ sợ cũng không chịu nổi. Mọi người ngẫm lại xem, Gia Cát Lượng có thể mắng chết Vương Lãng. Mấy lời này của ta có thể còn độc hơn cả của hắn. Cho dù Viên Thiệu đang tuổi tráng niên, nhưng hắn xuất thân quá tốt, không từng chịu qua uất ức gì cả, ngày thường cách làm người lại bụng dạ hẹp hòi, cũng có thể bị mắng một lần bán thân bất toại sao?
"Chỉnh đốn và sắp đặt quân đội, lập tức lui lại" Vẫn là Tào Tháo quyết định thật nhanh. Đầu lĩnh sắp bị làm tức chết, còn đánh cái gì mà đánh? Huống chi sĩ khí đã xuống thấp tới mức không thể thấp hơn nữa.
"Quân ta còn chưa khai chiến, lui lại như vậy, há không phải làm trò cười cho người sao?" Người lên tiếng chính là Viên Thuật Viên Công Lộ.
"Muốn đánh mình ngươi có thể ở lại" Tào Tháo nghiêm nghị nói. Thời điểm này hắn tuyệt sẽ không bán thể diện cho Viên Thuật, còn muốn lấy tranh quyền đoạt lực, hạng người gì vậy? Không ít người nhìn về phía Viên Thuật, ánh mắt đều lộ ra vẻ khinh thường. Chỉ riêng Viên Thuật không cảm thấy điều này. Khi thấy chúng chư hầu đều lui, hắn đương nhiên không dám ở lại, cũng rút lui theo.
Liên quân Quan Đông chậm rãi lui bước, quay trở về Hổ Lao quan.
"Không phải chứ" Hồng Phong sờ lên đầu. Chỉ như vậy đã rút lui, cũng quá dứt khoát một chút.
"Ha ha, Vương sư phó thắng liên tiếp ba trận, lại dùng ngôn ngữ ép buộc được Viên Thiệu thiếu chút nữa thổ huyết, lập công lớn" Đối với Vương Việt trở lại bổn trận, Hứa Thành không tiếc rẻ từ ca ngợi.
"Tướng quân quá khen. Mấy lời nói đó của ty chức là học theo ngài đó" Vương Việt liên tục khoát tay, nhưng chúng tướng đều thấy được vẻ đắc ý từ trong mắt của hắn. Cũng khó trách, Vương Việt nhẫn nhịn uất ức nhiều năm như vậy, một khi được báo, vậy thì phải cố gắng nói cho sảng khoái. Huống chi, trải qua một trận đánh này, một lần nữa lại dựng lên cây đại kỳ thiên hạ đệ nhất kiếm. Từ khi Lã Bố ngang trời xuất thế, hai chữ Vương Việt ảm đạm không ít lại truyền khắp thiên hạ. Đối với một quân nhân mà nói chính là vinh quang bực nào.
"Tướng quân, đối diện có một đội ngũ chưa bỏ chạy" bên cạnh có người chứng kiến sự việc không đúng, bẩm báo cho Hứa Thành.
"Hả?" Hứa Thành cả kinh, lúc này thật không sợ chết hay sao?
Hắn chỉ thấy đối diện có mấy ngàn quân mã, đơn độc lẻ loi xếp hàng đối diện. Nhìn trang phục, hẳn là đội ngũ của Tây Lương Mã Đằng.
"Ai nha, thật sự là trung nghĩa. Chủ tướng bị bắt, dù cho đối mặt đại quân, cũng không lùi bước. Tiểu tử Bàng Đức này không dậy nổi, lại có thể có một đội ngũ như vậy. Chỉ là ta vẫn cảm thấy bọn họ là một lũ ngốc" Hứa Thành phát biểu ý kiến của mình, cũng đạt được đồng ý của mọi người.
"Tiểu tặc" Bàng Đức bị đánh thức tỉnh. Hắn mặc kệ trên người bị cột dây thừng, câu đầu tiên liền mắng Hứa Thành.
"Ngươi nhìn rõ ràng đi" Hứa Thành chỉ tay về quân đội đối diện: "Chỉ cần ngươi nói một câu đi theo ta, ta sẽ thu hàng bọn chúng. Không đi theo ta, ta giết bọn chúng cho chôn cùng ngươi, thế nào đây? Ta đối với ngươi không sai?"
"Ngươi" trên thực tế Bàng Đức không có bao nhiêu hận đối với Hứa Thành. Dù sao sự tình đã qua nhiều năm, nhưng nghe xong mấy câu nói đó, hắn vẫn thiếu chút nữa bị tức chết
Bàng Đức muốn phóng tới chỗ Hứa Thành, nhưng Hồng Phong nhấn tay một cái khiến cho hắn một mực đứng ngay tại chỗ, tan rã ý đồ của hắn.
"Như vậy tốt rồi. Ta biết rõ ngươi nhất thời khó có thể suy nghĩ kỹ càng. Ta cho ngươi thời gian. Đêm nay sau khi liên quân Quan Đông rút khỏi Hổ Lao quan, ngươi phải đầu hàng ta, thế nào?" Hứa Thành còn nói thêm.
"Cái gì?" Bàng Đức thiếu chút nữa cho là mình nghe lầm. Hổ Lao quan sở dĩ được gọi là Hổ Lao quan, không chỉ vì nó chắc chắn hùng tráng mà còn bởi vì nó đồng thời chia cắt Tư châu với Quan Đông. Bên nào đạt được nó, cũng có thể phòng thủ vững vàng, khiến địch không cách nào nhảy vào, nhưng Hứa Thành vậy mà cướp lấy cửa ải hiểm yếu này từ trong tay liên quân Quan Đông. Nói dễ dàng như thế giống như là ăn cơm, không bới cơm ra từ trong miệng sao?
Nhưng Bàng Đức vẫn không muốn đồng ý. Hắn rầm rì không nói lời nào.
"Binh binh" Hứa Thành vỗ tay một cái. Lập tức Từ Hoảng giương chiến búa lên. Gần vạn cung nỗ thủ kéo vũ khí trong tay.
"Thôi ngừng lại" nhìn thấy Hứa Thành như muốn làm thật, Bàng Đức dù không muốn hàng, cũng đành phải đồng ý. Tất cả đều là huynh đệ cùng hắn chinh chiến sa trường nhiều năm, sao hắn có thể cam lòng để cho bọn họ chết vô vị như vậy được.
"Tốt, thành giao" Hứa Thành cầm lấy bàn tay Bàng Đức, vỗ vỗ ba cái. "Cởi trói" mệnh lệnh ban ra cho thân binh bên cạnh xong Hứa Thành nhìn chúng tướng nói: "Thế nào, vẫn ta có chiêu đối phó họ Bàng"
Lời nói lọt vào trong tai Bàng Đức khiến cho hắn rất buồn bực, bản thân cảm giác vô cùng uất ức, thật tình hắn không biết họ Bàng Hứa Thành nói chính là một người khác.
"Tốt rồi, đại quân chậm rãi xuất phát, thẳng tiến Hổ Lao quan" Hứa Thành hạ lệnh.
Bàng Đức đành phải cùng theo đi, thủ hạ của hắn đã được thông báo đi theo bên cạnh đại quân, không tạo ra xung đột cùng binh lính dưới trướng Hứa Thành.
"Này, tiểu tử ngươi không tệ. Lần thứ nhất chống được nhiều chiêu như vậy ở tay Vương sư phụ. Chờ đến Hổ Lao quan, ta mời ngươi uống rượu" Hồng Phong đi lên, nói với Bàng Đức. Một cánh tay hắn còn ôm bả vai Bàng Đức. Bàng Đức chỉ cảm thấy một vòng sắt nhốt chặt chính mình, ra sức giãy mấy cái mà không thể thoát, đành phải dùng loại tư thế đi tới. Nhưng mà trong vòng một ngày, ở những bản lĩnh khác nhau mà bản thân tự hào, võ nghệ cùng khí lực, đều chịu đả kích khốn khổ, lại làm cho hắn mất hết hứng thú.
Mọi người vàovào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc Tác giả: Cổ Long Cương
Quyển 1
Chương 23: Rút củi dưới đáy nồi
Nguồn: Vipvanda
Lại nói liên quân Quan Đông quay trở về Hổ Lao quan. Ngoại trừ an bài thủ vệ bên ngoài, cũng bắt đầu nghỉ ngơi. Viên Thiệu cũng khôi phục, tuy rằng gã vẫn còn có chút không thoải mái, nhưng nói chung, cũng đã trấn tĩnh lại.
"Đáng giận Vương Việt. Nhớ ngày đó ngươi, đồ tiểu nhân khúm núm. Lúc này thật không ngờ làm nhục ta. Ta nhất định phải giết ngươi" Viên Thiệu nghiến răng nghiến lợi: "Còn có Hứa Thành, các người, hai tên khốn kiếp, ta không tha cho các người"
"Sĩ khí quân ta xuống thấp. Trong những ngày gần đây không thể khai chiến. Tốt nhất có thể thủ ở trong quan đến lúc khôi phục, tiếp tục xuất kích cũng không muộn" Tào Tháo mặc kệ hắn, nhưng Viên Thiệu nói gì đi nữa vẫn là minh chủ, cũng phải bày tỏ một chút.
"Tốt" Viên Thiệu cũng hiểu rõ hiện tại một khi khai chiến, sĩ khí căn bản cũng không đủ. Những binh lính này hôm nay nghe Vương Việt nói, lòng quân khẳng định càng thêm bất ổn, không thể xuất chiến được, đành phải chờ thêm hai ngày.
"Không xong" Khổng Dung chạy vào.
"Lại có chuyện gì?" Đầu Viên Thiệu sắp nứt ra rồi. Tại sao lại có việc hả?
"Lương thảo ở đại doanh quân ta bị người đốt rụi rồi" Khổng Dung nói.
"Vậy lương thảo còn thừa của quân Tây Lương ở trong quan đâu?" Vẫn Tào Tháo còn có chút tỉnh táo, hỏi.
"Không có một tên quân Tây Lương nào, hoàn toàn không có lương. Chẳng lẽ các người không phát hiện ra sao?" Khổng Dung lớn tiếng nói. Thời điểm này, lễ nghi gì đó đều chẳng quan tâm. Không có cơm ăn, còn có thể làm gì?
"Làm sao bây giờ? Chúng ta làm sao bây giờ? Mạnh Đức" Viên Thiệu nhìn Tào Tháo cầu viện. Hiện tại gã chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, hơn nữa trong đầu đầy bột nhão.
"Hứa Thành, nhất định là Hứa Thành, " Tào Tháo xoa xoa tay: "Ta nói rồi, tám bộ phận cấm quân sao chỉ có một chút người như vậy. Vốn ta còn tưởng rằng những bộ phận đó đã bị Đổng Trác mang đi. Hiện tại xem ra chính là Hứa Bá Công phái bọn chúng thừa dịp đại quân ta không có mặt, đốt lương thảo của chúng ta còn thuyết phục hàng binh Hổ Lao quan phản bội, còn mang lương thực trong quan đi. Đáng giận, mưu kế của hắn thật ác độc"
"Lại là hắn?" Viên Thiệu phát hiện mình nghe nói tới tên của Hứa Thành đã có chút sợ: "Chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Rút lui" trong giọng nói Tào Tháo tràn đầy vẻ không cam lòng: "Không có lương thực, không có sĩ khí. Nếu chúng ta không rút lui, sẽ chỉ có một con đường chết. Mau bỏ đi, lập tức rút lui. Chỉ sợ Hứa Thành đã đi theo chúng ta tới rồi" Tào Tháo rống to.
Thái độ của Tào Tháo cũng không gây cho Viên Thiệu bất mãn. Gã đã không chú ý đến những thứ này. Viên Thiệu vội vàng phái người thông báo chúng chư hầu, rút khỏi Hổ Lao quan.
Khi xuất quan, Tào Tháo cho Tôn Kiên với Công Tôn Toản hai người dẫn đội đi về phía trước. Hai người này chính là người biết chiến tranh nhất trong chư hầu. Ai biết Hứa Thành không an bài đại quân ở bên ngoài quan. Thời điểm này đến đột kích, liên quân không phải xong đời sao? Có hai viên Đại tướng này dù sao vẫn có thể ngăn cản trong chốc lát.
Điều may mắn chính là, Hứa Thành cũng không phái người bố trí mai phục, liên quân bình yên rút ra khỏi Hổ Lao quan.
Liên quân Quan Đông rút khỏi không lâu sau, Hứa Thành cũng thản nhiên tiến vào Hổ Lao quan. Chúng tướng vô cùng hưng phấn, đương nhiên, ngoại trừ một người. Thiếu chút nữa Bàng Đức đã cắn nát đầu lưỡi. Hắn thật sự không nghĩ tới, Hứa Thành đánh chiếm Hổ Lao quan còn dễ dàng hơn so với ăn cơm.
Ở bên trong Hổ Lao quan một đêm, đám người Hứa Thành đi tới trên lâu thành, nhìn ra quan ngoại
"Tướng quân, thuộc hạ nghĩ, giờ này khắc này đám người Viên Thiệu khẳng định đã tiến vào Huỳnh Dương rồi" hai ngày này tâm tình Vương Việt rất thư thái, lời nói cũng nhiều hơn.
"Hẳn vậy" Hứa Thành mỉm cười trả lời.
"Không có khả năng" Bàng Đức ở bên nói. Vốn Hứa Thành không đề cập tới ước định lúc trước, Bàng Đức hắn cũng không muốn gây ra chú ý, nhưng nghe mấy câu đối thoại, hắn vẫn không nhịn được nói ra.
Nhìn ánh mắt trêu tức của Hứa Thành, Bàng Đức hoảng hốt đôi chút, nhưng Vương Việt đang ở một bên, hắn cũng không có bản lĩnh tập kích Hứa Thành ở trước mặt thiên hạ đệ nhất kiếm. Bàng Đức lập tức thể hiện quyết tâm, nói: "Thái thú Huỳnh Dương Từ Vinh, tinh thông chiến thuật, lại chiếm giữ thành trì Huỳnh Dương, mà sĩ khí liên quân lúc này không phấn chấn, lại hành quân mấy ngày liền, khẳng định mỏi mệt không chịu nổi, sao có thể đánh hạ Huỳnh Dương nhanh như vậy "
"Ngươi không tin?" Hứa Thành cười cười, hỏi
Bàng Đức không tự chủ được lui một bước, đáp: "Không tin"
"Ha ha" Từ Hoảng lên tiếng: "Bàng tướng quân, ngươi lại đoán sai rồi"
"Xin lắng tai nghe"
"Tướng quân đã sớm sai người chở rất nhiều lương thảo tiến vào Huỳnh Dương. . ."
"Vậy liên quân càng tấn công mà không hạ được" Bàng Đức khó hiểu.
"Đây chẳng qua là mồi nhử, dẫn liên quân đi tấn công Huỳnh Dương mà thôi, vận chuyển rất nhiều lương thực tới" Từ Hoảng nói tiếp.
"Hả?" Bàng Đức có chút mơ hồ.
"Liên quân ra khỏi Hổ Lao quan, không có lương thảo, nghe nói Huỳnh Dương có lương thảo, với tính cách nóng nảy của đám người Viên Thiệu, chắc chắn sẽ không buông tha, cho nên tướng quân cho người chuyển lương thực, thả cho bọn chúng ăn uống đầy đủ hơn mấy tháng, sau đó lại cho Từ Vinh từ bỏ Huỳnh Dương”.
"Cái gì?" Bàng Đức kinh hãi, tặng lương thảo cho quân địch. Hắn nhìn Hứa Thành, ánh mắt đã có chút ít khác thường. Người này có bệnh nhưng rất nhanh hắn lại có phản ứng: "Lương thực có lừa dối"
"Làm sao lại như vậy?" Từ Hoảng hao hết miệng lưỡi, chính là muốn cho Bàng Đức tâm phục khẩu phục đối với Hứa Thành: "Bên trong liên quân cũng không phải đều là người ngu, há lại sẽ không kiểm tra nhóm lương thảo này "
"Vậy rốt cuộc là vì sao?" Bàng Đức hoàn toàn hồ đồ.
"Nhớ ngày đó ta cũng giống như ngươi, hoàn toàn không hiểu chuyện này. Hãy để cho tướng quân phân giải cho ngươi một chút" Từ Hoảng nhường cơ hội thể hiện cho Hứa Thành.
"Ta đã sớm phái người tới Duyện Châu, Thanh Châu, Dự Châu cùng với Ký Châu. Những năm này, từ khi loạn giặc Khăn vàng thì có rất nhiều lưu dân, dân chúng, áo không đủ che thân, bụng ăn không no. Chỉ cần một chút lương thực thì có thể làm cho bọn chúng đi theo người của ta đi vào Tư châu" Hứa Thành chậm rãi nói: "Ta vận chuyển lương thực đến Huỳnh Dương, chính là khiến cho chư hầu Quan Đông có ăn, như vậy bọn chúng sẽ không dễ dàng tản đi. Hành động di dân của ta sẽ thuận tiện rất nhiều"
"Đợi đến khi lương thực ăn đại khái gần hết, bọn chúng sẽ phát hiện trong phạm vi một trăm dặm, bọn chúng không thể tìm thấy một bóng người, cũng không tìm thấy một viên lương thực. Khi đó ta có thể dễ dàng đánh bại bọn chúng. Chờ bọn chúng trở lại địa bàn của mình, dân chúng trong địa bàn của chúng đã bị ta dẫn rời đi không biết bao nhiêu. Đến lúc đó, ta cũng muốn nhìn xem không có dân chúng, các đại nhân được coi là có xuất thân cao quý này, bọn chúng ngày sau đấu cùng ta như thế nào"
Bàng Đức sợ ngây người. Thật lâu hắn mới lẩm bẩm nói: "Tốt một chiêu rút củi dưới đáy nồi. Không có dân chúng, sẽ không có binh, không ai trồng trọt, cũng sẽ không có lương thực, ai còn có thể thành đại sự?"
Sau lần này nói chuyện này, Bàng Đức thành thành thật thật thực hiện lời hứa, đi theo Hứa Thành.
Mà đúng lúc Hứa Thành đang cố gắng thu phục Bàng Đức, Thái thú Huỳnh Dương Từ Vinh, cũng đang ở trên đường đi tới Tị Thủy Quan. Hắn cảm khái vạn phần khi có thể bước trên con đường này,. Vốn hắn trú đóng ở Huỳnh Dương, làm tuyến đầu cho quân Tây Lương của Đổng Trác, ngăn cản chư hầu Quan Đông. Thế nhưng khoảng chừng sau thất bại trước Tôn Kiên, chư hầu Quan Đông chỉ bằng vào ưu thế binh lực đã thành công ngăn cản hắn ở thành Huỳnh Dương. Mấy ngày công thành, liên quân chư hầu thấy hiệu quả không lớn, quyết đoán buông tha Huỳnh Dương, ngược lại còn đi đường vòng tấn công hai Quan: Hổ Lao, Tỵ Thủy, chỉ phái Thứ sử Duyện Châu Lưu Đại, Thái thú Đông Quận Kiều Mạo với Thái thú Quảng Lăng Trương Dương bao vây toàn bộ bốn cổng thành Huỳnh Dương, sau đó coi chừng ở bên ngoài. Điều này vốn cũng không có gì, ngươi phong tỏa cửa của ngươi là được. Khi cần ra ngoài, chẳng lẽ ta lại không thể mở lại mấy cửa sao? Hắn vốn cũng muốn kiềm chế một bộ phận cũng tốt. Dù sao Hổ Lao quan với Tị Thủy Quan cũng không phải dễ đánh. Hắn còn nghe nói, nghĩa tử Lã Bố mà thừa tướng thu hết sức lợi hại, được xưng đệ nhất thiên hạ chiến tướng. Liên quân Quan Đông chỉ là đám người vô dụng, có thể thành chuyện gì?
Thế nhưng điều hắn hoàn toàn không ngờ tới, Thứ sử Duyện Châu Lưu Đại thật không ngờ lại tuyệt tình như vậy. Đầu tiên Lưu Đại cho đào khoét ở ngoài thành, cắt đứt mạch nước ngầm cho nội thành. Sau đó lại bố trí rất nhiều cạm bẫy ở ngoài thành, khiến cho hắn vừa ra khỏi thành đã tổn thất một số đông thủ hạ. Trong khi đó vài ngày không uống nước, khiến cho tinh binh cũng không đánh lại người bình thường. Bởi như vậy, hắn và quân đội của hắn thật sự bị vây ở bên trong thành Huỳnh Dương, chỉ có thể dựa vào nước dự trữ trong thành bảo vệ tánh mạng. Mỗi ngày mỗi người uống một chút nước. Khi đó Từ Vinh thật sự cho là mình sắp xong đời. Khi đó, hắn thầm nghĩ tử chiến quyết đấu một trận cùng chư hầu ngoài thành, nhưng cẩu tặc Lưu Đại này lại tuyên bố sẽ không phí một binh một tốt mà giết được Từ Vinh hắn, chỉ thủ ở bên ngoài, không tiến công, đợi hắn chết khát.
Mọi người vàovào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc Tác giả: Cổ Long Cương
Quyển 1
Chương 24: Bình tĩnh
Nguồn: Vip
Từ Vinh thật sự sắp sụp đổ. Nên biết rằng, người có thể mười ngày không ăn cơm, cũng không thể ba ngày không uống nước. Sau đó nghe ngoài thành nói, Lã Bố thất bại, Đổng Trác không tốt. Vốn Từ Vinh hắn sẽ cho rằng đây chỉ là một âm mưu, nhưng một mình Lưu Đại đã có thể như thế, ai biết trong liên quân Quan Đông còn sẽ có người như thế nào. Lúc ấy Từ Vinh hắn đã tin như vậy nên đầu hàng đám người Lưu Đại. Thế nhưng thư đầu hàng được bắn ra thành không bao lâu, thời thế thay đổi, thủ hạ của Ngũ quan trung lang tướng Hứa Thành đã đến. Một lần tấn công đã đánh tan quân đội vây thành bên ngoài. Tới khi viện quân mở cửa thành ra, hắn thiếu chút nữa bật khóc nhưng các tướng sĩ đi theo hắn thật sự đã khóc.
Người được gọi Dương Nhị này, hắn cũng biết mặt. Trước kia Hứa Thành tới lãnh giáo hắn, tiểu tử này là thân vệ của Hứa Thành. Không thể ngờ, hôm nay chính là tiểu tử này dẫn người cứu mình. Khi Dương Nhị tới gặp hắn, hắn mới biết được Đổng Trác thật sự thất bại, đã chạy thoát về hướng Trường An. Về phần hắn, không ai hỏi qua, mà Hứa Thành, cũng không nhận được thông báo. Nói cách khác, hắn và Hứa Thành, đều bị Đổng Trác từ bỏ, rất có thể bị trở thành vật hi sinh hấp dẫn lực chú ý của liên quân Quan Đông, mà với hiểu biết của hắn đối với cách làm người của Đổng Trác thì thấy điều này hoàn toàn có khả năng.
Cũng may nghe Dương Nhị nói, bọn họ đã cướp lấy Tị Thủy Quan, hơn nữa đã sắp đặt mưu kế hay, đang chờ đám người Viên Thiệu. Hiện nay bọn hắn phải về phòng ngự Tị Thủy Quan vì vậy Từ Vinh lập tức mệnh lệnh cho bộ hạ sau khi khôi phục đôi chút, tiến về Tị Thủy Quan. Đối với ân nhân cứu mạng, còn có cái gì không tin được hay sao?
Ai ngờ, tiểu tử Dương Nhị này còn đưa cho hắn một món lễ vật. Thứ sử Duyện Châu Lưu Đại lại bị bọn hắn bắt sống. Điều này đúng là thời thế thay đổi, hắn liền hỏi Lưu Đại nghĩ như thế nào mà dùng chiêu thức đoạn tuyệt để đối phó với hắn. Thì ra Lưu Đại ngẫu nhiên nghe thuộc hạ là tiểu binh đã từng là thợ săn nói. Hắn còn tưởng rằng Lưu Đại này có bản lãnh. Lập tức Từ Vinh, một kiếm đoạt mạng của Lưu Đại, báo thù cho các tướng sĩ của hắn.
Những việc khác Từ Vinh hoàn toàn nghe Dương Nhị, quay về Tị Thủy Quan. Chỗ đó có nước, hơn nữa cũng có lương thực. Lương thực ở trong thành Huỳnh Dương cũng không cần mang đi. Dương Nhị nói là giữ lại có ích, đã như vậy thì nghe người ta. Lúc ấy chính Từ Vinh hắn đã nghĩ như thế. Hứa Thành người này, cách làm người luôn luôn không tệ, nên sẽ không hại người.
Liên quân Quan Đông lại một lần bị đả kích lớn. Thứ sử Duyện Châu Lưu Đại bị giết, đầu treo ở trên lâu thành Huỳnh Dương, mà lúc này Huỳnh Dương đã là tòa thành không.
"Từ Vinh này đến cùng là đi nơi nào? Hắn chạy đến nơi nào?" Viên Thiệu lại tức giận. Thế nhưng gã lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho càng hoảng sợ. Vốn Lưu Đại đã chết cũng không sao cả. Viên đại minh chủ càng dễ dàng tiếp thu đội ngũ của hắn, nhưng hiện tại, bóng dáng của Hứa Thành giống như quỷ giống nhau đặt ở trong lòng Viên Thiệu, khiến cho gã cảm thấy có cảm giác lạnh toát.
"Ai" Hiện tại Tào Tháo cũng không còn một chút khí lực. Hắn hoàn toàn không muốn nói gì nữa rồi. Khắp nơi đều rơi vào thế hạ phong làm cho hắn cũng rất khó chịu.
"Nghe những bại binh kia nói, ngày đó bọn chúng còn nhìn thấy có người vận chuyển rất nhiều lương thảo tiến vào thành. . ." Thái thú Đông Quận kiều Mạo vô cùng cao hứng đối với việc Lưu Đại chết. Gã này thường ngày ỷ vào binh lực hùng mạnh hơn hắn, tới đòi tiền cần lương. Nếu như chính mình không cho, gã liền dám động binh uy hiếp. Nếu không phải Từ Vinh bên trong thành chưa chết, gã này nói không chừng đã thật sự đánh tới rồi. Hiện tại tốt rồi, thế giới an bình.
"Lương thảo?" Trong mắt chúng chư hầu đều toát ra ánh sáng. Từ khi rút khỏi Hổ Lao quan đến hiện tại, điều thiếu nhất chính là cái này.
"Đúng, quân đội vây thành bị người từ bên ngoài đánh tan. Thế nhưng quân đội giải vây đã đi không lâu trước đó. Trước khi đi còn vận chuyển vào thành rất nhiều lương thảo" Thái thú Quảng Lăng Trương Dương nói. Ít nhất nhìn qua thì đúng. Có cảm giác hắn thật không còn giữ được thể diện.
"Chư vị thấy thế nào?" Viên Thiệu hỏi. Hiện tại hắn dù bị đánh chết cũng sẽ không dễ dàng hành động.
"Khẳng định có quỷ kế. . ." Các chư hầu nói.
"Nói không chừng lương thực này có độc" đề nghị này được không ít người thông minh khẳng định tại chỗ.
"Nói không chừng đây chỉ là một mồi nhử, dẫn chúng ta vào thành sau đó giống như Lưu Thứ sử, lấp kín cổng thành, lại dùng chiêu đó để đối phó chúng ta, để cho chúng ta chết đói, chết khát" chúng chư hầu cố hết khả năng phát huy sức tưởng tượng.
"Nếu như không phải như vậy, hắn lấp kín cổng thành mà lại còn đốt thành thì sao?" Điều này dọa cả đám chư hầu kinh sợ.
Bên cạnh Tào Tháo, đám người Tôn Kiên đang trợn mắt nhìn thẳng. Sao bình thường không thấy tên gia hỏa này thông minh như vậy? Hiện tại ngược lại là một người lợi hại hơn rất nhiều so với trước đây.
"Mọi người hãy nghe nghe ý kiến của Mạnh Đức " Thái thú Bắc Hải Khổng Dung nhìn thấy chư hầu càng nói càng huyễn hoặc, đành phải ngắt lời bọn chúng.
"Đúng, đúng, đúng. . ." Lúc này Tào Tháo đã thành người đáng tin cậy của liên quân Quan Đông.
"Mọi người hãy nghe nghe ý kiến của Văn Đài" Tào Tháo nhìn thấy sắc mặt Viên Thiệu không tốt lắm, hắn lập tức đá quả bóng sang cho Tôn Kiên. Dù sao hắn đã có mâu thuẫn cùng Viên thị huynh đệ, lúc này đây cũng không thể quan tâm nhiều.
Tôn Kiên nhìn thấy Tào Tháo chuyển lời nói tới mình, hắn có chút ngoài ý muốn. Thế nhưng Tôn Kiên không muốn bị người xem nhẹ, lập tức nói: "Từ nơi này mấy lần tiếp xúc tới nay, mưu kế của Hứa Thành này luôn làm cho người ta khó có thể cảm thấy. Rõ ràng vận lương như này khẳng định có vấn đề, nhưng lương thảo sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa, ta đoán chừng cũng sẽ không có mai phục bên trong thành. Dù sao, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, mai phục gì cũng đều vô dụng. Trên thực tế, Hứa Thành không đủ binh lực, chỉ có mười vạn người. Hơn nữa hắn còn chia ra để chiến, cho nên ta đoán chừng khi hắn không phục kích chúng ta khi chúng ta mới ra khỏi Hổ Lao quan thì sẽ không dễ dàng động thủ. Khả năng lúc này đây chỉ là vì muốn cứu ra Từ Vinh mà thôi"
"Nhưng vì sao hắn lại sắp đặt nhiều lương thảo như vậy?" Viên Thuật hỏi.
"Không biết" Tôn Kiên trả lời dứt khoát. Hắn hoàn toàn không muốn nói nhiều với dạng tiểu nhân như Viên Thuật.
"Thì ra Tôn Tướng quân cũng không biết. Đây là phiền toái của chúng ta " Viên Thuật nói tuy rằng rất không rõ ràng, nhưng không người nào ở đây lại không hiểu ý của hắn.
"Hừ" Tôn Kiên quay đầu đi chỗ khác. Lúc này hắn không có tâm tình nói chuyện cùng loại người này. Hơn nữa trong chúng chư hầu, binh lực của hắn tổn thất lớn nhất, hiện tại chỉ có hơn một nghìn người một chút. Nào ai biết Viên Thuật có phải muốn chọc giận hắn rồi thừa cơ giết hắn hay không.
"Theo mạt tướng thấy, có thể là quân ta trở về quá nhanh, mà quân địch lại phải bảo vệ quân Từ Vinh mệt mỏi, cho nên không kịp chở lương thảo đi"
Chúng chư hầu nhìn lại, thì ra là Đại tướng Trương Huân, thủ hạ của Viên Thuật.
"Đúng vậy, đích thị là quân ta điều quân trở về rất nhanh, mới khiến cho bọn chúng không thể vận chuyển lương thảo đi" rốt cuộc tìm được một hợp lý đáp án, tất cả mọi người nhao nhao đồng ý. Viên Thuật dương dương đắc ý, khen ngợi Trương Huân vài câu.
"Ai" Tào Tháo thầm thở dài một tiếng, đột nhiên hắn nói khẽ với Công Tôn Toản vẫn giữ im lặng: "Ta rốt cuộc biết, vì sao hiện tại ngay cả Vương Việt cũng xem thường chúng ta"
Công Tôn Toản ngỡ ngàng. Hắn không hiểu rõ Vương Việt. Còn nữa, Tào Tháo cũng không coi trọng hắn, bọn họ lại không thân thiết. Chỉ là Công Tôn Toản cũng không lên tiếng, chẳng qua trong lòng hắn không ngừng bày tỏ xem thường đối với chúng chư hầu. Trương Huân là cái quái gì. Không có nghe vừa rồi Kiều Mạo nói là sau khi Từ Vinh rời đi, người ta mới vận chuyển lương thảo vào sao? Hơn nữa không vận chuyển đi không biết nấu, chỉ chờ ngươi đến ăn sao? Nghĩ tới đây, hắn lại muốn thay đổi Bạch mã kỵ binh, tăng cường lực chiến đấu của bọn hắn.
Rốt cục, chư hầu Quan Đông trải qua thương nghị. Trước tiên phái người vào thành dò xét, cũng kiểm tra lương thảo xem có vấn đề hay không, phát hiện thứ nhất không có mai phục, thứ hai lương thực an toàn. Lúc này chư hầu Quan Đông mới thở phào nhẹ nhỏm, vui vẻ ra mặt.
Trải qua một loạt hành động, chiến trường trở lại yên tĩnh.
Bên Hứa Thành, phái Từ Vinh thủ Tị Thủy Quan, Từ Hoảng thủ Hổ Lao quan. Hơn nữa cả hai chỉ cho phép thủ, không cho phép công.
Đồng thời, Thường Hâm cũng bắt đầu xử lý công việc ở Lạc Dương, xử lý các hạng mục chính vụ Tư châu. Vốn hắn cho rằng mình không thể đảm nhiệm, Hứa Thành chỉ cần nói một câu nói khiến cho hắn thành thành thật thật đi làm việc. Hắn nhớ đến lúc ấy Hứa Thành nói với hắn như này: ngươi coi như đang kinh doanh sản nghiệp của ngươi. Xảy ra chuyện, ta gánh chịu thay ngươi.
Mà Lạc Dương biểu hiện ra ngoài là đã trải qua một trận hỏa hoạn, nhưng trên thực tế cũng không chịu bao nhiêu tổn thất. Lại nói tiếp, công lao lớn nhất, ngược lại là lão Hà không ở chỗ này. Nhớ ngày đó Hà Thông, theo lệnh Hứa Thành mang hầu như tất cả lưu dân không nghề nghiệp, trong đó kể cả không ít du côn, lưu manh với cái gọi là hiệp sĩ Lạc Dương, một lần quét sạch, đưa đến trại huấn luyện. Lúc ấy, không một ai nghĩ ra, đám người cặn bã này có thể có tác dụng lớn như vậy. Theo như Hứa Thành nói, đám gia hỏa này xác thực không phải thứ gì, nhưng bọn chúng có tính thích ứng mạnh mẽ, tiếp xúc rộng, có liên hệ đối với tất cả các loại người. Hơn nữa, có một điều trọng yếu, đó chính là tất cả bọn họ đều là một đám rắn rít địa phương, bất kể là nghe ngóng tin tức, làm chuyện gì đó, có rắn rít địa phương trợ giúp, khả năng thành công tăng nhiều.
Lúc này đây, đoán chừng Đổng Trác có khả năng đốt thành, Hứa Thành định một kế. Đầu tiên giả mạo quân Tây Lương chọc một nhà gia tộc quyền thế Lạc Dương, gây ra xung đột, rắn rít địa phương toàn thành lại một châm ngòi thổi gió, hỗn loạn lớn bắt đầu nổ ra, lại giả vờ giả vịt đốt mấy gian nhà dân, gieo rắc chút ít lời đồn. Đám rắn rít địa phương có thể dễ dàng xua đuổi đám dân chúng ra thành Lạc Dương mà dưới sự dẫn dắt đám rắn rít địa phương này, hơn mười vạn quân đồn điền thừa dịp hỗn loạn lẩn vào tìm chỗ ẩn thân. Ở trong thành Lạc Dương to như vậy, ẩn thân rất dễ dàng, cho dù là vào thời điểm quân Tây Lương bắt người khắp nơi, cũng không bị phát hiện. Tất nhiên bọn chúng còn phải bận trốn về Trường An, không thể cẩn thận tìm tòi.
Mà khiến cho đám rắn rít địa phương này có thể trung thực nghe lời, hoàn thành nhiệm vụ gian khổ như thế, không thể không nói trình độ điều khiển của Hà Thông cực cao. Trong khi đó trước khi hành động, phụng mệnh Hứa Thành, Hà Thông mang theo một ít đầu lĩnh rắn rít địa phương đi tới tất cả các châu Quan Đông. Đi theo hắn còn có mấy ngàn con rắn nhỏ. Những người này, phân tán các nơi, tầng tầng mua chuộc. Khi Dương Nhị vận chuyển lương thực đến, liền lôi kéo dân đói, lưu dân vì một chút lương thực đã được dẫn đi đến Tị Thủy Quan, giao cho Từ Vinh lưu thủ ở đó. Sau đó lại đi làm sự việc tương tự. Ai bảo Hứa Thành đã đoạt nhiều tiền bạc của nhà giàu. Hắn có đủ lương thực ăn trong nhiều năm. Hơn nữa cường đạo, loạn phỉ, dư nghiệt Khăn vàng cũng bị Dương Nhị đả kích, suy yếu đi rất nhiều, thậm chí đại bộ phận đã bị bắt phục tùng. Về phần quan phủ, các đầu lĩnh cũng không có mặt, hơn nữa, bọn chúng ước gì đám lưu dân này đều rời khỏi.
Mọi người vàovào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc Tác giả: Cổ Long Cương
Quyển 1
Chương 25: Cảm thấy
Nguồn: Vip
Bàng Bái đuổi giết Vu Phù La, sau khi trở về đã bị Hứa Thành mệnh lệnh càn quét loạn quân Tây Lương vẫn còn chạy thục mạng bên trong Tư châu. Sau khi nhận được mệnh lệnh này, Bàng Bái dẫn thiết kỵ đi khắp toàn bộ Tư châu, gần ba vạn loạn quân Tây Lương bị hắn tóm được từ khắp Tư châu. Phàm là kẻ phạm gian làm ác đều bị giết chết ngay tại chỗ.
Mà điều khiến cho Hứa Thành phiền lòng chính là hắn không thể không đối mặt với mấy lão gia hỏa không bỏ chạy hoặc là muốn đi mà không thể chạy ra ngoài thành. Đám người này tổng cộng có bốn người, chính là Tuân Sảng, Hoàng Uyển, Dương Bưu với Đại Nho Thái Ung. Hứa Thành không nghĩ tới gã khốn Đổng Trác này lại không mang theo những gia hỏa khiến cho người đau đầu này. Có lẽ Đổng Trác sợ đau đầu. Đám người này đều là lão già thành tinh rồi. Khi tiến vào thành Lạc Dương liền nhìn ra có quỷ, cũng may phát hiện kịp lúc, Hứa Thành cho người ta dẫn bọn họ tới. Chưa bỏ chạy nhưng ngay lúc này muốn đi cũng không thể khiến các người rời đi. Mấy người này đều là nhân vật thuộc sĩ tộc, dậm chân một cái có thể khiến cho thiên địa đại loạn, nhất là Tuần Sảng, hắn là ai? Ngẫm lại hắn là gia chủ Tuân gia, Tuân Du, Tuần Úc đều phải nghe lời hắn, mà "Nhị Tuân" lại tài danh truyền khắp thiên hạ, kết giao với bao nhiêu cao nhân. Quách Gia chính là do Tuần Úc đề cử cho Tào Tháo. Nếu như Hứa Thành hắn thật muốn giày vò Tuần Sảng, ngày sau người trong nhà muốn báo thù hắn thì sao bây giờ? Hiện tại động thủ giết người, giá họa Đổng Trác, đừng nhìn Hứa lão đại xuất thân xã hội đen, coi như là đại lưu manh cũng thật sự không làm được.
Vốn Hứa Thành đã rất phiền lòng nghĩ cách xử lý bốn lão già này. Không sai, chính là xử lý. Bốn vị này, ở trong mắt Hứa Thành, thuộc về loại người bảo thủ, không phân rõ phải trái, không đủ mạnh bạo, nhưng Dương Nhị lại cho hắn một "niềm vui lớn ". Tiểu tử này nói là từ Hà Thông tiếp được người một nhà. Khi Hà Thông đến Trác châu tìm hiểu tin tức phương bắc đã gặp được. Chủ nhà có chút tài hoa, chẳng qua là vì nghèo, lão chủ nhân bệnh sắp chết, tìm người hỗ trợ chữa bệnh, lại để cho Dương Nhị tự mình mang binh hộ tống, đi xuyên qua quận Hà Nội, vượt qua Ki Quan, từ mặt phía bắc qua Hoàng Hà, mới tới Lạc Dương. Điều này cũng không có gì, khiến cho một người thống binh Đại tướng làm hộ vệ mà thôi, nhưng lão Hà ngươi đáng giá sao? Dương Nhị tiểu tử này là, ngươi rảnh rỗi sao? Nhưng đến lúc người đi trị bệnh, đưa đến trước mặt Hứa Thành, tên tuổi vừa báo, thiếu chút nữa khiến Hứa Thành sợ tới mức lảo đảo, Lư Thực
Lập tức, Hứa Thành ngây người trọn vẹn thời gian một nén nhang, sau đó quay người kéo Dương Nhị đến hậu viện đánh một trận. Bốn lão gia hỏa đã quá sức rồi, ngươi còn tặng thêm một người, chê ta bị chết chậm sao? Hắn hồn nhiên mặc kệ Dương Nhị cũng là người bị hại
Không nói đến Hứa Thành làm thế nào có thể đối phó với mấy lão già cứng đầu, ngoan cố ở thành Lạc Dương, liên quân Quan Đông, sau hai tháng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, cũng bắt đầu nhìn chằm chằm vào hai quan ải. Đương nhiên, mức độ hành động của bọn chúng khá nhanh.
"Chư vị, lúc này nguyên khí quân ta đã phục hồi, đúng là thời cơ tốt để tiến công. Hy vọng chư vị có thể đưa ra kế sách hay" hai mắt Viên Thiệu sáng ngời có thần, tối hôm qua ngủ không sai
"Lúc này, địch nhân chúng ta cần phải đối mặt đã từ Đổng Trác biến thành Hứa Thành. Người này chỉ có mười vạn binh mã, mặc dù có Từ Vinh tương trợ phòng thủ Tị Thủy Quan, cũng có vẻ không đủ. Chẳng qua người này khéo mưu lược, tuy rằng binh ít, nhưng nghiêm chỉnh huấn luyện, chỉ sợ cũng không thể dễ đối phó so với Đổng Trác" Tôn Kiên thuần túy có lòng tốt, nhắc nhở mọi người chú ý.
"Hừ, Tôn Tướng quân khiếp đảm" gần đây Trương Huân có chút kiêu ngạo. Hắn cảm thấy bản thân mình đã vượt qua đệ nhất thủ hạ của Viên Thuật, Đại tướng Kỷ Linh. Trương Huân nghe xong lời này, nói: "Lần trước Hứa Thành chẳng qua là âm thầm đánh lén. Lúc này, hắn đã đến chỗ sáng, binh lực lại không đủ. Hơn nữa Lạc Dương bị Đổng Trác gây một trận hỏa hoạn đốt sạch sẽ, dân chúng cũng bị bắt đi không ít, chỉ sợ Hứa Thành chưa kịp ổn định sự tình phía sau. Hắn nào có thể nào ngăn cản được đại quân bên ta"
"Dưới trướng Hứa Thành có Vương Việt, được xưng đệ nhất thiên hạ hơn mười năm, chỉ sợ võ nghệ còn hơn cả Lã Bố. Hai người Quan Trương đều đã bại vào tay hắn. Quân ta tuyệt đối không được khinh địch" Tào Tháo đưa Lã Bố ra làm ví dụ cho tất cả mọi người, giội nước vào ngọn lửa, hắn lại nói: "Chẳng qua quân địch trú đóng ở cửa ải hiểm yếu, mà trước đó Hứa Thành cũng chỉ dụng kế đã đuổi chúng ta ra khỏi Hổ Lao quan. Hắn không đủ binh lực nên kế sách đúng nhất hiện nay, chúng ta chỉ có liều quân lực, cứng rắn tấn công"
"Không thể" Thái thú Hà Nội Vương Khuông còn không biết địa bàn của hắn đã trở thành đường tắt cho lưu dân Ký Châu trốn vào Tư châu, ở chỗ này phản đối nói: "Chúng ta còn phải đối phó Đổng Trác, nếu như tổn thất quá nhiều binh lực ở chỗ này, ngày sau chống lại Đổng Trác, chẳng lẽ không phải chỉ có một con đường chết sao?"
Tào Tháo nhìn hắn một cái, không nói gì thêm nữa. Hắn vốn là một lòng cùng chư hầu hợp binh giết Đổng Trác đền đáp quốc gia. Trải qua nhiều ngày ở chung như vậy, hắn cũng nhìn rõ ràng, trong những chư hầu này chỉ sợ không có một người một lòng với hắn. Khi chỉ hơi gặp khó khăn, sẽ không nguyện ý gánh chịu nguy hiểm tổn thất binh lực tấn công quan ải. Nếu không phải Tôn Kiên đi đầu công phá Tị Thủy Quan, bọn chúng chỉ sợ bây giờ còn đang phải kéo dài mất thời gian. Lúc này, bị Hứa Thành lợi hại đánh cho một hồi, đều sợ muốn chết, đều sợ ở trong đó có gian kế. Đúng là không biết nghĩ, làm gì có nhiều gian kế như vậy? Chiến tranh cuối cùng chính là binh mã, cũng không phải mưu kế. Thế nhưng nếu như mọi người cũng không muốn, Tào Tháo hắn dù to gan lớn mật, bằng một mình hắn cũng không thể công phá hai cửa ải hiểm yếu ở trước mặt này. Hơn nữa, Đổng Trác đã đến Trường An, thời điểm này có muốn đánh cũng không đánh được, liên quân Quan Đông còn có thể duy trì chỉ vì nơi này có lương ăn mà thôi, mặt mũi của bọn hắn, đã sớm không chú ý đến rồi.
Nghĩ tới đây, Tào Tháo sợ hãi cả kinh. Vì sao Hứa Thành lại để lương thực cho bọn hắn ăn? Chẳng lẽ chính là vì để cho bọn họ ở lại chỗ này? Tào Tháo càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ. Thời gian dần qua, trên đầu đổ mồ hôi, chảy xuống dưới.
"Mạnh Đức" Viên Thiệu nhìn thấy đầu Tào Tháo đổ mồ hôi, lắp bắp kinh hãi, hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Hẳn là có chuyện gì?"
Tào Tháo giơ tay vuốt trán, lạnh giọng nói: "Ai có thể biết Hứa Thành vì cái gì để lại lương thực cho chúng ta?"
"Ha ha, Mạnh Đức hẳn là đã quên" Viên Thuật cười ha ha, nói: "Không phải Trương Huân tướng quân dưới trướng của ta đã nói rồi sao? Thủ hạ Hứa Thành vì không kịp chở đi mà thôi"
"Chó má" Hiện Tào Tháo đang khẩn trương muốn chết. Căn bản một chút mặt mũi cũng không bán. "Không vận chuyển đi được, hắn không biết đốt à? Ngươi coi ta với thủ hạ của ngươi giống nhau, tất cả đều là đồ ngốc sao?"
Lập tức, bầu không khí vô cùng lạnh ngắt. Không một ai nghĩ ra, Tào Tháo nói lời độc ác như vậy. Lập tức Viên Thuật đứng lên, dáng vẻ rất giận dữ, mà Trương Huân gần đây rạng rỡ, hớn hở thì đỏ mặt, oán hận mà nhìn về phía Tào Tháo.
"Công Lộ không được vô lễ" Viên Thiệu quát đệ đệ của mình ngừng lại, gã lại nhìn Tào Tháo nói: "Mạnh Đức có thể nào nói như vậy, đâu còn dáng vẻ một sĩ phu " sau khi thể hiện thái độ bề trên trước cả hai người gã lại hỏi: "Mạnh Đức, tại sao lại thất thố như thế?"
"Ta nghĩ. . ." Tào Tháo cũng bình tĩnh lại: "Hiện tại lương thực chúng ta đang ăn rất có thể chính là do Hứa Thành cố ý để lại cho chúng ta. Hơn nữa, mục đích của hắn chính là muốn chúng ta ở yên chỗ này. Thế nhưng vì sao hắn lại làm như vậy, cuối cùng hắn muốn làm gì, ta lại không nghĩ ra được. Cho nên nhất thời tình thế cấp bách, kính xin Công Lộ huynh bỏ qua cho"
Nhìn thấy Tào Tháo mềm nhũn, tuy rằng trong lòng Viên Thuật còn nổi cơn thịnh nộ, cũng không thể phát ra. Hắn quay đầu lại hung hăng nhìn Trương Huân. Chuyện này khiến cho hắn mất thể diện, trở thành đồ ngu ngốc, sau đó Viên Thuật mới oán hận mà ngồi xuống
Kỳ thật điều này cũng không thể nói Trương Huân là đồ ngốc. Ngày hôm đó sau khi Trương Huân hắn nói ra câu đó không lâu liền nghĩ ra không đúng, nhưng nếu lại nói ra chẳng phải là rất mất mặt sao? Nếu như không ai nhận ra có gì không đúng, hắn cũng vui vẻ giả bộ hồ đồ. Hôm nay không thể ngờ bị Tào Tháo vạch trần trước mặt mọi người, thật sự là tai bay vạ gió.
"Hả?" Viên Thiệu vuốt vuốt chòm râu ngắn của mình, dáng vẻ trầm tư. Gã nghe Tào Tháo nói cũng không cảm thấy có gì khẩn trương. Chỉ cần trong tay mình có binh, có lương thực, cũng không sợ gì Hứa Thành.
Lại nghĩ một lát, bỗng nhiên Viên Thiệu nở nụ cười: "Ha ha ha, ta hiểu"
"Mời minh chủ bảo cho biết" Tôn Kiên ở bên chắp tay nói, nhưng trong lòng hắn lại nói: ngươi muốn chính mình xấu mặt, ta giúp ngươi một chút.
"Chư vị còn có ai nhớ rõ, khi Đổng Trác mới vào Lạc Dương, Hứa Thành có chức quan gì sao?" Viên Thiệu vẻ mặt đắc ý nói.
"Hình như là Hiệu úy" Tào Tháo nói. Khi đó hắn cũng không để Hứa Thành vào mắt, tự nhiên cũng không nhớ rõ.
"Đúng vậy, một Hiệu úy nho nhỏ, trong thời gian thật ngắn, đã thăng làm Ngũ Quan trung lang tướng, thống lĩnh cấm quân. Chư vị không biết là có thứ gì đó không đúng sao?" Viên Thiệu tiến thêm một bước, vạch trần đáp án.
"Ah ta hiểu" Thái thú Hà Nội Vương Khuông nói: "Minh chủ nói là, tiểu tử này kéo chúng ta ở chỗ này, là vì muốn báo công với Đổng Trác, bày tỏ chính mình đánh rất khổ, tốt đạt được quan chức cao"
"Không sai" Viên Thiệu bày tỏ thoả mãn khi Vương Khuông phụ họa với mình.
"Nhưng hắn lại có thể xác định nhất định sẽ đánh bại chúng ta sao?" Thái thú Bắc Hải Khổng Dung khó hiểu: "Cho dù hắn muốn công, được quan chức, thế nhưng cũng không thể giằng co với chúng ta từ trước đến nay"
"Binh" Tào Tháo vỗ trán một cái: "Hỏng rồi"
********************************
Ung Châu, Trường An
Lý Nho cầm một phần tấu chương, nói với Đổng Trác: "Ân tướng, Hứa Thành đã gửi tấu chương, nói là đã đánh đuổi liên quân Quan Đông ra khỏi hai quan Hổ Lao với Tỵ Thủy, còn cứu Từ Vinh tướng quân khốn thủ Huỳnh Dương"
"Có việc này?" Đổng Trác cả kinh, bật dậy từ trên giường, cầm tấu chương nhìn lại.
"Hảo tiểu tử, lại nghĩ ra một chiêu này" Đổng Trác đọc trong chốc lát rồi ném tấu chương cho Lý Nho, hỏi: "Ngươi xem chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Trên thực tế sau khi Lý Nho nhìn thấy tấu chương này, hắn vẫn rất lo lắng. Lúc ấy chính hắn đề nghị Đổng Trác vứt bỏ Hứa Thành với cấm quân. Hiện tại tốt rồi, người ta thắng, làm sao bây giờ? Hắn chỉ sợ Đổng Trác sẽ trách tội bản thân hắn. Khi thấy Đổng Trác đôi chút không quan tâm, hắn an tâm chút ít, liền nói: "Tiểu tế cũng không nghĩ ra Hứa Thành sẽ dùng phương pháp đánh lén, đốt lương thảo của đám người Viên Thiệu. Lúc ấy thật sự là quá gấp gáp, không ngờ hắn có thể nghĩ ra chiêu này. Nhưng mà hắn còn nói đám người Viên Thiệu vơ vét khắp nơi, lúc này vẫn còn ở trước hai Quan. Tiểu tế nghĩ, hắn không thừa dịp thời cơ đám người kia có ít lương thực mà tiến hành công kích, rất có thể là có chút ……. đối với ân tướng, cho nên tiểu tế cho rằng ý của hắn là muốn quyền lực lớn hơn hoặc là muốn có chức quan cao hơn dù sao hắn chỉ xuất thân từ một tiểu binh. . ."
"Như vậy sao?" Đổng Trác giống như có chút không yên lòng: "Hãy cho hắn một chức quan. Ngươi tìm người cân nhắc một chút, cao một chút cũng được, khiến cho hắn giúp ta ngăn cản địch nhân ở phía đông. Dù sao Lạc Dương cũng bị đốt rồi, không sợ hắn gây rối"
"Vâng, tiểu tế sẽ đi làm" Lý Nho lui ra.
Đi ra Đổng phủ, hắn cảm thấy người đổ không ít mồ hôi. Hôm nay thật sự rất may mắn, thừa tướng không trách tội hắn nhưng từ khi trở lại Trường An đến nay, hắn luôn cảm thấy Đổng Trác có chút thay đổi, phần lớn thời gian bề ngoài vẫn tàn bạo nhưng vẫn có một chút thời gian thường có vẻ thất thần, đến cùng là chuyện gì xảy ra? Lúc này đây, hắn sợ Đổng Trác trách tội, mới chọn đến vào lúc này, quả nhiên không việc gì. Vấn đề là về lâu dài như vậy cũng không phải là biện pháp, cũng nên tìm nguyên nhân rõ ràng mới được. Nghĩ tới đây, hắn lắc đầu, lên xe ngựa quay trở về.
Mọi người vàovào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin