Hồi tưởng lại chuyện cũ, Diệp Trần mới biết, thế giới này tại sao Diệp Trần bị bắt nạt mà không nói lại với phụ mẫu, nguyên nhân lớn nhất là vì có Diệp Phách Thiên. Diệp Phách Thiên rất giỏi bao che khuyết điểm, cho dù là con mình sai ông cũng bảo vệ đến cùng, lúc đó khó tránh cùng phụ thân Diệp Thiên Hào phát sinh xung đột, hơn nữa Diệp gia cũng không phải của mình Diệp Thiên Hào, bên dưới còn Trưởng Lão Hội, với thân phận Trưởng lão nội môn Tử Dương Tông của Diệp Phách Thiên, trưởng lão ủng hộ ông ta nhất định rất nhiều, đến lúc đó chuyện đâu lại hoàn đấy, không giải quyết được gì.
Huống hồ chuyện của tiểu bối tốt nhất để tiểu bối tự giải quyết, Diệp Thiên Hào nếu như can thiệp, uy vọng chắc chắn sẽ giảm, vừa hay đúng ý nguyện của một số người.
Diệp Phách Thiên cảm tri nhạy cảm, lập tức phát giác ánh mắt Diệp Trần, tự hồ kinh ngạc về tu vi của hắn, quay sang Diệp Thiên Hào bên cạnh nói:
- Ba năm không về, phế vật biến trở lại thành người thường, đáng tiếc, tam cường vẫn không có phần của nó.
Lâm thành chủ thấy hai người to tiếng, đứng ra làm người hòa giải nói:
- Hôm nay là Diệp gia tộc hội, đừng để người ngoài chê cười, Phách Thiên huynh, đợi mấy hôm nữa đệ mời huynh một chén.
- Hắc hắc, Lâm thành chủ đã mời ta sao dám từ chối.
Diệp Phách Thiên cũng không muốn cùng Diệp Thiên Hào trực tiếp phát sinh xung đột, đối phương đã bắc thang thì hắn tội gì không xuống.
Cho đến khi tỷ võ sắp bắt đầu, Diệp Huyên mới khoan thai bước vào, đi theo có hai nữ đệ tử Diệp gia, tu vi trên cơ bản ở Luyện Khí Cảnh tầng thứ bảy trở lên.
Lâm thành chủ vừa nhìn thấy Diệp Huyên, hai mắt sáng ngời:
- Cô gái này thiên phú tốt quá, tuổi còn trẻ mà đã là Ngưng Chân Cảnh sơ kì đỉnh phong.
Diệp Thiên Hào gật gật đầu,
- Chính xác, tốc độ tu luyện của con bé là số một trong lịch sử Diệp gia.
- Diệp Văn Hào giỏi sinh con gái thật!
Lâm thành chủ có chút ngưỡng mộ.
Diệp Phách Thiên có chút không tự nhiên, con trai thứ hai Diệp Đường mặc dù thiên tài, nhưng hai tháng trước mới bước vào Ngưng Chân Cảnh sơ kì, rõ ràng kém hơn Diệp Huyên một chút, may mà là con gái tứ đệ, chứ không phải nhị đệ, trong lòng nghĩ vậy, Diệp Phách Thiên liếc xéo Diệp Thiên Hào.
Thời gian đến, Diệp Thiên Hào đứng dậy, cao giọng nói:
- Diệp gia tộc hội cuối năm chính thức bắt đầu, quy tắc cũ, trong quá trình tỷ võ điểm đến là dừng, nghiêm cấm cố ý đả thương người khác, người phạm quy sẽ bị phạt nặng.
Nói xong, Diệp Thiên Hào liếc nhìn tam trưởng lão ngồi trên ghế trọng tài, gật gật đầu với họ.
Tam trưởng lão là người phụ trách chủ trì những hoạt động lớn nhỏ của Diệp gia, ông hắng hắng giọng, đứng dậy nói:
- Tuyển thủ tham dự tổng cộng mười tám người, mỗi người đều đến rút thăm trong rương gỗ, tuyển thủ rút được thăm số 1 sẽ tỷ võ với tuyển thủ rút được thăm số 2, tuyển thủ rút được thăm số 3 sẽ tỷ võ với tuyển thủ rút được thăm số 4, cứ như vậy, bây giờ mời mọi người rút thăm!
Với quy tắc này, đệ tử Diệp gia đều biết, nhao nhao chạy đến cạnh rương gỗ, thò tay lấy thăm.
Diệp Trần đi đến cuối cùng, rút được thăm số 7.
Đợi mọi người rút xong, tam trưởng lão lớn tiếng nói:
- Tộc hội luận võ bắt đầu, tuyển thủ số 1 và tuyển thủ số 2 lên đài.
Tuyển thủ số 1 là đệ tử Diệp gia không quá nổi danh, tên Diệp Siêu, còn đối thủ của hắn là Diệp Đường.
- Ta từ bỏ.
Diệp Siêu phiền muộn giơ tay.
Nghe vậy, không ai cười hắn, một người là Luyện Khí Cảnh tầng thứ tám võ giả, một người là Võ giả Ngưng Chân Cảnh sơ kì, cân bản không cần tỷ, tỷ cũng là lãng phí thời gian.
Tam trưởng lão còn chưa ngồi ấm chỗ, lại phải đứng dậy,
- Tuyển thủ số 3 đấu với tuyển thủ số 4.
Không thể không nói, đệ tử Diệp gia trừ thiên tài Diệp Huyên, vẫn còn một số thiên tài, tuyên thủ số 3 và tuyên thủ số 4 đều là Luyện Khí Cảnh tầng thứ chín tu vi, hai bên không ai nhường ai, trên võ đài đấu đến "ta sống ngươi chết", khó phân thắng bại.
- Lạc Hà Quyền!
- Phách Sơn Quyền!
Hai người không tiếp tục dây dưa nữa, thi triển các loại tuyệt học lăn xả vào nhau.
Phanh!
Tuyển thủ số 4 kém hơn một chút, bị đánh lùi mấy bước, tuyển thủ số 3 được thế không buông, sau mấy chiêu cường công, một đạp đá bay đối thủ.
- Tuyển thủ số 3 Diệp Hòa thắng!
Tiếp theo là tuyển thủ số 5 đấu với tuyển thủ số 6.
Chiến thắng là tuyển thủ số 6.
- Tuyển thủ số 7 Diệp Trần đấu với tuyển thủ số tám Diệp Phong. Lên đài.
Thanh âm vừa truyền đến, Diệp Trần hít một hơi thật sâu, từ từ đi lên võ đài.
Diệp Phong sắc mặt khó coi, vốn tưởng Diệp Trần là Luyện Khí Cảnh tầng thứ sáu tu vi, căn bản không tạo thành uy hiếp, ai ngờ đối phương không biết vận gì, một hơi đột phá đến Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười đỉnh phong, tu vi so với hắn còn cao hơn một tầng.
- Diệp Trần, đừng tưởng tu vi cao là được, ta nắm bắt võ kĩ giỏi hơn ngươi đấy.
Diệp Phong chỉ có một niềm tin duy nhất là ưu thế võ kĩ, nếu không hắn thực sự không dám tin mình sẽ đánh bại Diệp Trần.
Diệp Trần thản nhiên nói:
- Nói đủ chưa? Bắt đầu thôi!
Diệp Phong mắt lóe lên lửa giận, thân hình cao lớn lao ra như một con báo săn mồi, chỉ sau mấy hơi thở đã đến trước mặt Diệp Trần, một chưởng đẩy ngang tới.
- Liệt Dương Phật Vân Thủ!
Rầm rầm!
Không khí đột nhiên sôi trào, sóng nhiệt cuồng mãnh cuốn lấy Diệp Trần không chút nể nang.
- Kim Cương Đảo Xử!
Diệp Trần căn bản không cần chiêu trò gì, trực tiếp lấy cứng đối cứng triển xuất Kim Cương Quyền, thẳng tắp đánh ra, xuyên qua sóng nhiệt và chạm thẳng vào tay Diệp Phong.
Phốc!
Diệp Phong chỉ cảm thấy một luồng đại lực xâm chiếm toàn thân, toàn thân mềm nhũn bay ngược ra ngoài, lăng không thổ ra một ngụm máu tươi.
Trên ghế khách quý, Diệp Thiên Hào có chút bất ngờ, vốn tưởng hai người sẽ phải dây dưa một lúc, ai ngờ một chiêu đã phân thắng bại. Diệp Phách Thiên hừ lạnh một tiếng, sắc mặt có chút tái đi.
Trên ghế tuyển thủ, Diệp Đường cười lạnh nói:
- Cho ngươi phong quang thêm một lúc, nhưng đừng có gặp phải ta, nếu không ta sẽ làm ngươi mất hết thể diện.
Diệp Huyên có chút kinh ngạc, lần trước gặp Diệp Trần, đối phương vẫn là Luyện Khí Cảnh tầng thứ sáu tu vi, sao tiến bộ nhanh như vậy, không lẽ bị chuyện của Tuyết Nhạn tỷ kích thích, nghĩ cũng đúng, nhưng hắn có lẽ không có thiên phú này, hoặc là dựa vài đan dược nào đó thăng cấp!
Vòng thi thứ nhất kết thúc rất nhanh, những người tấn cấp là tuyển thủ số 2 Diệp Đường, tuyển thủ số 3 Diệp Hòa, tuyển thủ số 6 Diệp Tuấn, tuyển thủ số 7 Diệp Trần, tuyển thủ số 10 Diệp Hải, tuyển thủ số 11 Diệp Minh, tuyển thủ số 14 Diệp Huyên, tuyển thủ số 16 Diệp Cẩn, tuyển thủ số 17 Diệp Lâm.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 49 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Diệp Trần phát huy mặc dù xuất sắc nhưng cũng không hấp dẫn quá nhiều ánh mắt.
Người thu hút nhiều sự chú ý nhất đương nhiên là Diệp Đường, Diệp Hải và Diệp Huyên. cả ba người đối thủ đều bỏ quyền, hoặc là bị một chiêu tùy ý đánh bay ra ngoài, đến nửa chiêu cũng không đỡ được, thực lực vượt xa các đệ tử Diệp gia khác, trong mắt nhiều người, họ chính là tam cường năm nay.
- Tam cường đỉnh lập! Thật không biết ai sẽ là người chiến thắng.
Lâm thành chủ càng lúc càng đánh giá cao Diệp Huyên, nhưng không thể trực tiếp nói ra, nếu không làm Diệp Phách Thiên mất hứng, bản thân cũng không được thoải mái.
Diệp Phách Thiên đến lúc này mới nở một nụ cười,
- Diệp Huyên không tệ, Diệp Hải cũng rất giỏi, Đường Nhi nghe nói học tập Bắc Tuyết Sơn Trang Bá Tuyết Đao Pháp, không biết có mấy thành hỏa hầu, về phần Diệp Minh trừ tu vi hơi kém, những phương diện khác đều ổn, có lẽ sẽ giành được vị trí thứ tư, vị trí thứ năm chắc là của tuyển thủ số 6 Diệp Tuấn, hắn cũng là Tử Dương Tông đệ tử.
Diệp Thiên Hào không để tâm đến những gì Diệp Phách Thiên đang nói, ông chỉ để ý Diệp Trần, không biết đối phương có lại làm ông kinh hỉ, làm giảm nhuệ khí Diệp Phách Thiên nữa hay không.
Nghỉ ngơi một khắc, vòng thi thứ hai bắt đầu.
Cũng giống như vòng thi thứ nhất, vòng thi thứ hai vẫn là lựa hai số thứ tự gần nhau để xếp cặp, chia thành Diệp Đường và Diệp Hòa, Diệp Tuấn và Diệp Trần, Diệp Hải và Diệp Minh, Diệp Huyên và Diệp Cẩn, về phần số 17 lạc loài Diệp Lâm, hắn có thể tự chọn cho mình đối thủ trong số những người còn lại, thắng thì thì thay thế vị trí đối phương, thua thì bị đào thải.
Lên đài.
Diệp Hòa ngoài dự đoán không bỏ quyền, hắn nói với Diệp Đường toàn thân bạch y:
- Ta không để cho ngươi thắng dễ dàng đâu.
Diệp Đường cười lạnh:
- Vậy thì tốt, bằng không quá nhàm chán.
Tam trưởng lão thấy hai người đã chuẩn bị xong, quát lớn:
- Trận đấu bắt đầu.
Bá!
Tam trưởng lão vừa dứt lời, Diệp Hòa đã lao ra, cúi rạp thân hình, không đi theo đường thẳng mà thành một đường vòng cung thiếu quy tắc, giống như một con độc xà hung mãnh đang săn mồi, lúc nào cũng có thể phát ra một đòn chí mạng.
- Bộ pháp nhân cấp cao giai: Cửu Chuyển Xà Bộ!
Có người nhận ra môn võ học mà Diệp Hòa thi triển.
- Nghe nói tu luyện Cửu Chuyển Xà Bộ, thân thể phải luyện thật mềm dẻo, đau khổ thế nào chỉ có bản thân mới biết, Diệp Hòa thật không đơn giản!
- Chính xác, Diệp Hòa trong đệ tử ngoại môn Nam La Tông cũng thuộc nhân vật số má, võ giả Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười đỉnh phong chưa chắc đã đánh lại hắn, còn Diệp Đường vừa mới bước vào Ngưng Chân Cảnh, chân khí vẫn chưa ổn định, muốn thắng hắn có lẽ phải dùng hơn mười chiêu, nói không chừng không chỉ có vậy.
Khác với những người khác, Diệp Trần không đánh giá cao Diệp Hòa, Lưu Vân Tông mặc dù không có bí tịch Cửu Chuyển Xà Bộ, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn đưa ra đánh giá, Diệp Hòa sử dụng Cửu Chuyển Xà Bộ nhìn thì có vẻ không chút dấu vết, công kích mau lẹ, nhưng mỗi lần chuyển hướng đều phải dừng lại vài giây, đó là vì vẫn chưa đến trình độ hỏa hầu, nếu như Diệp Đường có chút nhãn lực, chắc chắn không thể bỏ qua sơ hở này.
Quả nhiên là vậy.
Trong lúc Diệp Hòa một lần nữa chuyển hướng phát động công kích, Diệp Đường chợt động, bạch ảnh lóe lên, bàn tay duỗi thẳng như đao, bá bá chém liền ba nhát.
Nhát thứ nhất và nhát thứ hai chém xuống tay trái và tay phải Diệp Hòa, nhát thứ ba đáp lên ngực đối phương, phát ra những tiếng rắc rắc giòn vang, liền sau đó, cả người Diệp Hòa bay thẳng ra ngoài, ngã sấp xuống đất cách đó mười mấy mét, nhất thời không bò dậy được.
- Diệp Đường ra tay ác quá.
Diệp Trần rõ ràng nghe thấy tiếng xương gãy, không khỏi nhíu mày.
Trên ghế khách quý, Diệp Phách Thiên hắc hắc cười,
- Võ giả đôi khi cũng nên liều lĩnh, nếu không không bao giờ làm thành đại sự, không tệ.
Diệp Thiên Hào phản bác nói:
- Đều là người nhà, cần gì ra tay nặng vậy.
- Người nhà đôi khi chưa chắc đã đứng cùng trận doanh, huống hồ thua người nhà cùng lắm nằm trên giường một hai tháng, thua người ngoài vĩnh viễn không tỉnh lại được, bây giờ không để cho hắn biết sư tàn khốc của thế giới bên ngoài, sau này bảo hắn làm sao sinh tồn được.
Diệp Phách Thiên không coi những lời Diệp Thiên Hào nói ra gì, ông ta có thể lên làm Trưởng lão nội môn Tử Dương Tông, đương nhiên phải có lý luận của mình.
Trong lúc mọi người vẫn còn đang xôn xao, trận đấu thứ hai bắt đầu.
Diệp Tuấn cũng như cái tên của mình, tướng mạo tương đối anh tuấn, vẻ anh tuấn của hắn không phong thần tuấn lãng như Diệp Đường, cũng không thanh tú tuấn dật như Diệp Trần, mà là cái gì cũng vừa vặn, chỉ riêng ngũ quan thôi đã rất khó tìm ra khuyết điểm.
Chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Trần, Diệp Tuấn thản nhiên nói:
- Ngươi thua chắc.
- Vậy sao?
Diệp Trần bật cười.
Nghe vậy, Diệp Tuấn hơi nhíu mày, ngữ khí nhẹ nhàng của đối phương khiến hắn có chút bất an, nhưng ý nghĩ đó rất nhanh bị khu trừ ra khỏi đầu, hắn bái nhập Tử Dương Tông sớm hơn Diệp Phong một năm, năm nay đã mười sáu tuổi, tu vi đạt đến Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười trung kì, bình thường không để lộ ra nên không ai biết trình độ của hắn đã vượt qua Diệp Phong, còn tưởng hắn vẫn luẩn quẩn ở Luyện Khí Cảnh tầng thứ chín.
- Diệp Huyên tỷ, tỷ nghĩ ai thắng?
Bên cạnh nữ tuyển thủ, một cô gái tuổi độ mười ba mười bốn tên gọi Diệp Tiểu Mỹ hỏi.
Diệp Huyên bình tĩnh nói:
- Tỷ lệ thắng của Diệp Tuấn cao hơn một chút!
Diệp Tiểu Mỹ không tin,
- Nhưng vừa rồi, Diệp Trần một quyền đánh bại Diệp Phong, Diệp Tuấn có lẽ không lẽ được điều này?
Đối thủ sắp tới của Diệp Huyên Diệp Cẩn lắc đầu nói:
- Tiểu nha đầu, Diệp Huyên là thiên tài tiến nhập Ngưng Chân Cảnh nhanh nhất trong lịch sử Diệp gia, tỷ ấy nói chắc chắn có đạo lý.
Diệp Tiểu Mỹ bĩu bĩu môi, thiên tài nói nhất định là đúng sao?
- Tiểu Mỹ nói không sai, luận tu vi, Diệp Trần mạnh hơn một chút, nhưng hai bên giao thủ không chỉ độ tu vi, lúc trước Diệp Trần một quyền đánh bại Diệp Phong, dựa vào chỉ là nội khí cường hoành mà thôi, lựa chọn lấy cứng đối cứng, với kinh nghiệm và khả năng nắm bắt võ kĩ, hi vọng đánh bại Diệp Trần là rất lớn.
Diệp Huyên lý luận nói.
Trong lúc ba người còn đang thảo luận thì hai người trên đài bắt đầu giao thủ.
- Hô!
Diệp Tuấn thổ khí phát lực, hai mắt đột nhiên trở nên sáng lóa, nắm tay đang siết chặt tỏa khí lưu cực nóng, giống như hai cái bàn ủi nung đỏ.
Chân hơi động, Diệp Tuấn vượt qua khoảng cách bảy tám mét, điên cuồng triển khai công kích đối với Diệp Trần.
- Liệt Hỏa Quyền? Không phải, là Tử Dương Tông Tôi Hỏa Quyền, còn mạnh hơn Liệt Hỏa Quyền một bậc.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 48 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Đối diện với quyền ảnh đầy trời, Diệp Trần vẫn bình thản đứng yên, hai tay vẽ nửa vòng tròn, một chiêu Kim Cương Vô Lượng thôi xuất.
Ầm ầm!
Âm thanh khí bạo kình liệt truyền ra, mặt đất bụi cuốn mù mịt.
Gần như đồng thời, một đường nhân ảnh từ trong khói bụi bay ra, là Diệp Tuấn, hắn hai tay giang rộng như cánh đại bàng, đôi chân thon dài đá ra liên tục.
- Quỷ Hỏa Thập Bát Thích!
Phốc phốc phốc phốc phốc phốc!
Kình đạo lăng lệ ma sát với không khí, tạo ra một màu u lam nhàn nhạt, như lửa ma trơi xuất hiện mỗi đêm trong nghĩa địa, chiêu chiêu đoạt mệnh.
Diệp Phách Thiên ồ lên một tiếng kinh ngạc, đắc ý quay sang nói với Diệp Thiên Hào:
- Nhị đệ, lần này con trai đệ thua rồi, Quỷ Hỏa Thập Bát Thích là môn thối pháp sản sinh từ võ kĩ địa cấp sơ giai "Đại nhật quỷ vương thối", so với võ kĩ nhân cấp đỉnh giai bình thường lợi hại hơn không chỉ một lần, Tử Dương Tông ta đem nó cho đệ tử ngoại môn luyện trăm người mới được một, đệ tử nội môn cũng phải mất không ít thời gian gọt giũa, không ngờ Diệp Tuấn lại học được.
- Thắng bại chưa phân, nói cái đó làm gì.
Diệp Thiên Hào ngoài miệng nói vậy, nhưng ánh mắt thì đang lộ vẻ ngưng trọng.
Trên ghế khách quý, Trầm Ngọc Thanh cũng một vẻ ngưng trọng, Quỷ Hỏa Thập Bát Thích và sớm đã nghe qua, Nam La Tông có một đệ tử nội môn ngoại xuất hoàn thành nhiệm vụ, không biết vì sao phát sinh tranh chấp với đệ tử nội môn Tử Dương Tông, trong quá trình giao chiến, đệ tử nội môn Nam La Tông bị đối phương dùng Quỷ Hỏa Thập Bát Thích đã gãy hết xương cốt, không còn lực hoàn thủ, từ đó về sau trở thành phế nhân.
- Trần Nhi, đừng miễn cưỡng.
Trầm Ngọc Thanh tự lẩm bẩm với mình.
Diệp Trần không biết sự lo lắng của phụ mẫu, đối với hắn mà nói, Quỷ Hỏa Thập Bát Thích mặc dù lợi hại nhưng muốn đả thương hắn vẫn là nằm mơ, chỉ là hắn tạm thời không muốn bạo lộ toàn bộ thực lực, thậm chí một nửa thực lực cũng muốn bảo tồn, đây là con át chủ bài của hắn, càng ít người biết càng tốt.
- Thử chiêu này trước xem sao!
Chân Diệp Trần lùi lại theo quy luật, hai quyền hoặc ngăn cản, hoặc lấy cứng chọi cứng, hoặc liên tiếp lùi lại, tiêu trừ chân ảnh ma trơi đang đánh đến.
Kim Cương Quyền trong tay Diệp Trần như có sức sống, biến ra rất nhiều diệu dụng, vững vàng chống đỡ liên hoàn cước của Diệp Tuấn.
- Cương nhu nhất thể, bất phân âm dương, đây là cảnh giới cao nhất của quyền pháp cương mãnh.
Lâm thành chủ hít một hơi lãnh khí, ông sống từng ấy năm, gặp vô số thiên tài nhưng rất ít người đạt đến trình độ võ học như Diệp Trần.
Sắc mặt Diệp Tuấn âm trầm, lúc này hắn đã ra mười một cước, vậy mà vẫn không thể đả thương Diệp Trần, trình độ đối phương thực sự vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
- Quỷ hỏa tứ hoàn sát!
- Tam sát quỷ đạo!
Bảy đòn tiếp theo có thể tổ hợp thành hai tuyệt chiêu, Diệp Tuấn dồn toàn bộ nội khí, phát một đòn công kích chí mạng về phía Diệp Trần.
Lúc này, Diệp Trần có chút cảm thán võ kĩ không đủ dùng, ngoại trừ kiếm pháp, chỉ còn lại một môn võ kĩ nhân cấp cao giai Kim Cương Quyền, và một môn Bá Quyền quá mức bá đạo, với tu vi hiện tại của hắn, tu luyện tương đối khó, thậm chí còn có thể nguy hại bản thân.
- Lần này trở về, nhất định phải đột phá lên Ngưng Chân Cảnh, đợi sau khi trở thành đệ tử nội môn, võ kĩ nhân cấp đỉnh giai muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, chí ít không phải bối rối như lúc này.
Đối diện với hoàn cảnh "nguy hiểm", Diệp Trần cười khổ một tiếng, nâng sức lực lên ba phần, đánh bảy quyền vào không trung.
Bành bành bành bành bành bành...
Từng khối khí lưu bộc phát giữa võ đài, thổi ngược Diệp Tuấn ra sau, chân đứng không vững, ngẩng đầu nhìn, Diệp Tuấn thân khoác tử y như một con diều đứt dây, vẽ nên một hình vòng cung tuyệt đẹp trong không trung, cuối cùng rơi xuống giữa đoàn người.
- Tốt, thắng đẹp lắm?
Cho đến tận lúc này, Diệp Thiên Hào mới dám thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn Trầm Ngọc Thanh cười.
Bên cạnh Diệp Phách Thiên cười khan một tiếng, hướng ánh mắt sang phía Diệp Đường, hi vọng đứa con trai mà mình đắc ý nhất sẽ giúp hắn xả giận.
Bên kia, Diệp Tiểu Mỹ vô tư ha ha cười lớn.
- Muội nói rồi mà! Diệp Trần sẽ thắng.
Nghe vậy, Diệp Huyên nhíu mày, khoảnh khắc vừa rồi rõ ràng nàng cảm nhận thấy sức mạnh Diệp Trần bạo tăng gấp đôi, nếu không sao có thể dễ dàng đánh bại Diệp Tuấn.
- Diệp Trần thắng, trận thứ ba, Diệp Hải đấu với Diệp Minh!
Tam trưởng lão mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cũng không cảm thấy gì, dù sao tu vi Diệp Trần cũng cao hơn Diệp Tuấn một bậc, thắng là chuyện đương nhiên.
Diệp Hải và Diệp Minh giao thủ vô cùng kịch liệt, hơn nữa tác phong hai người đều như nhau, mỗi một chiêu, mỗi một thế đều tàn nhẫn quyết đoán, tuyệt đối không dây dưa dài dòng, nhiều khi mọi người cảm thấy hai người họ tựa hồ như có thù oán với nhau, liều mạng cũng phải đẩy đối phương vào chỗ chết.
- Diệp Minh, muốn trách thì trách tu vi ngươi không đủ!
Cuối cùng, Diệp Hải cũng phải phát huy ra thực lực vốn có, liên hoàn hai chưởng đánh bay Diệp Minh ngoan cố.
- Diệp Hải thắng, trận thứ tư, Diệp Huyên đấu với Diệp Cẩn!
Trong đám người, Diệp Cẩn ngẫm nghĩ, giơ tay nói:
- Ta bỏ quyền.
Tam trưởng lão gật gật đầu, quay sang nói với tuyển thủ cuối cùng Diệp Lâm:
- Bây giờ ngươi có thể lựa chọn đối thủ cho mình, thắng thì thế chỗ người đó, thua thì bị đào thải.
Diệp Lâm nhìn Diệp Huyên, Diệp Đường và Diệp Hải, lắc lắc đầu, cuối cùng nhìn Diệp Trần, vẫn lắc lắc đầu:
- Tam trưởng lão, ta bỏ quyền!
Ba người trước hắn tuyệt đối không thắng được, về phần Diệp Trần mặc dù không phải Võ giả Ngưng Chân Cảnh, nhưng từ hai trận đấu trước có thể thấy, Võ giả Ngưng Chân Cảnh trở xuống tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, sao phải tự chuốc nhục vào thân, chi bằng trực tiếp nhận thua, dù sao cũng đến bước này rồi, hắn không còn tâm tư nghĩ đến tam cường nữa.
- Vậy được, bây giờ còn lại bốn người, là Diệp Đường, Diệp Trần, Diệp Hải và Diệp Huyên. Trận đấu đầu tiên là Diệp Đường và Diệp Trần, trận đấu thứ hai là Diệp Hải và Diệp Huyên, người chiến thắng sẽ được vào trận chung kết, cùng người kia tranh giành vị trí thứ nhất Diệp gia tộc hội. Tiếp theo vẫn còn trận đấu quyết định thứ hai thứ ba, các ngươi có ý kiến gì không?
Tam trưởng lão nhìn khắp bốn người.
Bốn người bao gồm cả Diệp Trần cùng lắc lắc đầu.
Tam trưởng lão lại nói:
- Đã vậy các ngươi nghỉ ngơi tại chỗ một khắc, tranh thủ phục hồi chân khí hao tổn, tránh lát nữa xuất hiện tình huống chân khí không đủ.
Nói xong, ông ngồi phịch xuống, nâng chung trà lên uống.
Trên sân, chỉ còn lại bốn người đang đứng nhìn nhau, nhưng nói một cách chính xác là Diệp Đường, Diệp Hải và Diệp Huyên đang nhìn nhau, chỉ có Diệp Đường vì một nguyên nhân nào đó quay sang liếc Diệp Trần, tựa hồ như đang nói với hắn, đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi biết tay, hai người còn lại thì gần như bỏ qua Diệp Trần, họ tranh giành nhau vị trí thứ nhất, mà Diệp Trần với Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười đỉnh phong tu vi, căn bản không có tư cách nhúng tay.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 52 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Diệp Trần mỉm cười thoải mái, quay lại vị trí của mình nghỉ ngơi.
- Diệp Huyên, đến đây chấm dứt nhé, chắc muội mới chỉ dùng ba phần thực lực, không biết ta nói có đúng hay không.
Diệp Hải đã coi Diệp Huyên là đối thủ lớn nhất của mình, lên tiếng dò xét.
Diệp Huyên nhẹ nhàng vén mớ tóc tơ lòa xòa trên trán, lạnh nhạt nói:
- Trừ hai người các ngươi, không ai đủ tư cách khiến ta động dụng sáu phần thực lực trở lên.
- Sáu phần trở lên, đừng khoe khoang, đợi ta giải quyết Diệp Trần, sau đó sẽ cho muội lĩnh ngộ Bắc Tuyết Sơn Trang Bạo Tuyết Đao Pháp.
Diệp Đường cười lạnh.
Diệp Huyên quay người đi về chỗ của mình, chỉ để lại một câu,
- Ta ở Phỉ Thúy Cốc đã gặp rất nhiều thiên tài kinh tài kinh diễm, có đại sư huynh Phỉ Thúy công tử, nhị sư huynh "Chưởng tuyệt" Liễu Vô Tướng, tam sư huynh Thạch Phá Thiên, so với họ, người chỉ là thiên tài trung đẳng thôi, chưa đủ năng lực khiêu chiến vượt cấp, cho nên đấu với ta, ngươi thua là cái chắc.
Vòng chung kết còn chưa bắt đầu, Diệp Hải đã cảm thấy hào khí kiếm bạt cung giương, hơi thở có chút dồn dập, đến bây giờ, hắn không chỉ chiến đấu vì vị trí thứ nhất nữa, mà nhiều hơn là chiến đấu để chiến đấu, dù sao mọi người đều là thiên tài, lại phải cùng nhau phân thắng bại.
Thời gian một khắc nhanh chóng qua đi.
Không cần tam trưởng lão thông báo, Diệp Trần và Diệp Đường đến giữa trung tâm võ đài, đứng cách nhau khoảng chừng mười mét.
- Đừng có giãy giụa vô ích, ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của ta, đánh bại ngươi, ta còn phải đánh bại Diệp Huyên và Diệp Hải.
Diệp Đường không đợi được đến lúc cùng Diệp Huyên giao thủ cho nên cảm hứng với Diệp Trần giảm đi không ít, chỉ muốn tranh thủ giải quyết thật nhanh.
Diệp Trần nói:
- Nôn nóng là điều tối kị của võ giả, chỉ riêng điểm này ngươi đã thua rồi.
- Đừng phí lời, bại cho ta.
Diệp Đường vận chân khí, bộ quần áo màu trắng không gió tự bay, bên ngoài cơ thể xuất hiện khí lưu trắng tuyết, khiến nhiệt độ phạm vi mấy trượng vuông quanh đó tụt giảm, hắn dậm chân thật mạnh, giống như tung cánh bay lên, vô số đòn thủ đao điên cuồng chém về phía Diệp Trần.
- Thiên Sơn Mạn Tuyết!
Chiêu này là đao chiêu, nhưng được Diệp Đường diễn hóa thành thủ đao, uy lực mặc dù giảm đi không ít, nhưng đối phó với võ giả dưới Ngưng Chân Cảnh thế là đủ.
Xuy xuy xuy xuy xuy!
Không khí bị mở ra, thủ đao màu trắng tầng tầng lớp lớp, xuất hiện khắp nơi.
- Phá cho ta!
Nâng sức mạnh lên sáu phần, Diệp Trần không lùi không tiến, song quyền liên hoàn đánh ra, giống như trăm mũi tên phát cùng một lúc, như nước sông cuồn cuộn, dùng tư thái ngang ngược chặn đứng vô số thủ đao.
Lập tức, âm thanh không khí bạo liệt vang lên liên tiếp, khiến trung tâm võ đài cũng phải xuất hiện gió lốc loạn lưu, dễ dàng thổi bay một con mãnh hổ.
Diệp Đường sắc mặt vụt biến:
- Sao có thể, thủ đao của ta uy lực mặc dù không bằng một nửa lúc dụng đao, nhưng thế nào một Võ giả Luyện Khí Cảnh cùng không chặn được.
Hắn không biết, sức mạnh thân thể Diệp Trần sớm đã vượt qua một vạn hai ngàn cân, sáu phần là hơn bảy ngàn cân, tương đương sức mạnh hai con trâu nước đang chạy điên cuồng.
- Khống hạc cầm nã thủ!
Công thế vụt biến, Diệp Đường y phục bồng bềnh, trong quá trình bay, năm ngón tay phải cong lên như móc câu, thuận thế móc xuống vai Diệp Trần.
Khoảnh khắc đó, Diệp Trần có cảm thấy như bị ác điều nhắm tới, biết không thể để cho đối phương khóa lại, nếu không cho dù không bị thương thì cũng mất khống chế.
Ba!
Kim Nhạn Công thi triển, thân thể Diệp Trần bay lướt ra ngoài, chỉ để lại một tàn ảnh mờ mờ chỗ cũ.
Diệp Đường trút giận xé tan tàn ảnh, ngẩng đầu nhìn, trước mắt đột nhiên xuất hiện một điểm.
Là kiếm mang!
Kiếm mang sắc bén đến cực điểm!
Tựa như vừa xuất hiện đã đến trước mặt Diệp Đường.
- A!
Diệp Đường không ngờ đối phương vẫn còn lực phản kích, hơn nữa vừa ra tay đã khiến hắn không thể tránh né, tựa như đã đến cảnh giới quỷ thần khó đoán.
- Gãy cho ta!
Diệp Đường rống lên một tiếng giận dữ, tay phải trắng toát như ngọc thạch, hai ngón tay kẹp lấy hư không, định ngăn cản công kích của Diệp Trần, chuẩn bị kẹp gãy Tinh Cương Kiếm.
Diệp Trần cười lạnh.
- Nằm mơ!
Tinh Cương Kiếm thế đi bất định, tựa như hoa trong gương, trăng trong nước, kiếm quang hư huyễn tràn ngập, điểm liền mấy cái.
Xuy!
Ngón tay ẩn chứa chân khí của Diệp Đường xuất hiện một lỗ máu, những tia máu nhỏ bắn ra tung tóe, bị kiếm quang triệt để cắt nát, hóa thành hư vô.
- Đường Nhi!!! Ngưng băng chỉ bị phá!
Sắc mặt Diệp Phách Thiên đột nhiên chuyển sang khó coi, gần như không dám tin vào mắt mình.
Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh cũng có chút không tin, mặt dù họ biết Diệp Trần rất mạnh, nhưng sao có thể mạnh đến mức độ đó, không lẽ nó chuẩn bị vượt cấp đánh bại Diệp Đường?
- Không ổn!
Diệp Đường liên tiếp lùi về phía sau, thò tay ra sau lưng rút bảo đao.
Đao dài bốn thước một tấc, rộng hai tấc sáu phân, thân đao nhẵn sáng như tuyết, toàn thân âm khí khiến người ta không lạnh mà run, chứng tỏ nó không phải là loại đao người thường vẫn dùng, mà là một thanh bảo đao độc nhất vô nhị, một thanh đao giết người. Trên thực tế cũng chính là vậy, thanh đao này ở Bắc Tuyết Sơn Trang có tên tân tuyết đao, chỉ có đệ tử nội môn mới được sử dụng.
- Đại tuyết liên thiên!
Tân tuyết đao vừa vào tay, khí thế Diệp Đường đại thịnh, rung tay, đao quang nhoang nhoáng đầy trời, phản trùng xuống vị trí Diệp Trần, tựa như băng tuyết mùa đông tới sớm.
Diệp Trần hai tay cầm kiếm, đại lực vung vẩy.
Tất cả đao quang bay đến đều bị chém nát, không thể tiến thêm một tấc, đủ thấy tốc độ vung kiếm của Diệp Trần nhanh và dày đến thế nào.
- Tuyết thượng gia sương!
Diệp Đường được đà, đao quang ẩn hàm sương khí bức nhân, dễ dàng đông kết hơi nước trong không khí, tựa như cả võ đài đều bị băng phong.
Rắc rắc rắc rắc rắc rắc rắc...
Diệp Trần đang định làm động tác, mặt đất đột nhiên nổi hàn khí, một tầng băng sương mỏng mỏng phủ lên mặt đất, lấy Diệp Đường làm trung tâm lan rộng ra ngoài, hình thành một mảnh đất tuyết hình bán nguyệt.
Lui!
Diệp Trần thu kiếm thế, điểm chân, thân thể bay ngược ra sau.
- Diệp Trần, có thể giao thủ với ta từng ấy chiêu là giỏi lắm rồi, đáng tiếc ngươi vẫn phải thua, Ngạo Tuyết Lăng Sương!
Diệp Đường hai tay cầm đao, từ trên cao bổ xuống.
Boang!
Tân tuyết đao kích phát một đường đao quang hình vòng cung dài hơn nửa trượng, rạch ngang không khí, mang theo khí tức vô địch chém xuống, tựa như một giây sau Diệp Trần sẽ bị chém làm đôi.
- Trần Nhi, cẩn thận.
Trầm Ngọc Thanh lo cho sự an nguy của con trai, vô thức đứng lên, chuẩn bị ra giúp.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 44 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Diệp Phách Thiên hừ lạnh một tiếng, tay phải hư không áp xuống, cách không chặn đứng thân hình Trầm Ngọc Thanh, khiến Trầm Ngọc Thanh không thể động đậy.
- Đệ muội, bây giờ vẫn đang trong thời gian thi đấu, muội chớ có làm càn.
Diệp Thiên Hào lúc này không thể nhịn thêm được nữa, sóng khí quanh người bộc phát, chân phải tiến lên một bước, cả dãy ghế bị đánh bay ra ngoài, lăng không nổ tung.
Tình hình hết sức căng thẳng.
- Hai vị, gượm đã, hình huống có biến.
Lâm thành chủ vội vàng vận công bảo vệ bản thân, nói với ba người Diệp Phách Thiên.
Nghe vậy, ba người lại quay lại tập trung vào trận đấu.
Đao quang rời thể, chém nát không khí, dư ba cắt lên một đất một vết thẳng tưng, sâu đúng ba tấc.
- Lần này Diệp Trần thua rồi, có khả năng còn bị giết.
Gần như mỗi người trong lòng đều nghĩ vậy.
Đối diện với đao quang đáng sợ, Diệp Trần thân hình hơi rung, khí huyết toàn thân lưu chuyển rầm rầm, khí thế trên người đột nhiên bạo tăng, giống như một Thái Cổ Thiên Thần.
- Diệt!
Miệng hét lên một tiếng lớn, Diệp Trần thân thể bất động, tay trái nắm quyền chuẩn bị đánh ra.
Bốp bốp bốp!
Đao quang rời thể cách không nổ vụn trong khi vẫn chưa kịp làm gì.
- Chuyện gì vậy, sao hắn lại mạnh như vậy.
Diệp Huyên đứng bật dậy, thảng thốt nói.
Sắc mặt Diệp Hải cũng ngưng trọng không kém, hai mắt dán chặt vào Diệp Trần.
Còn hai con mắt Diệp Đường như sắp rớt ra ngoài, đứng im tại chỗ.
- Sơn thạch băng lưu!
Diệp Trần mắt sắc như kiếm, quăng mình ra trước, mang theo khí thế cao sơn sụp đổ tiến ba bước đến trước mặt Diệp Đường, Tinh Cương Kiếm ngay lập tức gác lên cổ hắn.
- Ngươi thua.
Diệp Trần thản nhiên nói.
Diệp Đường hồi lại thần, không sao tiếp nhận nổi thực tại trước mắt, hai mắt sung huyết nói:
- Không thể nào, ta không thua, chết đi cho ta.
Tân tuyết đao trên tay trở mình, vội vàng chém ra.
Diệp Trần thần sắc hơi giận, tay trái quét ngang, đánh bay Tân tuyết kiếm trong tay Diệp Đường, sau đó tiến một bước đánh ngã đối phương.
Phốc!
Lăng không thổ ra một ngụm máu tươi, thân thể Diệp Đường bay xa hơn mười bước chân.
- Diệp Trần thắng, thắng rồi!
- Thật không ngờ, Diệp Đường tấn cấp Ngưng Chân cảnh mà cũng không phải đối thủ của Diệp Trần, thế mới biết hắn mạnh thế nào, xem ra cuộc chiến tranh giành vị trí thứ nhất sẽ hấp dẫn lắm đây.
- Không sai, Diệp Đường thân là một trong hai thiên tài Diệp gia, lại bái nhập Bắc Tuyết Sơn Trang, thực lực trên người thậm chí còn mạnh hơn Võ giả Ngưng Chân Cảnh sơ kì đồng cấp, nhưng vẫn bại dưới tay Diệp Trần, đúng là quá bất ngờ, nếu như Diệp Trần cũng bước vào Ngưng Chân Cảnh, còn cường đại cỡ nào, tuyệt đối vượt mặt hết tất cả Võ giả Ngưng Chân Cảnh sơ kì, cho dù là Võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kì cũng không thể thắng được hắn.
- Khiêu chiến vượt cấp. Đây chính là khiêu chiến vượt cấp trong truyền thuyết, thật là mãn nhãn a.
Hiện trường sôi lên sùng sục, nhìn Diệp Trần đánh bại Diệp Đường, không ai còn nghĩ hắn không đủ tư cách giành vị trí thứ nhất tộc hội, nếu ai còn nói vậy, người đó chắc chắn điên, hoặc mù, hoặc đang mơ.
Diệp Huyên đến tận bây giờ vẫn chưa ngồi xuống, nàng đang nhớ lại mấy tháng trước, Diệp Trần còn là một võ giả Luyện Khí Cảnh tầng thứ sáu nhỏ bé, hôm nay đã có thực lực khiêu chiến nàng, khiến nàng có chút không tự nhiên, không biết dùng ngôn ngữ nào để giải thích.
Nếu như cố giải thích, thì đó là tương phản quá lớn.
- Súc sinh, toàn bộ câm miệng cho ta.
Nghe mọi người nghị luận, giữa đống lộn xộn trên ghế khách quý, Diệp Phách Thiên rống lên một tiếng giận dữ, khí kình cuồng bạo cuồn cuộn khuếch tán ra ngoài.
Những người có mặt nhất thời ngã ngửa.
Diệp Thiên Hào thấy vậy giận dữ nói:
- Diệp Phách Thiên, huynh định làm gì vậy.
Nỗ lực áp chế nộ hỏa, Diệp Phách Thiên hung hăng liếc nhìn Diệp Trần, quát những người bên dưới:
- Đang trong thời gian thi đấu, ồn ào như vậy còn ra thể thống gì nữa, yên lặng hết cho ta.
Nghe vậy, toàn tràng lặng ngắt như tờ, không ai dám đứng ra khiêu khích một Diệp Phách Thiên đang nổi giận, không nói đối phương là Trưởng lão nội môn Tử Dương Tông, bản thân cũng là một võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kì, ở Diệp gia hay Lạc Thành đều là nhân vật có số má, có thể nói, Diệp Phách Thiên dậm chân một cái, Lạc Thành cũng phải nghiêng ngả.
Diệp Thiên Hào thở phào nhẹ nhõm, nói với hạ nhân bên cạnh:
- Mang một cái ghế khác đến đây.
- Vâng.
Mấy người hạ nhân cúi đầu rời đi.
Lâm thành chủ thấy tràng diện có chút bối rối, cười khổ với Diệp Thiên Hào:
- Diệp gia chủ, không ngờ lệnh công tử che giấu thực lực kĩ vậy, thật khiến cho ta chấn động.
- Diệp Trần mới về được mấy ngày, bản thân ta cũng không rõ về thực lực của nó.
Diệp Thiên Hào lòng đầy tự hào, giống như đang ăn mật ong, ở Chân Linh Đại Lục này, trừ thực lực bản thân ra, có một hậu bối tốt là ước mơ của tất cả mọi người, nhất là đại gia tộc hoặc đại tông môn, đệ tử hậu bối thiên phú không cao, thời kì khó khăn sớm muộn gì cũng suy sụp, còn hậu bối thiên tài bất tuyệt, cả gia tộc vĩnh viễn hưng thịnh, thậm chí còn dẫn dắt gia tộc lên một tầng cao mới.
Trước đây Diệp Thiên Hào đã từ bỏ tâm tư đó, bây giờ nó lại được thắp lên, hơn nữa, càng thắp càng mạnh, làm cho tinh thần ông tốt lên trăm lần.
Diệp Phách Thiên âm trầm nói:
- Tuổi còn nhỏ mà đã có tâm cơ thâm trầm như vậy, đợi đến khi trưởng thành còn không biết như thế nào, Diệp Thiên Hào, ngươi dạy con tốt lắm.
Diệp Thiên Hào cười lạnh nói:
- Thắng thua là chuyện thường trong giới võ giả, đâu có thể chỉ mình con trai huynh mới được thắng còn con trai đệ phải thua.
- Vậy chúng ta cứ chờ đấy!
Hai người đối lập không phải ngày một ngày hai, từ nhỏ đến lớn, cả lúc còn nhỏ, hai bên nhìn nhau đã không thuận mắt, thường xuyên đấu đến ta sống ngươi chết, sau này Diệp Thiên Hào kế thừa ngôi vị Gia chủ Diệp gia, Diệp Phách Thiên ở Tử Dương Tông được tấn chức, trận đấu mới tạm lắng, không còn kịch liệt như trước đây nữa.
Trên ghế trọng tài, Tam trưởng lão nửa ngày vẫn chưa hồi lại thần, cho đến khi bị trưởng lão bên cạnh đập một cái, mới tỉnh lại, lớn tiếng nói:
- Diệp Trần thắng, trận tiếp theo, Diệp Hải đấu với Diệp Huyên.
Đặt mông ngồi xuống, Tam trưởng lão cảm thán nói:
- Đúng là không thể coi thường đám hậu bối này, Diệp Thiên Hào dạy con giỏi quá.
- Không phải sao, với Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười đỉnh phong tu vi đánh bại Ngưng Chân Cảnh sơ kì Diệp Đường, độ khó còn cao hơn cả khiêu chiến vượt cấp thông thường, thật không biết sao có thể làm được?
Nhị trưởng lão ánh mắt sáng quắc nhìn Diệp Trần, tựa hồ như muốn nhìn thấu con người hắn.
Tam trưởng lão ngồi giữa hai ngườu nói:
- Trước mặt ta nói không sao, nhưng không được để cho Diệp Phách Thiên nghe thấy.
- Bọn đệ đương nhiên biết.
- Tỷ thí bắt đầu, không biết tiếp theo có còn kinh hỉ nữa không?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 46 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina