Phàm Nhân Tu Tiên Truyện - Tác Giả: Vong Ngữ
Quyển 11: CHÂN TIÊN HÀNG LÂM
Chương 2376: Hung Tư Vương
Converter: longhach1811
Dịch giả: longhach1811
Biên: longhach1811
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
- Yên tâm đi, ta đã sớm sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi, ngàn vạn quỷ quân đã lẻn vào vị trí định sẵn. Đáng tiếc chúng ta không thể thay đổi giới diện của bọn họ như mong muốn, nếu không chúng ta còn có thể thông qua của vào của bọn họ ở tiểu giới diện này mà trực tiếp tiến vào giới diện của bọn họ rồi. Bây giờ chỉ có thể dùng phương thức cuộc chiến cường giả để giải quyết vấn đề trước mắt, dù sao thì ngoài cái tiểu giới diện này thì chúng ta cùng bọn họ cũng không có xung đột lợi ích nào khác.
Một thân ảnh thấp bé cuối cùng phát ra âm thanh như trẻ con trả lời.
- Thông qua việc sưu hồn những kẻ mà chúng ta bắt được thì đối phương hình như đã sớm mất đi liên hệ cùng với Tiên giới. Nếu không phải tiểu thế giới này từng chấn động một lần, lại đúng lúc làm cầu nối giữa hai chủ giao diên thì chúng ta căn bản cũng không có khả năng gặp gỡ bọn họ. Có thể thấy phương pháp tu luyện của bọn họ so với lúc thượng cổ không có quá nhiều khác biệt, hơn nữa còn lưu giữ một số công pháp đã sớm thất truyền tại các giới diện khác từ lâu. Đây hẳn là một trong những nguyên nhân lão đại Minh Hùng phái năm người chúng ta đi cùng một lúc. Mặt khác, hẳn là hy vọng chúng ta có đủ năng lực đàn áp đối phương để độc chiếm tiểu giới diện này. Đồng thời cũng hy vọng năm người chúng ta có thể từ trong cuộc chiến này mà lĩnh ngộ ra được cái gì đó từ những địch nhân hoàn toàn khác địch nhân khi trước này. Các ngươi không để ý rằng, trong số mười người thì năm người chúng ta đã bị vây ở bình cảnh nhiều năm mà không tăng thêm một chút thực lực nào sao?
Thanh âm âm trầm từ bóng đen vang lên nói.
- Nói rất đúng ý của ta. Lão đại Minh Hùng đúng là suy nghĩ rất thấu đáo. Hắc hăc, hệ thống tu luyện thời thượng cổ này đúng là rất khó gặp đấy. Hi vọng bọn họ sẽ không khiến ta thất vọng.
Bóng đen cao lớn nghe vậy thì hai mắt sáng lên.
- Được rồi, nếu như không còn vấn đề gì nữa thì hôm nay chỉ nói tới đây thôi. Hiện tại mọi người nên trở về nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt để chuẩn bị cho cuộc chiến. Ngày mai ta sẽ phái sứ giả đàm phán với đối phương, sẽ quyết đấu tại cấm chế do bên mình bố trí theo giao ước.
Thanh âm âm trầm của một bóng đen đưa ra quyết định cuối cùng.
Những bóng đen khác dĩ nhiên là đều gật đầu đồng ý. Vì thế nên sáng sớm ngày hôm sau, tại đường ranh giới của năm ngọn núi, trừ một số giáp sĩ cùng một số quỷ vật có hắc khí lượn lờ quanh thân thì tất cả đều ở một vị trí nhất định bắt đầu công việc bố trí cấm chế.
Sau nửa ngày, những trận pháp sư kia mới bố trí xong, sau đó liền thay đổi vị trí kiểm tra lẫn nhau vô cùng ăn ý.
Sau vài canh giờ, tất cả các trận pháp sư đều rút khỏi đỉnh núi, chỉ để lại một số giáp sĩ ở lại canh gác.
Qua một ngày nữa, thời điểm ngay khi Hàn Lập đi từ chỗ nghỉ ngơi tới đại sảnh của cứ điểm tạm thời rốt cục cũng nhìn thấy vị cường giả tiếng tăm lừng lẫy nhất nhì đại lục Huyết Thiên - Huyết Sát. Đó là một nam tử trung niên trông có vẻ bình thường, toàn thân mặc trường bào màu xám, đầu quấn một cây trâm màu đỏ máu lóng lánh, dưới hàm còn có một vài sợi râu ngắn.
Chẳng qua khi ánh mắt của Hàn Lập khẽ quét qua thân thể đối phương lại có thể cảm ứng được rõ ràng một luồng khí huyết tinh cực kỳ kinh khủng ẩn úp bên trong, khiến cho hắn cũng không nhịn được mà âm thầm rùng mình.
Hàn Lập chưa kịp nói với vị cường giả mới xuất hiện này điều gì, lập tức dưới sự chào hỏi của Bích Ảnh mà cùng nhau rời khỏi đại điện, trực tiếp bay lên bầu trời bên trong một tòa “đảo nhỏ”.
Sau một khắc, pháp khí khổng lồ này chở mấy người bay thẳng tới về phía trước.
Không bao lâu sau, những hòn đảo nhỏ đã bay đến trời cao cách năm ngọn núi hơn mười dặm, một lần nữa dừng lại tại đó.
Tiếp đó thân hình của năm người Hàn Lập vụt ra, trực tiếp xuất hiện phía trên đảo nhỏ, yên lặng nhìn về phía đối diện.
Chỉ thấy cách đó không xa, bên trong một mặt của đường ranh giới đầy hắc khí vang lên âm thanh ầm ầm, một tòa núi lớn làm từ bạch cốt từ đó bay ra cũng đồng dạng dừng lại ở đỉnh núi gần đó.
“Phù phù” một tiếng, một luồng khí đen từ trên ngọn núi bạch cốt tỏa ra, bên trong mơ hồ có vài bóng đen cao lớn khác nhau chớp động.
Đồng tử của Bích Ảnh co rụt lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm đứng tại chỗ không nói một lời.
Đám người Hàn Lập tự nhiên cũng dò xét không ngừng phía trong hắc khí đối diện, nhưng tất cả đều không lộ chút dị sắc nào.
Chờ tới thời gian hơn một bữa cơm, bầu trời vốn đang lơ lửng một vầng mặt trời màu trắng đột nhiên thoáng chốc ảm đạm hơn ba phần.
Những giáp sĩ và quỷ vật vốn đang đứng gần đỉnh núi lập tức theo ước định cùng nhau giải tán, từng tên một cực nhanh rút về những hướng khác nhau.
Bích Ảnh gặp tình hình này, thần sắc mới động chắp tay về phía những người khác nói:
- Chư vị đạo hữu, thời gian đã tới. Trận chiến này bất kể thắng hay bại, thù lao tại hạ hứa hẹn nhất định sẽ không ít đi nửa phần.
- Có câu nói này của Bích huynh là được rồi.
Huyết Sát cười nhạt, đầu vai vụt qua, dẫn đầu hóa thành một luồng cầu vồng đỏ như máu bắn tới một tòa núi.
- Kiện đồ vật mà Lôi mỗ cần ngươi đã chuẩn bị tốt rồi chứ.
- Lôi huynh yên tâm, đồ vật đã sớm tìm về, chỉ đợi đạo hữu tới lấy nữa thôi.
Đại hán mặc giáp bạc họ Lôi nghe được lời hứa hẹn từ chính miệng của Bích Ảnh liền cười to một tiếng, dưới chân ầm vang một tiếng rồi bỗng nhiên hiện ra một đóa lôi vân, nâng thân hình đại hán bay lên.
Nữ tử xinh đẹp Văn Tâm Phượng thoáng chốc ném tiểu thú trong nay về phía sau, nó lăn một vòng tại chỗ rồi bỗng hóa thành một con Chồn lớn màu bạc có hai cánh thịt mọc sau lưng.
Con thú này chỉ khẽ động hai cánh liền hóa thành một luồng sáng bạc bắn đi, đột nhiên lượn một vòng lớn liền đưa Văn Tâm Phượng lên lưng, rồi mới hướng về một phía mà bắn đi.
Hàn Lập mỉm cười, chắp tay chào Bích Ảnh ở bên cạnh một cách qua loa rồi mới bay nhanh về phía trước.
Chỉ thấy sau một cái chớp mắt, hắn đã biến mất khỏi chỗ cũ không thấy đâu, nhưng một khắc sau liền thoáng chốc xuất hiện bên ngoài trăm trượng, sau vài bước liên tiếp đã trực tiếp đến phía trên bầu trời của ngọn núi thứ hai bên phải.
Bích Ảnh trông thấy tất cả những người khác xuất phát, lại không biết cố tình hay vô ý lưu lại tòa núi lớn ở chính giữa cho bản thân, lập tức tự giễu cười hắc hắc, hai tay phất lên phía trước, thân thể giống như một con chim lớn nhẹ nhàng bay thẳng tới phía đối diện.
Dường như đồng thời ngay khi năm người Hàn Lập hành động, bên trong hắc khí phía trên đảo nhỏ đối diện cũng nổ vang một tiếng, thoáng chốc phân thành năm phần cuồn cuộn bay tới năm ngọn núi.
Ngay khi hai chân của Hàn Lập vừa chạm xuống đất bằng trên đỉnh núi, một luồng khí đen dưới tiếng rít cũng thoáng chốc hạ từ trên cao xuống.
“Phanh” một tiếng thật lớn.
Cả ngọn núi khẽ run lên, mọt bóng đen cao lớn dị thường thoáng chốc xuất hiện bên trong một cái hố lõm cực lớn mang theo cuồn cuộn hắc khí.
Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, đánh giá trên dưới đổi phương, kết quả khiến nội tâm hắn khẽ động.
Chỉ thấy toàn thân bóng đen cao lớn này như bị che phủ bởi một tầng bóng mờ như màn đen, trừ một chút ngoại hình bên ngoài thì căn bản không nhìn thấy được diện mạo đối phương một cách rõ ràng.
Chỉ có thể thấy được đại khái phía trên đỉnh đầu bóng đen có một đôi sừng cong cực lớn, tứ chi đều dài hơn một phần lớn so với người thường, hai mắt đỏ thẫm tràn đầy vẻ bạo ngược, vừa tiếp xúc với chúng đã khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi như đang trực tiếp đối mặt với một con thú lớn nơi hoang dã.
- Tiểu tử, ngươi chọn trúng Hung Tư Vương ta làm đối thủ xem như chọn đúng người rồi, lát nữa bản vương nhất định sẽ giúp ngươi chết mà không phải chịu chút đau khổ nào.
Bóng đen cao lớn dùng ánh mắt bạo ngược nhìn chòng chọc Hàn Lập, một lúc sau mới nắm chặt hai tay, phát ra một tiếng cười lạnh dữ tợn.
- Hung Tư Vương, thú vị thật. Bản sự của các hạ nếu cũng lớn như khẩu khí thì ta thật sự chờ mong.
Hàn Lập ngáp một cái, dáng vẻ không hề để trong lòng .
Lúc này, chu vi cả ngọn núi đột nhiên vang lên âm thanh ông ông, tiếp đó hơn trăm cột sáng chia làm hai vòng từ đất đá phóng lên cao, sau một hồi lay động mơ hồ liền biến thành hai tầng màn sáng khổng lồ năm màu, đem toàn bộ ngọn núi che hết ở phiá dưới.
Hai mắt của Hàn Lập quét nhìn bốn phía, phát hiện thần niệm vừa tiếp xúc với màn sáng lập tức bị bắn ngược trở lại, hết thảy mọi thứ bên ngoài đều bị cách biệt, căn bản không thể nhìn thấy chút động tĩnh nào từ những ngọn núi liền kề.
Xem ra, hai cấm chế này là để cho hai bên có thể chuyên tâm tới cuộc chiến của bản thân, phòng ngừa ngay từ đầu đã có chiến đoàn khác quấy nhiễu.
Thời điểm trong lòng Hàn Lập đang còn nghĩ vậy, bóng đen cao lớn đối diện lại ngẩng đầu nhìn màn sáng trên trời cao một cái, bỗng nhiên gầm nhẹ.
Tức thì một luồng khí tức khổng lồ từ trên thân nó tuôn ra, như thực chất hóa thành một cơn lốc đen xì phóng vút lên cao.
Cơn lốc này chớp một cái khiến cho không gian như tê liệt mà tan vỡ ở không trung, bộ dáng dữ tợn của bóng đen cao lớn rốt cục cũng hiển lộ hoàn toàn ra ngoài.
Rõ ràng là một quái vật cao hai trượng, đầu trâu thân người cực lớn.
Quỷ vật này có làn da xám trắng, thân người mặc một bộ giáp đen thui, dáng vẻ cổ quái, phía trên mọc vô số gai nhọn dài gần một tấc, một tay xách một Lang Nha Bổng đỏ tươi không biết làm từ chất liệu gì, mũi trên của nó khảm nạm một vòng đồng vàng, mắt lộ hung quang nhìn về phía Hàn Lập.
- Thú vị, hóa ra là do sau này đoạt xá thân thể hung thú rồi luyện hóa mà thành. Nói như vậy hẳn là các hạ có lẽ rất tự tin với khối thân thể này.
Hàn Lập quan sát rõ bộ dáng của đối phương, lại cười khẽ nói.
- Có tự tin hay không, ngươi tự mình thể nghiệm một chút không phải sẽ biết ngay hay sao.
Hung Tư Vương cười to, binh khí đỏ tươi trên tay quay một vòng, đột nhiên đập vài cái về phía đối diện nhanh như tia chớp.
Tiếng nổ mạnh “ầm ầm” phát ra, lập tức bầu trời trên đầu Hàn Lập bộc phát ra một hồi chấn động, vài đoạn hư ảnh Lang Nha Bổng khác nhau bỗng hiện ra rồi đồng thời đập xuống.
Còn chưa thực sự hạ xuống mà những Lang Nha Bổng này đã tạo ra một luồng sức mạnh to lớn như cuồng phong bão vũ cuốn xuống trước.
Hàn Lập không thèm ngẩng đầu nhìn, một cánh tay mơ hồ, nắm tay vàng rực từ trong tay áo thò ra, tùy ý đánh ra một đòn, lập tức một quyền ảnh màu vàng trống không phóng lên cao, hung hăng đập vào luồng lực to lớn đang hạ xuống.
Một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa.
Sóng khí màu trắng xen lẫn với hào quang màu vàng kim, hư ảnh vài đoạn lang nha bổng cùng với quyền ảnh màu vàng đồng thời chớp một cái liền cùng triệt tiêu nhau.
- A, lực lượng thân thể của ngươi cũng không yếu.
Trong ánh mắt của Hung Tư Vương vốn vẫn còn một chút khinh miệt bỗng lập tức hơi ngưng lại.
Mặc dù công kích vừa rồi căn bản chưa hề vận dụng tới một hai phần khí lực, nhưng nhìn dáng vẻ hời hợt của đối phương hiển nhiên một quyền kia cũng đồng dạng không vận dụng bao nhiêu thần thông.
Điều này khiến cho vị Ác Ma Hung Tư Vương vốn nổi danh ngang ngược ở Minh giới cảm thấy có vài phần bất ngờ.
Nhưng Hàn Lập ở đối diện lại căn bản không chờ đối phương nghĩ thêm điều gì, một tay phất ra hư không, ánh sáng màu xanh chớp động, trống không hiện ra một trường kiếm màu xanh lấp lánh, cổ tay rung lên, tức thì vang lên tiếng nổ lớn xuy xuy, vô số tia sáng màu xanh từ trên thân kiếm bộc phát ra rồi ùn ùn bắn tới phía đối diện.
Phàm Nhân Tu Tiên Truyện - Tác Giả: Vong Ngữ
Quyển 11: CHÂN TIÊN HÀNG LÂM
Chương 2377: Ngũ ma
Converter: longhach1811
Dịch giả: longhach1811
Biên: longhach1811
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
Hung Tư Vương vừa thấy sợi tơ màu xanh đánh tới thì đôi mắt bạo ngược nhíu lại, cây Lang Nha Bổng quét về phía sau. Sau khi hít sâu một hơi lại đột nhiên há miệng rống lê một tiếng khiến đất rung núi chuyển.
Tiếng rống vừa phát ra, hư không trước người Hung Tư Vương bỗng nhiên vặn vẹo một hồi lại hình thành nên một màn sáng chân không hơi mờ.
Dưới một kích như cuồng phong vũ bão của những sợi tơ màu xanh, sau khi ào ào tiến vào trong đó thì như muối bỏ bể mà không để lại chút phản ứng nào.
Hàn Lập thấy vậy thì sắc mặt chợt hiện vẻ kinh ngạc, trường kiếm màu xanh trong tay loáng lên biến thành một thanh cự kiếm dài hơn một trượng, rồi cũng hướng phía đối thủ chém xuống.
Tiếng xé gió vang lên, một kiếm ảnh lớn tới mấy chục trượng bỗng nhiên hiện lên trên đỉnh đầu Hung Tư Vương, rồi dùng thế như trẻ tre mà chém xuống.
Hung Tư Vương hừ lạnh một tiếng, cây Lang Nha Bổng trong tay không do dự mà đánh một gậy lên bầu trời.
Âm thanh quỷ khóc nổi lên, vô số hắc khí cũng theo đó mà điên cuồng tuôn ra hóa thành một con Hắc Long.
Một tiếng vang thật lớn!
Bóng kiếm màu xanh còn chưa hạ xuống ma đã bị Hắc Long dùng nanh vuốt xé cho nát bấy. Hơn nữa, sau khi cây Lang Nha Bổng trong tay Hung Tư Vương run lên lần nữa liền phát ra tiếng gầm gừ mà bổ thẳng về phía Hàn Lập.
Sắc mặt khi Hàn Lập nhìn vào Hắc Long không chút thay đổi, từ giữa thân thể vang lên từng tiếng vang lớn bén nhọn, theo đó mà từng cây phi kiếm màu xanh trong cơ thể liên tục bắn ra. Sau khi nhưng cây phi kiếm này quay tít một vòng tại chỗ liền biến thành một kiếm liên màu xanh lớn khoảng một mẫu.
Hàn Lập chỉ thúc giục kiếm quyết khiến kiếm liên như một bông hoa sen đang từ từ nở rộ mà nghênh đón đòn đánh tới của Hắc Long. Vô số kiếm quang sắc bén giăng khắp nơi trong kiếm liên liền mạnh mẽ đem đối phương chém thành từng mảnh hắc khí.
- Ha ha, rất tốt. Mặc dù vừa rồi chỉ là thăm dò thoáng qua nhưng thực lực của ngươi đúng là không kém, nhất định có thể khiến cho bản vương đánh một trận hết mình.
Hung Tư Vương vừa thấy Hắc Long bị diệt, không những không giận mà còn cười rộ lên.
Nhưng vừa dứt lời đã thấy cây Lang Nha Bổng quét ngang, trong miệng phát ra âm thanh trầm thấp không rõ.
Trong phút chốc, huyết quang từ cây Lang Nha Bổng trong tay Hung Tư Vương phóng lớn, nháy mắt đã biến thành một cây phiên kỳ tỏa ra huyết quang mênh mông.
Xương trắng làm cán, huyết vụ làm phiên, nếu ai đó nhìn vào nhất định sẽ bị dọa cho kinh tâm động phách.
Huyết phiên trong tay Hung Tư Vương vừa mới thành hình đã nhanh chóng ném lên bầu trời phía trên.
Một tiếng “Oanh” nổ ra.
Mặt ngoài huyết phiên hiện ra vô số hắc sắc điện quang lượn quanh. Đồng thời, huyết vụ trên mặt phiên sau khi cuồn cuộn ngưng tụ lại, từ trong đó có năm đầu khô lâu lớn khoảng miệng chén bay ra, sau khi đón gió thoáng cái bỗng nhiên hóa lớn to cỡ bánh xe, hai mắt chớp động huyết diễm, miệng phun ra ánh lửa xanh biếc.
- Đây là ……
Hàn Lập vừa thấy màn này, cũng không khỏi hơi ngẩn người ra.
- Hắc hắc, tiểu tử, đây là Nguyên Anh cường địch mà bổn vương chém chết trước đây rồi dùng để luyện hóa thành âm ma chân chính, nếu ngươi cũng rơi vào tay bổn vương thì không chừng cũng có cơ duyên trở thành âm ma thứ sáu của bổn vương đấy.
Hung Tư Vương cuống tiếu một hồi, một tay chỉ thẳng tới mấy đầu khô lâu đang ở trên trời.
Nhất thời trong mắt tất cả mấy đầu khô lâu bừng lên huyết diễm, ở trong kim quang biến ảo thành 5 con quỷ yêu màu vàng.
Con nào cũng tóc tím sõa ngang vai, mặt xanh nanh nhọn, mười ngón tay sắc bén. Hơn nữa, cả người đều có huyết diễm bao quanh, bộc phát ra hơi thở kinh khủng không hề thấp hơn tồn tại Đại Thừa bình thường.
- Đi.
Hung Ti Vương phân phó một tiếng, liền chỉ tay về Hàn Lập một cái.
Lập tức năm con quỷ yêu màu vàng phát ra âm thanh ô ô quái dị, thân hình vừa động lập tức hóa thành năm đoàn kim quang bắn thẳng tới Hàn Lập.
- Rất thú vị, vậy mà lại có thể làm mất đi tinh hồn Nguyên Anh rồi chuyển hóa thành hung ma bực này, đây đúng là thủ đoạn rất ít thấy. Nhưng nếu cho là chỉ có một mình ngươi mới có trợ thủ thì đây chính là một sai lầm rất lớn.
Hàn Lập gặp phải tình hình này nhưng lại khẽ nở nụ cười, tiếp theo tay áo run lên, nhất thời một đoàn kim quang từ trong bắn ra, đón gió thoáng một cái hóa thành Kim Nhi toàn thân trải đầy linh văn màu tử kim.
Chính là Phệ Kim Trùng Vương.
- Giải thoát hết cho chúng nó đi, bằng thần thông của ngươi thì không có vấn đề gì chứ?
Hàn Lập quay sang Phệ Kim Trùng Vương nhàn nhạt hỏi một câu.
Kim Đồng lạnh lùng nhìn năm tên quỷ yêu đang xông tới, không nói hai lời giẫm một chân xuống, lập tức xung quanh vang lên tiếng “Xuy xuy“, từng đạo kiếm khí vô hình phát ra từ trên người nó, tiếp theo thân hình nó mơ hồ một cái rồi dung nhập luôn vào trong trong những đạo kiếm khí này, hóa thành một mảng kim mang sắc bén lao thẳng đến lũ quỷ yêu đối diện.
Từ miệng của năm con quỷ yêu đối diện phát ra âm thanh lớn dần, trong đó một con có vẻ hung hãn nhất, đột nhiên vung cánh tay lên, lại cắm trực tiếp hai cái quỷ trảo vào trong những kiếm quang này.
Âm thanh “rắc rắc” lập tức vang lên, mười ngón tay kể cả non nửa đoạn cánh tay trong nháy mắt liền bị kiếm quang kim sắc chém cho nát bấy.
Kiếm quang kim sắc sắc bén đến mức gần như chém sắt như chém bùn, làm cho quỷ yêu này bình thường vốn thân thể có thể ngạnh kháng được cả đỉnh giai bảo vật, nhưng ở trước mặt nó thì cũng không thể chịu được một kích.
Quỷ yêu này tự nhiên thất kinh, nhưng thân hình ngoắt một cái, liền chợt lóe biến mất vào hư không gần đó không thấy bóng dáng nữa.
Bốn tên quỷ yêu còn lại, lại hé miệng lớn, một đoàn lôi hỏa màu đen cuồn cuộn tuôn ra, rồi rất nhanh nổ tung cuộn lại làm một, hóa thành một phiến đại dương màu đen cùng với đám mây màu vàng kim đồng thời đánh tới nhau.
Hắc khí cùng kim quang đan vào nhau, phảng phất giống như hai đầu cự thú đang dùng hết tất cả khí lực liều mạng chém giết.
Trong đám mây đột nhiên vang lên tiếng xé gió, mười đạo kiếm quang to lớn nối thành một đường đồng thời bổ ra, mạnh mẽ chém hắc khí ra thành một lỗ hổng cực lớn, rồi lại tiếp tục chém vào sâu bên trong nữa.
Nhưng vào lúc này, chỗ lỗ hổng đồng thời giao động, tên quỷ yêu vừa biến mất kia đột nhiên thoáng cái hiện ra, hai bàn tay cùng nửa đoạn cánh tay vốn đang trọng thương tất cả đều khôi phục hoàn hảo như lúc ban đầu, hơn nữa sắc mặt càng trở nên hung ác hơn, lập tức mở to miệng phun ra một viên cốt châu màu huyết sắc.
“Phanh” một tiếng.
Cốt châu này không biết là loại bảo vật gì, những kiếm quang kim sắc kia chém đến phía trên chẳng những bắn ngược lại. Hơn nữa, khi kiếm quang bắn vào huyết quang thì đều bị huyết quang làm cho tán loạn mà tiêu tan.
Cốt châu này không ngờ lại còn có công hiệu làm ô uế bảo vật. Tiếp theo, sau khi quay tít một vòng, vô số hắc khí từ phía trên điên cuồng tuôn ra, rất nhanh đem quỷ yêu mới hiện ra cùng với viên châu tất cả đều bao phủ vào trong đó.
Đợt giao phong đầu tiên, kiếm quang không cách nào đem hắc khí chặt đứt hoàn toàn, mà dù có cốt châu chống đỡ thì hắc khí cũng không cách nào đánh tan kiếm quang kim sắc, hai bên như sóng lớn không ngừng đánh vào nhau, nhưng trong lúc nhất thời không bên nào có biện pháp làm gì được đối phương, nên tạo thành cục diện giằng co.
Hết thảy chuyện này nhìn như phức tạp, nhưng đối với Hàn Lập và Hung Ti Vương cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Hung Ti Vương vừa thấy được Kim Nhi xuất hiện thì đầu tiên là sửng sốt, hơn nữa vừa thấy năm tên quỷ yêu mà mình yêu thích hợp lực lại nhưng miễn cưỡng mới có thể ngăn cản kiếm khí do Kim Nhi biến thành thì con ngươi không khỏi co rụt lại, lúc này theo bản năng hỏi một câu:
- Đây là linh thú gì? Sao lại có thần thông lớn như vậy, khí tức hình như có vài phần quen thuộc.
- Các hạ cho là ta sẽ nói sao?
Hàn Lập hời hợt trả lời một câu.
- Hừ, không nói sao? Vậy ta liền đánh để cho ngươi nói.
Hung Ti Vương nghe vậy giận dữ, một tay bấm quyết, thân hình bỗng nhiên lớn lên, đồng thời hắc khí tuôn ra nhè nhẹ phía sau lưng, ở phía sau bỗng biến ảo ra một gương mặt quỷ rất lớn, cũng lập tức há miệng phun ra một dải lụa màu đen rất dài, sau một cái mơ hồ, không hiểu bằng cách nào có thể duỗi dài qua trăm trượng giữa mà xuất hiện ngay gần Hàn Lập trong gang tấc, đánh một đòn phủ đầu.
Hàn Lập không động tay chân, nhưng không gian phía trước người đột nhiên giao động, một màn sáng mênh mông bỗng chốc hiện ra, chính là Nguyên Từ Thần Quang chuyên khắc chế lực ngũ hành.
Nhưng sự việc sau đó lại càng làm Hàn Lập sợ hãi.
Dải lụa màu đen sau một cái chớp động lập tức đánh vào phía trên, màn sáng màu xám tro phảng phất như đồ sứ trong nháy mắt vỡ vụn, tiếp theo lại xuất kỳ bất ý quấn quanh Hàn Lập bảy tám vòng, quấn lại thành một cái cự kén màu đen.
“Phốc” một tiếng, một tầng huyết diễm phủ lên mặt ngoài hắc kén, biến tất cả thành một đoàn hỏa cầu rất lớn.
Ở nơi xa Hung Ti Vương cũng không vì vậy mà bỏ qua, ngược lại sau một tiếng cười gằn, một tay vỗ nhẹ vào hư không, nhất thời một cỗ khí tanh hôi theo đó tuôn ra, một cây búa lớn dài mấy trượng đen nhánh như mực thoắt cái xuất hiện, nhanh như tia chớp chém mạnh xuống hỏa cầu nơi xa một cái
“ xuy xuy ” một tiếng bén nhọn.
Hàn quang chợt lóe phía trên hỏa cầu, một búa hết sức sắc bén bổ xuống ngay chính giữa hắc kén đang biến thành cầu lửa.
“Đương” một tiếng kim loại va chạm truyền tới, cây búa đầu tiên là cứng rắn bắn ngược lên, tiếp theo rung lên tấc tấc vỡ vụn mà tan.
Tiếp theo một tiếng rống to từ trong hỏa cầu truyền tới, sáu bàn tay lông lá cùng một lúc từ trong phá ra, đồng thời ngân diễm hừng hực từ trong một bàn tay phóng lên cao, sau khi chụp xuống phía dưới, lập tức đem tất cả huyết diễm thôn phệ biến mất, lần nữa đem Hàn Lập bên trong hiển lộ ra.
Lúc này Hàn Lập rõ ràng đã biến hóa thành một Kim Mao Cự Viên ba đầu sáu tay, bên ngoài thân được bao phủ một tầng ngọn lửa màu bạc chớp động không ngừng, sáu con mắt lạnh lùng nhìn về phía Hung Tư Vương nơi xa.
Sắc mặt Hung Tư Vương trở nên âm tình bất định, cũng không ngờ tới mới vừa rồi công kích như vậy, vẫn không thể làm Hàn Lập thương tổn một chút nào.
Nhưng sau một khắc, sáu cánh tay cự viên chợt cử động, sáu quả đấm màu vàng nhất thời hóa thành vô số quyền ảnh điên cuồng trào ra, sau khi mơ hồ một cái, tất cả đều hóa thành quang cầu bắn ra.
Hung Ti Vương hừ lạnh một tiếng, há miệng hét lớn, âm thanh rống to lần nữa bộc phát ra, một màn hào quang chân không trong nháy mắt chắn trước mặt.
Quang cầu màu vàng nhất thời như mưa xối xả đánh vào phía trên.
So với lúc trước khác biệt rất lớn.
Quyền ảnh biến thành quang cầu trong nháy mắt khi đánh trúng màn hào quang, tất cả đều từng cái một đều bạo liệt nổ tung, từ đó phát ra uy năng kinh khủng hết sức mà đánh vào.
Cho dù màn hào quang chân không được tạo ra huyền diệu vô cùng, nhưng vì quá nhiều quang cầu đánh tới nổ tung ra như vậy, vẫn phải tấc tấc vỡ vụn ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Không còn gì ngăn cản, sau một tiếng oanh minh, tất cả những quang cầu còn lại lao thẳng về phía bản thể Hung Tư Vương.
Mà Hung Tư Vương đối mặt với cảnh này lại không tránh, cánh tay cầm búa lớn màu đen chỉ đưa ngang ra trước người, tiếp theo hắc quang chợt lóe, lập tức biến hóa thành một lá chắn bằng xương cực lớn.
Mặt quỷ cực lớn sau lưng Hung Tư Vương sau một cái mơ hồ, lập tức âm u xuất hiện ở trên lá cốt thuẫn, bỗng nhiên miệng há rộng, một cổ hấp lực kinh khủng đột nhiên từ trong miệng phóng ra.
Quang cầu màu vàng dày đặc sau khi bị cổ hấp lực này hút vào, không tự chủ được ào ào thay đổi phương hướng chui vào trong miệng của mặt quỷ, chỉ thấy được bên trong kim quang điên cuồng chớp động, tiếng sấm không ngừng, cứ như vậy biến mất vô ảnh vô tung.
Phàm Nhân Tu Tiên Truyện - Tác Giả: Vong Ngữ
Quyển 11: CHÂN TIÊN HÀNG LÂM
Chương 2378: Quỷ khí cuồn cuộn
Converter: longhach1811
Dịch giả: longhach1811
Biên: longhach1811
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
Sau khi mặt quỷ đem tất cả những quang cầu được tạo ra từ quả đấm cắn nuốt sạch sẽ, Hung Tư Vương liền lẩm bẩm vài tiếng rồi há miệng phun ra một ngụm máu màu xanh đậm, ngụm máu sau khi lóe lên thì lập tức chui vào trong mặt quỷ.
Chỉ chốc lát, mặt quỷ liền phát ra một tiếng ợ thật lớn rồi hình thể cũng theo đó mà cuồng trướng lên mấy phần. Ngay lập tức biến thành một quái vật khổng lồ, từ xa nhìn lại không khác gì một ngọn núi nhỏ đang hung hăng há cái miệng lớn cắn tới phía Hàn Lập.
Sắc trời bỗng biến thành ảm đạm!
Mặt quỷ há miệng muốn cắn, trông thì rất bình thường nhưng lại khiến cho người ta có một cảm giác rất quỷ dị như ngọn núi muốn đem mọi thứ cắn nuốt sạch sẽ vậy.
- Cắn nuốt thiên địa!
Sắc mặt Cự Viên ba đầu sáu tay không ngừng biến hóa, bỗng nhiên ngẹn ngào nói ra thần thông mà mặt quỷ vừa thi triển ra. Nhưng ngay lập tức Cự Viên liền gầm lên một tiếng, sáu cánh tay đồng thời giơ lên, phù văn màu vàng từ trên thân thể liên tục tuôn ra cuồn cuộn, sau đó từng cái lại hóa thành từng quang cầu màu vàng tỏa ra ánh sáng rực rỡ bắn tới cự quỷ.
Sáu khỏa cầu màu vàng kim chỉ cần một cái thuấn di liền xuất hiện trước cái miệng to của cự quỷ rồi bắn thẳng vào.
Một tiếng “phốc” vang lên.
Sáu khỏa kim cầu đồng thời nổ tung, phía dưới cuộn lên vô số phù văn, rồi lập tức biến thành một vòng xoáy màu vàng đục.
Vòng xoáy này chỉ mới quay một vòng đã lớn lên gần khoảng một mẫu, tiếng Phạn âm từ bên trong truyền ra, ở giữa vòng xoáy không ngừng bay ra vô số kim văn.
"Oanh'" một tiếng.
Cái miệng khổng lồ của mặt quỷ thoáng cái đớp vào vòng xoáy màu vàng, làm bộc phát ra ánh sáng chói mắt. Từ đó có hai loại thuộc tính lực lượng hoàn toàn khác nhau bộc phát ra, tạo thành một mảng hai màu vàng đen, quầng sáng giữa mặt quỷ với vòng xoáy chớp động không ngừng.
Hung Tư Vương thấy cảnh này thì khuôn mặt lần đầu tiên lộ ra vẻ ngưng trọng, nhưng đột nhiên bước ra một bước, cả người thoáng cái lập tức biên mất không thấy bóng dáng.
Sau một khắc, bầu trời phía trên đầu Cự Viên chấn động, một cái chân vừa to vừa đen nhánh mang theo từng đoàn huyết quang từ giữa không trung hung hăng giẫm mạnh xuống.
Sáu con mắt của Cự Viên khẽ nhíu lại, khẽ động một cánh tay, không nói thêm lời nào đánh thẳng lên phía trên cao.
Một quầng sáng kim sắc gay gắt nổ tung.
Cái chân to màu đen sau khi hơi khựng lại, lập tức bị uy năng chấn động cực kỳ lớn của quầng sáng đánh vỡ tung.
Nhưng chỉ khoảnh khắc sau, ở vùng hư không trên cao xuất hiện chấn động nhộn nhạo như mặt nước, Hung Tư Vương hóa thân thành một cự nhân cao đến ngàn trượng dần dần hiện ra, sau khi cúi xuống dưới cười gằn một tiếng, hai cánh tay chợt động, lập tức hóa thành hai đám mây đen hung hăng chụp xuống dưới.
Huyết diễm trong mây đen bắn ra tung toé, kèm theo là cả một làn khí tanh hôi khiến người ta ngửi thấy là muốn nôn.
- Tới hay lắm!
Nhìn đối phương hóa thân thành cự nhân, cậy vào thân thể cường đại trực tiếp tấn công tới, Hàn Lập đang biến thành cự viên không kinh sợ mà còn lấy làm mừng khẽ quát một tiếng, một tay bấm pháp quyết, thân hình cũng hoá lớn lên trăm trượng, đồng thời bên ngoài thân hiện lên vô số vân trận màu bạc lớn nhỏ không đều. Đột nhiên sáu cánh tay chớp lên kiếm quang, trượng, giản, chuỳ … 6 loại trọng binh màu vàng kim hoàn toàn khác nhau lập tức xuất hiện, sau khi vung lên bỗng nhiên hóa thành sáu cơn lốc màu vàng cuồng bạo đánh thẳng lên trời.
Một tiếng nổ long trời lở đất truyền ra, cơ hồ vang vọng toàn bộ bầu trời.
Sau khi thân hình Cự Viên run lên, sáu kiện trọng binh màu vàng từng khúc vỡ vụn rồi hoàn toàn bị hủy diệt, Cự Viên cũng không tự chủ được mà phải lùi về phía sau hai bước.
Mà Hung Tư Vương biến thành cự nhân cũng hiển lộ ra thân ảnh sau khi mây đen tan hết, hai cánh tay bị hóa thành huyết vụ, so với Cự Viên thì càng thêm vài phần thảm hại.
Nhưng đối mặt với trọng thương bậc này, ngược lại lại làm cho tính hung bạo của Hung Ti Vương hoàn toàn bị kích thích, hắn không lùi mà tiến tới một bước, hung hăng dẫm chân thêm một cái.
"Phốc" một tiếng, vô số hoa văn theo bắp chân của hắn hiện ra, sau đó thoáng cái tự bạo rồi hóa thành một đoàn hắc khí cuồn cuộn chuyển động rồi lập tức hóa thành một con hắc long dài chừng mười trượng, dữ tợn tiến về phía trước.
Đồng thời cùng lúc đó Hung Ti Vương gồng vai lên, miệng hét lớn.
Trong nháy mắt, trên thân hắn cuồng lóe lên một bộ chiến giáp có gai nhọn, tất cả đều bắn ra, sau đó mơ hồ một cái liền biến thành từng mũi gai nhọn màu huyết sắc xuy xuy bắn xuống.
Đồng thời từ trong miệng cự nhân lại phun ra một đám mây quái dị màu huyết sắc.
Sau khi từ trong mây mù huyết sắc vang lên âm thanh ông ông, đột nhiên từ trong đó lao ra vô số quái trùng màu đen lớn bằng ngón tay cái.
Mỗi một con dài gần bằng chiếc đũa, ngoài thân phủ đầy giáp xác màu đen, sau lưng mọc lên hai cánh đỏ thẫm, đầu giống như cái kéo sắc nhọn, từng con bay ra nhanh như tia chớp, như ong vỡ tổ ào ào bay xuống.
Cự viên thấy vậy, cười to một tiếng, sáu cánh tay cùng lúc chà xát, rồi lại giơ thẳng lên trên.
Tiếng sấm ầm ầm nổi lên, sáu đạo kim hồ thô to từ cánh tay bắn ra, ầm ầm xoắn lại, biến thành sáu con kim mãng nhảy chồm ra, vừa lúc đem hắc long đang đập xuống vây chặt lại bên trong.
Sáu mãng một rồng điên cuồng cắn xé một trận.
Lúc này, những gai nhọn huyết sắc chớp liên tục cũng bắn tới gần Cự Viên.
Thần sắc Cự Viên không thay đổi chút nào, ba cái đầu chỉ đồng thời hít sâu một cái, khẽ thổi nhẹ lên không trung.
Trong phút chốc cuồng phong nổi lên, biến thành ba cỗ cương phong lấp lánh màu xanh, cuốn thẳng lên trên không trung, lập tức thổi cho những gai nhọn kia bay tứ tung trái phải, trong chốc lát đã không biết bị cuốn đến tận nơi nào.
Bầy trùng phía sau đối mặt với cương phong màu xanh lại tỏ ra có mười phần linh tính, đột nhiên phát ra tiếng ông ông lập tức giải tán rồi biến thành vài chục luồng đi vòng qua, bay theo một hướng khác nhào xuống.
Cự viên đối với tình hình này cũng xem như không thấy, đến thời điểm bầy trùng ong ong tiến đến chỉ còn cách mấy trượng thì bên ngoài thân mới bùng lên một tiếng, ngân diễm lại cuồn cuộn hiện ra thêm một lần nữa. Sau khi bùng lên tỏa ra khắp mọi nơi, lập tức bao phủ tất cả đám phi trùng vào bên trong biển lửa, trong khoảnh khắc thiêu đốt chúng thành tro bụi.
Nhưng lúc này, đột nhiên hắc khí nổi lên sau người cự viên, một cái quỷ trảo khô gầy bỗng nhiên từ đó hiện ra, lặng lẽ thò ra như tia chớp, nhẹ nhàng xuyên qua linh quang hộ thể của ngân diễm, trực tiếp chụp thẳng vào lưng Cự Viên.
"Phanh” một âm thanh vang lên.
Đột nhiên sau lưng Cự Viên lóe lên một văn trận màu bạc, quỷ trảo đúng lúc chụp thẳng vào nó.
Quỷ trảo khô gầy có vẻ ẩn chứa lực lượng cực kỳ lớn, một cỗ cự lực tuôn trào, một trảo này làm cho thân hình khổng lồ của Cự Viên loạng choạng ngã về phía trước.
Nhưng sau khi vân trận màu bạc này lóe lên một cái, vẫn vững vàng dính trên lưng cự viên, lại không thấy tổn hại một chút nào.
Lúc thân hình Cự viên ngã về trước, đồng thời cũng không nói hai lời bổ ngược lại một chưởng.
Một đạo nhận mang màu vàng chớp hiện ra, hắc khí gần đó bị phân ra thành hai nửa, ở giữa lộ ra một quái vật giống khỉ nhưng không phải khỉ cao gần 3 thước đang núp ở bên trong.
Quái vật này đầu mọc một sừng, đồng tử hai mắt trắng dã, từ ót đến chỗ hạ thân thoáng cái hiện ra một vết máu nhàn nhạt, máu tươi từ trong tuôn mạnh ra.
Quái vật này bất ngờ đã bị nhận mang vừa rồi chém làm đôi.
Sau khi đắc thủ, Cự Viên cũng không muốn dừng lại công kích, năm cánh tay còn lại cùng động, tức thì vô số kim hồ lại lần nữa ầm vang bắn ra, hóa thành một tấm lưới tơ màu vàng chụp thẳng xuống phía sau.
"Phốc" một tiếng, hai mảnh thân thể quái vật trong nháy mắt hóa thành hai cỗ hắc khí bắn sang hai bên, chớp lên một cái rồi xuyên qua lưới điện màu vàng, dường như không hề bị ảnh hưởng của Ích Tà Thần Lôi.
Lần này, đến Hàn Lập cũng không nén nổi kinh ngạc, động tác trong tay Cự Viên dừng lại theo bản năng.
Thừa dịp này, hai cỗ hắc khí tiếp tục mạnh mẽ lao đi, sau khi cuồn cuộn ngưng tụ lại, lại lần nữa huyễn hóa thành quái vật kia.
Quái vật này sau khi lạnh lùng nhìn Hàn Lập một cái, sau một cái chớp động liền thuấn di xuất hiện ở không trung bên cạnh đầu cự nhân, rồi tự bạo “phanh” một tiếng, hóa thành một luồng hắc khí chui vào bên trong lỗ mũi cự nhân.
Cự nhân vốn đang mất đi 2 cánh tay, trong nháy lại tuôn ra hắc khí cuồn cuộn mà biến ảo thành, giống hệt như lúc ban đầu.
- Đệ nhị Nguyên Anh, không, phải nói là nguyên thần thứ hai mới phải.
Cự viên trong mắt hàn quang chớp một cái, ong ong nói ra một câu.
- Không thể ngờ rằng kiến thức của ngươi bất phàm như vậy, mới nhìn một cái mà đã nhận ra lai lịch của nó. Nguyên thần thứ hai này của ta là dùng tới di hài cổ hung thú luyện hóa mà thành, chẳng những hành động vô thanh vô tức, sức mạnh của nó so với bản thể của ta cũng đạt tới ba bốn thành. Vân trận sau lưng ngươi là gì mà có thể ngăn cản một đòn toàn lực của nó, xem ra bảo vật bí thuật thông thường căn bản không thể làm thương tổn thân thể ngươi được, dường như không phải là thần thông của hạ giới.
Hung Tư Vương lắc lắc hai cánh tay mới sinh ra, đầu tiên hơi hơi nao nao, nhưng lập tức cười lạnh nói.
- Có phải hay không thì các hạ tự mình thử một lần không phải sẽ lập tức biết được sao.
Cự Viên hừ một tiếng, bộ dạng không chút quan tâm nói.
Giờ phút này, trên bầu trời tiếng sấm đại thịnh, sáu con lôi mãng màu vàng bay lượn vòng ở dưới, đã cường ngạnh xé tan hắc long thành từng mảnh.
Mà cái miệng khổng lồ của mặt quỷ cùng vòng xoáy màu vàng sau khi cắn xé đến bây giờ, cũng chợt nổ vang một tiếng liên miên bất tuyệt rồi lóe lên đồng quy vu tận.
Hung Tư Vương sau khi ngẩng đầu nhìn hai tầng màn sáng trên bầu trời, đột nhiên cười hắc hắc nói:
- Ngươi đã có loại bí thuật hộ thân này, dùng thủ đoạn thông thường mà muốn tạo thành uy hiếp đối với ngươi căn bản là ảo tưởng. Hắc hắc, xem ra bản vương không sử dụng đến thần thông bản mạng là không xong.
Vừa dứt lời, trong miệng cự nhân truyền ra một tiếng thét dài thê lương.
Một nơi khác trong chiến đoàn, lôi hỏa màu đen đang bừng bừng cùng Phệ Kim Trùng Vương đánh đến bất phân thắng bại. Năm con quỷ yêu vừa nghe tiếng thét, đột nhiên bỏ qua đối thủ, lại lần nữa hóa thành năm khối đầu lâu màu vàng bay thẳng tới Hung Tư Vương. Sau khi lóe lên liên tục thì nhập vào trong thân thể cự nhân không thấy bóng dáng.
Phía dưới cổ Cự Nhân lóe lên kim quang, năm khối đầu lâu liền quỷ dị hiện ra, hơn nữa năm cái miệng cùng há lớn, hoặc thanh âm êm tai, hoặc thanh âm thầm thì, từng cái niệm lên một đoạn chú ngữ hoàn toàn bất đồng.
Theo âm thanh chú ngữ càng lúc càng lớn, một màn kinh người xuất hiện.
Huyết diễm bên ngoài thân Cự Nhân hoàn toàn bùng phát, trên da thịt bỗng nhiên hiện ra vô số linh văn màu đen, sau khi lưu chuyển một vòng, lại đột nhiên huyễn hóa thành hơn một ngàn mặt quỷ to cỡ nắm tay.
Những mặt quỷ này mỗi một cái đều trông rất sống động, hai mắt nhắm nghiền, nhưng lại mang theo biểu cảm, hoặc tức giận hoặc vui mừng đều không giống nhau, phân bố khắp mỗi một tấc bên ngoài thân cự nhân.
Hung Tư Vương biến thành Cự Nhân một tay bấm pháp quyết, miệng phát ra một trận cười nhẹ âm trầm, tất cả mặt quỷ trên thân đều từ từ mở mắt ra.
Kim quang lóe lên!
Một đạo kiếm quang màu vàng giống như thiên ngoại phi tiên, không chút dấu hiệu từ trong hư không gần đó bắn ra, như tia chớp quấn nhẹ xung quanh đầu cự nhân, lại chớp một cái xuất hiện ở bên ngoài hư không hơn mười trượng.
Kiếm quang thu vào, một tiểu nhân màu vàng thân cao gần một thước mặt không biểu cảm bất ngờ lóe ra.
"Rầm" một tiếng, cái đầu cực lớn của cự nhân đã từ trên cổ rơi xuống.
Tiểu nhân màu vàng thấy vậy, bả vai rung lên, âm thanh "chi chi" vang lớn, tức thì vô số đạo kiếm khí vô hình từ trong cơ thể bắn ra, theo bốn phương tám hướng cuốn thẳng đến thân hình cự nhân không đầu, giống như muốn chém nó thành đống thịt nát.
Phàm Nhân Tu Tiên Truyện - Tác Giả: Vong Ngữ
Quyển 11: CHÂN TIÊN HÀNG LÂM
Chương 2379: Thiên Quỷ Lực Lượng
Người dịch: Phượng Vũ
Biên tập: Quỷ Lệ
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: bachngocsach.com
Năm khối đầu lâu màu vàng trên cổ gã khổng lồ bỗng nhiên há miệng ra, phát ra một thanh âm cực kỳ chói tai.
“Phốc!” Hư không chấn động, một tầng ánh sáng hào quang màu vàng rực rỡ hiển hiện.
Vô vàn kiếm khí vô hình chém lên trên tầng ánh sáng một hồi như mưa rơi đều đồng thời bị bắn ngược trở lại, cũng không có cách nào phá vỡ màn hào quang này.
Cùng lúc ấy, một cái mặt quỷ trên thân thể gã khổng lồ kia biến mất, tại chỗ cổ đã mất đầu có hắc khí cuồn cuộn trào ra, nhanh chóng ngưng tụ lại, một cái đầu mới nguyên vẹn biến ảo ra, không hề hao tổn gì.
Kim Đồng thấy thế thì một chút biểu lộ trên mặt cũng không có, chỉ có đôi mắt chợt lóe lên hàn quang.
Chỉ trong chốc lát, hai bên thân cự nhân chấn động, hai đạo tinh quang dài hơn mười trượng lóe lên, cùng chém xuống thành một đường chéo.
“Phanh!”
Màn hào quang nhìn như không thể nào phá vỡ này, sau khi bị tinh quang chém xuống, lập tức vỡ vụn rồi tan biến, cái đầu của gã khổng lồ vừa mọc lên lại bị chém lăn long lóc xuống.
Phệ Kim Trùng Vương vận dụng thần thông bổn mạng, lập tức một lần nữa chém đứt đầu của gã khổng lồ này.
Nhưng cũng ngay lập tức, năm khối đầu lâu màu vàng phát ra chú ngữ quỷ dị, mặt quỷ thứ hai trên người gã lại biến mất, một cái đầu nữa lại tiếp tục mọc lên. Đầu vừa sinh ra, trong miệng gã khổng lồ đã phát ra thanh âm giễu cợt.
“Ta có hơn một ngàn lực lượng Lệ Quỷ bên người, nghĩa là có hơn một ngàn tính mạng, cho dù ngươi có chém giết ta mấy trăm lượt thì cũng không thể làm gì nổi ta. Ngược lại, bổn vương rất muốn nhìn xem, các hạ có thể chịu được một đòn chứa Thiên quỷ lực lượng của ta hay không?”
Vừa dứt lời, thân hình của Hung Ty Vương biến thành người khổng lồ đã run lên, tất cả mặt quỷ bên ngoài thân bỗng nhiên hội tụ lại ở hai cánh tay. Hai bàn tay càng lớn lên, sau đó hướng ra phía trước tung một trảo.
Vô số khí đen lượn lờ tuôn ra, tất cả các mặt quỷ đều tróc bong ra khỏi hai cánh tay, biểu lộ cực kỳ dữ tợn.
“Xuy xuy!” Hai cái cự trảo bắn ra khỏi khuỷu tay, đón gió lớn lên, to gần một mẫu, một cái chụp xuống Kim Đồng, một cái thì hướng tới Cự Viên khổng lồ ở phía xa hạ xuống.
Kim Đồng vốn luôn đờ đẫn, thấy cự trảo màu vàng này hạ xuống thì thần sắc trên mặt lần đầu tiên khẽ động. “Vèo”, kim quang ngoài thân lóe lên, lập tức chui vào trong hư không không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nhưng năm ngón tay của cự trảo cong lại, vô số mặt quỷ ở phụ cận vặn vẹo một hồi, lập tức năm cái dây xích màu đen từ năm đầu ngón tay bắn ra.
“Phốc”
Năm dây xích màu đen lóe lên trong hư không, sau đó bắn ngược trở về. Phụ cận không gian sau một hồi chấn động, lại thấy Kim Đồng đã bị xích đen trói gô lại kéo ra.
Năm ngón tay của cự trảo liền hợp lại, túm lấy Kim Đồng vào lòng bàn tay, sử dụng lực bóp vào.
Toàn bộ mặt quỷ quanh cự trảo nổi lên những âm thanh “ô ô”, sau đó nhao nhao hóa thành hắc khí, đem cả cự trảo và Kim Đồng bao phủ lấy.
Sau một khắc, hai đạo tinh quang giao nhau lại hiện ra trong hắc khí, điên cuồng chém xuống, đem cả cự trảo và xích đem chém nát.
Kim Đồng lập tức tháo chạy, biến thành một đoàn kim quang xuyên thẳng hắc khí ra ngoài.
Vô số mặt quỷ trong hắc khí hiện ra, từ miệng phát ra thanh âm thì thào quái dị, cự trảo lại một lần nữa ngưng tụ, sau một hồi run lên, lại đuổi theo Kim Đồng.
Trong mắt Phệ Kim Trùng Vương phun ra tinh quang mặc dù lợi hại nhưng lại không thể vận dụng nhiều lần. Sau khi chém vỡ cự trảo mấy lần nữa, thân hình nó liên tục chớp động, bên thì tấn công, bên thì rút lui.
Mà cự trảo kia cậy mình có thân thể bất tử nên không một chút cố kỵ nào, liên tục đuổi theo không rời. Cứ thế cả hai truy đuổi nhau liên tục, không dừng xung quanh ngọn núi.
Ở bên kia, Hàn Lập biến thành Cự Viên khổng lồ cũng đối mặt với một cự trảo quỷ dị còn lại. Nhưng hắn không tránh né, ngược lại hai tay đấm vào lồng ngực, thân hình ba đầu sáu tay lớn lên, bên ngoài thân dày đặc văn trận màu bạc. Sáu cánh tay khẽ động, sáu cự quyền màu vàng hướng cự trảo trong hư không đánh tới.
Ý định của Hàn Lập là muốn dùng lực lượng của thân thể mình đánh nát cự trảo kia.
Hắn vận chuyển Bách Mạch Luyện Bảo Quyết tới cực hạn, sáu nắm đấm màu vàng vừa đánh ra, sức lực to lớn đến nỗi hư không xung quanh nổi lên tiếng nổ đùng đoàng. Sáu vòi rồng màu vàng từ sáu nắm tay bắn ra, những nơi nó đi qua khiến hư không vặn vẹo, thanh thế vô cùng khủng bố.
“Khanh khách...”
Đối mặt với công kích bực này, cự trảo cũng không e ngại chút nào, ngược lại những mặt quỷ quấn quanh trên đó còn phát ra tiếng cười quái dị, miệng mở lớn đón lấy công kích này.
Sáu vòi rồng vừa cuốn tới, lập tức như rồng hút nước, đem tất cả các mặt quỷ hút vào.
Diện tích mặt quỷ chợt tăng, trong miệng phun ra những sợi tơ màu đen, chằng chịt đan vào nhau, lập tức biến thành một cái lưới màu đen.
Sáu quyền kim sắc lóe lên và chui vào trong đó nhưng cái lưới không có một chút rung động nào, và cũng chẳng hề bị rách, ngược lại còn tiếp tục hạ xuống, muốn đem thân thể khổng lồ của Cự Viên bao vây lại.
Lúc này, bên ngoài thân của Cự Viên khổng lồ lại phát ra một tiếng kêu, sau đó vô số ngân diễm cuồn cuộn phóng lên trời, hóa thành một đoàn hỏa vân ngăn cái lưới kia hạ xuống.
Cái lưới đã tới gần liền dừng lại, cũng không chút nào kiêng kị biển lửa, mặt quỷ ở phụ cận phun ra hắc mang, cứng rắn chống đỡ ngân diễm đang tới gần.
Cự trảo trực tiếp xuyên thủng hỏa vân, lóe lên một cái đã tới ngay trên đầu của Cự Viên, năm ngón tay chụp xuống.
Năm ngón tay chưa thật sự hạ xuống mà năm cỗ hắc khí đã tuôn ra từ các đầu ngón tay, hóa thành năm cái xích đen bắn xuống.
Cự Viên hừ lạnh một tiếng, đầu ngẩng lên, miệng há ra, gió cuồn cuộn thổi bay năm sợi xích đen kia.
Thanh Phong vừa thổi ra, một cỗ khí cực kỳ lạnh lẽo cũng phát ra, sau khi lóe lên liền cuốn tới cự trảo.
“Đinh đang...”
Trong Thanh Phong có không ngớt tiếng vang thanh thúy nổi lên, sau khi hào quang tán đi liền biến thành mấy chục tiểu kiếm màu xanh, tất cả đều vây quanh cự trảo, liên tục đâm loạn xuống.
Nhưng cự trảo được Thiên quỷ lực lượng củng cố tựa hồ không thể công phá, bên ngoài thân còn lưu lại vô số bạch ngân nhàn nhạt, lập tức khiến cho những thanh tiểu kiếm bắn ngược trở ra.
“Phanh!”
Cự trảo rốt cuộc cũng đánh nát bấy linh quang hộ thể của cự viên. Ngay sau đó ngân quang lại lóe lên, một văn trận màu bạc cực đại nữa lại hình thành bảo vệ lấy thân thể Cự Viên khổng lồ.
Mặt quỷ rậm rạp bên ngoài cự trảo một lần nữa lóe sáng, một tràng chú ngữ trầm thấp vang lên, năm ngón tay lại vươn tới, sức lực trên đó thoáng cái đã tăng gấp mười lần.
Mặc dù văn trận màu bạc vô cùng huyền diệu, nhưng bị một sức mạnh to lớn như thế cũng không khỏi phát ra thanh âm vỡ nát, giống như có thể bị đánh tan bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, Cự Viên than nhẹ một tiếng, một tay rụt về, hướng đỉnh đầu vỗ xuống thật nhanh.
Đỉnh đầu lóe lên rồi tự động mở ra, từ đó bay ra mấy quang cầu màu sắc bất đồng, sau một thoáng liền hóa thành hư ảnh của các Chân linh Thiên Phượng, Chân Long, Côn Bằng. Ba hư ảnh xoay quanh hắn một vòng, sau đó lại lóe lên, tiến vào trong thân thể khổng lồ của Cự Viên.
Sau một khắc, trên người Cự Viên như thuốc nổ bị kích hoạt nổ mạnh, sáu cánh tay khẽ huy động, ánh sáng tử kim lóe lên toàn thân, bên ngoài thân hiện ra từng khối lân phiến rực rỡ, đồng thời trên mỗi cái đầu lại hiên lên một cái sừng ngắn. Nguyên khí trong thiên địa run lên, sau đó lập tức cuồn cuộn hướng về phía cự viên, như bị một cái phễu khổng lồ hút lấy.
Hàn Lập đối mặt với Hung Ty Vương không có cách nào đối phó, rốt cuộc cũng phải vận dụng tam giai biến thân của Niết Bàn thân thể.
Mà sau khi Cự Viên hóa ma và biến thân, trong miệng phát ra tiếng hét dài, hai cánh tay vung lên bắt lấy cự trảo, mười ngón tay dùng sức một chút liền cứng rắn bóp vỡ nó. Miệng mở ra, một cỗ kim hà từ trong miệng phun ra, cuốn cái lưới màu đen kia vào, nuốt chửng xuống bụng.
Hung Ty Vương biến thành người khổng lồ từ xa thấy vậy thì kinh hãi, vội vàng đem ngón tay vừa mới sinh ra điểm vào hư không một cái.
Phụ cận Cự Viên lại lập tức vang lên những tiếng “ô ô”, phần lớn mặt quỷ từ trong hắc khí cuồn cuộn hiện ra, vẻ mặt vô cùng giận dữ, miệng bắt đầu lẩm bẩm.
Cự trảo sau một cái mơ hồ lại một lần nữa hiện ra giữa đám mặt quỷ.
“Chút tài mọn này cho rằng có thể liên tục sử dụng trước mặt Hàn mỗ sao?”
Cự Viên đã ma hóa gầm nhẹ một tiếng, sáu cánh tay đồng thời đánh vào hư không một quyền.
“Rầm rầm.” Bốn phía xung quanh cự viên chấn động, sáu vòng xoáy mịt mờ màu vàng lăng không hiện ra, quay tròn điên cuồng, từ đó tản ra lực hút vô cùng kinh nhân, hơn nữa bên trong còn ẩn hiện cả lực lượng Pháp tắc.
Những khuôn mặt quỷ kia phát ra vài tiếng kêu thê lương thảm thiết, sau đó toàn bộ bị cuốn vào trong vòng xoáy.
“Thiên Mục chi lực!”
Hung Ty Vương ở phía xa thấy tình hình này thì thật sự bị chấn động, trong miệng hét lớn một tiếng, hai tay vội bắt pháp quyết, mặt quỷ vốn biến mất lại lóe lên, hiện ra trên thân. Hai mắt hắn trợn trừng, từng tia sáng xanh biếc bắn ra, sau một cái chớp động liền hội tụ thành một cột sáng to như một cái vạc nước. Cột sáng lóe lên một cái, lập tức xuyên qua không gian mấy trăm trượng, xuất hiện trước người cự viên đã ma hóa.
Cự Viên đã ma hóa khuôn mặt trở nên dữ tợn, bàn tay to lớn phủ đầy lân phiến màu tử kim quét ngang trước người, năm ngón tay chộp về phía cột sáng.
“Phanh!” Một tiếng nổ trời long đất lở.
Cột sáng màu xanh lá cây bị bàn tay màu tử kim cứng rắn chộp tới, lập tức hóa thành những quang cầu lớn rồi nổ tung.
Đợi cho đợt trùng kích này giải tán, bàn tay màu tử kim một lần nữa hiện ra, hoàn toàn không hư tổn gì.
Hung Ty Vương thấy tình hình này, mặc dù đã trải qua không biết bao nhiêu trận đánh lớn nhỏ, nhưng khóe mắt giờ đây không nhịn được mà giật giật liên tục.
Hắn chớp mắt, định thi triển thần thông khác thì Cự Viên đã ma hóa ở phía xa, không nói hai lời, tay đánh vào hư không một trảo, lập tức trong lòng bàn tay xuất hiện một vòng sáng ngời, một trường kiếm màu xanh lá cây hiện ra.
Trường kiếm trong tay run lên, lập tức biến thành một lưỡi dao khổng lồ lớn vài chục trượng.
Sáu tay của Cự Viên cùng động, sáu bàn tay cùng cần tới thanh kiếm khổng lồ, thần sắc ngưng trọng, hướng về phía trước chém tới.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai
Phàm Nhân Tu Tiên Truyện - Tác Giả: Vong Ngữ
Quyển 11: CHÂN TIÊN HÀNG LÂM
Chương 2380: Liên Thai Huyết Cốt
Người dịch: Phượng Vũ
Biên tập: Quỷ Lệ
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: bachngocsach.com
“Phốc!”
Ngoài thân Cự Viên đã ma hóa hiện lên ánh sáng tử kim, thiên địa nguyên khí vừa hấp thu như thủy triều điên cuồng rót vào trong lưỡi dao khổng lồ kia.
Hàng loạt ký hiệu màu bạc lóe lên trên thân lưỡi dao khổng hồ, một đạo kiếm quang màu xanh biếc dài hơn trăm trượng bắn ra, sau một chớp mắt lại biến thành hình trăng lưỡi liềm rồi không thấy đâu nữa.
“Huyền Thiên chi bảo, là Huyền Thiên chi bảo!” Cự nhân do Hung Ty Vương biến thành cảm ứng thấy dao động trên lưỡi dao khổng lồ thì vô cùng kinh hãi, hai tay vội bắt pháp quyết, định thi triển bí thuật chạy trốn.
Nhưng lúc này đã muộn.
Ngay sau đó, không trung phía trên Hung Ty Vương bỗng dao động, một loan nguyệt màu lục đột ngột hiện ra, quay tít một vòng, mang theo khí tức khủng bố như một cái lồng úp xuống.
Hung Ty Vương chỉ cảm thấy xung quanh chợt căng thẳng, tay chân đều phát lạnh mà lại không thể cử động như thân thể đang bị một ngọn núi băng trấn áp vậy, mặc kệ hắn giãy dụa cỡ nào cũng không thể nhúc nhích nổi nửa ly.
Sự lợi hại của Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm khi được thúc dục toàn lực vượt xa khỏi tưởng tượng của Hung Ty Vương.
Trước đây hắn đã từng thấy qua uy năng của pháp tắc của các Huyền Thiên bảo vật khác, nhưng rõ ràng không thể đánh đồng được với lúc này.
“Không, trận chiến này ta xin thua, cấm chế giải trừ!” Hung Ty Vương lộ ra vẻ kinh hoàng, trong miệng kêu to một tiếng nhận thua, hai tầng quầng sáng bao phủ cả ngọn núi nháy mắt tiêu biến tán loạn.
Nhưng loan nguyệt màu xanh biếc căn bản không để ý tới điều đó, quang hà màu lục chớp động rồi hạ xuống.
“Thiên quỷ lực, bạo!” liên tiếp sử dụng các loại bí thuật đều không thành, Hung Ty Vương không dám ôm mộng đào thoát nữa, dưới tình thế cấp bách này, trong lòng cũng hạ quyết tâm.
Trong phút chốc, hơn một ngàn mặt quỷ bên ngoài thân bỗng nhiên biến thành đỏ tươi, sau đó lập tức nổ tung tạo ra một tràng tiếng vang.
Một cỗ huyết vụ tán ra bốn phương tám hướng, đem cách lực xung quanh triệt tiêu hơn phân nửa.
Đồng thời khi huyết vụ bắn ra, thân hình của Hung Ty Vương cũng thu nhỏ trở lại, giãy khỏi pháp tắc trói buộc, định phóng lên cao.
Cự Viên ở phía xa thấy tràng cảnh này thì hừ lạnh một tiếng, lưỡi dao xanh biếc trong tay lại run lên, hướng về phía trước chém ngang một cái.
Nhát chém nhìn vô cùng bình thường, nửa trước của lưỡi dao khổng lồ vừa mới chém ra đã mơ hồ biến mất.
Cùng một thời gian, huyết diễm mang theo cả loan nguyệt màu xanh chợt lóe lên bên cạnh Hung Ty Vương. Hư không phụ cận chợt bộc phát ra một đoàn ánh sáng màu xanh chói mắt, nửa thanh cự nhận trong suốt lóe lên, chém ngang eo của Hung Ty Vương, đem hắn cắt làm hai nửa.
Huyết diễm hộ thể của Hung Ty Vương hoàn toàn không có chút hiệu quả nào với nhát chém của nửa thanh cự nhận này.
Hung Ty Vương hét thảm một tiếng, cũng không chết ngay, ngược lại còn nhanh tay bấm niệm pháp quyết, nửa thân dưới của hắn nổ tung thành huyết vụ.
Nửa thân trên nhân lúc huyết vụ quấn quanh, phát ra một tiếng nổ đì đùng, sau đó lóe lên rồi biến mất.
Hàn Lập nhìn thấy cảnh này thì trong mắt nổi lên một tia trào phúng, một ngón tay lại điểm vào hư không.
“Phanh!”
Loan nguyệt màu lục quay tít một vòng, sau đó cũng nổ tung.
Âm thanh lớn ầm ầm vang lên, vô số mũi nhọn màu xanh thẫm xuyên thủng về hướng huyết vụ, chợt lóe lên rồi cũng quỷ dị biến mất trong không trung.
Hư không phụ cận dao động một trận kịch liệt, có tiếng gào thét của Hung Ty Vương truyền tới, nửa thân hình còn lại của hắn như tấm vải rách nát hiện ra.
Bên ngoài thân thể hắn đã có vô số lỗ thủng, non nửa đoạn thân hình đều không cánh mà bay.
Cho dù như vậy nhưng Hung Ty Vương vẫn không ngã xuống, ngược lại thân hình bị tàn phá phóng ra vài bảo vật mang âm khí đáng sợ, đem phần thân thể tả tơi của hắn bao lại, sau đó hướng đỉnh núi chạy tới.
Nhưng Hàn Lập một khi đã sử dụng Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm, tất nhiên sẽ không để đối thủ còn sống mà rời đi.
Hung Ty Vương được bảo vật hộ tống, vừa mới bắn ra xa cách hơn nghìn trượng, chợt thấy hư không phía trước chợt lóe kim quang, Cự Viên đã ma hóa cao trăm trượng không một tiếng động nào hiện ra, một cánh tay huy động, cự chưởng mang theo ánh vàng rực rỡ đón đầu mà vỗ xuống.
Một tiếng nổ trời long đất lở vang lên.
Hung Ty Vương thả ra bảo vật bảo vệ thân thể tàn tạ, nhưng không ngờ bị cự chưởng một chiêu đánh nát.
“Vù, vù”, hai luồng hắc khí bắn ra từ chỗ huyết nhục bị đánh nát, chia làm hai hướng khác nhau mà chạy.
Cự Viên nhướng mày, một ngón tay hướng về một đoàn hắc khí trong hư không điểm một cái.
Một đạo kiếm quang lóe lên rồi biến mất, đem thứ ẩn náu bên trong chém làm hai nửa, hiện ra một quái vật trông như khỉ mà lại không phải khỉ.
Tiếp theo đó, kiếm quan màu xanh gầm rú, vô số hồ quang màu vàng bắn ra, nháy mắt tạo thành một cái lồng giam hóa con quái vật đó thành tro tàn.
Đã không có pháp lực của Hung Ty Vương duy trì, cái Nguyên thần thứ hai này không ngờ yêu ớt vô cùng, không đầy sức sống như trước.
Một đoàn hắc khí nữa định nhân cơ hội này bỏ trốn, không ngờ hai bên tinh không chợt lóe, trong tiếng gào thét của hắc khí, từ bên trong lao ra một quái vật đầu trâu thân rắn.
Nhưng mới chạy được một đoạn ngắn, thân hình của quái vật đã bị chia năm xẻ bảy, vô số hắc khí từ giữa tuôn ra, hơn nữa còn truyền ra những tiếng quỷ gào khóc.
Đúng lúc này, phía trên hắc khí có kim quang lóe lên, tiểu nhân màu vàng hiện ra, hai tay vừ nhấc, kiếm khí đầy trời phủ xuống, qua mấy nhịp thở đã quét sạch quỷ khí.
Tới lúc này, Hung Ty Vương của Thập Vương Âm Ty mới chân chính ngã xuống.
Cùng một thời gian, ở trong một thế giới khác, tại một cung điện màu đen chôn sâu vạn trượng dưới lòng đất, có một quan tài bằng đá xanh, đột nhiên nắp quan mở ra, một bóng dáng đen tuyền bật dậy, đồng thời thanh âm kinh sợ phát ra:
“Kẻ nào? Kẻ nào dám giết bản thể của ta? Tốt nhất đừng để ta gặp ngươi, bằng không đợi lúc ta đúc lại thân thể, nhất định sẽ rút gân, lột da ngươi, vĩnh viễn trấn âm hồn dưới đáy biển.”
Nói xong lời này, bóng đen phóng ra khỏi thạch quan, hướng cửa điện bay nhanh đi.
Hàn Lập lúc này đã khôi phục lại dáng vẻ người thường, trong tay cầm một viên châu lớn bằng nắm tay, có màu đỏ, mặt ngoài có một tầng khí màu đen bao phủ, hơn nữa trên viên châu còn có những điểm đen chi chít.
Những điểm đen này ở trong mắt thường nhân chỉ là điểm đen, nhưng sau khi được phóng đại gấp trăm lần dưới Linh Mục, rõ ràng là những mặt quỷ đang vặn vẹo.
“Có chút ý tứ, vật này cũng nên cẩn thận xem xét một chút!” Hàn Lập cầm lên viên châu xuất hiện sau khi tinh hồn Hung Ty Vương tan vỡ, mỉm cười tự nói.
Cổ tay run lên, viên châu lóe lên rồi biến mất.
Lúc này Hàn Lập mới nheo mắt nhìn tới mấy đỉnh núi xung quanh.
Chỉ thấy ngoại trừ chỗ hắn đứng, mấy ngọn núi khác vẫn bị những quầng sáng bao phủ.
Hiển nhiên hắn là người đầu tiên kết thúc chiến đấu, còn lại các chiến đoàn khác vẫn đang tranh đấu.
Hàn Lập suy nghĩ như thế, cũng không phân vân nhiều, nhìn thoáng qua về phía ngọn núi trung tâm, thân hình vừa động đã xuất hiện ở một ngọn núi khác.
Nếu hắn nhớ không lầm thì ngọn núi này là chỗ mà Văn Tâm Phượng đã chọn để chiến đấu. Nếu hắn tới hỗ trợ thì cũng không khó để giải quyết một đầu Quỷ Vương Âm Ty khác.
Thân hình hắn chớp mấy cái, đột nhiên đã xuất hiện ở trên không quầng sáng, tay đánh vào hư không một trảo, một tòa núi nhỏ đen sì hiện ra trong lòng bàn tay, cánh tay nghiêng đi, ngọn tiểu sơn biến thành một bóng đen lớn ầm ầm nện xuống.
Tay kia kết pháp quyết, lại giơ cao lên, một đạo kiếm quang dài hơn trăm trượng màu xanh hiện ra, hùng hổ chém xuống.
Đứng ở bên cạnh Hàn Lập là Kim Đồng, cũng im lặng không lên tiếng, đầu vai nhoáng lên một cái đã có vô số kiếm khí điên cuồng buông xuống.
Bao phủ ngọn núi này là quầng sáng hai tầng cũng coi như huyền diệu, nhưng không thể chịu nổi Hàn Lập và Phệ Kim Trùng Vương toàn lực công kích.
Qua thời gian mấy nhịp thở, quầng sáng hai tầng vỡ vụn, bên trong truyền ra tiếng gầm rú, tình hình phía dưới lập tức hiện ra.
Hàn Lập ngưng thần nhìn lại, trên ngọn núi quả nhiên chia làm hai chiến trường, khí thế của mỗi chiến trường đều cao ngất trời.
Một bên chiến trường là con chồn con vốn nguyên bản vô cùng đáng yêu, lúc này đã biến lớn ngàn trượng, đang cùng một con thằn lằn hai đầu cắn xé nhau.
Hai cánh của con chồn bay chấn động không ngừng, một cỗ hồ quang màu bạc lượn lờ xung quanh, trải rộng trên thân hình của nó.
Con thằn lằn khổng lồ hai đầu đỏ sẫm, lửa đỏ trong miệng theo hắc khí cuồn cuộn tuôn ra không ngừng.
Hai con đều da dày thịt béo, lúc thì quấn chặt lấy nhau, lúc lại tạm thời tách ra, dùng Lôi điện và lửa đỏ cùng hắc khí công kích lẫn nhau không ngừng.
Tình thế giằng co vô cùng gay go.
Ở một chiến trường khác lại vô cùng quỷ dị.
Một bên, Văn Tâm Phượng ngồi xếp bằng trên một cây trúc màu xanh, một tay bấm niệm thần chú, hai mắt nhắm nghiền, quần áo mang theo ánh sắc ngũ sắc bao phủ toàn thân, chỗ đỉnh đầu có một trận bàn màu trắng ngà trôi nổi, từ giữa thỉnh thoảng lại bắn ra những ký hiệu màu bạc.
Bên kia, cách đó mấy trăm trượng, là một mảnh huyết hải cuồn cuộn ngập trời. Trong biển máu có một khối đài sen, trên đó có một khối bạch cốt hình người ngồi xếp bằng.
Bạch Cốt này cả người đầm đìa máu tươi, có nhiều chỗ thịt không còn một mảnh, lại giống như thường nhân tay bắt pháp quyết cổ quái, một tay nâng cái bình cát đỏ như máu.
Ở sau lưng nó không ngờ lại có một quầng sáng màu vàng lớn gần mẫu, bên trong quang diễm màu vàng như ẩn như hiện.
Cổ quái nhất chính là, Bạch Cốt này ngồi đối diện với Văn Tâm Phượng, đang thi triển bí thuật cùng sử dụng bảo hộ toàn thân, cũng ngồi trên đài sen bất động.
Hàn Lập nhìn thấy tình hình này thì thần sắc khẽ động, lam quang chợt lóe trong mắt, bỗng nhiên quét mắt về phía hư không giữa Bạch Cốt và Văn Tâm Phượng.
Sau khi Linh Mục ngưng thần lại thấy nơi đó tưởng như trống rỗng, không ngờ lại biến thành một thế giới với hai cực sinh diệt hoàn toàn khác biệt.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai